Tân Lộc Đỉnh Ký
Tác giả: Khoái Nhãn Khán Thư
Quyển I
Chương 55: Cùng chơi trò Oẳn tù tì (1).
Nhóm dịch: Tu Chân Các
Nguồn: Tu Chân Giới
Trần Đấu thấy Khang Hi tâm trạng đang rất tốt liền nhân cơ hội nói: "Yêu công tử, nếu công tử không ngại, chúng ta hãy vào trong kia cùng mọi người uống mấy chén rượu…Công tử thấy sao?" Khang Hi cười nói: "Không vội, không vội… Ta muốn đứng đây xem cảnh tượng náo nhiệt này một chút, đúng là từ nhỏ tới giờ ta chưa bao giờ thấy qua mà."
Đây là lần đầu tiên Khang Hi rời khỏi cung, thấy cái gì cũng mới, cái gì cũng hay…Trong cung làm gì có chuyện nhiều người tụ tập huyên náo như vậy, cơ hội như thế này phải coi cho đã.
Trần Đấu cùng Khang Hi đứng từ xa vừa xem vừa chỉ chỉ trỏ trỏ rất vui vẻ, cứ thấy màn nào ngoạm mục là Khang Hi lại bật cười ha ha, vỗ tay rầm lên cổ vũ. Về phần mình, Trần Đấu luôn phải để ý tới xung quanh, trong lòng hắn có chút lo lắng cho sự an toàn của Hoàng thượng. Ở đây không phải là Hoàng cung, Hoàng thượng mà có sơ sẩy gì, có mười tám cái đầu hắn cũng đừng mong sống nổi.
Mang một bụng lo lắng như thế, Trần Đấu làm gì có tâm trạng mà coi xiếc, lên tiếng nhắc khéo Khang Hi: "Yêu công tử, ở đây đông người phức tạp, không giống như trong Hoàng cung… Chi bằng chúng ta cùng vào trong tửu lâu rồi cùng xem, trong đó lại có mấy vị Vương gia nữa…"
Khang Hi vừa chứng kiến Khang thân vương ở trên lầu ném bạc, bộ dáng rất vui vẻ, cũng nôn nóng muốn thử coi sao. Tuy vậy ngoài miệng vẫn nói : "Sợ cái gì, đây là kinh thành, những người này cũng là con dân của ta, làm gì có cái gì không an toàn, ta muốn cùng vui cùng với dân chúng thôi." Hắn thấy Khang Hi cứ khăng khăng như vậy đành phải uốn lưỡi nịnh nọt một phen: "Là…là…thế này, Hoàng Thượng lên trên lầu ném bạc xuống, cái này gọi là Trạch bị thương sinh, Tiện tát hoàng lộ…. Dân chúng được Hoàng thượng phát bạc ắt hẳn sẽ có phúc khí sâu dày, Đại thanh ta đúng là trường tồn vĩnh cửu…"
Khang Hi nghe vậy nhịn không được liền cười rộ lên, cười tới mức muốn ngã xuống đất, hắn sợ hoàng thượng bị ngã lên vội xông tới đỡ lấy. Lý Đức Toàn cũng định bước lại đỡ Hoàng thượng nhưng rồi lại không dám. Từ lúc chứng kiến cảnh Trần Đấu cùng Khang Hi tỉ thí võ công, Lý Đức Toàn bị Hoàng thượng hạ nghiêm lệnh giữ bí mật việc này, cứ khi nào Quế công công cùng Hoàng Thượng ở cùng một chỗ, hắn đều chuồn đi rất xa, sợ là mình đen đủi chứng kiến thêm việc gì nữa, e rằng sẽ bị Hoàng Thượng diệt khẩu mất.
Cười tới hơn nửa ngày Khang hi khó khăn lắm mới dừng lại được, hổn hển lấy hơi nói: "Tên gia hỏa nhà người hàng ngày không chịu đọc sách, ngươi nói như vậy là muốn ta lên trên kia tiểu xuống cho dân chúng hả?... Ha ha.".
Trần Đấu lúc này mới hiểu được thì ra Tiện tát cam lộ ý là đi tiểu, da mặt hắn vốn dầy như vậy mà cũng đỏ ửng lên, cảm thấy xấu hổ vô cùng. Cũng vì trước đây hắn xem mấy đoạn kịch trên truyền hình, nên mới đem mấy câu đó mà dùng loạn lên… Hắn còn tưởng rằng mình dùng rất tốt, sửa chữ Cam thành chữ Hoàng, vốn định nịnh Hoàng Thượng, ai dè lại giống như khỉ bắt chước diễn trò…
Trương Đức Biểu đang đứng trên bậc thềm, từ xa đã nhìn thấy hai người đi tới, liền cùng với vài tên võ sĩ chạy lại, bảo vệ cho bọn hắn đi vào. Khang Hi thay đổi y phục thường nhân, nên Trương Đức Biểu cũng không nhận ra. Tiến vào tửu lâu, hai người cùng nhau lên lầu, đám nữ hầu bàn cứ chỉ chỉ trỏ trỏ bàn tán không ngớt:
"Vị công tử này bộ dạng thực là anh tuấn."
"Sơ với Quế công công đúng là có phần tuấn mĩ hơn."
"Ai dám bảo Quế công công không tuấn mĩ?."
"Tiều nha đầu, ngươi nổi nóng cái gì chứ? Ngươi đúng là bị Quế công công làm cho mê muội mất rồi ."
"Vị công tử này lớn lên chắc càng anh tuấn hơn nữa, hơn nữa nhìn cũng đủ biết là con nhà quyền quý, tuyệt đối không phải là thái giám."
Hai tên nghe được như vậy thì rất lấy làm đắc ý, cùng sửa lại tư thế, nghinh mặt lên, tay lại cầm quạt phe phẩy, có vẻ hết sức ung dung phiêu dật. Chỉ hiềm nỗi mặt ngẩng cao quá, tới lầu ba suýt nữa thì bị ngã lăn xuống vì bước hụt. Hai tên vội vàng bám vào lấy nhau, lấy lại thăng bằng, sau cũng không dám làm bộ như vậy nữa, chậm rãi bước tới chỗ Khang thân vương. Khi đến trước cửa phòng, Khang Hi đột nhiên thở dài, nhẹ giọng nói: "Ngươi nếu không phải là thái giám thì quả thật là tốt." Hắn nghe vậy lấy làm xúc động vô cùng, suýt nữa thì phun ra sự thật.
Trước cửa phòng có một nữ hầu bàn, nhìn thấy hai vị công tử anh tuấn bước tới liền có chút luống cuống, đang định đưa tay đẩy cánh cửa thì bị Trần Đấu ngăn lại: "Ngươi cứ đứng ở đây , ta tự mình mở là được rồi." Tiểu nha đầu hai má ửng hồng, khe khẽ gật đầu, nhưng mắt vẫn liếc trộm hai người. Khang Hi quay sang nhìn nàng cười cười, nữ hầu bàn kia chịu không nổi, chỉ muốn ôm lấy Khang Hi mà mạnh mẽ hôn mấy cái.
Khang Hi nhìn sang Trần Đấu ý bảo muốn hắn đi vào trước, hắn cũng nhanh trí, liền hiểu được ý tứ của Khang Hi. Vị Hoàng đế này muốn cho mọi người một niềm vui bất ngờ đây mà…Trần Đấu đẩy cửa bước vào, trong phòng mấy lão Hoàng thân đang ăn uống vui vẻ, Khang thân Vương cùng với hai vị tiểu vương gia khác đang đứng ở cửa sổ ném bạc. Mọi người thấy hắn đi vào, đều hỏi sao bây giờ mới lên, tức thì muốn phạt rượu. Khang thân vương thấy vậy liền trở lại ghế ngồi, tủm tỉm nói rượu hôm nay hắn nhất định phải uống, Trần Đấu cũng hiểu ý của lão là muốn uống rượu chúc mừng việc khai trương tửu lâu.
Trần Đấu hướng mọi người, vái dài một cái đoạn nói: "Các vị xin đừng sốt ruột, không phải tiểu đệ trốn rượu, mà thật sự là tiểu đệ hôm nay có một vị bằng hữu, ở ngoài cửa… Việc này e rằng không thể chiều ý các vị rồi, xin thứ lỗi a" Mọi người vừa nghe hắn nói không uống rượu, tức thì la rầm lên.
Khang thân vương cũng không vui, nói: "Tên nào mà lại to gan đến như vậy, ngay cả Hoàng thân chúng ta cũng không để vào mắt, hãy ra ngoài gọi tên tiểu tử đó vào đây để chúng ta xem xem… Hắc hắc, nếu tiểu tử ngươi dám nói láo chúng ta, ta đem cắt tiểu đệ đệ của ngươi rồi vứt cho chó ăn… " Vừa nói xong đã có người phản đối : "Khang vương ngươi thật là lão già hồ đồ , hắn làm sao có bảo bối để cho ngươi cắt, nếu nói là cắt của Dụ vương thì nghe còn có lí."
Dụ thân vương bị dọa cho nhảy dựng lên, lập tức kêu lên: "Thất thúc, ngươi đùa cợt ta à, Ngũ đệ là to nhất, nếu muốn cắt thì cắt của hắn vậy." Cung thân vương cũng la lên: "Nhị ca ngươi nhắc đến ta làm gì, bảo bối của Thập thúc là lớn nhất, khi còn bé ta đã thấy ." Thoáng chốc trong phòng hỗn loạn cả lên.
Trần Đấu ra vẻ bất đắc dĩ, đau khổ nói: "Được rồi, được rồi… Chư vị chớ có tranh luận nữa, tiểu nhận sẽ mời vị bằng hữu kia tới để mọi người diện kiến, chỉ hy vọng mọi người nể mặt tiểu nhân, ngàn vạn lần đừng làm khó hắn a." Nói xong bước ra ngoài, nháy mắt với Khang Hi một cái, sau đó trở vào hô to: "Yêu công tử giá lâm ……… "
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của redwhite
Tân Lộc Đỉnh Ký
Tác giả: Khoái Nhãn Khán Thư
Quyển I
Chương 55: Cùng chơi trò Oẳn tù tì (2).
Nhóm dịch: Tu Chân Các
Nguồn: Tu Chân Giới
Khang thân vương nghe vậy bĩu môi xì một tiếng khinh miệt mắng: "Tên này thật lắm chuyện, định mê hoặc các ông đây chắc, để ta coi hắn là thần thánh phương nào… A!... Hoàng Thượng!..." Nhất thời mặt lão tái mét, chỉ thấy Khang Hi đang chậm rãi đi vào.
Đám Hoàng thân lúc này cũng nhận ra Khang Hi, bị dọa cho bở vía, đếu đứng phắt dậy, định cùng nhau quỳ xuống… Khang Hi vẫy vẫy trong cây quạt tay nói: "Miễn lễ, miễn lễ… Trẫm hôm nay tới là muốn cùng mọi người chơi đùa một phen. Ngồi đi, ngồi đi, hôm nay chúng ta không luận quân thần, miễn hết lễ nghi, cùng nhau khoái hoạt một phen..."
Mọi người lúc này mới không còn cảm thấy bối rối, trên mặt cũng lộ ra thần sắc vui mừng, nhưng vẫn không có ai dám ngồi xuống. Trần Đấu liền nhanh tay lôi ra một cái ghế, Khang Hi thuận thế ngồi xuống, lại hướng mọi người khoát tay nói: "Ngồi xuống nói chuyện, không nên câu nệ quá mức."
Mọi người thấy Khang Hi đã an tọa rồi, lúc này mới an tâm từ từ ngồi xuống, nhưng lại không dám ngồi thực, chỉ có nửa mông đặt trên ghế, sẵn sàng đứng dậy bất cứ lúc nào. Có Hoàng Thượng ở đây, lại thêm mấy vị Hoàng thân, Trần Đấu dù vênh váo tới đâu cũng không dám ngồi, chỉ dám đứng phía sau lưng Khang Hi.
Khang Hi nhìn mọi người không được tự nhiên, liền cười nói: "Trẫm vừa rồi dường như nghe được các khanh đang thảo luận về chuyện tiểu đệ đệ, có kết quả chưa, rốt cuộc là ai lớn nhất?" Một câu nói còn chưa dứt lời, tự mình đã cười rộ lên, mọi người thấy Hoàng Thượng cười vui vẻ như vậy, đều cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cùng cười lên ha ha… Nhất thời phòng trong không khí trở nên thập phần thoải mái.
Đợi mọi người cười xong, Khang Hi lại nói: "Hôm nay là ngày Khang vương gia khai trương tửu lâu, trẫm mượn hoa hiến phật, Kính khang vương một chén rượu." Nói rồi cầm chén rượu lên, Trần Đấu từ bên cạnh lấy ra bầu rượu, đem rót đầy chén. Khang thân vương kích động mặt đỏ bừng, run rẩy tiếp rượu: "Thật không dám, lão nô mượn chén rượu này chúc Hoàn thượng vạn thọ vô cương, chúc giang sơn Đại thanh trường tồn mãi mãi. Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế…." Nói rồi đem uống một hơi cạn sạch, khóe mắt rưng rưng ngân ngấn lệ. Những người khác cũng đồng loạt đứng dậy hô: "Chúc hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế…" Khang Hi nhíu mày, nói: "Sao lại như là đang vào triều như vậy, trẫm nói rồi, hôm nay là tới cùng mọi người khoái hoạt một phen, cũng thả lỏng chút mới có hứng thú."
Thấy không khí đang náo nhiệt lại bị lão già ngu ngốc Khang thân vương làm cho nặng nề, Trần Đấu liền tiến lên nói: "Hoàng Thượng, một khi đã đến đây rồi, hay là chúng ta cùng chơi trò phạt rượu? " Khang Hi mừng rỡ, nói: "Hay!...Vậy ùng hơi trò phạt rượu, ai thua bị phạt một bát lớn. Tiểu Quế Tử, ngươi ra đề mục đi."
Trần Đấu nghe vậy, đầu rối như tơ vò. Hắn chỉ biết múa may linh tinh, làm sao ra cái gì đề mục để phạt rượu? nguyên chỉ muốn làm thế nào làm cho bọn họ quân thần hai bên vui vẻ, không lường trước Khang Hi lại bắt hắn ra đề mục, làm trọng tài. Hắn không biết làm thế nào chỉ đành cười nói: " Nô tài nghĩ lại rồi, nếu chơi phạt rượu, chỉ sợ lâu ngày Hoàng thượng không quen chơi sẽ chịu thiệt mất…”
Đám Khang thân vương nghe ý hắn muốn bỏ cái trò phạt rượu này liền có chút mất hứng, Trần Đấu cũng không để ý lắm, tiếp tục nói: “Hoàng thượng, không biết người muốn chới trò khác không?." Khang thân vương nghe vậy tức giận đến mức chỉ muốn cho hắn một cước, hung hăng liếc hắn đầy oán trách.
Khang Hi cười nói: "Hôm nay theo ý ngươi vậy, ngươi nói chơi cái gì chúng ta liền chơi cái đó." Trần Đấu biết vị tiểu hoàng đế này tới đây là chúc mừng hắn, nên mới đặc biệt cho hắn chút thể diện, liền cười nói: " Vậy chúng ta cùng chơ oẳn tù tì nha?"
