Hắc Vân gãi gãi đầu, lặng lẽ bước tới gần một bao cát, hiển nhiên gã Chí vẫn bước theo phía sau. Vỗ vỗ mấy cái vào chiếc bao cát to lớn, chắc nịch, “bạch tạng” nhạt giọng hỏi.
-Cậu học võ 15 năm rồi phải không?
-Vâng ạ!
-Cú đấm của cậu chắc phải rất mạnh?
-Cái này…
-Cậu có thể kiểm soát được sức mạnh của mình hay không?
-Có lẽ là được ạ…
-Tốt, vậy dùng hết khả năng mà đấm vào đây xem nào?
Hắc Vân lùi lại một bước, đút hai tay vào túi quần, xem xét tên sinh viên tung đòn. Văn Chí thấy đại ca muốn mình đánh thử vào bao cát, thì hiểu ngay là Hắc Vân muốn xem khả năng của mình tới đâu, trong đòn đánh có chỗ nào khiếm khuyết để chỉ bảo. Gã họ Hoàng phấn khởi trong lòng, quyết dùng hết khả năng để đại ca đánh giá. Siết mạnh bàn tay, dồn nén sức mạnh, sau đó từ từ thu cánh tay về sau, chỉ cần nhìn cung cách ra đòn của Văn Chí, cũng đủ thấy gã dùng bao nhiêu phần thực lực. Chắc chắn là toàn bộ.
“BINH”
Một đạo quyền xé gió lao đi, nhanh còn hơn cả điện, cỗ lực lượng tống thẳng vào cái bao cát đen xì, chắc nịch, khiến cho nó văng tuốt ra xa, nếu không phải là có những sợi xích níu giữ lại e là cái bao cát đã bay đi 5, 6 mét. Nhìn khối hình trụ không ngừng lắc qua lắc lại trước cú đấm của mình, Hoàng Văn Chí tỏ ra hài lòng với kết quả trước mặt.
-Cậu nhìn kĩ xem, trên chiếc bao cát giờ có thêm cái gì?
Tất nhiên gã họ Hoàng thấy rõ giờ đây trên bao cát, chỗ mà hắn vừa thụi vào là một vết lõm sâu vào trong, độ tầm ba đốt ngón tay.
-Là vết hằn của nắm đấm ạ…
-Ừ, đúng! Vậy cậu có biết tại sao chiếc bao cát lại tung lên khi bị đấm vào không? – Hắc Vân gãi gãi đầu, nhẹ giọng.
-Đơn giản vì do lực đấm quá mạnh... – họ Hoàng nhún vai.
-Đúng, là quá mạnh. Vậy tại sao cậu lại dùng một lực quá mạnh mà không phải là dùng một lực đủ mạnh? – gã khẽ lắc đầu, cười nói, ánh mắt nhìn tên đệ tử đầy thâm ý.
-Cái này…em quả thực chưa hiểu ý đại ca…cho lắm… - Văn Chí chau mày ra chiều suy nghĩ.
-Vậy xem thử giữa cú đấm của tôi và của cậu có gì khác nhau!
Dứt lời cánh tay của Hắc Vân lập tức phát động, không rườm rà như tên sinh viên, gã giữ nguyên tư thế mà thụi ngay một quyền vào bao cát, rồi lại nhanh chóng thu tay về. Nhanh tới mức Văn Chí không kịp trông rõ động tác, chỉ nghe “Bụp” một tiếng và nhìn thấy một bóng mờ, nếu không phải là một kẻ từng luyện qua võ công lâu năm thì chắc chắn sẽ tưởng rằng Hắc Vân đang đứng yên, không hề phát chiêu.
-Đại ca…ra đòn nhanh quá…em không kịp trông thấy gì cả… - Văn Chí tròn mắt, cú đấm vừa rồi dù có chăm chú thế nào hắn cũng không thể nhìn rõ được.
-Tôi không cần cậu nhìn vào cánh tay của tôi, nhìn vào chiếc bao cát kìa. – gã “bạch tạng” hồn nhiên đưa một ngón tay lên ngoáy mũi.
Để ý mới thấy, chỗ bị nắm đấm của Hắc Vân thụi tới, lõm sâu vào trong tới cả gang tay, hằn rõ hình thù, phỏng chừng còn mạnh gấp đôi cú đánh của gã họ Hoàng, hơn thế mặc dù cú ra đòn kinh khủng như vậy nhưng tuyệt nhiên bao cát không hề bị tung lên, nó chẳng lay động dù chỉ một chút ít, ngay cả tiếng động phát ra cũng khá nhỏ. Điều này làm cho Hoàng Văn Chí kích thích vô cùng, khó hiểu không thôi, rốt cuộc thì đại ca vừa sử ra một cú đấm như thế nào?
-Làm thế nào mà… - họ Hoàng hết nhìn qua bao cát lại quay sang nhìn Hắc Vân.
-Cú đấm của cậu mạnh nhưng không bạo, sắc mà chẳng bén, lực thì đủ nhưng lại phân tán tứ phía. Vừa rồi tôi dùng một lực đủ bằng lực của cậu, có chăng thì chỉ hơn kém chút ít, sự khác biệt chắc cậu thấy rõ.
-Mong đại ca chỉ bảo kĩ hơn… - Văn Chí háo hức.
-Cú đấm của cậu khi chạm vào bao cát thì một nửa lực lượng phân tán vào toàn bộ bao cát, nửa còn lại tụ vào chỗ tiếp xúc, vì vậy mới có chuyện nó bị bắn tung lên. Đây chính là hệ quả của việc không làm chủ được lực của bản thân. Khi ra đòn phải kiểm soát được sức mạnh của mình nên tán hay tụ, cần dùng bao nhiêu là đủ, lúc sử ra không nên rướn người theo đòn đánh của mình. Nếu cậu để ý sẽ thấy tôi đấm vào bao cát rất nhanh và thu về còn nhanh hơn nữa. Việc này có ba ưu điểm, thứ nhất nó sẽ làm cho sức mạnh của cậu không bị tán xạ ra xung quanh mà tập trung hoàn toàn vào một điểm, thứ hai không đánh động những kẻ khác nếu cậu đang thực chiến, thứ ba tránh được các tình huống phản đòn bất ngờ từ đối phương bởi cậu đã thu về phòng thủ từ trước đó. Tóm lại một chiêu thức tốt không phải được đánh giá bằng việc đối phương bay đi bao xa, mà là bằng việc hắn bị thương tới mức độ nào, một đòn có thể lập tức đắc thủ hay không. Hãy chú ý vào chất lượng cú đánh của cậu một chút, hiểu rồi chứ? – Hắc Vân chau mày nhìn tên sinh viên.
Được đại ca chỉ điểm thực là làm cho cái đầu của gã họ Hoàng “nở” ra không ít, những kiến thức trước nay của hắn về võ công thực là chỉ bằng một hạt cát bé nhỏ nếu so sánh với người đang đứng trước mặt đây. Lúc này Văn Chí đang thầm cám ơn lũ bạn đã dẫn tới đây, để có thể gặp được người sẽ dẫn dắt hắn tới đỉnh cao của võ đạo. Gương mặt của Hoàng Văn Chí tỏ ra vạn phần kính ngưỡng, sự thích thú căng tràn trong lồng ngực.
-Đa tạ đại ca, đa tạ đại ca, đa tạ…
-Thôi thôi, tập luyện đi, nói nhiều quá.
Hắc Vân hờ hững đáp lại rồi lững thững bước vào trong nhà vệ sinh, chẳng mấy bận tâm tới ánh mắt cùng giọng nói cảm thán của tên sinh viên.
Tới 5 giờ chiều, sau một tiếng luyện tập, bốn gã cùng nhau rời khỏi câu lạc bộ Nắm Đấm Sắt.
-Đại ca, tại sao em làm theo những gì đại ca nói nhưng vẫn không được? Cái bao cát vẫn bắn tung lên… - Văn Chí gãi đầu, khó hiểu.
-Cái gì cũng cần thời gian, lí thuyết là như thế nhưng thực hành thì lại là chuyện khác, chú mày cứ chăm chỉ tập đi rồi sẽ thành công thôi. Luyện tập với tao thì phải nắm rõ hai chữ đó là kiên nhẫn. – Hắc Vân lúc lắc cái đầu.
-Đại ca ơi, có thể chỉ em tập cái khác được không? Trò hít đất này thực là…nản quá đi… - Hai tên Hùng, Mạnh thi nhau nài nỉ.
-Hai thằng mày yếu như cọng bún, không tập thể lực đi thì đừng mong khá được. – gã liếc nhìn qua hai tên đàn em đang đi bên cạnh.
Đi được một đoạn, nghĩ tới chuyện về nhà “bạch tạng” mới sực nhớ ra một vấn đề cần phải giải quyết. Đăm chiêu trong chốc lát gã liền nghĩ ra một kế sách vẹn toàn, đôi mắt tinh quái liếc nhìn qua tên sinh viên đang đi phía sau, “bạch tạng” hắng giọng.
-E hèm…này Chấy qua đây tao bảo? - Hắc Vân hướng đôi mắt của mình về phía gã họ Hoàng.
-Đại ca gọi em? – Văn Chí khẽ chau mày.
-Không gọi mày thì gọi ai? Không phải mày tên Chấy sao? – gã “bạch tạng” chép miệng.
-Chí …chấy… há há há…trời ạ…há há há - Nghe thấy Hắc Vân nói thì hai tên kia ôm bụng cười rũ rượi.
-Em tên là Hoàng Văn Chí không phải Chấy! – tên sinh viên có chút bực bội đáp.
-Ài, Chí với Chấy thì nó cũng giống nhau cả thôi, mày phân biệt làm gì! – “bạch tạng” nhạt giọng.
-Đúng đúng… há há há… không nên phân biệt…từ nay mọi người sẽ gọi mày là Chấy… há há há… - Càng lúc hai tên Hùng, Mạnh cười càng to.
-Nhưng đó là tên riêng, sao lại gọi lái đi như thế được! – họ Hoàng giận thực sự.
-Thôi được rồi, mặc kệ là gì, giờ tao có việc nhờ chú mày đây! – “bạch tạng” xua xua tay nói.
-Dạ! – Văn Chí vừa đáp lời vừa liếc xéo hai tên “sư huynh” đang bịt miệng mà cười khúc khích với nhau.
-Muốn tập luyện với tao trước hết phải biết vứt bỏ sự xấu hổ, e ngại, mà thậm chí là tự trọng của bản thân. Liệu chú mày làm được không? – “bạch tạng” híp mắt, hỏi.
-Tất nhiên là không vấn đề gì, đại ca! – Văn Chí quả quyết.
Để có thể đạt tới đỉnh cao của võ đạo, cùng sự cầu tiến của bản thân, họ Hoàng tin rằng không có bất kì việc gì mà đại ca giao phó hắn lại không làm được. Hắc Vân gật gù tỏ vẻ hài lòng.
-Vậy thì tốt. Giờ tao nhờ mày qua một quán đồ lót của phụ nữ mua cho tao 3 bộ…à không 5 bộ về đây! – “bạch tạng” thản nhiên bảo.
-HẢAAA…… - gã họ Hoàng há hốc mồm miệng.
Nghe thấy nhiệm vụ đại ca giao cho tên “sư đệ” mới vào, hai gã “sư huynh” thực lòng không thể kìm nén, phá lên cười lăn cười bò.
-Ối mẹ ơi...há há há…đúng là chết mất thôi…há há há…
-Đại ca…sao lại bắt em làm chuyện…quái gở như vậy chứ… - tên sinh viên gương mặt tỏ ra khổ sở, hai tai đỏ lên như gấc.
-Là tao đang xem thử sự quả quyết của chú mày vững chắc tới đâu đó mà! Sao có chịu đi hay là không? – “bạch tạng” chép miệng, làm như chỉ tình cờ nghĩ ra việc thử thách này.
-Việc này…
Họ Hoàng gãi đầu gãi tai, e ngại vô cùng, đôi mắt thì cứ hằm hằm nhìn vào hai tên “sư huynh” chết tiệt, chỉ biết cười trên đau khổ của người khác. Cái khó ló cái khôn, nếu đã bị xấu hổ thì chẳng tội gì mà hắn chịu xấu hổ một mình.
-Việc này tất nhiên là em có thể làm được. Nhưng tại sao chỉ có một mình em phải đi mà hai người đó lại không? – Văn Chí liếc nhìn hai gã “sư huynh” một cách nham nhiểm.
-CÁI GÌ… - Hai tên Hùng, Mạnh trợn mắt, đang tính phản bác thì đã nghe thấy đại ca cất giọng.
-Cũng phải, hai thằng này cũng chưa chịu thử thách lần nào cả. Thôi thì cả ba đứa cùng đi mua đi, nhanh rồi về! – Hắc Vân gật gù tán thưởng ý kiến của Văn Chí.
-Đại ca, một người đi là được rồi cần gì đi tới ba người chứ? – Mạnh “nồi” cố gắng cứu vớt tình hình.
-Đúng vậy, để tên Chấy đó đi là được rồi…
Không để cho Hùng “đinh” nói hết câu, Hắc Vân lập tức chặn họng.
-Không phân bua lôi thôi, không đi thì từ nay đừng gọi tao hai tiếng đại ca! – Giờ thì “bạch tạng” lộ rõ bản chất, gã bức ép ba tên đàn em một cách không khoan nhượng.
Họ Hoàng khoái chí nhìn gương mặt khổ sở của hai tên “sư huynh”, trong lòng hả hê không ít. Biết đại ca đã nói là làm, hai gã cũng đành muối mặt mà đi mua, Mạnh “nồi” cất giọng ỉu như cơm nguội.
-Vậy…phải mua đồ lót loại nào ạ…
-Dành cho phụ nữ độ tầm 20 tuổi, áo lót thì mua loại to to một chút, thôi đi nhanh đi. – Nhớ lại bộ ngực đẫy đà của người con gái đang ở nhà mình, “bạch tạng” tạng bỗng cảm thấy cơ thể nóng ran.
Tạm chia tay đại ca, hẹn trong 30 phút nữa sẽ gặp nhau ở trước cửa nhà Hắc Vân, dù đã đi một đoạn nhưng Hắc Vân vẫn nghe được tiếng ba tên đàn em cãi nhau chí chóe, cứ như thể sắp đánh nhau tới nơi. Riêng gã cũng chạy tới một cửa hàng bán quần áo dành cho nữ mà mua vài bộ, vì bản thân thích ăn mặc đơn giản, nên mấy bộ mà “bạch tạng” mua cũng toàn là áo phông, quần bò chỉ có một chút kiểu cách mà thôi.
Nửa giờ sau, bốn gã tập kết trước cửa nhà Hắc Vân, ba tên đàn em thì vẫn không ngừng cãi nhau om sòm.
-Cái bộ đó xấu như ma mà mày cũng chọn được! – Hùng “đinh” dè bỉu.
-Các anh thì hay lắm đấy, đúng là chả có tí thẩm mĩ nào! - Văn chí phản bác.
-Thôi mau đưa đồ cho đại ca đi. – Mạnh nồi thở dài.
Chúng đưa cho Hắc Vân một chiếc túi đen, phía trong có gì thì chắc chả cần phải nói, nhưng tự nhiên lại bảo chúng đi mua đồ lót nữ thì thực là có phần kì quái.
-Sao đại ca lại kêu bọn em đi mua mấy đồ này vậy? – Mạnh “nồi” tò mò hỏi.
-Chú mày không cần phải quan tâm, tao bảo thì cứ hoàn thành là được, thôi té đi. – Hắc Vân đuổi một cách sỗ sàng.
Ba gã không dám nán lại, liền cúi chào rồi bỏ đi, hai tên Chí và Hùng thì vẫn luôn mồm cãi vã về cái gu thẩm mĩ, thẩm miếc gì đó. Hắc Vân mở cửa tiến vào trong nhà, việc đầu tiên gã nghĩ tới là qua phòng của mĩ nhân xem xét. Vừa bước lại gần phòng ngủ thì đã nghe thấy những tiếng đếm số của Tuyết Dung.
-103, 104, 105…
Đẩy cửa bước vào, cảnh tượng trước mắt khiến cho Hắc Vân có chút ngạc nhiên, mĩ nhân đang hít đất bằng một tay, mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Thương thế nặng như vậy mà vẫn có thể luyện tập cho được, thực là ngay đến cánh đàn ông cũng phải ngả mũ chào thua. Mà người bình thường chống đẩy bằng hai tay đã khó rồi, đây nàng ta chỉ cần dùng một tay, lại còn tới 105 cái, người con gái này chắc chắn không tầm thường. Vừa thấy Hắc Vân tiến vào phòng, Tuyết Dung liền dừng tập luyện, đứng dậy, nở một nụ cười xã giao.
-Cậu về rồi đấy à!
Do mồ hôi ướt đẫm chiếc áo phông, thành thử bộ ngực tuyệt mĩ của nàng dính chặt vào lớp vải, lộ rõ đừng đường cong chết người, phía dưới cũng chỉ mặc có mỗi chiếc quần lót, với cái cơ thể cháy bỏng khiêu gợi thế này, kẻ nào có thể kìm nén được dâm tính thì quả thật rất đáng mặt anh tài. “Bạch tạng” không dám nhìn lâu, sợ rằng “cậu nhỏ” lại tỉnh ngủ nên vội đặt hai túi quần áo xuống sàn.
-Tôi vừa mua cho cô được ít quần áo, cô mặc thử xem có vừa không! – Nói rồi gã vội bước khỏi phòng.
Tuyết Dung nhìn theo, trong lòng băn khoăn tại sao đối phương cứ tránh né nhìn mình như vậy.
Ra tới phòng khách, ngả lưng xuống cái ghế salon đẹp đẽ, “bạch tạng” bật ti vi lên, tìm qua mấy kênh ca nhạc, xem có kênh nào đang phát mấy bài rap. Tuy mắt nhìn chằm chằm vào chiếc ti vi, nhưng đôi tai của gã lại đang căng ra mà nghe ngóng những tiếng động trong…nhà tắm.
Sau khi làm nóng cơ thể bằng những bài tập thể lực, Tuyết Dung đã vào phòng tắm để tắm rửa và lau qua vết thương. Tiếng nước chảy của vòi sen cùng tiếng rên nho nhỏ của mĩ nhân do nước tưới vào vết thương, vô tình làm cho gã thanh niên đang ngồi ngoài phòng khách kích thích cao độ.
Gã mường tượng ra một cơ thể nõn nà, với các đường cong gợi dục của mông, eo, ngực, kết hợp cùng gương mặt kiêu sa, xinh đẹp đang đứng dưới vòi hoa sen, để cho những giọt nước trong vắt chảy lên người. Rồi nàng ấy nhẹ nhàng di chuyển cánh tay mà kì cọ, vuốt ve từng bộ phận trên cơ thể, mà biết đâu những tiếng rên kia lại là tiếng rên của sự khoái cảm, kích thích. Ôi thôi, chỉ nghĩ tới nhiêu đó đã khiến cho “thần thương” dựng đứng, tim đập dồn dập, cơ thể râm ran, bức bối đến khó tả, “bạch tạng” chỉ muốn lập tức lao vào phòng tắm.
Dâm ý càng lúc càng phun trào như núi lửa, Hắc Vân dùng hết sức mạnh của lí trí mà dằn lòng. Gã liền cầm ngay chai nước đang để trên bàn, dốc lên miệng, tu ừng ực, giải hạn cho cái cổ họng đang khô rang của mình. Trong trí não của Hắc Vân bắt đầu nổi lên các dòng suy nghĩ đối lập, một là của bản năng, một là của lí trí.
-Xông vào mà hưởng thụ thôi chứ chờ đợi gì nữa! – Bản năng hối thúc.
-Không thể để chữ “con” lớn hơn chữ "người", đời nào mình lại làm chuyện vô liêm sỉ như vậy! – Lí trí bài bác.
-Miếng ăn trước miệng mà còn không biết đường cho vào mồm là ngu muội! – Tà ý một lần nữa lên tiếng.
-Làm thằng đàn ông nếu không thể kiềm lòng trước sắc dục thì chỉ là đồ phế thải! – Lí trí cương quyết chống trả.
-Có…
-Không…
-Có...
-Không bao giờ...
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, “bạch tạng” đã kiềm chế được thú tính, gã cố gắng nghĩ tới chuyện khác, lảng tránh những tà ý đang len lỏi trong đầu.
-Cô ta xấu xí, cô ta mập ú, cô ta chẳng có gì hấp dẫn… - “bạch tạng” lẩm bẩm, tự đánh lừa bản thân.
Gã chăm chú nhìn vào ti vi, cố gắng tập trung vào những bản rap đang được phát, lờ đi cái âm thanh kích thích phía trong nhà tắm.
Tầm 30 phút sau, Tuyết Dung rời khỏi nhà tắm, nàng vận trên người là bộ quần áo mà gã thanh niên mua cho, các vết thương cũng đã được nàng tự băng lại cẩn thận. Mĩ nhân thong thả tiến ra phòng khách, ngồi xuống ngay cạnh “bạch tạng”, gương mặt điềm nhiên, lạnh lẽo vô cùng.
-Cậu thích thể loại nhạc này à? – Tuyết Dung hướng mắt về phía màn hình.
Khi thấy mĩ nhân đi ra gã đã có chút bối rối rồi, giờ lại thấy nàng ngồi xuống ngay cạnh mình thì gã lại càng ái ngại, “bạch tạng” dịch mông ngồi cách ra một đoạn, sau đó mới đáp lại.
-Thể loại này nghe rất được đấy chứ! – gã mỉm cười một cách gượng gạo.
Tuyết Dung ngả lưng ra sau, hai chân gác lên bàn, hai cánh tay đan lại, gương mặt vẫn không chút thay đổi. Nàng ta làm như đây chính là nhà mình vậy, mà dù có là nhà mình thì một người con gái lại có những hành động thế này, thật là mất lịch sự. Tuy nhiên Hắc Vân cũng không phải là kẻ để ý tới mấy vấn đề tiểu tiết, căn bản gã từng là một thằng ăn mày, giờ thấy đối phương là con gái mà lại có những hành động hết sức phóng khoáng, thì trong lòng có chút hứng thú về tính cách của mĩ nhân.
Khuôn mặt kiêu sa, kiều diễm của Tuyết Dung có chút khó chịu khi nghe thấy những bản nhạc rap, nàng thở dài một hơi.
-Đây cũng gọi là ca nhạc sao? Không có kênh nào phát nhạc cổ điển hay nhạc thính phòng à?
-Cũng có đấy! – “bạch tạng” mỉm cười đáp lời.
Gã nhanh chóng dùng điều khiển đổi qua vài kênh ca nhạc khác, chỉ qua ba lần chuyển kênh, màn hình ti vi đã hiện lên một buổi hòa nhạc thính phòng, những âm thanh du dương, trầm bổng đặc trưng của dòng nhạc này không thể lẫn vào đâu được. Đối với Hắc Vân, đây là loại nhạc chán nhất mà gã được biết, tẻ nhạt, cực kì tẻ nhạt, chẳng có tí cảm xúc chân thực nào, nghe mà thấy buồn ngủ. Nhưng mĩ nhân lại muốn nghe, thành thử gã cũng đành chấp nhận bị tra tấn lỗ tai. Thiết nghĩ lễ nghĩa chủ khách ở đây đảo lộn rồi thì phải. Ngược hẳn với Hắc Vân, khi Tuyết Dung nghe được những âm hưởng kia thì cơ mặt giãn ra thấy rõ, chúng làm nàng rất thoải mái, đầu óc cũng nhẹ đi không ít, đôi môi của mĩ nhân khẽ kéo lên, một nụ cười rất mờ nhạt, nếu không nhìn kĩ thì chẳng thể nào thấy được. Tựa đầu vào thành của salon, Tuyết Dung nhắm đôi mắt lại để cảm nhận rõ hơn về từng nốt nhạc, những giai điệu mới tuyệt vời làm sao.
Với thế ngồi lúc này của mĩ nhân, bộ ngực 90 đẫy đà của nàng nổi lên một cách sinh động và chân thực tới khó tin, hai trái tuyết lê cứ nhô lên, hạ xuống theo từng nhịp thở khiến cho gã thanh niên đang ngồi cách đó chưa tới một mét không khỏi động lòng. “Chị hai ơi ! Chị đừng có bắt em phạm tội chứ!” – “bạch tạng” than vãn, cười khổ. Cứ mỗi lần liên quan tới vấn đề tình ái là miệng gã lại trở nên khô khốc, Hắc Vân lại vớ lấy chai nước đưa lên miệng uống lấy uống để. Còn đang ừng ực tu, lửa dục còn chưa lắng, thì đột nhiên Tuyết Dung lại bâng quơ hỏi một câu, khiến cho Hắc Vân có cảm giác như bị cái búa tạ đập vào đầu.
-Mà này, sao mấy cái quần áo lót cậu mua cho tôi lại toàn là loại lưới, mỏng còn hơn tờ giấy vậy? Mặc cũng như không à! – Mĩ nhân nhàn nhạt nói, tựa hồ không mấy nghĩ ngợi về chuyện này.
“PHỤT”
Cả đống nước trong miệng Hắc Vân tất cả phun hết ra ngoài, bắn đầy lên mặt bàn và sàn nhà, sau đó là liên tục các tràng ho vì bị sặc nước.
Đây đúng là tình huống dở khóc dở cười mà Hắc Vân chẳng thể lường trước, cứ tưởng nhờ được mấy thằng em đi mua giúp thì đỡ phải xấu hổ. Nhưng gã làm sao biết được mấy tên đàn em kia toàn một lũ dê đực, đã không làm thì thôi mà làm là tới bến, cứ bộ nào trông gợi dục nhất là chúng chọn, đủ các loại màu mè, hình thức. Giờ đây, so ra với việc đi mua thì Hắc Vân còn cảm thấy xấu hổ gấp tỉ lần, mua đồ lưới cho mĩ nhân? Chắc chắn nàng đang nghĩ gã hẳn phải có ý đồ đen tối gì đây.
Chẳng biết phải trả lời thế nào, suy nghĩ mãi Hắc Vân mới bịa ra được một lí do có phần xác thực.
- …Tôi cũng rất ngại đi mua đồ của con gái…thành thử… à umh…toàn nhờ chủ cửa hàng chọn hộ…thành ra… - Vừa giải thích “bạch tạng” vừa gãi đầu gãi tai, gương mặt ái ngại không thôi.
-Chẳng sao cả! Tôi hỏi vậy thôi, dù sao cũng chỉ là đồ mặc bên trong, nó thế nào cũng không mấy quan trọng! – nói đoạn mĩ nhân liền mỉm cười xã giao với đối phương.
Thấy Tuyết Dung không để ý tới sự vụ, cũng chỉ là hỏi qua loa thì Hắc Vân thở phào nhẹ nhõm, dù sao trong cái rủi cũng có cái may. Chợt nhớ ra còn chưa hề biết tên người con gái kia là gì, thân thế ra sao.
-Từ hôm qua tới giờ quên mất chưa giới thiệu tên cho cô biết. Tôi tên là Vân, tên đầy đủ là Hắc Vân, 23 tuổi. – gã dùng việc giới thiệu bản thân để đối phương tự nói về mình.
Quả nhiên, khi nghe thấy gã thanh niên giới thiệu tên tuổi thì mĩ nhân cũng chẳng ngại ngần gì mà không tự bạch.
-Còn tôi là Tôn Thị Tuyết Dung, 25 tuổi, cám ơn cậu vì tối qua đã cứu tôi khỏi đám côn đồ…mà sao lúc đó cậu lại cứu tôi? – mĩ nhân khẽ chau mày, đôi môi nở nụ cười nhạt.
Một đôi mắt trong vắt, với hai hàng lông mi cong vút, đôi mắt này có thể hạ gục bất kì người đàn ông nào. Đôi môi chỉ là đang cười mỉm, nhưng sức hút của nó thì không phải bàn cãi. Tuyết Dung trông rất cứng rắn, kiên định, điều này vô tình lại tôn vẻ đẹp của nàng lên thêm một tầng nữa. Hắc Vân cũng chỉ là một thằng đàn ông bằng xương bằng thịt, mị lực trước mắt, gã nhất thởi không thể chống đỡ.
Thấy đối phương chỉ chết lặng mà nhìn xoáy vào mình, mĩ nhân không khỏi cảm thấy khó hiểu. Trước đây nàng là đại tỉ của một bang xã hội đen, tất cả những tên đàn em dưới quyền khi gặp nàng thì nhất nhất chỉ biết cúi mặt nhìn xuống, thành thử cảm giác bị nhìn chằm chằm thế này giờ Tuyết Dung mới gặp qua.
-Sao cậu cứ đơ mặt ra vậy? Mặt tôi có gì đáng nhìn lắm sao? – mĩ nhân cất giọng khó hiểu.
Bị đối phương đánh động, Hắc Vân mới giật mình tỉnh mộng, ái ngại nhìn bốn xung quanh phòng.
-À không…chỉ là tôi đang cố nhớ lại xem….sao tối qua lại cứu cô mà thôi! - “Bạch tạng” chống chế, mong đối phương không nhận ra dâm ý của mình.
-Vậy đã nghĩ ra chưa? – mĩ nhân nhẹ nhàng hỏi.
-À…rồi…bởi tôi thấy cô bị thương nặng, nếu không cứu chỉ e sẽ có án mạng xảy ra. Ai gặp trường hợp này, chắc cũng xử lí giống tôi thôi! – “bạch tạng” khiêm tốn giải thích.
-Tôi không nghĩ đơn giản như vậy! Nếu gặp phải một đám côn đồ như tối qua, tôi dám chắc 10 người thì 9 người sợ tới run bắn chân tay, mặt mày tái mét. Bị chúng hỏi, khéo còn chỉ tận nơi tôi đang nấp chứ đừng nói gì là cứu. Nhưng hôm qua trông cách ứng xử của cậu, thì có vẻ như cậu không hề có chút gì sợ hãi, hơn nữa còn nhanh trí nghĩ ra cách đánh lạc hướng bọn chúng. Một người đối mặt với hơn ba mươi gã côn đồ, tay lăm lăm hung khí mà vẫn bình tĩnh lạ lùng, thực là làm tôi có chút hoài nghi…liệu cậu có phải là đồng đảng của lão Đỗ Phản hay không? – Giọng nói của Tuyết Dung lạnh lẽo lạ thường, gương mặt cũng đanh lại.
Thực ra từ tối qua tới giờ nàng đã thắc mắc mãi về vấn đề này, việc một tên thanh niên không ngại nguy hiểm mà cứu người cũng thật là có chỗ lạ thường. Thời buổi bây giờ làm gì còn người tốt như vậy? Tuyết Dung vốn là người cầm đầu của bang Mèo Lửa, từ nhỏ đã sống trong sự đấu đá, thủ đoạn của thế giới xã hội đen, cứ tưởng rằng mình đã thấu hết mọi sự gian trá, đề phòng đủ các đường. Nhưng tới phút cuối vẫn không thể ngờ được chính cánh tay đắc lực của cha mình năm xưa lại là kẻ vong ơn bội nghĩa, dám lật đổ nàng. Cũng bởi vì chuyện này, thành ra Tuyết Dung trở nên cực kì đề phòng với bất cứ ai, biết đâu được gã thanh niên kia cũng là một mắt xích nào đó của lão cáo già Đỗ Phản, nhằm dẫn mình vào một cái bẫy khác cũng không biết chừng. Hơn nữa qua đánh giá chủ quan, gã thanh niên này trông như một tên công tử bột, chưa từng nếm trải sự đời, thử hỏi làm sao có gan cứu người cho được, càng nghĩ càng thấy việc này có nhiều điểm nghi vấn.
Thấy đôi mắt của mĩ nhân thay đổi, như thể coi gã là thù địch, thì trong lòng có chút khó hiểu. Các dây thần kinh trên não bộ của Hắc Vân tức tốc hoạt động hết công suất, đánh giá lại vấn đề đang diễn ra.
Cách diễn giải của Tuyết Dung khá logic và hợp lí, giọng nói thì có phần dò xét, nghi ngờ, vừa rồi nàng còn nhắc tới cái tên Đỗ Phản, xem chừng chính là tên cầm đầu đám hung đồ hôm qua, hoặc giả cũng có thể là một nhân vật khác đứng sau giật dây toàn bộ sự việc. Hơn nữa xem xét cung cách nói năng thì người con gái này chắc chắn phải từng là một bậc đàn anh, đàn chị. Cử chỉ lại hết sức phóng khoáng không chút câu nệ, nếu không phải giữ một chức vị to lớn trong một băng đảng hay tổ chức thì chẳng thể có cử chỉ “thoải mái” như vậy. Nàng ta còn có khả năng chịu đau hơn cả cánh đàn ông, sức lực còn vượt trội, lại còn bình phục rất nhanh, nếu mĩ nhân kia không phải là một cao thủ hạng nhất thì mình bé bằng con kiến.
Từng là đàn chị, lại giữ chức vụ trong một băng đảng hay tổ chức, mà còn là nhất đẳng cao thủ, từ những dữ liệu vừa phân tích được thì tạm đưa ra một suy luận là người con gái này bị vướng vào một cuộc thanh toán giữa các băng đảng. Còn nàng chắc hẳn phải là một người có vai vế trong giới xã hội đen, hay bang hội nào đó. Về lai lịch tạm kết luận như vậy, còn về phần mĩ nhân nghi ngờ mình là đồng đảng của địch thủ cũng không phải không có lí do, một phần vì đề phòng, hơn nữa nhìn vào bề ngoài của mình nàng ta không nghi ngờ mới lạ. Nếu bây giờ cứ nhất mực phân bua biện minh, giải thích thì chỉ càng làm cho đối phương thêm hiểu lầm, nghi ngờ, mà thậm chí ra tay ngay cũng không biết chừng. Tốt nhất là dĩ độc trị độc, dùng câu hỏi để trả lời câu hỏi.
Khi đã suy xét cặn kẽ, Hắc Vân mới bình thản hỏi lại, gương mặt không chút giao động.
-Vậy nếu đã nghi ngờ tại sao cô còn đi theo tôi? – “bạch tạng” nhún vai.
Cứ tưởng đối phương phải ra sức giải thích, phân trần, nhưng lại bị đặt câu hỏi ngược lại thì Tuyết Dung có chút bất ngờ. Thực ra lúc đó nàng cũng chưa nghĩ nhiều được như thế, mà dù có nghĩ tới thì cũng chỉ còn duy nhất một con đường để sống, nếu không đi chẳng lẽ lại chờ chết?
-Câu hỏi này là phủ nhận hay thừa nhận ? – Tuyết Dung tiếp tục đặt câu hỏi, đôi mắt lạnh lẽo dò xét từng cử chỉ của đối phương, trong đầu không khỏi suy nghĩ về câu hỏi của gã.
-Tôi không phủ nhận cũng không thừa nhận, tốt nhất là nên để cô tự nhận ra tôi là bạn hay thù. Một khi đã không tin thì ngàn lời giải thích cũng chẳng có giá trị, còn nếu đã tin tưởng thì vạn câu nói xấu cũng vô tác dụng. – Hắc Vân mỉm cười vui vẻ, vắt một tay lên thành salon.
Gã thanh niên này phỏng chừng không hề có chút giao động khi mình trực tiếp đề cập tới vấn đề, ánh mắt rất tự tin, giọng điệu lại lí lẽ vô cùng. Thiết nghĩ nếu lão Đỗ Phản đó muốn giành lấy ngôi vị đại ca, thì việc hắn cần làm đầu tiên phải là giết mình, chỉ như vậy thì cái ghế của lão mới chắc chắn, chẳng tội gì mà lão ta còn phải bày ra trò mèo để mình trốn thoát. Có lẽ mình có phần đa nghi thái quá rồi, nhưng một kẻ có lá gan hùm, không sợ nguy hiểm, chắc hẳn thân thế của gã cũng không bình thường. Tốt nhất cứ dần dần dò xét, đề phòng, không nên quá tin tưởng.
Đôi mắt đánh giá của cựu đại tỉ cũng chẳng kém gì Hắc Vân, tạm thời nàng cũng phần nào biết được gã thanh niên cứu mình không phải là đồng đảng của lão cáo già họ Đỗ.
-Có lẽ tôi đã quá đa nghi rồi, chẳng thể nào có chuyện người cứu tôi lại là tay chân của lão Đỗ Phản được! Mong cậu đừng vì chuyện này mà giận. – Tuyết Dung cất giọng đầy vẻ oai nghiên, kiên định của bậc đàn chị.
“Nói chuyện thẳng thắn, không vòng vo, câu nệ, cô nàng này thật là có tính cách của kẻ từng nắm quyền lực trong tay.” – Hắc Vân càng lúc càng tin chắc vào những lập luận của bản thân.
-Ha ha ha ha… - Tự nhiên “bạch tạng” cười lên một cách sảng khoái.
-Sao cậu lại cười? – mĩ nhân bỏ hai chân khỏi mặt bàn, hai tay tựa lên đùi, chân mày hơi co lại.
-Nghi ngờ thì trực tiếp hỏi không chút kiêng nể, sau khi thấy mình sai thì lập tức xin lỗi chẳng hề chần chừ. Càng lúc tôi càng thấy tính cách của cô giống một người đàn ông hơn là người phụ nữ đấy…ha ha ha…rất thú vị…ha ha ha…
-Tôi sẽ coi như đây là một lời khen ngợi… - Thấy đối phương cũng phóng khoáng không kém, chẳng bận tâm tới việc bị hiểu lầm thì Tuyết Dung vui vẻ đáp.
-Vậy tôi có được phép hỏi cô một số chuyện không? – “bạch tạng” híp mắt nhìn mĩ nhân.
-Cậu muốn hỏi vì sao tôi lại bị truy sát phải không? – nàng đưa tay vén mái tóc của mình qua một bên.
Với câu đáp lại này, có thể tuyệt đối hiểu rằng cựu đại tỉ có lối tư duy sắc bén chẳng kém ai, có lẽ bộ não của nàng tỉ lệ thuận với vòng ngực của mình. Hắc Vân không trả lời, chỉ cất lời khen ngợi.
-Lần đầu tôi gặp người con gái thông minh như cô đấy!
Nếu tôi nói không muốn trả lời câu hỏi này thì cậu nghĩ sao? – mĩ nhân nhẹ giọng. Nàng muối biết đối phương quan tâm tới sự việc này tới mức độ nào.
-Chỉ là vì tò mò! Nếu cô cảm thấy không thể nói thì tôi cũng chẳng nên nài ép. – Nói rồi “bạch tạng” thản nhiên vắt hai chân lên mặt bàn, tay ôm đầu dựa vào thành salon, đảo mắt nhìn vào màn hình ti vi.
Đây gọi là mời thì không vào nhưng đuổi sẽ nhất định không đi, muốn bắt thì trước tiên phải thả cái đã, Hắc Vân hiểu rõ nếu muốn mĩ nhân nói ra thì trước hết gã phải tỏ ra không quan tâm, biết cũng được mà không biết cũng chẳng sao.
Thấy đối phương chẳng bận tâm như vậy thì Tuyết Dung cũng tạm thời tin tưởng, hơn nữa gã không phải là người của lão cáo già Đỗ Phản, nhưng dám ra tay cứu nàng, như vậy đồng nghĩ với việc gã cũng đã leo lên lưng cọp. Giờ nguy hiểm đang rình rập gã thanh niên chẳng kém gì nàng, tốt nhất nên nói cho gã biết để còn đề phòng vạn nhất, hơn nữa đây còn là ân nhân, nếu có câu hỏi nhỏ này mà không trả lời thì Tuyết Dung cũng ái ngại vài phần. Thở dài một hơi, mĩ nhân bắt đầu nhắc lại về thân thế của mình.
Nàng vốn là đại tỉ của bang Mèo Lửa, một bang phái mạnh nắm giữ 3 khu 8, 9 và 10 của quận Trung. Chức vị tối cao của bang ban đầu được cha của nàng là Tôn Văn Đắc nắm giữ, ông cũng là người sáng lập ra bang Mèo Lửa. Lúc trước thì cha của nàng là tôn sư của một võ quán, do các băng đảng ngày càng lộng hành, giở nhiều hành vi ức hiếp, cướp bóc dân đen, phân bố địa bàn khiến cho người dân ở ba khu 8, 9 và 10 ngày càng cơ cực. Thấy chuyện bất bình phải ra ta tương trợ, đây là đạo lí của người tập võ, vì vậy ông cùng tất cả các đồ đệ đứng lên chống lại vô số băng nhóm vào thời bấy giờ, sau đó thiết lập ra bang Mèo Lửa. Tuy là cũng là băng đảng xã hội đen, nhưng mục đích lại là giúp đỡ mọi người, nên các thanh niên cùng người dân trong khu đều lũ lượt kéo nhau gia nhập. Dĩ nhiên khi đã gặp thiên thời, địa lợi, nhân hòa thì việc đánh bật được tất cả băng đảng ra khỏi ba khu là điều dễ như trở bàn tay. Từ đó tới nay tính ra phải gần 20 năm, ba khu này đều nằm dưới quyền quản lí của bang Mèo Lửa.
Do chủ trương chỉ muốn giúp đỡ dân đen, chứ không hề có ý định bành trướng thế lực, nên Tô Văn Đắc luôn duy trì chính sách “nước sông không phạm nước giếng”, không xâm phạm địa bàn bang khác và cũng không để ai động tới địa bàn của mình. Thực ra trong nội bộ của bang cũng có vài kẻ lão làng bày tỏ quan điểm không đồng tình với suy nghĩ này, nhưng sợ uy của lão Tô nên cam chịu nhún nhường. Cách đây 3 năm cha của nàng qua đời trong một vụ tai nạn, có để di chúc nhường toàn bộ tài sản và chức vị cho con mình là Tuyết Dung. Ban đầu có rất nhiều kẻ không phục, bởi lẽ chúng không muốn một người con gái cầm đầu mình, nhưng với năng lực lãnh đạo cùng võ công được chân truyền từ cha, thành thử những kẻ bất phục nhất thời chẳng có lí do tẩy chay nàng.
Nhưng từ cách đây 3 tháng, liên tục có những lời đề nghị từ phía các tổ chức khác muốn bang Mèo Lửa đứng ra tàng trữ và vận chuyển một số lượng “hàng cấm” khá lớn. Do địa bàn của nàng chưa hề có một tiền án nào, nếu cất giấu ở đây chắc chắn sẽ qua mắt được lực lượng hình cảnh. Khá nhiều kẻ có địa vị trong bang đã tán thành, nhưng Tuyết Dung nhất mực bác bỏ, vì người đứng đầu bang không đồng ý nên những kẻ khác phải ngậm miệng làm thinh.
Vốn dĩ từ lâu đã có nhiều kẻ bằng mặt mà không bằng lòng với đại tỉ, nay vì chuyện này còn bức bối gấp vạn lần. Ngay tối hôm qua, lão Đỗ Phản bỗng gọi cho nàng nói rằng có một băng nhóm khác đang lấn chiếm địa bàn, lão cùng các anh em đang nguy cấp muốn nàng tới cứu viện. Tin tưởng vào cánh tay phải của cha mình, Tuyết Dung không dám chậm trễ liền dẫn theo hơn 20 mạng, toàn là các cao thủ tới trợ chiến. Nhưng khi tới nơi thì chẳng thấy địch đâu mà chỉ có lão cáo già cùng đàn em của lão, lúc này họ Đỗ mới hiện nguyên hình, những kẻ đi theo nàng cũng lập tức trở mặt, phỏng chừng bọn chúng đã có tính toán từ trước.
Hắc Vân chăm chú lắng nghe toàn bộ sự việc, giờ mới đưa ra nhận xét.
-Lão Đỗ Phản đó chắc hẳn phải có vị trí rất lớn trong bang thì mới có thể xúi giục anh em làm phản? – “bạch tạng” gật gù, đôi mắt tỏ ra đăm chiêu.
-Đỗ Phản ngày trước là tâm phúc của cha, giờ quyền lực của lão trong bang chỉ đứng sau có tôi mà thôi. Trước lúc cha tôi mất thì còn một người nữa có quyền lực cao hơn lão ta, trong bang tuy vẫn gọi cha là đại ca nhưng địa vị chẳng kém hơn mấy phần. Có điều lúc cha qua đời, thì ông ấy cũng rửa tay gác kiếm, quy ẩn giang hồ, không muốn tranh chấp….
Đang nói chợt Tuyết Dung ngừng lời, đôi mắt sáng lên, phỏng chừng nàng vừa nghĩ ra được phương án tuyệt diệu cho vấn đề hiện tại. Thấy thần sắc của mĩ nhân có biến động, Hắc Vân nhanh chóng nhận ra ngay.
-Cô vừa nhớ ra chuyện gì à?
-Đúng vậy, tôi quên mất vẫn còn “ông ta”, nếu không phải kể lại cho cậu thì tôi cũng chẳng nghĩ tới được! – Gương mặt của mĩ nhân tươi tỉnh hẳn lên.
“Bạch tạng” phần nào đoán được vì sao nàng lại tràn đầy hi vọng khi nhắc đến nhân vật quy ẩn kia, phỏng chừng là muốn nhờ vào sức người này để giúp đỡ cho việc của nàng. Có điều đây cũng không phải là chuyện mà gã đáng bận tâm, ân oán giang hồ mỗi người đều có cách xử lí của mình, tốt nhất chẳng nên chen chân vào.
-Ra vậy…mà chắc hẳn bây giờ tên Đỗ Phản đó đang truy lùng cô ráo riết, có lẽ cô nên ở trong nhà đừng đi ra ngoài một thời gian. Nếu cần gì cứ bảo tôi một tiếng là được. – Hắc Vân chậm rãi nói, gã tỏ ra rất lo lắng cho Tuyết Dung.
-Thực ra tôi cũng không có ý định ở lại đây lâu, tầm vài ngày nữa, sau khi vết thương se lại tôi sẽ rời đi, như vậy sẽ đỡ nguy hiểm cho cậu. Còn việc cậu cứu tôi nhất định có ngày tôi sẽ báo đáp, trước nay tôi không muốn nợ ơn nghĩa của ai! – mĩ nhân thẳng thắn bày tỏ. Đôi mắt long lanh của nàng chuyển hướng nhìn về phía màn hình.
-Vậy cô tính đi đâu? – Hắc Vân chép miệng, nhạt giọng hỏi.
-Tôi cũng chưa biết mình sẽ đi đâu, có thể là sẽ tới nhà một vài người bạn để ở nhờ một thời gian. Chứ tôi ở đây lâu ngày nào thì càng nguy hiểm cho cậu ngày đó!
-Vậy cô không sợ mang nguy hiểm tới cho bạn mình sao? – gã lúc lắc cái đầu, quay qua nhìn Tuyết Dung.
-Họ toàn bộ đều là các nhân vật có tiếng trong thành phố, có lẽ lão Đỗ Phản đó sẽ chẳng dám manh động đâu! – Vừa nói mĩ nhân vừa đưa tay vuốt mái tóc ngắn của mình.
-Những người bạn của cô chẳng lẽ lão ta lại không biết? Chỉ sợ ngay lúc này, trước cửa nhà mấy người bạn của cô đang có mấy con chó săn túc trực 24/24 cũng nên. Tôi nghĩ tốt nhất cô cứ ở lại đây, bọn chúng chắc sẽ chẳng thể tìm ra tôi hay cô trong một thời gian ngắn được. Hơn nữa tối qua tên Đỗ Phản đó đã nhìn thấy mặt tôi, dù cô có ở nhà tôi hay không thì giờ đây cái mạng nhỏ này vẫn gặp nguy hiểm thôi. – Nói đoạn, Hắc Vân nhếch mép cười một cách mỉa mai.
-…Cậu không hề sợ hãi thì phải… - Tuyết Dung nhìn chăm chăm vào gã thanh niên ngồi cạnh mà kết luận một câu.
-Ài… thực ra thì tôi vô phúc hơn mọi người, đẻ ra đã bị đứt dây thần kinh sợ hãi rồi. – gã giả bộ tỏ ra buồn bã, cứ như thể đây là một nỗi bất hạnh nhất đời.
Nghe qua câu trả lời cùng cử chỉ của đối phương, mĩ nhân chỉ biết mỉm cười, lắc đầu mấy cái.
-Nhìn bên ngoài cứ nghĩ cậu là một tên công tử bột, chỉ biết chơi bời, hưởng thụ. Nhưng tiếp xúc qua mới biết cậu hoàn toàn ngược lại với vẻn ngoài của mình. Thôi được rồi, nếu cậu đã thực sự muốn mua phiền phức vào người thì tôi cũng không dám từ chối. Sau này lỡ có xảy ra chuyện, cũng đừng có trách tôi chưa cảnh báo cho cậu. – Gã thanh niên này có tính cách khá thú vị, Tuyết Dung bắt đầu có chút thiện cảm với hắn.
-Nào có ai dám trách cô! Nếu có chuyện thì cũng tại tôi “ôm rơm rặm bụng” mà thôi. – Hắc Vân nhún vai, cười cười đáp.
-Cứ coi như tôi đã nợ cậu một ân tình, nhất định sau này tôi sẽ đáp trả! – Tuyết Dung hai tay ôm gối, mắt vẫn không rời khỏi buổi hòa nhạc trên ti vi, nhắc lại mấy chữ ân huệ lần nữa.
-Thực ra cũng không cần phải đợi tới sau này, chỉ cần giờ cô hôn tôi một cái là coi như đền đáp rồi…hắc hắc… - gã cợt nhả nói rồi buông ra mấy tiếng cười chứa đầy ẩn ý.
Gã “bạch tạng” vốn dĩ có tính hay đùa, bất kì chuyện gì nếu hứng lên gã cũng có thể pha trò được. khi gã nói ra câu này, vốn chẳng nghĩ đối phương sẽ coi là thật, nhẹ thì nàng sẽ biết đây là câu nói đùa và cười xòa, nặng thì kiểu gì cũng bị ăn chửi là đồ dê cụ, nhưng có bị chửi cũng chẳng sao, mặt của tên “cựu” ăn mày này đủ dày để tiếp nhận mọi lời phỉ báng.
-Chỉ cần như vậy thôi sao? – một giọng nói có phần ngạc nhiên vang lên.
Hắc Vân vẫn dán mắt nhìn vào màn hình, hai tay ôm đầu ngả lưng vào thành salon, chân thì vắt lên mặt bàn, nghe thấy câu hỏi kia thì gã nhanh nhảu trả lời, mà chẳng suy nghĩ xem sao đối phương lại hỏi như vậy.
-Tất nhiên!
Sau khi trả lời xong được một lúc, cái não bộ nhạy bén của Hắc Vân mới bắt đầu hoạt động, nhưng chưa suy nghĩ xong thì mĩ nhân đã tiến sát tới bên cạnh, rồi ngay lập tức đặt môi của nàng lên môi của gã. Người con gái này thực sự tin vào câu nói vừa rồi của Hắc Vân và nàng cũng không chút do dự mà làm theo yêu cầu vừa được đưa ra. Tuyết Dung thực sự ngờ nghệch tới mức không biết đâu là đùa, đâu là thật hay sao? Chẳng lẽ một đại tỉ lại có thể ngốc đến nhường này ư?
Chương 61:
Nếu được chết hóc vì cô thì tôi cũng cam lòng
Từ đùa chuyển thành thật, môi kề môi, mũi kề mũi, những hơi thở ấm áp chạm vào da thịt, nụ hôn này như một xung điện khiến cho Hắc Vân tê điếng, toàn thân cứng đơ như khúc gỗ. Đây quả là diễm phúc to lớn, một phần thưởng xứng đáng cho việc lo chuyện bao đồng của gã. Từ bé tới giờ, Hắc Vân nào có biết mùi con gái là gì, động chạm còn chưa đến lượt chứ đừng nói môi kề môi thế này. Riêng về khoản trai gái thì gã phải bái Mai Thái làm sư phụ, trong khi thằng bạn luôn bạo dạn trong việc yy thì gã lại khá dát gái, nói chuyện hay chém gió thì rất to mồm, nhưng lúc lâm trận thì chỉ biết chết lặng chả nói được câu nào. So ra thì bây giờ Hắc Vân còn đỡ ngại hơn hồi xưa nhiều.
Trở lại với tình huống bất ngờ xảy đến, Hắc Vân chỉ biết đơ người ra mà tiếp nhận nụ hôn của mĩ nhân, hồn phách thì do quá “sung sướng” đã bay toán loạn. Hơn nữa, khi Tuyết Dung kề môi lên miệng gã, vô tình hai trái tuyết lê chín mọng của nàng lại ép sát vào ngực của đối phương. Khi cõng mĩ nhân thì chuyện này cũng có xảy ra rồi, nhưng lúc đó còn đang nước sôi lửa bỏng, mà thú thực là lưng có độ nhạy cảm kém hơn trước ngực rất rất nhiều, thành ra Hắc Vân chỉ hơi có cảm giác mà thôi. Tuy rằng chỉ hơi có cảm giác nhưng gã đã nghĩ ra đủ hình ảnh, tâm tư đã có giao động, ham muốn cũng nhen nhúm, vậy thì giờ đây khi trực tiếp cảm nhận sự mềm mại của hai “đỉnh núi” qua ngực mình thì sẽ còn thế nào? Giữa ngực của Tuyết Dung và ngực của Hắc Vân cách tất cả 3 lần vải, có điều cái áo lót mà mấy tên đàn em mua hộ thì toàn loại mỏng tanh, còn hai chiếc áo phông thì chất vải cũng chẳng dày gì cho cam, thành thử dù cách mấy lớp áo như vậy nhưng gã vẫn thấy rõ sự co giãn, đàn hồi và cảm giác ấm ấm.
Vừa được hôn người đẹp, lại được trực tiếp ngực áp ngực với nàng, sự thống khoái này chẳng lời nào có thể tả siết. Một cảm giác lâng lâng, phê phê làm tâm trí vốn dĩ sắc bén vô cùng cũng phải trở nên đờ đẫn, rối bời. Sự sung sướng tràn vào từng thớ thịt, ngấm vào từng giọt máu, khiến cho Hắc Vân bất giác mà đặt một câu hỏi trong đầu – “Liệu mình đã tới thiên đường chưa nhỉ?”
Còn đang bay bổng trên chín tầng mây xanh, chưa biết có nên ôm nàng để hôn trả lại hay không. Tuyết Dung chợt cắt đứt hứng thú của đối phương, nàng lùi lại và ngồi về vị trí cũ. Hành động này như là một cú đá giáng thẳng vào mông “bạch tạng”, khiến gã rơi phịch trở lại thực tại phũ phàng, xóa tan cái dự định đang hình thành trong đàu gã. Gương mặt đơ đơ của gã nhanh chóng hồi tỉnh, nhưng đôi mắt vẫn còn chút thẫn thờ, pha cùng sự thất vọng.
-Thật là lạ… - mĩ nhân tự nhiên nói một câu không có đầu, mà cũng chẳng có cuối, nhưng ẩn chứa bên trong có chút ngại ngùng.
-Hả? – Phải nghe tới câu nói của Tuyết Dung thì Hắc Vân mới tỉnh hẳn. Gã giật mình quay ra nhìn nữ thần vừa cướp đi nụ hôn thứ hai của đời gã. Lần đầu là Hắc Vân chủ động, còn bây giờ lại trở thành bị động.
-Lúc trước tôi thấy trên phim, mấy đôi nam nữ hôn nhau, họ biểu hiện rất nhiều loại cảm xúc, khi đó tôi chẳng hiểu vì sao cái hành động đó lại có thể tạo ra nhiều thứ xúc cảm đến thế, môi chạm môi thì chắc cũng như tay sờ vào tay thôi. Nhưng vừa rồi thử hôn cậu, thì tôi có cảm giác rất hồi hộp, tim cũng đập nhanh hơn thì phải…mà hình như hai má của tôi cũng nóng lên nữa.
Tuyết Dung hồn nhiên bày tỏ, không một chút tư lự đắn đo, nói rồi nàng liền đưa hai bàn tay lên chạm vào hai chiếc má đang ửng hồng của mình, phỏng chừng nàng chưa bao giờ được biết về vấn đề nam nữ.
Hắc Vân mắt tròn mắt dẹt, miệng trễ tới rốn, đần mặt nhìn mĩ nhân, gã đang cố nhớ lại xem nàng giới thiệu mình 25 hay 15 tuổi. Trên đời đúng là lắm chuyện kì quái, dù có sống lâu tới đâu thì cũng không thể biết hết được những chuyện kì lạ thế này. Một cô gái 25 tuổi mà lại có những suy nghĩ về vấn đề tình cảm nam nữ ngây thơ như thể thiếu nữ 15, mà có khi còn chẳng bằng. “Có đùa không đây? Bà chị đang tính trêu thằng em đấy hả?” – Hắc Vân tự hỏi. Một đại tỉ oai phong lẫm liệt, có thể hét ra lửa, võ công thượng thừa, đàn ông khối kẻ phải vái dài, ấy thế mà lại có lối suy nghĩ về việc tình cảm ngây ngô đến khó tin.
-Sao mặt cậu cứ nghệt ra vậy? – Hai bàn tay vẫn ốp chặt hai bên má, Tuyết Dung có chút khó chịu khi thấy đối phương cứ nhìn xoáy vào mình.
-……tôi muốn hỏi một câu mang tính riêng tư một chút được không?...... – Hắc Vân vẫn đơ mặt.
-Chuyện gì? – đan hai cánh tay vào nhau, mĩ nhân nheo mắt hỏi lại.
-…Cô đã từng có…bạn trai chưa?
-Tất nhiên là rồi, tôi có rất nhiều bạn trai là khác, lúc trước đi học tôi toàn chơi thân với đám con trai mà. – nàng hơi hất cằm lên, ra chiều tự mãn.
-……vậy cô có thể nói qua một chút về gia đình mình được không? – Hắc Vân khẽ nheo mắt, phỏng chừng như đang suy luận điều gì.
-Cũng chẳng có gì đặc biệt, bà mẹ độc ác vừa sinh tôi ra thì bỏ rơi hai cha con, để đi theo một người đàn ông khác. Cha một tay chăm sóc nuôi lớn tôi, còn dạy cho tôi rất nhiều đạo lí trong cuộc sống nữa. Ngoài ra võ công của tôi toàn bộ đều do ông ấy dạy…
Còn đang thao thao bất tuyệt về người cha tuyệt vời, thì Hắc Vân đã chen ngang, chặn họng nàng.
-Cha cô có dạy cho cô biết tình yêu là gì không? Hay mấy vấn đề đại loại như vậy? – Gã nhướn mày nhìn đối phương, phỏng chừng đã đoán ra bảy tám phần câu trả lời.
-Không, ông ấy nói đó là thứ tình cảm của quỷ dữ, nó sẽ giết chết người. Ông nói tôi nhất quyết không được để thứ tình cảm này chi phối, còn gì không nhỉ… - Tuyết Dung đưa một ngón tay gãi gãi cằm, đôi mắt nhìn qua nhìn lại, cố nhớ lại xem cha mình còn dặn gì về việc này không.
Rồi, cuối cùng thì Hắc Vân cũng hiểu vì sao mĩ nhân trước mặt lại có tính cách kì lạ đến vậy. Từ nhỏ đã thiếu thốn tình cảm của người mẹ, người cha thì lại quá hận vợ nên đã không dạy cho con mình biết cái gì gọi là tâm sinh lí tuổi mới lớn. Chắc hẳn cha nàng suốt ngày dạy nàng võ công, đạo nghĩa giang hồ, cách lãnh đạo bang phái, hay nhiều thứ hầm bà làng khác. Còn những vấn đề liên quan tới thân thể, tình yêu, tình dục, giới tính chắc ông ta bỏ qua tuốt tuột. Hèn chi, khi mĩ nhân cởi áo trước mặt mình lại không hề có chút gì xấu hổ, ngại ngùng, cơ bản nàng nghĩ đơn giản như một đứa con nít là chẳng có gì đáng phải ngại. Vừa rồi hôn mình cũng không chút chần chừ, xem ra cũng là hiếu kì khi thấy trên phim ảnh hay diễn ra cảnh này nên muốn thử cho biết. Kết luận cuối cùng, về chuyện tâm sinh lí, đây chính là một đứa trẻ con to xác mà thôi. Khi đã phân tích ra vấn đề, vài tà ý liền nhen nhúm trong đầu của gã “bạch tạng”
Do trong lúc suy tưởng, gương mặt của Hắc Vân cứ nghệt ra, đôi mắt dõi vào mông lung, im lặng trong một lúc lâu. Đang nói chuyện rôm rả, bỗng thấy đối phương trầm ngâm, Tuyết Dung không khỏi tò mò.
-Sao cậu hết hỏi về bạn trai, lại xoay ra gia cảnh nhà tôi vậy? Nè… nè…- nàng xua xua tay trước mắt của đối phương.
-À…không…chẳng có gì! Chỉ là có chút đồng cảm vì gia cảnh của cô mà thôi! – tên “bạch tạng” này đúng là một kẻ nói dối siêu hạng. Hắn chuyển dâm ý của mình thành sự đồng cảm, đúng là mặt dày còn hơn thớt.
-Tôi chưa bao giờ buồn về chuyện đó! Thôi nói chuyện vậy đủ rồi, cậu về chắc cũng mệt, mau đi tắm đi. Vừa rồi hôn cậu, thấy bốc mùi quá. – Nói rồi mĩ nhân đứng dậy, quay lưng bước vào phòng ngủ.
Tuy bị chê là hôi hám nhưng Hắc Vân cũng chẳng bận tâm, có chuyện còn đáng chú ý hơn vấn đề lặt vặt đó nhiều.
-Này khoan đã! – gã gọi với theo.
-Sao vậy? – Tuyết Dung ngoái đầu nhìn lại.
-À chẳng là vừa rồi cô hôn bất ngờ quá, tôi chưa kịp có cảm giác gì cả, không biết …hôn lại lần nữa có được không nhỉ? – con dê cuối cùng đã lộ bản chất, tuy rằng dát gái, nhưng mỡ dâng lên miệng mà không biết vồ lấy thì họa có là kẻ tâm thần. Gã nói những lời thô thiển như vậy nhưng gương mặt vẫn bình thản như không.
-Làm người đừng nên quá tham lam, kẻo có ngày lại chết hóc đấy! – Nàng cười nhạt một cái, thẳng bước tiến vào phòng rồi đóng cửa lại.
Thực ra cái cảm giác mà mĩ nhân vừa trải quá rất khó chịu, khiến cho nàng nhất thời chẳng muốn thử lại, hay đúng hơn là chưa thể tiếp nhận kiến thức mới.
Hắc Vân nhìn theo bóng hồng, gương mặt tỏ rõ sự tiếc rẻ, miệng lẩm bẩm vài câu.
-Nếu được chết hóc vì cô thì tôi cũng cam lòng…. - gã nuốt nước miếng rồi thở dài.
------------
Sau khi tắm xong, cơ thể thoải mái, đây là lúc tốt nhất để thưởng thức hương vị của thức ăn. Hắc Vân tiến vào trong nhà bếp, mở chiếc tủ lạnh ra xem nên ăn món gì để lấp đầy cái dạ dày đang sôi của gã.
-HẢ!!! – Gã không dám tin vào những gì mình nhìn thấy, đôi mắt của gã còn giật giật lên mấy cái.