Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #56  
Old 28-06-2008, 03:01 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 56
Thám Xuân thông thạo, tìm mối lợi bỠhẳn lệ xưa
Bảo Thoa khôn ngoan, ra ơn nhỠgiữ gìn thể thống

Bình Nhi hầu Phượng Thư ăn cÆ¡m súc miệng rá»­a tay xong má»›i đến đằng Thám Xuân, thấy ngoài sân im lặng chỉ có mấy bà già và a hoàn đứng bên cá»­a sổ chá»±c hầu, Ä‘ang bàn việc nhà, việc ngày tết đến uống rượu ở vưá»n nhà Lại Äại. Thấy Bình Nhi đến, Thám Xuân bảo ngồi xuống ghế thấp và nói:
- Có chuyện gì đâu. Nhân nghÄ© đến việc chúng ta tiêu má»—i tháng hai lạng bạc, bá»n a hoàn cÅ©ng đã có tiá»n lương tháng, thế mà hôm trước lại có ngưá»i trình má»—i tháng chi hai lạng bạc cho má»—i ngưá»i vá» tiá»n phấn sáp nữa. Số tiá»n này chẳng khác tám lạng bạc tiá»n há»c vậy, cứ chồng chất mãi lên. Việc này tuy nhá» nhưng số tiá»n có chừng, xem ra chi tiêu như thế là không đúng, tại sao mợ chị không nghÄ© đến việc ấy?
Bình Nhi cưá»i nói:
- Việc ấy cÅ©ng có duyên cá»›. Những thứ các cô dùng đã có lệ định sẵn, má»—i tháng các nÆ¡i phải mua đủ, bảo bá»n đàn bà đưa đến cho chúng tôi giữ, chẳng qua chúng tôi chỉ sắp cho các cô dùng thôi. Chứ không phải hàng ngày nhận tiá»n rồi sai ngưá»i Ä‘i muạ Vì thế mãi biện bên ngoài lÄ©nh tiá»n cả, rồi hàng tháng sai ngưá»i theo các phòng giao cho chúng tôi. Số tiá»n hai lạng hàng tháng cá»§a các cô, không phải để mua những thứ ấy đâu, mà cốt để phòng khi các bà các mợ trông nom việc nhà Ä‘i vắng, hoặc bận việc, mà các cô dùng ngay đến tiá»n, thì đỡ phải sai ngưá»i Ä‘i lấy. Làm như thế cốt để cho các cô khá»i phiá»n đấy thôi. Äá»§ biết số tiá»n này không phải để mua những thứ đó. Nhưng nay tôi để ý xem ra thì phần nhiá»u chị em ở các nhà Ä‘á»u lấy tiá»n Ä‘i mua các thứ. Tôi ngá» rằng, không phải bá»n mãi biện ăn bá»›t hoặc để chậm ngày giá», thì cÅ©ng chuốc lấy cá»§a xấu, nhuế nhóa cho xong chuyện.
Thám Xuân và Lý Hoàn Ä‘á»u cưá»i nói:
- Chị cÅ©ng để ý thấy rõ việc ấy à? Việc ăn bá»›t chưa chắc có, chỉ là để chậm thì giá» thôi. Khi nào giục gấp, há» Ä‘em ở đâu vá» Ä‘á»u là những thứ có tên thôi, thá»±c ra chẳng dùng gì được. Rồi vẫn phải lấy hai lạng bạc, sai con em các bà vú Ä‘i mua thứ khác vá» dùng. Ngưá»i trong phá»§ Ä‘i bao giá» cÅ©ng vẫn mua phải hàng xấu, không biết há» làm ăn ra sao? Cứ cá»­a hàng bên ngoài bá» Ä‘i là há» vác vá» cho chúng ta dùng.
Bình Nhi cưá»i nói:
- Bá»n mãi biện Ä‘i mua là cứ thế mãi. Ngưá»i khác có mua được hàng tốt, thì há» lại không chịu, cứ bảo là ngưá»i ta xấu bụng muốn tranh chức mãi biện cá»§a mình. Vì vậy ai nấy thà chịu lá»—i vá»›i các mợ các cô, chứ không dám làm mất lòng há». Chỉ khi nào các cô sai vú già Ä‘i mua, há» má»›i không dám lá»i ra tiếng vào.
Thám Xuân nói:
- Vì thế trong bụng tôi vẫn áy náy. Phải tiêu phí hai lần tiá»n mà đồ dùng vẫn vất Ä‘i má»™t ná»­a, chi bằng bá» cái khoản đưa bá»n mãi biện mua ấy Ä‘i. Äó là việc thứ nhất. Việc thứ hai, năm ngoái chị cÅ©ng Ä‘i dá»± tiệc nhà Lại Äại đấy, chị xem vưá»n nhà ấy so vá»›i vưá»n nhà ta như thế nào?
- Không bằng má»™t ná»­a vưá»n nhà, cây cối hoa quả cÅ©ng ít.
- Nhân lúc ta nói chuyện vá»›i lÅ© con gái nhà ấy, há» nói vưá»n ấy trừ số hoa để cài và măng rau, tôm cá để nhà ăn ra, còn cho ngưá»i thầu. Má»™t năm cÅ©ng thừa được hai trăm lạng. Từ hôm đó ta má»›i biết từ cái lá sen rách, cái rá»… cá» khô cÅ©ng Ä‘á»u đáng tiá»n cả.
Bảo Thoa cưá»i nói:
- Thá»±c là chuyện cá»§a con nhà phú quý! Các cô tuy là tiểu thư nghìn vàng, xưa nay không biết đến việc ấy, nhưng đã là ngưá»i Ä‘á»c sách biết chữ, lại không Ä‘á»c đến thiên “bất tá»± khíâ€(#1) cá»§a ông Chu Tá»­ hay sao?
Thám Xuân cưá»i nói:
- Äã Ä‘á»c rồi, nhưng chẳng qua là lá»i nói phù phiếm, khuyên ngưá»i ta phải cố gắng chứ có gì là thá»±c tế?
Bảo Thoa nói:
- Ông Chu Tá»­ mà là ngưá»i phù phiếm à? Câu nói nào cÅ©ng sát thá»±c tế đó. Cô má»›i nhận việc có mấy hôm mà lòng đã mê muá»™i vá» lợi, cho ông Chu Tá»­ là ngưá»i phù phiếm. Nếu cô Ä‘i ra ngoài, thấy nhiá»u việc lợi hại lá»›n hÆ¡n nữa, có lẽ đến cả ông Khổng Tá»­ cô cÅ©ng cho là ngưá»i phù phiếm hết!
Thám Xuân cưá»i nói:
- Chị là ngưá»i thông thái như thế lại chưa xem sách CÆ¡ Tá»­(#2) à? Sách có nói: “Bước vào vòng lợi lá»™c, ở vào địa vị bàn mưu tính kế, thì quên hẳn lá»i Nghiêu, Thuấn, trái hẳn đạo Khổng, Mạnhâ€.
- Dưới còn câu gì nữa?
- Äây tôi chỉ cắt câu văn để lấy ý thôi. Nếu Ä‘á»c xuống câu dưới thì chăng hóa ra lại tá»± mắng tôi à?
- Trên Ä‘á»i cái gì mà không dùng được, đã dùng được phải đáng tiá»n chứ. Khen cho cô là ngưá»i thông minh, ngay những việc to tát, sá» sá» ra đấy, vẫn chưa từng trải.
Lý Hoàn cưá»i nói:
- Bảo ngưá»i ta đến, chẳng nói gì việc chính, lại mang há»c vấn ra cãi vã nhau.
Bảo Thoa nói:
- Trong há»c vấn tức là việc chính đấy. Nếu không nói đến há»c vấn thành ra sa vào hạng tục mất.
Ba ngưá»i nói đùa má»™t lúc rồi má»›i bàn đến việc chính.
Thám Xuân nói tiếp:
- Vưá»n cá»§a chúng ta rá»™ng gấp đôi vưá»n nhà Lại Äại, cứ tính gấp đôi thôi, má»™t năm cÅ©ng có thể được lợi bốn trăm bạc. Bây giá» cho ngưá»i thầu, bá»§n xỉn quá, nhà chúng ta không đáng làm như vậy; nhưng không giao hẳn cho vài ngưá»i trông nom, thì thững thứ đáng tiá»n bị há»§y hoại Ä‘i, sẽ bá» phí cá»§a trá»i. Chi bằng chá»n mấy bà già thá»±c thà ở trong vưá»n, biết việc trồng trái, cho hỠđứng lên trông coi. Không bắt há» ná»™p tô ná»™p thuế, chỉ má»—i năm biếu xén ít nhiá»u gì đó. Làm như thế, má»™t là trong vưá»n có ngưá»i chuyên trách, sá»­a sang cây cối, má»—i năm má»™t tốt hÆ¡n lên, không phải chỠđến lúc có việc má»›i cuống cuồng vá»™i vã; hai là hoa màu không đến ná»—i bị há»§y hoại phí cá»§a; ba là bá»n bà già được nhỠđấy mà kiếm ít tiá»n, cÅ©ng bá» cái công vất vả trông nom vưá»n tược hàng năm; bốn là bá»›t được những món tiá»n thuê ngưá»i sá»­a hoa, sá»­a núi, quét dá»n. Äem chá»— thừa bù vào chá»— thiếu, như thế cÅ©ng được đấy.
Bảo Thoa đương đứng xem bức tranh trên vách, nghe vậy, gật đầu cưá»i nói:
- Hay thật! Như thế thì “trong ba năm chẳng còn ai đói khát nữa.â€(#3)
Lý Hoàn nói:
- NghÄ© hay đấy! Nếu làm được thế, chắc chắn bà cÅ©ng vui lòng. Sá»± bá»›t tiêu là việc nhá», nhưng trong vưá»n có ngưá»i chuyên trách, quét dá»n, lại được món tiá»n, tức là lấy quyá»n sai khiến, lấy lợi thúc giục, thì ai mà chẳng hết lòng làm việc.
Bình Nhi nói:
- Việc này chỉ cô là có thể nói được thôi. Mợ tôi tuy cÅ©ng muốn đấy, nhưng chưa chắc đã chịu ngá» lá»i. Hiện giá» các cô đương ở cả trong vưá»n, đã không bày thêm được trò chÆ¡i để giúp vui lại còn sai ngưá»i đến trông nom sá»­a sang, mong đỡ tốn tiá»n, nhất định mợ tôi không tiện nói ra.
Bảo Thoa chạy lại sá» vào mặt Bình Nhi, cưá»i nói:
- Chị há mồm ra cho tôi xem lưỡi răng chị thế nào? Từ sáng đến giá», cứ má»—i việc chị nói má»™t giá»ng, không nịnh hót cô Ba, cÅ©ng không nói là mợ chị vụng tính. Há»… cô Ba nói má»™t câu, chị lại có má»™t câu đỡ ngaỵ Cứ việc gì cô Ba nghÄ© được, là mợ chị cÅ©ng đã nghÄ© đến rồi, nhưng chỉ vì có má»™t nhẽ riêng không thể làm được thôi. Bây giá» lại nói là các cô ở trong vưá»n, không tiện vì sá»± bá»›t tiêu mà sai ngưá»i đến trông nom. Chị em thá»­ nghÄ© câu nói ấy xem, nếu thá»±c cho ngưá»i ta trông nom để lấy tiá»n, thì ngay má»™t cành hoa, má»™t thứ quả, ngưá»i ta cÅ©ng không cho động chạm đến. Vá» phần các cô, chắc cÅ©ng không ai dám nói gì, nhưng vá»›i các cô bé, sợ hàng ngày không khá»i sinh chuyện eo sèo vá»›i nhau. Chị ấy biết lo gần lo xa, không chống lại ngưá»i ta, cÅ©ng không tá»± hạ mình, dù mợ chị ấy không tốt vá»›i chúng ta, nay nghe thấy tất nhiên phải xấu hổ mà ăn ở cho tốt, không bằng lòng cÅ©ng phải bằng lòng.
Thám Xuân cưá»i nói:
- Sáng hôm nay tôi Ä‘ang bá»±c mình, nghe chị ấy đến, tôi nghÄ© ngay đến chá»§ chị ấy ngày thưá»ng trông nom việc nhà để bá»n ngưá»i hầu lá»™ng hành quen thân, nên lại càng bá»±c thêm. NgỠđâu chị ấy vào đến nÆ¡i, len lét như chuá»™t sợ mèo đứng hầu hàng giá», thá»±c là đáng thương, rồi lại nói những câu như thế. Chá»§ chị ấy đối vá»›i tôi đã tá»­ tế, chị ấy lại còn nói “không phụ tình nghÄ©a xưa nay cô đối vá»›i mợ tôi!†Nghe câu nói ấy, tôi không những hết giận mà lại còn xấu hổ và Ä‘au lòng nữa. Tôi nghÄ© kỹ: mình là con gái, đương bá»±c không có ngưá»i Ä‘oái thương, thì còn có gì hay mà đối xá»­ tá»­ tế vá»›i ngưá»i ta nữa?
Nói đến đây, Thám Xuân nước mắt chảy ròng ròng.
Lý Hoàn thấy Thám Xuân nói thiết tha như thế, lại nghÄ© đến dì Triệu ngày thưá»ng sỉ vả cô ta, và ngay ở trước mặt Vương phu nhân cÅ©ng vì dì Triệu mà cô ta phải lụy lây, nên chảy nước mắt, liá»n khuyên:
- Nhân hôm nay vắng vẻ, chúng ta cùng bàn vài việc, làm thế nào thêm lợi bá»›t hại, để khá»i phụ lòng á»§y thác cá»§a bà. Cô nhắc đến những việc không cần thiết ra làm gì.
Bình Nhi nói:
- Tôi đã hiểu rồi. Cô xem ai giá»i thì giao cho ngưá»i ta đến trông nom là được.
Thám Xuân nói:
- Tuy thế, nhưng cÅ©ng phải vá» trình mợ chị trước đã. Ở đây chúng ta tìm tòi những món lợi nhá» là không đúng, nhưng vì mợ chị là ngưá»i hiểu việc nên má»›i làm như thế; nếu là má»™t ngưá»i hồ đồ hay ngá» vá»±c ghen ghét, thì tôi không làm đâu, sẽ mang tiếng là tranh khôn, lẽ nào lại không bàn trước vá»›i mợ chị.
Bình Nhi cưá»i nói:
- Äã thế để tôi vá» nói vá»›i mợ tôi.
Äi má»™t lúc, Bình Nhi trở lại, cưá»i nói:
- Tôi đã bảo là đi chỉ tốn công thôi. Việc hay như thế lẽ nào mợ tôi lại không bằng lòng!
Thám Xuân nghe nói, liá»n cùng Lý Hoàn sai ngưá»i Ä‘em danh sách các bà già trong vưá»n đến xem. Hai ngưá»i tính xong, chấm được mấy ngưá»i. Rồi gá»i hỠđến, Lý Hoàn nói qua cho há» nghe. Ai nấy Ä‘á»u vui mừng. Có ngưá»i nói:
- Cái rặng tre ấy cứ giao cho tôi sá»­a sang, má»™t năm trừ măng ở trong nhà ăn rồi, còn có thể ná»™p thêm má»™t số tiá»n nữa.
Ngưá»i khác lại nói:
- Cái thá»­a đất trồng lúa kia xin giao cho tôi, hàng năm thóc gạo nuôi chim không phải lấy tiá»n ở trong phá»§, tôi còn có thể ná»™p thêm má»™t số tiá»n nữa.
Thám Xuân Ä‘ang muốn nói, thì có ngưá»i vào trình:
- Thầy thuốc đã vào vưá»n thăm cho cô Sá»­.
Bá»n bà già ra đón, Bình Nhi liá»n nói:
- Chỉ miệng các bà thôi, thì má»™t trăm ngưá»i cÅ©ng không được trang trá»ng, sao không gá»i vài ngưá»i coi việc Ä‘i đón?
Ngưá»i trình việc nói:
- Có bà Ngô và bà Äan Ä‘ang chỠđón ở ngoài cá»­a Tụ Cẩm vá» phía tây nam rồi.
Bình Nhi thấy thế mới thôi.
Các bà Ä‘i rồi. Thám Xuân há»i: “Việc ấy thế nào?†Bảo Thoa cưá»i nói:
- Ngưá»i nào trước trót lá»t sau tất trá»… nải, ngưá»i khéo nói tất là hám lợi.
Thám Xuân gật đầu khen phải, liá»n trá» mấy ngưá»i ở trong danh sách cho Lý Hoàn, Bảo Thoa và Bình Nhi xem. Bình Nhi vá»™i mang giấy bút đến. Ba ngưá»i nói:
- Già Chúc là ngưá»i đứng đắn, vả chăng chồng con bà ấy Ä‘á»i Ä‘á»i Ä‘á»u trông nom việc sá»­a sang rặng trẹ Bây giá» nên giao cả việc này cho bà ấy. Già Äiá»n vốn là nhà làm ruá»™ng, bao nhiêu lúa má rau cỠở Äạo Hương thôn, tuy để làm cảnh chÆ¡i, không cần phải bày biện nhiá»u lắm, nhưng nếu có bà ấy theo thá»i tiết chăm bón cẩn thận, thì chẳng hÆ¡n hay sao?
Thám Xuân lại cưá»i nói:
- Tiếc rằng Hành Vu Uyển và viện Di Hồng, đất Ä‘ai rá»™ng thế mà chẳng có thứ gì đáng tiá»n!
Lý Hoàn cưá»i nói:
- Hành Vu Uyển lại càng quan trá»ng hÆ¡n! Hiện giá» những hoa thÆ¡m cá» thÆ¡m bán ở hiệu hàng hương, ở các chợ và các Ä‘á»n miếu, chẳng phải Ä‘á»u là những thứ ở trong đây hay sao? Tính ra, ở đấy lại càng thu được nhiá»u lợi hÆ¡n! Trong viện Di Hồng, không kể các thứ, chỉ riêng hoa hồng, hai mùa xuân hạ cÅ©ng có tá»›i bao nhiêu bông! Lại còn các thứ hoa tưá»ng vi, nguyệt quý, bảo tưá»ng, kim ngân, đằng hoa ở chung quanh hàng rào, hái vá» phÆ¡i khô rồi bán cho hiệu chè, hiệu thuốc cÅ©ng được khá nhiá»u tiá»n đấy.
Thám Xuân cưá»i, rồi gật đầu nói:
- Mẹ chị Oanh Nhi hầu cô Bảo biết hái đấy. Dạo trước bà ấy hái ít hoa vỠphơi khô, tết thành lẵng hoa, bầu rượu đem cho tôi chơi. Cô đã quên rồi à?
Bảo Thoa cưá»i nói:
- Tôi vừa má»›i khen chị, giá» chị lại trêu chá»c tôi.
Ba ngưá»i Ä‘á»u lấy làm lạ há»i:
- Thế là thế nào?
Bảo Thoa nói:
- Không thể làm thế được. Bên nhà các chị còn bao nhiêu là ngưá»i thạo việc, lại nhàn rá»—i chẳng làm lụng gì cả. Bây giá» tôi mà đưa ngưá»i đến, tất nhiên há» sẽ coi thưá»ng. Tôi đã nghÄ© há»™ cho các chị má»™t ngưá»i. Bên viện Di Hồng có già Diệp là mẹ Dính Yên, bà ấy thá»±c thà lắm, lại chÆ¡i thân vá»›i mẹ Oanh Nhi bên nhà tôi. Chi bằng giao việc này cho già Diệp, có Ä‘iá»u gì bà ấy không biết, thì không cần chúng ta phải nhắc, bà ấy cứ đến bàn bạc vá»›i mẹ Oanh Nhi là được rồi. Nếu già Diệp không làm, mà giao cho ngưá»i khác, thì đó là tùy tình riêng cá»§a há», ngưá»i ngoài có ai muốn nói nhảm gì cÅ©ng không thể oán chúng ta được. Làm như thế các chị được tiếng công bằng, lại thêm chạy việc.
Lý Hoàn và Bình Nhi Ä‘á»u nói: “Phải đấyâ€.
Thám Xuân cưá»i nói:
- Dù thế, nhưng cũng còn sợ hỠthấy lợi quên mất cả lẽ phải.
Bình Nhi cưá»i nói:
- Không việc gì đâu. Hôm ná» Oanh Nhi còn nhận già Diệp làm mẹ nuôi, má»i ăn má»i uống, hai nhà đối đãi vá»›i nhau rất tá»­ tế.
Thám Xuân nghe nói thế má»›i thôi. Há» lại bàn định vá»›i nhau chá»n thêm mấy ngưá»i nữa, Ä‘á»u là những ngưá»i đã được chú ý từ trước, rồi lấy bút khuyên tên.
Má»™t lúc sau, bà già vào trình “thầy thuốc đã vá» rồi†và đưa đơn thuốc lên. Ba ngưá»i xem xong, sai ngưá»i đưa ra ngoài lấy thuốc sắc cho Tương Vân uống. Thám Xuân, Lý Hoàn bảo cho má»i ngưá»i biết:
- Ngưá»i nào coi giữ chá»— nào, cứ theo mùa nào thức ấy trừ số trong nhà để dùng không kể, còn thì cho bán lấy lợi, cuối năm sẽ tính sổ.
Thám Xuân cưá»i nói:
- Tôi lại nghÄ© ra má»™t việc: nếu cuối năm tính sổ, tất phải ná»™p tiá»n ở phòng thu chi, lại thêm má»™t ngưá»i giữ. Món tiá»n đã lá»t vào tay há», sẽ lại bị bá»›t xén má»™t lần nữa. Bây giá» tôi nghÄ© ra việc này, giao cho các bà, không qua tay bá»n quản gia. Dù há» tức đấy nhưng cÅ©ng không dám nói. Äến cuối năm, các bà phải nạp tiá»n cho há», chá» gì há» chẳng giở lối mè nheo? Vả chăng trong má»™t năm bất cứ việc vì, chá»§ được má»™t phần, há» cÅ©ng vá»› ná»­a phần, đó là lệ cÅ© xưa nay ai cÅ©ng biết cả, ấy là chưa kể đến chá»— ăn vụng ăn trá»™m. Bây giá» việc trong vưá»n này là do chúng ta đặt ra, chứ không phải qua tay há», thì hàng năm cứ ná»™p tiá»n vào nhà trong má»›i phải.
Bảo Thoa cưá»i nói:
- Cứ ý tôi, nhà trong cÅ©ng không cần phải thu tiá»n, vì thu ngưá»i này nhiá»u, ngưá»i kia ít, lại thêm bận ra. Chi bằng há»i há» xem ai nhận phần nào thì phải đứng ra gánh lấy má»™t việc gì đó, chẳng qua cÅ©ng chỉ là những việc cá»§a các ngưá»i ở trong vưá»n cần dùng thôi. Tôi tính há»™ các chị em phải tiêu những món gì. Quanh quẩn cÅ©ng chỉ có mấy món như phấn, sáp, hương, giấy. Má»—i cô có mấy ngưá»i hầu Ä‘á»u có lệ định sẵn; ngoài ra thì chổi quét, thúng hót rác, phất trần và đồ ăn cá»§a chim, hươu, thá» trong các nhà. Những thứ này há» phải nhận hết, không phải ra lÄ©nh tiá»n ở phòng thu chi nữa. Chị thá»­ tính xem, như thế đỡ được bao nhiêu?
Bình Nhi cưá»i nói:
- Tuy mấy việc nhá» má»n ấy, nhưng tính cả năm cÅ©ng đỡ được hÆ¡n bốn trăm lạng bạc đấy.
Bảo Thoa cưá»i:
- Còn phải nói nữa! Má»™t năm bốn trăm lạng, hai năm tám trăm lạng, cÅ©ng có thể thừa mua mấy gian nhà cho thuê, hay mấy mẫu ruá»™ng xấu đấy, nhưng há» khó nhá»c cả năm cÅ©ng nên cho há» kiếm ít lá»i để tiêu riêng việc nhà chứ! Chúng ta cốt để thêm món lợi, bá»›t tiêu phí, nhưng cÅ©ng không nên làm quá, bá»›t được vài trăm lạng bạc mà mất thể thống thì cÅ©ng không đúng. Vì thế làm việc này, phòng thu chi bên ngoài má»™t năm đỡ phải tiêu tốn, năm trăm lạng bạc, cÅ©ng đỡ phần chật vật, mà những ngưá»i ở bên trong và các bà già trước đây không có việc làm cÅ©ng sẽ kiếm được tý chút. Cây cối trong vưá»n má»—i năm cÅ©ng được tốt tươi thêm lên. Các chị cÅ©ng có các thức mà dùng, như thế không đến ná»—i mất thể thống. Nếu chỉ vì bá»›t tiêu thôi, thì kiếm đâu mà chẳng ra tiá»n? Há»… có được món lợi gì cÅ©ng ná»™p vào cá»§a công cả, có lẽ cả trong lẫn ngoài, há» sẽ oán trách ầm lên, như thế chẳng mất thể thống cá»§a nhà các chị hay sao? Vả lại trong vưá»n này có mấy chục bà già, mà chỉ cho mấy ngưá»i này, tất nhiên ngưá»i khác sẽ oán trách là không công bằng. Như tôi nói lúc nãy, há» phải ná»™p có mấy thứ thôi, kể cÅ©ng rá»™ng rãi đấy. Hằng năm trừ những thứ ấy ra, má»—i ngưá»i thừa thiếu mặc, Ä‘á»u phải bá» ra mấy quan tiá»n, rồi góp cả lại, Ä‘em chia Ä‘á»u cho các bà già ở trong vưá»n. Những ngưá»i này tuy không trông nom việc ấy thật, nhưng ngày đêm há» Ä‘á»u phải hầu hạ Ở trong vưá»n, phải đóng cá»­a, mở cá»­a, thức khuya dậy sá»›m, khi mưa khi tuyết, các cô Ä‘i đâu há» phải khiêng kiệu, chèo thuyá»n, kéo xe Ä‘i tuyết, bao nhiêu việc khó nhá»c, há» Ä‘á»u phải cáng đáng cả. Quanh năm há» chịu vất vả, nay trong vưá»n có món lợi, thì cÅ©ng phải cho hỠđược nhá» tý chút. Lại còn má»™t chuyện rất nhá» cÅ©ng cần nói toạc ra: các bà này chỉ biết vÆ¡ phần nhiá»u vá» mình, không chịu chia cho ai. Dù ngoài mặt chẳng ai dám nói ra, nhưng trong bụng há» sẽ không phục. Há» sẽ mượn việc công để làm việc tư, ngắt ít quả bẻ ít hoa, chắc các bà kia cÅ©ng chẳng kêu vào đâu được. Nay há» cÅ©ng được hưởng lợi má»™t ít, thì chá»— nào các bà kia không trông nom xuể, sẽ có há» trông nom há»™.
Các bà già nghe thấy bàn định như thế, đã không bị phòng thu chi cai quản, lại không phải tính sổ vá»›i Phượng Thư, má»™t năm chỉ phải bá» ra mấy quan tiá»n thôi, há» Ä‘á»u vui vẻ nói:
- Chúng tôi bằng lòng! Như thế còn hÆ¡n là bị há» giày vò mà vẫn phải bá» tiá»n ra ná»™p!
Những ngưá»i không được trông nom vưá»n, thấy nói hàng năm không phải làm cÅ©ng được hưởng ít tiá»n, Ä‘á»u vui vẻ nói:
- Các bà kia làm lụng vất cả, đáng được món tiá»n để tiêu pha, chứ chúng tôi có làm gì đâu mà lại ngồi không hưởng lợi!
Bảo Thoa cưá»i nói:
- Các bà không nên từ chối, đây là phần cá»§a các bà đáng hưởng. Chỉ cần các bà ngày đêm chịu khó đừng lưá»i, đừng để mặc cho ngưá»i ta uống rượu đánh bạc, thế là được rồi. Tôi cÅ©ng không muốn nhận trông nom việc này đâu, nhưng chắc các bà cÅ©ng đã biết, dì tôi phó thác tôi năm, bảy lần, và bảo: bây giá» mợ Cả thì bận, các cô hãy còn bé, nhá» tôi trông nom giúp. Tôi không nghe lá»i lại làm dì tôi bận lòng. Mẹ tôi hay ốm luôn, việc nhà lại bận, tôi vốn là ngưá»i sốt sắng hão, ngay hàng xóm láng giá»ng có việc cần tôi cÅ©ng đến giúp đỡ huống chi là dì tôi á»§y thác! Ai oán trách tôi cÅ©ng chẳng cần. Nếu chỉ cốt lấy tiếng khen, để há» rượu chè cá» bạc, sinh chuyện lôi thôi, thì tôi còn mặt mÅ©i nào trông thấy dì tôi nữa? Khi đó ngay các bà cÅ©ng mất thể diện, có ăn năn cÅ©ng muá»™n. Các cô ở trong ấy, cái vưá»n hoa rá»™ng ấy, Ä‘á»u nhá» các bà trông nom cả, vì tôi coi các bà là ngưá»i hầu hạ đã ba, bốn Ä‘á»i, xưa nay vẫn giữ được khuôn phép, thì má»i ngưá»i nên đồng lòng cùng nhau giữ lấy thể thống. Nếu các bà lại dung túng ngưá»i khác, để mặc há» uống rượu đánh bạc, dì tôi nghe thấy, mắng bảo các bà còn khá, chứ đến tai mấy ngưá»i quản gia, há» không cần trình dì tôi, cứ mắng thẳng các bà, chẳng hóa ra già không trót, vẫn bị bá»n trẻ lên mặt dạy Ä‘á»i. Há» là quản gia, có quyá»n trông nom các bà thá»±c, nhưng nếu mình giữ thể diện thì há» khinh rẻ sao được? Vì thế tôi nghÄ© há»™ các bà cách kiếm lá»i thêm, cÅ©ng muốn cho má»i ngưá»i hết lòng cẩn thận trông nom cái vưá»n được chu tất, để những ngưá»i coi việc, thấy cách sắp đặt cẩn thận chu đáo, há» không phải bận lòng đến, trong bụng lại chẳng kính phục hay sao! Như thế má»›i không phụ lòng tôi tính toán những việc có lợi cho các bà. Các bà nên nghÄ© kỹ những lá»i tôi nói.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u vui vẻ thưa:
- Cô nói phải lắm. Từ nay các mợ các cô cứ yên tâm. Các mợ các cô có lòng thương đến chúng tôi như thế, nếu chúng tôi không thể tất lòng trên, thì trá»i đất cÅ©ng không dung.
Chợt vợ Lâm Chí Hiếu đến trình:
- Gia quyến bên phá»§ Chân ở Giang Nam đến kinh đô, vào cung triá»u hạ, hiện sai ngưá»i mang lá»… đến thăm.
Nói xong liá»n đưa tá» giấp kê đồ lá»… lên. Thám Xuân cầm lấy xem: mưá»i hai tấm Ä‘oạn thêu, mưá»i hai tấm Ä‘oạn các thứ, mưá»i hai tấm the các màu, mưá»i hai tấm lụa, tất cả Ä‘á»u là đồ vua dùng. Hai mươi bốn tấm the Ä‘oạn, lụa các màu trong cung dùng.
Xem xong, Lý Hoàn và Thám Xuân nói:
- Thưởng cho hỠphong bao(#4) hạng nhất.
Rồi lại sai ngưá»i đến trình Giả mẫu. Giả mẫu cho gá»i Lý Hoàn, Thám Xuân, Bảo Thoa đến xem qua lá»… vật. Lý Hoàn xếp cả vào má»™t bên, dặn ngưá»i giữ kho:
- ChỠbà Hai vỠxem rồi mới được cất đi.
Giả mẫu liá»n nói:
- Nhà há» Chân không như nhà khác đâu. Äã thưởng phong bao hạng nhất cho bá»n đàn ông rồi, sợ chốc nữa há» lại sai bá»n đàn bà đến há»i thăm đấy, phải sắp sẵn phần thưởng.
Chưa nói dứt lá»i, đã có ngưá»i vào trình: “Bốn ngưá»i đàn bà ở phá»§ Chân đến há»i thămâ€. Giả mẫu sai ngưá»i dẫn vào. Bốn ngưá»i này trạc ngoài bốn mươi, ăn mặc chẳng khác bà chá»§ mấy. Chào há»i xong, Giả mẫu sai lấy bốn cái ghế thấp cho há» ngồi. Bá»n ngưá»i tạ Æ n, chá» bá»n Bảo Thoa ngồi rồi má»›i dám ngồi. Giả mẫu há»i:
- Äến Kinh từ bao giá»?
Bốn ngưá»i đứng dậy trình:
- Hôm qua vào Kinh, hôm nay bà tôi dẫn cô Ba vào cung “thỉnh anâ€(#5), vì thế sai chúng tôi đến hầu cụ và há»i thăm các cô.
- Mấy năm nay không thấy bà nhà vào Kinh, không ngỠbây giỠlại vào.
- Vâng, năm nay có chiếu chỉ gá»i vào.
- Gia quyến vào cả à?
- Cụ bà, cậu cả, hai vị tiểu thư cùng các vị lệnh bà Ä‘á»u không ai vào, chỉ có má»™t mình bà tôi dẫn cô Ba vào thôi.
- Cô ấy đã có ngưá»i há»i chưa?
- Chưa có.
- Cô Cả và cô Hai nhà các chị rất thân với nhà ta.
- Vâng. Hàng năm các cô viết thư vá», nói vẫn nhá» quý phá»§ chăm sóc.
- Có gì là “chăm sóc� Vừa là bạn thân, lại là hỠhàng, tất phải như thế chứ. Cô Hai nhà các chị cũng tốt, tính nết nhũn nhặn, vì thế chúng ta mới đi lại thân mật luôn.
- Äó là cụ nói nhÅ©n đấy.
- Cậu Cả các ngưá»i cÅ©ng ở vá»›i cụ nhà à?
- Vâng ạ.
- Năm nay cậu ấy bao nhiêu tuổi rồi? Äã Ä‘i há»c chưa?
- Năm nay cậu ấy mưá»i ba tuổi. Ngưá»i vốn xinh xắn, nên cụ chúng tôi rất thương, từ bé tính bướng bỉnh, ngày nào cÅ©ng trốn há»c, ông bà chúng tôi không tiện quở mắng lắm.
- Cũng không phải như thằng cháu ta ở đây chứ? Cậu ấy tên là gì?
- Cụ chúng tôi quý cậu ấy như ngá»c, lại ngưá»i trắng trẻo, nên đặt tên là Bảo Ngá»c.
Giả mẫu ngoảnh vào Lý Hoàn, cưá»i nói:
- Thế ra cÅ©ng gá»i là Bảo Ngá»c?
Bá»n Lý Hoàn vá»™i khép nép cưá»i:
- Từ xưa đến nay, hoặc đồng thá»i hay khác Ä‘á»i, có rất nhiá»u ngưá»i trùng tên.
Bốn ngưá»i cưá»i nói:
- Khi đặt tên cậu ấy, chúng tôi trên dưới ai cÅ©ng ngá» ngợ, hình như có má»™t nhà bạn thân nào cÅ©ng có ngưá»i đặt tên như thế, chỉ vì đã mưá»i năm nay không vào kinh, nên không nhá»› rõ được.
Giả mẫu cưá»i nói:
- Cháu ta đấy. Ai vào đây ta bảo.
Bá»n đàn bà và a hoàn vâng lá»i đến gần mấy bước. Giả mẫu cưá»i nói:
- Vào trong vưá»n gá»i cậu Bảo Ngá»c nhà ra đây, để cho bốn bà xem cậu Bảo này có bằng cậu Bảo nhà há» không.
Bá»n bà già Ä‘i, má»™t lúc đưa Bảo Ngá»c đến. Bốn ngưá»i trông thấy, đứng dậy cưá»i nói:
- Làm cho chúng tôi giật nảy mình lên! Nếu chúng tôi không vào trong phủ này mà lại gặp ở chỗ khác, thì cho ngay là cậu Bảo nhà chúng tôi cũng theo vào Kinh đấy!
HỠđến kéo tay Bảo Ngá»c, há»i vắn há»i dài. Bảo Ngá»c cÅ©ng cưá»i há»i thăm há». Giả mẫu cưá»i nói:
- So vá»›i cậu nhà các ngưá»i thế nào?
Lý Hoàn cưá»i nói:
- Cứ theo như bốn bà này vừa mới nói, thì chắc hình dáng hai cậu giống nhau.
Giả mẫu cưá»i nói:
- Äâu lại có việc khéo thế? Những trẻ con các nhà đại gia má»›i đẻ ra đã xinh đẹp, trừ những ngưá»i trên mặt có tàn tật xấu lắm không kể, còn thì trông cÅ©ng xinh xắn cả, việc ấy cÅ©ng không có gì là lạ.
Bốn ngưá»i cưá»i nói:
- GiỠxem ra hình dáng hai cậu giống nhau, và theo cụ vừa nói, thì tính khí bướng bỉnh cũng giống nhau. Nhưng theo chúng tôi thì cậu đây tốt nết hơn cậu nhà chúng tôi đấy.
Giả mẫu cưá»i nói:
- Thế nào?
- Vừa rồi chúng tôi kéo tay cậu ấy nói chuyện cÅ©ng đủ biết. Chứ cậu bên nhà chúng tôi thì đã cho chúng tôi sá»— sàng rồi. Äừng nói là kéo tay, ngay từ đồ dùng, chúng tôi động đến má»™t tý là cậu ấy đã không bằng lòng. Những ngưá»i cậu ấy sai bảo lại Ä‘á»u là bá»n con gái cả.
Bốn ngưá»i ấy chưa nói dứt lá»i, chị em Lý Hoàn đã không nhịn được, Ä‘á»u cưá»i ầm lên. Giả mẫu cÅ©ng cưá»i nói:
- Bây giá» chúng ta sai ngưá»i đến thăm cậu Bảo nhà các ngưá»i, nếu há» kéo tay cậu ấy, tất nhiên cậu ấy cÅ©ng phải cố nhịn. Chả cứ trẻ con nhà này hay bên ấy, dù chúng có bướng bỉnh ương gàn thế nào chăng nữa, khi gặp ngưá»i lạ đến cÅ©ng phải giữ lá»… phép đúng đắn. Dù đã không biết giữ lá»… phép, cÅ©ng không khi nào để cho nó gàn bướng mãi được. Ngưá»i lá»›n nuông chiá»u nó, cÅ©ng chỉ vì má»™t là thấy nó có vẻ dá»… coi, hai là nó biết giữ lá»… phép hÆ¡n ngưá»i lá»›n, ai trông thấy cÅ©ng phải yêu phải thương, nên má»›i chợp mắt bá» qua, nuông chiá»u nó má»™t chút. Nếu cứ má»™t má»±c bất chấp kẻ quen ngưá»i lạ, làm xấu mặt cả ngưá»i lá»›n, thì dù xinh đến đâu cÅ©ng đáng đánh chết.
Bốn ngưá»i Ä‘á»u cưá»i nói:
- Cụ dạy phải lắm. Tuy cậu Bảo nhà chúng tôi tính nết ương gàn thật, nhưng khi có khách, cÅ©ng biết giữ lá»… phép hÆ¡n cả ngưá»i lá»›n, vì thế ai trông thấy cÅ©ng yêu, cứ bảo rằng: làm sao lại còn đánh cậu ấy? Có biết đâu khi ở nhà, cậu ấy coi trá»i bằng vung, cả gan dám nói những câu, dám làm những việc mà ngưá»i lá»›n không há» dám nói, dám làm. Vì thế ông bà chúng tá»™i giận lắm, nhưng cÅ©ng không biết làm thế nào. Trẻ con thì hay chÆ¡i bá»i lêu lổng, sợ phải Ä‘i há»c, những nết xấu ấy còn có thể sá»­a chữa được. Tệ nhất là cái tính ương gàn bướng bỉnh có ngay từ lúc má»›i lá»t lòng, thì chịu làm sao cho được.
Chợt có ngưá»i vào trình: “Bà Hai đã vá»â€. Vương phu nhân vào há»i thăm Giả mẫu, bốn ngưá»i đứng chào, nói qua loa mấy câu chuyện. Giả mẫu bảo Ä‘i vá» nghỉ. Vương phu nhân dâng nước má»i Giả mẫu rồi Ä‘i ra. Bốn ngưá»i cÅ©ng cáo từ, đến chá»— Vương phu nhân nói chuyện việc nhà má»™t lúc, rồi há» ra vá».
Giả mẫu vui mừng, gặp ai cÅ©ng khoe: có má»™t Bảo Ngá»c nữa, hình dáng tính nết cÅ©ng như cháu tạ Má»i ngưá»i Ä‘á»u nghÄ© các nhà thế hoạn đại gia giống tên nhau cÅ©ng nhiá»u, bà nuông chiá»u cháu giai cÅ©ng là việc thưá»ng, chẳng có gì đáng lạ, nên cÅ©ng không để ý đến. Duy có Bảo Ngá»c tính nết ngây thá»› vẩn, cho là bốn ngưá»i này nói thế để làm vui lòng Giả mẫu đấy thôi. Sau vá» trong vưá»n thăm bệnh Tương Vân. Tương Vân liá»n bảo:
- Thôi anh tha hồ mà đùa mà nghịch. Trước thì “má»™t sợi không thành dây, má»™t cây không thành rừngâ€, nay đã có bạn rồi. Cứ nghịch tràn Ä‘i, có bị đánh dữ thì lần đến vá»›i cái anh ở Nam Kinh kia.
Bảo Ngá»c nói:
- Chuyện hoang đưá»ng mà cô cÅ©ng tin? Lại còn có Bảo Ngá»c khác nữa à?
- Thế thì tại sao Ä‘á»i Liệt quốc có Lạn Tương Như, mà Ä‘á»i nhà Hán cÅ©ng có Tư Mã Tương Như.
- Cái ấy đã đành đi rồi, còn như hình dáng giống nhau như hệt thì làm gì có?
- Thế tại sao ngưá»i nước Khuông trông thấy ông Khổng Tá»­ lại cho là Dương Hóa?(#6)
- Khổng Tử và Dương Hóa mặt giống nhưng tên khác; Lạn và Tư Mã tên giống nhưng mặt lại khác. Riêng tôi và hắn không lẽ lại giống cả mặt lẫn tên?
Tương Vân không biết trả lá»i thế nào, liá»n cưá»i nói:
- Anh chỉ cãi bướng, tôi không nói với anh nữa. Có cũng mặc, không cũng mặc, chẳng việc gì đến tôi.
Nói xong Tương Vân đi nằm.
Bảo Ngá»c đâm ra ngá» ngợ: “Nếu bảo là không thì hình như cÅ©ng có, nếu bảo có thì mắt mình lại chưa trông thấyâ€.
Trong bụng bứt rứt, vá» buồng nằm ngẫm nghÄ© mãi, đâm ra ngá»§ mê, thấy mình Ä‘i vào trong má»™t vưá»n hoa, Bảo Ngá»c lấy làm lạ nói:
- Trừ vưá»n Äại Quan cá»§a chúng ta ra, còn có cái vưá»n nào đây?
ÄÆ°Æ¡ng lúc ngá» ngợ, thấy có mấy đứa gái bé Ä‘i đến, Ä‘á»u là a hoàn cả. Bảo Ngá»c lại lấy làm lạ nói:
- Trừ Uyên Ương, Tập Nhân, Bình Nhi ra, còn đám nào đây?
Bá»n a hoàn đó cưá»i nói:
- Sao cậu Bảo Ngá»c lại đến đây?
Bảo Ngá»c cho là nói mình, chạy lại cưá»i nói:
- Ngẫu nhiên tôi Ä‘i chÆ¡i đến đây, không biết là vưá»n hoa cá»§a vị thế giao(#7) nào. Nhá» các chị đưa tôi Ä‘i xem.
- Thì ra không phải là cậu Bảo nhà chúng mình! Trông hắn cũng sạch sẽ ăn nói lại lém lỉnh đấy.
- Thế ra trong nhà đây cÅ©ng lại có cậu Bảo Ngá»c à?
- Cụ và bà nhà chúng tao đặt tên hai chữ “bảo ngá»c†cho cậu chúng tao, cốt để giữ gìn cho cậu ấy được sống lâu và tránh hết tai nạn. Cậu ấy cÅ©ng thích cho chúng tao gá»i tên. Mày là thằng bé con ở đâu đến đây, cÅ©ng dám gá»i bậy! Giá» hồn không chúng tao đánh cho nát xác ra!
Lại má»™t a hoàn khác cưá»i nói:
- Thôi chúng ta vá» Ä‘i, đừng để cậu Bảo Ngá»c trông thấy.
Lại nói:
- Nói chuyện với thằng bé con thối này làm chúng mình cũng thối lây!
Bảo Ngá»c buồn rầu nói:
- Xưa nay chưa từng bị ai đối xá»­ tệ bạc vá»›i mình, sao bá»n này lại như thế? Không lẽ lại có má»™t ngưá»i như ta à?
Vừa nghÄ© vừa tiện bước Ä‘i đến má»™t ngôi nhà, Bảo Ngá»c lấy làm lạ nói:
- Trừ viện Di Hồng ra, lại còn có một cái nhà như thế này à?
Rồi lên thá»m, vào hẳn phía trong, thấy trên giưá»ng có má»™t ngưá»i nằm, bên cạnh có mấy đứa con gái đương thêu thùa, cưá»i đùa vá»›i nhau. Ngưá»i trẻ tuổi nằm ở trên giưá»ng thở dài má»™t tiếng, má»™t a hoàn cưá»i há»i:
- Cậu Bảo, sao không ngủ mà lại thở dài thế? Chắc là vì cô em đương yếu, cậu mới buồn bực vớ vẩn chứ gì?
Bảo Ngá»c nghe nói, giật mình thấy ngưá»i trẻ tuổi trên giưá»ng nói:
- Ta thấy cụ nói, trong kinh cÅ©ng có má»™t anh Bảo Ngá»c tính nết cÅ©ng giống ta, ta vẫn không tin. Nhưng vừa rồi ta nằm mê Ä‘i vào má»™t cái vưá»n hoa to ở trong kinh, bá»—ng gặp mấy chị Ä‘á»u cho ta là thằng ranh con bẩn thỉu, không thèm nhìn đến. Ta tìm mãi má»›i đến được cái buồng cá»§a anh ấy, thấy anh ấy đương nằm ngá»§, nhưng chỉ có cái xác thôi, còn hồn thì Ä‘i đâu rồi ấy.
Bảo Ngá»c nói:
- Tôi vì Ä‘i tìm Bảo Ngá»c má»›i đến đây, thế ra anh là Bảo Ngá»c à?
Ngưá»i nằm trên giưá»ng vá»™i chạy xuống kéo tay, cưá»i nói:
- Thế ra anh cÅ©ng là Bảo Ngá»c? Phải chăng là giấc chiêm bao?
- Sao lại là chiêm bao? Thực lắm đấy chứ!
Hai bên chưa nói dứt lá»i, có ngưá»i đến bảo:
- Ông gá»i cậu Bảo đấy.
Hai ngưá»i Ä‘á»u sợ cuống lên. Má»™t Bảo Ngá»c chạy Ä‘i, má»™t Bảo Ngá»c vá»™i gá»i giật lại: “Bảo Ngá»c, mau vỠđây!†“Bảo Ngá»c, mau vỠđây!â€
Tập Nhân ngồi bên cạnh thấy Bảo Ngá»c nằm mê, gá»i tên mình, liá»n đánh thức dậy, cưá»i há»i:
- Bảo Ngá»c ở đâu?
Bảo Ngá»c đã tỉnh, nhưng tinh thần hãy còn bàng hoàng, liá»n trá» ra ngoài cá»­a nói:
- Hắn vừa mới đi kia kìa.
- Thôi, cậu nằm mê rồi. Cậu thử dụi mắt nhìn kỹ xem, đó là bóng cậu ở trong cái gương đấy.
Bảo Ngá»c nhìn lên, thì ra cái gương lá»›n sừng sững đứng trước mặt. Không nhịn được, Bảo Ngá»c bật cưá»i. Má»™t a hoàn đã Ä‘em sẵn nước và ống nhổ đến cho Bảo Ngá»c súc miệng.
Xạ Nguyệt nói:
- Không trách được, cụ thưá»ng bảo: nhà có trẻ con không nên treo nhiá»u gương, vì ngưá»i còn bé chưa cứng vía, soi gương nhiá»u, khi ngá»§ tất sợ hãi nói mệ Bây giá» lại Ä‘em kê giưá»ng ngá»§ ở trước cái gương lá»›n, lúc nhá»› buông cái màn che xuống còn khá, sau này trá»i càng nóng, càng mệt, thì còn nghÄ© gì đến buông màn gương nữa? Vừa rồi cÅ©ng là vì quên buông màn gương xuống. Khi nằm trước gương chÆ¡i đùa vá»›i bóng rồi ngá»§ Ä‘i, thành ra hay mê mẩn nói nhảm; nếu không thì sao mình lại gá»i tên mình? Chi bằng ngày mai dá»i giưá»ng Ä‘i chá»— khác thì hÆ¡n.
Bá»—ng Vương phu nhân sai ngưá»i đến gá»i Bảo Ngá»c.

Chú thích:

(1-). Tức là Chu Hy, tên chữ là Trá»ng Hối, Hối Ông, Khảo Äình hay Chu Văn Công, là má»™t nhà lý há»c Ä‘á»i Tống. Äá»i sau thưá»ng gá»i là Khảo Äình há»c phái. Bất tá»± khí là không nên bá» phí vật gì
(2-). Hình như tác giả bịa ra để cưá»i cho vui, chứ không có ngưá»i như thế.
(3-). Chữ trong sách Luận ngữ.
(4-). Tiá»n mừng tuổi, hoặc thưởng, ngoài gói bằng giấy Ä‘á».
(5-). Trong thá»i phong kiến, việc đến há»i thăm vua chúa, hoàng hậu, hoặc quí tá»™c bậc cao, Ä‘á»u gá»i là “thỉnh anâ€.
(6-). Trong sách Luận ngữ khi ông Khổng tá»­ đến nước Khuông, ngưá»i nước Khuông tưởng là Dương Hóa, liá»n đến vây lại.
(7-). Bạn thân vá»›i nhau, Ä‘á»i này đến Ä‘á»i khác.
Tài sản của minhtien384

Chữ ký của minhtien384
Trá»i đất bất nhân - Mạc lệ phi tồn
©2012 by 4vn.eu™. Diễn đàn đươc phát triển dựa trên sự đóng góp tích cực của tất cả các thành viên.
Hãy nhấn nút 'Like' để gá»­i lá»i cảm Æ¡n đến ngưá»i viết bài
  #57  
Old 28-06-2008, 03:02 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 57
Tử Quyên khôn ngoan, đặt chuyện thử lòng cậu Bảo
Tiết Di hiá»n hậu, Ä‘em lá»i an á»§i cô Lâm

Vương phu nhân muốn dẫn Bảo Ngá»c đến chào Chân phu nhân. Bảo Ngá»c nghe nói, rất vui, vá»™i thay quần áo, theo Vương phu nhân Ä‘i ngaỵ Thấy phong cảnh nhà há» Chân cÅ©ng chẳng khác phong cảnh phá»§ Vinh và phá»§ Ninh mấy, có má»™t vài nÆ¡i còn lịch sá»± hÆ¡n. Há»i kỹ ra, cÅ©ng có má»™t cậu tên là Bảo Ngá»c. Chân phu nhân giữ lại ăn cÆ¡m, hết ngày má»›i vá». Bảo Ngá»c vẫn chưa tin. Tối vá» nhà, Vương phu nhân bảo phải sắp tiệc thật long trá»ng, tìm má»™t ban hát có tiếng để má»i mẹ con Chân phu nhân đến dá»±. Hai hôm sau, mẹ con Chân phu nhân không kịp cáo từ, trở vá» chá»— làm quan.
Hôm ấy Bảo Ngá»c thấy Tương Vân gần khá»i, má»›i sang thăm Äại Ngá»c. Gặp lúc Äại Ngá»c Ä‘ang ngá»§ trưa, Bảo Ngá»c không dám đánh thức, nhân thấy Tá»­ Quyên ngồi ở ngoài hiên thêu thùa, liá»n đến há»i:
- Äêm hôm qua cô ấy đã đỡ ho chưa?
- Hơi đỡ rồi.
- A di đà phật! Thôi cÅ©ng nên khá»i Ä‘i!
- Cậu mà cũng niệm phật, thực là việc lạ!
- Ngưá»i ta thưá»ng bảo “Bệnh gấp hay uống thuốc bừaâ€.
Bảo Ngá»c thấy Tá»­ Quyên mặc cái áo bông má»ng bá»c lụa, ngoài khoác áo Ä‘oạn xanh, liá»n giÆ¡ tay xoa vào ngưá»i cô ta vừa nói:
- Khí trá»i xấu mà mặc phong phanh thế này, ngồi ở trước gió, lỡ ra ốm thì lại khổ.
Tử Quyên nói:
- Từ nay trở Ä‘i, chúng ta có nói chuyện gì thì nói, chứ đừng táy máy chân taỵ Bây giỠđã lá»›n rồi, lỡ ngưá»i ta trông thấy, không ra sao đâu, lại làm cho những kẻ bậy bạ nói vụng. Cậu không để ý đến việc ấy, cứ cợt nhả như lúc còn bé thế nào được? Cô tôi thưá»ng dặn chúng tôi không được đùa cợt vá»›i cậu. Gần đây, những khi cậu đến thăm, cô tôi cÅ©ng muốn tránh cậu nhưng sợ không tránh được đấy!
Tá»­ Quyên liá»n đứng dậy mang đồ thêu sang phòng khác.
Bảo Ngá»c thất thế, trong bụng như bị giá»™i má»™t chậu nước lạnh, đứng ngẩn ngưá»i ra nhìn rặng trẹ Giữa lúc ấy già Chúc đương cuốc đất trồng tre và quét lá ở đấy. Như ngưá»i mất hồn, Bảo Ngá»c ngồi ngay trên hòn đá, nước mắt chảy ròng ròng. Má»™t lúc lâu, nghÄ© quanh nghÄ© quẩn, không biết làm thế nào. Tuyết Nhạn đến nhà Vương phu nhân lấy nhân sâm vá» qua đấy, thấy má»™t ngưá»i tay chống cằm, ngồi ngây ra trên hòn đá dưới gốc cây đào, không phải ai lạ, chính là Bảo Ngá»c. Tuyết Nhạn ngá» ngợ: - “Trá»i lạnh thế này, cậu ấy ngồi má»™t mình ở đấy làm gì? Mùa xuân này chỉ có những hạng rồ dại má»›i liá»u như thế, chẳng lẽ cậu ấy cÅ©ng mắc bệnh ngốc à?†Liá»n chạy lại, ngồi xuống cưá»i nói:
- Cậu ngồi đây làm gì thế?
Bảo Ngá»c trông thấy Tuyết Nhạn liá»n nói:
- Chị đến tìm tôi làm gì đây? Chị không phải là con gái à? Cô ấy đã giữ kẽ không cho các chị gần tôi, chị lại đến đây, nhỡ để ngưá»i ta trông thấy, lại chẳng sinh chuyện đồn đại à? Thôi chị vá» ngay Ä‘i.
Tuyết Nhạn nghe nói, cứ tưởng Bảo Ngá»c bị Äại Ngá»c trêu tức, đành phải vá» nhà. Äại Ngá»c hãy còn ngá»§, Tuyết Nhạn đưa nhân sâm cho Tá»­ Quyên. Tá»­ Quyên há»i:
- Bà đương làm gì?
- ÄÆ°Æ¡ng ngá»§ trưa, vì thế phải chá» má»™t lúc. Tôi kể cho chị nghe câu chuyện này đáng buồn cưá»i: lúc chá» bà, tôi cùng chị Ngá»c Xuyến nói chuyện ở dưới nhà , tá»± nhiên dì Triệu vẫy tôi đến. Tôi tưởng chuyện gì, té ra dì ấy xin phép bà vá» nhà túc trá»±c đám ma ngưá»i em, sáng mai thì đưa. Äứa hầu nhá» theo dì ấy là Tiểu Cát Tưá»ng không có quần áo, muốn mượn cái áo lụa nguyệt bạch cá»§a tôi. Tôi nghÄ©: bá»n há» cÅ©ng được cấp hai cái áo như má»i ngưá»i, sợ Ä‘em ra mặc Ä‘i đưa đám thì há»ng, nên không dám mặc áo cá»§a mình, lại Ä‘i mượn cá»§a ngưá»i khác. Mượn làm há»ng áo cÅ©ng là việc nhá», nhưng tôi nghÄ© xưa nay dì ấy đối vá»›i chúng ta chẳng tá»­ tế gì. Vì thế tôi bảo: quần áo trâm vòng cá»§a tôi, cô tôi giao cho chị Tá»­ Quyên giữ cả. Bây giá» tôi phải trình cô tôi như thế mất nhiá»u thì giá» lắm, lại làm lỡ việc cá»§a dì thôi. Chi bằng dì mượn chá»— khác là hÆ¡n.
- Con ranh này láu lắm. Mày không bằng lòng cho ngưá»i ta mượn, lại đổ cho ta và cô, để ngưá»i ta khá»i oán mày. Dì ấy Ä‘i bây giá» hay sáng mai?
- Äi ngay đấy, có lẽ bây giỠđã Ä‘i rồi.
Tử Quyên gật đầu. Tuyết Nhạn nói:
- Có lẽ cô còn chưa dậy, không biết ai làm cho cậu Bảo tức giận, đương ngồi khóc ở ngoài kia kìa!
- Cậu ấy ngồi ở đâu?
- Ở dưới cây đào sau đình Thấm Phương.
Tử Quyên vội bỠđồ thêu xuống, dặn Tuyết Nhạn:
- Phải cẩn thận, ngồi chá»±c đấy. Cô có há»i thì nói ta ra ngoài má»™t tí rồi vá» ngay.
Tá»­ Quyên ra khá»i quán Tiêu Tương, chạy má»™t mạch Ä‘i tìm Bảo Ngá»c. Tá»­ Quyên mỉm cưá»i nói:
- Tôi nói câu ấy, chẳng qua cÅ©ng chỉ muốn giữ tiếng tốt cho cả má»i ngưá»i thôi, thế mà cậu tức giận, ra ngồi chá»— gió máy mà khóc, lỡ ốm thì làm thế nào!
Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Ai tức? Tôi nghe chị nói cÅ©ng phải. Các chị bây giỠđối vá»›i tôi thế này, rồi ngưá»i khác cÅ©ng thế, dần dần chẳng ai thèm nhìn đến tôi. Tôi nghÄ© thế đâm ra tá»§i thân.
Tá»­ Quyên liá»n ngồi sát vào Bảo Ngá»c. Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Vừa rồi đứng đối diện nói chuyện, chị còn bỠchạy sao bây giỠlại ngồi sát vào bên cạnh tôi?
- Cậu quên rồi à? Mấy hôm trước cậu và cô Lâm đương nói chuyện vá»›i nhau thì dì Triệu Ä‘i vào, giá» thấy dì ấy Ä‘i vắng, tôi má»›i đến há»i cậu. Hôm ná» cậu má»›i nhắc má»™t câu “yến sàoâ€, rồi không nói gì nữa, bây giá» tôi muốn đến há»i cậu việc ấy.
- Việc ấy không quan hệ gì, chẳng qua tôi nghÄ© chị Bảo là khách đến ở đây, mà cô Lâm đã ăn yến sào thì phải ăn luôn, cứ xin mãi cÅ©ng ngượng. Món yến sào tuy không tiện xin bà, nhưng tôi đã bày tá» vá»›i cụ biết, có lẽ ngưá»i cÅ©ng đã bảo chị Phượng rồi. Tôi định nói vá»›i cô ấy, nhưng chưa nói hết. Bây giỠđâu như má»—i ngày đã cho cô ấy má»™t lạng yến sào, thế là được rồi.
- Thế ra cậu nói há»™. Cảm Æ¡n cậu đã hết lòng nghÄ© đến cô tôi. Tôi cứ ngá» tại làm sao tá»± nhiên cụ lại nhá»› đến, hàng ngày lại sai ngưá»i mang sang cho cô tôi má»™t lạng yến sào. Té ra là thế.
- Ngày nào cÅ©ng phải ăn cho quen, ăn độ hai, ba năm thì khá»e được.
- Ở đây ăn quen rồi, sang năm vá» nhà lấy tiá»n đâu mà ăn được thứ ấy.
Bảo Ngá»c nghe nói giật mình há»i:
- Ai vỠnhà ?
- Cô tôi vỠTô Châu.
- Chị lại nói hão rồi. Tô Châu là nguyên quán thá»±c, nhưng bà cô tôi đã mất, không có ngưá»i trông nom, nên phải đón cô ấy vỠở đây. Thế thì sang năm vá» Tô Châu ở vá»›i ai? Chị lại nói dối rồi.
- Cậu khinh ngưá»i quá! Chỉ có há» Giả nhà cậu là há» to ngưá»i nhiá»u hay sao? Không lẽ trừ nhà cậu, các nhà khác chỉ có má»™t bố, má»™t mẹ, há» hàng không còn ai nữa à? Cô tôi đến đây là vì cụ thương cô ấy còn bé, tuy có chú bác, cÅ©ng không bằng bố mẹ nên má»›i đón vỠđây ở tạm mấy năm đấy thôi. Khi Ä‘i lấy chồng, thế nào cÅ©ng phải trở vá» nhà há» Lâm, chứ có nhẽ nào con gái nhà há» Lâm, lại suốt Ä‘á»i ở nhà há» Giả? Nhà há» Lâm tuy nghèo không có bát ăn, nhưng là dòng dõi thư hương, không khi nào chịu Ä‘em ngưá»i nhà mình giao cho bà con để chịu tiếng chê cưá»i. Vì thế sang năm sá»›m thì mùa xuân, muá»™n thì mùa thu, dù ở đây không ai đưa vá», thì nhà há» Lâm chắc cÅ©ng có ngưá»i đến đón. Äêm hôm ná» cô tôi bảo tôi nói vá»›i cậu, những đồ chÆ¡i lúc còn bé, có thứ gì cá»§a cô tôi đưa lại, cậu sẽ soạn ra để trả cô tôi; cô tôi cÅ©ng đã soạn sẵn những thứ cậu cho cô tôi rồi.
Bảo Ngá»c nghe nói như sét đánh ngang tai. Tá»­ Quyên thá»­ ngồi xem Bảo Ngá»c trả lá»i ra sao, nhưng chá» mãi chẳng thấy nói câu gì, đương định há»i thì thấy Tình Văn đến tìm Bảo Ngá»c nói:
- Cụ gá»i đấy, ngỠđâu cậu lại ở đây!
Tá»­ Quyên cưá»i nói:
- Cậu ấy đến há»i thăm bệnh cô tôi, tôi nói mãi cậu ấy cÅ©ng chẳng tin, thôi chị dẫn cậu ấy vá» Ä‘i.
Nói xong, liá»n Ä‘i vá» nhà.
Tình Văn thấy Bảo Ngá»c đỠngưá»i ra, đầu toát mồ hôi, mặt xám nhợt, vá»™i kéo vá» thẳng viện Di Hồng. Tập Nhân thấy th sợ quá, cho là bị cảm gió. Bảo Ngá»c nóng không thì khá, đằng này hai mắt lại trợn lên, bá»t mép xùi ra, đưa gối thì nằm, đỡ dậy thì ngồi; đưa nước thì uống, mê man chẳng biết gì cả. Má»i ngưá»i thấy thế nháo cả lên, nhưng chưa dám Ä‘i trình Giả mẫu, vá»™i sai ngưá»i Ä‘i tìm già Lý trước.
Má»™t lúc già Lý đến, nhìn hồi lâu, há»i mấy câu, Bảo Ngá»c cÅ©ng không trả lá»i; lấy tay sá» vào mạch, ấn mạnh hai cái vào huyệt nhân trung ở môi trên, vết ấn khá sâu mà cÅ©ng không thấy Ä‘au. Già Lý kêu lên má»™t tiếng “úi chao, há»ng mất rồi!†Rồi ôm đầu khóc ầm lên.
Tập Nhân vá»™i kéo già Lý lại há»i:
- Già xem có đáng lo ngại hay không, hãy nói cho chúng tôi biết, để đi trình cụ và bà Hai, việc gì mà khóc ầm lên thế?
Già Lý đập giưá»ng vật gối nói:
- Há»ng cả rồi! Thôi uổng công tôi cả má»™t Ä‘á»i!
Tập Nhân nghÄ© già Lý là ngưá»i đã già, nhiá»u kinh nghiệm, nên má»i lại xem; giá» nghe thấy già nói thế, tin là thá»±c, cÅ©ng khóc ầm lên. Tình Văn kể lại việc vừa rồi cho Tập Nhân biết, Tập Nhân chạy thẳng đến quán Tiêu Tương, thấy Tá»­ Quyên đương hầu Äại Ngá»c uống thuốc. Tập Nhân không kịp đắn Ä‘o gì, há»i ngay Tá»­ Quyên:
- Vừa rồi cô nói với cậu Bảo những câu gì thế? Cô đến mà xem! Cô đi mà trình cụ, tôi mặc kệ đấy!
Nói xong liá»n ngồi phịch xuống ghế.
Äại Ngá»c thấy Tập Nhân nét mặt giận dữ, có ngấn nước mắt, bá»™ dạng khác hẳn, cÅ©ng đâm hoảng sợ, liá»n há»i:
- Làm sao thế?
Tập Nhân lặng im một lúc rồi khóc:
- Không biết cô Tá»­ Quyên nói những câu gì làm cậu ngốc ấy mắt đỠra, tay chân lạnh toát, không nói dược nữa. Già Lý bấm cÅ©ng không biết Ä‘au. Các bà già Ä‘á»u nói là không ăn thua gì nữa, ở bên ấy đương khóc ầm lên. Có lẽ bây giá» thì chết rồi!
Äại Ngá»c nghe nói thế, nghÄ© già Lý là ngưá»i có nhiá»u kinh nghiệm mà cÅ©ng nói là chết thì chắc là chết thật, liá»n “á»e†má»™t tiếng, bao nhiêu thuốc vừa uống, má»­a ra hết cả, ruá»™t gan cồn cào, ho rÅ© rượu hồi lâu. Bá»—ng chốc mặt đỠgay, tóc rối bù, mắt sưng húp, gân nổi lên, cứ gục đầu xuống mà thở. Tá»­ Quyên vá»™i đến đấm lưng. Äại Ngá»c gục xuống gối thở má»™t lúc, rồi đẩy Tá»­ Quyên nói:
- Chị không phải đấm nữa! Cứ mang thừng đến thắt cổ tôi cho chết đi là hơn!
Tử Quyên nói:
- Tôi có nói gì đâu? Chẳng qua nói đùa mấy câu, cậu ấy lại tưởng thật.
Tập Nhân nói:
- Cô lại không biết cậu ngốc ấy, nói đùa câu gì cũng cho là thật à?
Äại Ngá»c nói:
- Chị nói những câu gì, phải đến nói lại đi, cậu ấy mới tỉnh lại được.
Tá»­ Quyên nghe nói liá»n bước xuống giưá»ng, cùng Tập Nhân Ä‘i đến viện Di Hồng. Giả mẫu và Vương phu nhân cÅ©ng Ä‘á»u ở cả đấy. Vừa trông thấy Tá»­ Quyên, Giả mẫu mắt đã nảy lá»­a liá»n mắng:
- Con ranh con này nói những câu gì với nó đấy?
Tử Quyên vội trình:
- Con có dám nói gì đâu, chỉ nói đùa mấy câu thôi.
Bảo Ngá»c vừa trông thấy Từ Quyên đã “úi chào†má»™t tiếng, rồi khóc òa lên. Má»i ngưá»i thấy thế má»›i yên tâm. Giả mẫu kéo Tá»­ Quyên lại, vì cho là nó đã làm Ä‘iá»u gì có lá»—i vá»›i Bảo Ngá»c, nên bắt xin lá»—i. Không ngá» Bảo Ngá»c nắm chặt lấy tay Tá»­ Quyên không chịu buông, rồi nói:
- Cô có đi thì mang cả tôi đi nữa!
Má»i ngưá»i không hiểu, há»i kỹ má»›i vỡ chuyện Tá»­ Quyên nói đùa Äại Ngá»c sắp vá» Tô Châu. Giả mẫu nhá» nước mắt nói:
- Ta cứ tưởng có việc gì quan hệ kia, té ra là má»™t câu nói đùa, lại mắng Tá»­ Quyên: - Con ranh này, ngày thưá»ng mày là đứa thông minh nhanh nhẹn, mày vẫn biết nó sẵn có tính ngá»› ngẩn, sao tá»± nhiên lại lừa nó làm gì?
Tiết phu nhân khuyên:
- Cháu Bảo xưa nay là ngưá»i thật thà, cô Lâm lại đến đây ở từ lúc bé, hai ngưá»i cùng vá»›i nhau đến tận bây giá», so vá»›i ngưá»i khác thì thân mật hÆ¡n nhiá»u. Bây giỠđột nhiên lại nói dối là sắp Ä‘i, không cứ cháu là ngưá»i thá»±c thà ngá»› ngẩn, ngay ngưá»i lá»›n kiên gan đến đâu cÅ©ng phải thương tâm. Bệnh không quan hệ gì, cụ và dì cứ yên tâm, cho uống má»™t vài thang thuốc là khá»i.
Lúc đó có ngưá»i vào trình:
- Vợ Lâm Chi Hiếu và vợ Lại Äại đến há»i thăm.
Giả mẫu nói:
- Cảm Æ¡n các bà có lòng nghÄ© đến, má»i các bà vào chÆ¡i.
Bảo Ngá»c nghe nói đến chữ “Lâmâ€, liá»n kêu ầm lên:
- Thôi há»ng rồi! Ngưá»i nhà há» Lâm đã đến đón cô ấy vỠđấy, Ä‘uổi ngay há» Ä‘i!
Giả mẫu liá»n nói:
- Äuổi ngay há» Ä‘i!
Lại dá»— dành Bảo Ngá»c:
- Äây không phải là ngưá»i há» Lâm đâu, ngưá»i há» Lâm chết hết cả rồi, không có ai đến đón nó nữa, cháu cứ yên tâm.
Bảo Ngá»c nói:
- Dù ai cÅ©ng mặc! Trừ cô Lâm ra, không ai được gá»i là há» Lâm cả!
Giả mẫu nói:
- Chẳng có ai là há» Lâm đến đây, bao nhiêu ngưá»i há» Lâm Ä‘á»u Ä‘uổi Ä‘i cả rồi.
Giả mẫu lại dặn má»i ngưá»i:
- Từ nay trở Ä‘i không được cho bà Lâm Chi Hiếu đến vưá»n này. Chúng bay cÅ©ng không được nói đến chữ “Lâmâ€. Nghe rõ lá»i ta dặn chưa?
Má»i ngưá»i vâng lá»i, không ai dám cưá»i.
Má»™t lúc, Bảo Ngá»c trông thấy trên cái tá»§ thập cẩm bày má»™t cái thuyá»n bằng vàng cá»§a ngưá»i nước ngoài Ä‘em đến, liá»n nói ầm lên:
- Kia có phải là cái thuyá»n đến đón cô Lâm không? Thuyá»n đậu ở đấy rồi!
Giả mẫu vá»™i sai Tập Nhân lấy cái thuyá»n xuống. Bảo Ngá»c giÆ¡ tay đòi. Tập Nhân đưa đến. Bảo Ngá»c giấu ngay vào trong chăn cưá»i nói:
- Thôi còn đi vào lối nào?
Vừa nói vừa nắm chặt lấy Tử Quyên không chịu buông ra.
Má»™t lúc có ngưá»i trình:
- Thầy thuốc đã đến.
Giả mẫu vá»™i sai má»i vào. Vương phu nhân, Tiết phu nhân và Bảo Thoa tạm lánh vào nhà trong. Giả mẫu ngồi cạnh Bảo Ngá»c. Thầy thuốc há» Vương vào, thấy nhiá»u ngưá»i, vá»™i đến chào Giả mẫu, rồi cầm tay Bảo Ngá»c bắt mạch má»™t lúc. Tá»­ Quyên đành phải cúi đầu xuống. Thầy thuốc há» Vương cÅ©ng không hiểu ra sao, đứng dậy nói:
- Cậu đây mắc bệnh “cấp thống mê tâmâ€. Cổ nhân thưá»ng đã nói: “Có nhiá»u chứng Ä‘á»m mê khác nhau: có ngưá»i vì khí huyết suy yếu, ăn uống không tiêu đâm mê, có ngưá»i vì giận dá»—i quá, Ä‘á»m sá»™c lên đâm mê, có ngưá»i bị Ä‘au khổ quá Ä‘á»m tắc lại.†Äây cÅ©ng là chứng Ä‘á»m mê do Ä‘au khổ bất chợt, chỉ chốc lát bị Ä‘á»m tắc lại đấy thôi, nhẹ hÆ¡n các chứng Ä‘á»m khác nhiá»u.
- Ông hãy nói cho tôi biết bệnh cháu có đáng lo ngại hay không, ai bảo ông Ä‘á»c cả tràng sách thuốc ra?
Thầy thuốc há» Vương vá»™i chắp tay cưá»i nói:
- Không đáng ngại, không đáng ngại.
- Chắc không đáng ngại chứ?
- Thực không đáng ngại, nếu có việc gì xin trách cứ ở tôi.
- Quả vậy thì má»i ngưá»i ra ngồi chÆ¡i ngoài kia kê đơn. Chữa khá»i ta sẽ sắp sá»­a đồ lá»…, bắt cháu phải thân hành đến tạ, nếu có xảy ra việc gì, ta sai ngưá»i đến kéo đổ nhà thái y đấy.
Thầy thuốc há» Vương cứ cúi đầu cưá»i nói:
- Không dám ạ, không dám ạ.
Vì ông ta nghe thấy Giả mẫu nói: “Sẽ sắp đồ lá»… sai Bảo Ngá»c đến tạâ€, nên luôn miệng nói “không dámâ€, chưa nghe câu nói đùa là đến kéo đổ nhà thái y, nên vẫn cứ “không dám†mãi, Giả mẫu cùng má»i ngưá»i Ä‘á»u cưá»i ầm lên.
Má»™t lúc, uống thuốc vào, Bảo Ngá»c đã yên tÄ©nh hÆ¡n trước, nhưng vẫn không chịu buông Tá»­ Quyên ra, cứ nói:
- Nếu buông ra, thế nào cô ấy cũng vỠTô Châu.
Giả mẫu và Vương phu nhân không biết làm thế nào, đành phải cho Tá»­ Quyên ở luôn đấy vá»›i Bảo Ngá»c, rồi cho Hổ Phách đến hầu Äại Ngá»c. Äại Ngá»c lại thưá»ng cho Tuyết Nhạn đến thăm há»i. Äến chiá»u, Bảo Ngá»c đã đỡ, Giả mẫu và Vương phu nhân má»›i vá» nhà, nhưng má»™t đêm sai ngưá»i há»i thăm đến mấy lần. Già Lý dẫn già Tống cùng mấy già khác đến trông nom cẩn thận. Tá»­ Quyên, Tập Nhân và Tình Văn ngày đêm ở liá»n bên cạnh. Lúc nào Bảo Ngá»c ngá»§ thì lại mÆ¡ má»™ng giật mình kinh hoảng, hết khóc Äại Ngá»c đã Ä‘i, lại khóc có ngưá»i đến đón. Những lúc ấy, Tá»­ Quyên lại phải an á»§i má»›i yên.
Giả mẫu lại sai lấy các thứ thuốc quí bí truyá»n như: “khư tà thá»§ linh đơn†và “khai khiếu thông thần tán†cho uống, hôm sau lại uống thuốc cá»§a thầy thuốc há» Vương, bệnh má»›i đỡ dần. Bảo Ngá»c trong bụng đã tỉnh, nhưng vì sợ Tá»­ Quyên vá» mất, nên cố ý làm ra dáng Ä‘iên dại. Tá»­ Quyên từ hôm ấy rất là hối hận, nên ngày đêm vất vả cÅ©ng không dám oán trách gì. Tập Nhân bây giỠđã yên lòng, cưá»i bảo Tá»­ Quyên:
- Bệnh này do cô gây ra, thì cô phải đến chữa. Chẳng có ai như cậu ngốc nhà ta “thấy gió cho là mưaâ€, nếu cứ mãi thế, chẳng biết rồi sẽ ra làm sao!
Bấy giá» Tương Vân đã khá»i, ngày nào cÅ©ng đến thăm Bảo Ngá»c, thấy Bảo Ngá»c đã tỉnh, liá»n diá»…n lại dáng dấp lúc mê cho Bảo Ngá»c xem, làm Bảo Ngá»c gục đầu xuống gối cưá»i.
Trước kia Bảo Ngá»c không biết mình ngây dại như thế, nên thấy ngưá»i ta nói vẫn chưa tin. Lúc vắng ngưá»i, Tá»­ Quyên ngồi bên cạnh, Bảo Ngá»c nắm tay há»i:
- Sao chị lại nói dá»a tôi thế?
- Chẳng qua tôi nói đùa thôi, cậu lại cho là thật.
- Chị nói có tình có lý, sao lại bảo là nói đùa?
- Những câu ấy tôi đặt ra cả đấy. Há» Lâm thá»±c chẳng còn ai, còn chăng cÅ©ng chỉ là những ngưá»i há» rất xa, mà không ở Tô Châu, Ä‘i tản mác ra các tỉnh cả rồi. Có ai đến đón, cụ cÅ©ng chẳng cho cô ấy Ä‘i nào.
- Dù cụ có cho cô ấy đi, tôi cũng chẳng nghe.
- Thật không nghe chứ? Chỉ sợ nói mồm thế thôi. Bây giá» cậu đã lá»›n, đã định nÆ¡i há»i vợ rồi, vài năm nữa sẽ cưới, thì trong con mắt cậu còn biết đến ai nữa?
Bảo Ngá»c lại giật mình há»i:
- Ai há»i vợ? Há»i ai?
- Kỳ trong năm tôi nghe thấy cụ nói định há»i cô Cầm cho cậu; nếu không thì sao lại thương cô ấy quá thế?
- Ai cÅ©ng bảo tôi ngá»› ngẩn, nhưng thá»±c ra chị lại ngá»› ngẩn hÆ¡n tôi! Chẳng qua đó là câu nói đùa đấy thôi. Cô ấy đã nhận lá»i vá»›i nhà ông hàn lâm há» Mai rồi. Nếu định há»i cô ta thì tôi đâu lại còn đến ná»—i thế này? Trước kia tôi đã thá», đập cả hòn ngá»c Ä‘i, chị chẳng ngăn tôi là gì? Tôi vừa ốm khá»i mấy hôm nay, chị lại đến chá»c tức tôi. - Vừa nói Bảo Ngá»c vừa nghiến răng nghiến lợi, lại nói: - Bây giá» tôi chỉ muốn chết ngay lập tức, moi hẳn ruá»™t ra cho các chị xem, còn cả da và xương Ä‘á»u hóa ra má»™t đống gio, rồi lại hóa ra má»™t đám khói, gặp cÆ¡n gió to bay tan Ä‘i hết, thế là xong chuyện! - Nói xong lại khóc.
Tá»­ Quyên vá»™i bịt mồm Bảo Ngá»c lại, lau nước mắt cho cậu ta, rồi cưá»i nói:
- Cậu đừng có nóng nảy. Vì tôi sốt ruột, nên mới thử cậu đấy thôi.
Bảo Ngá»c lại lấy làm lạ há»i:
- Tại sao chị lại sốt ruột?
- Cậu cÅ©ng biết tôi không phải là ngưá»i nhà há» Lâm, tôi cÅ©ng như chị Tập Nhân và chị Uyên Ương đấy thôi. Tôi tình cỠđược sang ở vá»›i cô Lâm, cô ấy đối vá»›i tôi rất tá»­ tế, coi tôi hÆ¡n những ngưá»i hầu mang từ Tô Châu đến nhiá»u, chúng tôi không rá»i nhau má»™t giá» má»™t phút. Bây giá» cô ấy mà vá» thì tôi cÅ©ng phải Ä‘i theo. Nhà tôi ở cả đây, tôi không Ä‘i thì phụ mối tình bấy lâu chúng tôi ăn ở vá»›i nhau, mà Ä‘i ra thì phải bá» cả gia đình. Vì thế tôi vẫn áy náy, cố bịa đặt những câu nói ấy để há»i cậu. NgỠđâu cậu lại ngốc nghếch làm nhá»™n lên như thế!
- Thế ra chị lo vá» việc ấy, chị lại là ngưá»i ngốc nốt! Từ nay chị đừng lo nữa nhé! Tôi nói vắn tắt má»™t câu cho chị nghe: sống chúng ta sống chung má»™t chá»—; chết thì chúng ta cùng hóa ra gio, ra khói má»™t chá»—, chị nghÄ© thế nào?
Tá»­ Quyên nghe nói, trong bụng đương đắn Ä‘o, chợt có ngưá»i vào trình:
- Cậu Hoàn và anh Lan đến há»i thăm.
Bảo Ngá»c nói:
- Cứ ra bảo cảm ơn các cậu ấy. Ta vừa mới ngủ, không cần phải vào nữa.
Bà già vâng lá»i Ä‘i ra.
Tá»­ Quyên cưá»i nói:
- Bây giá» cậu đã khá»i rồi, nên để tôi vá» trông nom cô bên kia chứ?
- Phải đấy, hôm qua tôi đã định cho chị vá», nhưng lại quên mất. Giá» tôi đã khá»i hẳn rồi, thôi chị vá» Ä‘i.
Tá»­ Quyên nghe nói, liá»n sá»­a soạn chăn đệm và đồ trang sức. Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Hôm ná» tôi trông thấy trong há»™p đồ trang sức cá»§a chị có hai, ba cái gương, chị để lại cho tôi cái gương nhá» hình hoa sen. Tôi sẽ để ở đầu giưá»ng để soi lúc Ä‘i ngá»§ và Ä‘i đâu mang theo cho nhẹ.
Tá»­ Quyên đành phải để cái gương lại, sai ngưá»i mang đồ Ä‘i trước, chào má»i ngưá»i rồi vá» quán Tiêu Tương.
Mấy hôm thấy Bảo Ngá»c như thế, Äại Ngá»c đâm ra ốm thêm, khóc luôn mấy lần. Nay thấy Tá»­ Quyên vá», há»i ra má»›i biết Bảo Ngá»c đã khá»i, Äại Ngá»c lại cho Hổ Phách vá» hầu Giả mẫu. Äêm khuya vắng ngưá»i, Tá»­ Quyên cởi áo Ä‘i ngá»§, thá»§ thỉ cưá»i nói vá»›i Äại Ngá»c:
- Cậu Bảo thực tâm đấy, nghe thấy chúng ta sắp đi, đâm ra ốm ngay.
Äại Ngá»c không trả lá»i. Tá»­ Quyên ngừng má»™t lúc, rồi lại nói má»™t mình:
- Äá»™ng không bằng tÄ©nh,(#1) kể ra ở đây đối vá»›i chúng ta cÅ©ng tá»­ tế đấy. Äiá»u khác thì dá»…, chứ cái việc từ bé đến lá»›n cùng ở vá»›i nhau má»™t chá»—, cùng biết tính nết nhau, má»›i thá»±c là khó.
Äại Ngá»c gắt:
- Mấy hôm nay chị không biết mệt à, bây giỠkhông ngủ đi lại còn nói lảm, nói nhảm gì thế?
- Không phải tôi nói nhảm đâu, cÅ©ng là thá»±c bụng vì cô đấy. Tôi buồn cho cô đã mấy năm nay, không có cha mẹ, anh em, ai là ngưá»i biết thương mình? Gặp lúc này, cụ còn khá»e mạnh sáng suốt, cần phải lo việc lá»›n cá»§a mình Ä‘i. Tục ngữ nói “Tuổi già nóng lạnh bất thưá»ngâ€. Nếu cụ có mình nào, lúc đó dù có xong việc, cÅ©ng sợ chậm trá»… ngày giá», khó được như ý muốn. Bá»n công tá»­ vương tôn tuy nhiá»u, nhưng ngưá»i nào mà chẳng năm thê bảy thiếp, nay đông mai tây? Dù há» có lấy được má»™t bà tiên, cÅ©ng chỉ độ dăm ba đêm rồi lại gạt ra má»™t nÆ¡i. Thậm chí nhiá»u ngưá»i có má»›i ná»›i cÅ©, trở mặt thù hận nữa. Nhà ngưá»i ta có ngưá»i, có thế, thì không sao, chứ như cô đây, cụ sống ngày nào còn khá, cụ mà chết Ä‘i thì mặc cho ngưá»i ta hất há»§i thôi. Vì thế tôi bàn vá»›i cô, cần phải lo liệu trước Ä‘i. Cô là ngưá»i sáng suốt, chẳng lẽ không nghe câu tục ngữ: “Hàng vạn lạng vàng dá»… kiếm, má»™t ngưá»i tri ká»· khó tìm†hay sao?
- Con này Ä‘iên rồi! Sao má»›i Ä‘i có mấy ngày đã đổi hẳn tính nết thế? Ngày mai ta phải trình cụ cho mày vá», ta không dám dùng mày nữa.
- Những câu tôi nói Ä‘á»u đúng cả, cốt nhắc cô để ý đấy thôi, chứ có bảo cô Ä‘i làm bậy gì đâu. Sao lại phải trình cụ, tôi bị mắng thì cô được lợi gì?
Nói xong liá»n Ä‘i ngá»§.
Äại Ngá»c ngoài miệng nói thế, nhưng trong bụng cÅ©ng có phần thương cảm, chá» Tá»­ Quyên Ä‘i ngá»§ rồi, liá»n khóc suốt đêm, đến sáng má»›i chợp mắt. Hôm sau gượng dậy rá»­a mặt súc miệng ăn ít cháo yến sào. Rồi có Giả mẫu sang thăm và dặn dò mấy câu.
Ngày sinh nhật Tiết phu nhân đã đến, từ Giả mẫu trở xuống, ai cÅ©ng có lá»… mừng; Äại Ngá»c cÅ©ng phải đưa đến mừng hai thứ đồ thêu. Hôm ấy, Tiết Phu nhân sắp má»™t ban hát nhá», má»i Giả mẫu và Vương phu nhân đến dá»±. Chỉ có Bảo Ngá»c và Äại Ngá»c là vắng thôi. Äến chiá»u tàn tiệc, Giả Mẫu tiện đưá»ng đến thăm hai ngưá»i má»™t lần nữa rồi má»›i vá» nhà.
Hôm sau, Tiết phu nhân lại bảo Tiết Khoa má»i những ngưá»i làm công đến dá»± tiệc. Bận rá»™n đến ba, bốn ngày má»›i xong.
Tiết phu nhân trông thấy Hình Tụ Yên là ngưá»i Ä‘oan trang nhã nhặn, nhưng là con nhà thanh bạch, má»™t cô gái áo vải quần thô, nên muốn há»i cho Tiết Bàn. Nhưng sợ Tiết Bàn là ngưá»i lông bông, nhỡ lại làm khổ con gái nhà ngưá»i tạ ÄÆ°Æ¡ng lúc ngần ngại, chợt nghÄ© ngay đến Tiết Khoa, xem hai ngưá»i này giống như má»™t đôi vợ chồng trá»i xe sẵn, liá»n bàn vá»›i Phượng Thá»± Phượng Thư cưá»i nói:
- Xưa nay cô còn lạ gì tính mẹ chồng tôi, việc này để tôi liệu dần.
Nhân lúc Giả mẫu đến thăm, Phượng Thư liá»n nói:
- Cô cháu có một việc muốn nhỠbà, nhưng không tiện nói ra.
- Việc gì?
Phượng Thư liá»n nói rõ câu chuyện muốn cầu hôn. Giả mẫu cưá»i nói:
- Việc ấy rất tốt, có gì mà không tiện nói rả Äể ta sẽ nói chuyện vá»›i mẹ chồng chị, thế nào mà chẳng bằng lòng.
Vá» nhà, cho ngưá»i gá»i Hình phu nhân đến, Giả mẫu tá»± nhận đứng ra làm mối. Hình phu nhân nghÄ©: há» Tiết là nhà dòng dõi, hiện nay giàu có. Tiết Khoa kể ra cÅ©ng xinh trai, lại có Giả mẫu đứng ra làm mối. ÄÆ°á»£c dịp liá»n nhận lá»i ngay.
Giả mẫu mừng lắm, sai ngưá»i má»i Tiết phu nhân đến. Hai ngưá»i gặp nhau tất nhiên cÅ©ng có những câu Ä‘un đẩy. Hình phu nhân liá»n sai ngưá»i Ä‘i nói việc ấy vá»›i vợ chồng Hình Trung. Vợ chồng y đến ở đây cốt là nhá» vả Hình phu nhân, thì làm gì mà chẳng bằng lòng, liá»n luôn miệng nói:
- Việc ấy hay lắm.
Giả mẫu cưá»i bảo:
- Ta vốn hay hứng việc, xong rồi chả biết tạ bà mối được bao nhiêu?
Tiết phu nhân cưá»i nói:
- Äiá»u đó tất nhiên rồi, chỉ sợ tạ má»™t vạn bạc, ngưá»i cÅ©ng không thèm nhận thôi. Nhưng có má»™t việc, cụ đã đứng lên làm mối thì phải tìm má»™t vị chá»§ hôn má»›i được.
Giả mẫu cưá»i:
- Gì chẳng có, chứ hạng què chân cụt tay thì nhà chúng ta cũng có vài mống.
Rồi sai ngưá»i gá»i mẹ con Vưu Thị đến. Giả mẫu nói rõ việc ấy cho há» nghe, hai ngưá»i Ä‘á»u vá»™i vàng ngá» lá»i mừng.
Giả mẫu dặn:
- Khuôn phép nhà ta chị đã biết đấy, xưa nay hai nhà thông gia không hỠso đỠvỠlễ cưới lễ xin. Bây giỠchị đứng ra lo liệu hộ ta, không nến dè sẻn quá, cũng không nên hoang phí quá, thu xếp việc hai nhà cho xong rồi trình ta biết.
Vưu Thị vá»™i vâng lá»i. Tiết phu nhân mừng lắm, vá» nhà bảo viết thiếp má»i, đưa sang phá»§ Ninh. Vưu Thị xưa nay vẫn biết tính nết Hình phu nhân, định không muốn nhận việc ấy, nhưng vì Giả mẫu phó thác nên phải vâng lá»i, đành cứ lá»±a theo ý Hình Phu nhân mà làm. Còn Tiết phu nhân là ngưá»i thế nào cÅ©ng xong, nên cÅ©ng dá»… nói.
Việc Tiết phu nhân há»i Hình Tụ Yên làm nàng dâu, trong phá»§ ai cÅ©ng biết cả. Hình phu nhân muốn đón Hình Tụ Yên ra ngoài ở.
Giả mẫu nói:
- Äiá»u đó có ngại gì. Hai đứa chúng nó có giáp mặt nhau đâu. Vả lại ngoài bà dì ra chỉ có má»™t cô chị chồng, má»™t cô em chồng, thì có can gì? Chúng nó là con gái cả, cÅ©ng nên cho chúng nó gần gÅ©i nhau.
Hình phu nhân nghe vậy mới thôi.
Tiết Khoa và Tụ Yên trước kia có lần gặp nhau ở giữa đưá»ng, đại để hai bên Ä‘á»u bằng lòng nhau. Song Tụ Yên giữ kẽ, không muốn lui tá»›i chuyện trò vá»›i chị em Bảo Thoa, hÆ¡n nữa Tương Vân hay chế giá»…u, nên càng giữ ý. Có diá»u Tụ Yên là ngưá»i Ä‘á»c sách hiểu lá»…, dù là phận gái cÅ©ng không tá» ra giả hổ giả thẹn, làm bá»™ làm dạng như ai. Bảo Thoa từ ngày gặp Tụ Yên, nghÄ© đến cảnh nhà cô ta túng thiếu, bố mẹ ngưá»i ta thì tuổi cao đức cả, bố mẹ cô ta chỉ rượu bét nhè, chẳng chăm nom gì con cái. Hình phu nhân đối vá»›i cô ta chẳng qua tình nghÄ©a bá» ngoài, không phải thá»±c bụng thương yêu. Vả lại, Tụ Yên ở chung vá»›i Nghênh Xuân, má»™t ngưá»i thì ý tứ đứng đắn, má»™t ngưá»i thì có xác không hồn, tá»± mình không trông nom chu tất nổi mình, còn trông nom ngưá»i khác sao được. Vì vậy những đồ dùng hàng ngày có khi thiếu thốn, không ai săn sóc tá»›i, Tụ Yên cÅ©ng không há» hé miệng nói vá»›i ai.
Bảo Thoa thưá»ng ngấm ngầm giúp đỡ, cÅ©ng không dám cho Hình phu nhân biết, vì sợ sinh ra lắm chuyện. Bây giá» duyên may run rá»§i, không ai ngá» hai nhà lại thành thông gia vá»›i nhau. Trong bụng Tụ Yên rất mến Bảo Thoa, cÅ©ng mến cả Tiết Khoa, nên khi chuyện trò vá»›i nhau, Bảo Thoa thưá»ng gá»i ngay là em.
Má»™t hôm, Bảo Thoa đến thăm Äại Ngá»c, Tụ Yên cÅ©ng đến đó. Hai ngưá»i gặp nhau ở giữa đưá»ng, Bảo Thoa mỉm cưá»i gá»i Tụ Yên lại, rồi hai ngưá»i cùng Ä‘i đến sau vách đá. Bảo Thoa cưá»i há»i:
- Trá»i rét như thế này, sao em lại không mặc áo kép?
Tụ Yên cúi đầu không trả lá»i. Bảo Thoa biết ngay là có duyên cá»› gì đây, liá»n cưá»i há»i:
- Chắc là tiá»n lương tháng này em không lÄ©nh được chứ gì? Chị Phượng kể cung vô tâm thật.
Tụ Yên nói:
- Chị ấy vẫn trả lương đúng ngày đấy! Nhưng vì cô em sai ngưá»i đến bảo: má»™t tháng không tiêu hết hai lạng bạc đâu, phải bá»›t má»™t lạng đưa cho thày mẹ em, nếu cần cái gì, dùng cá»§a chị Hai cÅ©ng được. Chị thá»­ nghÄ© xem, chị Hai là ngưá»i thá»±c thà không để ý việc gì cả. Những thứ em dùng chị ấy không há» nói, nhưng bá»n hầu có phải là hạng ít mồm đâu, ngưá»i nào chả hay sinh chuyện. Dù ở ngay nhà ấy, em thật không bao giá» dám sai bảo há». Cứ độ dăm ba ngày em lại phải bỠít tiá»n ra cho há» uống rượu, ăn quà sáng. Giá» lại bá»›t Ä‘i má»™t lạng. Hôm ná» em phải đưa giấu cái áo bông cho ngưá»i mang Ä‘i cầm, lấy mấy quan tiá»n vá» tiêu đấy.
Bảo Thoa thở dài:
- Hiện giá» gia quyến nhà há» Mai còn ở cả chá»— làm quan, năm sau má»›i vỠđây. Nếu hỠỞ đây thì em Cầm vá» nhà chồng, rồi sẽ bàn đến việc cá»§a em ra khá»i chá»— này là yên chuyện. Nhưng bây giá» việc em Cầm chưa xong, chắc em Khoa cÅ©ng không dám cưới vợ trước. Thật là má»™t việc khó xá»­. Nếu để chậm vài năm nữa, sợ em bị dãi dầu quá đâm ra ốm mất. Äể chị bàn vá»›i mẹ chị xem. Số tiá»n má»™t lạng bạc em cứ đưa phăng cho há», thế là yên chuyện. Sau này em đừng cho bá»n kia ăn uống nữa. Há» châm chá»c gì mặc há», em chẳng cần nghe, nói chán thì thôi. Nếu em có thiếu thứ gì, cứ đến bảo chị, đừng có e lệ. Từ ngày em đến đây, chị em ta vẫn tá»­ tế vá»›i nhau, chứ có phải sau ngày dạm há»i nhau má»›i thế đâu. Nếu em sợ ngưá»i ngoài bàn tán, thì cứ khẽ sai a hoàn đến bảo chị là được.
Tụ Yên cúi đầu xin vâng.
Bảo Thoa lại trá» viên ngá»c Ä‘eo ở quần Tụ Yên há»i:
- Ai cho em đấy?
- Chị Ba cho em đấy.
- Chị ấy thấy ai cÅ©ng có, chỉ má»™t mình em là không, sợ ngưá»i ta chê cưá»i, nên má»›i đưa lại cho em. Äó là chị ấy thông minh chu tất đấy. Có Ä‘iá»u em phải biết rằng, những đồ trang sức này là cá»§a các cô tiểu thư ở các nhà quan sang má»›i dùng. Em cứ nhìn chị xem, từ đầu đến chân, chị có những đồ trang sức lá»™ng lẫy ấy đâu. Trước đây bảy tám năm, chị cÅ©ng có, nay kém trước nhiá»u. Vì thế cái gì thấy bá»›t thì tá»± mình bá»›t Ä‘i. Sau này Ä‘em vá» nhà chồng, có lẽ còn hàng hòm những đồ vô dụng. Chúng ta bây giá» không bì vá»›i hỠđược, phải theo ná» nếp nhà mình.
- Chị đã nói thế, em sẽ vá» tháo viên ngá»c ra là hÆ¡n.
- Em cÅ©ng đừng nên thế. Ngưá»i ta cho mình, không Ä‘eo há» sẽ ngá». Chị chẳng qua chợt nhắc đến thôi, sau này sẽ hay.
Tụ Yên xin vâng và há»i:
- Bây giỠchị đi đâu?
- Chị đến quán Tiêu Tương đây. Em hãy vá» lấy cái phiếu cầm đồ đưa cho a hoàn mang đến, chị sẽ chuá»™c há»™ cho, rồi đến tối sẽ sai ngưá»i đưa lại, sá»›m tối phải mặc, nếu không thì bị gió lạnh không được đâu! Nhưng không biết em Ä‘em cầm ở hiệu nào?
- Äâu như hiệu Hằng Thư ở đưá»ng Cổ Lâu Tây ấy.
- Thế ra lại vào nhà mình rồi! Nếu bá»n làm công biết thì há» sẽ bảo: ngưá»i chưa đến mà quần áo đã đến trước.
Tụ Yên nghe vậy, biết ngay là hiệu cá»§a nhà Bảo Thoa, không nói gì cả, đỠmặt lên, cưá»i rồi chạy Ä‘i.
Bảo Thoa đến quán Tiêu Tương gặp Tiết phu nhân cÅ©ng đến thăm và đương ngồi nói chuyện vá»›i Äại Ngá»c. Bảo Thoa cưá»i nói:
- Mẹ đến lúc nào? Con không biết.
- Mấy hôm nay ta bận, không đến thăm cháu Bảo và cháu Äại được. Hôm nay đến thì cả hai cháu Ä‘á»u đã khá rồi.
Äại Ngá»c má»i Bảo Thoa ngồi rồi nói:
- Việc Ä‘á»i khó mà biết trước được. Cứ nói vá» việc dì và mợ Cả tôi lại thành ra thông gia vá»›i nhau?
Tiết phu nhân nói:
- Các cháu hãy còn bé, biết thế nào được? Ngưá»i trước có nói “Nhân duyên nghìn dặm xe vào má»™t dâyâ€. Ông Nguyệt Lão trông nom việc nhân duyên, đã biên vào sổ trước, ngầm lấy má»™t sợi dây tÆ¡ buá»™c chân hai ngưá»i lại. Äã hợp duyên nhau thì dù hai nhà cách sông cách biển, hoặc thù hằn vá»›i nhau thế nào cÅ©ng có dịp thành vợ thành chồng. Việc này thá»±c không ai ngỠđến. Có khi bố mẹ đôi bên Ä‘á»u bằng lòng, hoặc là luôn luôn ở gần nhau, tưởng thế nào cÅ©ng thành đôi thành lứa, nhưng ông Nguyệt không xe dây, cÅ©ng không thể sum há»p vá»›i nhau được. Ví như việc hôn nhân cá»§a hai chị em cháu đây, bây giá» không biết ở gần trước mắt hay là ở tận góc biển chân trá»i!
Bảo Thoa nói:
- Mẹ động nói việc gì cũng kéo chúng con vào.
Vừa nói vừa gục vào lòng mẹ, cưá»i nói:
- Thôi chúng ta vỠđi.
Äại Ngá»c cưá»i nói:
- Xem kìa! Lớn như thế kia rồi, hễ vắng dì thì ra vẻ đạo mạo, nhưng có dì, lại giở lối làm nũng.
Tiết phu nhân lấy tay xoa vào ngưá»i Bảo Thoa, thở dài bảo Äại Ngá»c:
- Chị cháu đây không khác gì chị Phượng ở bên cụ, há»… có việc quan trá»ng là ta phải bàn vá»›i nó; lúc không có việc gì nó cÅ©ng làm cho ta vui lên. Ta thấy nó như thế cÅ©ng khuây khá»a ná»—i buồn rầu.
Äại Ngá»c nhá» nước mắt thở dài:
- Chị ấy lại giở những trò ấy ra để trêu tức cháu là ngưá»i không có mẹ, cố ý nêu cái cảnh khổ cá»§a cháu ra.
Bảo Thoa cưá»i nói:
- Mẹ Ơi, mẹ xem cô ấy quá quắt thế, lại bảo con hay làm nũng.
Tiết phu nhân nói:
- Không trách được em nó Ä‘au xót là phải, cha mẹ mất cả, không còn ai là ngưá»i thân, nghÄ© thật đáng thương.
Tiết phu nhân lại vá»— vá» Äại Ngá»c, cưá»i nói:
- Cháu Æ¡i, đừng khóc nữa. Cháu thấy ta thương chị cháu, đâm ra buồn rầu, nhưng không biết bụng ta càng thương cháu lắm đấy! Chị cháu tuy không còn cha, nhưng có mẹ, có anh thì cÅ©ng hÆ¡n cháu. Ta thưá»ng nói vá»›i cha cháu, bụng ta thương cháu lắm, nhưng không tiện tá» ra bên ngoài, ở đây lắm ngưá»i nhiá»u lá»i, ngưá»i nói tốt thì ít, nói xấu thì nhiá»u. Há» có biết đâu cháu không có chá»— nương tá»±a, đáng để cho ngưá»i ta thương; chẳng qua thấy cụ thương cháu, há» cÅ©ng hùa theo đó thôi.
Äại Ngá»c cưá»i nói:
- Dì đã nói thế, ngày mai cháu xin nhận dì làm mẹ. Nếu dì không nhận, thì chỉ là dì thương miệng thương môi thôi.
- Không chê thì cháu cứ nhận.
Bảo Thoa vội vàng nói:
- Không nhận được đâu.
Äại Ngá»c nói:
- Tại sao không nhận được?
- Tôi hãy há»i cô, tại sao anh tôi chưa lấy vợ mà lại há»i em Hình cho em tôi trước? Thế là vì lẽ gì?
- Anh ấy Ä‘i vắng, hay là ngày giá» không hợp, vì thế há»i cho em trước.
- Không phải thế đâu. Anh tôi đã nhắm má»™t chá»— rồi, chỉ chá» khi nào vá» thì lo đấy thôi, nhưng cÅ©ng không cần nói tên ngưá»i ấy ra. Tôi bảo cô không nhận là mẹ được. Cô thá»­ nghÄ© xem.
Nói xong Bảo Thoa nháy mắt nhìn mẹ mà cưá»i.
Äại Ngá»c nghe thấy nói thế, liá»n gục đầu vào ngưá»i Tiết phu nhân nói:
- Nếu dì không đánh chị ấy, cháu không chịu đâu!
Tiết phu nhân ôm Äại Ngá»c cưá»i nói:
- Cháu đừng nghe lá»i chị cháu, nó nói đùa đấy thôi.
Bảo Thoa cưá»i nói:
- Ngày mai mẹ cứ đến nói vá»›i cụ, xin cô ấy làm dâu, chẳng hÆ¡n Ä‘i tìm ngưá»i ngoài à?
Äại Ngá»c xông lên định túm lấy, Bảo Thoa cưá»i nói:
- Mày điên à?
Tiết phu nhân vá»™i cưá»i ngăn lại, lấy tay gạt hai ngưá»i ra. Bà ta lại bảo Bảo Thoa:
- Ngay cô Hình ta cÅ©ng còn sợ bị anh con giày vò, vì thế phải há»i cho em con, huống chi cháu Lâm, ta không khi nào lại há»i cho anh con đâu. Trước kia cụ định há»i em con cho Bảo Ngá»c, nhưng vì nó đã có ngưá»i há»i; nếu không thì cÅ©ng vừa đôi phải lứa đấy. Hôm ná» ta há»i cô Hình cho em con, cụ còn nói đùa: “Ta định há»i ngưá»i nhà bên ấy, chưa há»i được, ngỠđâu lại bị bên ấy sang há»i má»™t ngưá»i nhà tạ†Tuy là câu nói đùa, nhưng nghÄ© kỹ ra cÅ©ng có ý đấy. Bảo Cầm đã có nÆ¡i, ta không còn ngưá»i nào gả cho bên ấy nữa. Nhưng chẳng lẽ không giúp được má»™t câu nói hay sao? Ta xem Bảo Ngá»c cÅ©ng xinh xắn, cụ lại thương nó, nếu tìm ngưá»i ngoài, chắc cụ không bằng lòng, chi bằng há»i em Lâm cho nó, như thế chẳng được vẹn toàn má»i mặt hay sao?
Äại Ngá»c trước còn ngồi ngây ra nghe, sau thấy nói đến mình, liá»n đỠmặt, kéo Bảo Thoa cưá»i nói:
- Tôi chỉ đánh chị thôi! Tại sao chị khêu chuyện để dì nói như thế?
- Lạ thật! Mẹ tôi nói cô, việc gì cô lại đánh tôi?
Tá»­ Quyên vá»™i chạy lại cưá»i nói:
- Dì đã có ý định như thế, sao không đến nói với cụ?
Tiết phu nhân cưá»i nói:
- Con bé này vội cái gì thế! Chắc là mày muốn cô mày đi lấy chồng, để mày cũng đi kiếm một anh chồng nhỠchứ gì?
Tá»­ Quyên đỠmặt cưá»i nói:
- Dì già, nói lẫn rồi!
Äại Ngá»c trước còn mắng:
- Việc gì đến con ranh con này!- Sau thấy thế cÅ©ng cưá»i nói: - A di đà phật! Äáng! đáng! Äáng! CÅ©ng bị trát gio vào mặt rồi đấy!
Mẹ con Tiết phu nhân và các bà già, a hoàn Ä‘á»u cưá»i ầm lên và nói:
- Dì tuy nói đùa, nhưng không sai mấy. Lúc nào rá»—i, dì đến bàn vá»›i cụ xem, rồi dì làm mối cho đôi bên nên vợ nên chồng, thật là ổn thá»a má»i đưá»ng.
Tiết phu nhân nói:
- Ta mà nói ra, nhất định cụ sẽ vui mừng.
Chợt Tương Vân Ä‘i vào, tay mang má»™t phiếu cầm đồ, cưá»i nói:
- Mảnh giấy nợ gì đây?
Äại Ngá»c nhìn không biết là cái gì. Bá»n bà già đứng đấy Ä‘á»u cưá»i nói;
- Cái này hay lắm! Phải mất gì chúng tôi mới bảo cho!
Bảo Thoa vá»™i cầm lấy xem, thì chính là cái phiếu cầm đồ cá»§a Tụ Yên vừa nói lúc nãy, liá»n gấp ngay lại.
Tiết phu nhân nói:
- Bà già nào đánh rÆ¡i cái giấy cầm đồ thì phải, tìm trả ngay cho há», chắc rồi há» lại tìm cuống lên thôi. Cháu nhặt được ở chá»— nào đấy?
Tương Vân há»i:
- Thế nào là giấy cầm đồ?
Bá»n bà già cưá»i nói:
- Cô này thật là ngớ ngẩn, đến tỠgiấy cầm đồ cũng không biết!
Tiết phu nhân thở dài:
- Không trách được nó là tiểu thư ngàn vàng còn trẻ tuổi, thì làm gì biết được cái này? Nó có trông thấy cái này bao giỠđâu? Dù ngưá»i trong nhà có, nó cÅ©ng chẳng được trông thấy. Äừng cưá»i nó, tất cả các cô ở đây, xem ai cÅ©ng thành ngá»› ngẩn cả.
Bá»n bà già Ä‘á»u cưá»i nói:
- Vừa rồi cô Lâm cũng chẳng nhận ra được. Không nói các cô làm gì, ngay đến cậu Bảo hay đi ra ngoài cũng chưa chắc đã trông thấy cái này.
Tiết phu nhân kể rõ đầu Ä‘uôi cho há» nghe. Tương Vân và Äại Ngá»c cưá»i nói:
- Hạng ngưá»i này thật chỉ nghÄ© cách kiếm tiá»n thôi. Hiệu cầm đồ cá»§a dì có cái này không?
Má»i ngưá»i cưá»i nói:
- Câu há»i ngá»› ngẩn nhỉ! Trên Ä‘á»i này “Quạ nào lại chẳng Ä‘en đầuâ€, làm gì có hai giống quạ?
Tiết phu nhân lại há»i:
- Cháu nhặt được ở đâu đấy?
Tương Vân đương muốn nói, thì Bảo Thoa nói lấp đi:
- Äó là phiếu cầm quá hạn, đã xóa sổ từ bao giá» rồi. Hương Lăng nhặt lấy mang vá» lừa cho há» chÆ¡i đấy thôi.
Tiết phu nhân nghe thay thế cho là thật, nên không há»i nữa. Má»™t lúc sau có ngưá»i vào trình:
- Mợ Cả ở phá»§ hên kia đến má»i dì sang nói chuyện.
Tiết phu nhân đứng dậy Ä‘i. Bấy giá» trong nhà không có ai, Bảo Thoa má»i há»i Tương Vân:
- Nhặt được ở đâu thế?
- Con Triện Nhi, a hoàn của em dâu chị, lẻn đưa cái giấy ấy cho Oanh Nhị Oanh nhi gấp vào trong sách, tưởng là tôi không trông thấy. ChỠhỠđi rồi, tôi giở ra xem, không biết là cái gì, thấy các chị Ở đây, nên cầm đến để cho xem.
Äại Ngá»c liá»n há»i:
- Không lẽ cô ấy cÅ©ng phải cầm quần áo à? Äã cầm rồi sao lại còn đưa giấy cho chị?
Bảo Thoa thấy há»i thế, không tiện giấu, kể lại việc vừa rồi cho hai ngưá»i nghe. Äại Ngá»c nghe nói, “cùng chung cảnh ngá»™, thá» chết cáo thươngâ€, cÅ©ng thở than thương cảm. Tương Vân tức quá nói:
- Äể tôi Ä‘i há»i chị Hai xem! Tôi sẽ mắng cho bá»n bà già và a hoàn má»™t trận để các chị hả giận, có đươc không?
Tương Vân định chạy Ä‘i ngaỵ Bảo Thoa kéo lại cưá»i nói:
- Cô lại điên rồi, hãy ngồi xuống đây đã nào!
Äại Ngá»c cưá»i nói:
- Nếu là con trai, có lẽ cô sẽ sẵn sàng dẹp hẳn những ná»—i bất bình; cô lại định đóng vai Kinh Kha, Nhiếp Chính(#2) đó phải không? Thật đáng buồn cưá»i!
Tương Vân nói:
- Äã không cho tôi đến há»i chị Hai, thì ngày mai sẽ đón cô Hình đến ở vá»›i chúng ta có hÆ¡n không?
Bảo Thoa cưá»i nói:
- Äể ngày mai bàn xem đã.
Ngay lúc đó có ngưá»i vào trình:
- Cô Ba và cô Tư đến chơi.
Ba ngưá»i nghe nói liá»n im hẳn, không nhắc đến chuyện ấy nữa.

Chú thích:

(1-). à nói đi không bằng ở lại.
(2-). Kinh Kha và Nhiếp Chính: hai ngưá»i nghÄ©a hiệp Ä‘á»i Chiến Quốc. Kinh Kha nhận lá»i vá»›i con vua nước Yên, đến giết Tần Vương, không trúng, bị quân Tần giết chết. Nhiếp Chính nhận lá»i vá»›i Nghiêm Trá»ng Tá»­, giết vua Hàn Ai Hầu và Hiệp LÅ©y rồi cắt mÅ©i khoét mặt tá»± tá»­.
Tài sản của minhtien384

  #58  
Old 28-06-2008, 03:03 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 58
Dưới bóng hạnh, phượng giả khóc hão huyá»n
Bên cửa the, tình thật nghĩ vơ vẩn


Bá»n Thám Xuân há»i thăm xong, má»i ngưá»i cưá»i đùa má»™t lúc rồi đâu vỠđây.
NgỠđâu trong cung lão thái phi chết, các bà mệnh phụ Ä‘á»u phải vào triá»u theo thứ tá»± chịu tang. Có sắc ban xuống cả nước, những nhà có chức tước, trong má»™t năm không được mở tiệc hát xướng; dân chúng thì ba tháng không được cưới xin. Mẹ con, bà cháu Giả mẫu ngày nào cÅ©ng phải vào triá»u dá»± tế, đến giá» mùi má»›i được vá». Sau hai mươi mốt ngày làm lá»… ở cung bên cạnh, má»›i rước linh đến tiên lăng, ở huyện Hiếu Từ. Từ Kinh đến lăng, phải Ä‘i vá» mất mưá»i ngày. Khi rước linh đến đấy, lại phải để vài ngày nữa má»›i đặt vào địa cung (cung ở dưới đất) thế là công việc vừa vặn mất má»™t tháng. Vợ chồng Giả Trân ở phá»§ Ninh cÅ©ng phải Ä‘i tế. Hai phá»§ vắng ngưá»i, vì thế há» bàn vá»›i nhau, trong nhà không có chá»§, phải nói dối là Vưu thị “ở cữ†để ở nhà trông nom công việc cả hai phá»§.
Lại nhá» Tiết phu nhân vào ở trong vưá»n, trông nom bá»n chị em và a hoàn. Bấy giá» bên nhà Bảo Thoa đã có Tương Vân và Hương Lăng; bên nhà Lý Hoàn tuy thím Lý vá» rồi, nhưng cứ dăm ba ngày lại đến má»™t lần. Giả mẫu lại giao Bảo Cầm cho thím ấy trông nom, bên Nghênh Xuân đã có Tụ Yên; Thám Xuân thì việc nhà bận rá»™n, thỉnh thoảng dì Triệu cùng Giả Hoàn lại cứ đến quấy rầy, rất là khó chịu; nhà Tích Xuân thì hẹp quá không có chá»— cho Tiết phu nhân ở. Giả mẫu lại căn dặn Tiết phu nhân nhiá»u lần nhá» trông nom Äại Ngá»c. Tiết phu nhân xưa nay vẫn thương yêu Äại Ngá»c, nhân địp này, liá»n dá»n đến quán Tiêu Tương cùng ở vá»›i cô tạ Tất cả thuốc men, ăn uống Ä‘á»u được trông nom cẩn thận. Äại Ngá»c cảm kích quá, từ đấy cÅ©ng gá»i Tiết phu nhân là mẹ, gá»i Bảo Thoa bằng chị, Bảo Cầm bằng em, thân thiết như chị em ruá»™t, hÆ¡n hẳn má»i ngưá»i. Giả mẫu thấy thế cÅ©ng rất vui vẻ yên tâm.
Tiết phu nhân chỉ trông nom các chị em và ngăn cấm bá»n a hoàn thôi; còn những việc lá»›n nhá» trong nhà Ä‘á»u không hay nhắc đến. Vưu Thị ngày nào cÅ©ng sang, nhưng chỉ Ä‘iểm đầu chiếu lệ chứ không lên mặt oai quyá»n. Vả lại, trong nhà trên dưới chỉ còn má»™t mình chị ta trông nom, lại ngày nào cÅ©ng phải sắm sá»­a các thứ ăn mặc, đồ dùng đưa đến chá»— Giả mẫu và Vương phu nhân, vì thế cÅ©ng rất khó nhá»c.
Lúc này cả chá»§ nhà lẫn ngưá»i giữ việc ở hai phá»§ Ninh, phá»§ Vinh Ä‘á»u rất bận rá»™n. Có ngưá»i phải theo vào chầu, có ngưá»i phải trông nom công việc ở nÆ¡i nhà trá», có ngưá»i Ä‘i trước sắp đặt nÆ¡i nghỉ trá», nên ở nhà không có ai cầm đầu đứng đắn cả. Há» hoặc nhuế nhóa cho qua chuyện, hoặc tụ tập, đàn đúm vá»›i bá»n giữ việc tạm thá»i, á»· thế làm càn. Bên phá»§ Vinh chỉ còn có Lại Äại cùng mấy ngưá»i trông nom việc ngòai thôi. Những ngưá»i xưa nay Lại Äại quen dùng để giúp việc cÅ©ng phải Ä‘i cả, tuy mượn ngưá»i khác thay, nhưng Ä‘á»u má»›i lạ, chưa quen việc. Vả chăng bá»n há» Ä‘á»u là hạng ngú ngá»› hoặc bá»›t xén bừa bãi, hoặc trình báo vu vÆ¡, hoặc cất nhắc liá»u lÄ©nh, việc gì cÅ©ng há»ng, chá»— nào cÅ©ng sinh rắc rối, không thể kể ra hết được. Thấy bá»n con hát ở các nhà quan Ä‘á»u cho vá» cả, bá»n Vưu thị liá»n bàn nhau, cÅ©ng trình vá»›i Vương phu nhân cho mưá»i hai con hát vá». Có ngưá»i nói:
- Bá»n này Ä‘á»u là những ngưá»i mua vá», bây giá» không cho há»c hát nữa, nhưng có thể giữ lại để sai khiến, chỉ cho bá»n giáo tập(#1) vá» thôi.
Vương phu nhân nói:
- Bá»n há»c hát không thể so vá»›i lÅ© ngưá»i sai khiến được. Há» là con nhà tá»­ tế, vì không có nghá» gì, nên bán Ä‘i để cho há»c hát. Chúng nó đã bôi râu vẽ mặt mấy năm rồi. Bây giá» nhân dịp này, cho má»—i ngưá»i mấy lạng bạc để chúng vá». Ngày trước các cụ cÅ©ng đã đặt ra lệ này. Chúng ta không nên làm việc thất đức bụng dạ hẹp hòi. Hiện giá» còn mấy ngưá»i ở lại đã lâu, vì duyên cá»› gì không muốn vá» nhà thì nên cho nó ở lại để sai khiến, chá» khi lá»›n lên sẽ gả cho những ngưá»i hầu ở trong nhà.
Vưu thị nói:
- Ta nên há»i mưá»i hai con hát này, đứa nào muốn vá» sẽ cho mấy lạng bạc và báo tin cho bố mẹ nó đến nhận, như thế má»›i phải. Không gá»i ngưá»i nhà nó đến, lỡ ra có những kẻ bậy bạ mạo tên đến lÄ©nh, rồi lại Ä‘em Ä‘i bán ở chá»— khác, như thế chẳng phụ công Æ¡n mình hay sao? Äứa nào không muốn vá» thì cho ở lại.
Vương phu nhân cưá»i nói:
- Nói thế phải đấy.
Vưu thị sai ngưá»i báo cho Phượng Thư biết rồi truyá»n xuống phòng tổng quản cấp cho má»—i ngưá»i giáo tập tám lạng bạc, làm gì tùy ý. Má»™t mặt tra xét những sổ sách đồ đạc ở viện Lê Hương và sai ngưá»i đến canh đêm.
Khi gá»i mưá»i hai đứa bé đến há»i kỹ càng thì đến quá ná»­a không muốn vá» nhà. Có đứa nói, tuy còn bố mẹ, nhưng chỉ chuyên muốn bán con Ä‘i thôi, nay trở vá» lại sợ bị mang Ä‘i bán lần nữa; có đứa nói bố mẹ chết rồi, bị anh em chú bác mang Ä‘i bán; có đứa nói không có chá»— nào nương tá»±a; có đứa nói mến Æ¡n chá»§ không muốn bá» Ä‘i. Chỉ có bốn, năm đứa là xin vá».
Vương phu nhân đành cho chúng ở lại. Bốn, năm đứa kia thì giao cho bá»n mẹ nuôi, đợi bố mẹ đẻ chúng đến nhận sẽ trả. Những đứa không muốn vá» thì chia đến ở các nhà trong vưá»n. Giả mẫu giữ lại Văn Quan để sai khiến, giao Phương Quan cho Bảo Ngá»c, Nhụy Quan cho Bảo Thoa, Ngẫu Quan cho Äại Ngá»c, Qùy Quan cho Tương Vân, Äậu Quan cho Bảo Cầm, Ngải Quan cho Thám Xuân, Vưu Thị xin nhận Già Quan. Má»i ngưá»i được chốn yên thân, như chim sổ lồng, ngày nào cÅ©ng ra vưá»n chÆ¡i đùa. Bá»n trẻ này không thạo may vá thêu thùa, không quen sai khiến, ai cÅ©ng biết nên không chấp nó. CÅ©ng có mấy đứa biết nghÄ©, lo sau này ra Ä‘á»i không có nghá» làm ăn, nên tá»± bá» nghá» cÅ©, há»c lấy những công việc may vá thêu thùa.
Hôm ấy chính là ngày đại tế trong triá»u, Giả mẫu dậy từ canh năm đến chá»— nghỉ ăn lót dạ rồi vào triá»u. CÆ¡m sáng xong, vá» nhà trá» nghỉ, ăn bữa cÆ¡m trưa, nghỉ má»™t lúc, vào triá»u dá»± hai buổi tế trưa và tối. Sau đó vá» nhà trá» nghỉ, ăn cÆ¡m tối rồi má»›i vá» phá»§. May sao chá»— trá» là ngôi miếu cá»§a má»™t ông quan to, có sư vãi trông nom, nhà cá»­a rất là sạch sẽ, có hai dãy phòng bên đông và bên tây. Phá»§ Vinh thuê dãy phòng bên đông, phá»§ Bắc TÄ©nh vương thuê dãy phòng bên tây. Bá»n thái phi, thiếu phi hàng ngày thưá»ng đến nghỉ ở đấy, cùng Ä‘i vá» vá»›i Giả mẫu, nên cùng trông nom giúp đỡ lẫn nhau.
Giả mẫu và Vương phu nhân phải Ä‘i đưa ma má»™t tháng, bá»n a hoàn và bà già Ä‘á»u rá»—i việc, thưá»ng ra chÆ¡i đùa ở trong vưá»n. Các bà già hầu hạ Ở trong viện Lê Hương cÅ©ng gá»i vá» và cắt Ä‘i sai vặt ở các nÆ¡i, thành ra trong vưá»n lại nhiá»u thêm mấy chục ngưá»i.
Bá»n Văn Quan trước kia đứa thì tính nết kiêu ngạo, đứa thì cậy thế bắt nạt kẻ dưới, đứa thì thích ăn ngon mặc đẹp, đứa thì chanh chua chá»ng lá»n, phần nhiá»u không biết yên phận. Vì thế bá»n bà già Ä‘á»u oán ngầm, nhưng không dám cãi cá» vá»›i chúng. Bây giá» chúng thôi không há»c hát nữa, má»i ngưá»i Ä‘á»u được hả dạ. Có ngưá»i thì bá» qua; có ngưá»i bụng dạ ẹp há»i vẫn nhá»› thù xưa, nhưng vì chúng đã vá» các phòng, nên không ai dám động đến.
Má»™t hôm vừa gặp ngày thanh minh, Giả Liá»…n sắm sá»­a đồ lá»… thưá»ng năm, dẫn Giả Hoàn, Giả Tôn, Giả Lan đến chùa Thiết Hạm tế lá»… đốt vàng. Giả Dung bên phá»§ Ninh cÅ©ng dẫn ngưá»i trong há» Ä‘em đồ lá»… đến tế. Bảo Ngá»c vì ốm chưa khá»i hẳn, nên không Ä‘i được. Ä‚n cÆ¡m xong Bảo Ngá»c kêu mệt, Tập Nhân nói:
- Hôm nay tốt giá»i, cậu hãy Ä‘i ra ngoài chÆ¡i, kẻo ăn cháo rồi Ä‘i ngá»§ ngay thì khó tiêu.
Bảo Ngá»c chống gậy Ä‘i giày ra ngoài sân chÆ¡i. Gần đây công việc trong vưá»n Ä‘á»u giao cho các bà già trông nom, ngưá»i nào việc ấy, ai cÅ©ng bận rá»™n. Có ngưá»i sá»­a trúc, có ngưá»i đẵn cây, có ngưá»i trồng hoa, có ngưá»i gieo đậu, trong ao lại có các cô lái đò chèo thuyá»n lấy bùn, trồng sen. Tương Vân, Hương Lăng, Bảo Cầm cùng má»™t số a hoàn Ä‘á»u ngồi trên đá xem há» làm việc cho vui. Bảo Ngá»c cÅ©ng lững thững Ä‘i đến. Tương Vân trông thấy cưá»i nói:
- Tống cổ cái thuyá»n này Ä‘i, hỠđến đón cô Lâm đấy!
Má»i ngưá»i Ä‘á»u cưá»i ầm lên. Bảo Ngá»c đỠmặt lên, cưá»i nói:
- Khi ốm còn ai nói hay được? Cô lại còn nhắc để làm trò cưá»i!
Tương Vân cưá»i nói:
- Bệnh ấy khác hẳn má»i chứng bệnh, chính mình chuốc lấy trò cưá»i, lại Ä‘i nói ngưá»i ta.
Bảo Ngá»c cÅ©ng ngồi xuống xem má»i ngưá»i Ä‘ang tấp nập làm việc. Tương Vân nói:
- Äây có gió, đá lại lạnh, anh ngồi má»™t tí rồi vá» thôi. Bảo Ngá»c định đến thăm Äại Ngá»c, chống gậy đứng dậy, cáo từ má»i ngưá»i rồi Ä‘i theo con đê ở cầu Thấm Phương. Hai bên dây liá»…u rá»§ vàng, hoa đào khoe thắm; má»™t cây hạnh lá»›n ở sau núi đá hoa đã rụng cả, lá râm xanh om, trên cây có nhiá»u quả hạnh nhá» bằng hạt đậu. Bảo Ngá»c liá»n nghÄ©:
- á»m mất mấy hôm, thành ra phụ cả hoa hạnh này! Không ngá» nay đã “Lá xanh rợp bóng quả đầy cành†rồi!- Bảo Ngá»c nhìn mãi cây hạnh không thôi. Lại nghÄ© đến việc Hình Tụ Yên sắp lấy chồng, tuy việc trai lấy vợ, gái lấy chồng là lẽ tất nhiên, nhưng lại thiếu mất má»™t cô gái trong sạch, chỉ độ vài năm nữa chắc lại “lá xanh rợp bóng quả đầy cànhâ€. Mấy hôm nữa, cây hạnh này quả rụng cành trÆ¡; mấy năm nữa cô Tụ Yên cÅ©ng chẳng tránh khá»i má hồng phai nhạt, má»› tóc bạc phÆ¡! Bảo Ngá»c đâm ra thương tâm, chỉ nhìn cây hạnh thở dài. ÄÆ°Æ¡ng lúc than thở, chợt có con chim sẻ bay đến, kêu ríu rít trên cành, Bảo Ngá»c lại đâm ngÆ¡ ngẩn, nghÄ© bụng: “Chắc khi hoa hạnh nở, con chim sẻ đã từng đến đây, nay thấy không còn hoa, chỉ có lá nên nó kêu ríu rít. Tiếng kêu này tất là tiếng khóc than gì đây? Tiếc rằng Công Dã Tràng(#2) không ở đây, nên không há»i được con chim ấy. Nhưng không biết sang năm khi cây hạnh nở hoa, liệu con chim sẻ này còn nhá»› mà bay đến để há»p mặt vá»›i hoa nữa không?â€
ÄÆ°Æ¡ng nghÄ© vÆ¡ vẩn, thì có ánh lá»­a từ bên kia núi rá»i sang, con chim sẻ sợ bay Ä‘i mất. Bảo Ngá»c giật mình, lại nghe thấy bên ngoài có tiếng quát: “Ngẫu Quan, mày muốn chết! Làm sao lại mang giấy tiá»n đến đây mà đốt? Ta vá» trình các mợ cho mà xem, liệu xác mày đấy!†Bảo Ngá»c càng nghi hoặc, liá»n Ä‘i vòng sang núi xem, thấy Ngẫu Quan nước mắt giàn giụa, ngồi ở đấy tay vẫn cầm mồi lá»­a, ngồi trước đống gio giấy tiá»n mà than khóc, Bảo Ngá»c vá»™i há»i:
- Chị đốt giấy tiá»n cho ai đấy? Äừng đốt ở đây! Có đốt cho bố mẹ anh em, thì nói rõ tên há» ra, tôi sẽ bảo ngưá»i hầu làm cho má»™t cái bao giấy, viết tên há» vào đấy rồi Ä‘em mà đốt.
Ngẫu Quan trông thấy Bảo Ngá»c, không nói câu gì. Bảo Ngá»c há»i mãi nó cÅ©ng chẳng trả lá»i. Chợt thấy má»™t bà già hằm hằm chạy đến kéo Ngẫu Quan, mồm lảm nhảm: “Tao đã trình các mợ rồi, các mợ ấy giận lắm!†Ngẫu Quan tính còn trẻ con, nghe nói, sợ mất thể diện nên không chịu Ä‘i. Bà già nói:
- Tao bảo mày không được nhông nháo quá như thế! Bây giá» không làm bậy được như lúc còn ở ngoài đâu! Äây là chá»— nghiêm cấm đấy. - Lại trá» Bảo Ngá»c nói: - Ngay cậu chúng tao đây cÅ©ng phải giữ khuôn phép, mày là hạng gì mà dám đến đây làm bậy? Rồi cÅ©ng chỉ là đồ vất Ä‘i thôi. Hãy Ä‘i theo tao!
Bảo Ngá»c vá»™i nói:
- Cô ấy có đốt giấy tiá»n đâu, cô Lâm bảo cô ấy đốt giấy vụn đấy, bà không biết rõ, lại Ä‘i mách nhầm.
Ngẫu Quan chẳng hiểu ra sao, trông thấy Bảo Ngá»c lại càng sợ thêm. Thấy Bảo Ngá»c bênh mình, trong bụng đương lo hóa mừng, liá»n nói bướng:
- Bà trông thá»±c là giấy tiá»n à? Tôi đốt giấy vụn cá»§a cô Lâm đấy.
Bà già cúi xuống nhặt mảnh giấy còn sót lại ở đống gio lên nói:
- Mày còn cãi bướng à? Có chứng cớ đây, đi lên nhà tao sẽ nói chuyện với mày.
Liá»n cầm tay Ngẫu Quan chá»±c lôi Ä‘i.
Bảo Ngá»c vá»™i kéo Ngẫu Quan lại, lấy gậy gạt tay bà già, nói:
- Bà cứ bắt cô ấy Ä‘i. Tôi nói thá»±c cho bà biết: đêm qua tôi nằm mê, thấy thần hạnh hoa đòi má»™t bó giấy tiá»n, bảo phải sai ngưá»i lạ đốt, không được sai ngưá»i trong nhà, bệnh tôi má»›i chóng khá»i. Vì thế tôi đưa giấy tiá»n nhá» cô Lâm nói vá»›i cô Ä‘em đốt và khấn há»™, không cho má»™t ai biết, nên hôm nay má»›i dậy được. Không may bà lại trông thấy. Bây giá» tôi mà khó chịu là tại chạm phải vía bà đấy! Bà lại còn muốn Ä‘i mách cô ấy à? Cô Ngẫu Quan đến chá»— các mợ cứ theo thế mà nói cho tôi.
Ngẫu Quan nghe nói càng đắc ý, lại kéo bà già Ä‘i. Bà già vất giấy tiá»n xuống, cưá»i xin Bảo Ngá»c:
- Vì tôi không biết, nếu cậu trình bà thì còn gì là Ä‘á»i tôi nữa? Bây giá» tôi vá» trình vá»›i các mợ là cậu ra lá»… thần, tôi trông lầm đấy.
Bảo Ngá»c nói:
- Bà mà không trình thì tôi cũng không nói.
- Tôi trót trình rồi, các mợ bảo phải mang nó lên. Bây giỠđành chỉ nói là cô Lâm gá»i nó vá» rồi.
Bảo Ngá»c gật đầu bằng lòng. Bà già liá»n Ä‘i ngay.
Bảo Ngá»c há»i kỹ Ngẫu Quan:
- Äốt giấy tiá»n cho ai đấy? Äốt cho bố mẹ anh em, tất phải nhá» ngưá»i ngoài, chắc cô lại có mối tình riêng gì đây?
Ngẫu Quan thấy Bảo Ngá»c vừa má»›i che chở cho mình và cÅ©ng có những tâm tư giống mình, lòng càng cảm kích, khó bá» giấu giếm được, liá»n rÆ¡m rá»›m nước mắt nói:
- Việc này cá»§a tôi, trừ Phương Quan nhà cậu và Nhụy Quan ở nhà cô Bảo ra, không có ngưá»i thứ ba nào biết nữa. Hôm nay bất chợt cậu trông thấy, đành phải nói thá»±c vá»›i cậu, nhưng cậu không được nói cho ngưá»i khác biết. - Rồi nó lại khóc - Tôi không tiện nói thẳng vá»›i cậu, cậu cứ vá» Ä‘i, khi vắng ngưá»i cậu khẽ há»i Phương Quan sẽ biết. - Nói xong bùi ngùi Ä‘i vá».
Bảo Ngá»c trong lòng buồn bá»±c, đành Ä‘i đến quán Tiêu Tương thăm Äại Ngá»c. Thấy Äại Ngá»c ngưá»i gầy đáng thương, há»i ra đã đỡ hÆ¡n trước nhiá»u. Äại Ngá»c cÅ©ng thấy Bảo Ngá»c gầy hÆ¡n trước nhiá»u, nhá»› đến việc hôm ná», nước mắt lại giàn giụa. Cô ta nói chuyện qua loa mấy câu rồi giục Bảo Ngá»c vá» nghỉ. Bảo Ngá»c đành phải Ä‘i vá». Nhá»› đến việc lúc nãy, Bảo Ngá»c muốn há»i Phương Quang, nhưng có Tương Vân, Hương Lăng ở đấy Ä‘ang nói chuyện vá»›i Tập Nhân và Phương Quan, nên không tiện gá»i nó, sợ ngưá»i ta tra há»i, đành phải nín lại.
Má»™t lúc sau, Phương Quan Ä‘i gá»™i đầu vá»›i mẹ nuôi. Nhưng mẹ nuôi nó lại cho con gái đẻ gá»™i trước, rồi má»›i đến Phương Quan. Phương Quan thấy thế, cho là mẹ nuôi bênh con đẻ liá»n nói:
- Mẹ lấy nước thừa cá»§a con gái cho tôi gá»™i à? Tiá»n lương tháng cá»§a tôi mẹ lấy cả, không biết đã phải nhá» vào tôi, lại còn cho tôi dùng những đồ thừa!
Mẹ nó xấu hổ quá, đâm ra cáu giận, mắng:
- Äồ vô Æ¡n này! Chẳng trách ngưá»i ta thưá»ng nói là “xướng ca vô loàiâ€. Mày dù hay đến đâu, đã nhập vào bá»n ấy cÅ©ng đến há»ng thôi! Má»›i ba tuổi ranh đã biết bá»›i lông tìm vết, lá»i ong tiếng ve, chả khác gì con lừa cắn quanh!
Hai mẹ con cãi nhau ầm lên.
Tập Nhân vá»™i sai ngưá»i ra bảo:
- Làm ồn vừa chứ! Tại sao cứ nhè lúc cụ Ä‘i vắng là cãi nhau om sòm, không ai chịu lá»±a lá»i êm thắm nói chuyện vá»›i nhau.
Tình Văn nói:
- Äó là Phương Quan bá»›i việc, chẳng biết nó làm ầm cái gì? Má»›i biết được vài vở hát, đã tưởng mình giết được tướng giặc, bắt được kẻ làm phản ấy!
Tập Nhân nói:
- Ông ghê bà cÅ©ng gá»›m!(#3) Ngưá»i già cư xá»­ bất công, con bé thì cÅ©ng đáng ghét.
Bảo Ngá»c nói:
- Không trách được Phương Quan. Ngưá»i xưa nói: “Con giun xéo lắm cÅ©ng phải quằnâ€. Ở đây nó không có bố mẹ há» hàng, chẳng ai trông nom; bà ấy đã lấy tiá»n cá»§a nó, lại còn giày vò nó, thì trách sao được?
Lại há»i Tập Nhân:
- Má»™t tháng nó được bao nhiêu tiá»n lương? Từ nay chị nhận lấy lương mà trông nom nó, chẳng nhẹ việc hay sao?
- Tôi làm gì chả trông nom được, cứ gì phải mấy đồng tiá»n cá»§a nó, để ngưá»i ta chá»­i cho đấy?
Nói xong Tập Nhân đứng dậy vào trong nhà lấy má»™t lá» dầu móc hoa, trứng gà, xà phòng thÆ¡m, dây buá»™c tóc, gá»i bà già đến bảo:
- Bà mang cho Phương Quan, dặn nó lấy nước khác mà gội, đừng làm ồn lên nữa.
Mẹ nuôi Phương Quan càng xấu hổ nói:
- Äồ bá»™i bạc! Cứ bảo tao ăn bá»›t tiá»n cá»§a mày! - Rồi đánh nó mấy cái.
Phương Quan khóc ầm lên, Bảo Ngá»c chạy ra, Tập Nhân vá»™i ngăn lại:
- Cậu ra làm gì? Äể tôi Ä‘i bảo mụ ấy.
Tình Văn vội chạy ra, trỠvào mẹ nuôi Phương Quan nói:
- Bà già mà không biết Ä‘iá»u! Bà không cho nó nước gá»™i đầu, chúng tôi má»›i phải cho nó. Bà không biết xấu hổ, lại còn vác mặt Ä‘i đánh nó, nó còn há»c nghỠở ban hát liệu bà có dám đánh nó không?
- Má»™t ngày nhận mẹ là nghÄ©a suốt Ä‘á»i. Nó há»—n láo, tôi đánh nó đấy!
Tập Nhân gá»i Xạ Nguyệt bảo:
- Tôi không quen cãi nhau với ai. Tình Văn nóng tính quá. Chị ra đe mẹ ấy mấy câu.
Xạ Nguyệt chạy ra nói:
- Bà hãy im Ä‘i. Tôi há»i bà: không riêng chá»— chúng tôi ở đây, mà cả trong vưá»n này, bà xem có ai dám mắng má» con cái ở trong nhà chá»§ không? Dù là con đẻ cá»§a bà nữa, đã cho Ä‘i ở các phòng, phạm lá»—i gì, đã có ngưá»i chá»§ đánh mắng. Sau nữa có các cô, các chị lá»›n tuổi má»›i đánh mắng được thôi, ai cho phép bà ở ngoài đến sấn sổ vào những việc không đâu? Nếu bà còn làm thế, thì bảo chúng nó đến đây há»c chúng tôi cái gì? Càng già càng vô phép! Hôm ná» bà thấy mẹ Trụy Nhi đến làm ầm lên, giá» bà cÅ©ng lại định há»c mụ ấy phá»ng? Các bà hãy bình tâm. Mấy hôm nay, ngưá»i ná» á»m, ngưá»i kia ốm, cụ lại bận việc, nên tôi chưa Ä‘i trình được thôi. ChỠít lâu, tôi sẽ trình hết, để các bà nhụt bá»›t cái lối hung hăng Ä‘i má»›i được! Vả lại, cậu Bảo ốm má»›i khá»i, chúng tôi cÅ©ng chẳng dám nói to, bà lại dám đánh ngưá»i, để nó tru tréo lên thế! Chá»§ má»›i Ä‘i khá»i nhà có mấy ngày, các bà đã coi trá»i bằng vung, mắt không coi ai ra gì cả! Có lẽ sau này các bà đánh cả chúng tôi đấy! Nó cÅ©ng không cần gì hạng mẹ nuôi như thế đâu! Không có bà thì nó bị đống rác mục vùi Ä‘i mất hay sao?
Bảo Ngá»c giận quá, cầm gậy đập vào ngưỡng cá»­a nói:
- Bá»n bà già này Ä‘á»u là ruá»™t đồng gan sắt cả. Thật là việc lạ. Äã không trông nom lại còn hành hạ chúng nó. Trá»i đất cứ mãi thế này thì biết làm sao được?
Tình Văn nói:
- Biết làm cái gì? Cứ tống cổ cả đi, không cần cái hạng bánh vẽ ấy là được.
Bà già này xấu hổ quá, không nói lại câu nào. Phương Quan thì mặc cái áo bông cánh màu hoa hải đưá»ng, cái quần rá»™ng ống bằng lụa xanh chấm hoa, tóc Ä‘en nhánh rá»§ ra đằng sau, đứng khóc sướt mướt như ngưá»i tắm nước mắt vậy.
Xạ Nguyệt cưá»i nói:
- Làm cho cô Oanh Oanh trở thành chị Hồng Nương vừa mới bị đòn. Không đi ăn mặc cho tử tế, lại để thế à?
Tình Văn chạy lại kéo Phương Quan đi gội đầu, rồi vắt lau khô, bới tóc lên, sau đó bảo nó mặc quần áo và dẫn vỠbên này.
Ngay sau đó, bà già ở nhà bếp lên há»i:
- CÆ¡m chiá»u có rồi, đã mang lên được chưa?
Äứa hầu nhá» nghe Ä‘oạn, vào há»i Tập Nhân. Tập Nhân cưá»i nói:
- Vừa rồi cãi nhau ầm ĩ, không để ý là mấy giỠrồi.
Tình Văn nói:
- Cái quái ấy không biết giở chứng gì, lại phải đem đi sửa thôi!
Nói xong lấy đồng hồ ra xem và bảo:
- ChỠmột tý nữa thì vừa đấy.
Rồi đứa hầu nhỠđi ra.
Xạ Nguyệt cưá»i nói:
- Nhắc đến chuyện nghịch, lại muốn đánh cho Phương Quan mấy cái. Hôm qua chính nó cứ táy máy cái quả lắc mãi, nên đồng hồ mới không chạy được.
ÄÆ°Æ¡ng nói chuyện thì đồ ăn đã sá»­a soạn xong.
Má»™t lúc đứa hầu nhá» bưng cái há»™p lên đứng đấy, Tình Văn, Xạ Nguyệt mở ra xem, vẫn là bốn món ăn thưá»ng.
Tình Văn cưá»i nói:
- Äã khá»i rồi mà vẫn cho ăn mấy món thanh đạm! Cứ cháo vá»›i dưa muối mãi đến bao giá»!
Nhìn thấy trong há»™p còn má»™t bát canh thịt lợn nướng nấu vá»›i măng tươi, Tình Văn vá»™i bày ở trước mặt Bảo Ngá»c. Bảo Ngá»c đến bàn húp má»™t húp, nói:
- Canh ngon lắm!
Má»i ngưá»i Ä‘á»u cưá»i:
- Phật sống Æ¡i! Äã mấy hôm nay không trông thấy đồ ăn mặn. Chẳng trách mà thèm như thế!
Vừa nói hỠvừa bưng bát canh lên khẽ thổi. Thấy Phương Quan đứng ở bên cạnh, hỠđưa cho nó, bảo:
- Mày cũng tập hầu đi, đừng ngớ ngẩn thế nữa. Khẽ thổi thôi, đừng cho nước dãi bắn vào.
Phương Quan nghe lá»i, thổi mấy cái rất nhẹ nhàng. Mẹ nuôi nó bưng cÆ¡m đứng chá»±c ở cá»­a ngoài. Trước khi Phương Quan má»›i đến, bà ta đã nhận nhau từ bên ngoài, rồi cùng vào viện Lê Hương. Bà này là ngưá»i hầu hạng ba ở phá»§ Vinh, chẳng qua chỉ làm việc giặt giÅ©, chưa được vào trong các phòng bao giá», nên chưa biết khuôn phép. Nay má»›i được vào trong vưá»n, theo bá»n con gái vá» các buồng. Ngay lúc đầu bà ta bị Xạ Nguyệt làm cho má»™t trận, đã biết thân biết phận phần nào. Bà ta rất lo Phương Quan không nhận làm mẹ nuôi, sẽ có nhiá»u chá»— không lợi, nên trong lòng muốn mua chuá»™c bá»n này. Thấy Phương Quan thổi canh, bà ta chạy vào cưá»i nói:
- Nó chưa thạo, coi chừng đánh vỡ bát, để tôi thổi cho.
Vừa nói vừa bưng lấy. Tình Văn quát to:
- Ra mau! Nó có đánh vỡ bát nữa cÅ©ng chưa đến lượt bà thổi! Sao bà vô cá»› được chạy vào trong buồng này? - Rồi lại mắng bá»n a hoàn nhá» - Chúng mày mù à! Bà ấy không biết thì phải bảo chứ!
Bá»n a hoàn nhá» Ä‘á»u nói:
- Chúng tôi nói, bà ấy không tin, đuổi bà ấy cũng không ra, thành ra chúng tôi bị mắng lây, nghĩ thật bực! Bà đã biết chưa? Chỗ chúng tôi vào được thì bà cũng chỉ được đến nửa chừng thôi, không thể vào hẳn nơi đó. Huống chi bà lại lần cả vào những chỗ chúng tôi không được vào. Việc ấy đã đành, bà lại còn dám giơ tay đỡ lấy bát cháo, thò mồm vào thổi nữa.
Vừa nói vừa đẩy mụ ấy ra. Mấy bà già chá» dưới thá»m đón lấy há»™p không, thấy mụ ấy Ä‘i ra, Ä‘á»u cưá»i nói:
- Bà chị chưa lấy gương soi mặt mà đã đi vào à?
Mụ ấy xấu hổ đâm ra tức giận, nhưng đành phải nín nhịn đi ra.
Phương Quan thổi mấy cái, Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Mày thử nếm xem đã vừa ăn chưa?
Phương Quan cho là nói đùa, cứ cưá»i nhìn bá»n Tập Nhân. Tập Nhân nói:
- Em cứ nếm một tí có việc gì đâu?
Tình Văn nói:
- Xem ta nếm đây này.
Nói xong liá»n húp má»™t miếng. Phương Quan thấy thế cÅ©ng húp má»™t miếng rồi nói: â€œÄÆ°á»£c rồi!†Liá»n đưa lên B Ngá»c húp hết ná»­a bát, ăn mấy miếng măng và ná»­a bát cháo, thế là xong bữa. Má»i ngưá»i dá»n dẹp mang ra. Bá»n hầu nhá» bưng chậu nước vào, súc miệng, rá»­a mặt xong, bá»n Tập Nhân má»›i Ä‘i ăn cÆ¡m.
Bảo Ngá»c đưa mắt liếc Phương Quan. Phương Quan vốn tính khôn, lại há»c hát mấy năm, việc gì mà nó chẳng hiểu? Nó giả cách Ä‘au bụng không ăn cÆ¡m.
Tập Nhân nói:
- Äã không ăn cÆ¡m thì ở lại đây hầu. Äể phần cháo cho đấy, lúc nào đói thì ăn.
Nói xong rồi đi ra.
Bảo Ngá»c Ä‘em việc gặp Ngẫu Quan vừa rồi, mình bịa ra để che lá»—i cho nó thế nào, và Ngẫu Quan bảo vá» há»i Phương Quan thế nào, kể lại má»™t lượt cho nó nghe, lại há»i:
- Nó tế ai đấy?
Phương Quan mắt đỠhoe, thở dài nói:
- Việc này nói ra thì chị Ngẫu Quan cũng vớ vẩn quá!
- Thế nào?
- Chị ấy tế chị Dược Quan mới chết đấy!
- Hai ngưá»i là bạn vá»›i nhau thì tế cÅ©ng phải.
- Có phải bạn bè gì đâu? Chẳng qua nghÄ© vá»› vẩn đấy thôi. Chị ấy đóng vai há»c trò. Dược Quan đóng vai há». Hai ngưá»i thưá»ng làm vợ chồng, hằng ngày lên hát, ra bá»™ thân mật vá»›i nhau, lần này lần khác, chúng nó vá»› vẩn y như vợ chồng thật. Sau thành ra thương yêu nhau. Khi Dược Quan chết, chị ấy khóc lóc chết Ä‘i sống lại, đến nay cÅ©ng vẫn chưa quên, vì thế cứ đến ngày Tết là đốt vàng cho Dược Quan. Sau này Nhụy Quan bù vào vai ấy, chúng tôi thấy chị ấy lại thân mật như Dược Quan ngày trước, liá»n há»i. - Tại sao có ngưá»i má»›i đã quên ngay ngưá»i cÅ©? Chị ấy nói: “Không phải quên đâu. CÅ©ng như ngưá»i đàn ông góa vợ, sau khi lấy vợ khác, nhưng vẫn giữ mối tình chung thá»§y không bao giá» quên hẳn ngưá»i vợ đã chết. Nếu vì ngưá»i chết mà giữ tiết ở lại trá»n Ä‘á»i, không lấy ngưá»i khác, như vậy không đúng, ngưá»i chết sẽ băn khoănâ€. Cậu xem chị ấy nói thế có phải Ä‘iên ngốc đáng cưá»i hay không?
Bảo Ngá»c nghe những câu chuyện ngốc ấy, hợp vá»›i tính ngốc cá»§a mình, đâm ra vừa mừng vừa thương, cho là chuyện lạ, nói:
- Trá»i đã sinh ra những ngưá»i như vậy, còn cần gì đến ta là hạng râu mày ô trá»c làm nhÆ¡ nhuốc cả cõi trần - Nhân lại kéo Phương Quan dặn:
- Äã vậy tôi có má»™t câu dặn cá»™ Nếu tôi gặp thẳng Ngẫu Quan, tất sẽ không tiện, nên nhá» cô nói giúp.
Phương Quan há»i việc gì. Bảo Ngá»c nói:
- Từ nay không nên đốt giấy tiá»n nữa. Giấy tiá»n là dị Ä‘oan cá»§a ngưá»i sau đặt ra, chứ không phải lá»i dạy cá»§a Khổng Tá»­. Sau này há»… gặp ngày tết thì chỉ thắp má»™t lò hương, lòng thành tâm niệm, tá»± nhiên sẽ cảm ứng. Hạng ngưá»i ngu xuẩn có biết đâu, bất kỳ thần phật hoặc ngưá»i chết, há» Ä‘á»u chia ra thứ bậc, thế ná» thế kia, có biết đâu cốt lấy “lòng thành†làm chá»§. Ngay những ngày loạn ly hốt hoảng, hương khói không có, gặp đống đất, đống cá» nào sạch sẽ là tế cÅ©ng được. Không những ngưá»i chết đến hưởng, mà cả quá»· thần cÅ©ng hưởng. Cô xem trên bàn cá»§a tôi vẫn đặt cái lư hương, tôi có tâm sá»± gì, không cứ ngày nào, thưá»ng thưá»ng thắp hương; có chè má»›i cúng má»™t chén chè, có nước trong cúng chén nước, hoặc có hoa quả má»›i, hoặc đồ chay đồ mặn cÅ©ng Ä‘em lên cúng. Chỉ cốt ở lòng thành, thần phật sẽ lại hưởng. Cho nên nói: cốt ở lòng kính, không ở nghi tiết hão huyá»n. Từ nay nhá»› bảo cô ấy không nên đốt giấy tiá»n nữa.
Phương Quan nghe nói, vâng lá»i.
Má»™t lúc, ăn cÆ¡m xong, có ngưá»i vá» trình: cụ và bà Hai đã vá».

Chú thích:

(1-). Ngưá»i dạy.
(2-). Há»c trò Khổng tá»­, ông biêt nghe hiểu tiếng chim.
(3-). Nguyên văn: một bàn tay vỗ không nên tiếng.
Tài sản của minhtien384

  #59  
Old 28-06-2008, 03:05 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 59
Bến Liễu Diệp, tủi phận yến oanh
Hiên Giáng Vân nhở tay ấn quyết

Nghe nói cụ đã vá», Bảo Ngá»c liá»n mặc thêm quần áo chống gậy sang thăm. Giả mẫu bấy nay vất vả, cần phải nghỉ sá»›m để đến canh năm hôm sau lại vào chầu.
Gần đến ngày đưa ma, Uyên Ương, Hổ Phách, Phỉ Thúy, Pha Ly, Ä‘á»u bận sắn sá»­a đồ vật cho Giả mẫu; Ngá»c Xuyến, Thái Vân, Thái Hà thì sắm sá»­a đồ vật cho Vương phu nhân, rồi giao tay cho bá»n đàn bà giữ việc mang Ä‘i. Tất cả sáu a hoàn và mưá»i bà già theo hầu, không kể đàn ông. Sưốt ngày sắm sá»­a xe kiệu và hành nghị Uyên Ương, Ngá»c Xuyến ở lại trông nhà. Trước mấy hôm đã sắp sẵn chăn màn và đồ bài trí, giao cho bốn, năm ngưá»i đàn bà cùng mấy ngưá»i đàn ông ngồi xe mang đến bầy sẵn ở nhà trá».
Äến ngày ấy, Giả mẫu dẫn vợ Giả Dung ngồi má»™t kiệu, Vương phu nhân ngồi má»™t kiệu theo sau, Giả Trân cưỡi ngá»±a dẫn bá»n gia Ä‘inh Ä‘i há»™ vệ. Lại có mấy cái xe lá»›n cho bá»n bà già, a hoàn ngồi, và để mấy bá»c quần áo thưá»ng dùng. Tiết phu nhân cùng Vưu thị dẫn má»i ngưá»i tiá»…n ra đến cổng ngoài rồi má»›i vá».
Giá Liá»…n sợ Ä‘i đưá»ng có sá»± gì không tiện, liá»n sắm sá»­a cho bố mẹ hắn Ä‘i theo kịp kiệu Giả mẫu và Vương phu nhân, còn mình cÅ©ng Ä‘em ngưá»i nhà theo sau há»™ vệ.
Trong phá»§ Vinh, Lại Äại cắt thêm ngưá»i canh đêm, đóng hết các cá»­a nhà ngoài ở hai phá»§, chỉ để cái cá»­a nhỠở phía tây cho má»i ngưá»i ra vào. Chiá»u đến, đóng cá»­a nghi môn, các cá»­a nách đông, tây sau trước trong vưá»n Ä‘á»u khóa cả, chỉ mở má»™t cái cá»­a sau phòng Vương phu nhân là nÆ¡i các chị em thưá»ng ra vào, và cá»­a đông thông sang nhà Tiết phu nhân thôi. Vì hai cá»­a này Ä‘á»u ở trong nhà không cần phải khóa. Bên trong thì Uyên Ương cùng Ngá»c Xuyến đóng cá»­a buồng trên lại, rồi dẫn bá»n a hoàn và bà già xuống ngá»§ ở buồng dưới. Äêm nào vợ Lâm Chí Hiếu cÅ©ng dẫn độ mưá»i bà già lên canh, trong xuyên đưá»ng lại có thêm nhiá»u ngưá»i hầu cầm canh. Công việc xếp đặt ổn thá»a đâu vào đấy cả.
Má»™t buổi sáng, Bảo Thoa ngá»§ dậy vén màn bước xuống giưá»ng, thấy ngưá»i hÆ¡i lạnh, mở cá»­a nhìn ra sân thấy đất ướt rêu xanh, vì lúc canh năm có mưa lấm tấm. Bảo Thoa gá»i Tương Vân dậy. Rá»­a mặt chải đầu xong, Tương Vân nói:
- Hai má thấy ngứa, có lẽ bị rôm đây.
Liá»n há»i Bảo Thoa lấy má»™t ít bá»™t tưá»ng vi để xoa. Bảo Thoa nói:
- Hôm ná» còn thừa, cho cả em Cầm rồi, ở bên cô Tần có nhiá»u, tôi cÅ©ng muốn xin má»™t ít, nhưng năm nay không ngứa, nên quên mất.
Rồi sai Oanh Nhi đi xin. Oanh Nhi sắp đi thì Nhụy Quan nói:
- Tôi cùng đi với chị, nhân tiện đến thăm Ngẫu Quan một thể.
Hai ngưá»i Ä‘i ra khá»i Hành Vu Uyển.
Trên đưá»ng há» nói chuyện cưá»i đùa, bất giác đã đến bến Liá»…u Diệp, theo bên bá» rặng liá»…u, thấy lá má»›i Ä‘iểm xanh, dây tÆ¡ vàng rÅ©, Oanh Nhi cưá»i há»i Nhụy Quan:
- Chị có biết đan đồ bằng dây liễu không?
- Äan cái gì?
- Äan cái gì chẳng được? Äồ chÆ¡i, đồ dùng Ä‘á»u được cả. Tôi sẽ ngắt má»™t ít để nguyên lá, Ä‘an má»™t cái lẵng, rồi cắm ít hoa chÆ¡i cho thích.
Oanh Nhi chưa Ä‘i lấy bá»™t xoa vá»™i, giÆ¡ tay bẻ rất nhiá»u cành liá»…u non, bảo Nhụy Quan cầm, rồi vừa Ä‘i vừa Ä‘an lẵng hoa. Äi đưá»ng thấy hoa, cÅ©ng bẻ mấy cành Ä‘an thành má»™t cái lẵng hoa có quai xách rất khéo. Trên cành có nhiá»u lá xanh, để hoa lên trông lại càng đẹp.
Nhụy Quan thích quá cưá»i nói:
- Chị cho tôi nhé!
- Cái này Ä‘em biếu cô Lâm, khi vá» chúng ta sẽ bẻ nhiá»u để Ä‘an mấy cái nữa cùng chÆ¡i.
Nói xong đi đến quán Tiêu Tương.
Äại Ngá»c đương lúc trang Ä‘iểm buổi sáng, trông thấy lẵng hoa cưá»i nói:
- Ai đan cái lẵng này mà đẹp thế?
Oanh Nhi nói:
- Cháu đan đem biếu cô đấy.
Äại Ngá»c cầm lấy, cưá»i nói:
- Không trách, ai cũng khen chị khéo tay, cái này trông rất nhã.
Vừa xem vừa bảo Tử Quyên treo vào nhà trong.
Oanh Nhi vào há»i thăm Tiết phu nhân rồi má»›i xin bá»™t xoa, Äại Ngá»c sai Tá»­ Quyên gói má»™t gói đưa cho Oanh Nhi, nói:
- Tôi đã đỡ rồi, hôm nay muốn Ä‘i ra ngoài chÆ¡i. Chị vá» thưa vá»›i chị Bảo không phải đến thăm tôi, cÅ©ng không dám phiá»n chị ấy đến thăm mẹ nữa. Tôi gá»™i đầu xong, sẽ cùng mẹ sang bên ấy ăn cÆ¡m cho vui.
Oanh Nhi vâng lá»i Ä‘i ra, đến buồng Tá»­ Quyên tìm Nhụy Quan. Thấy Nhụy Quan và Ngẫu Quan đương mải nói chuyện không rá»i nhau ra được. Oanh Nhi cưá»i nói:
- Cô Lâm cũng đi đấy. Chị Ngẫu Quan sang trước với tôi, chỠở bên ấy, chẳng hơn à?
Tử Quyên nói:
- Phải đấy, ở nhà, nó cứ nghịch ngợm khó chịu lắm.
Vừa nói vừa lấy cái khăn, gói thìa đũa cá»§a Äại Ngá»c đưa cho Ngẫu Quan, bảo:
- Mày hãy mang cái này đi trước, thế cũng là một chuyện sai đấy.
Ngẫu Quan cầm lấy, cưá»i hì hì, cùng Oanh Nhi và Nhụy Quan theo bá» rặng liá»…u Ä‘i vá». Oanh Nhi lại bẻ ít dây liá»…u, ngồi ngay trên hòn đá Ä‘an lẵng hoa, sai Nhụy Quan mang bá»™t vá» trước. Nhưng hai đứa thích xem Ä‘an, khi nào chịu bỠđỉ Oanh Nhi cứ giục:
- Các chị không đi thì tôi không đan nữa.
Ngẫu Quan liá»n bảo Nhụy Quan:
- Tao đi với mày xong rồi sẽ trở lại.
Oanh Nhi Ä‘ang Ä‘an thì con gái già Hà là Xuân Yến đến, cưá»i há»i:
- Chị đan gì đấy?
Nhụy Quan, Ngẫu Quan cũng đến.
Xuân Yến nói với Ngẫu Quan:
- Hôm ná» chị đốt giấy gì để cho dì tôi trông thấy thế? Dì tôi định Ä‘i trình, bị cậu Bảo dá»a cho mấy câu, dì ấy tức giận, Ä‘em kể hết vá»›i mẹ tôi. Các ngưá»i ở bên ngoài hai, ba năm, chứa chất những mối thù hằn gì đến bây giá» vẫn chưa gỡ ra?
Ngẫu Quan cưá»i nhạt:
- Có thù hằn gì? HỠkhông biết thế nào là đủ, lại còn oán chúng tôi! Ở bên ngoài hai năm nay, không biết đã vớ của chúng tôi bao nhiêu thứ rồi. Chị thử xem có đúng thế không?
Xuân Yến cÅ©ng cưá»i nói:
- Bà ấy là dì tôi nên không tiện nói ra. Chẳng trách cậu Bảo thưá»ng nói: “Khi con gái chưa Ä‘i lấy chồng, khác nào má»™t hạt châu rất quý; lấy chồng rồi, không hiểu sao lại sinh ra rất nhiá»u tật xấu. Dù vẫn là hạt châu đấy, nhưng đã trở thành hạt châu chết, phai mỠánh sáng; đến già thì không phải là hạt châu, mà là mắt cá đấy! CÅ©ng là má»™t ngưá»i, saolại hóa ra ba dạng như thế?†Tuy là nói nhảm, nhưng nghÄ© kỹ thì rất đúng. Ngưá»i ta không biết, cứ bảo mẹ tôi và dì tôi, hai chị em giá» càng già càng thích tiá»n. Lúc trước ở nhà các bà ấy cứ oán là không có công ăn việc làm. Nhá» có cái vưá»n này tôi được gá»i vào làm, lại may mắn được cắt vào hầu ở viện Di Hồng. Ở nhà không những đã đỡ má»™t miệng ăn, hàng tháng lại thừa được bốn, năm trăm đồng tiá»n, thế mà vẫn không đủ. Vá» sau cả hai chị em bà ấy được cắt vào trông nom viện Lê Hương, Ngẫu Quan nhận dì tôi, Phương Quan nhận mẹ tôi làm mẹ nuôi, mấy năm nay thá»±c ra cÅ©ng dá»… chịu. Bây giá» vào ở trong này, má»—i ngưá»i má»™t nÆ¡i, nhưng lòng tham vẫn chưa chán. Chị xem thế có đáng buồn cưá»i không. Sau đó dì tôi cãi nhau vá»›i Ngẫu Quan, mẹ tôi cãi nhau vá»›i Phương Quan má»™t trận. Vì Phương Quan muốn gá»™i đầu, mẹ tôi không chá» Hôm qua khi lÄ©nh tiá»n lương tháng vá», ai đẩy mẹ tôi cÅ©ng chả chịu Ä‘i. Mua các thứ gá»™i đầu thì lại chỉ dành riêng cho tôi. Tôi nghÄ©: Dù mình có tiá»n hay không, muốn gá»™i, chỉ nói má»™t tiếng vá»›i chị Tập Nhân, Tình Văn, Xạ Nguyệt là được, cần gì phải nhá» như vậy cho bẽ mặt. Vì thế tôi không gá»™i. Sau đó mẹ tôi gá»i em tôi gá»™i rồi má»›i đến Phương Quan, nên má»›i xảy ra chuyện cãi nhau. Rồi lại chá»±c thổi canh cho cậu Bảo. Chị xem có đáng tức cưá»i không? Khi mẹ tôi má»›i vào đây, tôi đã nói rõ cả khuôn phép nhà này rồi, mẹ tôi không tin, cứ ra Ä‘iá»u ta biết đây, chỉ chuốc lấy bẽ mặt thôi. May mà trong vưá»n nhiá»u ngưá»i, không nhá»› rõ ai là thân thuá»™c vá»›i ai, nếu có ngưá»i nhá»› ra, há» còn coi nhà tôi ra gì nữa. Bây giá» chị lại còn ngồi Ä‘an cái này. Chị nên biết bao nhiêu những thứ ở đây Ä‘á»u do dì tôi trông nom cả, từ khi được mảnh đất này, dì tôi giữ nó hÆ¡n là giữ cÆ¡ nghiệp cá»§a riêng mình, ngày nào cÅ©ng thức khuya dậy sá»›m, tá»± mình vất vả đã đành, lại bắt chúng tôi phải đến trông nom, chỉ sợ ngưá»i ta phá phách. Nhưng nếu tôi trông nom thì lại sợ làm lỡ công việc cá»§a tôi. Bây giá» hai chị em bà ấy trông nom cẩn thận lắm, từ má»™t ngá»n cá» cÅ©ng không cho ai động đến, thế mà chị lại ngắt những hoa đẹp, bẻ những cành non thế này, các bà ấy đến đây trông thấy, sẽ oán chị đến chết đấy.
Oanh Nhi nói:
- Ngưá»i khác bẻ thì không được, chứ tôi bẻ thì được. Từ khi chia đất cho các bà ấy, hàng ngày chưa kể số hoa đưa vá» các phòng, chỉ riêng những hoa để chÆ¡i thôi, ai trông nom thứ gì, phải hái má»™t ít đưa đến cho các cô và a hoàn dùng, còn hoa cắm lá» nữa là đằng khác. Nhưng cô tôi nói: không phải đưa gì cả, khi nào cần sẽ lấy. Rút cục vẫn chưa lấy qua lần nào. Bây giá» tôi có ngắt má»™t ít, các bà ấy cÅ©ng chẳng nói vào đâu được.
Chưa nói dứt lá»i, bà dì Xuân Yến đã chống gậy đến, Oanh Nhi và Xuân Yến má»i ngồi. Thấy Oanh Nhi bẻ nhiá»u liá»…u non, bá»n Ngẫu Quan hái nhiá»u hoa tươi, bà ta rất là khó chịu, nhưng nhìn cái lẵng Ä‘an lại không tiện nói ra, liá»n bảo Xuân Yến:
- Tao bảo mày Ä‘i trông, mày cứ ham chÆ¡i không chịu Ä‘i. Có ai gá»i đến, mày lại bảo là tao sai mày. Lấy tao làm bung xung để mày được vui chÆ¡i cho thích phải không?
Xuân Yến nói:
- Dì vừa được sai tôi, lại vừa lo sợ, bây giỠcòn mắng tôi. Chẳng lẽ đem chia tôi ra làm mấy mảnh?
Oanh Nhi cưá»i nói:
- Bà đừng tin lá»i con bé Yến, chính nó bẻ và nhá» tôi Ä‘an há»™ đấy. Tôi Ä‘uổi nó chẳng Ä‘i.
Xuân Yến cưá»i nói:
- Chị đừng nói đùa, kẻo dì tôi lại cho là thật đấy!
Bà này vốn ngưá»i ngu xuẩn, lại thêm tuổi già mê muá»™i, chỉ biết hám lợi không nể nang gì ai cả. Bà ta Ä‘ang xót ruá»™t, nhưng không làm thế nào được, nay thấy Oanh Nhi nói, liá»n cậy già, cầm gậy đánh Xuân Yến mấy cái và mắng:
- Con ranh con này! Tao bảo mày, mày lại còn nỠmồm! Mẹ mày giận mày lắm, đang nghiến răng, nghiến lợi, muốn xé xác mày ra đấy! Mày lại định đánh song đánh nga với tao phải không?
Xuân Yến bị đánh vừa tức vừa xấu hổ, khóc nói:
- Chị Oanh nói đùa dì tưởng thá»±c lại đánh tôi! Tại sao mẹ tôi giận tôi? Tôi có làm Ä‘iá»u gì nhầm lá»—i “Lấy râu ná» cắm cằm kia đâu?â€
Oanh Nhi chỉ định nói đùa, không ngá» bà già tưởng thá»±c nổi giận, liá»n đứng dậy ngăn lại cưá»i nói:
- Tôi vừa mới nói đùa, bà lại đánh chị ấy, như thế không phải là làm bẽ mặt tôi hay sao?
Bà già nói:
- Cô đừng sấn sồ vào việc của chúng tôi, không nhẽ vì có cô ở đây mà chúng tôi không được phép dạy con cháu hay sao?
Nghe thấy những câu ngu xuẩn ấy, Oanh Nhi tức đỠmặt lên, buông tay xuống, cưá»i nhạt:
- Bà muốn dạy nó lúc nào chẳng được? Tôi má»›i nói đùa má»™t câu mà bà đã làm như thế! Äấy bà cứ việc dạy Ä‘i!
Nói xong liá»n ngồi xuống Ä‘an lẵng hoa.
Ngay lúc ấy mẹ Xuân Yến đến quát mắng:
- Mày không đi múc nước, còn đứng đấy làm gì?
Bà già kia nói theo:
- Chị đến mà xem? Con gái chị chẳng coi tôi ra gì, đang cãi lại tôi đấy!
Mẹ Xuân Yến chạy đến há»i:
- Làm sao thế dì? Con bé này không coi mẹ ra gì đã đành, lại còn dám khinh thưá»ng cả dì mày nữa à?
Oanh Nhi liá»n kể rõ đầu Ä‘uôi cho bà ta nghe. Nhưng dì nó có để cho nói đâu, cứ cầm hoa và cành liá»…u ở trên hòn đá đưa cho mẹ nó xem và nói:
- Chị xem con chị đấy! Lá»›n như thế mà còn mang ngưá»i đến làm hại tôi, bảo tôi nói ai được.
Mẹ Xuân Yến vẫn còn tức vá» việc Phương Quan, lại giận Xuân Yến không làm được vừa lòng mình, liá»n chạy đến tát nó má»™t cái và mắng:
- Con ** này, mày má»›i lên thá»› được bao lâu, đã lại theo đòi những gái lẳng lÆ¡ tệ bạc. Tao không dạy được chúng mày phá»ng? Con nuôi tao không dạy được chứ con đẻ chẳng lẽ tao cÅ©ng không dám dạy hay sao? Tao tưởng bá»n ranh con chúng mày đã vào được những nÆ¡i chúng tao không được vào, thì cứ ở đấy mà hầu hạ cho đến chết, lại còn ra đây mà Ä‘i theo trai à?
Vừa nói vừa cầm lấy cành liá»…u giÆ¡ tận mặt nó, há»i:
- Äây là cái gì? Mày Ä‘em cái gì cá»§a mẹ mày đây?
Oanh Nhi vội nói:
- Cái này là của tôi đan đấy, bà đừng có giở lối chửi mèo quèo chó!
Bà già này rất ghét bá»n Tập Nhân, Tình Văn, vì biết những a hoàn lá»›n trong nhà Ä‘á»u có quyá»n thế và thể diện hÆ¡n, nên chỉ nể mặt bá» ngoài, nhưng trong lòng vẫn bá»±c tức, đâm ra giận lây cả ngưá»i khác. Nay thấy Ngẫu Quan lại là kẻ thù cá»§a chị mình, nên càng sinh bá»±c tức thêm.
Xuân Yến khóc chạy vá» viện Di Hồng. Mẹ nó sợ bá»n Tình Văn há»i, nó kể cả ra, mình sẽ bị mắng, nên chạy theo gá»i vá»›i:
- Mày trở lại đây! Tao bảo đã rồi hãy đi.
Xuân Yến khi nào chịu trở lại. Mẹ nó tức quá, vá»™i chạy theo. Xuân Yến quay lại trông thấy, liá»n chạy biến Ä‘i. Mẹ nó cứ cố Ä‘uổi không ngá» bị trượt rêu ngã, làm cho bá»n Oanh Nhi cưá»i ầm lên. Oanh Nhi tức quá vất cả hoa và cành liá»…u xuống sông, rồi Ä‘i vá» nhà. Bà già này tiếc đứt ruá»™t chỉ niệm phật, rồi mắng:
- Con ranh tai ác này! Làm hại bao nhiêu là hoa. Thiên lôi thế nào cũng đánh mày!
Rồi hái hoa đưa đi các phòng.
Xuân Yến chạy thẳng vá» nhà, gặp Tập Nhân Ä‘i thăm Äại Ngá»c, liá»n ôm chầm lấy và nói:
- Cô cứu tôi với mẹ tôi đánh tôi đấy.
Tập Nhân thấy mẹ nó đến, liá»n nổi giận nói:
- Ba ngày nay bà đánh hết con nuôi đến con đẻ, có phải bà định khoe nhiá»u con đấy không? Bà không coi phép tắc ra gì cả?
Bà già này má»›i đến mấy ngày, thấy Tập Nhân không hay nói, cho là tốt nết, liá»n nói:
- Cô không biết, đừng nên động chạm đến việc cá»§a chúng tôi. Chỉ tại các cô nuông chiá»u nó đấy.
Tập Nhân tức quá ngoắt trở lại, Xạ Nguyệt đương phÆ¡i khăn ở dưới cây hải đưá»ng, nghe ồn ào, liá»n nói:
- Chị cứ mặc kệ, xem mụ ấy làm trò gì!
Rồi đưa mất cho Xuân Yến, Xuân Yến hiểu ý, chạy thẳng đến chá»— Bảo Ngá»c. Má»i ngưá»i Ä‘á»u cưá»i nói: “Thật là việc xưa nay chưa từng có bao giá»â€.
Xạ Nguyệt nói với bà già:
- Bà hãy bá»›t giận Ä‘i. Chẳng lẽ những ngưá»i ở đây nói vá»›i bà không đắt lá»i hay sao.
Thấy Xuân Yến chạy đến bên cạnh. Bảo Ngá»c cầm lấy tay nó, nói:
- Chị đừng sợ, đã có tôi đây!
Xuân Yến khóc, kể lại việc bá»n Oanh Nhi vừa rồi. Bảo Ngá»c cáu nói:
- Chị cứ ở trong này chơi, việc gì lại mang lỗi cả với hỠhàng nữa.
Xạ Nguyệt nói vá»›i bà già và má»i ngưá»i:
- Chả trách bà già này bảo chúng tôi không được động chạm vào việc cá»§a há». Chúng tôi không biết, nhầm to rồi. Bây giá» má»i má»™t ngưá»i khác có thể động chạm được, chắc bà ấy má»›i phục và má»›i biết phép tắc!
Liá»n quay lại bảo đứa hầu nhá»:
- Mày Ä‘i gá»i chị Bình đến đây, nếu chị ấy bận thì gá»i già Lâm.
Äứa hầu nhá» vâng lá»i Ä‘i ngaỵ Bá»n đàn bà Ä‘á»u cưá»i nói:
- Bà nên xin ngay vá»›i các cô cho gá»i em bé lại. Cô Bình mà đến thì không hay đấy!
Bà già nói:
- Dù cô nào đến chăng nữa cÅ©ng phải có lý có lẽ, không khi nào mẹ dạy con mà ngưá»i khác lại cấm Ä‘oán được.
Má»i ngưá»i cưá»i nói:
- Bà có biết cô Bình nào không? Chính cô Bình ở nhà mợ Hai đấy! Tử tế ra cô ấy chỉ mắng mấy câu thôi, nếu cô ấy đã đổi nét mặt thì bà liệu cuốn gói sớm.
Một lúc đứa hầu nhỠvỠtrình:
- Cô Bình đương bận, há»i tôi có việc gì, tôi kể lại, cô ấy bảo: “Hãy tống cổ mụ ấy ra, bảo già Lâm lôi sang cá»­a bên cạnh đánh cho bốn mươi roi là xongâ€.
Bà này thấy vậy sợ quá, khóc sướt mướt, van xin Tập nhân: “Vất vả mãi tôi má»›i được vào đây. Vả chăng tôi là đàn bà góa, trong nhà không có ai, chỉ muốn má»™t lòng hầu hạ các cô trong này, sẽ không lo lắng gì, các cô cÅ©ng tiện, nhà chúng tôi cÅ©ng đỡ lá» Nếu tôi phải bá» chá»— này, tá»± Ä‘i tìm kiếm sinh nhai, chưa chắc đã đủ sống.â€
Tập Nhân thấy thế, dịu lòng nói:
- Bà muốn ở đây mà lại không biết giữ phép tắc, không biết nghe lá»i, dám đánh bậy, đâu lại có hạng ngưá»i như bà không hiểu gì cả. Ngày nào cÅ©ng om sòm, làm mất cả thể thống, để ngưá»i ta cưá»i cho.
Tình Văn nói:
- Mặc kệ mụ ấy, cứ tống cổ đi là xong. Hơi đâu nói mãi.
Bà già này lại van xin má»i ngưá»i:
- Tôi dù có lỗi, nhỠcác cô dạy bảo, từ nay tôi xin chừa. Như thế chả phải là các cô đã để lại âm đức hay sao?
Rồi lại nói với Xuân Yến:
- Chưa đánh được con, mẹ đã phải chịu tội. Con ơi! Xin hộ mẹ đi!
Bảo Ngá»c thấy thế thương hại, liá»n cho ở lại và bảo:
- Không được làm ầm lên nữa! Nếu còn thế thì nhất định đánh đuổi đi.
Chợt Bình Nhi chạy đến há»i là việc gì. Tập Nhân nói:
- Thôi xong rồi, nhắc đến làm gì nữa.
Bình Nhi cưá»i nói:
- “Chá»— tha ngưá»i được cứ nên thaâ€. Ta hãy bá» qua Ä‘i cho bá»›t việc. Nhưng nghe đâu những ngưá»i lá»›n ngưá»i nhỠở các nhà Ä‘á»u làm bậy cả, hết chá»— nỠđến chá»— kia, làm tôi không biết trông nom chá»— nào cho phải.
Tập Nhân cưá»i nói:
- Tôi cứ tưởng chỉ có bên chúng tôi là hỠlàm bậy thôi, thế ra còn mấy chỗ nữa à?
Bình Nhi cưá»i nói:
- Thế đã thấm vào đâu. Tôi vừa tính vá»›i mợ Trân, ba bốn ngày nay xảy ra tám chín việc rồi. Việc bên chị là việc nhá», đáng kể gì, còn những việc tầy trá»i đáng bá»±c và đáng buồn cưá»i nữa kia.
Tài sản của minhtien384

  #60  
Old 29-06-2008, 12:40 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 60
Äem phấn mạt ly thay cho bá»™t tưá»ng vi
Biếu mai quế lộ lòi ra bột phục linh

Tài sản của minhtien384


Last edited by kedatinh1974; 29-06-2008 at 12:45 PM.
Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
àâòîçàï÷àñòè, äîìàøíèé, çàäàíèÿ, ïåðååçä, ñïåöîäåæäà, ñïîðòèâíîå, òàìîæíÿ, òåõíèêà, óîòñîí



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™