Đám Khang thân vương nghe vậy đều lắc đầu xua tay, Khang thân vương nói: "Có Hoàng Thượng ở đây, sao chúng ta có thể chơi cái trò dân dã như vậy, quá mức bất nhã mà." Trần Đấu liền nói khích: "Như vậy mới vui chứ, Khang vương không phải là sợ đó chứ?"
Khang Hi từ nhỏ đã làm Hoàng Thượng, suốt ngày bị quây trong Hoàng cung, làm gì đã nghe đến “ Oẳn tù tì” bao giờ? Mắt tròn mắt dẹt hỏi: " Oẳn tù tì là cái gì vậy? Bất nhã lắm sao?"
Trần Đấu lập tức mô tả sở qua trò chơi, không nghĩ tới Khang Hi lại cảm thấy hứng thú vô cùng, liền giảng giải thêm một lần nữa. Đám Hoàng thân cũng xen mồm giảng giải thêm kỹ xảo, Khang Hi cũng thông minh vô cùng, loáng sau đã học được, cùng Dụ thân vương chơi ba ván, không ngờ còn thắng một ván, lập tức mừng rỡ, cười ha ha: "Trò oẳn tù tì này thật là thú vị, hai người hai hắm đấm, đều tự mình ra các lựa chọn khác nhau… Thời gian chơi lại quá ngắn, hai người phải ra cùng lúc, đúng là cách rèn luyện phản ứng, khi quen thuộc có thể tự điều chỉnh thủ pháp. Cái này thật thích hợp rèn luyện cho các tiểu hài tử, nên mở rộng phương pháp này ra toàn quốc, lệnh cho tất cả hài tử phải học trò chơi oẳn tù tì này, có lẽ sẽ làm tăng thêm trí lực."
Mọi người nghe Khang hi nói vậy thì cực kì bội phục, ngay cả Trần Đấu cảm thấy ngưỡng mộ không thôi. Không thể tưởng được một trò chơi dân dã tầm thường vô cùng mà Khang Hi cũng có thể vận dụng được vào việc giáo dục… Quả đúng là người làm đại sự, cái tài trí này chỉ sợ là cũng cao hơn hắn một chút.
Kế đó Khang Hi liền cùng chơi với mọi người, nhưng dù sao cũng là mới học, có chút chưa quen. Mà cái trò oẳn tù tì này lại khác với việc chơi đối thơ phạt rượu, Đám Khang thân vương tìm cách muốn thua mà không thua được, không bao lâu sau, Khang Hi liền thua hơn mười ván, uống liền bảy tám chén rượu. Trần Đấu có ý muốn thay hắn uống vài chén, nhưng Khang hi hôm nay lại đang hứng trí, nói cái gì cũng không nghe, đều đòi uống hết nên có chút chuếnh choáng.
Mọi người tuy có chút kính sợ với hắn, nhưng đều đã ngà ngà say cả, thêm nữa sau một hồi chơi vui vẻ không khí cũng trở nên thân cận rất nhiều, nhất thiết không cho Trần Đấu uống rượu thay…Hắn sợ Khang Hi uống nhiều đâm ra say mất, liền hướng sang Khang thân vương nháy mắt mấy cái.
Bản thân Khang thân vương uống ít rượu, nguyên cũng định cùng Khang Hi chơi thêm mấy ván, nhưng nhìn thấy hắn nháy mắt, lúc này mới giật mình vội ngăn không cho mấy tên Vương gia khác lại, Khang Hi thì không để ý, cứ đòi chơi với lão mấy ván, làm Khang thân vương khó xử vô cùng, lúng túng không biết nên làm thế nào.
Trần Đấu bèn tiến đến gần Khang Hi, nhỏ giọng nói: "Hoàng Thượng, bọn họ cũng say, chúng ta dừng thôi, có câu…Giặc cùng đường chớ có truy nữa, tha cho bọn hắn đi. Các phòng khác còn có nhiều vương công đại thần nữa, chúng ta hãy đi thăm một lượt nha….
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của redwhite
Tân Lộc Đỉnh Ký
Tác giả: Khoái Nhãn Khán Thư
Quyển I
Chương 56: Cùng nhau uống rượu (1)
Nhóm dịch: Tu Chân Các
Nguồn: Tu Chân Giới
Khang Hi cũng tự biết mình đã hơi say rồi, không nên ngồi thêm nữa, liền dứng dậy nói: "Hôm nay tạm ngừng ở đây, ngày sau chúng ta tái đấu một trận . Khang vương, Tiểu Quế Tử hai ngươi đưa ta đi thăm thú thêm vài nơi nữa đi"
Mọi người đều đứng dậy đưa tiễn, Trần Đấu ngó mấy tên Vương gia, tên nào tên nấy lộ rõ vẻ hưng phấn… Cũng khó trách, mấy tên này mặc dù là thân thích của Hoàng thượng, nhưng cơ hội được dùng bữa cùng với Hoàng thượng đã hiếm, lại càng không nói đến chuyện cùng nhau chơi “Oẳn tù tì”, tiếp xúc thân mật như vừa rồi.
Khang vương cũng lấy làm cao hứng vô cùng, tuy lão chỉ là người chủ trên danh nghĩa của tửu lâu này, nhưng cũng không có mấy kẻ biết được nội tình…Lão vốn chỉ theo mệnh Hoàng thượng mà thực thi thôi, không ngờ Khang Hi lại đến tận đây để chúc mừng, lại còn trước mặt đám thân vương mà mời lão một chén rượu nữa chứ, hôm nay quả thật lão đã được nở mày nở mặt mà.
Chẳng qua hãnh diện thì hãnh diện, lão lại ấm ức với Trần Đấu vô cùng, tên tiểu tử này không nói trước chuyện Hoàng thượng sắp đến đây, làm lão thiếu chút nữa đã bị bêu xấu rồi. Lúc tiễn ra cửa, thừa dịp Khang Hi đi trước, Khang thân vương đột nhiên ghé vào tai Trần Đấu, nhỏ giọng nói: "Cái tên tiểu tử này, chuyện Hoàng thượng ngự giá tới đây vì sao không nói cho ta biết trước?"
Ai dè Khang Hi như có mắt sau lưng, quay người lại cười cười: "Khang vương, không nên trách Tiểu Quế Tử…Lúc ta tới cũng không có thông báo cho ai, Tiểu Quế Tử ban đầu mới thấy ta cũng hoảng sợ không đứng vững được nữa là..." Trần Đấu cũng phụ họa thêm: "Tiểu nhân lúc gặp Hoàng thượng trên đường bị dọa cho hai chân cũng mềm nhũn ra luôn…Hắc hắc, về sau định chạy lên lầu thông báo, Hoàng Thượng lại muốn cho mọi người một trận kinh hỉ, bởi vậy làm cho mấy vị một phen kinh hãi rồi…."
Khang thân vương bất đắc dĩ gượng cười, nói: "Hoàng Thượng, bên ngoài thập phần nguy hiểm, hay người nên sớm về cung đi." Khang Hi xoay người, chậm rãi bước đi thong thả , nói: "Có ngươi cùng Tiểu Quế Tử ở đây, trẫm còn có cái gì phải sợ ." Nói xong dùng quạt đẩy cửa một gian phòng khác, rồi nhấc chân bước vào. Nghe được mấy lời tán dương của Hoàng thượng, Trần Đấu cùng Khang thân vương tức thì cảm thấy sung sướng không thôi, tựa hồ cảm thấy mình là mãnh tướng vô địch sa trường, so với Nhạc Phi hay Triệu Tử Long cũng không thua kém là bao, lập tức ưỡn ngực theo sau vào phòng.
Bên trong, đám quan viên đang say sưa chén thù chén tạc, cười đùa náo nhiệt vô cùng. Minh châu cùng Sách Ngạch Đồ cũng ở trong này, mọi người đang uống rượu vui vẻ, chợt thấy Khang thân vương cùng hai vị thiếu niên anh tuấn bước vào, đều đứng dậy, cầm lấy chén rượu, hướng tới Khang vương tỏ ý kính rượu.
Trần Đấu vội vàng nháy mắt với Sách Ngạch Đồ, nhận ra vị huynh đệ của mình, Sách Ngạch Đồ hồ hởi bước tới… Trần Đấu lại đảo đảo con ngươi, trề môi đánh sang phía Khang Hi… Sách Ngạch Đồ nheo nheo mắt nhìn, tên này quả không hổ danh là Độc nhãn tướng quân, tức thì nhận ra ngay Hoàng thượng, bị dọa cho bở vía, bùm một tiếng quỳ xuống, kêu lên: "Vạn tuế gia cát tường!.."
Mọi người cũng một phen mất mật, không kịp hiểu chuyện gì cũng vội quỳ xuống, xong rồi ngẩng đầu nhìn kỹ lại mới nhận ra Hoàng thượng. Khang Hi phẩy tay nói: "Tất cả đứng lên đi, Trẫm tới đây chúc mừng Khang vương, tiện thể ghé qua thăm các khanh một chút, các khanh cứ vui vẻ tiếp đi, đừng vì chuyện ta tới đây mà dừng cuộc vui."
Sách Ngạch Đồ tạ ơn rồi đứng lên, thấy Khang Hi mặt mày đỏ ửng, biết là Hoàng thượng đã uống qua không ít rượu, liền buông giọng nịnh nọt: "Hoàng Thượng vốn là nhân trung chi long, hàng ngày bận bịu xử lý quốc sự, thế mà vẫn bỏ thời gian hạ giá tới chúc mừng Khang vương, lại cùng chúng thần vui vẻ như vậy, thật sự là bậc hiền quân… Chúng nô tài đi theo Hoàng Thượng làm việc, quả thực là hồng phúc mười tám đời tích lại mà..Xin nguyện cả đời này phục vụ cho Hoàng thượng, dẫu có gan óc lầy đất cũng không oán thán…"
Tên này thực là trình độ vỗ mông ngựa đạt đến mức độ đại viên mãn rồi, Khang Hi nghe xong lấy làm cao hứng vô cùng, long nhan nở rộ…Trần Đấu kín đáo giơ ngón tay hướng về phía Sách Ngạch Đồ ý ngầm tán thưởng. Những đại thần khác thấy vậy cũng vội vàng tiến lên nịnh nọt mỗi người một câu, râm ran không ngớt. Khang Hi cười nói: "Trẫm tới đây làm gián đoạn cuộc vui, làm các ngươi không ăn uống gì được, rượu ngon cũng phải dừng lại. Thôi các ngươi vui vẻ tiếp đi, trẫm đi dạo xung quanh đã." Nói xong xoay người bước ra ngoài
Trong phòng lập tức lại trở nên huyên náo, từng đôi từng đôi quay ra đấu rượu với nhau…Sách Ngạch Đồ thấy Trần Đấu định đi theo Hoàng thượng, kéo tay hắn lại, nhỏ giọng nói: "Lão đệ, ngươi đúng là quá phô trương, đến Hoàng Thượng cũng mời được tới." Trần Đấu cười toe toét: "Đây là tửu lâu của Khang thân vương đấy chứ, đâu phải của đệ?"
Sách Ngạch Đồ chớp chớp mắt cười gian: "Ngươi đừng tưởng ta không biết, ta vốn được mệnh danh là Độc nhãn mà…Tửu lâu này đích thực là của ngươi, chẳng qua là nhờ Khang thân vương đứng ra sở hữu trên danh nghĩa hộ thôi. Ài, tửu lầu này của ngươi bây giờ nếu có bán thịt người thì cũng không ai dám quản." Trần Đấu nghe vậy vừa cười vừa chắp tay vái Sách Ngạch Đồ rồi đi ra ngoài.
Về phần Khang Hi, bây giờ đang cao hứng vô cùng, hôm nay đi ra ngoài được coi đủ trò náo nhiệt, trong cung vốn tĩnh mịch, làm gì được vui như thế này? Hơn nữa hắn vừa mới diệt trừ được Ngao Bái, tự mình chấp chính không lâu, đang trong giai đoạn cần phải gần gũi tìm hiểu các mệnh quan đại thần. Bởi vậy hắn không bỏ sót phòng nào, đều nhất nhất tới chúc mừng một phen.
Chẳng qua vào phòng nào cũng gặp phải tình cảnh giống nhau, đến đâu cũng là những lời ca tụng công đức Hoàng thượng… Chúng quan viên được Hoàng Thượng đích thân thăm hỏi liền cảm thấy kích động không thôi, thậm chí còn có vài người lớn tuổi không nhịn được mà chẩy nước mắt. Khang thân vương thì khỏi nói rồi, thiếu điều cười đến mức chết đi. Mọi người nhìn lão với ánh mắt ghen tị, làm lão cảm thấy mình như trẻ ra bao nhiêu, thắt lưng không đau, chân không mỏi, leo một mạch ba tầng lầu mà thấy vẫn tràn đầy sức mạnh, hơn cả được uống Nam thận tảo (Một người khỏe hai người vui đó )
Cả ba tầng lầu đều trở nên náo nhiệt vô cùng, Trần Đấu thấy Khang Hi đã ở bên ngoài quá lâu rồi, ngộ nhỡ trong cung không thấy há chẳng phải rắc rối vô cùng sao? Hắn với Khang thân vương luôn miệng khuyên Khang Hi hồi cung, vị tiểu hoàng đế này dù không muốn, nhưng hai cái miệng cứ liên thanh nói hoài, đành đành bất đắc dĩ rời khỏi tửu lâu. Vài nữ hầu bàn đứng ở ngoài cửa, vội vàng đưa cả bọn ra ngoài, đi thật xa rồi ngoái đầu nhìn lại vẫn thấy các nàng đang cúi gập người chào.
Khang Hi cảm thấy thú vị, liền hỏi lai lịch của mấy nữ hầu bàn, Trần Đấu đáp: "Mấy nha đầu này đều là gia quyến trong phủ Ngao Bái, vốn bị đem phân chia cho mấy vị công thần tham gia vây bắt lão gian tặc, nhưng mấy vị này gia cảnh không lấy gì làm giàu có, không thể tiếp nhận được… " Nói xong ngừng lại nhìn Khang thân vương một cái rồi mới nói tiếp:"Bởi vậy nô tài mới mua các nàng về đây, huấn luyện thành hầu bàn… Mấy nàng này từ nhỏ đã sống trong các phủ đệ quan lại, nghi tắc lễ nghĩa đều học đủ, nên cũng không cần đào tạo nhiều lắm… Hoàng Thượng người thấy sao?"
Khang Hi nghe vậy vỗ tay đánh rầm một cái, vui mừng nói: "Tốt, tốt… Tiểu Quế Tử, ngươi làm tốt lắm... Đúng là có không ít quan viên tài sản không dư dả gì, khó bề nuôi nổi gia nô. Trẫm trước kia không nghĩ đến mấy vấn đề này, ngươi nhắc trẫm mới nhớ. Từ trước tới nay mỗi khi có quan viện phạm trọng tội, gia quyến trong nhà có tới hàng trăm, thậm chí trên dưới ngàn người… Nếu đem làm phần thưởng, như những trường hợp trên không phải ai cũng nuôi nổi, lại càng không thể giết sạch cả đám được… Hôm nay ngươi khiến trẫm nghĩ ra được một chủ ý…Như vậy đi, nếu tửu lâu này của ngươi làm ăn được, sau này việc tiếp nhận gia nô tùy thuộc vào ngươi với Khang thân vương, hai người hãy bàn với nhau mà có cách điều tiết thích hợp…”
Khang Hi lại nói tiếp: " Trong cung ngoài Ngự trù phòng ra còn có nhiều nơi khác, nếu ngươi cần người làm việc gì, cứ tùy tiện đến chọn người. Bây giờ trẫm phong ngươi làm Nội vụ Phó tổng quản thái giám, để cho ngươi dễ bề hành sự. "
Không thể tưởng được đi buôn mà cũng được thăng quan, Trần Đấu mừng rỡ hỏi lại: "Hoàng Thượng, chức Phó tổng quản này là quan mấy phẩm?" Khang thân vương cướp lời nói: "Là Tứ phẩm!Chúc mừng, chúc mừng…Quế công công lại được thăng quan rồi."
Khang Hi cười nói: "Tạm thời Phó tổng quản giao cho ngươi, nếu làm tốt trẫm sẽ phế Ngô Lương Phụ , cho ngươi làm tổng quản." Trong lòng Trần Đấu thật ra không hứng thú lắm với cái mấy cái chức vụ này. Tổng quản với chả phó tổng quản chung quy vẫn là thái giám. Trong lòng nghĩ vậy nhưng miệng vẫn cung kính nói: "Đa tạ Hoàng Thượng, nô tài sẽ tận tâm làm việc để đền đáp Hoàng ân…”
Ba người vừa đi vừa trò chuyện, thoáng cái đã trở lại trong cung. Thẳng qua Càn Thanh điện, sau đó vào nội cung… Khang thân vương không tiện vào, liền cáo biệt Khang Hi, quay về tửu lâu. Khang Hi lại không cho Trần Đấu về, hai người cùng bước tới tẩm cung.
Tới nơi, mấy tiểu cung nữ bưng bánh cùng trà nóng dâng lên mời Hoàng thượng ngự dụng. Khang Hi uống vài chén trà, cũng đã tỉnh rượu nhưng hưng phấn lại không giảm chút nào, sai người mở tiệc ở ngự hoa viên, muốn cùng hắn say một trận. Dù sao đã hồi cung rồi, cũng không có nguy hiểm gì, Trần Đấu cũng phóng túng một phen...
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Huệ
Tân Lộc Đỉnh Ký
Tác giả: Khoái Nhãn Khán Thư
Quyển I
Chương 56: Cùng nhau uống rượu (2)
Nhóm dịch: Tu Chân Các
Nguồn: Tu Chân Giới
Bọn thái giám dẫn hai người tới một ngôi đình nhỏ, bên trong kê sẵn một chiếc bàn đá cùng với vài chiếc ghế. Đám thái giám mang lên hai chiếc chén, nhưng khi muốn đặt xuống lại bối rối, không biết xếp ở vị trí nào, vì trong cung làm gì có quy định cho thái giám ngồi uống rượu cùng Hoàng thượng? Khang Hi lại không quản mấy chuyện này, lệnh cho tên thái giám đem chén của Trần Đấu đặt ở phía trước… Đến khi rượu và thức ăn đã đầy đủ, đám thái giám lui xuống, Hai người cũng nhau nâng ly đối ẩm.
Trần Đấu thấy xung quanh không còn ai, mới yên tâm hỏi: "Hoàng Thượng, việc khai trương tửu lâu này có quá phô trương hay không? Nếu đơn giản vì thích du ngoạn, chỉ cần mở một gian tửu lâu là đủ rồi mà…."
Khang Hi cười nói: "Đương nhiên không phải chỉ vì du ngoạn rồi!..” Đoạn hạ giọng nói nhỏ “ Còn về vấn đề giải quyết gia quyến phạm quan, trẫm đã nói qua hồi nãy rồi. Chuyện thực sự quan trọng chính là trẫm muốn tìm Cường quốc chi đạo." (Kế sách làm phát triển đất nước)
"Cường quốc chi đạo?" Trần Đấu nghe vậy liền kinh ngạc hỏi lại.
Khang Hi uống một chén rượu rồi mới nói: "Không sai… Các đời tiên đế trước đây đều lấy nông làm gốc, trọng nông khinh thương. Nhưng trẫm lại cảm thấy không đúng lắm, từ xưa đến nay các thị trấn sầm uất đều là thu hút dân cư đến buôn bán mà trở nên phát đạt. Như vậy, phát triển thương nghiệp mới là quan trọng … Bởi vậy trẫm nghĩ nên tìm hiểu một chút về phương diện này, vừa vặn tiểu tử ngươi sau lưng trẫm lén lén lút lút, trẫm liền bắt ngươi để khai đao… "
Ngừng một lát, Khang Hi nói tiếp: "Chỉ có một tửu lâu đương nhiên không đủ để thử nghiệm. Cho nên trẫm toàn lực ủng hộ ngươi, hy vọng ngươi tiếp tục mở các ngân hàng tư nhân, hiệu cầm đồ, kỹ viện (dịch: cái này mới là trọng điểm nè)... Việc gì ngươi cũng phải mó tay làm để từ đó tìm ra Cường quốc chi đạo."
Trần Đấu nghe vậy nhất thời mừng rỡ vô cùng, nhưng vẫn hỏi lại: "Vì sao Hoàng Thượng muốn nô tài làm mấy chuyện này? Đây là một món hời a, vừa tiện nghi lại vừa kiếm được nhiều tiền…Sao hoàng thượng không tự mình làm?"
Khang Hi cười nói: "Trẫm có lý do. Thứ nhất, giao tình của chúng ta không phải tầm thường, thậm chí khi trừ diệt Ngao Bái còn có thể nói là cùng nhau trải qua sinh tử…Ngươi lập được đại công, đương nhiên ta muốn dành chỗ tốt cho ngươi rồi. Trong đại nội, không thiếu kẻ thấy ta sủng ái ngươi mà đâm ra ghen ghét, gây khó dễ cho ngươi. Nếu ngươi mà ngèo khó, sợ rằng sẽ bị đám gian thần dụ dỗ, làm ra điều bất trung. Thứ hai, vì vương triều Đại Thanh chúng ta phụ thuộc vào nông nghiệp, Trẫm không thể chú trọng đến thương nghiệp mà bỏ bê nông nghiệp. Vì vậy, trọng trách này sẽ giao cho ngươi, còn trẫm thì chú trọng phát triển kỹ thuật nông nghiệp… Năm nay trẫm đã chuẩn bị mấy chục mảnh ruộng tốt, tiến hành thử nghiệm mấy loại lúa mới. Người Mãn chỉ biết chinh chiến, mà người Hán chỉ biết đọc sách làm thơ. Ngươi lại khác, trẫm thấy ngươi rất thông minh, sẽ làm được việc này…Có ngươi phụ giúp, trẫm rất yên tâm."
Được Khang Hi coi trọng, khích lệ như vậy, hắn cảm thấy cao hứng vô cùng, liên tục cùng Hoàng thượng chạm cốc. Có Hoàng Thượng ủng hộ, Lão tử không muốn phát tài cũng khó khăn, trong tương lai ta sẽ nhanh chóng trở thành đại tài chủ, trong nhà kiều thê mỹ thiếp thành đàn, cuộc sống thật quá sung sướng mà...
Giải khai được khúc mắc trong lòng, hắn cảm thấy rất sảng khoái, nhìn Khang Hi liên tục bưng chén, hắn cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều, không còn coi đây là vị hoàng đế thét ra lửa nữa, mà gần gũi như một người bằng hữu vậy, cùng Tiểu Huyền Tử say sưa đối ẩm.
Mặt trời dần khuất bóng, hoàng hôn như nhuộm đỏ cả không gian, Hai người cùng nhau say sưa ngắm cảnh … Khang Hi nhịn không được đứng lên, bưng chén rượu, uống một ngụm to, cảm thán thốt lên: "Cảnh này đẹp quá, vì sao trước kia chưa bao giờ thấy qua?"
Trần Đấu cười nói: "Hoàng thượng ngày nào chả thấy, chẳng qua là không chú ý thôi. Người là Hoàng Thượng, cả ngày trong Hoàng cung bận về việc Triều chính, nào có tâm tình để ý tới mấy cái này?"
Khang Hi gật đầu nói: "Ngươi nói cũng có đạo lý, từ khi trẫm đăng cơ tới nay, suốt ngày lo dự triều chính, phê duyệt công văn, bàn luận quốc sách…Chưa bao giờ thấy hứng thú như ngày hôm nay… Cũng nhờ có ngươi ta mới được thoải mái một phen như vậy."
Trần Đấu thấy hắn có vẻ tiếc nuối liền an ủi : "Hoàng Thượng, sau này nếu có cơ hội, chúng ta lại ra ngoài du ngoạn một phen. Căn phòng hôm nay chúng ta ngồi uống rượu, nô tài sẽ không cho ai sử dụng nữa, chỉ dùng để làm nơi nghỉ ngơi mỗi khi Hoàng thượng ra khỏi cung." Khang Hi cũng có chút động lòng: " Căn phòng kia vị trí rất tốt, có thể nhìn được ngoài đường, thấy cảnh dân chúng đi lại bên dưới tấp nập, quả thật là trẫm rất vui."
Hai người cứ thế trò chuyện…Vầng thái dương đã dần dần khuất bóng, nhường chỗ cho mảnh trăng sáng lơ lửng treo trên bầu trời, tỏa xuống ánh sáng dìu dịu… Khang Hi lại uống thêm một chén rượu, bất chợt ngẫu hứng ngâm một bài thơ:
"Nhân sinh đắc ý tu tẫn hoan
Mạc sử kim tôn đối không tháng.
Thiên sinh ngã tài tất hữu dụng
Thiên kim tán tẫn hoàn phục lai.
Phanh ngưu tể dương thả vi nhạc
Hội tu nhất ẩm tam bách bôi.
Sầm phu tử, Đan khâu sinh
Tương tiến tửu, quân mạc đình
Dữ quân ca nhất khúc
Thỉnh quân vi ngã trắc nhĩ thính.
Chung cổ soạn ngọc bất túc quý
Đãn nguyện trường túy bất nguyện tỉnh.
Cổ lai thánh hiền giai tịch mịch
Duy hữu ẩm giả lưu kỳ "
Dịch thơ :
"Đời người còn dịp nên vui hưởng,
Chớ để chén vàng thẹn nguyệt suông.
Tài giỏi trời cho dùng đúng chỗ
Nghìn vàng tiêu hết có tiền muôn.
Mỗi lần uống đủ ba trăm chén,
Giết mổ dê trâu yến ẩm thường.
Này ông Sầm, bác Đan Khâu
Cùng mời uống rượu, dừng đâu chén mời.
Có anh ta hát một bài
Xin bạn vì ta hãy lắng tai,
Món quý nhạc hầu là thứ yếu
Không mong tỉnh rượu chỉ mong say.
Xưa nay hiền thánh đều im bặt
Chỉ có kẻ say để tiếng đời"
Trần Đấu nghe xong liền chấn động, bài thơ này thật sự rất quen thuộc, đặc biệt cái câu "Trời sinh ta mới tất có dụng", chẳng biết nghe qua bao nhiêu lần, giờ lại nghe Khang Hi ngâm nga, không hiểu có phải là do hắn ta làm không?
Bất quá chuyện đó cũng không quan trọng, trước hết phải vỗ mông ngựa cái đã rồi hãy hạ hồi phân giải. Nghĩ vậy, hắn lớn tiếng kêu lên: "Thơ hay, thơ hay a… Tiểu Huyền tử ngươi thực sự là quá giỏi, có thể xuất khẩu thành thơ a." Khang Hi nghe hắn nói vậy nhịn không được cười rộ lên: "Nhà ngươi đúng là không chịu đọc sách, bài thơ này là do Đại thi hào của Đại Đường là Lý Bạch viết ra, có tên là "Tương tiến tửu", chứ không phải thơ ta làm. Ta rất thích bài thơ này, đặc biệt là vài câu trong đó, bởi vậy thuận miệng đọc ra."
Trần Đấu nghe vậy cảm thấy hổ thẹn vô cùng, đỏ mặt lên…Lần này thật sự là quá xấu hổ, chỉ muốn tìm một cái lỗ nẻ để chui xuống. Tương Tiến Tửu của Lý Bạch mà hắn cũng không hiểu, chưa chi vội vội vàng vàng đi vuốt mông ngựa, cuối cùng lại lòi cái dốt ra.
Thơ Lý Bạch à? Hắn cũng đã từng nghe qua mấy câu… Muốn chơi thơ với ta thì ta cũng chiều…Nghĩ ngợi một hồi, hắn hắng giọng rồi ngâm :
" Đầu giường ánh trăng rọi,
Ngỡ mặt đất phủ sương.
Ngẩng đầu nhìn trăng sáng,
Cúi đầu nhớ cố hương.."
Khang Hi ngồi xuống, nhìn chằm chằm hắn hồi lâu sau mới hỏi: "Ngươi nhớ nhà?" Khang Hi hỏi vậy vì nghĩ hắn có tâm trạng, làm sao biết được thực chất hắn làm gì biết bài nào khác của Lý Bạch đâu? Không biết giải thích thế nào, Trần Đấu chỉ đành gật gật đầu. Khang Hi lại hỏi: "Nhà ngươi ở đâu?" Trần Đấu do dự một hồi, liền quyết định lấy theo nguyên quán của Vi Tiểu Bảo: "Ta sinh tại Dương châu."
Khang Hi thở dài, nói: "Dương Châu là một nơi tốt lành, phong cảnh tú mỹ, sản vật phong phú, dân chúng có cuộc sống giàu có." Hắn lại sợ Khang Hi hỏi đến tình hình Dương Châu, nên vội vàng đánh lạc hướng: "Tiểu Huyền tử, vừa rồi nghe ngươi đọc thơ trong đó có một câu ý nói bậc thánh hiền thường cô đơn, ngươi vì là Hoàng Đế nên cảm thấy cô đơn sao?"
Khang Hi ánh mắt trầm xuống, cầm lấy chén rượu uống một hơi cạn sạch, ngẩng mặt nhìn ánh trăng bàng bạc, hơn nửa ngày vẫn không nói gì… Gió thổi se lạnh, trời đã khá khuya, chỉ còn tiếng côn trùng kêu rả rích, xa xa là vài ánh đèn của đám thái giám đi tuần…Khang Hi bỗng khe khẽ ngâm:
" Nhập ngô thất giả
Đãn hữu thanh phong
Bồi ngô đối ẩm
Duy đương minh nguyệt "
Dịch thơ:
"Bầu bạn với ta
Chỉ có gió lạnh
Cùng ta uống rượu
Là ánh trăng xưa"
Trần Đấu nghe qua cũng hiểu được mang máng, dường như Khang Hi đang có tâm sự…Hắn tiến đến an ủi: "Tiểu Huyền tử, ngươi vẫn còn có ta mà, không nên thương cảm như vậy ."
Khang Hi xoay người lại, nhìn hắn cười cười, nói: "Tiểu Quế Tử, từ khi quen biết ngươi, ta thật sự cảm thất rất là vui vẻ. Đặc biệt là hôm nay, đây chính là ngày ta cảm thấy vui nhất… Từ khi ta làm Hoàng đế, cảm giác như bị bó buộc, không có lúc nào được thảnh thơi. May mắn là ta có ngươi ở bên cạnh, thật sự là phải cảm ơn ngươi… Ta biết ngươi nhớ nhà, đáng tiếc ngươi là thái giám, trong cung có quy củ nghiêm cấm thái giám rời kinh, nếu không ta liền cho ngươi trở về thăm nhà."
Hắn nghe Khang Hi tâm sự như vậy, không hiểu từ đâu có khí, lớn tiếng nói: "Tiểu Huyền tử, tạ thật ra là thái giám giả !"
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của npq91
Tân Lộc Đỉnh Ký
Tác giả: Khoái Nhãn Khán Thư
Quyển I
Chương 57: Ta là thái giám giả
Nhóm dịch: Tu Chân Các
Nguồn: Tu Chân Giới
Đúng là rượu vào lời ra, mới nói xong hắn bỗng chợt tỉnh, cảm thấy hối hận vô cùng. Sớm như vậy đã tự làm thân phận mình bại lộ, không biết có ảnh hưởng gì không, bởi vì theo tiểu thuyết còn lâu hắn mới lộ ra thân phận thái giám giả mạo kia.
Hơn nữa, Khang Hi chắc chắn sẽ truy vấn cho tới cùng, hắn cũng không biết đối đáp ra sao, trừ phi nói ra đại bí mật Thuận Trị vẫn còn sống, lại còn xuất gia tại Ngũ đài sơn… Còn nữa, nếu nói ra thân phận của thái hậu giả mạo, thì càng rắc rối hơn. Hải Đại Phú đã chết, trong cung không ai là đối thủ của ả, một khi không cẩn thận sẽ tàn một đời hoa dưới tay ả mất. Nghĩ đến đây mồ hôi lạnh tuôn ra không ngớt.
Khang Hi quả nhiên bị dọa cho nhảy dựng lên, tức khắc tỉnh rượu, gằn giọng hỏi lại: "Sao lại thế này? Chuyện này rốt cuộc là sao?" Trần Đấu vội vàng quỳ sụp xuống: "Chuyện này có ẩn tình khó nói, trước tiên mong Hoàng thượng khai ân tha tội, nô tài mới dám nói.". Đến nước này, hắn cũng đành liều một phen.
Khang Hi tuy rằng lúc nãy uống khá nhiều rượu, nhưng cũng không mắc mưu hắn, trầm giọng nói: "Trước tiên ngươi cứ nói ra đi đã, rồi ta sẽ xem xét mà xử lý ngươi sau. " Nghe Hoàng thượng nói hai chữ xử lí, lòng hắn không khỏi run lên, đành cắn răng tâu: "Nô tài vốn là bị Hải Đại Phú ép buộc tiến cung , Hải công công muốn nô tài giúp lão điều tra một sự tình, bởi vì thời gian khẩn cấp, cho nên không kịp tịnh thân."
Khang Hi tựa hồ cũng cảm nhận được chuyện này vô cùng trọng đại, vội hỏi lại: "Hải Đại Phú muốn ngươi điều tra sự tình gì?" Trần Đấu ngẫm nghĩ một hồi rồi mới nói: " Tình hình cụ thể nô tài cũng không rõ ràng lắm, dường như là Đoan Kính hoàng hậu cùng Hiếu Khang hoàng hậu là bị kẻ gian hãm hại… Hải Đại Phú vốn đã điều tra được chút manh mối, ai dè lại mất mạng dưới tay Ngao Bái…Nô tài chỉ biết đến thế thôi…"
Khang Hi kinh hãi kêu lên: "Gì? Hiếu Khang hoàng hậu là bị kẻ gian hại chết ? Hải Đại Phú nói những gì, ngươi nhanh nói đi!" Trần Đấu biết bây giờ vạn lần không thể nói hết sự thật, đành phải giấu giếm: "Hải Đại Phú nói Hiếu khang hoàng hậu bị trúng phải Hóa cốt miên chưởng nên mới qua đời. Lão từng lẻn vào lăng tẩm của Hiếu Khang hoàng hậu để khám nghiệm tử thi, chỉ thấy xương cốt toàn thân người đều bị nhũn ra, đúng là đặc thù của Hóa cốt miên chưởng. Còn về phần hung thủ, lão vẫn chưa điều tra ra… "
Khang Hi ngây người ra, nửa ngày sau mới định thần lại. Hắn bắt đầu hỏi thêm vài vấn đề nữa, Trần Đấu sợ trước sau bất nhất, nên một mực chỉ nói chừng ấy, tuyệt đối không thêm chút nào. Khang Hi lại hỏi Hải Đại Phú vì sao phải điều tra việc này, Trần Đấu mới giải thích: " Đoan Kính hoàng hậu cùng Trinh phi sau khi tạ thế, Tiên đế lão nhân gia nghĩ kĩ lại, thấy sự tình kỳ quái vô cùng liền lệnh Hải Đại Phú điều tra. Nào ngờ người đột nhiên lại băng hà, tiếp theo Hiếu Khang hoàng hậu cũng xảy ra chuyện…Hải Đại Phú tận trung với Tiên hoàng, bởi vậy những năm gần đây không khi nào là quên lời dặn của người…Sau này Hải Đại Phú thân thể không được tốt lắm, liên tiếp mắc bệnh… Lão lo lắng sức mình chẳng cố được bao nhiêu nữa, thêm vào đó tiểu thái giám Tiểu Quế Tử chẳng may bệnh chết. Lão ở kinh thành vừa vặn gặp được nô tài, thấy nô tài có vẻ lanh lợi, lại thành thật nữa, nên mới ép buộc nô tài tiến cung, giả mạo Tiểu Quế Tử. Có điều nô tài chỉ là một chân tạp dịch cho lão, sự tình quan trọng chẳng biết được bao nhiêu…”
Khang Hi xì một tiếng khinh miệt nói: "Ngươi mà là người thành thật?…" Nét mặt hắn rốt cuộc cũng giãn ra một chút.
Trần Đấu thấy hắn tâm tình khá hơn đôi chút, liền hùa vào nói: "Hải Đại Phú đánh giá nô tài như vậy mà… Nô tài tự xem lại mình, cũng thấy mình rất chi là thành thật… " Khang Hi phì cười, nhưng sau đó nét mặt lại khó coi vô cùng: " Hải Đại Phú cả một thời gian dài khổ công điều tra cũng không rõ hung thủ là ai, Lão lại cứ thế mà chết đi, mọi bí mật coi như xong rồi… Chỉ sợ mối thù của mẫu thân, ta vô pháp báo thù được… " Nói xong không khỏi đau lòng mà chảy nước mắt.
Trần Đấu nhìn hắn khổ sở như vậy, không đành lòng liền tiến tới an ủi " Nô tài nghĩ việc này cũng không đến nỗi rơi vào bế tắc. Hải Đại Phú nói Hóa cốt miên chưởng rất khó luyện thành, người biết sử dụng nhất định không nhiều lắm. Nếu hung thủ còn ở trong cung, sớm muộn gì cũng để lộ tung tích. " Trong lòng hắn lại nghĩ thầm: " Hung thủ là ai, ta đã sớm biết…Nếu trong tay ta có cao thủ trợ trận, liền có thể giúp ngươi báo thù. Tiểu Huyền Tử, chỉ cần hôm nay ngươi không trị tội ta, tự nhiên ta sẽ báo đáp ngươi"
Khang Hi gật đầu nói: "Không sai, chỉ cần người này ở trong cung, liền nhất định có thể truy tìm được hắn. Tiểu Quế Tử, chuyện này giao cho ngươi… Nên nhớ, hãy âm thầm điều tra… Nhất định phải tìm ra kẻ này. Hừ, trẫm muốn băm thây hắn thành vạn đoạn để trả thù cho mẫu hậu. Có điều, ngươi còn phải nhớ kỹ, chuyện này tuyệt đối không thể lộ ra, chỉ có hai ta biết thôi." Trần Đấu mừng hỏi: "Tiểu Huyền tử, ngươi không trách ta ?"
Khang Hi bước tới, cười cười: " Này, mau mau cho ta xem chỗ đó của ngươi, rốt lại là thái giám hay giả mạo thái giám? " Trần Đấu cười hi hi cởi quần, Khang Hi cúi xuống lom lom ngó…Theo ánh trăng nhìn kỹ một lần, đoạn bật cười: "Quả nhiên là giả, chà, to quá nha…Tên gia hỏa này, ngươi giấu giếm tài thật… "
Trần Đấu cũng không chịu nhịn: "Mới bắt đầu ta cũng không biết ngươi là Hoàng Thượng, bản lĩnh gạt người của ngươi cũng nào kém ta đâu? Sau rồi biết được thân phận của ngươi, nhưng lại sợ ngươi trách tội nên không dám nói. "
Khang Hi hỏi lại: " Vậy sao bây giờ ngươi tự dưng lại thú nhận hết tất cả? " Trần Đấu nghiêm mặt nói: "Ngươi đối với ta tốt như vậy, ta đâu nhẫn tâm giấu diếm ngươi nữa chứ? Nói sao thì nói, con người của ta vốn trung hậu thành thật, không nói thật trong lòng rất nghẹn uất khó chịu." Khang Hi cười ha ha, nói: "Ngươi nếu là trung hậu thành thật, chỉ sợ thiên hạ rốt cuộc không có người nào giảo hoạt mất… "
Trần Đấu cười hắc hắc, nói: "Ta chỉ thành thật với Tiểu Huyền Tử mà thôi, còn với người khác thì không chắc… " Khang Hi rất lấy làm mãn ý: "Ngươi giả mạo Tiểu Quế Tử, vậy tên của ngươi rốt cuộc là gì?" Trần Đấu nói: " Tên ta là Vi Tiểu Bảo, lừa ngươi một thời gian dài như vậy, hiện tại mới nói thật, ngươi cũng đừng giận nha…"
Khang Hi cười nói: " Cũng không trách ngươi được, lần đầu gặp mặt, ta cũng nói dối là Tiểu Huyền tử đó thôi. Hơn nữa ngươi còn có công với ta, mẫu thân ta chết oan uổng, nếu không nhờ ngươi, chỉ sợ ta vẫn chưa hay biết gì. Ngươi một khi đã không phải thái giám, vậy có thể phong quan tước rồi. Vậy đi, ngày mai thượng triều, ta sẽ nói với các đại thần, vì bắt Ngao Bái, ngươi phụng mệnh ta giả trang thái giám… Bây giờ đại sự đã định, tự nhiên không thể cho ngươi thiệt thòi được" Trần Đấu vui vẻ vô cùng, lại dò xét hỏi: "Tạ ơn Hoàng thượng!.. Chẳng biết muốn phong cho nô tài làm chức quan gì? "Khang Hi nói: "Ta cũng không muốn ly khai ngươi…Vậy đi, ta sẽ phong ngươi làm Ngự tiền thị vệ Phó tổng quản, thấy sao? "
Ngự tiền thị vệ vốn là đội cận vệ của Hoàng Thượng, vô cùng oai phong, ra bên ngoài hành sự cũng không phải e dè người nào. Tổng quản Đa Long cũng có quan hệ không tồi với hắn… Ài, chức vụ này cũng không tệ a…Nghĩ vậy, hắn vui vẻ nói: " Ngự tiền thị vệ Phótổng quản? Thật tốt a… Như vậy vẫn có thể ở cạnh Hoàng thượng rồi. Nếu cho nô tài làm chức quan nào đó mà không được trông thấy người, nô tài cũng không chịu đâu. "
Khang Hi cười cười, nói: "Ta cũng không có ý điều ngươi đi đâu cả, hơn nữa muốn điều tra hung thủ sát hại mẫu hậu, với chức vụ này ngươi cũng tiện lợi hơn rất nhiều . " Nguyên lại chức vụ này cũng thuộc loại có số má, không phải là người bình thường có thể làm được. Nếu không phải hoàng thân thì Nội các mới có cơ hội này… Hắn mới từ thân phận thái giám khôi phục lại thân thế, đã nhảy luôn vào hàng ngũ nội thần, chỉ sợ Đại thanh khai quốc cho tới nay vẫn chưa hề có tiền lệ.
Trần Đấu mừng rỡ nhảy dựng lên, nắm chặt lấy tay Khang Hi hét lớn: "Tiểu Huyền tử, ngươi thực cho ta chức vụ lớn như vậy? " Khang Hi cũng không trách hắn thất lễ, cười nói: "Đừng cao hứng vội, chớ quên trên người ngươi đang mang trọng trách…" Hắn gật đầu nói như đinh đóng cột " Hoàng thượng yên tâm, trọng trách này nhất định nô tài sẽ tận lực hoàn thành… Quyết không để cho mấy lão quan già kia nói này nói nọ người…"
Khang Hi cũng cao hứng gật gật đầu, nói: "Ngươi biết thế là tốt, chúng ta hãy làm cho thật tốt, cho mấy lão gia hỏa kia trố mắt coi chơi… " Hai người đồng loạt cười rộ lên, bốn bàn tay nắm chặt lấy nhau…
Buổi tối trở lại hoàng cung, hắn hưng phấn đến nỗi không thể ngủ được, đành ngồi dậy luyện công.Trong đầu thủy chung không thể bình tĩnh được, hồi tưởng lại hết thảy sự tình phát sinh từ lúc vào cung tới nay… Nghĩ thấy mình so với nguyên bản Tiểu Bảo còn muốn may mắn hơn. Tiền kiếm được không kém, chức vụ cũng to, hơn nữa lại có thể phát sinh mối tình với hai tiểu mỹ nhân..Đại thanh triều thực là phúc địa của hắn, đến bây giờ cũng không còn ý nghĩ muốn trở về nữa. Một hồi sau hắn lại nhớ đến Vũ Tình, thời gian này hắn bận quá nhiều việc, không cùng nàng nhu tình mật ý được… Hôm nay rốt cuộc hắn cũng không cần phải giả trang thái giám nữa, cần báo tin tức tốt này cho nàng mới được, thuận tiện hảo hảo âu yếm nàng một phen…
Nghĩ đến đây, hắn nhảy xuống giường, mới vừa đi tới cửa liền nghe được có tiếng đập cửa nhẹ nhàng, rồi một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên: "Tiểu Quế Tử, Tiểu Quế Tử…." Đúng là giọng của Vũ Tình, hắn cảm giác hôm nay quả thực là ngày đại cát, làm gì cũng thuận tiện đúng theo ý mình… Ôi, ta thích ngày hôm nay quá mà…
Trần Đấu nhẹ nhàng mở chốt cửa, lại nghĩ đến một chuyện thú vị, vội vàng núp vào. Vũ Tình thấy cửa mở, nhưng không thấy ai, gọi tên hắn thêm mấy lần nữa mới tiến vào. Đợi nàng vào phòng, hắn lặng lẽ từ phía sau khép cửa lại, rồi nhảy bổ đến, ôm chầm lấy nàng, hét lớn: "Bắt được rồi!"
Vũ tình bị dọa cho nhảy dựng lên, thét lên chói tai, túm lấy ngón tay của hắn, dung lực bẻ mạnh. Trần Đấu cảm giác đau thấu xương, thân thể cảm giác nhẹ bỗng, bay vọt qua ngươi nàng, rồi ngã uỵch xuống… "
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo