13-05-2008, 03:03 PM
Cây Si Của Phoenix
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 833
Thá»i gian online: 2 tháng 0 tuần 5 ngà y
Thanks: 320
Thanked 4,685 Times in 158 Posts
Côn Luân - Phượng Ca
Chương 12 – Hồi 1 và 2
Dịch thuáºt: XuongRong
Biên dịch + biên táºp: BYH
Nguồn: Tà ng Thư Viện
Chương 12 - CÂU TÂM ÄẨU GIÃC - hồi 1 VÀ 2
Hai ngưá»i Ä‘i không không gặp lại ai, Lương Tiêu thầm nói: “Hà n Ngưng Tá» thất bại, theo lý địch nhân đã hoà n toà n trốn thoát? Oh, đúng là cây đổ khỉ chạy tán loạnâ€. Äi qua Tà n hồng tiểu trúc, Lương Tiêu nói: “A Tuyết, cô có dá»± định gì không?â€A Tuyết nói: “Vị tiên sinh lưng Ä‘eo kiếm gá»— đó Ä‘i và o trong trang, cùng chá»§ nhân so tà i. Chá»§ nhân đánh không lại, liá»n nói so cước lá»±c, vị tiên sinh đó cÅ©ng đáp ứng. Nhưng bá»n há» chưa kịp chạy thì đám tá»· tá»· đã thi nhau bá» chạy. Ta sợ... sợ ngươi vẫn bị nhốt, lại Ä‘i tá»›i rừng trúc... †Lương Tiêu nghe cô ta nói thao thao, không nhẫn nại nói: “CÅ©ng tốt, cô nếu không có chá»§ Ä‘Ãch gì, tạm thá»i cứ Ä‘i cùng ta! †A Tuyết trong lòng vui sướng, há»i: †chúng ta sẽ Ä‘i đâu?†Lương Tiêu lắc đầu nói: †Ta cÅ©ng không biếtâ€. A Tuyết thu mà y ngẫm nghÄ©, tá»±a như hạ quyết tâm: “Bất cứ là công tá» tá»›i đâu, ta cÅ©ng có thể Ä‘i vá»›i công tá» chứ?†Lương Tiêu nói: “Tuỳ cô! †A Tuyết nghe váºy bÄ©u môi cưá»i, lá»™ ra lúm đồng tiá»n nho nhá».
Hai ngưá»i Ä‘i vá» phÃa tây má»™t lúc, Lương Tiêu chợt nhá»› tá»›i quyển "Tá» Phá»§ Nguyên Tông" ở trong ngá»±c áo, mấy ngà y nay báºn rá»™n luyện công nên chưa xem kỹ được. Láºp tức sao chép mặt chữ thì thấy sá»›m đã bị mồ hôi thấm ướt, vết má»±c trên mặt vải đã hÆ¡i rối loạn, trong lòng hiểu rằng nếu không chỉnh sá»a thì nó sẽ bị há»§y mất. Liá»n tìm má»™t tiệm bán giấy má»±c trong thị trấn gần đó. Chưởng quỹ trong tiệm là má»™t lão tú tà i thi trượt, văn chương bình thưá»ng, nghe xong mục Ä‘Ãch cá»§a Lương Tiêu liá»n bà y ra má»™t cuá»™n giấy da dê, thấm đẫm má»±c Ä‘en rồi Ä‘em mặt có chữ in và o.
Sao chép xong xuôi, Lương Tiêu kiểm tra lại má»™t hồi, thấy không còn sai sót, trong lòng mừng rỡ, thưởng cho chưởng quỹ má»™t đĩnh và ng. Chưởng quỹ vui mừng ra mặt, nâng tay má»™t chút, nháºn lấy ngân lượng. Lương Tiêu lại lấy cá»§a ông ta má»™t mảnh giấy dầu lá»›n, má»™t há»™p má»±c bằng đồng đỠrồi cẩn tháºn dùng giấy dầu gói kinh văn đặt và o trong há»™p.
Rá»i khá»i tiệm giấy má»±c, mặt trá»i cÅ©ng đã lặn xuống phÃa tây. Thấy phÃa trước có má»™t gian khách sạn, Lương Tiêu dạ dà y sôi ùng ục, kéo theo A Tuyết và o trong tìm chá»— ngồi. Ngồi chưa lâu, phÃa ngoà i cá»a có má»™t ngưá»i khua chân bước và o, đúng là oan gia ngõ hẹp, nhìn kỹ đúng là Hà n Ngưng Tá». Hà n Ngưng Tá» nhìn thấy hai ngưá»i, có vẻ ngạc nhiên, sau đó nhìn A Tuyết mỉm cưá»i, trong mắt lá»™ rõ thâm ý.
A Tuyết tá» vẻ lạnh nhạt, nói nhá»: “Chá»§ nhân vẫn khoẻâ€. Hà n Ngưng Tá» liếc qua nhìn nà ng ta, Ä‘iá»m nhiên ngồi xuống, cưá»i nhẹ nói: †Ta vẫn khoẻ, ngươi vẫn còn sống đấy ư, lại đây, rót trà cho ta. †A Tuyết hai chân má»m nhÅ©n, gần như không thể đứng dáºy, bất giác Lương Tiêu ấn vai nà ng xuống, chỉ nghe Lương Tiêu cưá»i nói: †Hà n Ngưng Tá», lão tá» khát quá, ngươi lại đây pha trà cho ta?†Hà n Ngưng TỠđưa mắt nhìn hắn, cưá»i lạnh: †Ngươi đổi tÃnh lưu manh rồi à , vừa má»›i rá»i bá» Liá»…u Oanh Oanh, lại đã lăng nhăng vá»›i A Tuyết nhà ta?†A Tuyết sắc mặt đỠhồng, không dám ngá»ng mặt lên.
Lương Tiêu nhÃu mà y nói: †Hà n Ngưng Tá», miệng ngươi phun ra toà n thứ bẩn thỉu†Hà n Ngưng Tá» cưá»i hihi nói: “Bẩn thỉu như thế nà o nhỉ? Ngươi muốn cô ta, ta sẽ cho ngươi. Nhưng phải nói má»™t cách công bằng, ngươi phải cảm Æ¡n ta đã†Lương Tiêu thấy mụ ta ngôn ngữ tuyệt không phản đối, trong lòng hÆ¡i ngạc nhiên, cứ tưởng là mụ ta sẽ sÃnh cưá»ng tranh đấu, hắn cÅ©ng biết là bản thân còn khó tá»± vệ, đấu vá»›i mụ ta thì sẽ gây nguy hiểm đến A Tuyết, liá»n thay đổi thái độ cưá»i nói: “ Tiếc là bản thân ta không có váºt gì, hết sạch má»i thứ, không biết là phải cảm Æ¡n ngươi như thế nà o. †Hà n Ngưng TỠđưa mắt nhìn, cưá»i nói: “Ngưá»i đúng là tiểu tá» giảo hoạt, toà n dùng những lá»i mÆ¡ hồ để lưá»ng gạt ngưá»i khác? hừm, ngươi đã mở Thuần Dương Thiết Hạp, có phải không?†Lương Tiêu giáºt mình, cố gắng trấn tÄ©nh nói: †Ngươi nói cái gì thế?†Hà n Ngưng Tá» nói: â€Ta Ä‘oán không sai chứ? Ngươi ná»™i công bị mất, Ãt nhất phải mất mưá»i năm má»›i khôi phục lại được, nhưng chỉ trong má»™t tháng, đã khôi phục hoà n toà n ná»™i công, hừm, luyện võ không thể so sánh như ăn uống, ngươi có sá» dụng phương pháp nhanh chóng nà o chăng?†Mụ ta cúi xuống, nhìn Lương Tiêu, cưá»i nói: †Có phải tối hôm đó, ngươi đã mở thiết hạp phải không?â€
Lương Tiêu trong lòng suy nghÄ© cân nhắc mấy lần, ha ha cưá»i nói: â€Cách mở thiết hạp, ta thá»±c sá»± có biết má»™t chút, ta sẽ nói cho ngươi biết, nếu như ngươi chịu thỠđộc: Từ giá» trở Ä‘i, cùng vá»›i A Tuyết Ä‘oạn tuyệt quan hệ chá»§ tá»›, và sẽ không gây khó khăn cho hai chúng ta. †Hà n Ngưng Tá» cưá»i nhẹ nói: "Xú tiểu tá», ngươi hiện nay cÅ©ng coi như là đã nằm trong lòng bà n tay ta, vuông tròn thế nà o cÅ©ng không phải do ngươi được nữa. Nếu như ngươi không nói, ta tá»± có cách khiến cho ngươi phải nói. †Nhãn quang như Ä‘iện, nhìn và o ngưá»i A Tuyết.
Lương Tiêu cao giá»ng nói: †Hà n Ngưng Tá», nếu có khả năng, lại đây bắt ta. †Hà n Ngưng Tá» mỉm cưá»i chuyển thân. Và o lúc đó, đột nhiên nghe má»™t tiếng cưá»i ha ha, ngoà i cá»a lại có má»™t ngưá»i thong thả tiến và o, áo và ng mi trắng, khà độ ung dung. Lương Tiêu nhìn thấy ngưá»i nà y, nhất thá»i thầm kêu khổ. Ngưá»i nà y nhìn thấy Lương Tiêu, tá» vẻ vô cùng kinh ngạc, kế đó tá» vẻ vô cùng vui mừng, nghe thấy Hà n Ngưng Tá» lạnh lùng nói: “Minh Quy, ngươi muốn gì?†nói rồi má»™t chưởng đánh ra. Minh Quy vung chương tiếp đón, cưá»i nói: “Hà n cô nương, vừa má»›i gặp đã động thá»§, có gì chúng ta từ từ nói chuyện đã. †Hà n Ngưng Tá» cưá»i lạnh nói: †Ngươi muốn nói gì? Ngươi bất quá vì chá»§ ngươi báo thù chứ gì?†Minh Quy lắc đầu nói: " Ngươi nói Hoa Vô Xuy ư? Lầm lẫn lầm lẫn, lầm lẫn vô cùng to lá»›n. Cô ta là cô ta, ta là ta, ngà n vạn lần không liên quan gì vá»›i nhauâ€
Hà n Ngưng Tá» sắc mặt lúc Ä‘en lúc sáng, lạnh lùng nói: “Ngưá»i là lão hồ ly định lừa gạt ta thế nà o đây? Không nên kéo dà i thá»i gian, chỠđợi cứu viện, hừm, cho dù cả Thiên CÆ¡ Cung Bát hạc cùng ở đây, ta không sợ đâu†Minh Quy cưá»i nói: “Cô nương võ công cao cưá»ng, tá»± nhiên không sợ, chỉ là lão phu vá»›i Thiên CÆ¡ Cung ân Ä‘oạn nghÄ©a tuyệt, hai bên không còn quan hệ gì. Nếu như ngÆ¡i không tin, có thể há»i tiểu tá» kia†nói xong dưng tay chỉ Lương Tiêu. Hà n Ngưng Tá» thần sắc đại biến, tức giáºn nhìn Lương Tiêu nói: â€Ngươi đúng là con chó săn cá»§a Thiên CÆ¡ Cung? hừm, ta tháºt ngốc không nháºn ra ngươi cùng má»™t phe vá»›i chúng. †Minh Quy cưá»i nói: “Hà n cô nương không nên hiểu nhầm, hắn không phải ngưá»i cá»§a Thiên CÆ¡ Cung. Chỉ là , khi lão phu phản bá»™i bá» chạy khá»i Thiên CÆ¡ Cung, hắn đã chứng kiến từ đầu đến cuối.
Hà n Ngưng Tá» nhìn Lương Tiêu thần sắc lãnh đạm, tuyệt không có ý phản bác, nhưng trong lòng bán tÃn bán nghi, nói: “Ngươi đưá»ng đưá»ng là ngưá»i cầm đầu bát hạc, sao lại phản bá»™i chạy khá»i Thiên CÆ¡ Cung†Minh Quy cưá»i nói: “Nếu ta là ngưá»i cầm đầu bát hạc, thì cần gì phải Ä‘Ãch thân đến bắt ngươi? ‘Bệnh Hạc’ Tần Bá Phù chá»§ trì việc bên ngoà i, sợ rằng sẽ là ngưá»i đầu tiên đến gây xúi quẩy cho ngươi đó. â€
Hà n Ngưng Tá» trong lòng nghÄ©: “Minh lão đầu nói không phải là khôngcó lý, chó chạy khá»i Thiên CÆ¡ Cung cÅ©ng không Ãt, nếu tìm ta, không cần chÃnh lão phải tá»± tay xuất thá»§. †Mụ ta nghi ngá» nói: †Tốt, ta tạm nghe xem ngươi nói gì†Minh Quy cưá»i quá»· dị, nói rằng: â€Cô nương có nhá»› Lăng Sương Quân không?†Hà n Ngưng Tá» sắc mặt đại biến, lạnh lung nói: â€Ngưá»i nhắc đến con tiện nhân đó là có ý gì?†Minh Quy cưá»i nói: â€Hà n cô nương sá»›m tối và cả khi ngá»§, không phải là muốn hạ sát cô ta sao?†Hà n Ngưng Tá» lạnh lùng nói: †Nói cà n, cô ta trúng phải ‘Phiêu Tuyết Thần Chưởng’ cá»§a ta, vẫn còn sống được hay sao?â€
Minh Quy lắc đầucưá»i nói: †Ngươi lầm rồi. Ngưá»i tÃnh không bằng trá»i tÃnh, đương nhiên là Lăng Sương Quân bị trá»ng thương gần chết, may gặp ‘Ãc hoa đà ’ Ngô Thưá»ng Thanh. †Hà n Ngưng Tá» sắc mặt biến đổi. Minh Quy quan sát xem xét, cưá»i nhẹ, liá»n nói: â€Ngô lão nhi mất đến ba ngà y nhá»c công, má»›i cứu được Lăng Sương Quân thoát khá»i tay cá»§a Diêm Vương gia, nhưng…†hắn nói đến đó, cố tình trù trừ. Hà n Ngưng TỠđưa mắt nhìn ra phÃa ngoà i, lạnh lùng nói: †Nhưng là m sao?†cô ta bÄ©u môi khinh miệt, thân hình từ từ quay đầu lại.
Minh Quy cưá»i quá»· quyệt nói: “Lăng Sương Quân không những không bị chết, mà còn sinh được má»™t hà i tá», tên gá»i là Hoa Hiểu Sương. †Hà n Ngưng Tá» mặc dù đã Ä‘oán đúng, nhưng khi nghe Minh Quý Ä‘Ãch thân nói, vẫn thấy trong lòng rúng động, ngồi phịch xuống trên cái ghế gá»—, hai mắt nhìn thẳng, sắc mặt lợt lạt không có huyết sắc. Lương Tiêu nghe xong hiển nhiên hiểu ra: †Nguyên lai ám hại Hiểu Sương đại ác nhân chÃnh là cô ta. †bất giác trong lòng tức giáºn, lại nghe Hà n Ngưng TỠâm thanh phát ra giữa hai răng, từng từ từng từ nói: â€Hoa ….. Hiểu …… Sương?†Âm thanh trong cổ khổ sở tắc lại, giống như mang theo thống háºn vô cùng.
Minh Quy cưá»i ha ha nói: †Tên gá»i là Hoa Hiểu Sương! Chữ Hoa, theo há» cá»§a Hoa Thanh Uyên là chữ Hoa, chữ Sương, từ tên Lăng Sương Quân lấy ra chữ Sương. †Hắn mặc dù nói có và i lá»i, nhưng tá»±a như có ngà n vạn mÅ©i kim đâm và o tim, khiến cho Hà n Ngưng Tá» không thể chịu Ä‘uợc Ä‘au khổ, nghiến răng nói: â€Tốt thôi, lại sinh hạ con gái cÆ¡ đấy. †Nói xong bá»—ng quay đầu lại, nhìn chằm chằm Minh Quy, thong thả nói: †Ngươi tìm ta, chỉ nói thế thôi sao?†Minh Quy mỉm cưá»i nói: †Minh má»— vốn không theo há»™i nà o Hà n cô nương đã nói thế, nếu như Hà n cô nương mà có lòng muốn báo thù, có thể cùng Minh má»— liên thá»§, phá tan Thiên CÆ¡ Cung, gặp ngưá»i giết ngưá»i, hoà n toà n đạt được mong ước cá»§a cô?â€
Hà n Ngưng Tá» lặng yên suy tÃnh, đột nhiên phát ra âm thanh cưá»i rất to. Minh Quy không hà i lòng nói: “ Lão phu thà nh tâm tương trợ, chuyện đó có gì đáng để cưá»i! †Hà nNgưng Tá» phẩy áo, đứng lui vá» sau, cưá»i nhạt nói: “Ngươi nghÄ© Hà n Ngưng Tá» ta là hạng ngưá»i nà o? Sao có thể để ngươi sai khiến? Con tiện nhân kia đúng là nghiệt chá»§ng, cuối cùng thế nà o cÅ©ng rÆ¡i và o tay ta! †âm thanh cá»§a cô ta vô cùng độc ác. Minh Quy nghe thấy thế rất hợp ý mình cưá»i nói: †Hà n cô nương đúng là biết đùa, bằng và o sức cá»§a má»™t mình cô, có thể đương đầu được vá»›i Thiên CÆ¡ Cung?†Hà n Ngưng Tá» nói: †Cái đấy túc hạ không cần phải nghÄ© há»™ ta. †Vừa nói xong phất tay áo bá» Ä‘i, không ngá» lại Ä‘i ra khá»i cá»a đến ná»a cá»a xe, kêu lên má»™t tiếng thổ huyết, cá»a xe dÃnh đầy máu. Hà n Ngưng Tá» song thá»§ miá»…n cưỡng chống đỡ, loạng choạng suýt ngã, chân bước tấp tểnh, trong khoảng khắc đã không thấy đâu nữa.
Minh Quy nhìn cô ta Ä‘i xa, ánh mắt lá»™ vẻ thất vá»ng, quay ngưá»i ngồi xuống đối diện vá»›i Lương Tiêu, cầm bình rót trà uống má»™t ngụm rồi thở dà i nói: "Hà n Ngưng TỠđó tuy đầy mưu lược nhưng cuối cùng vẫn không thoát khá»i được má»™t chữ tình. Hừ, xem ra không trông chá» và o cô ta được rồi! " Lương Tiêu ngạc nhiên nói: "Cái đó liên quan gì đến chữ tình?" Minh Quy cưá»i nói: "Việc nà y nói ra thì dà i. " Lão đặt chén trà xuống, thở dà i nói: "Nhá»› năm xưa, Hà n Ngưng Tá» cÅ©ng là má»™t nhân váºt nổi danh. Võ công đã giá»i, ngưá»i lại thông minh, dáng vẻ cà ng khiến ngưá»i ta Ä‘iên đảo... " Lão nói đến đó, cưá»i hắc hắc "chỉ bất quá, bà ta gặp xui xẻo xứng đáng, không đâm và o ai khác mà lại khÆ¡i khÆ¡i gặp phải tiểu súc sinh Hoa Thanh Uyên đó, bên trong xảy ra việc gì ta cÅ©ng không biết rõ, tóm lại là trong lúc qua lại hai ngưá»i đó tình chà ng ý thiếp, nghiá»…m nhiên đã tá»± ước hẹn kết hôn.
Lương Tiêu ngạc nhiên nói: †Cô ta và Hoa đại thúc là nhân tình chăng?†Minh Quy cưá»i nói: â€Ta không chắc, Hoa Thanh Uyên tiểu súc sinh được Hà n Ngưng Tá», như thu Ä‘uợc chà bảo, quay vá» Thiên CÆ¡ Cung bái kiến lão nương, không biết thế nà o khi gặp mặt Hoa Vô Xuy, rất không vừa lòng. â€A Tuyết không nhẫn nại nói: †Chá»§ nhân cá»§a ta thông minh tuyệt đỉnh, nhan sắc mÄ© lệ, bà ta có gì mà không vừa lòng cho được?†Minh Quy nghe cô ta gá»i Hà n Ngưng Tá» là chá»§ nhân, không khá»i quay lại nhìn cô ta, khẽ nhÃu mà y. Lương Tiêu nói: â€A Tuyết, từ giá» vá» sau ngươi là ngưá»i tá»± do, không cần phải gá»i mụ ta là chá»§ nhân. †A Tuyết do dá»± má»™t chút, rồi nhè nhẹ gáºt đầu.
Minh Quy cưá»i hô hố má»™t tiếng, cưá»i lạnh nói: â€Tiểu nha đầu không hiểu gì ư? Tệ nhất chÃnh là vì quá thông minh mÄ© lệ không ai bằng. Cứ tưởng tượng, tên Hoa Thanh Uyên từ nhỠđã là đứa trẻ đáng yêu biết nghe lá»i, đối vá»›i mẫu thân luôn luôn vâng lá»i. Nay đột nhiên xuất hiện má»™t ngưá»i lai lịch không minh bạch là m con dâu, không những dung mạo như tiên, mà còn thông minh vô cùng. Äã váºy rồi, còn khiến cho Hoa Vô Xuy ghen ghét lo sợ, Hà n Ngưng Tá» thá»§ Ä‘oạn lợi hại, thấy Hoa Thanh Uyên tiểu súc sinh luôn bị cô ta dắt mÅ©i, sẽ là m há»ng việc lá»›n, không nghe lá»i mẹ nữa. Láºp tức Hoa Vô Xuy vô cùng tức giáºn, chẳng phải vô cùng ghen tị hay sao?â€
Lương Tiêu ngạc nhiên nói: â€Hoa Vô Xuy không ngá» có thể đố kị nhá» nhen vá»›i cả nà ng dâu cá»§a mình thế sao? “ Minh Quy cưá»i khẩy nói: †Äiá»u đó có gì là kì lạ, thế gian đà n bà phần lá»›n Ä‘á»u như nhau, Ä‘á»u lo rằng con trai mình quá yêu thương vợ, mà xem nhẹ tình mẫu tá». Äó là tÃnh nghen ghét đố kị cá»§a mẹ chồng đối vá»›i nà ng dâu, từ xưa đến nay Ä‘á»u như váºy. Huống hồ, Hoa Vô Xuy má»™t lòng má»™t dạ yêu thương muốn con trai kế thừa tổ nghiệp, nếu để Hà n Ngưng Tá» qua Ä‘uợc ải nà y thà nh nà ng dâu, Thiên CÆ¡ Cung cÆ¡ nghiệp có lẽ phải đổi sang há» Hà n? Hoa Vô Xuy khổ tâm lao động, là m sao có thể để cho ngưá»i ngoà i hưởng thụ thà nh quả, vá»›i tÃnh khà ấy, bà ta nhịn được ná»—i giáºn đó là m sao được?â€
Lương Tiêu nói: â€Hà n Ngưng Tá» cÅ©ng chẳng phải tay vừa, bà ta tÃnh toán thế mà Hà n Ngưng Tá» nghe ư?†Minh Quy vuốt râu cưá»i nói: â€Ngươi đúng là không có kinh nghiệm. Ước hẹn giữa nam và nữ được bao lâu, hoà n toà n là do hai ngưá»i, giống như là tá»™i lá»—i nên tránh. Huống gì Hà n Ngưng Tá» trẻ tuổi kiến thức hạn hẹp, là m sao có thể là đối thá»§ cá»§a Hoa Vô Xuy? Mà trở thà nh nà ng dâu cá»§a há» Hoa trong lòng mặc dù có và i Ä‘iểm không vừa ý, má»™t mặt không để lá»™ ra, chỉ yêu cầu cha mẹ hai bên nói chuyện, để ý đến mai mối, yêu cầu Hà n Ngưng Tá» tìm kiếm trưởng bối sư tá»·, mai mối đà ng hoà ng, sau đó má»›i tổ chức hôn lá»… thaà n than. Hà n Ngưng Tá» bị dá»— ngon ngá»t là m cho mÆ¡ hồ mất phương hướng, vô cùng vui mừng rá»i cung Ä‘i tìm sư tỉ. Không ngá» rằng bà ta đã rá»i khá»i đó từ trước, Hoa Vô Xuy ở đấngu cuối cùng cÅ©ng giở thá»§ Ä‘oạn, kiên quyết ép cho Lăng Sương Quân rÆ¡i và o vòng taycá»§a Hoa Thanh Uyên.. â€
Lương Tiêu ngắt lá»i nói: †Không đúng, nếu như thÃch má»™t ngưá»i, là m sao có thể thÃch má»™t ngưá»i khác được? Nếu đổi lại là ta, thà chết cÅ©ng không đồng ý. †Minh Quy cưá»i khẩy nói: †Hoa Thanh Uyên cÆ¡ bản không giống ngươi chút nà o, Hoa Vô Xuy chỉ cẩn trừng mắt má»™t cái, hắn có khả năng tá»± do quyết định Ä‘iá»u gì sao? Lần đó vụng vá» lung túng vá»›i má»i ngưá»i. Hoa Thanh Uyên ngu ngốc mở cá» rong trống, theo lệnh thà nh hôn, không biết Hà n Ngưng TỠđã nháºn tin tức từ đâu, trở vỠđúng lúc Lăng Sương Quân vá» nhà bố mẹ ruá»™t, bèn nấp bên cạnh đưá»ng tìm cách hãm hại cô ta. Lúc đó Lăng Sương Quân đã có bầu khá to, đáng sợ là dung má»™t viên đá giết chết cả đôi chim(ý nói giết cả Lăng Sương Quân và bà o thai Hoa Hiểu Sương), ha ha, không đúng, nên nói là má»™t ngưá»i chết mà cả hai nguá»i cùng má»™t mệnh.. †Minh Quy cưá»i ha ha má»™t tráºn, rồi nói: †Lương Tiêu, ngươi nghÄ© thá» xem, Hà n Ngưng Tá» là m sao mà biết được dấu vết cá»§a Lăng Sương Quân?†Lương Tiêu nhÃu mà y nói: â€Tai hoạ nà ycó thể là do ngươi mà ra?†Minh Quy dáºm châm cưá»i nói: â€Äúng rồi, ha ha, nếu như tên Hoa Thanh Uyên mà sinh được con trai, sẽ không thể không ảnh hưởng đến đại sá»± cá»§a lão phu được. â€
Äang lúc tá»± đắc ý, đột nhiên thấy Lương Tiêu đứng dáºy bá» Ä‘i, Minh Quy Ä‘ang cưá»i to đột nhiên ngừng lại, ngạc nhiên nói: †Ngươi định Ä‘i đâu?†Lương Tiêu thản nhiên nói: â€Cút Ä‘i. †Minh Quy nói: â€Có gì phải vá»™i vã, để lão phu uống nốt chén trà nóng, ha ha, xa cách đã lâu, chúng ta nói và i chuyện phiếm không tốt hÆ¡n ư. â€Lương Tiêu xì má»™t tiếng, nói†Ngươi đúng là mặt dà y, ta không muốn thấy mặt ngươi, không muốn ngồi cùng bà n vá»›i kẻ tiểu nhân như ngươi, theo chân má»™t kẻ Ä‘ang xấu hổ như ngươi tháºt bá»±c mình. †Minh Quy sá»ng sốt, lại nghe Lương Tiêu nói: â€Ngươi vá»›i Hoa Vô Xuy đấu đá nhau, ta cÅ©ng không quản đến. Nhưng ngươi hết lần nà y đến lần khác âm mưu hại Hiểu Sương, còn những ngưá»i khác ngươi muốn xấu xa lá»›n cỡ nà o ta cÅ©ng không quan tâm. â€
Minh Quy sắc mặt trầm xuống, ngạc nhiên nói: †Bệnh cá»§a nha đầu đó còn sống không được bao năm, trước khi chết cÅ©ng giúp cho lão phu và i Ä‘iểm là m bà n đạp, đấy có thể gá»i là có thể sá» dụng. Tiểu tá», ngươi nên Ä‘i theo lão phu, cùng tạo nên sá»± nghiệp kinh thiên động địa là m những đại sá»±. †LưoÆ¡g Tiêu phì má»™t tiếng, nói: â€Cút mẹ cái đại sá»± cá»§a ngươi Ä‘i, ta hiện nay võ công còn tệ, không thể giết chết ngươi, nhưng sẽ có má»™t ngà y ta nhất định sẽ lấy mạng cá»§a ngươi. †Nói rồi rÅ© áo, bá» Ä‘i vá» phÃa cá»a lá»›n. Äá»™t nhiên trước mắt má»i nguá»i hoa lên má»™t cái, Minh Quy đã xuất hiện trước mặt, tay vẫn cầmchén trà , trên mặt thản nhiên cưá»i nói: â€Ngươi đúng là điếc sao? Khong nghe thấy gì sao? Lão tá» bảo ngươi ngoan ngoãn ngồi xuống đợi ta uống nốt tách trà . †Lương Tiêu nhìn hắn trong mắt ẩn uá»›c hung quang, tá»± biết không nên lá»— mãng, cao giá»ng nói: â€A Tuyết, ngươi chạy xa Ä‘i, đừng có quay đầu lạiâ€. A Tuyết sắc mặt lá»™ vẻ cương quyết, không lo lắng nói: †Không phải đã nói rồi sao? Công tá» Ä‘i nÆ¡i đâu, ta sẽ cÅ©ng theo công tỠđến nÆ¡i đó! †Lương Tiêu nhìn nà ng ta như ngây ngốc, trong lòng cảm thấy rất lo lắng.
Minh Quy tặc lưỡi cưá»i nói: â€NÆ¡i đâu ngươi đến, cô ta cÅ©ng sẽ đến nÆ¡i đó. Lương tiểu tá», ngươi tháºt là có diá»…m phúc, lão phu cÅ©ng cảm thấy đố kị vá»›i ngươi. †lá»i vừa dứt xong, đột nhiên nhanh chóng xuất thá»§, trảo hướng vá» phÃa A Tuyết. Lương Tiêu sá» chiêu “BáVương Giang Äỉnhâ€, song quyá»n đánh thẳng và o hắn. Chiêu nà y xuất phát từ Thạch tráºn, Minh Quy thấy hắn sá» dụng chiêu thức tinh kì, ngầm sá» dụng số thuáºt, bất giác trong đầu lấy là m ngứa ngáy, cổ tay chợt chuyển, ngÅ© chỉ sắc bén như kiếm, nhằm và o cổ tay cá»§a Lương Tiêu đánh xuống. Lương Tiêu thấy trảo lá»±c cá»§a hắn lợi hại, vá»™i vã hạ tay xuống, nắm lấy A Tuyết, thi triển “Lục lục thiên cương bộ†hướng vá» phÃa sau xuất ra. Minh Quy nhìn thấy chiêu thức cá»§a hắn đâm ra nghi ngá»: †Và i tháng không gặp, không ngá» võ công cá»§a tiểu tá» nà y không tiến mà lại lùi?†Hắn sợ Lương Tiêu sá» dụng “Tam Tà i Quy Nguyên Chưởngâ€, không dám truy Ä‘uổi, chỉ dùngâ€Linh Tê Phân Thá»§y Công†từ xa xuất chưởng, cứ tưởng là sẽ bức được Lương Tiêu thối lui hai bước. Minh Quy thấy hắnxuất chiêu nà y thá»±c sá»± ná»™i lá»±c đã giảm Ä‘i nhiá»u, vui mừng khôn xiết, tay trái cầm lấy tách trà , tay phải xùy xùy xùy đánh ra ba chưởng, ép Lương Tiêu tránh đông chạy tây, không để cho hắn đứng lại.
Minh Quy chưởng chưởng tiếp nối như chá»›p, Lương Tiêu dắt A Tuyết chạy má»™t lát đã dần cảm thấy Ä‘uối sức, đà nh đẩy A Tuyết ra xa rồi triển khai Tam Tà i Quy Nguyên chưởng cùng Minh Quy tranh đấu. Minh Quy nhìn hắn chưởng qua chưởng lại cao thâm khó dò, bất giác thay đổi ý tưởng: "Tiểu tá» nà y vô cùng xảo quyệt, nếu như cưỡng ép nó nói ra Ä‘iá»u bà ẩn cá»§a "Tam Tà i Quy Nguyên chưởng" thì chỉ sợ cÅ©ng không hết không tháºt. Hôm nay may mà ná»™i lá»±c cá»§a nó giảm mạnh, ra tay cháºm chạp, lão phu không nên lo tranh đấu vá»›i nó mà cứ từ từ nhìn xem Tam Tà i Quy Nguyên chưởng nà y có Ä‘iá»u huyá»n ảo gì. " Lão đã quyết định, liá»n ra tay cháºm lại, đấu vá»›i Lương Tiêu từng chiêu từng thức má»™t. Lương Tiêu má»™t lòng muốn tá»± bảo vệ, đà nh phải toà n lá»±c thi triển chưởng pháp. Minh Quy theo dõi cỠđộng cá»§a hắn dần dần tìm ra đưá»ng lối, trong lòng không khá»i đắc ý: "Nếu không phải lão phu trà tuệ như trá»i cao thì là m sao nghÄ© ra được kế hay như thế nà y. " Rồi thì phải má»™t chưởng, trái má»™t chưởng, đánh cho Lương Tiêu quay mòng mòng, trong lúc cấp bách ngay cả võ há»c trong thạch tráºn cÅ©ng phải dùng ra. Minh Quy thấy hắn dùng ra không phải là "Tam Tà i Quy Nguyên chưởng" nhưng chá»— kỳ diệu trong đó cÅ©ng không thua gì Tam Tà i Quy Nguyên chưởng, tháºm chà lại đưá»ng đưá»ng chÃnh chÃnh chứ không dá»±a và o thá»§ xảo như Tam Tà i Quy Nguyên chưởng. Ngưá»i sá» dụng nếu không có ná»™i công vô cùng cao thâm thì rất khó phát huy được uy lá»±c tiá»m ẩn. Cà ng hay là những võ công nà y như từ cùng má»™t mạch vá»›i võ công cá»§a lão nên cà ng dá»… tu luyện.
Minh Quy gáºt gù, tá»±a như đã hiểu rõ rà ng cách phá giải, tiện thể lại muốn thá» lại má»™t lần, ép Lương Tiểu chiết chiêu để tìm cách hóa giải. Lương Tiêu chỉ nhìn thấy Minh Quy mặt mà y tươi rói, tuy nhiên không hiểu bụng dạ lão nghÄ© gì. Ná»™i lá»±c cá»§a hắn không cao, tuy nhiên lại có võ công hạng nhất, tuy không thể phát huy được uy lá»±c cá»§a nó, muốn sá» dụng kiếm pháp, nhưng trước đó đã đấu vá»›i sở Tiên Lưu trước, hứa không dùng “Xuyên Tâm Thất Thứcâ€, nhất thá»i do dá»± không quyết định, xuất thá»§ chưởng pháp bá»—ng loạn lên. Minh Quy thấy hắn má»i mệt, trầm tư nghÄ© ngợi: †Cái đó gá»i là cắn nhiá»u hÆ¡n nhai, nếu như lần nà y kéo dà i quá, bị hắn nhìn ra kế sách cá»§a lão phu, quả là không tốt đẹp. Việc tốt không nên tham quá, nên để dà nh thá»i gian cho hắn vá» sau. †Äá»™t nhiên nhanh chóng thò trảo tấn công trước ngá»±c Lương Tiêu, trước tiên túm lấy hắn, để rồi từ từ khéo léo tìm hiểu võ công.
A Tuyết ở bên cạnh trong khi quan sát, thấy Minh Quy tùy ý xuất thá»§ rất nhanh, Lương Tiêu toà n khó khăn di chuyển, trước tiên trong lòng rất lo lắng, đột nhiên nhảy và o xuất chưởng, đánh thẳng và o lưng Minh Quy. Minh Quy luôn cảnh giác, không dám coi thưá»ng, liá»n bá» qua Lương Tiêu, má»™t tay quay lại tiếp chưởng. Má»™t chưởng đó sá» dụng “Linh Tê Phân Thá»§y Côngâ€, A Tuyết kêu lên má»™t tiếng thảm thiết, bị hất tung lên hÆ¡n má»™t trượng, máu tươi trong miệng trà n ra.
Lương Tiêu nhỠđó thoát khá»i tầm khống chế cá»§a chưởng phong Minh Quy, che chở đỡ lấy thân hình cá»§a A Tuyết. Minh Quy cưá»i âm trầm nói: â€Tiểu tá» ngươi tá»± bản thân mình còn không lo được, lại còn nghÄ© đến chuyện bảo vệ cho ai?†Sau đó từng bước tiến vá» phÃa trước, đột nhiên mục quang thay đổi, nhìn vá» phÃa sau thân hình cá»§a Lương Tiêu, nhÃu mà y nói: †Tiểu tá», ngươi thá» xem phÃa sau ngươi là ai?†Lương Tiêu tưởng là hắn hư trương thanh thế, chỉ lạnh lùng hừ má»™t tiếng, vẫn thá»§ thế môn há»™. Äá»™t nhiên, tai nghe A Tuyết kêu thảm má»™t tiếng, Lương Tiêu thốt nhiên kinh hoà ng, quay ngưá»i nhìn lại, không tránh khá»i đầu Ä‘uôi Ä‘á»u thỠđịch. Lại liếc qua má»™t cái, thấy Hà n Ngưng Tá» không rõ từ lúc nà o đã quay trở lại, tay trái cầm A Tuyết, ngón trá» tay phải và má»™t ngón khác, hướng và o bụng dưới cá»§a hắn Ä‘iểm xuống.
Minh Quy vốn lưu ý đến Lương Tiêu chỉ vì hắn là hoạt bà tịch(bà kÃp sống), từ đó có thể há»c được nhiá»u võ công không thể há»c táºp, lại có thể chịu để cho ngưá»i khác tấn công hắn, láºp tức cưá»i dà i, nói: “Xem chiêu. †Äá»™t nhiên tay trái cầm chén trà ném thẳng vá» phÃa đấy. Hà n Ngưng Tá» thấy hắn chiêu thức mạnh mẽ ác độc, cưá»i nhạt má»™t tiếng, chuyển thân đón lấy chén trà , giữa chén trà bây giỠđã bị bắn lên ná»a xÃch, chỉ thấy má»™t tiếng rÃt vang lên, chiêu đó đúng là : “Băng Hà Huyá»n Công†là m đông cứng từng mảnh trụ băng, Hà n Ngưng Tá» cưá»i tươi má»™t tiếng, trụ băng lạnh giá từng miếng nhá»n, nhằm hướng Lương Tiêu tấn công.
Minh Quy âm thầm hò reo, miệng cưá»i ha hả, tiếng cưá»i chưa dứt thì thân mình đã vá»t tá»›i gần trước mặt hai ngưá»i, má»™t chưởng đánh tá»›i Hà n Ngưng Tá». Hà n Ngưng Tá» hừ lạnh má»™t tiếng, nhấc A Tuyết lên, đỡ mạnh chưởng lá»±c cá»§a Minh Quy. Minh Quy không ngá» cô ta hung dữ như váºy, trong lòng thầm chá»i mắng, nhưng lão không phải vì có lòng tốt mà tá»›i nên chưởng phải không những không thu lại mà còn tiếp tục đánh ra. Trong nháy mắt kình phong áp đến bên mình, biết rõ là Lương Tiêu táºp kÃch liá»n chuyển hướng chưởng lá»±c, bá»™p má»™t tiếng đã đẩy Lương Tiêu lùi lại ba bước. Äang định Ä‘uổi theo thì chợt khà lạnh tạt và o mặt, chÃnh là Hà n Ngưng Tá» tay nắm chặt băng chùy đâm tá»›i. Minh Quy lắc ngưá»i tránh qua, cưá»i nói: "Hà n cô nương đã Ä‘i rồi còn quay lại, có phải đã nghÄ© kỹ rồi, quyết định Ä‘i cùng vá»›i lão phu không?" Hà n Ngưng Tá» lạnh nhạt nói: "Tuyệt không có hứng thú. " Minh Quy hừ lạnh má»™t tiếng, vẻ mặt chợt xanh lại. Hà n Ngưng Tá» còn Ä‘ang đỠphòng, bá»—ng nghe Lương Tiêu nhá» giá»ng nói: "Quay trái má»™t vòng, phải má»™t vòng, ngang má»™t vòng, đứng hai vòng... " Minh Quy trong lòng ngạc nhiên, nhưng Hà n Ngưng Tá» lại biến sắc mặt, run giá»ng nói: "Tiểu súc sinh, ngươi nói cái gì?" Lương Tiêu cưá»i nói: "Sao ngươi không Ä‘oán xem! " Thì ra Hà n Ngưng Tá» Ä‘au lòng thất vá»ng, Ä‘iên cuồng chạy má»™t lúc, bá»—ng nhiên tỉnh táo trở lại, nghÄ© tá»›i Thuần Dương Thiết Hạp liá»n vá»™i quay lại, lúc nà y nghe lá»i Lương Tiêu nói nhất thá»i kinh hãi mừng rỡ, không kìm được tra há»i: "Äúng rồi, là cách mở há»™p phải không?" Lương Tiêu mỉm cưá»i, nói: "Coi như bà thông minh. Nhưng ta má»›i chỉ nói ra má»™t phần mưá»i, chÃn phần còn lại phức tạp hÆ¡n nhiá»u đấy. " Hà n Ngưng Tá» không nhịn được há»i: "Là m sao ngươi nghÄ© ra được?" Nhưng thấy Lương Tiêu chỉ cưá»i nhạt, láºp tức tỉnh ngá»™ ra: "Ta hồ đồ rồi, hắn sao có thể dá»… dà ng nói cho ta biết. "
Mụ ta trầm ngâm tÃnh toán, đột nhiên nghe Lương Tiêu nói: †Nếu ngươi muốn nghe toà n bá»™, trước tiên hãy thả A Tuyết, ta sau đó sẽ Ä‘em chÃn phần còn lại nói cho ngưoi nghe. †Hà n Ngưng Tá» mục quang chợt động, đột nhiên tá»± mình cưá»i lá»›n, thở dà i nói: â€Tiểu tá» ngươi cÅ©ng có và i Ä‘iểm si tình. Tháºt tốt, tất cả phụ thuá»™c và o thà nh ý cá»§a ngươi†nói xong đột nhiên vung tay lên, chỉ thấy má»™t đạo bạch quang hiện lên, án tại trước ngá»±c cá»§a A Tuyết, A Tuyết không kìm được rên lên má»™t tiếng. Lương Tiêu vô cùng kinh sợ, quát nói: †Hà nNgưng Tá», ngươi là m trò gì đó?†Hà n Ngưng Tá» cưá»i hi hi nói: â€Bắt lấy! †tóm lấy A Tuyết, không đếm xỉa gì nhằm hướng Lương Tiêu ném tá»›i. Lương Tiêu hoảng sợ tiếp lấy. Hà n Ngưng Tá» cưá»i nhạt nói: †Nha đầu nà y đã bị ta cắm và o "kim Vấn Tâm", cứ má»™t thá»i gian ngắn lại phát tác má»™t lần, khi phát tác thì tim như bị dao cắt, Ä‘au đớn không muốn sống nữa. Sau hai giá» mà không được giải trừ thì chắc chắn phải chết. Thằng ranh con, ngươi ngoan ngoãn nói cho ta cách mở há»™p, ta sẽ ra tay cứu nó. Nếu dám có ná»a câu không đúng vá»›i ta, hừm, ngươi sẽ có kết quả tốt đẹp†Lương Tiêu vô cùng tức giáºn, lại nhìn A Tuyết, chỉ thấy khuôn mặt xinh đẹp cá»§a nà ng Ä‘ang nhợt nhạt, đôi là n mi khép kÃn, đã vì quá Ä‘au đớn mà ngất Ä‘i trước đó.
Tà i sản của David
15-05-2008, 04:04 PM
Cây Si Của Phoenix
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 833
Thá»i gian online: 2 tháng 0 tuần 5 ngà y
Thanks: 320
Thanked 4,685 Times in 158 Posts
Côn Luân - Phượng Ca
Chương 12 – Hồi 3 và 4
Dịch thuáºt: XuongRong
Biên dịch + biên táºp: BYH
Nguồn: Tà ng Thư Viện
Chương 12 - CÂU TÂM ÄẨU GIÃC - hồi 3 VÀ 4
Lương Tiêu thầm thở dà i má»™t tiếng, đột nhiên nghiến răng, nói vá» phương pháp khai mở há»™p. Hà n Ngưng Tá» láºp tức dừng tay, nhÃu mà y nói: “Minh lão quá»·, ta không quản việc cuả ngươi, ngươi có nghe không. †Minh Quy thu tay cưá»i nói: “ Ngươi nói không quản việc cá»§a ta? Nhưng tiẻu tá» nà y vá»›i lão phu có má»™t chút hiểu lầm, chúng ta láºp tức hữu hảo tha cho hắn Ä‘i. †Hà n Ngưng Tá» nói: “ Äợi ta há»i hắn xong, muốn giết muốn chém, ngươi cứ việc ra tayâ€
Minh Quy vá»— tay nói: "Hay lắm, Minh má»— cÅ©ng muốn tra há»i hắn, có Ä‘iá»u phải tra há»i mưá»i ngà y ná»a tháng, cô nương nếu nhà n rá»—i chi bằng Ä‘i cùng Minh má»—, má»i ngưá»i thuáºn đưá»ng nói chuyện trao đổi việc cá»§a Thiên CÆ¡ cung. " Hà n Ngưng Tá» mắt lóe lên lạnh lẽo, lạnh nhạt nói: "Minh lão quá»·, đó là ngươi muốn là m khó ta sao?" Minh Quy cưá»i nói: "Äâu dám, đâu dám. " Rồi đột nhiên chụp má»™t "Phi Hồng trảo" vá» phÃa Lương Tiêu. Hà n Ngưng Tá» rÃt giá»ng quát lên má»™t tiếng, băng trùy trong tay đâm vá» phÃa Minh Quy. Minh Quy vừa định chặn lại, nhưng không ngá» Hà n Ngưng Tá» truyá»n ná»™i lá»±c và o trong trùy, bá»™p má»™t tiếng băng trùy vỡ thà nh vô số mÅ©i băng nhá»n bắn thẳng tá»›i mặt lão. Minh Quy vá»™i vã múa chưởng chặn đỡ, nhưng đám băng nhá»n đó vừa nhiá»u vừa nhá», vẫn có mấy mÅ©i bắn trúng góc trán, Ä‘au đớn khó chịu nổi. Minh Quy vừa Ä‘au vừa giáºn, đột nhiên gầm rÃt rồi song trảo phóng ra nhanh như gió thoảng. Chỉ nghe xoẹt má»™t tiếng đã xé rách má»™t mảnh áo cá»§a Hà n Ngưng Tá».
Hai ngưá»i luân phiên giao thá»§, công lá»±c tương đương, không chiếm được tiện nghi, bất chợt trong lòng thấy hoảng sợ, xuất thá»§ mãnh liệt, chỉ nhìn thấy hai đạo nhân ảnh vẫn như quá»· mị, chưởng đến trảo đỡ thà nh má»™t vòng tròn. Lương Tiêu bị bá» má»™t mình ở bên cạnh, lẳng lặng đứng nhìn, không biết nên là m như thế nà o. Bá»—ng lúc đó A Tuyết Ä‘ang ở trong lòng hắn cỠđộng, Ä‘au đớn tỉnh lại, mÆ¡ hồ nhìn xung quanh, bắt đầu nhẹ nhà ng thức dáºy, khẽ đẩy Lương Tiêu má»™t cái, miá»…n cưỡng nói: “Ngươi…ngươi đừng để ý đến ta nữa, mau Ä‘i Ä‘i. †Lương Tiêu kinh hãi, nói†“Nhưng… …†A Tuyết hai mắt rưng rưng nước mắt chảy ra, khóc nói: †Ngươi.. ngươi còn không Ä‘i, Ta… …ta sẽ cắn lưỡi tá»± sát†nói xong há miệng đặt lưỡi nằm giữa hai hà m răng. Lương Tiêu không ngá» nà ng ta cương quyết như váºy, thoáng ngẩn ngÆ¡, tá»± nhiên mang nà ng theo, sải bước chạy loạn ra ngoà i. A Tuyết thấy hắn vẫn mang mình Ä‘i, trong lòng vừa cấp bách vừa bi thương, lần thứ nhì lại ngất Ä‘i..
Minh Hà n hai ngưá»i giao thá»§ má»™t tráºn, Minh Quy võ công kì chiêu cao hÆ¡n má»™t chút, nên chiếm được thượng phong, trong lòng vui mừng, đột nhiên thấy Lương Tiêu bá» trốn, vá»™i vã bá» Hà n Ngưng Tá», Ä‘uổi theo truy cản. Hà n Ngưng Tá» cÅ©ng không chấp nháºn thua kém đối phương. Hai ngưá»i nhất loạt xông tá»›i, có thể bởi vì đỠphòng lẫn nhau, nên ngưá»i nà o cÅ©ng không dám cố gắng chạy hết sức, ngại rằng sẽ lá»™ ra yếu Ä‘iểm, sẽ bị đối phương nhằm cÆ¡ há»™i tấn công bản thân, vô hình chung cước lá»±c giảm sút rõ rệt, cuối cùng rá»›t lại phÃa sau Lương Tiêu.
Ba ngưá»i truy Ä‘uổi chạy trốn, vượt qua má»™t ngá»n đồi, chợt nghe má»™t âm thanh vang lên như sấm, lại chạy thêm vá» phÃa trước khoảng má»™t trượng, chợt thấy phÃa trước có má»™t khe núi sâu hun hút, đáy khe loạn thạch chồng chất, nước khe Ä‘iên cuồng chảy xiết, cuốn trôi cả gá»— đá. Lương Tiêu trong lòng vô cùng sợ hãi và lo lắng, quay đầu nhìn lại, Hà n Minh hai ngưá»i chỉ còn cách chừng hÆ¡n chục bước chân, quay lại dÄ© nhiên không được. Không có thá»i gian suy nghÄ© thêm, nhanh chóng rút kiếm, chặt má»™t cây bên khe núi, ôm cao thân cây nhảy xuống, nhảy đến lưng chừng trá»i, bá»—ng nhiên xoay mình má»™t cái nằm sấp trên ngá»n cây, đợi Minh, Hà n hai ngưá»i Ä‘uổi đến bên sưá»n núi, đúng lúc trông thấy Lương Tiêu cả ngưá»i mang theo cây rÆ¡i xuống khe suối, chỉ vì ngá»n cây thông ở phÃa dưới, lúc và o nước sức nâng cá»§a đại thụ vá»›i sức va Ä‘áºp phÃa dưới cân xứng nhau, Lương Tiêu không những không thụ thương, trái lại còn dùng cây thông như má»™t chiếc thuyá»n nhẹ, bay thẳng xuống dưới nước. Minh Quy nổi cáu hóa giáºn, cúi xuống cầm lấy má»™t hòn đá, quát lên: "Tiểu súc sinh, ai bảo ngươi chạy chứ! " Viên đá bắn vá»t ra, Lương Tiêu trông thấy thế, vá»™i hụp đầu xuống nước, cái hòn đá đó kÃch đứt hai nhánh cây, rá»›t và o trong khe, liá»n bắn tóe lên má»™t chuá»—i hoa nước.
Minh Quy lại vồ lấy má»™t tảng đá, tuy nhiên lại nghe Hà n Ngưng Tá» nói: “ Hắn chết ngươi có lợi Ãch gì?†Minh Quy quả nhiên ngẩn ngưá»i, gáºt đầu nói: †Ngươi nói đúng, phải bắt sống hắn. †Hai ngưá»i có và i Ä‘iểm mục Ä‘Ãch giống nhau, láºp tức không tiếp tục tranh chấp, nhưng dưới khe suối rất nhiá»u loạn thạch, không tiện nhảy xuống, phải song song thi triển khinh công, theo dá»c bá» sông truy Ä‘uổi. Lương Tiêu vẫn ngại Minh Quy lại ném phi thạch, thá»§y chung vẫn nấp ở bên dưới thân cây, không dám ló đầu ra ngoà i.
Giữa lúc đó, dòng suối chảy dần dần cháºm lại, cùng hợp lại trong má»™t dòng suối rá»™ng lá»›n hÆ¡n, cây tùng đó giữa đám loạn thạch va Ä‘áºp và o nhau, không ngá» bị dòng hải lưu bên dưới cuốn và o bên bá» sông. Minh Hà n hai ngưá»i nhìn thấy trong lòng vui mừng, tranh thá»§ chạy đến gần. Minh Quy nước da trên mặt thay đổi, giáºm chân nói: â€Bẩn thỉu quá, ngươi lại rÆ¡i và o tay ta rồi. †Hà n Ngưng TỠđể mắt đến xem xét, cÅ©ng thấy cây tùng đó không phải là bị va Ä‘áºp, đột nhiên má»™t cÆ¡n thá»§y triá»u xô tá»›i, nhẹ đẩy cây tùng tiếp tục tiến xa bá» suối, hai đợt thay đối nối liá»n, cây tùng vỡ ra thà nh từng mảnh nhá» tuy nhiên bên dưới không có má»™t ná»a bóng ngưá»i nà o cả.
Minh Hà n hai ngưá»i cả Ä‘á»i tinh khôn, không ngá» trúng phải kế Man Thiên Quá Hải, không thể không trở nên xấu hổ đến mức tức giáºn, nhanh chóng chạy lên phÃa thượng du tìm kiếm, chỉ nhìn thấy dòng suối nước chảy cuá»™n lại, thế như ngá»±a phi nước đại, hoà n toà n không há» có bóng dáng cá»§a Lương Tiêu.
CÆ¡ bản là , Lương Tiêu để tránh Minh Quy ném đá, trong lòng nghÄ© ra má»™t kế, nhân biết dưới dòng nước có má»™t khối loạn thạch, lẫn trong dòng nước, do cây tùng xanh Ä‘ang chìm dần dần, theo hạ lưu trôi xuống. Chỉ đợi Minh Hà n hai ngưá»i truy Ä‘uổi, chỉ trèo qua đưá»ng núi chạy trốn. Hắn chạy đến má»™t ngá»n núi xa, hoà n toà n thoát khá»i hai ngưá»i, đến lúc đó má»›i ngồi xuống nghỉ ngÆ¡i, ổn định hÆ¡i thở, quay đầu nhìn lại, thấy A Tuyết hai mắt nhắm lại, mặt trắng như tá» giấy, vá»™i đưa tay lên mÅ©i, thấy hÆ¡i thở yếu á»›t. Lương Tiêu trong lòng khẩn trương, ngồi phÃa sau lưng nà ng, truyá»n ná»™i lá»±c.
A Tuyết lần nà y bị thương rất nặng, đầu tiên trúng má»™t chưởng cá»§a Minh Quy, sau đó lại bị Hà n Ngưng Tá» sá» dụng “Vấn Tâm ThÃchâ€, cái sau đặc biệt rất âm độc. Lương Tiêu truyá»n công lá»±c trong khoảng thá»i gian tà n má»™t nén hương, chỉ thấy A Tuyết không chỉ không tốt lên, mà còn bị khà tức phản lại cho nên lại cà ng yếu hÆ¡n, Lương Tiêu nhìn thấy trên má cá»§a nà ng nhợt nhạt, không thể dừng chua xót trong tim, nước mắt lã chã tuôn ra.
Nước mắt bắn ướt hai bên trán A Tuyết, thần trà nà ng đã tỉnh táo hÆ¡n má»™t chút, khát khao được an á»§i, nhưng ngÅ© tạng lại Ä‘au dữ dá»™i, lá»i cÅ©ng không sao nói ra được, chỉ có thể miá»…n cưỡng mở to mắt, run run nhìn Lương Tiêu, Lương Tiêu cà ng cảm thấy tim mình nhói Ä‘au, mắt nhìn khà tức cá»§a nà ng cà ng lúc cà ng suy yếu, chÃnh Ä‘ang lúc tuyệt vá»ng nà y, bá»—ng nhiên chợt nghÄ©: "Sao ta lại quên bẳng nó chứ?" Vá»™i lấy “Âm Dương cầu†từ trong ngá»±c áo ra, cạy mở khá»›p hà m cá»§a A Tuyết, đút và o cuống lưỡi cá»§a nà ng.
"Âm Dương cầu" vốn là má»™t loại dị bảo trong trá»i đất, có sá»± kỳ diệu cá»§a hóa sinh tinh khÃ, hÆ¡i thở cá»§a A Tuyết tuy đã suy yếu, nhưng chung quy không Ä‘oạn tuyệt, má»™t hÆ¡i thở yếu như tÆ¡ chuyển vá» từ mạch Äốc, ngay khi Ä‘i qua viên cầu, liá»n tăng vá»t lên gấp mưá»i, rồi lại chuyển vá» Ä‘an Ä‘iá»n, qua mạch Äốc truyá»n và o viên cầu, lại tăng thêm gấp mưá»i lần nữa, cứ lặp Ä‘i lặp lại như váºy không ngừng. Bất quá sau má»™t lúc rất lâu sau đó, tinh khà trong kinh mạch A tuyết dần dần trở nên dồi dà o, mÅ©i miệng cÅ©ng đã có sá»± hô hấp, Lương Tiêu duá»—i tay nắm lấy mạch môn cá»§a nà ng, chỉ cảm thấy mạch Trầm Sáp không còn yếu á»›t trÆ¡n nhẹ như lúc nãy, trong lòng biết đã có hiệu lá»±c, không ká»m được vui mừng khôn xiết, vá»™i Ä‘em ná»™i lá»±c bản thân chuyển và o ná»™i thể A Tuyết, qua “Âm Dương cầu†dẫn Ä‘i má»™t vòng khắp kinh mạch cá»§a nà ng.
A Tuyết thần trà dần dần phục hồi, cảm giác trong kinh mạch chân khà như con sóng lá»›n cuồn cuá»™n chảy, trong lòng cảm thấy vô cùng kì quái, là n mi xinh đẹp khẽ cau lại. Lương Tiêu khẽ cưá»i, ấm áp nói: â€Äừng sợ! Nếu có gì không bình thưá»ng, trong dùng hÆ¡i thở để dẫn rất tốtâ€
A Tuyết theo lá»i thá»±c hiện, ước chừng cạn má»™t tuần trà công phu, khuôn mặt trắng nhợt đã có nét hồng lên, giống như những quả đà o chÃn má»ng, không nói hẳn ra sá»± hà i lòng. Lương Tiêu xem trong mắt, kÃn đáo tránh sá»± chú ý. Trải qua má»™t thá»i gian, đột nhiên A Tuyết mở to đôi mắt xinh đẹp, hai má hồng nhuáºn khuôn mặt hiện lên má»™t nụ cưá»i. Lương Tiêu cưá»i to má»™t tiếng nói: â€Thấy dá»… chịu hÆ¡n chưa?†A Tuyết nhìn Lương Tiêu chằm chằm, đồng thá»i hai má cảm thấy nóng lên, muốn nói gì đó, nhưng thá»±c sá»± không thể mở miệng ra được, vừa thoát khá»i phiá»n toái, đột nhiên có má»™t sợi chỉ sắc bén từ bụng Ä‘i lên, giống như sợi thép má»m hiện lên trong não, đột nhiên Ä‘au đớn khó chịu nổi, kêu lên má»™t tiếng.
Lương Tiêu hết sức ngạc nhiên, lo là có thể do†Vấn Tâm ThÃch†gây ra, tiện nói: †A Tuyết, nà ng còn Ä‘au ở đâu không?†A Tuyết muốn nhấc tay lên, nhưng nó chỉ yếu á»›t di chuyển, giữa ngá»±c và bụng sau đó là khuôn mặt không thể cỠđộng, chỉ nói được: †Ta… ta thấy Ä‘au quá†Lương Tiêu nghỉ đến lá»i Hà n Ngưng Tá» nói, biết rằng cứ thêm má»™t khắc, là thêm nguy hiểm. Láºp tức đưa tay cởi quần áo cá»§a A Tuyết. A Tuyết dÄ© nhiên hiểu ý cá»§a Lương Tiêu, không có khả năng ngăn cản sá»± khiêu khÃch hồi há»™p, sắc mặt hồng lên, không đợi đến lúc hắn cởi tiểu y, hai mắt mÆ¡ hồ nhắm lại, trong ánh mắt như có lệ rÆ¡i.
Lương Tiêu hÆ¡i cảm thấy kinh hãi, run giá»ng nói: â€A Tuyết, thế nà o rồi?†A Tuyết xấu hổ không thể chịu được, tuy nhiên cÅ©ng không biết trả lá»i như thế nà o cả, nước mắt thà nh dòng lã chả tuôn ra Ä‘au khổ. Lương Tiêu đột nhiên đứng vùng dáºy, bấm đốt ngón tay tÃnh toán, thấy A Tuyết từ lúc trúng Vấn Tâm thÃch đến nay đã hai canh giá», nếu còn chần chừ thì sẽ không giữ được tÃnh mệnh cá»§a nà ng, chỉ là Liá»…u Oanh Oanh bình thưá»ng trước đó vẫn nói, bản thân nếu lại xé quần xé áo đà n bà khác, nà ng ta trước tiên giết mình, sau đó tá»± sát. Có thể thấy rằng việc nà y can hệ đến danh dá»± cá»§a đà n bà con gái, không thể cẩu thả là m bừa được.
Vừa má»›i nhá»› tá»›i Liá»…u Oanh Oanh Lương Tiêu trong lòng Ä‘au khổ vô cùng, những ngà y tá»›i, hắn mặc dù mượn toán đỠtáºp võ, kiệt lá»±c quên hết má»i chuyện trên Ä‘á»i, nhưng không có cách nà o quên Ä‘i. Trong cuá»™c Ä‘á»i hắn, từ khi mẫu thân xa cách, sau khi phụ thân chết Ä‘i, chưa bao giá» thấy Ä‘au khổ như lần nà y, kể cả lần chia tay Hoa Hiểu Sương, mặc dù Ä‘au khổ khó chịu, nhưng không đến ná»—i dạ tan ruá»™t nát thế nà y.
Giữa lúc hắn Ä‘ang tá»± thương tá»± xót, bá»—ng lại nghe A Tuyết rên rÄ©, quay đầu lại xem thì chỉ thấy A Tuyết hai mắt đẫm lệ mÆ¡ hồ, thần sắc thống khá»—, bất giác chợt nghÄ©: "Mặc dù nam nữ hữu biệt, nhưng nếu giữa những ngưá»i thân vá»›i nhau mà cởi áo trị thương, thì cÅ©ng không việc gì. " Hắn chợt hÆ¡i do dá»±, kéo tay A Tuyết lại, chỉ cảm thấy ngón tay nà ng run rẩy, lòng bà n tay đầy mồ hôi, bèn cưá»i nói: "Khi mẹ ta còn sống, thưá»ng nói phải sinh muá»™i tá» cho ta, nhưng vá» sau lá»i nói đó không thá»±c hiện nữa. A Tuyết, nà ng và ta kết thà nh huynh muá»™i được không?†Thân thể má»m mại cá»§a A Tuyết chợt dao động, ngẩng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt mÆ¡ mà ng có chút hoảng hốt. Lương Tiêu thầm nghÄ© thá»i gian Ä‘ang cấp bách, lấp tức nắm lấy tay nà ng phá»§ phục trên đất, cất giá»ng thốt: "Hoà ng Thiên ở trên, ta Lương Tiêu cùng vá»›i A Tuyết tại đây kết nghÄ©a là m huynh muá»™i, có phúc cùng hưởng, có há»a cùng chia, nếu trái lá»i thá» nà y... " Nói đến đây, liếc nhìn A Tuyết má»™t cái, thấy nà ng ngây dại không nói gì, thần sắc Ä‘au thương, không ká»m được há»i: "A Tuyết nà ng không bằng lòng sao?"
A Tuyết sắc mặt á»ng hồng, mở miệng nói: †Ta.. …†nà ng vốn ngốc nghếch gặp phải tình huống đột ngá»™t thế nà y, hoà n toà n không biết ứng biến thế nà o, táºn đáy lòng tuy có cả ngà n vạn lần không thoải mái, nói tá»›i cá»a miệng, lại biến thà nh: â€Ta… ta rất vui mừng.. †cứng rắn nói xong, nước mắt lại ngắn dà i lã chã rÆ¡i xuống.
Trái tim cá»§a Lương Tiêu đã dà nh cho Liá»…u Oanh Oanh, chưa từng nghÄ© đến việc lại nảy sinh tình cảm vá»›i nữ tá» khác nên nhìn A Tuyết rÆ¡i lệ chỉ nghÄ© là nà ng Ä‘au đớn không chịu nổi, liá»n không nói nhiá»u nữa mà hấp tấp vái mấy cái rồi đưa tay mở ngá»±c áo cá»§a A Tuyết, lá»™ ra bá»™ ngá»±c thiếu nữ trắng như tuyết mùa đông, trÆ¡n nhẵn như mỡ cừu non. A Tuyết từ khi sinh ra chưa từng bị nam tá» nhìn thấy thân thể, nhất thá»i vừa thẹn vừa lúng túng, hai má đỠbừng lên rồi ngất xỉu Ä‘i.
Lương Tiêu tÃnh khà chưa vững và ng, lần đầu nhìn thấy da thịt thiếu nữ, trong mắt chỉ thấy có bạch quang lóa mắt, máu nóng dồn lên não, hô hấp trở nên khẩn cấp, rất khó khăn áp chế những ý nghÄ© tá»™i lá»—i trong đầu, giữ vững được má»™t lúc, lại nhìn thấy phần giao giữa ngá»±c và bụng A Tuyết có má»™t Ä‘iểm hồng nho nhá», run rẩy nhô ra, nhìn giống như má»™t nốt ruồi nhá» mầu Ä‘á», phần trước ngá»±c da trắng như ngá»c, có dáng như quả máºn đỠphản chiếu trên tuyết, trông hết sức nổi báºt. Lương Tiêu trong lòng mê muá»™i, hai tay không chịu được bắt đầu run lên.
A Tuyết tuy ngất Ä‘i nhưng Âm Dương cầu nÆ¡i đầu lưỡi vẫn không ngừng sinh ra tinh khÃ, má»™t khi tinh khà trong kinh mạch đầy đủ liá»n tỉnh lại, mắt thấy Lương Tiêu Ä‘ang trợn mắt nhìn mình láºp tức thẹn thùng không đè nén được, buá»™t miệng kêu lên: "Ca ca... " Lương Tiêu kinh hãi, láºp tức mặt đỠtÃa tai, âm thầm tá»± trách: "Lương Tiêu Æ¡i là Lương Tiêu, nếu ngươi còn vô lá»… nữa thì chẳng phải là loà i thú váºt sao?" Sau khi ổn định tinh thần liá»n nắm cổ tay A Tuyết, kiểm tra hoạt động kinh mạch cá»§a cô, chợt cảm thấy khoảng giữa ngá»±c và bụng cô như có váºt lạ cản trở thì trầm ngâm nói: "A Tuyết, "kim Vấn Tâm" đó tháºt khó giải quyết, ta sẽ lấy ná»™i lá»±c hút từ bên ngoà i, muá»™i Ä‘em chân khà chuyển và o quả cầu trong miệng, đẩy chá»— tắc nghẽn trong ngá»±c từ bên trong ra. " Nói xong hÃt má»™t hÆ¡i rồi đặt tay và o chá»— giữa ngá»±c và bụng A Tuyết, dùng yếu quyết chữ hấp(hút) váºn chuyển ná»™i lá»±c vuốt qua vuốt lại. A Tuyết chợt sinh cảm giác kỳ lạ, mặt đỠbừng tim Ä‘áºp mạnh, đâu có bình tÄ©nh lại được
Lương Tiêu chỉ thấy chân khà chạy loạn, không thể không nhÃu mà y cau có, gá»i: †A Tuyếtâ€. A Tuyết lại tỉnh lại, cố gắng hết sức giữ lấy tâm mạch, theo lá»i hướng dẫn cá»§a Lương Tiêu, ép “Vấn Tâm Thứ†ra ngoà i. Hai ngưá»i cùng cố gắng ép ra, hà nh công được má»™t lúc, Lương Tiêu thấy rõ A Tuyết ná»™i lá»±c không đủ, bèn chia chân khà trong mình ra thêm má»™t nhánh theo đốc mạch cá»§a nà ng đổ và o Âm Dương Cầu, giúp nà ng váºn công cháºt váºt ép ra. Trong nhất thá»i, Ä‘iểm nhô dưới gan bà n tay nhẹ nhà ng lồi ra, tá»±a như có hÆ¡n má»™t ná»a phần sợi chỉ mảnh nhô ra. Lương Tiêu không dám sao lãng, đưa má»™t tay ra nắm lấy đầu sợi chỉ, cẩn tháºn kéo sợi chỉ ra ngoà i. A Tuyết vô cùng Ä‘au đớn tá»›i mức không chịu được, chân khà à o à o Ä‘i xuống, lại rÆ¡i và o trạng thái hôn mê.
Lương Tiêu lấy hết sợi chỉ rangoà i, nhìn thấy thì ra là má»™t sợi tóc đà n bà , tuy không biết Hà n Ngưng Tá» sá» dụng pháp môn như thế nà o Ä‘i và o trong thân thể con ngưá»i. Lương Tiêu ngẫm nghÄ© má»™t lúc, cho rằng đấy chÃnh là sợi tóc cá»§a bà ta thấm nước, lại dùng “Băng Hà Huyá»n Công†đóng băng lại, sau đó có thể dùng giống như là má»™t loại châm, đâm và o thân thể con ngưá»i.
Cuối cùng hoà n thà nh má»i việc, Lương Tiêu thở phà o má»™t hÆ¡i, mặc quần áo và o cho A Tuyết. Sau khi váºn công ép ra, hắn ta tốn khánhiá»u tâm lá»±c. Ngay láºp tức ngồi bịch xuống cạnh má»™t thân cây, nhắm mắt Ä‘iá»u tức. Qua má»™t khoảng thá»i gian, đột nhiên nghe thấy có tiếng động, mở mắt nhìn lại, chỉ thấy A Tuyết đã tỉnh lại, vá»™i giúp nà ng ngồi dáºy. Lương Tiêu cầm lấy tay cá»§a nà ng để đỡ nà ng đứng vững. A Tuyết chạm và o ngưá»i hắn, nhá»› lại chuyện vừa má»›i xảy ra xong, tim Ä‘áºp loạn nên, trong đầu ong ong âm thanh, chầm cháºm khẽ cúi đầu, không dám nhìn hắn
Lương Tiêu nghÄ© lại vừa rồi quên mất má»™t chuyện, cảm nháºn được sá»± ngượng nghịu, cưá»i khổ nói: †A Tuyết, tình thế ép buá»™c ngưá»i ta, muá»™i… muá»™i đừng giáºn. â€A Tuyết giữ yên lặng, giữa là n mi có nhiá»u vẻ cô đơn. Lương Tiêu thá»±c sá»± chú ý đến danh tiết cá»§a nà ng, tiện thể nói: â€A Tuyết, từ nay vá» sau, muá»™i và ta đã là huynh muá»™i, ta phải dùng lá»… huynh muá»™i để đối đãi vá»›i muá»™i†đưa mắt nhìn má»™t cái, chỉ thấy A Tuyết hà ng mi dà i nhẹ nhà ng run lên, hai dòng lệ theo má nhẹ nhà ng rÆ¡i xuống.
Lương Tiêu vá»™i há»i: "A Tuyết, muá»™i không vui sao? Ôi, Ä‘á»u là tại ta không tốt, ta..... " A Tuyết thấy nét lo lắng phiá»n muá»™n trên mặt hắn, không đà nh lòng, duá»—i tay lau nước mắt, gượng cưá»i đáp: "Huynh quá khiêm tốn rồi, A Tuyết có má»™t hảo ca ca, vui..... vui muốn khóc Ä‘i được.... " Lương Tiêu nghe xong, trong lòng hÆ¡i nhẹ nhõm, nói: "Váºy là tốt rồi. " Trong lòng lại nghÄ©: "Muá»™i tá» nà y khóc không giống khóc, cưá»i không giống cưá»i. Ài, tâm tư nữ hà i nhi tháºt khó Ä‘oán. " Chẳng hiểu vì sao, lại nghÄ© đến Liá»…u Oanh Oanh, nhất thá»i trong lòng thất vá»ng, ý chà sa sút.
Äợi A Tuyết thương thế hồi phục lại má»™t chút, Lương Tiêu ở trong cốc dá»±ng tạm má»™t cái lá»u có hai phòng. Hai ngưá»i chia ra để ở, ngoà i má»—i việc là tá»± táºp võ công chữa thương, Lương Tiêu nhiá»u thá»i gian rảnh rá»—i, hái quả săn bắn để ăn uống. Thá»i gian thấm thoát trôi qua, thoáng cái đã qua ba ngà y, A Tuyết có Âm Dương Cầu há»— trợ, thương thế phục hồi rất nhanh, thấy Lương Tiêu táºp luyện võ nghệ rấtchuyên cần, không tiện quấy rầy hắn, nà ng từ nhá» theo hầu Hà n Ngưng Tá», rất quen vá»›i việc nhà , tiện lấy đá đóng cá»c là m bếp, đẽo chạm gá»— là m đồ gia dụng, giặt quần áo bằng nước sôi, sá»a soạn bữa ăn. Phòng ốc tuynhá», nhưng qua bà n tay khéo léo cá»§a nà ng dá»n dẹp sạch sẽ, vá» sau cÅ©ng thà nh ngăn nắp.
Hôm đó, Lương Tiêu gặp má»™t con sÆ¡n dương, Ä‘uổii theo đến bên ngoà i cốc, đột nhiên nghe từ xa truyá»n lại tiếng ngưá»i, Lương Tiêu nảy ra má»™t ý, chuyển mình chạy và o núp trong bụi cây ráºp rạp. Chẳng lâu sau, nghe được có ngưá»i nói: "Mấy ngà y nay trong vòng trăm dặm Ä‘á»u tìm hết rồi, sao lại không kiếm được tung tÃch cá»§a tên tiểu tặc đó".
Tiếng nói đó già nua, Lương Tiêu nghe ra là tiếng cá»§a Minh Quy, chợt tim đạp bình bình, không dám thở mạnh. Chỉ nghe tiếng má»™t nữ tá» giá»ng lạnh lùng: "Minh lão quá»· ngươi vẫn không biết xấu hổ, trước đây ta nói hắn chạy không xa, ngươi vẫn cứ không tin. Bây giá» lại quay trở lại, rốt cuá»™c là đạo lý gì đây?" Nghe tiếng chÃnh là Hà n Ngưng Tá», Lương Tiêu trong lòng thầm buồn bá»±c: "Hai kẻ nà y cuối cùng không ngỠđã kết thà nh má»™t nhóm, xúi quẩy xúi quẩy. "
Chỉ nghe Minh Quy cưá»i nói: “Ngươi không phải nói tiểu nha đầu đó trúng ‘Vấn tâm thÃch’ chết chắc không nghi ngá» sao ? Theo ta Ä‘oán, Lương Tiêu không còn vướng báºn tá»± nhiên chạy xa được bao nhiêu thì chạy. Nhưng bây giá» nghÄ© lại, tên tiểu tỠđó quá»· kế Ä‘a Ä‘oan, có thể là m ngược lại vẫn nấp trong núi †Hà n Ngưng Tá» cưá»i lạnh: “Ngươi bao giá» cÅ©ng nghÄ© lung tung. Hừ, như thế cÅ©ng tốt, ta và ngươi chia ra Ä‘i tìm, ngươi Ä‘i hướng Äông Nam ta hướng Tây Bắc, nếu phát hiện tung tÃch thì phóng trái khói nà y là m hiệu. †Minh Quy á»§a má»™t tiếng, nói: “Nếu ngươi bắt được ngưá»i lại không phóng trái khói, lão phu Ä‘i đâu tìm ngươi ? †Hà n Ngưng Tá» cưá»i nhạt: “CÅ©ng thế cÅ©ng thế, lão hồ ly ngươi cÅ©ng không phải loại thà nh tháºt gì. †Minh Quy cưá»i khà khà : “Ta là lão hồ ly, ngươi là tuyết hồ, chúng ta kẻ tám lạng ngưá»i ná»a cân. †Hà n Ngưng Tá» hừ lạnh: â€œÄÆ°á»£c, đợi bắt xong tên tiểu tặc, chúng ta lại tranh cãi! â€
Tà i sản của David
26-05-2008, 06:54 PM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Äông Hải Hạ Long
Bà i gởi: 329
Thá»i gian online: 1 ngà y 2 giá» 3 phút
Thanks: 0
Thanked 38 Times in 19 Posts
Côn Luân - Phượng Ca
Quyển 3
Chương 1 – Hồi 1
Dịch thuáºt: Mac Danh
Biên dịch + biên táºp: BYH
Nguồn: Tà ng Thư Viện
Hai ngưá»i vừa Ä‘i vừa nói chuyện,hướng vá» phÃa đông nam Ä‘i tá»›i, má»™t lát sau biến mất.
Lương Tiêuđợi bốn bá» lặng ngắt,vừa má»›i chui ra khá»i bụi cá»ï¼Œtim hãy còn Ä‘áºp dữ dá»™i.
Hắn trở vá» cốc, thấy A Tuyết Ä‘ang nhặt cá»§i, vừa má»›i châm lá»a, Lương Tiêu vá»™i và ng giẫm tắt.
A Tuyết kinh ngạc nói:
- Ca ca,huynh là m gì thế?
Lương Tiêu kể lại sự tình vừa xảy ra. A Tuyết sợ tái mặt.
Lương Tiêu nói:
-Châm lá»a thế nà y, khói đặc trà n lên, há không tá»± lá»™ dấu vết?
A Tuyết buồn rầu nói:
-Thế phải là m thế nà o bây gi�
Lương Tiêu liếc nhìn nà ng,nói:
-Còn tÃnh toán thế nà o nữa? Tam tháºp lục kế tẩu vi thượng sách, phÃa đông nam nguy hiểm trùng trùng,đi đến phÃa tây bắc vẫn còn có má»™t sinh lá»™.
A Tuyết hoà n toà n không có chủ định,đà nh phải nghe theo Lương Tiêu.
Hai ngưá»i sÆ¡ lược thu dá»n,bà máºt lên đưá»ng rá»i khá»i sÆ¡n cốc.
Äi được ước chừng 10 dặm,xa trông phÃa tây má»™t ngá»n núi sừng sững,cao chót vót,phÃa sau núi non cháºp trùng,mây mù bao phủ,dưá»ng như lên đến táºn trá»i, chỉ thấy trắng âm u má»™t mảng,điểm lá»›t phá»›t mà u xanh.
Lương Tiêu nhăn mà y nói:
-Núi hùng vĩ quá!
A Tuyết cưá»i :
-Ngá»n núi nà y chia là m 5 đỉnh,hình giống như hoa sen,xưa gá»i là Hoa SÆ¡nï¼
Lương Tiêu há»i:
-Muội đã đi qua rồi sao?
A Tuyết lắc đầu nói:
-Muội nghe các tỷ tỷ nói.
Lương Tiêu gáºt đầu,nhìn A Tuyết bước Ä‘i nhanh nhẹn,không há» cháºm lại phÃa sau,trong lòng vui mừng, khen:
-A Tuyết,ná»™i công cá»§a muá»™i tháºt tốt,nếu không là m sao mà đi nhanh thế, ta nghÄ© muá»™i tháºm chà còn hÆ¡n cả A Băng, A Lăng đấy.
A Tuyết đỠmặt :
-Huynh nói gì thế? Muá»™i…muá»™i xưa nay ngu ngốc, cái ngưá»i ta há»c má»™t buổi, muá»™i phải há»c mưá»i ngà y,vì váºy hay bị chá»§ nhân chá»i mắng.
Lương Tiêu cưá»i nói:
-Thế thì lạ quá, muội luyện nội công thế nà o?
A Tuyết xấu hổ mặt đỠtÃa tai,khẽ đáp:
-Bởi vì muá»™i ngốc nghếch mà ,lại sợ đưá»ng chá»§ chá»i mắng.Cho nên ngưá»i khác luyện má»™t lần,muá»™i phải luyện đến 5 lần,ngưá»i khác luyện 5 lần ,muá»™i phải luyện 10 lần,luyện cho đến khi nà o thà nh thì thôi. Nhưng so vá»›i A Lăng, A Băng nhị vị tá»· tá»· thì muá»™i kém rất nhiá»u. Sở dÄ© thế má»›i bị tên Vân công tỠđó đánh trúng má»™t chưởng, ôi chao,muá»™i rõ tháºt là vô dụng.
Nhưng không hỠnghe thấy Lương Tiêu lên tiếng đáp lại,chỉ thấy sắc mặt Lương Tiêu u ám trĩu nặng.
A Tuyết nhìn bộ dạng ấy, buồn bã nghĩ:
- Huynh lại nhớ Liễu Oanh Oanh cô nương rồi.
Nghĩ đến đây,cô cảm thấy tim đau đớn,mắt rướm lệ,cúi xuống mân mê vạt áo,không nói thêm gì nữa。
Trên đưá»ng Ä‘i hai ngưá»i Ä‘á»u im lặng,đến giữa trưa thì đến được má»™t thị trấn ở dưới chân núi.
Thị trấn nà y được xây dá»±a và o chân núi,ngói Ä‘en gạch Ä‘á», rất có vẻ lạ lùng.
Giá» Ä‘ang há»p chợ,xe ngá»±a Ä‘i lại rá»™n rà ng,cảnh rất náo nhiệt
Hai ngưá»i vừa má»›i và o trong trấn,bá»—ng nghe có ngưá»i thét to,Lương Tiêu nhìn ra xa,chỉ thấy bốn thiếu niên quần áo rách rưới,đang gắng sức kéo má»™t con lừa lông trắng.
Con lừa lông trắng như tuyết,cao khoảng bảy bộ,dà i khoảng sáu bộ,bốn chân nhỠthon dà i hết sức chống lại;bốn thiếu niên cố gắng hết sức cũng không là m sao lôi kéo được。
Lương Tiêu thầm kinh ngạc,bốn thiếu niên nà y Ä‘á»u cố gắng kéo thì tối thiểu cÅ©ng phải đạt được sức nặng hai ba trăm cân, nà o ngá» không kéo nổi má»™t con lừa,rõ là phi lý.
Lúc nà y,một thiếu niên nóng nảy hét lên :
-Äồ súc sinh!
Rồi giáng má»™t quyá»n đánh và o tai con lừa trắng.
Con lừa trắng nổi tÃnh hung, bị đấm má»™t quyá»n liá»n lắc đầu, hất thiếu niên đó văng ra xa má»™t trượng, cà o cà o móng lại hất nốt hai ngưá»i kia.
Má»™t thiếu niên mặt trắng còn lại chưa kịp định thần, con lừa ba chân bốn cẳng chạy,kéo lê thiếu niên trên mặt đất,con lừa nà y bước chân tuy ngắn nhưng vẫn chạy nhanh như gió,chạy năm sáu bươc,thiếu niên đã bị kéo tung lên,con lừa kêu lên,chân sau đá hất cáºu ta văng ra tháºt xa.
Con lừa được tá»± do,chạy tháºt nhanh ra khá»i thị trấn,không ngá» có má»™t bóng ngưá»i nhảy lên, từ bên cạnh lướt lên lưng lừa, tà áo tung bay, chÃnh là Lương Tiêu,thấy con lừa trắng đả thương ngưá»i liá»n động lòng muốn giúp đỡ.
Con lừa trắng nổi xung ,liá»n đá háºu mấy cái liá»n.
Nhưng Lương Tiêu sá» ra công phu,thuáºn theo con lừa mà lên xuống trên lưng nó.
Con lừa trắng không chịu, ngoắt cổ lại định cắn.
Lương Tiêu lần đầu tiên trong Ä‘á»i gặp má»™t con váºt bướng bỉnh như váºy, cưá»i nói:
-Hảo súc sinhï¼
Rồi vung má»™t chưởng đánh và o đỉnh đầu con lừa,chưởng nà y ẩn chứa ná»™i kình,con lừa gặp phải nhát chưởng nà y đầu óc choáng váng, mất phương hướng,ngoắt đầu định chạy, lại lÄ©nh má»™t chưởng nữa, chưởng nà y khiến cả hổ báo gấu sư tá» còn phải sợ khiếp vÃa, con lừa tai rá»§ xuống,hai mắt tá» vẻ cầu xin.
Lương Tiêu cưá»i khẽ,leo xuống lưng con lừa,hướng vá» bốn thiếu niên vẫy tay nói:
-Trở lại Ä‘iï¼
Bốn thiếu niên xanh mặt,sợ hãi không dám đến,Lương Tiêu lông mà y nhÃu lại,chÃnh là muốn nói chuyện,bá»—ng thấy bốn thiếu niên thần sắc khác lạ,lùi dần ra xa.
Lương Tiêu còn chưa minh bạch lý do,chợt đằng sau có tiếng gió nổi lên,Lương Tiêu nhanh chóng lách qua,chỉ thấy phÃa sau má»™t tiểu đạo cô đứng đó,như má»™t bức tranh tươi đẹp,trong mắt hiện lên vẻ oán háºn。Lương Tiêu kinh ngạc nói:
-Hảo đạo sĩ,sao lại động thủ?â€
Nữ đạo sÄ© không trả lá»i,lại vung chưởng đánh tá»›i,Lương Tiêu trông thấy bà n tay đẹp đẽ,ná»™i lá»±c thuần phác,cảm thấy kinh ngạc,láºp tức hai tay khua lên,như đánh đà n.
Chiêu nà y lấy từ tÃch Tư Mã Tương Như. Ngà y xưa Tư Mã Tương Như mến má»™ Trác Văn Quân, nên dùng dao cầm tấu khúc Phượng Cầu Hoà ng là m đẹp lòng giai nhân.
Nữ đạo sÄ© nhìn thấy bản lÄ©nh bất phà m cá»§a Lương Tiêu,ngầm ẩn chưa huyá»n cơ,không dám coi thưá»ng,chân bước tá»›i má»™t bước,hai chưởng xuất ra,kình phong à o ạt。
Hai ngưá»i chiết hai chiêu, nữ đạo cô ná»™i lá»±c thâm háºu,chưởng pháp tinh kì,Lương Tiêu âm thầm kinh ngạc,bị rÆ¡i và o thế hạ phong,trong lòng kinh sợ,sá» ra chiêu Môn sắt luáºn đạo,mô phá»ng dáng Ä‘iệu bắt ráºn luáºn việc thiên hạ cá»§a Vương Mãnh Ä‘á»i trước, tay phải trá» bốn phương, tay trái lần và o trong ngá»±c lấy Âm Dương cầu ra.
Tiểu đạo cô bá»—ng nhiên thấy Lương Tiêu đổi thế phòng thì lao lại gần,khua chưởng đánh tá»›i,Không ngá» Lương Tiêu biến chiêu “Thái Bạch Túy Tá»uâ€ï¼Œngá»a ngưá»i ra tránh chưởng, tay trái là m động tác nâng chén uống để lén nhét Âm Dương cầu và o miệng, sau đó đánh xéo tả chưởng, hữu chưởng đánh thẳng, biến chiêu, Äại tương váºn cân.
Tiểu đạo cô tưởng Lương Tiêu ná»™i lá»±c không đủ, liá»n khoa chưởng đánh thẳng,nà o ngá» Lương Tiêu được Âm Dương Cầu há»— trợ,ná»™i lá»±c đột nhiên gia tăng,chỉ nghe đánh “cạch†má»™t tiếng,tiểu đạo cô phải lùi ra hÆ¡n trượng,sắc mặt đỠhồng,ngá»±c Ä‘au khó nói, bất giác buồn bá»±c, rút luôn sau lưng ra má»™t thanh Ä‘oản kiếm.
Lương Tiêu song chưởng giương lên,định lao lại, chợt thấy má»™t ngưá»i vẹt đám đông Ä‘i ra, lắc mình tá»›i giáºt lấy thanh Ä‘oản kiếm cá»§a đạo cô, Lương Tiêu nhìn chăm chú,đó cÅ©ng lại là má»™t đạo cô,mặc áo xám rá»™ng, hai bên tóc muối tiêu,tuy không quá mÄ© lệ,nhưng là n da trắng bóc,mắt lá»™ nét cưá»i,khiến ngưá»i ta sinh cảm giác thân thiết.
Tiểu đạo cô thấy bà , hai tay khua lên, miệng thì ú ú á»› á»›, đạo cô áo xám chau mà y nÃn lặng. Lương Tiêu đại ngá»™ : « Tiểu đạo cô không trả lá»i ta, thì ra bị câm. »
Äạo cô áo xám nhìn tiểu đạo cô hoa tay mô tả xong thì chắp tay chà o Lương Tiêu :
- Vì sao thà chủ lại lôi lừa của ta đi ?
Thái độ đạo cô rất Ä‘iá»m tÄ©nh, giá»ng nói hiá»n hòa, Lương Tiêu ngạc nhiên há»i :
- Bà nói được à ?
Äạo cô áo xám cưá»i :
- Äồ đệ không nói được, nhưng sư phụ chưa chắc đã là ngưá»i câm !
Lương Tiêu cảm thấy lỡ lá»i, ngượng nghịu đáp :
- Äạo trưởng nói phải lắm.
Tiểu đạo cô nghe váºy vừa tức vừa buồn cưá»i, lưá»m Lương Tiêu má»™t cái.
Lương Tiêu đưa mắt vá» phÃa con lừa :
- Äạo trưởng nói con lừa nà y là cá»§a bà , có gì là m bằng chứng?
Äạo cô đáp :
- Bần đạo và o trấn hóa duyên, dừng lừa ở ngoà i, nà o ngá» xong việc ra khá»i cá»a thì không thấy đâu nữa ! – Äoạn vá»— tay, dịu dà ng gá»i. – Khoái Tuyết, lại đây !
Con lừa nghe gá»i, lắc lư Ä‘i lại trước mặt đạo cô, dáng vẻ ngoan ngoãn.
Lương Tiêu ngá» vá»±c, lại liếc mắt tìm, không thấy A Tuyết đâu, nghÄ© bụng : « Con bé ngốc ấy Ä‘i đâu rồi ? » Hắn ngó quanh, chợt thấy A Tuyết Ä‘ang kéo má»™t thiếu niên ra khá»i đám đông. Lương Tiêu nháºn ra chÃnh là má»™t trong những ngưá»i Ä‘uổi lừa vừa rồi, bèn há»i :
- Muội là m gì thế ?
A Tuyết đáp :
- Muá»™i thấy mấy tên nà y trốn chạy, tiểu đạo trưởng lại giao đấu vá»›i huynh, biết rằng chắc chắn có chuyện khác thưá»ng bèn Ä‘uổi theo. Äáng tiếc chỉ bắt được má»™t tên. Ca ca, thì ra há» Ä‘á»u là những quân tiểu tặc trá»™m lừa ! Huynh bị ngưá»i ta hiểu lầm rồi !
Lương Tiêu nhăn mặt, kéo thiếu niên lại, cưá»i nhạt :
- Ngươi ăn trộm lừa phải không ?
Thiếu niên nà y lúc đầu bị lừa đá, bị thương khá nặng, rÆ¡i ra đằng sau má»›i bị A Tuyết tóm được, bây giá» Lương Tiêu há»i, lại gân cổ lên đáp :
- Ta ăn trộm đấy.
Lương Tiêu cau mà y, thò tay nhấc bổng thiếu niên đó lên:
- Muốn là m hảo hán ư ? Äồng bá»n cá»§a ngươi đâu hết rồi ?
Thiếu niên bị nghẹn thở nhưng vẫn nói :
- Ăn trộm… thì cũng ăn trộm rồi, tùy… tùy ngươi muốn đánh cũng được, còn muốn ta khai ra bạn bè thì đừng hòng, ta…
Lương Tiêu sa sầm nét mặt, váºn thêm kình và o tay, mặt thiếu niên đỠbầm như máu, không thốt nên lá»i, chỉ lắc đầu. Äạo cô không đà nh lòng nhìn tiếp, định nói đỡ há»™, chợt Lương Tiêu cưá»i phá lên :
- Không nói thì thôi, cút đi!
Tà i sản của giacuongly
Chữ ký cá»§a giacuongly [SPOILER][SIZE=4][B][COLOR=Red]Soi cầu miá»…n phÃ[/COLOR][/B][/SIZE]
[SPOILER]
[URL]http://ketqua360.com/modules.php?name=Soi-cau-ngu-hanh&menuid=830[/URL]
[/SPOILER]
[/SPOILER]
Last edited by giacuongly; 26-05-2008 at 07:06 PM .
28-05-2008, 08:27 PM
Cây Si Của Phoenix
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 833
Thá»i gian online: 2 tháng 0 tuần 5 ngà y
Thanks: 320
Thanked 4,685 Times in 158 Posts
Côn Luân - Phượng Ca
Quyển 3
Chương 1 – Hồi 2
Dịch thuáºt: Mac Danh
Biên dịch + biên táºp: BYH
Nguồn: Tà ng Thư Viện
chương 1 - VẠN VẬT QUY TÀNG - hồi 2
A Tuyết không ngá» Lương Tiêu dá»… dà ng buông tha như váºy, vá»™i nói:
-Cháºm đã, ngươi không khai đồng bá»n, thì Ãt nhất cÅ©ng kể cho đạo trưởng nghe từ đầu đến cuối vụ trá»™m lừa! Ngươi không được là m liên lụy bá»n ta.â€
Thiếu niên mặt trắng chuyển sang Ä‘á», đà nh nói:
-Bá»n ta trước đây nghe những ngưá»i khách SÆ¡n Tây nghị luáºn, nói có con lừa đầu trắng gá»i là ‘truy phong bạch’, trăm năm khó gặp được dị chá»§ng như nó, ngà y có thể mang hai trăm cân, Ä‘i bảy trăm dặm, cho nên đã động tâm, có ý lấy trá»™m rồi đổi lấy ngân lượng. Lại nghe nói con lừa ấy khà lá»±c tuy lá»›n, nhưng rất háu ăn, nhân lúc đạo trưởng không ở đây, bá»n ta dùng bá»™t chiên dụ nó ra ngoà i sau đó chế phục. Ai ngỠđâu khi dắt nó Ä‘i, con súc sanh ấy đột nhiên phát khởi tÃnh ngưá»i, thấy không vừa ý là bá» Ä‘i. Äể mất nó tháºt thì tháºt tổn thất …†hắn đưa mắt nhìn Lương Tiêu, ngáºp ngừng nói: “ nếu có thêm má»™t ngưá»i giúp, việc chế phục nó đã dá»… hÆ¡n rồi.â€
Äạo cô áo xám khẽ cưá»i, hướng Lương Tiêu gáºt đầu nói:
-Tiểu ca tháºt là có hảo tâm, Ãch nhi, ngươi đã trách lầm ngưá»i ta rồi, vẫn chưa nháºn sai à ?
Tiểu đạo cô điệu bộ hấp tấp, đạo cô áo xám lắc đầu nói:
-Thiếu niên ấy nói có căn có cứ, bảo ta là m sao không tin được? Ngươi tóm lại không suy không nghÄ© Ä‘i theo động thá»§, hôm nay còn dụng cả kiếm nữa, nếu ta không vá» kịp thá»i, thế nà o cÅ©ng xảy ra chuyện.
Lương Tiêu nghe được thì không vui: “nữ đạo sÄ© nà y khẩu khà tháºt lá»›n, dù là ngươi không đến, Ãch đạo cô ấy là m gì được ta?â€
Ãch nhi nghe lá»i mắng, rất không vừa lòng, nhưng sư mệnh khó mà là m trái, chỉ trừng mắt liếc Lương Tiêu, hấp tấp khấu đầu má»™t cái, lại phất mạnh tay áo, tức giáºn bá» Ä‘i.
Cùng lúc, có ba ngưá»i vá»™i vã lách đám đông Ä‘i ra, chÃnh là ba thiếu niên ăn trá»™m lừa ban nãy, đứng đầu là má»™t thiếu niên mặt tròn hay tay chống nạnh, nói lá»›n: “Tam Cẩu nhi, ngươi ổn chứ?â€
Thiếu niên mặt trắng sợ hãi đáp: “Ai da, bá»n ngươi tại sao lại quay vỠđây?â€
Thiếu niên mặt tròn nói: “Bá»n ta Ä‘i được má»™t Ä‘oạn, thấy ngươi không theo sau, biết ngươi nhất định bị tóm, nên vỠđây xem sao.†Hắn ưỡn ngá»±c, hướng đạo cô nói lá»›n: “con lừa là do bốn ngưá»i bá»n ta cùng nhau trá»™m, Tam Cẩu nhi đã bị thương, đạo trưởng muốn đánh, hãy đánh ba ngưá»i bá»n ta đây, không nên đánh hắn.â€
Lương Tiêu trầm tư: “Không ngá» những tên tiểu lưu manh nà y tháºt có nghÄ©a khÃ.†Hắn muốn nói và i lá»i khoan dung cho chúng, lại thấy Äạo cô áo xám hướng A Tuyết cưá»i nói:
- Chân tướng đã rõ, tiểu thà chá»§ có thể giao ngưá»i cho bần đạo được không?
A Tuyết cưá»i nói: “Äạo trưởng khách khà quá rồi.†rồi giao thiếu niên cho đạo cô, Äạo cô áo xám cưá»i nhạt, từ tay áo xuất ra mưá»i đồng tiá»n, thả và o tay thiếu niên mặt trắng, thiếu niên ấy bá»—ng chốc trở nên ngá»› ngẩn.
Äạo cô thở dà i:
-Nhìn ngươi áo quần lam lÅ©, chắc gia đình rất nghèo. Trá»™m gà bắt chó, chẳng phải là chÃnh đạo. Bần đạo hóa duyên không nhiá»u, chỉ được chừng ấy. Chao ôi, mong ngươi từ nay sẽ không tái sinh tà niệm, là m má»™t ngưá»i tốt thà nh tháºt mà sống.
Thiếu niên ấy nắm chặt đồng tiá»n, đỠmặt tÃa tai, ba kẻ kia Ä‘á»u cảm thấy hổ thẹn, lại thấy Äạo cô áo xám hướng tiểu đạo cô nói: “đi thôi!†Rồi dắt theo con lừa, cùng tiểu đạo cô xuyên qua đám đông, Ä‘i và o thị trấn.
Lương Tiêu đưa mắt nhìn bốn ngưá»i, rồi cùng A Tuyết bước nhanh và o trấn, mua xong hai bá»™ đồ má»›i, tìm được má»™t khách sạn, thuê hai gian thượng phòng tắm rá»a thay đồ. Không lâu sau, Lương Tiêu đã tắm rá»a thay y phục xong, Ä‘ang ra khá»i phòng, chợt nghe dưới lầu có ngưá»i nói:
-Tiểu tỠấy đã đi qua địa phương nà y, không thể nhầm lẫn. Tin rằng hắn vẫn chưa chạy xa, không cần gấp gáp, uống một tách trà giải khát đã.
Lương Tiêu vừa nghe tiếng Minh Quy, sợ hãi vô cùng, cuống cuồng ngồi xuống, tựa và o cây cột để che đi khuôn mặt, lại nghe Hà n Ngưng TỠhỠhững nói:
-Há»i thá» tiểu nhị xem, không chừng tiểu tỠđó Ä‘ang ở đây.
Lương Tiêu kinh hãi, lại nghe tiếng cá»a mở, quay ngưá»i ngó xem, thì thấy A Tuyết y sam rối bá»i, Ä‘ang thò đầu ra. Lương Tiêu vẫy tay ra hiệu cho nà ng, lánh và o bên trong, hai ngưá»i bốn mắt nhìn nhau, sắc mặt Ä‘á»u đỠđẫn. Chợt nghe trên cầu thang có tiếng bá»™p bá»™p bá»™p Ä‘i lên, Lương Tiêu trái tim nhảy thót, nắm chặt lấy A Tuyết, phóng xuyên ra cá»a sổ, lại không dám Ä‘i đưá»ng lá»›n, mà chạy như bay trên mái nhà , chân Ä‘i như gió.
Phóng ra ngoà i thị trấn, thì nghe sau lưng vá»ng lại tiếng kêu cá»§a Minh Quy. Lương Tiêu thầm biết hà nh tung đã lá»™, liá»n phóng chân như bay, phÃa sau tiếng hú du du bất tuyệt. Äang lo lắng, chợt thấy phÃa trước và i ngưá»i Ä‘ang dắt má»™t cá»— xe trâu, chở đầy rÆ¡m, lá»§i thá»§i mà đi. Trong lúc Lương Tiêu Ä‘ang chạy vá»™i, bá»—ng thấy những ngưá»i nà y chÃnh là ba thiếu niên trá»™m lừa, thiếu niên mặt trắng Tam Cẩu nhi ngưá»i Ä‘ang thụ thương, thì nằm thẳng cẳng trên đống rÆ¡m. Bốn ngưá»i thấy Lương Tiêu diện mạo vừa lo sợ vừa kinh ngạc, thì sắc mặt ảm đạm Ä‘i, trán nhăn lại, thiếu niên lông mi hình chữ bát(å…«) gá»i lá»›n:
- Ngươi là m sao váºy?
Lương Tiêu chân vẫn không dừng, nói gấp:
-Nếu có má»™t lão già và má»™t mụ đà n bà đuổi qua đây, ngà n vạn lần đừng nói trông thấy ta.â€
Thiếu niên lông mà y chữ bát cau mà y nói:
- Nếu trốn không được, thì lánh mặt dưới đống rơm nà y đi.
Lương Tiêu thấy đống rÆ¡m đó rất cao, có thể ẩn mình, tâm tư dao động, lại ngó bốn thiếu niên, thần sắc Ä‘iá»m tÄ©nh, bèn nghÄ©: “Kế nà y rất hay, xung quanh đây chẳng trốn đâu được, chi bằng liá»u má»™t phen.†Gáºt đầu rồi dắt A Tuyết đến trước xe. Chúng thiếu niên vá»™i vã lấy rÆ¡m xuống, phá»§ lên mình hai ngưá»i. Huynh muá»™i hai ngưá»i chen lấn xô đẩy cuá»™n và o nhau, vai và ngá»±c áp sát, Lương Tiêu cảm thấy A Tuyết toà n thân run rẩy, chỉ sợ nà ng là m rung đống rÆ¡m, tiết lá»™ hà nh tung, liá»n cấp bách thò tay ôm chặt lấy ngưá»i nà ng, chỉ thấy A Tuyết toà n thân dần dần nóng lên, sá»± run rẩy cÅ©ng chầm cháºm bá»›t Ä‘i.
Bá»—ng nhiên trên đỉnh đầu trầm xuống, thầm biết Tam Cẩu nhi lại nằm phÃa trên đống rÆ¡m, má»™t lúc sau, xe trâu lắc lư lên xuống, nhằm đưá»ng cÅ© mà đi. Chỉ nghe tiếng hú đã ở ngay phÃa trước, đột nhiên ngưng lại, Minh Quy cưá»i há» há» nói:
-Bốn tên tiểu tá», có trông thấy má»™t đôi thiếu niên nam nữ không?
Lương Tiêu tim muốn nhảy lên cổ há»ng. Lại nghe thiếu niên lông mà y chữ bát cưá»i nói:
-A trông thấy rồi, nam có phải mặc y phục mà u nâu, nữ thì mặt tròn tròn mắt to to không.
Lương Tiêu thầm kêu khổ, trong lòng nghÄ© bản thân mình vá»›i bốn thiếu niên ấy không quen không biết, thế mà lại Ä‘i tin lá»i bá»n chúng, chợt thấy A Tuyêt song thá»§ nhanh chóng thu vá», ôm chặt lấy thân mình, che trước ngá»±c, chẳng biết mồ hôi hay nước mắt đã thấm ướt ngá»±c áo từ lúc nà o.
Bá»—ng nghe Minh Quy cưá»i nói:
-Không sai không sai, đúng là hai ngưá»i ấy, bá»n hỠđã Ä‘i đâu? Ngươi nói Ä‘i, đỉnh ngân lượng nà y sẽ là cá»§a ngươi.
Lương Tiêu trong lòng sợ hãi, lại nghe thiếu niên lông mà y chữ bát mỉm cưá»i nói:
- ÄÆ°á»£c, bá»n chúng vừa má»›i ở ngã ba nà y, rồi Ä‘i vá» hướng bắc.
Minh Quy trầm mặc má»™t lúc, cưá»i nói:
-ÄÆ°á»£c rồi, tạm tin ngươi váºy, nếu không tìm được ngưá»i, ta sẽ vỠđây lá»™t da các ngươi.â€
Lại nghe Hà n Ngưng TỠlạnh lùng hừ một tiếng, nói:
-Minh Lão quá»·, khua môi múa mép vá»›i đám thôn phu nà y là m gì, Ä‘uổi theo tiểu tặc má»›i là việc chÃnh.
Minh Quy cưá»i: “Nói đúng lắm.
Thiếu niên mặt tròn đột nhiên kêu lá»›n: “Ê, ngươi không được Ä‘i. Có mua có bán, tiá»n hà ng Ä‘á»u phải sạch, bá»n ta đã đưa tin, ngươi không giao ngân lượng à !â€
Minh Quy cưá»i lạnh, nói vá»›i giá»ng đầy ý nghÄ©a:
-Äỉnh bạc nà y giá trị không nhá», vừa đúng giá bốn cái não ngưá»i.
Thiếu niên mặt tròn dưá»ng như hoảng sợ, thốt lên khe khẽ. Minh Quy ha ha cưá»i lá»›n, nghênh ngang bá» Ä‘i.
Lương Tiêu nghe tiếng cưá»i cá»§a Minh Quy đã rá»i xa, trong lòng má»›i thở phà o nhẹ nhõm, không lâu sau, bá»—ng thấy đỉnh đầu nhẹ Ä‘i, đống rÆ¡m được nhấc lên. A Tuyết thấy ánh sáng, thì vá»™i và ng buông hai tay ra, lui ra sau má»™t Ä‘oạn, hai mắt đỠhoe. Lương Tiêu nhảy xuống xe, chắp tay nói:
-Bốn vị có ơn cứu giúp, Lương Tiêu ghi nhớ không quên.
Thiếu niên mặt tròn cưá»i nói:
-Chuyện nhá» thôi mà có chi mà công vá»›i Æ¡n, vá»›i lại ngươi vừa tha cho Tam Cẩu nhi, má»i ngưá»i Ä‘á»u cảm kÃch tấm lòng cá»§a ngươi, vô luáºn thế nà o vẫn sẽ giúp ngươi.
Lương Tiêu gáºt đầu mỉm cưá»i, trong tâm không thể nà o ngá» tại nÆ¡i hẻo lánh xa xôi nà y, lại có những nhân váºt trá»ng nghÄ©a khinh tà i đến thế.
Lại nghe thiếu niên lông mà y chữ bát nói:
-Vị đại ca nà y, hai ngưá»i vừa rồi cước lá»±c nhanh đến kì quái, chẳng may phát hiện được, quay trở vỠđây thì tháºt là bất diệu. Bây giá» ngươi muốn Ä‘i đâu?
Lương Tiêu nói:
-Bá»n chúng Ä‘i vá» hướng Bắc, chúng tôi tá»± nhiên sẽ Ä‘i vá» hướng Nam, căn cứ theo lá»i lão già ấy, cái đó gá»i là ‘ngược hướng mà đi’.
Lá»i nói vừa dứt, thì nghe có ngưá»i cưá»i lá»›n:
-Hay cho cái ‘ngược hướng mà đi’. Lương Tiêu Æ¡i Lương Tiêu, ngươi đã quá xem thưá»ng ngưá»i khác rồi.
Lương Tiêu sắc mặt đại biến, chuyển mắt nhìn sang, chỉ thấy Minh Quy từ bên đưá»ng đứng dáºy, trên mặt đầy vẻ diá»…u cợt, quay đầu lại nhìn, thì thấy Hà n Ngưng Tá» Ä‘ang mỉm cưá»i đứng ở phÃa sau. Nguyên lai hai ngưá»i tÃnh tình gian trá, Minh Quy thì cà ng cáo già , thấy bốn thiếu niên nà y mục quang nhấp nháy, thần sắc dị thưá»ng, lại trông đống rÆ¡m sắp xếp loạn xạ, láºp tức sinh nghi, giả ý cùng Hà n Ngưng Tá» ly khai, sau đó Ä‘i vòng ra sau, chặn đưá»ng bá»n há», quả nhiên đã tháºt sá»± tóm được Lương Tiêu.
Bốn thiếu niên váºn phần kinh sợ, từ trên xe trâu lôi ra mấy cây bổng, nắm chặt trong tay. Lương Tiêu khẽ thở dà i, giá»ng nói rõ rà ng:
-Minh Quy, Hà n Ngưng Tá», ngưá»i nà o là m thì ngưá»i ấy chịu, muốn bắt muốn giết, thì cứ nhắm và o Lương Tiêu ta, không được trút giáºn và o những ngưá»i nà y.
Hà n Ngưng Tá» cưá»i nói:
-Tiểu súc sanh, việc đến nước nà y, ngươi vẫn chưa biết rõ hay sao? Bắt ai giết ai, do ngươi quyết định à ?
Minh Quy vuốt râu cưá»i nói:
-Không sai không sai, ta chẳng phải đã nói trước rồi sau? Lão phu sẽ tự tay lột mớ da hôi hám của chúng, bốn cái não tròn to nà y cũng chẳng có khả năng mà chống trả.
Lão mỉm cưá»i độc ác, cùng Hà n Ngưng Tá» má»™t trước má»™t sau, từ từ tiến tá»›i.
Lương Tiêu liếc nhìn A Tuyết, thấy nà ng Ä‘ang nhìn bản thân mình, mục quang vô cùng ảm đạm, bốn thiếu niên thì nắm chặt cây gáºy, toà n thân run rẩy. Lương Tiêu thầm nghÄ©: “Lương Tiêu ta chết không oán trách. Nhưng liên lụy đến A Tuyết và bốn thiếu niên, khiến ta chết cÅ©ng khó mà an tâm.†Trong lòng cảm thấy hổ thẹn, thình lình bạt kiếm, khẽ bắt kiếm quyết. Hà n Ngưng Tá» trông thấy, cưá»i nhạt nói:
-Chó cùng cắn cà n, thì là m được gì chứ?
Rồi hướng Minh Quy nháy mắt, ra ý bảo lão cứ giết những kẻ khác, còn bản thân mụ sẽ bắt lấy Lương Tiêu. Minh Quy hiểu ý, cưá»i há» há», khà quán và o mưá»i ngón tay, chuẩn bị xuất thá»§. Chợt nghe phÃa trên đưá»ng cái có tiếng bước chân truyá»n lại. Quay đầu ngó xem, chỉ thấy hai nữ đạo sÄ© dắt theo má»™t con lừa đầu trắng, nhẹ nhà ng di chuyển tá»›i nÆ¡i.
Tà i sản của David
31-05-2008, 07:46 PM
Hoạt Thi Thần
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngà y 6 giá» 32 phút
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
Côn Luân - Phượng Ca
Quyển 3
Chương 1 – Hồi 3
Dịch thuáºt: Mac Danh
Biên dịch + biên táºp: BYH
Tà ng Thư Viện
Chương 1 - VẠN VẬT QUY TÀNG - hồi 3
Minh Quy liếc sang Hà n Ngưng Tá», thấy bà ta hai tay hạ xuống khẽ lay động, chợt hiểu ý, thầm nói: “Há» Hà n nà y còn trẻ mà tâm địa tháºt tà n nhẫn, hai vị đạo trưởng nà y xem ra khó thoát.â€
Chỉ thấy hai ngưá»i má»™t lừa tiến vỠđây cà ng lúc cà ng nhanh, chẳng bao lâu đã ở ngay phÃa trước, đột nhiên dừng lại, đạo cô áo xám nhìn qua chúng nhân, sắc mặt kì dị. Minh Quy cưá»i nói:
-Hai vị đạo trưởng, ở đây đang có chuyện, các vị cứ tránh đi thì tốt hơn.
Äạo cô áo xám hai mà y duá»—i ra, cưá»i nói:
-Äã là như váºy, bần đạo đà nh lui bước váºy…â€
A Tuyết trông thấy đạo cô áo xám, không hiểu vì sao, cảm thấy vô cùng thân thiết, bất chợt trong lòng rất mừng, chợt gá»i:
-Äạo trưởng, ngưá»i đừng Ä‘i, há»â€¦ há» muốn giết bá»n con…
Äạo cô áo xám đôi mà y đẹp nhướng lên, ngạc nhiên nói:
-Cô nương nói tháºt à .â€
A Tuyết hai mắt á»ng Ä‘á», gáºt đầu lia lịa.
Äạo cô áo xám cau mà y nói:
-Sát nhân chẳng phải chuyện tốt.
Rồi chuyển thân hướng Minh, Hà n hai ngưá»i cúi chà o rồi nói:
-Bá»n chúng nếu có đắc tá»™i, bần đạo xin thay chúng nháºn lá»—i. Mong hai vị đại nhân đại lượng, bá» qua chuyện nà y.
Hà n Ngưng Tá» khinh khỉnh cưá»i, thở dà i:
-Tháºt là đáng tiếc, bổn tá»a đây khà lượng nhá» nhen, đến má»™t hạt cát chắc gì đã buông tha.
Äạo cô áo xám thần sắc biến đổi, lông mà y co lại trầm ngâm, bất ngá» má»™t đạo hoà ng ảnh lóe lên bên cạnh, Minh Quy song trảo đã vung tá»›i, đạo cô áo xám không né tránh, tay áo phẩy qua, quét ngang hÆ¡n má»™t xÃch.
Äầu ngón tay Minh Quy bị tay áo đạo cô phất ngang, thì trở nên tê dại, không ngăn được trong lòng phát rét, đà nh liếc sang Hà n Ngưng Tá», ra ý cầu viện, má»™t trái má»™t phải cùng hướng đạo cô mà tiến tá»›i.
Lương Tiêu thấy thế liá»n kêu lên:
-Lấy nhiá»u đánh Ãt ư?
Rồi bạt kiếm phóng tá»›i, muốn giúp má»™t tay. Lại thấy đạo cô áo xám từ trên lưng xuất ra má»™t cây trưá»ng tiêu hai xÃch bằng trúc, tùy ý thá»§ thế, khẽ cưá»i khổ, than:
-Bần đạo bản lĩnh thấp kém, thỉnh mong nhị vị chỉ giáo.
Minh Quy trừng mắt nhìn cây trúc tiêu trong tay bà , ánh mắt lá»™ xuất những tia kì dị, đột nhiên toà n thân chấn động, nhìn chằm chằm đạo cô, rÃt lên:
-Ngươi… là ngươi?
Äạo cô áo xám liếc nhìn lão, thần sắc ảm đạm, thở dà i:
-Minh tiên sinh đúng là nhãn quang như thần, chỉ má»›i liếc sÆ¡, đã nháºn ra bần đạo rồi?
Minh Quy thần khà cổ quái, lúc thì sầu não, lúc thì sợ hãi, lẩm bẩm:
-Ngươi… ngươi là Lâm…
Vừa dứt lá»i, lông mà y bá»—ng nhÃu chặt, nhìn trái ngó phải.
Äạo cô áo xám lắc đầu nói:
-Túc hạ không cần nhá»c tâm, ngưá»i chẳng có ở đây.
Minh Quy nghe được liá»n nghÄ©:
-Lão tá» chẳng phải đứa trẻ lên ba, là m sao mắc lừa ngươi được, hừ, ngươi nói không có, ta lại cho là có. Lão phu vÅ© công chưa tăng tiến, tạm thá»i không nên cùng hắn đối địch.
Lão nghÄ© đến đây, liá»n ra quyết định, ngó và o khu rừng, cao giá»ng nói,
-Túc hạ chẳng muốn lộ mặt, Minh mỗ nà o dám ở lâu, núi cao sông dà i, có ngà y gặp lại.
Hà n Ngưng Tá» nghe lão nói năng cổ quái, lấy là m lạ bèn há»i:
-Minh lão quỷ, lão nói chuyện với ai đấy?
Minh Quy chẳng đáp lá»i nà o, vá»™i vã chuyển thân chạy mất. Hà n Ngưng Tá» thấy lão vắt giò lên cổ mà chạy, chẳng hiểu ra sao, chỉ đến khi thân ảnh lão tiêu biến, má»›i chuyển mắt nhìn sang, nhìn kỹ đạo cô áo xám, chợt cưá»i hì hì nói:
-Tháºt là hổ thẹn, Minh lão quá»· tÃnh tình quái gở. Còn tiểu nữ thì chẳng biết tốt xấu, muốn lÄ©nh giáo đạo trưởng cao chiêu.
Chợt sá» chiêu “Băng Hoa Lụcâ€, thân ngưá»i như gió lốc, cuốn lấy đạo cô, do mụ chẳng biết gì vỠđối phương, nên ra tay trước để thăm dò, chẳng mấy chốc đã cuốn thà nh vòng tròn, chợt phóng ra má»™t chưởng.
Äạo cô ngón tay giữ trúc tiêu, đứng yên bất động, thấy chưởng phóng tá»›i, liá»n nhẹ nhà ng xuất trúc tiêu, Ä‘oạn tiêu không nghiêng không lệch, nhằm thẳng “lao cung huyệt†trên chưởng tâm cá»§a Hà n Ngưng Tá» .
Mụ khẽ lạnh ngưá»i, vá»™i và ng thu chưởng, bá»™ pháp chợt tăng, tung thêm má»™t chưởng, lại thấy đạo cô nhẹ nhà ng chuyển thân, trúc tiêu vẫn chỉ nhắm và o “lao cung huyệtâ€. Hà n Ngưng Tá» hoảng sợ, bất ngá» kêu má»™t tiếng, cà ng lúc cà ng nhanh, trong khoảnh khắc đã hướng đạo cô xuất liá»n sáu chưởng. Äạo cô không run không sợ, chuyển thân huy xuất trúc tiêu, Ä‘oạn tiêu thá»§y chung vẫn không rá»i “lao cung huyệt†trên chưởng tâm cá»§a Hà n Ngưng Tá». Hà n Ngưng TỠđột nhiên tung ngưá»i xoay mình hạ xuống, nhẹ nhà ng chạm đất, đưa mắt nhìn đạo cô, sắc mặt tái nhợt.
Äạo cô khẽ cúi mình nói:
-Tôn giá chắc là cao thá»§ cá»§a Äại Tuyết SÆ¡n?
Hà n Ngưng Tá» chợt run lên, cưá»i khanh khách nói:
-Äạo trưởng kiến thức cao minh, tiểu nữ bá»™i phục bá»™i phục.
Nói xong cúi ngưá»i đáp lá»…. Lương Tiêu biết mụ tiểu lý tà ng Ä‘ao, tâm địa thâm trầm, chợt thấy Hà n Ngưng Tá» chắp tay thi lá»…, bá»—ng lam quang thiểm động, hắn hoảng hốt kêu :
-Äạo trưởng cẩn tháºn.
Tiếng la vừa vang lên, chỉ thấy má»™t đạo lam quang từ Hà n Ngưng Tá» phóng ra, nhắm thắng yết hầu đạo cô. Äạo cô được Lương Tiêu Ä‘iểm tỉnh, dÄ© nhiên có phòng bị, trúc tiêu khẽ xoay, trên lá»— tiêu giỠđây lại có thêm má»™t sắc lam đó là má»™t cây cương châm, ngạc nhiên nói:
-Các hạ tháºt độc ác!
Hà n Ngưng Tá» má»™t khi đã là m thì chẳng dừng tay, quát lên má»™t tiếng, sá» chiêu “Thiên Tuyết Cái Äỉnhâ€, huy chưởng phóng ra, từ trên không chém xuống, đạo cô nhẹ lui và i bước, trúc tiêu vút lên, vẫn hướng và o chưởng tâm cá»§a Hà n Ngưng Tá», Hà n Ngưng Tá» vá»™i và ng rụt tay, láºt chưởng như Ä‘iện, bá»a xuống vai đạo cô. Trong chốc lát, chỉ thấy hai ngưá»i lúc lên lúc xuống, đánh đến trên dưới mưá»i chiêu, thình lình Hà n Ngưng Tá» rên lên má»™t tiếng, ngã lui hÆ¡n trượng, cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy trên “lao cung huyệt†giỠđây đã có thêm má»™t cây cương châm, ngay láºp tức, cả cánh tay gần như tê liệt, sắc mặt giống như ngưá»i chết, hấp tấp lấy ra má»™t bình ngá»c, dốc ra hoà n Ä‘an, ngáºm và o miệng, oán giáºn nói:
-Äạo trưởng ban cho cái gì ngà y hôm nay, Hà n má»— ngà y sau sẽ Ä‘á»n đáp gấp bá»™i.
Mụ chuyển thân định chạy. Lại nghe Lương Tiêu gá»i:
-Cháºm đã.
Hà n Ngưng Tá» nghe được chấn kinh, nhưng vẫn không chịu tá» ra yếu thế quay lại, cưá»i nhạt:
-Thế nà o? Hà n mỗ dù đang thụ thương, vẫn chẳng sợ ngươi.
Lương Tiêu vốn có ý thừa cÆ¡ lấn tá»›i, nhưng nghe mụ nói váºy, cảm thấy không ổn, thản nhiên nói:
-Bắt ngưá»i lâm nguy, Lương má»— chẳng thể là m được. Chỉ muốn nói vá»›i ngươi má»™t Ä‘iá»u, những gì xảy ra trong suốt những ngà y qua, ngà y sau trùng phùng, Lương má»— sẽ hết lòng Ä‘á»n đáp.
Hà n Ngưng Tá» trong lòng chùng xuống, cưá»i nhạt:
-Hay lắm, chỉ mong ngươi có khả năng đó.
Chợt từ chưởng tâm cảm giác tê buốt dần dâng lên, trong tim tá»±a như Ä‘ang rét buốt, thầm biết độc châm phát tán, dư độc công tâm, háºu quả khó lưá»ng, đà nh gấp gáp chuyển thân, phóng và o trong rừng.
Lương Tiêu nhìn thân ảnh mụ tiêu biến, nhất thá»i ý niệm nổi lên, hôm nay phóng tha ngưá»i nà y, vá» sau háºu há»a vô lưá»ng, bất giác cảm thấy rất hối háºn, nhưng chẳng thể nói gì, chỉ đưa mắt lặng lẽ nhìn nÆ¡i mụ vừa má»›i rá»i khá»i. Bá»—ng nghe đằng xa có tiếng động, chuyển mắt nhìn sang, thì thấy bốn thiếu niên chẳng nói lá»i nà o, đã dắt xe trâu bá» Ä‘i, thầm biết bá»n há» trước đây trá»™m lừa, nay gặp lại đương sá»±, nên chẳng từ mà biệt. Rồi hướng đạo cô áo xám chắp tay nói:
-Äa tạ đạo trưởng tương trợ.
Äạo cô áo xám cúi đầu buồn bã nói:
-Vô lượng thá» pháºt, bần đạo tu hà nh đã lâu, trước nay chưa từng sinh lòng nổi giáºn, hôm nay xuất thá»§, e rằng đã sai.
Lương Tiêu cưá»i nói:
-Äạo trưởng bất tất phải báºn tâm, nữ tỠấy đại gian đại ác, thấy không vui là liá»n giết ngưá»i, chỉ là má»™t cây độc châm nho nhá», đã quá tiện nghi cho mụ rồi.
Äạo cô cau mà y nói:
-Äại ác cÅ©ng có nhiá»u loại hoặc cố ý hoặc vô ý, nhưng giết ngưá»i chẳng phải là điá»u tốt.
Những từ nà y ẩn chứa hà m ý, Lương Tiêu chẳng thể lĩnh ngộ, chỉ đà nh cau mà y không nói. Lại nghe đạo cô áo xám nói:
-Nữ tỠấy vÅ© công cá»±c cao, ngưá»i lại nhan hiểm độc ác, ngươi và cô ta lại có ân oán. Xem ra cô ta bị độc thương cÅ©ng tốt, chẳng thể tìm ngươi ngay được, chẳng hay có thể đến tiểu quán dạo chÆ¡i và i ngà y, lánh mặt má»™t thá»i gian vẫn tốt hÆ¡n.
Lương Tiêu biết bà có lòng giúp đỡ, lại nghÄ© đạo cô vÅ© công thâm sâu khó lưá»ng, nếu được Ä‘i cùng vá»›i bà ta, lại cà ng hay, liá»n cưá»i nói:
-Äạo trưởng trượng nghÄ©a, Lương Tiêu cung kÃnh không bằng tuân mệnh.
Lá»i chưa nói xong, đã thấy tiểu đạo cô song thá»§ chống nạnh, nhăn mà y trợn mắt, hướng tá»›i hắn lấy tay ra dấu. Äạo cô áo xám buồn bã:
-Ãch nhi ngươi Ä‘a tâm rồi? Lá»… tiết nam nữ, không quan trá»ng bằng mạng ngưá»i.
Chuyển hướng Lương Tiêu nói:
-Nó nói năng hà m hồ. Thà chủ đừng để tâm là m gì.
Lương Tiêu cưá»i nói:
-Cô ấy chá»i ta à ? Tùy cô ta muốn chá»i gì thì chá»i, ta có hiểu gì đâu.â€
Äạo cô áo xám cưá»i nói:
-Mắng chá»i thì chẳng có, nữ hà i tá» từ khi sinh ra đã thế, ngươi không thấy khó chịu chứ?
Lương Tiêu bất giác nhìn cô ta, Ãch nhi bị sư phụ cưá»i nói, mặt mÅ©i á»ng hồng, không ngừng dáºm chân, quay ngưá»i bá» Ä‘i.
Lương Tiêu lại nói:
-Thỉnh vấn đạo trưởng cao danh.â€
Äạo cô áo xám nói:
-Bần đạo Liễu Tình.
Lương Tiêu nói:
-Liá»…u Tình đạo trưởng má»™t mình bức lui hai đại ác nhân, tháºt là lợi hại.
Liá»…u Tình cưá»i khổ:
-Hai ngưá»i Ä‘á»u vô cùng lợi hại, má»™t thôi đã khó đối phó, chẳng may liên thá»§, bần đạo tất bại không còn nghi ngá» gì nữa. Nói tá»›i đây, ta cÅ©ng phải nhá» và o uy danh cá»§a ngưá»i khác, má»›i khiến hoà ng y lão nhân sợ hãi mà bá» Ä‘i.
Lá»i dứt, lông mà y khẽ nhướng, rồi thở dà i. Lương Tiêu thấy lạ:
-Ai mà có uy danh lá»›n đến váºy?
Liá»…u Tình miệng khép lại, muốn nói nhưng mà lại thôi, chỉ lắc đầu rồi thôi. Lương Tiêu thấy bà không muốn nói, cÅ©ng chẳng há»i nhiá»u là m gì.
Bốn ngưá»i vừa Ä‘i vừa nói, trên đưá»ng núi. Liá»…u Tình sống ở trên núi, phong quang thắng cảnh đương nhiên Ä‘iá»u biết. Trong thá»i gian lên núi, liá»n chỉ dẫn các nẻo đưá»ng, giá»›i thiệu cho hai ngưá»i má»i cảnh sắc, sở há»c cá»§a bà tháºp phần uyên bác, thi từ văn phú chẳng gì không thông, tuyệt không bao giá» nói lá»i bất tÃn, thưá»ng từ từng ngá»n cá» ngá»n cây, từng tấm bia hòn đá mà tìm ra những Ä‘iá»u chân lý, tuy nói ngưá»i ở tại Hoa SÆ¡n, nhưng dưá»ng như tung hoà nh tám hướng, lịch kinh thiên cổ, buồn giang sÆ¡n gấm vóc, cảm hưng vong thiên hạ. Lại nói A Tuyết mục quang thá»§y chung vẫn không rá»i Lương Tiêu, chợt nghe trong lòng dâng lên những dư vị má»›i.
Äi hÆ¡n ngà n thước, chúng nhân ngồi xuống nghỉ ngÆ¡i. Ãch nhi má»™t mình đằng xa, không ngồi chung vá»›i má»i ngưá»i. Lương Tiêu hướng Liá»…u Tình há»i:
-Liá»…u Tình đạo trưởng, tiểu tá» muốn tìm má»™t ngưá»i chẳng hay đạo trưởng đã nghe qua chưa.
Liá»…u Tình cưá»i nói:
-Thà chủ cứ nói.
Lương Tiêu nói:
-Khi cha con còn sống, đã từng nói vá»›i con, hồi ông ấy còn trẻ sống ở Hoa SÆ¡n, đã có má»™t vị trưởng bối, là đạo sÄ©, đạo hiệu Huyá»n Âm. Äạo trưởng quen không?
Liá»…u Tình kêu lên má»™t tiếng, nhìn Lương Tiêu từ trên xuống dưới, thần tình cổ quái, má»™t lúc lâu má»›i gáºt đầu nói:
-Vừa hay có biết!
Lương Tiêu vui mừng nói:
-Ôi chao, ông ta ở đâu?
Liá»…u Tình trầm mặc má»™t hồi, rồi thở dà i, đứng dáºy nói:
-Äi cùng ta!
Lương Tiêu trông thấy bà ta như váºy, thì cảm thấy quái lạ, liá»n cất bước theo sau. Äi được khoảng má»™t dặm lá»™ trình, phÃa trước xuất hiện má»™t vách núi, như cây bút chiếu thẳng lên trá»i, to lá»›n và hùng vÄ©, Liá»…u Tình nắm lấy má»™t sợi dây leo, tung ngưá»i treo lên, thân thá»§ cá»±c nhanh, tay áo phất phÆ¡, trông giống như má»™t con diá»u hâu tung cánh, lăng không bay lên, cất mình và i cái, đã ở trên vách núi, Ãch nhi buá»™c lừa trắng xong rồi vá»™i vã bay lên theo.
Tà i sản của phamduy88
Chữ ký cá»§a phamduy88 [CENTER][B][SIZE=5]Click here: [/SIZE][URL="http://4vn.eu/forum/showthread.php?t=6237"][SIZE=5][COLOR=darkgreen]Tà Äạo Tu Tiên Lục[/COLOR][/SIZE][/URL][/B][/CENTER]
[CENTER][B][SIZE=4][COLOR=red]Quyển 1: các dịch giả đang tiến hà nh dịch[/COLOR][/SIZE][/B][/CENTER]
[CENTER][B][SIZE=4][COLOR=magenta]Quyển 2: Äã bắt đầu, kÃnh mong bằng hữu xa gần tiếp tục há»— trợ bằng cách click và o link bên trên và đăng ký tên chương, nhanh nhanh nà o [/COLOR][/SIZE][/B][/CENTER]
Từ khóa được google tìm thấy
4vn.eu con luan , âàëåíòèíà , áåñïëàòíûé , àâòîðàäèî , âèðòóàëüíûå , côn luân , côn luân 4vn , côn luân full , côn luân full 4vn , côn luân quyển 4 , côn luân quyển 5 , côn luân quyển 6 , côn luân quyển 7 , côn luân quyen 4 , côn luân tap cuoi , côn luân táºp 4 , côn luân vn4 eu , chuong 11 con luan , çíàêîìñòâ , codaokinhphong chuong4 , con lon tap 1 , con luan , con luan 4vn , con luan 4vn.eu , con luan 5 6 7 , con luan chuong 15 , con luan chuong 23 , con luan chuong 4 hoi 9 , con luan chuong moi nhat , con luan full , con luan full online , con luan het quyen 3 , con luan phuong ca ebook , con luan quyá»…n 4 , con luan quyen 1 full , con luan quyen 2 , con luan quyen 3 , con luan quyen 4 , con luan quyen 4 hoi 12 , con luan quyen 4 hoi 2 , con luan quyen 4 hoi 9 , con luan quyen 5 , con luan quyen 5 6 7 , con luan quyen 5 hoi 1 , con luan quyen 6 , con luan quyen 6 full , con luan quyen 7 , con luan tap 1 , con luan tap 4 , con luan tap 5 , con luan tren 4vn.com , con luan truyenhixx , con luanquyen 4 , conluan , ebook con luan , ëîãîòèï , ïñîðèàç , ìóçûêà , kiem hiep con luan , ñàëàòîâ , òîðãîâîå , phượng ca , quách thá»§ kÃnh , thap ma , truyen côn luân full , truyen con luan 4vn.eu , truyen con luan quyen 4 , truyen con luan quyen 7 , truyen con luon quyen 3 , truyenkiemhiepconluan , ýëåêòðîìîíòàæ , æàëþçè , ðàìáëåð