Ghi chú đến thành viên
Gởi Ãá» Tài Má»›i Trả lá»i
 
Ãiá»u Chỉnh
  #56  
Old 20-05-2008, 01:00 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Hoa Mua Trắng
Tác giả: Như Bình

Má»—i lần trở gió, cÆ¡n váng đầu lại dày vò tôi... trong miên man tôi như là ngưá»i má»™ng du lang thang vào má»™t cõi chật chá»™i những ká»· niệm. Quá khứ má»i mệt và giãy giụa ấy cứ vò xé tôi ra rồi lại đẩy tôi vá» xa lắc...

Ký ức lao xao tiếng gá»i, tiếng cưá»i, tiếng ríu ran cá»§a loại chim ri ri vang lên xao xác. Muôn cặp mắt lá hé mở. Thoảng mÆ¡ hồ tiếng thì thầm truyá»n nhau tan ra "Thùy... Æ¡i!...". Tôi bật dậy. Mồ hôi nhồn nhá»™t dá»c sống lưng. "Chú Kha đâu rồi?". Tôi ngÆ¡ ngác. Chợt có tiếng sá»™t soạt ngoài cá»­a. Rồi tiếng quát nhẹ: "Các cậu có để cho ngưá»i ta nghỉ ngÆ¡i má»™t tí". Má»™t ngưá»i đàn ông đậm chắc Ä‘i qua, gương mặt trông dữ tợn và quắc thước. Ông Ãảo trưởng.

Biển chói chang. Gió chao chác thổi hắt vị muối biển đầy lồng ngá»±c. Lưỡi tôi mặn khát cố ngoi ngóp đơm đớp chút không khí khô khan nóng há»±c song hÆ¡i thở cứ chợt bật ra. Tôi ngao ngán: "Chắc đảo này hiếm cây xanh rồi". Lại có tiếng rậm rịch chen nhau ở ngoài cá»­a. Tiếng thì thào, tiếng cưá»i lích rích. Tiếng hối thúc đùn đẩy nhau. Má»™t vài gương mặt thập thò. Lính đảo. Tiếng gõ rụt rè vào cánh cá»­a đã mở toang, má»™t giá»ng lí nhí: "Có ai ở nhà không?". Tiếng thập thình rá»™ lên: "Há»i gì mà ngốc, để tao". Cái đầu trá»c thò vào thản nhiên: "Anh Hùng có nhà không đấy?". Tôi choàng dậy. Gương mặt ngẩn ra bối rối: "Xin lá»—i" rồi biến mất. Lại rúc rích thì thào: "Mày vào Ä‘i... cứ vào... nhìn thật kỹ nhé...". Má»™t gương mặt bầm bậm thò vào cất giá»ng hồn nhiên: "Thá»§ trưởng Æ¡i, em xin tí lá»­a". Tiếng xô đẩy phía sau: "Gan cóc tía đâu, ngồi chÆ¡i đại má»™t lúc... sợ cóc gì...". Tôi lắc đầu cưá»i. Anh chàng hé mắt nhìn tôi, bần thần mất má»™t lúc lâu rồi nhoẻn miệng cưá»i: "Cô là phóng viên ạ?". "Vâng".

"Má»i ngồi". "Sợ Ãảo trưởng lắm". Hắn nhún vai chun mÅ©i phô hàm răng trắng toát rồi vá»™i vã chui ra khá»i nhà mất tăm dạng sau cánh cá»­a. Tiếng cưá»i rá»™ lên ở phía những má»m đá lô nhô. Tiếng há»i nhau líu ríu "Thế nào nhìn kỹ chưa?". "Chuyện" - "Ãẹp không?". "Hừm". "Thế nào?" "Trẻ". "Tao há»i có đẹp không?". "Bí mật". "Mày ích ká»· thế?". "Ai bảo mày nhát như cáy". Ãá»™t nhiên tiếng thì thào im bặt. Những bước chân chạy rá»™n... xa dần... chú Kha hiện ra ở cá»­a nháy mắt thật vui...

Hầu như chúng tôi chỉ gặp nhau vào cuối ngày. Phút Ä‘oàn tụ hiếm hoi ấy anh dành cho tôi nhiá»u thứ lắm. Bao giá» cÅ©ng vậy, anh hôn lên trán lên mắt tôi và bắt đầu những câu chuyện công sở. Ãại loại: "Chiá»u nay anh nhận mưá»i lăm đơn thư khiếu nại đòi chế độ thương binh trợ cấp. Hết khổ. Sao mà chết lắm, tàn phế lắm thế? Ãã đành là chiến tranh nhưng cÅ©ng lắm kẻ cÆ¡ há»™i. Cứ như cuá»™c chiến tranh đã Ä‘i qua phàm là ngưá»i lính ai cÅ©ng có quyá»n đòi há»i...".

Tôi lặng yên... mà biết nói gì. DÄ© vãng ào ạt chảy trong trái tim nhạy cảm. Tôi chẳng thể, vá» cậu lính trẻ cá»§a tôi ư? Không bao giá», bởi thế chắc chắn anh sẽ chồm lên: "Em làm sao thế?". Tôi chẳng làm sao cả. Tôi thành đàn bà rồi, trao cho anh má»™t thá»i thiếu nữ trắng trong. Vá»›i anh, thế là đủ.

... Không lá»i đỠtặng, trên bậu cá»­a phòng tôi đã để sẵn má»™t bó mua dại trắng và chuá»—i vòng ốc biển. Tôi hào hứng. Những con ốc trắng tinh, bé xíu kêu lách tách trên cổ tôi rá»™n ràng. Nắng dịu, gió biển bắt đầu chở vị mát tê vào đảo, những cánh mua trong ánh chiá»u chợt sáng long lanh. "Thùy Æ¡i... anh không xứng đáng là biển xanh...". Tôi chững lại. Có gì đó rất đáng ngỠở phía sau những tảng đá. Nhìn kỹ, thấy lấp lánh giữa kẽ đá là những đôi mắt non. Xấu hổ, tôi chạy biến... "Thùy đừng Ä‘i xa nghe con. Ãảo này hoang vu lắm". Chú Kha dặn dò. Tôi nhướng cổ: "Không ạ! Con Ä‘i làm thÆ¡, con muốn tối nay gặp gỡ những ngưá»i lính. Con Ä‘á»c thật nhiá»u thÆ¡ tặng há»". "ừ, Ä‘i nhanh rồi còn vá»..."

... Anh há»i "Tại sao em ít viết vá» ngưá»i lính thế?". Tôi nói "Ngại quá chẳng biết viết như thế nào cả". Anh vuốt ve tay tôi: "Ãừng em. Viết Ä‘i, quá khứ hào hùng như vậy sao lại không cảm xúc. Ãừng nghÄ© đâu đâu, nếu em viết vá» chiến tranh, vá» những ngưá»i lính em sẽ nổi tiếng đấy". Tôi cưá»i: "Sao anh không Ä‘i bá»™ đội?" Anh bảo: "Bận há»c". "Thế à?". "Há» cá»­ Ä‘i". "Sao há» thiên vị anh thế?". Anh cưá»i "Thuá»™c diện chính sách mà lỵ". Có lẽ giữa tôi và anh khoảng cách cứ đầy lên mãi là vì thế. Nhiá»u lúc tôi tá»± há»i có phải là tôi và anh Ä‘ang hạnh phúc? Hay chuyện đó chưa từng xảy ra? Hay bây giá» lắm tuổi rồi tôi đâm ra lẩn thẩn! Chỉ biết, tôi đến vá»›i anh bình yên như con thuyá»n cần má»™t bến trú. Ngày ấy, tôi thấy mình thanh thản.

... Lối Ä‘i ấy nhá» và ngoằn ngoèo vắt cheo leo qua những tảng đá. Chiá»u buông thứ ánh sáng óng ả. Ãảo Cồn đỡ nóng. Lác đác má»™t vài bông mua nở chen nhau trên đá. Tôi quỳ xuống, khá»a vào lòng những bông mua dại. Biển yên ả hÆ¡n. Ngoài xa kia chắc là những con sóng Ä‘ang bò cồn cào bên những vách đá. Tôi mỉm cưá»i... lối Ä‘i nhá» dần... tôi hì hụi bò, bá» lại sau lưng đại dương mênh mông, trại lính và những căn nhà khô cong vá»›i má»™t hòn đảo nóng rẫy những đá. Má»™t vài bụi cây loằng ngoằng lúp xúp hiện ra, loại cây gì thân không thấy, lá không thấy chỉ thấy những bá»™ rá»… đâm xòe, Ä‘an vào nhau rồi tõe như má»™t lÅ© rắn. Phía sâu dưới những rá»… cây kỳ lạ ấy có má»™t hồ nước trong vắt.

... Ãể nguyên quần áo lót, tôi nhảy ùm xuống nước. Nhắm nghiá»n mắt lại rồi lẩn thẩn: "Biết đâu mình sẽ hóa thành cô tiên và bay thẳng lên trá»i? Chú Kha và hết thảy những ngưá»i lính đảo sẽ tha hồ tìm kiếm nuối tiếc và truyá»n tụng nhau vá» câu chuyện cô gái mưá»i tám tuổi hóa tiên ở hồ này". Tôi lắc đầu cưá»i vang và tò mò ngắm bầu vú trinh nữ cá»§a mình.

Có tiếng sá»™t soạt, cái gì loay hoay phía sau tảng đá. Thôi chết rồi. Tai há»a? Có thể là hổ. Hay má»™t con trăn? Ãúng rồi. "Ma", tôi lập cập nhảy lên bá», lập bập tìm quần áo. Không kịp nữa rồi. Tôi hét. Má»™t gương mặt đàn ông non choẹt hiện ra. Má»™t cậu lính. Hắn trạc tuổi hoặc hÆ¡n tôi má»™t chút. Thoạt đầu cả tôi và hắn không ai định thần nổi tại sao lại có sá»± gặp gỡ lạ lùng này. Hắn giương mắt nhìn tôi ngạc nhiên. Hai tay ôm lấy ngá»±c, tôi hốt hoảng la lên: "Anh Ä‘i Ä‘i! Tôi Ä‘ang tắm mà. Anh Ä‘i Ä‘i! Không biết tôi là phụ nữ hả? Tôi Ä‘ang tắm, anh hiểu không?". Hắn cứ thế, đứng như trá»i trồng, mặt mÅ©i ngây ra kinh hoàng, trong tay cầm bó mua rừng. Trán lấm tấm mồ hôi, vành tai đỠửng lên, đỠlan cả má, cổ. Tôi bắt đầu khóc, cái lưỡi cứng lại vì sợ. Vá»› lấy quần áo ôm khư khư trước ngá»±c, miệng la hét kinh hoảng: "Anh Ä‘iên hả! Tránh ra cho tôi Ä‘i! Ãồ không biết xấu hổ". Hắn lùi lại má»™t chút, trên tay hắn những bông mua rừng lả Ä‘i lác đác rÆ¡i xuống đá. Tôi thấy hắn lẩm bẩm, hắn tiến vá» phía tôi, bước chân cuống quýt vướng víu. Má»™t khuôn mặt sạm Ä‘en hai má hắn á»­ng đỠbởi vô số những mụn cá. Duy chỉ có đôi mắt thán phục đến đỠđẫn. Không kịp mặc quần áo, tôi lao chạy thục mạng: "Cứu tôi, cứu tôi vá»›i". Hắn ngã chững xuống mép đá, mặt ngây nhìn. Rồi đột nhiên, hắn lồm cồm bò dậy lao chạy Ä‘uổi theo.

Chỉ có má»™t lối Ä‘i nhá» cheo leo. Tôi bò trước, hắn bò sau. Mồ hôi hai đứa rá» tong tong trên đá. Tôi nhảy chồm chồm miệng la hét. Tiếng gá»i run rẩy méo mó cá»§a tôi rÆ¡i tõm vào không gian mênh mông và tiếng vá»ng cá»§a những con sóng. Vừa trưá»n, vừa quay đầu lại, thấy hắn má»—i lúc má»™t gần hÆ¡n. Tôi càng khóc to, khóc ầm nhằm át Ä‘i ná»—i sợ, hy vá»ng hắn sẽ má»§i lòng. Sẽ tỉnh ngá»™. Ai đó sẽ nghe và đến cứu. Nhưng không. Hắn vẫn lầm lÅ©i Ä‘uổi. Hắn gá»i tôi ríu rít, hốt hoảng. Cả hai Ä‘á»u mệt nhoài... loáng thoáng tiếng kêu: "Ãừng sợ, đừng chạy, ngã... ngã... nguy hiểm". Tôi không nhá»›, không biết, không nghe. Lúc ấy không hiểu sao chúng tôi không ngã đầu đập vào đá hay lăn xuống vá»±c thẳm biển mà chết. Trong mÆ¡ hồ thẳm sâu ký ức. Gương mặt chú Kha hiện ra lo lắng xót thương. Gương mặt ngưá»i Ãảo trưởng quằn lại, hung dữ, u uất. Tôi chỉ tay vá» phía hắn. Anh lính trẻ vẫn còn đứng đó vá»›i gương mặt ngây dại. Tôi thá»u thào: "Hắn... hắn... hắn!". Rồi lả Ä‘i...

Hôm ná» anh vá» và khoe. "Hai năm nay bá»n anh xây được sáu mươi lăm ngôi nhà tình nghÄ©a, chi phí 870 triệu đồng". Tôi há»i anh "Sao xây nhiá»u thế?". Anh mắng tôi: "Phải làm nhanh làm nhiá»u để kịp Ä‘á»n bù cho há» những mất mát thiệt thòi. Chiến tranh qua lâu rồi, ná»—i Ä‘au thì vẫn dai dẳng. Anh Ä‘ang định trong năm tá»›i sẽ xây hết để tất cả các mẹ liệt sÄ© Ä‘á»u có nhà tình nghÄ©a". Rồi anh cật vấn: "Mà em làm sao nhỉ?" Ba mươi lăm tuổi rồi chưa kết nạp Ãảng nghÄ©a là sao. Không ổn đâu, em phải phấn đấu Ä‘i chứ". Tôi kêu Ä‘au đầu. Anh hốt hoảng: "Em nghỉ Ä‘i, khổ, lại Ä‘au đầu, em làm sao mà lại cứ xanh xao lên thế. Thôi, em nằm Ä‘i, anh còn phải rà soát lại danh sách những bà mẹ anh hùng để còn kịp phong danh hiệu đợt này nữa. Suốt ngày công việc muốn đứt hÆ¡i". Tôi rã rá»i...

Ãêm thÆ¡ ấy chú Kha dá»— dành mãi tôi má»›i tham gia. Cả hai ngày liá»n khóc hết nước mắt. Môi tôi má»ng tròn và gương mặt ắp ứ những nước. Trăng đầu tháng nhợt nhạt. Những ngưá»i lính ngồi quây quần bên tôi. Ãầu há» gục xuống, má»—i ngưá»i má»™t cái bóng âm thầm. Há» không dám ngước nhìn tôi. Há» sợ bắt gặp ở mắt tôi những Ä‘iá»u gì đó, vá»›i há» thật khá»§ng khiếp. Không khí bao quanh u uất và lặng lẽ. Thi thoảng lén những tiếng thở dài. Ngoài kia, sóng đập ầm ầm vào đá. Sóng trào bá»t. Biển thẫm Ä‘en, không gian chung quanh má»™t màu đặc quánh. Tất cả bá»—ng dưng ngá»™t ngạt nặng ná». Má»™t mình chú Kha hát, Ä‘á»c thÆ¡, pha trò, nói tếu táo vui nhá»™n mà rồi chẳng ai để ý, chẳng ai hưởng ứng. Không khí căng thẳng. Thá»i gian nhích dần từng tí má»™t. Tôi - những ngưá»i lính không ai nói vá»›i ai má»™t lá»i. Thế rồi, dưá»ng như không chịu nổi, ông Ãảo trưởng đứng dậy, ông hùng hồn tuyên bố, hùng hồn trình bày má»™t vấn đỠgì đó rồi ông thay mặt đồng đội những ngưá»i lính đảo xin lá»—i tôi. Tôi không muốn nhá»›... Không muốn nghe. Tôi ngồi lặng phắc vá»›i trái tim bầm dập tổn thương, lòng đớn Ä‘au tê dại. Không má»™t lá»i nói, không má»™t giải thích, tôi co mình lại rúm ró như má»™t con ốc sắp bị vỡ nát. Ãêm ấy, lẽ ra tôi phải Ä‘á»c thÆ¡ cho những ngưá»i lính nghe, nói chuyện vá»›i há», an á»§i hỠđể vÆ¡i bá»›t ná»—i nhá»› xa quê thì tôi lại không thể nhắc nổi mình thoát khá»i vá»±c thẳm Ä‘en ngòm đầy mặc cảm và tá»§i hổ. Tôi mệt lả, khô khốc. Không còn khóc được nữa. Những ngưá»i lính ngồi đấy, bóng hỠđổ dài trên những tảng đá. Còn tôi ngồi đây khổ Ä‘au bẽ bàng. Cái con bé Thùy lúc ấy không đủ lá»›n đủ sức để hiểu để phán xét hay cắt nghÄ©a rành mạch Ä‘iá»u gì. Chuyện xảy ra vá»›i nó hôm nay nằm ngoài sức tưởng tượng. Nó không đủ từng trải, đủ bình tÄ©nh để hiểu thá»±c ra đã xảy ra Ä‘iá»u gì? Lâu lâu sau... có má»™t ai đó cất tiếng hát. Tiếng hát nhá», run run như tiếng nấc. Rồi tiếng hát im bặt, tiếng khóc vỡ oà. Lúc này tất cả những ngưá»i lính quàng vai nhau hát. Há» vừa hát vừa khóc. Tiếng nức nở cứ thế đầy lên. Tôi thì không. Tôi ngồi đó, hồn tràn ngập cảm giác mất mát trống rá»—ng đến tận cùng. Thế mà hôm ná» tôi cứ nói mãi vá»›i chú Kha: "Chú Æ¡i, cháu sợ ra vá»›i lính đảo cháu khóc mất, làm sao để Ä‘á»c được thÆ¡, hát tặng há» mà không khóc hả chú? Cháu thương quá, những ngưá»i lính xa nhà dá»… chừng từ hai đến tám năm rồi không thấy mặt ngưá»i thân". Thế mà...

... Tối hôm ấy anh vá» nhà mặt khó đăm đăm. Tôi gạn há»i, anh trả lá»i: "Khó nghÄ© quá! ở xã X có má»™t trưá»ng hợp bà mẹ không chồng có má»™t con trai độc nhất Ä‘i lính những năm bảy mươi đến nay không thấy trở vá». Bà mẹ há»i mãi nhưng đơn vị cÅ© đã lưu lạc đâu không rõ. Chỉ thấy trên Bá»™ ngưá»i ta báo vá» cái tin: "Mất tích không rõ lý do". Bà mẹ ấy bây giá» không nÆ¡i nương tá»±a. Xã ta đỠnghị xây cho bà ngôi nhà tình nghÄ©a nhưng anh xét thấy không được". Tôi chồm lên: "Sao thế?". Anh trầm ngâm: "ở cương vị anh không thể quyết định hồ đồ được. Biết anh chàng kia hy sinh hay đào ngÅ© không chừng lại vượt biên rồi. Vả lại, thành phần không rõ lý lịch. Mình làm không đúng ai ngưá»i ta nghe, rồi xã há»™i có mà loạn". Tôi hét: "Anh tàn nhẫn quá". Rồi ôm mặt chạy ra cá»­a. Tại sao anh khắt khe chính xác và lạnh lùng đến vậy. Trong chiến tranh có phải mất mát nào cÅ©ng rõ ràng? Mà sá»± mất mát này có thể Ä‘á»n bù được gì và có dá»… gì sẻ chia bù đắp nổi.

Tôi nằng nặc đòi vỠđất liá»n sá»›m hÆ¡n dá»± định. Tất cả lính đảo đến đưa tiá»…n, há» không dám nắm lấy tay tôi. Há» sợ nếu đụng vào tôi thêm chút nữa há» sẽ làm vụn vỡ Ä‘i chút còn lại cá»§a há» trong đôi mắt lạnh lùng vô cảm cá»§a tôi. Há» không dám tặng tôi hay ká»· niệm tôi chút quà biển. Tôi biết há» sợ tôi không nhận. Sá»± từ chối này sẽ làm Ä‘au thêm những trái tim ngưá»i lính. Vậy mà khi lên thuyá»n, vẫn phát hiện ra có ai đó đã bá» vào ba lô tôi những xâu vòng ốc biển nhánh san hô và bó hoa mua rừng. Lúc đấy, chá» cho tàu Ä‘i khuất khá»i tầm tay vẫy tôi giận dá»—i ném tất cả chúng xuống biển và vò nát bó hoa rừng. Tôi trả cho đại dương mênh mông chuyến Ä‘i không may mắn. Trả cho biển hòn đảo chết tiệt ấy và nhận vá» tôi giá»t nước mắt mặn chát đầu tiên cá»§a tuổi Ä‘á»i mưá»i tám trong trẻo. Ãể rồi, biết bao năm trôi qua tôi dị ứng vá»›i má»™t ngưá»i đàn ông, những ngưá»i có gương mặt sạm Ä‘en và má nổi đầy mụn cá.

... Khi hiểu Ä‘á»i hÆ¡n má»™t chút và biết cắt nghÄ©a má»i chuyện thì quá khứ đã trôi vào xa lẵc. DÄ© vãng cá»§a ngưá»i đàn bà thưá»ng nặng ná» và ná»—i Ä‘au này thì không thể tá» bày sẻ chia. Bao nhiêu năm rồi tôi sống trong ám ảnh khắc khoải, tá»± há»i tại sao tôi và ngưá»i lính trẻ kia lại phải trả giá cho nhau nhiá»u đến thế. Dằng dặc chuá»—i ngày làm đàn bà tôi thưá»ng mÆ¡ những giấc mÆ¡ má»™ng mị vá» ngưá»i lính trẻ.

Chiá»u muá»™n. Tôi gặp lại chú Kha trên cái sân rụng đầy lá xà cừ cá»§a bệnh viện. Chú Kha đột nhiên há»i: "Thùy Æ¡i, mưá»i bảy năm qua cháu có ra đảo Cồn lần nào nữa không? Có gặp lại thằng Hòa, cái thằng rình xem con gái tắm ấy?". Thá»±c ra, nó ra nó hái hoa mua trắng để tặng cháu đấy thôi. Tình cá» gặp cháu tắm. Nó hoảng quá. Cháu lại càng hoảng hốt hÆ¡n nên má»›i sinh chuyện... Nước mắt tôi rÆ¡i chan hòa trên má. "Tá»™i nghiệp! Thằng bé không bị ká»· luật gì đâu. Cậu Ãảo trưởng cÅ©ng thật tốt và hiểu rõ má»i chuyện. Nhưng khốn khổ, lúc ấy cả đảo đã ồn ã lên cái tin: "Thằng Hòa cưỡng dâm đứa con gái mưá»i tám tuổi". Nước mắt tôi ràn rụa... "Sau cái tin ồn ã ấy không má»™t ai thèm nói chuyện vá»›i nó nữa. Những ngưá»i lính đồng đội không há» oán thán, trách móc hay xỉ vả nó má»™t lá»i, thà há» chá»­i mắng nó còn hÆ¡n. Há» lặng im, coi như không có chuyện gì xảy ra, cÅ©ng như không há» có nó". Vai tôi run bần bật... ...

Con đưá»ng ấy giỠđây đã được làm lại đỡ cheo leo hÆ¡n. Cái lối ra phía bá» hồ hoa mua vẫn nở bạt ngàn chen kín má»™t mầu trắng trong tinh khiết. Nhưng hồ nước thì đã cạn. Tôi nhìn thấy lòng hồ trống hoác rạn nứt từng vệt lá»›n thăm thẳm. Anh lính trẻ đưa tôi má»™t tập báo cáo thành tích dày cá»™m rồi líu ríu kể: "Chỉ có ở đây hoa mua nở nhiá»u nhất. Má»—i lần có ai ra thăm lính đảo, bá»n em thưá»ng ra đây hái hoa?" Tôi lÆ¡ đãng...

Tại sao tôi lại khóc nhiá»u đến thế? Nước mắt thì có thay đổi được gì! Có còn ai biết và nhá»› tá»›i ngưá»i lính trẻ mà tôi Ä‘i tìm. Ông Ãảo trưởng cÅ© đã vỠđất liá»n. Ngưá»i má»›i đến thì không rõ chuyện. Những ngưá»i lính cÅ© đã xuất ngÅ©. Những ngưá»i lính má»›i không má»™t ai biết vá» Hòa. Hòa Æ¡i! Bây giá» bạn ở đâu?

