 |
|

17-04-2008, 05:01 AM
|
 |
SÆ¡ Cấp Há»c Äồ Huyết Hoả Kỳ Lân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: UNDERWORLD
Bà i gởi: 1,398
Thá»i gian online: 3 giá» 54 phút 12 giây
Thanks: 9
Thanked 88 Times in 61 Posts
|
|
Lòng kẻ tu hà nh bá»—ng dưng dịu lại, bà mỉm cưá»i trong hà ng nước mắt rưng rưng. Tâm Hư quay lại, vòng tay thưa:
- Äa tạ Äại sư đã Ä‘iểm hóa cho đệ tá»!
Buổi sáng hôm sau, Dương Minh Vương quay lại Bách Hoa cung. Bảo Thư Ä‘ang luyện kiếm,. thấy Ngoại tổ đến, khuôn mặt biểu hiện nhiá»u lo lắng, suy nghÄ©, Bảo Thư đình bá»™, bước ra lạy chà o. Dương Vương nói:
- Bảo Thư, ông có chuyện muốn nói với con?
Bảo Thư nhìn ông ngạc nhiên. Dương Vương ngồi xuống một phiến đá, ra hiệu cho Bảo Thư đến bên. Dương Vương xoa đầu cháu:
- Bảo Thư, đêm qua Hoà ng thà nh và Tá» Cấm thà nh có gian tế xâm nháºp, như cháu đã biết lúc hồi đêm ông đến gặp cháu. Chúng đốt cháy rụi Võ Hiển Ä‘iện, mưá»i bảy cao thá»§ và gần ba trăm Cẩm y thị vệ thương vong. Gian tế gồm ba ngưá»i, má»™t là Phạm Dao Quang Minh Hữu Sứ cá»§a Minh giáo; ngà y ấy, ông và lão ta hợp thà nh Quang Minh Tả, Hữu Sứ cá»§a Quang Minh Äỉnh. Ngưá»i thứ hai là Chưởng môn cá»§a phái Nga Mi, Chu Chỉ Nhược, pháp danh là Tâm Hư, vốn cùng vá»›i Ngoại tổ mẫu cá»§a con là Ká»· Hiểu Phù có tình tá»· muá»™i đồng môn. Võ công cá»§a há» không hổ danh là nhân váºt số má»™t cá»§a võ lâm. Ngưá»i thứ ba, là ngưá»i chá»§ chốt, cứ theo âm thanh giá»ng nói, thì tuổi y còn rất trẻ, y che khăn ngang mặt nên ông không nháºn ra là ai...
Bảo Thư ngắt lá»i:
- Ngoại tổ, căn cứ theo chiêu số thì ngoại tổ có thể đoán được xuất xứ chứ!
Dương Vương trầm ngâm, một lúc sau nói:
- Y còn trẻ tuổi, võ công lại cá»±c cao. Ngà y bằng tuổi y, Ä‘i lại trên giang hồ, ông nổi danh là Ngá»c Diện lang quân, váºy mà công lá»±c, võ há»c ngà y ấy, so vá»›i y bây giá», ông còn kém xa lắm. Võ công, ná»™i lá»±c cá»§a y cao thâm, không Ä‘oán xuất xứ cá»§a y được. Y xá» dụng võ há»c cá»§a các danh gia má»™t cách hết sức viên thà nh: Tiên Thiên công cá»§a phái Toà n Chân, Nhất Dương chỉ cá»§a Äoà n Nam Äế, Cá»u Dương công cá»§a Võ Äang, Nháºt Nguyệt Tam Hóa thần công cá»§a ngưá»i thứ hai trong nhóm Bát Äại Danh Gia, Há»a Vân công cá»§a Tiêu Äại Hùng nước Äại Lý, và nhất là Äiêu Phong thân pháp cá»§a nhà há» Dương nÆ¡i Tuyệt Tình Äà m, là m ông không thể Ä‘oán được sư môn chÃnh thức cá»§a y. Y còn xá» dụng cả Äạn Chỉ thần công, má»™t môn ám khà cá»§a Hoà ng đảo chúa Äà o Hoa đảo. Bằng đó tuổi dù có được từng ngưá»i cá»§a bằng ấy môn phái truyá»n thụ cho, thì dẫu y có luyện võ công từ ngay trong bụng mẹ, cÅ©ng chẳng thể nà o có công lá»±c ấy được. Ta đã phải váºn đến tuyệt mức sở há»c, và tuyệt chiêu, má»›i đánh y trá»ng thương.
- Cháu phải biết là , trúng Âm hà n Ngá»c chướng, thì không ai tránh được cái chết, dẫu công lá»±c thâm háºu thế nà o mặc dù, thế nhưng y vẫn đà o thoát được. Ta đã cho ngưá»i lục soát khắp nÆ¡i trong Vương phá»§ mà chẳng thể tìm ra, lạ tháºt?
Dương Tiêu liếc nhìn khuôn mặt trắng bệch cá»§a cô cháu gái, và hai bà n tay run rẩy cá»§a Bảo Thư, ông xoay ngưá»i, nhìn và o mắt nà ng, nghi ngá», há»i:
- Cháu biết y là ai chăng?
Bảo Thư nhanh trÃ, đáp:
- Có lẽ là y ông ạ! Ngà y cháu ở ứng Thiên phá»§, bị bá»n Thất Sát Ä‘oà n dùng mê hồn hương trói bắt, toan là m há»—n, cháu được má»™t thanh niên tuổi chừng hai hai, hai ba giải cứa Y có võ công và công lá»±c cao diệu không lưá»ng; nhá» y mà cháu không bị là m nhục. Y giải cứu rồi tất tả ra Ä‘i, không cho cháu tạ Æ¡n và há»i tên tuổi...
- Bảo Thư! Có việc ấy à ? Sao cháu không cho ông biết. Ông sẽ ra lệnh giết sạch bá»n ứng Thiên phá»§ phân Ä‘oà n, không chừa má»™t đứa!
- Ông ạ ! Y đã giết chết bảy tên, và một tên đầu đảng, vốn là một nhà sư Tây Vực !
- Hừ! Bá»n nà y không thể dung thứ được!
- Nà y Bảo Thư, con có biết Gia gia con và Dư sư bá, có thâu nháºn ngưá»i đệ tá» nà o như thế không?
Bảo Thư là m ra vẻ ngẫm nghĩ, rồi nói:
- Bá»n đệ tá» Ä‘á»i thứ ba cá»§a Võ Äang, công lá»±c tuy có thể liệt và o hà ng cao thá»§, gá»i là Võ Äang Thất Kiếm, có bảy ngưá»i: Thanh Phong, Minh Nguyệt, Tạ Chà Dương, Liá»…u Thá» Cương, Tăng Duy Hạ, Tăng Thế Phương và Quách Miêu Nghi, thì võ công cÅ©ng ngang vá»›i anh em cháu thôi, chứ không có ai trẻ bằng gã thiếu niên ấy cả !
- Thôi được, cháu đừng lo, dù bản lãnh gả tiểu tỠấy có cao tuyệt đến mấy, mạng sống nhất thá»i không quá mưá»i ngà y, dẫu y có đà o thoát được!
Nói xong Dương Vương bá» Ä‘i. Bảo Thư Ä‘oán chắc ngưá»i trai trẻ ấy chẳng ai khác hÆ¡n là chà ng. Lòng Bảo Thư rối bá»i, Ä‘au đớn. Nà ng oán háºn cả trá»i xanh, cả ông ngoại cá»§a nà ng, cả Thánh Thần, Tiên , Pháºt. Bảo Thư chạy và o phòng khóc nức nở. Bảo Thư tá»± trách mình, sao nà ng lại có thế không Ä‘oán ngay được, ngưá»i xâm nháºp và o nÆ¡i hổ huyệt chÃnh là chà ng, là Nguyên Huân cá»§a nà ng. Những ngà y còn ở Võ Äang SÆ¡n, nà ng đã mong manh biết được đôi Ä‘iá»u...
Bây giá» chà ng bị thương nặng, không hiểu tÃnh mạng ra sao, Ä‘ang ẩn trú nÆ¡i nà o? Cứ theo như lá»i cá»§a Ngoại tổ nà ng, thì Nguyên Huân không thể nà o tránh khá»i cái chết Ä‘ang chá» chà ng; lòng dạ Bảo Thư quặn thắt.
Từ mấy tháng nay, Bảo Thư đã cố gắng xóa Ä‘i má»™t hình ảnh... Nhưng cà ng cố quên, nà ng lại cà ng nhá»› thương chà ng khôn nguôi. Ná»—i nhá»› nhung, lòng khao khát được nhìn lại chà ng cà ng thiêu đốt tâm can cá»§a nà ng. Nà ng phải tìm bằng được Nguyên Huân, dẫu còn sống hay đã chết. Trong lòng nà ng phát sinh má»™t niá»m an á»§i, nếu Nguyên Huân, má»™t ngà y nà o còn trên cõi Ä‘á»i nà y thì dẫu chỉ là sống trong Ä‘au khổ tuyệt vá»ng, nà ng sẽ sống để giữ lấy hình bóng chà ng; nếu Nguyên Huân đã chết, nà ng sẽ theo chà ng vỠđất lạnh, được gần chà ng phÃa bên kia thế giá»›i. Nà ng cương quyết tìm bằng được Nguyên Huân.
Từ hôm ấy, má»i ngưá»i trong Vương phá»§ thấy cô cháu gái cá»§a Dương Vương, vá»›i đôi mắt buồn chứa chan, tha thẩn Ä‘i cùng khắp trong phá»§, nhưng chẳng há»i, chẳng nói vá»›i má»™t ai. Qua ngà y thứ ba, thầm kÃn tìm kiếm vô vá»ng, Bảo Thư ghé thăm Hoà i Nam.
|

17-04-2008, 05:04 AM
|
 |
SÆ¡ Cấp Há»c Äồ Huyết Hoả Kỳ Lân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: UNDERWORLD
Bà i gởi: 1,398
Thá»i gian online: 3 giá» 54 phút 12 giây
Thanks: 9
Thanked 88 Times in 61 Posts
|
|
Kể từ hôm có sá»± biến động trong Hoà ng thà nh, cÅ©ng không thấy Hoà i Nam đến Bách Hoa cung để luyện võ cùng nà ng. Vừa đến Vân Trang cung, từ xa, Bảo Thư nhìn thấy Hoà i Nam tất tả Ä‘i ra, nà ng có vẽ vá»™i và ng, hấp tấp là m Bảo Thư chú ý. Giáp mặt Bảo Thư bất ngá», Hoà i Nam bối rối, nhưng nà ng trấn tỉnh lại ngay. Tuy váºy, nà ng không qua được mắt Bảo Thư:
- A-di, A-di đi đâu mà vội vả thế?
Hoà i Nam như lúng túng, nà ng đáp vội:
- Hoà i Nam sang thăm mẹ!
A-di, Ngoại tổ mẫu là m sao thế!
- Bà không được khá»e đã ba hôm nay!
- Sao A-di không bảo cho Bảo Thư biết!
Nói xong, Bảo Thư khoác tay Hoà i Nam, cùng Ä‘i sang BÃch Thảo cung. Gặp Vương phi, Bảo Thư sụp lạy chà o, và nà ng vô cùng ngạc nhiên. Chỉ má»›i ba ngà y không gặp, mà tướng sắc Vương phi thay đổi ghê gá»›m. Mái tóc óng mượt cá»§a bà đã Ä‘iểm bạc, khuôn mặt xanh xao, và đôi mắt buồn cá»§a bà giá» dưá»ng như buồn hÆ¡n, như trÄ©u nặng u uẩn.
- Ngoại tổ mẫu đau ốm sao không cho hà i nhi biết để hà i nhi hầu hạ Tổ mẫu?
Vừa nói nà ng vừa ươm rướm nước mắt.
- Ngoại tổ mẫu bệnh tình thế nà o? Ngoại tổ đã biết chưa. Hà i nhi phải trách cứ ngoại tổ mới được !
Nói xong nà ng định quay Ä‘i, Vương phi vá»™i gá»i lại:
- Bảo Thư, con lại đây ta nói đã ?
Bảo Thư quay lại, nà ng ngồi xuống ôm lấy chân bà :
- Ngoại tổ mẫu, con nghe đây!
- Bảo Thư ạ! Con đừng là m phiá»n đến Vương gia, ta không có bệnh hoạn gì đâu!
- Không có bệnh hoạn gì, cá»› sao tóc Tổ mẫu lại bạc nhanh váºy thần sắc suy nhược võ và ng thấy rõ!
- Ta có chuyện buồn con ạ! Bảo Thư, con đừng há»i ta buồn chuyện gì ? Ná»—i khổ tâm cá»§a ta không thể nói cùng ai, ngay cả vá»›i Hoà i Nam. Con thương ta, hãy để cho ta được yên , con nhé !
- Có phải Ngoại tổ mẫu buồn Ngoại tổ phụ? Con cũng buồn lắm, cha mẹ con cũng buồn lắm; nhưng biết là m thế nà o được!
Vương phi im lặng không nói, bà vuốt tóc nà ng, nước mắt Bảo Thư chứa chan.
- Bảo Thư! Con đừng vì thương ta mà phiá»n lụy như thế, lòng ta chẳng yên. Hãy để ta tỉnh dưỡng và i ngà y là trở lại bình thưá»ng thôi con ạ!
Bà nhìn ra ngoà i trá»i, đôi mắt xa xăm. Chỉ còn mưá»i ngà y nữa là đến Tết Nguyên Äán, thá»i tiết cà ng ngà y cà ng lạnh. Bảo Thư và Hoà i Nam trá»› vá» Vân Trang cung. Nhìn thấy vẻ bồn chồn trên gương mặt Hoà i Nam, Bảo Thư há»i:
- Hoà i Nam, có chuyện gì mà Hoà i Nam giấu Bảo Thư váºy?
Hoà i Nam bối rối:
- Hoà i Nam có giấu Bảo Thư cái gì đâu!
Nhưng hai gò má á»ng đỠcá»§a nà ng chẳng qua được má»™t Bảo Thư tinh ý, Bảo Thư thở dà i, đứng dáºy:
- Nếu A-di chẳng tin ở điệt nữ, điệt nữ xin cáo từ!
Nói xong nà ng ứa nước mắt bước Ä‘i. Hoà i Nam bối rối sợ hãi, chạy theo nÃu lấy áo Bảo Thư, khóc nói:
Bảo Thư, Bảo Thư, ta nói, ta nói...
Bảo Thư quay lại, ôm lấy Hoà i Nam:
- Nếu đó là nổi khổ tâm không thể tá» bà y vá»›i ngưá»i ngoà i, xin A-di đừng nói ra...
- Không đâu Bảo Thư Æ¡i, Hoà i Nam, ngoà i má má và Bảo Thư ra, thì còn ai là ngưá»i thân yêu, tÃn cẩn nữa. Sở dÄ© Hoà i Nam giấu Bảo Thư, chỉ vì không muốn để Bảo Thư liên lụy đó thôi!
- Sao Hoà i Nam lại nói thế, Hoà i Nam coi Bảo Thư nà y là hạng ngưá»i nà o!
Vẻ giáºn há»n cá»§a Bảo Thư là m Hoà i Nam luống cuống; nà ng kéo Bảo Thư và o táºn phòng riêng, đóng cá»a lại, nói: .
- Việc nà y có liên quan đến vụ biến động ba đêm trước. Gian tế một chà ng trẻ tuổi, bị Gia gia đả thương trà mạng, chạy đến đây thì bất tỉnh, Hoà i Nam không thể không cứu...
Chưa dứt lá»i, Hoà i Nam ngÆ¡ ngác và sợ hãi khi thấy Bảo Thư quỳ sụp xuống lạy mình vừa nức nở:
- Ôi đội ơn A-di, đội ơn A-di, đội ơn Hoà i Nam muôn và n!
Hoà i Nam đỡ Bảo Thư dáºy, không hết ngÆ¡ ngác:
- Bảo Thư là m sao thế?
- Ngưá»i mà Hoà i Nam cứu được, chÃnh là ngưá»i bạn, không... là ngưá»i em kết nghÄ©a cá»§a Bảo Thư đó. Ôi, tạ Æ¡n Trá»i Pháºt!
Hoà i Nam tròn xoe mắt, kinh ngạc:
- Kỳ dị tháºt!
- Sao lại kỳ dị?
- Tháºt là má»™t sá»± tình cá» kỳ dị, nhá» cứu được y, má má nháºn ra y là cháu bà , nhá» và o bức Hổ phù xâm trên ngá»±c, và tÃn bà i cá»§a Bát Äại Danh Gia mà y giữ trong ngưá»i. Hoà i Nam phải gá»i y là huynh trưởng, y lại là tiểu đệ cá»§a Bảo Thư, không kỳ dị là gì nữa?
Bảo Thư há»i nhanh:
- Tình trạng của Nguyên Huân hiện giỠthế nà o?
- Äã tưởng chết rồi, đêm ấy Hoà i Nam sợ và hồi há»™p muốn chết. Bây giá» Huân ca đã đỡ hÆ¡n, nhưng còn phải luyện công trị thương chÃn, mưá»i ngà y nữa, và rồi sau đó...
- Huân đệ giỠở chỗ nà o?
- Trong thạch thất.
Bảo Thư ngạc nhiên:
- Trong thạch thất? Huân đệ đã được đưa ra ngoại thà nh rồi sao?
- Không, Huân ca còn ở đây.
- ở đây? Trong thạch thất? Tại Vương phủ?
Phải, trong thạch thất cá»§a hòn non bá»™ bên BÃch Thảo cung, má má đã tình cá» tìm ra từ lâu; đó là nÆ¡i dùng là m hầm bà máºt cá»§a má»™t Thân Vương Ä‘á»i nhà Tống khi xưa, khi bị quân Kim vây hãm Yên Kinh!
- Hoà i Nam đưa Bảo Thư tới nhé!
Bảo Thư nà y, nghe má má nói, trong thá»i gian. luyện công trị thương, rất nguy hiểm nếu bị phân tâm, có thể cái gì ma mà chết, nên cấm không được xúc động; cÆ¡m nước hà ng ngà y, Ä‘Ãch thân má má Ä‘em và o. Bảo Thư chá» và i ngà y nữa Ä‘i, Hoà i Nam cÅ©ng muốn và o thăm mà chưa được!
- Hoà i Nam có nghe Huân đệ nhắc đến hai ngưá»i trong bá»n đêm ấy không?
- Không thấy Huân ca nói gì vá» hai ngưá»i nà y cả, có Ä‘iá»u má má lo lắng, là cứ theo lá»i cá»§a Huân ca, luyện công trị thương chỉ là nhất thá»i, không được Cá»u... cái gì công khu trừ được khà hà n âm, thì không tránh khá»i cái chết!
- Cá»u Dương thần công phải không?
- Äúng rồi, Cá»u Dương thần công, phải đó!
Bảo Thư nghÄ©: "Trên Ä‘á»i nà y, Cá»a Dương thần công đã tuyệt tÃch cùng vá»›i Trương giáo chá»§, tức Trương ca ca cá»§a nà ng, biết là m sao mà tìm kiếm". Bảo Thư chợt nhá»› đến Tâm Hư sư thái tức Chu Chỉ Nhược, và Kiến Nghiệp đại sư, là những ngưá»i quen thân, là thuá»™c hạ cá»§a Trương giáo chá»§. Phải là m thế nà o gặp được há», vì nà ng tin rằng, giữa Nguyên Huân và hai vị nà y có liên hệ vá»›i nhau. Ngoà i ra Tâm Hư sư thái còn là Chưởng Môn nhân cá»§a Nga Mi phái, là sư muá»™i cá»§a Ngoại tổ mẫu cá»§a nà ng; phải báo cho bà biết tình trạng cá»§a Nguyên Huân má»›i được.
Ngay chiá»u hôm đó, mặc cho trá»i mưa tuyết, giá lạnh, nà ng ra phố, Ä‘i quẩn quanh khắp chá»—, mong cầu tìm kiếm được bà , vì nà ng tin rằng nếu quả tháºt Sư thái liên hệ gần gÅ©i vá»›i Nguyên Huân, chắc chắn Sư thái vẫn quẩn quanh trong khu vá»±c nà y, thế nà o nà ng cÅ©ng gặp được bà .
Qua ngà y thứ hai, Bảo Thư bước và o má»™t tá»u lầu ngồi nghỉ chân. Má»™t tá»u bảo đến bên nà ng, không phải chá» nà ng gá»i thức uống, mà lại há»i nà ng:
- Bẩm Công nương, xin há»i Công nương có phải là ngưá»i há» Hân chăng?
Bảo Thư nhìn tên tá»u bảo, khẽ gáºt đầu:
- Ngươi há»i là m chi váºy, ta là Hân Bảo Thư!
Tên tá»u bảo mừng rỡ nói:
- Có má»™t ngưá»i há» Chu, ở SÆ¡n Quang Tá»±, dặn tiểu nhân là nếu Công nương có ra, thì đến thăm vị há» Chu nà y ở Cổ tá»± Sở dÄ© tiểu nhân biết mặt Công nương, vì thấy Công nương và Quáºn chúa tháp tùng theo Vương phi mấy lần. Ngưá»i há» Chu là má»™t vị nữ tu, tiểu nhân chỉ biết có thế!
- Sơn Quang Tự ở đâu?
- Không xa lắm, vỠhướng đông bắc trong nội thà nh!
Bảo Thư đứng dáºy, thưởng cho tên tá»u bảo má»™t đỉnh bạc lá»›n, không kịp chá» y lạy tạ, nà ng vá»™i vã ra Ä‘i.
|

17-04-2008, 06:02 AM
|
 |
SÆ¡ Cấp Há»c Äồ Huyết Hoả Kỳ Lân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: UNDERWORLD
Bà i gởi: 1,398
Thá»i gian online: 3 giá» 54 phút 12 giây
Thanks: 9
Thanked 88 Times in 61 Posts
|
|
Chương 21
Trần Phiên Ngung
Nam thiên nhất tuyệt kiếm
Chương 21
Gặp Bảo Thư, Nguyên Huân thoát khá»i Hoà ng Thà nh
Cùng Hoà i Nam, Vương Phi giải bà y uẩn khúc.
Nguyên Huân Ä‘ang tá»a công, Ä‘iá»u tức dưỡng thần thì Bảo Thư và Hoà i Nam bước và o. Äôi mắt vẫn nhắm nghiá»n, nghe bước chân cá»§a hai ngưá»i, Nguyên Huân há»i:
- Quáºn chúa! Ngoà i trá»i lạnh lắm phải không?
Không nghe tiếng trả lá»i, Nguyên Huân mở mắt nhìn. Trước mặt chà ng là ánh mắt Ä‘á»ng buồn cá»§a Hoà i Nam, phÃa sau nà ng là Bảo Thư. Chà ng chưa kịp bà ng hoà ng, Bảo Thư đã chạy ùa đến, ôm lấy cánh tay Nguyên Huân nghẹn ngà o:
- Huân đệ, em tiá»u tụy đến thế nà y sao?
- Thư tỷ ! Sao chị lại ở đây?
Bảo Thư cưá»i Ä‘au đớn:
- Huân đệ, em còn nhá»› ta là Ngoại tôn nữ cá»§a Dương Vương không? Em có thù háºn ta không?
Nguyên Huân xúc động:
- Thư tỷ, không đâu, sao tiểu đệ lại thù ghét Thư tỷ cho được?
- Nguyên Huân, ta Ä‘au lòng lắm, ta đã dặn đệ không được khinh xuất, sao không nhá»› lá»i ta, khiến xảy ra nông nổi nà y! Huân đệ, trong ngưá»i em cảm thấy thế nà o?
Nguyên Huân mỉm cưá»i, cố là m vui lòng Bảo Thư và Hoà i Nam:
- Mưá»i phần đã bá»›t được sáu, bảy, chỉ còn Ä‘au nhức đôi chút thôi! Gặp lại em, ta mừng lắm!
Nguyên Huân chợt nhá»› đến tâm sá»± cá»§a Bảo Thư, chà ng lại há»i má»™t cách vô tình:
- Thư tá»·, Thư tá»· đã gặp được ngưá»i ấy chưa?
Sá»± chân tháºt đến vô tình cá»§a Nguyên Huân như động đến quả tim Ä‘au, Bảo Thư báºt khóc:
- Có, ta đã gặp chà ng, bởi chà ng luôn ở trong ta, nhưng chà ng tệ lắm!
Nói xong, Bảo Thư bấm chặt năm ngón tay và o cánh tay Nguyên Huân, nà ng dụi mắt và o bả vai chà ng, nước mắt như mưa. Nguyên Huân an ủi:
- Thư tỷ y tệ như thế, Thư tỷ nhớ đến y là m gì! Y không xứng đáng với tấm lòng của Thư tỷ đâu!
Lá»i nói vô tình nhưng đầy ý nghÄ©a nà y lại là m cho Bảo Thư cà ng bi lụy và đau đớn hÆ¡n. Hoà i Nam thấy váºy, ngồi xuống tấm thạch bà n, ôm lấy vai Bảo Thư, dịu dà ng:
- Bảo Thư Æ¡i, có chuyện gì váºy? Nói cho Hoà i Nam biết Ä‘i đừng bi lụy nữa!
Bảo Thư gục đầu lên vai Nguyên Huân, nước mắt nà ng ướt đẫm vai áo chà ng, Bảo Thư biết đây là giây phút duy nhất trong Ä‘á»i nà ng có được, " Huân lang, chà ng vô tình đến váºy!,, nhưng đồng thá»i trong lòng Bảo Thư bá»—ng dưng nẩy sinh má»™t niá»m an á»§i...
Nguyên Huân trả lá»i thay cho Bảo Thư:
- Hoà i Nam hiá»n muá»™i, Thư tá»· Ä‘au lòng và ngưá»i ta đối xá» vá»›i Thư tá»· chẳng ra gì!
Hoà i Nam ngÆ¡ ngác, ngây thÆ¡ há»i:
- Ngưá»i ta là ai váºy? Ai đối xá» vá»›i Bảo Thư tệ bạc váºy, Bảo Thư nói Ä‘i!
Bảo Thư lắc đầu:
- Hoà i Nam ơi, Bảo Thư cũng chẳng biết chà ng là ai nữa!
Hoà i Nam cà ng ngÆ¡ ngác hÆ¡n, nà ng nhìn Nguyên Huân thầm há»i, chà ng nhè nhẹ lắc đầu. Nguyên Huân được biết Hoà i Nam đã liá»u mạng cứa mình, chà ng thá» Æ¡n cứu tá» mà không biết phải nói thế nà o để tạ Æ¡n nà ng, bởi vì nếu nói ra miệng, thì lá»i nà o cÅ©ng chẳng đủ được. Äôi lần chà ng định nói vá»›i nà ng: "Æ¡n cứu tá» cá»§a hiá»n muá»™i, suốt Ä‘á»i cho đến khi nhắm mắt, ta ghi khắc mãi trong xương cốt.. .", chỉ có bấy nhiêu mà không tà i nà o chà ng nói được; vì chà ng thấy rằng, lá»i nói, dẫu có súc tÃch đến đâu cÅ©ng không đủ tạ Æ¡n nà ng trong muôn má»™t.
Má»—i lần thấy Hoà i Nam bước chân và o thăm chà ng, lòng Nguyên Huân bất chợt ngây ngất má»™t niá»m vui kỳ lạ, má»i ná»—i lo toan, ná»—i Ä‘au đớn trong thân xác tá»± khắc như tan biến.
Ôi đôi mắt nà ng, có phải như vá»±c sâu chôn chặt linh hồn chà ng! Niá»m vui ấy, ná»—i xôn xao ấy, chà ng chưa hỠđược hưởng má»™t cách êm ái như thế bao giá». Má»™t niá»m hoan lạc như nở bừng trong trái tim chà ng, như nụ hoa vừa hé nở ngây ngất hương say, chà ng như quên cả đất lẫn trá»i, và nhịp tim chà ng hầu như ngừng Ä‘áºp, khi hình ảnh nà ng vừa hiện ra trước khung cá»a thạch thất.
CÅ©ng có lúc Nguyên Huân nhá»› vá» Uyển Thanh và nhá»› vá» quê hương giá» xa vá»i vợi, chà ng tá»± trách mình. Nhưng là m sao được, Nguyên Huân chẳng thể cưỡng nổi niá»m vui bừng dáºy khi Hoà i Nam có mặt, hoặc là ná»—i buồn rầu, quạnh vắng khi nà ng rá»i xa... Hoà i Nam như ánh sáng rá»±c rỡ trong hồn chà ng. Và Hoà i Nam, nà ng dưá»ng như Ä‘á»c được Ä‘iá»u đó trên gương mặt, trong đôi mắt cá»§a Nguyên Huân má»—i khi nà ng đến. ChÃnh nà ng, có phải chÃnh nà ng cÅ©ng từng đợi mong bóng chiá»u mau phá»§ xuống, để từng bước chân nà ng xôn xao dẫm đạp trên lá»›p tuyết lạnh mà tưởng như vừa băng mình qua má»™t bãi cá» non . . .
Khi ở bên Nguyên Huân, ngồi im nhìn chà ng luyện công, má»™t ná»—i ấm áp dịu dà ng len lá»i và o trái tim nà ng, tâm hồn nà ng như má»™t dòng sông mÆ¡ êm Ä‘á»m gợn sóng. Nà ng nhố đến giấc mÆ¡ đêm nà o đã là m nà ng thao thức. Nà ng thoắt buồn thoắt vui, nghe như có má»™t Ä‘iá»u gì Ä‘ang nhen nhúm trong nà ng. Hoà i Nam sợ cái cảm giác kỳ diệu ấy. Nà ng thấy mình ngÆ¡ ngác, lẻ loi khi rá»i xa chà ng, cùng lúc nà ng cảm thấy như chưa bao giá» nà ng có được niá»m vui, xao xuyến diệu kỳ má»—i khi nhìn thấy Nguyên Huân.
Bảo Thư hình như ngá»§ thiếp Ä‘i trên vai Nguyên Huân, má»™t Ä‘iá»u gì rất mÆ¡ hồ bất giác nẩy sinh trong lòng Hoà i Nam như má»™t sá»± há»n giáºn . Nà ng yêu Bảo Thư như má»™t ngưá»i chị, như má»™t ngưá»i bạn quý, váºy cá»› sao Hoà i Nam lại có cái cảm giác khó chịu khi nhìn thấy khuôn mặt u buồn cá»§a Bảo Thư áp trên vai chà ng, dù nà ng biết rằng Nguyên Huân coi Bảo Thư như chị, và ngược lại Bảo Thư ân cần vá»›i Nguyên Huân cÅ©ng bằng tấm lòng ấy, Ãt ra trong cách xưng hô cá»§a hai ngưá»i.
Vương phi đã và o từ lúc nà o. Bà đứng lặng nhìn. Tất cả không qua khá»i con mắt tinh Ä‘á»i cá»§a bà . Bà hiểu hết, bà đã nhìn thấu rõ má»i ngóc ngách trong tâm hồn hai thiếu nữ. Bà mỉm cưá»i buồn bã.
Trong suốt cuá»™c Ä‘á»i bà , bà đã sống táºn cùng trong u uẩn cá»§a ná»—i khổ Ä‘au, bà thương cảm cho Bảo Thư. Bà biết rằng nà ng đã chuốc lấy mối tình câm nÃn ấy, là chuốc lấy ná»—i sầu lụy Ä‘á»a đà y nà ng cho đến hết cuá»™c Ä‘á»i.
|

17-04-2008, 06:04 AM
|
 |
SÆ¡ Cấp Há»c Äồ Huyết Hoả Kỳ Lân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: UNDERWORLD
Bà i gởi: 1,398
Thá»i gian online: 3 giá» 54 phút 12 giây
Thanks: 9
Thanked 88 Times in 61 Posts
|
|
Bảo Thư như tỉnh cÆ¡n mê, nhưng mắt nà ng vẫn nhắm nghiá»n, "Huân lang, hãy cho em sống vá»›i giây phút nà y, má»™t lần rồi mãi mãi. Hãy cho em cái ảo tưởng cá»§a má»™t hạnh phúc Ä‘á»i ngưá»i, suốt Ä‘á»i em sẽ chỉ sống bằng đó dù vá»›i cõi lòng cay đắng. Má»™t chút hồi tưởng cho mai sau...". Bảo Thư ngây ngất trong cÆ¡n ảo tưởng tuyệt vá»i, nà ng thở nhẹ, và hÃt đầy lồng ngá»±c hương nồng tình yêu. ôi, má»™t lần đến cuối Ä‘á»i, Huân lang Æ¡i, Huân lang Æ¡i!
Bảo Thư gá»i thầm tên chà ng trong trÃ, nà ng quên bẵng thá»±c tại. Toà n thân nà ng như có máºt ngá»t, như có men nồng. "Ôi, Huân lang, em gởi cho chà ng tất cả, tâm hồn em, thể xác em...", cả ngưá»i nà ng ngất ngây trong má»™t cảm giác hết sức lạ lẫm, nước mắt nà ng lại âm thầm tuôn rÆ¡i trên vai áo Nguyên Huân.
Vương phi nhẹ nhà ng gỡ lấy bà n tay cá»§a Bảo Thư vẫn Ä‘ang bấu chặt vai Nguyên Huân, những ngón tay móng nhá»n cắm và o da thịt chà ng. Nguyên Huân cắn răng chịu Ä‘au, vì chà ng biết Thư tá»· Ä‘ang mang trong lòng nôi Ä‘au buồn mà chà ng không hiểu được vì đâu. Vương phi ân cần ôm lấy Bảo Thư, Bảo Thư gục đầu và o ngá»±c bà :
- Ôi con khổ lắm!
- Ta biết, ta biết con ạ ! Nhưng chÃnh ná»—i câm lặng âm thầm sẽ là m cho ta trong sáng hÆ¡n con Æ¡i. Ta thương con lắm Bảo Thư, hãy nguôi ngoai Ä‘i, giữ cho lòng thanh tÄ©nh, đừng để đớn Ä‘au sầu muá»™n là m vẩn đục hồn con. Con có nghe ta không?
Bảo Thư biết Vương phi thấu hiểu được lòng nà ng, trong thoáng chốc, nỗi buồn như vơi đi; nà ng được cảm thông, nà ng được chia sẻ... Vương phi nói:
- Các con không còn nhá»› đêm nay là đêm trừ tịch Pháo Ä‘ang nổ rá»™n rã ngoà i kia dù trá»i đêm còn lạnh giá. Mùa xuân đã tá»›i, khởi đầu năm Quý Mão. Giá»ng bà như ấm lại. Mưá»i tám năm, má»™t Ä‘á»i ngưá»i, hãy xin mùa xuân nở đầy lá»™c má»›i, ta chúc mừng các con!
Bảo Thư lau nước mắt còn Ä‘á»ng trên mi, nà ng mÄ©m cưá»i ôm lấy Vương phi:
- Con chúc Tổ mẫu một năm mới hạnh phước trà n đầy!
Vương phi cưá»i:
- Cảm ơn con, cả con nữa nhé!
Giá»ng Bảo Thư thoảng nhẹ:
- Vâng, cả con nữa, cho đến bao giá»...
- Hoà i Nam ngước nhìn mái tóc lốm đốm bạc cá»§a mẹ, nà ng ngáºm ngùi:
- Mẹ ạ ! Tóc mẹ bạc nhanh quá, mà mùa xuân thì đến muá»™n mà ng, đầy trá»i tuyết phá»§...
- Không đâu các con, mùa xuân chẳng bao giỠđến muá»™n, cÅ©ng chẳng bao giỠđến sá»›m. Chỉ có riêng ta, riêng cuá»™c Ä‘á»i là muá»™n mà ng đấy thôi. Nguyên Huân, giá» nà y ở quê hương, trống, chiêng và pháo nổ dáºy trong đình là ng. Sáng mai là mùng má»™t, nêu cao, pháo Ä‘á», bánh chưng xanh, thịt mỡ, dưa hà nh và câu đối. Cứ má»—i mùa xuân tá»›i, ta có được má»™t Ä‘á»i...
Thôi nhé, mùa xuân còn đó, ta Ä‘i và o việc chÃnh. Bảo Thư đã liên lạc được vá»›i Tâm Hư sư thái và Kiến Nghiệp đại sư; ngà y mai, tuy Thánh thượng xuất chinh, nhưng Nhiếp ChÃnh Thà nh Vương chá»§ tế ở Thái Miếu, nên tất cả văn võ bá quan phải có mặt. Ta và các con, khi Vương gia và o triá»u, chúng ta cùng Ä‘i lá»… Pháºt ở SÆ¡n Quang Tá»±. Nguyên Huân, con phải cải trang má»›i được!
Nguyên Huân băn khoăn:
- Giữa ban ngà y, là m sao có thể cải trang dễ dà ng?!
Bảo Thư lên tiếng:
- Huân đệ ngưá»i tầm thước, dung mạo còn hÆ¡n cả bá»n nhi nữ bình thưá»ng, ta và Hoà i Nam sẽ dá»… dà ng hóa trang cho Huân đệ. Chỉ khó là cách Ä‘i đứng, Huân đệ chịu khó cố gắng, chỉ cần qua khá»i cổng thà nh. Bá»n thể nữ Ä‘i theo là những ngưá»i tâm phúc!
Vương phi nói:
- Vã lại chẳng ai để ý đến đâu!
Hoà i Nam che miệng cưá»i, mắt nà ng long lanh nhìn Nguyên Huân:
- Huân ca, Bảo Thư mà vẽ mắt, tô son, Huân ca sẽ biến ra là một mỹ nhân ngay. Khéo có chà ng công tỠnà o đi theo thì mệt đấy!
Vương phi mắng át con gái:
- Hoà i Nam, không được đùa thế. Bây giá» phải ra vá» thôi, các con cứ nói sang vấn an ta đầu năm và cùng ta hái lá»™c ở BÃch Thảo cung . Có thể Vương gia cÅ©ng ghé đến đây ! Không được để cho sá»± nghi ngá» nà o xảy ra, nhá»› đấy!
Ba ngưá»i ra khá»i thạch thất. Mùa xuân đã vá», tuy trá»i rét lạnh, nhưng tuyết đã ngừng rÆ¡i. Trá»i đầy sao lấp lánh. Bảo Thư và Hoà i Nam theo Vương phi và o khu hoa viên, ngắt những chồi nụ biếc. Vừa ra khá»i khu vưá»n hoa, đã thấy má»™t toán ngưá»i cầm đèn lồng Ä‘i đến, Vương phi nháºn ra ngay Dương Vương. Bà mÃm môi, dằn lòng tiến lại. Dương Vương thấy Vương phi, con gái và cháu ngoại, tay má»—i ngưá»i cầm má»™t chồi lá»™c non, bèn rẽ đám tùy tùng, tiến đến. Vương phi cúi đầu ra mắt:
- Năm má»›i, thiếp xin kÃnh chúc Phu quân má»™t năm an khang!
- Hà i nhi kÃnh chúc Vương phụ, năm má»›i trà n đầy niá»m hoan lạc má»›i!
- Con kÃnh chúc Ngoại tổ may mắn trong năm má»›i nà y!
Dương Vương cưá»i ha hả, nói:
- Ta sang chúc mừng hiá»n thê, chưa kịp chúc thì đã được nháºn. Năm nay ta đã bảy mươi bảy tuổi rồi, ba năm nữa là tròn tám mươi. Ta cầu chúc hiá»n thê và con cháu mãi mãi có mùa xuân! Sáng mai ta phải và o triá»u, cùng bá quan văn võ hầu tế Ä‘iện Thái Miếu và chúc thá» Thái háºu và Hoà ng háºu, Vương phi cùng Ä‘i chăng?
- Thiếp há»§ láºu, không quen nghi lá»…, xin Phu quân thứ cho, khá»i phải và o chốn cung đình. Nhân tiện ngà y mai, xin Phu quân cho thiếp cùng Hoà i Nam và Bảo Thư Ä‘i lá»… Pháºt, để cầu cho Phu quân mãi mãi an khang!
Dương Vương cảm động nói:
- Tùy ý hiá»n thê định liệu, chiá»u ngà y mùng hai, Bất Hối và Vân Hạc sẽ tá»›i Yên Kinh.
Bảo Thư reo lên:
- Má má và huynh trưởng con vỠthăm Ngoại tổ, vui quá. Ngoại tổ có vui không?
Dương Vương nói :
- Äã mưá»i bốn năm qua nó không muốn nhìn ta, lần nà y lai kinh là do mi mà ra cháu ạ! Nhưng dù sao ta cÅ©ng mừng, ta sá»a soạn để nó cằn nhằn. Hiá»n thê, đỡ cho ta vá»›i nhé. Hoà i Nam, con sẽ được gặp đại tá»· và thằng cháu Vân Hạc, lần trước mà y còn nhá» xÃu!
|

17-04-2008, 06:05 AM
|
 |
SÆ¡ Cấp Há»c Äồ Huyết Hoả Kỳ Lân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: UNDERWORLD
Bà i gởi: 1,398
Thá»i gian online: 3 giá» 54 phút 12 giây
Thanks: 9
Thanked 88 Times in 61 Posts
|
|
Hoà i Nam cưá»i nói:
- Tạ ơn Vương phụ, con mừng lắm!
- Ừ ai cÅ©ng mừng hết. Ta vá»›i Bất Hối thưá»ng xung khắc nhau, ta thương nó nên ráng nhịn. Chắc lần nà y là lần cuối cùng cha con gặp nhau!
Bảo Thư nói:
- Ngoại tổ, má má con thương Ngoại tổ lắm, đêm nà o niệm Pháºt, cÅ©ng cầu xin Äức Thế Tôn độ trì cho Ngoại tổ. Má má con không vá» luôn được là vì đưá»ng sá xa xôi, Má má con sức khá»e lại không được tốt, Ä‘i lại vất vả lắm!
- Ta cÅ©ng biết, con nà o chẳng thương cha mẹ, cha mẹ nà o không thương con cháu. Ta đã phái ngưá»i Ä‘i đón Má má con và Vân Hạc từ tháng trước, khi được thư cá»§a Bất Hối gá»i vá» Ta không muốn nói, sợ mà y mong!
- Ngoại tổ, Ngoại tổ lì xì cho A-di và con đi chứ!
- Tao sẽ lì xì cho mà y một Thân vương, chịu không?
Bảo Thư nói:
- Ngoại tổ, con đã nói là con đi tu, con không muốn chuyện ấy. Ngoại tổ cho A-di đi, con già rồi !
- Mẹ mà y, hai mươi mấy tuổi mà già nỗi gì. Thôi được, không muốn thì ông không ép, nhưng rồi sau nà y đừng trách ông đấy!
- á»’ con ở váºy hầu hạ ông, có được không?
Dương Vương cảm động gắt:
- Äừng có lẻo mép, rồi lại quên ngay đấy!
o0o
Sau khi khám nghiệm cho Nguyên Huân, Kiến Nghiệp đại sư nói với Sư thái:
- CÆ¡ thể cá»§a Trần thà chá»§ tháºt kỳ lạ, nhưng cÅ©ng nhá» váºy mà thà chá»§ không chết ngay dưới tay Dương Tiêu. Toà n bá»™ kinh mạch cÅ©ng như bá»™ vị lục phá»§, ngÅ© tạng Ä‘á»u hoán đổi cả, không như ngưá»i bình thưá»ng như chúng ta. Tuy nhiên, ba trá»ng huyệt trên ngưá»i: Äan Ä‘iá»n huyệt ở dưới rốn má»™t thốn, Bách há»™i huyệt ở đỉnh đầu, Sinh Tá» Huyá»n Quan ở sau ót vẫn giữ nguyên vị thế. Ba trá»ng huyệt nà y bị tổn thương rất nặng, bị khà âm hà n là m ngưng trệ, chiếm ngá»±, rất khó lòng khu trừ, phân hóa. Tuy nhất thá»i chưa đến ná»—i tá» vong, nhưng nếu không chữa trị sá»›m, e sau nà y công lá»±c bị tiêu tán, âm độc hà n khà phát tác, toà n thân sẽ không còn thân nhiệt. Việc nà y không thể coi thưá»ng được.
Tâm Hư sư thái lo âu há»i:
- Trên thiên hạ có môn thần công chân lực nà o chữa trị được chăng?
- Hà n Ngá»c âm chưởng thuá»™c loại cá»±c âm, sở dÄ© gá»i là Hà n Ngá»c là bởi Ngá»c là tinh chất được kết cấu bởi cái âm hà n muôn nghìn năm cá»§a đất trá»i. Nếu xá» dụng cá»±c dương thuần khiết chân khà mà xung phá, thì chẳng khác chi hai cao thá»§ đánh nhau trong căn nhà kÃnh, bà y toà n những thú má»ng manh, liệu có toà n vẹn chăng? Việc nà y, Trương giáo chá»§ vá»›i tà i hoa tuyệt há»c y tánh cá»§a Hồ Äiệp tiên sinh năm xưa may ra có thể chữa trị được, ngoà i ra không còn cách nà o khác!
Tâm Hư sư thái há»i:
- Các linh váºt trong thiên hạ mang tÃnh cá»±c dương có Ãch gì cho sá»± khu trừ âm hà n chăng?
- Những linh váºt cá»±c dương đệ nhất trong đất trá»i là : Chu Cáp Mãng cổ, Linh Há»a Ä‘iểu, Hản Huyết Bảo câu, Há»a Xà huyết, và nhất là Chu Hùng Trưá»ng Äảom, nhưng từ xưa đến nay chưa ai thấy gấu lông đỠtÃa bao giá». Máºt gấu tÃa là đệ nhất. Nhưng bao giá» cÅ©ng thế, có lợi tất sinh hại, cái gì đến chữ thái, tất phải biến, nên cái lợi và cái hại rất khó phân lưá»ng. Ngưá»i là m thuốc sở dÄ© được tôn xưng là Thần y vì thấu đáo cái sinh hóa cá»§a muôn váºt, và cái dung hòa cá»§a dược tÃnh.
Tâm Hư há»i:
- Äại sư tÃnh thế nà o?
- Bần tăng buá»™c lòng phải mang Nguyên Huân Ä‘i xa má»™t chuyến. ÄÆ°á»ng sá xa xôi, Trần thà chá»§ còn Ä‘ang cÆ¡n bạo bệnh, bần tăng muốn nhá» Thượng tá»a chá»§ trì SÆ¡n Quang Tá»± thuê cho má»™t chiếc xe và cặp ngá»±a tốt!
Nguyên Huân lên tiếng:
- Bạch Äại sư, vãn bối hiện có mang theo ngưá»i má»™t Ãt và ng bạc và bảo ngá»c, ta nên mua đứt thì hÆ¡n!
Kiến Nghiệp đại sư nhìn Nguyên Huân, cái nhìn như dò xét, Nguyên Huân hiểu ngay, chà ng nói:
- Xin Äại sư yên tâm, vãn bối không là m gì tệ hại. Mấy phen ra và o cung cấm, muốn lấy gì chẳng được, nhưng vãn bối chẳng là m thế bao giá». Äây là do má»™t lần vãn bối lạc và o má»™t máºt động ở vùng Nam SÆ¡n, ở đấy vãn bối phát hiện má»™t số đá quý và và ng bạc, vãn bối lấy má»™t Ãt để chi dụng trên đưá»ng!
Nói xong, Nguyên Huân đưa chiếc túi chứa những viên ngá»c quý. Tâm Hư sư thái cầm xem, nói:
- Chỉ má»™t viên nhá» nà y đã là má»™t gia tà i lá»›n. Thà chá»§ có phước, nhưng nếu không biết dùng và o việc nghÄ©a, tất sinh bất nghÄ©a. Nhìn tướng mạo Trần thà chá»§, bần tăng quyết thà chá»§ không phải là hạng ngưá»i đó. Và ng bạc tuy quý, nhưng lúc đói lòng, nó chẳng bằng má»™t nắm xôi. Cứ như thế suy ra, tất sẽ hiểu ngay váºt gì cÅ©ng có cái quý giá cá»§a nó. Trá»i đất sinh ra muôn váºt, má»i thứ Ä‘á»u có chá»— đắc dụng!
Lúc Nguyên Huân rá»i khá»i y phòng, Vương phi lá»… Pháºt vừa xong. Thiện nam tÃn nữ đông như kiến, nháºn ra bà , ngưá»i nà o cÅ©ng cố chen đến gần Vương phi để lạy mừng; trong số đó có những ngưá»i Äại Việt bị bắt sang Kim Lăng thuở trước, há» kÃn đáo đến chúc mừng bà , chúc mừng Hoà i Nam và Bảo Thư. Nhìn bà vá»›i mái tóc đã pha sương, lòng hỠđầy thương cảm. Hoà i Nam Quáºn chúa dịu dà ng, nà ng giản dị và gần gÅ©i chà o há»i má»i ngưá»i, không tá» ra má»™t chút gì kiêu sa cá»§a má»™t nà ng Quáºn chúa lá ngá»c cà nh và ng. Lúc đầu, má»i ngưá»i còn e dè vì có sá»± hiện diện cá»§a Bảo Thư công nương, nhưng thấy nà ng cÅ©ng tá» ra bình dị không khác gì Hoà i Nam nên vây quanh chẳng muốn rá»i.
|
 |
|
| |