Lục Vi Dân cảm thấy trong lòng nóng như lửa đốt. Ở Xương Châu này không có nhà ở đúng là một sự phiền toái. Muốn tìm một chỗ để ân ái cũng không có. Gia đình nào cũng có người ở nhà, mỗi lần ân ái đều phải đề phòng xem người nhà có thể trở về hay không, nên khó có thể tận hứng được.
- Ngày mai anh còn phải đi sớm để gặp mặt một người đồng nghiệp, xem bên kia của cô ấy tiến triển như thế nào rồi.
Lục Vi Dân ôm thật chặt cô gái trong tay:
- Nếu như chúng ta có nhà của mình thì tốt rồi.
- Hừ, anh không được phân về nhà máy thì chúng ta làm sao mà được phân nhà ở chứ? Em cũng chỉ cả đời ở nhà của ba mẹ mà thôi.
Cô gái bĩu cặp môi anh đào, gắt giọng nói:
- Bộ anh tưởng ai cũng giống như ba của anh, là chiến sĩ thi đua vậy.
Nhà của Lục Vi Dân có thể được phân nhà ở cũng là bởi vì Lục Tông Quang liên tiếp hơn mười năm đều đạt được chiến sĩ thi đua cấp tỉnh, còn đạt được huy hiệu chiến sĩ thi đua cấp quốc gia được trao tặng vào ngày quốc tế lao động 01-05. Do đó mới được nhà máy phân phối nhà ở. Nếu dựa vào quy định của nhà máy thì không thể được hưởng quyền lợi phân phối nhà. Đây cũng là điều mà Chân Ny lo lắng nhất.
Nhà ở trong thời đại đó thì cũng chẳng là điều gì phức tạp lắm đối với một số người. Chẳng qua là ở thời đại đó phải cần thông qua tuổi nghề, kinh nghiệm lý lịch và chức danh để bình xét thì mới có thể đạt được tư cách được phân nhà ở, không giống như tám năm sau đó, hệ thống phúc lợi phân nhà ở đã bị bãi bỏ, thay vào đó là kinh doanh nhà.
- Tiểu Ny, cơm gạo sẽ có, nhà ở rồi cũng sẽ có.
Lục Vi Dân ôm chặt đối phương, âu yếm hôn một cái:
- Không cần lo lắng, hết thảy mọi thứ rồi sẽ có, chỉ cần chúng ta cố gắng. Đúng rồi, tình hình Thạch Mai như thế nào rồi?
- Hừ, có phải anh có quan hệ với cô ấy hay không?
Chân Ny lườm Lục Vi Dân một cái:
- Sao lại nhiệt tình giúp cô ấy vậy?
- Nói bừa, tình hình của cô ấy không phải là anh đã nói qua với em sao? Nếu có thể giúp được thì cứ giúp. Đó là một cô gái chất phác, kiên định nhưng không ngờ lại bị những lời nói vô căn cứ khiến suýt tìm đến cái chết.
Lục Vi Dân lắc đầu, có chút cảm thán:
- Sự ngu muội ở nông thôn có thể giết chết biết bao nhiêu thiếu niên tài năng.
- Thạch Mai hiện nay đang làm nhân viên phục vụ cho một nhà khách, bao ăn ở. Bởi vì cô ấy mới đi làm nên tiền lương hơi thấp. Nhưng em nhìn thấy cô ấy xem ra khá hài lòng, làm việc cũng rất vui vẻ. Mấy ngày trước em còn gặp cô ấy, trông cô ấy rất vui.
Chân Ny ôm lấy Lục Vi Dân:
- Không nói chuyện cô ấy nữa, nói chuyện của hai chúng ta đi.
Hiệu suất làm việc của Tô Yến Thanh quả thật rất cao. Cô đã nói cho Lục Vi Dân biết mình thông qua quan hệ đã liên hệ được với nhà máy sắt thép Xương Châu. Đến tết Trung thu sẽ mua một số lượng kiwi để làm quà tặng cho công nhân. Lục Vi Dân phỏng chừng phán đoán của mình không có sai. Xuất thân gia đình của Tô Yến Thanh chắc chắn là có bối cảnh. Theo như cách ăn nói và khí chất hàng ngày của cô thì có thể nhìn ra. Đây không phải là khí chất của việc học tại một trường đại học nổi tiếng hay đi du học hai ba năm là có thể dưỡng thành. Đây chính là khí chất khi sinh ra là đã có, khiến cho người khác không dám khinh thị.
Lục Vi Dân không hỏi Tô Yến Thanh cụ thể đã làm như thế nào. Tô Yến Thanh khi nói cũng nói rất đơn giản, chỉ nói rằng mình đã gặp lãnh đạo chủ chốt của bên nhà máy sắt thép. Bên đó sẽ mua tám ngàn kg kiwi làm quà cho nhân viên nhân dịp trung thu.
Lục Vi Dân trở lại nhà Chân Ny khi đã qua 12h trưa.
Hắn và Tô Yến Thanh lại chạy đến chợ bán sỉ hoa quả lớn nhất Xương Châu. Đúng là những hộ gia đình buôn bán ở đây hiểu biết về cây kiwi không nằm ngoài dự đoán. Ở Xương Châu tuy rằng cũng có cây kiwi nhưng số lượng rất ít. Hơn nữa đa phần là nhập về từ New Zealand, giá cả cao thì không nói nhưng chất lượng tươi ngon thì bị hạn chế rất lớn.
Lục Vi Dân và Tô Yến Thanh tất nhiên là cũng muốn chu toàn một phen việc tiêu thụ nguồn trái kiwi của Nam Đàm với bà con tiểu thương. Bà con tiểu thương thấy hai người quảng cáo thì cũng nửa tin nửa ngờ, tuy nhiên cũng lấy một ít để bán thử. Theo như sự hiểu biết của hai người, trái kiwi bên Xương Châu này cũng có một chút thị trường. Nhưng muốn tiêu thụ nhanh ngay lập tức thì không có khả năng.
Chân Tiệp khi về nhà cũng không chú ý đến cái xe đạp trong sân.
Cha mẹ đã đi tham dự tiệc cưới con của một đồng nghiệp trong nhà máy, sau bữa cơm chiều mới trở về. Cô vốn tính toán cùng bạn học đi dạo phố, buổi chiều sẽ đến quán cà phê Đài Loan để uống cà phê, không nghĩ đến là bạn học có chút không được khỏe nên muốn về nhà nghỉ ngơi sớm. Cho nên Chân Tiệp sau khi đưa bạn mình về nhà thì cũng quay trở về luôn.
Vừa bước vào cửa phòng ngủ, Chân Tiệp mới cảm giác được có chút gì đó không ổn.
Một âm thanh gì giống như tiếng rên rỉ phát ra từ phòng ngủ của Chân Ny.
Chân Tiệp cũng không biết mình nghĩ như thế nào, theo bản năng mà bước đến cửa sổ phòng ngủ Chân Ny.
Cửa sổ phòng ngủ Chân Ny vốn chỉ có một bức rèm mỏng dính không đủ che khuất. Có lẽ là không ngờ có người trở về, hay là do thời tiết quá nóng nên cửa sổ không đóng, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy cảnh tượng kinh tâm động phách. Chân Tiệp chỉ cảm thấy đầu óc của mình như bị choáng váng, hai má ửng hồng cả lên.
Lục Vi Dân và Chân Ny đều thật không ngờ Chân Tiệp lại trở về nhà lúc này.
Buổi sáng, khi Chân Tiệp rời khỏi nhà đã nói rằng chiều nay sẽ cùng với một người bạn học đến quán cà phê Đài Long, sau khi ăn cơm chiều xong thì trở về nhà.
Lục Vi Dân cũng biết đấy chính là cái nôi cho tư tưởng sau này ở Xương Châu, như quán cà phê, cơm tây, quán rượu đều mở ra trong những căn biệt thự hai tầng. Ban công được che bằng vải bạt hoặc là bằng kính.
Nơi đó, rượu Lam Phương, Hồng Phương hay là rượu Rum, Whiskey, thịt bò bít tết… đều có đủ trong các loại quán như vậy.
Tóm lại, nếu như anh muốn tìm một người đẹp thì những nơi đó chính là nơi tốt nhất để săn. Chỉ cần anh biết biểu hiện là được.
Hai người đều nghĩ rằng chiều nay sẽ không có ai đến quấy rầy thế giới của hai người. Cho nên cũng không để ý. Xa nhau lâu như vậy, hết thảy mọi thứ đều phát sinh vô cùng tự nhiên.
Chân Tiệp chỉ cảm thấy ánh mắt của mình giống như bị nam châm hút lấy. Cô không phải là một cô gái ngây thơ. Khi học đại học, tuy rằng không có yêu đương nhưng cũng không có nghĩa là cái gì cũng không biết. Những người bạn thân của cô đa số đều có bạn trai, có đôi khi không tránh được phương diện cảm thụ tình cảm.
Trong nháy mắt, Chân Tiệp nhìn thấy em gái của mình đang nằm trên giường, gương mặt mê say, khoái hoạt. Ánh nắng xuyên qua tấm màn khiến hai gò má cô ửng đỏ, thân thể lõa lồ bày ra một vẻ xinh đẹp kinh tâm động phách.
Khi thì cắn chặt môi, khi thì lắc đầu giãy dụa như muốn thoát ta, hơi thở hổn hển, ngẫu nhiên phát ra vài tiếng âm thanh rên rỉ, đôi chân dài gắt gao ôm lấy một chỗ.
Chân Tiệp không phải là không biết em gái mình và Lục Vi Dân sớm đã có loại quan hệ này. Từ lúc phát hiện trong túi xách của em gái mình có giấu bao cao su thì Chân Tiệp đã biết em mình và Lục Vi Dân đã vượt qua giới hạn. Nhưng hôm nay, lần đầu tiên thấy được cảnh tượng như vậy khiến cô gần như đứng không vững.
Lục Vi Dân hai má ửng đỏ, giống như một tiều phu chặt củi, sung mãn như một chiếc búa tạ đập vào trái tim của Chân Tiệp.
Sau ba tiếng, Chân Tiệp lại một lần nữa ra ngoài, lại nghe trong sân truyền đến tiếng cười thì lúc này mới theo bản năng mà thở phào nhẹ nhõm.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
- Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Lục Vi Dân sắc mặt u ám, trên thực tế thì hắn đã đoán ra.
- Không có việc gì, Đại Dân. Diêu Chí Bân sớm xem tôi không vừa mắt thì cũng không liên quan đến cậu mà. Cậu cũng biết nhà máy năm nay công việc cũng không nhiều lắm. Mọi người đều không có việc để làm. Có ở lại phân xưởng thì cũng chẳng làm gì. Cho nên cũng không có người quản. Diêu Chí Bân chuyên môn chú ý đến tôi, nên thường sắp xếp người đến kiểm tra công của tôi. Người khác thì không quản lý, chỉ quản lý mỗi tôi. Tôi không chịu nổi nên tìm ông ta tính sổ, ông ta liền báo lên nhà máy, xóa tên tôi.
Tiêu Kính Phong có vẻ chẳng thèm để ý đến điều đó. Lục Vi Dân cũng biết Tiêu Kính Phong trong nhà rất khó khăn. Em trai của anh ta còn đang học đại học. Cha thì mất sớm, toàn bộ đều dựa vào mẹ chống đỡ cả nhà, khó khăn lắm mới xin được cho Tiêu Kính Phong vào nhà máy, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện này.
Tiêu Kính Phong nói việc này không liên can đến hắn nhưng Lục Vi Dân biết rằng, nếu không phải vì chuyện của Mạc Đạm lúc trước, mình và Tiêu Kính Phong đã một phen thu thập Diêu Bình thì Diêu Chí Bân cũng sẽ không trăm phương ngàn kế mà đối phó với Tiêu Kính Phong.
- Vậy anh hiện tại làm sao bây giờ? Mẹ anh biết được thì sẽ tức chết.
Lục Vi Dân trong lòng cảm thấy khó chịu. Tiêu Kính Phong là người trọng nghĩa khí. Kiếp trước thì Tiêu Kính Phong cũng buồn bực chuyện nhà máy. Hiệu quả và lợi ích của nhà máy không tốt, anh ta cũng chẳng biết làm gì liền sa đà vào rượu. Kết hôn rồi ly hôn, sau khi vợ ôm con bỏ đi thì anh ta cũng biến thành một con ma men. Nhưng dù sao thì anh ta cũng vẫn không đối xử tệ với hắn. Nghĩ đến đây, Lục Vi Dân trong lòng cảm thấy áy náy.
Tiêu Kính Phong không nói điều này. Dù sao thì mẹ anh ta đang bệnh, mà em trai thì còn hai năm nữa mới tốt nghiệp. Khoản chi tiêu này quả là không nhỏ. Tất cả chỉ còn dựa vào mình anh ta mà thôi.
- Thôi đi, Kính Phong, chuyện này cũng qua rồi.
Lục Vi Dân hít sâu một hơi, ngẫm nghĩ một chút:
- Tôi ở đây cũng có chút việc. Nếu anh hiện tại không có việc gì để làm thì anh giúp tôi nhé.
- Tôi còn có thể làm được chuyện gì? Hiện tại cũng đang rảnh rỗi, nhưng lại không muốn ở nhà cho mẹ nhìn thấy. Có việc gì thì cậu cứ nói.
Tiêu Kính Phong vỗ ngực:
- Chuyện đại sự thì sợ tôi làm không được, nhưng chân chạy việc thì tôi chắc chắn làm được.
- Được rồi, anh giúp tôi đến Quảng Châu một chuyến. Tôi cho anh một số điện thoại, là bạn học thời đại học của tôi. Nếu như chuyện này mà thành thì xem như đây là một cơ hội phát tài.
Lục Vi Dân trầm tĩnh nói:
- Tính cách của anh không thích hợp ở nhà máy, chi bằng ra ngoài xông pha một lần.
Tiêu Kính Phong ánh mắt sáng lên:
- Đại Dân, tôi cũng đã sớm có tâm tư này. Nhưng tôi không có nhiều kiến thức, lại không có tiền. Việc khác thì không nói, nhưng vất vả chịu khổ thì Tiêu Kính Phong tôi vẫn làm được.
- Ừ, nhưng chuyện bây giờ vẫn còn chưa nhất định. Tuy nhiên, đây vẫn được xem là một cơ hội. Xem như là công tư trọn vẹn đôi đường.
Lục Vi Dân ánh mắt trở nên mơ hồ.
Nếu chính mình đã cải biến được một sự việc, vì sao lại không thể thay đổi được nhiều sự việc?
Kiếp trước, Tiêu Kính Phong trong mắt mọi người là một kẻ thất bại không hơn không kém. Vợ mang theo đứa con bỏ đi, còn anh ta chỉ biết tối ngày đắm chìm trong men rượu. Nhưng kiếp này thì sao?
Có lẽ chính mình có thể thay đổi hết thảy.
- Mặt khác tôi đang cân nhắc xem có nên hay không dọn dẹp Diêu gia một chút.
Lục Vi Dân trên mặt lộ ra một chút hung ác, nham hiểm:
- Nếu người không đụng đến tôi thì tôi không đụng đến người. Nhưng nếu người phạm tôi thì tôi sẽ phạm đến người. Diêu gia cứ xem chúng ta như một con mèo ốm, mà không biết cái uy của lão hổ hay sao.
- A?
Tiêu Kính Phong hai mắt lập tức sáng lên, liếm môi, khó kìm lại nói:
- Đại Dân, tôi đã sớm muốn nói lời này, nhưng lại sợ liên lụy đến cậu. Hiện tại tôi đã bị nhà máy cho nghỉ việc, chẳng còn gì để sợ nữa. Cậu hãy nói cho tôi biết thu thập như thế nào, tôi sẽ đi làm ngay.
Tiêu Kính Phong thật ra đã suy nghĩ rất nhiều biện pháp nhưng chẳng nghĩ ra được cách nào để đối phó với Diêu Chí Bân.
Diêu Bình hiện tại lúc nào cũng có mấy người bên cạnh, có muốn ra tay cũng không dễ dàng gì. Hơn nữa, một khi báo cảnh sát thì chỉ sợ là anh ta không thoát nổi cảnh ngồi tù. Anh ta không sợ việc ngồi tù nhưng vì chuyện dạy cho Diêu Bình một bài học mà phải bị bắt thì thật không đáng chút nào. Phải như thế nào mà thu thập y mà y không dám lên tiếng.
- Kính Phong, chuyện này đừng nóng vội, quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Diêu gia hiện nay đã cắm rễ quá sâu ở nhà máy. Muốn đối phó với bọn họ quả là không đơn giản. Phải tìm được nhược điểm của bọn họ.
Lục Vi Dân ánh mắt chớp chớp, tựa như con báo săn trong đêm tối rình chực con mồi.
- Đại Dân, ý cậu muốn nói là Diêu Chí Thiện?
Tiêu Kính Phong cũng không ngu, nghe Lục Vi Dân nhắc đến thì lập tức nghĩ đến điểm mấu chốt.
- Ừ, Diêu Chí Bân là một con cáo già. Cho dù có làm lớn chuyện thì cũng là bứt dây động rừng thôi. Nếu không thuận tiện động đến Diêu Chí Bân thì động đến Diêu Chí Thiện, chỉ có thể từ Diêu Chí Thiện mà mở ra một con đường thôi.
Lục Vi Dân hung hăng nói.
- Đại Dân, đối phó với Diêu Chí Thiện cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai. Nhà máy hàng năm xuất ra rất nhiều phế liệu. Người của phòng Bảo vệ cấu kết với Diêu Chí Thiện đem bán số phế liệu ra ngoài. Chuyện này không ít người biết, nhưng nếu muốn bắt được nhược điểm của ông ta thì lại không dễ dàng.
Tiêu Kính Phong hiển nhiên là cũng suy nghĩ đến điểm này.
- Trên đời này có vô vàn việc khó, chỉ sợ là người không có tâm mà thôi. Chuyện này không được vội, dục tốc bất đạt. Chúng ta khi không làm thì thôi, một khi đã làm rồi thì phải cho ông ta một cú bổ nhào.
Lục Vi Dân lắc đầu, ánh mắt thâm thúy. Hắn biết Tiêu Kính Phong đối nhân xử thế hào khí, trượng nghĩa. Trong ngoài nhà máy đều có những bằng hữu cứng rắn.
- Chỉ cần chúng ta quyết tâm đối phó y, vốn không nói đến sự tình phải không. Anh chỉ cần theo dõi việc kinh doanh phế liệu của Diêu Chí Thiện, mấy ngày thì phế liệu nhà máy xuất đi một lần, sau đó thì tìm hiểu xem ở nhà máy thì ai và Diêu Chí Thiện là gần gũi nhất. Loại chuyện này không phải là trong ngoài cấu kết là được. Cho nên chúng ta phải đi đường vòng, tìm dấu vết của bọn họ để lại. Chúng ta cũng đừng vội vã. Ba tháng, năm tháng, nửa năm rồi cũng sẽ tìm được.
Tiêu Kính Phong hai mắt sáng lên, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Được, tôi sẽ nói với Ngô Kiến, bảo anh ta giúp tôi lưu ý. Mặt khác tôi sẽ tìm vài người đến giúp tôi. Chuyện này xem như là đã định rồi.
- Tôi muốn nói thêm một câu nữa, cũng nên dặn Ngô Kiện là đừng đánh rắn, nếu không thì sẽ bị rắn cắn đấy.
Lục Vi Dân khẽ gật đầu:
- Mặt khác, đi Quảng Châu là sự việc cấp bách, chờ sau khi anh làm xong chuyện này, chúng ta bàn bạc lại kế hoạch tỉ mỉ cũng không muộn.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Khi Lục Vi Dân đặt những bức ảnh đã được chọn ra trước mặt Thẩm Tử Liệt và Chu Du Minh, Thẩm Tử Liệt và Chu Du Minh đều không kìm nổi bị những tấm ảnh này thu hút.
Những bức ảnh của những nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp quả thực không phải thứ những người nghiệp dư có thể so sánh được. Lục Vi Dân thấy vui mừng vì sự sáng suốt của mình trong chuyện vừa rồi. Mời riêng Câu lạc bộ nhiếp ảnh Xương Châu đến Nam Đàm chụp, lấy cảnh cả sáng, chiều, tối, có ảnh chụp gần, có ảnh chụp xa, đặc biệt là được lột tả khá chân thực môi trường sinh thái của vườn kiwi ở khu gò đất Nam Đàm.
Thẩm Tử Liệt và Chu Du Minh đều bị rung động bởi một loạt các bức ảnh này. Đương nhiên điều còn khiến bọn họ bất ngờ hơn chính là một loạt hệ thống đường đi nước bước của Lục Vi Dân.
Tuy rằng trước kia Lục Vi Dân đề xuất nên tổ chức một vài hoạt động tuyên truyền ở Xương Châu, Thẩm Tử Liệt cũng tỏ ý tán thành, thậm chí còn đưa địa chỉ và số điện thoại của vợ mình đang làm việc tại “Nhật báo Xương Châu” cho Lục Vi Dân, nhưng y cũng không ngờ một loạt những hoạt động quảng cáo tuyên truyền mà Lục Vi Dân đề xuất lại phong phú muôn màu muôn vẻ, mà còn có sức ảnh hưởng ấn tượng như thế.
- Tiểu Lục, ý của cậu là cậu định để phụ bản của “Nhật báo Xương Châu” đăng một bài giới thiệu về hàm lượng dinh dưỡng và cách dùng kiwi?
Thẩm Tư Liệt đặt bản kế hoạch do Lục Vi Dân viết xuống, vô thức hít một hơi.
- Vâng, thật ra cũng không hẳn là giới thiệu, chính là một đoạn văn ngắn mang tính tủy bút. Tôi cũng đã nộp cho chị Trương, chị Trương đã xem qua, nói là cũng được, chị ấy đang giúp tôi trau chuốt thêm một chút.
Lục Vi Dân kính cẩn trả lời.
Chuyện này Thẩm Tử Liệt đã biết. Vợ y gọi điện đến, nói là người thanh niên này có tầm nhìn rộng lớn, phản ứng linh hoạt, hơn nữa lối hành văn cũng rất khá, là một hạt giống tốt, đặc biệt là đề xuất đăng bài theo lối tản văn tùy bút này trên “nhật báo Xương Châu” để biến thành quảng cáo, thật sự là tuyệt bút.
- Vậy cậu vẫn định dùng con đường ấn phẩm để tuyên truyền cho giống kiwi này?
Thẩm Tử Liệt như thoáng chút suy nghĩ hỏi.
- Bí thư Thẩm, loại tản văn mang tính tùy bút này chỉ có thể coi là một loại quảng cáo phụ, hiệu quả như thế nào vẫn chưa biết, nhiều nhất cũng chỉ là để người ta biết đến kiwi Nam Đàm. Kiểu quảng cáo theo dòng ấn phẩm này càng có sức ảnh hưởng hơn đối với người tiêu dùng thông thường. Nếu sử dụng cả hai phương pháp cùng một lúc, tôi tin rằng có thể có sức tác động tương đối lớn tới thị trường tiêu thụ kiwi Xương Châu. Việc này cũng có lợi cho việc quảng bá danh tiếng kiwi Nam Đàm ở Xương Châu, đồng thời chiếm lĩnh và củng cố thị trường.
Lục Vi Dân mỉm cười giải thích.
- Vậy cậu mời nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp đến để chụp những tấm ảnh này thì có ý nghĩa gì?
Chu Du Minh thật sự không nhịn nổi nữa.
Y ủy quyền cho Lục Vi Dân lo chuyện này trong thời gian qua, trong lòng cũng thấp thỏm không yên, đặc biệt là khi nghe tin Cục Nông nghiệp cử một cô gái trẻ vừa tốt nghiệp đại học không lâu tới, còn Cục Thương nghiệp lại cử Thường Xuân Lai tới - kẻ mà ai gặp người ấy ghét - càng khiến Chu Du Minh thêm phần tức giận.
Nhưng Lục Vi Dân dường như lại không có phản ứng gì, hơn nữa chỉ ở Nam Đàm hai ngày rồi đi Xương Châu tìm thị trường, liên lạc cũng không liên lạc được, mãi cho đến tuần này mới về.
- Chủ nhiệm Chu, Nam Đàm chúng ta có bốn trăm nghìn kg kiwi chờ tiêu thụ. Bây giờ chúng ta tính thử một chút, coi như là ăn chắc rằng lô kiwi mà nhà máy 195 và nhà máy thép Xương Châu đặt hàng, cứ tính mỗi thùng là sáu kg, cũng không vượt nổi con số một trăm hai mươi hay ba mươi nghìn kg. Chúng ta lại tính đến thị trường Xương Châu, ước chừng cẩn thận cũng có thể tiêu thụ từ năm mươi nghìn đến một trăm nghìn kg, nhưng vẫn còn gần hai trăm nghìn kg chưa có nơi tiêu thụ. Cho nên phải đến Bắc Kinh Thượng Hải để tìm thị trường, nhưng đến những nơi ấy lạ nước lạ cái, có thể người ta còn chưa từng nghe đến cái tên mảnh đất Nam Đàm này bao giờ, dựa vào đâu để tin chúng ta? Vậy thì phải quảng bá rộng rãi, giống như những tư liệu tuyên truyền đây, tôi định sẽ dùng loại giấy tốt nhất để in. Cho dù là ba hoa chích choè, ít nhất chúng ta cũng có hình ảnh thật để làm chứng, không phải là chỉ nói suông nói bừa, hoan nghênh bọn họ đến kiểm chứng.
Chuyến đi Xương Châu lần này của Lục Vi Dân đã giải quyết được vấn đề tiêu thụ cho hơn một trăm nghìn kg kiwi, khiến Thẩm Tử Liệt và Chu Du Minh đều là vô cùng kinh ngạc. Nhưng Lục Vi Dân và Tô Yến Thanh đều là người Xương Châu, có những nơi là nhờ vào quan hệ. Còn một loạt những kế hoạch tiếp sau đây khiến cho Thẩm Tử Liệt và Chu Du Minh đều thấy được sự xuất sắc của Lục Vi Dân.
Đầu tiên là đề nghị huyện tập trung những hộ đân trồng kiwi thành một hợp tác xã gieo trồng chuyên trồng kiwi, còn thành lập công ty phát triển nông nghiệp hiện đại của huyện, chuyên đăng ký nhãn hiệu khu vực, in ấn đóng gói, tuyên truyền quảng cáo. Tiếp đó còn liên hệ cả đường tiêu thụ cả trong và ngoài tỉnh, thống nhất tiêu thụ. Tất cả những kế hoạch này đều được tính toán chặt chẽ, chu đáo, có lí lẽ, căn cứ rõ ràng, có thể tưởng tượng được rằng đây là ý tưởng của một sinh viên vừa tốt nghiệp đại học trở về không?
Thẩm Tử Liệt hít một hơi, gõ nhè nhẹ chiếc bút trong tay vào cuốn sổ tay.
- Tiểu Lục, như cậu nói, chỉ dựa vào thị trường trong tỉnh chúng ta thì e rằng khó có thể tiêu thụ hết số kiwi ở Nam Đàm, nhưng ở những thị trường ngoài tỉnh như Bắc Kinh, Thượng Hải chỉ sợ rằng ngay đến hệ thống thương nghiệp của chúng ta cũng chưa từng đặt chân đến, bây chỉ còn có vẻn vẹn hơn mười ngày, cùng lắm là hai mươi ngày, cậu có chắc chắn không?
- Bí thư Thẩm, có thể chuyện này tôi không chắc chắn, nhưng ông không đi thử xem thì cũng không được. Thị trường trong tỉnh lớn như vậy, đã là mức cao nhất mà chúng ta có thể tưởng tưởng. Hơn nữa, việc mở thêm thị trường ngoài tỉnh cũng là lẽ tất yếu, nếu không hết năm nay, năm sau kiwi Nam Đàm sẽ vào thời kỳ bội thu, theo quy luật thì sản lượng còn có thể tăng lên ít nhất từ sáu mươi đến hơn tám mươi phần trăm. Nói cách khác, ít nhất có thể tăng thêm hơn hai trăm năm mươi nghìn kg. Nếu như không dồn sức khai thác sớm thị trường ngoài tỉnh, năm sau có lẽ áp lực sẽ phải đối mặt còn lớn hơn.
Lục Vi Dân nói với vẻ tương đối chắc chắn.
Nổi kinh ngạc trong lòng Chu Du Minh khiếp sợ khó có thể dùng lời nói để diễn tả. Lục Vi Dân này thật là vừa mới tốt nghiệp đại học ư? Sao lại khiến y cảm thấy hắn hệt như một người đã nhiều năm lăn lộn trong thương trường. Sao hắn có thể hiểu vấn đề thị trường tiêu thụ cho nông sản cặn kẽ đến như vậy, tính toán sâu xa đến thế?
Ít nhất một Chủ nhiệm nông nghiệp như mình căn bản cũng không suy tính sâu xa được như vậy, hoặc là nói dù cho có nghĩ được đến thế nhưng cũng không thể tìm ra một giải pháp hợp lý. Tên này sao có thể nghĩ ra được, còn có thể lên cả kế hoạch.
- Vậy cậu định giải quyết thế nào?
Thẩm Tử Liệt cũng không hỏi nhiều, dùng người thì không nên nghi ngờ, nếu nghi ngờ thì không dùng. Y đã nhận định Lục Vi Dân là tài năng có thể bồi dưỡng, liền yên tâm mạnh dạn giao chuyện này cho Lục Vi Dân. Huống chi Lục Vi Dân cũng khá có óc xét đoán, trước mỗi kế hoạch, hành động đều làm báo cáo, khâu nào cũng suy xét rất chu toàn.
- Tôi định để Thường Xuân Lai phụ trách hiện thực hóa việc thi hành hợp đồng của và nhà máy thép Xương Châu và nhà máy 195, đồng thời cũng cần liên hệ với hướng tiêu thụ ở Xương Châu. Tôi và Tô Yến Thanh về cơ bản đã liên hệ xong công tác tuyên truyền ở Xương Châu. Việc đóng gói in ấn, Thường Xuân Lai về cơ bản cũng đã hoàn thành, chỉ cần tìm người làm những việc cụ thể là xong, đều có thể giao cho Thường Xuân Lai. Bên này mời Chủ nhiệm Chu dẫn dắt thành lập hợp tác xã trồng trọt kiwi Nam Đàm. Vốn dĩ hợp tác xã kinh tế này nên do các hộ nông dân tự mình chọn người đứng ra làm người phụ trách, nhưng hiện nay một là thời gian quá gấp gáp, hai là liên quan đến vài trăm hộ nông dân của Nam Đàm chúng ta, bỗng dưng bắt bọn họ chọn ra người thích hợp e rằng không phù hợp. Cho nên chỉ có thể phiền Chủ nhiệm Chu tạm thời gánh vác trách nhiệm làm người phụ trách cho hợp tác xã này. Công việc chủ yếu là giám sát các hộ nông dân thu hoạch kiwi và phân loại đóng thùng. Thứ nhất là phải đóng đúng số lượng mỗi thùng, thứ hai là phải cố hết sức đảm bảo chất lượng của số kiwi này là như nhau. Đảm bảo chất lượng chính là chiêu đầu tiên của kiwi Nam Đàm chúng ta, như thế mới có thể giúp cho việc tiêu thụ kiwi của chúng ta trong năm sau.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Lục Vi Dân biết rằng sự kiện trái kiwi lúc này có thể nói là một cơ hội rung động nổi bật. Có lẽ nó cũng có thể dẫn đến sự bất mãn và đố kỵ của một số người, nhưng sự kiện này thực sự không cho hắn bao nhiêu cơ hội để lựa chọn. Một khi Thẩm Tử Liệt bị sự kiện này liên lụy, rồi phải thất vọng ra đi, thì bản thân hắn có lẽ một hai năm nữa ở huyện Nam Đàm này, cũng khó có ngày ngóc đầu lên được.
Nếu có thể mượn cơ hội này khiến cho Thẩm Tử Liệt trổ hết tài năng, có lẽ có thể kéo theo việc một người làm quan, cả họ được nhờ. Bản thân mình lại là họ hàng thì sẽ ra sao?
Đặc biệt là khi biết được bố vợ của Thẩm Tử Liệt vốn là Phó bí thư tỉnh Xương Giang, và đã từng nhiều năm đảm nhiệm chức Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy. Hiện tại bây giờ vẫn là phó chủ nhiệm Hội đồng nhân dân tỉnh, thì hắn càng phải đọ sức lần này.
- Tôi và Tô Yến Thanh định nhanh chóng đi Bắc Kinh. Tô Yến Thanh là tốt nghiệp đại học nhân dân Trung Hoa, khá là quen thuộc với Bắc Kinh. Tôi cũng có một người bạn học làm việc ở đó. Chúng tôi định đi đến đó xông pha một phen, xem có thể tìm ra được con đường nào không.
Lục Vi Dân ngừng lại một chút rồi mới nói tiếp:
-Ngoài ra, ngoài Bắc Kinh, chúng tôi cũng định, nếu như có cơ hội thì sẽ đi đến Thượng Hải và Quảng Châu xem thế nào. Nhưng đây cũng chỉ là dự kiến bước đầu mà thôi.
Chu Du Minh cũng là vô cùng ngưỡng mộ với những tư tưởng quy hoạch liên tiếp của Lục Vi Dân. Anh chàng này thực sự đã gõ đúng nhịp trống.
Y và Thẩm Tử Liệt cùng với Bí thư huyện ủy An Đức Kiện, Chủ tịch huyện Vương Tự Vinh vừa mới từ địa khu trở về.
Phó chủ tịch Địa khu Tưởng Quốc Huy sau khi nghiên cứu điều tra sản xuất nông nghiệp huyện Sơn Hoài, thì phát hiện ra nguy cơ do việc trồng cây kiwi mang đến, tiến hành báo cáo với Bí thư Địa ủy Hạ Lực Hành và Chủ tịch Địa khu Thượng Quyền Trí về khả năng kiwi được mùa có thể dẫn đến vấn đề tiêu thụ ế ẩm của ba huyện Nam Đàm, Hoài Sơn và Phụ Đầu, khiến cho Bí thư Địa ủy Hạ Lực Hành và Chủ tịch Địa khu Thượng Quyền Trí coi trọng. Họ còn tổ chức một cuộc họp triệu tập ba vị lãnh đạo để lắng nghe ý kiến về vấn đề này, yêu cầu lãnh đạo ba huyện coi trọng vấn đề này, tích cực trợ giúp và dẫn đường cho việc đẩy mạnh tiêu thụ trái kiwi.
Sau khi trở về huyện, Bí thư huyện ủy An Đức Kiện và Chủ tịch huyện Vương Tự Vinh mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, dành riêng một hội nghị để thảo luận vấn đề con đường tiêu thụ trái kiwi huyện Nam Đàm. Trong hội nghị cũng nêu rõ là sẽ do Thẩm Tử Liệt quản lý toàn bộ con đường tiêu thụ kiwi của toàn huyện, đảm bảo kiwi được gieo trồng thuận lợi và có thể tiêu thụ thuận lợi ở bên ngoài, tránh đem đến tổn thất lớn cho những hộ trồng cây kiwi.
Nếu như nói trước đây khi thành lập tổ lãnh đạo mở rộng tiêu thụ trái kiwi, các lãnh đạo chủ yếu vẫn chỉ là xuất phát từ yêu cầu kiên quyết của Thẩm Tử Liệt. Vậy thì hiện tại đã thực sự nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Đặc biệt là khi cảm giác thấy việc tiêu thụ trái kiwi của hai huyện Hoài Sơn và Phủ Đầu cũng có khả năng tạo lên áp lực cạnh tranh lớn đối với sự cấu thành trái kiwi của huyện Nam Đàm. Điều này càng tăng lên cảm giác nguy cơ về phương diện Nam Đàm.
- Tiểu Lục, việc này không thể chậm trễ được. Tình hình có chút thay đổi. Ngày hôm nay các lãnh đạo chủ chốt của địa khu sẽ triệu tập Bí thư An, Chủ tịch huyện Vương và tôi, cùng với các lãnh đạo chủ yếu của hai huyện Hoài Sơn và Phụ Đầu, chủ yếu để nghiên cứu về vấn đề đường tiêu thụ mà việc bội thu trái kiwi của địa khu Lê Dương phải đối diện. Tôi đoán, hai huyện Hoài Sơn và Phụ Đầu cũng nên lập tức hành động, vì thế nên chúng ta không thể chậm trễ được nữa. Công việc này Bí thư An và Chủ tịch huyện Vương giao cho tôi. Tôi đồng ý với suy nghĩ ban nãy của cậu. Bên này thành lập hợp tác xã chuyên môn thu hái lựa chọn, đóng gói, vận chuyển trái kiwi sẽ do anh Chu phụ trách.Thường Xuân Lai phụ trách việc ký hợp đồng với nhà máy 195 và Xương Cương (nhà máy thép Xương Châu), cũng tiếp tục liên hệ với bên Xương Châu tuyên truyền và tiêu thụ, cần cố gắng làm xong hợp đồng tiêu thụ trước Hoài Sơn và Phụ Đầu, làm nổi bật danh tiếng của kiwi Nam Đàm chúng ta, cố gắng bán ra thật nhiều kiwi Nam Đàm của chúng ta.
Thẩm Tử Liệt cũng không nói lời vô ích:
- Còn về Bắc Kinh và Thượng Hải bên này, các cậu lập tức chứng thực tuyên truyền in ấn tài liệu. Cứ đem đến bên Xương Châu này đi. Đợi khi tài liệu tuyên truyền xong rồi thì các cháu lập tức đến Bắc Kinh, cố gắng mở ra thị trường ở bên Bắc Kinh. Việc làm này đã lên đến tầng cao chính trị rồi. Chỉ có thể làm tốt, không được phép thất bại. Nếu có gì cần thì gọi điện thoại cho tôi.
Lục Vi Dân cũng thật không ngờ chuyện này lại có chút thay đổi. Hắn lâp tức đoán được điều này có thể có mối quan hệ nhất định với việc mình đã liên hệ với người em họ Trần Cương của trưởng khu nông nghiệp địa khu. Hắn thông qua Trần Cương để tìm hiểu sự ảnh hưởng của đất đai bên này đến sản lượng trái kiwi và sự phán đoán sản lượng kết trái lần đầu, từ đó tính toán được sản lượng của trái kiwi huyện Nam Đàm. Liên hệ nhiều lần như vậy khó tránh được việc trưởng khoa nông nghiệp sẽ cảm giác thấy có điều gì đó là lạ.
Lục Vi Dân đoán không sai. Thực sự là việc hắn thường xuyên liên hệ với Trần Cương đến Nam Đàm giúp hắn phân tích phán đoán kết quả kết trái của mỗi cây kiwi và sản lượng trái kiwi. Mà mỗi lần Trần Cương đến Nam Đàm thì sau đó đều khiến trưởng phòng khoa học nông nghiệp chú ý, từ đó cũng chú ý đến sự kết trái của kiwi của toàn địa khu năm nay, khi sản lượng thậm chí có khả năng đột phá lên đến một triệu tấn, phòng khoa học nông nghiệp địa khu sẽ coi chuyện này như là thông tin để báo cáo lên Cục nông nghiệp địa khu. Còn Cục nông nghiệp địa khu cũng sẽ nhanh chóng báo tin này với Phó chủ tịch Địa khu phân công quản lý nông nghiệp - Tưởng Quốc Huy. Thế mới có chuyện gặp gỡ thế này.
Bắc Kinh những năm 90 đối với Lục Vi Dân mà nói là xa lạ, nhưng đối với Tô Yến Thanh thì quen thuộc vô cùng.
Chỉ rời khỏi nơi này hơn một năm, đối với Tô Yến Thanh giống như là một giấc mộng. Giấc mộng này mang lại ảnh hưởng vô cùng lớn đến cuộc sống của cô. Nhiệt huyết kích động khi xưa của cô, sau hơn một năm trải qua suy xét đã được tẩy rửa hiện thực hơn và bình tĩnh hơn, Tô Yến Thanh phát giác chính mình dường như đã có thể rất lý trí đối mặt với tất cả những cái khi xưa.
Rất nhiều bạn bè khi xưa đã ra nước ngoài rồi, cũng có không ít người vẫn ở trong nước nhưng vẫn đang tìm tòi và nhận thức trong âm thầm.
Cha và cậu luôn cảnh cáo và nhắc nhở mình, phải ném bỏ đi những kích động và tình cảm mãnh liệt vô vị đi, bình tĩnh xử trí những sự thay đổi của xã hội đương thời. Ví dụ như xã hội cần sự ổn định chính trị và cải cách kinh tế, nếu như trật tự bị đảo lộn, vậy thì sẽ chỉ khiến cho sự việc càng khó cứu vãn. Những suy nghĩ tốt đẹp nếu như đi sai phương hướng thì sẽ càng tồi tệ hơn.
Lúc ban đầu cô cũng không nghe vào tai, cho đến khi đến vùng thâm sơn cùng cốc Nam Đàm này được nửa năm thì cô vẫn giữ một thái độ bàng quan lạnh lùng căm ghét thế tục. Nhưng thời gian trôi đi, sau khi suy xét và tìm tòi bằng sự bình tĩnh, cô mới phát hiện ra có lẽ sự giáo huấn của bề trên cũng không hoàn toàn là sai lầm. Hơn nữa thứ mà mình luôn luôn theo đuổi thì chưa chắc hoàn toàn đúng.
Lục Vi Dân chú ý tới tâm trạng của Tô Yến Thanh dường như có chút dao động. Hắn mơ hồ có thể cảm giác là cái gì đã gây ảnh hưởng đến cô gái luôn luôn thể hiện sự trầm tĩnh thản nhiên trước mặt mình như vậy. Dù sao thì trận phong ba đó cũng mới qua hơn một năm. Mà trận sóng gió đó đem đến ảnh hưởng sâu rộng tới những sinh viên đầy nhiệt huyết và tình cảm mãnh liệt. Mà sau khi trải qua trận sóng gió đó, nền kinh tế bất ổn của Trung Quốc đã được ổn định lại, lại sắp bước vào một thời kỳ phát triển nhanh chóng.
- Yến Thanh, có phải là vì mất đi một số thứ không thể nào tìm lại được, khiến cho cô xúc động?
Tô Yến Thanh ánh mắt hơi hơi lạnh lùng, lạnh lùng liếc Lục Vi Dân với vẻ mặt bình tĩnh, hơi lạnh nhạt nói:
- Anh dường như rất thích nghiên cứu tâm lý của người khác?
- Không, tôi chỉ là không mong muốn nhìn thấy cô đắm chìm trong dĩ vãng.
Lục Vi Dân cúi thấp đầu xuống, chân bước chậm rãi trên quảng trường.
- Trào lưu của lịch sử, ai cũng không thể thay đổi được. Có một số thứ, một lúc không ai có thể hiểu rõ được, chỉ có sau mười năm hoặc hai mươi năm sau mới ý thức được có lẽ lúc đó chúng ta chỉ là sự xúc động đơn thuần.
- Đừng có nói kiểu đó. Điều đó sẽ phá hoại cảm giác của tôi về anh đấy.
Tô Yến Thanh lạnh lùng nói:
- Sự kích động đơn thuần? Hứ, tại sao anh lại không nói thẳng ra là ngây thơ đi? Anh hiểu cái gì chứ? Anh cảm giác anh còn nhìn xa trông rộng hơn bao nhiêu người khác, đầu óc người khác ai cũng đơn giản hết sao? Anh có tư cách gì mà đánh giá tất cả như thế chứ?
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Lục Vi Dân có chút cười khổ, thâm niên cái gì? Trí nhớ của hơn hai mươi mốt năm kiếp trước có được tính là thâm niên không?
- Yến Thanh, tôi không muốn đánh giá cái gì, cũng không có tư cách để khoa tay múa chân trước ai đó, nhưng tôi muốn nói lên một quan điểm, chúng ta phải nhìn thẳng vào sự thật, cứ mãi sa vào quá khứ hư ảo kia, không bằng làm đến nơi đến chốn, làm một vài việc có ích cho nước cho dân cho chính mình, không phải tốt hơn sao? Tôi nghĩ chúng ta đến Bắc Kinh lần này cũng chính là với mục đích này, có phải không?
Lục Vi Dân tương đối thành khẩn nói:
- Tôi luôn cảm thấy một câu nói rất hay, “Nói suông hại nước, làm thật hưng thịnh”.
- "Nói suông hại quốc, làm thật hưng thịnh”? Cái gì là nói suông, cái gì là làm thật? Nói tóm lại anh có thể phân biệt sự giữa hai điều này không?
Tô Yến Thanh khoanh tay, khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng lại có vẻ muốn gây sự. Điều này khiến khoảng cách cô và chính mình đột nhiên xa cách, tính phòng ngự và công kích cũng toát ra mãnh liệt hơn.
- Có vấn đề thì nhìn thẳng vào vấn đề, không nên che dấu, có gan nhìn thẳng vào vấn đề mới có thể giải quyết chính xác vấn đề, tôi không cho rằng điểm này có gì đó không đúng.
Tô Yến Thanh ngẩng đầu nhìn lên, dường như nhớ lại điều gì,
- Anh vĩnh viễn không hiểu...
- Tôi có lẽ không hiểu được tâm tình các cô lúc đó. Nhưng tôi muốn nói, đối với đất nước có lãnh thổ rộng lớn như nước ta mà nói, nhất là khi xung quanh có rất nhiều kẻ thù nhìn ngó vào thế lực đất nước chúng ta, bọn họ đều chờ đợi chúng ta nảy sinh vấn đề, nhằm lợi dụng tất cả những cơ hội, nhân đó gây sóng gió. Cho nên, tôi cảm thấy đối với quốc gia chúng ta mà nói, trật tự ổn định xã hội là điều tất yếu, cải cách mở cửa cũng là tất nhiên. Hai việc này không thể không cùng kết hợp, hơn nữa cũng hoàn toàn có thể làm được. Đương nhiên, cần phải có một quần thể chính trị với nghệ thuật khống chế cao siêu mới có thể làm được điều đó. Tôi vẫn cho rằng chúng ta có thể cân nhắc thêm các cách thức, phương pháp thích hợp để gia tăng và thúc đẩy, hy vọng chúng ta có thể nhìn thấy cảnh dân giàu, quốc gia cường thịnh và pháp trị dân chủ.
Lục Vi Dân rất bình tĩnh thận trọng cân nhắc trong lời nói, vừa phải tránh kích thích Tô Yến Thanh quá mức. Bởi vì hắn đối với cô thật sự rất có thiện cảm. Hắn không hy vọng vì đề tài này mà ảnh hưởng đến tình cảm của hai người. Nhưng hắn lại cảm thấy chính mình cũng cần phải có một quan điểm rõ ràng, phải tỏ rõ thái độ của chính mình, sẽ không bởi vì cố ý lấy lòng đối phương mà hạ thấp bản thân.
Tô Yến Thanh lạnh lùng nhìn người thanh niên trước mặt. Cô ngoài mặt không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng lại có chút xúc động. Đã hơn một năm tự hỏi và quan sát cũng khiến cho cô - một người đầy trí tuệ dần dần chìm lắng, bắt đầu suy xét lại mọi việc. Những lời nói của Lục Vi Dân dường như chỉ điểm chính mình, dường như là mở rộng thêm cánh cổng trước đây đã được hé mở trong cô.
So với mình, người này còn tốt nghiệp trễ một năm, đã làm cô ngạc nhiên rất nhiều, biểu hiện hôm nay lại một lần nữa khiến tâm tình Tô Yến Thanh phập phồng dâng lên.
Chỉ một câu nói của hắn "Chúng ta có thể suy xét cách thức phương thức thích hợp để gia tăng và thúc đẩy” lại khiến Tô Yến Thanh trong lòng vừa động, những lời này dường như cất dấu ý nghĩa rất sâu xa, “cách thức, phương thức thích hợp” là chỉ cái gì? Hơn nữa còn "Chúng ta", dường như có rất nhiều ngụ ý, trong lúc nhất thời Tô Yến Thanh lại nghĩ đến ngây người.
Hắn dường như biết rất nhiều, nhưng lại rất khéo léo tránh đi một vài điểm mấu chốt có thể sẽ làm mình tức giận, sau đó dùng lời lẽ triết lý đầy phong phú đả động đến mình, nhưng Tô Yến Thanh phải thừa nhận những điều Lục Vi Dân nói cũng không phải là “hư ngôn vọng từ”, quan điểm của hắn thực ra cũng có một chút đạo lý.
- Được rồi, Yến Thanh, là tôi nhiều chuyện rồi. Chỉ có điều chúng ta đã đến Bắc Kinh, ở Nam Đàn hiện còn có vô số người đang chờ đợi kết quả của chúng ta, tôi không chờ được. Tôi với cô tìm một vài cách trước, cô cảm thấy thế nào? Tình hình ở đây cô quen thuộc hơn tôi nhiều, liệu làm như vậy có được không?
Lục Vi Dân nhìn vẻ mặt âm trầm bất định của Tô Yến Thanh, mỉm cười chuyển đề tài.
Tô Yến Thanh hít sâu một hơi, người kia, mỗi lần đều có thể nắm giữ được nhịp điệu thay đổi của lòng mình, khiến mình không phát giận được:
- Anh không phải đã tính phải lợi dụng cơ hội bên Á Vận hội sao? Á Vận hội mới là địa điểm tốt nhất, tuy nhiên anh định thuê quảng cáo trong khoảng thời gian ngắn như vậy khẳng định không thể làm được, chỉ riêng thủ tục báo cáo chắc cũng phải mất mấy tháng mới được phê chuẩn, hơn nữa tôi đoán phí tổn sẽ rất lớn.
- Ai nói tôi muốn báo cáo xin phê chuẩn? Về phần phí tổn, chẳng lẽ tôi lại không biết là sẽ tiêu phí nhiều hay ít.
Lục Vi Dân mỉm cười lộ ra vẻ bí hiểm,
- Đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc, vua cũng thua thằng liều, chúng ta chính là hai kẻ nhà quê từ Nam Đàm tới, chỉ cần trong Bắc Kinh có thể gây sức ép tạo ra một chút ảnh hưởng, làm cho kiwi Nam Đàm có chút tiếng tăm, coi như là đã đạt được mục đích. Hay là cô còn thực sự nghĩ rằng kiwi Nam Đàm có thể trở thành trái cây được chỉ định dành riêng cho các vận động viên của Á Vận hội tại Trung Quốc?
Tô Yến Thanh lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi,
- Vi Dân, vậy anh tính làm như thế nào? Nơi này là đất Bắc Kinh, anh ngàn vạn lần cũng đừng nghĩ xằng bậy, anh chưa được cho phép, làmthế nào quảng cáo tuyên truyền kiwi Nam Đàm? Chẳng lẽ anh cũng muốn làm như ở Xương Châu, phân phát ấn phẩm sao?
- Ha ha, “sơn nhân đều có diệu kế”.
Lục Vi Dân mỉm cười.
Vừa đến thành Bắc Kinh, sau khi bố trí ổn thỏa nơi ăn chốn ở, Lục Vi Dân và Tô Yến Thanh liền bận rộn làm việc.
Thời gian không đợi người, hiện tại đã là đầu tháng 9 , 22 tháng 9 là ngày Á Vận hội sẽ long trọng khai mạc, mà kiwi cũng vào khoảng đầu tháng 9 đến cuối tháng 10 này lần lượt được đưa ra thị trường.
Nói cách khác trên thực tế cũng chỉ có một tháng, xác định phải đem hai trăm ngàn kg kiwi Nam Đàm còn lại này tiêu thụ cho hết, mà đối mặt thị trường Bắc Kinh lạ nước lạ cái, bất kể là Lục Vi Dân hay là Tô Yến Thanh trong lòng cũng không dám nắm chắc.
Lúc này chợ hoa quả bán sỉ còn xa mới náo nhiệt bằng mười hai mươi năm sau, chợ bán sỉ hoa quả Đại Chung Tự là một trong những chợ mà bọn người Lục Vi Dân lựa chọn.
Liên tục vài ngày Lục Vi Dân và Tô Yến Thanh đều bôn ba tới mấy chợ bán sỉ hoa quả ở thành Bắc Kinh. Cả hai cũng không lường trước, thương nhân bán sỉ hoa quả trong kinh thành này đối với kiwi Nam Đàm lại chưa từng nghe thấy, khi nghe nói về kiwi Nam Đàm trong lòng còn đầy nghi ngờ.
Mặc dù là Lục Vi Dân đưa ra sản phẩm in ấn tuyên truyền tinh xảo, cũng không khiến cho các thương nhân của mấy chợ bán sỉ hoa quả yên tâm được.
Lục Vi Dân lúc đầu không nghĩ sẽ tới làm phiền Tào Lãng. Trước đó không lâu mới mời người ta hỗ trợ giải quyết sự tình của Chân Kính Tài, hiện tại vì những việc vụn vặt như vậy mà làm phiền nhà họ Tào, thì ngay cả Lục Vi Dân cũng cảm thấy mình có cảm giác “được voi đòi tiên”, nhưng ở thành Bắc Kinh hắn cũng không có người quen nào khác có thể giúp đỡ được, người có thể ra lực lại càng không có, hắn chỉ có thể mặt dày mày dạn gọi điện thoại cho Tào Lãng.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào