 |
|

15-09-2008, 08:51 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 56
Có tin tức vỠAramis
D Artagnan Ä‘i thẳng đến chuồng ngá»±a. Trá»i vừa tảng sáng. Anh nháºn ra ngá»±a cá»§a anh và cá»§a Porthos buá»™c ở máng ăn nhưng máng rá»—ng không. NghÄ© thương hại mấy con váºt tá»™i nghiệp anh lần đến má»™t góc chuồng ngá»±a và thấy lấp lánh má»™t Ãt rÆ¡m có lẽ thoát khá»i cuá»™c vÆ¡ vét đêm qua. Anh lấy chân vun rÆ¡m thì thấy mÅ©i già y *****ng phải má»™t váºt tròn tròn và có lẽ *****ng phải chá»— phạm, nên nó hét lên má»™t tiếng, chống đầu gối nhổm dáºy và dụi mắt. Äó là Mousqueton, đêm qua không còn rÆ¡m cho mình, nên lấy rÆ¡m ăn cá»§a ngá»±a để nằm.
- Mousqueton, - D Artagnan bảo, - Nà o, ta lên đưá»ng!
Nháºn ra tiếng nói cá»§a bạn chá»§ mình, Mousqueton vá»™i và ng đứng dáºy và đánh rÆ¡i mấy đồng louis kiếm được khi đêm má»™t cách bất hợp pháp.
D Artagnan nhặt má»™t đồng louis ngá»i và nói:
- Ô! Cái thứ và ng nà y có mùi kỳ cục tháºt, mùi rÆ¡m.
Mousqueton đó đừ mặt má»™t cách đến là tháºt thà và có vẻ tháºt bối rối khiến chà ng Gascon báºt cưá»i và bảo:
Porthos có lẽ sẽ nổi giáºn đấy, Mousqueton thân mến ạ, nhưng tôi thì tôi tha thứ cho cáºu, song hãy nhá»› rằng và ng nà y cần dùng để chữa cho các vết thương cá»§a chúng ta, và hãy vui lên nà o.
Tức thì Mousqueton miệng cưá»i toe toét, nhanh nhẩu thắng ngá»±a cho chá»§ và leo lên ngá»±a mình mà chẳng nhăn nhó bao nhiêu.
Vừa lúc ấy Porthos đi đến với bộ mặt cáu kỉnh và hết sức ngạc nhiên trông thấy d Artagnan với vẻ cam chịu và Mousqueton khá hớn hớ.
- Ãi chà ! - Anh nói, - Chắc là đã có cấp báºc cho cáºu và Nam tước cho tôi phải không?
- Chúng tôi sắp Ä‘i kiếm mảnh bằng chứng nháºn, - D Artagnan nói, - Và khi ta trở vá» tiên sinh Mazarin sẽ ký.
- Thế ta Ä‘i đâu? - Porthos há»i.
- Trước hết đi Paris, - D Artagnan đáp, - Tôi muốn thu xếp và i công việc.
- Nà o ta vỠParis, - Porthos nói.
Và cả haỉ đi vỠParis.
Tá»›i mấy cá»a ô há» kinh ngạc thấy thái độ doạ nạt cá»§a thà nh phố.
Chung quanh má»™t cá»— xe bị phá tan tà nh dân chúng không ngá»›t phần chá»i rá»§a, trong khỉ mấy ngưá»i định Ä‘i trốn thì bị bắt giữ, chúng là má»™t ông già và hai ngưá»i đà n bà .
Trái lại khi d Artagnan và Porthos xin và o thì há» mÆ¡n trá»›n hết lá»i. Há» cho rằng đó là những ngưá»i rá»i bá» phe nhà vua và há» muốn thu hút vá» vá»›i há».
- Vua Ä‘ang là m gì? - há» há»i.
- Vua ngá»§.
- Còn mụ Tây Ban Nha?
- Bà ta mơ mà ng.
- Còn cái tên ngưá»i à đáng nguyá»n rá»§a ấy?
- Lão ta thức, - D Artagnan đáp. - Như váºy các bạn phải giữ vững, bởi vì rằng nếu há» ra Ä‘i, chắc hẳn là để là m chuyện gì đó. Nhưng vì rốt cuá»™c các bạn là những kẻ mạnh hÆ¡n, không nên gay gắt vá»›i phụ nữ và ông già , và nên nhắm đúng những mục Ä‘Ãch thá»±c sá»±.
Dân chúng nghe những lá»i đó vá»›i vẻ thú vị và để cho mấy bà bị giữ Ä‘i, há» cảm Æ¡n d Artagnan bằng má»™t cái nhìn hùng hồn.
- Thôi bây giá», tiến lên nà o! - D Artagnan nói.
Và há» tiếp tục Ä‘i, xuyên qua các lÅ©y chướng ngại, bước qua những dây xÃch, bị xô đẩy, bị căn vặn và cÅ©ng há»i han lại những ngưá»i khác.
Äến Hoà ng cung, d Artagnan trông thấy má»™t viên đội Ä‘ang huấn luyện quân sá»± cho sáu trăm thị dân. Äó là Planchet, anh Ä‘ang Ä‘em những Ä‘iá»u nhá»› được ở trung Ä‘oà n Piémont ra giúp cho đội tá»± vệ thà nh thị.
Äi qua trước mặt d Artagnan, anh nháºn ra chá»§ cÅ© cá»§a mình.
- KÃnh chà o ông d Artagnan, - Planchet nói vá»›i vẻ hãnh diện.
- KÃnh chà o ông Dulaurier, - D Artagnan đáp.
Planchet đứng sá»±ng lại trố đôi mắt thao láo và ngÆ¡ ngác ra nhìn d Artagnan. Hà ng ngưá»i đầu tiên thấy chỉ huy cá»§a mình dừng chân cÅ©ng đứng lại, cứ như thế cho đến hà ng cuối cùng.
- Những bá»n thị dân ấy thá»±c là kỳ lạ má»™t cách ghê gá»›m, - D Artagnan nói vá»›i Porthos.
Và anh lại tiếp tục đi.
Năm phút sau anh xuống ngựa trước khách sạn "La Chevrette.
Mỹ nhân Madeleine chạy ra đón d Artagnan.
- Bà Turquaine thân mến cá»§a tôi Æ¡i, - D Artagnan nói, - Nếu bà có tiá»n bạc nhiá»u thì hãy chôn vùi cho nhanh lên; nếu bà có đồ tư trang hãy giấu ngay Ä‘i; nếu bà có con nợ, hãy đòi bằng được, nếu bà có chá»§ nợ thì chá»› có trả há».
- Tại sao thế? - Madeleine há»i.
- Bởi vì Paris sắp biến thà nh tro bụi, như Babylone không hơn không kém, mà chắc hẳn bà đã nghe nói đến!(1)
- Thế ông chia tay tôi trong tình hình như thế nà y ư?
- Phải Ä‘i ngay bây giá», - D Artagnan nói.
- Ông đi đâu?
- A! Nếu bà có thể bảo cho tôi biết Ä‘iá»u đó, thì quả là bà giúp tôi má»™t việc thá»±c sá»± đấy.
- Ôi! Lạy Chúa! Lạy Chúa!
D Artagnan giÆ¡ tay ra hiệu cho bà chá»§ quán hãy bá»›t những lá»i kêu ca than vãn Ä‘i vì có kêu cÅ©ng bằng thừa. Và anh há»i:
- Có thư từ gì cho tôi không?
- Có một bức thư cũng vừa mới đến.
Và bà đưa thư cho anh.
- Thư cá»§a Arthos! - D Artagnan reo lên khi nháºn ra nét chữ cứng cáp và dà i cá»§a bạn.
- A, - Porthos nói, - xem anh ta nói những chuyện gì nà o, d Artagnan mở thư và đá»c:
"D Artagnan thân thiết,
Du Vallon thân mến,
Các bạn thân thiết cá»§a tôi Æ¡i, có lẽ đây là lần cuối cùng các bạn nháºn được tin tức cá»§a tôi. Aramis và tôi, chúng tôi cá»±c khổ lắm, nhưng lạy Chúa, lòng dÅ©ng cảm cá»§a chúng tôi và ká»· niệm vá» tình bạn cá»§a chúng ta nâng đỡ chúng tôi. Hãy luôn nhá»› đến Raoul. Tôi gá»i gắm các bạn những giấy tỠđể ở Blois, và trong hai tháng rưỡi nữa, nếu các bạn không nháºn được tin tức vá» chúng tôi thì hãy xem những giấy tỠđó. Hãy ôm hôn tháºt mạnh tá» tước há»™ ngưá»i bạn táºn tụy nà y.
Arrthos"
- Chắc chắn là tôi sẽ ôm hôn nó, - D Artagnan nói, - Và như thế nó ở trên đưá»ng Ä‘i cá»§a chúng ta. Và nếu như nó bất hạnh bị mất Ä‘i, Arthos tá»™i nghiệp cá»§a chúng ta, thì từ ngà y hôm nay nó trở thà nh con trai cá»§a tôi.
- Và tôi - Porthos nói, - Tôi sẽ cho nó là m ngưá»i thừa kế toà n hưởng cá»§a tôi.
- Xem Arthos còn nói gì nữa nà o?
"Nếu trên các ngả đưá»ng Ä‘i, các cáºu gặp má»™t tên Mordaunt thì hãy coi chừng. Tôi không thể nói nhiá»u vá» Ä‘iá»u đó ở trong thư".
- Mordaunt! - D Artagnan kinh ngạc kêu lên, - Mordaunt, được lắm, - Porthos nói, - Ta sẽ nhớ.
- Nà y, nhưng còn có lá»i tái bút cá»§a Aramis.
Tháºt thế, - D Artagnan nói.
Và anh Ä‘á»c:
"Các bạn thân mến, Chúng tôi giấu giếm các bạn nÆ¡i trú ngụ cá»§a chúng tôi vì hiểu rõ lòng táºn tụy anh em cá»§a các cáºu và biết rõ rằng các cáºu sẵn sà ng đến để chết cùng vá»›i chúng tôi".
- Mẹ kiếp! - Porthos đùng đùng nổi giáºn hét lên là m Mousqueton bắn Ä‘i tá»›i cuối phòng, - Như váºy là cáºu Ä‘ang gặp nguy hiểm chết ngưá»i à ?
D Artagnan Ä‘á»c tiếp:
"Arthos truyá»n lại cho cáºu Raoul, còn tôi truyá»n lại cho cáºu má»™t cuá»™c trả thù. Nếu may mắn các cáºu tóm được má»™t tên Mordaunt nà o đó, thì hãy bảo Porthos dẫn nó đến má»™t xó và vặn cổ nó Ä‘i. Tôi không dám nói gì hÆ¡n trong má»™t lá thư.
Aramis"
- Nếu chỉ có thế thì dễ dà ng lắm, - Porthos nói.
- Trái hẳn lại cáºu ạ, - D Artagnan rầu rầu đáp - Vì không thể được.
- Sao váºy?
- Vì đúng là cái tên Mordaunt mà chúng ta phải gặp ở Boulogne-sur-Mer và đi cùng hắn sang Anh.
- Thế thì, đáng lẽ đuổi theo tên Mordaunt ấy, Chúng ta đuổi theo các bạn của ta. - Porthos nói với những cỠchỉ có thể là m kinh hãi cả một đội quân.
- Tôi có nghÄ© đến Ä‘iá»u đó, - D Artagnan nói, - Nhưng bức thư không có ngà y cÅ©ng chẳng có con niêm.
- Äúng thế, - Porthos nói.
Và anh Ä‘i Ä‘i lại lại trong phòng như má»™t kẻ lạc lối, là m má»i Ä‘iệu bá»™ và chốc chốc lại rút gươm gần ra khá»i vá».
Còn d Artagnan đứng ngây ra như má»™t ngưá»i thất đảm và trên gương mặt anh hiện lên ná»—i Ä‘au buồn sâu sắc nhất.
- A! Thãt là má»™t chuyện không hay! - Anh nói - Arthos coi thưá»ng chúng ta, anh ấy muốn chết má»™t mình, không tốt!
Nhìn thấy hai ná»—i thất vá»ng tầy đình ấy, Mousqueton khóc rưng rức ở trong góc phòng.
- Thôi, - D Artagnan nói, - Là m như thế chẳng được tÃch sá»± gì. Chúng ta hãy Ä‘i gặp và ôm hôn Raoul như ta đã nói, và có khi nó nháºn được tin cá»§a Arthos.
- Ô đó là má»™t ý kiến hay, - Porthos nói, - D Artagnan thân mến ạ, thá»±c ra tôi không biết cáºu định là m gì, nhưng cáºu có rất nhiá»u ý kiến. Ta hãy đến gặp Raoul Ä‘i.
- Kẻ nà o *****ng đến ông chủ ta lúc nà y hãy coi chừng, - Mousqueton nói, - Ta sẽ lột xác nó ra.
Há» lên ngá»±a và ra Ä‘i. Äến phố Saint-Denis, há» thấy má»™t đám tụ há»™i dân chúng. Äó là ông de Beaufort vừa má»›i từ Vendôme tá»›i và được ông chá»§ giáo giá»›i thiệu vá»›i đám dân Paris kinh ngạc và mừng rỡ.
Với ông de Beaufort, hỠcoi như từ nay mình là kẻ bất khả chiến bại.
Äôi bạn rẽ sang má»™t phố nhỠđể khá»i gặp hoà ng thân và đi đến cá»a ô Saint-Denis. Mấy lÃnh canh há»i hai kỵ sÄ©:
- Có đúng là ông de Beaufort đã tới Paris không?
- Äúng quá rồi còn gì, - D Artagnan đáp, - và bằng chứng là ông ấy phái chúng tôi Ä‘i đón cha ông ấy là cụ de Vendôme cÅ©ng sắp tá»›i nÆ¡i.
- Ông de Beaufort muôn năm! - LÃnh canh hô to.
Và há» kÃnh cẩn lui ra để những phái viên cá»§a ông hoà ng vÄ© đại Ä‘i qua.
Ra khá»i cá»a ô, con đưá»ng như bị ngốn ngấu bởi những con ngưá»i không há» biết mệt má»i hay chán nản; ngá»±a cá»§a há» bay Ä‘i và há» không ngá»›t bà n tán vá» Arthos vả Aramis.
Mousqueton chịu đựng má»i ná»—i Ä‘au đớn không thể tưởng tượng nổi, nhưng ngưá»i nô bá»™c tuyệt vá»i ấy tá»± an á»§i, nghÄ© rằng hai ông chá»§ cá»§a mình còn nếm trải biết bao ná»—i Ä‘au khổ khác. Bây giá» hắn Ä‘i tá»›i coi d Artagnan như ông chá»§ thứ hai và hắn tuân lệnh anh còn nhanh nhảu hÆ¡n và nghiêm chÃnh hÆ¡n đối vá»›i Porthos.
Doanh trại đóng ở giữa Saint-Omer et Lambres; đôi bạn Ä‘i vòng đến táºn trại và kể lại cho quân đội biết chi tiết vá» cuá»™c Ä‘i trốn cá»§a vua và hoà ng háºu mà ở đây chỉ má»›i được nghe tin không rõ rà ng. Há» thấy Raoul ở cạnh lá»u cá»§a mình nằm trên má»™t bó rÆ¡m mà con ngá»±a Ä‘ang rút vụng mấy cá»ng. Chà ng thanh niên mắt đỠngầu và có vẻ thất vá»ng. Thống chế de Grammont và bá tước de Guise trở vá» Paris và cáºu bé tá»™i nghiệp thấy mình lẻ loi.
Lát sau, Raoul ngước mắt lên trông thấy hai kỵ sÄ© Ä‘ang nhìn mình anh nháºn ra và chạy tá»›i, hai tay dang ra.
- Ô! Các ông bạn thân mến đấy ư? - Anh reo lên,
- Các ông đến tìm tôi à ? Các ông có đưa tôi đi với các ông không? Các ông có mang đến tin tức gì của vị đỡ đầu của tôi không?
- Thế anh không nháºn được tin à ? - D Artagnan há»i.
- Chao ôi? Không, ông ạ, và tôi chẳng biết thực sự bây giỠông ấy ra sao. Thà nh thỠra… Ôi! Thà nh thỠra tôi lo lắng đến phát khóc.
Quả tháºt hai giá»t nước mắt lá»›n lăn trên đôi má sạm nâu cá»§a chà ng thanh niên.
Porthos quay Ä‘i để ngưá»i ta khá»i nhìn thấy trên khuôn mặt phương phi mà hiá»n là nh cá»§a anh những gì Ä‘ang diá»…n ra trong trái tim anh.
D Artagnan từ lâu lắm rồi mới thấy mình xao xuyến mạnh đến thế. Anh nói:
- Anh bạn Æ¡i, việc gì phải thất vá»ng. Anh không nháºn được thư cá»§a bá tước, thì chúng tôi nháºn được… má»™t…
- Ô! Tháºt ư? - Raoul reo lên.
- Và thư đáng yên tâm nữa kia, - D Artagnan nói khi nhìn thấy ná»—i vui mừng mà tin tức ấy Ä‘em lại cho cáºu thanh niên.
- Ông có thư đấy không? - Raoul há»i.
- Có, nghÄ©a là tôi đã có, - D Artagnan vừa nói vừa là m bá»™ lục tìm, - Äợi tÃ, chắc nó ở trong túi áo, bá tước nói vá» việc trở vá», phải không Porthos.
Vốn là Gascon, d Artagnan không muốn một mình gánh chịu sự nói dối.
- Phải đấy, - Porthos húng hắng nói.
- Ôi! ÄÆ°a thư cho tôi, - Raoul nói.
- Ô Tôi má»›i còn Ä‘á»c mà . Chẳng lẽ lại mất. A! khổ chưa, túi tôi bị thá»§ng.
- á»’! Äúng thế, ông Raoul, - Mousqueton nói. - Lá thư rất đáng mừng; các ông đây đã Ä‘á»c cho tôi nghe và tôi đã khóc vì vui sướng.
- Ông d Artagnan Æ¡i, - Raoul bình tÄ©nh lại được má»™t ná»a và há»i, - Ãt ra ông cÅ©ng biết bá tước ở đâu?
- A! Thế đấy! - D Artagnan nói, - Chắc chắn là tôi biết, nhưng, Chúa Æ¡i! Äó là má»™t Ä‘iá»u bà máºt.
- Tôi hy vá»ng là không phải đối vá»›i tôi.
- Không phải đối với anh, cho nên tôi sẽ nói ông ấy ở đâu?
Porthos trố mắt ngạc nhiên nhìn d Artagnan, d Artagnan lẩm bẩm: "Ta sẽ nói ở đâu để nó không thể tìm nhỉ?".
- Ông ấy đang ở Constantinople.
- Chá»— bá»n Thổ NhÄ© Kỳ! - Raoul hốt hoảng kêu lên. - Lạy Chúa?
- Ông nói gì váºy?
- Æ kìa, Ä‘iá»u ấy là m anh sợ hãi ư? - D Artagnan nói. - Bá»n Thổ thì là cái thá gì đối vá»›i những ngưá»i như bá tước de La Fère và tu viện trưởng D Herblay?
- A! Bạn cá»§a ông Ä‘i cùng vá»›i ông bá tước à ? - Raoul nói, - Äiá»u ấy là m tôi yên tâm đôi chút.
"Cái thằng quỉ sứ d Artagnan ấy tháºt là nhanh trÃ!" Porthos lẩm bẩm, anh phục lăn cái mưu mẹo cá»§a bạn.
Vội chuyển hướng câu chuyện, d Artagnan nói:
- Äây là năm mươi pistol mà bá tước gá»i cùng má»™t chuyến thư cho anh. Tôi Ä‘oán là anh không còn tiá»n và món tiá»n nà y đến kịp thá»i.
- Thưa ông, tôi hãy còn hai mươi pistol.
- Ồ, cứ cầm lấy, thể là bảy mươi đồng.
- Và nếu anh muốn thêm nữa…, - Porthos nói và thá»c tay và o túi.
- Xin cảm ơn, - Raoul đỠmặt nói, - Nghìn lần cảm ơn ông.
Vừa lúc ấy Olivain hiện ra.
- Nhân tiện há»i anh, - D Artagnan nói, cố để tên hầu nghe thấy.
- Anh có hà i lòng vỠOlivain không?
- Vâng, cũng được ạ.
Olivain giả tảng không nghe thấy gì và đi và o lá»u.
- Anh trách gì cái thằng bố láo ấy?
- Nó tham ăn lắm, - Raoul nói.
- Ô! Thưa ông - Olivain nghe lá»i cáo buá»™c lại xuất hiện và nói.
- Nó hÆ¡i có tÃnh ăn cắp.
- Ô, thưa ông!
- Và nhất là nhát như cáy.
- Ô! ô! ô! Ông ơi, ông bôi xấu tôi, - Olivain nói.
- Gá»›m nhỉ! - D Artagnan nói, - Olivain nà y, hãy nhá»› rằng những ngưá»i như bá»n ta không thể để bá»n nhút nhát hầu hạ, ăn cắp cá»§a chá»§, ăn mứt kẹo vả uống rượu vang cá»§a chá»§ còn tha thứ được, chứ nhút nhát thì ta xẻo tai Ä‘i. Hãy trông ông Mousqueton kia, bảo ông ấy cho xem những vết thương danh dá»±, và nhìn xem tÃnh dÅ©ng cảm thưá»ng lệ cá»§a ông ấy đã tô Ä‘iểm vẻ uy phong lên gương mặt ông ấy như thế nà o.
Mousqueton lên đến chÃn tầng mây, và nếu hắn dám thì hắn đã ôm hôn d Artagnan, trong khi chỠđợi hắn tá»± hứa vá»›i mình sẵn sà ng chết vì anh nếu như cÆ¡ há»™i đến.
- Raoul hãy tống cổ thằng vô lại nà y đi, - d Artagna nói. - Vì nó nhát gan, có ngà y nó là m mất thể diện.
- Ông há»i rằng tôi nhát gan, - Olivain la lên, - Bởi vì hôm nỠông toan đánh nhau vá»›i ngưá»i cầm cá» cá»§a trung Ä‘oà n Grammont; và tôi từ chối không Ä‘i theo ông.
- Nà y, Olivain, - D Artagnan nghiêm khắc nói. - Một tên hầu không bao giỠđược trái lệnh.
Rồi kéo nó ra chỗ khác anh bảo:
- Nếu chủ mà y sai thì mà y đã là m đúng, và đây là một êquy thưởng cho mà y. Nhưng nếu có bao giỠchủ mà y bị lăng nhục mà mà y không xả thân vì chủ, thì tao sẽ cắt lưỡi mà y và đem quét lên mặt mà y đấy. Hãy nhớ lấy!
Olivain cúi mình và nhét đồng êquy và o túi.
- Raoul nà y, - D Artagnan nói, - Bây giỠông Du Vallon và tôi phải Ä‘i là m nhiệm vụ sứ giả. Tôi không thể nói vá»›i anh là nhằm mục Ä‘Ãch gì? Vì chÃnh tôi cÅ©ng không biết, nhưng nếu anh cần Ä‘iá»u gì thì cứ viêt thư cho bà Madeleine Turquaine ở khách sạn "La Chevrette phố Tiquetonne, và cứ rút tièn ở quỹ đó như ở quỹ nhà băng: tất nhiên cần tiết kiệm vì tôi không dồi dà o như quỹ cá»§a ông Tổng giám thu d Emery đâu.
Và sau khi ôm hôn đứa con nuôi tạm thá»i anh chuyển nó sang cánh tay lá»±c lưỡng cá»§a Porthos. Porthos nhấc bồng nó và để nó bám má»™t lúc và o trái tim cao quý cá»§a chà ng khổng lồ ghê gá»›m.
- Nà o, ta lên đưá»ng, - D Artagnan nói.
Và há» Ä‘i Boulogne-sur-Mer, tá»›i nÆ¡i trá»i gần tối, ngá»±a cá»§a hỠđẫm mồ hôi và sùi cả bá»t mép.
HỠđứng lại trước khi và o thà nh phố và cách đấy mưá»i bước, có má»™t ngưá»i trẻ tuổi váºn đồ Ä‘en trông như Ä‘ang chỠđợi ai, và khi trông thấy há», anh ta cứ nhìn chằm chằm mãi.
D Artagnan đến gần hắn ta và thấy hắn vẫn không rá»i mắt nhìn mình, anh nói:
- Ê, nà y ông bạn, tôi không thÃch ngưá»i ta cứ nhìn mình từ đâu đến chân như váºy.
Ngưá»i thanh niên không đáp lại câu đó cá»§a d Artagnan mà há»i.
- Thưa ông, xin ông cho biết ông có phải từ Paris đến không?
D Artagnan cho rằng đó là má»™t kẻ tò mò nà o muốn biết tin tức vá» kinh đô, nên đáp bằng má»™t giá»ng má»m má»ng hÆ¡n.
- Phải đấy, ông ạ.
- Ông có phải và o nghỉ ở quán Huy hiệu Anh quốc không? Các ông có được Các hạ giáo chủ Mazarin giao cho một sứ mệnh không?
- Có, ông ạ.
Nếu váºy thì chÃnh tôi là ngưá»i ông cần liên hệ, tôi là Mordaunt.
- A! - D Artagnan tự nhủ thầm, - Kẻ mà Arthos dặn ta phải coi chừng.
- A - Porthos lẩm bẩm. - Kẻ mà Aramis muốn ta vặn cổ.
Cả hai ngưá»i chăm chú nhin gã thanh niên.
Gã hiểu lầm cái vẻ nhìn ấy và nói:
- Các ông nghi ngá» lá»i tôi nói chăng? Nếu váºy tôi sẵn sà ng đưa ra má»i bằng chứng.
- Không, ông ạ, - D Artagnan nói, - Chúng tôi sẵn sà ng theo ý ông.
- Váºy thì, các ông Æ¡i, - Mordaunt nói, - Chúng ta Ä‘i ngay không cháºm trá»…, bởi vì hôm nay là ngà y hạn cuối cùng mà ông giáo chá»§ đã hẹn vá»›i tôi. Tà u cá»§a tôi đã sẵn sà ng, nếu các ông không Ä‘i thì tôi Ä‘i má»™t mình, và tướng Olivier Cromwell chắc Ä‘ang rất sốt ruá»™t đợi tôi trở vá».
- A! a, - D Artagnan nói, - Như váºy là chúng ta được phải đến tướng Olivier Cromwell.
- Ông không mang má»™t bức thư gá»i cho Ngà i ư? - Ngưá»i thanh niên há»i.
- Tôi có má»™t bức thư mà tôi chỉ được mở phong bì ngoà i khi tá»›i London, nhưng là vì ông đã nói là phải gá»i tá»›i ai rồi, cho nên chẳng cần phải đợi khi tôi đến đó.
D Artagnan xé luôn phong bì. - Quả tháºt bức thư để:
"Gá»i ngà i Olivier Cromwell, tướng lãnh quân đội quốc gia Anh".
- A! - D Artagnan nói, - Sứ mệnh lạ lùng.
- Ông Olivier Cromo là ngưá»i như thế nà o? - Porthos há»i khẽ.
- Má»™t ngưá»i trước là m rượu bia, - D Artagnan đáp.
- Phải chăng lão Mazarin muốn là m một vụ đầu cơ rượu bia giống như chúng ta đã đầu cơ rơm? - Porthos nói.
- Nà o, nà o, ta đi thôi, các ông ơi, - Mordaunt sốt ruột nói.
- Ồ, ồ! Không ăn tối à ? - Porthos kêu, - Ông Cromwell không chỠđược một chút hay sao?
- Vâng, nhưng còn tôi? - Mordaunt nói.
- Ông thì sao? - Porthos há»i.
- Tôi, tôi rất vội.
- Ồ! Nếu là việc ông thì chẳng can hệ gì đến tôi, - Porthos nói, - Và tôi sẽ ăn tối dù có được phép hay không được phép của ông.
Cái nhìn mÆ¡ hồ cá»§a gã thanh niên chợt rá»±c lên và như sắp tóe ra má»™t tia chá»›p, nhưng gã tá»± kiá»m chế.
- Ông ạ, - D Artagnan nói, - Cần miễn thứ cho những lữ khách đói bụng. Vả lại bữa ăn của chúng tôi chẳng là m ông bị muộn lắm đâu. Chúng tôi sẽ phóng ngay đến quán. Ông cứ đi bộ ra bến, chúng tôi ăn một miếng, rồi sẽ theo kịp ông thôi mà .
- Xin tuỳ ý các ông – Mordaunt nói, - Miễn là chúng ta sẽ ra đi.
- May quá, - Porthos lẩm bẩm.
- Tên tà u là gì? - D Artagnan há»i.
- TÃ u Standard.
- ÄÆ°á»£c rồi. Ná»a giá» nữa chúng ta sẽ lên tà u.
Và đôi bạn thúc ngựa phóng đến quán Huy hiệu Anh quốc.
Vừa phi d Artagnan vừa há»i:
- Cáºu thấy gã thanh niên thế nà o?
- Tôi chẳng ưa cái thằng ấy chút nà o, - Porthos nói, và tôi chỉ thấy ngứa ngáy chân tay dữ dá»™i, muốn là m theo lá»i dặn cá»§a Aramis.
- Chá»› có là m như váºy, - Porthos thân mến ạ; đó là má»™t phái viên cá»§a tướng Cromwell. Tôi chắc rằng chúng mình sẽ được tiếp đãi tồi tệ nếu báo cho ông ấy biết là chúng ta đã vặn cổ ngưá»i bá»™ hạ tin cẩn cá»§a ông ấy.
- Mặc kệ - Porthos nói, - Tôi thấy Aramis là ngưá»i có ý kiến hay.
- Hãy nghe tôi, - D Artagnan nói, - Khi sứ mệnh của chúng mình là m xong.
- Thì sao?
- Nếu nó đưa chúng ta trở lại Pháp…
- Sao nữa?
- Thì rồi ta sẽ tÃnh.
Äôi bạn tá»›i quán Huy hiệu Anh quốc ăn uống ngon là nh, rồi Ä‘i ngay ra cảng. Má»™t con tà u sẵn sà ng giương buồm, và trên boong tà u, há» nháºn thấy Mordaunt Ä‘ang Ä‘i Ä‘i lại lại ra vẻ sốt ruá»™t lắm.
Trong lúc, con thuyá»n chá» há» ra cặp mạn tà u Standard, d Artagnan nói:
- Cái gã thanh niên kia giống má»™t cách lạ lùng má»™t ngưá»i nà o đó mà mình đã quen, nhưng không nhá»› được là ai.
HỠđến chỗ bắc cầu và lát sau đã lên tà u.
Nhưng đưa ngựa lên lâu hơn và đến tám giỠtối mới nhổ neo được.
Gã thanh niên sốt ruá»™t giáºm chân và bắt ngưá»i ta phải kéo buồm lên…
Porthos mệt lá» vì ba đêm qua không ngá»§ và vì má»™t cuá»™c đưá»ng chạy ngá»±a bảy mươi dặm, và o phòng là ngá»§ ngay liá»n.
D Artagnan kiá»m chế ná»—i ghê tởm đối vá»›i Mordaunt, Ä‘i dạo vá»›i hắn ở trên boong và kể lể đủ má»i thứ chuyện để buá»™c hắn phải nói.
Mousqueton thì say sóng.
------------------
Chú thÃch:
(1) Babylone: thà nh phố cổ xưa, ở trên đất Irắc ngà y nay, bị quân HitxÃt phá trụi và o khoảng hÆ¡n má»™t nghìn năm trước Công nguyên.
Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 11:28 AM.
|

15-09-2008, 08:52 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 57
Ngưá»i Scotch phản bá»™i lá»i thá», vì má»™t đồng xu, bán rẻ Äức vua
GiỠđây, xin bạn Ä‘á»c hãy để mặc con tà u Standard lặng lá» trôi không phải vá» phÃa London nÆ¡i mà d Artagnan và Porthos đã ngÄ© là sẽ đến, nhưng con tà u lại chạy vế phÃa Durham, nÆ¡i mà Mordaunt trong thá»i gian lưu trú ở Boulogne-sur-Mer đã nháºn được thư từ ra lệnh cho anh ta phải trở vỠđó. Xin các bạn hãy theo chúng tôi đến danh trại quân đội nhà vua đóng ở bên nà y sông Tyne, cạnh thà nh phố Newcastle.
Tại đó, giữa hai con sông, những tấm lá»u vải cá»§a má»™t đội quân nhá» trải ra trên biên giá»›i giáp xứ Scotch nhưng vẫn ở trên đất Anh. Äã ná»a đêm. Qua những bắp chân trần, những vạt áo ngắn, nhưng áo tá»›i sặc sỡ và cái lông chim trang trà trước mÅ© nỉ cá»§a há», ta vẫn có thể nháºn ra những ngưá»i dân vùng cao nguyên Scoth Ä‘ang canh phòng uể oải. Mặt trăng lướt giữa hai đám mây lá»›n. Từng quãng chiếu sáng những khẩu súng há»a mai cá»§a các lÃnh canh và là m nổi báºt mạnh mẽ những bức tưá»ng, những mái nhà và những tháp chuông cá»§a thà nh phố mà vua Charles I vừa má»›i ná»™p cho các toán quân cá»§a nghị viện, cÅ©ng như thà nh phố Oxford và Newark, há» còn cầm cá»± vì ông ta trong niá»m hy vá»ng má»™t sá»± hoà giải. Trong má»™t mái lá»u rá»™ng lá»›n ở má»™t đầu doanh trại, đông đảo sỹ quan Scotch Ä‘ang há»p má»™t cuá»™c há»™i nghị do lão bá tước de Loewen vị chỉ huy cá»§a há» chá»§ trì.
Cạnh lá»u, má»™t ngưá»i mặc kỵ sỹ Ä‘ang nằm ngá»§ trên thảm cá», tay phải duá»—i ra trên thanh kiếm.
Cách đấy năm chục bước, má»™t ngưá»i khác cÅ©ng váºn y phục kỵ sỹ đứng nói chuyện vá»›i má»™t lÃnh canh Scotch dưá»ng như thông thạo tiếng Anh nên mặc dầu là ngưá»i nước ngoà i anh ta cÅ©ng hiểu được những câu trả lá»i cá»§a gã lÃnh canh nói bằng thổ ngữ xứ Perth.
Chuông đồng hồ thà nh phố Newcastle Ä‘iểm má»™t giá» sáng, ngưá»i kỵ sỹ ngá»§ choà ng dáºy và sau khi là m má»i cá» chỉ cá»§a má»™t ngưá»i tỉnh dáºy sau má»™t giấc ngá»§ sâu, anh ta chăm chú nhìn ngó xung quanh.
Thấy chỉ có má»™t mình mình. Anh đứng lên, rẽ quặt ngang và đi qua chá»— ngưá»i kỵ sỹ Ä‘ang nói chuyện vá»›i gã lÃnh canh.
Chắc là đã há»i chuyện xong vì má»™t lát sau anh nà y từ giã ngưá»i lÃnh và đà ng hoà ng Ä‘i theo ngưá»i kỵ sÄ© ná».
Äến chá»— bóng má»™t chiếc lá»u dá»±ng trên lối Ä‘i, ngưá»i kỵ sÄ© Ä‘i ra đứng lại đợi bạn và há»i bằng thứ tiếng Pháp thuần tuý nhất từng được nói từ vùng Rouen đến Tour:
- Thế nà o, bạn thân mến của tôi?
- Chà ? Bạn ơi, chẳng còn thì giỠđể mất đâu, cần phải báo trước cho nhà vua.
- Có chuyện gì xảy ra thế?
- Dà i lắm, không thể nói được. Vả lại lát nữa cáºu cÅ©ng sẽ được nghe cÆ¡ mà . HÆ¡n nữa, chỉ má»™t lá»i nói hở ra ở đây là há»ng hết má»i việc. Ta Ä‘i tìm Milord de Winter.
Và hai ngưá»i Ä‘i đến phÃa cuối doanh trại. Do doanh trại chẳng rá»™ng hÆ¡n năm trăm bước vuông, chẳng mấy chốc hỠđã tá»›i lá»u cá»§a ngưá»i cần tìm kiếm.
- Tony, chủ của anh ngủ à ? - Một kỵ sỹ nói bằng tiếng Anh với tên hầu nằm ở ngăn thứ nhất dùng là m phòng đợi.
- Thưa bá tước, không ạ, - Tên hầu đáp, chắc là không phải, hoặc nếu có ngá»§ thì cÅ©ng chỉ má»›i chợp mắt thôi, vì rằng sau khi cáo biệt đức vua vá», ông chá»§ tôi cứ Ä‘i Ä‘i lại lại đến hÆ¡n hai tiếng đồng hồ và tiếng bước chân cá»§a ông má»›i ngừng độ má»™t phút. Vá»›i lại, ông có thể xem đây, - Tên hầu vua nói thêm vừa vén tấm rèm cá»a lên.
Quả tháºt Winter Ä‘ang ngồi trước má»™t ở cá»a sổ để không khà ban đêm lá»t và o, ông buồn rầu nhìn lên mặt trăng Ä‘ang khuất sau những đám mây Ä‘en lá»›n.
Äôi bạn Ä‘i đến gần de Winter. Ông không nghe thấy gì, vẫn cứ ngồi nguyên, đầu tỳ lên bà n tay, mắt ngước nhìn trá»i. Mãi đến lúc thấy có ngưá»i đặt tay lên vai mình, ông má»›i quay lại nháºn ra Arthos và Aramis và giÆ¡ tay ra bắt tay há». Ông nói:
- Các ông có nháºn thấy đêm nay mặt trăng đỠquá như nhuá»™m má»™t mà u máu không?
- Không - Arthos đáp, - Tôi thấy vẫn như má»i khi.
- Ông hiệp sỹ hãy nhìn xem - de Winter bảo.
- Xin thú tháºt rằng, tôi cÅ©ng đồng ý vá»›i bá tước de La Fère, - Aramis đáp, - và tôi thấy chẳng có gì khác thưá»ng cả.
- Thưa bá tước, - Arthos nói, - trong má»™t tình cảnh tháºt là bấp bênh như tình cảnh chúng ta hiện nay, thì chÃnh là cần phải xem xét ngay trên mặt đất, chứ không phải trên trá»i. Ông đã xem xét những ngưá»i Scotch cá»§a chúng ta chưa và ông có tin chắc há» không?
- Những ngưá»i Scotch à ? - de Winter há»i, - Những ngưá»i Scotch nà o?
- Ôi, Chúa tôi, - Arthos nói, - những ngưá»i Scotch cá»§a chúng ta chứ còn ai nữa, những ngưá»i mà nhà vua trông cáºy những quân sÄ© Scotch cá»§a bá tước Loewen.
- Không, - de Winter đáp, rồi ông nói thêm - Như váºy, các ông hãy nói xem có phải các ông không thấy như tôi cái mà u đỠđó kia Ä‘ang che phá»§ bầu trá»i?
- Không thấy một chút nà o cả! - Arthos và Aramis cùng đáp.
Vẫn băn khoăn vỠý kiến ấy, de Winter lại nói:
- Các ông hãy cho tôi biết có đúng là có má»™t truyá»n thuyết ở Pháp kể rằng trước hôm bị ám sát, vua Henri IV ngồi chÆ¡i cá» vá»›i ông de Bassompierre và trông thấy có những vết máu ở trên bà n cá» phải không?
- Phải - Arthos đáp, - Và ngà i thống chế kể lại cho tôi nghe nhiá»u lần.
- Thế đấy, - de Winter lẩm bẩm - Và ngà y hôm sau Henri IV bị giết chết.
- Nhưng bá tước Æ¡i, cái ảo ảnh cá»§a Henri IV có liên quan gì đến ông kia chứ? - Aramis há»i.
- Chẳng có gì cả, các ông ạ; kể ra tôi cÅ©ng Ä‘iên rồ Ä‘i bà n vá»›i các ông những chuyện như váºy, khi mà và o giá» nà y các ông đến lá»u tôi chắc hẳn có tin tức gì quan trá»ng.
- Vâng, thưa Milord, - Arthos nói, - Tôi muốn nói chuyện với đức vua.
- Với đức vua ư? Nhưng vua đang ngủ.
- Tôi cần tiết lá»™ vá»›i vua những Ä‘iá»u rất hệ trá»ng.
- Những chuyện đó để đến mai không được ư?
- Cần để vua biết ngay bây giá», và có lẽ cÅ©ng đã quá muá»™n.
- Thế thì và o ngay đi, - de Winter nói.
Lá»u cá»§a de Winter dá»±ng cạnh lá» vua, hai lá»u thông nhau bằng má»™t thứ hà nh lang. Việc canh phòng hà nh lang ấy không giao cho lÃnh gác mà giao cho má»™t tên hầu phòng tin cẩn cá»§a vua Charles I để trong trưá»ng hợp khẩn cấp nhà vua có thể liên hệ ngay vá»›i ngưá»i bầy tôi trung thà nh cá»§a mình.
- Các ông nà y đi cùng với tôi, - de Winter nói.
Tên hầu cúi chà o và để cho đi qua.
Quả tháºt vua Charles I không cưỡng nổi cÆ¡n buồn ngá»§ Ä‘ang ngá»§ thiếp Ä‘i trên má»™t chiếc giưá»ng dã chiến, mặc áo chẽn Ä‘en, chân Ä‘i á»§ng dà i, thắt lưng ná»›i lá»ng, mÅ© để bên mình. Mấy ngưá»i tiến lại.
Arthos Ä‘i đầu lặng yên ngắm nghÃa má»™t lát bá»™ mặt thanh tao mà tái nhợt khuôn trong má»› tóc Ä‘en dà i dÃnh và o thái dương bởi mồ hôi cá»§a má»™t giấc ngá»§ thảng thốt, những đưá»ng gân xanh to nổi lên như căng đầy nước mắt dưới cặp mắt mệt má»i.
Arthos buông má»™t tiếng thở dà i; tiếng thở dà i ấy khiến vua tỉnh dáºy đủ biết nhà vua ngá»§ cháºp chá»n như thế nà o.
Vua mở mắt, rồi chống khuá»· tay nhổm ngưá»i lên và nói:
- A! Bá tước de La Fère đấy à ?
- Vâng, thưa Hoà ng thượng, - Arthos đáp.
- Ông thức canh chừng trong khi tôi ngủ, và ông mang tin tức gì đến cho tôi phải không?
- Chao ôi! - Arthos đáp. - Hoà ng thượng đoán đúng.
- Tin tức xấu, phải không? - Vua rầu rầu mỉm cưá»i và nói.
- Vâng thưa Hoà ng thượng.
- Không sao, ngưá»i mang tin là ngưá»i được hoan nghênh, vả chẳng bao giỠông đến tôi mà không là m cho tôi vui lòng. Ông do Henriette cỠđến tôi, lòng táºn tụy cá»§a ông không cần biết đến Tổ quốc đến tai hoạ.
Tin tức mà ông mang đến, dù thế nà o đi nữa, ông cứ nói hẳn hoi.
- Thưa Hoà ng thượng, ông Cromwell đã đến Newcastle tối nay.
- A! Äể đánh tôi chăng? - Vua nói.
- Không đâu, thưa Hoà ng thượng, để mua ngà i.
- Ông nói gì thế?
- Thưa Hoà ng thượng, tôi nói rằng ngà i còn nợ quân đội Scotch bốn trăm nghìn livres
- Vá» tiá»n lương muá»™n trả? Phải, tôi biết. Từ gần má»™t năm nay những ngưá»i Scotch dÅ©ng cảm và trung thà nh cá»§a tôi chiến đấu vì danh dá»±.
Arthos mỉm cưá»i, nói:
- Ấy thưa ngà i, dù danh dá»± là má»™t Ä‘iá»u tốt đẹp, há» cÅ©ng chán chiến đấu vì nó rồi, và đêm nay hỠđã bán ngà i lấy hai trăm nghìn livres, tức là má»™t ná»a số tiá»n nợ há».
- Không thể có chuyện ấy được, - Nhà vua kêu lên - Ngưá»i Scotch bán vua cá»§a há» lấy hai trăm nghìn livres.
- Những ngưá»i Do Thái rõ rà ng đã bán Chúa cá»§a há» lấy ba mươi xu.
- Thế tên Judas nà o đã là m cái việc mua bán đê mạt ấy?
- Bá tước de Loewen.
- Ông có chắc chắn không?
- Tôi đã nghe Ä‘iá»u đó bằng chÃnh tai mình.
Nhà vua buông má»™t tiếng thở dà i, dưá»ng như trái tim ông tan vỡ và gục đầu và o hai bà n tay mình.
- Ôi Những ngưá»i Scotch - Ông nói,
- Những ngưá»i Scotch mà ta gá»i là những kẻ trung thà nh cá»§a ta những ngưá»i Scotch mà ta gá»i gắm thân mình khi ta trốn thoát ở Oxford, những ngưá»i Scotch! Äồng bà o cá»§a ta, những ngưá»i Scotch! Anh em cá»§a ta! Nhưng ông Æ¡i, ông có tháºt chắc chắn như thế không?
- Nằm sau tấm lá»u cá»§a bá tước de Loewen và vén rèm lên, tôi đã trông thấy hết cả và nghe thấy hết cả.
- Thế khi nà o thì việc mua bán ghê tởm ấy phải hoà n tất?
- Trong buổi sáng ngà y hôm nay. Hoà ng thượng thấy đấy, không thể cháºm trá»… được nữa.
- Äể là m gì cÆ¡ chứ, bởi vì ông nói rằng tôi đã bị bán rồi cÆ¡ mà .
- Äể vượt qua sông Tyne, để sang đất Scotch, để đến vá»›i Lord Montrose, ông ta không bán ngà i.
- Tôi sẽ là m gì ở Scotch? Là m má»™t cuá»™c chiến tranh du kÃch ư? Má»™t kiểu chiến tranh như váºy chẳng xứng dáng vá»›i má»™t ông vua.
- Tấm gương của Robert Bruce(1) còn đó để xá miễn cho ngà i.
- Không, không, tôi chiến đấu quá lâu rồi. Nếu chúng muốn bán tôi chúng cứ việc ná»™p tôi Ä‘i, và ná»—i hổ nhục muôn Ä‘á»i vá» sá»± phản phúc cá»§a há» sẽ rÆ¡i xuống đầu há».
- Thưa Hoà ng thượng, - Arthos nói,
- Có thể má»™t ông vua phải hà nh động như váºy, nhưng má»™t ngưá»i chồng hay má»™t ngưá»i cha không nên hà nh động như váºy. Tôi đến đây nhân danh vợ và con gái cá»§a ngà i, và nhân danh vợ và con gái và hai con nữa cá»§a ngà i Ä‘ang còn ở London, tôi xin nói vá»›i ngà i rằng: Thưa Ngà i, Ngà i phải sống, Thượng đế muốn như váºy?
Nhà vua đứng dáºy, siết chặt dây lưng, gà i thanh kiếm, lấy khăn lau mồ hôi trán và nói:
- Váºy thì, phải là m gì bây giá»?
- Thưa ngà i, trong tất cả quân đội cá»§a ngà i có má»™t trung Ä‘oà n nà o ngà i có thể trông cáºy không?
- De Winter, - Vua nói, - Ông có tin và o sự trung thà nh của trung đoà n ông không?
- Thưa Hoà ng thượng, đó là những con ngưá»i, mà những con ngưá»i dá»… trở thà nh rất yếu Ä‘uối hoặc rất độc ác. Tôi tin ở sá»± trung thà nh cá»§a há», nhưng tôi không dám bảo đảm, tôi có thể gá»i gắm tÃnh mạng tôi cho há» nhưng tôi do dá»± khi phải gá»i gắm há» tÃnh mạng cá»§a Hoà ng thượng.
- Thế nà y váºy, - Arthos nói, - không có trung Ä‘oà n, chúng ta có ba ngưá»i táºn tụy, thể là đủ. Xin Hoà ng thượng hãy lên ngá»±a, Ä‘i ở giữa chúng tôi, chúng ta sẽ vượt qua sông Tyne, sang đất Scotch và chúng ta sẽ thoát.
- Ông có đồng ý như thế không, de Winter? - vua há»i.
- Có, thưa Hoà ng thượng.
- Còn ông hiệp sĩ D Herblay?
- Thưa ngà i, tôi đồng ý.
- Váºy thì phải là m theo như các ông đã muốn, de Winter, hãy ra lệnh Ä‘i!
De Winter Ä‘i ra, trong khi ấy vua sá»a sang y phục.
Những tia sáng đầu tiên cá»§a ban ngà y bắt đầu lá»t qua những ô cá»a lá»u, thì de Winter và o.
- Thưa ngà i, tất cả đã sẵn sà ng, - Ông nói.
- Còn chúng ta? - Arthos há»i.
- Grimaud và Blaisois đã thắng ngựa xong rồi.
- Thế thì, - Arthos nói, - ta không để mất một phút nà o nữa và đi ngay.
- Ta ra đi nà o, - Vua nói.
- Thưa ngà i, - Aramis nói, - Ngà i không bảo cho bè bạn biết à ?
- Bạn bè cá»§a tôi ư, - Charles I buồn bã lắc đầu nói, - Tôi chẳng còn bạn bè nà o khác ngoà i ba ông ra. Má»™t ngưá»i bạn hai mươi năm chẳng bao giá» quên tôi; hai ngưá»i bạn mà tám ngà y tôi sẽ không bao giá» quên. Ta Ä‘i thôi, các ông, ta Ä‘i thôi.
Vua ra khá»i lá»u và thấy ngá»±a cá»§a mình đã sẵn sà ng. Äó là má»™t con ngá»±a mà u và ng nhạt mà ông cưỡi được ba năm rồi và rất quý mến nó.
Con ngựa trông thấy ông, mừng rỡ hà lên.
- A! - Vua nói, - Ta hÆ¡i bất công, còn đây nữa, nếu không phải má»™t ngưá»i bạn thì Ãt ra cÅ©ng là má»™t sinh váºt yêu mến ta. Mà y, mà y sẽ trung thà nh vá»›i ta phải không, Arthus?
Như hiểu những lá»i nói đó, con ngá»±a giÆ¡ cái mÅ©i bốc khói đến gần mặt vua và mừng rỡ nhếch mép lên để lá»™ hà m răng trắng nhÆ¡n.
- Phải rồi, phải rồi - Nhà vua lấy hai tay vuốt ve nó và nói, - Tốt lắm, Arthus, ta hà i lòng vỠmà y.
Và vá»›i cái dáng bá»™ nhẹ nhà ng đã khiến nhà vua nổi tiếng là má»™t trong những kỵ sÄ© giá»i nhất châu Âu, Charles nhảy phắt lên mình ngá»±a, rồi quay lại phÃa Arthos, Aramis, và de Winter, ông nói:
- Nà o, tôi chỠcác ông đây.
Nhưng Arthos vẫn đứng yên, mắt đăm đăm và tay giÆ¡ vá» phÃa má»™t vạch Ä‘en men theo bá» sông Tyne và trải ra trên má»™t chiá»u dà i gấp đôi bá» dà i cá»§a doanh trại. Giữa lúc còn Ä‘ang tranh tối tranh sáng, anh chưa phân biệt được rõ rà ng và nói:
- ÄÆ°á»ng vạch kia là cái gì ấy nhỉ? Hôm qua tôi không trông thấy.
- Chắc là sương mù từ sông bốc lên, - Vua nói.
- Thưa ngà i, đó là một cái gì đặc và chắc hơn là hơi nước.
- Äúng váºy - de Winter nói, - Tôi thấy như má»™t hà ng rà o chắn mà u Ä‘o Ä‘á».
- Äấy là quân địch, - Arthos kêu lên, - Chúng từ Newcastle ra và bao vây chúng ta.
- Quân địch, - Vua nói. - Äúng là quân địch. Muá»™n quá rồi, kia kìa! Bên cạnh thà nh phố, chá»— có mặt trá»i, các ông có thấy những sưá»n sắt lấp lánh không?
Ngưá»i ta gá»i như váºy những lÃnh mặc giáp sắt mà Cromwell trang bị cho các đội cáºn vệ.
- A! - vua nói, - chúng ta sắp được biết có đúng là những ngưá»i Scotch cá»§a ta phản bá»™i không?
- Ngà i là m gì bây giá»? - Arthos há»i.
- Ra lệnh cho há» công kÃch và cùng vá»›i hỠđè bẹp những quân phiến loạn kia.
Và nhà vua thúc ngá»±a phóng đến lá»u cá»§a bá tước de Loewen.
- Chúng ta hãy đi theo ngà i, - Arthos bảo.
- Nà o ta đi, - Aramis nói.
- Nhà vua bị thương chăng - de Winter nói, - tôi trông thấy những vết máu trên mặt đất.
Và ông phóng theo hai ngưá»i bạn. Arthos ngăn ông lại, bảo:
- Ông Ä‘i táºp hợp trung Ä‘oà n ông lại; tôi thấy thế nà o chúng ta sẽ cần đến nó.
De Winter quay ngựa lại, còn đôi bạn tiếp tục đi.
Và i giây sau, vua tá»›i lá»u cá»§a viên tướng tổng chỉ huy quân đội Scotch, vua nhảy xuống đất và bước và o.
Viên tướng đang ở giữa các chỉ huy chủ yếu.
- Äức vua? - Há» vừa kêu vừa đứng lên và nhìn nhau vá»›i vẻ kinh ngạc.
Charles đứng trước mặt há», mÅ© trên đầu, lông mà y nhÃu lại, ông cầm roi ngá»±a vụt và o chiếc á»§ng cá»§a mình mà nói:
- Phải rồi các ông ạ, Ä‘Ãch thân nhà vua đây; nhà vua đến há»i các ông vá» tình hình xảy ra.
- Thưa ngà i, có chuyện gì ạ? - Bá tước dá» Loewen há»i.
Nổi giáºn đùng đùng, vua nói:
- Có chuyện gì à ? Tướng Cromwell đã đến Newcastle đêm qua, các ông biết mà tôi không được thông báo; có chuyện là quân địch ra khá»i thà nh phố và chặn đưá»ng qua sông Tyne, các lÃnh canh ắt phải trông thấy cuá»™c váºn động đó, váºy mà tôi không được thông báo; có chuyện là bằng má»™t hiệp ước hèn hạ, các ông đã bán đứng nhà vua cho nghị viện lấy hai trăm nghìn livres, Ãt ra là tôi được thông bảo vá» việc đó. Äấy, những chuyện ấy đấy, các ông ạ. Tôi buá»™c tá»™i các ông, các ông hãy trả lá»i hoặc thanh minh Ä‘i.
- Thưa Hoà ng thượng, - Bá tước de Loewen lắp bắp - Ngà i đã lầm vì một báo cáo sai nà o đó.
- ChÃnh mắt tôi trông thấy quân đội địch trải ra giÅ©a tôi và xứ Scotch, - Charles I nói, - và hầu như tôi có thể nói rằng chÃnh tai tôi đã nghe bà n luáºn những Ä‘iá»u khoản cá»§a cuá»™c mua bán ấy.
Những viên chỉ huy Scotch đến lượt mình nhÃu lông mà y lại nhìn nhau.
Hổ thẹn chÃn ngưá»i, bá tước de Loewen lẩm bầm:
- Thưa hoà ng thượng, chúng tôi sẵn sà ng trình vá»›i ngà i má»i bằng chứng.
- Ta chỉ cần mỗi một bằng chứng thôi, - Vua nói. - Hãy đưa quân đội ra chiến đấu và tiến thẳng đến quân thù.
- Thưa ngà i, không thể được?
- Có ai ngăn cản váºy - Charles I quát lên.
- Hoà ng thượng biết rằng có đình chiến giữa chúng ta và quân đội Anh, - Bá tước đáp.
- Nếu có đình chiến thì quân Anh cÅ©ng phá bá» nó rồi khi chúng ra khá»i thà nh phố trái vá»›i những Ä‘iá»u ước buá»™c chúng phải ở yên trong thà nh. Ta đã nói vá»›i các ông rằng các ông phải cùng tôi xuyên qua quân địch và trở vá» Scotch. Nếu các ông không là m như váºy thì được? Hãy chá»n lá»±a giữa hai cái tên nó phân biệt những kẻ đáng khinh bỉ và phỉ nhổ vá»›i những con ngưá»i khác. Hay là các ông là những kẻ hèn nhát, hoặc các ông là những kẻ phản bá»™i?
Mắt cá»§a những ngưá»i Scotch rừng rá»±c lên như ta thưá»ng thấy trong những tình huống tương tá»±. Há» Ä‘i từ chá»— cá»±c kỳ hổ thẹn đến chá»— cá»±c kỳ trâng tráo, và hai viên tá»™c trưởng xông đến bên cạnh nhà vua.
- Thế thì phải đấy, - Há» nói, - Chúng tôi đã hứa giải thoát xứ Scotch và nước Anh khá»i tay những kẻ uống máu và và ng bạc cá»§a xứ Anh và Scoch . Chúng tôi đã hứa và chúng tôi giữ lá»i.Vua Charles Stuart , ông là tù nhân cá»§a chúng tôi!
Và cả hai ngưá»i cùng giÆ¡ tay ra để bắt giữ nhà vua.
Nhưng trước khi ngón tay cá»§a há» chạm đến ngưá»i vua thì cả hai đã ngã xuống, má»™t ngưá»i ngất Ä‘i và má»™t ngưá»i chết.
Arthos đã Ä‘áºp đầu má»™t ngưá»i bằng báng súng và Aramis đã dùng kiếm đâm xuyên qua thân hình ngưá»i kia.
Bá tước de Loewen và những chỉ huy khác lùi lại trước sá»± cứu viện bất ngá» như từ trên trá»i rÆ¡i xuống ngưá»i mà há» tưởng đã là tù nhân cá»§a há». Nhân đó Arthos và Aramis kéo nhà vua ra khá»i mái lá»u phản bá»™i mà ông đã mạo hiểm dấn thân mình và o má»™t cách đến là thiếu tháºn trá»ng rồi cả ba ngưá»i phóng ngá»±a trở vá». Há» gặp de Winter dẫn đầu trung Ä‘oà n mình Ä‘ang tiến lại. Vua ra hiệu cho ông Ä‘i theo mình.
----------------
Chú thÃch:
(1) Vua, ngưá»i Norman, lánh sang xứ Scotch và liên minh vá»›i hoà ng gia xứ nà y.
Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 11:29 AM.
|

15-09-2008, 08:54 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 58
Lễ phục thù
Bốn ngưá»i Ä‘i và o trong lá»u. Thá»±c tế chưa có má»™t kế hoạch hà nh động nà o phải quyết định ngay má»™t kế má»›i. Nhà vua buông mình xuống chiếc ghế bà nh và nói.
- Tôi thất bại rồi.
- Không đâu, thưa Ngà i, - Arthos nói, - Ngà i chỉ bị bội phản thôi.
Vua buông một tiếng thở dà ỉ.
- Bị phản bá»™i, bị phản bá»™i bởi những ngưá»i Scotch mà tôi đã sinh ra giữa lòng há», mà tôi bao giá» cÅ©ng ưu ái hÆ¡n ngưá»i Anh. Ôi! Bá»n khốn khiếp!
- Thưa ngà i, bây giá» không phải là lúc trách móc mà là lúc tá» ra ngà i là vua và nhà quý tá»™c. Äứng lên, ngà i hãy đứng lên? Vì rằng ở đây Ãt ra ngà i cÅ©ng có ba ngưá»i sẽ không phản bá»™i ngà i, ngà i có thể yên tâm! A! Nếu như chúng ta có tá»›i năm ngưá»i. - Arthos lẩm bẩm, nghÄ© đến d Artagnan và Porthos.
- Ông nói gì váºy? - Charles đứng lên và há»i.
- Thưa ngà i, tôi nói rằng chỉ còn có má»™t cách. Milord de Winter chịu trách nhiệm vá» trung Ä‘oà n cá»§a ông hoặc na ná như váºy, ta không tranh cãi vá» chữ nghÄ©a; ông dẫn đầu quân cá»§a ông; chúng tôi Ä‘i bên cạnh Hoà ng thượng; chúng ta chá»c thá»§ng những chá»— trong quân đội cá»§a Cromwell và chúng ta sẽ Ä‘i sang Scotch.
- Còn má»™t cách nữa, - Aramis nói - đó là má»™t ngưá»i trong chúng ta mặc quần áo và cưỡi ngá»±a cá»§a vua, trong khi quân địch bám theo ngưá»i ấy, nhà vua có lẽ Ä‘i thoát.
- à kiến hay lắm - Arthos nói, - và nếu Hoà ng thượng muốn ban vinh dá»± đó cho má»™t ngưá»i trong số chúng tôi, chúng tôi sẽ rất biết Æ¡n.
- Ông thấy lá»i khuyên ấy thế nà o, de Winter? - Vua nói và nhìn vá»›i vẻ khâm phục hai ngưá»i kia mà sá»± báºn tâm duy nhất là chá»n cho mình những ná»—i nguy hiểm Ä‘e doạ nhà vua.
- Thưa Hoà ng thượng, nếu như có má»™t cách đỠcứu vua thì đó chÃnh là kiến nghị mà ông D Herblay vừa má»›i đỠra. Cho nên chúng tôi tha thiết xin Hoà ng thượng lá»±a chá»n ngay vì chúng ta không còn thì giá» nữa.
- Nhưng nếu tôi chấp nháºn, thì đó là cái chết, Ãt ra cÅ©ng là má»™t ngưá»i tù tá»™i đối vá»›i ngưá»i đóng vai tôi.
- Äó là niá»m vinh dá»± đã cứu được vua cá»§a mình! - de Winter nói.
Nhà vua nước mắt lưng tròng nhìn ngưá»i bạn già cá»§a mình, tháo dải huy chương Thánh linh mà ông đã Ä‘eo để nghênh tiếp hai ngưá»i Pháp Ä‘i theo mình và quà ng và o cổ de Winter Ä‘ang quỳ xuống để nháºn cái dấu hiệu kinh khá»§ng cá»§a tình thân hữu và lòng tin cáºy cá»§a vua mình.
- Tháºt là chÃnh đáng, - Arthos nói, - Ông ấy phụng sá»± lâu hÆ¡n chúng ta nhiá»u.
Nghe váºy, nhà vua quay lại nhìn rưng rưng nước mắt và nói:
- Các ông hãy đợi một lát, tôi vẫn còn hai dải huân chương để ban cho các ông.
Rồi ông đến chá»— cái tá»§ huân chương cá»§a chÃnh mình lấy ra hai dải huân chương Jarretière.
Arthos vội nói:
- Những huân chương nà y không thể dà nh cho chúng tôi.
- Tại sao váºy ông? - Charles há»i.
- Những huân chương nà y hầu như chỉ dà nh cho những báºc vương hầu mà chúng tôi chỉ là những nhà quý tá»™c bình thưá»ng.
- Ông thá» Ä‘iểm qua tất cả những ngai và ng có mặt trên mặt đắt nà y, - Nhà vua nói, - Và tìm xem có những trái tim nà o lá»›n hÆ¡n trái tim cá»§a các ông không. Không, không, các ông không thừa nháºn giá trị cá»§a mình nhưng tôi đây, tôi công nháºn nó. Hãy quỳ xuống, bá tước.
Arthos quỳ xuống vua quà ng cho anh giải huân chương từ trải qua phải như thưá»ng lệ và nâng thanh kiếm lên, rồi đáng lẽ dùng câu nói thưá»ng lệ: "Trẫm tặng thưởng huân chương nà y cho khanh, khanh hãy dÅ©ng cảm, trung thà nh và chÃnh trá»±c", thì vua nói:
- Ông bá tước, ông dÅ©ng cảm, trung thà nh và chÃnh trá»±c, tôi tặng thưởng huân chương nà y cho ông.
Rồi ông quay sang phÃa Aramis, vua bảo:
- Ông hiệp sỹ, đến lượt ông.
Và nghi thức cÅ©ng lại bắt đầu vá»›i những lá»i như váºy, trong khi de Winter nhá» các giám mã cởi chiếc áo giáp đồng Ä‘ang mặc ra để trông giống vua hÆ¡n.
Trao huân chương cho Aramis xong, vua ôm hôn cả Aramis và Arthos.
Äứng trước má»™t tấm gương táºn tụy lá»›n lao như váºy, de Winter lấy lại má»i sức lá»±c và can đảm cá»§a mình và nói:
- Thưa Hoà ng thượng chúng tôi đã sẵn sà ng.
Nhà vua nhìn ba ngưá»i quý tá»™c và há»i:
- Như váºy ta phải chạy trốn à ?
- Thưa Hoà ng thượng, - Arthos nói, - Äi trốn xuyên qua má»™t đội quân, ở khắp các nước trên thế giá»›i coi là công kÃch.
- Như váºy, - Charles nói - ta sẽ cầm kiếm ở trong tay mà chết.
- Ông bá tước, ông hiệp sỹ ơi, nếu như có bao giỠtôi còn là vua…
- Thưa Hoà ng thượng, ngà i đã ban vinh dá»± cho tôi nhiá»u hÆ¡n là thuá»™c vá» nhưng ngưá»i quý tá»™c bình thưá»ng, như váºy chúng tôi má»›i là ngưá»i mang Æ¡n.
- Nhưng thôi ta đừng để mất thì giá», vì ta đã để mất khá nhiá»u rồi đó.
Nhà vua bắt tay lần cuối cùng cả ba ngưá»i, đổi mÅ© vá»›i de Winter, rồi Ä‘i ra.
Trung Ä‘oà n cá»§a de Winter đứng trên má»™t ná»n đất cao vượt doanh trại, vua cùng vá»›i ba ngưá»i bạn Ä‘i ra đó.
Doanh trại lÃnh Scotch như đã tỉnh giấc hắn; má»i ngưá»i ra khá»i lá»u và đến xếp hà ng như để Ä‘i chiến đấu.
- Nhìn xem, - vua nói - Phải chăng há» hối háºn và sẵn sà ng ra tráºn.
- Thưa Hoà ng thượng, - Arthos nói, - Nếu há» hối háºn thì há» sẽ Ä‘i theo chúng ta.
- ÄÆ°á»£c - vua nói, - Ta là m gì bây giá»?
- Ta hãy xem xét quân đội địch, - Arthos nói.
Cả nhóm ngưá»i Ä‘á»u dán mắt và o cái vạch thẳng mà lúc tảng sáng há» tưởng là sương mù và bây giá» những tia nắng đầu tiên tố giác là má»™t đạo quân bố trà chiên đấu. Không khà trong là nh như thưá»ng thấy và o lúc sá»›m tinh mÆ¡ nà y. Ngưá»i ta phân biệt rõ rà ng những trung Ä‘oà n, những lá cá» và đến cả mà u sắc các binh phục và ngá»±a.
Lúc ấy Arthos trông thấy trên má»™t ngá»n nhá» hÆ¡i nhô ra phÃa trước phòng tuyến địch, xuất hiện má»™t ngưá»i dáng thấp, Ä‘áºm và nặng ná». Ngưá»i ấy đứng giữa mấy sỹ quan và đang chÄ©a ống nhòm sang nhóm ngưá»i có vua đứng.
- Ngưá»i ấy, - Aramis nói, - Có quen biết Hoà ng thượng không?
Charles mỉm cưá»i, nói:
- Ngưá»i ấy là Cromwell.
- Váºy thì ngà i hãy sụp mÅ© xuống để ông ta khá»i nháºn ra sá»± thay thế.
- Ôi, - Arthos nói, - Chúng ta đã mất nhiá»u thì giá» rồi.
- Váºy thì, - Vua nói, - Ban mệnh lệnh và ta Ä‘i thôi.
- Ngà i ra lệnh chứ? - Arthos há»i.
- Không, tôi phong ông là m trung tướng, - Vua nói.
- Váºy thì, - Arthos nói, hãy nghe đây, Milord de Winter, thưa Hoà ng thượng, xin ngà i hãy đứng xa ra; Ä‘iá»u chúng tôi sắp nói ra đây không liên can đến Hoà ng thượng.
Vua mỉm cưá»i và lùi lại ba bước.
- Tôi đỠnghị như thế nà y, - Arthos nói. - Ta chia trung Ä‘oà n cá»§a ta ra là m hai đội kỵ binh ông dẫn đầu đội thứ nhất, Hoà ng thượng và chúng tôi dẫn đầu đội thứ hai. Nếu không có gì đến cản trở lối Ä‘i cá»§a chúng ta, thì tất cả chúng ta cùng công kÃch để chá»c thá»§ng phòng tuyến địch và ta sẽ nhảy xuống sông Tyne, rồi lá»™i hoặc bÆ¡i qua. Trái lại nếu quân địch ngăn cản chúng ta trên đưá»ng, thì ông và quân cá»§a ông hãy liá»u chết cho đến ngưá»i cuối cùng; còn chúng tôi và vua tiếp tục tiến theo đưá»ng cá»§a mình. Má»™t khi chúng tôi tá»›i bá» sông, nếu đội kỵ binh cá»§a ông là m tròn nhiệm vụ cá»§a mình thì dù địch có đông dà y đến ba hà ng chúng tôi cÅ©ng đánh bằng được.
- Lên ngựa! - Winter nói.
- Lên ngá»±a! - Arthos nói, - má»i việc đã được tÃnh trước và quyết định rồi.
- Váºy thì, - vua nói, - Các ông tiến lên! Và ta sẽ táºp hợp nhau lại bằng máºt khẩu xưa kia cá»§a Pháp: Montjoie và Saint-Denis! Tiếng kêu cá»§a nước Anh bây giá» Ä‘ang được nhắc lại bởi quá nhiá»u kẻ phản bá»™i.
Mấy ngưá»i lên ngá»±a, vua lên ngá»±a cá»§a de Winter, de Winter lên ngá»±a cá»§a vua, rồi de Winter đứng lên hà ng đầu cá»§a đội kị binh thứ nhất vua vá»›i Arthos bên phải và Aramis bên trái, đứng lên hà ng đầu đội kỵ binh thứ hai.
Tất cả quân đội Scotch nhìn những sự chuẩn bị đó, với sự bất động và im lặng của nỗi hổ thẹn.
Có mấy viên chỉ huy Ä‘i ra khá»i hà ng ngÅ© và bẻ gãy gươm kiếm cá»§a mình.
- Hay! - Vua nói, - Äiá»u đó an á»§i ta không phải tất cả há» là phản bá»™i.
Lúc ấy tiếng de Winter vang lên, ông hô:
- Tiến lên!
Äá»™i kỵ binh thứ nhất chuyển động, đội thứ hai nối theo và đi xuống khá»i ná»n đất cao.
Má»™t trung Ä‘oà n giáp sÄ© địch quân số gần bằng bên nà y Ä‘ang triển khai từ phÃa sau ngá»n đồi và rạp ngá»±a phóng sang nghinh chiến.
Vua chỉ sang Arthos và Aramis xem diễn biến đó.
- Thưa ngà i, - Arthos nói, - Trưá»ng hợp nà y đã được tÃnh trước, nếu như quân sÄ© cá»§a de Winter là m nhiệm vụ cá»§a mình, thì sá»± kiện nà y sẽ cứu chúng ta, chứ không phải là m hại chúng ta.
Giữa lúc ấy vượt lên tất cả tiếng ngá»±a phi ngá»±a hÃ, tiếng de Winter vang lên:
- Tuốt kiếm ra tay!
Nghe mệnh lệnh ấy tất cả các thanh kiếm tuốt ra khá»i vá» như những ánh chá»›p.
Say sưa vì tiếng ồn à o và quang cảnh đó, vua cũng hô lên:
- Nà o, các ông tuốt kiếm ra tay.
Nhưng nghe mệnh lệnh ấy mà vua là m gương, chỉ có Arthos và Aramis tuân theo.
- Chúng ta bị phản bá»™i rồi, - Vua nói nhá».
- Khoan đã, Arthos nói. - Có lẽ há» không nháºn ra tiếng hoà ng thượng và đợi mệnh lệnh cá»§a viên chỉ huy đội cá»§a há».
HỠlại không nghe thấy mệnh lệnh của đại tá hỠhay sao! Nhưng xem kìa!- Vua kêu lên và ghìm ngựa đứng phắt lại khiến nó khuỵu chân xuống và vua phải túm lấy dây cương ngựa của Arthos.
- A! a, đồ khốn mạt! Äồ phản trắc! - de Winter la lên trong khi quân cá»§a ông rá»i hà ng ngÅ© chạy tản mác ra ngoà i cánh đồng.
Chỉ có khoảng mưá»i lăm ngưá»i ở lại quanh ông và đợi chá» cuá»™c công kÃch cá»§a đội giáp sÄ© cá»§a Cromwell.
- Ta hãy ra cùng chết với hỠ- Vua nói.
- Ta cùng chết! - Arthos và Aramis cùng nói.
- Tất cả những trái tim trung thà nh hãy đến với tôi! - de Winter hô to.
- Tiếng hô đó vang đến tai đôi bạn, hỠphóng vút ngựa lên.
- Không dung tha! - Má»™t lá»i hô bằng tiếng Pháp bá»—ng vang lên đáp lại lá»i hô cá»§a de Winter má»™t giá»ng nói khÃển há» rùng mình.
Còn de Winter nghe giá»ng nói đó tái ngưá»i Ä‘i và như hoá đá.
GÃá»ng nói ấy là cá»§a má»™t kị sÄ© cưỡi trên má»™t con tuấn mã mà u Ä‘en, dẫn đầu má»™t trung Ä‘oà n Anh mà trong khi công kÃch tháºt hăng hái anh ta đã vượt trước đến mưá»i bước.
- ChÃnh hắn? - de Winter lẩm bẩm, mắt nhìn trân trân và buông thõng thanh kiếm bên mình. Trông thấy dải huân chương mà u lÆ¡ và con ngá»±a mà u và ng nhạt cá»§a de Winter, nhiá»u ngưá»i đã lầm lẫn và kêu:
- Vua! Vua.
- Không phải, không phải vua đâu!- Ngưá»i kỵ sÄ© ná» kêu lên - Äừng có lầm lẫn. Có phải không, Milord de Winter, rằng ông không phải là vua? Có phải ông là bác cá»§a tôi không?
Và cùng lúc ấy, Mordaunt, vì chÃnh là hắn chÄ©a nòng súng ngắn và o de Winter, súng nổ, viên đạn xuyên qua ngá»±c cá»§a vị quà tá»™c già khiến ông nảy báºt ngưá»i trên yên và ngã và o trong tay Arthos.
Ông lẩm bầm:
- Kẻ phục thù!
- Mi hãy nhớ đến mẹ ta - Mordaunt vừa hét lên vừa nhảy băng qua do ngựa phóng quá đà .
- Äồ khốn kiếp! - Aramis vừa kêu vừa nã má»™t phát súng gần như sát đầu nòng và o Mordaunt do hắn Ä‘i sát gần anh; nhưng chỉ có kÃp nổ còn đạn xịt.
Lúc ấy cả trung Ä‘oà n địch xông và o Ä‘oà n ngưá»i đã chống cá»±.
Hai ngưá»i Pháp bị vây quanh dồn ép, bao trùm. Sau khi biết chắc là de Winter chết, Arthos buông xác ông ta tuốt kiếm và bảo bạn.
- Nà o, Aramis, vì danh dự của nước Pháp.
Và hai lÃnh Anh ở sát gần hai nhà quà tá»™c ngã gục ngay xuống bị đánh tá» thương.
Ngay lúc ấy má»™t tiếng hò la khá»§ng khiếp vang lên và ba chục lưỡi kiếm lấp lánh trên đầu há».
Bá»—ng nhiên má»™t ngưá»i lao ra từ giữa hà ng ngÅ© quân Anh mà anh ta xô đẩy và nhảy bổ và o Arthos, ôm chặt lấy anh bằng đôi tay gân guốc cá»§a mình, giằng lấy thanh kiếm cá»§a anh và nói và o tai anh:
- lm lặng! Äầu hà ng Ä‘i! Äầu hà ng tôi tức là không đầu hà ng.
Má»™t ngưá»i khổng lồ cÅ©ng nắm lấy hai cổ tay Aramis và ôm chặt lấy anh khiến anh cố vùng vẫy mà không thoát ra được.
- Äầu hà ng Ä‘i! - Ngưá»i ấy nói và nhìn anh chằm chặp.
Aramis ngẩng đầu lên và Arthos quay lại:
D art…, - Arthos vừa kêu lên thì bị chà ng Gascon bịt chặt lấy miệng:
- Tôi xin hà ng? - Aramis vừa nói vừa đưa thanh gươm cho Porthos.
- Bắn! Bắn! - Mordaunt trở lại chỗ đôi bạn và hô.
- Tại sao lại bắn? - Viên đại tá nói, - Tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u đầu hà ng rồi.
- Con trai của Milady, - Arthos bảo d Artagnan.
- Tôi đã nháºn ra nó.
- Tên mục sư đấy, - Porthos bảo Aramis.
- Tôi biết rồi.
Cùng lúc ấy, các hà ng ngũ bắt đầu dãn mở ra.
D Artagnan cầm lấy cương ngá»±a Arthos, và Porthos cầm cương ngá»±a Aramis. Má»—i ngưá»i cố đưa tù binh cá»§a mình ra xa bãi chiến trưá»ng.
Cuá»™c chuyển dịch ấy để lá»™ nÆ¡i de Winter đã ngã xuống. Vá»›i bản năng thù hằn, Mordaunt đã tìm lại ông, từ trên lưng ngá»±a cúi xuống nhìn ông vá»›i má»™t nụ cưá»i khả ố.
Arthos vốn điểm tĩnh là thế, thò tay và o bao súng hãy còn súng.
- Anh là m gì thế? - D Artagnan há»i.
- Hãy để tôi giết nó.
- Không được có má»™t cá» chỉ nà o khiến ngưá»i ta có thể cho rằng anh biết nó, nếu không thì cả bốn chúng ta cùng Ä‘i Ä‘á»i.
Rồi quay vá» phÃa gã thanh niên, anh nói:
- Bắt được món bở! Ông bạn Mordaunt nà y, bắt được món bở!
- Ông du Vallon và tôi má»—i ngưá»i Ä‘á»u có má»™t tù binh: những ngưá»i được tặng huân chương Jarretière.
Mordaunt nhìn Arthos và Aramis bằng cặp mắt đỠngà u và nói:
- Nhưng mà tôi thấy hình như đây là những ngưá»i Pháp.
- Thá»±c tình tôi chẳng biết gì cả, - D Artagnan nói và há»i Arthos - Ông là ngưá»i Pháp phải không?
- Äúng, tôi là ngưá»i Pháp, - Arthos trịnh trá»ng đáp.
- Thế thì ông bạn thân mến Æ¡i. Ông Ä‘ang là tù binh cá»§a ngưá»i đồng quốc đấy.
- Nhưng vua đâu? - Arthos băn khoăn há»i - Vua đâu?
- Ê! Chúng tôi bắt giữ vua rồi.
- Phải, - Aramis nói, - Bằng một sự phản bội đê hèn.
Porthos bấm tay bạn và mỉm cưá»i nói:
- Ồ, thưa ông, chiến tranh tiến hà nh bằng cả vũ lực lẫn sự khôn ngoan. Trông kìa!
Quả nhiên lúc ấy ngưá»i ta trông thấy đội kỵ binh phải bảo vệ cuá»™c rút chạy cá»§a Charles Ä‘ang tiến ra đón trung Ä‘oà n Anh; há» quây quanh vua Ä‘ang Ä‘i bá»™ má»™t mình trong khoảng trống. Ông hoà n trông bình thản, nhưng ngưá»i ta thấy rõ ông đã phải chịu đựng Ä‘au khổ như thế nà o để tá» ra bình thản; vì váºy mồ hôi chảy ròng ròng trên trán ông và ông lau thái dương và môi ông bằng má»™t chiếc khăn tay cứ má»—i lần khăn rá»i khá»i miệng lại thấy nhuá»™m máu.
- Äây là Nabuchodonosor(1)! - Má»™t giáp sÄ© cá»±u thanh giáo cá»§a Cromwell trông thấy kẻ mà ngưá»i ta gá»i là bạo chúa kêu lên.
- Ông nói gì váºy, Nabuchodonosor à ? - Mordaunt nói vá»›i má»™t nụ cưá»i ghê rợn. - Không đâu, đây là vua Charles I, ông vua Charles tá» tế đã tước Ä‘oạt cá»§a các thần dân để thừa hưởng.
Charles ngước mắt nhìn xem kẻ láo xược nà o nói như váºy, nhưng không nháºn ra hắn. Tuy nhiên vẻ uy nghiêm bình thản và sùng tÃn cá»§a gương mặt ông khiến mắt cá»§a Mordaunt phải cụp xuống.
Nhìn thấy hai ngưá»i bạn quà tá»™c, má»™t ở trong tay d Artagnan, má»™t ở trong tay Porthos, vua nói:
- Xin chà o các ông! Ngà y hôm nay tệ hại quá, nhưng ơn Chúa, không phải lỗi tại các ông. Ông bạn già de Winter của tôi đâu?
Hai ngưá»i quà tá»™c quay đầu lại và im lặng.
- Hãy tìm xem Straffordd đâu(2) ở đâu, - Mordaunt nói bằng cái giá»ng the thé.
Charles rùng mình: tên quá»· sứ đã đánh trúng. Strafford là ná»—i ân háºn Ä‘á»i Ä‘á»i, là bóng Ä‘en ban ngà y, là ma quái ban đêm cá»§a ông: Vua nhìn xung quanh và thấy má»™t xác chết dưới chân mình, đó là de Winter.
Charles không kêu má»™t tiếng, không rá» má»™t giá»t nước mắt, song mặt ông tái nhợt hẳn. Ông quỳ má»™t chân xuống đất, nâng đầu de Winter dáºy và hôn lên trán. Rồi tháo dải huân chương Thánh linh mà ông đã quà ng và o cổ bạn, ông thà nh kÃnh đặt lên ngá»±c mình.
- De Winter bị giết rồi à ? - D Artagnan dán mắt và o xác chết và há»i.
- Ừ, bởi tay thằng cháu ông ấy, - Arthos nói.
- á»’, thế thì ngưá»i đầu tiên trong chúng ta ra Ä‘i, - D Artagnan lẩm bẩm, - Äó là má»™t con ngưá»i dÅ©ng cảm, cầu cho ông được yên nghỉ.
Vua vừa mới lấy lại những huy hiệu của vương vị xong, thì viên đại tá chỉ huy trung đoà n tiến lại và bảo:
- Charles Stuart, tù binh của chúng tôi, có đầu hà ng không?
- Äại tá Thomlison, - Charles nói, - Nhà vua không đầu hà ng đâu; con ngưá»i nhượng bá»™ trước vÅ© lá»±c, có thế thôi.
- ÄÆ°a gươm đây.
Vua rút thanh gươm ra và tì và o đầu gối mà bẻ gẫy.
Lúc ấy má»™t con ngá»±a không ngưá»i cưỡi, mép sùi bá»t, mÅ©i hếch ra, chạy tá»›i. Nháºn ra chá»§, nó đứng lại bên ông và mừng rỡ hà vang; đó là con Arthus.
- Nà o các ông hãy dẫn tôi đi, tuỳ các ông đi đâu thì đi.
Rồi vội và ng quay đầu lại, ông nói:
- Khoan đã, hình như Winter cá»±a quáºy, nếu ông ta còn sống, thì vì những Ä‘iá»u thiêng liêng nhất mà các ông còn có trong lòng, chá»› nên bá» vị quý tá»™c cao thượng ấy.
- á»’, hãy yên trÃ, vua Charles ạ, - Mordaunt nói, - Viên đạn đã xuyên qua tim.
D Artagnan vội bảo Arthos và Aramis:
- Äừng nói má»™t lá»i nà o, đừng có má»™t cá» chỉ nà o, đừng nhìn sang Porthos, vì rằng Milady không chết, và linh hồn mụ ta Ä‘ang sống trong thể xác thằng quá»· sứ kia!
Phân đội kỵ binh tiến vá» thà nh phố, mang theo chiến lợi phầm đế vương; nhưng Ä‘i được ná»a đưá»ng thì má»™t phụ tá cá»§a tướng Cromwell mang lệnh đến bảo đại tá Thomlison dẫn vua đến Holdenby-Castle.
Äồng thá»i những ngưá»i liên lạc phóng Ä‘i tất cả các ngả đưá»ng để báo tin cho nước Anh và tất cả châu Âu rằng Charles Stuart đã là tù binh cá»§a tướng Olivier Cromwell.
------------------------
Chú thÃch:
(1) vua xứ Babylone từ 605 đến 562 trước C.N., đã mở nhiá»u cuá»™c hà nh quân chống Ai Cáºp, LiÄ‘i, xâm lấn Ả Ráºp, phá huá»· vương quốc cá»§a JuyÄ‘a cùng kinh đó là Jêrudalem
(2) Tể tướng Anh, sủng thần của vua, bị nghị viện xỠtỠmà vua Charles I không dám can thiệp.
Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 11:29 AM.
|

15-09-2008, 08:55 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 59
Olivier Cromwell
- Các ông có đến chá»— tướng quân không? - Mordaunt há»i d Artagnan và Porthos. - Các ông biết đấy, ngà i triệu các ông tá»›i sau công việc nà y.
- Trước hết, - D Artagnan nói - chúng tôi đưa tù binh cá»§a chúng tôi đến nÆ¡i an toà n. Ông có biết rằng những nhà quà tá»™c ấy đáng giá má»—i ngưá»i má»™t nghìn năm trăm pistol không?
Mordaunt cố kiá»m chế mà vẻ hung dữ vẫn báºt ra trong ánh mắt khi hắn nhìn hai ngưá»i kia mà nói:
- á»’ cứ yên trÃ, các kỵ sÄ© cá»§a tôi sẽ canh giữ há» và canh giữ cẩn tháºn là khác; tôi xin bảo đảm vá»›i các ông vá» há».
- Tá»± tôi canh giữ còn cẩn tháºn hÆ¡n, - D Artagnan nói, - Vả chăng, cần cái gì nà o; má»™t căn phòng vá»›i những ngưá»i canh gác, hay là lá»i nói đơn giản hÆ¡n rằng há» không tìm cách chạy trốn đâu.
- Tôi sẽ thu xếp việc nà y, rồi chúng tôi sẽ có vinh dá»± đến trình diện tướng quân và há»i ngà i xem có Ä‘iá»u gì chuyển đến Các hạ cá»§a chúng tôi không.
- Thế các ông định ra Ä‘i ngay à ? - Mordaunt há»i.
- Sứ mệnh cá»§a chúng tôi đã hoà n thà nh, chẳng có gì giữ chúng tôi ở lại nước Anh nữa, ngoà i hảo ý cá»§a con ngưá»i vÄ© đại mà chúng tôi được phải đến.
Gã thanh niên cắn môi và ghé và o tai viên đội mà nói:
- Ông hãy theo dõi những ngưá»i nà y tháºt sát, khi nà o biết rõ hỠở đâu ông hãy đến đợi tôi ở cổng thà nh.
Viên đội ra hiệu tuân lệnh.
- Thế rồi, đáng lẽ Ä‘i theo đám tù binh bị dẫn và o thà nh phố, Mordaunt Ä‘i vá» phÃa ngá»n đồi nÆ¡i Cromwell đã xem tráºn đánh và vừa má»›i sai dá»±ng lá»u cho mình.
Cromwell đã cấm không để cho ai và o chá»— mình; nhưng ngưá»i lÃnh canh biết rõ Mordaunt là má»™t trong số những ngưá»i thân tÃn nhất cá»§a vị tướng, nên nghÄ© rằng lệnh đó không nhằm anh tả.
Thế là Mordaunt vạch tấm rèm cá»a lá»u và trông thấy Cromwell ngồi trước má»™t cái bà n tì mặt và o hai bà n tay và quay lưng lại.
Chẳng biết ông có nghe tiếng Mordaunt Ä‘i và o không, những Cromwell không ngoảnh lại. Mordaunt đứng lại gần cá»a.
Cuối cùng, sau một lát, Cromwell ngẩng vầng trán nặng nỠlên và linh cảm như thấy ai đó, ông thong thả quay đầu lại. Trông thấy gã thanh niên, ông báo:
- Tôi đã bảo là tôi muốn ngồi một mình cơ mà ?
- Thưa ngà i, tôi tưởng Ä‘iá»u ngăn cấm đó không nhằm và o tôi, - Mordaunt nói, - Tuy nhiên, nếu ngà i ra lệnh, tôi sẵn sà ng Ä‘i ra ngay.
- A, ông đấy à , Mordaunt! - Cromwell nói, như bằng sức mạnh của ý chà mình, vén tấm mà n đang che cặp mắt ông - Vì ông đã đến đây, tốt thôi, hãy ở lại.
- Tôi xin dâng ngà i những lá»i chúc mừng cá»§a tôi - Mordaunt nói.
- Những lá»i chúc mừng cá»§a ông? Vá» việc gì?
- VỠviệc bắt được Charles Stuart. Bây giỠngà i là chúa tể của nước Anh.
- Tôi còn hơn thế nữa kia, cách đây hai tiếng đồng hồ, - Cromwell nói.
- Thế là thế nà o, thưa tướng quân?
- Nước Anh đã cần đến tôi để bắt tên bạo chúa, bây giỠtên bạo chúa đã bị bắt. Ông có trông thấy hắn không?
- Thưa ngà i, có ạ.
- Thái độ hắn thế nà o.
Mordaunt ngáºp ngừng, rồi chân lý như tá»± báºt ra khá»i miệng hắn:
- Bình thản và đưá»ng hoà ng.
- Hắn nói gì?
- Và i câu từ biệt bạn bè.
"Bạn bè à ? - Cromwell lẩm bẩm, - Thì ra hắn, hắn cũng có bạn bè"?
Rồi cao giá»ng:
- Có chống cự không?
- Thưa ngà i không, hắn ta bị má»i ngưá»i bá» rÆ¡i, trừ ba bốn ngưá»i; cho nên hắn không có cách gì chống cá»±.
- Hắn nộp gươm cho ai?
- Hắn không nộp mà bẻ gẫy.
- Hắn ta là m thế là hay; nhưng đáng lẽ đừng bẻ mà để dùng thì hay hơn và có lợi hơn.
Một lát im lặng.
Rồi Cromwell nhìn chằm chằm Mordaunt và há»i:
- Hình như viên đại tá chỉ huy trung đoà n đứng bảo vệ cho nhà vua, cho Charles, bị giết rồi phải không?
- Phải đó, thưa ngà i.
- Bị ai giết? - Cromwell há»i.
- Tôi ạ.
- Tên ông ta là gì?
- Lord de Winter.
- Bác của ông ư? - Cromwell kêu lên.
- Bác của tôi - Mordaunt nói, - Những kẻ phản bội nước Anh không phải hỠhà ng nhà tôi.
Cromwell trầm ngâm má»™t lắt, nhìn gã thanh niên kia, rồi vá»›i má»™t ná»—i u buồn sâu sắc mà Shakespeare miêu tả tháºt tà i tình; ông nói:
- Mordaunt, ông là một bộ hạ ghê gớm.
- Khi Chúa đã ra lệnh, - Mordaunt nói, - Không có gì phải mặc cả vá»›i mệnh lệnh cá»§a Ngưá»i. Abraham đã giÆ¡ dao lên đầu Isaac, mà Isaac là con trai cá»§a ông ta.
- Phải, - Cromwell nói, - Nhưng Chúa đã không để hoà n thà nh sự hy sinh ấy.
- Tôi đã nhìn xung quanh tôi, - Mordaunt nói, - Và tôi chẳng nhìn thấy dê lớn dê con đứng lại trong các bụi cây ngoà i cánh đồng.
Cromwell nghiêng mình nói:
- Mordaunt, ông là kẻ dũng mãnh trong số những kẻ dũng mãnh.
- Thế còn mấy ngưá»i Pháp há» xá» sá»± thế nà o.
- Như những ngưá»i nghÄ©a hiệp.
- Phải rồi, phải rồi, - Cromwell lẩm bẩm. - Những ngưá»i Pháp chiến đấu tốt và quả tháºt nếu ống nhìn thấy cá»§a tôi tốt, hình như tôi đã trông thấy hỠở hà ng đầu.
- Äúng là hỠở hà ng đầu.
- Tuy nhiên còn sau ông, - Cromwell nói.
- Äó là lá»—i tại những con ngá»±a cá»§a há», chứ không phải tại há».
Lại im lặng một lát.
- Thế còn bá»n Scotch?
- HỠđã giữ lá»i cam kết, - Mordaunt đáp, - Và án binh bất động.
- Bá»n khốn nạn! - Cromwell lẩm bẩm.
- Sĩ quan của hỠxin gặp ngà i, - Mordaunt nói.
- Tôi không có thì giá». Äã trả tiá»n há» chưa?
- Äêm nay ạ.
- Há» nói hãy Ä‘i Ä‘i, hãy trở vá» núi non cá»§a há» mà che giấu ná»—i sỉ nhục cá»§a há», nếu như núi non đủ cao đỠche giấu; tôi chẳng có việc gì vá»›i há» nữa và há» cÅ©ng chẳng có việc gì vá»›i tôi nữa. Và bây giá» hãy Ä‘i Ä‘i, Mordaunt.
- Trước khi ra Ä‘i, - Mordaunt nói, - Thưa chá»§ soái tôi có mấy Ä‘iá»u muốn há»i và má»™t Ä‘iá»u muốn cầu xin ngà i.
- Với tôi ư?
Mordaunt cúi mình và nói:
- Tôi đến vá»›i ngà i, vị anh hùng cá»§a tôi, ngưá»i che chở tôi, ngưá»i cha cá»§a tôi, và tôi xin nói: Thưa chá»§ soái, ngà i có hà i lòng vá» tôi không?
Cromwell ngạc nhiên nhìn anh ta.
Gã thanh niên vẫn thản nhiên.
- Có, - Cromwell nói, - Từ khi biết ông, tôi thấy ông không những đã là m nhiệm vụ cá»§a mình, mà còn là m hÆ¡n thế nữa; ông là ngưá»i bạn trung thà nh, ngưá»i thương lượng khôn khéo, ngưá»i lÃnh dÅ©ng cảm.
- Ngà i có nhá»› rằng, tôi là ngưá»i đầu tiên đưa ra ý kiến thương lượng vá»›i bá»n Scotch vá» việc bá» rÆ¡i vua cá»§a há»
- Phải, ý kiến ấy là cá»§a ông, đúng thế. Tôi đã chưa đẩy lòng khinh bỉ những con ngưá»i Ä‘i tá»›i chá»— ấy.
- Tôi có phải sứ giả tốt khi sang Pháp không?
- Phải, và tôi đã đạt được những gì tôi yêu cầu ở Mazarin.
- Có phải tôi đã luôn luôn chiến đấu hăng hái vì quang vinh và lợi Ãch cá»§a ngà i không?
- Có lẽ quá hăng hái là khác, và đó là điá»u tôi đã khiển trách ông lúc nãy. Nhưng mà ông muốn Ä‘i tá»›i đâu vá»›i tất cả những câu há»i?
- Thưa chúa công, để thưa vá»›i ngà i rằng đã đến lúc chỉ cần má»™t lá»i nói cá»§a ngà i có thể thưởng công cho tất cả má»i việc phụng sá»± cá»§a tôi.
- A! - Olivier nói vá»›i má»™t cá» chỉ hÆ¡i khinh thị, - Äúng đấy tôi quên rằng má»i việc phục vụ Ä‘á»u cần được thù lao, ông đã phục vụ tôi và chưa được Ä‘á»n bù.
- Thưa ngà i, tôi có thể được Ä‘á»n bù ngay bây giá» và vượt cả những Ä‘iá»u tôi mong ước.
- Thế là thế nà o?
- Tôi đã có phần thưởng trong tầm tay và hầu như tôi đã nắm được.
- Phần thưởng gì váºy? - Cromwell há»i. - Ngưá»i ta đã hiến và ng cho ông ư? Ông yêu cầu má»™t cấp báºc chăng? Hay là ông muốn cai trị má»™t vùng?
- Thưa ngà i, ngà i có chấp nháºn Ä‘iá»u thỉnh cầu cá»§a tôi không ạ?
- Phải xem đó là cái gì đã chứ!
- Thưa ngà i, khi ngà i bảo tôi: Hãy thá»±c hiện má»™t mệnh lệnh, có bao giá» tôi trả lá»i: Hãy xem mệnh lệnh gì nà o?
- Nếu như Ä‘iá»u mong ước cá»§a ông không thể nà o thá»±c hiện được thì sao?
- Khi ngà i có má»™t Ä‘iá»u mong muốn và giao cho tôi phải hoà n thà nh, có bao giá» tôi đáp lại rằng: Không thể nà o thá»±c hiện được.
Nhưng một yêu cầu gì mà phải rà o trước đón sau đến thế.
- A, xin ngà i cứ yên tâm, - Mordaunt nói với vẻ đơn giản - nó chẳng là m ngà i phá sản đâu.
- Thôi nà y, - Cromwell nói, - Tôi hứa sẽ chấp nháºn yêu cầu cá»§a ông chừng nà o nó ở trong quyá»n hạn cá»§a tôi. Nói Ä‘i.
- Thưa ngà i, - Mordaunt đáp, - Sáng nay ngưá»i ta bắt được hai tá»§ binh, ngà i cho tôi xin hai ngưá»i đó.
- Chắc là há» dạm tiá»n chuá»™c lá»›n lắm phải không? - Cromwell nói.
- Trái lại, thưa ngà i, tôi chắc rằng hỠnghèo.
- Thế hỠlà bạn bè của ông à ?
- Vâng, thưa ngà i, - Mordaunt reo lên. - Äó là bạn cá»§a tôi, bạn thân thiết mà tôi có thể hy sinh tÃnh mạng cá»§a tôi cho há».
- ÄÆ°á»£c, Mordaunt ạ, - Cromwell nói, vá»›i má»™t cá» chỉ vui vẻ ông lấy lại được quan niệm tốt hÆ¡n vá» ngưá»i thanh niên. - ÄÆ°á»£c, tôi cho anh, tôi cÅ©ng chẳng muốn biết há» là những ai; đấy anh muốn là m gì há» thì là m.
- Xin cảm Æ¡n ngà i, - Mordaunt reo lên. - Xin cảm Æ¡n ngà i! Sinh mạng tôi nay thuá»™c vá» ngà i, và nếu có mất nó Ä‘i, tôi vẫn còn chịu Æ¡n ngà i, xin cảm Æ¡n, ngà i vừa má»›i trả công cho tôi tháºt háºu hÄ©.
Và hắn quỳ xuống chân Cromwell. Vị tướng thanh giáo không muốn hoặc là m ra bá»™ không muốn để ngưá»i ta bà y tá» kÃnh lá»… vá»›i mình như đối vá»›i nhà vua, ông không chịu nhưng gã thanh niên cứ nắm lấy tay ông mà hôn.
Khi hắn đứng lên, Cromwell ngăn lại và há»i:
- Sao? Thế không xin những phần thưởng khác à ? Không xin và ng bạc ư? Không xin cấp báºc ư?
- Thưa chúa công, ngà i đã cho tôi tất cả những gì ngà i có thể cho được, và kể từ ngà y hôm nay, tôi coi như ngà i hết nợ với tôi rồi.
Và Mordaunt lao ra khá»i lá»u cá»§a vị tướng vá»›i má»™t ná»—i vui mừng trà n ngáºp cả trái tim và đôi mắt cá»§a mình.
Cromwell nhìn theo. Ông lẩm bẩm:
- Hắn đã giết chết bác hắn! Chao ôi! Những bá»™ hạ cá»§a ta là những cá»§a gì thế nà y? Tên nà y không đòi há»i gì hoặc là m như không đòi há»i gì, có lẽ trước Thượng đế hắn đã yêu cầu nhiá»u hÆ¡n cả những kẻ sẽ đến đòi há»i và ng bạc, các tỉnh thà nh và bánh ăn cá»§a những ngưá»i cùng khổ; chẳng có kẻ nà o phụng sá»± ta không công. Charles I là tù binh cá»§a ta có lẽ còn có bạn bè, còn ta, ta chẳng có bạn bè nà o cá.
Và thở dà i, ông lại tiếp tục nỗi trầm ngâm bị Mordaunt ngắt quãng.
Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 11:29 AM.
|

15-09-2008, 08:56 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 60
Những ngưá»i quý tá»™c
Trong khi Mordaunt Ä‘i vá» phÃa lá»u cá»§a Cromwell, thì d Artagnan và Porthos dẫn tù binh cá»§a anh đến ngôi nhà mà ngưá»i ta thu xếp cho các anh ở tại Newcastle.
Việc Mordaunt dặn dò viên đội không thoát khá»i mắt chà ng Gascon: cho nên anh cÅ©ng đưa mắt dặn dò Arthos và Aramis hết sức tháºn trá»ng. Vì váºy Arthos cứ lặng lẽ Ä‘i bên cạnh những ngưá»i chiến thắng; Ä‘iá»u đó cÅ©ng chẳng khó vì má»—i ngưá»i đã có bao nhiêu Ä‘iá»u phải suy nghÄ© và giải đáp.
Nếu như có ngưá»i phải kinh ngạc thì đó là Mousqueton, khi đứng ở ngưỡng cá»a, hắn trông thấy bốn ngưá»i bạn Ä‘ang Ä‘i. Có viên đội và khoảng má»™t chục ngưá»i Ä‘i kèm. Hắn giụi mắt không thể tin đó là Arthos và Aramis, nhưng rồi hắn buá»™c phải thừa nháºn sá»± tháºt hiển nhiên. Cho nên hắn sắp cuống quÃt lên vá»›i những lá»i cảm thán, thì Porthos bắt hắn im lặng ngay bằng má»™t cái trừng mắt ghê gá»›m không còn cho phép bà n cãi gì nữa.
Mousqueton đứng sững ra ở cá»a đợi chá» sá»± giải thÃch má»™t việc kỳ lạ đến thể; Ä‘iá»u là m đảo lá»™n đầu óc hắn hÆ¡n cả là cả bốn ngưá»i bạn có vẻ như không nhìn nháºn nhau nữa.
Ngôi nhà mà d Artagnan và Porthos dẫn Arthos và Aramis tá»›i là do tướng Cromwell thu xếp cho các anh đến ở từ hôm trước, nó ở và o góc phố, có má»™t khoảng vưá»n và chuồng ngá»±a ngoặt sang phố bên.
Các ở cá»a ở tầng sát đất có chắn song sắt như thưá»ng thấy ở các thị xã nhá», nên trông giống hệt cá»a sổ nhà tù.
Hai ngưá»i bạn đưa tù binh và o nhà trước và đứng ở ngưỡng cá»a.
Sau khi sai Mousqueton dắt ngựa và o chuồng, Porthos nói:
- Tại sao chúng ta không và o cùng há».
- Vì rằng, - D Artagnan đáp, - Trước hết phải xem viên đội kia và tám hay mưá»i ngưá»i cùng Ä‘i muốn gì ở chúng ta đã.
Viên đội cùng ngưá»i cá»§a hắn và o đóng ở trong vưá»n.
D Artagnan há»i há» muốn gì và tại sao lại đóng ở đó. Viên đội đáp.
- Chúng tôi được lệnh giúp các ông canh giữ tù binh.
Chẳng có gì phải nói vá» Ä‘iá»u ấy, trái lại đó là má»™t sá»± quan tâm nhã nhặn mà mình phải tá» ra biết Æ¡n má»›i đúng, d Artagnan bèn cảm Æ¡n viên đội và cho hắn má»™t đồng cuaron để uống rượu mừng sức khá»e tướng Cromwell.
Viên đội nói rằng những ngưá»i thanh giáo không uống rượu và bỠđồng tiá»n và o túi mình.
– Ôi, d Artagnan thân mến Æ¡i, - Porthos nói, - tháºt là má»™t ngà y ghê sợ!
- Cáºu nói gì thế, Porthos? Ngà y chúng ta tìm lại được bạn bè mà cáºu bảo là ngà y ghê sợ?
- Ừ? Nhưng mà trong một hoà n cảnh như thế nà y ư?
- Äúng là hoà n cảnh rắc rối tháºt, - D Artagnan nói, - Nhưng không sao, ta hãy và o nhà và cố nhìn cho sáng tá» hÆ¡n má»™t chút tình huống cá»§a chúng ta.
- Tình huống rắc rối lắm, - Porthos nói, - Và bây giỠtôi mới hiểu vì sao Aramis dặn đi dặn lại tôi là phải bóp cổ cái tên Mordaunt ghê tởm ấy.
- Im nà o, - D Artagnan bảo, - Chớ có nói cái tên ấy ra.
- Nhưng mình nói tiếng Pháp, mà há» lại là ngưá»i Anh cÆ¡ mà .
D Artagnan nhìn Porthos vá»›i vẻ khâm phục, mà má»™t con ngưá»i biết Ä‘iá»u không thể từ chối trước những Ä‘iá»u dị thưá»ng đủ loại.
Rồi do Porthos nhìn lại anh mà chẳng hiểu tý gì vỠsự kinh ngạc của anh, anh đẩy Porthos và bảo:
- Ta và o thôi.
Porthos và o trước, d Artagnan và o sau, anh đóng cá»a lại cẩn tháºn rồi lần lượt ôm hôn hai ngưá»i bạn.
Arthos buồn rÅ© rượi, Aramis hết nhìn Porthos lại nhìn d Artagnan mà chẳng nói má»™t lá»i, nhưng cái nhìn cá»§a anh truyá»n cảm đến ná»—i d Artagnan hiểu rõ. Anh nói:
- Các anh muốn biết là m thế nà o mà chúng tôi lại ở đây phải không? Trá»i Æ¡i! Tháºt là dá»… Ä‘oán. Mazarin đã phải chúng tôi mang má»™t bức thư cho tướng Cromwell.
- Nhưng thế nà o mà cáºu lại ở bên cạnh Mordaunt. - Arthos nói, - Mordaunt mà tôi đã dặn cáºu phải đỠphòng, hả d Artagnan?
- Và tôi đã dặn cáºu là phải bóp cổ, hả Porthos! - Aramis nói theo.
- Vẫn là do Mazarin. Cromwell cỠMordaunt sang gặp Mazarin; Mazarin sai chúng tôi đến Cromwell. Có định mệnh trong tất cả các chuyện nà y.
- Phải, d Artagnan, cáºu nói đúng. Má»™t định mệnh chia rẽ chúng ta và là m hại chúng ta. Váºy thì Aramis, ta không bà n đến nữa, và chúng ta hãy sá»a soạn chịu đựng số pháºn cá»§a chúng ta.
- Mẹ kiếp! - D Artagnan nói, - Trái lại, ta cứ bà n chứ; bởi vì đã thoả thuáºn má»™t lần cho mãi mãi rằng chúng ta bao giá» cÅ©ng bên nhau dù trong những mục Ä‘Ãch trái ngược nhau.
- á»’ phải, rất trái ngược nhau! - Arthos mỉm cưá»i nói, bởi vì tôi xin há»i cáºu, cáºu phục vụ mục Ä‘Ãch gì ở đây? A! d Artagnan, hãy xem tên Mazarin khốn khiếp dùng cáºu và o việc gì. Cáºu có biết rằng hôm nay cáºu phạm tá»™i gì không? Tá»™i bắt vua, sỉ nhục vua, giết vua.
- á»’, ồ! - Porthos nói, - Anh tưởng như váºy ư?
- Arthos, anh nói quá lên đây, - D Artagnan, - Chúng tôi không đến nỗi như thế đâu.
- á»’, lạy Chúa, trái lại chúng tôi nói đúng đấy. Tại sao lại bắt giÅ© má»™t ông vua. Khi ngưá»i ta muốn kÃnh trá»ng ông như má»™t vị chá»§, ngưá»i ta không mua ông như mua má»™t kẻ nô lệ. Cáºu tưởng rằng Cromwell trả giá ông hai trăm nghìn livres là để đặt lại ông lên ngôi đấy chứ? Các bạn ạ, há» sẽ giết vua, hãy tin chắc như váºy và nó vẫn là cái tá»™i nhá» nhất há» có thể phạm. Thà chém đầu còn hÆ¡n là sỉ nhục má»™t ông vua.
- Tôi chẳng bảo là không, - D Artagnan nói, - Dù sao đó là điá»u có thể xảy ra, nhưng tất cả những chuyện ấy có là m gì chúng tôi đâu? Tôi đến đây vì tôi là ngưá»i lÃnh, vì tôi phục vụ những ngưá»i chá»§ cá»§a tôi, nghÄ©a là những ngưá»i trả lương cho tôi. Tôi đã thá» phục tùng và tôi phục tùng; nhưng các anh, các anh chẳng thể thốt gì tại sao các anh lại đến đây; và các anh phục vụ lợi Ãch gì nà o?
- Lợi Ãch thiêng liêng nhất trên Ä‘á»i nà y, - Arthos nói. – Lợi Ãch cá»§a hoạn nạn, cá»§a vương quyá»n và cá»§a tôn giáo. Má»™t ngưá»i bạn má»™t ngưá»i vợ, má»™t ngưá»i con gái đã thiết tha kêu gá»i chúng tôi đến giúp đỡ há». Chúng tôi đã giúp đỡ há» theo khả năng nhá» má»n cá»§a chúng tôi và Chúa sẽ chứng giám cho chúng tôi là có tâm mà thiếu lá»±c. D Artagnan ạ, cáºu có thể nghÄ© theo cách khác và xem xét vấn đỠtheo má»™t kiểu khác, bạn ạ. Tôi không ngăn cản cáºu đâu, nhưng tôi trách cứ cáºu.
- Ô, ô! - D Artagnan đáp, - Ông Cromwell là ngưá»i Anh, chống lại vua cá»§a ông ấy là ngưá»i Scotch, thì rốt cuá»™c có là m gì tôi đâu?
- Tôi là ngưá»i Pháp, tất cả những chuyện ấy chẳng liên quan gì đến tôi Tại sao anh lại bắt tôi chịu trách nhiệm?
- Thôi, ta hãy đi và o thực chất, - Porthos bảo.
Arthos lại nói:
- Bởi vì tất cả những ngưá»i quý tá»™c Ä‘á»u là anh em, bởi vì cáºu là nhà quý tá»™c, bởi vì vua ở tất cả các nước Ä‘á»u là những ngưá»i cao nhất trong những nhà quý tá»™c; bởi vì đám dân chúng mù quáng, bá»™i bạc và tồi tệ luôn luôn thÃch hạ thấp những gì cao hÆ¡n mình; và chÃnh cáºu, d Artagnan con ngưá»i cá»§a giá»›i lãnh chúa cổ, con ngưá»i có tên đẹp đẽ, có tay kiếm sắc bén, cáºu đã góp phần ná»™p má»™t ông vua cho bá»n buôn bán rượu bia, bá»n thợ may, bá»n đánh xe! A! D Artagnan là má»™t ngưá»i lÃnh, có thể cáºu đã là m tròn nhiệm vụ, nhưng là nhà quý tá»™c cáºu là ngưá»i phạm tá»™i, tôi xin nói vá»›i cáºu như váºy.
D Artagnan nhai má»™t chiếc cá»ng hoa, không trả lá»i và thấy khó chịu, bởi vì khi tránh cái nhìn cá»§a Arthos anh gặp cái nhìn cá»§a Aramis.
- Còn cáºu Porthos, - Bá tước tiếp lá»i, như ái ngại cho sá»± bối rồi cá»§a d Artagnan, - Cáºu là tấm lòng tốt nhất, ngươi bạn tốt nhất ngưá»i lÃnh tốt nhất mà tôi được biết; cáºu mà tâm hồn khiến cáºu xứng đáng sinh ra trên những phẩm cấp cá»§a má»™t triá»u đình và sá»›m muá»™n sẽ được má»™t ông vua thông minh thưởng công; Porthos thân mến cá»§a tôi Æ¡i, là nhà quý tá»™c bằng những phong cách, những thị hiếu và lòng Pomme-de- Pincảm, cáºu cÅ©ng có tá»™i như d Artagnan đấy.
Porthos đỠmặt lên, nhưng vì thÃch thú hÆ¡n là ngượng ngùng, tuy nhiên vẫn cúi đầu xuống ra chiá»u hổ thẹn và nói:
- Phải rồi, phải rồi, bá tước thân mến ạ, tôi chắc rằng anh nói đúng.
Arthos đứng dáºy. Anh Ä‘i tá»›i d Artagnan chìa tay ra và nói:
- Thôi nà o, đừng há»n dá»—i nữa, con trai thân yêu cá»§a tôi, vì rằng tất cả những Ä‘iá»u tôi nói vá»›i cáºu, tôi đã nói nếu không phải bằng tiếng nói, thì Ãt ra cÅ©ng bằng tấm lòng cá»§a má»™t ngưá»i cha. Cáºu hãy tin rằng, nếu cảm Æ¡n cáºu đã cứu mạng tôi và không đã động má»™t lá»i nà o vá» tình cảm cá»§a tôi cho cáºu biết thì chắc hẳn là dá»… dà ng cho tôi hÆ¡n nhiá»u.
- DÄ© nhiên rồi, dÄ© nhiên rồi, Arthos ạ, - D Artagnan vừa đáp vừa siết chặt tay bạn, - Nhưng cÅ©ng vì anh có những tình cảm quái gở mà má»i ngưá»i không có. Ai có thể tưởng tượng má»™t con ngưá»i biết phải chăng mà rá»i bá» nhà cá»a mình, rá»i bá» nước Pháp, rá»i bỠđứa con nuôi, má»™t chà ng trai tuyệt diệu - Vì rằng chúng tôi má»›i gặp nó ở doanh trại - để chạy Ä‘i đâu? Äi cứu viện cho má»™t vương triá»u thối rữa và má»t ruá»—ng nó sắp sụp đổ má»™t sá»›m má»™t chiểu như má»™t túp lá»u cÅ© nát. Cái tình cảm mà anh nói đẹp tháºt đấy, đẹp quá đến ná»—i nó thà nh siêu nhân.
Không để mình mắc bẫy và o cái ngón láu cá Gascon mà ngưá»i bạn giăng ra khi **ng chạm đến tình yêu thương cha con cá»§a anh vá»›i Raoul, Arthos đáp:
- D Artagnan nà y, dù sao chăng nữa cáºu cÅ©ng biết rõ rà ng trong thâm tâm cái tình cảm ấy là đúng; nhưng tôi đã sai lầm Ä‘i tranh cãi vá»›i ông chá»§ cá»§a mình, d Artagnan, tôi là tù binh cá»§a cáºu, cáºu cứ đối xá» vá»›i tôi đúng như thế.
- A, Chúa ơi! - D Artagnan nói, - Ông cũng thừa biết ông chẳng bị như thế lâu nữa đâu, ông tù binh của tôi ạ
- Không, - Aramis nói, - chắc hẳn hỠsẽ đối xỠvới chúng ta như những tù binh ở Philip-Haugh.
- Thế ngưá»i ta đã đối xá» vá»›i tù binh ở Philip-Haugh như thế nà o? - D Artagnan há»i.
- À - Aramis trả lá»i - ngưá»i ta đã treo cổ má»™t ná»a và đem bán ná»a còn lại.
- Thế thì tôi xin bảo đảm vá»›i các anh rằng, - D Artagnan nói, -Cchừng nà o còn má»™t giá»t máu trong huyết quản tôi thì các anh sẽ không bị bắn hoặc treo cổ! Chúng cứ đến đây! Vá»›i lại anh có trông thấy cái cổng kia không, Arthos?
- Thì sao?
- Khi nà o muốn, các anh cứ việc Ä‘i bằng cái cổng ấy vì rằng từ lúc nà y trở Ä‘i anh và Aramis, các anh tá»± do như khà trá»i.
- Tôi công nháºn Ä‘iá»u đó, d Artagnan thân mến ạ - Arthos đáp, - Nhưng cáºu không còn là chá»§ cá»§a chúng tôi nữa: cáºu thấy rõ là cổng đã bị canh gác rồi.
- Thì phá mà ra chứ, - Porthos nói. - Ở đấy có gì nà o? Mưá»i ngưá»i là cùng.
- Chẳng là quái gì đối vá»›i bốn chúng ta nhưng đối vá»›i hai chúng tôi là quá nhiá»u đấy. Thôi nà y, chia rẽ như chúng ta hiện nay thì chúng tôi phải chết thôi.
- Nhìn xem cái số nó là như váºy; hồi trước trên đưá»ng Vendôme, d Artagnan quả cảm là thế, váºy mà các cáºu đã bị bại tráºn, giỠđây đến lượt Aramis và tôi. Vì những Ä‘iá»u như váºy không bao giá» xảy ra khi cả bốn chúng ta Ä‘oà n kết lại vá»›i nhau, váºy thì chúng tôi sẽ chết như de Winter; còn tôi, tôi xin tuyên bố rằng tôi chỉ đồng ý cả bốn chúng ta cùng trốn.
- Không thể được - D Artagnan nói - Chúng tôi ở dưới quyá»n Mazarin.
- Tôi biết chứ và không ép buá»™c gì cáºu hÆ¡n. Những Ä‘iá»u biện luáºn cá»§a tôi chẳng kết quả gì đâu, chắc hẳn là nó rất tệ vì chẳng có chút tác động nà o đến những tâm trà rất là đúng đắn như cá»§a các cáºu.
- Vả chăng, - Aramis nói, - Dù những biện luáºn ấy có tác dụng Ä‘i chăng nữa, thì tốt hÆ¡n cả là không nên là m nguy hại đến hai ngưá»i bạn tuyệt diệu cá»§a chúng ta như d Artagnan và Porthos. Các cáºu hãy yên trÃ, chúng tôi chết và là m vẻ vang cho các cáºu; còn riêng tôi, Arthos ạ, tôi cảm thấy hãnh diện Ä‘i tá»›i trước những mÅ©i súng và cả sợi dây thừng nữa cùng vá»›i anh, vì rằng chưa bao giá» tôi thấy anh cao cả như hôm nay.
D Artagnan chẳng nói chẳng rằng, nhưng sau khi gặm nát cái cá»ng hoa, anh gặm đến các móng tay. Cuối cùng anh nói:
- Các anh tưởng tượng rằng ngưá»i ta sẽ giết các anh à ? Äể là m gì kia chứ? Ai quan tâm đến cái chết cá»§a các anh? Vả lại các anh là tù binh cá»§a chúng tôi cÆ¡ mà .
- Ngốc! Äại ngốc! - Aramis nói, - thế ra cáºu chưa biết rõ Mordaunt à ! Nà y, chỉ nhìn nhau có má»™t cái thôi mà tôi đã trông thấy trong cái nhìn cá»§a hắn rằng chúng tôi đã bị kết án rồi.
- Nà y - Aramis Æ¡i, - Porthos nói, - Sá»± thá»±c là tôi rất bá»±c đã không bóp cổ nó chết như cáºu đã dặn đấy.
- Ê, Tôi sợ cóc gì cái thằng Mordaunt ấy? - D Artagnan kêu, - Mẹ kiếp! Nó cứ ám tôi xem, tôi sẽ nghiá»n nát nó ra, đồ sâu bỠấy! Các anh không phải trốn, tôi xin thá» rằng ở đây các anh cÅ©ng an toà n như cách đây haỉ mươi năm Arthos ở phố Férou và Aramis ở phố Vaugirard.
Chợt Arthos chỉ tay ra phÃa má»™t trong hai cá»a sổ có chắn song sắt Ä‘ang soi sáng căn phòng và nói:
- Nà y, các cáºu sắp biết sá»± tình ra sao đấy vì chÃnh nó Ä‘ang chạy đến kia kìa.
- Ai kia?
- Mordaunt.
Quả tháºt, nhìn theo hướng Arthos trá», d Artagnan trông thấy má»™t kỵ sÄ© Ä‘ang phi nước đại tá»›i.
Äó là Mordaunt.
D Artagnan băng mình ra khá»i căn phòng.
Porthos định ra theo, nhưng d Artagnan bảo:
- Cáºu hãy ở lại và chỉ ra khi nà o tôi gõ gõ và o cánh cá»a.
Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 11:30 AM.
|
 |
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
àâòîñèãíàëèçàöèè, àâòîðàäèî, àíåãäîòû, çåíèò, èìåíà, êîíäèöèîíåð, èñòîðèè, giống ngá»±a andalou, hai muoi nam sau dumas, îáðàçåö, ìåðëåí, ìîñêîâñêèé, ìóëüòèêè, ñëóæáà, ñïåöîäåæäà, ñòðàõîâàíèå  |
| |