24-11-2011, 03:26 AM
Siêu cấp dại gái Äại gia bán xăng Nòng Ná»c To và Hung Hãn
Tham gia: Dec 2008
Äến từ: Hồ Nòng Ná»c
Bà i gởi: 3,473
Thá»i gian online: 3 tháng 1 tuần 0 ngà y
Thanks: 3,856
Thanked 56,001 Times in 3,011 Posts
Ôn Nhu Nhất Äao
Tác giả : Ôn Thụy An
Chương 56: Rác rưởi
Ngưá»i dịch: fishscreen
Nguồn: Tà ng Thư Viện
Lúc hai ngưá»i bá»n há» bị ném và o nhà giam, trông giống như hai đống rác.
Con ngưá»i đôi khi cÅ©ng giống như rác rưởi, có Ä‘iá»u hai chữ nà y có lúc là nói vá» con ngưá»i bá»n há», có lúc lại ám chỉ thứ mà đầu óc bá»n há» suy nghÄ©.
Äối vá»›i ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu và Trương Thán, rác rưởi là chỉ bá» ngoà i hiện giá» cá»§a bá»n há».
Nói vá» ngoại hình, ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu trông giống như má»™t đống “rác lá»›nâ€, còn Trương Thán lại như má»™t đống “rác nhá»â€, bởi vì vóc ngưá»i ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu lá»›n hÆ¡n.
Có thể cÅ©ng vì nguyên nhân nà y, cổ tay và mắt cá chân cá»§a hai ngưá»i Ä‘á»u bị xÃch sắt khóa lại nối vá»›i má»™t quả tạ lá»›n, nhưng trên cổ ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu còn được “khuyến mãi†thêm má»™t chiếc gông sắt.
Gông sắt nà y nặng bảy mươi ba cân, nếu không phải lÃ ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu, e rằng ngưá»i khác có muốn Ä‘i cÅ©ng không nổi.
Trương Thán sở dÄ© không bị chụp thêm má»™t chiếc gông, có lẽ là vì hắn trông Ãt có vẻ uy hiếp hÆ¡n so vá»›i ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu, hÆ¡n nữa hắn tháºt sá»± đã bị hà nh hạ đến không còn giống hình ngưá»i.
ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu nhìn Trương Thán cả buổi, má»›i thở ra má»™t hÆ¡i nói:
- Không ngỠđêm nay hai ngưá»i chúng ta lại biến thà nh rác rưởi.
- Ngươi khá giống đấy.
Trương Thán vẫn còn có thể nói đùa, ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu vốn cho rằng hắn nói được đã là kỳ tÃch:
- Ngươi vừa thối vừa bẩn, so với ta đúng là giống như rác rưởi.
- Ta còn tưởng rằng ngươi sắp rá»i khá»i nhân thế rồi.
ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu kinh ngạc nói:
- Không ngỠngươi đã chết bảy tám phần nhưng cái miệng vẫn còn mạnh như rồng như hổ.
- Äúng. Trước giá» ta Ä‘á»u là lưỡi còn ngưá»i còn, lưỡi đứt ngưá»i vong. Ngươi không thấy vừa rồi tên quá»· bệnh lao kia nói muốn cắt lưỡi cá»§a ta, ta liá»n im thin thÃt sao?
Trương Thán nói:
- Không có lưỡi thì sống thế nà o? Ta có má»™t huynh đệ kết nghÄ©a gá»i là Trương Thán, cÅ©ng thiếu mất đầu lưỡi.Ta không muốn sống như hắn chút nà o.
ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu gáºt đầu nói:
- Ta hiểu rồi.
Trương Thán há»i:
- Ngươi hiểu cái gì?
ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu nói:
- Ngưá»i tốt trước giá» Ä‘á»u sống không lâu, còn loại vô tình vô nghÄ©a, vô pháp vô thiên, tá»± tư tá»± lợi, tá»± đại tá»± phụ như ngươi e rằng má»™t giá» ba khắc cÅ©ng không chết được.
- Ngươi nói đúng, cho nên ngươi có chết thì ta cũng không chết.
Trương Thán cưá»i nói:
- Ta còn phải chá» phát tang giúp ngươi. Ngươi chưa nghe nói sao? Có loại ngưá»i bình thưá»ng rất yếu á»›t, động má»™t tà là kêu trá»i kêu đất, nhưng so vá»›i nhiá»u kẻ mạnh còn dẻo dai hÆ¡n, còn sống lâu hÆ¡n.
ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu đảo mắt nói:
- Chúng ta ở chỗ nà y, và o lúc nà y còn nói chuyện yêu đương sao?
- Nói chuyện yêu đương?
Trương Thán nhướng cặp lông mi bị cháy má»™t ná»a, nghiêng chiếc cổ bị tráºt:
- Chúng ta à ?
ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu nói:
- Chúng ta thì không bằng cả nói chuyện yêu đương. Chúng ta là đang chá» chết, Ä‘ang thảo luáºn xem ai chết trước.
Trương Thán cưá»i khổ nói:
- Không nói mấy chuyện nà y thì nói chuyện gì? Chẳng lẽ tìm cách chạy trốn? Ngươi cho rằng bị nhốt và o đây còn có thể trốn đi sao?
Lúc nà y có hai tên lÃnh canh ngục Ä‘i tuần ngang qua. Má»™t tên mặt mà y dữ tợn, đưa chân đá và o lưng Trương Thán má»™t cái, nổi giáºn mắng:
- Äồ chết tiệt! Dám nói đến chuyện chạy trốn, xem ta đá chết ngươi!
Hắn còn chưa thu chân vá», ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu đã hét lá»›n nhà o tá»›i. Bởi vì bị thương không nhẹ, hà nh động bất tiện, xiá»ng xÃch trên tay chân lại quá nặng, cho nên hắn không thể chụp được đối phương, đà nh dùng sức lá»±c toà n thân đè xuống. Chỉ nghe má»™t tiếng “rắc†vang lên, hóa ra chân cá»§a tên lÃnh canh ngục kia đã bị đè gãy.
Tên lÃnh canh ngục kia Ä‘au đớn kêu lên. Má»™t tên lÃnh canh mặt rá»— khác vá»™i dùng gáºy công sai đánh và o đầu và lưng ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu. Trương Thán liá»n nhà o đến dùng cả tay chân kẹp lấy cây gáºy, kêu to:
- Hai vị đại gia, tha cho chúng ta đi!
Tên lÃnh canh ngục kia đánh má»™t hồi cÅ©ng đã bá»›t giáºn, quát lên:
- Còn không buông tay, muốn bị đánh nữa sao?
Trương Thán vá»™i buông tay ra. Tên lÃnh canh ngục kia liá»n thừa cÆ¡ dùng gáºy đâm và o ngá»±c hắn má»™t cái. Trương Thán chỉ cảm thấy ngá»±c khó chịu, cổ há»ng phát ngá»t , thiếu chút nữa đã nhổ ra má»™t ngụm máu tươi.
ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu vừa thấy lại hét lá»›n lao lên. Tên lÃnh canh ngục mặt rá»— kia vá»™i và ng thu gáºy lui ra phÃa sau, khiến ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu không có đất dụng võ. Hắn hung hăng nói:
- Xem gia gia của ngươi sau nà y là m thế nà o giải quyết ngươi!
Lúc nà y vụ huyên náo đã khiến mấy tên lÃnh canh ngục khác chú ý, Ä‘á»u chạy đến kéo tên lÃnh canh ngục mặt mà y dữ tợn bị ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu đè gãy chân ra ngoà i. Má»™t tên đội trưởng lại chạy đến khuyên nhá»§ tên lÃnh canh mặt rá»— kia:
- Trư Bì Äản, bá» Ä‘i! Chu lão tổng còn muốn thẩm vấn hai tên nà y, đợi Nhâm đại gia tra há»i đến khi chỉ còn máu thịt, ngươi có Ä‘em bá»n chúng nuốt cả da lẫn xương và o bụng cÅ©ng không ai quản.
Nói xong liá»n kéo hắn Ä‘i. Những tên canh ngục khác Ä‘á»u đỠphòng hÆ¡n, đứng phÃa xa nhìn chằm chằm và o hai ngưá»i.
ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu náo loạn má»™t hồi cÅ©ng mệt đến thở hồng há»™c. Vừa rồi khi hắn giằng co vá»›i đám lÃnh canh, những tù phạm trong phòng giam khác cÅ©ng gây nên má»™t tráºn há»—n loạn, lúc nà y Ä‘á»u bình tÄ©nh lại.
Trương Thán bá»—ng nổi hứng dùng cùm sắt trên tay gõ và o vách đá. Má»™t gã lÃnh canh ngục răng hô nổi cáu, liá»n vá»› lấy cây côn muốn chạy đến đánh thêm má»™t tráºn, tên đội trưởng bỉ ổi kia lại ngăn cản:
- Kệ bá»n chúng Ä‘i! Äợi tra khảo xong sẽ cho ngươi đã ngứa.
Trương Thán cứ gõ má»™t chút rồi lại ngừng má»™t chút. ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu không thể nhịn được nữa, mắng:
- Äồ thỠđế chết tiệt, gõ cái gì váºy? Ngươi muốn chết thì dùng đầu mà gõ, đừng ồn à o là m phiá»n lão tá».
Trương Thán cưá»i nhẹ má»™t tiếng, vuốt vết thương nÆ¡i cổ, thấp giá»ng nói:
- Nghe đi!
ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu chẳng nghe thấy gì khác, chỉ nghe được tiếng xiá»ng xÃch và rên rỉ cá»§a đám tù phạm tại mấy gian phòng cách đó.
- Nghe gì?
ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu quét khẽ:
- Nghe cái rắm!
Trương Thán nhá» giá»ng nói:
- Äừng mắng! Ngươi không nghe được sao?
ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu thấy hắn là m bá»™ là m tịch, đà nh ghé tai lắng nghe, má»›i phát giác bên kia cÅ©ng có tiếng gõ và o tưá»ng đá.
Hắn khẽ nói:
- Gặp quá»· rồi, bệnh Ä‘iên cÅ©ng truyá»n nhiá»…m sao.
Trương Thán nói:
- Ngươi có biết tại sao vừa rồi ta luôn nói chuyện lung tung, tán hươu tán vượn không?
ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu không tình nguyện đáp:
- Ngươi nói chuyện trước giá» Ä‘á»u như thế.
- Nói nhảm! Äó là vì vừa rồi có ngưá»i ở phòng giam bên cạnh nghe lén chúng ta nói chuyện.
- Ngươi là m sao biết?
ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu ná»a tin ná»a ngá».
- Bởi vì lúc nghe lén, nếu ngưá»i nghe ná»™i lá»±c không cao thì nhất định phải dán tai và o vách tưá»ng, nÃn hÆ¡i cẩn tháºn lắng nghe, giống như ngươi vừa rồi váºy.
- Như váºy thì sao? Ngươi nghe được có ngưá»i nghe lén à ?
- Khi ká» tai sát tưá»ng, tiếng máu lưu động và huyết mạch rung động cÅ©ng xuyên qua vách tưá»ng truyá»n tá»›i…
- Chẳng trách ngươi lại hứng thú vá»›i lá»— tai cá»§a tên quá»· bệnh lao kia như váºy.
ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu vẫn không phục:
- Hóa ra ngươi vốn có nghiên cứu vỠlỗ tai.
Trương Thán không để ý tá»›i lá»i hắn:
- Lúc má»™t ngưá»i nÃn hÆ¡i, hô hấp tá»± nhiên cùng khác vá»›i ngưá»i thưá»ng, chỉ cần để ý sẽ rất dá»… phân biệt được.
ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu há»i:
- Bây giỠcòn ai nghe lén không?
- Trải qua chuyện vừa rồi, bá»n chúng Ä‘á»u cho rằng chúng ta chỉ nói hưu nói vượn, hiện giá» lại bị đánh đến thất Ä‘iên bát đảo, cho dù có nói được cÅ©ng giống như miệng chó chẳng má»c được ngà voi.
- Ngươi là miệng chó, còn ta là ngà voi.
- Äúng, ngươi còn có mÅ©i voi nữa. Có nháºn hay không thì tùy ngươi, nhưng bá»n chúng quả tháºt đã tạm thá»i rút Ä‘i, nếu không là m sao vừa rồi lại xuất hiện nhiá»u tên lÃnh canh ngục như váºy.
- Chẳng trách, hóa ra là từ phòng giam bên cạnh chui ra. Chu máºp mạp là m như váºy là có ý gì?
- Hắn có thể chẳng có ý gì.
- Hắn vô duyên vô cá»› bắt chúng ta tá»›i đây, lại vô duyên vô cá»› đánh chúng ta má»™t tráºn, còn nói không có ý gì?
- Hắn cÅ©ng không đánh chúng ta. Ngưá»i ra tay là Nhâm Lao, tại hình bá»™ cÅ©ng chẳng có chức vụ gì.
- Váºy là sao?
- Ãt ra hắn có thể thoát tá»™i, thá» thốt phá»§ nháºn rằng chuyện chẳng liên quan gì đến hắn. Hắn bắt chúng ta lại, xem ra Ãt nhất phải có ba mục Ä‘Ãch.
- Mục Ä‘Ãch gì?
ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu lúc nà y lại hứng thú dạt dà o.
- Thứ nhất, hắn muốn thông qua chúng ta để biết thêm má»™t chút ná»™i tình cá»§a Lục Phân Bán đưá»ng và Kim Phong Tế VÅ© lâu.
- Phì! Hắn muốn biết chuyện cá»§a Lục Phân Bán đưá»ng và Kim Phong Tế VÅ© lâu sao không Ä‘i há»i Lôi Tổn và Tô Má»™ng Chẩm?
- Hà ! Lôi Tổn và Tô Mộng Chẩm sẽ nói cho hắn biết sao?
- Váºy hắn cÅ©ng có thể tùy tiện bắt mấy ngưá»i cá»§a Lục Phân Bán đưá»ng và Kim Phong Tế VÅ© lâu đến há»i.
- Bắt đám lâu la không liên quan thì chưa chắc há»i được, còn nếu bắt nhân váºt quan trá»ng thì Lôi Tổn và Tô Má»™ng Chẩm nhất định sẽ cảnh giác và có hà nh động. Ngươi nên biết Kim Phong Tế VÅ© lâu và Lục Phân Bán đưá»ng Ä‘á»u cấu kết vá»›i triá»u đình, Chu Nguyệt Minh là m như váºy có đáng không?
- Nếu không phải là ý chỉ cá»§a triá»u đình, Chu Nguyệt Minh cần gì phải lá»™i và o vÅ©ng nước đục nà y, Ä‘i dò xét ngá»n nguồn cá»§a Lục Phân Bán đưá»ng và Kim Phong Tế VÅ© lâu?
- Nói hay lắm, xem ra Chu Nguyệt Minh cÅ©ng có tÃnh toán cá»§a hắn.
- Không chừng là do tên Phương tiểu hầu gia gì đó ra lệnh.
- Chuyện nà y thì chưa chắc. Phương Ứng Khán xem ra cÅ©ng liên quan đến chuyện nà y, nhưng chưa hẳn đã cùng má»™t bá»n vá»›i Chu Nguyệt Minh, nếu không bá»n há» sẽ không tranh chấp vá»›i đám ngưá»i Mạnh Không Không tại quán rượu.
- Hắc hắc!
- “Hắc hắc†là ý gì?
- “Hắc hắc†có hai ý.
- Hai ý nà o?
- Chữ “hắc†thứ nhất là hiện giỠbên ngoà i vẫn còn tối đen.
- Chữ thứ hai thì sao?
- ChÃnh là lòng ngưá»i rất khó dò, rất Ä‘en tối.
- Ngươi nói ai thế?
- Nơi nà y còn có ai?
- Ngươi nói ta à ?
- Äây là tá»± ngươi nói.
- Ta là Trương Thán, trước giỠda đen chứ tâm không đen.
- Tâm ngươi không Ä‘en? Xem bằng hữu như heo như trâu bán Ä‘i còn không hay, còn không tÃnh là đen à ?
- Lá»i nà y cá»§a ngươi là có ý gì?
- Chẳng có ý gì, có Ä‘iá»u từ khi nà o ngươi lại kết bái vá»›i mấy tên thÃch chÆ¡i Ä‘ao như Mạnh Không Không, Bà nh Tiêm, Táºp Luyện Thiên? Còn nhân váºt như lão tá» thì lại chỉ cho là m lão tứ? Hừ!
Trương Thán cưá»i đến Ä‘au cả cổ.
ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu gần như muốn trở mặt:
- Ta mặc kệ ngươi có mấy huynh đệ kết nghÄ©a xà i Ä‘ao, ngươi mà còn dám cưá»i, có tin ta gỡ hết răng cá»a cá»§a ngươi xuống gắn lên lông mà y hay không?
- Ngươi cứ tá»± nhiên. Có Ä‘iá»u vừa rồi tại quán rượu, vì muốn cho bá»n chúng quá»· đánh vá»›i quá»· nên ta má»›i kêu lên như váºy, không ngá» tên tứ chi phát triển ngươi nghe xong lại tin, ai da, đúng tháºt là …
ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu lúng túng đỠmặt:
- Váºy đám ngưá»i bên ngoà i nhà xà ám toán lão tá» là ai?
- Ngươi há»i ta thì ta há»i ai?
- Váºy bá»n há» bắt ta và ngươi tá»›i há»i chuyện cá»§a Kim Phong Tế VÅ© lâu và Lục Phân Bán đưá»ng, chẳng có đạo lý gì.
- Nhưng nếu Chu Nguyệt Minh muốn biết vá» quan hệ giữa “Äà o Hoa Xã†và “Thất Äại Khấu†cùng vá»›i Kim Phong Tế VÅ© lâu và Lục Phân Bán đưá»ng, bắt chúng ta cÅ©ng rất có đạo lý.
- “Thất Äại Hiệp†chúng ta có liên quan gì đến Kim Phong Tế VÅ© lâu?
- “Äà o Hoa Xã†chúng ta cÅ©ng chẳng có quan hệ gì vá»›i Lục Phân Bán đưá»ng, có Ä‘iá»u Chu Nguyệt Minh chưa chắc đã nghÄ© như váºy.
- Cho nên hắn mới bắt chúng ta đến nơi nà y?
- Ta lo lắng là bá»n chúng không chỉ bắt chúng ta tá»›i đây.
Trương Thán trong mắt lộ ra vẻ suy tư.
- à cá»§a ngươi là nói, hắn muốn bắt cả những ngưá»i khác tá»›i…
- Hoặc là có thể dùng ta và ngươi để đe doạ huynh đệ của chúng ta.
- Hắn là m váºy là có ý gì?
- Ngươi há»i ta à ?
- Chứ còn há»i ai?
ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu cướp lá»i:
- Äây chÃnh là mục Ä‘Ãch thứ hai mà bá»n chúng bắt ta và ngươi sao?
- Tất nhiên.
- Còn mục Ä‘Ãch thứ ba thì sao?
- Hắn nhất định có mục Ä‘Ãch thứ ba.
- Mục Ä‘Ãch gì?
- Ta… bây giỠcòn chưa nghĩ ra.
- Ngươi… ngươi còn nói là có ba mục Ä‘Ãch?
- Äúng thế. Chỉ có Ä‘iá»u má»™t mục Ä‘Ãch còn chưa nghÄ© ra mà thôi. Dù sao nói nhiá»u thêm má»™t hai cái cÅ©ng lo trước khá»i hoạ.
Tiếng gõ và o tưá»ng vẫn đứt quãng. Trương Thán chợt dùng xÃch sắt trên hai tay gõ và o cái gông trên đầu ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu và i cái, phát ra tiếng leng keng. ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu cả giáºn nói:
- Ngươi lại muốn bị đánh à ?
Trương Thán thấp giá»ng nói:
- Ngươi còn không phát hiện ra sao?
ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu lấy là m lạ há»i:
- Phát hiện cái gì?
Dáng vẻ Trương Thán kÃch động như muốn nhảy dá»±ng lên, chỉ tay mắng chá»i ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu, nhưng lá»i nói lại hoà n toà n khác biệt:
- Chúng ta hãy là m bá»™ chá»i nhau, như váºy sẽ không bị ngưá»i khác chú ý.
ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu vốn cao lá»›n uy mãnh, hung thần ác sát, giả vá» cÅ©ng là sở trưá»ng. Hai ngưá»i nhìn giống như tháºt sá»± Ä‘ang tranh chấp cãi nhau.
- Tiếng gõ kia là ám hiệu.
Trương Thán vừa nói vừa giả vá» như Ä‘ang kÃch động giáºn dữ:
- Trong lao nhất định có ngưá»i đồng đạo, dá»±a theo quy cá»§ giang hồ, bá»n há» hẳn là sẽ nghÄ© cách cứu viện.
- Ngươi nói là bá»n há» sẽ cứu ngươi?
- Ãt nhất bá»n há» sẽ nghÄ© cách.
- Nếu bá»n há» có thể cứu ngưá»i, vì sao không tá»± cứu mình trước.
- Má»—i nhóm có quy tắc cá»§a má»—i nhóm, má»—i bang có bang quy cá»§a má»—i bang, má»—i nhà có gia pháp cá»§a má»—i nhà , má»—i cổng có canh gác cá»§a má»—i cổng. Bá»n há» tiến và o nÆ¡i nà y chưa chắc đã có thể tá»± cứu mình, nhưng không phải là bá»n há» hoà n toà n không có thế lá»±c. Trên thá»±c tế, tại nhà giam cÅ©ng láºp núi mở trại, có lúc trong má»™t tại giam còn có hÆ¡n mưá»i đại ca đấy.
- Sao bá»n há» lại muốn cứu ngươi?
- Bởi vì ta lớn.
- Ngươi… lớn?
- Ta có bối pháºn lá»›n.
- Trên giang hồ, bối pháºn cá»§a ngươi…
- Rất cao. Sau nà y khi bá»n há» ra ngoà i còn cần ta chiếu cố. HÆ¡n nữa trá»™m cÅ©ng có đạo, những ngưá»i nà y Ä‘á»u rất có nghÄ©a khÃ, những chuyện như giang hồ tương trợ bá»n há» còn hăng hái hÆ¡n ngưá»i khác.
- Cho nên ám hiệu kia là nói cho ngươi biết…
- Không, là há»i ta.
- Há»i ngươi cái gì?
- Há»i ta có Ä‘i không.
- Äi, sao lại không Ä‘i.
- Chuyện nà y lại chưa hẳn.
- Vì sao?
- Không chỉ có đám phạm nhân kia há»i ta, vừa rồi trong đám lÃnh canh ngục cÅ©ng có bằng hữu cá»§a chúng ta, ta đã dùng tay ra hiệu vá»›i hắn.
- Chẳng trách vừa rồi ngươi lại tỠra khiếp nhược… hóa ra là đang diễn trò.
- Không ngá» chuyện chúng ta bị bắt lại lan truyá»n nhanh như váºy, ngay cả Chu Nguyệt Minh cÅ©ng bất ngá».
- Ai lan truyá»n? Là “Thiên Hạ Äệ Thất†hay là đám đại ca, nhị ca, tam ca kia cá»§a ngươi?
- Äá»u không phải.
Trương Thán nói:
- Là lão chủ quán và tiểu nhị.
- A!
ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu kêu lên:
- Hai kẻ sợ muốn chết kia à ?
- Sợ à ? Nếu má»™t ngưá»i sợ tháºt, là m sao ánh mắt vẫn như thưá»ng, không phình ra cÅ©ng không co lại?
Trương Thán lại vuốt cái cổ bị thương:
- Hai ngưá»i bá»n há» má»™t già má»™t trẻ, trước giá» trên giang hồ chỉ có ngưá»i khác sợ bá»n há» chứ bá»n há» không sợ bất cứ kẻ nà o.
- Váºy thì tốt.
ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu phấn khởi nói:
- Váºy hãy bảo bá»n há» giúp chúng ta chạy khá»i cái nÆ¡i quá»· quái nà y Ä‘i!
Hắn lại cao hứng nói:
- Không ngá» quen biết vá»›i loại bằng hữu tồi tệ như ngươi, hóa ra là nuôi binh ngà n ngà y dùng trong má»™t lúc, vẫn còn có chút hữu dụng. Nà y, đây chÃnh là lúc ngươi báo đáp Æ¡n chiếu cố cá»§a ta trước giá», Ä‘i thôi!
- Äi? Äi đâu?
- Ngươi còn không muốn đi sao?
- Không phải ta không muốn Ä‘i, mà là không thể Ä‘i như váºy.
Lần nà y ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu tháºt sá»± nhảy dá»±ng, muốn chá»i ầm lên:
- Ngươi không muốn Ä‘i như váºy? Chẳng lẽ muốn tám ngưá»i khiêng kiệu thổi kèn đánh trống má»›i chịu Ä‘i sao?
- Không phải, ta chỉ là không muốn liên lụy đến ngưá»i khác.
Trương Thán buồn rầu nói:
- Ta rá»i Ä‘i như váºy sẽ liên lụy đến bằng hữu.
ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu nhìn hắn giống như nhìn thấy má»™t con quá»· đột nhiên xuất hiện giữa ban ngà y.
Tà i sản cá»§a Cưá»ng Thuần Khiết
Chữ ký cá»§a Cưá»ng Thuần Khiết
Ngưá»i nà y đã nói CÃM Æ N đến và i viết vô cùng hữu Ãch cá»§a Cưá»ng Thuần Khiết
24-11-2011, 03:27 AM
Siêu cấp dại gái Äại gia bán xăng Nòng Ná»c To và Hung Hãn
Tham gia: Dec 2008
Äến từ: Hồ Nòng Ná»c
Bà i gởi: 3,473
Thá»i gian online: 3 tháng 1 tuần 0 ngà y
Thanks: 3,856
Thanked 56,001 Times in 3,011 Posts
Ôn Nhu Nhất Äao
Tác giả : Ôn Thụy An
Chương 57: Quay đầu lại thấy ánh đao
Ngưá»i dịch: fishscreen
Nguồn: Tà ng Thư Viện
- Ta có phải là ngưá»i không?
- Phải.
- Ta có phải là bằng hữu của ngươi không?
- Phải.
- Váºy ngươi sợ liên lụy đến ngưá»i khác, liên lụy đến bằng hữu, nên bắt ta theo ngươi chịu khổ ở đây.
Lần nà y ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu đã không cần diá»…n trò, hắn tháºt sá»± phát há»a:
- Chẳng lẽ bản thân ngươi không phải là ngưá»i? Chẳng lẽ ta không phải là bằng hữu cá»§a ngươi?
Trương Thán cúi đầu, thấp giá»ng nói:
- Ngươi vốn không phải là theo ta. Bá»n há» muốn bắt ta, cÅ©ng muốn bắt ngươi.
ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu lá»a giáºn bốc lên ba ngà n trượng:
- Nếu chúng ta có thể trốn, vì sao lại không trốn?
Trương Thán gần như cầu khẩn:
- Ngươi đừng lá»›n tiếng như váºy được không!
Giá»ng nói cá»§a ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu tuy lá»›n, nhưng ngữ âm lại rất máºp má». Lúc nà y hắn trừng mắt nhìn Trương Thán, trầm giá»ng nói:
- Äúng là ngu ngốc. Chúng ta cà ng mắng to thì bá»n chúng lại cà ng không để ý, còn nhá» giá»ng nói chuyện thì cà ng là m ngưá»i khác dá»… nghi hÆ¡n.
Thanh âm cá»§a ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu lúc lá»›n lúc nhá», chợt cao chợt thấp, ngay cả Trương Thán chỉ ở cách hắn ba bước cÅ©ng khó khăn lắm má»›i nghe được:
- Ngươi không tin à ? Cho dù ta mắng bá»n chúng là cháu loà i rùa, đồ con lừa, lÅ© chấy ráºn, bá»n chúng cÅ©ng sẽ mắt Ä‘iếc tai ngÆ¡.
Trương Thán than một tiếng:
- Hiện giá» ta tháºt sá»± có chút bá»™i phục ngươi rồi.
ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu nhếch miệng cưá»i nói:
- Trước giá» ta Ä‘á»u rất đáng bá»™i phục, cho nên loại ngưá»i như ta tháºt sá»± không nên mất mạng ở đây, hÆ¡n nữa nếu ta chết Ä‘i thì ai sẽ bảo vệ Ôn Nhu?
Trương Thán lẩm bẩm:
- Äúng, ai sẽ bảo vệ Lôi Thuần?
ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu thừa cÆ¡ khuyên nhá»§:
- Lục Phân Bán đưá»ng và Kim Phong Tế VÅ© lâu ngà y mốt sẽ quyết má»™t tráºn tá» chiến. Nếu ngươi ở đó thì có thể bảo vệ Lôi Thuần, còn ta cÅ©ng quyết không để cho ngưá»i khác là m hại Ôn Nhu. Nếu như chúng ta Ä‘á»u không có mặt, ai biết Lôi Thuần và Ôn Nhu sẽ ra sao.
Trương Thán vụt ngẩng đầu lên:
- Äúng!
Lúc nà y vết thương trên ngưá»i hắn cà ng nhói lên, Ä‘au đến mức mồ hôi lạnh ứa ra, rên hừ hừ nói:
- Chúng ta nhất định phải rá»i khá»i đây.
- Váºy má»›i đúng.
Thần sắc cá»§a ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu giống như nhìn trẻ nhá» dá»… dạy, nói:
- Bằng hữu là kết giao để lợi dụng lẫn nhau, mau cho bằng hữu của ngươi một cơ hội để lợi dụng đi!
Trương Thán do dự nói:
- Nhưng ta lại nghe ngưá»i ta nói, bằng hữu là kết giao để giúp đỡ lẫn nhau chứ không phải lợi dụng.
ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu tức giáºn nói:
- Tháºt ra giúp đỡ và lợi dụng kết quả cÅ©ng như nhau thôi, chỉ là má»™t cái dá»… nghe hÆ¡n, còn má»™t cái trá»±c tiếp hÆ¡n.
- Nhưng ta lại nghe má»™t vị tiá»n bối nói, nếu như kết giao bằng hữu mà cứ tÃnh toán xem có lợi gì cho mình, váºy thì vÄ©nh viá»…n cÅ©ng không có được bằng hữu chân chÃnh…
- Ta nói ngươi Ä‘á»c sách chỉ nắm được má»™t ná»a, nghe ngưá»i khác nói cÅ©ng chỉ hiểu được má»™t Ä‘oạn. Lá»i nói cá»§a vị tiá»n bối kia vốn có ý nghÄ©a sâu xa, ngươi thì biết cái gì.
ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu chán nản nói:
- Bằng hữu Ä‘ang vùi đầu khổ cá»±c, trà n đầy nguy cÆ¡, còn ngươi lại tiêu dao tá»± tại, trong sách tá»± có nhan như ngá»c, hoà ng kim ốc *, váºy mà là bằng hữu cái gì? Kết giao vá»›i khúc gá»— còn có thể lấy ra là m gáºy chống. Bằng hữu là phải giúp đỡ những lúc nước sôi lá»a bá»ng, nhu cầu khẩn cấp; còn ngươi lại viện cá»› đủ kiểu, thoái thác má»i chuyện, vui vẻ thì đến, gặp chuyện thì Ä‘i, phú quý tá»± hưởng, hoạn nạn tuyệt giao, váºy mà là bằng hữu cái gì? Kết giao vá»›i cái rắm còn có chút khÃ. Bằng hữu đương nhiên không nên kết giao để lợi dụng, nhưng bằng hữu chân chÃnh khi hoạn nạn sẽ tá»± động xuất hiện, không cần phải ba má»i bốn thỉnh. Bắng hữu chân chÃnh sẽ không để ý đến an nguy, cùng tiến cùng lui; còn cái loại gặp chuyện không tiến, ra sức khước từ, đó không gá»i là bằng hữu, mà là bạn heo bạn chó hay bạn ăn chÆ¡i.
* à cá»§a câu nà y là : Ä‘á»c sách và thi đỗ công danh là con đưá»ng tuyệt hảo nhất cá»§a Ä‘á»i ngưá»i, sau khi thi đỗ công danh má»›i có thể đạt được tà i phú và mỹ nữ.
Sau đó ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu há»i:
- Bây giỠngươi có thể nói cho ta biết bằng hữu của ngươi khi nà o mới cứu chúng ta ra ngoà i không?
- Không thể.
Trương Thán trung thực không khách khà nói:
- Bởi vì ngay cả ta cũng không biết.
ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu tháºt muốn láºp tức bóp chết Trương Thán, may mà Trương Thán đã kịp thá»i nói tiếp:
- Chỉ có bá»n há» biết.
ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu cố nén cÆ¡n giáºn há»i:
- Bá»n há» là ai?
- ChÃnh là ngưá»i muốn cứu chúng ta.
- Bá»n há» có thể cứu chúng ta không?
- Chuyện nà y thì ngay cả bá»n há» cÅ©ng không biết.
Lần nà y ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu tháºt sá»± nhà o tá»›i, ẩu đả cùng vá»›i Trương Thán, cho đến khi đám lÃnh canh ngục chạy tá»›i đánh đấm đá đạp chia bá»n há» ra. ÄÆ°Æ¡ng nhiên, không ai biết cùm sắt trên đầu và cổ tay cá»§a ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu Ä‘á»u đã bị Trương Thán lén mở ra.
Nếu không phải ngón tay cá»§a hắn đã bị thương thì ngay cả xiá»ng xÃch trên mắt cá chân ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu cÅ©ng có thể tháo ra.
ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu cuối cùng yên tÄ©nh lại.
Hắn đang đợi, bởi vì Trương Thán đã thừa dịp hỗn loạn nói một câu:
- Äêm mai.
Nếu là đêm mai, hôm nay phải cố gắng khôi phục lại sức lức, để chuẩn bị cho cuộc chạy trốn đêm mai.
ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu chỉ đà nh đợi.
Tháºt ra trong Ä‘á»i ngưá»i hầu hết thá»i gian Ä‘á»u là chỠđợi, ngoại trừ đợi thì là là m. Là m không nhất định sẽ thà nh công, đợi cÅ©ng chưa chắc sẽ có được thứ mà mình chỠđợi, nhưng không thể vì váºy mà không là m không đợi.
Sắc trá»i dần sáng lên.
Sau má»™t ngà y đêm nữa, chÃnh là lúc hai đại bang phái trong kinh sư quyết má»™t tráºn tồn vong.
Vương Tiểu Thạch Ä‘ang luyện công phÃa trước Hồng lâu cá»§a Kim Phong Tế VÅ© lâu.
Má»—i sáng sá»›m hắn Ä‘á»u phải luyện công.
Má»™t ngưá»i muốn võ công tăng tiến, chỉ có cách chuyên cần luyện táºp, không có phương pháp nà o khác.
Nhưng không phải cứ chuyên cần là có thể luyện thà nh võ công tuyệt thế, mà còn phải dựa và o ngộ.
Không phải ngưá»i nà o cÅ©ng có thể ngá»™. Nếu như ngưá»i ngưá»i Ä‘á»u có thể ngá»™, có lẽ đó không phải là ngá»™ nữa.
Má»™t ngưá»i muốn ngá»™ nhất định phải có thiên phú.
Thiên phú là bẩm sinh, không thể cưỡng cầu. Cho nên xưa nay có vô số ngưá»i táºp võ, nhưng đại tông sư thì vạn ngưá»i không được má»™t.
Cần cù bù thông minh, nhưng cÅ©ng chỉ có thể trở thà nh cao thá»§, không thể nhỠđó mà thà nh tông sư. Nhưng nếu má»™t ngưá»i vừa thông minh, vừa chuyên cần, vừa có thể ngá»™, váºy thì sẽ dá»… dà ng có được thà nh tá»±u siêu phà m trác tuyệt.
Vương Tiểu Thạch chÃnh là loại ngưá»i nà y.
Hắn má»—i ngà y Ä‘á»u luyện Ä‘ao, luyện kiếm, luyện khÃ, luyện công, luyện thần.
Bởi vì con ngưá»i má»—i ngà y Ä‘á»u sẽ gặp rất nhiá»u chuyện, thưá»ng thưá»ng là không tá»± chá»§ được, chưa chắc có thể tranh thá»§ thá»i gian để chuyên tâm luyện võ. Vương Tiểu Thạch muốn mình má»—i ngà y sau khi thức dáºy Ä‘á»u phải luyện võ.
Cho dù xảy ra chuyện gì, ngay cả mưa gió cũng không thay đổi.
Nhưng sáng sớm hôm nay lại không gió không mưa.
Äêm qua là má»™t đêm gió thảm mưa sầu, trên mặt đất hoa tà n như áo Ä‘á».
Vương Tiểu Thạch nhìn vầng thái dương từ từ nhô lên, trong lòng có rất nhiá»u cảm xúc, giống như như kiếm ý cá»§a hắn vừa muốn phát lại không muốn phát, cÅ©ng giống như Ä‘ao thế vừa muốn giết lại không muốn giết.
Có phải một đao chém xuống thì tốt hơn?
Giết đúng là trừ ma, còn giết nhầm cũng chẳng qua là thà thần.
Có phải một kiếm đâm ra sẽ khá hơn?
Äâm trúng là đắc thá»§, còn đâm không trúng cÅ©ng chẳng qua là thất thá»§.
Äâm hay không đâm, giết hay không giết Ä‘á»u chỉ là má»™t việc là m. Má»™t việc là m sẽ có đúng sai, có thể phân thị phi, có thể luáºn tốt xấu, có thể định thà nh bại; nhưng vừa muốn đâm lại không muốn đâm, vừa muốn giết lại không muốn giết, do dá»± không quyết, chần chừ không định, đó là lúc thống khổ nhất.
Có lẽ mình không thể trở thà nh thiên hạ đệ nhất kiếm thá»§ Ä‘ao khách, chÃnh là vì ra tay không đủ kiên định và kiên quyết.
Vương Tiểu Thạch nghÄ© như váºy.
Ngà y mai sẽ phải cùng Tô đại ca và Bạch nhị ca Ä‘i đến Bất Äá»™ng Bá»™c Bố cá»§a Lục Phân Bán đưá»ng, nhưng mình vẫn không có lòng tất sát tất thắng.
Hắn phát hiện Bạch Sầu Phi lại ý chà chiến đấu sục sôi.
Bá»n hỠđã ở kinh thà nh ná»a năm, cÅ©ng hiểu rất rõ Kim Phong Tế VÅ© lâu và Lục Phân Bán đưá»ng Ä‘á»u là bang há»™i hắc đạo. Nhưng Kim Phong Tế VÅ© có nguyên tắc riêng, có những việc không thể là m, chẳng hạn như chÆ¡i gái, đánh bạc hay trá»™m cướp Ä‘á»u nghiêm cấm, hÆ¡n nữa vá» mặt kháng giặc ngoại xâm cÅ©ng từng liên kết nghÄ©a sÄ© trong thiên hạ, dốc hết sức mình. Lục Phân Bán đưá»ng thì không có nguyên tắc gì đáng kể, nhưng vẫn không mất Ä‘i khà phái, cÅ©ng chung sức diệt trừ ngoại tặc. Vá» phần Mê Thiên Thất Thánh thì lại cấu kết Kim Liêu, gian dâm cướp giết, không từ bất cứ việc xấu nà o, nhất là sau khi Quan Thất thần trà thất thưá»ng thì cà ng giống như má»™t con ngá»±a Ä‘iên sút cương, khó có thể khống chế được.
Trong kinh thà nh đã loạn nhiá»u năm như váºy, dù là hắc đạo hay bạch đạo Ä‘á»u hi vá»ng có má»™t chút thá»i gian yên tÄ©nh.
Nếu Kim Phong Tế VÅ© lâu có thể nhất thống kinh sư, xem ra sẽ có khả năng tạo thà nh cục diện “tà không thắng chÃnh, hiệp đạo lên ngôiâ€.
Nhưng muốn đạt được cục diện nhất thống, chẳng lẽ nhất định phải thông qua giết chóc? Chẳng lẽ không thể thông qua sá»± lá»±a chá»n cá»§a lòng dân, dùng lý tÃnh và hòa bình để hoà n thà nh chuyện tốt nà y?
Vương Tiểu Thạch nghĩ đến đây, cà ng cảm thấy không thoải mái.
Giống như Tô Má»™ng Chẩm đã nói đêm qua: “Chúng ta đã không có đưá»ng lui, không liá»u mạng thì không thể cầu sinh.â€
Vương Tiểu Thạch biết mình không có lá»±a chá»n. Hắn Ä‘ang đứng bên phÃa Kim Phong Tế VÅ© lâu, đối kháng vá»›i Lục Phân Bán đưá»ng. Cho dù kết quả thế nà o, háºu quả ra sao, vá» tình vá» lý hắn Ä‘á»u phải là m như váºy.
Chiến dịch ngà y mai liệu có thể đánh chiếm được Lục Phân Bán đưá»ng không?
Sau khi chiếm được thì sẽ thế nà o?
Kim Phong Tế Vũ lâu nhất thống kinh thà nh liệu có phải là chuyện tốt?
Chi hướng của mình thì sao? Là đi hay là ở?
Äúng lúc nà y, Vương Tiểu Thạch bá»—ng cảm thấy giáºt mình.
Không phải sát khÃ.
Cao thá»§ chân chÃnh lúc ra tay sẽ không có sát khÃ, bởi vì có sát khà sẽ dá»… khiến đối phương đỠphòng. Rất nhiá»u ngưá»i cho rằng sát khà cà ng mạnh thì võ công cà ng cao, nhưng tháºt ra lại hoà n toà n tương phản, cao thá»§ chân chÃnh giết ngưá»i sẽ không phát ra sát khÃ.
Äây là cảm giác còn đáng sợ hÆ¡n so vá»›i sát khÃ.
Nếu là ngưá»i khác, nhất định sẽ không cảm thấy được.
May mà hắn là Vương Tiểu Thạch.
Hắn kịp thá»i quay ngưá»i lại.
Hắn vừa quay ngưá»i, liá»n nhìn thấy ánh Ä‘ao…
Ãnh Ä‘ao tuyệt mỹ, Ä‘ao pháp tuyệt thế, thanh Ä‘ao tuyệt tình.
Khi hắn trông thấy ánh Ä‘ao, thanh Ä‘ao nà y có lẽ đã chém chết hắn, nếu như hắn không kịp thá»i xuất Ä‘ao.
Bởi vì không có đưá»ng lui, bởi vì không thể né tránh, bởi vì không chống đỡ được, Vương Tiểu Thạch chỉ có cách phản công.
Hắn toà n lực xuất đao, toà n lực ra tay.
Äao nghênh đón Ä‘ao, diá»…m lệ và tao nhã, trong ánh nắng ban mai hóa thà nh hai vệt cầu vồng rá»±c rỡ.
Äúng lúc nà y, má»™t luồng gió mạnh đột nhiên xuyên qua Ä‘ao khà và đao phong, bắn thẳng đến trước mặt Vương Tiểu Thạch.
Vương Tiểu Thạch kinh ngạc.
Chỉ bằng và o một đao kia đã là cao thủ mà hắn chưa thể đạt đến, còn một luồng kình phong nà y lại là kình địch bình sinh hiếm gặp.
Rốt cuộc là ai, lại có thể tấn công và o Kim Phong Tế Vũ lâu mà không hỠcó dấu hiệu?
Tâm thần của hắn rung động, dưới tình thế cấp bách, thanh kiếm mang theo ba phần rực rỡ, ba phần tiêu sái, ba phần thương cảm và một phần không gì sánh được đã xuất ra…
Ba bóng ngưá»i chợt phân ra.
Vương Tiểu Thạch không ngừng thở gấp.
Chỉ mới giao thủ một chiêu, hắn đã thở hồng hộc.
Nhưng hắn vẫn không kêu lên.
Có kẻ địch xâm phạm, sao lại không gá»i ngưá»i cá»§a Kim Phong Tế VÅ© lâu ra nghênh chiến?
Vẻ mặt Vương Tiểu Thạch đầy nghi hoặc, bởi vì ngưá»i đến đã phân ra trái phải.
Ngưá»i bên trái là Tô Má»™ng Chẩm, y đã thu Ä‘ao lại, sắc mặt lạnh lùng.
Ngưá»i bên phải là Bạch Sầu Phi, y đã rút ngón giữa vá», sắc mặt trắng bệch.
Vương Tiểu Thạch kinh ngạc nói:
- Các ngưá»i…
Tô Mộng Chẩm nói:
- Chúng ta đến thỠđệ một lần.
Vương Tiểu Thạch ngạc nhiên nói:
- Thá» ta?
- Ta vẫn luôn cho rằng nếu kết hợp Ä‘ao và kiếm cá»§a đệ, toà n lá»±c ứng phó, toà n diện phát huy, váºy thì uy lá»±c nhất định sẽ không dưới Hồng Tụ Ä‘ao cá»§a ta.
- Cho nên huynh và nhị ca…
- Ta phát ra má»™t chỉ “Phá Sátâ€, ngươi vung kiếm ngăn chặn; đại ca chém ra má»™t chiêu “Tế VÅ© Hoà ng Hônâ€, ngươi cÅ©ng giÆ¡ Ä‘ao cản lại.
Bạch Sầu Phi nói tiếp:
- Äiá»u nà y đã chứng minh võ công cá»§a ngươi còn có thể phát huy. Chỉ là ngươi luôn do dá»±. Tại thá»i khắc sinh tá» phải toà n lá»±c ứng phó, do dá»± chẳng nà o là tá»± đà o hố chôn mình.
Vương Tiểu Thạch ngẩn ra một hồi, đột nhiên nói:
- Äa tạ đại ca và nhị ca đã chỉ bảo!
Khóe miệng Tô Má»™ng Chẩm mấp máy. Thá»±c tế y cÅ©ng không cưá»i, nhưng không biết vì sao ánh mắt lại trở nên ôn hòa, khiến cho ngưá»i ta có cảm giác là y Ä‘ang mỉm cưá»i.
- Tốt nhất đệ hãy nhá»› kỹ lá»i cá»§a chúng ta.
Y nói:
- Bởi vì chúng ta đã không còn bao nhiêu thá»i gian nữa.
Vương Tiểu Thạch nhìn ánh sáng mặt trá»i má»›i lên:
- Ãt nhất chúng ta cÅ©ng còn má»™t ngà y để bố trÃ.
Tô Mộng Chẩm nói:
- Chúng ta đã bố trà xong rồi, hÆ¡n nữa cÅ©ng không có thá»i gian má»™t ngà y.
Y ngừng một chút rồi nói:
- Chúng ta chỉ còn lại má»™t canh giá».
Vương Tiểu Thạch cả kinh:
- Cái gì?
Tô Mộng Chẩm lạnh lùng nói:
- Chúng ta phải phát lệnh tổng công kÃch trước thá»i hạn.
Vương Tiểu Thạch biến sắc nói:
- Nhưng không phải chúng ta đã hẹn, giữa trưa ngà y mai mới…
Tô Má»™ng Chẩm ngắt lá»i:
- Sai rồi. Chúng ta đã nháºn được tình báo do Tiết Tây Thần sai ngưá»i cấp tốc mang vá», Lục Phân Bán đưá»ng muốn đánh lén chúng ta và o đêm nay.
Y ngừng lại một chút, sau đó nói từng chữ từng câu:
- Nếu bá»n chúng đã không giữ lá»i trước, chúng ta sẽ ăn miếng trả miếng, khiến bá»n chúng trở tay không kịp.
Tà i sản cá»§a Cưá»ng Thuần Khiết
Ngưá»i nà y đã nói CÃM Æ N đến và i viết vô cùng hữu Ãch cá»§a Cưá»ng Thuần Khiết
24-11-2011, 03:28 AM
Siêu cấp dại gái Äại gia bán xăng Nòng Ná»c To và Hung Hãn
Tham gia: Dec 2008
Äến từ: Hồ Nòng Ná»c
Bà i gởi: 3,473
Thá»i gian online: 3 tháng 1 tuần 0 ngà y
Thanks: 3,856
Thanked 56,001 Times in 3,011 Posts
Ôn Nhu Nhất Äao
Tác giả : Ôn Thụy An
Chương 58: Tổng tiến công
Ngưá»i dịch: fishscreen
Nguồn: Tà ng Thư Viện
- Ta có mấy câu muốn há»i.
Bạch Sầu Phi bên cạnh đột nhiên nói.
- Có chuyện gì muốn há»i.
Tô Mộng Chẩm nói:
- Nhân dịp nà y há»i Ä‘i.
- Hồng Tụ Ä‘ao cá»§a huynh có địch nổi “Khoái Mạn Cá»u Tá»± quyết†cá»§a Lôi Tổn không?
- Không biết.
- Bất Ứng bảo đao của Lôi Tổn có phải là vừa vặn khắc chế Hồng Tụ đao của huynh không?
- Äiá»u nà y hôm nay sẽ rõ.
- Trong quan tà i của Lôi Tổn có thứ gì?
- Äến giá» ta vẫn không thể xác định được.
- Huynh có phát hiện Ôn Nhu cũng không trở v�
- Nghe nói Lôi Thuần cÅ©ng không há» trở lại Lục Phân Bán đưá»ng.
- Trong kinh thà nh, ngoại trừ Quan Thất hình như vẫn có sóng ngầm mãnh liệt, vẫn còn thế lực lợi hại khác đang ẩn nấp, huynh có biết không?
- Ta và Lôi Tổn Ä‘á»u cảm giác được, cho nên má»›i nóng lòng quyết phân cao thấp, sau đó thu dá»n tà n cuá»™c.
- ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu và Trương Thán hình như cÅ©ng mất tÃch.
- Nếu bá»n há» tháºt sá»± xảy ra chuyện, chỉ sợ “Thất Äại Khấu†và “Äà o Hoa Xã†đá»u sẽ chạy đến kinh sư.
- Äịch Phi Kinh rốt cuá»™c có võ công hay không?
- Ta chỉ biết là cổ cá»§a Äịch Phi Kinh vốn không bị gãy.
- “Nhất Ngôn Vi Äịnh†rốt cuá»™c là ai?
- Äệ há»i là m gì?
- Quyết chiến sắp đến, biết mình biết ngưá»i má»›i có thể trăm tráºn trăm thắng.
- Ngay cả Quách Äông Thần đệ cÅ©ng không biết là ai, cần gì phải biết đến “Nhất Ngôn Vi Äịnhâ€?
- Bởi vì ta muốn biết liệu có ngưá»i có thể chế ngá»± được “Háºu Há»™i Hữu Kỳ†cá»§a Lục Phân Bán đưá»ng hay không.
Bạch Sầu Phi cháºm rãi nói:
- Ta hoà i nghi Kim Phong Tế VÅ© lâu vốn không có cái ngưá»i gá»i là “Nhất Ngôn Vi Äịnh†nà y.
- Nếu như không có “Nhất Ngôn Vi Äịnhâ€.
Tô Mộng Chẩm thần sắc không đổi:
- Váºy thì Lục Phân Bán đưá»ng cÅ©ng chưa chắc đã có “Háºu Há»™i Hữu Kỳâ€, cho dù có cÅ©ng không đảm bảo sẽ có năng lá»±c tác chiến, cho nên đệ không cần lo lắng.
- Rất tốt.
- Äệ còn có vấn đỠgì không?
- Ta còn má»™t câu muốn há»i.
- Cứ há»i Ä‘i!
- Nếu như huynh bị chết trong chiến dịch tấn công Lục Phân Bán đưá»ng lần nà y, váºy Kim Phong Tế VÅ© lâu sẽ do ai quản lý?
- Sẽ do táºp thể lãnh đạo, bao gồm “Tứ Äại Thần Sátâ€, “Nhất Ngôn Vi Äịnhâ€, “Vô Tà Vô Quýâ€, cùng vá»›i đệ và lão tam.
Tô Má»™ng Chẩm không há» giáºn dữ nói:
- Äệ há»i rất hay, nhưng đệ cứ yên tâm, ta tin mình sẽ không chết được.
Sắc mặt cá»§a y dần dần trở nên âm trầm, Vương Tiểu Thạch phát hiện y đứng trong nắng sá»›m có má»™t cảm giác không hà i hòa rất khác thưá»ng:
- Trừ khi, trong những ngưá»i mà ta tin tưởng có kẻ bán rẻ ta…
Giá»ng nói dừng lại, bá»—ng chuyển sang há»i Vương Tiểu Thạch:
- Äệ thì sao? Äệ có gì muốn há»i không?
Vương Tiểu Thạch nói:
- Hai bên chúng ta đã từng hẹn nhau trước mặt má»i ngưá»i, chẳng lẽ lúc nà y lại bá»™i ước xông đến Lục Phân Bán đưá»ng?
Tô Mộng Chẩm nhìn Vương Tiểu Thạch, nghiêm mặt nói:
- Tam đệ, đệ sai rồi. Vá»›i tÃnh cách như đệ, nếu chỉ lo cho thân mình thì còn được, chứ còn muốn chiếu cố bằng hữu huynh đệ, hà nh tẩu trên giang hồ thì sẽ phải chịu thiệt nhiá»u.
Y lạnh lùng trầm tĩnh giống như đao ngâm trong nước:
- Là đối phương bá»™i ước trước, cho nên chúng ta không xem là bá»™i ước. Ta đáp ứng vá»›i hắn trưa ngà y mốt sẽ đến Lục Phân Bán đưá»ng, chÃnh là đoán được bá»n chúng sẽ hà nh động trước, khi đó chúng ta có thể viện cá»› để hà nh động trước kiá»m chế đối phương.
Vương Tiểu Thạch lại hÃt má»™t hÆ¡i:
- Huynh đã Ä‘oán được bá»n chúng sẽ không ngồi yên chỠđịch, cho nên má»›i cố ý tùy tiện đáp ứng thá»i gian và địa Ä‘iểm do bá»n chúng chỉ định?
Tô Má»™ng Chẩm cưá»i nói:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Như váºy, bá»n chúng muốn Ä‘oạt được tiên cÆ¡, ngược lại là hà nh động sai lầm.
Tô Mộng Chẩm thản nhiên nói:
- Äúng váºy. Cho nên thế gian có rất nhiá»u ước định, cho dù hứa hẹn nhiá»u lần, giấy trắng má»±c Ä‘en cÅ©ng khó đảm bảo sẽ không thay đổi. Ước là chết, lá»i cÅ©ng là do ngưá»i nói ra. Con ngưá»i khi đến lúc cần thiết nhất định sẽ thay đổi, cÅ©ng có biện pháp để thay đổi. Äây chÃnh là năng lá»±c thÃch ứng, cÅ©ng là chá»— đáng sợ cá»§a con ngưá»i.
Y cưá»i ngạo nghá»… nói:
- Bây giỠđệ đã hiểu chưa?
Vương Tiểu Thạch lắc đầu:
- Ta còn một chuyện không hiểu.
Ãnh mắt Tô Má»™ng Chẩm chá»›p động:
- Äó nhất định là má»™t chuyện thú vị.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Chân cá»§a huynh rõ rà ng còn chưa khá»i hẳn, sao lại vá»™i vã muốn đến Lục Phân Bán đưá»ng như váºy?
Sắc mặt Tô Má»™ng Chẩm sầm xuống, má»™t lúc sau má»›i trầm giá»ng nói:
- Có lẽ cÅ©ng vì chân bị thương, cho nên ta má»›i vá»™i vã muốn giải quyết chuyện cá»§a Lục Phân Bán đưá»ng.
Vương Tiểu Thạch nghe xong, trong lòng cà ng nặng ná».
Tô Má»™ng Chẩm chắp tay nhìn bốn tòa lầu và ng, lục, Ä‘á», trắng, trong mắt hiện lên vẻ quyến luyến khó có thể phát giác được, lại liếc nhìn Bạch Sầu Phi và Vương Tiểu Thạch, nói:
- Các đệ còn vấn đỠgì không?
Vương Tiểu Thạch nhìn Tô Mộng Chẩm.
Bạch Sầu Phi hÃt thở tháºt sâu.
Tô Mộng Chẩm lạnh lùng nói:
- Nếu các đệ đã không còn vấn Ä‘á», ta lại có má»™t câu muốn há»i các đệ.
Y nói tiếp:
- Các đệ có nguyện ý vì Kim Phong Tế VÅ© lâu mà tiêu diệt Lục Phân Bán đưá»ng không?
Äáp án cá»§a Bạch Sầu Phi là :
- Ta không vì chuyện nà y thì ở đây là m gì? Huống hồ nếu chúng ta không vì chuyện nà y thì đã không thể đứng ở đây rồi.
Äáp án cá»§a Vương Tiểu Thạch là :
- Không muốn. Ta không muốn táºn tâm vì Kim Phong Tế VÅ© lâu, bởi vì lâu là thứ chết, còn ngưá»i má»›i là sống. Chúng ta là cống hiến vì đại ca.
Tô Mộng Chẩm cũng đáp lại.
Y đáp lại bằng cách vươn hai tay ra.
Bạch Sầu Phi và Vương Tiểu Thạch cũng vươn tay ra.
Sáu cánh tay nắm chặt lại với nhau.
Lúc xuất phát đến Lục Phân Bán đưá»ng, Vương Tiểu Thạch lặng lẽ há»i Bạch Sầu Phi má»™t câu:
- Äại ca có bắt được Chu Giác không?
- Bắt được.
Bạch Sầu Phi như có suy nghĩ nói:
- ChÃnh là sau khi bắt được Chu Giác, Tô đại ca má»›i hạ lệnh tấn công Lục Phân Bán đưá»ng trước thá»i hạn. Chuyện Lục Phân Bán đưá»ng sá»›m phát động công kÃch rất có thể là biết được từ chá»— hắn.
Sau đó Bạch Sầu Phi cÅ©ng quay lại há»i Vương Tiểu Thạch má»™t câu:
- Ngươi xem cục diện hôm nay, Lôi Tổn sẽ chấp nháºn đà m phán hay là sẽ biến thà nh huyết chiến?
- Nếu như Lôi lão tổng muốn giảng hòa, hắn sẽ không phát động tấn công.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Ngươi xem đám tướng lÄ©nh hôm nay ai nấy Ä‘á»u bừng bừng sát khÃ, đổ máu đã là chuyện không thể tránh khá»i rồi.
- Váºy thì tốt.
Bạch Sầu Phi phấn khởi nói.
- Vì sao?
Vương Tiểu Thạch ngạc nhiên há»i.
- Bởi vì ta thÃch giết ngưá»i.
Bạch Sầu Phi nói:
- Giết ngưá»i giống như là m thÆ¡, Ä‘á»u là cảm giác rất ưu mỹ.
- Ta không đồng ý.
Vương Tiểu Thạch cau mà y nói:
- Giết ngưá»i giống như ăn sống váºy, ta không thÃch loại cảm giác nà y.
- Cho nên ta và ngươi là hai ngưá»i hoà n toà n khác biệt.
Bạch Sầu Phi khẽ cưá»i nói:
- Những ngưá»i có cá tÃnh bất đồng lại có thể hợp tác là m nên đại sá»±.
- May mắn là chúng ta không chỉ có hai ngưá»i.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Còn có đại ca, cùng với đám huynh đệ trong lâu.
- Nhưng ta có một cảm giác rất kỳ quái.
Thần sắc của Bạch Sầu Phi trở nên kỳ lạ:
- Ta luôn có cảm giác, má»™t ngà y nà o đó chúng ta sẽ chỉ còn lại hai ngưá»i, tại má»™t cái cÅ©i sắt hay má»™t con đưá»ng hẹp, cÅ©ng không biết là phân sống chết hay là tương trợ lẫn nhau.
Vương Tiểu Thạch chợt dừng lại.
Bạch Sầu Phi quay mặt, vẫn tiếp tục Ä‘i vá» phÃa trước:
- Hi vá»ng đó chỉ là cảm giác.
Vương Tiểu Thạch hÃt sâu má»™t hÆ¡i nói:
- Äó đương nhiên là má»™t cảm giác sai lầm.
Äá»™i ngÅ© cá»§a Kim Phong Tế VÅ© lâu tiến đến Lục Phân Bán đưá»ng có hÆ¡n má»™t vạn tám ngà n ngưá»i, từng nhóm xuất phát như rắn Thưá»ng SÆ¡n, đầu Ä‘uôi khăng khÃt, phối hợp chặt chẽ.
Bá»n há» có thể thông qua thá»§ vệ kinh thà nh nghiêm ngặt, chá»§ yếu là nhá» sá»± yểm há»™ cá»§a quân đội.
Äao Nam Thần là má»™t trong những tướng lÄ©nh cá»§a cấm quân kinh thà nh, chỉ bằng Ä‘iểm nà y ngưá»i cá»§a Kim Phong Tế VÅ© lâu đã có thuáºn lợi rất lá»›n.
Lúc Tô Má»™ng Chẩm xuất phát, phÃa sau còn có hai chiếc kiệu Ä‘i theo, má»™t lá»›n má»™t nhá». Không ai biết hai chiếc kiệu nà y rốt cuá»™c là từ tổng đưá»ng cá»§a Kim Phong Tế VÅ© lâu Ä‘i ra, hay là từ bên ngoà i khiêng vá».
ÄÆ°Æ¡ng nhiên cà ng không biết ngưá»i ngồi trong kiệu là ai.
Có Ä‘iá»u bên cạnh chiếc kiệu lá»›n lại có hai ngưá»i, Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi đã từng gặp qua.
Một lão nhân vừa già vừa uể oải, mặt ủ mà y chau như không chịu nổi hai cục bướu sau lưng, lại giống như đã ba ngà y ba đêm chưa từng chợp mắt.
Má»™t thiếu niên thẹn thùng tao nhã, mưá»i ngón tay má»m mại như nữ nhân, nhìn giống như loại ngưá»i ngá»§ sá»›m dáºy sá»›m, ba bữa cÆ¡m đúng giá».
Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi nhìn thấy hai ngưá»i nà y liá»n nhá»› đến má»™t ngưá»i.
Chu Nguyệt Minh.
Chẳng lẽ ngưá»i trong kiệu lá»›n là Chu Nguyệt Minh?
Chu Nguyệt Minh vì sao lại đến đây?
Hắn và Tô Mộng Chẩm có quan hệ thế nà o?
Ngưá»i trong kiệu nhá» là ai?
Kiệu dừng tại tổng đưá»ng cá»§a Lục Phân Bán đưá»ng.
Tổng đưá»ng cá»§a Lục Phân Bán đưá»ng còn rá»™ng rãi hÆ¡n so vá»›i Kim Phong Tế VÅ© lâu. Äiá»u hiếm có là Lôi Tổn đã ở địa vị cao nhiá»u năm, nhưng Lục Phân Bán đưá»ng vẫn giữ lại má»™t phần khà phái cá»§a ngưá»i giang hồ.
Lôi Tổn không há» chỠđợi tại Bất Äá»™ng Bá»™c Bố, mà lại nghênh đón đám ngưá»i Tô Má»™ng Chẩm tại tổng đưá»ng cá»§a Lục Phân Bán đưá»ng.
Trên đưá»ng đến Lục Phân Bán đưá»ng, ngưá»i cá»§a Kim Phong Tế VÅ© lâu cÅ©ng không gặp trở ngại nà o. Cho đến khi Tô Má»™ng Chẩm tiến và o phạm vi thế lá»±c cá»§a Lục Phân Bán đưá»ng, má»›i liên tiếp nháºn được ba máºt báo.
- Thá»§ hạ cá»§a Lôi Mị ngăn chặn đội ngÅ© cá»§a chúng ta tại Äại Äao Châm.
- Bảo Mạc Bắc Thần dẫn “Vô Phát Vô Thiên†đánh tan bá»n chúng.
- Rõ!
- Tiết Tây Thần muốn phát động ná»™i chiến tại Lục Phân Bán đưá»ng, nhưng lại bị Lôi Äá»™ng Thiên kiá»m chế.
- Phái Quách Äông Thần giúp y đột phá tình thế nguy hiểm.
- Rõ!
- Quân đội cá»§a Äao Nam Thần không thể tiến lên, đà nh phải dừng lại ở gần cầu Thất Hiá»n.
- Vì sao?
- Má»™t đội ngÅ© cá»§a triá»u đình đã kiá»m chế bá»n há», trong đó có cả thị vệ bên cạnh Long Bát thái gia cá»§a phá»§ Tướng gia.
- Truyá»n lệnh xuống, trước tiên phải nhẫn nhịn, không được tùy tiện gây xung đột.
- Rõ!
Ba máºt báo nà y tin sau Ä‘á»u khẩn cấp hÆ¡n tin trước. Tô Má»™ng Chẩm liên tiếp nháºn được tin tức bất lợi, chỉ phát ra ba mệnh lệnh, mặt vẫn không đổi sắc.
Có Ä‘iá»u “Tứ Äại Thần Sát†cá»§a Kim Phong Tế VÅ© lâu đồng loạt bị nguy, chẳng lẽ y tháºt sá»± không há» dao động?
Y nắm tay lại bên môi, khẽ ho lên. Tiếng ho không nặng thêm, cÅ©ng không há» giảm bá»›t, nhưng dưá»ng như không phải đến từ yết hầu mà từ tâm tạng phế phá»§.
Y lạnh lùng Ä‘i và o Lục Phân Bán đưá»ng.
Vương Tiểu Thạch đi ở bên trái y, còn Bạch Sầu Phi đi bên phải.
Ba ngưá»i bá»n há» Ä‘i cùng vá»›i nhau, giống như trên Ä‘á»i không chuyện gì có thể khiến bá»n há» sợ hãi.
Lôi Tổn mỉm cưá»i bước ra nghênh đón.
Lão đã phát động tấn công trước thá»i hạn, cÅ©ng đỠphòng ngưá»i khác sẽ phát động công kÃch sá»›m hÆ¡n.
Ngưá»i cá»§a Kim Phong Tế VÅ© lâu tiến và o tổng đưá»ng cá»§a Lục Phân Bán đưá»ng cÅ©ng không nhiá»u, ngoại trừ ba ngưá»i Tô Má»™ng Chẩm, hai chiếc kiệu, lão nhân và thiếu niên kia thì chỉ có Sư Vô Quý, ngay cả những ngưá»i khiêng kiệu cÅ©ng lui ra ngoà i.
Ngưá»i cá»§a Lục Phân Bán đưá»ng tiến và o đại sảnh nà y cÅ©ng không nhiá»u, ngoà i Lôi Tổn và Äịch Phi Kinh thì chỉ có má»™t ngưá»i và má»™t cá»— quan tà i.
Ngưá»i nà y chắp tay Ä‘i và o, mỉm cưá»i chà o Tô Má»™ng Chẩm, dáng vẻ giống như chuyện nà y chẳng liên quan gì đến y.
Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi cÅ©ng nháºn ra ngưá»i nà y.
Cho dù không nhớ rõ dung mạo, cũng không quên được khà phái của y, một loại khà phái của vương hầu.
Tiểu hầu gia Phương Ứng Khán.
Sao y lại xuất hiện ở đây?
Chẳng lẽ y cùng má»™t bá»n vá»›i Lục Phân Bán đưá»ng?
Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi Ä‘á»u không há»i, cÅ©ng không thể há»i.
Bởi vì đây không phải là lúc đặt câu há»i, mà là thá»i Ä‘iểm quyết chiến.
Bá»n há» không thể há»i, nhưng Phương Ứng Khán lại há»i.
Y nhìn vá» phÃa chiếc kiệu lá»›n kia cưá»i há»i:
- Chu lão tổng, ngà i đã đến rồi sao không hiện thân gặp mặt?
Ngưá»i trong kiệu cưá»i đến ná»—i cả kiệu Ä‘á»u rung lên, nhìn và o giống như cả chiếc kiệu Ä‘á»u Ä‘ang co giáºt, thở phì phò, nghe qua lại giống như tiếng cưá»i cá»§a hắn cÅ©ng vất vả như tiếng ho cá»§a Tô Má»™ng Chẩm váºy.
- Hóa ra Phương tiểu hầu gia cÅ©ng đến. Tiểu hầu gia muốn Chu lão máºp mạp hiện thân, lão Chu sẽ Ä‘i ra.
Y vừa bước ra, tiếng cưá»i bá»—ng biến thà nh hoà hợp êm thắm, giống như lúc nà y tại tổng đưá»ng cá»§a Lục Phân Bán đưá»ng không phải phân sinh tá», định tồn vong, mà là đang bà y tiệc chúc mừng.
Má»™t ngưá»i như váºy, đương nhiên là Chu Nguyệt Minh.
Phương Ứng Khán nhìn má»™t chút, má»—i cỠđộng cá»§a y Ä‘á»u lá»™ ra phong độ và giáo dưỡng, nhưng vẫn còn và i phần giống như trẻ con muốn là m ra vẻ thà nh thục:
- Ngà i đã đến rồi, váºy tốt nhất là hôm nay không có chuyện cá»§a chúng ta.
Chu Nguyệt Minh vội nói:
- Äúng, đúng, đây là chuyện cá»§a Tô lâu chá»§ và Tổng đưá»ng chá»§, chúng ta chỉ đến để chứng kiến.
Hai ngưá»i bá»n há» nói xong liá»n phân ra hai bên ngồi xuống. Chu Nguyệt Minh vẻ mặt tươi cưá»i, cặp mắt hÃp lại thà nh má»™t đưá»ng, lại nhìn và o thanh kiếm bên hông Phương Ứng Khán. Thanh kiếm nà y có vá» kiếm cổ xưa và dà y, lại thấp thoáng hiện lên ánh Ä‘á», giống như huyết mạch trong cÆ¡ thể ngưá»i Ä‘ang lưu động.
- Ngươi đến sớm một ngà y.
ChỠChu Nguyệt Minh và Phương Ứng Khán ngồi và o chỗ của mình, Lôi Tổn mới nói với Tô Mộng Chẩm:
- Ngươi má»i Chu hình tổng đến, váºy không còn gì tốt hÆ¡n.
- Äó là do ngươi muốn tấn công trước thá»i hạn. Lục Phân Bán đưá»ng có ngưá»i cá»§a ta, hà nh động cá»§a ngươi không thể gạt được ta.
Tô Mộng Chẩm lạnh lùng nói:
- Ngươi cÅ©ng má»i Tiểu hầu gia đến.
Lôi Tổn nói:
- Giữa chúng ta, cho dù ai thắng ai bại Ä‘á»u cần có ngưá»i là m chứng.
Tô Mộng Chẩm nói:
- Nghe khẩu khà của ngươi, giống như còn u mê không tỉnh ngộ.
Lôi Tổn thở dà i một tiếng nói:
- Ta là Tổng đưá»ng chá»§ cá»§a Lục Phân Bán đưá»ng, ta đã không có đưá»ng lui, ngươi bảo ta là m sao ngá»™?
Tô Mộng Chẩm nói:
- Tháºt ra ngươi chỉ cần lui má»™t bước là có thể ngá»™. Cứ má»™t má»±c tiến vá» phÃa trước, đương nhiên là sẽ không có đưá»ng.
Lôi Tổn cưá»i khổ nói:
- Như váºy, sao ngươi không lui má»™t bước trước?
Sắc mặt Tô Mộng Chẩm trầm xuống, lại ho lên, một lúc sau mới nói:
- Xem ra chúng ta cũng chỉ nói đến đây thôi.
Bá»—ng nhiên có má»™t ngưá»i Ä‘i nhanh đến bên cạnh Tô Má»™ng Chẩm, thấp giá»ng nói mấy câu.
Ngưá»i đến là Dương Vô Tà .
- Äặng Thương Sinh và Nhâm Quá»· Thần dẫn ngưá»i bá»c đánh tất cả lối ra cá»§a Lục Phân Bán đưá»ng.
- Äiá»u Chu Tiểu Yêu và Nhan Hạc Phát đến đối phó vá»›i bá»n chúng, chá» mệnh lệnh cá»§a ta sẽ láºp tức phát động.
- Rõ!
Dương Vô Tà láºp tức muốn ra khá»i.
Lôi Tổn đột nhiên nói:
- Äây là chuyện cá»§a Lục Phân Bán đưá»ng và Kim Phong Tế VÅ© lâu, cÅ©ng là chuyện cá»§a ngươi và ta.
Tô Mộng Chẩm lạnh nhạt nói:
- Äây vốn chuyện cá»§a ngươi và ta.
- Nếu như không cần thiết.
Lôi Tổn nói:
- Chúng ta có thể giải quyết trong im lặng, không cần kinh động quá nhiá»u ngưá»i.
- Ta cũng không muốn máu chảy thà nh sông.
Tô Mộng Chẩm nói:
- Chỉ cần giữa chúng ta có má»™t ngưá»i còn sống là được rồi.
- Rất tốt.
Ãnh mắt Lôi Tổn có má»™t vẻ xảo trá:
- “Nhất Ngôn Vi Äịnh†cá»§a ngươi đâu? Ngay ở trong kiệu sao?
- “Háºu Há»™i Hữu Kỳ†cá»§a ngươi thì sao?
Tô Má»™ng Chẩm há»i lại:
- Hắn sẽ không ẩn trốn ngay cả lúc nà y chứ?
- Y đã tới rồi.
Lôi Tổn cưá»i quá»· dị nói:
- Ngươi không biết à ?
Lúc nà y trong đại sảnh bá»—ng vang lên má»™t tiếng rÃt kỳ dị, tiếng rÃt nà y lại phát ra từ trong cá»— quan tà i kia.
Tà i sản cá»§a Cưá»ng Thuần Khiết
Ngưá»i nà y đã nói CÃM Æ N đến và i viết vô cùng hữu Ãch cá»§a Cưá»ng Thuần Khiết
25-11-2011, 03:45 AM
Siêu cấp dại gái Äại gia bán xăng Nòng Ná»c To và Hung Hãn
Tham gia: Dec 2008
Äến từ: Hồ Nòng Ná»c
Bà i gởi: 3,473
Thá»i gian online: 3 tháng 1 tuần 0 ngà y
Thanks: 3,856
Thanked 56,001 Times in 3,011 Posts
Ôn Nhu Nhất Äao
Tác giả : Ôn Thụy An
Chương 59: Hoà ng Hôn Tế Vũ Hồng Tụ đao
Ngưá»i dịch: fishscreen
Nguồn: Tà ng Thư Viện
Má»™t tiếng “rầm†vang lên, nắp quan tà i chợt bị đẩy ra, má»™t bóng ngưá»i vá»t lên không, lướt đến phÃa trên chiếc kiệu kia, sau đó xoay tròn mấy vòng, đột nhiên đầu và tay chân Ä‘á»u phân ra.
“Phân ra†ở đây là má»™t cảnh tượng vô cùng quá»· dị, bởi vì ai cÅ©ng biết đầu, hai chân và hai tay cá»§a con ngưá»i là dÃnh liá»n vá»›i nhau, tá»± nhiên sẽ không vô duyên vô cá»› “phân ra†.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên bị ngưá»i khác chặt đứt thì ngoại lệ.
Có Ä‘iá»u đầu và tay chân cá»§a ngưá»i ná» không há» bị đứt, nhưng tứ chi cá»§a y lại giống như gãy gáºp lại theo bốn góc độ trái phải trước sau, lại như đột nhiên “dà i†ra, tư thế vô cùng kỳ dị. Còn Ä‘ang ở giữa không trung, y bá»—ng vung quyá»n, phát chưởng, tung cước, đạp chân, đồng loạt đánh và o chiếc kiệu kia.
Kiệu gá»— kêu “rầm†má»™t tiếng, chịu không nổi lá»±c đạo khổng lồ như váºy, láºp tức vỡ vụn.
Mảnh gỗ vụn bắn ra, khói bụi bốc lên, kiệu đã sụp xuống.
Trong kiệu không có ngưá»i, chỉ có má»™t tá» giấy nằm trên nệm lót.
Ngưá»i ná» hừ lạnh má»™t tiếng, thân hình rung má»™t cái láºp tức cầm tá» giấy kia lên, đầu và tay chân Ä‘á»u “co lại†nguyên trạng, lướt đến đứng bên cạnh Lôi Tổn.
Chỉ thấy ngưá»i ná» là má»™t lão già dung mạo quắc thước, vẻ mặt hung ác, lại nhìn giống như Ä‘ang cố gắng kìm nén sát khà cá»§a mình.
Chợt nghe y giáºn dữ cưá»i nói:
- “Nhất Ngôn Vi Äịnh†quả nhiên không đến. Hắn và ta đã giao đấu bảy lần, cuối cùng hắn trúng phải “Binh Giải thần công†cá»§a ta, cho dù không chết cÅ©ng trở thà nh tà n phế, là m sao dám đến.
Tô Má»™ng Chẩm cưá»i nhạt nói:
- Có Ä‘iá»u năm đó các hạ cÅ©ng trúng phải “VÅ© Hạc thần chỉ†cá»§a “Nhất Ngôn Vi Äịnhâ€.
Lão già kia cả giáºn nói:
- Mấy ngón tay hoa kia của hắn là m sao có thể đả thương được ta.
Tô Mộng Chẩm nói:
- Nhưng chỉ lá»±c đã thấm và o lục phá»§ ngÅ© tạng cá»§a ngươi. Ngươi ẩn nấp trong quan tà i chỉ là để tu luyện ná»™i công “Bất Kiến Thiên Nháºtâ€, nhằm áp chế ná»—i khổ do chỉ lá»±c cắt xé mà thôi.
Lão giả lông mi trắng rung động, hai mắt toát ra ánh sáng hung ác, lại cố đè nén xuống, nhất thá»i không nói lá»i nà o. Äịch Phi Kinh đột nhiên lên tiếng:
- “Háºu Há»™i Hữu Kỳ†cá»§a Lục Phân Bán đưá»ng chúng ta đã tá»›i, “Nhất Ngôn Vi Äịnh†cá»§a các ngươi thì sao? Là trốn tránh không dám gặp ngưá»i, hay là đã chết? Kim Phong Tế VÅ© lâu chắc đã không còn trưởng lão rồi?
Thần sắc của Tô Mộng Chẩm không thay đổi, chỉ lạnh nhạt nói:
- Sao ngươi không xem tỠgiấy kia.
“Háºu Há»™i Hữu Kỳ†cÅ©ng Ä‘ang nhìn tá» giấy kia.
TỠgiấy kia chỉ có mấy hà ng chữ.
Y vừa Ä‘á»c xong, sắc mặt liá»n trắng bệch, môi run run, toà n thân cÅ©ng run lên, tá» giấy trong tay láºp tức bị ná»™i kình đánh thà nh tro bụi.
Sau đó y rÃt lên má»™t tiếng, láºp tức quay ngưá»i rá»i Ä‘i.
Lúc y rá»i Ä‘i còn nhanh hÆ¡n so vá»›i khi xuất hiện, tháºm chà không nói vá»›i Lôi Tổn câu nà o đã bá» Ä‘i.
Lúc y rá»i Ä‘i, tứ chi và cổ giống má»™t con rối bị đứt dây, má»™t con khá»§ng long bị mất xương, gần như “tà n khuyết†lướt ra ngoà i.
- “Háºu Há»™i Hữu Kỳâ€.
Tô Mộng Chẩm nói với Lôi Tổn đang kinh ngạc:
- “Nhất Ngôn Vi Äịnh†đã trúng phải “Binh giải thần công†cá»§a hắn, nhưng “Ngẫu Phấn†cá»§a Quá»· Lệ Bát XÃch môn được bố trà trong kiệu lại có thể dẫn phát ná»™i kình tiá»m tà ng cá»§a “VÅ© hạc thần chỉ†mà hắn Ä‘ang cố gắng áp chế.
- Cho nên.
Tô Má»™ng Chẩm láºt tay rút Hồng Tụ Ä‘ao ra, ánh Ä‘ao lóe lên má»™t luồng sát khà sắc bén và diá»…m lệ:
- Hôm nay vẫn là chuyện của ngươi và ta.
Lá»i vừa má»›i dứt, ánh Ä‘ao đã đâm vá» phÃa cổ há»ng Lôi Tổn.
Ãnh Ä‘ao lả lướt như tia sáng hoà ng hôn còn chưa dứt, lại giống như má»™t cÆ¡n mưa nhá».
Tháºt ra chỉ là đao, má»™t thanh Ä‘ao, Hồng Tụ Ä‘ao.
Äao pháp tuyệt thế, Ä‘ao phong tuyệt tình.
Lôi Tổn hét lớn, phát ra một chiêu giống như sấm sét rung chuyển.
“Khoái Mạn Cá»u Tá»± quyết†cá»§a lão má»—i khi phát chiêu Ä‘á»u hét lá»›n má»™t tiếng, lúc lão hét lên trá»i đất Ä‘á»u giống như tan biến.
Äao cá»§a Tô Má»™ng Chẩm lại như ánh chá»›p.
Ãnh Ä‘ao đâm và o, chém và o, cắt và o, cuốn và o trong sấm sét. Chiêu thức cá»§a Lôi Tổn có tốc độ khó lưá»ng, lúc nhanh lúc cháºm, đột nhiên lại phát ra toà n bá»™ má»™t chiêu chÃn thức “Lâm Binh Äẩu Giả Giai Tráºn Liệt Tại Tiá»nâ€.
Ãnh Ä‘ao cá»§a Tô Má»™ng Chẩm lại lan ra như ngà n hạt mưa. Nếu nói kình đạo do Lôi Tổn phát ra là má»™t tấm lưới trá»i lồng lá»™ng, vạn dòng nước xoáy, váºy thì Ä‘ao cá»§a y chÃnh là má»™t vÅ© khà sắc bén chuyên cắt lưới, má»™t mái chèo chuyên vượt qua những dòng nước xoáy.
Ngay lúc “Háºu Há»™i Hữu Kỳ†nhanh chóng rá»i Ä‘i, Tô Má»™ng Chẩm rút Ä‘ao tấn công Lôi Tổn, Äịch Phi Kinh bá»—ng ngẩng đầu lên.
Y vừa ngẩng đầu lên, liá»n cùng Vương Tiểu Thạch bốn mắt giao nhau nhau. Vương Tiểu Thạch chợt cảm thấy trong lòng chấn động. Hai vai Äịch Phi Kinh nhoáng lên, giống như muốn hà nh động, nhưng “Khoái Mạn Cá»u Tá»± quyết†cá»§a Lôi Tổn đã phát ra.
“Khoái Mạn Cá»u Tá»± quyết†chẳng những ngăn cản Tô Má»™ng Chẩm, còn đồng thá»i chặn đứng ý định hà nh động cá»§a Äịch Phi Kinh và Bạch Sầu Phi.
Bạch Sầu Phi vốn muốn tấn công Äịch Phi Kinh.
Vương Tiểu Thạch bị Äịch Phi Kinh nhìn chằm chằm má»™t cái, bá»—ng như trước mặt trúng phải má»™t quyá»n. Nếu Äịch Phi Kinh muốn giết Vương Tiểu Thạch, đây chắc chắn là cÆ¡ há»™i tốt nhất.
Nhưng lúc y tấn công Vương Tiểu Thạch, cÅ©ng chÃnh là thá»i cÆ¡ tốt nhất để Bạch Sầu Phi giết chết y.
Trong lúc Ä‘ang do dá»±, thế công cá»§a ba ngưá»i đã bị ná»™i kình cá»§a Lôi Tổn và ánh Ä‘ao cá»§a Tô Má»™ng Chẩm phong tá»a.
Vương Tiểu Thạch lúc nà y mới hồi phục tinh thần lại, trông thấy dưới kình lực như bão táp, Tô Mộng Chẩm vẫn có thể ứng phó tự nhiên, tiến lùi có chừng mực, trong lòng vừa vui mừng, đột nhiên lại nghe thấy tiếng ho.
Tô Má»™ng Chẩm ho lên, dưới mÅ©i và bên môi Ä‘á»u ứa máu, sau đó ngay cả trong tai và khóe mắt cÅ©ng có máu chảy ra.
Vương Tiểu Thạch cÅ©ng đồng thá»i phát hiện, thân hình cá»§a Tô Má»™ng Chẩm dưá»ng như hÆ¡i cháºm lại. Nếu không phải cao thá»§ nhất lưu thì tuyệt đối không thể phát giác được cháºm chạp nà y, sá»± chênh lệch cá»§a nó giống như tốc độ khi tiếng kêu lá»t và o tai váºy.
Tháºt ra dù là Vương Tiểu Thạch cÅ©ng không thể phân biệt được, nhưng hắn lại có thể nhìn ra thân pháp cá»§a Tô Má»™ng Chẩm đã không còn tiêu sái như lúc trước, chá»§ yếu là bá»™ pháp cá»§a hai chân đã mất Ä‘i sá»± ung dung tá»± nhiên.
Chân đã bị thương.
Vương Tiểu Thạch vừa nghĩ đến đây, trong lòng trầm xuống.
Lúc nà y, tình thế trong trưá»ng đột nhiên biến hóa.
Lôi Tổn bỗng nhiên thu chiêu, lướt nhanh đến bên cạnh quan tà i.
Tô Má»™ng Chẩm biến sắc, bất chấp cả việc Ä‘iá»u tức hồi khÃ, Ä‘ang định Ä‘uổi theo thì Äịch Phi Kinh và má»™t ngưá»i khác đã đồng thá»i ra tay.
“Má»™t ngưá»i khác†là Chu Nguyệt Minh.
Chu Nguyệt Minh đã vá»t ngưá»i chặn đứng Äịch Phi Kinh.
Hai tay Äịch Phi Kinh nhấn má»™t cái và o nắp quan tà i, bay vá»t lên không, thân pháp cá»±c nhanh. Lúc nà y Lôi Tổn đột nhiên thu hồi kình khÃ, Tô Má»™ng Chẩm cÅ©ng láºp tức Ä‘uổi theo, vì váºy lưới Ä‘ao đã không còn.
Äịch Phi Kinh vừa động, Bạch Sầu Phi đã xuất chỉ.
Bạch Sầu Phi xuất ra má»™t chỉ “Phá Sátâ€, nhưng khi chỉ kình cá»§a y đánh tá»›i, Äịch Phi Kinh đã không còn thấy.
Äịch Phi Kinh bay vá»t lên.
Ngay lúc nà y Chu Nguyệt Minh lại “lăn†ra.
Ngưá»i cá»§a hắn tròn vo, cả ngưá»i như má»™t quả cầu lăn ra, tư thế lại giống như có ngưá»i nà o đó đá hắn bay lên.
Nhưng hắn lại có thể kịp thá»i chặn đứng Äịch Phi Kinh giữa không trung, má»™t quyá»n đánh và o mÅ©i đối phương.
Má»™t quyá»n nà y cá»§a hắn rất đột ngá»™t, nhìn có vẻ chỉ là loại công phu cÆ¡ bản như “Thiếu Lâm thần quyá»nâ€, nhưng má»™t quyá»n nà y lại giống như có ngưá»i đẩy và o khuá»·u tay cá»§a hắn, khiến cho hắn đột ngá»™t xuất chiêu.
Chỉ dựa và o sự “đột ngột†nà y, một chiêu đó đã hoà n toà n khác so với những cao thủ danh gia trong thiên hạ đánh ra.
Nhưng Äịch Phi Kinh còn đột ngá»™t hÆ¡n, y phóng lên trá»i như má»™t cánh nhạn lẻ loi bay trong ráng chiá»u, “rầm†má»™t tiếng, y đã xuyên qua cả nóc nhà .
Thân hình Chu Nguyệt Minh nhanh chóng hạ xuống, đúng lúc nà y hắn lại là m một chuyện cực kỳ đột ngột.
Hai tay cá»§a hắn đột ngá»™t móc vá» phÃa cổ há»ng Tô Má»™ng Chẩm.
Chiêu thức nà y đột ngột đến nỗi giống như Tô Mộng Chẩm vốn không phải là mục tiêu của y.
Tô Mộng Chẩm đang toà n lực đối phó với Lôi Tổn.
Lôi Tổn tránh khá»i má»™t Ä‘ao cá»§a đối phương, đã đến trước quan tà i, bá»—ng nhiên cúi ngưá»i rút ra má»™t thanh Ä‘ao.
Äây là lúc không nên rút Ä‘ao.
Äó là chá»— không nên có Ä‘ao.
Lôi Tổn và o lúc nà y lại rút ra bảo đao “Bất Ứng†(không nên) của lão.
- Bất Ứng vừa xuất hiện, tất cả ngưá»i trong đại sà nh Ä‘á»u cảm thấy má»™t loại sắc tháy kỳ dị bao trùm. Äao nà y vốn không có mà u sắc, ảm đạm không ánh sáng, nhưng in và o trong mắt má»—i ngưá»i lại hiện ra mà u sắc khác nhau, có ánh Ä‘en sáng ngá»i, có như chá»›p xanh, có như máu Ä‘á», tháºm chà còn có cả ánh sáng năm mà u, nhìn hoa cả mắt.
Äao vừa nÆ¡i tay, chiến y toà n thân Lôi Tổn giống như bị kÃch động, liên tục phát ra công kÃch, thâm chà còn Ä‘iên cuồng hÆ¡n cả Quan Thất.
Äây đã không phải bảo Ä‘ao, mà là ma Ä‘ao.
Tô Má»™ng Chẩm vẫn không lui. Hồng Tụ Ä‘ao cá»§a y vẽ lên má»™t mà u sắc thê lương mỹ lệ, như hoa rÆ¡i không nÆ¡i nương tá»±a, tháºm chà còn có chút buông xuôi.
Nhưng chỗ đáng sợ lại nằm ở “buông xuôi†nà y.
Ma Ä‘ao cá»§a Lôi Tổn mạnh đến mức không thể tưởng tượng nổi, nhưng Hồng Tụ Ä‘ao cá»§a Tô Má»™ng Chẩm vẫn giống như chiếc chăn hồng cá»§a mỹ nhân khi thức dáºy còn chưa gấp lại, như núi non trùng Ä‘iệp Ä‘iểm mà u xanh, cuốn lấy đối phương.
Rốt cuộc “Hồng Tụ†có giữ được “Bất Ứng†hay không?
“Bất Ứng†liệu có cắt đứt được “Hồng Tụ�
Không ai biết, bởi vì công kÃch cá»§a Chu Nguyệt Minh đã đến.
Tô Má»™ng Chẩm đột nhiên ngả ngưá»i, sau đó xoay tròn như má»™t cÆ¡n gió mạnh. Trong ánh sáng chói mắt cá»§a “Bất Ứngâ€, y vẫn có thể tránh khá»i má»™t kÃch đột ngá»™t cá»§a Chu Nguyệt Minh.
Chu Nguyệt Minh bỗng nhiên biến chiêu.
Hắn biến chiêu cÅ©ng đột ngá»™t đến mức không giống như Ä‘ang biến chiêu, mà giống như thình lình bị ngưá»i ta thúc và o khuá»·u tay, khiến cho phương hướng bất ngá» biến đổi.
Ngón tay cá»§a Chu Nguyệt Minh gáºp lại móc vá» phÃa hai vai Tô Má»™ng Chẩm.
CÅ©ng trong khoảnh khắc nà y, ma Ä‘ao cá»§a Lôi Tổn đã triển khai thế công cà ng mãnh liệt, Ä‘iên cuồng hÆ¡n cả Ä‘iên cuồng, dồn dáºp hÆ¡n cả dồn dáºp, kinh hoà ng hÆ¡n cả kinh hoà ng.
Tô Má»™ng Chẩm vừa ngăn cản công kÃch cá»§a Bất Ứng Ä‘ao, vừa nhanh chóng lui vá» phÃa sau. Lúc y lui lại, Ä‘ao nÆ¡i tay phải vẫn bảy phần công má»™t phần thá»§; năm ngón tay trái lại như đánh đà n, vung, đẩy, Ä‘iểm, chá»c, ấn, nén, Ä‘áºp, cắt, chụp, nắm, rút, niết, hất, co duá»—i ra và o, chống đỡ thế công cá»§a Chu Nguyệt Minh.
Ngay lúc y lui nhanh, chân trái bỗng hơi bất ổn.
Sá»± bất ổn nà y rất nhá», tháºm chà mắt thưá»ng cÅ©ng không nhìn thấy được, nhưng Chu Nguyệt Minh đã “nhìn chằm chằm†và o nó.
Hai tay của hắn đột nhiên chuyển hướng móc và o trên chân Tô Mộng Chẩm, tay trái móc và o đùi, tay phải móc và o bắp chân.
Nhưng hắn còn chưa phát lá»±c, ba đòn công kÃch đã đồng thá»i đánh và o trước ngưá»i, sau lưng và hai tay hắn.
Äó là đao kiếm cá»§a Vương Tiểu Thạch và “Kinh Thần chỉ†cá»§a Bạch Sầu Phi.
Chu Nguyệt Minh trong nháy mắt nà y phải quyết định một chuyện.
Buông tay, hay là không buông?
Nếu buông tay, Tô Mộng Chẩm sẽ không bỠqua hắn; còn nếu không buông tay, liệu hắn có ứng phó nổi một đao, một kiếm và một chỉ nà y?
Nếu như hắn há»§y Ä‘i má»™t chân cá»§a Tô Má»™ng Chẩm rồi má»›i buông tay, liệu công kÃch cá»§a Bạch Sầu Phi và Vương Tiểu Thạch có há»§y diệt hắn trước không?
Ngay lúc nà y lại đồng thá»i xảy ra hai chuyện, so vá»›i Chu Nguyệt Minh ra tay còn đột ngá»™t hÆ¡n.
Phương Ứng Khán đột nhiên rút kiếm.
Kiếm vang lên một tiếng rồng ngâm, trong trẻo dễ nghe.
Nhưng thanh kiếm kia lại rất khó coi. Nói má»™t cách nghiêm khắc, nó căn bản không xứng được gá»i là má»™t thanh kiếm. Thân kiếm lồi lõm, lưỡi kiếm rất cùn, sống kiếm uốn lượn, mÅ©i kiếm nghiêng lệch, nếu như nói có chá»— đẹp đẽ thì chÃnh là thanh kiếm nà y lại loáng thoáng lá»™ ra ánh Ä‘á».
Má»™t loại ánh sáng mà u đỠvừa nhìn đã khiến lòng ngưá»i kÃch động, nhìn kỹ thì có thể khiến cho máu trong cÆ¡ thể sôi lên.
Y rút kiếm và xuất kiếm, má»™t kiếm đánh báºt ba ngưá»i Bạch Sầu Phi, Vương Tiểu Thạch và Chu Nguyệt Minh.
Tháºt sá»± là đánh báºt, ngay cả y cÅ©ng bị đánh bay Ä‘i.
Y mượn chân khà va chạm cá»§a ba ngưá»i, bình yên “bay†vá» chá»— ngồi ban đầu cá»§a mình.
Nhìn ánh mắt của y, giống như đại cuộc đã định.
Äại cuá»™c vốn biến hóa vô thưá»ng, tháºt sá»± sẽ bình định sao?
Chu Nguyệt Minh không nắm được chân Tô Má»™ng Chẩm, đà nh phải né tránh thế công cá»§a Ä‘ao kiếm và chỉ do Bạch Sầu Phi và Vương Tiểu Thạch phát ra, sau đó nhảy sang má»™t bên. Äang lúc ba ngưá»i Ä‘ang không biết có nên đánh tiếp hay không, chợt nghe trong trưá»ng vang lên má»™t tiếng kêu.
Äịch Phi Kinh đã xuyên mái ngói bay và o, chuẩn xác hạ xuống sau lưng Lôi Tổn.
Lôi Tổn vốn đang toà n lực tấn công Tô Mộng Chẩm, lúc nà y đột nhiên run lên, sau đó từ từ buông đao xuống, khóe miệng trà n máu, đau đớn nói:
- Là ngươi, không ngá»â€¦ lại là ngươi.
Sau đó lão bỗng nhiên nhảy vỠhướng quan tà i.
Äịch Phi Kinh má»™t chiêu đắc thá»§, trên mặt hiện lên thần sắc quá»· dị, chợt thấy Lôi Tổn nhảy vá» hướng quan tà i, sắc mặt đại biến, kêu lên:
- Má»i ngưá»i cẩn tháºn…
Lúc y la lên cÅ©ng nhanh chóng lui vá» phÃa sau.
Y lui rất nhanh, còn mang theo vẻ sợ hãi vô cùng, chỉ thoáng chốc đã vượt qua Chu Nguyệt Minh, Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi.
Những ngưá»i có mặt Ä‘á»u bị vẻ sợ hãi cá»§a y là m giáºt mình, bất giác cÅ©ng lùi vá» phÃa sau.
Chỉ có hai ngưá»i không lùi.
Phương Ứng Khán không lùi, y vá»t lên không, dán mình trên trần nhà nhìn xuống quan tà i.
Tô Má»™ng Chẩm chẳng những không lùi mà còn tiến tá»›i, đồng thá»i hét lên:
- Ngươi không cần chết, ta có thể cho ngươi…
Äúng lúc nà y vụ nổ đã xảy ra.
Vụ nổ không kịch liệt lắm, nhưng lại rất đáng sợ.
ChỠsau khi tất cả kết thúc, gạch ngói nằm yên trên đất, cỗ quan tà i kia đã nổ thà nh mảnh vụn, mặt đất cũng xuất hiện một cái hố to.
Lúc vụ nổ xảy ra, Phương Ứng Khán đã mượn sức ép của vụ nổ bay ngược lên nóc nhà .
Tô Má»™ng Chẩm là ngưá»i đứng gần nhất, trên ngưá»i y cÅ©ng bị thương và i chá»—.
Nhưng cả ngưá»i y lại giống như thất hồn lạc phách.
Y là ngưá»i thắng, nhưng vì sao má»™t ngưá»i chiến thắng lại có thần sắc như váºy?
Äó là má»™t loại thần sắc giống như bị lừa, giống như tá»± giá»…u, lại giống như bất đắc dÄ© và bi ai.
- Ngươi không cần chết.
Tô Mộng Chẩm lẩm bẩm:
- Ngươi chết rồi, chỉ còn lại ta, cùng với tịch mịch…
Phương Ứng Khán giống như con dơi “trượt†trên xà ngang, sau đó lại như con thạch sùng “bơi†xuống:
- Nếu hắn đã định chết, sao lại không tìm cách kéo chúng ta theo?
- Ngươi đoán đúng.
Äịch Phi Kinh nói.
- á»’?
- Hắn vốn muốn cùng má»i ngưá»i ngá»c đá Ä‘á»u tan, nhưng những kÃp nổ bên ngoà i quan tà i Ä‘á»u bị ta loại bá» rồi.
Äịch Phi Kinh tháºt sá»± ngẩng đầu lên, ánh mắt lóe sáng:
- Ta chỉ không thể đụng và o quan tà i của hắn.
Phương Ứng Khán cưá»i, trong nụ cưá»i mang theo sá»± mỉa mai:
- Giả sỠhắn để ngươi đụng và o quan tà i của hắn, chỉ sợ hắn muốn chết cũng không xong.
Äịch Phi Kinh giống như không hiểu ý trà o phúng cá»§a hắn:
- Hắn không cho ta đụng và o quan tà i của hắn, kết quả hắn cũng chết không có chỗ chôn.
Phương Ứng Khán nhún vai, giắt kiếm, uể oải nói:
- Hắn tin đúng ngưá»i rồi.
- Äịch Phi Kinh không phải là bằng hữu cá»§a Lôi Tổn.
Tô Mộng Chẩm bỗng nhiên lên tiếng:
- Y vốn là cao thá»§ do phu nhân Quan Chiêu Äệ cá»§a Lôi Tổn má»™t tay bồi dưỡng. Sau khi Lôi Tổn dẹp tan thế lá»±c cá»§a Mê Thiên Thất Thánh, phế truất Quan Chiêu Äệ, má»›i thu nạp Äịch Phi Kinh.
Äịch Phi Kinh lạnh nhạt nói tiếp:
- Cho nên ta có lý do để trả thù.
Vương Tiểu Thạch chợt nói:
- Hóa ra đại ca đã tìm được quan hệ tháºt sá»± cá»§a Äịch Phi Kinh và Lôi Tổn.
- Giống như muốn giải quyết vấn đỠthì tìm được điểm mấu chốt của nó. Ta đã tìm đúng chiếc chìa khóa để mở khóa rồi.
Tô Mộng Chẩm nói:
- Äây Ä‘á»u là nhá» Dương Vô Tà bảo Chu Tiểu Yêu và Nhan Hạc Phát dẫn y đến tổng đà n Mê Thiên Thất Thánh để thu tháºp tư liệu cá»§a Quan Thất.
Bạch Sầu Phi cưá»i lạnh nói:
- Cho nên chúng ta chỉ là đến để diá»…n má»™t vở kịch, không quan tâm vai diá»…n chÃnh hay phụ…
Tô Mộng Chẩm nói:
- Nhưng nếu không có ngươi và lão tam ngăn cản Chu hình tổng, e rằng hiện giá» ngưá»i nổ thà nh tro bụi không phải Lôi Tổn mà là ta…
Chu Nguyệt Minh láºp tức nói tiếp:
- Ta và Lôi lão tổng là bằng hữu lâu năm, ta đã đáp ứng sẽ giúp hắn má»™t tay. Bây giỠân Ä‘oạn nghÄ©a tuyệt, ngưá»i quá»· khác đưá»ng. Hai đạo hắc bạch trong kinh thà nh Ä‘á»u đã nằm trong tay Tô công tá». Chu máºp mạp ta là ngưá»i đầu tiên không dị nghị, nguyện dốc sức tương trợ…
Hắn cưá»i như rất ôn hòa, rất cung kÃnh, rất cao hứng:
- Tô lâu chủ không ngại kết giao thêm một bằng hữu chứ?
- Dưới chân thiên tá», có ai muốn đắc tá»™i vá»›i Hình bá»™ Chu đại nhân chứ?
Tô Mộng Chẩm đi qua, vỗ vỗ bả vai Chu Nguyệt Minh nói:
- Nhưng nếu ngà i muốn kết giao bằng hữu, váºy thì có thể kết giao thêm mấy vị.
- Bằng hữu không ngại nhiá»u.
Chu Nguyệt Minh tươi cưá»i rạng rỡ nói:
- Không biết còn có mấy vị bằng hữu nà o?
- Lão nhị Bạch Sầu Phi, lão tam Vương Tiểu Thạch, lão tứ Äịch Phi Kinh.
Tô Má»™ng Chẩm nói má»™t hÆ¡i ba cái tên nà y, sau đó nói vá»›i Äịch Phi Kinh:
- Từ nay vá» sau, đệ có thể ngá»a mặt ngẩng đầu là m ngưá»i rồi.
Trong mắt Äịch Phi Kinh như ươn ướt:
- Phải. Từ sau khi phản bá»™i Quan đại tá»· quy thuáºn Lôi lão tổng, ta chưa từng ngẩng đầu lên.
- Trong kinh thà nh hiện giỠđã không có Lôi lão tổng, chỉ có Äịch đại đưá»ng chá»§. Ngà y đó trên Tam Hợp lâu, chỉ vì Lôi Tổn ẩn nấp ở đó nên đệ không tiện đáp ứng Ä‘iá»u kiện mà ta đỠra.
Tô Má»™ng Chẩm nhìn Äịch Phi Kinh nói:
- Nhưng lá»i nói cá»§a ta vẫn có hiệu lá»±c. Từ hôm nay trở Ä‘i, đệ hãy thay ta quản lý Lục Phân Bán đưá»ng.
Äịch Phi Kinh khẽ run lên, cắn môi dưới, hồi lâu má»›i nói ra má»™t chữ:
- ÄÆ°á»£c.
Tô Mộng Chẩm vẫn nhìn y, giống như muốn nhìn và o trong thâm tâm của y:
- Chuyện đầu tiên mà đệ muốn là m là gì?
Äịch Phi Kinh ngá»a mặt, cháºm rãi thở ra má»™t hÆ¡i, nói:
- Ta muốn thu hồi mệnh lệnh do Lục Phân Bán đưá»ng ban ra, rút lá»±c lượng đã bố trà vá», không để Lục Phân Bán đưá»ng và Kim Phong Tế VÅ© lâu liá»u mạng.
- Rất tốt.
Trong mắt Tô Má»™ng Chẩm dưá»ng như đã có ý cưá»i, lá»i nói sắc bén như mÅ©i kiếm trước đó cÅ©ng biến thà nh ấm áp như gió thổi hoa nở:
- Lôi Thuần và Ôn Nhu rốt cuá»™c đã bị các ngưá»i đưa đến đâu?
- Ta không muốn bá»n há» nhìn thấy tráºn chiến hôm nay.
Äịch Phi Kinh nói:
- Cho nên đã phái ngưá»i đưa bá»n hỠđến chá»— Lâm Ca Ca, Lâm Kỳ Ká»·, Lâm Ká»· Tâm. Bá»n há» lúc nà o cÅ©ng có thể trở vá».
- Nếu không có đệ, thân pháºn cá»§a Tiết Tây Thần sá»›m đã bị Lôi Tổn phát giác rồi.
Trong mắt Tô Mộng Chẩm lộ ra vẻ ân cần:
- Äệ chưởng quản Lục Phân Bán đưá»ng, hãy cẩn tháºn ngưá»i cá»§a Lôi gia không phục.
- Ta biết.
Äịch Phi Kinh nói:
- Lôi Mị, Lôi Äá»™ng Thiên, Lôi Cổn Ä‘á»u là nhân tà i, có thể dùng thì dùng, đến lúc không thể dùng được thì ta cÅ©ng có biện pháp để giải quyết.
- Váºy thì ta an tâm.
Tô Má»™ng Chẩm bá»—ng nhiên run lên má»™t tráºn. Sư Vô Quý vá»™i và ng đỡ lấy y, Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi cÅ©ng chạy đến. Chỉ nghe Tô Má»™ng Chẩm thấp giá»ng nói:
- Vết thương trên chân ra, trừ khi là cắt bá» má»™t chân, nếu không thì không thể loại trừ chất độc … Mấy ngà y nay ta luôn dùng ná»™i lá»±c áp chế, vừa rồi giao thá»§ váºn kình lại khiến cho độc tÃnh lan trà n… Hãy đỡ ta vá» lâu trước rồi hãy nói.
Nói đến đây, y đã cắn chặt răng, nÃn hÆ¡i không nói.
Lúc Tô Má»™ng Chẩm nói mấy câu nà y, Phương Ứng Khán Ä‘ang nhìn Äịch Phi Kinh, há» hững cưá»i nói:
- Chúc mừng, chúc mừng!
Chu Nguyệt Minh cÅ©ng nhìn Äịch Phi Kinh, tươi cưá»i nói:
- Bội phục, bội phục!
Khóe mắt Äịch Phi Kinh liếc vá» phÃa quan tà i đã nổ thà nh tà n vụn, dưá»ng như có chút mất mát, ngoà i miệng lại đáp:
- Không dám, không dám!
Tà i sản cá»§a Cưá»ng Thuần Khiết
07-07-2012, 09:59 PM
Cơn gió vô tình Giang hồ lãng tỠQuy ẩn giang hồ
Tham gia: Nov 2011
Äến từ: Ngôi nhà cô đơn ....
Bà i gởi: 8,045
Thá»i gian online: 4 tháng 0 tuần 2 ngà y
Thanks: 608
Thanked 32,079 Times in 4,176 Posts
Ôn Nhu Nhất Äao
Tác giả : Ôn Thụy An
Chương 60: Một đao của Ôn Nhu
Ngưá»i dịch: fishscreen
Nguồn: Tà ng Thư Viện
Äêm hôm đó, Lôi Thuần và Ôn Nhu dùng trăm phương ngà n kế “trốn†ra.
Ôn Nhu vốn là đi đến Lục Phân Bán đưá»ng, cùng Lôi Thuần ngồi ká» tâm sá»± đêm khuya. Ôn Nhu thấy Lôi Thuần yếu á»›t đáng thương, nhất thá»i lại sinh lòng muốn bảo vệ. Nà ng kể vá» những chuyện khi mình lưu lạc giang hồ, oai hùng như thế nà o, khiến cho đám ác bá trá»™m cướp nghe tên đã sợ mất máºt vân vân… Lôi Thuần chỉ ngồi nghe Ôn Nhu nói, chá» nà ng nói đến khô cả cổ, liá»n nâng chén chè hạt sen lên, má»—i ngưá»i má»™t chén cùng ăn. Má»™t đêm mưa thu dần trôi qua.
Ôn Nhu nói đến mệt lả ngưá»i, liá»n lăn ra ngá»§.
Lôi Thuần nhìn hai gò má cá»§a nà ng giống như quả đà o chÃn, ngá»§ rất ngon như Ä‘ang mÆ¡ má»™t giấc mÆ¡ đẹp, nhịn không được nhẹ nhà ng vuốt ve bên miệng nà ng, rÅ© rÅ© mái tóc cá»§a nà ng, bá»—ng nghe Ôn Nhu kêu lên má»™t tiếng:
- A Phi chết tiệt, ta không để ý tới ngươi nữa!
Nà ng bá»—ng đánh hai quyá»n và o không trung, khiến cho ánh nến cháºp chá»n, nhưng vẫn tiếp tục ngá»§.
Lôi Thuần nhìn thấy, trong lòng thở dà i má»™t hÆ¡i, Ä‘ang muốn tắt nến Ä‘i, chợt thấy bên khe cá»a có bóng Ä‘en nhoáng lên.
Lôi Thuần thầm nghÄ©: “Ngưá»i nà o lại dám xông và o trá»ng địa cá»§a Lục Phân Bán đưá»ng?â€
Láºp tức thấp giá»ng quát lên:
- Ai đó?
Chỉ nghe ngưá»i nỠđáp:
- Tiểu thư! Là ta!
Lôi Thuần mở cá»a ra, trông thấy ngưá»i đứng trước cá»a là Äịch Phi Kinh áo trắng, ánh mắt dưá»ng như có vẻ phức tạp.
Lôi Thuần khẽ giáºt mình, ngạc nhiên nói:
- Äịch huynh, đêm đã khuya, huynh đến đây có gì chỉ giáo?
Äịch Phi Kinh nhìn và o bên trong, thấy Ôn Nhu Ä‘ang ngá»§ trước bà n, trên ngưá»i còn khoác tấm chăn do Lôi Thuần đắp cho, vì váºy nói:
- Äại tiểu thư, đã quấy rầy rồi! Tổng đưá»ng chá»§ muốn má»i cô qua má»™t chuyến.
Lôi Thuần nghiêng đầu, ẩn ước cảm giác được có chỗ không đúng:
- Äi đâu?
Khóe miệng Äịch Phi Kinh khẽ động, nói:
- Trước tiên hãy tránh đi một chút đã.
Lôi Thuần ngang bướng nói:
- Tránh à ? Tại sao ta phải tránh?
Äịch Phi Kinh dùng tay chỉ và o trong, nói:
- Không chỉ có cô phải tránh, ngay cả cô ấy cũng phải tránh.
Lôi Thuần theo ngón tay cá»§a y nhìn và o bên trong, Äịch Phi Kinh liá»n thừa dịp nà y Ä‘iểm huyệt đạo cá»§a nà ng. Lôi Thuần chỉ kịp kêu lên má»™t tiếng, liá»n má»m nhÅ©n ngã xuống.
Ôn Nhu bị tiếng kêu nà y là m bừng tỉnh, trông thấy Lôi Thuần ngã xuống đất, vá»™i vá»› lấy Ä‘ao muốn chạy đến bảo vệ. Chợt thấy bóng ngưá»i nhoáng lên, gió lá»›n Ä‘áºp và o mặt, mắt mÅ©i vẫn Ä‘ang lèm nhèm không kịp chống đỡ, đã bị Äịch Phi Kinh từ phÃa sau không chế huyệt đạo.
Äịch Phi Kinh Ä‘iểm huyệt hai ngưá»i, sau đó nói vá»›i đám Lâm Ca Ca, Lâm Kỳ Ká»·, Lâm Ká»· Tâm Ä‘ang ở bên ngoà i:
- Trước tiên đưa bá»n hỠđến Phá Bản môn, chiêu đãi tháºt tốt.
Lôi Thuần và Ôn Nhu cứ như váºy bị đưa đến tòa nhà lá»›n ở Phá Bản môn. Lâm Ca Ca là phân đưá»ng chá»§ cá»§a Lục Phân Bán đưá»ng, dÄ© nhiên phải toà n lá»±c tham dá»± cuá»™c quyết chiến vá»›i Kim Phong Tế VÅ© lâu, còn Lâm Kỳ Ká»· và Lâm Ká»· Tâm Ä‘á»u là hương chá»§ cá»§a Lục Phân Bán đưá»ng, phụ trách trông coi Lôi Thuần và Ôn Nhu.
Sau khi Lôi Thuần và Ôn Nhu được giải huyệt đạo, trong lòng rất nghi hoặc, là m sao cÅ©ng không giải thÃch được.
- Tên khốn kia sao lại điểm huyệt đạo của chúng ta?
- ……
- Tên đáng ghét kia sao lại nhốt chúng ta ở đây?
- Ta… không biết.
- Tên chết tiệt đó rốt cuộc muốn là m gì?
- Không biết…
- Tá»· là con gái bảo bối cá»§a Tổng đưá»ng chá»§ Lục Phân Bán đưá»ng, sao cái gì cÅ©ng không biết váºy?
- Chỉ sợ không chỉ có ta không biết
Lôi Thuần thở dà i xa xăm nói:
- E rằng ngay cả cha ta cũng chưa chắc đã biết.
- Không được, ngà y mai là lúc đại sư huynh và cha tỷ quyết phân thắng bại.
Ôn Nhu gấp đến độ giáºm chân:
- Chúng ta không thể ở lại đây, nên ra ngoà i chủ trì đại cuộc mới phải.
Nà ng mặc dù nói như váºy, nhưng đến buổi tối canh đầu vẫn không trốn ra được.
Ngưá»i nhốt các nà ng, ngoại trừ việc không để các nà ng ra ngoà i, còn lại vẫn đối đãi vá»›i các nà ng rất lá»… độ cung kÃnh, chuẩn bị thức ăn cÅ©ng rất cẩn tháºn, tháºm chà còn đưa tá»›i quần áo và đồ dùng hà ng ngà y, lược chải trâm cà i, son phấn bá»™t nước, bút má»±c thư tịch.
Äiá»u nà y khiến Lôi Thuần cà ng không hiểu được.
Rốt cuá»™c bá»n há» có ý đồ gì?
Xem ra bá»n há» còn muốn nà ng ở lại nÆ¡i nà y má»™t thá»i gian.
Có Ä‘iá»u những ngưá»i trông coi nà y dè dặt như váºy, ngược lại khiến Lôi Thuần nghÄ© đến phương pháp chạy trốn.
Ngà y mai là lúc Lục Phân Bán đưá»ng và Kim Phong Tế VÅ© lâu quyết chiến sinh tá» tồn vong, mình quyết không thể phà thá»i gian ở đây, nhất định phải nhắc nhở phụ thân đỠphòng cẩn tháºn.
Vì váºy Lôi Thuần há»i Ôn Nhu:
- Muội có nghĩ ra biện pháp nà o hay không?
Ôn Nhu sững sốt:
- Biện pháp gì?
- Biện pháp chạy trốn đấy.
- Chuyện nà y…
Ôn Nhu trầm tư nói:
- Ta đang suy nghĩ, chỉ một chút nữa sẽ nghĩ ra.
- Có thể chạy thoát hay không phải nhỠvà o muội rồi.
- Chuyện nà y đương nhiên. Ta nhất định sẽ bảo vệ tỷ, cứ yên tâm đi.
- Tháºt ra cÅ©ng không có gì phải lo lắng, bá»n hỠđối vá»›i chúng ta vẫn rất khách khÃ.
- Ai biết bá»n chúng có mưu đồ gì.
- Chỉ cần bá»n há» vẫn xem trá»ng chúng ta, nếu chúng ta có gì không ổn, bá»n há» sẽ phải chịu trách nhiệm…
- Äúng. Bản cô nương lỡ may có chuyện gì, bá»n chúng Ä‘á»u không thoát khá»i trách nhiệm.
- Bụng của muội có đau không?
- Cái gì?
- Bụng ta hơi đau một chút.
- Bụng cá»§a tá»· Ä‘au à ? Váºy là m sao đây?
- Nếu như bụng của ta đột nhiên đau lên…
- Tá»· đừng dá»a ta, sao lại như váºy được chứ?
- Nếu đồ ăn có độc thì sẽ như váºy.
- Bá»n chúng lám dám hạ độc à ? Ta…
- Ta sẽ giả bá»™ như trúng độc, dẫn bá»n hỠđến, muá»™i…
- Äúng váºy!
Ôn Nhu vui mừng nhảy dựng lên, xoa tay nói:
- Äây chÃnh là má»™t trong những biện pháp mà ta nghÄ© đến. Tá»· thì giả chết, còn ta sẽ lần lượt đánh gục bá»n chúng.
- Tốt.
Lôi Thuần cÅ©ng cưá»i:
- Äá»u nhá» muá»™i thông minh.
- Cứ giao cho ta!
Ôn Nhu hà o hứng ngẩng đầu nói:
- Cho bá»n chúng biết sá»± lợi hại cá»§a bản cô nương.
- Có Ä‘iá»u bá»n há» cÅ©ng không mạo phạm gì đến chúng ta. Mặc dù muá»™i võ công tuyệt đỉnh, nhưng tốt nhất đừng nặng tay quá.
Lôi Thuần cẩn tháºn nói:
- Lỡ may không thà nh công, còn có đưá»ng lui.
- Tỷ cũng quá lo lắng rồi.
Ôn Nhu tự tin nói:
- Bản cô nương mà ra tay, không có chuyện gì không thà nh.
Vì váºy Lôi Thuần liá»n là m ra vẻ Ä‘au đớn, còn Ôn Nhu thì kêu trá»i kêu đất, quả nhiên có ngưá»i chạy đến. Ôn Nhu Ä‘ang muốn ra tay, bá»—ng nhìn thấy sắc mặt cá»§a ba ngưá»i chạy và o.
Nà ng nhất thá»i không đánh nổi, còn kêu lên má»™t tiếng.
Sắc mặt Lôi Thuần cũng biến đổi.
Ba ngưá»i nà y trên mặt đã hiện lên mà u tÃm Ä‘en, tròng trắng mắt lá»™ ra mà u xám bạc, nhưng cả ba Ä‘á»u giống như không hay biết. Thấy Ôn Nhu kinh hô, ba ngưá»i má»›i liếc mắt nhìn nhau, trên mặt liá»n xuất hiện vẻ kinh hãi, chỉ và o mặt đối phương, hoảng hốt nói:
- Ngươi… ngươi…
Sau đó bá»n há» Ä‘á»u ngã xuống, co giáºt và i cái rồi đứt hÆ¡i.
Lôi Thuần và Ôn Nhu còn chưa bình tÄ©nh lại, liá»n lao ra ngoà i, trông thấy ngưá»i nằm trên đất ngổn ngang, đã có hÆ¡n mưá»i tên thá»§ hạ cá»§a Äịch Phi Kinh thuá»™c Lục Phân Bán đưá»ng ngã xuống, tất cả Ä‘á»u là ngÅ© quan trà n ra máu tÃm, đầu lưỡi lè ra, con ngươi phình lên, trúng độc mà chết.
Ôn Nhu từ nÆ¡i má»™t ngưá»i chết lấy lại Tinh Tinh Ä‘ao cá»§a mình. Hai ngưá»i chạy ra khá»i Phá Bản môn, bởi vì sợ bị ngưá»i phát hiện nên chá»n những hẻm ngõ dÆ¡ bẩn âm u để Ä‘i. Ôn Nhu bảo vệ trước ngưá»i Lôi Thuần, sợ hãi dẫn đưá»ng, nhưng lại không nhìn ra đưá»ng, đà nh phải nhá» Lôi Thuần lên tiếng chỉ thị.
Chợt nghe Lôi Thuần thấp giá»ng nói:
- ChỠđã!
Ôn Nhu lại cà ng hoảng sợ, Ä‘ang muốn quay đầu lại há»i, bá»—ng nghe Lôi Thuần thấp giá»ng nói nhanh:
- Äừng nhúc nhÃch!
Ôn Nhu không cẩn tháºn trượt chân má»™t chút, phát ra má»™t tiếng động rất nhá». Chỉ thấy ở đầu hẻm có má»™t bóng ngưá»i, giống như Ä‘ang chỠđợi thứ gì. Lúc nà y ngưá»i ná» bá»—ng nhiên quay đầu lại, Ä‘i thẳng và o trong hẻm nhỠâm u nà y. Ãnh đèn trước cổng ở góc đưá»ng xa xa chỉ chiếu được sau lưng hắn, khiến cho hình dáng cá»§a hắn như có má»™t lá»›p ánh sáng mà u tÃm nổi lên.
Hoà n toà n không thấy rõ gương mặt.
Nhưng ánh đèn lại có thể chiếu rá»i dung mạo cá»§a Lôi Thuần và Ôn Nhu. Không biết vì sao, hai ngưá»i Ä‘á»u cảm giác được má»™t luồng tà khà kỳ lạ.
Không phải sát khÃ, mà là tà khÃ.
Tà khà vô cùng tà dị.
Vì váºy các nà ng liá»n muốn rút lui, nhưng lại phát hiện đây là má»™t con hẻm cụt, ba mặt Ä‘á»u là vách tưá»ng, cao không thể trèo, chÃnh là bức tưá»ng chết phÃa sau Phá Bản môn. Trên đất Ä‘á»u là thứ dÆ¡ bẩn, mùi hôi xá»™c và o mÅ©i, vô cùng khó ngá»i.
Ngưá»i ná» lạnh lùng như má»™t tảng băng Ä‘i đến.
Lôi Thuần hÆ¡i run lên. Ôn Nhu thấy đã không còn đưá»ng lui, liá»n đứng ra che cho Lôi Thuần, quát lên:
- Nà y! Ngươi là ai? Dám cả gan…
Nói xong liá»n muốn rút Ä‘ao.
Ngưá»i ná» bá»—ng ra tay như tia chá»›p, tát cho Ôn Nhu má»™t cái.
Ôn Nhu bị tát đến nổ đom đóm mắt, miệng ứa máu ra.
Ngưá»i ná» lại vung đầu gối thúc và o bụng dưới cá»§a nà ng. Nhìn hắn ra tay như váºy, giống như chẳng những không xem nà ng là má»™t nữ hà i tá» yết á»›t, mà còn không xem nà ng là nữ nhân, tháºm chà không xem nà ng là má»™t con ngưá»i.
Ôn Nhu Ä‘au đớn gáºp ngưá»i xuống. Ngưá»i ná» nắm chặt hai tay, đẩy nà ng đến sát tưá»ng. Lưng cá»§a nà ng đụng mạnh và o bức tưá»ng lạnh, Ä‘au đến khóc lên. Ngưá»i ná» lại cúi đầu tránh khá»i ánh đèn, má»™t tay xé vạt áo cá»§a nà ng.
Ôn Nhu kinh hãi kêu lên má»™t tiếng. Tay trái cá»§a ngưá»i ná» lại nắm chặt và o mạch môn cá»§a nà ng, váºn lá»±c má»™t chút, nà ng láºp tức cả ngưá»i nhÅ©n ra.
Ngưá»i ná» lại dùng tay xé, ngay cả áo lót cá»§a nà ng cÅ©ng bị xé rách. Cổ há»ng cá»§a hắn phát ra má»™t tiếng gầm trầm thấp như dã thú, má»™t tay nắm chặt bá»™ ngá»±c má»m mại như bồ câu nhá» cá»§a nà ng.
Thân thể của Ôn Nhu run lên kịch liệt.
Ngưá»i ná» vẫn đè lên ngưá»i nà ng. Ôn Nhu chợt cảm thấy bà n tay lạnh như băng cá»§a hắn đã sỠđến hạ thể cá»§a mình, nà ng muốn giãy dụa, nhưng lại phát giác tứ chi đã không còn nghe theo sá»± Ä‘iá»u khiển cá»§a mình, chỉ có thể phát ra tiếng kêu như động váºt nhá» sắp chết.
Mùi hôi và chua hòa và o mùi cÆ¡ thể cá»§a ngưá»i ná» khiến Ôn Nhu kinh hãi, chỉ nghÄ© đây là má»™t cÆ¡n ác má»™ng, phải mau mau tỉnh lại.
Ngưá»i ná» lại kéo quần cá»§a nà ng xuống.
Nà ng dùng tay nắm chặt lại. Ngưá»i ná» lại tát cho nà ng má»™t cái. Ôn Nhu liá»n hoà n toà n má»m nhÅ©n ra, chỉ có thể nước mắt lưng tròng, bá» vai nhá» run lên.
Chợt nghe “soạt†má»™t tiếng, quần dưới cá»§a nà ng đã bị kéo xuống. Lại nghe má»™t tiếng “đinh†vang lên, ngưá»i nỠđã vung tay lại ngăn cản chiếc trâm do Lôi Thuần từ sau đâm tá»›i, trâm đã rÆ¡i xuống đất.
Ngưá»i ná» quay lại nhìn, giống như sợ thấy ánh đèn nên vá»™i và ng cúi thấp đầu xuống. Lôi Thuần đứng trong ánh đèn, ánh mắt đầy vẻ khiêu khÃch, vẻ mặt lại đầy sá»± khinh thưá»ng:
- Ngươi muốn nữ nhân phải không? Sao không tới tìm ta? Cô ấy chỉ là một hà i tỠthôi!
Ngưá»i ná» chỉ nhìn má»™t cái, liá»n bị ánh mắt lung linh như má»™ng cá»§a Lôi Thuần hút hồn. Hắn gầm nhẹ má»™t tiếng, hai tay đã siết chặt lấy Lôi Thuần, đẩy nà ng đến sát bên tưá»ng, không quên quay lại đạp Ôn Nhu má»™t cái khiến nà ng đạu đớn ngồi gáºp xuống. hắn lại dùng tay kéo quần cá»§a Lôi Thuần xuống.
Cả ngưá»i Lôi Thuần Ä‘á»u đông cứng, nhưng máu cá»§a nà ng lại như Ä‘ang thiêu đốt, đốt đến táºn bên tai.
Bởi vì đó là sỉ nhục, cực kỳ sỉ nhục.
Ngưá»i ná» má»™t tay nâng mặt nà ng lên, má»™t tay lại đè chặt hai tay cá»§a nà ng, sau đó hÆ¡i hạ thấp ngưá»i xuống. Lôi Thuần chỉ cảm thấy má»™t tráºn nóng rá»±c, giống như có má»™t cây gáºy sắt nung đỠđâm và o thân thể mình. Chỉ nghe má»™t giá»ng nói méo mó kêu lên:
- Tốt, tháºt tốt…
Sau đó chÃnh là tiếng khóc hoảng sợ đến cá»±c Ä‘iểm cá»§a Ôn Nhu.
Lôi Thuần không khóc, khuôn mặt cá»§a nà ng chiếu rá»i dưới ánh đèn vẫn thanh linh mỹ mãn, nhưng trong ánh mắt lại hiện lên vẻ không cam lòng. Ngưá»i ná» vừa chuyển động vừa hôn lên môi nà ng, nhả nướt bá»t và o trong cái miệng nhá» nhắn cá»§a nà ng.
Hai tay Lôi Thuần chụp và o trên tưá»ng gạch, cà o ra mưá»i vết tÃch trên tưá»ng đất ẩm ướt. Äau đớn và mùi vị khó ngá»i, cùng vá»›i sá»± bi phẫn vì sỉ nhục khiến nà ng có má»™t cảm giác muốn chết tháºt nhanh.
Sau đó ngưá»i ná» bá»—ng lá»›n tiếng thở ra má»™t hÆ¡i, thân thể run lên. Hắn giống như nhá»› ra gì đó, bá»—ng gấp rút muốn rá»i khá»i thân thể Lôi Thuần, quay đầu lại nhìn vá» phÃa Ôn Nhu. Lúc nà y Ôn Nhu Ä‘ang cố gắng đứng lên, y phục rách nát không thể che hết thân thể trắng nõn nhá» gầy cá»§a nà ng.
Lôi Thuần cắn răng má»™t cái, bá»—ng nhiên ôm lấy ngưá»i ná», lại kẹp chặt hắn.
Ngưá»i ná» nhất thá»i không thể rá»i khá»i, tiếp đó hắn cÅ©ng không nỡ rá»i Ä‘i. Hắn nhìn khuôn mặt cá»§a Lôi Thuần, bá»—ng nhiên kÃch động như nước lÅ© bất ngá» bá»™c phát. Lôi Thuần nhÃu chặt hai hà ng lông mà y, cảm giác như cÆ¡ thể Ä‘ang sôi trà o, thiêu đốt nÆ¡i thầm kÃn cá»§a nà ng, nhưng nà ng vẫn không kêu lên má»™t tiếng nà o.
Trong đôi mắt kinh hãi cá»§a Ôn Nhu, ngưá»i ná» cÅ©ng má»m nhÅ©n ngã xuống, nằm sấp trên ngưá»i Lôi Thuần, ép nà ng xuống tại bên tưá»ng.
Sau đó hắn đột nhiên đẩy Lôi Thuần ra, giáºn dữ nói:
- ÄÆ°á»£c, ngươi muốn khiến cho ta không thể cùng vá»›i ả…
Lá»i còn chưa dứt, bá»—ng nhiên có má»™t bóng ngưá»i lướt qua đầu hẻm. Ôn Nhu vá»™i kêu to:
- Cứu, cứu chúng tôi…
Bóng ngưá»i kia “ồ†má»™t tiếng, thất thanh nói:
- Thì ra có ngưá»i…
Hán tá» vừa cưỡng hiếp Lôi Thuần hừ lạnh má»™t tiếng, đột nhiên lướt ra ngoà i, má»™t chưởng đánh vá» phÃa động mạch chá»§ bên phải cổ cá»§a ngưá»i nÆ¡i đầu hẻm.
Lôi Thuần tranh thá»§ được má»™t hÆ¡i, láºp tức kêu lên:
- Cẩn tháºn…
Ngưá»i nÆ¡i đầu hẻm láºp tức nhảy vá» phÃa sau, tránh khá»i má»™t chưởng nà y. Có lẽ vì trên ngưá»i có nhiá»u vết thương chưa là nh, thiếu chút nữa đã vấp ngã . Cú nhảy nà y cá»§a hắn đã đến nÆ¡i có ánh đèn chiếu rá»i, nhưng vì mà u da cá»§a hắn quá Ä‘en nên vẫn khiến ngưá»i ta không nhìn thấy rõ hình dáng ngÅ© quan.
Tên dâm tặc kia lại định tấn công hạ sát đối phương, đột nhiên nÆ¡i góc đưá»ng lại có má»™t hán tá» cao lá»›n nhảy ra, quát lên như sấm sét:
- Bà ná»™i nó, đồ tiểu nhân! Ta là vô địch cá»± hiệp ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu, còn ngươi là ai? Äánh lén như váºy là còn gì là anh hùng hảo hán…
Hắn vừa nói vừa ra tay không lưu tình, đã đánh ra ba quyá»n, đá ra bốn cước. Chợt nghe hán tá» da Ä‘en kêu lên:
- Äừng nói dông dà i nữa, ta nghe được là giá»ng cá»§a Lôi cô nương…
Hán tỠcao lớn uy mãnh nói:
- Hình như còn có giá»ng cá»§a Ôn Nhu tiểu muá»™i…
Chỉ trong thá»i gian mấy câu nói nà y, hai ngưá»i liên thá»§ cÅ©ng cảm thấy không địch nổi. Nếu không phải là ngưá»i ná» không muốn để ánh đèn chiếu và o mặt, chỉ sợ hai ngưá»i Ä‘á»u đã trá»ng thương dưới tay hắn rồi.
Ngay lúc nà y, ngưá»i da Ä‘en kia đột nhiên phát ra và i tiếng kêu quái dị, có lúc giống như chó sá»§a, có lúc lại giống như chuá»™t kêu. Chỉ và i tiếng như váºy, đầu đưá»ng cuối ngõ các nÆ¡i bá»—ng vang lên những tiếng hưởng ứng.
Hóa ra tại khu vá»±c nà y có ngưá»i cá»§a Cái bang, còn có má»™t số bá»n đạo chÃch, vừa nghe được là ngưá»i đồng đạo phát lệnh kêu gá»i khẩn cấp, vá»™i và ng chạy tá»›i. Trong đó bao gồm nhân mã năm phái Ô Y, Thấp Y, Tịnh Y, Cẩm Y, Vô Y. Ngưá»i ná» vừa thấy tình thế không ổn, sợ không thể nà o giải quyết được hết đám ngưá»i nà y, lại không muốn bại lá»™ thân pháºn, vì váºy liá»n xiết chặt tay đánh ra mấy chiêu, sau đó nhảy vá»t lên.
Không ngá» ngay lúc nà y Ôn Nhu lại xông đến, vừa xấu hổ vừa giáºn dữ xuất Ä‘ao. Äao pháp cá»§a nà ng vốn là tuyệt kỹ võ lâm, có Ä‘iá»u không váºn dụng được tốt mà thôi. Má»™t Ä‘ao nà y cá»§a Ôn Nhu bất ngá» chém và o lưng ngưá»i ná». Ngưá»i ná» kêu lên má»™t tiếng, quay đầu lại hung ác nhìn chằm chằm và o Ôn Nhu. Ôn Nhu chỉ cảm thấy đó là má»™t đôi mắt mà u xanh lục, không khá»i run lên. Ngưá»i nỠđã chạy mất không còn thấy bóng dáng.
Ngưá»i vóc dáng cao lá»›n kia vừa thấy Ôn Nhu, liá»n vui mừng kêu lên:
- Là cô, quả nhiên là cô, sao cô lại ở đây?
Ôn Nhu vừa thấy hắn, không để ý đến quần áo rách rưới, liá»n nhà o tá»›i “oa†má»™t tiếng khóc lên. Ngưá»i vóc dáng cao lá»›n nghe được chỉ cảm thấy tim như tan nát.
Ngưá»i vóc dáng cao lá»›n nà y chÃnh lÃ ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu, còn ngưá»i da Ä‘en dÄ© nhiên là Trương Thán.
Hai ngưá»i nhá» và o quan hệ cá»§a Trương Thán vá»›i đám tù phạm, lÃnh canh ngục và hình bá»™, vất vả lắm má»›i trốn thoát được.
Trong đó má»™t tên đội trưởng có bối pháºn cao nhất thở dà i nói vá»›i bá»n há»:
- Chúng ta cứu hai ngươi ra, Ãt nhiá»u cÅ©ng phải chịu má»™t Ãt tá»™i danh. Sau nà y bá»n há» sẽ canh phòng nghiêm ngặt hÆ¡n, nếu các ngươi lại bị bắt và o, không ai đảm bảo được đâu.
Trương Thán vÃ ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu từ tạ đám ngưá»i giang hồ cứu ngưá»i vì nghÄ©a khà nà y, muốn lén trở vá» Lục Phân Bán đưá»ng và Kim Phong Tế VÅ© lâu, chuẩn bị tham dá»± chiến dịch ngà y mai. Lúc bá»n hỠđịnh chia tay tại ba đưá»ng phố cá»§a Phá Bản môn, chợt nghe thấy tiếng kêu cứu, cho nên má»›i gặp phải chuyện nà y.
Lúc nà y Lôi Thuần cÅ©ng đã sá»a sang lại quần áo, cháºm rãi Ä‘i ra. Dưới ánh đèn dầu chiếu rá»i, sắc mặt cá»§a nà ng lại trắng má»™t cách lạ lùng, nhưng hai má lại nổi lên hai vệt mà u hồng, là m cho ngưá»i không biết đó là diá»…m sắc hay là háºn ý.
Ôn Nhu chỉ khóc ròng:
- Thuần tỷ, Thuần tỷ…
Nà ng lại không dám đến chá»— Lôi Thuần. Trương Thán thấy Lôi Thuần cÅ©ng có mặt, dÄ© nhiên là vui mừng, lại thấy bên ngoà i hẻm có nhiá»u ngưá»i Ä‘ang tụ táºp, liá»n nói:
- Lôi cô nương! Không bằng chúng ta trở vá» Lục Phân Bán đưá»ng trước, há»™i há»p vá»›i Lôi tổng đưá»ng chá»§ rồi hãy nói…
Chợt nghe một tên ăn mà y áo đen lẩm bẩm nói:
- Lôi tổng đưá»ng chá»§ à ? Hắn chết rồi, hiện giỠđã là thiên hạ cá»§a Äịch đại đưá»ng chá»§.
Lôi Thuần chấn động. Trương Thán liá»n nắm lấy tên tên ăn mà y kia há»i:
- Ngươi… ngươi nói cái gì?
Tên ăn mà y kia lại bị dá»a đến nhất thá»i không nói nên lá»i. Những ngưá»i khác liá»n nhao nhao nói:
- Lục Phân Bán đưá»ng và Kim Phong Tế VÅ© lâu đã quyết phân thắng bại và o sáng nay. Lôi Tổn đã chết, hiện giá» là do Äịch đại đưá»ng chá»§ cầm quyá»n. Kim Phong Tế VÅ© lâu đắc thắng, sau nà y thiên hạ sẽ thái bình.
Lôi Thuần nghe xong, hai hà ng lông mi dà i cuối cùng cÅ©ng lăn xuống hai giá»t nước mắt óng ánh. Nà ng không dùng tay lau Ä‘i, cÅ©ng không rÆ¡i thêm má»™t giá»t nà o.
Trương Thán ngẩn ngưá»i, lẩm bẩm:
- Là m sao chúng ta chỉ mới bị nhốt một đêm mà thế giới đã biến đổi rồi?
- Mặc kệ nó!
ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu ngẫm nghÄ©, nghÄ© không ra nguyên do, liá»n nói:
- Nó biến đổi như thế nà o thì chúng ta hãy sống như thế đó!
Tà i sản của kimnambin
Chữ ký của kimnambin
Như chưa từng nhớ
Như chưa từng quên
Như chưa từng yêu
Như chưa từng hy vá»ng
Ngưá»i có vui buồn tan hợp,
trăng có khi tá» khi má»
chỉ mong ngưá»i mãi mãi
ngà n dặm vẫn xinh tươi
Vạn lý phong sương vạn lý sầu
Ngà n thu ôm mối háºn mưa ngâu
Gió sao bắc được cầu Ô Thước
Em nhé thôi mình hẹn kiếp sau!
Lệ nhòa chảy thẳng và o tim
Trăm ngà n nổi nhớ lại thêm nổi sầu
Trải bao sương gió dải dầu
Xin đai TỠLộ xin bầu Nhang Uyên
Mai nà y dẫu gặp thuyá»n quyên
CÅ©ng đà nh hẹn lại tÆ¡ duyên má»™t Ä‘á»i
Một mình trong chốn bể khơi
Thân nà y tà n tạ vẻ vá»i là m chi
Xin ngưá»i cứ quải gánh Ä‘i
Một mình tôi lại tìm bi với sầu
Cây không buồn sao Cây rụng lá
Äá không buồn sao đá phá»§ rêu
Trá»i không buồn sao mưa lại đổ
Mắt không buồn sao lệ hoen mi
ÄÆ°á»ng đưá»ng là 1 đấng nam nhi thì phải biết gánh vác việc lá»›n.
Nếu muốn thà nh công thì phải biết giữ bà máºt---->" Ném đá phải biết giấu tay".
Muốn thà nh đại nghiệp thì phải theo đuổi đến cùng, là m việc dứt khoác, đến nơi đến chốn
>"Qua cầu nhớ phải rút ván".
Phải biết ngăn chặn những mối nguy tiá»m ẩn---->" Phải biết thá»c gáºy bánh xe". Phải có khả năng hùng biện và giữ vững láºp trưá»ng---->" Phải ngáºm máu phun ngưá»i"
Äông vá» rồi, nÆ¡i xa anh vẫn biết
Em cô đơn và mong ngóng anh nhiá»u
Luôn mong chỠnhững tin nhắn tình yêu
Anh đã biết nói ngà n lần chưa đủ
Anh biết chứ em cần cần nhiá»u lắm
Một vòng tay ủ ấm giấc mơ mình
Chiá»u rồi tối giảng đưá»ng vắng lạnh tanh
Ná»—i nhá»› em ngáºp trà n căn gác trá»
Hà Nội đêm đông có anh ngồi ngắm phố
Nhớ vỠem quên giá lạnh tê lòng...
Hạnh phúc là gì em có biết không?
Hạnh phúc là được nghÄ© vá» em dù trong má»i lúc
Hạnh phúc là khi anh biết tình cảm em trao là chân thực
sẽ chẳng đổi thay ...
Hạnh phúc là gì anh có hay
Hạnh phúc là bỠvai anh mỗi khi em muốn khóc
Hạnh phúc là khi em biết mình chẳng bao giỠđơn độc
Dù em xa anh...
Hạnh phúc là gì em có hiểu không
Hạnh phúc là khi anh bên cạnh em mỗi khi em cần anh nhất
Dù lặng im nhưng sá»± đồng cảm trong anh là chân tháºt
Anh nghĩ rằng mình gánh được nỗi đau
Hạnh phúc của anh em chẳng hiểu được đâu
Hạnh phúc bắt đầu từ khi anh gặp em ngà y ấy
Dẫu biết rằng cuá»™c Ä‘á»i vẫn còn nhiá»u sóng dáºy
Hạnh phúc vẫn yên bình khi anh có em bên cạnh
Từ khóa được google tìm thấy
àäàìàñ , âåëèêèé , áåòàëèíê , àâòîêðåäèò , ãîðÿùèé , ôn nhu chi kiếm 4vn , ôn nhu nhất Ä‘ao , ôn nhu nhất Ä‘ao 4vn , ôn nhu nhất Ä‘ao pdf , Ôn nhu nhẤt Äao 4vn , êåðàìîãðàíèò , ïðîáëåìû , ñïàðòàê , ôîòîøîïà , on nhu nhat dao , on nhu nhat dao 4vn , on nhu nhat dao chuong 6 , on nhu nhat dao phan 2 , on nhu thap nhat dao , onthuyan , truyen on nhu nhat dao , xem phim on nhu nhat dao , ýêîëîãèÿ , ðîñãîññòðàõ