Kiếm Nghịch Thương Khung
Tác giả : EK
-----oo0oo-----
Chương 56: Tiến vào tiền bát. (3)
Nguồn: Sưu Tầm
Hai người Hoàng Thạch và Lâm Đông ở bên cạnh Huyền Thiên, thần sắc hưng phấn, kích động không thôi, hai người vẫn đang ngồi nói khoác buôn dưa về trận chiến vừa rồi của Huyền Thiên.
Huyền Thiên ngồi xuống đả tọa, đột nhiên mở mắt ra, một tên đệ tử tu vi thập trọng đi tới trước mặt hắn. người trước mặt, tuổi chừng mười bảy, thân hình cao khoảng một thước bảy, hình thể rất gầy, cả người nhìn qua rất suy yếu, tựa hồ một cơn gió cũng có thể thổi bay hắn.
Thế nhưng, trên người của người này, cư nhiên lộ ra một cỗ phong mang, giống như một thanh lợi kiếm ra khỏi vỏ, làm cho người ta cảm thấy tim đập gia tốc, không mảy may liên tưởng nổi tới ý niệm gió có thể thổi bay hắn trong đầu được.
Trải qua trận đấu mấy hôm nay, Huyền Thiên đã sớm nhận thức rõ ràng từng tên đệ tử ngoại môn tu vi thập trọng, người này chính là người thường được gọi là Yêu Kiếm Lý Ức Thường, số thứ tự là năm.
Lý Ức Thường đi tới trước mặt Huyền Thiên, nói:
- Hy vọng chúng ta có thể gặp nhau, nhìn xem ai mới là Yêu Kiếm chân chính.
Nói xong, để lại một câu đó rồi xoay người đi khỏi.
Huyền Thiên nhìn theo bóng lưng của Lý Ức Thường, rất nhanh liền nhắm mắt lại, khôi phục tu vi.
Dù là ai đi nữa thì Huyền Thiên đều không cảm thấy có vấn đề gì hết, chỉ cần đi tới cuối cùng, lấy được hạng nhất, là đã đạt được mục đích của hắn rồi.
Không biết là vì đám đệ tử chờ đợi mà sinh ra hiệu quả, hay là vì mấy câu nói của Lý Ức Thường, trận đấu tiếp theo, đối thủ của Huyền Thiên cư nhiên thật sự là Yêu Kiếm Lý Ức Thường.
- Vòng thứ bảy, trận thứ năm, Lý Ức Thường số năm, đấu với Hoàng Thiên số bốn trăm sáu mươi bảy, lôi đài số năm.
Thanh âm của Hàn trưởng lão lập tức hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người, trong nháy mắt, tất cả đệ tử ngoại môn hầu như đều ùa tới chỗ lôi đài số năm.
Trận so tài lần này, Huyền Thiên đã trở thành nhân khí chi vương, không ai địch nổi, Huyền Thiên đấu ở lôi đài nào thì số lượng người tới xem ở lôi đài đó tuyệt đối hơn hẳn tổng số người ở bảy lôi đài kia cộng lại.
Lý Ức Thường vừa rồi tự nhiên không bốc trúng số của Huyền Thiên, thế nhưng, đối thủ mà hắn mong được gặp nhất chính là Huyền Thiên, cho nên, dù Hàn trưởng lão không đọc đúng số mà hắn rút trúng lên mà trực tiếp hô thẳng tên của Huyền Thiên, Lý Ức Thường cũng không cảm thấy khó chịu chút nào, ngược lại càng thêm hưng phấn.
Lý Ức Thường hầu như lên lôi đài cùng một lúc với Huyền Thiên, lên tiếng trước tiên:
- Xem ra trận chiến này của chúng ta thật đúng là đã sớm định sẵn, không ngờ tới cư nhiên lại nhanh như vậy mà ta đã được như nguyện, cùng đứng trên một lôi đài với ngươi.
Huyền Thiên thở dài, nói:
- Trận chiến này, chỉ sợ sẽ làm ngươi thất vọng!
Lý Ức Thường khẽ nhíu mày, nói:
- Tại sao?
Huyền Thiên nói:
- Ngươi được xưng là Yêu Kiếm, kiếm kỹ quỷ dị, là sở trường của ngươi, ta cũng dùng kiếm kỹ quỷ dị để đối phó với ngươi đó chính là lấy sở đoản đấu với sở trưởng của ngươi, ta đấu với ngươi, mục đích không phải là chứng minh kiếm kỹ của ai quỷ dị hơn, mà là làm thế nào đánh bại được ngươi.
- A!
Lý Ức Thường thoáng kinh ngạc, nói:
- Ngươi dĩ yêu phá trọng, đánh bại Lương Trọng, chẳng lẽ quỷ dị không phải sở trường của ngươi sao?
Huyền Thiên lắc đầu.
Trên mặt Lý Ức Thường lại lộ ra vẻ ngưng trọng, nói:
- Vậy ngươi muốn dùng cái gì để phá kiếm kỹ của ta?
- Dùng nhanh phá yêu!
Huyền Thiên nói rành rọt từng chữ một, một lời vừa nói xong, kiếm quang lóe lên, Hàn Tuyết Kiếm trong nháy mắt đã ra khỏi võ, cả người của Huyền Thiên xẹt qua một đạo tàn ảnh, Báo ảnh thuật thi triển tới cực hạn, trong nháy mắt, Huyền Thiên đâm ra một kiếm, đánh thẳng tới yết hầu của Lý Ức Thường.
Một kiếm này, vô cùng nhanh, Huyền Thiên ở bên trong Truy Phong kiếm pháp có sáp nhập vào kiếm thế và khoái ý của Tuyệt Ảnh kiếm pháp, kiếm trong tay Huyền Thiên, hầu như biến thành một mảnh ảo ảnh.
Nhanh! Nhanh không giống bình thường chút nào!
Lý Ức Thường lâm vào đại kinh, một kiếm này của Huyền Thiên tới quá nhanh, giống như khoái đao trảm loạn mã.
Ở dưới tốc độ tuyệt đối, hết thảy quỷ dị, kỹ xảo cũng không thể xuất ra kịp, Lý Ức Thường trong lúc khẩn cấp chỉ có thể vội vàng bổ ra một kiếm.
Chỉ nghe thấy một tiếng keng vang lên, hai kiếm chạm nhau, dường như có tia lửa chớp động.
