Dịch giả: Vân Du
Biên: VôHưKhông
Nhóm Dịch: Thanh Vân Môn
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
Ở chỗ Diêm Xuyên, sau khi Thanh Long phát tín hiệu xong.
"Bắt đầu, ra tay đi!" Văn Nhược tiên sinh nói.
"Tốt!"
Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, bốn gã cường giả Thần Cảnh gần như đồng thời tiến lên .
"Mở ra cho ta!" Bốn người cùng quát lên, trong tay đều phát ra một luồng sức mạnh.
"Ầm.................!"
Bức tường khí màu vàng run lên một trận mãnh liệt.
"Ầm!" "ầm!" "ầm!"....
Rất nhanh sau đó, bức tường khí lại lay động lên bảy lần nữa, hiển nhiên các đại cường giả ở bảy vị trí còn lại đã đồng loạt ra tay như đã hẹn.
"Ong ong ông!" Bức tường khí màu vàng run lên kịch liệt.
"Ầm ầm!" Mặt đất bốn phía xung quanh cũng rung động theo.
"Thánh nữ, còn hơi kém, sức mạnh của chúng ta chưa đủ!" Thanh Long sốt ruột nói.
"Thế này còn chưa đủ sao?" Mặc Vũ Hề nhanh chóng tiến lên.
"Ầm!"
Mặc Vũ Hề mạnh mẽ chưởng lên tường khí một cái.
"Ầm ầm!"
Bức tường không khí rung động kịch liệt, Văn Nhược tiên sinh ở bên cạnh giớ tay che chắn cho ba nghìn đại quân của Diêm Xuyên.
"Két....!"
Đột nhiên trên tường khí xuất hiện một cái khe hở.
"Tốt, muốn phá được thì phải dốc thêm sức thôi!" Mặc Vũ Hề hưng phấn nói.
"Thế này thì xung quanh đây có bao nhiêu Thần Cảnh đây!" Dương Chí Cửu kinh ngạc nói.
"Dựa theo lần phá bức tường khí này mà nói, ít nhất phải có bốn mươi Thần Cảnh! Thậm chí còn có một số đang ẩn nấp không ra tay." Văn Nhược tiên sinh cau mày nói.
"Có nhiều người đến cướp Vạn Diệu Yêu Liên như thế thì mấy người chúng ta....!" Dương Chí Cửu lo lắng nói.
"Cứ theo kế hoạch mà làm, không được sai lầm dù chỉ một chút!" Diêm Xuyên trầm giọng nói.
"Ừm!" Văn Nhược tiên sinh gật gật đầu.
"Ta phải làm cái gì đây?" Dương Chí cửu hỏi.
"Ngươi ư? Đi theo ta, cùng lấy Vạn Diệu Yêu Liên!" Diêm Xuyên trầm giọng nói.
"Tốt! Tốt!" Trong ánh mắt Dương Chí Cửu lộ ra vẻ cực kỳ hài lòng nói. Hắn cho rằng Diêm Xuyên thực sự bị mình dụ dỗ rồi.
Văn Nhược tiên sinh nhìn qua Diêm Xuyên, lắc đầu cười khổ một trận nhưng rốt cục vẫn không nói gì.
"Phá cho ta!" Thanh Long hét lớn một tiếng.
"Ầm...............................!"
Trong âm thanh rền vang, bức tường không khí màu vàng nổ tung ra vỡ vụn, vòi rồng mạnh mẽ quét về bốn phía, mặt đất quay cuồng một trận.
Phía trên bên trong Thiên Trì, vô số long mạch khí từ trên trên cao tràn xuống tám hướng khác nhau trong đại trận.
Vòi rồng từ từ biến mất. Long mạch khí quỷ dị ngưng tụ ra hình dáng mới, tất cả mọi người chợt im lặng nhìn cảnh trước mắt.
Ở bên dưới, xung quanh Vạn Diệu Yêu Liên vẫn có hắc khí bao phủ, tà khí ngập trời, chỉ có thể nhìn thấy Vạn Diệu Yêu Liên một cách mơ hồ.
Tà khí không tản ra bốn phía xung quanh bởi vì có thứ gì đó trấn áp ở bên trên.
Long mạch khí đã ngưng tụ hình dáng mới xong! Tám con rồng màu vàng kim khổng lồ!
Kim long không có sinh mệnh, hoàn toàn do long mạch khí ngưng tụ thành, cả thảy có tám con, trông rất sống động, dọc theo người kéo đến sâu vào trong đại trận, dài phải đến mấy ngàn trượng.
"Sơn xuyên long mạch, lại ngưng tụ thành tám con rồng bằng long khí ư?" Văn Nhược tiên sinh trầm giọng nói.
Tám đầu cự long đều quay vào một phiến đá lớn hình vuông tầm trăm tượng ở chính giữa, chúng phun long khí ào ào lên trên phiến đá làm cho nó tỏa ra ánh vàng kim rực rỡ, phiến đá này chính là thứ trấn áp ở phía dưới Vạn Diệu Yêu Liên.
"Sức mạnh của sao Phá Quân bị hút đến trên nó, phiến đá này là gì vậy?" Thanh Long kinh ngạc nói.
"Trấn Thế Thạch? Điều này sao có thể?" Diêm Xuyên kinh ngạc nói.
"Trấn Thế Thạch sao? Quả nhiên là Trấn Thế Thạch, nhưng sao Vạn Diệu Yêu Liên lại cần dùng đến bảo vật này?" Văn Nhược tiên sinh cũng biến sắc.
"Trấn Thế Thạch là cái gì?" Thanh Long nghi hoặc.
"Là một loại tiên quáng, nghe đồn vạn trượng Trấn Thế Thạch có thể trấn áp cả tiên nhân! Còn có thể dùng để luyện chế tiên khí sơ cấp! là loại tài liệu đỉnh cấp của thế gian." Mặc Vũ Hề ngưng trọng nói.
"Ồ?" Bọn Thanh Long ngạc nhiên nói.
"Vạn Diệu Yêu Liên xem ra còn tà ác hơn ta tưởng nhirug, có lẽ lần này chúng ta đi phá trận là đã tự chuốc phiền phức lớn rồi!" Văn Nhược tiên sinh bỗng cười khổ nói.
"Mặc kệ phiền phức gì, ta nhất định phải đoạt được Vạn Diệu Yêu Liên này!" Mặc Vũ Hề nói một cách kiên quyết.
"Đi thôi!" Văn Nhược tiên sinh giơ tay chụp lấy Hoắc Quang, sau đó liền bay lên trên cao.
Không chỉ có Văn Nhược tiên sinh mà ở tám phương vị đều có các cường giả xông lên trời.
Thế nhưng khi chúng cường giả mới bay lên chưa tới trăm trượng lại gần như đồng thời dừng lại.
"Văn Nhược tiên sinh, ngươi làm gì vậy? Tại sao lại dừng lại?" Mặc Vũ Hề ở dưới khó hiểu nói.
Sắc mặt Văn Nhược tiên sinh trở nên rất khó coi.
Hoắc Quang kêu lên: "Vương gia, trên Trấn Thế Thạch có người!"
"Cái gì?" Thanh Long biến sắc.
Thanh Long, Bạch Hổ dồn dập bay lên trời.
Mặc Vũ Hề nhìn qua Diêm Xuyên rồi vung tay lên mang theo Diêm Xuyên cùng bay lên cao, Dương Chí Cửu nhẹ nhàng bay lên nhưng rất chậm chạp, hiển nhiên phi hành đối với hắn còn cần gắng sức.
Diêm Xuyên đứng ở trong không, nhìn về phía trên Trấn Thế Thạch.
Long mạch chi lực do tám con rồng phun ra trút vào Trấn Thế Thạch, nói chính xác hơn và trút vào giữa Trấn Thế Thạch.
Ở nơi đó, hiện đang có một bóng người khoanh chân ngồi.
Một vị đạo sĩ cao tuổi, tóc bạc mặt hồng hào, đang khoanh chân nhắm mắt.
Long mạch khí trút vào trong cơ thể lão đạo sĩ làm cho xung quanh xuất hiện kim quang mờ mờ.
"Đây là?" Dương Chí Cửu kinh ngạc hỏi.
"Đại Diệu Tiên Sư ư?" Văn Nhược tiên sinh biến sắc.
"Cái gì? Đại Diệu Tiên Sư á? Là phong thủy sư đã bố trí đại trận này? Không phải ngươi nói hắn đã chết từ lâu rồi sao?" Dương Chí Cửu liền hoảng sợ kêu lên.
Nửa tháng trước đây, Văn Nhược tiên sinh có nói qua, Đại Diệu Tiên Sư là chuẩn tiên nhân, thiếu một bước nữa là bước vào Tiên Nhân Cảnh, không ngờ ông lại tọa trấn tại đây?
"Không phải, đây không phải người thật mà là một cái phân thân tinh khí!" Diêm Xuyên nhíu con mắt lại nói.
"Hử?" Mọi người hướng về Diêm Xuyên.
"Không phải người thật ư?" Mặc Vũ Hề thoáng kinh ngạc.
"Hoàn toàn chính xác, Đại Diệu Tiên Sư đã chết từ lâu rồi, không thể nào còn sống được, đây quả thật là phân thân tinh khí, có điều khi bản thể vừa chết đi thì phân thân tinh khí cũng phải tan biến chứ, tại sao phân thân tinh khí của hắn vẫn còn tồn tại?" Văn Nhược tiên sinh cau mày nói.
"Chắc là phân thân tinh khí này đã thoát ly với Đại Diệu Tiên Sư và được ông ta truyền cho tư tưởng trụ cột nào đó, sau đó dùng long mạch khí để bồi dưỡng. Đây chính là một cái phân thân độc lập của Đại Diệu Tiên Sư, có điều không thể rời khỏi nơi đây, một khi rời đi sẽ bị tan biến!" Diêm Xuyên phân tích.
"Giả thích như vậy là hợp lý rồi!" Văn Nhược tiên sinh gật gật đầu.
"Vậy bây giờ làm sao đây?" Dương Chí Cửu hỏi.
"Dựa theo kế hoạch mà làm thôi, nhưng phải cẩn thận, đừng có đánh thức Đại Diệu Tiên Sư, ông ta là người bố trí ra trận này, một khi tỉnh lại nhất định sẽ có hậu quả không thể tưởng tượng nổi!" Diêm Xuyên trầm giọng nói.
"Tốt!" Văn Nhược tiên sinh gật đầu.
Ông lấy ra pháp bảo thuyền nhỏ, chở Hoắc Quang vọt lên, bay về phí trên Trấn Thế Thạch.
"Chúng ta phải làm gì?" Dương Chí Cửu hỏi.
"Chờ!" Diêm Xuyên ngưng trọng nói.
"Ừm!" Dương Chí Cửu gật đầu một cái, thân hình từ từ hạ xuống.
Mặc Vũ Hề cũng mang theo Diêm Xuyên từ từ hạ xuống.
"Mặc cô nương, chuyện mà ta bảo ngươi đã chuẩn bị xong chưa?" Trong lúc hạ xuống, Diêm Xuyên khẽ hỏi.
"Ừm, đa tạ!" Mặc Vũ Hề cảm kích nói.
"Không cần cám ơn đâu, thực ra ta dẫn quân vào trong phong thủy trận là cũng có mục đích riêng mà!" Diêm Xuyên cười nói.
"Ta sẽ giúp ngươi!" Mặc Vũ Hề nói một cách chắc chắn.
"Ừ!" Diêm Xuyên gật gật đầu.
Mục Dã Vương vốn cũng mang theo lưu Cương bay lên trời nhưng được nửa chừng lại nhìn thấy Đại Diệu Tiên Sư, hắn lập tức hoảng sợ toát đầy mồ hôi lạnh.
Tất nhiên trong tài liệu về phong thủy trận này của Mục Dã Vương cũng có thông tin về chuẩn tiên nhân - Đại Diệu Tiên Sư! Thế thì mạnh đến mức nào chứ?
Dù bản thân mình là Thần Cảnh cũng mạnh nhưng chắc chắn vẫn thua xa Đại Diệu Tiên Sư.
Nên đi tiếp không đây?
Khi Mục Dã Vương đang hết sức bối rối thì Văn Nhược tiên sinh ở đằng xa chợt bay vọt lên, khiến cho Mục Dã Vương phải chú ý.
Mục Dã Vương lại tiếp tục mang theo Lưu Cương phóng đến Trấn Thế Thạch phía xa.
Ở một hướng khác, có mười hai kẻ dấu mình trong áo choàng đen.
"Đại Diệu Tiên Sư? Không ngờ là Đại Diệu Tiên Sư!" một kẻ mặc áo đen kinh ngạc nói.
"Không phải Đại Diệu Tiên Sư đã chết từ lâu rồi sao?" Một tên khác hỏi.
"Phù, ta hiểu rồi, ha ha, Hắc Vũ Chân Quân, lát nữa ngươi phải cẩn thận đấy, đừng làm hắn thức tỉnh, dù hắn không phải Đại Diệu Tiên Sư nhưng cũng là phân thân tinh khí của ông ta, nên nếu tỉnh lại thì cục diến sẽ rất khó kiểm soát!" Người kia nói.
"Được! Ngươi là phong thủy sư, tại đây tất cả đều nghe theo ngươi, nhưng nhớ là lần này chúng ta phải lấy được tất cả các thứ kia, bất kể là Vạn Diệu Yêu Liên hay là Trấn Thế Thạch!" Hắc Vũ Chân Quan trầm giọng nói.
"Ừm! Chúng ta có mười hai Thần Cảnh thì chắc chắn không thể chịu thua thiệt được, xin chủ nhân cứ đợi chúng ta ở đây!" Phong Thủy Sư gật đầu.
"Tốt, ngươi ra tay đi!" Hắc Vũ Chân Quân nói.
Phong thủy sư kia liền gật gật đầu, móc ra một hòn đá xanh biếc rồi khẽ sờ lên nó, ngay sau đó một lượng lớn khí xanh lục liền bao phủ lấy cả đám. Tiếp đó, phong thủy sư phất tay lên trời.
"Ầm ầm!"
Lục khí cuồn cuộn bay thẳng đến một con kim long.
Con kim long này bỗng trừng hai mắt lên giống như sống lại.
"Gào!"
Kim long phát ra một tiếng rồng ngâm, sau đó liền ngưởng cổ phun ra một ngụm long khí về phía những người mặc áo đen.
"Vù vù!"
Mười hai người đang ở trên không được bọc trong long khí, bay thẳng đến trên Trấn Thế Thạch.
"Kim Long kia sao lại di chuyển rồi?"
"Mười hai người kia muốn làm gì vậy?"
"Không ổn, có phong thủy sư muốn tranh đoạt ý chí của sao Phá Quân!" Diêm Xuyên chợt biến sắc.
"Tranh đoạt ý chí của sao Phá Quân ư? Như thế là có ý gì?" Mặc Vũ Hề cũng biến sắc nói.
"Ở mỗi vùng chỉ có thể rút tối đa một phần ý chí sao Phá Quân, nói cách khác trong tình huống công bằng bình thường thì nhất định Hoắc Quang có thể đoạt được ý chí sao Phá Quân, nhưng bên kia lại có phong thủy sư! Hơn nữa, còn là một phong thủy sư rất lợi hại, có thể điều khiển một phần đại trận, thế này nguy rồi!" Diêm Xuyên biến sắc nói.
"Vậy bây giờ phải là sao?" Mặc Vũ Hề lo lắng hỏi.
"Phong thủy sư sẽ làm hỏng đại sự của chúng ta nên trước hết phải tìm ra người này đã!" Diêm Xuyên trầm giọng nói.
"Chúng ta sẽ đi phá hỏng kế hoạch của hắn à?" Bạch Hổ hỏi.
"Chúng ta sẽ ra tay à?"
"Chỉ có thể như vậy thôi!" Diêm Xuyên khẽ thở dài.
Ngay khi Diêm Xuyên đang thừa nhận việc này, đột nhiên từ một phía khác truyền đến một tiếng quát như sấm.
"Độc sư, ha ha ha ha, mười năm rồi, cuối cùng ta cũng tìm được ngươi, xem giờ ngươi trốn đi đâu!"
"Vù vù!"
Vô số trường kiếm khắp bốn phía lại chợt kêu vang lên.
Một bóng người màu đen, cao ngạo bay trên không, trong tay cầm một thanh trường kiếm màu đen, chỉ thẳng vào mười hai người mặc áo đen kia.
"Độc Cô Kiếm Vương?" Mắt Diêm Xuyên sáng lên.
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Dịch giả: †Bloodlust†
Biên dịch: Đừng Hỏi Tại Sao
Nhóm Dịch: Thanh Vân Môn
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
Độc Cô Kiếm Vương tay cầm một thanh Tử kiếm, phóng lên trời, lao thẳng đến mười hai hắc y nhân.
Trường kiếm duỗi ra, bốn phía vang lên tiếng kiếm ngâm triều bái.
"Không ổn rồi, hắn đã phát hiện ra chúng ta!" Phong Thủy sư lo lắng nói.
"Cản hắn lại, nhanh lên!" Hắc Vũ Chân Quân cũng một hồi lo lắng.
"Hưu!" "Hưu!"
Hai gã hắc y nhân rất nhanh vọt tới. Cả hai đều nhanh chóng rút kiếm chém về phía Độc Cô Kiếm Vương.
"Một đám nhãi nhép mà cũng dám ngăn ta?" Độc Cô Kiếm Vương xem thường nói.
Trường kiếm chém ra liền tạo thành ngàn vạn bóng kiếm, rồi đột nhiên tụ làm một thể, chém về phía một hắc y nhân.
"Hưu!"
Thanh âm phá không của kiếm ảnh chói tai vô cùng.
"Oanh!"
Trường kiếm của một tên hắc y ầm ầm liền bị Độc Cô Kiếm Vương chém đứt, tên này lập tức bắn ngược trở lại.
"Chỉ một kiếm đã bại rồi sao?" Xa xa sắc mặt Thanh Long trở nên cứng lại.
Thân hình Độc Cô Kiếm Vương lại xoay chuyển, trường kiếm đột nhiên hóa thành kiếm cương dài trăm trượng, ầm ầm chém về phía một hắc y nhân khác.
"Xì!"
Kiếm quang lấp lánh, trong nháy mắt, một kiếm này chặt đứt cánh tay của hắc y nhân.
"A....!" Tên hắc y nhân này thống khổ kêu lên.
Thoáng một cái đã có hai hắc y nhân bị đánh bại, vẻ liều lĩnh trong mắt Độc Cô Kiếm Vương càng hừng hực.
"Độc Sư, mười năm trước ta đã nói qua, ta nhất định phải lấy đầu của ngươi, lần này ngươi trốn không thoát đâu!" Độc Cô Kiếm Vương quát.
"Độc Cô Kiếm Vương, ngươi cần gì phải tự làm khổ mình như vậy? Đại trận trước mắt này, ta lấy đồ ta cần còn lại tất cả bảo đều thuộc ngươi, thế nào?" Độc Sư sốt ruột nói.
"Độc Cô thế gia ta, mỗi người cả đời cũng chỉ có một thanh thiết kiếm, bảo vật mặc dù động lòng người nhưng sao có thể so với đại cừu chưa báo! Ta vất vả lắm mới tìm được ngươi, há có thể để ngươi chạy thoát?" Độc Cô Kiếm Vương lạnh lùng nói.
Trường kiếm khẽ múa, lại lần nữa hướng về phía Độc Sư.
"Đồ khốn!" Độc Sư phẫn nộ kêu lên.
"Ngăn hắn lại, ngăn hắn lại cho ta!" Độc Sư lo sợ nói.
Lại có thêm bốn tên hắc y nhân vọt tới.
"Thần cảnh trở xuống, ai có thể ngăn ta?" Trường kiếm trong tay Độc Cô Kiếm Vương lại lần nữa giết tới.
"Độc Sư, không nên làm hỏng đại sự!" Hắc Vũ Chân Quân lo lắng nói.
Nếu là bình thường, Hắc Vũ Chân Quân còn có thời gian đọ sức cùng Độc Cô Kiếm Vương, nhưng trong giờ phút mấu chốt này hắn làm sao có thể?
Sắc mặt Độc Sư trầm xuống nói: "Hắc Vũ Chân Quân, ta sẽ dẫn dụ Độc Cô Kiếm Vương rời đi trước. Ngươi tiếp tục dựa vào những lời ta nói lúc trước mà làm!"
Nói xong, Độc Sư đột nhiên phóng thẳng lên trời.
"Hưu!"
"Chạy đi đâu!" Độc Cô Kiếm Vương Đại hét một tiếng, bỏ qua bốn tên hắc y nhân liền bay thẳng lên đuổi theo.
Bốn tên hắc y nhân này cũng đuổi theo sau Độc Cô Kiếm Vương mà bay đi.
Đảo mắt, mười hai hắc y nhân giờ chỉ còn lại có bảy tên .
Long Mạch chi khí ban đầu đang ngưng tụ thành Kim Long, sau khi mất đi sự khống chế của Phong Thủy sư, lại lần nữa khôi phục. Không còn bị dẫn động .
Hắc Vũ Chân Quân bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng hắn vẫn tiếp tục dẫn sáu người còn lại xông lên trên không trung Trấn Thế Thạch.
Một đám cường giả phóng lên trên, cũng có một đám cường giả phóng xuống Vạn Diệu Yêu Liên ở bên dưới.
"Bảo bối tốt a! Bảo bối tốt a!" Một tên tu giả xông lên hưng phấn nhảy vào trong khí đen, đưa tay chụp vào Vạn Diệu Yêu Liên ở phía xa xa.
Nhưng vừa mới tiến vào, lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết.
"A....!"
Thanh âm thê lương vô cùng, tiếng kêu thảm thiết trong nháy mắt làm tất cả mọi người đang định tiến vào đều dừng lại.
Chỉ thấy rằng tên tu giả kia bị bao phủ trong khí đen, trong nháy mắt huyết nhục tan rã cực nhanh. Khí đen dường như có thể làm tan chảy huyết nhục của hắn một cách rất dễ dàng. Đảo mắt một cái, tên tu giả này liền biến thành một đống xương trắng.
Huyết nhục tan ra liền bị hút vào bên trong Vạn Diệu Yêu Liên. Thoáng cái bị Vạn Diệu Yêu Liên thôn phệ sạch sẽ.
Trong giây lát hóa thành xương trắng? Bốn phía xung quanh, những kẻ thèm muốn bảo vật đều bị hoảng sợ lui ra phía sau.
Chỉ có hai tên tu vi cao tuyệt tự tin nhảy vào.
"A!" "A!"
Nhưng cũng như vừa rồi, đảo mắt lại lần nữa cả hai đều hóa thành hai đống xương trắng, huyết nhục bị Vạn Diệu Yêu Liên nuốt chửng rất quỷ dị.
"Đây đâu phải bảo vật gì, rõ ràng là tai họa mà!" Có người kinh hô.
"Lui lại mau!" "Lui lại mau!" . . .
Không còn bất kỳ kẻ nào dám tiến lại gần khí đen nữa.
Lúc này ở trên không trung, Văn Nhược tiên sinh cũng đã đến phía trên Trấn Thế Thạch.
"Bắt đầu dẫn động thiên kiếp!" Văn Nhược tiên sinh hướng về phía Hoắc Quang quát lên.
"Tốt!" Hoắc Quang hét lớn một tiếng.
"Oanh!"
Khí tức Lực cảnh viên mãn toàn lực bộc phát. Lòng bàn tay Văn Nhược tiên sinh áp sau lưng Hoắc Quang hỗ trợ Hoắc Quang dẫn động thiên kiếp.
"Ông!"
Trên đỉnh đầu Hoắc Quang đột nhiên xuất hiện một đám mây đen đường kính khoảng ba trượng che phủ lấy hắn.
"Đến lúc rồi!" Văn Nhược tiên sinh rất nhanh thối lui ra xa.
Hoắc Quang đứng ở trên thuyền nhỏ, ngẩng đầu nhìn đám mây đen này.
"Oanh!"
Bên trong kiếp vân nổ vang một tiếng. Một đạo lôi điện màu bạc to cỡ cánh tay đánh thẳng xuống dưới.
Trong mắt Hoắc Quang chợt lóe tinh mang, hai tay đột nhiên kết xuất ra một cái Kiếm ấn.
"Phá!"
Hắn sử dụng thân thể trực tiếp nghênh đón thiên lôi!
"Oanh!"
Thiên lôi nổ tung trên người Hoắc Quang, ánh sáng bạc bắn ra bốn phía, mái tóc Hoắc Quang dựng tung lên, thậm chí có một ít tóc trong nháy mắt bị thiêu hủy.
"Độ Kiếp?" Bốn phía rất nhiều cường giả đều lộ ra vẻ kinh nghi bất định.
"Không tốt!" Mục Dã Vương biến sắc.
"Bắt đầu!" Mục Dã Vương quát lớn.
Cũng giống Văn Nhược tiên sinh lòng bàn tay hắn áp sau lưng Lưu Cương trợ giúp Lưu Cương dẫn động thiên kiếp.
"Ông!" trên đỉnh đầu Lưu Cương cũng xuất hiện một đám mây đen giống như của Hoắc Quang.
Điểm khác biệt là ở trên đỉnh đầu của hắn có một thanh phi kiếm đang phiêu phù, nghênh đón thiên lôi đánh xuống.
"Oanh!"
Một tia lôi điện màu bạc đánh thẳng xuống dưới, Phi kiếm cũng ầm ầm đánh tới.
"Bùm!" Bốn phía vô số tia chớp lan ra.
Hoắc Quang và Lưu Cương đang đồng thời Độ Kiếp.
"Bọn họ đang làm gì vậy?"
"Tại sao vào lúc này lại Độ Kiếp cùng lúc?"
"Bọn họ điên rồi?"
. . .
Bốn phía truyền đến rất nhiều thanh âm nghi vấn, mọi người không rõ vì sao Hoắc Quang và Lưu Cương lại cùng nhau Độ Kiếp vào lúc này. Nhưng có hai đại cao thủ Thần cảnh hộ trận, rõ ràng là không đơn giản như vậy.
"Lôi kiếp nhất trọng, tổng cộng có chín đạo thiên lôi! Ấn pháp của Diêm công tử quả nhiên độc đáo, rõ ràng có thể sử dụng thân thể để tiến hành Độ Kiếp!" Thanh Long tán thán nói.
"Thiên kiếp, mặc dù là kiếp nạn của trời nhưng cũng đồng dạng là ân huệ của trời, sao có thể lãng phí được thứ tốt này, hiển nhiên sử dụng thiên kiếp này để tôi luyện thân thể là tốt nhất! Chỉ có như vậy mới có thể là trụ cột tốt nhất cho Tinh cảnh!" Diêm Xuyên gật đầu nói.
"Oanh!" "Oanh!"
Bên ngoài cơ thể Hoắc Quang, lôi quang tỏa ra bốn phía, tóc hắn cháy đen thành một mảnh, trên thân thể tức thì đỏ bừng do bị sét đánh, mỗi một lần thiên lôi đánh xuống, toàn thân Hoắc Quang run rẩy dữ dội, hắn phải thừa nhận thống khổ mà người bình thường khó có thể chịu được, tuy là như thế nhưng Hoắc Quang như trước vẫn tin tưởng vào chỉ dẫn của Diêm Xuyên, không sử dụng vũ khí đối kháng thiên lôi, chỉ duy nhất sử dụng thân thể để chống đỡ.
"Đạo thiên lôi thứ tư!" Thanh Long vì Hoắc Quang mà đếm.
"Ông!"
Ngay lúc đạo thứ tư thiên lôi chấm dứt, một đạo ánh sáng xanh trong kiếp vân đánh xuống dưới, tinh quang nồng đậm gấp mấy lần bao phủ Hoắc Quang, ánh sáng xanh như nối liền hắn với một vì sao ở một nơi xa xôi, chính là Phá Quân tinh.
"Tốt!" Thanh Long hưng phấn nói.
"Ông!"
Bên kia, tinh quang cũng mãnh liệt bao phủ Lưu Cương, đồng dạng cũng nối liền hắn với phía Phá Quân tinh!
"Tốt!" Trên bầu trời, Mục Dã Vương mặt mày vui vẻ!
Hiển nhiên, cả Lưu Cương và Hoắc Quang đều có cơ hội kế thừa ý chí của Phá Quân tinh.
Mục Dã Vương liếc mắt khiêu khích nhìn Văn Nhược tiên sinh.
Văn Nhược tiên sinh lại làm như không thấy, lẳng lặng hộ pháp cho Hoắc Quang.
"Bọn họ đang làm gì đó?"
"Đó là ý chí tinh tú à? Hai tên phàm nhân cũng dám vọng tưởng kế thừa ý chí tinh tú sao?"
"Tại sao có thể như vậy? Bọn họ chỉ là phàm nhân a!"
. . .
Bốn phía truyền đến thanh âm ầm ĩ, dần dần mọi người đếu phát hiện có chuyện không bình thường!
Người có chút thông minh, rất nhanh suy đoán được điều gì đó.
"Diêm công tử, cường giả tứ phương đều nhìn chằm chằm hướng về phía Hoắc Quang, sắc mặt bất thiện a, chúng ta có nên hay không ra mặt vào lúc này phòng ngừa có người phá hư?" Thanh Long hỏi.
"Không cần, người thông minh sẽ không phá hư, thậm chí còn trợ giúp bọn họ!" Diêm Xuyên trầm giọng nói.
Diêm Xuyên vừa mới nói xong, trên không trung đã có người đánh về phía Hoắc Quang, chính là vừa xuất được nửa chiêu, ngay lập tức đã bị một cường giả lạ mặt đánh lùi trở về.
"Ai cũng không được động vào bọn họ!" Cao thủ kia lập tức quát.
"Ách, là thật sao?" Bạch Hổ kinh ngạc nói.
"Bọn họ tại sao phải bảo vệ Hoắc Quang?" Chu Tước không hiểu nói.
"Hiện tại, bất kể là ai cũng đều không đụng vào được Vạn Diệu Yêu Liên, nếu Hoắc Quang có thể làm được, vậy những người thông minh kia tự nhiên sẽ vui mừng giúp đỡ hắn, bởi vì hiện tại không ai có thể đoạt được Vạn Diệu Yêu Liên, nhưng có thể nhờ Hoắc Quang mà chiếm được!" Mặc Vũ Hề giải thích nói.
"Thì ra là thế!" Bạch Hổ gật gật đầu.
"Mở!" Trên không trung lại lần nữa truyền đến một tiếng hét to.
Chính là bảy tên hắc y nhân còn lại, hét to chính là Hắc Vũ Chân Quân.
Quanh thân Hắc Vũ Chân Quân, khí tức ầm ầm bộc phát, bay thẳng lên trời.
"Ầm ầm!"
Trên bầu trời, đột nhiên hiện ra thêm một đám kiếp vân so với kiếp vân của Hoắc Quang lớn hơn và cao hơn gấp trăm lần, mây đen cuồn cuộn, một cỗ khí tức hủy diệt ầm ầm bộc phát.
"Tên hắc y nhân này, hắn cũng muốn cướp đoạt ý chí của Phá Quân tinh sao?" Thanh Long chỉ về phía Hắc Vũ Chân Quân.
Tại nơi đó, sáu đại cao thủ đang làm hộ pháp cho Hắc Vũ Chân Quân dẫn động Tứ Cửu Thiên Kiếp.
"Ông!"
Lại một đạo ánh sáng xanh theo tinh không xông vào bên trong kiếp vân Tứ Cửu Thiên Kiếp, theo lôi quang lóng lánh, ầm ầm bao phủ lấy Hắc Vũ Chân Quân.
Lúc này đây, cột tinh quang của Hắc Vũ Chân Quân to hơn không chỉ mười lần so với của Hoắc Quang.
"Ha ha ha ha!" Hắc Vũ Chân Quân cười to một trận.
"Đây đây, còn chưa bắt đầu Độ Kiếp mà hắn đối với ý chí Phá Quân tinh đã có sức hấp dẫn lớn như vậy, xem ra lần này Hoắc Quang khó mà tranh được với hắn?" Thanh Long lo lắng nói.
"Không cần gấp! Tên Phong Thủy sư kia đã bị đuổi đi, có ta ở đây, ý chí Phá Quân tinh, nhất định là của Hoắc Quang!" Diêm Xuyên cười nói.
"Ách?" Mặc Vũ Hề khó hiểu nhìn về phía Diêm Xuyên, thấy ánh mắt kiên định của hắn cũng không kìm được tin tưởng dâng cao.
"Đến đây đi! Thiên lôi!" Hắc Vũ Chân Quân ngửa mặt lên trời quát.
"Oanh!" "Oanh!" "Oanh!"
Theo tiếng quát của Hắc Vũ Chân Quân, từ bên trong kiếp vân đột nhiên hàng trăm đạo thiên lôi bổ thẳng xuống dưới. Hàng trăm đạo lôi điện tụ tập một chỗ, chói mắt vô cùng, như thác nước từ trên trời cao ầm ầm đổ xuống, trong nháy mắt chiếu sáng bốn phương tám hướng.
"Oanh!"
Thiên lôi nện xuống trên người Hắc Vũ Chân Quân, cả người Hắc Vũ Chân Quân giống như chìm ngập trong lôi trì, vô cùng lóng lánh, như mặt trăng mặt trời.
So sánh với Hắc Vũ Chân Quân, lôi điện quanh thân Hoắc Quang và Lưu Cương trông có vẻ quá ít.
Tinh quang quanh Hắc Vũ Chân Quân càng ngày càng mãnh liệt.
"Diêm công tử, quá trình kế thừa ý chí Phá Quân tinh giường như đang nhanh chóng kết thúc, chúng ta phải làm sao bây giờ?" Thanh Long lo lắng nói.
Diêm Xuyên quay đầu nhìn về phía ba nghìn chiến sĩ giáp bạc.
"Cung thủ chuẩn bị!" Diêm Xuyên quát khẽ nói.
"Vâng!" Toàn quân rất nhanh kéo căng dây cung.
"Nhắm vào đám mây đen lớn nhất, bắn!" Diêm Xuyên quát.
"Vâng!"
"Bùm!"
Hơn hai ngàn mũi tên ầm ầm bạo xạ bắn lên phía không trung.
"Loại mũi tên thông thường này thực sự có thể hữu dụng sao?" Bạch Hổ không tin nói.
"Ngươi có bao giờ nghe qua kim nhọn chống sét chưa?" Diêm Xuyên cười nói.
"Ách?" Bạch Hổ kinh ngạc.
"Những mũi tên mà ngươi đang thấy chính là kim nhọn chống sét, chỉ cần đánh tan thiên lôi ta xem hắn lấy gì Độ Kiếp!" Diêm Xuyên tự tin nói.
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Quyển 1: Đế Lâm Thiên Hạ
Chương 38: Ý chí của Phá Quân
Dịch giả: Vân Du
Biên: VôHưKhông
Nhóm Dịch: Thanh Vân Môn
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
- Những mũi tên mà ngươi đang thấy chính là kim nhọn chống sét, chỉ cần đánh tan thiên lôi ta xem hắn lấy gì Độ Kiếp!
Diêm Xuyên tự tin nói.
Hơn hai ngàn mũi tên xông thẳng lên trời, không hề bắn bất kỳ kẻ nào. Rất nhiều người đều không hiểu mà chỉ nhìn lên với ánh mắt hiếu kỳ.
Thậm chí Hắc Vũ Chân Quân cũng không hề để ý đến hơn hai ngàn mũi tên này.
"Thình thịch!"
Hơn hai ngàn mũi tên thuận lợi xuyên qua mây mù thẳng lên trời xanh.
Khoảng cách tới Tứ Cửu kiếp vân càng ngày càng gần.
Đầu nhọn của mũi tên đột nhiên run rẫy giống như cảm nhận được từ trường to lớn vậy.
"Đúng đùng!"
Đầu nhọn của mũi tên rất quỷ dị mà xuất hiện từng tia điện lưu.
Hơn hai ngàn mũi tên, mũi nào cũng như vậy. Mà gậy nên hiện tượng điện từ cho mũi tên chính là Tứ Cửu kiếp vân.
- Không tốt!
Sắc mặt Hắc Vũ Chân Quân đại biến. Lúc hắn lấy tay muốn ngăn cản thì tất cả đã không còn kịpl
- Ầm!
Bên trong Tứ Cửu kiếp vân đột nhiên bị mũi tên dẫn xuống đại lượng lôi điện.
Lôi điện rất nhỏ lại chia làm hơn hai ngàn tia.
- Ầm! Ầm! Ầm!...
Từng đạo lôi điện nổ về hướng mũi tên, mũi tên liền ầm ầm bị nỗ tung ra.
Mũi tên phân luồng thiên kiếp, tuy rằng chỉ là hạt cát trong sa mạc so với Tứ Cửu Thiên Kiếp nhưng cũng đã để cho Hắc Vũ Chân Quân lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Lôi điện bị phân luồng rất ít nhưng mà ý chí của tinh tú liên tiếp với kiếp vân lại trong nháy mắt bị phân luồng thành hơn hai ngàn phần.
Tinh quang bao phủ Hắc Vũ Chân Quân đột nhiên chỉ còn lại một phần hai ngàn so với lúc ban đầu. Vốn đang chiếm ưu thế lớn thì trong nháy mắt lại biến mất.
- Không!
Hoắc Vũ Chân Quân bi phẫn gào thét.
- Thình thịch!
Toàn bộ hơn hai ngàn mũi tên nổ tung ra tuy rằng không có quá nhiều ảnh hưởng đối với thiên kiếp nhưng bởi vì tinh quan bị phân luồng nên chỉ còn lại một phần hai ngàn so với trước kia, mũi tên nổ tung cũng để cho toàn bộ tinh quang cũng bị thủ tiêu.
Tứ Cửu kiếp vân to lớn dẫn động Tinh lực không bằng một phần trăm của Hoắc Quang.
Cột tinh quang rất nhỏ đã nói lên rằng Hắc Vũ Chân Quân thất bại.
- Ầm Ầm!
Thiên kiếp vẫn như cũ nhưng mà Hắc Vũ Chân Quân lại vô cùng bi phẫn.
- Đùng!
Giữa lúc tâm thần đang than khóc thì mũ cũng bị thiên lôi đánh cho nổ tung để lộ ra khuôn mặt bị che lấp của Hắc Vũ Chân Quân.
Sau khí chống đỡ đợt thiên lôi thứ hai Hắc Vũ Chân Quân liền nhìn về phía Diêm Xuyên.
- Một đám chó phàm trần? Ta muốn giết các ngươi, ta muốn giết các ngươi! A!
Hắc Vũ Chân Quân gào thét.
- Hắc Vũ lão thất phu!
Xa xa đột nhiên truyền đến một tiếng quát lớn. Diêm Xuyên nhìn lại thì thấy Tửu Kiếm Sinh đang trợn mắt hướng về phía mình chạy tới.
- Hả?
Mặc Vũ Hề nhướng mày.
- Diêm Xuyên sư đệ, chính hắn Hắc Vũ Chân Quân là một trong những người năm đó ép chết cha mẹ ngươi!
Tửu Kiếm Sinh rất nhanh phóng tới nói.
- Cái gì?
Lưu Cẩn kinh hãi kêu lên rồi ngẩng cao đầu mà gắt gao nhìn chằm chằm vào bầu trời.
Trường kiếm của Tửu Kiếm Sinh hạ xuống trước mặt Diêm Xuyên.
- Diêm Xuyên sư đệ, ta đi theo ngươi để phòng ngừa vạn nhất!
Tửu Kiếm Sinh chân thành nói. Hắn nhìn thấy Hắc Vũ Chân Quân cho nên muốn lại đây bảo vệ Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên nhẹ nhàng gật gật đầu. Đồng thời lại tiếp tục nhìn về Hắc Vũ Chân Quân ở trên bầu trời, trong mắt hiện lên một vòng sát khí.
- Diêm công tử, có muốn chúng ta đi hay không...!
Thanh Long dò hỏi.
- Không cần, thù này ta muốn tự tay báo! Hơn nữa, việc này ta còn chưa biết được rõ ràng!
Diêm Xuyên lắc lắc đầu nói.
- Ầm!
Tứ Cửu thiên lôi lớp sau mạnh hơn lớp trước, Hắc Vũ Chân Quân chỉ trong giây lát liền không quan tâm đến việc nổi giận với ba ngàn quân giáp bạc mà là toàn lức chống đỡ lấy thiên lôi.
Diêm Xuyên liếc thật sâu về Hắc Vũ Chân Quân rồi lại nhìn về phía Hoắc Quang.
Chỗ Hắc Vũ Chân Quân thì thiên lôi rầm rộ, còn chỗ Hoắc Quang và Lưu Cương thì thiên lôi lại dần dần từng bước.
- Ầm!
Hoắc Quang dường như bị nấu chín vậy, toàn thân bị thiên lôi đánh nổ cho thành màu đỏ.
- Đạo thiên lôi thứ tám rồi, Hoắc Quang còn có một đạo. Nhưng mà bây giờ ý chí của tinh tú vẫn còn lưỡng lự giữa Hoắc Quang và người kia. Diêm công tử?
Thanh Long nhíu mày hỏi.
- Ý chí của Phá Quân tinh? Nhất định là của Hoắc Quang!
Diêm Xuyên trầm giọng nói. Hắn ngẩng đầu nhìn lên phía trời sao có thể trức tiếp thấy được Phá Quân tinh kia.
Theo Phá Quân tinh thì Diêm Xuyên nhanh chóng thấy được một ngôi sao sáng nhất khác.
Tử Vi tinh, hay còn gọi là Bắc Cực tinh, đấu số chi chủ, ngôi sao Đế Vương.
Diêm Xuyên nhìn chằm chằm vào Tử Vi tinh rồi hai mắt nhíu lại dường như trong nháy mắt cùng với Tử Vi tinh có được cảm ứng vậy.
- Vù vù!
Tử Vi tinh chợt hơi lóe lên, một đạo quầng sáng bắn về phía Phá Quân tinh.
Đương nhiên, một màn này ngoại trừ kí chủ của ngôi sao ra thì ai cũng không thể nhìn được. Quá nhẹ nhàng, quá xa vời.
Ở kiếp trước, ý chí của Diêm Xuyên chính là dung nhập vào ý chí của Tử Vi tinh. Kiếp này phục sinh thì hồn phách vẫn là của kiếp trước, ý chí ẩn giấu trong hồn phách cho nên ý chí cũng có thể cầu thông với Tử Vi tinh.
Tử Vi tinh là đấu số chi chủ thì tự nhiên có thể điều khiển Phá Quân tinh. Mặc dù ảnh hưởng tới Phá Quân tinh rất có hạn nhưng mà thời điểm hai chọn một thì cũng sẽ có ánh nhất định.
- Ầm!
Một đạo thiên lôi cuối cùng ầm ầm đánh về phía Hoắc Quang.
Đồng thời, tất cả tinh quang ở bốn phía cũng bỗng nhiên tụ tập về phía Hoắc Quang. Một đạo ánh sáng trắng từ Phá Quân tinh trực tiếp hạ xuống đỉnh đầu Hoắc Quang.
- Không, tại sao có thể như vậy?
Mục Dã Vương kinh hãi kêu lên.
- Ầm!
Hoắc Quang rốt cuộc cũng đỡ được đạo thiên lôi cuối cùng, kiếp vân lập tức tản đi.
Tinh quang tụ tập sáng chói tại Hoắc Quang và bao phủ lấy hắn trong một cây cột thông thiên triệt địa. Quần áo của hắn bị nghiền nát hơn nửa nhưng khí thế toàn thân lại mãnh liệt dâng trào.
- Ông!
Tinh quang xung quanh Hoắc Quang đột nhiên ngưng tụ ra một hư ảnh tướng sĩ mặc giáp khổng lồ.
Bên trong hư ảnh, trong lúc tướng sĩ áo giáp trừng mắt thì có cuồn cuộn sát khí phóng ra bốn phương, tay cầm một thanh trường thương, giữa lúc vung lên thì tỏa ra mùi máu tanh vô cùng.
- Ý chí của Phá Quân, tốt!
Thanh Long hưng phấn quát to.
Trong lúc nhất thời thì Hoắc Quang dường như trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người, không chỉ có độ kiếp mà hơn nữa còn là ý chí của tinh tú. Rất nhiều người cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.
Thô bạo, sát khí, phá khí, khí thế vô địch! Một cái hư ảnh bằng tinh quang đã hiển thị rõ được sự bá đạo của ý chí tinh tú.
- Không thể như vậy, không thể như vậy được!
Bên kia Mục Dã Vương vô cùng căm phẫn.
Lưu Cương độ kiếp xong nguyên bản phải hưng phấn mà ngửa mặt lên trời thét dài, nhưng giờ phút này hắn lại cố gắng kìm nén không dám phát ra một tiếng nào bởi vì hắn đã làm hỏng sự tình của sư tôn.
- Vù vù!
Hai mắt Hoắc Quang đột nhiên mở ra, hư ảnh bằng tinh quang quanh thân cũng đột nhiên nhập vào trong cơ thể hắn, cột tinh quang cũng biến mất không thấy nữa.
Bên kia, Hắc Vũ Chân Quân trong lúc độ kiếp nhìn về Hoắc Quang với vẻ mặt phiền muộn, nhìn xem thằng cha nhặt được 'đại tiện nghi' này.
- Khốn nạn!
Hắc Vũ Chân Quân căm hận nói.
- Ầm!
Thiên lôi điên cuồng đánh xuống để cho Hắc Vũ Chân Quân chỉ có thể tiếp tục chuyên tâm chống đỡ lôi kiếp trên bầu trời.
Hoắc Quang vừa kế thừa ý chí của Phá Quân tinh liền nhẹ nhàng khoát tay.
- Ầm ầm!
Tám đầu Kim Long do Long Mạch chi khí ngưng tụ thành đột nhiên ngẩng đầu như đã bị Hoắc Quang dẫn dắt mà đều cùng nhìn về phía hắn.
- Tốt!
Văn Nhược tiên sinh vui vẻ nói. Nhưng vẻ vui mừng chỉ trong nháy mắt thì sắc mặt của hắn đột nhiên biến đổi mà kinh hãi kêu lên:
- Nhanh, thu lại khống chế!
- Ách?
Hoắc Quang hơi kinh ngạc rồi lập tức dừng lại việc khống chế tám đầu Kim Long.
- Văn Nhược tiên sinh?
Hoắc Quang nghi hoặc nhìn về phía Văn Nhược tiên sinh hỏi.
Giờ phút này Văn Nhược tiên sinh chỉ gắt gao nhìn chằm chằm vào Trần Thế Thạch ở bên dưới, chính xác mà nói là nhìn vào Đại Diệu Tiên Sư ở trên Trần Thế Thạch.
Sự khác thường của Văn Nhược tiên sinh đã dẫn tới sự chú ý của cường giả ở bốn phía, rất nhiều người đều nhìn theo.
Diêm Xuyên cũng được Mặc Vũ Hề đưa lên trên không và cùng nhìn về Đại Diệu Tiên Sư ở trên Trần Thế Thạch.
Đại Diệu Tiên Sư chậm rãi mở to mắt ra.
- Hắn, hắn tỉnh?
- Hắn còn sống?
- Nguy rồi, nguy rồi, đây là Đại Diệu Tiên Sư!
...
Bốn phía truyền đến những âm thanh hoảng sợ.
Đại Diệu Tiên Sư tỉnh lại!
Đại Diệu Tiên Sư vẫn khoanh chân ngồi như trước và ngẩng đầu nhìn lên trời.
- Bắc Đẩu chín sao liên tiếp? Ý trời a!
Đại Diệu Tiên Sư cay đắng ngửa mặt lên trời thở dài.
- Văn Nhược, bái kiến Đại Diệu Tiên Sư!
Văn Nhược tiên sinh cực kỳ cung kính nói.
- Mục Dã, bái kiến Đại Diệu Tiên Sư!
Mục Dã Vương cũng cung kính nói.
...
Bốn phương truyền đến những âm thanh chào hỏi.
Đại Diệu Tiên Sư chậm rãi đứng dậy chắp tay sau lưng và quan sát bốn phương một vòng sáu đó lại nhìn về Hoắc Quang lộ ra một tia phức tạp cùng cười khổ.
- Vạn Diệu Yêu Liên, là vật chí tà của thiên ngoại, các ngươi không biết sao?
Đại Diệu Tiên Sư khẽ thở dài nói.
- Đại Diệu Tiên Sư, Phong Thủy trận này đã bị phá vỡ, Vạn Diệu Yêu Liên không thể trông coi được nữa kính xin Tiên Sư tác thành!
Văn Nhược tiên sinh cung kính nói.
Đại Diệu Tiên Sư nhìn chằm chằm vào Văn Nhược tiên sinh rồi hơi lắc đầu nói:
- Sứ mệnh của ta là trấn thủ Vạn Diệu Yêu Liên. Một ngày còn có ta ở đây thì không ai được đụng vào Vạn Diệu Yêu Liên!
- Đừng nhiều lời với hắn, mọi người cùng nhau xông lên. Nếu như kéo dài thì càng ngày sẽ càng có nhiều cao thủ tới!
Mục Dã Vương bỗng nhiên quát. Trong lúc nói thì hắn cũng đưa tay đánh một chưởng về phía Đại Diệu Tiên Sư. Một cái chưởng ấn màu tím ầm ầm lao đến Đại Diệu Tiên Sư.
- Hừ!
Đại Diệu Tiên Sư trừng mắt và đánh ra một chưởng nghênh tiếp.
- Ầm!
Hư không chấn động, chưởng ấn của Mục Dã Vương ầm ầm tán loạn.
- Ra tay!
- Ra tay!
...
Bốn phương truyền đến những âm thanh hô to rồi tất cả cùng nhau bay về phía Đại Diệu Tiên Sư.
Vạn Diệu Yêu Liên tạm thời không chiếm được thì ít nhất trước tiên cũng phải đoạt được Trần Thế Thạch, đây chính là trọng bảo để luyện chế Tiên khí a.
- Hừ!
Đại Diệu Tiên Sư hừ lạnh một tiếng.
- Vù vù!
Thân hình Đại Diệu Tiên Sư nhoáng lên một cái thì bốn phía độ nhiên xuất hiện ra tám người giống hắn như đúc.
Tám tên Đại Diệu Tiên Sư đồng thời nghênh đón gần hai mươi tên cao thủ Thần cảnh đang bay đến từ bốn phương.
- Ầm ầm!
Trong lúc va chạm thì sóng khí bắn ra khắp nơi.
- Đi xuống!
Văn Nhược tiên sinh điều khiển thuyền nhỏ mang theo Hoắc Quang bay thẳng xuống dưới.
- Chạy đi đâu!
Một tên Đại Diệu Tiên Sư đột nhiên lấy tay đánh tới một chưởng, hư không hiện ra một cái khô lâu màu vàng bay thẳng về phía Văn Nhược tiên sinh.
Trong tay Văn Nhược tiên sinh đột nhiên xuất hiện một cây bút lông rồi vung lên về phía khô lâu màu vàng.
- Ông!
Một đạo ánh sáng trắng hoàn toàn do hạo nhiên chính khí ngưng tụ thành bay ra.
- Ầm!
Ánh sáng trắng cùng khô lau màu vàng va chạm với nhau và cùng nổ tung.
- Đi đến chỗ Diêm Xuyên!
Văn Nhược tiên sinh vung lên thuyền nhỏ, lập tức thuyền nhỏ bắn xuống phía dưới. Mà hắn lại cầm bút ngăn cản tên Đại Diệu Tiên Sư đang đuổi theo kia.
- Đại Diệu Tiên Sư, đắc tội!
Văn Nhược tiên sinh kêu lên.
Trong khi nói chuyện thì bút lông trong tay cũng nhanh chóng vung qua vung lại, trong nháy mắt đã vẽ ra một dãy núi.
- Ầm!
Dãy núi ép về phía Đại Diệu Tiên Sư.
- Hừ!
Trong tay Đại Diệu Tiên Sư làm ra một cái pháp quyết, hư không bỗng nhiên xuất hiện một cái lỗ thủng, có vô số ma trơi của địa ngục bay ra thẳng về phía Văn Nhược tiên sinh.
Chiến đấu trên không trung hết sức căng thẳng.
Hoắc Quang cũng chỉ trong chốc lát đã đi xuống phía dưới.
Một nửa số cường giả nhìn chằm chằm vào cuộc chiến đấu tranh đoạt Trần Thế Thạch ở trên bầu trời!
Còn một nửa khác thì lại nhìn chằm chằm vào Hoắc Quang chuẩn bị tranh đoạt Vạn Diệu Yêu Liên.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
- Chu Tước, Huyền Vũ lưu lại bảo vệ cho ba ngàn tướng sĩ của ta.
Diêm Xuyên nói với hai người.
- Tốt!
Hai người cùng lên tiếng đáp ứng.
- Tửu Kiếm Sinh? Làm phiền ngươi lưu lại giúp ta trông coi những thuộc hạ này!
Diêm Xuyên nhìn về Tửu Kiếm Sinh nói.
- Tốt!
Tửu Kiếm Sinh cũng đáp ứng.
- Diêm Xuyên xin nhận phần ân huệ này của ngươi!
Diêm Xuyên gật gật đầu nói.
- Hắc hắc, ta đi vào cũng không dự đình làm chuyện gì cả!
Tửu Kiếm Sinh cười nói.
- Lưu Cẩn, đưa bức họa không gian kia cho ta!
Diêm Xuyên đưa tay ra nói.
- Vâng!
Lưu Cẩn lập tức đưa bức họa không gian cho Diêm Xuyên.
- Những người khác, chúng ta đi!
Diêm Xuyên nói.
- Ừ!
Mặc Vũ Hề gật gật đầu.
- Hoắc Quang, dẫn lực lượng của Long Mạch Phong Thủy rót vào trên người chúng ta để thâm nhập vào trong khu vực tà khí!
Diêm Xuyên hạ lệnh.
- Vâng!
Hoắc Quang liền ứng tiếng.
- Ông!
Toàn thân Hoắc Quang đột nhiên lại hiện ra hư ảnh của Phá Quân tinh. Đột nhiên tám con Kim Long ở phía trên bắt đầu vặn vẹo chuyển động.
- Khốn kiếp!
Trên bầu trời truyền đến âm thanh giận dữ của Đại Diệu Tiên Sư.
- Vương gia, thuộc hạ chỉ có thể không chế được bốn con Kim Long còn bốn con bị Đại Diệu Tiên Sư chặn lại rồi!
Hoắc Quang cau mày nói.
- Vậy là Đủ rồi! Đi!
- Ngâm! Ngâm! Ngâm! Ngâm!
Bốn con Kim Long đột nhiên thoát ly khỏi Trấn Thế Thạch và bay thẳng xuống dưới, đầu rồng chồng lên nhau và bao phủ lấy Diêm Xuyên, Mặc Vũ Hề, Thanh Long, Bạch Hổ, Dương Chí Cửu và Hoắc Quang.
Bốn thân rồng, một đầu rồng, Long khí tụ tập vào một điểm bao phủ bảo vệ sáu người.
Sáu người nhanh chóng hướng về trung tâm mà chạy đến.
Mà khoảnh khắc này có gần một nửa số cường giả ở đây đều gắt gao nhìn chằm chằm vào bọn hắn. Chỉ cần cầm được Vạn Diệu Yêu Liên thì chắc chắn sẽ cùng nhau cướp đoạt.
Cũng có một số người ý định đánh lên ba ngàn tướng sĩ, nhưng mà có Chu Tước, Huyền Vũ, Tửu Kiếm Sinh trông coi cho nên nhất thời cũng không có cách nào động thủ.
Long khí bao phủ sáu người, khí đen bên ngoài thì hung dữ mạnh mẽ ăn mòn Long khí.
Đầu rồng màu vàng run rẫy kịch liệt.
- Long khí bên ngoài có thể bị phá vỡ hay không?
Dương Chí Cửu hơi sợ hãi nói.
- Có thể, cho nên chúng ta phải nhanh lên!
Diêm Xuyên trịnh trọng nói.
- Vậy thì nhanh lên một chút, nhanh lên a!
Dương Chí Cửu liền sợ hãi nói.
Mọi người đều hồi hộp đi về phía trung tâm, càng đến gần trung tâm thì đầu rồng càng lung lay, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể tan vỡ.
Tất cả mọi người đều khẩn trương. Đám cường giả ở bốn phía đang nhìn xem cũng đều nắm chặt quả đấm chờ đợi sự thu hoạch của nhóm người Diêm Xuyên.
Rất nhanh đã đến được phụ cận.
Đến phụ cận thì tất cả đều càng thêm cẩn thận. Vạn Diệu Yêu Liên hiện ra một cổ ánh sáng yêu tà đến cực điểm, làm cho người ta vừa mới nhìn qua cũng đều như muốn mê muội. Nó dường như có thể cấp cho người ta một lực lượng vô hạn.
Dường như chỉ cần lấy được Vạn Diệu Yêu Liên là có thể vô địch thiên hạ.
Mặc Vũ Hề, Dương Chí Cửu, Thanh Long, Bạch hổ, Hoắc Quang hô hấp đều có chút dồn dập.
Duyên Xuyên có định lực thâm hâu nên không bị ảnh hưởng chút nào.
Thậm chí ánh mắt của Diêm Xuyên cũng không phải nhìn chằm chằm vào Vạn Diệu Yêu Liên mà là nhìn vào một khối đài tròn màu đỏ đang đỡ lấy Vạn Diệu Yêu Liên. Đài tròn không lớn chỉ có khoảng một trượng, nhưng khối đài tròn này lại để cho Diêm Xuyên lộ ra vẻ xúc động.
- Thiết Ngọc Chi Tinh? Thật là bạo tay! Thứ tốt!
Trong lòng Diêm Xuyên vừa sợ hãi vừa thán phục.
Người khác có lẽ không nhìn ra nhưng Diêm Xuyên lại biết được sự quý giá của đài tròn này. Mà nói đến hiện tại, Vạn Diệu Yêu Liên bị Phong Thủy trận trấn áp nếu như phía dưới không có vật cứng nào thì cho dù lực trấn áp có mạnh hơn nữa cũng không có ý nghĩa gì. Thiết Ngọc Chi Tinh cùng lúc chịu đựng lực trấn áp của cả Phong Thủy trận và Vạn Diệu Yêu Liên.
Thiết Ngọc Chi Tinh tuy rằng không có linh tính như Vạn Diệu Yêu Liên nhưng về phẩm cấp chất liệu thì tuyệt đối không chênh lệch bao nhiêu so với Vạn Diệu Yêu Liên.
Nhưng mà giờ phút này ánh mắt của mọi người đều bị sự tà mị của Vạn Diệu Yêu Liên hấp dẫn, ai cũng không chú ý đến Thiết Ngọc Chi Tinh này.
- Mặc cô nương, chuẩn bị giả lấy Vạn Diệu Yêu Liên!
Diêm Xuyên đánh tỉnh Mặc Vũ Hề.
Mặc Vũ Hề lập tức tỉnh táo rồi gật gật đầu lấy ra thần hộp Bát Bảo, mở miệng hộp ra đang muốn chụp về phía Vạn Diệu Yêu Liên.
- Có ta ở đây, ai cũng đừng hòng lấy!
Chỗ Long khẩu đột nhiên lại xuất hiện một Đại Diệu Tiên Sư chắn trước mặt đám người Diêm Xuyên.
- Không tốt!
Thanh Long, Bạch Hổ lập tức chắn trước mặt Mặc Vũ Hề và Diêm Xuyên.
- Ầm!
Thanh Long, Bạch Hổ đều từng người đánh ra một chưởng cùng va chạm với Đại Diệu Tiên Sư.
- Hừ, Hai tên Thần cảnh? Các ngươi còn chưa đủ!
Đại Diệu Tiên Sư lạnh lùng nói.
- Vương gia, Đại Diệu Tiên Sư đang đảo loạn lực lượng Long Mạch, ta sắp không khống chế nổi rồi!
Hoắc Quang lo lắng nói.
- Ngươi nếu như không khốn chế nổi vậy thì chúng ta chết chắc rồi, ngươi nhất định phải khống chế được!
Dương Chí Cửu kinh hãi kêu lên, trong mắt hắn tràn đầy khủng hoảng. Nơi đây chính là tuyệt cảnh, nếu như Long khí tán loạn thì khí đen có thể ăn mòn mình thành một đống xương trắng a.
- Khốn nạn!
Mắc Vũ Hề cũng muốn ra tay đánh về Đại Diệu Tiên Sư.
- Mặc cô nương!
Diêm Xuyên quát Mặc Vũ Hề dừng lại.
- Sao?
Mặc Vũ Hề lo lắng quay đầu lại.
- Thời gian sắp không kịp nữa rồi, ngươi nếu như tin ta thì ngưng tụ một cái phân thân Tinh khí và để cho ta khống chế!
Diêm Xuyên nhìn chằm chằm vào Mặc Vũ Hề nói.
- Cài gì?
Mặc Vũ Hề ngoài ý muốn nói.
- Ừ!
Diêm Xuyên gật đầu khẳng định.
Phân thân Tinh khí là chính mình, ai cũng sẽ không để cho người khác không chế mình như một con khối lỗi. Ở trước kia, nếu như ai dám nói với nàng như vây thì chắc chắn nàng sẽ giết hắn.
Nhưng giờ phút này, thấy được ánh mắt kiên định kia của Diêm Xuyên. Ánh mắt kia giống như ánh mắt ở trong giấc mơ mấy tháng trước, trong lòng Mặc Vũ Hề đột nhiên rung động không hiểu.
- Tốt!
Mặc Vũ Hề không hiểu ma xui quỷ khiến như thế nào mà đáp ứng.
Diêm Xuyên điểm một ngón tay vào ấn đừng của Mặc Vũ Hề. Sắc mặt Mặc Vũ Hề trở nên hồng lên nhưng cũng không giãy dụa mà nhắm mắt, trong lỗ chân lông nàng dũng mãnh phun ra đại lượng Tinh khí màu trắng.
Vẫn là hình dáng Mặc Vũ Hề. Nhưng mà lúc này ánh mắt của phân thân Tinh khí Mặc Vũ Hề lại là ánh mắt của Diêm Xuyên. Mạnh mẽ, ngang ngược!
Phân thân Tinh khí nhìn về nơi Đại Diệu Tiên Sư đang chiến đấu cùng Thanh Long, Bạch Hổ, hai mắt đột nhiên nhíu lại rồi chân giẫm mạnh một cái liền xuất hiện ở trước mặt ba người.
- Chu Thiên Vũ Trụ!
Trong nháy mắt, lòng bàn tay phân thân Tinh khí hiện ra vô số những điểm sao nhỏ, điểm sao nhỏ lượn quanh trong lòng bàn tay với những quỷ tích khác nhau. Nếu như nhìn thật kỹ thì có thể thấy được lòng bàn tay Mặc Vũ Hề dường như đang nắm lấy toàn bộ Vũ Trụ mà điểm sao nhỏ là vô số những tinh tú.
- Ầm ầm!
Một chưởng đánh về phía Đại Diệu Tiên Sư.
- Hả?
Đại Diệu Tiên Sư biến sắc.
Một chưởng táchThanh Long, Bạch Hổ ra để cho hai người lao đến bên Mặc Vũ Hề.
- Thình thịch!
Vũ Trụ trong lòng bàn tay Mặc Vũ Hề dường như đột nhiên mở rộng ra rồi lập tức bao phủ lấy Đại Diệu Tiên Sư. Vô số tinh tú điên cuồng xoay tròn vây quanh Đại Diệu Tiên Sư.
Giờ phút này mạnh mẽ như Đại Diệu Tiên Sư cũng dường như bị 'sức mạnh của tinh tú' hoàn toàn trói buộc. Toàn thân khó có thể động đậy.
- Sao thế này? Đây là công pháp gì vậy?
Đại Diệu Tiên Sư kinh hãi kêu lên.
- Thình thịch!
Đại Diệu Tiên Sư bị đánh bay ra ngoài rơi vào Vạn Diệu Yêu Liên.
Một đầu rồng xuất hiện, khí đen bốn phía hung dữ mạnh mẽ đánh về phía Đại Diệu Tiên Sư.
- Khốn nạn!
Đại Diệu Tiên Sư phẫn nộ gào lên, trong nháy mắt đã bị vô số khí đen cắn nuốt và bị Vạn Diệu Yêu Liên hấp thụ.
- Đây là phân thân của Đại Diệu Tiên Sư a. Cho dù thực lực rút xuống rất nhiều thì đó cũng là Thần cảnh đỉnh phong ah, nhưng Thánh Nữ?
Bạch Hổ quay đầu lại nhìn với vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
Phân thân Tinh khí trong nháy mắt liền chui vào trong cơ thể Mặc Vũ Hề. Ngón tay của Diêm Xuyên cũng ly khải khỏi ấn đường của Mặc Vũ Hề.
Mặc Vũ Hề chậm rãi mở to mắt, trên mặt đỏ ửng đồng thời lúc ánh mắt nàng nhìn về Diêm Xuyên cũng hiện ra một tia thùy mị không hiểu.
- Nhanh lấy Vạn Diệu Yêu Liên!
Diêm Xuyên nhu hòa nói.
- Ừ!
Mặc Vũ Hề liên ứng tiếng. Rồi thần hộp Bát Bảo trong tay nàng chụp về Vạn Diệu Yêu Liên.
- Ầm!
Nắp hôp ầm ầm đậy lại. Khí đen vô tận ở bốn phía đột nhiên mất đi nguồn cho nên chậm rãi tản đi.
Nắm lấy thần hộp Bát Bảo, ánh mắt Mặc Vũ Hề hiện ra vẻ xúc động.
Đâu chỉ một mình Mặc Vũ Hề mà giờ khắc này miễn là người không chiến đấu ở trên không trung thì đều nhìn lên thần hộp Bát Bảo trên tay Mặc Vũ Hề.
- Vạn Diệu Yêu Liên, Vạn Diệu Yêu Liên!
Dương Chí Cửu hưng phấn muốn đưa tay bắt lấy.
Diêm Xuyên lại là mở bức họa cuộn tròn kia của mình rồi chụp về phía Thiết Ngọc Chi Tinh.
- Vù vù!
Thiết Ngọc Chi Tinh bị bỏ vào trong bức họa không gian.
Diêm Xuyên nhanh chóng thu bức họa không gian lại. Giờ khắc này tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Vạn Diêu Yêu Liên cho nên không có ai chú ý đến hành động mờ ám của Diêm Xuyên.
- Ồ? Tại sao lại không thu được vào không gian trữ vật?
Mặc Vũ Hề biến sắc nói.
- Thánh Nữ, sao vậy?
Thanh Long lập tức hỏi.
- Vũ Hề, cho ta xem một chút, cho ta xem môt chút!
- Vạn Diệu Yêu Liên có linh tính quá mạnh mẽ không thể chứa vào không gian trữ vật!
Mặc Vũ Hề cau mày nói.
- Linh tính lớn như vậy? Đây chẳng phải là muốn cầm lấy hộp mà đưa trở về?
Diêm Xuyên lo lắng nói.
- Ừ!
Mặc Vũ Hề gật gật đầu.
- Cũng được, dựa theo lời nói của ta lúc trước mà làm!
Diêm Xuyên ngưng mày nói.
- Tốt!
Mặc Vũ Hề ứng tiếng.
- Dương Chí Cửu, thứ cần lấy đã tới tay, chúng ta đi nhanh thôi!
Mặc Vũ Hề nói với Dương Chí Cửu.
- Tốt, tốt, chỉ là đáng tiếc không thể chứa thứ này vào trong không gian trữ vật!
Dương Chí Cửu tiếc nuối nói.
- Đi!
Mặc Vũ Hề, Dương Chí Cửu, Thanh Long, Bạch Hổ xông lên trời rồi hướng về phía bên ngoài đại trận mà phóng đi.
- Chạy đi đâu!
- Giao ra Vạn Diệu Yêu Liên!
- Dừng lại!
...
Bốn phía lập tức có đại lượng cường giả vây đến tranh đoạt Vạn Diệu Yêu Liên.
Vừa bay lên không trung thì đám người Mặc Vũ Hề đã bị gần hai mươi cường giả Thần cảnh vây lại càng có mấy chục cao thủ Khí cánh bày trận chờ sẵn.
Trong nháy mắt mọi người đã không có nời nào để trốn.
- Dương Chí Cửu, ngươi bảo vệ Vạn Diệu Yêu Liên cho thật tốt, ta, Thanh Long, Bạch Hổ sẽ cố gắng bảo vệ ngươi!
Mặc Vũ Hề kêu lên.
- Tốt, tốt!
Dương Chí Cửu có chút cà lăm mà nói.
- Xì ngâm! Xì ngâm!
Hai mươi tên Thần cảnh, mấy chục Khí cảnh mỗi tên đều rút đao kiếm ra và đều đỏ bừng mắt nhìn chằm chằm vào Dương Chí Cửu, sát khí tỏa ra mãnh liệt áp thẳng đến chỗ hắn.
- Đây, đây!
Dương Chí Cửu kinh hãi nhìn một màn này.
- Vũ Hề, hay là ngươi cầm lấy a, ngươi cầm lấy a!
Dương Chí Cửu hoảng sợ nói. Hắn tuy rằng muốn có Vạn Diệu Yêu Liên nhưng bây giờ cũng quá phỏng tay rồi.
Mười mấy tên cường giả Thần cảnh lại đều chỉ nhìn chằm chằm vào mình. Dù ba người Mặc Vũ Hề có mạnh mẽ hơn nữa cũng đâu có thể bảo vệ được mình? Dương Chí Cửu phải nhanh chóng giao lại củ khoai lang nóng phỏng tay này mới tốt.
- Tốt!
Mặc Vũ Hề hiện ra một nụ cười xảo quyệt đồng thời cảm kích liếc mắt về phía Diêm Xuyên ở dưới.
Bởi vì, một màn này là từ mấy ngày trước Diêm Xuyên đã suy tính ra. Dương Chí Cửu quả nhiên không dám tự mình giữ Vạn Diệu Yêu Liên liền đưa trả Vạn Diệu Yêu Liên, hắn chỉ có thể tự trách mình mà không thể giận chó đánh mèo bất luận một ai.
- Tiểu nha đầu, Vạn Diệu Yêu Liên ngươi vô phúc hưởng thụ, giao ra đây!
Một cường giả Thần cảnh lạnh lùng nói.
Mọi người vây quanh càng ngày càng gần. Trong lòng Mặc Vũ Hề lúc này lại vô cùng bình tĩnh, nàng đang chờ hành động tiếp theo của Diêm Xuyên.
Phía dưới, Diêm Xuyên nhìn lên bầu trời rồi nói với Hoắc Quang đang ở một bên:
Là lúc này, Hoắc Quang dùng Long Mạch chi khí do ngươi khống chế quấy trộn phá hủy Phong Thủy trận này cho ta!
- Vâng!
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Quyển 1: Đế Lâm Thiên Hạ
Chương 40: Việc hoàn thành lui thân
Dịch giả: phuthuyhog
Biên Dịch: Đừng Hỏi Tại Sao
Nhóm Dịch: Thanh Vân Môn
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
- Long khí, nổ!
Hoắc Quang hét lớn một tiếng.
- Ầm ~~~~~~~~~~~~~~~~!
Bốn con Kim Long bị Hoắc Quang khống chế đột nhiên nổ mạnh.
Âm thanh chấn động bốn phương, thân thể bốn đầu Kim Long lập tức hóa thành vô số mảnh vỡ.
Bốn Long chính là sự tụ hợp thể của đại địa Long Mạch, bốn Long nổ tung cũng làm cho đại địa bắt đầu chấn động theo.
- Ken két ken két!
Một loạt khe nứt chằng chịt hiện ra, lòng núi sụp đổ, sông ngòi nghịch chuyển, toàn bộ không gian của đại trận cũng xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
- A!
- Cẩn thận!
- Không tốt!
. . .
Bốn phía vang lên rất nhiều âm thanh sốt ruột.
Chỗ đại quân của Diêm Xuyên đóng cũng ở trong phạm vi địa chấn, ba ngàn tướng sĩ lung la lung lay, rất khó đứng vững.
- Két!
Dưới chân các tướng sĩ đột nhiên xuất hiện một vết nứt lớn.
- Hả?
Chu Tước trừng mắt.
- Ầm!
Chu Tước, Huyền Vũ nhanh chóng công kích các vách núi bên cạnh để lấy đất đá lấp lại khe hở dưới chân. Khắp nơi bắn tới đại lượng đất đá, Tửu Kiếm Sinh thấy vậy liền rút trường kiếm ngăn cản thay cho ba ngàn tướng sĩ.
Ba ngàn tướng sĩ tuy ngã trái ngã phải, nhưng được ba đại cường giả bảo hộ nên cuối cùng không có ai bị trọng thương.
- Ầm! Két!
Trên bầu trời chợt vang lên tiếng nổ mạnh giống như trời bị xé nứt ra mà xuất hiện một cái khe hở cực lớn.
- Đại trận đã bị phá!
Diêm Xuyên hài lòng nhìn lên bầu trời.
Một khắc sau khi bốn Long nổ mạnh thì cơ hồ tất cả cường giả đều dừng hết lại để đề phòng mọi chuyện có thể xảy ra. Kim Long nổ tung phá vỡ đại trận khiến mặt đất đảo lộn.Vô số bụi mù, Long khí, sương mù làm cho không gian trong đại trận cực kỳ hỗn loạn, thị lực cũng bị hạn chế rất lớn.
- Tiểu nha đầu mau giao ra Vạn Diệu Yêu Liên!
Những Thần cảnh cường giả rất nhanh hồi phục tinh thần, sau đó lại lần nữa hướng về phía Mặc Vũ Hề hét lên.
- Nếu như muốn? Vậy thì tới mà lấy a!
Mặc Vũ cười nói.
- Hừ!
Người nọ bay thẳng tới chỗ Mặc Vũ Hề.
- Thanh Long ấn!
- Bạch Hổ ấn!
- Ầm!
Hai người đồng thời ra tay liền đánh lui tên cao thủ Thần cảnh này.
- Cùng tiến lên, ai cướp được là của người ấy!
Người nọ kêu lên.
- Tốt!
Mọi người đồng thời lao về phía Mặc Vũ Hề.
Trên mặt Dương Chí Cửu hiện ra vẻ lo lắng, còn Thanh Long, Bạch Hổ thì đều trong thư thế chiến đấu.
- Lệ ~~~~~~~~~~~~~~~!
Bỗng từ trời cao truyền đến một tiếng hạc kêu.
Bốn phái mù mịt, tiếng đánh nhau, tiếng nổ vang lên liên tục. Không có mấy ai chú ý tới tiếng hạc kêu này, chỉ có vài người phát hiện ra một con hạc màu trắng từ bên ngoài trận pháp bay xuống.
- Lệ!
- Tiểu Hạc nhi, ta ở đây!
Mặc Vũ Hề vui vẻ kêu lên.
- Lệ!
Tiên hạc hưng phấn đáp xuống rồi đảo mắt qua đám cường giả trước mặt.
- Không ổn, nhanh, nhanh, đồng loạt ra tay!
Một cường giả cả kinh kêu lên.
- Xì!
- Chết!
- Lưu lại!
. . .
Bảy tám tên cường giả đồng thời ra tay, đủ loại trường kiếm, đại đao, pháp bảo đánh về phía Mặc Vũ Hề.
Mắt thấy Mặc Vũ Hề sắp bị các loại công kích chôn vùi thì đột nhiên một đạo ánh sáng trắng hiện lên.
- Hưu!
Mặc Vũ Hề liền biến mất.
- Người đâu?
Có người cả kinh kêu lên.
- Ở phía trên, ở trên kia!
Có người kinh sợ hét lên.
Mọi người ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy Mặc Vũ Hề chân đạp Tiên hạc lướt nhanh trên mây trắng, thẳng lên trời xanh.
- Các vị, sau này còn gặp lại!
Mặc Vũ Hề cười to nói.
- Khốn nạn, đứng lại!
- Đứng lại!
- Lưu lại Vạn Diệu Yêu Liên!
. . .
Hai mươi Thần cảnh cao thủ gần như muốn điên cuồng, mắt thấy miếng thịt béo sắp đến miệng lại rõ ràng cứ như vậy mà bay mất? ai có thể cam tâm.
- Đuổi theo!
Hơn mười cường giả phóng lên trên trời, đuổi theo hướng Tiên hạc.
Nhưng bọn họ bay ra khỏi đại trận thì Mặc Vũ Hề cùng Tiên hạc đã biến thành một điểm nhỏ ở cuối chân trời.
Thần cảnh cao thủ tuy có thể bay lượn giữa thiên địa nhưng tốc độ sao có thể so sánh được với Tiên hạc có sở trường phi hành được?
Tiên Hạc chỉ vỗ nhẹ một cái đã bỏ xa đám người Thần cảnh ở phía sau rồi.
- A!
- Khốn nạn!
- Rống!
. . .
Từ bên trên tòa đại trận bị tàn phá truyền ra từng tiếng rống giận để phát ra sự vô cùng buồn bực trong nội tâm.
Ở phía chân trời, Mặc Vũ Hề ôm chiếc hộp đựng Vạn Diệu Yêu Liên nhìn lại nơi đại trận đang bốc lên khói bụi mờ mịt xa xa,trên mặt lúc thì đắc ý lúc thì lo lắng.
- Lệ! Lệ!
Tiên hạc hưng phấn kêu lên tranh công.
- Được rồi, biết rồi, Tiểu Hạc nhi, lần này công lao của ngươi lớn nhất!
Mặc Vũ Hề cưng chiều sờ lên đầu Tiên Hạc.
- Lệ!
Tiên Hạc kêu lên một tiếng tự đắc.
- Lần này thật sự muốn đa tạ hắn, nếu không có hắn, ta cũng không nghĩ ra ở trong trận gưởi tin cho ngươi, ngươi cũng không thể thu được tín hiệu của ta, cũng không thể tại lúc phá trận mà phối hợp cùng ta a!
Khóe miệng Mặc Vũ Hề khẽ cong lên.
- Lệ? Lệ?
- Hắn? Hắn chính là hắn a! Diêm công tử!
Sắc mặt Mặc Vũ Hề trở nên đỏ lên nói.
- Lệ?
- Kế hoạch cướp đoạt Vạn Diệu Yêu Liên kỳ thật đều do hắn bày ra! Rốt cục ta cũng chiếm được Vạn Diệu Yêu Liên rồi!
Mặc Vũ Hề vui mừng nói.
- Lệ?
- Không thể đợi Thanh Long bọn họ. Hắn nói rằng Vạn Diệu Yêu Liên khẳng định là vật không tầm thường, Bát Bảo Thần hộp chưa chắc có thể phong bế trong thời gian quá dài. Hắn muốn ta về Thánh Địa trước, đem Vạn Diệu Yêu Liên giao cho Mão Nhật Đạo Quân. Ừ, chờ một chút, trước tiên đi tới nhà trúc của hắn, ta muốn lưu lại cho Thanh Long mấy câu!
Mặc Vũ Hề suy nghĩ một chút nói.
- Lệ!
Tiên Hạc khẽ vỗ cánh bay về phía nhà trúc của Diêm Xuyên.
----------------------------
Đại trận bị phá vỡ, Long khí tàn phá bừa bãi khắp nơi, không gian trở nên rất đục.
Đại Diệu Tiên Sư đang một mình đấu với chư hùng, đột nhiên dừng lại, rồi một lần nữa tụ thành một thể.
Đại Diệu Tiên Sư dùng sức một mình ngăn cản một nửa số cường giả ở đây nên không ai dám coi thường.
Đứng ở trung ương Trấn Thế Thạch, Đại Diệu Tiên Sư ngửa đầu nhìn trời.
- Ha ha ha ha, Thiên ý! Thiên ý a!
Vẻ mặt Đại Diệu Tiên Sư bi thương nói.
- Vạn Diệu Yêu Liên đã mất, Đại Diệu Tiên Sư ngươi không cần phải cố chấp nữa!
Mục Dã Vương mở miệng khuyên nhủ.
Đại Diệu Tiên Sư đột nhiên nhìn về phía Mục Dã Vương với ánh mắt lăng liệt, rồi lại nhìn một vòng đám người chung quanh.
- Sứ mạng của ta kết thúc rồi, đại trận không còn, ta cũng đã đến lúc bị diệt. Nhưng mà, tất cả mọi người ở đây hãy nhỡ cho kỹ, ngày sau thiên hạ chịu tai ương là do họa hôm nay các ngươi gây ra! Là các ngươi, chính tay các ngươi đưa thiên hạ thương sinh vào trong cảnh nước sôi lửa bỏng!
Đại Diệu Tiên Sư khẽ quát.
- Hừ, nói chuyện giật gân!
Một cường giả không nhịn được quát lên.
Giờ phút này, đám cường giả lúc trước tranh đoạt Vạn Diệu Yêu Liên cũng đã xông tới đây, số người vây quanh Đại Diệu Tiên Sư tăng lên gấp hai lần.
Đại Diệu Tiên Sư vừa bi thương vừa oán hận, lại nhìn một vòng mọi người, rồi khẽ vung tay lên.
- Nổ đi!
Đại Diệu Tiên Sư quát.
- Ầm ~~~~~~~~~~~~~~~!
Bốn con Kim Long còn lại đột nhiên nổ mạnh.
- Ầm ầm!
Nổ càng lớn thì trùng kích càng cường liệt, toàn bộ Phong Thủy đại trận đều ầm ầm phá thành mảnh nhỏ, mặt đất bốn phía lay động. Giờ phút này hiển thị ra giống như ngày tận thế vậy.
Đại trận triệt để tan vỡ, thân hình Đại Diệu Tiên Sư cũng chầm chậm tán đi, càng lúc càng mờ nhạt, nhưng ánh mắt bi hận vẫn như trước nhìn chằm chằm vào mọi người.
Ở Bên kia.
Mặc Vũ Hề đã rời đi, Thanh Long, Bạch Hổ bảo vệ Dương Chí Cửu hạ xuống, vẻ mặt của hắn hiên lên sự không cam lòng.
- Diêm công tử, chúng ta mau đi thôi!
Thanh Long kêu lên.
- Ừ!
Diêm Xuyên gật gật đầu.
- Hoắc Quang, đại trận đã hủy, tinh thần ý chí của ngươi thao túng Long khí hẳn là ngày càng yếu đi a!
Diêm Xuyên hỏi.
- Vâng, sau khi nổ mạnh, cơ hồ không đủ một phần trăm! Hơn nữa càng ngày càng ít.
Hoắc Quang gật đầu nói.
- Tốt, đã đến thời khắc cuối cùng rồi, có thể khống chế được bao nhiêu liền khống chết bấy nhiêu, cố gắng thao túng Long khí quán chú vào quân đoàn của ngươi!
Diêm Xuyên hạ lệnh.
- Vâng!
Hoắc Quang ứng tiếng nói.
- Ầm ầm!
Đại lượng mảnh vỡ Long khí liền phóng tới chỗ ba ngàn quân giáp bạc.
- Ngâm! Ngâm! Ngâm! . . .
Nguyên một đám mảnh vỡ dường như hóa thành mấy vạn Kim Long nhỏ bay tới trước mặt ba ngàn quân giáp bạc.
- Há miệng nuốt!
Diêm Xuyên quát lên, ra lệnh cho ba ngàn quân giáp bạc.
- Vâng!
Ba ngàn quân giáp bạc đồng thời hét lên.
- Rống!
Ba ngàn quân sĩ giáp bạc đều há miệng nuốt lấy nhưng Kim Long đang phóng tới trước mặt mình. Trong lúc nhất thời, thân hình bọn hắn đều tỏa ra kim quang.
- Long khí nhập thể? Ha ha!
Ánh mắt Tửu Kiếm Sinh sáng lên.
Tửu Kiếm Sinh thò tay lấy ra hồ lô đựng rượu bên người. Hắn mở nắp rồi quay miệng hồ lô về phía long khí đang bay tới chỗ mình mà điên cuồng hút vào.
Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, Dương Chí Cửu dường như cũng không để ý đến những Long khí bình thường này.
- Tốt lắm, đến lúc phải đi rồi!
Giờ phút này Dương Chí Cửu một bụng oán khí nói.
Vất vả nửa ngày, cuối cùng Vạn Diệu Yêu Liên vẫn bị Mặc Vũ Hề đoạt được, buồn bực a!
- Ầm ầm!
Cuộc chiến tranh đoạt Trấn Thế Thạch càng lúc càng kịch liệt .
- Đi thôi!
Diêm Xuyên gật gật đầu.
Thanh Long, Bạch Hổ mở đường hộ tống Diêm Xuyên cùng ba ngàn tướng sĩ rất nhanh rời đi.
- Vương gia!
Ba nghìn tướng sĩ hưng phấn nói.
- Diêm Xuyên sư đệ, lợi hại!
Tửu Kiếm Sinh cười nói.
- Chúng ta phải đi rồi! Ngươi thì sao?
Diêm Xuyên nhìn về phía Tửu Kiếm Sinh.
- Đi thôi, đi thôi, mặc dù ta hận Hắc Vũ Chân Quân, Nhưng hiện tại ta vẫn chưa đánh lại hắn, Tứ Cửu Thiên Kiếp của hắn cũng đã sắp xong. Huống hồ, ta lưu lại tranh đoạt Trấn Thế Thạch cùng mười mấy tên Thần cảnh? Chẳng phải là muốn chết sao, có chút Long khí này là ta đã rất thỏa mãn rồi, đi thôi, đi thôi!
Tửu Kiếm Sinh cười nói.
- Đi!
Diêm Xuyên gật gật đầu.
- Chu Tước, Huyền Vũ, mở đường!
Thanh Long quát.
- Vâng!
Hai người lên tiếng.
- Ầm ầm!
Đất rung núi chuyển, bụi mù cuồn cuộn, nhóm người Diêm Xuyên hướng về bên ngoài đại trận bị phá vỡ mà bước đi.
- Ầm!
- Ầm!
Ba ngàn tướng sĩ tuy thực lực thấp, nhưng còn có một đám cường giả hộ tống cho nên tuy rằng một đường hung hiểm những cũng không có nhiều người bị thương.
Một lúc lâu sau, tất cả mọi người đã xuất hiện ở bên ngoài trận.
Ngoài trận, bốn phía sông núi sụp đổ vô số, hiển nhiên là chịu ảnh hưởng của biến cố bên trong đại trận.
Phía sau, bụi mù phóng lên tận trời, từng đạo ánh sáng lung linh từ trong trận phóng ra, các cường giả vẫn tiếp tục tranh đấu mà mục tiêu của họ bây giờ chính là Trấn Thế Thạch.
- Đi đến chỗ ta đợi Văn Nhược tiên sinh a! Có lẽ Mặc cô nương cũng đang ở nơi này!
Diêm Xuyên nói.
- Đúng vậy!
Ánh mắt Dương Chí Cửu lập tức tỏa sáng. Trong mắt hiện lên một tia hi vọng.
Lúc mới đến, tu vi của chúng quân giáp bạc phổ biến Lực cảnh tầng bốn, tầng năm, mà bây giờ thấp nhất là tầng bảy, thậm chí sau khi nuốt Long khí thì tu vi chắc chắn còn tăng lên nhiều.
Mọi người tăng tốc chạy đi, năm ngày sau đã trở về đến nhà trúc.
- Vũ Hề?
Dương Chí Cửu đảo mắt tìm bốn phía .
- Vương gia, Mặc cô nương có lưu lại mấy chữ ở trước cửa phòng ngài!
Lưu Cẩn lập tức tiến lên nói.
- A?
Mọi người rất nhanh đi đến chỗ cánh cửa phòng Diêm Xuyên.
Trên cửa có dán trang giấy với một hàng chữ nhỏ xinh đẹp.
---
Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, ta về Đại Chiêu Thánh Địa trước, các ngươi lưu lại bảo vệ Diêm công tử cho thật tốt! Đợi tin tức của ta!
---
- Là chữ của Thánh Nữ!
Thanh Long nhìn trang giấy rồi khẳng định.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina