Cô bé a hoàn tất tưởi chạy về nhà với một bên má sưng vù. Phu nhân của Trần Thừa thấy a hoàn của mình khóc lóc rất thương tâm, gặng hỏi mãi thì mới được cô bé kể lại những chuyện xảy ra trong cửa hàng vải. Đệ nhị phu nhân giận lắm, tới chiều khi Trần Thừa về nhà lại đem mọi chuyện mách lại. Đùng đùng nổi giận, Trần Thừa tập hợp cao thủ trong nhà, chuẩn bị sang Tô phủ hạch tội thì Trần Tự Khánh xuất hiện kịp thời ngăn lại.
Trần Tự Khánh vừa về đến nhà đã nghe báo lại chuyện xảy ra ban sáng. Hắn lập tức cho người điều tra mới biết ngọn ngành sự việc, hiểu rõ bản chất nghiêm trọng của vấn đề, hắn chạy ngay sang nhà ông anh cả, cho nên đúng lúc chặn lại ông anh tính tình nóng như lửa. Cả hai anh em cãi nhau inh ỏi, khi Trần Tự Khánh mang vai vế tộc trưởng ra lệnh, mới có thể khiến Trần Thừa gióng trống thu binh.
Không có bức tường nào chắn được hết gió, vụ việc này đã bị loan truyền đồn thổi lên. Chỉ sau vài canh giờ mà hầu như mọi người đều bàn tán xôn xao về chuyện người nhà của họ Trần bị người nhà của họ Tô ức hiếp. Thế mà họ Trần không dám làm gì, bị người ta khi nhục đến vậy mà vẫn không mảy may có hành động đáp trả nào.
Mặc dù toàn bộ kinh thành đều sôi nổi xì xào bàn tán, và Tô Trung Từ cũng nghe loáng thoáng nhưng bản tính tự cao tự đại nên hắn phớt lờ cho qua. Hắn coi đó chuyện vặt vãnh, không đáng nhắc tới. Bọn nô tỳ ganh mặt nhau mà hắn cũng phải đứng ra giải quyết sao? Quá sức buồn cười, hắn còn trăm công ngàn việc đang cần xử lý kia kìa, hơi đâu mà quan tâm tới ba cái chuyện tào lao ấy. Ngay cả việc điều tra xem con nô tỳ kiêu ngạo kia là ai, hắn cũng chẳng thèm điều tra nữa là.
Đồn mãi nói mãi cũng chán, người dân kinh thành dài cổ đón chờ vở tuồng hay để xem. Thế mà đợi hoài vẫn không thấy xuất hiện, sự việc cứ thế dần dần chìm xuồng. Tưởng chừng như sóng gió chỉ có thế là dừng lại, thì một tuần sau lại xảy ra chuyện kế tiếp.
Về chuyện này, có lẽ là thói quen của gia đinh nhà họ Tô, lúc đi đường lớn mắt cứ để trên trán, không nhìn tới ai, lúc va uỵch phải người khác thì kiếm cớ gây sự, thượng cẳng chân hạ cẳng tay với người ấy. Lần này đúng với câu ngạn ngữ, kẻ tám lạng người nửa cân. Hai bên va chạm xô xát lại là hai thế lực oan gia chốn kinh thành, gia đinh họ Tô và gia đinh họ Trần.
Ngứa mắt nhau đã lâu, vừa chạm mặt đã đôi co qua lại bằng những từ ngữ nặng nề. Dần dần hai bên lớn tiếng cãi cọ, đột nhiên có một phần tử quá khích ở bên gia tộc họ Tô lao lên đạp cho gã đứng đầu bên gia tộc họ Trần một phát giữa bụng. Nổi đóa trước hành vi đánh người không nói lý lẽ của đối phương, người họ Trần đồng loạt xông lên tay đấm chân đá kẻ vừa chơi cú song phi tuyệt cú mèo ấy.
Dù biết người bên mình đánh người ta trước là sai trước, nhưng thấy người bên mình bị ngược đãi quá thậm tệ, nên người họ Tô chạy lên trả đòn. Và thế là hai bên lao vào nhau bụp bụp rầm rầm như kẻ tử thù không đội trời chung.
Xui thay cho người họ Tô hôm nay ra đường không xem giờ, họ đem theo quá ít người, hầu như là thua thiệt hơn so với đối phương gần một nửa. Kết quả rất dễ đoán, đa số thằng thiểu số, người họ Tô bị người họ Trần đè cho bẹp dí.
Cực kỳ xảo hợp, lúc đó lại có một toán gia đinh nữa của Tô phủ lảng vảng ở gần đấy. Nghe tiếng người choảng nhau, họ chạy lại thì thấy phe mình đang bị đánh cho bầm dập. Chẳng nói chẳng rằng, họ lao vào giải cứu đồng đội, gia nhập chiến trường. Ưu thế đang nghiêng về người họ Trần, thì giờ đây đã bị đảo ngược. Hơn hẳn về mặt quân số, người họ Tô ra sức đánh cho bên người họ Trần chí tử.
Một gã bên họ Trần thấy tình hình không ổn bèn lẻn chạy về nhà, gọi thêm người tới. Bên họ Tô nhận ra bên kia kéo tới đông hơn, bên này cũng chạy về gọi thêm người bổ sung chiến lực. Tình hình càng lúc càng hỗn loạn, cả một góc phố nghẹt cứng người của hai bên gia tộc. Dân chúng hoảng loạn vô cùng, chạy dạt ra xa, nhà nào nhà nấy thu dọn đồ đạc, đóng cửa cài then. Có kẻ tò mò còn trèo lên nóc nhà hòng thu thập thông tin cuộc dã chiến, để lát nữa có vốn liếng mà ba hoa với hàng xóm.
“Tất cả dừng tay” Một tiếng gầm lớn tràn đầy nội lực hùng hậu vang lên, chấn nhiếp toàn bộ đám người đang say máu đánh nhau. Cả đám bất động ngơ ngác nhìn về hướng âm thanh phát ra, chỉ thấy một người khoảng tam tuần đang cưỡi ngựa, cầm trường thương chỉ xéo xuống đất, đĩnh đạc tiến lại. Đi theo phía sau là một đội lính khoảng 50 người, tay cầm giáo dài để dọc.
“Các ngươi đang làm cái gì vậy hả? Còn ra thể thống gì nữa? Quân đâu, bắt hết lại cho bổn tướng.” Người vừa lên tiếng chính là Trần Trí Giang, Hỏa đầu của một đội ngũ Thành vệ quân làm nhiệm vụ bảo vệ kinh thành và giữ gìn trật tự trị an.
Đám lính rầm rập tiến lên bao vây, chĩa giáo về phía đám gia đinh. Trần Trí Giang định tiếp tục ra lệnh cho áp giải những kẻ gây rối lên quan phủ, thì từ xa chợt tiếng vó ngựa lọc cọc hòa vào đó là tiếng bước chân dồn dập. Chăm chú nhìn kỹ lại, Trần Trí Giang thoáng nhếch mép, hô lớn: “Tô đại nhân đến thật đúng lúc, có một đám lưu manh côn đồ to gan làm loạn kinh thành. Bổn quan đang lo không đủ người trấn áp, thực may có Tô đại nhân dẫn quân tương trợ.”
“Ha ha ha, nào dám nào dám, chỉ là tiện đường đi qua mà thôi.” Người dẫn binh tới sau là Tô Sĩ Được, cũng là Hỏa đầu một đội ngũ Thành vệ quân, xem như ngang chức vị với Trần Trí Giang.
Hai vị Hỏa đầu Trần Trí Giang và Tô Sĩ Được một mặt cười cười nói nói với nhau, một mặt chỉ huy hai đội lính hội hợp lại một chỗ chia làm hai mặt vây quanh đám gia đinh. Không khí u ám căng thẳng bao phủ khắp góc phố. Thế nhưng, chịu để ý một chút sẽ thấy đám gia đinh hai bên rất bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, an nhàn đứng ở hai bên giới tuyến. Về phần đám lính của hai phe thì bề ngoài là hợp tác, trợ giúp nhau vây bắt đám người gây rối trị an, nhưng mũi giáo luôn đề phòng chĩa về phía binh lính đứng đối diện mình, còn ánh mắt thì không ngừng quan sát đám gia đinh tựa hồ muốn bảo vệ những kẻ làm loạn vậy.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của heocons
“Chuyện này có lẽ có chút hiểu lầm, chúng ta nên bỏ qua là hơn cả.” Trần Trí Giang sau một phen đánh giá tình hình đôi bên, lưỡng lự cất tiếng trước.
“Trần đại nhân nói gì? Bổn quan không hiểu. Sao lại bỏ qua cái gì chứ?” Tô Sĩ Được ật ưỡng trên yên ngựa, nghiêng người hỏi.
“Chẳng lẽ Tô đại nhân không biết? Đây là đám gia đinh của hai nhà chúng ta đang làm loạn đấy. Ha ha, bổn quan hiểu rồi, chuyện xấu nên giấu. Thôi, vậy đi, bổn quan dẫn đám khốn kiếp này về xử lý theo gia pháp.” Trần Trí Giang xuề xòa nói.
“Là gia đinh của hai nhà sao? Thực là, để bổn quan xem lại đã... Hừ, mấy tên bại hoại gia phong, các ngươi sẽ bị trừng trị thích đáng. Bọn chúng nên bị xử theo vương pháp mới đáng tội.” Tô Sĩ Được hậm hực trách móc.
“Tô đại nhân nói vậy không phải rồi. Chuyện này chắc có hiểu lầm, hai nhà chúng ta dĩ hòa vi quý là hơn cả. Tô đại nhân thấy sao?” Trần Trí Giang xoa xoa bờm ngựa, tiếp lời.
Tô Sĩ Được hừ lạnh: “Nếu Trần đại nhân đã có lời, bổn quan đành tuân theo vậy. Nhưng bổn quan không hy vọng những chuyện như thế này xảy ra lần nữa. Trần đại nhân nên về quản giáo lại người trong nhà cho nghiêm khắc mới tốt.”
“Nhất định, nhất định, ha ha ha.” Trần Trí Giang hả họng cười lớn.
Trong đám gia đinh nhốn nháo bên họ Tô, có một tên gia đinh mặt sưng vù vì bị đánh, cúi gằm với điệu bộ lấm la lấm lét, không ai trông thấy ánh mắt của hắn lóe sáng, một tay móc viên sỏi trong túi áo, lắc cổ tay.
“Ui da, thằng nào đánh tao?” Tên lính phe nhà họ Tô ôm ngực xuýt xoa đau đớn. Hắn dáo dác nhìn quanh thấy tên lính phe nhà họ Trần đứng đối diện đang chĩa mũi giáo về phía mình, cười ngặt nghẽo.
“Là mày dám đánh lén tao phải không? Chó chết.” Tên lính vung giáo chọc ngay vào bụng gã đứng đối diện, gào lên.
“Ai đánh mày hả đồ điên? Đừng tưởng tao sợ mày, đánh thì đánh.” Tên lính bên họ Trần tự nhiên bị mắng chửi, lại còn bị đâm một giáo, uất khí công tâm, không để ý hậu quả, bạt giáo trả đòn.
Người này thấy người kia đánh, lại là gà nhà giúp nhau, hai bên tiếp tục xô vào nhau ẩu đả loạn cào cào. Lúc này, đã có vũ khí, máu bay tung tóe, vương vãi khắp nơi. Mắt tên nào tên nấy đã đỏ hồng hết lên, điên cuồng triệt hạ đối thủ, không ai màng đến Tô Sĩ Được ngồi trên lưng ngựa gào thét mắng trong bất lực.
“Chết!” Một tiếng gầm rung trời, oanh động khắp không gian, như muốn chọc thủng màng nhĩ của đám binh lính, gia đinh cả hai gia tộc. Toàn trường sững sờ nhìn cảnh tượng diễn ra ở giữa cuộc giao tranh. Những kẻ ở xung quanh phạm vi phát ra tiếng gầm nằm lăn lóc trên mặt đất rên rỉ đau đớn, chỉ thấy Hỏa đầu Trần Trí Giang cầm trường thương bằng cả hai tay, nghiêng xéo người về một hướng, dựng trường thương thẳng đứng lên trời, trên mũi thương còn đang lủng lẳng treo một tên lính, máu từ bụng tên lính chảy thành dòng xuống đất, nhìn kỹ lại hóa ra là người Trần tộc.
“Vi phạm quân kỷ, chết!” Trần Trí Giang quát lớn, liếc quanh tứ phía, hắn liếc đến đâu những kẻ chạm phải ánh mắt hắn đều cúi gằm mặt đến đó, không dám ho he nửa lời.
“Còn ai dám làm loạn, bước ra đây cho ta.” Trần Trí Giang hỏi như thét. Không có tiếng đáp, kể cả tiếng thở mạnh. Bàn tay Tô Sĩ Được run run níu lấy dây cương, hai chân quắp vào bụng ngựa, nghiến chặt răng, mồ hôi túa ra đầy mặt.
Chỉ tay về phía người của gia tộc họ Trần, Trần Trí Giang quát: “Tất cả các ngươi cút về phủ, hãy cầu nguyện tộc trưởng sẽ nương tay cho các ngươi. Cút.”
Cả đám người gia đinh và quân lính rũ rượi, thất thểu nâng đỡ, lôi kéo nhau lũ lượt rút đi. Trần Trí Giang quay sang Tô Sĩ Được cười nói: “Tô đại nhân, thất lễ rồi, tên lính gây loạn đã bị hành quyết. Có lẽ Tô đại nhân rất vừa ý đúng không? Bổn quan cáo từ.”
Tô Sĩ Được trả lời với giọng hơi run: “Được... được, Trần đại nhân cứ đi thong thả.” Tô Sĩ Được ghì cương ngựa, đi nước kiệu dẫn đầu đám người gia tộc họ Tô về phủ, hàm răng hắn nghiến lên nhau: “Trần Trí Giang, ngươi giỏi lắm, dám ra oai trước mặt ta, mối nhục này ta quyết hoàn lại cho ngươi.”
* * * * * * * * * *
Xoảng!
Lý Hạo bóp nát ly trà trong tay, vứt mảnh vụn bay lên kệ sách. Trong điện Trường Xuân, nghe Ngô Công Tài tường thuật lại kết quả mọi chuyện xảy ra trên phố, hắn cực kỳ không cam lòng, lớn giọng mắng chửi: “Khốn kiếp, cái lũ nhà họ Trần, toàn một bọn máu lạnh. Cả việc giết người nhà, bọn chúng cũng dám làm. Quá khốn kiếp.”
Ngô Công Tài phụ họa: “Đúng vậy, thần cũng nghĩ thế. Bọn chúng đã mất hết nhân tính rồi. Ai đời ngay cả binh lính của gia tộc mà nói giết là giết, chả để ý đến cảm thụ của người nhà gì hết.”
Lý Văn Quý nhíu mày nghĩ ngợi, đoạn lên tiếng thắc mắc: “Bẩm hoàng thượng, theo như thần quan sát, kết quả như thế đã rất thành công rồi. Tại sao hoàng thượng lại tức giận đến thế?”
“Ha ha ha, kết quả xem như tạm được, không thể gọi là rất thành công. Lý Văn Quý, khanh rất thông minh, học một biết mười, trí nhớ siêu phàm. Nhưng có đôi lúc cần phải dùng cái đầu để quan sát vấn đề theo nhiều khía cạnh khác nhau, đừng nên cổ hủ cố chấp, hãy linh hoạt mà xử lý nó. Trẫm sẽ không mãi giữ hai khanh ở vị trí thư ký như thế này, về sau cả hai sẽ là cánh tay đắc lực của trẫm. Nên nhớ khi các khanh đã trở thành người lãnh đạo, hãy dùng cái đầu lạnh của mình để mà giải quyết sự việc. Trẫm căm thù Trần Tự Khánh, nhưng đồng thời trẫm cũng nể phục hắn. Được đấu với hắn, chính là niềm sảng khoái lớn nhất đối với trẫm ở kiếp này.” Lý Hạo vỗ bàn, cất tiếng cười ha hả.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của heocons
Lý Hạo tiếp lời: “Còn về lý do tại sao trẫm chưa vừa lòng với kết quả hiện tại. Công Tài, khanh hãy giải thích cho Văn Quý nghe đi.”
Ngô Công Tài khom người, hồi đáp: “Tuân lệnh hoàng thượng. Chủ ý của hoàng thượng dựng nên những mâu thuẫn giữa hai nhà, để hai bên trở mặt thành thù, quyết liệt đối chọi. Nhưng, Trần Tự Khánh rất cao minh đã dập tắt mọi nguy cơ từ trong trứng nước, dẫn đến kế sách của hoàng thượng bị thất bại vào phút chót. Nếu không có thủ đoạn lôi đình của Trần Trí Giang khi ấy, có lẽ hai nhà sẽ thực sự xé rách da mặt, mâu thuẫn càng ngày càng leo thang đến không thể cứu vãn nữa. Tuy nhiên, kế sách này cũng đã gieo mầm mống hận thù giữa đôi bên. Chúng ta cần phải làm bây giờ là tiếp tục đả kích hai nhà trên nhiều mặt khác nữa.”
“Tốt lắm. Công Tài, khanh tiếp tục truyền mật chỉ của trẫm tới Đỗ phủ, kế hoạch “Thổi Lửa” tiếp tục tiến hành. Không thể làm cho hai nhà ngay lập tức trở mặt, thì trẫm sẽ khiến Tô Trung Từ và Trần Tự Khánh phải bù đầu mà giải quyết hậu quả. Dù gì đi nữa, đây cũng chỉ là kế giương đông kích tây, ha ha, bọn chúng không thể ngờ được, nhát dao trí mạng lại nằm ở nơi khác.” Lý Hạo ngắt lời Ngô Công Tài, lấy ra cuộn giấy đặt trong ngăn kéo.
“Văn Quý, khanh cầm lấy bản danh sách này, đây là danh sách những nho sinh ở kinh đô trung thành với hoàng thất được Đỗ Kính Tu viết ra. Khanh hãy đi liên kết họ lại thành một hội kín, dùng ngòi bút, văn chương của họ đả kích Tô Trung Từ, nhớ là đừng đả động gì đến Trần Tự Khánh. Trẫm tin tưởng khanh sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ.” Lý Văn Quý tiến về phía bàn, cầm lấy cuộn giấy mà Lý Hạo đưa cho.
Lý Hạo tiếp tục phân phó: “Công Tài, khanh hãy nhắn với Lý Thông, tìm người thân tín nhất lập tức đi lộ Hồng, yêu cầu Đỗ Kính Tu nhanh chóng liên kết những nho sinh ở các lộ xung quanh đấy, trẫm muốn trong vòng hai tháng chúng ta phải nắm được dư luận trong cả nước. Loạn, trẫm muốn loạn, càng loạn càng tốt. Loạn ở kinh thành chưa đủ, trẫm muốn mọi nơi đều loạn, ở các lộ, các châu, phủ đều phải loạn. Nhất là ở vùng Hải Ấp, căn cơ của hai nhà Tô, Trần, bọn chúng càng đánh nhau sống chết thì chúng ta mới có thời gian củng cố lực lượng, tiếc rằng người ở đó chúng ta khó có thể quản được. Hà... Đỗ Kính Tu, hy vọng khanh đừng làm trẫm thất vọng.”
Lý Văn Quý ngập ngừng cất tiếng: “Bẩm hoàng thượng, thần có điều muốn nói.”
“Khanh nói đi.” Lý Hạo trả lời.
“Nếu như đất nước rơi vào loạn lạc, thần chỉ sợ người chịu khổ lại là người dân trong thiên hạ.” Giọng Lý Văn Quý có điểm rụt rè.
“Hừ, chịu khổ? Dân chúng còn chịu khổ chưa đủ sao? Khanh bước ra đường mà xem, giữa chốn kinh thành hoa lệ mà kẻ ăn mày, người ăn xin đã muốn ngập đường rồi. Khanh đi tới đường nào, phố nào mà không thấy người dân lam lũ, đói khát. Chưa hết, khanh đã duyệt tấu chương, văn thư bao nhiêu ngày qua, khanh đã thấy dân chúng đã phải chịu bao nhiêu đau khổ từ những cảnh thiên tai, bệnh tật hả? Rồi chiến tranh liên miên giữa các bộ lạc, bộ tộc, thế lực cát cứ ở các vùng với nhau, đã gây ra bao nhiêu cảnh gia đình tan nát, bao nhiêu người dân đã chết trong tức tưởi rồi hả? Cái đấy gọi là đau khổ hay là sung sướng hả?” Lý Hạo gằn giọng hỏi.
“Trẫm biết khanh là người nhân hậu, khanh không muốn dân chúng rơi vào cảnh lầm than. Trẫm cũng vậy, họ là con dân của trẫm, là thần dân của Đại Việt, trẫm muốn họ sẽ chỉ đau một lần này rồi sẽ không còn nữa. Chờ đón họ sẽ tương lai tươi sáng, nhà nhà ấm no, người người hạnh phúc. Trẫm muốn sau này các nước lân bang mỗi khi nghe thấy cái tên Đại Việt đều phải run rẩy, nể sợ. Trẫm muốn mỗi người dân Đại Việt đều kiêu hãnh khi vỗ ngực tự xưng “Ta là người Đại Việt”. Trẫm sẽ biến Đại Việt thành một đất nước phồn vinh nhất, hùng cường nhất. Và hai khanh sẽ là hai cánh tay đắc lực nhất của trẫm. Văn Quý! Công Tài! Nói, hai khanh có làm được không?” Thanh âm của Lý Hạo vang vang như sấm dậy.
“Thần, làm được.” Cả hai người Lý Văn Quý và Ngô Công Tài đồng thời phủ phục, ánh mắt bất khuất hiên ngang.
“Tốt, đứng lên. Hai khanh đi thực hiện nhiệm vụ đi. Trẫm ở đây suy nghĩ thêm một số vấn đề nữa.” Lý Hạo phân phó.
Hai thư ký vâng mệnh, rời điện Trường Xuân chia làm hai nơi, tự nhủ lòng quyết tâm hoàn thành nhiệm vụ do hoàng thượng giao phó. Còn lại một mình trong điện Trường Xuân, Lý Hạo quan sát bản đồ Đại Việt thời cổ, những đường vẽ còn rất sơ sài, ranh giới giữa các châu, lộ chưa được phân chia rõ rệt. Vuốt ngón tay theo từng vùng, xoay thành từng điểm nhỏ, hắn chấm ngón tay lên vùng Hải Ấp.
Nở nụ cười nửa miệng, Lý Hạo gấp bản đồ lại, đút vào trong hộc bàn. Hắn đứng lên đi về phía kệ sách được đặt ở ngay sau lưng, lấy ra một chiếc hộp làm bằng gỗ cẩm liên nằm bên dưới kệ sách. Mở chiếc hộp ra, ở trong chứa một cuộn giấy được quấn bằng sợi chỉ vàng.
Trải cuộn giấy lên bàn, trên cuộn giấy ghi chi chít những cái tên và thông tin của những người đó, tất cả đều có cùng một họ, họ Trần. Lý Hạo đọc lần lượt từ đầu tới cuối bản danh sách, hắn trầm tư suy nghĩ, rồi đọc lại một lần nữa. Hắn để ý tới hai cái tên Trần An Quốc và Trần Thừa. Trong bản danh sách ghi lại như sau:
Trần Thừa: Sức khỏe hơn người, có tài bơi lặn, thủy tính rất cao, hữu dũng vô mưu, hiếu dâm, hiếu sát. Bản tính cao ngạo, nhưng lại sợ gặp chuyện rủi ro, không dám đương đầu với hậu quả do mình gây ra. Chính vì thế, không được thừa hưởng chức vị tộc trưởng...
Trần An Quốc: Ham tiền tài vật chất, tham ăn, háo sắc, nhát gan, giỏi nịnh bợ, luồn cúi, hách dịch với kẻ dưới, thường gây chuyện thị phi, nhưng rất giỏi che đậy, biết cách chùi mép, thường xóa sạch những dấu vết tội lỗi do mình gây ra...
Lý Hạo thầm cười khẩy, lấy bút khoanh tròn hai cái tên hắn vừa đọc. Không có ai là không có điểm yếu, chỉ là bạn có biết cách lợi dụng điểm yếu đó hay không mà thôi. Không phải sao?
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của heocons
Lý Hạo ngồi trên ngai vàng hờ hững xem bá quan văn võ trong triều bẩm tấu, dâng sớ và tranh chấp. Hôm nay, những quan viên nhà họ Trần đã không còn nhún nhường như trước, họ dần dần đứng ra biện luận, so kè với quan viên nhà họ Tô. Trước đây hai nhà Tô – Trần kết hợp với nhau làm một, đồng thuận, đoàn kết bao nhiêu thì bây giờ lại đối chọi gay gắt bấy nhiêu.
Bởi vì toàn bộ người của nhà họ Đỗ đã lần lượt đầu phục nhà họ Tô nên sức mạnh của nhà họ Tô đã trở nên mạnh mẽ lên rất nhiều. Trong ba cuộc tranh giành quyền lợi thì Tô Trung Từ chiến thắng hai lần. Tô Trung Từ vênh vang tự đắc, cao ngạo nhìn Trần Tự Khánh thị uy như muốn nói: “Nhóc con về nhà luyện thêm hai mươi năm nữa rồi hẵng lên triều đấu với lão phu.”
Lý Hạo đang gác hai cánh tay trên tay ngai, hắn chợt đưa hai bàn tay chắp lại, vô thức vuốt ve ngón tay út, cất tiếng hỏi: “Cao Quang Viễn, tình hình thoát lũ ở lộ Long Hưng được tiến hành đến đâu rồi?”
Lúc này Trung thư thị lang Cao Quang Viễn đang lặng yên ở một góc khi nghe đến tên mình, mới lật đật đứng ra khỏi hàng ngũ, thưa: “Bẩm hoàng thượng, theo như những tin tức hồi báo mà vi thần nhận được thì công việc chuẩn bị cơ bản đã hoàn thành, chỉ là việc tiến hành cụ thể ở hương nào lại có chút khó khăn?”
“Khó khăn ở chỗ nào, khanh cứ nói ra, chẳng lẽ trẫm và các đại thần ở đây không thể giải quyết được hay sao?” Lý Hạo thản nhiên nói.
“Bẩm hoàng thượng, thực ra... cũng không phải là việc khó gì...” Ấp úng nói được mấy câu, Cao Quang Viễn len lén liếc nhìn hai người đứng đầu của hai gia tộc họ Tô và họ Trần.
“Người ở hai hương... Hưng Nhân và Tiên Hưng đang... giành quyền được đào kênh ở hương của mình trước, gây cản trở tiến độ thi công của binh lính địa phương. Cho nên việc đào kênh thoát lũ mãi đến giờ vẫn dậm chân tại chỗ ạ.” Cao Quang Viễn ngập ngừng tiếp lời.
Tô Trung Từ đứng ở hàng đầu tiên, bước lên trước một bước, nói: “Bẩm hoàng thượng, thần nghĩ nên đào kênh ở hương Tiên Hưng trước, sau đó mới đào kênh ở hương Hưng Nhân.”
“Tô ái khanh, hãy nói cho trẫm nghe tại sao ta lại đào kênh ở hương Tiên Hưng trước?” Lý Hạo mỉm cười nói.
“Hương Tiên Hưng là hương có tài nguyên dồi dào, đất đai màu mỡ, luôn luôn trúng vụ mùa, đóng thuế nộp thóc gạo cho triều đình đúng hạn. Là một hương tiêu biểu của Đại Việt, nay lại rơi vào cảnh lầm than, bị vỡ đê, lụt lội mất mùa, dân chúng chịu bao tai ương, khổ sở khôn kể xiết. Vì lẽ đó thần mới mạo muội đề xuất nên đào kênh ở hương Tiên Hưng trước.” Tô Trung Từ dõng dạc trả lời.
“Khanh nói rất có lý. Nếu như không ai có ý kiến gì thì cứ theo lời của Tô Thái úy mà tiến hành đi thôi.” Lý Hạo gật gù.
“Bẩm hoàng thượng, vi thần xin có lời muốn nói.” Trần Thừa thoáng nhìn qua Trần Tự Khánh, thấy hắn khẽ gật đầu. Trần Thừa bèn đứng ra lên tiếng.
“Thái bảo Trần Thừa có chuyện gì cần bẩm tấu sao? Khanh cứ việc nói ra.” Lý Hạo nghiêng người qua một bên, cười hỏi.
“Bẩm hoàng thượng, chuyện đào kênh ở lộ Long Hưng nên xét lại. Tô thái úy nói có điều chưa thỏa đáng, ở hai hương Hưng Nhân và Tiên Hưng đều bị lũ lụt trầm trọng, nhưng hương Hưng Nhân lại chịu tai họa nặng nề hơn nhiều. Chính vì thế, vi thần nghĩ nên tiến hành ở hương Hưng Nhân trước.” Trần Thừa chắp tay hồi đáp.
Thượng thư bộ lại Nguyễn Ma La đi lên, người này có bộ dáng thư sinh, gương mặt anh tuấn phi phàm, giành nói: “Bẩm hoàng thượng, mặc dù vi thần chưởng quản bộ lại, tuy vậy vi thần vẫn có nghe ngóng chuyện thiên tai ở quê nhà. Vi thần đã từng gặp gỡ những người chạy nạn ở lộ Long Hưng, khi họ lên kinh thành. Vi thần thương xót cảnh khổ của họ, mà đã cho họ tá túc tại tệ xá của vi thần. Nghe được những lời kể của họ mà tâm can của vi thần đau như dao cắt, quả thực hương Tiên Hưng mới là hương cần được giúp đỡ đầu tiên ạ.”
“Bẩm hoàng thượng, những lời của Nguyễn Thượng thư nói không phải là không đúng, nhưng vi thần xin bổ sung thêm một điểm nhỏ. Tuy rằng hương Tiên Hưng cũng chịu cảnh thiên tai, nhưng cơn lũ chỉ quét qua phần ngoài rìa của hương mà thôi, đâu có như hương Hưng Nhân, bị sự phá hoại của cơn lũ tàn phá suốt cả một dải từ đầu hương đến cuối hương. Kính mong hoàng thượng minh xét.” Thượng thư bộ binh Trần An Quốc có gương mặt trơn nhẵn, miệng nhỏ như miệng chuột, bộ dáng thì vừa người, không cao không thấp, tuy nhiên phần bụng đang có dấu hiệu nhô ra. Chỉ thấy hắn khệ nệ tiến lên phía trước, chắp tay cúi đầu nói.
Chương thành hầu Trần Tự Khánh lâu nay chỉ ung dung cúi đầu, không màng chuyện tranh chấp được mất trên điện chầu, đột nhiên lên tiếng: “Bẩm hoàng thượng, vi thần xin được nói mấy lời.”
“Ồ, là Trần Thành hầu đó sao? Khanh có điều gì muốn khải tấu thì cứ nói ra, ha ha, đã lâu không thấy khanh bẩm tấu. Hôm nay khanh thực khiến cho trẫm phải ngạc nhiên.” Lý Hạo lộ vẻ ngạc nhiên, nhướn người về hướng Trần Tự Khánh đang đứng tò mò hỏi.
“Bẩm hoàng thượng, vi thần xin được đính chính lại về chuyện lũ lụt xảy ra ở hương Tiên Hưng. Thực ra hương Tiên Hưng không phải chịu cảnh tang thương, đau khổ gì cả, không hiểu vì lý do gì mà các quan lại địa phương ở đó lại thổi phồng sự thật quá lên như thế. Cơn lũ quét qua chỉ có vài chục mẫu ruộng, thế mà khi báo lên tới triều đình, thì con số ấy lại biến hóa ngất trời, nhảy vọt tới vài ngàn mẫu ruộng. Về chuyện này, vi thần đã cho người điều tra tận tường. Vi thần xin dâng bản tấu chương cho hoàng thượng ngự lãm.” Trần Tự Khánh bước lên hai bước, đứng trên cả Tô Trung Từ, hắn cung kính dâng lên bản sớ bằng cả hai tay. Hình ảnh Trần Tự Khánh khiêm cung đã biến mất, từng lời hắn nói ra đều vô cùng đanh thép và uy nghiêm.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của heocons
Thái giám Lê Việt Tiến đi xuống lấy bản tấu chương của Trần Tự Khánh, mang lên dâng cho Lý Hạo. Cầm bản tấu chương trên tay, quét mắt hai ba lượt, Lý Hạo gập lại, giơ tay ra phía trước mà mắng: “Tại sao lại có chuyện như thế này xảy ra? Bọn quan lại địa phương dám tấu loạn như thế này cơ à? Ai có thể giải thích cho trẫm đây hả?”
“Bẩm hoàng thượng, chuyện này có thể còn nhiều uẩn khúc. Chỉ một bản tấu chương của Trần Thành hầu sao có thể chứng minh được điều gì? Phải điều tra cụ thể chuyện này rõ ràng mới minh bạch chân tướng sự việc.” Tô Trung Từ sầm mặt lên tiếng.
“Bẩm hoàng thượng, đúng như Tô đại nhân đã nói, chuyện không chỉ đơn giản có vậy. Vi thần đã cất công sai người tìm hiểu thấu đáo những chuyện xảy ra ở hương Tiên Hưng, từ đó còn điều tra thêm được nhiều chuyện đại nghịch bất đạo nữa của đám quan lại ở hương Tiên Hưng.” Trần Tự Khánh nghiễm nhiên nói.
“Hừ, Trần đại nhân chớ có ngậm máu phun người, ăn không nói có. Bổn quan nhắc nhở ngài, chuyện gì cũng cần phải có bằng có chứng, nếu không Trần đại nhân sẽ phải chịu tội khi quân phạm thượng.” Tô Trung Từ hừ lạnh.
“Đa tạ Tô đại nhân đã nhắc nhở, chuyện không có hạ quan tuyệt đối không dám nói. Bẩm hoàng thượng, trong quá trình điều tra chuyện báo gian vấn đề thiên tai, vi thần còn thấy những quan viên ở đó còn tự tăng thuế má của người dân, tham ô các công trình tu sửa cầu đường, đê điều, dẫn đến xảy ra những hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.” Trần Tự Khánh trầm giọng nói.
“Ha ha, từ đầu đến giờ, bổn quan chỉ nghe Tô đại nhân nói những lời sáo rỗng. Tô đại nhân thử chứng minh cho hoàng thượng, bổn quan và các đại thần ở đây xem nào” Tô Trung Từ mỉa mai.
Trần Tự Khánh đánh mắt về hướng những quan viên thuộc gia tộc họ Trần đang đứng. Một người tóc lốm đốm điểm bạc, râu dài từ tốn đi lên, hai tay nâng sớ trước mặt, điềm đạm nói: “Bẩm hoàng thượng, về chuyện hương Tiên Hưng báo loạn về hậu quả thiên tai ở đó, trong bản sớ này có ghi chi tiết tất cả. Từ những người dân làm chứng, đến những quan lại ở đó đều đã ký tên xác nhận tội lỗi do mình gây ra. Mời hoàng thượng ngự lãm.”
“Cái gì?! Ai thú nhận tội lỗi hả? Việc này không thể nói đùa, Trần Bảo Nam Trần thị lang, ngài chớ có làm càn.” Tô Trung Từ có chút thất thố, bật thốt.
Một người nữa trong hàng ngũ nhanh chóng tiến ra ngoài, cũng dâng lên một chiếc hộp gỗ, nói: “Bẩm hoàng thượng, đây là những công văn, giấy tờ, tấu chương chứng minh việc tham ô của cải, ngân sách triều đình. Mời hoàng thượng ngự lãm.”
Một đám quan đại thần bên nhà Trần tựa hồ đã chuẩn bị sẵn, lần lượt đi lên khải tấu, dâng sớ đưa ra những minh chứng sắc bén, hùng hồn. Bất ngờ trước động thái dồn dập ấy, Tô Trung Từ không kịp trở tay, chỉ biết trơ mắt đứng nhìn, ú ớ được mấy câu vô nghĩa.
Cuối cùng Lý Hạo vỗ mạnh lên tay ngai, tức giận mắng chửi một thôi một hồi, tuyên bố xử phạt, tống giam những quan viên bại hoại, làm ô nhục triều cương kia. Mọi chuyện giao cho Bộ hình tiến hành thẩm tra, xét xử. Lại quyết định đào kênh ở hương Hưng Nhân, bỏ qua hương Tiên Hưng.
Tô Trung Từ giận tím mặt, quyết giành lại mặt mũi ở những lần tranh giành lợi ích tiếp theo. Mặc dù phe họ Tô đông đảo hơn về số lượng quan viên trên triều, tuy vậy nhờ có sự hậu thuẫn ngầm của Lý Hạo mà phe họ Trần thường thường thắng thế đôi lần vào phút cuối. Thế cục triều đình lại một lần nữa biến ảo về thế cân bằng một cách vi diệu.
Nhóm nhỏ quan viên trung lập ở cả hai ban văn, võ hứng thú quan sát cuộc khẩu chiến giữa hai nhà Trần – Tô. Họ là những người không muốn cúi đầu thần phục trước ai, phần nhiều là những quan viên cựu triều, thâm niên lăn lộn chốn quan trường. Họ khinh thường hai gia tộc phản phúc, họ ngán ngẩm hoàng tộc hủ bại, vì thế họ quyết định không theo bên nào mà liên minh lại với nhau. Họ đoán già đoán non về những thay đổi bất ngờ liên tục trong mấy ngày qua, kết quả rồi sẽ thế nào đây? Chiến thắng cuối cùng sẽ thuộc về ai? Gia tộc họ Trần? Gia tộc họ Tô? Hay là hoàng tộc đã hết thời, họ Lý?
* * * * * * * * * *
Trong số ba mươi mốt bà vợ của mình, Lý Hạo đã sủng hạnh được tám người. Do phải thường xuyên an ủi Trần Thị Dung và Đàm Ngọc Trúc, nên Lý Hạo chưa thể hoàn thành lý tưởng lớn lao của mình là khiến cho tất cả vợ của mình đều hạnh phúc. Hắn chẳng cần lo lắng nhiều lắm, thời gian còn dài, đi đâu mà vội mà vàng, cứ chậm rãi từ từ thưởng thức mới thú vị. Phụ nữ chứ có phải là hoa quả gì đâu mà sợ héo tàn cơ chứ? Hắn luôn tâm niệm phải nâng niu, trân quý các nàng. Nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa là tôn chỉ của hắn khi giao lưu, tiếp xúc với các nàng qua ngôn ngữ, cũng như qua cơ thể.
Về phần một trăm nhạc kỹ, Lý Hạo không có hứng thú hưởng dụng các nàng. Một trăm là con số hơi bị nhiều, nếu mà xoay vòng mỗi nàng một ngày thì phải mấy tháng mới xong, lúc ấy các nàng có lẽ bị héo thật chứ chả chơi. Hắn dự định sau này sẽ cho những nhạc kỹ về quê, ai muốn ở lại cung đình để đàn hát thì tốt, còn ai muốn đi thì cho họ ngân lượng, đưa họ về tận nhà. Là người hiện đại, hắn biết không phải ai cũng thích thú sống hết quãng đời tại chốn cung đình lạnh lẽo, âm u.
Lý Hạo vươn vai đi vào cửa cung điện Thục phi Nguyễn Thị Thiên Kiều, mới đến ngoài cổng hắn đã nghe tiếng ồn ào, lào xào từ bên trong phát ra. Cảm thấy kỳ quái, hắn tăng tốc nhanh hơn, hai cung nữ trông thấy vua đến, hốt hoảng toan chạy vào. Lý Hạo lớn tiếng ngăn lại: “Hai khanh đứng lại đó, chuyện gì đang xảy ra ở bên trong vậy hả?”
“Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế. Bẩm hoàng thượng, ở trong... dạ bẩm... ở trong không có chuyện gì ạ...” Hai cung nữ quỳ gối hành lễ, lấm lét nhìn nhau, ấp a ấp úng trả lời.
“Thế à? Để trẫm vào xem thử.” Lý Hạo lạnh nhạt nói, phẩy tay ra sau, tiến vào.
“Hoàng thượng, để chúng nô tì vào báo với Thục phi một tiếng được không ạ?” Một cung nữ khẽ hỏi với điệu bộ muốn ngăn cản Lý Hạo ở ngoài.
“Các khanh cứ ở đây, để trẫm tự vào báo với thục phi. Ha ha, bất ngờ mới có ý nghĩa.” Lý Hạo cười ha hả, giơ tay lên ngăn không cho cung nữ đó tiếp tục nói, hắn dấn bước vượt qua cổng, đi vào phòng của Thục phi Nguyễn Thị Thiên Kiều.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của heocons