Quyển 2
Chương 55 : Đột phá cùng … lần nữa biến dị (3)
Tác giả: Phiêu Linh Huyễn
Convert: Đường Ngọc Ninh
Dịch giả: Cẩm Y Vệ
Biên tập: Maison
Nguồn 4vn.eu - http://4vn.eu/forum
“”Rắc rắc”, trong đầu Lâm Thanh Hàn đột nhiên vang lên một tiếng giòn tan, phảng phất như có vật gì đó trong nháy mắt bị đánh nát.
Không có dấu hiệu gì, trên thân thể Lâm Thanh Hàn cũng đồng thời đột nhiên bắn ra một trận quang mang màu xanh. Nếu như chú ý liền có thể phát hiện tại vùng mi tâm của Lâm Thanh Hàn không biết lúc nào đã mơ hồ xuất hiện một đạo ấn ký màu xanh hình bán nguyệt.
Cũng chính là trong nháy mắt lúc ấn ký hình bán nguyệt màu xanh này xuất hiện, tinh thần lực nguyên bổn là bên bờ vực bị phá hỏng lại được bảo vệ bình an vô sự. Song điều kì lạ chính là tinh thần lực vốn sắp sụp đổ, ý thức gần tiêu tan nhưng theo sự xuất hiện của ấn kí màu xanh mà tập trung vào đó được bình yên.
Mà tất cả những biến hóa này chưa dừng lại. Hoàn toàn trái ngược, chính thức thời điểm biến hóa này mới bắt đầu.
Phảng phất như bị quang mang màu xanh kích thích, cây súng trong tay Lâm Thanh Hàn cũng chậm rãi phát ra một quang mang đỏ sậm, mơ hồ sáng lên tương ứng với quang mang màu xanh.
Mà dưới uy hiếp của hai loại lực lượng, một điểm quang mang màu trắng sữa bên cạnh đạo ấn ký hình bán nguyệt màu xanh tại mi tâm cũng đồng dạng không cam lòng yếu thế, từ mi tâm Lâm Thanh Hàn xông ra. Hơn nữa theo thời gian trôi qua, điểm quang mang màu trắng sữa ấy dĩ nhiên từng chút tăng cường, từ ban đầu cơ hồ tùy thời có thể bị hai loại lực lượng tiêu diệt, đến cuối cùng lại ngang hàng với hai loại lực lượng kia, một lần nữa hình thành một loại cân bằng vi diệu.
Nhìn thấy ba đạo quang mang trên người Lâm Thanh Hàn, Nhược Lâm không tự giác há hốc miệng, một câu cũng không thể nói ra … Tình hình như vậy đừng nói chưa gặp qua, ngay cả nghe nói cũng chưa từng. Nếu không phải còn lại một tia lý trí, nàng cơ hồ đã tưởng rằng mình đang nằm mơ rồi.
Trong ba loại lực lượng này, trừ quang mang đỏ sậm của súng lục thì nàng mơ hồ có thể cảm giác được ma pháp ba động. Còn hai loại lực lượng kia căn bản là có vẻ man trá.
Bất quá, mấy loại lực lượng này hiển nhiên không để ý tới nàng, mà đều phát tán lực lượng tranh giành lẫn nhau.
Tựa hồ một thoáng thời gian, có lẽ là rất lâu. Tóm lại, khi cảm giác được không thể thay thế lẫn nhau, ba cỗ lực lượng đồng thời ăn ý ngừng đối lập, đều chiếm một địa phương rồi chậm rãi tiêu tán …
Mà sau khi ba cỗ lực lượng biến mất, ý thức của Lâm Thanh Hàn cũng một lần nữa trở về chủ thể.
Dùng sức sờ sờ cái mũi, thoáng cảm thụ một chút lực lượng trong cơ thể, khóe miệng Lâm Thanh Hàn không khỏi lộ ra nụ cười có vài phần phức tạp.
Mặc dù vừa hôn mê, nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được rành mạch tranh đấu của ba cỗ lực lượng nọ.
Khe khẽ thở dài, Lâm Thanh Hàn mới phát hiện mồ hôi lạnh đã ướt đẫm lưng, hồi tưởng lại tình huống vừa rồi cũng không khỏi lo sợ.
Luồng lực lượng xích hồng tự nhiên không cần phải nói, là súng lục kết thành nguyên tố đan hỏa hệ. Mặt khác, ấn ký hình bán nguyệt màu xanh thì phát ra tại nơi có cổ văn tự, mà loại văn tự này dĩ nhiên là từ tấm lụa bí kíp người thanh niên đó cấp cho. Cổ quái chính là chính mình rõ ràng không tu luyện công pháp, song cổ văn tự đó vào thời khắc nguy cơ lại xuất hiện trong óc, hơn nữa cuối cùng thành công hình thành luồng lực lượng màu xanh.
Nói về nguy hiểm, sự gia tăng của hai cỗ lực lượng này hết thảy cũng không so với sự nguy hiểm của cỗ quang mang màu trắng sữa, bởi vì quang mang màu trắng sữa này căn bản chính là nguyên nhân của một loạt biến hóa – tinh thần lực.
Không sai, sau khi tinh thần lực đã hoàn toàn sụp đổ, ý thức của Lâm Thanh Hàn tạm thời dung nhập vào trong ấn ký hình bán nguyệt màu xanh. Mà chịu ảnh hưởng của ấn ký này, tinh thần lực nguyên bổn đã hoàn toàn tiêu tán không biết vì sao phá rồi lại lập, lần nữa bừng lên. Hơn nữa theo phương thức rèn luyện tinh thần lực mà điên cuồng di chuyển, từng chút một khôi phục lực lượng, cuối cùng ngang hàng với hai loại lực lượng khác, lần nữa trong cơ thể hình thành cân bằng vi diệu.
Mà sau khi loại vi diệu cân bằng này thành lập, ý thức của Lâm Thanh Hàn rốt cục từ trong ấn ký hình bán nguyệt màu xanh một lần nữa về ý thức hải.
Trên thực tế, lúc tinh thần lực hoàn toàn suy sụp, sau khi ý thức của Lâm Thanh Hàn trốn vào ấn ký hình bán nguyệt màu xanh, ý thức của Lâm Thanh Hàn cũng đã thanh tỉnh rồi, chỉ là không có cách nào nắm giữ thân thể mà thôi.
Hôm nay chuyện xảy ra thật sự là nhiều lắm, lại rất phức tạp. Nhiều đến mức Lâm Thanh Hàn có cảm giác không có thực vậy.
Về phần phúc hay họa mà nói, ngay cả chính hắn cũng không rõ ràng lắm.
Nghĩ đến thanh niên đó, Lâm Thanh Hàn không khỏi nhíu mày. Mặc dù không biết đối phương đến tột cùng tại sao tìm được mình, nhưng loại cảm giác vận mệnh không nắm trong tay này tư vị thật không dễ chịu chút nào.
Chưa lúc nào hắn cảm thấy tầm quan trọng của lực lượng như bây giờ.
Cảm thụ lực lượng trong cơ thể đã tăng trưởng không biết bao nhiêu lần, trái tim Lâm Thanh Hàn một lần nữa trở nên kiên định
Nghĩ vậy, trong lòng chợt động, Lâm Thanh Hàn một lần nữa mở ra tấm lụa người thanh niên cấp cho, khóe miệng không khỏi chậm rãi hiện lên một tia cười lạnh.
Giống như đã sở liệu, công pháp này quả nhiên không hoàn chỉnh. Mặc dù cũng không có bị động tay chân, nhưng nội dung trọng tâm lại không trọn vẹn. Dựa theo công pháp này mà tu luyện, đến cuối cùng sẽ phát hiện ra khiếm khuyết, cả đời không thể đề cao được nữa.
Càng đáng sợ chính là, trừ phi có thể tu luyện đến cảnh giới cuối cùng, nếu không căn bản là không phát hiện được.
Nếu như không phải xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, chỉ sợ chính mình dù cẩn thận gấp bội cũng không có khả năng phát hiện ra mánh khóe.
Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính.
Mặc hắn trí kế thông thiên, chỉ sợ nghĩ không ra, công pháp đầy đủ lại chẳng hiểu sao mà kỳ diệu hiện ra trong đầu mình.
Nếu như không phải thấy được đoạn cổ tâm pháp đầy đủ, sợ rằng chính mình nằm mơ cũng nghĩ không ra phần công pháp này thật sự có chuyện.
Về phần tại sao phần công pháp này chẳng hiểu vì sao lại kỳ diệu xuất hiện trong đầu chính mình, bây giờ Lâm Thanh Hàn không thể nghĩ ra được.
Bất quá, cũng như Lâm Thanh Hàn không muốn nghĩ vì sao khi mình lại xuyên tới thế giới này, súng lục tại sao phát sinh biến dị. Đối với mấy chuyện phức tạp, Lâm Thanh Hàn đồng dạng có một phương pháp xử lý có vài phần khí chất lưu manh.
Quyển 2.
Chương 56 : Xin lỗi ta không phải là thiên đường của ngươi
Tác giả: Phiêu Linh Huyễn
Convert: Đường Ngọc Ninh
Dịch giả: Cẩm Y Vệ
Biên tập: Maison
Nguồn 4vn.eu - http://4vn.eu/forum
“Ngươi đã tỉnh rồi” Một thanh âm có chút ân cần làm Lâm Thanh Hàn từ ý nghĩ kéo trở lại hiện thực
Lâm Thanh Hàn lúc này mới nhớ tới Nhược Lâm còn đó , có chút bất ngờ cười cười ,nói: “Ngươi cũng tỉnh dậy rồi ?”
“….” Nhược Lâm không khỏi bất đắc dĩ, trầm mặc một hồi, một lần nữa mở miệng nói: “Ta ….. là ngươi cứu ta sao ???”
“Chưa nói tới là cứu hay không” Lâm Thanh Hàn chậm rãi lắc đầu nói: “Lần này chuyện là bởi vì ta, nói cho đúng ra thì là ta làm phiền hà cho ngươi mới chính xác”
“…. Ngươi có thể từ trong nguy hiểm cứu ta chứng tỏ ngươi không phải là tiểu nhân ,như thế cũng đã đủ rùi” Dừng một chút Nhược Lâm nhẹ giọng nói.
Thở dài một tiếng . Lâm Thanh Hàn đứng dậy, mắt lờ mờ nhìn bầu trời xanh rồi nói: “Được rồi, trở về đi thôi, chuyện này ta đã giải quyết rồi. Bọn họ sẽ không tìm ngươi phiền toái nữa rồi”
“Bây giờ ngươi dự định làm gì?” Nhược Lâm đột nhiên hỏi.
“Ý ngươi là sao?” Lâm Thanh Hàn có chút nghi hoặc hỏi.
“…Ta là nói…” Cắn cắn môi, Nhược Lâm rốt cục mở miệng hỏi: “Tiếp theo ngươi dự định làm cái gì? Mặc dù không biết làm sao ngươi đến chỗ này nhưng ngươi hẳn không cần lo lắng về Nhị hoàng tử rồi ha?”
“Cứ xem như thế” Lâm Thanh Hàn gật đầu nói.
“Vậy ngươi có … nghĩ tới … sau này muốn làm gì? Định ở lại đế đô luôn sao?” Nhược Lâm cúi đầu nhẹ giọng nói.
Nếu Lâm Thanh Hàn không có tinh thần lực mạnh mẽ , sợ rằng cũng không nhất định có thể nghe được.
“Ngươi có còn nhớ rõ , lúc đó tại ma thú sâm lâm ngươi nói thế nào?” Nhược Lâm lần nữa hỏi , bất quá lần này là ngẩng đầu lên, trong mắt cũng lộ ra vài phần thần sắc kiên định.
“Có sao?” Lâm Thanh Hàn suy nghĩ trí nhớ mình không tệ, hắn bị kiểu suy nghĩ nhảy cóc của Nhược Lâm làm cho một đầu đầy nghi hoặc.
“Ngươi nói , ngươi sẽ không muốn đi cùng với ta chứ. Nếu không có đoán sai, tên kia khẳng định nghĩ đủ biện pháp trả thù ta, theo ta ở cùng một chổ sẽ bị liên quan, ta cũng không thể bảo vệ được ngươi” Nhược Lâm nhìn Lâm Thanh Hàn chậm rãi nhắc lại lời hắn rồi tiếp tục: “Bây giờ lực lượng của ngươi đã không cần sợ hãi Nhị hoàng tử nữa rồi , như vậy….”
Nhược Lâm cũng không nói hết câu , bất quá trong lời nói ý tứ cũng đã tương đối rõ ràng rồi
Đối với Nhược Lâm , Lâm Thanh Hàn cũng không biết rốt cuộc có cảm giác gì nhưng tuyệt đối không phải là yêu. Lại nói đem nàng theo thậm chí lấy nàng, càng không thể.
Không nên nói nữa, bây giờ Lâm Thanh Hàn rõ ràng có tình cảm với Thiến Phỉ. Nếu không có Thiến Phỉ, e là cũng nhân tiện vậy mà lấy Nhược Lâm.
Cái này không phải là Lâm Thanh Hàn thanh cao, chỉ là đối với Lâm Thanh Hàn mà nói cùng nữ nhân mập mờ thậm chí phát sinh quan hệ cũng không sao. Nhưng đem nàng theo một thời gian dài hay lấy nàng ấy là một sự tình khác rồi
Nếu không phải là có tình cảm thật sự, tình huống như vậy tuyệt đối không có khả năng xảy ra.
Điểm ấy phần lớn nam nhân đều giống nhau. Cùng phụ nữ phát sinh quan hệ không tính là gì, nhưng là lấy về nhà tuyệt đối là không thể châm chước tùy tiện được
Thấy Lâm Thanh Hàn cũng không trả lời , Nhược Lâm hoàn toàn nói rõ ý mình
“Trải qua thời gian lâu , ta đột nhiên phát hiện , không biết từ khi nào ,cái bóng của ngươi cũng đã khắc ở lòng ta rồi … Ta thích ngươi” Cắn cắn môi Nhược Lâm tiếp tục nói” “Ngay lúc nãy, ta vốn là nghĩ muốn trộm đi của ngươi thánh khí, thậm chí giết chết ngươi …Nhưng là, cuối cùng lúc muốn động thủ ta mới phát hiện, ta căn bản không cách nào xuống tay với ngươi … Lúc ấy ta mới biết được , ta thật sự thương ngươi rồi …. Dẫn ta đi đi, ta đã chán ghét cuộc sống như địa ngục này rồi ….”
Nói đến đây , Lâm Thanh Hàn đã không thể nào trốn tránh trả lời. Song, muốn mở miệng, Lâm Thanh Hàn mới phát hiện chính mình cũng không biết trả lời như thế nào.
Hắn cảm thụ rằng trong lời nói của Nhược Lâm cũng rất chân thành, cũng cảm nhận được rằng nguyên lai súng bên hông mình từ khi nào đã xuất hiện trong tay của mình, cho nên cũng không nghi ngờ lời Nhược Lâm là không chân thật.
Chỉ là …. Như thế cũng không phải lý do để tiếp nhận nàng!
Đối với phần tình cảm này, Lâm Thanh Hàn rõ ràng có chút cảm động. Song cảm động thì cảm động cũng sẽ không dẽ dàng như vậy mà chuyển thành thân thiết
Thành thật mà nói , Nhược Lâm quả thật là rất đẹp. Nếu như đổi lại hoàn cảnh khác, đổi lại một cơ hội ở chung với người khác, chính mình chưa chắc sẽ không nói không yêu thương nàng.
Đáng tiếc dù sao nếu như cũng chỉ là nếu như.
Đối với Lâm Thanh Hàn mà nói , từ sau khi Nhược Lâm xuất hiện, hắn chưa bao giờ xuất hiện cảm giác yêu thương. Trái ngược, ấn tượng đầu tiên hết sức không tốt. Sau này mặc dù có cải thiện, bất quá là thương xót cùng cảm động là chiếm đa số. Song như vậy cũng không thế nào cũng nàng chuyển biết thành yêu thương … Ít nhất là bây giờ cũng chưa thể !
Trầm mặc một lúc , Lâm Thanh Hàn nhẹ giọng thở dài rồi nói: “Xin lỗi, ta nghĩ … Chúng ta cũng không thích hợp.”
Nói ra như vậy , đối với Nhược Lâm tất nhiên là có tổn thương nội tâm rất lớn. Song Lâm Thanh Hàn rõ ràng không còn lựa chọn nào khác.
“Thà đau ngắn còn hơn đau dài, chặt đứt ý niệm trong đầu nàng … cũng tốt”
Đúng như Lâm Thanh Hàn dự đoán trước đó, nghe Lâm Thanh Hàn đáp như thế thì vẻ mặt Nhược Lâm trắng bệch, âm thanh cũng có chút run rẩy hỏi: “Tại sao … Chẳng lẽ ngươi sợ ta liên lụy ngươi sao? Hay là ngươi không nghĩ vì ta cùng Nhị hoàng tử tiếp tục kết oán?”
“Không phải như ngươi nghĩ” Lâm Thanh Hàn chậm rãi giải thích: “Muốn nói liên lụy cũng là ta liên lụy ngươi …”
“Ta không sợ” Không đợi Lâm Thanh Hàn nói hết , Nhược Lâm ngắt lời: “Hơn nữa ngươi không phải sẽ bảo vệ ta sao ? Tựa như lần này cũng giống nhau”
“…. Thiệt ra cũng không vấn đề gì” Lâm Thanh Hàn có chút bất đắc dĩ nói: “Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy quan hệ của chúng ta chưa tới bước nọ sao?”
“Nhưng là ta…” Nhược Lâm nhất thời không biết làm sao: “Ta không cần biết, ta biết là trái tim của ta. Ta yêu ngươi, như vậy không đủ rồi sao?”
