Trong lòng Cung phụng trưởng lão run lên, lập tức cười như điên, trong thanh âm âm trầm, tràn đầy vẻ khinh thường:
- Chỉ bằng các ngươi, cũng muốn giết ta?
- Một mình ta là đủ.
Trần Thanh Đế lần nữa bình thản nói.
- Một người là đủ?
Cung phụng trưởng lão yên tĩnh trở lại, bị bao phủ ở trong miếng vải đen, không cách nào thấy rõ bộ dáng, khuôn mặt trắng bệch trở nên ngưng trọng lên.
Trần Thanh Đế đã chủ động muốn tới giết hắn, cái kia chỉ có thể nói rõ, Trần Thanh Đế có thực lực kia, bằng không thì, đã đến, chẳng phải là chịu chết?
Nhất là câu kia: Một mình ta là đủ!
Cái này chẳng phải là nói cho cung phụng trưởng lão, Trần Thanh Đế căn bản không có ý định để cho Bùi Ngữ Yên động thủ, Bùi Ngữ Yên tới nơi này, chỉ là xem cuộc vui sao.
Trần Thanh Đế ở đâu ra tự tin?
Thực lực mạnh bao nhiêu?
- Vì cái gì?
Cung phụng trưởng lão nhịn không được, lạnh như băng hỏi:
- Ta tự hỏi, ta với ngươi không oán không cừu, trước đó, càng là chưa có tiếp xúc qua, tại sao phải giết ta?
Không oán không cừu?
Dựa vào, ngươi còn không phải là vì một cái cổ mộ, muốn giết Trần Thanh Đế không oán không cừu với ngươi sao?
- Đoạn Phàm là đồ đệ của ta, Đoạn Thiên trúng Thi độc, chỉ có giết ngươi, mới có thể trị liệu tốt Đoạn Thiên.
Trần Thanh Đế cũng không có giấu diếm, nói thẳng.
- Bởi vì Đoạn Thiên!
Sắc mặt Cung phụng trưởng lão, càng thêm ngưng trọng.
Người khác không biết thực lực của hắn như thế nào, nhưng mà, Đoạn Thiên cũng đã thấy rồi. Hơn nữa, cái kia vẫn là sự tình hơn nửa năm trước.
Đoạn Thiên biết hắn đã trở thành Thi Tu, ở bên trong nửa năm, thực lực sẽ tăng lên rất nhiều.
Nhưng mà, Trần Thanh Đế dưới tình huống biết rõ những chuyện này, vẫn là đến.
Cái này chỉ có thể nói rõ một vấn đề, cái kia chính là, thực lực Trần Thanh Đế rất mạnh, có đầy đủ nắm chắc giết hắn.
Cái này lại để cho cung phụng trưởng lão, trở nên vô cùng cẩn thận.
Cuồng vọng trước kia, biến mất không thấy.
Đối với Trần Thanh Đế khinh thường, cũng không có.
Có chỉ là cẩn thận.
Tuy Cung phụng trưởng lão nhận thức thực lực của mình rất mạnh, rất nhiều cao thủ cũng đừng nghĩ giết hắn, người cũng rất cuồng vọng. Nhưng mà, hắn lại không phải một kẻ ngu.
Bất kỳ một người nào có thể uy hiếp được tánh mạng hắn, hắn cũng sẽ cẩn thận đối đãi.
Thấy tình thế không ổn, lập tức quay đầu bỏ chạy.
Cái gì cũng không có trọng yếu hơn tánh mạng của mình.
Thực lực yếu không sợ, chỉ cần bảo trụ tánh mạng của mình, cố gắng tìm kiếm cổ mộ, dùng tốc độ tăng tu vi lên của Thi Tu giả, muốn trở nên mạnh mẽ, vẫn là rất dễ dàng đấy.
Bùi Ngữ Yên ở một bên, trong con ngươi, hiện lên một tia nghi hoặc.
Bùi Ngữ Yên rất là khó hiểu, tại sao Trần Thanh Đế phải cùng cung phụng trưởng lão nói nhiều như vậy, đây không phải nhắc nhở cung phụng trưởng lão, để cho hắn có chỗ đề phòng, không nên khinh thị Trần Thanh Đế sao?
Thừa dịp thời điểm cung phụng trưởng lão khinh thị, một lần hành động trọng thương, thậm chí là chém giết sẽ nhẹ nhõm hơn a?
Khó hiểu!
Tuy khó hiểu, nhưng Bùi Ngữ Yên biết rõ, Trần Thanh Đế khẳng định có mục đích của mình, mà nàng, thì là Tinh Thần Dị Năng tập trung, tùy thời chuẩn bị xuất kích.
- Muốn làm ta sợ?
Trong lòng Cung phụng trưởng lão run lên, vậy mà chảy ra mồ hôi lạnh, một đôi con ngươi tĩnh mịch, gắt gao nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Đế, nộ quát một tiếng:
- Trần Thanh Đế, chịu chết đi.
Hù dọa?
Trần Thanh Đế là đang hù dọa cung phụng trưởng lão? Từ đó làm khí thế của cung phụng trưởng lão yếu đi, sau đó, thừa cơ chém giết cung phụng trưởng lão?
Nhất định chính là như vậy.
Bùi Ngữ Yên rốt cuộc hiểu rõ.
Phải biết rằng, khí thế cung phụng trưởng lão đến kia, vô cùng bành trướng, hung hăng càn quấy, căn bản không có đem Trần Thanh Đế cùng Bùi Ngữ Yên để vào mắt.
Như thế đánh nhau, chỉ là khí thế, cung phụng trưởng lão đã đề cao đến đỉnh, mười thành công lực, cũng sẽ phát huy ra mười thành.
Chèn ép, phải đè khí thế của cung phụng trưởng lão xuống.
Đây cũng là mục đích của Trần Thanh Đế.
Rất hiển nhiên, Trần đại thiếu đã làm được.
Tuy cung phụng trưởng lão đến cuối cùng kịp phản ứng, nhưng mà, khí thế đã hạ thấp, muốn lại tăng lên, nào có dễ dàng như vậy?
Tại sao phải chèn ép khí thế của cung phụng trưởng lão?
Chẳng lẽ là bởi vì, Trần Thanh Đế cũng không có gì tự tin, ở thời điểm khí thế của cung phụng trưởng lão bành trướng, giết hắn đi sao?
Bùi Ngữ Yên lại có chút bận tâm.
Đồng thời, tinh thần dị năng của nàng, thôi phát đến cực hạn.
Oanh!
Thi khí trên người Cung phụng trưởng lão xông mạnh, lập tức bị hắn tăng lên tới đỉnh phong. Khí thế của hắn đã bị chèn ép, lại muốn tăng lên, đã rất khó khăn.
Chỉ là từ cung phụng trưởng lão, đi lên liền dùng toàn lực, cũng đã nói rõ, lòng hắn sinh ra sợ, không dám khinh thị Trần Thanh Đế rồi.
Dù Trần Thanh Đế chỉ là một người bình thường không có bất kỳ tu vi, cung phụng trưởng lão cũng sẽ vô cùng cẩn thận đối đãi.
Khinh thị?
Hắn căn bản là không dám.
- Thi độc bốn phía!
Cung phụng trưởng lão phát ra một tiếng gầm nhẹ, thi khí trên người như là mọc ra con mắt, rất nhanh bao phủ tới Trần Thanh Đế cùng Bùi Ngữ Yên.
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥
Đương nhiên, Trần Thanh Đế là đối tượng trọng điểm.
- Ngữ Yên, em lui ra phía sau một ít.
Tay của Trần Thanh Đế phất lên, trong tay xuất hiện hai tấm Diệt Âm Phù, tùy theo bị hắn kích phát, đập vào mặt thi khí công kích mà đến.
Xì xì...
Một đạo lưu quang hiện lên, thi khí khổng lồ giống như là đụng phải đồ vật đáng sợ gì đó, rất nhanh bị cắn nuốt, cấp tốc biến yếu.
- Cái gì?
Cung phụng trưởng lão phát ra một tiếng thét kinh hãi, hai mắt tĩnh mịch trừng lớn, gương mặt tái nhợt như thi thể tất cả đều là vẻ khiếp sợ.
Hắn cho tới bây giờ không có nghĩ qua, có người có thể tiêu diệt thi khí của hắn.
Thi khí!
Đây chính là đồ vật hắn kiêu ngạo nhất a.
Nhưng mà, Trần Thanh Đế vừa ra tay, vậy mà thẳng đảo Hoàng Long, giết thi khí của hắn.
- Phù triện? Trần Thanh Đế dĩ nhiên là Tu Chân giả!
Cung phụng trưởng lão đương nhiên thấy được, một màn Trần Thanh Đế thôi phát phù triện kia, cũng lập tức đoán được thân phận của Trần Thanh Đế.
Chỉ là, như thế nào cũng không nghĩ tới, chỉ là hai tấm hoàng phù, thậm chí có uy lực lớn như vậy.
Bùi Ngữ Yên đứng ở đàng xa, nhìn thấy phù triện Trần Thanh Đế chế tác, vậy mà làm ra tác dụng cực lớn như thế, trong nội tâm khiếp sợ.
Thật sự có tác dụng a.
Điều này chẳng lẽ là lực lượng thần bí sau lưng Trần Thanh Đế, ngay cả sư phụ ta cũng phải bận tâm sao?
Ngoài khiếp sợ, Bùi Ngữ Yên càng nhiều nữa là cao hứng.
Mạnh!
Người kia là nam nhân của Bùi Ngữ Yên nàng.
Chính mình lại mạnh như thế nào, cũng không có hạnh phúc bằng nam nhân mình yêu mạnh.
- Ta nhìn ngươi có thể diệt bao nhiêu!
Cung phụng trưởng lão phát ra một tiếng gầm rú, Thi khí xông mạnh, toàn bộ sân thượng biến thành mà đen.
Tốc độ Thi khí bao phủ cực nhanh, lập tức bao phủ Trần Thanh Đế cùng Bùi Ngữ Yên rồi. Bùi Ngữ Yên muốn né tránh, lại phát hiện, căn bản là trốn không hết.
Mà lúc này, một màn làm cho cung phụng trưởng lão kinh hãi xuất hiện.
Chỉ thấy, Thi khí mọi việc đều thuận lợi kia, tuy bao phủ Trần Thanh Đế cùng Bùi Ngữ Yên, nhưng mà, một màn quỷ dị xuất hiện.
Thi khí vậy mà gần không được thân của Trần Thanh Đế cùng Bùi Ngữ Yên, dừng lại ở địa phương cách một mét, quay chung quanh bốn phía, nửa bước không tiến.
Nhìn thấy một màn này, Bùi Ngữ Yên trừng lớn hai mắt, vô ý thức sờ lên hai tấm phù triện trong ngực.
Trần Thanh Đế một mực cường điệu, nhất định phải thiếp thân cất kỹ a.
Không cần nghĩ rồi, Thi khí không cách nào cận thân, nhất định là bởi vì hai tấm phù triện kia.
Tị Âm Phù!
Trần đại thiếu là Đại Tông Sư chế phù, trọn vẹn thất bại hơn sáu mươi lần, mới thành công chế tạo ra hai tấm, Tị Âm Phù này có thể đơn giản sao?
Có Tị Âm Phù hộ thể, nếu còn để cho Thi khí của cung phụng trưởng lão cận thân, Trần đại thiếu có thể cắt cổ tự sát.
Mất mặt!
Quá mất mặt đi!
Bá bá bá...
Trần Thanh Đế nhíu mày, cười lạnh một tiếng, trong tay của hắn, lại xuất hiện vài tấm Diệt Âm Phù. Sau khi kích phát, liền công kích Thi khí ở bốn phía.
Xì xì...
Thi khí vô cùng dày đặc, rất nhanh xuất hiện mấy cái lỗ hổng, bị mấy đạo lưu quang, điên cuồng thôn phệ, cấp tốc yếu bớt!
Sắc mặt Cung phụng trưởng lão, lập tức trở nên khó coi không thôi.
Thi khí không cách nào tiếp cận Trần Thanh Đế cùng Bùi Ngữ Yên, không chỉ có như thế, phù triện của Trần Thanh Đế còn có thể giết Thi khí của hắn. Cung phụng trưởng lão có thể tinh tường cảm giác được, Thi khí của mình đang điên cuồng giảm bớt.
Thi khí giảm bớt.
Tu vi, lại xuống mất!
Mất tu vi?
Cung phụng trưởng lão cho tới bây giờ là không có nghĩ qua a.
Trốn!
Ở thời khắc này, cung phụng trưởng lão cũng không dám có chút do dự nào nữa, làm ra quyết định này. Đối mặt Trần Thanh Đế, hắn chỉ có đào tẩu.
Thi khí bốn phía!
Mỗi một lần cung phụng trưởng lão thi triển chiêu này, cho tới bây giờ đều là mọi việc thuận lợi. Nhưng mà, đặt ở trên người Trần Thanh Đế cùng Bùi Ngữ Yên, cái rắm cũng không có.
Cung phụng trưởng lão hoảng sợ rồi.
Sợ!
Chỉ là sơ bộ giao chiến, còn không có có phát huy ra toàn bộ thực lực của hắn, cung phụng trưởng lão đã sinh lòng sợ hãi, khí thế cũng không có, cho là mình căn bản không phải đối thủ của Trần Thanh Đế.
Bất kể nói thế nào, ngươi cũng là một Thi Tu giả, thực lực còn rất cường hãn. Chỉ là bởi vì Diệt Âm Phù của Trần Thanh Đế, liền dọa thành như vậy, quá thật xấu hổ chết người ta rồi a?
Bất quá, điều này cũng không có thể trách cung phụng trưởng lão.
Ngay từ đầu, thái độ bình thản kia của Trần Thanh Đế, nhìn như nhắc nhở, kì thực là chèn ép khí thế của cung phụng trưởng lão, làm cho cung phụng trưởng lão sợ hãi rồi.
Hiện tại vừa động thủ, Thi khí mà mình kiêu ngạo vô cùng, đối với Trần Thanh Đế và Bùi Ngữ Yên, cái uy hiếp gì cũng không có, còn bị Trần Thanh Đế tiêu diệt.
Một tấm hoàng phù tiêu diệt.
Sợ hãi, đã toàn bộ chiếm cứ tâm cung phụng trưởng lão.
Ở chỗ sâu trong nội tâm của hắn, phát ra một cách nghĩ, mình căn bản không phải là đối thủ của Trần Thanh Đế.
Một người, một khi sinh ra loại ý nghĩ này, coi như là thực lực của hắn lại mạnh như thế nào, thì sao có thể là đối thủ của địch nhân?
Ngoại trừ đào tẩu, cũng chỉ có đào tẩu.
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥
Tiếp tục đánh, cũng chỉ có một đường bị giết, không có loại khả năng thứ hai.
Ở dĩ vãng, gặp được cao thủ cường đại, tuy cung phụng trưởng lão không địch lại, nhưng cũng có thể liều mạng, muốn chạy trốn, cũng có thể đơn giản làm được.
Những cao thủ kia đều sợ Thi khí của hắn a.
Nhưng mà, đổi đến trên người Trần Thanh Đế, thì không phải chuyện như vậy.
Không chỉ có không sợ, còn có thể diệt.
Cung phụng trưởng lão đã bị dọa bể mật.
Oanh!
Thi khí trên sân thượng, rất nhanh ngưng tụ, điên cuồng dũng mãnh lao vào trong cơ thể của cung phụng lão trưởng. Người chạy thoát, cái Thi khí này cũng không thể lưu lại a.
- Muốn chạy trốn?
Trần Thanh Đế nhíu mày, trên mặt tràn đầy khinh thường.
Có cục diện hiện tại này, cũng là trong dự liệu của Trần Thanh Đế. Đồng dạng, cũng là mục đích ngay từ đầu Trần đại thiếu nói nhiều lời như vậy.
Vốn là chèn ép khí thế của cung phụng trưởng lão, sau đó, lại để cho cung phụng trưởng lão kịp phản ứng, Trần Thanh Đế là đang hù dọa hắn, chủ động toàn lực ra tay.
Dù sao, mặc dù cung phụng trưởng lão biết, Trần Thanh Đế là đang hù dọa hắn, hắn đã cẩn thận rồi.
Mà ở thời điểm này, Trần Thanh Đế trực tiếp vận dụng Diệt Âm Phù, hung hăng đánh cho cung phụng trưởng lão trở tay không kịp, làm cho cung phụng trưởng lão ngay cả khí thế cũng không có, sinh lòng sợ hãi!
Làm cho cung phụng trưởng lão sinh ra một cách nghĩ, căn bản không phải là đối thủ của Trần Thanh Đế.
Kể từ đó, mười thành công của cung phụng trưởng lão lực, có thể phát huy ra ba thành đã rất không tệ rồi.
Liều mạng, không cần bất luận mưu kế gì, Trần Thanh Đế cũng có nắm chắc giết cung phụng trưởng lão, chỉ là phải phí một ít tay chân mà thôi. Mà dưới loại tình huống này, muốn giết cung phụng trưởng lão, chẳng phải là càng dễ sao?
Cung phụng trưởng lão muốn chạy trốn, Trần đại thiếu há có thể để cho hắn như nguyện?
Vèo!
Linh khí trong cơ thể Trần đại thiếu lập tức bộc phát, tốc độ tăng lên tới cực hạn, trong hai tay lại là vài tấm phù triện, trong đó, còn có hai tấm Mộc Khốn Phù.
Nhìn thấy phù triện trong tay Trần Thanh Đế, trong lòng cung phụng trưởng lão run mạnh, khuôn mặt như là người chết lập tức trở nên tái nhợt.
Vô cùng tái nhợt.
Sợ rồi!
Bị phù triện của Trần đại thiếu, hù sợ.
Phốc Phốc...
Hai tấm Mộc Khốn Phù bị kích phát, đánh trúng trên người cung phụng trưởng lão, cung phụng trưởng lão kinh hãi phát hiện, thân thể của mình trở nên vô cùng trầm trọng.
Giống như là, mình bị chôn ở trong đất, cất bước gian nan.
Đương nhiên, cái gian nan này, là dưới tình huống cung phụng trưởng lão so sánh với bình thường.
Chỉ là Mộc Khốn Phù cấp thấp, còn không cách nào làm được tình trạng để cho cung phụng trưởng lão, không cách nào di động. Chỉ là, giảm bớt tốc độ của cung phụng trưởng lão mà thôi.
Cung phụng trưởng lão phát ra một tiếng hét thảm, ngay sau đó phun ra một ngụm máu tươi. Hắn cảm giác đầu mình bắt đầu có chút hoa mắt, cả thân thể, cũng nhịn không được nữa đung đưa.
Thi khí, đối với cung phụng trưởng lão mà nói, giống như huyết dịch của người bình thường.
Bị Diệt Âm Phù thôn phệ tiêu diệt nhiều Thi khí như vậy, cũng làm cho cung phụng trưởng lão 'đổ máu quá nhiều' . Một người đổ máu quá nhiều, sắc mặt trắng bệch, đầu váng mắt hoa, thậm chí là tử vong, đều là bình thường.
Hiện tại cung phụng trưởng lão, là loại tình huống như vậy.
Tiêu diệt Thi khí của cung phụng trưởng lão, cái này là phương pháp Trần Thanh Đế muốn giết cung phụng trưởng lão.
Đối với Thi Tu giả mà nói, đây cũng là một phương pháp xử lý hữu hiệu nhất, dễ dàng nhất.
Đương nhiên, Diệt Âm Phù là trọng điểm.
- Phá!
Trong tay Trần Thanh Đế đột nhiên xuất hiện một thanh trường đao, cùng lúc đó, Trần đại thiếu kích phát một tấm Diệt Âm Phù, đánh vào trên trường đao.
Phốc!
Hàn mang hiện lên, tốc độ của Trần Thanh Đế tăng lên tới cực hạn, trường đao trong tay trực tiếp đâm vào trong lồng ngực của cung phụng trưởng lão.
Ngao rống...
Cung phụng trưởng lão phát ra một tiếng kêu thảm thiết thống khổ.
Phốc!
Một đạo hàn mang hiện lên, Trần Thanh Đế rất nhanh rút trường đao trong ngực cung phụng trưởng lão ra.
Oanh.
Sau khi trường đao bị hút ra, ngực của cung phụng trưởng lão, cũng không có phún ra máu, phun trào ra, là Thi khí đầm đặc gần như thực chất.
Thân thể Trần Thanh Đế khẽ động, rất nhanh tránh thoát Thi khí, trong tay nhiều ra tám tấm Diệt Âm Phù, rất nhanh kích phát, hóa thành tám đạo lưu quang đánh tới.
Tám đạo lưu quang, trong đó bốn đạo dừng lại ở bốn góc sân thượng. Bốn đạo lưu quang còn lại thì xông lên trời, bao vây Thi khí ở trung tâm.
Trần Thanh Đế làm xong hết thảy, nhìn thấy tất cả Thi khí đều bị Diệt Âm Phù phong tỏa, cũng không có khuếch tán bốn phía, có chút thở dài một hơi.
Thi khí, Trần Thanh Đế không sợ, Bùi Ngữ Yên có Tị Âm Phù hộ thân cũng không sợ. Nhưng mà, người sợ Thi khí, kia thật sự là nhiều lắm.
Nếu để cho Thi khí khổng lồ như thế tản ra, dùng khách sạn làm trung tâm, người ở trong một km bốn phía, chỉ sợ không có một cái nào có thể sống sót.
Tất cả đều trúng Thi độc mà chết.
- Ta liều mạng với ngươi!
Cung phụng trưởng lão trọng thương điên cuồng quát, đối với một vết thương kia, với hắn mà nói, căn bản cũng không phải là vết thương trí mệnh gì.
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥
Thi Tu giả, chỉ cần không phải bị chặt rơi đầu, sẽ không chết.
Hơn nữa, coi như là bị giết, cũng sẽ không chết yên tĩnh, toàn thân Thi khí sẽ tản ra, tiếp tục di hoạ nhân gian.
- Liều mạng?
Trần Thanh Đế hừ lạnh một tiếng, trên mặt tràn đầy vẻ khinh thường, lạnh giọng nói ra:
- Ngươi bây giờ, căn bản cũng không có tư cách liều cùng ta.
- Tứ Phù Tề Diệt!
Mười ngón tay của Trần đại thiếu động liên tục, rất nhanh nắm bắt pháp quyết, khẽ quát một tiếng.
Trần Thanh Đế vừa dứt lời, bốn đạo Diệt Âm Phù bị kích phát kia, lưu quang vây quanh cung phụng trưởng lão, cấp tốc vận chuyển lại.
Phốc Phốc...
Ngay sau đó, bốn đạo lưu quang rất nhanh chui vào trong cơ thể cung phụng trưởng lão.
- A!
Toàn thân Cung phụng trưởng lão cứng đờ, phát ra một tiếng gầm rú thống khổ, bảo trì tư thế công kích Trần Thanh Đế mà đến, dừng lại nguyên chỗ.
Giống như là bị nhìn thẳng, không cách nào nhúc nhích!
Bất quá, thân thể của cung phụng trưởng lão, đang không ngừng biến gầy, Thi khí trong cơ thể bị bốn đạo Diệt Âm Phù chui vào điên cuồng thôn phệ, diệt sát.
Oanh!
Một tiếng trầm đục, cả thân thể cung phụng trưởng lão lập tức biến thành bột phấn, biến mất khỏi nhân gian.
Chết rồi!
Cung phụng trưởng lão lợi hại hò hét, cứ như vậy bị Trần Thanh Đế giết.
Có thể giết cung phụng trưởng lão dễ dàng như thế, Trần đại thiếu tinh tường biết rõ, tất cả đều là bởi vì, cung phụng trưởng lão đã sinh lòng sợ hãi, tự nhận không phải là đối thủ của Trần Thanh Đế.
Cho dù đến cuối cùng, muốn liều cùng Trần Thanh Đế.
Nhưng mà, đã chậm.
Bùi Ngữ Yên đứng ở đàng xa, chứng kiến cung phụng trưởng lão biến mất không thấy gì nữa, bị giết, trừng lớn hai mắt, trong con ngươi, tràn ngập vẻ khiếp sợ.
Cứ như vậy giết?
Phải biết rằng, coi như là Bùi Ngữ Yên nàng, cũng đừng nghĩ giết cung phụng trưởng lão a.
Nhưng mà, Trần Thanh Đế cứ như vậy vô cùng đơn giản giết đi.
Cái này làm cho Bùi Ngữ Yên không khỏi nghĩ đến, Trần đại thiếu nói, muốn giết cung phụng trưởng lão, đó là cần phương pháp.
Rất hiển nhiên, phương pháp, đạo cụ trọng yếu nhất, là phù triện.
Dù sao, Trần đại thiếu ngoại trừ ném phù triện, đâm cung phụng trưởng lão một đao ra, bề ngoài giống như, cũng không có làm cái gì.
Cung phụng trưởng lão đã bị chết, ánh mắt của Trần Thanh Đế đã rơi vào Thi khí bị phong tỏa trên sân thượng.
Rầm rầm...
Trần Thanh Đế pháp quyết động liên tục, toàn thân tràn ngập Liệt Hỏa nồng đậm, Hỏa Dị Năng bị dung hợp, rất nhanh phá thể mà ra, đánh tới Thi khí.
Hiện tại Thi khí trên sân thượng đã biến thành vật vô chủ, muốn diệt trừ, còn là phi thường dễ dàng, căn bản là không cần vận dụng Diệt Âm Phù ật.
Hỏa thiêu là được!
Đương nhiên, hỏa vẫn chưa được đấy.
Ở Liệt Hỏa đánh tới, đồng thời tám cái Diệt Âm Phù hóa thành lưu quang kia, cũng rất nhanh áp sát vào, những nơi đi qua, Thi khí toàn bộ diệt.
Một phút đồng hồ sau, Thi khí trên sân thượng, một tia không lưu, tất cả đều bị tiêu diệt.
- Ngữ Yên, chúng ta đi.
Giải quyết hết thảy, thân thể Trần Thanh Đế khẽ động, lôi kéo Bùi Ngữ Yên mặt mũi tràn đầy khiếp sợ, thân thể chớp động liên tục, đã đi ra sân thượng.
Hơn nửa đêm, sân thượng đột nhiên bốc cháy Liệt Hỏa hừng hực, đây chính là rất đáng chú ý.
Trần Thanh Đế mang theo Bùi Ngữ Yên ly khai sân thượng, một nữ nhân mặc trang phục màu đen, nhìn về phía trên tuổi hơn bốn mươi, thình lình xuất hiện ở trên sân thượng.
- Phù triện, Tu Chân giả!
Nhìn Trần Thanh Đế biến mất, trung niên nữ nhân nhíu mày:
- Cung phụng Thanh Bang, bị giết.
- Trần gia phế vật, vậy mà đã trở thành Tu Chân giả, tu vi cũng không thấp.
Nữ nhân này trầm ngâm một tiếng, thầm nghĩ:
- Phù triện là Trần Thanh Đế chế tác, hay là người khác làm?
- Phong nhi một mực thích Ngữ Yên, nếu như cho nó biết, Trần Thanh Đế đã không còn là phế vật, mà là đối thủ cạnh tranh...
Trung niên nữ nhân này cau chặt lông mày:
- Đoạt con dâu Trần gia, nào có dễ dàng như vậy?
- Bất quá...
Trong con ngươi của trung niên nữ nhân, hiện lên một đạo hàn mang:
- Chỉ cần Phong nhi thích, coi như là Trần gia thì như thế nào? Năm đó có thể làm cho hắn Trần gia trầm mặc, hiện tại y nguyên có thể làm được.
Nghĩ vậy, trung niên nữ nhân không hề dừng lại, thân thể khẽ động, như là một trận gió, vô cùng nhẹ nhàng, âm thầm đi theo Trần Thanh Đế cùng Bùi Ngữ Yên.
Trở lại trong phòng, ánh mắt của Trần Thanh Đế rơi vào trên người Bùi Ngữ Yên:
- Ngữ Yên, em nghỉ ngơi trước, anh đi xử lý đồ đệ của cung phụng Thanh Bang thoáng một phát.
Đồ đệ của Cung phụng trưởng lão cũng là Thi Tu giả, chỉ cần cho hắn đầy đủ thời gian, cũng sẽ trở thành cung phụng trưởng lão thứ hai, thậm chí sẽ càng mạnh hơn nữa.
Thi Tu giả, gia hỏa đào mộ người ta, Trần đại thiếu đương nhiên sẽ không bỏ qua.
- Nha.
Bùi Ngữ Yên lên tiếng, sau khi thấy được thực lực của Trần Thanh Đế, nàng cũng biết, đồ đệ của cung phụng trưởng lão, căn bản không phải là đối thủ của Trần đại thiếu.
Sư phụ cũng đơn giản diệt sát, huống chi là đồ đệ?
Đương nhiên, Bùi Ngữ Yên vẫn là muốn đi cùng.
Bất quá, vừa nghĩ tới thời điểm đối chiến cung phụng trưởng lão, nàng cũng chỉ là ở một bên xem cuộc vui, căn bản không có cơ hội xuất thủ cùng tất yếu.
Trần đại thiếu một người giải quyết, hơn nữa, nếu như không phải Tị Âm Phù, chỉ sợ Bùi Ngữ Yên nàng cũng sẽ không quá dễ chịu.
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥
Nhìn Trần Thanh Đế quay người đi, Bùi Ngữ Yên nhịn không được nói ra.
Trong nội tâm Bùi Ngữ Yên, luôn có một loại dự cảm bất hảo, nhưng mà dùng thực lực của Trần Thanh Đế, coi như là toàn bộ Thanh Bang buộc cùng một chỗ, cũng không làm gì được a.
Cái này cũng khiến cho Bùi Ngữ Yên rất là khó hiểu.
Trần Thanh Đế thò tay vuốt ve mái tóc của Bùi Ngữ Yên, trên mặt lộ ra dáng tươi cười nhàn nhạt, nói ra:
- Yên tâm, anh không có việc gì đâu.
Nói xong, thân thể Trần Thanh Đế khẽ động, rất nhanh rời khỏi phòng, biến mất trong đêm tối.
- Ngữ Yên!
Trần Thanh Đế vừa rời đi không bao lâu, một thanh âm ôn nhu vang lên. Ngay sau đó, một trung niên nữ nhân bận trang phục màu đen, xuất hiện ở trong phòng khách sạn.
- Sư phụ!
Nhìn thấy người tới, Bùi Ngữ Yên chấn động toàn thân, cung kính nói:
- Sư phụ, người... người đến đây lúc nào?
- Thời điểm Trần Thanh Đế ra tay chém giết cung phụng Thanh Bang, ta đã đến.
Trung niên nữ nhân nhíu mày, thản nhiên nói:
- Ngữ Yên, cùng Trần Thanh Đế ở chung một chỗ, con hạnh phúc sao?
- Trần Thanh Đế hiện tại, đã quên hết thảy ký ức có quan hệ tới con, một khi nhớ tới, hắn sẽ lựa chọn như thế nào? Sẽ làm như thế nào?
Trung niên nữ nhân, trầm giọng nói ra:
- Giết, hắn sẽ không chút do dự giết con.
- Con nói con, tội gì khổ như thế chứ?
Trung niên nữ nhân, thở dài một hơi nói ra.
Giết!
Hắn sẽ không chút do dự giết con?
Bùi Ngữ Yên nhịn không được sợ run cả người, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt.
- Đệ tử biết rõ.
Bùi Ngữ Yên hít sâu một hơi, trên mặt tràn đầy kiên định:
- Bất quá, trước kia là đệ tử tổn thương hắn quá sâu, đều là lỗi của đệ tử, chẳng trách người khác.
- Dù là ngày nào đó thực đến, Thanh Đế thật sự muốn giết đệ tử, đệ tử cũng chết không tiếc.
Bùi Ngữ Yên mặt ngọc ửng đỏ:
- Có yêu, yêu điên cuồng, đã đủ rồi, đã đủ rồi.
- Đệ tử vốn tưởng rằng, cả đời này đệ tử cũng sẽ không yêu, sẽ không yêu mến bất kỳ một nam nhân nào. Châm chọc nhất chính là...
Trên mặt Bùi Ngữ Yên lộ ra dáng tươi cười tự giễu, nói ra:
- Đệ tử yêu rồi, yêu thật sâu rồi, hơn nữa, còn là nam nhân năm đó đệ tử xem thường nhất, cận kề cái chết cũng không muốn gả.
- Hiện tại đệ tử đã yêu hắn, mà hắn lại quên đệ tử. Cho dù hiện tại, đệ tử cũng tinh tường biết rõ, hắn cũng không có yêu đệ tử, còn đề phòng đệ tử .
Sắc mặt Bùi Ngữ Yên trắng bệch nói:
- Đệ tử còn biết, một khi hắn nhớ tới chuyện năm đó, tất nhiên sẽ giết đệ tử.
- Bởi vì đệ tử, hắn cưỡng ép xóa bỏ hết thảy trí nhớ có quan hệ tới đệ tử, hết thảy đều là vì đệ tử.
Nước mắt của Bùi Ngữ Yên, nhịn không được chảy xuống:
- Đệ tử tổn thương hắn bao sâu, mới có thể khiến cho hắn làm được cưỡng ép xóa bỏ trí nhớ của mình.
- Con hối hận sao?
Trung niên nữ nhân nhíu mày, hỏi.
- Hối hận? Đệ tử có tư cách hối hận sao? Tựa như Trần Hương Hương nói, đệ tử có tư cách làm vị hôn thê của Trần Thanh Đế sao? Có sao?
Bùi Ngữ Yên cười thảm nói:
- Đệ tử không có a, năm đó tổn thương hắn quá sâu, đệ tử mấy lần ám sát hắn, có một lần thiếu chút nữa giết hắn đi. Mà hắn, còn cầu tình cho đệ tử, hắn càng làm như thế, đệ tử lại càng chán ghét hắn. Đệ tử đến cùng tổn thương hắn bao sâu? Ngay cả mình cũng không dám tưởng tượng.
- Ngươi đây là áy náy, mới yêu Trần Thanh Đế.
Thanh âm của trung niên nữ nhân trở nên lạnh lùng.
- Không.
Bùi Ngữ Yên lắc đầu, nói ra:
- Đệ tử tinh tường biết rõ, đệ tử là bị hắn hấp dẫn, là đơn thuần yêu hắn, cũng không phải bởi vì áy náy.
- Trần Thanh Đế thay đổi, không bao giờ còn là Trần đại thiếu trước kia nữa rồi.
Trên mặt của Bùi Ngữ Yên, lộ ra nụ cười hạnh phúc:
- Hắn biến thành một Trần Thanh Đế để cho đệ tử không cách nào tự kềm chế tình yêu trong lòng.
- Trần Thanh Đế đã từng nói qua, Trần đại thiếu si tình kia đã chết. Hiện tại chỉ có một Trần Thanh Đế, vì thủ hộ người đáng giá hắn thủ hộ, có thể không tiếc giết hết người trong thiên hạ.
Trong ánh mắt của Bùi Ngữ Yên, tràn đầy hướng tới:
- Đệ tử khát vọng có một ngày, có thể trở thành một bộ phận được hắn thủ hộ.
- Đệ tử không phải là vì để cho hắn thủ hộ mà thủ hộ, đệ tử là vì để cho hắn tiếp nhận đệ tử, thừa nhận đệ tử mà thủ hộ.
Bùi Ngữ Yên hít sâu một hơi, nói ra:
- Dù là, chỉ có một ngày, một giờ, một phút đồng hồ ngắn ngủn, đệ tử cũng chết mà không oán, sẽ không hối hận.
- Ngữ Yên, ngươi thật sự làm cho ta thất vọng rồi.
Trung niên nữ nhân hừ lạnh một tiếng, nói ra:
- Ngươi cho rằng, ngươi thật sự tìm được Trần Thanh Đế thừa nhận sao?
- Ngươi không được quên thân phận của ngươi.
Trung niên nữ nhân, lạnh giọng nhắc nhở:
- Ngươi phải nhớ kỹ, ngươi là sư phụ của Mạnh Ngưng Tuyết cùng Tạ Khinh Diệu, là hắc y nữ nhân kia.
- Hiện tại Trần Thanh Đế muốn nhất, là móc ngươi ra. Một khi cho hắn biết, ngươi chính là hắc y nữ nhân kia, hắn sẽ như thế nào?
Trung niên nữ nhân cau mày, nói ra:
- Ngươi che dấu hoàn toàn chính xác là không tệ, Trần Thanh Đế cũng mấy lần thăm dò ngươi, ngươi cũng không có lộ ra sơ hở.
- Nhưng mà ngươi cho rằng, Trần Thanh Đế sẽ thừa nhận một nữ nhân lừa gạt hắn sao? Sẽ yêu một nữ nhân từng tổn thương hắn cực sâu sao? Cho dù là một phút đồng hồ?
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