 |
|

07-04-2008, 10:23 AM
|
 |
Hoạt Thi Thần
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngà y 6 giá» 32 phút
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
|
|
Hồi 57
Há»™ pháp Máºt Tông
Trong thoáng chốc ba ngưá»i đã xuống đến chân núi, băng qua rừng.
Nhạc Nhạn Linh buông tay hai nà ng ra hối hả nói:
- Nhanh lên, Vân muá»™i vẫn chỉ huy ngưá»i cá»§a Thiên Phụng bang lẩn tránh, bá»n Máºt Tông hầu hết Ä‘á»u có tà thuáºt, e há» không ứng phó nổi. Liá»…u Dao Kim vừa má»›i tiếp nhiệm ngôi bang chá»§, nhất thá»i e chưa thu phục được lòng bang chúng, hãy Ä‘i mau.
Vân Phụng Ảnh lo lắng do dự:
- Linh ca, tiểu muội…
Nhạc Nhạn Linh kiên quyết ngắt lá»i:
- Chúng ta chỉ cần lòng trong sáng, nà o sợ những lá»i thị phi, Vân muá»™i đừng do dá»± nữa.
Vân Phụng Ảnh bặm môi, bá»—ng như hạ quyết tâm lá»›n, gáºt đầu nói:
- ÄÆ°á»£c, tiểu muá»™i Ä‘i đây!
Äoạn ném cho hai ngưá»i cái nhìn sâu lắng, tung mình phóng Ä‘i như bay, tuy nà ng không nói gì, nhưng ánh mắt biểu lá»™ rất rõ rà ng, ý bảo Nhạc Nhạn Linh chá»› quên những lá»i đã hứa hẹn khi nãy.
Tình hình tuy khẩn cấp nhưng Thái Phụng Tiên Tá» thấy hai ngưá»i như váºy cÅ©ng liến thoắng nói:
- Từ cô nương tiến đến Vân muội tốc độ nhanh ghê!
Nhạc Nhạn Linh đỠmặt:
- Bây giá» là lúc gì mà Sương muá»™i còn bỡn cợt thế nà y, hãy Ä‘i triệu táºp thuá»™c hạ mau, chắc chắn bá»n Máºt Tông không chỉ phái đến bốn há»™ pháp, hẳn là còn đại binh theo sau nữa.
Thái Phụng Tiên TỠlè lưỡi là m mặt xấu:
- Vâng, lão đại, còn tướng lệnh gì nữa không?
Nhạc Nhạn Linh dở khóc dở cưá»i không nén được phì cưá»i nói:
- Hết rồi! À nà y, tốt hÆ¡n là ngưá»i cá»§a Sương muá»™i không nên và o cốc, hãy giữ chặt nÆ¡i cá»a cốc, đừng cho bá»n Máºt Tông có cÆ¡ há»™i cứu viện.
Thái Phụng Tiên Tá» liá»n dẹp bá» liến thoắng:
- Còn tiểu muội thì sao? Có cần và o trong cốc không?
Nhạc Nhạn Linh lắc đầu:
- Sương muá»™i còn chỉ huy há», sao và o trong cốc được.
- Không, tiểu muội phải và o cốc mới được.
Giá»ng nói Thái Phụng Tiên Tá» rất kiên quyết, biểu lá»™ sá»± quan tâm lo lắng trong lòng nà ng.
Nhạc Nhạn Linh nghe váºy liá»n hoảng lên nói:
- Sương muá»™i và o cốc thì những ngưá»i kia là m sao? Há» sẽ trở thà nh rắn không đầu còn gì?
- Tiểu muá»™i sẽ chá»n ngưá»i thay mặt chỉ huy, Linh ca yên tâm khá»i lo, váºy được chứ?
Nhạc Nhạn Linh Ä‘ang nóng lòng cho cuá»™c chiến trong cốc, không muốn tiếp tục xảy ra chuyện lôi thôi vá»›i nà ng, đà nh nghiêm giá»ng nói:
- Thôi được, Sương muá»™i hãy liệu mà là m, nhưng phải chá»n má»™t ngưá»i thá»±c sá»± có năng lá»±c chỉ huy má»›i được!
Thái Phụng Tiên Tá» thấy váºy há»›n hở nhoẻn miệng cưá»i, phi thân phóng Ä‘i ra ngoà i cốc, tốc độ nhanh như chá»›p, thoáng chốc đã mất dạng.
Nhạc Nhạn Linh cảm khái lắc đầu lẩm bẩm:
- Mình tuy độc tố trong cÆ¡ thể được giải trừ, công lá»±c tiến bá»™ nhiá»u, nhưng so vá»›i các nà ng tháºt là kém xa.
Vừa dứt lá»i, bá»—ng nghe nÆ¡i xa vá»ng đến tiếng Huyết Diện Kim Cang cưá»i to nói:
- Không có chi! Không có chi! Huyết Diện Kim Cang má»— bình sinh rất khinh thưá»ng những kẻ thiếu can đảm mặc dù ngươi đánh thua má»— nhưng vẫn liá»u chết chiến đấu, chỉ váºy cÅ©ng đủ khiến má»— bá»™i phục rồi.
Cá»u Văn Long tiếp lá»i:
- Tiểu tá» ngươi bá»™i phục, tháºt là điá»u đáng quý, tuy nhiên má»— cÅ©ng rất là bá»™i phục ngươi.
Hai ngưá»i Ä‘á»u không biết khiêm tốn, nên má»™t khi khiêm tốn thà nh ra ngá»› nga ngá»› ngẩn, hết sức khôi hà i ná»±c cưá»i.
Nhạc Nhạn Linh liá»n phóng Ä‘i vá» phÃa hướng ấy, chừng bảy trượng thì gặp hai ngưá»i từ má»™t góc núi Ä‘i ra.
Hai ngưá»i vừa trông thấy Nhạc Nhạn Linh liá»n sá»ng sốt, Ä‘oạn cùng khom mình thi lá»… nói:
- Công tỠở đây một mình ư?
Nhạc Nhạn Linh vội nói:
- Hai vị cô nương đã đi trước rồi, trong cốc…
Cá»u Văn Long nóng tÃnh, không chá» Nhạc Nhạn Linh dứt lá»i đã há»i:
- Trong cốc có kẻ địch đến phải không?
Nhạc Nhạn Linh gáºt đầu:
- Phải, bốn há»™ pháp cá»§a phái Máºt Tông.
Cá»u Văn Long nhướng mà y:
- Äể Cá»u Văn Long má»— Ä‘i giết và i tên rồi hẵng tÃnh.
Äoạn liá»n sải bước toan phóng Ä‘i và o cốc.
Huyết Diện Kim Cang vừa nghe nói đến bốn tên há»™ pháp cá»§a phái Máºt Tông liá»n tức biến sắc mặt, vá»™i lá»›n tiếng gá»i:
- Hãy khoan, má»— đã gặp bốn ngưá»i nà y rồi, ngươi Ä‘i không được!
Cá»u Văn Long chững bước:
- Sao lại đi không được?
Huyết Diện Kim Cang chau mà y nói:
- Chắc chắn ngươi không phải địch thá»§ cá»§a há».
Cá»u Văn Long nghe váºy cả giáºn:
- Váºy thì ngươi hãy Ä‘i theo xem thá» xem.
Äoạn sải bước bá» Ä‘i.
Nhạc Nhạn Linh biết Huyết Diện Kim Cang là ngưá»i ương ngạnh thà gãy không cong, chẳng dá»… gì phục ngưá»i, giá» nghe y nói má»™t cách nghiêm trong như váºy, biết là sá»± thể chẳng phải tầm thưá»ng, bèn vá»™i quát ngăn:
- Cá»u Văn Long, hãy khoan, biết ngưá»i biết ta trăm tráºn trăm thắng, trước hết hãy nghe Huyết Diện Kim Cang nói vá» lai lịch cá»§a há» rồi chúng ta hãy Ä‘i cÅ©ng chẳng muá»™n.
Äoạn quay sang Huyết Diện Kim Cang nói:
- Chúng ta vừa đi vừa nói.
Huyết Diện Kim Cang mặt vẫn căng thẳng sải bước, vừa đi vừa nói:
- Má»— không biết lai lịch cá»§a há», nhưng binh khà há» sá» dụng thì má»— đã được chứng kiến.
Cá»u Văn Long há»i:
- Binh khà gì váºy?
- Má»—i ngưá»i sá» dụng má»™t ống tre to, mà u sắc khác nhau, Ä‘uá»ng kÃnh chừng ba tấc và dà i năm tấc.
Cá»u Văn Long cưá»i phá lên:
- Ha ha.. thì ra ngươi sợ bị đánh.
Nhạc Nhạn Linh nghe váºy liá»n trÄ©u lòng, bởi ống tre dù rắn đến đâu cÅ©ng chẳng phải sắt thép, nếu bên trong không có gì ghê ghá»›m thì đầu thể khiến Huyết Diện Kim Cang kinh sợ đến thế nà y, bèn nói:
- Cá»u Văn Long đừng xen và o, hãy để cho y nói tiếp.
Huyết Diện Kim Cang nói tiếp:
- Lúc má»— canh bắt rắn mà o gà , bốn ngưá»i nà y từng đến Vạn Trùng cốc tìm tông chá»§ Máºt Tông, bảo há» cÅ©ng là ngưá»i Tây Tạng, sẵn lòng phục vụ dưới trướng và yêu cầu tông chá»§ ban chức cho há». Tông chá»§ bèn há»i bá»n há» có sở trưá»ng gì, và bảo bá»n há» thi thố thá» xem, còn như bá»n há» bằng lòng chịu sá»± chỉ huy cá»§a bất kỳ Ä‘uá»ng nà o thì không cần mạo hiểm. Bằng không chết trong Vạn Trùng cốc thì chẳng oán trách được ai, nhưng bốn ngưá»i đã quyết định mạo hiểm ở trong cốc.
Cá»u Văn Long lại không nén được há»i:
- Kết quả ra sao? HỠcó chết hay không?
Huyết Diện Kim Cang lừ mắt:
- Äã chết thì đâu còn đến đây được nữa.
Nhạc Nhạn Linh nóng ruá»™t há»i:
- Váºy trong ống tre kia có thần thông gì váºy?
Huyết Diện Kim Cang cháºm rãi kể tiếp:
- Lúc đầu má»— chỉ thấy má»™t lão già áo đỠvà sá» dụng ống tre mà u Ä‘á», khi lÅ© độc trùng tấn công, lão ta quét ống tre, phún ra má»™t chất lá»ng, liá»n tức xung quanh lá»a cháy xanh rá»±c, thiêu chết hà ng ngà n độc trùng, tông chá»§ thấy váºy láºp tức phong cho há» chức há»™ pháp.
Cá»u Văn Long nhÃu mà y:
- Nếu đối thá»§ lão là ngưá»i ná»™i công thâm háºu, má»™t chưởng đánh cho chất lá»ng kia bay vá», váºy há chẳng trở thà nh tá»± thiêu rồi còn gì? Huyết Diện Kim Cang lắc đầu:
- Bốn ngưá»i nà y chẳng những binh khà hung độc, ná»™i công cÅ©ng rất thâm háºu, không thì ngưá»i xảo quyệt như tông chá»§ Máºt Tông lẽ nà o không nghÄ© đến Ä‘iá»u ấy.
Nhạc Nhạn Linh gáºt đầu:
- Rất có lý, chúng ta Ä‘i nhanh lên, có lẽ há» chưa biết sá»± lợi hại cá»§a bốn ngưá»i nà y.
Trong lòng chà ng Ä‘ang lo cho sá»± an nguy cá»§a Vân Phụng Ảnh, dứt lá»i liá»n dẫn trước phi thân và o cốc.
Huyết Diện Kim Cang tiếp bước, Cá»u Văn Long Ä‘uổi theo há»i:
- Ngươi không phải là sợ sao? Huyết Diện Kim Cang cưá»i phá lên:
- Sá»± sống chết có gì đáng báºn tâm, chẳng qua má»— sợ Nhạc công tá» không biết rõ vá» há» mà bị độc thá»§, như váºy thì lấy ai lo liệu các nà ng?
Cá»u Văn Long cÅ©ng cưá»i phá lên:
- Tháºt không ngá» ngươi lại hiểu biết vá» tình yêu như thế!
- Nếu mỗ mà hiểu biết gì là tình yêu thì bây giỠđâu được thảnh thơi thế nà y!
Hai ngưá»i vừa Ä‘i vừa nói, sá»›m đã bị Nhạc Nhạn Linh bá» lại phÃa sau mưá»i mấy trượng.
Qua khá»i má»™t khu rừng thấp, Nhạc Nhạn Linh đã đến giữa sÆ¡n cốc, quét mắt nhìn má»™t lượt thấy bang chúng Thiên Phụng bang Ä‘ang bao vây má»™t lão nhân áo bà o Ä‘á», tóc Ä‘á», hai mắt lá»™ ra, tướng mạo rất hung ác, Ä‘ang giao chiến ác liệt vá»›i Vân Phụng Ảnh.
Cách đó không xa là ba lão nhân tuổi tác không xa nhau, ngưá»i giữa mặc áo bà o Ä‘en, hai mắt sâu hoắm, hệt như bá»™ xương ngưá»i vừa đà o trong cổ má»™ ra, ngưá»i bên phải mặc áo bà o xanh, miệng nhá»n râu xồm, sắc mặt xám trắng, ngưá»i cao lêu nghêu.
Trong tay ba ngưá»i Ä‘á»u có má»™t ống tre giống vá»›i mà u áo.
Ba lão nhân tuy bị bao vây, thấy Vân Phụng Ảnh ngá»c chưởng tung bay, dần áp đảo lão nhân áo đỠcó phần núng thế, nhưng không đến ná»—i thua bại trong vòng năm ba chiêu.
Äằng kia, tân Thiên Phụng bang chá»§ Liá»…u Dao Kim mắt không rá»i khá»i ba vị lão nhân kia, như đỠphòng há» ra tay ám toán.
Lúc nà y lão nhân áo đỠbỗng biến chiêu quát to:
- Ngưá»i dám tá»· đấu chưởng lá»±c vá»›i lão phu không?
Vân Phụng Ảnh tuy nháºn thấy ống tre mà u đỠtrong tay đối phương có vẻ kỳ lạ trong lòng sá»›m đã đỠphòng, nhưng không rõ công dụng thế nà o, nghe váºy liá»n lạnh lùng quát:
- Váºy lão hãy tiếp bổn cô nương má»™t chưởng trước thá» xem!
Dứt lá»i biến chiêu Hồi Phong Dâng Liá»…u hữu chưởng vá»›i bảy thà nh công lá»±c bổ ra, đồng thá»i tả chưởng váºn công phòng bị.
Lão nhân áo đỠcó dụng tâm riêng, nghe váºy quát to:
- Khá lắm!
á»ng tre chá»›p nhoáng chuyển sang tay trái, hữu chưởng vá»›i mưá»i hai thà nh công lá»±c bổ ra, bùng má»™t tiếng rá»n rÄ©, cát đá tung may mù mịt, gió xoáy bốc cao mưá»i mấy trượng, uy thế tháºt kinh ngưá»i.
Vân Phụng Ảnh lùi sau hai bước, lão nhân áo đỠcũng lùi sau hai bước.
Lão nhân áo đỠthấy thế kinh hãi thầm nhủ:
“Ả nà y ghê gá»›m tháºt, đã giữ lại công lá»±c tá»± phòng mà còn uy mãnh thế nà y, nếu thá»±c sá»± má»™t chá»i má»™t, chắc chắn mình không phải địch thá»§.â€
Äá»an liá»n sinh lòng ghen tỵ, sát cÆ¡ cà ng gia tăng, bèn giả vá» cưá»i khinh miệt nói:
- Lão phu tưởng đâu Thiên Phụng bang chá»§ có công lá»±c kinh thiên động địa gì, thì ra cÅ©ng chỉ ngang ngá»a vá»›i lão phu, tháºt nghe danh không bằng gặp mặt, gặp mặt hÆ¡n là nghe danh.
Trước bang chúng đệ tỠđông thế nà y, Vân Phụng Ảnh vốn đã thấy xấu hổ rồi, huống hồ lúc nà y lại phát giác ngưá»i yêu cÅ©ng Ä‘ang có mặt.
Vân Phụng Ảnh liá»n nhướng mà y tức giáºn quát:
- Váºy lão hãy tiếp bổn cô nương má»™t chưởng nữa thá» xem!
Dứt lá»i song chưởng láºp tức tung ra toà n lá»±c vá»›i chiêu Khà Thôn Hà Nhạc công và o lão nhân áo Ä‘á».
Lão nhân áo đỠđang mong nà ng như váºy, liá»n mừng rỡ quát vang:
- Lão phu sợ ngưá»i hay sao?
Dứt lá»i hữu chưởng đã vung ra, vẻ như dùng nhiá»u sức lá»±c nhưng tháºt ra là hư chiêu, vá»›i mục Ä‘Ãch dẫn dụ Vân Phụng Ảnh tung ra hết lá»±c, không còn sức tá»± vệ nữa.
Nhạc Nhạn Linh tháºt không ngá» Vân Phụng Ảnh là má»™t bang chá»§, từng trải nhiá»u tráºn chiến sinh tá», giá» lại nóng nảy thế nà y, bèn vá»™i quát to:
- Vân muội, hãy bình tĩnh!
Nhưng đã muộn, chỉ thấy bóng đỠnhấp nhoáng, Lão nhân áo đỠđã tung mình lên không, tay phải tung ống tre nói:
- Nha đâu, ngươi tưởng lão phu dễ bắt nạt lắm hay sao?
Rồi thì má»™t là n chất lá»ng từ bốn phương tám hướng chụp xuống đầu Vân Phụng Ảnh, tốc độ nhanh như tia chá»›p, hiển nhiên không phải là vung ra mà là dùng sức phóng ra.
Chất lá»ng đó gặp gió liá»n bốc cháy xanh rá»n, phá»§ trùm má»™t khoảng rá»™ng hÆ¡n bảy trượng, khiến ngưá»i không biết Ä‘uá»ng nà o né tránh.
Vân Phụng Ảnh nghe tiếng quát cá»§a Nhạc Nhạn Linh liá»n tức tỉnh táo tâm thần, song ná»™i lá»±c đã tung ra, không sao thu hồi được nữa, lúc nà y muốn đỠkhà tụ công, tung mình né tránh đã không còn kịp, thầm thở dà i nhá»§:
“Thôi rồi, tháºt không ngá» kết cuá»™c cá»§a Vân Phụng Ảnh lại như thế nà y!â€
Ngay khi ấy, Vân Phụng Ảnh bá»—ng cảm thấy má»™t cánh tay ôm ngang lưng, rồi thì nhanh như chá»›p vá»t ngang ra xa tám chÃn trượng, chân vừa chạm đất sau lưng đã vang lên tiếng rú thảm liên hồi.
Vân Phụng Ảnh vừa mới định thần, bên tai bỗng vang lên tiếng Nhạc Nhạn Linh trách yêu:
- Vân muá»™i là ngưá»i già u kinh nghiệm chiến đấu, hôm nay sao lại dá»… dà ng nổi nóng đến thế? Hãy nhìn xem, đã là m lão ta thừa cÆ¡ đả thương nhiá»u ngưá»i thế kia, nếu ngu ca mà không nhanh tay thì Vân muá»™i cÅ©ng thá» thương rồi còn gì?
Vân Phụng Ảnh ngoảnh lại nhìn, thấy có bảy tám nữ đệ tỠtoà n thân bốc cháy, đang lăn lộn trên mặt đât kêu la thảm thiết.
Vân Phụng Ảnh quay sang ngượng ngùng nhìn Nhạc Nhạn Linh, bá»—ng báºt khóc sướt mướt.
Nhạc Nhạn Linh vội dùng tay áo lau nước mắt cho nà ng khẽ bảo:
- Äừng khóc, đây Ä‘á»u là thuá»™c hạ trong bang Vân muá»™i trước đây, há» sẽ cưá»i Vân muá»™i đấy.
Vân Phụng Ảnh nghẹn ngà o:
- Linh ca không giáºn nữa ư?
Nhạc Nhạn Linh lắc đầu:
- Ngu ca đâu há» giáºn, thôi đừng khóc nữa, chỉ cần từ nay khi đối địch phải cố gắng hết sức giữ bình tÄ©nh là được rồi. Bằng không e sẽ dá»… bị ngưá»i ám toán.
Vân Phụng Ảnh liá»n ngoan ngoãn gáºt đầu:
- Tiểu muá»™i sẽ nhất định vâng lá»i Linh ca.
Nhạc Nhạn Linh nhẹ đẩy nà ng ra:
- Vân muội hãy chỠđây, để ngu ca đối phó với lão cho.
Vân Phụng Ảnh vội nắm lấy tay chà ng:
- Hai ta cùng đối phó.
Nhạc Nhạn Linh lắc đầu:
- Lão ta chỉ có má»™t mình, Vân muá»™i hãy lược tráºn cho ngu ca, ngoan nà o!
Vân Phụng Ảnh gáºt đầu, quan tâm khẽ nói:
- Linh ca hãy tháºn trá»ng nhé! Nhạc Nhạn Linh gáºt đầu, quay ngưá»i Ä‘i đến trước mặt lão nhân áo đỠcách chừng tám thước lạnh lùng nói:
- Các hạ tháºt là xảo trá!
Lão nhân áo đỠcưá»i khảy:
- Không dám, không dám, các hạ quá khen.
- Tại hạ muốn được lãnh giáo độc há»a cá»§a các hạ!
- Các hạ danh tÃnh là gì?
- Nhạc Nhạn Linh.
Lão nhân áo đỠsá»ng sốt:
- Sao? Ngưá»i là Nhạc Nhạn Linh ư? Tiểu tá», tất cả cÅ©ng tại ngươi, đã khiến cho bốn kỳ nữ Trung Nguyên xảy ra xung đột tranh chấp, lão phu đã có ý định diệt trừ ngươi từ lâu. Nà o, đến đây lão phu quyết không đẻ cho ngươi thất vá»ng đâu.
Nhạc Nhạn Linh thừa lúc đối phương Ä‘ang nói đã váºn tụ công lá»±c và o song chưởng, chà ng tin là lão nhân áo đỠkhông bao giá» ngá» là chà ng lại dốc toà n bá»™ công lá»±c tấn công chứ không giữ sức tá»± bảo, chà ng liá»n quát to:
- Hãy tiếp chiêu đây!
Äồng thá»i đã vá»›i chiêu Huyết Lưu Phiên Cân nhanh như chá»›p bổ ra.
Lão nhân áo đỠquả không ngá» Nhạc Nhạn Linh đã biết rõ độc há»a cá»§a mình lợi hại mà vừa xuất thá»§ đã thi triển toà n lá»±c nên cưá»i khảy nói:
- Sá»›m nghe Nhạc Nhạn Linh công lá»±c không bằng tứ nữ, có lẽ lá»i đồn chẳng ngoa, lẽ nà o lão phu lại sợ ngươi.
Trong khi nói hữu chưởng đã vung ra với chiêu Phong Quyển Tà n Vân thẳng thừng đón tiếp.
Bùng một tiếng vang dội, trong cát đá mịt mù, Lão nhân áo đỠbị đẩy lùi ra xa hơn ba thước, nơi ngực khà huyết sôi sục, cánh tay phải đau nhói, tức tối thầm nhủ:
“Mình đã mắc hỡm tên tiểu tá» nà y rồi.â€
Nhạc Nhạn Linh lùi sau má»™t bước, lòng thoáng kinh hãi, song chà ng đã chiếm tiên cÆ¡, đâu có chịu để cho đối phương có thá»i gian nghỉ thở, liá»n tức quát to:
- Hãy tiếp thiếu gia một chiêu nữa đây!
Dứt lá»i liên tiếp công ra bảy chưởng, bóng dà y đặc như những áng mây Ä‘á», khiến cho Lão nhân áo đỠhoà n toà n không có cÆ¡ há»™i hoà n thá»§.
Ba ngưá»i kÃa vừa thấy lão đại bị khốn đốn, liá»n phừng lá»a giáºn, bất giác cất bước tiến tá»›i như định xuất thá»§.
Äá»™t nhiên má»™t tiếng nói lạnh toát vang lên:
- Ba vị còn nháºn ra Mai Ngá»c Sương nà y không?
Ba lão nhân ngẩng lên, liá»n biến sắc mặt, lão nhân áo Ä‘en lạnh lùng nói:
- Cô nương muốn gì?
Thái Phụng Tiên TỠđưa mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh Ä‘ang trong tráºn đấu, thấy chà ng hoà n toà n chiếm ưu thế má»›i yên tâm nói:
- Bổn cô nương tạm thá»i chưa muốn gì cả, nhưng tốt hÆ¡n ba vị đừng nên động Ä‘áºy.
Vừa dứt lá»i bá»—ng nghe lão nhân áo đỠhét lên:
- Ai phóng độc châm váºy?
Rồi thì bình một tiếng, lão nhân áo đỠthét to, bị Nhạc Nhạn Linh một chưởng đánh văng ra xa hơn trượng.
Ba lão nhân kia thấy váºy cả giáºn cùng quát to:
- Bá»n tiểu bối nà y, lão phu lấy mạng các ngươi hết!
Liá»n thì ba ống tre quét ra ba hướng khác nhau, nước Ä‘en, sương xám, và phấn xanh bay tứ tung.
Thái Phụng Tiên TỠkinh hãi quát to:
- Lui mau, nước độc, phấn xám, độc trùng, dÃnh và o ngưá»i là chết ngay.
Nhưng nói thì dá»…, hà nh động thì khó, huống hồ bang chúng Thiên Phụng bang võ công Ä‘á»u kém xa ba ngưá»i, liá»n tức tiếng rú thảm vang trá»i, ba bốn mươi ngưá»i Ä‘á»u ngã gục.
Ba lão nhân lúc nà y lá»a giáºn ngáºp lòng, thấy còn có ngưá»i thoát thân, liá»n buông tiếng gầm vang, lại toan xuất thủ…
Äá»™t nhiên má»™t tiếng cưá»i lạnh tanh vang lên:
- Ha ha… nếu ba vị chưa kịp dừng tay, lệnh huynh sẽ đi gặp Diêm vương ngay.
Bốn lão nhân nà y vốn là bốn anh em thân sinh, bởi tÃnh nết quái đản nên thưá»ng rất Ãt trò chuyện nhưng tình cảm thì lại rất thắm thiết nghe váºy liá»n Ä‘á»u giáºt mình kinh hãi, dừng tay đưa mắt vá» phÃa phát ra tiếng nói, liá»n sá»ng sốt kêu lên:
- á»’! Äá»™c thánh Công Tôn Äà o!
Nhạc Nhạn Linh nghe tiếng ngoảnh lại, quả đúng là Äá»™c Thánh Công Tôn Äà o mà chà ng đã thả ra trong Äà o Hoa Cốc, bất giác nhướng mà y lòng thầm tức giáºn.
Äá»™c Thánh Công Tôn Äà o quét mắt nhìn quanh, cưá»i nói:
- Không dám, lão phu Công Tôn Äà o chưa xưng được là thánh.
|

07-04-2008, 10:23 AM
|
 |
Hoạt Thi Thần
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngà y 6 giá» 32 phút
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
|
|
Hồi 58
Vì danh chà mạng
Lão nhân áo Ä‘en tức giáºn:
- Công Tôn Äà o tôn giá cÅ©ng là má»™t nhân váºt lừng danh trên giang hồ, chẳng ngá» lại hạ thá»§ trong lúc ngưá»i lâm nguy má»™t cách bỉ ổi thế nà y, lão phu tháºt đã đánh giá ngươi quá cao rồi.
Äá»™c Thánh cưá»i to:
- Ha ha… chúng ta cÅ©ng giống như nhau thôi, khi xưa nếu bốn vị mà không dùng gian kế đánh lừa Công Tôn má»— và o trong Äoạn Hồn cốc, bị giam cầm hai mươi năm dà i, không chừng hôm nay Công Tôn má»— giúp các vị má»™t tay cÅ©ng nên.
Lão nhân áo xanh trầm giá»ng:
- Chỉ trách bản thân ngươi thôi.
Äá»™c Thánh bình thản cưá»i:
- Công Tôn má»— đâu có trách bốn vị, chúng ta đây là có vay có trả thôi. Công Tôn Äà o nà y bình sinh không bao giá» lấn át bất kỳ ai, bốn vị biết rất rõ, nên khi Công Tôn má»— vừa thoát giam, bốn vị đã đầu phục Máºt Tông, khiến cho Công Tôn má»— phải Ä‘uổi theo lâu lắm má»›i gặp được tại đây.
Lão nhân áo đen quắc mắt:
- Tôn giá định thế nà o?
Äá»™c Thánh mắt ánh lên sắc lạnh:
- Äó phải há»i ba vị má»›i biết được.
Lão nhân áo xám tiếp lá»i:
- Tôn giá muốn Ä‘iá»u kiện gì?
Äá»™c Thánh nhìn lão nhân áo đỠnằm dưới đất:
- Công Tôn má»— cả Ä‘á»i không có gì vướng báºn tâm, riêng việc hai mươi năm bị giam cầm trong Äoạn Hồn cốc, thì không thể nà o quên được, do đó…
Bá»—ng ngưng lá»i, không nói tiếp nữa.
Ba lão nhân váºy lặng ngưá»i, lão nhân áo xanh không nén được há»i:
- Do đó sao?
- Lão phu định giam ngưá»i lệnh huynh tám mươi năm để thế tá»™i cho ba vị, nếu như lệnh huynh sống được lâu thế đó.
Ba lão nhân nghe váºy ngẩn ngưá»i, bá»—ng mắt rá»±c hung quang, Äá»™c Thánh thấy váºy bất giác rợn ngưá»i, song vẫn Ä‘iá»m nhiên cưá»i nói:
- Công Tôn má»— bình sinh không là m việc gì không chắc chắn, ba vị khá»i phải nhá»c tâm.
Bốn lão nhân vốn rất e sợ lão độc váºt, giết ngưá»i không từ thá»§ Ä‘oạn nà y, bằng không hỠđâu đánh lừa Äá»™c Thánh và o trong Äoạn Hồn cốc giam cầm suốt hai mươi năm.
Lão nhân áo đỠrên rỉ một hồi, bỗng nói:
- Thôi được, tôn giá hãy đưa thuốc giải đây.
Äá»™c Thánh vừa âm trầm:
- Lão phu trao thuốc giải cho các vị, nếu các vị ba ngưá»i động thá»§, váºy lão phu chẳng phải lại tấn công nhá»c sức má»™t phen nữa hay sao?
Lão nhân áo xám giáºn dữ quát:
- Váºy chứ ngươi muốn sao?
Äá»™c Thánh thản nhiên cưá»i:
- Tôn giá đừng nổi giáºn, ba vị hôm nay váºn số Ä‘en đủi, đã lá»t và o tay Công Tôn má»—, muốn hòa giải chỉ có nghe theo lá»i lão phu thôi, ba vị nghÄ© sao?
Lão nhân áo Ä‘en cưá»i khảy:
- Thôi được, tôn giá nói Ä‘i, cùng lắm là tạm phong bế huyệt đạo cá»§a lão phu ba ngưá»i thôi.
Äá»™c Thánh cưá»i to:
- Lão phu không bao giá» là m như váºy đâu, ba vị hãy yên tâm.
Lão nhân áo xám tức giáºn:
- Váºy tôn giá muốn gì, tại sao không nói thẳng ra?
Äá»™c Thánh mắt quắc lên, lạnh lùng quát:
- Các vị hãy bỠống tre trong tay áo xuống.
Lão nhân áo Ä‘en gắt giá»ng:
- Bá»n nà y sao tin được tôn giá?
Äá»™c Thánh cưá»i khảy:
- Công Tôn Äà o nà y nói là thá»±c hà nh, trên giang hồ chẳng ai không biết.
Lão nhân áo Ä‘en cưá»i khảy:
- Nhưng đối vá»›i bốn huynh đệ lão phu e rằng không phải váºy.
Äá»™c Thánh trầm giá»ng:
- Ba vị đừng quên, lão phu tên hiệu Äá»™c Thánh, các vị còn ống tre, dù thêm bảy tám mươi ngưá»i nữa, lão phu cÅ©ng chẳng cần ngước mắt lên.
Lão nhân áo Ä‘en giá»ng âm trầm:
- Äá»™c Thánh! Rồi đây chúng ta sẽ còn gặp lại nhau.
Äá»™c Thánh cưá»i khảy:
- Cầu mong là còn có thể gặp lại nhau.
Lão nhân áo Ä‘en ném bỠống tre trong tay, Ä‘oạn quay sang hai ngưá»i kia nói:
- BỠđi thôi.
Hai lão nhân kia chẳng còn cách nà o hơn, đà nh cũng ném bỠống tre.
Lão nhân áo đỠthá» thương trầm trá»ng nằm dưới đất, lúc nà y cố nén Ä‘au từ từ đưa ống tre trong tay lên.
Äá»™c Thánh không ngá» lão ta bị trúng kịch độc mà còn có ý định báo phục, nên không hỠđếm xỉa đến, lạnh lùng nói:
- Ba vị hãy lui ra xa ba trượng.
Ba lão nhân đà nh tuân lá»i lui ra.
Äá»™c Thánh từ trong lòng lấy ra má»™t chiếc lá» ngá»c mà u và ng, mở nắp trút lên ba ống tre, chỉ thấy má»™t chất lá»ng mầu và ng vừa chạm và o ống tre, ống tre liá»n nức toác, nước độc, chướng độc và trùng độc trong thoáng chốc đã bay biến hết.
Ngay khi ấy, lão nhân áo đỠbá»—ng vung ống tre, má»™t là n chất lá»ng bay thẳng và o lưng Äá»™c Thánh, tốc độ vẫn nhanh như tia chá»›p.
Äá»™c Thánh chợt thấy bang chúng Thiên Phụng bang mặt lá»™ vẻ kinh hoà ng, lão là ngưá»i già u kinh nghiệm chiến đấu và tâm kế hÆ¡n ngưá»i, liá»n nhá»› ngay đến lão nhân áo Ä‘á», trong lúc cấp bách đâu dám ngoảnh lại, vá»™i lá»™n nhà o xuống đất lăn ra xa năm thước, đứng báºt dáºy tung mình lên cao hÆ¡n chÃn thước.
Ầm một tiếng, chỗ lăn ra vừa rồi đã bị chưởng lực của ba lão nhân đánh thà nh một hố to ba thước vuông.
Phản ứng cá»§a Äá»™c Thánh là hoà n toà n do ở tiá»m thức, trước đó không hỠđược báo trước, váºy mà lão Ä‘oán ra má»™t cách nhanh chóng.
Nhạc Nhạn Linh thấy váºy không khá»i thầm bá»™i phục nghÄ© thầm:
“Lão nà y quả tháºt tâm cÆ¡ hÆ¡n ngưá»i.â€
Äá»™c Thánh vừa hạ xuống mặt đất, mặt liá»n biến sắc, lạnh lùng cưá»i nói:
- Ba vị tá»± cắt đứt đưá»ng sống, chẳng trách lão phu được nữa.
Äoạn liá»n quay ngưá»i phóng nhanh ra khá»i cốc.
Ba lão nhân quát to, định đuổi theo, Nhạc Nhạn Linh đã lướt tới trước mặt lạnh lùng nói:
- Ba vị bá» Ä‘i thế nà y thì tÃnh mạng những ngưá»i nằm kia lấy ai Ä‘á»n bù đây?
Trong khi ấy Vân Phụng Ảnh và Mai Ngá»c Sương cÅ©ng đến theo sau đứng cản trước mặt hai ngưá»i kia.
Äá»™c Thánh ra đến cá»a cốc, ngoảnh đầu lại thầm cưá»i khảy:
- Hôm nay các ngươi chết chắc rồi!
Ba lão nhân giá» má»›i biết sở dÄ© Äá»™c Thánh há»§y binh khà cá»§a há» chÃnh là muốn mượn Ä‘ao ngưá»i để tuyệt háºu há»a lòng căm háºn tá»™t cùng.
Lão nhân áo đỠlại nhìn thấy huynh trưởng đã chết, liá»n chẳng còn thiết gì nữa cùng buông tiếng quát vang, lao bổ và o ba ngưá»i trước mặt, xuất thá»§ toà n chiêu thức hung hiểm nhất vẻ như liá»u mạng.
Sáu ngưá»i chia là m ba đôi, thoáng chốc đã giao chiến ác liệt, khiến bang chúng Thiên Phụng bang thảy Ä‘á»u xem đến ngây ngưá»i.
Huyết Diện Kim Cang và Cá»u Văn Long đưa mắt nhìn nhau.
Cá»u Văn Long nói:
- Bốn lão già nà y quả là lợi hại, nếu khi nãy mỗ mà xông và o chắc chắn không sao tránh thoát.
- Ngươi còn sống thì tốt hơn.
- Sao váºy?
Huyết Diện Kim Cang chỉ tay xuống đất:
- Nếu ngươi mà chết, nhiá»u ngưá»i chết thế kia má»™t mình má»— là m sao chôn nổi?
Cá»u Văn Long cưá»i nhăn nhúm:
- Thì ra tiểu tỠngươi lòng dạ chẳng tốt gì.
Huyết Diện Kim Cang cưá»i:
- Sao lại lòng dạ không tốt là nh, khi nãy chẳng phải thi thể cá»§a Cổ Pháºt ngươi đã tranh già nh vá»›i má»— đến vỡ đầu sứt trán là gì?
Ngay khi hai ngưá»i Ä‘ang nói, bá»—ng má»™t tiếng rú thảm vang lên, lão nhân áo xanh đã bị Thái Phụng Tiên Tá» má»™t chưởng đánh văng ra xa hÆ¡n hai trượng, rÆ¡i xuống đất liên tiếp phún ra hai ngụm máu tươi tâm mạch đứt Ä‘oạn chết ngay tức khắc.
Ngay trong lúc Thái Phụng Tiên TỠvừa ngơi tay, lại một tiếng rú thảm vang lên, lão nhân áo xám lại bị Vân Phụng Ảnh đánh văng ra xa hơn hai trượng chết giống như lão nhân áo xanh.
Hai thiếu nữ đưa mắt nhìn nhau, tựa hồ vẫn còn có vẻ so tà i với nhau.
Bỗng Nhạc Nhạn Linh quát to:
- Nằm xuống.
Liá»n thì tiếng rú thảm vang lên, lão nhân áo Ä‘en cÅ©ng ngã lăn ra đất.
Nhạc Nhạn Linh quét mắt nhìn quanh, lòng nghe se thắt, trầm giá»ng nói:
- Những ngưá»i cá»§a Thiên Phụng bang chôn cất tại đây được rồi.
Liễu Dao Kim đi đến trước mặt Vân Phụng Ảnh, nước mắt chảy dà i nói:
- Vân cô nương, xin cô nương hãy nghÄ© đến đức hiếu sinh cá»§a trá»i cao tái lãnh đạo Thiên Phụng bang, đừng để cho đệ tá» bổn bang chết oan uổng, lão thân dù phải dấn thân và o lá»a đỠcÅ©ng quyết không rá»i xa cô nương ná»a bước.
Vân Phụng Ảnh lắc đầu:
- Tráºn nà y dù có mặt Vân Phụng Ảnh thì cÅ©ng không tránh khá»i thương vong từ năm mươi ngưá»i trở lên, bang chá»§ không nên quá khiêm tốn, chỉ cần bang chá»§ không xem Thiên Phụng bang là tà i sản cá»§a riêng mình, chắc chắn Thiên Phụng bang sẽ ngà y má»™t hưng thịnh, bang chá»§ không nên nghÄ© gì khác nữa, hãy chuyên tâm lo kiện toà n bang phái là hÆ¡n.
Nhạc Nhạn Linh tiếp lá»i:
- Chỉ cần bang chá»§ có tấm lòng nhân từ, chắc chắn sẽ có ngưá»i tà i trợ giúp.
Liá»…u Dao Kim nghe chợt động tâm liá»n nắm lấy cÆ¡ há»™i nói:
- Chỉ cần Nhạc công tá» bằng lòng giúp đỡ, Liá»…u Dao Kim nà y tuy tá»± biết kém cá»i cÅ©ng xin cố gắng thá» xem.
Nhạc Nhạn Linh tưởng bà ta hiểu lầm ý mình, bất giác đỠmặt:
- Bang chá»§ đừng hiểu lầm, tại hạ không phải là ngưá»i tà i.
Liễu Dao Kim thà nh khẩn:
- Trên cõi Ä‘á»i nà y chỉ có Nhạc công tá» là có thể giúp lão thân thôi.
Thái Phụng Tiên TỠhiểu ý ngay thầm nhủ:
“Bà thông minh lắm, chỉ cần lôi kéo được Nhạc Nhạn Linh thì bá»n nà y hai ngưá»i cÅ©ng phải theo cùng.â€
Äá»an bèn cưá»i nói:
- Nhạc Nhạn Linh nhất định sẽ giúp bang chủ mà .
- Xin Nhạc công tỠnói đi.
Nhạc Nhạn Linh khó xá»:
- Bang chá»§ lượng thứ cho Nhạc má»—, tháºt ra không phải là ngưá»i giang hồ, trong lúc nhiá»…u nhương đến đây là vì trá»ng nhiệm, khi nà o xong nhiệm vụ sẽ vÄ©nh viá»…n rút lui khá»i võ lâm, bang chá»§ chá»n Nhạc má»— tháºt là má»™t Ä‘iá»u sai lầm.
Liễu Dao Kim thoáng biến sắc mặt đà nh nói:
- Chỉ cần công tá» bằng lòng, má»™t ngà y còn trong giang hồ là giúp bổn bang chá»§ má»™t ngà y, váºy là lão thân mãn nguyện rồi.
Nhạc Nhạn Linh gáºt đầu:
- Chỉ cần tại hạ có khả năng, quyết không để bang chá»§ thất vá»ng.
Liễu Dao Kim khom mình thi lễ:
- Lão thân xin thay mặt toà n bang Ä‘a tạ Nhạc công tá».
Trong khi ấy tiếng reo mừng vang lên cùng khắp, hồi lâu mới dứt.
Liá»…u Dao Kim quét mắt nhìn trên mặt đất giá»ng chua xót nói:
- Hãy thu liệm những thi thể đệ tỠnà y cho tỠtế, tạm mai táng ở trong cốc nà y.
Nhạc Nhạn Linh nghiêm túc nói:
- Bang chá»§ nếu có việc quan trá»ng xin cứ Ä‘i lo liệu, chúng tai hạ ở đây chỠđược rồi.
Liễu Dao Kim áy náy:
- Nhưng…
Nhạc Nhạn Linh mỉm cưá»i:
- Không sao đâu!
Liễu Dao Kim đà nh cáo lỗi chỉ huy đệ tỠkhiêng thi thể đi và o khu rừng trong cốc, hồi lâu mới khuất dạng trong rừng.
Huyết Diện Kim Cang đưa mắt nhìn Cá»u Văn Long nói:
- Phen nà y không phiá»n đến chúng ta rồi.
Cá»u Văn Long cưá»i:
- Rất may là chúng ta không lên tiếng.
Vân Phụng Ảnh đưa mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh há»i:
- GiỠchúng ta đi đâu?
Nhạc Nhạn Linh mắt ánh hà n quang:
- Hãy chỠở đây một lát đã.
Thái Phụng Tiên Tá» thắc mắc há»i:
- Chá» ai váºy?
- Chá» Äá»™c Thánh Công Tôn Äà o!
Cá»u Văn Long ngạc nhiên:
- Lão ta sẽ trở lại ư?
Lúc nà y hai thiếu nữ đã hiểu ra, lặng thinh không nói gì.
Nhạc Nhạn Linh cưá»i khảy:
- Lão định bà y ra kế mượn dao giết ngưá»i, giá» mưu kế đã thà nh, Ä‘uÆ¡ng nhiên lão sẽ quay lại.
Huyết Diện Kim Cang thắc mắc:
- Mưu kế đã thà nh, còn quay lại là m gì?
Nhạc Nhạn Linh trầm giá»ng:
- Bởi vì Nhạc Nhạn Linh nà y chưa chết.
Vừa dứt lá»i, ở sau má»™t tảng đá to ở phÃa sau cách mưá»i lăm trượng đã vang lên tiếng Äá»™c Thánh cưá»i to nói:
- Nhạc Nhạn Linh, tà i trà thông minh của ngươi lại khiến cho lão phu thêm một phần e ngại nữa.
Hai thiếu nữ quay phắt lại thấy Äá»™c Thánh Ä‘ang ung dung Ä‘i tá»›i, dáng vẻ tá»± hà o như chốn không ngưá»i.
Nhạc Nhạn Linh chầm cháºm quay ngưá»i lại chằm chặp nhìn Äá»™c Thánh lặng thinh không nói.
Äá»™c Thánh dừng lại ngoà i má»™t trượng. Vân Phụng Ảnh lạnh lùng há»i:
- Vì váºy tôn giá muốn giết y chứ gì?
Äá»™c Thánh gáºt đầu: - Äúng váºy.
Thái Phụng Tiên Tá» bá»—ng há»i:
- Vì sao xưa không ai giết tôn giá?
- Vì lúc lão phu tuổi như y, mưá»i Công Tôn Äà o cÅ©ng chẳng phải địch thá»§.
Vân Phụng Ảnh tiếp lá»i:
- Nhưng hiện tại tôn giá đã có khả năng khiến cho toà n thể võ lâm sụp đổ rồi.
Nhạc Nhạn Linh cưá»i lạnh lùng nói:
- Công Tôn Äà o, chúng ta giao đấy cách nà o đây?
Äá»™c Thánh xua tay:
- Hãy khoan, lá»i lẽ cô nương, lão phu tháºt không hiểu, bởi vì thá»±c lão phu không có khă năng như váºy.
Thái Phụng Tiên Tá» nghiêm giá»ng:
- Tôn giá quả có khả năng ấy, nếu tôn giá muốn lấy má»™t mạng ngưá»i.
Äá»™c Thánh ngẩn ngưá»i chợt hiểu ra, lòng bá»—ng có má»™t cảm giác kỳ lạ chưa từng có, lão trân trối nhìn Thái Phụng Tiên Tá» nói:
- Cô nương mặc y phục mà u Ä‘á», hằn chÃnh là Thái Phụng Tiên Tá», ngưá»i mà giá»›i võ lâm nghe danh khiếp đởm kinh hồn chứ gì?
- Không sai, chÃnh là tiểu nữ.
Bốn đại kỳ nữ hiện có hai ngưá»i hiện diện tại đây, võ công cá»§a Công Tôn Äà o nà y giá»›i võ lâm ai cÅ©ng biết, chắc chắn không phải địch thá»§ cá»§a bất kỳ má»™t trong hai vị, nếu cá»™ng thêm Nhạc Nhạn Linh nữa thì cuá»™c diện hôm nay tháºt hết sức rõ rà ng.
Vân Phụng Ảnh tiếp lá»i:
- Chúng ta sẽ đồng ư quy táºn.
Äá»™c Thánh trố mắt: - Váºy nghÄ©a là sao?
Thái Phụng Tiên Tá» tiếp lá»i:
- Äá»™c Thánh dùng độc thiên hạ vô song, chúng tôi dù lợi hại đến mấy cÅ©ng không thoát khá»i tay tôn giá.
Äá»™c Thánh mặt co giáºt má»™t hồi, bá»—ng ngá»a mặt cưá»i vang:
- Ha ha… Äá»™c Thánh Công Tôn Äà o nà y được hai vị cô nương xem trá»ng đến thế tháºt đáng tá»± hà o vá»›i Ä‘uÆ¡ng kim võ lâm. Thôi được, hôm nay lão phu hứa là sẽ không dùng độc.
Vân Phụng Ảnh tiếp lá»i:
- Chúng tôi tin lá»i tôn giá.
Äá»™c Thánh cưá»i to:
- Thế nhưng…
Thái Phụng Tiên Tá» tiếp lá»i:
- Sau nà y thì chưa biết chừng chứ gì?
- Cô nương đã đoán trúng trước, lão phu đà nh phải đổi ý, kiếp nà y lão phu sẽ không bao giỠdùng độc để thủ thắng Nhạc Nhạn Linh.
Äoạn đưa song chưởng lên nói:
- Nà o, Nhạc Nhạn Linh lão phu với ngươi đối nhau ba chưởng để kết thúc cục diện ngà y hôm nay…
|

07-04-2008, 10:24 AM
|
 |
Hoạt Thi Thần
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngà y 6 giá» 32 phút
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
|
|
Hồi 59
Tiá»n háºu giải trừ
Nhạc Nhạn Linh thấy hai nà ng xem thưá»ng Äá»™c Thánh thế kia, lòng vốn đã bá»±c tức, giá» thấy lão ta cuồng ngạo như váºy, cà ng thêm tức giáºn, cưá»i sắc lạnh nói:
- Trong ba chưởng chúng ta quyết phải phân ra sống chết!
Äá»™c Thánh tá»± tin cưá»i to:
- Lão phu vốn đã có ý định không để cho ngươi sống quá lâu rồi! Ngươi xuất thủ đi!
Hai nà ng lo cho ngưá»i yêu, đồng thanh nói:
- Äá»™c Thánh đừng quên lá»i hứa đấy nhé!
Nhạc Nhạn Linh cưá»i:
- Hai ngưá»i sao cứ nhắc mãi lá»i ấy thế nà y?
Äá»an không chá» hai ngưá»i nói thêm, tay phải vung lên quát:
- Hãy tiếp chưởng.
ÄÆ¡n chưởng vá»›i chiêu Phi SÆ¡n Huyết Hải bổ thẳng ra, bà n tay đỠnhư máu tươi, hiển nhiên chà ng đã thi triển hết công lá»±c.
Äá»™c Thánh sá»›m đã váºn công sẵn sà ng, Nhạc Nhạn Linh vừa xuất thá»§, lão cÅ©ng quát lên:
- Lão phu sợ gì ngươi chứ?
Äồng thá»i hữu chưởng đã vung ra, vá»›i chiêu Thiên Lý Cuồng Phong, kèm theo tiếng sấm vang vá»ng, chứng tá» lão đòi lấy mạng Nhạc Nhạn Linh chẳng phải nói khoác.
Chá»›p nhoáng hai chưởng đã va chạm nhau, bùng má»™t tiếng vang dá»™i, gió rÃt à o ạt, cát bay mịt mù, uy lá»±c tháºt khá»§ng khiếp.
Äá»™c Thánh liên tiếp lùi sau bốn bước, nÆ¡i ngá»±c huyết khà dâng trà o như sóng dữ, cánh tay phải tê nhức, bất giác hối háºn thầm nhá»§:
“Vừa rồi mình không nên hứa vá»›i hai ả là không dùng độc má»™t cách khinh suất như váºy.â€
Nhạc Nhạn Linh lùi sau ba bước, lòng cÅ©ng thầm kinh hãi vá» công lá»±c thâm háºu cá»§a Äá»™c Thánh.
Tuy nhiên qua số bước chân thoái lui cá»§a hai ngưá»i chà ng có thể khẳng định là nếu đấu tiếp, chắc chắn chà ng sẽ già nh phần thắng.
Nhạc Nhạn Linh lạnh lùng đưa mắt nhìn Äá»™c Thánh nói:
- GiỠđến lượt tôn giá xuất thủ đi.
Äá»™c Thánh sợ hai nà ng nháºn ra công lá»±c cá»§a mình kém hÆ¡n Nhạc Nhạn Linh, truyá»n và o giang hồ xấu hổ, bèn hÃt mạnh má»™t hÆ¡i chân khÃ, song chưởng cùng vung lên quát:
- Váºy ngươi hãy tiếp lão phu hai chưởng thá» xem.
Thi triển chiêu Thôi Song Vá»ng Nguyệt và tiến tá»›i ba bước, công thẳng và o ngá»±c Nhạc Nhạn Linh.
Nhạc Nhạn Linh giỠđã rõ công lá»±c cá»§a Äá»™c Thánh, thấy váºy buông tiếng cưá»i khảy, cÅ©ng vung động song chưởng đón tiếp, bùng má»™t tiếng dữ dá»™i hÆ¡n trước, Nhạc Nhạn Linh lùi sau bốn bước, ngá»±c thoáng cảm thấy ngạt thở, đưa mắt nhìn thấy Äá»™c Thánh bị lùi hÆ¡n năm sáu bước, trán toát mồ hôi to cỡ hạt Ä‘áºu, gân xanh giáºt mạnh, chứng tá» lão còn khốn đốn hÆ¡n mình nhiá»u.
Nhạc Nhạn Linh cưá»i lạnh lùng nói:
- Äá»™c Thánh chúng ta hãy còn má»™t chưởng cuối cùng.
Äá»™c Thánh cÅ©ng đã nháºn thấy rất rõ là mình kém thế, thầm nhá»§:
“Hiện hai tay mình bị tê dại khó cỠđộng, nếu hắn tấn công mà mình lại không thể dùng độc, mình bại là chắc. Thay vì bá» Ä‘i sau khi thua cuá»™c, mai kia hãy tìm cách báo phục là hÆ¡n.â€
Äá»an liá»n lùi sau hai bước, cưá»i lạnh lùng nói:
- Nhạc Nhạn Linh, má»™t chưởng nà y lão phu dà nh lại sau hẵng tÃnh, nhưng ngươi hãy nhá»›, khi lão phu xuất chưởng nà y, không nhất định là lúc nà o và tại đâu, công khai hay ám toán. Lão phu là m gì cÅ©ng luôn nói rõ trước, mong ngươi hãy chuẩn bị sức lá»±c đón tiếp chưởng ấy bất cứ lúc nà o.
Äoạn không chá» Nhạc Nhạn Linh đáp lá»i, phi thân và o trong rừng mất dạng.
Hai nà ng tung mình đến bên Nhạc Nhạn Linh quan tâm há»i:
- Linh ca có thá» thương không váºy?
Nhạc Nhạn Linh lạnh nhạt lắc đầu:
- Nếu không nhá» Äá»™c Thánh hứa trước không dùng độc, kết quả cÅ©ng chưa biết thế nà o.
Hai nà ng Ä‘á»u thông minh hÆ¡n ngưá»i, nghe váºy liá»n lẽ nà o không hiểu, hai mắt đỠhoe cÆ¡ hồ rÆ¡i nước mắt.
Thái Phụng Tiên TỠnão nùng nói:
- Linh ca biết là chúng tiểu muội chẳng thế không có Linh ca mà .
Nhạc Nhạn Linh cũng hiểu nỗi khổ tâm của hai nà ng, đâu đà nh lòng trách móc, bèn nắm lấy tay hai nà ng, khẽ thở dà i nói:
- Ngu ca biết hai muá»™i vì lo nghÄ© cho ngu ca, nhưng cuá»™c Ä‘á»i chẳng phải chỉ vì sá»± sống, có rất nhiá»u sá»± việc chúng ta cần phải nhìn và o mặt trá»ng đại má»›i được. Hai vị muá»™i muá»™i thấy có phải không?
Hai nà ng ngoan ngoãn gáºt đầu, không có ý kiến gì.
Nhạc Nhạn Linh đưa mắt nhìn quanh:
- Chúng ta ra khá»i đây Ä‘i thôi.
Vân Phụng Ảnh nói:
- Thiên Phụng bang chủ chưa trở ra mà .
- Có mặt Vân muội, bà ấy sẽ mãi mãi có mặc cảm tự ty, không thể nà o toà n lực chỉnh đốn bang vụ, hiện đã không còn đại địch gì nữa, hãy để cho bà ấy thỠtự lãnh đạo là hơn.
Vân Phụng Ảnh gáºt đầu:
- GiỠchúng ta đi đâu đây?
- Äoạn Hồn cốc.
Huyết Diện Kim Cang chưa từng đến Äoạn Hồn cốc, nghe váºy liá»n nói:
- Dẫn theo mỗ đi cùng có được không?
Nhạc Nhạn Linh nghiêm giá»ng:
- Huynh đà i vá»›i Văn Cá»u Long tạm khoan đến đó, hãy đến phÃa Sương muá»™i trước đã. Cá»u Văn Long vẫn ở lại trong Thiên Phụng bang, bởi vì ngưá»i cá»§a hai phÃa chưa từng gặp nhau bao giá», không nên để xảy ra sá»± hiểu lầm, khi gặp nhau mà tạo cÆ¡ há»™i cho bá»n Máºt Tông tấn công.
Nói đến đó, bỗng cảm thấy mình đa sự, vội và ng nói:
- Sương muá»™i, như váºy được không?
Thái Phụng Tiên Tá» nghe váºy bất giác ngẩn ngưá»i, song liá»n tức hiểu ra, đỠmặt nói:
- Linh ca tháºt là , không thấy há»i váºy là thừa sao?
Huyết Diện Kim Cang nghe váºy liá»n cuống lên nói:
- Äể ngưá»i khác Ä‘i nói được rồi.
Nhạc Nhạn Linh cưá»i:
- Khi nà o tấn công Äoạn Hồn cốc nhất định cho huynh đà i Ä‘i, là m gì mà gấp gáp thế nà y?
Cá»u Văn Long biết là chắc chắn mình không được Ä‘i, bèn nói:
- Nhạc công tỠnói rất phải, ngươi ở lại đi thôi.
Huyết Diện Kim Cang háºm há»±c lừ mắt vá»›i Cá»u Văn Long, Ä‘oạn đà nh má»™t mình Ä‘i và o trong cốc.
Thái Phụng Tiên Tá» Ä‘uổi theo dặn dò mấy câu, Ä‘oạn má»›i cùng Nhạc Nhạn Linh và Vân Phụng Ảnh ra khá»i cốc bá» Ä‘i.
Ba ngưá»i ra khá»i phạm vi phong tá»a cá»§a thuá»™c hạ Thái Phụng Tiên Tá», chỉ thấy bốn bá» vắng ngắt không má»™t bóng ngưá»i, hết sức lấy là m thắc mắc. Nhạc Nhạn Linh ngẫm nghÄ© má»™t hồi, Ä‘oạn nói:
- Phái Máºt Tông chẳng thể chỉ phái mấy ngưá»i nà y tá»›i đây, nhất định là có gian kế gì đây?
Vân Phụng Ảnh thoáng chau mà y:
- Có lẽ nà o hỠmai phục ở chỗ xa hơn không?
Bỗng, Thái Phụng Tiên TỠđưa tay chỉ một đỉnh núi xa xa nói:
- Hãy nhìn kìa, phải Dao Trì Long Nữ đó không?
Nhạc Nhạn Linh lặng ngưá»i, chà ng biết có Dao Trì Long Nữ là có Hoa Diá»…m Phương, tâm hồn nà ng trong trắng, nếu thấy mình ở bên hai nà ng, khó mà giải thÃch xua tan được ná»—i nghÄ© ngá» trong lòng nà ng.
Vân Phụng Ảnh ngước mắt nhìn má»™t hồi, trầm giá»ng nói:
- Quả đúng là nà ng ta, còn thiếu nữ Ä‘i cùng nà ng ta chẳng rõ là ai, thân pháp chẳng kém gì nà ng ta, sao Phụng Ảnh chưa từng nghe nói ngưá»i nà y thế nhỉ?
Nhạc Nhạn Linh giá»ng nặng ná» nói:
- Nà ng ta má»›i Ä‘Ãch thá»±c là tông chá»§ Máºt Tông.
Hai nà ng kia như cÅ©ng đã nhìn thấy Nhạc Nhạn Linh, phi thân đến nhanh như sao xẹt, chẳng mấy chốc đã cách ba ngưá»i không đầy năm mươi trượng.
Thái Phụng Tiên TỠbiến sắc mặt:
- Linh ca quen biết nà ng ta ư?
Nhạc Nhạn Linh cưá»i nhăn nhúm:
- Phải!
- Quen ở đâu và từ lúc nà o váºy?
- Lúc ngu ca bị rơi xuống vực bên ngoà i Phi Vân trại.
Thái Phụng Tiên TỠvẻ mặt cà ng thêm khó coi, lạnh lùng nói:
- Sao tiểu muá»™i chưa từng nghe Linh ca đỠcáºp đến váºy?
Nhạc Nhạn Linh cưá»i khổ sở:
- Vì sợ Phương muội không thông cảm cho ngu ca.
Thái Phụng Tiên TỠmặt tái xanh:
- Nhạc Nhạn Linh, bổn cô nương đã lầm ngưá»i.
Nhạc Nhạn Linh thẫn thá»:
- Phải, có lẽ Sương muá»™i đã lầm Nhạc Nhạn Linh nà y, nhưng không phải trước kia mà là bây giá».
Thái Phụng Tiên Tá» lòng đã có định kiến, đâu chịu suy nghÄ© hà m ý trong lá»i nói cá»§a Nhạc Nhạn Linh giá»ng gay gắt nói:
- Ngươi tưởng bổn cô nương dễ hiếp đáp lắm hả?
Bá»—ng nghe tiếng Dao Trì Long Nữ Bạch Như Ngá»c từ ngoà i hai trượng vang lên:
- Ai dám hiếp đáp Thái Phụng Tiên TỠnà o?
Thái Phụng Tiên Tá» quay phắt lại, mắt rá»±c sát cÆ¡ cưá»i khảy nói:
- Bạch Như Ngá»c, hôm nay ba chúng ta gặp gỡ tại đây, tháºt là quý hóa.
Hoa Diá»…m Phương cưá»i khảy:
- Không phải ba mà là bốn.
Äoạn lạnh lùng đưa mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh nói:
- Nhạc Nhạn Linh ngươi còn gì để giải thÃch nữa không?
Nhạc Nhạn Linh mặt lộ vẻ đau khổ, thẫn thỠnhún vai nói:
- Không gì để giải thÃch cả.
Hoa Diễm Phương biến sắc mặt:
- Thì ra ngươi là má»™t tên ác ma bỡn cợt tình cảm, bổn cô nương nhá» phước trá»i chưa bị há»§y trong tay ngươi, nhưng…
Nhạc Nhạn Linh cưá»i ảo não:
- Bốn ngưá»i Ä‘á»u có khả năng và quyá»n hạ sát Nhạc Nhạn Linh nà y, nhưng trước khi chết, Nhạc má»— mong rằng hãy xóa bá» thù xưa, bắt tay hòa thuáºn cùng chung sức cứu vãn kiếp nạn giang hồ hiện nay.
Thái Phụng Tiên Tá» xẵng giá»ng:
- Äâu đơn giản váºy được, ngươi bảo bá»n nà y hòa thuáºn, bá»n nà y quyết không hòa thuáºn.
Ngưng một lát lạnh lùng nói tiếp:
- Bốn chúng ta khó mà gặp mặt đầy đủ như hôm nay. Nà o, chúng ta hãy quyết định má»™t đấu pháp, cà ng nhanh cà ng tốt, giữa bốn chúng ta có lẽ chỉ nên còn lại má»™t ngưá»i sống thôi.
Bốn nà ng vốn dÄ© chẳng ai chịu phục ai, bởi Nhạc Nhạn Linh, đã khiến hai bên gặp gỡ nhau, nhưng há» lại hiểu lầm Nhạc Nhạn Linh thà nh kiến tiêu trừ liá»n nảy sinh, ba ngưá»i kia đồng thanh nói:
- Ngươi nói đi!
Thái Phụng Tiên TỠtrỠtay xuống chân nói:
- Chúng ta má»—i ngưá»i tá»± vạch dấu chân trên mặt đất, theo bốn phương bị khác nhau xuất thá»§ và o giữa, ngưá»i nà o ra khá»i đưá»ng dấu chân trước, phải tá»± tuyệt tại chá»— ngay.
Nhạc Nhạn Linh cả kinh bởi bốn nà ng võ công suýt soát nhau, nếu giao đấu bằng chiêu thức thì Ãt ra trong má»™t ngà y má»™t đêm cÅ©ng khó phân thắng bại, nhưng nếu tỉ đấu thế nà y, chỉ sau má»™t chiêu là ắt có ngưá»i chết, bèn vá»™i nói:
- Không thể được.
Ba nà ng đồng thanh nói;
- Äồng ý!
Äoạn má»—i ngưá»i Ä‘á»u váºn công dùng chân vạch má»™t Ä‘uá»ng dà i ngay chá»— đứng.
Nhạc Nhạn Linh tuyệt vá»ng nhìn bốn nà ng, lòng rối như tÆ¡ vò, bá»—ng chà ng nhếch môi cưá»i xót xa, tá»±c váºn công và o đôi chân.
Vân Phụng Ảnh nói:
- Chúng ta do ai phát lệnh?
Bạch Như Ngá»c cưá»i khảy:
- Lên tiếng thì công lực tản mác, không ai chịu phát lệnh cả.
Hoa Diá»…m Phương từ trong mình lấy ra má»™t chiếc lá» ngá»c trắng nói:
- Trong nà y có hoà ng lân, Diá»…m Phương sẽ ném vỡ trên mặt đất, khi bốc há»a chúng ta cùng xuất chưởng, thế nà o?
Ba nà ng kia gáºt đầu đồng ý, Hoa Diá»…m Phương liá»n vung tay, bá»™p má»™t tiếng, lá» ngá»c đã vỡ tan nÆ¡i giữa bốn nà ng, bốn nà ng liá»n tức váºn công sẵn sà ng.
Thốt nhiên trên mặt đất lóe ánh sáng lam, bốn nà ng cùng buông tiếng quát vang, toà n lực tung chưởng và o giữa.
Ngay khi bốn nà ng vừa xuất chưởng, chợt thấy bóng Ä‘en nhấp nhoáng, Nhạc Nhạn Linh đã tung mình và o giữa tráºn đấu.
Bốn nà ng tuy miệng nói căm háºn chà ng, nhưng tháºt ra thâm tâm vẫn yêu chà ng tha thiết, thấy váºy liá»n cùng kinh hãi quát:
- Ngươi muốn chết hả?
Äồng thá»i vá»™i và ng thu chưởng song chưởng lá»±c đã phát ra, đâu thể thu hồi được nữa.
Chỉ nghe bình má»™t tiếng vang dá»™i, tiếp theo là tiếng há»± Ä‘au đớn cá»§a Nhạc Nhạn Linh, bốn nà ng thảy Ä‘á»u đứng thừ ra tại chá»—.
Nhạc Nhạn Linh cố gắng đứng lên, ánh mắt đỠđẫn, nhìn quanh lạnh lùng nói:
- Bốn vị từng má»™t thá»i gian quen biết Nhạc Nhạn Linh nà y, rất mong bốn vị hãy suy nghÄ© vá» câu nói sau cùng cá»§a Nhạc Nhạn Linh, võ lâm Trung Nguyên rất cần bốn vị bắt tay nhau hợp tác.
Dứt lá»i, không nhìn má»™t ngưá»i nà o nữa, cố nhấc đôi chân tê dại nặng ná», lê từng bước hết sức khó khăn bá» Ä‘i, dáng vẻ cô đơn và kiên quyết như chẳng còn gì vướng báºn trên cõi Ä‘á»i nà y.
Máu tươi từ nÆ¡i khóe môi tÃm Ä‘en cá»§a chà ng từ từ rỉ xuống, phản ánh trên gương mặt trắng bệch cá»§a chà ng, trông hết sức nổi báºt và ghê rợn.
Bốn nà ng thá» thẫn đứng đó, há» chẳng trông thấy gì ngoà i vẻ mặt thà nh khẩn cá»§a Nhạc Nhạn Linh trước lúc bá» Ä‘i, không có oán, không có háºn, như đã biết trước sau cùng mình phải Ä‘i trên con Ä‘uá»ng nà y váºy.
Bước Ä‘i tuy rất cháºm chạp song má»—i bước Ä‘i là thêm má»™t phần khoảng cách, sau cùng rồi chà ng cÅ©ng khuất dạng sau rừng.
Bốn nà ng vẫn đứng thừ ra như phỗng đá, tựa hồ linh hồn đã thoát đi mất rồi, chỉ còn là một cái xác không hồn mà thôi.
Ngay khi Nhạc Nhạn Linh khuất dạng, trong khu rừng phÃa sau Thái Phụng Tiên Tá» bá»—ng xuất hiện má»™t nam má»™t nữ, Ä‘á»u là ngưá»i trung niên, nữ nhân đưa mắt nhìn nam nhân nói:
- Äã bảo là ra ngăn cản há» sá»›m hÆ¡n, Lăng ca quyết không chịu, giá» hãy xem, biết là m sao đây?
Văn sĩ trung niên lắc đầu:
- Phải để cho chÃnh bản thân há» nếm trải Ä‘au khổ thì má»›i thấm thÃa mùi vị cá»§a tình yêu, má»›i thấu hiểu thứ gì trên cõi Ä‘á»i nà y là đáng trân quý nhất. Phương muá»™i hãy mau đến gá»i há» tỉnh lại, không thì sẽ tháºt sá»± không kịp đấy.
Bốn nà ng như không há» trông thấy hai ngưá»i trung niên má»›i xuất hiện, có lẽ trong lòng há» chỉ khắc ghi má»™t ngưá»i, nhìn thấy má»™t ngưá»i, nhưng ngưá»i ấy đã Ä‘i xa rồi.
Mỹ phụ trung niên Ä‘i tá»›i mấy bước, đỠkhà trầm giá»ng nói:
- Các ngươi còn đứng thừ ra đó chả lẽ định chá» cho y chết tháºt hay sao?
Tiếng nói như sấm rá»n láºp tức là m cho bốn nà ng sá»±c tỉnh, Thái Phụng Tiên Tá» reo lên:
- Sư phụ, đồ nhi biết là m sao đây?
Äồng thá»i tung mình sà và o lòng mỹ phụ trung niên, báºt khóc nức nở.
Ba nà ng kia cũng không cầm lòng cùng khóc òa lên.
Mỹ phụ trung niên đưa mắt nhìn Mai Ngá»c Sương giá»ng Ä‘au xót nói:
- Lão thân sao biết các ngưá»i phải là m sao, đương nhiên đó là do sá»± căm háºn, nhưng đã căm háºn y, các ngươi còn việc gì chẳng thể là m được?
Bốn nà ng lúc nà y hoà n toà n mất ý kiến, cùng nghẹn ngà o nói:
- Chúng tiểu nữ… không ai căm háºn y cả.
- Các ngưá»i không căm háºn váºy chả lẽ yêu y hay sao?
Bốn nà ng Ä‘ang nóng lòng nghe váºy hết thảy Ä‘á»u gáºt đầu thừa nháºn.
Mỹ phụ trung niên giá»ng Ä‘au xót:
- Thôi được, giá» các ngươi ăn năn hãy còn kịp, lão thân là sư phụ cá»§a Ngá»c Sương, nếu mà trong má»™t năm trước đây mà lão thân gặp các ngươi, có lẽ cÅ©ng chẳng buông tha, nhưng hôm nay lão thân đã đổi khác, lão thân là phụ nữ thì phải có bản tÃnh cá»§a phụ nữ, các ngươi Ä‘á»u là pháºn nữ nhi, lão thân vá»›i cương vị là ngưá»i Ä‘i trước, sẵn sà ng chỉ dẫn cho các ngươi, giang hồ võ lâm không phải chá»— nương thân cá»§a chúng ta, chốn nương thân cuối cùng cá»§a chúng ta là má»™t mái ấm gia đình, má»™t cuá»™c sống yên vui hạnh phúc.
Văn sÄ© trung niên tiếp lá»i:
- Giữa ngưá»i vá»›i ngưá»i nếu không có thù hung sát, thì chẳng có háºn tranh Ä‘oạt, nếu từ bá» danh lợi thì giữa ngưá»i vá»›i ngưá»i có gì không thể sống bên nhau kia chứ?
Mỹ phụ trung niên lại tiếp:
- Nếu các ngươi thấy lão thân nói có lý, lão thân sẵn sà ng cố hết sức mình giúp các ngươi tìm gặp y. Bằng không các ngươi vẫn có thể ở đây quyết một phen sống chết.
Thái Phụng Tiên TỠđã có nghÄ©a phu thê tháºt sá»± vá»›i Nhạc Nhạn Linh, lòng cà ng yêu chà ng tha thiết sâu Ä‘áºm, nghe váºy liá»n trước tiên nói:
- Sương nhi xin vâng lá»i sư phụ.
Ba nà ng kia cũng nói theo sau:
- Chúng tiểu nữ xin tuân theo lá»i dạy cá»§a lão tiá»n bối.
Äoạn liá»n lần lượt quỳ xuống bái kiến.
Mỹ phụ trung niên vội đáp lễ nói:
- Äứng lên mau, đứng lên mau.
Äoạn nghiêm giá»ng nói tiếp:
- Các ngươi chá»› nên nghÄ© lầm Nhạc Nhạn Linh bỡn cợt tình cảm, đó Ä‘á»u là sá»± sắp đặt cá»§a Lan Nhân lão nhân, theo ông ta thì chỉ có Nhạc Nhạn Linh xen và o giữa bốn ngưá»i thì má»›i có thể ổn định được sá»± tranh chấp trên giang hồ, cứu vãn ngà n vạn sinh linh, bằng không có lẽ Nhạc Nhạn Linh chẳng bao giá» tiếp cáºn vá»›i các ngươi.
Văn sĩ trung niên giục:
- Thôi được rồi, má»i ngưá»i từ từ rồi sẽ thấu hiểu, giá» hãy Ä‘i tìm y mau.
Mỹ phụ trung niên nghiêm giá»ng:
- Hai viên XÃch Long Châu cá»§a Sương nhi đủ để cứu sống được y, và vá»›i công lá»±c cá»§a bốn ngưá»i cÅ©ng có thể tái khôi phục công lá»±c cho y. Nhưng hãy nhá»› kỹ khi gặp lại y phải hết sức tháºn trá»ng, không được lên tiếng. Từ nay bốn ngưá»i các ngươi tình như tá»· muá»™i, không được ghen ghét nghi ngá», bằng không các ngươi sẽ chẳng được gì cả.
Thế là bốn nà ng đã xÃch lại gần nhau, chỉ trong lúc hoạn nạn má»›i dá»… khiến cho tình cảm con ngưá»i liên hợp vá»›i nhau.
|

07-04-2008, 10:25 AM
|
 |
Hoạt Thi Thần
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngà y 6 giá» 32 phút
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
|
|
Hồi 60
Äiá»u tra căn nguyên
Nhạc Nhạn Linh cố hết sức và o đến trong rừng, đã cảm thấy không sao chịu đựng nổi nữa, máu tươi từ miệng trà o ra dữ dá»™i, chà ng vịn và o cà nh cây từng bước Ä‘i sâu và o cá» ráºm, mắt tay bị gai rạch toác, máu theo tay áo chảy xuống, chà ng cÅ©ng không há» hay biết.
Chà ng bá»—ng trông thấy má»™t tảng đá nhô cao, bên dưới như vừa đủ để chứa má»™t ngưá»i, chà ng xót xa lẩm bẩm:
“ChÃnh là đây rồi.â€
Äoạn tay vịn cà nh cây cháºm chạp bước tá»›i, đến dưới tảng đá, biết mình đã sắp chết, bèn dùng ngón tay chấm và o máu khóe miệng, viết lên trên đá mấy chữ, rồi thấy hai mắt tối sầm, ngất Ä‘i không biết gì nữa.
Ngay khi ấy, bốn nà ng theo vết máu tìm đến, vừa trông thấy chữ viết trên đá, bốn nà ng liá»n báºt khóc sướt mướt.
Chỉ thấy trên đá viết chữ lá» má»:
“Vị hiệp sÄ© nhân từ nà o Ä‘i ngang qua đây, xin hãy vùi chôn hà i cốt cá»§a Nhạc Nhạn Linh và o trong đất sâu, kiếp sau trở thà nh trâu ngá»±a cÅ©ng nguyện kết cá» ngáºm và nh.â€
Khi nãy chà ng không má»™t yêu cầu vá»›i bốn nà ng, đủ biết chà ng đã thất vá»ng vá» hỠđến mức độ nà o.
Hoa Diá»…m Phương bởi nhiá»u năm độc cư trong sÆ¡n động nên lòng rất trong sáng, thấy váºy liá»n ôm Nhạc Nhạn Linh và o lòng, vừa lau máu nÆ¡i khóe môi chà ng vừa nói:
- Sương tỷ, chúng ta là m sao bây gi�
Má»™t tiếng Sương tá»· liá»n là m cho tình cảm liên hợp cá»§a bốn nà ng bừng dáºy, liá»n đưa mắt nhìn Mai Ngá»c Sương nói:
- Sương tá»·, XÃch Long Châu cá»§a Sương tá»· cứu sống cho y tháºt sao?
Thái Phụng Tiên Tá» Mai Ngá»c Sương tuy trong lòng cÅ©ng hết sức nao núng nhưng sá»± xưng hô cá»§a ba ngưá»i khiến nà ng chẳng thể không gánh lấy trách nhiệm cá»§a má»™t đại tá»·, bèn nói:
- Má»i ngưá»i hãy yên tâm, nhất định cứu chữa Ä‘uợc.
Äoạn liá»n lấy hai viên XÃch Long Châu bá» và o miệng mình nhai nát, cÅ©ng chẳng câu nệ, cúi xuống má»›m và o miệng Nhạc Nhạn Linh.
Dao Trì Long Nữ Bạch Như Ngá»c nói:
- Sương tỷ có cần tiểu muội hà nh công giúp chà ng không?
Thái Phụng Tiên Tá» gáºt đầu:
- Phương muá»™i hãy đỡ chà ng ngồi dáºy ngay ngắn, Như muá»™i giúp chà ng thúc động huyết mạch, Phụng muá»™i ra ngoà i canh phòng, tuyệt đối không để ngưá»i xâm nháºp quấy nhiá»…u, chúng ta thay phiên nhau váºn công giúp chà ng.
Vân Phụng Ảnh y lá»i Ä‘i ra, Bạch Như Ngá»c đặt tay lên huyệt Mạch Môn cá»§a Nhạc Nhạn Linh, yên tâm toà n lá»±c hà nh công.
Thá»i gian lặng lẽ trôi qua trong sá»± chỠđợi luôn khiến cho ngưá»i sốt ruá»™t, từ giữa trưa đến khi mặt trá»i lặn, tuy chỉ có năm sáu giá», nhưng đối vá»›i bốn nà ng chẳng khác nà o đã trải qua năm sáu năm, há» má»—i ngưá»i đã luân phiên hà nh công má»™t lần, sắc mặt cá»§a Nhạc Nhạn Linh tuy đã trở lại hồng hà o, nhưng huyết mạch vẫn còn lưu thông rất cháºm.
Äá»™t nhiên má»™t tiếng nói rất khẽ truyá»n và o tai Nhạc Nhạn Linh:
- Tiểu tá», nhà ngươi mà tiếp tục nhẫn tâm thế nà y, e rằng bốn mỹ nhân kia sẽ phải mệt chết, cho ngươi hay, nếu ngươi mà không tỉnh, bốn nà ng sẽ chẳng bao giá» bá» Ä‘i đâu.
Tiếng nói rất giống với khi Nhạc Nhạn Linh ở Phi Vân trại.
Nhạc Nhạn Linh buông tiếng thở dà i trĩu nặng, từ từ mở mắt.
Hoa Diễm Phương mừng đến nhảy cẫng lên nói:
- Sương tỷ đến đây mau, Linh ca đã hồi tỉnh rồi.
Thái Phụng Tiên TỠphóng nhanh đến sâu lắng nhìn Nhạc Nhạn Linh, rụt rè nói:
- Linh ca có lượng thứ cho chúng tiểu muội không?
Nhạc Nhạn Linh thấy bốn nà ng mặt mà y trắng bệch và trán đẫm mồ hôi, liá»n nghe lòng se thắt, lo lắng há»i:
- Lát nữa bốn ngưá»i còn đánh nhau nữa không?
Bốn nà ng đồng thanh:
- Không đâu, bốn ngưá»i giỠđây đã là tá»· muá»™i, không bao giỠđánh nhau nữa đâu.
Nhạc Nhạn Linh cưá»i hà i lòng, nhưng nụ cưá»i khô khốc, có lẽ chà ng lại vừa nghÄ© đến Ä‘iá»u gì đó, quét mắt nhìn quanh nói:
- Bốn vị đã cứu Nhạc Nhạn Linh bây giá» hãy Ä‘iá»u tức má»™t lát, từ nay trên chốn giang hồ hãy còn rất nhiá»u việc chá» bốn vị lo liệu, phải bảo trá»ng má»›i được.
Hoa Diá»…m Phương nhoẻn cưá»i:
- Vâng, Linh ca cũng ở bên chúng tiểu muội phải không?
Nhạc Nhạn Linh cưá»i nhạt nhẽo:
- Chúng ta vÄ©nh viá»…n đứng chung má»™t tráºn tuyến mà .
Thái Phụng Tiên TỠnhướng mà y:
- Linh ca chúng tiểu muá»™i muốn Linh ca hứa là sẽ vÄ©nh viá»…n ở bên chúng tiểu muá»™i chứ không phải câu nói hai hà ng như váºy.
- Nhạc Nhạn Linh nà y không phải là …
Vân Phụng Ảnh nghẹn lá»i nói tiếp:
- Linh ca vẫn chưa lượng thứ cho chúng tiểu muội ư?
Ba nà ng kia cũng không nén đuợc khóc theo.
Nhạc Nhạn Linh nặng nỠlắc đầu:
- Nhạc Nhạn Linh không muốn rá»i xa các vị, chỉ cần các vị cùng bắt tay hợp tác vá»›i nhau, khi nà o xong việc, Nhạc Nhạn Linh nhất định sẽ tìm đến các vị.
Bạch Như Ngá»c tiếp lá»i:
- Linh ca định là m gì, chúng ta cùng chung sức lo liệu.
Nhạc Nhạn Linh đà nh gáºt đầu:
- Thôi Ä‘uợc, các vị hãy mau Ä‘iá»u tức, Nhạc Nhạn Linh ra ngoà i canh phòng cho các vị.
Mai Ngá»c Sương nắm lấy tay Nhạc Nhạn Linh:
- Chúng tiểu muá»™i thà chấp nháºn mệt chết cÅ©ng không thể xa rá»i Linh ca,
- Các vị hà nh công, Nhạc Nhạn Linh sao dám để các vị bị kinh nhiễu, buông tay ra mau.
- Linh ca không bá» Ä‘i má»™t mình tháºt chứ?
Nhạc Nhạn Linh vốn có ý định bá» Ä‘i má»™t mình nhưng dẫu sao con ngưá»i cÅ©ng là má»™t động váºt có tình cảm, hÆ¡n nữa bốn nà ng đối vá»›i chà ng tình sâu nghÄ©a nặng, đã in sâu và o trong lòng chà ng má»™t dấu vết không sao xóa bá» Ä‘uợc, bảo chà ng vÄ©nh viá»…n xa rá»i há» chắc chắn chà ng không sao là m Ä‘uợc.
Nhạc Nhạn Linh thà nh tháºt gáºt đầu:
- VÄ©nh viá»…n không bao giá».
Bốn nà ng nghe váºy má»›i yên tâm ngồi xuống đất xếp bằng váºn công Ä‘iá»u tức.
Nhạc Nhạn Linh Ä‘i ra ngoà i rừng, tung mình lên trên má»™t tảng đá to, phóng mắt nhìn quanh, thấy tất cả Ä‘á»u hiện ra trong tầm mắt, Ä‘oạn má»›i yên tâm ngồi xuống.
Äá»™t nhiên tiếng nói khi nãy lại vang lên bên tai:
- Nhạc Nhạn Linh nếu ngươi muốn gặp lão phu, hãy đến khu rừng phÃa đối diện.
Nhạc Nhạn Linh ngước mắt nhìn, quả thấy ngoà i năm trượng có má»™t khu rừng rất ráºm rạp, vừa đứng lên định phóng xuống, bá»—ng lại thầm nhá»§:
“Không nên Ä‘i kẻo lại trúng kế Ä‘iệu hổ ly sÆ¡n cá»§a kẻ địch, nguy hiểm đến tÃnh mạng các nà ng.â€
Äoạn liá»n quay lại đưa mắt nhìn vá» phÃa bốn nà ng.
Tiếng nói kia lại vang lên:
- Äến đây nà o, ngươi hãy yên tâm, có lão phu đây, sợ gì chứ?
Nhạc Nhạn Linh buông tiếng cưá»i khảy, không thèm đếm xỉa đến nữa.
Lúc nà y Mai ngá»c Sương đứng lên trước, vì nà ng là ngưá»i sau cùng váºn công giúp Nhạc Nhạn Linh nên tiêu hao chân lá»±c Ãt hÆ¡n hết, chỉ Ä‘iá»u tức má»™t lát là hồi phục ngay.
Nà ng đưa mắt dáo dác nhìn quanh, đến khi nhìn thấy Nhạc Nhạn Linh ở trái tảng đá to má»›i yên tâm, liá»n phi thân vá» phÃa ấy.
Nà ng vừa tung mình lên trên tảng đá, Nhạc Nhạn Linh nắm lấy tay nà ng, nà ng liá»n thừa thế ngã và o lòng chà ng đôi môi má»ng ngá»t hướng lên hé mở đón chá».
Nhạc Nhạn Linh nhẹ vuốt mặt nà ng dịu dà ng nói:
- Sương muá»™i hãy ở đây chá» chốc lát, ngu ca hãy đến khu rừng kia gặp ngưá»i ấy, nếu không có biến cố gì, ngu ca sẽ trở lại ngay.
Mai ngá»c Sương đỠmặt bẽn lẽn nói:
- Ai ở trong rừng váºy?
Nhạc Nhạn Linh lắc đầu:
- Ngu ca cÅ©ng chưa từng gặp, ngưá»i nà y từng truyá»n âm nói vá»›i ngu ca ở Phi vân trại, nên ngu ca muốn gặp ông ta.
- Váºy tiểu muá»™i Ä‘i vá»›i!
Nhạc Nhạn Linh đưa tay chỉ ba nà ng kia:
- Còn hỠthì sao?
Mai ngá»c Sương đà nh quan tâm nói:
- Äịch ở trong tối, ta ở ngoà i sáng, Linh ca phải hết sức tháºn trá»ng má»›i Ä‘uợc.
Nhạc Nhạn Linh gáºt đầu, tung mình nhanh như chá»›p vá» phÃa khu rừng, thoáng chốc đã và o đến khu rừng, chú mắt nhìn quanh, chẳng thấy má»™t bóng ngưá»i nà o cả.
Bỗng nghe tiếng nói kia vang lên:
- Nhạc Nhạn Linh ngươi tháºt cả gan, không sợ lão phu ám toán sao?
Nhạc Nhạn Linh nghe tiếng nói ấy vang lên từ bốn phương tám hướng, khó mà nháºn định Ä‘uợc chÃnh xác phương vị đà nh ngẩng lên cao giá»ng nói:
- Qua hai lần nghe tiếng trợ giúp, tại hạ nháºn thấy tôn giá hẳn không phải là kẻ đối địch, có thể ra đây cho tại hạ Ä‘uợc gặp hầu trước mặt cảm tạ chăng?
Tiếng nói ấy cưá»i:
- À tiểu tỠngươi thông minh lắm, và cũng rất là gan dạ, lão phu quả có chút quan hệ với ngươi, nhưng lúc nà y chưa thể gặp nhau, khi nà o ngươi báo xong đại thù, lão phu tự sẽ đến gặp ngươi.
- Vì sao bây giỠkhông thể gặp nhau?
- Chưa đến lúc, ngươi đừng há»i nhiá»u, khi nà o các nà ng Ä‘iá»u tức xong, hãy tức tốc đến Ngô Công lãnh, nÆ¡i đó có má»™t ngưá»i giả nhân giả nghÄ©a trước nay, sắp bá»™c lá»™ bá»™ mặt tháºt, đó là cÆ¡ há»™i tốt để ngươi báo thù má»™t cách danh chÃnh ngôn thuáºn, lão phu Ä‘i đây.
Nhạc Nhạn Linh há»i thêm hai tiếng, gá»i thêm hai tiếng, không nghe trả lá»i, đà nh ra khá»i khu rừng.
Nhạc Nhạn Linh vừa ra khá»i rừng suýt nữa đã va và o bốn nà ng, thì ra các nà ng sợ Nhạc Nhạn Linh Ä‘i mất nên má»›i đến tìm.
Mai ngá»c Sương vừa thấy Nhạc Nhạn Linh liá»n vui mừng há»i:
- Linh ca có thấy ngưá»i ấy không?
Nhạc Nhạn Linh lắc đầu:
- Ngưá»i ấy không chịu ra gặp.
Hoa Diá»…m Phương ngây thÆ¡ há»i:
- Nam hãy nữ váºy?
Nhạc Nhạn Linh đưa mắt nhìn bốn nà ng, thấy mặt ngưá»i nà o cÅ©ng có vẻ hoà i nghi như nhau, bèn nhếch môi cưá»i nói:
- Äó là má»™t lão nhân.
Vân Phụng Ảnh nhoẻn cưá»i nói:
- Linh ca chưa gặp sao biết là lão nhân?
- Nghe tiếng là biết chứ gì? Ông ấy bảo là có chút quan hệ vá»›i ngu ca, khi nà o đến lúc, ông ấy sẽ ra gặp mặt ngu ca, bây giá» thá»i cÆ¡ chưa đến.
Bạch Như Ngá»c ngước mắt há»i:
- Ông ấy chỉ nói bấy nhiêu thôi sao?
Nhạc Nhạn Linh ngẩn ngưá»i chợt nhá»› ra nói:
- À phải rồi, ông ấy còn bảo là mấy hôm nữa tại Ngô Công lãnh có má»™t ngưá»i sắp bá»™c lá»™ đại âm mưu bảo ngu ca hãy tức tốc đến đó báo thù.
Vân Phụng Ảnh nghiêm giá»ng:
- Chúng ta đi ngay bây giỠphải không?
- Các muội cũng đi ư?
Hoa Diá»…m Phương cưá»i:
- Lẽ đương nhiên, Linh ca chẳng đã bảo không bao giá» rá»i xa chúng tiểu muá»™i đó sao?
Nhạc Nhạn Linh thấy vẻ mặt bốn nà ng Ä‘á»u rất kiên quyết, biết không cho há» Ä‘i không xong, đà nh gáºt đầu nói:
- Thôi Ä‘uợc, chúng ta Ä‘i ngay, ai biết Ä‘uá»ng đến Ngô Công lãnh gần nhất?
Vân Phụng Ảnh vội nói:
- Tiểu muội biết, đi nà o.
Sau chốc lát nháºn định phương hướng, nà ng liá»n dẫn trước phi thân xuống núi, bốn ngưá»i cÅ©ng Ä‘á»u cất bước theo sau.
Thá»i gian ba ngà y tuy trôi qua trong bôn ba, Nhạc Nhạn Linh cảm thấy rất là thoải mái, bởi trên Ä‘uá»ng Ä‘i bốn nà ng Ä‘á»u hết sức táºn tình chăm lo cho chà ng.
Trong ba ngà y ở bên nhau, tình cảm giữa bốn nà ng cà ng thêm thắm thiết, tháºt ra bốn nà ng vốn đã có lòng hâm má»™ nhau từ trước song vì Ä‘á»i trước gieo oán thù nên há» bắt buá»™c phải đối xá» vá»›i bá»™ mặt khác, nay thù xưa đã hóa giải, lẽ đương nhiên giữa há» không còn gì vướng mắc vá»›i nhau nữa.
Ngà y thứ tư giữa lúc gần trưa, năm ngưá»i đã tiến và o khu vá»±c Ngô Công lãnh, chỉ thấy đá núi cháºp chùng, kỳ hoa dị thảo và tùng bách bao la bát ngát, đừng nói là tìm ngưá»i, dù phải tìm má»™t sÆ¡n cốc chẳng phải dá»… dà ng.
Nhạc Nhạn Linh chau mà y nói:
- Vùng núi rá»™ng lá»›n thế nà y, biết đâu mà tìm mấy ngưá»i quyết đấu vá»›i nhau chứ?
Hoa Diá»…m Phương tiếp lá»i: - Phải rồi, ngưá»i kia không cho Linh ca biết má»™t địa Ä‘iểm chÃnh xác sao?
Nhạc Nhạn Linh lắc đầu. Hoa Diá»…m Phương vốn tÃnh hồn nhiên thẳng thắn váºy liá»n dẩu môi nói:
- Ngưá»i ấy cÅ©ng tháºt lạ, sao nói mà không chịu nói rõ thế nà y?
Bạch Như Ngá»c chợt động tâm nói:
- Có lẽ ông ấy nghÄ© là chúng ta và o đến Ngô Công lãnh là tìm Ä‘uợc nÆ¡i đó ngay, nếu đúng như váºy thì đó hẳn là má»™t nÆ¡i má»i ngưá»i Ä‘á»u biết.
Vân Phụng Ảnh liá»n nhá»› ra, nà ng reo lên:
- À đúng rồi, Hôm nay là ngà y mùng sáu tháng năm phải không?
Bạch như Ngá»c gáºt đầu:
- Phải, sao nà o?
Vân Phụng Ảnh vỗ tay nói:
- Mùng sáu tháng năm chÃnh là sinh nháºt cá»§a Lãnh Vân bảo chá»§, lẽ chúng ta sá»›m nghÄ© đến má»›i phải, ngoại trừ sinh nháºt cá»§a lão ta, là m gì có nhiá»u nhân váºt võ lâm quy tụ, chắc chắn là Lãnh Vân bảo rồi.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u thấy hữu lý, Mai Ngá»c Sưong tiếp lá»i:
- Ngoại trừ sinh nháºt cá»§a Lãnh Vân bảo chá»§, chẳng dá»… gì và o Ä‘uợc Lãnh Vân bảo chúng ta Ä‘i mau kẻo muá»™n xảy ra rắc rồi.
Äoạn liá»n dẫn trước phi thân phóng Ä‘i.
Chừng thá»i gian má»™t bữa cÆ¡m, năm ngưá»i đã trông thấy nÆ¡i xa có má»™t tòa lầu sừng sững tá»a lạc trên đỉnh núi, quả đúng là đèn mầu treo cao, ngưá»i qua lại như thoi đưa, hết sức náo nhiệt.
Năm ngưá»i không có thiếp má»i cá»§a Lãnh Vân bảo chá»§, chẳng thể Ä‘i và o theo Ä‘uá»ng chÃnh, cÅ©ng may là há» Ä‘á»u có võ công tuyệt đỉnh, chút Ä‘uá»ng núi không thể gây khó khăn cho há».
Há» vượt qua trạm gác thứ nhất, bèn ngang nhiên theo Ä‘uá»ng chÃnh Ä‘i và o. Những ngưá»i ở trạm thứ nhì tưởng đâu hỠđã trình thiếp cho trạm thứ nhất xem qua rồi, hÆ¡n nữa lại thấy là má»™t thiếu niên anh tuấn vá»›i bốn thiếu nữ yếu Ä‘uối, cà ng tin là há» không đủ khả năng gây bạo loạn, bèn chẳng quan tâm đến cư mặc cho há» Ä‘i và o.
Năm ngưá»i Ä‘i đến trước cổng chÃnh Lãnh Vân bảo, ban ngà y ban mặt không thể vượt tưá»ng mà và o, Mai Ngá»c Sương đà nh thừa lúc vắng ngưá»i Ä‘iểm huyệt hai đại hán gác cá»a má»›i tiến và o Ä‘uợc.
Năm ngưá»i vừa má»›i rẽ qua bình phong, bá»—ng nghe Lãnh Vân bảo chá»§ tức giáºn quát:
- Hiệp huynh, hôm nay tốt hÆ¡n chúng ta không nói đến vấn đỠấy, kẻo khiến má»i ngưá»i mất vui.
|

07-04-2008, 10:29 AM
|
 |
Hoạt Thi Thần
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngà y 6 giá» 32 phút
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
|
|
Hồi 61
Thần quân táng mạng
NgÅ© Nhạc thần quân Diệp Thiên Lân xưa nay nhá» giả nhân giả nghÄ©a, dối gạt má»i ngưá»i nên má»›i được giá»›i võ lâm hết lòng kÃnh trá»ng, đó chẳng phải là điá»u dá»… dà ng, đủ biết con ngưá»i lão ta tinh ranh xảo quyệt dưá»ng nà o.
Lão vừa trông thấy bốn nà ng Ä‘i cùng Nhạc Nhạn Linh, biết ngay sá»± thể không ổn, kế hoạch thứ ba khiến bốn nà ng xung đột cá»§a lão đã thất bại, Ä‘iá»u đáng sợ hÆ¡n nữa là bốn nà ng lại liên hợp cùng nhau giúp Nhạc Nhạn Linh.
Lãnh Vân bảo chá»§ Lăng Tiêu vừa thấy ngưá»i đến lại là Nhạc Nhạn Linh đã cứu thoát mình tại Äoạn Hồn cốc hôm trước, lòng vô và n cảm khái, tuy lão cÅ©ng từng nghe nói đến nhiá»u chuyện xung đột giữa bốn kỳ nữ, nhưng chưa biết mặt bốn nà ng, lẽ đương nhiên lão chẳng ngá» bốn thiếu nữ Ä‘i sau Nhạc Nhạn Linh chÃnh là bốn vị kỳ nữ ấy.
Lão đưa mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh nói:
- Nhạc Nhạn Linh, lão phu hãy còn thiếu ngươi ba Ä‘iá»u kiện, có lẽ kiếp nà y đà nh phải mắc nợ ngươi thôi.
Nhạc Nhạn Linh cưá»i lạnh lùng:
- Tôn giá nợ tại hạ không chỉ ba Ä‘iá»u kiện thôi đâu!
Lãnh Vân bảo chá»§ ngẩn ngưá»i:
- Chả lẽ Äá»™c Thánh còn thêm gì vá»›i ngươi nữa hay sao?
- Tại hạ chưa há» có ý muốn nháºn gì cá»§a các vị cả.
Trong khi hai ngưá»i đối thoại, NgÅ© Nhạc thần quân đã nghÄ© ra kế sách, lão lén lút dùng cánh tay phải dấu trong ống tay áo búng ra mấy hoà n thuốc xanh cỡ hạt Ä‘áºu rÆ¡i và o trong chén cá»§a những ngưá»i Ä‘ang đứng thừ ra.
Sau đó lão thở phà o nhẹ nhõm, cưá»i nói:
- Liệt vị, nếu muốn hồi phục công lực, hãy mau uống rượu ngay còn lại trước mặt.
Lãnh Vân bảo chá»§ cưá»i khảy:
- Diệp Thiên Lân, ngươi tưởng là má»i ngưá»i còn tin và o kẻ giả nhân giả nghÄ©a như ngươi sao?
Hoa Diá»…m Phương tiến tá»›i má»™t bước đứng sóng vai vá»›i Nhạc Nhạn Linh, nhoẻn cưá»i nói:
- Các vị hiện đã bị trúng độc, công lá»±c chỉ còn sáu thà nh, nếu uống chung rượu trước mặt và o, quả tháºt là có thể phục hồi mưá»i thà nh công lá»±c, tuy nhiên…
Quần hùng thấy tình thế cấp bách, ai không muốn sá»›m phục hồi công lá»±c, dù không mong báo thù thì cÅ©ng có thể tá»± giữ mình, nên Hoa Diá»…m Phương chưa dứt lá»i, đã có năm sáu ngưá»i cầm lấy chung rượu trước mặt đưa lên miệng…
Hoa Diá»…m Phương thấy váºy vá»™i tung tay quát:
- Hãy khoan!
Äồng thá»i luồng cương phong đã theo chỉ bay ra, rồi thì tiếng lốp bốp vang lên, cÆ¡ hồ cùng trong má»™t lúc, chung rượu trên tay những ngưá»i kia đã vỡ nát rÆ¡i xuống đất.
NgÅ© Nhạc thần quân đảo tròn mắt, liá»n tức nảy sinh mưu kế, lạnh lùng cưá»i nói:
- Nhạc Nhạn Linh, ngươi bảo lão phu lòng dạ độc ác, tháºt ra lòng dạ ngươi lại còn độc ác hÆ¡n, lão phu hạ độc há» vá»›i mục Ä‘Ãch là buá»™c há» cùng đầu phục Máºt Tông, chứ không có ý hại tÃnh mạng há», nhưng ngươi thì lại định tìm đến đây lấy mạng há».
Nhạc Nhạn Linh cưá»i khảy:
- Nhạc mỗ chỉ muốn lấy mạng một mình tôn giá thôi!
- Nhưng lão phu muốn hồi phục công lá»±c cho há» thì ngưá»i Ä‘i cùng ngươi lại phá hoại hết kế hoạch cá»§a lão phu.
Nhạc Nhạn Linh nhất thá»i Ä‘uối lý, không biết trả lá»i sao cho phải.
Hoa Diá»…m Phương chỉ lạnh lùng cưá»i nói:
- Tôn giá sao biết bổn cô nương không phải là cứu h�
NgÅ© Nhạc thần quân nà o biết nà ng chÃnh là ấu chá»§ Máºt Tông, tưởng nà ng không biết sá»± lợi hại cá»§a dược váºt Máºt Tông, bèn vênh mặt tá»± đắc nói:
- Dược váºt cá»§a Máºt Tông trên Ä‘á»i không ai chế luyện và giải trừ được, cô nương bảo là cứu há», chẳng phải chuyện hoang đưá»ng hay sao?
Quần hùng nghe váºy Ä‘á»u thấy có lý, liá»n có ngưá»i tức giáºn quát:
- Nha đầu thối tha kia, ngươi tháºt là ác độc!
Äoạn láºp tức có mấy ngưá»i hầm hầm định phóng ra.
Hoa Diá»…m Phương chưa từng bị ai chá»i mắng bao giá», nghe váºy liá»n giáºn xanh mặt, song chưởng vụt đẩy ra, má»™t luồng kình lá»±c như bà i sÆ¡n đảo hải kèm theo tiếng sấm rá»n láºp tức xô ra, bùng má»™t tiếng vang dá»™i trúng và o má»™t khối đá xanh trước sảnh, khối đá xanh ấy liá»n nát thà nh bá»™t, Ä‘oạn lạnh lùng quát:
- Bá»n nô tà i Ä‘ui mù các ngươi, có giá»i hãy đứng ra đây!
Äừng nói quần hùng lúc nà y công lá»±c đã mất Ä‘i phân ná»a, cho dù còn nguyên vẹn thì cÅ©ng không ngưá»i nà o chịu nổi má»™t chưởng ấy, thá» nghÄ© ai dám đứng ra chịu chết kia chứ.
Hoa Diễm Phương mặt đanh lạnh nhìn Ngũ Nhạc thần quân nói:
- Diệp lão tặc, chút bản lÄ©nh như lão mà cÅ©ng dám nói vá»›i bổn cô nương vá» sá»± thần bà cá»§a Máºt Tông ư? Lão biết bổn cô nương là ai không?
NgÅ© Nhạc thần quân thấy trong ánh mắt thiếu nữ nà y toát ra hai luồng sáng sắc lạnh khá»§ng khiếp, bất giấc rợn ngưá»i, buá»™t miệng nói:
- Lão phu là m sao biết cô nương là ai?
Hoa Diá»…m Phương cưá»i khảy:
- Ấu chá»§ Máºt Tông Hoa Diá»…m Phương!
Ngũ Nhạc thần quân bà ng hoà ng kinh hãi:
- Cô nương chÃnh là … Hoa Diá»…m Phương ư?
Có lẽ do bởi má»™t Ä‘iá»u thế nà o đã vùi sâu trong lòng bấy lâu nay đã được giải đáp, cÅ©ng có thể do bởi căng thẳng quá mức, nói chung kẻ nham hiểm xảo trá như lão hôm nay đã thá»±c sá»± biến sắc mặt.
Quần hùng ai cÅ©ng biết tại năng cá»§a NgÅ© Nhạc thần quân, giỠđây thấy lão biến sắc mặt, biết ngay thiếu nữ nà y chÃnh thá»±c là ấu chá»§ Máºt Tông, mấy ngưá»i vừa rồi đã lên tiếng mắng chá»i, lúc nà y Ä‘á»u hết sức hối háºn, vì đã nóng nảy xúc phạm đến ngưá»i thá»±c sá»± có khả năng cứu mình.
Lãnh Vân bảo chủ buông tiếng thở dà i trĩu nặng nói:
- Cô nương hẳn là không đến ná»—i chấp nhất những lá»i vô tâm cá»§a há» khi nãy chứ?
Mai Ngá»c Sương cưá»i gằn tiếp lá»i:
- Những lá»i vô tâm kia ư? Luáºn tuổi tác, ngưá»i nà o há» chẳng lá»›n hÆ¡n muá»™i muá»™i bổn cô nương hai ba mươi tuổi, nói vá» lịch duyệt, ngưá»i nà o chẳng từng trải hai ba mươi năm trên giang hồ. Nếu những lá»i há» nói mà có thể bảo là vô tâm, váºy chứ lá»i nói cá»§a ai má»›i được kể là hữu tâm?
Äoạn nắm lấy tay Hoa Diá»…m Phương nói:
- Phương muá»™i! Hãy mặc xác há».
Dao Trì Long Nữ Bạch Như Ngá»c lạnh lùng nhìn NgÅ© Nhạc thần quân nói:
- Diệp Thiên Lân, bây giỠđã đến lúc lão phải già nh lấy mạng sống rồi!
Äoạn nháy mắt ra hiệu vá»›i Vân Phụng Ảnh, rồi cùng lui sang hai bên chừng bảy trượng, đứng yên bất động.
Thái Phụng Tiên Tá» Mai Ngá»c Sương và Hoa Diá»…m Phương cÅ©ng má»—i ngưá»i chá»n đứng ở má»™t phương vị láºp thà nh thế tráºn tứ tượng, bao vây NgÅ© Nhạc thần quân và o giữa.
Chỉ má»™t trong số bốn nà ng cÅ©ng đủ khiến NgÅ© Nhạc thần quân kinh hồn bạt vÃa rồi, giỠđây lại đến bốn nà ng liên thá»§, lão dù có chắp cánh mà bay cÅ©ng khó thoát.
Nhạc Nhạn Linh giá»ng sắc lạnh nói:
- Diệp lão tặc, hãy xuất thủ đi!
NgÅ© Nhạc thần quân tuy hiểu rõ hôm nay,chỉ còn có má»™t cách liá»u mang, nhưng lão không cam lòng, ngoảnh lại nhìn Lãnh Vân bảo chá»§ nói:
- Lăng huynh, Diệp má»— bằng lòng trao đổi Ä‘iá»u kiện vá»›i các vị.
Lãnh Vân bảo chá»§ cưá»i khảy:
- Diệp Thiên Lân, ngươi xem lão phu là hạng ngưá»i gì hả?
NgÅ© Nhạc thần quân cưá»i to:
- Ha ha… Bất kể ngưá»i nà o cÅ©ng chẳng ai không sợ chết, nếu vị nà o hôm nay giúp được lão phu lui địch, lão phu sẵn sà ng vá»›i thuốc giải trao đổi, đó là má»™t mạng đổi má»™t mạng.
Lãnh Vân bảo chá»§ cưá»i khảy:
- Diệp Thiên Lân, nếu mà lão phu có thể giải trừ được chất độc trong ngưá»i, kẻ đầu tiên muốn giết chÃnh là ngươi.
Tuy Lãnh Vân bảo chá»§ không chấp nháºn, nhưng quần hùng phÃa sau bá»—ng có ngưá»i cất tiếng nói:
- Tông chá»§ có bằng lòng giải độc cho má»i ngưá»i không?
Vân Phụng Ảnh cưá»i khảy:
- Tôn giá không nên nhá»c tâm là hÆ¡n, những ngưá»i nà y tôn giá chẳng uy hiếp được đâu!
Quần hùng nghe váºy biết là không còn hy vá»ng các nà ng trao cho thuốc giải, những kẻ không có cốt khà liá»n gục ngã theo NgÅ© Nhạc thần quân, chỉ nghe mấy tiếng quát to:
- Thần quân, chúng ta trao đổi đây!
Dứt lá»i, trong đại sảnh, đã lao ra bảy bóng ngưá»i, tiến thẳng vá» phÃa Nhạc Nhạn Linh.
NgÅ© Nhạc thần quân biết hôm nay chỉ có thể lôi kéo được mấy ngưá»i nà y, nếu không xuất thá»§ ngay, lát nữa há» bị tiêu diệt thì lão chỉ còn má»™t mình Ä‘uÆ¡ng cá»± nữa thôi.
Thế là ngay khi bảy ngưá»i kia vừa phi thân ra khá»i đại sảnh, lão buông tiếng quát vang, vung chưởng vá»›i chiêu Khóa Hải Bình Ma nhanh như chá»›p lao tá»›i bổ thẳng và o ngá»±c Nhạc Nhạn Linh.
Chưởng xuất cuồng phong rÃt lên như sấm rá»n, như thể bà i sÆ¡n đảo hải, uy lá»±c hung mãnh tuyệt luân.
Nhạc Nhạn Linh sá»›m đã váºn công sẵn sà ng, thấy váºy buông tiếng quát vang, chá»›p nhoáng tung ra sáu chưởng, đón tiếp thế công cá»§a NgÅ© Nhạc thần quân, không hỠđếm xỉa đến thế công cá»§a bảy ngưá»i kia.
Bảy ngưá»i lúc nà y chỉ má»™t lòng muốn chế ngá»± Nhạc Nhạn Linh hầu đổi lấy thuốc giải cá»§a NgÅ© Nhạc thần quân, đã quên mất bốn kỳ nữ quanh đó.
Ngay khi há» vừa lướt qua bên cạnh Hoa Diá»…m Phương, và o đến đấu trưá»ng, chiêu thức công ra chưa hết, bá»—ng nghe bốn nà ng quát vang:
- Muốn chết!
Chỉ thấy bốn nà ng vung nhẹ tay, chẳng có kình phong, cÅ©ng chẳng có tiếng rÃt gió, bảy ngưá»i đã cùng lúc buông tiếng rú thảm, ngã lăn ra đất, thất khiếu trà o máu chết ngay tức khắc.
Má»™t số ngưá»i Ä‘ang do dá»± chưa ra tay, giá» thấy váºy Ä‘á»u mừng thầm cho mình đã may mắn thoát chết, mặc dù há» biết nếu NgÅ© Nhạc thần quân mà chết há» cÅ©ng chẳng còn hy vá»ng sống còn, nhưng sống thêm được giá» khắc nà o dẫu sao cÅ©ng vẫn hÆ¡n.
Lãnh Vân bảo chủ thở dà i trĩu nặng nói:
- Trong bốn vị cô nương, có hai vị từng khiến lão phu kÃnh ngưỡng, nhưng hà nh động hôm nay tháºt khiến lão phu thất vá»ng.
Dao Trì Long Nữ Bạch Như Ngá»c cưá»i lạnh lùng:
- Bảo chá»§ nói rất phải, được ngưá»i kÃnh ngưỡng quả là rất khó, nhất là được bảo chá»§ kÃnh ngưỡng lại cà ng chẳng dá»…, nhưng bảo chá»§ có biết trong những năm qua, chúng tôi đã cảm nháºn được những gì không?
Dứt lá»i, nà ng đưa mắt nhìn và o đấu trưá»ng, chỉ thấy Nhạc Nhạn Linh hung mãnh như hổ báo, mắt rá»±c sát cÆ¡ khiếp ngưá»i, chiêu nà o cÅ©ng nhắm và o trá»ng huyệt tà n khuyết cá»§a NgÅ© Nhạc thần quân, tá»±a hồ muốn giết chết lão ta ngay.
NgÅ© Nhạc thần quân trước kia từng giao thá»§ vá»›i Nhạc Nhạn Linh tại Trưá»ng Bạch sÆ¡n, biết công lá»±c mình không đương cá»± nổi vá»›i Nhạc Nhạn Linh, giá» bị vây hãm lòng cà ng thêm rối loạn, tuy đã tung ra hết tuyệt chiêu độc môn mà cÅ©ng chỉ có thể tạm tá»± giữ mình mà thôi.
Dao Trì Long Nữ thấy váºy hết sức yên tâm, Ä‘oạn lại đưa mắt nhìn Lãnh Vân bảo chá»§.
Lãnh Vân bảo chá»§ thắc mắc cưá»i nói:
- Lão phu bị đồng đạo võ lâm xem là gian hùng, dÄ© nhiên chưa từng được ai kÃnh ngưỡng bao giá», nên không biết rõ tình thế bên trong, cô nương có thể cho lão phu biết vá» chân lý đã cảm nháºn được hay không?
Dao Trì Long Nữ cưá»i khảy:
- Chẳng có chân lý gì cả, được ngưá»i kÃnh ngưỡng chỉ là trâu ngá»±a nô lệ cho kẻ khác sai khiến mà thôi.
Lãnh Vân bảo chủ ngớ ngẩn:
- Xin cô nương thứ cho lão phu ngu muội, không hiểu cô nương nói gì.
Dao Trì Long Nữ cưá»i khảy:
- ÄÆ°á»£c ngưá»i kÃnh ngưỡng là phải tháºt sá»± có hiểu biết, nếu má»i ngưá»i Ä‘á»u nói má»™t ngưá»i nà o đó là xấu, thì bất kể ngưá»i đó quan hệ thế nà o vá»›i mình, mình cÅ©ng phải theo ý má»i ngưá»i mà trừ khá» Ä‘i, bằng không mình khó thể già nh được nhân tâm, đó không bảo là công cụ thì là gì? Từ bá» tư tưởng và ý muốn cá»§a mình để nghe theo lá»i kẻ khác, váºy không phải nô lệ thì là gì?
Lãnh Vân bảo chá»§ má»›i vỡ lẽ, cưá»i dà i nói:
- Váºy là Lăng Tiêu nà y cÅ©ng chẳng phải ân háºn vì không được ngưá»i kÃnh ngưỡng rồi.
Vân Phụng Ảnh lạnh lùng tiếp lá»i:
- Nhưng đối vá»›i bá»n gian hùng võ lâm thì lại khác.
Lãnh Vân bảo chá»§ biến sắc mặt nhưng sau đó cưá»i vang:
- Ha ha, hẳn là cô nương có cao kiến gì phải không?
Vân Phụng Ảnh đưa tay chỉ Ngũ Nhạc thần quân nói:
- Lão ta chÃnh là tấm gương.
Lãnh Vân bảo chủ rúng động cõi lòng, thầm nhủ:
“CÅ©ng may là mình đã bị giam hai mươi năm trong Äoạn Hồn cốc, không thì hôm nay mình cÅ©ng chung số pháºn vá»›i Diệp Thiên Lân rồi!â€
NghÄ© Ä‘oạn, biết mình nói tiếp chỉ chuốc nhục và o thân, bèn ngáºm miệng là m thinh.
Lúc nà y trong đấu trưá»ng NgÅ© Nhạc thần quân đã hoà n toà n bị Nhạc Nhạn Linh áp đảo, chỉ chống đỡ chứ không còn sức hoà n thá»§ nữa.
Nhạc Nhạn Linh tung Huyết Chưởng ra liên miên hệt như những đám mây hồng từ bốn phương tám hướng áºp đến, khiến ngưá»i hoa cả mắt, không biết sao ứng phó và thoát tránh.
Những giá»t mồ hôi to cỡ hạt Ä‘áºu từ trên trán NgÅ© Nhạc thần quân chảy xuống, thân thá»§ cà ng rối loạn hÆ¡n, và đôi mắt láo liên không ngừng.
Nhạc Nhạn Linh liên tiếp tung ra ba chưởng, bức lùi Nhạc Nhạn Linh năm sáu thước, lạnh lùng nói:
- Diệp lão tặc, lão đừng mong đà o thoát, hôm nay Lãnh Vân bảo chÃnh là nÆ¡i phân thây Ä‘á»n nợ cá»§a ngươi.
Ngũ Nhạc thần quân nghĩ nhanh:
“Hừ, bốn ả nha đầu kia cách nhau đến hÆ¡n sáu trượng, sao có thể ngăn được lão phu thoát thân.â€
Tuy lòng nghÄ© váºy nhưng miệng lại nói:
- Hôm nay nếu ngươi mà không có trợ thủ, chưa chắc thắng bại đã vỠtay ai, lão phu hà tất phải đà o tẩu chứ.
Äá»an váºn hết công lá»±c bình sinh, liên tiếp tung ra bảy chưởng, quả nhiên đẩy lùi Nhạc Nhạn Linh ba bước.
Nhạc Nhạn Linh biết rõ đó chỉ là những mÅ©i tên sắp hết đà , buông tiếng cưá»i khảy lùi sau ba bước, vừa định xuất thá»§ hoà n kÃch, bá»—ng nghe NgÅ© Nhạc thần quân quát vang:
- Nằm xuống đi!
Äồng thá»i đã vá»›i chiêu Ngá»c Thạch Câu Phần (đá ngá»c Ä‘á»u tan nát) bổ thẳng và o ngá»±c Nhạc Nhạn Linh cá»±c kỳ hung hiểm, đó là lối đánh lưỡng bại câu thương.
Nhạc Nhạn Linh lúc nà y đã nắm chắc phần thắng, đâu chịu bá» ra má»™t cái giá to lá»›n như váºy, cưá»i khảy nói;
- Diệp lão tặc, ngươi đã tÃnh toán sai lầm rồi!
Dứt lá»i, ngưá»i đã lướt sang bên xa hÆ¡n trượng.
Ngũ Nhạc thần quân biết trước là chà ng không bao giỠthà mạng với mình chiêu nà y chẳng qua chỉ để thoát thân, nên Nhạc Nhạn Linh vừa tránh sang bên, lão đã cất tiếng huýt dà i, phi thân nhanh như chớp và o giữa Thái Phụng Tiên TỠvới Hoa Diễm Phương.
Bởi lão nghÄ© hai nà ng hẳn là lo cho sá»± an nguy cá»§a Nhạc Nhạn Linh, táºp trung hết tinh thần và o chà ng, hà nh động đột ngá»™t cá»§a lão ắt là hai nà ng không ngỠđến, do đó lão sẽ dá»… dà ng đà o thoát.
Nà o ngỠhai nà ng đã không còn lo ngại vỠvõ công của Nhạc Nhạn Linh, lúc nà y chỉ lưu ý lão đà o tẩu, nên khi lão vừa phóng ra, đã nghe hai nà ng quát to:
- Diệp lão tặc, lui vỠngay!
Äồng thá»i hai luồng tiá»m lá»±c mạnh khá»§ng khiếp đã áºp đến trước ngá»±c NgÅ© Nhạc thần quân.
Ngũ Nhạc thần quân kinh hãi song chưởng vội ra chiêu Cự Khách Thiên Lý nghênh đón, bùng một tiếng, Ngũ Nhạc thần quân đã bị đẩy lui trở và o giữa, song y không hỠbị tổn thương, hiển nhiên đó là do hai nà ng không muốn lấy mạng lão ta.
Nhạc Nhạn Linh cưá»i sắc lạnh:
- Diệp Thiên Lân, hôm nay ngươi hết Ä‘uá»ng thoát rồi!
Má»™t lần không thoát thân được, NgÅ© Nhạc thần quân biết bốn nà ng chắc chắn cà ng lưu tâm phòng vệ hÆ¡n, muốn thoát thân còn khó hÆ¡n lên trá»i.
Trong cÆ¡n tuyệt vá»ng, lòng thà mạng liá»n nảy sinh, chỉ thấy mặt lão co giáºt liên hồi, vẻ trở nên hung tợn như quá»· dữ, căm thù nhìn Nhạc Nhạn Linh, gằn giá»ng quát lá»›n:
- Tiểu tá», hôm nay lão phu thanh toán dứt khoát vá»›i nhà há» Nhạc các ngươi, hãy nạp mạng đây.
Dứt lá»i hai tay liá»n vung lên, liên tiếp công ra mưá»i hai chưởng.
Chỉ thấy bóng chưởng trùng trùng,cuồng phong à o ạt, toà n là chiêu thức liá»u mạng.
Nhạc Nhạn Linh buông tiếng cưá»i khảy, không lui mà còn tiến tá»›i, từ đầu thi triển tuyệt há»c Huyết Chưởng.
Bốn nà ng tuy biết Nhạc Nhạn Linh võ công cao hÆ¡n NgÅ© Nhạc thần quân nhưng thấy lối đánh cá»§a lão như váºy, vẫn không khá»i lo lắng, má»—i nà ng Ä‘á»u đỠtụ công lá»±c và o hai tay, sẵn sà ng ra tay cứu viện.
Hai ngưá»i trong tráºn đấu lúc nà y đã bị che khuất bởi bụi cát mịt mù ngoại trừ bốn nà ng và Lãnh Vân bảo chá»§ còn có thể thấy rõ chiêu thức cá»§a hai ngưá»i, những ngưá»i khác chỉ còn trông thấy hai cái bóng má» má» thôi.
Äá»™t nhiên má»™t tiếng rú thảm khốc kèm theo má»™t tiếng soạt vang lên, máu phun tung tóe, hai ngưá»i tách nhau ra.
Quần hùng Ä‘á»u hồi há»™p trố mắt theo dõi tráºn đấu, Ä‘uÆ¡ng nhiên há» Ä‘á»u mong NgÅ© Nhạc thần quân thá»§ thắng, vì váºy há» má»›i có cÆ¡ há»™i sống, song thá»±c tế đã khiến há» hoà n toà n thất vá»ng.
Chỉ thấy Nhạc Nhạn Linh tay phải đang cầm một cánh tay đầm đìa máu tươi của Ngũ Nhạc thần quân, cánh tay trái của chà ng cũng có máu tươi rỉ nhẹ, hiển nhiên chà ng đã thỠthương nhẹ.
NgÅ© Nhạc thần quân mặt xám ngắt đứng ngoà i năm thước, cánh tay trái chá»— vết thương máu tuôn xối xả, đôi mắt kinh khiếp chòng chá»c nhìn và o mặt Nhạc Nhạn Linh.
Nhạc Nhạn Linh tà n bạo giÆ¡ cánh tay kia lên, giá»ng lạnh toát nói:
- Diệp Thiên Lân, đây là cánh tay trái của ngươi, hôm nay Nhạc mỗ phải dùng cánh tay nà y đánh gẫy hết tay chân ngươi, sau đó dùng nói móc lấy tim gan ngươi.
NgÅ© Nhạc thần quân biết hôm nay không còn hy vá»ng sống nữa, bấm bụng cưá»i khảy nói:
- Tiểu tá», ngươi cÅ©ng chẳng chiếm được phần hÆ¡n bao nhiêu!
Nhạc Nhạn Linh buông tiếng cưá»i khảy, tung mình lao tá»›i, vung động cánh tay bê bết máu nhanh như chá»›p quét và o má»™t tay và hai chân cá»§a NgÅ© Nhạc thần quân, uy thế vẫn như lúc chưa thá» thương.
NgÅ© Nhạc thần quân tuy miệng cứng nhưng tháºt ra lòng chiến đấu đã tiêu tan, lại thêm máu chảy quá nhiá»u và vết thương Ä‘au nhức nên chiêu thức hoà n toà n rối loạn.
Lãnh Vân bảo chủ ngơ ngẩn nhìn Nhạc Nhạn Linh, hết sức lấy là m lạ thầm nhủ:
“Chà ng thiếu niên nà y ở Äoạn Hồn cốc, tấm lòng hiệp nghÄ©a nhân từ rất đáng cảm động khâm phục, sao bây giá» lại tà n bạo thế nà y nhỉ?â€
Lãnh Vân bảo chá»§ vừa nghÄ© dứt, bá»—ng lại nghe tiếng rú thảm khốc vang lên, bất giác giáºt mình đưa mắt nhìn thấy NgÅ© Nhạc thần quân tay chân đã hoà n toà n đứt lìa, chỉ còn lại thân mình nằm ở dưới mặt đất, máu chảy lênh láng, cảnh tượng cá»±c kỳ thảm thiết.
Quần hùng thảy Ä‘á»u giáºt mình, nổi gai ốc, bốn nà ng cÅ©ng vá»™i ngoảnh Ä‘i phÃa khác không dám xem, lúc nà y Nhạc Nhạn Linh như đã biến thà nh má»™t ngưá»i khác, không có lòng thương hại, chỉ có tà n bạo và háºn thù.
Chà ng Ä‘i đến trước mặt NgÅ© Nhạc thần quân giá»ng âm trầm nói:
- Nhạc mỗ đã nói rồi, phải dùng cánh tay nà y moi tim ngươi ra.
NgÅ© Nhạc thần quân cÅ©ng tháºt là ngưá»i kiên cưá»ng, ánh mắt đỠđẫn nhìn Nhạc Nhạn Linh nói:
- Ngươi cứ moi, đây là Diệp Thiên Lân đã nợ cá»§a nhà há» Nhạc ngươi, nhưng ngươi đừng quên, dù lão phu chết Ä‘i, cÅ©ng có ngưá»i đối phó vá»›i ngươi như thưá»ng.
- Ngươi Ä‘e dá»a Nhạc má»— ư?
NgÅ© Nhạc thần quân cưá»i khảy:
- Nếu lão phu muốn Ä‘e dá»a ngươi, lẽ ra phải cho ngươi biết, hiện Lãnh Vân bảo đã bị bao vây rồi.
Nhạc Nhạn Linh cưá»i khinh miệt:
- Äó là há» tá»± đến nạp mang, ngươi còn gì dặn lại nữa không?
- Không, chỉ nhắc ngươi chỠđợi ngà y đó thôi!
Nhạc Nhạn Linh buông tiếng cưá»i khảy, tay phải đột nhiên xỉa và o ngá»±c NgÅ© Nhạc thần quân, má»™t tiếng rú thảm khốc vang lên, chấn động tâm thần quần hùng.
Thế là má»™t gian hùng dối Ä‘á»i trá»™m danh đã Ä‘á»n tá»™i.
|
 |
|
| |