“Nhưng là ta quan tâm” Tàn nhẫn rồi nhẫn tâm, Lâm Thanh Hàn lạnh lùng nói lần nữa: “Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, ít nhất … Ta không thể! Ta cũng không yêu ngươi, cho nên … Yêu cầu của ngươi ta không thể đáp ứng”
Dừng một chút , Lâm Thanh Hàn tiếp tục nói: “Huống hồ, ngươi thật sự yêu ta sao? Ta vừa mới cứu ngươi, hơn nữa còn chuyện ma thú sâm lâm. Ngươi có lẽ cảm kích ta, nhưng là …. đó không phải là yêu”
“Ta…” Nước mắt rốt cuộc không tiếng động rớt trên khuôn mặt của Nhược Lâm, trong suốt long lanh.
Khẽ thở dài, Lâm Thanh Hàn dưới chân nhẹ nhàng điểm một cái , người đã phiêu nhiên biến mất , để lại một câu thản nhiên khiến âm thanh tại trung tâm kho hàng chậm rãi quanh quẩn.
“Xin lỗi , ta không phải là thiên đường của ngươi!”
Tác giả: Phiêu Linh Huyễn
Convert: Đường Ngọc Ninh
Dịch giả: Cẩm Y Vệ
Biên tập: Maison
Nguồn 4vn.eu - http://4vn.eu/forum
Đấu Thần hệ.
Đế Mễ có chút bất mãn nhìn lướt qua Lâm Thanh Hàn vừa đuổi đến, ngẩng đầu nhìn lên mặt trời sớm đã mọc cao, trào phúng nói: " Tới sớm hả, có muốn ăn điểm tâm thêm bây giờ không?
"... Ách, cái...kia à, ta tìm được công pháp tu luyện chân khí phương đông mà ngươi nói rồi, có thể thử nghiệm một chút rồi...". Nhìn thoáng qua, trên miệng Đế Mễ hiện nụ cười khẩy, Lâm Thanh Hàn sang suốt đổi đề tài.
" Hả?" Đế Mễ quả nhiên bị thay đổi chú ý,hỏi : " Ngươi nói cái gì? Ngươi đã tập công pháp này rồi? Thử sao? Có thể tu luyện được không?
Mấy vấn đề liên tiếp hỏi nhất thời làm cho Lâm Thanh Hàn không kịp nói gì, nếu cứ phải giải thích tiếp nữa, còn không gây phiền tóai chết sao?
Suy nghĩ một chút, Lâm Thanh Hàn đơn giản lựa chọn phương pháp trả lời bằng cách có hiệu quả nhất.
Hơi gật đầu, Lâm Thanh Hàn bước về phía trước từng bước một, trên người thản nhiên chậm rãi phát ra quang mang màu xanh.
Chứng kiến quang mang màu xanh rõ ràng này, Đế Mễ không khỏi thất thần, cảm giác hờ hững này của hắn mặc dù không mạnh mẽ nhưng không thể nghi ngờ tuyệt đối là chân khí.
Hơn nữa, dựa vào cái cường độ này, sợ rằng đã tương đương với bậc nhị cấp đấu khí.
“Điều này làm sao có thể xảy ra... Chẳng lẽ tiểu tử này căn bản sớm đã học qua loại chân khí này?”
" Ngươi trước kia đã luyện qua công pháp này? " Đế Mễ không nhịn được mở miệng hỏi.
" Không có mà, hôm qua ta mới bắt đầu luyện công pháp này, tu luyện cả đêm, bây giờ đã được thế này rồi." . Lâm Thanh Hàn vẻ mặt vô tội nói, mặc dù vấn đề này đúng là sự thật nhưng lại làm cho người nghe rất là sợ hãi.
Trên thực tế, có thể đạt tới trình độ này bởi vì trong lúc hôn mê ngày hôm qua, thân thể không biết đã biến hóa ra sao, hơn nữa súng lục cũng ngưng tụ thành công nguyên tố đan, còn có tinh thần lực kích thích nữa mới thành ra như bây giờ. Về nguyên nhân này chính Lâm Thanh Hàn cũng không rõ ràng lắm, càng không cần phải nói chính là hắn định dành cho Đế Mễ giải thích.
" Cả đêm?" Đế Mễ không nhịn được bấm cho mình một cái, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, đánh chết mình cũng tuyệt đối không tin cái thuyết pháp này.
“ Chờ một chút ... cả đêm mà đã luyện được tới loại công pháp tu luyện cao cấp nhất này, sau lưng hắn rốt cuộc là ai? Cả đêm ... Chẳng lẽ là dùng một cái thủ đoạn đặc thù nào đó tăng thực lực?”
Nghĩ vậy, lúc này sắc mặt Đế Mễ mới tốt hơn. Loại phương pháp mạnh mẽ đề cao thực lực này mặc dù cực kỳ hiếm thấy, nhưng trong một vài đại gia tộc cũng có. Đương nhiên phải trả giá tuyệt đối là cực kỳ nặng nề. Trừ khi muốn bồi dưỡng đệ tử chính thức, còn không thì tuyệt đối không có ai muốn dùng. Hơn nữa, lọai công pháp đề cao thực lực này, cũng chỉ có thể để cho cấp thấp sử dụng mà thôi.
Bất quá, Đế Mễ cũng không ý định nghiên cứu sâu vấn đề này, vì vậy cũng chẳng quan tâm nữa mà gật đầu nói với Lâm Thanh Hàn: " Tốt lắm, vậy cứ tiếp tục tu luyện. Mặc dù ta chưa được tiếp xúc với phương pháp tu luyện chân khí của phương đông, nhưng dùng cách nào cũng được, các lợi ích khác cao hơn cũng ko tính là lớn..."
Chăm chú nghe Đế Mễ giảng giải một lúc, Lâm Thanh Hàn trong lòng cũng dần dần hiểu rõ thêm. Do hắn cũng chưa từng tu luyện cách này, đối với lực lượng nắm trong tay này hắn cũng sợ hãi một cách ấu trĩ. Nếu vận dụng hết lực lượng của mình có thể dùng thì nhiều nhất cũng chỉ bằng ba phần mà thôi.
Bất quá, khi được Đế Mễ giảng giải, tình huống như vậy nhất thời xảy ra biến hóa long trời lở đất.
Trên thực tế, dựa vào lực lượng mình nắm trong tay mà nói, Lâm Thanh Hàn cũng không tính là xui xẻo, nếu không cũng không có khả năng hôm qua bị truy kích lại thong dong tránh né, thuận lợi hoàn thành huấn luyện rồi. Sở dĩ bây giờ còn có vẻ ấu trĩ là do trước đây chưa bao giờ tiếp xúc qua lọai chân khí quái đản này mà thôi.
Không thể không thừa nhận , Đế Mễ tính tình không phải là tốt nhưng nói về truyền đạt thì tuyệt đối là một sư phụ giỏi.
" Tốt lắm, tạm thời như thế đã. Đạo lý này nói tiếp rất đơn giản, nhưng muốn làm tốt phải trải qua muôn ngàn khó khăn. Chỉ có trải qua vô số lần luyện tập, đem mấy thứ này luyện đến xương tủy mới có thể chính thức thuộc về ngươi”
Nhẹ nhàng thở ra, Đế Mễ rốt cục kết thúc chỉ giáo.
Nếu như nói Lâm Thanh Hàn đối với sự chỉ điểm của nàng rất chấn động thì nàng đối với năng lực phản ứng của Lâm Thanh Hàn lại càng chấn động vô hạn.
Hầu như chỉ mới được nghe chính mình nói, còn rất nhiều chỗ phảng phất cứ như luyện tập lâu đến quen thuộc rồi, thiên phú này chỉ có thể dùng từ dị thường để hình dung rồi.
Bất quá, duy nhất làm cho Đế Mễ có chút bất mãn chính là Lâm Thanh Hàn đối với thủ pháp công kích sắc bén lại luôn bảo thủ khinh thường. Ngược lại đối với phương pháp phòng ngự, tránh né lại rất hứng thú. Đế Mễ tức giận đến mức muốn ngoác miệng mắng to rồi, tiểu tử này sợ chết đến vậy sao? Như thế nào lại luôn nghĩ tới tránh né, chạy trốn?
Nếu như không phải nghĩ đến Lâm Thanh Hàn cũng là một ma pháp sư. Đế Mễ đã sớm nổi cáu rồi.
Đối với sự bất mãn này của Đế Mễ, Lâm Thanh Hàn tự nhiên cảm giác được, bất quá hắn lại vẫn không có nửa phần muốn thay đổi hứng thú của mình.
Nói về thủ đoạn công kích, có cái gì có thể so sánh với súng đây?
Là một tay súng giỏi nhất thì đối với súng là tín nhiệm tuyệt đối, ngừơi ngòai không thể biết rõ được.
Nghĩ vậy, Lâm Thanh Hàn không khỏi nghĩ tới hôm qua thiếu chút nữa thì Nhược Lâm đã lấy đi súng của mình, tâm trạng không khỏi dấy lên cảnh báo.
Là một tay súng thì nói không khoa trương chút nào, súng chính là tính mạng thứ hai. Đấy là còn chưa nói tới như loại tiểu thuyết võ hiêp này thì kiếm còn người còn, kiếm mất thì người chết, nhưng cũng tuyệt đối không để mất súng!
Dưới tình huống bình thường, trừ khi là đã chết, nếu không tuyệt đối không ai có khả năng đọat được súng trong tay Lâm Thanh Hàn. Kể cả đang ngủ cũng vậy, giống như sụ việc ngày hôm qua, trong tình huống không nhìn được, Lâm Thanh Hàn vẫn có đủ khả năng khống chế.
“Hay là khinh thường rồi hả? Nơi này là dị giới ... xem ra ta có thể nhận biết hay không hòan tòan chuyển biến từ đây!”
Thở phào một hơi, Lâm Thanh Hàn lần nữa ghi nhớ vào óc, vấn đề này tạm thời để lại, chưa có cách giải quyết, chỉ có thể bảo chính mình phải cẩn thận hơn một chút mà thôi.
Đương nhiên nếu như từng bước buông súng, chuyển sang chủ tu công pháp bí mật này cùng tinh thần lực thì cũng không làm mất một loại phương pháp. Nếu như đổi lại là người bình thường thì không thể lựa chọn được phương pháp như vậy, mà như thế thì không phải là Lâm THanh Hàn.
Vô luận có tình huống nào, chính mình đối với súng có sự tự tin vĩnh viễn không thay đổi. Có phần kiêu ngạo cùng tự tin này mới chính thức là một tay súng đỉnh cấp đến tận xương tủy.
Nếu là ngay cả điểm ấy cũng làm không được, vậy thì hắn cũng sẽ không xứng trở thành một tay súng đỉnh cấp!
Tác giả: Phiêu Linh Huyễn
Convert: Đường Ngọc Ninh
Dịch giả: Cẩm Y Vệ
Biên tập: Maison
Nguồn 4vn.eu - http://4vn.eu/forum
Đế Mễ không chỉ có Lâm Thanh Hàn là đệ tử duy nhất, cho nên sau khi đã cho Lâm Thanh Hàn các chỉ đạo liền nhanh chóng rời đi. Trên thực tế những điều cần phải hỏi thì cũng đã nói xong, hơn nữa Lâm Thanh Hàn khư khư giữ kín sẽ không nói bất cứ ván đề gì hiệu quả nữa, đây là một điều đã rõ ràng.
Có điều chuyện kế tiếp cũng rất đáng để kể lại rồi.
Không lâu sau khi Đế Mễ rời đi, lại có một vài đạo sát khí yếu ớt nhân cơ hội không ngừng tập trung lên thân thể Lâm Thanh Hàn. Mặc dù những người này rõ ràng đang cố che dấu, nhưng dù thế nào cũng không có khả năng thoát khỏi được cảm giác của một tay súng hạng nhất như Lâm Thanh Hàn.
Năm, sáu, bảy tên… Hắc hắc , lần này lại không biết là mấy tên hỗn đản nào ? Vừa vặn để cho lão tử thử xem uy lực của súng gia tăng nhiều ít thế nào.
Sau khi cảm giác được rõ ràng vị trí của chúng, Lâm Thanh Hàn đương nhiên sẽ không ngu ngốc chờ đối phương tìm đến mình gây phiền toái trước. Tiên hạ thủ vi cường, điểm ấy cho đến bây giờ là một chân lý không đổi. Hơn nữa đối với một tay súng mà nói thì càng phải như thế.
Dường như trong nháy mắt từ người Lâm Thanh Hàn phát ra một đạo thanh quang hướng về vị trí của tên gần nhất.
Nghiêng người, rút súng, bắn!
Liên tiếp là các động tác hoàn toàn gói gọn trong khoảng thời gian ngắn ngủi không đến một giây, một tốc độ phản ứng có thể nói là hoàn mỹ.
Lại có một luồng hồng quang nhàn nhạt chợt bắn ra từ nòng súng mang theo khí tức nóng rực trực tiếp nện vào mi tâm của đối phương. Chợt “Ba” một tiếng khô khốc phát ra làm đầu đối phương nổ tung, còn máu tươi và não tủy văng tung tóe trong nháy mắt.
Bạo liệt đạn ( đạn đum đum- loại đạn nổ 2 lần, lần đầu khi bắn ra, lần hai khi chạm mục tiêu)!
Trong đầu Lâm Thanh Hàn đột nhiên hiện ra ba chữ này khiến trong lòng không khỏi mừng như điên. Vốn hắn cũng đã đoán được việc kết thành Nguyên Tố đan thì tất nhiên uy lực của súng lục cũng phải tăng nhiều. Song khi chính thức chứng kiến uy lực của đạn đum đum có thể dễ dàng làm nổ tung đầu của đối phương thì trong lòng không khỏi có một trận kích động.
Không ai rõ bằng hắn cảnh vừa rồi tượng trưng điều gì. Như vậy có thể thấy uy lực của đạn đum đum so với lúc trước ít nhất cũng phải cao hơn ba lần. Với uy lực này, mặc dù không cần đến cảnh giới Tịch Diệt, trong nháy mắt mình cũng có thể giết được một cường giả cấp chín rồi.
Miệng nở nụ cười lạnh lẽo, một thân ảnh màu xanh xuất hiện với các động tác chiến thuật tránh né hết sức chuẩn mực. Hai đạo ma pháp công kích của đối phương lóe lên. Cùng lúc này súng trong tay Lâm Thanh Hàn lên tiếng lần nữa.
Pằng!
Tiếng súng giòn tan vang lên phảng phất như một âm điệu kỳ lạ. Âm thanh âm đó dường như có sinh mạng phát ra những tiếng hân hoan vui vẻ.
Song đối với bảy người( hoặc 6 người còn lại ) phụng mệnh đến đây giết chết Lâm Thanh Hàn mà nói thì tiếng súng khô khốc này không thể nghi ngờ chính là tiếng cười ngạo mạn của tử thần với chúng.
Mỗi một tiếng súng vang lên cùng lúc là một kẻ đầu tan óc nát, cảnh tượng đủ để trong lòng bất kỳ ai ớn lạnh.
Cấp bảy! Lần này bảy người ra tay mỗi người đều là cao thủ cấp bảy. Song, vừa mới phát hiện mục tiêu chưa kịp ra tay đã bị đối phương đánh chết bốn người ,kết quả như vậy hầu như làm cho ba người còn lại không thể giữ được bình tĩnh nữa.
Thân là tinh nhuệ do gia tộc bồi dưỡng ra , bọn họ cũng sẽ không sợ mất mạng trước cường giả cấp chín, cũng sẽ không có nửa phần do dự đến phải lui về phía sau. Song chết dưới hoàn cảnh vừa quỷ dị lại tàn nhẫn thế này khiến cho bọn chúng một chút phản kháng cuối cùng cũng không còn.
Đối thủ như vậy không phải lấy thực lực của bọn họ có thể ứng phó được.
Trốn, giờ khắc này trong đầu bọn họ chỉ có duy nhất ý niệm này
Đáng tiếc, Lâm Thanh Hàn dù đang cao hứng nhưng cũng không có ý dừng tay. Hắn vừa tìm kiếm, cả người sau khi hoàn thành động tác tránh né cũng không có dừng lại, liên tiếp bắn ra hai phát súng làm vỡ bét hai cái đầu nữa.
Từ lúc Lâm Thanh Hàn động thủ cho đến giờ, thời gian mới chỉ trôi qua khoảng mười giây! Loại tốc độ này trừ cường giả Thánh Giai ra, ngoài Lâm Thanh Hàn không có người thứ hai có thể làm được.
Chạy trốn?
Đối diện với một tay súng khủng như vậy, làm chuyện này chẳng phải lại càng ngu xuẩn sao? Hơn nữa tại nơi trống trải này, nói về tốc độ còn có người nào có thể nhanh hơn tốc độ của đạn sao?
Ánh mắt khinh thường nhìn thân ảnh cuối cùng đang cố gắng bay nhanh để chạy thoát, Lâm Thanh Hàn ngay cả từng bước di động của đối cũng rất hứng thú. Thản nhiên giương súng lên, giống như một trò chơi lại bắn ra hai phát đạn, đơn giản đến nhàm chán. Từ miệng súng phát ra hai tiếng “ Ba “ “ Ba ”.
Viên đạn nóng rực cuối cùng cũng nện trúng hai chân người nọ. Không, phải nói là hoàn toàn đánh nát.
Tốc độ bay của đạn đum đum dường như trong nháy mắt nổ tung giữa chân. Bắp chân đã hoàn toàn bị nổ nát bấy, máu tươi trong không trung nháy mắt hòa thành hai đóa huyết vụ.
Đối với người bình thường chỉ sợ với thương thế như vậy cũng có thể bỏ mạng rồi. Còn với chiến sĩ cấp bảy mà nói, cho dù không chết cũng phải là vết thương trí mệnh. Vì thế Lâm Thanh Hàn không hề lo lắng đối phương có thể quay lại.
Thu hồi súng, bĩu môi, Lâm Thanh Hàn lúc này mới chậm rãi hướng đến người nọ đi tới.
Thấy thực lực của mười hai người cùng bóng đen kia đều là cấp bẩy, trong mắt Lâm Thanh Hàn lạnh lùng thấy rõ là không hề bị uy hiếp. Huống hồ giờ đây thực lực của Lâm Thanh Hàn đã tăng vọt như vậy, lại càng không coi những tên này ra gì rồi.
“Xem ra những người này mới đích thực là được phái tới trả thù ta chăng? Chứng kiến thực lực của bọn chúng hẳn sẽ không phải là do Khải Đức phái tới, như vậy, là Phú Lan Khắc sao ?”
Dùng cước đá tên đang giãy dụa trên mặt đất, Lâm Thanh hàn thản nhiên hỏi : “Phú Lan Khắc chỉ phái mấy đồ bị thịt các ngươi tới đây thôi sao?”
Đang khi nói thì khẩu súng lục vô thanh vô tức đã xuất hiện trong tay Lâm Thanh Hàn, mơ hồ tản ra khí tức u ám.
Nhìn thấy khẩu súng trên tay Lâm Thanh Hàn, trong mắt người nọ chợt hiện lên một nỗi sợ hãi không thể che dấu mà thốt ra vài tiếng mơ hồ.
“ Nói đi, ngươi muốn chết như thế nào?” Lâm Thanh Hàn tùy ý đem khẩu súng trên tay chơi đùa, lạnh nhạt nói không hề có ý định truy vấn tiếp nữa.
Nghe xong câu đó, trong mắt người nọ rốt cục cũng xuất hiện một ánh tuyệt vọng:”Chủ nhân sẽ báo thù cho chúng ta”.
Từ lúc bị bắn nát hai chân, hắn cũng đã quyết định cho dù Lâm Thanh Hàn uy hiếp kiểu gì thì hắn cũng sẽ không nói ra một chút tin tức nào. Bởi một khi mất đi giá trị lợi dụng, hắn chỉ còn đường chết.
Song , hắn lại không ngờ rằng Lâm Thanh Hàn căn bản không có ý muốn dò xét tin tức, tựa hồ chỉ đơn giản là muốn hả giận.
Thậm chí, câu nói đầu tiên của hắn đã gọi tên của chủ nhân Phú Lan Khắc của mình.
Điều này mang lại cho hắn một loại cảm giác đối phương cái gì cũng đã biết rồi, căn bản là không cần phải hỏi chính mình. Do đó tia hi vọng cuối cùng trong lòng hắn, cũng hoàn toàn bị đoạn tuyệt rồi.
Tác giả: Phiêu Linh Huyễn
Convert: Đường Ngọc Ninh
Dịch giả: Cẩm Y Vệ
Biên tập: Maison
Nguồn 4vn.eu - http://4vn.eu/forum
“Bịch!”
Ngay lúc kẻ đó còn chưa dứt lời, trong nháy mắt viên đạn chết chóc đã đập nát đầu hắn, thậm chí mặt đất cũng để lại dấu vết bị cháy xém.
“Quả nhiên là Phú Lan Khắc sao? Rất tốt! Nếu ngươi đã muốn mạng của ta thì chớ có trách ta không giảng đạo lý…”
Xuất hiện động tĩnh lớn như vậy, sợ rằng có lẽ không bao lâu người ở học viện sẽ kéo đến mất?
Thu hồi súng, Lâm Thanh Hàn lại lâm vào trầm tư, loại chuyện này đã có lần đầu tiên, rất có thể có khả năng lần thứ hai, lần thứ ba. Tình huống trước mắt mà nói, Lâm Thanh Hàn rõ ràng không muốn lâm vào cảnh vĩnh viễn bị truy sát.
Tuy rằng đã có phương pháp tu luyện chân khí, nhưng suy cho cùng cũng mới tiếp xúc đến. Nếu muốn dùng chân khí để phòng ngự không khác đi trên dây. Như vậy chỉ cần một chút sai sót rất có khả năng dẫn đến cái chết. Nguy hiểm như vậy, Lâm Thanh Hàn tất nhiên không muốn mạo hiểm.
Huống hồ, tính tình của Lâm Thanh Hàn tuyệt đối có thù tất báo, cho dù không bằng đối phương cũng sẽ mưu tính biện pháp tính kế. Huống chi, đối phương chưa chắc đã có thể làm gì được mình.
“Đã như vậy … tiên hạ thủ vi cường a! Đánh một lần thật đau để cho bọn họ mỗi lần nghĩ đến ta đều sợ hãi, khi đó không cần quan tâm đến bọn họ nữa?”
“Đã xảy ra chuyện gì, ngươi có sao không?”
Đế Mễ thân ảnh giống như một trận gió, chớp nhoáng một cái liền xuất hiện trước mặt Lâm Thanh Hàn mở miệng hỏi han. Nhưng ngay lập tức thấy cảnh người ngổn ngang xung quanh, không khỏi có chút bị cứng họng, câu nói kế tiếp dĩ nhiên ko nói được nữa.
“Những người này tớí giêt ta” Suy nghĩ của Lâm Thanh Hàn bị Đế Mễ cắt đứt, mở miệng đáp.
“Bọn họ ... đêù là bị ngươi giêt?” Đế Mễ thở một ngụm lãnh khí hỏi, liếc mắt nhìn thảm trạng xung quanh khiến cho nàng có cảm giác muốn nôn. Lẽ nào là cái tên nhìn như vô hại trước mặt này tạo thành sao?
Hơn nữa, mặc dù mấy người này đã chết, nhưng dao động truyền tới chứng tỏ những người này thực lực sợ rằng cũng là Thất cấp. Chính mình ra tay cũng không có khả năng dễ dàng giải quyết thế này, rốt cục là chuyện gì xảy ra?
“Ừ” Lâm Thanh Hàn dứt khoát gật đầu, chứng thực Đế Mễ suy đoán, “Cuối cùng vận khí không tồi, không xảy ra chuyện gì lớn.”
“...Điều này sao có thể! Ngươi làm như thế nào?” Đế Mễ có chút khó tin hỏi: “Ta cảm giác được cho đến bây giờ bất quá không tới hai phút thời gian ... Điều này sao có thể.”
“Ặc, không có gì, ta bất quá là dựa vào kiện thánh khí mà thôi.” Lâm Thanh Hàn nhún vai giải thích, bất quá cũng lười giải thích Đế Mễ sung là cái gì.
“Thánh khí?” Đế Mễ trong mắt đột nhiên hiện lên một ý niệm hoảng sợ trong đầu, “Chẳng lẽ là thượng cổ thánh khí?”
Trong lúc nhất thời, Đế Mễ trong lòng không khỏi nổi lên phong ba bão táp. Trong truyền thuyết, thượng cổ thánh khí uy lực kinh người, cho dù trong tay người bình thường, đánh lén cũng có thể dễ dàng giết Lục, Thất cấp đại cao thủ. Nếu là trên tay người tu hành, càng có thể bộc phát ra uy lực cực kỳ kinh khủng, vượt cấp đánh chết đối thủ.
“Nhưng chẳng phải truyền thuyết thượng cổ thánh khí đã sớm thất truyền rồi sao?”
“Hả?” Lâm Thanh Hàn không khỏi bị kiềm hãm, có chút cổ quái liếc mắt nhìn Đế Mễ một cái, lập tức nói: “Ta không biết, bất quá, ta gọi nó là súng.”
“Súng?” Đế Mễ không khỏi càng khẳng định phán đoán của mình. Trong truyền thuyết thượng cổ thánh khí đều có tên gọi kì quặc, mà không phải như bây giờ đều thống nhất gọi là thánh khí.
“Ách, ngươi không cảm thấy là ... trước tiên nên giải quyết mấy vấn đề này sao?” Lâm Thanh Hàn chỉ chỉ mấy thi thể trên mặt đất nói
“...”
Thanh lý thi thể, loại chuyện này Đế Mễ tuyệt đối không muốn nhúng tay vào. Nhất là loại tử thi thê thảm thế này, bất quá, người của học viện cũng lục tục chạy tới
Đơn giản nói một chút sau khi sự tình đã qua, Lâm Thanh Hàn liền bị Đế Mễ mang đi. Về phần cục diện rối rắm này trực tiếp ném cho mấy người Học viện đó.
Trên thực tế, chuyện như vậy cũng không có gì đáng hỏi. Người ngoài vào Học viện nếu như giết đệ tử tự nhiên sẽ khiến sóng to gió lớn điều tra triệt để. Thế nhưng, nếu như là bọn hắn bị học sinh giết, như vậy tất nhiên sẽ không ai để ý trông nom rồi. Đế quốc học viện vốn sẽ không dễ dàng để ngoại nhân tiến vào. Huống hồ, có thể vào học viện học tập thì ai mà chẳng có chút bối cảnh đằng sau?
Đương nhiên, trách nhiệm hay là muốn truy cứu những người này như thế nào tiến vào học viện, là ai sai khiến ... bất quá những việc này tạm thời không có quan hệ gì với Lâm Thanh Hàn.
“Ngươi như thế nào chọc phải những người này vậy?” Đem Lâm Thanh Hàn đến phòng làm việc, Đế Mễ trầm ngâm rồi một lát sau hỏi.
“Ta cũng không biết.” Lâm Thanh Hàn nhún vai nói, rõ ràng đã biết Phú Lan Khắc ở đằng sau động thủ, Lâm Thanh Hàn sẽ không có ý định buông tha hắn. Vậy tất nhiên sẽ không nói với Đế Mễ rồi. Huống hồ, chính mình cùng Đễ Mễ quan hệ còn xa lạ, không nhất thiết phải nói chuyện này ra.
Liếc mắt thật sâu nhìn Lâm Thanh Hàn một cái, Đế Mễ bất đắc dĩ lắc đầu. Mặc dù Lâm Thanh Hàn trên mặt không lộ ra bất cứ sơ hở nào, nhưng là, nói Lâm Thanh Hàn không biết chút đầu mối nào, nàng tất nhiên không tin rồi. Sở dĩ không chịu nói thì ngoài việc không tin mình ra tất nhiên là muốn tự mình động thủ báo thù, hai loại khả năng này thôi.
Thôi được, Đế Mễ cũng không cưỡng ép, suy nghĩ một chút liền xuất trong người ra một quyển trục ma pháp rồi đưa cho Lâm Thanh Hàn, “Cầm đi, nếu bị người ám sát nữa, còn không biết chuyện gì xảy ra”
“Cái gì?” Lâm Thanh Hàn không khỏi ngẩn ra, mặc dù không có trực tiếp cầm quyển trục, nhưng là cỗ cường đại ma pháp ba động kia rõ ràng nói cho hắn kia là quyển trục Cửu cấp ma pháp.
Thiến Phỉ cho mình Cửu cấp ma pháp quyển trục còn có thể nói là bởi vì cảm tạ chính mình cũng coi như giúp nàng ta một lần. Hoặc nếu tự phụ thì coi như Thiến Phỉ lo lắng cho mình. Nhưng Đế Mễ cấp cho mình ma pháp quyển trục là tính là chuyện gì xảy ra?
Chính mình cùng nàng biết nhau chẳng qua mới một ngày mà thôi. Cho dù nàng trên danh nghĩa là giáo sư của mình, cũng không tới mức biếu tặng Cửu cấp ma pháp quyển trục, loại bảo vật trân quý này.
Từ lúc nào Cửu cấp ma pháp quyển trục cũng thành hàng thông thường rồi a?