Tia lửa nhanh chóng lóe lên, thế nhưng kiếm trong tay Huyền Thiên nhanh hơn, giống như cuồng phong bạo vũ, trường kiếm run lên, kiếm hoa không ngừng nở rộ, trong nháy mắt đã đâm ra hơn mười kiếm, mỗi một đóa kiếm hoa đều vô cùng sáng chói rực rỡ, thế nhưng lại mang theo nguy hiểm khiến người ta lạnh gáy.
Mỗi một trận đấu của Huyền Thiên, đều khiến chúng đệ tử đứng xem đi tới từ chấn kinh này sang chấn kinh khác, đối với kinh ngạc hầu như cũng đều sinh ra kháng thể rồi, mấy chuyện kinh ngạc bình thường đều không có cảm giác gì hết.
Thế nhưng, nhìn thấy khoái kiếm nhanh không gì sánh kịp của Huyền Thiên, trong lòng của chúng đệ tử lại chấn kinh hơn nữa.
Dĩ yêu phá trọng, dĩ khoái phá yêu, lĩnh ngộ của Huyền Thiên đối với kiếm kỹ cùng không giống như kiếm khách bình thường, dốc lòng hướng tới một đỉnh phong, mà là phát triển trên toàn bộ các mặt, đối mặt với đối thủ bất đồng, liền lợi dụng đặc điểm bất đồng để phá chiêu.
Kinh hãi nhất chính là, không giống như Khoái Kiếm Lâm Vô Ảnh, kiếm kỹ của Huyền Thiên, không chỉ có quỷ dị như Lý Ức Thường, hơn nữa kiếm đánh ra cũng cực nhanh, không kém hơn hắn chút nào, điều này khiến cho Lâm Vô Ảnh sinh ra rung động cùng với chiến ý hệt như trận đấu với Lý Ức Thường ở vòng trước.
Khi một người nào đó có được thành tựu nhất định trên một lĩnh vực nào đó, nếu như gặp được một người cũng có thành tựu trên cùng lĩnh vực với mình, sẽ sinh ra tâm tư muốn tranh đấu, muốn dùng cách đánh bại đối phương, để chứng minh địa vị của mình trên lĩnh vực đó.
Kiếm kỹ của Huyền Thiên quỷ dị, kiếm kỹ của Yêu kiếm Lý Ức Thường cũng quỷ dị không kém, cho nên, Lý Ức Thường rất muốn được đánh một trận để phân thắng bại cùng với Huyền Thiên.
Kiếm kỹ của Huyền Thiên cực nhanh, kiếm kỹ của khoái kiếm Lâm Vô Ảnh cũng rất nhanh, cho nên, trong lòng của Lâm Vô Ảnh cũng sinh ra một cỗ chiến ý giống hệt với Lý Ức Thường, nhìn về phía Huyền Thiên, trong mắt dường như có một ngọn lửa đang bốc lên dữ dội.
Lâm Vô Ảnh số báo danh thứ tư, Lý Ức Thường lại là số năm, thứ tự này là căn cứ vào trận so tài của năm trước, sau khi chúng đệ tử đạt được thứ tự trước sau, hoặc là phân theo tu vi cảnh giới cao hoặc thấp mà sắp xếp thành.
Trận tranh tài năm trước, Lý Ức Thường và Lâm Vô Ảnh từng đánh một trận, kiếm kỹ quỷ dị của hắn đúng thật là đã bị khoái kiếm của Lâm Vô Ảnh khắc chế, nên bại trong tay Lâm Vô Ảnh
Hàn Tuyết Kiếm kiếm trong tay Huyền Thiên, chỉ thấy từng chuổi kiếm ảnh lưu lại, đã không cách nào phân biệt được đâu mới là kiếm thật, tốc độ của kiếm cực nhanh, so với Lý Ức Thường thì không hề thua kém chút nào.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Kiếm Nghịch Thương Khung
Tác giả : EK
-----oo0oo-----
Chương 57: Tiến vào tiền bát. (4)
Nguồn: Sưu Tầm
Lấy khoái ý trong Tuyệt Ảnh kiếm pháp, dung nhập vào trong Truy Phong kiếm pháp, tuy rằng tốc độ không nhanh bằng kiếm kỹ Tuyệt Ảnh kiếm pháp của Huyền giai kiếm kỹ, nhưng so với Truy Phong kiếm pháp bình thường thì tốc độ đã nhanh hơn gấp mấy lần, đối phó với Lý Ức Thường thì vẫn còn dư sức.
Khoái kiếm của Huyền Thiên quả nhiên đạt được tiên cơ, một bước vượt lên phía trước, từng bước ép sát, kiếm pháp của Lý Ức Thường mặc dù quỷ dị, nhưng ở trước mặt kiếm kỹ cực nhanh của Huyền Thiên thì hoàn toàn không phát huy được gì, bị hắn gắt gao áp chế, ngay từ đầu, Huyền Thiên đã chiếm được thế thượng phong.
Nhìn thấy Huyền Thiên ngay đầu trận chiến đã chiếm được thế thượng phong, hai người Hoàng Thạch và Lâm Đông, lập tức hô hào rất khí thế, lúc này đây, Hoàng Thạch tự nhiên là đứng cùng một chỗ với Lâm Đông, gọi Huyền Thiên là Hoàng sư huynh.
Không ít đệ tử bình thường đều hô to, Huyền Thiên lấy yếu thắng mạnh, tu vi chỉ vẻn vẹn là Võ đạo cảnh bát trọng, lại nhiều lần liên tiếp đánh bại mấy đệ tử có tu vi thập trọng, để cho mấy tên đệ tử bình thường yếu thế có một hy vọng là hắn rất có khả năng sẽ chiến thắng.
Cho nên, Hoàng Thạch và lâm Đông vừa hô lên, rất nhiều đệ tử ngoại môn đều cùng nhau hò hét, thậm chí, còn có một phần là đệ tử tinh anh tu vi thất trọng nữa.
Trong lòng mỗi người, đều có một truyền kỳ, một loại kỳ tích, một chuyện thần thoại, và một hy vọng riêng của mình.
Huyền Thiên lấy yếu thắng mạnh, chính là một truyền kỳ, một thần thoại, một kỳ tích trong lòng mỗi một đệ tử ngoại môn, không ai muốn người đại biểu cho hy vọng, thần thoại trong lòng mình tan biến, cho nên, mấy đệ tử bình thường hô hào ủng hộ Huyền Thiên chiến thắng ngày càng nhiều, thanh âm chấn động đất trời.
Mấy đệ tử bình thường thì hoan hô khí thế, đám đệ tử hàng đầu thì mặt mũi đầy vẻ xấu hổ, lần lượt nhiều tên đệ tử hàng đầu đều bị Huyền Thiên đánh bại, làm cho hình tượng không cách nào sánh bằng của bọn họ trong lòng đám đệ tử bình thường giảm đi không ít.
Theo tiếng hoan hô ngày càng vang, khí thế của Huyền Thiên cũng ngày cang thịnh, tốc độ của kiếm càng lúc càng nhanh.
Lý Ức Thường thì ngược lại, tiếng hoan hô của chúng đệ tử thì vô cùng đả kích lòng tự tôn của hắn, Lý Ức Thường vốn cũng đang ở thế hạ phong, bây giờ tâm thần lại càng loạn, nên càng không cách nào ngăn cản khoái kiếm của Huyền Thiên được.
Keng!
Một đạo kiếm quang nổ mạnh, rơi sang một bên, kiếm trong tay của Lý Ức Thường đã bị đánh bay, phần cổ cảm thấy mát lạnh, Hàn Tuyết Kiếm trong nháy mắt đã chỉa thẳng vào yết hầu của Lý Ức Thường.
- Hai mươi sáu kiếm, chỉ có hai mươi sáu kiếm! Ta ngay cả một bộ Truy Phong kiếm pháp của ngươi cũng hoàn toàn không cản nổi!
Khí thế của Lý Ức Thường trong nháy mắt đã xuống tới điểm thấp nhất, sắc mặt ảm đạm, chiến ý hoàn toàn biến mất, lầm bẩm nói:
- Ta thua rồi!
Vòng thứ bảy, Huyền Thiên đánh với Lý Ức Thường, Huyền Thiên thắng, tiến vào vòng tám.
- Hoàng sư huynh thắng rồi!
- Hoàng sư huynh được vào vòng tám rồi!
Hoàng sư huynh tiến vào vòng tám rồi!
- Ha ha ha! Hoàng sư huynh lợi hại quá, tu vi bát trọng lại có thể vào tám hạng đầu, ha ha….!
- Hoàng sư huynh, huynh là thần tượng của đệ, đệ thật sự rất sùng bái huynh a!
…
….
Lập tức, phần lớn đệ tử bình thường lập tức ồ lên hoan hô không ngớt, thần thoại vẫn tiếp tục, kỳ tích vẫn còn dài, truyền kỳ chưa dứt được, mỗi một đệ tử bình thường, trong lòng đều hưng phấn không thôi, kích động không ngừng.
Huyền Thiên tra kiếm lại vào vỏ kiếm, nói:
- Làm một người kiếm khách, hẳn là đều có một viên kiếm tâm, chính trực, cương dũng, đả kích và khó khăn chỉ ma luyện kiếm tâm càng thêm phong mang, chán chường, thất vọng và từ bỏ không phải là thứ mà một kiếm khách nên có.
Ánh mắt của Lý Ức Thường sáng ngời, trong mắt linh quang lóe lên, khôi phục tinh thần, nhìn về phía Huyền Thiên, nói với vẻ tràn đầy cảm kích:
- Đa tạ Hoàng Thiên sư … sư huynh chỉ điểm, Lý Ức Thường đã hiểu rồi, đa tạ!
…
Tuy rằng tu vi của Huyền Thiên mới đạt tới võ đạo cảnh bát trọng, nhưng mà, Lý Ức Thường lại gọi hắn là “Sư huynh”.
Một là kẻ bại có thái độ tôn trọng đối với người thắng, hai là Lý Ức Thường cảm kích Huyền Thiên!
Thất bại không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là thất vọng!
Lý Ức Thường vốn là người thông minh, nhưng mà lại bị Huyền Thiên có tu vi chỉ mới đạt tới bát trọng dùng vẻn vẹn có hai mươi sáu chiêu liền đánh bại hắn, trong lúc nhất thời khó có thể chấp nhận được sự thật, mới sinh ra thất vọng, buông tha cảm xúc, may nhờ được Huyền Thiên nhắc nhở, liền lập tức tỉnh ngộ lại.
Sau khi nói lời cảm tạ với Huyền Thiên, Lý Ức Thường xoay người nhảy xuống lôi đài, trên gương mặt của hắn vẫn hồng hào như bình thường, không có vẻ giận dữ, cũng không có oán hận ông trời gì hết.
Đứng ở bên cạnh xem, có lẽ chỉ kinh ngạc với thực lực của Huyền Thiên mà thôi, mà Lý Ức Thường lại đối mặt với chính diện công kích của Huyền Thiên thì lúc đó mới biết được, kiếm của Huyền Thiên đáng sợ đến cỡ nào, tốc độ kiếm cực kỳ nhanh, nó rất linh hoạt, đúng là một thanh kiếm quỷ dị, gắt gao bị nó áp chế, giống như dễ như bẻ cành khô (ví với việc đánh đổ thế lực rất dễ dàng), đánh bại Lý Ức Thường.
Huyền Thiên cũng lập tức xuống lôi đài, tấn cấp vào vòng thứ tám, tiến vào trong tốp tám đệ tử, lúc này đã quyết định được bốn vị đứng đầu, theo thứ tự số 1 là Bạch Triển Hạc, số 2 là Trương Long, số 3 là Dương Đỉnh Quân, số 4 là Lâm Vô Ảnh.
Đằng sau còn có ba cuộc tranh tài nữa, nhưng Huyền Thiên không quan tâm lắm, thời gian hôm nay cũng không còn sớm, sau khi đấu hết trận này, còn phải phân ra hạng 9 đến hạng 16, cho nên vòng thứ tám này phải chờ đến ngày mai mới có thể cử hành được.
Trận đấu ngày mai là tám người chọn bốn, bốn người chọn hai, hai người chọn một, số trận chiến đấu cũng không nhiều lắm, còn phải tranh tài ở vòng thứ tám, thứ chín, thứ mười, tất cả đều cử hành vào ngày mai.
Năm nay đám đệ tử ngoại môn đều thi so tài để tranh giành thứ hạng, mục đích cuối cùng là hạng nhất, muốn hiểu thì ngày mai nhìn là biết.
Trở lại chỗ ngồi, Huyền Thiên lập tức bắt đầu ngồi xuống nghỉ ngơi.
Ngày mai còn phải tiến hành đấu ba vòng nữa, các đối thủ của hắn đa số là đệ tử ngoại môn loại trung, cao thủ thứ nhất, cần tĩnh dưỡng cho thật tốt, dùng trạng thái tốt nhất để nghênh đón cuộc chiến đấu cuối cùng.
