Sau khi lấy được cái kính nhỏ màu bạc ra khỏi quầng sáng, trước tiên hắn cũng không xem nó mà nhắm mắt lại điều tức, dường như chân nguyên mất rất nhiều.
Sau một lát, Lạc Bắc mới mở mắt nhìn Hoài Ngọc cười khổ rồi nói một câu:
- Xem ra ngươi nói đúng. Số lượng pháp bảo trong giới tu đạo thượng cổ đúng là so với cổ phù còn ít hơn nhiều.
- Lạc Bắc! Ngươi nói vậy là có ý gì? Ngươi mất rất nhiều chân nguyên. Chẳng lẽ để lấy được pháp bảo trong cái quầng sáng này lại cần nhiều chân nguyên tới vậy? - Hoài Ngọc cũng hết sức kinh ngạc nhìn Lạc Bắc hỏi.
- Đúng vậy. Muốn lấy được pháp bảo trong cái quầng sáng này không chỉ mất nhiều chân nguyên mà lực lượng chân nguyên phải tới được một trình độ nhất định. - Lạc Bắc cười khổ rồi nói tiếp:
- Càng vào bên trong lực cản lại càng lớn. Theo ta ước đoán thì người tu đạo Kim đan hậu kỳ cho dù có bất chấp chân nguyên hao tổn thì lực lượng chân nguyên cũng không thể xuyên qua được quầng sáng này.
- Không ngờ còn có sự hạn chế như vậy. - Hoài Ngọc ngẩn người, cau mày suy nghĩ rồi nói:
- Lạc Bắc! Ta hiểu được ý của ngươi. Nhất định là phương pháp luyện chế pháp bảo của giới tu đạo thượng cổ khác với chúng ta. Chỉ cần nhìn phần lớn cổ phù đều dựa vào lực lượng của vật liệu chứ không phải do trận pháp. Trận pháp thượng cổ rất lớn, muốn bố trí mấy cái trận pháp nhỏ lên trên pháp bảo là một điều rất khó đối với người tu đạo thời cổ. Xác suất luyện chế pháp bảo thành công cũng thấp. Cho nên trong một tông môn lớn, số lượng pháp bảo cũng rất ít. Giao nó cho một ít đệ tử có tu vi thấp đối với tông môn cũng là một chuyện lo lắng, sợ họ bị đối thủ giết chết rồi đoạt mất pháp bảo. Cho nên trong tầng thứ ba của Hoàng Thiên thần tháp mới bố trí sự hạn chế như vậy. Chỉ có đệ tử tu vi từ Kim đan hậu kỳ trở lên mới có thể dựa vào tu vi của bản thân mà lấy được pháp bảo bên trong quầng sáng. Mà cái quầng sáng màu xanh này cũng là một cái thử nghiệm đối với tu vi đệ tử của Hoàng Thiên tông. Nếu tu luyện chưa tới tu vi Kim đan hậu kỳ thì cũng chỉ có nghĩ cách khác mà lấy pháp bảo chứ không thể lấy được từ Hoàng Thiên thần tháp.
- Đúng là vậy. - Lạc Bắc gật đầu nói:
- Với chân nguyên hiện tại của ta nếu lấy ra hai cái pháp bảo thì không sau. Nhưng muốn lấy từng cái pháp bảo một để xem là chuyện không thể.
- Vậy cứ giữ chân nguyên để xem có thể tiến lên tầng thứ tư rồi nói sau. Còn chuyện không thể lấy ra được từng cái một thì chúng ta cũng có thể dùng phương pháp loại trừ để lựa chọn. - Hoài Ngọc cau mày suy nghĩ một chút rồi mỉm cười.
- Phương pháp bài trừ để lựa chọn? - Lạc Bắc cảm thấy khó hiểu nhìn Hoài ngọc.
- Dùng cách bài trừ thế nào thì đợi lát nữa rồi nói. - Hoài Ngọc nói có chút hờn dỗi với Lạc Bắc:
- Trước tiên cứ xem cái kính nhỏ này là pháp bảo như thế nào đã. Nhìn qua thì nó cũng không tệ lắm. Đã lấy được nó ra thì cũng xem nó có ích gì không.
Lạc Bắc gật đầu. Vào lúc này, pháp lực dao động của cái kính nhỏ trong tay hắn rất độc đáo, không rõ ràng là hệ Hỏa, hệ Thủy hay lôi cương. Viên bảo thạch màu đỏ ở giữa nhìn giống như tinh thạch hệ Hỏa nhưng lại không hề có lấy một chút hơi thở hệ Hỏa. Hơn nữa cả Lạc Bắc và Hoài Ngọc đều chưa nhìn thấy thứ tinh thạch này trong điển tịch. Bên trong viên bảo thạch có rất nhiều vòng xoáy do thiên nhiên tạo ra, lại có những hoa văn nhìn như những cánh hoa cúc nhỏ. Trên lưng của cái tiểu kính bằng lòng bàn tay tản ra ánh sáng bạc hút mắt. Còn mặt kia của nó thì điêu khắc những cái hoa văn nhìn như vô số tinh vân, tạo thành một cái hư không thâm thúy.
- A?
Bởi vì không nhận ra cái gì hơn nữa Lạc Bắc cũng biết cổ bảo hoàn toàn khác với pháp bảo của giới tu đạo hiện nay. Dưới tình huống đưa chân nguyên vào cho dù không thể sử dụng thì cũng không bị phản lại. Vì vậy mà Lạc Bắc đơn giản thử đưa chân nguyên vào bên trong cái kính nhỏ.
Thoáng cái, Lạc Bắc và Hoài Ngọc kinh ngạc nhìn thấy trên mặt kính chợt tản ra một thứ ánh sáng màu hồng rồi tiếp tục xuất hiện những điểm sáng bạc lốm đốm bao phủ lấy Lạc Bắc. Chẳng khác nào một cái hư không màu đỏ đột nhiên bao phủ lấy Lạc Bắc. Nhưng Lạc Bắc và Hoài Ngọc vẫn không hề cảm giác được uy năng của thứ ánh sáng màu hồng đó.
Ngay cả khi hai người đưa tay qua lại trong quầng sáng cũng chỉ có cảm giác lành lạnh như đưa đi trong làn sương.
Hơn nữa ánh sáng giống như một cái hư không màu đỏ do cái kính nhỏ thả ra sau khi bao phủ Lạc Bắc cho dù hắn có dùng tâm điều khiển thế nào thì cái kính nhỏ màu bạc và ánh sáng đang bao phủ cũng không hề có sự thay đổi.
Lạc Bắc trầm ngâm một chút rồi cẩn thận thả một chút chân nguyên màu vàng ra ngoài.
Rõ ràng là quầng sáng của cái kính nhỏ không có sức phòng ngự. Một cái pháp bảo được đặt giữa những loại tấn công mà bản thân dường như không có uy năng công kích đối phương vậy thì rất có thể nó giống với cái dị bảo mà Lạc Bắc có được tử Độc Long Tôn giả, có thể tăng cường lực lượng chân nguyên của một người.
Lực lượng chân nguyên bản thân của một người càng mạnh thì khi thi triển pháp thuật sẽ khiến cho nguyên khí trong trời đất dao động càng mạnh, thi triển tạo ra uy lực pháp thuật càng lớn. Cái pháp bảo của Độc Long tôn giả tương đương với có thể nâng cao uy lực pháp thuật. Nếu nó có công hiệu như của Độc Long tôn giả thì đặt ở trong số pháp bảo tấn công cũng được.
Nhưng điều khiến cho Lạc Bắc không ngờ được đó là khi làn chân nguyên như chất lỏng của hắn bao vây xung quanh cái hư không màu đỏ thì cơ bản không hề có biến hóa nào xảy ra.
Có thể nói cái pháp bảo này không có công hiệu nâng cao lực lượng chân nguyên.
Lạc Bắc dừng tay lại thử thi triển một cái pháp thuật đơn giản nhất của Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu. Trên ngón tay của hắn xuất hiện một tia lôi quang màu tím.
Tuy nhiên lần này khi tia chớp như một con rắn xuất hiện chạm vào vầng sáng đang bao phủ lấy hắn thì cảnh tượng xuất hiện khiến cho Lạc Bắc và Hoài Ngọc giật nảy mình.
Tách tách tách.
Trong vầng sáng trước mặt Lạc Bắc không ngờ xuất hiện tới cả trăm tia chớp màu tím. Từ xa nhìn lại chẳng khác nào có cả một trăm con rắn nhỏ màu tím đột ngột xuất hiện trước mặt Lạc Bắc.
- Lạc Bắc! - Hoài Ngọc ngẩn ngơ một lúc rồi chợt lên tiếng đầy vui mừng:
- Không ngờ cái kính nhỏ màu bạc này có thể phóng đại hiệu quả pháp thuật lên gấp cả trăm lần hay sao?
Trong âm thanh của Hoài Ngọc không hề có lấy một chút nào giả tạo. Nàng hoàn toàn vì Lạc Bắc có được một cái pháp bảo như vậy mà vui mừng.
Sắc mặt của Lạc Bắc cũng xuất hiện sự khó tin. Nhưng hắn lập tức lắc đầu:
- Cái pháp bảo này thật sự cũng giống như Thiên Hưu lôi châu có thể tăng uy năng của pháp thuật. Có điều hiệu quả của nó cũng không thần kỳ được tới vậy. Cái pháp bảo này chỉ ngưng tụ ra những cái có hơi thở gần giống như pháp thuật khiến cho người ta không phân biệt được thật giả, không biết đâu là cái pháp thuật thật sự của ta. Có điều một vài đạo pháp thuật là thật ra thì uy lực của chúng chỉ được chừng một phần trăm. Nếu như có thể phóng đại hiệu quả pháp thuật lên tới trăm lần thì trong giới tu đạo, nói cái kính nhỏ này là chí bảo vẫn chưa đủ.
- Hóa ra chỉ tạo được hình ảnh?
Sắc mặt của Hoài Ngọc không giấu được sự thật vọng nhưng có điều nàng cũng cảm thấy thoải mái.
Nghĩ đến pháp bảo có thể phóng đại uy lực pháp thuật lên gấp trăm lần đúng là không thể xuất hiện. Nếu không thì cái pháp bảo này so với thần cung Toái Hư còn mạnh hơn. Thử nghĩ với Lạc Bắc hiện tại tu Luyện Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu, Tĩnh Niệm Thông Minh quyết và kiếm quyết Phá Thiên Liệt. Một khi phóng ra kiếm cương, chín đạo kiếm cương cùng lúc mà phóng lên gấp trăm lần thì có khác nào cả chín trăm đạo kiếm cương? Uy lực như vậy chỉ sợ ngay cả nhân vật vượt qua được một, hai lần Thiên Kiếp cũng không chống nổi.
Nhưng có thể đạt tới trình độ này thì cái kỉnh nhỏ kia cũng là một thứ pháp bảo rất lợi hại.
Cả trăm đạo pháp thuật, mỗi đạo tương đương với một phần trăm đạo pháp thuật thật sự thì cộng lại cũng tương đương với tăng uy lực của nó lên gấp đôi. Lại thêm đối thủ không phân biệt được đâu là thật đâu là giả. Nếu không phân biệt được pháp thuật nào là thật, không thi triển được pháp thuật ngăn chặn, hơn nữa nếu không biết rõ công dụng của cái pháp bảo này mà nhìn thấy cả chín trăm đạo Kiếm cuong lao tới có lẽ đã sợ vỡ mật mà để cho Nguyên Anh bỏ chạy, cơ bản không giám giao chiến với Lạc Bắc.
- Cái cổ bảo này có tác dụng rất lớn. - Lạc Bắc quay sang nhìn Hoài Ngọc hỏi:
- Cái cổ bảo này do ngươi nhìn thấy. Nếu ngươi muốn thì ta đưa nó cho ngươi. Còn nếu ngươi không muốn thì trước tiên ta sẽ cất đi, ngươi chọn cái khác rồi ta giúp ngươi lấy nó ra.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555
- Cái này cũng đúng. Nhưng trong đó có rất nhiều sự khác biệt. - Lạc Bắc nhìn Hoài ngọc rồi giải thích:
- Cho dù là người tu đạo có tu vi ngang nhau thì một bên không hiểu biết về công pháp của đối phương, còn đối phương lại có sự hiểu biết về công pháp của bên kia vậy thì sẽ gặp phải sự thiệt thòi lớn. Hiện tại chúng ta hiểu biết rất ít về công pháp thời thượng cổ, cổ phù hay cổ bảo. Nhất là người tu đạo thượng cổ tu luyện công pháp khó đối phó hơn người tu đạo bây giờ nhiều. Hơn nữa ngươi cũng biết trong đấu phép, ngoại trừ tu vi ra thì công pháp khắc chế, ứng biến thích hợp thậm chí cả vận may cũng hết sức quan trọng. Nếu không phải là ta gặp được ngươi trước, lại có được mấy cái cổ phù thì lần này ta cũng chẳng phải là đối thủ của đám người Trần Thanh Đế.
Hoài Ngọc gật đầu rồi đột nhiên chớp mắt như nhớ ra điều gì đó mà nói với Lạc Bắc:
- Lạc Bắc! Ngươi tu luyện Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh, chân nguyên có thể thi triển pháp thuật bài trừ cấm chế của Hoàng thiên tông. Vậy thì pháp thuật của Hoàng Thiên tông cho dù ngươi không tu luyện công pháp tương ứng, có phải vẫn có thể sử dụng được không?
Lạc Bắc nhìn Hoài ngọc rồi gật đầu.
Mặc dù lão đầu tử của Trạm Châu Trạch Địa đã nói rằng có một chút huyền diệu của công pháp không nên cho người khác biết, như vậy mới khiến cho hắn càng thêm mạnh trước mặt đối phương. Nhưng hiện tại, nghe Hoài Ngọc hỏi, hắn cũng không có ý định giấu diếm.
- Trong số pháp thuật này hẳn là có cái hữu dụng đối với ngươi. Trước tiên ngươi cứ nhớ kỹ rồi thử xem có thể bỏ được cấm chế của tàng thứ năm hay không. - Hoài Ngọc nhìn Lạc Bắc mà nói.
Lạc Bắc gật đầu cũng không nói thêm cái gì. Ánh mắt của hắn tập trung vào màn ánh sáng hội tụ trên tường.
Vừa rồi trong lúc tiến vào tầng này, sau khi nhìn thoáng qua mấy cái pháp thuật, Lạc Bắc liền phát hiện đặc điểm pháp thuật, pháp bảo của Hoàng Thiên tông là bao phủ trong phạm vi rất rộng.
Như hiện tại Lạc Bắc đang ngưng thần nghiền ngẫm một cái pháp thuật có tên là Thập Ngục Thần hỏa. Một khi thi triển nó có thể khiến cho một ngọn núi chiếm phạm vi mười dặm tan biến thành tro bụi.
Đặc điểm pháp thuật của Hoàng Thiên tông rất có tác dụng đối với người tu đạo có độn pháp với tốc độ nhanh. Người tu đạo có độn pháp tốc độ nhanh khiến cho thần thức của đối phương rất có tập trung được vào mình. Một khi pháp thuật phóng ra khu vực thần thức tập trung thì y cũng đã phi độn ra chỗ khác. Nên loại pháp thuật thi triển với phạm vi bao phủ rộng như thế này không cần phải xác định chính xác vị trí của đối thủ. Đồng thời, với pháp thuật bao trùm phạm vi rộng như vậy trong khi giao đấu với số lượng người đông cũng có tác dụng rất quan trọng.
Hiện tại Lạc Bắc nhận ra nhược điểm trong pháp quyết của Hoàng Thiên tông ngoài chuyện bao phủ rộng này thì cũng mất rất nhiều chân nguyên. Cái này tương đương với Kim đính hỏa nguyên quyết của Nga Mi khi đối địch cũng phải suy nghĩ mới sử dụng, có rất nhiều sự hạn chế.
Cho dù với tu vi hiện tại của Lạc Bắc, khi chân nguyên đầy đủ thì với cái pháp thuật cấp bậc như Thập Ngục thần hỏa cũng chỉ có thể phát ra được một hai đạo.
Tuy nhiên hiện tại hắn tu luyện Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh khiến cho chân nguyên trong cơ thể trữ được rất nhiều. Nên Lạc Bắc cảm thấy bản thân mình chỉ cần đột phá thêm một cảnh giới nữa, thì có lẽ tốc độ chuyển hóa linh khí trời đất thành chân nguyên nhanh hơn, số lượng chân nguyên tích trữ trong cơ thể nhiều hơn so với người tu đạo Độ Kiếp kỳ tăng lên gấp mấy lần.
Tới khi đó pháp thuật bao phủ trong phạm vi rộng đối với Lạc Bắc rất hữu dụng. Trong hoàn cảnh lấy một địch đông, hắn có thể tiêu diệt rất nhiều đối thủ mạnh.
Ngoại trừ điều đó ra, hiện tại Lạc Bắc hiểu và nắm giữ càng nhiều pháp thuật càng khiến cho bản thân hiểu rõ hơn sự huyền diệu của Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh.
Bởi vì các loại pháp thuật đều có sự khống chế và chuyển nguyên khí trong trời đất khác nhau. Mà có thể thi triển các loại pháp thuật khiến cho Lạc Bắc càng hiểu sâu hơn người tu đạo khác về chuyện chuyển nguyên khí trong trời đất.
Hiện tại, Lạc Bắc cũng càng hiểu thêm được vì sao tông chủ của La Phù sau quá trình rèn luyện, toàn bộ pháp thuật đều ghi lại ở nơi truyền kinh thụ đạo của La Phù.
Bởi vì sau khi tu luyện Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh tới một trình độ nhất định, nắm được càn nhiều pháp thuật thì sự lý giải với cách vận dụng nguyên khí trong trời đất sẽ càng sâu.
Bất cứ loại pháp thuật nào xét cho cùng cũng đều là sự khống chế và sử dụng nguyên khí của trời dất. Mà đặc tính của Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh sẽ khiến cho Lạc Bắc càng tiếp xúc tới bản chất của nó nhanh hơn so với người tu đạo khác.
....
Đại đạo rộng lớn, trăm sông đổ về biển. Cái đạo lý này đối với Lạc Bắc đang ở giữa những dải sáng trong hoàng Thiên thần tháp mà nói càng lúc càng rõ ràng.
Công pháp Nguyên Anh dung luyện với pháp bảo... Mặc dù là loại công pháp này, hiện nay trong giới tu đạo không còn xuất hiện. Nhưng vào lúc này nó khiến cho Lạc Bắc xuất hiện một thứ cảm giác rung động.
Thật ra mặc dù có thể sử dụng công pháp này thì ít nhất hơn một nửa người tu đạo bây giờ có khả năng sẽ không đi tu luyện nó.
Nguyên Anh dung luyện với pháp bảo là nhằm nâng cao uy lực đối địch của Nguyên Anh. Nếu dung luyện với một cái pháp bảo lợi hại thì khi Nguyên Anh rời khỏi thân thể cùng với thân thể nghênh chiến sẽ tăng thêm nhiều uy lực. Nhưng Nguyên Anh là thứ do linh khí trời đất và chân nguyên ngưng tụ thành, còn pháp bảo có khí kim thiết nên sẽ có sự ảnh hưởng nhất định tới Nguyên Anh, làm giảm tuổi thọ của nó.
Cho nên người tu đạo tu luyện pháp quyết Nguyên Anh thời cổ có tuổi thọ so với người tu luyện pháp quyết Nguyên Anh bây giờ ít nhất là hai trăm năm. Có khả năng vì vậy mà sau này trong giới tu đạo mới xuất hiện pháp quyết Thân ngoại hóa thân và pháp quyết nội đan hoàn toàn khác với pháp quyết Nguyên Anh thời cổ.
Đối với người tu đạo mà nói tuổi thọ là điều cơ bản. Có được tuổi thọ đáng kể thì mới có thể nâng cao cảnh giới rồi lại tăng thêm tuổi thọ.
Cho nên hiện tại mặc dù người tu đạo có nhiều công pháp có thể tu luyện, thậm chí còn để nâng cao uy lực nhưng tổn thất rất nhiều tuổi thọ của mình tuy nhiên bọn họ không luyện thứ công pháp như vậy mà đi luyện pháp bảo mạnh hơn.
Tuy nhiên loại công pháp này đối với Lạc Bắc lại không hề có sự hạn chế.
Bởi vì vào lúc này, Lạc Bắc phát hiện ra công pháp Nguyên Anh dung luyện với pháp bảo cũng có nhiều điểm chung với kiếm quyết chí cường mà mình có được từ Tam Thiên phù đồ. Trong bộ kiếm quyết đó có pháp quyết tế luyện phân thân trong chư thiên. Mà phân thân trong chu thiên cũng cùng loại với Nguyên Anh nhưng không ảnh hưởng tới tuổi thọ của hắn. Tuổi thọ của hắn chỉ liên quan tới Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh mà thôi.
Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh là một thứ công pháp thân thể thành thánh, nên bản thân hắn có tuổi thọ so với Nguyên Anh còn lâu dài hơn. Tu luyện Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh với tu vi hiện tại của Lạc Bắc thì tuổi thọ ít nhất cũng phải tới năm trăm năm.
Vào lúc này sau khi xem pháp quyết thượng cổ trước mắt so sánh với pháp quyết trong Tam Thiên phù đồ, Lạc Bắc hoàn toàn có thể để cho phân thân trong chư thiên dung luyện với pháp bảo bản mệnh.
Bởi vì hai loại pháp quyết này có tính chất hoàn toàn khác nhau. Sự khác biệt đó là một cái thì dung luyện phi kiếm còn một cái thì dung luyện pháp bảo.
Mà hiện tại thì nếu có thể kết hợp pháp quyết thượng cổ và bộ kiếm quyết trong tam Thiên phù đồ, chắc chắn uy lực của nó còn lớn hơn nữa.
Bởi vì một số ít phi kiếm cấp cao chưa hẳn đã hơn được pháp bảo có uy lực mạnh. Sau khi để cho phân thân dung hợp với pháp bảo có uy lực cao, đến lúc đó khi đối địch so với một đạo bản mệnh kiếm nguyên chắc chắn uy lực của mạnh hơn. Hơn nữa bản thân pháp bảo cấp cao có nhiều sự huyền diệu không giống như bản mệnh kiếm nguyên chỉ có thể ngăn cản hoặc là tấn công đối thủ.
....
Lạc Bắc lẳng lặng đứng đó, những tia sáng liên tục lóe lên trong mắt hắn. Bắt ngờ, hắn nhắm mắt lại rồi khoanh chân ngồi xuống.
Từng chương đồ lục pháp quyết huyền ảo nhanh chóng trôi qua trong đầu rồi ngưng tụ, dung hợp lại với nhau...
Lạc Bắc ngồi đó chừng sáu, bảy canh giờ.
Tuy nhiên Hoài Ngọc cũng không hề quấy rầy hắn, chỉ ngồi xếp bằng một bên, nhắm mắt điều tức.
Cái Hoàng Thiên thần tháp này hết sức huyền diệu. Không ngờ nó còn có công dụng giống như trận Tụ Linh có thể hấp thu linh khí vào bên trong. Mà bên trong Hoàng Thiên thần tháp, linh khí trời đất so với khu đất phong bên ngoài đậm hơn rất nhiều, vừa đúng lúc có thể tu luyện bổ sung chân nguyên.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555
Lạc Bắc và Hoài Ngọc vốn là hai kẻ địch nhưng bây giờ nếu có người tiến vào được tầng thứ tư của Hoàng Thiên thần tháp nhìn thấy hai ngươi chắc chắn sẽ nghĩ họ là sư huynh muội hoặc là tình lữ song tu.
Sau sáu, bảy canh giờ, Lạc Bắc mở mắt đứng dậy.
- Lạc Bắc! Tu vi của ngươi lại đột phá?
Lạc Bắc vừa mới đứng dậy, Hoài Ngọc lập tức cảm giác được. Mở mắt ra nhìn thấy hắn, nàng không nhịn được mà thốt lên như thế.
Khí tức trên thân thể Lạc Bắc lúc này so với trước cũng vẫn như vậy, hết sức ẩn giấu, nhìn qua không có gì thay đổi. Nhưng hai mắt của hắn lại dường như thấp thoáng một chút ánh sáng như có như không, giống như một viên bảo thạch. Hai mắt của hắn chớp chớp, từ trong đáy mắt như có một thứ ánh sáng có thể xuyên qua mọi thứ.
- Cũng không phải. Chỉ có điều từ trong bộ pháp quyết thượng cổ mà nghĩ thông suốt rất nhiều đạo lý về pháp thuật. - Lạc Bắc lắc đầu mà nói.
- Đó là phá vỡ bức màn trí tuệ. Có thể làm được điều đó chẳng trách mà khí chất của ngươi lại có sự thay đổi như vậy.
Hoài Ngọc hơi khiếp sợ khi nhìn Lạc Bắc:
- Trước kia ta có xem được trong điển tịch thấy một vài người tu đạo khi nhập thánh trong mắt có ánh sáng trí tuệ. Nhưng ta cũng không tưởng tượng được thứ ánh sáng đó như thế nào. Hiện tại ta cũng có thể cảm nhận được cái thứ đó từ trong mắt ngươi. Xem ra ngươi hiểu được một chút đạo lý pháp thuật và quy tắc của trời đất tới một trình độ khó có thể tưởng tượng đối với người tu đạo bình thường chúng ta. Đối với người tu đạo Nguyên Anh kỳ thì trở ngại lớn nhất là biết được chỗ vướng mắc của mình. Rất nhiều người tu đạo sau khi tu luyện tới Nguyên Anh kỳ đều không thể hiểu được đạo lý của pháp thuật và nguyên khí trong trời đất cho nên tu vi mới dừng lại không thể tiến thêm, không thể chuyển hóa được lực lượng lớn hơn nữa. Lạc Bắc! Ngươi đột phá được chướng ngại này thì tương lai việc tu luyện của ngươi không thể nào đoán được. Truyền nhân của La Phù đúng là những nhân vật kinh thế hãi tục ngàn năm khó gặp.
- Nếu ngươi biết lúc trước cũng vì tư chất của ta quá kém nên mới không được Côn Luân các ngươi để ý. Rồi sau đó ta mới được sư tôn Nguyên Thiên Y của ta thu làm đệ tử.
Lạc Bắc nhìn Hoài Ngọc nói:
- Con người tu đạo chính là con đường nghịch thiên thay đổi quy luật của trời đất. Nếu như bản thân mình làm chính là sự ngạc nhiên thì cơ bản không cần định ra quy tắc mà để ý tới trời. Làm người như mà cứ để ý hết cái này tới cái kia thì làm sao mà có được thành tựu?
- Nghịch lại với trời sao?
Dường như Hoài Ngọc nghe ra được thâm ý của Lạc Bắc. Tuy nhiên nàng cũng chỉ nở nụ cười khổ:
- Đạo lý của Huyền môn chính đạo chúng ta đều là thuận lòng trời mà đi. Lúc này mới có thể hiểu được trời đất mà lợi dụng lực của nó. Hóa ra đạo lý của La Phù các ngươi lại hoàn toàn khác với chúng ta.
- Thuận theo lòng trời nói không chừng chính là để thuyền thuận buồm xuôi dòng, được trời chiếu cố nhưng chung quy vẫn nằm trong quy tắc của trời.
Ánh mắt của Lạc Bắc trở nên sáng ngời, hắn giơ tay lên chỉ trời rồi nói:
- Ta tu đạo đó là không cam chịu sự sắp đặt của trời. Cái ta muốn đó là ta có thể nắm vận mệnh của mình trong tay.
Hoài Ngọc nhìn Lạc Bắc đầy kinh ngạc. Từ trước tới nay chưa từng có ai nói với nàng như vậy. Mà cho dù thế nào thì Hoài Ngọc cũng chỉ cảm thấy Lạc Bắc đang giơ tay chỉ lên trời thật cao lớn như muốn đâm thủng trời cao. Nàng biết cho dù thế nào thì cả đời mình có lẽ cũng không quên được cái cảnh này.
- Hiện tại ta thật sự hy vọng tu vi của ngươi có thể tiến triển nhanh để ngăn chặn được Côn Luân chúng ta, vượt qua chưởng giáo Hoàng Vô Thần. - Một lát sau, Hoài ngọc hơi cúi đầu xuống mà nói thì thầm:
- Dù sao thì ngươi cũng khác với phần lớn người tu đạo. Nếu ngươi có thể ngăn cản Côn Luân chúng ta, chỉ sợ cũng không còn nhiều sự phân tranh, cũng chẳng có nhiều ngươi chết tới vậy.
Lạc Bắc liếc mắt nhìn Hoài Ngọc một cái rồi một thứ cảm xúc không thể tả được xuất hiện trong lòng hắn.
Trên thực tế hắn cũng chẳng hy vọng xa vời rằng Hoài Ngọc có thể hiêu được cái mà mình nói. Cũng không hy vọng Hoài ngọc có thể hiểu được mình muốn cái gì. Dù sao thì một đệ tử Côn Luân luôn có thân phận rất cao, cũng là dạng người tu đạo được hun đúc trong cái tư tưởng chính thống cho nên suy nghĩ hoàn toàn khác biệt với những gì mà hắn vừa mới nói.
Cho dù là ở Thục Sơn thì hắn có làm thế nào cũng không thể được sư trưởng chấp nhận.
Nhưng vào lúc này, dường như Hoài Ngọc lại hiểu hắn muốn cái gì.
Hắn theo đuổi tiến cảnh tu vi, lực lượng vô thượng. Có điều cũng không muốn xảy ra nhiều phân tranh, cũng không muốn có thế lực nào đó áp đặt lên đầu mình mà thôi.
Nhưng vào lúc này nhìn Hoài Ngọc hắn cũng biết mình cũng không có khả năng thuyết phục được nàng... Muốn ngăn chặn được Côn Luân là chuyện nói dễ hơn làm.
- Đi! Chúng ta xem còn có thể tiến vào tầng thứ năm của Hoàng Thiên thần tháp hay không.
Lạc Bắc cũng chẳng cần nói gì thêm nữa. Sau khi nói xong câu đó, Lạc Bắc liền gật đầu với Hoài Ngọc rồi lướt lên trên.
....
Một lúc sau, trong tầng thứ tư rộng lớn của Hoàng Thiên thần tháp đột nhiên chợt xuất hiện một cột sáng màu trắng ngà.
- Sao lại thế này?
- Lạc Bắc! Chung Vân nói rằng các cấm chế đều khó hóa giải. Nếu không cẩn thận còn bị chúng phản lại cực mạnh, khiến cho người ta không dám thử. Nhưng tại sao ngươi lại phá giải dễ dàng như thế?
Sau khi cái cột sáng biến mất, trong không gian rộng lớn, Lạc Bắc và Hoài Ngọc xuất hiện. Vừa mới hiện ra, Hoài Ngọc kinh ngạc quay sang hỏi Lạc Bắc.
Vào lúc này, xung quanh điện phủ rộng lớn tản ra ánh sáng màu xanh với từng đợt linh khí ép tới khiến cho Lạc Bắc và Hoài Ngọc cảm thấy cử động không tiện lắm. Mà chính giữa đại điện có một cái lò luyện đan màu bạc đang lơ lửng.
Toàn bộ lò luyện đan cao tới năm trượng, xung quanh phủ kín một loạt những ký hiệu cổ xưa. Những ký hiệu đó hoàn toàn khác biệt với các ký hiệu trên pháp bảo của Hoàng Thiên tông, dường như còn cổ hơn, thời gian cũng lâu hơn. Toàn bộ lò luyện đan có hình dạng của một cái hồ lô, trên đỉnh chóp có một vòng hoa văn, dường như nắp có thể mở ra. Mà những cái ký hiệu xung quanh thân của nó tản ra ánh sáng bạc như hóa thành những sợi dây và lá cây màu bạc vươn vào trong ánh sáng màu xanh trên vách tường. Nhìn qua, toàn bộ lò luyện đan giống như một cái hồ lô bạc sinh trưởng trong không gian.
Lúc này, sau khi Lạc Bắc và Hoài Ngọc xuất hiện trong đại điện liền tản ra một làn hơi thở khác lạ khiến cho hai người cảm thấy khó hiểu.
- Cái lò luyện đan gì đây?
Mặc dù không nghĩ ra vấn đề nhưng sau khi xuất hiện trong đại điện, nhìn cái lò luyện đan lơ lửng trong không trung, sắc mặt của Hoài Ngọc vẫn không giấu được sự vui mừng.
Phần lớn đan dược thời cổ so với thời bây giờ thần diệu hơn nhiều.
Cũng không phải vì cách thức luyện đan ngày đó cao hơn bây giờ mà là vì vào thời kỳ đó, thiên tài địa bảo so với bây giờ nhiều hơn rất nhiều. Rất nhiều linh dược có dược lực kinh người càng ngày càng bị đào bới sạch. Mà hiện tại rất nhiều linh dược được coi là tốt thì ngày đó có thể nói là không lọt vào mắt của rất nhiều môn phái lớn.
Pháp quyết tu luyện phổ biến thời thượng cổ có tốc độ hết sức thong thả nhưng lại xuất hiện nhiều người tu đạo với tu vi kinh người, thì nguyên nhân chủ yếu đó là do linh dược và nội đan yêu thú so với bây giờ nhiều hơn nhiều. Nghe nói, đan dược thời cổ có thể khiến cho người ta đột phá một tầng tu vi mà có được Kim Đan.
Mà lúc trước nơi đặt đan dược ở tầng thứ hai nếu cũng là đan dược trong cái lò đan này thì chắc chắn cấp độ không phải bình thường. Ít nhất thì nó cũng phải là hàng thượng đẳng trong giới tu đạo. Mà những loại như vậy với người tu đạo hiện tại chắc chắn là tiên phẩm chỉ có thể ngộ chứ không cầu được. Hơn nữa, bản thân cái lò luyện đan này cũng không hề tầm thường. Nó mang tới cho người ta cái cảm giác đan dược được luyện bên trong nó chắc chắn không phải là thứ tầm thường.
Lạc Bắc cũng lập tức quan sát, đánh giá cái lò luyện đan.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555
Trong tầng thứ sáu của Hoàng Thiên thần tháp cũng không hề ghi lại gì về cái lò luyện đan này. Mà quan sát hình dạng của nó cơ bản cũng không đoán được ra manh mối.
Lạc Bắc tập trung xem xét một lúc rồi đột nhiên gió tay phát ra một luồng chân nguyên về phía cái lò luyện đan màu bạc.
- Cái gì? truyện copy từ tunghoanh.com
Một tia sáng khác thường chợt xuất hiện trong mắt Lạc Bắc.
Cái lò luyện đa màu bạc chắc chắn là vật thật không phải là cấm chế. Nó khiến cho Lạc Bắc có cảm giác như một thứ pháp bảo thì đúng hơn.
Pháp bảo thượng cổ nhất là pháp bảo trước thời đại của Hoàng Thiên tông cơ bản chỉ cần đưa chân nguyên vào là có thể sử dụng. Vì vậy mà Lạc Bắc mới thử đưa ra một chút chân nguyên thử xem có thể đưa vào bên trong cái lò luyện đan hay không.
Nhưng điều khiến cho Lạc Bắc có phần kinh ngạc đó là khi làn chân nguyên của mình chạm vào cái lò đan lại dường như cơ bản không thể đưa vào. Ngược lại, hắn cảm giác cái lò luyện đan hơi rung động giống như bị làn chân nguyên của mình lay chuyển.
Hơi dừng lại một chút, lại một làn chân nguyên từ trên tay Lạc Bắc trào ra bao phủ lấy cái lò luyện đan màu bạc.
Theo chân nguyên càng lúc càng nhiều bao phủ lò luyện đan, toàn bộ bên ngoài của nó như được bọc bởi một lớp chất lỏng màu vàng, đồng thời cái lò luyện đan cũng bắt đầu chấn động rõ ràng hơn.
- Lạc Bắc! Dường như thật sự có hiệu quả. Chỉ cần thêm nhiều chân nguyên bao phù hơn, cái nắp lò luyện đan này sẽ mở ra.
Hoài Ngọc cũng ngạc nhiên và thốt lên đầy vui mừng. Bởi vì nàng có thể thấy được theo sự chấn động của lò luyện đan, cái đỉnh chóp của nó như hơi hé ra một chút để lộ ánh sáng bên trong.
Vào lúc này, trong lòng Lạc Bắc hoàn toàn trong sáng. Cái lò luyện đan này mặc dù là vật thật nhưng bản thân nó giống như một cái cấm chế thiên nhiên, chỉ có dùng chân nguyên lay động mới có thể mở nó ra.
Càng để cho nhiều chân nguyên bao phủ, cái lò luyện đan màu bạc sẽ càng rung động mạnh và đỉnh chóp theo sự rung động đó mà mở ra.
Tuy rằng cảm giác được rất rõ điều đó nhưng vào lúc này, Lạc Bắc cũng không hề thoải mái. Bởi vì muốn để cho nó lay động càng mạnh thì chân nguyên sẽ cần càng nhiều.
Với tu vi của Lạc Bắc muốn lay động cái lò luyện đan này dường như phải cố gắng hết sức.
Nhưng vào lúc này, Lạc Bắc cũng không hề buông tha. Chỉ thấy càng nhiều chân nguyên tiếp tục cuồn cuộn bao phủ khiến cho cái lò luyện đan lay động càng mạnh. Đột nhiên, cái nắp của nó chợt bắn lên cao.
Một ngọn lửa màu bạc to bằng đầu người đột nhiên từ trong đó phụt ra ngoài.
- Đây là Tạo Họa Thiêm thọ đan.
Âm thanh đầy sự ngạc nhiên và vui mừng của Hoài Ngọc chợt vang lên trong tầng thứ sáu của Hoàng Thiên thần tháp.
Chát!
Ngọn lửa màu bạc to bằng nắm tay lập tức bị Lạc Bắc hút vào trong tay mình. Trong ngọn lửa màu bạc đó, tản ra một mùi thuốc rất lạ giống như mùi rượu ngọn. Mà bên trong ngọn lửa, rõ ràng là một viên đan dược màu trắng to bằng ngón tay cái. Tuy nhiên viên đan dược đó lại có hình dạng của một đứa bé. Một mùi thuốc độc đáo và ngọn lửa tản ra có tiết tấu khiến cho nó như có sinh mạng và làm cho người ta có cảm giác viên đan dược giống như một Nguyên Anh đang ngủ say.
- Hoài Ngọc! Ngươi nhận ra thứ đan dược này? - Sau khi hút nó vào tay, Lạc Bắc liền lên tiếng hỏi Hoài Ngọc.
- Đúng vậy! Từ hình dạng và mùi của nó thì chắc chắn là đúng. Đây chính là Tạo Hóa Thiêm thọ đan của Vạn Hóa tông thời cổ. - Hoài Ngọc như bị sặc vội vàng nói thật nhanh. Dường như viên đan dược đó khiến cho nàng vui mừng quá đỗi:
- Viên Tạo Hóa Thiêm Thọ đan được luyện ra từ Thiêm Thọ thảo và mấy loại nội đan dị thú. Hiện tại Thiêm Thọ thảo và dị thú đã biến mất. Nghe nói mặc dù Không Động có phương thuốc để luyện thứ đan dược này như cơ bản không thể làm ra được. Dược lực của Tạo Hóa Thiêm Thọ đan có thể làm dịu Nguyên Anh. Cho dù tuổi thọ Nguyên Anh của người tu đạo sắp hết thì nó cũng tăng lên thêm cho cả trăm năm.
- Có thể tăng thêm trăm năm tuổi thọ? - Lạc Bắc không giấu được sự khiếp sợ.
Nếu như nói thứ thần quang màu tím ở tầng thứ năm có thể tăng thêm năm mươi năm tuổi thọ đối với một người tu đạo là chưa đủ lắm thì thời gian một trăm năm đối với tất cả những người tu đạo Nguyên Anh hậu kỳ mà nói để tấn công cảnh giới tiếp theo là quá đủ.
Nhất là đối với người tu đạo có Nguyên Anh tới mức đại thành, chỉ cần tấn công thành công tới Độ Kiếp kỳ là có thể có thêm trăm năm tuổi thọ. Cho nên Tạo Hóa Thiêm thọ đan đối với người tu đạo cấp bậc Nguyên Anh đại thành mà nói có ý nghĩ không chỉ một trăm năm mà là hai trăm năm tuổi thọ.
- Thứ đan dược này là chí bảo của Vạn Thọ cung, tương đương với một sự bảo đảm để người tu đạo Nguyên Anh kỳ tấn công cảnh giới tiếp theo. Vào thời điểm đó nó khiến cho người ta điên cuồng cướp đoạt. - Ánh mắt của Hoài Ngọc nhìn lò luyện đan đầy cuồng nhiệt:
- Lạc Bắc! Ngươi thử lay động cái lò luyện đan này lần nữa xem. Nếu có thêm được thứ đan dược khác thì lần này thu hoạch quá lớn.
Lạc Bắc gật đầu. Dù sao thì đừng nói là lấy thêm một viên đan dược cấp bậc như Thiêm thọ đan mà chỉ lấy được một viên đan dược bình thường thì Lạc Bắc cũng phải dốc hết sức để thử xem như thế nào.
Rất nhanh, dưới sự dốc sức của Lạc Bắc, cái lò luyện đan lại bị lay động. Nhưng lần này khi cái nắp của nó bị hé ra một nửa, mặc dù từ bên trong vẫn tản ra ánh sáng chói mắt nhưng không có đan dược gì lao ra. Nhìn thấy cảnh đó, Lạc Bắc không hề dừng lại tiếp tục dồn chân nguyên.
Dưới một làn chân nguyên Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh lao tới bao phủ khiến cho cái lò luyện đan bị nghiêng và làm cho nắp của nó trượt ra...
- Lạc Bắc! Đây là Càn Khôn nhất nguyên đan.
Nghe khi nắp lò trượt ra được một nửa. Từ trong cái lò luyện đan màu bạc chợt có âm thanh giống như tiếng sấm rền. Rồi bất ngờ một tiếng nổ vang lên rồi từ trong đó một tia sáng vàng lao ra. Lần này, bên trong thứ ánh sáng màu vàng đó là một viên đan dược như được tạo ra từ vàng ròng to bằng quả trứng chim bồ câu, trên bề mặt có hai chữ Càn Khôn.
- Càn Khôn nhất nguyên đan?
- Đúng vậy. Đây chính là một trong thứ đan dược tối cao của Kiền Thiên tông thời cổ. Có thể nuốt nó vào trong người, khi tu luyện từ từ dùng linh khí trời đất luyện hóa. Đến lúc đó, một chút linh khí trời đất thấm vào sẽ tản ra dược lực tương đương với một ngàn tia linh khí của trời đất. Đối với người tu đạo Nguyên Anh kỳ mà nói thì có được viên đan dược này tương đương với tốc độ tu luyện sẽ nhanh hơn gấp ngàn lần. Trong giới tu đạo thượng cổ, viên đan dược này còn có một cái tên là Càn Khôn kim đan. Chỉ cần một viên lọt ra thì chính là một trận gió tanh mưa máu đối với người tu đạo dưới Nguyên Anh kỳ.
- Xem ra đan dược trong cái lò luyện đan này lấy ra không có sự hạn chế.
Lạc Bắc cảm giác được sau khi lấy ra được hai viên đan dược có thể coi là cực phẩm đối với giới tu đạo hiện tại, nó không còn hiện tượng chống lại chân nguyên của mình nữa.
Liên tiếp lấy được hai viên đan dược cùng với hiện tượng đó khiến cho Lạc Bắc cảm thấy càng thêm cuồng nhiệt. Lại một luồng chân nguyên nữa tản ra bao phủ toàn bộ lò luyện đan để xem bên trong đó có còn thứ đan dược nào khác nữa không.
- Chẳng lẽ cái lò đan này không còn gì nữa sao?
- Không thể ngờ được lay động cái lò luyện đan này lại cần chân nguyên mạnh tới vậy. Chỉ sợ nếu không phải người tu đạo tu vi Nguyên Anh hậu kỳ trở lên thì cơ bản không làm cho miệng của nó mở ra tới được một nửa.
Khi cái lò luyện đan từ từ nghiêng đi khiến cho cả cái nắp hé ra được một nửa thì từ bên trong tản ra một thứ ánh sáng chói mắt. Tuy nhiên cái nắp đã hé ra tới mức độ đó vậy mà cũng không còn có một thứ đan dược nào lao ra. Còn cái lò luyện đan càng nghiêng nhiều, chân nguyên tác động càng phải mạnh. Tới mức độ này, Lạc Bắc cũng gần như đạt tới cực hạn, không thể lay động được nó thêm một chút nào nữa.
Nhưng đúng vào lúc này, từ miệng lò luyện đan đột nhiên xuất hiện ánh sáng năm màu giống như có những hạt châu lăn ra từ đó. Theo làn ánh sáng đó thoáng hiện một thứ mùi thuốc thoang thoảng từ bên trong tản ra.
- Bên trong còn có đan dược?
- Đan dược gì mà thần kỳ tới mức có nhiều ánh sáng như vậy?
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555
Ánh mắt của Lạc Bắc lập tức sáng ngời. Hắn cắn răng cố gắng điều động chân nguyên.
- Không hay.
Tuy nhiên tiếp tục làm cho cái lò luyện đan nghiêng thêm một chút, nhìn thấy nó gần như đảo ngược, Lạc Bắc cũng hơi loạng choạng, lực lượng chân nguyên bản thân cuối cùng cũng không chịu được lực phản kích từ cái lò. Nhìn thấy thoáng cái lò luyện đan quay về trở lại đứng thẳng như lúc đầu.
Hoài Ngọc cũng nhận thấy Lạc Bắc không duy trì được nữa. Trong lúc hoảng hốt, nàng gần như theo phản xạ muốn giúp Lạc Bắc. Một làn chân nguyên màu bạc lập tức từ trong tay nàng lao ra giống như thác nước tấn công cái lò luyện đan màu bạc.
Khi làn chân nguyên màu bạc của Hoài Ngọc vừa mới xông vào lò luyện đan không ngờ chủ động dung hợp với chân nguyên màu vàng của Lạc Bắc khiến cho ánh sáng của nó trở nên rực rỡ, lực lượng cũng tăng lên nhiều.
Ngay lập tức, Lạc Bắc cảm nhận áp lực giảm đi. Một tiếng nổ vang lên, toàn bộ cái lò luyện đan bị chân nguyên của hắn đẩy cho lộn ngược.
Cùng với quá trình cái lò luyện đan bị đẩy ngược một thứ ánh sáng màu trắng và nhiều màu cùng với một tia sáng ba màu vọt ra. Đó chính là ba thứ đan dược có màu vàng kim, màu trắng và năm màu.
Nhưng cùng lúc đó, rất nhiều chân nguyên của Hoài Ngọc không bị chân nguyên của Lạc Bắc hấp thu cũng tấn công vào lò luyện đan.
Một tiếng động vang lên, cái lò luyện đan đột nhiên lóe lên ánh sáng màu bạc rồi giống như có môt lớp thủy ngân từ trên đó chảy ra. Cái lò luyện đan cũng xoay miệng rồi một tiếng động vang lên, sau đó chảy ra đầy ngọn lửa màu tím mang theo khí tức hủy diệt.
Hai viên đan dược ra sau viên màu vàng ra cuối bị ngọn lửa màu tím chạm tới lập tức biến thành tro bụi, ngay cả một chút cặn cũng không còn.
Hoài Ngọc và Lạc Bắc thấy vậy đều biến sắc.
- Lạc Bắc! Mau thu lấy hai viên đan dược kia.
Hoài Ngọc lập tức vung tay lên hút lấy viên đan dược màu trắng bay tới gần nàng nhất đồng thời thốt lên tiếng kêu với Lạc Bắc.
Phản ứng của Hoài Ngọc hết sức nhạy bén. Mặc dù không rõ thứ lửa màu tím từ trong lò bay ra là dạng gì nhưng nhìn hai viên đan dược bị đốt cháy thành tro rồi lại thấy chân nguyên của mình và Lạc Bắc khi chạm vào ngọn lửa đó cũng lập tức bị luyện hóa, nàng lập tức hiểu ra ngọn lửa màu tím này có lẽ chính là cấm chế của lò luyện đan.
Dường như bản thân cái lò này chỉ có thể sử dụng chân nguyên của một người để lay động. Nếu trong lúc một người đang lay động mà có người thứ hai cùng dùng chân nguyên tác động vào thì sẽ khởi động cấm chế. Đồng thời, Hoài Ngọc cảm giác uy lực của ngọn lửa màu tím đó không hề tầm thường.
Chát!
Phản ứng của Lạc Bắc cũng chẳng hề thua kém Hoài Ngọc. Gần như khi âm thanh của nàng vừa mới vang lên, chân nguyên của Lạc Bắc đã thu lại đồng thời chộp lấy hai viên đan dược màu vàng kim và năm màu kia về.
Gần như đồng thời, một tia sáng xanh lóe lên trong tay Lạc Bắc rồi trong nháy mắt tạo thành một vầng hào quang màu xanh bao phủ hắn và Hoài Ngọc vào bên trong.
Chùm ánh sáng màu xanh đó là một thứ pháp bảo nhìn giống như một đoạn trúc, chất liệu không biết là bằng vàng hay ngọc mà hắn lấy được từ tầng thứ ba của Hoàng Thiên thần tháp.
Nhìn thấy cái pháp bảo khởi động, Lạc Bắc cũng không đưa chân nguyên vào mà lập tức di chuyển.
Sau khi vầng sáng màu xanh đó được hình thành, nơi mi tâm của Hoài Ngọc, đóa hoa sen màu trắng cũng tỏa ra ánh sáng rực rỡ tạo thành một cái lồng trắng phối hợp với vầng sáng màu xanh. Cả hai vầng sáng bắt đầu khởi động dường như còn hơn cả Phật Quang Xá lợi của Cống Dát Kiên tán.
- Không ổn.
Nhưng trong nháy mắt, sắc mặt của Hoài Ngọc trở nên khó coi. Ngọn lửa màu tím phun ra chạm phải hai vầng sáng trắng xanh đan xen khiến cho ánh sáng của chúng tối dần đi giống như từ từ bị tiêu biến mất.
Sắc mặt của Lạc Bắc cũng trở nên hết sức nghiêm trọng. Theo làn pháp lực dao động từ người hắn tản ra , phía trước hai vầng sáng chợt xuất hiện những tia chớp nhanh chóng ngưng tụ thành tấm chắn.
Xoẹt xoẹt xoẹt.
Nhưng chỉ trong giây lát, tấm thuẫn do những tia chớp tạo thành lập tức bị ngọn lửa màu tím nuốt chửng.
- Ngọn lửa màu tím này còn có thể nuốt lực lượng pháp thuật?
Sắc mặt của Hoài Ngọc trở nên trắng bệch, quay đầu lại nhìn Lạc Bắc. Nàng hiểu rất rõ, tấm thuẫn do những tia chớp tạo thành mà Lạc Bắc thi triển chính là pháp thuật trong Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu. Tuy nhiên tấm thuẫn đó cũng không có phát huy được nhiều tác dụng ngăn cản mà sau khi ngọn lửa nuốt chửng lấy nó, lực lượng của lửa còn gia tăng lên thêm.
Từ đây nhìn uy lực của ngọn lửa thì thấy chỉ cần không tới nửa nén hương, hai cái cổ bảo của nàng và Lạc Bắc sẽ không chịu nổi nữa.
Mà vào lúc này, cho dù muốn trở lại tầng thứ năm cơ bản cũng là chuyện không thể. Bởi vì bắt đầu từ tầng thứ ba, muốn tiến lên hay ra ngoài đều phải phá giải cấm chế. Vào lúc này cho dù có bắt tay ngay vào việc phá giải cấm chế để trở về tầng thứ năm thì ít nhất cũng cần phải một nén hương mới có thể phá vỡ để trở lại. Đương nhiên nàng và Lạc Bắc có thể dùng cách khác để ngăn cản ngọn lửa màu tím tăng thêm chút thời gian. Nhưng như vậy, Lạc Bắc cũng không thể tránh ra để hóa giải cấm chế.
Chẳng lẽ ta và Lạc Bắc lại bị ngọn lửa này theieu chết trong Hoàng Thiên thần tháp? Tất cả do ta quá hấp tấp.
Trong lúc nhất thời, Hoài Ngọc cảm thấy vô cùng hối hận.
Tuy nhiên chỉ trong thời gian chốc lát ánh sáng màu trắng và xanh đan xen lại tối đi hơn một chút.
Vào lúc này, cái lò luyện đan màu bạc đã hoàn toàn trở lại nguyên vị trí ban đầu, cái nắp cũng đóng lại. Tuy nhiên ngọn lửa màu tím vừa mới tràn ra gần như phủ kín toàn bộ tầng thứ sáu của Hoàng Thiên thần tháp. Lạc Bắc và Hoài Ngọc cơ bản là không thể trốn tránh khiến cho tình hình hết sức bất ổn.
Tuy nhiên vào lúc này, Lạc Bắc trở nên trầm tư.
Đột nhiên từng làn pháp lực dao động từ người Lạc Bắc tản ra rồi từng ngọn lửa màu trắng chợt xuất hiện trước mặt hắn. Dưới sự điều khiển bởi tâm niệm của Lạc Bắc, chúng nhanh chóng lao ra khỏi màn ánh sáng xanh trắng rồi bọc bên ngoài tạo thành một lớp lửa màu trắng ngà.
- Lạc Bắc! Pháp thuật của ngươi là gì mà có thể khống chế được ngọn lửa màu tím?
- Ngươi còn có thể luyện hóa thứ lửa màu tím này?
Âm thanh của Hoài Ngọc từ ngạc nhiên nhanh chóng chuyển sang hết sức vui mừng.
Bởi vì nàng có thể ấy được khi ngọn lửa màu tím tấn công lên thứ lửa màu trắng của Lạc Bắc thì mặc dù nó liên tục tiêu hao nhưng thứ lửa màu tím kia cũng không thể hấp thu được nó mà dường như hòa tan theo.
Tiếp theo đó Hoài Ngọc nhanh chóng nhìn thấy ngọn lửa màu tím đó cũng không biến mất mà là bị thứ lửa màu trắng kia dung hợp rồi tạo thành một thứ ánh sáng màu lam nhanh chóng bị Lạc Bắc kéo ra rồi chui vào trong cơ thể.
Lạc Bắc gật đầu, ánh mắt cũng không giấu được sự kinh ngạc.
Sự thật thì khi ngọn lửa màu tím tấn công lên màn ánh sáng màu xanh trắng, hắn liền cảm giác được hơi thở của thứ lửa màu tím này cùng với cái huyền bảo màu lam mà hắn lấy được từ Băng Trúc Quân sau đó phải nhờ Thi thần mới ngăn cản được tới nay chưa luyện hóa xong lại hết sức giống nhau.
Cái huyền bảo màu lam đó cũng chỉ có thể luyện hóa bởi Tịch Diệt chi hỏa. Cho nên lúc này, Lạc Bắc mới thi triển thử một chút pháp thuật Tịch Diệt chi hỏa thì đúng là nó có thể luyện hóa được thứ lửa màu tím đó. Hơn nữa sau khi luyện hóa thứ lửa màu tím kia xong, nó cũng có được kết quả giống như khi luyện hóa huyền bảo. Lạc Bắc có thể khẳng định một khi để cho tia sáng màu lam đoạt được từ lôi hỏa màu tím và huyền bảo màu lam dung hợp chắc chắn uy lực của huyền bảo sẽ tăng lên nhiều.
- Chẳng lẽ thứ huyền bảo màu lam kia được luyện ra từ loại lửa màu tím này?
Lạc Bắc không nhịn được nhìn cái lò luyện đan màu bạc có hình hồ lô như đang sinh trưởng trong hư không.
Hắn nhanh chóng phát hiện ra ánh sáng màu bạc quanh thân của nó đang giảm đi. Dường như sau khi trút ra thứ lửa màu tím này, uy năng của nó cũng giảm đi hơn nửa.
Bởi vì không biết gì lai lịch của thứ huyền bảo màu lam có uy lực vô cùng mạnh mẽ kia, cho nên Lạc Bắc nhìn cái lò luyện đan cũng không nghĩ ra được điều gì hết.
Hắn chỉ có cảm giác được vừa rồi sau khi bị Hoài Ngọc tác động khiến cho nó phóng ra ngọn lửa màu tím, lò luyện đan giống như bị tổn thương, dường như không thể bổ sung uy năng lại được. Mà cái lò luyện đan đó rõ ràng cũng không phải là thứ tầm thường. Nói không chừng nó có công dụng rất lớn đối với việc luyện đan hoặc tu luyện.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555