Một quyền một búa xuyên phá không gian, cuối cùng hung hăng va chạm vào nhau.
Oanh long long...!
Không gian tại trường dưới kình lực khủng bố lan ra, giống như một mặt gương mỏng manh nhanh chóng vỡ vụn, để lộ ra không gian loạn lưu đen kịt bên trong. Từng luồn không gian phong bạo cũng theo đó tuôn ra, tàn phá toàn bộ đại điện.
U u u...!
Đồng Thánh dưới chân bước ra, mặc kệ phong bạo thổi quét trên người, hai mắt thần quang rực rỡ, bàn tay to trắng nõn như dương chi bạch ngọc nhẹ nhàng vươn tới, một chưởng tùy ý chụp tới trên đầu Huyết Hồn khôi lỗi.
Thiên Vương Chi Thủ!
Một chưởng đánh ra, đại thủ to lớn tới trăm trượng hoàn toàn che phủ toàn bộ đại điên. Phía trên đại thủ, là từng đồ án nhật nguyệt tinh thần, sơn hà luân chuyển sống động như thật. Phía trên đại thủ từng đạo kim sắc nguyên khí như vô số đầu thương long vùng vẫy quấn quanh, trong lúc đánh xuống mang theo khí thế cắn nuốt thiên địa, trấn áp muôn phương.
Huyết Hồn khôi lỗi nhìn đại thủ ấn tới sắc mặt không chút thay đổi, và lại nó cũng chỉ là một con khôi lỗi mà thôi, không hề có cái gọi là sợ hãi của nhân loại. Trong hai mắt nó hồng quang càng ngày càng sáng, bàn tay nắm chắc cán búa hướng tới đại thủ kia không chút chần chờ chém xuống.
Phanh...!
Một tiếng nổ lớn vang lên, Huyết Hồn khôi lỗi cả người giống như đạn pháo bắn ngược lại phía sau, cuối cùng găm trên bức tường của đại điện. Một chưởng của cao thủ Tinh Thần Biến đỉnh phong tầng thứ, dù nó có ngang với cao thủ tầng thứ chín Bản Mệnh Pháp Thân cũng không thể nào chống lại được.
Rắc rắc...!
Dùng sức giẫy người ra khỏi bức tường, Huyết Hồn khôi lỗi lại hư không đạp bộ, tiếp tục xông tới Đồng Thánh. Dù kẻ địch trước mặt này có đáng sợ đến thế nào thì bản thân nó là khôi lỗi cũng không thể cảm nhận được. Chức trách của nó là thủ hộ đại điện này, cho tới khi thân xác này hoàn toàn mục nát mới thôi.
Oanh oanh oanh...!
Từng tiếng nổ lớn liên tục vang lên, kéo theo đó là một bóng người giống như vẫn thạch liên tục từ trên trời rơi xuống. Nhưng mỗi lần như vậy, người này lại nhanh chóng đứng dậy rồi lao lên giống như thiêu thân không sợ chết...
* * *
Lại nói Lý Phàm tại tầng mười bốn Càn Khôn Tháp, hắn lúc này đã yên lặng tiếp cận được khu vực phát ra giao đấu.
Chỉ thấy nơi này là một sơn cốc được bao quanh bốn mặt bởi núi, vô cùng vắng vẻ. Mà trước mặt Lý Phàm lúc này tuyết trắng tung bay, mặt đất nứt nẻ, trong không khí là một mùi máu tanh nồng nặc. Phía trước hắn hơn ba mươi trượng, một thân ảnh toàn thân bạch y đang lên xuống chập chùng giữa một rừng yêu thú giống như gấu. Yêu thú này mỗi con toàn thân cao tới hơn mười trượng, bộ dáng giống như gấu nhưng cơ thể dường như được tạo thành bởi vô số băng tuyết. Toàn thân da thô thịt dày, sức lực rất mạnh không hề thua kém Tiên Thiên cường giả, chính là Bắc Cực Bạo Hùng nổi danh đỉnh trong tầng lớp yêu thú. Mà trông sơ qua nơi này, tối thiểu cũng phải có trên trăm con. Người ở trung tâm kia trong tay trường kiếm vũ động, kiếm khí tỏa ra bốn phương tám hướng nhưng trong lúc nhất thời cũng không thể nào thoát khỏi đám yêu này dây dưa, hơn nữa theo thời gian trôi qua càng lúc càng có vẻ như rơi xuống hạ phong.
Lý Phàm nhẹ nhàng tới gần, sau khi nhìn rõ được dung mạo người kia không khỏi khẽ ngây ra.
Người trước mặt này không phải xa lạ, mà chính là thiếu nữ đeo mặt nạ, một trong bốn vị Tinh Thần Biến cường giả mà hắn đã trông thấy lúc đầu. Chỉ là nhìn bộ dạng nàng bây giờ áo trắng toàn thân nhiễm máu, hơn nữa hơi thở lại dị thường suy yếu, chắc chắn dính phải thương thế không nhẹ. Nếu không lấy bản lĩnh của nàng này, một đám yêu thú Tiên Thiên làm sao có thể vây khốn được.
"Có nên cứu nàng không đây?"
Lý Phàm nhìn một lúc, thấy tình trạng người kia không khỏi càng lúc càng tệ hắn khẽ trầm tư suy nghĩ.
Tinh Thần Biến cường giả nghe đồn bản thân hỉ nộ vô thường, hắn cứu nàng này không biết là họa hay là phúc. Hơn nữa đám yêu thú kia toàn bộ đều là Tiên Thiên cành, dù hắn muốn cứu nàng chỉ sợ cũng phải trải qua nguy hiểm thập tử nhất sinh. Vì một người không quen biết mà liều mạng như vậy liệu có đáng không?
Trong lúc Lý Phàm do dự, thiếu nữ kia đã bị dính thêm một chút thương thế, không khỏi hộc máu lui lại phía sau. Nàng dường như cũng phát hiện Lý Phàm đứng xa xa nhưng không hề lên tiếng cầu cứu hắn, chỉ một bộ chuyên tâm liều mạng chống lại đám yêu thú.
Nhìn thấy thiếu nữ kia hộc máu, Lý Phàm không khỏi mắng khẽ:
"Thật là con mẹ nó, sao ta sinh ra lại phải làm người tốt như vậy chứ. Thật là khốn nạn mà."
Dứt lời, hắn cũng không chần chừ nữa, dưới chân bước ra chuẩn bị lao tới bầy yêu thú. Nhưng đúng lúc này, bên kia một con Bác Cực Bạo Hùng sau khi chịu một kiếm của thiếu nữ bèn nổi giận gầm lên một tiếng, không quản tới thương thế mà một trảo đánh trả, trong lúc nhất thời đã đập nát mặt nạ của nàng.
Mặt nạ vừa vỡ, thiếu nữ cũng không chút sợ hãi, trường kiếm đưa ngang chém đứt yết hầu yêu thú, sau đó dưới chân khẽ điểm cả người phiêu phiêu lui lại.
Mà lúc này, Lý Phàm cuối cùng cũng chứng kiến được diện mạo của nàng.
Cũng trong lúc này, hắn cũng hiểu vì sao nàng lại phải đeo mặt nạ. Không phải vì nàng quá xấu, mà là vì nàng quá đẹp.
Trước đây trong mắt Lý Phàm, dù bản thân rất hận Băng Mi nhưng cũng không thể không công nhận nàng là người con gái đẹp nhất mà hắn đã từng gặp. Nhưng hiện tại khi chứng kiến dung nhan của thiếu nữ trước mặt này, Lý Phàm có cảm giác nếu như đem Băng Mi kia ra so sánh với nàng vậy thực sự là một sự sỉ nhục đối với thiếu nữ này a.
Vẻ đẹp này, đã siêu thoát khỏi phạm trù thế tục.
Vẻ đẹp này, giống như không thể tồn tại trên đời.
Cái gì mắt như thu thủy môi như hoa đào, mấy từ ngữ miêu tả tầm thường này thực sự không xứng để miêu tả vè đẹp của người con gái trước mắt. Dung mạo này, dường như là cội nguồn của tất cả vẻ đẹp trên thế gian.
Nhất Tiếu Khuynh Thiên Địa,
Tái Tiếu Đảo Càn Khôn.
Trước khi nàng hiện thế, không có vẻ đẹp chân chính tồn tại. Mà sau này, cũng không còn ai dám tự nhận mình đẹp nữa.
Vẻ đẹp này, có thể khiến cho thần ma trên trời cũng phải ngây người ngưỡng mộ, khiến cho toàn thể nữ tính trên đời khi nhìn thấy phải đau khổ mà tự sát.
Vẻ đẹp của thiếu nữ này, đã không còn thuần túy chỉ là dung mạo của một người, mà nó đã trở thành một loại hiện thân của đại đạo tồn tại.
Đạo của cái đẹp!
Nếu như nàng không đeo mặt nạ che dấu đi vẻ đẹp này, sợ rằng người đối diện sẽ vĩ nàng mà hỏng mất đạo tâm, thế gian sẽ vì nàng mà sa vào trầm luân hỗn loạn.
Nam Si Nữ Sát.
Thiếu nữ áo trắng phất phơ, tóc dài phiêu phiêu trong gió. Nàng đạp lên một đóa băng liên, trường kiếm hoàng ngang lạnh lùng nhìn đám yêu thú khổng lồ trước mặt.
Đám Bác Cực Bạo Hùng nguyên bản đang hung dữ lao tới, nhưng khi chứng kiến được dung mạo của thiếu nữ cả đám cũng phải ngây người dừng lại. Chỉ là một lúc sau, bọn nó lại điên cuồng lao tới. Dù sao người này có đẹp đến thế nào, trong mắt những yêu thú như bọn nó cũng chỉ là một miếng mồi có nhan sắc mà thôi.
Mà cùng lúc Lý Phàm cũng bị tiếng gầm của bạo hùng trước mặt làm cho sực tỉnh. Hắn trông thấy hơn một trăm thân thể
to lớn đang lao tới thân hình nhỏ bé của thiếu nữ, không khỏi cảm thấy huyết mạch sôi trào, tức giận gầm vang một tiếng phi thân đánh tới. Dù biết thiếu nữ kia thực sự là một cường giả Tinh Thần Biến chân chân thật thật, ở thời kì toàn thịnh mạnh hơn bản thân không biết bao nhiêu lần nhưng lúc này Lý Phàm cũng không thể ngăn được cảm giác dù liều mạng cũng phải bảo vệ nàng.
Cũng không phải vì hắn đột nhiên thích thiếu nữ này, thực sự dù là nàng có đẹp đến không tưởng nhưng trong tim Lý Phàm vẫn mơ hồ còn tồn tại hình bóng của người kia, một người mà hắn vô cùng căm hận, nhưng cũng đồng dạng không thể nào quên được. Chỉ là hiện tại nếu như nhìn thấy một vẻ đẹp như vậy bị hủy hoại trước mắt mình, Lý Phàm sợ rằng suốt đời sẽ không thể nào tha thứ được cho bản thân được.
Bảo vệ cái đẹp, cái này dường như đã trở thành thiên chức của nam nhân!
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vô ngân
Lý Phàm trong lúc lao tới, thân thể dần dần biến lớn thành một cự nhân cao tới mười thước. Mà tại trên người hắn, từng mành từng mảnh thiết giáp nhanh chóng mọc ra, cuối cùng hình thành nên Thiên Tội Chi Thể, nhân gian hung thú.
Cùng lúc trên tay Lý Phàm, một cây cổ phác trường mâu cũng nhanh chóng hiện ra. Hắn dưới chân dậm mạnh một phát, cả người như đạn pháo bắn lên khỏi mặt đất, theo sau cánh tay cầm trường mâu vung ra, hướng tới một con Bắc Cực Bạo Hùng hung hăng dập tới.
Phanh...!
Bác Cực Bạo Hùng kêu lên một tiếng thê lương, cả thân hình to như một tòa núi nhỏ nhanh chóng bị đánh bay về phía sau, sau khi đụng ngã hơn mười tên đồng loại của nó mới miễn cưỡng dừng lại được.
Lý Phàm một mâu đánh văng bạo hùng, cả người nhảy vào giữa vòng vây của yêu thú chắn tại trước mặt thiếu nữ. Hắn trường mâu hoành ngang trước ngực, hai mắt hắc quang phun ra nuốt vào, lạnh lùng nhìn đám yêu hùng.
Thân hình Lý Phàm tuy lúc này cao lớn, nhưng đứng trước một đám quái vật thân cao tới mười trượng dường như lại trở nên nhỏ bé không đáng kể. Chỉ là từ người hắn không ngừng có một luồng khí tức khủng bố lan tràn, làm nhất thời bầy Bắc Cực Bạo Hùng cũng không dám tiến tới.
"Hơn một trăm con yêu thú, mỗi con đều ngang với Tiên Thiên cường giả. Trận chiến này...!"
Lý Phàm quan sát đám yêu thú trước mặt, thần tình không khỏi trở nên trầm trọng. Tuy bản thân hắn hiện giờ đột phá Tiên Thiên, chiến lực tăng lên không chỉ gấp đôi nhưng những con bạo hùng này mỗi một con đều là yêu thú cấp bốn, hơn nữa là loại da dày thịt béo, phòng ngự rất mạnh. Bản thân Lý Phàm hiện tại cũng không nắm chắc có thể từ giữa đám yêu thú toàn thân trở ra hay không.
Ngay lúc hắn đang trầm tư, bất chợt từ phía sau một âm thanh lạnh lùng vang lên.
"Ngươi muốn làm gì?"
Lý Phàm nghe vậy khẽ ngây ra, theo sau quay đầu lại nhìn thiếu nữ đẹp đến không tưởng phía sau mình, khó hiểu đáp:
"Tất nhiên là cứu cô."
"Ai cần ngươi cứu! Ta không có thói quen nhận sự trợ giúp từ người lạ."
Thiếu nữ thản nhiên nói, trong ánh mắt vẫn là một mảnh lạnh băng không chút cảm xúc.
"Cái gì???"
Lý Phàm há mồm kinh ngạc, theo sau không khỏi tức giận nói:
"Đầu cô bị bạo hùng đánh cho có vấn đề rồi sao? Hiện giờ cô đang gặp nguy hiểm tới tính mạng đó."
"Dù sao ta cũng không cần sự giúp đỡ từ ngươi. Ngươi đi đi!"
Thiếu nữ thờ ơ đáp. Dường như đối với tình cảnh của bản thân hiện tại không chút nào để ý.
"Cô... Hừ! Cứu hay không không phải việc của cô. Và ta cũng không quen nghe lời một người lạ."
Lý Phàm bực bội đáp. Dứt lời hắn cũng không để ý nữa mà tập trung vào đàn bạo hùng trước mặt. Thật sự con mẹ nó tức chết người. Bản thân mạo hiểm tính mạng tới cứu cô ta, cuối cùng không ngờ một câu cảm ơn cũng không có, lại còn bị xua như xua vịt.
Chẳng qua hiện giờ hối hận thì đã muộn, mà hắn từ trước đến giờ đã muốn làm gì thì cũng sẽ làm đến cùng, cũng không hề hối hân.
Phía sau hắn, thiếu nữ trên mặt vẫn mang theo một vẻ lạnh lùng muôn thuở, chẳng qua ánh mắt khi nhìn Lý Phàm cũng ánh lên một chút khác lạ.
Trong lúc hai người nói chuyện, bầy bạo hùng dường như cũng tỉnh táo lại, theo sau hơn một trăm cặp mắt hung ác đổ dồn lên người Lý Phàm. Kẻ mới tới này trên người mang theo khí tức làm bọn chúng rất khó chịu, còn mơ hồ cảm thấy sợ hãi. Vì vậy trước hết giết chết kẻ này rồi xử lý tới "miếng mồi trắng" kia sau.
Hầu...!
Gầm lên một tiếng trầm thấp, hơn năm con bạo hùng gần nhất dưới chân dẫm mạnh lao tới Lý Phàm. Mười cặp hùng trảo (vuốt gấu) to như những cái bánh xe ngựa mang theo kình phong mạnh mẽ đập tới, bên trên còn kèm theo hàn khí dày đặc, nhất thời làm không khí chung quanh đã lạnh lại còn thêm rét buốt.
Hừ!
Lý Phàm trong miệng phát ra một tiếng hừ lạnh, thuận tay đẩy tiểu Bạch nãy giờ vẫn ngồi trên vai ra, dưới chân bước ra ba bước, sám hối chi mâu trong tay vẽ ra năm đường con trong không trung, phân biệt đỡ lại hùng trảo.
Phanh phanh phanh phanh phanh!
Năm tiếng nổ lớn vang lên, trường mâu trong tay Lý Phàm quét qua một vòng đẩy lùi năm con Bắc Cực Bạo Hùng, nhưng bản thân hắn cũng rên lên một tiếng thối lui lại ba bước.
Khẽ nắm nắm quyền đầu xóa đi cảm giác tê dại, trong lòng hắn cũng không khỏi giật mình kinh hãi.
Khí lực của loài yêu thú này dường như khá lớn a!
Mà ngay lúc Lý Phàm lùi lại, đồng thời hai bên trái phải hắn mười con bạo hùng khẽ gầm lên, nhất tề xông tới. Cùng lúc đó phía sau lưng, hơn mười con bạo hùng khác cũng đánh tới thiếu nữ bạch y, trong lúc nhất thời mặt đất rung lên bần bật giống như sơn băng địa liệt bình thường.
Dưới đất, tiểu Bạch nhìn từng tòa núi thịt màu trắng đang "lăn nhanh" tới, không khỏi lè lưỡi lắc lắc đầu, theo sau nó nhanh chóng dùng đôi tiểu trảo đào vào trong cát, nhanh chóng đem cả thân người chui xuống, chỉ để lại một cái đuôi tuyết bạch thò ra bên ngoài vẫy vẫy.
Lý Phàm nắm chắc trường mâu trong tay, thần tình trở nên vô cùng ngưng trọng. Hắn mạnh mẽ bước ra, cánh tay liên tục huy vũ trường mâu. Mỗi một khí va chạm đều đánh văng một con bạo hùng ra. Nhưng cùng lúc đó hắn cũng phải hứng chịu một hai hùng chưởng (Tay Gấu) đập mạnh lên người, không khỏi rên lên đau đớn, từ trong cổ họng cũng nổi lên cảm giác ngòn ngọt.
Mà sau lưng thiếu nữ bạch y trường kiếm trong tay múa lên như gió, mỗi một kiếm đều đem theo băng liên kiếm khí bắn phá xung quanh, nhưng nàng cũng không thể đem toàn bộ yêu thú giết chết một lượt, thỉnh thoảng lại trúng phải hùng chường đánh tới, từ khóe miệng máu tươi cũng liên tục trào ra.
"Khốn kiếp!"
Thấy tình hình như vậy Lý Phàm không khỏi mắng to một tiếng, theo sau hướng về thiếu nữ quát:
"Rốt cuộc cô làm gì lũ yêu vật này, tại sao chúng có vẻ như không giết được cô thì không thôi vậy?"
"Bọn chúng thèm khát một thứ trên người ta!"
Bạch y thiếu nữ một kiếm xuyên qua yết hầu một con bạo hùng, bình tĩnh đáp.
"Là đồ vật gì? Hiện giờ mạnh sắp mất tới nơi còn quản đến vật ngoại thân làm khỉ gì. Sao không đem vứt cho chúng rồi hai người chúng ta tháo chạy khỏi đây."
Lý Phàm tức giận nói.
Bạch y thiếu nữ khẽ lắc đầu, dường như không muốn đáp. Chỉ là nhìn qua từng đạo vết thương trên người nam nhân trước mặt, không khỏi khẽ chau mày, theo sau lạnh lùng nói:
"Vật này đã cùng cơ thể ta không thể tách rời. Đem cho chúng vậy cũng chẳng khác gì tự sát cả."
Nàng vừa dứt lời, trường kiếm lại vung lên xuyên qua đầu một con bạo hùng, theo sau dưới chân khẽ điểm nhanh chóng tới gần Lý Phàm, thản nhiên nói:
"Nếu ngươi không muốn chết thì đi ngay đi. Bọn chúng chỉ quan tâm đến ta, chắc cũng sẽ không phí lực đuổi giết ngươi đâu!"
"Hừ!"
Lý Phàm hừ lạnh một tiếng, cũng không trả lời mà đem trường mâu trong tay vung ra đập nát đầu một con bạo hùng tới gần.
Cứ như vậy hai người tiếp tục khổ chiến với đám yêu thú. Mà trên trời, từng bông tuyết trắng nặng nề hạ xuống, dường như cũng bị sát khí của cuộc chém giết bên dưới làm cho u ám đi...
Nửa ngày sau...!
Lý Phàm trong miệng hộc ra một ngụm máu tươi, thân thể cũng đã trở lại trạng thái bình thường, trên người là dày đặc từng đạo vết thương sâu đến tận xương. Phía sau lưng hắn, bạch y thiếu nữ trên người cũng nhiễm đầy máu tươi, sắc mặt tái nhợt, bàn tay nắm trường kiếm cũng trở nên run rẩy, dường như kiếm trong tay có thể đánh rơi bất cứ lúc nào.
Xung quanh hai người mặt tuyết dưới chân nhuộm đỏ máu tươi, xác của Bắc Cực Bạo Hùng nằm là liệt.
"Vẫn còn hơn năm mươi con bạo hùng nữa, lần này e rằng hai ta khó thoát rồi!"
Lý Phàm nhìn người thiếu nữ đang đứng tựa lưng cạnh mình, khẽ cười khổ nói.
"Sinh tử vô tướng, vặn mệnh vô thường. Sống có gì phải vui, chết có gì đáng buồn. Nếu đã biết không thể tránh khỏi, vậy thì nên chấp nhận là hơn."
Bạch y thiếu nữ nhẹ nhàng lắc đầu, thờ ơ nói. Từ người nàng, một cỗ khí tức phiêu phiêu lãnh đạm, thoát khỏi tỏa ra, giống như không thuộc về thế giới này, bất cứ lúc nào cũng có thể ngự gió mà bay. Mà thực sự nàng đối với chuyện sinh tử của bản thân, cũng đã không cần để ý từ lâu.
Bạch y thiếu nữ quay sang Lý Phàm, khẽ hỏi:
"Ngươi không hối hận chứ?"
"Hối hận vì điều gì?"
Lý Phàm đáp.
"Vì đã đến cứu ta."
Bạch y thiếu nữ nhìn Lý Phàm thật sâu, trả lời.
"Ha ha ha, Lý Phàm ta từ trước đến nay làm chuyện gì căn bản sẽ không bao giờ hối hận. Dù đúng dù sai thì sao chứ, cái ta muốn làm thì sẽ làm đến cùng. Hôm nay, cũng là như vậy"
Lý Phàm nghe vậy chợt mở miệng cười dài ba tiếng, theo sau thờ ơ đáp.
Bạch y thiếu nữ không nói gì, nàng chỉ nhìn thất sâu Lý Phàm, cuối cùng khẽ thở dài thấp giọng nói:
"Lý Phàm, Lý Phàm, ta sẽ nhớ cái tên này."
Mà trong lúc bọn họ nói chuyện, bầy bạo hùng còn sống đã tiến sát lại gần, những cái đầu gấu khổng lồ dí tới, nhe ra răng nanh trắng nhởn của mình. Trong mắt bọn chúng là một màu huyết hồng, từ lỗ mũi từng luồng nhiệt khí nóng ẩm phả ra.
Lý Phàm tiến tới sát người bạch y thiếu nữ, chắn trước mặt nàng. Cùng lúc, trong tai hắn cũng vang lên một tiếng nói rất nhỏ nhưng không còn lạnh lùng như trước:
"Nhớ kĩ, tên ta là Lý Dĩ Uyên. Nếu có kiếp sau thì hãy tìm đến ta, ta sẽ trả nợ ân tình của ngươi."
Lý Phàm khẽ ngây ra, nhưng không nói gì, bàn tay nắm Sám Hối chi mâu càng thêm xiết chặt.
Hầu...!
Bầy Bắc Cực Bạo Hùng gầm lên một tiếng trầm thấp, theo sau một đám xòe ra nanh vuốt, hướng tới hai người vồ tới...
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vô ngân
Không gian đột nhiên rung lên dữ dội, theo sau một không gian thông đạo lớn tới hơn ba mươi trượng bất ngờ hiện ra giữa hư không. Từ bên trong, một vật thể hình tròn lấy một tốc độ đáng sợ lao nhanh xuống mặt đất, giống như thiên ngoại vẫn thạch mà đâm vào giữa bầy Bắc Cực Bạo Hùng.
Uỳnh...!
Mật đất rung lên, kéo theo đó là máu tươi văng ra bốn phía. Lấy nơi vật lạ rơi xuống làm trung tâm, mặt đất xung quanh bị dư chấn làm lõm xuống tạo nên một cái hố lớn đường kính hơn mười trượng. Bên trong hố, một đám bạo hùng ở gần nhất đã triệt để biến mất, thay vào đó là một đám máu thịt bầy nhầy, mơ hồ còn thấy được một chút lông trắng sót lại bên trong.
Mà ở giữa trung tâm của vụ va chạm, vật lạ kia cuối cùng cũng có thể nhìn rõ. Đây là... một chiếc đầu người. Là đầu lâu của một nam tử mày rậm mắt to, chính là Huyết Hồn khôi lỗi tại tầng thứ chín mươi sáu Càn Khôn Tháp.
Lý Phàm và bạch y thiếu nữ nhìn tình cảnh trước mắt mà không khỏi khẽ ngây ra. Trước đó bọn họ vốn đã chuẩn bị đối mặt với tử vong, thật không ngờ một khắc sau sự tình lại chuyển thành như vậy, trong lúc nhất thời cũng không khỏi có một cảm giác không chân thực.
Mà ngay lúc hai người còn đang ngây người, từ trong không gian thông đạo trên bầu trời, một tiếng nói trầm ổn mà bá đạo hùng hồn vọng ra:
"Thật sự đáng tiếc! Một khôi lỗi tốt như vậy, không ngờ linh hồn ấn ký bên trong lại quá mạnh, làm bản thánh cũng chỉ có thể buông tay phá hủy mà thôi. Đáng tiếc!"
Tiếng nói vừa dứt, một quái vật lớn tới mười trượng toàn thân bốc lửa từ bên trong thông đạo chậm rãi đi ra, mỗi một bước đi lại khiến cho không gian gợn sóng, nhiệt độ chung quanh cũng nhanh chóng tăng cao. Mà trên lưng nó là hơn mười người cả nam lẫn nữ, người đứng đầu đầu đội kim quan, mình mặc chiến bào thêu hình cửu long thực nhật, chính là Đồng Thánh. Hắn vừa đi ra, hai mắt lập tức quét tới bạch y thiếu nữ phía dưới, khóe miệng khẽ nở một nụ cười nhàn nhạt bình tĩnh nói:
"Lý sư muội. Ta đến muộn khiến sư muội gặp phải nguy hiểm, mong sư muội chớ trách!"
Lý Dĩ Uyên ngẩng đầu nhìn lên, thản nhiên đáp:
"Đại sư huynh đã tới là tốt rồi, ta nào dám không biết xấu hổ mà mở miệng phàn nàn."
Đồng Thánh gật gật đầu, theo sau tiện tay ra hiệu, Thiên Hỏa Thiết Huyền Mã dưới chân dường như hiểu ý, liền hướng tới mặt đất dưới chân bước tới. Nó càng đến gần, tuyết xung quanh tan ra càng nhiều, đến khi thiết mã đặt chân lên mặt đất, xung quanh mười trượng đã không còn một chút tuyết nào.
Hơn mười người từ trên thiết mã hạ xuống, tiến tới trước mặt hai người Lý Dĩ Uyên. Mà Đồng Thánh lúc này cũng chú ý tới Lý Phàm nãy giờ vẫn không lên tiếng, ánh mắt đảo qua người hắn không khỏi có chút kinh ngạc hỏi:
"Kẻ này là ai? Chỉ có tuy vi Tiên Thiên mà vẫn có thể sống sót tại nơi nào sao?"
"Người này chính là ân nhân cứu mạng của ta. Ta lúc trước cùng nhóm người Phong Lôi Các, Xích Thổ Môn, Thủy Hàn Tông liên hợp mở ra viễn cổ di tích, tiến vào Càn Khôn Tháp này. Cuối cùng chúng ta một đường tiến tới tầng thứ chín mươi sáu thì bị khôi lỗi nọ đánh trọng thương. Bản thân ta thì bị Phá Giới phù truyền tống về giới này, cùng lúc gặp phải đám Bắc Cực Bạo Hùng tham lam tiên liên trên người nên tiến tới vây công. Bản thân ta vì bị trọng thương chưa lành nên đã gặp phải nguy hiểm, nếu như không có thanh niên trước mặt này cứu giúp, e rằng lành ít dữ nhiều."
Lý Dĩ Uyên nhìn Lý Phàm, rồi lại quay sang Đồng Thánh bình tĩnh giải đáp một lần.
Mà những người xung quanh, nghe thấy bốn chữ lành ít dữ nhiều của nàng thì ngoài Đồng Thánh ra, tất cả không khỏi sắc mặt đại biến. Kẻ khác có thể không biết, nhưng bọn họ là đệ tử trung tâm của Thiên Ngân Học Viện thì lại rất rõ ràng vị nữ tử thiên hạ tuyệt sắc trước mặt này có bao nhiêu quan trọng. Có thể nói nếu như Đồng Thánh là nhất đại thiên tài trong vạn năm trở lại đây của Thiên Ngân học viện thì Lý Dĩ Uyên có thể coi là thiên tài trong thiên tài. Đồng Thánh mười bảy tuổi đột phá Tinh Thần Biến nhưng Lý Dĩ Uyên lên mười tuổi đã bước vào cành giới này. Tính trong toàn bộ lịch sử Nam Hoang đại lục cũng chỉ có chưa quá năm người như vậy, cực kì khủng bố. Vì vậy sự quan tâm của các bậc bề trên trong học viện đối với nàng không cần nghĩ cũng biết.
Mà bọn họ lần này vốn phụng mệnh bảo vệ Lý Dĩ Uyên, nhưng lại vì tham gia một hội đấu giá mà để nàng lẻn đi trước, tới giờ mới có thể đuổi kịp.
Vì vậy nếu như lần này Lý Dĩ Uyên chẳng may xảy ra chuyện gì, tại đây ngoại trừ Đồng Thánh ra tất cả bọn họ sẽ đều rất thê thảm.
Chỉ là bọn họ ngược lại cũng đã lo lắng dư thừa. Lý Dĩ Uyên lần này xuất môn vốn đã được giao cho một kiện bảo vật phòng thân có thể ngăn lại toàn bộ công kích dưới Hóa Thiên Biến, nhưng không ngờ nàng lại không quan tâm bỏ lại, muốn tự dựa vào sức mình mà tiến tới, cuối cùng suýt chút nữa mất mạng. Vì vậy lần này trở về nếu như gặp phải trách phạt, e rằng Lý Dĩ Uyên sẽ phải chịu đầu tiên a.
Đồng Thánh ánh mắt đảo qua người Lý Phàm một lượt, theo sau nhàn nhạt nói một câu:
"Rát tốt! Ngươi đã có công bảo vệ sư muội chúng ta, ta đây cũng không keo kiệt. Chút vật nhỏ này cho ngươi đi. Có nó từ nay về sau trừ khi gặp phải cường giả Tinh Thần Biến, nếu không ngươi cũng sẽ không cần phải lo lắng."
Lời hắn vừa dứt, cánh tay liền vung lên. Một cái vòng tay nho nhỏ toàn thân tỏa ra kim quang rực rỡ chầm chậm bay ra, cuối cùng dừng lại trước mặt Lý Phàm.
Lý Phàm nhìn qua vòng tay, nhè nhẹ lắc đầu chậm rãi nói:
"Ta cứu nàng cũng không phải vì những cái này. Các hạ hãy thu lại đi."
"Sao?"
Đồng Thánh khẽ a một tiếng, hắn cũng không ngờ tới Lý Phàm lại mở miệng từ chối.
Mà phía sau lưng Đồng Thánh, một thanh niên mặc thanh sam, trên lưng đeo kiếm tiến lên một bước nhìn Lý Phàm, trầm trầm nói:
"Tiểu tử, vật này chính là một kiện nguyên bảo phòng ngự sơ giai gọi là Hóa Ma Kim Hoàn, có thể ngăn trở hết thảy mọi công kích dưới Thần Biến Cảnh, rất thích hợp với ngươi. Ngươi sao còn không biết tốt xấu mà mở miệng từ chối chứ."
Lý Phàm cũng không nói gì, ngược lại quay sang Lý Dĩ Uyên bên cạnh mở miệng nói:
"Lý cô nương! Hôm nay chúng ta cùng nhau trải qua một phen sinh tử, cũng coi là có duyên phận. Tại hạ giờ còn có việc đi trước, ngày sau gặp lại."
Lý Phàm dứt lời cũng không chần chừ, dưới chân khẽ điểm nhắm về hướng đông lao đi. Nhưng chưa đợi hắn chạy được mấy bước, cả người bỗng nhiên trở nên nặng nề, theo sau không thể chuyển động. Mà lúc này phía sau lưng hắn, một âm thanh lạnh lùng vang lên:
"Ngươi chưa thể đi được!"
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vô ngân
Lý Phàm thân thể cứng ngắc, nhưng hắn vẫn gian nan quay đầu lại.
Phía sau hắn Đồng Thánh một tay vươn ra chụp vào khoảng không nhưng lại giống như đang nắm lấy toàn bộ thân thể Lý Phàm. Hắn lúc này đang nhìn chằm chặp vào không gian giới chỉ phía trên bàn tay Lý Phàm, ánh mắt không khỏi có một tia lửa nóng thoáng hiện.
"Đại sư huynh! Ngươi làm vậy là có ý gì?"
Lý Dĩ Uyên đang đứng một bên chợt quát lạnh. Nàng nhìn Đồng Thánh, trong mắt hàn quang chợt lóe. Mà bàn tay nàng cũng từ từ nắm chặt lấy ngọc kiếm.
Đồng Thánh không trả lời Lý Dĩ Uyên, hắn quay sang một thanh niên bên trái hỏi:
"Ngươi xác định vật kia có trong giới chỉ của hắn?"
Đứng cạnh Đồng Thánh là một thanh niên mặc hoàng bào tướng mạo bình thường. Nhưng giữa trán y lại có một con mắt dọc khiến cho người ta sinh ra một cảm giác yêu dị. Nghe thấy câu hỏi của Đồng Thánh, người này khẽ gật đầu khẳng định:
"Chính xác! Phá Quang Thần Nhãn của ta chưa bao giờ nhìn sai. Trong giới chỉ của hắn chính là bản Hưng Đạo Di Thư của Hưng Đạo Vương."
"Vậy sao? Được rồi."
Đồng Thánh gật đầu, ánh mắt hắn lúc này lại tập trung lên người Lý Phàm, theo sau bàn tay khẽ kéo, cả người Lý Phàm lập tức giống như bị một bàn tay vô hình nắm lấy, nhanh chóng bị kéo ngược trở lại bên cạnh Đồng Thánh.
"Đại sư huynh, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Thanh niên này là người đã cứu mạng ta, ngươi chẳng lẽ muốn giết người đoạt bảo?."
Lý Dĩ Uyên lúc này tiến lên một bước đứng cạnh Lý Phàm, lạnh lùng nhìn Đồng Thánh, trong giọng nói đã mang theo sự tức giận không thể che dấu.
"Ta cũng không phải muốn làm hại hắn, chỉ là có hứng thú với Hưng Đạo Di Thư trên người hắn mà thôi."
Đồng Thánh thản nhiên nói, bất chợt hắn quay sang hỏi Lý Phàm:
"Tiểu tử, trên người ngươi có Hưng Đạo Di Thư. Thứ này đối với ta có một chút tác dụng, không bằng ngươi đem nó cấp cho ta. Đổi lại, ta sẽ cho ngươi thêm một số nguyên bảo hộ thân, thế nào?"
Lý Phàm nhìn người này, hắn hiện tại đã biết rõ đối phương thì ra tham lam Hưng Đạo Di Thư trong giới chỉ của mình. Chỉ là muốn hắn đơn giản liền giao ra, sao có thể?
"Không cần! Ta cũng không muốn bất luận đồ vật gì của ngươi. Di thư này là ta tìm được, cũng sẽ không cấp cho bất kì kẻ nào khác."
Lý Phàm lạnh lùng mở miệng.
"Hừ! Ngươi thật sự nên khôn ngoan một chút. Một bảo vật như vậy sao có thể nằm trong tay một tên phàm nhân như ngươi. Đại sư huynh đã cấp cho ngươi thể diện, đừng nên không biết điều như vậy."
Thanh niên đeo kiếm đứng cạnh Đồng Thánh âm trầm nói, hai mắt nhìn Lý Phàm cũng ánh lên quang mang bất thiện. Đối với cái tên "phàm nhân" trước mặt này, hắn đã ngứa mắt từ sớm.
"Không đổi!"
Lý Phàm một lời cự tuyệt, không chút do dự lắc đầu.
"Ngươi... muốn chết!"
Thanh niên đeo kiếm tức giận quát lên một tiếng, theo sau hai ngón tay chập lại tạo thành kiếm chỉ hướng tới mi tâm Lý Phàm một kiếm đâm tới.
Chỉ là đúng lúc này một bóng trắng lóe lên hiện ra trước mắt hắn, Lý Dĩ Uyên lao ra chắn trước mặt Lý Phàm. Trường kiếm hoành ngang, trong mắt nàng mang theo sát khí lạnh giá, trầm trầm nói:
"Trương Hào, nếu ngươi dám động đến hắn, ta và ngươi hôm nay sẽ không chết không thôi."
"Lý sư muội, muội làm gì vậy? Chỉ là một tên phàm nhân mà thôi, sao phải khiến muội để ý như vậy."
Trương Hào không khỏi bực bội nói, nhưng hắn cũng không dám tiến tới nửa bước. Tuy nói hiện tại Lý Dĩ Uyên đang bị thương không còn chút uy hiếp, nhưng thân phận của nàng vẫn không phải là chuyện đùa.
Đúng lúc này Đồng Thánh dưới chân khẽ động, một bước đi tới sau lưng Lý Dĩ Uyên, bàn tay nhẹ nhàng vươn ra võ nhẹ vào gáy nàng, thản nhiên nói:
"Lý sư muội, muội đã mệt mỏi rồi. Nên đi nghỉ trước đi."
"Ngươi...!"
Lý Dĩ Uyên tức giận kêu lên một tiếng, nhưng chưa kịp nói xong thì đã thấy trước mắt tối sầm, bất tỉnh nhân sự.
Đồng Thánh giao Lý Dĩ Uyên cho một thiếu nữ trong đám người, theo sau nhìn về Lý Phàm, bình tĩnh mở miệng:
"Trương sư đệ nói rất đúng. Bảo vật bực này một phàm nhân như ngươi không thể có năng lực sở hữu được, mau giao ra đây thôi. Nếu hiện tại ngươi giao ra, lời hứa lúc trước của ta vẫn còn hiệu lực."
"Hừ! Các ngươi thân là người trong danh môn học viện, lại có thể không biết xấu hổ ra tay cướp đoạt vậy sao?"
Lý Phàm nhìn cảnh Lý Dĩ Uyên đã bị hôn mê, không khỏi tức giận đáp.
"Thế đạo này mạnh được yếu thua, nhược nhục cường thực, nắm tay lớn chính là đạo lý. Hiện tại ta mạnh hơn ngươi, muốn cướp đoạt đồ vật của ngươi thì đã sao? Đây chính là việc thiên kinh địa nghĩa."
Đồng Thánh khẽ lắc đầu, nhàn nhạt đáp.
"Nhược nhục cường thực, kẻ mạnh vi tôn? Ha ha ha.! Ngươi nói rất đúng, thực sự thì ta đã quá vô tri rồi."
Lý Phàm nghe vậy khẽ ngẩn ra, theo sau bất chợt cười lớn.
"Vậy ngươi muốn giao ra chưa hay là để ta phải ép ngươi giao?
"Không thể!"
Lý Phàm bất ngờ cự tuyệt. Hắn nhìn Đồng Thánh lạnh lùng nói:
"Cái chó má gì kẻ mạnh vi tôn! Lý Phàm ta hiện nay tuy không phải kẻ mạnh nhưng cũng không phải là một đống thịt để mặc ngươi dày xéo. Muốn ta tự nguyện giao ra? Nằm mơ đi."
Lý Phàm đáp, dứt lời hắn bất ngờ đưa ngón tay lên rút ra không gian giới chỉ, theo sau một ngụm nuốt vào miệng. Từ lúc Lý Dĩ Uyên bị đánh ngất, hắn phát hiện ra mình đã có thể cử động, chẳng qua đứng trước những kẻ này, muốn chạy trốn là si tâm vọng tưởng.
"Khốn kiếp!"
"Tiểu tử đáng chết...!"
Thấy hành động của Lý Phàm, đám người phía sau lưng Đồng Thánh gào lên giận dữ Vài kẻ còn muốn lao lên mổ bụng Lý Phàm móc ra giới chỉ nhưng bị Đồng Thánh ngăn lại, hắn âm trầm nhìn Lý Phàm, cuối cùng từ từ mở miệng:
"Hôm nay ngươi vì cứu một mạng của Lý Dĩ Uyên, nên ta đã phá lệ nhiều lời với ngươi như vậy. Nhưng ngươi thực sự là một kẻ không biết sống chết, vậy thì ta sẽ cho ngươi toại nguyện!"
Dứt lời, Đồng Thánh vươn tay ra, theo sau từ từ hạ xuống.
Rắc rắc...!
Ngay tức khắc Lý Phàm chợt cảm thấy một luồng áp lực như phô thiên cái địa kéo tới, hướng tới trên người mình đè xuống, giống như muốn đem toàn thân ép thành bẹp dí vậy.
"Ngươi không phải cứng đầu sao? Không phải tự cao sao? Ta hiện tại sẽ nói cho ngươi biết, một kẻ như ngươi trong mắt ta cũng chỉ như một con kiến hôi mà thôi. Nếu ta muốn, tùy thời có thể đem ngươi dẫm đạp dưới chân. Hiện tại, quỳ xuống cho ta đi."
Đồng Thánh khóe miệng khẽ nhếch lên thành một nụ cười, thản nhiên nói. Mà bàn tay hắn, cũng lấy một tốc độ nhanh hơn từ từ đè xuống.
Rắc rắc rắc...!
Toàn thân xương cốt Lý Phàm vang lên một hồi nứt gãy, làm hắn đau tới hai mắt tối sầm. Từ khóe miệng hắn nổi lên một vị ngòn ngọt, cuối cùng theo cổ họng phun ra thành một bãi máu tươi đỏ lòm. Trong lúc nhất thời Lý Phàm còn có ảo giác cả người mình đã biến thành một đống thịt nát, bị ép bẹp dí trên nền đất.
Nhưng hắn vẫn cắn răng không kêu một tiếng, trên trán gân xanh nổi đầy trông vô cùng dữ tợn. Hai mắt hắn mang theo sát khí kinh thiên nhìn về phía Đồng Thánh, gằn lên từng chữ:
"Lý Phàm ta trước giờ không lạy trời không kính đất, muốn ta quỳ gối trước một kẻ như ngươi sao? Con mẹ nó quên đi! Hôm nay ta tại đây nói cho ngươi biết, ngươi tuy mạnh nhưng không phải vô địch, mà ta tuy yếu nhưng cũng chẳng là mãi mãi. Cho ta thời gian, ta sẽ siêu việt tên khốn kiếp ngươi."
"Vậy sao? Ta thực sự cũng rất tò mò một con kiến hôi như ngươi liệu sẽ làm cách nào để siêu việt ta, nếu như hiện tại ngươi quỳ xuống hướng ta lạy ba lạy, ta có thể sẽ tha cho ngươi một mạng đó."
Đồng Thánh bàn tay khẽ dừng lại, hắn nhìn Lý Phàm cười cười nói.
"Muốn giết thì cứ giết, cũng không cần nhiều lời làm gì nữa. Chết thì đã sao chứ? Mười tám năm sau ta sẽ lại là anh hùng. Đến lúc đó nhất định tìm tên khốn kiếp ngươi báo mối thù này."
Lý Phàm ngược lại lúc này rất bình tĩnh, nhìn Đồng Thánh chầm chậm nói.
"Vậy được, ta sẽ cho ngươi toại nguyện."
Đồng Thánh khẽ gật đầu. Nếu con kiến hôi trước mắt đã muốn chết, hắn cũng không cần tốn thời gian làm gì. Còn về Hưng Đạo Di Thư, chút nữa cú rạch bụng kẻ này ra lấy là được.
Bàn tay Đồng Thánh vươn ra, hướng tới đầu Lý Phàm một chưởng vỗ tới. Một chường này nhìn qua rất bình thường, nhưng nếu Lý Phàm dính phải, ắt hẳn đầu lâu sẽ phải nát bấy đương trường...
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vô ngân
Chưởng thế chưa đến, nhưng chưởng phong đã như vô số những lưỡi dao sắc nhọn đem gương mặt Lý Phàm cắt qua, máu tươi chảy đầy.
Da thịt hắn từng miếng từng miếng bị cắt rơi ra, hoàn toàn giống như bị lăng trì bình thường. Nhưng Lý Phàm vẫn cắn răng không kêu một tiếng, ánh mắt gắt gao nhìn về Đồng Thánh.
Trong lòng Lý Phàm lúc này mảy may không hề có một chút sợ hãi. Nếu như đã biết là chắc chắn phải chết, vậy sợ hãi còn có tác dụng gì, chẳng bằng thản nhiên đối mặt còn hơn. Chỉ là hắn lúc này cũng không nhịn được sinh ra một tia tiếc nuối.
Đại thù với Băng Mi chưa báo, tung tích của phụ thân chưa tìm được, tất cả đều là những tâm nguyện mà hắn chưa thể hoàn thành.
"Nếu có kiếp sau, vậy Lý Phàm ta nhất định sẽ hoàn thành hai chuyện này. Phụ thân, thật xin lỗi người..."
Lý Phàm khẽ thở dài, trong đầu lúc này không khỏi hiện lên hình bóng của một nam tử cao lớn, vẻ mặt hòa ái vươn tay xoa nhẹ lên đầu hắn cười nói:
"Tiểu tử ngốc, hãy tạm ở lại đây. Ba ba còn có chút việc cần giải quyết, một thời gian nữa sẽ đến đón ngươi a."
Chỉ là nam tử này một đường biệt tích đã gần hai mươi năm, để lại hắn một thân một mình. Nhưng Lý Phàm trước giờ trong lòng không hề có một chút nào oán hận. Bởi vì trong lòng hắn, phụ thân từ trước tới giờ luôn là một nam tử mà hắn vẫn luôn luôn tôn kính nhìn lên, là một người đàn ông tốt nhất thiên hạ này...
Hai mắt Lý Phàm khẽ nhắm lại, lẩm bẩm tự nhủ:
"Phụ thân, nếu có kiếp sau hài nhi vẫn muốn được làm con của người."
Trong lúc Lý Phàm suy tư, một chưởng kia đã đến sát gần, dường như trong một khắc sau sẽ đem đầu hắn đánh thành thịt vụn.
Tê tê...!
Đúng lúc này không gian trên đầu Lý Phàm bỗng nhiên rung động, theo sau một không gian thông đạo cực lớn hiện ra, một cái đầu quái vật lớn tới trăm trượng toàn thân vằng chóe từ bên trong thông đạo từ từ xuất hiện.
Quái vật này đỉnh đầu trọc lốc, làn da nhăn nheo, hai mắt to tròn, hai lỗ mũi dài hẹp phun ra từng luồng bạch khí, phía dưới, là một cái mồm hơi nhọn nhô ra phía trước. Đây rõ ràng là đầu lâu của một con rùa cực lớn.
Cự quy vừa xuất hiện, bất chợt há mồm phun ra một cột sáng kim sắc thô to hướng tới Đồng Thánh bắn tới.
"Tất cả lui lại!"
Đồng Thánh sắc mặt khẽ đổi quát to một tiếng, theo sau bàn tay nắm lại thành quyền hướng tới cột sáng kim sắc kia một quyền đánh qua.
Oanh...!
Không gian run lên dữ dội, từng mảnh từng mảnh bị khí kình chấn cho nứt vỡ. Mà Đồng Thánh cũng bị một quyền kia đẩy lùi, dưới chân đạp đạp lui lại hơn ba bước mới có thể đứng vững.
Cùng lúc này đại quy cũng há mồm ra, hướng tới Lý Phàm một ngụm nuốt vào, theo sau cái đầu khổng lồ của nó dần dần lui lại biến mất trong không gian thông đạo.
Đồng Thánh thấy cảnh này không hề tức giận, ngược lại còn mở miệng cười dài:
"Ha ha ha! Bổn thánh vốn đã sớm nghi ngờ Càn Khôn Tháp này có tồn tại khí linh, xem ra thực sự là súc sinh ngươi rồi. Hiện tại chín mươi sáu tầng phía dưới này không có Bồ Lao chi chung, chắc chán là cất giữ tại ba tầng cuối cùng. Cũng được, để ta một quyền đánh nát cái tháp này ra, đoạt lấy bảo vật vào tay vậy!"
Lời hắn vừa dứt, cả người bỗng chốc nhanh chóng biến lớn, một khắc sau đã biến thành một cự nhân khổng lồ cao tới trăm trượng, đội trời đạp đất, toàn thân tỏa ra tử quang lẫm lẫm. Hắn ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, quyền đầu tử kim sắc hướng tới hư không một quyền đánh tới.
Oanh long long...!
Một quyền này, mang theo khí thế hủy thiên diệt địa, duy ngã độc tôn, giống như một vị thiên thần hàng lâm nhân gian, quân vương vi hành thế tục, một quyền đánh ra đủ để đập nát thiên địa, chấn võ sơn hà.
Uỳnh...!
Quyền đầu Đồng Thánh, mang theo khí thế vô địch không gì cản nổi trực tiếp phá khai vô số tầng không gian trong Càn Khôn Tháp, từ tầng thứ mười bốn này vượt qua vô số giới diện, xuyên qua tầng thứ chín mươi sáu, hướng tới không gian tinh bích (vách chắn không gian) tầng chín mươi bảy đánh tới.
Rầm...!
Một tiếng nổ lớn như thiên sơn địa liệt vang lên, không gian tầng chín mươi sáu trực tiếp bị một quyền này đánh nát, theo sau va chạm với tinh bích tầng chín mươi bảy bên trong. Nhưng quyền đầu lúc này giống như gặp phải một vách chắn rất lớn, nhanh chóng bị dội ngược lại.
"Đây là cái gì?"
Đồng Thánh hai mắt bắn ra tử quang lẫm lẫm, lạnh lùng quét tới nơi xảy ra va chạm.
Chỉ thấy chỗ này hiện giờ là một mảnh tinh bích trong suốt hình dạng giống như mai rùa, xuyên qua đó còn mơ hồ thấy được cảnh vật của tầng chín mươi bảy bên trong.
Mà cùng lúc Đồng Thánh nhìn qua, một tiếng nói mang theo vẻ cổ lão tang thương cũng chậm rãi vang lên truyền vào trong tai hắn:
"Tiểu tử, bằng vào chút bản lĩnh của ngươi mà muốn phá hủy Càn Khôn Tháp, thật sự là nực cười! Ta thực sự muốn xem xem, bằng vào một tiểu tử chưa tới Hóa Thiên Biến như ngươi, bằng vào cái gì mà muốn hủy tháp này."
Tiếng nói vừa dứt, không gian phía trên đầu Đồng Thánh chợt nứt ra, theo sau một cự quy lớn tới mấy ngàn trượng từ từ xuất hiện.
Cự quy này toàn thân tỏa ra kim quang rực rỡ, toàn bộ thân thể giống như được đúc bằng vàng ròng bình thường. Từ trên người cự quy, một luồng khí tức cổ lão vô cùng, giống như đã tồn tại qua vô số thời đại chầm chậm lan ra.
Đôi mắt kim sắc của cự quy quét qua, cuối cùng nhìn về Đồng Thánh, chậm rãi tiếp lời. Tiếng nói bình thản, nhưng giọng điệu lại vô cùng lạnh lẽo:
"Hiện tại ngươi nên cút ra khỏi đây cho lão phu!"
Dứt lời, cự quy khẽ há rộng miệng. Từ bên trong miệng nó, một thanh trường kiếm lấy một tốc độ nhanh đến không tưởng lao ra, hướng tới cự nhân do Đồng Thánh biến thành đánh tới.
Trường kiếm này bộ dáng cổ xưa, chuôi kiếm phong cách đơn giản không hề có hình dáng gì. Ngược lại lưỡi kiếm lại được phần thành hai bên đen trắng vô cùng quỷ dị. Ở bên trắng, sinh cơ bừng bừng, quang minh chiếu rọi, từ đó tỏa ra từng luồng sinh mệnh lực mạnh mẽ tuôn trào. Mà bên đen lại trái ngược hoàn toàn. Từng luồng khí tức tử tịch diệt vong thẩm thấu đi ra, dường như muốn đem sinh linh xung quanh hoàn toàn sát tuyệt mới thôi. Mà ở giữa lưỡi kiếm, được khắc nên hai chữ cổ tự như rồng bay phượng múa.
Thuận Thiên!
Tự cổ nghe đồn có Thuận Thiên Kiếm, là một trong ba kiện Nam Hoang sát khí.
Thuận Thiên, không phải là thuận với thiên đạo vô tình, mà là thuận theo Thiên Hạ Bách Tính.
Sinh tử hai đường, âm dương phân cách, chính là thiên chi áo nghĩa (ý nghĩa của thiên)
Thuận Thiên, chính là tuân theo thương sinh ý chí mà trảm sát tiên ma, đồ lục quỷ thần, đem đến cho thương sinh một đường luân hồi nguyện vọng...
"Thuận Thiên Kiếm! Không xong..."
Đồng Thánh vừa nhìn thấy chuôi kiếm này không khỏi thất thanh hô to giống như hắn cũng nhận ra lai lịch kiếm này, theo sau bàn tay khẽ động một thanh đại bổng tử sắc nhanh chóng hiện ra trên tay. Hắn nhìn cũng không nhìn một bổng vội vã xông lên hướng tới Thuận Thiên Kiếm đập tới.
Oanh long long...!
Thiên hôn địa ám, nhật nguyệt vô quanh. Đất trời, trong một khắc này dường như đã lâm vào hắc ám trường tồn...
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vô ngân