Chương 56: Lắm lời lại đê tiện, nên đánh
Dịch: Nam Long công tử
Nguồn: 4vn (từ c45)
“Ngươi là?” Vân Kiếm Phi đi tới, nhìn Chu Kiệt một cái, mang chút nghi vấn, tựa hồ không nhớ ra hắn.
“Vân đội trưởng, là ta, Chu Kiệt, lần trước cùng ngươi uống rượu! Ngươi quên sao, lần trước chúng ta tại nhà hàng Nhật cùng ăn món sushi trên người mỹ nữ đó......” Chu Kiệt không cẩn thận nói ra bí mật, làm cho Vân Kiếm Phi mặt có điểm gượng ngùng, hắn vốn điều tra án mua bán nội tạng nên mới phải vào nhà hàng Nhật theo dõi dấu vết, hơn nữa còn phải gọi món ‘loã thể sushi’...... Cho nên Vân Kiếm Phi ho khan một tiếng, cắt đứt lời Chu Kiệt: “Nguyên lai là ngươi, có chuyện gì sao?"
“Ta muốn cáo án, nhưng đầu tiên, các ngươi phải bảo vệ ta, ta mới có thể nói tiếp.” Chu Kiệt đương nhiên cũng sợ bị người ta tính sổ, trước tiên phải đảm bảo an toàn.
“Được, có cảnh đội chúng ta, không ai dám động tới ngươi, ngươi có thể yên tâm nói!” Vân Kiếm Phi trấn an hắn.
“Ta muốn cáo phát các cảnh sát đồng sự của ngươi, bọn họ cấu kết xã hội đen, rõ ràng nhìn thấy xã hội đen, chẳng những không có ngăn lại mà chỉ ngồi nhìn, thậm chí còn đe dọa ta báo án......” Chu Kiệt chỉ vào viên cảnh sát trung niên, đem sự tình mới vừa rồi phát sinh thêm mắm thêm muối nói lại, nói bọn đầu to tới thu phí bảo vệ, cuối cùng chỉ Lục Minh, nói hắn là lão Đại xã hội đen, đám người cảnh sát không điều tra, liền dễ dàng buông tha cho hắn, rõ ràng là hành vi bao che.
Vị cảnh sát trung niên hừ 1 tiếng, căn bản không giải thích, thậm chí không hề tức giận, chỉ đưa qua bộ mặt quan tài. Bất quá mười mấy hình cảnh thuộc hạ hắn, mặt mũi tức giận đến méo xệch.
Vân Kiếm Phi nhìn theo ngón tay Chu Kiệt vừa chỉ. Phát hiện Lục Minh đứng ở trong đám người.
“Ngươi. Ngươi nói hắn là lão Đại xã hội đen?” Vân Kiếm Phi kinh ngạc vô cùng hỏi.
“Chính là hắn. Mới vừa rồi mấy người xã hội đen gọi hắn là Minh ca! Ta nghe rõ ràng. Tất cả mọi người đều nghe rõ!” Chu Kiệt chỉ vào Lục Minh lớn tiếng quát: “Các ngươi đang đuổi bắt hung phạm là một đôi nam nữ. Ta dám khẳng định cả chổ này chỉ có một đôi nam nữ vào. Chính là bọn họ, cho nên ta hoài nghi bọn họ chính là người các ngươi đuổi bắt, không chừng là hung phạm cắt cổ giết người!"
“Biểu tỷ hả? Thứ bảy mời ta tới ăn cơm sao? Không đi. Ta muốn đi cũng không có biện pháp. Bây giờ có người đang tố cáo ta. Nói ta là lão Đại xã hội đen. Còn là hung thủ cắt yết hầu. Ta sắp bị người ta bắt rồi. Chút nữa ngươi mang cơm tù tới thăm ta đi!” Lục Minh làm vẻ nghe điện thoại. Thanh âm rất nhỏ. Nhưng Vân Kiếm Phi vừa vặn có thể nghe thấy.
Hắn vừa nghe. Thôi xong đời mình rồi.
Vốn tiểu tử này có ấn tượng xấu với mình. Bây giờ mình nếu đắc tội với hắn nữa thì ‘biểu tỷ’ của hắn, Hoa khôi cảnh sát Niếp Thanh Lam đừng mong mơ tới.
Hơn nữa, nếu Niếp Thanh Lam nghe nói mình đem biểu đệ của nàng biến thành xã hội đen lão Đại, phỏng chừng sẽ trực tiếp móc súng ra...... Chu Kiệt cùng Niếp Thanh Lam biểu đệ xem ra có điểm ân oán, mình bây giờ đứng ở giữa, nếu thiên vị Chu Kiệt, vậy chẳng những đắc tội với La đội trưởng, còn có thể đắc tội Niếp Thanh Lam, kẻ ngu mới làm như vậy.
Chu Kiệt chỉ bất quá chỉ là bằng hữu rượu thịt, người muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, cần gì che chở hắn!
“Người nào bắt ta? Chính là lần trước......” Lục Minh nói còn chưa xong, Vân Kiếm Phi vừa nghe thấy không ổn, lập tức nhấc tay hung hăng tát Chu Kiệt một bạt tai, đánh ngã hắn trên mặt đất, hét lớn: “Chu Kiệt, tên đầu heo này! Ngươi thật sự là chó điên, gặp ai cũng cắn hả? Hắn là em trai của sếp lớn Niếp đội trưởng, hắn như thế nào có thể là lão Đại của đám xã hội đen? Ngươi bị hư não hả, ngươi nói hắn là xã hội đen, vậy bằng hữu của hắn tất cả đều là xã hội đen, vậy ngươi có phải hay không nói lão tử cũng là xã hội đen? Hai ngày trước lão tử còn cùng hắn chơi bóng rổ hữu nghị, ban lãnh đạo cấp cao đều có mặt xem, vậy chúng ta đây đều là xã hội đen?"
“A?” Mọi người vừa nghe, vừa sợ ngây người.
Sự tình phát triển tới loại này, đại gia thật đúng là không có thể nghĩ đến.
Vậy, quả thực so với xem diễn còn đặc sắc hơn, biến đổi bất ngờ, liên miên phập phồng, nếu đem quay thành phim, đặt tên là ‘truyền thuyết tên hư não’ hẳn là có thể thu hút cả nước coi!
Vân Kiếm Phi sợ mình biểu hiện không được quyết tuyệt, lại đá 1 cước vào Chu Kiệt: “Lão tử sớm biết ngươi không đàng hoàng, không nghĩ tới ngươi biến thái như vậy, dám đổi trắng thay đen, bôi nhọ người tốt! La đội trưởng là ai? Biết người Lam Hải gọi hắn như nào không? Là ‘thiết diện truy mệnh’, hắn chính là thần canh cửa cho Lam Hải! Hắn bao che xã hội đen? Hắn cấu kết xã hội đen? Lão tử thấy ngươi không chỉ hư não, còn là bại não nữa!"
Lục Minh thấy Vân Kiếm Phi đá có phần quá mạnh, vội vàng ngăn lại, nói: “Vân đội trưởng, đừng đánh nữa!"
Tất cả mọi người có điểm kỳ quái, Lục Minh như thế nào sẽ thay Chu Kiệt cầu tình?
Sau đó, Lục Minh vừa mở miệng, tất cả mọi người cơ hồ té xỉu trên mặt đất, bởi vì Lục Minh xoè bàn tay làm thành ngũ chỉ, nói: “Ta một lát còn định mời Chu tiên sinh ăn ‘ngũ chỉ thần công’ cùng ‘đầu heo thiết sa chưởng’! Vân đội trưởng, La đội trưởng, các ngươi nếu bận phá án thì cứ đi đi, khỏi lỡ chánh sự, nơi này giao cho chúng ta là được!
“Rãnh rỗi chúng ta đi uống rượu......” Vân Kiếm Phi muốn cải thiện quan hệ với Lục Minh cười nói trước khi bỏ đi.
La đội trưởng nhìn thoáng qua Lục Minh, hắn nhìn không ra Lục Minh thực lực sâu cạn, nhưng tựa hồ có điểm hoài nghi. Cuối cùng không nói chuyện, phất tay mang cả đội rời đi.
Chu Kiệt lúc này cơ hồ ngất xỉu, hắn muốn chạy trốn, chính là có mấy chục người vây quanh muốn xem Lục Minh rốt cuộc trị hắn như thế nào!
“Mọi người tránh ra chút, ta đánh trước, chờ đến ta đánh mệt rồi, thì đến phiên các ngươi!” Lục Minh xắn tay áo, hắn nói làm cho mọi người có một trận cười dữ dội.
“Xếp thành hàng, chúng ta xếp hạng nhanh lên!” Tên đầu to hét đàn em, ra dáng sắp sửa ăn thịt người.
“Người này lắm lời lại đê tiện, nên đánh!” ngay cả Ngu Thanh Y cũng gật đầu đồng ý, nàng kéo Giai Giai lui ra phía sau, nhường đường cho mọi người. Chu Kiệt lúc này phát ra tiếng kêu như heo bị chọc tiết, vang vang không dứt......
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của namlong405
“Đưa hắn đi bệnh viện đi!” Trương đạo diễn nói một câu, rồi bảo mọi người nghỉ ngơi nửa ngày.
Nam diễn viên bị đánh thành đầu heo, đưa vào bệnh viện cho dù có thể cứu chữa, nhưng khó có thể đóng phim tiếp. Phải chờ hắn dưỡng thương lâu lắm. Hơn nữa, Chu Kiệt trong lòng mọi người hình tượng quá xấu, không ai muốn hợp tác, cho dù ngoài mặt diễn trò, chỉ sợ cũng không có hiệu quả.
Trương đạo diễn muốn chọn lại nam diễn viên chính. May là vai diễn vừa mới bắt đầu không lâu, bây giờ đổi lại diễn viên còn kịp.
“Thanh Y tỷ tỷ, xin lỗi, làm ảnh hưởng tới vai diễn của ngươi” Giai Giai ngại ngùng đứng bên cạnh xin lỗi.
“Không có việc gì, người như thế không đánh không được, hơn nữa, cũng không có gì ảnh hưởng, ta cũng không phải là nữ diễn viên chính” Ngu Thanh Y hì hì cười, khẽ kéo tay Giai Giai, cao hứng nói: “Ta gần đây bận rộn, lâu rồi không có đi dạo phố, hôm nay được rảnh rỗi, Giai Giai, chúng ta đi dạo đi! Bất quá, chắc phải hỏi mượn ngươi một chút...... Thế nào? Đại ác nhân, mượn bạn gái của ngươi một chút theo ta dạo phố, có được không?"
Ngu Thanh Y vậy cuối cùng một câu, đương nhiên là hướng về phía Lục Minh.
Lục Minh còn không có trả lời.
Giai Giai vội giải thích vài câu về quan hệ ‘trong sáng’ của hai người rồi hỏi: “Thanh Y tỷ tỷ không phải nữ diễn viên chính sao? Như thế nào có thể?
“Nữ diễn viên chính là nữ minh tinh Hồng Cảng Thai. Ta a? Ta chỉ bất quá là diễn viên phụ thôi. Cảnh diễn rất ít” Ngu Thanh Y vừa nói như vậy. Lục Minh không khỏi cũng cảm thấy kinh ngạc.
Giai Giai cũng phi thường kinh ngạc. Ngu Thanh Y chỉ có thể làm diễn viên phụ như vậy quá lãng phí nhân tài. Đến tột cùng phải như thế nào mới có thể làm vai chính.
“Khả năng diễn xuất cũng không phải quan trọng nhất, muốn làm diễn viên chính còn đòi hỏi phải có khả năng diễn xuất bên ngoài như khả năng ‘hôn diễn’ cùng ‘giường diễn” Ngu Thanh Y nhoẻn miệng cười giải thích rồi quay sang Lục Minh hỏi: “Thế nào?”
Lục Minh căn bản không thể từ chối để cho hai người bọn họ rời đi. Hắn cũng nhân cơ hội này đi tới chổ lão nhân thần bí, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi là ai? Chạy tới địa bàn này làm gì?"
“Tiểu tử, đồng tử công của ngươi luyện được có điểm cổ quái.” Lục Minh nghe xong kinh ngạc, không khỏi đánh giá lại lão già. Cũng giống Lục Minh, lão già cũng đang tại nhìn Lục Minh từ trên xuống dưới, càng nhìn càng là nghi hoặc...... Song phương đều có một loại cảm giác như vậy, càng dùng mắt quan sát, lại càng sẽ bị bề ngoài đối phương mê hoặc, nếu dụng tâm cảm ứng, ngược lại có thể nắm giữ một chút tin tức.
“Tiểu tử, phải chăng ngươi ăn được linh bảo nào đó? sao cổ quái như vậy ?” Lão nhân lại hỏi.
“Ta là ngộ tính cao, tố chất thiên phú, hơn nữa nhân phẩm hơn người, mới có thể có thành tựu như thế, lão đầu, mấy thứ này đều là trời sanh, ngươi hâm mộ cũng hâm mộ không hết...... Còn lão? Như thế nào biến thành bộ dáng này ? Lão luyện loại võ công gì?” Lục Minh đầu tiên là đắc ý dương dương nói, sau lại tò mò hỏi.
“Quỳ Hoa chân kinh.” Lão gia nầy nói võ công, Lục Minh không có nghe qua, kỳ quái hỏi.
“Ngươi nói này Quỳ Hoa chân kinh gì a? Chưa từng nghe qua, Quỳ Hoa bảo điển thì ta còn biết!” Lục Minh nghĩ thầm vậy lão gia nầy râu mép cũng không có, thanh âm không có tiếng trầm, không chừng thật sự là thái giám?
“Quỳ Hoa chân kinh là võ công nữ tử luyện. Nam tử luyện sẽ bị nữ tính hóa. Bất quá cũng không phải là Quỳ Hoa bảo điển trong tiểu thuyết võ hiệp.” Lão nhân nhàn nhạt trả lời.
“Vậy mà ngươi còn luyện?” Lục Minh sợ đến tê tái da đầu, tóc gáy dựng đứng.
“Ta lúc nhỏ bị người dùng độc thủ loại cực âm tổn thương. Nếu không luyện công pháp này sẽ chết.” Lão nhân khẩu khí rất bình thản. Phảng phất như đang nói chuyện người khác. Lục Minh nghe xong. Trong lòng có điểm đồng tình. Hắn cảm giác được mình hỏi không được tế nhị, đành nói lãng đi: “Võ công không biết có nhiều uy lực?"
“Tiểu tử. Ngươi còn nhỏ biết được bao nhiêu......” Lão nhân lộ ra trào ý.
“Không phải vì ngươi đã sống cả mấy chục năm sao? Nếu ta bằng tuổi ngươi đã sớm thiên hạ vô địch!” Lục Minh tâm lý có chút không phục. Hắn có tiên thiên chân khí, có thể hấp thu năng lượng ngọc thạch. Chỉ cần đủ thời gian là có thể trở thành cường giả.
“Cho dù ngươi có thể luyện thành kim chung cháo tầng 12. Luyện thành thân thể kim cương bất hoại. Cũng không phải thiên hạ vô địch!” Lão nhân cười.
“Cái gì, kim chung cháo có mười hai tầng?” Lục Minh nghe xong, cảm giác như có sét đánh ngang tai.
“Ngươi không biết chuyện này?” Lão nhân kì quái hỏi.
“Cha ta nói là kim chung cháo chỉ có mười tầng, luyện tới tầng 7 là có thể luyện thành đồng tử công......” Lục Minh cảm giác bị phụ thân một lần nữa lừa gạt mình, hắn vẫn tưởng rằng kim chung cháo chỉ có mười tầng, tin tưởng rằng mình sẽ luyện thành đồng tử công không xa, không ngờ kim chung cháo lại có mười hai tầng.
“Ngươi thần quang nội liễm, hẳn là đã luyện thành 7 tầng?” Lão nhân ngoài miệng hiện lên nét mỉm cười.
“Có biện pháp nào có thể luyện thành nhanh hơn được không?” Lục Minh cầu may hỏi.
“Không có, hơn nữa ta cũng không hiểu đồng tử công.” Lão nhân lắc đầu.
“Ngươi chưa từng kết hôn mà, sao lại không biết......” Lục Minh cảm giác được lão thuở nhỏ đã luyện Quỳ Hoa, nếu không phải đồng tử mới là lạ.
“Ta chưa từng cưới vợ, nhưng cũng có con gái, Thanh Y chính là ta cháu ngoại 4 đời của ta.” Lão nhân vừa nói, Lục Minh cơ hồ té xỉu.
“Thật doạ người, lão đầu luyện Quỳ Hoa ngươi còn có thể sinh nữ nhi...... Chờ một chút, ngươi nói cháu ngoại 4 đời? Lão đầu, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?” Lục Minh thiếu chút bị lão gia nầy hù dọa chết khiếp, quả nhiên là thế giới to lớn. Đối với phản ứng của Lục Minh, lão nhân nhưng biểu hiện rất bình thản, chậm rãi nói: “Cha ngươi ta đã gặp qua, bất quá nói đến ngộ tính cùng thiên phú, ngươi tựa hồ so với hắn cao hơn không ít!"
“Nguyên lai ngươi là lão yêu quái a!”Lục Minh há miệng rộng nửa ngày không khép lại được.
Lão nhân nghe xong, cười to một trận.
Tiểu tử này cũng không có chút lễ phép, đổi thành tiểu bối khác, sợ rằng đã sớm quỳ trên mặt đất dập đầu. Bất quá lão nhân tâm lý cũng thấy kỳ quái, tiểu tử công lực nông cạn, nhưng thần quang nội liễm, tựa hồ đã luyện thành tiên thiên chân khí...... Rốt cuộc do ngộ tính gì mới có thể lĩnh ngộ loại cảnh giới không thể tưởng tượng này?
Đây chính là nguyên nhân hắn mới phá cách cùng Lục Minh nói chuyện. Nếu không, tiểu bối bình thường hắn căn bản không thèm để ý tới.
“Có thể cho ta biết ngươi như thế nào luyện thành Quỳ Hoa chân kinh?” Lục Minh trong lòng kỳ vọng hỏi.
“Ta luyện một loại nội công gọi là ‘hồng trang kiếp’, nội công loại này cũng là nữ tử luyện, sau khi luyện thành, chỉ cần cùng nam tử thành hôn, công lực sẽ chuyển qua cho trượng phu, là bí pháp cổ đại cho phi tầng cung nữ tu luyện. Nam tử nếu luyện loại võ công này, tựa như rơi vào càng sâu địa ngục muôn phần thống khổ, cho nên, công phu này còn gọi là ‘18 tầng khổ ngục’, là bí pháp phật gia mật tông” Lão nhân nhàn nhạt nói: “Ta bỏ ra chục năm luyện thành 9 tầng khổ ngục, nhưng cũng thành vô địch, bắt được tên cừu nhân được năm đó hạ độc ta, qua nhiều năm sau ta quy ẩn núi rừng. Khi thê tử ta qua đời vì bệnh tật, lòng ta tâm tro ý lạnh, mỗi ngày cứ như vậy sống lay lất, chờ đợi tử vong."
“Tư vị chờ chết ta chưa thử qua, nhưng khẳng định không tốt lắm đâu.” Lục Minh nhíu mày, khuyên nhủ: “Lão đầu, ngươi không thể tìm chút việc lớn làm, tỷ như vì nước ra sức gì đó, rất có ý nghĩa a! Bây giờ võ thuật điêu linh, người khác đều nói võ thuật trung hoa biến thành biểu diễn vũ thuật?"
“Ngươi cũng có một thân bản lãnh, như thế nào không vì nước ra sức ?” Lão đầu hỏi ngược lại, Lục Minh nhất thời không biết nói gì.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của namlong405
“Vậy lúc ông chết thì sao? Chẳng lẽ ông muốn võ công của mình bị chôn trong quan tài!” Lục Minh cảm giác được lão gia nầy mặt ngoài tuy muốn chết, nhưng nếu thật sự chết, sợ rằng cũng không dễ như lão nói.
“Ta mấy chục năm trước tưởng rằng mình cũng sắp chết, không nghĩ kéo dài tới bây giờ” Ông lão vừa nói xong, Lục Minh thiếu chút nữa té xuống đất.
“Ông hết thuốc chữa rồi!” Lục Minh giơ ngón tay cái xuống đất, quyết định không để ý tới lão nữa để đỡ phải tức chết.
“Nghe ta nói đây tiểu tử, hay là chúng ta làm một giao dịch, cậu giúp ta coi chừng Ngu Thanh Y cùng sư tỷ Hạ Linh, ta truyền cho cậu vài chiêu? Kim chung tráo của cậu phòng ngự mặc dù tốt, nhưng công kích bị hạn chế, nếu học chiêu số trong Quỳ Hoa của ta, có thể dùng kim châm để công kích, chiến lực ít nhất tăng lên gấp đôi!” Ông lão dụ hoặc nói.
“Muốn tôi làm bảo mẫu sao? Không bàn nữa!” Lục Minh có chút tâm động, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không đáp ứng điều kiện đối phương.
Hình gia gia bắt mình chiếu cố Giang Tiểu Lệ là bởi vì nàng còn là học sinh. Chỉ cần ra oai hù doạ, thi hành chút giáo huấn, bắt nàng tới trường yên ổn học tập là xong. Còn Ngu Thanh Y là ai? Nàng là Đại Minh tinh, nếu mình chiếu cố nàng, chẳng phải là phải đổi thành cận vệ đi theo nàng chạy đông chạy tây khắp cả nước?
Loại giao dịch mất tự do này, Lục Minh căn bản không suy xét.
Chiếu cố người khác? Hắn còn đang muốn tìm người khác tới chiếu cố mình, việc này, ngàn lần không thể được!
Ông lão thấy Lục Minh không đồng ý. Có chút trầm ngâm, lại mở miệng nói: “Nếu không, ta truyền cho cậu ‘Thập bát khổ ngục’? Ta dám nói, võ công cậu tu luyện tới tầng mười tám, tuyệt đối có thể thành thiên hạ vô địch!"
Lục Minh lập tức lắc đầu: “Tôi cũng không phải kẻ ngu, tự mình chuốc lấy cực khổ! Thập bát khổ ngục hay là lưu cho người hữu duyên đi!"
“Tiểu tử. Cậu đúng là có mắt không tròng!” Ông lão trên môi hiện nét cười.
“Hay lão biểu diễn vài chiêu, nếu tư thế tiêu sái, tôi có thể xem xét…” Lục Minh cũng biết kì công khó có được. Nếu mình học xong Thập bát khổ ngục, hơn nữa không ngừng hấp thu ngọc thạch năng lượng. Tin rằng rất nhanh có thể đánh bại ông bố hắc ám của mình. Có điều, mỗi một tầng tương đương mỗi lần rơi vào một tầng ngục. Loại này luyện công thống khổ cũng quá đáng sợ?
Cách đó không xa, mọi người đang vây quanh minh tinh Lan Tỷ xin chữ kí, nói cười không ngớt.
Ngu Thanh Y cùng đám Giai Giai còn chưa có thay quần áo đi ra. Không ai chú ý đến Lục Minh bên này. Ông lão đối với Lục Minh cũng có chút hảo cảm. Nghe hắn nói như vậy, cũng chậm rãi đánh ra vài chiêu thức mở đầu.
Lục Minh có một chủ ý, chỉ cần mình nhìn lén một vài chiêu rồi liều mạng cáo bệnh, vừa học trộm chiêu thức người khác, vừa không phải tiếp nhận nhiệm vụ.
Chỉ là khi hắn vừa nhìn thấy chiêu mở đầu, không hiểu sao liền cảm thấy có chút quen thuộc. Hắn nhớ lại Ông lão luyện công trong mộng cùng chiêu thức trước mặt có chút giống nhau? Chẳng lẽ, thần công trong mộng chính là chánh tông Thập bát khổ ngục? Chẳng lẽ ngày đó Ông lão bán sách nói quyển sách có thể giúp tu luyện thành thần tiên, chính là sách ghi lại công pháp của Thập bát khổ ngục? Chẳng những là công pháp nam nữ song tu, còn là là mật tông song tu bí pháp?
Lục Minh càng xem càng thấy giống, nhất thời đổ mồ hôi lạnh.
Võ công thất truyền từ lâu sao lại xuất hiện trong mộng của mình. Chẳng lẽ ông lão bán sách ngày đó chính là thần tiên trong truyền thuyết?
Vậy thế giới thật sự có thần tiên sao? Không có khả năng… Chỉ là nếu nói tuyệt đối không có, vậy sao trong cơ thể mình có tiểu long, rồi có cổ phương chế ra đan dược thần kỳ cùng phương pháp luyện chế giới chỉ trữ vật?
“Tiểu tử, như thế nào rồi?” Ông lão rất kỳ quái, tiểu tử này như thế nào sắc mặt liên tục thay đổi.
“Tôi đối với loại này võ công cảm thấy một loại sợ hãi…” Lục Minh nói nhỏ, cố che dấu sự thất thố mới vừa rồi, bất quá Ông lão cũng tin tưởng hắn.
Lão đoán có lẽ Lục Minh có cảm ứng đặc thù mới có thể nhận ra uy lực đáng sợ của Thập bát khổ ngục. Lão chậm rãi thu thế, bên môi lộ ra một tia mỉm cười: “Thập bát khổ ngục, mặc dù luyện khó khăn, nhưng luyện thành mỗi một tầng, uy lực liền tăng mấy lần, hơn nữa đánh trúng địch nhân, có thể làm cho địch hết sức thống khổ, nếu cậu luyện thành tầng mười tám, thế gian không ai có thể đỡ nổi một kích, cho dù có thể đỡ được, địch nhân phải nhận vô hạn thống khổ, làm cho hắn lập tức muốn tự sát".
Lục Minh nghĩ thầm mình có lẽ có chánh tông Thập bát khổ ngục, bản công pháp không trọn vẹn của lão không học cũng được, cho nên hay là lắc đầu cự tuyệt.
“Tiểu tử, ngươi xem qua quyển sách này trước, chúng ta sau này bàn lại. Quyển sách này kỳ ảo vô cùng, phỏng chừng ngươi xem cho biết chứ không hiểu nổi đâu” Ông lão đưa cho Lục Minh một quyển sách nhỏ, trong đó toàn là chữ viết tay, ngoài ra có vô vàn chữ nhỏ chú thích, bởi vì sách được viết bằng chữ phồn thể, người thường nếu muốn hiểu rõ thật đúng là không dễ dàng. Lục Minh thấy mình có thể nhận ra mặt chữ, lại kết hợp với Ông lão luyện công trong mộng, khẳng định có thể hiểu hết quyển sách Thập bát khổ địa ngục không trọn vẹn này. Lục Minh mở ra nhìn kỹ hơn, phát hiện bộ sách lúc trước mình mua có chút giống nhau, trong lòng mừng thầm, không chút khách khí nhận lấy.
"Nếu tôi xem không rõ, rồi trả lại cho ông" Lục Minh thầm nghĩ, ta chính là vừa nhìn đã hiểu, lo gì việc xem không rõ, dù sao việc mình phải làm bảo mẫu cho Ngu Thanh Y các nàng không phải bàn nữa.
Võ công lợi hại, thấy thì không thể bỏ qua, ta cứ làm một tên tiểu tặc vô sỉ đi học trộm võ công cũng được!
Lục Minh đem sách bỏ vào trong lòng, trong miệng cũng không hứa hẹn gì, ông lão xem ra tiểu tử thật sự là giảo hoạt, lắc đầu cười, bất quá cũng chẳng nói gì.
“Hai người một già một trẻ đang nói gì? Sao vui vẻ vậy?” Ngu Thanh Y kéo Giai Giai đi tới.
“Chúng ta chuẩn bị xong rồi, Giai Giai, cho muợn bạn trai của cậu giúp chúng ta mang một chút đồ, chị Lan, chúng ta xuất phát đi!"
Nàng mặc trang phục dạo phố, mắt đeo một cái kính mác thật to, che gần cả nửa khuôn mặt, trên người mặc áo sơ mi trắng noãn, phía dưới là cái quần jean, chân mang giày, bàn chân trắng nhỏ tương phản với chiếc giầy đen, làm cho Lục Minh cũng thấy đẹp mắt.
Ngu Thanh Y một bên kéo Giai Giai, một bên vươn bàn tay nhỏ nhắn vẫy vẫy Lục Minh, ý bảo hắn mau theo kịp.
Lục Minh trước kia đã nếm qua kinh nghiệm thống khổ cùng mẹ đi dạo phố mua sắm, giờ đây, đối với việc theo phụ nữ đi dạo phố hắn có chút sợ hãi, lập tức lắc đầu khoát tay cự tuyệt: "Giai Giai, các cô đi đi, tôi còn có việc!"
Giai Giai rất nhu thuận gật đầu, chính là Ngu Thanh Y đe dọa Lục Minh: "Trên đường lỡ gặp tên tội phạm cắt cổ giết người, cậu không theo bảo vệ Giai Giai, lỡ chúng ta gặp phải người xấu thì biết làm sao?"
Hạ Linh, người quản lí kiêm vệ sĩ của Ngu Thanh Y, nhìn Lục Minh một cái, rồi nói :"Cậu hay là đi theo luôn đi!"
Lục Minh nghĩ thầm, nếu thật sự gặp tên cắt cổ biến thái kia, Hạ Linh hẳn là có thể đối phó, nhưng chỉ sợ nàng chỉ chú trọng bảo vệ cho Ngu Thanh Y, tội phạm có một đôi nam nữ, nếu hai người chia ra tấn công vào Ngu Thanh Y và Giai Giai, chỉ sợ Hạ Linh khó có thể bảo vệ được nhiều người một lúc. Hắn gật gật đầu, cuối cùng quyết định đi theo các nàng dạo chơi, mua sắm chút ít quần áo xong, hắn sẽ dẫn Giai Giai đi.
Hắn quyết định như vậy, chủ yếu vì trong lòng có một dự cảm không tốt lắm.
Loại dự cảm này không quá kinh khủng cũng không rõ ràng, nhưng Lục Minh trong lòng mang chút bất an, lo lắng Giai Giai các nàng xảy ra việc ngoài ý muốn, đây là nguyên nhân chủ yếu khiến Lục Minh quyết định đi theo đi dạo phố.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Gà Có Đẳng Cấp
Lục Minh, Giai Giai, Ngu Thanh Y cùng đám người trong tổ làm phim của chị Lan đã chuẩn bị xe, sẵn sàng xuống phố.
Loại minh tinh như chị Lan, cho dù nàng không phải là nữ diễn viên, cũng là đệ nhất tiểu thư, trong tổ làm phim chẳng những có tài xế riêng, còn có rất nhiều người phục dịch, lần này đây đi chơi, nàng mang theo hai vệ sĩ, bọn họ cùng Lục Minh ngồi phía sau xe, thiếu chút nữa không có đủ chổ.
Ngu Thanh Y các nàng không dám ra chổ náo nhiệt đông người để đi dạo, bởi vì một khi bị người khác nhận ra thân phận, các nàng phỏng chừng sẽ bị người ta vây kín không lọt một giọt nước, không thể làm gì khác hơn là tìm chổ đỡ sầm uất một chút. Đi dạo một vài giờ, trong tay hai người vệ sĩ của chị Lan có đủ loại các túi to nhỏ, Ngu Thanh Y cũng có mua chút ít, nhưng không nhiều lắm, Hạ Linh giúp nàng xách theo.
Về phần Giai Giai, chọn lựa mấy lần, nhưng bởi vì giá tiền quá đắt nên nàng không dám quyết định, rốt cuộc chưa mua được một món quần áo nào.
Lục Minh rất hy vọng Giai Giai có thể mua cho nhanh, hắn nghĩ chỉ cần nàng mua được một món quần áo, vậy là có thể tìm được cớ mang nàng rời đi.
Chính là, nàng thử thử chọn chọn hơn mười lần, dù mọi người đều khen đến văng hết nước miếng vẫn cứ lắc đầu không mua. Lục Minh nhìn thật sự muốn ngất, mặc dù giá cả có đắt đỏ, nhưng nếu cứ lần lữa không mua, không biết lúc nào hắn mới có thể chấm dứt nỗi khổ làm vật cho người ta dẫn đi dạo?
“Giai Giai, bạn cũng chọn một món đồ đi!” Ngu Thanh Y cười nói: “Dù sao bạn có bạn trai trả tiền, không cần so đo nhiều, trừ phi bạn bây giờ đã nghĩ tới việc tiết kiệm tiền để kết hôn!"
“Không có! Không có…” Giai Giai khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, vội vàng phủ nhận quan hệ của mình với Lục Minh.
"Em lúc ở gian hàng kia có thử qua bộ quần áo màu trắng nhìn được lắm. Chị cũng muốn mua một cái, nhưng lúc đó do dự không mua. Không bằng giờ quay trở lại đó coi đi?" Chị Lan đề nghị. Đối với Lục Minh mà nói, lời này quả thực là như sét đánh ngang tai. Cửa hàng đó đã đi qua từ sớm. Giờ quay đầu lại? Hai người vệ sĩ mang kính mác cùng tài xế sắc mặt cũng không tốt lắm. Nhưng chủ bọn họ mở miệng nói muốn đi, tài xế lập tức tích cực đi chuẩn bị xe. Trong lúc chờ tài xế lấy xe ra, Lục Minh nhàm chán đánh giá chung quanh. Cảm giác hai người phía đối diện tựa hồ có điểm cổ quái. Chỉ là không rõ rốt cuộc là có vấn đề gì.
Hai người đối diện nhỏ giọng nói chuyện với nhau rồi dần dần rời đi. Đến khi bọn họ biến mất khỏi tầm nhìn mà không có biểu hiện gì dị thường, Lục Minh mới thở phào một hơi.
Tên tài xế ở bãi đỗ xe được nửa ngày vẫn chưa đem xe ra. Hắn gọi điện thoại báo cho chị Lan, nói lúc lấy xe ra khỏi bãi thì có chuyện phát sinh. Hai bên đang tranh chấp quyết liệt, không chịu nhường đường, còn đòi đập phá xe. Bảo vệ phải ra tay can thiệp.
“Phế vật. Trong bãi đỗ xe cũng có chuyện…” Chị Lan treo điện thoại di động. Hướng về phía Lục Minh, Giai Giai cùng Ngu Thanh Y cười nói: “Đi nửa ngày, mọi người có vẻ mệt mỏi. Không bằng chúng ta đi vào toà thương xá phía trước ăn một chút gì. Chờ tên tài xe giải quyết rắc rối xong lại đi dạo tiếp? Anh bạn đẹp trai, cậu đang nhìn gì đó? Mỹ nữ bên cạnh đâu!"
“Không có gì!” Lục Minh cảm thấy có chút không đúng. Nhưng lại không thể xác định rõ ràng, đành nhìn bốn phía một lần nữa. Không có phát hiện vấn đề, hắn không thể làm gì khác hơn là đi theo bọn họ vào thương xá ăn uống.
Tiến vào khu ăn uống trong tầng hai của thương xá, không gian rộng lớn, bên trong có rất nhiều người, ngay cả tiểu hài tử cũng đông.
Lúc đi vào, Lục Minh thấy hai người bảo an đi tuần qua lại có chút khả nghi.
Hắn cảm giác được mình hôm nay có chút vấn đề, như thế nào hôm nay thấy ai cũng cảm giác có vẻ khả nghi… Chẳng lẽ mình bị lão yêu quái kia dọa thành ra vậy? Loại cao thủ lánh đời như lão, chắc không có người thứ hai, với lại mình cùng bọn họ không oán không thù, làm sao phát sinh chuyện gì được?
Lục Minh tâm lý rất khó lý giải, dự cảm xấu này rốt cuộc là do mình mẫn cảm, hay vì tại mình lo lắng quá độ?
Hai tên bảo an mà Lục Minh đang hoài nghi, vẫn đi tới đi lui cũng không có gì dị thường, Lục Minh xấu hổ nghĩ, nhất định là mình đa nghi nên mới cảm giác như vậy.
Lúc hai gã vệ sĩ của chị Lan đi xếp hàng mua đồ ăn, chúng nữ tìm vị trí ngồi xuống, hưởng thụ quạt mát, nói nói cười cười. Đột nhiên bên ngoài có một trận ồn ào, Lục Minh nghe xong trong lòng trầm xuống, gấp giọng hướng về phía Hạ Linh nói: “Tôi đi ra ngoài xem thư!” “Không, để tôi! Giai Giai, đứng lên, tất cả mọi người đứng lên!"
Hạ Linh nghe thấy bên ngoài sảnh chính mơ hồ truyền đến thét chói tai cùng tiếng khóc lóc, tiếng người ồn ào, cũng kinh ngạc lao ra, đi xuống lầu xem có chuyện gì.
Phía cửa thương xá, các loại trụ sắt chống trộm, cửa kính an toàn đều hạ xuống, tất cả mọi người hoảng sợ nhìn hơn mười cái trụ sắt hạ nhanh xuống người những kẻ không né tránh kịp.
Đàn ông sợ đến sắc mặt trắng bệch, đàn bà sợ hãi thét chói tai không ngừng, đứa nhỏ khóc lớn, thật là một cảnh hỗn loạn.
Bởi vì sự cố phát sinh đột ngột, có ít nhất ba người bị kẹt dưới mấy trụ sắt nặng nề, máu tươi bắn đầy trên mặt đất, hơn nữa mấy trăm người lập tức bị nhốt trong thương xá. Chẳng lẽ xảy ra hoả hoạn? Không khí khủng hoảng tràn ngập, mọi người chạy loạn tứ phía, không ít người chạy ra cửa sau của thương xá, nhưng rất nhanh bọn họ đều quay ngược trở lại.
Hạ Linh sắc mặt đại biến, nàng nghe thấy tiếng súng chát chúa vang lên…
Hai cái thang máy tự động có cửa kính trong suốt đều ngừng lại, treo ở lưng chừng giữa không trung, hệ thống đèn chiếu sáng tắt ngấm hơn mười giây đồng hồ, sau đó mới bật sáng trở lại.
Trong ngắn ngủn hơn mười giây, trong tiếng thét chói tai hoảng loạn, mọi người còn có thể nghe thấy tiếng tim mình đập dồn dập!
“Các vị khách quý, các bằng hữu thân ái, ta xin phép được hoan nghênh các vị tới Ngân Phong thương xá, cho phép ta xin lỗi về việc tạm thời lưu mọi người lại đây, nhưng ta tin tưởng, việc này chỉ là tạm thời, chỉ cần cảnh sát đáp ứng mấy điều kiện đơn giản của chúng ta, mọi người sẽ an toàn rời đi, xin mọi người hợp tác! Trong quá trình hợp tác, ta sẽ cố gắng giúp mọi người cảm thấy thoải mái, tuy nhiên, đối với mấy vị bằng hữu thích làm loạn, chúng ta sẽ dùng đạn để giúp bọn họ yên lặng… Các vị bằng hữu, ta bây giờ đưa ra một điều kiện nho nhỏ, xin mời mọi người đi lên đại sảnh ở lầu ba, ta cam đoan, các bằng hữu nguyện ý hợp tác sẽ không tổn hao gì! Nếu ai không nguyện ý hợp tác, hoặc có ý đồ trốn đi, một khi chúng ta phát hiện sẽ bắn bỏ!"
Một giọng nam tử trầm ấm vang lên khắp thương xá, mọi người nghe xong mới hiểu ra mình đã biến thành con tin của bọn tội phạm!
Tràng diện một mảnh hỗn loạn, mọi người thét chói tai, theo bản năng chạy trốn khắp nơi, chính là hơn mười tên bảo an chẳng biết từ lúc nào rút ra đủ loại súng, bắn chát chúa lên trần nhà, mọi người toàn bộ hoảng hốt nằm xuống. Có người tè cả ra quần, không dám nhúc nhích.
“Bình tĩnh, mọi người bình tĩnh lại, không nên cử động…” Hạ Linh cách một lớp kính bảo vệ kêu to, nàng cố vọt vào để đến bảo vệ Ngu Thanh Y, nhưng kẹt cứng giữa đám người đang đổ xô ra mọi cánh cửa, nàng không thể đi vào được.
“Dự cảm của ta quả nhiên không có sai!” Lục Minh bây giờ mới hiểu ra.
Lục Minh trước tiên lấy điện thoại cầm tay ra, bấm số, lo lắng chờ Niếp Thanh Lam nghe máy.
"Bất kể bây giờ cô bận việc gì, lập tức đến Ngân Phong thương xá, nơi này mấy trăm người bị bắt làm con tin, bọn tội phạm có súng, nói không chừng còn có vũ khí hạng nặng! Tôi hoài nghi bọn họ không chỉ bố trí người bên trong thương xá, ở bên ngoài có lẽ cũng có mấy tay súng bắn tỉa cùng các loại hoả lực khác, các cô trước khi bao vây Ngân Phong thương xá thì nhất định phải lục soát chung quanh trước…" Lục Minh vừa nghe tiếng Niếp Thanh Lam, lập tức tốc độ nhanh nhất nói rõ tình huống, lúc đang nói chuyện, phía dưới phát sinh một loạt tiếng nổ mạnh phía dưới, mui mấy chiếc ô tô bên ngoài văng tứ phía, gây ra chấn động thật lớn.
"Đây là kế điệu hổ ly sơn, chúng ta đã trúng kế rồi… Hôm nay toàn thể cảnh đội huy động đi bắt tên cắt cổ giết người, chính là không nghĩ tới!" Niếp Thanh Lam vốn thông minh, lập tức khiếp sợ hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nàng nghe thấy từ điện thoại di động của Lục Minh truyền đến nhiều tiếng nổ lớn vang vọng, tiếp theo là tiếng kim loại vỡ vụn, cuối cùng chẳng nghe âm thanh gì nữa.
Niếp Thanh Lam vội hỏi: "Lục Minh, cậu không sao chứ? Lục Minh, Lục Minh… Không xong, tiểu tử này có nguy hiểm! Tổ Huyết nhận tập hợp, Thiết Hổ, ngươi báo cho La đội trưởng cùng Vân Kiếm Phi, Hắc Thủ cùng Bạch Tuộc, các ngươi báo cáo cho cấp trên là Ngân Phong thương xá bị bọn tội phạm khống chế, bọn họ bắt cóc mấy trăm người làm con tin, tình huống phi thường nguy cấp, thỉnh cầu đội trưởng phái quân đội xuất động! Trường Cước, Ưng Nhãn, Phi Đao, các ngươi phụ trách lục soát bọn tập kích ở bên ngoài Ngân Phong, nhất định phải hoàn toàn khống chế cục diện bên ngoài, bảo vệ dân chúng an toàn! Mau!"
Nàng vừa chạy vừa ra mệnh lệnh, rồi nhảy lên chiếc Hammer, nổ máy vọt về phía nội thành.
Mấy thành viên tiểu đội cũng gắt gao đuổi theo, một vài người khác nhanh chóng báo cáo tình huống cho cấp trên, đồng thời, nhanh chóng kiểm tra súng ống, trang bị của mình.
"Hành động đuổi bắt tên cắt cổ giết người hủy bỏ, toàn thể lên xe, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới Ngân Phong thương xá!" La đội trưởng nhận được mệnh lệnh, lập tức ra quyết định.
"Đặc cảnh tập hợp, kiểm tra trang bị, báo cáo tình hình lên thượng cấp, chờ mệnh lệnh tiếp theo!" Vân Kiếm Phi nhận tin tức xong ngây người một chút, loại này siêu cấp đại án không phải chuyện đùa, hay là chờ ý kiến lãnh đạo mới dám hành động. Đội đặc cảnh đương nhiên muốn xuất động, nhưng vấn đề là làm như thế nào cho hợp lý nhất, còn phải chờ phương án tác chiến, giải cứu con tin, vậy trước hết nên chờ lãnh đạo chỉ thị.
"Cái gì?" Cục trưởng cảnh sát nghe điện thoại xong, kinh ngạc nói không ra lời.
Vốn phát sinh ra vụ án mua bán nội tạng người đã làm cho bọn họ đủ nhức đầu. May là hành động nhanh chóng, không tiết lộ phong thanh, truyền thông bên ngoài hoàn toàn không có biết gì, cấp trên rút kinh nghiệm vài câu rồi cho qua.
Rồi lại có vụ tội phạm cắt cổ giết người. Chắc là do tổ chức hắc ám kia trả thù. Hai ngày nay làm mưa làm gió, làm cho bọn họ điên đầu nhức óc. Vừa mới đem tất cả cảnh sát đi lùng bắt, giờ lại có việc bắt cóc mấy trăm người… Vụ việc lớn như vậy chỉ sợ muốn giấu diếm cũng không thể! Vừa nghĩ đến đây, Cục trưởng cả người đầy mồ hôi, sắc mặt xanh mét.
Niếp Thanh Lam vẫn có gọi điện cho Lục Minh, nhưng bây giờ hoàn toàn mất tín hiệu, làm cho nàng lo lắng vạn phần.
Trong Ngân Phong thương xá, Lục Minh phát hiện tín hiệu điện thoại di động bị nhiễu. Không có cách nào nghe hay gọi được. Trong lòng không khỏi vừa một trận lạnh người. Bọn tội phạm còn dùng tới dụng cụ quấy nhiễu tín hiệu điện thoại. Khiến người bên trong không thể truyền tin tức ra ngoài!
Ngoài cửa, hơn mười người bị kẹt chết!
Mọi người nóng lòng chạy trối chết, làm cho mọi lối đều kẹt cứng, ai cũng ra không được.
Giai Giai cùng Ngu Thanh Y sắc mặt sợ hãi đến trắng bệch, các nàng nắm chặt tay Lục Minh, theo bản năng nhờ hắn bảo vệ. Hai người vệ sĩ của Lan Tỷ đang ra sức đấm vào tường kính phòng hộ, nhưng đây chính là loại kính được cường hoá, độ chắc chắn vượt xa dự tính của bọn họ. Bọn họ tay không tấc sắt, dùng chân tay đấm đá vào tường đều vô dụng.
Ở trong phòng, có rất nhiều bà mẹ ôm con nhỏ, khóc lóc kêu gào hỗn loạn.
"Bình tĩnh, đừng khóc, mọi người trước hết trốn vào WC, cảnh sát nhất định sẽ đến cứu các người ra ngoài…" Lục Minh quát lớn, không ít người tỉnh ngộ vội vàng ôm đứa nhỏ vọt vào trong WC.
Có mấy người cha mẹ lạc mất con nhỏ, hoàn toàn không biết phải làm như thế nào làm, chỉ biết lớn tiếng khóc lóc.
Cũng có người liều mạng kêu gọi tìm kiếm con mình!
Cách đó không xa tiếng súng vang lên, có hai người tính chạy trốn ra ngoài, gần đến cửa thì bị bắn chết tại chổ, máu tươi văng khắp nơi!
Mấy người bị đạn bắn vào chân, kêu la thảm thiết. Đám người gần đó vốn đang liều mạng chạy ra, bây giờ vội vã chạy trở vào, điên cuồng tìm chổ ẩn núp.
Hai tên bảo an cầm súng đi tới, vẻ mặt cười độc ác tiến về phía cửa, Hạ Linh ở gần đó giả bộ sợ hãi, giơ hai tay lên.
"Đi ra, các ngươi ai dám không nghe lời, chúng ta bắn không thương tiếc!" Hai tên phỉ đồ mặc quần áo bảo an hướng khẩu súng về phía Lục Minh cùng bọn vệ sĩ của Lan tỷ, bọn họ là những người duy nhất còn dám đứng. Trong suy nghĩ của bọn chúng, chỉ có bọn nam tử này mới có khả năng chiến đấu, về phần nử tử đang giơ hai tay, sợ đến cả run người căn bản không gây ra uy hiếp gì.
"Hự!" Hạ Linh ra tay như tia chớp, một quyền đánh vào cằm tên bảo an, hất hắn bay lên. Nàng cước bộ vừa chuyển, đá vào tên bảo an phía sau, hai tay khoá cổ hắn, dùng sức một chút.
Cổ tên bảo an nọ phát ra tiếng răng rắc, hắn lập tức tuyệt khí bỏ mình.
Hạ Linh nhanh chóng nhặt hai thanh súng lục lên, vọt về phía trước, đem một thanh súng lục vứt cho tên vệ sĩ của chị Lan, quát khẽ: "Nơi này không an toàn, bốn phương tám hướng đều có thể nhìn thấy chúng ta, phải trốn lên tầng trên, nếu không thể thì trước hết tìm một phòng trống trốn vào!"
Lục Minh đồng ý đề nghị của cô ta, hướng về phía Giai Giai an ủi nói: "Đừng sợ, có tôi ở đây, chúng ta sẽ không có việc gì, đừng lên tiếng!"
Hắn đỡ Giai Giai, là người đầu tiên lao ra cầu thang.
Mặc dù ở đây còn có gần trăm người, nam nữ già trẻ đều có, nhưng Lục Minh không phải cứu thế chủ, chung quanh đều là cửa kính trong suốt, đối mặt với chẳng biết bao nhiêu địch nhân có đủ loại súng ống, nếu lưu lại, chẳng những không bảo vệ được người khác, ngay cả chính mình cũng nguy hiểm cực độ. Bây giờ việc duy nhất hắn có thể làm là bảo vệ Giai Giai các nàng thoát ly nguy hiểm, rồi chậm rãi tìm kiếm cơ hội, cùng địch nhân giải quyết, từng bước thu thập mấy tên này.
Hạ Linh một tay che chở Ngu Thanh Y, một tay cầm súng cảnh giác chung quanh.
Một người vệ sĩ của chị Lan, ôm thân thể nàng đang mềm nhũn ra, theo sát Lục Minh sau lúc, còn người vệ sĩ cầm súng thì đi sau cùng đoạn hậu.
Lầu ba vốn là nơi kẻ địch khống chế, nhưng vì hai gã bảo an vừa mới đi xuống đã bị hạ, Lục Minh cảm ứng thang lầu phía trên không có người nào, hắn vội dìu Giai Giai đi lên dọc lên. Khi mọi người lên tới lầu bảy thì trong lòng Lục Minh hiện ra một cảm giác bất hảo, đồng thời cũng nghe thấy tiếng bước chân chạy trốn dồn dập.
Hắn vội ngăn mọi người lại, giơ ngón tay lên, ý bảo mọi người nấp kỹ.
Phía trên có tiếng bước chân dồn dập, tiếng khóc lóc hỗn loạn, tiếp theo có tiếng súng vang lên, có người kêu thảm thiết té ngã trên đất, tựa hồ trúng đạn… Hạ Linh đem Ngu Thanh Y đẩy vào lòng Lục Minh, ý bảo đem Ngu mỹ nhân tạm thời giao cho hắn bảo vệ.
Còn nàng nhẹ nhàng bước lên đi, chậm rãi giơ súng lục lên.
"Phanh!" Có một tên mặc trang phục bảo an đuổi lại, mới vừa xuất đầu lộ diện, đã bị Hạ Linh nổ súng, đầu của hắn bị đạn xuyên qua, xương sọ vỡ nát như khoai tây.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gà Có Đẳng Cấp