Hùng Bá Thiên Hạ
Tác giả: Khô Lâu Tinh Linh -----oo0oo-----
Chương 597: Quyết chiến thông thiên
Dịch: losedow
Biên tập: tobano
Nguồn: TTV
Ý tưởng đại chiến thông thiên của Hổ Tà lúc đầu làm cho tuyệt đại đa số người đều chỉ có thể xem náo nhiệt, đại chiến thông thiên kỳ thực chỉ còn danh nghĩa. Mà Dịch thuật sư tiếp theo Hổ Tà là Thanh Nhã thì không phải như vậy, nàng kế thừa quyết định đầu tiên là mở ra Thông Thiên chi lộ, nhưng khác biệt là cứ năm mươi năm một lần, mỗi người thú có tư cách vào Thông thiên cảnh đều có thể thử nghiệm.
Bất kể là Huyền Diệp hay là Arthur, Neberro, Phong Thác, mỗi người đều tràn ngập suy tính đối với Thông Thiên chi lộ. Dưới cục diện giằng co này, nếu như có thể nhận được bí mật lớn nhất của Thông thiên cảnh thì có lẽ chính là cơ hội.
*** *** ***
Đế đô.
Huyền Diệp cũng triệu tập các đại tướng dưới tay, hắn cũng sẽ tự thân xuất mã. Sau khi chiếm lĩnh đế đô, trong lòng Huyền Diệp chỉ còn hai vướng mắc. Hai vướng mắc này không phải cần lập tức đánh bại Arthur và Neberro, đối với hắn, chiếm lĩnh đế đô đã là một vinh quang có thể ghi vào sử sách. Hai thứ còn khó khăn hơn thống nhất, một là phát hiện bí mật sức mạnh của Giáo đình, nhưng tìm khắp cả thánh điện cũng không hề phát hiện được thứ gì có giá trị, một khác chính là Hỏa yêu vương Long Ma. Gã này như đã triệt để biến mất, không thể nào tìm được, điều này làm cho Huyền Diệp đứng ngồi không yên.
Thân là đế vương, sợ chết là điều tất nhiên. Đương nhiên hắn sẽ không thừa nhận, bởi vì hắn là thiên cổ nhất đế, còn sống mới có thể làm nên huy hoàng.
Nếu như có thể nhận được bí mật lớn nhất của Thông thiên cảnh hai vấn đề này đều sẽ được giải quyết. Có sức mạnh thì bí mật của Giáo đình cũng không còn giá trị, càng không cần sợ Hỏa yêu vương, thậm chí có thể đánh vỡ cục diện bế tắc bây giờ.
Huyền Diệp triệu tập một trăm người mạnh Hannibal, dựa vào sức mạnh bá đạo, hắn nhất định sẽ chiếm được ưu thế trên Thông Thiên chi lộ.
*** *** ***
Thành Thánh Thương.
Neberro cũng đã triệu tập tất cả cao thủ chuẩn bị tập trung tiến vào Thông thiên cảnh. Neberro là người nhận được truyền thừa của Giáo đình, hắn cực có khả năng giành được bí bảo của Thông thiên cảnh.
"Lần này là một cơ hội, nếu như nhận được bí bảo thì chắc chắn chúng ta có thể thu hút nhiều cao thủ hơn!" Gregg xoa xoa tay, hắn cũng phải đi thử vận may.
"Ha ha, nói hay lắm. Cục diện hiện nay hoàn toàn diễn ra theo xu thế ngày càng cân bằng, lúc này một số sức mạnh bình thường không đáng nhắc tới lại trở nên đặc biệt quan trọng".
Neberro nói, hắn cũng đang đợi, không nghĩ tới Hổ Tà lại thay đổi như vậy. Thanh Nhã, một phụ nữ thú vị, nếu như thật sự phải liều mạng với mười thánh thông thiên thì sẽ tiêu hao không ít sức mạnh, Neberro thật sự không muốn như vậy. Cho dù hắn có sức mạnh không sợ bất kì ai nhưng cái giá phải trả lại quá cao, Neberro cũng mới chỉ sử dụng có một lần.
Không thể không nói, Neberro một người tương đối có khả năng kiềm chế.
"Đúng vậy, trừ bốn đại đế quốc vẫn còn các công quốc khác, mặc dù cao thủ của họ phân tán nhưng nếu tập hợp lại thì số lượng lại không hề ít. Nếu như người nào có thể đi hết Thông Thiên chi lộ thì chắc chắn uy danh của người đó sẽ đại chấn, rất có lợi đối với thu hút nhân tài!"
Neberro cũng nghĩ như vậy, hắn đang tích cực liên lạc các công quốc, một mặt hi vọng đạt thành đồng minh với các công quốc, nếu như không thể kết minh thì ít nhất được cao thủ của họ ủng hộ cũng là chuyện tốt. Có điều không chỉ có hắn có ý nghĩ như vậy, trừ Hannibal các nước khác đều đang làm như vậy, các công quốc bình thường vẫn bị xem thường lúc này lại trở thành quả cân cuối cùng quyết định cán cân sẽ nghiêng về bên nào.
"Tên nhóc Arthur này có quan hệ rất tốt với Augustus và Sô Câu, nếu như để hắn nhận được sự ủng hộ của họ thì sẽ là một tấn công đối với chúng ta, có cần..."
"Đừng làm chuyện thừa thãi, thông thiên chi chiến chắc chắn sẽ tập trung tất cả mọi thế lực, bất cứ hành động nào cũng là cơ hội để cho người khác ngư ông đắc lợi".
Trong lòng Neberro trước sau vẫn cho rằng hắn mạnh hơn Arthur.
Gregg nhếch miệng, kỳ thực hắn cũng chỉ thuận mồm nói ra mà thôi. Arthur chính là một trong số những cao thủ đỉnh cấp của thiên hạ hiện nay, căn bản không phải muốn động đến mà được.
*** *** ***
Hứng thú của Phong Thác đối với Thông Thiên chi lộ còn lớn hơn, là nửa yêu, hắn tràn ngập tò mò đối với bản chất sức mạnh lớn nhất của người thú. Nếu như có thể nhận được sức mạnh này thì trên thế giới này còn có cái gì có thể ngăn cản hắn?
*** *** ***
Thành Doran.
"Lão Đại, đây chính là cơ hội, chúng ta nhất định phải thử xem!" Âm thanh của Montmar vẫn luôn ầm ầm như gào thét. Bỉ mông vàng sáng trung cấp, quân đoàn Bỉ mông đầu tiên của Mông Gia đã được thành lập, Montmar là vua Bỉ mông mới, hắn cũng vô cùng kiêu ngạo, là một viên mãnh tướng dưới trướng Trâu Lượng.
Sức mạnh của quân đoàn Rực Lửa tăng lên rất nhanh, trong nửa năm chiến đấu vai trò xúc tác của chiến ca đã thể hiện rất rõ, quân đoàn Rực Lửa dần dần trở thành một đội quân danh chấn đại lục, không thể dùng liều mạng để hình dung phong cách tác chiến của bọn họ.
Lỗ mãng sợ ngang tàng, ngang tàng sợ chán sống, chán sống còn sợ bệnh thần kinh, mà quân đoàn Rực Lửa có tín ngưỡng cuồng nhiệt còn đáng sợ hơn bệnh thần kinh.
Ngươi có thể đánh bại thân thể một tín đồ nhưng lại không thể phá hủy ý chí của hắn.
Mặc dù là Hannibal cũng có chiến sĩ đầu hàng, nhưng quân đoàn Rực Lửa lại không có. Trận chiến nào cũng chiến đấu đến người cuối cùng, loại trạng thái này khiến ngay cả kẻ thù cũng thấy đau đầu.
Chiến tranh là chất xúc tác làm cho chiến sĩ trưởng thành nhanh nhất, đám người Murphy, Peloponnisos, Olivia, Joyner, Montmar, Faure, Quark, Buenaven, Lam Linh, Ernest, Tân Đạt, Riera và Sofi đều nhanh chóng trưởng thành, bọn họ đã trở thành sức mạnh chủ yếu của Doran. Bởi vì cùng lớn mạnh với các chiến sĩ, khả năng lãnh đạo và sức thống trị đều không phải mức các quân đoàn bình thường có thể so sánh.
Nói là thân như anh em cũng không khoa trương chút nào, đối với quân đội giai đoạn khó nhất chính là thời kỳ trưởng thành, một khi tiến vào thời kỳ phát triển tốc độ cao thì xu thế này thật sự rất khó ngăn cản.
"Montmar, ngươi hạ thấp âm thanh một chút, cứ thế này mấy lúc mà sụp cái phòng này. Một Bỉ mông vàng sáng trung cấp tầm thường kiêu ngạo cái gì, nói thẳng nhé, ngươi chẳng có vẹo gì đâu!" Người chống đối Montmar là Faure.
Đều là quân tiên phong, hai người cạnh tranh cũng là điều khó tránh khỏi.
"Faure, ngươi cũng bất quá vừa tiến vào vàng sáng trung cấp mà dám đối nghịch với ta. Lát lữa ra ngoài luyện tập!"
Montmar cười nói.
"Đừng ầm ĩ nữa, lát ta cùng tập luyện với các ngươi!"
Trâu Lượng cũng cười nói.
Sắc mặt Montmar và Faure lập tức thay đổi, "Khụ khụ, lão Đại, cái này... Ta còn phải giữ lại chút sức mạnh về nhà giúp đỡ bà xã, đánh nhau với gã này cùng lắm chỉ bị thương chút xíu thôi".
Faure lập tức từ chối, mọi người cùng cười to.
"Faure, sợ hắn làm gì, Arthur chính là một con hổ giấy!"
Gina cười nói, bây giờ Gina càng trở nên nảy nở hơn, vẻ đẹp thành thục làm mọi người không thể không suy nghĩ linh tinh. Trong đám tướng lĩnh trẻ tuổi Gina có sức hút vô cùng cao, chỉ có điều ai cũng không thể nhận được trái tim nàng. Đương nhiên cũng có tin đồn nàng có quan hệ mập mờ với người nào đó, có điều ai cũng không có chứng cớ, mà Gina tựa hồ cũng không hề nể mặt người nào đó. Đương nhiên đồn đại không phải chỉ có vậy, nghe nói tựa hồ Lolita em họ Gina cũng có mập mờ, đây cũng là đề tài thảo luận hấp dẫn của dân chúng. Hai chị em, một là đầu lĩnh tình báo, một người quản lý lương thảo, rất giống với vai trò quản gia của Giáo hoàng. Đương nhiên mọi người cũng cảm thấy bình thường, Giáo hoàng mới trẻ tuổi đẹp trai, có dũng có mưu, cô gái nào không yêu mới lạ.
Trâu Lượng sờ sờ mũi cười khổ không nói.
"Kiếp sau ta cũng chuyển thế làm phụ nữ", Faure xua tay, "Đối phó lão Đại chỉ có thể sử dụng chiêu này".
"Thôi đi, ngươi như vậy mà biến thành phụ nữ thì thế giới này cũng phải hủy diệt!"
Quark cười nói.
Olivia lẳng lặng đứng bên người Trâu Lượng, bình thường trong những trường hợp này Olivia đều cùng xuất hiện với Trâu Lượng. Mặc dù Tuyết nữ không còn xuất hiện nữa nhưng Emma không hề thích náo nhiệt, chỉ thỉnh thoảng trò chuyện vài câu với Trâu Lượng, Olivia và Lộ Dao, không để ý tới những người khác. Nhưng địa vị của nàng lại không hề dao động, tất cả tướng lĩnh đều rất kính sợ nàng, không chỉ vì nàng là vợ Trâu Lượng mà còn bởi vì sự mạnh mẽ của Emma. Trong giai đoạn đầu của chiến tranh, khi đại quân Hannibal đến tấn công Trâu Lượng dẫn theo quân đoàn chỉ có thể thủ được một mặt, mà một mặt bên kia thì chỉ có một mình Emma ngăn cản.
Kỳ thực lúc riêng tư mọi người đều gọi Emma là nữ thần tuyết. Nàng là người vợ Thần thú ban cho Giáo hoàng cho nên mới có sức mạnh như vậy, tính tình nữ thần băng tuyết lạnh lùng một chút mới là hợp lí.
Uy vọng và sức hiệu triệu của thành Doran càng ngày càng mạnh, ngoài vai trò cực lớn của Trâu Lượng, Emma và Lộ Dao thì danh vọng của nữ thần chữa trị và nữ thần tuyết cũng đóng vai trò rất lớn đối với Mông Gia trong thời kỳ loạn lạc hiện nay.
Tầm ảnh hưởng này cũng đang từ từ mạnh lên.
Đương nhiên Lộ Dao có rất nhiều cơ hội lộ diện, còn Emma thì hầu như chưa có bao nhiêu người được gặp, một ngoài một trong, phối hợp với nhau là vừa đẹp.
Olivia cũng đã tiến vào vàng sáng trung cấp, cùng Gina phụ trách tình báo. Trong trách nhiệm làm vợ, Olivia tận lực nhiều hơn để đền bù khuyết điểm không thích đông người của Emma.
Đương nhiên họ vẫn còn chưa cử hành lễ cưới, lễ cưới phải được tiến hành tại đế đô sau khi giành lại được đế đô, đây là hứa hẹn của Trâu Lượng, hứa hẹn đối với Giáo hoàng, đối với rất nhiều người. Hắn không thể chỉ nghĩ đến chính mình.
"Arthur, lần này chắc chắn sẽ rất náo nhiệt, cũng là cơ hội giành cho chúng ta!"
Danh tiếng sư tử vàng đã không còn là cao thủ thế hệ trẻ năm đó nữa mà là quân đoàn trưởng quân đoàn sư tử vàng hàng thật giá thật, một tướng lĩnh thật sự mạnh mẽ. Chín chắn vẫn là đặc điểm của Murphy, bây giờ hắn càng trở nên chín chắn hơn.
"Nói không chừng sẽ có một trận ác chiến", trong ánh mắt lạnh như băng của Peloponnisos tràn ngập chờ mong. Quân đoàn Băng Gào Thét đã rạng danh trong tay Peloponnisos. Vinh quang của gia tộc Montaeris không hề yếu bớt, giàu bất quá ba đời, nhưng điều này không có giá trị đối với dòng họ Montaeris. Truyền nhân mỗi một đời của bọn họ đều có thể đóng vai trò lương đống.
"Khụ khụ, mọi người đều đã nói nhiều đến chỗ lợi như vậy rồi, vậy nên ta sẽ nói qua về chỗ hại", lúc này còn có thể nói như vậy thì chắc chắn là Buenaven.
"Cáo, ngươi có cao kiến gì?" Murphy cười nói.
Gia tộc Feller cũng chia làm hai, một bộ phận ủng hộ Arthur, một bộ phận ủng hộ Neberro. Đương nhiên quá trình này không hề phức tạp. Đối với gia tộc Feller, mặc dù đi hai con đường nhưng cuối cùng Arthur hay là Neberro chiến thắng thì gia tộc Feller cũng sẽ không biến mất.
"Hiện nay Arthur là Giáo hoàng, mà Thông thiên cảnh luôn luôn có vô số quan hệ với Giáo đình. Nếu như có một người có thể thành công thì chỉ có thể là Giáo hoàng, nếu như là những người khác thì thiên hạ sẽ dị nghị về địa vị của Giáo hoàng!"
Buenaven nói.
Lập tức mọi người cũng sững sờ một chút, danh tiếng là rất quan trọng, muốn để cho người khác tới nương nhờ, đặc biệt là muốn nhận được sự ủng hộ của thừa nhận của các công quốc thì phải thể hiện ra sức mạnh.
Trâu Lượng cười cười, "Năm đó vì sao Giáo đình lại suy yếu? Chính là bởi vì bế quan toả cảng, bao gồm từ bỏ Thông thiên cảnh. Vì sao? Thách thức, sợ mất mặt, sợ không bằng người khác. Nhưng càng như vậy lại càng không bằng người khác. Chúng ta có gì phải sợ, cứ làm hết sức là được, hơn nữa ta có lòng tin, chẳng lẽ các ngươi không có?"
"Ha ha, đúng vậy, chúng ta sợ gì chứ?"
Mọi người đồng thanh.
Mặc dù đối ngoại thì Trâu Lượng đã là Giáo hoàng nhưng bên trong Trâu Lượng không hề làm cho mọi người xưng hô hắn như vậy. Chưa giành lại Mông Gia thì vị trí Giáo hoàng này danh không chính ngôn không thuận, hơn nữa sẽ làm chính mình lơ là.
Buenaven vỗ vỗ đầu, "Cũng phải, một đám người điên các ngươi tràn vào Thông Thiên chi lộ thì còn có cái gì phải lo lắng".
Lam Linh kéo Buenaven, người đàn ông của mình đúng là lời gì cũng dám nói.
"Cứ coi như là một cơ hội mở mang kiến thức. Mười thánh thông thiên chắc chắn sẽ tham gia toàn bộ, xem xem sức mạnh đỉnh cấp của Đại lục Thần thú chúng ta là như thế nào, mọi người cứ suy nghĩ như vậy".
Trâu Lượng rất hăng hái, lòng tin càng ngày càng mạnh dần cùng với quá trình chiến đấu.
"Ballot, Atilius, các ngươi như thế nào?"
"Tiểu sư phụ, ngươi biết đấy, ta thích nhất là gây rối, chắc chắn phải thử xem!"
"Hê hê, Atilius, đương nhiên phải đi chứ. Bỉ mông chúng ta làm sao có thể vắng mặt được".
Montmar, Atilius và Quark là ba thủ lĩnh của quân đoàn Bỉ mông. Montmar là vàng sáng trung cấp, Atilius mạnh hơn, là vàng sáng thượng đỉnh, Quark cũng là vàng sáng sơ cấp. Ba người là thương hiệu để thu hút Bỉ mông đến từ các nơi trên đại lục. Trâu Lượng đã có quân đoàn Bỉ mông, hắn hi vọng tái hiện mặt trận vô địch Benedict tám xây dựng năm đó, cho dù là một bản thu nhỏ.
Ballot cười cười, "Các ngươi đi đi, thế giới là của người tuổi trẻ các ngươi, ta sẽ phất cờ hò reo cổ vũ cho các ngươi".
Ballot thuộc về loại người rất lý trí, ông đã tận mắt chứng kiến sự phát triển nhanh chóng của những người trẻ tuổi này, chỉ có thể cảm thán thời đại đang thay đổi. Đến tuổi tác và cấp bậc này của ông thì cũng không thể nâng cao thêm nữa, hơn nữa cũng không có ý nghĩa. Ông ta thích Doran, thích những thanh niên bừng bừng sinh cơ này, có thể cùng chiến đấu với bọn họ Ballot đã rất thỏa mãn.
Ông cũng đang sử dụng quan hệ để lôi kéo thêm mấy ông bạn già tới, chỉ có điều tầm ảnh hưởng của ông không hề lớn như vậy nên chỉ có thêm năm người tới đây, nhưng đối với Trâu Lượng thì đây đã là sự trợ giúp rất lớn rồi.
Sự tồn tại của những người mạnh này có vai trò trợ giúp rất lớn đối với sự trưởng thành của đám thanh niên. Vai trò này còn quan trọng hơn nhiều so với sức mạnh của họ.
Hùng Bá Thiên Hạ
Tác giả: Khô Lâu Tinh Linh -----oo0oo-----
Chương 598: Người mạnh tụ tập
Dịch: losedow
Biên tập: tobano
Nguồn: TTV
Sức mạnh của một người là có hạn, nhưng lúc có một đám người thì sức mạnh có thể sinh ra cộng hưởng, có thể được nâng cao rất nhiều.
Đây là hội nghị quân sự, dưới sự lãnh đạo của Trâu Lượng, công việc được phân công cực kì rõ ràng. Mới đầu sẽ có một chút hỗn loạn, nhưng mọi việc nhanh chóng được thực hiện với hiệu suất cao.
Sau hội nghị quân sự là hội nghị dân sự.
Vẫn là Olivia đi cùng Trâu Lượng, trên đường, Olivia kéo Trâu Lượng, "Vừa rồi anh không nghĩ tới một người".
Trâu Lượng đang cân nhắc vài chuyện, sửng sốt hỏi lại, "Nghĩ đến ai?"
"Anh đúng là, vẫn bảo anh có tình có nghĩa nhưng đôi khi anh thật là máu lạnh vô tình".
Olivia cong môi, Trâu Lượng nhìn bờ môi đỏ mọng của nàng, nhìn quanh một chút rồi lập tức hôn một cái.
Olivia sửng sốt, bàn tay lập tức véo mạnh vào bên hông kẻ nào đó. Trâu Lượng cố tình lộ vẻ đau khổ.
"Bé con lại nhớ chồng hay sao mà mạnh tay thế?"
Trâu Lượng biết vì ảnh hưởng sức mạnh của Tuyết nữ nên bây giờ Emma tỏ ra rất lạnh nhạt với chuyện cảm xúc, rất nhiều lúc đều chỉ vì chiều hắn. Hôm qua lúc đang cảm xúc thì bé con Olivia này tình cờ đi qua, Trâu Lượng biết nàng đang nhìn lén qua khe cửa, bé con đúng là càng ngày càng to gan. Khi đó Trâu Lượng cảm thấy hưng phấn, vô cùng hưng phấn, hắn giày vò Emma hồi lâu.
"Chú ý hình tượng, Giáo hoàng đại nhân!"
Mỗi khi Olivia thẹn thùng nàng lại gọi Trâu Lượng là Giáo hoàng đại nhân.
"Giáo hoàng ta rất chú ý đến hình tượng, không giống người nào đó nửa đêm canh ba..."
"Người ta không..."
"Ơ, ta còn chưa nói mà".
"Anh xấu quá, thật không đứng đắn!"
"Ha ha, xung quanh không có người, cả ngày đứng đắn anh sắp chết ngạt đến nơi rồi".
Trâu Lượng nhỏ giọng nói.
Bây giờ quả thật không thể tùy tiện giống như trước, biểu hiện của hắn có thể ảnh hưởng đến thái độ rất nhiều người. Đương nhiên đại đa số thời gian Trâu thần côn vẫn mặc kệ ba bảy hai mốt, làm người là phải sảng khoái.
Olivia cắn cắn môi, "Nếu anh có thể đi hết Thông Thiên chi lộ thì em có thể suy nghĩ... phối hợp với anh trước".
"A, thật không. Nhưng phối hợp, phối hợp kiểu gì?"
Trâu thần côn đã là lão dâm côn rồi, bây giờ hắn bắt đầu dụ dỗ tiểu Loli hồn nhiên đáng yêu, hưởng thụ quá trình trêu chọc nàng.
"Không nói nữa, không nói nữa. Bao giờ anh thắng nói tiếp".
Tiếng cười của Trâu Lượng vang vọng hành lang.
Sau khi chuyển hướng đề tài Olivia cũng quên mất chuyện định nói với Trâu Lượng. Kỳ thực nàng muốn nói tới Shana, Shana cũng đã rời khỏi Doran một thời gian rồi. Shana đã giúp họ rất nhiều, lại có tình có nghĩa, Olivia cũng muốn tác hợp. Kỳ thực nếu như Trâu Lượng đáp ứng cưới Shana thì công quốc Mị Ảnh sẽ lập tức dồn hết quốc lực giúp đỡ thành Doran.
Không thể không cho họ thứ gì mà lại muốn họ ra tiền ra sức được, ở đâu cũng không có chuyện này. Người ngoài xem ra quả thực đây chính là bánh thịt từ trên trời rơi xuống, vui vẻ còn không kịp, nhưng Trâu Lượng lại không muốn như vậy. Có điều càng như vậy Shana lại càng si tình, mặc dù không liên lạc với Trâu Lượng nhưng Shana vẫn liên lạc riêng tư với Olivia, Olivia cũng lén lút nói chuyện về Arthur với Shana.
Phòng thị chính được Bran quản lý đâu vào đấy. Vừa vào cửa Lolita đã liếc mắt đưa tình với Trâu thần côn. Trâu thần côn hoảng sợ, bé con này thật sự không quan tâm bản thân đang ở chỗ nào.
Một lần sai lầm vô tình bị Gina và Lolita bắt được khiến bây giờ Trâu thần côn rất bị động.
Trong hội nghị chủ yếu bàn đến vấn đề dân số và lương thực. Những chuyện nhỏ đều đã xử lý xong, chỉ còn những vấn đề lớn quan hệ đến dân sinh mới cần Trâu Lượng tự mình quyết định.
Loại phân công quản lý này mới làm cho Trâu thần côn có đầy đủ tinh lực. Trâu Lượng đương nhiên không muốn làm một Giáo hoàng mệt chết, hơn nữa hắn cũng không cho rằng hắn tự tay làm mọi chuyện sẽ có thể đạt được kết quả tốt nhất, làm việc phải có chuyên môn.
Có điều những vấn đề trong hội nghị cũng đủ để làm đầu óc Trâu thần côn choáng váng.
Hội nghị một kết thúc, những người khác lũ lượt rời đi, Lolita lại đuổi theo hai người.
"Olivia, có thể cho chị mượn đại nhân Arthur dùng một lát không, yên tâm, chị sẽ trả lại cho em nguyên vẹn".
Lolita cười nói.
Olivia mỉm cười, "Anh ấy cũng không phải bánh kẹo, chị cứ dùng thoải mái".
Ba vệt đen hiện trên mặt Trâu Lượng, sao nghe nói chuyện thấy mình có vẻ giống tên háo sắc thế nhỉ?"
"Đại nhân, ta có chuyện quan trọng cần thương lượng riêng tư".
"Khụ khụ, có chuyện gì cứ nói thẳng đi, ta..."
"A, vậy ta cứ nói luôn ở đây, buổi tối hôm đó..."
"Khụ khụ, chúng ta có lẽ nên tìm chỗ khác nói chuyện".
Trâu Lượng vội vàng chặn họng Lolita. Hắn rất hiểu ả báo này, đúng là loại người có thể nói bất cứ chuyện gì.
Đến phòng tĩnh tu Trâu Lượng mới thở phào, "Được rồi, nói đi".
"Thì nói. Bệ hạ thân ái, không phải ngài chiếm hời xong là mặc kệ đấy chứ?"
Lolita nhìn hắn với một đôi mắt to vô tội long lanh nước.
Trâu Lượng đau đầu. Dục vọng của hắn rất mạnh, gần đây hắn vẫn áp chế, bất kể đối với Shana hay là người khác. Một khi thứ này được buông thả thì sẽ sa đọa rất lợi hại, mà bây giờ còn hoàn toàn chưa đến lúc đó, có thể nói là cần nằm gai nếm mật cũng không quá đáng.
"Đó là hiểu lầm!"
Trâu Lượng cũng khó xử, lần đó là vì đến chỗ Lolita thương lượng chuyện lương thảo, triệu tập rất nhiều nhà buôn lương thực, vì nể mặt họ hắn cũng uống nhiều hơn bình thường mấy chén, như vậy bọn họ mới có thể bán mạng cho mình. Bên phía Neberro và đế đô đều quản lí vấn đề này rất nghiêm. Có điều khi đó thật sự hắn đã uống hơi nhiều.
Hắn mơ mơ màng màng tưởng nhà Lolita là nhà mình, lúc tỉnh lại Lolita và hắn đang ngủ cùng nhau, Trâu Lượng cũng không biết đã làm gì được Lolita chưa, nhưng lại bị Gina nhìn thấy, lúc này làm gì hay không cũng không chối được.
Bất kể đây có phải "quỷ kế" của Lolita không nhưng Trâu Lượng cũng biết mọi chuyện không thể kết thúc như vậy.
Nhìn dáng vẻ khó xử của Trâu Lượng, Lolita bật cười, "Xem anh kìa! Đùa thế thôi, dù sao đời này em cũng là người của anh rồi. Em nghĩ Giáo hoàng bệ hạ cũng sẽ không muốn để người đàn ông khác chạm vào em đúng không? Em không vội, nói với anh một tin tốt, em lại vừa mua thêm được hai trăm xe lương thảo".
Trâu Lượng nhìn Lolita xinh đẹp, kỳ thực từ khi chiến tranh bắt đầu Lolita đã hạ quyết tâm rồi, mà tính cách nàng tương đối hướng ngoại, dám nói dám làm. Trâu thần côn không thể tưởng tượng khi đó Lolita sẽ thế nào, hắn đột nhiên tiến lên một bước, Lolita hoảng sợ vội lui lại.
Trâu thần côn làm quan càng lớn thì càng tự kiềm chế, giờ khắc này hắn đột nhiên cảm thấy lại trở lại thời kì lưu manh tay trắng trước kia, từng bước tới gần Lolita, đến tận lúc Lolita vô lực dựa sát vào tường.
Hắn mỉm cười nâng cằm nàng lên, "Đến khi đánh lui Hannibal thì em chính là người của anh, cho nên không được phép quá vất vả".
Đối với các chị em, lúc nào Trâu Lượng cũng phải tự kiềm chế rất khổ cực, hắn sợ một khi không kiềm chế được nữa thì sẽ không thể cứu vãn được.
Bỗng nhiên Lolita như hóa đá, không tỏ ra vui sướng mà vành mắt lại đỏ lên.
"A, không được khóc. Em như thế này đi ra ngoài chẳng phải là làm mọi người cho rằng anh bắt nạt em sao?"
Trâu thần côn không nói được gì, đúng là lòng phụ nữ như kim đáy biển.
"Hừ, đồ vô tâm. Đây là em vui vẻ mà. Giáo hoàng nhất ngôn cửu đỉnh, không được nuốt lời đâu nhé".
Trâu Lượng bất lực gật đầu, Lolita đột nhiên áp sát bên tai Trâu Lượng, "Kỳ thực ngày đó không xảy ra chuyện gì hết, lần đầu tiên quý giá của em vẫn chờ anh tới lấy".
"Còn nữa, kỳ thực chị họ em rất thích anh, có điều chị ấy không có mặt dày như em thôi. Đã thích người đàn ông thì phải ra tay, nếu để vuột mất thì biết đi đâu mà tìm? Có lúc anh cũng phải chủ động một chút, em không dám nói chị em em đẹp nhất nhưng sợ rằng trong thiên hạ này cũng không nhiều người hơn được bọn em".
Mẹ nó....
Trâu Lượng đã biết thế nào là địa ngục phấn hồng, hắn đưa tay kéo Lolita, giận dữ vỗ vài cái vào mông nàng.
"Qua cửa nhà Hebrew là phải tuân thủ gia quy, trước khi ta cho phép thì không ai được dụ dỗ ta!"
Việc đã đến nước này nếu Trâu Lượng còn do dự thì đã không phải đàn ông rồi, nhưng bây giờ quả thật hắn cần tu tâm dưỡng tính.
"Biết rồi, không phải người ta đã nói sao, người ta vẫn chờ... còn nữa... chị họ..."
Trâu thần côn thua chạy, thần ạ, hai chị em này đúng là khắc tinh, là yêu tinh, hiện nay thật sự không được trêu chọc. Nhưng hai người một lo tai mắt, một lo cái bụng, Trâu thần côn cũng không đắc tội được.
Nghe tiếng cười êm tai như chuông bạc từ trong phòng tĩnh tu vang tới Trâu Lượng chỉ biết lắc đầu cười.
Ta không xuống địa ngục ai xuống địa ngục, huống hồ còn là địa ngục phấn hồng...
Thông thiên cảnh.
Hôm nay không thể nghi ngờ là một ngày trọng đại, Thông thiên cảnh chưa bao giờ nhiều người như vậy, hơn nữa mọi người chia thành từng phe cánh rõ ràng, toàn toàn khác trước đây.
"Fitley, hôm nay thật là náo nhiệt. Chiến tranh đúng là đáng ghét!" Tàng Kinh cười tít mắt nói, mắt nhìn những người xung quanh.
Mười thánh thông thiên không hề tham gia chiến tranh, đến cấp bậc của mình bọn họ đã vượt ra ngoài thế tục. Họ không chống lại chính quyền, nhưng các đế vương cũng không quản được bọn họ.
"Tại sao sư phụ còn chưa đến?"
"Gấp cái gì, còn chưa tới lúc. À này, lát nữa ngươi có thử không?"
"Nhảm nhí, đương nhiên phải thử, chẳng lẽ ngươi cam lòng không thử sao?"
"Nếu ngươi phải đi thì chắc chắn ta sẽ đi cùng ngươi", Tàng Kinh nói đầy tình nghĩa khiến cho Fitley lại tránh xa hắn thêm một chút.
Tình nghĩa của đàn ông không giống đàn ông không phải là thứ hắn chịu nổi.
Lúc này một nhóm đông xuất hiện trong Thông thiên cảnh, sự xuất hiện đồng thời như vậy cho thấy đây là một thế lực lớn.
"Ờ, người Hannibal cũng đến rồi, dẫn đầu chính là Huyền Diệp, ngoại hình không tồi". Tàng Kinh bình phẩm từ đầu đến chân, không ít thanh niên tài tuấn đến đây khiến người nào đó rất vui vẻ.
Đội ngũ Hannibal thực sự khổng lồ, lúc này Phong Chi Quốc và đế quốc Saron cũng đã đến. Phong Thác căm hận nhìn Huyền Diệp, Huyền Diệp mỉm cười, ánh mắt Phong Thác lạnh thấu xương nhưng không nói gì.
Mỗi thế lực lớn chiếm một khu vực, những người khác đều tự động tránh ra, động vào đám này thì đúng là không sáng suốt.
Chẳng bao lâu sau ánh sáng lại nhấp nhoáng, lại một đám người nữa đến. Xuất hiện là Neberro trầm ổn và Gregg hăng hái, phía sau là một đám cao thủ Mông Gia.
Bầu không khí trở nên có chút căng thẳng, chỉ thiếu nước giương cung bạt kiếm. Chỉ có điều sau khi trao đổi ánh mắt Neberro cũng bình tĩnh chờ đợi Thông Thiên chi lộ mở ra.
"Neberro cũng rất đẹp trai, đáng tiếc tuổi hơi lớn rồi". Cái nhìn của Tàng Kinh luôn luôn không giống người thường.
"Tàng Kinh, ngươi có thể câm miệng lại hay không?" Fitley hơi giận, so với cảnh tiền hô hậu ủng của những người này thì tên đệ tử của mười thánh thông thiên như hắn lại tỏ ra hơi lẻ loi.
Hùng Bá Thiên Hạ
Tác giả: Khô Lâu Tinh Linh -----oo0oo-----
Chương 599: Con đường thành thần
Dịch: losedow
Biên tập: tobano
Nguồn: TTV
Lúc này sự chú ý của những cao thủ lại bị thu hút bởi sự xuất hiện của mười thánh thông thiên. Đó là Tang Sủng và Preston, trong Thông thiên cảnh uy danh của mười thánh thông thiên vẫn tương đối có khí phách.
Liền sau đó là vua sư tử băng Leo. Leo nhìn quanh bốn phía, kỳ thực thời gian mười thánh thông thiên xuất hiện trong Thông thiên cảnh lại tương đối ít, bởi vì họ đã đến một cảnh giới khác, họ cần tiến bộ trong hiện thực chứ không cần đến trang bị nữa. Đến một cảnh giới nhất định thì trang bị cuối cùng lại là vật ngoại thân.
Người tiếp theo xuất hiện cũng làm cho những người xung quanh sôi nổi bàn tán. Mamba, kẻ coi trời bằng vung trong mười thánh thông thiên.
Cũng lâu lắm rồi mười thánh thông thiên mới tụ tập, từng người lần lượt xuất hiện. Cuối cùng là Augustus và Sô Câu cùng nhau xuất hiện.
Moi người đều cảm thấy được mở rộng tầm mắt, hai người này không phải kẻ tử thù sao, mà họ cũng là hai người bá đạo nhất trong mười thánh thông thiên.
Augustus luôn luôn cuồng vọng, mà Sô Câu thì càng là Thiên sát cô tinh, ai cũng không để người khác vào mắt, bất kể là người khác trong mười thánh thông thiên hay là đế vương.
Augustus ngang ngược nhìn quanh bốn phía, "Thằng kia đang làm gì mà còn không tới?"
Tất cả mọi người đều tò mò không biết thằng kia của Augustus là ai, có thể được Thiên Mị Tà Vương nhớ đến không phải là một chuyện dễ dàng.
Huyền Diệp, Phong Thác và Neberro hiển nhiên đều nhìn ra ý nghĩ trong mắt nhau, Augustus là người bọn họ muốn lôi kéo nhất trong mười thánh thông thiên. Giá trị của Augustus không chỉ nằm ở vị thế trong Thông thiên cảnh. Thêm một cao thủ đương nhiên là chuyện tốt, nhưng hiện nay ba thế lực lớn đều không thiếu người. Tuy nhiên Augustus có thể ảnh hưởng đến tộc Thiên Mị trên cả đại lục, cũng chỉ có tộc Thiên Mị mới quan hệ đặc biệt này. Ai cũng không dám coi thường tầm ảnh hưởng của tộc Thiên Mị. Công quốc Mị Ảnh của Augustus mặc dù chỉ là một công quốc nhỏ nhưng ngay cả ba đại đế quốc cũng không muốn trêu chọc. Nguyên nhân là tại công quốc Mị Ảnh toàn dân đều là chiến sĩ, hầu như đều là cao thủ. Bản thân tộc Thiên Mị chính là một tộc mạnh mẽ, cho nên mặc dù công quốc Mị Ảnh có rất nhiều của cải nhưng lại không ai dám động thủ.
Ngay cả Hannibal cũng đã cân nhắc, tấn công công quốc Mị Ảnh thật sự không có lợi bằng trực tiếp tấn công Mông Gia.
Augustus là thần long thấy đầu không thấy đuôi, ba người đều cố gắng liên lạc, đặc biệt là Neberro thông qua Gregg, đáng tiếc Augustus hoàn toàn không có hứng thú gì với hắn, còn Michiwa lại không muốn giúp đỡ khiến Gregg tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Bất kể Huyền Diệp, Neberro hay là Phong Thác đều là hạng người có tài ăn nói rất tốt, có điều bọn họ vừa đồng thời tiến tới đã lập tức đồng thời dừng lại.
"Thằng nhóc đó sẽ không bỏ lỡ chuyện náo nhiệt này đâu".
Sô Câu nói lạnh lùng, bất kể ai bị ánh mắt hắn quét tới hầu như đều phải tránh né, Thiên Lang chính là sát tinh của vạn vật.
"Thật là uy phong, Sô Câu, vậy mà ngươi còn dám tới".
Nói chuyện là Mamba coi trời bằng vung, trên mặt vị vạn độc vương này lại có một vết sẹo rất sâu, chỉ có rất ít người biết đây là do Sô Câu để lại.
Augustus ngó Mamba, "Rắn độc mới tu luyện đến màu xám, nếu như ta là ngươi thì sẽ ngoan ngoãn câm miệng".
Mặt Mamba không ngừng thay đổi, hắn buồn bực hừ một tiếng. Hiển nhiên độc tố của hắn bây giờ còn kém chút hỏa hầu, chưa thể làm bị thương thân thể vạn tà bất xâm của Thiên Lang vương.
Lúc này các lộ thần tiên trong Thông thiên cảnh đều đã gần đến đủ. Một người phụ nữ đi ra.
"Tiểu nữ Thanh Nhã vinh hạnh trở thành truyền nhân của Dịch thuật sư. Đến đúng giờ tiểu nữ sẽ mở Thông Thiên chi lộ cho mọi người, mời các vị chuẩn bị tốt".
"Lão quái vật Hổ Tà kia không phải đã chết rồi chứ?"
Thiên Hồ vương Preston hỏi, đây không phải lời châm chọc. Đến cảnh giới và tuổi này của bọn họ, bất kể là kẻ thù hay là bạn kỳ thực đều rất ít, đều đáng để họ quan tâm.
"Ông nội đã bỏ lại chuyện thế tục để đi du lãm. Ông nói ông phải tử tế cảm nhận sự xinh đẹp của Đại lục Thần thú".
Thanh Nhã nói.
"Lão quái vật này đúng là biết hưởng thụ", Preston nói.
Đối với mấy lão quái vật vàng tối này, không nhìn thấy Hổ Tà quả thực trong lòng họ đều thấy thiếu vắng. Hổ Tà còn già hơn bọn họ.
"Người đã đến đủ rồi, bắt đầu luôn thôi".
Vua sư tử băng Leo nói.
"Tiền bối Leo, thời gian còn chưa tới, mời ngài kiên nhẫn chờ một chút".
Thanh Nhã ăn nói rất đúng mực, Leo nhìn cô hừ lạnh một tiếng.
Lúc này lại có ánh sáng lóe lên, một đám người xuất hiện, chính là Trâu Lượng và bè lũ của hắn.
Bọn họ là nhóm cuối cùng, bốn thế lực lớn đã đến đủ.
Nếu ở nơi khác, bốn thế lực này gặp nhau chắc chắn phải đánh lớn một trận, nhưng ở đây họ lại khắc chế một cách kỳ diệu.
Nhìn thấy Sô Câu, năm Lang Vương vội vàng tới bái kiến. Đây chính là vị sư phụ đã thay đổi cuộc đời bọn họ. Năm Lang Vương quỳ rạp xuống đất.
Mặc dù đã là Thiên Lang vàng sáng thượng đỉnh nhưng trước mặt Sô Câu bọn họ vẫn chỉ là trẻ con.
Sự xuất hiện của năm con Thiên Lang khiến Mamba hơi co giật, hắn chửi thầm trong lòng, cho dù người nào nhìn thấy mình có thêm năm khắc tinh cũng đều sẽ khó chịu.
Sô Câu lạnh nhạt nhìn bọn họ rồi vẫy tay. Sô Câu không hề muốn bị cảm tình thế tục ràng buộc.
Năm Lang Vương cung kính dập đầu rời đi.
"Sô Câu, lão tiểu tử nhà ngươi đúng thật là. Ngươi chỉ có năm thân nhân này thôi đấy".
Augustus cũng bất đắc dĩ, thằng cha này chính là loại ngoài lạnh trong nóng điển hình, thật đáng ghét.
"Đã lâu không gặp hai vị tiền bối, phong thái hai vị vẫn như xưa".
Đám người Huyền Diệp đều không tiến lên chào hỏi nhưng Trâu Lượng lại sẽ không kiêng kỵ như vậy.
"Nhóc con, nghe nói ngươi làm Giáo hoàng rồi?" Augustus cười nói hào sảng.
Tất cả mọi người đều nhìn người trẻ tuổi này, đây chính là Giáo hoàng mới Benedict mười sáu trong truyền thuyết. Huyền Diệp cũng lập nên một Giáo hoàng bù nhìn nhưng cũng không có ai coi đó là thật sự.
"Khi đại lục hòa bình mới là lúc ta trở thành Giáo hoàng".
Trâu Lượng nói.
"Khẩu khí không nhỏ".
"Bọn trẻ mà, cứ tưởng mình đã là nhân vật rồi".
Augustus biến sắc, Trâu Lượng mỉm cười hất tay.
"Ta nói, người khinh nhờn phải bị trừng phạt".
Âm thanh rất bình tĩnh, hai chiến sĩ vàng sáng vừa nói chuyện biến sắc muốn chạy trốn nhưng không kịp, thân thể nổ tung, biến mất khỏi Thông thiên cảnh.
Giáo hoàng phải có khí phách Giáo hoàng, Trâu Lượng có thể đặt ra mục tiêu cho chính mình nhưng lại không cho phép người khác khinh nhờn.
Neberro hơi co giật một chút, đồng tử Huyền Diệp co lại. Thuật tiên đoán lớn, đây chính là thứ Arthur kế thừa từ Giáo đình.
Tựa hồ hắn sử dụng rất thoải mái, không hề lo lắng đến chuyện tiêu hao sức sống.
Vẻ mặt Phong Thác tương đối kì lạ, hắn không hề quá tỏ ra đối địch với Trâu Lượng, mà vị Giáo hoàng mới này tựa hồ cũng không chống đối hắn.
"Ha ha, tốt, quả nhiên có phong phạm Giáo hoàng!"
Augustus nói, đương nhiên hắn có thể dùng khẩu khí này, lão quái vật như bọn họ đều có địa vị cao cả, cho dù đứng trước Benedict mười lăm cũng vậy.
Có điều việc Augustus tỏ thái độ cũng làm cho sắc mặt ba người khác trầm xuống, đây không phải tín hiệu tốt gì.
"Lát nữa sau khi xong việc công quốc Mị Ảnh của ta cần cùng Giáo hoàng bệ hạ bàn chuyện thiết lập Thần miếu".
Lời này của Augustus một ra khỏi miệng những người khác đều đã hiểu rõ. Đây là công quốc Mị Ảnh cần chen chân vào cuộc phân tranh trên đại lục, hơn nữa là ủng hộ Giáo đình.
"Thần thú sẽ phù hộ công quốc Mị Ảnh", Trâu Lượng nói, không biết nên biểu đạt cảm kích trong lòng như thế nào.
"Các vị, Thông Thiên chi lộ sắp được mở ra!"
Thanh Nhã đã nhìn thấy Trâu Lượng, vị hoặc tinh này lại trở thành Giáo hoàng và tỏa ra ánh sáng càng ngày càng mạnh, vì sao lại là hoặc tinh?
Thanh Nhã không hiểu, tựa hồ hắn vốn không nên tồn tại, nhưng hắn lại cứ xuất hiện như vậy.
Đột nhiên một ngọn lửa xuất hiện trong Thông thiên cảnh, một luồng sức mạnh ngang tàng quét ngang mà ra, ánh lửa tràn ngập.
"Ha ha, nơi này đúng là rất náo nhiệt!"
Nghe vậy Huyền Diệp biến sắc, quốc sư Saron Long Ma!
Trâu Lượng cũng nhíu mày, Long Ma cũng tiến vào Thông thiên cảnh, xem ra sức mạnh không hề yếu bớt. Kỳ thực Trâu Lượng không quá kinh ngạc, Thần thú vốn đã không tồn tại, chỉ cần có thân thể người thú là có thể đi vào. Phong Thác có thể thì Long Ma vào đây được cũng là bình thường.
Xem ra Long Ma lại cắn nuốt tính mạng không biết bao nhiêu người mới khôi phục được như lúc ban đầu.
"Tiểu bối Huyền Diệp, chờ ta giành được bí bảo thông thiên rồi sẽ tử tế ôn chuyện với ngươi!"
Thanh Nhã vận hành pháp trận, Thông Thiên chi lộ to lớn mở ra. Nhiệm vụ hoàn thành, sắc mặt Thanh Nhã cũng có chút trắng xanh, cô lẳng lặng lùi sang một bên.
Hỏa yêu vương Long Ma cười to xông vào đầu tiên, trong tối tăm tự có số trời, cứ để cho những người này tự mình quyết định vận mệnh đại lục.
Những người khác theo sát phía sau lũ lượt tràn vào, mười thánh thông thiên là nhóm thứ hai của tốc độ tương đối nhanh.
Bên này Trâu Lượng và Neberro tựa hồ đều không vội.
"Đi nhanh không bằng đi khéo, đây không phải đi đầu thai, sốt ruột như vậy làm gì?" Montmar nói.
Hắn thích cảm giác và môi trường này, rất có khí phách.
Cao thủ hành động rất nhanh, mà lối vào Thông Thiên chi lộ lại cực kì rộng.
Khi đám người Trâu Lượng đi vào đa số người đều bị cảnh tượng trước mắt làm kinh ngạc.
Khoảng không tối tăm vô biên vô hạn hình thành sự tương phản rõ nét với cầu thang bạch ngọc.
Đối với Trâu Lượng đây đã không phải lần đầu tiên, nhưng bất đồng với lần trước là cầu thang lần này rộng hơn, khoảng sân dưới chân cũng lớn hơn. Điểm cuối của cầu thang này chính là nơi của thần.
Điều này đủ để cho tất cả mọi người mạnh nổi điên.
Người có lý trí thì chờ xem diễn biến, Thông Thiên chi lộ đã được gọi là bí mật lớn nhất của Thông thiên cảnh thì tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy.
Mà người kích động thì đã bước lên Thông Thiên chi lộ. Cũng không giống lần trước, cánh cửa thực luyện không hề biến mất mà vẫn mở ra.
Hỏa yêu vương xông lên trước tiên, xem ra Peloponnisos muốn báo thù cũng thật sự hơi khó. Nói thật ra chỉ cần nhớ tới Thông Thiên chi lộ này Trâu Lượng cũng đã cảm thấy toàn thân ngứa ngáy.
Nhưng đã đến thì không thể có chuyện về tay không.
Sức mạnh của Hỏa yêu vương không cần nghi ngờ, rõ ràng mạnh hơn mười thánh thông thiên một cấp bậc. Những người khác đã bị hắn bỏ xa phía sau. Chỉ một lát sau đã có người sử dụng chú ngữ cưỡng chế rời khỏi, cấp vàng sáng bình thường không thể chịu đựng được.
"Mọi người không được cậy mạnh, có thể tiến lên thì tiến, không lên được thì cứ rời khỏi".
Khi có một người thực luyện cấp vàng sáng đột nhiên kêu thảm rồi hóa thành một bậc thang bạch ngọc thì cả đám người thực luyện, bao gồm mười thánh thông thiên xông ở phía trước đều sững sờ một chút.
Đây chính là Thông Thiên chi lộ, mỗi một bước đều rất nguy hiểm. Có người có thể thoát đi, nhưng có người không may mắn như vậy. Một khi bị Thông Thiên chi lộ nhận định là thất bại thì sẽ bị biến thành một bậc thang thông thiên.
Lúc này mỗi người đều phải lựa chọn.
"Mẹ nó, tà môn thật".
Sau khi có người đầu tiên thất bại những người khác cũng lần lượt thất bại, có thể rời khỏi thì là may mắn, nhưng đại khái cứ mười người thì có một người không chạy được.
Hùng Bá Thiên Hạ
Tác giả: Khô Lâu Tinh Linh -----oo0oo-----
Chương 600: Thần nói, phải có ánh sáng! (Đại kết cục)
Dịch: losedow
Biên tập: tobano
Nguồn: TTV
Trâu Lượng cũng cảm thấy Thông Thiên chi lộ này có khác biệt rất lớn với Thông Thiên chi lộ hắn từng đi qua. Thời gian bất đồng, hơn nữa cánh cửa thực luyện cũng không đóng lại.
Lúc này có người bắt đầu lui lại, mặc dù lui lại rất gian nan nhưng người còn sức lực vẫn có thể trở lại nơi xuất phát mà không cần đọc thần chú rời khỏi đây.
Về đến nơi trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Mỗi một trăm bậc thang là một nấc, bây giờ Long Ma vẫn là người nhanh nhất, đã vượt qua hai trăm bậc thang nhưng tốc độ cũng đã giảm xuống. Quả nhiên là Hỏa yêu vương, toàn thân bốc hỏa.
Mười thánh thông thiên là nhóm thứ hai, gồm Sô Câu và Augustus. Hai người đã đến khoảng bậc thang thứ một trăm năm mươi, tám người còn lại thì trong mười thánh thì rải rác từ một trăm đến một trăm năm mươi, càng lên cao mỗi một bước càng trở nên thong thả.
Mà cấp vàng sáng và vàng tối bình thường về cơ bản có thể qua bậc thứ năm mươi đã là không tồi. Như Fitley, chưa tới năm mươi đã bị Tàng Kinh cõng về, không thể không nói, trong thời khắc mấu chốt Tàng Kinh vẫn rất đáng tin cậy.
Những người còn chưa lui lại đều nhanh chóng đối mặt với chướng ngại, đây chính là Thông Thiên chi lộ.
Kiên trì hay là lui lại?
Mấy trăm cao thủ đến từ các góc của Đại lục Thần thú lẳng lặng nhìn những người có can đảm liều mạng. Bản thân việc có thể chứng kiến cảnh này cũng đủ để tự hào. Các cao thủ cũng hiểu được phải lượng sức mà đi.
Phong Thác nhìn Thông Thiên chi lộ rồi lại nhìn Hỏa yêu vương xa xa. Mạo hiểm? Hay là không mạo hiểm?
Đương nhiên không thử xem thì Phong Thác sẽ không cam lòng.
"Điện hạ cẩn thận".
Phong Thác gật đầu, bước lên Thông Thiên chi lộ.
Đến cùng Phong Thác mạnh đến đâu, không ai biết. Là vương tử Phong Chi Quốc, hắn cũng là tuấn kiệt trẻ tuổi cả đại lục biết đến, nhưng không có người nào biết được sức mạnh thật sự của hắn. Phong Thác thoải mái đi qua năm mươi bậc, điều này làm cho không ít người mở rộng tầm mắt. Người của Phong Chi Quốc và đế quốc Saron không thể không toát mồ hôi vì Phong Thác.
Một khi qua được năm mươi bậc thì khó khăn sẽ bắt đầu tăng, đối với chiến sĩ vàng tối bình thường thì đi lên một bước cũng rất gian nan, nhưng Phong Thác vẫn duy trì tốc độ tiến lên.
Đến tận bậc thứ một trăm, tất cả mọi người đều lộ vẻ xúc động, ai cũng không nghĩ tới Phong Thác lại mạnh như thế.
Huyền Diệp chuẩn bị cất bước tiến lên, hắn là vương tử Hannibal, là người đứng đầu đại lục. Thông Thiên chi lộ này chính là được chuẩn bị cho hắn.
Chỉ có điều điện hạ Huyền Diệp cũng chỉ đi được hơn năm mươi bước rồi các chiến sĩ Hannibal đi theo hắn đã phải mang hắn về.
Mọi người cười vang suýt nữa làm Huyền Diệp tức hộc máu. Hiển nhiên Thông Thiên chi lộ không hề nể mặt vị "đứng đầu đại lục" này.
"Arthur, ngươi đi trước hay là ta đi trước?" Neberro đứng dậy, hai người đều nhận được truyền thừa của Giáo đình, là hai người có lòng tin nhất.
"Cùng nhau nhé!"
Trâu Lượng cười cười, Thông Thiên chi lộ này không phải Thông Thiên chi lộ kia, nhưng về kinh nghiệm Trâu Lượng đã chiếm thượng phong.
Hắn có gì phải sợ?
Phong Thác bước dài về phía trước, Huyền Diệp mất mặt, Arthur và Neberro bước lên bậc thang bạch ngọc.
Hai người nhìn đối phương rồi bắt đầu tiến bước.
"Arthur, có hứng thú đánh cuộc không?" Neberro đột nhiên cười nói.
"Xin nghe!"
"Ngươi thắng thì ngươi chính là Giáo hoàng, thế lực của ta sẽ phục vụ ngươi. Ta thắng, ta chính là hoàng đế Mông Gia, thế lực của ngươi nghe ta chỉ huy. Ta bảo đảm sẽ không động đến người của ngươi, chỉ có như vậy chúng ta mới có thể đánh lui Hannibal".
Neberro nói.
"Ha ha, có vẻ ngươi rất tự tin nhỉ. Vậy thì ta cũng muốn đánh cuộc".
Một ước định bằng miệng rất tùy ý, mà trên thực tế hai người đều rõ ràng ý nghĩa của lần đánh cuộc này. Bất cứ lời nào từ trong miệng bọn họ nói ra đều không hề tùy ý.
Cho dù đổi ý cũng sẽ phải thừa nhận áp lực tâm lý rất lớn.
Trong lúc nói chuyện hai người đã bước qua năm mươi bậc, điều này làm cho một đám người trố mắt đứng nhìn.
"Lão Đại cố lên, đập chết bọn chúng".
Cứ đến chỗ đông người Montmar lại hưng phấn, hắn cũng mặc kệ đây là nơi nào, lập tức khiến cho một loạt người mạnh trợn mắt nhìn. Hắn rất đắc ý.
Olivia rất căng thẳng, còn Shana và Michiwa lẳng lặng đứng tại lối vào Thông Thiên chi lộ nhìn Arthur.
Hỏa yêu vương đã sắp đến bậc thứ hai trăm năm mươi, bỏ xa những người khác phía sau. Đa số người trong mười thánh thông thiên cũng chỉ dừng lại ở khoảng một trăm sáu mươi, vàng tối thượng đỉnh cũng chỉ có thể đến vị trí này.
Augustus và Sô Câu dùng hết sức nhưng cũng dừng lại ở sau bậc một trăm tám mươi. Có điều hai người này còn đang phân cao thấp, bởi vì Sô Câu đi được hơn Augustus một bậc. Sô Câu ngồi xuống nhìn Augustus cười.
Augustus căm tức, lúc này còn quan tâm gì đến hình tượng, bò cũng phải bò lên trên. Nhưng chỉ kém một bậc mà quả thực rất khó.
"Lão dơi, xem ra chúng ta phải chết tại đây rồi".
"Lão quái vật nhà ngươi, có chết thì cũng là ngươi chết trước!"
Augustus cũng không phục.
Mà lúc này toàn thân Phong Thác nổi lên gió lốc, sức mạnh của Phong yêu vương đang không ngừng cuồn cuộn tràn ra, hắn nhanh chóng vượt qua mười thánh thông thiên trước sự kinh ngạc đến trợn mắt há mồm của tất cả mọi người.
Đến tình trạng này muốn đi cũng không đi được, khi từ bỏ cũng chính là lúc kết thúc.
Phong Thác đang tiến lên, hắn tính toán sức mạnh. Tình hình hiện nay hiển nhiên còn không đe dọa được Phong Thác, ít nhất hắn cũng có thể vượt qua Augustus và Sô Câu an toàn.
Đám người mạnh không thể không nhìn nhận lại vương tử Phong Chi Quốc, đây mới là khí phách thực sự, còn Huyền Diệp thì đúng là quá kém. Mặc dù làm một đế vương tốt không quan hệ gì đến sức mạnh nhưng ai bảo ngươi chạy đến đây để rồi mất mặt làm gì?
Mà lúc này Trâu Lượng và Neberro cũng cùng nhau tiến lên, lần lượt vượt qua từng người mạnh. Những người phía dưới không ngừng hoan hô.
Mười thánh thông thiên trơ mắt nhìn Phong Thác vượt qua bọn họ, nhưng khi bọn họ nhìn thấy Trâu Lượng và Neberro thì quả thật có cảm giác muốn hộc máu.
Trên người Trâu Lượng và Neberro đều mang thánh quang, hai người bước dài về phía trước dưới sự bảo vệ của thánh quang.
Vượt qua mười thánh thông thiên, đến tận lúc vượt qua Sô Câu và Augustus.
Sô Câu và Augustus đưa mắt nhìn nhau, ham muốn so bì lập tức biến mất. Thời đại đã thay đổi rồi.
"Xem ra chúng ta thật sự già rồi!"
"Ta cá Arthur có thể thắng!"
"Lão dơi này, ngươi cá Arthur thì ta biết cá ai bây giờ?"
"Bên trên còn có ba người, ngươi thích chọn ai cũng được".
"Biến đi".
Quả nhiên là chuyện gì hai người cũng có thể đấu đá được.
Trâu Lượng và Neberro cùng tiến, những người phía dưới đều toát mồ hôi vì những người phía trên, đương nhiên trừ Hỏa yêu vương. Không ai hi vọng Hỏa yêu vương thành công.
Phong Thác cũng đã cảm thấy áp lực, hai thằng cha phía sau bám thật chặt, càng lên cao càng chậm.
Nhưng hắn không tin hai người này thật sự có thể đánh đồng với hắn.
Quả nhiên lúc đến gần Phong Thác tốc độ của Trâu Lượng và Neberro đều bắt đầu chậm lại.
Neberro nhìn Arthur vẫn bình thản, hắn dần dần cảm thấy áp lực. Nhìn lên những bậc thang vô biên vô hạn, hắn biết đã đến lúc cần sử dụng thần thuật. Bây giờ đã không phải vấn đề giành được bí bảo thông thiên, mà vấn đề là hắn phải thắng Arthur.
Neberro quát lớn một tiếng, thú linh bùng nổ, thân thể đột nhiên tăng tốc vượt qua Arthur trong nháy mắt rồi tới gần Phong Thác khiến Phong Thác cũng giật nảy.
Neberro điên cuồng chạy hơn hai mươi bậc thang, đúng lúc chuẩn bị vượt qua Phong Thác hắn lại ngừng lại. Chỉ hai mươi bậc vừa rồi đã làm Neberro mất mười năm sức sống.
Phong Thác cũng sững sờ một chút, "Thằng điên".
Sau đó tiếp tục tiến lên.
Neberro không thể không dừng lại, hắn không muốn liều mạng tại nơi này, cho dù lấy được bí bảo thông thiên cũng không còn mạng mà dùng.
Trâu Lượng cách hắn rất xa, không nhanh không chậm.
Một đám người bên người Gregg đột nhiên hoan hô, hiển nhiên vui vẻ vì Neberro. Neberro đột nhiên ngừng lại có điều vẫn xa hơn Arthur.
Vui vẻ nhất người Phong Chi Quốc, vương tử của mình tương đối khí phách, hình thành đối lập rõ nét với Huyền Diệp. Từ lâu đã biết Huyền Diệp là một kẻ phản phúc vô thường, chỉ biết đâm sau lưng đồng minh.
Nhưng Trâu Lượng vẫn duy trì tốc độ trước đó, từng bước một tiến lên.
Tiến lên mỗi bước Neberro đều cảm nhận được áp lực, thấy Trâu Lượng tới gần, Neberro không thể không cắn răng lại tiến lên năm bậc thang.
Nhưng Trâu Lượng vẫn đều đều đi tới, từng bước một tới gần nhìn gương mặt bắt đầu già yếu của Neberro.
"Tội gì phải thế?"
Trâu Lượng khẽ lắc đầu vượt qua Neberro, mà trong nháy mắt đó kị sĩ mặt trời như hóa đá, chỉ có thể nhìn bóng lưng Trâu Lượng bước dài về phía trước.
Phong Thác cũng không nghĩ tới Giáo hoàng đời này lại mạnh như vậy, bà nội nó, Giáo đình toàn bọn người điên.
Phong Thác chợt thấy sợ hãi không có lý do gì, chỉ vì đối phương đi quá ổn định, quá không có áp lực. Bộ phận thuộc về Phong yêu vương trong linh hồn được kích thích, hắn sợ Giáo đình. Nói thẳng, tứ đại yêu vương đều đã có thay đổi bất đồng, trong quá trình dung hợp Hỏa yêu vương vẫn là yêu, Lôi yêu vương cũng khiến Yoria trở nên tàn bạo, nhưng Phong yêu vương lại có khuynh hướng người thú, còn Tuyết yêu vương thì hoàn toàn trở thành người thú. Bọn họ cùng lắm chỉ có sức mạnh mà thôi, còn lại không có khác biệt gì so với những người thú khác.
Phong Thác đang cố gắng nhưng yêu lực càng ngày càng yếu, áp lực càng ngày càng mạnh. Trâu Lượng đã đến bên người hắn.
Đột nhiên Trâu Lượng rõ ràng, Thông Thiên chi lộ này quả thực chính là nơi tốt nhất để phong ấn yêu vương.
Trâu Lượng đứng ở bên cạnh Phong Thác, Phong Thác nuốt nước miếng, bởi vì hắn hiểu rất rõ ánh mắt Trâu Lượng, ánh mắt này và ánh mắt Benedict năm hủy diệt hắn trước kia giống nhau như đúc.
"Ngươi muốn sống hay là muốn chết?"
Trâu Lượng hỏi, người Phong Chi Quốc, người thành Doran và tất cả mọi người đều nhìn lên chỗ ba người còn lại. Kẻ thất bại không được ai chú ý, lúc này bọn họ mới bắt đầu cảm thấy kính sợ đối với Giáo hoàng mới.
Trong tay Trâu Lượng thánh lệnh, có thể trực tiếp phong ấn Phong yêu vương. Thân thể Phong Thác ở bên ngoài đã vô dụng, yêu vương tiến vào Thông thiên cảnh chỉ có thể nói là tự chui đầu vào rọ.
Đối với Trâu Lượng thì đây là việc rất đơn giản, còn Phong Thác, hắn phải lựa chọn,
Nhìn thấy thánh lệnh, Phong Thác nắm chặt hai đấm, cắn chặt hàm răng, nhưng cuối cùng lại mở ra, bởi vì hắn cũng không muốn tiến vào không gian vô biên vô hạn đó.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, Phong Thác lại quỳ lạy Arthur, không, quỳ lạy Giáo hoàng???
Thánh lệnh chạm lên trên đầu Phong Thác, vị trí thú linh ấn vốn đang trống không trên trán Phong Thác xuất hiện một phong ấn hình chữ thập. Trâu Lượng tiếp tục tiến về phía trước.
Quan trọng nhất là tốc độ của Trâu Lượng chẳng những không giảm bớt mà còn ngày càng nhanh.
Thông Thiên chi lộ sao?
Trên người Trâu Lượng là ánh sáng, Hỏa yêu vương đang từng bước tiến lên chợt phát hiện truy binh phía sau đã đến. Đối tượng báo thù của hắn là Huyền Diệp, nhưng hắn căm thù nhất vẫn là Giáo đình. Hắn cho rằng Benedict mười lăm chết là xong rồi, giờ lại xuất hiện Benedict mười sáu.
Hỏa yêu vương đương nhiên sẽ không ngồi chờ chết, hắn không phải Phong Thác. Hỏa yêu vương lập tức tấn công, ngọn lửa lao về phía Trâu Lượng, nhưng nơi này là Thông thiên cảnh, là Thông Thiên chi lộ, yêu lực lập tức tan rã.
Trâu Lượng nhìn Hỏa yêu vương, "Tội ác của ngươi phải được cứu rỗi chậm rãi trong bóng đêm".
Ánh sáng khóa chết Hỏa yêu vương, cùng với một tiếng rít gào, hắn bị hút vào trong thánh lệnh.
Trâu Lượng bay lên. Vì sao nãy giờ hắn đi chậm?
Là bởi vì hắn đang cố gắng đi chậm lại.
Bên trên có một sức hút từ đầu vẫn hút hắn lên cao. Một khi hắn không cố chống lại thì cơ bản sẽ không cần phải tự đi.
Tất cả mọi người đều ngây ra.
Hầu như trong nháy mắt Trâu Lượng đã đến cuối cùng của Thông Thiên chi lộ, liền sau đó ánh sáng tràn ngập như cực quang nổ tung, một bóng người xuất hiện trong ánh sáng, trong tay hắn có một cây quyền trượng.
Quyền trượng màu vàng.
Trâu Lượng quan sát Thông Thiên chi lộ, phía sau là hư vô.
Đây chính là bí bảo cuối cùng của truyền thừa, tên của nó gọi là quyền trượng vận mệnh. Loài người có thói quen, cho dù là nhà khoa học, cố chấp chế tạo ra đồ vật mạnh nhất. Nhưng họ lại lo lắng nó bị sử dụng không đúng mục đích, vì vậy đã thiết trí tầng tầng chướng ngại.
Trâu Lượng giơ quyền trượng lên, "Ta nói, phải có ánh sáng!"
Khi đó tất cả mọi người cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, bao gồm Sô Câu và Augustus đang trợn mắt há mồm, còn có Shana và Michiwa đang vô cùng mừng rỡ phía xa xa.
Thông Thiên chi lộ đã sáng lên.
*** *** ***
Uy danh của Giáo hoàng Benedict mười sáu từ khi đó lan truyền khắp Đại lục Thần thú. Arthur Hebrew chính thức khởi xướng thánh chiến.
Vương tử Phong Chi Quốc Phong Thác tuyên bố Phong Chi Quốc và đế quốc Saron tiếp nhận Giáo đình quản hạt, quy theo Thần thú.
Augustus tuyên bố công quốc Mị Ảnh quy thuận Giáo đình gia nhập thánh chiến.
Thiên Lang vương Sô Câu phát ra Thiên Lang lệnh, hiệu lệnh tộc sói trên toàn đại lục gia nhập thánh chiến.
Kị sĩ mặt trời Neberro tuyên bố thừa nhận sự thống trị của Giáo hoàng, gia nhập thánh chiến.
Đại lục lập tức ào ào vũ bão khiến một số công quốc nhỏ và cao thủ khắp nơi đều đến nhờ cậy Giáo đình.
Những người từng được thấy thần uy của Giáo hoàng lũ lượt tiến về thành Doran, thánh chiến trải rộng ra cả đại lục.
Một năm sau, Giáo hoàng Benedict mười sáu dẫn các lộ đại quân vây công đế đô. Một tháng thành phá, Huyền Diệp về Hannibal. Nửa năm sau, Hannibal thất bại trong trận chiến Canberra, sử sách gọi là trận chiến ánh sáng thần thánh. Hannibal đầu hàng, tuyên bố trở lại sự quản hạt của Giáo đình.
Tên Bear tỉnh tỉnh mê mê ngủ nướng trong thư viện trước kia đã trở thành người đứng đầu đại lục: Giáo hoàng Benedict mười sáu.
Thần uy của Giáo đình lại giáng lâm đại lục, nhưng Giáo hoàng mới và Giáo hoàng trước đây khác nhau, mỗi quốc gia đều sẽ có quốc vương của chính mình, kể cả Mông Gia cũng vậy, nhưng khi lên ngôi mỗi quốc vương đều phải nhận được sắc phong của Giáo hoàng mới là quốc vương hợp pháp.
Trâu thần côn rốt cục trở thành thần côn lớn nhất trên thế giới, đương nhiên hắn sẽ không liều mạng chăm lo hết việc này đến việc khác như Giáo hoàng trước kia, hắn chỉ cần nắm giữ phương hướng, thế giới tự nhiên có quy luật của thế giới.
*** *** ***
Ba năm sau.
"Ngày mai Shana và Michiwa sẽ đến, anh vui lắm đúng không?"
Gina liếc mắt nhìn người nào đó đang tươi như hoa, trong lòng nàng là một cậu bé mập mạp đáng yêu.
"Chị họ, tên háo sắc này luôn luôn thà giết nhầm chứ không bỏ sót. Nghe nói em gái của Shana cũng đến".
"Nó mới bao nhiêu tuổi?"
"Phải để chị Emma quản lí anh ấy mới được, nếu không sau này sẽ thế nào? Giáo đình chắc cũng không chứa hết được!"
Trâu Lượng đang chơi với con gái bảo bối của mình, một tay vuốt đùi Lolita: "Lộ Dao đâu?"
"Chị Lộ Dao đang chủ trì cầu nguyện, nào có ai lười biếng cả ngày như anh?"
Trâu thần côn gãi đầu, "Ai da, quên mất. Hôm nay có lễ tế thần".
Bây giờ đúng là hắn rất lười, trong khi những người khác thì hết sức nhiệt tình. Nếu như còn có tâm nguyện gì thì đó chính là phải tìm cơ hội đi đến tận cùng đại lục xem bên kia còn có gì nữa.
"Joyner".
"Vâng, thưa chủ nhân", Joyner xuất hiện không một tiếng động, chỉ có điều trong vẻ nhu mì của Joyner rõ ràng cũng có thêm một nét thành thục, rất có nữ tính.
"Joyner, em đừng ngoan ngoàn với hắn như vậy, tham gia phe cánh của bọn chị đi".
"Gina, đừng huyên thuyên nữa. Joyner làm sao có thể thông đồng làm bậy với bọn em được? Olivia đâu, còn chưa về à?"
"Chủ nhân, điện hạ và vương tử còn đang ở nhà bà ngoại".
"Ài, đã bao nhiêu ngày rồi, đúng là mẹ vợ cực phẩm!"
Trâu thần côn không nói được gì.
"Tại sao ta vừa trở về đã nghe thấy có người nói xấu mẹ ta thế nhỉ? Cầu Cầu, cắn đi!"
Âm thanh của Olivia vang lên, đã làm mẹ nhưng nàng vẫn tỏ ra đáng yêu.
"Đâu có, ai, ai dám nói xấu đại nhân Bích Tú? Tiểu bảo bối, lại đây thơm cái nào!"
"Sắc lang!"
"Đúng vậy, đúng là sắc lang!"
"Đây là các em đang nói xấu tộc sói đấy nhé. Lại đây, phải lần lượt đánh mông mới được".
"Nằm mơ!" Olivia liếc mắt, dạo này cô bé đã tiến bộ không ít.
"A, các ngươi còn muốn tạo phản sao? Hừ, ta phải cho Emma quản giáo các ngươi cho tốt, cứ như thế này thì loạn mất!"
"Xi, chị Emma cũng đứng về phe này!"
*** *** ***
Trong một cung điện phía sâu trong Giáo đình, đây là chỗ ở của Emma, trừ vài người nhất định còn lại ai cũng không được tới gần. Emma không thích ồn ào, nàng thích lẳng lặng đọc sách. Đa số thời gian nàng đều chỉ muốn được ở một mình.
"Emma, nguyện vọng của ngươi được thực hiện rồi!"
%%%%%%%%%%%%%%%
Cuối cùng cũng đã kết thúc. Bắt đầu từ ngày 19/9/2011 đến nay, gần 11 tháng, 600 chương, hơn mười người dịch, hai biên tập, rất nhiều độc giả. Cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng HBTH suốt gần một năm qua. Thực sự sau khi kết thúc HBTH, mặc dù đã có chuẩn bị từ trước nhưng vẫn cảm thấy hụt hẫng. Trong quá trình dịch cũng đã có những lúc chán nản, có lúc mệt mỏi, có lúc thất vọng, nhưng may mắn là đã nhận được sự giúp đỡ của rất nhiều người, từ mod Ba_Van, mod Tobano, các bạn mat_troi4, thepiano, yamasaki, soul master, Thiệu Cảnh, Chiêu Minh, manowars và nhiều người dịch khác, cảm ơn bạn woody, cảm ơn bạn Silver Moonlight, bạn letuanvuong, hàng trăm độc giả trung thành đã giúp đỡ, ủng hộ mình vượt qua mọi khó khăn thử thách để hoàn thành bộ truyện này. Mình cũng không biết còn có thể hoàn thành một bộ truyện nào nữa hay không, nhưng sẽ cố hết sức trong khả năng của mình, mong được mọi người tiếp tục giúp đỡ.
Trong quá trình dịch mình biết còn mắc rất nhiều lỗi, nhất là những chương đầu tiên khi mới tập dịch truyện, những chương sau này dù đã khá hơn nhưng vẫn không tránh khỏi sai sót, mong các bạn thông cảm.