 |
|

14-04-2008, 07:17 AM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 16 giá»
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
|
|
Mộng Thấy Chó Sói
Má»™ng lang
Ông há» Bạch ngưá»i Trá»±c Lệ, có con trai lá»›n là Giáp, má»›i ra là m quan ở phương Nam, ba năm không có tin tức. Chợt có má»™t ngưá»i há» Äinh có há» hà ng dây mÆ¡ rá»… má đến thăm, ông giữ ở lại. Äinh vốn là m phụ đồng thiếp(1). Trong lúc chuyện trò, ông bèn há»i chuyện âm phá»§, Äinh trả lá»icó nói đến những Ä‘iá»u huyá»…n hoặc, ông không tin lắm nhưng cÅ©ng chỉ cưá»i ruồi.
Chia tay được mấy ngà y, ông vừa nằm nghỉ, thấy Äinh lại đến, má»i ông cùng Ä‘i chÆ¡i. Ông Ä‘i theo, và o má»™t tòa thà nh. Lát sau, Äinh trá» má»™t cái cá»a bảo:
- Cháu ông ở trong ấy đấy.
Bấy giỠông có ngưá»i cháu con chị gái, Ä‘ang là m quan huyện đất Tấn, bèn ngạc nhiên há»i:
- Sao nó ở đây được?
Äinh đáp:
- Không tin, cứ và o sẽ biết.
Ông và o, quả nhiên thấy cháu, mÅ© Ä‘iêu thiá»n, áo trãi tú (2) ngồi trên công đưá»ng, cá» kÃch dà n hà ng, không ai và o lá»t. Äinh kéo ông ra bảo:
- Còn nha môn của công tỠcũng cách đây không xa, ông có muốn đến xem không?
Ông bằng lòng. Lát sau đến má»™t tòa nhà , Äinh bảo:
- Ông và o đi!
Nhòm qua cá»a thấy má»™t con sói to tướng chắn giữa lối, ông sợ quá không dám bước tá»›i. Äinh giục:
- Ông cứ và o đi!
Lại và o má»™t cá»a nữa thấy trên nhà dưới nhà , con nằm con ngồi Ä‘á»u là sói cả.Nhìn đến thá»m, xương trắng chất cao như núi, ông lại cà ng sợ. Äinh phải lấy mình che cho ông mà đi và o.
Công tá» Giáp vừa từ nhà trong ra, thấy cha và Äinh mừng lắm. Ngồi má»™t lát, Giáp gá»i ngưá»i hầu sá»a soạn cÆ¡m rượu. Bá»—ng má»™t con sói ngoạm xác ngưá»i chết Ä‘em và o. Ông run rẩy đứng dáºy há»i:
- Äể là m gì?
Giáp đáp:
- Äể đưa xuống nhà bếp.
Ông vá»™i ngăn lại, lòng hoảng hốt không yên, cáo từ định Ä‘i ra nhưng đà n sói đã cản đưá»ng. Äang lúc tiến lui chưa quyết bá»—ng thấy lÅ© sói tán loạn chạy trốn, con chui gầm giưá»ng, con rút gầm ghế, ông kinh ngạc không hiểu vì sao. Giây lát có hai lá»±c sÄ© dÅ©ng mãnh mặc giáp và ng trợn mắt bước và o, rút dây thừng Ä‘em ra trói Giáp. Giáp ngã xuống đất hóa thà nh hổ, răng nhe tua tá»§a. Má»™t ngưá»i rút kiếm sắt toan chặt đầu, ngưá»i kia ngăn:
- Hãy khoan, hãy khoan! Äấy là việc cá»§a tháng tư năm sau, chi bằng hãy tạm bẻ răng nó đã.
Bèn rút cây chùy sắt tháºt lá»›n ra Ä‘áºp và o răng, răng rÆ¡i rụng xuống đất. Hổ rống lên vang động núi non. Ông thất kinh, sá»±c tỉnh, má»›i biết là má»™ng. Trong lòng lấy là m lạ, cho ngưá»i má»i Äinh, Äinh từ chối không đến. Ông ghi lại giấc má»™ng sai con trai thứ mang đưa cho Giáp, trong thư răn Ä‘e thống thiết. Ngưá»i em tá»›i nÆ¡i, thấy răng cá»a cá»§a anh gãy hết, kinh hãi há»i anh, thì ra bị gãy vì ngã ngá»±a trong cÆ¡n say rượu. Há»i kỹ thá»i gian thì đúng và o ngà y cha nằm má»™ng thì cà ng hãi, đưa thư cá»§a cha cho xem. Giáp xem thư tái mặt, lát sau nói:
- Äấy là ảo má»™ng, ngẫu nhiên phù hợp, có gì đáng lạ.
Khi ấy Giáp Ä‘ang hối lá»™ các quan trên để được tiến cá» trước, cho nên không để ý đến giấc má»™ng gỡ cá»§a cha. Ngưá»i em ở chÆ¡i mấy ngà y, thấy bá»n nha lại sâu má»t đầy công đưá»ng, ngưá»i ná»™p cá»§a đút và ngưá»i xin há»™ đến ná»a đêm vẫn không ngá»›t, bèn rá»›t nước mắt can ngăn anh. Giáp đáp:
- Em hà ng ngà y ở chốn nhà tranh cho nên không biết Ä‘iá»u quan yếu cá»§a đưá»ng là m quan. Quyá»n thăng hay truất ở quan trên chứ không do trăm há». Quan trên hà i lòng là quan tốt. Thương yêu trăm há» thì là m sao cho quan trên vui lòng được?
Ngưá»i em biết không thể can ngăn được nên vá» thuáºt lại vá»›i cha. Ông Bạch nghe xong khóc rống lên, không biết là m thế nà o, chỉ còn biết bá» cá»§a ra giúp ngưá»i nghèo, hà ng ngà y cầu khấn thần kinh, chỉ xin nếu báo oán đứa nghịch tá» thì đừng để lụy đến vợ con.
Năm sau có tin báo Giáp được tiến cá» vá» bá»™ Lại, ngưá»i mừng đến cháºt cổng. Ông chỉ khóc tức tưởi, phục xuống gối thác bệnh không ra. Chẳng bao lâu nghe tin con trai trên đưá»ng vá» gặp cướp, tá»› thầy Ä‘á»u chết. Ông trở dáºy bảo ngưá»i nhà :
- CÆ¡n giáºn cá»§a quá»· thần chỉ tá»›i má»™t mình nó, còn sá»± phù há»™ cho nhà ta không phải không sâu nặng váºy.
Nhân đó ông thắp hương lá»… tạ. Ngưá»i đến há»i thăm Ä‘á»u cho rằng đó là lá»i đồn đại sai ngoa ngoà i đưá»ng sá, chỉ có ông tin chắc không chút nghi ngá», định ngà y bói nÆ¡i chôn cất.
Nhưng Giáp vốn chưa chết. Trước đó, khoảng tháng tư, Giáp thôi chức cÅ©, vừa ra khá»i Ä‘iạ pháºn liá»n gặp cướp, Giáp dốc hết hà nh trang ná»™p cho chúng. Bá»n cướp bảo:
- Chúng tao đến đây để hả nỗi oan phẫn cho dân cả ấp, đâu chỉ vì những thứ nà y.
Nói rồi chém đầu Giáp, xong, há»i ngưá»i hầu:
- Tư Äại Thà nh là đứa nà o:
- Tư vốn là tay chân tâm phúc cá»§a Giáp, giúp Kiệt là m Ä‘iá»u bạo ngược. Gia nhân Ä‘á»u chỉ và o hắn, cướp cÅ©ng giết chết nốt. Lại thêm bốn tên nha dịch sâu má»t là tay sai vÆ¡ vét cho Giáp, được Giáp đưa vá» kinh, Ä‘á»u bị lôi ra chém chết. Bấy giá» bá»n cướp má»›i chia cá»§a bá» và o túi, phóng ngá»±a bá» Ä‘i.
Hồn Giáp phục ở bên đưá»ng, thấy má»™t quan tể Ä‘i qua há»i:
- Ngưá»i bị giết là ai thế nhỉ?
Toán quân đi trước đáp:
- Äó là tri huyện há» Bạch ở huyện nỠđấy?
Quan tể bảo:
- Hắn là con trai ông hỠBạch, không nên để cho ông lão đến sau phải nhìn thấy cảnh thảm khốc nà y. Nên chắp đầu lại cho hắn.
Láºp tức có má»™t ngưá»i nhặt đầu đặt và o cổ rồi nói:
- Kẻ gian tà không nên để đầu ngay ngắn, nên cho vai đỡ lấy cằm (3) là được.
Nói rồi trẩy Ä‘i. Lát sau Giáp sống lại. Vợ con đến nhặt xác thấy còn thoi thóp, bèn chở vá», từ từ cho uống, cÅ©ng uống được, nhưng đà nh sống gá»i nÆ¡i quán trá» vì nghèo quá không thể vỠđược. Khoảng ná»a năm sau, ông má»›i biết tin Ä‘Ãch xác, sai con thứ đến đưa vá».
Giáp tuy sống lại nhưng mắt tá»± nhìn được lưng mình, không còn ra vẻ con ngưá»i được mấy ná»—i. Còn con trai ngưá»i chị thì nhỠđược tiếng trị dân giá»i, năm đó được thăng ngá»± sá». Tất cả Ä‘á»u hệt như trong giấc má»™ng.
Dị sỠthị bà n rằng:
Ta trá»™m than rằng: trong thiên hạ, quan là cá»p mà nha môn lại là sói, đâu cÅ©ng thế cả. Cho dẫu quan chưa là cá»p thì nha lại cÅ©ng sẽ là sói; huống chi lại có chÃnh lệnh khắc nghiệt còn dữ hÆ¡n cả cá»p (4) nữa kia! Äiá»u ngưá»i ta lo là không thể tá»± mình quay nhìn lại phÃa sau; cho sống lại mà lại còn là m cho chÃnh mình nhìn thấy được đằng sau, bà i há»c cá»§a quá»· thà n má»›i sâu xa tinh tế biết bao!
NGUYỄN VĂN HUYỀN dịch
Chú thÃch
(1) phụ đồng thiếp: má»™t thuáºt mê tÃn cho là có thể đưa hồn ngưá»i sống xuống thăm âm phá»§.
(2) mÅ© Ä‘iêu thiá»n: mÅ© vẽ hoa văn hình ve tượng trưng cho thanh cao trong sạch và cắm Ä‘uôi Ä‘iêu tượng trưng cho sức mạnh bên trong mà bên ngoà i ôn hòa.
Ão trãi tú: áo thêu hình con thú má»™t sừng gá»i là giải trãi, biết phân biệt ngay gian. Cả hai loại mÅ© áo trên là trang phục cá»§a quan ngá»± sá».
(3) nên cho vai đỡ lấy cằm: bản gốc là “cổ†không hợp lắm. Chúng tôi dựa và o một bản khác.
(4) Lá»i Khổng Tá» trong thiên “Äà n cung†sách Lá»… ký: “ChÃnh sách hà khắc còn dữ hÆ¡n cá»pâ€.
Last edited by Lythongcz; 02-10-2008 at 02:21 PM.
|

14-04-2008, 07:18 AM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 16 giá»
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
|
|
CÔ TIÊM
( A Tiêm)
Há» SÆ¡n, ngưá»i miá»n Cao Máºt (1), là m nghá» chạy hà ng xách, thưá»ng qua lại là m khách ở vùng Mông, Nghi. Má»™t hôm giữa đưá»ng trá»i mưa, vá»™i tá»›i nhà trá» quen, nhưng đêm đã khuya, gõ cá»a mãi mà chẳng ai lên tiếng. Äang quẩn quanh dưới mái hiên, bá»—ng hai cánh cá»a mở hé, má»™t cụ già bước ra má»i khách và o. SÆ¡n mừng và o theo, tấp tểnh bước lên nhà trên. Trong nhà không có giưá»ng ghế gì cả. Ông già nói:
- Tôi thương ông khách không biết vỠđâu, má»›i cho tạm trú, chứ tôi thá»±c không phải là ngưá»i bán cÆ¡m ,buôn rượu. Trong nhà không ai đỡ đần, chỉ có bà vợ già và đứa con gái yếu Ä‘uối, Ä‘á»u đã ngá»§ kỹ. Thức ăn thì có đấy nhưng khổ ná»—i là không còn nóng mấy nữa. Xin chá»› hiá»m ăn nguá»™i nhé!
Nói rồi và o nhà trong. Má»™t lát khiêng ra má»™t chiếc giưá»ng chân thấp, đặt xuống mặt đất, giục khách ngồi. Lại và o, mang ra má»™t cái bà n chân thấp. Hết ra lại và o, trông dáng tất tả cá»±c nhá»c. SÆ¡n đứng lên ngồi xuống không yên, nÃu lại xin cụ hãy tạm nghỉ. Chốc sau, má»™t cô gái bưng rượu ra. Ông già nói:
- Con A Tiêm nhà tôi đã dáºy đấy.
Nhìn xem tuổi chừng mưá»i sáu mưá»i bảy, yểu Ä‘iệu thanh tú, tươi tắn Ä‘oan trang. SÆ¡n có ngưá»i em chưa vợ, bụng thầm muốn se và o, nhân há»i thăm cá»a nhà gia thế ông cụ. Äáp rằng:
- Già nà y tên SÄ© Hư há» cổ, con cháu Ä‘á»u chết yểu, còn lại má»—i mụn con gái nà y, nên không nỡ phá giấc ngá»§ Ä‘ang say cá»§a nó. Chắc bà lão nhà tôi gá»i nó dáºy đấy.
Há»i:
- Chồng cô em là ai?
Äáp rằng:
- Còn chưa hứa gả.
SÆ¡n mừng thầm. Thế rồi thức ăn bà y ra lắm món, chẳng khác gì ở cá»a hà ng. Ä‚n xong cung kÃnh thưa rằng:
- Con ngưá»i bèo nước, đội Æ¡n cụ có lòng Ä‘oái thương, đến chết cÅ©ng chẳng dám quên. Nhân thấy cụ thịnh đức, nên xin mạo muá»™i bà y tá» tấm lòng chất phác quê mùa; tôi có đứa em nhá», đứng thứ ba, nay đã mưá»i bảy tuổi, Ä‘ang theo Ä‘uổi nghiệp sách đèn, cÅ©ng không đến ná»—i ngu đần. Muốn cầu chỉ thắm se duyên, chẳng hay cụ có chê là nghèo hèn chăng?
Ông già mừng mà rằng:
- Già ở đây cÅ©ng là dân ngụ cư; nếu em nó tìm được chá»— gá»i thân, nhân tiện mượn được túp liá»u, thì dá»i cả nhà mà đi, chẳng có gì luyến tiếc.
SÆ¡n luôn miệng xin vâng, bèn đứng dáºy vái tạ. Ông già ân cần sắp đă chá»— ngá»§ cho khách đâu và o đó rồi má»›i Ä‘i và o. Gà vừa gáy ông đã ra, gá»i khách rá»a mặt. Gói buá»™c xong hà nh lý, chà ng lấy tiá»n trả tiá»n cÆ¡m, cụ cố từ chối, nói rằng:
- Khách ở lại dùng bữa cÆ¡m, muôn và n chẳng có lý gì mà nháºn tiá»n. Hay là định đưa tiá»n dẫn cưới đây?
Bèn từ biệt. HÆ¡n má»™t tháng sau, khách trở lại. Cách thôn chừng ngoà i má»™t dặm, gặp má»™t bà lão má»™t cô gái, khăn áo Ä‘á»u trắng. Äến gần ngá» ngợ như A Tiêm. Cô gái cÅ©ng mấy lần ngó lại, rồi nắm áo bà cụ, nói thì thầm câu gì không rõ.. Bà cụ liá»n dừng bước, quay lại há»i SÆ¡n:
- Ông có phải hỠHỠkhông?
Sơn dạ dạ. Bà cụ buồn bã nói:
- Ông lão nhà tôi chẳng may bị tưá»ng đổ, đè chết rồi. Hôm nay chúng tôi Ä‘i thăm má»™ đây. Nhà không có ai, xin đợi bên đưá»ng má»™t lát, chúng tôi Ä‘i rồi quay trở lại ngay.
Nói rồi Ä‘i vá» phÃa khu rừng. Hồi lâu trở lại, trên đưá»ng trá»i đã tối, bèn dẫn chà ng cùng vá». nói đến mẹ goá cpn côi, bất giác má»§i lòng thương khóc. Son cÅ©ng bùi ngùi. Bà cụ bảo:
- Dân tình ở đây tháºt không yên ổn lương thiện chút nà o. Con côi mẹ góa khó mà sống nổi. A Tiêm đã là dâu nhà anh, từ bấy đến nà y sợ ngà y tháng cÅ©ng trá»… rồi, chi bằng sá»›m mai cùng đưa nhau vá».
SÆ¡n chấp thuáºn. Khi tá»›i nhà , bà cụ khêu đèn dá»n cÆ¡m đãi khách xong, bảo SÆ¡n rằng:
- NghÄ© là anh cÅ©ng sắp đến nên thóc lúa cất trữ đã bán cÅ©ng gần hết, chỉ còn chừng hÆ¡n hai mươi thạch, vì xa nên chưa có ai đến lấy. Cách đây chừng bốn năm dặm vá» phÃa Bắc, có ngôi nhà lá»›n nhất xóm là nhà ông Äà m Nhị Tuyển, chá»§ mua thóc cá»§a tôi xưa nay. Phiá»n anh chịu khó, trước hãy mang giúp má»™t túi Ä‘i, đến gõ cá»a bảo há» rằng bà lão há» Cổ ở xóm Nam có Ãt thạch thóc, định bán lấy tiá»n tiêu dùng dá»c đưá»ng, phiá»n há» cho lừa ngá»±a tá»›i chở Ä‘i.
Nói rồi bèn đưa túi gạo cho SÆ¡n. Son tất tả Ä‘i ngay. Gõ cá»a, má»™t ngưá»i đà n ông bụng phệ bước ra. Chà ng nói rõ duyên cá»›, trút thóc cho anh ta rồi vá» trước. Má»™t lát, có hai ngưá»i là m công, dắt năm con lừa đến. Bà cu dẫn SÆ¡n tá»›i chá»— chứa thóc, thì là má»™t căn hầm. SÆ¡n chui xuống cầm há»™c xúc lên. Mẹ con bà cụ chuyển cho nhau, chốc lát đã đầy tải, trao cho há» chở Ä‘i. Äi lại đến bốn lượt, thóc má»›i cạn. Há» lấy tiá»n đưa cho bà cụ. Bà cụ giữ má»™t ngưá»i và hai con lừa lại, chở giúp đồ đạc Ä‘i vá» miá»n Äông. Äi được hai mươi dặm trá»i má»›i sáng rõ. Äến má»™t khu chợ, thuê được ngá»±a xe ở đầu chợ, đấy tá»› há» Äà m má»›i quay vá». VỠđến nhà , SÆ¡n thưa chuyện lại vá»›i cha mẹ. Hai bên gặp gỡ rất vui mừng, bèn dá»n má»™t phòng riêng cho bà cụ ở, và chá»n ngà y là nh là m lá»… thà nh hôn cho chà ng Ba. Bà cụ sắm sá»a tư trang cho con tháºt tươm tất.
A Tiêm hiá»n là nh Ãt nói, ai trò chuyện vá»›i mình chỉ mỉm cưá»i. Ngà y đêm dệt cá»i đưa thoi, không bá» phà má»™t tấc bong. Vì thế ngưá»i trên kẻ dưới ai cÅ©ng thương yêu. Nà ng thưá»ng bảo chà ng Ba rằng:
Nhá»› dặn anh Cả có trở lại miá»n Tây đừng nói gì vá» mẹ con thiếp nhé.
Ở được ba, bốn năm, nhà há» Há» ngà y cà ng già u có; chà ng Ba được và o há»c nhà Phán.
Một hôm Sơn chợt ghé trỠnhà hà ng xóm của hỠCổ ngà y xưa, ngẩu nhiên nhắc đến chuyện hồi trước không kiếm ra nhà , phải ngủ nhỠnhà ông bà cụ. Chủ nhân bảo:
Ông lầm rồi, sát vách phÃa Äông là căn nhà riêng cá»§a ông bác tôi. Từ trước ba năm rồi kia, những ngưá»i ở đó thưá»ng thấy quái dị, nên bá» hoang đã lâu, là m gì mà có ông bà cụ nà o mà lưu ông lại?
SÆ¡n lấy là m ngá», nhưng cÅ©ng chưa tin hẳn. Chá»§ nhân lại nói:
- Khu nhà ấy bá» hoang gần mưá»i năm, không ai dám và o. Má»™t hôm bức tưá»ng sau nhà bị đổ, ông bác tôi đến xem thì thấy đã đè lên má»™t con chuá»™t lá»›n như con mèo, khúc Ä‘uôi thò ra ngoà i còn quẫy. Vá»™i quay vá» gá»i ngưá»i nhà đến thì không thấy đâu nữa. Ai cÅ©ng nghi chÃnh váºt đó là yêu quái. HÆ¡n mưá»i ngà y sau trở lại, và o xem thá» thì yên tÄ©nh không thấy tăm hÆ¡i gì. Lại hÆ¡n má»™t năm sau má»›i có ngưá»i tá»›i ở.
SÆ¡n cà ng lấy là m kỳ quái. Trở vá» nhà , chà ng nói riêng vá»›i ngưá»i khác, trá»™m ngá» em dâu không phải là ngưá»i, và thầm lo cho chà ng Ba. Nhưng chà ng Ba vẫn hết lòng yêu quà vợ như thưá»ng. Lâu dần ngưá»i trong nhà thì thà o bà n tán, cô gái cÅ©ng phong phanh biết được. Ná»a đêm nói vá»›i chà ng Ba rằng:
- Thiếp theo chà ng từ bấy năm nay, đạo là m vợ chưa xảy ra má»™t lá»—i nhá». Nay bà y đặt ra việc để má»i ngưá»i khinh rẻ thiếp. Xin chà ng là m Æ¡n viết cho thiếp tá» giấy ly hôn, để chà ng chá»n ngưá»i xứng đáng hÆ¡n.
Nói rồi sụt sịt khóc. Chà ng Ba bảo:
-Tấc lòng gắn bó thế nà o, hẳn nà ng đã rõ biết. Từ ngà y nà ng vá» nhà nà y, nhà ngà y má»™t no đủ, lúc nà o cÅ©ng nghÄ© nhá» phúc trạch cá»§a nà ng má»›i được thế, có đâu lại còn Ä‘iá»u nà y tiếng khác?
Nà ng nói:
- Chà ng má»™t lòng má»™t dạ, thiếp há không biết sao? Nhưng chÄ© vì nhiá»u ngưá»i nói ra nói và o, sợ rồi lại không khá»i như cây quạt mùa thu bị bá» xó.
Chà ng Ba khuyên giải ba bốn lượt má»›i thôi. Nhưng SÆ¡n vẫn không tha, hà ng ngà y tìm mấy con mèo giá»i bắt chuá»™t để dò ý tứ. Nà ng chẳng sợ gì, nhưng rầu rầu không vui. Má»™t đêm, bảo rằng mẹ không khá»e, xin phép chà ng Ba vá» chăm nom săn sóc. Trá»i sáng chà ng Ba sang tìm, thì trong phòng đã trống không. Hốt hoảng cho ngưá»i đổ Ä‘i khắp bốn ngả, vẫn không tìm ra dấu vết. Trong lòng ấm ức, bá» cả ăn cả ngá»§. Nhưng cha và anh thì lại lấy là m may, cùng nhau vá»— vá» an á»§i, toan kiếm vợ khác cho chà ng. Nhưng chà ng Ba nhất định không bằng lòng.
Äợi hÆ¡n má»™t năm, tin tức vắng bặt, cha và anh thưá»ng chế giá»…u trách mắng, bất đắc dÄ© phải bá» nhiá»u tiá»n mua má»™t ngưá»i thiếp, mà lòng nhá»› A Tiêm vẫn không nguôi.
Lại và i năm nữa, nhà há» Há» nghèo dần, vì thế cà ng cảm nhá»› A Tiêm. Có ngưá»i em nhà chú tên là Lam nhân có việc Ä‘i đến đất Giao, đưá»ng xa ngá»§ lại ở nhà ngưá»i bà con bên ngoại là chà ng há» Lục, đêm nghe bên nhà láng giá»ng có tiếng khóc rất thê thảm, cÅ©ng chưa tiện há»i thăm. Äến lúc quay vá», lại nghe thấy, bèn há»i chá»§ nhà . Äáp rằng:
- Mấy năm trước đây có ngưá»i đà n bà góa và cô gái mồ côi, thuê nhà ở đây. Tháng trước bà lão mất, cô gái ở má»™t mình, không có ai thân thÃch vì thế mà khóc.
Há»i:
- Cô ấy hỠgì?
Äáp há» Cổ. Thưá»ng đóng cá»a không giao thiệp vá»›i là ng xóm, nên cÅ©ng không rá» gia thế ra sao.
Lam kinh ngạc nói:
- Thế thì là chị dâu tôi rồi.
Bèn ra gõ cá»a. Có ngưá»i lau nước mắt Ä‘i ra, đứng bên trong cá»a lên tiếng:
- Quý khách là ai? Nhà tôi không có đà n ông.
Lam nhòm qua khe cá»a, từ xa ngắm kỹ, quả là chị dâu. Bèn nói:
- Chị hãy mở cá»a, em ở nhà chú A Toại đây.
Cô gái nghe tiếng mở cá»a má»i và o, kể lể tình cảnh éo le khổ sở, lá»i lẽ rất bi thảm. Lam nói:
- Anh Ba nhá»› chị đến khổ. Vợ chồng có Ä‘iá»u gì ngang trái mà chị phải lánh xa đến táºn đây?
NgỠý muốn thuê xe cùng vá». Cô gái buồn rầu mà rằng:
- Tôi vì bị ngưá»i khinh rẻ, má»›i Ä‘em mẹ Ä‘i trốn, nay lại trở vá» nhá» vả ngưá»i thì ai chẳng khinh như mẻ? Như muốn tôi trở vá» thì phải cùng anh cả chia bếp, nếu không tôi chỉ còn nước uống thuốc độc tá»± vẫn cho rồi.
Lam vá», kể lại cho chà ng Ba. Chà ng Ba vá»™i láºt Ä‘áºt Ä‘i ngay. Vợ chồng gặp nhau, ai nấy Ä‘á»u rÆ¡i lệ. Hôm sau nói vá»›i chá»§ nhà xin vá». Chá»§ nhà là giám sinh há» Tạ, thấy nà ng đẹp, ngầm mưu tÃnh cưới nà ng là m thiếp, nên mấy năm không lấy tiá»n nhà ; đã nhiá»u lần đánh tiếng cho bà cụ, bị bà cụ cá»± tuyệt. Bà chết rồi, Ä‘ang mừng mưu mình chắc xong, thì chà ng Ba bất chợt tìm đến. Bèn tÃnh tiá»n nhà luôn trong mấy năm để là m khó dá»…. Nhà chà ng Ba vốn không dư dáºt, nghe nói tiá»n nhiá»u có ý lo. Nà ng bảo không sợ, rồi dẫn Ba và o xem dá»±a thóc, ước chừng hÆ¡n ba mươi thãch, trả tiá»n nhà rồi vẫn thừa. Chà ng Ba mừng nói vá»›i há» Tạ. Tạ không nháºn thóc, nhất định đòi tiá»n. Cô gái than rằng:
- Trăm sự cũng tại nghiệp chướng thân nà y mà ra cả.
Rồi kể tình thá»±c cho chà ng Ba hay. Chà ng Ba giáºn định kiện lên ấp. Há» Lục bèn và o Ä‘em thóc chia bán cho ngưá»i thân thÃch trong là ng, lấy tiá»n trả Tạ, rồi Ä‘em xe tiá»…n hai ngưá»i vá».
Chà ng Ba thưa thá»±c cùng cha mẹ, xin cùng anh chia nhà để ở. A Tiêm bá» tiá»n riêng, ngà y ngà y xây kho thóc, mà trong nhà vẫn chưa có lấy được má»™t thạch, ai cÅ©ng lạ. HÆ¡n năm xem lại, thì kho đã đầy. Không đầy và i năm, nhà đã già u lá»›n, còn SÆ¡n thì vẫn nghèo khổ. Nà ng má»i cha mẹ chồng vá» nuôi dưỡng, và đem tiá»n gạo chu cấp cho anh, nhiá»u lần thà nh lệ. Chà ng Ba mừng nói:
- Nà ng có thể nói là ngưá»i không để tâm thù oán.
Cô gaà đáp:
- Cũng bởi anh ấy có lòng thương em trai. Nếu không có anh ấy, thiếp đâu được cùng chà ng nên duyên?
VỠsau, cũng không có chuyện gì quái lạ.
NGUYỄN ÄỨC LÂN- NGUYỄN HUỆ CHI dịch
Chú thÃch
(1) Cao Máºt là má»™t huyện thuá»™c tỉnh SÆ¡n Äông
Last edited by Lythongcz; 02-10-2008 at 02:21 PM.
|

17-04-2008, 02:46 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 16 giá»
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
|
|
NGUYỄN HUỆ CHI dịch
BẠCH THU LUYỆN
Miá»n Trá»±c Lệ có thư sinh há» Má»™, tá»± là Thiá»m Cung, con má»™t thương gia tên là Má»™ Tiểu Hoà n, thông minh ham há»c. Vừa tròn mưá»i sáu tuổi thì ngưá»i cha cho rằng theo Ä‘uổi nghá» văn chỉ là viá»…n vong, bắt bá» há»c theo nghá» buôn. Chà ng theo cha tá»›i đấ Sở (2), má»—i khi trong thuyá»n rổi rãi, lại mở sách ngâm Ä‘á»c.
Äến VÅ© Xương, cha lên quán trỠđể cất trữ hà ng. Nhân những lúc cha ra ngoà i, chà ng cầm lấy sách Ä‘á»c thÆ¡, tiếng ngâm sang sảng. Bá»—ng chốc thấy ngoà i cá»a sổ có bóng ai lay động, tá»±a hồ như má»™t ngưá»i nà o đó Ä‘ang nghe trá»™m, nhưng cÅ©ng chẳng để ý ngá» vá»±c. Má»™t đêm cha Ä‘i uống rượu, lâu không vá». Chà ng ngâm nga cà ng réo rắc hÆ¡n. Tá»± nhiên có má»™t ngưá»i quanh quẩn ngoà i song, ánh trăng soi rõ mồn má»™t. Lấy là m lạ, vá»™i chạy ra xem, thì là má»™t thiếu nữ đẹp nghiêng thà nh, tuổi mưá»i lăm mưá»i sáu; thoáng trông thấy chà ng đã lẩn Ä‘i mất.
Và i ba ngà y sau, chở hà ng quay vá» miá»n Bắc, chiá»u tối Ä‘áºu thuyá»n bên bá» hồ. Cha vừa ra khá»i thuyá»n, má»™t ngưá»i đà n bà đã bước và o, nói:
- Chà ng hại con gái tôi rồi.
Chà ng kinh ngạc há»i nguồn cÆ¡n, đáp rằng:
- Tôi há» Bạch, được má»™t gái tên là Thu Luyện, cÅ©ng hÆ¡i am hiểu chữ nghÄ©a, nói rằng lúc ở quáºn thà nh được nghe giá»ng ngâm thanh tao cá»§a cáºu bá»—ng Ä‘em lòng quyến luyến, đến ná»—i bá» cả ăn ngá»§, ý muốn kết mối lương duyên, xin đừng cá»± tuyệt.
Chà ng trong lòng thÃch lắm, song vẫn còn lo cha giáºn, nên lấy tình thá»±c mà tá» lại. Bà già không tin hẳn, bắt phải thá» nguyá»n. Chà ng không chịu. Bà giáºn nói:
- Việc nhân duyên ở Ä‘á»i, có kẻ cầu mong Ä‘em sÃnh lá»… đến mà không được. Nay lão tá»± mình đứng ra là m mối cho con lại không đắt. Còn gì nhục nhã hÆ¡n! Äã thế xin chá»› nghÄ© đến việc vỠđất Bắc nữa.
Nói rồi bá» Ä‘i. Má»™t lát sau cha vá», chà ng dùng lá»i khéo léo giải bà y vá»›i cha, ngầm mong cha chấp thuáºn, chưng cha lấy cá»› đưá»ng xá xa xôi, lại có ý khinh rẻ các cô gái “hoà i xuân†(2), nên cưá»i mà bá» qua.
Chá»— Ä‘áºu thuyá»n, nước chống con sà o không thấu, đến đêm cát sá»i bá»—ng bồi lên, thuyá»n mắc cạn không sao quay trở được. Hà ng năm, thuyá»n buôn trong hồ gặp nạn nà y vẫn phải Ä‘áºu lại, chỠđến táºn mùa nước hoa đà o (3) năm sau. Bấy giá» hà ng hóa các nÆ¡i chưa kịp gởi đến, những gì trong thuyá»n Ä‘á»u tăng giá gấp trăm; vì thế ngưá»i cha cÅ©ng không thấy lo phiá»n, chỉ tÃnh cách là m sao sang năm thuyá»n từ Nam vá», hà ng vẫn giữ được giá. Thế là ông để con ở lại, còn mình trở vá» nhà . Chà ng mừng thầm chỉ tiếc không há»i kỹ là ng ở cá»§a bà cụ.
Trá»i chạng vạng, bà già cùng vá»›i con hầu dìu má»™t nữ lang tá»›i, cởi áo khoác và đặt nà ng nằm lên giưá»ng, rồi quay nhìn chà ng mà rằng:
- Bệnh ngưá»i ta đã đến nước nà y, xin đừng ghếch đầu lên gối là m ra vô sá»± nữa.
Nói rồi Ä‘i liá»n. Chà ng má»›i nghe thì hoảng, nhưng cầm đèn soi và o cô gái má»›i hay, bệnh trạng vẫn không giảm vẻ yêu kiá»u, là n thu ba vẫn không ngá»›t lóng lánh. Lại gần há»i han, chỉ má»™t nụ cưá»i yếu á»›t đáp lại. Chà ng cố ép nà ng lên tiếng, thì nói:
- Xin hãy vì thiếp mà ngâm cho nghe bà i “Vì chà ng tiá»u tụy, thẹn cùng chà ngâ€.
Chà ng mừng cuống lên, rất muốn chuyện thân cáºn, nhưng lại thương còn ốm yếu, nên chỉ lấy tay sá» và o bụng vuốt ve và ghé môi hôn hÃt là m vui. Cô gái chợt rạng rỡ mặt mà y tưuÆ¡i cưá»i nói:
- Hãy ngâm cho thiếp ba lần bà i thÆ¡ “Từng nếp áo là †cá»§a Vương Kiến (4) bệnh sẽ khá»i.
Chà ng nghe lá»i, má»›i ngâm xong lần thứ hai nà ng đã xốc áo ngồi dáºy nói rằng:
- Thiếp khá»i rồi.
Lại ngâm tiếp, thì nà ng cất gịong yêu kiá»u run rẩy há»a theo. Chà ng bây giá» tâm thần ý chà đá»u phiêu diêu, bèn tắc đèn cùng nằm ngá»§. Trá»i chưa sáng rõ nà ng đã trở dáºy bảo:
- Mẹ già sắp đến rồi.
Má»™t chốc bà già quả nhiên bước và o. Nhìn thấy con gái Ä‘ang ngồi vui tươi, mặt Ä‘iểm trang lá»™ng lẫy, bất giác cÅ©ng mừng rỡ. Giục vá»,, cô gái cúi đầu không nói. Bà láºp tức vá» ngay, bảo con:
- Mà y còn muốn vui đùa với lang quân, thôi thì mặc mà y.
Chà ng cÅ©ng nhân đó há»i đến nÆ¡i ăn chốn ở cá»§a nà ng. Nà ng đáp:
- Thiếp vá»›i chà ng chẳng qua má»›i là bạn sÆ¡ giao, việc cưới xin đã lấy gì là m chắc, cần gì phải biết đến nhà cá»a.
Tuy thế, hai bên vẫn yêu thương nồng mặn, thá» thốt keo sÆ¡n. Má»™t hôm cô gái chợt ngồi dáºy, khêu đèn, mở sách ra xem rồi bùi ngùi rÆ¡i lệ. Chà ng cÅ©ng vá»™i trở dáºy há»i han. Nà ng nói:
- Ông vá» sắp trở lại. Câu chuyện giữa đôi ta, thiếp vừa giở sách bói má»™t quẻ, đúng và o bà i Giang Nam khúc cá»§a Lý Ãch (5) ý bà i thÆ¡ chẳng được là nh.
Chà ng vỗ vỠkhuyên giải bảo nà ng:
- Câu đầu bà i thÆ¡ là “Cưới được chà ng lái buôn đất Cù ÄÆ°á»ng†thì đó là “đại cátâ€, chứ còn gì mà chẳng là nh.
Nà ng bèn tươi dần nét mặt, đứng lên từ biệt, nói:
- Xin tạm chia tay, kẻo trá»i sáng lại nhiá»u ngưá»i nhòm ngó.
Chà ng nắm tay nghẹn ngà o há»i:
- Nếu việc lương duyên êm thắm thì biết tìm đâu mà báo cho nhau?
Äáp:
- Thiếp vẫn thưá»ng cắt ngưá»i dò la, việc êm thắm hay không thế nà o mà chẳng biết.
Chà ng định lên bỠtiễn chân, nhưng nà ng cố ý từ mà đi.
Chẳng bao lâu ông Má»™ quả trở lại. Chà ng lân la kể tình thá»±c. Cha ngá» là dắt gái lầu xanh vá», nổi giáºn quát mắng tà n tệ. Äến khi xét thấy cá»§a cải trên thuyá»n tịnh không suy suyển, cÆ¡n giáºn má»›i nguôi. Má»™t đêm ông không có mặt trong thuyá»n, nà ng chợt tìm đến. Ca hai nhìn nhau âu sầu, chẳng biết cách nà o xoay sở. Nà ng bảo:
- Nên hay hư đã có số, hẳng lo việc trước mắt đã. Xin giữ chà ng thêm hai tháng nữa, rồi sẽ bà n tÃnh ở hay Ä‘i.
Lúc sắp chia tay, hẹn ước lấy tiếng ngâm thÆ¡ là m dấu hiệu gặp nhau. Từ đó há»… cha bước ra khá»i thuyá»n, chà ng lại cao giá»ng ngâm nga thì thế nà o nà ng cÅ©ng đến.
Tháng Tư sắp hết, các thứ hà ng Ä‘á»u mất giá, đám khách buôn không còn kế sách gì nữa, đà nh sắm lá»… váºt đến cầu đảo ở ngôi miếu thá» vị thần hồ. Sau tết Ä‘oan dương (6) trá»i bá»—ng mưa to nước lá»›n thuyá»n má»›i Ä‘i lại được.
Chà ng vỠtới nhà tưởng nhớ thà nh bệnh. Ông Mộ rất lo, bói toán thuốc thang đủ cách. Chà ng nói riêng với mẹ:
- Bệnh con chẳng thuốc men cầu cúng nà o thuyên giảm được. Chỉ có Thu Luyện đến đây mới mong.
Má»›i đầu ông nghe thì nổi giáºn, nhưng vá» sau thấy chân tay con ngà y cà ng rá»i rã, đâm sợ, bèn thuê xe chở con trở lại đất Sở, xuống thuyá»n Ä‘áºu đúng chốn cÅ©. Há»i ngưá»i quanh vùng, tịnh không ai biết bà già há» Bạch là ngưá»i nà o. Vừa hay, có bà lão lái con thuyá»n ghé và o bá» bước ra tá»± nháºn mình há» Bạch. Ông trèo lên thuyá»n thấy Thu Luyện, lòng mừng thầm. Nhưng há»i kỹ vá» há» hà ng, thì ra chỉ lấy thuyá»n là m nhà , nay đây mai đó lênh đênh trôi nổi mà thôi. Ông nhân đó nói thá»±c bệnh cá»§a con, mong nà ng đến thuyá»n mình, hẳng để giúp là m vÆ¡i căn bệnh trầm trá»ng. Bà lão lấy cá»› hôn ước chưa thà nh, không chịu. Cô gái hé ná»a mặt, chăm chú lắng nghe. Thấy lá»i lẽ cá»§a hai bên, rưng rưng muốn khóc. Bà mẹ nhìn con gái, lại nhân ông Má»™ năn nỉ tha thiết quá, nên cÅ©ng nháºn lá»i. Äến đêm ông ra ngoà i, nà ng quả nhiên đến tháºt. Lại gần giưá»ng mà than khóc rằng:
- Tình trạng thiếp năm trước, nay lại rÆ¡i và o chà ng rồi ư? Mùi vị nó thế nà o tưởng cÅ©ng phải để chà ng nếm qua cho biết. Nhưng mà gầy rá»™c Ä‘i thế nà y, là m sao chữa khá»i ngay được? Xin vì chà ng ngâm má»™t bà i thÆ¡ váºy!
Chà ng cũng mừng. Nà ng bèn ngâm lại bà i thơ của Vương Kiến hồi trước. Chà ng nói:
- Äấy là tâm sá»± cá»§a nà ng, Ä‘em chữa cho cả hai ngưá»i thì hiệu nghiệm sao được? Nhưng chỉ nghe gịong nà ng, tâm thần cÅ©ng đã thấy sản khoái. Hãy thá» ngâm cho nghe bà i “Nghìn cà nh dương liá»…u hướng vá» Tây†(7) xem nà o?
Nà ng vâng lá»i. Chà ng thÃch thú kêu lên:
- Khoan khoái quá! Hồi trước nà ng Ä‘á»c táºp Thi dư có bà i Hái Sen trong có câu “Ngáºm gương thÆ¡m ngát khắp mưá»i gò†bụng vẫn chưa quên, nay phiá»n nà ng tốt giá»ng ngâm lên lần nữa.
Nà ng lại vâng lá»i. Vừa dứt tiếng ngâm, chà ng đã nhót ngay dáºy kêu lên:
- Tiểu sinh nà o có bệnh chi đâu!
Rồi cùng ôm chầm lấy nhau. Chứng bệnh trầm trá»ng ngỡ như tiêu tán sạch. Xong xuôi chà ng há»i:
- Cha anh gặp bà cụ nói những gì? Việc có êm thấm hay không?
Nà ng đã xét biết ý cá»§a ông, nói thẳng rằng “Không xuôiâ€. Sau khi nà ng Ä‘i, cha vá», đã thấy con đã ngồi dáºy được, mừng lắm, nhưng chỉ lá»±a lá»i khuyên giải, nhân nói rằng:
- Con bé tháºm xinh. Song từ thuở để chá»m đến nay, chỉ biết ôm dầm chèo, tá»±a bánh lái ca hát, chưa nói con nhà hèn má»n, cÅ©ng không thể là gái trinh được rồi.
Chà ng không đáp. Cha vừa đi thì nà ng đã trở lại. Chà ng kể rõ ý của cha. Nà ng bảo:
- Thiếp vừa nhòm đã biết hết rồi. Việc Ä‘á»i là thế, cà ng Ä‘eo Ä‘uổi thì cà ng xa lánh, cà ng săn đón thì cà ng cá»± tuyệt. Chi bằng cứ để cho ông tá»± đổi ý, rồi lại quay lại cầu cạnh nhau đấy thôi.
Chà ng há»i mưu kế, nà ng đáp:
- Äại phà m đã là nhà buôn thì chà để và o chữ lợi. Thiếp có chút tà i má»n biết được giá cả hà ng hóa. Vừa xem qua các thứ chở trong thuyá»n, chẳng có má»™t thứ nà o có được má»™t mảy may lá»i lãi. Hãy thưa lại vá»›i ông dùm thiếp, muốn lãi gấp ba thì mua trữ thứ hà ng kia, lãi gấp mưá»i thì thứ hà ng nà y. VỠđến nhà , nếu lá»i thiếp ứng nghiệm, thì cầm chắc thiếp là dâu hiá»n rồi. Lúc trở lại đây, chà ng vừa mưá»i tám tuổi, còn thiếp mưá»i bảy, ấy là ngà y ta vui vầy vá»›i nhau, việc gì mà lo.
Chà ng Ä‘em lá»i nà ng khuyên vá» giá cả thuáºt lại vá»›i bố. Bố không tin lắm, song cÅ©ng Ä‘em ná»a số tiá»n còn thừa mua theo lá»i nà ng dặn. Sau khi vá», những hà ng hóa do ông tá»± ý mua Ä‘á»u lá»— nặng. May có chút hà ng mua theo lá»i cô gái được lãi lá»›n, nên cÅ©ng bù lại được. Vì thế phục Thu Luyện như thần. Chà ng còn thêm thắt và o, nói rằng theo lá»i nà ng thì nà ng có thể là m cho mình trở nên già u có. Vì thế, ông bá» thêm vốn liếng trẩy xuống miá»n Nam.
Trở lại bên hồ, tìm mấy ngà y không thấy bà già há» Bạch. Lại qua mấy ngà y nữa má»›i thấy bà đáºu thuyá»n dưới gốc liá»…u. Bèn Ä‘em đồ sÃnh lá»… đến. Nhưng lá»… váºt gì bà cÅ©ng không nháºn, chỉ chá»n ngà y là nh cho con gái sang thuyá»n. Ông thuê má»™t chiếc thuyá»n riêng để con mình là m lá»… hợp cẩn. Cô gái bèn bảo ông trẩy thuyá»n quá xuống Nam, loại hà ng nà o cần mua Ä‘á»u chép ra giấy đưa ông. Còn bà già thì má»i luôn chà ng rể sang ở trong thuyá»n mình. Ba tháng sau, thuyá»n ông trở lại, hà ng hóa chỉ má»›i vỠđến đất Sở giá đã tăng gấp đôi. Khi sắp trở lại nhà , cô gái xin chở thêm má»™t Ãt nước trong hồ. Äến nhà rồi, má»—i lần ăn cÆ¡m, rưới và o má»™t Ãt như chan tương, nêm dấm. Vá» sau má»—i báºn trẩy xuống Nam thế nà o ông cÅ©ng mang vá» cho má»™t và i bình.
ÄÆ°á»£c chừng ba bốn năm, nà ng sinh má»™t trai. Má»™t hôm nà ng khóc lóc nhá»› nhà muốn vá» thăm. Ông bèn dẫn cả con và dâu cùg Ä‘i đến đất Sở. Khi đến nÆ¡i hồ cÅ©, không thấy bà lão ở đâu. Cô gái gõ và o mạn thuyá»n gá»i mẹ, mặt mà y thất đảm, giục chà ng mau chạy ven hồ tìm há»i. Gặp má»™t lúc bá»n câu cá “tầm hoà ng†(8) câu được má»™t con cá ngá»±a trắng. Chà ng đến gần nhìn xem, thì là má»™t giống cá lá»›n, hình thù rất giống ngưá»i, vú và âm há»™ đủ cả. Chà ng lấy là m lạ, trở vá» nói vá»›i nà ng. Nà ng hoảng hốt, nói rằng trước kia đã có lá»i nguyá»n phóng sinh, bảo chà ng mua mà thả ra. Chà ng tìm thương lượng vá»›i là ng câu thì hỠđòi giá rất cao. Cô gái bảo:
- Từ khi thiếp vá» nhà chà ng, nghÄ© cách kiếm ra tiá»n không dưới vạn bạc, thế mà chỉ tiêu má»™t món vặt vảnh lại nỡ khư khư tiếc sẻn. Nếu chẳng nghe nhau, thiếp đâm đầu xuống hồ chết quách cho xong.
Chà ng sợ hãi, không dám nói vá»›i bố, lấy trá»™m tiá»n mua cá thả ra. Khi quay vá» không thấy nà ng đâu, tìm khắp nÆ¡i cÅ©ng chẳng thấy, đến tà n canh nà ng má»›i trở vá». Há»i:
- Äi đâu thế?
Äáp:
- Vừa vỠnhà mẹ.
Há»i:
- Mẹ ở đâu?
Nà ng bối rối đáp:
- Hôm nay thì không thể không thưa thá»±c, con cá chà ng vừa chuá»™c ra chÃnh là mẹ thiếp đấy. Xưa kia sinh sống ở hồ Äá»™ng Äình, được Long Quân giao cho trông coi việc bá»™ hà nh qua lại. Gần đây, trong cung muốn tuyển phi tần, nhiá»u ngưá»i đồn đại là thiếp xinh đẹp, nên má»›i có sắc chỉ cho mẹ, tá»± nhiên vô cá»› bắt tìm thiếp bằng được. Mẹ thiếp cứ thá»±c tâu lên nhưng Long quân không nghe, đà y mẹ xuống bến Nam, chịu đói khát gần chết, vì thế má»›i mắc và o đại nạn vừa rồi. Nay tuy đã tai nạn qua khá»i nhưng tá»™i vẫn chưa được xóa. Chà ng có yêu, hãy thay thiếp khản cầu vá»›i Chân Quân (9) may ra thì thoát. Nhược bằng thấy khác loà i mà ghét bá» thì xin trả con lại cho chà ng, thiếp Ä‘i. Hà u hạ chốn Long cung vị tất đã không gấp trăm lần ở nhà chà ng.
Chà ng nghe mà rụng rá»i, lo rằng không có cách gì gặp Chân Quân được. Nà ng bảo:
- Ngà y mai giá» mùi, Chân Quân thế nà o cÅ©ng đến. Cứ thấy má»™t đạo sÄ© chân thá»t thì kÃp phục xuống lạy, ông ta xuống nước cÅ©ng phải xuống theo. Chân Quân vốn thÃch các văn nhân há»c sÄ©, tất rá»§ lòng thương mà nháºn lá»i.
Nói rồi, lấy ra một vuông lụa bóng mượt như bụng cá, đoạn bảo chà ng:
- Như ngà i có há»i muốn cầu Ä‘iá»u gì thì đưa ngay cái nà y ra, xin ngà i viết cho má»™t chữ “miá»…nâ€.
Chà ng theo lá»i nà ng dặn, cố chá». Quả nhiên có má»™t đạo sÄ© kháºp khiá»…ng Ä‘i tá»›i. Chà ng nằm phục xuống lạy. Äạo sÄ© rảo chân bước gấp, chà ng cÅ©ng bám gót theo sau. Äạo sÄ© ném chiếc gáºy xuống nước, rồi nhảy vá»t theo, đứng trên gáºy. Chà ng cÅ©ng lá»™i xuống nước leo lên, thì không phải là gáºy nữa mà là má»™t chiếc thuyá»n. Chà ng lại sụp xuống lạy. Äạo sÄ© há»i:
- Cần gì?
Chà ng đưa vuông lụa ra xin viết chữ. Äạo sÄ© nhìn kỹ nói:
- Äây là vẩy cá ngá»±a trắng, anh là m sao gặp được?
Thiá»m cung không dám giấu, bà y tỠđầu Ä‘uôi má»i sá»±. Äạo sÄ© cưá»i:
- Loà i nà y đặ biệt phong nhã, tên Long Vương già kia sao dám hoang dâm như váºy.
Bèn rút ngay ngá»n bút lông ra, viết má»™t chữ “miá»…n†theo lối chữ thảo, hình dáng giống như má»™t đạo bùa. Rồi quay thuyá»n lại cho chà ng ghé và o bá». Thoắt đã thấy đạo sÄ© đạp lên cây gáºy nổi trên nước mà đi, chỉ phúc chốc đã mất dạng.
Chà ng trở lại thuyá»n. Nà ng mừng lắm, chỉ dặn đừng nói hở ra vá»›i bố mẹ.
Sau khi trở vá» nhà được và i ba năm, má»™t lần ông trẩy xuống Nam mấy tháng không vá». Bình nước hồ Ä‘em vá» dần dần đã cạn hết mà chá» mãi vẫn không thấy tăm hÆ¡i. Cô gái bá»—ng lâm bệnh, ngà y đêm thở dốc. Dặn chồng rằng:
- Nếu thiếp có chết thì đừng chôn, cứ đúng các giá» mão, ngá», dáºu lại ngâm má»™t lần bà i thÆ¡ Äá»— Phá»§ má»™ng thấy Lý Bạch, thì chết rồi thây vẫn không nát. Chá» khi có nước vá», rót và o bồn, rồi đóng cá»a, cởi hết quần áo cá»§a thiếp ra, ôm thiếp dầm và o trong nước, hẳn sẽ sống lại.
Thở thoi thóp được mấy ngà y, cô gái lịm Ä‘i mà chết. Ná»a tháng sau ông Má»™ trở vá», chà ng vá»™i vã là m theo lá»i đặn. Ngâm nước khoảng má»™t giá» thì nà ng lại dần dần tỉnh lại.
Từ đó, nà ng thưá»ng có ý muốn trở lại miá»n Nam. Sau khi ông mất, chà ng chiá»u ý vợ, dá»i nhà xuống sống ở đất Sở.
NGUYỄN HUỆ CHI dịch
_______________
(1) đất Sở: tên gá»i chung hai tỉnh Hồ Nam và Hồ Bắc.
(2) hoà i xuân: chỉ những ngưá»i phụ nữ tÆ¡ tưởng việc hôn nhân
(3) mùa nước hoa đà o: mùa nước lá»›n, cÅ©ng là lúc hoa đà o ra hoa, nên gá»i là mùa hoa đà o.
(4) Vương Kiến (768- 830?) là nhà thÆ¡ ÄÆ°á»ng, sáng tác má»™t trăm bà i Cung Từ . Trên đây là má»™t trong số bà i đó.
(5) Lý Ãch: (748-827) là nhà thÆ¡ Ä‘á»i ÄÆ°á»ng.
(6) Äoan dương: cÅ©ng là tết Ä‘oan ngá», tức ngà y mồng 5 tháng năm Âm lịch.
(7) tức bà i Xuân oán cá»§a Lưu Phương Bình (710 -?) nhà thÆ¡ Ä‘á»i ÄÆ°á»ng.
(8) cá tầm hoà ng: một giống cá lớn và hiếm, ở hồ và biển, hình dạng rất giống phụ nữ.
(9) Chân Quân: tức Lão tá», vốn là nhà triết há»c TQ thá»i cổ đại, được Äạo giáo suy tôn thà nh thần.
Last edited by Lythongcz; 02-10-2008 at 02:22 PM.
|

17-04-2008, 02:47 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 16 giá»
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
|
|
Dịch giả:NGUYỄN HUỆ CHI
Cô Gái HỠMai
Phong Vân Äình, ngưá»i Thái Hà ng (1) tình cá» lên quáºn, ban ngà y nằm ngá»§ ở nhà trá». Hồi ấy tuổi Ä‘ang trẻ đã góa vợ, những lúc quạnh vắng thưá»ng hay tÆ¡ tưởng. Giữa lúc mắt Ä‘ang đắm và o đâu đấy, bá»—ng thấy trên giưá»ng có bóng má»™t cô gái, thấp thoáng như vẽ, tá»± nghÄ© hẵn vì lòng mÆ¡ tưởng nên má»›i sinh ra.Mãi lâu không thấy động, cÅ©ng không tan Ä‘i, má»›i lấy là m lạ. Nhổm dáºy thì hóa ra ngưá»i tháºt; lại gần thêm, thì rõ rà ng là má»™t thiếu nữ, mặt cau lưỡi thè, má»™t sợi dây vòng quanh cái cổ thanh tú. Chà ng sợ hãi nhìn không thôi, thấy rụt rịt muốn bước xuống. Biết là ma thắt cổ, nhưng vì Ä‘ang giữa ban ngà y, tÃnh cÅ©ng bạo, nên không sợ lắm.
Há»i rằng:
Nương tá» như có Ä‘iá»u gì oan khuất, tiểu sinh xin hết sức giúp.
Bóng ma thong thả bước xuống, nói:
- Con ngưá»i bèo nước, đâu dám vá»™i và ng Ä‘em việc hệ trá»ng là m phiá»n quân tá», nhưng nắm xương khô ở dưới suối và ng, lưỡi không rụt và o được, dây không cắt bỠđược; xin chà ng chặt cây xà ngang Ä‘em đốt Ä‘i, thì Æ¡n ấy tháºt sáng tà y non.
Chà ng nháºn lá»i. Bóng liá»n biến mất. Bèn gá»i chá»§ nhân đến, há»i vá» những Ä‘iá»u mình vừa thấy. Chá»§ nhân đáp:
- Nhà nà y mưá»i năm trước là nhà cÅ© cá»§a há» Mai, Ä‘ang đêm có má»™t tên trá»™m nhép lẻn và o nhà , bị Mai bắt được giải lên quan Ä‘iển sá» (2). Äiá»n sá» nháºn ba trăm lạng bạc cá»§a tên trá»™m, vu cho con gái há» Mai tư thông vá»›i tên nà y, toan bắt nà ng lên tra khám. Cô gái nghe tin thắt cổ chết. Vá» sau, vợ chồng há» Mai lần lượt chết cả, ngôi nhà má»›i vá» tay tôi. Khách trá» vẫn thưá»ng nhìn thấy quái dị, nhưng không có phép gì yểm cho yên cả.
Phong Ä‘em lá»i ma nói kể lại vá»›i chá»§ nhân. Chá»§ nhân tÃnh phải dỡ nhà , thay thanh dầm khác, phà tổn không Ãt, nên ngần ngại. Phong bèn góp tiá»n trợ lá»±c thêm. Chữa xong lại dá»n vỠđấy ở.
Äến đêm, cô gái há» Mai đến cảm tạ, sắc mặt đầy vẻ vui mừng, phong thái tháºt tươi đẹp. Phong yêu thÃch lắm, muốn cùng nà ng giao hoan. Nà ng đưa mắt nhìn xuống, thẹn thùng nói:
- Khà âm héo hắt, không phải chỉ bất lợi cho chà ng thôi đâu; nếu là m việc đó thì cái tiếng nhÆ¡ nhuốc cá»§a thiếp lúc còn sống, dẫu nước sông Tây Giang cÅ©ng không thể rá»a sạch. Äôi ta rồi sẽ có ngà y sum há»p, bây giá» thì chưa.
Há»i đến bao giá», chỉ cưá»i mà không nói. Phong lại há»i có biết uống rượu không, đáp rằng không uống được. Phong nói:
- Trước ngưá»i đẹp mà cứ đưa mắt ảo não nhìn nhau thì còn gì là thú vị?
Nà ng đáp:
-Bình sinh thiếp chỉ biết má»—i trò chÆ¡i đánh cá» ngá»±a; nay hai ngưá»i ngồi cô quạnh, đêm đã khuya, lại khá»— ná»—i không tìm ra đâu bà n cá». Canh dà i chẳng có gì tiêu khiển, hay là hãy cùng nhau chÆ¡i trò giao tuyến (3) váºy!
Phong nháºn lá»i. Cùng ngồi bó gối, đưa đẩy mấy ngón tay, trao qua chuyá»n lại rất lâu, đến lúc Phong loạn cả mắt, không còn biết đâu mà lần. Cô gái miệng vừa nhắc vừa hấc hà m chỉ trá», cà ng đánh cà ng biến ảo, kỹ xảo tinh diệu vô cùng. Phong cưá»i bảo:
- Äây là ngón nhà nghá» ná»›i khuê phòng đây.
Nà ng đáp:
- Trò nà y thiếp tá»± nghÄ© ra, chỉ cần hai sợi dây là có thể chÆ¡i được. Ngưá»i khác không chịu để ý đấy thôi.
Canh vá» khuya có phần má»i mệt, liá»n ép nà ng Ä‘i ngá»§. Nà ng đáp:
- Ngưá»i cõi âm chúng em không biết ngá»§, chà ng cứ ngá»§ Ä‘i. Thiếp có biết qua thuáºt xoa bóp, xin trổ hết tà i nghệ để giúp chà ng ngon giấc.
Phong theo lá»i. Nà ng chụm hai tay lại, rồi xoa nhẹ má»™t lượt từ đỉnh đầu đến gót chân; tay đưa tá»›i đâu gân cốt tê mê tá»›i đó. Kế đấy lại nắm tay lại đấm sẽ, giống như cầm nắm bông thúc nhẹ, khắp mình thư thái không thể nói hết. Äấm đến lưng thì mắt đã rÃu lại, đến đùi thì chìm luôn và o giác ngá»§. Tỉnh dáºy trá»i đã gần trưa, cảm thấy các đốt xương Ä‘á»u nhẹ nhà ng khoan khoái, khác hẳn má»i ngà y. Lòng cà ng thêm ái má»™, bèn Ä‘i vòng quanh nhà cất tiếng gá»i, tịnh không má»™t lá»i đáp lại.
Chiá»u tối, cô gái má»›i đến. Phong há»i:
- Nà ng ở đâu để tôi gá»i khắp nÆ¡i không thấy?
Äáp:
- Ma thì chẳng có chỗ nà o nhất định, chỉ ở dưới đất thôi.
Há»i:
- Dưới đất có chỗ trống, có thể ở được sao?
Äáp:
- Ma không thấy đất cÅ©ng như cá không thấy nước váºy.
Phong nắm lấy cổ tay nà ng nói:
- Nếu nà ng sống lại thì xin dốc hết cơ nghiệp để cưới nà ng.
Cô gái cưá»i đáp:
- Cần gì phải dốc hết cơ nghiệp mới được!
ChÆ¡i đến ná»a đêm, Phong cố sức nà i ép. Cô gái bảo:
- Chà ng đừng ép buá»™c thiếp; có cô ca ká»· ở đất Triết tên là Ãi Khanh vừa má»›i đến trỠở nhà láng giá»ng phÃa Bắc, vẻ ngưá»i cá»±c kỳ phong nhã; để tối mai thiếp sẽ rá»§ nà ng cùng đến, tạm thay cho thiếp có được không?
Phong bằng lòng. Tối hôm sau, quả nhiên nà ng dắt má»™t thiếu phụ đến, tuổi chừng ba mươi trở lại, mắt liếc mà y đưa, có vẻ lẳng lÆ¡ ngầm. Ba ngưá»i ngồi sát và o nhau, chÆ¡i trò đánh cá» ngá»±a. Xong cuá»™c cá», cô gái đứng lên nói:
- Cuộc vui đang nồng, thiếp phải đi đây.
Phong toan giữ lại, nà ng đã phất phá»›i biến mất. Hai ngưá»i bèn lên giưá»ng, vẫy vùng thá»a thÃch. Há»i vá» gia thế thì cứ lấp lá»ng không chịu nói rõ. Chỉ bảo:
- Nếu chà ng có yêu thiếp, thì chỉ cần gõ tay lên tưá»ng phÃa Bắc, khẽ gá»i “Hồ Lô Tá»â€ là thiếp đến ngay. Gá»i ba lần không thưa, ấy là thiếp không rổi, đừng gá»i thiếp nữa.
Trá»i sáng, chui và o khe tưá»ng phÃa Bắc mà đi.
Hôm sau, cô gái đến. Phong há»i Ãi Khanh đâu, nà ng đáp:
- Bị công tá» há» Cao gá»i Ä‘i hầu rượu rồi, vì thế má»›i không đến đây được.
Nhân đốt đèn cùng trò chuyện. Cô gái có Ä‘iá»u gì muốn nói, mấy lần đã mở miệng lại thôi. Cố gặng há»i, rốt cuá»™c vẫn không chịu trả lá»i, chỉ thở dà i. Phong ép nà ng bà y trò cùng chÆ¡i, đến hết canh tư má»›i ra Ä‘i.
Từ đấy hai nà ng đến luôn. Tiếng cưá»i thưá»ng rá»™n rã thâu đê. Vì thế hà ng phố Ä‘á»u biết hết. Có viên Ä‘iển sá» ná», cÅ©ng là con nhà thế tá»™c ở đất Triết, vợ cả gian dâm vá»›i đầy tá»›, bị truất, cưới tiếp ngưòi vợ kế há» Cố, yêu thương nhau nồng nà n, nhưng má»›i đầy tháng đã chết yểu. Äau Ä‘iếng trong lòng, nghe Phong có ma thiêng, muốn nhá» há»i vá» ngưá»i vợ mình ở dưới âm ty, bèn cưỡi ngá»±a đến tìm Phong. Má»›i đầu Phong không chịu tiếp, chà ng ná» ra sức khẩn cầu không thôi. Phong bà y tiệc rượu, má»i ngồi, và nháºn lá»i gá»i nà ng kỹ nữ ma tá»›i. Trá»i bắt đầu tối, chà ng gõ lên vách mà gá»i. Chưa dứt ba tiếng, Ãi Khanh đã bước và o. Vừa ngẩng đầu nhìn thấy ông khách, mặt nà ng biến sắc định chạy. Phong lấy mình chắn lối ngăn lại. Chà ng ná» nhìn kỹ, bá»—ng giáºn sôi lên, ném luôn cái bát lá»›n và o nà ng. Thoắt cái nà ng biến mất. Phong hoảng hốt, không biết duyên cá»› ra sao, Ä‘ang định há»i, thì bá»—ng nhiên từ trong ngôi nhà tối, má»™t bà lão bước ra mắng rằng:
- Thằng giặc tham lam bỉ ổi kia! Là m há»ng mất cả má»™t “cây tiá»n†cá»§a nhà ba rồi đấy! Äá»n ngay ba chục quan tiá»n đây!
Nói rồi cầm gáºy đánh chà ng ná», trúng và o đầu. Chà ng ta ôm đầu kêu lên rằng:
- Nó là Cố thị, vợ tôi, chết non. Äang Ä‘au đớn xót xa vì nó, có ngỠđâu nó lại là con ma bất trinh. Có can dá»± gì đến bà nà o?
Bà lão giáºn mắng rằng:
- Mà y vốn là tên tặc tá» vô lại ở Triết Giang, má»›i mua được má»™t giải thắt lưng nạm miếng sừng Ä‘en (4) mà mÅ©i đã hếch ngược lên. Mà y là m quan mà có kể gì Ä‘en trắng? Äứa nà o trong tay áo có ba trăm quan thì mà y thưa bẩm bằng ông! Thần căm ngưá»i oán, giá» táºn số đã đến sau lưng. Cha mẹ mà y phải kêu xin ở dưới Âm ty, tình nguyện cho con dâu quý và o ở lầu xanh, để trả món nợ tham nhÅ©ng cá»§a mà y, thế mà còn chưa biết sao?
Mắng xong lại đánh. Chà ng ná» lạy lục kêu xin. Phong Ä‘ang kinh ngạc, chưa biết là m cách nà o cứu gỡ cho y, chợt thấy cô gái há» Mai từ trong phòng bước ra, trợn mắt lè lưỡi, khuôn mặt thay đổi kỳ dị, lại gần rút cây trâm dà i đâm và o tai hắn. Phong hết sức kinh hoảng, lấy mình che cho ong khách. CÆ¡n thịnh ná»™ cá»§a cô gái vẫn không nguôi. Phong lá»±a lá»i khuyên can:
- Ông nà y tuy có tá»™i, nhưng nếu chết ở nhà trá», thì lá»—i rÆ¡i và o tiểu sinh. Xin hãy nhá»› lá»i răn ném chuá»™t đừng để vỡ lá» quý.
Cô gái bèn kéo tay bà lão mà nói:
- Bà hãy nể mặt tôi mà nghĩ đến chà ng Phong, tạm tha cái mạng sống thừa của nó.
Chà ng ná» bà ng hoà ng lá»§i nhanh như chuá»™t. Vá» dinh, lo sợ, phát bệnh buốt óc, ná»a đêm thì chết. Äêm hôm sau, cô gái hiện ra nói:
Khoái cá»±c! Thế là má»i uất ức đã trúc sạch rồi!
Há»i :
- Thù oán thế nà o?
Nà ng đáp:
- Hồi trước thiếp đã từng nói: ăn cá»§a đút rồi vu cho ngưá»i ta thông gian, mối há»n ngáºm đã từ lâu. Nhiá»u lần định kể vá»›i chà ng, mong mượn tay chà ng vì ai rá»a há»n, nhưng thẹn vì chưa có chút Æ¡n đức gì, nên toan nói lại thôi. Äêm qua nghe thấy tiếng huyên náo, lén đến rình xem, ngỠđâu lại gặp chÃnh kẻ thù.
Phong ngạc nhiên há»i:
- Äấy chÃnh là kẻ vu cáo cho nà ng đấy ư ?
Äáp:
- Hắn là m Ä‘iển sỠở đây đã được mưá»i tám năm, mà thiếp chết oan đã được mưá»i sáu mùa nóng lạnh rồi.
Há»i:
- Bà lão là ai?
Äáp:
- Là một kỹ nữ vỠgià .
Lại há»i đến Ãi Khanh, nà ng đáp rằng Ä‘ang ốm. Nhân tươi cưá»i bảo chà ng:
- Trước thiếp từng nói đôi ta thế nà o cÅ©ng có ngà y sum há»p, nay quả tháºt không xa nữa. Chà ng vẫn thưá»ng muốn dốc hết gia sản để chuá»™c thiếp, còn nhá»› không?
Phong đáp:
- Bây giỠtôi vẫn có bụng ấy.
Nà ng bảo:
- Nói thực với chà ng, ngà y thiếp chết đã đầu thai và o nhà ông hiếu liêm hỠTriển ở Diên An. Chỉ vì oan lớn chưa giải, nên còn dùng dằng ở đây. Xin hãy lấy tấm lụa mới may thà nh cái túi quý, để thiếp được theo chà ng cùng đi, rồi đến nhà hỠTriển cầu hôn thì chắc thế nà o cũng xong.
Phong lo gia thế hai bên quá cách biệt, sợ hỠkhông bằng lòng. Cô gái bảo:
- Hãy cứ đi, đừng lo.
Phong nghe theo lá»i. Cô gái dặn rằng:
- Trên đưá»ng nhá»› tháºn trá»ng, đừng có gá»i thiếp, đợi đến đêm hợp cẩn thì lấy cái túi ra chụp lên đầu cô dâu,rồi gá»i tháºt gấp rằng: “Äừng quên! Äừng quên!â€
Phong vâng lá»i. Vừa mở túi, cô gái đã nhảy luôn và o.Mang đến Diên An há»i thăm, quả có nhà ông hiếu liêm há» Triển, sinh được má»™t gái, dung mạo cá»±c kỳ xinh nhã, chỉ phải bệnh ngẩn ngÆ¡, lại thưá»ng thè lưỡi ra ngoà i môi, như con chó những lúc thở dốc. Tuổi đã mưá»i sáu mà chưa có ngưá»i là m lá»… dạm há»i, cha mẹ lo buồn thà nh bệnh.
Phong tìm đến cổng đưa danh thiếp, tá» bà y dòng dõi, gia thế. Khi trở ra cáºy bà mối tá»›i. Há» Triển mừng rỡ, giữ chà ng gá»i rể tại nhà mình.
Cô gái quá ngây ngô, không biết là m lá»…, phải bảo hai con hầu dìu đỡ và o buồng. Khi đám con hầu đã trở lui, cô gái phanh ngay vạt áo, để hở cả vú ra, đứng trước Phong, ngây mặt cưá»i. Phong úp túi lên đầu nà ng rồi gá»i. Cô gái sững lại nhìn chăm chú, tá»±a như có Ä‘iá»u gì nghÄ© ngợi, Phong cưá»i há»i:
- Nà ng không nhớ tiểu sinh nữa ư?
Rồi giơ cái túi cho xem. Nà ng chợt tỉnh ra, vội che vạt áo lại. Mừng rỡ , cùng nhau chuyện trò vui vẻ.
Sáng ngà y, Phong và o thăm bố vợ. HỠTriển an ủi rằng:
- Con bé ngá»› ngẩn không biết gì, may được anh để mắt xanh thương đến; nếu anh có lòng, thì trong nhà bá»n hầu gái sáng sá»§a không thiếu gì, ưng ai xin tặng anh không tiếc.
Phong cố sức biện bạch rằng vợ mình không ngá»› ngẩn. Triển rất lấy là m ngá». Lát sau con gái đến, má»i cá» chỉ Ä‘á»u Ä‘oan trang, thân thế cà ng lạ lùng khó hiểu. Cô gái chỉ che miệng tá»§m tỉm cưá»i. Triển gạn há»i, cô gái ngáºp ngừng, e thẹn nói không nên lá»i. Phong bèn đỡ lá»i, kể sÆ¡ qua ngà nh ngá»n. Triển hết sức mừng rỡ, yêu thương con hÆ¡n lúc bình thưá»ng. Bèn bảo con trai là Äại Thà nh cùng chung sách đèn vá»›i con rể, cung cấp tháºt đầy đủ.
ÄÆ°á»£c hÆ¡n má»™t năm, Äại Thà nh dần dần đâm ra khinh rẻ Phong. Nhân vì anh rể em vợ không hợp nhau, bá»n đầy tá»› cÅ©ng bá»›i lông tìm vết. Triển ngấm mãi những lá»i xúi giục cá»§a chúng, đối đãi cÅ©ng nhạt nhẽo hÆ¡n trước. Nà ng biết chuyện bảo Phong rằng:
- Nhà bố vợ không thể ở lâu được. Phà m những kẻ ở nhà vợ quá lâu, Ä‘á»u là những kẻ hèn hạ. Nay chưa đến chá»— căn thẳng, nên vá» mau.
Phong cho là phải, và o thưa vá»›i Triển. Triển muốn giữ con gái lại, nà ng không nghe. Cha và anh Ä‘á»u giáºn, không cho xe ngá»±a đưa vá». Nà ng tá»± bá» tư trang mua ngá»±a mà vá».
Vá» sau, Triển gá»i con vá» thăm nhà , nà ng cố từ, không Ä‘i. Mãi tá»›i khi Phong thi Ä‘áºu hiếu liêm, hai nhà má»›i giao hảo trở lại.
NGUYỄN HUỆ CHI dịch
Chú thÃch
(1) có núi Thái Hà ng và cá»a ải Thái Hà ng, má»™t trong tám cá»a ải lá»›n cá»§a núi nà y, nay thuá»™c tỉnh Hà Nam.
(2) Ä‘iển sá»: chức quan ngang hiệu úy, chuyên coi việc trá»™m cắp.
(3) giao tuyến: dùng hai sợi dây mắc và o ngón tay để chÆ¡i. Ở vùng Giang ,Tả thưá»ng gá»i là “cải cổ†(thay đổi bắp chân) chưa rõ cách chÆ¡i.
(4) giải thắt lưng nạm miếng sùng Ä‘en: theo quan chế ngà y xưa, chức Ä‘iển sỠđược dùng giải thắt lưng nạm miếng sừng Ä‘en. Ở đây muốn nói tên vô lại nay bá» tiá»n ra mua chức Ä‘iển sá».
Last edited by Lythongcz; 02-10-2008 at 02:22 PM.
|

17-04-2008, 02:47 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 16 giá»
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
|
|
Dịch giả: Nguyá»…n Văn Huyá»n
Trần Vân Thê
Phan Trần đùa mà hơn thực
Châu Dục Sinh ngưá»i Di Lăng đất Hồ Nam là con má»™t cá» nhân. Anh ta há»c giá»i lại đẹp trai, tuổi hai mươi đã được nhiá»u ngưá»i biết tiếng. Lúc còn nhá», có thầy tướng Ä‘oán: “Sau nà y sẽ lấy vợ đạo côâ€. Cha mẹ Ä‘á»u coi đó là m má»™t chuyện cưá»i. Khi tÃnh đến việc hôn nhân cá»§a anh ta thì lại buồn vì xa gần chưa tìm được đám nà o ưng ý.
Bà mẹ Sinh, ngưá»i há» Tang, quê gốc ở Hoà ng Cương. Dịp vá» thăm quê ngoại, anh ta nghe đồn đại: “Bốn cô Vân ở Hoà ng Cương, trẻ đẹp ai sánh bằngâ€. Số là , trong quáºn có má»™t am thá» Lã Tổ (1), bốn đạo cô tu ở đấy Ä‘á»u xinh đẹp cho nên có lá»i đồn thế.
Am nà y chỉ cách nhà há» Tang khoản mươi dặm cho nên Sinh lẻn đến coi xem sao. Vừa má»›i gõ cá»a, quả nhiên bốn đạo cô đã há»›n hở chạy ra đón tiếp, thái độ Ä‘á»u tao nhã khiêm nhưá»ng. Trong đó, cô trẻ nhất thá»±c là má»™t tuyệt thế giai nhân. Chà ng ta thÃch ý quá cứ chăm chăm nhìn. Cô ta lấy tay che mặt mà ngó qua nÆ¡i khác. Các cô khác Ä‘i tìm ấm chén, pha trà tiếp khách. Sinh thừa dịp há»i thăm tên há» cô ta. Äáp:
- HỠTrần, tên Vân Thê.
Sinh nói đùa:
- Thế thì lạ quá! Tiểu sinh nà y lại đúng hỠPhan. (2)
Ửng hồng đôi má, cô ta cúi đầu không nói, đứng dáºy ra ngoà i. Rồi các đạo cô rót chè, bà y quả má»i khách và nói rõ tên há»:
Một cô: Bạch Vân Thâm, tuổi chừng ba mươi.
Má»™t cô: Lương Vân Äống, ước hăm bốn hăm lăm.
Má»™t cô: Thịnh Vân Miên tuổi đôi mươi trở vá».
Còn Vân Thê thì không trở lại nữa. Sinh thấy thế mất vui, nhân há»i là do. Cô Bạch đáp:
- Con bé ấy sợ ngưá»i lạ.
Sinh đứng dáºy từ biệt. Cô Bạch hết sức lưu giữ nhưng không được, đà nh hẹn:
- Nếu muốn gặp Vân Thê, xin má»i mai lại đến.
Sinh trở vá» quê ngoại cứ tưởng nhá»› ngưá»i đẹp không nguôi, cho nên ngay hôm sau đã trở lại am. Các đạo cô khác Ä‘á»u có mặt, lại chỉ vắng Vân Thê, song Sinh chưa tiện há»i. Các đạo cô sá»a soạn cÆ¡m má»i khách, Sinh cố từ chối không được. Cô Bạch bóc bánh, trao đũa khuyên má»i Sinh rất má»±c niá»m nở, ân cần. Chà ng sốt ruá»™t há»i:
- Vân Thê đi đâu?
Äáp:
- Cô ấy sẽ đến.
Ä‚n uống lâu lâu, trá»i đã xế bóng, Sinh ngỠý xin vá». Cô Bạch nắm lấy cánh tay giữ lại, nà i rằng:
- Xin chà ng cố lưu lại đây, tôi sẽ bắt con bé phải ra mắt.
Sinh đà nh ở lại. Lát sau, hỠchâm đèn bà y rượu. Vân Miên không dự, ra ngoà i. Rượu được và i tuần, Sinh kiếu say. Cô Bạch lại nà i:
- Xin cứ cạn ba chén nữa, Vân Thê sẽ ra thôi!
Sinh uống đủ số. Cô Lương cÅ©ng theo số ấy nà i má»i. Sinh lại cố cạn hết, úp chén kiếu từ. Cô Bạch quay sang bảo cô Lương:
- Bá»n ta pháºn bạc khuyên má»i không đắt. Cô Ä‘i ngay dẫn con Trần và o đây, bảo rằng chà ng Phan đợi Diệu Thưá»ng lâu rồi.
Lương ra, lát sau quay lại:
- Vân Thê không chịu tới.
Sinh muốn vá» nhưng đêm đã khuya, liá»n vá» say nằm ngay tại chá»—. Hai cô ả lần cởi quần áo chà ng ta rồi thay phiên nhau “liá»…u ép, hoa đòi†suốt đêm là m chà ng mệt lá», không chịu nổi. Sáng ra, Sinh chẳng buồn cáo biệt, chuồn thẳng.
Äến mấy ngà y sau chà ng ta chẳng dám quay lại nhưng trong lòng vẫn mê mẩn Vân Thê cho nên bất chợt lại lảng vảng đến gần am thăm dò. Má»™t hôm trá»i đã xẩm tối, thoáng thấy cô Bạch Ä‘i ra ngoà i cùng má»™t gã trẻ tuổi. Còn cô Lương ở nhà thì không đáng sợ lắm. Sinh nghÄ© thế lấy là m mừng, vá»™i đến gõ cổng. Vân Miên ra mở, há»i thăm thì Lương cÅ©ng không ở nhà . Há»i đến Vân Thê, Miên liá»n dẫn và o má»™t căn viện khác, cất tiếng gá»i:
- Vân Thê! Có khách đến đấy!
Chỉ thấy tiếng “binhâ€, cá»a đóng sáºp lại. Vân Miên cưá»i:
- Thôi. Nó đóng cá»a rồi!
Sinh đứng ngoà i cá»a sổ, dáng băn khoăn như có Ä‘iá»u gì muốn nói. Vân Miên ý tứ lảng Ä‘i, có tiếng Vân Thê nói qua song cá»a:
- Há» chỉ lấy em là m mồi để câu anh đấy. Nếu anh đến luôn sẽ tiêu mạng. Em biết em không thể giữ được phép tắc trong sạch trá»n Ä‘á»i, song cÅ©ng không dám bừa bãi phạm đến liêm sỉ. Em chỉ muốn được ngưá»i như chà ng Phan để gá»i thân.
Sinh xin kết ước cho đến đầu bạc răng long. Vân Thê bảo:
- Công sư phụ em chăm nom nuôi dưỡng cÅ©ng không phải dá»…. Nếu quả chà ng thá»±c bụng thương em thì chà ng phải chạy 20 lượng chuá»™c vá». Em đợi chà ng ba năm nữa. Còn như muốn bà y trò “trên bá»™c trong dâu†(3) thì không thể được đâu.
Sinh xin nháºn. còn Ä‘ang muốn bà y tá» ná»—i lòng thì Vân Miên đã trở lại. Sinh đà nh phải cùng cô ta quay ra, từ biệt mà vá». Trong lòng chà ng vẫn buồn rầu, những muốn nấn ná gặp gỡ Vân Thê thì bá»—ng có ngưá»i nhà đến báo ông thân mệt nặng. Chà ng vá»™i vã đêm ngà y tất tả trở vá» quê.
Không bao lâu ông thân mất. Phu nhân dạy bảo con cái phép tắc rất nghiêm. Chà ng không dám lá»™ chuyện tâm sá»±, chỉ lo dè xẻn bá»›t tiêu để dà nh tiá»n bạc. Nếu mẹ có bà n tÃnh chuyện há»i vợ, chà ng lấy cá»› đại tang, từ chối. Bà mẹ không nghe, chà ng phải lá»±a lá»i nói dối:
- Trước đây ở Hoà ng Cương, bà ngoại đã định há»i con gái há» Trần cho con, thá»±c đúng sở nguyện. Nay gia đình có việc, tin tức cách trở, đã lâu con chưa Ä‘i Hoà ng Cương thăm viếng quê ngoại. Nay mai con sẽ Ä‘i, nếu việc ở quê ngoại không xong, con sẽ xin vâng mệnh mẹ.
Bà mẹ bằng lòng. Chà ng ta tất tả thu xếp tiá»n để dà nh được Ä‘em theo. Vừa đến Hoà ng Cương, chà ng vá»™i tá»›i am cÅ© thì am đã hoang vắng, cảnh váºt khác xưa. Tìm và o bên trong, chỉ có má»™t nhà sư già đang thổi nấu. Há»i thăm tin tức, bà cho biết: ông đạo sÄ© già đã tịch, bốn cô Vân Ä‘á»u má»—i ngưá»i má»™t ngả.
Há»i Ä‘i đâu cả, bà đáp:
- Vân Thâm, Vân Äống bá» theo mấy gã trai trẻ bợm bãi. Nghe đâu Vân Thê đến trú ngụ ở phÃa bắc quáºn nà y. Còn Vân Miên thì không có tin tức gì.
Sinh nghe váºy mà trong lòng khôn xiết buồn thương, láºp tức sai đánh xe lên bắc quáºn, gặp đạo quán nà o cÅ©ng và o há»i thăm mà tịnh không thấy bóng hồng. Chà ng đà nh ôm háºn trở vá», lại phải nói dối mẹ:
- Cáºu nói Trần công Ä‘i Nhạc Châu vắng. Khi nà o ông vá» sẽ báo tin ngay.
Ná»a năm sau, phu nhân vá» thăm quê ngoại Ä‘em chuyện đó há»i mẹ già , bà cụ ngá»› ngưá»i không hiểu ra sao. Phu nhân giáºn vá» tá»™i con nói dối, song bà cụ cho rằng hay là hai cáºu cháu nó mưu mô riêng vá»›i nhau mà mình chưa biết chăng. May mà ông cáºu Ä‘i vắng cho nên những Ä‘iá»u chà ng bịa chưa bị lá»™.
Phu nhân lên lá»… Pháºt ở núi Liên Phong, tối nghỉ trá» dưới chân núi. Bà đã Ä‘i nằm thì chá»§ nhân gõ cá»a buồng, dẫn và o má»™t đạo cô tá»± xưng tên là Trần Vân Thê. Cô ta nghe nói phu nhân nhà ở Di Lăng liá»n sang ngồi cùng giưá»ng, rầu rÄ© kể lể má»i ná»—i trắc trở cá»§a mình. Cuối cùng cô ta nói:
- Tôi có ông anh há» há» Phan là ngưá»i đồng hương vá»›i phu nhân. Xin phiá»n phu nhân sai con cháu trong nhà nói lại vá»›i ông anh tôi: tôi Ä‘ang tạm ở chá»— sư thúc Vương Äạo Thà nh tại Thê Hạc đạo quán, sá»›m chiá»u khổ sở lắm, má»™t ngà y đằng đẵng tá»±a hà ng năm. Xin sá»›m đến cho thấy mặt nhau. Chỉ sợ qua lúc nà y rồi, chưa biết sá»± tình sẽ ra thế nà o.
Phu nhân há»i Phan tên gì thì đạo cô cÅ©ng chịu không rõ, chỉ nói:
- Anh ấy đã Ä‘i há»c trưá»ng, các vị tú tà i ai mà không biết.
Trá»i chưa sáng, đạo cô đã từ biệt lên đưá»ng, còn ân cần dặn Ä‘i dặn lại phu nhân.
VỠtới nhà , phu nhân nói lại chuyện ấy với con. Chà ng ta quỳ xuống thưa:
- Thú thá»±c vá»›i mẹ: cái anh chà ng Phan ấy chÃnh thá»±c là con.
Phu nhân căn vặn hết đầu Ä‘uôi, bừng bừng nổi giáºn:
- Con nhà bất hiếu: dám hẹn hò trai gái giữa nÆ¡i chùa quán. Nếu lấy đạo sÄ© thì còn mặt mÅ©i nà o vá»›i há» hà ng thân thÃch nữa!
Sinh cúi gằm mặt, không dám nói gì.
Äến khi Sinh lên quáºn dá»± thi, bà máºt Ä‘i thuyá»n đến thăm Vương Äạo Thà nh. Tá»›i nÆ¡i, Vân Thê đã Ä‘i đâu mất từ ná»a tháng trước. VỠđến nhà , Sinh buồn bá»±c phát ốm.
Trong dịp phu nhân qua quê ngoại chịu tang mẹ đẻ, khi trở vá» lạc đưá»ng, và o nhà há» Kinh. Không ngá», há»i ra thì bà ta lại là em há» phu nhân. Phu nhân và o nhà trong bắt gặp má»™t trang thiếu nữ tuổi trạc đôi mươi, dung nhan tuyệt vá»i, bà chưa bao giá» thấy má»™t ngưá»i như thế. Phu nhân thưá»ng tâm niệm sao tìm được má»™t cô con dâu tháºt đẹp để con trai không còn chê trách và o đâu. Nay nhìn thấy cô nà y thì đẹp ý quá đỗi, má»›i dò há»i bà em há». Bà cho biết:
- Cô ấy há» Vương, cháu gá»i ông Kinh nhà tôi bằng cáºu. Cha mẹ nó Ä‘á»u mất cả rồi, nay tạm ở nhá» nhà tôi.
Há»i:
- Rể là con nhà ai?
Äáp:
- Chưa có.
Hai chị em nắm tay nhau trò chuyện, ý hợp tâm đầu. Phu nhân đẹp lòng lắm. Lúc nghỉ lại đấy, bà ngỠý riêng với bà Kinh ý định tác thà nh cho con trai bà . Bà ta vui vẻ:
- Xứng đôi quá. Song có lẽ nó còn là m cao, nếu không thì sao còn lần lữa đến giá». Äể em dò ý xem sao.
Phu nhân kéo cô gái đến ngá»§ chung giưá»ng, nói cưá»i cá»±c kì cởi mở. Cô ta xin được nháºn phu nhân là m mẹ. Phu nhân cả mừng, rá»§ cùng vá» quê vá»›i mình. Cô ta nháºn lá»i, vui vẻ lắm. Hôm sau hai ngưá»i xuống thuyá»n vá» quê. Äến nÆ¡i, Sinh còn ốm chưa dáºy được. Muốn Ä‘em lại niá»m vui cho con Ä‘ang lúc ốm đâu, bà sai con hầu và o ngầm mách vá»›i Sinh:
- Phu nhân đã đưa ngưá»i đẹp vá» cho công tỠđó.
Sinh chưa tin, cố vịn cá»a sổ nhòm ra, xa xa nhác thấy cô gái so vá»›i Vân Thê còn đẹp hÆ¡n nhiá»u. Nhân nghÄ© đến lá»i hẹn ước ba năm đã qua rồi, đã cất công tìm đến nÆ¡i thì cô ta lại Ä‘i đâu mất. Như thế hoa thÆ¡m ắt hẳn đã có chá»§. Nay nếu được cô gái đẹp nà y thì ná»—i lòng tưởng nhá»› ý trung nhân cÅ©ng nguôi được má»™t phần. NghÄ© váºy mà hồng hà o lại sắc mặt, bệnh dần khá»i.
Phu nhân cho hai ngưá»i là m lá»… bái kiến. Trước đó, phu nhân bảo cô gái:
- Con có hiểu ý mẹ đưa con cùng vỠchưa?
Cô gái mủm mỉm thưa:
- Dạ, con đã rõ. Song ý con lúc đầu nháºn vá» cùng mẹ thì mẹ chưa biết đâu. Lúc còn nhá», con đã Ä‘Ãnh ước vá»›i chà ng Phan ở Di Lăng, song từ đó bằn bặt âm hao, hẳn chà ng đã có bạn Ä‘á»i khác. Nếu quả váºy con sẽ là m dâu cá»§a mẹ. Nếu không như váºy thì trá»n Ä‘á»i con là con gái cá»§a mẹ, sẽ có ngà y báo đáp Æ¡n sâu.
Phu nhân ôn tồn:
- Nếu con đã có lá»i định ước, mẹ không dám ép. Song ngà y trước ở núi NgÅ© Tổ, có má»™t đạo cô nhắn lá»i mẹ tá»›i há» Phan, nay con lại nói tá»›i há» Phan. Thế mà mẹ biết các nhà thế tá»™c đất Di Lăng nà y không có hỠấy.
Cô gái sá»ng sốt:
- Váºy phu nhân đã nghỉ lại dưới chân núi Liên Phong là mẹ ư? Thế thì ngưá»i há»i thăm há» Phan chÃnh là con đấy.
Phu nhân lúc ấy má»›i bừng hiểu, cưá»i mà bảo:
- Ôi, nếu váºy thì Phan Sinh vốn ở ngay tại đây.
Cô gái cuống quýt:
- Thế ở đâu ạ?
Phu nhân sai con hầu dẫn cô gái đến chỗ Sinh. Sinh vừa trông thấy đã kinh ngạc:
- Cô… Vân Thê phải không?
Cô gái há»i lại:
- Sao biết?
Sinh thuáºt đầu cuối sá»± tình, lúc ấy cô má»›i biết chà ng ta nháºn bịa há» Phan cốt để đùa. Cô gái biết đúng là ngưá»i tình cÅ© rồi má»›i mắc cỡ mà bà n chuyện chung thân, sau đó vá»™i quay ra thưa lại vá»›i phu nhân. Phu nhân há»i:
- Thế sao con lại nháºn há» Vương?
- Con vốn gốc há» Vương. Chỉ vì đạo sư quý con nháºn là m con gái cho nên đổi theo hỠông.
Thế là má»i sá»± mắc má»›, trá»› trêu nay tình cá» mà đá»u trở nên rõ rà ng êm đẹp. Phu nhân mừng quá, chá»n ngà y là nh tháng tốt là m lá»… thà nh hôn.
Nguyên trước đây Vân Miên và Vân Thê Ä‘á»u đến nương tá»±a Vương Äạo Thà nh. Äạo Thà nh ở nÆ¡i sâu hiểm, Vân Miên bá» Ä‘i Hán Khẩu. Còn Vân Thê vốn ngưá»i yểu Ä‘iệu ngây thÆ¡ không chịu được khổ ải, lại xấu hổ không dám ra mặt hà nh nghỠđạo sÄ© cho nên Äạo Thà nh cÅ©ng không thÃch lắm. Gặp lúc ông cáºu há» Kinh Ä‘i Hoà ng Cương, cô gái bắt gặp cứ khóc lóc than vãn. Nhân đó ông dẫn cháu vá» nhà mình, cho đổi mặc quần áo bình thưá»ng, toan tÃnh chuyện hôn nhân cho cháu vá»›i ngưá»i dòng dõi Nho há»c cho nên giấu biệt việc cô ta đã từng là đạo sÄ©. Song đến lá»… vấn danh cô ta không chịu, cáºu mợ không biết ý hướng cháu ra sao cho nên không khá»i có phần khó chịu. Äến khi cô ta theo Tang phu nhân, được chá»— gá»i gắm tá» tế, há» như cất được gánh nặng váºy.
Lại nói sau lá»… hợp cẩn, chà ng và nà ng cùng nhau tình tá»± khúc nhôi, mừng quá mà nước mắt ròng ròng. Vân Thê là ngưá»i hiếu cẩn, phu nhân rất má»±c thương yêu. Song nà ng chỉ những hết chÆ¡i đà n đến đánh cá» mà không biết trông coi gia nhân là m ăn, khiến phu nhân có phần lo ngại.
HÆ¡n má»™t tháng sau, phu nhân sai hai vợ chồng đến cáo lá»… vá»›i bên ngoại há» Kinh, lưu lại mấy ngà y rồi trở vá». Thuyá»n Ä‘ang rẽ nước trên sông thì má»™t thuyá»n khác Ä‘i tá»›i, bên trong thấp thoáng má»™t đạo cô. Lại gần thì đúng là Vân Miên. Vốn là hai bạn chà thiết, Vân Thê gá»i ngay Vân Miên sang thuyá»n mình hà n huyên má»i ná»—i ngá»t cay. Há»i Miên Ä‘i đâu, đáp:
- Lâu ngà y nhá»› nhau quá, tôi đến Thê Hạc đạo quán tìm, thì nghe tin cô đến nương tá»±a cáºu Kinh. Cho nên tôi lại đến Hoà ng Cương để thăm cô, biết đâu ngưá»i ta đã chăn ấm gối êm vá»›i ý trung nhân rồi. Nay trông ngưá»i ta như tiên, chỉ còn kẻ phiêu bạt nà y không biết bao giá» cho hết kiếp ấy.
Nói rồi cứ sụt sùi mãi. Vân Thê nghÄ© ngay ra má»™t kế: bảo Miên cởi bỠáo đạo sÄ© giả là m chị gái cá»§a mình, đến ở vá»›i phu nhân, rồi sẽ từ từ chá»n nÆ¡i xứng đôi vừa lứa. Miên theo kế ấy.
VỠđến nhà , Vân Thê và o thưa trước vá»›i phu nhân, Miên và o sau. Cá» chỉ cô ta đĩnh đạc kiểu con nhà đại gia, trong khi nói cưá»i rõ vẻ thấu đạt thế cố nhân tình. Phu nhân trong cảnh goá bụa Ä‘ang khổ vì ná»—i vắng vẻ cô đơn, nay có Vân Miên thì vui quá, chỉ e cô ta Ä‘i mất. Cô ta còn dáºy sá»›m giúp bà má»i việc nặng nhá»c, không há» coi mình là khách. Phu nhân lại cà ng mừng trong bung, thầm nghÄ© hay là cưới thêm cô chị nà y cho con để át cái tiếng đạo sÄ© cho cô em. CÅ©ng má»›i nghÄ© váºy mà chưa dám ngá», má»™t hôm bà quên là m má»™t việc gì đó, vá»™i há»i lại xem sao thì Miên đã thu xếp gá»n từ lâu. Nhân đó bà bảo con dâu:
- Ngưá»i đẹp như tranh mà không chăm lo nổi gia đình thì được việc gì? Con mà như chị ấy thì mẹ khá»i phải lo lắng.
Nà o ngá» trúng và o ý Vân Thê đã trù tÃnh từ lâu, nói ra chỉ sợ mẹ giáºn. Cô ta cưá»i thưa lại:
- Mẹ đã yêu quý chị ấy thì con dâu của mẹ chỉ muốn bắt chước Nữ Anh – Nga Hoà ng (4), ý mẹ thế nà o?
ÄÆ°á»£c lá»i như cởi tấm lòng, bà mẹ không nói gì nhưng tá» vẻ đồng tình ngay. Vân Thê lui và o, bảo chồng:
- Mẹ già ưng rồi đó!
Rồi sai quét dá»n, sá»a sang luôn má»™t buồng riêng và nói vá»›i Miên:
- Ngà y trước khi chúng ta còn chung gối trong đạo quán, chị đã nói vá»›i em: nếu có ngưá»i biết Ä‘iá»u thân ái thì chị em ta cùng phụng sá»± chung. Chị còn nhá»› không?
Miên bất giác trợn trừng mắt nói:
- Äiá»u mà tôi gá»i là “thân ái†ấy không phải là thế nà y: nếu như ngà y ngà y lo việc là m ăn, không má»™t ai biết cho những ná»—i ngá»t bùi cay đắng, mấy ngà y tá»›i bởi có chút khó nhá»c được mẹ già yêu thương thì trong lòng đã trước nóng sau lạnh, thái độ đổi thay nhanh chóng. Nhược bằng nhà đây không có ý Ä‘uổi Ä‘i thì xin được sống chung lâu dà i vá»›i mẹ già . Như thế là đủ thoả nguyá»n. Chứ không mong lá»i nói trước đây thà nh sá»± thá»±c.
Vân Thê đem chuyện đó thưa với phu nhân, bà bắt chị em phải thắp hương thỠsẽ không oán hối. Rồi sai con là m lễ kết nghĩa vợ chồng.
Khi sắp động phòng hoa chúc, Vân Miên bảo Sinh:
- Em là cô gái già hăm ba tuổi đồng trinh đấy.
Sinh còn chưa tin, song đến khi trên đệm còn Ä‘á»ng vết hồng, lúc ấy má»›i lấy là m lạ. Miên còn bà y tá» vá»›i chà ng:
- Em sở dÄ© còn vui thú chồng con, chẳng phải không chịu được cảnh núi non vắng vẻ, song thá»±c là vì tấm thân khuê các không kham được sá»± thù ứng như nÆ¡i kÄ© viện. Nhân việc hôn lá»… nà y mà mượn danh tiếng chà ng, chỉ là vì chà ng mà phụng dưỡng mẹ già , cai quản gia đình. Còn sá»± vui thú buồng the, xin chà ng cứ chia sẻ vá»›i ngưá»i khác.
Ba ngà y sau, Miên ôm chăn chiếu sang buồng phu nhân, bà đuổi cÅ©ng không Ä‘i. Vân Thê biết váºy, và o buồng phu nhân từ sá»›m, chiếm lấy giưá»ng chiếu. Bất đắc dÄ© Miên lại phải trở vá» vá»›i Sinh. Bá»i váºy từ đó cứ hai ba ngà y má»™t lần đổi phen, dần thà nh lệ.
Phu nhân vốn thÃch đánh cá», từ khi ở goá không còn lúc rảnh mà chÆ¡i. Sau khi có Miên quán xuyến việc nhà cá»a, bà được thư thái, hà ng ngà y má»›i cùng Vân Thê chÆ¡i cá» thoả thuê. Tối đến lại thắp đèn, pha trà ngồi nghe hai con dâu đà n hát, ná»a đêm má»›i thôi. Bà thưá»ng bảo:
- Khi cha bay còn sống cũng chưa bao giỠđược vui thế nà y.
Miên trông coi việc xuất nháºp, thưá»ng ghi chép sổ sách rà nh mạch để trình báo vá»›i phu nhân. Bà há»i lại:
- Các con thưá»ng kể là mồ côi từ tấm bé. Váºy ai dạy cho há»c chữ há»c cá»?
Vân Thê kể lại thá»±c tình vá» hai chị em. Bà mẹ cưá»i:
- Hồi trước ta không muốn cho con ta lấy một đạo cô, nay hoá ra lại vớ được cả hai.
Chợt nhá»› lại Ä‘iá»u thầy tướng Ä‘oán cho con trai hồi còn bé, má»›i biết số định khó tránh.
Còn Sinh cứ thi đi thi lại không đỗ. Phu nhân bảo con:
- Nhà ta tuy chưa thá»±c dư dáºt, song ba trăm mẫu bạc Ä‘iá»n được Vân Miên trông coi khéo cho nên ngà y cà ng no ấm. Bên gối ta, đã có con cùng hai nà ng dâu hà ng ngà y vui thú Ä‘oà n viên, cho nên ta không mong con phải Ä‘i tìm già u tìm sang chi nữa.
Sinh vâng lá»i. Sau Vân Miên sinh má»™t trai, má»™t gái, Vân Thê má»™t gái, ba trai. Bà mẹ hÆ¡n tám mươi má»›i vá» già . Các cháu Ä‘á»u và o há»c trưá»ng huyện, trưá»ng quáºn. Cháu Ä‘Ãch tôn – con Vân Miên – Ä‘áºu cá» nhân./.
Nguyá»…n Văn Huyá»n dịch
Chú thÃch:
(1) Tức Lã Äồng Tân, má»™t trong bát tiên.
(2) TÃch Phan Trần ở má»™t vở kịch Trung Quốc: ni cô Trần Diệu Thưá»ng và chà ng thư sinh Phan Pháp Thà nh yêu nhau, sau nên vợ nên chồng (ở Việt Nam cÅ©ng có truyện thÆ¡ nôm Phan Trần). Ở đây Châu Dục Sinh nhân Vân Thê há» Trần xưng bừa mình há» Phan để đùa.
(3) Trai gái hò hẹn tư thông.
(4) Hai chị em cùng lấy vua Thuấn.
Last edited by Lythongcz; 02-10-2008 at 02:23 PM.
|
 |
|
| |