Huyền Thiên lĩnh ngộ kiếm pháp Truy Phong, đã đạt tới đỉnh phong thứ nhất, kỹ năng của kiếm đã đạt đến loại xuất thần nhập hóa, không cần phải luyện thêm.
Đêm nay, Huyền Thiên chuẩn bị nghỉ ngơi cho thật tốt, vì ngày mai phải đấu những ba vòng, cần phải chuẩn bị sẵn sàng.
Cũng không được lâu, trận đấu ở vòng thứ năm đã hạ màn, Hoàng Thạch trở lại chỗ ngồi, nói cho Huyền Thiên biết tên ba vị đệ tử tấn cấp vào vòng thứ tám, theo thứ tự là Mã Đào, Chu Đan, Cố Tích Duyến.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Kiếm Nghịch Thương Khung
Tác giả : EK
-----oo0oo-----
Chương 58:Dĩ trọng phá khoái. (1)
Nguồn: Sưu Tầm
Sau khi đã đấu xong, đã đến giờ dùng bữa tối ở bên ngoài, Huyền Thiên cùng Hoàng Thạch đi ăn cơm tối, sau đó tản bộ nửa canh giờ, rồi Huyền Thiên mới về tới chỗ ở của mình để nghỉ ngơi.
Một đêm không có xảy ra chuyện gì lạ.
Ngày kế tiếp, bên ngoài mặt trời đã chiếu sáng khắp sân rộng, sáng sớm, đã bắt đầu náo nhiệt.
Hôm nay, là cuộc thi tranh tài giành thứ hạng cuối cùng của đám đệ tử ngoại môn, ai thắng ai thua đây? Ai sẽ là người cười đến cuối cùng, một mình Huyền Thiên cạnh tranh thì có thể kiên trì được bao lâu đây?
Hết thảy tất cả đáp án, đều sẽ được công bố vào hôm nay.
- Vòng thứ tám, đợt 1 ra sân gồm số 1 Bạch Triển Hạc đấu với số 7 Mã Đào, lôi đài số 1.
- Vòng thứ tám, đợt 2 ra sân gồm số 2 Trương Long đấu với số 8 Cố Tích Duyến, lôi đài số 2.
...
Bạch Triển Hạc cùng Trương Long là đối thủ, rất nhanh liền đi lên.
Trên gương mặt của Dương Đỉnh Quân lộ ra tươi cười, đệ tử rút thăm, chỉ còn lại có hai người Chu Đan và Huyền Thiên, tỷ lệ hắn rút thăm ngẫu nhiên trúng Huyền Thiên làm đối thủ là năm mươi phần trăm.
Nghĩ đến hai người là Đỗ Văn Khách, Lương Trọng, đều bại dưới tay Huyền Thiên, hơn nữa hai thủ hạ này của hắn đều bị Huyền Thiên đánh trọng thương, cho nên Dương Đỉnh Quân đối với Huyền Thiên, hận đến mức nghiến lợi ngứa răng.
Đến phiên Dương Đỉnh Quân rút thăm, hắn đi đến thùng bên cạnh, bỏ tay vào bên trong thùng rồi lần mò, rất nhanh liền mò ra một khối lệnh bài, lấy ra.
Nhìn thấy con số trên lệnh bài, Dương Đỉnh Quân lập tức lộ ra vẻ thất vọng, phía trên là con số 10.
Hàn trưởng lão tiếp nhận lệnh bài, lớn tiếng nói:
- Vòng thứ tám, đợt 3 ra sân gồm số 3 Dương Đỉnh Quân đấu với số 1 Chu Đan, lôi đài số 1.
Vừa mới nói xong, Hàn trưởng lão lại tiếp tục hô lên:
- Vòng thứ tám, đợt 4 gồm số 4 Lâm Vô Ảnh đấu với số 467 Hoàng Thiên, lôi đài số 2.
Chỉ còn lại có hai người là Lâm Vô Ảnh và Huyền Thiên, nên tự nhiên không cần phải rút thăm làm chi nữa, hai người này khẳng định phải đấu với nhau rồi.
Nghe được lời Hàn trưởng lão nói xong, trên mặt Lâm Vô Ảnh lập tức lộ ra nụ cười.
Tuy Huyền Thiên dùng kiếm có tốc độ cực kỳ nhanh đánh bại Lý Ức Thường, nhưng mà Lâm Vô Ảnh được xưng là Khoái Kiếm, nên tốc độ dùng kiếm cũng cực kỳ nhanh giống như tốc độ dùng kiếm của Huyền Thiên.
Năm trước thi tranh tài giành thứ hạng, Lâm Vô Ảnh đã dùng Khoái Kiếm, đánh bại Lý Ức Thường, thực lực thắng hắn hơn một bậc, cho nên, mặc dù Huyền Thiên dùng Khoái Kiếm đánh thắng Lý Ức Thường thì trong lòng của Lâm Vô Ảnh cũng cực kỳ tự tin rằng tốc độ mình sử dụng kiếm nhất định sẽ nhanh hơn Huyền Thiên, cuối cùng sẽ đánh bại hắn.
Lâm Vô Ảnh âm thầm nghĩ thầm: Ta muốn cho mọi người đều biết, danh xưng “Khoái Kiếm”, cũng chỉ thuộc về một mình Lâm Vô Ảnh ta mà thôi.
Hôm nay trên quảng trường cũng hơi có chút trống trải, tám cái lôi đài, đã loại bỏ được sáu cái, chỉ còn lại có hai cái.
Huyền Thiên đi vào lôi đài số 2, trận Trương long đấu với Cố Tích Duyến, giờ mới bắt đầu.
Cố Tích Duyến là sư tỷ đứng đầu của ngoại môn Đệ Tam Đường, tuổi ước chừng mười bảy, dáng người hơi nhỏ nhắn xinh xinh, làn da rất trắng, tuy so với Lăng Tinh cùng Bạch Linh có kém một chút, nhưng vẫn có thể xem nàng là một mỹ nữ.
Cố Tích Duyến sử dụng kiếm rất nhẹ nhàng, rất nhanh, thời điểm cả người đang múa kiếm, nhìn nàng giống như đang nhẹ nhàng nhảy múa, cực kỳ động lòng người, nếu như nói lần tranh tài thứ hạng này, còn có người nào trong trận đấu có thể có khí chất tiến bộ như Huyền Thiên thì người đó tuyệt đối chính là Cố Tích Duyên.
Một vị khác là nữ đệ tử Chu Đan có làn da đen hơn, tướng mạo so với Cố Tích Duyến kém hơn một bậc, luận về khí chất, thì còn kém rất xa so với Cố Tích Duyến.
Kiếm thế của Trương Long rất phách đạo, bình thường Trương Long rút kiếm ra khỏi vỏ thì trong lúc chiến đấu càng bộc lộ tài năng, cả người phóng tinh khí lên trời, đã có thể nhìn thấy một luồng ảo ảnh của cự kiếm xông thẳng lên bầu trời, khí lưu trên không trung được mấy chục thước, thì đứng thẳng giống như kiếm bình thường, không có tiêu tan mà ngưng tụ lại.
Mỗi kiếm Trương Long đánh ra, khí thế như trời long đất lở, núi lớn áp đỉnh, vô cùng phách đạo, Cổ Tích Duyến tuy rằng vô cùng linh hoạt, nhưng mà dưới sự công kích của Trương Long, cũng khó có thể tránh né được, nàng không ngừng lui về phía sau, mới tiếp được mười sáu nhát kiếm của Trương Long, thì Cổ Tích Duyến đã bị dồn đến rìa mép của lôi đài, muốn lui cũng không thể lui được nữa, đối với kiếm khí liên tục chém tới của Trương Long, đành phải nhảy xuống lôi đài, coi như thua trận.
Về phần lôi đài số 1 trận đấu giữa Bạch Triển Hạc với Mã Đào, chấm dứt càng nhanh hơn, Mã Đào sau khi ngăn cản được hơn mười ba kiếm của Bạch Triển Hạc thì hắn cũng bị thua.
Bạch Triển Hạc, Trương Long, hai người đánh bại đối thủ, tấn cấp vào vòng thứ chín, tiến vào tốp bốn người.
Kế tiếp là đến phiên trận đấu của Dương Đỉnh Quân cùng với Chu Đan, Lâm Vô Ảnh với Huyền Thiên.
Dương Đỉnh Quân đấu với Chu Đan, kết quả cũng không cần phải lo lắng, thực lực của Dương Đỉnh Quân so với Bạch Triển Hạc cùng Trương Long, chỉ cao hơn chứ không có thấp hơn, là người được chọn có hi vọng đoạt được hạng nhất của năm nay, tiến vào tốp bốn người, đó chuyện cũng đã đoán trước.
Về phần trận đấu giữa Lâm Vô Ảnh cùng Huyền Thiên cũng chưa đoán ra được kết quả.
Huyền Thiên đánh bại Lý Ức Thường, chính là dùng Khoái Kiếm, mà vừa vặn Lâm Vô Ảnh chính là ngoại môn đệ nhất Khoái Kiếm.
Vì thế, trên cơ bản đệ tử chính thành, đều quăng ánh mắt trên lôi đài số 2.
Tu vi nửa năm trước của Huyền Thiên vẫn chỉ mới là vị võ đạo cảnh tứ trọng bằng với một đệ tử bình thường, nửa năm sau tu vi đã đạt tới cảnh bát trọng, lại là người xông vào tốp tám người tranh tài, hắn chính là một thần thoại dưới ánh mắt đám đệ tử, cho nên Huyền Thiên vừa mới bước lên lôi đài, đa số đám đệ tử bình thường chiếm tuyệt đối, cũng đã hào hứng hô lên.
Khí chất của Huyền Thiên ngay lập tức làm giảm đi khí thế của mấy người cùng cử hành trận đấu gồm Dương Đỉnh Quân, Chu Đan, cùng với đối thủ tranh tài là Lâm Vô Ảnh.
- Một đám người ngu ngốc.
Một vị đệ tử cự đầu có tu vi cảnh thứ mười nhìn thấy hành động của đám đệ tử ngu ngốc đang gào thét cổ vũ kia, nói:
- Sợ rằng thực lực của Lâm Vô Ảnh cách xa so với Lý Ức Thường rất nhiều, sử dụng Khoái Kiếm không có người nào cản được, cho dù là Dương sư huynh, cũng không dám nói là có thể thắng được hắn dễ dàng, tuy Huyền Thiên có thể thắng Lý Ức Thường nhưng đối mặt với Lâm Vô Ảnh thì tỷ lệ thắng chưa được một phần ba.
Mội vài vị đệ tử cự đầu bên cạnh đều gật đầu, trong đó một vị tiếp lời:
- Kiếm pháp Thần Phong của Lâm Vô Ảnh, chính là lên cấp từ Kiếm pháp Truy Phong, kỹ năng đã đạt tới Hoàng giai thượng đẳng, Kiếm pháp Thần Phong của Lâm Vô Ảnh, đã đạt tới cảnh giới lão luyện, quả thực là xuất thuần nhập hóa, kỹ thuật đánh kiếm cực nhanh, nghe mà rợn cả người.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Kiếm Nghịch Thương Khung
Tác giả : EK
-----oo0oo-----
Chương 59:Dĩ trọng phá khoái. (2)
Nguồn: Sưu Tầm
- Hiện giờ xem xét thì, dường như trình độ Kiếm pháp Truy Phong của Hoàng Thiên cũng vô cùng sâu sắc, nhưng mà Kiếm pháp Truy Phong gặp Kiếm pháp Thần Phong, một loại là Hoàng giai trung đẳng, một loại là Hoàng giai thượng đẳng, tốc độ giống nhau, nhưng mà khác biết chỗ nào cũng có thể nhìn ra được, Hoàng Thiên không thể nào là đối thủ của Lâm Vô Ảnh.
Lại một vị đệ tử cự đầu khác nói:
- Hoàng Thiên bị bại trong tay của Lâm Vô Ảnh, cũng không tính là oan đâu, tu vi cảnh bát trọng, xông được vào vòng thứ tám, lọt vào tốp tám người, thế này cũng đủ để hắn tự hào cảm ơn ông trời rồi.
- Xem ra ở tốp thứ tám, Hoàng Thiên là người lấy được thành tích tốt nhất, không biết hạng thứ 5 đến thứ 8, hắn có thể giành được hạng thứ mấy đây?
...
...
Đám đệ tử cự đầu có tu vi cảnh thập trọng, tất cả đều nhìn Huyền Thiên không có gì tốt, miệng luôn đả kích, đám đệ tử bình thường bên cạnh tuy không đồng ý với cái nhìn của bọn hắn, nhưng đều sợ hãi thực lực của đám đệ tử cự đầu, không dám cãi cọ, chỉ có thể ở đáy lòng phỉ báng bọn hắn: Hoàng sư huynh nhất định sẽ giành chiến thắng, đến lúc đó mới nhìn xem ai mới là người ngu ngốc!
Trên Lôi đài, Huyền Thiên đang đối diện với Lâm Vô Ảnh.
- Sư đệ Hoàng Thiên, mời Lâm Vô Ảnh sư huynh chỉ giáo nhiều hơn.
Huyền Thiên mở miệng ra nói chuyện trước.
Lâm Vô Ảnh mỉm cười, kiếm trong tay cũng rút ra khỏi vỏ kiếm, thanh kiếm này rộng chừng hai ngón tay, chiều dài ước chừng dài ba thước, vừa dài mà cũng vừa nhỏ, thân kiếm có chút lóe ra ánh sáng, là một thanh kiếm vô cùng đặc thù.
Vừa mịn lại vừa dài, Lâm Vô Ảnh thích hợp với danh xưng “Khoái Kiếm”, khó mà tưởng tượng được, cán chuôi Tế Kiếm ở trong tay Lâm Vô Ảnh thì còn có thể phát ra tốc độ đến mức nào nữa.
Cổ tay Lâm Vô Ảnh run lên, Tế Kiếm chấn động, thanh kiếm phát ra một tiếng đinh, nói:
- Hoàng Thiên, ngươi dĩ yêu phá trọng, dĩ khoái phá yêu, vậy ngươi có khả năng phá được Khoái Kiếm của ta hay không?
Nét mặt Huyền Thiên lạnh nhạt, nói:
- Có thể!
Nghe Huyền Thiên nói khẳng định như vậy, trong lòng Lâm Vô Ảnh rất giận dữ, khẽ cười một tiếng, nói:
- Ngươi dựa vào cái gì mà phá Khoái Kiếm của ta?
Huyền Thiên nói:
- Dĩ trọng phá khoái!
Sắc mặt Lâm Vô Ảnh cả kinh, nhưng ngay lập tức khôi phục lại, khẽ cười nói:
- Dĩ trọng phá khoái, ngươi nói ra có vẻ đơn giản dễ dàng, ha ha ha ha... Cho dù là Lương Trọng, hắn cũng không dám ngăn cản được Khoái Kiếm của ta, chỉ bằng ngươi sao?
Cheng!
Hàn Tuyết Kiếm thoát ra khỏi vỏ, thân kiếm được bao quanh ánh sáng rực rỡ, khí chất Hàn Tuyết Kiếm, so với “Kinh Hồng Kiếm” trong tay của Lâm Vô Ảnh tuyệt không thua kém.
Huyền Thiên nói:
- Sức mạnh cả Lương Trọng còn có thể, nhưng tốc độ thì chưa được, chỉ cần có tốc độ nhanh, thì sẽ phá được Khoái Kiếm của ngươi.
Thoáng một cái Kim Hồng Kiếm dao động chỉ vào Huyền Thiên, Lâm Vô Ảnh nói:
- Luận kiếm trong miệng ai cũng biết, nhưng mà chẳng qua cũng chỉ là lý luận suông, vừa muốn dùng trọng lực của kiếm vừa muốn sử dụng kiếm thật nhanh, nói thì có vẻ dễ dàng đấy, nhưng chính thức làm được thì có được mấy người, Hoàng Thiên, mặc dù ngươi tự cho thực lực của ngươi là cao nhất, ta lại muốn nhìn, ngươi có mấy phần bản lĩnh.
- Chỉ cần mười kiếm ta sẽ đánh bại ngươi!
Huyền Thiên hét lớn một tiếng. Một lời vừa thốt lên, cả người bộc phát khí thể, phủ đầy tâm kiếm, lộ ra mũi nhọn, một luồng tinh khí từ trên đỉnh đầu phóng lên trời, cao hơn mười trượng, tinh khí giống như kiếm, thuần chính, sắc bén, cứng rắn kiên cường, không gãy.
Kiếm khí từ trong cơ thể Huyền Thiên tuôn ra như mưa, bao phủ cả lôi đài, khí thế rất bá đạo, so với cuộc chiến đấu giữa Trương Long cùng với Cố Tích Duyến, cũng không có nửa phần thua kém một chút nào.
Chúng đệ tử dưới lôi đài bị chấn động, Huyền Thiên một mực không biểu hiện ra rõ ràng, vô cùng an phận, mặc dù lần lượt đánh bại các đối thủ, người khác cũng không nhìn thấy được bên trong hắn đến tột cùng là có bao nhiêu cao siêu.
Nhưng mà, ngay lúc này đối mặt với Lâm Vô Ảnh, Huyền Thiên mới chịu bạo phát thực lực chân chính của mình, cả người giống như một thanh kiếm sắc bén, khí thế phóng lên trời, trong nháy mắt liền gắt gao áp chế khí thế của Lâm Vô Ảnh xuống dưới, khiến cho trong nội tâm những đám đệ tử cự đầu xem trọng Lâm Vô Ảnh kia liền đột ngột chấn động, trong nháy mắt thay đổi cách nhìn liền phủ định chuyện Huyền Thiên không bằng Lâm Vô Ảnh.
Đối mặt chính diện với khí thế uy vũ của Huyền Thiên, Lâm Vô Ảnh đang bị áp chế khí thế liền lập tức hoảng sợ, lúc đầu mặc dù đối phó với Lý Ức Thường, Huyền Thiên đều không có sử dụng ra toàn bộ thực lực, trong lòng của Lâm Vô Ảnh cũng có một chút tự tin cùng thong dong, trong nháy mắt liền sụp đổ.
- Vút!
Một đạo kiếm quang thoáng hiện, ánh sáng nhanh như chớp, như sao rơi, như lửa khói, tốc độ nhanh tới cực điểm, chợt lóe lên tức thì.
Lâm Vô Ảnh không hề giữ được bình tĩnh, đầu tiên xuất thủ, Kinh Hồng Kiếm dài nhỏ ở trong tay, trong khoảng khắc đã đâm tới trước mặt của Huyền Thiên.
Đối mặt với Kinh Hồng Kiếm của Lâm Vô Ảnh đang đâm tới, Huyền Thiên không né tránh, mũi nhọn của Hàn Tuyết Kiếm trong tay liền lóe sáng, toàn thân bộc phát khí thế, chém xuống một kiếm, quát lên:
- Kiếm thứ nhất.
Kiếm khí giống như mặt trăng hình cung, vô cùng lấp lánh, kiếm thế như núi, vô cùng mạnh mẽ, ảnh kiếm nhanh như gió, tốc độ vô cùng nhanh.
- Keng!
Một tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên âm thanh thật lớn, Hàn Tuyết Kiếm chém trúng thân Kinh Hồng Kiếm.
Một sức mạnh khổng lồ, từ trên thân Kinh Hồng Kiếm truyền tới, khiến Lâm Vô Ảnh chấn động, kiếm Huyền Thiên, có thể thật sự dùng “Trọng” cùng “Khoái” dung hợp lại với nhau, tốc độ không kém hơn hắn là bao nhiêu, nhưng mà, sức mạnh lại thắng mình.
- Kiếm thứ hai!
Huyền Thiên lại hét lớn một tiếng, kiếm khí lang tỏa hơn mười bước, mang theo khí thế vô cùng bá đạo, tốc độ vô cùng nhanh, sức mạnh vô cùng mạnh mẽ, phản công về phía Lâm Vô Ảnh.
Giờ phút này, Huyền Thiên không có dùng đến chiêu kiếm, kiếm thế chỉ có ba đặc điểm: Nhanh! Chuẩn! Hung ác!
Kiếm thứ hai, Huyền Thiên đã đoạt được thế mạnh, Lâm Vô Ảnh thế yếu, trước cảnh công kích bá đạo của Huyền Thiên, hắn chỉ có thể ngăn cản.
- Keng!
Lại một tiếng cực lớn của kim loại va chạm vang lên, Kinh Hồng Kiếm lại bị truyền đến từng đợt từng đợt sức mạnh làm chấn động, giống như gió, rồi lại thêm một đợt nữa, chấn động đến nỗi khiến cho cánh tay của Lâm Vô Ảnh run lên, trong lòng càng ngày càng kinh hãi.
Kiếm Lâm Vô Ảnh vô cùng nhanh, có thể nói là nhanh tương đương với Huyền Thiên, thế nhưng nội lực hắn thì lại không bằng Huyền Thiên, nội lực của Huyền Thiên rất hùng hậu, kiếm nhanh tương đương với Lâm Vô Ảnh, tốc độ giống nhau, nhưng sức mạnh càng cường đại thì cứ khiến Lâm Vô Ảnh liên tiếp lui về sau, Kinh Hồng Kiếm hầu như rời khỏi tay.
- Kiếm thứ ba!
- Kiếm thứ tư!
...
...
Một kiếm của Huyền Thiên càng nhanh hơn kiếm trước, một kiếm kia càng ác hơn kiếm trước!
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Kiếm Nghịch Thương Khung
Tác giả : EK
-----oo0oo-----
Chương 60: Dĩ trọng phá khoái. (3)
Nguồn: Sưu Tầm
- Kiếm thứ chín!
- Choang!
Một tiếng nổ thanh thúy vang lên, Kinh Hồng Kiếm ở trong tay Lâm Vô Ảnh bay lên, hóa thành một đạo ánh sáng, bay ra bên ngoài khoảng mười mét.
- Kiếm thứ mười, Phong Thanh Tứ Khởi!
Kiếm thế của Huyền Thiên vẫn như trước, khí thế trên người đã tăng lên đến điểm cực hạn, cao cao tại thượng, giống như một đỉnh núi cao khổng lồ, hoàn toàn áp chế Lâm Vô Ảnh, khi xuất ra kiếm thứ mười, Huyền Thiên rốt cuộc cũng ra chiêu kiếm thứ nhất.
Vừa ra chiêu, chính là tuyệt kỹ trong Kiếm pháp Truy Phong, trong khoẳng khắc đó, kiếm lấp lánh ánh sáng rồi đột nhiên biến mất, kiếm nhanh đến tối đa, hầu như đâm vào trong hư không, mắt thường thì không thể nào nhìn ra được, chỉ nghe thấy tiếng gió vi vu vang lên bốn phía.
Trong mắt Lâm Vô Ảnh hiện lên sự kinh hãi, rồi đột nhiên ảm đảm, hoàn toàn không có ý chiến đấu nào, hắn cũng biết, kiếm của Huyền Thiên, mới là chân chính Vô Ảnh Kiếm, ngay cả kiếm cũng không có nhìn thấy được thì làm sao có thể kháng cự được chứ?
Thân thể Lâm Vô Ảnh đột nhiên lui về phía sau, thân thể hóa thành một đạo tàn ảnh, trong nháy mắt nhảy ra khỏi lôi đài, Lâm Vô Ảnh được xưng là Khoái Kiếm, khinh công cũng phải gọi là kinh hãi thế tục mà cũng không tránh thoát được sát chiêu “Phong Thanh Tứ Khởi” này.
Nhưng mà, ra khỏi lôi đài, thì Lâm Vô Ảnh coi như thua trận.
Chỉ dùng mười kiếm, Huyền Thiên đã đánh bại được Khoái Kiếm của Lâm Vô Ảnh, thắng lợi ở vòng thứ tám, tấn cấp vào vòng thứ chín, tiến vào tốp bốn người.
Trận chiến ở lôi đài số 1, cũng cực kỳ chấm dứt thật nhanh, nội công của Dương Đỉnh Quân ngoại môn vô địch, chỉ cần dùng năm chiêu liền đánh bại Chu Đan, sớm hơn một bước so với Huyền Thiên, tấn cấp vào vòng thứ chín.
Danh sách bốn người theo thứ tự tấn cấp vào vòng thứ chín là: số 1 Bạch Triển Hạc, số 2 Trương Long, số 3 Dương Đỉnh Quân, số 467 Huyền Thiên.
Đánh bại Lâm Vô Ảnh, Huyền Thiên lập tức nhận được hai đạo ánh mắt sắc bén như tia la ze nhắm vào, chăm chú nhìn trên người mình, xoay người nhìn lại, chính là hai người Trương Long và Dương Đỉnh Quân.
Kỹ năng dùng kiếm của Trương long cùng Dương Đỉnh Quân, cũng là dùng bá đạo làm chủ, kiếm thế Huyền Thiên đánh bại Lâm Vô Ảnh, cũng như Trương Long đánh bại Cố Tích Duyến, Dương Đỉnh Quân đánh bại Chu Đan, cơ bản cũng không có gì khác biệt lắm.
Duy nhất khác nhau chính là Trương Long cùng Huyền Thiên, toàn bộ đều dùng một loại, tuy rằng kiếm thế bá đạo, nhưng chỉ sử dụng độ nhanh của kiếm, phương diện kỹ xảo, tài nghệ đều vô cùng tinh xảo, mà Dương Đỉnh Quân thì lại thuần túy bá đạo, tuyệt đối dùng sức mạnh, bẻ gãy nghiền nát, chém chết hết thảy, thế không thể đỡ được.
Vòng thứ chín, đối thủ của Huyền Thiên chính là ba người Bạch Triển Hạc, Trương Long và Dương Đỉnh Quân, Huyền Thiên có 66 phần trăm là cùng Trương Long hoặc Dương Đỉnh Quân quyết đấu, chuyện này khiến cho ánh mắt của Huyền Thiên cũng sinh ra một tia sáng hưng phấn.
Tuy rằng là tranh giành hạng thứ nhất, nhưng mục tiêu của Huyền Thiên, chỉ là hắn cùng Trương Long có ước hẹn ba tháng, cùng Dương Đỉnh Quân có ân oán, trong quá trình tranh giành hạng nhất, có thể đánh bại Trương Long cùng Dương Đỉnh Quân cũng là chuyện cần phải làm mà ở trong lòng của Huyền Thiên đang suy nghĩ.
Ánh mắt của ba người ở trong không khí gặp nhau, giống như kiếm khí tấn công, khiến cho tất cả đệ tử đều cảm nhận được quan hệ giữa Huyền Thiên cùng Trương Long, Dương Đỉnh Quân như nước với lửa rất kịch liệt.
Ở đằng xa, Bạch Triển Hạc sờ sờ mũi, thầm nghĩ: ba cái người này, quả thực không thèm đếm xỉa đến lão tử đang đứng số 1 đây.
Bạch Triển Hạc cũng bộc phát khí thế, ánh mắt hướng về phía ba người Huyền Thiên, Trương Long, Dương Đỉnh Quân, ánh mắt sắc bén như kiếm, va chạm vào mấy người ở giữa, càng ngày càng kịch liệt.
Huyền Thiên là người đầu tiên thu hồi ánh mắt lại, xuống lôi đài, ngồi xuống chỗ mình nghỉ ngơi, không ít đám đệ tử bình thường lộ ra ánh mắt sùng bài, nhìn thấy Huyền Thiên, nhưng mà thấy Huyền Thiên nghỉ ngơi cho nên cũng không dám đến quấy rầy, vì vậy, Hoàng Thạch cùng Lâm Đông bên cạnh Huyền Thiên, lập tức trở thành mục tiêu để đám đệ tử bình thường nịnh bợ, thoáng cái đã từ đệ tử ngoại môn trở thành nhân vật phong vân.
Thậm chí, một ít đệ tử tinh anh có tu vi đạt tới thất trọng, bát trọng đều tìm tới Hoàng Thạch, Lâm Đông nịnh hót, trắng trợn nói khoác với hai người, thể hiện tình cảm ngưỡng mộ, giống như nước sông cuồn cuộn liên miên không dứt.
Nhất là Hoàng Thạch, mọi người đều biết hắn là đệ đệ của Huyền Thiên, mà tu vi của Hoàng Thạch cũng bởi vì uống Hoàng thảo Kỳ Sơn, cho nên tu vi từ võ đạo cảnh tứ trọng đột phá đến ngũ trọng, hiện tại mười ngày cũng đã trôi qua, hiệu lực của dược Hoàng thảo Kỳ Sơn đã khiến cho tu vi của hắn tăng lên tới lục trọng.
Còn một chút hiệu lực của dược Hoàng thảo Kỳ Sơn thì lưu lại ở trong cơ thể của Hoàng Thạch, triệt để hấp thu hết dược còn sót lại, thậm chí dùng chưa được bao lâu, tu vi Hoàng Thạch sẽ tiếp tục đột phá lên thất trọng, trở thành đệ tử tinh anh, cho nên trong ánh mắt đám đệ tử bình thường thì hắn là một thần thoại khác sau Huyền Thiên.
Trận đấu của tám người đã xong - - hạng thứ năm trở xuống gồm Lâm Vô Ảnh đạt được hạng thứ năm, Mã Đào Đạt được hạng thứ sáu, Cố Tích Duyến đạt được hạng thứ bảy cuối cùng là Chu Đan đạt được hạng thứ tám.
Danh sách tên của vòng thứ tám - - từ thứ năm trở lên chính là những người lọt vào vòng thứ chín, lại chuẩn bị bắt đầu.
Vòng thứ chín, là bốn người chọn hai người, Huyền Thiên dùng mười kiếm đánh bại Lâm Vô Ảnh, biểu hiện thực lực đủ để cùng ba người Bạch Triển Hạc, Trương Long, Dương Đỉnh Quân tranh phong, không còn có người nào dám khinh thường Huyền Thiên, ngay cả đối thủ của hắn kể toàn bộ đệ tử ngoại môn cùng ba vị cự đầu cao cấp nhất.
Trận đấu vòng thứ chín, Bạch Triển Hạc, Trương Long, Dương Đỉnh Quân, Huyền Thiên đều là những nhân vật cường đại như vậy, ngoại trừ Dương Đỉnh Quân đạt được hạng thứ nhất, thì đại bộ phận đệ tử nhìn thấy cũng giống như nhau, hai, ba, bốn tên đệ tử tiến hành tranh luận kịch liệt, trong lòng của mỗi người đều nghĩ ra một người chiến thắng, hoặc là Bạch Triển Hạc, hoặc là Trương Long, hoặc là thủ lĩnh Huyền Thiên, nên ngăn không được mà chạm trán đến tóe lửa ai cũng không chịu nhường ai.
Trong một vòng trận đấu này, không có tiến hành rút thăm, Tông môn trực tiếp sắp xếp bốn người thành hai đôi.
Trận đầu, Bạch Triển Hạc đấu với Dương Đỉnh Quân.
Trận thứ hai, Trương Long đấu với Huyền Thiên.
Lại có một lôi đài bị thu hồi, cho nên trong cái sân rộng kia chỉ còn lại một cái lôi đài, tất cả ánh mắt mọi người đều tập trung quan sát lôi đài duy nhất còn lại ở trên sân rộng kia.
Huyền Thiên cũng không ngoại lệ, ở trận đấu vòng thứ chín, hắn cũng vô cùng cẩn thận, bởi vì ở trong lòng của Huyền Thiên, ba người Bạch Triển Hạc, Trương Long, Dương Đỉnh Quân đều là đối thủ phải coi trọng.
Bạch Triển Hạc cùng Dương Đỉnh Quân lên trên lôi đài, hai người đều là đệ tử ngoại môn, có thế lực riêng của mình, không chỉ có các vị đệ tử tinh anh bảy, tám, chín trọng, mà ngay cả đệ tử cự đầu có tu vi thập trọng cũng cùng nhau hò hét trợ uy cho hai người.
Trận chiến đấu giữa Bạch Triển Hạc và Dương Đỉnh Quân, rất nhanh đã bắt đầu rồi.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.