Vô Sỉ Đạo Tặc
Quyển 5 : Thần Thánh Học Viện
Chương 4 : Đạo Đạn
Tác giả: Vô Xỉ Đạo Tặc <无齿盗贼>
Dịch: philongma
Biên Tập: xbntx
Converter: xbntx
Nguồn : 4vn.eu - http://4vn.eu/forum
Báo lỗi trực tiếp vào mục luận bàn dùm Thanks!
Trải qua mấy ngày ở chung khi mà Hạ Hầu Cẩn bụp banh bảy cái bàn, luyện kim thuật sĩ thí nghiệm thất bại bốn lần làm nổ um sùm, đối với hai vị xá hữu Cổ Diêu đã hiểu biết chút đỉnh.
Nguyên lai Cổ Diêu cứ tưởng mấy tên hậu duệ của các đại gia tộc đều là mấy tên tự cao tự đại, tự sướng điên cuồng, song Hạ Hầu Cẩn làm thay đổi ấn tượng của hắn, anh chàng này tuy có hơi lỗ mãng nhưng lại dễ nói chuyện không có chút gì gọi là ra vẻ danh giá, không chỉ vậy hắn đặc biệt chăm chỉ, học kỳ chưa bắt đầu, mỗi ngày khi sáng sớm hắn đã dậy rồi kéo theo cái áo giáp bằng hợp kim đặc biệt đến khu trung tâm học viện chay bộ, cái áo đó cỡ hơn ngàn cân làm cho Cổ Diêu lắc đầu le lưỡi.
Cổ Diêu đoán Hạ Hầu Cẩn ít nhất là có số tuổi tối đa của học viện là 20, nhưng từ khi tiếp xúc thì mới biết Hạ Hầu Cẩn cũng không có lớn như vậy, kém hai tuổi so với Cổ Diêu đoán chỉ có 18, nhưng mà nhìn thì quả thật là già trước tuổi.
Tới cái vị xá hữu thứ hai là tên thanh niên gầy nhỏ kia là Tạp la là luyện kim thuật sư.
Luyện kim thuật sư vốn là một loại nghề nghiệp kỳ quái nhất, bọn họ không tu luyện đấu khí, mà la chuyên môn nghiên cứu vật tạo phản ứng, cũng thông qua phản ứng bất đồng mà chế tạo công kích. Có nhiều kết quả kỳ quái khác nhau như làm địch thủ mê man, bị tê tê, không rõ ràng, mất khả năng nói, hay là không trọng lượng, sinh ra ảo giác, hành động bị trì hoãn, cảm quan phạm sai lầm…….
Luyện kim thuật sư dù không phải nhiều lắm nhưng trong quân đội Áo La là không thể thiếu.
Trừ khả năng phát huy tác dụng của họ trên chiến trường, luyện kim sư còn mang đến cho cuộc sống dân gian nhiều tiện ích như là ma pháp tạo ra ôn tuyền là do luyện kim sư làm nên mà những thứ như vây họ còn chề tạo nhiều lắm.
Bởi vì cả ngày chỉ có thể đối mặt với công thức phản ứng buồn tẻ, đổ hết tinh lực vào luyện chế cái mới, cho nên nếu không có hứng thú trời sanh với nghề, không có thiên phú sáng tạo sẽ không thể đi theo nghề nghiệp này được.
Trong mắt mọi người luyện kim thuật sĩ chính là khoa học cuồng nhân dù ăn cũng tự hỏi, uống cũng tự hỏi, ngũ cũng thế thậm chí lúc đi tiểu trung đại tiện gì gì đó cũng tự hỏi, mơ cũng mơ thấy vật chất phản ứng, khi hắn mà lâm vào trạng thái tự hỏi, trên cơ bản là không để ý hết thảy bên cạnh, dù là thiên thạch rơi cũng không chú ý, nếu đang đi trên đường mà gặp 1 người đập đầu vào cây côi hắn 8 9 phần 10 là luyện kim thuật sư.
Nguyên tố cũng chính là 1 loại vật chất , hơn nữa các nguyên tố cũng có phản ứng chỉ là tỉ lệ thành công có khác mà thôi, cho nên còn có 1 bộ phận nghiên cứu chuyên môn về nguyên tố chế thành ma pháp đạo cụ, nếu có thể nắm được phương pháp cái gì hỏa cầu băng tiễn mọi ma pháp đều có thể mô phỏng, người ta gọi loại này nguyên tố luyện kim thuật sư.
Muốn trở thành nguyên tố luyện kim thuật sư còn phải tu luyện đấu khí mà không phải 1 loại mà là mấy loại thậm chí càng nhiều càng tốt như vậy mới làm phản ứng nguyên tố càng phức tạp, chế ra đủ kiểu đủ loại ma pháp đạo cụ.Mà bởi vì kiêm tu cho nên mỗi đấu khí không phải là mạnh mẽ, cho nên thuần túy nói thể lực chiến đâu so với cường giả của các chức nghiệp khác, khi khai chiến chính là kém hơn không ít .
Nguyên tố luyện kim sư càng cao cấp càng làm ra ma pháp đạo cụ cao cấp có thể bình khởi với ma kỹ cực mạnh của các ma pháp sư đứng đầu, hơn nữa khi phóng không cần chú ngữ hổ trợ phóng ra chính là nhanh hơn nhiều.
Có thể luyện ra nhiều loại đấu khí chính là điều kiện vô cùng khó khăn rồi cũng vì thế là cho nguyên tố luyện kim thuật sư càng ít hơn trong số ít luyện kim thuật sư tồn tại. Nguyên tố luyện kim thuật sư, danh hào này đại biểu cho cường đại, chỉ cần nhiều loại đầu khí đã khiến cho hắn bước vào hàng ngũ cường giả còn chưa nói thuật luyện kim kỳ diệu kia.
Tạp la cũng là 1 nguyên tố luyện kim thuật sư, nghe nói tại trung tâm thần thánh học viện có có cao tinh tài liệu và phòng thí nghiệm nhưng sao lại tơi đây.
Nhưng mà luyện ma sư đều phân vào khu ưu tú nhưng mà Tạp la cũng là tự nguyện vào khu bình thường, không phải ảnh hưởng thần tượng như Hạ Hầu Cẩn mà là vì luyện kim thuật sư chính là càng ẩn dấu càng ít người chú mục càng ít bị ngoại giới quấy nhiễu chính là càng dễ chuyên chú nghiên cứu.
Tại khoảng thời gian này Cổ Diêu khi rãnh đều tìm Hàn Đan, dạy nàng 1 chút lý luận võ học, dù không thể dạy Tiêu Dao Vô Ảnh cho nàng nhưng mà bản thân dù sao cũng đã được sự chỉ dạy của một siêu cấp cao thủ nên hắn cũng có chút kiến thức, giúp hàn đan thu nhiều ích lợi.
Hàn đan không chỉ là người kiều sinh quán dưỡng, chỉ hiểu được cuộc sống có cung phụng, nàng thích nghi với cuộc sống độc lập rất nhanh, nghe nói hai vị nữ sanh xá hữu đối với nàng tốt lắm, phi thường chiếu cố cái này làm Cổ Diêu yên tâm.
Công tác chiêu sinh của thần thánh học viện đã xong, bây giờ là chuẩn bị khai giảng.
Tại ngày đầu tiên khai giảng Cổ Diêu bò trên giường từ sáng sớm, chuẩn bị đối mặt cuộc sống hoàn toàn mới, tâm hắn có chút chờ mong lại có chút khần trương.
Mở cửa ra, thấy Hạ Hầu Cẩn sau khi khổ luyện trở về, dù là ngày khai giảng hắn cũng không bỏ quá trình tu luyện hàng ngày.
“Lão nhị, sớm nhỉ!”
Tại ký túc xa Cổ Diêu với Tạp la đều là 16, Cổ Diêu lớn hớn 1 tháng, mà Hạ Hầu Cẩn 18 tuổi chính là lão đại , rất chiếu cố hai vị tiểu đệ.
Cùng lúc nói chuyện với Cổ Diêu, hắn cởi cái áo giáp ra đặt lên mặt đất, hơn 1000 cân làm cho mặt đất chấn động 1 hồi.
Lúc này 1 cửa phòng khác cũng mở ra, tạp la bước ra uể oải, vẻ mặt mệt mỏi, lộ ra hai con mắt thâm đen tức cười cứ như là hôm qua không có ngủ ngon.
Cổ Diêu và Hạ Hầu Cẩn đối với việc này cũng quen quá rồi, cuộc sống của luyện kim thuật sư chính là như thế rối loạn, chỉ cần nghĩ ra cái quỉ gì hay hay thì nửa đem có làm thí nghiệm cũng là bình thường thôi.
Tạp la cầm trong tay 1 quyển sách nhỏ, thì thầm học thuộc lòng.
Quyển sách đó luôn được hắn mang theo bên mình cứ như là hình với bóng, Hạ Hầu Cẩn có điểm tò mò :”Lão tam, cái kia là cái gì sao mà cả ngày đều cầm.”
“Là công thức luyện kim, huynh muốn coi không?” Tạp la nói xong đem quyển sách trưng bày trước mặt Hạ Hầu Cẩn.
Hạ Hầu Cẩn hạ đầu nhìn hắn chỉ thấy các tên vật loại thí nghiệm chưa từng biết còn có các hình thù kì quái, các dạng ký hiệu quái lạ, trong đầu hắn truyền tới 1 trận huyễn tượng, vội váng nói :”Thôi thôi thôi, thu lại nhanh đi.”
Mới nhìn 1 chút đã như vậy coi nhiều chắc nổi điên không biết tạp la thế nào mà cầm cả ngày cũng không sao.
Cổ Diêu cũng không nhịn nổi hỏi :”Tạp La, mấy ngày nay ngươi nghiên cứu cái gì vậy, tạc đạn sao?”
Tạc đạn là 1 loại hình chế tạo của luyện kim thuật sư được quân đội La Áo đế quốc dùng, là 1 loại ma pháo đạo cụ, sau khi ném có kỹ năng phá hủy, công kích quần thể có hiệu quả nhất định.
Nhắc tới bất kỳ cái gì liên quan tới luyện kim thuật là Tạp la sửa đổi hình thái ngay, tinh thần phấn chấn :”Ta nghiên cứu 1 loại chưa từng ai nghiên cứu, ma pháp đạo cụ này kêu là đạo đạn <@tên lửa>”
“Đạo đạn?” cái danh từ văn sở vị văn làm cho Cổ Diêu và Hạ Hầu Cẩn có chút lo lắng.
Tạp la mi phi sắc vũ nói:”Đây là 1 loại mà uy lực phá hoại khủng khiếp hơn tạc đạn do luyện kim thuật sư chế tạo vài lần, thậm chí mười lần hay mấy chục lần.”
Hạ Hầu Cẩn cáu mày :”Cuối cùng là bao nhiêu lần ?”
Tạp la khụ 1 tiếng :”Trên lý luận, cao nhất là mấy trăm lần, ừ , uy lực có nó có thể phá nát đông khu , san thành bình địa!”
Hạ Hầu Cẩn càng thêm hoảng sợ :”Ngươi không nói giỡn chứ hả Chính là dù lấy thiết khu của hắn, xét tới tính phá hủy, cũng khó mà may mắn thoát khỏi.
Tạp la cười nói:”Huynh chắc biết, thái độ của luyện kim thuật sư chúng ta luôn là nghiêm cẩn, không bao giờ thổi phồng, mấy ngày nay các người cũng thấy mấy ngày nay ta chỉ đưa vào rất ít nguyên tố, chúng nó đã phản ứng phi thường kịch liệt, đều là phản ứng hiếm thấy trong luyện kim, chỉ cần nắm chặt phương pháp, làm cho phản ứng duy trì liên tục, chính là rất kỳ diệu, nói xạo cũng như không, ta thí nghiệm cho các ngươi coi..”
Nói xong tạp la vươn tay phải, dùng phong nguyên tố lấy 1 cái chai như lá mỏng chuẩn bị thí nghiệm.
“Đừng đừng chúng ta tin ngươi mà!” Cổ Diêu và Hạ Hầu Cẩn gần như đồng thời ngăn cản, mấy ngày nay Tạp La làm thí nghiệm còn không lần nào thành công, bọn họ chưa muốn “Trở Về Cát Bụi”.
Tạp La thấy thế thu tay cười:”Đạo đạn chỉ là chế tạo phức tạp phi thường , ta mới khởi đầu dã gặp nhiều khó khăn vô cùng, chỉ hi vọng điển tịch trong thần thánh học viện có thể giải cái nan đề này,đây cũng chính là điểm trọng điểm nghiên cứu của ta trong mấy năm tới rồi .”
Trước khi cái khóa đó xong, có khi nào mình bị nổ banh xác? Đó là tiếng lòng chung của Cổ Diêu và Hạ Hầu Cẩn.
Xem ra lời đồn đãi không sai, chơi với mấy người luyện kim thuật sư chính là người nguy hiểm. Tùy thời có thể mang tới tai nạn bất ngờ cho cho người bên cạnh, nhớ tới cái loại đạo đạn kinh khủng mà Tạp la miêu tả, ngay cả Hạ Hầu Cẩn cũng lo ngay ngái, chỉ cầu cho thí nghiệm của hắn mãi mãi không hoàn thành, không tiến bộ, Cổ Diêu còn lo lắng không biết có nên hướng học viện năn nỉ đổi túc xá.
Hai người cũng không có ý khuyên can, xác thực là không muốn phí thời gian làm chuyện không thể, luyện kim thuật sư đã có hứng thú với thí nghiệm của họ thì có lấy chín trâu mười bò kéo cũng không ra.
Hạ hấu cẩn mặc lại cái bộ giáp hợp kim kia rồi xoay người:”Tốt lắm chúng ta đi thôi còn có giáp hội, ngày đầu tiên cũng không nên đi muộn.”
======
Hum nay bận nên chỉ có 1 chương!
Vô Sỉ Đạo Tặc
Quyển 5 : Thần Thánh Học Viện
Chương 5 : Khai Học Điển Lễ Phong Ba
Tác giả: Vô Xỉ Đạo Tặc <无齿盗贼>
Dịch: philongma
Biên Tập: xbntx
Converter: xbntx
Nguồn : 4vn.eu - http://4vn.eu/forum
Báo lỗi trực tiếp vào mục luận bàn dùm Thanks!
Cuối cùng thì cũng bước vào cuộc sống trong học viện, bắt đầu từ hôm nay cái mới có thể sẽ gặp rất nhiều, lão sư, bằng hữu đồng học hay cạnh tranh cũng không thể tránh, sự cạnh tranh của thần thánh học viện bao giờ cũng là quyết liệt nhất, lại còn là thí tập sinh, muốn tiếp tục ở lại học viện thì phải đột phá từ thiên quân vạn mã mà ra.
Hít một hơi dài, Cổ Diêu muốn lấy lại bình tĩnh, thả lỏng 1 chút.
Từ khi bước vào đường võ đạo, người ta phải khiêu chiến để không mất chỗ.
Nhìn ra sự khẩn trương của Cổ Diêu, Hạ Hầu Cẩn vỗ vỗ vai hắn nói :”Lão nhị, ngươi cứ bình thường đi, cứ nghĩ thần tượng Hoắc Căn của ta năm đó cũng chỉ là 1 thí tập sinh, nhưng mà đã trở thành đệ nhất cao thủ ngoại công trong lịch sử ! Cố gắng chỉ cần cố gắng có thể làm tất cả.”
Tạp la cũng chỉ vào mình :” Đúng thế ta nghe nói Hoắc Căn còn gầy hơn ta, hắn có thể tại sao ngươi lại không.”
Cổ Diêu gật đầu :”Ta đã biết, cám ơn các ngươi.”
Hạ Hầu Cẩn cười to nói :”Đừng khách khí vậy chứ, làm ta có chút không tự nhiên.”
Nói xong 3 người tiến bước hướng khu giáo học.
Hạ hầu Cẩn luyện ngoại công, lực lượng mạnh mẽ thân hình to lớn, bước chân lại dài, cứ như 1 chiếc xe tăng tiến lên, làm toàn thân bám bụi, nhìn thật cuồng ngạo, không có chút nhẹ nhàng.
Làm nguyên tố luyện kim thuật sư, phong nguyên tố tất nhiên là thường dùng, vì vậy cũng tu luyện phong đấu khí, hơn nữa trọng lượng của luyện kim thuật sư thật là không đáng nói, cho nên Tạp la so với Hạ Hầu Cẩn nhẹ nhàng hơn nhiều, toàn thân như không bị tác động của lực hút, phiêu thân tung bay.
Cổ Diêu đi theo hai người có Tiêu Dao Vô Ảnh và Tiêu Dao Đan cải tạo cơ thể, thân thể của hắn nhẹ nhàng vô cùng, triển khai Tiêu Dao Du, một bước cũng không bị chậm hơn.
Bởi vì cuộc sống của môn nhân thường xuyên là phải dùng khinh công cho nên tổ sư của Tiêu Dao Môn cải tạo Tiêu Dao Du, làm cho nó càng ngày càng hoàn thiện, không thể tìm sơ hở, chỉ cần không dùng quá nhiều Tiêu Dao đấu khí, không thể nào nhìn ra nó thuộc Tiêu Dao Môn, có thể nói nó là 1 trong 1 ít môn của Tiêu Dao Vô Ảnh có thể dùng quang minh chính đại.
Lúc đầu cả Tạp la và Hạ hầu Cẩn đều lưu lực lại tránh cho Cổ Diêu theo không kịp, nhưng thấy hắn như thế nên tăng tốc dần, nhưng trước sau hắn vẫn theo kịp, mặt không đỏ, hơi thở không đứt quãng, cứ như là chưa dụng toàn lực, làm hai người ngạc nhiên vô cùng.
Hạ hầu Cẩn không nhịn nổi nói:”Cổ Diêu , khinh công không tệ lắm nhưng mà hình như lực lượng hơi yếu.”
Người thường xuyên nghiên cứu các loại nguyên tố như Tạp La lại càng có quyền nói, hắn đồng ý cới Hạ hầu Cẩn :” Ừ, cước bộ vô cùng lưu loát và dứt khoát, dù đi nhanh nhưng nhìn cũng phiêu dật, thập phần mỹ cảm.”
Cổ diêu thầm nghĩ , tất nhiên đây là khinh công của đạo tặc có thể không cao minh sao.
Hạ hầu Cẩn hỏi tới :”Tên của nó là gì vậy?”
Người bình thưòng sẽ không hỏi võ học của kẻ khác, dù là bằng hữu cũng vậy nhưng Hạ hầu Cẩn là một thô nhân nên không chú ý điểm ấy.
Cổ Diêu tất nhiên không chơi dại mà nói này là của Tiêu Dao Môn, nếu không có thể Hạ Hầu Cẩn lập tức có thể đập hắn ngay lập tức, mấy lão sư tổ gan to mật lớn này ai mà biết có khi nào hạ thủ với Hạ Hầu gia tộc hay không. Vì vậy hắn đành nói:” Đây đều là từ 1 số võ học tạp nham dùng hợp mà thành, thật sự không tệ hay sao hả?”
Tạp La gật gù :” Ừ, từ mấy quyển võ học cấp thấp có thể học thành khinh công này, ngộ tính của ngươi không tệ, lại có điển tịch của thần thánh học viện trợ giúp, kỳ thi của ba tháng sau ngươi chắc chắn là sẽ yên tâm, ta lấy danh nghĩa nguyên tố luyện kim thuật sư mà đảm bảo.”
Ba người vừa cười nói vừa đi tới khu giáo học, thí tập chưa kết thúc, tân sinh của học viện còn rất nhiều.Có người tụm ba tụm 7 kết bạn mà tới, cũng có kẻ 1 mình, họ đều là thí tập sinh dùng tiền vào thần thánh học viện, đang lo lắng tương lai 3 tháng sau không biết thế nào.
Rất nhanh đã tới giáo khu, chỗ học của thần thánh học viện là hỗn tạp giữa học sinh ưu tú và bình thường chỉ có điều là khác phòng học.
Người có thần thái của cao thủ, càng tiến vào học sinh ưu tú, đại bộ phận đều có điểm bất phàm, trừ giáo huy ra, nhìn thần thái cũng có thể phân biệt.
Học viên ưu tú đề có bộ dạng là cao nhân nhất đẳng, mà đệ tử bình thưòng đều mang vẻ tự ti mặc cảm trong mắt, đều muốn tìm con đường vươn lên, hết cách, thế giới này là thế, cường giả vi tôn.
Bình thường thì học viên ưu tú không bao giờ làm bạn với học viên bình thường nhưng mà hôm nay khai giảng không thể nào khác đành đứng chung.
Bởi vì thí tập sinh quá đông, không gian chật chội mà Hạ hầu Cẩn lại to lớn, hơn nữa là tu luyện ngoại công nên linh giác có hơi kém , bất ngờ giẫm chân kẻ khác.
Tuy xuất thân từ bát đại gia tộc nhưng Hạ hầu Cẩn không phải kẻ ỷ thế hiếp ngưòi, lập tức muốn xin lỗi, nhưng đối phương đã phát pháo :”Đại bổn hùng không có hai tròng mắt sao?”
Hạ hầu Cẩn nghe thì nổi giận dù hắn có lỗi, nhưng đối phương cũng không thể mở miệng là nhục mạ kẻ khác, cho nên xoay người hai mắt như chuông mở to :”Ngươi nói cái gì?”
Kẻ nói chuyện là 1 thanh niên hoa phục cỡ 17 18 tuổi,thân mặc hoa phục từ quần áo có thể thấy xuất thân không thấp, có mang theo giáo huy của thần thánh học viện là học sinh ưu tú. Bên người hắn có 1 nữ tữ tươi đẹp, trang phục hở hang, vóc người trêu ngươi, áo khoét sâu để gần lộ hết nhũ câu làm hấp dẫn không biết bao nhiêu nam sinh, chỉ là quá phong tao, nhìn là biết dâm phụ siêu cấp.
Cổ Diêu khéo léo nhìn, óa, thì ra là vị công tử gia làm ầm ỉ khi chiếm chỗ ngồi ở khác điếm nọ, người “may mắn”.
=======
Nghe đồn bom đạn đang oanh tạc bên mình thành bong bóng xì hơi roài
Vô Sỉ Đạo Tặc
Quyển 5 : Thần Thánh Học Viện
Chương 6 : Huyễn Kiếm Thừa Ảnh
Tác giả: Vô Xỉ Đạo Tặc <无齿盗贼>
Dịch: philongma
Biên Tập: xbntx
Converter: xbntx
Nguồn : 4vn.eu - http://4vn.eu/forum
Báo lỗi trực tiếp vào mục luận bàn dùm Thanks!
Thứ bảy --> 2 chương!
Từ khi Philip chôm cuốn bí tịch huyễn thuật “Thiên Mị huyễn cảnh” thì khẳng định là tên công tử này họ Hách Liên rồi còn có thêm cô nàng nhìn như dâm nữ kia kêu hắn là “Kiếm ca ca “ thì chắc chắn hắn tên là Hách Liên Kiếm rồi, ai ngờ hắn cũng tới học viện, tới Thần Thánh học viện mà còn kiêu ngạo như vậy, gây chuyện khắp nơi, nhưng mà kì này hắn chạm phải Hạ Hầu Cẩn, xem ra có kịch hay để xem.
Khắp nơi vang lên tiếng nghị luận của các đệ tử càng thêm xác minh thân phận của tên công tử kia.
“Kia là Hách Liên Kiếm, là tam thiếu gia của Hách Liên gia tộc.”
“Vị huynh đài cao to kia xui xẻo quá, đụng phải tên này.”
“Nếu là ta thì ta thà nhẫn nhịn cho qua cho rồi.”
Bởi vì tác phong ra vẻ phô trương, với lại thực lực cũng không tệ lắm, cho nên Hách Liên Kiếm khá có tiếng trên đại lục,dù là ở thần thánh học viện cũng không có ít người nhận ra hắn, còn Hạ Hầu Cẩn thì ngược lại, trước khi đến học viện thì chỉ ở nhà khổ luyện cả ngày cho nên ít ai biết mặt.
Hách Liên Kiếm chính là tên rất sĩ diện mà còn ngay trước mặt ả dâm nữ này càng không thể nào yếu thế, huống chi còn biết bao nhiêu tân sinh, nếu không thì làm sao mà lăn lộn ở thần thánh học viện sau này, thấy đối phương chỉ mang giáo huy bình thường nên thần thái càng kiêu ngạo, nhìn Hạ hầu Cẩn khinh thường :”Ngươi không chỉ không có hai con mắt mà còn thiếu luôn hai cái lỗ tay à , đui còn điếc sao, con gấu ngu xuẩn.” Nói mấy chữ cuối hắn cố nặng từng chữ như muốn sĩ nhục người khác, thânh âm the thé châm chọc.
Ả diễm nữ cũng cười rung hai trái đào :”Gấu ngu, ngươi màu xin lỗi kiếm ca ca đi, hắn đại nhân tất có đại lượng, có thể tha cho ngươi.”
Hạ hầu gia tộc mỗi người đều là mãng hán có tính tình hỏa bạo, điều này hạ hầu Cẩn kế thừa rất tốt nếu mà hắn chịu sỉ nhục thế đó mà còn nhịn thì hắn không phải Hạ Hầu Cẩn.
Hạ hầu Cẩn nổi gân xanh lên cổ , gầm 1 tiếng rồi “xoa nhẹ” hai tay :” Để cho nắm tay của ta xin lỗi hắn.”
“Muốn đánh nhau sao ? Ngu vẫn là ngu mà .” Hách Liên Kiếm khinh thị nói, hai mắt nhìn Hạ hầu Cẩn bắn ra 1 tia dị quang.
Huyễn thật.
Sợ hạ hầu cẩn có hại vả lại có tư thù với Hách Liên Kiếm cho nên Cổ Diêu đang không biết có nên nhắc nhở hay không, nhưng mà trong lòng vẫn băng khoăn.
Quyền của Hạ hầu Cẩn không vì thế mà chậm đi ngược lại còn ác liệt hơn mà bay tới.
“ặc.”
Phải biết Hách Liên gia tộc nổi danh huyễn thuật mà Hách Liên Kiếm cũng có thành tựu nhất định của “Thiên Mị Huyễn Cảnh” , cho nên 18 tuổi mà chưa bao giờ gặp bất lợi, sớm màng tâm kiêu ngạo, lần này vì phàn đoán sai lầm nên kiếm còn chưa kịp rút quyền đã tới cho nên đành dung chuôi kiếm đón đỡ.
“Đương”
Tiếng kim khí va chạm vang lên, Hách Liên Kiếm bay xa cỡ 10 thước đụng luôn vào đám tân sinh phía sau.
Diễm nữ đang cười mặt cũng sượng ngắt lại mà cả đám ngưòi sung quanh cũng vậy, cứ ngỡ vị mặt mày ngu ngu này không mày ai ngờ hắn không chỉ không dễ khi dễ, chẳng những huyễn thuật không có tác dụng mà đem Hách Liên kiếm bắn xa như thế dù là anh kiệt đương thời cũng ít có ai có thể.
Hách Liên Kiếm khó khắn đứng lên, trước mặt không biết bao người, ngay cả trong gia đình luận võ xưa nay hắn cũng chưa bị nhục nhã thế bao giờ, cũng không cần biết tại sao mà huyễn thuật mất tác dụng mà hắn chỉ biết điên cuồng rút kiếm lao lên.
Bảo kiếm ra khỏi võ, vậy không còn là đánh nhau bình thường, có lẽ sẽ vấy máu, mà thực lực cả hai cũng mạnh cho nên có thể sẽ có hại, nên ngay lập tức tân sinh như thú chạy chim bay tránh xa hai người đó ra làm thành 1 bãi đất trống lớn.
Cổ Diêu suy nghĩ 1 chút rồi lui ra dù sao kiểu chiến đấu thuộc cấp bậc này hắn muốn cũng không thể nhúng tay vào, còn Tạp La thì tin tưởng Hạ Hầu Cẩn 10 phần cho nên cũng lui theo Cổ Diêu đứng bàng quan tọa thị.
Mặc dù rời xa nhưng không ai bỏ đi , vì loài người khác động vật chỗ đó, thích coi đấu đá, với lại Hách Liên tam thiếu gia đấu với đệ tử vô danh, càng đáng coi.
Khi mà đạo sư khảo đặc đang muốn ngăn cản 1 có 1 tay đặt lên vai hắn, quay đầu lại hắn thấy 1 vị lão giả, hạc phát đồng nhan, sắc mặt hồng hào tinh nhuận.
Thấy người đó, Khảo Bá Đặc ngạc nhiên:”Phỉ Lý Khắc Tư viện trưởng.”
Vị lão giả này thật chính là viện trưởng của thần thành học viễn Phỉ Lý Khăc Tư.
Phỉ Lý Khắc Tư vuốt cằm nói :”Chờ 1 lát đi, haha, thú vị thật, Thần thánh học viện lâu rồi không có buổi khai giảng náo nhiệt thế này.”
Thú Vị? Khảo Bá Đặc thiêú chút té ngã, hai vị tân sinh đánh nhau trong không khí trang nghiêm của ngày khai giảng, lão nhân gia hắn không nói gì, còn xúi dại đánh tiếp.
Mặc dù đại danh lão ngoan đồng của viện trưởng nổi danh, nhưng mà Khảo Bá Đăc đó giờ vẫn chưa bao giờ chứng kiến qua, dù sao thì viện trường cũng có phong cách thần long thấy đầu không thấy đuôi, dù cho có chủ trì điển lễ cũng là đến muộn, có kỳ này là hắn tới sớm nhất đó, chắc là do thấy người gây chuyện hay sao mới thế, dù sao, ai cũng biết lão viện trưởng này thích nhất xuất hiện ở thời khắc đặc biệt này mà.
Bất quá , lão là viện trưởng, phải nghe thôi.
Kiếm của hách Liên kiếm rất kỳ quái, nhìn thì như 1 nhìn nữa hóa hai, ba rồi bồn thanh, sau đó làm người hoa cả mằt, nhưng rõ ràng chỉ có 1 thanh mà thôi.
“Huyễn Kiếm - Thừa Ảnh, có ý tứ không ngờ Hách Liên gia tộc cho hắn thanh kiếm này, có cái hay coi rồi.” Phỉ Lý Khắc Tư thấy cảnh đó cứ như thấy đồ chơi mới, tỏ vẻ rất là vui vẻ, dáng vẻ của một tiểu hài từ.
Nghe xong lời của hắn, Khảo Bá Đặc mém xĩu lần hai.
Có danh là Huyễn kiếm, Thừa Ảnh chính là 1 trong những binh khí hàng đầu trên đại lục, thuộc Hách Liên gia tộc, kẻ bị Thừa Ảnh công kích sẽ sinh ảo giác khi nó được người biết huyễn thuật dùng, nếu thân kiếm có đầu khí, tác dụng càng lớn.
Thừa ảnh xuất chiêu cục diện càng bất hảo, vậy mà viện trường còn kêu hay, Khảo Bá Đặc không biết cười hay khóc.
Mặc dù theo lý mà nói viện trưởng cản hắn thì hắn không cần có trách nhiệm nhưng mà đã có mấy lần rồi, tình huống cũng thế này, chuyện xong xuôi, Phỉ Lý Khắc Tư phủi đít dong mất tích, tất cả tàn dư hậu quả đều quăng lên lưng đạo sư, nghĩ vậy, Khảo Bá Đặc thầm kêu khổ, ngầm vận đấu khí, tới thời khắc quan trọng mặc kệ lão, cứ đi can thiệp cho chắc cú.
Tân sinh điển lễ là do hắn làm chủ, chỉ cần có vấn đề gì thì hắn cũng bị chê cười trước.
Theo sự di động của Hách Liên Kiếm, từng đạo ngũ thải quang màng trên thân kiếm bay ra, bóng kiếm càng lúc càng nhiều, cuối cùng là phô thiên cái địa, vô số đấu khí khác nhau bay ra từ trường kiếm hướng Hạ hầu Cẩn mà công kích.
=======
Nghe đồn bom đạn đang oanh tạc bên mình thành bong bóng xì hơi roài
Vô Sỉ Đạo Tặc
Quyển 5 : Thần Thánh Học Viện
Chương 7 : Huyễn Thuật 'Chiến' Ngoại Công
Tác giả: Vô Xỉ Đạo Tặc <无齿盗贼>
Dịch: philongma
Biên Tập: G I N
Converter: xbntx
Nguồn : 4vn.eu - http://4vn.eu/forum
Báo lỗi trực tiếp vào mục luận bàn dùm Thanks!
Hãy Bấm Thank Hoặc là xem kĩ chữ kí của ta
Nhưng mà Hạ Hầu Cẩn không thèm nhíu mày tung quyền đấm thẳng.
“Đinh đinh đinh đinh…….”
Theo hàng trăm sao lửa tóe ra, quang ảnh đầy trời biến mất hiện lên nguyên hình, cũng chính là mũi kiếm, va chạm với quyền của Hạ Hầu Cẩn.
Cũng không phải tất cả bóng kiếm là huyễn thuật nhưng mà dù có mấy chiếu kiếm thật rơi trúng vào người Hạ Hầu Cẩn cũng như không.
Hạ Hầu Cẩn cũng không cần nhìn mà có thể ngăn được chiêu công chính thức có lực sát thương mạnh nhất, ai cũng nghĩ gia tộc của hắn chỉ là mãng hán hồ đồ, thật ra họ chỉ hơi kém ở năng lực khống chế đại cục còn trong chiến đấu chính là tinh tế trong thô thiển, đại trí nhược ngu, sau màn chiến vừa rồi có thể thấy nhãn lực phi phàm cùng với đảm lược của Hạ Hầu Cẩn.
Đương nhiên, lực lượng mới là căn bản.
Mọi người nhìn thấy phần da lộ ngoài của Hạ Hầu Cẩn hóa thành một màu hắc hạt <nâu đen>, làm cơ thể như một khối thiết, trong sự cứng rắn còn mang tính bộc phát đáng sợ.
“Thiết bố sam!” Mọi người cơ hồ đồng thanh kinh hô.
Tuyệt kỹ của Hạ Hầu gia tộc là “kim cương bất diệt’, tầng năm là thiết bố sam, luyện tới tầng này có thể nói là ngoại gia cao thủ, kim thiết chi thân, đao thương bất nhập.
Cái công phu này đã làm lộ ra thân phận thật sự của tên đệ tử tầm thường đánh bay Hách Liên Kiếm , không ai ngờ đệ tử của bát đại cổ tộc đánh nhau trong ngày khai giảng, nhưng như vậy lại càng làm cho mọi người hưng phấn thêm, dù sao thì cao thủ đánh nhau đâu phải lúc nào cũng có để mà xem, huống chi họ còn có thần kỹ đặc biệt riêng, xem ra trận này chính là phi thường đặc sắc.
Thừa Ảnh dù là một trong những danh khí của đại lục nhưng mà lấy ảo thuật làm hướng phát triển, đối với khí thế mạnh mẽ, thân thể rót vào đầy đấu khí như Hạ Hầu Cẩn thì không thể gây ra tồn thương đáng nói.
Mà nắm tay cùa Hạ Hầu Cẩn biến thành sắc thanh đồng, thân thể của ngoại gia cao thủ chính là vũ khí của họ, nắm tay của Hạ Hầu Cẩn chính là càng đựơc rèn luyện cẩn thận.
Hách Liên Kiếm một lần nữa bị chấn lui, một kích của hắn chỉ để lại một chấm hồng trên tay đồi thủ mà mình thì đôi tay tê dại, xém chút cầm không nổi kiếm.
Hạ Hầu Cẩn cao giọng “Kiếm thì là hảo kiếm, tiếc là người thì…tầm thường.”
Hách Liên Kiếm đã biết thân phận của Hạ Hầu Cẩn biết là gặp kình địch, nhưng mà không thể hạ bàn, đã hai lần bị đối thủ áp chế, thật sự uất ức cực điểm, bất luận ra sao cũng phải cố vãng hồi mặt mũi.
Hắn am hiểu nhất là huyễn thuật nhưng mà vô dụng với Hạ Hầu Cẩn thật là không cam lòng, nhất thời đôi mắt Hách Liên Kiếm và Thừa Ảnh huyễn kiếm đồng thời chiếu sáng hắc quang kì lạ, chuẩn bị thể hiện một chiêu ảo thuật cao minh hơn.
Người chung quanh nhất thời biến mất, phong cảnh biến đổi, khắp nơi là thi cốt, máu chảy thành sông, núi đao biển lửa, giống hệt chốn địa ngục a tỳ trạng thái kinh khủng vô cùng, mà Hách Liên Kiếm bỗng nhiên giống như ác ma cao mấy trượng từ dưới đất mọc lên, mặt mày hung tàn, trông rất dữ tợn.
Nhưng mà đây chỉ là cảm giác của Hạ Hầu Cẩn còn mọi người thì chỉ thấy như cũ.
Bởi vì huyễn lực của Hách Liên Kiếm chỉ nhắm vào Hạ Hầu Cẩn , đây là bí kỹ - Ma do tâm sanh.
Thừa Ảnh của Hách Liên Kiếm đã biến thành lang nha bổng đập mạnh về Hạ Hầu Cẩn thế đi mạnh mẽ như không thể cản lại.
Cũng không phải là hắn mạnh thật mà do người dính loại cao minh huyễn thuật này bị tâm ma làm khó, sức mạnh đại giảm, khiến cho lực lượng cứ như là trong ảo cảnh chênh lệch thật nhiều, đây chính là chỗ đáng sợ của thiên mị huyễn cảnh, huyễn thuật thường không thể so sánh.
Nhưng mà Hạ Hầu Cẩn không chút lo lắng hét lớn một tiếng : “Phá !”
Huyễn cảnh vỡ tan như thủy tinh , hiện ra nguyên hình của Hách Liên Kiếm, một quyền của Hạ Hầu Cẩn lại tiếp tục chấn hắn bay ra mấy chục thước.
Hạ Hầu Cẩn hào khí dâng cao.
“Ta mỗi ngày đều chịu huấn luyện khắc nghiệt như dưới địa ngục, mười năm như một ngày, tâm đã vững như bàn thạch, cái loại kỹ xảo hào nhoáng này sao có thể làm dao động.”
Khổ tu ma luyện chỉ là một nguyên nhân, mà Hạ hầu gia đều là người đan thuần đã quyết tâm làm gì là sẽ dốc sức mà làm, người thế cũng rất khó dính ảnh hưởng mà ảo cảnh mang tới.
Hách Liên Kiếm gặp khắc tinh, ảo thuật không tác dụng càng làm hắn suy yếu, thẹn quá hóa giận nên dùng thêm một chiêu huyễn thuật càng cao thâm.
Kiếm trong tay hắn hóa thành trăm ngàn , sau đó lại càng vặn vẹo, hơn nữa bóng kiếm này biến hóa xà du lao tới.
“Hống!!!” Hạ Hầu Cẩn quát một tiếng điên cuồng, da hắn lại biến đổi,màu hồng hạt hóa thành thanh đồng, thân ngoài bao phủ một lớp thanh đồng khí, hai tay càng biến thành màu vàng kim.
“Thanh đồng giáp.” Mọi người càng khó ức chế lòng kinh ngạc, tầng thứ sáu của kim cương bất diệt.
Bầy du xà đầy trời biến mất hợp lại thành một con đại xà khổng lồ bảy thước cao có năm đầu hướng Hạ Hầu Cẩn mà nhe hàng nanh đỏ như máu, đây là bát kỳ kiếm pháp nổi danh ngang huyễn thuật của Hách Liên gia nghe nói là do tổ sư gia gia chủ, Hách Liên Tiểu Minh may mắn lĩnh ngộ khi xem hai con thượng cổ bát kỳ xà đánh nhau, độc ác lại biến hóa đa đoan, cực kỳ thích hợp phối dụng vời huyễn thuật.
Mà hai bàn tay hóa hoàng kim của Hạ Hầu Cẩn vẽ một tia lưu tinh bàn, hướng cự mãng nghênh chiến.
Kim cương bất diệt là tuyệt kỹ phòng ngự nổi danh, còn tuyệt kỹ công kích kia cũng nổi danh vô cùng là tuyệt chiêu “Bôn Lôi quyền” của Hạ Hầu gia tộc.
Tinh anh của hai đại cổ tộc dùng tuyệt kỹ mạnh nhất giao phong, làm ai cũng như muốn ngừng thở, Khảo Bá Đặc đạo sư lại càng như kiến trân chảo lửa, cuối cùng là kìm chế không nổi bọn họ, mắt thấy mà không kịp cản.
Lúc này không gian đột nhiên dị biến sinh ra sự vặn vẹo mãnh liệt, người lẫn vật trong đó cũng biến dị vô cùng, mặt mũi như bị kéo giãn, có chổ thì phình to, có chỗ thu nhỏ, ngũ quang cũng biến tướng kinh dị.
Đồng thời tất cả mọi người đều thấy vậy, kể cả Hạ Hầu Cẩn cũng thế, hắn ngạc nhiên khi thấy Hách Liên Kiếm biến mất, khi mà sắp đắc thủ thì mới phát hiện nắm đấm như là hướng chính mình mà bay tới.
Bôn Lôi quyền, danh phú kỳ thực, xuất chiêu như sét, mạnh chưa từng có, cho nên khi xuất chiêu rất khó thu tay, dù là chính mình đánh mình cũng thế, loại tình hình này bây giờ như là ‘mâu cứng nhất đâm thuẫn chắc nhất’, bất kể kết quả nào Hạ Hầu Cẩn cũng không muốn.
Mắt thấy sắp tự đả chính mình Hạ Hầu Cẩn phàn ứng nhanh như chớp, tay trái vươn ra, ngạnh tiếp một phát bôn lôi quyền, bất quá lực đánh mạnh làm hắn lui mấy bước.
Tiếp theo đó một thânh âm the thé vang lên :”Huyễn thuật cũng không chỉ có hào nhoáng bên ngoài như ngươi nghĩ.”
Cùng lúc đó con rắn 5 đầu của Hách Liên Kiếm cũng biến mất, cổ tay hắn cũng bị một người nắm chặc.
Hách Liên kiếm nổi giận nhưng khi hắn thấy người thì cơn tức hoàn toàn tiêu tan, kinh ngạc nói :” Đại Bác Lạp sư phụ.”
Vô Sỉ Đạo Tặc
Quyển 5 : Thần Thánh Học Viện
Chương 7 : Lão Vu Bà <@Sorceress>
Tác giả: Vô Xỉ Đạo Tặc <无齿盗贼>
Dịch: philongma
Biên Tập: G I N
Converter: xbntx
Nguồn : 4vn.eu - http://4vn.eu/forum
Báo lỗi trực tiếp vào mục luận bàn dùm Thanks!
Hãy Bấm Thank Hoặc là xem kĩ chữ kí của ta
Người tới là một trung niên nữ sĩ, trên người mặc giáo phục của Thần Thánh học viện là một vị giáo sư, mặt nàng nhìn cứ như ai cũng nợ mình tiền đòi mãi không trả.
Là vị ảo thuật gia nổi tiếng nhất Tạp Địch đại lục cũng là chủ nhiệm khoa huyễn thuật của Thần Thánh học viện, Đại Bác Lạp <@Borah >, huyễn thuật của bà ta đã tới cảnh giới dùng hư nhập thật, chiêu mới vừa rồi không chỉ đơn giản là kích thích thần kinh đại não mà thôi.
Đại Bác lạp dùng năng lực của mình đã thay đổi qui tắc của không gian trong nháy mắt, làm sinh ra huyễn cảnh chân thật, làm kẻ ý chí kiên định như Hạ Hầu Cẩn cũng suýt chút nữa dính đòn, cũng may mà phút cuối phá vỡ huyễn thuật mới không tự mình đánh mình.
Nghe nói lão bà này tính tình cô tịch, suốt ngày như đưa đám khiến cả trượng phu của mụ cũng chịu không nỗi, đem nàng vứt ra <hay chạy mất tích nhỉ >
Sau khi “được” trượng phu bỏ thì tính tình của Đại bác lạp càng kinh dị, đem tất cả oán khí trút lên người đệ tử, động bất động gì cũng mắng với chửi, mắng rất là ác, ngưới có lòng dễ chịu cũng không thể chấp nhận đến mức được vinh danh “lão vu bà”, người gặp người sợ, quỷ gặp quỷ kinh hồn.
Từng có vị học viên không chịu nổi tính tình nàng phải tự bỏ học, đây là chuyện cực kỳ hiếm ở Thần Thánh học viện.
Hách Liên Kiếm cũng đã nghe danh của “Vu bà bà”, giờ thấy nàng ra mặt cho nên cũng không dám phá tiếp.
Khảo Bá Đặc thấy Đại Bác Lạp ra mặt cũng thở nhẹ, trong học viện dù là học viên hay lão sư đều sợ nàng vô cùng, không ai ngoại lệ.
Tất nhiên, trừ viện trưởng.
Phỉ Lợi Khắc Tư nổi lôi đình.
“Lão vu bà bà Đại bác Lạp này rảnh quá ha !, đi phá không à, sao nàng không đi lo chuyện của mình đi, nếu nàng không phải nữ, ta đập một trận ngay! Ai !... không trách sao 30 năm trước đạo sư Giáo Linh không từ mà biệt có phải tại nàng không chứ, không được, ta phải điều tra xem….”
Khảo Bá Đặc thấy thế xấu hổ nhắc.
“Viện trưởng chú ý thân phận, có rất nhiều người đang nhìn.”
Không chỉ mắng chửi mà cái danh hiệu ‘lão vu bà’ cũng rất khó nghe , dù là đồng giáo sư cũng chỉ dám kêu sau lưng, không dám nói lớn.
Nếu lúc thường viện trưởng có ‘vi lão bất tôn’ cũng chả sao nhưng mà bây giờ có rất nhiều học sinh đang đứng nhìn, nếu mà tính tình của hắn truyền ra, mặt mũi của Thần Thánh học viện còn chỗ nào chứ.
Phỉ Lợi Khắc Tư thấy có điểm thất thố vội ho khan.
“Ừm….Đại Bác Lạp ngăn cản một sự tình đáng tiếc, không cho nó xảy ra, làm rất tốt, tinh thần rất đáng khen! Ta quyết định tăng lương cho Đại Bác Lạp mỗi tháng thêm 2 thủy tinh tệ.”
Khảo Bá Đặc : “…..”
Trừ cái tính nghiêm khắc ra, cái tính hộ đoản <coi như thiên vị> cũng nổi danh khắp Thần Thánh học viện. Khi còn trong lớp mình , bà có thể mắng cho học viên như máu chó tưới đầu quỉ, nhưng mà huyễn thuật đệ tử ra ngoài nàng lại không giống vậy, nàng đều giữ rất kỹ, đệ tử ưu tú càng không cần bàn.
Như khi nãy, ai có mắt cũng biết Hách Liên Kiếm đang bị hạ phong, tiếp tục so chiêu thì mười phần bại vong, vì vậy Đại bác Lạp mới ngăn trở, còn có các đệ tử kém năng lực còn nghĩ là chưa phân cao thấp.
Hơn nữa, mụ chỉ hóa giải bát kỳ kiếm pháp của Hách Liên Kiếm mà lại đem quyền của Hạ Hầu Cẩn tự công kích hắn, xem thì thấy rõ ý thiên vị.
Đại Bác Lạp mặt ngoài cứ khinh khỉnh cứ như không có gì nhưng thật ra trong lòng đang ngạc nhiên là nàng muốn giáo huấn tên coi thường huyễn thuật Hạ Hầu Cẩn một chút.
Không ngờ tên kia có thể trong thời khắc chỉ mành treo chuông thoát khỏi huyễn cảnh, có thấy lấy tay trái ngăn quyền, đám mãng đại nhà Hạ hầu thật là ý chí kiên cường,có lẽ là kình địch của huyễn thuật ban.
“Thấy chưa, anh em bình thường học viên của Thần Thánh học viện.”
Bị nhục cũng không làm hạ khẩu khí, Hạ hầu Cẩn càng tăng thêm chiến ý, ngửa mặt hú dài, tiếng nói lan tỏa khắp trời của bãi sân điển lễ tân sinh.
“Các ngươi nghe đây, cũng không chỉ đệ tử của ban cao cấp mới có tiền đồ, từ ban bình thường đi ra cường giả cũng nhiều sổ bất thắng sổ, Hổ Uy Kim Cương Hoắc Căn, Đại Ma Đạo Sư Cách Lôi, Hỏa Chi Phối Giả Chúc Dung <@má ơi> ,Chiên Thần Tần Tang Chư, Thánh Kỵ Sỹ Hách Nhĩ Mạn….
Bọn họ cũng là bình dân, cũng không có gia tộc hiển hách cũng không có thiên phú trời sinh, nhưng mà họ không vì thân phận thấp hèn mà tự tị, kẻ đáng xấu hổ là không có cốt khí , không có cố gắng, không có nghị lực, kẻ nào như vậy thì về nhà mà uống sữa cho qua ngày đi.”
Hạ Hầu Cẩn là thô nhân nhưng trong từng lời thô tục của hắn là cả một bầu nhiệt huyết, chậm rãi rót vào lòng từng học viên bình thường, đúng là chiến tướng trời sinh.
Dù khi nắm tới đại cục Hạ Hầu gia làm rất khó coi, nhưng mà có thể làm cho tất cả binh sĩ liều mạng mà đánh thì họ làm rất tuyệt, đặc điểm này Hạ Hầu Cẩn kế thừa rất tốt.
Cổ Diêu cũng kích động vô cùng, nhiệt huyết sôi lên, Hạ Hầu Cẩn nói trúng tâm lý hắn.
Học viên ưu tú cuối cùng không thể tỏ vẻ ngạo mạng nữa, bởi vì họ hiểu bất cứ học viên bình thường nào cũng có thể trở thành Hoắc Căn, Tần Tan Chư, Cách Lôi, Chúc Dung hay là Hách Nhĩ Mạn là những tên quá đáng sợ.
Có một vài việc không ai có thể biết trước.
Đại Bác Lạp sắc mặt trầm xuống cứ nghĩ lần này Hách Liên Kiếm tới thì huyễn thuật bộ sẽ càng cao cấp thêm ai ngờ bao nhiêu danh tiếng đều dâng cho ngoại công bộ.
Hách Liên Kiếm cũng nắm chặt hai tay không cam lòng, thời khắc này lẽ ra phải thuộc về hắn, một tên thiên chi kiêu ngạo chứ, nhưng mà buổi khai giảng còn chưa kết thúc toàn thân hắn đã lấm lem đầy bụị đất và thất bại.
Cùng với hai tên khó chịu kia thì khác hẳn, ngoại công hệ chủ nhiệm mừng rỡ vô cùng, trước khai giảng hắn có cầm danh sách ưu tú của ngoại công bộ xem , chả có nhân tài nào đáng nói, ai mà ngờ là Hạ Hầu Cẩn lại tới bên đệ tử bình thường.
Bất kể, dù là đệ tử của ngọai công bộ đều là sự kiêu ngạo của hắn.
Khảo Bá Đặc có chút nhức đầu lễ khai giảng đã bị tên Hạ Hầu vô học kia làm cho hỏng bét, không ra thể thống gì.
Nhưng mà Phỉ Lợi Khắc Tư lại cười nói : Đây là điển lễ khai giảng tốt nhất ta từng dự qua !”