 |
|

23-09-2008, 08:11 AM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi Thứ Năm Mươi Lăm
Cá»±u Hoà ng háºu báo má»™ng cứu cha
Lưu Quốc trượng, bệ tiá»n được tha.
Hoà ng Phá»§ KÃnh thấy Lệ Minh ÄÆ°á»ng giỡn cợt như váºy, sợ ngưá»i chÆ¡i quá trá»›n rồi tá»± hổ thẹn, nên vá»™i nói cháºn :
- Vui quá. Xin Thừa tướng cứ tá»± tiện vui chÆ¡i uống cho tháºt say sưa má»™t bữa, cà ng say cà ng tốt.
Hoà ng Phủ Thiếu Hoa thấy thế nghĩ thầm :
« Lệ Thừa tướng tham dâm háo sắc quá độ như váºy thì tá» rằng ngưá»i không phải là nữ lưu »
Các quan uống rượu đà m luáºn mãi cho đến chiá»u má»›i cáo từ lui vá». Cha con Hoà ng Phá»§ KÃnh tiá»…n ra táºn ngoà i ngõ má»›i trở và o.
Thiếu Hoa và o trong rồi Ä‘i thẳng và o táºn phòng tiếp chuyện vá»›i Yến Ngá»c má»™t lát, Ä‘oạn ra nhà sau nói vá»›i Giang Tam Tẩu :
- Chỉ vì phu nhÆ¡n tôi thá»§ tiết nên mụ phải theo ở chùa chịu cam khổ mấy năm trá»i, Æ¡n ấy tháºt không biết lấy chi báo đáp cho vừa. Váºy từ nay trở Ä‘i, mụ hãy và o phòng ngá»§ vá»›i phu nhÆ¡n tôi cho vui.
Giang Tam Tẩu gáºt đầu vâng lá»i, nhưng trong lòng lấy là m ngạc nhiên, láºt Ä‘áºt và o phòng há»i Lưu yến Ngá»c , má»›i hay Thiếu Hoa đã nói vá»›i nà ng xin hoãn sá»± thà nh thân lại để chá» tin Mạnh Lệ Quân, bằng không tìm kiếm nà ng được thì sau ba năm sẽ cùng nhau chăn chiếu.
Giang Tam Tẩu nghe qua, cau mà y tỠvẻ không bằng lòng, nói :
- Bây giỠđây chưa gặp Mạnh thị mà còn không chịu thà nh thân thay, huống hồ sau nà y gặp nà ng ta rồi, không biết sẽ đối xá» vá»›i tiểu thÆ¡ bằng cách nà o nữa. Tháºt tôi lấy là m lo ngại cho số pháºn cá»§a tiểu thÆ¡ lắm đấy.
Lưu Yến Ngá»c nói :
- Không hỠgì đâu ! Chà ng đã không chịu thà nh thân để tỠra không phụ tình với hỠMạnh; mà chà ng đã không phụ hỠMạnh, chẳng lẽ chà ng lại phụ tôi sao ?
Giang tam Tẩu nói:
- Tiểu thÆ¡ thì nghÄ© váºy nhưng lòng ngưá»i vô cùng bà ẩn, chắc gì hỠđã là m vừa lòng tiểu thÆ¡ sao? Ờ, mà đêm nay tiểu thÆ¡ tÃnh cho tôi ngá»§ ở đâu đây?
Lưu yến Ngá»c nói:
- Thì mụ cứ ngá»§ vá»›i tôi nÆ¡i đây rồi mai sẽ Ä‘em thêm cái giưá»ng nữa.
Giang Tam Tẩu vâng lá»i rồi cởi áo leo lên giưá»ng nằm chung vá»›i Lưu Yến Ngá»c.
Äêm ấy Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa nằm má»™t mình nÆ¡i Loan Phụng cung. Sáng hôm sau, chà ng Ä‘em việc hoãn thà nh thân vá»›i Lưu Yến Ngá»c nói rõ cho Doãn Phu nhÆ¡n hay.
Doãn Phu nhÆ¡n nghe nói không thèm trả lá»i, láºt Ä‘áºt Ä‘i thẳng và o Kim Tước cung để gặp táºn mặt Lưu Yến Ngá»c. Yến Ngá»c vừa trông thấy Doãn Phu nhÆ¡n đến, vá»™i và ng ra nghinh tiếp rồi nhắc ghế má»i ngồi, Ä‘oạn cúi lạy tạ Æ¡n đã cứu mạng choc ả gia quyến nà ng.
Doãn Phu nhÆ¡n đỡ dáºy rồi bảo nữ tỳ lui ra hết, má»›i há»i Lưu Yến Ngá»c:
- Tại sao con lại bằng lòng đợi ba năm nữa mới thà nh thân?
Lưu Yến Ngá»c thưa:
- Phu nhân con muốn thá»§ tiết cùng há» Mạnh trong ba năm nữa để cho trá»n nghÄ©a, trá»n tình lẽ nà o con lại không tuân theo?
Doãn Phu nhÆ¡n nghe nà ng nói rất hà i lòng, liá»n lui ra thuáºt lại cùng Hoà ng Phá»§ KÃnh. Hoà ng Phá»§ KÃnh thấy dâu mình hiá»n đức như váºy cÅ©ng khen thầm.
Ngà y kia, Trưởng Hoa Hoà ng háºu Ä‘ang ngồi trong cung đợi chá» thánh giá, bá»—ng thấy trong ngưá»i má»i mệt lạ thưá»ng. Hoà ng háºu dá»±a và o án mÆ¡ mà ng trông thấy má»™t tên ná»™i thị và o báo:
- Có nương nương đến, hãy mau mau ra tiếp rước.
Trưởng hoa Hoà ng háºu nghe nói lấy là m lạ, nghÄ© thầm:
“ Ta đây là Chánh cung Hoà ng háºu thì còn phải tiếp rước ai nữaâ€.
Vừa nghÄ© đến đây, bá»—ng thấy má»™t ngưá»i đà n bà từ bên ngoà i ung dung bước và o, mặc áo Chánh cung Hoà ng háºu, má đà o, mà y liá»…u, trên mặt có má»™t nốt ruồi son, trông tướng mạo rất thanh tao, trang nhã.
Vừa thoáng thấy, Trưởng Hoa Hoà ng háºu đã có cảm tình ngay và đem lòng kÃnh trá»ng nên vá»™i vã đứng dáºy tiếp nghinh.
Ngưá»i đà n bà ấy cúi chà o và nói:
- Tôi đây không phải ai xa lạ, mà chÃnh là Lưu Hoà ng háºu thuở trước. Vì tôi bạc phước nên sá»›m lìa trần, không được hưởng trá»n vẹn phú quý vinh hoa, nay hiá»n muá»™i háºu phước chẳng bao lâu sẽ sanh được Hoà ng Thái tá», tôi tháºt lòng chúc mừng cho hiá»n muá»™i đấy.
Ngừng má»™t lát , Lưu Hoà ng háºu tiếp:
- Nay tôi vỠđây có chút việc muốn tá» bà y tâm sá»± cùng hiá»n muá»™i. Tôi xét thấy đứa em phản nghịch cá»§a tôi là Lưu Khuê BÃch đã Ä‘em lòng gian ác muốn hại cả nhà cá»§a hiá»n muá»™i, còn lão phụ tôi lại dung túng cho con là trái lẽ , gây nên tá»™i ác tà y trá»i, may nhá» có hiá»n muá»™i tâu xin má»›i toà n tánh mạng và sẽ đà y Ä‘i Lãnh Nam để là m lÃnh. Tôi nháºn thấy cha mẹ tôi đã già , nếu bị đà y Ä‘i thì chịu sao cho nổi, váºy hiá»n muá»™i đã thương xin thương cho trót. Ngà y nay nhÆ¡n cÆ¡ há»™i có thể tâu được, hiá»n muá»™i hãy thương tình tâu giúp cùng Thánh thượng cầu tha cho song thân tôi khá»i đà y đến Lãnh Nam và nghịch đệ tôi được chết má»™t cách toà n thây, thì linh hồn tôi dưới suối và ng cÅ©ng ráng há»™ trì cho hiá»n muá»™i chóng sanh Hoà ng tá» nối lấy ngôi trá»i.
Lưu Hoà ng háºu cầu khẩn dứt lá»i, liá»n chắp tay bái biệt lui ra. Trưởng Hoa Hoà ng háºu láºt Ä‘áºt chạy theo má»i lại, nhưng rá»§i vấp chân té ngã, giá»±t mình thức dáºy má»›i hay mình vừa nằm chiêm bao.
Hoà ng háºu nghÄ© thầm:
“ Xưa kia Lưu Hoà ng háºu vốn ngưá»i hiá»n đức nên hôm nay ngưá»i báo má»™ng, chắc có ứng nghiệm chá»› chẳng không. Lại lúc nãy Lưu Hoà ng háºu có bảo cÆ¡ há»™i nà y có thể tấu xin được, nhưng chẳng biết cÆ¡ há»™i gì đây?â€.
Trưởng Hoa Hoà ng háºu còn Ä‘ang suy nghÄ© thì thấy ná»™i thị và o báo:
- Thánh giá đã hồi cung.
Hoà ng háºu vá»™i vã ra nghinh tiếp và o rồi Ä‘em những việc Lưu Hoà ng háºu vừa báo má»™ng tâu bà y cho vua nghe. Vua Thà nh Tôn mỉm cưá»i:
- Trẫm thừa hiểu Hoà ng háºu là ngưá»i hiá»n đức, sợ trẫm không chịu tha nên má»›i đặt chuyện nói có Lưu Hoà ng háºu vá» báo má»™ng để cho trẫm cảm động chứ gì? Nhưng không thể được đâu, vì tá»™i ác Lưu Tiệp lá»›n lắm, không thể nà o dung thứ được.
Trưởng Hoa Hoà ng háºu nói:
- Quả tháºt có Lưu Hoà ng háºu vá» báo má»™ng, chứ không phải thần thiếp dám đặt chuyện dối trá đâu, xin bệ hạ hiểu cho.
Vua Thà nh Tôn cưá»i gằn nói:
- Như quả thiệt có Lưu Hoà ng háºu vá» báo má»™ng thì hình dung cá»§a Lưu Hoà ng háºu thế nà o, khanh hãy tả ra xem nà o.
Trưởng Hoa Hoà ng háºu nói:
- Lưu Hoà ng háºu vóc ngưá»i mảnh khảnh, mặt dà i da trắng, trên mặt có nốt ruồi son.
Vua Thà nh Tôn cưá»i nói:
- Trẫm vẫn không tin, vì Hoà ng háºu đã láºp tâm trước nên má»›i há»i thăm cung nữ cho biết chứ gì?
Trưởng Hoa vẫn cứ má»™t má»±c tâu bà y như váºy, khiến vua Thà nh Tôn hÆ¡i bá»±c mình nói:
- Sao khanh lại cứ chối quanh là m gì? Dầu cho có thiệt Lưu Hoà ng háºu báo má»™ng Ä‘i nữa, cÅ©ng không đạp lên luáºt lệ cá»§a triá»u Ä‘inh được kia mà !
Vua nói chưa dứt lá»i, xảy thấy ná»™i thị và o quỳ tâu:
- Muôn tâu bệ hạ, quan thống chế ải Nhạn môn là Lưu Khuê Quang đã đánh dẹp đặng quân giặc, nên gởi má»™t đạo biểu văn vá» xin kÃnh dâng Thánh thượng ngá»± lãm.
Vua bèn truyá»n ná»™i giám mở ra Ä‘á»c cho má»i ngưá»i Ä‘á»u nghe.
Ná»™i giám vâng lịnh mở ra, trịnh trá»ng Ä‘á»c:
“ Nhạn môn quan Thống chế tá»™i thần Lưu Khuê Quang kÃnh cẩn váºp đầu xin chịu tá»™i thế cho cha mẹ.
Lâu nay tá»™i thần may mắn được Thánh thượng tin dùng, giao cho cái trá»ng trách trấn thá»§ tại biên thùy, tá»™i thần đã nguyện hy sinh đến giá»t máu cuối cùng để Ä‘á»n Æ¡n vua, nợ nước, cho nên vừa rồi nước Thiên Vu Ä‘em hai muôn binh sang xâm lấn biên cương, nhiá»…u hại bá tánh, tá»™i thần đã dốc lòng đánh dẹp, đêm ngà y quên ăn, quên ngá»§, bởi thế chỉ trong vòng mấy tháng mà binh giặc bị thảm hại, phải cúi đầu xin quy hà ng.
Muôn tâu bệ hạ!
Chẳng phải tá»™i thần dám kể công khó nhá»c, ấy chẳng qua là việc báo đáp trong muôn má»™t thá»i, ngỠđâu thân phụ và thân đệ cá»§a tá»™i thần đã được hưởng lá»™c cá»§a triá»u đình, lại mượn phép công để báo thù riêng, gây tá»™i ác tà y trá»i không thể nà o dung thứ được. Nhưng dầu sao, đạo là m con bao giá» lại cam để cho cha mẹ già chịu lấy sá»± thống khổ cho đà nh.
Nay tội thần cúi xin bệ hạ rộng lòng thương cho tội thần và vợ là Lục thị được hân hạnh chịu chết thay cho cha mẹ.
Muôn tâu bệ hạ!
Äáng lẽ tá»™i thần phải thân hà nh vá» triá»u váºp đầu trước bệ xin chánh phép, ngặt vì Nhạn Môn quan là nÆ¡i trá»ng yếu không thể lÆ¡ Ä‘i má»™t phút nà o được, cúi xin bệ hạ sai má»™t tên võ tướng khác thay thế cho tá»™i thần, đặng tá»™i thần cùng vợ con vá» chịu tá»™iâ€.
Trưởng Hoa Hoà ng háºu nghe xong tá» biểu văn ấy thì nghÄ© thầm:
“Thế thì Lưu Hoà ng háºu rất linh thiêng, ngưá»i đã biết trước Lưu Khuê Quang sẽ thắng tráºn dâng biểu vá» xin ân xá, nên má»›i báo má»™ng cho ta biết sắp có cÆ¡ há»™i tốt có thể tâu xin đượcâ€.
Trưởng Hoa Hoà ng háºu còn Ä‘ang suy nghÄ©, đã nghe vua lên tiếng phán:
- Tháºt tình chẳng phải là trẫm vô tình không muốn tha, ngặt vì pháp luáºt cá»§a triá»u đình không thể xem thưá»ng được. Nay nhân dịp nà y má»›i có Ä‘iá»u kiện tha thứ đây.
Nói dứt lá»i, vua truyá»n ná»™i giám thảo chiếu ngay.
Chiếu chỉ viết như sau:
“Nay Lưu Khuê Quang có công dẹp giặc, nên trẫm giảm tá»™i cho cả gia quyến để tá» sá»± công minh trong việc thưởng phạt. Váºy ngà y mai quan Hình bá»™ phải Ä‘em Lưu Khuê BÃch giảo tá» nÆ¡i ngục trung, đừng để bá»™c lá»™ thi thể giữa pháp trưá»ng, còn Bà nh Như Trạch thì đà y Ä‘i sung quân. Vợ chồng Lưu Tiệp thì được miá»…n tá»™i. Lại ban thưởng cho Lưu Khuê Quang má»™t bá»™ nhị phẩm công phục và đem và ng bạc đến ải Nhạn môn phân phát uá»· lạo quân sÄ©. Hình bá»™ phải thi hà nh cho chu đáo, chá»› nên sÆ¡ thấtâ€.
Quan Hình bá»™ lãnh chiếu, liá»n lo sắp đạt võ sÄ© đặng sáng ngà y và o ngục thất thi hà nh.
Chỉ mấy giá» sau, tin Lưu Tiệp được tha đến tai Hoà ng Phá»§ KÃnh, cả nhà Hoà ng Phá»§ Ä‘á»u vui mừng vô hạn, riêng Lưu Yến Ngá»c thì ná»a mừng , ná»a thương. Mừng là mừng cho cha mẹ nà ng được thoát nạn, thương là thương cho anh mình phải bị giảo hình.
Vợ chồng Thiếu Hoa tuy đêm đêm không chung chăn gối, song ban ngà y Thiếu Hoa cÅ©ng thưá»ng hay đến chuyện trò, nên khi hay tin vợ chồng Lưu Tiệp được tha, Thiếu Hoa láºt Ä‘áºt và o Kim Tước cung nói vá»›i Lưu Yến Ngá»c:
- Nhạc phụ và nhạc mẫu nay được ân xá, khá»i phải Ä‘i sung quân rồi, tháºt tôi lấy là m mừng lắm.
Lưu Yến Ngá»c ứa nước mắt nói:
- Còn gì sung sướng cho bằng khi nghe tin song thân được tha, song ngà y mai nà y thân huynh tôi phải chịu tỠhình, vẫn biết tội anh tôi dư muôn thác, nhưng tình anh em cốt nhục, tôi muốn và o đó viếng thăm một chút trước khi anh tôi lìa trần, chẳng biết song thân có cho phép hay không?
Thiếu Hoa nói:
- Äó là việc phải, nhưng phà m con gái còn trẻ tuổi chẳng nên và o ngục thất, tôi chỉ sợ e song thân tôi không cho phép đó thôi. Tuy váºy phu nhÆ¡n cÅ©ng cứ việc đến xin phép thá» nà o.
Thiếu Hoa dứt lá»i, liá»n dắt Lưu Yến Ngá»c đến yết kiến Hoà ng Phá»§ KÃnh và Doãn Phu nhÆ¡n để thưa rõ má»i việc.
Hoà ng Phá»§ KÃnh nói:
- Lẽ ra con không nên và o đó, song vì tình anh em, hơn nữa vấn đỠtỠbiệt sanh ly rất là thê thảm nên con có và o đó cũng không sao. Nhưng con nhớ có và o đó chớ nên quá thương mà có hại đến thân thể nhé!
Lưu Yến Ngá»c mừng rỡ, bái tạ lui vá» cung. Sáng hôm sau, Lưu Yến Ngá»c dáºy sá»›m lắm, đến thưa cùng vợ chồng Hoà ng Phá»§ KÃnh và Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa rồi nà ng má»›i lên kiệu và o ngục thất. Äi theo nà ng có mẹ con Giang Tấn Hỉ nữa.
Lá»i Bình:
- Ở Ä‘á»i có hai lối sống: má»™t là sống vá»›i hình thức bên ngoà i, hai là sống vá»›i lương tâm thá»±c. Xét vá» phương diện hình thức thì Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa Ä‘i cầu hôn Mạnh Lệ Quân, hai nhà đã đồng ý kết thân, rá»§i thay nhà Hoà ng Phá»§ bị tai há»a, Mạnh Lệ Quân vẫn thá»§ tiết thá» chồng. Váºy thì xã há»™i chỉ biết có Thiếu Hoa và Mạnh Lệ Quân là hai vợ chồng mà thôi, cho nên nếu trá»ng vá» hình thức thì khi Thiếu Hoa đã biết Mạnh Lệ Quân chưa chết mà đang tâm Ä‘i cưới má»™t ngưá»i khác, tất sẽ bị vợ chồng Mạnh SÄ© Nguyên cho Thiếu Hoa là con ngưá»i bạc nghÄ©a.
Nhưng nếu xét vá» thá»±c chất lương tâm thì Lưu Yến Ngá»c má»›i là ngưá»i yêu lý tưởng, nà ng cÅ©ng thá»§ tiết thá» chồng, chịu cam khổ mấy năm trưá»ng hẩm hút trong chốn thiá»n môn và nà ng lại là ân nhân cứu mạng, thì nà ng phải là vai chÃnh trong cuá»™c tình duyên nà y váºy.
Ta có thể nói Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa vì sợ mang tiếng vá»›i Ä‘á»i nên không chịu cưới Lưu Yến Ngá»c thì đúng hÆ¡n là bảo chà ng trá»ng tình chung thá»§y. Còn bảo rằng chà ng vì chữ hiếu buá»™c lòng phải cưới Lưu Yến Ngá»c thì chưa chắc đã đúng. Vì ông bà Hoà ng Phá»§ KÃnh muốn con mình cưới vợ để sá»›m có con nối dõi tông đưá»ng, mà khi chà ng cưới vá» lại cương quyết không đồng sà ng thì thá» há»i chữ hiếu cá»§a chà ng ở đâu?
Xem qua hồi nà y có má»™t Ä‘iá»u phi lý hÆ¡n nữa, là Doãn Phu nhÆ¡n vì việc muá»™n cháu ná»™i mà buồn rầu, nhưng khi thấy con mình không thà nh thân vá»›i vợ, lại vui mừng chẳng tiếc lá»i khen, thì quả là mâu thuẫn quá!
|

23-09-2008, 08:12 AM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi Thứ Năm Mươi Sáu
Lòng dạ hiểm sâu, Khuê BÃch tá» vong.
á»¶ thế cáºy thần, Tam Tẩu lên mặt.
Khi Lưu Yến Ngá»c và o ngục thất, đã thấy có mặt Thôi Phà n Phụng ở đó. Khuê BÃch trông thấy Lưu Yến Ngá»c thì tá» vẻ không bằng lòng:
- Sao em không biết gì cả váºy? Võ hiếu vương đã có lòng tá» tế nháºn em là m con dâu, sao em không chịu ở nhà hầu hạ cho tròn đạo hiếu, lại và o chi chốn nà y?
Lưu Yến Ngá»c rưng rưng hai hà ng nước mắt, thưa:
- Chỉ vì em nghÄ© tình máu má»§ trước lúc vÄ©nh biệt nên dù sao em cÅ©ng xin và o gặp mặt anh trước lúc anh từ giã cõi Ä‘á»i, em má»›i thá»a dạ. Hôm qua, em đã xin phép nhà Hoà ng Phá»§ rồi, cha mẹ chồng và chồng em Ä‘á»u cho phép, em má»›i dám Ä‘i.
Lưu Khuê BÃch nói:
- Anh thiết tưởng trên Ä‘á»i nà y không ai nhÆ¡n đức cho bằng há» nhà Hoà ng Phá»§. Ngưá»i đã thi ân bảo toà n tánh mạng cho cha mẹ ta, cái Æ¡n trá»ng ấy ta nguyá»n kiếp sau sẽ là m trâu ngá»±a đáp Ä‘á»n cho kỳ được.
Khuê BÃch vừa nói đến đây, xảy thấy quan Hình bá»™ dẫn bá»n võ sÄ© đến bảo:
- Äã sắp đến giá» hà nh quyết rồi, nếu ai không can dá»± phải mau mau lui ra để ta hà nh sá»±.
Vợ chồng Lưu Tiệp nghe nói, giáºt mình than khóc rất thê thảm. Má»™t lát sau đúng giá», quan Hình bá»™ truyá»n quân hạ thá»§, bá»n võ sÄ© hô lên má»™t tiếng rồi cùng áp và o má»™t lượt đóng kÃn cá»a lại lấy dây thắt cổ Khuê BÃch chết tươi.
Khi mở cá»a ra, cả nhà há» Lưu và o thấy Khuê BÃch chỉ còn là cái xác bất động, ai nấy Ä‘á»u thương xót, nhà o lăn ra ôm khóc rống lên má»™t hồi, rồi Lưu Tiệp lo mua đồ mai táng.
Cố Phu nhÆ¡n nói vá»›i Lưu Yến Ngá»c :
- Ngà y nay ta được sống sót đây là nhá» Æ¡n Thánh thượng, Hoà ng háºu và cả nhà Hoà ng Phá»§. Váºy ta định ngà y mai đây sẽ sang Vương phá»§ lạy tạ, và nhá» nhà Hoà ng Phá»§ đưa ta và o cung, đặng lạy tạ Thánh thượng cùng Hoà ng háºu , rồi sau đó sẽ Ä‘em hết gia quyến vỠở Nhạn Môn quan vá»›i anh con. Bây giá» con hãy Ä‘i vá» báo tin trước cho nhà Hoà ng Phá»§ biết.
Lưu Yến Ngá»c vâng lá»i, dắt mẹ con Giang Tam Tẩu lui vá» Vương Phá»§ . Khi vỠđến nÆ¡i. Lưu Yến Ngá»c nói rõ ý định cá»§a Cố Phu nhÆ¡n cho vợ chồng Hoà ng Phá»§ KÃnh nghe.
Doãn Phu nhơn nói:
- Ngà y nay đôi bên đã là sui gia rồi thì xem như một nhà , đừng kể chi đến việc ơn nghĩa nữa, nếu phu nhơn muốn và o cung thì để mai ta sẽ đưa và o.
Sáng hôm sau, bình minh vừa xuất hiện, đã thấy Thủ môn quan chạy và o báo:
- Có vợ chồng Hoà ng Phá»§ KÃnh hay tin, vá»™i vã cùng vợ chồng Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa ra nghinh tiếp và o, bà y tiệc khoản đãi rất trá»ng háºu. Khi mãn tiệc, Lưu Tiệp đứng dáºy tá» lá»i tạ Æ¡n cứu mạng rồi cáo từ lui vá», còn Cố Phu nhÆ¡n ở lại, được Lưu Yến Ngá»c thỉnh và o phòng mình.
Cố Phu nhơn và o đến nơi, Giang Tam tẩu bước ra lạy mừng. Bà ta thấy phòng the trần thiết rực rỡ, toà n là những đồ châu báu, thì nghĩ thầm:
“Lối trưng bà y sang trá»ng quá, chắc vợ chồng nó tương đắc vá»›i nhau lắm là phảiâ€.
Lưu Yến Ngá»c lại nói:
- Ở đây rộng rãi lắm, thân mẫu hãy ở lại luôn với con cho vui, đừng vỠlà m chi.
Cố Phu nhÆ¡n nhìn Yến Ngá»c bằng đôi mắt ngạc nhiên, nói:
- Con có chồng mà bảo mẹ ở chung thì sao tiện?
Yến Ngá»c thưa:
- Äêm đến, phu quân con ngá»§ ở Loan Phụng cung, chá»› có và o đây đâu!
Cố Phu nhÆ¡n lại ngạc nhiên hÆ¡n nữa, bà há»i:
- Tại sao váºy? Hay là ngưá»i chê nhà ta hạ tiện, nên chẳng muốn đồng sà ng cùng con?
Lưu Yến Ngá»c thưa:
- Thưa không phải váºy đâu, thân mẫu ạ! Chỉ vì chà ng muốn thá»§ tiết cùng há» Mạnh trong ba năm nữa rồi má»›i thà nh thân cùng con, còn hiện giá» tuy chưa thà nh thân nhưng ngà y nà o chà ng cÅ©ng và o phòng ân cần, trò chuyện vá»›i con, tình ý rất Ä‘áºm đà , thân máºt. Vả lại, ông bà Võ hiếu vương yêu chuá»™ng con lắm, không cho con là m việc chi cả, con chỉ ở không xem sách tối ngà y thôi.
Cố Phu nhÆ¡n nghe nói mừng lắm, bà quay qua há»i Giang Tam Tẩu:
- Còn phần mụ được ngưá»i ta đối xá» thế nà o?
Giang Tam Tẩu nói:
- Cả nhà đối xá» vá»›i mẹ con tôi rất tá» tế, xem như báºc thượng tân váºy.
Lúc ấy còn sá»›m nên Lưu Yến Ngá»c dắt Cố Phu nhÆ¡n qua Loan Phụng cung xem hình Mạnh Lệ Quân. Cố Phu nhÆ¡n đứng ngắm nhìn hồi lâu rồi tắc lưỡi nói:
- Ngưá»i sao lại xinh đẹp đến thế! Chẳng khác nà o má»™t nà ng tiên, chốn hồng trần nà y Ãt ai sánh kịp. Thảo nà o trước kia anh con quá tương tư, đến nổi ngà y nay phải thiệt mạng.
Äêm ấy, Cố Phu nhÆ¡n ở lại cùng Lưu Yến Ngá»c. Ngá»§ chung má»™t giưá»ng, lại nhân lúc sắp xa nhau, nên hai ngưá»i quyến luyến nhau trò chuyện mãi đến sáng.
Hôm sau, Doãn Phu nhÆ¡n thết đãi Cố Phu nhÆ¡n rất trá»ng háºu rồi đưa bà ta và o cung Ä‘iện. Lúc bấy giá», vua Thà nh Tôn Ä‘ang ở trong cung. Nghe ná»™i giám và o báo, vua tá» vẻ bất bình nói vá»›i Hoà ng háºu:
- Há» Lưu tá»™i ác đã dãy đầy, mà thế thưá»ng tánh đà n bà hay cầu cạnh là m xằng , thôi để trẫm lánh mặt Ä‘i là hÆ¡n.
Vua Thà nh Tôn nói dứt lá»i liá»n lui ra. Hoà ng háºu bèn truyá»n má»i hai bà phu nhÆ¡n và o. Äến nÆ¡i, Doãn Phu nhÆ¡n má»i Cố Phu nhÆ¡n ngồi trên, nhưng Cố Phu nhÆ¡n từ chối không dám ngồi, Trưởng Hoa nói:
- Thân phụ tôi cùng tôn phu là bạn đồng liêu trong triá»u, còn phu nhÆ¡n lại là thân mẫu cá»§a tiên Hoà ng háºu, tức cÅ©ng như thân mẫu cá»§a tôi, có can chi đâu mà phu nhÆ¡n lại từ chối.
Cá»±c chẳng đã, Cố Phu nhÆ¡n phải khép nép ngồi trên. Khi trà nước xong rồi. Cố Phu nhÆ¡n đứng dáºy tá» lá»i tạ Æ¡n:
- Phu quân tôi đã gây nên tá»™i ác tà y trá»i, hại cho Hoà ng háºu cá»a nhà ly tán, thân thuá»™c chia lìa, thế mà nay Hoà ng háºu không ngfhÄ© đến thù xưa, lại tâu xin cho cả gia quyến tôi được toà n tánh mạng. Vì váºy, hôm nay tôi và o đây cốt để tạ Æ¡n Hoà ng háºu và nhá» Hoà ng háºu chuyển tạ giùm Thánh thượng cho.
Trưởng Hoa Hoà ng háºu nói:
- Tôi cÅ©ng muốn tâu xin cho Lưu Quốc cá»±u khá»i chết, ngặt vì pháp luáºt không thể dung tha nên tôi lấy là m áy náy trong lòng, tưởng không có gì đáng cho phu nhÆ¡n phải cảm tạ.
Nói dứt lá»i, Trưởng Hoa Hoà ng háºu bèn truyá»n thị nữ dá»n tiệc lên, cùng vá»›i hai bà phu nhÆ¡n ăn uống. Khi tiệc mãn, Hoà ng háºu tặng cho Cố Phu nhÆ¡n ba trăm lạng bạc và tặng cho Doãn Phu nhÆ¡n mấy thứ bảo váºt; Ä‘oạn hai bà cáo từ lui vá» Vương Phá»§.
Äến nÆ¡i Lưu Yến Ngá»c ra nghinh tiếp và o trò chuyện hồi lâu. Cố Phu nhÆ¡n xin vá». Doãn Phu nhÆ¡n bèn tặng thêm và i món bảo váºt nữa, rồi tiá»…n đưa ra táºn ngoà i cá»a má»›i trở và o.
Cố Phu nhÆ¡n vỠđến phá»§ Nguyá»…n Long Quang, thuáºt hết má»i việc bên nhà Hoà ng Phá»§ và trong cung cho má»i ngưá»i nghe, ai ai cÅ©ng tấm tắc khen ngợi cho lòng nhÆ¡n từ đại lá»™ cá»§a nhà Hoà ng Phá»§.
Lúc bấy giá» Bà nh Như Trạch đã bị đà y ra Lãnh Nam rồi, còn linh cá»u cá»§a Lưu Khuê BÃch thì Lưu Tiệp sai Giang Tấn Hỉ và Châu NghÄ©a Ä‘em vá» quê. Ba hôm sau; vợ chồng Lưu Tiệp cùng gia quyến lên đưá»ng Ä‘i Nhạn Môn quan. Các bạn bè quen biết cùng môn sanh tiá»…n đưa rất nhiá»u. Vợ chồng Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa cÅ©ng theo đưa ngót mưá»i dặm đưá»ng má»›i trở lại.
Khi vợ chồng Lưu Tiệp đến Nhạn Môn quan ; trưởng tá» là Lưu Khuê Quang được gặp mặt cha mẹ, vui mừng khôn xiết. Bấy giá», cả nhà há» Lưu Ä‘oà n viên vui như há»™i.
Äến sau nà y, nghe đâu Lưu Khuê Quang láºp được nhiá»u công trạng lắm, nên được phong đến chức Bắc bình vương, còn con cá»§a Ngô Thục Nương là Lưu Quà khi lên mưá»i sáu tuổi lâm bệnh qua Ä‘á»i, chỉ có con Äá»— Hà m Hương là Lưu Toà n vâng lá»i Lưu Khuê BÃch trối dặn là há»c văn chá»› không há»c võ, nên đến năm mưá»i bảy tuổi thi đỗ nhị giáp, được bổ và o toà Khâm thiên giám.
Äó là việc sau nà y. Bây giá» xin nhắc qua mụ vú Giang Tam Tẩu từ ngà y được và o trong Vương phá»§ hưởng sá»± sung sướng nhất Ä‘á»i, lại được trá»ng đãi xem như thượng khách. Giang Tấn Hỉ vốn biết mẹ mình là hạng hạ lưu, xuất thân nÆ¡i hà n tiện, sợ sanh tánh kiêu căng, vui mừng giáºn ghét má»™t cách bất thưá»ng, có thể là m mÃch lòng má»i ngưá»i xung quanh nên thưá»ng khuyên giải. Hôm nay Giang Tấn Hỉ báºn Ä‘i há»™ tống linh cá»u cá»§a Lưu Khuê BÃch vá» Vân Nam nên má»™t mình Giang Tam Tẩu ở nhà thưá»ng vênh mà y vác mặt, lúc nà o bà ta cÅ©ng tá» vẻ hiu hiu tá»± đắc.
Má»—i lần bà ta trông thấy Tô Äại nương ngồi chuyện vãn cùng Doãn Phu nhÆ¡n thì bà ta háºm há»±c trong lòng, nghÄ© thầm :
« Bất quá Tô Äại nương cÅ©ng là nhÅ© mẫu như ta chá»› có hÆ¡n gì. Vả lại, con gái cá»§a mụ ta đã chết rồi, còn Mạnh Tiểu thÆ¡ thì Ä‘i biệt tÃch, sao bằng mẹ con ta đã có cái Æ¡n lá»›n cùng Trung hiếu vương, lại Lưu Phu nhÆ¡n bây giá» do tay ta nuôi nấng, nhất định ta phải có phần hÆ¡n Tô Äại nương má»›i phải chá»› ».
Vì nghÄ© váºy, nên há»… thấy Tô Äại Nương ngồi chung vá»›i Doãn Phu nhÆ¡n thì bà ta ngồi xê lại xá» xen trong câu chuyện, có ý biếm bãi trông mất lịch sá»± lắm. Nhưng Doãn Phu nhÆ¡n vốn ngưá»i đại lượng nên thấy váºy vẫn tươi cưá»i, không nói chi mÃch lòng.
Giang Tam Tẩu thấy thế cà ng thêm lừng chÃ, thưá»ng chế nhạo Tô Äại nương ra mặt. Tô Äại nương lại cho mụ ta là hạng tiá»u nhÆ¡n nên giả cách là m ngÆ¡, không thèm chấp trách.
Giang Tam Tẩu cho rằng Tô Äại nương có ý khinh mình, nên gá»i bá»n nữ tỳ đến bảo :
- Tô Äại nương cÅ©ng là má»™t bà nhÅ© mẫu như ta, váºy chúng bay đã kêu bà ta bằng Tô Äại nương, thì cÅ©ng phải gá»i ta bằng Giang Äại nương má»›i đúng chá»›.
Bá»n nữ tỳ nghe qua, bụm miệng cưá»i thầm, nói nhá» vá»›i nhau :
- Dầu sao Tô Äại nương cÅ©ng là vợ cá»§a má»™t báºc nho gia, chỉ vì chồng chết nên bất đắc dÄ© má»›i Ä‘i là m nhÅ© mẫu, vì váºy bà ta biết khiêm cung lá»… phép,chúng ta kÃnh trá»ng là phải. Còn Giang Tam Tẩu là hạng tiểu nhÆ¡n đắc chÃ, cáºy thế khoe mình, xét ra có hÆ¡n gì chúng ta mà bảo chúng ta phải gá»i bằng Äại nương, coi sao được.
Giang Tam Tẩu thấy bá»n nữ tỳ đã không gá»i mình bằng Äại nương, lại còn nói to nhá» nhún trá», thì lấy là m giáºn lắm.
Má»™t sáng kia, Tô Äại nương vừa thức dáºy, đã thấy con nữ tỳ Thúy Liá»…u bưng thau nước nóng đến cho Äại nương rá»a mặt. Xảy đâu lúc Giang Tam Tẩu cÅ©ng bưng nước cho Lưu Yến Ngá»c rữa mặt. Bà ta Ä‘i ngang qua giả bá»™ vô tình đụng mạnh và o cánh tay con Thúy Liá»…u, là m đổ cả thau nước trên tay hắn .
Con Thúy Liễu nhìn Tam Tẩu nói :
- Sao mụ lại đụng đổ hết nước cá»§a tôi váºy ?
Giang Tam tẩu tròn xoe đôi mắt, giáºn dữ hét :
- Tại sao mà y không tránh tao? Bộ mà y muốn bảo tao phải tránh mà y hay sao?
Thúy Liễu cãi lại:
- Tôi bưng thau nước nặng, còn mụ đi tay không, sao mụ bảo tôi phải tránh?
Giang Tam Tẩu không thèm đáp, dòm thấy trong thau còn lưng thau nước nóng, bèn giựt trút hết trong thùng của mình, rồi xách đi một mạch, không ngó lại.
Con Thúy Liá»…u giáºn quá, nói vói theo:
- Lưu Phu nhÆ¡n rá»a mặt chá»› có là m việc chi mà mụ phải Ä‘em nhiá»u nước dữ váºy? Tô Äại nương tôi Ä‘ang chá» nước rá»a mặt, đáng lẽ mụ phải sá»›t thêm cho tôi chút má»›i phải chá»›!
Giang Tam Tẩu quay lại, gằn giá»ng nói:
- Hãy im mồm đi! Tô đại nương của mi lại dám phân bì với Lưu Phu nhơn sao?
Nói rồi nguýt một cái , đi mất dạng , là m cho con Thúy Liễu phải hì hục nấu nồi nước khác, hồi lâu mới có nước để đem và o cho Tô đại nương.
Tô đại nương thấy có cháºm trể, liá»n lên tiếng quở:
- Ta bảo mi Ä‘i pha cho chút nước rá»a mặt, mà mãi đến ná»a ngà y trá»i má»›i Ä‘em đến!
Thúy Liá»…u liá»n thuáºt lại việc Giang Tam Tẩu có hà nh động ganh ghét cho Tô đại nương nghe, và nói:
- Tôi xem Giang Tam Tẩu chẳng phải muốn lấn lướt một mình tiểu tì nà y thôi, lại còn dám khinh thị đến đại nương nữa là khác, nếu đại nưong không mắng mụ ta một phen thì mụ ta sẽ không coi đại nương ra chi hết.
Tô đại nương nghe váºy, thở dà i than:
- Ta chỉ tiếc cho Mạnh Tiểu thÆ¡ không biết Ä‘i đâu, chá»› nếu ngưá»i vỠđây được thì Lưu Phu nhÆ¡n phải nhưá»ng ngôi và lúc ấy mụ ta sẽ hết vênh mà y vác mặt. Vả lại, mụ ta là phưá»ng tiểu nhÆ¡n khi đắc thế, ta cần phải tránh, chá»› nên cãi cá» không hay.
Thúy Liễu nghe dạy, cực chẳng đã phải vâng theo, chứ trong lòng căm tức lắm.
Bây giá» xin nhắc qua vợ Mạnh SÄ© Nguyên là Hà n thị Phu nhÆ¡n. Từ lúc thấy Lưu Yến Ngá»c được kết duyên cùng Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa, bà nghÄ© thương xót cho số pháºn cá»§a con gái mình và giáºn cho Thiếu Hoa phụ tình không thương tưởng nên buồn rầu nhuốm bịnh má»—i ngà y má»™t nặng.
Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa hay được, vá»™i vã đến thăm, Mạnh SÄ© Nguyên sợ Hà n Phu nhÆ¡n thấy mặt Thiếu Hoa nổi giáºn lại Ä‘au nặng thêm, nên nói dối:
- Nội nhơn tôi đau lâu quá nên trong phòng ô uế lắm, không thể và o thăm được dâu.
Thiếu Hoa nói:
- Tiện tế là pháºn bán tá» thì dầu ô uế đến đâu cÅ©ng không không há» chi. Xin nhạc phụ cho phép tiện tế được và o thăm nhạc mẫu.
Mạnh SÄ© Nguyên thấy Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa có dạ chân thà nh như váºy, lấy là m thương hại, liá»n bảo Mạnh Gia Linh và o báo cho Hà n Phu nhÆ¡n hay. Hà n Phư nhÆ¡n hay. Hà n Phu nhÆ¡n nổi giáºn nói:
- Nó đã kết duyên cùng há» Lưu, còn Ä‘em kiệu bát bá»u Ä‘i rước há» Lưu nữa, không đếm xỉa gì đến tình nghÄ©a con ta nên ta giáºn quá sanh bịnh, nay còn đến đây là m gì! Thôi, con hãy ra bảo noá và o đây cho m ẹmắng má»™t mách cho đã giáºn.
Mạch Gia Linh nói:
- Con thấy Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa có dạ chân thà nh, xin thân mẫu chá»› nghÄ© lầm mà oan cho ngưá»i.
Nói rồi, vá»™i bước ra má»i Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa và o. Lúc ấy Hà n Phu nhÆ¡n dá»±a gối ngồi trên giưá»ng, sắc mặt hầm hầm. Bá»n nữ tỳ nhắc ghế má»i ngồi, Thiếu Hoa nói:
- Chẳng hay nhạc mẫu vì sao lâm trá»ng bịnh như vầy?
Hà n Phu nhÆ¡n nghiêm giá»ng nói:
- Tôi không có bịnh gì cả, nhưng chỉ vì năm ngoái hiá»n tế kết duyên cùng há» Lưu, rước dâu Ä‘i qua ngang ngõ tôi, bá»n nữ tỳ trông thấy báo cho tôi biết có bà đi kiệu bát bá»u, kẻ hầu ngưá»i hạ rất nghi vệ, nên tôi tiếc thương cho con gái tôi phước bạc, chứ phải chi con gái tôi còn sống thì bao giá» há» Lưu lại đặng như thế kia. Vì sá»± tá»§i sầu ấy nên má»›i mang bịnh đến ngà y nay.
Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa nghe nói, biết ngay Hà n Phu nhÆ¡n giáºn mình lắm, nên đứng dáºy chắp tay thưa:
- Việc ấy tại mấy con nữ tỳ khiêng kiệu không biết lẽ phải là gì nên đã Ä‘i ngang qua ngõ đây mà còn dám là m náo động, tháºt là có lá»—i, nhưng cÅ©ng là cái lá»—i cá»§a tiện tế không biết dặn bảo. Sở dÄ© tiện tế phải kết duyên cùng há» Lưu là vì mạng lịnh cá»§a Thánh thượng, không thể chối từ được, chứ tiện tế đã thá» nguyá»n thá»§ tiết cùng lịnh viên trong ba năm rồi má»›i cưới vợ. Vì váºy, hiện nay đêm nà o tiện tệ cÅ©ng ngá»§ riêng phòng, chỉ là m bạn cùng bức chân dung cá»§a lịnh viên mà thôi. Tiện tế nỡ lòng nà o phụ lòng lịnh viên mà dám thà nh thân vá»›i Lưu thị, xin nhạc mẫu lượng tình thứ tá»™i cho.
Hà n Phu nhơn nghe qua tình trạng ấy thì bằng lòng lắm, bà nói:
- Tôi chỉ thương tiếc cho con tôi xấu số vô phần, chứ nà o tôi có dám oná trách hiá»n tế đâu! Tôi nghÄ© con gái tôi đã chết rồi thì là m sao sống lại được. Thế thì hiá»n tế có thà nh thân vá»›i Lưu thị cÅ©ng được, hà tất phải riêng chiếu riêng phòng là m gì!
Lá»i Bình:
- Ngưá»i quân tá» khiêm nhưá»ng bao nhiêu thì kẻ tiểu nhÆ¡n khi đắc chà vênh mà y vác mặt bấy nhiêu. Giang Tam Tẩu là má»™t kẻ hạ lưu đê tiện, tâm địa lại nhá» nhoi, khi được Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa nhá»› Æ¡n Ä‘em vá» nuôi cả mẹ con sung sướng thì lại kiếm chuyện ganh hèn ghét ngõ vá»›i Tô Äại nương. Sở dÄ© Thiếu Hoa kÃnh trá»ng Tô Äại nương và đặt và o hà ng nhạc mẫu là vì Tô Yến Tuyết, con bà , đã toan giết Lưu Khuê BÃch trả thù cho chà ng, lại quyên sinh để bảo tồn danh giá cho nhà há» Mạnh. Cái hà nh động cao thượng đó ai nghe mà không cảm động, huống hồ chi nà ng cÅ©ng là má»™t gái quốc sắc hương trá»i, là m sao Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa không kÃnh phục được.
Còn vá»›i Giang Tam tẩu chỉ là má»™t bà vú, chà ng chỉ trá»ng cái Æ¡n cá»§a bà đã dìu dắt Lưu Yến Ngá»c để giữ trá»n trinh tiết mà thôi. Hà nh động Ä‘á»n Æ¡n cá»§a Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa kể cÅ©ng xứng đáng lắm rồi, còn đòi gì nữa? Ngưá»i nông cạn như Giang Tam Tẩu thì chỉ biết có ngà y nay mà không nghÄ© đến ngà y mai, bà đinh ninh rằng Tô Yến Tuyết đã chết rồi, Thiếu Hoa không thể đối xá» vá»›i bà bằng tư cách chà ng rể đối vá»›i mẹ vợ được.
CÅ©ng vì cái tánh hẹp hòi ganh tỵ ấy mà sau nà y, khi Tô Yến Tuyết xuất hiện, tá»± nhiên bà cảm thấy trong lòng ấ náy, lo sợ , không ăn , không ngá»§. May ra xunh quanh bà đá»u là những hạng trượng phu quân tá» nên không thèm đếm xỉa đến cá» chỉ nhá» má»n cá»§a bà , bà má»›i được má»™t số tà i sản khả dÄ© sung sướng suốt Ä‘á»i.
Cho hay ở Ä‘á»i ta nên bằng lòng và vui hưởng những cái gì mình có, chá»› nên so sánh, đòi há»i quá đáng, có ngà y mang há»a váºy!
|

23-09-2008, 08:13 AM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi Thứ Năm Mươi Bảy
Nhớ ái nữ, Hà n Phu nhơn thỠbịnh
Cảm từ ân, Lệ Thừa tướng đầu thang.
Tuy ngoà i miệng Hà n Phu nhÆ¡n nói ra vẻ tá»§i tá»§i há»n há»n như váºy, song trong lòng khi nghe Thiếu Hoa cho biết chà ng vẫn ngá»§ riêng phòng và ngà y đêm là m bạn cùng bức ảnh cá»§a con mình, thì bà mừng vô hạn. Bà sai nữ tỳ Ä‘i dá»n bánh trái rồi bảo Mạnh Gia Linh má»i Thiếu Hoa ăn.
Thiếu Hoa nói:
- Äể mai nà y tiện tế sai Lưu Yến Ngá»c sang thăm nhạc mẫu, há»a may nhạc mẫu được bá»›t bịnh chăng?
Hà n Phu nhÆ¡n gáºt đầu cảm Æ¡n, rồi Thiếu Hoa cáo từ lui vá».
Khi vỠđến nÆ¡i, Thiếu Hoa Ä‘em việc Ä‘i thăm bên nhà há» Mạnh thuáºt lại cho Hoà ng Phá»§ KÃnh nghe và xin phép song thân đặng sáng ngà y sau cho Lưu Yến Ngá»c được sang thăm Hà n Phu nhÆ¡n.
Vợ chồng Hoà ng Phá»§ KÃnh bằng lòng nên sáng hôm sau Lưu Yến Ngá»c qua bên Mạnh phá»§. Nà ng được vợ Mạnh Gia Linh là Phùng thị ra tiếp rước niá»m nở. Khi và o phòng , Lưu Yến Ngá»c vừa trông thấy Hà n Phu nhÆ¡n thì cúi đầu sụp lạy. Hà n Phu nhÆ¡n thấy nà ng cung kÃnh như váºy rất bằng lòng, liá»n bảo Phương thị má»i ra ngồi chÆ¡i nÆ¡i nhà ngoà i, chỉ để má»™t mình Tô Äại nương trong phòng để bà há»i thăm nhiá»u việc.
Khi được Tô Äại nương trình bà y tỉ mỉ , bà ta má»›i hiểu rõ Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa chưa đồng sà ng cùng Lưu Yến Ngá»c.
Sau đó, gia nhÆ¡n dá»n tiệc lên, Phương thị má»i Lưu Yến Ngá»c ngồi và o bà n tiệc ăn uống chuyện trò mãi đến xế chiá»u má»›i tan. Ä‚n xong Lưu Yến Ngá»c và o hầu chuyện vá»›i Hà n Phu nhÆ¡n má»™t lát, má»›i cáo từ lui vá».
VỠđến nhà , Lưu Yến Ngá»c không quên thuáºt lại cách đối dãi bên nhà há» Mạnh cho cả nhà nghe, ai nấy Ä‘á»u lấy là m bằng lòng lắm.
Thiếu Hoa tin chắc sá»± ân cần thăm viếng cá»§a mình sẽ là m cho Hà n Phu nhÆ¡n bá»›t bịnh Ä‘i phần nà o, nhưng trái ngược lại chứ không phải như chà ng tưởng, nghÄ©a là sau đó bịnh tình cá»§a Hà n Phu nhÆ¡n má»—i ngà y trầm trá»ng thêm, đến ná»—i ngà y nà o cứ đến trưa cÅ©ng mê man sảng sốt, cho đến ngà y mồng má»™t tháng hai thì bá»—ng dưng bà ta ngã lăn ra bất tỉnh nhÆ¡n sá»±. Ôi thôi! Cả nhà Mạnh SÄ© Nguyên hoảng vÃa kinh hồn, chạy trước chạy sau, lấy là m bối rối.
Mạnh Gia Linh nói với Mạnh Sĩ Nguyên :
- Bịnh cá»§a mẹ con hiện nay các quan Thái y không tà i nà o chữa nổi, váºy thân phụ hãy má»i Lệ Thừa tướng để chẩn mạch xem thá» ngưá»i có thể chữa được không?
Mạnh SÄ© Nguyên gáºt đầu khen phải. Phương thị mỉm cưá»i nói:
- Lâu nay con nghe nói Lệ Thừa tướng hình dung giống tiểu thÆ¡ nhà ta lắm, nhân dịp nà y ngưá»i có đến, con lén xem thá» cho biết.
Mạnh Sĩ Nguyên nói:
- Cứ xem dung mạo thì quả tháºt là con gái ta, nhưng xét kỹ vá» tư cách và lối đối xá» thì không giống. Vả lại, ngà i Ãt cưá»i Ãt nói, nghiêm trang đúng má»±c, lại là m quan đến cá»±c phẩm triá»u đình, có muốn xem thì phải nấp lén, đừng cho ngưá»i biết, chá»› chưá»ng mặt ra là m mÃch lòng quan đại thần cá»§a triá»u đình thì tá»™i ấy không nhỠđâu.
Phương thị vâng dạ, hứa sẽ tuân theo lá»i dạy. Sau đó, Mạnh Gia Linh lên ngá»±a thẳng qua dinh Lương Thừa tướng.
Äến nÆ¡i, Mạnh Gia Linh nhá» Thá»§ Môn quan và o tin cho Thừa tướng Lệ Minh ÄÆ°á»ng biết mình đến đây để má»i ngưá»i qua chữa bịnh cho thân mẫu Ä‘ang Ä‘au nặng.
Thá»§ môn quan vâng lá»i Ä‘i và o trong, nhưng Mạnh Gia Linh còn lo ngại, sợ Lệ Thừa tướng không chịu sang chữa bịnh cho thân mẫu mình, nên chà ng bước xê và o trong, lóng tai nghe ngóng. Chẳng dè lúc ấy con Vinh Lang nay cải dạng là Vinh Phát vô tình Ä‘i trở ra vừa trông thấy Mạnh Gia Linh, hắn thất kinh chạy lảng sang nÆ¡i khác.
Mạnh Gia Linh nháºn rõ hắn là con Vinh Lang, rồi chứ không thể nà o lầm được, may thay lúc đó có tên gia tướng Ä‘i ngang qua; Mạnh Gia Linh ngoắt lại há»i:
- Chẳng hay cáºu thÆ¡ đồng kia tên chi váºy?
Tên gia tướng đáp:
- Thưa hắn tên Vinh Phát, là thơ đồng tay chân của Lệ Thừa tướng tôi đó.
Mạnh Gia Linh nghe nói, tin chắc hắn là Vinh Lang rồi nên không há»i nữa.
Hôm ấy Lệ Minh ÄÆ°á»ng tiếp khách vừa xong, má»›i trở và o phòng thì có nữ tì Ä‘em danh thiếp Mạnh Gia Linh và o thưa tá»± sá»±. Lệ Minh ÄÆ°á»ng nghi ngá», không biết gia đình mình có láºp kế để tìm hiểu gì vá» mình không, nên bảo con nữ tỳ :
- Mi hãy ra dặn Thá»§ môn quan nói vá»›i Mạnh Công tá» rằng : tướng công tôi trước kia chữa mạnh bịnh cho Thái háºu chẳng qua là gặp may mà thôi, nay ngưá»i không dám đảm đương việc chữa bịnh cho tôn Phu nhÆ¡n được, vì váºy ngưá»i không dám vâng mạng.
Nữ tỳ vâng lá»i, ra nói vá»›i Thá»§ môn quan, Thá»§ môn quan thuáºt lại ý kiến ấy cho Mạnh Gia Linh biết. Mạnh Gia Linh thất kinh, bối rối khẩn thiết yêu cầu Thá»§ môn quan :
- Dám phiá»n nhà ngươi và o bẩm cùng Thừa tướng má»™t lần nữa, bảo rằng tôi chỉ xin má»i Thừa tướng ra cho tôi được tá» má»™t lá»i thôi nhé.
Thá»§ môn quan cÅ©ng chiá»u lòng, vá»™i và o tin cho nữ tỳ biết, và nữ tỳ lại chạy và o báo lần nữa:
- Bẩm ngà i. Mạnh Há»c sÄ© bảo có việc cần muốn gặp mặt ngà i để tỠđôi lá»i.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng nói:
- Nếu váºy, mi hãy ra má»i ngưá»i và o chỠở thÆ¡ phòng rồi ta sẽ ra ngay.
Nữ tỳ vâng lá»i lui ra. Tố Hoa nói vá»›i Lệ Minh ÄÆ°á»ng :
- Tôi có nghe nói phu nhÆ¡n thá» bịnh từ năm ngoái, mãi đến năm nay vẫn chưa khá»i, chắc có lẽ nay bịnh tình trầm trá»ng lắm nên công tá» má»›i bối rối như thế.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng nói :
- Em biết thân mẫu em còn tráng kiện, dầu có lâm bịnh cÅ©ng không đến ná»—i trầm trá»ng lắm đâu. Vả , lâu nay em rất nghiêm trang nên thân phụ và thân huynh em không dám nháºn, tuy váºy cả nhà vẫn còn nghi em lắm. Nay em đến thăm mạch, thân mẫu em giả bá»™ mê sảng nÃu lấy em, trong trưá»ng hợp ấy em không thể dùng chức pháºn mà khiển trách được, tất nhiên sá»± bà máºt cá»§a chúng ta bại lá»™ ra hết, triá»u đình sẽ bắt tá»™i khi quân thì khốn lắm !
Tố Hoa nói :
- Tiểu thÆ¡ nghÄ© váºy chá»› theo tôi thì tôi thiết tưởng dầu cho phu nhÆ¡n có nháºn được Ä‘i nữa, ngưá»i cÅ©ng phải giấu nhẹm cho tiểu thÆ¡ chá»› không há» tiết lá»™ đâu.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng thở dà i rồi đội mão mác áo bước ra tiếp Mạnh Gia Linh.
Mạnh Gia Linh nói:
- Thân mẫu tôi ngà y nay bịnh tình vô cùng nguy cấp, xin Thừa tướng vui lòng qua đó cứu chữa giùm cho thì ơn ấy tôi tạc dạ ghi lòng.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng có linh cảm rằng mình sắp bị gạt, nên vá»™i đáp:
- Tôi còn trẻ tuổi, mạch lý chưa thông. Nếu tôn từ bịnh nặng, xin hãy má»i báºc danh y khác thì hay hÆ¡n.
Mạnh Gia Linh buồn rầu nói:
- Tôi đã má»i khắp hết các báºc danh y mà không vị nà o chữa thuyên cả nên má»›i đến đây cầu Thừa tướng, nếu Thừa tướng từ chối không Ä‘i thì chắc tánh mạng thân mẫu tôi khó bảo toà n. Xin Thừa tướng rá»§ lòng thương xót, ra tay cứu chữa má»™t phen.
Nói dứt lá»i, Mạnh Gia Linh sụp xuống lạy. lệ Minh ÄÆ°á»ng cảm thấy đứt từng khúc ruá»™t, láºt Ä‘áºt bước bước đến đỡ Mạnh Gia Linh dáºy và nói :
- Sao niên huynh lại thá»§ lá»… như váºy?
Mạnh Gia Linh lại nói:
- Nếu Thừa tướng chịu đến cứu chữa cho thân mẫu tôi, thì dù có lạy trăm lạy cũng đáng lắm, có sao!
Lệ Minh ÄÆ°á»ng quá đỗi thương tâm, liá»n nói:
- Thôi được rồi, niên huynh hãy vỠtrước đi, tôi sẽ đến sau.
Mạnh Gia Linh mừng rỡ, vội bái tạ lui ra.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng hối gia tướng sá»a soạn kiệu để mình sang Mạnh phá»§. Tố Hoa nói:
- Tôi xem dáng Ä‘iệu công tá» bối rối, chắc bịnh tình phu nhÆ¡n trầm trá»ng lắm đấy tiểu thÆ¡ ạ. Váºy tiểu thÆ¡ hãy kÃp đến đó cho mau má»›i được.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng gáºt đầu :
- Dầu thiệt dầu không, thân huynh em đã có thái độ lo lắng đến thế thì em không thể chần chỠđược, nhưng sao hình như linh tÃnh báo cho em biết trước rằng em Ä‘i chuyến nà y phải bị bại lá»™ đấy.
Nói dứt lá»i, Lệ Minh ÄÆ°á»ng bước lên kiệu Ä‘i ngay.
Khi Mạnh Gia Linh vá» nhà thuáºt chuyện lại cho má»i ngưá»i nghe, ai nấy Ä‘á»u mừng rỡ vô cùng. Mạnh SÄ© Nguyên hối nữ tỳ quét dá»n trong phòng cá»§a Hà n Phu nhÆ¡n nằm cho sạch sẽ và lấy trầm xông lên cho thÆ¡m.
Chỉ mấy phút sau đã thấy gia tướng và o báo:
- Lệ Thừa tướng đã đến ngoà i ngõ rồi!
Mạnh Gia Linh bèn Ä‘uổi nữ tỳ xuống nhà dưới hết rồi mở cá»a giữa, Ä‘oạn thân hà nh ra táºn bên ngoà i tiếp rước, Mạnh SÄ© Nguyên cÅ©ng bước ra cá»a đứng dưới thá»m đón chà o và nói:
- Chỉ vì ná»™i nhÆ¡n tôi lâm trá»ng bịnh má»›i là m phiá»n Thừa tướng phải quá bá»™ đến đây, tháºt công khó nhá»c ấy chẳng biết lấy chi báo đáp cho vừa.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng nói:
- Tà i há»c cá»§a tôi còn sÆ¡ thiển lắm, nhưng lịnh lang đã có lòng tin tưởng cố tình triệu thỉnh nên tôi má»›i vị tình đến đây, váºy chẳng hay bịnh tình Phu nhÆ¡n ra thế nà o , xin đại nhÆ¡n tá» bà y cho tôi biết.
Mạnh SÄ© Nguyên phân ngôi chá»§ khách má»i ngồi rồi thong thả nói:
- Lúc ná»™i nhÆ¡n tôi má»›i nhuốm bịnh thì thưá»ng hay thở dà i tá» vẽ sầu thảm. Lúc trước thì từ sáng đến trưa tinh thần còn tỉnh táo, rồi từ trưa đến chiá»u thì hôn mê sảng sốt. Äá»™ mấy ngà y rà y thì sảng sốt hôn mê tối ngà y, bịnh trạng thùy nguy. Hiện nay các vị Thái y Ä‘á»u chạy hết, phải cầu đến Thừa tướng . Thừa tướng hãy rá»§ lòng thưong, hết lòng cứu chá»a cho.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng bấm trán suy nghÄ© hồi lâu, nói:
- Cứ theo lá»i tưá»ng thuáºt cá»§a lão quan thì căn bệnh cá»§a quý phu nhÆ¡n do nÆ¡i việc thất tình mà sanh ra.
Mạnh Sĩ Nguyên nói:
- Thừa tướng Ä‘oán thiệt chẳng lầm! Chỉ vì tiện nữ tôi Ä‘i biệt tÃch nên ná»™i nhÆ¡n tôi thưong nhá»› ngà y đêm, không ăn không ngá»§ đượcmà lâm bịnh đấy.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng nói:
- Tôi có trông thấy bức chân dung cá»§a lịnh viên tại nhà má»™t ngưá»i môn sanh cá»§a tôi. Lịnh viên quả má»™t trang tà i mạo kiêm toà n, tôi cÅ©ng có xem mấy câu thÆ¡ lịnh viên viết phÃa dưới bức ảnh nên biết chắc hiện nay lịnh viên cải dạng nam trang Ä‘i láºp công danh đó thôi. Váºy nếu đại nhÆ¡n có lòng Ä‘i tìm kiếm thì hãy tìm trong đám nam tá», may ra gặp được, và tôi có đỠnghị cùng đại nhÆ¡n nên thừa dịp năm nay có khoa thi, đại nhÆ¡n xin ra là m chá»§ khảo, may ra có thể tìm được chăng. Tôi thiết tưởng cần phải tìm cho được lịnh viên vá», nếu không tôn phu nhÆ¡n quá nhá»› thương lâm bịnh thì dù có tà i cho mấy cÅ©ng khó mà chuyên chữa.
Mạnh Sĩ Nguyên nghe nói, nghĩ thầm:
“Nếu Lệ Thừa tướng là con gái ta thì sao lai nói trống trải như váºy? Thôi chắc là ta lầm rồi ».
Mạnh Sĩ Nguyên đáp :
- Thừa tướng nói rất phải.
Mạnh Gia Linh bước tới, bẩm:
- Xin má»i Thừa tướng và o thăm mạch.
Nói rồi Ä‘i trước dẫn đưá»ng ? Mạnh SÄ© Nguyên và Lệ Minh ÄÆ°á»ng theo sau. Äến nÆ¡i, Mạnh Gia Linh kéo ghế sát bên giưá»ng má»i Lệ Minh ÄÆ°á»ng ngồi rồi chun vô mà n lấy tay Hà n Phu nhÆ¡n để ra ngoà i cho Lệ Minh ÄÆ°á»ng chẩn mạch.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng trông thấy tay mẹ mình còn da bá»c xương thì biết ngay bà ta lâm trá»ng bịnh, lòng Ä‘au như cắt, nhưng lại nghÄ© thầm :
«Thế nà o hôm nay ta đến đây, chị dâu ta là Phương thị cũng lén nhìn để dò xét ta »
Vì nghÄ© váºy nên Lệ Minh ÄÆ°á»ng cố gắng dấu sá»± buồn rầu không cho lá»™ ra nét mặt, cứ việc cúi gằm xuống lo chăm chú xem mạch để cho khá»i bị nghi ngá».
Lệ Minh ÄÆ°á»ng chẩn mạnh, xem cả hai tay rồi, má»›i ngồi nghiêm chỉnh nói :
- Quả nhiên bịnh nà y nguyên do vì quá ưu sầu nên can bá»™ thá» thương mà sanh bịnh. Tuy bịnh thế trầm trá»ng tháºt, song nguyên khà vẫn còn vững và ng, chắc là trị được, không đến ná»—i gì đâu.
Cha con Mạnh Sĩ Nguyên nghe nói, mừng rỡ vô cùng :
- Xin Thừa tướng hãy dốc tâm cứu chữa, nếu ná»™i nhÆ¡n tôi khá»i bịnh thì Æ¡n ấy tôi nguyện tạc dạ ghi tâm.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng nói :
- Xin lão quan chá»› dạy quá lá»i, vì ở Ä‘á»i kẻ biết việc nà y, ngưá»i biết việc khác, giúp đỡ lẫn nhau chá»› có gì đâu gá»i là ân nghÄ©a.
Tuy nói váºy nhưng Lệ Minh ÄÆ°á»ng nghÄ© thầm :
« Tuy bịnh cá»§a mẹ ta không há» chi, nhưng nếu gặp phải má»™t việc ưu sầu quá sức, có thể sanh ra huyết suy khà đoản, khó bá» chữa nổi chá»› chẳng phải chÆ¡i ! Nhưng ta không thể nà o đến đây nhiá»u lần được, vì lui tá»›i nhiá»u thế nà o cÅ©ng bị bại lá»™, chi bằng ta hốt sẵn hai thang để cho mẹ ta uống là m hai bữa, chắc bịnh mưá»i phần sẽ bá»›t được năm bảy. Lúc ấy ta tìm cách từ chối để rước thầy khác và o thay thế, cÅ©ng không há» chi ».
NghÄ© rồi, Lệ Minh ÄÆ°á»ng ngồi suy nghÄ© viết toa thuốc, Ä‘oạn trao cho Mạnh SÄ© Nguyên và căn dặn :
- Toa thuốc thứ nhất nà y nên uống ngay bây giá», nếu khi uống xong toa nà y mà thấy ăn ngon, ngá»§ yên , tất nhiên thuốc đã nhằm bịnh, qua ngà y sau sẽ cho uống toa thứ nhì, chắc chắn căn bịnh sẽ sẽ giảm Ä‘i quá nữa, lúc bấy giá» nếu có má»i y sÄ© khác đến tiếp tục đầu thang cá»§a thà nh công. Còn như khi uống toa đầu và o không thấy hiệu quả gì, tất nhiên thuốc không nhằm bịnh, hãy ngưng lại, đừng cho uống toa thứ nhì và phải mau mau chạy tìm y sÄ© khác .
Mạnh Sĩ Nguyên nói :
- Tôi tin chắc Thừa tướng đã đầu thang thì không thể nà o sai lầm được.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng cưá»i nói :
- Äiá»u ấy chưa chắc, xin lão quan chá»› dạy quá lá»i.
Nói rồi vá»™i cáo từ lui vá». Khi Mạnh Lệ Minh ÄÆ°á»ng vá» rồi. Mạnh SÄ© Nguyên bèn hối gia nhÆ¡n Ä‘em toa thuốc thứ nhất hốt và sắc cho mau, còn Phương thị thì láºt Ä‘áºt chạy ra nói vá»›i Mạnh SÄ© Nguyên :
- Khi nãy con nấp sau tấm bình phong xem rất tưá»ng táºn, con dám Ä‘oán chắc rằng Lệ Thừa tướng chÃnh là tiểu thÆ¡ nhà ta đó. Bây giá» nhan sắc cô ta còn mặn mà xinh đẹp hÆ¡n trước kia nhiá»u, thế mà lão gia không nháºn ra được sao ?
Mạnh Sĩ Nguyên nói :
- Nếu là con gái ta, sao lại dám giấu ta như thế ?
Phương thị nói :
- Tháºt quả là điá»u lạ lùng, con nghÄ© mãi nhưng vẫn thắc mắc, không tà i nà o giải đáp nổi.
Mạnh Gia Linh nói:
- Tôi cũng gặp một việc đáng nghi ngỠ. Khi tôi qua nhà Lệ Thừa tướng, tôi lại gặp con Vinh Lang mà nay nó đổi tên là Vinh Phát, lúc nó chạm mặt tôi thì tỠvẻ kinh hãi, vội và ng chạy tránh nơi khác ngay.
Phương thị nói:
- Nếu váºy thì quả là tiểu thÆ¡ nhà ta rồi, nên ngưá»i không dám ở lâu, chá»› có ai lại đến chẩn mạch cho thuốc lại nôn nóng như váºy?
Mạnh Sĩ Nguyên nói:
- Hai con chá»› nên nghÄ© lầm. Nếu Lệ Thừa tưá»ng là con gái ta, sao bấy lâu ngưá»i kết duyên cùng con gái Lương Thừa tướng, không xảy ra Ä‘iá»u chi cả ?
Vợ chồng Mạnh Gia Linh đồng nói :
- Nếu xét ra mặt nà y thì không phải là em gái ta, nhưng còn con Vinh Lang thì đáng nghi lắm. Váºy để ngà y mai bảo Triệu Thá» là anh cá»§a con Vinh Lang qua đó tìm em nó thá» coi.
Mạnh SÄ© Nguyên khen phải, rồi sai ngưá»i Ä‘i kêu Triệu ThỠđến. Mạnh Gia Linh má»›i thuáºt lại chuyện gặp Vinh Phát cho Triệu Thá» nghe.
Triệu Thá» mừng lắm, định sáng ngà y sẽ qua dinh Thừa tướng dò há»i.
Cáºu chuyện vừa đến đây thì thuốc sắc đã xong. Lúc ấy Hà n Phu nhÆ¡n hôn mê bất tỉnh, Mạnh SÄ© Nguyên liá»n đỡ dáºy cho uống rồi để nằm yên, lấy má»n đắp kÃn lại.
Khi Lệ Minh ÄÆ°á»ng vỠđến tướng phá»§, Vinh Phát láºt Ä‘áºt Ä‘em việc vô tình Ä‘i trá» tá»›i gặp Mạnh Gia Linh, kể rõ đầu Ä‘uôi cho Lệ Minh ÄÆ°á»ng nghe.
- Lệ Minh ÄÆ°á»ng vá»— đùi ra vẻ tức tối nói :
- Mi quả là kẻ khá» khạo quá. Mi nên biết rằng mi đã là tên thÆ¡ đồng cá»§a ta thì không má»™t ai dám kinh thưá»ng cả. Phải chi lúc ấy mi cứ việc Ä‘i ra má»™t cách nghiá»…m nhiên thì chắc công tá» tưởng là ngưá»i giống ngưá»i, không dám há»i và cÅ©ng không nghi ngá» gì cả. Nay mi đã dại dá»™t như váºy thì bắt đầu từ nay mi phải trốn biệt trong nhà , chá»› có ra ngoà i nữa mà láºu việc cá»§a ta. Ta tin chắc rồi đây thế nà o anh mi cÅ©ng sang đây tìm kiếm, váºy hãy mau mau ra bảo cho Thá»§ môn quan biết, nếu có ngưá»i nà o đến há»i thăm mi thì phải nói dối rằng mi có việc quan sai Ä‘i xa, không biết ngà y nà o má»›i vá», có như váºy may ra má»›i khá»i láºu việc.
Vinh Phát vâng lịnh, láºt Ä‘áºt lui ra. Lệ Minh ÄÆ°á»ng và o phòng thuáºt chuyện lại cho Tố Hoa nghe và nói :
- Thế nà o hai thang thuốc cá»§a em cÅ©ng có thể là m cho bịnh cá»§a thân mẫu em được giảm bá»›t nhiá»u. Nhưng em không tiện đến đó nữa, vì khi em qua đó ngồi chẩn mạch, thế nà o chị Phương thị cÅ©ng rình dò xét em, nếu em qua đó lần nữa, thế nà o việc cÅ©ng bại lá»™ . Thôi để mai nà y em giả cách và o ná»™i các lo là m việc quan ở đó và i ba dêm, khiến cho thân phụ đợi chá» không được phải Ä‘i rước thầy khác thì may ra má»›i khá»i đặng.
Tố Hoa nghe nói, gáºt đầu khen :
- Tiểu thÆ¡ tÃnh như váºy hay lắm đấy.
Nhắc qua khi Hà n Phu nhÆ¡n uống xong thang thuốc thì nằm ngá»§ yên cho đến chiá»u tối má»›i thức dáºy gá»i má»i ngưá»i trong nhà đến nói :
- Hiện giá» ta cảm thấy trong ngưá»i ta khoẻ khoắn bá»›t Ä‘i nhiá»u, không biết ai đã hốt thuốc cho ta uống váºy ?
Mạnh SÄ© Nguyên thấy Hà n Phu nhÆ¡n tỉnh táo hÆ¡n trước nhiá»u thì mừng rỡ nói :
- Tôi thấy bịnh phư nhÆ¡n trầm trá»ng quá mà các danh y đã chạy cả, nên má»›i sai Mạnh Gia Linh qua thỉnh Lệ Thừa tướng sang thăm mạch đầu thang cho đó.
Hà n Phu nhÆ¡n nghe nói dứt lá»i thì ngồi phắt dáºy, quay qua há»i Phương thị :
- Lâu nay nghe nói Lệ Thừa tướng giống tiểu thÆ¡ nhà ta lắm, nhưng mẹ không có dịp trông thấy, váºy nay nhân dịp ngưá»i đến đây,con nhìn thấy ngưá»i, có nháºn rõ ngưá»i là tiểu thÆ¡ nhà ta không ?
Phương thị thưa :
- Con đã rình xem tưá»ng táºn và đoán chắc là tiểu thÆ¡ nhà ta chá»› không thể lầm lẫn được.
Mạnh Gia Linh cÅ©ng bước lại thuáºt chuyện qua đó gặp con Vinh Lang cho Hà n Phu nhÆ¡n nghe
Hà n Phu nhơn nói:
- Thế sao lúc ấy con không kêu mẹ dáºy để mẹ nhìn xem có phải chăng?
Phương thị nói:
- Lúc ấy mẹ bị hôm mê bất tỉnh, nếu con có kêu tưởng mẹ cÅ©ng không thể nà o dáºy được.
Thấy bỠlỡ cơ hội. Hà n Phu nhơn lấy là m tiếc, thở dà i than:
- Tiếc thay lúc ấy ta bị mê sảng. Nếu không, ta đã nháºn ra con gái ta rồi ! Nhưng ta chẳng biết nó há»c thuốc bao giá» mà giá»i dữ váºy ? Mạnh SÄ© Nguyên nói :
- Chưa chắc đã là con ta đâu ! Vì hiện nay ngưá»i cưới con gái Lương Giám, hai vợ chồng ăn ở vá»›i nhau tương đắc lắm, nếu quả là con gái bao giá» lại dám Ä‘i cưới vợ sao ? HÆ¡n nữa, ngưá»i đã là m đến chức Thừa tướng đứng đầu cả trăm quan, nếu ta nhìn nháºn má»™t cách lầm lẫn như váºy thì tránh sao cho khá»i tá»™i khi dá»… đại thần. Tá»™i ấy không phải tầm thưá»ng đâu.
Mạnh Gia Linh nói:
- Con có một kế rất hay, nhưng chẳng biết có nên thực hiện không?
Mạnh Sĩ Nguyên nói:
- Kế gì con cứ nói thẳng ra xem nà o.
Mạnh Gia Linh nói:
- Mai nà y thân mẫu con uống đến toa thuốc thứ nhì, thế nà o tinh thần cÅ©ng tỉnh táo. Váºy để qua ngà y thứ ba, con đến đó má»i ngưá»i đến chẩn mạch rồi thân mẫu giả sảng sốt tâm thần nắm ắo ngưá»i nÃu kéo gá»i là con gái mình. Là m như váºy dù em có khôn khéo đến bá»±c nà o cÅ©ng phải bại lá»™. Còn nếu không phải là em gái con thì thân mẫu cứ giả vá» mê sảng, bất tỉnh nhÆ¡n sá»±, chúng con ôm thân mẫu thân khóc lóc thảm thiết. Trong trưá»ng hợp nà y dù địa vị ngưá»i ta lá»›n đến đâu cÅ©ng không thể nà o bắt tá»™i má»™t ngưá»i Ä‘au nặng Ä‘ang hôn mê được.
Mạnh Sĩ Nguyên gất đầu khen:
- Con nghĩ kế ấy hay lắm. Phu nhơn cứ việc theo kế ấy thi hà nh thì ắt thà nh công đấy.
Phu nhÆ¡n nghe nói cÅ©ng lấy là m thÃch chÃ, là m cho bịnh tình cÅ©ng giảm Ä‘i được thêm đôi ba phần nữa.
Sáng hôm sau, Triệu ThỠchạy thẳng qua dinh Lương Thừa tướng, đứng trước ngõ kêu Thủ môn quan ra nói:
- Tôi đây chÃnh là bà con thân thuá»™c vá»›i cáºu Vinh Phát, xin ngưá»i là m Æ¡n má»i cáºu ra đây cho tôi nói chuyện chút việc cần.
Thủ môn quan đáp :
- Tháºt rá»§i cho ông qua ! Hôm nay Vinh Phát đã phụng mạng tướng công Ä‘i giang Nam có việc quan rồi.
Triệu ThỠnói :
- Má»›i sáng hôm qua có ngưá»i gặp Vinh Phát còn ở nhà đây, sao hôm nay lại bảo Vinh Phát Ä‘i Giang Nam.
Thủ môn quan nói :
- Thì cáºu ta má»›i khởi hà nh và o lúc trưa hôm qua mà .
Triệu Thá» lại há»i :
- Chẳng hay cáºu ấy Ä‘i đến lúc nà o má»›i vá» ?
Thủ môn quan nói :
- Việc quan là việc vô cùng bà máºt, là m sao tôi biết trước được ngà y vá» mà há»i.
Túng thế, Triệu Thá» phải lá»§i thá»§i ra vá» thuáºt chuyện lại cho Mạnh SÄ© Nguyên nghe. Cha con Mạnh SÄ© Nguyên nghe cà ng sanh nghi Lệ Minh ÄÆ°á»ng là Mạnh Lệ Quân chứ không còn ai khác nữa, vì chỉ có Mạnh Lệ Quân má»›i sợ Triệu ThỠđến, má»›i dặn Thá»§ môn quan nói trá»› như váºy.
Sau đó cha con Mạnh SÄ© Nguyên Ä‘em những lá»i cá»§a Triệu Thá» thuáºt lại chi Hà n Phu nhÆ¡n nghe để rồi sẽ má»i Lệ Minh ÄÆ°á»ng đến thá».
Hôm ấy, Hà n Phu nhÆ¡n uống tiếp thang thứ nhì thì bịnh tình giảm bá»›t thêm đôi phần nữa, bà chuẩn bị tư tưởng sẵn sà ng dể cho đủ mánh lá»›i láºt mặt nạ vị quan nhứt phẩm triá»u đình kia.
Lá»i bình :
- Là m cha mẹ nuôi con gái lá»›n lên mong đặt con mình và o nÆ¡i xứng đáng, thế mà hôm nay con mình Ä‘i biệt tÃch, con rể lại quyá»n cao chức trá»ng, phú quý vinh hoa, thì bảo là m cha mẹ không Ä‘au lòng sao được ! Khi Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa cá» hà nh hôn lá»… , Ä‘em kiệu bát bá»u rước Lưu Yến Ngá»c Ä‘i ngang qua Mạnh phá»§. Hà n Phu nhÆ¡n Ä‘au lòng quá lâm trá»ng bịnh không phải là bà ghen ghét gì Lưu Yến Ngá»c , cÅ©ng không phải bà ta thấy cái kiệu bát bá»u mà sanh háºn đâu, đó chẳng qua là viện má»™t lý do để trách cứ chÆ¡i đó thôi, chứ Thiếu Hoa đã vinh phong đến tước Vương thì dù có rước bằng gì Ä‘i nữa, nà ng Lưu Yến Ngá»c đã vá» là m vợ Thiếu Hoa cÅ©ng đưá»ng đưá»ng là má»™t bà mạng phụ cá»§a triá»u đình rồi, và sá»± sung sướng Ãt ai bì kịp.
Bà ta Ä‘au buồn chỉ vì bà ta muốn con mình thay thế cái địa vị cá»§a Lưu Yến Ngá»c ấy mà không được, nên bà má»›i sanh háºn và thá» bịnh đó thôi.
Còn nà ng Mạnh Lệ Quân, khi bá» nhà trốn Ä‘i, nà ng đã liá»u thân, không sợ chết là gì, miá»…n là cứu được nhà Hoà ng Phá»§ , kết duyên vá»›i Thiếu Hoa cho trá»n chung thá»§y là được, chá»› nà o nà ng có phải tham cầu công danh đâu. Nhưng khi nà ng cứu được nhà Hoà ng Phá»§ rồi, nà ng lại được vinh thăng đến chức Thừa tướng nà ng lại thay đổi ý định, không muốn cải trang , tháºm chà thấy mặt cha mẹ nà ng cÅ©ng không muốn nhìn, đến ná»—i ngưá»i xem truyện đến đây cÅ©ng cảm thấy chướng tai gai mắt, cho rằng nà ng là đứa con bất hiếu.
Quả váºy, cá» chỉ nà y không thể không cho là bất hiếu được, vì bảo rằng nà ng sợ cải trang sẽ bị vua bắt tá»™i khi quân, đó chỉ là viện má»™t cái cá»› để nói mà thôi, chứ tháºt ra lúc ấy nà ng là ân nhân cá»§a vua Thà nh Tôn , còn Trưởng Hoa lại là Hoà ng háºu trong cung thì là m gì có chuyện bắt tá»™i ? HÆ¡n nữa, vua đã truyá»n chỉ khắp nÆ¡i để tìm nà ng cho kỳ được bất cứ giá nà o thì khi có nà ng xuất hiện, vua nỡ lòng nà o hà nh tá»™i sao ?
Chúng ta hãy Ä‘i sâu và o thâm tâm cá»§a Mạnh Lệ Quân thì thấy rõ : Mạnh Lệ Quân không chịu cải trang để hoà n hôn cùng Thiếu Hoa không phải nà ng sợ phạm tá»™i, cÅ©ng không phải nà ng ham cái chức vị Thừa tướng cá»§a nà ng, mà chÃnh nà ng đã ghen. Äúng váºy, tâm lý cá»§a má»i ngưá»i đà n bà lấy chồng ai cÅ©ng muốn có má»™t mình chiếm Ä‘oạt quả tim chồng mà thôi, có ai lại thÃch chồng mình chia xẻ tình yêu dâu ? Nhưng Mạnh Lệ Quân vô cùng kÃn đáo, nà ng không muốn thố lá»™ tâm trạng mình cho ai biết, viện lý lẽ nà y ná» từ thác kéo dà i thá»i gian cho bá» ghét thế thôi, chung qui chỉ là máu ghen.
Bởi có ngưá»i ghen trống trải, có ngưá»i ghen kÃn đáo, có kẻ ghen cao thượng, có kẻ ghen thấp thá»i, chứ chắc chắn trăm ngưá»i đà n bà không ai là không nghen. Mà má»™t khi hỠđã ghen thì lòng há» rất hiểm độc, có thể không còn nghÄ© đến tình cha nghÄ©a mẹ nữa.
|

23-09-2008, 08:13 AM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi thứ Năm Mươi Tám
Trá»ng hiá»n thần, vua tôi yến ẩm
Giả hôn mê, mẫu tỠtrùng phùng
Chiá»u hôm ấy, Lệ Minh đưá»ng bà o gia tướng Ä‘em các váºt dụng thưòng dùng và o trong ná»™i các rồi nói vá»›i Tố Hoa :
- Bây giá» em phải và o trong ná»™i các ở lánh mặt và i ngà y, váºy ngà y mai nà y phụ thân em có sai ngưá»i đến , chị nhá»› bảo cho há» biết rằng : em mắc việc quan báºn và o ná»™i các ở để lo liệu má»i việc, cả đôi ba ngà y nữa má»›i vá», để thân phụ em thấy không chỠđợi được, phải rước thấy khác cho rồi.
Dặn rồi, Lệ Minh ÄÆ°á»ng lên kiệu Ä‘i thẳng và o ná»™i các.
Hôm sau Hà n Phu nhơn khoẻ khoắn lắm, bà ta nói với Mạnh Sĩ Nguyên :
- Hôm nay tinh thần tôi tỉnh táo lắm rồi, váºy hãy cho ngưá»i qua má»i Lệ Thừa tướng đến cho tôi xem thá» nà o.
Mạnh SÄ© Nguyên nghe nói, liá»n sai gia nhÆ¡n láºp tức qua dinh Lương Thừa tướng thỉnh má»i. Tên gia nhÆ¡n vâng lịnh Ä‘i hồi lâu rồi trở vá» thưa :
- Lệ Thừa tướng báºn việc quan, và o ngá»§ trong ná»™i các mãi từ hôm qua đến nay và nghe nói đến ba bốn hôm nữa má»›i vỠđược. Ngưá»i có nhắn lão gia hãy Ä‘i tìm thầy khác tiếp tục hốt thuốc kẻo cháºm trể.
Mạnh SÄ© Nguyên và o thuáºt lại cho ná»™i nhà nghe và nói :
- Thế thì quả nhiên là con ta rồi ! Vì nó sợ qua đây nữa ta nháºn ra được nên nó má»›i kiếm cá»› trốn tránh như váºy.
Hà n Phu nhơn nói :
- Nếu váºy thì ta còn nghi ngá» gì nữa. Rõ rà ng là con gái ta, cho nên nó không dám dến.
Mạnh Gia Linh nói:
- Nay thuốc đã công hiệu, thân mẫu đã bá»›t nhiá»u, cần gì phải Ä‘i rước thầy khác, ta hãy chỠđợi và i hôm nữa rồi qua má»i ngưá»i đến cÅ©ng chẳng muá»™n chi.
Cả nhà ai nấy Ä‘á»u khen phải. Sáng hôm sau Mạnh SÄ© Nguyên sai gia nhÆ¡n đến phá»§ cá»§a Lương Thừa tướng để đợi Lệ Minh ÄÆ°á»ng ở ná»™i các vá» thì đón má»i ngưá»i qua, nhưng tên gia nhÆ¡n đợi mãi suốt ngà y vẫn không thấy tâm dạng nên phải trở vá» bẩm:
- Bẩm lão gia, tôi đợi suốt ngà y vẫn không thấy Lệ Thừa tướng vá».
Mạnh Sĩ Nguyên bối rối nói:
- Nguy tai! Äã hai ngà y qua mà không có thuốc để tiếp tục uống, mà nay còn diên trì nữa, e khi căn bịnh trở lại thì khốn !
Mạnh Gia Linh nói:
- Không can chi đâu! Con thấy thân mẫu cÅ©ng không đến ná»—i nà o, hãy ráng chá» má»™t hôm nữa, nếu mai nà y mà Lệ Thừa tướng không vá» thì con sẽ và o trong ná»™i các thỉnh ngưá»i.
Mạnh SÄ© Nguyên gáºt đầu khen phải.
Nhắc qua việc Trưởng Hoa Hoà ng háºu có thai, vua Thà nh Tôn đã kinh nghiệm vá» việc Lưu Hoà ng háºu chết vì mang thai cho nên bây giá» vua săn sóc Hoà ng háºu cẩn tháºn lắm. Äêm nà o vua cÅ©ng ngá»§ riêng cung, chỉ ban ngà y và o thăm viếng thôi.
Má»™t hôm, vua Thà nh Tôn há»i ná»™i giám:
- Chẳng hay ai và o ngủ trong nội các mà ta thấy đêm nà o cũng chong đèn là m việc cần mẫn thế?
Nội các tâu:
- Äó là Lệ Thừa tướng, ngưá»i đã và o ở trong ná»™i các để xem xét văn án, mãi từ hôm mùng hai đến nay vẫn chưa vá» nhà .
Vua Thà nh Tôn nói vá»›i Trưởng Hoa Hoà ng háºu:
- Lệ Thừa tướng quả là vị đại thần đắc lá»±c cá»§a trẫm đó. Hiện thá»i ngưá»i Ä‘ang độ thanh niên, thế mà không hao mê sắc dục, chỉ chăm lo việc triá»u chánh đến ná»—i không kể việc nhà , đến ở luôn trong ná»™i các lmà việc siêng năng đến thế, tháºt trẫm đây cÅ©ng phải thua sút hÆ¡n ngừơi nhiá»u.
Vua Thà nh Tôn bèn bảo ná»™i giám Ä‘em má»™t dÄ©a bánh ngá»t đến ban thưởng cho Lệ Minh ÄÆ°á»ng để tá» rằng vua biết rõ cái công khó nhá»c cá»§a đại thần.
Äêm hôm ấy, vua Thà nh Tôn ngồi má»™t mình buồn bá»±c, bèn sai gá»i gã Huyá»n Xương là tên ná»™i giám tâm phúc hÆ¡n hết và o, phán:
- Äêm nay ta cảm thấy buồn quá, váºy ngươi hãy thắp đèn đưa ta sang bên ná»™i các, đặng trò chuyện cùng Lệ Thừa tướng chÆ¡i cho vui.
Huyá»n Xương phụng mạng Ä‘i thắp đèn, còn vua Thà nh Tôn thì mặc thưá»ng phục, rồi cùng tên ná»™i giám Ä‘i thẳng qua ná»™i các.
Äến nÆ¡i, vua Thà nh Tôn không cho Thá»§ môn quan hay, ra dấu cho Huyá»n Xương bảo tắt đèn rồi lặng lẽ Ä‘i và o. Khi trông thấy, Lệ Minh ÄÆ°á»ng đầu bịt chiếc khăn lụa trắng Ä‘ang ngồi chăm chỉ xem văn án, vua lấy là m khâm phục, rón rén bước đến trước mặt, tươi cưá»i nói:
- Lệ Thừa tướng quả là ngưá»i cần mẫn trên Ä‘á»i Ãt có!
Lệ Minh ÄÆ°á»ng ngước mặt lên trông thấy vua thì thất kinh, láºt Ä‘áºt quỳ tâu:
- Hạ thần không hay thánh giá giáng lâm nên trể nghinh tiếp, tháºt là đáng tá»™i.
Vua Thà nh Tôn lấy tay đỡ dáºy nói:
- Ở trong nội các chứ đâu phải ở ngoà i đại diện à tiên sanh phải thủ lễ đến thế?
Lệ Minh ÄÆ°á»ng tâu:
- Thánh nhÆ¡n đã dạy câu “ ám thất bất khiâ€. Váºy dẫu cho trong đếm vắng, bao giá» hạ thần lại dám trái lá»… sao?
Vua Thà nh Tôn cưá»i nói:
- Chắc gì các báºc thánh hiá»n xưa kia đã hÆ¡n khanh đâu. Khanh quả là má»™t báºc xã tắc thần.
Nói rồi ngồi xuống ghế, bảo Lệ Minh ÄÆ°á»ng ngồi hầu má»™t bên, kế ná»™i giám bưng trà lên, vua Thà nh Tôn nói vá»›i Lệ Minh ÄÆ°á»ng :
- Thế thưá»ng há» bảo là m vua là sung sướng nhất Ä‘á»i, nhưng trẫm thiết nghÄ© là m vua lắm lúc khổ tâm vô cùng ! Tháºt váºy, lúc mừng hay giáºn không dám để lá»™ ra nét mặt, vì sợ hại đến tánh mạng ngưá»i ta. Lá»i ăn tiếng nói cÅ©ng phải kiêng dè không dám trống trải, sợ ngưá»i ta dò biết ý tứ; đối vá»›i cung phu mỹ nữ không dám đùa cợt, sợ chúng á»· thế được mến yêu, là m xằng là m báºy. Các thứ cá»§a ngon váºt lạ không dám nếm trước, sợ trúng nhầm chất độc. Lại ngà y đêm cứ du dú trong cung chẳng dám ló ra ná»a bước, vì sợ có kẻ hà nh thÃch. Là m sao bì cho được nếp sống cá»§a kẻ thÆ¡ sanh, ngà y tháng dạo chÆ¡i sÆ¡n thá»§y, hưởng thú thanh nhà n, gặp lúc hứng thú rung đùi ngâm thÆ¡, sung sướng biết chừng nà o.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng nói:
- Bệ hạ đã là báºc chà tôn, sao lại muốn đổi địa vị cá»§a kẻ thÆ¡ sanh?
Vua Thà nh Tôn lại giải thÃch:
- Ở Ä‘á»i không gì quý cho bằng khi ngưá»i ta được thá»a thÃch! Xét ra trẫm đây tháng ngà y chăm lo thức khuya dáºy sá»›m nhưng rá»§i sai lầm má»™t chút thì tá»™i lá»—i dẫy đầy, bì vá»›i đứa thất phu cÅ©ng không kịp. Thế thì là m gì được sung sướng như ngưá»i thÆ¡ sanh? Vì váºy, bấy lâu nay trẫm mong sao chóng sanh đặng hoà ng nam để khi nó trưởng thà nh thì truyá»n ngôi lại, rồi trẫm mặc tình ngao du khắp nÆ¡i danh lam thắng cảnh, để cho toại chà bình sanh sở nguyện.
Vua tôi mãi chuyện trò bá»—ng nghe trống Ä‘iểm canh ba, Lệ Minh ÄÆ°á»ng nghÄ© thầm:
- “Ta là con gái mà đà m luáºn Thánh thượng suốt đêm, thì sau nà y ta cải trang rồi, sao cho khá»i tiếng Ä‘á»i dị nghị gièm pha!
NghÄ© Ä‘oạn, Lệ Minh ÄÆ°á»ng đứng dáºy chắp tay tâu:
- Äêm đã khuya quá rồi; xin Thánh thượng vá» cung an nghỉ, kẻo tổn hại đến mình rồng.
Vua Thà nh Tôn nói:
- Nay nhân thiên hạ thái bình, lại nhá» có khanh lo giùm việc quốc chánh nên trẫm được rảnh rang. Lại nhân chánh cung Hoà ng háºu có thai nên trẫm ở riêng cung má»™t mình buồn bã, trẫm định đến đây cùng khanh uống rượu luáºn đà m suốt đếm chÆ¡i, để tá» cái tình chúa tôi tương đắc.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng lại tâu:
- Muôn tâu bệ hạ, lẽ thưá»ng chúa tôi đà m luáºn việc quốc chánh thì phải đà m luáºn lúc ban ngà y. Vả lại, việc đà m luáºn hôm nay không phải là việc quốc chánh mà chúa tôi đà m luáºn suốt đêm, sao cho khá»i tiếng Ä‘á»i dị nghị rằng hạ thần dua mị theo bệ hạ má»›i được quyá»n cao chức trá»ng, và cÅ©ng khiến cho bệ hạ bị giảm mất cái vẻ tôn nghiêm không Ãt.
Vua Thà nh Tôn nghe nói, mỉm cưá»i phán:
- Khanh nghÄ© như váºy khi khuôn sáo quá! Xưa vua Thái Tôn giữa đêm tối lại tuyết đổ dầm dá», mà còn thân hà nh đến nhà Triệu Phổ chuyện trò, cho đến ngà y nay ai ai cÅ©ng ca tụng cho là chúa tôi tương đắc. Tại sao khanh lại từ chối?
Lệ Minh ÄÆ°á»ng tâu:
- Xưa kia vua Thái Tôn và Triệu Phổ Ä‘á»u là báºc già nua tuổi tác, chắc không luáºn bà n chuyện nhảm. Còn nay bệ hạ cùng hạ thần Ä‘á»u Ä‘ang độ tuổi xuân thì sánh vá»›i Thái Tôn, Triệu Phổ sao cho tiện! Xin bệ hạ xét lại.
Vua Thà nh Tôn cưá»i ha hả, phán:
- Bấy lâu nay những quan đại thần nà o được trẫm chuyện trò thì lấy là m hân hạnh, nhưng nay khanh lại nghiêm khắc từ chối, khiến trẫm lấy là m kÃnh phục vô cùng.
Vua Thà nh Tôn nói dứt lá»i, liá»n đứng dáºy bảo Huyá»n Xương thắp đèn lui vá». Lệ Minh ÄÆ°á»ng tiá»…n chân ra cá»a rồi trở và o đóng kÃn lại, leo lên giưá»ng nắm gác tay lên trán suy nghÄ©:
- “Chắc hôm nay thân mẫu ta đã rước thầy khác hốt thuốc rồi,váºy ngà y mai ta phải vá» nhà , chá»› ở đây lâu bất tiện lắm. Vì tuy Thánh thượng có lòng tá» tế đến thăm ta mà ta lại là nữ lưu, có thể sau nà y mang tiếng không tốtâ€.
Thế là Lệ Minh ÄÆ°á»ng dứt khoát sáng hôm sau phải trở vá».
Từ ngà y Lệ Minh ÄÆ°á»ng và o ở trong ná»™i các, ngà y nà o Mạnh SÄ© Nguyên cÅ©ng sai gia nhÆ¡n đến chỠđón mãi nÆ¡i tướng phá»§, quyết thỉnh má»i cho được má»›i nghe.
Hôm ấy, Lệ Minh ÄÆ°á»ng vừa vỠđến nÆ¡i đã gặp tên gia nhÆ¡n cá»§a Mạnh SÄ© Nguyên dâng thiệp xin thỉnh cầu.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng xem thiệp xong , cau mà y nói:
- Vì có nhiá»u việc quốc chánh quá cần, ta phải và o ở trong ná»™i các để xem xét nên có dặn ngưá»i nhà tin cho Mạnh Lão gia biết hãy Ä‘i rước thầy khác, sao lại còn chỠđợi ta là m chi?
Tên gia nhơn thưa:
- Bẩm Thừa tướng, hôm trước Thá»§ môn quan có truyá»n bảo như váºy, song lão gia tôi không dám rước thầy khác vì sợ nguy hiểm đến tánh mạng phu nhÆ¡n, nên quyết thỉnh cầu cho được Thừa tướng đến cứu chá»a mà thôi.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng nghe qua nghÄ© thầm:
- “ Không biết bịnh tình thuyên giảm ra sao mà mẫu thân nhịn thuốc trá»n ba ngà y để đợi ta, tháºt khiến ta lo quáâ€.
Nghĩ rồi, nói với tên gia nhơn :
- ÄÆ°á»£c rồi, ngươi hãy vá» trước, ta sẽ đến sau.
Tên gia nhÆ¡n mừng rỡ bái tạ lui vá». Lệ Minh ÄÆ°á»ng Ä‘i thẳng và o phòng Tố Hoa há»i:
- Mấy hôm nay, ngà y nà o lão gia cÅ©ng sai ngưá»i đến chỠđón nÆ¡i cá»a phá»§ để thỉnh cầu tiểu thÆ¡, váºy tiểu thÆ¡ đã gặp chưa?
Lệ Minh ÄÆ°á»ng gáºt đầu nói:
- Lần nà y em qua đó sợ khó mà thoát thân được, váºy ở nhà chị thấy em lâu vá», hãy sai ngưá»i qua nói dối rằng Lương Thừa tướng cho gá»i vá» sắp sá»a đồ đạc, phòng triá»u đình có cá» Ä‘i là m chánh chá»§ khảo. Có là m như váºy, em má»›i thoát thân được.
Tố Hoa y lá»i, Lệ Minh ÄÆ°á»ng lên kiệu thẳng qua Mạnh phá»§.
Äến nÆ¡i, cha con Mạnh SÄ© Nguyên chạy ra rước và o, hối gia nhÆ¡n Ä‘em trà nước lên thiết đãi.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng nói:
- Tôi báºn và o ná»™i các, có căn dặn qua ngà y mùng ba phải Ä‘i rước thầy khác, cá»› sao lão quan lại ngưng thuốc đến nay là ý gì?
Mạnh Sĩ Nguyên nói:
- Thừa tướng đã có lòng thương đến cứu chữa cho nên nội nhơn tôi mới được sống sót đến ngà y nay, khi nà o tôi lại dám rước thầy khác xen và o, rủi chống thuốc thì sao?
Lệ Minh ÄÆ°á»ng nói:
- Thế mà tôi cứ Ä‘inh ninh rằng lão quan đã má»i thầy khác rồi nên má»›i vá» cháºm trá»…, váºy chẳng hay hôm nay bịnh tình cá»§a quý phu nhÆ¡n ra thế nà o ?
Mạnh Sĩ Nguyên nói:
- Uống xong hai thang thuốc cá»§a Thừa tướng, bịnh tình cá»§a ná»™i nhÆ¡n tôi xem dưá»ng hÆ¡i yên, váºy xin má»i Thừa tướng và o bắt mạch lại.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng đứng dáºy theo Mạnh SÄ© Nguyên và o phòng. Lúc ấy, Hà n Phu nhÆ¡n quân má»m nằm trong mùng liếc mắt nhìn thấy rõ rà ng là con mình , trong lòng nôn nao mừng lắm. Kế đó, Mạnh Gia Linh nhắc ghế để dá»±a bên giưá»ng cho Lệ Minh ÄÆ°á»ng ngồi.
Äá»™t nhiên Hà n Phu nhÆ¡n thò tay ra nắm chặt áo Lệ Minh ÄÆ°á»ng kêu lên:
- Trá»i Æ¡i ! Con gái tôi đây rồi ! Con Æ¡i ! Sao con nỡ trốn Ä‘i, để thương để nhá»› cho mẹ đây, ngà y nay may được gặp gỡ, sao con lại nhẫn tâm chẳng chịu nháºn mẹ váºy con ?
Lệ Minh ÄÆ°á»ng vá»™i giá»±t tay áo ra thối lui hai bước đứng nghiêm sắc mặt nói :
- Ô hay ! bà nà y nói gì lạ dữ váºy?
Mạnh SÄ© Nguyên thấy váºy, sợ Lệ Minh ÄÆ°á»ng dùng uy quyá»n trách cứ nên vá»™i đứng dáºy xin lá»—i:
- Nội nhơn tôi vì đang cơn bịnh mê sảng nói xà m, xin Thừa tướng đại xá cho.
Bá»—ng nghe đánh phịch má»™t tiếng, Hà n Phu nhÆ¡n quấn má»n lăn nhà o xuống đất nằm giả chết cứng đò. Mạnh Gia Linh giả vá» thất kinh hồn vÃa, chạy lại ôm khóc rống lên:
- Mẹ ôi! NghÄ©a muá»™i đã vô tình không nháºn thì thôi, tá»™i gì phải tức giáºn chết Ä‘i cho thiệt thòi tánh mạng!
Lệ Minh ÄÆ°á»ng thấy váºy nghÄ© thầm:
“ Nếu nay ta không chịu nháºn, rá»§i ra thân mẫu có bá» nà o thì ta quả là đứa con đại bất hiếuâ€.
NghÄ© dến đây Lệ Minh ÄÆ°á»ng cảm thấy Ä‘au thắt táºn tâm can, vá»™i chạy đến ôm choà ng Hà n Phu nhÆ¡n, gục đầu xuống thổn thức nói:
- Thân mẫu ôi! Bất hiếu nữ là Mạnh Lệ Quân đây, xin thân mẫu hãy mau tỉnh lại!
Nói dứt lá»i, hai hà ng nước mắt Lệ Minh ÄÆ°á»ng tuôn xuống như mưa.
Mạnh SÄ© Nguyên thấy con mình đã chịu nháºn , liá»n lá»›n tiếng trách mắng:
- Con nhẫn tâm quá ! Äã là m quan tại triá»u bấy lâu để cho mẹ nhá»› thương suốt mấy năm trá»i, mãi đến nay má»›i được gặp mặt.
Lúc ấy Phương thị đứng nấp phÃa sau thấy váºy mừng quýnh láºt Ä‘áºt chạy ra cùng mạnh Gia Linh đỡ Hà n Phu nhÆ¡n lên giưá»ng, rồi nhắc ghế ngồi vòng quanh.
Hà n Phu nhÆ¡n nắm tay Lệ Minh ÄÆ°á»ng vuốt ve, nói :
- Xưa con vẫn là đứa con hiếu đạo Ãt ai bì, sao bấy lâu nay con không chịu nháºn nhìn cha mẹ đặng có cải trang kết duyên cùng Thiếu Hoa cho trá»n lá»i thệ ước ? Con cứ cải nam trang mãi như vầy là m sao Thiếu Hoa ngà y đêm nuốt thảm ngáºm sầu mong đợi, con nghÄ© sao cho đà nh lòng ?
Lệ Minh ÄÆ°á»ng nói :
- Thân mẫu nói váºy chứ con xét kỹ Thiếu Hoa không phải là kẻ thá»§y chung, chà ng có tư tưởng gặp má»›i ná»›i cÅ©, cho nên cứ mong cứu được kẻ thù mà con đây chÃnh là ân sư chà ng cÅ©ng không há» biết tham khảo ý kiến. Lại hôm chà ng là m lá»… thà nh hôn vá»›i Lưu Yến Ngá»c, con cÅ©ng không há» ganh tị, đến uống rượu chung vui tá» ra con đối xá» tốt vá»›i chà ng lắm rồi ! Vả lại cái tá»™i Lưu Tiệp lá»›n bằng trá»i, nếu lúc ấy con ra sức cản ngăn thì dầu cho Trưởng Hoa Hoà ng háºu thế lá»±c có mạnh mẽ đến đâu cÅ©ng không thể nà o vượt qua quốc pháp được.
Mạnh Sĩ Nguyên nói :
- Tá» chiếu ân xá ấy tháºt là đại bất công nên các quan triá»u đình không ai phục cả.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng nói :
- Xưa kia, Lưu Yến Ngá»c chẳng qua vì tình mà cứu Thiếu Hoa , Ä‘iá»u ấy chưa thể gá»i là ân đức được. Cứ theo đúng lẽ thì tha cho nà ng được trá»n lá»i ước cÅ©ng là quá lắm rồi, có đâu lại ân xá cả nhà há» Lưu, không coi quốc pháp ra gì cả váºy ! Còn con đây đã bá» nhà ra Ä‘i dấn thân trên con đưá»ng gió bụi, chịu biết bao nhiêu ná»—i khổ cá»±c đắng cay, ra chen vai lấn bước vá»›i hà ng nam tỠđể tâu cùng Thánh thượng cho chà ng được đầu quân, láºp công, má»›i cứu vá»›t được cả nhà Hoà ng Phá»§ và tạo nên sá»± phú quý hiển vinh cho chà ng. Thế mà chà ng không biết nghÄ©, lại quý trá»ng Lưu Yến Ngá»c là em gái cá»§a kẻ thù, tháºm chà đi cưới nà ng dùng đến kiệu bát bá»u rầm rá»™ hết sức.
Ngừng má»™t lát, Lệ Minh ÄÆ°á»ng tiếp :
- Song thân nghÄ© thá» coi, vương tước cá»§a cha con chà ng là do con tạo ra, thế mà cả hai Ä‘á»u cáºy thế lá»±c vương tước, tâu xin cho há» Lưu, không há» bẩm bạch vá»›i con má»™t lá»i nà o cả, có phải chà ng là ngưá»i vong thân, bá»™i sư không ?
Mạnh Sĩ Nguyên nói :
- Con nói phải lắm ! Xưa Lưu Khuê BÃch hãm hại thân phụ chà ng phải bị giam cầm nÆ¡i Phiên Quốc, thân mẫu chà ng phải lưu lạc chốn lục lâm, thế mà ngà y nay lại quá say mê Lưu Yến Ngá»c , không còn nghÄ© gì đến mối phụ thù năm xưa. Tháºt quả là kẻ vong thân, bá»™i sư.
Hà n Phu nhơn :
- Việc chà ng Ä‘em kiệu bát bá»u rước Lưu Yến Ngá»c, chÃnh mẹ đây cÅ©ng giáºn lắm, nên má»›i thá» bịnh .Tuy váºy, chà ng có má»™t Ä‘iá»u đáng thương có thể tha thứ cho được. Nay tuy chà ng cưới Lưu Yến Ngá»c, song vẫn còn tình nguyện đợi chừng nà o con vá» rồi má»›i chịu chung gối cùng há» Lưu. Bấy lâu nay đêm nà o chà ng cÅ©ng ngá»§ riêng phòng, chỉ má»™t mình là m bạn vá»›i bức chân dung cá»§a con mà thôi !
Nói dến đây, Hà n Phu nhơn quay qua bảo nữ tỳ :
- Hôm nay đặng sum hiệp như vầy vui quá, chúng bây hãy mau mau dá»n tiệc rượu lên ăn mừng. Nhưng ta cấm triệt để chúng bay không được tiết láºu việc nà y ra ngoà i cho ai biết cả, nếu đứa nà o bất tuân, ta sẽ trị tá»™i.
Bá»n nữ tỳ cùng gia nhÆ¡n ráºp nhau vâng dạ. lệ Minh ÄÆ°á»ng lại thá» thẻ nói vá»›i Hà n Phu nhÆ¡n :
- Con không hiểu tại sao Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa đã cưới há» Lưu lại chưa chịu thà nh thân là ý gì váºy ? Là m sao chà ng có thể chỠđợi con được vì con đây đương nhiên là má»™t thÆ¡ sanh thi đỗ Trạng nguyên, là m quan đến nhứt phẩm triá»u đình, được Thánh thượng kÃnh vì yêu chuá»™ng, không má»™t lá»i tâu nà o cá»§a con mà Thánh thượng không phê chuẩn, thì cái Æ¡n con cần phải báo đáp chá»› đâu có thể cải trang được. HÆ¡n nữa, hiện nay nhiệm vụ cá»§a con trong triá»u vô cùng quan trá»ng, tưởng không có má»™t đại thần nà o có đủ tà i để thay thế được, nên con định ráng kéo dà i tình trạng nà y trong và i ba năm nữa, may ra có ngưá»i nà o đủ sức thay thế con được, con má»›i có thể cải trang , chá»› bây giỠđây vì gia đình, bản thân mà bá» phế việc quốc chánh , thế nà o Thánh thượng cÅ©ng sanh giáºn ắt lâm và o đại tá»™i.
Ngừng má»™t lát, Lệ Minh ÄÆ°á»ng tiếp :
- Con còn thấy xa hÆ¡n nữa là lâu nay con là m quan cứ má»™t lòng chánh trá»±c, không kiêng vị ai, cho nên dầu sao cÅ©ng là m mÃch lòng mtá»™ số , hÆ¡n nữa trong bá»n đại thần hiện giá» cÅ©ng còn nhiá»u ngưá»i theo đảng Lưu Tiệp, nếu chúng gặp dịp áp và o trả thù thì tánh mạng con đã khó bảo toà n mà gia quyến cÅ©ng bị vạ lây nữa. Vả lại thế thưá»ng ai lại không ham muốn sá»± vinh hiển ? Nay con đả may mắn là m đến chức Thừa tướng, dại gì lại không hưởng thá» phú quý trong và i ba năm cho sướng đã, rồi sau sẽ cải trang , nghÄ© cÅ©ng chẳng muá»™n chi.
Hà n Phu nhÆ¡n nghe mấy lá»i cá»§a con gái mình phân biệt thì lấy là m thấm thÃa, mỉm cưá»i :
- Lá»… cưới cá»§a Thiếu Hoa cùng Lưu Yến Ngá»c ngà y nay rầm rá»™ chừng nà o thì ba năm nữa đây con cải trang, chà ng phải hổ thẹn chừng nấy, phải không con ?
Lá»i Bình :
- Tâm lý cá»§a kẻ Ä‘i xa nhà , khi gặp được thân thuá»™c thì còn gì mừng vui cho bằng, thế mà khi Mạnh Lệ Quân thi đỗ Trạng nguyên và o triá»u trong bữa tiệc cưới, trước mặt phụ thân, nà ng không lá»™ vẽ gì cả thì tháºt là má»™t kẻ gan dạ phi thưá»ng, Ãt ngưá»i sánh kịp.
Trong trưá»ng hợp nà y, ta không thể gá»i nà ng là kẻ bất hiếu được, vì mục Ä‘Ãch cá»§a nà ng ra Ä‘i láºp công danh là để cứu cho được há» Hoà ng phá»§ , minh oan cho được và gặp mặt chồng kết duyên tÆ¡ tóc, thì nà ng má»›i toâi chà bình sanh. Hôm nay nà ng chưa đạt được mục Ä‘Ãch, tất nhiên nà ng phải cố dằn lòng, gác tình phụ tá» lại má»™t bên để Ä‘i cho đến Ä‘Ãch.
Äến khi nà ng đã đạt được mục Ä‘Ãch rồi, nghÄ©a là oan tình cá»§a nhà Hoà ng phá»§ rá»a sạch, chồng nà ng đưá»ng đưá»ng là má»™t vị vương tước trước mặt nà ng, vua lại truyá»n chỉ kiếm nà ng khắp nÆ¡i , mà nà ng không chịu ra mặt. Cha mẹ nà ng nghi ngá» nà ng mà không dám nói ra, thương nhá»› đến ná»—i phải lâm bịnh, cho ngưá»i Ä‘i rước nà ng năm lần bảy lượt má»›i đến. Lại đến khi mẹ nà ng nắm áo dùng tình mẫu tá» kêu lên thống thiết, nà ng cÅ©ng nỡ lạnh mặt chống đối lại, để đến khi thấy mẹ nà ng chết Ä‘i, nà ng má»›i hồi tâm định tỉnh, thì quả Mạnh Lệ Quân đã đặt nhẹ lòng hiếu đạo.
Không thể phá»§ nháºn rằng Mạnh Lệ Quân có chà cương quyết Ãt ai bì, nghÄ©a là má»™t khi nà ng quyết tâm là m việc gì thì không ai có thể lay chuyển được, đó là má»™t chà khà đáng khen, dù cho nam tá» cÅ©ng khó sánh. Nhưng trong hồi nà y, chỉ vì nà ng thấy Thiếu Hoa má»™t má»±c mÆ¡ tưởng nà ng, không chịu thà nh thân vá»›i Yến Ngá»c, cá»™ng vá»›i lòng ghen tương, nên nà ng muốn là m nư cho hả giáºn. Cho hay tâm lý đà n bà má»—i khi thấy chồng mình quý trá»ng chừng nà o lại cà ng là m nư chừng nấy, ngược lại, khi thấy chồng lạt lẽo, lại tìm cách chiá»u chuá»™ng để lấy lòng . Cho nên kinh nghiệm là m chồng dù thương vợ đến đâu cÅ©ng phải kÃn đáo, chá»› bồng bá»™t lá»™ cho vợ biết thì không nên !
|

23-09-2008, 08:14 AM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi Thứ Năm Mươi ChÃn
Mở ân khoa, Thà nh Tôn chá»n chá»§ khoa,
Vâng mạng lịnh, Xuân Yến nhìn Tố Hoa
Câu chuyện của hỠMạnh vừa đến đây, xảy thấy tỳ nữ và o báo :
- Lương Thừa tướng sai ngưá»i đến gá»i Lệ Thừa tướng vá» có việc cần.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng nghe báo, vá»™i bước ra bảo con tỳ nữ :
- Mi hãy ra bảo cho chúng nó biết rằng ta còn ở nán lại uống rượu chơi chút rồi sẽ vỠsau. Ta giao cái danh thiếp nà y, bảo nó vỠtrao cho Thừa tướng.
Con tỳ nữ váºng lệnh, cầm tấm danh thiếp lui ra. Lệ Minh ÄÆ°á»ng cầm tay Phương thị mỉm cưá»i nói :
- Chị thấy em cải nam trang như vầy có khi chị ngại không dám gần em chăng ?
Phương thị nói :
- Hôm trước tôi rình xem đã biết rõ cô nương rồi, nhưng chỉ sợ uy quyá»n không dám nói đó thôi.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng cưá»i the thé , nói:
- Nếu em không nhá» có uy quyá»n thì là m gì có thể che mắt được cả chúa tôi trong triá»u.
Sau đó nữ tỳ dá»n tiệc lên, cả nhà ngồi và o ăn uống. Phương thị nhìn Lệ Minh ÄÆ°á»ng há»i:
- ÄÆ°á»ng từ Vân Nam đến Bắc Kinh xa hà ng mấy nghìn dặm, mà cô nương là m cách nà o đến đây được?
Lệ Minh ÄÆ°á»ng bèn thuáºt lại chuyện gặp Khưong Nhược SÆ¡n kết là m nghÄ©a phụ cho cả nhà nghe. Äang lúc chuyện trò, bá»—ng có Mạnh Khôi là con cá»§a Mạnh Gia Linh lÆ¡n tÆ¡n chạy và o, nó má»›i lên năm nhưng máºp mạp lắm. Nó thấy mẹ mình Ä‘ang ngồi nói chuyện vá»›i vị đại thần thì lấy là m lạ, trố mắt nhìn Lệ Minh ÄÆ°á»ng không chá»›p mắt.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng vá»›i ẳm nó để và o lòng ná»±ng:
- Cháu tôi năm nay được bây lớn đây rồi. Dễ thương quá!
Phương thị nói:
- Cháu nó dơ lắm, cô nương hãy để nó xuống kẻo lấm hết áo cẩm bà o.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng mỉm cưá»i:
- Không hỠchi đâu!
Lúc ấy Mạnh Khôi cứ ngoảnh mặt nhìn Lệ Minh ÄÆ°á»ng bằng đôi mắt ngạc nhiên; Lệ Minh ÄÆ°á»ng vá»— đầu nó há»i:
- Cháu không biết cô đây sao?
Rồi quay qua nói với Phương thị:
- Trông mặt mũi cháu nó khôi ngô quá, thế nà o sau nà y cũng nối được dòng thơ hương nhà ta, tạo nên công nghiệp vĩ đại chớ chẳng không.
Phưong thị cưá»i, nói:
- Tôi không mong má»i chi nhiá»u, chỉ cầu sao cho cháu được như cô nương là m đến chức Thừa tướng cÅ©ng đủ rồi!
Má»i ngưá»i nghe nói cưá»i rá»™ lên. Hà n Phu nhÆ¡n nắm tay Lệ Minh ÄÆ°á»ng bảo:
- Từ nay vá» sau , há»… mẹ có sai ngưá»i sang gá»i con thì con phải vá» ngay kẻo mẹ trông đợi nhé.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng nói:
- Äến như nghÄ©a phụ nghÄ©a mẫu kia mà con còn ra sức hiếu dưỡng thay, huống hồ mẹ đây mà lẽ nà o con lại dám trái lá»i. Nhưng con xin cha mẹ chá»› cho Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa biết, nếu tiệt láºu ra thì con không đến nữa, chừng ấy cha mẹ chá»› phiá»n trách con.
Hà n Phu nhÆ¡n gáºt đầu:
- Con là m như váºy cÅ©ng phải, nhưng Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa là ngưởi tốt, ngà y đêm hằng mÆ¡ tưởng đến con, con nỡ lòng nà o ....?
Lệ Minh ÄÆ°á»ng nói:
- Con cùng Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa vẫn thưá»ng uống rượu nói chuyện, cái tình đằm thắm còn hÆ¡n vợ chồng, vả lại hiện giá» bức tranh con để tại phòng chà ng cÅ©ng cho chà ng vui lòng rồi, còn đòi há»i gì nữa?
Hà n Phu nhÆ¡n gáºt đầu khen phải.
Bấy giá» mặt trá»i đã ngả vá» tây, Lệ Minh ÄÆ°á»ng má»i thân mẫu lên giưá»ng nằm để xem mạch lại và ra má»™t toa thuốc khác, rồi cáo từ lui vá».
VỠđến phá»§, Lệ Minh ÄÆ°á»ng và o chà o Lương Giám, Lương Giám nói:
- Mai nà y là ngà y chá»n chánh chá»§ khảo mà ta thấy Mạnh SÄ© Nguyên đã già rồi, thế nà o triá»u đình cÅ©ng cá» hiá»n tế đấy. Vì váºy ta sai ngưá»i Ä‘i má»i hiá»n tế vỠđặng lo sá»a soạn đồ đạc, cá»› sao hiá»n tế lại vá» trá»… váºy?
Lệ Minh ÄÆ°á»ng nói:
- Tiện tế đã dặn lịnh viên lo sắp đặt sẵn sà ng rồi.
Lương Giám nói:
- Thế thì hay lắm!
Lệ Minh ÄÆ°á»ng Ä‘i thẳng và o phòng, thuáºt lại má»i việc cho Tố Hoa nghe. Tố Hoa mừng lắm nói:
- Cần phải váºy má»›i khá»i để thảm để sầu cho lão gia và phu nhÆ¡n chá»›!
Lệ Minh ÄÆ°á»ng nói:
- Lâu nay chị cứ trách em là ngưá»i con bất hiếu chẳng biết nghÄ© đến cha mẹ. Nhưng ngà y nay đã tương nháºn rồi đó, em chỉ sợ rồi dây sẽ bại lá»™ cho mà xem!
Tố Hoa nói:
- Thế nà o lão gia và phu nhơn cũng cố sức giấu nhẹm cho tiểu thơ, chớ lẽ nà o lại bộc lộ ra sao?
Lệ Minh ÄÆ°á»ng nói:
- Ở Ä‘á»i có lúc vô tình mà cái hại lại không ai ngá» trước được. Äể rồi đây chị sẽ thấy lá»i cá»§a em nói là đúng. Nhưng chị đã sá»a soạn đồ đạc sẵn sà ng cho em đến trưá»ng chưa?
- Tiểu thÆ¡ hãy yên tâm, tôi sá»a soạn xong xuôi rồi hết.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng nghe nói yên trÃ, cởi áo lên giưá»ng nằm nghỉ.
Ngà y thứ , vua Thà nh Tôn lâm triá»u , quan Lá»… bá»™ Thượng thÆ¡ là Diêu Äông SÆ¡n bước ra quỳ tâu:
- Muôn tâu bệ hạ, năm nay nhân lá»… lục tuần đại thá» cá»§a Thái háºu nên triá»u đình có mở khoa để cho sÄ© tá» khắp nÆ¡i tụ vá» kinh ứng thÃ.Váºy hôm nay đã đến ngà y mùng sáu tháng hai rồi, xin bệ hạ hãy chá»n má»™t vị chánh chá»§ khảo để đến ngà y mùng tám khai trưá»ng.
Vua Thà nh Tôn nghe tâu đẹp ý phán:
- Cần gì phải kén chá»n ai nữa cho mệt! Trong nghá» văn chương thì Lệ Minh ÄÆ°á»ng đã nổi tiếng là Phi Hổ tướng quân, kiến thức không ai bì nổi . Váºy trẫm cá» Lệ Thừa tướng là m chánh chá»§ khảo đó.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng bước ra quỳ tâu:
- Hạ thần còn trẻ tuổi, sợ không xứng đáng lãnh trách nhiệm ấy, xin bệ hạ hãy cá» ngưá»i khác.
Vua Thà nh Tôn phán:
- Khanh là ngưá»i có tà i lại thanh liêm nên lâu nay trẫm vẫn tin dùng, nay hà tất phải chối từ là m chi.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng vâng mạng, cua lại cá» quan Lệ bá»™ Thị lang là Âu Dương Tán là m phó chá»§ khảo.
Hai quan chánh phó chá»§ khảo đồng bước ra bái mạng rồi lui vá» lo sá»a sang đồ đạc, vua Thà nh Tôn tuyên bố bãi chẩu, di giá hồi cung.
Nhắc qua Hà n Phu nhÆ¡n từ ngà y nháºn đặng con gái mình, lòng mừng khấp khởi nên bịnh bá»›t rất nhiá»u, chỉ vì trong mình còn yếu nên sợ gió máy không dám ra ngoà i thôi. Còn Phương thị thì thá» thai, trong ngưá»i mệt má»i, cả ngà y ụa má»a luôn, phải nằm liệt má»™t chổ. Mạnh Gia Linh phải xin cáo vá» lo thuốc thang, vì váºy trong nhà không ai Ä‘iá»u khiển, bá»n nữ tỳ gây gá»— vá»›i nhau om sòm rất khó chịu.
Hà n Phu nhơn bực mình quá, nói với Mạnh Gia Linh:
- Ta thì sợ gió không dám ra ngoà i, còn vợ con thì ốm nghén, không ai Ä‘iá»u khiển bá»n nữ tỳ trong nhà , váºy con thấy có tiện không?
Mạnh Gia Linh chưa kịp đáp, đã thấy nữ tỳ chạy và o báo:
- Có Trung hiếu vương đến xin và o thăm phu nhơn.
Hà n Phu nhơn vội bảo Mạnh Gia Linh:
- Con hãy ra má»i chà ng và o đây.
Mạnh Gia Linh vâng lịnh ra nghinh tiếp Thiếu Hoa. Äến nÆ¡i, Thiếu Hoa lạy ra mắt phu nhÆ¡n rồi há»i:
- Tôi được nghe nói có Lệ Thừa tướng đến chữa bịnh, nhạc mẫu mới mạnh phải không?
Hà n Phu nhơn đáp:
- Phải đấy, nếu ta không có Lệ Thừa tướng thì khó mà bảo toà n tánh mạng.
Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa lại há»i:
- Thế nhạc mẫu có nhìn kỹ xem quả là lịnh viên không?
Hà n Phu nhÆ¡n lâu nay tánh vốn thà nh tháºt, nên khi nghe chà ng há»i má»™t cách đột ngá»™t thì có vẻ lúng túng, bà ngẫm nghÄ© hồi lâu rồi đáp:
- Ta nhìn gương mặt thấy cũng giông giống, nhưng xét kỹ thì không phải là tiện nữ.
Thiếu Hoa nói:
- ChÃnh lâu nay tiện tế cÅ©ng nghÄ© như váºy.
Hà n Phu nhơn nói:
- Giống thì kể cÅ©ng giống tháºt, nhưng không phải tiện nữ đâu.
Sau đó, Hà n Phu nhÆ¡n má»›i nói rõ tình trạng nhà mình hiện nay kẻ thì Ä‘au, ngưá»i thì ốm nghén, không ai coi sóc gia đình và tỠý muốn ý má»i Tô Äại nương vá» giúp.
Thiếu Hoa nói:
- Bên nhà tiện tế má»i việc Ä‘á»u nhá» cáºy Tô Äại nương, không má»™t lúc má»™t lúc nà o ngưá»i hở tay cả. Tuy váºy, gia đình nhạc mẫu không có ngưá»i coi sóc thì để tiện tế nói vá»›i Tô Äại nương sang giúp để lo cùng nhạc mẫu. Äợi lúc nà o nhạc mẫu khoẻ mạnh rồi, Tô Äại nương sẽ trở vá» cÅ©ng được.
Hà n Phu nhơn nói:
- ÄÆ°á»£c như thế thì hay lắm, váºy để sáng mai tôi sai ngươi Ä‘em kiệu qua rước Tô Äại nương.
Thiếu Hoa vâng lá»i ở nán lại trò chuyện hồi lâu, rồi cáo từ lui vá» thuáºt lại câu chuyện cho má»i ngưá»i nghe, ai nấy Ä‘á»u bằng lòng.
Sáng hôm sau, Hà n Phu nhÆ¡n sai ngưá»i Ä‘em kiệu qua rước, Tô Äại nương bèn dắt con Thúy Liá»…u sang ngay.
Äến nÆ¡i, cha con Mạnh SÄ© Nguyên ra rước Tô Äại nương và o phòng tiếp chuyện, Tô Äại nương há»i:
- Tôi nghe nói phu nhÆ¡n bị lâm trá»ng bịnh, nhá» có Lệ Thừa tướng đến chữa khá»i, chẳng hay phu nhÆ¡n nhìn có phải Lệ Thừa tướng là tiểu thÆ¡ nhà mình không?
Hà n Phu nhÆ¡n nghe nói muốn tá» thiệt, nhưng sợ láºu việc nên suy nghÄ© má»™t lát má»›i đáp:
- Không phải tiện nữ đâu, nếu phải thì may mắn cho tôi biết bao.
Tô Äại nương nói:
- Tôi cÅ©ng nghÄ© rằng tiểu thÆ¡ nhà mình đâu có tà i đảm lược đến thế, vì váºy đã nhiá»u lần Lệ Thừa tướng đến Vương phá»§, tôi vẫn không thèm dòm ngó là m gì, nghÄ© thương xót thay cho tiểu thÆ¡, thân gái ra Ä‘i phiêu bạt nÆ¡i góc bể chân trá»i, không biết hiện nay tiểu thÆ¡ ở phương nà o! Nhưng tôi thiết nghÄ© ngưá»i là nh bao giá» trá»i cÅ©ng phò há»™, thế nà o cÅ©ng có ngà y gặp nhau.
Hà n Phu nhơn nói:
- Äại nương nói hợp ý tôi lắm, chÃnh tôi cÅ©ng hy vá»ng như váºy.
Sau đó, Hà n Phu nhÆ¡n Ä‘em sổ sách và tiá»n bạc giao cho Tô Äại nương cai quản.
Trong Mạnh Phá»§ có ba con tiểu tỳ tánh tình vui vẻ, trông thấy con Thúy Liá»…u qua thì mừng lắm, chúng Ä‘em rượu dá»n lên má»i nó uống , Ä‘oạn đỠnghị:
- Bốn đứa mình tuổi vừa trang lứa, váºy hãy kết là m chị em vá»›i nhau chÆ¡i.
Thúy Liễu nói:
- Nếu muốn kết là m chị em thì phải phát thệ long trá»ng và sau đó phải nhất thiết tháºt tình vá»›i nhau, nghÄ©a là bất cứ chuyện gì bà máºt đến đâu cÅ©ng không được giấu nhau.
Ba đứa kia gáºt đầu khen phải rồi cùng nhau quỳ lại thiên địa thá» nguyá»n.
Sáng hôm sau, Tô Äại nương và o hầu chuyện cùng Hà n Phu nhÆ¡n theo sau có con Thúy Liá»…u. Hà n Phu nhÆ¡n nhìn thấy Thúy Liá»…u, bảo:
- Không có việc gì sai bảo cả, con hãy ra ngoà i chơi.
Con Thúy Liá»…u nghe bảo váºy, biết chắc hai ngưá»i có chuyện chi bà máºt muốn nói vá»›i nhau đây nên vá»™i lui ra rồi nấp phÃa sau phòng rình nghe lóng.
Thấy Thúy Liá»…u Ä‘i rồi, Hà n Phu nhÆ¡n há»i Tô Äại nương:
- Chẳng hay nhà Hoà ng Phá»§ đối xá» vá»›i Äại nương thế nà o?
Tô Äại nương đáp:
- Nhà Hoà ng Phá»§ đối xá» vá»›i tôi rất tá» tế và cung kÃnh lắm.
Hà n Phu nhÆ¡n gáºt đầu nói:
- Nếu nhà Hoà ng Phá»§ đối đãi tá» tế thá»i thôi bằng há» có vẻ xem thưá»ng Äại nương thì hãy trở vỠđây , chá»› nên ở mãi , ngưá»i ta sẽ khinh bỉ.
Tô Äại nương nói:
- Cả nhà Hoà ng Phá»§ ai ai cÅ©ng Ä‘á»u kÃnh trá»ng tôi hết, duy chỉ có mụ Giang Tam Tẩu á»· thế cáºy mình là nhÅ© mẫu cá»§a Lưu Yến Ngá»c nên có vẻ khi dá»… tôi lắm, nên đã nhiá»u lần con Thúy Liá»…u cãi vã vá»›i mụ ta, tôi nghÄ© tháºt đáng buồn. Chỉ xót thương cho tiểu thÆ¡ bạc phước không biết hiện nay ngưá»i phiêu bạt nÆ¡i đâu, đà nh để cho há» Lưu chen và o hưởng thá» sá»± phú quý vinh hoa, phải chi tiểu thÆ¡ vể đây được, thì Lưu thị kia phải hạ xuống ngôi thứ thất, khi nà o mụ Giang Tam Tẩu lại dám khinh thị đến tôi.
Hà n Phu nhơn nghĩ thầm:
- “ Tô Äại nương cùng ta vốn đồng tâm đồng chÃ, nếu ta có tá» tháºt cho ngưá»i biệt, chắc cÅ©ng không hại gì đâuâ€.
NghÄ© Ä‘oạn, Hà n Phu nhÆ¡n bảo Tô Äại nương:
- Äại nương hãy ra ngoà i xem có đứa nà o rình bên ngoà i nghe ngóng gì không, rồi và o đây tôi sẽ cho Äại nương biết má»™t tin mừng.
Tô Äại nương vá»™i vã bước ra ngoà i đảo mắt nhìn quanh má»™t hồi rồi trở và o nói:
- Tôi cho Äại nương biết: Lệ Thừa tướng tức là tiện nữ tôi đấy!
Tô Äại nương hồi há»™p há»i:
- Tại sao phu nhơn biết?
Hà n Phu nhơn nói:
- Hôm trước nó đã chịu nháºn tá»™i rồi.
Rồi Hà n Phu nhÆ¡n Ä‘em hết câu chuyện mẫu tá» trùng phùng kể lại cho Tô Äại nương nghe. Tô Äại nương mừng rỡ nói:
- Thế sao tiểu thơ không chịu cải trang đặng kết hôn cùng Hoà ng Thủ Thiếu Hoa cho rồi?
Hà n Phu nhơn nói:
- Tôi cÅ©ng có trách móc nó, nhưng nó bảo rằng hiện nay nó đã được là m quan đến chức Thừa tướng, dại gì lại không hưởng phú quý vinh hoa cho thá»a thÃch đã, vì váºy nó định ba năm nữa má»›i chịu cải trang.
Tô Äại nương lẩm bẩm:
- Cảm Æ¡n trá»i pháºt! Nay đã được gặp tiểu thÆ¡ rồi, tháºt tôi mừng quá , không còn lo lắng chi nữa. Nhưng tôi lại thắc mắc má»™t Ä‘iá»u là sao tiểu thÆ¡ lại dám lấy con gáo gái Lương Thừa tướng? Hai ngưá»i con gái là m vợ là m chồng ở chung vá»›i nhau má»™t cách tương đắc cÅ©ng là má»™t việc lạ lùng!
Hà n Phu nhơn sực nhớ lại nên vỗ đùi nói:
- Ừ nhỉ? ChÃnh lâu nay tôi cÅ©ng lấy là m thắc mắc việc ấy, nhưng hôm ná» vì quá vui mừng , tôi quên há»i việc ấy mất. Thôi để đợi khi có chấm trưá»ng vá», tôi sẽ há»i nó thì rõ. Nhưng Äại nương hãy nhá»› khi vá» bên Vương phá»§ chá»› nên láºu chuyện nà y ra, vì nó bảo há»… tiết lá»™ ra, nó sẽ không vá» nữa đấy!
Tô Äại nương nói:
- Xin Phu nhÆ¡n chá»› lo, xưa nay tôi vốn dè dặt kÃn đáo, chỉ sợ con Thúy Liá»…u nó hay lẻo mép lắm mà thôi!
Lúc ấy con Thúy Liá»…u rình phÃa sau phòng nghe Tô Äại nương nói : “ Cảm Æ¡n trá»i pháºt! Ngà y nay đã gặp tiểu thÆ¡ rồi!â€.
Còn bao nhiêu nữa vì hai ngưá»i nói chuyện nhá» quá nó không nghe rõ nên lấy là m lạ nghÄ© thầm:
“ Khi nãy phu nhÆ¡n có vẽ giấu ta, bây giỠđại nương lại nói lên câu nà y thì chắc có lẽ phu nhÆ¡n đã gặp được tiểu thÆ¡ đâu rồi. Thôi, để ta Ä‘i há»i thăm mấy con nữ tỳ, bạn ta, xem sao. Nếu quả váºy ta sẽ báo cho Trung hiếu vương biết kẻo ngà y đêm ngưá»i thương bóng nhá»› hình tá»™i nghiệp lắm!â€
Thế rồi chiá»u hôm ấy, con Thúy Liá»…u thừa lúc ba đứa nữ tỳ kia Ä‘ang vui cuá»™c rượu , nó tìm cách đón há»i:
- Tôi nghe nói phu nhÆ¡n đã gặp mặt tiểu thÆ¡ rồi, nhưng không biết gặp trong trưá»ng hợp nà o và bao lâu rồi hở mấy chị?
Má»™t trong ba đứa nữ tỳ nghe há»i liá»n vụt miệng nói:
- Mới hôm chữa bịnh ....
Nó vừa nói đến đây, bá»—ng thấy hai đứa kia nhìn trừng trừng đôi mắt khiến nó giá»±t mình không dám nói thêm nữa, láºt Ä‘áºt nói trá»› lại:
- À quên! Ai mà tìm gặp tiểu thÆ¡ ở đâu ! Nếu có thì phu nhÆ¡n tôi đã khá»i lâm trá»ng bịnh.
Con Thúy Liá»…u thấy thế hiểu ngay, liá»n đứng dáºy là m ra vẻ giáºn dữ trách móc :
- Mấy chị đã cùng tôi kết bạn thá» nguyá»n mà việc tìm gặp được tiểu thÆ¡, phu nhÆ¡n đã nói vá»›i Tô Äại nương tôi rồi, sao mấy chị còn dấu tôi ? Mấy chị không thá»±c hiện lá»i thá», không sợ trá»i tru đất diệt sao ?
Cả ba đồng nói :
- Nà o chúng tôi có muốn dấu chị là m gì ? Chỉ vì lão gia và Phu nhÆ¡n nghiêm cấm việc ấy lắm, nếu hở môi rá»§i tiết láºu ra ngoà i sẽ bị đánh chết.
Thúy Liá»…u dịu giá»ng nói :
- Xin mấy chị cứ nói tháºt cho tôi biết, tôi nguyện không khi nà o tiết láºu cho ai biết đâu .
Ba đứa kia thấy con Thúy Liá»…u nói váºy, liá»n Ä‘em hết câu chuyện Hà n Phu nhÆ¡n và Mạnh Lệ Quân tương nháºn thuáºt rõ đầu Ä‘uôi và căn dặn :
- Chị nhá»› phải cố gắng giữ bà máºt , nếu lẻo mép sẽ bị tá»™i cả bá»n đấy nhé.
Con Thúy Liá»…u gáºt đầu, trong bụng nôn nao, trông cho mau tối mau sáng đặng sáng ngà y chạy qua bên Vương Phá»§ báo cho Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa hay, đặng ngưá»i là m lá»… thà nh hôn vá»›i Mạnh Tiểu thÆ¡ cho rồi, coi thá» mụ Giang Tam Tẩu còn vênh mà y vác mặt vá»›i đại nương nữa không cho biết.
Hôm sau, Thúy Liá»…u chạy đến nói vá»›i Tô Äại nương :
- Hôm nay trá»i nóng ná»±c quá, mặc áo bông như thế nà y là m sao chịu nổi, xin đại nương cho phép tôi qua Vương phá»§ lấy áo chiếc vá» mặc cho đỡ ná»±c.
Tô Äại nương cau mà y quở mắng :
- Sao mà y nhiá»u chuyện thế. Nếu có ná»±c thì mượn đỡ áo má»ng cá»§a chúng bạn mà y dùng không được sao ?
Thúy Liá»…u bị rầy tiu nghỉu Ä‘i lảng ra ngoà i đà nh đợi đến khi Tô Äại nương trở vá» Vương phá»§ má»›i có thể theo được.
Cách và i hôm sau Hà n Phu nhÆ¡n nói nhá» vá»›i Tô Äại nương :
- Tôi định nấu và i món ăn ngon rồi sai má»™t ngưá»i bá»™c phụ Ä‘em sang dâng cho Lương Phu nhÆ¡n bảo rằng cảm cái Æ¡n cá»§a Lệ Thừa tướng đã chữa khá»i bịnh, rồi bảo ngưá»i bá»™c phụ nhìn kỹ xem Lương Phu nhÆ¡n là ngưá»i như thế nà o mà lại chịu lấy ông chồng đà n bà như váºy.
Tô Äại nương cho là diệu kế rồi hai ngưá»i ra chỉ vẽ nữ tỳ nấu bốn món ăn tháºt ngon, Ä‘oạn sai tên bá»™c phụ Äịch Xuân Yến bưng sang bên ấy.
Lúc ấy, Lệ Minh ÄÆ°á»ng Ä‘ang báºn công việc ở trưá»ng thi, ở nhà chỉ có má»™t mình Tố Hoa buồn bã, nà ng cùng vá»›i hai ngưá»i hầu thiếp cá»§a Khương Nhược SÆ¡n là Äức ThÆ¡ và Nhu nương ngồi xem phong cảnh ngoà i huê viên, xảy thấy nữ tỳ cầm thiệp và o báo :
- Có ngưá»i bá»™c phụ cá»§a há» Mạnh sang đây bảo rằng Hà n Phu nhÆ¡n cảm cái Æ¡n cá»§a Lệ Thừa tướng cứu khá»i bịnh nên mang đồ ăn sang biếu và xin bái tạ.
Tố Hoa nghĩ thầm :
« Hằng ngà y tiểu thÆ¡ chưá»ng mặt giữa triá»u đình mà ngưá»i còn dám thay, huống hồ ta ra gặp ngưá»i bá»™c phụ trong giây lát lại ngại sao ?
NghÄ© Ä‘oạn, Tố Hoa bảo nữ tỳ ra dắt Äịch Xuân Yến và o.
Lá»i Bình :
Mạnh Lệ Quân được phú quý vinh hoa, nà ng rước cả gia quyến nghÄ©a phụ cá»§a nà ng là ông Khương Nhược SÆ¡n đến ở chung để Ä‘á»n Æ¡n trả báo. Äà nh rằng hà nh động nà y rất đáng khen, nhưng thánh nhÆ¡n c ónói : « Bất hiếu kỳ thân nhi hiếu tha nhân, giả thị vị chi bá»™i đức ; bất kÃnh kỳ thân nhi kÃnh tha nhân, giả thị vị chi bá»™i lá»… »
Mạnh Lệ Quân tinh thông mạch lý, hay tin mẹ mình Ä‘au mà lại lánh mặt , rồi cá»±c chẳng đã má»›i đến hốt cho thang thuốc để rồi trốn tránh, mặc cho bịnh mẹ mình ra thế nà o cÅ©ng không cần. Thá» há»i quyá»n cao chức trá»ng phú quý vinh hoa để là m gì mà không chịu là m tròn đạo hiếu ?
Æ n cúc dục, nghÄ©a sanh thà nh , tưởng không má»™t lý do nà o có thể là m cho mình bõ đạo hiếu được cả. Là m con có thể hy sinh tất cả. Là m con mà Mạnh Lệ Quân khi nghe mẹ nà ng trách móc, nà ng viện lý do là muốn hưởng phú quý vinh hoa và giáºn Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa nên không muốn ra mặt, đà nh để cho cha mẹ nuốt thảm Ä‘eo sầu. Là m con mà nói như thế sao không biết ngượng ?
- Mạnh Lệ Quân là ngưá»i trà thức, nà ng biết rằng khi tương nháºn vá»›i gia đình rồi, là m gì sá»± việc cÅ©ng bại lá»™, cho nên sau khi tương nháºn, nà ng căn dặn mẹ nà ng hãy đấu kÃn ; nhưng khi vá» nhà Tố Hoa há»i, nà ng Ä‘inh ninh rằng việc sẽ bại lá»™. Thế thì nà ng đã biết mình rồi, tại sao không tìm cách cải trang để chi cho có sá»± rắc rối vá» sau ? Cho nên má»›i thoáng qua thì thấy kiến thức nà ng sâu sắc, nhưng xét kỹ lại việc nà ng đã biết trước mà vẫn đánh liá»u thì chá»— nà y quả là Mạnh lệ Quân thất trà váºy .
|
 |
|
| |