Trần Thanh Đế phát ra một tiếng gầm nhẹ, linh khí toàn thân lập tức bộc phát, không chỉ có như thế, khí tức của hắn đang điên cuồng tăng vọt, không ngừng tăng vọt.
Bất quá lúc này, khí tức của Trần đại thiếu đã xảy ra cải biến, trở nên âm trầm, huyết tinh.
Nhìn thấy một màn này, Mục U Lam chấn động toàn thân, đồng tử rất nhanh thu nhỏ lại, biến thành hình dáng cây kim nguy hiểm. Trong quá trình khí tức của Trần Thanh Đế tăng vọt, Mục U Lam cảm nhận được nguy cơ.
Theo không ngừng tăng vọt, nguy cơ càng ngày càng đậm.
Mục U Lam biết rõ, Trần Thanh Đế nhất định là dùng bí pháp gì đó, tăng lên sức chiến đấu của mình. Làm cho nàng chấn kinh chính là, Trần đại thiếu thi triển bí pháp, thật sự là quá đáng sợ.
Bí pháp giống nhau, người thi triển không giống, kết quả kia là không đồng dạng. Cùng thực lực mạnh yếu của người kia, có quan hệ cực lớn.
Thực lực càng mạnh, thời điểm thi triển bí pháp, sẽ trở nên càng mạnh.
Nhưng mà, thực lực của Trần đại thiếu, ở Mục U Lam xem ra, thật sự là quá cặn bả, cùng thực lực, khí tức hắn tăng vọt, hoàn toàn không tương xứng a.
- Chết!
Mục U Lam không dám chờ đợi thêm nữa, phát ra một tiếng gầm nhẹ, rất nhanh công kích tới Trần Thanh Đế.
Oanh!
Một tiếng trầm đục, Mục U Lam chỉ là cảm giác được, công kích của mình đụng phải một bình chướng vô hình, căn bản là không cách nào đụng được thân thể của Trần đại thiếu, đã bị bắn trở lại.
Bồng!
Trần Thanh Đế chấn động toàn thân, điên cuồng hấp thu Hỏa Dị Năng từ trên người nữ nhân trước kia, cưỡng ép hấp thu đến, tu vi của hắn đột phá.
Càn Khôn Tạo Hóa Quyết, tu vi nghịch tu thành ma đột phá.
Hỏa Dị Năng, hoàn tất dung hợp.
Bất quá, tu vi nghịch tu của Trần Thanh Đế, cũng không có đình chỉ tăng lên, trong Càn Khôn Đỉnh, Nguyên ngọc ẩn chứa linh khí, không ngừng nổ bung, hóa thành bụi phấn.
Tất cả đều bị Trần đại thiếu hấp thu.
- Ma Cuồng Tiêu!
Lại một tiếng gầm nhẹ vang lên, trong con ngươi của Trần Thanh Đế, lóe ra lưu quang màu đen, bộ phận ánh mắt màu trắng, đã biến thành huyết sắc.
Bồng! Bồng!
Khí thế không ngừng tăng vọt, thời điểm tu vi nghịch tu của Trần Thanh Đế, tăng lên tới Luyện Khí tầng chín đỉnh phong thì ngừng lại. Nguyên ngọc trong Càn Khôn Đỉnh, tất cả đều bị hấp thu.
- Chết đi!
Thanh âm của Trần Thanh Đế, trở nên âm trầm, ánh mắt của hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào Mục U Lam, toàn thân tràn ngập sát khí khổng lồ và âm trầm.
Vèo...
Một đạo tàn ảnh hiện lên, Trần Thanh Đế một quyền hung hăng đánh vào ngực Mục U Lam.
Phốc!
Mục U Lam chỉ cảm thấy hoa mắt, ngay sau đó, ngực vẫn còn chảy máu, kịch liệt đau nhức, tràng cảnh bốn phía, đang không ngừng rút lui.
Bị một quyền của Trần đại thiếu đánh bay, Mục U Lam vậy mà... vậy mà không có kịp phản ứng.Thời gian: 00 : 00 : 01
Bởi vì Trần Thanh Đế và Mục U Lam, chiến đấu ở trong phòng khách sạn, làm ra động tĩnh cực lớn, toàn bộ khách sạn đều oanh động, chấn kinh rồi.
Bất quá, lại bị một người áp chế xuống.
- Con mẹ nó, nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo? Lại nhao nhao, tất cả đều cút ngay cho ta!
Tỉnh Khoát mang theo rất nhiều thành viên Thanh Bang, bao vây toàn bộ khách nhân trong khách sạn lại.
Trong đó đại đa số người, bất luận nam nữ, đều ôm lấy chăn mền, ga trải giường.
Những nam nhân thì là ăn mặc quần lót, nữ nhân cũng thế..., hoặc là trạng thái chân không, ăn mặc áo ngủ cực mỏng.
Bọn hắn có sau khi làm xong việc, bắt đầu nghỉ ngơi, bị đạp cửa phòng ra. Mà không có nam nhân, không có nữ nhân, sớm chìm vào giấc ngủ, cũng bị đạp cửa phòng ra.
Tất cả đều bị đuổi ra khỏi phòng.
Ở bên trong Tỉnh Khoát gào thét, hơn nữa người địa phương nhận ra Tỉnh Khoát, biết rõ Tỉnh Khoát là người nào, tất cả đều là giận mà không dám nói gì.
Nguyên một đám giả chết, ôm ga trải giường, chăn mền, làm cái gì cũng không có trông thấy.
Đương nhiên, cũng có phú thương không nhận thức Tỉnh Khoát, từ những thành thị khác tới, vui đùa, hoặc là bao Tiểu Tam, không phục nhảy ra lý luận.
Kết quả, trực tiếp bị đánh giày vò.
Ở đại bản doanh của Thanh Bang, ai dám nháo sự?
Đánh không chết đã là rất nhân từ.
Đã có vết xe đổ, kiến thức Tỉnh Khoát ngang ngược, người khác không biết Tỉnh Khoát, cũng đều lựa chọn im hơi lặng tiếng, núp ở góc tường.
Bất quá, cũng có một ít hiếm thấy, ở thời điểm này, còn hai mắt ngắm loạn, thưởng thức những nữ nhân xinh đẹp mặc đồ lót, hoặc chỉ là mặc áo ngủ mỏng manh.
Phía trên động tĩnh lớn như vậy, đánh nhau giống như cũng rất kịch liệt, Tỉnh Khoát quyết đoán cho rằng, là cung phụng trưởng lão Thanh Bang, đang giao thủ cùng Trần Thanh Đế.
Thực tế đến cuối cùng, phát ra khí tức âm trầm khủng bố kia, Tỉnh Khoát càng thêm cho rằng, là Thanh Bang trưởng lão đang chiến đấu cùng Trần Thanh Đế.
Vì giết Trần Thanh Đế, vì báo thù cho em gái của mình, Tỉnh Khoát không tiếc bất cứ giá nào, cho dù là chết, hắn đều không oán không hối.
Chỉ cần có thể giết Trần Thanh Đế!
Hiện tại một cơ hội bày ở trước mặt như vậy, Tỉnh Khoát sao có thể để cho người khác phá hư?
- Ai dám vụng trộm báo cảnh, trực tiếp chặt tay cho lão tử.
Tỉnh Khoát nhìn qua tất cả khách phòng trong đại sảnh, sát khí xông mạnh.
Báo cảnh?
Cả đám quyết đoán liếc mắt.
Ngươi không thấy được, chúng ta ngay cả y phục cũng không có, chớ nói chi là điện thoại. Không có điện thoại, ngươi bảo chúng ta báo cảnh như thế nào? Chẳng lẽ kéo cuống họng rống to sao?
Vèo!
Trên lầu, bị Trần Thanh Đế một quyền đánh bay Mục U Lam, còn không có ổn định thân hình, một đạo hắc khí, một đạo hàn mang rất nhanh hiện lên.
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Mà ở thời điểm này, Bùi Ngữ Yên bị Tinh Thần Dị Năng của Mục U Lam công kích ngất đi, đã thanh tỉnh lại, dùng sức lắc đầu, cố gắng mở hai mắt ra.
- Thanh Đế, Thanh Đế gặp nguy hiểm, Thanh Đế không phải đối thủ của sư phụ.
Bùi Ngữ Yên đột nhiên nghĩ đến, sư phụ nàng động thủ với Trần Thanh Đế, sắc mặt xoát thoáng một phát, trở nên trắng bệch.
Ngay sau đó, Bùi Ngữ Yên rất nhanh từ trên mặt đất bắn lên.
Bất quá, rất nhanh, Bùi Ngữ Yên trừng lớn hai mắt, mặt mũi tràn đầy khiếp sợ, hoảng sợ, vẻ lo lắng càng lớn.
Bùi Ngữ Yên chỉ là chứng kiến, Mục U Lam bay ngược, cũng không có chứng kiến Trần Thanh Đế, chỉ là chứng kiến một đạo hắc khí vô cùng âm trầm và một đạo hàn mang chướng mắt.
Mục tiêu công kích của đạo hàn mang, đúng là sư phụ của Bùi Ngữ Yên nàng, Mục U Lam.
Phốc!
Đầu của Mục U Lam, bị đạo hàn mang kia chém mất, một cổ máu tươi, như là giếng phun, từ trong cổ của Mục U Lam phóng ra.
Bồng!
Máu tươi trực tiếp phun đến trần nhà.
Oanh!
Một tiếng trầm đục, Mục U Lam đã bị chém mất đầu lâu, cả thân thể hung hăng té ngã trên đất.
Hàn mang biến mất không thấy gì nữa, đạo hắc khí vô cùng âm trầm kia rất nhanh biến lớn, cuối cùng, biến thành hình người, rõ ràng là Trần Thanh Đế, Trần đại thiếu!
- Thanh Đế...
Bùi Ngữ Yên tỉnh táo lại, nhìn thấy là Trần Thanh Đế, nhịn không được phát ra một tiếng thét kinh hãi. Về phần Mục U Lam bị Trần đại thiếu chém giết, Bùi Ngữ Yên cũng không có đi chú ý.
Bởi vì, Bùi Ngữ Yên nhạy cảm phát giác được, lúc này Trần Thanh Đế thay đổi, cùng Trần Thanh Đế trước khi nàng hôn mê, đã xảy ra biến hóa long trời lỡ đất.
Toàn thân Trần Thanh Đế, đều tản ra khí tức âm trầm khủng bố.
- Ân?
Thân thể Trần Thanh Đế run lên, sau đó chậm rãi xoay người, nhìn Bùi Ngữ Yên đứng cách đó không xa, vẻ mặt lo lắng.
- Thanh Đế, anh... anh làm sao vậy?
Nhìn thấy bộ dáng của Trần Thanh Đế, Bùi Ngữ Yên chấn động toàn thân, cảm giác khó thở, suýt nữa hôn mê.
Ào ào...
Nước mắt của Bùi Ngữ Yên, điên cuồng chảy xuống.
Chỉ thấy Trần Thanh Đế lúc này, con ngươi biến thành huyết sắc, vốn là khuôn mặt anh tuấn, tuy vẫn còn đó, nhưng lại tràn ngập một tầng hắc khí.
Giống như là mang theo một cái mặt nạ hắc khí bảo hộ.
Ngoại trừ con ngươi là huyết sắc ra, mặt của Trần đại thiếu, tất cả đều là màu đen.
Vô cùng khủng bố.
- Nhanh... nhanh ly khai nơi này, anh... anh không sao!
Trần Thanh Đế vô cùng gian nan nói:
- Đi mau, bằng không thì... bằng không thì anh... anh sẽ... anh sẽ giết... giết em!
Trần Thanh Đế vốn đã sắp mất phương hướng, bởi vì, Bùi Ngữ Yên đột nhiên tỉnh lại, kêu hắn một tiếng, lại làm cho hắn rất nhanh thanh tỉnh lại.
Bất quá, Trần Thanh Đế giãy dụa vô cùng vất vả.
Hắn biết rõ, hắn kiên trì không được bao lâu, liền mất đi bản tính.
Đến lúc kia, Trần Thanh Đế cũng không biết, hắn sẽ làm ra sự tình gì.
Giết Bùi Ngữ Yên?
Có lẽ!
Bởi vì, Trần Thanh Đế đã bị mất bản tính.
Nhất là ở bên trong quá trình chiến đấu cùng Mục U Lam, điên cuồng tăng lên tu vi nghịch tu của mình, bởi vì giết chóc mà mất bản tính.
Giết!
Sau khi mất bản tính, chỉ sợ sẽ giết lung tung.
Thẳng đến, chính mình cũng bị giết chết.
Ở trong tiềm thức của Trần Thanh Đế, không muốn giết Bùi Ngữ Yên.
Cũng chính bởi vì như thế, mới có một tia thanh minh.
- Không, em không đi.
Bùi Ngữ Yên nước mắt như mưa, điên cuồng lắc đầu:
- Thanh Đế, anh tỉnh, mau tỉnh lại, van cầu anh Thanh Đế...
Giờ phút này, Bùi Ngữ Yên khóc như mưa, đột nhiên cảm thấy vô cùng đau lòng, bất lực.
Nam nhân mình yêu, vậy mà trở nên khủng bố như thế.
Phải biết rằng, Trần Thanh Đế lúc này, là so với cung phụng trưởng lão Thanh Bang bị giết, thì càng thêm dọa người, dữ tợn.
Cả khuôn mặt đều bị hắc khí bao phủ, duy có một đôi con ngươi không phải là đen, mà là màu máu.
- Thanh Đế, em sẽ không để cho anh có việc, em nhất định sẽ không để cho anh có việc.
Bùi Ngữ Yên duỗi tay gạt đi nước mắt trên mặt, trên mặt lộ ra kiên định.
Chợt...
Bùi Ngữ Yên cũng mặc kệ không hỏi, rất nhanh vọt tới bên người Trần Thanh Đế, ôm lấy Trần Thanh Đế.
Trần Thanh Đế sắp mất bản tính, cảm thụ được nhiệt độ cơ thể của Bùi Ngữ Yên, hương vị quen thuộc, thân hình run rẩy, Trần đại thiếu cũng nhịn không được chấn động.
Bùi Ngữ Yên lại một lần nữa, đem Trần Thanh Đế ở biên giới mất bản tính, kéo trở lại một tia.
Phanh...
Thân thể Trần Thanh Đế run rẩy, lắc đầu, lập tức, bạo lực đẩy Bùi Ngữ Yên ra:
- Tránh ra, nhanh đi mau, cách anh càng xa càng tốt.
- Không...
Bùi Ngữ Yên bị ngã trên mặt đất, rất nhanh từ trên mặt đất bò lên, vừa muốn nhào tới Trần Thanh Đế, muốn ôm lấy Trần Thanh Đế.
Vèo!
Thấy vậy, Trần Thanh Đế không dám có chút dừng lại, hàm răng cắn chặt, thân thể khẽ động, rất nhanh liền xông ra ngoài, trực tiếp đánh vỡ cửa sổ phòng xông ra ngoài.
- Không...
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Bùi Ngữ Yên phát ra một tiếng kêu thảm thiết, thân thể khẽ động, tốc độ lập tức đề thăng đến cực hạn, rất nhanh muốn giữ Trần Thanh Đế.
Phải biết rằng, đây là tầng thứ mười sáu a.
Đối với Bùi Ngữ Yên là Tinh Thần Dị Năng mà nói, không coi vào đâu, đối với Trần Thanh Đế mà nói, có lẽ cũng không tính là cái gì, ít nhất sẽ không chết người.
Nhưng mà, hiện tại Trần Thanh Đế căn bản là không thanh tỉnh.
Té xuống, có thể không chết sao?
- Thanh Đế!
Ôm không trúng, nửa thân thể của Bùi Ngữ Yên ghé vào ngoài cửa sổ, đưa tay, trơ mắt nhìn Trần Thanh Đế cấp tốc rơi xuống.
Choáng váng!
Ở thời khắc này, Bùi Ngữ Yên choáng váng.
- Thanh Đế muốn tự sát?
Bùi Ngữ Yên thì thào tự nói, hai mắt vô thần, sắc mặt trắng bệch:
- Thanh Đế, thân thể của em còn không có giao cho anh, anh muốn chết phải không? Anh như thế nào có thể chết, anh không thể chết được!
Giờ khắc này, Bùi Ngữ Yên cảm giác tâm mình như là đã chết, một mảnh trống không.
- Không, Thanh Đế chết rồi, ta cũng không thể sống một mình, không thể...
Bùi Ngữ Yên rất nhanh bò lên, đứng ở bên cửa sổ, nhìn phía dưới nói:
- Thanh Đế, em rất nhanh sẽ tới tìm anh, anh không phải sợ, không phải sợ... cho dù chết, em cũng sẽ biết cùng anh...
- Thanh Đế, có thể cùng chết cùng anh, thật tốt!
Khuôn mặt trắng bệch của Bùi Ngữ Yên, lộ ra nụ cười hạnh phúc, thân thể khẽ động, nhảy xuống.
Trần Thanh Đế chết rồi.
Bùi Ngữ Yên nàng phát hiện, mình cũng sẽ không sống một mình.
Bùi Ngữ Yên muốn xuống dưới cùng Trần Thanh Đế.
- Thanh Đế, hiện tại em mới biết được, em yêu anh yêu nhiều bao nhiêu.
Bùi Ngữ Yên nhìn phía dưới, sắc mặt bình tĩnh lại:
- Có thể cùng anh ở chung một chỗ, cho dù chết, với em mà nói, cũng là một chuyện hạnh phúc.
Bùi Ngữ Yên phát hiện, nàng thật sự đã yêu Trần Thanh Đế, nhưng mà, đến cùng yêu bao nhiêu, ở thời khắc này, mới chân chính thể hiện ra.
Bùi Ngữ Yên nàng nguyện ý vì Trần Thanh Đế chết.
Chính thức làm.
Trần Thanh Đế chết rồi, Bùi Ngữ Yên nàng cũng sẽ không biết sống một mình.
Ở thời khắc này, Bùi Ngữ Yên không có đi đa tưởng cái gì, nàng chỉ là muốn, có thể nhanh đuổi theo bước chân của Trần Thanh Đế, cùng Trần Thanh Đế chết chung.
- Phải nhanh, bằng không thì sẽ theo không kịp Thanh Đế.
Trên mặt Bùi Ngữ Yên, đột nhiên lộ ra vẻ lo lắng:
- Vừa rồi ta vì cái gì ngây ngẩn cả người, vì cái gì không theo sát nhảy xuống. Hiện tại ta đã chậm một bước, nếu đến phía dưới, không thấy được Trần Thanh Đế thì làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Lo lắng, Bùi Ngữ Yên vô cùng lo lắng.
Oán hận, oán hận mình trước kia ngốc ở đó, mà không có nhanh nhảy xuống.
- Đến phía dưới, em sẽ nghĩ biện pháp, cho anh nhớ lại em, em sẽ không hối hận, vì anh mà chết, có thể cùng anh chết chung một chỗ, cũng thỏa mãn rồi.
Bùi Ngữ Yên rơi xuống rất nhanh, vươn hai tay ra, trên mặt lộ ra mỉm cười, vẫn nhìn phía dưới.
- Thanh Đế!
Đột nhiên, trên mặt Bùi Ngữ Yên lộ ra vẻ hưng phấn, bởi vì, nàng thấy được thân ảnh của Trần Thanh Đế đang rơi xuống.
- Sắp đuổi kịp rồi, có thể cùng Trần Thanh Đế chết chung rồi, cùng chết, thực hạnh phúc!
Bùi Ngữ Yên nở nụ cười, nụ cười vui vẻ.
Vèo...
Đúng lúc này, thân ảnh của Trần Thanh Đế, đột nhiên cải biến phương hướng, toàn thân hắc khí xông mạnh, rất nhanh kích bắn tiền phương, mà không phải tiếp tục rơi xuống.
- Thanh Đế...
Bùi Ngữ Yên chấn động toàn thân, càng thêm hưng phấn:
- Thanh Đế, anh không muốn chết nữa? Có thật không vậy? Ta không có nhìn lầm chứ?
Vèo!
Ngay sau đó, Tinh Thần Dị Năng bị nàng thôi phát đến cực hạn, tốc độ nhanh gia tăng, cũng ở trên không trung, cải biến phương hướng, theo sát lấy Trần Thanh Đế.
Vài giây sau, Bùi Ngữ Yên duy trì không được, bắt đầu rơi xuống.
Bất quá, ở Bùi Ngữ Yên toàn lực bạo phát, bình an rơi xuống đất.
Cùng lúc đó, Bùi Ngữ Yên cũng phát hiện, Trần Thanh Đế cũng bình an rơi xuống trên mặt đất. Bất quá, ngay sau đó, Trần Thanh Đế hóa thành một đạo tàn ảnh, rất nhanh biến mất ở trong tầm mắt của Bùi Ngữ Yên.
- Thanh Đế không chết, Thanh Đế, anh không nên... chờ em một chút...
Bùi Ngữ Yên tinh thần rung mạnh, cũng mặc kệ nhiều như vậy, rất nhanh đuổi theo.
Đêm khuya trong khách sạn, tất cả đều khôi phục bình tĩnh, ngoại trừ thanh âm tim đập, hô hấp, thì không còn có bất luận tiếng vang gì.
- Chiến đấu đã xong? Trần Thanh Đế bị giết?
Trong đại sảnh, Chiến Vương Tỉnh Khoát chấn động toàn thân, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng.
- Tại sao Cung phụng trưởng lão không có xuất hiện? Chẳng lẽ đã đi rồi?
Tỉnh Khoát trầm ngâm một tiếng, thầm nghĩ:
- Tồn tại đáng sợ như cung phụng trưởng lão, sau khi giết Trần Thanh Đế, đương nhiên sẽ rời đi rồi.
Nghĩ vậy, Tỉnh Khoát hít sâu một hơi, chỉ vào mấy thành viên Thanh Bang bên người, nói ra:
- Mấy người các ngươi, cùng ta đi lên xem một chút.
Nói xong, Tỉnh Khoát đi trước mở thang máy, chui vào, vài tên thành viên Thanh Bang bị điểm kia, theo sát phía sau đi vào thang máy.
- Mùi vị máu tanh thật đậm, không có những động tĩnh gì khác.
Chiến Vương trầm ngâm một tiếng, hít sâu một hơi, nói ra:
- Phá cửa.
Phanh!
Đã có 29 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Một tiếng vang thật lớn, cửa phòng bị một gã thành viên Thanh Bang đạp bay.
Vừa đi vào phòng, một cổ máu tanh xông vào mũi, khiến cho Chiến Vương cùng vài tên thành viên Thanh Bang khác, đều nhịn không được nhíu mày.
Đương nhiên, chút huyết tinh ấy, còn không làm khó được bọn hắn.
- Chiến Vương, đây là một thi thể nữ nhân.
Trong đó một gã thành viên Thanh Bang, đi tới bên cạnh thi thể không đầu của Mục U Lam, trầm giọng nói ra.
- Đầu lâu ở đây... Ân?
Lại là một gã thành viên Thanh Bang, thanh âm tràn ngập nghi hoặc vang lên:
- Chiến Vương, nữ nhân này, không phải Bùi Ngữ Yên.
- Không phải Bùi Ngữ Yên, như thế nào lại thêm ra một nữ nhân?
Chiến Vương quét qua gian phòng mất trật tự, nói ra:
- Tìm xem, nhìn xem còn có thi thể khác hay không ?
Thi thể!
Tỉnh Khoát muốn gặp thi thể của Trần Thanh Đế.
Sống phải thấy người, chết, phải thấy xác!
- Chiến Vương, chỉ có một cỗ thi thể.
Cả gian phòng tuy không nhỏ, cũng bị đánh hỏng bét, bàn ghế, giường..., tất cả đều rách mướp, nhưng ở đây đều là cao thủ.
Còn có cái gì, có thể giấu diếm được bọn hắn hay sao?
- Không có?
Chiến Vương Tỉnh Khoát cau mày, ánh mắt đã rơi vào cửa sổ bị nghiền nát phía trước.
Nhìn xem cửa sổ rách rưới, Tỉnh Khoát như là nghĩ tới điều gì.
- Trần Thanh Đế cùng Bùi Ngữ Yên, chẳng lẽ bị cung phụng trưởng lão đánh xuống dưới?
Tỉnh Khoát nhíu mày, thầm nghĩ:
- Trong phòng, nữ nhân đột nhiên nhiều ra là ai? Bảo tiêu của Bùi Ngữ Yên?
- Hẳn là như thế, Trần Thanh Đế cùng Bùi Ngữ Yên, căn bản không có khả năng là đối thủ của cung phụng trưởng lão.
Trên mặt Tỉnh Khoát tràn đầy tự tin.
- Còn có nữ nhân bị chém giết kia, nếu là bảo tiêu, thực lực nhất định sẽ không thể yếu, ngay cả nàng cũng bị chém giết, huống chi là Trần Thanh Đế cùng Bùi Ngữ Yên?
Tỉnh Khoát lắc đầu, thầm nghĩ:
- Thật sự là đáng tiếc nữ nhân Bùi Ngữ Yên này rồi.
Ở Tỉnh Khoát xem ra, trên đời này, còn không có người cung phụng trưởng lão giết không được.
Cung phụng trưởng lão, cái kia chính là tồn tại vô địch.
Chỉ là, Tỉnh Khoát hắn nào biết đâu rằng, cung phụng trưởng lão vô địch trong lòng của hắn kia, đã sớm bị giết trên sân thượng.
Chết không thể chết lại rồi.
Ngay cả một cọng lông cũng không còn, hóa thành tro tàn.
- Phái người đem nơi đây thanh lý thoáng một phát, khôi phục nguyên dạng, không nên lưu lại bất luận dấu vết gì.
Chiến Vương Tỉnh Khoát vứt bỏ một câu, quay người rời khỏi phòng.
Xác nhận!
Tỉnh Khoát phải đi về xác nhận thoáng một phát.
Mà biện pháp xác nhận tốt nhất, là trực tiếp tìm cung phụng trưởng lão.
...
Lúc này, tình huống của Trần Thanh Đế thật không tốt.
Thực lực của Mục U Lam, thật sự là quá mạnh mẽ, Trần Thanh Đế cũng tinh tường biết rõ, hắn căn bản không phải là đối thủ của Mục U Lam.
Biết rõ như thế, nhưng Trần Thanh Đế vẫn quyết định hiện thân, động thủ.
Mục U Lam bởi vì tư tâm của mình, Bùi Ngữ Yên không muốn thỏa mãn nàng, ở ngay trước mặt Trần đại thiếu, đánh vị hôn thê của hắn.
Dưới loại tình huống này, phàm người còn là một nam nhân, có một tia cốt khí, đều không thể nào khoanh tay đứng nhìn, quyết không làm cái gì cũng không có trông thấy.
Huống chi, Mục U Lam còn cầm sinh tử của Trần đại thiếu, đến uy hiếp Bùi Ngữ Yên.
Giết!
Cho dù là cực độ nguy hiểm, cũng phải giết.
Coi như biết rõ không phải là đối thủ, cho dù chết, cũng phải giết!
Đây là vấn đề tôn nghiêm của một nam nhân!
Tôn nghiêm!
Đối với một ít người mà nói, không đáng một đồng, nhưng đồng dạng, đối với một bộ phận khác mà nói, cái kia quả thực còn trọng yếu hơn tánh mạng của mình.
Người, có thể không quyền không thế, nhưng lại không thể không có tôn nghiêm!
Lúc vừa động thủ, Trần Thanh Đế lợi dụng điểm mình không sợ Tinh Thần Dị Năng này, đến lợi dụng sơ hở, muốn ở trước khi Mục U Lam phát hiện, chém giết nàng.
Đáng tiếc chính là, không có thể làm được.
Cuối cùng, chỉ là chém mất song nhủ của Mục U Lam, do đó triệt để chọc giận Mục U Lam.
Mục U Lam bên trong phẫn nộ, bão nổi, trực tiếp buông tha Tinh Thần Dị Năng công kích, thực lực bản thân Trần Thanh Đế, lập tức bại lộ ra.
Bị đánh không hề có lực chống đỡ.
Vì mạng sống, vì giết Mục U Lam, Trần Thanh Đế chỉ có một lựa chọn, cái kia chính là không tiếc bất cứ giá nào, điên cuồng tăng tu vi của mình lên.
Ma Cuồng Tiêu!
Cái này là một phương pháp cấp tốc tăng tu vi lên trong nghịch tu Càn Khôn Tạo Hóa Quyết, cũng là Trần Thanh Đế hiện tại, có đủ khả năng thi triển.
Trần đại thiếu lựa chọn phương thức này.
Tu vi tăng lên, nhưng mà, bởi vì Trần đại thiếu sử dụng bí pháp, cưỡng ép tăng lên, bị ma khí xâm lấn, thần trí không rõ, mất bản tính.
Bất quá khá tốt, Trần Thanh Đế với tư cách luyện đan, luyện khí, chế phù, trận pháp... Đại Tông Sư, tinh thần của hắn rất cường hãn.
Bởi vậy, Trần đại thiếu một mực đều ở vào biên giới triệt để mất bản tính.
Bảo trì một tia thanh minh.
Đương nhiên, cũng chỉ có một tia.
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥
Nếu như không có một tia thanh minh kia, lúc này Trần đại thiếu đã nhập ma rồi.
Hiện tại Trần Thanh Đế, thần thức hoảng hốt không rõ, bị đại lượng ma khí chiếm cứ, hắn cũng không biết, chính mình nên làm những gì.
Chạy!
Điên cuồng chạy.
Trừ chuyện này ra, Trần đại thiếu cũng không biết nên làm cái gì.
Trần Thanh Đế chỉ là hi vọng, có thể ở trước khi mình triệt để mất bản tính, đem linh khí, ma khí trong cơ thể mình, tiêu hao không còn.
Về phần kết quả như thế nào, sẽ có kết quả gì, Trần đại thiếu cũng không có đi cân nhắc, không có suy nghĩ.
Trần Thanh Đế toàn lực bạo phát, tốc độ kia là phi thường nhanh. Hơn nữa, hôm nay tu vi nghịch tu Càn Khôn Tạo Hóa Quyết của hắn, là bị bạo lực tăng lên đến Luyện Khí tầng chín đỉnh phong.
Thuận tu luyện khí tầng bảy, nghịch tu luyện khí tầng chín, cả hai hợp nhất, sức chiến đấu tuyệt đối còn lợi hại hơn nhiều so với Trúc Cơ sơ kỳ.
Tốc độ, vậy thì càng không cần hỏi.
Toàn lực bạo phát, tốc độ có thể không nhanh sao?
Trần đại thiếu chỉ lo hao hết linh khí, ma khí trong cơ thể mình, điên cuồng chạy vội, lại không có đi cân nhắc Bùi Ngữ Yên lo lắng đuổi theo.
Tuy thực lực của Bùi Ngữ Yên rất mạnh, còn là người Tinh Thần Dị Năng, tốc độ cực nhanh. Nhưng mà, muốn truy tìm Trần Thanh Đế, phải toàn lực bộc phát, cái tiêu hao kia là rất lợi hại a.
Chơi tiêu hao cùng Trần Thanh Đế hiện tại, đây không phải là tìm tai vạ sao?
Gần kề chỉ là qua một giờ, Bùi Ngữ Yên phát hiện tốc độ của mình, đang không ngừng yếu bớt, mà làm cho nàng cảm thấy hoảng sợ chính là, tốc độ của Trần đại thiếu lại không có yếu đi.
Truy tìm, còn muốn tìm, vậy sẽ rất khó khăn.
Bùi Ngữ Yên cắn chặt răng, mồ hôi rơi như mưa, quần áo toàn thân đã bị mồ hôi thẩm thấu, nhưng mà, nàng lại cắn răng như cũ, dốc sức liều mạng truy.
Sợ mất dấu Trần Thanh Đế.
Lại qua một giờ, Bùi Ngữ Yên cảm thấy ý thức của mình bắt đầu trở nên mơ hồ, nàng biết rõ, cái này hoàn toàn là vì, Tinh Thần Dị Năng tiêu hao quá khổng lồ sinh ra.
Bất quá, không thể ngừng, cũng không thể giảm bớt tốc độ!
Nếu không sẽ mất dấu đấy.
Bùi Ngữ Yên cảm giác thân thể của mình phiêu du, hai chân đều run rẩy lợi hại, bờ môi đã bị nàng cắn nát không biết bao nhiêu lần, miệng đầy máu tươi.
Khủng bố nhất chính là, tốc độ của Bùi Ngữ Yên lại không có giảm bớt.
Cho dù là, hiện tại nàng đã hỗn loạn, tùy thời có thể té ngã trên đất, nhưng mà, tốc độ của nàng, y nguyên bảo trì ở cực hạn.
Chậm, sẽ mất dấu!
Phốc!
Bùi Ngữ Yên ở bên trong điên cuồng chạy vội, sắc mặt trắng bệch, một đạo máu tươi đoạt khẩu mà ra.
Oanh!
Ngay sau đó, toàn thân Bùi Ngữ Yên rung mạnh, trong óc đột nhiên hiện ra Tinh Thần Dị Năng khổng lồ, rất nhanh đi khắp tĩnh mạch toàn thân của nàng.
Cảnh này khiến toàn thân Bùi Ngữ Yên, ở trong nháy mắt tràn đầy lực lượng khổng lồ.
Cực hạn!
Đột phá cực hạn!
Ở bên trong điên cuồng, không muốn sống chạy vội, Bùi Ngữ Yên phá vỡ gông xiềng, đột phá cực hạn, Tinh Thần Dị Năng tăng lên tới cấp độ rất cao.
Thực lực tăng lên, bất quá, Bùi Ngữ Yên cũng không có cao hứng, chỉ là vô cùng lo lắng, tiếp tục đuổi theo Trần Thanh Đế.
Đột phá cực hạn, đánh vỡ gông xiềng, tuy có thể tăng thực lực lên, nhưng đồng dạng, cũng sẽ lưu lại tai hoạ ngầm.
Bùi Ngữ Yên chỉ là đột phá một lần, hộc ra một ngụm máu tươi, cái này cũng chưa tính cái gì. Nhưng liên tục đột phá nhiều lần, đây chính là gặp người chết đấy.
Những chuyện này, Bùi Ngữ Yên đương nhiên biết rõ, bất quá, nàng lại không có cái tâm tư kia, biết rõ tiếp tục đột phá sẽ chết, nàng cũng sẽ không chút do dự đi đột phá.
Bùi Ngữ Yên không muốn mất dấu Trần Thanh Đế.
Chỉ có một ý niệm này trong đầu.
Ở Bùi Ngữ Yên xem ra, lúc này Trần Thanh Đế đã thần trí không rõ, ai cũng không biết, sau khi mất dấu, sẽ phát sinh những chuyện gì.
Nếu như... nếu như Trần Thanh Đế gặp lại nguy hiểm, thì làm sao bây giờ?
Ở thời khắc này, Bùi Ngữ Yên căn bản không có đi lo cho mình, chỉ nghĩ Trần đại thiếu có thể gặp nguy hiểm gì không.
Không hy vọng Trần đại thiếu bị tổn thương.
Bùi Ngữ Yên nàng, muốn đuổi kịp Trần Thanh Đế, bảo hộ Trần đại thiếu.
Lúc này, trời đã sáng rồi, Bùi Ngữ Yên đuổi theo Trần Thanh Đế, đã đi tới biên giới khu vực náo nhiệt.
Phốc Phốc...
Lúc này, vài đạo máu tươi từ trong miệng Bùi Ngữ Yên phun ra, sắc mặt Bùi Ngữ Yên trở nên trắng bệch, lúc này đây, nàng lại đột phá cực hạn.
Bất quá, kết quả lại thật không tốt.
Bùi Ngữ Yên cảm giác thực lực của mình lại tăng lên, nhưng đồng dạng, nàng cũng cảm giác thân thể của mình bắt đầu chết lặng, giống như không phải là của mình.
Chết rồi sao?
Chẳng lẽ ta phải chết sao?
Không, hiện tại ta vẫn không thể chết, Thanh Đế còn rất nguy hiểm, ta tuyệt đối không thể chết được. Ta chết đi, Thanh Đế làm sao bây giờ? Ai bảo hộ anh ấy?
Chết?
Bùi Ngữ Yên không sợ, nàng sợ Trần Thanh Đế gặp nguy hiểm.
Chỉ là, Bùi Ngữ Yên bởi vì liên tục hai lần đột phá cực hạn bản thân, căn bản không có dừng lại, tiến hành củng cố thực lực của mình.
Tai hoạ ngầm rốt cục bạo phát.
Bùi Ngữ Yên nàng, chống đỡ không nổi nữa rồi.
Nhìn bóng đen của Trần Thanh Đế càng ngày càng xa, trên mặt Bùi Ngữ Yên tràn đầy vẻ tuyệt vọng, nàng muốn chạy, lại phát hiện chạy không nổi nữa.
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