Thiên Hạ
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 2: Minh Nguyệt Xuất Thiên Sơn
Chương 56 : Đêm Du Trường An Thượng .
Nhóm dịch: Huntercd
Nguồn: Vip Van Đàn
Sưu Tầm by conem_bendoianh
Đây là một cửa tiệm châu báu quy mô bậc trung. Cho dù chỉ là trung đẳng, nhưng trong sành đường lại có thế dung nạp mấy trăm người. Không giống với tiệm châu báu người Hồ kia của phố đông. các loại châu báu của tiệm này đều treo trên các ngăn gỗ trên tường. một cái rẻ chỉ mấy trăm văn, mắc nhất cũng chỉ 3, 4 quan.
Lý Khánh An lúc này mới vỡ nhẽ, trưa hôm nay bách thúy bôi mình mua là xa hoa đến cỡ nào. Đây cũng chỉ là vật tầm trang thôi, chẳng trách cửa tiệm đó chỉ có một mình mình.
Trong tiệm châu báu đông nghẹt khách đến mua châu báu. các cô nương trẻ tuổi tụm năm tụm ba. tụ tập xì xầm bàn tán. mấy sĩ tử thì ngả giá với người bán hàng, chuẩn bị mua mấy món trang sức đem về quê cho nương tử của mình.
“Tiểu Liên, muội xem ta đeo chiếc trâm này như thế nào?” Cao Vụ cắm một cây trâm bạc vào đầu, đắc ý đi hai bước.
“Ừ! Vụ tỷ, ta cảm thấy chiếc trâm bạc này có chút mông manh, tốt nhất trên đó thêm 2 viên bảo thạch.” Tiểu Liên nghiêm túc nói.
Lý Khánh An xoay đầu lại cười thầm, hắn chưa bao giờ thấy Cao Vụ đeo trang sức, bây giờ vẻ mật đeo một cây trâm như vậy vô cùng khôi hài.
“Cười cái gì cười! Có đáng cười đâu? Ta đâu phải là đeo cho ngươi xem.”
Cao Vụ phát hiện Lý Khánh An đang cười thầm, nàng tức giận rút trâm xuống, ném cho người bán hàng nói: “Cây trâm này ta lấy, còn mấy món trang sức này, kim thoa và vòng tay bên kia ta đều lấy hết. ngươi gói lại giùm ta.”
Người bán hàng gói lại cho nàng, lo lắng nói: “Cô nương, mười mấy món trang sức này của người cộng lại cần 20 quan, tiệm nhỏ lời nhỏ, phải lấy tiền mặt.”
“Tiền ngươi hỏi vị đại gia này, Tiểu Liên, chúng ta đi!”
Cao Vụ cắp lấy bao nhỏ tức giận bỏ đi, người bán hàng hoảng hốt chặn Lý Khánh An lại: “Vị quân gia này, tổng cộng 20 quan 500 văn tiền.”
“Vụ Nương, đừng đi lạc!”
Lý Khánh An kêu lên một tiếng, hắn vội vàng lấy ra một nén bạc, đưa cho người bán hàng: “Đây là quan ngân 25 lượng, chắc là đủ rồi.”
Người bán hàng khó xử vô cùng: “Quân gia. tiểu tiệm chúng tôi không thu ngân lượng.”
“Thế thì ta phải trả làm sao, tiền đồng nặng một trăm mấy cân, ta làm sao mà lấy đây?”
Lý Khánh An cảm thấy sự bất tiện sâu sắc lúc thanh toán, thì ra 30, 50 văn tiền vẫn chưa cảm thấy gì. nhưng khi hắn chỉ trả mấy quan, mấy chục quan rồi, thì rắc rối trong việc không tiện đem theo tiền đồng đã nảy sinh. 1 quan tiền nặng 6 cân, 20 quan tiền sẽ nặng 120 cân. không lẽ hắn phải vác theo một túi cói tiền đi trên phố hay sao?
“Mở mấy tiền trang, tiệm bạc chắc là ngành rất kiếm được tiền..
Lý Khánh An thầm nghĩ.
“Quán gia xin đợi trong chốc lát, tôi đi hỏi trưởng quầy xem.” Người bán hàng hết cách, đồ đã bị lấy đi rồi. không thu bạc hắn còn có thể làm gì? Hắn cầm bạc vội vàng đi vào trong, lát sau, hắn xách một túi tiền đồng đi ra.
“Quân gia, ngán lượng trưởng quầy chúng tôi thu rồi. đây là 6 quan tiền thối ngài, tôi tính cho ngài xem.”
“Không cần đâu.” Lý Khánh An xách túi tiền vội đuổi ra ngoài, Cao Vụ và Hạ Tiểu Liên đã mất tăm từ lâu, hắn lại tìm thêm mấy tiệm nữa, vẫn không tìm thấy họ.
“Hai cô nàng đó rốt cuộc chạy đến đâu vậy?” Lý Khánh An lẩm bẩm tìm kiếm khắp nơi.
“Lý Khánh An. là ngươi phải không?”
Sau lưng đột nhiên vọng lại một tiếng vui mừng kinh ngạc. Lý Khánh An quay đầu lại. chỉ thấy sau lưng hắn hai cô nàng đang đứng, trong đó một người đang cười tươi nhìn vào mình.
Lý Khánh An đã nhận ra ngay họ, nàng không phải là Độc Cô Minh Châu mà chiều hôm nay vừa mới gặp mặt sao? Kiểu trang điểm thâm tím quái dị của nàng Quả thật gây ấn tượng quá sâu sắc với hắn, hơn nữa thiếu nữ bên cạnh nàng cũng có cách trang điểm chẳng khác là bao, môi đen óng, khóe mắt vẽ thật nhỏ dài, hai đôi lông mày chếch nghiêng vào tóc mai, cứ giống như hồ ly tinh trong hoạt hình vậy.
“Nhanh vậy đã không nhận ra ta rồi ư?” Độc Cô Minh Châu cười nói.
Lý Khánh An cười cười nói: “Còn chưa tới 2 canh giờ nữa là, làm sao không nhận ra được? Ta lấy làm lạ là tổ phụ ngươi tại sao lại cho phép ngươi ban đêm ra đây?”
“Ông dĩ nhiên là không cho, ta lén lút trốn ra đó!”
Độc Cô Minh Châu đột nhiên nhớ ra một việc, chau mày nói: “Ngươi có biết không, cũng vì ngươi. tỷ tỷ ta bị tổ phụ la. khóc rất lâu.”
Lý Khánh An nhúng vai nói: “Việc tỳ tỷ ngươi không thể trách ta, ta hoàn toàn không biết đến việc này.”
“Ta đoán ngươi cũng không biết.” Độc Cô Minh Châu chớp mắt cười nói: “Ngươi nói thật đi. ngươi thích tỷ tỷ ta không?”
“Cái này... cái này khó nói quá.”
“Có cái gì mà khó nói, thích thì thích, không thích thì không thích, nam tử hán đại trượng phu, đừng có èo là như thế.”
“Thích gì?” Bên cạnh đột nhiên vọng lại tiếng của Cao Vụ.
Lý Khánh An từ từ quay người lại, chỉ thấy Cao Vụ đưa tay ra sau, mặt mày sa sầm nhìn mình.
“Ha ha! Không có gì, hai người đi đâu rồi? Ta tìm khắp nơi.”
“Chúng tôi đợi ngươi ở ngay bên ngoài mà!”
Cao Vụ từ từ tiến lên. cười lạnh với Lý Khánh An: “Sao nào. không ai ới thiệu cho ta biết?”
”Vị này là Độc Cô... Độc Cô Minh Châu, cháu gái của Độc Cô đại tướng quân.”
Lý Khánh An đột nhiên cảm thấy đau đầu, hắn, tại sao lại trùng hợp đến thế!
Cao Vụ trùng mắt nhìn hắn, cười nói với Độc Cô Minh Châu:” Ta là Cao Vụ, là con gái của An Tây Cao Tiên Chi, Minh Châu cô nương, trang điềm của cô rất đặc sắc! Dạy ta được không?”
“Thì ra cô nương chính là con gái của Cao Tiên Chi, ta thật là ngưỡng mộ đã lâu.”
Độc Cô Minh Châu nhiệt tình kéo tay của Cao Vụ, giới thiệu người cùng đi bên cạnh nói: “Đây là Trường Tôn Vân, là con gái của nhà Trưởng Tôn. nếu cô nương đồng ý. ngày mai đến nhà ta, ta giúp cô trang điểm.”
“Được đó! Ta ở Trường An vừa đúng là không có bạn bè, ngày mai ta tìm hai người chơi.”
Lý Khánh An ngấm ngầm khinh rẻ sự già dối giữa phụ nữ, Cao Vụ khi nào có hứng thú với trang điểm? Lúc nào cũng là mặt để tự nhiên nhìn Trời, hơn nữa Lý Khánh An phát hiện phụ nữ dường như đều có khiếu đóng kịch, với tính cách đàn ông của Cao Vụ, lại có thể lôi kéo quan hệ, nói chuyện tình cảm với Độc Cô Minh Châu thật bài bàn như vậy.
“Ha ha! Thế hai người đúng lúc đi cùng từ từ dạo vậy! Ta đi về ngủ đây.”
Lý Khánh An quệt chân định chay, Cao Vụ lại cười nói: “Thất Lang, ta vừa đúng cũng muốn về nhà. ngươi đưa ta về được không?”
Nàng lại thân mật nói với Độc Cô Minh Châu: “Minh Châu muội muội, ngày mai ta đến tìm muội, muội phải đợi ta nha!”
“Vụ tỷ, muội nhất định đợi tỷ, vậy hai muội đi trước nhé!”
Độc Cô Minh Châu kéo tay Cao Vụ, lại nháy mắt với Lý Khánh An. lúc này mới cùng bạn nữ đi khỏi.
“Thất Lang, hôm nay để ngươi tốn kém rồi, thật là ái ngại.”
Dọc đường. Cao Vụ không hề nhắc đến tí gì về việc của Độc Cô Minh Châu, cười cười với Lý Khánh An. giống như chẳng có chuyện gì xảy ra cả, Cao Vụ không nhắc, Lý Khánh An dĩ nhiên cũng không làm kén tự trói mình, hắn cười nói: “Nàng thích là được rồi, một chút tiền nhỏ, đừng bận tâm làm gì.”
Ngừng một lát. hắn lại cười hỏi Tiểu Liên: “Tiểu Liên, cây kim thoa kia muội thích không?”
”Tạ công từ, tiểu nữ rất thích.”
Tiểu Liên không giống với Cao Vụ. cô bé đã cắm cây phụng thoa Lý Khánh An mua cho mình lên đầu. làm cho cô bé đặc biệt xinh xắn.
Ba người lại đi một đoạn nữa. từ từ sắp đến chỗ ở của Lý Khánh An, Lý Khánh An không nhịn được nữa bèn hỏi: “Vụ Nương, hai người đêm nay ở đâu?”
Cao Vụ liếc hắn một cái nói: “Xem ngươi hồi hộp chưa kìa, ta dĩ nhiên là về nhà, hành lý của ta đều ở chỗ các ngươi, ngươi không thể nào cho ta về tay không chứ?”
Lý Khánh An cười sượng một tiếng nói: “Ta không có ý này, ta không biết nàng ở Trường An cũng có nhà.”
“Nói thừa! Mẹ ta, anh ta đều ở Trường An, ngươi tường ta đến Trường An làm gì, tìm ngươi chăng?”
Lửa giận trong lòng Cao Vụ từ từ vụt lên, nghĩ đến Lý Khánh An quả thật đi gặp cháu gái của nhà Độc Cô, trong lòng nàng tức giận không nguôi, cô gái vẽ giống mèo hoang vậy có gì mà đẹp chứ?
“Hứ!”
Last edited by conem_bendoianh; 23-02-2012 at 04:49 PM.
Thiên Hạ
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 2: Minh Nguyệt Xuất Thiên Sơn
Chương 57 : Đêm Du Trường An Hạ .
Nhóm dịch: Huntercd
Nguồn: Vip Van Đàn
Sưu Tầm by conem_bendoianh
Đây là một cửa tiệm châu báu quy mô bậc trung. Cho dù chỉ là trung đẳng, nhưng trong sành đường lại có thế dung nạp mấy trăm người. Không giống với tiệm châu báu người Hồ kia của phố đông. các loại châu báu của tiệm này đều treo trên các ngăn gỗ trên tường. một cái rẻ chỉ mấy trăm văn, mắc nhất cũng chỉ 3, 4 quan.
Lý Khánh An lúc này mới vỡ nhẽ, trưa hôm nay bách thúy bôi mình mua là xa hoa đến cỡ nào. Đây cũng chỉ là vật tầm trang thôi, chẳng trách cửa tiệm đó chỉ có một mình mình.
Trong tiệm châu báu đông nghẹt khách đến mua châu báu. các cô nương trẻ tuổi tụm năm tụm ba. tụ tập xì xầm bàn tán. mấy sĩ tử thì ngả giá với người bán hàng, chuẩn bị mua mấy món trang sức đem về quê cho nương tử của mình.
“Tiểu Liên, muội xem ta đeo chiếc trâm này như thế nào?” Cao Vụ cắm một cây trâm bạc vào đầu, đắc ý đi hai bước.
“Ừ! Vụ tỷ, ta cảm thấy chiếc trâm bạc này có chút mông manh, tốt nhất trên đó thêm 2 viên bảo thạch.” Tiểu Liên nghiêm túc nói.
Lý Khánh An xoay đầu lại cười thầm, hắn chưa bao giờ thấy Cao Vụ đeo trang sức, bây giờ vẻ mật đeo một cây trâm như vậy vô cùng khôi hài.
“Cười cái gì cười! Có đáng cười đâu? Ta đâu phải là đeo cho ngươi xem.”
Cao Vụ phát hiện Lý Khánh An đang cười thầm, nàng tức giận rút trâm xuống, ném cho người bán hàng nói: “Cây trâm này ta lấy, còn mấy món trang sức này, kim thoa và vòng tay bên kia ta đều lấy hết. ngươi gói lại giùm ta.”
Người bán hàng gói lại cho nàng, lo lắng nói: “Cô nương, mười mấy món trang sức này của người cộng lại cần 20 quan, tiệm nhỏ lời nhỏ, phải lấy tiền mặt.”
“Tiền ngươi hỏi vị đại gia này, Tiểu Liên, chúng ta đi!”
Cao Vụ cắp lấy bao nhỏ tức giận bỏ đi, người bán hàng hoảng hốt chặn Lý Khánh An lại: “Vị quân gia này, tổng cộng 20 quan 500 văn tiền.”
“Vụ Nương, đừng đi lạc!”
Lý Khánh An kêu lên một tiếng, hắn vội vàng lấy ra một nén bạc, đưa cho người bán hàng: “Đây là quan ngân 25 lượng, chắc là đủ rồi.”
Người bán hàng khó xử vô cùng: “Quân gia. tiểu tiệm chúng tôi không thu ngân lượng.”
“Thế thì ta phải trả làm sao, tiền đồng nặng một trăm mấy cân, ta làm sao mà lấy đây?”
Lý Khánh An cảm thấy sự bất tiện sâu sắc lúc thanh toán, thì ra 30, 50 văn tiền vẫn chưa cảm thấy gì. nhưng khi hắn chỉ trả mấy quan, mấy chục quan rồi, thì rắc rối trong việc không tiện đem theo tiền đồng đã nảy sinh. 1 quan tiền nặng 6 cân, 20 quan tiền sẽ nặng 120 cân. không lẽ hắn phải vác theo một túi cói tiền đi trên phố hay sao?
“Mở mấy tiền trang, tiệm bạc chắc là ngành rất kiếm được tiền..
Lý Khánh An thầm nghĩ.
“Quán gia xin đợi trong chốc lát, tôi đi hỏi trưởng quầy xem.” Người bán hàng hết cách, đồ đã bị lấy đi rồi. không thu bạc hắn còn có thể làm gì? Hắn cầm bạc vội vàng đi vào trong, lát sau, hắn xách một túi tiền đồng đi ra.
“Quân gia, ngán lượng trưởng quầy chúng tôi thu rồi. đây là 6 quan tiền thối ngài, tôi tính cho ngài xem.”
“Không cần đâu.” Lý Khánh An xách túi tiền vội đuổi ra ngoài, Cao Vụ và Hạ Tiểu Liên đã mất tăm từ lâu, hắn lại tìm thêm mấy tiệm nữa, vẫn không tìm thấy họ.
“Hai cô nàng đó rốt cuộc chạy đến đâu vậy?” Lý Khánh An lẩm bẩm tìm kiếm khắp nơi.
“Lý Khánh An. là ngươi phải không?”
Sau lưng đột nhiên vọng lại một tiếng vui mừng kinh ngạc. Lý Khánh An quay đầu lại. chỉ thấy sau lưng hắn hai cô nàng đang đứng, trong đó một người đang cười tươi nhìn vào mình.
Lý Khánh An đã nhận ra ngay họ, nàng không phải là Độc Cô Minh Châu mà chiều hôm nay vừa mới gặp mặt sao? Kiểu trang điểm thâm tím quái dị của nàng Quả thật gây ấn tượng quá sâu sắc với hắn, hơn nữa thiếu nữ bên cạnh nàng cũng có cách trang điểm chẳng khác là bao, môi đen óng, khóe mắt vẽ thật nhỏ dài, hai đôi lông mày chếch nghiêng vào tóc mai, cứ giống như hồ ly tinh trong hoạt hình vậy.
“Nhanh vậy đã không nhận ra ta rồi ư?” Độc Cô Minh Châu cười nói.
Lý Khánh An cười cười nói: “Còn chưa tới 2 canh giờ nữa là, làm sao không nhận ra được? Ta lấy làm lạ là tổ phụ ngươi tại sao lại cho phép ngươi ban đêm ra đây?”
“Ông dĩ nhiên là không cho, ta lén lút trốn ra đó!”
Độc Cô Minh Châu đột nhiên nhớ ra một việc, chau mày nói: “Ngươi có biết không, cũng vì ngươi. tỷ tỷ ta bị tổ phụ la. khóc rất lâu.”
Lý Khánh An nhúng vai nói: “Việc tỳ tỷ ngươi không thể trách ta, ta hoàn toàn không biết đến việc này.”
“Ta đoán ngươi cũng không biết.” Độc Cô Minh Châu chớp mắt cười nói: “Ngươi nói thật đi. ngươi thích tỷ tỷ ta không?”
“Cái này... cái này khó nói quá.”
“Có cái gì mà khó nói, thích thì thích, không thích thì không thích, nam tử hán đại trượng phu, đừng có èo là như thế.”
“Thích gì?” Bên cạnh đột nhiên vọng lại tiếng của Cao Vụ.
Lý Khánh An từ từ quay người lại, chỉ thấy Cao Vụ đưa tay ra sau, mặt mày sa sầm nhìn mình.
“Ha ha! Không có gì, hai người đi đâu rồi? Ta tìm khắp nơi.”
“Chúng tôi đợi ngươi ở ngay bên ngoài mà!”
Cao Vụ từ từ tiến lên. cười lạnh với Lý Khánh An: “Sao nào. không ai ới thiệu cho ta biết?”
”Vị này là Độc Cô... Độc Cô Minh Châu, cháu gái của Độc Cô đại tướng quân.”
Lý Khánh An đột nhiên cảm thấy đau đầu, hắn, tại sao lại trùng hợp đến thế!
Cao Vụ trùng mắt nhìn hắn, cười nói với Độc Cô Minh Châu:” Ta là Cao Vụ, là con gái của An Tây Cao Tiên Chi, Minh Châu cô nương, trang điềm của cô rất đặc sắc! Dạy ta được không?”
“Thì ra cô nương chính là con gái của Cao Tiên Chi, ta thật là ngưỡng mộ đã lâu.”
Độc Cô Minh Châu nhiệt tình kéo tay của Cao Vụ, giới thiệu người cùng đi bên cạnh nói: “Đây là Trường Tôn Vân, là con gái của nhà Trưởng Tôn. nếu cô nương đồng ý. ngày mai đến nhà ta, ta giúp cô trang điểm.”
“Được đó! Ta ở Trường An vừa đúng là không có bạn bè, ngày mai ta tìm hai người chơi.”
Lý Khánh An ngấm ngầm khinh rẻ sự già dối giữa phụ nữ, Cao Vụ khi nào có hứng thú với trang điểm? Lúc nào cũng là mặt để tự nhiên nhìn Trời, hơn nữa Lý Khánh An phát hiện phụ nữ dường như đều có khiếu đóng kịch, với tính cách đàn ông của Cao Vụ, lại có thể lôi kéo quan hệ, nói chuyện tình cảm với Độc Cô Minh Châu thật bài bàn như vậy.
“Ha ha! Thế hai người đúng lúc đi cùng từ từ dạo vậy! Ta đi về ngủ đây.”
Lý Khánh An quệt chân định chay, Cao Vụ lại cười nói: “Thất Lang, ta vừa đúng cũng muốn về nhà. ngươi đưa ta về được không?”
Nàng lại thân mật nói với Độc Cô Minh Châu: “Minh Châu muội muội, ngày mai ta đến tìm muội, muội phải đợi ta nha!”
“Vụ tỷ, muội nhất định đợi tỷ, vậy hai muội đi trước nhé!”
Độc Cô Minh Châu kéo tay Cao Vụ, lại nháy mắt với Lý Khánh An. lúc này mới cùng bạn nữ đi khỏi.
“Thất Lang, hôm nay để ngươi tốn kém rồi, thật là ái ngại.”
Dọc đường. Cao Vụ không hề nhắc đến tí gì về việc của Độc Cô Minh Châu, cười cười với Lý Khánh An. giống như chẳng có chuyện gì xảy ra cả, Cao Vụ không nhắc, Lý Khánh An dĩ nhiên cũng không làm kén tự trói mình, hắn cười nói: “Nàng thích là được rồi, một chút tiền nhỏ, đừng bận tâm làm gì.”
Ngừng một lát. hắn lại cười hỏi Tiểu Liên: “Tiểu Liên, cây kim thoa kia muội thích không?”
”Tạ công từ, tiểu nữ rất thích.”
Tiểu Liên không giống với Cao Vụ. cô bé đã cắm cây phụng thoa Lý Khánh An mua cho mình lên đầu. làm cho cô bé đặc biệt xinh xắn.
Ba người lại đi một đoạn nữa. từ từ sắp đến chỗ ở của Lý Khánh An, Lý Khánh An không nhịn được nữa bèn hỏi: “Vụ Nương, hai người đêm nay ở đâu?”
Cao Vụ liếc hắn một cái nói: “Xem ngươi hồi hộp chưa kìa, ta dĩ nhiên là về nhà, hành lý của ta đều ở chỗ các ngươi, ngươi không thể nào cho ta về tay không chứ?”
Lý Khánh An cười sượng một tiếng nói: “Ta không có ý này, ta không biết nàng ở Trường An cũng có nhà.”
“Nói thừa! Mẹ ta, anh ta đều ở Trường An, ngươi tường ta đến Trường An làm gì, tìm ngươi chăng?”
Lửa giận trong lòng Cao Vụ từ từ vụt lên, nghĩ đến Lý Khánh An quả thật đi gặp cháu gái của nhà Độc Cô, trong lòng nàng tức giận không nguôi, cô gái vẽ giống mèo hoang vậy có gì mà đẹp chứ?
“Hứ!”
Last edited by conem_bendoianh; 23-02-2012 at 04:50 PM.
Thiên Hạ
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 2: Minh Nguyệt Xuất Thiên Sơn
Chương 58 : Một Bức Thiệp Mời .
Nhóm dịch: Huntercd
Nguồn: Vip Van Đàn
Sưu Tầm by conem_bendoianh
Mấy ngày nay mỗi ngày trời chưa sáng, cằu thủ mã cầu quân An Tây đã bắt đầu luyện tập trên bãi mã cầu. Bãi mã cầu nằm trong một khu dân cư. sự luyện tập mã cầu của quân An Tây rất nhanh đã cuốn hút dân chúng xung quanh đến xem. ban đầu là mỗi người đánh mười mấy trái cầu. đề làm quen bãi tập, rất nhanh, trên bãi cầu chiến mã chạy nhanh, mỗi người đều ở trạng thái phóng tốc độ kích cầu vào lỗ, đánh 3 trái, ít nhất ngoài 40 bước, thậm chí ngoài 60 bước cũng có, kỹ thuật chơi điêu luyện của họ làm cho khán giả xung quanh lâu lâu lại vỗ tay vang dội.
Lệ Phi Nguyên Lễ dẫn mấy viên binh sĩ tuần tra xung quanh bãi tập, nhiệm vụ của hắn là đề phòng đối thủ đến nhìn trộm, trên thực tế tình hình như vậy cũng rất khó phòng bị. đối phương chỉ cần giả dạng thường dân. là có thể ung dung quan sát chiến thuật và đặc điểm của mỗi cầu thủ mã cầu của quân An Tây.
Tương tự. quân An Tây cũng có thể cử người đi dò thám tình hình của đối thủ, cầu trường như chiến trường, biết người biết a mới có thế trăm trận trăm thắng, tối hôm qua. họ vì vậy mà hợp với nhau, nhiệm vụ dò thám đối thủ giao cho hiệu úy vừa thăng chức Hạ Nghiêm Minh toàn quyền phụ trách.
Trời từ từ sáng rồi, người xung quanh càng lúc càng nhiều, lúc này, xa xa chạy lại một chiếc xe ngựa, ngừng lại ở bên cạnh bãi cầu. rèm xe từ từ kéo lên. để lộ khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm của Dương Hoa Hoa.
Nàng vô cùng thích thú nhìn sự tập luyện trên bãi cầu. ánh nhìn dừng lại trên người Lý Khánh An.
Đến lượt Lý Khánh An rồi. hắn giục ngựa phóng tới. khi cách lỗ cầu còn 60 mấy bước, Hạ Lâu Dư Nhuận và mấy cầu thủ ném mạnh quả cầu về phía hắn. là 4 trái cầu. từ ba hướng đông, tây, bắc đồng thời phóng đến. nhãn lực của Lý Khánh An đã luyện đến mức nhanh nhạy như chim ung. nắm bắt được quả cầu đỏ nho nhỏ trong 4 trái túc cầu, hắn không chút do dự VUNG trượng kích vào cầu. một tiếng vang giòn, cầu trượng kích đúng chính xác vào túc cầu. vẽ ra một đường cong, ngoài 60 bước một trượng vào lỗ.
Khắp nơi tiếng vỗ tay nổ ra vang rền. tiếng hô reo không dứt. Dương Hoa Hoa cũng không cầm lòng được la lên điệu đà: “Hảo cầu!”
Lệ Phi Nguyên Lễ sớm đã nhìn chằm chằm vào Dương Hoa Hoa dung nhan tú lệ, hắn cười hì hì tự lẩm bẩm nói: “Mẹ kiếp, con đàn bà này có mùi vị thiệt, vừa đẹp vừa điệu đã.”
Nhưng xung quanh Dương Hoa Hoa có tùy tùng hộ vệ, hắn không dám ngang nhiên tiến lên tán tinh, đứng xa xa chờ đợi cơ hội, ánh mắt nóng hổi chui vào trong xe ngựa, chỉ lo há mồm cười, nhiệm vụ đề phòng đối thủ đến dò thám đã bị hắn ném lên ngoài chín tầng mây từ lâu rồi.
Nhìn một lúc, hắn đột nhiên phát hiện ả đàn bà này có chút quen quen, hình như đã gặp qua. hắn giục ngựa từ từ đến gần. cuối cùng đã nhận ra. đây không phải là người phụ nữ trẻ mấy ngày trước lúc họ tiến kinh gặp được sao? Hì hì! Nàng nhất định là đến tìm Lão Lệ ta.
“Phu nhân, lâu ngày không gặp!”
Lệ Phi Nguyên Lễ chỉnh lý lại y phục, giả vờ thành một bộ dạng lịch sự.
“Còn nhớ ta không? Chúng ta đã gặp nhau ở ngoài cửa thành.”
“Ta nhớ ra rồi, ngươi chính là tên râu xồm kia.”
Dương Hoa Hoa cười điệu đã nói: “Râu xồm. giúp ta gọi Lý Thất Lang của các ngươi có được không?”
“Tìm tên đó làm gì? Phu nhân, tên đó cục mịch lắm. so với ta còn kém xa. tìm hắn chỉ bằng tìm ta. phu nhân, ta cùng người đi du sơn ngoạn thủy nhé!”
Lệ Phi Nguyên Lễ nhiệt tình như lửa. lại từ từ tiến lên một bước, mặt chảy nước miếng cười nói: “Ta dù sau trước sau cũng rảnh rỗi không việc, nguyện phục vụ cho phu nhân.”
“Lệ Phi tướng quân, họ đang gọi ngài kìa!” Một viên binh sĩ tiến lên nói.
“Đi! Đi! Đi! Ngươi không thấy ta đang bận sao?” Lệ Phi Nguyên Lễ khó chịu vẫy tay, rồi ánh mắt khẩn thiết nhìn về phía Dương Hoa Hoa: “Không biết ý phu nhân thế nào?”
Dương Hoa Hoa liếc hắn một cái, cười diễm lễ nói: “Thật không? Ngươi đồng ý phục vụ cho ta.”
“Dĩ nhiên! Xin phu nhân cứ căn dặn.”
“Vậy được, ngươi đi giúp ta gọi Lý Thất Lang tới đây.”
Luyện tập hơn một canh giờ, các cầu thủ mã cầu ngồi trên bãi đất nghỉ ngơi, lúc này Lệ Phi Nguyên Lễ từ từ dây dưa đi tới. mọi người chọc hắn cười nói: “Lão Lệ, nàng có cho ngươi làm bạn tâm giao của nàng không?”
“Ta cũng muốn thế, nhưng người ta không thích ta. người ta thích mật sẹo đao.”
Hắn trở minh xuống ngựa lười biếng nói với Lý Khánh An: “Thất Lang, ngươi đi qua đó một chút đi! Nàng tìm ngươi đó!”
“Nàng là ai thế?” Lý Khánh An cười hỏi.
“Ngươi đi khắc biết, gặp qua rồi.”
“Được! Ta đi xem xem.”
Lý Khánh An đứng dậy, sải bước đi về phía xe ngựa. Lệ Phi Nguyên Lễ nằm dưới đất. nhìn lên trời hai con chim bay qua. hắn đột nhiên mở miệng chửi nói: “Mẹ kiếp, lão tử cả con chim cũng không bằng!”
Bên đây, Lý Khánh An đã đến trước xe ngựa, hắn từ xa đã nhận ra Dương Hoa Hoa. không phải chính là người phụ nữ gặp ở ngoài Minh Đức Môn hay sao?
“Phu nhân tìm ta có việc à?” Lý Khánh An đi đến trước xe ngựa, chắp tay thi lễ cười nói.
Dương Hoa Hoa nhão giọng nói: “Tối mai nhà ta có một bừa tiệc, ta đặc biệt đưa cho ngài một tấm thiệp mời.”
Nàng từ một xấp thiệp mới lấy ra một tấm trong đó, đưa cho Lý Khánh An. cười nói: “Nhất định phải nê mặt đấy!”
Lý Khánh An nhìn thiệp mời. chỉ thấy trên đó viết: Ba Thục Dương Thị cung thinh Trung lang tướng Lý Khánh An. mặt sau có viết địa chi. thời gian là chiều tối ngày mai. Lý Khánh An vui mừng cười nói: “Được! Tối mai ta sẽ tới đúng giờ.”
“Không cần đem theo gì cả. chỉ cần người tới là được rồi.” Dương Hoa Hoa lại dặn dò hắn một câu. lúc này mới cười vẫy tay, đề xe ngựa chạy về.
“Thất Lang, ngươi làm sao mà để nàng đi rồi!”
Lệ Phi Nguyên Lễ đi tới, trừng mắt nhìn xe ngựa của Dương Hoa Hoa. sa sầm mặt lại nói: “Ta nghi ngờ ả này là thám tử của đội khác phái đến. để dò thám quân tình của chúng ta. nên bắt ả lại khảo vấn một phen.”
Lý Khánh An đề mặc hắn. trở về bãi cầu.
Buổi trưa sau khi tập cầu xong. Lệ Phi Thù Du lẳng lặng tìm đến Lý Khánh An. thấp giọng nói: “Thất Lang, bây giờ có rảnh không?”
“Có chứ! Có việc gì cần ta giúp đờ, cứ nói.”
“Là như vậy.” Lệ Phi Thủ Du ngập ngừng nói: “Ta muốn đi tìm Thiên Nương, nhưng lại không dám đi một mình. Thất Lang đi cùng ta có được không?”
Lý Khánh An cười lớn: “Việc như thế có gì phải nói đâu. ta đi cùng ngươi là được, có cần gọi luôn mọi người không?”
“Đừng!” Lệ Phi Thủ Du sợ quá xua tay lia lịa: “Ngươi đi cùng ta là được rồi.”
“Huynh đệ, có việc gì tốt mà không gọi lão huynh một tiếng?” Lệ Phi Nguyên Lễ cứ xuất hiện đúng vào lúc không nên xuất hiện.
Lý Khánh An liếc hắn một cái, thấy nụ cười không đàng hoàng, liền tát hắn một bạt tay cười và chửi nói: “Lén lén lút lút vậy, ngươi tường hai ta đi dạo thanh lâu sao?”
Lệ Phi Nguyên Lễ nhếch mép cười nói: “Ngày nào cũng thịt cá no nê riết cũng chán, lâu lâu đổi món ăn nhỏ cũng không tệ. nghe tí diễm khúc gì đó.”
“Đại ca. xin anh đừng quấy rối được không, em có việc chính sự.” Lệ Phi Thủ Du nhỏ tiếng van xin.
“Chính sự?” Lệ Phi Nguyên Lễ nghiêm mặt lại, hắn vỗ ngực nói: “Chính sự lại càng nên gọi đại ca đi. đánh hồ cũng cần thân huynh đệ mà! Thất Lang, ngươi nói có đúng không?”
Lệ Phi Nguyên Lễ thấy Lý Khánh An để mặc hắn. liền quay đầu lại gào to: “Ê! Các ngươi qua đây phân xử xem nào!”
“Được! Được! Được! Ta để ngươi đi là được chứ gì!”
Last edited by conem_bendoianh; 23-02-2012 at 05:00 PM.
Thiên Hạ
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 2: Minh Nguyệt Xuất Thiên Sơn
Chương 59 : Nghe Đàn Ở Biệt Viên Thượng .
Nhóm dịch: Huntercd
Nguồn: Vip Van Đàn
Sưu Tầm by conem_bendoianh
Ba người suốt chặng đường cỡi ngựa, chẳng mấy chốc đã vào trong Bình Khang Phường. Bình Khang Phường là khu giải trí náo nhiệt phồn hoa nhất Trường An. Thanh lâu giáo phường san sát, tửu tứ khách sạn chằng chịt, đồng thời các loại vũ phường nhạc quán quan làm tư lập cũng nhiều vô số kể. Rất nhanh. Lệ Phi Thú Du đã đến trước một tòa đại trạch, trước cửa đỗ đầy xe ngựa, người ra kẻ vào, tấp nập không dứt. Lý Khánh An xem bàng hiệu trước cửa lớn, trên đó viết bốn chữ “Lệ Viên biệt viện”, Lý Khánh An biết Lệ Viên, đó là trang tâm âm nhạc nghệ thuật của Trường An.
Lệ Phi Thủ Du hỏi người đầy tớ trai gác cổng vài câu, bèn quay đầu cười nói với Lý Khánh An: “Chính là nơi đây, hai người đi theo ta!”
“Ta cành cáo ngươi trước, Thủ Du đã đợi Thiên Nương sắp 3 năm rồi, ngươi hôm nay nếu làm hông việc, cẩn thận ta lột da ngươi!” Trước khi bước vào cửa. Lý Khánh An cành cáo Lệ Phi Nguyên Lễ nói.
Lệ Phi Nguyên Lễ tràn đầy chính nghĩa: “Ngươi xem Lão Lệ ta là ai chứ. ta mà giành đàn bà với huynh đệ của mình sao?”
Lý Khánh An đá hắn một cái: “Đừng nhiều lời, đi mau!”
Hai người đi theo Lệ Phi Thù Du tiến vào cửa lớn. trước mặt là một cái ao diện tích rộng lớn, hành lang naoằn naoèo bao bọc, ở giữa hành lang lắp đầy mười mấy sảnh đường lớn, ở ngay trung tâm ao trì là một tòa tú lầu. là nơi biéu diễn ca vũ, một đội vũ cơ đang nhảy múa trên tú đài, tiếng nhạc du dương.
Hôm nay trong biệt viện hoa lá chen chúc, trời đang giữa đông, không có hoa thật, cũng đều là hoa già kết từ gấm lụa. phía trên có bức hoành phi đỏ viết bốn chữ lớn “Lạp nhật nhạc hội”, Lý Khánh An bây giờ mới nghĩ ra. hôm nay lại là tiết Lạp bát (Mùng 8 tháng 12 âm lịch, là ngày lễ dùng để cúng tế tổ tiên và thần linh, cầu cho việc bội thu và cát tường).
“Khách, đây là Tùng Hạc Đường, các ngài ngồi đợi chút, tôi sẽ đi mời Thiên Nương.”
Ba người ở trong sành đường ngồi xuống, Lý Khánh An thấy Lệ Phi Thù Du nét mặt nghiêm túc, bèn thấp giọng cười nói: “Sao nào, hồi hộp lắm hà?”
Lệ Phi Thú Du gật đầu: “Ta sợ nàng đã không nhận ra ta.”
“Đây không hề gì. chỉ cần người còn đây, bất đầu lại từ đầu cũng được mà! Lão Lệ. ngươi nói có phải không. Lão Lệ..
Không nghe thấy Lệ Phi Nguyên Lễ trà lời, Lý Khánh An thấy lạ quay lại nhìn, chỉ thấy hắn đã không có mặt ở chỗ ngồi, tìm quanh một vòng, lại thấy tên khốn này đang trêu ghẹo một nữ nhạc sư bên 2ÓC tường.
“Ngươi có biết ta là ai không, có nghe qua công thần của chiến dịch Tiểu Bột Luật chưa?”
”NÔ gia chỉ nghe nói qua An Tây nhị Lý.” Nữ nhạc sư cúi đầu nhỏ giọng nói.
“Ha ha! Đó là đúng rồi, ta chính là một trong nhị Lý An Tây đệ nhất tiễn Lý Khánh An. sao nào? Có khôi ngô tuấn tú không?” Lệ Phi Nguyên Lễ mật dày mày dạn nói.
Lý Khánh An vừa tức giận vừa buồn cười, tên khốn này không biết lấy tên mình đi lừa lọc bao nhiêu phụ nữ rồi, hắn đi lên nhắm thăng vào gáy hắn đánh một bạt tay, sau đó bóp cổ hắn. lôi hắn qua đây.
“Tên khốn nhà ngươi dám làm hư danh tiếng lão tử, nói! Ngươi mạo danh ta gạt bao nhiêu phụ nữ rồi?”
Lệ Phi Nguyên Lễ giơ tay thề nói: “Thiên địa lương tâm. hôm nay là lần đầu tiên, mấy ngày trước ta đều dùng tên của Lý Tự Nghiệp, hắn là thiên hạ đệ nhất đao, danh tiếng của hắn nghe kêu hơn.”
“Tối nay ta sẽ đi nói với Tự Nghiệp, để hắn lột da ngươi!”
Vào lúc này, tiếng leng keng của vòng tay kêu lên. trước cửa đi vào một cô gái ôm đàn tỳ bà. nàng mặc một cái váy dài màu xanh nhạt, mặt rất thanh tú. da dẻ mịm màng, thân hình nhỏ nhắn đẫy đã. nàng nhìn chằm chằm vào Lệ Phi Thù Du.
“Thủ Du. có thật là chàng không?”
'Thiên Nương!” Lệ Phi Thủ Du kích động đứng dậy.
Tỳ bà từ từ trượt xuống đất, dòng lệ từ mắt nàng tuôn ra, nàng đột nhiên thấp giọng kêu lên một tiếng, lao thẳng vào lòng của Lệ Phi Thù Du.
Mọi người vội lui khỏi phòng, khẽ đóng cửa lại. Lệ Phi Nguyên Lễ thở dài một tiếng: “Ai! Tại sao không có phụ nữ nào đợi Lão Lệ ta thế?”
”CÓ chứ! Hai Hồ nương kia ở Bạt Hoán Thành không phải đang đợi ngươi sao?” Lý Khánh An trêu hắn nói.
“Hai Hồ nương ở Bạt Hoán Thành.” Lệ Phi Nguyên Lễ có chút không nhớ ra. hắn nghi hoặc hỏi: “Là hai ngưòi nào?”
“Chính là ngày đầu tiên lúc ta đến thú bảo..
“Xí!” Lệ Phi Nguyên Le nhổ mạnh một miếng nước bọt: “Tiểu tử ngươi đang trêu ta hả?”
Đột nhiên, hắn như trở thành tượng đá vậy, mắt nhìn chòng chọc về phía trước, miệng há thật to, cầu mắt như sắp lời cả ra.
“Bầu trời của ta ôi! Thiên hạ lại có người đàn bà đẹp như vậy sao.”
Lý Khánh An quay đầu. chỉ thấy phía xa cửa hông đi vào một đám nhạc nữ. lòng ôm các nhạc khí. các nàng ai nấy đều xinh đẹp, váy lụa sặc sờ màu tím đỏ. Đám nhạc nữ này rẽ ra hai bên. ở giữa họ xuất hiện một thiếu nữ mặc váy trắng. nhìn nàng vô cùng xuất chúng, chỉ thấy nàng thân hình cao ráo, da dẻ trắng trẻo nõn nà. tóc mây đen tuyền cuộn lại bằng một cây trâm, để lộ cái cổ dài tuyết trắng, cao quý như thiên nga vậy, cũng giống như tiên nữ không vấy tí hương hòa của nhân gian.
Lý Khánh An có chút sững sờ, cô gái này hình như đã gặp ở đâu rồi? Ánh mắt của hắn dừng lại ở cây đàn ôm trên mình của thị nữ phía sau nàng.
“Là nàng, không sai. chính là nàng, thiếu nữ đêm đó đã gãy ra tiếng đàn thánh thót.”
Bóng dáng của nàng, thắt lung nhẹ đưa. đường cong mềm mại yểu điệu. Lý Khánh An lại nghĩ đến cái nhìn thoắt cái nhớ mãi của đêm hôm đó.
Cứ nhìn mãi bóng dáng nàng khuất dạng trong tiểu lâu. Lý Khánh An mới thấp giọng hỏi một nữ nhạc sư. “Thiếu nữ mặc váy trắng ban nãy là ai?”
“Nghe nói viện chủ đêm nay đã mời được cầm tiên thần bí của Trường An tam cầm. có lẽ chính là nàng!”
“Tại sao thần bí?”
Lúc này Lệ Phi Thủ Du và Thiên Nương đi ra. Thiên Nương cười nói: “Nàng thần bí là do không ai biết nàng sống ở đâu? Tên là gì? Chỉ có Thượnng nguyên. Trung nguyên và Lạp nhật ba ngày lễ này nàng mới xuất hiện gảy đàn. hơn nữa nhiều nhất chỉ đàn 3 bài. đêm nay nàng đến biệt viện của chúng tôi gảy đàn. vì thế mới thu hút nhiều cầm khách như vậy, mà các ngài may mắn thiệt, chúng tôi cũng là lần đầu thấy mặt của nàng, quả nhiên là tuyệt sắc giai nhân.”
Lý Khánh An thấy hai người họ mười ngón tay nắm chặt nhau, liền chắp tay cười nói: “Chúc mừng hai vị rồi!”
Lệ Phi Thù Du đỏ mặt. vội thả tay Thiên Nương ra. kéo Lý Khánh An qua một bên nói: “Thiên Nương đã đồng ý theo ta đi An Tây rồi. ta bây giờ sẽ chuộc thân cho nàng. sau đó ta sẽ dẫn nàng đi, Thất Lang có đi CÙNG chúng tôi không?”
Lý Khánh An ha hả cười nói: “Nếu đã đến rồi. ta muốn nghe đàn tấu của cầm tiên.” Hắn lại hỏi Lệ Phi Nguyên Lễ nói: “Lão Lệ, ngươi muốn đi hay là ở lại?”
“Lão Lệ ta trước giờ đề là người phong nhã. dĩ nhiên là ở lại!”
Nửa canh giờ sau. Lạp nhật nhạc hội khai mạc, Lạp nhật cũng chính là tiết Lạp bát. là lễ lớn của triều Đường. 3 ngày Lạp nhật thêm 1 ngày tuần hưu (chế độ nghỉ phép của quan viên, mỗi 10 ngày được nghi 1 ngày), triều đình trước sau có 4 ngày nghỉ phép liên tục. trong thời gian này các loại hoạt động văn nghệ cũng rất phong phú đặc sắc. Đại Đường nổi tiếng về ca vũ, các vũ phường. nhạc quán cũng trở thành nơi thường xuyên lui tới của các vãn nhân nhã sĩ Trường An. huống chỉ Trường An còn có 10 mấy vạn sĩ tử chuẩn bị tham gia khoa cử mùa xuân.
Vì thế Lệ Viên biệt viện quan khách đầy cửa. các sĩ từ đến nghe nhạc xem múa đông nghẹt hàng lang hai bên bờ ao, các gian nhã thất cũng bị đặt hết từ lâu. Lúc này trên vũ đài ở chính giữa ao trì 20 mấy nhạc sư đang diễn tấu “Xuân giang hoa nguyệt dạ” (Đêm trăng hoa sông xuân) của dòng nhạc Thanh Thương, tiếng các loại nhạc khí cầm. sắc. trúc, tỳ bà. sanh. tiêu, địch nối đuôi tít tắp. âm sắc tao nhã khoan thai, còn có 4 vũ nữ dưới tiếng đệm tấu của nhạc khúc tung bay nhảy múa. tư thế múa tinh tế, làm cho người ta tinh thần thoải mái sảng khoái, một ca nữ nhẹ mấp môi đỏ, từ từ cất tiếng ca du dương thánh thót.
Giang bạn hà nhân sơ kiến nguyệt? Giang nguyệt hà niên sơ chiếu nhân? Nhân sinh đại đại vô cùng dĩ. giang nguyệt niên niên chỉ tương tự. Bất tri giang nguyệt đãi hà nhân, đàn kiến trường gian tống lưu thủy. (Ven sông ai đó mới thấy trăng? Trăng sông năm nào mới rọi người? Đời người đời nào vô cùng tận. trăng sông năm nào chỉ giống nhau. Không biết trăng sông đợi người nào, lại thấy Trường Giang tiễn nước trôi.)
Hai bên hành lang người nghe đều nghe một cách say đắm. tiếng khen không ngớt vang lên.
Lý Khánh An ở thời của hắn cũng nghe qua “Xuân giang hoa nguyệt dạ”, nhưng nghe ở triều Đường, lại có một hương vị khác.
Lệ Phi Nguyên Lễ lại nghe đến nhức cả đầu. hắn muốn trốn đi thanh lâu uống rượu, nhưng lại sợ Lý Khánh An nói hắn trọng sắc khinh bạn. chỉ đành nhẫn nại nghe, cuối cùng hắn thật sự không nghe nối được nữa. bèn hỏi nhỏ nhạc sư bên cạnh: “Cầm tiên khi nào mới ra?”
“Cầm tiên là át chủ ở cuối buổi diễn.”
Nhạc sư cười nói: “Quân gia. hoa đỏ cũng phải nhờ lá xanh tôn lên. không nghe những nhạc khúc bình thường như vậy. làm sao thấy được trình độ của cầm tiên.”
“Ta không cần biết cái này, ta chỉ hỏi ngươi, tiếp theo sẽ là diễn tấu của cầm tiên rồi chứ?”
‘Tiếp theo còn có “Tây Lương nhạc” và “Quy Tư nhạc” hai bài. sau đó là “Bạch tuyết”, “Công Mạc vũ”, “Tử dạ” 3 bài. cuối cùng mới là độc tấu của cầm tiên cô nương.”
‘Thế thì phải mất bao lâu?” Lệ Phi Nguyên Lễ sượng cười hỏi.
“Nhanh lắm. nhiều nhất là 1 canh giờ.”
“Một canh giờ, mẹ kiếp, lão tử nhịn thêm một lát vậy!”
Nghĩ đến dung nhan xinh đẹp của cầm tiên. Lệ Phi Nguyên Lễ quyết định làm người tao nhã một lần.
Last edited by conem_bendoianh; 23-02-2012 at 05:02 PM.
Thiên Hạ
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 2: Minh Nguyệt Xuất Thiên Sơn
Chương 60 : Nghe Đàn Ở Biệt Viên Hạ.
Nhóm dịch: Huntercd
Nguồn: Vip Van Đàn
Sưu Tầm by conem_bendoianh
“Tử dạ” kết thúc, tiếp theo phải nghỉ ngơi một khắc đồng hồ, bên ngoài đêm lạnh phong hàn. các cầm khách đều lũ lượt đi vào trong sảnh đường, tụm năm tụm ba to nhỏ xì xầm với nhau.
Hôm nay là Lạp nhật, là một ngày lễ quan trọng của Đại Đường, nam nữ đến tham gia nhạc hội đều ăn mặc rất đẹp, đặc biệt trong quý tân đường (phòng khách quý) của Tử Vân Hiên, rất nhiều quý phụ danh môn phấn son tô điểm, mặt mày diễm lệ, họ mặc các loại hàng lụa. sa. mông nhẹ. phơi bày thân hình đẹp, một tràng hoa. một khăn quấn hay áo choàng đều trị giá vạn tiền, trong đó lôi cuốn ánh nhìn mọi người nhất là thê tử của Hộ bộ thị lang Dương Thận Căng, nàng váy kéo 6 bức vẽ sông Tương Giang. choàng một tấm Long Tiêu sa y (áo may bằng vải mỏng) dài gần 3 trượng quấn quanh người, nặng không quá 2. 3 lạng, một tay đủ để nắm được.
Cho dù ở sảnh đường bình thường như Tùng Hạc Đường. Minh Nguyệt Đường, các cô gái trẻ cũng là gấm vóc như mây, châu báu lóa mắt. còn các chàng trai đa số mặt áo bào cổ tròn, lưng thắt dây da. trên đầu hoặc đội nhuyễn cước phốc đầu (là loại mũ Phốc dùng vải sa đen làm nên. có bốn dây cột. hai dây cột đằng trước đỉnh của mũ. hai dây sau buông thõng ở sau cổ, mũ hơi dựng về trước), hoặc đội cao đồng sa mạo (một loại mũ ô sa chưa cải biến), ai nấy đều lịch sự tao nhã.
Đêm Lạp ăn cháo, đây là một truyền thống trước giờ của Lạp nhật, nhạc quán cũng không bỏ được. Lúc này, hai viên tạp dịch gánh một thùng gỗ lớn đi vào. Trên thùng gỗ khói nóng nghi ngút. đây chính là cháo Ngũ bảo thất chân mà nhạc quán đặc biệt sáng chế, để cho mọi người ăn khuya, phía sau đi theo tạp dịch khiêng chén đũa.
Mọi người đều thích thú lũ lượt đi tới lấy chén múc cháo, Lý Khánh An lấy một chén, ngồi ở một bên từ từ ăn cháo.
Lệ Phi Nguyên Lễ thì ở một góc tỷ thí ném bình với mấy viên sĩ từ, ném bình chính là dùng tên ném vào trong một cái bình ở ngoài mấy trượng, còn gọi là văn xạ.
Ở An Tây trò chơi này vô cùng thịnh hành, thân là An Tây đệ nhất tiền. Lý Khánh An cũng là cao thủ của môn này, chỉ là quân An Tây chú trọng đến kỵ xạ thực tế hơn. không ai coi trọng loại ném bình này.
Lý Khánh An không có hứng thú với ném bình, hắn nghe mấy tử sĩ trẻ tuổi bàn luận về cầm tiên sắp sửa biểu diễn.
“Tiếp theo đã là cầm tiên diễn tấu rồi. ta đợi cả nửa năm. chỉ là để nhìn một lần dung nhan của nàng!” Một tên tử sĩ luyến tiếc vô hạn nói.
Một người trẻ tuổi khác cũng khẽ thở dài nói: “Vốn dĩ nghe nói sau tiết thượng nguyên nàng sẽ không xuất hiện gảy đàn nữa. không ngờ Lệ Viên biệt viện lại mời nàng đến được, chúng ta lại có nhĩ phúc rồi. ai! Không biết tiết thượng nguyên năm sau còn có cơ hội này không?”
Lúc này quản sự đi qua đây cười nói: “Nghe nói đây là đêm cuối cùng cầm tiên gảy đàn. sau này cầm tiên cô nương sẽ không gảy đàn nữa.”
“Thế thì đợi lát chắc chắn phải đi xem nàng!”
“Thật chán nản hết sức!”
Lệ Phi Nguyên Lễ thất thều trở về, Lý Khánh An liếc hắn một cái cười nói: “Sao thế, thua người ta rồi à?”
“Ta mà thua chúng sao?”
Lệ Phi Nguyên Lễ khinh bỉ bĩu môi nói: “Toàn lũ dờ hoi, chỉ có thể ném ở ngoài 3 trượng, còn tự cho là giỏi giang như thế nào, ta ở ngoài 3 trượng liên tiếp trúng 5 tên. chúng đã bái phục ta sát đất.”
Nói đến đây, Lệ Phi Nguyên Lễ tiến lại gần thấp giọng cười nói: “Thất Lang, hay là ngươi cũng đi thử đi! Ta muốn xem vẻ sợ chết khiếp của chúng.”
“Hử! Tỷ thí với đám thư sinh này có gì thú vị, muốn tỷ thí thì phải với cao thù trong Phạm Dương quân. Sóc Phương quân.”
Đúng lúc này, trên Cẩm đài gõ vang một tiếng vân bản. đó là cầm tiên sắp sửa đãng đài. Mọi người cũng thôi không ăn cháo nữa. bỏ lại chén xông đi giành chỗ có lợi. Lý Khánh An và Lệ Phi Nguyên Lễ cũng không nói chuyện nữa. đều nhìn về phía Cẩm đài.
Cẩm đài đã bố trí xong xuôi, tất cả các miếng gấm rườm rà đều lấy đi hết. chỉ còn lại Cẩm đài điêu khắc từ bạch ngọc, cao khoảng 3 trượng, xung quanh khói nhẹ lượn lờ, dường như đang ở trong diêu đài tiên cảnh vậy.
Một tiếng tỳ bà như xé lụa. cầm tiên cuối cùng đã xuất hiện, mọi người đều nín thở chờ đợi. chỉ có một minh Lệ Phi Nguyên Lễ to tiếng vỗ tay kêu lên: “Tốt! cầm mỹ nhan mau mau lên đài.”
Tiếng inh tai gọi người của hắn làm cho vô số người thầm nhíu mày, nhưng theo tiếng hòa tấu của tỳ bà từ từ hối hả. tất cả mọi người đều đồ mắt về phía lối đi bạch ngọc. Đây là lối đi duy nhất nối ao trì với Cẩm đài. trong tiếng tỳ bà vui tai. cầm tiên đã xuất hiện, sắc đêm hơi U ám. nhìn không rõ dung mạo, nhưng nàng váy trắng tựa tuyết, da dẻ như ngọc, giống như tuyết cuốn trong làn gió, giống như mặt trời khuất sau mây nhẹ.
Thân hình tuyệt thế vô song làm cho mọi người đều không thở được, trong màn sương nhẹ. nàng giống như lãng ba tiên tử xuất hiện trên mặt nước.
Bỗng chốc tiếng vỗ tay như sấm. cả Lý Khánh An cũng không cầm lòng được mà vỗ tay, khí chất và da tuyết thanh lệ tuyệt luân này ở thời sau đã rất hiếm thấy rồi. nếu nói Độc Cô Minh Nguyệt ngày trước hắn gặp là một đóa mẫu đơn phú quý diễm lệ, thì cầm tiên hôm nay nhìn thấy chính là hoa thủy tiên thanh lệ thoát tục, ông Trời ơi! Đại Đường cuối cùng có bao nhiêu tuyệt thế giai nhân?
Cầm tiên từ từ đi lên Cẩm đài. từ tốn ngồi xuống ghế, thị nữ đem đàn đật trước mặt nàng, và đốt một lư hương hoa cúc, trong làn khói xanh nghi ngút. tiếng đàn như tiếng nước chảy tuôn ra dào dạt.
Đây là một bài “Vị Thành khúc”, sáng tác theo thơ của Vương Duy, trong tiếng đàn ngân nga bay bông, người ta dường như thấy được một trục cuốn như thi Như Hoa đang từ từ mở ra.
“Vị thành triêu vũ ấp khinh trần.
Khách xá thanh thanh liễu sắc tân.
Khuyến quân canh tẫn nhất bôi tửu,
Tây xuất dương quan vô cố nhân.”
(Vị Thành mưa ngày ướt bụi nhẹ.
Nhà khách xanh xanh màu liều mới.
Khuyên người uống cạn một ly thêm.
Tây xuất Dương Quan không cố nhân.)
Buổi sáng mưa không dài lắm. vừa làm ướt bụi đất đã ngừng hẳn. trên đường lớn từ Trường An đi về phía tây, ngày thường xe ngựa lũ lượt, bụi tung bay trong gió, còn bây giờ, mưa ngày vừa dứt. bầu trời quang đãng, con đường trở nên sạch sẽ, trong lành.
Bạn bè bịn rịn chia ly, chù nhân cuối cùng nâng ly rượu: cạn thêm ly này đi! Ra khỏi Dương Quan rồi. thì sẽ không còn gặp lại bạn già nữa.
Xuất sử Tây Vực đầy cát vàng, trong lòng của người Đại Đường là một nghĩa cử hảo hùng mà mọi người đều mong muốn, một đi biền biệc nhiều năm. trong ly rượu đó
có biết bao nhiêu mối tơ ly biệt, có bao nhiêu sự cô độc gian truân của sự độc hành túng bẫn hoang vu. Trong tiếng đàn như nước chảy mây trôi, người ta dường như Lĩnh hội được ý cánh trong thơ, một ly quỳnh tương nồng nàn tình cảm tràn đầy tình nghĩa sâu đậm. trong đó, không chỉ có tình nghĩa bịn rịn chia ly, mà còn bao hàm sự cảm thông sâu sắc vô hạn của tình cảnh, tâm trạng người đi xa. bao hàm sự chúc nguyện ân cần đường xa bảo trọng.
Bốn bề ao trì đều im lặng, mọi người đều chìm đắm trong tiếng đàn ngân nga. khúc này chỉ có ở trên trời, nhân gian đâu đã nghe mấy hồi
Lý Khánh An từ Tây Vực tới đối với khúc nhạc này có sự trải nghiệm sâu sắc hơn cả. ánh trăng Thiên Sơn cô độc đó, hoang mạc hoang vu mênh mông típ tắp đó, con sói hoang lẻ loi gầy gò xương xẩu đó, một người một ngựa một cung, để hắn đi qua hai năm những ngày tháng biên thùy , “Tây xuất Dương Quan vô cố nhân.” Lý Khánh An dường như cảm thấy khúc nhạc này của cầm tiên là vì hắn mà gảy đàn. không chỉ có hắn. mọi người ai cũng như say như mộng, đều cảm thấy cầm tiên đang tấu nhạc cho riêng mình.
Tiếng đàn sau khi nảy lên như một chuỗi hạt trân châu, bắt đầu từ từ hạ thấp xuống. “Khuyến quân canh tẫn nhất bôi tửu, tây xuất Dương Quan vô cố nhân.”
Tiếng đàn mất hút. bốn bề im lặng, mọi người vẫn chưa tinh lại từ trong tiếng đàn tiên cảnh, khi cầm tiên đứng dậy, từ từ thi lễ với mọi người, mọi người cuối cùng đã tinh hãn. tứ bề ao trì nô ra một tràng pháo tay và hô reo như tiếng sấm. vang vọng mãi không dứt.
Nhạc hội đã kết thúc, vô số cầm khách đều ùa về phía cửa phòng của cầm tiên, họ kỳ vọng có thể diện kiến dung nhan của cầm tiên, lưu lại ký ức đẹp đẽ nhất đêm nay của họ, nhưng thật đáng tiếc, cầm tiêm đã lãng lặng bỏ đi từ lâu. không ai biết nàng tên gọi là gì. nhà ở đâu?
Lý Khánh An dẫn Lệ Phi Nguyên Lễ rời khôi nhạc quán, dọc đường. Lệ Phi Nguyên Lễ yên lặng một cách bất ngờ, hồi lâu. hắn cuối cùng cũng thở dài nói: “Đại trượng phu nên lấy giai nhân như vậy làm vợ!”
Lý Khánh An cũng trầm ngâm không nói gì. cú sốc mà cầm tiên đem lại cho hắn vô cùng to lớn. nếu nói tối hôm kia hắn chỉ nghe được tiếng đàn thánh thót kỳ diệu, thì hôm nay, hắn bị chấn động sâu sắc trước vẻ thanh lệ tuyệt luân của cầm tiên, hắn nhìn sự luyến tiếc của Lệ Phi Nguyên Lễ, bất giác cười và lắc đầu.
Đối diện xéo với Bình Khang Phường chính là Sùng Nhân Phường, ở giữa ngăn cách bởi phố lớn Xuân Minh, mở ra hai cửa phường đông tây. Lúc này trên phố lớn yên tĩnh không người, chỉ có tiếng vó ngựa hỗn tạp của hai người họ, đột nhiên, thấp thoáng vọng lại tiếng trống inh ỏi. xa xa. chỉ thấy cửa phường của Sùng Nhân Phường từ từ khép kín.
“Không xong rồi!” Hai người đồng thanh la một tiếng, giục ngựa chạy như điên về phía trước, luật lệnh của Đại Đường, cửa phường đóng rồi. ai gọi cửa cũng sẽ không mở lại, họ đến Trường An thời gian không nhiều, vẫn chưa có sự Lĩnh hội sâu sắc về luật lệnh này.
Nhưng vẫn là chậm một bước, cách cửa lớn còn có 30 bước, cửa phường đã đóng sầm lại.
“Mẹ kiếp, mở cửa cho lão tử!”
Lệ Phi Nguyên Lễ lửa giận bốc cao, to giọng gào thét, nhưng không ai đề ý đến hắn.
Vào lúc này, sau lưng vọng lại tiếng vó ngựa dồn dập, có người to tiếng la lên: “Xin đợi một bước đóng cửa. đế chúng tôi đi vào.”
Last edited by conem_bendoianh; 23-02-2012 at 05:03 PM.