Dùng thực lực của hắn, nhiều nhất chỉ có thể đối phó Võ Giả thất cấp bình thường thôi, nếu như Võ Giả thất cấp hiểu lợi võ kỹ lợi hại, như vậy hắn cũng không phải là đối thủ! Một tên cũng không đối phó được, huống chi là mấy tên chứ?
Cho nên, hôm nay hắn chỉ có một con đường -- chạy!
- Thanh Ưng mạo hiểm đoàn đúng không? Hừ, chuyện hôm nay ta sẽ ghi nhớ, ngày sau có cơ hội, ta nhất định sẽ khiến các ngươi gà chó không yên!
Khóe miệng Tần Phàm nổi lên lạnh như băng, trong miệng âm u nói.
- Vào lúc này còn dám lộ ra địch ý với ta, quả thật là có dũng khí! Bất quá ngươi nói như vậy, không thể nghi ngờ là rất ngu xuẩn, càng làm tăng quyết tâm muốn giết ngươi của ta!
Nam tử mũi ưng âm hiểm cầm đầu đối phương lạnh nhạt nói, hai mắt tràn ngập sát cơ, bất quá bản thân của hắn cũng không lập tức động thủ, chỉ ở nguyên tại chỗ trấn áp tràng diện.
- Ha ha, chẳng lẽ trước kia ta còn cơ hội không chết sao?
Tần Phàm khinh thường cười lạnh nói, vừa rồi Thanh Ưng mạo hiểm đoàn này rõ ràng đã quyết tâm giết chết hắn báo thù cho mấy người lão Hắc bọn họ, cho dù hắn giao ra lân phiến của Độc Giác Giao Long cũng chỉ có đường chết.
- Quả thật không có.
Nam tử mũi ưng nham hiểm kia híp mắt nhìn Tần Phàm, âm trầm nói, sát cơ không che dấu chút nào.
Nhìn mấy người còn lại của Thanh Ưng mạo hiểm đoàn chậm rãi vây quanh tới, sát cơ trong mắt Tần Phàm cũng đại thịnh, cho dù chạy thì trước tiên cũng phải giết cho đủ vốn đã.
Mấy khối lân phiến của Độc Giác Giao Long và hắc sắc trường đao đều bỏ vào trong giới chỉ, con mắt Tần Phàm bắt đầu dò xét mấy tên võ giả đang xông tới, tìm kiếm đối tượng để ra tay đầu tiên.
- Ồ? Tiểu tử này lại có trữ vật giới chỉ! Hắc hắc, lão Tứ lần này ngươi thật có phúc.
Trong đó một gã võ giả trông thấy Tần Phàm sử dụng trữ vật giới chỉ, không khỏi con mắt sáng ngời.
- Hắc hắc, ta muốn một cái trữ vật giới chỉ đã lâu rồi, tiểu tử, cám ơn ngươi, đợi lát nữa ta sẽ cho ngươi chết thống khoái một chút.
Một gã Võ Giả thất cấp cao gầy khác cười hắc hắc nói, ánh mắt nổi lên vẻ tham lam. Trong mắt bọn họ, Tần Phàm giống như là một cỗ thi thể rồi.
- Hừ, đã như vầy, vậy từ ngươi đi!
Trên mặt Tần Phàm hiện lên một tia lãnh ý, thân hình bắt đầu cấp tốc lui về sau, chỗ đó vừa vặn có một khe hở rộng ba mét rộng, mà vị trí này vừa hay cách tên Võ Giả thất cấp cao gầy gần nhất, Tần Phàm biết rõ từ nơi này lui lại, đầu tiên xông tới nhất định sẽ là người này.
- Ha ha, hiện giờ mới muốn đi không phải đã muộn sao?
Quả nhiên, tên cao gầy kia trông thấy Tần Phàm muốn chạy trốn liền dữ tợn cười cười, lập tựu vọt tới.
Mà trên mặt mấy người khác cũng lộ ra vẻ trêu tức, thầm nghĩ tên này quả nhiên chỉ là đệ tử thế gia mới ra đời, tâm cao ngất, nhưng lại không biết biến báo.
- Chết đi!
Thấy tên cao gầy kia tới gần, Tần Phàm thừa cơ đánh ra Huyền Trọng quyền, thoáng cái vây hắn vào Trọng Lực Vực dị thường, hiện giờ đột phá đến Võ Giả nhị cấp, Tần Phàm đánh ra Trọng Lực Vực gấp ba lần cũng không chút cố sức.
Trọng Lực Vực hơn gấp ba lần này đối với Võ sư mà nói thì ảnh hưởng không lớn, nhưng đối với tại võ giả, coi như là Võ Giả cửu cấp thì vẫn sẽ có ảnh hưởng nhất định! Tên cao gầy kia chỉ là Võ Giả thất cấp, thân hình dưới ảnh hưởng của trọng lực dị thường không khỏi trì hoãn rất nhiều, ngay khi hắn kinh nghi bất định, Tần Phàm đã triển khai Lưu Tinh Bộ nhanh chóng đánh qua!
Bởi vì trước kia đã có kinh nghiệm, Tần Phàm biết rõ Huyền Trọng quyền ở giai đoạn hiện giờ thế lớn nhất chính là thừa lúc đối thủ không sẵn sàng, vượt ngoài dự đoán mọi người! Cho nên lần này hắn lộ ra trầm ổn hơn nhiều, cho đến khi hán tử cao gầy kia cách hắn chưa đầy năm mét thì mới đánh ra Huyền Trọng vực, như vậy đối phương sẽ phản ứng không kịp, hắn có thể đánh tới trước mặt hắn! Gã hán tử cao gầy kia căn bản tránh cũng không thể tránh!
- Man ngưu trùng kích!
Nắm đấm trực tiếp đánh ra.
Đối với chiêu Nhân giai võ kỹ do Cổ Mặc cải tiến qua này, Tần Phàm càng ngày càng thuần thục, thậm chí hắn cho rằng một chiêu này lực công kích một chút cũng không yếu hơn võ kỹ Địa giai cao cấp! Hơn nữa hiện giờ bởi vì võ khí biến dị nên uy lực càng phi thường cương mãnh!
Tần Phàm có lòng tin, một quyền này đánh trúng gã cao gầy kia thì hắn không chết cũng phải trọng thương!
Nhưng ngay lúc này, Tần Phàm đột nhiên ngửi được một vòng khí tức nguy hiểm đến mức tận cùng, thân thể như bản năng, Lưu Tinh Bộ vào thời khắc này toàn lực triển khai, lướt ngang hai bước!
Vèo! một tiếng, một mũi tên bắn lén mang theo cam sắc võ khí từ không trung cách mặt hắn chưa đủ một phân bay qua! Cực kỳ lăng lệ ác liệt! Tiếng xé gió thậm chí lướt ngang mặt hắn!
Tần Phàm men theo phương hướng bắn ra nhìn lại, lại phát hiện tên Võ sư mũi ưng kia dĩ nhiên là võ giả chuyên tinh cung tiễn! Trách không được hắn một mực vẫn không xông lại đối phó Tần Phàm, bởi vì khoảng cách với hắn mà nói ngược lại là ưu thế!
Nhìn mấy người khác càng ngày càng bức gần, lại có một Võ sư chuyên tinh cung tiễn ở một bên nhìn xem, Tần Phàm biết rõ mình đã càng ngày càng nguy hiểm, không nên ở lâu!
- Tiểu tử là ngươi giở trò quỷ?
Tên hán tử cao gầy kia phát ra một tiếng nổi giận, song chưởng nổi lên hoàng sắc võ khí nồng hậu dày đặc, lại sử ra võ kỹ lợi hại nhất của bản thân giết qua, tuy rằng thân hình trì trệ một chút, nhưng vẫn hung mãnh phi thường.
Tần Phàm thân hình cấp tốc lui về phía sau, làm bộ như muốn chạy trốn, Võ sư kia hừ lạnh một tiếng, lần nữa phát ra một mũi tên.
Chính là cơ hội này! Tần Phàm biết rõ hắn bắn ra một mũi tên muốn bắn tiếp cần một khoảng thời gian, vì vậy Lưu Tinh Bộ lập tức toàn lực triển khai, hắn có lòng tin có thể tránh khỏi một mũi tên này, đồng thời đón đánh tên hán tử cao gầy kia.
Mà vào lúc này, dị biến tái sinh!
Vèo! Vèo! Vèo!
Đột nhiên ba đạo ánh sáng lạnh từ xa bay tới, theo ba đường thượng trung hạ phóng về phía Tần Phàm! Khóe mắt Tần Phàm quét thấy tên Võ sư mũi ưng kia phát ra một tiếng cười lạnh, lại dùng trực tiếp dùng võ khí ngưng tụ thành ba mũi tên, căn bản không cần bất luận chuẩn bị gì liền bắn về phía Tần Phàm!
Đây là Võ sư! Có dùng võ khí ly thể! Võ sư chuyên tinh cung tiễn thậm chí có thể dùng võ khí ngưng tụ thành mũi tên công kích địch nhân!
- Thất sách!
Tần Phàm trong lòng không khỏi trầm xuống, lấy tốc độ của ba đạo lưu quang kia đến đây, mấy người sau lưng lại cách hắn chưa đầy ba met, nếu như không phải do bọn hắn vừa tiến vào Huyền Trọng vực có chỗ chậm chạp và phản ứng không kịp thì giờ có lẽ đã công kích đến rồi.
Tránh cũng không thể tránh! Lui không thể lui!
Tần Phàm cắn răng một cái, thân hình đột nhiên xông về phía gã hán tử cao gầy, Man ngưu trùng kích.!
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Đan Vũ Càn Khôn Tác Giả: Hỏa Thụ Chương 59: Giết ra lớp lớp quay vòng
Nhóm dịch: Dungnhi Nguồn: *********
PHỐC!
Một đạo ánh sáng lạnh xuyên qua bả vai trái của Tần Phàm, hai đạo khác bị hắn tránh được, nháy mắt sau đó, nắm đấm tay phải Tần Phàm xen lẫn võ khí cuồng bạo đánh trúng vào cổ họng gã hán tử cao gầy kia! Một quyền đánh bay! Sau đó Tần Phàm nhanh chóng bước qua thân thể hắn, theo hướng kia liền xông ra ngoài!
Tuy rằng bị thương, nhưng cuối cùng cũng xông được ra ngoài, còn đánh một võ giả thất cấp của đối phương bị tàn phế !
- Ha ha! Cái gì Thanh Lang mạo hiểm đoàn, các ngươi chờ, ta sẽ quay lại tìm các ngươi!
Nhanh chóng ăn một khỏa chỉ huyết hoàn, lưu lại một mảnh vết máu, Tần Phàm tự tin phát ra một tiếng cười to, tộc độ Lưu Tinh Bộ tăng lên đến cực hán, thoáng cái đã chạy khỏi hơn 10m, vài đạo mũi tên đuổi sát đến cũng bị hắn tránh khỏi.
- Hắc hắc, chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi như vậy sẽ rời đi được sao?
Võ sư mũi ưng lúc này lại phát ra một tiếng cười lạnh, sau đó Tần Phàm liền phát hiện ở phía hắn tiến tới, ẩn ẩn xuất hiện mấy đạo nhân ảnh...
Lúc này mưa lớn trên bầu trời đã ngừng lại, bầu trời sáng ngời.
- Ở đây còn có mai phục?
Nhìn về phía mấy đạo nhân ảnh ở phía trước, lòng Tần Phàm trầm xuống, chậm rãi nổi lên một loại cảm giác nguy cơ.
- Hắc hắc, tiểu tử, ở bên ngoài yêu thú sơn mạch đắc tội Thanh Ưng mạo hiểm đoàn chúng ta còn chưa có mấy người đi được, ngươi vẫn nên lưu mạng lại đi!
Lúc này, nhận ảnh phía trước rốt cục cũng xuất hiện ở trong tầm mắt, trong đó cầm đầu là một đại hán cơ bắp dữ tợn vừa cười vừa nói. Mà ở hai bên hắn phân biệt đứng hai võ giả mặc phục sức Thanh Ưng mạo hiểm đoàn, mấy người kéo ra có một khoảng cách, vừa hay chặn lấy đường đi của Tần Phàm.
Trước không đường đi, phía sau có truy binh!
Lúc này, tình thế Tần Phàm gặp phải phi thường nguy cấp, ở hậu phương là Võ sư mũi ưng cùng một Võ Giả lục cấp, bên trái là hai cái võ giả bát cấp bọc đánh, bên phải là một Võ Giả thất cấp và một Võ Giả cửu cấp bức ra, phía trước là ba võ giả của Thanh Ưng mạo hiểm đoàn lấy đại hán cơ bắp hoành lộ chặn đường.
Huống hồ bởi vì vừa rồi Độc Giác Giao Long đại chiến với Thiên Dực Hổ nên phiến rừng cây này đã lộn xộn, không chỉ không thể thành chướng ngại vật để ngăn tên của Võ sư mũi ưng kia, ngược lại còn có rất nhiều chướng ngại vật trên đường đi của hắn, cái này đối với Tần Phàm mà nói thập phần bất lợi!
- Lão đầu, ngươi còn không giúp thì ta sẽ xong đấy.
Thần sắc Tần Phàm biến đổi, lần nữa thử truyền âm nói với Cổ Mặc.
- Không có việc gì, chết không được đâu. Lịch lãm rèn luyện nha... Không trải qua sao lại xem như huấn luyện được gì? A...... Nhiều kinh nghiệm nguy cơ một chút đối với ngươi mới có lợi.
Cổ Mặc vô tình nói, sau đó liền không lên tiếng nữa.
Nghe trả lời như thế, Tần Phàm lập tức có chút không nói gì, nhìn về ba người rõ ràng không phải loại thương thiện phía trước, hắn cảm thấy da đầu có chút run lên. Đại hán cơ bắp kia ít nhất nhìn cũng có thực lực Võ Giả cửu cấp, mà hai người phía sau hắn cũng có thực lực thất Võ Giả bát cấp.
Nếu là bình thường thì hắn có thể dựa vào Huyền Trọng quyền tới quần nhau một chút, nhưng hiện giờ ở phía sau còn có truy binh! Lại có một Võ sư tinh thông Xạ Thuật nữa!
Giờ làm sao trốn?
Tần Phàm chau mày, trong nội tâm rất nhanh nghĩ biện pháp, Cổ Mặc nói cũng đúng, con người khi gặp phải nguy hiểm, chỉ cần đủ bình tĩnh tỉnh táo, như vậy tư duy và thân thể phản ứng quả thật sẽ nhanh hơn bình thường nhiều. Nhưng tình hình thế này, ngoại trừ sinh ra canh để bay khỏi lớp lớp vòng vây, nếu không cũng chỉ có thể dựa vào cường lực để đột phá thôi!
- Mẹ nó, liều mạng!
Tần Phàm cắn răng một cái, hắn biết rõ kéo dài càng lâu đối với hắn càng bất lợi, nếu như một khi để Thanh Ưng mạo hiểm đoàn này hình thành vòng vây, vậy thì đợi hắn chỉ có một con đường chết thôi.
Vì vậy, hắn nhanh chóng cho vào miệng một khỏa tăng khí hoàn, theo dược lực phát huy, võ khí trong cơ thể chậm rãi gia tăng đến cảnh giới Võ Giả tứ cấp. Tăng khí hoàn không chỉ sẽ tạo thành thống khổ rất lớn với thân thể, hơn nữa Linh Dược cần thiết để luyện chế rất khó thu thập, Tần Phàm cũng chỉ luyện chế ra được hai khỏa thôi, mà trong lúc tranh tài cùng Tần Ninh hắn đã dùng hết một khỏa. Hôm nay, nếu như không phải đến lúc này, hắn thật sự không muốn phục dụng khỏa tăng khí hoàn cuối cùng này.
Theo võ khí trong cơ thể gia tăng, Tần Phàm cũng thoáng cái nhiều hơn chút tự tin, ánh mắt tỉnh táo chống lại đại hán cơ bắp phía trước. Đại hán cơ bắp này tuy rằng là Võ Giả cửu cấp, hơn nữa nhìn qua còn khó đối phó hơn người khác nhiều, nhưng lúc này lại là người cách Tần Phàm gần nhất, con đường vòng vèo phía sau hắn cũng là lộ tuyến thích hợp để trốn nhất.
- Không biết tự lượng sức mình!
Đại hán cơ bắp kia thấy Tần Phàm vội xông đến liền lộ ra một vòng cười lạnh.
- Man ngưu nghịch xung!
Khí thế Tần Phàm vẻn vẹn cất cao một trượng, quyền thủ nắm thật chặt, võ khí vàng đỏ biến dị cuồng bạo lập tức tràn đầy ống tay áo, toàn bộ ống tay áo đều bị cổ võ khí này phồng lên, tựa hồ tùy thời như muốn nổ tung lên vậy.
Hai mắt ngưng tụ, Tần Phàm nắm chặt nắm đấm, vốn đột nhiên co rụt lại, lập tức lui về sau, mãnh liệt bắn ra.
- Phanh!
Hai nắm đấm âm ầm gặp nhau trong không khí, thanh âm khí bạo như sấm rền bên tai, hai người tấn công đồng thời rút lui hai bước.
Đại hán cơ bắp sắc mặt hơi đổi, hắn không thể tưởng được uy lực một quyền này lại lớn như thế, hắn sử xuất chính là Nhân giai cao cấp võ kỹ, mà lại dùng võ khí của Võ Giả cửu cấp bộc phát, lại chỉ khiến đối phương không thể xông lên được?
- Hồng Đào, ngăn hắn lại, vô luận thế nào cũng không thể để hắn đào tẩu!
Thanh âm của Võ sư mũi ưng âm lãnh truyền đến.
- Ta ngăn chặn hắn, Phương thiếu ngươi nhanh bắn chết hắn đi!
Tên đại hán cơ bắp gọi là Hồng Đào kia sắc mặt biến hóa, nháy mắt sau đó, hắn phát hiện nắm đấm của mình đột nhiên truyền đến cảm giác vô cùng nóng bỏng, cúi đầu xem xét liền phát hiện làn da vậy mà trở thành một mảnh cháy đen.
- Ah ――
Hồng Đạo nhịn không được phát ra một tiếng bi thiết, tiếp theo bụm lấy nắm đấm, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.
Trông thấy một quyền này vậy mà tạo thành uy lực lớn như vậy, Tần Phàm cũng hơi có chút kinh ngạc, nhưng tận dụng thời cơ, ngay khi tên kia bụm lấy nắm đấm, hắn vội vàng thả người qua, đnáh một quyền tới trước ngực đối phương.
- Bành!
Hồng Đào theo bản năng né qua bên cạnh, nhưng vẫn bị một quyền này đánh lên vai, lập tức lại một đạo cảm giác cực kỳ nóng rực truyền đến, khiến hắn không nhịn được nữa, thân thể lay động một cái ngã trên mặt đất.
Tần Phàm cố nén hấp dân tiến lên đánh chết hắn, chỉ vội vàng triển khai Lưu Tinh Bộ tốc độ cao nhất bỏ chạy về trước, trải qua nhiều lần chiến đấu như thế, Lưu Tinh Bộ của hắn trong lúc mơ hồ lại tăng lên không ít. Không thể không nói, chiến đấu quả nhiên là phương pháp tôi luyện thân pháp tốt nhất!
Mọi người vào đâyđể ủng hộ diễn đàn thời kỳ khó khăn nào
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
- Nhanh, nhanh ngăn hắn lại, không tiếc giá lớn, nhất định không thể để cho hắn đào tẩu được!
Thấy Tần Phàm vậy mà thật sự trốn ra khỏi vòng vây, bên kia tên Võ sư mũi ưng hổn hển quát lớn, mà trong tay sớm đã bắn ra ba đạo quang tiễn. Lúc này, trong lòng của hắn nhưng không khỏi nổi lên một tia khủng hoảng. Tuổi còn nhỏ như vậy, vậy mà đã có thể cùng Võ Giả cửu cấp chống lại, nếu đợi thêm một hai năm nữa, vậy còn chịu nổi sao? Nếu để cho hắn trốn khỏi đây, ngày sau Thanh Ưng mạo hiểm đoàn, tuyệt đối sẽ đụng phải đả kích hủy diệt!
Chỉ cần vừa nghĩ tới ngày sau có thể gặp phải trả thù phô thiên cái địa, Võ sư mũi ưng được gọi là Phương thiếu trong lòng liền nổi lên sát ý.
Nhưng may mắn Phương thiếu này cũng chỉ vừa mới đột phá đến cảnh giới Võ sư không lâu, một lần chỉ có thể phát ra ba đạo quang tiễn, hơn nữa xa xa không đạt tới cảnh giới tùy tầm phát ra, bách phát bách trúng, cho nên Tần Phàm cho tới giờ cũng chỉ trúng một mũi tên thôi.
Cung thuật sở trường yêu cầu không chế cực cao với vũ khí, Phương thiếu này vẫn xa xa còn chưa nhập môn. Đây là đánh giá Cổ Mặc giành cho hắn.
Ngay khi Tần Phàm chiến đấu với đại hán cơ bắp kia, mấy người khác đã tới gần, hiện giờ Tần Phàm cách bọn họ chỉ chưa đây năm mét! Thậm chí đã có thể ẩn ẩn cảm giác được sau lưng các loại khí kình lăng lệ ác liệt đánh tới hắn.
Nguy cơ còn chưa được giải trừ!
Càng khiến cho Tần Phàm chấn động trong lòng chính là vào lúc này, rừng rậm ở trước hắn vậy mà lần nữa xuất hiện một bóng người!
- Chẳng lẽ thật sự phải viết di chúc ở đây sao?
Trong nội tâm trầm xuống, Tần Phàm chuẩn bị liều mạng, nhưng khiến hắn ngoài ý muốn chính là, bóng người trong rừng rậm cũng không đi tới, mà ném tới phía sau hắn một túi nan! Lập tức sương mù nồng đậm liền từ bố nang lan ra, chặn hết tầm mắt mọi người!
- Ồ?
Con mắt Tần Phàm sáng ngời.
- Muốn mạng sống hãy theo ta đi.
Nháy mắt sau đó, hắn đã nghe được một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng từ phía trước truyền đến.
Tần Phàm không khỏi khẽ giật mình, không thể tưởng được người này lại đến cứu mình!
Do dự một chút, hắn liền đi theo.
Bởi vì hắn đối với nơi này quả thật không quá quen thuộc, nếu như chạy loạn rất có thể sẽ đến tuyệt lộ, mà một khi để người của Thanh Ưng mạo hiểm đoàn ở đằng sau đuổi theo thì hắn nhất định sẽ chết, cho nên vẫn nên rời khỏi đây đã rồi tính. Huống hồ đối phương chỉ có một người, cho dù có lòng muốn hại hắn thì hắn cũng không quá lo lắng, dù sao khi cần thiết Cổ Mặc nhất định sẽ xuất thủ cứu giúp.
Rất nhanh, hai người bọn họ xuyên ra bên ngoài sương mù, mà ở phía sau lại truyền đến tiếng rống giận dữ của Thanh Ưng mạo hiểm đoàn
- Phương thiếu, là tiểu tiện nhân Kỷ Huyên Nhi kia đã cứu tên tiểu tạp chủng đó!
Một thành viên trong mạo hiểm đoàn đi ra nói.
- Đuổi! Nhanh đuổi theo, đừng để bọn hắn rời khỏi! Kỷ Huyên Nhi tiểu tiện nhân kia, nhiều lần phá hư chuyện của Thanh Ưng mạo hiểm đoàn chúng ta, lần này nhất định không thể để cho nàng rời đi, đợi đến khi bắt được nàng, ta nhất định phải khiến nàng sống không bằng chết.
Tên võ sư mũi ưng được xưng là phương thiếu âm lãnh rống lớn nói.
Lúc này Hồng Đào cũng từ mặt đất bò lên, cảm giác nóng rực trên người vẫn còn nguyên, khiến hắn đi đường cũng không khỏi có chút run rẩy.
- Ngươi không sao chứ?
Phương Thiếu lạnh giọng hỏi.
- Nghỉ ngơi một chút có lẽ sẽ không sao nữa, không thể tưởng được võ kỹ của tiểu tạp chủng này lại quỷ dị như vậy, lần sau gặp mặt hắn, ta nhất định phải làm thịt hắn!
Hồng Đào nghiến răng nghiến lợi nói.
- Tiềm lực của tiểu tạp chủng này thập phần khủng bố, giờ hắn lại cùng tiểu tiện nhân Kỷ Huyên Nhi kia đi lại với nhau, cái này đối với Thanh Ưng mạo hiểm đoàn chúng ta sẽ là một đả kích rất lớn! Không tiếc một cái giá lớn, cho dù lật tung toàn bộ bên ngoài yêu thú sơn mạch cũng phải nhanh chóng tìm ra họ!
Phương thiếu kia lạnh giọng nói:
- Ngươi không có việc gì thì đi cùng đi, không nên hành động một mình, ít nhất ba người cùng một chỗ, ta sẽ tụ tập một ít huynh đệ nữa tới hỗ trợ.
Tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, Tần Phàm đi theo người phía trước xuyên qua mấy bụi cỏ rậm rạp, rẽ quanh mấy lần, thanh âm ở sau lưng lúc này mới chậm rãi biến mất, hắn cũng bắt đầu có cơ hội đánh giá nữ tử thần bí ở phía trước.
Nữ tử bị Thanh Ưng mạo hiểm đoàn gọi là Kỷ Huyên Nhi này, tóc dài co lại, lộ ra nhẹ nhàng khoan khoái và ẩn ẩn có vài phần cao quý. Có thể là để hành tẩu thuận tiện trong yêu thú sơn mạch nên lúc này Kỷ Huyên Nhi ăn mặc một thân y phục dạ hành màu đen bó sát người, nhưng vì mưa to vừa tạnh nên hiện giờ trong rừng khắp nơi đều là mưa, cho nên lúc này y phục dạ hành màu đen nàng mang đã hoàn toàn ướt nhẹp, chăm chú dán lên thân thể động lòng người. Từ phía sau nhìn lại, thân thể lung linh xinh đẹp lộ ra rất là mê người.
Đặc biệt là vòng eo mềm mại kia, trong lúc ra sức chạy đi lộ ra càng thêm động lòng người, ngực nàng cũng không tính là quá đầy đặn, nhưng bởi vì vòng eo rất nhỏ, cho nên thoạt nhìn ngược lại nhiều thêm vài phần phong tình, lúc này dưới y phục dạ hành ướt đẫm như ẩn như hiện, khiến người không khỏi nổi lên ý nghĩ kỳ quái.
- Kỷ Huyên Nhi này tại sao phải cứu ta?
Tần Phàm cũng không phải là loại người háo sắc, chỉ nhìn chút liền phục hồi tinh thần lại, bắt đầu suy nghĩ mọi chuyện từ đấu đến cuối:
- Thoạt nhìn Kỷ Huyên Nhi này đối với bên ngoài yêu thú sơn mạch tựa hồ rất là quen thuộc, vừa rồi người của Thanh Ưng mạo hiểm đoàn tựa hồ cũng nhận ra nàng, chẳng lẽ giữa bọn họ có thù oán gì đó sao?
Một đường im lặng, hai người trong bất tri bất giác đã chạy gần nửa giờ, phương hướng cũng đã thay đổi hơn mười lần, trên đường đi còn giết mấy con yêu thú, lúc này mới đi đến một tiểu sơn cốc thập phần kín đáo. Bởi vì yêu thú sơn mạch phi thường lớn, địa hình núi non phập phồng, hình dạng mặt đất đa dạng, ngay cả hàn đàm cũng có, cho nên Tần Phàm đối với trong này lại có một tiểu sơn cốc như vậy cũng không thấy kỳ lạ.
- Ở đây bọn hắn có lẽ sẽ không phát hiện được nữa
Lúc này, Kỷ Huyên Nhi đi ở phía trước ngừng lại, xoay người lại trong trẻo nhưng lạnh lùng nói với Tần Phàm, đồng thời, Tần Phàm rốt cục cũng thấy được ngũ quan xinh xắn của Kỷ Huyên Nhi.
- Cái này. . .
Xem xét phía dưới, Tần Phàm lập tức phát ra một tiếng kinh ngạc, trong khoảng thời gian ngắn không khỏi có chút ngây dại. Vị nữ tử trước mặt hắn, vậy mà lớn lên thập phần tưng tự Tần Li! Mới nhìn qua, Tần Phàm thậm chí cho rằng là do Tần Li lo lắng nên cùng theo hắn đến yêu thú sơn mạch!
Chăm chú nhìn kĩ một hồi, lúc này hắn mới nhận ra khác biệt, Kỷ Huyên Nhi tuy rằng ngũ quan có 80% tương tự Tần Li, nhưng là niên kỷ lại lớn hơn Tần Li một chút, bộ dáng chừng 1* tuổi. Hơn nữa khí chất hai người cũng có chút khác nhau, nếu như nói khí chất Tần Li là trong thanh nhã mang theo một ít ôn nhu thì khí chất Kỷ Huyên Nhi lại là trong trong trẻo lại mang theo một tia đạm mạc.
Mọi người vào đâyđể ủng hộ diễn đàn thời kỳ khó khăn nào
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Đan Vũ Càn Khôn Tác Giả: Hỏa Thụ Chương 61: Sơn cốc thần bí
Nhóm dịch: Dungnhi Nguồn: *********
- Nhìn đủ rồi chứ?
Thanh âm Kỷ Huyên Nhi lạnh lùng truyền đến.
- Ách. . .
Tần Phàm lúc này mới quay đầu lại thần ra, xấu hổ gãi gãi đầu, mỉm cười nói:
- Không có ý tứ, ngươi lớn lên rất giống tỷ tỷ của ta. . .
- Hừ, không thể tưởng được người trốn khỏi tay Thanh Ưng mạo hiểm đoàn lại là một tên lãng tử, ngươi đi đi!
Kỷ Huyên Nhi lạnh lùng nói, sau đó xoay người, không ngờ nàng lại thảy đổi ý nghĩ ban đầu.
- Ách, thỉnh không nên hiểu lầm, ta nói là sự thật, ngươi thật sự lớn lên rất giống tỷ tỷ ta. . . Mà không phải là ta cố tình dùng ngôn ngữ mạo phạm ngươi.
Tần Phàm không khỏi cười khổ, không thể tưởng được như vậy cũng bị cho là lãng tử, nhưng thế giới này lại không có ảnh chụp, ngược lại rất khó giải thích, chỉ đành chuyển hướng chủ đề hỏi:
- Ngươi biết bao nhiêu chuyện của Thanh Ưng mạo hiểm đoàn?
Bất quá Kỷ Huyên Nhi lại không trả lời.
- Cái này. . . Ta vừa rồi thật sự không cố tình nhìn ngươi đâu! Tuy rằng ngươi lớn lên rất dễ nhìn, nhưng ta cam đoan ta nhìn ngươi chỉ là vì ngươi lớn lên giống tỷ tỷ của ta thôi! Tuyệt đối không có tâm tư làm loạn gì cả.
Tần Phàm thấy Kỷ Huyên Nhi không để ý tới, vì tỏ thành ý nên hắn đành giải thích. Dù sao hắn đối với yêu thú sơn mạch này cũng không quen thuộc lắm, hắn cần một người dẫn đường. Huống hồ Kỷ Huyên Nhi trước mắt na ỳ rõ ràng có cừu oán với thanh Ưng mạo hiểm đoàn, ngược lại là có cùng địch nhân. . . Bất quá lời giải thích này tựa hồ có chút hương vị giấu đầu lòi đuôi.
- Nếu ngươi muốn biết thì con mắt nên quy củ một chút, nếu không đừng trách ta không khách khí.
Lúc này Kỷ Huyên Nhi mới xoay người lại lạnh giọng nói, cũng không biết có tin lời giải thích của Tần Phàm không.
Tần Phàm nghe xong không khỏi có chút không biết nói gì, tuy rằng Kỷ Huyên Nhi này thật sự rất động lòng người, nhưng vừa rồi hắn không có ngoại tâm tư như Kỷ Huyên Nhi nghĩ, bất quá hắn cũng không muốn làm tiếp chuyện giải thích tức là che dấu kia, chỉ bất đắc dĩ trợn trắng mắt.
- Tuy rằng không biết ngươi sao lại đắc tội Thanh Ưng mạo hiểm đoàn, nhưng nếu đã cùng chung địch nhân, vậy thì chúng ta có thể hợp tác, chỉ là không biết ngươi có dũng khí này không?
Kỷ Huyên Nhi lại lạnh giọng hỏi.
- Ta cũng đã có nói là muốn Thanh Ưng mạo hiểm đoàn phải gà chó không yên!
Khóe miệng Tần Phàm có chút nhếch lên, lộ ra một vòng lãnh ý nhàn nhạt. Một mặt là bởi vì thù hận song phương kết xuống, một phương diện khác là vì Tần Phàm muốn xem đây như là một lần lịch lãm rèn luyện.
- Hi vọng ngươi cũng có năng lực như thế a.
Kỷ Huyên Nhi hơi có chút khinh thường nói.
Tần Phàm khoát tay áo, cũng không giải thích.
- Thanh Ưng mạo hiểm đoàn tổng cộng có hơn ba trăm người, chính là dong binh đoàn lớn nhất từ Thanh Thạch Trấn đến bên ngoài yêu thú sơn mấy, thành viên trong đoàn cơ hồ đều có được thực lực ngoài Võ Giả lục cấp, vốn có mười Võ sư, hiện giờ ngay cả Phương Trọng kia cũng đã đột phá đã đến cảnh giới Võ sư, vậy thì tổng cộng có mười một Võ sư rồi. . .
Kỷ Huyên Nhi chậm rãi nói về thực lực của Thanh Ưng mạo hiểm đoàn.
Tần Phàm suy đoán, Phương Trọng kia chính là Võ sư mũi ưng rồi.
- Mặt khác, phụ thân của Phương Trọng, chính là đoàn trưởng Thanh Ưng mạo hiểm đoàn, là một vị Tiên Thiên Võ sư.
Cuối cùng, Kỷ Huyên Nhi nói ra một tin tức khiến sắc mặt Tần Phàm trở nên có chút ngưng trọng.
- Thanh Ưng mạo hiểm đoàn này lại có thực lực mạnh như vậy sao...
Trong nội tâm Tần Phàm hơi chút giật mình, thực lực như vậy thậm đã không sai biệt lắm với một ít Chân Vũ thế gia rồi.
Đương nhiên số lượng Võ sư và Tiên Thiên Võ sư so với những gia tộc kia vẫn có chỗ không kịp, dù sao mạo hiểm giả dù sao cũng là một chức nghiệp phong hiểm tương đối cao, đại bộ phận người có thực lực Võ sư hoặc là Tiên Thiên Võ sư đều tình nguyện đến các gia tộc lớn đảm đương hộ viện hoặc là khách khanh, phong hiểm nhỏ hơn, lại càng có khả năng đạt được công pháp võ kỹ cao cấp nữa.
- Sao ngươi lại muốn đối phó Thanh Ưng mạo hiểm đoàn?
Tần Phàm hứng thú hỏi Kỷ Huyên Nhi, hắn rất khó minh bạch một nữ tử yếu đuối thế này thậm chí có dũng khí đối kháng với một mạo hiểm đoàn cường đại như vậy, mà Tần Phàm xem thì Kỷ Huyên Nhi thậm chí còn chưa đột phá đến cảnh giới Võ sư nữa, thực lực đại khái là Võ Giả cửu cấp. Trừ phi là có thâm cừu đại hận...
- Thanh Ưng mạo hiểm đoàn này kỳ thật chính là một đoàn thể cường đạo, bọn hắn tụ tập cùng một chỗ, ở trong yêu thú sơn mạch cưỡng gian rồi giết chết đánh cướp, quả thực là việc ác bất tận! Mỗi lần có mạo hiểm giả lạc đàn gặp phải bọn hắn thì chính là cửu tử nhất sinh. Nếu như không phải không ngừng cướp đoạt, Phương Trọng kia cũng không thể nào nhanh chóng tăng lên đến cảnh giới Võ sư như vậy được.
Kỷ Huyên Nhi oán hận nói, nói đến Phương Trọng thì càng nhiều hơn vài tia lãnh ý.
- Gian... Giết đánh cướp? Chẳng lẽ?
Tần Phàm vụng trộm nhìn thoáng qua Kỷ Huyên Nhi, dung nhan và tư thái tuyệt sắc kia, đặc biệt cái eo thon kia, lại mê người như vậy... Đáng tiếc... Trong nội tâm Tần Phàm âm thầm phỏng đoán, trên mặt không khỏi nổi lên một tia đồng tình.
- Ngươi... Ngươi ánh mắt này là có ý gì? Có tin ta sẽ giết ngươi không!
Kỷ Huyên Nhi thấy ánh mắt kia của Tần Phàm sao còn không biết hắn đã hiểu lầm gì, không khỏi tức giận lạnh giọng nói:
- Ca ca của ta chính là bị tên Phương Trọng cặn bã kia giết chết! Ta nhất định sẽ tự tay giết chết hắn để báo thù cho ca ca!
Trên mặt Tần Phàm hiện lên thần sắc khó xử, thế mới biết mình đã nghĩ lầm rồi, hắn liền vội vàng giảng hòa:
- Khục khục, bất quá chỉ là một ổ Võ sư thôi mà, ngày sau có cơ hội ta sẽ hốt nguyên ổ bọn chúng!
- Biết rõ Thanh Ưng mạo hiểm đoàn có thực lực như thế, ngươi còn dám đối nghịch với bọn họ sao?
Kỷ Huyên Nhi lạnh lùng hỏi.
- Có gì không dám?
Tần Phàm tự tin cười cười, âm lãnh nói:
- Ta là người ân tất báo, có cừu oán lại càng không thể không báo! Thanh Ưng mạo hiểm đoàn hôm nay đã dám vây giết ta, nhưng lại để ta trốn được, như vậy thì bọn chúng phải có giác ngộ bị ta trả thù!
Hắn và Thanh Ưng mạo hiểm đoàn đã kết xuống thù hận, không thể nào hòa giải được! Thanh Ưng mạo hiểm đoàn không muốn lưu lại mối họa như hắn, Tần Phàm cũng không muốn lưu lại mối họa Thanh Ưng mạo hiểm đoàn này!
Hắn muốn trở thành người mạnh nhất, khống chế vận mệnh của mình! Mà ngay cả tánh mạng của mình cũng có thể bị uy hiếp, vậy thì làm sao khống chế vận mệnh! Cho nên, phàm là người uy hiếp đến hắn, Tần Phàm đều nhất định phải nghĩ biện pháp quét dọn chướng ngại!
Bởi vậy, Tần Phàm không khỏi nghĩ đến Tần Phàm chết trước kia, để Luyện Đan Sư như hắn có thể hàng lâm đến thế giới này, bất quá Tần Phàm sẽ không cảm tạ hắn, mà đợi sau khi thực lực đủ sẽ quay về gia tộc nghĩ cách tìm ra người này, vĩnh viễn tiêu trừ hậu hoạn.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Đan Vũ Càn Khôn Tác Giả: Hỏa Thụ Chương 62-63: Tin tức Ma Chủng
Nhóm dịch: Dungnhi Nguồn: *********
- Nếu đã thế, vậy quan hệ giữa chúng ta hiện giờ là hợp tác, ta có thể cùng hưởng mảnh sơn cốc này với ngươi, chỉ hy vọng ngày sau ngươi nhớ rõ lời nói hôm nau, có cơ hội nhất định phải hốt trọn ổ Thanh Ưng mạo hiểm đoàn!
Kỷ Huyên Nhi tiếp tục lãnh đạm nói, sau đó chỉ vào tiểu sơn cốc phía trước nói:
- Vị trí sơn cốc này cực kỳ bí mật, quanh năm lại có sương mù che đậy, nếu như không phải cơ duyên xảo hợp tuyệt đối sẽ không thể tìm được đến đây.
- Càng quan trọng hơn là, trong sơn cốc này có đại lượng Linh Dược, hơn nữa linh khí dồi dào, tu luyện ở chỗ này một ngay, công hiệu gấp mấy chục lần so với bên ngoài, chúng ta có thể ở chỗ này hảo hảo tăng thực lực lên, sau đó lại đi tìm Thanh Ưng mạo hiểm đoàn báo thù.
Tiếp theo, Kỷ Huyên Nhi dĩ nhiên lại nói cho Tần Phàm nghe một thiên đại bí mật như vậy!
Tần Phàm không khỏi khẽ giật mình, trong nội tâm rất cảm thấy ngoài ý muốn, không thể tưởng được Kỷ Huyên Nhi này nhìn như lạnh lùng, nhưng không ngờ lại đơn thuần như vậy! Sơn cốc này quả thực chính là một mảnh bảo địa, nàng dĩ nhiên lại hời hợt cùng dùng với một người mới chỉ quen biết có nửa giờ như mình.
- Ngươi tin tưởng ta thế sao? Chẳng lẽ ngươi không sợ ta vì độc chiếm phiến bảo địa này sẽ gây bất lợi với ngươi sao? Ngươi biết ta có thể từ trong vòng vây của bọn Phương Trọng bình yên thoát thân, thực lực của ta cũng không phải như biểu hiện bên ngoài đâu.
Tần Phàm khẽ cười nói.
- Chỉ cần ngươi giúp ta nhổ tận gốc Thanh Ưng mạo hiểm đoàn, đồ vạt trong sơn cốc này toàn bộ đều là của ngươi!
Kỷ Huyên Nhi nhàn nhạt nói, sau đó nhẹ lườm Tần Phàm lạnh lùng nói:
- Chẳng qua nếu như ngươi muốn gây bất lợi với ta, chỉ sợ ngươi sẽ phải trả một cái giá lớn, ta có thể dưới sự vây quét của Thanh Ưng mạo hiểm đoàn mà vẫn sống sót đến giờ, cũng không phải dễ dàng đối phó như vậy đâu.
- Đã như vậy, chúng ta cứ hảo hảo hợp tác thôi, ngươi tín nhiệm ta, ta cũng sẽ không cô phụ tín nhiệm của ngươi.
Tần Phàm cười nhạt một tiếng, khoát tay áo nói.
Hừ.
Kỷ Huyên Nhi khẽ hừ một tiếng, bắt đầu đi về phía sơn cốc thần bí.
Đi vào trong sơn cốc, Tần Phàm quả nhiên phát hiện bên trong sinh trưởng đủ các loại Linh Dược trân quý, một cỗ mùi thuốc xen lẫn trong sương mù, khiến người vui vẻ thoải mái. Trách không được Kỷ Huyên Nhi lại nói tu luyện ở đây nhanh hơn bên ngoài nhiều, nồng độ linh khí nơi này quả thực cao không thể tưởng tượng nổi.
Có chút tham lam nhìn Linh Dược trong cốc, trong nội tâm Tần Phàm tràn ngập hưng phấn, bất quá nghĩ tới những Linh Dược này đang chờ mình, hắn ngược lại cũng chậm rãi bình tĩnh lại, hôm nay, chuyện trọng yếu nhất chính là tăng thực lực lên.
Đương nhiên, thân thể của hắn trải qua ngâm cường thể linh dịch và tắm qua long huyết, hiện giờ đã đạt đến một trình độ tương đối cao, phục dụng một ít luyện dược tăng lên cảnh giới, tin tưởng lấy thể phách hắn hiện giờ cũng có thể thừa nhận được.
- Hắc hắc, tiểu tử, không thể tưởng được ngươi lại gặp đại vận... Chậc chậc, trong sơn cốc này nhiều Linh Dược như vậy, không biết là có loại nào cần thiết để luyện chế Băng Linh Đan không?
Lúc này Cổ Mặc hồi lâu không lên tiếng mới bay bổng truyền âm nói với Tần Phàm.
- Cái này phải hảo hảo tìm một chút mới biết được.
Tần Phàm nhíu nhíu mày nói ra, hiện giờ Kỷ Huyên Nhi đang đi phía trước, hắn ngược lại cũng không tiện làm ra bộ dáng vội vàng xao động, nhanh như vậy đã bắt đầu vơ vét Linh Dược khắp nơi.
- Hắc hắc, kỳ thật cô gái nhỏ này cũng coi như không tệ ah, cũng sàn sàn với cô gái nhỏ Tần Li, không bằng ngươi thêm chút sức, thu nàng vào tay, như vậy ngươi chẳng phải là cả người cả của đều thu, đồ vật trong linh cốc này không phải mặc ngươi ngắt lấy sao?
Cổ Mặc lại già mà không kính trêu đùa Tần Phàm.
- Lão đầu, kỳ thật cho tới bây giờ, ngươi cũng nên nói tung tích của Ma Chủng cho ta biết a.
Tần Phàm không để ý đến hồ ngôn loạn ngữ của Cổ Mặc, chỉ nhớ tới hôm nay muốn thực sự tăng thực lực lên, nhịn không được lần nữa truyền âm hỏi Cổ Mặc.
- Hắc hắc, ngươi thật sự muốn biết như vậy sao? Kỳ thật biết rõ quá nhiều đối với ngươi cũng không có gì tốt cả.
Cổ Mặc cười mỉm nói, trong lòng của hắn kỳ thật vẫn có chút lo lắng Tần Phàm sẽ sinh ra tâm tính vội vàng xao động.
- Yên tâm đi, ta không phải là loại người lỗ mãng, nếu như không nắm chắc ta sẽ không tùy tiện đi đâu.
Tần Phàm tỉnh táo truyền âm nói, hắn tuy rằng trong nội tâm thực sự muốn tăng thực lực lên, nhưng lại rất biết rõ nặng nhẹ.
- Được rồi. A...... Ta có thể nói cho ngươi biết, kỳ thật Ma Chủng ở trong yêu thú sơn mạch này, nhưng cũng không phải ở ngoại vi, mà ở khu vực biên giới giữa ngoại vi và nội vi...
Cổ Mặc hơi nghiền ngẫm nói, ngược lại thõa mãn lòng hiếu kỳ của Tần Phàm.
- Chỗ đó thực lực thấp nhất cũng là tứ cấp yêu thú...
Tần Phàm không khỏi nhướng mày, lấy thực lực của hắn hiện giờ chống lại yêu thú cao cấp trong tam cấp yêu thú thi thắng bại còn chưa rõ, nhưng nếu như gặp gỡ tứ cấp yêu thú vậy thì chỉ có nước chạy trốn.
- Cho nên ta mới không nói cho ngươi sớm, xem đi, hiện giờ ngươi biết, nhưng lại không thể đi không phải trong nội tâm càng khó chịu sao? Hắc hắc, lần sau ngươi phải học thông minh một chút, biết nhiều cũng không phải là tốt. Cổ Mặc trêu tức truyền âm nói.
Tần Phàm lại trầm mặc, trong lòng của hắn âm thầm suy nghĩ nói:
- Cường độ thể phách của ta hiện giờ, thông qua phục dụng luyện dược tăng lên hai cấp cũng không vấn đề gì, bây giờ ta là Võ Giả nhị cấp, sau khi phục dụng có thể đạt tới cảnh giới tứ cấp hoặc Võ Giả ngũ cấp, nhưng vẫn còn cách những tứ cấp yêu thú này một khoảng cách... Nếu như là yêu thú cấp thấp trong tứ cấp yêu thú thì còn có thể thắng hiểm, nhưng nếu như vô tình gặp phải yêu thú tứ cấp cao cấp, chỉ sợ chỉ có nước đào tẩu. Mà ở khu vực biên giới ngoại vi và nội vị của yêu thú sơn mạch thậm chí còn có thể xuất hiện ngũ cấp yêu thú! Đến lúc đó chỉ sợ ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có...
Tần Phàm hết sức rõ ràng, tứ cấp yêu thú đó chính là tương đương với thực lực Võ sư, mà ngũ cấp yêu thú cho dù là Tiên Thiên Võ sư cũng đều kiêng kị không thôi. Chỉ nói riêng về cường độ thể phách thân thể, yêu thú nếu so với nhân loại thì mạnh hơn rất nhiều, hơn nữa yêu thú đằng cấp càng cao, khí lực càng cường hãn, như võ giả không có võ kỹ cao cấp thì không dám đơn giản đánh nhau với chúng!
- Không cần nghĩ nữa... Dùng thực lực ngươi bây giờ khẳng định không thể đến được đó, cho nên lúc đầu ta mới nói ngươi ít nhất phải đạt tới cảnh giới Võ Giả ngũ cấp mới được, kỳ thật đó đã là đoán chừng thấp nhất rồi, cũng còn phải cần lão già ta trợ giúp nữa mới được.
Lúc này thanh âm của Cổ Mặc lại nhàn nhạt truyền đến.
- Ân, vậy từ hôm nay trở đi ta sẽ ở chỗ này an tâm tu luyện, đợi nửa năm sau sau khi chuẩn bị thỏa đáng sẽ đi.
Tần Phàm tỉnh táo mà bình tĩnh nói.
Như thế khiến Cổ Mặc nao nao, không thể tưởng được hắn tuổi không lớn lắm, định lực lại khá cao, mà là tâm tính cùng thành thục hơn các thiếu niên cùng tuổi nhiều. Nhưng đồng thời hắn đối với người gọi là lão sư có thể dạy ra được đệ tử xuất sắc như Tần Phàm ngược lại nhiều thêm vài phần hiếu kỳ.
Đương nhiên, hắn cũng tin tưởng sẽ khiến Tần Phàm dưới sự dạy bảo của hắn trở nên càng thêm xuất sắc. Trong bất tri bất giác, hắn đã thay thế vị trí lão sư của Tần Phàm.
Hắn đi lại trong dược cốc này ước chừng một phút đồng hồ, lúc này mới đi qua dược đạo hương thơm thấm người kia, trên đường đi trông thấy các loại dược thảo quý hiếm càng khiến Tần Phàm tâm động không thôi, hận không thể lập tức ngồi xuống luyện chế một phen.
- Ồ? Đây là...
Đột nhiên trông thấy trên một mảnh thổ địa trơn bóng bên cạnh con đường u tối, một gốc dây Linh Dược cao một xích đang duyên dáng yêu kiều đứng đó, trên đó kết lấy bảy tám linh quả thoạt nhìn lớn chừng ngón tay. Thân cành Linh Dược này đều là màu xanh tươi, nhưng trái cây kết trên đó lại là màu xanh bóng, thoạt nhìn rất đáng yêu.
- Lam Băng quả!
Tần Phàm đột nhiên hưng phấn kêu lên, rốt cục cũng nhịn không được nữa đi tới, dùng tay vuốt ve lá cây Linh Dược trân quý chỉ có thể thấy trên sách cổ kia, nhưng cũng không dám đụng vào linh quả màu xanh da trời kia.
- Đây cũng một trong dược liệu để luyện chế Băng Linh Đan?
Lúc này Cổ Mặc thấy Tần Phàm lộ ra bộ dáng như vậy, không khỏi kỳ hỏi.
- Ân, Lam Băng quả này cũng có thể dùng để luyện chế Băng Linh Đan, hiệu quả rất tốt, bất quá cũng có thể dùng Linh Dược khác để thay thế. Nhưng có một loại luyện dược khác thập phần khó luyện chế, mà Lam Băng quả này lại chính là tài liệu chính! Ha ha, luyện dược kia đến cùng có bao nhiêu lợi hại, chờ ta ngày sau luyện chế ra thì ngươi sẽ biết.
Tần Phàm vẫn khó có thể bình phục nội tâm hưng phấn nói.
- Còn ra vẻ thần bí nữa.
Cổ Mặc có chút khinh thường đáp lại nói.
- Chỉ cần ngươi hoàn thành lời hứa của ngươi, những thứ kia đều là của ngươi cả.
Lúc này Kỷ Huyên Nhi ở một bên nhìn Tần Phàm lạnh lùng nói:
- Đi thôi, ta trước tiên mang ngươi về sau đó sẽ cùng tu luyện.
Tần Phàm nhẹ gật đầu, có chút lưu luyến không rời Lam Băng quả kia. Bất quá Lam Băng quả này lại có một hạn chế rất lớn, đó chính là hái xuống phải sử dụng ngay trong ba giờ, nếu không sẽ đánh mất hơn phân nửa hiệu quả, ngược lại không thể ngắt ngay được.
Hai người lại đi một khoảng cách, Kỷ Huyên Nhi lại chỉ vào một chỗ có mấy cái cây thập phần cao lớn tiếp tục nhàn nhạt nói ra:
- Trái cây trên những cây này, mỗi tháng sẽ mọc ra một lần, đủ cho chúng ta ăn, nhưng nếu ngươi muốn ăn thịt vậy thì ngươi phải tự giải quyết.
Tần Phàm men theo phương hướng nhìn lại, lại trông thấy đầy rẫy những trái cây màu phấn hồng rất giống đào mọc trên đó, nhưng nhất thời lại không thể nói rõ tên. Tuy rằng không biết hương vị thế nào, nhưng nghĩ đến đặc tính kỳ dị một tháng kết quả một lần cũng đã khiến hắn không khỏi âm thầm lấy làm kỳ rồi, sơn cốc này quả nhiên là một phúc duyên bảo địa!
Sau đó Kỷ Huyên Nhi lại chỉ về phía một sơn động thoạt nhìn khô mát khác nói:
- Sơn động này là chỗ ta ở, về sau, ngươi cũng có thể ở gần đây, ở bên trong thông gió thông khí, hơn nữa tốc độ tu luyện thậm chí còn nhanh hơn bên ngoài một ít.
- Hắc hắc, tiểu tử ngươi thật có phúc, vậy mà có thể ở cùng một chỗ với mỹ nhân... Chậc chậc, thật là ao ước ah.
Lúc này Cổ Mặc lộ ra một tia cười xấu xa truyền âm nói với Tần Phàm.
- Chúng ta cùng ở bên trong? Ta ngược lại không ngại, chỉ là ngươi có được không?
Tần Phàm đối với cái này cũng hơi chút nghi hoặc, ánh mắt nhìn Kỷ Huyên Nhi hỏi, chẳng lẽ Kỷ Huyên Nhi này không cần kiêng kị sao?
- Trong sơn động này còn có mấy sơn động nhỏ, chúng ta một người ở một cái.
Kỷ Huyên Nhi đạm mạc nói, sau đó lãnh đạm:
- Hôm nay, ta đã chia nơi này cho ngươi rồi, chỉ hy vọng ngươi có thể nhanh chóng tăng thực lực lên, ta cũng không muốn mang theo một tên không giúp đỡ được gì đâu.
Tần Phàm giờ mới hiểu được, không khỏi xấu hổ cười cười, sau đó mới tràn ngập tự tin nói:
- Ngươi yên tâm, tốc độ tu luyện của ta nhanh hơn người bình thường, có lẽ mấy tháng sau ta đã có thể vượt qua ngươi rồi.
- Hi vọng ngươi không phải là người chỉ biết nói mạnh miệng.
Kỷ Huyên Nhi liếc nhìn Tần Phàm, lạnh lùng nói
- Ta là Luyện dược sư.
Tần Phàm cười nhạt một tiếng, tự tin nói, hắn muốn sớm sử dụng Linh Dược trong sơn cốc này, còn không bằng nói bí mật này cho Kỷ Huyên Nhi biết, như vậy ngày sau cũng thuận tiện hơn nhiều.
- Ngươi dĩ nhiên là luyện dược sư?
Kỷ Huyên Nhi rốt cục khuôn mặt có chút động, nhưng tiếp theo lại giật mình, trách không được vừa rồi người này trông thấy Lam Băng quả lại lộ ra thần sắc điên cuồng như thế. Sau đó lại nhẹ giọng hỏi:
- Luyện dược sư cấp bậc gì?
- A... xem như linh hoàn cấp đi.
Tần Phàm có chút bất đắc dĩ giang tay nói, bởi vì quan hệ đến Cổ Mặc nên hắn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ từ Luyện Đan Sư giáng cấp xuống Luyện dược sư linh hoàn cấp thôi.
- Luyện dược sư Linh hoàn cấp?
Kỷ Huyên Nhi một lần nữa đánh giá thiếu niên 15 16t trước mắt này, trên mặt lạnh như băng cũng lộ ra thần sắc không tin nổi, nàng tuy rằng xuất thân cũng không cao quý, nhưng cũng rõ Luyện dược sư linh hoàn cấp đại biểu cho cái gì. Trước kia trong thành nhỏ mà nàng sinh hoạt, một Luyện dược sư linh dịch cấp bìh thường nhất đã có thể được mọi người tôn kính rồi.
- Tóm lại hiện giờ ta có thể luyện chế ra linh hoàn là được, cho nên hiện giờ tuy rằng ta chưa bắt đầu đối phó Thanh Ưng mạo hiểm đoàn, nhưng Linh Dược ở đây ta phải sử dụng sớm.
Tần Phàm ngược lại trực tiếp nói ra yêu cầu của mình, sau đó lại nhún vai khẽ cười nói:
- Đương nhiên, nếu như ngươi có cần, ta cũng có thể giúp ngươi luyện chế một ít luyện dược.
Kỷ Huyên Nhi yên lặng nhẹ gật đầu, không nói thêm gì nữa, biểu lộ cũng không thay đổi, chỉ hơi có tâm sự đi về phía sơn động nữa..
- Nữ nhân này, tính tình đủ quái đấy.
Nhìn bóng lưng động lòng người đi ở phía trước, Tần Phàm không nói gì mà lắc đầu.
- Ngươi tên là gì.
Nhưng lúc Kỷ Huyên Nhi đi đến trước sơn động, lại đột nhiên quay đầu về phía Tần Phàm nhẹ giọng hỏi.
- Tần Phàm...
Khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi khóe miệng co lại, Tần Phàm sắc mặt cổ quái đáp, Kỷ Huyên Nhi này thậm chí đã nói bí mật lớn như Linh Dược cốc cho hắn, nhưng giờ lại mới nhớ ra hỏi tên hắn, thần kinh cũng đủ dị thường đấy.
- Vào đi.
Kỷ Huyên Nhi nhàn nhạt nói, sau đó liền xoay người đi vào trong sơn động có vẻ thần bí kia.
Đẩy thanh đằng phủ trước sơn động ra, Tần Phàm cùng đi theo tiến vào sơn động, đập vào mắt là sơn động này thập phần rộng rãi, lại giống như phòng ở vậy, lại chia thành đại sảnh và các gian phòng, mà trên vách núi bốn phía đại sảnh đều khảm nạm Dạ Minh Châu cực lớn, tản mát ra hào quang nhu hòa khiến sơn động sáng trưng, tinh tế xem xét liền phát hiện ở trên vách còn điêu khắc lấy các loại tranh vẽ thần bí.
Mọi người vào đâyđể ủng hộ diễn đàn thời kỳ khó khăn nào
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R