Dưới ánh sáng chói lọi của đèn màu, Sở Thiên hãnh diện bước lên cầu thang cùng với Tô Dung Dung đang mặc chiếc váy màu trắng, khí chất thanh nhã phóng khoáng của hai người tỏa sáng chói lóa giữa đám đông, không ngớt những ánh mắt ngưỡng mộ của các thanh niên nam nữ ngước nhìn, mà trước ánh mắt của rất nhiều người Tô Dung Dung vẫn rất thản nhiên.
Đi vào khu chờ của cảng Victoria, mười ngón tay Sở Thiên đan xen vào nhau nhìn về phía quảng trường toàn người, còn không ngừng có những tiếng gọi chói tai, không khỏi kinh ngạc, đầu năm nay những người học đòi văn vẻ sao lại nhiều vậy? Nghĩ chắc buổi diễn tấu vi-ô-lông này cũng phải tới ngàn chỗ ngồi mất?
Tô Dung Dung hiểu ý người khác hiển nhiên cũng nhận ra những thắc mắc của Sở Thiên, đôi mắt đẹp lung linh dừng lại trên mặt Sở Thiên, tĩnh như nước hồ nói:
- Hội Diễn vi-ô-lông chắc ở đại sảnh phía đông. Đại sảnh phía Tây còn có buổi hòa nhạc của đoàn thể Cao Lệ, nên phải có hai phần ba số người ở đây là tới đại sảnh phía tây.
Sở Thiên bừng tỉnh gật đầu, chẳng trách quảng trường lại có nhiều thanh niêm nam nữ vậy. Nếu họ mà biết mình tới xem hòa tấu vi-ô-lông không biết có cười nhạo mình già không?
Vì hắn phát hiện theo thời gian trôi, đám người tại khu đợi phía Đông cũng dần dần tập trung, đều là những người trung lão quần áo chỉnh tề.
Lúc đó, mấy chiếc mui trần BMW từ từ chạy tới, một lát sau đã dừng lại chỗ tấm thảm đỏ dưới quảng trường, vài nhân viên bảo vệ tiến lên trước can thiệp.
Vài câu lại xún xít trở lại rồi sau đó từ trong xe bước ra mấy vị thanh niên nam nữ.
Không nghi ngờ gì nữa, đó chính là mô hình chiếc xe thể thao, nó hoàn toàn là một chiếc xe được tạo hình tinh xảo, chủ nhân của chiếc xe cũng dùng đồ dắt tiền và rêu rao khắp nơi để cho thấy địa vị thân phận và sự giàu có của mình.
Tô Dung Dung với đôi mắt sắc cũng cười khổ, ôm lấy cánh tay Sở Thiên chậm rãi nghênh đón, nói:
- Là Lâm Kiêm và Liễu Yên, lúc em ra khỏi nhà còn hỏi họ có tới không? Kết quả là cả hai người đều lắc đầu nhưng không ngờ lại xuất hiện, lẽ nào là tới nghe buổi hòa tấu nhạc sao?
Sở Thiên đến đau đầu về mấy cô bé này, nhưng vì lễ phép nên cũng bước lên trước với Tô Dung Dung, chen qua đám đông chật chội đã gặp nhau ở dưới cầu thang, Lâm Kiêm thấy Tô Dung Dung và Sở Thiên như cách nhau mấy chục năm vậy bổ tới như sói vồ dê, ôm Tô Dung Dung thân thiết rồi ôm cả Sở Thiên.
Thân thiết quá khiến toàn thân Sở Thiên không được thoải mái, cũng khiếng Tống Minh hơi ghen tỵ, cũng may Lâm Kiêm ngay lập tức buông ra vui mừng gọi:
- Chị Dung Dung, hai người vẫn chưa vào trong à? May quá, đi nghe biểu diễn hòa nhạc cùng em là được rồi, vi-ô-lông có gì hay chứ, kéo đi kéo lại như là kéo bông ý, nhàm chán.
Sở Thiên cảm thấy xấu hổ, nếu như những anh chàng đẹp trai kia mà nghe thấy có người bình luận về họ như vậy thì chắc cũng giận tới râu dựng trừng mắt, bèn hài hước cuời nói:
- Kiêm Kiêm, em nói nhiều quá rồi đấy, gần đây anh bị mất ngủ, đúng lúc muốn nhờ hòa tấu vi-ô-lông để ngủ một giấc, nếu mà nghe hòa nhạc cùng em thì có khi ba ngày anh đều tinh thần quá độ mất.
Lâm Kiêm biết Sở Thiên đang từ chối, dựa vào nguời Tô Dung Dung cười nói:
- Thôi bỏ đi, không cản trở hai người nữa, cứ để hai người ở lại cái nơi tao nhã lãng mạn này vậy. Tống Minh, anh mau đi mua vé đi không đợi chút nữa vé cũng bị bán hết mất, chúng ta lại đành phải về nhà đấy.
Tống Minh gật đầu, một loáng đã mất tích trong đám người rồi.
Tô Dung Dung khoác tay Lâm Kiêm, bớt thời gian gạn hỏi:
- Phi Kiêm, hai đứa chả bảo là không đi à?
Liễu Yên từ sau bước lên, ánh mắt vô tình nhìn qua Sở Thiên một lượt rồi cười khổ nói:
- Con bé này sinh ra là thích làm khổ người khac, tớ vốn định tối nay đi thẩm mỹ, đang định ra khỏi nhà thì lại bị lôi đi nghe buổi hòa nhạc, sớm biết có nhiều người đi cùng nó thì tớ đã không đi tới đây rồi.
Lâm Phi lộ vẻ vô tội, ôm lấy Liễu Yên giải thích:
- Em làm sao mà biết được, buổi hòa nhạc của Ti Cơ bán hai nghìn vé cơ, chị Liễu Yên, em vốn cũng không định chiếm lấy chị nhưng không có chị đi cùng thì Lan bà bà làm sao cho em ra ngoài chứ? Chị đừng nói là Tống Minh đi cùng em, anh ta ngay cả hòa nhạc của bạn cùng trường cũng buồn ngủ.
Liễu Yên khẽ thở dài, vuốt vuốt eo thon của cô nói:
- Được rồi, tha cho em đấy!
Sở Thiên lại có chút ngạc nhiên, yếu ớt hỏi:
- Các chị à, em có chút không rõ, cái đoàn Ti Cơ đó rất nổi tiếng, ở Thiên Triều cũng rất được yêu thích. Ở đại sảnh phía Tây cũng phải chứa được năm ngàn người, thì mấy ngàn vé cũng phải sớm bán hết rồi chứ, sao tới giờ lại vẫn còn bán nữa?
Lâm Kiêm vẫn chưa trả lời thì từ sau cô xuất hiện một đứa bé gái có vẻ không thích câu hỏi của Sở Thiên, không chút kiêng nể hỏi đại:
- Chả nhẽ lại không cho nguời ta được bán trước ba nghìn vé chứ, bây giờ thì bán hai ngàn vé? Hoặc doàn Ti Cơ bị săn đón nhiều bây giờ thêm hai ngàn chỗ ngồi tại đại sảnh không được à?
Sở Thiên bị hỏi liên tục không khỏi xấu hổ ngẩng đầu nhìn lại, cô bé trước mặt tầm mười bảy mười tám tuổi, tuy trên mặt còn trẻ con nhưng da thịt thì trắng như tuyết, dáng người uyển chuyển, trong mắt cô nóng bỏng và đầy cuốn hút, là kiểu người khiến đàn ông sau khi nhìn sẽ mê mẩn.
Thấy Sở Thiên nhìn cô, cô gái không những không trốn đi mà ngược lại nhìn lại ánh mắt nóng bỏng không kiêng nể nhìn một lượt từ đầu tới chân Sở Thiên, Sở Thiên ngại cúi đầu xuống giống như mình đã làm sai điều gì đó, thì thào đáp:
- Cô nói có lý, có lý, có lẽ là tôi đoán sai rồi.
Hành động của Sở Thiên khiến người khác không khỏi buồn cười, nhưng Lâm Phi và Liễu Yên đều là người thông minh, rất nhanh liền phủ định câu trả lời của cô ta, có cái buổi hào nhạc nào trước giờ diễn mới bán hai ngàn vé không chứ?
Cũng không phải là vé tàu ngày tết, còn về thêm chỗ ngồi thì càng không có khả năng, thêm vài trăm còn nghe được chứ thêm hai ngàn chỗ thì cả cá cũng không có đủ không gian.
Lâm Kiêm tuy trong lòng có nghi vấn xong thấy không khí nặng nề thì vội gọi:
- Ôi dào, cứ mải nói chuyện đều quên không giới thiệu mọi người. Đây là Thẩm Thiến Thiến bạn thân của em, thập toàn của Thẩm gia HongKong.
Sau đó lại giới thiệu tiếp về Thẩm Thiến Thiến:
- Đây là chị mình, Dung Dung, bên cạnh là người yêu chị Sở Thiên.
Sở Thiên đương nhiên biết về Thẩm gia, chiếc ghế vững trong mười thuyền vương thế giới về vận tải biển, là một trong bốn nhà quyền quý Hongkong, sở hữu các loại thuyền hoa quả khô, container, tàu chở dầu, tàu chở khách, kíp hàng tổng cộng hơn hai trăm chiếc, với tổng trọng lượng là hai ngàn ba trăm vạn tấn. Đơn giản mà nói thì nơi nào có biển nơi đó có tàu của Thẩm gia.
Thẩm Thiến Thiến vui vẻ đưa tay bắt với Tô Dung Dung, cô đương nhiên sớm đã biết về thân phận và địa vị của Tô Dung Dung, ngày thường khi ở cùng với Lâm Kiêm cô ta không bao giờ quên khoe khoang về người chị họ của cô, nhiều lúc mấy đời nhà giàu có ở cùng với nhau ngoài việc so bì gia thế nhà mình thì là lấy ba cô năm gì là lợi thế.
Nhưng đối diện với Sở Thiên thì lễ phép nắm tay thậm chí còn có phần không tình nguyện, nhưng khi Thẩm Thiến Thiến thu tay lại thì dường như nhớ ra điều gì đó giống như bị rắn cắn vậy, lặp lại vài từ sau đó vội hỏi:
- Anh tên là Sở Thiên? Anh có phải là Sở Thiên đã chà đạp Hoắc Vô Túy đúng không?
Sở Thiên chút nữa thì té ngã, cái gì mà chà đạp chứ?
Lâm Kiêm còn không biết nên giới thiệu thế nào về tên tuổi Sở Thiên chỉ có thể tỏ vẻ bạn trai của Tô Dung Dung để giới thiệu, giờ nghe Thẩm Thiến Thiến mở đường thì vội vui vẻ, chỉ e thiên hạ không loạn gọi:
- Đúng rồi, chính là anh ấy, tất cả mọi người đều biết anh ấy đã ôm Hoắc Vô Túy vào phòng, sau đó còn bỏ lại quần lót của Hoắc Vô Túy.
Nếu có cái lỗ nào ở đây thì Sở Thiên sẽ chiu vào đó ngay.
Sở Thiên quay đầu nhìn Tô Dung Dung, mặt cô không hề kinh sợ thậm chí còn mỉm cười, không khỏi tự khen mình trước đây đã lựa chọn đúng đắn về chuyện nói rõ sự việc, nếu không nhất định sẽ khiến Tô Dung Dung cho rằng mình là người phong lưu xuân tình, giờ để tâm tịnh.
Ngay lúc Sở Thiên cho rằng Thẩm Thiến Thiến sẽ coi thường mình thì cô gái này lại tươi cười còn vô cùng nhiệt tình lại tiếp tục giơ tay ra nói:
- Anh hùng, anh hùng, giờ anh là ngườii nổi tiếng của học viện chúng em, mọi người đều thầm tán thưởng anh, người chà đạp Hoắc Vô Túy thì tuyệt đối là thần tượng của chúng em.
Trời không nóng nhưng mồ hôi của Sở Thiên chảy ròng ròng.
Sở Thiên không biết phải trả lời Thẩm Thiến Thiến ra sao, bất luận là khách sáo hay là tiếp nhận thì cũng không tốt. Liễu Yên dường như nhìn ra cái khổ của Sở Thiên bèn tiếp chủ đề nói:
- Những đứa nhỏ này thường ngày đều tức giận chịu đựng Hoắc Vô Túy, vì tất cả các anh đẹp trai đều kéo theo cô ta, giờ thấy Hoắc Vô Túy bị xấu mặt thì mọi người đều coi anh là anh hùng đấy.
Bị Liễu Yên nói đúng tâm tư, Thẩm Thiến Thiến và Lâm Kiêm đột nhiên cảm thấy xấu hổ, một lát sau, Lâm Kiêm uể oải cong miệng lên, vỗ vai Liễu Yên, rồi lập tức đừa nói:
- Chị xấu quá đi, bí mật của chúng em đều nói ra hết rồi, chị giúp Sở Thiên giải vây có phải yêu anh ý rồi không? Khai mau, khai mau?
Liễu Yên nhanh mồm nhanh miệng lập tức đỏ mặt hơn nữa chột dạ không nói gì nữa, may mắn lúc này Tống Minh chạy từ xa tới, thở hổn hển nói:
- Kiêm Kiêm, không mua được vé hòa nhạc đâu, hôm trước đã bán hết vé rồi, hôm nay bán vé đứng, chúng ta bị lừa rồi.
Lâm Phi và Thẩm Thiến Thiến đồng thanh nói, hả.
Tô Dung Dung cũng lộ vẻ kinh ngạc, nhìn bọn Lâm Kiêm nói:
- Sao lai thế chứ? Các em nghe từ đâu thông tin tăng hai ngàn vé đấy?
Thẩm Thiến Thiến tức giận và uể oải dựa vào người Lâm Kiêm nói:
- Từ lái xe Ti Cơ post bar còn cả tinh hoa và bố trí chứ, cũng không biết tên khốn nào lại chơi cái trò ác này, về mà không mắng chúng xả giận không được.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Sở Thiên đảo mắt nhìn biển người như nước tại khu vực phía Tây, khóe miệng mỉm cười, nhàn nhạt nói:
- E rằng đây không phải là một trò đùa. Đây là một hành vi lăng xê được lên kế hoạch tỉ mỉ từ trước, lợi dụng tính chất ảo của mạng Inte để phao tin đồn, khiến các Fan của Ti Cơ biết có hai ngàn tấm vé được bán thêm. Như vậy mọi người sẽ đều chen nhau xếp hàng.
Không đợi Sở Thiên nói xong, Thẩm Thiến Thiến đã xếch ngược lông mày, dùng ánh mắt sắc bén nhìn hắn, nói như bắn pháo:
- Xếp hàng và phao tin đồn có quan hệ gì chứ? Huống chi nhóm Ti Cơ còn cần phải lăng xê sao? Anh đang lăng nhục trí tuệ của Fan hâm mộ nhóm Ti Cơ đấy. Anh có biết số lượng người hâm mộ nhóm Ti Cơ là bao nhiêu không? Xếp thứ ba toàn cầu đấy nhé. Cẩn thận không bị người ta chửi chết đấy.
Sở Thiên bất đắc dĩ thở dài. Nghe nói người giàu đều thích tiến hành chế độ giáo dục nhân tài, rèn luyện hậu duệ của họ thành những Louie hoặc công tước quyền quý. Sao lại không thấy điều đó trên người Lâm Phi và Thẩm Thiến Thiến nhỉ? Vì thế, hắn đành cười khổ, giải thích:
- Việc xếp hàng sẽ tạo ra hiện tượng giả là vé vào cửa của Ti Cơ rất khó mua, dẫn tới nâng cao danh tiếng cho nhóm Ti Cơ.
- Các em có thể không tin lời anh, nhưng có hai việc tất yếu sẽ xảy ra. Thứ nhất, bài viết trên mạng về thông tin bán thêm vé tuyệt nhiên sẽ không tìm thấy. Thứ hai, khu phòng chờ phía Tây vào một thời điểm thích hợp nào đó sẽ có người cố tình gây rối, làm to chuyện vé vào cửa, khiến chuyện đó trở thành tiêu điểm của các kênh truyền thông lớn. Các em cứ thử chờ mà xem.
Thẩm Thiến Thiến muốn mở miệng phản bác Sở Thiên, nhưng ngẫm nghĩ đành nhẫn nhịn, quyết định dùng thực tế để chứng minh suy đoán của Sở Thiên là sai. Vì thế rút từ trong túi ra chiếc điện thoại Nokia đời mới nhất, bấm vài cái để kết nối mạng Inte, dùng đầu bút chấm vội trên màn hình để mở trang Web ra. Sau khi trang Web được mở ra, đầu óc cô lập tức trống rỗng.
- Bài viết quả thật đã biến mất! Sao có thể thế được?
Thẩm Thiến Thiến lẩm bẩm. Cô ta là Fan trung thành của nhóm Ti Cơ, năm nào cũng vung ra mấy chục ngàn tệ để mua album của họ, cũng xem mấy chục buổi biểu diễn Liveshow của họ. Giờ lại bị thần tượng chém cho nửa nhát, bất chợt cảm thấy hơi khó chịu trong người, liền sau đó lập tức kiên định nói:
- Không phải vậy đâu. Nhóm Ti Cơ không lừa chúng ta đâu.
Nhìn thấy Thẩm Thiến Thiến tự dối bản thân, Sở Thiên khẽ thở dài, quay đầu nhìn về phía tô Dung Dung, cười nói:
- Chúng ta xếp hàng đi, nửa tiếng nữa là bắt đầu rồi.
Hắn chủ yếu là lo lát nữa tình hình trở nên hỗn loạn, khiến nhân viên bảo vệ xua đuổi tất cả mọi người tại phòng chờ, đến lúc đó sẽ bị lỡ buổi biểu diễn của các bậc thầy.
Tô Dung Dung ngoan ngoãn khoác tay Sở Thiên, quay đầu khuyên bọn Lâm Phi:
- Bất kể lời Sở Thiên nói là thực hay giả, các em cũng không xem biểu diễn được nữa rồi. Về nhà đi ngủ hay là có kế hoạch khác đi? Hoặc các em có hứng thú đi xem biểu diễn vi-ô-lông với chị không? Thay đổi khẩu vị một chút cũng không tồi đâu.
Liễu Yên chần chừ một lát, đôi mắt đẹp nhìn tứ phía thấy bầu trời bắt đầu nổi gió, trên mặt hơi hiện vẻ lười biếng, cười đáp:
- Đề nghị của Dung Dung hay đấy. Đã tới đây rồi, chúng ta vào trong ngồi mấy tiếng vậy. Nếu không cứ như vậy ra về, e rằng sẽ mất ngủ cả đêm vì thất vọng.
Hai chữ “thất vọng” này rất đáng để nghiền ngẫm.
Lâm Phi có chút mất hứng, không có phúc được tận mắt xem biểu diễn rồi, cũng không muốn về ngay lúc này, bèn vặn eo bẻ cổ, góp vui nói:
- Vậy thì chúng ta cũng vào xem thôi, xem có gây được cảm hứng cho Tống Minh không? Hôm khác anh ấy sẽ kéo đàn vi-ô-lông cho em nghe, nghe rồi lại kết bạn ra về.
Sở Thiên dở khóc dở cười. Mấy bảo vật sống này đúng là không hề khách khí, vì thế mở miệng nói:
- Hình như buổi biểu diễn đàn vi-ô-lông này cũng phải mua vé vào cửa thì phải.
Vừa nói xong, Lâm Phi liền rút ra mấy tấm vé được in rất đẹp, có vài phần đắc ý nói:
- Những loại vé biểu diễn nghệ thuật tao nhã này sao có thể thiếu Lâm gia được chứ? Bên tổ chức tặng mười tấm vé cho bà Lan. Mặc dù cũng rất thích xem, nhưng sức khỏe bà Lan không tốt, đành phải ở nhà nghỉ dưỡng.
- Về phần cha và chú em, họ đều là phàm phu tục tử, xem múa thoát y còn hứng thú hơn xem kéo đàn vi-ô-lông nhiều. Vì thế, em gom hết lại chơi, chẳng ngờ lại dùng đến thật. Đi thôi, đi thôi! Chúng ta vào trong ngủ thôi. Thiến Thiến, cậu cũng vào với chúng tớ đi, xem như để giết thời gian.
Sở Thiên thiếu chút nữa hộc máu mà chết, không phải là bởi giọng điệu cay nghiệt của Lâm Phi mà là vì cô ta xem những tấm vé này chỉ như bùn đất. Phải biết rằng phải bỏ ra ba nghìn mới có thể mua được một tấm vé vào cửa này. Thật đúng là “Cửa son rượu thịt ôi, ngoài đường người chết đói”. Nhưng lúc này cũng không tiện nói, đành bất đắc dĩ đưa tay ra phía trước mời.
Thẩm Thiến Thiến từ đầu tới cuối vẫn trầm tư, Lâm Phi không cần biết cô ta có đồng ý hay không, tay trái kéo tay Tống Minh, tay phải kéo tay Thẩm Thiến Thiến đi tới cửa vào, Sở Thiên bọn họ nhìn nhau cười cười rồi cũng đi theo. Tốc độ kiểm tra vé tại khu ghế ngồi phía Đông rất nhanh, chẳng bao lâu đã đến lượt bọn họ. Vừa đưa vé cho nhân viên soát vé, một tiếng thét chói tai và tiếng động huyên náo vang lên từ khu ghế ngồi phía Tây.
Bước vào hành lang, bọn Sở Thiên ngoảnh đầu nhìn về phía phòng đợi vào khu ghế ngồi phía Tây. Vẫn là biển người tấp nập, nhưng tiếng kêu thét và tiếng mắng chửi không ngớt vang lên. Liền đó có tiếng kính vỡ, hơn nữa phạm vi không ngừng được mở rộng. Fan của nhóm Ti Cơ chờ đợi lâu đã bắt đầu tấn công lối vào khu ghế ngồi phía Tây, còn kèm theo vài tiếng kêu thảm thiết.
Xung đột được Sở Thiên đoán trước rốt cục đã xảy ra. Bọn Lâm Phi đưa mắt nhìn Sở Thiên và Thẩm Thiến Thiến. Thẩm Thiến Thiến vẫn đang trầm mặc, lúc này trong mắt hiện lên vẻ khó tin và đau khổ, tiếp đó thở mạnh vài hơi, giọng nói dồn nén phát ra:
- Tại sao có thể như vậy? Tại sao phải như vậy? Liệu có phải do công ty quản lý của họ giở trò?
Cái thứ thần tượng có thể khiến người ta điên cuồng, khiến người ta si mê này. Thẩm Thiến Thiến cũng không tránh khỏi bị tẩu hỏa nhập ma. Khi hình tượng đẹp đẽ trong tim bị vấy bẩn, đương nhiên sẽ không thể nào chấp nhận được và sẽ sinh ra phản kháng chống cự vô hình, thậm chí khiến đầu óc mơ hồ trống rỗng. Đó cũng là nguyên nhân hằng năm có không ít người tự sát vì thần tượng.
Lâm Phi nhìn thấy trên mặt cô bạn thân có vài phần buồn bã, vội kéo mạnh cô ta vào phòng diễn tấu. Sở Thiên khẽ thở dài, quay đầu nhìn cảnh bạo loạn bên ngoài, xoay người đi vào phòng diễn tấu. Liễu Yên đi sau họ hai bước, ngơ ngẩn nhìn theo bóng Sở Thiên, cho tới khi hắn đã đi xa mới kịp phản ứng lại và đuổi theo họ.
Tìm được chỗ ngồi, tâm trạng mọi người mới trở lại bình tĩnh chút ít. Nhìn các cụ ông ăn mặc lịch sự và những phu nhân quyền quý xung quanh, tự đáy lòng Sở Thiên hiểu rằng ánh mắt tò mò của mọi người là rất dễ hiểu. Trong đám người đông nghìn nghịt, khó lòng tìm thấy một người dưới ba mươi tuổi. Nhóm người bọn họ đương nhiên trông rất nổi bật.
Sở Thiên ngồi thẳng người, còn chưa kịp nắm lấy tay Tô Dung Dung, một người đàn ông liêu xiêu trên lối đi ngã vào họ, mùi rượu phảng phất trên người anh ta xộc tới. Những người quần áo hoa lệ cao nhã lại không đưa tay ra đỡ, ngược lại thi nhau nghiêng người tránh né. Thấy anh ta sắp ngã vào đám người ngồi ở hàng ghế đầu, Sở Thiên vội đưa tay kéo lấy cánh tay của anh ta.
Xung lượng rất lớn bị Sở Thiên ghìm lại. Cơ thể người đàn ông lắc lư vài cái, cuối cùng cũng đứng vững, ngoảnh đầu nhìn Sở Thiên cảm kích nói:
- Cảm ơn!
Người đàn ông rút vé ra nhìn mấy cái, lại nhìn số thứ tự ghế ngồi xung quanh, tiếp đó ngồi xuống bên cạnh Sở Thiên, giọng điệu có vài phần ngạc nhiên vui mừng, thì thầm nói:
- Tiểu huynh đệ, đêm nay chúng ta thật là có duyên, chẳng ngờ chúng ta lại quen biết trong tình cảnh này, lại còn là hai ghế liền nhau nữa. Tối nay ta uống vài ly để tỏ lòng biết ơn chứ?
Lâm Phi ngồi bên cạnh, nhờ ánh đèn nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông kia, không khỏi khẽ biến sắc mặt.
Chẳng ngờ người kia lại nhiệt tình như vậy, Sở Thiên lúc này cũng không tiện lạnh lùng từ chối, gật gật đầu nói:
- Đúng vậy, được tới xem buổi biểu diễn này đã là duyên phận rồi. Về phần mời rượu cảm tạ thì khỏi. Tôi cũng chỉ tiện tay giúp đỡ mà thôi, không biết phải xưng hô với anh thế nào? Tôi là Sở Thiên.
Người đàn ông giơ bàn tay đeo nhẫn ngọc ra, thành khẩn đáp lại:
- Gọi tôi là Hoắc Tông!
- Ồ, Hoắc Tông ư?
Sở Thiên vừa ngẫm nghĩ cái tên của anh ta vừa đưa tay ra bắt. Bỗng nhiên động tác dừng lại, hắn hiển nhiên đã kịp hiểu ra là chuyện gì, ngẩng đầu nhìn vào mắt người đàn ông kia, chầm chậm nói:
- Hoắc Tông? Có phải là Hoắc Tông - Thiếu gia thứ hai của của Hoắc gia, một trong bốn đại gia tộc quyền quý?
Bọn Lâm Phi bỗng nhiên cười khổ, người đàn ông này chẳng phải là Hoắc Tông của Hoắc gia sao. Đúng như lời các cụ vẫn nói, oan gia ngõ hẹp. Nếu anh ta biết Sở Thiên đã làm cháu gái anh ta bẽ mặt, khiến đôi tay chị dâu anh ta tàn phế, e là buổi biểu diễn này khỏi phải tiến hành nữa, chỉ cần xem hai người bọn họ đánh nhau là đủ.
May mà Hoắc Tông chỉ hơi kinh ngạc, lập tức cười đáp lại:
- Tôi chỉ là người không phận sự của Hoắc gia, hơn nữa kết giao bằng hữu chẳng liên quan gì đến chuyện giàu nghèo. Nếu tâm đầu ý hợp, cho dù là tên ăn mày, tôi cũng có thể cùng gã uống chén rượu lớn ăn miếng thịt bự. Nếu không, dẫu có là Lý Gia Thành tôi cũng không đáp lời đâu.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Người này tính cách khá đặc biệt, đáng tiếc là quan hệ giữa hắn và Hoắc gia như nước với lửa. Sở Thiên khóe miệng khẽ mỉm cười, thừa dịp còn vài phút trước khi mở màn, hỏi:
- Anh muốn kết giao bằng hữu với tôi, có biết thân phận thực sự của tôi không? Tôi chính là kẻ thù lớn của Hoắc gia. Danh dự của cháu gái anh, đôi tay của chị dâu anh đều là bị tôi hủy hoại đấy.
Khi nói ra những lời này, vẻ mặt Sở Thiên lãnh đạm bình thản, thậm chí ánh mắt còn có vài phần thâm thúy. Hoắc Tông quả nhiên sững sở bất động, hiển nhiên đã bị lời nói của Sở Thiên làm cho sợ hãi, liền đó nghiêm túc quan sát Sở Thiên, mãi lâu sau mới buông tay ra, lẩm bẩm một mình:
- Tôi và cậu hình như không có thù oán gì với nhau thì phải?
Những người nghe được lời nói của Hoắc Tông đều phải ngã lăn ra đất. Đường đường là nhị thiếu gia của Hoắc gia mà gặp kẻ thù của Hoắc gia lại không hề có phản ứng quá kích nào, ngược lại còn thốt ra vài câu không lạnh không nhạt. Ngay đến Sở Thiên cũng không thể không thừa nhận phải chịu thua anh ta, vì thế xua xua tay nói:
- Hoắc thiếu gia, nếu không đánh nhau, chúng ta nghe diễn tấu thôi.
Hoắc Tông gật gật đầu, lập tức lại nghiêng đầu qua:
- Cảm ơn!
Hai chữ này nói đầy thâm ý, hơn nữa thái độ thành khẩn, ngược lại khiến Sở Thiên chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì. Không biết là cảm ơn hắn vừa rồi đưa tay ra đỡ hay là có ý nghĩa sâu xa nào khác, tư duy của hắn lập tức hơi bị rối loạn. May mà tiếng nhạc trong phòng hòa tấu khẽ vang lên, thu hút sự chú ý của hắn. Hắn vọng nhìn sân khấu đang dần sáng lên.
Mấy chục mét vuông trên khán đài bày mười mấy cái ghế tựa và một vài nhạc cụ đắt tiền. Tấm phông nền của khán đài là hình vẽ bối cảnh sông Hằng và lăng Thái Cơ đang vừa ẩn vừa hiện gợn sóng dưới ánh đèn sân khấu rực rỡ, khiến người xem có cảm giác sân khấu dường như đang trôi nhẹ bồng bềnh trên sông Hằng, khiến người ta không khỏi ngạc nhiên thán phục vẻ xa hoa lộng lẫy đó.
Lời giới thiệu chương trình cùng những lời sáo rỗng của người dẫn chương trình không khiến Sở Thiên hứng thú lắm. Vài khúc đàn vi-ô-lông tiếp đó cũng chỉ khiến Sở Thiên hơi hơi giương mắt, tiếp đó vểnh tai cho đầu óc thanh thản. Đôi khi nhạc cao ít người hoạ cũng không phải là cố ý làm ra vẻ bí hiểm, mà là do tâm trạng bất đồng dẫn tới cảm nhận sai lệch.
Cứ như hậu duệ của gia tộc quyền quý là Lâm Phi kia, cho dù ta có mời Schubert đích thân đàn bài Ave Maria thì cô ta cũng chỉ xem đó là khúc hát ru mà thôi. Còn những khán giả có năng lực thưởng thức thực sự, gặp những nhà diễn tấu kém cỏi, nghe âm thanh phát ra một cách máy móc khoe khoang cũng đều cảm thấy tiếc nuối cho họ vì thiếu đi cảm xúc độc đáo trong đó.
Bá Nha chuyên đàn cổ cầm, Chung Tử Kỳ biết nghe! Đây là thứ bậc cao nhất, người biết nghe gặp được người biết đàn mới có được niềm vui sướng hân hoan vì gặp tri âm. Nhưng cao thủ chân chính lại có thể biến những thứ cao thâm uyên bác thành những thứ thông dụng dễ hiểu, khiến cho bất kể là chuyên gia hay phổ thông đại chúng đều tưng bừng nhảy nhót hoặc nước mắt giàn giụa.
Đang lúc Sở Thiên muốn cùng ngủ như bọn Lâm Phi, người dẫn chương trình sặc sỡ long lanh dùng giọng nói trong trẻo ngọt ngào lớn tiếng nói:
- Anh, đến từ cội nguồn của Phật giáo, đến theo dòng chảy sông Hằng. Anh là con trai truyền thế của Ấn Độ giáo, là thiên tài của giới âm nhạc, Mạt Nhĩ Vô Mang, ‘Đường Lên Thiên Đàng’.
Cái đầu đang trống rỗng mù mịt của Sở Thiên chợt lóe lên một tia sáng. Cả người hắn bừng tỉnh như bị điện giật, ánh mắt không ngừng quét trên sân không đầy vẻ thần kỳ bí hiểm. Tô Dung Dung và Lâm Phi bọn họ nhìn thấy hành động kỳ quái của Sở Thiên cũng không khỏi nhìn theo ánh mắt hắn hướng lên sân khấu. Hoắc Tông thì hơi hơi kinh ngạc nhưng không tỏ thái độ gì.
Một người đàn ông chậm rãi bước ra từ phía sau sân khấu, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng, cử chỉ tao nhã hào phóng, trên trán xăm hai ngọn lửa màu đen. Tóc màu cây xám bện lại thành bím. Đồng tử đen sau thẳm như bầu trời sao, tĩnh lặng không một gợn sóng, lại giống như một cái động đen ngòm, gần như muốn hút lấy linh hồn của con người.
Lúc này, Mạt Nhĩ Vô Mang đang lễ phép khẽ cúi đầu chào khán giả. Đôi mắt hiền hòa như biên rộng liếc quét qua chỗ bọn Sở Thiên. Mặc dù biết anh ta không chủ ý nhìn mình, song đôi mắt như nhìn thấu vận mệnh, dường như không pha tạp một chút cảm tình của trần thế đó vẫn khiến cho Lâm Phi chột dạ cúi thấp đầu.
Ngay cả Tô Dung Dung trong lòng cũng bất chợt bối rối, bất giác giơ tay che miệng Lâm Phi, sợ cô gái nhỏ này lại phun ra điều tai tiếng gì. Sau khi cúi chào, Mạt Nhĩ Vô Mang khẽ xoay người, dùng tư thế nhũn nhặn, cô độc vọng nhìn nước sông Hằng. Chẳng ai biết anh ta đang nghĩ gì, nhưng không ai dám lên tiếng.
Thẩm Thiến Thiến vì mang cảm xúc bực bội lại thêm không khí bức bối, thấy hành vi giả bộ ghê gớm của Mạt Nhĩ Vô Mang bèn dùng giọng điệu khinh thường, hừ giọng nói:
- Chẳng qua là tên Ấn Độ giả thần giả quỷ, có gì đặc biệt hơn người đâu. Lại còn giở mấy trò nghi lễ tôn giác bát nháo. So với nhóm Ti Cơ quả thực kém xa vạn mười tám nghìn dặm.
Từ đầu tới cuối vẫn giữ thái độ nhường nhịn Thẩm Thiến Thiến, lần này Sở Thiên nở nụ cười nhạo báng, nhàn nhạt nói:
- Thẩm công chúa, nếu không khách khí mà nói, ảnh hưởng của cả trăm ngàn nhóm Ti Cơ cũng không so bì được với người Ấn Độ trước mắt em. Nhóm Ti Cơ nhiều nhất cũng chỉ có một triệu Fans, còn chỉ riêng tín đồ trung thành của Mạt Nhĩ Vô Mang đã có gần một tỷ người rồi.
Nghe thấy lời nói không khiêm nhường của Sở Thiên, Thẩm Thiến Thiến lộ vẻ đối địch và nghi ngờ, lập tức miệt thị hừ giọng phản bác:
- Khoác lác! Anh cứ tiếp tục khoác lác đi! Khoác lác không bị đánh thuế đâu. Một tỷ? Tất cả dân Ấn Độ mới được bao nhiêu người hả? Ngươi tưởng người Ấn Độ đều ăn no rửng mỡ? Không có việc gì làm đi tin thờ bái người Ấn Độ này ư?
Hoắc Tông quay đầu nhìn Thẩm Thiến Thiến, mang theo nụ cười thản nhiên công bằng:
- Cậu ta nói không sai, có thể phân biệt bằng ngọn lửa xăm trên trán của người đàn ông này, anh ta chắc phải thuộc gia tộc Solomon truyền thống và đậm chất thần bí. Với các đại tôn giáo ở Ấn Độ, anh ta là núi Thái Sơn, tuyệt đối có thể thông qua Ấn Độ giáo ảnh hưởng tới tinh thần tín ngưỡng của một tỷ tín đồ.
Sở Thiên khẽ cười, tò mò nhìn sang Hoắc Tông vài cái, chẳng ngờ anh ta cũng có chút hiểu biết về tôn giáo. Hơn nữa, trong thời gian tiếp xúc, Sở Thiên đoán anh ta là kẻ thị phi phân định rõ ràng, trong lòng không khỏi nhớ tới chú bé con, thầm nghĩ nếu Hoắc Hạo quả thực là con trai Hoắc Tông thì hắn phải làm thế nào đây?
Lời nói của Sở Thiên có thể bị coi là nói quá, nhưng lời nói thốt ra từ miệng một thiếu gia quyền quý thì ít nhiều cũng có phần chân thực. Thẩm Thiến Thiến bĩu môi khó chịu, còn nói cố đầy thâm ý:
- Chỉ biết giở trò ma mãnh chẳng có tác dụng gì đâu, xem cái ông Thần côn Ấn Độ này làm được gì ngạc nhiên nào.
Vừa dứt lời, âm nhạc liền vang lên.
Ngón tay thon dài của Mạt Nhĩ Vô Mang cầm chặt cây kéo, khẽ đặt lên dây đàn, nửa khuôn mặt chìm trong ánh sáng dịu dàng. Ánh sáng con sóng sông Hằng lấp lánh, phản chiếu triệu triệu ánh lân quang. Những người hà khắc và nghiệt ngã nhất thế giới tới giờ vẫn không thể thốt ra một tiếng nào. Bởi có một vẻ đẹp đủ để rung động lòng người.
Vẻ phong nhã này dường như khiến thần kinh con người run lên.
Tiếng dương cầm du dương chậm rãi vang lên. Khúc “Đường Lên Thiên Đàng” chậm rãi tuôn ra từ những đầu ngón tay mảnh khảnh của Mạt Nhĩ Vô Mang. Một cảm xúc khó nói bằng lời, một thứ tình cảm khiến người ta say sưa si mê, một thứ năng lực đủ để chứng minh thề non hẹn biển không phải là hư vô…Tất cả đều ẩn chứa trong ngón tay như ngọc của người thanh niên anh tuấn có chút quỷ dị trên sân khấu kia.
Sân khấu diễn tấu chợt thăng hoa thành một thế giới kỳ ảo, âm nhạc du dương buồn bã khiến không ít người già cảm động rơi lệ. Đối với những người đang từng bước từng bước nhích dần tới bên thần chết như bọn họ, họ càng nhận thức được tâm tư hướng tới thiên đường của con người. Còn việc đánh mất thiên đường thực ra chính là ngụ ý tiếc nuối cho những người sau khi kháng cự hiện thực, cuối cùng từ bỏ mộng tưởng.
Vốn đã kiệm lời, Sở Thiên càng trở nên tĩnh lặng hơn. Còn bọn Lâm Phi thì không hề che dấu vẻ kinh ngạc, thậm chí kẻ mang ý kiến thù địch là Thẩm Thiến Thiến cũng chầm chậm quay mặt lại, nhìn Mạt Nhĩ Vô Mang sáng chói trên ánh đèn sân khấu không rời mắt, đắm chìm trong thế giới của tiếng dương cầm u buồn cô độc và nhớ thương da diết kia.
Đường lên thiên đàng là gì?
Nhân thế vô thường, sáu đạo luân hồi, đó chính là đường tới thiên đàng.
Hoắc Tông, đứa con chán chường bất mãn, bất hiếu của Hoắc gia đang say sưa nâng cằm lẩm bẩm:
- Khúc này chỉ có ở thiên đường, trần gian có mấy lần được nghe. Đỉnh cao của âm nhạc này e rằng đời sau khó lòng vượt qua được. Đêm nay được nghe, không rõ là vinh hạnh hay là đau khổ?
Ở một góc tối trong phòng diễn tấu, một thanh niên Châu Á tao nhã đang khoanh tay trước ngực tĩnh tọa, đưa tay xem đồng hồ rồi đứng dậy hướng sân khấu chậm rãi đi tới, khóe miệng nở nụ cười lành lùng ác nghiệt. Động tác của gã tuy thong thả bí mật, nhưng đối với người nhìn từ trên cao xuống là Sở Thiên mà nói, nhìn là hiểu ngay, hắn lập tức giật giật mí mắt.
Sát khí! Sát khí rất mạnh!
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Nơi có người sẽ có giang hồ, có giang hồ liền có ân oán.
Giang hồ vĩnh viễn không thể tĩnh lặng, luôn là một con sóng vừa lặng, con sóng khác lại ập tới, triều dâng sóng dậy ồn ào.
Khi Sở Thiên bắt đầu nổi sát khí cảnh giác, người đàn ông tóc bạc đã nhào tới bệ sân khấu, tiếp đó trong tay rút ra một khẩu súng ngắn màu bạc sáng lóe, không đợi mọi người kịp phản ứng bèn nâng súng ngắm vào Mạt Nhĩ Vô Mang bắn. Mạt Nhĩ Vô Mang trên sân khấu đã né sang một bên ngay khi vai của gã rung lên. Tiếng đạn của súng giảm thanh găm vào nhạc cụ kêu “Phập”.
Toàn bộ phòng giao hưởng bỗng chốc trở nên rối loạn. Tuy rằng những con người thượng lưu này đều đã kinh qua nền giáo dục dành cho các tinh anh và đã từng trải qua mưa gió cuộc đời, nhưng đối mặt với tiếng súng và sát thủ thì vẫn để lộ ra bộ mặt chân thực nhất của họ. Vô số người người tranh nhau lao ra cửa, chỉ e bản thân phải đi trên con đường tới thiên đàng thật sự, thi thoảng còn vang lên vài tiếng la hét và kêu rên.
Cơ thể mềm mại của Thẩm Thiến Thiến cũng run lên bần bật, sắc mặt dưới ánh đèn có vẻ trắng bệch. Một cô gái xuất thân nhà giàu như cô ta có đời nào được nhìn thấy sát thủ cầm súng và cảnh tượng hỗn loạn. Cô ta vội kéo Lâm Phi đứng lên chạy ra ngoài. Sở Thiên nhanh tay nhanh mắt kéo cả hai lại, hét lên:
- Lúc này mà ra ngoài chỉ có chết, không bị dẫm đạp chết thì cũng bị xô đẩy chết.
Kết quả sự việc đã chứng minh, số người bị dẫm đạp và chen chúc chết cao tới ba mươi người, có thể thấy được bản chất ích kỷ của con người.
Thẩm Thiến Thiến mày liễu dựng đứng, phản xạ có điều kiện hét lại:
- Không ra ngoài lẽ nào ở đây chờ chết?
Sở Thiên chỉ cười cười, nhàn nhạt của nói:
- Có anh ở đây, không chết được.
Hoắc Tông ở bên cạnh cũng không có ý định chạy ra ngoài, moi từ ngực ra một chai Whiskey nhấp một hớp.
Vị trí của bọn Sở Thiên ở hàng ghế thứ tám trong thính phòng. Khán giả ở những hàng ghế trước đã chạy nhanh hơn cả thỏ ngay khi tiếng súng vang lên. Vì thế, tầm mắt phía trước lập tức trở nên quang đãng. Sở Thiên ngoảnh đầu nhìn tên sát thủ và Mạt Nhĩ Vô Mang trên sân khấu. Tên sát thủ đang cầm súng không ngừng bắn tỉa Mạt Nhĩ Vô Mang, trên mặt là nụ cười dữ tợn và đắc ý.
Còn Mạt Nhĩ Vô Mang thì đang không ngừng né tránh sau nhạc cụ và bối cảnh sân khấu. Nhiều lần suýt nữa đã bị đạn súng của tên sát thủ đưa lên thiên đường, có vẻ không cách nào chống trả nổi. Nhưng không thể phủ nhận rằng anh chàng này bẩm sinh đã là biểu tượng của nhã nhặn và cao quý. Ngay đến động tác tránh né đạn cũng rất đẹp, khiến người ta không khỏi thán phục.
Nhưng Mạt Nhĩ Vô Mang hẳn là có bản lĩnh, sao lại phải chật vật như vậy? Sở Thiên trong lòng thầm sinh nghi, thấy động tác trôi chảy sinh động của Mạt Nhĩ Vô Mang liền biết anh chàng này tuyệt nhiên không phải là vừa. Tại sao lại bị sát thủ bức cho không cách nào chống trả? Liệu có phải anh ta đang lo ngại điều gì?
Sở Thiên cũng cũng chỉ có thể nghĩ tới đây, bởi vì sát thủ tóc bạc đã nhảy lên sân khấu. Chẳng cần đến vài hiệp, Mạt Nhĩ Vô Mang sẽ bị bắn ngã. Hắn và đại lão Ấn Độ này ít nhiều cũng có chút ngọn nguồn sâu xa, không thể nào làm ngơ nhìn anh ta chết ngay trước mắt. Nghĩ tới đây, hai tay Sở Thiên chống vài tấm tựa lưng của ghế, như một con diều hâu giương cánh, lao lên sân khấu.
Thẩm Thiến Thiến hơi kinh ngạc, Sở Thiên không ngờ có thể bật tường?
Sát thủ tóc bạc đang cười dữ tợn đi tới Mạt Nhĩ Vô Mang trốn trong góc. Chỉ cần tới trước mặt anh ta bắn vài phát súng, người con truyền thế của của Ấn Độ giáo và thiên tài âm nhạc có một không hai sẽ lên thiên đường. Như vậy thì nhiệm vụ của gã cũng được hoàn thành mĩ mãn, vị trí của gã trong giới sát thủ trong tương lai sẽ có bước thăng tiến dài, tiền vào như nước.
Họng súng chậm rãi giơ lên, nhưng Mạt Nhĩ Vô Mang dường như không nhìn sát thủ tóc bạc, đôi mắt lộ ra vẻ sâu thẳm như biển rộng vô bờ, điều này khiến tên sát thủ tóc bạc chợt giật mình. Đúng lúc này, gã cảm thấy sau lưng luồng gió phần phật thổi, sát khí sắc bén đến quá nhanh. Gã xoay người và chĩa súng lại phía sau theo phản xạ, còn chưa quay lại hẳn, Sở Thiên đã nhào tới trước mặt gã.
Súng lục sát thủ tóc bạc đang cầm nhả đạn vào Sở Thiên. Viên đạn bay chíu ra, sượt qua bên tai hắn, găm vào chiếc ghế phía sau. Không phải là tên sát thủ tóc bạc bắn quá kém, mà là tốc độ của Sở Thiên quá nhanh. Nhanh đến nỗi khi gã còn chưa kịp bóp cò thì Sở Thiên đã lướt người tránh, không đợi tên sát thủ điều chỉnh góc độ, Sở Thiên đã nhanh hơn gã nửa nhịp, bóp lấy cổ tay tên sát thủ tóc bạc.
Thẩm Thiến Thiến ở đằng xa há miệng lấy hơi, tên tiểu tử này quả là có chút bản lĩnh.
Lâm Phi thì không ngừng nắm chặt bàn tay Tống Minh, cứ như là cô ta đang đích thân trên sân khấu vậy.
Sát thủ tóc bạc thấy cổ tay bị Sở Thiên khống chế, hơn nữa có một nguồn lực rất lớn truyền tới, vẻ mặt anh tuấn của gã thoáng hiện vẻ tàn nhẫn, tay phải bỗng buông cây súng lục màu bạc, tay trái bắt lấy nó, tốc độ nhanh như điện chớp, đột ngột dí cây súng trong tay vào ngực Sở Thiên.
Đây là một khẩu súngđặc biệt, thân súng có hai lưỡi dao sắc bén, khi ngón cái của sát thủ tóc bạc miết qua chốt, hai lưỡi dao sắc như tên hướng ngực Sở Thiên bắn tới. Sở Thiên giật mình, chẳng ngờ tên sát thủ này lại dũng mãnh hơn hắn nghĩ, vội mau chóng né tránh. Cùng lúc đó, tên sát thủ đã nắm chắc khẩu súng.
Sắc mặt Sở Thiên trở nên nghiêm trọng, biết khẩu súng lại rơi vào tay gã sẽ dẫn đến phiền phức, không kịp ngẫm nghĩ nữa, đá bay hai nhạc cụ về phía tên sát thủ, đồng thời nhặt lấy cây dương cầm tinh xảo, lăn về phía sau sân khấu. Tên sát thủ nâng súng lên bắn hai phát trúng vào nhạc cụ khiến chúng rơi xuống đất, tay trái còn tiện thể rút ra dao găm ra phòng vệ, sau đó mới đi về phía kẻ xen ngang là Sở Thiên.
Véo, véo.
Hai tiếng kêu sắc bén truyền tới.
Hai cây kéo vi-ô-lông mang theo lực lớn hung dữ bay tới. Tên sát thủ tóc bạc thất kinh, vừa ưỡn lưng ngả người ra sau tránh vừa bắn ra hai phát vào phông nền sân khấu. Trong lúc gã đang vui mừng vì may mắn tránh được cây kéo chết người, mặt đất lại có tiếng vút vút vang lên. Ngoảng đầu lại nhìn, đầu óc gã trống rỗng, lại là hai cây kéo nữa.
Hai thanh kéo vi-ô-lông này được Sở Thiên dùng hết sức bộc phát ném ra, hoàn toàn không nương tay. Thanh kéo bay tới quá nhanh khiến tên sát thủ tóc bạc trong lòng hoảng hốt, tựa hồ trong nháy mắt đó, gã không thể nhìn rõ đường bay và phương hướng của nó. Còn chưa kịp nhảy lên tránh, thanh kéo dương cầm đã không thương tiếc cắm vào bắp đùi gã.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Sở Thiên nhẹ nhàng nhảy ra từ phía sau sân khấu, tên sát thủ tóc bạc nhịn đau nổ súng nhưng phát hiện không còn đủ sức nữa. Hơn nữa, Sở Thiên đã ném cây đàn vi-ô-lông ra như chơi Bowling, đàn vi-ô-lông đập trúng vào bàn tay cầm súng của tên sát thủ tóc bạc. Lực đập lớn khiến cây súng đang được gã nắm trong tay lập tức bị bay ra xa.
Một lát sau, Sở Thiên đã đứng trước mặt gã.
Sở Thiên khom lưng, nhàn nhạt hỏi:
- Sao lại muốn giết anh ta?
Con mắt sáng quắc của tên sát thủ tóc bạc nhìn Sở Thiên khinh bỉ, tiếp đó, đôi mắt ảm đạm chợt phát ra vẻ dữ tợn. Gã gắng chịu đựng cho đau đớn giảm bớt, dùng hết sức lực còn lại vung con dao găm tẩm thuốc độc ra. Động tác tay thuần thục khiến con dao găm phát ánh sát lạnh hướng Sở Thiên đâm tới. Chẳng ai ngờ tên sát thủ bị trọng thương vẫn còn có thể ra một đòn sấm sét như vậy.
Thẩm Thiến Thiến nhìn cảnh vật lộn sống chết trước mắt, khi thấy tên sát thủ tóc bạc xuất chiêu cuối cùng, còn Sở Thiên dường như căn bản không kịp phản ứng né tránh, sợ quá suýt hét lên thành tiếng, không khỏi nhắm chặt đôi mắt đẹp, không đành lòng nhìn cảnh máu me sau khi Sở Thiên bị đâm chết.
Cuộc đấu đầu bằng âm mưu quỷ kế nào thì cuối cùng cũng đều cần dùng tới bạo lực để quyết định kẻ thắng người thua, Sở Thiên từ trước đến nay vẫn thờ phụng một câu như vậy. Chứng kiến quá nhiều sinh mạng ra đi trước mắt, Sở Thiên cũng sớm đã học được cách giết chóc tàn khốc khi trong lòng nhân từ trước con mắt khiếp sợ của thế nhân.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên đó không phải của Sở Thiên. Vốn luôn giữ cảnh giác, khi con dao găm đâm tới, Sở Thiên đã bẻ cổ tay tên sát thủ tóc bạc theo một hướng khác, tiếp đó, con dao găm không hề nương tay đâm vào vai gã. Sở Thiên không muốn gã chết nhanh như vậy, còn muốn giúp Mạt Nhĩ Vô Mang hỏi được điều gì đó, nhưng dao găm đâm vào vai sát thủ xong, mắt, mũi, tai, miệng tên này lập tức ộc máu ra.
Dao găm có độc.
Sở Thiên không khỏi nghĩ lại mà sợ, hơn nữa thứ độc dược này quá bá đạo. chẳng ngờ gã còn độc ác như vậy, tin rằng đạn cũng đã bị tẩm thuốc độc. Xem ra, tối nay gã hạ quyết tâm phải giết được Mạt Nhĩ Vô Mang, chỉ là gã thật không ngờ gieo gió lại gặt bão rồi chôn vùi chính tính mạng gã, trong lòng không khỏi hơi buồn rầu.
Khi đặt thi thể tên sát thủ xuống đất và rút con dao găm ra, Sở Thiên thấy trên cổ gã có hình xăm chim phượng, không khỏi hiếu kỳ nhìn vài cái, nhưng cũng không nghĩ gì nhiều, cho rằng tên sát thủ này là kẻ thích xăm mình, huống hồ tên sát thủ này vì Mạt Nhĩ Vô Mang mà tới, hắn không nên để ý quá nhiều.
Mạt Nhĩ Vô Mang đầu tới cuối vẫn đứng dưới phông nền sông Hằng, đôi mắt như nước sông muôn đời vẫn chảy, không kinh hãi không giật mình nhìn trận chiến sống còn, không hề la hét, cũng chưa từng bỏ chạy. Cho tới lúc Sở Thiên chế phục được tên sát thủ tóc bạc mới nhẹ nhàng đi tới, dùng giọng nói như tiếng trời nói với hắn:
- Cảm ơn!
Sở Thiên vốn còn muốn hỏi Mạt Nhĩ Vô Mang sao không ra hề ra tay, cũng muốn hỏi tên sát thủ tóc bạc vì sao lại đến buổi diễn tấu giết anh ta. Nhưng thấy vẻ buồn bã đằng sau nét mặt bình tĩnh của anh ta thì không nở mở miệng hỏi những câu trần tục đó nữa, đành khẽ thởi dài:
- Chỉ tiện tay thôi, không cần phải nói cảm ơn.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Hoắc Tông nhìn xung quanh thấy mọi người đã tản đi rồi, trên đường chỉ còn người bị thương đang rên rỉ, anh thu dọn những chai Whiskey lại rồi đi đến chỗ người bị thương và đỡ người đó vào bên lề đường. Thấy vậy Tô Dung Dung cũng tiến đến giúp đỡ một tay, Liễu Yên ban đầu thì hơi chần chừ nhưng sau cũng đi theo, đám người Thẩm Thiên Thiên thì vẫn nấp bên chiếc ghế đệm dày.
Sau khi đặt người bị thương vào một vị trí thật thoải mái, Hoắc Tông liền đi về phía cửa, anh ta không muốn bị đám phóng viên lao đến chụp hình. Đến lúc đó trong sự đàm tiếu của thiên hạ, trên các mặt báo và tạp chí lại hết lời ca ngợi sự suy sút của Hoắc gia. Điều này sẽ gây tổn hại rất lớn đến thanh danh của Hoắc gia và cũng khiến cho anh càng buồn hơn trong những ngày ở cùng họ.
Cuộc chiến đã hạ màn, những người nấp bên chiếc ghế ghồi như Lâm Kiêm cuối cùng cũng chịu đứng lên nhưng vẫn không dám tiến về phía sân khấu, suy cho cùng thì những tên sát thủ bị trúng độc mà chết thật sự rất bi thảm. Lúc này, các nhân viên bảo vệ cũng đang nườm nượp đi tới, một nhóm thì đỡ những người bị thương do bị đâm, một nhóm khác thì đi lên để kiểm tra tên sát thủ đã chết.
Gần như vào cùng thời điểm đó, có một thanh niên Ấn Độ từ đằng sau khán đài đi vòng ra, đó là người đi theo Mạt Nhĩ Vô Mang, nhìn thấy tên sát thủ trên võ đài anh ta kẽ nhíu mày rồi đi đến bên cạnh chủ nhân của mình, sau vài lời hỏi thăm ân cần bằng tiếng Ân Độ cổ thì sự thanh thư trên khuôn mặt anh ta mất đi để lộ vẻ chờ đợi đầy oán trách, giọng nói ngon ngọt không còn, cảm xúc vui vẻ càng ít dần.
Mạt Nhĩ Vô Mang im lặng vỗ vai anh ta bày tỏ sự trấn an. Sau đó tiện tay rút ra một tấm danh thiếp trong túi một cách trịnh trọng và thành khẩn đặt trong tay Sở Thiên rồi chậm rãi nói:
- Tôi không phải là bá Nha, nhưng anh là gống như chiếc đàn, một ngày nào đó tâm trạng cảm thấy buồn bực thì hãy đến tìm tôi.
Tấm danh thiếp này được làm bằng vàng ròng, trị giá hai nghìn đô la Mỹ, trên thế giới không có quá mười cái. Tuy nhiên ý nghĩa thực sự không nằm ở việc nó đắt mà vì chủ nhân cũng như thân phận của nó, người có thể nhận nó từ tay Mạt Nhĩ Vô Mang thì đều là người đáng được coi trọng. Anh ta đã coi trọng ai thì dù người đó có thân phận thấp hèn đến mấy cũng đều trở nên cao quý, đáng trân trọng.
Sở Thiên trịnh trọng bỏ chiếc danh thiếp vào trong túi áo mình, rồi lập tức quay lưng bước về phía cửa lớn, các cô Tô Dung Dung cũng vội vàng đi theo. Hoắc tông vốn dĩ đã rời khỏi nhưng đột nhiên quay lại, thấy đám Sở Thiên đi ra phía ngoài, anh ta cười một cách đau khổ nói:
- Đi phía sau khán đài đi, phía trước ồn ào quá. Rất nhiều ánh mắt tò mò nhìn vào hai cửa ra.
Nghĩ đến những ánh mắt tò mò của nhiều người, đám người Sở Thiên liền thấy rùng mình. Đây chẳng khác nào như mấy con khỉ loại ba sao trong vườn bách thú. Nghĩ vậy họ liền quay lại phía cửa sau của khán đài để đi ra ngoài bất chấp sự ngăn cản của các nhân viên bảo vệ. Không thể kiên nhẫn hơn được nữa, nhân viên bảo vệ nói:
- Đường thông từ khán đài sau để dành cho các đoàn xe đi, các anh phải đi ra từ cửa chính.
Thẩm Thiến Thiến nghe được các đoàn xe từ phía sau khán đài rời đi, gương mặt lấp tức trở nên hưng phấn, bất chấp tất cả chạy về phía sau khán đài. Nhân viên bảo vệ muốn đuổi theo chặn cô ta lại, Lâm Kiêm đã hai tay chống nạnh, chỉ vào nhân viên bảo vệ mắng:
- Ngăn cái gì? Có biết cô ấy là ai không hả?
- Là thiên kim tiểu thư của Thẩm gia, biết chưa?
Nhân viên bảo vệ đứng lặng người không phải vì bị dọa bởi thân phận quyền quý mà vì thái độ và sự hống hách của Lâm Kiêm. Trong lúc anh ta vẫn đang đờ người ra thì đám người của Sở Thiên đã đi qua trước mặt, trực tiếp đi ra theo lối sau khán đài. Khoảnh khắc đó, nhân viên bảo vệ hoảng hốt sực tỉnh nhưng đã không còn bóng dáng ai ở đó nữa.
Đi bằng lối đi sau hậu trường thì không nhìn thấy bất kỳ một đoàn xe nào.
Rời đi được vài mét, Thẩm Thiến Thiến ảo não nhìn bốn phía. Quả nhiên không nhìn thấy đoàn xe nào. Sở Thiên khẽ thở dài, ôm Tô Dung Dung đi về hướng thang máy. Lâm Kiêm cũng tiến lên phía trước kéo cô thiêm kim tiểu thư này quay lại.
Thang máy chầm chậm xuống đến nơi. Đây là chiếc thang máy duy nhất có thể xuống được tầng hầm của bãi đỗ xe. Mấy cô Lâm Kiêm phải vòng qua đám người đang vây quanh quảng trường để ra lấy xe và cũng chỉ có thể qua nơi này mới có thể đi ra ngoài. Trong khi Thẩm Thiến Thiến vẫn chưa từ bỏ mọi hy vogj, chuông thang máy đột nhiên kêu lên rồi dừng trước mặt mọi người, cánh cửa từ từ mở ra.
Lúc Sở Thiên đang đợi những mọi người bước vào thang máy thì phía bên trái bỗng vang lên một âm thanh lớn, tiếng bước chân rộn ràng, hai mươi mấy người đang đi nhanh đến gần chỗ thang máy, bốn năm tên vệ sĩ lực lưỡng đeo tai nghe bao vây lấy hội Sở Thiên và đứng chắn ở hai bên thang máy, miệng vẫn còn hống hách hô to:
- Tránh ra. Tránh ra.
Sở Thiên mặt biến sắc nhưng cũng không lập tức làm theo, có mười mấy tên vệ sĩ đeo kính râm đứng bảo vệ phía bên dưới, chậm rãi hướng về phía thang máy. Ánh mắt sắc của Thẩm Thiến Thiến như hút hết luồng khí lạnh, Cả người nổi máu khùng điên như gà bị cắt tiết chạy theo hướng bọn họ. Không đếm xỉa đến Lâm Phi đang lôi kéo mà chạy tới, thậm chí còn hét lên một cách hứng thú:
- Ti Cơ? Ti Cơ?
Hiển nhiên năm thanh niên trẻ tuổi đeo kính chính là thành viên Ti Cơ. Khi thấy hành động của Thẩm Thiến Thiến bọn họ đều thể hiện sự cười đùa, những tên vệ sĩ thì không ngại ngần đẩy Thẩm Thiến sang một bên, biến cô trở thành người qua đường vô danh. Mà Hoắc Tông nhìn thấy nhiều người như vậy thì biến mất không tăm tích.
Thẩm Thiến Thiến bị vệ sĩ thiếu chút nữa đẩy ngã xuống đất. Tuy cô đối với thành viên nhóm Ti Cơ vô cùng sùng bái, nhưng thân thể thiên kim tiểu thư bị đối đãi thô bạo như vậy, trên mặt tự nhiên toát ra vẻ không hài lòng. Lập tức nhìn thấy mấy thần tượng đang tươi cười, lại cảm thấy không trung rực rở trở lại, vội lấy di động Nokia ra chụp liên tiếp.
Thủ lĩnh Ti Cơ dường như không quá mong muốn thành viên bị Thẩm Thiến Thiến dễ dàng chụp ảnh như thế, khuôn mặt đang cười đột nhiên dừng lại đồng thời ho khan vài tiếng. Người đại diện bên cạnh lập tức hiểu ý dẫn hai vệ sĩ đi lên. Không nói hai lời đoạt lại di động của Thẩm Thiến Thiến, vừa ấn nút xóa ảnh chụp vừa kiêu ngạo gào thét:
- Ai cho cô chụp? Ai cho cô chụp?
Thẩm Thiến Thiên sinh ra vài phần lo lắng, ngoại trừ việc không chiếm được ảnh chụp của thần tượng, chủ yếu hơn là tấm ảnh cô chụp cùng mẹ, đây là ảnh lưu niệm thời gian hai người du ngoạn ở Natividade nước Pháp. Tuy cô không tính là cô gái đầy hứa hẹn của Thẩm gia, tương lai dùng thành tốt tốt báo đáp gia tộc, nhưng tình cảm với bề trên vẫn tương đối nồng hậu.
Cho nên thấy hồ cơ bị người đại diện điên cuồng xóa mất, còn cả mấy người vệ sĩ đứng ngang trước mắt mình. Thân kiều nhục phí không quan tâm tấn công vào bức tường người, thậm chí còn khóc hô rồi xông lên đoạt lấy điện thoại di động của mình:
- Đừng có xóa ảnh, đừng có xóa, đấy là ảnh tôi chụp với mẹ.
Người đại diện Ti Cơ hừ mạnh một tiếng, nhìn vào toàn bộ những bức ảnh đang được xóa, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười. Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài di chuyển vài bước, giống như mị ảnh vượt qua hai gã vệ sĩ khôi ngô. Trong nháy mắt đi tới bên cạnh người đại diện, lấy thế sét đánh không kịp bịt lại đoạt lại di động, cũng làm ngừng lại quá trình xóa bỏ.
Người đại diện và vệ sĩ như gặp quỷ, sửng sốt đứng một chỗ. Ngay cả những thành viên Ti Cơ bên cạnh quan sát cũng hơi hơi ngơ ngẩn. Không thể tưởng tượng được tốc độ của Sở Thiên nhanh đến vậy. Vừa muốn ám chỉ cho người đại diện cần phải đoạt lại điện thoại di động và xóa ảnh. Từ hai bên vang lên tiếng bước chân khiến người ta chú ý.
Sở Thiên thừa dịp này vọt ra, trả lại di động cho Thẩm Thiến Thiên buồn rầu phức tạp. Sắc mặt người địa diện biến hóa hết sức, hai bên lối đi lại tuôn ra vô số thiếu nam thiếu nữ, điên cuồng hướng về phía thành viên Ti Cơ, miệng còn tâm thần hô:
- Ti Cơ, Ti Cơ, em yêu anh!
Sáu bảy vệ sĩ lập tức chia làm hai bên tạo thành bức tường ngăn trở, còn thô bảo đẩy bọn Sở Thiên ra khỏi phạm vi cảnh giới. Fan hâm mộ Ti Cơ rất nhanh vọt tới bức tường người nhưng bị vệ sĩ cản lại, rơi vào đường cùng chỉ có thể vươn tay về phía thần tượng mà múa may, thét chói tai. Chờ mong được thần tượng sủng hạnh vài cái.
Thành viên Ti Cơ tự nhiên nhìn quen những trường hợp như này rồi, từ biểu tình đùa cợt của bọn họ có thể biết đã có kinh nghiệm ứng phó phong phú. Người đứng đầu lộ ra nụ cười đẹp trai vài phần phong độ, nháy mắt ra dấu với thành viên phía sau, vì thế mười mấy người treo lên bộ mặt mỉm cười bố thí bắt tay cùng đám fans hâm mộ
Hành động này lập tức khiến đám fans hâm mộ không ngừng được mà thét lên chói tai, có chút xúc động cảm kích lệ rơi đầy mặt, thâm chí có người còn sinh ra co quắp. Với sự mạnh mẽ và rỗi rãi của của những người trẻ tuổi thế hệ mới, tác dụng của thần tượng qua công ty thương mại cnàg trở nên phóng đại.
Ánh mắt Thẩm Thiến Thiến nhìn thần tượng nhưng khóe mắt rõ ràng có vẻ thất vọng, có nhiều thứ yêu đến sâu hận đến càng sâu. Điện thoại tuy được Sở Thiên đoạt lại, nhưng hơn nửa ảnh chụp bên trong đều bị xóa bỏ, hơn nữa liên tục những hành vi thô lỗ của bọn họ làm tổn thương cô. Vì sao hoàn toàn trái lại với tưởng tượng của cô?
Sở Thiên không khỏi có cảm giác buồn bã, những người bạn đồng lứa với mình tột cùng là đang làm những gì? Xã hội đến tột cùng mang đến ảnh hưởng gì? Ngay cả Sa tiên sinh ở Tam Giác Vàng đều có thể thành lập học viện Sa Khát để có hướng đi tương lai cho quân Sa gia. Vì sao Thiên Triều to lớn lại có vẻ mệt mỏi thiếu sức sống như này?
Nếu. Nếu đời sau của mình chỉ biết nhóm máu của minh tinh mà không biết Lão Tam Khổng, nếu như vậy hắn nguyện để mình hôn mê! Ý niệm trong đầu đến đây lập tức ngừng lại.
Bởi vì Tô Dung Dung đang dắt tay hắn than nhẹ
- Sở Thiên, chúng ta đi cửa trước ra ngoài đi, em chịu không nổi sự điên cuồng của bọn họ.
Sở Thiên nắm tay Tô Dung Dung, giữa lông mày hiện lên khí phách và sự kiên nghị, thản nhiên nói:
- Thang máy là chúng ta đợi trước, đương nhiên nên vào rồi.
Tô Dung Dung biết tính cách của Sở Thiên, hơi cười khẽ không nói gì.
Sở Thiên nắm tay Tô Dung Dung đi tới bức tường người, không chút khách khí gạt đám fans hâm mộ ra, áp lực cảm xúc của hắn đổ lên lực đạo của cánh tay, cho nên nhóm fans hâm mộ bị gạt ra hoàn toàn không có chút năng lực phản kháng nào, chỉ có thể tức giận nhìn chằm chằm người thanh niên hống hách này.
Không quá vài mét liền đi tới bức tường người do vệ sĩ xây lên. Một thành viên Ti Cơ nhìn thấy dáng vẻ chim sa cá lặn của Tô Dung Dung, trong mắt tỏa sáng nhìn cô, cứ tưởng rằng Tô Dung Dung nhất định sẽ thét lên chói tai. Ai ngờ, Sở Thiên không chút nhẹ nhàng dùng cánh tay trắng nõn gỡ tay bọn chúng ra.
Hai gã vệ sĩ khôi ngô bị làm cho nhục nhã, lớn tiếng phát đẩy Sở Thiên ra khỏi cửa, dường như muốn mượn cơ hội giáo huấn hắn. Dù sao cơn giận bị cướp đoạt vừa rồi còn chưa được đánh tan, Sở Thiên nhẹ nhàng hừ ra một tiếng, phất tay quạt vào mặt hai gã vệ sĩ.
Ba~ Ba~!
Hai tiếng lanh lảnh vang lên, vệ sĩ bị xung lượng lớn làm ngã văng ra ngoài kêu lên thảm thiết. Tiếng kêu này lập tức khiến thành viên Ti Cơ yên tĩnh trở lại, cũng khiến cho đám fans hâm mộ đang điên cuồng trở nên im lặng. Ngay cả Tống Minh và Thẩm Thiến Thiến cũng kinh ngạc nhìn Sở Thiên, thầm nghĩ người này thật sự làm ra chuyện kinh người.
Tuy nhiên, Lâm Kiêm sớm đã lĩnh gião qua thủ đoạn và hống hách của Sở Thiên, đương nhiên cũng biết hắn lấy kiêu ngạo làm tiền vốn nên không có chút kinh ngạc nào, ngược lại còn lộ ra chút hưng phấn. Đêm nay mặc dù không được nghe buổi hòa nhạc, nhưng liên tục được xem biểu diễn thật sự quá đủ rồi.
Mà Liễu Yên lại nhẹ nhàng than:
- Người này, như tư quỵ hỗ!
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương