Đế Quốc Mỹ Nữ Tác Giả: Lam Đậu Sinh Nam Quốc
-----oo0oo-----
Chương 52: Bà chị, không phải là tôi có ý này!
Nguồn: MT
Sưu Tầm Goncopius -- 4vn
Trương Dương ngẩn người ra, ý trong lời nói của cô ấy chính là đồng ý với mình?
Nhưng hắn lại không dám hỏi nhiều. Đến khách sạn Thanh Viễn, xuống xe, Kiều Hi Nhi nhìn hắn một cái nói rằng:
- Hãy nhớ, thiếu bà chị một ân tình, sau này phải trả.
- Nhất định!
Trương Dương gật đầu liên tục, cô nói như vậy không thể nghi ngờ gì nữa đó là sự đồng ý với đề nghị kia.
Trương Dương nhìn cái cổ áo trễ đến núi tròn vo, theo bản năng hắn nuốt nước miếng. Nếu đổi thành cổ áo sâu chữ V kia thì sự còn quyến rũ hơn rất nhiều lần, thật đúng là chờ mong.
Vừa mới đi vào đại môn của khách sạn liền phát hiện ra Hứa Đan Lộ và Cao Kỳ. Hai người bọn họ đang nhìn hắn, ánh mắt lộ ra vẻ khác thường, cô nhìn cô gái bên cạnh Hứa Đan Lộ rồi thấp giọng nói:
- Lộ Lộ, em rất biết đoạt đàn ông, em nên coi trọng.
Hứa Đan Lộ vương cánh tay ra chống lên cười hì hì nhỏ giọng nói thầm:
- Chị Kỳ, hay là để em tặng anh ta cho chị?
Cao Kỳ liếc nhìn cô ta một cái rồi bũi môi nói:
- Được, đây chính là em nói đây nhé.
- Này!
Hứa Đan Lộ nghiêm nghị gật gật cái đầu.
- Cắt!
Cao Kì nhìn thấy cô gái nhỏ này chính là không sợ hãi gì, cái miệng nho nhỏ đi về phía trước.
- Này, hai mĩ nữ, có phải đang nói bậy gì sau lưng tôi không vậy?
Trương Dương cười hì hì đi đến bên cạnh Hứa Đan Lộ, cầm lấy tay cô. Hứa Đan Lộ nhìn hắn một cái rồi nhéo tay hắn.
Cao Kỳ ngắm nghía cái xe mà Kiều Hi Nhi lái rồi nhìn Trương Dương nói rằng:
- Được đấy, cậu em, đều chưa tới chưa đi nhưng cậu cũng xin lỗi Lộ Lộ nhà tôi đi.
- Lộ Lộ nhà chị?
Trương Dương nhìn cô một cái rồi lại nhìn Hứa Đan Lộ, kinh ngạc hỏi han:
- Lộ Lộ nhà chị khi nào thì thành chị vậy?
- Hừ, bây giờ là cậu, nếu như cậu thực sự xin lỗi cô ấy thì sớm muộn gì cũng là tôi.
Cao Kỳ lôi Hứa Đan Lộ ra rồi ôm lấy cái eo thon của cô mà nói.
- Ha, chị cứ yên tâm, chị sẽ không có cơ hội này đâu.
Trương Dương lại cướp Hứa Đan Lộ về ôm vào ngực mình huênh hoang nói:
- Xã hội bây giờ, nam thừa, nữ thiếu. Em cũng không thể để Lộ Lộ của em thành nữ thần làm lãng phí tài nguyên được.
Vừa lúc cúi đầu nhìn lên sân khấu, đột nhiên nghĩ đến buổi sáng giáo sư Thượng Quan Hoành đã gửi vào tài khoản của hắn 50 vạn, hắn vội vàng đưa chi phiếu cho Cao Kỳ nói rằng:
- Mau giúp em soát xem.
Cao Kỳ liếc mắt nhìn hắn rồi hỏi:
- Để làm gì vậy?
- Nếu có tiền, trước hết phải nộp trước 10 ngày, em không thể để Lộ Lộ của em ăn không phải tự mình trả tiền được.
- Thật hay giả vậy? Mười ngày, cậu đi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
Cao Kỳ hồ nghi nhìn hắn một cái. Vào trong cô kinh ngạc pháy hiện tiền có trong hệ thống của mình. Vốn dĩ cô chỉ nói đùa thôi thua mất một vạn, kết quả là giao dịch thành công.
- Lộ Lộ, người đàn ông của em đúng là có tiền đấy.
Cô lấy phiếu từ máy thanh toán đưa cho Lộ Lộ:
- Chị trừ của cậu ấy một vạn, đêm nay phải ngủ ở phòng xa hoa mới được.
Hứa Đan Lộ nghi ngờ, vừa nhận vừa nhìn. Quả nhiên là khoản tiền 1 vạn, cô kinh ngạc nhìn Trương Dương rồi hỏi nhỏ:
- Anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
Trương Dương cầm chi phiếu cho cô khẽ nhíu mày cười nói:
- Tối nay anh sẽ giải thích với em, trước hết em hãy giữ hộ anh đã.
Hứa Đan Lô nhìn hắn một cái do dự không nhận:
- Hay anh tự giữ đi, em sợ làm mất.
Cao Kì bên cạnh Trương Dương đưa cho Hứa Đan Lộ nói rằng:
- Cầm đi, em không biết quản lý cái vì người đàn ông thì có thể quản được nửa người dưới của hắn sao?
Trương Dương nhìn Cao Kỳ. Nói chuyện với người khác trực tiếp được như vậy sao?
- Lộ Lộ, chúng ta còn chưa ăn cơm.
Trương Dương thấy tình hình này có lẽ nói chuyện bẵng đi thì chỗ ngồi cũng không có.
- A, a đi ăn bỏ lại tôi!
Cao Kỳ thấy hai người đang nóng ruột muốn đi, bất mãn hô lên.
Hứa Đan Lộ và Trương Dương nhì nhau cười, cùng quay đầu lại:
- Thật là?
- Hừ, bỏ đi, không làm cái bóng đèn nữa.
Cao Kỳ bũi môi, khoát tay:
- Đi nhanh đi, đi nhanh đi, đúng rồi Trương Dương cậu cũng đừng quên tối còn phải đi đâu.
- Biết rồi!
Trương Dương đưa Hứa Đan Lộ ra ngoài ăn thịt bò. Sau đó cùng đi kiểm tra tiền một chút, kết quả phát hiện đúng là có 49 vạn. Cái này cho tổ nghiên cứu khoa học cũng quá cao đi, 50 vạn.
Lúc đó Hứa Đan Lộ sợ ngây người ra:
- Em còn tưởng anh và chị Kỳ cùng nói dối em, ở đâu ra mà có nhiều tiền như vậy?
Trương Dương vội vàng che cái miệng nhỏ nhắn của cô lại:
- Lúc về anh sẽ giải thích với em.
Trương Dương lấy ra một vạn, cho Hứa Đan Lộ 5 ngàn, còn mình cầm 5 ngàn. Sau đó nói mật mã với Hứa Đan Lộ. Cô do dự một chút nhưng cũng không từ chối mà cẩn thận để tiền vào trong túi, sau đó nhìn Trương Dương nói rằng:
- Tuy anh có tiền nhưng em tạm thời giữ giúp anh không thể để cho anh tiêu lung tung được.
- Hả, cái gì mà giữ giúp anh.
Trương Dương véo mũi cô một cái, rồi nắm hông cô nói rằng:
- Cái này là tiền anh cho em, em cứ lấy cho mẹ, ba em cũng cần một khoản tiền lớn để điều trị. Còn học phí của hai nha đầu Hữu Đan và Hòa Đan. Hai đứa nó sang năm thi vào đại học cũng cần phải có tiền.
- Như vậy sao được?
Hứa Đan Lộ định lấy tiền trong túi ra thì bị Trương Dương đè xuống:
- Không được cái gì, em hãy nhớ kĩ, tiền của anh là tiền của em còn tiền của em vẫn là tiền của em. Nhà anh cho em định đoạt.
Hứa Đan Lộ nghe thấy vậy cười cười mặt ửng đỏ nói:
- Cái gì mà nhà, còn không muốn.
- Không muốn cái gì?
- Không thèm nghe anh nói nữa.
Hứa Đan Lộ uốn éo tránh đầu ra sắc mặt cười ngọt.
Trương Dương cười liên tục, nha đầu này cũng biết thẹn thùng nữa, hắn vội vàng đuổi theo:
- Lộ Lộ, chúng ta đi mua mấy đồ nữ trang đi?
- Không cần.
- Đi xem đồ ren nội y xem thế nào?
Ăn cơm xong, hau người đi mua quần áo, túi linh tinh rồi trở về khách sạn. Thấy hai người bọn họ túi lớn, túi nhỏ. Cao Kỳ bực bội không được muốn kiểm tra chiến lợi phẩm của bọn họ.
Kết quả là Hứa Đan Lộ sống chết cũng không đồng ý. Bởi vì thực sự là trong này còn có bộ nội y ren màu đen trong suốt, là Trương Dương nhất định đòi mua cho cô, cuối cùng cô vẫn phải đỏ mặt mà mua.
Cho nên đương nhiên là hắn không thể để cho Cao Kỳ động vào.
Cao Kỳ vừa nhìn, trong lòng đã thấy lạ cô không chịu buông tha, không chịu buông tay Hứa Đan Lộ, đến lỗi cô phải hô to:
- Anh Dương mau giữ lấy chị Kỳ.
- Tuân lệnh.
Trương Dương cười hì hì, vươn tay ra giữ lấy Cao Kỳ.
Cao Kỳ bị hắn đánh cho một cái hét nhảy dựng lên sau đó nhìn bọn họ vội vàng chỉnh lại quần áo rồi kéo Trương Dương và Hứa Đan Lộ chạy vào thang máy.
- Hừ, Lộ Lộ em nhìn Trương Dương nhà em xem quá háo sắc, loại đàn ông này người ta không thể không muốn.
Trong thang máy Cao Kỳ mặt đỏ bừng lên nhưng không kiêng nể gì giơ tay lên chỉnh nút thắt dưới nách. Mặt khác còn nhìn Trương Dương với vẻ khánh nghị.
Trương Trương thì ra ve vô tội, rõ ràng là hắn kéo cánh tay cô kết quả lại bị cô đưa lên làm cho hắn không còn cách nào khác. Nhưng nói lại, cô đúng là có sức hấp dẫn, cả cảm xúc, cơ thể đều là cực phẩm. Vừa nói ánh mắt vừa liếc nhìn ngực mỹ nhân.
Hứa Đan Lộ thể hiện tài năng ôm chặt túi vào ngực, một tay nắm lấy cánh tay Trương Dương cười hì hì:
- Chị Kỳ, những lời này chị nói sai rồi. Anh Dương nhà em chiếm phần ưu, em vui còn không kịp sao mà trách anh ấy được.
- Ai da, Lộ Lộ em thật là...
Cao Kỳ buồn bực, xoay người lại định cướp lấy túi. Hứa Đan Lộ thấy thế vội vàng phản kháng. Hai cô gái này lại chơi tiếp trong thang máy.
Ngay lúc đó, váy tung lên trang phục hỗn loạn thỉnh thoảng lại lộ ra cảnh xuân tuyết trắng. Trương Dương đứng bên hận là không thể cùng tham gia.
Đi ra từ thang máy, Cao Kỳ liếc nhìn hai người một cái rồi hừ một tiếng:
- Ta không làm bóng đèn cho hai người nữa nhưng quay về...
Cô chỉ tay lên trời:
- Hai người muốn điều khiển à.
Đế Quốc Mỹ Nữ Tác Giả: Lam Đậu Sinh Nam Quốc
-----oo0oo-----
Chương 53: Mặc như vậy mà dám ra ngoài sao?
Nguồn: MT
Sưu Tầm Goncopius -- 4vn
- Đi, chị Kỳ, hoanh nghênh chị gia nhập. Em đang lo một người làm không được.
Hứa Đan Lộ vừa nghe thấy Cao Kỳ nói như vậy đã giơ tay kéo cô gia nhập.
Cao Kỳ thấy vẻ nghiêm túc của cô vội vàng tránh ra, mặt đỏ bừng lên chạy đi:
- Không điên cùng hai người nữa, chơi chơi, nhớ là mang cái gì đấy nhé!
Trương Dương chủ động đem chuyện đã xảy ra hôm nay nói lại cho Hứa Đan Lộ một chút. Đương nhiên không nên xem nhẹ thân thế của Kiều Hi Nhi.
Bây giờ hắn chính là thành viên trong tổ Long duệ công trình, hăn cũng chính thức nói cho Hứa Đan Lộ nghe. Sau khi nghe xong, Hứa Đan Lộ kinh ngạc nói không ra lời. Tuy là lần trước Trương Dương có đề cập qua một lần nhưng khi đó cô cũng không truy vấn cẩn thận không ngờ là bạn trai mình hiện tại là một nhà nghiên cứu khoa học trị liệu u.
Bản thân cô cũng là một sinh viên kĩ thuật, nhưng cô tự hỏi khoảng cách về tiêu chuẩn chuyên nghiệp của mình. Tham dự vào nghiên cứu khoa học mức phổ thông cũng là điều không tưởng. Huống hồ, đây là công trình 863 trọng điểm của quốc gia. Đối với cô mà nói, đâu không thể nghi ngờ gì nữa chính là thiên vương dạ đàm.
Trong mắt cô, nhà khoa học là những người đầu tóc trắng xõa, cận rất nặng, thái độ nghiêm cẩn, giảng viên tỉ mỉ mới có tư cách. Không ngờ là bạn trai mình lại là một thành viên trong đó. Hơn nữa lại là cao nhất. Trị liệu u là một kho học phức tạp và nan giải nhất của cả thế giới. Thế mà bạn trai mình lại phá được cái này làm người ta thật là khiếp sợ.
Cho nên bây giờ cô cũng có thể lý giải được vì sao cha mình lại có thể được hưởng chế độ đãi ngộ của quốc gia. Thì ra tất thảy đều là vì Trương Dương. Lúc trước ở chỗ X còn tưởng Trương Dương lừa gạt mình không ngờ tất cả đều là sự thật. Bạn trai mình là một khoa học gia cao nhất.
Đột nhiên, cô cảm thấy mình thật hạnh phúc, cô ghé đầu vào ngực Trương Dương, dùng sức mà cọ cọ. Một lúc lâu sau cô mới nói được một câu chân thành cũng không biết nói lời cảm ơn là vì cái gì.
Chính mình muốn cô ta mặc áo cổ sâu chữ V, cô mặc rồi nhưng lỗ hổng này cũng lớn quá đi. Cổ áo lấy kéo cắt đi rồi sao? Khuy chữ V chạy đến tận rốn, cái này còn chưa thấm gì. Có mấy người mặc cổ áo sâu chữ V còn có cả màu da hung thần. Kiều mỹ nữ đâu?
Váy thì lại càng không cần phải nói, hôm qua có khoảng 37cm nhiều lắm cũng là hơn 30 đây chưa phải là điểm quan trọng, mà quan trọng là cô ta không mặc quần áo an toàn.
- Đi đâu?
Trương Dương dùng cái khăn che mũi, tham lam nhìn lần thứ 2 nói qua:
- Đương nhiên là đi về nhà cô rồi.
- Hả …
Về nhà? Kiều mỹ nữ có một ý niệm trong đầu, chẳng lẽ gia sức nhìn thấy mình ăn mặc như vậy cũng muốn đẩy mình ngã? Cô cúi đầu xuống nhìn, mặt cũng đỏ lên. Mặc như vậy không đẩy cũng thành đẩy. Sao mình lại ăn mặc thành như vậy? Hơn nữa dường như con gia súc trước mặt còn không có nửa điểm ngượng ngùng.
Suy nghĩ cô kiên quyết lắc đầu:
- Không quay về!
- Không về?
Trương Dương chỉ vào ngực cao nhất của cô, nuốt nước miếng nói:
- Cô không cho người khác nhìn còn tôi thấy luyến tiếc.
Kiều Hi Nhi đỏ bừng mặt, hung hăng lườm Trương Dương một cái nhấn chân ga do dự không biết làm gì bây giờ.
Một lúc lâu cô do dự nhìn Trương Dương nói:
- Đúng là phải về thay quần áo?
- Vô nghĩa!
Trương Dương nhìn cô với ánh mắt khẳng định, rồi gật đầu. Kiều Hi Nhi mặc như vậy ra ngoài cho dù là người bình thường cũng không nhịn được đến lúc đó ngộ nhỡ đánh người. Hơn nữa, trong nội tâm của hắn có chút không đành lòng để Kiều Hi Nhi phải hi sinh nhiều như vậy. Dù sao trước khi quen biết cô tuy có hơi mạnh bạo nhưng vẫn rất kín đáo. Bây giờ, thay đổi như vậy thực sự là có chút kì lạ.
Theo bản năng Kiều Hi Nhi chỉnh lại cổ áo, rồi nhìn Trương Dương ngượng ngùng nói rằng:
- Không phải chính cậu muốn tôi ăn mặc như vậy sao bây giờ lại đổi ý? Cậu tưởng là cho chị mua quần áo không cần tiền sao?
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
- Được rồi, tôi đổi ý, nhanh về thay đi, giống hôm qua cũng được.
- Hừ!
Kiều Hi Nhi hừ một tiếng, không nói nhiều cô thả chân ga xe lập tức bay ra ngoài. Trương Dương kéo tay lái nhìn chính là hướng về nhà cô ta trên mặt cô còn có vẻ hơi đắc ý.
Về đến nhà cô, cô mặc một chiếc áo sơ mi màu đen ngắn ngủi. Trương Dương nhì liền phát hiện nó còn mới tinh. Tuy đã qua máy giặt nhưng vẫn còn nếp gấp. Xem ra đúng là tối qua Kiều Hi Nhi đã đi mua. Trương Dương không ngờ là vì đồng ý với mình mà cô phải tiêu phí một khoản lớn như vậy trong lòng hắn không khỏi có chút cảm động.
Sau khi, Kiều Hi Nhi thay quần áo xong, cô nhìn Trương Dương nói:
- Như này được rồi chứ?
Trương Dương nhìn ngắn không khỏi lộ ra ánh mắt tán dương. Dáng của Kiều Hi Nhi sau khi mặc bộ này càng để lộ ra cặp chân thon dài tuyết trắng, càng khiến cho người ta phải chảy nước miếng.
- Được rồi, bộ này được, không làm người mẫu quả là đáng tiếc.
Trương Dương nhì một vòng, ăn mặc như này hơi mỏng, hắn suy nghĩ rồi nói:
- Thời tiết hơi lạnh, mặc như vậy sẽ cảm lạnh mất.
- Cắt, sức khỏe của chị tốt lắn không thành vấn đề đâu.
Kiều Hi bĩu môi, lấy cái túi rồi nhìn Trương Dương hỏi:
- Có đi Phố Thủy Tiên không?
- Không!
Trương Dương lắc lắc đầu, chỗ kia bây giờ đi cũng là không thu hoạch, đám du côn bên kia hiện tại trốn hắn còn không kịp đâu, như thế nào còn có khả năng đến gây chuyện với hắn.
- Vậy đi nơi nào?
Kiều Hi Nhi đứng ở cửa, ánh mặt trời từ phía sau nàng chiếu vào đến, chân dài tuyết trắng hợp chất giản đơn biến thành hợp chất phức tạp xuất hiện một tia sáng, khiến người nhìn mê say.
Trương Dương nuốt một hơi nước miếng, hỏi ngược lại:
- Chị nói xem ở Thành phố Mai Ninh, chỗ nào bại hoại nhiều nhất?
Kiều Hi Nhi bĩu môi, nói rằng:
- Chị không biết chỗ nào có bại hoại, nhưng trước mắt ngược lại có một tên sắc lang.
Kiều Hi Nhi nói xong nói, trong lòng cũng một trận buồn bực. Đúng vậy, hai ngày này, chính mình đi theo gia súc này làm những chuyện hoang đường cũng nhiều lắm rồi.
Mặc váy ngắn, đi dạo, còn cố ý đi mua lễ phục dạ hội gần như mảnh vải, hết thảy đều là nhờ ai ban tặng? Đều là đồ gia súc này, mình tại sao vô tâm vô phế như con thỏ nhất nhất thuận theo hắn như vậy?
Chính mình tốt xấu, dầu gì cũng là một Đại tiểu thư gia tộc mạnh, nói ra thân phận đều đủ để hù chết nhiều người. Hắn lại để ta làm việc này?
Kiều Hi Nhi càng nghĩ càng không thích hợp, càng nghĩ càng bất bình, cuối cùng nhìn nhìn Trương Dương , một cỗ ủy khuất nảy lên trong lòng, không nói.
- Khụ. . . vậy thì. . . vậy đi nhà ga đi.
Trương Dương ngược lại không chú ý tới cảm xúc của kiều mỹ nữ trước mắt đã xảy ra biến hóa.
Hắn nghĩ nghĩ, hiện nay, cũng chỉ có nhà ga tương đối loạn một chút, nơi đó ngư long hỗn tạp, tiểu thương ép mua ép bán, hơn nữa nói không chừng còn có thể làm một vài chuyện tốt.
Kiều Hi Nhi nhìn hắn một cái, không nói chuyện, Trương Dương thấy có chút kỳ quái, nhưng cảm giác thấy Kiều Hi Nhi không nói lời nào có nghĩa là chấp nhận.
Từ nhà nàng đến nhà ga, ước chừng mất hơn nửa giờ đường xe, dọc theo đường đi Kiều Hi Nhi có vẻ trầm mặc hơn rất nhiều, nhưng nàng cũng không ngừng quay đầu sang hướng Trương Dương, tựa hồ có điều suy nghĩ của mình.
- Bà chị, hiện tại khẳng định chị đang một bụng nghi vấn đúng không?
Trương Dương rốt cục nhận thấy được Kiều mỹ nữ tựa hồ tâm trạng không tốt, mỉm cười, chủ động mở ra máy hát.
Kiều Hi Nhi bĩu môi, không nói chuyện, nhưng Trương Dương biết nàng nhất định là thừa nhận .
- Từ ngày hôm qua đến hiện tại, chị đều ăn mặc thực gợi cảm cho em, nếu như nói đơn thuần vì kích phát linh cảm của em, ở trong phòng là có thể , vì sao lại mang theo chị đến phố Tiên Thủy, nhà ga … những nơi ngư long hỗn tạp này? Hiện tại trong lòng chị khẳng định phi thường hoang mang đúng hay không?
Kiều Hi Nhi nguýt hắn một cái, dùng phương thức tăng tốc độ xe lên trả lời hắn.
Trương Dương tóm lấy tay vịn bên trong xe:
- Kỳ thật, em làm như vậy, là có nguyên nhân , mục đích không ngoài một cái, đó là tìm kiếm một ít việc nghĩa hăng hái làm, cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân.
Trương Dương lần thứ hai quay đầu nhìn nàng, môi anh đào của Kiều Hi Nhi khẽ nhếch, nhìn phía trước, lông mi cũng chưa động một chút, nói cách khác nàng hiện tại thực chăm chú nghe mình nói chuyện.
Trương Dương cười, nói tiếp:
- Chị khẳng định rất kỳ quái , vì cái gì đang êm đẹp em lại muốn đi làm việc này, có phải nhàn quá đến nỗi thành ngu hay không?
Kiều Hi Nhi nghiêng đầu nhìn nhìn Trương Dương, cái mũi vừa nhíu, miệng nhếch lên:
- Đúng vậy, có phải cậu nhàn quá mất khôn hay không, hay là muốn biết cái cảm giác khi làm việc nghĩa?
- Hắc hắc, nói chuyện này, bà chị, có phải đang giận hay không nhỉ?
- Hừ, biết hiện tại tâm tình bà chị khó chịu là tốt rồi.
Kiều Hi Nhi đưa ánh mắt chuyển hướng dụng cụ trước mặt nàng, bĩu môi,
- Hiện tại tốc độ là tám mươi lăm km mỗi giờ, nhưng tôi có thể để nó chạy đến 160, trong vòng năm giây, cậu tin không?
Trương Dương hết chỗ nói rồi, trầm mặc một hồi, dùng một loại ngữ khí chính mình cảm thấy rất thành khẩn nói rằng:
- Là như vậy, bà chị à, em làm như vậy, mục đích cuối cùng là vì tìm ra gien ức chế, về phần làm một số chuyện như thấy việc nghĩa hăng hái làm và tìm ra gien ức chế có cái gì quan hệ, có thời gian em nhất định sẽ nói cho chị biết, nhưng không phải bây giờ, bởi vì hiện tại nói ra, khẳng định chị sẽ không tin em.
- Thực như vậy?
Sắc mặt Kiều Hi Nhi thoạt nhìn cực kỳ không hài lòng đối với cái đáp án này, tựa hồ có loại cảm giác trời đầy không mây đen mà chuyển thành bão táp, theo bản năng Trương Dương dựa mạnh vào ghế.
- Đúng như vậy, Joyce.
Trương Dương thực chăm chú kêu tên tiếng Anh của Kiều Hi Nhi:
- Trừ phi em có thể tuyệt đối tín nhiệm chị, nếu không hiện tại em không thể nói cho chị biết.
Kiều Hi Nhi nghe được Trương Dương lần đầu tiên dùng khẩu khí nghiêm túc như vậy chăm chú nói chuyện cùng nàng, trong lòng đột nhiên sinh ra một tia khủng hoảng, thật giống như Trương Dương tùy ý sẽ biến mất, trong lòng giống như hơi lo ngại.
Nàng lần thứ hai trầm mặc , qua một lúc lâu, nàng nhìn Trương Dương một cái, nói rằng:
- Cậu nói tuyệt đối tín nhiệm, là giống như Hứa Đan Lộ à?
Trương Dương nghĩ nghĩ, gật gật đầu, lại lắc lắc đầu:
- Có lẽ đúng, có lẽ không đúng, em không thể xác định.
Hắn hiện tại cũng không xác định, nhưng nếu đối phương là bổ tinh sử, độ trung thành chín mươi điểm ở trên, hắn cảm thấy cho dù nói cho đối phương cũng không sao. Nhưng hiện tại nói cho nàng thực tình, có thể quá sớm, cho dù là Hứa Đan Lộ, Trương Dương cũng hiểu được vẫn không phải thời điểm, thậm chí trong lòng cảm thấy, Kiều Hi Nhi còn đáng tín nhiệm hơn.
- Được rồi, tôi tin tưởng cậu sẽ không gạt tôi.
Kiều Hi Nhi cắn cắn môi dưới hồi đáp, nhưng trong lòng nàng kỳ thật cũng không chú ý bao nhiêu, chính là trực giác nói cho nàng biết, Trương Dương hẳn là sẽ không lừa nàng, không hơn.
- Cám ơn chị …
Trương Dương nghiêm túc mà nhìn nàng, nói.
- Nhiều lời …
Kiều Hi Nhi nguýt hắn một cái, hung hăng mà nhấn ga:
- Tôi nói còn chưa dứt lời đâu, nếu về sau phát hiện cậu gạt tôi, tôi sẽ tìm ra một vạn loại phương pháp tra tấn cậu.
Chính như Trương Dương dự kiến, nhà ga quả nhiên là nơi ngư long hỗn tạp, những người muôn hình muôn vẻ đều có. Sau khi hai người đi nơi đó, một tên sắc lang cũng chưa gặp may, giằng co nửa ngày, ngược lại bắt được hia tên trộm, thuận lợi bắt được hai điểm tích phân, giữa trưa lúc ăn cơm còn có một thu hoạch ngoài ý muốn, quơ được một người buôn lậu, lại được một điểm tích phân.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Đế Quốc Mỹ Nữ Tác Giả: Lam Đậu Sinh Nam Quốc
-----oo0oo-----
Chương 55: còn thiếu 1 điểm (2)
Nguồn: MT
Sưu Tầm Goncopius -- 4vn
Làm người ta uể oải chính là, cho đến buổi chiều mặt trời lặn , Trương Dương vẫn không thể quơ thêm được một tên trộm nào, mà chỉ đường cho người ta, hay gì gì cũng không có điểm. Về phần sắc lang, tuy rằng có không ít người mê đắm mà nhìn chằm chằm đùi đẹp tuyết trắng thon dài của Kiều Hi Nhi, nhưng không có tên nào dám có hành động. Dù sao một người mỹ nữ đi giày thể thao, thân cao 1.8m hoặc nhiều hoặc ít sẽ mang đến cho người ta một áp lực vô hình, bọn họ cũng không phải đám du côn, nhiều lắm cũng chỉ dám nhìn qua đỡ nghiện thôi. Nhà ga nhiều cảnh sát như vậy, bọn họ không muốn trả giá đắt.
Mắt thấy hoàng hôn dần dần buông, Trương Dương cũng có chút nóng nảy, nguyên bản trong lòng hắn nghĩ, hai ngày mà tìm vài tên du côn còn có vẻ dễ dàng, nhưng không nghĩ tới, bây giờ còn gặp nan đề.
- Nếu không … thừa dịp còn có thời gian, tôi trở về thay quần áo một chút nha?
Nhìn thấy một bộ mặt khổ sở của Trương Dương , Kiều Hi Nhi do dự trong chốc lát, đề nghị nói.
Trương Dương nghe vậy, quyết đoán lắc lắc đầu, Kiều Hi Nhi đã làm hết lòng, quan tâm giúp đỡ mình, chính mình lại còn có ý tưởng lợi dụng nhan sắc nàng nữa, vậy không phải người .
- Chúng ta đi chỗ khác.
Trương Dương nhìn nhìn sắc trời, đã sắp đen xuống, nếu như thế, cùng lắm thì chờ thêm muộn hơn, đến quán rượu hơi loạn đi tìm, nơi đó có khi có dân du côn, cũng không tin kiếm không được một điểm.
Kiều Hi Nhi nhìn Trương Dương vài lần, gật gật đầu, liền rời khỏi đó, đi đến bãi đỗ xe lấy xe, nhưng lúc này điện thoại của nàng vang lên, Kiều Hi Nhi lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua, liền nhìn chằm chằm Trương Dương, là lạ mà nói rằng:
- Là Thượng Quan giáo sư, đại khái là hỏi tiến độ đây!
Sau đó nàng tiếp điện thoại, chỉ nghe trong chốc lát, liền vội vàng cúp điện thoại, nhìn chằm chằm Trương Dương, thần sắc khẩn trương mà nói rằng:
- Thượng Quan giáo sư bảo chúng ta lập tức trở về trường, khách đã đến rồi, hơn nữa có chút khó giải quyết, buổi tối này bọn họ muốn triển khai nghiên cứu và thảo luận cùng chúng ta. “
Nàng dừng một chút, lại nói tiếp:
- Xem ý bọn họ, có vẻ không thiện ý!
Trương Dương nghe vậy nhíu mày, đen đủi, lúc này còn thiếu một điểm tích phân, tiếc không tả nổi!
Cúp điện thoại, vẻ mặt Kiều Hi Nhi u buồn, mắt đẹp nhìn chằm chằm Trương Dương, chậm rãi nói rằng:
- Tiến sĩ Hi Nhĩ đã đến, hơn nữa lần này đội hình lớn đến vượt quá tưởng tượng của chúng ta, cơ hồ chuyên gia u nổi tiếng trên thế giới đều đến .
- Mặt khác …!
Kiều Hi Nhi nhìn nhìn Trương Dương sắc mặt có chút khó coi mà nói rằng:
- Rất nhiều phóng viên truyền thông trong ngoài nước cũng đến .
- Như thế nào có truyền thông?
Trương Dương nhíu mày, hỏi:
- Hơn nữa không phải ngày mai mới đến sao?
Kiều Hi Nhi cau cái miệng nhỏ nhắn gật gật đầu nói rằng:
- Cho nên mới nói, bọn họ không có thiện ý, vốn là hội nghị như vậy đã định ước được thời gian, nhưng khi Hách viện sĩ còn chưa tới Thành phố Mai Ninh bọn họ đã nghĩ chuyện cùng chúng ta họp hội nghị nghiên cứu và thảo luận. Thứ nhất là không tôn trọng chúng ta. Thứ hai, cố ý mời một đống người giới truyền thông, đặc biệt cả nước ngoài, ngược lại có chút giống hội nghị chuyên môn học thuật.
- Nhưng, lý luận của cậu đủ để cho bọn họ á khẩu không trả lời được.
Kiều Hi Nhi nhìn nhìn Trương Dương, ngữ khí vừa chuyển nói rằng,
- Nhưng, bởi vì nguyên nhân ức chế gien, tổng thể mà nói sẽ có chút không hoàn mỹ, dù sao lúc trước chúng ta đã nói với bên truyền thông, giữa hai cách nói còn có chút chênh lệch.
- Chuyên gia u, hơn nữa đại lượng giới truyền thông, nói cách khác, bọn họ phát hiện cái Long duệ này có vấn đề, sợ là không chỉ thể diện Mai Đại chúng ta mất hết, mà ngay cả thanh danh Hoa Hạ chúng ta cũng sẽ bị hao tổn, đúng không?
Kiều Hi Nhi chần chờ một chút, gật đầu nói:
- Không tồi, là như thế này, người ngoại quốc, đặc biệt quốc gia phương Tây luôn luôn hoài nghi nghiên cứu khoa học tự nhiên của chúng ta không đạt khoa học tiêu chuẩn, lý luận tính đột phá loại này, người phương Tây bọn họ tự mình làm vài thập niên đều không có phương pháp nào, tự nhiên sẽ không tin tưởng người Hoa Hạ chúng ta có bổn sự này .
- Với tri thức chuyện môn của bọn họ phát hiện vấn đề này cực kỳ bình thường, đến lúc đó phải đánh giá như thế nào cái này…
- Hiểu rồi ...
Trương Dương gật gật đầu, lời nói của Kiều Hi Nhi không thể nghi ngờ là sự thật, vị thế trên thế giới của nghiên cứu khoa học quốc nội hiện nay kỳ thật cũng không thấp, hàng năm số lượng phát biểu học thuật luận văn có thể nói số một, nhưng ở lĩnh vực khoa học mũi nhọn, vẫn là lạc hậu với quốc gia phương Tây phát triển, điểm ấy từ giải thưởng Nobel phân bố là có thể nhìn ra được. Trên thế giới, nước Mỹ luôn dẫn đầu , cho dù là tại Á Châu, nước Hoa Cúc cũng muốn xa xa cường với Hoa Hạ.
Đặc biệt phương diện nghiên cứu ung thư, Hoa Cúc càng là dẫn đầu thế giới.
- Hội nghị khi nào thì họp?
Kiều Hi Nhi nhìn nhìn đồng hồ, đáp:
- Buổi tối bảy giờ, còn có hơn hai giờ, nhưng chúng ta đi về trước hỗ trợ chuẩn bị một chút tư liệu.
- Chị đi về trước đi.
Trương Dương nhìn nhìn sắc trời đã muốn đen lại, nghĩ thầm rằng, cùng với ở nơi này tìm cơ hội, còn không bằng về quanh trường học mà tìm, vừa đến buổi tối, bên cạnh trường tìm một điểm quyết định không phải không có.
Kiều Hi Nhi nhìn thấy vẻ bình bình đạm đạm của Trương Dương, gật gật đầu, đồng thời lại an ủi:
- Không được ngày mai lại đến, lại không được ngày mốt đến, chị đi cùng.
- Thật sự?
Trương Dương nhìn nàng một cái, nói thật đi cùng Kiều Hi Nhi rất thoải mái , nếu như có thể mỗi ngày mang cô theo đi ra ngoài, thật sự là một chuyện mừng rỡ nhân sinh.
Kiều Hi Nhi nhìn nhìn Trương Dương , thực khẳng định nói vậy, cũng chỉ kém không vỗ ngực.
- Hắc hắc, em đã nhớ kỹ.
Tâm tình Trương Dương không khỏi sảng khoái hơn, nói:
- Lên xe, về trường học.
Kiều Hi Nhi nguýt hắn một cái, nói:
- Nhìn cậu xem, nhưng tôi nói cho cậu biết, cậu phải cam đoan Lộ Lộ nhà cậu không ăn giấm (ghen), chị đây cũng không muốn bị người khác hiểu lầm tôi muốn làm thiếp!
Trương Dương vui vẻ, trả lời nàng nói rằng:
- Được, chị yên tâm, bằng chênh lệch thân phận hai chúng ta, người ta muốn nói cũng là nói tôi nghĩ trèo cao.
- Hứ , không biết xấu hổ!
Kiều Hi Nhi trước sau như một mà lái xe như bay, đường tới trường học hơn nửa canh giờ bị nàng ngạnh sinh sinh dùng mười phút cơ bản thu phục , càng đáng sợ chính là tựa hồ cũng không có phạm pháp, nàng quen thuộc hạn đi tốc độ từng mặt đường con đường, thời gian từng cái đèn xanh đèn đỏ lộ khẩu, thậm chí biết con đường nào nhanh nhất , tiết kiệm thời gian nhất, cả người tinh vi như một cái máy tính.
Nhưng khi sắp tới trường học, nàng lại chủ động đem tốc độ xe chậm lại, chậm rãi sát vào bên đường.
Nàng nhìn nhìn một building ước chừng ba mươi tầng bên vị trí người lái, nhìn Trương Dương, nháy mắt một cái, đột nhiên mở miệng hỏi:
- Biết này tòa nhà lớn này là nhà ai không?
Trương Dương đang thấy kỳ quái xe như thế nào dừng lại đây, nghe vậy không khỏi nghiêng đầu nhìn thoáng qua. Hắn đương nhiên biết, Kiều Hi Nhi đột nhiên lại hỏi như vậy, khẳng định có nguyên nhân của nàng.
Hắn phát hiện đây là một tòa nhà trang hoàng đến cực kỳ xa hoa, khí phái chữ ở cửa, ở đoạn đường vào loại này, khẳng định chỉ có siêu cấp phú hào mới có được, mặt trên building viết bốn chữ to màu vàng : Tòa nhà Đăng Nguyên, xem ra hình như là tên người, bước đầu phán đoán đây là gia tộc lớn.
Hắn đầu óc nhanh chóng hiện lên một người.
- Đăng Nguyên? Bạch Đăng Nguyên, không phải là nhà Bạch Lượng Phong bọn họ chứ?
Trương Dương mày nhăn lại, ông nội của Bạch Lượng Phong hình như tên là Bạch Đăng Nguyên, còn là thế hệ lúc đầu của Mai Đại.
Kiều Hi Nhi mỉm cười, gật gật đầu:
- Đầu óc ngược lại rất thông minh , không tồi, đây đúng là lấy tên ông nội của Bạch Lượng Phong - tiến sĩ Bạch Đăng Nguyên đặt tên nhà, tiến sĩ Bạch là học sinh của Mai Đại chúng ta những năm mới lập trường, sau đó đi Nam Dương, kiếm tiền. Sau này trở về xây dựng Bạch thị dược nghiệp, ông ấy có hai đứa con trai, lão đại là nhận con nuôi , còn có hai con gái, ba Bạch Lượng Phong là lão Nhị, kế thừa toàn bộ gia sản, Bạch thị dược nghiệp rơi vào tay trong tay của ông ta vốn là đã lỗ vốn nghiêm trọng. Nhưng ba năm trước đây ông ta dựa vào tập đoàn tài chính nước Hoa Cúc sản xuất một vài dược vật sinh vật khoa học kỹ thuật mới nhất mà làm giàu.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Đế Quốc Mỹ Nữ
Tác Giả: Lam Đậu Sinh Nam Quốc
-----oo0oo-----
Chương 56: Thiếu 1 điểm (3)
Nguồn: MT
Nhập khẩu dược quý, một vài dược vật tại Hoa Cúc bán đến nỗi rẻ như cho, đến Hoa Hạ đắt hơn ít nhất vài lần, trung gian chỉ sợ đại bộ phận đều bị bọn họ Bạch thị kiếm lấy, cũng khó trách bọn họ có thể làm giàu.
Trương Dương nhìn nhìn Kiều Hi Nhi, khẽ mĩm cười nói:
- Bà chị, là bởi vì em và Bạch Lượng Phong có hiềm khích mới giới thiệu cho em điều này à?
Kiều Hi Nhi cũng cười cười, đáp lại nói:
- Không đơn giản như thế, lại nói tiếp, nhà của tôi cùng bọn họ còn có thể nói là có một chút quan hệ.
- Ồ …
Trương Dương không chút để ý mà ứng thanh, rồi sau đó đột nhiên nhớ tới, Bạch gia hình như cùng tổ nghiên cứu khoa học có quan hệ hợp tác đâu, cái dược liệu kháng u này một khi thật sự thành công nghiên cứu ra, chẳng phải là để Bạch thị chiếm cái lợi bằng trời sao?
Vui đùa cái gì vậy!
- Đi thôi.
Kiều Hi Nhi thở dài, chuẩn bị khởi động ô tô.
- Chờ một chút!
- Để làm chi?
Tay Kiều Hi Nhi buông ra từ tay lái.
Trương Dương vươn tay chỉ chỉ trước quảng trường Đăng Nguyên building, nói rằng:
- Nhìn kia xem, hình như đã xảy ra chuyện.
Ở cửa Đăng Nguyên, bốn người bảo an mặc đồng phục màu đen, đối diện một lão giả tuổi chừng năm mươi bảy năm tám quyền đấm cước đá, một bên chửi rủa , cửa building vây quanh một đống lớn người, lại không có một người tiến lên ngăn cản.
- Hơn phân nửa là làm cái gì mờ ám.
Kiều Hi Nhi nhìn vài lần, nhíu mày,
- Nhưng mấy người kia tên xuống tay cũng thật ngoan cố, quá mức …
Nàng nói còn chưa nói xong, Trương Dương đã từ trên xe nhảy đi ra ngoài, thẳng đến chỗ phát sinh chuyện.
Khi Kiều Hi Nhi mở cửa xe đuổi theo, bốn người bảo an mặc đồng phục đã bị Trương Dương toàn bộ đốn ngã, nằm trên mặt đất kêu to, mà lão giả kia bị đánh thì vẻ mặt mang theo máu tươi, cảm kích không ngừng nói lời cảm tạ với Trương Dương.
Vốn là Trương Dương còn sợ đánh sai người, nhưng khi hắn vừa đánh xong bốn bảo an, thanh âm hệ thống liền vang lên, tích phân được cộng thêm, điều này cũng chứng minh bốn bảo an này rõ ràng là vô lý, nhưng sau khi tích phân cộng thêm, Trương Dương cũng buồn bực .
- Thấy việc nghĩa hăng hái làm, thưởng cho hệ thống tích phân bốn điểm, hiện nay hệ thống tích phân của bạn là năm mươi ba điểm, mời thanh niên đầy hứa hẹn tiếp tục cố lên!
- Bởi vì hệ thống tích phân của bạn vượt qua năm mươi điểm, bạn có thể dùng ba mươi điểm tích phân lĩnh nhiệm vụ, hoặc là có thể sử dụng năm mươi điểm của hệ thống tích phân tìm kiếm một cái trợ giúp khẩn cấp. Nhưng chú ý, vấn đề trợ giúp khẩn cấp nếu vượt quá phạm vi năng lực của hệ thống, hệ thống sẽ không cho đáp án, mà điểm hệ thống tích phân không trả lại.
Giết người!
Trương Dương nhất thời toát một thân mồ hôi lạnh, cảm thấy năm mươi điểm hệ thống còn có khả năng là rổ trúc múc nước - công dã tràng, nguyên bản còn tưởng rằng là hữu cầu tất ứng cơ.
Đây thật đúng là cái lựa chọn khiến người ta đau đớn. Cái này có ý nghĩa, sau này, ở trước mặt hắn chỉ có hai con đường, lựa chọn làm nhiệm vụ của hệ thống, có lẽ quá trình gian nan một chút, nhưng thưởng cho khẳng định sẽ có, nhưng lựa chọn trợ giúp khẩn cấp, thực có khả năng cái gì cũng đều không có. Hơn nữa hệ thống này cũng không nói với hắn những thứ nào không thể làm, hoàn toàn cần nhờ may mắn .
Trương Dương còn bị lời nói của hệ thống này làm cho nội tiêu ngoại nộn ( không tiêu hóa kịp), Kiều mỹ nữ chạy tới, nàng nhìn nhìn bốn tên bảo an trên mặt đất ở trên sàn nhà xoay đến xoay đi kêu gào, gấp gáp nháy mắt với Trương Dương, thấp giọng nói:
- Đi nhanh lên đi, Thượng Quan giáo sư còn đang chờ đấy!
Trương Dương gật gật đầu, vừa mới chuẩn bị giúp đỡ lão giả bị thương rời đi, từ trong Đăng Nguyên building lại phần phật lao ra bảy tám người bảo an mặc chế phục màu đen, cầm trong tay côn điện thậm chí là dụng cụ cắt gọt tự chế, không nói hai lời liền qua tiếp đón Trương Dương.
Đánh nhau hiện tại Trương Dương cũng không sợ, cũng có nghĩa hắn có thể đối mặt với bảy tám bảo an cầm điện côn cùng ống sắt. Thân tâm vẫn còn có thể thả lỏng như vậy, hơn nữa hiện tại bên cạnh còn có Kiều Hi Nhi.
Chạy cũng không kịp, cửa này sớm đã vây đầy một đám người xem náo nhiệt, ngăn cản đường lui của hắn. Lão giả lúc trước bị ẩu đả, bọn họ cũng ôm cánh tay khửu tay xem có sao không. Lúc này đến đây thêm mấy tên thoạt nhìn rất hung mãnh, nói không chừng sẽ chỉ làm bọn họ cảm thấy càng thêm kích thích.
Trương Dương hoài nghi nhân phẩm mình liệu có vấn đề hay không. Ngày hôm qua đánh ba người, rước lấy một đám đánh đuổi, hôm nay đánh nằm úp sấp bốn người, lại dẫn đến một đàn.
Nhưng trước mắt không phải thời điểm hắn tự hỏi, chạy không chỗ mà chạy, đương nhiên chỉ có liều mạng, hắn cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp đánh về phía một tên tương đối cao to, cường tráng trong đối phương, xem ra hình như là đội trưởng, phía sau hắn Kiều Hi Nhi nhìn xem mà trợn mắt há hốc mồm, tay chân run run mà vội vàng lấy điện thoại di động ra muốn báo nguy.
Nhưng nàng vừa mở điện thoại còn chưa gọi được, liền phát hiện thế cục trong sân cũng đã xảy ra biến hóa như phim. Người nhìn qua như là đội trưởng mặc đồng phục không những không dám đối mặt Trương Dương mà trực tiếp bị ngã, còn bị Trương Dương bóp chặt cổ, dùng đầu gối giữ ở trên sàn nhà, điện côn trong tay cũng bị Trương Dương đoạt đi.
Trương Dương nhấn một cái chốt mở, ánh sáng màu lam cháy lóe ra bùm bùm rung động, sợ tới mức những người vây xem không hẹn mà cùng lui về phía sau vài bước.
- Hay là các ngươi liền thử đi.
Có vũ khí nơi tay, trong lòng Trương Dương liền thoáng có chút an tâm, hiện tại điện côn đấu điện côn, ai sợ ai? Thứ này một khi kề đến trên người cho dù ngươi có mạnh nữa cũng phải lui.
Những bảo an còn lại trợn tròn mắt, bọn họ tốt xấu coi như là người luyện võ, nếu không phải là bọn họ tận mắt thấy, còn cho là thủ lĩnh của bọn họ và tên thư sinh trước mắt này thông đồng diễn kịch đâu.
Động tác của tên thư sinh kia cực kỳ đơn giản, một là tiến lên, sau đó thủ đoạn ma xui quỷ khiến sáp nhập dưới nách thủ lĩnh bọn họ, đồng thời chân đã xoay tại trung gian hai chân thủ lĩnh bọn họ, sau đó cánh tay hắn thực tự nhiên cong một cái vặn đầu tên thủ lĩnh của bọn họ, đầu gối thuận thế để tại phần eo xương sườn tên thủ lĩnh của bọn họ.
Toàn bộ động tác như nước chảy mây trôi, mau đến nỗi khiến người ta không kịp nhìn, thật giống như diễn võ luyện ngàn vạn biến trên TV.
- Mau thả Ôn đội trưởng, không thì chúng ta không tha cho ngươi.
Một tên bảo an béo cuối cùng kịp phản ứng trước, quơ đao trong tay, lớn tiếng hô, đương nhiên, dưới chân cũng chưa hề dám bước tới.
Trương Dương nhìn hắn một cái, hơi hơi dí chặt khửu tay, để tên đội trưởng họ Ôn kia thoáng kêu to vài tiếng, sau đó mới cười lạnh nói:
- Than bùn, được thôi, tôi thả anh ta, còn không bị các ngươi chém chết à, muốn cho thủ lĩnh các ngươi sống yên lành liền ngoan ngoãn thả đồ vật trong tay cho tôi ...
- Hừ, Cẩu Nhật Đổng Nhị, còn không cho bọn họ thả vũ khí ra.
Bị Trương Dương ép tới sắp không thở nổi đội trưởng đau đến nước mắt sắp rơi xuống , lại nhìn Trương Dương thường thường ấn chốt mở điện côn trước mắt làm hắn hoảng, sợ tới mức nước tiểu trực tiếp rơi xuống đũng quần, trên mặt đất liều mạng dựng thẳng ngón giữa, thẳng mặt tên mập mạp mà chửi đổng.
- Ôn ca, em. . .
Tên mập mạp kia nhìn mấy người huynh đệ nằm trên mặt đất, trên cơ bản đều là bị đánh đến trật khớp , tên thư sinh này cùng không bình thường, nếu thực ném vũ khí, nói không chừng bị hắn đánh lén.
Nhưng nếu không bỏ mà nói, lão đại khả năng bước tiếp theo chính là phun phân. . .
Đang do dự, cửa building lại thùng thùng chạy đến ba người mặc âu phục màu đen, nhìn trang phục cũng biết vài tên này thân phận không thấp.
Sau khi bọn họ nhìn thấy một màn trước mắt này, kinh ngạc đến thiếu chút nữa ngất tại hiện trường, đám người này cũng quá yếu rồi. Hơn mười người bị người ta một mình một người đánh thành như vậy, vốn còn nghĩ xuống dưới sẽ thu dọn tàn cục đâu.
Mọi người vào[COLOR=DarkOrange] vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này [/COLOR
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R