Thu thập tài liệu Nghịch Thiên Hoàn khó như lên trời, một lò Nghịch Thiên Hoàn cao lắm là ba viên, quý giá không thể tả. Bình thường đan dược như vậy đều là một số tiên đế cực kỳ cường đại sử dụng rồi trở thành tiên tôn.
Dù ở Tiên Giới hay thế giới Dị tộc thì mỗi lần Nghịch Thiên Hoàn xuất thế sẽ dẫn động gió mây thay đổi, tám phương dậy sấm. Năm đó Hoắc Khải Phong muốn cướp đoạt một viên Nghịch Thiên Hoàn giúp mình đột phá tiên tôn, lần đó Nghịch Thiên Hoàn xuất thế, tám phương tụ tập ở Lâm Phong Nhai. Trận chiến ấy đánh đến thiên hôn địa ám, vô số tiên đế chết đi, cuối cùng Nghịch Thiên Hoàn lạc vào tai ai còn là bí ẩn.
- Tài liệu của Bồi Nguyên đan không dễ tìm như Hồi Nguyên đan, mặc dù trên người ta có khá nhiều thứ tốt nhưng tài liệu thì không nhiều, sẽ không chống được bao lâu.
Âu Dương biết tài liệu hắn có trong tay tối đa chỉ có thể luyện chế trên dưới một trăm viên Bồi Nguyên đan xem như không tệ.
Âu Dương cười xấu xa, lẩm bẩm:
- Xem ra ta cần một tay sai.
Mình không hợp ra tay, nhưng mình có thể dùng đan dược tích góp thành một tay sai. Hiện tại mình không thể luyện chế Khấp Thần đan tạo ra tiên đế, nhưng làm ra một kim tiên thì vẫn có thể.
- Di Tiểu Thiên!
Chớp mắt trong lòng Âu Dương đã có quyết định. Mặc dù Di Tiểu Thiên không xem như là Dị tộc quá cao đẳng, nhưng ở đây người khiến Âu Dương tin tưởng chỉ có một mình gã.
Âu Dương cười tà ác nói:
- Ai bảo huyết thống không cao quý liền k otheer tiến lên? Ta đi con đường không bình thường, ta muốn dùng đan dược tạo ra một Dị tộc tôn cấp!
Từ xưa đến nay, không có huyết sắc song dực thì Dị tộc có thành tựu cao lắm chỉ là tiên đế, Dị tộc như vậy muốn đạt thành tiên đế có thể nói là cực kỳ khó khăn. Tuy nhiên, Âu Dương muốn khiêu chiến cực hạn, muốn tạo thành một tôn cấp.
Âu Dương cất đi đan lô, cao giọng hét:
- Tiểu thiên!
Âu Dương chạy tơi gian phòng hắn ở cùng Di Tiểu Thiên.
Buông xuống thiên hạ đệ nhất, Âu Dương như trở về thuở hắn vừa mới ra khỏi tiểu sơn thôn, không ngừng phấn đấu. Âu Dương ở trạng thái này mới là tốt nhất, hắn có thể chịu được đả kích.
Âu Dương một đường chạy về gian phòng hai người ngụ ở, lúc này Di Tiểu Thiên vẫn đang nằm trên giường ngủ, cái tên này mỗi ngày hết ăn lại nằm!
Âu Dương một cước đá bay ván giường, Di Tiểu Thiên lăn lông lốc từ trên giường xuống đất.
- Ngươi đại gia quá! Ít ngủ thì chết sao? Không nghe người ta nói còn sống cần gì ngủ nhiều, chết rồi có thể ngủ mãi mãi?
Âu Dương lấy ra lý luận từ khi hắn đến thế giới này chưa từng xuất hiện nói một tràng khiến Di Tiểu Thiên ngơ ngác.
- Còn sống cần gì ngủ nhiều, chết rồi có thể ngủ mãi mãi?
Đây là lần đầu tiên Di Tiểu Thiên nghe được lời như vậy, nhưng sao nghe cứ thấy nó vô lý?
Âu Dương làm bộ dạng cao thâm khó dò nhìn Di Tiểu Thiên, nói:
- Còn nhớ ta nói cho ngươi niềm vui bất ngờ không?
Âu Dương làm dáng vẻ thế này khiến Di Tiểu Thiên không thích ứng.
Trong lòng Di Tiểu Thiên thì Âu Dương là một người hơi chân chất, bây giờ bỗng bày ra bộ dạng cáo già, ai mà chịu nổi?
Nếu không phải chắc chắn người đứng trước mặt là Âu Dương, Di Tiểu Thiên thậm chí nghi ngờ có người giả trang thành hắn định làm chuyện xấu với gã.
Di Tiểu Thiên nhìn Âu Dương, rụt rè hỏi:
- Ngươi làm sao vậy, Âu Dương?
Dù sao Di Tiểu Thiên cảm thấy hôm nay Âu Dương rất là không bình thường.
Âu Dương vẻ mặt bí hiểm cười gian:
- Làm sao vậy? Hắc hắc! Ngươi xem đi!
Tay hắn lắc lư, một viên thuốc tròn xoe màu tím xuất hiện trong lòng bàn tay. Khi viên thuóc hiện ra trong phòng thì cả gian phòng tràn ngập mùi thơm ngát.
Di Tiểu Thiên nhìn đan dược màu tím trong tay Âu Dương, mặc dù gã không nhận ra đây là đan dược gì nhưng là một Dị tộc, Di Tiểu Thiên hiểu nó là thứ gì!
Yêu đan! Đây chính là yêu đan trong truyền thuyết Dị tộc đã biến mất.
Trong Dị tộc, yêu đan sớm đã trở thành truyền thuyết, mà Luyện Đan Sư càng là truyền thuyết trong truyền thuyết. Có thể nói bây giờ ở trong thế giới Dị tộc dù có để lại yêu đan thì tuyệt đối không ai sử dụng, sẽ đem nó làm thành vật gia truyền để truyền thừa.
Hiện tại trong tay Âu Dương cầm một viên yêu đan cho mình xem? Hắn từ đâu có được?
Di Tiểu Thiên cảm thấy gã luôn rát thông minh nhưng lúc này trở nên đông cứng.
Nhưng chuyện khiến đầu óc Di Tiểu Thiên đông cứng chưa kết thúc. Âu Dương đặt yêu đan tím trên bàn như quăng đồ bỏ đi, đang lúc Di Tiểu Thiên định mắng hắn điên rồi rồi thì trong tay hắn lại xuất hiện một viên yêu đan giống như đúc.
"Trời ơi!"
Di Tiểu Thiên thầm hét lên, gã cảm thấy mình đang nằm mơ.
"Ta đang nằm mơ, chắc chắn là ta đang mơ! Không lẽ Âu Dương là Chủ Dị tộc? Sao có thể có nhiều yêu đan như vậy? Chắc là mơ rồi, nhưng trong mơ thì sao ngửi được mùi?"
Di Tiểu Thiên vỗ mặt mình xác định đây tuyệt đối không phải nằm mơ.
- Một viên, hai viên, ba viên!
Âu Dương không thèm để ý cực hạn sức chịu đựng của Di Tiểu Thiên, từng viên một, hắn lấy ra tất cả Bồi Nguyên đan mình luyện chế.
Tổng cộng sáu viên Bồi Nguyên đan, trừ một viên bị Âu Dương ăn mất, bây giờ bày trước mặt Di Tiểu Thiên là năm viên. Năm viên đan dược màu tím tụ tập một chỗ, khiến người trong phòng có cảm giác như tẩm trong biển hoa.
Cảm nhận mùi thơm ngát khiến Di Tiểu Thiên kiềm không được rên ra tiếng.
Âu Dương làm bộ dạng lưu mạnh nói với Di Tiểu Thiên:
- Những thứ này là Bồi Nguyên đan, cũng là niềm vui bất ngờ ta tặng cho ngươi. Ở Mộng gia, chúng ta muốn sống càng tốt thì phải có thực lực càng mạnh. Từ hôm nay trở đi ta sẽ không định kỳ tặng yêu đan cho ngươi, việc ngươi cần làm là ăn vào chúng rồi đánh lão già hôm đó hộc máu cho ta!
Nhưng Âu Dương nói xong thì hối hận, vì ánh mắt Di Tiểu Thiên nhìn chằm chằm yêu đan, căn bản không nghe hắn nói chuyện.
Qua thật lâu sau Di Tiểu Thiên hỏi một câu rất là ông nói gà bà nói vịt:
- Ngươi...ngươi lấy ở đâu ra nhiều yêu đan như vậy?
Âu Dương vỗ đầu mình, nhìn Di Tiểu Thiên vẻ mặt ngơ ngác, nói:
- Thật ra ta là một Luyện Đan Sư!
Âu Dương ra vẻ cao thâm khó dò.
Thật tình thì Âu Dương không cần làm như vậy, bởi vì hắn không biết địa vị của Luyện Đan Sư trong Dị tộc. Luyện Đan Sư biến mất nhiều năm, toàn Dị tộc không còn ai có thể luyện chế yêu đan.
Âu Dương có thể trở thành Luyện Đan Sư có thể nói mọi chuyện là trùng hợp. Ký ức của Triệu Cương phối hợp Linh Hồn Liệt Diễm tạo nên một Luyện Đan Sư luyện chế yêu đan.
Nhưng Âu Dương không hiểu là Luyện Đan Sư biến mất nhiều năm, gần như trở thành một truyền thuyết ngang với tiên tri.
Nếu Âu Dương lộ ra thân phận Luyện Đan Sư thì chắc chắn toàn Dị tộc sẽ điên cuồng!
Luyện Đan Sư! Cái này ở Tiên Giới không tính là gì, người Tiên Giới hầu như ai đều có thể luyện đan. Xem như là Âu Dương trước kia, kêu hắn luyện chế một ít Linh Thiên đan thì hắn cũng làm được. Nhưng luyện chế yêu đan và luyện chế tiên đan là khác nhau. Luyện chế yêu đan cần là cái gì luôn là điều bí ẩn, dù là Luyện Đan Sư cũng không hiểu rõ.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Giống như Âu Dương bây giờ, hắn cảm thấy Luyện Đan Sư không có gì khó, nhưng dù là lôi Chủ Dị tộc tới đây thì y cũng không thể luyện chế ra yêu đan, đây là điểm bí ẩn của người luyện chế yêu đan.
- Luyện Đan Sư!
Di Tiểu Thiên bịt miệng không để tiếng hét thốt ra hấp dẫn nhiều người chú ý. Trong mắt Di Tiểu Thiên không chỉ có rung động còn có nghi ngờ.
Nên biết rằng Luyện Đan Sư biến mất quá lâu, dù mỗi Dị tộc đều biết sự tồn tại của Luyện Đan Sư nhưng có mấy ai thật sự trông thấy Luyện Đan Sư? Bây giờ Âu Dương nói cho Di Tiểu Thiên hắn là Luyện Đan Sư? Một Dị tộc thấp kém nhưng lại là Luyện Đan Sư? Trong mắt Di Tiểu Thiên, hoặc nên nói là trong mắt Dị tộc thì Âu Dương thuộc hàng Dị tộc cấp thấp nhất. Dị tộc như vậy ở trong thế giới Dị tộc quơ một nắm to sao có thể trở thành Luyện Đan Sư?
Nhưng mặc dù Di Tiểu Thiên nghi ngờ thì năm viên đan dược trước mắt gã tuyệt đối không phải giả. Đừng nói Âu Dương là Dị tộc thấp kém, coi như Mộng gia cũng không có khả năng một lần lấy ra năm viên yêu đan!
Từ ý nghĩa nào đó nhiều năm trước yêu đan không còn là thứ lấy ra sử dụng mà biến thành vật cất chứa.
Loại cất chứa này thường chỉ gia tộc cực kỳ khổng lồ mới có được.
Âu Dương là một Dị tộc thấp kém, dù là trộm hay cướp đều tuyệt đối không thể một lần có được năm viên yêu đan. Di Tiểu Thiên nghĩ đến mấy ngày nay Âu Dương bí ẩn, mỗi lần đều là mặt xám mày tro trở về thì gã hiểu ra.
Hóa ra trong khoảng thời gian này Âu Dương luôn nghiên cứu luyện chế yêu đan, mà hắn thật sự thành công, hắn thế nhưng chân chính trở thành Luyện Đan Sư. Là Luyện Đan Sư duy nhất hiện nay trong Dị tộc!
Âu Dương tuyệt đối là một bước lên trời, hiện giờ nếu hắn công khai thân phận thì chắc chắn sẽ khiến toàn Dị tộc điên cuồng, e rằng Chủ Dị tộc cũng đích thân chạy đến gặp Âu Dương. Luyện Đan Sư quá quan trọng với Dị tộc, bởi vì Luyện Đan Sư chính là hy vọng. Một người có thể tiếp tục truyền thưa, nếu có thể khiến trời đất nở hoa, nếu có thể khiến mỗi một Dị tộc cao đẳng ăn đan dược như Nghịch Thiên Hoàn, vậy thì Dị tộc căn bản không cần chiến đấu với Tiên Giới, hoàn toàn có thể phong bế nghỉ ngơi lấy lại sức, tiếp theo chờ thời gian thích hợp trực tiếp tiêu diệt Tiên Giới! Số lượng Dị tộc cao đẳng là bao nhiêu? Đúng vậy, số lượng Dị tộc cao đẳng tuyệt đối hơn tiên nhân từ linh tiên trở lên gấp nhiều lần. Nếu những Dị tộc cao đẳng có thể đạt đến cấp kim tiên thì nhiều Dị tộc cao đẳng cùng tiến quân Tiên Giới, đó chắc chắn sẽ là tai kiếp. Cái gì Diệp lão, cái gì Kiếm Vũ Nhai, ở trước mặt số lượng tuyệt đối thì bất cứ chất lượng nào cũng không có tác dụng. Lực lượng một kim tiên đối với cường giả như Diệp lão thì giống gãi ngứa. Nhưng mười người, trăm người, ngàn người thì sao? Dù là ngứa thì cũng gãi đến ngươi lột da. Huống chi Dị tộc cao đẳng đâu chỉ có ngàn vạn. Không nói đến bộ lạc khác, chỉ tính trong Vạn Yêu Chi Thành kéo ra năm vạn Dị tộc cao đẳng tuyệt đối không có vấn đề. Cái gọi là Dị tộc cao đẳng tất nhiên không phải đẳng cấp như Mộng Hi, Dị tộc cao đẳng đây là chỉ những người giống Di Tiểu Thiên. Dị tộc cao đẳng như vậy trưởng thành cực hạn là tiên đế, đến kim tiên thì vẫn tương đối dễ. Nếu như Âu Dương muốn, hai mươi viên Bồi Nguyên đan tuyệt đối có thể tạo nên một Dị tộc cao đẳng cấp kim tiên. Nếu Dị tộc thật sự có đông đúc Luyện Đan Sư, không ngừng luyện chế đan dược cho Dị tộc trưởng thành, vậy thì trăm ngàn năm sau Dị tộc sẽ có lực lượng đủ để đảo điên tất cả.
Di Tiểu Thiên hai tay chộp vai Âu Dương, hỏi:
- Ngươi có biết Luyện Đan Sư đại biểu cái gì không?
Di Tiểu Thiên thề, trong mười sáu năm qua tất cả rung động gộp lại cũng không bằng khoảnh khắc này. Dù là năm đó lần đầu tiên Di Tiểu Thiên trông thấy Chủ Dị tộc Ngụy Bỉnh Dập cũng chưa từng kích động như hôm nay. Chủ Dị tộc là cường đại, là tín ngưỡng của Dị tộc, nhưng y vĩnh viễn chỉ có thể làm tấm chắn trong thế giới Dị tộc. Chỉ cần Tiên Giới không chạy vào thì y chỉ có thể làm tinh thần lãnh tụ. Nhưng Luyện Đan Sư thì khác. Nếu như Âu Dương có thể chế tạo hàng loạt đan dược, cho dù chậm chút cũng không sao! Một ngày luyện chế một viên, một năm có thể luyện chế ba trăm sáu mươi lăm viên, khiến hơn một trăm người trở thành kim tiên. Một năm hơn một trăm người, mười năm là hơn một ngàn người. Dị tộc đạt đến kim tiên rồi thì tuổi thọ giống như tiên nhân, gần như vô hạn. Cho dù trước khi trở thành kim tiên thường thì Dị tộc có tuổi thọ cỡ vạn năm.
Mười năm, một ngàn người, trăm năm chính là hàng vạn kim tiên, nếu là ngàn năm thì là mười vạn, vạn năm là trăm vạn! Trăm vạn kim tiên!
Nếu như Âu Dương thật sự có thể tạo ra trăm vạn kim tiên thì Di Tiểu Thiên thật dám kêu to:
- Cho ta trăm vạn kim tiên, ta liền càn quét Tiên Giới!
Trăm vạn kim tiên, càn quét Tiên Giới! Nghĩ tới đây máu nóng Di Tiểu Thiên sục sôi. Nhưng hiển nhiên Di Tiểu Thiên đã nghĩ nhiều, bởi vì những điều gã suy nghĩ không liên quan gì đến Âu Dương. Không ngừng luyện chế đan dược, luyện chế vạn năm? Nếu kêu Âu Dương làm như vậy thì hắn thà chết còn hơn! Giống như người máy không ngừng luyện chế vạn năm, đây là điều nhân loại có thể làm sao? Suy nghĩ của Di Tiểu Thiên cũng quá hão huyền.
- Ha ha ha ha!
Di Tiểu Thiên chìm trong suy nghĩ, nở nụ cười, nước miếng bất giác chảy ra. Âu Dương nhìn thấy vậy, lắc đầu.
- Này này này!
Âu Dương vỗ vai Di Tiểu Thiên, muốn kêu tỉnh cái tên đang nghĩ viễn vông, dùng ánh mắt rất là buồn rầu nhìn Di Tiểu Thiên.
Âu Dương nói:
- Đừng suy nghĩ lung tung, trước tiên hãy tăng thực lực của mình lên đi. Bất cứ lúc nào, chỉ có tự bảo vệ chính mình mới được! Còn nhớ lời lão già đó nói không? Ta cảm thấy lão nói rất đúng!
- Nói cái gì?
Di Tiểu Thiên đầu óc tràn đầy ba chữ Luyện Đan Sư, đâu còn nhớ được lời lão già nói gì.
- Người thấp kém vĩnh viễn không có tư cách cùng người cao đẳng nói tới lý do gì!
Đó là câu lão già đã nói, tuy khiến Âu Dương thấy bị tổn thương, nhưng hắn không thể không thừa nhận câu nói này là đúng, câu nói lột tả sự tàn khốc của thế giới.
Muốn đối thoại với thế giới, vậy mời ngươi đứng ở độ cao ngang với thế giới rồi tính, nếu không thì ngươi chỉ có thể bị giẫm ở dưới chân, bị người chà đạp, như là rác rưởi bị người khi dễ. Âu Dương không muốn làm phế vật, cho nên hắn ghi nhớ câu nói này, cho nên hắn muốn không ngừng phấn đấu.
- Lão già đó ta sẽ giúp ngươi giải quyết lão!
Di Tiểu Thiên nghe Âu Dương nhắc cũng nhớ tới hành động của lão già kia. Di Tiểu Thiên nhìn ra được Âu Dương rất để bụng chuyện này, mà gã là bằng hữu của hắn, là bằng hữu của một Luyện Đan Sư, còn là dls cuối cùng của Dị tộc, Di Tiểu Thiên cảm thấy mình phải nghĩa bất dung từ!
Âu Dương mất một canh giờ mới khiến Di Tiểu Thiên bình tĩnh lại. Thông qua trao đổi với Di Tiểu Thiên khiến Âu Dương hiểu Luyện Đan Sư căn bản không đơn giản như hắn đã tưởng.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Vốn ở trong lòng Âu Dương địa vị Luyện Đan Sư ngang hàng với Tu Phục Tông Sư thậm chí là Thần Sư trong tiểu thế giới hoặc là Chân Linh Giới.
Nhưng sự thật không phải vậy. Ở tiểu thế giới, địa vị của Tu Phục Tông Sư cao là bởi vì nhiều thứ chỉ có Tu Phục Tông Sư ra tay mới giải quyết được. Ở Chân Linh Giới địa vị của Tu Phục Thần Sư cao, nhưng dù là Tu Phục Tông Sư hay Tu Phục Thần Sư thì cần đối mặt chẳn qua là số ít cường giả đỉnh cao.
Đối với người bình thường thì Tu Phục Tông Sư, Tu Phục Thần Sư chết sống liên quan gì đến họ? Dù sao cả đời mình không khả năng cầu được Tu Phục Tông Sư, hay Tu Phục Thần Sư.
Nhưng Luyện Đan Sư thì khác. Ở trong thế giới Dị tộc, có thể nói mỗi người chỉ cần có đầy đủ đan dược là có thể tăng tiến, giống như Di Tiểu Thiên bây giờ, nếu có hai mươi viên Bồi Nguyên đan là gã có thể nhẹ nhàng trưởng thành đến kim tiên, chen chân vào hàng ngũ cường giả. Nhưng nếu như không có hai mươi viên Bồi Nguyên đan, vậy cả đời này Di Tiểu Thiên có vào được kim tiên hay không thì không ai biết.
Dù sao Dị tộc không có pháp môn tu luyện, họ muốn trưởng thành cách duy nhất là đi vào chiến trường, tru sát tiên nhân. Nhưng tiên nhân dễ giết lắm sao?
Bây giờ Di Tiểu Thiên chẳng qua là phi tiên, bình thường phi tiên rất ít tiến vào chiến trường Dị tộc, cấp thấp nhất thông thường đều là linh tiên. Nếu Di Tiểu Thiên đi tru sát linh tiên chẳng khác nào đi tìm chết, điều đó cần cơ duyên to lớn mới thực hiện được.
Đây cũng là tình trạng hiện nay của thế giới Dị tộc. Mỗi người nơi đây đều có tư cách trở thành cường giả, nhưng không phải ai cũng có kỳ ngộ trở thành cường giả!
Âu Dương rất muốn lấy ra pháp môn làm sao hấp thu yêu khí của mình, nhưng hắn không thể. Bởi vì nếu công khai pháp môn tu luyện thì khi đó hắn phải có thực lực chấn nhiếp tất cả, nếu không hắn chính là sống Lôi Phong.
(Lôi Phong là tên một người nổi tiếng rất rất tốt bụng với mọi người trong truyền thuyết của Trung Quốc)
Âu Dương không cho rằng hắn là người tốt gì, có câu không có ích lợi không dậy sớm, hắn có lý do gì đi giúp đỡ những người Dị tộc này? Nếu Âu Dương là Vạn Yêu Chi Tổ cái gì, là cao cao tại thượng, là thần linh tín ngưỡng của họ, vậy hắn cho họ ích lợi, để họ trưởng thành là nên làm.
Nhưng nếu mình không có được cái gì thì cần gì nhiệt tình giúp đỡ? Ở bất cứ đâu, bất cứ việc gì đều phải trả giá.
Giống như lúc ở hiện đại, Âu Dương từng suy nghĩ mấy vấn đề này. Những người ở trên xe buýt công cộng nhường chỗ cho bà già được đến là cái gì? Họ làm chuyện như vậy có được trả giá không?
Ban đầu Âu Dương rất mờ mịt, nhưng sau này hắn hiểu, làm như vậy cũng có cái gì. Bọn họ nhường chỗ cho bà già, được đến là thỏa mãn! Trả giá nhất định lấy về thứ gì, dù là chỗ ngồi cũng như vậy.
Âu Dương đứng trong Tuyết Dạ viên, nhìn hướng đông, đó là quần kiến túc chủ Mộng gia, đó là nơi tiên tri Mộng gia cư ngụ. Ở trong Mộng gia thời gian dài như vậy, Âu Dương tìm hiểu khá õ về thân phận tiên tri.
Mộng Hi, đây là một nữ tiên tri, một cô gái được sùng bái và ái mộ trong mắt nhiều Dị tộc. Cô gái này và Chủ Dị tộc có quan hệ mập mờ.
Mới đầu nghe nói như vậy Âu Dương thấy buồn cười. Tiên tri và Chủ Dị tộc có mối quan hệ mập mờ? Nói trắng ra là cột đi tìm trâu, mà người nam không chịu.
Sau khi biết chuyện này, quang hoàn thần thánh của tiên tri tụt dốc trong lòng Âu Dương. Thì ra tiên tri không phải vạn năng, nếu nàng có thể tính ra tất cả thì tại sao không tính được nàng không thể có chút chuyện gì với Chủ Dị tộc?
Âu Dương giống như u hồn trong bóng đêm, nhân lúc đêm khuya hắn chui xuống đất lẻn vào quần kiến trúc chủ Mộng gia. Đây là lần đầu tiên Âu Dương vào đây, làm một Dị tộc thấp kém, bình thường hắn không có tư cách đi vào chỗ này. Nhưng Âu Dương biết, ngày hôm nay qua đi, ai mới là thấp kém thì chỉ ông trời mới biết.
*Lách cách*
Có tiếng tách, ấm trà rơi xuống đất phát ra từ phòng của Mộng Hi. Mộng Hi vùi vào ngực mẫu thân khóc sướt mướt.
- Mộng Hi, đừng quá đau buồn, đàn ông đều như vậy, lúc còn trẻ phụ thân của ngươi cũng luôn thích ở bên ngoài hái hoa ngắt cỏ.
Mẫu thân của Mộng Hi vì muốn an ủi nữ nhi của mình không ngừng nói ra tình sử phong lưu lúc phụ thân của Mộng Hi còn trẻ.
Mộng Hi từ từ ngẩng đầu lên, nói:
- Không! Hắn không phải hái hoa ngắt cỏ, hắn là cơn gió, không ai có thể bắt gió trong tay. Quá khứ là ta quá cố chấp, từ hôm nay trở đi ta buông bỏ. Ta sẽ yên phận làm tiên tri của mình, ta sẽ chỉ tồn tại vì gia tộc!
Từ năm nàng mười lăm tuổi theo Ngụy Bỉnh Dập đến bây giờ đã bảy trăm năm. Bảy trăm năm nay nàng từng giây từng phút muốn khiến người đàn ông như thần linh chấp nhận mình, lần lượt chịu đả kích đến hôm nay rốt cuộc khiến Mộng Hi tan vỡ, cuối cùng nàng hiểu mình muốn bắt lấy không phải người mà là cơn gió.
Gió không thể bị nắm lấy, ngươi càng muốn đuổi theo thì sẽ phát hiện gió thổi càng nhanh, đến cuối cùng ngươi chỉ có thể bất đắc dĩ nhận ra mọi thứ chỉ là uổng công.
Mẫu thân của Mộng Hi an ủi nàng:
- Nữ nhi, Chủ Dị tộc có mặt đã bao nhiêu lâu không ai nhớ, lòng hắn là như thế nào, không ai biết, chưa từng nghe nói hắn yêu ai. Nữ nhi, từ bỏ thật ra cũng là một loại biểu hiện của can đảm.
Âu Dương đứng ngoài cửa nghe trộm, đầu óc mờ mịt.
- Chuyện rối rắm gì thế này?
Âu Dương gãi đầu, tình hình gì đây? Tiên tri đuổi theo Chủ Dị tộc, theo bảy trăm năm không được, giờ bị người đả kích thật sự chịu không nổi tan vỡ?
Cái này nghe sao giống cảnh tượng trong vở kịch gì đó, chắc sẽ không là qua một thời gian ngắn tiên tri yêu người đàn ông khác, rồi thì Chủ Dị tộc phát hiện thật ra mình rất yêu tiên tri, sau đó quay ngược lại theo đuổi tiên tri, rồi trải qua ngàn vạn đau khổ bọn họ rốt cuộc cùng nhau?
Âu Dương lắc đầu, vứt bỏ suy nghĩ hoang đường này, hình như hắn cũng khá thích hợp làm đạo diễn vở kích, nhưng hắn tới đây không phải cùng nàng thảo luận kịch tình gì, hắn đến là muốn làm giao dịch nho nhỏ với nàng.
Âu Dương lặng lẽ tiến vào trong phòng, nếu là bình thường, Dị tộc cao đẳng đế cấp như Mộng Hi chắc chắn sẽ phát hiện hơi thở Âu Dương không che giấu quá kỹ. Nhưng lúc này Mộng Hi đầu óc rối bời, không có tâm tình để ý những điều này. Mẫu thân của Mộng Hi tuy là Dị tộc cấp kim tiên nhưng bà không am hiểu chiến đấu, mà lúc này bà chỉ lo an ủi nữ nhi của mình, căn bản không chú ý điều gì khác.
Âu Dương từ từ trốn vào lòng đất, hắn như một con chuột chũi tiếp cận mục tiêu. Kim tiên đối kháng tiên đế! Tuy rằng có yêu khí trong người nhưng Âu Dương vẫn rất căng thẳng.
Âu Dương chưa đụng độ uy lực tiên đế, nhưng hắn cảm thấy mình có thể đấu với Mộng Hi một trận. Lúc này là thời gian tinh thần nàng rối loạn, nếu Âu Dương đột nhiên ra tay thì có tám phần cơ hội trực tiếp bắt Mộng Hi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Cho dù mọi chuyện thất bại thì Âu Dương quăng ra thân phận Luyện Đan Sư cũng tuyệt đối có thể bình yên vô sự.
Lẻn tới trước mười thước, Âu Dương đã tới bên dưới Mộng Hi và mẫu thân của Mộng Hi, hắn đã đến vị trí công kích tốt nhất.
"Một kích kia nhất định phải khiến nàng mất sức lực phản kháng!"
Âu Dương thầm nghĩ, bùm một tiến vọt lên mặt đất. Trong khi Mộng Hi và mẫu thân chưa kịp phản ứng thì hắn một chưởng vỗ vào trán mẫu thân của Mộng Hi, khiến bà ngất xỉu.
Vỗ xong một chưởng tay kia của Âu Dương bắt lấy cánh tay Mộng Hi, kéo nàng vào ngực hắn!
Khoảnh khắc Âu Dương kéo Mộng Hi vào ngực mình thì tay kia như thiết trảo bóp yết hầu tiên tri của Dị tộc, sau đó một đoàn lửa bùng phát từ tay hắn. Trước khi Mộng Hi kịp phản ứng, Âu Dương nhét lửa vào người nàng, bắt đầu đốt cháy linh hồn nàng.
Đúng vậy, Linh Hồn Liệt Diễm mới là con bài lớn nhất của Âu Dương. Dựa vào Linh Hồn Liệt Diễm này tuyệt đối cường đại hơn linh hồn xiềng xích của đám Hồn Giả. Linh hồn xiềng xích có thể bị mạnh mẽ bứt đứt, nhưng Linh Hồn Liệt Diễm là trực tiếp cháy bỏng linh hồn, dù ngươi có thực lực mạnh bao nhiêu, trừ phi liều nguy hiểm linh hồn bị thiêu đốt, nếu không chỉ có thể bó tay chịu trói!
- Hừ...ha...
Âu Dương khẽ phát ra tiếng cười, làm xong những điều này hắn thả Mộng Hi ra, nàng trượt xuống mặt đất.
- Linh Hồn Liệt Diễm, làm sao có thể! Làm sao có thể là Linh Hồn Liệt Diễm được!
Mộng Hi cảm nhận nóng cháy đến từ linh hồn, nàng là tiên tri tất nhiên biết đó là thứ gì. Khi thứ này tiến vào linh hồn thì Mộng Hi gần như bị người phế đi tu vi, từng giây từng phút nàng phải dùng hết lực lượng đối kháng Linh Hồn Liệt Diễm, hơi lơ là liền bị Linh Hồn Liệt Diễm thiêu đốt linh hồn.
Âu Dương nói:
- Đúng vậy, chính là Linh Hồn Liệt Diễm.
Âu Dương nhìn cô gái quỳ trên mặt đất, không thể không nói đây là một mỹ nữ, mỹ nữ thật sự. Dù Âu Dương trông thấy rất nhiều mỹ nữ nhưng phải thừa nhận rằng diện mạo của Mộng Hi xinh đẹp hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.
Tuy nhiên, mỹ nữ thì mỹ nữ, lúc này Âu Dương không phải loại người thương hương tiếc ngọc, hắn sẽ không khiến nàng dễ chịu, bởi vì hôm nay hắn tới là để làm giao dịch. Nếu gia dịch này thất bại, vậy thì mỹ nữ tiên tri trước mắt và mẫu thân của nàng, Âu Dương chỉ có thể nói xin lỗi với họ.
Mộng Hi từ bắt đầu hoảng loạn đến sau lại bình tĩnh, nói:
- Ngươi là ai?
Mộng Hi nhìn người mặc y phục gia đinh, dáng vẻ người hầu. Liếc mắt một cái, Mộng Hi đầu óc ù vang.
Dị tộc thấp kém! Một Dị tộc thấp kém có thể chớp mắt đánh bại mẫu thân có tu vi kim tiên rồi dùng Linh Hồn Liệt Diễm phong tỏa nàng! Trong khoảnh khắc dường như Mộng Hi hiểu ra cái gì.
- Là ngươi!
Mộng Hi chưa từng gặp Âu Dương, nhưng làm tiên tri, nàng có thể tính ra vài thức.
Bây giờ khi Âu Dương thật sự xuất hiện ở trước mặt nàng, tuy Mộng Hi rất giật mình nhưg chốc lát sau hồi phục bình tĩnh.
Âu Dương nhìn cô gái trước mắt, hỏi:
- Ta? Nàng biết ta?
Mặc dù trong mắt cô gái không ngừng lộ ra ưu thương và yếu đuối, nhưng Âu Dương có thể xuyên thấu qua đáy mắt ẩn chứa trí tuệ!
Đúng vậy, đây là cô gái không kém hơn Trịnh Tú Nhi. Thật ra dù Âu Dương không dùng mắt nhìn, chỉ cần nghe chuyện kể về Mộng Hi cũng biết cô gái này tuyệt đối không yếu đuối như vẻ ngoài.
Một cô gái mười lăm tuổi một mình bước vào hoàng thành đối diện Chủ Dị tộc trong tin đồn.
Cái này cần can đảm lớn cỡ nào? Dù là Âu Dương hiện tại cũng không tự tin đối mặt Chủ Dị tộc.
Mộng Hi nhìn Âu Dương, nói:
- Yêu Tổ, đồn rằng Yêu Tổ là người sẽ dẫn dắt Dị tộc lại sáng tạo ra thời đại mới. Ta ở thật lâu trước kia liền tính được ngươi sẽ xuất hiện, nhưng ta không hiểu tại sao ngươi luôn trốn tránh chúng ta?
Mộng Hi âm thầm biến bị động thành chủ động, từ bị hỏi đến hỏi ngược lại. Nếu để Di Tiểu Thiên ở đây chắc chắn gã sẽ đáp lời, vì gã còn quá non. Nhưng Âu Dương không phải là Di Tiểu Thiên, hắn sẽ không bị cô gái như thế này dắt mũi.
Âu Dương nhìn Mộng Hi, hỏi ngược lại:
- Hừ hừ, Yêu Tổ? Nàng tin tưởng sao?
Câu này làm Mộng Hi ngây ngẩng, nàng vốn chuẩn bị mấy trăm câu ứng đối lời Âu Dương. Yêu Tổ, đây là truyền kỳ dẫn dắt toàn Dị tộc tiến lên, ở trong mắt Mộng Hi bất cứ ai biết được mình là Yêu Tổ chắc chắn sẽ có cảm giác cao cao tại thương. Mộng Hi muốn chính là loại cảm giác này, chỉ cần khiến hắn cảm thấy nàng không là gì thì đó chính là lúc nàng chuyển bại thành thắng.
Nhưng người đàn ông trước mắt lại nói lời như vậy! Đúng vậy, ngươi có tin không? Nói thật ra Mộng Hi không tin tưởng. Dẫn dắt Dị tộc thay đổi vận mệnh? Chủ Dị tộc Ngụy Bỉnh Dập cố gắng nhiều năm đèu không làm được! Một Dị tộc thấp kém không lẽ hoàn hảo hơn Chủ Dị tộc Ngụy Bỉnh Dập sao?
Nói thật tình là Mộng Hi không tin, cho nên ban đầu tính ra Yêu Tổ thật sự xuất hiện thì nàng và Ngụy Bỉnh Dập tuy rất chú trọng nhưng chưa từng cho rằng y xuất thế sẽ thật sự thay đổi vận mệnh Dị tộc.
Ngụy Bỉnh Dập lòng cao ngạo, y luôn phải làm người đứng đầu, y không phải người chịu cúi đầu trước người khác, y là một người vĩnh viễn chỉ muốn xoay người khác trong lòng bàn tay. Mộng Hi chính là ví dụ rất tốt, bảy trăm năm không thể làm Ngụy Bỉnh Dập động lòng, cái này cần bao nhiêu lạnh lùng? Cho nên ban đầu nhận được tin tức Yêu Tổ xuất hiện thì Ngụy Bỉnh Dập nghĩ không phải là vận mệnh tương lai của Dị tộc mà là Yêu Tổ có thể trở thành mãnh tướng giống như Mộng Hi, phụ tá y từng bước đi tiếp không.
Mộng Hi tất nhiên là hiểu cách nghĩ của Ngụy Bỉnh Dập, cho nên nàng không ngừng giúp y thực hiện tất cả. Nhưng sự thật chứng minh Âu Dương không đơn giản như họ tưởng.
Nhìn người đàn ông trước mắt, trong lòng Mộng Hi bỗng nổi lên bi ai. Ngụy Bỉnh Dập tự kiêu là bởi vì y có thực lực, căn bản không để ý cái gì âm mưu, dương mưu. Còn Mộng Hi đi theo Ngụy Bỉnh Dập lâu như vậy cũng xuất hiện cảm giác tương tự, đây vẫn là nàng thông minh trí tuệ sao?
Mộng Hi vẫn đang cố gắng thay đổi cách nghĩ của Âu Dương:
- Ngươi không tin sao? Đây là thiên mệnh, là thiên mệnh truyền thừa từ xa xưa!
Nhưng Mộng Hi trông thấy là nụ cười trào phúng của Âu Dương.
- Thiên mệnh! Hay cho một câu thiên mệnh. Nếu như là một đứa con nít nghe nàng nói xong chắc sẽ cho rằng mình là cứu thế chủ vĩ đại nhất trên đời, cần phải dẫn dắt người trong thế giới này đi hướng hạnh phúc. Đáng tiếc ta không phải! Cái gọi là thiên mệnh chẳng qua là một số người không nhìn thấy hy vọng chụp mũ cho vài trường hợp để mơ về tương lai. Cái gọi là Yêu Tổ chẳng qua là đám người rảnh rỗi trong thời gian vô tận ảo tưởng ra. Ta chẳng qua là trùng hợp đụng vào tất cả.
Âu Dương biết rất rõ, nếu ngươi thật sự cho rằng mình là thiên mệnh hướng về, vậy ngươi chắc chắn không nhất định có thể trở thành thiên mệnh, ngươi sẽ mất mạng!
Mộng Hi nhìn chằm chằm người đàn ông này, bây giờ nàng đã hiểu, dù là nàng hay Ngụy Bỉnh Dập đều xem thường Âu Dương. Âu Dương không bị thiên mệnh mê hoặc, mỗi một bước hắn đi cực kỳ cẩn thận.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
- Mọi người đều là người thông minh, ngươi muốn làm cái gì cứ nói đi!
Mộng Hi biết nói những lời sáo rỗng đã không cần thiết, vì nàng không thể lừa gạt người đàn ông trước mắt được.
Người đàn ông này tuy không có thực lực ngang nhiên, hùng bá thiên hạ như Ngụy Bỉnh Dập, nhưng bàn về đầu óc thì người đàn ông này tuyệt đối không kém gì Ngụy Bỉnh Dập.
- Nàng sai rồi.
Âu Dương vươn ngón tay lắc qua lắc lại trước mặt Mộng Hi, nói:
- Chỗ này chỉ có một người thông minh, đó là ta, nàng chỉ có thể là người ngu!
- Ngươi...!
Từ khi Mộng Hi sinh ra chưa từng bị người vũ nhục như vậy, nghe Âu Dương mắng nàng ngu khiến nàng khó thể chịu đựng.
Mộng Hi hiểu sai ý của Âu Dương, khinh thường liếc hắn, nói:
- Ngươi còn tự kiêu hơn cả Ngụy Bỉnh Dập!
Tên này quá tự cho là đúng, hắn nghĩ mình là cái gì? Cho rằng toàn thiên hạ đều phải cúi đầu trước hắn sao?
- Sao nào? Nàng không đồng ý lời ta nói? Xem ra ta không nói sai chút nào.
Âu Dương nở nụ cười, khi hắn cười lên rất là hấp dẫn.
Nhìn Mộng Hi ngồi xuống ghế, Âu Dương nói:
- Người thông minh chỉ có một, bởi vì nàng là người ngu, bây giờ nàng có tư cách gì nói với ta? Dùng lời một con chó của Mộng gia nàng chính là: Người thấp kém vĩnh viễn không có tư cách cùng người cao đẳng nói tới lý do gì. Nếu bình thường thì nàng là cao đẳng, ta là thấp kém. Nhưng bây giờ sự sống chết của nàng chỉ bằng vào một ý nghĩ của ta, nàng có tư cách gì bàn luận với ta?
Âu Dương nói, mặt lộ sát khí.
Mộng Hi là tiên tri, nếu bình thường Âu Dương muốn giết nàng chỉ cần khoảnh khắc. Nhưng lúc này không được, đừng nhìn Âu Dương biểu hiện ra hung tợn nhưng sự thật hắn không dám giết Mộng Hi.
Một khi Mộng Hi chết đi thì Vạn Yêu Chi Thành sẽ náo động, e rằng Âu Dương khó thể trốn thoát khỏi Vạn Yêu Chi Thành. Trong Vạn Yêu Chi Thành có nhiều người Mộng gia thấy mặt Âu Dương, có biết hắn thì làm sao hắn thoát khỏi?
Vậy nên Âu Dương chẳng qua là mặt ngoài cứng rắn bàn bạc với Mộng Hi, nhưng hắn biểu hiện ra mạnh mẽ không giống như người làm bộ làm tịch, đủ để lừa đôi mắt Mộng Hi.
- Ha ha.
Mộng Hi mỉm cười gật đầu nói:
- Tuy rằng ta không biết câu nói này là ai nói nhưng rất chính xác. Tốt lắm, ta thừa nhận ta sai rồi, hiện tại ta chẳng qua là tù nhân dưới tay ngươi, ta không có tư cách bàn luận với ngươi, ngươi muốn nói gì cứ nói đi.
- Ồ? Nghe giọng điệu của nàng thì ta muốn cái gì nàng cũng đưa?
Âu Dương bỗng phát hiện câu nói vật họp theo loài là rất đúng. Cô gái này có phải ở chung với Chủ Dị tộc nên cảm thấy thiên hạ duy ngã độc tôn? Âu Dương rất ghét kiểu nói chuyện của Mộng Hi, mới rồi trong chớp mắt nàng giống như phẩy tay cho hắn món đồ.
Mộng Hi nhìn Âu Dương, khẳng định nói:
- Chỉ cần là ta có, như vậy đều có thể cho ngươi!
Tiên tri! Tiên tri của toàn Dị tộc, chỉ cần Âu Dương ra giá thì Mộng Hi không cho rằng có thứ gì mình không đưa nổi.
- Vậy sao? Nếu ta muốn nàng thì sao?
Âu Dương nheo mắt nhìn cô gái này, bộ dạng ta muốn ngươi khiến Mộng Hi dáng vẻ cao cao tại thượng ngây ngẩn.
Đúng vậy, là thật ngây ngẩn. Mộng Hi có nằm mơ cũng không có tưởng tượng nổi Âu Dương nói ra câu như vậy. Bây giờ Mộng Hi bị Linh Hồn Liệt Diễm phong ấn linh hồn, không có chút sức phản kháng, nếu Âu Dương thật sự muốn làm gì nàng thì sợ rằng nàng chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng..
Khoảnh khắc sợ hĩa tràn ngập lòng Mộng Hi, nỗi sợ cũng hiện ra trên nét mặt. Âu Dương đứng nhìn Mộng Hi lộ ra sợ hĩa thì rất vui vẻ. Thật ra thì Âu Dương nói câu kia chỉ muốn hù Mộng Hi, hắn không phải là kẻ háo sắc, thậm chí nói đến thì hắn khá ù lì, ít nhất về mặt cảm tình hoặc hiểu đàn bà thì hắn rất ngây ngô.
Mộng Hi nhìn thấy vẻ mặt cười xấu xa của Âu Dương, tức giận kêu lên:
- Ngươi đùa giỡn ta!?
Dù có mạnh mẽ bao nhiêu thì nàng rốt cuộc là một người phụ nữ, vào lúc này nàng cũng có loại yếu đuối của đàn bà. Nhưng rất nhanh nàng suy nghĩ rõ ràng, người đàn ông trước mặt sẽ chỉ vì muốn nàng mà mạo hiểm chạy tới đây sao?
- Ha ha.
Âu Dương cười cười tới gần Mộng Hi, nói:
- Ta không đùa với nàng, ta đến tìm nàng để làm giao dịch, một cuộc giao dịch khiến toàn Dị tộc được đến ích lợi!
- Thật ra ta mạo hiểm rất lớn mới quyết định làm như vậy, ta cần nàng ngay bây giờ cho ta bảo đảm, hôm nay dù giao dịch có thành công hay không nàng không được nói chuyện này cho ai khác.
- Ngươi sẽ tin tưởng ta sao?
Mộng Hi chợt phát hiện người đàn ông trước mắt hình như hơi ngu? Kêu nàng thề? Lúc này nàng thề dù là đứa con nít chắc chắn cũng không tin.
Âu Dương nói:
- Không sao, ta sẽ ở trong linh hồn của nàng để lại ít thứ, nó sẽ không ảnh hưởng sinh hoạt của nàng, nhưng có một ngày càng vi phạm lời thề thì nó sẽ ở trước khi nàng vi phạm biến nàng thành không khí.
Linh Hồn Liệt Diễm dâng lên trên tay hắn, tử diệu thạch hòa tan trong tay Âu Dương, thành từng giọt thạch thủy màu đỏ rực rơi trên bàn đá phát ra tiếng xèo xèo.
Từ khi Linh Hồn Liệt Diễm dung hợp cùng Âu Dương thì Linh Hồn Liệt Diễm không chỉ tổn thương với linh hồn, đối với vật thể bình thường thì Linh Hồn Liệt Diễm cũng có uy lực vượt trội. Ngọn lửa cùng nổi danh với Kỳ Lân Chí Dương Hỏa Diễm lúc này xem như hoàn toàn phát huy ra uy lực.
Mộng Hi nhìn tử diệu thạch bị hỏa tán, trong mắt tràn đầy giật mình. Tử diệu thạch này đừng nói là lửa, dù là một tiên đế chạy tới hết sức vỗ chưởng cũng chưa chắc đập nát được nó. Người đàn ông này dùng cách dễ dàng như vậy khiến nó biến thành thạch thủy, hỏa diễm đáng sợ hơn là Mộng Hi tưởng tượng.
Nhưng Mộng Hi chưa giật mình vì tử diệu thạch bị hỏa tán xong thì trong tay Âu Dương hiện ra một đan lô, cho dù nàng muốn giữ bình tĩnh cũng không làm được.
Mộng Hi đương nhiên nhận ra đan lô bảy sắc này, đan lô bảy sắc dùng để làm gì nàng cũng biết. Nếu như Âu Dương lấy ra chỉ là đan lô bảy sắc bình thường thì chắc chắn Mộng Hi không hề giật mình.
Nhưng mấu chốt ở chỗ trong đan lô đang tỏa ra từng đợt mùi hương, mùi dược này là cái gì? Là mùi yêu đan, là mùi yêu đan biến mất đã nhiều năm.
Mộng Hi làm tiên tri, không phải không có thấy qua yêu đan, nhưng yêu đan đối với nàng chỉ có thể xem như một loại vật cất chứa, dù biết công hiệu của nó nhưng không sử dụng.
Bây giờ nghe mùi dược này, Mộng Hi lại nghĩ tới Linh Hồn Liệt Diễm, nàng lập tức hiểu ra! Đúng vậy, người trước mắt không đơn giản như Mộng Hi đã tưởng. Luyện Đan Sư, Luyện Đan Sư biến mất mấy vạn năm, thân phận này tuyệt đối không thấp hơn tiên tri như nàng. Nếu như trong quá khứ, Mộng Hi chắc chắn sẽ nói chuyện câu giờ với Âu Dương xong quay đi báo cáo lên Ngụy Bỉnh Dập, nhưng chuyện xảy ra trước đó khiến nàng mất đi lòng tin với y. Trái tim của Mộng Hi không còn như trước kia, không còn hoàn toàn ở trên người Ngụy Bỉnh Dập.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart