Năm người Lâm Bắc Phàm cuối cùng cũng trở về với địa bàn của mình. Nghĩ đến những thứ đã xảy ra ở Nhật. thì ai nấy đều cảm thấy sợ hãi bây giờ ngẫm lại, quả là làm cho người ta nghĩ mà thấy ghẻ rợn.
Những lời mà người Nhật nói ra thì chẳng khác nào đánh rắm, lật lọng. nói lời không giữ lấy lời, bọn họ đã lĩnh ngộ một cách sâu sắc rồi
Hai người Lâm Bắc Phàm và Trương Minh Thắng thầm thề rằng, ngày sau không bao giờ tiếp xúc với người Nhật nữa. lại càng không được có qua lại gì với bọn họ. nếu không thì cái mạng bé bỏng của mình mất đi lúc nào cũng không hay nữa. Thảo nào người ta vẫn nói thà rằng tin trên thế giới này có quỷ, cũng không tin những lời được nói ra từ cái miệng thối của người Nhật được. đây quả là một so sánh rõ ràng nhất.
Hai người Y Đằng Thanh Tử và Tiều Điền Anh Tử đều đã đến Nam Thành này mấy lần, lại còn ở đây một thời gian dài nữa. vì vậy mà hai người bọn họ đều không còn lạ gì với bất kể thứ giờ đây cả. Nhưng Vũ Điền Mỹ Tử thì là lần đầu tiên đến Trung Quốc. đổi với mọi thứ xung quanh, cô vẫn cảm thấy vô cùng thích thú và hiếu kỳ, nhìn mọi vật quanh mình không chớp mắt. còn không khỏi kinh ngạc kêu lên: "Không ngờ Trung Quốc lại phát triển nhanh đến vậy. đến cả một thành phố trung bình như vậy mà cũng xây đẹp thế nữa. em ngày trước nghe người ta nói là Trung Quốc phát triển chậm lắm. nhưng bây giờ xem ra thì em không hiểu về Trung Quốc cho lắm!"
Y Đẳng Thanh Tử không nhịn được liền mĩm cười nói:" Vì Trung Quốc và Nhật có mâu thuẫn với nhau từ xưa rồi vì vậy mà về phương diện truyền thống sẽ có phần phiến diện một chút. cái này cũng có thể hiểu được mà. Ngày sau em sẽ phải ở đây. vì vậy mà em bắt buộc phải hiểu rõ hơn về thành phố này. đừng có mà cứ mông lung như thế mãi nhé!"
"Em biết rồi thưa Thanh Tử sư tỷ!" Vũ Điền Mỹ Tử cười tươi như hoa. gật đầu nói Năm người bọn họ bắt taxi đi về hướng khách sạn Hoàng Gia.
"Mấy người chắc là người ở nơi khác đến phải không? Thành phố Nam Thành của chúng tôi vừa mới xuất hiện một nhân vật danh tiếng lẫy lừng đó!" Người tài xể khoảng trên dưới bốn mươi tuồi, vẻ mặt sáng lạng. nói nâng sảng khoái thoải mái. khiến cho người ta có cảm giác thân mật vô cùng.
"Mẹ kiếp. chúng tôi chính là người Nam Thành, ra ngoài chơi vài ngày, hôm nay vừa mới quay lại. nhân vật danh tiếng lẫy lừng mà anh đang nói đến là ai vậy? Lẽ nào là lão đại Lâm Bắc Phàm của tôi? Nếu thế thì anh không cần phải nói nữa đâu. lão đại của tôi đã nồi tiếng từ mấy tháng trước rồi giờ đây có thêm phần danh khí thì cũng chẳng có gì là ghê ghớm cả. Còn nếu anh muốn xu nịnh để kiếm thêm ít tiền thì không cần đâu. cùng lắm là lát nữa chúng tôi cho anh thêm ít tiền boa là được chứ gì!" Trương Minh Thắng nghe bác tài xế nói vậy thi ngáp miệng nói
"Lâm Bắc Phàm? Lâm Bắc Phàm là ai vậy?" Anh tài xế lái xe taxi kinh ngạc hỏi lai.
'Ặc, chăng lẽ anh không phải là đang nói đến lão đại của tôi sao?" Trương Minh Thắng
trợn tròn mát ngạc nhiên.
"Tất nhiên là không phải rồi. người tôi nói đến là chị cả trong Hắc Đạo của thành phố Nam Thành nảy Mộc Tiều Yêu!" Anh tài xế đắc ý nói, cứ như đối phương là con gái yêu của anh ta không bằng.
"Mẹ kiếp. ông anh. cái đầu của ông anh có phải đã bị đụng vào đâu rồi không? Lại nói một người trong Hắc Đạo là người nổi tiếng, xem ra cái thế giới này loạn hết cả lên rồi đến cả tài xế taxi cũng đi theo Hắc Đạo rồi!" Trương Minh Thắng gào lên kinh hãi.
Anh tài xế mặt đỏ bừng lên, ngượng ngùng nói: "Tôi biết là đi theo Hắc Đạo không tốt, nhưng đại tỷ của Hồ Điệp bang đúng là có bản lĩnh thật. lại còn làm mát mặt cho cả cái thành phố Nam Thành này nữa. anh nói xem tôi có nên sùng bái cô ấy không? Nghe nói cô ấy còn chưa đầy hai mươi tuồi vậy mà đã có tên tuổi như vậy rồi, đúng là anh hùng xuất thiếu niên. à. không, còn cả thiếu nữ nữa!"
Lâm Bác Phàm không nhịn nỗi cười nói: "Hô Điệp bang là bang phái lớn nhất của Nam Thành, đây là việc mà ai cũng biết, vì vậy mà nó cũng chẳng có gì gọi là đáng để cho người ta phải vui cả. Lẽ nào lại xảy ra chuyện gì rồi sao?"
'Tất nhiên rồi nếu không thì tôi cũng chẳng cần phải xúc động đến vậy!" Anh tài xế vội vàng giải thích: "Mấy người đã nghe nói đến liên minh Hắc Đạo chưa? Lần này mấy nghìn người của liên minh Hắc Đạo khí thế dồn dập giết đến Tây Thành, làm cho giới Hắc Đạo ở Tây Thành rối ren hết chỗ nói nghe nói có một bang phái tên là....tên là gì nhỉ... à Lang Lang bang, lão đại của bang đó bị giết chết rồi!"
"Phải là Ngàn Lang bang chứ nhi? Lão đại tên là Tư Thiên Phong!" Lâm Bắc Phàm cười
nói
"Hả? Hóa ra anh cũng biết à?" Anh tài xế xấu hồ quá, gượng cười nói "ờ. tòi không biết đâu. Chỉ là từng nghe nói đến cải bang phái này mà thôi. Anh cử nói tiếp đi!" Lâm Bắc Phàm cười nói
Anh tài xế cảm kích nhìn Lâm Bác Phàm một cái. Rồi lại thuật lại sự việc một cách kỹ càng hơn.
Hóa ra trong mấy ngày Lâm Bắc Phàm đi Nhật này. thì liên minh Hắc Đạo cuối cùng cũng triển khai cuộc tiêu diệt một cách điên cuồng với Ngán Lang bang ở Tây Thành, tổng cộng là dùng tới tám, chín nghìn người, có thể nói là thanh thế vô cùng to lớn. trước giờ chưa bao giờ có, làm kinh động cả giới Hắc Đạo Trung Quốc. Nhưng không ngờ lão đại Tư Thiên Phong của Ngân Lang bang cũng không phải là một người đơn giản chút nào. trong mấy tháng đổ lại đây. gã ta đã liên lạc hết với tất cả các bang phái to nhỏ ở cả cái đất Tây Thành đó rồi đưa ra khẩu hiệu là "chống đỡ giới Hắc Đạo của các thành phố khác đến xâm lấn, giữ gìn trật trự Hắc Đạo của Tây Thành" có vẻ như là tẩm ảnh hường của bọn họ có vẽ lớn, hoặc có Thể là do nhưng bang phái khác cũng sợ liên minh Hắc Đạo sẽ nhân cơ hội này mà tiêu diệt luôn cả giới Hắc Đạo Tây Thành, vì vậy mà chỉ vỏn vẹn trong vòng hai ba tháng, thì đã có hơn hai mươi bang phái đứng về phía Ngàn Lang bang. số người lên tới trên dưới năm, sáu nghìn người, trở thành một lực lượng hùng mạnh đoàn kết nhất của Tây Thành.
Hai thế lực lớn mạnh triển khai chém giết lẫn nhau với quy mô lớn ờ Tây Thành quyết phân cho bằng được cao thấp, khiến cho điện thoại khiếu nại của cục công an Nam Thành
suýt chút nữa thì bị người dân gọi cho hỏng luôn cả đường dây. nhưng bọn họ cũng không thể khống chế được cái cục diện điên cuồng như vậy.
Hơn một vạn người trong giới Hắc Đạo chém giết lẫn nhau. ai còn dám động tay vào những việc như thế này cơ chứ?
Trận chiến với quy mô lớn này diễn ra liền tù tì trong mấy ngày. Ưu thế của bên phía liên minh Hắc Đạo đó là nhưng bang phái trong này đều là những bang phái lớn. thực lực lớn mạnh. không thể coi thường, hơn nữa còn hơn cả đối phương về số nhân lực nữa. nhưng ưu thế của phía Ngàn Lang bang đó là bọn họ vô cùng quen thuộc với vị trí địa lý của Tây Thành, có thể thực hiện việc đánh úp một cách có hiệu quả.
May mà vào thời điểm then chốt nhất. thì hai người Thường Chí Đào và Đoạn Thắng của Hồ Điệp bang dẫn theo mười mấy tên đàn em tinh anh. Nằm vùng cơ hội cuối cùng. bí mật giết chết hai lão đại của hai bang phái vừa và nhỏ. khiến cho bên phía Ngàn Lang bang cảm thấy lo lắng. bất an. lòng người lay chuyển. Tất cả các đại ca của các bang phái đều lo sợ mình sẽ trở thành mục tiêu tiếp theo, vì vậy mà một bộ phận lão đại các bang phái đã đầu hàng liên minh Hắc Đạo, một bộ phận thì giữ thế trung lập trước tình thế hiện tại, chỉ có khoảng sáu. bảy bang phái là chổng cự đến cùng.
Phía liên minh Hắc Đạo thì thanh thế vô cùng lớn. mấy ngàn người quét sạch cả sáu. bảy bang phái, cuối cùng còn chém luôn cả đại ca Tư Thiên Phong của Ngán Lang bang, hơn nữa còn chiếm sạch cả địa bàn của mấy bang phái đó nữa.
Đây là lẩn đẩu tiên Hồ Điệp bang thi hành nhiệm vụ ở một thành phố khác. không nhưng thế còn liên tục lập công to hiển hách. trở thành một sức mạnh to lớn trong liên minh Hắc Đạo. Đầu tiên là đàn em trong Hồ Điệp bang dẫn đầu đánh vào tồng bộ của Ngán Lang bang, sau đó Đoạn Thắng một dao giết chết Tư Thiên Phong, cuối cùng thì vẫn là Hồ Điệp bang hỏa giải được lực lượng bên Ngàn Lang bang. về phẩn nhưng công lao khác thì càng nhiều vô kể.
Hồ Điệp bang trải qua chiến dịch lần này, không nhưng danh tiếng đã nồi đình nồi đám trong liên minh Hắc Đạo. mả tiếng tăm còn lưu lại cả ờ cái đất Tày Thành nàv nưa. gan như nhân vật nào trong Hắc Đạo cũng biết, trong liên minh Hắc Đạo có "Bươm bướm có gai", đó chính là Hồ Điệp bang danh tiếng lẫv lừng. trong lòng ngoài nồi kinh hoàng ra còn có vài phẩn kính ngưỡng nưa.
Có điều. tất cả đều giống với sự suy đoán của Lâm Bắc phàm
Thanh thế to lớn khi tấn công vào Tây Thành lân này của liên minh Hắc Đạo. không chỉ là vì muốn giúp Nhạc Gia Cưỡng của Tứ Hải bang diệt trừ mối hiểm họa, mà chủ vếu là Thất Tinh bang của Đông Hưng muốn mượn thẻ này đề can thiệp vào giới Hắc Đạo của Tây Thành, từ đó có thể chen chắn vào trong. Đại ca Tào Mặc của Thất Tinh bang còn dựa vào danh hiệu giúp đờ Nhạc Gia Cường vừng chắc địa bản ờ Tây Thành mà từ đó công khai chiếm luôn cả năm nơi có vị trí địa lý tuyệt đẹp ờ đây, hiển nhiên trờ thành một lực lượng mới ờ Tây Thành, điều này mặc dù đã được Nhạc Gia Cường dự đoán trước, nhưng vì Tứ Hải bang của hắn không lớn mạnh được bằng Thất Tinh bang. vì vậy mà cuối cùng chi có thể lẳng lặng chịu đựng quá trình trước sau gì cũng xảy ra nàv mà thôi nhưng sự việc nàv trực tiếp khiến cho liên minh Hắc Đạo có một vết nứt khá nghiêm trọng, mười sáu bang phái từ khi phản thành hai bộ phận. một bộ phận thì ủng hộ Thất Tinh bang, còn một bộ phận thì ủng hộ Tứ Hải bang. sự việc này xảy ra lại tạo điều kiện có lợi cho việc quật khởi của Hồ Điệp bang.
Sự im lặng trước đại chiên thực sự nàv chi kéo dài không đèn mười ngày.
Nhạc Gia Cường cuối cùng cũng triệu tập được không dưới ba nghìn người từ Tây Thành và Liên minh Hắc Đạo. triển khai tấn công một cách điên cuồng đối với năm nơi chiếm lĩnh của Thất Tinh bang, do Thất Tinh bang chuẩn bị không được chu đáo cho lắm. không nhưng thế nhân số chỉ trên dưới một nghìn người, căn bản là không thể chống đỡ lại được. cuối cùng tồng số người chết và bị thương đã lẻn đến sáu. bảy trăm người, hai, ba trảm người trốn chạy được. đến đại tướng số một Tiết Quán là thủ hạ của Tào Mặc cũng bị chém chết.
Tin nàv vừa mới được truvền đi thi lập tức khiến cho cả cái Thất Tinh bang phải sôi sục hết cả lẻn. cuối cùng Tào Mặc tuvẻn bố một tin nóng hồi rằng Nhạc Gia Cưỡng là một thẳng đều. chi biết qua cầu rút ván, tự đem người ra chém nhưng bang phái khác trong liên minh Hắc Đạo. vi phạm quv định của liên minh Hắc Đạo một cách nghiêm trọng, rồi sau đó Tào Mặc thầm mệnh lệnh Âu Dương Tự cho ra quv định bài trừ Tứ Hải bang ra khói liên minh Hắc Đạo. còn triển khai nám nghìn tên đàn em đối phó với Tứ Hải bang.
Trong lúc hai bẽn không ngừng chém giết lẫn nhau, thì có ba lực lượng không phải là to nhưng cũng không phải là nhò ờ Tâv Thành đang dần được hình thành, bọn họ lần lượt là Kim Đao bang ờ phía khu vực phía tâv thành, có trong tav ba nghìn tên đàn em, Tam Long Môn ờ khu vực phía đông thảnh, cỏ trong tav hai nghìn năm trảm tên đàn em. Ngũ Long bang ờ khu vực phía bắc thành, có trong tav ba nghìn năm trảm tên đàn em. Ba bang phải của bọn họ đều bắt đẩu lòi kéo vả mua chuộc nhưng bang phái khác. gần như là có thể xưng bá ờ ba khu vục đỏ của Tày Thành. Mặc dù trong ba bang phải đó thì chẳng có bang phái nào là đối thủ của Tử Hải bang và Thất Tinh bang cà, nhưng nếu ba bang phái đó mà liên kết lại với nhau thì sẽ có khoảng gần một vạn đàn em rồi, nếu thèm cả nhưng bang phái vừa và nhò đà quv phục dưới chướng bọn họ, thì e rằng con số đó sẽ lẻn đến hon mười ba nghìn người, cộng thêm việc mà họ lợi dụng được nơi nào có vị trí địa lý thuận lợi thì thùa sức đề có thể chổng lại hai bang phái nàv.
Ba bang phái của bọn họ đều nhận được mệnh lệnh của Mộc Tiểu Yêu. là không được nhúng tay vào việc chém giết lẫn nhau giữa Tứ Hải bang và Thất Tinh bang. mà phải triệu tập các bang phải khác ở Tày Thành, đồng thời đưa ra khẩu hiệu đả kích sự xâm chiếm của giới Hắc Đạo từ bên ngoài và diệt trừ phản đồ trong giới Hắc Đạo của thành phố, cứ thế chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi mà đã có thêm sáu. bảy bang phái ra nhập liên minh, trở thành một lực lượng vô cùng quan trọng.
Đúng vào lúc hai lực lượng Nhạc Gia Cường và Tào Mặc rơi vào tình trạng gay cấn, thì liên minh mà bọn họ mới thành lập khí thế hùng hỗn xông thẳng đến địa bàn của Tứ Hải bang và Thất Tinh bang, chi trong vòng có hai ngày mà lão đại Nhạc Gia Cường của Tứ Hải bang bị giết chết. nhưng tên đàn em dưới chướng bị chết thảm cũng phải lẻn đến ba. bốn nghìn người, đầu hàng cũng phải có đến một. hai nghìn người, khiến cho cái bang phái to lớn như vậy trong nháy mắt tan thành mây khói. còn hai tướng lớn của Thất Tinh bang là Cam Hải và Đỗ Thành đều chết trận hết. ba nghìn quán mà bọn họ dẫn tới cũng bị chôn vùi theo.
Ba bang phái Kim Đao bang, Tam Long Môn và Ngũ Long bang vốn là nhưng bang thuộc hạng nhỏ. vậy mà dưới sự giúp đờ ủng hộ nhiệt tình của Hồ Điệp bang. cùng với việc là ngư ông đắc lợi sau vụ chém giết của Tứ Hải bang và Thất Tinh bang trong giới Hắc Đạo tại Tây Thành, vì vậy mà sau khi dẹp tan cả hai lực lượng lớn mạnh ở Tây Thành là Tứ Hải bang và Thất Tinh bang, đã đặt một nền móng vững chắc cho việc xưng bá cùa bọn họ ở Tây Thành, sau đó ba bang phái bọn họ quyết định hợp lại thành một bang lớn. lấy tên là Quán Đao bang.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Diệt Thuần Khiết
Lâm Bắc Phàm vừa ăn vừa phồng mồm trợn má nói: "Cụ thể là như thế nào? Có những quy định gì? Có bao nhiêu người đi cùng. Kỹ năng đánh bạc của ai cao là thắng sao? Còn việc gì phải chủ ý nữa?"
"ồ. Lâm tiên sinh nói phải lắm. bất kể là cuộc so tài thần bài ờ đáu thì đều như vậy cả. cỏ điều là cuộc so tài thẩn bài của nước Nhật chúng tôi còn có một số hạng mục cần lưu ý, cần phải nói với anh một chút. Đầu tiên, mỗi ba năm lại có một lần so tài thần bài tổng cộng phân thành năm tổ chức. thứ nhất chính là đội đại biểu của Nhật Chi Lưu chúng tôi thứ hai đó là đội đại biểu của Nguyệt Chi Lưu. thứ ba đó là đội đại biểu của Tinh Chi Lưu. thứ tư đó là đội đại biểu của những thành viên tự ngu yện tham gia của nước Nhật chúng tôi. thứ năm đó là đội đại biểu của nhưng người tự nguyện tham gia của các nước khác. bất kỳ đội đại biểu nào thắng cuộc thì đều sẽ giành được phẩn thưởng là một trăm triệu vẻn Nhật!" Tùng Tinh Vũ cầm một xấp tập tài liệu trong tay. cẩn thận giới thiệu.
"Cái gì? Một trăm triệu vẻn Nhặt? Thẻ thì không phải chi mói là hon sáu trảm vạn nhân dàn tệ sao? Thế này cỏ vé hơi ít quá thì phải? Người Nhật các người không phải là giàu lắm sao? Sao lẩn nàv lại tiết kiệm vậy? Cuộc thi đấu lẩn này rót cuộc là do ai tổ chức vậy? Chi lấy ra có tí tiền đó để làm giải thường, không sợ người ta cưỡi cho sao?" Làm Bắc Phàm vừa ăn vừa nói với giọng bất mãn.
" " Tùng Tinh Vũ suýt thì hộc máu miệng, không biết nói gì nưa.
Trẽn đời nàv lại còn có loại người có một không hai như vậy sao? Lại còn hòi cả đến nhưng cảu hòi như vậy nưa.
Kỳ thực thì cuộc thi thẩn bài nàv nước Nhật đã tổ chức được cả mấy chục năm nay rồi mới đầu chi là một trò chơi dàn gian, nhưng dẩn dần không ngừng phát triền, cuối cùng thì đã hình thành một thanh thế không nhỏ chút nào. và còn nhặn được sự hàm mộ của đòng đảo nhân dân Nhật Bản. Giải thường tất nhiên chi là một bộ phận nhỏ. cái quan trọng nhất đó chính là một danh tiếng lẫy lừng "Thần Bài Nhật Bản" .chỉ cái đó thôi cũng đủ cho biết
bao nhiêu người phải vì nó mà phát điên lên. chứ đừng nói đến việc đến cuối cuộc Thi người nào xếp thứ nhất còn nhận được một tấm thẻ ưu đãi đặc biệt của Nhật Chi cần bạn có được chiếc thẻ này thì bất kể bạn làm gì ờ bất kỳ nơi nào của Nhật. Thì bạn đều có thể được giảm 20% giá ưu đãi chính vì phạm vi sử dụng của chiếc thẻ này là vô cùng lớn. nên làm cho không ít người phải kinh hãi kêu lên. hết mua thiết bị điện trong nhà lại đến đồ dùng hàng ngày. thậm chí cả việc đi tìm cô em nào ờ Nhật để Thoải mái một chút thì cũng có thể dùng đến chiếc thẻ này. Tất nhiên là hạn sử dụng của chiếc thẻ này chi trong vòng có một năm mà thôi.
Kỳ Thực. nói trắng ra thì cuộc thi thần bài này chính là muốn đánh cuộc lấy một cái danh Tiếng và tên tuổi.
Nếu một người có danh tiếng và tên tuổi rồi, Thì các cái khác còn cẩn phải đề ý đến nữa không?
Mấy trường phái lớm như Nhật Chi Lưu. Nguyệt Chi Lưu hay Tinh Chi Lưu thì tất nhiên là không thèm để ý đến một trăm triệu Yên Nhật kia. mà bọn họ chỉ là muốn có được một danh hiệu. muốn tranh lấy được một tiếng nói cho mình. cũng giống như những người khác thì hơn phân nửa bọn họ là đến tham gia vì cái tiếng 'Thần Bài Nhật Bản"' mà thôi.
Tùng Tinh Vũ nói rõ phẩn thưởng ra cho Lâm Bắc Phàm biết. còn bổ sung thêm một câu: "Thực ra Thì Lâm tiên sinh lần này là đại biểu cho Nhật Chi Lưu chúng tôi tham gia cuộc thi vì vậy cái mà anh giành được sẽ không chỉ có vậy đâu. tôi đã thuật hết lại sự tình cho tồ chức rồi bọn họ cũng đã đồng ý việc này. nếu lần này anh có thể giúp Nhật Chi Lưu chúng tôi đoạt được gianh hiệu thần bài thì chúng tôi sẽ tặng thêm cho anh mười tỷ Yên Nhật và còn chọn ra ba nghìn võ sĩ tinh anh cũng cho anh toàn quyền sử dụng, còn nữa. địa vị của anh ở Nhật Chi Lưu sẽ cao quý ngang với tôi Ngày sau bất kể anh ở đâu. Chỉ cần anh mở miệng Thì Nhật Chi Lưu chúng tôi sẽ trợ giúp cho anh cả một trăm phẩn trăm!"
Lâm Bắc Phàm nghe xong thì gần như là ngây hết cả người ra mà không nói được gì.
Xem ra lần này Nhật Chi Lưu để có thể lôi kéo mình thì đúng là đã phải trả một cái giá khá là cao. Mười tỷ Yên Nhật. Đổi thành nhân dân tệ thì cũng là hơn sáu trăm triệu nhân dàn tệ rồi, e rằng một người dân thường phấn đấu cả đời người cũng không kiếm nổi ra được số tiền này, nhưng chỗ tiền này đối với mình mà nói thì cũng chẳng là gì hết. vì dù gì thì số tiền mình có hiện giờ đến mình cũng không biết là bao nhiêu nữa. vì vậy mà tất nhiên là không thèm để ý đến sổ tiền này rồi Còn đối phương đồng ý với mình một việc thì khiến cho mình cỏ cảm giác gì đó thật là kỳ lạ.
Ba nghìn võ sĩ giành riêng cho mình sử dụng? Cái này có nghĩa là gì đây? Có nghĩa là mình có thể dùng ba nghìn người này làm bất cứ việc gì. điều đó cũng có nghĩa là trong tay mình sẽ có một sức mạnh cực kỳ lớn. có Thể đem đến cho mình một sự trợ giúp vô cùng lớn ờ bất kỳ đâu, điều này chẳng khác nào làm cho mình như hổ được thêm cánh vậy.
Lâm Bắc Phàm cũng không phải thiết tha với quyền lực gì cho lắm. nhưng chỉ trong nháy mắt mà mình đã có bao nhiêu là phần thưởng như vậy thì thực sự đã làm cho hắn phải chóng hết cả mặt. thiếu chút nữa thì lăn đùng ra đất.
Bất kể người đàn ông nào đều không thể thoát được cửa ải quyền lực này.
Tùng Tinh Vũ có thê nhìn ra được nỗi xao động trong lòng từ vẻ mặt của Lâm Bác Phàm. vì vậy mà ông liền cười nói: "Lâm tiên sinh có hài lòng với nhưng phẩn thưởng này không? Nếu anh còn có chỗ nào cảm thấy không vừa ý thì có thể nói với tôi tôi có thể đưa lên cho bon họ!"
Lâm Bác Phàm thở hắt ra một hơi. Dần tỉnh lại sau cú sốc vừa rồi thầm trách móc mình vừa rồi quá lỗ mãng. làm sao lại có thề vì chút phần thưởng của Nhật Chi Lưu này mà đã làm cho đến mụ hết cả đẩu óc như vậy chứ? Thực tế mà nói Nhật Chi Lưu lần này để mà lôi kéo mình. Thì quả là đã phải trả một cái giá không nhỏ chút nào. nhưng bọn họ cũng có một mục đích cực là lớn. đó là nhốt chặt mình vào trong lòng bàn tay của Nhật Chi Lưu bọn họ. như thế thì sẽ khiến cho mình mất đi quá nhiều tự do. điều này không phải là cái mà mình muốn
thầy. Mình kiếm vài cô em từ Nhật về thì tất nhiên cũng chẳng có gì là ghê ghớm. vì dù sao
thì việc này chẳng ai có thể quản được mình. nhưng nếu mà mình có quan hệ quá mật thiết với Nhật Chi Lưu thì e rằng sẽ khiến cho không ít người nước mình căm ghét mình, vì dù gì
thì mình cũng có thêm một thân phận mới. Đó là một thành viên của đội hành động đặc
biệt, chỉ cần một cái tội như bán nước. phản quốc thôi cũng đủ để mình sống không được mà chết cũng không xong rồi, lại còn đem theo một tội danh là Hán gian nữa chứ. e rằng sẽ bị toàn thể nhân dân cả nước chửi rủa. Nghĩ đến đây. hắn bỗng cảm thấy lạnh hết sống lưng. sắc mặt cũng tái nhợt đi, toàn thân run rầy.
Nhưng cũng may mắn vô cùng vì mình đã kịp thời nghĩ đến những điều này, nếu không thì có lẽ mình sẽ làm sai rất nhiều chuyện cũng nên.
Tùng Tinh Vũ thấy sự thay đồi trên khuôn mặt Lâm Bắc Phàm thì cảm thấy trong lòng đối phương đang có một sự đấu tranh ghê ghớm. liền khẽ hỏi: "Lâm tiên sinh. anh làm sao vậy? Anh có yêu cầu gì thì đều có thể nói ra cho chúng tôi biết mà."
Lâm Bắc Phàm mĩm cười nói: "Tùng Tinh tiền bối khách khí quá. tôi và mấy người Anh Tử đều là bạn tốt của nhau. làm sao có thể nhận phần thường của Nhật Chi Lưu một cách tùy tiện như vậy chứ? Như vậy không phải là tự tát vào mặt mình sao? Vừa rồi nhưng điều tôi nói đều lã đùa cho vui thôi ngoài nhưng phẩn thường mà ban tồ chức cuộc thi này ban cho Thì Tôi sẽ không nhận thêm bất kỳ phẩn thường nào nữa!"
Hắn vừa nói dứt lời thì bốn người ngồi đây đều cảm thấy kinh ngạc vô cùng.
Vì trong mắt bọn họ thì một cao thủ giỏi đánh bài như Lâm Bắc Phàm đây. thì phí để anh ta tham gia tất yếu là không nhỏ chút nào. làm sao mà chỉ là một trăm triệu Yên Nhật mà có thề làm được điều đó chứ? Cho dù có là thêm mười tỷ Yên Nhật đi chăng nữa thì cũng không phải là rất cao. vốn dĩ ban đầu bọn họ cho rằng đổi phương sẽ đòi ra giá thêm. ai ngờ đối phương lại chủ động từ chối giải thường mà Nhật Chi Lưu tặng cho. điều này khiến cho bọn họ nhất thời không kịp có phản ứng gì.
"Lâm tiên sinh. anh. ..anh nói cái gì vậy? Anh không cẩn phẩn thường mà Nhật Chi Lưu chúng tôi cho thèm anh hay sao?" Giọng của Tùng Tinh Vũ run lun nói cảm thấy khó mà tin vào tai mình, cứ cho rằng mình nghe nhầm.
"Đúng vậy, tôi không cần bất kỳ phần thưởng nào của Nhật Chi Lưu cả, vì nói gì thì nói chúng ta cũng là bạn mà'1 Lâm Bắc Phàm khẽ cười nói.
Tùng Tinh Vũ thấy khó mà tưởng tượng được. trong suy nghĩ của ông thì cuộc thi lần này có liên quan đến danh dự và vận mệnh của Nhật Chi Lưu. cho dù đối phương có mở miệng đòi mấy chục tỷ Yên Nhật đi chăng nữa thì Nhật Chi Lưu cũng không có lý do gì để chối từ cả. nhưng đối phương lại không lấy thêm một đồng nào của Nhật Chi Lưu cả, điều này khiến cho ông cảm thấy lo lắng thấp thỏm không yên. ông liền hỏi với giọng điệu dò xét: "Lâm tiên sinh. vì sao lại như vậy? Lẽ nào anh chê chúng tôi cho anh ít quá hay sao? Nếu anh chê ít thì anh hãy nói cho chúng tôi một con số cụ thể để tôi có thể báo lên trên!"
"Ồ. không, không phải vậy, tôi đã nói rồi. chúng ta là bạn. Lần này tôi đến Nhật để giúp đỡ mọi người chứ không phải là đề kiếm tiền. lý do này đã được chưa? Hơn nưa. có tặng phẩm là Anh Tử, Thanh Tử và Mỹ Tử tốt như thế này thì tôi đã mãn nguyện lắm rồi." Lâm Bắc Phàm liếc nhìn ba người này nói ánh mắt hắn trỏe nên dịu dàng lạ thường.
Ba người Y Đẳng Thanh Tử. Tiểu Điền Anh Tử và Vũ Điền Mỹ Tử đều đỏ mặt, thẹn thùng cúi thấp đầu xuống, nhưng có thể tận tai nghe thấy câu nói tràn đầy tình cảm này của đối phương thì trong lòng bọn họ thấy ngọt như mật vậy.
Tùng Tinh Vũ nghe thấy hắn nói vậy thì cũng hiểu ra vấn đề.
Người ta chỉ có sở thích là yêu gái đẹp chứ không cần đến tiền và quyền lực. điều này mặc dù đối với đàn ông Nhật Bản mà nói thì có phần kỳ quặc. vì nói cho cùng thì có người đàn ông nào là không mê tiền. không mê quyền lực cơ chứ? Vậy nhưng Lâm Bắc Phàm lại không thích hai thứ này. mà chỉ thích gái đẹp. Tùng Tinh Vũ cũng chỉ thầm ngán ngẩm trong lòng. ông tự nhẩm trong bụng xem mình còn mấy đứa nữ đồ đệ xinh đẹp nữa. mà đứa nào cũng còn trinh trắng, ông đang suy nghĩ là có nên tặng nốt bọn chúng cho anh chàng họ Lâm này không nữa?
Lâm Bắc Phàm dĩ nhiên là không biết trong đầu của lão hồ ly Tùng Tinh Vũ này đang SUY tính cái quỷ gì. nếu không thì hắn cũng đã hộc máu mồm ra mất. Mấy cô em Nhật đúng là không nên dây vào nhiều quá. hôm qua mới chỉ ba em thôi mà đã làm cho hắn sợ đến phát khiếp, mệt đến gẫy sống lưng. nếu như mà lại cho thêm mấy đứa nữa. e rằng cuộc sống sau này của hắn là chỉ nằm lì trên giường mặc cho các em hành hạ khói phải xuống giường nữa! Vậy nhưng may mà hắn không biết được ý nghĩ của lão cáo già Tùng Tinh Vũ này, hắn vừa ăn vừa nói: "Đúng rồi! Tùng Tinh tiền bối ông nói đội thứ tư là đội cùa người nước ngoài nếu như bọn họ tham gia với quán số đông đảo thì cuộc thi có phải sẽ vô cùng phúc tạp không? E rằng thời gian sẽ phải kéo đến tận một tháng mới kết thúc mất...!"
"ồ... anh nói cái này hả? Ban tổ chức cuộc thi cũng đã nghĩ tới việc này rồi đội thứ tư và đội thứ năm sẽ có một vòng sơ loại trước, đại loại là sẽ chọn khoảng tầm một phần ba số người đăng ký thôi, cuộc thi vòng loại này có khi chỉ cần một ngày là có thề hoàn tất xong rồi còn nhưng phái khác như Nhật Chi Lưu. Nguyệt Chi Lưu. Tinh Chi Lưu cũng bị hạn chế về số người tham dự. mỗi một phái tham gia cùng lắm cũng chỉ được từ năm tới mười người thôi không được phép nhiều hơn! Chính vì vậy mà mỗi phái đều chọn nhưng người tài giỏi nhất của bang phái mình ra đề tham gia!" Tùng Tinh Vũ hết sức nhẫn nại giải thích cho Lâm Bắc Phàm nghe.
"Thì ra là vậy, tôi đã hiểu rồi. xem ra lần này Nguyệt Chi Lưu. ngoại từ tôi ra. vân còn ít nhất là bốn người khác nưa!" Lâm Bắc Phàm gật gật đẩu nói.
"Đúng vậy, chính vì vậy mà lần này ngoại trừ Làm tiên sinh ra. còn có Anh Tử. Thanh Tử, Tiều Ngũ Lang cùng với Nguyên Nhất Lang tham dự cuộc thi!" Bời vì đảv không phải là điều bí mật nên Tùng Tinh Vũ đều nói ra rất là
"Tùng Tinh Quân...! Anh Tử muội muội đã về chưa? Tôi đợi cô ấy mấy ngày nay rồi...!" Đúng lúc này một giọng đàn ông vọng tới, anh ta nói tiếng Nhật nên Lâm Bắc Phàm nghe không hiểu gì cả.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Diệt Thuần Khiết