02-02-2011, 03:33 PM
Dê lắm nhưng mà lá»±c bất tòng tâm Cuồng Dâm Äại Nguyên Soái
Tham gia: Nov 2010
Äến từ: Tiểu Thị Gia Tá»™c
Bà i gởi: 2,196
Thá»i gian online: 3 ngà y 5 giá» 47 phút
Thanks: 1,235
Thanked 23,585 Times in 1,872 Posts
Quan Tiên
Chương 55: Lại đấu súng.
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: ST
DÄ© nhiên, Mưá»i Bảy cÅ©ng cho rằng bà thư Trần không có khả năng giết ngưá»i. Tuy nhiên tình cảm thâm trá»ng cá»§a bà thư khiến cho hắn phải trả lá»i:
- Trần ca, anh nghe tiểu đệ nói, má»™t khi anh giết ngưá»i thì Khải Hoà n Môn nà y em sẽ không thể thuê được. Anh coi như là thương xót cho em Ä‘i, được không?
- Tại sao lại không thuê được?
Trần Thái Trung hÆ¡i tò mò. Trên thá»±c tế hắn vẫn rất coi trá»ng lá»i nói cá»§a Mưá»i Bảy bởi vì EQ cá»§a ngưá»i nà y dưá»ng như là rất cao, hắn tất nhiên cần phải khiêm tốn tham khảo.
- Ãn mạng, xảy ra án mạng thì Khải Hoà n Môn là m sao còn có thể mở cá»a được nữa chứ?
Mưá»i Bảy kiên nhẫn giải thÃch, hắn là m việc luôn suy tÃnh sâu xa.
- Em là m sao mà tÃếp nháºn được chuyện nà y đây?
Ừ, có đạo lý! Trần Thái Trung liá»n nhá»› tá»›i chuyện Bạch Kiệt khiến cho phân cục Hồng SÆ¡n phong tá»a lại Ä‘oạn đưá»ng. Chỉ vì má»™t vụ trá»™m mà cảnh sát đã niêm phong cà đoạn đưá»ng, váºy thì án mạng thì sẽ to chuyện đến thế nà o cÆ¡ chứ?
- Váºy cáºu bảo tôi phải giải quyết thế nà o đây?
Trần Bà Thư liá»n có thêm hứng thú há»c há»i.
Äáng tiếc là câu trả lá»i cá»§a Mưá»i Bảy lại không rõ rà ng.
- Là m giống như với Hách lão Tam là được, chuyện nà y không khó phải không? Nếu như khó quá thì có thể đổi phương pháp khác.
Äổi thì hay lắm, Trần Thái Trung rất muốn trả lá»i như váºy, bởi vì hắn muốn biết trong đầu Mưá»i Bảy còn có suy nghÄ© gì. Tuy nhiên nếu như để Mưá»i Bảy nghi ngỠđây là chuyện khó khăn thì cÅ©ng không được. Hắn cần phải là m sáng tá» sá»± tháºt má»™t chút.
- Ừ, chuyện nà y không khó, cáºu quyết định như váºy rồi sao?
Hai ngà y trôi qua, Hách gia lão Äại và lão Nhị vẫn không tổn hao má»™t sợi lông gì. Mưá»i Bảy cảm thấy hÆ¡i thất vá»ng, hắn liá»n có suy nghÄ© rằng hay là bà thư Trần nà y chÃnh là má»™t ngưá»i khoác lác đây? Chuyện cá»§a Hách lão Tam lần đó có phải là trùng hợp hay không?
Trần Thái Trung là m sao Ä‘oán được Mưá»i Bảy Ä‘ang nghÄ© gì chứ? Hắn cÅ©ng rất muốn láºp tức xá» lý hai ngưá»i Hách gia nà y nhưng Hách lão đại và Hách lão Nhị suốt ngà y ở trong Khải Hoà n Môn và cÅ©ng bởi vì hắn nghÄ© cho tiểu đệ cá»§a mình cho nên đến táºn hôm nay vẫn chưa ra tay.
HÆ¡n nữa, chỉ số thông minh cá»§a hắn không thấp. Hắn biết rằng lúc nà y Ä‘ang là thá»i khắc nhạy cảm. Tuy rằng hắn không sợ bị ngưá»i khác phát hiện nhưng nhiá»u má»™t chuyện thì không bằng Ãt Ä‘i bá»›t má»™t chuyện, để cho hai ngà y yên ổn trôi qua cÅ©ng là má»™t chá»§ ý không tệ.
Trên thá»±c tế, hắn còn có má»™t việc báºn. Tối hôm nay hắn dẫn Nhâm Kiá»u Ä‘i ăn cÆ¡m đồng thá»i mang theo chiếc nhẫn đã luyện chế xong đặt và o má»™t cái há»™p. Äợi đến khi ăn xong bữa cÆ¡m má»›i lấy ra.
- Äây là quà anh tặng cho em, tháºt vất vả má»›i tìm được khối ngá»c tốt như váºy.
Nhâm Kiá»u liá»n ngước mắt lên. Nà ng thá»±c sá»± rất thÃch khối ngá»c nà y, nhìn quay lại nhìn nó đến ná»a ngà y.
- Cảm Æ¡n anh, cuối tuần nà y em còn phải Ä‘i tham dá»± lá»… cưới cá»§a Victoria. Có được cái nà y thì hay lắm, em có thể tiết kiệm được chút tiá»n.
Trần Thái Trung biết rằng Victoria chÃnh là bạn há»c cá»§a cô. Victoria có má»™t cái tên tiếng Trung là Trân Trân. Chỉ là bây giá» có ngưá»i lại thÃch được gá»i bằng tên tiếng Anh khiến cho La thiên thượng tiên cảm thấy hÆ¡i khó chịu.
Kết hôn thì kết hôn, cô không nên Ä‘em hai từ đó nói lá»›n lên như váºy chứ? Hắn tức giáºn nhìn Nhâm Kiá»u má»™t cái, dÄ© nhiên hắn biết rằng mỹ nữ giáo sư nà y dưá»ng như Ä‘ang muốn ám chỉ Ä‘iá»u gì.
Nhâm Kiá»u thấy hắn không tiếp lá»i thì khẽ ho má»™t tiếng, kiên nhẫn tiếp tục nói vá» chuyện nà y:
- Nếu như có má»™t cái đế bằng Bạch Kim thì tốt quá, khối ngá»c lá»›n như váºy, có cảm giác…
- Tôi nói cho cô biết nà y Nhâm giáo sư, đây là quan niệm thẩm mỹ gì chứ? Äây chÃnh là thúy tâm(1), là thúy tâm đó!
(1): tâm cá»§a viên ngá»c phỉ thúy.
Trần Thái Trung không kìm được.
- HÆ¡n nữa, thứ nà y là do chÃnh tay tôi là m ra, những thứ châu báu rác rưởi có thể so sánh sao ? Nói rõ cho cô biết, chưa nói vá» công năng cá»§a chiếc nhẫn thì giá trị cá»§a nó cÅ©ng đã là tám trăm ngà n rồi.
Lá»i nói nà y là tháºt lòng, Ngá»c phỉ thúy rất cứng, Thúy tâm lại còn cứng hÆ¡n. Ngưá»i bình thưá»ng là m ra má»™t chiếc nhẫn như váºy chỉ nói đến việc gia công cÅ©ng rất lao lá»±c. Vá»›i lại, cả thế giá»›i nà y số ngưá»i bá» thúy tâm ra là m nhẫn cÅ©ng không nhiá»u, bởi vì thúy tâm rất quý hiếm, cà ng quan trá»ng là , nếu như lấy thúy tâm là m nhẫn thì những phần ngá»c bên ngoà i phải bị bóc ra cho nên không ai lãng phà nguyên liệu như váºy.
Bạn đã thấy việc kim cương hảo hạng mà đem ra phân cắt thà nh những kim cương nhỠchưa? Chưa từng đúng không?
- ÄÆ°á»£c rồi, được rồi, không nói nữa.
Nhâm Kiá»u cưá»i cưá»i, nắm lấy cánh tay hắn, đôi mắt trở nên long lanh.
- Câu há»i cuối cùng, anh đưa cho em thứ đồ váºt nà y rồi, bây giá» anh muốn là m gì đây?
Äối vá»›i đại Ä‘a số nữ nhân mà nói châu báu tốt nhất chÃnh là xuân dược.
Trần Thái Trung đã trở lại vá»›i vẻ mặt quen thuá»™c cá»§a mình, hắn cưá»i má»™t cách mỠám.
- ÄÆ°á»£c rồi, chúng ta Ä‘i đến khách sạn Phượng Hoà ng được không?
Ở cùng má»™t chá»— vá»›i Nhâm Kiá»u gây ra má»™t cảm giác rất kỳ quái. Thá»±c sá»± mà nói, Trần Thái Trung cùng vá»›i cô cÅ©ng không có nhiá»u chá»§ đỠnói chuyện lắm. Hai ngưá»i ở cùng má»™t khách sạn thì còn có thể nói nhiá»u chuyện hÆ¡n má»™t chút, tá»±a như lá»±c đạo rồi cùng vá»›i góc độ gì nữa… vân vân.
DÄ© nhiên, lúc ban đêm, hai ngưá»i nói nhiá»u hÆ¡n…
- Sức khá»e nà y tháºt là dồi dà o.
Trần Thái Trung đẩy cánh tay trắng nõn ra khá»i ngá»±c cá»§a mình. Theo bản năng hắn sá» và o cánh tay mát lạnh đó, từ từ đứng lên.
Lần nà y hình như là lần thứ sáu rồi thì phải? Tuổi trẻ thưá»ng phóng túng, không thể phá»§ nháºn, Nhâm Kiá»u tháºt là má»™t đối thá»§ đáng gá»m ở trên dưá»ng. Tinh thần nà y, thân thể nà y nếm cÅ©ng đã đủ rồi.
- Ngủ một lúc đi.
Nhâm Kiá»u bị hắn là m cho tỉnh liá»n vươn cánh tay dùng sức ôm lấy hắn.
- Äáng ghét, anh là m cho ngưá»i ta giá» Ä‘au muốn chết, ngay cả mông cÅ©ng Ä‘au…
Oán trách tôi sao? Lượng váºn động cá»§a tôi lá»›n hÆ¡n cô đúng không? Trần Thái Trung hÆ¡i khó chịu, nếu như không phải cô “muốn, muốn†bốn lần… Năm lần, nhiá»u nhất năm lần là đủ được rồi. Tại sao bây giá» lại còn nói ngược lại, oán trách tôi là sao?
DÄ© nhiên, những lá»i nà y hắn không nói ra miệng mà ưỡn thân thể lên, lấy tay đỡ lấy Nhâm Kiá»u.
- Nà o, đứng lên tiếp tục rèn luyện nà o….
- Không!
Nhâm Kiá»u cố gắng giãy dụa. Cô úp mặt xuống xuống dưới gối, cái cổ khẽ lắc lắc tá»±a như là thiên nga trắng hấp hối sắp chết váºy.
- Không muốn không được.
Trần Thái Trung quả quyết. Trên thá»±c tế tiên linh khà cá»§a hắn có thể đã hoạt động trong ngưá»i cá»§a Nhâm Kiá»u cho nên bây giá» cô muốn sống lâu trăm tuổi cÅ©ng không phải là điá»u khó.
- Thân thể nà y cá»§a cô không phải là đối thá»§ cá»§a tôi. Không nói nữa, sau nà y tôi sẽ tìm má»™t cô gái khác để bồi tiếp tôi… Cái nà y gá»i là “ ChÆ¡i ba ngưá»iâ€
Không thể không thừa nháºn câu nói nà y đã dẫn đến má»™t ý nghÄ© kỳ quái trong hắn. Cà ng kỳ quái hÆ¡n chÃnh là , thá»i khắc nà y hắn lại nghÄ© tá»›i Dương Thiến Thiến.
- Cái gì?
Thân hình Nhâm Kiá»u tá»±a như bị Ä‘iện giáºt, ngồi thẳng dáºy, ánh mắt trợn trừng, má»› chăn cÅ©ng rá»i khá»i bá»™ ngá»±c, đôi mắt nhìn chằm chằm và o hắn.
- Anh dám!
Tôi có gì mà không dám chứ? Trần Thái Trung nhìn cô một cái.
- ÄÆ°á»£c rồi, bây giá» là sáng mùa xuân, chúng ta cùng nhau Ä‘i tản bá»™ được không? Khó lắm má»›i có má»™t ngà y cuối tuần như váºy.
- ÄÆ°á»£c.
Nhâm Kiá»u đưa mắt đảo quanh rồi bắt đầu mặc quần áo. Trong quá trình mặc má»™t chút cau mà y cÅ©ng không có. Không chỉ váºy cô còn lắc lắc má»™t số bá»™ vị trước mặt Trần Thái Trung, trong đôi mắt dưá»ng như cÅ©ng má» má» má»™t ý cưá»i quyến rÅ© ám muá»™i.
- Thân thể của cô không được rồi.
Trần Thái Trung giơ tay lên khẽ vỗ mông của cô. “Bốp†nhẹ một tiếng vang lên.
- Cô còn không lo đi rèn luyện đi.
Ngà y hôm qua, khách sạn Phượng Hoà ng đã trà n đầy khách. Lúc nà y bá»n há» Ä‘ang dừng chân ở má»™t nÆ¡i gần sát khách sạn bốn sao nà y, chÃnh là công viên ở phÃa tây, từ từ Ä‘i tản bá»™.
Tà i sản của Tiểu Mùi
Chữ ký của Tiểu Mùi Hạnh Phúc
Khi ta có một việc gì đó để là m,
Một ai đó để yêu ,
Má»™t Ä‘iá»u gì đó để nghÄ©,
Và má»™t Ä‘iá»u gì đó để hi vá»ng....
02-02-2011, 03:37 PM
Dê lắm nhưng mà lá»±c bất tòng tâm Cuồng Dâm Äại Nguyên Soái
Tham gia: Nov 2010
Äến từ: Tiểu Thị Gia Tá»™c
Bà i gởi: 2,196
Thá»i gian online: 3 ngà y 5 giá» 47 phút
Thanks: 1,235
Thanked 23,585 Times in 1,872 Posts
Quan Tiên
Chương 56: Không Ä‘á»n nổi.
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: ST
Hai ngưá»i dÃnh lấy nhau Ä‘i và o công viên má»›i phát hiện ra ngưá»i táºp thể dục trong công viên đã không Ãt, trong đó còn có má»™t nhóm thiếu nữ xinh xắn hoạt bát mặc trang phục thể thao Ä‘ang táºp.
Thấy Nhâm Kiá»u tò mò quan sát, Trần Thái Trung cÅ©ng ngó theo, ai dè bị cô nà ng véo má»™t tráºn lên cánh tay. Hắn cau mà y quay đầu nhìn lại. Cô nhìn tôi má»›i nhìn, sao giá» cô lại tá» vẻ chứ?
Nhâm Kiá»u chẳng sợ, hai mắt nhìn chằm chằm và o hắn:
- Anh nói xem, có tháºt là anh thá»±c sá»± muốn .... Muốn ....chÆ¡i trò 3P(1) không?
(1): Äây là má»™t trò thể thao rất chi là thú vị giữa 3 ngưá»i trên giưá»ng, độc giả nà o muốn tìm hiểu thêm xin liên hệ anh Gu gồ.
Trần Thái Trung đảo mắt bÄ©u môi, chảng thèm trả lá»i. Hắn là La thiên thượng tiên, đã nói là là m. Tuy rằng trong lòng hắn cho rằng chưa chắc đã chÆ¡i trò nà y, nhưng lúc nà y thì tuyệt đối hắn không tá»± chặn đưá»ng lui cá»§a mình.
- Äang nói chuyện vá»›i anh đó.
Nhâm Kiá»u lại nhéo liên hồi.
- Buồn ..... Äừng là m loạn nữa.
Trần Thái Trung cau mà y chép chép miệng.
- Há, buồn....
- Buồn sao?
Nhâm Kiá»u trợn tròn mắt. Cô nhéo trên cánh tay hắn như váºy chẳng lẽ còn chưa mạnh sao, thế nà o mà hắn lại nói là buồn chứ không phải Ä‘au, kỳ quái tháºt.
- Buồn.....
Trần Thái Trung nâng tay chỉ vá» phÃa sau cô. Hiển nhiên thằng nhãi nà y định đánh lạc hướng.
Nhâm Kiá»u nhìn lại.
- á»’, nhiá»u dê (2) váºy sao?
(2): Dương là dê mà cÅ©ng là buồn. Äồng âm khác nghÄ©a. Bên trên Trần Thái Trung nói dê, Nhâm Kiá»u hiểu nhầm.
Trên thảm cá» cá»§a công viên có bảy tám con dê Ä‘ang thản nhiên gặm cá», bên cạnh còn có má»™t ngưá»i quần áo tả tÆ¡i Ä‘ang nằm ngá»§. Ngưá»i nà y nằm rất tá»± nhiên trên cá», trong tay còn có má»™t cái roi dà i tầm ba mươi phân, trên đầu buá»™c và i sợi dây dà i.
- Ngưá»i nà y...ngưá»i nà y... Là m sao và o được đây?
Nhâm Kiá»u trợn tròn mắt
- Sao lại thả dê ở đây?
- Má»™t trong mưá»i sá»± việc tốt đẹp cá»§a chÃnh phá»§ là m năm ngoái là miá»…n thu vé và o công viên mà ,
Trần Thái Trung Nói:
- Tưá»ng vây đã bá» Ä‘i rồi thì hắn ở nÆ¡i nà o mà chả và o được chứ?
Hai ngưá»i Ä‘ang nói chuyện thì có hai ngưá»i Ä‘eo băng đỠchạy tá»›i gá»i ngưá»i kia.
- Nà y, dáºy, dáºy ngay....
Ngưá»i kia Ä‘ang ngá»§ rất say, gá»i cả phút sau má»›i tỉnh lại, hai mắt lim dim há»i:
- Chuyện gì thế?
- Dê nà y .... là của anh hả?
Ngưá»i Ä‘eo băng đỠmáºp mạp há»i.
- Äúng thế, tôi lùa từ nhà tá»›i đây đấy.
Ngưá»i chăn dê thoạt nhìn không Ãt tuổi, Ãt nhất cÅ©ng phải năm mươi rồi. Cho dù bá» ngoà i cá»§a những ngưá»i chăn dê có già nua hÆ¡n bình thưá»ng thì cÅ©ng phải hÆ¡n bốn mươi.
- Nhà anh ở chỗ nà o?
Ngưá»i gầy trong hai ngưá»i Ä‘eo băng đỠhá»i.
- Ở huyện Vĩnh Nhạc. Tôi có chứng minh thư đây.
Ngưá»i chăn dê đã hÆ¡i sốt ruá»™t. Hắn cÅ©ng không muốn ngưá»i ta nghÄ© mình là kẻ trá»™m dê.
- Một trăm năm mươi cây số đó.
Tôi phải Ä‘i hêt mưá»i lăm ngà y đưá»ng má»›i tá»›i được Phượng Hoà ng đấy.
Trần Thái Trung nhìn thấy mấy con dê nà y thá»±c sá»± rất gầy, chỉ còn da bá»c xương, nhìn cÅ©ng thấy là chúng đã phải lặn lá»™i đưá»ng xa. Chẳng qua lúc nà y những cái bụng cá»§a chúng đã tròn lẳn. Bãi cá» cá»§a công viên lá»›n nhưá»ng nà y cÆ¡ mà .
- Ai cho anh mang dê và o trong nội thà nh?
Ngưá»i béo Ä‘eo băng đỠkhông tha, tiến tá»›i kiểm tra chứng minh thư.
- Không có ai cấm tôi mà .
Ngưá»i chăn dê buồn bá»±c trả lá»i,
- Tôi tá»›i bán dê. Ngưá»i thà nh phố Phượng Hoà ng chẳng lẽ không ai ăn thịt dê à ?
Nói ra thì ở huyện VÄ©nh Lạc gần tá»›i đầu năm, những há»™ nuôi dê muốn có tiá»n tiêu tết nên Ä‘á»u bán dê thấp hÆ¡n giá thị trưá»ng má»™t ná»a, thế mà lại còn phải bán dê sống sống cho đầu náºu, phải chăm sóc há»™ chúng tá»›i khi chúng tá»›i lấy.
Ngưá»i chăn dê nà y sáng trÃ, không bán trong thá»i Ä‘iểm ấy mà đợi sau khi sang năm má»›i liá»n đưa dê ra ngoà i bán. Hắn cÅ©ng không dám bán gần nhà mà kéo thẳng bầy dê tá»›i thà nh phố Phượng Hoà ng. Thà nh phố lá»›n mà , hẳn là có thể bán giá cao má»™t chút.
Khi và o ná»™i thà nh thì má»›i vừa rạng sáng, ngưá»i nà y cÅ©ng không dám bá» tiá»n ra ngá»§ trá», lại lo cho bầy dê nên Ä‘uổi chúng tá»›i công viên, còn mình nằm má»™t bên lăn ra ngá»§.
Hai ngưá»i Ä‘eo băng đỠtức giáºn dáºm chân nói:
- Tôi bảo nà y, anh có biết là thảm cá» nà y quý thế nà o không? Sao lại dám cho dê dẫm đạp và gặm sạch cá» hả? Thôi Ä‘i, chúng tôi gá»i cảnh sát tá»›i.
Ngưá»i chăn dê nghe thấy há» muốn gá»i cảnh sát thì phát hoảng.
- Khoan đã, tôi bảo, tôi lần đầu má»›i tá»›i thà nh phố Phượng Hoà ng mà . Sao tôi biết được việc nà y chứ? Thứ cá» nà y...bán thế nà o? Tôi bồi thưá»ng là được chứ gì?
Trong lòng hắn cÅ©ng cảm thấy uất ức. Cái thứ cá» xác xÆ¡ nà y nà o có phải cá» máºt nuôi bò đâu, dê nó nuốt không trôi. Nếu không phải chúng đã cá»±c đói rồi thì là m gì chúng chịu ăn chứ. Các ngưá»i lại còn dám nói .... cá» quý sao?
- Anh Ä‘á»n được chắc? Ngưá»i gầy trừng mắt má»™t cái.
- Không lôi thôi nữa, đợi cảnh sát tới đi.
- Tôi Ä‘á»n anh năm con dê lá»›n đã đủ chưa? Dê cá»§a tôi sÆ¡ sÆ¡ cÅ©ng Ãt nhất tám mươi cân má»™t con đấy!
Ngưá»i chăn dê cÅ©ng thông minh, mặc dù chưa quen hoà n cảnh nhưng cÅ©ng biết rằng cảnh sát đáng sợ. Äi xa nhà hắn cÅ©ng không muốn gây chuyện.
Giá thịt dê lúc nà y cũng tầm ba đồng một cân. Thế là coi như hắn đã biếu không hơn một ngà n đồng. Thế nà y cũng coi là rất có thà nh ý rồi.
- Ai cần dê của nhà anh chứ?
Ngưá»i gầy Ä‘eo băng đỠlưá»m má»™t cái, trong mắt đầy vẻ hèn má»n.
- Äây là thảm cá» nháºp khẩu, tÃnh cả công trồng má»™t mét vuông đã hÆ¡n sáu mươi đồng. Anh thá» tÃnh coi dê nhà anh là m há»ng mất bao nhiêu rồi?
TÃnh cả ăn, cả dẫm đạp, dê cá»§a hăn cÅ©ng phải ăn tá»›i cả hai trăm mét vuông, ngưá»i chăn dê tÃnh thà nh tiá»n, nhất thá»i nổi nóng:
- Các ngưá»i định bịp tôi à ? Ba mét vuông, có ba mét vuông cá» mà đã bằng giá má»™t con dê sao?
Hắn sợ, tháºt sá»± sợ rồi. HÆ¡n hai mươi nghìn đồng tiá»n dê mà không đủ để Ä‘á»n tiá»n cá» sao? Trá»i đất ạ! Sá»›m biết thế nà y thì thà hắn bán quách cho đầu náºu còn hÆ¡n, còn vất vả Ä‘em dê Ä‘i bán là m gì?
- Có quý đến thế không?
Nhâm Kiá»u nghe thế lấy là m kỳ quái. Cô hà ng ngà y Ä‘á»u Ä‘i dạy há»c, tiếp xúc xã há»™i cÅ©ng không nhiá»u, liá»n huých tay Trần Thái Trung.
- Thái Trung?
- Quý tháºt đấy.
Trần Thái Trung gáºt đầu. Mặc dù con đưá»ng nháºp khẩu thứ cá» nà y có hÆ¡i ly kỳ nhưng giá cả thì không bị tÃnh sai đâu.
- Thảm có cá»§a công viên phÃa tây là tốt nhất thà nh phố Phượng Hoà ng.
Khẳng định là tốt nhất. Khu nhà ở cá»§a thị á»§y nằm ngay gần đây. Phải tạo Ä‘iá»u kiện nghỉ ngÆ¡i dá»… chịu, khiến cho các vị lãnh đạo tinh thần phấn chấn thì má»›i có thể khiến ná»n kinh tế cá»§a thà nh phố Phượng Hoà ng cất cánh chứ. Lao động phải Ä‘i kèm nghỉ ngÆ¡i má»›i tốt!
Tùy tiện tiến và o nÆ¡i mình không quen thuá»™c thì tất phải trả giá đắt! Trần Thái Trung lắc đầu. Hắn cảm giác chán muốn bá» Ä‘i nhưng Nhâm Kiá»u không muốn. Cô kéo hắn lại:
- Xem đi, Thái Trung, chúng ta xem một chút.
Chẳng mấy chốc cảnh sát đã tá»›i, há»i mấy câu, ngưá»i cảnh sát dẫn đầu liá»n móc còng tay định bắt ngưá»i Ä‘i.
- Tiểu tá», phá hoại tà i sản công cá»™ng, lần nà y thì tù mưá»i năm nhé.
- ChỠmột chút.
Má»™t tiếng nói thanh thúy vang lên. Má»™t ngưá»i phụ nữ dong dá»ng cao, mặc quần áo thể thao, thoạt nhìn cÅ©ng có vẻ khá»e mạnh bước tá»›i.
- Là m cảnh sát nhân dân, công việc của các anh là thế à ?
Tiếng nói nà y hình như mình nghe ở đâu rồi thì phải? Trần Thái Trung nhìn kỹ. Ngưá»i phụ nữ nà y hắn thá»±c sá»± đã gặp rồi!
Äây không phải là cái ngưá»i thÃch ngá»c tá»›i si mê, nhất định bái mình là thầy sao? Äúng rồi, ông chá»§ tiểu Phan hình như gá»i cô ta lÃ ÄÆ°á»ng tá»· nhỉ?
Tà i sản của Tiểu Mùi
02-02-2011, 03:38 PM
Dê lắm nhưng mà lá»±c bất tòng tâm Cuồng Dâm Äại Nguyên Soái
Tham gia: Nov 2010
Äến từ: Tiểu Thị Gia Tá»™c
Bà i gởi: 2,196
Thá»i gian online: 3 ngà y 5 giá» 47 phút
Thanks: 1,235
Thanked 23,585 Times in 1,872 Posts
Quan Tiên
Chương 57: Chỉ phất tay mà thôi.
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: ST
- Chúng ta là m việc thế nà o?
Má»™t trung úy cảnh sát há»i ngược lại. Ngưá»i trẻ tuổi thưá»ng hay háo thắng.
- Hắn là hư hại tà i sản công cá»™ng, tÃnh ra thiệt hại không nhá», không bắt hắn thì chả lẽ lại tha à ?
- Tiểu Lưu, nói gì nữa thế?
Ngưá»i cảnh sát cầm đầu ngăn ngưá»i vừa nói lại. Hắn biết những ngưá»i luyện táºp ở công viên phÃa tây nà y long ngư há»—n tạp, anh không cẩn tháºn chá»c phải má»™t ngưá»i, chết cÅ©ng không biết vì sao mình chết.
- À...em gái nà y,
Ngưá»i cảnh sát đột nhiên phát hiện trước mặt mình hóa ra là má»™t ngưá»i phụ nữ xinh đẹp vô cùng, miệng không tá»± chá»§ được liá»n gá»i liá»u. Những thứ ngon thế nà y...sao cuối cùng toà n để "heo ăn" chứ?
Nếu ở nơi khác thì cảnh sát không tỠtế còn dám động tay động chân một chút, nhưng mà ở nơi nà y thì hắn không dám.
- Hắn phá hoại mặt cá», tổn thất không dưới má»™t trăm ngà n, chúng ta phải bắt hắn.
Ngưá»i chăn dê nghe thế cả ngưá»i đã sá»›m nhÅ©n cả ra, ngồi bệt xuống đất:
- Váºy... Váºy dê cá»§a tôi thì sao?
Äây là hy vá»ng cả năm cá»§a cả nhà n hắn, trả nợ, cưới vợ cho con, sá»a sang nhà cá»a....toà n bá»™ chỉ trông và o đây.
- Äừng lo tá»›i dê nữa, lo cho bản thân mình trước Ä‘i.
Một nữ cảnh sát thở dà i, tựa hồ cũng không đà nh lòng.
- Mang hắn đi thì cũng được.
ÄÆ°á»ng tá»· gáºt đầu, trên mặt cÅ©ng hiện lên vẻ không đà nh lòng,
- Chẳng qua anh cÅ©ng không cần phải tra há»i anh ta. Anh ta chỉ là do không biết, cÅ©ng không phải là cố ý.
- Không phải cố ý thì sao hắn lại lùa dê và o trong công viên?
Ngưá»i Ä‘eo băng đỠbéo tốt không chịu nhịn. Việc nà y liên quan lá»›n tá»›i trách nhiệm cá»§a hắn, trong lòng rất tức giáºn.
- HÆ¡n ná»a đêm, anh muốn hắn để dê trên đưá»ng cuốc lá»™ chắc. Hừ, não có vấn đỠà ?
Trần Thái Trung nói chen và o. Dựa và o lương tâm mà nói, hắn chỉ là muốn chỉ ra điểm sai lầm trong đó, biểu lộ ý nghĩ của mình rất linh hoạt mà thôi, cũng không phải là định nói giúp bên nà o.
Má»i ngưá»i nghe thấy có ngưá»i châm chá»c thì Ä‘á»u đảo mắt nhìn lại. Khi thấy hắn, đôi mắt ÄÆ°á»ng tá»· liá»n sáng ngá»i.
- Thái Trung, anh giúp anh ta đi.
Nhâm Kiá»u thấy váºy không đà nh lòng, lay lay nhẹ tay hắn.
- Ngưá»i nà y đáng thương tháºt. Mà anh ta cÅ©ng không cố ý.
Lá»i nà y vừa thốt lên, ngưá»i chăn dê đã nằm lăn ra đất khóc rống lên.
- Giúp hắn, không phải là không thể được. Nhưng anh được cái gì chứ?
Trần Thái Trung nhìn Nhâm Kiá»u, trên mặt hắn hiện lên má»™t nụ cưá»i xấu xa.
- Anh nghÄ© tá»›i cái gì đó? Anh có tiá»n nhiá»u như váºy, còn tiếc má»™t chút sao.
- Ừ, anh đang nghĩ tới thứ khác, chẳng hạn như....3P hay gì đó.
- Anh chết đi!
Nhâm Kiá»u véo lấy véo để tay hắn.
- Rốt cục có chịu giúp hay không?
- Thua em luôn. Coi như anh đồng ý với em là được chứ gì,
Trần Thái Trung bĩu môi, tay phải khẽ nâng, tùy tiện vẽ lên không trung,
- Ừ, được rồi, đi đi....
- Gì? Thế là xong à ?
Nhâm Kiá»u không thể tin và o lá»— tai cá»§a mình,
- Anh còn chưa nói chuyện vá»›i bá»n há», thế đã xong. Anh định trêu em đấy à ?
- Hắc, em sao lại thế nhỉ?
Trần Thái Trung chỉ chỉ tay và o mặt cá»,
- Tự mình nhìn đi....
Äám cỠđổ trái ngã phải lấy mắt thưá»ng có thể thấy được Ä‘ang nhanh chóng má»c lên. Ngay cả đám cỠđã bị dê gặm táºn gốc cÅ©ng Ä‘ang muốn đội đất má»c lên.
- Anh....
Nhâm Kiá»u ngạc nhiên tá»›i há hốc mồm. Cô tháºt không thể tin ở hai mắt mình. Cô biết Trần Thái Trung là má»™t kỳ nhân nhưng nằm mÆ¡ cô cÅ©ng không nghÄ© tá»›i ngưá»i nà y lại có năng lá»±c thần kỳ như váºy? Cái nà y là pháp thuáºt à ?
- Là anh là m, đúng thế.
Trần Thái Trung nhẹ giá»ng trả lá»i. Hắn cÅ©ng hÆ¡i đắc ý. Nói tháºt hắn phát hiện ra khiến cho Nhâm Kiá»u vừa vui vừa sợ, trong tâm lý lại cảm thấy cá»±c kỳ thá»a mãn. Äà n ông mà , không thể là m cho ngưá»i phụ nữ cá»§a mình thá»a mãn thì còn gá»i là đà n ông sao?
- Dù là trên giưá»ng hay dưới giưá»ng, muốn thá»a mãn em cÅ©ng chỉ cần má»™t phút thôi, thế nà o? 3p được rồi chứ?
Lần nà y thì Nhâm Kiá»u cÅ©ng không véo hắn nữa. Bởi vì cô đã bị dá»a tá»›i ngây cả ngưá»i. Ngưá»i đà n ông lấy Ä‘i trinh tiết cá»§a mình không ngá» lại thần kỳ thế nà y. Hắn rốt cuá»™c là ai?
- Äi thôi, anh không muốn để há» biết là anh là m,
Trần Thái Trung kéo cánh tay Nhâm Kiá»u, lay khẽ.
Nhưng ngay sau đó, những ngưá»i Ä‘ang vây quanh hóng chuyện liá»n phát hiện ra sá»± dị thưá»ng cá»§a bãi cá»:
- Hả, má»i ngưá»i xem. Äám cá» nà y sao lại lá»›n nhanh thế nhỉ.....
- Xì, có gì mà lạ chứ?
Má»™t ngưá»i tá»± cho là mình hiểu biết nói:
- Hiện giá» là mùa xuân, má»™t cây trúc má»™t đêm cÅ©ng cao lên tá»›i má»™t mét đấy. Tháºm chà ngưá»i ta có thể nghe được cả tiếng trúc lá»›n lên cÆ¡.
- Äầu anh toà n là mỡ lợn à ? Äây là cá», anh nghÄ© cá» lá»›n nhanh thế chắc?
Có ngưá»i phản đối.....
Rất nhiá»u ngưá»i trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi nà y. Tháºm chà ngưá»i chăn dê cÅ©ng ngừng khóc, ngây ngốc nhìn mặt cá» --- Thảo nà o mà thứ cá» nà y lại đáng giá tá»›i sáu mươi đồng, tháºt sá»± ... Tháºt sá»± đáng giá mà .
Trong lúc nà y, má»i váºt như dừng lại, tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u ngừng cỠđộng.
Trong không khà yên lặng, Trần Thái Trung và Nhâm Kiá»u rá»i Ä‘i có vẻ hÆ¡i gây chú ý. Chẳng qua cả đám ngưá»i Ä‘ang táºp trung và o kia, ai mà thèm để ý tá»›i há» chứ?
Chỉ có má»™t ngưá»i là ngoại lệ, chÃnh là thiếu phụ xinh đẹp ÄÆ°á»ng tá»·. Cô là ngưá»i đầu tiên chú ý tá»›i Ä‘iá»u khác thưá»ng nà y,
- Nà y, ngưá»i kia, chá» chút.
Chá» thế nà o mà chá»! Trần Thái Trung chả thèm để ý tá»›i cô. Chẳng qua ngưá»i phụ nữ nà y vừa nãy lên tiếng bênh vá»±c ngưá»i chăn dê khiến ấn tượng cá»§a hắn đối vá»›i cô cà ng tốt hÆ¡n.
Nói tháºt là trong lòng hắn còn cho là đáng Ä‘á»i ngưá»i chăn dê kia. Không thèm há»i thăm rõ rà ng, tùy tiện xông và o má»™t hoà n cảnh lạ lẫm, chịu khổ còn muốn trách ai đây?
Nhưng nhìn má»™t ngưá»i lá»›n như váºy khóc lóc thảm thương thì hắn cÅ©ng không đà nh lòng. Khi phát hiện ra chuyện nà y, hắn rất ngạc nhiên. Ta cÅ©ng có lòng trắc ẩn rồi sao? Không ngá» bản thân ta đối vá»›i EQ lại có tiến triển nhiá»u thế.
- Hình như có ngưá»i gá»i anh đó.
Nhâm Kiá»u đứng lại. ÄÆ°á»ng tá»· chạy theo phÃa sau đã bắt kịp bá»n há».
- Chuyện gì đây?
Trần Thái Trung nhăn nhó nhìn ngưá»i phụ nữ phÃa sau.
ÄÆ°á»ng tá»· chạy tá»›i, mặt không Ä‘á», tim không tăng tốc nhìn hắn, dùng má»™t loại ánh mắt rất khác thưá»ng đánh giá hắn từ trên xuống dưới, rất lâu cÅ©ng không nói lá»i nà o.
- Thân thể của cô rất tốt,
Trần Thái Trung gáºt đầu. Hắn thấy cô gái nà y chạy theo như thế mà hÆ¡i thở không có chút biến đổi.
- Ừ, không có việc gì cần nói thì tôi đi nhé.
- Äứng lại, tôi há»i anh, thảm cá» lá»›n nhanh như váºy tại sao anh không đứng lại xem?
ÄÆ°á»ng tá»· tiến lên hai bước, hÆ¡i thở thÆ¡m như hoa, đôi mắt nhìn chằm chằm và o hắn,
- Anh không thấy Ä‘iá»u đó kỳ quái sao?
Æ , tôi có thấy lạ hay không thì liên quan gì tá»›i cô chứ? Trần Thái Trung nhắm mắt lại, tá» vẻ lưá»ng biếng đáp:
- Kỳ quái hả, rất kỳ quái...tôi đi được chưa?
- Anh!
ÄÆ°á»ng tá»· mở bừng đôi mắt. Má»™t phút sau, đôi mắt cô nhìn thấy Trần Thái Trung và Nhâm Kiá»u Ä‘ang khoác tay nhau, hÆ¡i hÆ¡i gáºt đầu rồi không nói gì nữa, quay đầu rá»i Ä‘i.
- A, thúy tâm...
Vừa má»›i xoay ngưá»i, cô lại quay phắt lại, nhìn chằm chằm và o bà n tay Nhâm Kiá»u, tiếng nói đã hÆ¡i run rẩy.
- Là thúy tâm đó phải không?
Tà i sản của Tiểu Mùi
02-02-2011, 03:40 PM
Dê lắm nhưng mà lá»±c bất tòng tâm Cuồng Dâm Äại Nguyên Soái
Tham gia: Nov 2010
Äến từ: Tiểu Thị Gia Tá»™c
Bà i gởi: 2,196
Thá»i gian online: 3 ngà y 5 giá» 47 phút
Thanks: 1,235
Thanked 23,585 Times in 1,872 Posts
Quan Tiên
Chương 58: Tiên nhân chỉ lộ.
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: ST
ÄÆ°á»ng tá»· say mê đổ ngá»c, hiển nhiên đối vá»›i các loại ngá»c rõ như lòng bà n tay. Cô chỉ liếc mắt má»™t cái là nháºn ra cái nhẫn trên tay cô gái kia là do má»™t phần cá»§a thúy tâm chế tạo thà nh.
Sau má»™t phút, cô lại nhá»› tá»›i ở nÆ¡i đổ ngá»c mình đã nhìn thấy thứ tà i liệu dùng để chế ra nhẫn nà y. Cô thá»±c sá»± không thể tin nổi hai mắt mình.
- Anh, anh cắt cả khối thúy tâm lá»›n như váºy ra?
Là m má»™t ngưá»i Ä‘am mê đổ ngá»c, ÄÆ°á»ng tá»· tháºt sá»± rõ rà ng giá trị cá»§a khối thúy tâm đó. Cô nằm mÆ¡ cÅ©ng không ngá» lại có ngưá»i lấy cả má»™t khối lá»›n như thế cắt nhá» ra.
Cho dù là cắt lấy hai khối nhá» thôi cÅ©ng khiến giá trị cá»§a nó tổn thất không Ãt. Ngưá»i nà y... Không ngá» lại cắt ra mà đánh nhẫn nữa chứ! Tháºt sá»± là phà cá»§a trá»i rồi.
- Anh .... Anh có biết khối thúy tâm đó trị giá bao nhiêu tiá»n không?
- Không có giá trị.
Trần Thái Trung lưá»i biếng trả lá»i.
- Có lẽ có má»™t và i ngưá»i cho nó là có giá liên thà nh nhưng đối vá»›i tôi mà nói thì nó không có chút giá trị thá»±c dụng, không đáng má»™t đồng.
Kỳ nhân, hắn quả nhiên là kỳ nhân! Nghe xong những lá»i nà y, ÄÆ°á»ng tá»· không ngá» lại dâng lên trong lòng má»™t chút tá»± ti. Ta có phải là hÆ¡i tham lam không? Chẳng qua chỉ má»™t phút sau cô đã tìm thấy má»™t hướng đột phá má»›i.
- Anh nếu đã có tiá»n như váºy, tại sao không giúp ngưá»i chăn dê kia? Anh không thấy anh ta đáng thương sao?
- Tôi sao lại phải giúp hắn?
Trần Thái Trung không muốn cho ngưá»i phụ nữ nà y biết chÃnh mình đã ra tay rồi.
- Quốc tế ca cÅ©ng hát rồi đó, cho tá»›i nay không có ai là ngưá»i cứu thế. Chuyện hắn là m sai giá» còn oán được ai chứ?
- Anh ta là nông dân, anh ta không biết mà !
ÄÆ°á»ng tá»· đã hÆ¡i tức giáºn.
- Không ngá» anh lại là ngưá»i có trái tim lạnh lùng như váºy!
Cái nà y thì Nhâm Kiá»u cÅ©ng không thể mặc kệ. Cô là giáo viên, có rất nhiá»u khi giáo viên nói chuyện thưá»ng hay dùng loại câu sai khiến hoặc há»i ngược lại. Äây là thói quen nghá» nghiệp, không liên quan gì tá»›i việc giáo dục lắm:
- Cô im Ä‘i cho tôi! Hừ, cô sao biết là hắn không giúp ngưá»i chăn dê kia hả?
Nói xong những lá»i nà y, cô liá»n kéo cánh tay Trần Thái Trung, xoau ngưá»i rá»i Ä‘i. Bởi vì cô đã phát hiện ra má»™t việc, vẻ mặt cá»§a ngưá»i phụ nữ nà y đẹp hÆ¡n mình không Ãt, ừm, mình không thÃch 3p.
Nhâm Kiá»u tá»± cho là mình nói chẳng để lá»™ ra Ä‘iá»u gì, lại không biết rằng lá»i nói cá»§a cô chỉ khiến ÄÆ°á»ng tá»· hÆ¡i sá»ng sốt má»™t chút. Láºp tức cô ta nghÄ© tá»›i má»™t ngưá»i, gáºt đầu, ánh mắt cÅ©ng sáng bừng lên:
- Ha ha, tôi vốn biết anh là má»™t ngưá»i không đơn giản mà .
Má»™t lúc sau, cô lại bắt đầu chạy theo hướng hai ngưá»i kia vừa Ä‘i.
- ChỠmột chút, tôi còn chưa nói xong.....
Ở cá»a công viên phÃa Tây, cô đã Ä‘uổi theo được hai ngưá»i. Äáng tiếc hai ngưá»i lúc nà y chỉ còn lại má»™t ngưá»i. Nhâm Kiá»u còn ở đây nhưng Trần Thái Trung đã biến đầu mất.
- Ngưá»i kia đâu rồi?
- Có việc gấp, đi trước rồi.
Ãnh mắt Nhâm Kiá»u nhìn ÄÆ°á»ng tá»· lá»™ ra vẻ cảnh giác. Không biết tại sao cô luôn cảm thấy ngưá»i phụ nữ nà y gây cho mình má»™t cảm giác bị uy hiếp.
- Sao thế, cô biết Thái Trung sao?
- Không quen, nhưng đã gặp qua rồi, gặp qua một lần.
ÄÆ°á»ng tá»· thản nhiên cưá»i cưá»i. Cô đã phát hiện ra đối phương lá» má» có địch ý vá»›i mình. Chẳng qua cô cÅ©ng không cần quan tâm, bởi cô tá»± biết bản thân.
- Ha ha, bạn trai cô rất xuất sắc, tháºt đó.
- Äó là đương nhiên, hắn rất tuyệt.
Nhâm Kiá»u nhất thá»i hÆ¡i mÆ¡ mà ng. Cô cÅ©ng nháºn ra hắn là bạn trai tôi sao? Xem ra ánh mắt cÅ©ng được....
Trần Thái Trung Ä‘i đâu rồi? Äi tìm anh em Hách gia rồi. Thần thức hắn đặt trên ngưá»i Hách gia lão đại lão nhị nói vá»›i hắn: anh em Hách gia cuối cùng đã rá»i khá»i Khải Hoà n Môn, có thể ra tay rồi!
Hôm nay là thứ sáu, anh em Hách gia vá»›i đám bằng hữu mèo mả gà đồng đánh bạc cả đêm, cuối cùng hÆ¡n chÃn giá» rá»i khá»i Khải Hoà n Môn định vá» nhà ngá»§. Con ngưá»i là như váºy, cho dù có cảnh giác cao tá»›i đâu thì lâu dần cÅ©ng sẽ lÆ¡ là .
Hách lão đại còn chưa muốn vá» nhà . Vừa má»›i sảng khoái trên ngưá»i má»™t cô bé vẫn còn chưa đủ, vì thế muốn lái xe Ä‘i tá»›i " Anh Hoà ng Hoa Viên". NÆ¡i đó hắn có má»™t căn há»™, thưá»ng dùng để cho tình nhân tạm thá»i ở.
Anh Hoà ng Hoa Viên ở trên đại lá»™ Bình An, đưá»ng rất rá»™ng cho nên Hách lão đại phóng xe khá nhanh. Tá»›i trước cá»a Anh Hoà ng Hoa Viên hắn má»›i nhanh chóng cua xe, đạp mạnh phanh má»™t cái đánh két, có vẻ rất là kiêu ngạo.
Hả? Chân....đạp phanh yếu sao, sao xe lại không cháºm lại váºy? Hách lão đại hÃt má»™t hÆ¡i, đạp mạnh phanh má»™t cái nữa. Sau nà y không thể thức đêm nữa, lá»›n tuổi rồi, thân thể nà y không á»§ng há»™ mình mãi được!
Kỳ quái chÃnh là hắn đạp thêm má»™t phát mạnh thế mà xe vẫn phóng như tên bắn, lao thẳng và o cánh cá»a tá»± động cá»§a Anh Hoà ng Hoa Viên. Bảo vệ Ä‘ang muốn mở cá»a lúc nà y trợn mắt há mồm.
- Hả?
Quá»· thần xui khiến, Hách lão đại lại lạng tay lái. Trên thá»±c tế thì dùng từ quá»· thần xui khiến cÅ©ng không được chÃnh xác, nếu nói đúng ra thì phải là "tiên nhân chỉ lá»™" má»›i đúng.
Dưới sá»± thao túng cá»§a Trần Thái Trung, chiếc xe Jetta cá»§a Hách lão đại lao thẳng và o cái trụ cổng to tá»›i hÆ¡n má»™t mét. Cả cây trụ bị đâm đổ, cháºm rãi gục xuống, bụi bay mù mịt.
122 rất nhanh tá»›i hiện trưá»ng, phát hiện ngưá»i lái xe đã không còn hô hấp nữa, nhìn qua như có vẻ không thể cứu chữa.
Trong chuyện nà y Trần Thái Trung ra tay không tốt lắm. CÅ©ng chẳng còn cách nà o nữa. Lúc ở công viên phÃa tây hắn sá» dụng "chân hư nghịch chuyển bổ thiên thuáºt" là tiên pháp nhất đẳng, ngay cả chỉ là m cho má»™t đám cá» khôi phục nguyên khà cÅ©ng hao tổn rất nhiá»u tiên linh khà cá»§a hắn. Do đó hiển nhiên là lúc nà y sá»± khống chế cá»§a hắn sẽ không được tốt lắm.
Hách lão nhị còn có chút tình thân, rá»i khá»i Khải Hoà n Môn còn biết tá»›i bệnh viện thăm huynh đệ cá»§a mình. Äáng tiếc là Trần Thái Trung cÅ©ng không muốn bá» qua cho hắn.
- Là hắn sao?
Khi Hách lão nhị sắp Ä‘i và o trong sảnh bệnh viên thì thấy có má»™t đám ngưá»i đứng phÃa xa chỉ chá». Hắn tá»±a hồ cảm thấy liá»n quay lại nhìn đám ngưá»i nà y.
Trong đám ngưá»i đó có má»™t ngưá»i nhá» thó Ä‘eo kÃnh thấy hắn nhìn lại đã run run. Phải thừa nháºn là dạo nà y trên ngưá»i Hách lão nhị cÅ©ng có thêm Ãt Ä‘iểm uy nghiêm, hay gá»i là sát khà cÅ©ng được.
Và i tên nhãi ranh thôi mà ! Hách lão nhị bÄ©u môi, quay ngưá»i tiến và o bệnh viện. Những ngưá»i nà y nhìn có vẻ không có ý tốt nhưng hắn cÅ©ng không nháºn ra kẻ nà o, hiển nhiên chẳng cần phải ngại. Thà nh phố Phượng Hoà ng nà y lưu manh nhan nhản, hắn là m sao mà biết hết được!
- Là hắn, chÃnh là hắn!
Ngay khi hắn xoay ngưá»i lại, cái ngưá»i nhá» thó kia hét lên the thé.
- ChÃnh gã bác sÄ© nà y đã không cho y tá tiêm cho dì!
Hách lão nhị nghe được cảm thấy quái lại. Mình thà nh bác sÄ© từ lúc nà o chứ? Hắn quay đầu nhìn lại lần nữa thì đã thấy bảy tám ngưá»i đà n ông Ä‘ang lao vá» phÃa mình.
Tà i sản của Tiểu Mùi
02-02-2011, 03:41 PM
Dê lắm nhưng mà lá»±c bất tòng tâm Cuồng Dâm Äại Nguyên Soái
Tham gia: Nov 2010
Äến từ: Tiểu Thị Gia Tá»™c
Bà i gởi: 2,196
Thá»i gian online: 3 ngà y 5 giá» 47 phút
Thanks: 1,235
Thanked 23,585 Times in 1,872 Posts
Quan Tiên
Chương 59: Nháºn lầm ngưá»i rồi.
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: ST
- Các anh nháºn lầm ngưá»i phải không?
Nhìn mấy ngưá»i Ä‘ang xông tá»›i, Hách lão nhị láºp tức mở miệng giải thÃch. Lúc nà y đối phương dù là bá»n tép riu hay đại nhân váºt thì đã không còn quan trá»ng nữa.
- Tôi bảo nà y, tôi không phải là bác sÄ©. Tôi là ngưá»i nhà bệnh nhân....
Hắn còn chưa nói hết thì và i nắm đấm cứng như thép đã mạnh mẽ giáng và o mặt hắn.
- Hừ, bá»n tao cÅ©ng không hi vá»ng mà y nháºn....
Hách lão nhị là m gì còn tâm tư mà giải thÃch, láºp tức xoay ngưá»i chạy như Ä‘iên. PhÃa sau hắn không xa, mấy thằng đà n em cá»§a hắn Ä‘ang mang theo hoa quả chạy tá»›i.
Phản ứng cá»§a Hách lão nhị tháºt sá»± không phải là cháºm, chẳng qua đám ngưá»i nà y hiển nhiên là đã tÃnh kỹ phản ứng cá»§a hắn. Hai cây gáºy sắt mang theo tiếng gió rÃt vù vù phanh mạnh vá» phÃa gáy hắn:
- Mẹ mà y, còn cố chạy hả, còn dám chạy?
Thân hình hắn lảo đảo, ngã sấp xuống mặt đất. May mắn là hắn nhìn thấy mấy thằng đà n em cá»§a mình đã ném hoa quả trong tay Ä‘i, rút dao găm và vÅ© khà ra. Hắn thở phà o má»™t hÆ¡i. Tốt rồi, tháºt đúng là không phải nuôi chúng phà cÆ¡m.
Hắn còn chưa vui mừng được bao lâu thì phÃa sau có ngưá»i quát lá»›n:
- Cảnh sát đây. Các ngưá»i là ai, ban ngà y ban mặt mà dám cầm dao găm định là m gì?
Sau đó hắn chỉ còn biết trÆ¡ mắt nhìn đám đà n em cá»§a mình xoay ngưá»i ôm đầu chạy như vịt, có kẻ còn ném cả dao xuống đất....
Không được, ta cÅ©ng phải chạy thôi. Hách lão nhị gượng đứng dáºy, Ä‘ang định bá» chạy thì bá»—ng thấy xương sống rung mạnh lên má»™t cái, thân thể má»m nhÅ©n ra ngã xuống đất. Sau đó hắn liá»n chẳng còn biết gì nữa.
Mấy kẻ vây đánh Hách lão nhị má»™t tráºn lên bá» xuống ruá»™ng xong thì cái ngưá»i gầy còm vừa nãy má»›i tiến lên, túm hắn dáºy, cẩn tháºn quan sát má»™t lúc, sau đó khinh thưá»ng lắc đầu:
- Chà , cái gã bác sÄ© nà y cÅ©ng tháºt là kém quá, vừa má»›i đánh và i cái hắn đã bất tỉnh nhân sá»± là sao?
- Tốt rồi, kéo hắn Ä‘i tìm viện trưởng cá»§a bá»n hắn Ä‘i.
Nếu không phải Hách lão nhị Ä‘ang hôn mê, nghe tá»›i đây thì nhất định nháºn ra đây là giá»ng nói cá»§a ngưá»i vừa má»›i xưng là cảnh sát.
- Không đút tiá»n thì không tiêm và không giải phẫu phải không? Mẹ kiếp, ngưá»i nà o trên ngưá»i kè kè để hÆ¡n trăm ngà n đợi mình bị tai biến mạch máu não hả? Chuyện nà y Hoà nh SÆ¡n phân cục chúng ta sẽ không để yên đâu!
Hoà nh SÆ¡n phân cục? Trần Thái Trung từ xa nghe thấy hÆ¡i sá»ng sốt. Thế nà y là sao? Sao lại có ngưá»i cá»§a Hoà nh SÆ¡n phân cục ở đây?
Tên nhá» thó Ä‘eo kÃnh tiến tá»›i gần nhìn kỹ lại:
- Äúng là , cái gì....hả?
- Há»ng rồi, đây...đây không phải là tên bác sÄ© kia....
Hắn bi thảm kêu lên một tiếng.
- Tên bác sĩ kia là một kẻ cao gầy, đâu có vừa lùn vừa béo thế nà y....
Tiếng nói của hắn cà ng ngà y cà ng thấy:
- Kỳ quái tháºt, ta là m sao lại có thể nháºn lầm ngưá»i chứ? Äã thế lại còn nhầm lẫn lá»›n thế nà y là sao?
Nói vá»› vẩn. Anh nếu nháºn đúng được thì tiên linh khà hóa ra là đồ giẻ rách à ? Trần Thái Trung đừng từ phÃa xa cưá»i lạnh. Ừ, tên thầy thuốc kia coi như là gặp may. Có nên tá»›i đòi hắn tiá»n bảo kê không nhỉ?
Trần Thái Trung Ä‘i trên đưá»ng chầm cháºm trở vá» nhà . Má»›i vá» nhà không lâu thì Mưá»i Bảy đã gá»i Ä‘iện tá»›i:
- Trần ca, anh định bao giá» ra tay vá»›i Hách lão đại, Hách lão nhị thế? Mưá»i Bảy em tức đầy má»™t bụng rồi đây.
- Có bản lãnh ghê nhỉ Mưá»i Bảy.
Trần Thái Trung cưá»i lạnh. Hắn là m sao tin được Mưá»i Bảy hiện giá» chưa nghe tin dữ cá»§a hai anh anh Hách gia chứ.
- Ca ca nà y sáng nay đã ra tay rồi. Má»™t chết má»™t tà n, kênh thông tin cá»§a cáºu có phải là vứt Ä‘i rồi không?
Mưá»i Bảy trong Ä‘iện thoại trầm mặc má»™t hồi lâu, sau đó má»›i cháºm rãi lên tiếng:
- Ấy....má»™t chết má»™t tà n sao? Äá»u là anh là m sao Trần ca?
- Anh nói nà y Mưá»i Bảy, đừng có giở mấy trò tiểu xảo vá»›i anh mà y.
Tiếng nói cá»§a Trần Thái Trung trầm thấp hẳn. Hắn cảm thấy mình phải đánh động kẻ nà y. Thằng nhãi nà y tháºt sá»± quá gian hoạt rồi.
- Cáºu ngay cả chút tin tức ấy mà còn chưa nghe được thì trước mặt tôi... Còn có giá trị gì mà đòi há»i nữa hả?
- Trần ca, anh....
Mưá»i Bảy hÃt sâu má»™t hÆ¡i nghe vang cả Ä‘iện thoại.
- Anh....em sai rồi, Trần ca, em không nên hoà i nghi anh.
Ngưá»i nà y cÅ©ng coi là có cố gắng, nói xong cÅ©ng dám nháºn sai ngay, dám là m dám chịu.
- Bá» Ä‘i, tôi mặc kệ cáºu.
Trần Thái Trung đối vá»›i thái độ cá»§a Mưá»i Bảy tạm hà i lòng. Hắn không cần thằng nhãi nà y trung thà nh lắm nhưng dù sao thì chỉ cần có thá»±c lá»±c ép hắn thì còn cần phải lo lắng gì sao? Hắn lưá»i biếng phân phó:
- Thừa dịp bên kia Ä‘ang há»—n loạn thì mau Ä‘em ngưá»i tá»›i ra tay Ä‘i, chá»› để đêm dà i lắm má»™ng. Äiá»u nà y không cần tôi phải dạy cáºu chứ?
- Tất nhiên rồi, buổi tối nay em sẽ tới chỗ chủ nhiệm Phan, để cho hắn sáng mắt ra.
Mưá»i Bảy cưá»i nịnh trong Ä‘iện thoại.
- Ha ha, Trần ca, hay là tá»›i Thượng Äế Vương Cung nhé? Em khao.
Äế Vương Cung là má»™t nÆ¡i ăn chÆ¡i báºc nhất trong thà nh phố Phượng Hoà ng. Nghe nói gái ở đó Ä‘á»u xinh đẹp báºc nhất. Trần Thái Trung cÅ©ng đã nghe qua, chẳng qua gái Ä‘iếm toà n thứ vô tình vô nghÄ©a, lá»i nói chẳng chút đáng tin. Hắn đối vá»›i những nÆ¡i như váºy cÅ©ng không hứng thú lắm. Những ngưá»i nà y Ä‘á»u vô tình thì ta đến đó há»c há»i được gì chứ?
- Quên Ä‘i, cáºu tá»± xá» lý Ä‘i. Vá»›i chá»§ nhiệm Phan thì tùy cáºu, là m thế nà o đừng để tôi mất mặt là được, hiểu chứ?
Äây là cách chỉ huy đà n em cá»§a hắn. Hắn cho rằng không nên cho chá»§ nhiệm Phan hưởng nhiá»u lắm. Chuyện nà y ngưá»i ra sức nhiá»u nhất là mình, Mưá»i Bảy là ngưá»i cá»§a hắn, nếu lại bồi tiếp chá»§ nhiệm Phan quá nhiá»u thì dưá»ng như hÆ¡i mất mặt.
- Em hiểu rồi, em hiểu rồi.
Mưá»i Bảy mỉm cưá»i cúp Ä‘iện thoại, trong lòng thầm thở dà i. Trần ca Æ¡i là Trần ca, anh chẳng qua chỉ là má»™t bà thư Äảng á»§y, muốn thuê khu đất nà y, không được chá»§ nhiệm Phan đồng ý mà được à .
Không tồi, Trần ca thá»±c sá»± là rất lợi hại, tháºm chà dám ra tay giết ngưá»i nhưng .... Nhưng như thế má»›i là ngưá»i lãnh đạo. Lần đầu tiên trong cuá»™c Ä‘á»i nà y Mưá»i Bảy trà n đầy hi vá»ng. Ngưá»i mình nương tá»±a nhất định sẽ lên như diá»u gặp gió.
Trần Thái Trung cúp Ä‘iện thoại xong thì Ä‘iện thoại di động lại reo. Lần nà y ngưá»i gá»i tá»›i là chá»§ nhiệm Phan:
- Tiểu Trần hả, có ở thà nh phố Phượng Hoà ng không thế?
Số Ä‘iện thoại cá»§a Trần Thái Trung đã ghi và o trong danh bạ cá»§a phòng quy hoạch. Äúng váºy, Ä‘iện thoại di động là tá»± hắn mua, trước mắt đơn vị cÅ©ng không trả phụ cấp. Nhưng những năm 97, có Ä‘iện thoại di động dù sao cÅ©ng là má»™t loại tượng trưng cho thân pháºn. Không cần hắn mở miệng, Trương thư ký tá»± ý Ä‘em số Ä‘iện thoại cá»§a hắn báo lên, coi như thuáºn tiện giúp Trần Thái Trung nâng cao uy tÃn má»™t phen.
- Äang ở trong thà nh phố, còn định tá»›i Äông Lâm thá»§y thôn nhưng cÅ©ng không gấp lắm. Ha ha, chá»§ nhiệm có việc gì xin cứ sai bảo.
Thấy chuyện ngưá»i chăn dê kia gặp phải, không biết tại sao mà Trần Thái Trung lại nhá»› tá»›i những ngưá»i dân cá»§a Äông Lâm thá»§y thôn, liá»n muốn trở lại thăm há» má»™t chút. à nghÄ© nà y cá»§a hắn cÅ©ng không muốn nói dối chá»§ nhiệm đại nhân.
Nhưng sá»± thà nh tháºt nà y khi tá»›i tai chá»§ nhiệm Phan thì lại thay đổi mùi vị, hiển nhiên trở thà nh, tiểu tá» há» Trần nà y Ä‘ang nói: Cuối tuần nà y tôi có việc rồi, không có chuyện quan trá»ng thì đừng có mà tìm tôi!
Ngưá»i nà y rốt cục là con cái nhà ai, nói chuyện lại như váºy? Chá»§ nhiệm Phan hÆ¡i bá»±c mình. Chẳng qua lúc nà y Ä‘ang có việc nghiêm túc, hắn cÅ©ng không muốn so Ä‘o nhiá»u.
- Ở thà nh phố là tốt rồi. Xế chiá»u tá»›i phòng là m việc tổ chức há»p khẩn cấp. Ngà y mai có chuyện gì cÅ©ng hoãn lại hết, có nhiệm vụ trá»ng yếu đây!
Tà i sản của Tiểu Mùi