Số chương: 57
Thể loại: ngôn tình, võngdu (game xuysvo online)
Tình trạng bản gốc: Hoàn
Hết đêm lại sáng, nắng chiếu qua cửa kính vào phòng, trên giường chỉ có 1 người nằm. Giường trong phòng 2 giường hơi nhỏ, Phong Mạn Mạn có đắp chăn nhưng 2 tay 2 chân lại ôm 1 tấm chăn khác thế chỗ Giang Hàn, chân phải cô hơi lộ ra ngoài.
Giang Hàn vào phòng tắm đánh răng nhưng mắt vẫn nhìn Mạn Mạn. Tối qua thật là 1 đêm đáng nhớ, đáng nhớ đến nỗi anh không ngủ được.
Tối qua Phong Mạn Mạn nằm trong lòng anh không dám nhúc nhích mà anh cũng không dám lại làm gì mà chỉ nhẹ nhàng ôm lấy cô. Nếu cô không thích anh sẽ không ôm nhưng cô cứng nằm im thin thít. Dần dần Mạn Mạn cũng thả lỏng người, Giang Hàn biết cô đã ngủ mà chính anh cũng sắp… nhưng khi anh ngủ thiếp đi thì……
Mạn Mạn trở mình, Giang Hàn lui ra sau 1 chút nhưng cô lại giành tiếp gần nửa tấm chăn còn lại. Thấy vậy, anh định kéo chăn về- tuy trời cũng không quá lạnh nhưng nếu không đắp chăn thì chắc chắn ngày mai anh sẽ phát sốt- nhưng cũng không muốn đánh thức Mạn Mạn, thế là Giang Hàn nắm góc chăn kéo nhẹ từng chút từng chút 1. Đúng lúc này, Phong Mạn Mạn lại trở mình ngủ khò, cả phần chăn còn lại của anh cũng bị cô quấn nốt. Sau mấy lượt trở mình, cô đã lăn đến mép giường, chỉ xém chút nữa là lọt đất.
Giang Hàn bất đắc dĩ nhìn góc chăn còn nắm trong tay, nhận mệnh lấy tấm chăn ở giường bên cạnh qua- nếu anh còn kéo nữa chắc cô lại lăn lộn tiếp- đắp chăn, 1 tay ôm lấy Phong Mạn Mạn (ôm cả người lẫn chăn) ngủ.
Quả nhiên- đối với người hay trở mình trong giấc ngủ như cô mà nói- phải 1 người 1 chăn mới được. Giang Hàn cứ nghĩ mãi về sau rốt cuộc nên mua 1 hay 2 tấm chăn mà ngủ quên lúc nào không biết.
Đến khuya, anh thấy tay chân lành lạnh, quờ quạng muốn kéo chăn nhưng tay quơ mãi chẳng thấy gì, mở đèn đầu giường lên nhìn lại mà lắc đầu “bó chiếu”- không biết tấm chăn đắp trên người anh đã chạy đến tay Mạn Mạn từ lúc nào.
Ngặt nỗi phòng chỉ có 2 chăn, Giang Hàn đành nhẹ tay nhẹ chân “cứu vớt” tấm chăn của mình nhưng ngay khi sắp thành công thì cô lại ú ớ gì đó rồi trở mình. Anh cứ lo cô sẽ lăn xuống đất nhưng lần này cô lại trở mình ngược lại.
Anh bật cười, vươn tay vuốt ve mái tóc rối của Phong Mạn Mạn, “Thật không biết em ngủ thiệt hay ngủ giả nữa.”
Mạn Mạn không phản ứng gì, có vẻ như- cô đã ngủ say.
Giang Hàn “cứu” chăn về rồi, anh tắt đèn nằm xuống, hơi mừng vì nghĩ rốt cục cũng có thể ngủ 1 giấc tới sáng nhưng… Mạn Mạn lại xoay hẳn 1 vòng, cả chăn và quần áo cô đều bị “xốc” lên, hơn nữa chân phải cô còn đè lên “bụng” anh (;))). Tuy biết cô không cố ý nhưng Giang Hàn vẫn giật mình thon thót vì chỗ cô đè… chính là “nơi mẫn cảm”. Giờ thì hay rồi, anh tỉnh hẳn nhưng lại không dám cử động mạnh. Giang Hàn thử dịch người né ra nhưng tư thế cô quá “độc chiêu”, vừa hơi nhích ra 1 chút Mạn Mạn đã quơ tay ôm chặt lấy anh.
Anh bất đắc dĩ nhìn trần nhà- hình như tư thế này được gọi là gấu koala trèo cây thì phải?
Anh kéo chăn đắp cho cả 2 người- thôi kệ, chỉ mong anh còn ngủ được!
6 giờ sáng, Giang Hàn bị lạnh đến tỉnh giấc, tư thế 2 người vẫn như cũ nhưng tấm chăn thì chạy đâu không biết? Anh nhìn quanh giường cũng không thấy.
Giang Hàn cố giãy ra khỏi “vòng ôm” của Mạn Mạn. Lúc anh xuống được giường thì cô lại xoay người để lộ đôi chân và 1 góc chăn- thì ra tấm chăn xấu số đã bị cô đá rớt giường.
Giang Hàn ngáp 1 cái, đem chăn đặt lên giường mà Phong Mạn Mạn thì như hòn bi- lăn bên này lộn bên kia, chỉ lát sau liền ôm chăn vào lòng.
Anh làm vệ sinh xong, nhìn lại cô bé trên giường- cô quấn 1 tấm chăn 2 tay 2 chân lại ôm tấm chăn khác, bàn chân phải thì ló ra ngoài mép chăn.
Khỏi cần nghĩ cũng biết, sau kinh nghiệm đêm qua, dù anh có sắm mấy tấm chăn cũng không đủ- chắc chắn đều bị cô giành hết… chắc tương lai anh còn chịu lạnh tỉnh dài dài.
Lúc Phong Mạn Mạn tỉnh lại, rửa mặt chải đầu xong thì đã gần 11 giờ trưa. Bọn họ làm thủ tục trả phòng, bắt đầu cuộc hành trình vào ngày cuối ở Hồng Kông.
Giang Hàn nắm tay cô đi dạo, hôm qua chơi cả ngày rồi, hôm nay nên làm nhiệm vụ thôi. Nhiệm vụ đó là: trước khi đi bà Giang đã giao cho anh 1 tờ giấy A4 ghi lại tên, số lượng 1 đống thứ lỉnh kỉnh, cả món gì là quà cho ai bà cũng dặn rõ ràng, Giang Triệt làm thư ký ghi lại.
Sau chuyện tối hôm qua, Mạn Mạn vẫn không dám nói gì, cứ chúi đầu đi theo anh. Tuy nói là nam nữ yêu đương khó giữ mình nhưng 2 người phát triển đến bước kia thì quá nhanh. Lần này mẹ có gọi điện nhắc nhở nhưng vì sao Giang Hàn không tiếp tục? Mà khi nào thì anh sẽ tiếp tục đây? Khi đó có còn mất mặt như lần này không?… Mà chuyện cô để ý nhất là tại sao anh không tiếp tục…
Xem, Phong Mạn Mạn đang tự mâu thuẫn chính mình.
Thẳng đến khi Giang Hàn cầm giấy đồ cần mua kéo cô ra ngoài, Mạn Mạn mới thấy bớt xấu hổ. Đến lúc này, Phong Mạn Mạn mới xem kỹ tờ giấy trong tay.
” Ai…… hình như hơi bị nhiều thì phải.” Cô cảm thán.
Giang Hàn lại ngáp, “Không có việc gì, mẹ anh nói mua được thứ gì thì mua, không có thì thôi.”
Mạn Mạn quay sang nhìn anh 1 lúc- trong 2 giờ dạo phố mua sắm, Giang Hàn đã ngáp hơn 5 lần rồi, tuy trông anh cũng khá tỉnh táo nhưng cô vẫn hỏi thăm: “Nè, hôm qua anh ngủ không ngon hả?”
Giang Hàn bất đắc dĩ dằn dỗi nói: “Không phải ngủ không ngon mà là không có ngủ.”
” Không ngủ? Anh cũng bị lạ giường (khi đi xa thì không ngủ được) nữa hả? Bình thường em cũng vậy nhưng chắc hôm qua mệt quá- em cứ nghĩ sẽ ngủ không được, ai dè nhắm mắt xong là ngủ 1 giấc tới sáng.” Cô tíu tít.
Phong Mạn Mạn biết- ngoài chuyện lạ giường ra thì còn vì chuyện tối qua nữa- cô cứ nghĩ sẽ mất ngủ nhưng có lẽ do quá mệt mỏi mà nằm trong lòng Giang Hàn thì rất ấm áp, rất thoải mái, chẳng sợ bị lạnh cóng như lúc nằm ngủ 1 mình ở nhà.
Giang Hàn cười khổ, “Ừ, chắc vậy.”
Thế là 2 người lại lặng yên.
Đột nhiên, Giang Hàn hỏi 1 câu làm Phong Mạn Mạn hết hồn:
” Mạn Mạn, em… có bao giờ ngủ chung giường với người khác không?”
” Hả?!” Sao anh lại hỏi thế? Chẳng lẽ là vì tối qua cô quá “to gan”? Cô cau mày… nhớ mang máng hình như Giang Hàn hôn cô, ôm cô, còn…… Ai da, càng nghĩ càng hồi hộp! Cô quên mình đã phản ứng thế nào rồi, chẳng lẽ rất “cởi mở” sao? Thật ra thì cô không biết gì nhiều về những chuyện “nhạy cảm” như vầy, toàn học từ các tiểu thuyết lãng mạn mà ra cả.
Ôm trán, hình như không đến nỗi mà? Cô chỉ ôm cổ anh, hôn trả 1 chút… hoàn toàn là: nghe theo bản năng phụ nữ.
Chẳng lẽ cô còn làm gì khiến anh thấy cô “quá thoáng’?
Giang Hàn nhìn vẻ mặt Phong Mạn Mạn- lúc khó hiểu, khi nhíu mày… nhưng nói chung là 2 má càng lúc càng hồng- anh chợt hiểu- hay Mạn Mạn đang hiểu lầm ý tứ của anh?
” Mạn Mạn à, ý anh hỏi là từ nhỏ đến lớn em toàn ngủ 1 mình hay sao?” Anh lại hỏi.
” Vâng, đúng vậy. Em không có chị em gì, từ hồi 4 tuổi mẹ đã chê em hay nói mớ làm mẹ ngủ không được- thế là bà mua 1 con gấu thật to, dụ em ngủ 1 mình- từ đó trở đi em toàn ngủ 1 mình.” Cô giải thích- dù không biết vì sao anh hỏi vậy nhưng vẫn nói rõ.
Phong Mạn Mạn hỏi lại: “Chẳng lẽ em lại nói mớ?”
” Không phải. Có điều còn tệ hơn nói mớ nữa.” 2 tay anh đang bận cầm túi đồ mới mua nên đành buông túi xuống, nắm lấy tay cô thật chặt, “Em đó, suốt đêm cứ lật qua lật lại như chiên trứng ấy, anh bị em giành chăn cả mấy lần.”
Phong Mạn Mạn hơi kinh ngạc cũng có chút thẹn thùng, “Cái kia, có lẽ do lạ giường. Ở nhà em chỉ nằm 1 chỗ ngủ thôi mà.”
Anh cười cười, xoa đầu cô bảo: “Không sao cả.” Thật ra thì không sao mới là lạ! Sau tối hôm qua, Giang Hàn đã chuẩn bị sẵn sàng “chiến đấu bảo vệ” chăn mền mỗi đêm rồi! Không sai, trước và sau khi cô ngủ dậy đều cùng 1 chỗ nhưng khi đang ngủ thì khác à! Anh đã nhận được 1 bài học đích đáng rồi.
Phong Mạn Mạn tự động ôm lấy tay anh nhõng nhẽo: “Thật mà, bình thường em ngủ ngoan lắm.” Không biết là vì tối hôm qua hay là vì tình cảm giữa 2 người ngày càng thân thiết, Mạn Mạn càng lúc càng cảm thấy mình như người đang yêu.
” Ừ, không sao cả.” Giang Hàn vẫn mỉm cười.
” Cái gì mà không sao với có sao, tại hôm qua em lạ giường thôi chứ bộ……”
Cũng như các cặp tình nhân khác, tay trong tay, họ dạo chợ Hồng Kông.
Giang Hàn và Phong Mạn Mạn lại đi dạo gần 2 giờ nữa. Trong khoảng thời gian này, anh phụ trách mang vác “chiến lợi phẩm” (thứ nhận được sau chiến thắng), Mạn Mạn thì phụ trách cầm bút đánh dấu xem món nào mua rồi, món nào không có.
” Mệt ghê.” Càng lúc cô đi càng chậm, thỉnh thoảng còn đấm nhẹ vào mắt cá chân mình.
Giang Hàn nhìn đồng hồ- còn 2 giờ nữa lên máy bay- nhìn 1 tiệm trang sức ở cách đó không xa, nói “Ừ. Em ráng thêm chút nữa, mình qua kia hẵng nghỉ.”
Mạn Mạn cố bước thật nhanh, “Nghỉ thôi, nghỉ thôi, đằng trước có quán KFC (quán bán thức ăn nhanh như gà chiên, khoai tây chiên…). Ai, đi kiểu này mệt quá, em thà trốn trong nhà nằm cho sướng, đi vầy vừa mệt lại vừa tốn tiền.”
Thật ra thì trong chuyến đi này, Phong Mạn Mạn cũng không mua gì nhiều- chỉ vài món quà lưu niệm nho nhỏ ở DisneyLand mà thôi- Giang Hàn cười hỏi cô: “Nếu chỉ có em đi thì làm sao tốn được?”
” Có chứ, tốn tiền mua trà sữa, tốn tiền mua đồ ăn.” Mạn Mạn trả lời rất thành thật.
Đến cửa tiệm, Giang Hàn đi vào trong. Cô khó hiểu nhìn lại mảnh giấy trong tay, lầm bầm: “Dì Giang đâu dặn mua gì trong đây.”
” Có, mẹ anh dặn riêng mà.” Anh cứ nói như thật.
Phong Mạn Mạn khó hiểu: “Mua gì?”
Giang Hàn còn chưa trả lời thì nhân viên trong tiệm đã nhiệt tình mời chào, Mạn Mạn không biết anh muốn mua gì nên chẳng nói gì, cô mệt chết rồi, chỉ muốn ngồi xuống nghỉ thôi.
Anh cũng ngồi cạnh cô, nhìn theo mắt Mạn Mạn, Giang Hàn thấy 1 cặp nhẫn kiểu dáng khá đơn giản. Anh chỉ chỉ cặp nhẫn bạc, nói với nhân viên bán hàng: “Chị lấy giúp tôi cái này.”
Mạn Mạn hoảng, cô hỏi nhỏ: “Sao anh mua cặp nhẫn đó? Mua cho ai?” Lúc này cô đang sợ- không biết anh mua nhẫn tặng ai vậy?
” Ừ, mua cho mẹ anh.” Giang Hàn cầm nhẫn, nâng tay cô lên, dịu dàng đeo vào ngón áp út.
Người bán hàng nói: “Nếu là người lớn tuổi thì chắc sẽ thích loại nhẫn dày hơn, quý khách có muốn đổi kiểu khác thử không?”
” Hơi rộng.” Anh chăm chú nghiên cứu ngón tay cô 1 chút, quay sang cười nói với người nọ: “À không cần. Là mua cho mẹ tôi tặng con dâu.”
Mạn Mạn lại khiếp sợ, để mặc anh săm soi chiếc nhẫn… đây xem như là cầu hôn sao? Ngạch…… Cô nên nói gì bây giờ?
Nhân viên bán hàng rất kiên trì: “Vậy à, quý khách muốn mua nhẫn cưới không? Ở đây còn mấy kiểu khác nữa.” Nói xong liền chạy đi lấy thêm nhẫn.
Nhân lúc người kia chạy đi, Giang Hàn nghiêng người thủ thỉ bên tai cô: “Phu nhân, em thích kiểu nào?”
Mạn Mạn đờ người- lúc trước anh chỉ gọi cô là “phu nhân” trên game thôi- chẳng lẽ anh cầu hôn thật sao? Như vầy có nhanh quá không.
Trong lúc thử, Phong Mạn Mạn chỉ đỏ mặt cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trong tay, cô không để ý kỹ vẻ mặt anh- Giang Hàn đang rất nghiêm túc.
Sau khoảng nửa giờ Mạn Mạn mới nói- cô vẫn thích cặp nhẫn đầu tiên hơn, kiểu khá đơn giản nhưng đẹp, tuy giá cũng không rẻ.
Cô định kéo Giang Hàn đi- dù sao với những người như anh và cô thì cái giá ấy thực hơi cao. Hơn nữa cô đang bối rối không biết đây là quà đính hôn hay chỉ là món quà bình thường?
Anh biết cô nghĩ gì, Giang Hàn chân thành nói với Mạn Mạn: “Mạn Mạn à, anh nghiêm túc đấy. Hơn nữa… em muốn chọn kiểu nào cũng được, anh đủ tiền trả.”
Vì anh cứ khăng khăng như vậy nên bọn họ quyết định mua cặp nhẫn Mạn Mạn đã chọn, mỗi người đeo 1 chiếc trên ngón áp út. Ra khỏi cửa hàng, anh chuyển từ nắm tay sang ôm vai, hơn nữa còn cúi đầu nói như đùa: “Phải đăng ký cưới nhanh nhanh mới được, nếu không em chạy mất.”
Anh hoàn toàn nói thật lòng đấy.
Dù Phong Mạn Mạn có chậm chạp đến mức nào đi nữa thì cô vẫn cảm giác được tấm lòng anh. Cô ngẩng đầu nhìn anh cười thật ngọt ngào, vuốt nhẹ lên chiếc nhẫn nơi tay, thầm nghĩ- không, nếu là anh thì em không bao giờ chạy cả.
Chuyến thăm Hồng Kông của 2 người kết thúc mỹ mãn.
Số chương: 57
Thể loại: ngôn tình, võngdu (game online)
Tình trạng bản gốc: Hoàn
Trong lúc Giang Hàn và Phong Mạn Mạn đang ngọt ngào thì trên trò chơi cũng có những thay đổi nghiêng trời lệch đất- 1 bài viết sốt dẻo trên diễn đàn đã ra lò……
Tiêu đề: Hacker lộ mặt [Làm sao để thành người giàu nhất server?]
Lượt xem: 53055
Bình luận: 453
Nội dung:
Nhân vật chính: Nho Nhã Lễ Độ
Giới thiệu nhân vật chính:
Người này hiện đang là người giàu nhất server chúng ta, hơn hẳn 50 triệu so với người đứng thứ 2 bảng xếp hạng tài sản.
Người này từng dùng acc Phong Độ Chỉ Có bị người người la đánh.
Người này từng được chứng thật là người chơi cũ ở Mộng cảnh Phong trắc- Trí Ái.
Người này từng để lộ acc phụ- Manh Chi Ha Ha- nhưng chưa có chứng cớ xác thực.
Sự kiện hack trộm bạc:
Mấy năm trước, Trí Ái từng là người tình của ngàn vạn thiếu nữ- hắn đa tình tới mức cứ nửa tháng lại ly hôn 1 lần, nửa tháng lại kết hôn 1 lần.
1 năm trước, hắn dùng acc Phong Độ Chỉ Có “quay đầu hướng thiện”, chú trọng cái gọi là “tình nghĩa anh em”- mục đích để: Lấy acc hack trộm acc, lựa người quen xuống tay- thành công ăn bớt ăn xén trang bị và tiền vàng của cả bang mình, hơn nữa còn thành công đẩy tội cho bang chủ bang “đèn xanh đèn đỏ” gánh thay.
Nửa năm sau, bang “đèn xanh đèn đỏ” tìm được chứng cớ minh oan cho chính mình; đến đây, Phong Độ Chỉ Có chạy án, ôm mớ trang bị bán đi. Vì hắn lấy tiền xong liền hủy nhân vật nên chuyện này rơi vào ngõ cụt.
Ai ngờ, do 1 dịp bất ngờ, tác giả bài viết này biết được chân tướng sự thật, hơn nữa còn biết Phong Độ Chỉ Có đã trở lại với tên “Nho Nhã Lễ Độ”, trở thành người giàu nhất server.
Sau khi biết chuyện và xem “Vô gian đạo” 4 lần, tác giả quyết định sẽ dựng lại kịch bản này và mời Nho Nhã Lễ Độ làm diễn viên nam chính của bộ phim.
Sau đây là 1 số hình ảnh trong phim……
Bài viết trên có gửi kèm gần 20 hình ảnh- có ở Mộng cảnh, cũng có ở Mộng cảnh Tạm biệt. Những hình ảnh này gồm hình Phong Độ Chỉ Có và bang chủ “đèn xanh đèn đỏ” Đèn Đỏ Dừng Xe giao dịch, hình Phong Độ Chỉ Có nói chuyện phiếm trong bang,… hơn nữa còn có cả thời gian chụp ảnh là 1 năm trước, người chụp là Đèn Đỏ Dừng Xe.
Bài bình luận đầu tiên là ảnh Nho Nhã Lễ Độ và Mộng Sa; Nho Nhã Lễ Độ và hồng trà, trà xanh; Nho Nhã Lễ Độ và Manh Chi Ha Ha; Nho Nhã Lễ Độ và Thiên Hạ Tiểu Tĩnh giao dịch và nội dung nói chuyện phiếm… người chụp lần lượt là Mộng Sa, Nho Nhã Lễ Độ, hồng trà và trà xanh.
Mà bình luận thứ 2 của “Người soi mói”, đáng tiếc đã bị Quản lý diễn đàn xóa chỉ còn lại câu: Nội dung bị Quản lý viên che chắn hoặc xóa bỏ… nghe nói nội dung này bao gồm thông tin thật của Nho Nhã Lễ Độ: họ tên, tuổi, địa chỉ, số di động, qq, thậm chí cả ảnh chụp ngoài đời cũng có.
Sau khi bài viết này xuất hiện, rất nhiều người trên diễn đàn đã góp lời trong chủ đề này, cả kênh loa trong trò chơi cũng xôn xao, mọi người đều bàn tán xem thật giả thế nào. Riêng nhân vật chính Nho Nhã Lễ Độ thì vẫn không login. Không ít người thắc mắc người viết bài là ai nhưng hầu hết lại chỉa mũi dùi vào “đốt than nướng cá con”.
Vì chuyện khá ầm ĩ mà Nho Nhã Lễ Độ lại không lên game, hồng trà, trà xanh rời bang, Thiên Hạ Tiểu Tĩnh thành cái đích để mọi người phê phán.
Thiên Hạ Tiểu Tĩnh cũng sợ gặp chuyện rắc rối nên rời bang, tiếc là hồng trà, trà xanh thì trốn tránh được, riêng ả lại nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không chạy thoát. Vốn chuyện này cũng không liên quan gì đến ả nhưng có người trong “đốt than nướng cá con” chơi khá thân với Nho Nhã Lễ Độ “bật mí”: Thiên Hạ Tiểu Tĩnh là bạn gái ngoài đời của Nho Nhã Lễ Độ.
Game online mà, hầu hết đều- tội ai xử ai, ai quen người có tội thì xử nốt. Dù Thiên Hạ Tiểu Tĩnh đã alt+f4 nhưng mọi người vẫn nhốn nháo chuyện ả và Nho Nhã Lễ Độ. Thậm chí mọi người còn quay sang bàn mối quan hệ mờ ám giữa “người chỉ điểm”, Nho Nhã Lễ Độ và Thiên Hạ Tiểu Tĩnh. Vốn người đề xướng chuyện này là “thiên hạ thứ nhất”- muốn gây rối các bang khác- nhưng chính Thiên Hạ cũng bị lôi vào.
Sở dĩ Thiên Hạ Tiểu Tĩnh theo Nho Nhã Lễ Độ không phải bởi ả và Thiên Hạ không hợp mà vì ả đã câu được Nho Nhã Lễ Độ ở ngoài đời.
Bị quần chúng tra hỏi, “người chỉ điểm” đành ngoan ngoãn khai ra quen thế nào, ở đâu, lúc nào… Người này còn nhắc đi nhắc lại mình không phải người viết bài, hoàn toàn không biết người đó là thần thánh phương nào, thế nên người post vẫn là 1 bí ẩn.
Trong số những người tra hỏi, đương nhiên, không thể thiếu người nhiều chuyện nhất Đường Thi- Thu Sắc Tòng Tây Lai. Lấy thành tích xoát loa của anh, bản chất nhiều chuyện của anh, tình yêu da diết thê thảm thiết của anh với Mộng Sa, tính cách “chỉ sợ thiên hạ không loạn” của anh,…. và sự hợp tác của Ta Là Thương Nhân, anh chàng đã góp phần gây ra 1 trận gió tanh mưa máu.
Nhốn nháo suốt buổi chiều, Mộng Sa rốt cục chịu không nổi tính nhiều chuyện dai dẳng của anh chồng- không thể không xoát loa dắt chồng về nhà- vì Thu Sắc Tòng Tây Lai chẳng ừ hử gì trên kênh bang hội, kênh phụ cận, kênh đội ngũ, thậm chí cả “thì thầm” cũng mặc kệ- ví dụ như……
[ bang hội] Mộng Sa: Thu Sắc, đừng xoát loa nữa, ai cũng thấy em không có tội cả rồi.
Lúc trước vì chuyện hack trang bị mà Mộng Sa bị mọi người đuổi giết, đến giờ đã có hình chụp Nho Nhã Lễ Độ dùng acc Mộng Sa hack trang bị hồng trà, bởi vì có cảnh sau khi Mộng Sa và hồng trà giao dịch xong, trang bị bị mất trộm của hồng trà nằm trong túi Nho Nhã Lễ Độ.
[ bang hội] Thu Sắc Tòng Tây Lai: Phu nhân, anh có thấy đâu! Hoàn toàn không thấy!
[ phụ cận] Mộng Sa: Thu Sắc Tòng Tây Lai, đừng xoát nữa!
1 lát sau, Mộng Sa còn “thì thầm” với anh chàng, kết quả vẫn là “không thấy”. Mộng Sa rất ít xoát loa mà Thu Sắc Tòng Tây Lai lại rất nhiều chuyện, thế là anh chàng vốn đang 8 chuyện hack đồ giờ lại nhảy sang kể chuyện… 2 người gặp nhau ngoài đời (cái đoạn TL 35 í)……
[ loa] Mộng Sa: Không cho kể nữa! Để tôi thấy anh xoát cái loa nào nữa là tôi ly dị với anh ngay!
Quả nhiên- chiêu này rất hiệu quả- Thu Sắc Tòng Tây Lai không dám hó hé trên loa nữa.
[ loa] Ta Là Thương Nhân: Tây Lai nhờ nhắn lại với mọi người: Phu nhân đã có lệnh “chuyện khuê phòng” không thể nói lung tung, những chuyện hồi hộp kích thích thế.. mọi người tự nghĩ đi.
[ loa] Nhất Quả Trang Đường: Tây Lai đại thần, ngài đúng là M chân chính. (sm – s người ngược, m người chịu ngược)
……
……
Nhưng sau đó, dù mọi người có đùa giỡn thế nào đi nữa thì Thu Sắc Tòng Tây Lai vẫn câm như hến. Thế là câu chuyện trở lại sự kiện hacker mà vì khá nhiều người chơi đã ở các server được nhắc đến trong bài viết nên cũng có 1 số ít người biết chuyện này, 1 số còn là người bị mất trang bị.
Ngày hôm sau, Phong Mạn Mạn nằm khoèo ở nhà- vì công lực ngủ của cô quá thâm hậu- lúc rời giường đã là giữa trưa.
Chuyện đầu tiên sau khi rời giường là cô mở máy tính, sau đó mới đánh răng rửa mặt, vào qq, login. Như mọi khi, cô để ẩn nick, đọc tin nhắn của mấy người bạn.
Luyếnの hữu tình: Em gục đại thần hay đại thần gục em?
Luyếnの hữu tình: Lần đầu tiên cảm giác thế nào?
Luyếnの hữu tình: Đại thần dịu dàng hay mạnh mẽ?
Cả 3 tin nhắn này đều làm Mạn Mạn dở khóc dở cười. Cô và Giang Hàn đã có chuyện gì đâu, nói đến lại làm cô nhớ tối hôm đó- xém chút nữa bị Giang Hàn gục rồi……
Phong Mạn Mạn chưa bị “ăn sạch” nhưng cô đã đọc vô số tiểu thuyết trữ tình lãng mạn, đương nhiên, cô biết đáng lẽ đêm đó anh sẽ……
” Leng keng……” Chuông cửa vang gọi Mạn Mạn tỉnh lại.
Cô đang mặc áo ngủ có hình con gấu khoác thêm áo lông đen và dép vải gấu con- người không biết có nghĩ cô là học sinh trung học cũng không phải chuyện lạ.
Mạn Mạn mở cửa, gió lạnh lùa vào rét căm căm, Giang Hàn xách túi đồ đứng trước cửa. Cô vội vàng mở cửa sắt cho anh vào.
” Sao anh qua đây?” Phong Mạn Mạn hỏi.
” Dì bảo em ở nhà 1 mình- thể nào cũng lại lười ăn cơm- thế nên bạn trai em là anh đây phải chịu khó đi giao cơm thuê.” Anh nói tỉnh rụi.
Mạn Mạn không nói gì, đưa tay cầm lấy túi đồ ăn của anh- 1 phần mì bò nạm nóng hầm hập và 1 ly trà sữa vẫn còn nóng- hiển nhiên là cô vẫn thấy trà sữa hấp dẫn hơn.
Giang Hàn thấy cô không đeo chiếc nhẫn anh tặng hồi đi Hồng Kông thì nhíu mày.
Phong Mạn Mạn thấy anh nhìn chằm chằm vào tay mình thì ấp úng giải thích: “Cái kia… em không quen đeo nên……” Cô kéo sợi dây chuyền đeo trên cổ ra ngoài áo, sợi dây có treo chiếc nhẫn giống hệt chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út của anh.
” Ừm, không sao. Em thích đeo thế nào cũng được.” Anh biết Mạn Mạn không quá thích đeo trang sức, ít nhất là bông tai, vòng và nhẫn.
Mạn Mạn đoán anh sẽ không vui, nhìn chiếc nhẫn trên tay Giang Hàn, mặt cô càng đỏ. Thật ra cô không đeo là vì sợ ba mẹ hỏi đông hỏi tây- tuy mẹ có nói khá thích Giang Hàn nhưng từ lúc 2 người thành đôi tới giờ, bà cứ bảo “Phải nghĩ cho kỹ”. Cô biết ý mẹ, nếu bà thấy chiếc nhẫn chắc chắn sẽ lại lo này lo kia.
Cô cũng đồng ý với mẹ mình, con gái nên biết giữ mình, đặc biệt là có 1 số việc phải biết tự giữ. Có điều nghĩ là nghĩ vậy, có đôi khi cứ để tùy duyên đi.
Giang Hàn thấy Mạn Mạn nghệt ra thì buồn cười: “Mạn Mạn, ăn đi thôi.”
Phong Mạn Mạn quen tay cầm ly trà sữa muốn uống trước thì bị anh giành trước, “Ăn mì xong đã, nếu không anh uống hết trà sữa đó.”
Sau 1 năm làm hàng xóm, Giang Hàn phát hiện Mạn Mạn rất không quan tâm sức khỏe mình- thích ăn vặt, đồ uống không có chất dinh dưỡng, lúc không khỏe cũng chỉ đến bệnh viện chích thuốc mà không uống thuốc, ngủ không đúng giờ… (ách… tự kiểm điểm, Vân chỉ đỡ hơn 1 khoản thôi…)- xem ra, mai mốt anh phải “nuôi dạy” cô lại thôi. (hắc hắc, bi giờ cũng có nuôi có dạy rầu mờ)
Giang Hàn xem cô nhìn chằm chằm trà sữa trong tay- vừa nhìn vừa ăn- mà phì cười, cô phình má (ngốn mì) trừng anh như 1 chú chuột đồng đáng yêu vậy.
Anh đặt trà sữa lên bàn, cắm dây mạng, chuẩn bị nằm lì trong nhà cô lên net. Giang Hàn vừa đặt trà sữa xuống là Phong Mạn Mạn chộp lấy ngay, cô vội vàng hút rồn rột mấy ngụm liền giống hệt mấy đứa bé giành bánh kẹo.
Giang Hàn vờ như không thấy dù miệng anh rõ ràng đang nhếch lên cười- Mạn Mạn càng lúc càng giống thiếu nữ đang yêu, chỉ bấy nhiêu anh đã rất thỏa mãn.
Đợi khi Phong Mạn Mạn ăn uống no nê xong mà lên game thì kênh loa đã yên tĩnh lại. Không lên thì thôi, lên rồi mới biết: cô bị hack!! Tiền vàng của cô mất sạch trơn rồi.
Cô vội vàng xem lại trang bị, trừ nhẫn kết hôn, tất cả đều mất hết. Mạn Mạn chạy vội đến chỗ thủ kho, nhập mật mã mở kho- hình nhân thế mạng, dược bào, trang bị… đầy đủ cả. Thế này Phong Mạn Mạn mới thở phào nhẹ nhõm. Thật ra thì Mạn Mạn không có thói quen bỏ trang bị vào kho hàng, may là Giang Hàn có login cất trang bị vào kho- anh vẫn thường cất trang bị và các vật phẩm quý vào kho hàng trước khi logout.
Xem ra mai mốt cô phải bắt chước anh rồi.
” Tiền trong acc em mất hết rồi.” Mạn Mạn ngoáy đầu lại nhìn Giang Hàn.
“Làm sao vậy?”
Giang Hàn thấy Bình Hải Tịch Mạn Mạn mất hết tiền thì cũng kinh ngạc, “Mạn Mạn, acc em bị trộm rồi, mau sửa mật mã đi. Đặt ngày sinh làm mật mã rất dễ bị trộm.”
Phong Mạn Mạn còn đang đau lòng số tiền mà mình tích cóp từng đồng từng cắc kia, cô nguyền rủa người trộm tiền mình!!
Mạn Mạn vào trang cá nhân trên diễn đàn sửa mật mã. Dù sao bình thường cô vẫn quen đặt ngày sinh làm mật mã, cùng lắm thì thêm 1 ít chữ cái phía trước mà thôi.
Giang Hàn thuận tay nhập tên mình và ngày sinh, sau đó mới nhấn “xác nhận”.
Phong Mạn Mạn khó hiểu, “A?”
” Mật mã này cũng được rồi.”
” Anh nhập mật mã gì?” Cô chỉ thấy 1 dãy chấm tròn mà thôi.
” Tên và sinh nhật anh.”
Cô không biết nói gì hơn “……”
Thấy anh khăng khăng muốn vậy, cô miễn cưỡng đồng ý, dù sao mật mã này cũng dễ nhớ, có mấy ai sinh nhật 1111 (11/11) mà.
[ bang hội] Thu Sắc Tòng Tây Lai: Tiểu thanh mai, sao cứ lên xuống lên xuống thế? Tuần trăng mật thế nào?
[ bang hội] Luyến Chi Hữu Tình: Là em gục đại thần hay đại thần gục em?
[ bang hội] Bình Hải Tịch Mạn Mạn:haizz~ em bị hack!
[ bang hội] Thu Sắc Tòng Tây Lai: A?
[ bang hội] Mộng Luyến: Sao cả Mạn Mạn cũng bị nhỉ?
Suốt 10 phút sau là thời gian Thu Sắc Tòng Tây Lai thêm mắm thêm muối kể lại “sự kiện trộm acc” cho Bình Hải Tịch Mạn Mạn nghe.
[ bang hội] Bình Hải Tịch Mạn Mạn: Nhưng em có biết hắn đâu! Với lại sao hắn biết mật mã em chứ?
[ bang hội] Mộng Luyến: Chắc gì em bị Nho Nhã Lễ Độ trộm đâu, trừ tiền ra còn gì bị mất nữa?
[ bang hội] Bình Hải Tịch Mạn Mạn: Em để trang bị trong kho nên không sao, có điều mất tiền hết rồi.
[ bang hội] Mộng Luyến: May mà đặt trong kho.
Phong Mạn Mạn nghĩ- may mà có Giang Hàn, nếu không chắc cả bộ trang bị thần quan của cô cũng mất. Tuy Mạn Mạn không đầu tư tiền thật vào trò chơi, ngay cả loa cũng phải “mượn” của anh nhưng dù sao đó cũng là những món trang bị mà mình thích, là đồ anh tặng riêng cho cô. Đặc biệt cái mũ thiên sứ kia còn do cô bán đồ lấy tiền mua về.
Mạn Mạn treo nhân vật ở khu buôn bán trong thủ đô, sau đó lại lên diễn đàn xem 1 chút. Vì chủ đề hacker còn đang “nóng hôi hổi”, ở ngay trang đầu nên cô phát hiện ngay.
Xem bài viết và bình luận, cô thật rất kinh ngạc- thì ra Nho Nhã Lễ Độ là Trí Ái! Hắn chính là Trí Ái đó! Cô buột miệng hô to.
Giang Hàn vừa login xong thì lại đến sau lưng cô cùng xem bài viết.
” Nho Nhã Lễ Độ là Manh Chi Ha Ha?” Giang Hàn hỏi, “Tên này hình như hơi quen?”
” Đúng vậy, là người chúng ta muốn nhận nuôi.” Phong Mạn Mạn nói.
” Vậy em bị nó trộm phải không? Hay em cho Manh Chi Ha Ha mượn acc?” Anh hỏi.
Mạn Mạn lắc đầu, “Không, trừ anh ra thì em chẳng nói ai biết mật mã của em cả.” Ngập ngừng 1 chút, cô lại nói tiếp, “Nhưng chắc đúng là hắn rồi.”
” Sao?” Anh đợi nghe cô nói xong.
” Vì em biết hắn- hắn là bạn cấp 2 của em. Ai da, thì ra hắn chính là Nho Nhã Lễ Độ.”
” Là tên Trí Ái kia hả?”
” Vâng.”
” Bạn cấp 2?”
Phong Mạn Mạn lại “vâng”. Chuyện cách đây lâu lắm rồi, chẳng lẽ phải nói với anh rằng: “thật ra trước đây hắn là chồng trong game của em sao”? Cô cố xem kỹ vẻ mặt anh.
Chỉ là bạn cấp 2 thôi sao? Lúc trước anh nghe loáng thoáng rằng có tên Đại Khả nào đó theo đuổi Mạn Mạn, tuy cũng không có gì nhưng anh vẫn hơi để ý dù đã cố giấu cô……
Giang Hàn cười cười, “Khó trách sẽ bị trộm, acc là họ tên, mật mã là sinh nhật mà!”
Bị anh trêu xong Mạn Mạn mới biết mình ngốc thật. Thấy Giang Hàn không hỏi gì, cô nửa đùa nửa thật nói: “Ai~~ vậy anh đền mấy ngàn vạn em bị trộm đi, bắt đền anh hết đó!”
Giang Hàn nhích lại gần cô: “Mạn Mạn muốn anh “đền” thế nào?”
Anh đột nhiên đến gần, đã vậy còn nói như có gì “đen tối” lắm thế kia… cô lại đỏ mặt, đẩy Giang Hàn ra: “Mau login chuyển hết tiền qua cho em đi.” Cô nói hơi lớn, giọng cũng có chút hoảng.
Thấy vậy, anh cũng không chọc cô nữa mà chạy về chỗ máy mình login.
” Mạn Mạn, mau “gọi” anh đi.” Giang Hàn bảo. “Gọi”- tên đầy đủ là tiếng gọi tình yêu, khi vợ chồng cùng đeo nhẫn cưới thì có thể dùng kỹ năng này- truyền tống vợ hay chồng đến cạnh mình.
” Vâng……” Phong Mạn Mạn định dùng kỹ năng thì mới phát hiện, dòng chú thích trên nhẫn chuyển từ: Bắc Phong Giang Thượng Hàn, em nhớ anh! thành: Nho Nhã Lễ Độ, em nhớ anh.
Chuyện quái gì thế này?!
Nhìn nhìn màn hình máy cô rồi xem lại trang bị của mình, đến lúc này anh mới nhận ra- nhẫn cưới anh mất rồi! Nói cách khác là Bình Hải Tịch Mạn Mạn và Bắc Phong Giang Thượng Hàn bị bắt buộc phải ly dị.
[ bang hội] Thu Sắc Tòng Tây Lai: Tiểu trúc mã cũng lên rồi hả? Đi trăng mật vui không? Lúc 2 người đi vắng, server chúng ta có rất nhiều người bị hack đấy.
[ bang hội] Bắc Phong Giang Thượng Hàn: Biết rồi.
[ bang hội] Thu Sắc Tòng Tây Lai: Xem diễn đàn rồi hả?
[ bang hội] Bắc Phong Giang Thượng Hàn: Mình cũng bị trộm.
[ bang hội] Thu Sắc Tòng Tây Lai: Cái gì?!!! Cậu cũng bị trộm?! Trộm cái gì? Mà cậu quen Nho Nhã Lễ Độ sao?
[ bang hội] Bắc Phong Giang Thượng Hàn: Mình bị trộm nhẫn cưới.
[ bang hội] Thu Sắc Tòng Tây Lai: A?!
Số chương: 57
Thể loại: ngôn tình, võngdu (game online)
Tình trạng bản gốc: Hoàn
Tuy sự kiện trộm acc bị phơi bày đã lâu nhưng vẫn còn rất được chú ý, Nho Nhã Lễ Độ không vào game, “đốt than nướng cá con” cũng chẳng còn ai, cả server thì loạn tùng phèo vì rất nhiều người dính dáng tới chuyện này- nhất là khi nó kéo theo loạt sự kiện phát hiện đường dây chuyên trộm đồ, bán phá giá, thậm chí nhân viên nhận của đút lót của người chơi. Phía nhà sản xuất trò chơi tỏ vẻ đã chuyển hồ sơ cho cơ quan công an giải quyết nhưng trộm acc chỉ là tài sản ảo, huống chi Nho Nhã Lễ Độ cũng không dùng virút mà chỉ trộm của người quen… tóm lại là rất khó phán xét.
Sau khi bài viết xuất hiện, mọi người bắt đầu đoán người post là ai, phần đông người chơi cho là hồng trà- Hồng Lục Đình, nhưng lại có người không đồng ý vì bình thường ả đắc tội rất nhiều người trong bang mà người viết bài lại chính trực như vậy nên chắc chắn không phải, cả Mộng Luyến, Mộng Sa trước kia chơi rất thân với hồng trà, trà xanh cũng khẳng định không phải, thế là trên diễn đàn lại xuất hiện chủ đề đoán người đó là ai.
1 tuần sau, bảng xếp hạng server lại xuất hiện, lần này Nho Nhã Lễ Độ hoàn toàn không có tên trên bảng. Vốn chuyện trộm acc đã dần dần lắng xuống nhưng bảng xếp hạng xuất hiện lại khiến mọi người nhắc đến anh chàng- có lời đồn rằng hắn lại bỏ acc chạy án- khiến phía công ty không thể không thông báo đã tạm cấm acc 1 số người, trong đó có Nho Nhã Lễ Độ.
Tóm lại, Nho Nhã Lễ Độ biến mất mà Bình Hải Tịch Mạn Mạn và Bắc Phong Giang Thượng Hàn cũng vậy. Nho Nhã Lễ Độ biến mất giúp Tân Mĩ Nhân Như Ngọc nhảy thẳng lên ngôi thứ 2 trên bảng xếp hạng, thứ 3 mới đến Thiên Hạ Vô Song.
Bang hội chiến lại trở thành cuộc quyết đấu giữa “thiên hạ thứ nhất” và “Đường Thi ba trăm thủ”. Lần này, trấn chiến diễn ra rất gay cấn, “thiên hạ thứ nhất” vẫn dùng chiến thuật “biển người”, ỷ đông người mà áp đảo “ Đường Thi ba trăm thủ” nên suốt 1 giờ đầu trận đấu, “ Đường Thi ba trăm thủ” chỉ phòng thủ chứ không tấn công, mãi đến khi 1 nhân vật bí ẩn “thì thầm” với Thu Sắc Tòng Tây Lai, dẫn theo vài người vào bang- nhưng khi bang hội chiến kết thúc lại im lặng rời khỏi.
Bang hội chiến chấm dứt, Bắc Phong Giang Thượng Hàn và Bình Hải Tịch Mạn Mạn vẫn không lên, Du Nguyệt Giang Thượng Hàn (Giang Triệt) lại thường xuyên xuất hiện- game online thật đúng là thứ dễ nghiện.
Khi Ta Là Thương Nhân hỏi tại sao đại thần và phu nhân vẫn không lên thì Giang Triệt ấm ớ bảo chuyện tình cảm của họ đang có vấn đề.
Trước giờ Bắc Phong Giang Thượng Hàn và Bình Hải Tịch Mạn Mạn vẫn là cặp vợ chồng nổi tiếng trong Mộng cảnh- tình cảm phát triển từ ngoài đời đến trong game, đúng nghĩa thanh mai trúc mã- cho nên mọi người vẫn thường nghĩ tình cảm bọn họ sẽ phát triển theo hướng tốt, tỷ như– đăng kí kết hôn, mang thai, sinh con …
Nhưng lần này, quả thật đúng theo lời Giang Triệt, là tình cảm có vấn đề.
Thật ra thì khi biết 2 người đang “chiến tranh lạnh”, Giang Triệt cũng kinh ngạc, nhất là khi hầu hết nguyên nhân có liên quan đến anh. Dù sao Giang Triệt vẫn nghĩ theo tính cách của Giang Hàn và việc anh yêu chiều Phong Mạn Mạn mà nói, đáng lẽ 2 người không nên có chuyện, hơn nữa còn là “chiến tranh lạnh” lâu như vậy mới đúng.
Chuyện tính từ lúc Giang Hàn nghe Phong Mạn Mạn kể Nho Nhã Lễ Độ là anh chàng Đại Khả kia, hơn nữa anh còn biết trong số những “bóng hồng” bên cạnh hắn (trong trò chơi) có 1 tên: Mạn Bộ Mạn Mạn. Mạn Bộ Mạn Mạn là tên gọi thân mật trên qq của Phong Mạn Mạn. Tuy anh không hỏi thẳng cô mà chỉ nghĩ đơn giản rằng trên trò chơi, 2 người kia chỉ quen biết thôi.
Chuyện trên game mà, huống chi còn là chuyện xưa lơ xưa lắc rồi, có lẽ nào nối lại tình cũ được? Cho dù tính cả khi hắn là Nho Nhã Lễ Độ trộm acc kết hôn như vậy cũng chỉ làm Mạn Mạn dị ứng thêm, tóm lại là Nho Nhã Lễ Độ đơn phương… Giang Hàn biết cả- nhưng là biết thì biết vậy, tỏ vẻ chẳng thèm chấp nhưng thật ra anh vẫn có chút lo lắng- cho đến đêm đó……
Lúc đó là 10 giờ tối, không biết máy tính Phong Mạn Mạn bị trục trặc cái gì mà vào windows không được, thế là cô gọi chàng bạn trai “vạn năng” đến nhà sửa giúp. Lát sau, Giang Hàn chạy đến sửa máy, 2 người vẫn nói nói cười cười, không nhắc đến Nho Nhã Lễ Độ hay chuyện trộm acc gì cả.
Nhớ lại lúc biết Nho Nhã Lễ Độ trộm đồ, Mạn Mạn rất tức giận, nhất là khi cô bị buộc đổi “chồng”- cô sững sờ đến mức không thấy vẻ mặt của Giang Hàn. Phong Mạn Mạn logout, nhắm mắt làm ngơ… dù biết trộm tiền chuyện nhỏ đổi chồng chuyện lớn nhưng cô chẳng biết nói gì, chẳng lẽ bảo thật ra Nho Nhã Lễ Độ là mối tình đầu của mình? Nếu nói ra làm mọi chuyện càng thêm rắc rối thì sao? Cô rất bối rối, may mà anh cũng không hỏi gì cả.
Nhưng không hỏi không có nghĩa là không để ý.
Khi Giang Hàn giúp cô sửa máy xong có dặn: “Mạn Mạn, mai mốt có gì quan trọng thì đừng để trên ổ C nữa nhé.”
” Nhưng các ổ cứng khác đầy cả rồi…”
Đầy? Ổ cứng của máy Mạn Mạn cũng khá lớn, rốt cuộc cô chứa gì mà đầy cả rồi?
Dưới sự cho phép của Mạn Mạn, Giang Hàn bắt đầu kiểm tra ổ C- cô chứa rất nhiều thứ: có phim, có game, có văn bản word và 1 số chương trình nhỏ… anh thật chẳng biết bỏ cái gì cả, thế là chuyển sang các ổ đĩa khác xem thử- đâu đâu cũng bị hệt ổ C. Tóm lại, cô hoàn toàn không phân loại sắp xếp gì trong máy cả, những thứ hiếm hoi có hơi trật tự 1 chút là các văn bản trong ổ E.
Anh buồn cười lắc đầu, hỏi: “Mạn Mạn, lúc em chơi không thấy chậm sao?”
” Bình thường, em thấy cũng chẳng chậm lắm.” Mạn Mạn hỏi, “Bộ máy em tệ lắm hả?”
” Không sao.” Giang Hàn lại cười khẽ, “Anh sẽ sắp xếp lại giúp em, bỏ bớt những thứ không cần thiết là ổn thôi.”
Kế tiếp, anh bỏ bớt những tập tin tạm (mấy cái word có tên ~~ í) và xóa bớt những tập tin cô bảo không dùng nữa.
Làm Giang Hàn tức cười nhất là máy cô còn có những trò chơi có từ 7 năm trước mà Mạn Mạn lại khăng khăng muốn giữ lại- kiếm tiên kỳ hiệp.
Giang Hàn phân loại giúp Mạn Mạn cũng tốn không ít thời gian, anh dặn: “Mai mốt có tải chương trình gì về thì chứa ở ổ D, phim và nhạc ổ E, tài liệu học hay tiểu thuyết để ổ F.”
” Vâng.”
” Thỉnh thoảng nhớ diệt virút, có rảnh thì xóa bớt những thứ dư thừa.” Giang Hàn vừa nói vừa kiểm tra dung lượng- sao ổ cứng vẫn đầy thế nhỉ.
Anh xem thử các tập tin ẩn, quả nhiên, có rất nhiều hình ảnh bị che giấu, xem nào, tại sao phải giấu nhỉ?
Phong Mạn Mạn cũng không nhớ, dù sao thứ gì không dùng thì cứ xóa. Giang Hàn vẫn cẩn thận mở lên xem, thì ra là ảnh chụp trong Mộng cảnh, hơn nữa đều là về Mạn Bộ Mạn Mạn và Trí Ái- cũng chính là Phong Mạn Mạn và Đại Khả, có cùng luyện cấp, cùng chụp chung tại những nơi có cảnh đẹp, cũng có 1 số rất thân mật- xưng chồng xưng vợ, hôn nhẹ linh tinh.
Phong Mạn Mạn sửng sốt 1 chút, té ra là những hình này…… Chuyện đã cách nay mấy năm rồi, sao cô còn để lại hình chứ, thảm nhất là bị anh thấy được.
Cô không biết làm sao, bối rối kéo tay anh như sợ Giang Hàn giận quá bỏ đi, Mạn Mạn biết phải giải thích 1 số việc, “Cái kia, thật ra……”
Giang Hàn cũng không biết làm sao vậy, anh ngắt lời cô “Mạn Mạn, bỏ hết mấy thứ này đi nhé, anh xóa giúp em.” Giọng anh vẫn bình thản nhưng Mạn Mạn biết anh rất để ý.
” Anh cứ bỏ đi.” Phong Mạn Mạn vừa nói vừa lắc đầu nguầy nguậy, cô rất sợ Giang Hàn hiểu lầm. Khi Mạn Mạn định giải thích thì anh lại ngắt lời, dặn cô cách quản lý máy cho tốt, cô rất sốt ruột nhưng chỉ đành gật gật đầu.
Giang Hàn rất bực mình, anh không biết mình làm sao vậy, lý trí biết rõ chỉ là trò chơi thôi, cô và Nho Nhã Lễ Độ chỉ là trò chơi mà thôi, nhưng vẫn thấy như đang ghen……
Anh reset máy, khi Phong Mạn Mạn nghĩ rốt cục có thể giải thích rõ ràng với anh thì Giang Hàn lại nhìn điện thoại: “Khuya rồi, anh về trước, chắc máy em ổn rồi đó.” Anh xoa đầu cô, đến phòng khách chào ông bà Phong rồi ra về.
Máy tính đã ổn nhưng bọn họ đã có chuyện a!! Sao không chịu nghe người ta giải thích gì hết! Phong Mạn Mạn buồn bực, Giang Hàn muốn cô buồn bực đến chết mà! Cô với Đại Khả không có gì thật mà, ai biết giờ anh lại làm như cô và Đại Khả có léng phéng vậy.
Giang Hàn chậm rãi xuống cầu thang, bước từng bước một, anh đang tự hỏi mình bị làm sao vậy? Anh biết Mạn Mạn đang định giải thích nhưng lại rất không thích cảm giác này, rất gượng gạo.
Nghĩ nghĩ, anh bật cười, chuyện gì thế này? Trước mặt Mạn Mạn mà anh lại…… ích kỷ? Tỉnh táo lại, lý trí chiến thắng ghen tuông, Giang Hàn chuẩn bị về nhà gọi điện nói rõ với cô.
Nhưng khi về đến nhà……
Giang Triệt vừa tắm xong, mặc áo ngủ đi ra từ phòng tắm. Thấy anh mình trở về, anh hỏi “Về rồi sao?” Giang Hàn ừ 1 tiếng, Giang Triệt cầm khăn định về phòng mình, đột nhiên lại xoay người nói với anh: “Nho Nhã Lễ Độ là bạn cấp 2 của em.”
Giang Hàn khó hiểu- sao Giang Triệt lại nhắc đến việc này- anh ngẩng đầu nhìn anh chàng chờ nghe câu sau.
“Trước đây là bạn cùng lớp của Mạn Mạn.” Giang Triệt nói.
Giang Hàn bình thản: “Ừ, anh có biết.”
Giang Triệt ra vẻ nghiền ngẫm nói tiếp: “Hình như 2 năm trước, lúc em sửa máy giúp Phong Mạn Mạn có nhìn thấy gì đó……” Anh chàng chưa biết nên nói thế nào nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm Giang Hàn chờ xem vở kịch hay.
” Là ảnh chụp trong trò chơi hả?” Giang Hàn vẫn bình tĩnh, “Anh cũng biết chuyện này.”
Biết rồi? Bình tĩnh vậy sao, nếu tình thâm như thế… Giang Triệt cố ý nói “Chuyện 2 người đó yêu nhau anh biết không?” Anh chàng vừa xem vẻ mặt anh mình vừa lầm bầm lầu bầu “Chắc chắn anh không biết rồi! Em “giữ” Phong Mạn Mạn thay anh biết bao nhiêu năm, kết quả tên Đại Khả kia lại dùng game online giành được, mãi tới gần đây em mới biết chuyện. Tên đó từ hồi cấp 2 đã không đàng hoàng gì rồi……”
Giang Hàn hơi sửng sốt nhưng Giang Triệt không phát hiện được: “Anh biết vụ này rồi, A Triệt à, em không biết tối nay em nói nhiều lắm sao? Hay em còn phát hiện chuyện gì nữa?”
Thấy Giang Hàn vẫn bình tĩnh, Giang Triệt cũng không đùa nữa: “Không có, em chỉ muốn hoàn thành nhiệm- vụ- anh- giao thôi mà!” Không phải anh ích kỷ, không phải anh tính toán chi li, càng không ngờ đâm trúng chỗ đau của Giang Hàn.
Giang Triệt chỉ muốn xé rách vẻ mặt bình tĩnh của anh, trả đũa những chuyện lúc trước, nhưng có lẽ chưa đến lúc đó… Anh chàng bỏ về phòng.
Thật ra chuyện này, Giang Hàn không biết- không ngờ Mạn Mạn và Nho Nhã Lễ Độ lại phát triển ra ngoài đời! Không đúng…… có lẽ là ngoài đời phát triển vào game- ai cũng có quá khứ cả nhưng có vẻ anh không nói phục được chính mình: anh muốn cẩn thận bảo hộ cô nhưng chẳng lẽ anh đã sai sao?
Sau chuyện này, Giang Hàn không còn tự tin như trước nữa, anh sợ Phong Mạn Mạn chỉ là quen ỷ lại anh thôi… biết đâu Mạn Mạn cũng không yêu anh?
Có lẽ tình yêu làm người ta ngu ra thật, như Giang Hàn chẳng hạn, thế nên, lần đầu tiên, 2 người chiến tranh lạnh……
Sau mấy ngày nghỉ Tết, anh lại lao đầu vào công việc, thậm chí còn rất ít lên game. Về phần Mạn Mạn, cô cũng chán nản không login, tuy mỗi ngày vẫn nhận được tin nhắn của Giang Hàn nhắc cô giữ ấm, nhớ rõ ăn cơm, uống ít trà sữa… Nhưng rõ ràng là anh không ổn, ai…… Phong Mạn Mạn lại thở dài.
Đều tại tên Nho Nhã Lễ Độ kia cả, còn Giang Hàn nữa, tự nhiên vô duyên vô cớ thế không biết! Ai…… lại thở dài, nên làm sao bây giờ?
” Hãy đi tìm em, tìm em nhanh đi nào…… Tìm em đi nào, nhanh nhanh nhanh lên nào~” Tưởng anh gọi, cô vội vàng chui ra khỏi chăn bổ nhào vào chiếc điện thoại của mình nhưng người gọi là Linh Như.
” Alô……” Giọng cô có chút mất mát ỉu xìu.
“Mạn Mạn à, tui đang ở gần nhà bà, ra ngoài ngồi 1 chút được không?”
Dù sao ở nhà cũng quá buồn lại dễ suy nghĩ lung tung, thế là cô đồng ý “Được, vẫn chỗ cũ, 15 phút sau gặp.”
Không rõ Linh Như và Phong Mạn Mạn đã nói những gì nhưng chắc chắn là về Giang Hàn, sau khi nghe cô bạn nói xong Mạn Mạn mới phát hiện: giữa cô và Giang Hàn- cô luôn là người bị động. Chẳng lẽ việc cô im lặng chờ anh chủ động làm Giang Hàn lo lắng thấp thỏm sợ cô không yêu anh? Nếu vậy, cô quyết định phải làm điều gì đó bày tỏ tấm lòng mình, bắt đầu với việc dứt “tình cũ”.
Về đến nhà, cô login, gom góp tiền bạc từ các acc phụ để có đủ vốn ly hôn. Sau đó, cô lén lút chạy đến chỗ npc cưỡng chế ly hôn. (hình như có 2 kiểu, cưỡng chế + ly hôn thường, cưỡng chế- vợ/chồng buộc người kia ly hôn = cách trả thêm tiền)
Npc này ở Tử Thành- muốn vào đó phải nhảy xuống vực, nếu thành công thì hp, sp đều = 0 và vào thành, nếu không thì trở về điểm sống lại, cho nên tiến vào Tử Thành còn bị gọi đùa là “cuộc thi thử vận may”.
Hiển nhiên hôm nay cô không may mắn lắm, nhảy 6 lần mới vào được thành. Mạn Mạn tìm thật lâu mới thấy căn phòng npc kia đứng, cuối cùng mới ly hôn được.
Nhưng cô thấy ly hôn thôi chưa đủ, Phong Mạn Mạn còn muốn cho Giang Hàn 1 kinh hỉ (vừa sợ vừa mừng). Lần đầu tiên cô vào thương thành mua đồ- mua 1 lễ bao để kết hôn gần 50 nhân dân tệ- rồi login Bắc Phong Giang Thượng Hàn và Bình Hải Tịch Mạn Mạn, vào giáo đường ở thủ đô làm đám cưới 1 mình.
Mạn Mạn dùng acc Bắc Phong Giang Thượng Hàn nói chuyện với npc, chọn nhập lời cầu hôn, ách…… Nên cầu hôn thế nào đây?
Nhớ lại lúc Giang Hàn đeo nhẫn cho cô ở Hồng Kông, Phong Mạn Mạn sờ sờ chiếc nhẫn đeo trên cổ, đỏ mặt đánh lời cầu hôn lúc trước vào.
Khi Mạn Mạn nhập lời cầu hôn xong thì đám cưới bị phát hiện!
Cô quên- kết hôn sẽ được hệ thống thông báo trên toàn server- cho nên chuyện này trở nên càng không thể vãn hồi, nhất là này cầu hôn từ, là cỡ nào phiến tình.
[ hệ thống] Bắc Phong Giang Thượng Hàn cầu hôn Bình Hải Tịch Mạn Mạn: Mạn Mạn, anh yêu em.
[ hệ thống] Bình Hải Tịch Mạn Mạn nhận lời cầu hôn của Bắc Phong Giang Thượng Hàn, chúc bọn họ vui vẻ trọn đời, trăm năm hòa thuận.
Kênh loa rung chuyển……
[ loa] Hoa Khai Hoa Lạc: Đại thần và phu nhân lại kết hôn? Họ ly dị lúc nào vậy?
[ loa] Ta Là Thương Nhân: Không phải đâu!!! Hay hệ thống bị mát dây rồi?
[ loa] Nhất Quả Trang Đường: Chụp ảnh chụp ảnh đại thần thổ lộ… hay họ cưới nhau ngoài đời rồi?
[ loa] sát thủ vì xoát Joaquin: Dù sao vẫn chúc đại thần và phu nhân đám cưới vui vẻ.
1 đống câu hỏi được đặt ra nhưng lời chúc phúc cũng không ít.
Vì thông báo của hệ thống mà ngoài giáo đường thủ đô tụ tập thật nhiều người xem.
Mạn Mạn vội vàng logout cả 2 acc vỗ vỗ ngực, sao cô chưa kịp làm Giang Hàn kinh hỉ mà đã khiến chính mình kinh hách chứ? Tính sai quá đi! Đáng lẽ phải lựa đêm dài vắng người……
Rất nhanh sau đó, Giang Hàn biết tin mình “bị ép cưới”- do Thu Sắc Tòng Tây Lai báo cáo. Thật ra với biểu hiện gần đây của Mạn Mạn, anh biết Mạn Mạn sẽ chạy đi ly hôn ngay, nhưng, không tài nào đoán được cô cũng nhanh nhẩu đến kết hôn với anh như thế… anh rất muốn xem lại cảnh lúc đó.
Điện thoại rung, là tin nhắn: Ca, anh với Mạn Mạn còn như vậy thì em thấy tội lỗi lắm.
Anh nhếch miệng cười, ánh mắt lóe lóe- thấy tội lỗi sao? Càng tốt.
Số chương: 57
Thể loại: ngôn tình, võng du (game online)
Tình trạng bản gốc: Hoàn
* Tung bông * xong bộ Võng du này rồi~~
Mai là ngày 14 tháng 2- lễ tình nhân và cũng là sinh nhật Giang Triệt.
Lúc trước, Giang Triệt không thích lễ lạc cho lắm. Mỗi lần đến sinh nhật cậu chàng, ông bà Giang lại đi du lịch 2 người- không phải không muốn dẫn theo bóng đèn mà là 2 anh em không chịu. Vậy nên mỗi khi đến ngày này, 2 ông bà quen đi mừng “lễ tình nhân” chứ không phải “sinh nhật con”.
Nhưng năm nay anh chàng phá lệ đề nghị cả nhà ra ngoài ăn lễ, luôn tiện còn mời cả nhà Phong Mạn Mạn đi chung. Tại sao vậy? Ai, là vì cậu chàng thấy áy náy mà……
Ngay tối hôm Bắc Phong Giang Thượng Hàn “bị ép cưới”, Giang Triệt có đến phòng anh mình chuẩn bị tâm sự chuyện “tình yêu và cuộc đời” và hỏi thử xem Giang Hàn cùng Phong Mạn Mạn định mừng lễ tình nhân thế nào.
Kết quả Giang Hàn chỉ ậm ờ kiểu “tại sao phải mừng lễ tình nhân” linh tinh làm Giang Triệt áy náy cực kỳ.
Bởi vì… chuyện hình ảnh trong trò chơi của Mạn Mạn “bị che giấu” là do Giang Triệt làm- lâu thật lâu trước kia lúc anh chàng sửa máy giúp Mạn Mạn thì đã phát hiện rồi nhưng lại ra vẻ không biết, đem hết mớ hình “ẩn” đi chờ Giang Hàn về nước cho có chuyện trêu tức anh mình, thuận tiện xem Giang Hàn có thích Mạn Mạn thật lòng hay không. (chắc phần trêu tức mới là nguyên nhân chính hỉ? ~.~)
Đương nhiên, Giang Triệt không yêu Mạn Mạn, cũng chưa hẳn là có tình anh em với cô, nếu buộc phải kể rõ quan hệ giữa 2 người thì chỉ là người gây rối và người gỡ rối mà thôi.
Còn lúc trước cậu chàng ra vẻ phải lòng Phong Mạn Mạn chỉ là vì chọc Giang Hàn mất bình tĩnh, tiếc rằng anh cậu chẳng mắc bẫy gì cả. Từ nhỏ Giang Triệt đã nghiên cứu cảm xúc của anh mình: dù người khác có bắt nạt anh thế nào, dù anh có bị mắng oan, dù tức giận hay đau buồn,… vẻ mặt Giang Hàn chỉ có 1- cực kỳ bình thản. (thật ra thì Giang Triệt cũng không khác mấy, rất ít khi để lộ cảm xúc, nếu có khác cũng chỉ là 1 vẻ mặt bình tĩnh, 1 không có biểu tình- tên gọi tắt: Mặt than).
Cho nên cậu chàng mới tức lên, thậm chí còn “đổ dầu vào lửa” muốn Giang Hàn với Phong Mạn Mạn hục hặc chút ít.
Ai, làm em không dễ a. (←.← làm em khiến anh cãi nhau với bạn gái… đúng là k dễ a!)
Cho nên Giang Triệt mới phải đề nghị Giang gia và Phong gia đi mừng lễ tình nhân, ngạch…… đi mừng sinh nhật cậu chàng.
Mấy ngày nay Mạn Mạn rất buồn bực- nên nói đều nói, nên giải thích đều giải thích rõ ràng mà- Giang Hàn vẫn gượng gạo với cô. Phong Mạn Mạn nằm lì trên giường, vừa muốn hét lên cho đỡ tức thì nhận được điện thoại của Giang gia- là Giang Hàn gọi tới- thế là cô hí hửng bắt máy, kết quả lại là Giang Triệt nói chuyện.
Ăn mừng lễ tình nhân? Không sao cả, vấn đề là vì cái gì không phải 2 người mà là 2 gia đình cùng đi? Hơn nữa- quan trọng nhất là- tại sao không phải do Giang Hàn mời cô chứ!!
Tuy rất bực mình nhưng Phong Mạn Mạn vẫn nhận lời mời- vốn Mạn Mạn rất muốn lấy lý do này nọ từ chối nhưng khi nghe bảo Giang Hàn cũng đi thì gật đầu ngay. Dạo này anh làm cô rất tức tối, thật muốn giận luôn cho anh đến dỗ nhưng dù sao đây cũng là lễ tình nhân đầu tiên của 2 người- tuy kiểu ăn mừng có vẻ hơi giống “lễ thân nhân” (người thân), Phong Mạn Mạn rất muốn đạp Giang Hàn xuống hỏi rốt cuộc anh muốn thế nào.
Nhưng dù thế nào thì chuyện đã như vầy, Mạn Mạn chỉ đành chuẩn bị quà 14-2 cho anh và còn cố ý mua 1 bộ váy mới mà tặng- dù Phong Mạn Mạn bình thường hơi chậm tiêu nhưng lúc này cô cũng có cảm giác của người đang yêu say đắm.
Đêm 14/2, 2 nhà hẹn nhau ra khách sạn ăn lễ. Sau khi ăn xong, 2 bên cha mẹ đều dùng lý do “có việc đi trước” cùng “bỏ con chạy lấy người”.
” Chuyện gì thế này?” Mạn Mạn khó hiểu.
Giang Triệt: “Em cũng có việc đi trước, 2 người muốn hẹn hò thì xin cứ tự nhiên.” Nói xong cũng bỏ về.
Phong Mạn Mạn đợi Giang Hàn mở miệng trước, cô kéo kéo váy- tuy rằng váy không ngắn lắm nhưng với người ít mặc váy ngắn như cô thì- sợ lộ chân lộ cẳng.
” Vậy mình về nhà thôi.” Anh nắm bàn tay lạnh lẽo của cô- đã sợ rét mà còn dám mặc váy trong thời tiết này?- Giang Hàn nhíu mày. Đây là lần đầu tiên anh thấy Mạn Mạn mặc váy, hơn nữa còn đeo nhẫn anh tặng ở ngón áp út.
Phong Mạn Mạn thấy anh có vẻ hơi giận mà thở dài- thôi quên đi, về nhà! Hẹn hò, lễ tình nhân gì gì đó cô mặc kệ. Mạn Mạn lấy tay vung vẫy túi xách- nặng ghê- biết vậy cô chẳng chuẩn bị quà làm gì, dù sao cũng đâu ai nhận!
Dọc đường về, Giang Hàn rất ít lời, Mạn Mạn thì cũng chẳng nói nhiều- 2 người lẳng lặng nắm tay nhau. Rõ ràng là lễ tình nhân ngọt ngào, kết quả bọn họ lại như người xa lạ.
Phong Mạn Mạn thấy anh như vậy thì càng không vui, giờ cô chẳng buồn mơ mộng gì về cuộc hẹn hò hôm nay nữa, chỉ ước sao nhanh về nhà đánh 1 giấc- có lẽ khi cô thức dậy, Giang Hàn lại biến trở về anh chàng cưng chiều cô, yêu cô, săn sóc cô như lúc trước.
Giang Hàn nhận ra Mạn Mạn đang cố bước đi thật nhanh, anh cúi đầu nhìn sang người bên cạnh- nửa buồn cười, nửa lại bất đắc dĩ- thật ra anh đang đợi cô mở lời đấy mà.
2 người tiếp tục giận dỗi suốt đường về.
Đến dưới lầu nhà cô, Giang Hàn vẫn không buông tay, anh hơi nhướng mày nhìn Phong Mạn Mạn nhưng cô cứ cúi gằm mặt lí nhí: “Chúc anh lễ tình nhân vui vẻ, vậy…… em lên nhà trước.”
Quả nhiên anh lại phải chủ động rồi “Mạn Mạn……”
Nhưng cô lại dùng sức giãy tay anh ra, xoay người muốn chạy lên nhà- dù sao lần này anh làm cô đau lòng thật.
Giang Hàn hơi kinh ngạc nhìn Phong Mạn Mạn chạy đi, anh đang định mở miệng giữ cô lại- anh không biết sao mọi chuyện lại thành ra thế này nữa- thì cửa sắt chỗ cầu thang nhà cô bị 1 dì lớn tuổi mở ra.
” Mạn Mạn hả?” Dì này hay “quan tâm tới hàng xóm” lắm, bà nhìn Giang Hàn rồi nói, “Người trẻ tuổi tốt thật, cứ đến lễ tình nhân thì có người cùng đi hẹn hò vui vẻ.” Vì 2 người vừa là thanh mai trúc mã lại vừa là hàng xóm của nhau, chuyện Giang Hàn và Phong Mạn Mạn yêu nhau đã sớm được nhà nhà biết đến. (;)))
Mạn Mạn chỉ lễ phép chào dì rồi chạy tiếp.
” Thẹn thùng nữa kìa! Tuổi trẻ thật tốt mà.” Bà tiếp tục cảm thán rồi đi ra ngoài.
Giang Hàn nhìn bóng cô biến mất mà tim như thắt lại- đây không phải lễ tình nhân mà anh muốn, càng không là lễ tình nhân anh muốn tặng Mạn Mạn- anh cứ nghĩ mọi chuyện đều trong kế hoạch mình, kết quả lại sai 1 li đi 1 dặm. Vì cửa sắt đã đóng lại nên anh cũng chẳng thể chạy theo cô được, nhìn lên cửa sổ nhà cô, anh ngẫm nghĩ 1 chút rồi quyết định gọi điện cho Mạn Mạn……
Phong Mạn Mạn chạy 1 mạch đến cửa nhà mình rồi phụng phịu lầm bầm lầu bầu, “Đồ Giang Hàn ngu ngốc! Nghĩ cái gì không biết, mình với tên Đại Khả có gì đâu, dù sao cũng nên hỏi 1 tiếng chứ! Thật là, thật là……” Đến đây, cô hét tướng lên “Thật là tức chết mà!” Nói xong còn giậm chân đùng đùng.
Mạn Mạn ngồi xổm trước cửa lục túi xách- chìa khóa đâu? Cái chìa khóa chết tiệt kia đâu mất rồi? Chẳng lẽ cô quên đem rồi? Cô tìm hoài không thấy, bực mình, đổ hết mọi thứ trong túi ra “Loảng xoảng……” Tiếng gốm sứ bị va chạm.
Di động, ví tiền, khăn tay, quà cho Giang Hàn? Không xong! Phong Mạn Mạn vội vàng lấy món quà ra xem xem có sao không thì……
” Hãy đi tìm em, tìm em nhanh đi nào…… Tìm em đi nào, nhanh nhanh nhanh lên nào~” Người gọi: Hàn.
” Alô……”
Mạn Mạn khựng lại bắt máy, giọng cô nghe như đang khóc làm Giang Hàn càng thêm đau lòng “Mạn Mạn, sao chưa bật đèn, còn chưa vào nhà sao?”
” Ngủ rồi, em ngủ rồi!” Cô hét.
Giang Hàn ngẩng đầu nhìn cửa sổ phòng cô, “Phòng em không bật đèn.”
” Đang ngủ thì mở làm quái gì.” Thì ra Mạn Mạn cũng biết giận dỗi, anh không những không trách mà thậm chí còn thấy…… đáng yêu.
” Từ lúc em lên cầu thang tới giờ vẫn chưa bật đèn, sao chưa vào nhà?”
Nói vậy… Giang Hàn vẫn để ý cô sao? Anh lo cô ở 1 mình sao? Nếu để ý lo lắng cho cô sao mấy ngày nay cứ lạnh nhạt như thế? Nghĩ đến đây, Mạn Mạn lại muốn khóc.
” Ừ đó, em không về nhà thì sao?! Lúc trước, em với mẹ đều nghĩ em sẽ qua lễ tình nhân với anh, em còn vui đến quên mang chìa khóa nhà kìa!!… Kết quả anh lại như vậy. Giang Hàn ngu ngốc, em ghét anh!” Nói đến câu cuối cô gần như rống vào điện thoại.
Lúc này dì hàng xóm đã trở về, Giang Hàn thấy cửa sắt mở liền tranh thủ vọt vào, vừa nghe Mạn Mạn lên án vừa chạy vội lên lầu 5.
Khi anh vừa thở vừa đến cửa nhà cô thì thấy 1 cô bé tội nghiệp ngồi xổm trước cửa, anh phát hiện mình sai thật rồi, không nên ép Mạn Mạn như vậy dù có muốn cô học được chủ động đi chăng nữa.
Anh ngồi xổm trước mặt cô, cúp điện thoại, ôm chầm lấy cô, “Mạn Mạn, anh xin lỗi.”
Thấy Giang Hàn đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, Phong Mạn Mạn dại ra 1 chút, mất hết khí thế lúc nãy, để mặc anh ôm cô.
“Mạn Mạn, ba mẹ em chắc sẽ về hơi trễ, em qua nhà anh trước đi.” Anh nói xong liền nhặt giúp cô những thứ nằm la liệt trên mặt đất.
Giang Hàn kéo Phong Mạn Mạn đứng dậy nhưng cô lại thút thít: “Chân em tê cứng rồi.”
Anh cười khổ, cầm túi xách cô: “Leo lên, anh cõng em.” Giang Hàn vòng qua trước mặt Phong Mạn Mạn rồi ngồi xổm xuống.
Mạn Mạn ôm lấy cổ anh hệt như lúc còn nhỏ, cô thì thầm: “Anh Hàn thật tốt.”
Rốt cục nghe được xưng hô mà anh muốn, Giang Hàn hơi sửng sốt 1 chút rồi mới nói: “Mạn Mạn ngoan, anh sẽ cõng em cả đời.”
Cứ như vậy, anh cõng cô về nhà mình, “Mạn Mạn, nặng quá.”
” Gì chứ! Em có nặng đâu?!” Phong Mạn Mạn giận dỗi hơi siết chặt cổ anh 1 chút.
” Anh nói túi em nặng quá……” Giang Hàn cười khẽ.
” Tại chứa quà cho anh mà!”
Bọn họ vừa nói vừa cười, rất nhanh đã về đến nhà anh.
Ngồi trên giường Giang Hàn, Mạn Mạn bắt đầu kiểm tra món quà, kết quả anh lại giành lấy: “Không phải tặng anh sao? Phải để anh mở quà mới đúng.”
” Hồi nãy em lỡ tay ném, chắc vỡ mất rồi.”
” Không sao hết, đây là thứ đầu tiên em tặng anh mà, người được tặng là anh, đương nhiên để anh mở trước.” Giang Hàn mở quà.
Đó là 1 bộ ly tách bằng gốm sứ, kiểu dáng như các nút trên bàn phím, có điều không in các ký tự mà là h,a,n,s, i,l,o,v,e,u.
Mạn Mạn hơi mắc cỡ khi sắp chúng lên khay.
Thấy Giang Hàn âu yếm nhìn cô, Phong Mạn Mạn càng thêm ngượng ngùng, cô nói sang chuyện khác: “Quà em đâu?”
” Mạn Mạn, xin lỗi, anh quên mất.” Giang Hàn nói.
Cô có chút thất vọng nhưng vẫn nói: “Không sao, em hỏi vậy thôi.” Ai…… Tên Giang Hàn ngu ngốc dám quên quà cho cô.
” Không vỡ chứ?” Nghe anh nhắc, cô vội vàng cầm lên xem kỹ, không ngờ lại phát hiện mỗi tách đều chứa 1 viên chocolate, 9 tách 9 viên- không biết anh cho vào hồi nào nhỉ?
Cô kinh hỉ cầm chocolate, kết quả Giang Hàn lại biến ra 1 bó hoa toàn bằng sôcôla, tựa như trong quảng cáo trên TV vậy “Mạn Mạn, chúc em lễ tình nhân vui vẻ.”
Phong Mạn Mạn ôm lấy anh “Cám ơn, em thích lắm.”
” Thích là tốt rồi” Giang Hàn cũng rất thích khi 2 người ôm nhau, cảm giác như cả tim cũng ấm lên.
Nhưng Mạn Mạn lại phá vỡ không khí “Còn có, còn có” Cô giãy ra khỏi vòng tay anh, chạy đến máy tính, login acc Bắc Phong Giang Thượng Hàn- Giang Hàn cười cười nhìn màn hình.
Sau đó, Phong Mạn Mạn lại login acc mình, dùng kỹ năng tiếng gọi tình yêu: màn hình xuất hiện câu- Bắc Phong Giang Thượng Hàn, em nhớ anh.
” Cái kia, em với Nho Nhã Lễ Độ không có gì cả, xem, cả trong game chồng em cũng là anh, còn có……” Cô chỉ vào màn hình.
Anh ngắt lời cô: “Anh biết, dù là trò chơi hay ngoài đời, chồng em vĩnh viễn chỉ có thể là anh.” Giang Hàn dịu dàng ôm lấy cô hôn thật sâu……
Trên màn hình, Bắc Phong Giang Thượng Hàn và Bình Hải Tịch Mạn Mạn tay nắm tay.
———————————————— —————————————-
1 năm sau, Phong Mạn Mạn tốt nghiệp, cô làm nhân viên văn phòng ở 1 công ty nhỏ, cuộc sống của cô thật đúng là “ngày qua ngày, năm lại qua năm”- rất êm ả.
Chuyện tình cảm của Mạn Mạn và Giang Hàn cũng sóng yên gió lặng. Đương nhiên, lâu lâu 2 người vẫn có tranh cãi 1 chút, nhưng dù ngoài đời hay trên game, chuyện tình tiểu thanh mai tiểu trúc mã vẫn ngọt ngào đến làm người ta hâm mộ.
2 năm gần đây, “Đường Thi ba trăm thủ” vẫn còn, “thiên hạ thứ nhất” cũng không tan, 2 bang cùng trải qua những thăng trầm của Mộng cảnh Tạm biệt dù bây giờ đã có những bang phái mới ra đời, “Đường Thi ba trăm thủ” và “Thiên Hạ Vô Song” cũng không thiên hạ chia 2 như trước. Sự kiện trộm acc và sự xuất hiện của các game online khác khiến số người chơi của Mộng cảnh Tạm biệt giảm hẳn, may mà có phiên bản mới ra đời, giữ chân 1 ít người chơi cũ và lôi kéo thêm người chơi mới.
Đường Thi đặt ra 1 thông lệ: mỗi tháng vào ngày bang hội chiến lại làm nhiệm vụ leo tháp, buổi tối thì tham gia bang hội chiến- tuy mỗi tháng chỉ có 1 ngày như vậy nhưng cảm tình giữa bọn họ vẫn không bị ảnh hưởng.
Mỗi người ở Đường Thi đều có những cuộc sống khác nhau. Ta Là Thương Nhân vẫn bày quầy bán đồ ở thủ đô, suốt 2 năm vẫn thích xoát loa chọc ghẹo người khác. Về phần Xuy Độ Ngọc Môn Quan- Quan Hạo- anh chàng là người lập gia đình sớm nhất, lên chức “cha” cũng sớm nhất nhưng không chỉ bám trụ Mộng cảnh mà còn kéo cả vợ mình là Linh Như vào- nhân vật “Xuy Phong Mành Hạ Phiêu” 1 tay anh luyện thành vẫn bị Thu Sắc Tòng Tây Lai chê gay chê les kia chính là chuẩn bị cho cô. Dù sao cô ở nhà chăm con, khi rảnh liền vào chơi.
Tân Mĩ Nhân Như Ngọc và Thùy Ngôn Thốn Thảo Tâm phát triển ra ngoài đời, ai bảo yêu qua mạng là ảo nào? “Đường Thi ba trăm thủ” chuyên “sản xuất” các cặp từ mạng ra đời đấy! Chuyện Tân Mĩ Nhân Như Ngọc cùng Thùy Ngôn Thốn Thảo Tâm khiến Thu Sắc Tòng Tây Lai rất bức xúc- tại sao anh và Mộng Sa biết nhau lâu như vậy mà chỉ là vợ chồng ảo thôi?
Thu Sắc Tòng Tây Lai và Mộng Sa rủ nhau sang chơi trò mới- Thu Sắc Tòng Tây Lai thề sống chết vợ nói chồng nghe, cố gắng trong 2 năm nữa sẽ “thăng chức” làm người yêu thật.
Bang chủ Trì Nguyệt Tiệm Đông Thượng có 1, 2 lần tham gia bang hội chiến, có điều tính tình anh không vui vẻ như trước nữa- suốt 2 năm anh vẫn không quên được Tâm Tâm- ai…… “ăn cây nào rào cây ấy” mà. Thỉnh thoảng Việt Ly Đông login cả 2 acc, nhìn 2 nhân vật ngồi dưới bóng cây anh đào- người không biết còn tưởng có nhiệm vụ, bắt chước đứng dưới tàng cây cả ngày mà chẳng thấy gì. Dần dần, cảnh Trì Nguyệt Tiệm Đông Thượng và Thu Nhật Vọng Hương Tâm ngồi dưới tàng cây bị người chơi xếp vào 10 cảnh đẹp trong game- bang chủ thực si tình mà~
Mấy ngày gần đây Phong Mạn Mạn cảm thấy Giang Hàn có chút vấn đề. Trước kia dù mưa to gió lớn thế nào anh vẫn đến rước mình nhưng…… Đây là ngày thứ 3 anh lấy cớ này cơ nọ không đón cô. Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
Chiều thứ 6, Mạn Mạn cầm máy tính xách tay đến nhà anh, lấy lý do “máy tính bị trục trặc” nhờ anh “sửa giúp”- thật ra thì cô thấy hơi nhớ anh thôi mà.
Cô cố ý mặc bộ váy trắng dài, mái tóc mềm mượt để xõa, giày xăng ̣đan trắng ôm máy tính xách tay trắng (!!!), chạy đến nhà anh, kết quả……
” Mạn Mạn?” Giang Triệt mặc áo sơ mi quần tây kinh ngạc nhìn cô, anh chàng mở cửa: “Anh tui không ở nhà, bà tới làm gì?” Tuy giọng điệu vẫn nghênh ngang như trước nhưng vẫn rất lịch sự nghiêng người mời Mạn Mạn vào nhà.
Phong Mạn Mạn ôm máy “Giang Hàn không có nhà?” Cô thất vọng cúi đầu.
2 người ngồi kế bên nhau, cô gái cúi đầu, vẻ mặt mất mát, chàng trai hơi trừng mắt khó chịu… trông giống như cảnh 1 cặp đang nói lời chia tay- cảnh này lọt hết vào mắt bạn gái Giang Triệt, cô này vẫn ra vẻ thoải mái chào hỏi: “A Triệt, anh có khách hả? Đêm nay chắc anh không rảnh đâu ha?” Cô nàng ôm hết đống hồ sơ nhét vào tay Giang Triệt: “Trả anh này, tui sửa xong hết rồi đó.” Nói xong liền muốn bỏ về.
” Hướng Tình, chờ 1 chút.” Giang Triệt kéo tay cô lại: “Đêm nay anh rảnh mà.”
Phong Mạn Mạn nhìn cô gái kia- Hướng Tình? Tên nghe quen quen- Mạn Mạn buột miệng hỏi: “Bạn là Trình Hướng Tình đúng không? Mình là Phong Mạn Mạn lớp bên cạnh, bạn cùng lớp Giang Triệt.”
Trình Hướng Tình cũng nhìn Mạn Mạn 1 lúc “À, nhớ rồi, người bị đồn là bạn gái ổng mà.” Sau đó lại sửa miệng, “Không phải, bây giờ không phải “bị đồn” nữa mà là bạn gái thật ha?” Nói xong còn mỉm cười.
Giang Triệt cau mày, vẻ mặt giống hệt Giang Hàn lúc nhíu mày “Cái gì mà bạn gái, là chị dâu anh.”
” Hả? Chị dâu?” Trình Hướng Tình kinh ngạc.
” Đúng rồi, Mạn Mạn, gần đây anh tui ít khi về nhà lắm, có khi tối cũng không về nữa, cẩn thận nha, coi chừng ổng chạy đó. Mà hình như ổng đi đâu nhỉ?” Giang Triệt cố ý chạy đến chỗ tấm lịch: “À phải! Chỗ này nè. Gần đây có cô nào đó hay gọi điện cho ổng lắm, có gì đừng đổ thừa tui không báo cho bà biết trước nhe.” Rốt cục có thể thoát khỏi danh hiệu “bạn trai của Phong Mạn Mạn” trước mặt Hướng Tình rồi.
Phong Mạn Mạn hoảng hốt, cô nhìn địa chỉ trên tấm lịch- không về nhà? Cô nào đó? Địa chỉ? Lúc trước còn nghĩ anh đang bận làm việc, té ra là “bận” thật! Cô thẫn thờ nhớ lại mấy tin nhắn trong điện thoại Giang Hàn do ai đó gửi, hơn nữa nội dung còn rất khó hiểu, không biết có phải tiếng Anh không nữa… Thật ra thì anh xuất sắc như vậy chắc chắn sẽ được nhiều người thích là chuyện bình thường, hơn nữa mấy năm nay cô vẫn không hiểu Giang Hàn thích cô ở điểm nào- cô vừa không xinh đẹp lại không có dáng người…
Giang Triệt cười cười hỏi: “Mạn Mạn, máy tính bà bị hư hả? ” Anh chàng chỉ chỉ máy tính trong tay cô.
Mạn Mạn lắc đầu, “Không, Giang Hàn không ở thì tui về đây, không quấy rầy 2 người.”
“Vậy hả?” Về nhà? Giang Triệt cười đến nham hiểm, “Vậy bà về cẩn thận nhá.”
Tiễn Mạn Mạn về, anh chàng kéo Hướng Tình vào phòng mình, “Vào đây, ngồi đi.”
“A?” Hướng Tình còn đang ngơ ngác theo Giang Triệt vào phòng.
Suốt dọc đường về nhà, Phong Mạn Mạn cứ nghĩ mãi- về sao? Hay tìm anh? Nếu về thì cô sẽ thức trắng đêm vì lo lắng mất… còn nếu tìm thì chẳng phải không tin tưởng anh?
Cuối cùng, cô tự thuyết phục chính mình- dù sao địa chỉ đó cách đây không xa, cứ coi như ra ngoài đi dạo thôi- thật ra cô vẫn rất tin tưởng Giang Hàn mà.
Xem ra hôm nay cô rất xui xẻo, rõ ràng nhớ địa chỉ kia nằm gần nhà mình thôi, kết quả cứ chạy vòng vòng mà chẳng thấy đâu, 1 tia sáng vắt ngang bầu trời, “ầm” 1 tiếng, mưa trút xuống, hơn nữa càng lúc càng lớn.
Mạn Mạn không đem ô theo, tay lại đang ôm máy tính, cô cắn răng che máy chạy vội vào mái hiên gần đó trú mưa, quýnh quáng thế nào lại vấp chân, xém nữa té ngã rồi “Á……” Chân phải cô đau quá, chắc bị trặc rồi.
Rất vất vả nhảy lò cò đến chỗ trú mưa, cô ngồi xuống xoa xoa mắt cá chân, tính ra cũng không đau lắm, có điều công nhận là hôm nay xui thật!
Phong Mạn Mạn ngồi chừng 10 phút thì nghe ai đó gọi tên mình. Là Giang Hàn! Cô ngẩng phắt đầu, hay thật, anh đang cầm hộp cơm chạy tới gần.
” Mạn Mạn?” Anh không ngờ hôm nay lại gặp cô ở đây.
Mạn Mạn vui vẻ đứng dậy vẫy tay gọi anh: “Sao anh ở đây?”
Giang Hàn chẳng hiểu ra sao: “Hình như anh phải hỏi em mới đúng.”
” A……” Lúc này cô mới nhớ tới…… mình đang “thăm dò tình hình quân địch”.
Giang Hàn không hỏi tiếp mà lấy tay vuốt vuốt nước mưa trên tóc cô, “Biết thời tiết không tốt sao còn không đem dù?” Anh nhìn Phong Mạn Mạn từ đầu tới chân rồi bảo: “Lỡ bị bệnh thì sao?” Nói xong liền kéo cô vào nhà.
Mạn Mạn đi theo Giang Hàn- thì ra là chỗ này, sao cô đi mấy vòng mà không thấy chứ?
Giang Hàn cầm chìa khóa mở cửa, “Đúng rồi, Mạn Mạn, sao em đến đây? Có việc tìm anh sao không gọi điện thoại?”
Mạn Mạn vờ vịt “Ách…… Cái kia, Giang Triệt cho em biết địa chỉ, ổng bảo ổng không sửa được máy em.” Giang Triệt a Giang Triệt, xin lỗi phải lôi ông ra “đỡ đạn”!
Anh cầm lấy máy tính cô đặt lên bàn rồi chạy vào phòng lấy khăn đưa cho cô. Mạn Mạn nhìn quanh- 3 phòng 1 sân nhỏ, anh sống 1 mình mà cần ở chỗ lớn như vậy sao? Hay…… với cô nào nữa?
Phong Mạn Mạn để mặc anh lau tóc giúp, chính cô lại xem Đông xem Tây tìm dấu vết để lại.
Trong 3 phòng chỉ có 1 có giường lớn, trên giường chỉ trải nệm, phòng khách cũng chỉ có sô pha và 1 bàn ăn, chính cô đang ngồi trên chiếc sô pha đó.
” Mạn Mạn, nhìn gì vậy?” Giang Hàn khó hiểu.
” Ách…… Mấy người chuyển nhà sao?” Trong phòng còn nghe mùi nước sơn, rõ ràng là mới trang hoàng xong.
Giang Hàn tủm tỉm cười: “Đúng, chuyển nhà.”
” A?” Phong Mạn Mạn mất mát, “Vậy… muốn đến tìm anh phải đi thật xa.”
” Không sao cả, không xa lắm mà.” Giang Hàn vẫn mỉm cười.
” Ừm……” Cô yểu xìu, tuy chỉ cách nhà mấy con đường nhưng cô đã quen việc anh ở gần nhà, vậy mà bây giờ lại…… “Cũng đúng. Mà chỗ này giống nhà anh quá ha, phòng này của anh, phòng kia nhỏ hơn, chắc của Giang Triệt- tội ổng ghê……”
” Không phải” Anh ngắt lời cô, “Phòng này của anh với em, phòng nhỏ hơn là phòng khách, phòng còn lại của con mình.”
” A?!” Mạn Mạn kinh ngạc.
Anh buồn cười lắc đầu, nắm tay cô vào phòng của 2 người, “Vào đây xem đi.”
Căn phòng rất đơn giản, cả phòng chỉ có mỗi chiếc giường, những thứ khác đều không có. Giang Hàn kéo thùng giấy dưới gầm giường ra, lấy 1 bộ chăn, gối, dra giường và tự tay bày lên nệm.
” Màu này em thích không?”
” Vâng……” Mạn Mạn không biết nên nói gì nữa, dra giường màu vàng nhạt, là màu cô thích nhất.
Không biết anh lấy chiếc chìa khóa từ đâu ra, tha thiết nhìn Mạn Mạn, cầm chặt tay cô hỏi to: “Mạn Mạn, em sẽ lấy anh chứ?”
” A?” Cô kinh ngạc- đây là cầu hôn! Đây là cầu hôn! Nhưng cô hồi hộp đến không biết nên phản ứng thế nào, chỉ ngơ ngác nhìn Giang Hàn.
Giang Hàn thấy vậy liền buông nhẹ tay cô ra, giả đò vô tội cúi đầu: “Anh bị từ chối rồi…”
” Không có, không có…… Em đồng ý.” Cô nắm chặt lấy tay anh.
Anh hỏi lại: “Em đồng ý cái gì?”
” Em đồng ý lấy anh!” Cô nói hơi lớn tiếng, giọng run run vì hồi hộp.
Thế là anh cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô rồi dịu dàng cởi chiếc nhẫn trên tay cô thay bằng 1 chiếc nhẫn khác.
” Em là của anh.” Giang Hàn tuyên bố xong lại ôm chặt lấy Phong Mạn Mạn mà hôn, Mạn Mạn nhắm tít mắt nên bỏ lỡ vẻ đắc ý trên mặt anh. Vô tội? Sao anh vô tội cho được chứ!
Hôn hôn 1 lúc rồi dần dần nóng cả người, Giang Hàn xoay người ôm Mạn Mạn nằm xuống giường- anh thì thầm bên tai cô: “Ich liebe dich (Tiếng Đức, anh yêu em).”
Phong Mạn Mạn hoàn toàn say mê trong nụ hôn của anh, cô không nghe được lời tỏ tình của Giang Hàn nhưng cảm giác được mình đang rất rất hạnh phúc. Ánh trăng lé mắt nhìn ra, suỵt…… Đừng quấy rầy 2 người.
Vài năm sau……
4 người nhà Giang gia dùng cơm chiều- đúng là Mạn Bộ biên giang, minh Nguyệt Hàn. Bé Giang Hiểu Bộ 5 tuổi dắt bé Giang Hiểu Nguyệt 3 tuổi đi trước, líu ríu bất mãn vụ xưng hô trong nhà.
Giang Hiểu Bộ xoay người hỏi: “Mẹ ơi, sao bà cứ thích gọi con là Bộ Bộ vậy? Con chẳng thích đâu.” (bộ bộ- bước từng bước)
” Em thấy tên em êm tai lắm rồi.” Cô em bênh chằm chặp tên mình.
Phong Mạn Mạn mỉm cười: “Vì con là Hiểu Bộ mà.”
” Mẹ ơi, sao con là Hiểu Bộ?” Giang Hiểu Bộ cau mày, ha ha, lúc nhíu mày cậu nhóc giống ba mình như đúc ấy.
Mạn Mạn rất nghêm túc giải thích: “Bởi vì Mạn bộ biên giang nguyệt sắc hàn (lúc trước thì là Mạn bộ biên giang minh nguyệt hàn cho xuôi tai thôi, amen, giờ lấy nguyên xi mới hiểu được ~.~) ấy, nếu con có em thì cũng đặt tên theo câu đó.”
Giang Hiểu Bộ không hiểu lắm, xòe bàn tay đếm đếm: “Hiểu Bộ, Hiểu Nguyệt, Hiểu Sắc?” Sau đó lại hô to, “Mẹ ơi đừng sinh em nha, nếu không bà sẽ kêu Sắc Sắc (~háo sắc) mất.”
” Ha ha ha ha……” Cô cười sặc sụa.
Chỉ có Giang Hiểu Nguyệt mới 3 tuổi nên không rõ mẹ cười cái gì, cô bé cứ nghĩ anh trai không thích mình, thế là òa khóc: “Anh 2 không cần con, anh 2 không thích con.”
Giang Hàn chịu hết thấu- tuy ngày nào cũng có “tiết mục” này nhưng anh vẫn bồng con gái mình lên: “Không sợ, ba cần Hiểu Nguyệt là được rồi.”
” Ba ơi……” Giang Hiểu Nguyệt nhõng nhẽo ôm cổ Giang Hàn- quả nhiên là “con trai thích mẹ, con gái thân cha” mà.
” Con cũng thích em mà, con cũng cần em nữa.” Giang Hiểu Bộ cũng vươn đôi tay nho nhỏ kéo quần ba mình.
” Ha ha ha ha……” Phong Mạn Mạn cười lớn hơn.
Bọn họ đi ngang màn hình lớn trong quảng trường, thấy rất nhiều người tụ tập ở đó.
Đưa tin trực tiếp từ hiện trường? Tin tức mới nhất là 1 tên ở khu xx thành phố g định cướp của nhưng không thành bị đuổi bắt, phát điên lên, bắt 1 thiếu nữ làm con tin để uy hiếp cảnh sát.
Ống kính chiếu cận cảnh cả người cô gái dính đầy máu nhưng tên cướp vẫn chỉa kéo vào cổ cô. Phong Mạn Mạn kinh ngạc rồi!
” Hàn! Hàn! Anh xem!” Cô hô to chỉ vào màn hình, “Đó là Tâm Tâm thì phải?”
Giang Hàn ngẩng đầu nhìn lại: “Thu Nhật Vọng Hương Tâm?”
[end]
———————————————— —————————————-
Phỏng vấn tết trung thu…
Giang Hàn và Phong Mạn Mạn kết hôn sinh con được vài năm thì bị tác giả “mời” đi “hỏi han”……
1, xin hỏi bạn thích người kia nấu món gì nhất?
Phong Mạn Mạn: Rất nhiều a, hầu như ảnh nấu gì em cũng thích, trừ khổ qua.
Giang Hàn:……
Tác giả: Hàn đại thần, ngài thì sao?
Giang Hàn[ tiếp tục bình tĩnh]:……
Phong Mạn Mạn[ ngượng ngùng cúi đầu]: Ách…….
Tác giả: À, hiểu! Câu kế tiếp. (MM không biết nấu nướng mờ)
2, xin hỏi bạn nấu món gì ngon nhất?
Giang Hàn: Tất cả các món Mạn Mạn thích ăn.
Tác giả: Thật làm người ta hâm mộ mà. Mạn Mạn đâu?
Phong Mạn Mạn[ tiếp tục cúi đầu]:……
Tác giả[ lắc đầu thở dài]: Hiểu luôn, em đâu biết vào bếp.
3, xin hỏi 2 người muốn sinh mấy con?
Giang Hàn: 1 trai 1 gái.
Phong Mạn Mạn: Là Hiểu Bộ và Hiểu Nguyệt đó.
2 đứa bé chạy vụt vào……
Giang Hiểu Bộ, Giang Hiểu Nguyệt: Chào dì Tử ạ! (Tử nha đầu = con bé chết bầm kia -> dì Tử ~ Tử a di …. -.-)
[ tác giả hộc máu...... Tội nghiệp~~]
4, xin hỏi người kia có chuyện gì thấy mất mặt nhất?
Giang Hàn[ phốc......]: Không có.
Tác giả: Vậy còn cười cái gì?
Phong Mạn Mạn: Cái kia á, có mấy buổi sáng Giang Hàn thức dậy thì thấy đã lọt giường rồi, thảm lắm.
Giang Hàn[ đen mặt]: Tại ai đó ngủ cũng chẳng ngoan, giành chăn cũng thôi đi, còn đạp người khác lọt giường.
Tác giả: Ha ha ha ha……
Phong Mạn Mạn[ trừng tác giả]: Cười cái gì cười!
5, xin hỏi khi nào thì phát hiện “mình đã yêu người kia”?
Giang Hàn: Lâu lắm rồi, hồi còn nhỏ.
Tác giả: Vậy đâu phải yêu?
Giang Hàn[ thực bình tĩnh nhìn tác giả]:……
Phong Mạn Mạn: Em cũng không biết khi nào nữa, cứ quen dần dần rồi yêu thôi.
6, xin hỏi bạn thích đi du lịch ở đâu nhất?
Giang Hàn: Hồng Kông
Phong Mạn Mạn: Hồng Kông
Tác giả: À~ cái đợt “tự định chung thân” chứ gì!
7, xin hỏi người kia có tật xấu gì không?
Phong Mạn Mạn: Ảnh không có.
Giang Hàn: Cô ấy có nhiều tật lắm- ngủ không ngoan, rất lười…[ tuy nói vậy nhưng giọng đại thần vẫn rất âu yếm]
8, xin hỏi 2 người phân chia việc nhà thế nào?
Phong Mạn Mạn: Ách……
Giang Hàn: Khỏi phân công.
Tác giả: Là Hàn đại thần làm hết sao?
Phong Mạn Mạn[ xấu hổ gật đầu]:……
Tác giả: Giang Hàn, nhà tôi cũng bừa bộn lắm, anh qua đây giúp tôi dọn dẹp 1 chút đi.
Giang Hàn:……
9, xin hỏi bạn muốn nuôi con gì?
Phong Mạn Mạn: Cún con, rất đáng yêu mà.
Giang Hàn: Bữa trước em làm gì con chó mà Mộng Sa nuôi vậy?
Phong Mạn Mạn: Ách…… Vẹt cũng được, không cần chăm sóc kỹ.
Giang Hàn: Con vẹt em mua lần trước bay đâu rồi?
Phong Mạn Mạn: Kia…… Rùa được không?
Giang Hàn: Còn nhớ vụ con rùa em nuôi mất tích 2 ngày trước không?
Phong Mạn Mạn:……
10, xin hỏi 2 người có cùng làm việc gì rất ngốc nghếch không?
Phong Mạn Mạn: Ly…… Hắc bạch uyên ương tính không?
Tác giả: Phốc…… Tính!
11, xin hỏi có từng có tình địch không? Khi nào thì lo lắng nhất?
Giang Hàn: Không hẳn.
Phong Mạn Mạn: Cái kia……
Giang Hàn[ cau mày nhìn Phong Mạn Mạn]: Mạn Mạn làm sao vậy?
Phong Mạn Mạn: Cái kia…… Thật lâu thật lâu lúc trước Giang Triệt bảo có cô nào đó thường xuyên đến tìm anh.
Giang Hàn[ tiếp tục chờ câu sau]: Sao nữa?
Phong Mạn Mạn: Cái kia, hình như cô đó là người ngoại quốc.
Giang Hàn: Sao nữa?
Phong Mạn Mạn: Hình như là người gọi anh đến đón ở sân bay…
Giang Hàn: Sao nữa?
Phong Mạn Mạn: 2 người thật không có gì sao?
Giang Hàn[ cốc đầu Phong Mạn Mạn]: Chuyện xưa lơ xưa lắc rồi.
Phong Mạn Mạn: Nhưng là Giang Triệt nói……
Giang Hàn: Đừng để ý nó nói cái gì, nó đâu phải anh, sao mà biết được! Anh chỉ thích mỗi em thôi.
Tác giả: Phốc……
Giang Hàn: Cười cái gì?
Tác giả: Chẳng có gì, 2 người cứ tiếp tục.
12, xin hỏi hiện giờ có mong muốn gì không?
Phong Mạn Mạn: Cả nhà khỏe mạnh vui vẻ là được rồi.
Giang Hàn: Muốn cùng ai đó “chơi đùa” 1 chút..
Tác giả: A?
Giang Triệt hắt hơi mấy cái liền.
13, xin hỏi những người bạn tốt nhất của bạn là ai? Có giống bạn của người kia không?
Phong Mạn Mạn: Linh Như, Mộng Toàn nè, Tâm Tâm nè… còn 1 đám ở Đường Thi nữa.
Giang Hàn: Ừ.
14, xin hỏi bạn có xếp tình yêu vào vị trí số 1 trong lòng mình không?
Phong Mạn Mạn: Vâng……
Giang Hàn: Không, số 1 là gia đình.
Tác giả: Hàn đại thần rất có trách nhiệm gia đình a.
15, xin hỏi bạn thích biểu tình nào của người kia nhất?
Phong Mạn Mạn: Lúc mỉm cười.
Giang Hàn: Lúc ngủ.
Tác giả: Này…… Ta không hiểu sai chứ nhỉ? (* tung chân * sai quá mức!)
16, xin hỏi bạn thích cuộc sống như thế nào?
Phong Mạn Mạn: Vẫn tiếp tục hạnh phúc như bây giờ.
Giang Hàn: Ừ
Tác giả: Chúc 2 người hạnh phúc suốt đời.