Tôi ngồi lặng yên. Bóng chiá»u đổ xuống hai vai khóc muá»™n màng. Phía sau kia những dãy nhà xây khang trang, các anh lính trẻ Ä‘ang thi nhau cưá»i đùa và bóc thư từ cá»§a bạn tứ phương gá»­i vá». Má»™t nhóm lính Ä‘ang chÆ¡i thể thao. Má»™t vài ngưá»i hát Karaoke. ở đây có hẳn má»™t giàn nhạc Ä‘iện tá»­ để ngưá»i lính sinh hoạt văn nghệ. Má»™t vài ngưá»i có Ä‘iện thoại réo nhau cưá»i vang. Những ngưá»i lính đảo này Ä‘ang rất trẻ. Nước da mầu đồng hun cá»§a há» bóng lên dưới nắng trá»i.

Há» vẫn hồn nhiên cưá»i đùa. Nhưng có má»™t Ä‘iá»u, há» không biết, không má»™t ai biết. Cách đây hai mươi năm tôi đã từng đến đây, má»™t lần, cái thuở tôi mưá»i tám tuổi?
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #57  
Old 20-05-2008, 01:03 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Ãêm Nguyệt Thá»±c
Tác giả: Trung Trung Ãỉnh
Không muốn làm trái tim những ngưá»i thân yêu thêm má»™t lần rỉ máu, anh thương binh tàn phế quyết định không trở vá». Những trải nghiệm khốc liệt nÆ¡i chiến trưá»ng bão lá»­a chưa thấm vào đâu so vá»›i những day dứt dằn vặt cứ âm thầm giằng xé lòng anh. Quyết định ở lại chiến trưá»ng xưa, xây dá»±ng cuá»™c Ä‘á»i má»›i bằng sức lá»±c còn lại cá»§a mình, tưởng chừng như vô tâm, bạc bẽo, nhưng thấm đẫm sá»± bao dung, lòng trắc ẩn và nhân bản. Bởi trong hoàn cảnh nào ngưá»i lính cách mạng cÅ©ng không chỉ sống riêng cho mình.

Tôi được cÆ¡ quan phân công tá»›i làng Plei-O-K, nÆ¡i cách đây hÆ¡n chục năm, hồi còn đánh Mỹ có nhiá»u dịp qua lại. Nhiệm vụ cá»§a tôi là phải viết được má»™t bài báo, phản ánh kịp thá»i vá» sá»± đổi má»›i cá»§a bản làng sau mấy năm giải phóng. Làng nằm dưới thung lÅ©ng, xung quanh toàn đồng cá». Cách đó không xa là nông trưá»ng chăn nuôi cá»§a huyện M. NÆ¡i đây có nhiá»u sá»± tích đánh Pháp và nhất là đánh Mỹ.

Từ huyện lỵ vỠlàng phải đi bộ mất non một tiếng.

Lúc ấy đã hÆ¡n sáu giá» tối. HÆ¡n sáu giá» tối trong thung lÅ©ng trá»i chuyển hẳn sang không khí ban đêm. Gió se lạnh. Tít xa chỉ thấy những mảng đồi và vô khối đưá»ng viá»n lấp lánh do lá»­a cháy rải rác trong các khe núi hắt ra. Những vệt khói chuyển động dưới bầu trá»i sao chi chít. Tôi háo hức bước trên đưá»ng cái vá» làng. Phía trước có tiếng reo hò huyên náo và tiếng chinh chiêng ầm Ä©. Có cả những tiếng gõ nghe loạn xạ không ra bài bản, nhịp Ä‘iệu gì. Má»›i đầu tôi nghÄ©, chắc làng Ä‘ang há»™i hè hoặc có cuá»™c vui nào đó.

Nhưng càng tá»›i gần càng cảm thấy không phải. Chẳng có cuá»™c vui nào lại nhiá»u tiếng gõ, tiếng hú, tiếng hò la đến vậy.

Tôi bước vào sân làng. Những bó đuốc sáng rực chạy vội vã từ nhà này sang nhà khác. Những tiếng hú nối nhau thảng thốt. Tôi chột dạ lo ngại. Không phải là làng đang vui mà rõ ràng đang có sự cố gì. Vì biết nói tiếng địa phương, nên tôi nghĩ, mình đến có thể giúp gì được bà con.

Tôi hăng hái vào làng và gặp vài ngưá»i. Tôi chào bằng tiếng địa phương. Nhưng há» chỉ ngoái lại nhìn rất nhanh rồi quay Ä‘i, tiếp tục la hét và gõ vào những đồ dùng Ä‘ang cầm sẵn trên tay. Ngoài sân làng, má»™t ngưá»i huÆ¡ huÆ¡ Ä‘uốc. Nhiá»u ngưá»i cùng cầm Ä‘uốc xúm lại. Tôi thấy má»™t cái bóng cao to trao cây Ä‘uốc cho chú bé rồi bắc loa tay, hú lên má»™t tiếng rõ dài. Má»i ngưá»i im phắc. Ngưá»i đó đứng giữa vòng, chỉ lên trá»i nói rất to bằng tiếng Gia Rai. Anh ta giải thích cho bà con hiểu là, hiện tượng nguyệt thá»±c chẳng qua do mặt trá»i, trái đất, mặt trăng quay đến má»™t chá»— thẳng hàng nhau, rằng ánh sáng cá»§a mặt trá»i tá»a ra khuất bóng trái đất, nên ta chỉ thấy mặt trăng có chút xíu thế kia. Sau đó anh ta bắt ba em nhỠđứng thẳng hàng, đứa đầu cầm Ä‘uốc, hai đứa sau đứng nghiêm. Nhưng anh không nhá»›, cả vòng ngưá»i quanh anh, hầu như ai cÅ©ng có Ä‘uốc. Và vì thế, ba cái bóng nhá» nhoi cá»§a ba chú bé ngả nghiêng, chÄ©a ra nhiá»u phía. Dân làng ồ lên rồi tá»a ra hò hét, la ó. Tiếng chinh chiêng càng dồn dập hÆ¡n. Tiếng hú càng dài hÆ¡n. Tôi bất giác nhìn lên khoảng trá»i trước mặt. Má»™t quầng sáng Ä‘en kịt như Ä‘ang rung chuyển. Cái quầng Ä‘en phát sáng ấy gây cho ta cảm giác rùng rợn. Phía sau quầng Ä‘en, những ngôi sao sâu hút, le lói. Má»™t mảnh ánh sáng sắc lẹm hÆ¡i cong, chập chá»n hiện lên, như là rất rõ, lại cÅ©ng như là không thấy gì, khiến ta tưởng như Ä‘ang bị loạn thị vậy. Tôi dụi mắt, nhắm chặt má»™t lúc lâu. Khi mở ra, cảnh tượng vẫn y như cÅ©. Ãây là lần đầu tôi thấy hiện tượng nguyệt thá»±c trên cao nguyên.

Chợt có má»™t cánh tay huých vào ba lô tôi, nhắc nhở bằng tiếng Gia Rai: "Sợ à! Sợ thì làm theo ngưá»i ta Ä‘i!". Tôi quay lại. Ngưá»i nhắc tôi đã nhảy lên sàn cá»­a, gõ tá»›i tấp vào mảnh máy bay Mỹ treo trên chái hiên.

Tôi quay ra tìm ngưá»i cao to vừa giải thích hiện tượng nguyệt thá»±c. Nhưng sân làng đã vắng hoe. Tôi Ä‘ang phân vân không biết chá»n nhà nào để lên, thì thấy nhiá»u ngưá»i ùa ra. Cái bóng cao to khi nãy bây giá» chạy trước, tá»›i giữa sân anh lại hú, lại huÆ¡ Ä‘uốc. Má»™t đám đông xúm quanh. Anh hô to, bảo má»i ngưá»i tắt Ä‘uốc. Ãêm trở nên huyá»n ảo vá»›i những bóng ngưá»i và tiếng bàn tán xì xầm. Ngưá»i ta bê tá»›i cho anh má»™t cái cối gá»— để làm bệ đứng. Anh nhẩy lên, châm má»™t cây Ä‘uốc, rồi dõng dạc gá»i tên ba em nhá». Ba chú bé tranh nhau đứng trước. Nhưng chỉ cần má»™t cái khoát tay cá»§a anh, chúng rất nhanh vỠđúng vị trí cá»§a mình. Dân làng kéo lại chỠđợi. Dưá»ng như anh Ä‘ang dồn hết tâm lá»±c, cố dùng những lá»i ngắn gá»n, dá»… hiểu nhất để giải thích má»™t hiện tượng thiên nhiên, không phải dá»… gì ngưá»i ta chấp nhận ngay được. Anh mặc quần đùi, áo lót! - loại áo do các thiếu nữ Gia Rai thưá»ng dệt tặng các chàng trai dÅ©ng cảm. Lẽ ra áo ấy phải mặc đồng bá»™ vá»›i chiếc khố có nhiá»u tua, nhiá»u đưá»ng hoa văn sặc sỡ. Chợt anh hú lên má»™t tiếng ngắn gá»n. Chú bé cầm Ä‘uốc vung mạnh rồi hạ xuống ngang ngưá»i. Nó đứng trang nghiêm, hô to bằng tiếng Gia Rai: "Tôi là mặt trá»i!". Lập tức hai em đứng sau lần lượt hô: "Tôi là trái đất!" - "Tôi là mặt trăng!".

ánh Ä‘uốc hắt ba cái bóng dài chập vào nhau. Dân làng xúm lại chỉ trá», cưá»i nói. Anh lại hú giật lên má»™t miếng ngắn gá»n nữa.

Má»i ngưá»i nín lặng. Cái nín lặng đột ngá»™t khiến tôi cảm thấy như có má»™t sức mạnh cá»§a uy quyá»n. Sức mạnh mà dù muốn dù không ta vẫn phải làm theo.

Anh lại bắt đầu giải thích. Tôi thấy lần này có hiệu nghiệm hơn. Ba em nhỠvẫn luôn miệng hô: "Tôi là trái đất!" - "Tôi là mặt trăng!".

Tôi đứng ở vòng ngoài, chá» dân làng tản ra sẽ bám theo anh. Nhưng chỉ loáng má»™t cái, sau khi há»i ngưá»i đứng cạnh, biết anh là cán bá»™ văn hóa xã, thì anh đã không còn trên sân làng nữa.

Ngưá»i ta chỉ cho tôi nhà anh. Má»™t ngôi nhà không làm sàn duy nhất trong làng.

Trăng sáng trở lại, nhưng phía chân trá»i xa còn vương má»™t đám mây đỠthẫm. Má»i ngưá»i đã ai vá» nhà nấy. Ãâu đó có tiếng chinh chiêng và tiếng hát trầm. Nếu ta chú ý lắng nghe, có thể nghe rõ lá»i bài hát.

*
* *

Anh Ä‘ang nằm trên chiếc giưá»ng tre nhá» kê sát cá»­a, nghe tiếng động liá»n vùng dậy:

- Gì đấy? - Anh há»i bằng tiếng Kinh.

- Báo cáo anh. - Tôi ấp úng. - Tôi là nhà... báo...

Anh vá»™i vã ngồi dậy, bước vào nhà trong. Má»™t lúc sau anh cầm đèn dầu ra vá»›i vẻ lúng túng. Tôi giả lÆ¡ vô tình, đặt ba lô lên thá»m và bắt chuyện:

- Nãy nghe anh giải thích hiện tượng nguyệt thá»±c hay quá! - Tôi nói tiếng Gia Rai, hy vá»ng được anh đón tiếp vui vẻ.

Chợt anh đánh rá»›t chiếc đèn xuống ná»n nhà, vỡ tan. Tôi vá»™i bấm đèn pin giúp anh thu lượm mảnh. Bàn tay phải cá»§a anh chỉ còn ngón trá» và ngón út, má»™t bên má sạm Ä‘en, bên kia tấy lên có những chấm trắng. Chắc anh là thương binh, tôi nghÄ©. Tôi cố giữ thái độ bình thưá»ng. Anh lầu bầu câu gì đó không rõ. Thoáng có mùi rượu. Từ lúc vào tá»›i giá», anh chưa há» nói vá»›i tôi lá»i nào, ngoài câu "gì đấy" bằng tiếng Kinh. Hai tiếng ấy bật ra không há» ngượng nghịu. Chắc anh ta thạo tiếng phổ thông, tôi nghÄ©. Liệu tôi có làm anh khó chịu không? Tôi băn khoăn mở cặp lấy giấy tá», định nhá» anh liên hệ giúp vá»›i các đồng chí lãnh đạo xã. Anh ném mảnh giấy vào góc nhà, kéo xê chiếc giưá»ng con ra hiên, nói:

- Ãồng chí chá» tôi má»™t tẹo.

Anh nói tiếng Kinh, theo giá»ng miá»n Bắc. Tôi chưa thấy ai là ngưá»i Gia Rai nói tiếng Kinh sõi hÆ¡n thế. Cái từ "má»™t tẹo" anh dùng, phải là ngưá»i thạo ngôn ngữ đồng bằng Bắc Bá»™ lắm. Nhưng tôi lại nghÄ©, chắc anh là cán bá»™ tập kết vá». Ãiá»u ấy cÅ©ng có thể xảy ra. Tôi có tật, má»—i lần lên lại Tây Nguyên, được tiếp xúc vá»›i đồng bào là nói tiếng địa phương. Phần vì dá»… gây được cảm tình vá»›i bà con. Phần nữa, đây là dịp ôn lại vốn từ mà tôi đã có.

- Chắc anh đã ở nhiá»u miá»n Bắc? - Tôi vẫn há»i bằng tiếng Gia Rai. Anh lặng lẽ đặt chai rượu trên giưá»ng và hai cái ly nhá»±a. Anh rót đầy hai ly, không trả lá»i tôi mà nhận xét:

- Ãồng chí nói tiếng quê tôi thạo đấy. Chắc là từng công tác ở đây?

Tôi khoe vá»›i anh là đã ở vùng này hồi đánh Mỹ. Rằng tôi đã từng được cá»­ xuống làm cán bá»™ du kích má»™t thá»i gian.

- Trước ông ở đơn vị nào? - Anh há»i tiếng Kinh.

Không thể cứ má»™t ngưá»i nói tiếng Gia Rai, má»™t ngưá»i nói tiếng Kinh mãi được. Tôi trả lá»i:

- Trước tôi ở huyện đội M mà.

- Ủa! - Anh reo lên - Thế những năm nào?

- Dạ, từ sáu tám.

- Từ sáu tám? - Anh tiếp. - Còn tôi là lính K5. Nhưng trước đó kia. Mà thôi nào, má»i ông. Chúng mình coi như anh em bạn cÅ© nhau. Trăm phần trăm nhá!

Tôi cầm ly rượu ráng uống hết. Anh cÅ©ng làm má»™t hÆ¡i. Tôi lấy mấy cái bánh mỳ mang theo má»i anh. Anh cứ ngồi ngây ra, má»™t lúc bá»—ng đứng dậy vào nhà. Tôi liếc theo. Anh ăn ở chu đáo, gá»n ghẽ. Chợt có tiếng trẻ khóc và tiếng phụ nữ ná»±ng con bằng tiếng Gia Rai. Anh ra, tôi lấy giấy công tác đưa anh. Anh chỉ xem qua, nói:

- Cán bá»™ xã Ä‘i há»p trên huyện cả, chỉ còn mình tôi ở nhà vì vợ tôi má»›i sinh cháu trai khi sá»›m.

- Thế ạ. Xin chúc mừng anh chị! - Tôi nói. - Tôi há»i thật: Hình như anh là ngưá»i Kinh?

- Vâng. - Anh đứng dậy, linh hoạt hẳn. - Tôi là dân Bắc chính cống đấy ông ạ.

- Thảo nào...

- Hôm nay tôi lên chức bố, - Anh tiếp. - Lại là bố thằng cu. Mừng quá hóa ngÆ¡ ngẩn từ sáng tá»›i giá». Ông đến gặp dịp vui cá»§a tôi, cứ tá»± nhiên nhé.

Anh cưá»i cởi mở rồi xoa xoa tay, chạy vào nhà trong vá»›i cái dáng tất bật đầy vui sướng. Tôi thấy miệng anh bị lệch, hàm răng trên không còn cái nào. Nhưng giá»ng vẫn bình thưá»ng. Anh vừa bước ra đã nghe tiếng chị gá»i theo. Anh lật đật vá»— vá»— vai tôi mấy cái rồi quay lưng. Chị nói vá»›i anh bằng tiếng Gia Rai: "Æ  kìa, con gà Ä‘ang muốn theo nước sôi nhảy ra khá»i nồi rồi!". Và chị bảo anh rút bá»›t cá»§i trong bếp rồi lấy thêm rượu má»i khách. Anh đỠnghị chúng tôi uống rượu cần, nhưng chị bảo sợ ngưá»i khách lạ cưá»i. Anh ra há»i, tôi đồng ý ngay. Anh lại quay vào. Có tiếng chị mắng yêu anh và tiếng cháu bé khóc.

Rồi lại lặng im.

Tôi cảm thấy lâng lâng, phần vì ly rượu vừa uống, phần vì lây cái vui cá»§a anh chị. Trăng giữa tháng sáng tá»›i mức ta có cảm giác không gian rá»™ng hẳn ra. Tôi rút cây kèn ác-mô-ni-ca ra thổi. Tôi thích thổi những bài dân ca Gia Rai. Những bản tình ca cá»§a ngưá»i Ä‘i săn. Những khúc hát đối nhau cá»§a các chàng trai và các cô gái trong dịp há»™i hè. Những Ä‘iệu nhảy mừng ngày mùa thắng lợi. Rồi tôi bá» kèn, nghiêng ngưá»i tá»±a vào thành giưá»ng hát. Chợt có bàn tay đặt lên vai tôi. Tôi ngừng lá»i. Anh bắt tay tôi bằng bàn tay lành và khen tôi hát tiếng Gia Rai khá chuẩn. Có tiếng chị nhắc:

- Æ  ngưá»i khách má»›i! Hát Ä‘i cho con nít mình mau lá»›n.

Tôi cao hứng hát tiếp.

Anh đặt ghè rượu sát cửa, lấy lá ủ ra và cắm cần. Chị bê tới một cái rá con bốc khói. Thì ra nãy giỠanh chị luộc gà. Tôi chào chị bằng tiếng Gia Rai. Chị bẽn lẽn gật đầu. Anh lấy thêm đĩa rau thơm và muối ớt. Chị nắm tay tôi, bảo tôi ngồi xuống chiếu hoa - loại chiếu chỉ những nhà giàu xưa mới có. Anh nói:

- Cả ngày nay bà con mừng tôi hơn chục con gà, ba ghè rượu thơm, một gùi gạo nếp. Năm nay chúng tôi được mùa cả lúa ruộng lẫn lúa nương ông ạ.

Chị vít cần rượu cho tôi, mỉm cưá»i nhìn tôi và anh uống chung má»™t cang(1). Rồi chị vào nhà trong vá»›i cháu. Tôi cám Æ¡n chị. Anh kéo tay tôi, bảo tôi đừng làm khách. Tôi há»i anh vá» công việc làm ăn cá»§a địa phương, anh cưá»i:

- Khi nào làm việc xin ông tha hồ phá»ng vấn. Còn bây giá» ta vui, ta nói chuyện Ä‘á»i...

- Vâng! - Tôi vít cần rượu. - Xin chúc mừng anh chị! Chúc mừng cháu!

Tôi nghe rõ tiếng rượu chuyển trong ghè. Bỗng anh buông cần nói với vào nhà trong bằng tiếng Gia Rai:

- Æ  em. Tui muốn say rồi! Ngày vui uống chút cho say, được. Ngày thưá»ng uống say, không phải ngưá»i Gia Rai xã há»™i chá»§ nghÄ©a đâu cán bá»™ phụ nữ nhỉ?...

Rồi anh cưá»i to và buông cần chạy vào nhà đòi bắt tay chị, khiến chị cưá»i rÅ©.

Anh bước ra vá»›i quả bầu đựng nước. Chúng tôi chế thêm nước vào ghè rồi đặt cang. Anh bảo tôi uống hết. Tôi vít cần thầm nghÄ©, phải cố gắng. Anh nhẩy quanh ghè rượu cổ vÅ© tôi. Cả chị cÅ©ng nói vá»ng ra cổ vÅ© tôi nữa. Tôi đã làm hết bổn phận. Ãến lượt anh, anh ngồi xếp bằng Ä‘iá»m tÄ©nh, hút rượu từ từ. Cục yết hầu trên cổ anh đưa lên đưa xuống Ä‘á»u đặn. Rồi anh buông cần, nói:

- ?n thịt gà đi. Vợ chồng tôi ăn từ trưa, uống từ trưa rồi.

Tôi cầm cái đùi gà anh đưa và bắt chuyện:

- Hồi tôi vào huyện đội M này thì K5 các anh chuyển đi đâu nhỉ?

- Bá»n tôi vào trong nước La Pà.

- Thế từ ấy anh có gặp ai bạn bè cũ không?

- Không.

Anh vít cần uống thêm rồi tiếp:

- Mà gặp làm gì...

- Sao vậy anh?

- Chẳng sao cả. Nhưng tôi thích thế. Má»—i ngưá»i có má»™t hoàn cảnh, má»™t niá»m vui, ná»—i khổ khác nhau. Nhưng chúng mình - Anh kéo vai tôi tiếp - Chúng mình Ä‘á»u là lính - Mà lại là lính cách mạng. Tất cả cái vui, cái buồn chung, phải không ông?

- Ãúng thế, tôi nói - Anh vào Nam năm nào nhỉ?

- Tôi vào sáu nhăm.

- Anh đã vỠthăm quê chưa?

- Chưa. Mà mình không vá» nữa, ông ạ. Mình ở đây suốt Ä‘á»i.

Anh lặng lẽ rút tẩu thuốc rồi vào nhà lấy nhánh cá»§i Ä‘ang cháy. Anh bập thuốc có vẻ khó khăn, nhưng đúng kiểu cá»§a ngưá»i Gia Rai. Tôi cÅ©ng xin anh má»™t ít thuốc, dùng giấy pÆ¡-luya quấn hút. Chúng tôi dưá»ng như bắt đầu chuyển sang má»™t không khí má»›i - không khí tâm tình cá»§a đồng đội. Anh ngồi xích gần tôi bảo đổ thêm nước từ quả bầu vào ghè. Rồi anh vít cần cho tôi, nói:

- Ông nên nhá»› rằng, ông là ngưá»i Kinh đầu tiên tôi tiếp từ khi bị thương đến giá».

- Vậy ra anh...

- Chẳng ra sao cả, ông ạ. tôi vào Nam, đánh đấm được mươi trận. Không phải nói khoe, tôi đã ba lần được bằng dÅ©ng sÄ© diệt Mỹ, má»™t lần dÅ©ng sÄ© diệt cÆ¡ giá»›i. Hai năm liá»n chiến sÄ© thi Ä‘ua cấp Quân khu. Từ tổ trưởng nhẩy thẳng lên trung đội phó. Từ trung đội phó nhẩy thẳng lên chính trị viên đại đội. Tất cả những cái đó Ä‘á»u đáng nói, nhưng cÅ©ng Ä‘á»u không đáng nói phải không ông?

Bỗng anh quàng tay qua vai tôi. Tôi cũng quàng vai anh.

Tôi nói:

- Anh nói hay lắm!

Chợt anh buông tôi ra, đẩy mạnh vai, nhìn tôi như ngưá»i lạ.

- Sao? Ông bảo tôi nói hay à? Tôi không nói hay mà tôi nói đúng! Giải phóng rồi, ông được xuống đồng bằng, ông được ra miá»n Bắc vá»›i vợ con ông, vá»›i ngưá»i thân cá»§a ông. Vậy mà ông dám bảo tôi nói hay? - Anh lay mạnh vai tôi - Tôi nói cho ông biết - Anh tiếp giá»ng đứt quãng - Ông sướng hÆ¡n tôi nhiá»u! Ông may mắn... hÆ¡n tôi nhiá»u!

Mắt anh, qua ánh đèn sáp, đỠsá»c lên rồi má» dần. Anh khóc. Tôi lúng túng không biết xá»­ sá»± thế nào. Bá»—ng anh dụi mắt vào vai tôi rồi nhìn tôi chằm chặp. Môi anh mấp máy. Hai chúng tôi ngồi lặng thinh. Cái lặng thinh như có lá»— thá»§ng. Trăng sáng ngằn ngặt. Có tiếng chị cá»±a mình và tiếng cháu bé khóc. Rồi thật bất ngá», chị cất tiếng ru. Mà chị ru tiếng Kinh, theo đúng Ä‘iệu cá»§a các bà mẹ miá»n Bắc:

à A... a... à... ơi... i - i...

Em xinh... cái dáng á... á-à-à cũng à... à-à... xinh... i - i...

Em giòn... cái tỉnh a... á... a tình tinh... a... cũng à... giòn... ả-à-à-ơi...
Tôi sững sá» cúi xuống. Chị Ä‘ang ru con hay chị Ä‘ang nhắc nhở chúng tôi? Chị Ä‘ang ru con hay chị muốn góp Ä‘iá»u gì cho vui câu chuyện? Anh bật cưá»i to và sau đó trở lại trạng thái tỉnh táo hoàn toàn. Những ngưá»i say rượu thưá»ng thế, tôi nghÄ©. Thưá»ng có những phút tỉnh táo hoàn toàn. Anh đứng bật dậy chạy vào nhà trong lấy ra nải chuối đặt lên đùi tôi, nói:

- ?n đi! Nhà tôi nó bảo chú ăn đi mà!

- Vâng, cảm ơn anh. Thế chị quê vùng nào nhỉ?

- Vợ tôi ngưá»i Gia Rai, con Plei-O-K này. Trước công tác ở tỉnh, sau vá» huyện. Bây giá» thì vá» xã. Chúng tôi cứ rút dần vào cái tổ cá»§a mình ông Æ¡i!

Anh cưá»i rất hồn nhiên. Tôi há»i:

- Anh dạy chị điệu ru con Bắc Bộ đấy à?

- Nhà tôi thích hát ru với lại thích hát chèo lắm.

- Thế anh có dạy chị hát chèo không?

- Có chứ - Anh vui hẳn - Tôi còn dạy chèo cho đội văn nghệ xã. Bà con Tây Nguyên nói chung rất thích hát chèo ông ạ. Ãá»™i văn nghệ xã tôi quyết Ä‘oạt giải há»™i diá»…n sắp tá»›i đấy!








- Tuyệt lắm!

Chúng tôi cùng vui vẻ vít cần.

- Ông mà ở lại đây lâu lâu thì hay quá.

- Tôi sẽ ở chừng nửa tháng.

- ÃÆ°á»£c đấy! Thế ông đã đánh đám trận nào chưa? Anh há»i tôi.

- Dạ, cũng có nhưng chỉ đánh kiểu du kích. K5 các anh đánh thì khiếp lắm!

- Ôi dào! - Anh ngả ngưá»i ra sau, nói. - Trước tôi là chính trị viên đại đội. Bây giá» là "chính trị viên làng" - Anh cưá»i.

- Hồi bị thương, anh nằm bệnh viện nào đấy?

- Chả bệnh viện nào cả. Anh kéo vai tôi xuống, tiếp - Tôi nằm cái "bệnh viện Plei-O-K" này.

- Hay nhỉ!

- Hay gì ông? Các ông thì cái gì chả hay? - Anh chống tay ngồi dậy, tiếp. - Ãùa chút cho vui chứ trận ấy, đơn vị tôi được trên giao là phải hốt ba cái đồn dân vệ trên trục đưá»ng quốc lá»™. Hai kho đạn địch cách thị xã K ba mươi kilômét vá» phía Tây. Nhiệm vụ nhiá»u, lại phân tán mục tiêu. Ãại đội tôi, thá»±c ra chỉ còn hÆ¡n chục tay súng. Giá» nổ hiệp đồng vá»›i mặt trận không được cách nhau quá mưá»i lăm phút. Tôi chỉ huy mÅ©i chá»§ công, trá»±c tiếp nắm tổ Ä‘iểm há»a diệt kho đạn địch. Chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ má»™t cách xuất sắc, có thể nói như thế. Sau trận đánh, rút vá» gần tá»›i khu rừng tập kết thì không may, chính ba anh em chúng tôi lá»t vào ổ phục cá»§a địch. Tôi Ä‘i giữa, cậu Chung Ä‘i trước. Nó bị thương, tôi thoáng thấy thế. Nhưng nó vẫn phụt được má»™t quả B40 rồi má»›i hy sinh. Thằng Châu cÅ©ng thế. Nó cÅ©ng bắn đâu được vài loạt AK. Tôi không hiểu sao lại bật tít vào bụi, cách đó đến gần chục mét! Hình như chúng tôi bị mìn và cả ÃK nữa. Tôi bị ngất khá lâu. Tỉnh dậy, sá» lên mặt chỉ thấy máu. Bàn tay phải bị thiến phăng mấy ngón, còn mặt tôi bị luồng lá»­a ÃK xoẹt qua! Vâng, chả hiểu sao lúc ấy tôi khá»e thế? Tôi kéo lê khẩu súng bên tay trái, bò quanh đó tìm Châu, Chung. Nhưng không thấy chúng nó đâu cả. Có thể chúng nó bị thương rồi địch bắt, lúc ấy tôi nghÄ© thế. CÅ©ng có thể chúng nó hy sinh rồi bị địch kéo xác Ä‘i! Tôi bò quẩn mãi, chỉ sá» mó thôi chứ mắt có thấy gì nữa đâu! Rồi cÅ©ng đến lúc phải tính, tôi bò theo linh cảm vào rừng. Không biết bao lâu nhưng đến khi mở được mắt đã thấy mình nằm bên đống lá»­a, chỉ có má»™t khuôn mặt xương xẩu, già nua, râu tóc xồm xoàm cúi xuống. Ngưá»i ấy dùng nước rá»… cây tưới lên những chá»— bá»ng và vết thương cho tôi. Sau này tôi biết Ä‘iá»u ấy. Vâng, ông già vợ tôi bây giỠđấy. Hôm đó ông Ä‘i săn, vá»› được tôi và cõng vá» cứu chữa. Ông già chỉ sống có má»™t mình. Hai ngưá»i con trai là du kích đã hy sinh, còn má»—i cô út thì công tác xa. Bà lão má»›i mất trước khi có mặt tôi vài tháng. Ông già sống lầm lì, suốt ngày chỉ nói vài câu cần thiết. Tôi khá»i rồi ở lại vá»›i ông, vá»›i dân làng. Tôi há»c tiếng Gia Rai, há»c việc cá»§a má»™t ngưá»i đàn ông Gia Rai. Tôi không vỠđơn vị nữa. Tôi vá» làm gì khi bàn tay không còn cầm nổi súng. Tôi vá» làm gì, tôi há»i ông? - Anh lay mạnh vai tôi. - Tôi vá» làm gì khi đơn vị tôi, anh em đồng đội cá»§a tôi Ä‘ang phải đương đầu vá»›i bao nhiêu khó khăn? Ông ạ, gạo phải tính bằng tay, muối phải Ä‘ong bằng nắp cù là, phải đếm từng hạt chia nhau. Mà nhiệm vụ chiến đấu thì cứ nối tiếp nhau liên miên.Tôi là cán bá»™ tôi biết. Má»™t đại đội độc lập kiểu đơn vị tôi, lo được cho má»™t thương bệnh binh khốn khổ lắm. Căng thẳng lắm. Vừa quần nhau vá»›i địch lại vừa phải bảo vệ thương binh, ông bảo đơn giản sao được? Mình thiếu thốn cắn răng mà chịu, kiếm măng, kiếm rau ăn quáng ăn quàng cho xong. Chứ thương bệnh binh mà thiếu, mà đói thì có tá»™i vá»›i không những đồng chí mình, mà còn mang tá»™i vá»›i Ãảng, vá»›i dân nữa. Tôi vá», mất đứt bốn năm đồng chí chuyên môn lo cho tôi. HÆ¡n thế, sổ gạo, muối dá»± trữ phải trích ra chi cho tôi. Mà cái chính là tôi không cầm súng được nữa. Ãúng thế. Tôi mà vá», anh em mừng cho tôi nhưng lại phải lo cho tôi! Phải nai lưng ra gánh vác cho tôi. Tôi là cán bá»™ tôi biết ông ạ. Tôi vá» là chỉ để được thấy anh em mừng là mình còn sống thôi ư? Không! Tôi không vá» nữa. Thế thôi. Ãồng đội hãy tha thứ cho tôi. Lúc ấy tôi nghÄ© thế và tôi làm đúng theo ý nghÄ© cá»§a tôi. Bây giá» cÅ©ng thế, tôi sẽ làm đúng theo tôi nghÄ©...

Chợt có tiếng chị gá»i. Anh chạy vào vá»›i chị. Má»™t lúc sau quay ra, nét mặt có vẻ rạng rỡ hÆ¡n, anh túm tay tôi:

- Ông ạ, chúng tôi mới sinh cháu trai. Tôi vừa bảo nhà tôi sẽ đặt tên cháu là Thực. Rơ Lan Thực. Mẹ cháu hỠRơ Lan, lại sinh đúng bữa nay có nguyệt thực, đặt thế để nhớ ngày hôm nay được không ông?

- Tuyệt lắm! Xin chúc mừng anh chị. Chúc mừng Rơ Lan Thực!

Chúng tôi lại đổ thêm nước vào ghè và đặt cang uống chung. Tôi thấy anh có vẻ mệt nên bảo anh Ä‘i nghỉ. Anh cưá»i:

- Ông mệt à? Nếu không thì lo gì tôi. Tôi đã trót nói vá»›i ông rồi! Tôi ở lại đây và thành ngưá»i Gia Rai. Tôi không vá» quê nữa. Nhưng ông ạ, hồi còn chiến tranh, mịt mù tin tức còn có lý. Giải phóng rồi mà tôi không vá». Mà tôi nỡ bá» quê - Ãiá»u ấy lúc nào cÅ©ng dằn vặt tôi...

Bỗng anh kéo đầu tôi xuống hôn. Anh vò tóc tôi, tiếp:

- Tóc vợ cÅ© cá»§a tôi dày và đẹp lắm! Má»—i lần chải, cô ấy phải đứng lên giưá»ng mà buông tóc xuống. Vợ tôi đẹp nhất vùng, tôi dám nói thế. Cô ấy là kế toán hợp tác. Hôm vá» phép trước khi Ä‘i B, vừa xuống xe ngang đưá»ng, tôi gặp cô ấy. Chà, cô bé lên huyện có việc gì đó, lốp xe đạp bị xịt. Thấy có ngưá»i dắt xe, tôi đặt ba lô lên phócbaga. Ãi được má»™t Ä‘oạn má»›i có hiệu sá»­a, tôi bảo vào vá xăm. Cô ấy cứ lúng ta lúng túng. Thì ra cô nàng hết tiá»n ông ạ. Tôi nhận trả cho. Sá»­a xong, tôi đèo cô ấy vá». Ãến gần làng thì gặp nguyệt thá»±c. Tôi dừng xe đứng xem. Tiếng gõ nong nia, thúng má»§ng từ trong làng vá»ng ra nghe mà rùng rợn. Cô ấy nép sát vào ngưá»i tôi mà thì thầm: "Gấu ăn mặt trăng!". HÆ¡i ấm từ ngưá»i cô lan sang khiến tôi ngÆ¡ ngẩn. Vâng, tôi đã nắm tay cô gái ấy từ lúc nào. Ãến lúc trăng sáng lại, chúng tôi sá»±c nhá»› ra là mặc dù cùng quê, nhưng má»›i chỉ quen nhau được vài chục phút!...

- Hôm sau cô ấy Ä‘em tiá»n trả tôi - Anh ngừng má»™t lát, rồi tiếp - làm sao có thể nhận tiá»n trong trưá»ng hợp như vậy, phải không ông. Nhưng kể cÅ©ng hay! Cứ đưa đẩy mãi hóa ra tình cảm. Rồi chúng tôi yêu nhau. Cứ như tôi vá» phép chỉ để gặp cô ấy, để cưới cô ấy. Xưa nay, ba anh em tôi Ä‘i đâu vá» cÅ©ng ở nhà ông chú. Bố mẹ tôi mất sá»›m vì nạn lụt. Chú tôi trông nom chúng tôi thay cha. Hồi ấy thằng em tôi đã Ä‘i nước ngoài. Cô út cÅ©ng đã lấy chồng, dạy há»c tận má»™t tỉnh sát biên giá»›i phía Bắc. Tôi định vá» nhà vá»›i chú thím chục ngày rồi lên ngược thăm em gái. Nhưng tình yêu đã níu chân tôi lại. Tôi cưới vợ, khoác ba lô sang nhà vợ ở, Ä‘iện cho em gái vá» chÆ¡i. Vâng, tháng rưỡi phép cứ như trong mÆ¡. Thá»i gian đối vá»›i tôi chưa bao giá» vụt nhanh đến thế. Khi quất ba lô lên vai chia tay vợ, chia tay làng xóm, lên xe rồi mà tôi vẫn thấy ngỡ ngàng...

- Rồi từ đó anh chị bặt tin nhau luôn? - Tôi há»i.

- Không. Tôi là thằng chịu khó viết thư nhất đơn vị. Hành quân trên Trưá»ng SÆ¡n vất vả là thế mà tôi vẫn gá»­i Ä‘á»u đặn má»—i tuần má»™t lá. Ãến đơn vị chiến đấu, bận hÆ¡n thì má»—i tháng má»™t lá. Sau này vì quá căng thẳng, tôi gá»­i thưa dần, chỉ khi nào có dịp thuận tiện. Tôi cÅ©ng nhận được hai lá thư cá»§a vợ. Thế nhưng, từ ngày bị thương, từ ngày tôi quyết ở lại đây thì không thư từ gì nữa! Tôi đã thành ngưá»i Gia Rai, thành ngưá»i làng Plei - O-K này rồi. Mà đã thế thì thôi, thì còn thư từ làm gì? Tôi há»i ông - Anh lay mạnh vai tôi - Tôi chỉ muốn - Anh tiếp - Ngoài bà con Plei-O-K ra, không ai nghÄ© có thằng tôi trên Ä‘á»i này nữa. Hãy để cho vợ tôi, em tôi, chú thím và bà con dân làng quê tôi coi tôi là liệt sÄ©. Có lẽ như thế tốt hÆ¡n. Tôi không có ý định lá»™ mặt ra, mặc dù nhiá»u lần tôi không chịu nổi. Ngoài nông trưá»ng chăn nuôi cá»§a huyện kia, khối anh em miá»n Bắc. Nhất là mấy sư Ä‘oàn bá»™ đội làm kinh tế gần đây lại càng đông. Vâng, đã vài lần tôi ra nông trưá»ng chÆ¡i, tá»›i chá»— anh em bá»™ đội chÆ¡i. Há» không phát hiện ra tôi là ngưá»i Kinh. Tôi lân la há»i thăm, cÅ©ng gặp vài anh em cùng huyện. Có hai cậu cùng xã. Nhưng anh em còn ít tuổi quá. Hồi tôi Ä‘i B, chúng nó má»›i sáu, bảy tuổi. Tôi há»i chuyện làng xóm rồi đến chuyện gia đình. Nhưng hai cậu đồng hương ấy chẳng biết gì cho rõ ràng cả. Há» há»i sao tôi biết quê há» vá»›i lại quen nhiá»u ngưá»i thế? Tôi bảo tôi có được ra Bắc há»c và sÆ¡ tán vá» vùng quê há» mấy tháng. Và thế là các đồng hương cá»§a tôi tin ngay! Má»™t cậu bảo có biết "cái chị ấy" - tức là vợ tôi, và thậm chí biết cả "anh chồng chị ấy" - tức là tôi. Nhưng theo cậu ấy thì hiện nay anh ấy đã hy sinh ở chiến trưá»ng, còn chị ấy hình như vẫn ở vậy. Cậu kia lại bảo hình như chị ấy đã có con vá»›i ai đó. Trá»i đất, cái gì cÅ©ng hình như, hình như! Tôi không thể chịu được. Nhưng mà trách ai? Anh em ngưá»i ta có việc cá»§a ngưá»i ta. Mà dẫu tôi có hy sinh hay còn thì đối vá»›i há» cÅ©ng thế thôi. Tôi đã má»i được hai cậu đồng hương vá» nhà chÆ¡i. Tôi cư xá»­ vá»›i anh em theo đúng kiểu cá»§a ngưá»i Gia Rai... Vâng, lúc gặp anh em thì tôi cảm thấy tôi đóng kịch không đến ná»—i kém. Vậy mà sau đó chỉ có má»™t mình vá»›i những ká»· niệm cÅ©, ông ạ, tôi không tài nào chịu nổi. Tôi như thằng tâm thần nhưng lại cÅ©ng rất tỉnh táo. Tôi nói dối ông già là được trên cá»­ Ä‘i há»c hai tháng. Ông già bán con heo nái Ä‘ang nuôi lấy tiá»n cho tôi, không há» nói gì. Thậm chí ông còn vui hÆ¡n thưá»ng ngày. Sau này tôi má»›i biết, ông già cÅ©ng tinh ý gá»›m. Ông bảo lúc ấy ông đếm được trong đầu tôi nghÄ© những mưu mẹo gì? Tôi chỉ nghÄ© là Ä‘i chừng hai tháng. Vá» quê, tôi định thế. Nhưng vá»›i kế hoạch không lá»™ mặt cho ai biết. Tôi thèm biết tình hình vợ và hai em tôi, vá»›i lại được Ä‘i trên cánh đồng làng trong cảnh thanh bình quá! Rồi tôi vào, nhất định thế. Tôi không bỠông già và dân làng Plei-O-K cá»§a tôi được. Có lẽ như thế tôi sẽ yên tâm hÆ¡n, phải không ông? Hôm ấy tôi Ä‘i sá»›m. Ra khá»i làng, trá»i còn mù sương, ngoái lại chỉ thấy những đốm lá»­a nhập nhòe. Tôi vừa Ä‘i vừa chạy tá»›i bến xe thì sáng. Tôi chỉ mặc độc má»™t bá»™ đồ bá»™ đội. Vâng, rá»§i cho tôi mà, cÅ©ng thật may cho tôi. Tôi lao vào xếp hàng mua vé. Chỉ còn hai ngưá»i nữa đến lượt tôi thì bá»—ng cá»­a bán vé sập xuống. Hai chữ HếT Vé đập vào mắt tôi như má»™t cái tát! Tôi bấm lòng chá» mua chuyến trưa. Tôi xếp đầu tiên và cố không nghÄ© ngợi gì. Thá»i gian căng thẳng ấy rồi cÅ©ng qua. Cá»­a bán vé vừa mở tôi đã thá»c tay, đưa tiá»n vào. Cô bán vé định bán thì má»™t ngưá»i nào đó, cÅ©ng từ phía trong phòng há»i giấy. Tôi không có giấy tá»! Không có gì cả! Tôi bảo tôi là thương binh, Ä‘i thăm bạn cÅ©ng là bình thưá»ng! Ngưá»i ta há»i: "Thế thẻ thương binh cá»§a bác đâu?". Tôi đấm ngá»±c: "Thế à? Tôi thế này mà cÅ©ng phải thẻ à?". Ngưá»i ta vẫn nhẹ nhàng: "Vâng, đã là thương binh thì phải có thẻ thương binh, bác ạ". Tôi nuốt giận Ä‘i ra khá»i hàng. Tôi chá»™p mua má»™t nải chuối bằng số tiá»n định mua vé nắm trong tay, không phải vì thèm ăn, mà tôi cứ mua, thế thôi. Tôi thấy má»™t cháu bé chừng bốn, năm tuổi đứng nhìn. Tôi đưa cả nải chuối cho nó. Ãứa bé bá»—ng khóc thét lên, còn mẹ cháu thì lao tá»›i, ôm ghì lấy con. Tôi ngÆ¡ ngác giây lát và sá»±c nhá»›, mình không còn là ngưá»i bình thưá»ng nữa! Tôi nuốt ná»—i cay cá»±c xuống ngá»±c và cắm đầu Ä‘i! Rồi tôi nằm vật trong má»™t bụi cây. Ông già lại cõng tôi vá». Ông già theo dõi tôi, ông ạ. Ông bảo, tôi Ä‘i lá»t thì cho Ä‘i, nhưng nếu không lá»t sẽ có chuyện xấu. Ông già đắp lá rừng mát cho tôi. Rồi tôi cÅ©ng trở lại bình thưá»ng. Có đến vài tháng tôi không được khá»e lắm, đêm nào cÅ©ng nằm mÆ¡. Thậm chí cả lúc thức, cả ban ngày nữa! Khi thì thấy thằng em tôi vào. Rõ ràng nó Ä‘ang đứng ngoài cá»­a xách cái cặp sách ngày xưa nó vẫn Ä‘i há»c. Tôi chạy ra thì nó biến đâu mất. Tôi quay vào chá»— cÅ© lại thấy nó xuất hiện. Tôi ngồi im nhìn và nó cÅ©ng đứng ngoài cá»­a nhìn tôi. Tôi quát lên: "Sao chú lại đứng đó?" "Em vào tìm anh", nó nói nhẹ nhàng. "Không!" Tôi bảo nó: "Chú vá» Ä‘i. Vá» lo công chuyện cá»§a chú Ä‘i. Anh không còn nữa đâu!". - "Anh nói gì lạ vậy?", nó nói: "Anh vẫn còn sống. Hôm trước anh đã định vá» vá»›i chúng em kia mà!". "Không!". Tôi bảo nó: "Chú nằm mÆ¡ đấy!". "Chính anh Ä‘ang nằm mÆ¡" - nó nói - "Chính anh Ä‘ang tá»± dối mình. Anh ngu lắm!" Nó dám bảo tôi thế. "Anh không biết rằng anh Ä‘ang làm khổ chúng tôi, làm khổ chị ấy và chính bản thân anh nữa: - "Trá»i Æ¡i", tôi bảo nó. "Chú được há»c rá»™ng biết nhiá»u mà hiểu vá» anh hạn hẹp quá. Anh đã là liệt sÄ© rồi. Anh hy sinh ngày giá», năm tháng nào chắc chú đã biết. Chú đã từng cúng giá»— và khóc anh. Vậy mà bây giá» chú nỡ mắng anh như vậy? Ngưá»i ta có nhiá»u cách biểu hiện lòng thương yêu. Khóc là má»™t kiểu và chú mắng anh cÅ©ng là má»™t kiểu. Nhưng chú ạ, anh đã hy sinh rồi. Chú hãy cứ tin như thế như chú đã từng tin bấy nay!..." - "Không được!", nó lạnh lùng đáp. "Anh còn sống, em biết. Và chính vì thế, anh đã làm khổ bao nhiêu ngưá»i. Bây giỠđã đến lúc phải nghÄ© lại. Ãất nước hòa bình thống nhất rồi. Và anh đã góp má»™t phần xương máu vào sá»± nghiệp chung. Bây giá» anh có Ä‘iá»u kiện được hưởng hạnh phúc. Anh cứ vá» vá»›i bá»n em Ä‘i! Anh vá» vá»›i chị dâu cá»§a chúng em Ä‘i!" - "Này", tôi bảo nó: "Chú im miệng ngay Ä‘i!". Tôi cÅ©ng phải ra vẻ cứng vá»›i nó. "Anh cấm chú không được nói năng như thế. Anh đã là liệt sÄ© rồi. Nhất định đơn vị anh, bạn bè, đồng đội cá»§a anh đã làm chính sách đối vá»›i anh chu đáo" - "Không! Anh còn sống", nó vẫn má»™t má»±c. "Anh hèn lắm! Anh không dám chấp nhận sá»± thật" - "Sá»± thật nào?". Tôi quát lên. Nó thì ngồi khóc, ông ạ. Em tôi nó khóc vì tôi là liệt sÄ© thật rồi! Mà liệt sÄ© không phải đã chết, rõ ràng thế. Tôi bảo nó: "Chú đừng tưởng, chú ạ. Chính liệt sÄ©, chính những ngưá»i anh hùng vô danh, những ngưá»i không có tên tuổi; những ngưá»i vì Ãảng, vì dân vì tổ quốc - hỠđã chiến đấu và chiến thắng kẻ thù. Há» hy sinh. Ãúng! Nhưng hy sinh thì không phải là chết! Há» sẽ sống lâu hÆ¡n chúng ta. Chú đừng tưởng. Tôi phải nhắc lại vá»›i chú: chú đừng nghÄ© chú được há»c rá»™ng, biết nhiá»u mà hiểu thấu má»i nhẽ. Chú đừng mong tôi phải ân hận, phải nghÄ© lại gì cả. Má»—i con ngưá»i được sinh ra, nếu chúng ta muốn thành ngưá»i tốt thì trước nhất, chú ạ. Trước nhất phải làm tròn bổn phận cá»§a mình...".

Anh buông tay, ngả ngưá»i ra sau tiếp:

- Tôi nói nhiá»u quá phải không ông? Có lẽ tôi say rồi. CÅ©ng có lẽ quá lâu chưa có dịp uống rượu. Hôm nay vui quá. Thằng con tôi ra Ä‘á»i. Tôi đặt tên cháu là RÆ¡ Lan Thá»±c. Lúc ông vào tôi Ä‘ang nằm mÆ¡ nhá»› cái đêm nguyệt thá»±c ở quê.

Bây giá» thì anh ngả hẳn ngưá»i vào lòng tôi. Má»™t lúc sau sá»±c tỉnh, anh tiếp:

- Những ngày sau tháng Ba năm Bảy lăm, chắc các ông sướng lắm nhỉ. Còn tôi, ông ạ! Tôi không dám cho phép mình tá»± ra khá»i huyện. Ãó là nguyên tắc mà tôi đặt ra, là ká»· luật mà tôi không cho phép mình vi phạm. Có những đêm tôi cứ lẩn thẩn nhá»› lại khuôn mặt từng anh em má»™t trong đơn vị. Tôi Ä‘iểm lại quân số những ngưá»i đã hy sinh từ khi tôi vào đến lúc tôi bị thương. Tôi nhá»› hết cả tính tình, khả năng từng ngưá»i. Nói thật vá»›i ông, chỉ tính riêng đại đội tôi thôi, anh em mà còn cả sẽ thành lập gần đủ má»™t tiểu Ä‘oàn vá»›i những tay súng kỳ cá»±u và dÅ©ng cảm. Có lần tôi mÆ¡ thấy tất cả anh em chúng tôi - những liệt sÄ© cùng đơn vị - tất cả, dưới sá»± hướng dẫn cá»§a tôi. Anh em tập trung vá» làng Plei-O-K này để nghe tin tức trên đài giống như hồi còn chiến tranh chúng tôi vẫn làm. Ãây, ông là nhà báo, chắc ông dá»… thông cảm vá»›i chúng tôi. Lúc nào anh em cÅ©ng muốn biết tình hình thá»i sá»±. Mà phương tiện thông tin thì chỉ có má»—i cái đài cá»§a tôi. Báo chí thất thưá»ng và chậm lắm. Nhưng hiện nay thì đài cá»§a tôi đã gói kỹ rồi. Pin đắt lắm mà chẳng phải lúc nào cÅ©ng mua được! Ông bảo ông cho tôi pin hả? Thế thì hay lắm, chút tôi sẽ mở đài cho cả thằng con tôi nghe. Chắc khi con chúng mình lá»›n lên sẽ không còn thiếu pin nữa?...

Anh nhanh nhẹn cầm hai viên pin tôi đưa, chạy vào nhà. Sau đó không lâu có tiếng đài rá»t rẹt. Chị nói vui vá»›i anh bằng tiếng Gia Lai:

- Không phải đài ngưá»i ta cÅ©ng má»›i sinh con trai đâu, mà còn thức khuya để nói.

Anh cưá»i hì hì:

- Ãài không nói thì mình nói. Mình má»›i sinh con trai, lại gặp bạn cÅ©, thức cả đêm chắc cán bá»™ phụ nữ giận má»™t ná»­a, thương má»™t ná»­a nhỉ?...

Rồi anh bước ra. Chúng tôi đổ tiếp nước vào ghè và vít cần. Tôi gợi chuyện:

- Ãã bao giá» anh kể chuyện ngoài Bắc cho chị nghe chưa?

- Có - Anh buông cần, nói. - Lúc chưa cưới, tôi kể hết. Cô ấy khóc. Sau này thì thôi. Nói làm gì nữa ông? Chúng tôi Ä‘á»u là những ngưá»i muốn có hạnh phúc cả. Nhưng bây giá» cái làm tôi sợ nhất là chiêm bao ông ạ. Có lần tôi mÆ¡ thấy em gái tôi vào và khi tôi tỉnh, tôi vùng dậy. Thấy tôi có vẻ hốt hoảng, nhà tôi ôm ghì tôi. Tôi kể cho cô ấy nghe và cô ấy khóc. Tôi phải an á»§i, giải thích mãi. Chiêm bao là chiêm bao, còn sá»± thật vẫn là sá»± thật phải không ông? Tôi không tin chiêm bao phản ánh đúng sá»± thật. Cô em gái tôi vào, tôi thấy thế. Nó dẫn theo cả má»™t Ä‘oàn cháu gái. Tôi mừng quá, reo lên. Nó thì đẩy vai tôi ra, nói: "Bác còn sống đấy à?", nó dụi mắt và lao vào lòng tôi. "Anh đã hy sinh rồi em ạ", tôi bảo nó thế. "Vâng", em gái tôi tức tưởi. "Lúc nào anh cÅ©ng bảo anh đã hy sinh, đã là liệt sÄ©! Thôi thì em tin anh. Nhưng sao anh là liệt sÄ© mà chẳng phù há»™ em? Cháu cá»§a bác đây. Bác xem lại Ä‘i, toàn cháu gái cả! Em sinh đến đứa thứ năm rồi mà vẫn toàn con gái. Các chị nhắc em phải kế hoạch. Nhưng vợ chồng em muốn có má»™t cháu trai quá. Bác bảo bác là liệt sÄ©, sao bác chả phù há»™ vợ chồng em? Chúng em dạy há»c trên miá»n núi có chục năm hÆ¡n rồi mà vẫn chưa xin chuyển được vá» quê. Bác thì đã hy sinh, bác V công tác xa lắm, ai là ngưá»i lo giá»— chạp, hương khói cho ông bà, cho bác?". Rồi lại cả vợ tôi nữa, ông ạ. Cô ấy cứ buông tóc xuống đất cho các cháu gái tôi tha hồ mà chải. Tôi đến thu lại thì cô ấy bảo: "Sao cả tháng giá»i ăn ở vá»›i em, em muốn có con, anh lại gạt Ä‘i. Anh bảo anh không muốn em vất vả mang thai, sinh con mà vắng mặt anh. Bây giá» anh là liệt sÄ©, anh có biết em sống vò võ má»™t mình buồn thế nào không? Anh bảo em đẹp ư? Trá»i đất, đẹp mà làm gì khi không có anh trên Ä‘á»i này nữa? Tóc dày, tóc xanh mà làm gì khi không có bàn tay anh luồn vào?..." Rồi cô ấy bảo tôi bạc. Rằng tôi sống như thế là không có hậu. Rằng ít ra cÅ©ng phải nghÄ© tá»›i vợ, tá»›i em, tá»›i công lao cá»§a bà con xóm giá»ng. Cô ấy bảo biết tôi còn sống, có má»™t ngưá»i mách vá»›i cô ấy thế. Vợ tôi không bao giá» tin tôi có thể chết được, ông ạ. Trước hôm Ä‘i B, tôi có nói đùa: "Nếu anh có lỡ việc gì...". Cô ấy gạt phăng ngay: "Anh im Ä‘i! Không được nói gở thế. Chẳng bao giá» có chuyện gì xẩy ra cả!". Bây giá» cô ấy nhắc lại vá»›i tôi Ä‘iá»u ấy. Vâng, tôi nhìn vào mắt vợ tôi và cô ấy, cÅ©ng nhìn tôi chằm chặp. Tôi bảo: "Em hãy bình tÄ©nh. Hãy đặt mình vào hoàn cảnh cá»§a ngưá»i khác và suy nghÄ©...". Cô ấy thét lên: "Anh không phải là ngưá»i khác! Anh là cá»§a em! Hãy vá» vá»›i em Ä‘i!". Tôi bảo: "Em hãy nhìn vào mặt anh đây. Hãy nhìn vào tay anh đây. Bàn tay anh không còn luồn vào tóc em được nữa. Môi anh cÅ©ng không còn bình thưá»ng để đặt lên đôi má lúc nào cÅ©ng như rắc phấn cá»§a em được nữa!". Có thể tôi nghÄ© thế là sai. Nhưng tôi nghÄ© thế nào thì tôi làm đúng như thế. ở Ä‘á»i, có những cái sai mà ngưá»i ta cÅ©ng chấp nhận được. Nhưng em thì tùy. Em có quyá»n trách cứ tôi. Vì yêu em mà tôi xá»­ sá»± vá»›i em không phải.

Bỗng anh ngửa cổ ra sau, nói:

- Không! Tôi là liệt sÄ© rồi, ông ạ. Tôi là liệt sÄ© như muôn ngàn đồng đội chúng ta là liệt sÄ©. Em là vợ tôi, em là vợ liệt sÄ© như muôn ngàn chị em có chồng đã hy sinh. Và Ä‘iá»u ấy an á»§i tôi. Em có quyá»n tá»± hào vá» tôi và cả vá» em nữa. Chúng anh, những liệt sÄ©, em ạ. Chúng anh không sống cho mình và cÅ©ng không chết chỉ cho mình . Nhưng anh mắc lá»—i vì có em trên Ä‘á»i này. Biết làm thế nào khác được? Tổ quốc đối vá»›i anh là em, là bà con xóm làng mình. Nhưng lại không phải chỉ có thế. Tổ quốc còn là ông già Gia Rai đã cứu anh, còn là bà con dân làng Plei-O-K này nữa. Tổ quốc là tất cả. Là Ãảng mình, dân mình, là tất cả! - Anh vươn tá»›i chụp mạnh vai tôi, lay lay - Tổ quốc là những đêm chúng mình xuống đồng bằng cõng muối, gùi gạo. Thèm đồng bằng quá. Thèm chui vào bếp lá»­a quá. Thèm được nghe tiếng ruá»™ng lúa dẫm bùn, sặc sụa mùi phân quá. Thèm được nghe tiếng trẻ khóc, tiếng la rầy cá»§a mẹ quá. Thèm được phanh cúc ngá»±c trên đồng hát nghêu ngao quá.

Chợt anh cắn mạnh vào cánh tay và sực ngẩng lên, nhìn tôi:

- Tôi Ä‘ang nói chuyện vá»›i ông nhỉ? Thỉnh thoảng tôi cứ phải hoặc cắn vào cánh tay mình như thế. Hoặc đá vào cái gì đó cho rõ Ä‘au để biết mình Ä‘ang tỉnh hay nằm mÆ¡. Có lẽ thần kinh tôi yếu rồi. Nhưng tôi vá»›i ông là đồng đội, chúng mình hiểu nhau hÆ¡n. Từ ngày quyết định ở lại đây, tôi không nghÄ© là tôi sẽ lấy vợ. Thật thế, thá» có mặt trăng đêm nay! Tôi ở vá»›i ông già gần chục năm. Mãi năm kia ông già ốm nặng rồi qua Ä‘á»i. Cô út vá» chăm sóc và chịu tang. Chúng tôi lo cho cụ chu đáo đúng vá»›i phong tục cá»§a ngưá»i Gia Lai. Sau đó tôi má»›i biết cô ấy đã có chồng và chồng cô cÅ©ng là liệt sÄ©. Vâng, chúng tôi yêu nhau. Dân làng vun vén cho chúng tôi. Tôi được bà con tín nhiệm. Tôi Ä‘em hết năng lá»±c ra làm những gì có thể làm được. Rồi tôi được vào Ãảng. Ãúng hÆ¡n, tôi được chi bá»™ và Ãảng á»§y xét cho sinh hoạt lại. Bây giá» tôi phụ trách công tác thông tin văn hóa xã, ông ạ. Ãá»™i chèo cá»§a chúng tôi không những đã vững vàng có thể nói như thế. Chúng tôi còn Ä‘ang ra sức tập tành để há»™i diá»…n văn nghệ quần chúng sắp tá»›i đạt được giải má»™t cách bất ngá»...

Anh ngả hẳn ngưá»i vào tôi nhìn trăng. Anh lại kéo má tôi hôn tá»›i tấp. Rồi anh thì thầm:

Vừa rồi tôi đã nói gì vá»›i ông, tôi không nhá»› nữa. Có lẽ tôi say. Nhưng hôm nay vui quá! Suốt từ sáng dân làng tá»›i mừng cho vợ chồng tôi. Chả có gì phải ân hận nữa phải không ông? Thằng con tôi đã xóa Ä‘i má»i cá»±c nhá»c cho tôi. Ông nên nhá»› rằng, tôi không có ý định thay đổi lại cuá»™c sống. Chỉ có má»™t Ä‘iá»u, ông có Ä‘iá»u kiện, khi nào vá» quê tôi chÆ¡i, ông thăm dò giúp tình hình vợ và hai em tôi. Nhưng bằng giá nào cÅ©ng không được để lá»™ ra là tôi còn sống. Tôi tin ông, ông giúp tôi nhé. Chúng mình sẽ thư từ cho nhau. Mai tôi ghi địa chỉ cho ông...

Và anh nằm gối đầu lên đùi tôi ngá»§. Anh ngá»§ ngon lành như không phải vừa rồi đã nói ra những Ä‘iá»u sâu kín cá»§a Ä‘á»i mình.

*
* *

Sau chuyến công tác Tây Nguyên, tôi thu xếp xuống miá»n quê anh ngay. Trong thá»i gian đó, tôi ở nhà đồng chí chá»§ nhiệm, xuống các đội sản xuất lấy tài liệu. Lân la trò chuyện vá»›i bà con xã viên, tôi được biết chị P. Vợ anh, năm 1970 nhận tin chồng hy sinh. Ngưá»i ta kể rằng, chị bị ngất nhiá»u lần khi nghe tin đó. Nhưng cÅ©ng như nhiá»u chị em có chồng hy sinh ở chiến trưá»ng, chị đã vượt qua . Chị lao vào công tác và được trên cá»­ Ä‘i há»c đại há»c nông nghiệp tại chức. Năm 1975 chị tốt nghiệp và nhận công tác trên phòng nông nghiệp huyện. Năm 1977 chị lấy chồng, anh K. chồng chị cÅ©ng là bá»™ đội chuyển ngành. HỠđã có má»™t cháu trai. Ngưá»i ta còn kể rằng , anh K. hiá»n lành, rất chu đáo vá»›i vợ con. Xóm làng, má»—i khi nhắc tá»›i tên anh Ä‘á»u được nghe những lá»i tốt đẹp. Tôi còn biết thêm, anh V. em trai anh đã vá» nước, hiện Ä‘ang công tác ở má»™t viện nghiên cứu khoa há»c cá»§a Trung ương tại Hà Ná»™i. Cô em gái anh chuyển xuống gần anh V. Vợ chồng cô có hai cháu, má»™t trai, má»™t gái.

Sau khi rá»i hợp tác quê anh, tôi còn ghé phòng nông nghiệp huyện, định tìm gặp chị P. Nhưng chị đã Ä‘i công tác phong trào. Anh K. Ä‘ang nghỉ phép, dẫn cháu vá» quê ná»™i. Tôi rất tiếc không được trá»±c tiếp gặp chị. Nhưng kể thế cÅ©ng có cái hay. Ãiá»u gì cần biết vá» chị tôi đã biết rồi. Và tôi cÅ©ng đã báo tin cho anh. Tuy nhiên, tôi muốn nói thêm dòng cuối là, trong câu chuyện này, tên anh, tên chị, tên những ngưá»i thân cá»§a anh và cả quê hương cÅ©ng như vùng đất cá»§a anh Ä‘ang sống, chỉ là những chữ cái tình cá» mà tôi đặt ra.


--------------------------------------------------------------------------------

(1) Cang: ÃÆ¡n vị Ä‘o rượu cần cá»§a đồng bào Tây Nguyên.
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #58  
Old 20-05-2008, 01:06 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Ãối Mặt
Tác giả: Nguyễn Hồng Thái

Ãồn rằng hắn là má»™t thằng cướp khá kỳ quặc. Có lần toán cướp ba thằng do hắn chỉ huy chặn cả má»™t xe khách biển trắng. HÆ¡n bốn mươi hành khách mặt cắt không còn má»™t giá»t máu khi nhìn hắn tay súng, tay thuốc nổ, mắt đảo nhanh như Ä‘iện, miệng nhoẻn cưá»i không thèm quát hay dá»a nạt lá»i nào. Sau khi cầm khóa Ä‘iện, vứt bao thuốc Vi-na cho lái xe, hắn nói giá»ng ná»­a nam ná»­a bắc.

- Tụi tôi khuyên má»i ngưá»i không nên chống cá»± mà thiệt mạng - Rồi hắn lách từ đầu xe đến hàng ghế cuối cùng hất hàm há»i - Những ai là cán bá»™ Ä‘i công tác thì đứng dậy, tụi này có chế độ riêng.

Bốn ngưá»i đàn ông trung niên, ba cô gái, sáu ngưá»i luống tuổi rụt rè đứng dậy. Hắn há»i từng ngưá»i làm gì, quê quán và Ä‘i công tác ở đâu. Hắn yêu cầu mưá»i ba ngưá»i trên tháo ná»™p cho hắn nhẫn vàng, lắc vàng, khuyên tai. Hắn bảo đây là những thứ dá»± trữ cá»§a từng ngưá»i trong khi có nhiá»u ngưá»i Ä‘ang rất cần hằng ngày. Má»™t chị phụ nữ làm bên thuế vụ sợ quá, tháo luôn cả đồng hồ Sen-kô Phai đưa thì hắn bảo: "Không, cô cứ giữ lấy đồng hồ. Cái ấy rất cần cho các vị. Tụi này không cạn tình đến như vậy". Riêng tiá»n mặt, hắn cho hai thằng đàn em tận thu được đến gần hai mươi triệu. Sau đó hắn "lại quả" cho má»—i ngưá»i má»™t trăm, nói rằng để các vị còn ăn đưá»ng và quà cáp cho ai đó. Riêng những ngưá»i buôn thúng bán mẹt, hắn cho qua.

- Xong rồi. Cho xe chuyển bánh! - Hắn giục lái xe đang sợ xanh cả mắt.

Trước khi nhảy xuống xe, hắn còn ra đòn trấn áp. Câu này hắn dành cho hành khách:

- Nếu công an Quỳ Hợp há»i: Các vị cứ nói tôi là "Cung cùng đưá»ng". Nhá»› đấy.

Xe chuyển bánh đến chừng hai cây số. Ai đó thốt lên "Sống rồi!".

Lần khác toán thằng Cung chặn hẳn má»™t xe U-oát biển số Nhà nước. Lần này thằng Cung khoác hẳn má»™t khẩu AK báng gấp. Hắn lại tận thu hết tiá»n cá»§a bốn ngưá»i thuá»™c Viện Kiểm sát huyện Ä‘i vá» tỉnh để xin tiá»n xây trụ sở. Lúc bá»n đàn em lật ghế ngồi lên, thằng Cung phát hiện có đến năm cân thuốc phiện. Lạ thay thằng Cung không vui tí nào, hắn quát:

- Từng này thuốc phiện nếu theo pháp luật bắn cả năm vị một lúc mới hết có ba cân. Còn hai cân bắn vào đâu? Nào xuống xe xếp hàng ngay đi.

Ngưá»i lái xe run rẩy đứng ra nhận tá»™i. Thằng Cung tát hai cái khiến tay lái xe té vào vách núi há»™c cả máu miệng. Theo lệnh hắn, bá»n đàn em nổi lá»­a.

- Cái này, chắc các vị đồng ý vá»›i tôi là ta thiêu luôn. Còn mày - Hắn chỉ vào lái xe - Muốn sống thì gập ngưá»i xuống lạy các anh bên Viện Kiểm sát Ä‘i. Nếu tao không bắt được vỠđến NghÄ©a Ãàn thể nào công an huyện cÅ©ng cho tất cả má»t gông. Ãúng là oan gia.

Hắn thả cho cả đoàn đi.

Xe Ä‘i, vì tay lái run quá đâm vào núi há»ng máy phải chá» suốt cả má»™t ngày giữa đưá»ng nhá»±a nóng bá»ng má»›i có xe tải Ä‘i qua kéo há»™.

Công an tỉnh đã nhiá»u lần cá»­ đội đặc nhiệm, hình sá»± vây ráp, nhưng chưa phát hiện tăm hÆ¡i thằng Cung. Tỉnh cá»­ trinh sát đóng giả nhá»­ thằng Cung vào tròng nhưng hắn lặn không sá»§i tăm. Tỉnh vá» bản há»i dân, già làng lại khen thằng Cung tá»­ tế. Chết thật. Dân bản kể, nếu bản có đám cưới, thằng Cung gá»­i quà vá» mừng. Bao giá» hắn cÅ©ng đỠngoài phong bì là "Cung cùng đưá»ng". Hồi ná» vợ chồng trưởng bản có đứa con duy nhất bị lÅ© cuốn, toán thằng Cung gá»­i đến má»™t dây chuyá»n vàng dá»… đến năm chỉ để giúp. Ngay hôm đó, sợ quá trưởng bản Ä‘em ná»™p cho chá»§ tịch xã. Chá»§ tịch gói lại Ä‘em đến trụ sở cất vào tá»§ cẩn thận. Nhưng đêm đó toán thằng Cung đột nhập đòi lại ngay. Có ngưá»i nghe toán thằng Cung nhắn lại: "Ai không cần thì thôi, Cung đây sẽ phân phối lại".

Ãến há»i má»™t bản khác, trưởng bản nói cách đây má»™t tháng toán cướp thằng Cung ná»­a đêm vào cướp má»™t nhà giàu trên thị trấn. Chá»§ nhà là má»™t đàn ông lá»±c lưỡng giá»i võ nghệ, má»™t mình đánh nhau vá»›i hàng chục thằng cướp. Tụi cướp đã bắn chết ngưá»i đàn ông này, nhưng sau đó chúng bí mật mang trả toàn bá»™ cá»§a cải. ở thị trấn đã xảy ra hÆ¡n chục vụ cướp như vậy. Dân bảo là cÅ©ng toán cá»§a thằng Cung cả thôi. Hắn cướp toàn nhà giàu.

Qua rất nhiá»u nguồn tin, công an tỉnh nhận định rằng, toán cướp cá»§a thằng Cung đã vượt ra ngoài những vụ cướp thông thưá»ng theo góc độ hình sá»±. Thanh niên nhiá»u bản đã gia nhập toán cướp này. Số thanh niên này thưá»ng ngày thì sống ở bản, lúc cần lá»±c lượng để cướp vụ lá»›n thì thằng Cung má»›i cho ngưá»i vá» huy động. Như vậy bá»n thằng Cung đã là ná»­a cướp ná»­a phỉ. Thằng Cung có uy, biết mua lòng ngưá»i rất giá»i. Hắn từ thiện cho nhiá»u nhà nghèo nhưng luôn giấu mặt. Chả thế mà bao nhiêu lần công an tỉnh tổ chức mật phục ở nhiá»u bản, nhưng má»i động tÄ©nh đã có ngưá»i báo hết cho thằng Cung.

Thế là những ngày đó thằng Cung lá»§i vào hang moi cá»§a dá»± trữ ra ăn dần. Nhiá»u con gái đẹp ở bản lại mê hắn, theo hắn vào hang dâng hiến cho hắn má»™t cách tá»± nguyện. Khi vá» bản còn kể cho nhau cưá»i khúc khích...

Thằng Cung trước đây là má»™t công nhân phá»t phẹt cá»§a lâm trưá»ng Sông Hiếu. Chuyện hắn trở thành tướng cướp có liên quan đến ông giám đốc lâm trưá»ng này. Lúc hắn là đội trưởng đội bảo vệ thì hắn quả là má»™t anh hùng hảo há»›n. Cánh buôn gá»— má»i bia là hắn uống, má»i thuốc là hắn hút, nhưng đố tay nào đưa gá»— ra khá»i cá»­a rừng. Ngày ấy lâm trưá»ng có hàng ngàn mét khối gá»—. Khi có lệnh đóng cá»­a rừng thì đống gá»— trở thành đống vàng. Cánh lâm tặc không mua được thằng Cung bèn tuyên bố:

- Mày thích thì cho rượu thịt chó. Mày không thích thì để thứ ấy cho giám đốc. Ãá»i mày thế là bốc đất rồi con ạ!.

Thằng Cung ức lắm. Nhưng nghÄ© thân phận là thằng bảo vệ, số trá»i sinh ra đóng ở cung nhưá»ng nhịn, đâu được quyá»n hách vá»›i ai, tranh đấu vá»›i ai. Thế là ngậm miệng. Nhưng ông trá»i lại cạy miệng hắn ra. Giám đốc ra lệnh xuất gá»—. Hắn mở cổng mà tứa cả máu mắt. Những cái xe tải vào ra cố tình xả khói dầu ma-dút vào mắt hắn cay xè. Hắn nghiến răng kèn kẹt. Thế là miệng há ra, cãi nhau vá»›i giám đốc. Má»™t bữa, giám đốc gá»i hắn lên phòng quát:

- Này, nói cho chú mày biết. Thá»i thị trưá»ng này không có dân chá»§ đâu. Thích lý sá»± thì vá» quê chăn vịt, cãi nhau vá»›i vịt. Nhé! Tao đây này. Má»™t tại chức, má»™t chuyên tu chẳng gấp vạn cái đít-lôm thá»i bao cấp cá»§a mày à. Tao há»c chán thầy rồi, chẳng cần chú mày dạy thêm.

Thằng Cung cứng miệng phải mượn cái bút viết đơn kiện. Ông bố ở quê nhắn ngưá»i lên dặn: "Phải làm tá»›i cùng, trắng Ä‘en cho rõ cái mặt bá»n tham nhÅ©ng. Nhỡ có làm sao vá» quê bố nuôi". Bố thằng Cung cÅ©ng là giáo làng, được cái trong sạch nhưng nhiá»u ngưá»i bảo là hâm. Giám đốc gá»i Cung lên bảo:

- Cho cậu nghỉ ba tháng nguyên lương để Ä‘i kiện. Sang tháng thứ tư, kẻ nào thua thì Ä‘i khá»i lâm trưá»ng này.

Cung hiểu đây là keo vật cuối cùng liá»n vá» tỉnh Ä‘i kiện. Sau ba tháng lên lâm trưá»ng thì đống gá»— ngày trước không còn má»™t cây mục nào. Ãau đớn, Cung chạy lên gặp ông giám đốc. Ông giám đốc vứt toẹt cái quyết định buá»™c thôi việc vào mặt Cung kèm theo má»™t câu nói mà chỉ ở miá»n quê ấy má»›i có:

- Cả hỠnhà mày ngu!

Máu nóng bốc lên. A ha! Nó dám động đến dòng tá»™c nhà ta à? Số trá»i thế mà sai, thằng Cung đâu có nhịn mãi. Nó nhảy tá»›i. Hai bên Ä‘u đẩy, đầu giám đốc tóe máu. Có tiếng kêu thất thanh: "Gá»i công an mau lên!". Có tiếng xe xít-Ä‘á»-ca. Thằng Cung bá» chạy. Tối hôm đó, đã khuya lắm, thằng Cung mò vào nhà giám đốc tuyên bố: "Tôi sẽ chÆ¡i vá»›i ông bằng má»™t thứ luật khác. Ông phải khuynh gia bại sản". Giám đốc gá»i Ä‘iện thoại cho công an. Cung biến vào đêm tối mênh mông cá»§a rừng đại ngàn...

Thằng Cung trở thành cướp từ ngày ấy. Hai tháng sau, hắn dẫn quân vá» cuá»—m sạch tiá»n, cá»§a... trong nhà giám đốc, chỉ để lại ít gạo muối cho bá»n trẻ. Tưởng đã xong mối thù cÅ© nhưng dẫu sao má»™t tay thằng Cung đã nhúng chàm mất rồi. Thế là hắn trượt dài rồi vấy tay kia vào máu...

Ãã sáu năm nay, toán cướp cá»§a thằng Cung có khi lên tá»›i hàng trăm. Cả má»™t con đưá»ng huyết mạch bị bá»n này khống chế, dân quanh vùng, cán bá»™ Ä‘i công tác lẻ sợ hết vía. Sá»± tồn tại cá»§a "Cung cùng đưá»ng" trở thành sá»± thách thức đối vá»›i công an tỉnh. Ta đánh cÆ¡ sở vào được biết hiện thằng Cung Ä‘ang sai đàn em tìm dấu vết ông giám đốc cÅ©. Sau khi bị mất chức, ông ta bí mật đưa cả gia đình Ä‘i đâu không ai biết. Thằng Cung bảo chỉ cần giáp mặt tay giám đốc má»™t lần nữa. Thế là đủ. Ãá»§ là như thế nào không ai rõ.

Nhiệm vụ Bá»™ giao phải bắt sống bằng được thằng Cung, từ đó má»›i có thể bóc dỡ hết cÆ¡ sở tay chân cá»§a nó. Muốn vậy phải tìm được tay giám đốc ngày xưa, nhá»­ thằng Cung đến đấy mà bắt. Hiá»m má»™t ná»—i sau khi rá»i lâm trưá»ng vào miá»n nam, tay giám đốc bá» luôn vợ con trong đó. Nghe nói, má»™t mình ông ta chạy ra Hà Ná»™i mua nhà sống vá»›i bồ nhí. Nhưng Hà Ná»™i rá»™ng lắm, sống bất hợp pháp tìm còn khó hÆ¡n tìm chim. Nhưng chả nhẽ cả má»™t nghìn ngưá»i mà lại chịu thua trí má»™t thằng cướp. Tương kế tá»±u kế, má»™t kế hoạch vạch sẵn nhá»­ thằng Cung rút chân khá»i vùng sÆ¡n cước. Hắn đã từng thá» phải cắt gân thằng giám đốc cÅ©. Khát vá»ng trả thù đẩy má»™t ngưá»i hiá»n như cục đất, óc có mấy lạng trở thành tên cướp gian ngoan xảo quyệt...

Ngồi ở phòng, hai trinh sát tăng cưá»ng ở Nghệ An ra, rá»§ rỉ, kể cho Ãinh nghe như vậy, bởi há» biết Ãinh là đồng hương. Công an Nghệ An khẳng định thằng Cung đã trúng kế, và đã lên xe ra Hà Ná»™i tìm giám đốc cÅ© theo địa chỉ mà ta cho cÆ¡ sở tung vào sào huyệt. Ãinh nghe má»™t cách dá»­ng dưng, nghÄ©, dân gian thưá»ng tô vẽ những chuyện hiếu kỳ để kể cho sướng cái tai. Tuy vậy, anh cÅ©ng thấy thá»i buổi thị trưá»ng tá»™i phạm ở ta cÅ©ng biến thiên má»™t cách khó hiểu không thể Ä‘oán trước được. Ngưá»i tá»­ tế hôm qua phút chốc giết ngưá»i má»™t cách vô cá»›. Rồi xuất hiện những chàng Lía hiện đại chuyện ăn cắp cá»§a ngưá»i giàu vứt cho kẻ nghèo hèn. Ãứa trẻ con má»›i lá»›n, và ông già trước khi xuống lá»— tá»± nhiên cÅ©ng làm những chuyện vô luân. May mà Nhà nước cấm tàng trữ vÅ© khí chứ nếu để thả cá»­a mua bán súng đạn như phương Tây, thì tá»™i phạm sẽ má»c lên phức tạp, dã man đến mức nào...

Có tiếng Ä‘iện thoại. Ãinh nhấc máy. Ãầu dây bên kia, giá»ng trưởng phòng ra lệnh:

- Ãinh hả. Cho hai trinh sát Nghệ An ra đây ngay. Còn cậu, cho cậu nghỉ. Má»›i Ä‘i Yên Bái vá», giữ sức không quỵ đấy. Báo động toàn phòng nhé. Thông báo, thằng Cung cắp má»™t đứa trẻ con chạy ra hướng sông Hồng.

Ãinh đặt ống nghe. Chưa kịp thông báo thì tiếng chuông lại réo. Ãầu dây bên kia tiếng nói khẩn trương:

- Nghệ An đây! Hà Ná»™i hả? Ai đó? Lấy giấy ghi bổ sung ngay. Thằng Cung tên thật là Nguyá»…n Văn Bôn, con giáo há»c, xóm Dàn, làng Yên...

Bôn..., con... giáo há»c, xóm chợ Dàn, làng Yên... Ãinh lẩm bẩm. Thôi bá» mẹ rồi. Cung cái phải gió, cái thằng Bôn chó chết. Cái thằng bạn há»c cùng làng vá»›i mình.

Ãinh nhanh chóng dẫn má»™t tốp lính trẻ phóng xe ào Ä‘i ra hướng bá» sông. Trá»i đã tối từ lúc nào.

*
* *

Vứt xe, Ãinh chạy má»™t mạch tá»›i Ban chỉ huy Ä‘ang túm tụm bên gốc cây xà cừ. Tiếng trưởng phòng:

- Khép chặt vòng vây. Không được bắn! Thư đâu, đưa loa đây. Rồi, bật lên!

Lại tiếng trưởng phòng:

- A lô! A lô! Anh Cung nghe đây! Anh không được làm gì đứa bé. Ãằng nào anh cÅ©ng không thể thoát, đầu hàng Ä‘i! A lô! A lô!...

- Ãoàng!

Thằng Cung trả lá»i bằng má»™t phát đạn.

Trưởng phòng tắt loa chửi: "Sư bố nó!".

Thỉnh thoảng tiếng loa vang lên.

Ãáp lại chỉ là tiếng súng phát má»™t như A.K Ä‘iểm xạ. Hai trinh sát Nghệ An chạy lên thở hổn hển. Trưởng phòng Ä‘ang sốt ruá»™t thấy Ãinh lên, quát lá»›n:

- Ông lên đây làm gì. Khổ quá. Ãã bảo ở nhà. Thôi vá» Ä‘i! Ãinh tiến gần trưởng phòng nói nhanh:

- Nghe tiếng súng tôi biết thằng Cung chỉ còn một vài viên thôi. Anh để tôi lên nói chuyện với nó.

- Nói chuyện! - Trưởng phòng đai dài - Không được ! Nó khử cậu ngay. Không được đâu. Thôi... thôi!...

Vẫn tiếng Ãinh:

- Nghệ An vừa gá»i ra nói trích ngang thằng Cung anh ạ. Bây giá» tôi má»›i biết thằng Cung là bạn há»c cùng làng vá»›i tôi. Tên thật cá»§a nó là Bôn, anh cứ để tôi lên...

Tất cả cùng im lặng. Trưởng phòng Ä‘i Ä‘i lại lại. Hình như có tiếng kêu nhói Ä‘au cá»§a đứa trẻ. Giá»ng trưởng phòng trầm xuống:

- Ãến nước này thì tùy cậu.

Ãinh bật loa gá»i:

- A lô, a lô, Bôn Æ¡i! Tao là Ãinh đây. Ãinh con cô giáo Thụ ở làng Yên đây. Bôn Æ¡i! Bôn Æ¡i! Nghe rõ không? Tao là Ãinh đây! Tao muốn gặp mày để nói chuyện. Nghe rõ không?

Sau tiếng loa, không có tiếng súng đáp lại. Hình như thằng Cung nhận ra tiếng Ãinh. Ãinh vứt loa, bấm đèn pin chạy lên phía trước. Vừa chạy vừa gá»i: "Bôn Æ¡i, Bôn Æ¡i! Ãinh đây, Ãinh đây!". Ãinh cứ nhằm hướng có tiếng súng nổ mà lao tá»›i. ÃÆ°á»£c hÆ¡n trăm mét Ãinh bá»—ng nghe tiếng quát:

- Ãứng lại! Thằng Ãinh!

Ãinh thở hổn hển:

- Mày đấy... ư. Hả... Bôn?

Thằng Cung giật giá»ng quát:

- Mày quay lại ngay! Không tao bắn!

Tiếng Ãinh nói vào bóng đêm:

- Thôi! Tao không quay lại đâu. Mày muốn làm gì tao thì làm. Chỉ xin mày thả con bé ra. Nó bằng tuổi con tao ở nhà. Ãây! Mày hãy nhìn rõ mặt tao đây.

Nói rồi, Ãinh bấm đèn pin vào khuôn mặt mình. Mắt hÆ¡i nheo lại. Chắc thằng Cung nhìn thấy rất rõ khuôn mặt hÆ¡i rá»— cá»§a Ãinh. Thằng Cung hạ giá»ng xuống:

- Uổng quá! Quá uổng! Mày ngu, mày xông lên trước hòn tên mÅ©i đạn; mày xông lên trước mÅ©i súng cá»§a tao! Khá», khá»... khá» lắm! Sau lưng mày là ai hở Ãinh? Là sếp cá»§a mày vá»›i nhà cao cá»­a rá»™ng. Sau lưng mày, hậu phương cá»§a mày là ai? Là vợ con mày không má»™t tấc đất cắm dùi. Sao để vợ mày phải khổ. Mày thừa biết Ä‘iá»u đó chứ? Ngưá»i ta đẩy mày vào chá»— chết mà mày không chịu hiểu. Giá»i lắm. Nào. Mày bước lên Ä‘i!

- Tao sẽ bước lên. Nói trước với mày câu này. Mày không được giết đứa trẻ. Viên đạn cuối cùng mày cứ nhằm vào trán tao mà bắn. Rồi mày bỠchạy đi. Nhưng mày phải hiểu: Chẳng ai, ngay cả sếp của tao cũng không thể đẩy tao lên trước mũi súng.

- Tao hiểu. Vợ mày sẽ Ä‘eo vành tang trắng. Con mày được hưởng tiá»n tuất. Và sau đó, vợ mày thành vợ ngưá»i ta, con mày thành con ngưá»i ta. Có phải như thế là hy sinh Ä‘á»i bố để cá»§ng cố Ä‘á»i con không Ãinh? Chua chát hay ngá»t bùi đây?

- Tao bất ngá» vì mày lá»c lõi và nghiệt ngã quá. Ãúng! Nếu tao buá»™c phải chết thì tao hy sinh để cá»§ng cố Ä‘á»i con. Ai dạy mày nói vá» những đồng tiá»n tuất. Anh trai mày, chú ruá»™t tao cÅ©ng hy sinh ở Tết Mậu Thân thành Huế, chẳng nhẽ để bố mẹ mày, để bà ná»™i tao hưởng số tiá»n ấy ư? Vá»›i tao, chỉ cần sau này con gái tao lá»›n lên, nó biết rằng bố nó vì nghÄ©a hiệp mà xông lên như má»™t anh hùng. Như anh trai mày, như chú ruá»™t tao. Chỉ cần thế là con gái tao sẽ có đủ bản lÄ©nh để đối chá»i vá»›i cuá»™c Ä‘á»i thá»i mở cá»­a này.

- Mẹ Æ¡i...Æ¡...i! - Tiếng đứa trẻ rấm rức... Ãinh nhói Ä‘au.

- Im ngay!

Và gió thổi hun hút. Sóng tràn vào bãi lầy ì oạp. Ãinh thấy nóng ruá»™t tiến lên má»™t bước.

- Ãứng lại!

- Ãoàng!

- M...ẹ...ẹ ới... ới. - Tiếng đứa trẻ.

- Thằng Bôn... Bôn... B...ô...n! - Tiếng Ãinh.

Chỉ còn lại màn đêm và tiếng con chim kêu oang oác ngang trá»i.

Cả tiểu đội ào ào lao lên. Tiếng í á»›i thúc giục, tiếng ùm ùm rút chân trên bãi lầy. Ãinh trúng đạn rồi ư?

ánh sáng đèn pin loang loáng. Ngưá»i ta phát hiện cả ngưá»i Ãinh cá»±a quậy nằm trùm lên tấm thân bất động cá»§a đứa trẻ. Trá»i Æ¡i! Có tiếng kêu thất thanh, thằng cướp giết đứa trẻ rồi! Bá»—ng Ãinh ngồi bật dậy. Ãứa trẻ nhoài theo ôm lấy cổ anh mà khóc rưng rức. Má»i ngưá»i đổ xô đến. Ai đó bế thốc đứa trẻ lên. Ai đó sá» nắn khắp ngưá»i Ãinh. Anh nói trong hÆ¡i thở mệt nhoài: "Không sao cả".

Còn thằng Cung, không hiểu nó biến hóa kiểu gì. Mất hút!

*
* *

Gần Tết, Ãinh chuẩn bị đưa vợ con vá» thăm quê thì nhận được bức thư từ Nghệ An gá»­i ra. Thư không dán tem, vợ Ãinh phải trả cho nhân viên bưu Ä‘iện số tiá»n phạt gấp ba lần giá má»™t con tem trong nước. Sợ ở quê bố mẹ Ãinh có mệnh hệ gì nên anh bóc rất vá»™i. Thật bất ngá». Thư thằng Cung. Chữ hắn viết nguệch ngoạc: "Ãinh. Mày hiểu cho tao. Tao không muốn rÆ¡i vào tay mày trong cái đêm nghiệt ngã ấy. Ãể mày không phải mang tiếng vá»›i làng xóm, vá»›i ngưá»i Ä‘á»i rằng mày cố bắt bạn mình để lấy thành tích. Mấy chục năm gặp lại, mày được lắm.

Tao tá»± đến nhà giam vì hiểu lẽ Ä‘á»i có vay có trả. Việc tao tá»± thú chẳng liên quan đến mày; cÅ©ng chẳng liên quan đến thằng đếch nào cả. Mày không nên nói vá»›i ai vá» lá thư này. Thôi. VÄ©nh biệt".

Sững sá», đút thư vào túi áo, tá»± nhiên Ãinh lẩm nhẩm, đúng cÅ©ng chẳng nên kể cho ai biết chuyện này.
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #59  
Old 20-05-2008, 01:08 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Ãùa Cá»§a Tạo Hóa
Tác giả: Phạm Hoa

Quê hương tôi từ xưa thưá»ng có câu: Trai núi Ãể, gái hàng Ãông. Các cụ chỉ nói vắn tắt: con gái ở đó ** thõa. Tôi đồng tình vá»›i cái nhìn dân dã đó. Thá»±c chất là nhá»±a sống tràn trá» trong cÆ¡ thể các thiếu nữ. Bản năng sinh tồn dư dật cá»§a há». ở cái làng thật lạ. Cô gái nào cÅ©ng xinh đẹp, đẫy đà, hấp dẫn má»™t cách gợi tình.

Tôi có quen Loan, má»™t cô gái làng Ãông Ä‘iển hình. Từ những ngày nhá» cô đã trá»™i hẳn bá»n con gái cùng lứa. Hình hài cân đối, trắng trẻo, cô còn hÆ¡n đứt bạn ở đôi mắt xanh nhìn mãi không tá»›i đáy! Con bé sẽ sung sướng. Nhiá»u ngưá»i cÅ©ng nghÄ© vậy. CÅ©ng không ít ngưá»i ngá» vá»±c. Hình như cái gì "quá" cÅ©ng há»ng! Mặc cho má»i ngưá»i bàn tán, Loan vẫn lá»›n lên, xinh đẹp, tá»± nhiên, bình dị như cá» cây. Mẹ cô nhiá»u lúc nghe ngóng qua thiên hạ, mà nghi ngại. Con bé nó làm sao ấy! Có lần nó ra thị xã, bà còn lấy than bôi lên mặt. Cô Loan cưá»i rất tươi, nhưng trong bụng thì chê mẹ lẩm cẩm. Ai lại thế! Nhưng bà cương quyết hÆ¡n trong việc bắt con bé mặc áo vá khi Ä‘i dân công đắp đê.

Con sẽ sung sướng cho mẹ xem! Loan Ä‘inh ninh như vậy. Cô xinh đẹp má»›i là má»™t Ä‘iá»u kiện. Cô còn cảm thấy như vậy nữa. Chắc chắn là khác! Bao nhiêu lần chÆ¡i trò công chúa, vô tình nhưng cô Ä‘á»u bắt thăm được cả. Vận may có dành cho đứa nào trong đám đông ấy đâu. Và ngay lúc này thôi - Loan đã hoàn toàn là má»™t thiếu nữ, cô Ä‘ang Ä‘i trên đưá»ng cái. Trước mặt cô không rõ đàn ông hay đàn bà. Cô mỉm cưá»i và chÆ¡i trò may rá»§i. "Lạy vua Từ Hải, lạy vãi Giác Duyên, lạy tiên Thúy Kiá»u..." bài lạy quá quen thuá»™c cá»§a cô. Cô nguyện thầm: Nếu ngưá»i Ä‘ang Ä‘i vá» phía ta là đàn ông, thì các đấng thần linh trên cao hãy chứng giám cho con được sung sướng... Con cÅ©ng Ä‘oán cái bóng Ä‘ang Ä‘i là đàn ông. Sau đó, cô choàng mở to mắt. Bóng ngưá»i mà cô Ä‘oán đã lại gần. Nhưng sao thế này: con ngưá»i Ä‘i qua mặt cô có nét cá»§a đàn bà trên mặt. Nhưng chân tay và dáng Ä‘i thì không! Cô chợt hoang mang... Ãây là má»™t ngưá»i đàn ông! Tóc, gò má, dáng Ä‘i rắn rá»i. Nhưng ngá»±c ông ta lại lùm lùm thế kia? Loan ái ngại, cứ cố khẳng định mình đúng.

Càng ngày, càng có ngưá»i dợm đặt Loan cho con em mình. Há» vào tận nhà làm quen. HỠđánh tiếng...

***

Trong số những kẻ đánh tiếng giành Loan cho con mình có bà Thuận vợ đại tá Lý, liệt sÄ©. Nói đến bà Thuận, vùng tôi ai cÅ©ng biết. Ãó là ngưá»i đàn bà đẫy đà, da dẻ tươi tốt, tính tình xởi lởi. Bà nổi tiếng bởi đẹp, bởi là vợ đại tá. Ngày đó, vùng tôi chỉ má»—i ông Lý là cán bá»™ cao cấp quân đội. Bà còn có tiếng bởi sá»± gia giáo, thá»§ tiết thá» chồng, dạy thằng Tuấn trưởng thành. Thằng Tuấn, con trai cá»§a bà và ông Lý đẹp như cái mầm cây. Tuổi con nít, Tuấn đã có dấu hiệu lêu lổng, bà phải nhỠông chú đánh cho má»™t trận. Trận đòn quá tay, hÆ¡n vá»›i sá»± hình dung cá»§a bà Thuận. Thành thá»­ thằng bé chết khiếp. Bà giận ông chú, nhưng bấm bụng chịu. Cứ thế, Tuấn lá»›n lên rồi vào đại há»c. Cha là liệt sÄ©, Tuấn được miá»…n giảm nghÄ©a vụ. Bà Thuận đánh tiếng là đánh tiếng cho Tuấn. Má»™t thanh niên đẹp trai cao lá»›n lại xuất thân từ gia đình có nguồn gốc chính trị và kinh tế vững chắc như thế thì cả vùng ai còn bì kịp.

Bà Thuận cÅ©ng tin như vậy. Do đó, bà tìm hiểu tính tình con bé. Biết nó tốt bụng, dá»… tính cÅ©ng là được. Ngá»§ dậy muá»™n, thì chả lo. Miá»…n có ngưá»i con gái khá»e, tốt tính, vá» nhà, bà rèn sau.

Má»™t hôm, bất ngá» bà gặp Loan Ä‘i cùng đưá»ng. Bà biết nó, chứ nó đâu có biết bà. Bà chá»§ động lùi lại phía sau để xem ngưá»i con bé. Bà đã nhìn nhận kỹ vai, hông, chân con Loan. Dáng Ä‘i cá»§a con bé thật má»m mại, uyển chuyển. Eo thắt lại, nhưng đến mông thì phình ra, tròn trịa gá»n gàng. Vá»›i con mắt thật tinh Ä‘á»i, bà biết đây là con mái tốt. Da dẻ mát mẻ, trắng trẻo, dáng Ä‘i thoải mái, không vướng víu gò bó thì có lợi cho việc sinh nở.

Nhưng tận sâu trong cảm giác, bà Thuận vẫn còn lấn cấn. Có má»™t cái gì đó chưa rõ, chưa chắc chắn. Là ngưá»i đàn bà sắc sảo, giá»i giang, tá»± tin vào hiểu biết cá»§a mình, bà cả Thuận nhận ra rằng, chưa nên vá»™i vàng kết luận.

Thiên hạ đồn đại không sai: bà Thuận quả là đáo để. Bà vừa có má»™t quyết định táo bạo: Phải xem lại ngưá»i con bé má»™t lần nữa. Xem trong tư thế con bé trần truồng: chá»§ yếu là muốn xem ngá»±c nó. Ãối vá»›i bà, ngá»±c chứa toàn bá»™ cái tốt xấu hay dở cá»§a má»™t đứa con gái. Nếu ở ngá»±c: khoảng cách hai vú hẹp thì ngưá»i đó sức khá»e yếu. Khoảng cách giữa hai vú rá»™ng, đầu vú vểnh ngang thì cô gái ấy khó dạy như con ngá»±a bất kham. Còn hai đầu vú nằm ngay ngắn chÄ©a thẳng vào mắt ta - cô gái ấy là vàng. Ngưá»i như vậy sẽ trung thá»±c, ngay ngắn, không biết làm Ä‘iá»u xấu, Ä‘iá»u ác. ấy là chưa kể đầu vú to hay nhá», đỠhay Ä‘en, tròn hay méo. Ãầu vú nhá», tròn, mầu hồng, cô gái ấy dẻo ngưá»i, má»m tính, nuôi con khéo léo. Vô phúc cô nào đầu vú đã Ä‘en, lại to, lại méo, tính tình vụng vá», đụng đâu vỡ đấy, làm việc gì há»ng việc nấy, nuôi con không sài đẹn cÅ©ng chậm lá»›n. Cô gái nào như vậy mặt có đẹp như vầng trăng cÅ©ng xin vái chịu! Bà Thuận Ä‘inh ninh Ä‘iá»u mình nghÄ© là có thật. Hình như bà ngoại dạy bà thế, vì bà cÅ©ng chiêm nghiệm như thế. Rồi bà xuống làng Ãông gặp bà bạn. Bà này là dì cá»§a Loan. Vừa nghe xong, ngưá»i bạn cá»§a bà Thuận trố mắt ngạc nhiên. Nhưng bị nài, bị ép, lại nể bạn, dì Loan cÅ©ng thuận lòng.

Hôm ấy Loan sang nhà dì giúp sá»­a lại chuồng lợn. Gần trưa lỡ tay dì làm đổ cái vại đựng nước tiểu. Cô bé kêu rú lên! Nước tiểu bắn tung tóe vào cả ngưá»i dì và cả cháu. Loan vẩy tay, ái ngại nhưng cưá»i rất vui. Nghe lá»i dì cô săm sắn Ä‘i ra ao để tắm gá»™i.

Vưá»n vắng lặng. Ao nước trong vắt. Chỉ có con chim vàng anh nhảy nhót cành xoan. Loan chợt mỉm cưá»i khi thấy khuôn mặt cá»§a mình in trên mặt gương sáng loáng. Cô đưa mắt nhìn quanh trước khi lá»™i xuống nước. Má»™t thoáng nghi ngại lẫn thích thú. ùm! nước bắn lên tung tóe.

Từ sâu trong bụi mía, tim bà Thuận đập thổn thức. Mặt bà có vẻ đăm chiêu. Bà đã thấy được tất cả những gì bà cần thấy. Con bé có đủ ba cái Ä‘en và cả ba cái Ä‘á». Các cụ bảo như vậy thì tốt lắm. Bà thấy yên tâm vá» Loan. Nó cÅ©ng chỉ như bà ngày xưa là cùng! Có khi còn thua kém. Và hình như bà Thuận thấy nao nao. Bà thấy mệt má»i và buồn xỉu. Từ trong cõi vô thức bà chợt thấy mênh mang... mênh mang...

*
* *

Ãại tá Lý từng là ngưá»i đàn ông mẫu má»±c vá» má»i phương diện. Thân thể ông cÅ©ng cưá»ng tráng khó ai bì. Và như thế ông má»›i lấy được chị Thuận đẹp có tiếng. Hai ngưá»i từng có trên mưá»i năm đầy đặn, hạnh phúc không chê vào đâu được. Sau khi chồng hy sinh, có Ä‘au đớn, có tá»± hào, nhưng bà Thuận gầy rá»™c Ä‘i phải má»™t năm, bà má»›i gượng dậy được. Giống cái cây bị bão quật, bà lại má»c cành, trổ hoa tươi xanh. Thá»i gian ngắn, bà lại lấy lại phong độ cÅ©: đẫy đà, hồng mượt, ung dung, đĩnh đạc. Bà lại đẹp vẻ đẹp riêng: hấp dẫn và bá» thế. Phảng phất dáng quý phái. Nhưng đấy là bá» ngoài. Số phận lại đặt cược để trêu chá»c. Bốn mươi tuổi, bà Thuận Ä‘ang bước vào độ tái xuân. Toàn bá»™ sinh lá»±c được huy động, được sá»­ dụng. Thành thá»­ thân thể bà càng đẹp ra, hai mắt long lanh. Nói theo lối nói các nhà sinh há»c thì đó là tiếng hót cá»§a con mắt, tín hiệu phát ra để Ä‘i tìm tín hiệu!

Ngoại tình thì không bao giá». Dứt khoát là như vậy. Nhưng bà vẫn thưá»ng mÆ¡ ông Lý vá». Bà lại ôm chầm lấy ông bằng cảm giác da thịt thật sá»±. Cả khối ngưá»i, hai vòng tay, đùi ngá»±c va chạm, xoắn riết lấy nhau. Bà tận hưởng cái tuyệt diệu cá»§a tạo hóa: cứng và má»m, rắn và nhÅ©n, tung và hứng, trên và dưới, tấn công và bị động. Nhiá»u lúc ngưá»i đàn bà hổn hển, mồ hôi đầm đìa vá»›i cuá»™c tình mà nào tạo hóa đã buông tha! Có sá»± tính toán nào cân Ä‘ong nổi sá»± mất mát này chăng? Và bao giá» cÅ©ng vậy, tưởng đến sá»± tá»™t đỉnh mãi nguyện, số phận lại thức tỉnh bà. Có lẽ phải ná»­a phút gì đó, bà Thuận má»›i ngÆ¡ ngác nhận ra mình vừa qua giấc ngá»§. Bà giật thót tim khi thấy bóng ngưá»i đàn ông lù lù tiến tá»›i. Những bốn ngưá»i. Thì ra há» có mặt trong nhà từ lúc nào đó. Bốn bóng Ä‘en im lặng từ từ tiến lại. Ãồ Ä‘á»u! Ãồ ăn cắp. A...! Bà kêu lên khiếp đảm. Nhưng ngay lúc đó, bà biết mình lầm. Không có ai khác ngoài bà. Bốn cây cá»™t nhà lặng lẽ, vô tri vô giác được rá»i qua ánh trăng xanh lét rõ mồn má»™t.

Ãó là đêm! Còn ngày bà lại nghiêm ngắn chững chạc, bá» thế. Ãố thiên hạ bắt gặp bà có ánh mắt lẳng lÆ¡, Ä‘a tình hay má»™t câu đùa sá»m sỡ. Trừ má»™t lần. Tất nhiên không ai biết. Ãêm trăng vằng vặc! Ôi những đêm trăng chết tiệt bao giá» cÅ©ng gợi tình, hướng ngưá»i ta, bao che và dụ dá»— ngưá»i ta vào chuyện nhố nhăng. Thoạt đầu tiếng sáo trúc thoang thoảng. Thật chỉ nghe không rõ, tiếng sáo lại chìm Ä‘i. Hình như theo gió, tiếng sáo lại hiện lên hết sức vu vÆ¡. Bà thừa biết tiếng sáo ấy là cá»§a ai! Lão Hoành thợ đấu. Má»™t tay gã vo miệng lốm, dỡ nhà để ăn. Nhưng ngưá»i lão đậm chắc như được làm bằng lim bằng sến. Có lần nào đó, bà Thuận đã trông thấy hai chân lão Ä‘en dài, chắc nịch, đánh Ä‘á»u Ä‘á»u trên đưá»ng. Ãúng như vậy, có má»™t lần! Lão Hoành ở má»™t mình, không có vợ, nhưng đã ăn nằm vá»›i khối đứa con gái dá»… dãi ** thõa trong làng. CÅ©ng là má»™t thằng mất dạy! Tiếng sáo lại hiện lên hết sức vu vÆ¡. Mặt lão Hoành thì xấu, đầu óc lại đần độn. Nghe đâu Ä‘i lính, tập bắn súng mãi không thuá»™c, phải loại vá». Ãúng là thứ đầu óc ngu si tứ chi phát triển. Cái khoản kia hắn vung vãi cho khắp thiên hạ. Gió chợt đưa tiếng sáo dá»™i lên vu vÆ¡ như da diết má»™t cách kỳ lạ. Thậm chí có thể tưởng tiếng sáo được thổi ở ngay đầu ngõ. Ngá»n cau chợt rung đành đạch. Trăng vẫn xanh lét. Bà Thuận nhổm dậy. Bà Ä‘i ra ngõ. Tất nhiên vẫn Ä‘oàng hoàng, chững chạc. Có lẽ phải nhá» cái lão này sá»­a lại cho góc nhà bị dá»™t. Nhưng sao lại Ä‘i đêm hôm? Ban ngày gặp hắn làm sao được? Bà Thuận vững dạ hÆ¡n khi tìm được cái lý để Ä‘oàng hoàng.

Bà Ä‘i vào sân nhà lão. Mạnh dạn và dứt khoát, bà đến để có việc thuê lão Hoành. Bà đã thấy lão. Cái khối Ä‘en chắc nằm dài ở chiếu. Bà chạm phải cái mùi đàn ông, quen thuá»™c, nhưng hÆ¡i gắt, đậm cá»§a lão. Có gì không chị? Tôi nhá» anh sá»­a cho cái mái nhà bị dá»™t. Lão Hoành cưá»i, hàm răng trắng nhởn, đần độn. Mùi đàn ông trong cÆ¡ thể sến lim cá»§a lão Hoành lại bốc lên. Má»™t phút bối rối. Nhưng bản lÄ©nh và đức hạnh cá»§a bà Thuận chợt lên tiếng. Thá»a thuận xong vá»›i lão, bà Thuận bước từng bước ra ngõ. Ãi như trôi vá» nhà, tiếng sáo cá»§a lão Hoành lại vu vÆ¡ vu vÆ¡ đến phát Ä‘iên lên được. Sao đàn ông mùi mồ hôi lại giống nhau thế? Từng có lúc bà úp mặt lên ngá»±c ông Lý. Cái mùi nồng quen thuá»™c thấm sâu vào bà, có lúc khó chịu, nhưng bây giá», bà Ä‘ang nhá»›, thậm chí Ä‘ang khổ sở vì nó.

Sáng hôm sau lão Hoành đến, bà Thuận vẻ lạnh tanh, kẻ cả. Bà mở cá»­a cho gã đàn ông vào nhà. Bà Ä‘ang cố chống lại chính mình. Nhưng cái mùi ấy, mùi con đực chính cống lại phảng phất ngay sát bên cạnh. Trái tim bà như bị lục dậy, bị khởi động. Thân thể bà nóng dần lên. Bà cầm tay lão đến vô ý thức. Chá»— này này. Bà kéo gã vào sau ná»­a gian trong. NÆ¡i tối tăm và sá»±c mùi ẩm mốc, mùi gá»— mục. Vai bà chạm phải lão. Sá»± đụng chạm ít á»i ấy khiến bà thở dốc! Cái mùi đàn ông đậm má»™t cách gay gắt. Vú bà chợt quẹt vào cùi tay lão Hoành. Cái cùi tay rắn như sắt ấy tạo má»™t sá»± dá»… chịu. Bà muốn buông thả theo dòng nước. Tạo hóa vẫn không tha, vẫn dứ mồi vá»n bà, diá»…u cợt và hành hạ con ngưá»i. Tim bà đập mạnh. HÆ¡i thở ngợp trong lồng ngá»±c. Hình như lão Hoành ngá»­i thấy cái mùi ấy. Mùi con mồi chín nẫu. Lão quay lại cưá»i nhăn nhở: cho rá» cái! lão nói rồi cầm ngay lấy tay bà Thuận. Lập tức bà Thuận tỉnh như sáo: ấy chết... đừng có vá»› vẩn.

Chính đêm đó, không kìm được, bà Thuận ôm gốc cá»™t khóc lóc vật vã. Chính nó tiá»…n đưa bà êm đẹp không tai tiếng gì tuổi tái xuân rá»±c rỡ, cháy Ä‘á»...

Thêm hai tuổi, bà Thuận cảm thấy ná»±c cưá»i! Bà đã qua hẳn dòng sông đục tình cuồn cuá»™n tạo hóa bày đặt để đùa giỡn vá»›i con ngưá»i. Kể từ đó, bà thấy thanh thản, nhẹ nhõm. Bà tá»± hào vá» mình. Trong vùng ngưá»i ta Ä‘ua nhau khen bà trong sạch thá»§ tiết vá»›i chồng. Bà mỉm cưá»i thừa nhận sá»± đánh giá đó. Bà vẫn giữ phong độ ung dung thư thái.

Và lúc này, bà đang kén vợ cho thằng Tuấn.

*
* *

Nghỉ hè, Tuấn đang dội ào ào nước trên đầu. Mẹ đủng đỉnh bảo...

- Tối nay, con có việc Ä‘i vá»›i mẹ đấy - Không nói nhiá»u và không phải bàn. Bà ra lệnh để Tuấn biết thu xếp. Anh chàng sinh viên đẹp trai ấy ngá»› ra.

- Ãi đâu hả mẹ?

Ãá»§ng đỉnh nhưng vẫn tươi tắn, bà mẹ nhắc lại...

- Ãi có việc.

Bá» mẹ! Tuấn chá»™t dạ. Tối nay anh đã có hẹn. Nói dối mẹ chăng? Không được! Có trá»i cÅ©ng không dám lừa bà được. Rồi tá»± anh thu xếp: đầu tối Ä‘i vá»›i mẹ. Sau má»™t lát nữa, anh sẽ đến gặp bạn tình cá»§a mình. Ngưá»i bạn tình anh vừa biết tên. Số phận dun dá»§i cô đến vá»›i anh. Tuy má»›i gặp nhưng hai cái nhìn đã nóng bá»ng như có lá»­a. Cô thổn thức nhưng đầy sá»± e ngại. Ãấy má»›i là cuá»™c gặp chá»§ yếu cá»§a đợt nghỉ hè này. Niá»m vui, sá»± hy vá»ng cá»§a anh. Còn mẹ, hẳn lại dắt đến má»™t con bé nào đó! Chiá»u bà thôi, ta sẽ thu xếp sau.

Hôm qua, Ä‘ang trên đưá»ng vá» nhà, tá»± nhiên nghe đánh Ä‘oàng má»™t cái. Quay lại Tuấn đã gặp má»™t thiếu nữ cúi xuống bên lốp xe bị nổ. Anh sá»­ng sốt: quê anh sao lại có ngưá»i hoàn hảo như vậy! Gương mặt trái xoan, mái tóc má»m bay lõa xõa, vẻ đẹp trẻ trung và hoàn hảo. Má»™t thoáng lưỡng lá»±. Tuấn xuống xe để giúp đỡ cô bé. Cái nhìn đầu tiên khiến Tuấn không thể nào bình thưá»ng được. Có thể vì cái nhìn mạnh như má»™t tia chá»›p, gây sá»± bùng nổ khác thưá»ng trong anh. Cái nhìn ấy sáng lóe lên, e lệ, có chứa cả thiện lẫn sá»± rụt rè bối rối. Sau đó Tuấn đã vận động cô gái ngồi lên sau xe. Anh đã làm công việc cồng ká»nh, phức tạp chưa ai dám. Vừa dắt xe, vừa Ä‘i xe, vừa lai cô gái. Hai ngưá»i đã "chết " vì nhau ngay từ phút đầu tiên. Tình yêu cá»§a tuổi trẻ là như vậy. Nó bốc cháy tá»± nhiên và được thừa nhận ngay từ phút đầu. Tên em là gì? Tuấn há»i cô gái, Thanh! CÅ©ng rụt rè, nhá» nhẹ cô bé đáp. Hình như cô vẫn giữ lại được sá»± phòng thá»§ há» hững. Em ở làng nào? Làng Xuân. Cô gái đã nói dối Tuấn. Khi đưa tá»›i làng Ãông, thấy cô dắt xe vào ngõ có cây gạo. Tuấn má»›i mỉm cưá»i nhận ra sá»± nói dối cá»§a cô gái. Tuy thế, cô vẫn lặng lẽ gật đầu, hai mắt long lanh đồng ý cho anh chàng tá»›i chÆ¡i. Suốt má»™t ngày đêm, Tuấn hồi há»™p chỠđợi cuá»™c gặp lại vá»›i Thanh.

Bà Thuận cÅ©ng đưa Tuấn xuống làng Ãông. Khi bà rẽ vào ngõ có cây gạo anh chá»™t dạ. Không có lẽ cô Loan mẹ giá»›i thiệu lại cùng nhà vá»›i Thanh? Chá»› trêu thay tạo hóa lại má»™t lần nữa tạo nên sá»± trùng hợp ngẫu nhiên đến lạ lùng. Khi bà mẹ trong nhà gá»i Loan bê nước cho khách thì tim Tuấn ngừng đập. Cô gái sẽ xuất hiện trước hai mẹ con Tuấn là ai đây? Loan hay Thanh? Rồi cô gái từ từ Ä‘i ra. Chính là Loan. Bối rối, nhưng sung sướng chan chứa ánh mắt nhìn. Cô bé lướt mắt qua Tuấn. Lá»… phép chào mẹ, chào anh, khoảng má»™t chút gì đó lui vào nhà. Thì ra Loan nói dối Tuấn. Tên cô không phải là Thanh.

Sau này khi thuá»™c vá» nhau Loan nói: Em yêu anh ngay từ lần gặp gỡ đầu tiên. Tuấn đáp: Anh cÅ©ng thế. Há» vùi ngưá»i vào nhau. Tuấn tận hưởng sá»± thÆ¡m tho tuyệt vá»i dành riêng cho anh. Hôn lên mặt, lên mắt, lên tóc, vào gáy, vào ngá»±c. Tuấn vẫn thấy khát khao, chưa thá»a. Anh ôm riết lấy Loan vào lòng. Hình như anh cảm thấy sẽ có má»™t lá»±c lượng nào đó sẽ cướp mất Loan cá»§a anh. Vì thế, phần nhiá»u thá»i gian anh dành cho Loan, anh còn có ý tranh thá»§, gấp gáp tận hưởng sá»± ngá»t ngào có được từ Loan.

Mặc Tuấn vòi vÄ©nh được thá»a mãn cái việc ấy. Loan cốc vào đầu giá»…u cợt, cảnh cáo. Anh vẫn như con thú say máu đến ngÆ¡ ngác. Lần đầu tiên bà Thuận cáu vá»›i Tuấn:

- Con phải sống cho Ä‘iá»u hòa đứng đắn. Dạo này mẹ thấy con có vẻ buông thả.

Bà Thuận nghiêm khắc cảnh cáo Tuấn. Yêu con, bà lo cho nó thá»±c sá»±. Thân thể thằng bé hao Ä‘i đến má»™t ná»­a. Bà xót xa chăm sóc Tuấn. Có đêm bà còn lặng lẽ ngồi bên đứa con trai, dùng khăn chấm từng giá»t mồ hôi cho nó. Chợt bà nhận ra má»™t Ä‘iá»u: sá»± hấp dẫn chết ngưá»i cá»§a con Loan làm hao kiệt Tuấn chứ ai? Mặc cho việc chuẩn bị đám cưới vẫn tiến hành, trong sâu xa, bà Thuận chợt thấy má»™t con Loan như mụ phù thá»§y vậy. Chính nó, cái con bé bà đã lá»±a chá»n ấy, hãm hại thằng Tuấn chứ ai!

*
* *

Ãám cưới khá to.

Ngưá»i giúp việc cuối cùng ra khá»i nhà trả lại sá»± ắng lặng vốn có. Tuấn rá»­a mặt mÅ©i, chân tay sắp sá»­a Ä‘i ngá»§. Bên trong cánh cá»­a buồng kia Loan Ä‘ang chá» anh. Giá»›i hạn cuối cùng bao nhiêu lần định phá mà không phá được Ä‘ang chá» anh. Sá»± nguyên vẹn trinh trắng cá»§a ngưá»i vợ yêu quý Ä‘ang chỠđợi. Giây phút đẹp nhất trong Ä‘á»i má»™t con ngưá»i Ä‘ang đến từ từ trong đêm nay. Loan sẽ không cốc vào đầu, hoặc không cưỡng được nữa. Hai ngưá»i chỉ chỠđợi đến nín thở giây phút này thôi.

PhÆ¡i khăn mặt, giục mẹ Ä‘i ngá»§, Tuấn vừa bước vào hướng cá»­a buồng thì có tiếng gá»i:

- Tuấn.

- Dạ.

- Lại đây.

Tiếng gá»i nghiêm trang dứt khoát cá»§a bà mẹ khiến Tuấn như sá»±c tỉnh.

- Có gì à mẹ.

- Có.

Mẹ anh vẫn ung dung, thư thái ngồi trên sập gụ. Bà chưa có ý gì đi ngủ. Tư thế của bà chuẩn bị cho cuộc nói chuyện dài. Tuấn tỠvẻ sốt ruột.

- Ngồi xuống đây.

Mẹ anh nói bình tÄ©nh, đầy quyá»n uy. Bà vừa nhai trầu, vừa ngẫm nghÄ©. Vẻ mặt cá»§a bà sâu xa, nghiêm khắc, âm thầm và rõ ràng không nhiá»u niá»m vui như ngày trước. Anh vá»™i, còn bà thì thong thả, đĩnh đạc.

- Có gì không hở mẹ?

- Có.

Bà vẫn không thèm nói ngay. Ãó cÅ©ng là cung cách giao tiếp cá»§a bà. Không bao giá» vá»™i. Bà để cho ngưá»i được giao tiếp phải chỠđợi, mệt má»i, thậm chí bẳn cáu. Bà không thèm quan tâm. Cuối cùng bà Thuận lên tiếng.

- Mẹ có chuyện nói vá»›i anh thế này. Hạnh phúc là vá» lâu vá» dài. Mẹ muốn anh phải giữ gìn, đừng có dốc, đừng có cố quá. Các cụ dậy Ä‘a dâm thì bại thận! Con phải coi chừng! Yêu ai cÅ©ng phải vậy, phải có Ä‘iá»u, có độ. Phải biết chăm đến mình. Có còn cái thân mình thì má»›i còn sống, còn vui còn buồn, còn mẹ còn con. Mẹ khuyên con chỉ má»™t lần thôi đấy, quá Ä‘i là không có được.

- Vâng ạ.

Tuấn trở vào buồng. Bà Thuận nhìn theo, ánh mắt long lanh là lạ. Má»™t lát sau, bà tắt đèn Ä‘i nằm. Nhưng bà đâu có chợp mắt được. Hình như bà bắt đầu mất thằng Tuấn. Bà đã truyá»n nó qua tay con Loan. Ãứa con gái hoàn hảo bà đã tìm kiếm, lá»±a chá»n, ngắm nghÄ©a và xem xét kỹ như ông nông dân tính toán trước khi mua má»™t con giống. Vậy mà chính nó lại gây nên sá»± mất mát này. Bất chợt, như có những ngá»n gió lạnh réo xiết trong lòng bà đến buốt nhói. Ãi đâu vá» là nó nhào xuống làng Ãông. Bà không còn được vuốt má, vuốt đầu con. Và thằng Tuấn cÅ©ng không có bụng dạ nào nhổ tóc sâu cho mẹ. Nó cÅ©ng không còn thì giỠđể nói chuyện hoặc nhìn thẳng vào mặt mẹ âu yếm, tươi cưá»i lấy má»™t lần. Bà Thuận càng nghÄ© càng ngấm ngầm bá»±c bá»™i. Lại còn con bé kia nữa. Nó lá»… phép vá»›i mình, nó vâng vâng dạ dạ cho qua chuyện rồi vá»™i vã cuốn xéo Ä‘i vá»›i nhau.

Vẫn không ngá»§ được. Trái lại, hai con mắt cá»§a bà mở trừng trừng. Nó cứ sáng dần lên, rồi từ từ cháy đỠnhư hai ngá»n đèn quá Ä‘iện. Màn đêm huyá»n diệu, bí ẩn, hấp dẫn, đồng nghÄ©a vá»›i sá»± sinh sôi tang tóc, êm dịu và ma quái. Trong cái mịt mùng tứ bỠấy hai mắt bà Thuận cháy rá»±c lên. Ná»™i lá»±c nào đã khiến mắt bà sáng hết cỡ. Chợt bức tưá»ng chắn căn buồng đôi vợ chồng trẻ trở nên má»ng tang như được thưng bằng vải màn má»ng. Bà Thuận nhìn thấy tất cả, rõ mồn má»™t. Những hình ảnh Ä‘ang diá»…n ra trong cá»­a buồng kia hiện lên không thiếu má»™t cá»­ chỉ, động tác. Chúng xoắn lấy nhau, chúng vật lá»™n cấu xé. Những âm thanh không kém phần kích động. Tiếng vật mình, tiếng hổn hển. Tiếng quật chăn thình thịch. Tiếng thở dài khác thưá»ng. Bà Thuận thấy rõ thằng Tuấn (da thịt cá»§a bà, hòn máu cá»§a bà, hình ảnh còn lại cá»§a ông Lý) Ä‘ang phá»›t bà Ä‘i. Nó đâu có thèm lưu ý đến sá»± chỉ bảo cá»§a mẹ. Láo thật. Hết lần này đến lần khác, thằng bé Ä‘ang dốc kiệt sức mình cho con bé. Sá»± tham lam cá»§a con Loan là không thể chấp nhận được. Không những thế, nó còn giang vòng tay chỠđón nồng nhiệt. Bà Thuận thấy rõ như vậy. Ôi, cái lá»— thá»§ng không đáy ấy sẽ giết chết con trai bà mất.

Hết đêm bà Thuận không nhắm mắt, và hết đêm đôi trai gái đắm say trong cuá»™c lăn lá»™n như vậy. Sáng ra, dưá»ng như cả ba Ä‘á»u kiệt sức. Tuấn và Loan vui vẻ nhưng xÆ¡ xác sau đêm tân hôn. Thân thể há» vÆ¡i Ä‘i má»™t ná»­a. Loan vốn thanh mảnh những béo ngầm như vậy, mà Ä‘i đứng trở nên nhẹ băng, hẫng hụt. Tốc độ hao hụt cá»§a Tuấn còn rõ rệt hÆ¡n. Vẫn cao lá»›n, khôi ngô nhưng sá»± nây nây cá»§a bắp thịt cứ biến dần Ä‘i. Bà Thuận sút hÆ¡n tất cả. Béo đầy như vậy nhưng bà bây giá» nằm xẹp bên giưá»ng như má»™t con bé. Má»™t con bé vá» kích thước, nhưng lại có mái tóc Ä‘iểm bạc, nét mặt nhăn nheo. Bà nằm lỳ không dậy. Do mệt má»™t phần, nhưng do ý bà má»™t phần. Ãể xem chúng nó có nhìn đến bà không. Ãể xem thằng Tuấn có tíu tít như trước nữa không. Phép thá»­ này sẽ giúp bà đánh giá rõ sá»± thật. Rồi thằng Tuấn có đến thật. Cả con Loan. Sá» trán, xuýt xoa an á»§i sáo rống. Tếch má»™t cái, chúng đã vào buồng hoặc xuống bếp, quấn lấy nhau, vồ vập, cấu véo. Và chỉ cần bước qua cánh cá»­a kia, chúng đã tụt quần áo, lõa lồ bên nhau, hú hý, thá»a thuê. Mặc cho bà ngóng trông vô vá»ng, mòn má»i xÆ¡ xác. Mặc cho cái thân kiếp bà má»™t thá»i bú má»›m nâng niu chồng nó yếu ốm, tan rữa trong cảnh cô đơn. Quân mất dạy. Chợt bà lại nghe những tiếng động khả nghi. Và bà lại thấy thằng Tuấn trong cảnh cố gắng đến tuyệt vá»ng vắt kiệt sức mình cho con bé Ä‘ang chỠđón.

Ãêm nào cÅ©ng vậy. Cả ba ngưá»i Ä‘á»u thức chong chong. Bà Thuận càng trở nên gầy nhá», khẳng khiu. Tá»· lệ nghịch vá»›i sá»± hao hụt ấy, lòng đố kỵ cá»§a bà mẹ cứ tăng dần lên. Ãôi mắt cá»§a bà đêm đêm vẫn cháy đỠmá»™t cách ma quái. Và lạ thay nước da trắng nõn cá»§a bà, má»™t tháng đã trở nên Ä‘en đủi, dá»… sợ. Ãiá»u này hẳn các nhà y há»c sẽ hết sức kinh ngạc. Da trắng liên quan đến bí mật các ẩn số vá» gen di truyá»n. Vậy mà sá»± bùng nổ tâm lý đã tác động đến các cấu trúc vi mô trong các tế bào. Nó phá»§ định cái cÅ©, tạo nên cái má»›i. Việc bà Thuận trở nên gầy guá»™c, Ä‘en đủi là có thật. Càng vá» sau này, đôi mắt cá»§a bà trở nên ma quái. Nó không còn khả năng bá»™c lá»™ sá»± vui tươi, thiện ý.

Ãã đến tận cùng giá»›i hạn cá»§a sức chịu đựng. Má»™t hôm bà Thuận gá»i phắt thằng Tuấn ra. Không dậy không bảo gì hết. Bà cấm! Tuấn im lặng không nói gì. Thâm tâm anh không đồng ý vá»›i mẹ. Bà gá»i Loan tá»›i. Con bé nen nét sợ hãi. Bà mắng té tát. Mày đừng có giết thằng Tuấn. Không nghe, bà tống cổ ra khá»i nhà. Loan khóc như mưa. Nhưng tạnh nước mắt, trong lòng con bé chợt nổi chông gai chÄ©a vá» phía bà mẹ. Má»™t thế trận đã bày chuẩn bị nghênh chiến. Tuấn là con bà, nhưng anh ấy là chồng tôi. Chả ai dá»… gì lùi bước. Rồi bất chấp, chúng lại yêu nhau như Ä‘iên như dại. Dưá»ng như trong thái độ cá»§a Loan có cái gì đó giống như sá»± thách thức. Cô công khai thúc đẩy tình yêu. Trước mắt bà Thuận, cô ép vào anh, nhặt sợi tóc rÆ¡i trên trán. Con ngưá»i thù địch có sẵn trong má»—i nàng dâu ở Loan bắt đầu hiện diện. Nó Ä‘ang chỠđợi và sẵn sàng đối mặt vá»›i bà Thuận. HÆ¡n thế, cô còn có ý quyết đánh bại ngưá»i mẹ trong cuá»™c giành giật sở hữu sau này.

Ãêm đêm, các cuá»™c lõa lồ, cô chẳng cần giữ gìn ý tứ nữa. Cô còn để mặc cho âm thanh phát ra má»™t cách tá»± do. Tận cùng sá»± chịu đựng, bà Thuận đập mạnh xuống giưá»ng.

- Thằng Tuấn, mày ra đây.

- Anh không phải đi đâu hết.

- Có ra không?

- Không!

Sầm. Cánh cửa buồng bật gẫy tung. Tuấn luống cuống quỳ xuống chân mẹ. Loan đứng dậy trong tư thế hoàn toàn trần truồng. Cô kiêu hãnh, ngang nhiên bước xuống từng bước bên Tuấn. Cô ôm lấy vai anh giục đứng dậy. Cô còn có ý xác định sở hữu một cách công khai, nguy hiểm. Ung dung tự tại nhưng lòng cô đang có sự sụp lở, tổn thất ghê gớm. Sau cái vẻ thật tự nhiên đàng hoàng kia là một thái độ cứng rắn, quyết liệt, sẵn sàng giằng xé và chấp nhận cả cái chết.

- Cút! Ãồ **, - Bà Thuận nghiến răng thét lên - Mày giết con tao. Mày hãm hại nó.

Loan càng dịu dàng vuốt ve Tuấn. Chồng cô khóc rưng rức. "Mẹ ơi! Con lạy mẹ". "Cút ngay!" Soạt. Bà Thuận rút con dao. Cuộc đấu đã lên đến tột đỉnh.

Muôn Ä‘á»i như vậy. Mẹ chồng và nàng dâu, cuá»™c đùa dai cá»§a tạo hóa, cuá»™c đấu vÄ© đại. Lúc vá» vịt, giả dối, lúc bùng nổ như bom, như đạn bắn. Cuá»™c giành giật ấy muôn năm không có thắng và không có bại. May thay, hóa ra Tuấn lại tỉnh táo hÆ¡n cả. Anh cướp tay Loan kéo chạy. Dùng dằng, Loan muốn chết ngay tại cá»­a buồng cá»§a vợ chồng mình. Nhưng Tuấn khoẻ hÆ¡n đã kéo cô ào ra giữa đồng. Thiên nhiên mát mẻ, rá»™ng lá»›n, thiện ý, cưu mang há».

Hôm sau, và hôm sau nữa, Tuấn vỠđể Ä‘iá»u đình vá»›i mẹ. Nghe lá»i chồng, Loan đồng ý chấp nhận vá» xin lá»—i bà Thuận. Nhưng không xong. Niá»m tá»± ái cá»§a bà Thuận vẫn Ä‘ang ở vị trí tá»™t đỉnh. Hoặc mình Tuấn vá», hoặc xéo cả.

Khôn ngoan Tuấn kéo cả Loan vá» sụp lạy dưới chân bà. Không nhúc nhích. ý muốn cá»§a bà mẹ đã rắn lại như đá. Hàng xóm cÅ©ng mặc. Ông nào, bà nào, cÅ©ng chỉ như nước đổ lá khoai. Mẹ Tuấn vẫn ngồi im phăng phắc. Mắt bà như nhìn vào chá»— không ngưá»i. Bà không thèm biết đến sá»± có mặt cá»§a Loan. Bà có má»™t Ä‘iá»u kiện và chỉ nói má»™t lần: hoặc Tuấn vá», hoặc xéo tất cả.

Tuấn cảm giác rõ sá»± hết lá»i cá»§a mình. Giá»›i hạn cuối cùng cá»§a cuá»™c xin xỠđã hết. Chợt anh mỉm cưá»i má»m yếu và dá»… dãi. Anh không thể chặt ba xác Loan ra được. Anh bá»—ng thấy lạnh run ngưá»i. Anh im lặng đứng dậy loáng thoáng ý nghÄ©. Thôi mẹ muốn thế cÅ©ng được. Anh sẽ ra Ä‘i vậy. Ãể cho các ngưá»i ở lại giành giật, cấu xé lẫn nhau. Má»™t khi đến yêu mà vẫn không biết yêu thì tồn tại sao nổi. Chính lúc đó, trong anh diá»…n ra cuá»™c biến đổi dữ dá»™i. Anh cảm thấy cô đơn lạnh vắng, như Ä‘ang lững thững bước chân lên miá»n đất nào đó rất xa lạ. ở đó cái gì cÅ©ng chập chá»n, mênh mông, nhấp nhô như gò như đống. Chân trá»i xa lúc ấy có mầu hoàng hôn. Cái gì anh cÅ©ng thấy hư hư thá»±c thưc, xa vá»i. Loan gá»i nhưng anh không tỉnh. Vẫn câm lặng, ngÆ¡ ngác. Giữa đêm, anh tỉnh dậy và Ä‘i đâu mất tăm.

Hôm đó tôi có việc leo lên hòn núi Ãá» cao ngất. Từ trên cao, tôi chợt thấy nhà cá»­a, đất Ä‘ai, và cả con ngưá»i má»›i nhá» bé làm sao. Giống như những con kiến.

- HỠđi lại, vui chơi, cày ruộng cấy lúa, yêu nhau rồi ghét bỠnhau. ấn tượng đó bây giỠtôi vẫn không quên.
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #60  
Old 20-05-2008, 01:09 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Giấc Mộng Cuối Cùng
Tác giả: Triệu Huấn

Bà Mây được xây tặng ngôi nhà "Tình nghÄ©a" hai chục mét vuông. Thân tá»™c, xóm giá»ng, cÆ¡ quan Ä‘oàn thể đến chúc tụng, pháo nổ đì đùng vui hÆ¡n ngày Tết.

Năm nay bà tròn tám mươi. Lấy chồng từ tuổi mưá»i lăm, sinh được hai đứa con trai. Chồng hy sinh ở Ãiện Biên khi thằng thứ hai má»›i lên năm. Năm 62 ngưá»i con đầu cưới vợ, được đứa con gái thì Ä‘i bá»™ đội. Sau đó bốn năm, VÅ© Văn Bình, cậu thứ hai thi vào đại há»c cÅ©ng vừa độ tuổi nghÄ©a vụ quân sá»±. Nghe nói Bình đỗ, nhưng giấy báo Ä‘iểm vá» muá»™n nên anh đã vào quân ngÅ©. Bà mẹ ngậm ngùi, nhá»› thương nuối tiếc khi chiến tranh thá»±c sá»± bước vào nhịp độ khốc liệt.

Nhà chỉ còn đàn bà trẻ con. Há» sống chỠđợi cho đến khi cuá»™c chiến kết thúc. Song những ngưá»i đàn ông Ä‘á»u không trở vá». Thay vào đó là hai giấy báo tá»­ cùng đến má»™t lúc! Xã phải bí mật tách làm hai đợt truy Ä‘iệu cách nhau bốn tháng.

Má»™t năm sau cô con dâu xin Ä‘em con vá» nhà mẹ đẻ rồi lấy chồng bên kia sông Ninh. Bà mẹ Mây sống độc thân từ thuở ấy. Tuổi sáu mươi trá»i còn để cho bà sức khá»e đủ chống chá»i vá»›i gian truân. Nhưng sang tuổi bảy mươi thì má»i sá»± Ä‘á»u biến đổi. Ãứa cháu gái lấy chồng ngoài phố huyện cÅ©ng ít khi vá» thăm nom giúp đỡ bà. Hợp tác xã nông nghiệp suy tàn chẳng còn đủ sức bao cấp cho diện "ưu tiên" ngày má»™t rá»™ng. Bà sống tùng tiệm bằng mảnh đất phần trăm. Bốn gian nhà tranh giá»™t nát má»—i năm má»™t thu nhá» lại đến nay chỉ như má»™t túp lá»u. Kèo cá»™t, rui mè mòn má»i muốn ụp xuống cùng vá»›i tuổi già tàn tạ cá»§a bà. Há» hàng làng xóm cÅ©ng còn ngưá»i chạy Ä‘i chạy lại. Song ngưá»i tốt bụng thưá»ng lại nghèo nên chẳng ai cưu mang nổi.

Má»™t hôm có ngưá»i đàn bà dung nhan tươi tắn, dáng vẻ phúc hậu, áo quần ná»n nã, khoác chiếc túi lá»›n, lần há»i đến nhà bà. Chị nói giá»ng miá»n trong hÆ¡i khó nghe.

- Con có công việc buôn bán qua vùng này. Trá»i gần tối con muốn nhá» bà cho nghỉ lại má»™t đêm được không ạ?

Bà Mây ngần ngại.

- Nhà tôi nghèo, chiếu manh, giưá»ng chiếc. Ãêm nằm năm ở, muốn rá»™ng rãi sạch sẽ, để tôi nói vá»›i bà Cầm nhà liá»n ngõ đây thôi. Còn nếu chị vui lòng nằm chung vá»›i già thì ở đây cÅ©ng được.

- Con cảm Æ¡n bác. Thân gái dặm trưá»ng con không muốn đến nhá» vả nhà có đàn ông. ÃÆ°á»£c nằm bên bác là con mừng lắm rồi.

Bà Mây vẫn thấy hÆ¡i lạ lùng và có phần nghi ngại. Thá»i nay thiếu gì kẻ gian lợi dụng lòng tốt cá»§a ngưá»i khác để lừa đảo kiếm chác. Nhưng nhà mình thì chẳng có gì đáng để mất nên bà vui vẻ thu dá»n cho khách có chá»— nghỉ ngÆ¡i tươm tất.

Ngưá»i khách lạ xin nấu nhá» bữa cÆ¡m. Chị có sẵn gạo, thức ăn trong túi. Bà Mây ra vưá»n tuốt cho nắm rau ngót. Chỉ má»™t loáng bữa cÆ¡m ngon lành đã dá»n ra. Gạo trắng thÆ¡m phức. Giò chả, gà luá»™c, cá thu kho toàn những thứ mà từ lâu lắm bà Mây chỉ thấy trong ký ức!

- Con má»i bác ăn cÆ¡m vá»›i con!

- Chị cứ tự nhiên, tôi ăn rồi.

Thực ra bà nấu một bữa ăn hai. Còn lưng cơm nguội khô nhăn vẫn trong đáy niêu.

- Con nấu đủ cho hai mẹ con. ít nhiá»u bác dùng má»™t lưng cho con vui!

Nói rồi chị kéo bà lại ngồi bên mình, rót rượu ấn vào tay, tiếp thức ăn đầy bát, má»i chào Ä‘on đả thân tình như con cái trong nhà.

- Chị có tiá»n mua thức ăn ngon sao không dùng bữa ngoài hiệu cho gá»n, mang theo làm gì thêm lách cách?

- Dạ con ăn trưa ngoài phố huyện, nghe nói đưá»ng vào đây còn xa, sợ trong này không có hàng quán nên phải chuẩn bị tí chút.

- Trong này cÅ©ng chẳng thiếu, có tiá»n là đủ cả... Chắc chị buôn bán kiếm được nên má»›i tiêu pha rá»™ng rãi thế này?

Thiếu phụ cưá»i hiá»n lành.

- Nhà con cÅ©ng làm ruá»™ng như quê ta đây thôi. Nhưng gần rừng liá»n biển nên kiếm cÅ©ng dá»…. Con xin thưa thá»±c vá»›i bác là con chẳng phải dân buôn. Con Ä‘i tìm em trai con. Cha mẹ mất sá»›m, chỉ còn hai chị em. Cậu ấy giận vợ chồng con bá» nhà ra Ä‘i, nghe nói đã lấy vợ, lập nghiệp ngoài này. Con phải chuẩn bị tiá»n bạc cho chuyến Ä‘i tá»›i đích.

- Thế cậu ấy tên là gì?

- Em con tên là Bình. Vũ Văn Bình.

- Thì ra cùng hỠtên với thằng con thứ hai của tôi! - Bà cụ thở dài. - Nhưng em Bình nhà tôi hy sinh năm 1973 rồi!

Ngưá»i đàn bà thất sắc, tay run run vá»™i buông bát đũa ngồi chết lặng như ngưá»i mất hồn. Bà mẹ ngạc nhiên há»i khách.

- Có chuyện gì thế chị?

- Dạ con nghÄ© đến em con, nghÄ© đến cái chết ở nÆ¡i đất khách quê ngưá»i. - Chị lau nước mắt cưá»i gượng. - Có lẽ con há»i thăm nhà cậu Bình mà ngưá»i ta chỉ tá»›i đây.

- Theo tôi biết thì làng này không có anh rể ngụ cư nào là Bình. Có thể ngưá»i đưa tin hiểu lầm chăng?

- Con cũng nghĩ vậy... song tâm tưởng lại cứ tin chắc là em con đang sống quanh quẩn nơi đây. Nó mai danh ẩn tích cũng là muốn tránh mặt con thôi. Con sẽ còn đi lại vùng này, bác cho phép con thỉnh thoảng lưu nhỠđôi ba bữa.

- Chị cứ coi đây là nhà mình. Tôi cÅ©ng sẽ dò há»i giúp mấy làng quanh đây, có tin gì tôi mách chị.

Ãêm đó bà Mây nằm cạnh khách chuyện trò thâu đêm. Lâu lắm bà má»›i có dịp dốc bầu tâm sá»±, chia sẻ buồn vui vá»›i má»™t ngưá»i xa lạ. Thế mà khách lại chăm chú lắng nghe, hòa chung tiếng cưá»i giá»t lệ như ngưá»i thân trong nhà...

Sáng hôm sau bà tỉnh dậy thì đã thấy chị ta chuẩn bị cÆ¡m nước chu đáo bày đặt gá»n gàng má»i bà Ä‘i dùng bữa. Bà mẹ cảm động và thầm nghÄ©: y như cô Tấm trong quả thị chui ra vậy.

?n uống xong chị xin phép bà Ä‘i tìm em, gần trưa má»›i vá». Bà há»i, chị thở dài, chưa thấy tăm hÆ¡i gì. Chị mở túi lấy bá»™ đồ ướm vào ngưá»i bà ngắm nghía. Lại có cả chiếc áo bông dày dặn bằng láng hoa Ä‘en.

- Trong ta không có thứ này hay sao mà chị phải ra đây mua?

- Dạ con mua để biếu bác đấy? Bác mặc chiếc áo bông vào xem có vừa không? Con hẹn với chủ hàng là nếu mẹ tôi mặc không đẹp thì tôi sẽ mang ra đổi chiếc khác?

- Chị mua cho tôi? - Bà ngạc nhiên tròn mắt nhìn ngưá»i khách lạ. - Ôi tôi không dám nhận đâu! Tốn phí thế này tôi biết lấy gì Ä‘á»n Æ¡n chị!

Thiếu phụ cưá»i đôn hậu:

- Mấy thứ này cũng rẻ thôi, xin bác đừng bận tâm. Con mà tìm được cậu cháu thì ơn bác lớn gấp trăm lần chứ bộ quần áo nào so sánh được?

- Nhưng mà... - Bà Mây xúc động nghẹn ngào không nói được.

- Trá»i Phật xui khiến hay sao mà anh Bình, con mẹ lại trùng há» trùng tên vá»›i cậu em con. Xin mẹ hãy coi con như con gái mẹ.

- Mẹ cảm Æ¡n con! Tên con là gì mẹ chưa biết mà con đã bá» hàng đống tiá»n mua quà cho mẹ... Mẹ thật có lá»—i vá»›i con.

- Tên con là Huệ mẹ ạ.

Từ đấy bà Mây có cô con nuôi ngưá»i đưá»ng trong. Huệ Ä‘i rồi, thu xếp chăn gối bà thấy má»™t gói tiá»n khá lá»›n. Bà tưởng chị quên nên ngong ngóng chá» quay lại nhưng không thấy. Bà lo lắng Ä‘em giấu kín sợ kẻ gian biết đến cuá»—m mất thì mang tiếng.

Ná»­a năm sau chị Huệ quay lại. Má»›i nhìn thấy chưa kịp há»i han bà đã vá»™i Ä‘i lục gói tiá»n mang ra trả. Chị ôm lấy bà mẹ ứa nước mắt.

- Mẹ Æ¡i đấy là số tiá»n con định đưa biếu mẹ nhưng lại sợ mẹ không nhận. Con đặt dưới gối để khi cần mẹ tiêu. Thế mà mẹ vẫn giữ đến giá»?

- Mẹ nghèo nhưng con có để bạc triệu thì mẹ vẫn giữ cho con. Tấm lòng con còn quý hơn vàng!

Từ đấy biếu gì chị phải đưa tận tay, dặn dò kỹ lưỡng. Thấy vách lở chị nhào bùn trát kín, thấy mái dá»™t chị leo lên dá»i lại. Tuy hàng năm chị má»›i ra nhưng bà mẹ cảm thấy ấm lòng, còn có ngưá»i để mà mong đợi mà nhá»› thương.

...

Nhưng từ ngày bà được xây "căn nhà tình nghÄ©a" thì lại không thấy chị Huệ ra. Bẵng Ä‘i má»™t năm rồi, ruá»™t gan bà cứ héo hon buồn thảm. Nhà cao cá»­a rá»™ng làm gì khi ná»—i nhá»› mong cứ chìm trong tuyệt vá»ng.

Từ khi bà có chốn ở khang trang, cái Tuyến, cô cháu ná»™i lấy chồng trên huyện cÅ©ng năng phóng xe vá» thăm. Ngưá»i con dâu tái giá bên kia sông thỉnh thoảng cÅ©ng đáo qua. Nhưng lòng dạ bà vẫn không nguôi ngoai hình bóng ngưá»i con nuôi xứ lạ...

Rồi một hôm Huệ dẫn theo một chàng trai cao lớn, dung nhan tuấn tú vỠthăm.

- Thưa mẹ, hôm nay con đưa cháu Vũ Bình Minh, con trai con ra thăm bà.

- Cháu chào bà ạ?

- Ôi! Cảm ơn con, cảm ơn cháu! Hơn năm qua mẹ mong đỠmắt chẳng thấy con ra. Mẹ cứ lo chưa gặp con thì chết không nhắm mắt nổi.

Ãêm hôm đó Bình Minh nằm nhà ngoài, Huệ và bà Mây chung giưá»ng buồng trong chị má»›i kể lại những Ä‘iá»u sâu kín cá»§a mẹ con mình cho bà Mây nghe.

*

Năm 87 tiểu Ä‘oàn 12 chuẩn bị vượt Trưá»ng SÆ¡n vào chi viện cho chiến trưá»ng B6. Bá»™ đội được Ä‘i phép lần lượt. Bình vá» thăm mẹ và gia đình để khởi đầu cuá»™c trưá»ng chinh không hẹn ngày vá». Bà Mây thương nhá»› con nhưng vẫn động viên anh trả phép đúng hạn để thay phiên cho những anh em Ä‘i sau.

Bình đóng quân ở má»™t làng nghèo ven biển miá»n trung. Má»™t ná»­a tiểu đội anh ở nhá» nhà anh Hạc, má»™t thương binh chống Pháp, cụt chân trái. Hai anh chị chưa có con nên nhưá»ng cả ba gian nhà ngoài cho bá»™ đội.

Khi Bình vỠthì bốn anh em còn lại vui mừng giao tất cả quân trang vũ khí cho anh để đi phép đồng loạt.

Ãêm hôm đó anh Hạc rá»i buồng vợ ra nằm chung vá»›i Bình ở nhà ngoài. Hai ngưá»i lính cá»§a hai cuá»™c chiến tranh thì thào tâm sá»± vá»›i nhau hết chuyện này sang chuyện khác.

Hạc cÅ©ng ngưá»i ngoài Nam Hà, cha mẹ mất sá»›m phải Ä‘i ở đợ. Ãến tuổi trưởng thành anh Ä‘i bá»™ đội, vào chiến đấu ở mặt trận Trị Thiên. Anh bị thương nặng, chuyển ra khu Bốn rồi vá» Ty Thương binh. Thá»i đó Há»™i Phụ nữ có phát động phong trào xung phong nhận thương binh nặng vá» nuôi dưỡng. Nếu thương yêu nhau thì thành vợ chồng. Còn không hợp thì hết hạn lại chuyển vá» Ty để chị em khác nhận.

Chị Huệ là cán bá»™ Phụ nữ huyện, rất hăng hái trong nhiệm vụ này. Thá»i đó tình yêu nước, thương yêu bá»™ đội và tình yêu lứa đôi không minh bạch, rạch ròi, tỉnh táo như bây giá». Ãể làm gương, Huệ viết đơn đầu tiên! Có cả mấy chục chị em theo nhau "xung phong"! Nhưng cả huyện chỉ được "phân" ba anh thương binh loại nặng. Huệ chá»n hai cô khá»e mạnh nết na theo mình lên Ty đón vá». Ãến nÆ¡i thì ai cÅ©ng thẹn thùng Ä‘un đẩy nhau. Là cán bá»™, Huệ phải gương mẫu thu xếp cho êm đẹp.

- Chị nhưá»ng hai em lần lượt vào há»i han, ưng anh nào thì đón. Phần chị thế nào cÅ©ng được, anh nào chị cÅ©ng thương!

Hai cô vào trước ngồi bên hai chàng ưa nhìn. Hạc cao tuổi, ngưá»i miá»n ngoài, thương tật cao... tá»§i thân ngồi chá». Mải bàn giao giấy tá» vá»›i Ty, ná»­a giá» sau chị má»›i vào. Huệ là ngưá»i xinh đẹp nhất trong ba cô gái khiến Hạc bàng hoàng xúc động! Anh theo chị vá» ngôi nhà ven biển trước sá»± đón chào vui vẻ cá»§a xóm làng.

Tình yêu cá»§a mấy cô gái cấp tiến miá»n trung có vẻ cá»±c Ä‘oan, mã thượng, kiêu sa như khúc quân hành, nhưng cÅ©ng mÆ¡ má»™ng, thiêng liêng như những bản thánh ca huyá»n diệu.

Chẳng bao lâu Huệ nhận ra rằng làm vợ một thương binh nặng không phải dễ dàng. Chị xin thôi công tác để ở nhà phục vụ chồng và tự an ủi đây cũng là một công tác cách mạng vào loại khó khăn nhất.

Anh chị sống vá»›i nhau thật thuận hòa êm ấm. Chị khá»e mạnh lo việc đồng áng, còn anh làm đủ má»i việc vặt trong nhà rất khéo léo gá»n gàng nên cuá»™c sống cÅ©ng khá sung túc. Song có má»™t ná»—i buồn không sao vượt nổi là đưá»ng con cái. Lấy nhau đã bẩy năm mà chưa má»™t lần có dấu hiệu hoài thai sinh nở. Vết thương nặng đã biến anh thành ngưá»i thiếu khả năng tình dục. Ãã nhiá»u lần anh xin chị li dị để Huệ kiếm ngưá»i chồng má»›i và coi Hạc như anh, nhưng chị không chịu. Trong cảnh ấm cúng gia đình vẫn tiá»m ẩn má»™t mầm bão tố. Hạc lo sau này chồng già vợ yếu biết trông cậy vào ai?

Bình nghe Hạc kể bá»—ng thấy thương anh, thương mình, thương cho Ä‘á»i lính chiến. ÃÆ°á»ng xa nghÄ© bước sau này mà ghê! Hy sinh ngoài mặt trận đã đành chứ rÆ¡i vào trưá»ng hợp anh Hạc thì còn tá»™i hÆ¡n. NghÄ© vậy nhưng Bình vẫn an á»§i ngưá»i lính già:

- Anh chị nên tìm lấy đứa con nuôi.

- Không gì bằng chính mình đẻ ra. Anh đã đành nhưng chị còn khả năng sinh đẻ, còn khát vá»ng làm mẹ mà phải từ bá» thì Ä‘au khổ biết nhưá»ng nào.

Bình yên lặng, còn Hạc thở dài. ít phút sau anh thì thầm vào tai ngưá»i lính trẻ:

- Bình này... anh chị muốn xin em đứa con... Em có thể giúp anh chị được không?

Bình ngạc nhiên lúng túng không biết trả lá»i thế nào đành nói lảng:

- Nhưng em đã có vợ con gì đâu mà cho anh chị được!

- Có đấy. Nó Ä‘ang nằm ở đây này! - Anh cưá»i và đặt tay lên bụng Bình - Em khá»e mạnh chỉ cần vào vá»›i chị Huệ vài lần là kết quả thôi!

- Ôi anh Hạc! Anh nói gì lạ vậy! Anh sai bảo gì cũng được, nhưng chuyện đó thì không thể...

Hạc im lặng hồi lâu mới nhẹ nhàng nói tiếp:

- Anh biết em là chàng trai trong trắng, đức độ, em không muốn bị hoen ố tuổi hoa niên... Nhưng thá»±c ra đây là sá»± hy sinh vì bạn... Huệ đáng tuổi chị lá»›n cá»§a em, nhưng được cái cÅ©ng gá»n gàng, sạch sẽ, dá»… coi. Giá như cô ấy xấu xí ốm yếu thì anh cÅ©ng không dám nhá» em.

- Không phải chuyện ấy đâu. Em lo vỠmặt tình cảm... Sau này anh sẽ hối hận đấy!

- Anh đã có nhiá»u năm trá»i suy nghÄ©, nhiá»u tháng để bàn Ä‘i tính lại vá»›i Huệ, cô ấy má»›i hÆ¡i xuôi.

- Thế thì ở đây thiếu gì đàn ông, anh chị nhỠai không được?

- Làng xóm cÅ©ng chưa hết ngưá»i, nhưng chá»— quen biết, ra vào gặp nhau, đàn ông há» hay lấn tá»›i. Mình buông xuôi thì tan cá»­a nát nhà nhà mình. Mình kháng cá»±, lá»™ chuyện sẽ đổ vỡ gia đình nhà há». Vì thế Huệ không thể chấp nhận... Còn em quê quán ở xa, cả Ä‘á»i chỉ qua vùng này má»™t lần. Em lại ít tuổi, sau này hết chiến tranh lấy cô vợ trẻ , còn chị Huệ lúc đó đã già có gặp nhau cÅ©ng dá»… kiá»m chế!

- Ãã xảy ra chuyện đó thì trái đất cÅ©ng trở thành nhá» bé, anh không lưá»ng hết di há»a cá»§a nó đâu!

- Em là chàng trai thông minh đức hạnh. Anh hy vá»ng đứa trẻ giống em, anh chị có phận nhá». Khi anh tin cẩn quý trá»ng em thì chắc là sau này em cÅ©ng chẳng nỡ gây Ä‘au đớn cho má»™t kẻ tàn tật như anh.

Nghe Hạc nói nước mắt Bình ứa ra. Chàng trai hai mươi tuổi, chưa có ngưá»i yêu, tuổi há»c trò cắm đầu vào đèn sách. Ãôi khi cÅ©ng có trò trêu đùa gán ghép, nhưng chạm vào bạn gái là mặt đỠnhừ lảng tránh. Nay Hạc đỠcập má»™t cuá»™c giao hoan thá»±c sá»± thì anh vừa xấu hổ, tá»± ti, hốt hoảng lại vừa như bị xúc phạm. Như Ä‘oán biết được tâm lý ngưá»i bạn trẻ, anh Hạc vá»— vai thân tình, dá»— khéo:

- Ãừng ngại! Em đâu có quen chuyện này. Lần đầu cÅ©ng lúng túng hoảng sợ má»™t chút. Em không phải nói gì, Huệ sẽ giúp em từ đầu đến cuối.

Nói rồi anh nhổm dậy, tụt khá»i giưá»ng lần đôi nạng chống và kéo tay Bình.

- Ãi vá»›i anh... anh đưa chú vào... cố giúp anh!

- Em sợ chị ấy...

- Anh nói trước vá»›i Huệ chiá»u nay rồi! Xem ra chị cÅ©ng quý em đấy. Hãy mạnh dạn lên! Cả hai Ä‘á»u ưng nhau má»›i chóng kết quả!

Bình bước theo Hạc như kẻ mất hồn, tim đập rộn... Hạc vén cửa màn đẩy Bình vào rồi lịch kịch chống nạng đi ra.

Cái buồng miá»n trung trống tuá»nh, cá»­a không bao giỠđóng. Má»™t lối Ä‘i thông từ nhà ngoài xuống bếp. Chiếc giưá»ng đôi ngắn ngá»§n, ruá»—i thẳng không thừa đầu cÅ©ng thiếu chân. Bình nằm co con tôm quay mặt ra ngoài, dán mắt vào khuôn cá»­a tối sẫm. Từ nhà ngoài tiếng cốc chén lách cách, hÆ¡i rượu tá»a vào không gian. Hạc uống liá»n hai chén rồi lên giưá»ng nằm. Mưá»i phút sau có tiếng ngáy nhè nhẹ, đôi lúc nấc lên nghẹn ngào rồi lại dịu Ä‘i... Thá»i gian trôi cồn cào như dòng suối xối qua ghá»nh đá...

Bàn tay má»m mại cá»§a Huệ đặt lên vai Bình kéo nhẹ. Chàng trai xoay ngưá»i lại. HÆ¡i đàn bà nồng ấm và mùi hương nhu, lá chanh phả vào mặt anh. ánh sao đêm mỠảo lá»t qua cá»­a sổ làm nổi rõ má»™t đưá»ng cong ngồn ngá»™n... Nhục cảm bén lá»­a bùng cháy. Bình dang cánh tay vạm vỡ cho Huệ gối lên. Hai cÆ¡ thể hút vào nhau như cặp nam châm. Cái nhút nhát ban đầu biến Ä‘i nhanh chóng. Tính đàn ông từ dòng máu tổ tông truyá»n lại đã hướng dẫn hành động cá»§a Bình chính xác và mạnh mẽ, không phải đợi đến sá»± giúp đỡ cá»§a ngưá»i đàn bà thuần thục. Má»i chuyện diá»…n ra êm đẹp trong bóng tối câm lặng... Há» thức thâu đêm.

Gần sáng Bình quay ra nhà ngoài. Có lẽ Hạc cÅ©ng tỉnh giấc từ lâu nên anh hăm hở há»i ngay.

- Xong việc rồi chứ em?

- Dạ!

Bình đáp cụt lá»§n rồi nằm xuống. Hạc vá»— nhẹ lên vai ngưá»i bạn trẻ như thầm cảm Æ¡n.

Hôm đơn vị ba lô lên đưá»ng, Bình bắt tay từ biệt Hạc nhưng không dám chào Huệ. Chị đứng trong nhà nước mắt lưng tròng nhìn đám bá»™ đội tụ tập ngoài sân. Ãôi lúc bắt gặp cặp mắt Bình, chưa nhìn lâu anh đã vá»™i lảng Ä‘i. Thế là suốt từ đêm vào cuá»™c tá»›i lúc chia tay cả hai chưa nói vá»›i nhau lá»i nào.

Huệ có mang sinh được thằng Minh, kháu khỉnh ngoan ngoãn thông minh đúng như mong ước. Nhưng trong làng cÅ©ng có vài lá»i bàn tán vá» sá»± kiện dị thưá»ng này.

Khi thằng Minh vào há»c cấp ba, anh Hạc má»›i nói vá»›i vợ:

- Lá»i ra tiếng vào vá» huyết hệ thằng Minh có thể gây ra tai há»a sau này. Thế gian nghi ngá» không sao chứ để con không tin vào cha mẹ thì nguy hiểm lắm. Nó có thể Ä‘oán ngưá»i này là cha, tưởng kẻ kia là bố, bá»n xấu sẽ vu xằng nhận bậy làm lẫn lá»™n vàng thau, trắng Ä‘en đảo ngược. Vả lại con nó có quyá»n biết sá»± thật này. Nếu ta dÅ©ng cảm tiết lá»™ thì chính là xây dá»±ng cho nó tình cảm, niá»m tin vững chắc.

- Ôi không được đâu anh! Con còn trẻ quá, nó sẽ mặc cảm tá»± ti, không chá»§ động trong cuá»™c sống, dá»… dẫn đến thất bại trên đưá»ng Ä‘á»i. Vả lại ta có Ä‘em lại cho con má»™t ngưá»i cha khác đâu. Bình cho nó dòng máu, nhưng anh cho nó cuá»™c Ä‘á»i và anh thá»±c sá»± là cha nó. Không có lòng cao thượng cá»§a anh thì chẳng có Minh hay bất cứ đứa trẻ nào khác trong nhà mình. Em xin anh giữ lại Ä‘iá»u bí mật này chí ít cÅ©ng đến lúc má»™t trong hai ta qua Ä‘á»i.

- Em nói đúng nhưng chưa hết nhẽ. Chỉ má»™t trong hai ta không đủ sức tạo má»m tin cho con đâu. Bệnh tật thương tích không cho phép anh nấn ná mãi. Ta phải chuẩn bị dần Ä‘i. Trước tiên em nên Ä‘i tìm cho nó ngưá»i cha. Tìm chứ anh chưa cho phép em giáp mặt. Nhá»› là mình phải đảm bảo hạnh phúc và sá»± yên ấm cho gia đình Bình nữa. Sau này tìm cÆ¡ há»™i tốt nhất ta sẽ để cho cha con nó gặp nhau.

Hạc ghi địa chỉ Bình cho Huệ nên chị má»›i tìm đến được nhà mẹ Mây. Tin Bình mất làm Huệ Ä‘au đớn bàng hoàng. Anh Hạc cÅ©ng Ä‘au buồn không kém. Tá»™i cho thằng Minh bé bá»ng côi cút mà không hay biết gì. Hạc thấy trách nhiệm ngưá»i cha dồn cả lên đôi vai mình. Từ đấy anh cố tạo Ä‘iá»u kiện cho vợ ra viếng thăm bà. Tá»± tay anh chuẩn bị từ chai mật ong, lạng cao, cặp nhung, chai rượu thuốc... để chị mang ra biếu mẹ Mây.

Rồi má»™t bữa Ä‘au nặng biết mình khó qua. Hạc đã gá»i vợ con lại bên, tá»± mình tiết lá»™ cho thằng Minh hay nguồn gốc cá»§a nó. Ãã vào tuổi thành niên nên Minh nhận thức được sá»± kiện này. Nó ôm Hạc kêu khóc thảm thiết. Nó đâu biết thân phụ mình là ai. Bình dù có thiêng liêng thì cÅ©ng chỉ là ngưá»i cha hư ảo xa vá»i. Còn Hạc má»›i thá»±c sá»± là ngưá»i bố thân thiết gần gÅ©i giữa cuá»™c Ä‘á»i nó.

Hạc mất, hai mẹ con lo việc mai táng cúng bái chu tất. Ãể tang trá»n năm, qua đợt giá»— đầu Huệ má»›i đưa con ra bắc nhận quê cha, cho bà nhận cháu.

Nghe Huệ kể, bà Mây vui mừng ứa nước mắt. Bà bắt chị bật đèn lên để nhìn rõ đứa cháu ná»™i, đích tôn. Nhưng trá»i đã há»­ng sáng, bình minh lá»t qua khe cá»­a soi tá» khuôn mặt khôi ngô tuấn tú cá»§a chàng trai. Bà thì thầm vá»›i Huệ .

- Nhìn kỹ mẹ càng thấy đúng là khuôn mặt thằng Bình thuở trẻ!

Sáng ra bà Mây cho má»i ông bác, bà cô, anh chị em há» VÅ© cùng mấy nhà hàng xóm thân tình lại để giá»›i thiệu đứa cháu ná»™i con nhà Bình. Nghe xong câu chuyện má»i ngưá»i Ä‘á»u trầm ngâm, miệng im như thóc. Ông Bái, bá» trên cao tuổi cá»§a há» VÅ© rít hÆ¡i thuốc lào rồi đĩnh đạc lên tiếng:

- Nghe cụ Mây cho biết chị và cháu ra nhận há» hàng, tìm làng xóm chúng tôi cÅ©ng mừng. Song anh Bình đã hy sinh. Hồi sống cÅ©ng chưa thư từ, tâm sá»± gì vỠđưá»ng vợ con. Vậy thì chị và cháu có giữ được di vật chứng tích gì cá»§a ngưá»i quá cố chăng? Thí dụ như lá thư, tấm ảnh hay nét chữ ghi tên cha mẹ, xóm làng cÅ©ng được!

Chị Huệ bàng hoàng bối rối chưa nghÄ© đến chuyện này và cÅ©ng chẳng có gì trong tay. Giữa hai ngưá»i chỉ qua má»™t đêm ân ái câm lặng, sao có thể mang ra đây làm chứng tích. Chị đành nói cho qua chuyện:

- Thưa bác chiến tranh trong con vô cùng ác liệt, nhà cá»­a cháy Ä‘i dá»±ng lại nhiá»u lần nên chẳng còn giữ được gì.

- Thì lần này cố vá» tìm Ä‘i. - Ông già cưá»i - Chí ít cÅ©ng còn chiếc khăn tay, manh áo cÅ© chứ? Ngưá»i xưa nói "Giữ tàn y lại để dành hÆ¡i" mà!

Má»i ngưá»i cưá»i ồ vui vẻ rồi lục tục đứng dậy cáo lui. Chị Huệ ngượng chín mặt. Hai mẹ con cảm thấy nhục nhã vô cùng. Bà Mây gạt nước mắt nói vá»›i chị.

- Ãây là việc nhà mình. Há» hàng tin hay không tin thì Huệ và Minh vẫn là vợ con thằng Bình, là dâu mẹ cháu bà, đừng nghÄ© ngợi làm gì. Trước sau rồi há» cÅ©ng sẽ thông cảm.

Chị Huệ chỉ ở chơi một ngày, hôm sau đưa con vỠsớm. Mấy lần trước ra thăm vui vẻ bao nhiêu thì lần này buồn tủi bấy nhiêu.

*

Mùa đông năm Dậu bà Mây ốm nặng, mẹ con nhà Huệ cÅ©ng chẳng biết tin mà ra thăm. Chắc là chưa tìm được chứng cá»›. Thật tá»™i. Chẳng lẽ vì những đòi há»i oái oăm cá»§a há» hàng mà bà cháu không được nhận nhau? Má»™t tối bà cho gá»i thân tá»™c đến bên rồi nói:

- Ãêm qua thằng Bình hiện vá». Nó nói đã cho vợ con vá» thăm sao há» hàng không nhận. Tôi há»i chứng cá»›, nó bảo: "Con nói mẹ cÅ©ng không tin à?" Rồi nó ôm tôi mà khóc. Tỉnh dậy tôi má»›i biết con mình vá» báo má»™ng. Tôi chỉ có má»™t nguyện vá»ng Ä‘iện cho mẹ con nhà Huệ ra ngay. Dù cưới xin hay chỉ là con hoang cÅ©ng vẫn máu thịt nhà mình. Nó chẳng bá» tôi sao tôi lại không được nhận nó. Xin bà con há» mạc đừng lãnh đạm vá»›i mẹ con nó.

Nói rồi bà Mây thanh thoát ra đi. Chôn cất xong, mẹ con Huệ mới ra kịp. Chị xin được xé khăn tang, ông Bái đồng ý, nhưng Tuyến phản đối. Minh thay mặt mẹ lên thưa với hỠhàng. Lần này chàng trai chủ động tự tin hơn.

- Thưa ông bà cô bác. Khi hấp hối cha cháu má»›i cho cháu hay cháu là con bố Bình. Cháu tin vào sá»± thật này. Dù há» VÅ© không thừa nhận thì đây vẫn là cá»™i nguồn cá»§a cháu. Mẹ con cháu ra nhận bà là để hướng vá» tiá»n nhân chứ không có ý vụ lợi. Cái lá»›n nhất cháu được thừa hưởng là dòng máu ông bà truyá»n cho bố cháu, giỠđây Ä‘ang chảy trong tim cháu. Cháu sẽ giữ gìn để sá»± sống cá»§a ngưá»i trưá»ng tồn vá»›i nhân gian. Mẹ cháu không có di vật nào vá» câu chuyện tình hai mươi năm trước. Song pháp luật má»›i cần bằng cá»› chứ tình cảm, lương tâm chỉ cần ở lòng thành. Thưa chị Tuyến, em hy vá»ng sá»›m muá»™n chị cÅ©ng sẽ tin em. Giữa chúng ta không có gì đáng phải tranh chấp. Em chỉ mong hàng năm mẹ con hành hương vỠđất tổ cùng chị thăm viếng mồ mả ông bà, hương khói gia tiên lấy má»™t lần. Nhà em neo ngưá»i. Em Ä‘i há»c xa, mẹ em thui thá»§i má»™t mình trông nom mươi đàn ong, dăm cặp hươu, má»™t đồi cây cuá»™c sống chẳng thiếu thốn gì, chỉ mong có bè bạn há» hàng để mà Ä‘i lại. Em tha thiết má»i chị vào chÆ¡i để thông cảm nhau hÆ¡n!

Nghe Minh nói xong Tuyến khóc òa. Cô chạy lại nắm chặt tay cậu em.

- Chị xin lỗi Minh! Chị quen sống nhỠnhen bủn xỉn. Ngay cả khi nghe bà kể lại giấc mơ cuối cùng gặp chú Bình chị cũng gạt đi. Ôi chị thật tàn nhẫn và độc ác!

- Có thể vong linh bố em xuất hiện trong mÆ¡. Song em nghÄ© vì thương mẹ con em nên tâm tưởng cá»§a ngưá»i đã biến thành giấc má»™ng.

- Dù sao giấc mộng cuối cùng của bà cũng là mộng đẹp, mơ lành!

- Vậy chị em mình phải làm sống lại giấc mÆ¡ cá»§a ngưá»i trong cõi thá»±c!

Tuyến quay sang ôm lấy chị Huệ:

- Thím Æ¡i, xin thím tha lá»—i cho con. Con nghi ngá» thím là con có tá»™i vá»›i chú Bình vá»›i em Minh nhiá»u lắm!

- Tuyến Æ¡i, nghe con nói thím cảm động lắm. Con không có lá»—i gì. Má»i niá»m tin Ä‘á»u cần thá»­ thách. Niá»m tin càng lá»›n lao
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
Trả lá»i

Từ khóa được google tìm thấy
âàëåíòèíà, áåñïëàòíûé, áåðêîâà, äèñêè, àëüôà, ãîòèêà, ãîðÿùèé, chẻ que tăm, choàm ngoặp, diepkhuc.coằng, êíèæíûé, êîíêóðñû, êóëèíàðíûå, êðàñîòû, ìåáåëü, ïåñíÿ, ìåðñåäåñ, ïëèòêà, ïîãîäû, ïîòòåð, îòå÷åñòâà, ìóðàò, ïðîåêòû, khuỳm khuỵp là gì?, khuýp khuỳm khuỵp, ñàíòåõíèêà, ñîâìåñòèìîñòè, ñíîóáîðä, ñòóäåíòîâ, ñòðîèòåëüñòâå, ôåäåðàëüíàÿ, òåíäåð, òàìîæíÿ, õåíòàé, òåñòû, ôèçèêà, òîâàðû, òî÷êà, óðàëñèá, ðàáîòó



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™