|
|
03-02-2010, 09:46 AM
|
TỠSỹ 4vn
|
|
Tham gia: Jan 2010
Äến từ: tp hcm
Bà i gởi: 116
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Äá»™c nhãn hắc lang
hồi 56 :Bức thÆ° bà máºt
nguồn: Việt đồng tâm
ThÃch Äinh Nhạn sau khi uống viên Tà ÄÆ¡n và o bụng, thì tÃnh vốn lÆ°Æ¡ng thiện của chà ng liá»n trở thà nh gian ác. Chà ng sẵn sà ng là m bất cứ chuyện gì, cÅ©ng nhÆ° giết bất cứ ai theo sá»± sai khiến của Ngân Cung Cung Chủ Giang Tiểu Phân.
Giang Tiểu Phân nghe thế cất tiếng cÆ°á»i đắc ý. Tiếng cÆ°á»i của bà ta ai nghe đến cÅ©ng phải nổi da gà .
Sau đó, Giang Tiểu Phân lại cất giá»ng lạnh lùng há»i :
- ThÃch Äinh Nhạn, ngÆ°Æ¡i đến đây để là m gì?
- Äể tìm Hứa Trân !
- Tìm nó có chuyện chi?
- Phụ thân của cô ấy sắp chết đến nơi rồi, tôi tìm cô ấy đến gặp mặt ông ta !
Chà ng cÆ°á»i nhÆ° kẻ mất hồn rồi nói tiếp :
- Và sau đó, tôi sẽ tìm cách giết chết ThÃch Nhạc DÆ°Æ¡ng !
- Tốt lắm, giỠđây ta có thể trao Hứa Trân cho ngươi !
- Xin đa tạ Cung Chủ !
Nhìn và o bá» ngoà i, thì ThÃch Äinh Nhạn chẳng há» lá»™ vẻ hung ác, đối vá»›i việc đã qua, chà ng vẫn nhá»› rõ rà ng cả. NhÆ°ng, thá»±c sá»± thì bên trong, ý nghÄ© của chà ng gian ác đến mức tháºt đáng sợ.
Giang Tiểu Phân to tiếng nói :
- Tam Cung Phi đâu rồi?
Tức thì, ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà đứng tuổi xinh đẹp, trÆ°á»›c đây có đánh nhau vá»›i ThÃch Äinh Nhạn liá»n bÆ°á»›c ra nói :
- Chẳng hay Cung Chủ có lịnh chi?
- Dẫn Hứa Trân ra trao cho hắn !
- Việc ấy...
- Hãy đi đi, đấy là mệnh lệnh của ta !
NgÆ°á»i Ä‘Ã n bà xin đẹp đó liá»n bÆ°á»›c lui ra ngoà i. Giang Tiểu Phân không ngá»›t cất tiếng cÆ°á»i nhạt. NgÆ°á»i Ä‘Ã n bà ấy quả mất hết nhân tÃnh. Äối vá»›i ngÆ°á»i con trai của chị ruá»™t bà ta, mà bà ta còn dùng đến thủ Ä‘oạn thâm Ä‘á»™c nhÆ° váºy, thì nói chi đến ngÆ°á»i khác?
Vá»›i thứ Tà ÄÆ¡n của bà ta, bà ta có thể sai khiến bất cứ má»™t nhân váºt võ lâm nà o.
ChÃnh vì thế, mà chỉ trong má»™t thá»i gian ngắn, Ngân Diện Há»™i đã thu nạp tất cả cao thủ của cách môn phái !
T ThÃch Äinh Nhạn đứng trân trân, vẻ mặt đầy ngÆ¡ ngác. Sỡ dÄ© chà ng ngÆ¡ ngác là vì chà ng cảm thấy tá»±a hồ nhÆ° mình quên mất Ä‘i bao nhiêu công việc, những công việc ấy dÆ°á»ng nhÆ° xa xôi đối vá»›i chà ng lắm.
Chỉ trong chốc lát, nghe có tiếng chân ngÆ°á»i bÆ°á»›c Ä‘i từ phÃa ngoà i tiến và o. Äấy là thảm thiết Ä‘ang Ä‘i theo ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà đứng tuổi xinh đẹp ấy bÆ°á»›c đến gian Thần Äiện.
Nà ng mở miệng kêu lên một tiếng :
- Má !
Liá»n đó, nà ng quỳ hai đầu gối xuống đất. Giang Tiểu Phân cÆ°á»i nhạt nói :
- Hãy đứng lên, xem đây là ai?
Hứa Trân Ä‘Æ°a mắt nhìn ThÃch Äinh Nhạn má»™t lợt, thì biến hẳn sắc mặt. Nà ng kêu lên qua má»™t giá»ng Ä‘au Ä‘Æ°á»›n :
- ThÃch ca ca !
Liá»n đó, nà ng nhảy bổ và o lòng ThÃch Äinh Nhạn oà khóc lên !
Thế rồi, cả hai ngÆ°á»i cùng ôm chầm lấy nhau cất tiếng khóc thá»±c to, chẳng khác nà o má»™t đôi tình nhân được sốn sót và được trùng phùng sau má»™t chiến há»a thảm khốc.
Nà ng hy vá»ng là trÆ°á»›c khi chết, được trông thấy ThÃch Äinh Nhạn má»™t lần. Bởi thế, ThÃch Äinh Nhạn Ä‘á»™t nhiên xuất hiện, thì thá» há»i nà ng không vui nhÆ° Ä‘iên sao được?
ThÃch Äinh Nhạn tuy đã uống Tà ÄÆ¡n, nhÆ°ng chà ng vẫn không quên ngÆ°á»i yêu của mình. Duy có Ä‘iá»u là trong tình thÆ°Æ¡ng chà ng thoáng thấy có chen lẫn má»™t sá»± Oán háºn mà thôi.
Trong khi đó, Hứa Trân vẫn ngã và o lòng của chà ng và không ngá»›t khóc rng rức. Tiếng khóc ấy đã khiến ai nghe đến cÅ©ng rất cảm Ä‘á»™ng. Vì chÃnh nà ng đã dùng sinh mệnh của mình để đổi lấy giây phút búy báu nhứt nà y.
ThÃch Äinh Nhạn ôm lấy nà ng. Chà ng không thể phân biệt được, trong giây phút đó, đối vá»›i Hứa Trân chà ng yêu thuÆ°Æ¡ng nhiá»u hay oán háºn nhiá»u?
Giang Tiểu Phân lạnh lùng quát :
- Hãy đứng dang ra !
Hứa Trân nhÆ° chợt tỉnh lại, nà ng xô ThÃch Äinh Nhạn ra, nói :
- Má, Má...định giết anh ấy hay sao?
- Không !
- Thực thế à ...?
Nà ng gần nhÆ° không dám tin ở lá»— tai của mình. Vì nà ng không thể hiểu được tại sao mẫu thân của mình lại không giết ThÃch Äinh Nhạn. NhÆ°ng, nà ng là m thế nà o hiểu được Giang Tiểu Phân đã là m má»™t việc đáng ghê sợ hÆ¡n là giết ThÃch Äinh Nhạn?
Giang Tiểu Phân lạnh lùng nói :
- Äúng thế, ta không giết chết nó ! NhÆ°ng ta có việc nà y cần phải nói rõ cho ngÆ°Æ¡i biết. Hiện nay, ngÆ°Æ¡i có biết chÃnh là con gái của ta không?
- Con được biết, con chÃnh là con gái của Má !
- Thế còn cha ngươi đâu?
- Cha con chÃnh là Há»™i trưởng !
- Không, cha ngÆ°Æ¡i là má»™t ngÆ°á»i khác. GiỠđây, ThÃch Äinh Nhạn sẽ dẫn ngÆ°Æ¡i đến gặp cha ngÆ°Æ¡i. Song, việc thăm viếng xong xuôi, thì ngÆ°Æ¡i mau trở vá», nếu không ta sẽ giết chết ThÃch Äinh Nhạn !
- Váºy cha tôi là ai?
- Việc ấy rồi đây ngÆ°Æ¡i sẽ rõ. Nếu trong vòng năm hôm mà ngÆ°Æ¡i không trở vá», thì ta có biện pháp giết chết cả ngÆ°Æ¡i lẫn ThÃch Äinh Nhạn. Äiểm đó ngÆ°Æ¡i phải nhá»› cho kỹ!
Äấy quả là má»™t ân huệ to bằng trá»i. Thá» há»i má»™t con ngÆ°á»i tâm địa Ä‘á»™c ác nhGiang Tiểu Phân thì nà o chịu tha Hứa Trân má»™t cách dá»… dà ng nhÆ° váºy?
NhÆ°ng Hứa Trân nà o có biết, ngÆ°á»i mẫu thân của nà ng Ä‘ang Ä‘i má»™t nÆ°á»›c cá» hết sức thâm Ä‘á»™c?
Hứa Trân nói :
- Tha Má, con sẽ vâng lịnh của Má !
Giang Tiểu Phân gáºt đầu, rồi quay qua ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà đứng tuổi xinh đẹp ấy nói :
- Tam Cung Phi !
- Có đệ tỠđây !
- Hãy dẫn chúng nó đi ra !
- Vâng !
Liá»n đó, ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà xinh đẹp ấy dẫn ThÃch Äinh Nhạn và Hứa Trân bÆ°á»›c ra khá»i Thần Äiện, rồi lại Ä‘i ra khá»i Ngân Cung đầy dẫy những hà nh lang quanh co, sau cùng hỠđã cùng Ä‘i đến Ä‘oạn Ä‘Æ°á»ng hầm.
Sau khi bÆ°á»›c ra khá»i ngôi má»™, ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà xinh đẹp ấy cất giá»ng lạnh lùng nói :
- Các ngươi hãy đi đi !
- Tha Dì, con rất cám ơn Dì !
Trong giây phút đó, ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà xin đẹp kia nhanh nhẹn nhét và o tay Hứa Trân má»™t món váºt, rồi quát :
- Ai là Dì của ngươi, sao không chịu đi nhanh lên?
Hứa Trân Ä‘Æ°a mắt nhìn và o áo mình, nhÆ°ng nà ng không thấy rõ ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà đứng tuổi ấy đã nhét váºt chi cho mình. Nà ng Ä‘Æ°a đôi mắt kinh hoà ng nhìn ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà đó nói:
- Thôi chúng tôi đi đây !
NgÆ°á»i Ä‘Ã n bà xinh đẹp đó không trả lá»i, bà ta im lặng Ä‘i thẳng trở và o ngôi má»™.
Hứa Trân liá»n cùng ThÃch Äinh Nhạn vá»t ngÆ°á»i lao Ä‘i, chỉ trong chá»›p mắt là đã mất hút ngoà i bãi tha ma.
Trong khi đó, trong lòng Hứa Trân nhÆ° có vô số những lá»i cần nói vá»›i ThÃch Äinh Nhạn. Nà ng không biết ThÃch Äinh Nhạn có bằng lòng tha thứ cho nà ng chăng?
Liá»n đó, nà ng cháºm bÆ°á»›c lại, nói :
- ThÃch ca ca !
- Chi thế?
- Anh dÆ°á»ng nhÆ° đã thay đổi rồi !
- Thay đổi à ?
- Phải, dÆ°á»ng nhÆ° anh không còn thÃch nói chuyện nữa !
- Äâu lại có nhÆ° thế?
Hứa Trân buồn bã nói :
- ThÃch ca ca, anh còn giáºn em không?
- Không, anh không khi nà o giáºn em.
- ThÃch ca ca, anh có biết trong khi bị giam giữ tại ngục tá» hình đầy tăm tối, lúc nà o em cÅ©ng tưởng nhá»› đến anh? Em tưởng rằng, trong kiếp sống nà y không còn có dịp nà o gặp mặt anh được nữa !
Giá»ng nói của nà ng hết sức chân thà nh tha thiết, nghe thá»±c xúc cảm lòng ngÆ°á»i.
Phải, nà ng yêu thÆ°Æ¡ng ThÃch Äinh Nhạn còn hÆ¡n yêu thÆ°Æ¡ng chÃnh sinh mạng của mình nữa.
Nếu trÆ°á»›c đây, ThÃch Äinh Nhạn nghe qua những lá»i nói ấy, thì tất sẽ cảm Ä‘á»™ng xót thÆ°Æ¡ng biết bao ! NhÆ°ng, giỠđây chà ng đã trở thà nh má»™t con ngÆ°á»i hoà n toà n khác hẳn.
Bởi thế, nghe qua những lá»i nói ấy, chà ng chỉ cÆ°á»i nhạt :
- Thế à ?
- Phải, ThÃch ca ca, em biết em có lá»—i vá»›i anh. NhÆ°ng đấy không phải là chÃnh lòng em muốn, xin anh hiểu cho !
- Anh đã nói là anh không khi nà o giáºn em đâu !
Hứa Trân Ä‘Æ°a mắt nhìn ThÃch Äinh Nhạn, thấy vẻ mặt của chà ng lạnh lùng không há» có má»™t tà tình cảm. Nà ng dÆ°á»ng nhÆ° cảm thấy rằng vẻ mặt lạnh lùng ấy từ trÆ°á»›c đến nay ThÃch Äinh Nhạn không há» có.
Nà ng là má»™t cô gái ngây thÆ¡, nên dù nghÄ© váºy, song nà ng vẫn không ngá» rằng bên trong hiện tượng đó lại có má»™t việc chi khác lạ. Bởi thế, nà ng lá»™ vẻ kinh ngạc, rồi nói :
- ThÃch ca ca, có lý nà o phụ thân em lại là má»™t ngÆ°á»i khác hay sao?
- Äúng thế !
ThÃch Äinh Nhạn bèn Ä‘em má»i việc đã qua, nói rõ lại cho Hứa Trân nghe, khiến Hứa Trân không khá»i kinh ngạc, nói :
- Phụ thân em lại chÃnh là Bác ruá»™t của anh? NhÆ° thế chúng ta là bà con chú bác sao?
- Có thể đúng nhÆ° váºy !
Giữa lúc hai ngÆ°á»i đã đến trÆ°á»›c ngôi Diêm VÆ°Æ¡ng Miếu, thì Hứa Trân chợt nhá»› ra má»™t váºt của Tam Cung Phi nhét và o áo nà ng. Nà ng liá»n thò tay và o áo lấy ra xem, thì đấy rõ rà ng là má»™t phong thÆ° được cuốn tròn, bên trên Ä‘á» rằng :
“Gởi Phong Trần Cuồng Khách ! Xin xem kÃn.†Hứa Trân xem qua, thì không khá»i giáºt nẫy mình. Vì ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà xinh đẹp ấy chÃnh là ngÆ°á»i tâm phúc của mẫu thân, thế bà ta gởi cho Phong Trần Cuồng Khách phong thÆ° nà y, bên trong nói đến việc chi?
Dù nghÄ© thế, nhÆ°ng nà ng vẫn cất kỹ phong thÆ° và o áo. Trong lúc ấy, ThÃch Äinh Nhạn đã bÆ°á»›c thẳng và o ngôi Diêm VÆ°Æ¡ng Miếu.
Vừa bÆ°á»›c và o ngôi miếu, thì ThÃch Äinh Nhạn đã thấy U Minh Quá»· Nữ đứng sẵn nÆ¡i đó rồi. TrÆ°á»›c tiên U Minh Quá»· Nữ lá»™ sắc kinh ngạc, nhÆ°ng sau đó liá»n vui cÆ°á»i nói:
- ThÃch thiếu hiệp, anh đã trở vỠđược đấy à ?
ThÃch Äinh Nhạn lạnh lùng nói :
- Như tôi đã bảo, là tôi sẽ trở vỠkia mà !
U Minh Quá»· Nữ quay vá» phÃa Hứa Trân nói :
- Cô chắc là Hứa cô nương?
- Äúng thế ! Còn tá»· tá»· là ...?
- Tôi gá»i là U Minh Quá»· Nữ !
- Quỷ Nữ? Tên khó nghe quá !
Nói dứt lá»i, nà ng cất tiếng cÆ°á»i đầy vẻ thÆ¡ ngây. U Minh Quá»· Nữ nhìn qua thái Ä‘á»™ thÆ¡ ngây của Hứa Trân, trong lòng không khá»i cảm Ä‘á»™ng, nên cất tiếng buồn bã cÆ°á»i đáp lại.
Hứa Trân nói :
- Tá»· tá»·, em biết rồi... Em đã có lần gặp mặt chị. Trong khi Ngân Diện Há»™i chúng tôi là m lá»… khai phái, thì chị có tá»›i Tụ Võ ÄÆ°á»ng để tìm Trần Äế phải không?
U Minh Quá»· Nữ gượng cÆ°á»i nói :
- Phải, chÃnh là tôi đấy !
Hứa Trân nói :
- Tỷ tỷ, chị rất đẹp...!
- Äẹp?... Äẹp sao bằng cô? Thôi chúng ta hãy Ä‘i và o, cô cÅ©ng cần đến gặp ngay phụ thân cô !
Liá»n đó, ba ngÆ°á»i nối gót nhau chui và o địa đạo. Trong lúc ấy, trong lòng ThÃch Äinh Nhạn Ä‘ang đầy dẫy nhÆ°ng ý nghÄ© gian ác. Chà ng Ä‘ang nghÄ© cách là m thế nà o để giết chết U Minh Quá»· Nữ.
Trái lại, trong khi đó U Minh Quá»· Nữ lại vui mừng vá» chá»— ThÃch Äinh Nhạn đã được bình an trở vá».
Nà ng nhìn ThÃch Äinh Nhạn má»™t lợt, rồi nói :
- ThÃch thiếu hiệp, anh thá»±c là ngÆ°á»i mạng lá»›n, nên má»›i có thể bình an trở vá» nhÆ° váºy !
ThÃch Äinh Nhạn tÆ°Æ¡i cÆ°á»i nói :
- Äấy là nhá» cái phÆ°á»›c của cô !
Chỉ má»™t câu nói bình thÆ°á»ng nhÆ° váºy, đã khiến U Minh Quá»· Nữ cảm thấy hết sức vừa lòng. Liá»n đó, ba ngÆ°á»i cùng bÆ°á»›c thẳng và o gian đại sãnh.
Thiên Âm Lão Nhân, Phong Trần Cuồng Khách và Hồ Tịnh trông thấy ThÃch Äinh Nhạn trở vá» bình an cÅ©ng vui mừng không tả xiết.
Sau một lúc hà n huyên, Hứa Trân quay vỠPhong Trần Cuồng Khách nói :
- Phong thư nà y phải gởi cho ông không?
Phong Trần Cuồng Khách nhìn thấy phong th, mặt không khá»i Ãt nhiá»u biến sắc. Ông ta Ä‘Æ°a mắt nhìn Hứa Trân má»™t lợt, nói :
- Phải, cô nháºn được từ đâu thế?
Hứa Trân Ä‘ang định nói tháºt má»i việc cho Phong Trần Cuồng Khách nghe, nhÆ°ng bất ngá» nà ng lại thay ý nghÄ©, nói:
- Tôi không biết !
Phong Trần Cuồng Khách lá»™ vẻ hết sức kinh ngạc, thá»±c lâu chẳng dám xé phong thÆ° ra. Thiên Âm Lão Nhân thấy thế cÅ©ng không khá»i giáºt mình, thầm nghÄ© :
- Có lẽ nà o phong thư nà y của Lê Thái Hoa sao...?
Ngay lúc ấy, bỗng Hứa Trân lên tiếng nói :
- Tôi muốn đi và o thăm phụ thân tôi !
ThÃch Äinh Nhạn nói :
- Chúng ta hãy cùng đi và o một thể !
Liá»n đó, ThÃch Äinh Nhạn và U Minh Quá»· Nữ dẫn Hứa Trân bÆ°á»›c và o gian phòng của ThÃch Nhạc DÆ°Æ¡ng Ä‘ang nằm.
Phong Trần Cuồng Khách lại đưa mắt nhìn kỹ phong th.
Thiên Âm Lão Nhân không thể giữ được sự im lặng nữa, lên tiếng nói :
- Thế nà o, tuồng chữ có quen mắt lắm không?
- Äúng nhÆ° váºy !
Thiên Âm Lão Nhân giáºt mình, nói :
- Váºy có phải là bút tÃch của Lê Thái Hoa không?
- Không phải !
Thiên Âm Lão Nhân lại lộ vẻ kinh ngạc, nói :
- Không phải...?
- Äúng thế, không phải...!
Phong Trần Cuồng Khách cau đôi mà y, rồi buột miệng kêu lên một cách kinh hoà ng:
- Tôi nhớ ra rồi !
- Ai thế?
Ngay lúc ấy, Phong Trần Cuồng Khách biến hẳn sắc mặt. Nét sợ hãi hiện trên mặt ông ta, khiến ai trông thấy cÅ©ng không khá»i pháºp phồng lo sợ lây. Thiên Âm Lão Nhân nói :
- Là ai thế?
Phong Trần Cuồng Khách cố trấn tỉnh trở lại, rồi hạ giá»ng nói :
- Lý lão ca, có phải anh còn nhá»› là lúc ThÃch Äinh Nhạn hợp mặt môn nhân tại NgÅ© Hầu Miếu, có má»™t ngÆ°á»i che mặt xuất hiện ấy không?
- Äúng thế, chÃnh có má»™t ngÆ°á»i nhÆ° váºy !
|
03-02-2010, 09:47 AM
|
TỠSỹ 4vn
|
|
Tham gia: Jan 2010
Äến từ: tp hcm
Bà i gởi: 116
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Äá»™c nhãn hắc lang
hồi 57: Giây phút kinh hãi
nguồn Việt đồng tâm
Phong Trần Cuồng Khách cất giá»ng run run nói :
- NgÆ°á»i che mặt ấy chẳng phải đã trao cho ThÃch Äinh Nhạn má»™t phong thÆ°?
- Äúng thế !
- Bút tÃch trong phong thÆ° ấy, hoà n toà n giống nhau vá»›i bút tÃch phong thÆ° gởi cho tôi !
- á»’ !
- HÆ¡n nữa có má»™t Ä‘iểm hoà n toà n giống nhau là cả hai phong thÆ° Ä‘á»u dặn phải xem kÃn !
- Thế ở trong ấy viết chi, lão đệ nên xem qua đã !
Phong Trần Cuồng Khách xé phong thÆ° ra xem, thì sắc mặt tái nhợt nhÆ° má»™t tá» giấy, run rẩy khắp ngÆ°á»i.
Thiên Âm Lão Nhân và Hồ Tịnh thấy thế, không khá»i giáºt bắn ngÆ°á»i.
Thiên Âm Lão Nhân nói :
- Chuyện chi thế?
Phong Trần Cuồng Khách trợn to mắt nhÆ° chiếc lục lạc, nhìn đăm đăm và o Thiên Âm Lão Nhân má»™t lúc thá»±c lâu nói không ra lá»i.
Hồ Tịnh xen lá»i :
- Chuyện chi lại có vẻ quan trá»ng nhÆ° thế?
Phong Trần Cuồng Khách buột miệng nói :
- Thực không tưởng tượng nổi !
Câu trả lá»i của Phong Trần Cuồng Khách lại là m cho Thiên Âm Lão Nhân và Hồ Tịnh cà ng hoang mang không biết ra sao cả. Hai ngÆ°á»i cùng rùng mình, rồi Ä‘Æ°a mắt ngó Phong Trần Cuồng Khách đầy vẻ sá»ng sốt.
Phong Trần Cuồng Khách vụt vò bức thư lại thà nh một cục tròn nắm chặc trong lòng bà n tay, rồi hối hả đi thẳng và o phòng.
Thiên Âm Lão Nhân và Hồ Tịnh Ä‘Æ°a mắt ngÆ¡ ngác nhìn nhau, ngạc nhiên há»i :
- Chuyện chi thế?
Riêng Phong Trần Cuồng Khách sau khi bÆ°á»›c và o phòng, Ä‘Æ°a mắt nhì qua thấy Hứa Trân Ä‘ang phục trên ngÆ°á»i ThÃch Nhạc DÆ°Æ¡ng cất tiếng khóc Ä‘au Ä‘Æ°á»›n nhÆ° xé can trà ng.
ThÃch Nhạc DÆ°Æ¡ng đôi mắt ngấn lệ nói :
- Con... Cha thực có lỗi với con... Con hãy tha thứ cho cha !
- Không, tha Cha, con lúc nà o cÅ©ng kÃnh yêu Chạ..
P Không khà trong phòng đầy vẻ bi ai. Phong Trần Cuồng Khách nhìn qua, rồi bước thẳng đến bên cạnh U Minh Quỷ Nữ.
Ngay lúc ấy, Phong Trần Cuồng Khách liá»n nhét phong thÆ° ông Ä‘ang cầm trong tay và o tay của U Minh Quá»· Nữ, nói :
- Cô nÆ°Æ¡ng, Thiên Âm Lão Nhân ở bên ngoà i có việc cần má»i cô ra !
U Minh Quá»· Nữ nhÆ° vừa chợt tỉnh. Nà ng hÆ¡i lá»™ vẻ ngạc nhiên, rồi bÆ°á»›c lui ra khá»i phòng. Khi đến sãnh Ä‘Æ°á»ng, nà ng nhìn thẳng và o Thiên Âm Lão Nhân nói :
- Lão tiá»n bối cho gá»i tôi?
- Nà o có... Ai bảo thế?
- ChÃnh Thôi lão tiá»n bối !
Thiên Âm Lão Nhân và Hồ Tịnh lại đưa mắt nhìn nhau. Thiên Âm Lão Nhân nói:
- Ông ta là m cái trò chi thế?
U Minh Quỷ Nữ ngạc nhiên nói :
- Các ông cũng không biết hay sao?
Thiên Âm Lão Nhân và Hồ Tịnh Ä‘á»u lắc đầu. U Minh Quá»· Nữ liá»n banh lá thÆ° ra xem. Sau đó sắc mặt của nà ng cÅ©ng lại biến hẳn. Tấm thân kiá»u liểu của nà ng cÅ©ng không ngá»›t run rẩy, y hệt nhÆ° Phong Trần Cuồng Khách vừa rồi.
Thiên Âm Lão Nhân và Hồ Tịnh thấy thế, cÅ©ng bắt á»›n lạnh cả tâm can, đồng thá»i nói :
- Chuyện chi thế?
U Minh Quỷ Nữ nói :
- Thực không thể tưởng tượng nổi !
Thiên Âm Lão Nhân và Hồ Tịnh nghe qua, suýt nữa nhảy dựng lên, buột miệng kinh hoà ng nói :
- Cũng lại cái câu không tưởng tượng nổi !
- Phải...không tưởng tượng nổi !
Dứt lá»i, nà ng lại vò lá thÆ° thà nh má»™t viên tròn, siết chặc trong lòng bà n tay, rồi hối hả Ä‘i thẳng và o phòng. Nà ng trao lại lá thÆ° ấy cho Phong Trần Cuồng Khách, nói :
- Tha lão tiá»n bối, má»i việc ở đây để tôi lo được rồi, xin ông hãy Ä‘i nghỉ Ä‘i !
Phong Trần Cuồng Khách gáºt đầu, rồi bÆ°á»›c lui ra khá»i phòng.
Ngay lúc ấy, ThÃch Äinh Nhạn cÅ©ng bÆ°á»›c ra theo. Vì chà ng nhá»› lại mình Ä‘ang gởi cho Thiên Âm Lão Nhân cất giữ quân cá» mang chữ Soái và ngá»n cá» Soái Lịnh cần phải lấy trở lại.
Chà ng bÆ°á»›c đến trÆ°á»›c mặt Thiên Âm Lão Nhân, tÆ°Æ¡i cÆ°á»i nói :
- Lão tiá»n bối, xin trao trả lá cá» và quân cá» lại cho tôi !
Thiên Âm Lão Nhân cÅ©ng tÆ°Æ¡i cÆ°á»i nói :
- Äấy là lẽ tất nhiên !
Nói dứt lá»i, Thiên Âm Lão Nhân Ä‘ang định lấy hai váºt ấy trao trả cho ThÃch Äinh Nhạn thì bá»—ng nghe U Minh Quá»· Nữ nói :
- ThÃch thiếu hiệp, tôi có má»™t việc nà y cần nói vá»›i ông !
ThÃch Äinh Nhạn lá»™ sắc ngạc nhiên nói :
- Việc chi thế?
U Minh Quá»· Nữ liá»n cất bÆ°á»›c nhanh nhẹn Ä‘i đến trÆ°á»›c mặt ThÃch Äinh Nhạn nói:
- Äây là má»™t việc riêng, váºy ta có thể bÆ°á»›c và o phòng nói hay không?
Trong lúc ấy, má»™t ý nghÄ© gian ác liá»n nãy sanh trong lòng ThÃch Äinh Nhạn, nên chà ng bèn nói :
- Äược !
Nói Ä‘oạn, chà ng bÆ°á»›c theo U Minh Quá»· Nữ trở vá» khuê phòng của nà ng. Thiên Âm Lão Nhân ngó theo sá»ng sốt.
Trong khi đó, Phong Trần Cuồng Khách lẩm bẩm :
- Tôi thực điên đầu mất !
- Thế tôi đây không điên đầu hay sao?
- Váºy trong thÆ° viết chi thế?
- Ông hãy xem đây !
Phong Trần Cuồng Khách trao bức thÆ° cho Thiên Âm Lão Nhân. Ông nà y nháºn lấy Ä‘Æ°a mắt xem, thì thấy trong ấy viết đến má»™t việc khiếp ngÆ°á»i nhÆ° sau :
“ Thôi Thiên Hà n, Khi nháºn được bức thÆ° nà y, chắc là ông kinh ngạc lắm. Riêng tôi là ai, ông cÅ©ng chẳng nên tìm hiểu là m gì.
ThÃch Äinh Nhạn khi và o Thần Äiện của bản cung, thì đã bị Ä‘á»™c thủ của Cung Chủ. Bà ta đã cho anh ấy uống Tà ÄÆ¡n. Äấy là má»™t thứ thuốc rất Ä‘á»™c do Tà Thần, má»™t ma quân khét tiếng trÆ°á»›c đây tám mÆ°Æ¡i năm đã chế ra. Khi dùng và o ngÆ°á»i, thì lý trà tuy không bị mất, nhÆ°ng trÆ°á»›c mặt nạn nhân ngÆ°á»i tốt hóa thà nh ngÆ°á»i xấu, kẻ thân thiết biến thà nh kẻ thù. Bởi thế, anh ấy lúc nà o cÅ©ng có thể sát hại các ông cả.
Riêng tôi vì má»™t ý nghÄ© sai lầm nên đã gởi thân và o Ngân Cung. NhÆ°ng tôi rất yêu thÆ°Æ¡ng Hứa Trân, lúc nà o cÅ©ng lo lắng đến hạnh phúc của nó, nên không thể không Ä‘em sá»± thá»±c ấy nói rõ cho các ông nghe. Tuy tôi hà nh Ä‘á»™ng nhÆ° váºy là phản lại vá»›i đạo của tôi, nhÆ°ng thấy rằng dù tôi có phải chết vì hà nh Ä‘á»™ng ấy cÅ©ng không ân háºn.
Thứ Tà ÄÆ¡n ấy Ä‘á»™c nhất trong thiên hạ, không ai có thể cứu chữa được cả. Bản cung trÆ°á»›c đây được Tà Thần truyá»n dạy cho biết võ công. Bởi thế, cho đến hôm nay cả chốn giang hồ không ai có thể đối địch nổi, ngoại trừ Hồng Kỳ Soái Chủ và DÆ°Æ¡ng Thần, tức là sÆ° huynh của Tà Thần.
Hồng Kỳ Soái Chủ đã chết, còn DÆ°Æ¡ng Thần thì nghe đâu đã bị Tà Thần hãm hại trÆ°á»›c đây tám mÆ°Æ¡i năm. Bởi thế, Tà ÄÆ¡n mà ThÃch Äinh Nhạn đã uống nhầm, hiện không ai có thể cứu trị được cả.
Bức thÆ° nà y chỉ có giá trị nhắc nhở các ông xem chừng bị hại dÆ°á»›i tay của anh ấy. Nên nhá»› cho kỹ, là xem xong phải đốt ngay, chá»› để cho ThÃch Äinh Nhạn trông thấy.
Äệ Tam Cung Phi kÃnh bút.†Thiên Âm Lão Nhân xem qua bức th, thì tâm can Ä‘á»u á»›n lạnh kinh ngạc má»™t lúc tháºt lâu không nói nên lá»i.
Sau đó, ông ta mới lẩm bẩm :
- Äây quả thá»±c là má»™t chuyện không tưởng tượng nổi !
Hồ Tịnh xem qua bức thu, cÅ©ng nhÆ° má»i ngÆ°á»i, y kinh ngạc đến nói không nên lá»i.
Phong Trần Cuồng Khách nói :
- Thực không ngỠlại xảy ra một chuyện khủng khiếp như thế nà y !
Thiên Âm Lão Nhân nói :
- Nếu chẳng phải thế, thì cáºu ấy là m thế nà o trở vỠđược?
Phong Trần Cuồng Khách gáºt đầu :
- Trong số ba anh em chúng ta, ngoà i Hồ lão đệ, thì chỉ còn có U Minh Quá»· Nữ là còn có thể đối phó vá»›i cáºu ta. Do đó, vừa rồi tôi đã ủy thác cho U Minh Quá»· Nữ lo đối phó vá»›i cáºu ấy.
Câu nói của Phong Trần Cuồng Khách vừa dứt, thì bá»—ng nghe má»™t tiếng há»± khô khan từ trong gian phòng của U Minh Quá»· Nữ vá»ng ra !
Thiên Âm Lão Nhân, Phong Trần Cuồng Khách, và Hồ Tịnh nghe thế Ä‘á»u không khá»i kinh hãi, không ai bảo ai nhất loạt đứng phắt dáºy.
Thiên Âm Lão Nhân buột miệng kêu lên :
- Chắc là U Minh Quá»· Nữ đã bị hại dÆ°á»›i tay ThÃch Äinh Nhạn rồi !
Câu nói của Thiên Âm Lão Nhân cha dứt, đã thấy U Minh Quá»· Nữ lá»ng thá»ng bÆ°á»›c ra. Do đó, ba ngÆ°á»i Ä‘á»u thở ra má»™t hÆ¡i dà i nhẹ nhõm.
Phong Trần Cuồng Khách nói :
- Diêm cô nÆ°Æ¡ng, còn cáºu ấy đâu?
U Minh Quá»· Nữ gượng cÆ°á»i nói :
- Tôi cho anh ấy yên nghỉ má»™t lúc rồi ! Theo sá»± quan sát của tôi, sau khi và o phòng, thì ThÃch Äinh Nhạn đã khác xa rất nhiá»u. Anh ấy vừa sâu Ä‘á»™c lại vừa hung bạo.
Thiên Âm Lão Nhân nói :
- NhÆ° váºy phải là m thế nà o cho ổn?
U Minh Quỷ Nữ than dà i :
- ThÃch Äinh Nhạn đã uống Tà ÄÆ¡n, rất có thể sẽ chém giết hết môn nhân của Hồng Kỳ Môn. Do đó, trÆ°á»›c khi anh ấy hoà n toà n bình phục, quân cá» và lịnh kỳ không thể trao trả lại cho anh ấy, bằng không thì háºu quả không tưởng tượng nổi !
Thiên Âm Lão Nhân nói :
- Nếu váºy thì tôi tiếp tục cất giữ hay sao?
- Hiện nay chỉ phải là m nhÆ° váºy mà thôi. Tôi có má»™t nÆ¡i kÃn đáo cho ông ở. Váºy nếu ThÃch Äinh Nhạn có há»i đến thì chúng tôi bảo ông đã bá» Ä‘i rồi !
- Nhưng dù là m thế cũng không giải quyết được công việc đến đâu cả !
U Minh Quá»· Nữ cắn chặt đôi hà m răng. Nà ng Ä‘ang khổ sở vì ThÃch Äinh Nhạn, song cÅ©ng chÃnh là đau xót cho chÃnh mình.
Bá»—ng nhiên, nà ng ồ lên má»™t tiếng kinh ngạc. Qua tiếng ồ của nà ng đã khiến Thiên Âm Lão Nhân và những ngÆ°á»i chung quanh Ä‘á»u giáºt mình nhảy nhá»m há»i :
- Chuyện chi thế?
- Tôi nhớ đến một việc, việc ấy chẳng phải giữa ngay lúc nà y sao...?
Thiên Âm Lão Nhân, Phong Trần Cuồng Khách và Hồ Tịnh mắt lộ sắc kinh ngạc, nhìn đăm đăm và o mặt U Minh Quỷ Nữ không hỠchớp.
U Minh Quỷ Nữ nói :
- Lúc tôi giết chết Võ Lâm Chi Thần, chẳng phải ông ấy có trao cho tôi một bức thư hay sao?
Tất cả má»i ngÆ°á»i chung quanh Ä‘á»u chợt hiểu ra, nói :
- Äúng nhÆ° váºy !
U Minh Quỷ Nữ nói :
- Trên phong thư có đỠ:
“Hãy mở ra xem lúc Nhạn cha Ä‘eo Soái Lịnh mà đã bị trúng tênâ€. NhÆ° váºy, chẳng phải là ông ấy muốn ám chỉ lúc ThÃch Äinh Nhạn bị kẻ địch hạ Ä‘á»™c thủ nhÆ° vầy hay sao?
- Äúng thế !
U Minh Quỷ Nữ vội và ng đi và o phòng, lấy phong thư của Võ Lâm Chi Thần trao cho nà ng trước đây xé ra xem, thấy trong thư viết rằng :
“Tà Thần ÄÆ¡n là váºt Ä‘á»™c nhất trong thiên hạ. Muốn giải được thì phải nhỠđến thuốc tán của DÆ°Æ¡ng Thần. DÆ°Æ¡ng Thần tuy chết nhÆ°ng còn kẻ kế nghiệp. Hiện nay ở tại BÃch Thủy Giảng vùng Mông SÆ¡n.†Má»i ngÆ°á»i xem xong bức thÆ° vắn tắt ấy, vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Há» kinh ngạc vì thấy Trần Äế lại biết trÆ°á»›c má»i việc xảy ra ngay hôm nay, đồng thá»i vui mừng vì thấy ThÃch Äinh Nhạn sẽ có thuốc giải cứu.
U Minh Quỷ Nữ nói :
- Hiện giá» biện pháp hay nhất là có ngÆ°á»i Ä‘i đến BÃch Thủy Giảng tại núi Mông SÆ¡n để tìm ngÆ°á»i kế nghiệp của DÆ°Æ¡ng Thần, xin má»™t gói DÆ°Æ¡ng Thần Tán.
Thiên Âm Lão Nhân nói :
- Äể tôi Ä‘i !
Phong Trần Cuồng Khách lắc đầu :
- Không, hãy để tôi Ä‘i, còn anh thì phải tìm chá»— ẩn kÃn, giả vá» là đã bị mất tÃch rồi !
- Cũng được !
Phong Trần Cuồng Khách đứng lên nói :
- GiỠđây tôi Ä‘i ngay, nhÆ°ng ngÆ°á»i nối nghiệp của DÆ°Æ¡ng Thần có bằng lòng cho DÆ°Æ¡ng Thần Tán hay không, đó là việc cha thể biết trÆ°á»›c được.
Nếu trong vòng ba hôm mà tôi cha trở vá», thì chứng tá» tôi đã gặp việc không may rồi !
Tất cả má»i ngÆ°á»i nghe qua Ä‘á»u gáºt đầu. Hồ Tịnh Ä‘em bức thÆ° bà máºt đến lò lá»a hủy Ä‘i.
Phong Trần Cuồng Khách nói :
- Việc nà y ngoà i bốn ngÆ°á»i chúng ta đây, thì ngay cả Hứa Trân cÅ©ng không nên cho cô ấy biết.
Sau khi Phong Trần Cuồng Khách ra đi, U Minh Quỷ Nữ bèn nói :
- Chốc nữa đây, ThÃch Äinh Nhạn có thể tỉnh trở lại. Váºy theo ý tôi thì không nên cho anh ấy tỉnh vẫn là hay hÆ¡n.
- Là m như thế cũng tốt.
Liá»n đó, U Minh Quá»· Nữ trở và o phòng, Ä‘iểm thêm má»™t và i huyệt đạo trong ngÆ°á»i của ThÃch Äinh Nhạn. NhÆ° thế là Ãt nhất cÅ©ng mấy hôm, ThÃch Äinh Nhạn má»›i có thể tỉnh trở lại được.
Thá»i gian đã trôi qua hai ngà y, mà Phong Trần Cuồng Khách vẫn cha thấy trở vá».
Äến hoà ng hôn ngà y thứ ba, Phong Trần Cuồng Khách vẫn cha trở vá».
Vì thế, Thiên Âm Lão Nhân, U Minh Quá»· Nữ và Hồ Tịnh Ä‘á»u không khá»i thầm kinh hãi.
Có lý nà o Phong Trần Cuồng Khách đã gặp chuyện không may chi rồi chăng?
Äến sáng ngà y thứ t, Phong Trần Cuồng Khách vẫn cha thấy trở vá». Thiên Âm Lão Nhân kinh hoà ng nói :
- Ông ấy gặp chuyện không may rồi !
U Minh Quá»· Nữ hạ giá»ng nói :
- Äúng thế, tám phần má»i là ông ấy có việc bất trắc rồi !
Thiên Âm Lão Nhân nói :
- Nếu thế, tôi phải Ä‘i má»™t chuyến váºy !
- Cũng được !
Liá»n đó, Thiên Âm Lão Nhân bèn trao quân cá» và ngá»n Soái kỳ lại cho U Minh Quá»· Nữ cất, nói :
- Nếu tôi đi ba hôm không trở vỠthì cũng có nghĩa là tôi đã gặp chuyện bất trắc.
Liá»n đó, Thiên Âm Lão Nhân liá»n từ giã U Minh Quá»· Nữ và Hồ Tịnh, rồi ra Ä‘i vá» hÆ°á»›ng Mông SÆ¡n.
|
03-02-2010, 09:50 AM
|
TỠSỹ 4vn
|
|
Tham gia: Jan 2010
Äến từ: tp hcm
Bà i gởi: 116
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Äá»™c nhãn hắc lang
hồi 58:Nước mắt của đôi chị em
nguồn: Việt đồng tâm
Sau khi Thiên Âm Lão Nhân đã ra Ä‘i, Hứa Trân từ trong phòng bÆ°á»›c ra há»i U Minh Quá»· Nữ :
- Tá»· tá»·, ThÃch ca ca cha trở vá» hay sao?
U Minh Quỷ Nữ bùi ngùi nói :
- Cha, nhưng cũng sắp vỠđến nơi rồi !
- Còn Cha tôi có thể khá»i không?
- Có thể !
- Tôi còn má»™t ngÆ°á»i chị nữa đâu?
Hồ Tịnh ngồi yên nhìn Hứa Trân tháºt lâu. Nếu không có ThÃch Äinh Nhạn nói trÆ°á»›c, thì chắc chắn y lầm tưởng đấy là Từ Cần, vợ của y.
Hồ Tịnh nghe Hứa Trân há»i thế, bèn nói :
- Cô ấy có lẽ cũng sẽ đến đây !
U Minh Quỷ Nữ nói :
- Hứa cô nÆ°Æ¡ng, cô là má»™t cô gái rất tốt, nhÆ°ng dÆ°á»ng nhÆ° Ä‘á»i cô quá bất hạnh.
GiỠcô định trở vỠsao?
- Không, tôi sẽ không trở vỠnữa. Mặc dù tôi là m như thế thì Má tôi có thể giết chết tôi. Nhưng tôi không thể bỠrơi Cha tôi được.
Tôi yêu thương Cha tôi và nhất định ở bên cạnh ông, dù có chết tôi cũng vui lòng...
Câu nói của nà ng cha dứt, hai hà ng châu lệ đã lăn dà i xuống đôi má.
U Minh Quỷ Nữ nói :
- CÅ©ng được, váºy cô cứ ở nÆ¡i đây. Vì nÆ¡i đây rất kÃn đáo, tôi tin rằng dù mẫu thân cô có tà i ba đến đâu, cÅ©ng nhất định sẽ không tìm đến nÆ¡i đây được.
- Em xin đa tạ tỷ tỷ !
Thá»i gian cứ trôi qua từng ngà y má»™t...
Äến sáng ngà y thú tÆ° mà Thiên Âm Lão Nhân vẫn cha trở vá». Vì thế U Minh Quá»· Nữ và Hồ Tịnh Ä‘á»u hết súc kinh hãi. Tại sao hai ngÆ°á»i ấy Ä‘á»u biệt tung tÃch không ai trở vá» cả?
U Minh Quỷ Nữ nói với Hồ Tịnh rằng :
- Lại có việc không may nữa rồi !
- Äúng thế !
- Diêm cô nương, tôi cần phải ra đi một chuyến.
Äã đến nÆ°á»›c nà y thì U Minh Quá»· Nữ biết nói là m sao nữa? Bởi thế, nà ng liá»n SÆ° Ä‘Æ°a Hồ Tịnh Ä‘i ra khá»i Ä‘Æ°á»ng hầm bà máºt.
Trong khi Hồ Tịnh vừa trong Diêm VÆ°Æ¡ng Miếu định vá»t ngÆ°á»i lao ra, thì bá»—ng có má»™t bóng Ä‘á» cháºp chá»n, nên liá»n dừng chân đứng ngay lại.
Khi chà ng Ä‘Æ°a mắt nhìn lên, thấy chiếc Huyết Kiệu đã dừng ngay trÆ°á»›c mặt. Hồ Tịnh không khá»i kinh hãi, nói :
- Lão tiá»n bối có việc chi lại chặn Ä‘Æ°á»ng kẻ dÆ°á»›i đây?
Huyết Kiệu Chủ Nhân lạnh lùng nói :
- Ta há»i ngÆ°Æ¡i, có phải nÆ¡i đây Ä‘ang xảy ra chuyện gì rồi chăng?
Hồ Tịnh không khá»i thầm kinh hãi, nói :
- Nà o có...?
- Nà o có? Rõ ngÆ°Æ¡i nói bá láp ! TrÆ°á»›c đây mấy hôm Phong Trần Cuồng Khách xuất hiện tại nÆ¡i đây, rồi không trở vá». Sau đó Thiên Âm Lão Nhân cÅ©ng từ đây Ä‘i ra, nhÆ°ng lại không trở vá». Hôm nay, ngÆ°Æ¡i lại từ đây bÆ°á»›c ra nữa, váºy đã có chuyện chi xảy ra rồi?
Hồ Tịnh không ngá» Huyết Kiệu Chủ Nhân lại tìm hiểu má»™t cách rõ rà ng nhváºy.
Do đó, chà ng không khá»i á»›n lạnh cả tâm can, nói :
- Nếu có xảy ra công việc thì sao? Trái lại, nếu không có xảy ra công việc thì sao?
Huyết Kiệu Chủ Nhân cất tiếng lạnh lùng cÆ°á»i dà i :
- Rõ là kiêu ngạo quá chừng !
- Äấy không phải là tại hạ kiêu ngạo, mà chÃnh là vì chuyện ấy không có dÃnh lÃu chi vá»›i lão tiá»n bối cả !
- Không có dÃnh lÃu chi cả?
- Có thể nói nhÆ° váºy được !
Huyết Kiệu Chủ Nhân trầm ngâm một lúc, rồi nói :
- Nếu ta nhất định phải tìm hiểu thì sao?
- Tôi vẫn không nói... Trừ phị..
Nói đến đây, Hồ Tịnh cố ý dừng câu nói lại không nói nữa. Huyết Kiệu Chủ Nhân bèn há»i :
- Trừ phi thế nà o?
- Bà nói rõ cho tôi biết bà là ai?
- Ta không thể nói !
- Thế thì thôi !
Huyết Kiệu Chủ Nhân cất tiếng cÆ°á»i lạnh lùng rồi nói :
- Tiểu Nhân, Tiểu Thúy, chúng ta hãy đi thôi...!
Câu nói của Huyết Kiệu Chủ Nhân cha dứt, bá»—ng nghe má»™t giá»ng cÆ°á»i lạnh lùng xé không gian truyá»n đến. Chiếc Huyết Kiệu liá»n bất thần vá»t bay lên, nhắm ngay hÆ°á»›ng có tiếng ấy lao vút đến.
Hồ Tịnh cÅ©ng không khá»i á»›n lạnh cả tâm can. Chà ng Ä‘ang định lao ngÆ°á»i Ä‘uổi theo, thì bá»—ng thấy có bóng ngÆ°á»i cháºp chá»n trÆ°á»›c mắt, rồi có hai váºt chi to lá»›n mà u Ä‘en bay vút thẳng và o mặt chà ng.
Tức thì, Hồ Tịnh khẽ quát má»™t tiếng rồi hai tay chụp thẳng vá» hai cái bóng Ä‘en ấy. Liá»n đó, Hồ Tịnh không khá»i kinh hoà ng thất sắc, vì hai cái bóng Ä‘en đó chÃnh là thân ngÆ°á»i của Thiên Âm Lão Nhân và Phong Trần Cuồng Khách.
Äấy tháºt là má»™t việc không ai ngỠđến được.
Thiên Âm Lão Nhân và Phong Trần Cuồng Khách đã bị hại dưới tay môn đồ của Dương Thần.
Tiếp đó nhiá»u tiếng quát to lại xé không gian truyá»n đến.
Riêng Huyết Kiệu Chủ Nhân sau khi Ä‘uổi đến nÆ¡i ấy, thì nà o có thấy bóng ngÆ°á»i.
Bà ta dÆ°á»ng nhÆ° chẳng dám tin đối phÆ°Æ¡ng lại có võ công cao cÆ°á»ng đến thế.
Tuy nhiên, má»™t tiếng cÆ°á»i to dáºy lên sát bên tai. Huyết Kiệu Chủ Nhân nghe qua không khá»i thầm kinh hãi, tá»± nghÄ© rằng :
- Äấy chÃnh là tiếng cÆ°á»i của Thất Hải Thần Long !
Kế đó, bỗng lại nghe tiếng Thất Hải Thần Long nói :
- Ông bạn gấp chi lại bỠđi như thế?
Khi Huyết Kiệu Chủ Nhân và Hồ Tịnh Ä‘uổi đến nÆ¡i, thấy má»™t ngÆ°á»i che mặt mặc áo xám Ä‘ang đánh nhau quyết liệt vá»›i Thất Hải Thần Long.
Hồ Tịnh quát to :
- Ngng tay đã !....
Tiếng quát to nhÆ° má»™t tiếng sấm nổ, khiến Thất Hải Thần Long và ngÆ°á»i che mặt ấy đồng thá»i thu thế võ thối lui ra sau.
Hồ Tịnh vá»t ngÆ°á»i lao thẳng đến nÆ¡i ấy. Trong khi đó, Thất Hải Thần Long và Huyết Kiệu Chủ Nhân đã cháºn mất Ä‘Æ°á»ng tiến thoái của ngÆ°á»i che mặt rồi.
Huyết Kiệu Chủ Nhân biết rằng nếu không có mặt của Thất Hải Thần Long thì ngÆ°á»i che mặt nà y chắc chắn đã chạy thoát rồi !
Hồ Tịnh quát :
- Ngươi là ai?
NgÆ°á»i che mặt quay ngÆ°á»i lại, bá»—ng buá»™t miệng kêu lên má»™t tiếng kinh hoà ng.
Tiếng kêu ấy kiến cho Hồ Tịnh phải sá»ng sốt, má»™t lúc lâu má»›i quát :
- Thiên Âm Lão Nhân và Phong Trần Cuồng Khách có lỗi chi mà ngươi lại hạ độc thủ như thế?
- Äấy là ta chỉ trừng trị nhanh nhẹn đó thôi !
- Há» có chõ nà o bất kÃnh vá»›i ngÆ°Æ¡i chăng?
- Ta có viết chữ rà nh rà nh, là ai và o BÃch Thủy Giảng của ta để xin thuốc thì phải quỳ tại đó ba tiếng đồng hồ !
- Thế có lẽ bá»n há» không quỳ nên ngÆ°Æ¡i xuống tay má»™t cách nặng ná» váºy chăng?
- Äúng thế !
Hồ Tịnh lạnh lùng nói :
- GiỠđây, ta muốn xin ngươi một gói Dương Thần Tán !
- Ngươi dựa và o đâu để nói lên câu ấy?
Hồ Tịnh cÆ°á»i nhạt :
- Dựa và o tình giao hảo của chúng ta !
Câu nói ấy của Hồ Tịnh đã là m cho ngÆ°á»i che mặt bất thần phải thối lui ra sau ba bÆ°á»›c dà i. NgÆ°á»i ấy kinh ngạc má»™t lúc tháºt lâu nói không nên lá»i.
Hồ Tịnh gượng cÆ°á»i nói :
- Cô tưởng tôi không phân biệt được giá»ng nói của cô hay sao? Cần muá»™i, hà nh Ä‘á»™ng của ThÃch Äinh Nhạn đối vá»›i em, không phải là hữu ý, váºy có lẽ nà o em không thể tha thứ cho anh ấy hay sao?
Có lý đâu ngÆ°á»i che mặt ấy lại chÃnh là Từ Cần, vợ của Hồ Tịnh chăng?
Hồ Tịnh nói tiếp :
- Cần muá»™i, đấy là ý trá»i. Vì em còn có má»™t ngÆ°á»i chị em sinh đôi, nên má»›i khiến ThÃch Äinh Nhạn phải lầm lẫn em nhÆ° thế. Sao em vì chuyện ấy mà bá» anh ra Ä‘i? Cần muá»™i, sao em không nói chi thế?
NgÆ°á»i che mặt lạnh lùng nói :
- Không sai tà nà o cả, chÃnh em là Từ Cần đây. Bá»n há» vì xin thuốc để cứu ThÃch Äinh Nhạn, cho nên em đã Ä‘iểm trúng huyệt đạo của há» nhÆ° thế đó. NhÆ°ng cÅ©ng được, giá» thì em nghÄ© đến tình chồng vợ giữa đôi ta, nên sẵn sà ng biếu cho anh má»™t gói DÆ°Æ¡ng Thần Tán.
Hồ Tịnh vội và ng nói :
- Cần muá»™i, Cha em sắp chết đến nÆ¡i rồi, váºy có lý nà o em không Ä‘i gặp cha em.
Äấng sanh thà nh mà bấy lâu nay lúc nà o em cÅ©ng khao khát muốn gặp mặt?
Từ Cần không khá»i giáºt mình nói :
- Cha của em?
- Äúng váºy, chÃnh là phụ thân của em !
- Ai thế?
- GiỠđây, em không cần phải tìm hiểu ông ấy là ai, cÅ©ng nhÆ° hãy gác lại tình riêng giữa chúng ta, mà chỉ biết ông ấy là ngÆ°á»i Cha ruá»™t của em thôi. Váºy có lý nà o em không bằng lòng đến gặp Cha mình, và gặp ngÆ°á»i chị em ruá»™t cha hỠđược gặp ấy hay sao?
Nghe qua câu nói đó, nà ng đứng sững sỠthực lâu không ngươi ói chi cả. Nà ng đang đau đướn khôn cùng.
Nà ng nhớ trước đây khi nà ng bỠHồ Tịnh ra đi, ruột nà ng như đứt ra từng đoạn.
NhÆ°ng trên bÆ°á»›c Ä‘Æ°á»ng lÆ°u lạc, nà ng đã gặp được tất cả những cái gì của DÆ°Æ¡ng Thần lÆ°u lại, gồm cả sách vở và thuốc men.
Thiên Âm Lão Nhân và Phong Trần Cuồng Khách đến tại BÃch Thủy Giảng vì nói rõ ý định xin thuốc để cứu ThÃch Äinh Nhạn, khiến nà ng tức giáºn mà xuống tay nặng đối vá»›i há». GiỠđây, bất ngá» nà ng lại gặp mặt chồng nà ng.
Nà ng rất yêu thÆ°Æ¡ng chồng, nhÆ°ng nà ng đã là má»™t con ngÆ°á»i bị ThÃch Äinh Nhạn là m ô nhục rồi.
Hồ Tịnh lại nói :
- Thôi hãy Ä‘i, Cần muá»™i, phụ thân em là ngÆ°á»i không còn sống được trên dÆ°Æ¡ng trần nà y bao lâu nữa...
- Ồ !....Ông ấy sắp chết rồi hay sao?
- Äúng váºy !
Từ Cần nói :
- Anh là m thế nà o biết ngÆ°á»i ấy là cha em?
- Em có má»™t ngÆ°á»i chị em sinh đôi nữa !
- Cũng được, em sẽ theo anh đến gặp ông ấy !
Trong khi Hồ Tịnh và Từ Cần sá»a soạn bÆ°á»›c Ä‘i, thì Thất Hải Thần Long liá»n trà n ngay tá»›i, há»i :
- Xin há»i thiếu hiệp, Môn chủ của bản môn vì sao mà thá» thÆ°Æ¡ng nhÆ° thế?
Hồ Tịnh nói :
- Việc ấy không thể nói vắn tắt được, váºy chúng ta hãy và o trong đó nói chuyện tỉ mỉ sau, được không?
Thất Hải Thần Long gáºt đầu đồng ý. Hồ Tịnh bèn quay qua Huyết Kiệu Chủ Nhân nói :
- Lão tiá»n bối không Ä‘i và o trong ấy ngồi má»™t chốc sao?
Tiếng nói của Huyết Kiệu Chủ Nhân vá»ng đến :
- Ta có việc phải Ä‘i ngay, váºy xin cáo lui tại đây !
Liá»n đó, Hồ Tịnh, Từ Cần, và Thất Hải Thần Long cùng bÆ°á»›c đến Diêm VÆ°Æ¡ng Miếu giải trừ huyệt đạo cho Thiên Âm Lão Nhân và Phong Trần Cuồng Khách.
Sau khi tỉnh lại, Thiên Âm Lão Nhân và Phong Trần Cuồng Khách bèn Ä‘Æ°a mắt quét qua má»i ngÆ°á»i, nói :
- Sưao lại có chuyện lại như thế nà y?
Hồ Tịnh nói :
- Thôi, chúng ta hãy đi và o trong ấy rồi sẽ nói chuyện tỉ mỉ sau !
Khi và o đến nơi, U Minh Quỷ Nữ dẫn Từ Cần bước và o trong phòng.
Trong khi đó, Hứa Trân Ä‘ang ngồi bên cạnh giÆ°á»ng của cha, nét mặt u sầu tiá»u tụy.
Lúc đó, Từ Cần đã gỡ tấm vải che mặt ra. Nà ng liá»n trông thấy Hứa Trân, thì cÅ©ng không khá»i giáºt mình kinh hãi. Vì trÆ°á»›c khi bÆ°á»›c và o đây, U Minh Quá»· Nữ đã Ä‘em hết đầu Ä‘uôi má»i việc nói rõ cho nà ng nghe.
Hứa Trân nhìn thấy Từ Cần, cÅ©ng không khá»i giáºt mình sá»ng sốt.
Qua má»™t lúc tháºt lâu, Hứa Trân má»›i cất tiếng kêu lên :
- Tá»· tá»· !
Từ Cần nhìn thấy trÆ°á»›c mắt, không khá»i vừa kinh ngạc vừa vui mừng nên khóc nức nở, nói :
- Muá»™i muá»™i !
Thế rồi, hai chị em nà ng ôm chầm lấy nhau oà lên khóc. Một đôi chị em sinh đôi đáng thương nà y, cuối cùng rồi cũng được đoà n tụ với nhau.
Tiếng khóc của hai nà ng đã là m cho ThÃch Nhạc DÆ°Æ¡ng Ä‘ang nằm trên giÆ°á»ng bừng tỉnh dáºy. Ông ta mở mắt nhìn ra, không khá»i giáºt mình.
Hứa Trân nói :
- Tha cha ! Tỷ tỷ đến rồi đây !
Từ Cần nhìn thẳng và o ThÃch Nhạc DÆ°Æ¡ng, thấy trên đối khoé mắt già nua của cha mình Ä‘ang trà o ra hai dòng lệ nóng, thì nghẹn ngà o kêu lên :
- Tha Cha !
Thế rồi, hai chị em nà ng úp mặt và o ngÆ°á»i ThÃch Nhạc DÆ°Æ¡ng cùng khóc rất thảm thiết. ThÃch Nhạc DÆ°Æ¡ng Ä‘Æ°a đôi bà n tay yếu Ä‘uối và run rẩy lên sá» má»› tóc dà i của hai nà ng, nói :
- Các con tháºt là bất hạnh... Ôi, Cha tháºt có lá»—i vá»›i các con... Váºy các con tha thÆ° cho Cha !
Từ Cần nói :
- Tha Cha, Cha sẽ bình phục được, con nhất định phải cứu cha !
ThÃch Nhạc DÆ°Æ¡ng mỉm cÆ°á»i sung sÆ°á»›ng.
Hạnh phúc trong Ä‘á»i ông đã mất Ä‘i, nhÆ°ng trÆ°á»›c khi ông chết, ông được nhìn thấy hai đứa con gái mà ông hằng yêu thÆ°Æ¡ng, thì thá» há»i ông không sung sÆ°á»›ng sao được?
Ông ta mỉm cÆ°á»i, nói :
- Ôi !.... Không thể nà o được ! Nà y con, sau khi Cha đã chết, còn có việc nà y muốn dặn dò các con... là chá»› nên oán háºn mẹ con !
- Các con sẽ tha thứ cho bà ấy !
- Như thế là tốt lắm rồi !
U Minh Quá»· Nữ lấy lá»i hÆ¡n thiệt khuyên giải cho hai nà ng nghe, má»™t lúc sau má»›i Ä‘Æ°a được hai nà ng ra khá»i phòng.
Trong khoảng thá»i gian đó, Thất Hải Thần Long cÅ©ng đã tìm hiểu má»i việc đã diá»…n ra.
Má»i ngÆ°á»i quay quần tại sãnh Ä‘Æ°á»ng, Thất Hải Thần Long nói vá»›i Từ Cần :
- Từ cô nÆ°Æ¡ng, cái sai trÆ°á»›c đây của ThÃch Äinh Nhạn, vốn không phải là hữu ý, váºy cô hãy tha thứ cho cáºu ấy Ä‘i thôi !
- Giá» thì tôi không còn phiá»n trách chi anh ấy nữa !
Thất Hải Thần Long quay vỠHồ Tịnh nói :
- Hồ thiếu hiệp, cáºu cÅ©ng sẵn sà ng tha thứ cho hiá»n thê của cáºu chứ?
- Tôi lúc nà o cũng yêu thương nà ng như thuở mới gặp nhau !
- Nhưng, tôi đã...
- Từ cô nÆ°Æ¡ng, cô không là ngÆ°á»i cố tình phạm tá»™i lá»—i. Cô vẫn là ngÆ°á»i trong sạch nhÆ° thÆ°á»ng.
Từ Cần mỉm cÆ°á»i nói :
- Hồ ca cạ..em cũng sẽ thương yêu anh như xa !
Nà ng ngng lại trong giây lát, rồi há»i :
- Còn ThÃch Äinh Nhạn đâu...?
|
03-02-2010, 09:51 AM
|
TỠSỹ 4vn
|
|
Tham gia: Jan 2010
Äến từ: tp hcm
Bà i gởi: 116
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Äá»™c nhãn hắc lang
hồi 59: NgÆ°á»i đẹp hoa Ä‘Ã o
nguồn :việt đồng tâm
ThÃch Äinh Nhạn sau khi uống DÆ°Æ¡ng Thần Tán xong thì đã hồi tỉnh trở lại.
Chà ng ngÆ¡ ngác nhìn khắp má»i ngÆ°á»i hiện diện trong gian phòng lá»™ sắc kinh ngạc há»i :
- Chuyện chi xảy ra thế?...mà tôi nhá»› ra rồi...dÆ°á»ng nhÆ° tôi đã biến thà nh má»™t con ngÆ°á»i hoà n toà n khác hẳn?
Phong Trần Cuồng Khách nói :
- Nà o phải nhÆ° thế mà thôi đâu... Suýt nữa cáºu đã gây ra má»™t cuá»™c đổ máu thảm khốc trong chốn giang hồ rồi !
Sau đó, ông bèn Ä‘em má»i việc đã xảy ra nói rõ lại cho ThÃch Äinh Nhạn nghe.
Nghe qua ThÃch Äinh Nhạn khiếp sợ đến run rẩy cả ngÆ°á»i, nói :
- Lại có chuyện như thế hay sao?
- Äúng váºy ! Nếu không có Từ cô nÆ°Æ¡ng cứu nguy cho cáºu...
Tia mắt của ThÃch Äinh Nhạn bá»—ng dá»i thẳng vá» khung mặt của Từ Cần. Chà ng kinh hoà ng thối lui má»™t bÆ°á»›c, nói :
- ChÃnh là cô à ?
Hứa Trân nói :
- ThÃch ca ca, chị ấy là tá»· tá»· của tôi !
Hứa Trân tất nhiên là hoà n toà n không hiểu chuyện đã xảy ra giữa ThÃch Äinh Nhạn và Từ Cần. Từ Cần gượng cÆ°á»i nói :
- ThÃch thiếu hiệp, hãy quên việc ấy Ä‘i !
ThÃch Äinh Nhạn đứng trÆ¡ ngÆ°á»i nhÆ° má»™t khúc gá»—, chẳng nói năng chi được cả.
Thất Hải Thần Long nói :
- ThÃch thiếu hiệp, Ngân Cung Cung Chủ và cáºu đã là kẻ tá» thù không Ä‘á»™i trá»i chung vá»›i nhau. Váºy việc khai phái phong thần không thể kéo dà i được nữa. Bắc Cá»±c Hồ Tiên cần phải bắt sống trở vá», rồi sau đó sẽ há»c hết võ công của Hồng Kỳ Soái Chủ đã ghi chép lại trong các quân cá», rồi tiến hà nh việc diệt trừ Ngân Diện Há»™i.
ThÃch Äinh Nhạn gáºt đầu tán đồng, rồi giã từ tất cả má»i ngÆ°á»i bÆ°á»›c ra khá»i Diêm VÆ°Æ¡ng Miếu, trá»±c chỉ vá» phÃa Nam Ä‘i rút tá»›i.
Khi ThÃch Äinh Nhạn Ä‘i tá»›i thà nh Khai Phong, dùng xong cÆ¡m tối tại Hắc Lang tá»u lầu, Ä‘ang sá»a soạn lên Ä‘Æ°á»ng, thì bá»—ng thấy má»™t việc rất lạ lùng xảy đến.
Vì trong khi chà ng sá»a soạn bÆ°á»›c xuống tá»u lầu, thì có má»™t cô gái mặc y phục mà u hồng từ dÆ°á»›i hối hả bÆ°á»›c thẳng lên.
Lúc đó, ThÃch Äinh Nhạn Ä‘ang đứng tại đầu cầu thang, nên bất giác đã Ä‘Æ°a mắt nhìn theo cô gái ấy. Chà ng thấy cô ta tuổi Ä‘á»™ đôi mÆ°Æ¡i, kiá»u diá»…m nhÆ° má»™t đóa hoa TÆ° thược dược, xinh tÆ°Æ¡i nhÆ° má»™t bông cúc mùa Xuân.
ThÃch Äinh Nhạn thấy thế thì không khá»i giáºt mình.
Giữa lúc chà ng Ä‘ang định quay ngÆ°á»i bÆ°á»›c thẳng xuống lầu, thì lại thấy má»™t lão tăng tuổi trên bảy mÆ°Æ¡i và má»™t đạo sÄ© từ dÆ°á»›i nối gót nhau bÆ°á»›c thẳng lên lầu.
Vị lão tăng và đạo sÄ© ấy Ä‘á»u lá»™ sắc mặt đăm chiêu. ThÃch Äinh Nhạn Ä‘oán vị lão tăng đó có thể là đệ tá» của phái Thiếu Lâm, còn vị đạo sÄ© ở sau có thể là đệ tá» của phái Côn Lôn.
NhÆ° thế, còn cô gái kiá»u diá»…m tuyệt sắc kia là ai?
ThÃch Äinh Nhạn ngÆ¡ ngác không là m sao tìm câu giải đáp được.
Khi chà ng xuống đến dÆ°á»›i nhà , thì viên quản lý tÆ°Æ¡i cÆ°á»i nói :
- Ông chủ có cần xét lại sổ sách hay không?
- Không cần, nhưng việc tôi giao cho ông là m đã kết quả ra sao?
- Việc đó ông chủ hãy yên lòng. Tôi đã Ä‘em số tiá»n lá»i cứu tế cho tất cả ngÆ°á»i nghèo trong thà nh Khai Phong. Bởi thế, hiện nay chúng ta được nhiá»u ngÆ°á»i ngợi khen. Ôi, đến hôm nay tôi má»›i hiểu là là m việc là nh thì lòng dạ mình lúc nà o cÅ©ng thÆ° thá»›i...!
Nói đến đây, viên quản lý nhÆ° sá»±c nhá»› ra Ä‘iá»u gì, bèn nói tiếp :
- Tha ông chủ, suýt nữa tôi quên mất má»™t việc, là có ngÆ°á»i nhá» tôi nói lại vá»›i ông.
- Việc chi thế?
- Có má»™t ngÆ°á»i che mặt đến đây tìm ông !
- NgÆ°á»i ấy ở đâu?
- Tôi đưa ông ấy đi đến gặp ngay !
ThÃch Äinh Nhạn hết sức hoà i nghi, chẳng rõ có má»™t ngÆ°á»i che mặt nà o lại đến tìm mình?
Trong khi ThÃch Äinh Nhạn sá»a soạn bÆ°á»›c theo viên quản lý, thì thấy có mấy vị tăng nhân và đạo sÄ© hối hả bÆ°á»›c lên tá»u lầu.
Trông thấy thế, ThÃch Äinh Nhạn Ä‘oán biết trong thà nh Khai Phong chắc chắn đã có chuyện chi xảy ra rồi.
Viên quản lý Ä‘Æ°a ThÃch Äinh Nhạn đến trÆ°á»›c má»™t gian phòng, thì đã nghe bên trong có ngÆ°á»i lên tiếng há»i :
- Ai thế?
ThÃch Äinh Nhạn liá»n trả lá»i ngay :
- Tôi đây !
Cánh cá»a phòng xịt mở, có má»™t ngÆ°á»i che mặt hiện ra nÆ¡i khung cá»a. ThÃch Äinh Nhạn nhìn qua, nháºn ra ngÆ°á»i ấy chÃnh là má»™t trong số môn nhân của chà ng.
NgÆ°á»i ấy giữ quân SÄ© Tượng.
ThÃch Äinh Nhạn không khá»i giáºt mình sá»ng sốt. NgÆ°á»i che mặt ấy liá»n cúi mình thi lá»… nói :
- Xin má»i Môn chủ bÆ°á»›c và o !
ThÃch Äinh Nhạn nói :
- Có chuyện chi thế?
- Xin má»i bÆ°á»›c và o trong sẽ nói tỉ mỉ sau !
ThÃch Äinh Nhạn không thể nà o Ä‘oán ra đây là má»™t việc gì, nhÆ°ng liá»n bÆ°á»›c thẳng và o phòng, trong khi viên quản lý trở lui ra ngoà i.
Sau khi ngồi xuống xong, ngÆ°á»i che mặt há»i :
- Có lý nà o Môn chủ không thấy tình hình có Ä‘iá»u khác lạ hay sao?
- Äúng thế, chẳng rõ đã có chuyện chi, mà bất thần trong thà nh Khai Phong lại xuất hiện má»™t số đông đệ tá» của ba môn phái đến.
NgÆ°á»i che mặt nói :
- Việc nà y nếu nói ra, thì vị tất Môn chủ đã chịu tin. Nghe đâu ba hôm trÆ°á»›c đây, và o lúc đêm khuya, cả ba môn phái Ä‘á»u cùng má»™t lúc bị kẻ lạ mặt và o kho tà ng trữ kinh sách, lấy trôm Ä‘i rất nhiá»u kinh Ä‘iển...
ThÃch Äinh Nhạn kinh ngạc nói :
- Thực sự có chuyện như thế xảy ra hay sao?
- Äúng váºy !
- Sưố kinh sách ấy bị ai trộm đi?
- Vá» việc đó, thì ngay cả ngÆ°á»i trong ba môn phái lá»›n cÅ©ng Ä‘á»u cha tìm hiểu được !
- Äấy quả là má»™t việc không ai tưởng tượng nổi. Cao thủ trong ba môn phái đông nhÆ° kiến, việc canh phòng hết sức cẩn máºt, váºy ai có thể lại cùng má»™t lúc, lẻn và o ba nÆ¡i ấy để trá»™m kinh Ä‘iển mang Ä‘i?
- Bởi thế, đấy chẳng những là má»™t chuyện hết sức bất ngá» mà đồng thá»i tổn thÆ°Æ¡ng đến danh dá»± của ba môn phái lá»›n. Do đó, há» Ä‘Ã nh ngáºm đắng nuốt cay, không dám hé môi than van ná»a tiếng, mà chỉ âm thầm phái cao thủ ra Ä‘i khắp nÆ¡i bà máºt dò xét mà thôi!
ThÃch Äinh Nhạn nói :
- Thảo nà o, tôi trông thấy số đệ tá» ba môn phái lá»›n đó, Ä‘á»u có vẻ hốt hoảng mất bình tÄ©nh.
- Nghe đâu ngÆ°á»i trá»™m số kinh Ä‘iển ấy, hiện nay còn Ä‘ang lẩn quẩn tại thà nh Khai Phong.
Trong óc của ThÃch Äinh Nhạn bá»—ng thoáng hiện hình ảnh của ngÆ°á»i tuyệt sắc giai nhân mặc y phục mà u hồng. Chà ng ngáºm nghÄ© :
- Có lý nà o chÃnh nà ng gây ra tất cả chuyện đó hay sao?
Trong khi ThÃch Äinh Nhạn còn Ä‘ang nghÄ© ngợi, ngÆ°á»i che mặt lại nói :
- Chuyện đáng sợ, chẳng phải chỉ có bấy nhiêu...
- Váºy có lý nà o, còn xảy ra những chuyện đáng sợ hÆ¡n thế nữa hay sao?
- Äúng thế ! Ngà y hôm qua, Ngân Diện Há»™i đã trao cho phái Thiếu Lâm má»™t phong th.
Thư ấy viết như vầy :
“ KÃnh tha Chưởng môn, Bản há»™i sau ngà y thà nh láºp đến nay, kinh tế rất eo hẹp, váºy mong quý môn phải lấy lòng từ bi, quên góp cho ba nghìn lượng và ng, để bản há»™i tiến hà nh việc xây cất nhà cá»a.
Sau má»i hôm, quý môn phái nháºn được bức thÆ° nà y, thì mong chuẩn bị sẵn sà ng ba nghìn lượng và ng để bản há»™i sẽ phái ngÆ°á»i đến lấy. Nếu không giao đủ số và ng trên đúng ngà y hẹn, thì các cao thủ của bản há»™i và những con Hoạt CÆ°Æ¡ng Thi sẽ đến viếng thánh địa. Chừng ấy, máu sẽ chảy thà nh sông, thì chá»› trách bản há»™i là ác Ä‘á»™c !
Há»™i trưởng Ngân Diện Há»™i kÃnh bút.†Phong thÆ° ấy khi đến tay phái Thiếu Lâm, đã khiến phái nà y kinh hoà ng nhÆ° đứng trÆ°á»›c má»™t há»a diệt vong. Vì nếu không trao đủ ba nghìn lượng và ng, thì việc đổ máu tất không là m sao tránh khá»i.
ThÃch Äinh Nhạn nghe qua má»i việc, thì vừa kinh hoà ng vừa tức giáºn. Chà ng thá»±c không ngá» Ngân Diện Há»™i đã hạ chiến th, bắt đầu tấn công trÆ°á»›c tiên phái Thiếu Lâm nhÆ° thế !
ThÃch Äinh Nhạn bất giác rùng mình nói :
- Thế phái Thiếu Lâm có bằng lòng nạp cho hỠba nghìn lượng và ng hay không?
- Riêng vỠphái Thiếu Lâm chớ nói chi ba nghìn lượng và ng, mà ngay đến ba nghìn lượng bạc, hỠcũng không có !
- Nếu thế, ý dịnh của phái Thiếu Lâm...?
- Riêng việc đó tôi không được biết !
ThÃch Äinh Nhạn nói :
- Sưố kinh điển của ba môn phái lớn có thể bị Ngân Diện Hội trộm mất hay không?
- Không phải ! Theo lá»i nói của số ngÆ°á»i giữ các kho kinh Ä‘iển thì kẻ trá»™m là má»™t ngÆ°á»i mặc y phục mà u hồng.
ThÃch Äinh Nhạn giáºt bắn ngÆ°á»i.
Vì qua câu nói ấy, cô gái tuyệt sắc chà ng gặp vừa rồi, lại cà ng đáng nghi ngá» hÆ¡n. Váºy cô ta trá»™m kinh Ä‘iển của ba môn phái lá»›n ấy để là m gì?
ThÃch Äinh Nhạn có má»™t ý nghÄ© trong đầu óc, nên nói :
- Tôi có thể nhá» ngÆ°á»i giúp cho má»™t việc hay không?
- Xin môn chủ cứ nói !
- NgÆ°á»i hãy đến Thiếu Lâm phái má»™t chuyến để há»i vị Chưởng môn của phái nà y, định giải quyết vấn Ä‘á» ba nghìn lượng và ng ấy nhÆ° thế nà o?
- Có phải ý của Môn chủ, là nếu phái Thiếu Lâm không có khả năng ná»™p ba nghìn lượng và ng cho há», thì chúng ta sẵn sà ng tiếp tay vá»›i phái nà y để đối phó vá»›i kẻ địch hay không?
- Äúng thế !
- GiỠđây, Môn chủ có ý định đi đâu?
- Tôi vốn có ý định đến Äà o Hoa Äảo, nhÆ°ng hiện nay, tôi cần phải tìm hiểu rùng rõ rà ng việc trá»™m kinh Ä‘iển của ba môn phái trÆ°á»›c đã !
- Tốt, thế chúng ta chia tay thôi !
Sau khi ngÆ°á»i che mặt đã ra Ä‘i, thì ThÃch Äinh Nhạn cÅ©ng bÆ°á»›c khá»i Hắc Lang tá»u lầu. Chà ng Ä‘i đến má»™t địa Ä‘iểm đối diện vá»›i gian tá»u lầu nà y, Ä‘Æ°a mắt chú ý nhìn nÆ¡i cá»a ra và o của gian tá»u lầu.
Cô gái đẹp tuyệt trần ấy đã từ trong bÆ°á»›c ra. Tiếp đó, có mấy vị tăng nhân và đạo sÄ© cÅ©ng nối gót theo sau. Cô gái ấy Ä‘Æ°a mắt nhìn qua số ngÆ°á»i nà y má»™t lợt, nói :
- Các vị lúc nà o cÅ©ng theo sát bản cô nÆ°Æ¡ng là có ý chi váºy?
Vị lão tăng chà ng gặp vừa rồi, liá»n cất tiếng cÆ°á»i ha hả nói :
- Nữ thà chủ nói thế là sai rồi. Giữa chúng ta ai Ä‘i Ä‘Æ°á»ng nấy, thế sao nữ thà chủ lại bảo là chúng tôi theo sát nữ thà chủ được?
Cô gái xinh đẹp ấy không trả lá»i, nà ng chỉ cÆ°á»i nhạt, rồi vá»t ngÆ°á»i lao vút Ä‘i.
ThÃch Äinh Nhạn thấy thế liá»n Ä‘uổi theo sát lÆ°ng của cô gái ấy !
Cô gái tuyệt sắc đó sau khi vượt qua mấy cái nóc nhà , thì vượt thẳng ra khá»i ngoà i thà nh, rồi nhắm hÆ°á»›ng là ng mạc ở phÃa Nam lá»›t thẳng tá»›i. Tà i khinh công của cô gái ấy hết sức cao cÆ°á»ng.
ThÃch Äinh Nhạn váºn dụng thuáºt Vân Lý Tháºp Nhị Phiên mà cÆ¡ hồ không Ä‘uổi theo kịp nà ng.
Khi đã đến ngoại ô, thì cô gái ấy đã cháºm chân lại, Ä‘Æ°a mắt quét qua bốn bên, rồi nhảy thẳng và o má»™t khu rừng Ä‘Ã o.
ThÃch Äinh Nhạn đã Ä‘oán hiểu là cô gái tuyệt sắc nà y, nếu đúng là ngÆ°á»i trá»™m kinh Ä‘iển của ba môn phái lá»›n, thì chắc chắn cÅ©ng chẳng phải do sức má»™t mình nà ng là m ra được chuyện tà i trá»i đó.
Trong khi chà ng Ä‘ang định lao thẳng ngÆ°á»i và o rừng để Ä‘uổi theo cô ta, thì trông thấy cô gái tuyệt sắc đó lại dẫn thêm má»™t cô gái mặc y phục mà u hồng từ trong bÆ°á»›c trở ra.
Thốt nhiên, tiếng cÆ°á»i to bất thần vang lên. Liá»n đó, có bốn tăng nhân và ba đạo sÄ© trà n đến cháºn lấy lối Ä‘i của hai cô gái. Vị tăng nhân vừa rồi lại quát :
- Nữ thà chủ hãy để số đồ váºt ấy lại thì êm xuôi tất cả !
Chừng ấy, ThÃch Äinh Nhạn má»›i trông thấy tay của cô gái tuyệt sắc vừa rồi Ä‘ang cầm má»™t gói đồ. Chà ng thầm nghÄ© :
- Äây chắc là số kinh Ä‘iển bị mất trá»™m của ba môn phái lá»›n...
Ngay lúc ấy, cô gái tuyệt sắc ná» liá»n nói :
- Nếu có tà i thì hãy xông và o thỠcho biết !
Vị lão tăng ấy bèn quát :
- Nữ thà chủ đã trá»™m mất bốn bá»™ kinh Ä‘iển của ba môn phái lá»›n, chẳng hay có mục Ä‘Ãch gì? Bốn bá»™ kinh Ä‘iển ấy, chÃnh là váºt hết sức quý báu của ba môn phái. Váºy nếu thà chủ không...
- Chớ nói bá láp !
- Nếu thế là nữ thà chủ không bằng lòng trả lại?
- Äúng thế !
Tức thì tiếng quát to vang dá»™i nổi lên, rồi hai tăng nhân bất thần lao vút vá» phÃa cô gái tuyệt sắc ấy, vung tay đánh ra hai chưởng nghe vút vút.
Trong khi đó, lại có trên má»i vị tăng nhân và đạo sÄ©, xông tá»›i vây chặt lấy hai thiếu nữ đó !
Võ công của hai cô gái tuyệt sắc kia cao cÆ°á»ng đến má»™t mức khiến ThÃch Äinh Nhạn trông thấy phải kinh hoà ng. Vì chỉ trong chốc lát, đã có mấy vị tăng nhân và đạo sÄ© đã bị mất mạng dÆ°á»›i tay của hai cô ta.
Äứng trÆ°á»›c tình trạng đó, ThÃch Äinh Nhạn hết sức kinh hoà ng.
NhÆ°ng ba môn phái lá»›n vì số ngÆ°á»i đông, nên ngÆ°á»i nà y nga lăn ra chết, là ngÆ°á»i khác đã lao tá»›i tấn công nhÆ° Ä‘iên cuồng ngay.
Một cuộc ác chiến đẩm máu đang diễ ra. Hai cô ấy hết sức hung tợn. Chẳng bao lâu lại có thêm hai tăng nhân và một đạo sĩ bị chết thảm thiết dưới tay cô ta.
ThÃch Äinh Nhạn thấy tình thế rất bất lợi, Ä‘ang có ý định lao ngÆ°á»i bá» Ä‘i, nhÆ°ng ngay lúc ấy chà ng lại có ý nghÄ© :
- Ba môn phái lá»›n cha hẳn đã bại, váºy tại sao ta không nán lại để dò xét coi hai cô gái nà y là ngÆ°á»i thuá»™c vá» môn phái nà o?
Vì nghÄ© thế, nên chà ng lại đứng yên chỠđợi má»i sá»± diá»…n biến của tráºn đánh.
Bá»—ng ngay lúc ấy, có má»™t tiếng há»± trong trẻo xé không gian vá»ng đến. Tức thì, má»™t cô gái tuyệt sắc đã ngã lăn xuống đất, miệng trà o máu tÆ°Æ¡i, vì bị trúng má»™t chưởng của vị lão tăng vừa rồi.
Cô gái còn lại trông thấy thế, không khá»i kinh hoà ng thất sắc. Trong khi ấy, chưởng lá»±c của ba vị tăng nhân và bốn vị đại sÄ© vây quanh không ngá»›t cuốn tá»›i ồ ạt, cÅ©ng nhÆ° binh khà của há» không ngừng múa vun vút nhanh nhÆ° Ä‘iện chá»›p, nhắm ngay những nÆ¡i hiểm yếu ngÆ°á»i cô gái ấy phóng tá»›i.
Má»™t tiếng há»± khô khan vang lên. Tức thì, cô gái tuyệt sắc ấy liá»n loạng choạng thối lui gần má»i bÆ°á»›c.
NhÆ°ng ngay lúc đó, cô gái ấy lẹ là ng đánh ra má»™t chưởng, rồi nhún ngÆ°á»i lao thẳng Ä‘i. Số ngÆ°á»i trong ba môn phái lá»›n, nhÆ° không ngỠđược cô gái ná» sẽ hà nh Ä‘á»™ng nhÆ° thế, nên khi hay kịp thì ngÆ°á»i thiếu nữ đã vá»t Ä‘i xa hà ng mấy trượng rồi.
Cô gái tuyệt sắc ná» tuy vượt qua khá»i vòng vây, nhÆ°ng vì đã bị trá»ng thÆ°Æ¡ng nên ụa lên má»™t tiếng rồi té lăn ra đất.
Ngay lúc đó, ThÃch Äinh Nhạn đã nhanh nhẹn nhún ngÆ°á»i vá»t lên bay vút tá»›i nhÆ° má»™t luồng Ä‘iện xẹt, đồng thá»i vung tay chụp thẳng vá» hÆ°á»›ng cô gái ná».
Hà nh Ä‘á»™ng của ThÃch Äinh Nhạn hết sức nhanh nhẹn nên chà ng đã chụp được cô gái ấy và o tay, rồi phi thân bay Ä‘i luôn.
Số ngÆ°á»i trong ba môn phái lá»›n thấy thế, Ä‘á»u không khá»i sá»ng sốt, cất tiếng kinh hãi đồng thanh kêu lên :
- Thân pháp hay tuyệt !
Trong khi đó, ThÃch Äinh Nhạn nắm cô gái tuyệt sắc trong tay, tiếp tục chạy bay tá»›i chẳng biết bao xa.
Lúc bấy giá», trá»i đã bắt đầu sáng.
ThÃch Äinh Nhạn bèn để cô gái ấy xuống nÆ¡i má»™t khu rừng. Chà ng nhìn đôi mắt cô ta nhắm nghiá»n, đôi má tái nhợt, thì trong lòng không khá»i sợ hãi.
Chà ng bèn lấy cái gói mang theo ngÆ°á»i cô ta mở ra xem, thì thấy đó quả là bốn bá»™ kinh Ä‘iển. ThÃch Äinh Nhạn bèn bói bốn bá»™ kinh Ä‘iển ấy lại kỹ lưỡng, rồi váºn dụng chân lá»±c ra đôi bà n tay, lo việc chữa thÆ°Æ¡ng cho cô gái.
Có lý nà o, ThÃch Äinh Nhạn phát Ä‘iên rồi hay sao? Nếu không phải thế, tại sao chà ng lại bằng lòng chữa thÆ°Æ¡ng cho cô ta? Hay là chà ng đã có lòng yêu cô ta rồi?
Không, chắc chắn là không phải thế. ThÃch Äinh Nhạn là má»™t con ngÆ°á»i rất thông minh, chà ng biết cô gái tuyệt sắc nà y lấy trá»™m bốn bá»™ kinh Ä‘iển của ba môn phái lá»›n chắc hẳn không phải là không duyên cá»›.
Qua má»™t lúc sau, cô gái ấy mở mắt ra nhìn ThÃch Äinh Nhạn má»™t lợt, rồi lại nhắm nghiá»n đôi mắt nhÆ° ngủ. Äôi má nà ng cÅ©ng đã dần dần hồng hà o mịn mà ng nhtrÆ°á»›c.
ThÃch Äinh Nhạn lo việc chữa thÆ°Æ¡ng cho cô ta xong, thì ngồi cạnh đấy để nghÄ© ngÆ¡i, Ä‘iá»u hòa lại hÆ¡i thở.
Trong khi đó, cô gái đã từ từ ngồi dáºy. Cô ta Ä‘Æ°a mắt nhìn ThÃch Äinh Nhạn, há»i:
- Có phải anh đã cứu tôi không?
ThÃch Äinh Nhạn gượng cÆ°á»i nói :
- Váºy có lý nà o cô nÆ°Æ¡ng cho rằng còn có ngÆ°á»i khác và o đây là m việc đó chăng?
Cô gái ấy bèn mỉm cÆ°á»i.
Nụ cÆ°á»i của cô ta khiến ai nhìn đến cÅ©ng phải ngây ngất. ThÃch Äinh Nhạn nhìn thấy trong lòng không khá»i rung Ä‘á»™ng. Chà ng không dám nhìn thẳng và o mặt nà ng. Chà ng đã từ từ cúi gầm mặt xuống.
Bá»—ng, nụ cÆ°á»i trên khoé miệng nà ng tắt hẳn, nói :
- Anh đã xem đồ váºt tôi gói trong gói kia rồi chăng?
ThÃch Äinh Nhạn gáºt đầu :
- Phải, đấy là bốn bộ kinh điển của ba môn phái lớn !
|
03-02-2010, 09:53 AM
|
TỠSỹ 4vn
|
|
Tham gia: Jan 2010
Äến từ: tp hcm
Bà i gởi: 116
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Äá»™c nhãn hắc lang
Hồi 60:Bắt sống Hồ Tiên
nguồn:Việt đồng tâm
Cô gái ấy nói :
- Äúng thế ! Tôi xin cảm tạ anh đã cứu tôi !
ThÃch Äinh Nhạn bá»—ng mỉm cÆ°á»i má»™t cách hung tợn, nói :
- Bất tất phải cám ơn. Chẳng rõ cô nương trộm bốn bộ kinh điển ấy để là m gì?
Cô gái lộ sắc kinh hoà ng, nói :
- Anh có phải là đệ tự tại gia của một trong ba môn phái lớn ấy không?
- Nếu đúng nhÆ° váºy, thì là m thế nà o tôi lại cứu cô?
Cô gái bèn mỉm cÆ°á»i nói :
- Xin bỠlỗi cho tôi vỠchỗ đa nghi. Tôi chẳng qua là phụng mạng trên đi trộm số kinh sách ấy mà thôi !
- Phụng mạng trên?
ThÃch Äinh Nhạn nghe thế nên bất giác buá»™i miệng há»i vặn lại nà ng.
- Äúng nhÆ° váºy, anh thá» Ä‘oán tôi là ai?
- Tôi không phải là tiên thánh, thì là m thế nà o có thể đoán ra cô nương là ai được?
- Tôi chÃnh là Quách Quyên Quyên, con gái thứ ba của Äà o Hoa Thần Nữ, tức là Äảo chủ Äà o Hoa Äảo đây !
Ba tiếng Äà o Hoa Äảo thá»±c chẳng khác nà o má»™t tiếng sấm nổ vang trong đầu óc ThÃch Äinh Nhạn, chà ng bắt rùng mình nói :
- Có phải lịnh Ä‘Æ°á»ng của cô là Äà o Hoa Thần Nữ đã phái cô Ä‘i trá»™m kinh Ä‘iển của ba môn phái lá»›n ấy chăng?
- Không, chÃnh đây là mạng lịnh của Tổng Ä‘Ã n chủ !
- Thực tôi không là m sao hiểu được nữa !
Quách Quyên Quyên tÆ°Æ¡i cÆ°á»i nói :
- Mẫu thân tôi có ý tranh hùng vá»›i nhân váºt võ lâm ở Trung Nguyên. Bởi thế, trÆ°á»›c đây mấy hôm, mẫu thân tôi đã đặt tại Trung Nguyên má»™t tổng Ä‘Ã n, phái viên Phó Äảo chủ và năm mÆ°Æ¡i môn nhân đến Trung Nguyên trÆ°á»›c.
ChÃnh viên Tổng Ä‘Ã n chủ đã ra lệnh cho tôi Ä‘i đánh cắp những bá»™ kinh Ä‘iển đó !
ThÃch Äinh Nhạn nghe qua không khá»i phát run mặc dù trá»i không giá rét. Chỉ vá»›i Ngân Diện Há»™i cÅ©ng đã gây bao nhiêu khủng khiếp cho giá»›i võ lâm rồi, chẳng ngá» nay lại có cả Äà o Hoa Äảo muốn xng bá trong giá»›i võ lâm ở Trung Nguyên nữa!
ThÃch Äinh Nhạn bá»—ng chợt nhá»› lại Võ Lâm Chi Thần trÆ°á»›c đây có Ä‘á» cáºp đến CÆ° má»™t việc. Ông ấy nói Ngân Diện Há»™i tuy gây ra má»™t cuá»™c chém giết trong võ lâm, nhÆ°ng rồi đây lại còn có má»™t cuá»™c chém giết đáng kinh rợn hÆ¡n thế nữa !
Võ Lâm Chi Thần nói má»™t cuá»™c chém giết khác, chắc hẳn là muốn ám chỉ Äà o Hoa Äảo nà y rồi chăng?
Vừa nghÄ© ngợi nhÆ° thế, nên chà ng liá»n há»i :
- Nghe đâu có má»™t vị lão tiá»n bối rất lợi hại, tên gá»i là Bắc Cá»±c Hồ Tiên, hiện cÅ©ng đã và o là m môn hạ nÆ¡i các cô rồi phải không?
- Äúng thế, bà ấy chÃnh là Tổng Ä‘Ã n chủ...!
- Cái chị..?
ThÃch Äinh Nhạn nghe thế, suýt nữa kinh hoà ng nhảy dá»±ng lên. Chà ng thá»±c không ngỠđến, ngÆ°á»i của Äà o Hoa Äảo phái đến Trung Nguyên lại chÃnh là Bắc Cá»±c Hồ Tiên.
Như thế, chẳng hóa ra chà ng không mất công đi tìm tòi cho xa hay sao?
Quách Quyên Quyên nhìn vẻ mặt kinh ngạc của ThÃch Äinh Nhạn há»i :
- Anh là m sao rồi?
ThÃch Äinh Nhạn biết mình đã sÆ¡ hở, nên liá»n cÆ°á»i nói :
- Vị lão tiá»n bối đó là ngÆ°á»i võ công rất cao cÆ°á»ng, váºy đã có bà ta chỉ huy tổng Ä‘Ã n, thì nà o sợ không tiêu diệt cả võ lâm ở Trung Nguyên?
- Võ công của bà ấy có thể nói là cao cÆ°á»ng.
NhÆ°ng tại Äảo chúng tôi có nhiá»u ngÆ°á»i võ công còn cao cÆ°á»ng hÆ¡n bà ấy nữa. Mẫu thân tôi sỡ dÄ© phái bà ta đến đây là vì Ä‘Ã n ông trông thấy bà ta, thì chẳng khác nà o ruồi trông thấy máºt. HÆ¡n nữa, bà ta lại...
- Bà ta lại thế nà o?
Mặt cô gái bá»—ng bừng Ä‘á», đáp :
- Thôi, tôi không nói nữa !
- Tại sao lại không nói?
- Hơn nữa, bà tạ..rất dâm đãng. Tất cả môn nhân nếu được ân ái với bà ta một đêm, thì từ đó vỠsau, sẽ một lòng một dạ nghe theo sự chỉ huy của bà ta !
ThÃch Äinh Nhạn gần nhÆ° không dám tin và o lá»— tai của mình. Vì lá»i nói ấy lại thốt ra từ cá»a miệng của cô gái tuyệt sắc nà y, mà không há» có tà ngượng ngùng nà o cả.
Quách Quyên Quyên tÆ°Æ¡i cÆ°á»i nói :
- Anh cứu mạng cho tôi. Tôi bằng lòng hiến dâng tấm thân tôi một lần cho anh !
- Cái chi? Cô nói thế nà o?
- Có lý đâu anh không hiểu lá»i nói của tôi sao?
Äôi má Ä‘á» hây hây nhÆ° cánh hoa thược dược của nà ng cÅ©ng nhÆ° đôi mắt đầy tình tứ nhÆ° có má»™t sức thu hồn đối phÆ°Æ¡ng của nà ng, khiến ai nhìn đến quả tim cÅ©ng không khá»i nhảy thình thịch.
Thá»±c chà ng không thể dám tin là má»™t ngÆ°á»i con gái xinh đẹp nhÆ° thiên tiên thế nà y mà nói những lá»i nói nhÆ° váºy.
Cô gái bèn gượng cÆ°á»i nói :
- Tôi không phải là má»™t cô gái băng trinh. Vì tất cả thiếu nữ ở Äà o Hoa Äảo chúng tôi, khi đến tuổi thà nh niên, thì chẳng có ai gìn giữ trinh tiết cả. Váºy anh hãy yên lòng !
- Không ! Quách cô nÆ°Æ¡ng, cá»™.., tôi không muốn nhÆ° thế. Vì tôi thÃch cô, và cứu cô vá»›i tấm lòng hiệp nghÄ©a. Váºy cô chá»› nên đánh giá thấp tôi !
Quách Quyên Quyên lá»™ vẻ sá»ng sốt nói :
- Anh không cần à ?
- Nà o phải thế ! Tôi nháºn là cô rất tốt, nhÆ°ng cô chá»› nên vì Ä‘á»n đáp cái Æ¡n của tôi mà phải trao ra nguyên vẹn cả tấm thân. Cách báo đáp rất nhiá»u, và nhÆ° tiến cá» tôi và o là m môn hạ của các cô !
- Ồ ! Thực thế à , anh bằng lòng và o là m môn hạ của chúng tôi?
- Äúng thế, tôi muốn được ở gần bên cô mãi mãi !
- Thế anh thÃch tôi chứ?
- Äúng váºy !
- á»’ ! NhÆ°ng tôi là ngÆ°á»i không còn trinh tiết nữa !
- Việc ấy có chi là quan trá»ng? Chỉ cần chúng ta thÆ°Æ¡ng yêu nhau là được !
- Anh không có ngÆ°á»i yêu chứ?
- Không có !
Nói đến đây, chà ng dừng lại trong giây lát, rồi tiếp :
- Ở trong tổng đà n, cô giữ chức chi?
- Tôi là Phó tổng đà n !
- GiỠthì chúng ta cùng vỠ!
- Phải, chúng ta vá» ngay thôi. NhÆ°ng anh gá»i là gì...?
- Tôi gá»i là Thái Tiến Niên !
- Thái ca ca, em có xứng đáng cho anh yêu không?
ThÃch Äinh Nhạn vì muốn đạt được mục Ä‘Ãch của mình, nên phải áp dụng thủ Ä‘oạn, chứ thá»±c ra chà ng không thể yêu Quách Quyên Quyên má»™t cách chân thá»±c.
Chà ng mỉm cÆ°á»i nói :
- Có chi lại không xứng đáng !
Nói Ä‘oạn chà ng Ä‘Æ°a cánh tay rắn chắc ôm choà ng lấy nà ng, và đặt má»™t cái hôn lên môi nà ng. Cô gái ấy hoà n toà n vui sÆ°á»›ng tiếp nháºn, má»™t cái hôn mà đối vá»›i nà ng dấy là má»™t thứ ái tình chân tháºt.
Nà ng say sa ngây ngất !
Sau đó, ThÃch Äinh Nhạn Ä‘i theo Quách Quyên Quyên đến má»™t vùng sÆ¡n cốc hoang vu hẻo lánh tại Võ Lăng SÆ¡n. Sau khi hai ngÆ°á»i Ä‘i qua má»™t bãi đá ngổn ngang, lại tiếp tục Ä‘i thẳng và o má»™t khe đá thiên nhiên. Lúc ấy, cảnh váºt trÆ°á»›c mắt hoà n toà n thay đổ hẳn.
Trong má»™t sÆ¡n cốc nhá» hẹp, có má»™t tòa lâu Ä‘Ã i đứng sừng sững. TrÆ°á»›c cá»a ra và o, có sáu cô gái mặc áo hồng đứng thà nh hai hà ng, canh gát rất nghiêm máºt. Sáu cô gái ấy vừa trông thấy Quách Quyên Quyên thì liá»n cúi ngÆ°á»i thi lá»….
Những cô gái đó, cô nà o cô ấy xinh đẹp tuyệt trần.
Tại nÆ¡i cá»a cái của tòa lầu, cÅ©ng có má»i cô gái xin đẹp nhÆ° hoa đứng thà nh hai dẫy. Há» vừa thấy Quách Quyên Quyên thì cÅ©ng liá»n cúi ngÆ°á»i thi lá»….
Ngay lúc ấy, từ trong có má»™t ngÆ°á»i tuổi Ä‘á»™ ngÅ© tuần, lÆ°ng giắt trÆ°á»ng kiếm, nhanh nhẹn bÆ°á»›c thẳng ra nói :
- Tổng Ä‘Ã n chủ Ä‘ang chá» ngà i tại đại Ä‘iện, xin má»i ngà i và o ngay !
Sau khi hai ngÆ°á»i bÆ°á»›c và o Tổng Ä‘Æ°á»ng, thì thấy hai bên có ba mÆ°Æ¡i ngÆ°á»i đứng thà nh hai hà ng rất uy nghiêm. Má»™t bên là toà n những cô gái mặc y phục mà u hồng.
Má»™t bên khác thì lại toà n là những ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông cÅ©ng mặc y phục mà u hồng nhÆ°nhau.
Trên má»™t chiếc ghế phủ da cá»p đặt giữa đại Ä‘iện, má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà đứng tuổi tuyệt đẹp Ä‘ang ngồi. Tuy đã lá»›n tuổi, nhÆ°ng trông đôi má của bà ta vẫn còn non má»›t, thu ba lóng lánh nhÆ° nÆ°á»›c hồ thu. Bà ta có má»™t vẽ đẹp của má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà đứng tuổi, khiến ai trông thấy cÅ©ng phải ngây ngất hồi há»™p.
ThÃch Äinh Nhạn thầm nghÄ© :
- NgÆ°á»i Ä‘Ã n bà xin đẹp nà y chắc là Bắc Cá»±c Hồ Tiên đây rồi !
Vừa nghĩ ngợi như thế, chà ng vừa bước theo Quách Quyên Quyên tiến thẳng và o đại điện. Quách Quyên Quyên hướng vỠBắc Cực Hồ Tiên thi lễ rồi nói :
- Äệ tá» xin ra mắt Äà n chủ !
Bắc Cá»±c Hồ Tiên nhếch môi cÆ°á»i.
Nụ cÆ°á»i của bà ta quả có sức thu hồn Ä‘oạt phách của kẻ khác. ThÃch Äinh Nhạn thầm nghÄ© :
- Äấy quả là má»™t ngÆ°á»i xinh đẹp tuyệt thế...!
Bắc Cực Hồ Tiên nói :
- Chớ quá thủ lễ. Việc ấy là m được đến đâu?
- May mắn là tôi là m tròn nhiệm vụ, nhưng phải chịu mất hai môn nhân. Nếu không có vị Thái ca ca đây...!
Sau đó, cô ta bèn Ä‘em việc ThÃch Äinh Nhạn cứu nguy cho mình nói rõ lại cho Bắc Cá»±c Hồ Tiên nghe, rồi tiếp :
- Bởi thế cho nên Thái ca ca là ân nhân của tôi !
ThÃch Äinh Nhạn thầm nói :
- Hiện giỠđối phÆ°Æ¡ng ngÆ°á»i đông thế lá»±c mạnh, không phải lúc cho ta hà nh sÆ°.....Váºy tại sao ta không biết chá» má»™t dịp tốt khác?
Chà ng quyết định nhÆ° váºy, nên liá»n cÆ°á»i nhạt nói :
- Äấy chỉ là má»™t việc nhá», có đáng chi mà phải nhắc nhở đến?
Nói dứt lá»i, chà ng bèn quay qua Bắc Cá»±c Hồ Tiên thi lá»… và nói :
- Vãn bối bấy lâu nay rất ngưỡng má»™ đại danh của lão tiá»n bối, những mãi đến ngà y hôm nay má»›i được chÃnh mắt trông thấy phÆ°Æ¡ng dung, quả thá»±c là tam sinh hữu hạnh.
ThÃch Äinh Nhạn liá»n mỉm cÆ°á»i má»™t cách man rợ, khiến ngÆ°á»i dâm phụ khét tiếng nhÆ° Bắc Cá»±c Hồ Tiên không khá»i cảm thấy rá»™n rà ng trong lòng.
Bà ta cÆ°á»i lạnh lùng nói :
- NgÆ°Æ¡i có thể cứu nguy cho Phó Ä‘Ã n chủ giữa sá»± vây đánh của trên má»i đệ tá» ba môn phái lá»›n, ta cảm thấy dÆ°á»ng nh...
- DÆ°á»ng nhÆ° không thể là m được?
- Chẳng phải không là m được, nhÆ°ng khiến ta cảm thấy rất bất ngÆ°á». NgÆ°Æ¡i có biết trong võ lâm tại Trung Nguyên nà y, ai là ngÆ°á»i võ công cao nhất hay không?
- Ngà i muốn nói lá»›p ngÆ°á»i lá»›n tuổi hay ngÆ°á»i trẻ tuổi?
- Ta muốn nói trong số ngÆ°á»i trẻ tuổi thôi !
- Nếu váºy, có lẽ phải kể Äá»™c Nhãn Hắc Lang ThÃch Äinh Nhạn?
Bắc Cực Hồ Tiên biến hẳn sắc mặt, nói :
- Tại sao ngươi được biết?
- Vì tôi đã có đánh nhau với hắn rồi, cuối cùng tôi đã dùng một thế võ đánh bại được hắn...
- Váºy có lý nà o ngÆ°Æ¡i chẳng phải là Äá»™c Nhãn Hắc Lang...?
ThÃch Äinh Nhạn giáºt mình nói :
- Tôi sở dÄ© đánh nhau vá»›i ThÃch Äinh Nhạn, chÃnh là vì bao nhiêu nhân váºt giang hồ cÅ©ng nháºn lầm tôi ra hắn !
Bắc Cá»±c Hồ Tiên cÆ°á»i lạnh lùng. Trong khi đó, ThÃch Äinh Nhạn bá»—ng thấy có má»™t bóng ngÆ°á»i bay thoắt tá»›i, đồng thá»i vung những ngón tay ngá»c ra, nhắm Ä‘iểm thẳng và o Kỳ Môn đại huyệt trÆ°á»›c ngá»±c chà ng.
Bắc Cá»±c Hồ Tiên ra tay má»™t cách Ä‘á»™t ngá»™t nhÆ° thế, quả là m cho ThÃch Äinh Nhạn không ngỠđến được.
Bản năng tá»± vệ của chà ng đã giúp chà ng lách mình tránh khá»i thế công của đối phÆ°Æ¡ng. Cái lách mình ấy chÃnh là chà ng đã dùng U Linh Bá»™ Pháp, khiến Bắc Cá»±c Hồ Tiên đã Ä‘iểm và o má»™t khoảng không.
Bắc Cá»±c Hồ Tiên không tấn công tiếp. Bà ta tÆ°Æ¡i cÆ°á»i nói :
- Khá lắm, khá lắm ! Trong Ä‘á»i nà y, chẳng có mấy ngÆ°á»i có thể tránh khá»i được thế đánh của ta. Quả lá»i đồn đãi võ lâm ở Trung Nguyên có lắm ngÆ°á»i tà i, thá»±c chẳng sai tà nà o cả !
- Xin Ä‘a tạ lá»i khen của bà !
- NgÆ°Æ¡i muốn gia nháºp và o bản môn?
- Äúng váºy, xin nhá» Tổng Ä‘Ã n chủ dạy dá»— cho !
Bắc Cực Hồ Tiên bước chẫm rãi vỠchiếc ghế ngồi xuống, nói :
- Quách Phó Ä‘Ã n chủ hãy xét trong ngÆ°á»i hắn giúp tôi, nếu không có Ä‘iá»u chi đáng ngÆ°á», thì tôi cho phép hắn gia nháºp và o bản môn !
Quách Quyên Quyên lục soát má»™t lúc, chẳng thấy có Ä‘iá»u chi đáng nghi, nói :
- Trong ngÆ°á»i anh ấy không có chi cả !
Bắc Cực Hồ Tiên nói thầm :
- NgÆ°á»i nà y có lẽ không phải là ThÃch Äinh Nhạn. Nếu là hắn, thì tất trong ngÆ°á»i có giữ ngá»n Soái Kỳ và quân cá» mang chữ Soái !
Bà ta liá»n đứng lên nói :
- Hãy theo ta và o Thần ÄÆ°á»ng để tuyên thệ !
Liá»n đó, Bắc Cá»±c Hồ Tiên lấy bốn bá»™ kinh Ä‘iển và dẫn ThÃch Äinh Nhạn Ä‘i thẳng và o Thần ÄÆ°á»ng nÆ¡i háºu viện.
Ngay lúc ấy, Quách Quyên Quyên bá»—ng bÆ°á»›c đến bên cạnh ThÃch Äinh Nhạn, nói nhá» :
- Thái ca ca, hãy cẩn tháºn kẻo bị thất thân vá»›i bà ấy !
ThÃch Äinh Nhạn gáºt đầu. Chà ng thấy rằng lúc nà y nếu muốn bắt sống Bắc Cá»±c Hồ Tiên thá»±c dá»… dà ng nhÆ° lấy đồ trong túi. NhÆ°ng, sở dÄ© chà ng cha dám hà nh Ä‘á»™ng, là vì chà ng cha biết ba quân XÆ°a Pháp Mã có phải hiện Ä‘ang ở trong ngÆ°á»i bà ta hay không?
Sau khi bÆ°á»›c và o Thần ÄÆ°á»ng, Bắc Cá»±c Hồ Tiên liá»n Ä‘Æ°a tay lên che mặt. ThÃch Äinh Nhạn nhìn lên, thấy tại gian Thần ÄÆ°á»ng ấy có thá» má»™t pho tượng thần, khói hÆ°Æ¡ng nghi ngút.
Lúc đó, ThÃch Äinh Nhạn bá»—ng ngữi thấy từ trong ngÆ°á»i của Bắc Cá»±c Hồ Tiên phát ra má»™t mùi thÆ¡m lạ lùng, khiến chà ng cảm thấy ngây ngất lâng lâng, quả tim nhảy thình thịch.
ThÃch Äinh Nhạn thầm nói :
- Quả nhiên bà ta có một mùi xạ chồn !
ThÃch Äinh Nhạn bá»—ng nghÄ© ra má»™t kế, há»i rằng :
- Tôi có nhá»› má»™t việc nà y, là Tổng Ä‘Ã n chủ có hay biết rằng ThÃch Äinh Nhạn hiện Ä‘ang tìm bà hay không?
- Äúng váºy, nhÆ°ng hắn tìm không được ta !
- Những quân cỠấy, có lẽ Tổng Ä‘Ã n chủ luôn luôn giữ trong ngÆ°á»i?
- Äúng thế, ta luôn luôn giữ trong ngÆ°á»i, ngÆ°Æ¡i có muốn xem cho biết không?
Dứt lá»i, bá»—ng bà ta bÆ°á»›c nhẹ nhà ng đến gần ThÃch Äinh Nhạn, đôi má bừng Ä‘á», chứng tá» ngá»n lá»a dục tình Ä‘ang cháy rừng rá»±c trong lòng bà ta. Ngá»n lá»a ấy có uy lá»±c đốt cháy bất cứ má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông nà o.
Bắc Cá»±c Hồ Tiên trông thấy thân hình của ThÃch Äinh Nhạn to lá»›n vạm vỡ, đúng là má»™t ngÆ°á»i mà bà ta aoÆ°á»›c để vui chốn phòng the. HÆ¡n nữa, qua việc lục soát vừa rồi, không thấy trong ngÆ°á»i ThÃch Äinh Nhạn có ngá»n Soái Kỳ, và quân cá» mang chữ Soái, nên bà ta lại cà ng an tâm hÆ¡n.
NhÆ°ng bà ta nà o có ngá» vị sát tinh ấy lại ở ngay trÆ°á»›c mặt mình. Lúc đó, bà ta đã bÆ°á»›c đến còn cách ThÃch Äinh Nhạn má»™t bÆ°á»›c nữa !
Tức thì, ThÃch Äinh Nhạn nhanh nhẹn trà n tá»›i nhÆ° má»™t luồng Ä‘iện chá»›p. Liá»n đó, chỉ nghe Bắc Cá»±c Hồ Tiên thét lên má»™t tiếng kinh hoà ng, vì tay mặt của ThÃch Äinh Nhạn đã siết chặc nÆ¡i Kiên TÄ©nh huyệt của bà ta rồi.
Bắc Cực Hồ Tiên biến hẳn sắc mặt.
ThÃch Äinh Nhạn lạnh lùng quát :
- Ta nói cho ngÆ°á»i biết, chÃnh ta là ThÃch Äinh Nhạn đây. Má»™t kẻ phản bá»™i nhÆ°ng Æ¡i, quả dám to gan không tuân theo Soái Lịnh. Nếu không bắt ngÆ°Æ¡i vá» trừng trị đúng môn pháp, thì thá» há»i ta còn mặt mÅ©i nà o ngó đến chÃn vị môn nhân khác?
Liá»n đó, ThÃch Äinh Nhạn liá»n Ä‘iểm và o huyệt ngủ của bà ta, rồi lấy bốn cuốn kinh Ä‘iển kia, cùng vá»›i ba quân XÆ°a Pháp Mã trong ngÆ°á»i Bắc Cá»±c Hồ Tiên. Sau đó, chà ng đá tung cá»a cái, lao ngÆ°á»i ra bay vút Ä‘i mất.
ThÃch Äinh Nhạn vừa vá»t ngÆ°á»i chạy ra khá»i Thần ÄÆ°á»ng, thì Quách Quyên Quyên to tiếng kêu lên :
- Thái ca ca !
ThÃch Äinh Nhạn không trả lá»i, tiếp tục lao ngÆ°á»i thẳng ra đại Ä‘iện. Số ngÆ°á»i tại đây vừa hay có việc biến, chà ng đã vá»t ra khá»i cá»a cái của Tổng Ä‘Æ°á»ng rồi.
Ngay lúc đó có ngÆ°á»i quát to :
- Không xong, Tổng Ä‘Ã n chủ đã bị ngÆ°á»i ta cÆ°á»›p Ä‘i rồi ! Mau cháºn hắn lại !
Tiếng quát vừa nổi lên, thì nÆ¡i nÆ¡i Ä‘á»u kinh Ä‘á»™ng. Má»i cô gái đứng tại cá»a cái liá»n nhanh nhẹn lao theo cháºn mất lối tiến của ThÃch Äinh Nhạn, đồng thá»i má»—i ngÆ°á»i vung tay đánh ra má»™t chưởng.
ThÃch Äinh Nhạn gầm lên :
- Ai ngăn ta thì chết, ai tránh ta thì sống !
Liá»n đó, chà ng vung chưởng quét ra, tiếng gà o thảm thiết liá»n vang lên. Thế là hai cô gái đã bị chết tốt dÆ°á»›i tay chà ng rồi. Ngay lúc đó, ThÃch Äinh Nhạn đã thoát ra được đến cá»a ra và o tại khe núi.
Bốn thiếu nữ đứng tại đấy, liá»n dâng hà ng ngang cháºn chà ng lại. Má»™t ngÆ°á»i trong bá»n há» cất giá»ng lạnh lùng quát :
- Các hạ quả là ngÆ°á»i to gan !
Tiếng quát cha dứt, ThÃch Äinh Nhạn đã vung tay quét thẳng má»™t chưởng.
Tức thì, hai cô gái đứng đầu liá»n vung chưởng ra đỡ thẳng và o luồng chưởng lá»±c của ThÃch Äinh Nhạn. Trong khi đó, bóng hồng đã lao thoắt đến trÆ°á»›c mặt chà ng. Hai bóng hồng ấy chÃnh là hai cô gái khác đã nhanh nhẹn trà n đến tấn công ngay.
Liá»n đó, tiếng quát to vang dáºy nÆ¡i nÆ¡i. Thế là mấy mÆ°Æ¡i môn nhân đã từ bên trong trà n ra nhÆ° ong vỡ tổ. Bởi thế, ThÃch Äinh Nhạn bắt buá»™c phải liá»u mạng, vung tay đánh liên tiếp ba chưởng, rồi nhắm ngay cá»a ra và o lao vút Ä‘i.
Thế là bốn cô gái tuyệt sắc cùng gà o lên thảm thiết. Và , hai cô trong số ấy đã ngã ra chết tốt. Thừa dịp đó, ThÃch Äinh Nhạn lao thẳng ra khá»i khe núi.
|
|
|
| |