Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 599: Cơ hội tới rồi
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
Mụ đạo cô nghe xong lời Diệp Mặc nói, khuôn mặt không hề thể hiện bất cứ điều gì, bà ta chỉ đưa ra một viên thuốc, ném cho Diệp Mặc nói:
-Thuốc này có tác dụng rất tốt với vết thương của cậu, uống đi.
Diệp Mặc nhận lấy viên thuốc, khuôn mặt lập tức trở nên khó coi. Lúc hắn tu luyện ở Lạc Nguyệt, chủ yếu là theo sư phụ học luyện thuốc và luyện đan, bình thường thì hắn có thể nhìn ra dược liệu cầm trên tay là gì.
Viên thuốc màu đen này cũng không phải là thứ thuốc trị thương tốt, vì phương pháp luyện thành rất kém, thành phần bên trong còn có “Tân Thức Thảo”, vừa ngửi là Diệp Mặc có thể nhận ra ngay.
“Tân Thức Thảo” vị cay, còn có chút độc, sau khi dùng có thể khiến người dùng bị mất đi ngũ giác. Mặc dù chuyện đó chỉ diễn ra trong một thời gian ngắn, nhưng Diệp Mặc biết một khi đã nuốt thứ cỏ đó vào bụng, thì một giờ sau tai sẽ không thể nghe thấy bất cứ thứ gì nữa, hơn nữa còn không thể nói chuyện được. Thậm chí nếu không giải độc trong vòng bảy bảy bốn chín ngày, thì sẽ không thể nào giải độc được nữa. Nhưng với Diệp Mặc chỉ cần có “Liên Sinh Đan” không cần phải đến 49 ngày, 49 năm sau thì hắn vẫn có thể giải được độc.
Mụ đạo cô này quả thật là độc ác, không ngờ lại cho hắn uống loại thuốc này, lẽ nào bà ta không biết là mình đã giúp bà ta sao?
-Giai Uấn sư phụ, thật ra chân của tôi là vì hoảng sợ bỏ chạy, nên mới bị thương một chút, những chỗ khác đều không sao. Chiếc chân này chỉ cần mấy ngày nghỉ ngơi là không sao, không cần phải dùng đến viên thuốc này đâu...
Diệp Mặc nói đến đây, nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của mụ đạo cô, lập tức nói tiếp,
-Loại thuốc quý này, bà hãy giữ lại mà dùng phòng đến khi sau này cần đến.
-Không sao, loại thuốc này ta có rất nhiều, cậu cứ uống đi.
Mụ đạo cô bình thản nói, giống như thật sự là bà ta có rất nhiều vậy.
Nhưng Diệp Mặc biết loại cỏ “Tân Thức Thảo”, rất khó kiếm được, bà ta không thể có nhiều, bây giờ bà ta ép mình uống viên thuốc này, có phải là đã phát hiện ra điều gì rồi không?
Nghĩ đến đây Diệp Mặc nói:
-Thứ thuốc tốt như thế này tốt nhất sư phụ cứ nên giữ lại mà dùng, tôi không quen uống thứ thuốc này.
-Hừ... nhà ngươi luôn miệng nói muốn bái sư, lẽ nào nhà ngươi vẫn còn nghi ngờ ta? Rốt cuộc nhà ngươi là ai? Thực chất là không có thị trấn Hối Diêm nào cả, không ngờ người lại dám nói mình đến từ thị trấn Hối Diêm.
Sắc mặt của mụ đạo cô lại càng trở nên khó coi hơn.
Diệp Mặc trong lòng cả kinh, không thể nào, lúc mụ đạo cô này và hắn nói về thị trấn Hối Diêm, thì tuyệt đối không nghĩ sẽ tha mình một mình, bà ta đáng nhẽ không nên nói chuyện đó là giả mới phải. Lẽ nào thực sự mình đã đoán sai?
Nhưng mà chắc chắn mụ đạo cô này đang lừa hắn đây mà, Diệp Mặc nghĩ đến đây, lập tức ra vẻ ngạc nhiên nói:
-Sư phụ, sao có thể như vậy được, có rất nhiều người biết đến thị trấn Hối Diêm mà, rất nhiều người đến Hoành Đoạn Vân Hải du lịch và thám hiểm đều đến nghỉ ở nhà khách của thị trấn Hối Diêm mà.
-Một khi là như vậy, cậu hãy dẫn ta đến thị trấn Hối Diêm trước đã, ta muốn xác định lại một số tư chất của người luyện võ.
Mụ đạo cô nói giống như câu mà bà ta vừa nói không phải là của mình vậy.
Diệp Mặc thẩm chửi bà ta là đồ mặt dầy, nếu như không phải hắn có kinh nghiệm, thì đã mắc lừa mụ đạo cô này từ lâu rồi. Bà ta đã nghi ngờ hắn, Diệp Mặc chỉ còn cách giả vờ như cái gì cũng không biết thôi, khuôn mặt tỏ vẻ vô cùng sung sướng, bỏ viên thuốc vào mồm ngậm.
-Sao nào? Không tin ta sao? Sao cậu lại không uống viên thuốc đó? Lẽ nào cậu không muốn mọi việc có thể tiến triển nhanh hơn sao? Đừng nói là muốn giữ lại thuốc, nếu như cậu muốn, ta vẫn còn đây nè.
Giai Uấn nói bóng nói gió với Diệp Mặc.
Diệp Mặc trong lòng uất nghẹn, bị một mụ già ức hiếp, coi như hắn đen đủi.
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng hắn cũng chỉ đành nuốt viên thuốc đó. Hắn biết mụ đạo cô này nghĩ gì, chính là khiến cho hắn không có cách nào gọi điện thoại cầu cứu. Nhưng Diệp Mặc không tin là hắn không thể chốn thoát khỏi đây trong vòng nửa tháng, chỉ cần mụ đạo cô này buông lỏng một chút thôi, chỉ cần về đến chỗ Bắc Vi, chỉ cần có được “Liên Sinh Đơn” thì vết thương của hắn sẽ không là gì hết.
Nhưng một khi mình chạy chốn, thì mụ đạo cô này nhất định sẽ phát hiện ra, nếu như không bắt được mình, nói không chừng bà ta cũng sẽ lập tức chạy chốn. Một khi mụ đạo cô này chạy chốn, lúc hắn quay lại mà tìm không thấy mụ, như vậy giấy vàng và linh thạch cũng không còn nữa, đây chính là chuyện khiến Diệp Mặc không cam tâm chút nào.
Diệp Mặc chợt nhớ ra, lúc vừa mới vào đây hắn có nhìn thấy một chiếc xe máy, nếu như hắn mượn chiếc xe này, không biết có thể chạy chốn khỏi bàn tay của mụ đạo cô này hay không.
-Cậu có quen nhiều người ở thị trấn Hối Diêm không?
Mụ đạo cô cắt đứt mạch suy nghĩ của Diệp Mặc, cất tiếng hỏi.
-Có ạ, thanh niên ở thị trấn Hối Diêm, hầu hết tôi đều quen, bọn họ đều thích luyện võ công, nếu như biết...
Diệp Mặc còn định nói thêm vài câu nữa, thì bị mụ đạo cô này giơ tay ra chặn lại.
-Đợi chút cậu còn phải giúp ta một việc lớn nữa, cậu không cần nói cậu quen biết nhiều người, chỉ cần cậu dựng lên một tấm biển viết thử nghiệm tư chất luyện võ trong thị trấn là được rồi.
Mụ đạo cô khoát khoát tay nói.
-Đeo cái này lên...
Mụ đạo cô đột nhiên lấy ra một thứ gì đó mỏng như cánh ve đưa cho Diệp Mặc.
Diệp Mặc nhận lấy, lập tức trong lòng vô cùng tức giận. Hắn không biết tại sao mụ đạo cô này lại có đươc thứ tốt như vậy, đây là một cái mặt nạ, vật liệu làm ra nó là cực phẩm. Chiếc mặt nạ này, sau khi người bình thường đeo vào, thì đừng hòng lấy xuống được, Diệp Mặc đến từ Tu Chân Giới, hắn đương nhiên biết thứ này quý giá đến mức nào, hắn không ngờ rằng đến cả thứ này mà mụ đạo cô cũng có được. Hắn còn đang ngờ rằng không biết có phải mụ đạo cô này đã phát hiện ra một kho chứa toàn đồ Tu Chân cổ hay không nữa.
Nếu như hồi phục võ công, Diệp Mặc đương nhiên là không sợ cái mặt nạ này, nhưng bây giờ hắn hoàn toàn không còn cách nào khác.
-Sau khi đeo lên, không được tùy tiện bỏ xuống, chỉ có khi nào ta giúp cậu bỏ xuống thì mới được bỏ xuống.
Mụ đạo cô nói bằng giọng rất bình thản, nhưng Diệp Mặc lại cảm thấy giọng điệu của mụ mang đầy sát khí.
Thầm than thở, nhưng rồi Diệp Mặc vẫn phải đeo nó lên.
Thấy Diệp Mặc không có bất kỳ phản kháng nào, mụ đạo cô gật gật đầu, tỏ vẻ rất hài lòng.
Lúc này Diệp Mặc đột nhiên nhớ ra, sắc mặt tái nhợt của mụ này không phải là do bị thương, mà là do đeo một chiếc mặt nạ. Nhưng Diệp Mặc rất nhanh bỏ qua cách nghĩ này, nếu như mụ đạo cô này không bị thương, thì sẽ không cho Bắc Vi rời khỏi.
Mỗi cơn gió thổi tới, mang theo một mùi tanh tanh, mặc dù thần thức của Diệp Mặc không còn nữa, không vận được chân khí, nhưng khứu giác của hắn thì vẫn còn, hắn lập tức biết được đây là mùi gì, là mùi mà lúc hắn gặp con gấu đen đã ngửi thấy, không ngờ gấu đen thực sự đã đến đây, Diệp Mặc biết, cơ hội của hắn cũng đến rồi.
-Giai Uấn sư phụ, bà cho tôi xem viên đá đó một lần nữa đi, tôi thấy viên đá đó rất kỳ lạ, hình như đã từng nhìn thấy ở đâu đó rồi.
Diệp Mặc nghĩ rằng gấu đen đã tới, nên lập tức nảy ra chủ ý.
Mụ đạo cô liếc nhìn Diệp Mặc một cái, không biết có phải vì Diệp Mặc đã nằm trên thớt rồi hay vì biểu hiện lúc nãy của Diệp Mặc cũng không tệ, hoặc cũng có thể bà ta tin rằng Diệp Mặc đã từng gặp loại đá này ở đâu đó rồi. Không ngờ bà ta dám đưa viên đá đó cho Diệp Mặc xem
-Câu xem cũng được thôi, đợi lát nữa cậu dùng viên đá này làm thí nghiệm, ta sẽ đứng ở bên cạnh quan sát, nếu như phù hợp với yêu cầu của ta, ta sẽ chủ động nói, nếu như ta không nói, thì đều là không phù hợp với yêu cầu.
Diệp Mặc vội vàng cảm ơn, nhận viên linh thạch, trong lòng có chút kích động, nhưng vẫn làm bộ vô cùng vui mừng, tiến lên hai bước, viên linh thạch này còn lớn hơn hai ba lần so với viên linh thạch mà hắn lấy được ở Mai Nội Tuyết Sơn ý chứ.
Diệp Mặc vừa mới lùi lại được vài bước, một tiếng rống kinh khủng truyền đến, một con gấu đen tuyền đã nhìn thấy Diệp Mặc và đạo cô, nó chằm chằm nhìn hai người rồi lao đến.
Quả nhiên hắn đoán không sai, trong lòng Diệp Mặc vô cùng vui mừng, con gấu già này đến là tốt rồi, vừa hay, tuyệt vời! Diệp Mặc không nghĩ ngợi gì nữa, quay người bỏ chạy, vừa chạy vừa hét lên:
-Giai Uấn sư phụ, tôi bị con gấu này đuổi theo, không ngờ nó theo tận đến đây, tôi chạy trước đây, tránh để bà phân tâm.
Diệp Mặc chạy nhanh như bay, Giai Uấn đang định bắt Diệp Mặc lại để lấy lại viên đá, sau đó sẽ ném hắn cho con gấu đen đó, nhưng lại phát hiện ra mình không tóm được hắn, sở dĩ bà ta để cho Diệp Mặc sống vì nghĩ rằng hắn có thể giúp mình tiến hành cuộc thí nghiệm người khác. Nhưng chủ yếu vẫn là bà ta muốn sau này có thể biết được tại sao Diệp Mặc có cảm nhận được linh khí của viên đá đó, nhưng không hề làm ảnh hưởng đến trận pháp Bắc Đẩu.
Nhưng bị con gấu đen này uy hiếp bất ngờ, bà ta liền bỏ mặc Diệp Mặc, làm gì còn có thời gian mà để ý đến hắn nữa. Mặc dù bà ta cũng có thể đuổi được con gấu này đi, nhưng bà ta cũng hiểu rất rõ rằng, một khi dùng sức đấu với con gấu này sẽ hao tổn rất nhiều nguyên khí. Lúc bà ta đấu với con gấu này sẽ để cho tên thanh niên đó thừa cơ chạy chốn, hơn nữa viên linh thạch còn đang ở trong tay hắn.
Nhưng lúc này Diệp Mặc đã chạy được đến hơn mười mét rồi, thậm chí chiếc mũ đội trên đầu cũng rơi đi đâu mất tiêu rồi. Giai Uấn tức giận nghiến răng nghiến lợi, bà ta nghi ngờ rằng không biết lúc nãy có phải là Diệp Mặc cố ý làm như vậy không. Nhưng lúc này con gấu đen to lớn đã đứng sừng sững trước mặt bà ta rồi, mụ đạo cô liền rút cây phất trần ra, quất thẳng vào mắt con gấu.
Trong lúc vội vã, Diệp Mặc vẫn không quên quay đầu lại nhìn, hắn vừa nhìn là biết ngay mụ đạo cô này cũng đang bị trọng thương. Nếu như bà ta thật sự không bị làm sao, thì chắc chắn sẽ không để cho mình chạy thoát. Hơn nữa còn cả con gấu đen này nữa, dựa vào trình độ Tiên Thiên của bà ta, thì chỉ cần một cú đã cũng có thể khiến cho con gấu này văng xa cả thước.
Nhưng không ngờ bây giờ bà ta lại lấy cây phất trần ra, hơn nữa tốc độ phản ứng cũng rất chậm. Cây phất trần vung lên cũng chỉ sợt qua đầu con gấu thôi. Nhưng con gấu này to lớn da thịt dày cộm, chắc nịch, đòn này chỉ tổ khiến nó nổi trận lôi đình thêm thôi, nó xông thẳng về phía mụ đạo cô đang nấp.
Diệp Mặc mặc dù chạy về hướng chiếc xe máy, nhưng cũng không hề vội vàng, nếu như mụ đạo cô đó không phải là đối thủ của con gấu, thì hắn rất muốn đoạt lấy chiếc túi nhỏ đó trên người đạo cô, xem xem có phải tờ giấy vàng đang được đựng ở trong đó hay không.
Thấy con gấu đang định xông vào tát cho mụ đạo cô một cái như trời giáng, bỗng nhiên mụ đạo cô hừ lên một tiếng, sau đó dùng chân đá thẳng vào cổ họng con gấu, con gấu trúng đòn này, nằm lăn lộn trên đất, lăn lộn mấy vòng, rồi từ từ bò dậy, mặc dù nó không bị thương, nhưng cũng không dám tiến lại gần nữa.
Diệp Mặc biết là không xong rồi, tuy rằng mụ đạo cô này đã bị thương nặng, nhưng con gấu đen này chắc chắn vẫn không phải là đối thủ của mụ đấy, xem ra mình vẫn nên chạy chốn thì hay hơn.
Thấy Diệp Mặc vẫn còn cắm đầu cắm cổ chạy chốn, trong lòng mụ đạo cô vô cùng tức giận, lập tức đuổi theo, con gấu đen thấy mụ đạo cô bỏ chạy, tưởng rằng mụ không phải là đối thủ của nó, không ngờ cũng chạy đuổi theo.
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 600: Mượn nước để trốn
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
Đáng tiếc là Diệp Mặc chỉ biết chạy trốn, chứ không Diệp Mặc mà nhìn thấy cảnh này nhất định sẽ thi lễ cảm tạ con gấu đen này.
-Súc sinh...
Mụ đạo cô vô cùng tức giận khi thấy con gấu đen lại cản đường mụ truy đuổi Diệp Mặc, rút từ trong túi ra một cây đoản đao, cũng không để ý đến chuyện giữ sức này nọ nữa, dùng hết sức mình chém một đao lên người con gấu.
Con gấu đen ngu ngốc nào có biết rằng nó không phải là đối thủ của mụ đạo cô này, bị thanh đoản đao này chém cho một nhát sâu hoắm, rống lên một tiếng vang trời rồi sợ hãi bỏ chạy.
Mụ đạo cô không có tâm trạng đuổi theo truy sát con gấu đen, mụ thấy Diệp Mặc đã trèo lên xe máy tẩu thoát, liền lập tức đuổi theo.
Tuy rằng tốc độ của mụ đạo cô Giai Uấn này rất nhanh, nhưng Diệp Mặc đã khởi động xe rồi, hơn nữa lại còn đi trước mụ tận mấy phút.
-Nhà ngươi dừng lại cho ta, không thì ta sẽ giết ngay lập tức.
Giai Uấn đuổi theo Diệp Mặc hét lớn, mụ ta vừa đấu một trận với con gấu đen, tiêu hao mất rất nhiều sức lực, bây giờ muốn đuổi kịp Diệp Mặc, thật sự là vô cùng khó khăn.
Mụ không ngờ rằng tên tiểu tử này lại gian xảo như vậy, không ngờ lại dám chạy trốn đúng lúc này, lại còn dám lấy cả chiếc xe máy dựng ở đây để chạy trốn nữa chứ, lúc này, trong lòng mụ cũng đang tự oán trách mình sao không xử lí chiếc xe máy đó sớm hơn, sớm biết thế này đã vứt chiếc xe máy đó đi từ lâu rồi.
Tuy rằng bực bội, nhưng đạo cô Giai Uấn vẫn không hề do dự trong việc đuổi theo Diệp Mặc, mụ ta tin rằng ở nơi thâm sơn cùng cốc này, muốn đuổi kịp Diệp Mặc, thì chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Giai Uấn đột nhiên nghĩ ra một chuyện, có phải tên này trước khi chạy trốn đã biết là mình muốn giết hắn? Không thì tại sao hắn phải bỏ chạy? Còn nữa thời cơ mà hắn lựa chọn là vô cùng chuẩn xác, lẽ nào hắn biết con gấu đen này sẽ đến? Sao có thể như thế được?
Chuyện kỳ lạ nhất đó là không ngờ trước khi chạy trốn hắn còn dám mang cả linh thạch của mình đi. Nếu như tất cả những chuyện này đều nằm trong dự tính của hắn, thì tên thanh niên này quả thật rất đáng sợ. Loại người đáng sợ như vậy, nếu như đắc tội với hắn, nhất định phải giết chết, không thì sớm muộn gì cũng phải chuốc lấy hậu quả thôi.
Tên tiểu tử đó trước khi đi còn dám lừa lấy đi linh thạch của mụ, lẽ nào hắn cũng là người luyện cổ võ, là người của ẩn môn? Nghĩ đến chuyện có khả năng Diệp Mặc cũng là người luyện cổ võ, Giai Uấn thiếu chút nữa thì ngã. Trong lòng mụ vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn, mụ đoán chắc chắn Diệp Mặc là người luyện cổ võ.
Bởi vì nếu hắn là người luyện võ cổ thì mọi chuyện đều có thể giải thích được một cách rõ ràng, hắn đã bị thương vì cũng giống như mình, không đánh lại nổi trận pháp đó. Nghĩ ra mọi chuyện rồi, trong lòng Giai Uấn nổi cơn tức giận, mụ hận mình không nghĩ ra điểm mấu chốt của vấn đề sớm hơn.
Tên tiểu tử này đến đây, nói không chừng là có liên quan đến “Ní La kinh” cũng nên. Muốn biết mụ có một trang giấy vàng của “Ní La kinh”, còn thiếu hai trang nữa. Còn người mà có hai trang đó thì lại thiếu mất một trang của mụ.
Nếu như không phải quay về tìm Lạc Huyên, thì nói không chừng mụ sẽ không quay về nội Ẩn Môn rồi. Vì người đầu tiên đụng đến quyển kinh thư này chính là Lạc Huyên, bên trong thiếu mất hai trang, chắc chắn chuyện này có liên quan đến cô ta.
Không ngờ con ** Lạc Huyên chuyện gì cũng không hiểu, chuyện gì cũng không biết này, không ngờ vừa mới ra ngoài thế giới phồn hoa đã đi lừa người rồi, nếu như nó không giữ lại hai trang “Ní La kinh” đó thì chắc chắn đã lén lút đưa chúng cho kẻ khác rồi.
Mụ rất hiểu Lạc Huyên, nó sẽ không dám dấu diếm chuyện gì với hai vị sư tỷ và sư môn đâu, một khi nó đã dấu hai trang giấy vàng này đi, thì chỉ có thể có một khả năng duy nhất đó chính là đưa chúng cho người khác rồi. Sớm biết con ** này sẽ như vậy mà, mình lúc đầu không nên hạ thủ lưu tình, cứ giết hết cả ba chị em nhà nó đi cho xong.
Lạc Phi đó cũng chẳng phải là thứ tốt lành gì, vì người đàn ông lừa mình, cũng có ý muốn động đến “Ní La kinh”, đáng tiếc là bây giờ mụ không tìm thấy Lạc Phi, nếu như mụ tìm thấy Lạc Phi thì mụ đã sớm bức cung ả từ lâu rồi.
Mụ thực sự không hiểu được tại sao đám hậu bối lại dễ dàng dao động đến vậy. Lẽ nào nhất định phải tìm một người đàn ông để nương tựa, rồi đến lúc đó, ngay đến cả sư môn cũng dám lừa. Mặc dù mụ cũng không khác gì, cũng dám lừa cả sư môn, nhưng mụ là vì chính bản thân mình,chứ không phải vì đàn ông. Tìm đàn ông không phải vì những chuyện bậy bạ hư hỏng đó sao? Những chuyện đó thì có gì đáng để nói đến chứ?
Diệp Mặc đương nhiên nghe thấy tiếng hét của Giai Uấn, trong lòng cười nhạt, ông đây không phải là kẻ ngốc, lúc này mà dừng lại, chẳng phải là tìm đến cái chết sao? May mà hắn tính chuẩn, không thì không biết lão đạo cô này sẽ dùng cách gì để tra tấn hắn nữa. Diệp Mặc đã quyết tâm rồi, đến nội thành, sẽ lập tức quay về Ninh Hải, tìm Bắc Vi giúp hắn.
Chỉ cần lấy lại được sức mạnh, kẻ đầu tiên cần dạy dỗ chính là mụ đạo cô này.
Nhưng hắn chẳng cười được bao lâu, đồng hồ xăng đã chỉ vạch đỏ. Diệp Mặc quay đầu lại nhìn, mụ đạo cô Giai Uấn vẫn không ngừng đuổi theo hắn.
Mặc dù lo lắng, nhưng lại không có bất kỳ cách nào cả, nhìn thấy mụ ta đuổi đến càng ngày càng gần, Diệp Mặc biết nếu như hắn không nghĩ cách, thì hắn sẽ chết chắc. Có nên lật mặt với mụ đạo cô này không đây?
-Hai tờ giấy vàng còn lại chắc đang ở trong tay nhà ngươi? Mấy hôm trước kẻ xuống tầng hầm của ta cũng là nhà ngươi đúng không? Nếu như nhà ngươi dừng lại, giao đồ ra cho ta, ta bảo đảm sẽ để cho nhà ngươi một con đường sống. Nếu như nhà ngươi tiếp tục chạy, mà để ta bắt được, việc đầu đầu tiên ta làm khi quay về đó là giết chết Lạc Huyên...
Giọng của mụ đạo cô vọng đến, khiến cho Diệp Mặc xém chút nữa thì ngã xe.
Hắn không thể ngờ được rằng người phụ nữ này lại thông minh như vậy, không ngờ mụ đã đoán ra toàn bộ mọi chuyện, vốn dĩ Diệp Mặc định lật mặt với người phụ nữ này, nhưng một khi mụ đã biết hết mọi chuyện rồi, mình mà rơi vào tay mụ, chắc chắn là không còn đường sống.
Diệp Mặc hiểu trong chuyện này có chỗ lợi có chỗ hại, nhưng đương nhiên là không thể dừng lại được, lượng xăng trong bình cạn dần. Ở chỗ mấy tảng đá có một góc cua, Diệp Mặc cẩn thận nhảy ra khỏi xe máy. Sau đó đạp chân vào nắp bình xăng, chiếc xe theo quán tính lao thẳng xuống vách núi.
Diệp Mặc biết rằng mụ đạo cô sẽ lập tức chạy tới, hắn sẽ cố chịu đựng, đi ra phía sau của mấy tảng nham thạch rồi từ từ trèo xuống. Hắn vốn định nấp ở chỗ không nhìn thấy được, đợi mụ đạo cô tưởng hắn rơi xuống vực rồi, mới tiếp tục nghĩ cách chạy trốn.
Nhưng xương đùi của Diệp Mặc đã bị gãy, toàn thân vô cùng đau đớn, hơn nữa hắn lại không có chút chân khí nào, không ngờ không thể giữ vững được, thật sự là bị rơi thẳng xuống vực rồi.
Diệp Mặc thót tim, lần trước ở Thần Nông Giá, còn có Ninh Khinh Tuyết cứu hắn. Nhưng hôm nay hắn rơi xuống vách núi Hoành Đoạn Sơn, chắc chắn là người không biết quỷ không hay, chỉ có duy nhất mụ đạo cô Giai Uấn là kẻ muốn lấy mạng của hắn biết. Có lẽ hắn rơi xuống dưới này sẽ chết như bất cứ người nào rơi xuống đây vậy.
Cho dù là không ngã chết, thì mụ đạo cô Giai Uấn kia, mặc dù bị thương rất nặng nhưng chắc chắn mụ sẽ không buông tha cho mình đâu, cho dù đây có là núi đao biển lửa, thì mụ cũng sẽ tìm ra nơi mình rơi xuống. Bản thân mình biết được tác dụng của kim hiệttờ giấy vàng biết được.
Rắc rắc...
Diệp Mặc phát hiện ra hắn bị rơi xuống một nơi đá vụn, lá cây, cành cây lẫn lộn vào với nhau, rồi sau đó rơi xuống một đầm nước.
Vì rơi xuống hết cái này đến cái khác, nên Diệp Mặc không bị ngã chết, nhưng bây giờ khắp người đều là vết thương, dòng nước lạnh như băng khiến hắn vô cùng tỉnh táo, hắn rơi xuống nước càng nguy hiểm hơn, mụ đạo cô sẽ tìm đến đây càng nhanh hơn.
Ầm
Tiếng nước truyền đến, Diệp Mặc thấy dòng nước xoáy trong đầm, hạ quyết tâm, cắn răng chịu đựng, xông thẳng vào dòng nước chảy xiết.
Hắn biết mình bị nước lũ cuốn đi, còn có mấy phần hi vọng, một khi rơi vào tay mụ đạo cô kia, thì đến nửa tia hy vọng cũng không có. Hình như mụ đạo cô cũng bị thương rất nặng, cho dù có muốn đi tìm Diệp Mặc, cũng không phải là chuyện có thể làm ngay được, đến lúc đó thì hắn đã bị dòng nước cuốn đi xa tít tắp rồi.
Dòng nước chảy xiết không ngừng chả sát vào cơ thể đầy vết thương của Diệp Mặc, xoay Diệp Mặc như chong chóng trong dòng nước dữ. Thân thể chồng chất vết thương của hắn sắp không chịu được nữa rồi. Cho dù có lên được bờ lúc này thì đó cũng không còn là một nơi hữu ích nữa rồi.
Diệp Mặc cố gắng hết sức để không bị đá đụng vào mắt, lúc này hắn tập trung tinh thần cao độ. hắn không dám thả lỏng mình một giây một phút nào, càng không dám để mình rơi vào hôn mê. Vì hắn biết, một khi mình hôn mê, thì lúc đó cách cái chết cũng không còn bao xa nữa rồi.
Cũng may hắn là một Tu Chân Giả, ý chí tinh thần dũng mãnh không gì sánh nổi, còn những phiến đá trên đường đi thì đã bị nước mài mòn nhiều rồi, nên không còn sắc nhọn nữa. Hơn nữa nước lạnh ngấm vào người càng khiến hắn trở nên tỉnh táo hơn.
Cũng không biết là trôi như vậy trong bao lâu, đến lúc Diệp Mặc cảm thấy mình không thể kiên trì được nữa, thì dòng nước chảy đã bớt xiết hơn rất nhiều, hắn thấy mình nổi trên mặt nước, hình như hắn đang trôi trên một dòng sông nhỏ. Mặc dù nước sông chảy không xiết lắm, nhưng vẫn tiếp tục chảy về phía hạ du.
Cuối cùng cũng đã dừng lại rồi, Diệp Mặc thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại một lần nữa hắn phải giật mình, hắn phát hiện ra mình không còn nghe thấy gì nữa rồi, không cần nghĩ, chắc chắn cũng không thể nói được nữa rồi, chắc chắn thứ thuốc đó đã phát huy tác dụng.
Mụ đạo cô chết tiệt, mặc dù trong lòng Diệp Mặc rất hận mụ, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Hắn biết lúc này hắn vẫn còn đang trong vòng nguy hiểm, Giai Uấn chắc chắn sẽ đến đây trong thời gian ngắn nhất để truy tìm tung tích của hắn.
Tuy rằng con sông này mặc dù thoạt nhìn thì không có một bóng người, nhưng Diệp Mặc cũng không dám ở lại đây, hắn men theo hạ du tìm một lúc lâu. Vốn dĩ Diệp Mặc định đi ra phía ngoài sông, để xem xem trên sông có tàu thuyền gì không.
Nhưng Diệp Mặc vừa bơi được mấy trăm mét thì biết được kế hoạch của mình đã phá sản. Không nói đến chuyện hắn mất quá nhiều máu, sức cùng lực kiệt, toàn thân đau đớn. Con sông nay không hề có bất cứ một chiếc thuyền nào, hắn không thể nào thoát khỏi bàn tay của mụ đạo cô này rồi.
Nhưng nếu tìm một nơi gần đây để trốn thì cũng không được thực tế cho lắm.
Đúng lúc Diệp Mặc đang bối rối chưa biết nên làm như thế nào, thì một tiếng động lớn vọng đến. Diệp Mặc quay đầu lại theo bản năng, không ngờ có một chiếc bè trúc đang di chuyển từ thượng nguồn xuống. Trên bè trúc có một người đàn ông chừng hơn năm mươi tuổi và bốn cái sọt, bên trong có ít dược liệu. Diệp Mặc vừa nhìn là biết ngay người đàn ông này đang đi hái thuốc. Ở dãy Hoành Đoạn Sơn này thường xuyên có người vào núi hái thuốc mà.
Bè trúc lướt đi rất nhanh, Diệp Mặc lại không cầu cứu, hắn để cho bè trúc trôi đi trước rồi lập tức bám theo sau. Bè hơi chếch về phía trước, khiến hắn có thể thở được. Chỉ có điều tựa đầu vào bè thì hơi nguy hiểm, chẳng may vô tình đụng vào một hòn đá, thì hắn là người đầu tiên chịu trận. Nhưng Diệp Mặc tin người hái thuốc này, một khi ông ta dám đến đây lấy thuốc, thì chứng tỏ ông ta rất quen với đường ở đây, chắc chắn sẽ không để bè va vào đá đâu.
-Anh ơi, anh đợi một chút....?
Diệp Mặc vừa mới ổn định dưới bè trúc thì nghe thấy tiếng gọi của mụ đạo cô truyền đến!!!
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 601: Gặp mà không nhận ra nhau
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
-Anh ơi, anh đợi một chút....?
Diệp Mặc vừa mới ổn định dưới bè trúc thì nghe thấy tiếng gọi của mụ đạo cô truyền đến
Hắn thầm than, nguy hiểm thật, mụ đạo cô này nhanh quá, hắn không ngờ rằng tốc độ lao xuống nước của mình chỉ nhanh hơn mụ có chút xíu. Nếu như không có chiếc bè trúc này, thì không chừng hắn đã bị mụ bắt lại mất rồi.
-Vị sư phụ này, sư phụ gọi tôi sao?
Người hái thuốc lái bè với tốc độ chậm hơn, gặp được đạo cô ở đây cũng không phải là chuyện quái lạ gì.
-Vâng, đúng vậy, xin hỏi anh, anh vừa đến đây à? Có nhìn thấy người nào ở gần đây không?
Giọng của Giai Uấn vọng đến.
-Không thấy, tôi đi hái thuốc vừa về tới đây, không nhìn thấy người nào hết. Sư phụ có cần tôi giúp gì không?
Người hái thuốc nói.
Đúng lúc Diệp Mặc đang lo lắng không biết là mụ đạo cô này có lật con bè này lên để tìm kiếm hay không, thì Giai Uấn lại nói:
-Anh nè, một mình anh mà hái được tới tận mấy sọt thuốc như này sao, có bê được không đấy? Mấy sọt này chắc là rất nặng đúng không?
Người hái thuốc vừa nghe thấy vậy, liền nghĩ hóa ra là chuyện này, ông ta cười ha hả, giơ một cánh tay ra, xách liền một lúc hai sọt lá thuốc lên. Rồi nói:
-Thực ra những sọt lá thuốc này rất nhẹ, không nặng chút nào. Sư phụ có muốn đi cùng không, tôi sẽ chở sư phụ đi một đoạn.
Nhưng người hái thuốc vừa nói xong, thì vị đạo cô đó đã rời đi từ lúc nào rồi, nếu như không phải là còn có bóng, thì ông ta thậm chí còn tưởng mình đã gặp phải quỷ cũng nên.
Người hái thuốc lắc lắc đầu, hò mấy tiếng, rồi lại tiếp tục chèo chiếc bè trúc xuống dưới hạ du.
Diệp Mặc thầm nghĩ thật là nguy hiểm, nếu như mụ đạo cô này muốn chiếc bè trúc đỗ vào bờ thì không xong rồi. May mà mụ không có nhiều kinh nghiệm. Mụ nghĩ rằng mình chỉ có thể chốn trong sọt đựng lá thuốc, không ngờ rằng mình trốn ở dưới bè trúc.
Một giờ đồng hồ sau, bè trúc dừng lại ở một ngôi làng nhỏ dưới chân núi. Diệp Mặc ngẩng đầu lên nhìn theo bản năng. Đây là một nơi cực kỳ hẻo lánh, nhưng nhà nào khói bếp cũng nghi ngút, đem lại cho con người ta cảm giác bình yên.
Ngôi làng này có khoảng hai ba mươi hộ gia đình, thỉnh thoảng có tiếng gà gáy chó sủa vang lên. Cả làng hình như chỉ có một con đường rất nhỏ quanh co uốn lượn dẫn ra bên ngoài, nêu như ẩn cư ở đây, sống ở nơi này, chắc chắn không ai có thể tìm ra được.
Mơ hồ, ngôi làng nhỏ bé này cho đem lại cho Diệp Mặc một cảm giác mơ hồ, hắn muốn được ở lại đây chữa trị vết thương.
-Chú Võng về rồi.
Mấy đứa trẻ con nhìn thấy người hái thuốc này đều chào hỏi vui vẻ.
Một người phụ nữ trung niên vừa giặt xong một giỏ đầy quần áo, nhìn thấy người đàn ông trên chiếc bè trúc cũng cười, nói một câu,
-Ông Võng, xem ra hôm nay thu hoạch cũng không tệ nhỉ.
-Ha ha, hôm nay lấy được một cây sâm dại, lần này tôi không phải lên núi mấy tháng liền nữa rồi.
Người đàn ông đắc ý mang mấy sọt dược liệu lên bờ.
-Ôi trời, tôi xem một chút nào.
Nói đến đây người phụ nữ liền chạy theo người đàn ông xách sọt để xem cây nhân sâm dại.
Diệp Mặc không nghe thấy những lời họ nói, hắn nhìn thấy hai người này rời đi, lập tức cẩn thận ngoi lên khỏi mặt nước, bò lên bờ. Lúc này cả người hắn đã vô cùng mệt mỏi, toàn thân rã rời. Hắn biết nếu không nhanh chóng tìm một nơi để dưỡng thương, thì hậu quả sau này sẽ khó lường. Không nhắc đến việc giác quan thứ sáu mách bảo hắn nên ở lại nơi này, cho dù không có cảm giác đấy thì hắn cũng không có cách nào rời khỏi ngôi làng này.
Gần như dùng hết tất cả chỗ sức lực cuối cùng của mình, Diệp Mặc mới có thể lê người đến một góc vắng trong làng, hắn phát hiện ra rằng cách ngôi làng khoảng hai trăm mét vẫn còn có một căn phòng. Căn phòng này được xây dựng trên một bãi đất cao, thoạt nhìn thì có vẻ xa, nhưng thực chất cách ngôi làng này cũng không xa lắm.
Diệp Mặc ngẫm nghĩ một chút, tốt nhất vẫn nên ở trong căn phòng không người đó thì hơn, bây giờ hắn không dám gặp ai hết, ai mà biết được mụ đạo cô đấy có mò đến đây hay không, một khi có người trong làng phát hiện ra hắn, mụ đạo cô đó tìm đến chỉ cần hỏi một chút là biết hắn đang ở đây. Nhưng Diệp Mặc cũng không thể rời khỏi nơi này. Thứ nhất là hắn muốn ở lại đây, và còn một lí do nữa đó là hắn không đủ khả năng để rời đi, hắn phải dưỡng thương cho tốt đã, nhất định phải mượn sự giúp đỡ của ngôi làng này. Hơn nữa hắn bị mất quá nhiều máu, nếu tiếp tục đi nữa thì không phải là một ý kiến hay.
Diệp Mặc đứng ngoài cửa căn phòng nhỏ, phát hiện ra không có ai, hắn cẩn thận bước vào rồi lục lọi trong đó, hắn muốn tìm chút gì để ăn, rồi tìm bộ quần áo khác để thay. Bộ đồ hắn đang mặc trên người lúc này giống như rẻ rách rồi, nhưng thoát được từ tay của mụ đạo cô Giai Uấn, Diệp Mặc vẫn cảm thấy mình rất may mắn, thậm chí còn cảm thấy có chút đắc ý.
Nếu không phải hắn mượn tay con gấu đen kia, thì không biết lúc này mụ đạo cô đó còn hành hạ hắn đến mức nào. Nếu như mụ đạo cô nghi ngờ trên người hắn có hai trang giấy vàng, hắn lại còn bị mụ khống chế, thế thì coi như xong luôn rồi.
Trong căn phòng nhỏ này không có nhiều đồ đạc lắm, nhưng lại rất sạch sẽ, Diệp Mặc còn không dám tin đây là một căn phòng nhỏ ở nông thôn, ở nông thôn, một căn phòng nhỏ như thế này không ngờ lại được dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ đến thế, khiến cho hắn cảm thấy có đôi chút kinh ngạc.
Nhưng hắn chỉ kinh ngạc trong chốc lát thôi, hắn muốn tìm cái gì đó để ăn.
Ngoài phòng chỉ có một cái bàn, và một cái ghế trúc, không có gì để ăn. Diệp Mặc bước vào bên trong phòng, bên trong còn có một phòng ngủ, chỉ có một chiếc giường, ngoài ra còn có một chiếc đệm hương bồ đoàn.
Diệp Mặc bỗng nhiên cảm thấy căn phòng này có gì đó rất quen thuộc, hắn ngay lập tức nghĩ đến Lạc Ảnh, lúc ở Tĩnh Nhất Môn, căn phòng của Lạc Ảnh cũng được sắp xếp giống hệt như thế này.
Nghĩ đến Lạc Ảnh, Diệp Mặc cảm thấy hơi nhói lòng, có chút xót xa. Hắn không muốn ở lại đây chút nào nữa, ở lại đây chỉ khiến hắn càng nhớ Lạc Ảnh mà thôi.
Nhưng lúc hắn quay đầu lại, hắn giống như bị sét đánh vậy, ở chỗ gần cửa, rõ ràng là đặt một thạch trì. Thạch trì này, Diệp Mặc nhớ rất rõ là đã tặng cho Lạc Ảnh lúc ở trong sa mạc.
Chẳng lẽ đây là chỗ mà sư phụ Lạc Ảnh ở sao? Diệp Mặc bỗng nhiên muốn hét lên thật to, hắn muốn hét tên Tố Tố, nhưng lại không thể nói nên lời được. Hắn cảm thấy toàn thân run rẩy, cho dù lúc nãy có bị dòng nước xiết cuốn đi, nhưng hắn cũng không cảm thấy run rẩy bằng lúc này.
Tố Tố, Tố Tố ở đây, đây là chỗ cô ấy ở, Diệp Mặc đứng ngây người ra nhìn thạch trì, hắn muốn đến bên cạnh vuốt ve thạch trì đó, nhưng đột nhiên hắn không tài nào nhấc chân lên nổi.
Hắn giống như là bị điểm huyệt vậy, không còn suy nghĩ, không còn động tác, cũng không còn cảm giác đau đớn, trong mắt bây giờ chỉ còn duy nhất hình ảnh của thạch trì, chuyện duy nhất mà hắn muốn làm lúc này đó là cầm thạch trì ôm ghì vào lòng ngực, rồi nói với Tố Tố rằng hắn đến rồi.
Cũng không biết đứng như thế trong bao lâu, Diệp Mặc mới động đậy lại, hắn di chuyển rất cẩn thận, nắm lấy thạch trì, lúc hắn sờ được thạch trì, bỗng nhiên hắn có cảm giác mình không thể khống chế nước mắt của mình. Từ lúc có ý thức đến giờ, hắn chưa từng có giây phút nào kích động như bây giờ, không thể khống chế được cảm xúc của mình như bây giờ.
Một cô gái trẻ ăn mặc đơn sơ, cầm một chiếc giỏ trúc nho nhỏ đi vào trong phòng, cô nhìn thấy cửa phòng mở, trong lòng nhất thời lo lắng, vội vàng chạy vào.
Cô vừa bước vào liền nhìn thấy Diệp Mặc đang đứng vuốt ve thạch trì, lập tức đứng khựng lại. Sự tức giận đến tột cùng phát ra từ trong đôi mắt cô, giống như thứ đồ yêu quý nhất của mình bị người khác lấy đi mất vậy.
Diệp Mặc ngẩng đầu lên nhìn cô gái ăn mặc giản dị, tóc của cô được búi lại gọn gàng, trên mặt che một mảnh khăn lụa, ánh mắt sáng ngời vô cùng tức giận.
Vào khoảnh khắc nhìn thấy ánh mắt quen thuộc này, Diệp Mặc đứng ngây người ra, Tố Tố, đúng là Tố Tố rồi. Hắn muốn nói, nhưng hắn lại không thể nói được, nước mắt không ngừng chảy.
Cô gái tức giận nhìn bộ dạng kỳ quái của Diệp Mặc, lại càng cảm thấy tức giận hơn. Người đàn ông này rốt cuộc là ai? Sao anh ta lại dám tự tiện xông vào nhà mình? Thậm chí còn vào hẳn phòng của cô. Khắp người anh ta đầy là vết thương, hơn nữa quần áo cũng không được lành lặn, giống như ăn mày vật, rốt cuộc anh ta muốn làm gì?
Vì sao anh ta thấy mình tức giận như vậy vẫn không ngừng chảy nước mắt? Tại sao ánh mắt của anh ta lại trông quen đến như vậy? Ánh mắt đó là ánh mắt gì vậy? Nhớ nhung, kích động, trách cứ, lo lắng?
Có có thể cảm nhận được đủ mọi cảm xúc trong ánh mắt của anh ta, nhưng cô không thể tha thứ cho người dám tự tiện xông vào phòng của cô như vậy được. Người trong làng cũng không ai dám tự tiện xông vào phòng của cô, đây là nơi của cô ở.
-Anh là ai? Sao lại đến nhà của tôi, mời anh ra ngoài, ra ngoài...
Nhìn thấy Diệp Mặc ôm trong tay thạch trì của mình, cô gái này rốt cuộc cũng không còn kìm nén được cơn tức giận của mình nữa rồi.
Diệp Mặc không có cách nào nói chuyện, cũng không nghe thấy được bất kỳ âm thanh gì, nhưng hắn nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ của cô, hắn bỗng nhiên cảm thấy vô cùng choáng váng!!!
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 602: Đánh lén lần thứ hai
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
Tâm thần quá mức kích động, bị thương quá mức nghiêm trọng, trong nháy mắt nhìn thấy Lạc Ảnh, Diệc Mặc rốt cục không kiên trì nổi, hắn hôn mê bất tỉnh.
Cô gái kia vốn đang muốn tức giận, thấy Diệp Mặc không ngờ hôn mê bất tỉnh, nhìn nhìn lại bết thương trên người hắn, lập tức biết ngay là do vết thương quá nặng gây nên. Tuy rằng không biết tên đang bị trọng thương này là ai, nhưng trong nội tâm nàng lại mơ hồ cảm giác có chút quen biết.
Hơn nữa, tên này vẫn vuốt ve thạch trì kia, phải biết rằng hiểu được ý nghĩa của thạch trì này ngoại trừ cô chỉ có Diệp Mặc mà thôi. Chẳng lẽ hắn chính là Diệp Mặc? Cô gái này bỗng nhiên ngây ngẩn, cô nhớ tới ánh mắt của tên này thật giống với Diệp Mặc. Chẳng lẽ hắn thật sự là Diệp Mặc?
Cô tháo khăn lụa của mình, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ, rõ ràng chính là Lạc Ảnh mà Diệp Mặc đã tìm kiếm bấy lâu, chỉ có điều Diệp Mặc lúc này đã hôn mê.
Lạc Ảnh cẩn thận nhìn người đàn ông đang nằm trên mặt đất, cảm thấy có chút quen thuộc, chỉ có điều lúc này hắn đã hôn mê, không hề có cảm giác quen thuộc kia nữa. Cô cẩn thận lấy tay sờ soạng mặt Diệp Mặc, không phát hiện dấu vết dịch dung, có lẽ cô quá nhớ Diệp Mặc rồi, cho nên nhìn lầm người.
Mặc dù có chút thất vọng, Lạc Ảnh vẫn lấy dược liệu, đắp lên vết thương giúp Diệp Mặc. Lại ngao một chén thuốc cho Diệp Mặc. Lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Thân thể hắn cường tráng, có lẽ sẽ không có chuyện gì đâu.
Tuy rằng đan điền bị tổn hại, hơn nữa thương thế nghiêm trọng, nhưng thể chất cường tráng và khả năng hồi phục nhanh được Diệp Mặc tu luyện liền thể hiện ra. Mặc dù chỉ là một ít dược liệu nhưng lại được cơ thể Diệp Mặc hấp thu gần hết.
Hắn mở mắt, phát hiện mình vẫn còn ở trong căn phòng nhỏ, chỉ có điều vết thương đã khá hơn. Là Lạc Ảnh đã cứu mình, Lạc Ảnh ? Em nhận ra anh rồi sao?
Trong lòng Diệp Mặc cả kinh, lập tức muốn đứng lên nhìn Lạc Ảnh có ở nhà hay không, hắn vất vả tìm được Lạc Ảnh, thật sự không muốn mất cô một lần nữa. Cũng may hắn ngẩng đầu đã nhìn thấy Lạc Ảnh bận rộn ở ngoài phòng, cô đang dựng một túp lều nhỏ.
Ở bên cạnh còn có một cái bếp lò nhỏ, trong bếp lò hình như có ngao một ít dược liệu, tản ra mùi thuốc đông y
Diệp Mặc cười khổ một cái, xem ra Lạc Ảnh định chờ sau khi mình tỉnh, đưa mình chuyển qua túp lều nhỏ, không cho hắn tiếp tục ở chỗ của cô.
Nhất định phải nói cho nàng biết mình chính là Diệp Mặc, hắn tuy rằng không thể nói, không thể nghe, nhưng hắn còn có thể viết
Diệp Mặc bò lên, ngoại trừ đói một chút, vết thương của hắn so với ngày hôm qua tốt lên nhiều rồi. Nếu tiếp tục như vậy, dù không thể khôi phục đan điền, không thể khôi phục thần thức, nhưng khôi phục lại thành một người bình thường không thành vấn đề.
Diệp Mặc đứng ở cửa, nhìn Lạc Ảnh đưa lưng về phía hắn có chút bận rộn. Vậy sao? Chính là như vậy sao? Người mà hắn ngày đêm tưởng niệm đang ở trước mắt, hắn cảm thấy có chút khó tin. Thậm chí hắn muốn nhéo mình một cái xem có phải là thật hay không.
Bóng dáng Lạc Ảnh bận rộn tạo thành một phong cảnh trong lòng Diệp Mặc, hắn thậm chí không dám đánh vỡ sự im lặng này, hắn sợ, sợ một khi đánh vỡ sự yên lặng, hết thảy đều sẽ hóa thành hư vô, hắn lại hai bàn tay trắng.
Bỗng nhiên Diệp Mặc rùng mình một cái, một ánh mắt cực kì dữ tợn đang nhìn hắn. Là đạo cô đang nhìn hắn, cô tựa như một âm hồn đang nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc, Diệp Mặc lập tức toát mồ hôi lạnh, hắn đã hối hận, hối hận chính mình không nên đến nơi này, đến rồi không ngờ gây tai nạn cho Lạc Ảnh. Không ngờ đạo cô như âm hồn không tan đã tìm tới nơi này, xem ra cô nghĩ chính mình không còn chỗ trốn, chỉ còn biết đi vào nơi này mà thôi.
Giai Uấn đạo cô lạnh lùng cười với Diệp Mặc, ánh mắt bà nhìn về phía Lạc Ảnh vẫn còn đang bận rộn, khóe miệng lộ ra một tia hàm ý oán độc
Không tốt, bà ta cũng hận Lạc Ảnh, nhất định là hận Lạc Ảnh cứu mình, hỏng rồi. Diệp Mặc lập tức kêu to, phải nhắc nhở Lạc Ảnh, nhưng không ngờ phát hiện mình không thể phát ra chút âm thanh nào.
Mà bóng dáng cầm phất trần trong tay đã động, Diệp Mặc căn bản không ngẫm nghĩ nữa, trực tiếp nhào vào người Lạc Ảnh.
Lúc Diệp Mặc nhào về phía Lạc Ảnh, Lạc Ảnh liền giật mình tỉnh lại, cô dù sao cũng là một người luyện võ, lập tức theo bản năng lui về sau. Diệp Mặc rơi vào khoảng không mà lúc này cây phất trần phẩy xuống. Mãnh mẽ đánh vào lưng Diệp Mặc.
Diệp Mặc không phải là gấu, hắn không có năng lực ngăn trở một chiêu này, vết thương đã nghiêm trọng còn nghiêm trọng hơn
Phụt một cái, lại phun ra một ngụm máu tươi. Lần này thiếu chút nữa khiến lục phủ ngũ tạng của Diệp Mặc toàn bộ lệch vị trí, hẳn đã bị nội thương, lại còn họa vô đơn chí.
Nhìn Diệp Mặc hộc máu ngã xuống đất, cùng với một đạo cô cầm phất trần đứng sau hắn, Lạc Ảnh đã hoàn toàn hiểu được. Đạo cô này tính đánh lén cô, kết quả người đàn ông này dùng chính hắn để ngăn lại.
- Bà là ai? Tại sao lại động thủ với chúng tôi?
Âm thanh của Lạc Ảnh có chút lớn, cô thật sự tức giận rồi. Cô xuất thân Tĩnh Nhất Môn, trong môn phái người xấu nhất cũng không vô duyên vô cớ mà động thủ với một người xa lạ, mà mình cũng không hề quen biết đạo cô này.
Có thể tưởng tượng nếu không phải tên trẻ tuổi kia ra ngăn lại, cô hiện tại cũng sẽ bị thương như hắn. Tuy rằng cô tư chất không tồi, bởi vì quan hệ của Diệp Mặc, nên ẩn cư ở địa phương này, cho tới bây giờ đều không tu luyện, vẫn còn là hoàng cấp trung kỳ. Nếu là một người bình thường, lần này sẽ trọng thương
- Cô không nên cứu hắn, cho nên cô cũng phải chết
Giai Uấn đạo cô giọng điệu rất bình thản, dường như đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Nói xong Giai Uấn đạo cô cũng không có động thủ với Lạc Ảnh, mà là đi đến bên cạnh Diệp Mặc muốn lục soát trên người Diệp Mặc một chút
Thấy Giai Uấn đạo cô muốn đụng vào Diệp Mặc, Lạc Ảnh hừ một tiếng lấy ra một cây lăng màu vàng đánh tới.
- A không ngờ cũng là tu luyện cổ võ?
Giai Uấn đạo cô tránh qua, né sang một bên có chút kinh dị nhìn Lạc Ảnh. Có thể đem hoàng lăng thành vũ khí, nhất định là người có nội lực. Tuy rằng cô gái trước mắt này không thể khiến lăng thành côn, nhưng cũng không đơn giản
- Mời bà đi đi, bà không được đụng đến hắn
Lạc Ảnh rất khó chịu với đạo cô này, giọng điệu hời hợt.
- Ta đây trước sẽ thu thập nhà ngươi, nơi nhỏ bé này không ngờ có tuyệt sắc nữ nhân, vừa thấy là biết không bình thường
Giai Uấn đạo cô nói xong, phất trần trong tay lại khẽ phẩy
Mụ bây giờ sức lực cùng nội khí một phần trăm cũng không dư dả, cô và Diệp Mặc giống nhau bị trận pháp kia hút cạn, tuy rằng kết quả so với Diệp Mặc khá hơn, nhưng lại trải qua mấy trận đại chiến, có thể nói hiện tại so với Diệp Mặc không tốt hơn bao nhiêu
Mụ thấy Lạc Ảnh tuy rằng tu luyện cổ võ đấy, tối đa cũng chỉ miễn cưỡng đạt cảnh giới hoàng cấp mà thôi. Nhưng sau khi mụ cùng Lạc Ảnh giao thủ, mới phát hiện thân thủ của cô gài kỳ cục này tương đương mụ, thậm chí có lúc còn mạnh hơn mụ, tuyệt đối không phải sơ kỳ hoàng cấp. Nếu không phải mụ có kinh nghiệm phong phú, hơn nữa nhiều chiêu thức, nói không chừng hiện tại đã thua.
Lạc Ảnh cũng rất ít cùng người khác giao thủ, vừa đánh nhau, bắt đầu bị bức phải lùi về sau. Nhưng theo thời gian trôi qua, động tác của nàng ngày càng thuần thục, dần dần từ thế hạ phong đến ngang nhau, cuối cùng chiếm thượng phong.
Giai Uấn đạo cô biết nội khí không còn đủ để chiến thắng cô gái trước mặt này, mụ thật là không nghĩ ra, tại nơi hẻo lánh vẫn còn có loại cô gái này, điều này khiến mụ vô cùng không thoải mái
- Cô gái, côi và người thanh niên này vốn không quen biết, tại sao phải vì hắn ra tay? Nếu cô cho ta mang hắn đi, ta có thể cho cô một quyển công pháp Địa cấp, công thêm một viên “Thăng huyền đan”
Giai Uấn đạo cô biết rằng bằng bản lĩnh thật sự sẽ không có biện pháp đánh bại Lạc Ảnh, bắt đầu dùng sách lược khác
Trước đem Diệp Mặc đi đã, về phần cô gái này, đợi mụ khôi phục thực lực xong, lại đến một chuyến, sau đó thì đơn giản, có thể giết
Lạc Ảnh lại không đáp, chỉ tiến công. Cô không biết người nằm trên mặt đất là Diệp Mặc, nếu biết là Diệp Mặc, không cần nói “Thăng huyền đan” cho dù là đạo cô nói ra “Thăng tiên đan” cô cũng liều mạng giết Giai Uấn. Làm sao giống như hiện tại không nhanh không chậm mà tiến công.
Thấy Lạc Ảnh không để ý tới mình, mà là phối hợp công kích mình, chính là bức mình phải rời khỏi nơi này, Giai Uấn đạo cô nổi giận nói
- Cô rốt cục muốn thế nào? Vì người không quen biết có đáng hay không? Hơn nữa ta nói thật cho cô biết, người nằm trên đất kia đã ăn độc dược của ta, chỉ sống được bốn mươi chín ngày thôi. Ta dẫn hắn đi hắn còn có thể sống sót, ở lại nơi này hắn chết là không nghi ngờ.
Nghe xong lời này Lạc Ảnh công kích nhưng thật ra hòa hoãn một chút, dường như đang suy nghĩ lời đạo cô nói Diệp Mặc lúc này mở mắt, tuy rằng trong thân thể tựa như có lửa thiêu đốt nhưng hắn không có biện pháp nào làm dịu đi cơn đau này
Đan điền bị thương không có cách nào vận chuyển chân khí chữa thương, chỉ biết chờ mà thôi. Cũng may Lạc Ảnh tu vi thoạt nhìn không có nâng cao nhưng Giai Uấn đạo cô bị thương cũng không nhẹ, lại bị Lạc Ảnh chiếm thế thượng phong
Hắn thấy Lạc Ảnh nghe đạo cô nói nói gì đó, không ngờ hòa hoãn công kích, trong lòng nhất thời kinh hãi, thầm nhủ không tốt
Thấy Giai Uấn thu hồi phất trần, Lạc Ảnh cũng không có tiếp tục cưỡng bức, thu hồi hoàng lăng trong tay
Diệp Mặc trong lòng khẩn trương, hắn biết Giai Uấn đạo cô âm hiểm, đạo cô có một thanh đoản đao, Diệp Mặc từng thấy mụ dùng đoản đao chém gấu. Lúc này mụ thu hồi phất trần, tuyện đối không phải cùng Lạc Ảnh giảng hòa, mà là tiếp tục đánh lén Lạc Ảnh
Lạc Ảnh không có kinh nghiệm đánh nhau, đối với mấy chuyện này đều không hiểu, nàng quá dễ tin người khác
Diệp Mặc mặc kệ Giai Uấn có dùng đoản đao công kích Lạc Ảnh hay không, loại lo lắng này kích động hắn, hắn không ngờ bùng nổ đứng lên, xông về Lạc Ảnh. Bất kể là ai, muốn thương tổn Lạc Ảnh đều không được
Nếu như nói ai hiểu rõ Giai Uấn nhất, như vậy Diệp Mặc - người ở chung không lâu với mụ tuyệt đối sẽ được sếp vào hàng đầu. Diệp Mặc vừa mới xông đến, lại lần nữa đã xảy ra cảnh tượng giống ban đầu. Khác nhau chính là, Giai Uấn lần này đánh lén Lạc Ảnh bằng một thanh đoản đao.
Có thể nói động tác Diệp Mặc so với Giai Uấn nhanh hơn một giây mà thôi, đoản đao của Giai Uấn đồng thời ghim vào lưng Diệp Mặc!!!
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 603: Em không muốn để ý tới, em chỉ muốn
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
Đoản đao trực tiếp đâm vào vai trái của Diệp Mặc. Diệp Mặc vốn nhờ vào một chút sức lực cuối cùng cố đứng lên, đã bị sức mạnh của đoản đao này đánh văng đi rất xa, trực tiếp rơi xuống trước người Lạc Ảnh, lại hôn mê bất tỉnh.
Nhìn Diệp Mặc bị đoản đao của đạo cô này đánh lén, trong lòng Lạc Ảnh không ngờ đột nhiên run lên. Cô không kịp suy nghĩ, đã hoàn toàn phẫn nộ rồi. Hai lần Diệp Mặc bị thương đều vì cứu cô. Cô không thể tưởng tượng được đạo cô thoạt nhìn có vẻ thanh tú lại quỷ quyệt như vậy.
Hầu như không hề suy nghĩ, Lạc Ảnh vận hết khí lực vào hoàng lăng, thẳng tắp một đường đánh trúng vào đan điền của đạo cô Giai Uấn.
Cho tới bây giờ đạo cô Giai Uấn vẫn không ngờ được, một sát chiêu của mình lại bị Diệp Mặc đỡ được. Chẳng lẽ người này là khắc tinh của mình sao? Nhưng mụ ta không kịp động thủ lần nữa, hoàng lăng của Lạc Ảnh đã đánh thật mạnh vào đan điền của mụ ta. Thậm chí mụ ta còn chưa kịp phản ứng, không ngờ Lạc Ảnh lại ra tay độc ác với cô ta như vậy.
Cho dù mụ ta kịp phản ứng, với thực lực của mụ ta bây giờ cũng rất khó tránh thoát được sự phẫn nộ của Lạc Ảnh lần này.
Giai Uấn phụt một tiếng, đồng dạng một ngụm máu tươi phun ra. Đan điền vốn đã bị thương, lại bị Lạc Ảnh đánh vào, tình trạng vết thương càng thêm nghiêm trọng. Mụ ta biết nếu thật sự không đi, sẽ không xong rồi. Lúc này mụ ta thậm chí không bằng một người bình thường. Đan điền lại bị thương, còn không biết phải mất bao lâu mới có thể khôi phục lại được.
Giai Uấn cũng không ngờ cuối cùng lại có kết cục như thế này. Ngay cả đoản đao của mình, cô ta cũng không cần, lập tức xoay người rời đi. Thậm chí mụ ta nghĩ tới, có phải trước đó Diệp Mặc đã biết được từng suy nghĩ của cô ta hay không. Liên tục hai lần đánh lén, đều bị một người đã trọng thương đánh sau mà đến trước. Lại liên tưởng đến chuyện Diệp Mặc lợi dụng gấu đen mà chạy trốn, đạo cô Giai Uấn bỗng nhiên rùng mình một cái. Mụ ta không ngờ lại cảm thấy ớn lạnh.
Nếu người trẻ tuổi kia thật sự có thể đoán trước được, như vậy người trẻ tuổi kia thật sự có chút đáng sợ. Nếu không phải vì hai trang giấy vàng kia, Giai Uấn thà rằng vĩnh viễn không gặp loại người đáng sợ này.
Lạc Ảnh lại vội vàng vội vội nâng Diệp Mặc dậy, không đuổi theo đạo cô Giai Uấn.
Thấy Lạc Ảnh không đuổi theo, đạo cô Giai Uấn cuối cùng đã nhẹ nhàng thở ra. Mụ ta biết hiện tại đừng nói là phải đối mặt với cô gái đã tu luyện qua Cổ Võ kia, cho dù đối mặt với một người bình thường, mụ ta cũng không gì làm được. Hơn nữa vết thương của mụ ta, một tháng cũng không chắc tốt lên được.
Nhanh chóng giúp Diệp Mặc cầm máu, Lạc Ảnh có chút lo lắng. Dù sao người thanh niên này vì cứu cô mà bị thương. Cô rất muốn cứu Diệp Mặc.
Diệp Mặc cảm giác được mí mắt rất nặng. Hắn cố gắng mở mắt, thấy ánh mắt cách đó không xa đang có chút lo lắng. Là Lạc Ảnh. Thật sự là khuôn mặt tuyệt mỹ của Lạc Ảnh. Khuôn mặt đã xuất hiện rất nhiều lần trong đầu Diệp Mặc. Hiện giờ cô rốt cuộc đã thật sự xuất hiện ở trước mặt hắn. Diệp Mặc kích động có chút run rẩy, sắc mặt hắn đỏ lên.
- Anh không nên động đậy. Tôi nhất định sẽ tìm cách cứu mạng anh. Còn nữa... cám ơn anh đã cứu tôi.
Tuy rằng Lạc Ảnh không biết phải làm thế nào để cứu Diệp Mặc, nhưng cô cảm giác được Diệp Mặc đang run rẩy. Ánh mắt hắn có chút vô lễ. Tuy rằng người đàn ông này bị thương vì cô, Lạc Ảnh vẫn không quen. Chỉ có điều cô cũng biết, dung mạo của mình có chút xinh đẹp, cho nên không quá để ý.
Diệp Mặc cảm nhận được Lạc Ảnh đang ở gần trong gang tấc. Hắn có chút run rẩy vươn tay ra muốn chạm vào mặt Lạc Ảnh một chút. Thấy động tác của Diệp Mặc, sắc mặt Lạc Ảnh lập tức thay đổi. Cô hừ một tiếng, thả mạnh Diệp Mặc xuống, trong lòng thực sự không thoải mái.
Cô lấy khăn lụa ra muốn che mặt lại, trong lòng thầm nghĩ phải sớm để người thanh niên này cử động được, sau đó rời khỏi mình.
Bỗng nhiên Diệp Mặc nghĩ tới mặt nạ của mình, Lạc Ảnh không biết mình. Hắn cố nén lại cảm giác choáng váng đang truyền tới, đưa tay chấm một chút lên máu trên vai mình, muốn viết tên mình trên mặt đất.
Lạc Ảnh nhìn động tác kỳ lạ của Diệp Mặc thì có chút sững sờ. Bộ dạng hắn dường như muốn viết chữ. Nghĩ đến đây, Lạc Ảnh thuận tay lấy ra một chiếc khăn tay màu trắng để ở trước mặt Diệp Mặc, nhưng không lên tiếng.
Diệp Mặc rất muốn ngẩng đầu thử nhìn Lạc Ảnh, nhưng hắn biết sức lực của hắn có hạn. Ngay sau đó, nói không chừng hắn sẽ choáng váng mà hôn mê.
Viết xong chữ cuối cùng, rốt cuộc Diệp Mặc không nhịn được, lại hôn mê bất tỉnh.
Lạc Ảnh theo bản năng cầm lấy chiếc khăn trên mặt đất. Khi cô nhìn thấy hàng chữ viết trên chiếc khăn, đầu cô lập tức “ong" một tiếng. Cô giống như bị người điểm trúng tất cả huyệt đạo trên người, căn bản không có cách nào cử động.
Thậm chí chiếc khăn tay rơi trên mặt đất, cô cũng không nhìn thấy, không cảm giác được.
Trên chiếc khăn tay chỉ có bốn chữ "Anh là Diệp Mặc."
Diệp Mặc? Thật là Diệp Mặc sao? Vì sao mặt hắn không giống? Dịch dung, đúng rồi nhất định là dịch dung.
Ngoại trừ Diệp Mặc ra, còn ai giúp cô ngăn cản lão đạo cô đánh lén? Ngoại trừ Diệp Mặc ra, còn ai sẽ vuốt thạch trì mà rơi lệ? Ngoại trừ Diệp Mặc ra, còn ai coi trọng mạng của cô còn hơn cả chính mình nữa?
Vì sao hắn tới chỗ này? Hắn đến tìm mình, là tới tìm mình sao? Nếu biết Diệp Mặc sẽ bị thương vì tìm cô, cô đã không lén lút rời khỏi Diệp Mặc.
- Diệp Mặc....
Rốt cuộc Lạc Ảnh đã có phản ứng. Người trên mặt đất đúng là Diệp Mặc. Cô kêu lên một câu, sau đó liền nhào vào trên người Diệp Mặc, ôm lấy hắn. Nước mắt giống như nước sông vỡ đê, toàn bộ rơi lên trên người Diệp Mặc, cuốn đi máu trên người Diệp Mặc.
Bỗng nhiên cô rất hận mình. Không ngờ cô lại lưu tình đối với đạo cô đã truy sát Diệp Mặc. Nếu ngay từ đầu cô liều mạng với đạo cô già kia, Diệp Mặc sao có thể bị thương như vậy?
Lạc Ảnh không ngừng rơi lệ, nhưng cô không có cách nào tha thứ cho mình. Bỗng nhiên Lạc Ảnh kinh hãi tỉnh lại. Vì sao mình còn ở đây ôm Diệp Mặc khóc. Hiện tại quan trọng nhất chính là phải cứu hắn.
Diệp Mặc cảm giác linh hồn của mình dường như muốn phiêu tán. Hắn cảm thấy tinh thần mình đã ở bên bờ vực sụp đổ. Hắn biết đây là dấu hiệu trước khi chết. Hắn là Tu Chân giả, có thần thức, biết âm hồn tồn tại. Hơn nữa hắn cũng biết một khi linh hồn hắn rời khỏi thân thể, hắn sẽ không còn có cách nào tỉnh lại.
Hắn cố giữ linh hồn của mình trong xu hướng phiêu tán. Hắn không thể chết được. Bỗng nhiên có một cảm giác mát lạnh xâm nhập vào đầu hắn. Hắn cảm giác được một sự ấm áp, sau đó lại chìm vào hôn mê.
Trong lúc hôn mê, hắn giống như đã có một giấc mơ dài. Trong giấc mơ hắn tìm được Lạc Ảnh, sau đó hắn dẫn Lạc Ảnh trở lại Lạc Nguyệt, cùng Khinh Tuyết cử hành một hôn lễ rất lớn.
Tất cả mọi người ở Lạc Nguyệt Thành đều đến chúc mừng hắn. Cảm giác rất hạnh phúc khiến hắn có chút bàng hoàng.
Nhưng khi hắn kéo Lạc Ảnh và Khinh Tuyết vào động phòng, Lạc Ảnh lại nói cho hắn biết, cô phải về đại lục Lạc Nguyệt, không thể ở cùng với hắn.
Hắn muốn đưa tay giữ chặt Lạc Ảnh, nhưng cô lại càng chạy càng xa, cuối cùng hắn vẫn không thể giữ được.
- Tố Tố, đừng đi...
Diệp Mặc kêu to. Hắn mở mắt, lại thấy Lạc Ảnh đang lo lắng nhìn hắn. Cô nhận ra, dường như Diệp Mặc muốn nói gì, lại không thể nói được thành lời.
- Anh đã tỉnh, rốt cuộc anh đã tỉnh.
Lạc Ảnh thấy rốt cuộc Diệp Mặc đã mở mắt ra, cô không kìm chế được sự đau khổ trong lòng, ôm chặt lấy Diệp Mặc, mặc cho nước mắt mình thấm ướt quần áo của Diệp Mặc.
- Sư phụ...
Sau khi Diệp Mặc từ trong lòng phát ra hai chữ này, lại hôn mê bất tỉnh.
Chỉ có điều lần này hắn tỉnh lại rất nhanh. Hắn cố gắng giơ tay lên vuốt ve khuôn mặt Lạc Ảnh. Lạc Ảnh đã gầy hơn thật nhiều. Từ ánh mắt lo lắng và nước mắt ràn rụa bên trong, Diệp Mặc đã biết, cô chịu dày vò còn nghiêm trọng hơn vết thương của mình.
Cuối cùng hắn vuốt ve mặt Lạc Ảnh.
- Sư phụ, không cần lo lắng cho anh. Anh đã ổn rồi. Em đừng khóc nữa, về sau em không được rời khỏi anh
Tuy rằng không biết Diệp Mặc đang nói gì, nhưng Lạc Ảnh lại gật đầu một cái. Dường như cô biết được suy nghĩ trong lòng Diệp Mặc. Cô nâng Diệp Mặc dậy, xoa xoa con mắt, bưng tới một chén nhỏ cháo, cẩn thận thổi một chút, sau đó đút từng chút một cho Diệp Mặc ăn.
Sau khi cho hắn ăn xong, cô lại bưng nước tới rửa mặt cho Diệp Mặc. Thậm chí ngay cả chuyện đánh răng cô cũng làm giúp cho Diệp Mặc.
- Tố Tố, bác đã hầm canh gà cho cháu rồi. Cháu cho cho người trong nhà ăn đi.
Lạc Ảnh vừa cho Diệp Mặc ăn cháo xong, chợt nghe thấy ngoài cửa có tiếng kêu to.
Cô vội vàng bỏ khăn mặt trong tay xuống, xoa xoa mặt giúp Diệp Mặc, sau đó vội vàng đi ra ngoài.
- Cô Hoán, cám ơn cô, đã làm phiền cô rồi. Còn phải cám ơn cây nhân sâm của chú Võng nữa. Nếu không có mọi người, cháu....
Lạc Ảnh nhận cái nồi từ trong tay người phụ nữ đứng ở cửa, cảm kích nói.
- Đừng nói như vậy, Tố Tố. Cháu ở đây cũng đã chữa hết bệnh cho rất nhiều người trong thôn. Cô giúp chút chuyện ấy thì tính làm gì. Cháu đừng lo lắng. Chuyện cháu nói, cô sẽ làm tốt giúp cháu. Hiện tại chuyện của cháu chính là chuyện trong thôn.
Người phụ nữ lớn tuổi lập tức nói.
Diệp Mặc nhìn giường mình ngủ. Đây chính là phòng của Lạc Ảnh. Điều khiến Diệp Mặc ngạc nhiên chính là, căn phòng này không giống với lần đầu tiên hắn nhìn thấy. Nhưng hắn lại không nói được là có gì khác. Dường như trở nên vui mừng hơn.
Hắn đang nghĩ thì Lạc Ảnh đã đi vào. Trên mặt cô thoáng đỏ ửng, không biết vừa rồi đã gặp chuyện gì.
Diệp Mặc đang muốn nói cho Lạc Ảnh biết, bọn họ không phải là anh em, cũng không phải chị em, không cần lo lắng, không ngờ Lạc Ảnh đi tới ôm lấy đầu Diệp Mặc. Diệp Mặc ngửi thấy được một mùi thơm thoang thoảng. Hắn thậm chí cảm giác mê mẩn.
- Diệp Mặc, em không muốn làm sư phụ của anh. Em không muốn làm chị anh cũng không muốn làm em gái của anh. Em chỉ muốn làm vợ anh...
Lạc Ảnh giống như lẩm bẩm một mình, lại giống như đang nói cho Diệp Mặc nghe.
Bỗng nhiên cô dường như nhớ ra điều gì. Cô buông Diệp Mặc ra, lấy một tờ giấy viết:
- Về sau em không muốn làm sư phụ của anh. Chúng ta kết hôn đi. Em đã từng nói với cô Hoán, chờ khi anh có thể xuống giường, chúng ta liền tổ chức hôn lễ.
Nói xong đôi mắt cô đỏ lên. Cô biết Diệp Mặc từng trúng phải độc của đạo cô già, nhưng không ngờ cô không điều tra được rốt cuộc là độc dược gì. Tuy rằng biết độc dược mà ngay cả mình còn không điều tra được thì đến bệnh viện cũng không có tác dụng. Nhưng cô vẫn muốn chờ sau khi Diệp Mặc có chút chuyển biến tốt hơn, sẽ đưa Diệp Mặc đi khám. Nếu quả thật không thể chữa khỏi, vậy mình và hắn làm vợ chồng một tháng. Đến lúc đó mình sẽ cùng đi với hắn.
...
Diệp Mặc thừ người ra. Hắn nhìn Lạc Ảnh. Chẳng lẽ cô đã biết quan hệ giữa bọn họ không phải là anh em, cũng không phải chị em rồi? Nếu đã biết sao Tố Tố không quay về tìm hắn?
Lạc Ảnh nhìn thấy Diệp Mặc ngẩn người ra như vậy, sắc mặt của cô lại càng thêm đỏ. Cô tiếp tục viết:
- Diệp Mặc, về sau em cũng học người trong núi gọi anh là mình ơi. Em mặc kệ là chị hay là em gái. Em không muốn để ý tới, em chỉ muốn gả cho anh, chỉ muốn làm vợ của anh, về sau sẽ sống ở đây...
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart