Quan Đạo Thiên Kiêu Tác giả: Tây Lâu Nguyệt
Chương 602: Không phải ai cũng có tư cách uống ly rượu này.
Nhóm dịch: Hoa Hướng Dương
Biên dịch: Mê truyện
Hôm nay Lý Hồng đến để tìm tình yêu mình đã đánh mất, không ngờ lại đụng phải Trương Nhất Phàm ở đây.
Hai người đứng đầu thành phố Song Giang, không ngờ lại gặp nhau trong một quán rượu cách Bắc Kinh nghìn dặm. Lúc này, Lý Hồng cũng không có dáng vẻ của một Chủ tịch thành phố, nâng một ly rượu lên, vẻ đôi má ửng hồng, ánh đèn xanh đỏ của quán rượu làm sáng lên khuôn mặt của cô.
Trương Nhất Phàm chưa từng nghĩ đến, một người phụ nữ ba mươi hai tuổi, vẫn có thể trở nên xinh đẹp như vậy. Nếu như không phải trong tối nay, hắn tuyệt đối không thể nhìn thấy vẻ quyến rũ của Lý Hồng. Có thể dáng vẻ khi uống rượu và dáng vẻ bình thường của Lý Hồng, là hai trạng thái hoàn toàn khác nhau.
Không biết từ khi nào Lý Hồng đã cắt tóc ngắn, khuôn mặt xinh đẹp, khiến cho người khác đầy thương tiếc. Trương Nhất Phàm chợt phát hiện, mình vốn đa tình như vậy, không ngờ trong tình huống này mới phát hiện ra vẻ đẹp của Lý Hồng.
Một bình rượu đặt trên bàn, khi Trương Nhất Phàm đến, cô đã uống gần hết một nửa. Nhưng Lý Hồng không say, trong khoảnh khắc Trương Nhất Phàm xuất hiện, cô lập tức thay đổi thành một người khác.
Hai người không nói gì nhiều, lại giống một đôi bạn cũ, liếc mắt một cái, uống một ngụm, tiếng nhạc đinh tai nhức óc trong quán rượu vang lên.
Lý Hồng chưa bao giờ khiêu vũ, ánh mắt liền dừng lại đám người đang lắc lư trong sàn nhảy. Ánh mắt của cô mang theo một nỗi buồn mờ hồ.
Nếu như đổi lại là ngày thường, Trương Nhất Phàm có thể phát hiện được nỗi buồn trên khuôn mặt cô, chỉ có điều đã quen nhìn thấy vẻ lạnh lùng của cô trong phòng làm việc, vì vậy, khi Lý Hồng vô tình để lộ ra vẻ quyến rũ kia, hắn cũng lơ đãng quên dần đi.
Âm nhạc nổ tung, khiến cho trái tim của mỗi người cũng sôi trào nhiệt huyết, càng nhiều đôi tình nhân không kìm được níu chặt lấy nhau. Mà Trương Nhất Phàm bất kể là lúc nào, cũng vẫn có thể giữ vẻ bình tĩnh này.
Với tính cách của Lý Hồng thì có chút khác biệt.
Lý Hồng là một người giỏi che giấu thế giới nội tâm, mà Trương Nhất Phàm cũng đã được rèn luyện nhiều năm như vậy trong chốn quan trường, từ từ đã trở thành một thói quen riêng biệt của mình. Lại uống hết rượu trong ly rồi, khi hắn đưa tay ra cầm chai rượu, không ngờ Lý Hồng cũng đưa tay ra hướng về phía chai rượu.
Tay của hai người nắm lấy nhau, một cảm giác mềm mại không xương, vô cũng nhẵn mịn, khiến cho Trương Nhất Phàm ngập ngừng một hồi. Lý Hồng ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén nhìn hắn, giống như trước chợt đã từng bừng tỉnh trong phòng làm việc.
Trương Nhất Phàm ngượng ngùng gỡ tay ra, mà Lý Hồng thì lại vẫn yên lặng nhìn hắn. Đôi tay mảnh khảnh trắng như tuyết vẫn cứ nắm chặt chai rượu. Lý Hồng đã uống hết nửa chai Hennessy Xo, vừa nãy Trương Nhất Phàm lại rót đầy một ly, còn lại cũng không nhiều nữa.
Lý Hồng tự rót thêm rượu cho mình, lại đặt lên bàn, Trương Nhất Phàm cũng không khách sáo cầm lấy, rót đầy ly của mình, một chai Hennessy Xo liền được thanh toán. Trương Nhất Phàm nâng ly lên:
- Hai ly này là tôi nợ cô, khi về Song Giang, tôi trả cô ân tình này.
Lý Hồng khẽ cười một chút:
- Trương Nhất Phàm, đừng tưởng rằng anh là Bí thư Thành ủy, đây là Bắc Kinh, anh chẳng là gì cả.
Lý Hồng uống một ngụm rượu.
- Vốn dĩ tôi chẳng là gì cả.
Trương Nhất Phàm nhớ tới lỗi lầm phạm phải trong hai ngày nay, trong lòng vô cùng buồn bực.
Nếu như thật sự khiến hắn từ bỏ thành phố Song Giang trong lúc này, chắc chắn có chút không nỡ. Nhưng chuyện đã đến ngày hôm nay, e rằng rất khó thay đổi quyết định của hai vị lão gia. Trong cuộc sống của con người sẽ phạm rất nhiều sai lầm, Trương Nhất Phàm thầm khuyên chính mình, không thể té ngã trong cùng một nơi nữa.
Lý Hồng cảm thấy hôm nay Trương Nhất Phàm có chút kì lạ, chẳng lẽ một người bình thường giả vờ mình là một người rất giỏi, rất oai phong, hôm nay cũng có tâm sự ư? Lý Hồng không kìm nổi nhìn hắn một cái.
Quả nhiên trên mặt Trương Nhất Phàm đang mang một vẻ tức giận khác với mọi ngày, Lý Hồng không kìm nổi bật cười.
Thành phố Song Giang có nhiều cán bộ chức vụ lớn bé như vậy, chưa từng có người nhìn thấy bộ dạng bây giờ của Trương Nhất Phàm? Trước mặt Trương Nhất Phàm , bọn họ người nào cũng tỏ vẻ tôn kính, giống như học sinh tiểu học tuân thủ nội quy vậy. Hôm nay Trương Nhất Phàm ngoài bộ mặt bất cần, còn có chút gì đó mất mát.
Không biết vì sao, Lý Hồng cảm thấy bộ dạng này của hắn rất thú vị, thế là nhướn đôi mày thanh tú một cái, nâng ly lên nói với Trương Nhất Phàm:
- Cheers ——
Hai người cụng ly một cái, Lý Hồng đưa ly rượu kề ngay miệng, uống một ngụm nhỏ. Mà Trương Nhất Phàm rất mạnh mẽ, một ngụm uống cạn. Lý Hồng nhìn dáng vẻ uống rượu của Trương Nhất Phàm, liền biết ngay hắn đến để giải sầu.
Thế là Lý Hồng lại gọi thêm một chai Hennessy Xo, Trương Nhất Phàm cầm lấy chai rượu, rót đầy cho mình, Lý Hồng nói:
- Anh đến đây uống rượu hay là bị nghiện rượu vậy, ra đây bán rượu hả?
Trương Nhất Phàm mặc kệ cô, lại châm thuốc, Lý Hồng liền nheo mắt nhìn hắn. Nhưng trong quán rượu, khắp nơi đều là người hút thuốc, cô cũng không buồn ngăn cản. Chỉ có điều nhìn Trương Nhất Phàm tràn đầy tâm sự, Lý Hồng suy nghĩ trong lòng.
Cái tên này hình như gặp phải chuyện không vừa lòng, nghĩ đến mấy năm nay thăng quan tiến chức thuận lợi, từng bước thăng chức, trong lòng Lý Hồng liền có một cảm giác không chịu thua.
Một cô gái ba mươi hai tuổi leo lên được vị trí Giám đốc sở, không gặp nhiều trong chốn quan trường. Vốn dĩ năm sau chuẩn bị chuyển lên Bộ ngoại giao, không ngờ bị Trương Nhất Phàm gây sức ép ở thành phố Song Giang, kéo cô xuống vũng nước đục này.
Từ quan điểm cá nhân, Lý Hồng luôn có thành kiến với Trương Nhất Phàm. Có lẽ tất cả chuyện này đều do hoàn cảnh của nhà họ Trương, nhưng từ sau khi cô đặt chân đến thành phố Song Giang, từ từ phát hiện Trương Nhất Phàm không xấu giống như trong tưởng tượng của cô. Trải qua sự kiểm tra nhiều mặt, cô không thể không thừa nhận, Trương Nhất Phàm là người trẻ tuổi có năng lực.
Rất nhiều người đều nói người trẻ tuổi thì không bền vững, khi Lý Hồng leo lên được, cũng đã từng có người tạt gáo nước lạnh vào mặt cô. Cô hiểu rằng một cán bộ Giám đốc sở ba mươi tuổi thì có biết bao lời phê bình?
Có lẽ là tình hình trong nước của Trung Quốc đã kìm hãm sự phát triển của những người trẻ tuổi, mà Lý Hồng cũng kiên quyết cho rằng, cán bộ cần phải trẻ hóa. Mà chỗ sai là một đám cán bộ chung một mái nhà, người nào cũng tuổi già sức yếu, không có một chút chí tiến thủ nào.
Ban lãnh đạo hiện giờ của thành phố Song Giang, cuối cùng cũng thay đổi tình trạng nặng nề trầm lặng, từ sau khi Trương Nhất Phàm về đây, một vài cán bộ đã có tuổi từ từ lùi về tuyến hai. Như Đoạn Chấn Lâm, Tần Xuyên, Quan Bảo Hoa, Từ Yến, Diệp Á Bình v.v… đều là những cán bộ quan trọng, đều ở tuổi bốn mươi hoặc dưới bốn mươi. Đây chính là điểm mới trong ban lãnh đạo của thành phố Song Giang.
Càng ngày Lý Hồng lại càng phát hiện, khi bộ máy lãnh đạo này tràn đầy chí tiến thủ, tất cả những điều này đều có liên quan đến Trương Nhất Phàm. Lý Hồng nâng ly lên, nhìn Trương Nhất Phàm ra hiệu, sau khi uống hết rượu, đôi môi đỏ mọng của cô lại càng quyến rũ hơn.
Trương Nhất Phàm nhìn bộ dạng của cô, ngược lại cảm thấy có chút kì lạ, luôn có một cảm giác trong lòng nói:
- Đây không phải Lý Hồng, đây nhất định không phải Lý Hồng.
Nhưng Lý Hồng cứ đối diện nói với hắn:
- Anh biết không? Mục đích ban đầu khi tôi đến thành phố Song Giang là muốn điều tra anh.
Trương Nhất Phàm tỏ vẻ không sao cả lắc đầu:
- Điều này không quan trọng nữa, rốt cuộc chẳng phải cô vẫn có hứng đến, mất hứng mà về? Còn để bản thân mình nhốt ở thành phố Song Giang.
Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy thật buồn cười.
Bởi vì hắn biết rằng, đây vốn không phải ý của Lý Hồng. Hơn nữa Thủ tướng Chu đã nhấn mạnh, để cô ở lại thành phố Song Giang, trên cơ sở rèn luyện thêm chút nữa. Lý Hồng gật đầu:
- Nhưng mà tôi cũng không thất bại hoàn toàn, chí ít cũng đã cho tôi biết anh là một người như thế nào.
Trương Nhất Phàm cười nói:
- Nghe nói đã có vài cán bộ cấp sở thất thế trong tay cô.
Về mặt chấp hành kỷ luật của Đảng, Lý Hồng luôn được Thủ tướng Chu tín nhiệm, một người nếu rơi vào tay của cô, có thể khiến cô ra mặt điều ra, thời gian sống phóng khoáng cũng không được nhiều nữa.
Nhưng lần này, mệnh lệnh mà cô chấp hành là, chủ yếu là điều tra mối quan hệ giữa nhà họ Phương, họ Lý, còn có họ Trương, cho nên, cô không để ý lắm đến cuộc sống đời tư của Trương Nhất Phàm, nếu không với sự khôn khéo của Lý Hồng, e rằng chuyện giấu được cô sẽ không quá nhiều.
Từ trước đến này Lý Hồng chỉ rung động với một người đàn ông, nhưng người đàn ông đó đã chết rồi. Bởi vậy, trong tính mệnh cô cũng không có quá nhiều tình cảm. Có người nói máu của cô cũng lạnh lùng như khuôn mặt của cô, nhưng cũng vì vậy, mà nhiều lần được Thủ tướng Chu biểu dương.
Nghe thấy lời của Trương Nhất Phàm, Lý Hồng cười lạnh lùng nói:
- Những người như bọn họ, chết cũng chưa hết tội.
Lời nói vừa dứt, liền nhìn thẳng Trương Nhất Phàm:
- Nếu như lúc đầu tôi phát hiện anh có gì không bình thường, cũng sẽ không nương tay như vậy.
Giọng điệu nói chuyện của cô hoàn toàn rất chân thật đáng tin, Trương Nhất Phàm cười nhạt nói:
- Đáng tiếc cô không còn cơ hội nữa.
- Là ý gì?
Lông mày Lý hồng vểnh lên, không hiểu ý trong lời nói của Trương Nhất Phàm.
- Cô sẽ không muốn đi điều tra nữa chứ? Song Giang vừa mới trở lại quỹ đạo.
Trương Nhất Phàm đứng lên:
- Trên thế giới này, không rời khỏi ai thì trái đất sẽ không quay nữa. Yên tâm đi! Song Giang vẫn là Song Giang, vẫn với mục tiêu to lớn là trở thành một thành phố lớn thứ hai như tỉnh Tương trong tay cô.
- Ngồi xuống!
Trương Nhất Phàm đang chuẩn bị đi, Lý Hồng đột nhiên đứng dậy kéo hắn lại, Trương Nhất Phàm không đi được, lại ngồi xuống.
Rất kì lạ, Lý Hồng giống như thành một người khác vậy, chủ động rót đầy rượu cho Trương Nhất Phàm:
- Tối hôm nay, không say không về.
Trương Nhất Phàm chưa kịp từ chối, không biết từ lúc nào, sau lưng lạ thêm một người nữa. Một người đàn ông rất khôi ngô tuấn tú, rất cao to, lại có thái độ phi phàm. Lưng Trương Nhất Phàm hướng ra cửa, người đàn ông ấy đến sau lưng mình, hắn hoàn toàn không biết gì.
Người nay giơ tay nhấc chân lên, mang theo một khí chất đế vương mơ hồ, hình như mỗi một động tác được miêu tả sơ lược của anh ta, đều đủ khiến cả thế giới phải khâm phục. Tiếng nhạc trong quán rượu, không ngờ theo anh ta đi đến, mà còn chầm chậm trầm xuống.
Rất nhiều nam nữ đang nhảy vặn vẹo trong sàn nhảy, sau khi nhìn thấy người này, liền an phận lui về chỗ ngồi. Một vài cô gái giống như dại trai nhìn về người đàn ông khí chất nho nhã này. Mà trong mắt đối phương, không ngờ lại rất coi thường tất cả, nhìn thẳng vào Lý Hồng, giống như tromg thế giới của anh ta, chỉ có một mình Lý Hồng tồn tại.
Sự xuất hiện của người này, khiến cho những vị khách biết điều lùi về sau vài bước, trong mắt thêm vài phần ngưỡng mộ và sợ hãi. Khi Lý Hồng nhìn thấy người này, hiện lên một nụ cười lạnh nhạt, không coi ai ra gì nói với Trương Nhất Phàm :
- Cheers——
Trương Nhất Phàm đang nâng ly, một bàn tay năm ngón thon dài liền đưa qua, đặt lên ly, nói một giọng lạnh lùng:
- Không phải người nào cũng có tư cách cùng uống ly này, hôm nay tâm trạng tôi tốt, không tính toán với anh, anh có thể đi rồi.
Quan Đạo Thiên Kiêu Tác giả: Tây Lâu Nguyệt
Chương 603: Cuối cùng tôi cũng sẽ chiếm được em.
Nhóm dịch: Hoa Hướng Dương
Biên dịch: Mê truyện
Trương Nhất Phàm luôn là một người rất bình tĩnh, hắn không giống những người trẻ tuổi hết sức lông bong, ăn chơi trác táng. Và khi Lý Hồng đang uống một cách khoái chí, đột nhiên chui ra một người như vậy, khiến hắn rất khó chịu.
Hắn liếc mắt nhìn đối phương một cái, đối với loại người kiêu ngạo này, không ngờ cười lạnh lùng chống lại, gạt tay của đối phương ra, không xem ai ra gì nâng ly rượu lên, cụng với Lý Hồng một cái uống cạn.
Từ đầu đến cuối trên mặt Lý Hồng đều mang một nụ cười mỉm không thể hiểu nổi, nhưng trong mắt của người mới đến, đây là một nụ cười khinh nhạo. Chỉ thấy cô nâng ly lên, lại một lần nữa rót nửa ly rượu cho Trương Nhất Phàm, động tác nhẹ nhàng rất nữ tính.
Đây cũng là lần đầu tiên Trương Nhất Phàm nhìn thấy vẻ dịu dàng như vậy của Lý Hồng, khi cô rót rượu, trong mắt mang đầy ý cười. Người mới đến có chút thẹn quá hóa giận, chưa bao giờ mình được cô đối xử như vậy?
Ngoài vài vị trưởng bối, Lý Hồng đối với những người đàn ông luôn với một vẻ mặt, đó chính là lạnh lùng. Thậm chí nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô cũng là một thứ xa xỉ, nhưng tối nay, cô lại có vẻ rất rộng lượng, dịu dàng với người đàn ông trước mặt này, vì thế, một sự tức giận không lý do từ trong lòng nổi lên.
Ở Bắc Kinh, Lý Hồng luôn là một đóa hoa khiến cho người khác không dám chạm đến, lạnh lùng, cách người hàng nghìn dặm. Đến cả Thẩm Kế Văn một thiếu gia nổi tiếng của Bắc Kinh cũng chỉ có thể ngắm cô từ xa.
Người trước mắt này trông có vẻ có cấp bậc cao, phải cao hơn Thẩm Kế Văn. Trương Nhất Phàm cũng biết rằng, người đàn ông dám vì Lý Hồng mà ghen tuông ở trong chốn đông người này, tuyệt đối không phải là nhân vật đơn giản.
Chỉ tiếc là hôm nay anh thật không may, gặp đúng lúc mình đang tâm trạng mình không tốt, cũng không màng đến nhiều như vậy. Đối phương đến giành, làm hoen ố ly rượu trong tay Trương Nhất Phàm, Trương Nhất Phàm cũng không khách sáo tiện tay tạt ngay vào mặt anh ta.
Phụt ——
Nửa ly rượu Lý Hồng vừa rót cho hắn, đã không chút tiếc rẻ gì tạt ngay vào mặt anh ta. Rượu rơi như mưa, từng giọt từng giọt rơi xuống, đối phương vẫn với khuôn mặt tuấn tú, lập tức nhăn nhó, sự tức giận và khó coi viết ngay trên mặt anh ta.
Lý Hồng nhìn Trương Nhất Phàm với một ánh mắt khâm phục, được lắm, dám tạt rượu vào anh ta!
Trong quán rượu, một vài người quen với anh ta toát mồ hôi, dồn dập nhìn về phía Trương Nhất Phàm, người trẻ tuổi này là ai? Không ngờ dám tạt rượu vào mặt anh ta. Trong ánh mắt thông cảm của họ, có chút trách Trương Nhất Phàm không biết trời cao đất dày là gì.
Người mới đến nắm chặt nắm đấm, nhìn vẻ mặt Lý Hồng không có vẻ gì dịu dàng, cố nén cục tức này trong lòng.
Anh ta không quen biết người trẻ tuổi khoảng ba mươi tuổi đang đứng trước mặt, nhưng trong mắt anh ta, ngay đến loại người như Lý Tông Huy, Thẩm Kế Văn cũng không xem là gì, cái tên khốn kiếp này là ai? Ai mà không cung kính với thiếu gia nổi tiếng cả Bắc Kinh như mình chứ.
Cho dù trong lòng có bất mãn gì cũng không dám để lộ ra mặt. Bởi vì với thân phận anh ta dù ở nơi nào cũng đã có vẻ cao quý trời sinh, tài trí hơn người. Hơn nữa anh ta cũng tự cho rằng, có những thứ từ khi sinh ra đã như vậy, người khác mãi mãi không thể so sánh được.
Nhưng hôm nay đứng trước tên lông mày rậm này, vẻ ưu của anh ta đã biến mất không thấy bóng dáng nữa. Anh ta đang muốn ra tay, Lý Hồng lạnh lùng quát một tiếng:
- Tống Hạo Thiên, đừng có quá đáng như vậy!
Lý Hồng biết rằng, nếu như mình không ra mặt ngăn cản, e rằng sẽ xảy ra chuyện lớn. Với tính tình và cách đối nhân xử thế của Tống Hạo Thiên, chuyện gì cũng có thể làm được. Nếu vì mình mà xảy ra chuyện tranh giành tình nhân này, Lý Hồng thật rất mất mặt.
Tống Hạo Thiên?
Trương Nhất Phàm nghe thấy cái tên này, gần như tỉnh rượu. Sao lại là anh ta? Nghe nói người này rât nổi tiếng ở Bắc Kinh, thậm chí hơn bốn thiếu gia của Bắc Kinh, Trương Nhất Phàm cũng thường nghe thấy, chẳng qua là chưa từng gặp mặt mà thôi.
Nói đến Tống Hạo Thiên này, cũng có mấy phần lai lịch. Anh ta với ưu thế là sinh ra đã có tất cả, nhưng cũng không giống kẻ ăn chơi trác táng. Nhưng anh ta không giống bọn Lý Tông Huy, Phương Tấn Bằng, ở Bắc Kinh tác quai tác quái.
Chỉ là một nhân vật như vậy, ngay đến bốn thiếu gia của Bắc Kinh cũng phải nể mặt anh ta, tiếp đãi long trọng. Ly rượu ban nãy của Trương Nhất Phàm, tạt ngay vào khuôn mặt của anh ta, rượu từ trên khuôn mặt tuấn tú vẫn cứ chảy xuống bộ vest lịch lãm. Chiếc áo sơ mi màu trắng hơn một nữa đã bị nhuộm đỏ.
Khuôn mặt vốn rất đẹp cũng vì vậy mà nhăn nhó rất khó coi, có một cảm giác rất hung dữ không nói được. Tống Hạo Thiên vốn muốn ra tay, Lý Hồng vừa quát một câu, anh ta liền thu lại vẻ tức giận trên khuôn mặt, những gân xanh trên tay vẫn lộ ra rất rõ ràng.
Tống Hạo Thiên tức giận rồi!
Ông chủ của quán rượu kèm theo nụ cười đi đến:
- Tống thiếu gia, ngài ——
Chưa dứt lời, Tống Hạo Thiên thuận tay vung nắm đấm nắm chặt đến ra máu lên, ông chủ của quán rượu lập tức văng ra ngoài mấy mét:
- Cút ——
Cũng không biết câu nói này là anh ta nói với ai, dù sao thì những người gần xa ở đó đều run lên như cầy sấy. Một vài người nhát gan đã lẻn đi ra ngoài rồi.
Vì Bắc Kinh có câu nói nổi tiếng là, nếu muốn sống với Diêm vương, chớ gặp phải Tống Hạo Thiên. Đây cũng không phải nói Tống Hạo Thiên là một người thích gây chuyện, mà là người như anh ta cũng không thể gây được. Bốn thiếu gia của Bắc Kinh cũng vì đắc tội với Tống Hạo Thiên mà bây giờ trở thành ba thiếu gia của Bắc Kinh.
Cái người đắc tội với Tống Hạo Thiên, đã sớm rời khỏi thế gian này. Càng đáng buồn hơn là, gia tộc của họ cũng vì vậy mà từ từ biến mất, đã bị mọi người lãng quên.
Cái tên sống với Diêm vương Tống Hạo Thiên, cũng bắt đầu từ lúc ấy. Tống Hạo Thiên đã kết hôn hai lần, nhưng cả hai lần đều chấm dứt một cách thất bại. Những cô gái từng theo hắn, bà vợ đầu tiên do tai nạn giao thông mà qua đời, bà vợ thứ hai sau khi ly hôn cũng không tái giá.
Không biết từ lúc nào, anh ta đã thích Lý Hồng, nhưng với thân phận và hoàn cảnh của Lý Hồng, anh ta có mạnh mẽ như thế nào, cũng không dám mạnh tay với Lý Hồng. Chỉ có điều ử Bắc Kinh, từ sau khi Tống Họa Thiên nói ra, không còn một người đàn ông nào dám tiếp cận Lý Hồng.
Nói về tuổi tác, anh ta và Trương Nhất Phàm cũng không cách nhau bao nhiêu tuổi, nói về tướng mạo, anh ta còn đẹp trai, phong độ hơn Trương Nhất Phàm, nói về thân phận và địa vị, anh ta lại càng có ưu thế mà không ai có thể so sánh được.
Anh ta rống lên một tiếng, làm rất nhiều người giật mình, từ sớm đã chuồn đi thật xa. Lý Hồng liếc mắt nhìn anh ta, rất không vui nói:
- Thôi gây chuyện ở đây đi, hôm nay tâm trạng của bà đây không tốt.
Tống Hạo Thiên không những không đi, ngược lại ngồi xuống, nhìn Trương Nhất Phàm, tức giận nói:
- Mày được lắm, dám tạt rượu vào mặt ông đây, ông đây từng này tuổi, mày là người đầu tiên.
Anh ta nhìn Lý Hồng nói:
- Cô ấy là người phụ nữ của tao, tao mặc kệ mày là ai, tao khuyên mày nên biết điều, cách xa cô ấy chút, tính nhẫn nại của tao cũng có hạn.
- Haha…
Trương Nhất Phàm đột nhiên bật cười, nhìn anh ta một cách kì lạ, cái người này mặt cũng đủ dày đấy, nói Lý Hồng là người phụ nữ của anh ta. Khi hắn cười lớn, ánh mắt chớp chớp với Lý Hồng, khuôn mặt Lý Hồng lập tức trầm xuống.
- Tống Hạo Thiên, anh đừng nói năng lung tung, coi chừng tôi cũng tạt rượu vào mặt anh đó. Anh biết điều thì cút đi, đừng ở đây làm mất mặt người khác nữa.
- Là sao? Tên này có thể ở đây uống rượu với em, tôi thì không?
Tống Hạo Thiên rút ra một cái khăn tay, lau mặt, tiện tay quăng luôn khăn tay.
Không ngờ Lý Hồng không giữ thể diện cho anh ta, lạnh lùng nói:
- Anh không có tư cách này.
- Haha…
Tống Hạo Thiên cười lớn:
- Trong thiên hạ, nếu như Tống Hạo Thiên tôi không có tư cách, thử hỏi ai có tư cách này chứ?
Khi nói chuyện, sắc mặt đột nhiên thay đổi, trên khuôn mặt lạnh lùng kèm theo một vẻ sát khí, sắc nhọn chỉ vào Trương Nhất Phàm.
- Tư cách không phải chỉ mình anh nói là có được, nó cũng giống như thể diện vậy, người ta cho anh thì anh mới có, người ta không cho anh thì anh không có.
Trương Nhất Phàm vốn không muốn can dự vào chuyện này, nhưng Tống Hạo Thiên này quá tầm thường.
Trước kia ấn tượng của hắn về Tống Hạo Thiên rất bình thường, không phải tốt, cũng không phải quá xấu, không ngờ hôm nay vì cô Lý Hồng này lại chọc giận anh ta rồi.
Mà Trương Nhất Phàm nhiều năm sống ở tỉnh Tương, chỉ khi đón năm mới mới tình cờ đến Bắc Kinh một lần, vì vậy Tống Hạo Thiên cũng không thể quen biết hắn.
Nghe thấy câu nói lãnh đạm của Trương Nhất Phàm, Tống Hạo Thiên đang suy nghĩ về thân phận của Trương Nhất Phàm, tiểu tử này rốt cuộc là ai? Người bình thường không dám tùy tiện đắc tội như vậy, người dám nói những lời này trước mặt mình, chỉ có hai loại. một loại là nhân vật có thực lực thực sự, còn loại kia là tên ngốc bày đặt ra vẻ.
Nhưng những người có thân phận nổi tiếng ở Bắc Kinh, bình thường Tống Hạo Thiên đều quen biết, mặc dù mình không quen biết đối phương, đối phương cũng phải nghe đến tên của mình mới đúng. Anh ta kết luận Trương Nhất Phàm không phải không có đầu óc.
Tuy có lúc Tống Hạo Thiên rất ngang tang, nhưng cũng không vô duyên vô cớ mà đi xử lý người nào. Hôm nay nhìn thấy bộ dạng của Lý Hồng và Trương Nhất Phàm rất thân mật, hiền hòa, mới khiến anh ta phát ghen, nhất thời nói nhảm. Mà anh ta biểu hiện như vậy, cũng chỉ là muốn Lý Hồng coi trọng, khiến cho Lý Hồng cảm thấy con người của anh ta, có thể vì Lý Hồng, chuyện gì cũng có thể làm được.
Thân phận của Lý Hồng bị phơi bày ở đấy, người có được cấp bậc của công chúa đương triều cũng không quá nhiều, hơn nữa Lý Hồng là một trong những người xinh đẹp đó. Tuy thân phận của Tống Hạo Thiên đặc biệt, cũng không dám lộn xộn trước mặt Lý Hồng.
Nghe nói khi anh ta mất đi lý trí, giống như tên lưu manh đầu đường vậy, cầm lấy chai rượu đánh nhau. Nhưng hôm nay, anh ta cố gắng kiềm chế lửa giận trong lòng, tức giận nhìn chằm chằm Trương Nhất Phàm. Trương Nhất Phàm uống xong rượu trong ly:
- Hai người từ từ nói chuyện, tôi đi đây.
Lý Hồng cũng đứng lên:
- Tôi cũng đi đây, Tống Hạo Thiên, một mình anh từ từ chơi đi! Còn nữa, sau này không được nói năng lung tung trước mặt người khác, cẩn thận tôi không để anh yên đâu!
Tống Hạo Thiên đứng lên, chặn ngay trước mặt Lý Hồng:
- Nói tôi biết, hắn là ai?
- Hừ, anh không phải người có nhiều tai mắt mánh khóe hay sao? Tôi nói cho anh, Tống Hạo Thiên, làm người phải khiêm tốn, đừng có quá lấy mình ra làm mọi chuyện. Nếu anh thật sự muốn chứng minh mình là đàn ông, thì hãy giống anh ta, từ dưới đi lên, anh dám không?
- Hắn là ai?
- Trương Nhất Phàm!
- Trương Nhất Phàm? Là Trương Nhất Phàm mà Thủ tướng Chu nhắc đến?
Vẻ mặt Tống Hạo Thiên hơi biến sắc.
- Đúng vậy! Vì vậy tôi khuyên anh đừng có lộn xộn!
Lý Hồng lạnh lùng nói.
Cái tên Trương Nhất Phàm này quá vang dội, sự yếu thế của nhà họ Lý và họ Phương đều là kiệt tác của anh ta. Tống Hạo Thiên ở Bắc Kinh sao không biết chứ? Muốn chứng minh mình là đàn ông, phải giống hắn vậy, hắn rất đàn ông sao? Tống Hạo Thiên cười lạnh lùng, nhìn bóng dáng của Lý Hồng, tức giận nói:
- Tôi không tin Trương Nhất Phàm có thể lật đổ cả trời! Lý Hồng ơi Lý Hồng, cô thanh cao cái gì chứ, sớm muộn ông đây cũng chiếm được em!
Quan Đạo Thiên Kiêu Tác giả: Tây Lâu Nguyệt
Chương 604: Hạnh phúc.
Nhóm dịch: Hoa Hướng Dương
Biên dịch: Mê truyện
Trở lại tỉnh Tương, đã là mồng năm, mồng tám sẽ chính thức đi làm.
Trương Nhất Phàm quyết định ở lại tỉnh Tương hai ngày, đến mồng tám mới về Song Giang. Trong nhận thức của hắn, chỉ có nhà ở tỉnh thành mới thật sự là nhà, những nơi khác nhiều lắm cũng chỉ nơi cư trú.
Lần trở về ăn tết này, Hồ Lôi không về, vẫn là đám người Đường Vũ, Tần Xuyên, vừa nghe thấy tin tức đã lập tức hành động. Vừa xuống máy bay, mấy người đã đứng đợi ở sân bay. Một thời gian không gặp, Đường Vũ có vẻ hơi mập ra, cái bụng bia cũng căng lên.
Trương Nhất Phàm cười mắng anh ta làm chuyện đen tối, trong chốn quan trường, từ trước đến nay bụng bia được gọi là bụng đen tối. Trương Nhất Phàm nói anh là một người làm chính tri, nếu cái bụng này không biến mất, nhìn thấy kẻ xấu anh còn chạy được không?
Đường Vũ cười mỉa nói:
- Tôi sẽ về giảm cân, nhất định sẽ cho cái bụng này biến mất.
Thật ra, bụng của Đường Vũ cũng không phải là lớn, chỉ là nhìn qua trông rất rõ, Trương Nhất Phàm đã sớm có kế dự phòng cho anh ta. Nghe được những lời của Trương Nhất Phàm, Lý Trị Quốc liền lặng lẽ trốn trong đám đông.
Tuổi tác những người này đều không lớn, ngoại trừ Trần Trí Phú, cơ bản đều khoảng bốn mươi tuổi. Tuổi tác của ba người Đường Vũ, Lý Trị Quốc và Tần Xuyên cũng xấp xỉ nhau, ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi, Uông Viễn Dương chẳng qua cũng chỉ ba mươi tám tuổi. Vương Bá, Lý Khánh Tùng, Viên Thành Công, Cổ Chí Cương, tuổi của mấy người này có lớn hơn chút xíu, đều trong khoảng bốn mươi năm mươi tuổi.
Ba người Tô Như Hồng và Diệp Á Bình, Từ Yến cũng vừa tròn bốn mươi tuổi. Tuổi tác như vậy, đều là thời hoàng kim. Đối với cấp dưới trẻ tuổi hơn một chút, Trương Nhất Phàm tất phải yêu cầu nghiêm khắc hơn một chút.
Nhìn thấy bộ dạng lấp ló né tránh của Lý Trị Quốc, Trương Nhất Phàm cười mắng một câu:
- Anh trốn có tác dụng gì nữa? Bụng vẫn ở bên ngoài.
Mấy năm nay, Lý Trị Quốc đều làm ở những đơn vị béo bở, nhưng Trương Nhất Phàm nhắc nhở anh ta lần nữa, anh ta vẫn không dám giơ tay lộn xộn.
Nhưng mấy năm an nhàn sung sướng như vậy, dần dần Lý Trị Quốc cũng có hiện tượng phát tướng.
Từ Bắc Kinh trở về, ở cùng những người như vậy, Trương Nhất Phàm lại tìm thấy được cảm giác của năm đó. Ở Bắc Kinh thật sự là rất áp lực, vì quy tắc quá nhiều, vẫn thua xa địa bàn của mình, thoải mái dễ chịu như vậy.
Lần đi Bắc Kinh này, Trương Nhất Phàm đã ý thức rất sâu rằng, nhất định phải nâng cao năng lực của mình, chỉ có như vậy, bản thân mới không phải dựa vào sức mạnh của gia đình, kiên cường đứng dậy.
Do mối quan hệ giữa mình và Thẩm Uyển Vân bị bại lộ, lão gia nhất định sẽ trừng phạt mình, Trương Nhất Phàm bắt đầu suy nghĩ, thừa lúc rảnh rỗi trong mấy năm nay, bồi dưỡng cho mấy người thân tín của mình.
Tiếp đãi mấy người này trong khách sạn đã trở thành thông lệ. Bọn Đường Vũ mọi năm đều đến chúc tết, Trương Nhất Phàm không thể từ chối. Dù sao đây cũng là một dịp để liên lạc và tiếp xúc với họ.
Trương Nhất Phàm nghĩ rồi, đợi sau khi đám người này được thăng chức việc mình tiến lên một bậc vào Tỉnh cũng là chuyện trăng đến rằm trăng tròn mà thôi.
Trên bàn rượu, Trương Nhất Phàm nghe được một tin, Tô Như Hồng có nguyện vọng vào tháng tư này sẽ vào bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố, lại trở thành một nữ Phó chủ tịch thành phố. Cứ như vậy, trong vòng tròn của mình đã có ba vị nữ Phó chủ tịch thành phố.
Căn cứ vào nội quy trước kia, năm mới Trương Nhất Phàm không nhận lì xì, mọi người tụ tập gặp nhau là cách gặp mặt tốt nhất. Ngồi cùng người của mình, Trương Nhất Phàm rất thẳng thắn nói:
- Gia cảnh nhà tôi cũng không kém so với các anh, các anh cũng đừng khách sáo, đã đến rồi thì ăn bữa cơm, mọi người vui vẻ tụ tập lại đây, những thói quen trong chốn quan trường thì thôi đi.
Trương Nhất Phàm với tư cách bạn bè tiếp đãi những người này, khiến họ cảm nhận được tình cảm thật sự ngoài chốn quan trường.
Đối với cảm xúc dạt dào này, Đường Vũ cũng biết rằng từ trước đến nay Trương Nhất Phàm không hề thiếu tiền. Bởi vậy, anh ta liền nhắc nhở mình, trung thành là quan trọng nhất. Cho nên Trương Nhất Phàm có chuyện gì, từ trước đến nay Đường Vũ không bao giờ nói câu thứ hai, như một kiểu người liều lấy mạng sống.
Sau khi uống rượu về, Trương Nhất Phàm đã say ngà ngà.
Đổng Tiểu Phàm nói:
- Anh uống say rồi. Trương Nhất Phàm không nhận:
- Rõ ràng là anh chưa say, say chỗ nào chứ? Chỉ là hôm nay rất vui, uống nhiều hơn mấy ly.
Đổng Tiểu Phàm nói:
- Những người uống say đều sẽ nói mình không say.
Trương Nhất Phàm nói:
- Anh đâu phải người bình thường.
Đổng Tiểu Phàm cười, quăng hắn lên ghế xa-lông:
- Anh đúng là không phải người bình thường, đến con gái nhà họ Thẩm cũng dám làm cho bụng to ra. Đâm thủng cái sọt lớn như vậy, xem họ quyết định xử lý anh như thế nào?
Trương Nhất Phàm nhìn cô, kéo lấy tay vợ một cái thật mạnh, Đổng Tiểu Phàm ngã ngay vào lòng hắn, Trương Nhất Phàm nâng mặt cô lên:
- Em ghen rồi à?
- Không, từ lâu em đã không ghen chuyện này, chỉ có điều như vậy anh sẽ hại chết bản thân mình, sẽ mất đi tiền đồ.
Đổng Tiểu Phàm chững chạc đàng hoàng, kiên quyết không thừa nhận mình đang ghen.
Thật ra, bất kỳ một người phụ nữ nào, nghe thấy chồng của mình có người phụ nữ khác ở bên ngoài, hơn nữa lại có con với người phụ nữ này, đây là chuyện nhất định không thể dễ dàng tha thứ được, nhưng Đổng Tiểu Phàm vẫn cố chịu đựng.
Nhất là khi nghe lão gia nói vì chuyện này bị lộ, đang trong thời gian trừng trị hắn. Trong lòng Đổng Tiểu Phàm nghĩ, mình thôi đi, không thể để hắn liên tiếp gặp nạn nữa.
Nhiều năm như vậy Thẩm Uyển Vân vẫn chần chừ không lấy chồng, ở cùng Trương Nhất Phàm, không xảy ra chuyện mới là lạ. Chỉ có điều cô không ngờ, thẩm Uyển Vân vì chạy trốn hôn ước của gia tộc, không ngờ bí quá hóa liều.
Từ một mức độ nào đó mà nói, Đổng Tiểu Phàm cũng phần nào cảm thấy Thẩm Uyển Vân đáng thương, sinh ra trong một gia đình giàu có, nhưng lại không được theo ý nguyện của mình, được gả cho một người mà mình yêu. Ít nhất về mặt này, mình cũng hạnh phúc hơn cô ấy.
Trương Nhất Phàm nhìn vẻ mặt chân thành của bà xã, trong lòng có chút áy náy, hắn nói:
- Tiểu Phàm, anh xin lỗi em! Thật đấy! Em là một người phụ nữ tốt, Trương Nhất Phàm anh có tội.
Đổng Tiểu Phàm nói:
- Không nói những lời này nữa, họ chuẩn bị xử lý anh như thế nào?
Xử lí? Hừ —— Trương Nhất Phàm bật cười:
- Cùng lắm điều anh đi, đổi một nơi xa xôi có hoàn cảnh khắc nghiệt, viết cho hay thì là đi rèn luyện, nhưng thật ra là đi đày. Nhưng mà em yên tâm, anh không yếu đuối như vậy, anh có thể đi ra từ thị trấn Liễu Thủy, kiểu trừng phạt này có là gì chứ?
Đổng Tiểu Phàm nói:
- Vậy em đi cùng anh nhé?
- Không cần, họ nói rồi, điều em về lại Tỉnh Thành, hơn nữa anh cũng không hy vọng em đi chịu khổ cùng anh, em ở lại Tỉnh Thành đợi là được rồi, không lâu sau nữa, trong bộ máy lãnh đạo của Tỉnh ủy sẽ có tên của Trương Nhất Phàm anh.
Đổng Tiểu Phàm nói:
- Anh uống say rồi! Thật sự không cần em đi cùng anh sao?
- Không phải anh không muốn, là họ không cho phép. Ngoài em ra, những người theo anh, không ai có thể đi cùng, bao gồm cả tài xế và thư ký. Anh ở đó bắt đầu lại từ đầu.
Đổng Tiểu Phàm có chút lo lắng, lão gia thật quá ác độc. Thật sự đang tâm bắt cháu trai mình đi đày.
Thật ra xảy ra chuyện này, người đau lòng nhất chính là người vợ như mình, Đổng Tiểu Phàm phát hiện, sau khi mình kết hôn cùng Trương Nhất Phàm, trở nên không còn cá tính nữa.
Mình đang yêu anh ấy hay đang dung túng cho anh ấy?
Đang nghĩ ngợi, hai tay Trương Nhất Phàm luồn vào trong quần áo của cô, Đổng Tiểu Phàm bị hắn kéo mạnh một cái, mạnh đến nỗi bừng tỉnh lại. Tiểu Thiên Vũ đã được bà nội giữ lại ở Bắc Kinh, ngày tháng của hai người cũng xem như rảnh rỗi. Nghĩ đến Trương Nhất Phàm sắp bị đi đày, Đổng Tiểu Phàm cũng không từ chối, để mặc cho hắn sờ soạng lung tung khắp cơ thể mình.
Trương Nhất Phàm mượn rượu mà hưng phấn lên, tối hôm nay phải nộp bài tập.
Mấy ngày nay ở Bắc Kinh quá áp lực, sống không thoải mái. Về đến tổ ấm của mình, Trương Nhất Phàm liền trút bỏ hết mọi bực dọc, vui vẻ thả lỏng hết tâm trạng của mình.
Đôi môi mang đầy mùi rượu hôn lên khuôn mặt trắng nõn của bà vợ nhỏ, Đổng Tiểu Phàm đẩy hắn ra:
- Đi tắm đi!
Sau khi tắm xong, Trương Nhất Phàm nằm dài trên giường, nhìn thấy bà vợ nhỏ quấn tấm khăn tắm màu trắng, chữ đại liền biến thành chữ thái, ở giữa còn đột nhiên xuất hiện một vật cao vút.
Đổng Tiểu Phàm giật mình, không cần phải phản ứng quá khích vậy chứ! Đã là vợ chồng lâu rồi. Sau đó cô nằm sấp xuống giường, không đợi cô lên giường, Trương Nhất Phàm có chút không thể đợi được nữa nằm đè lên cô.
Hai người lăn lộn trên giường, Trương Nhất Phàm bắt đầu ra tay, rất nhẹ nhàng cởi bỏ trang bị trên người Đổng Tiểu Phàm, chiếc khăn tắm màu trắng cũng bị hắn thuận tay kéo xuống, bay xuống bên giường.
Trên chiếc giường rộng lớn, Đổng Tiểu Phàm với vẻ mặt xấu hổ, hai tay đặt trước ngực che hai chỗ cao cao kia, nhất là hai chân cứ ép chặt rất quyến rũ, càng khơi dậy sự nhiệt tình của Trương Nhất Phàm.
Giữa hai đùi, một thảo nguyên màu đen rậm, bị cặp chân dài kẹp chặt, khiến cho người ta ảo tưởng hết lần này đến lần khác. Người ta đều nói phụ nữ sau khi sinh con, một nơi nào đó sẽ vì vậy mà trở nên quá xấu, Đổng Tiểu Phàm là mổ lấy con, dưới rốn còn có một sẹo dài nhỏ. Nhưng mà, trước đó cô đã đi chữa trị vết sẹo, dưới rốn như một cây hoa mai nở rộ, quyến rũ rực rỡ.
Trương Nhất Phàm kéo hai tay Đổng Tiểu Phàm che trước ngực, hai bầu ngực đẫy đà xuất hiện. Hắn không kìm nổi nằm đè xuống, hôn mạnh một cái, sau đó dùng miệng đùa giỡn với hai quả anh đào kia, ra sức hút giống như lợn sữa vậy.
A ——
Nơi nhạy cảm nhất bị kích thích, Đổng Tiểu Phàm không kìm được kêu lên một tiếng.
Dưới sự khiêu khích mạnh mẽ của hắn, mặt Đổng Tiểu Phàm nổi lên hai đóa rặng mây đỏ, hai chân từ từ tách ra, từng chút một kéo ra hai bên. Trương Nhất Phàm thừa cơ bò lên trên, vật đang kêu gào than khóc giữa hình người chữ thái kia đặt vào nơi nào đó của người phụ nữ.
Một trận mây gió trong cánh rừng ấy, chữ thái biến thành chữ đại, vật đó từ từ biến mất trong phần cuối của dòng chảy sinh mệnh.
Trong phòng ngủ vang lên một hồi âm nhạc tuyệt vời, nốt nhạc nguyên thủy mà đơn điệu, bởi vậy càng trở nên êm tai. Đổng Tiểu Phàm cắn chặt đôi môi xinh đẹp, hai mặt đỏ bừng, đôi mắt khép hờ, cảm nhận thời khắc hạnh phúc nhất của đời người.
Đã lâu không thực hành chính sách tam quang với Trương Nhất Phàm rồi, khi cảm nhận được hạnh phúc, hai tay Đổng Tiểu Phàm liền ôm chặt lấy lưng của Trương Nhất Phàm, những ngón tay cố gắng ghì chặt vào.
Mà Trương Nhất Phàm không ngừng đổi động tác, mặc sức lao nhanh vào cơ thể trắng nõn như ngọc này.
Một cảm giác như núi lửa bùng nổ từ dòng chảy của sinh mệnh, lúc nào cũng bùng lên trong cơ thể Trương Nhất Phàm, bọn chúng tả xung hữu đột, từ đầu đến cuối đang tìm một nơi để bộc phát ra.
Giọng của Đổng TiểuPhàm càng lúc càng mê hồn, có lẽ vì trong nhà không có người ngoài, cô đang thích ứng với việc thỏa mãn dục vọng của mình. Khi dóng chảy từ sinh mệnh trong cơ thể của Trương Nhất Phàm tuôn trào, trong khoảnh khắc tiến vào cơ thể của cô, Đổng Tiểu Phàm cảm nhận được một năng lượng nóng bỏng đang bùng nổ trong cơ thể, có một niềm khoái cảm xấu hổ khiến người ta không thể thốt nên lời, khiến cô cực kì hạnh phúc!
Cao trào đến rồi!
Hai người ôm chặt lấy nhau, thưởng thức dư vị cuối cùng.
Quan Đạo Thiên Kiêu Tác giả: Tây Lâu Nguyệt
Chương 605: Cuộc sát hạch khó khăn nhất.
Nhóm dịch: Hoa Hướng Dương
Biên dịch: Mê truyện
Mồng tám, Trương Nhất Phàm chính thức về thành phố Song Giang.
Vẫn như năm ngoái, triệu tập cuộc họp, cho dù là đã chính thức đi làm, thật ra trong suy nghĩ của nhiều người, vẫn còn lưu luyến trên bàn tiệc năm mới.
Sau đó các đơn vị lợi dụng cơ hội năm mới, nghĩ ra nhiều cách để nhận được nhiều lì xì.
Tối mồng bảy Lý Hồng đến Song Giang, cô luôn là một người rất đúng giờ. Trong cuộc họp, mái tóc ngắn của cô rất thu hút ánh mắt của người khác. Có người thầm nói, Lý Hồng là một đóa hoa hồng có gai, có người nói cô còn khó giải quyết hơn cả hoa hồng có gai.
Bởi vì hoa hồng có gai còn có thể thưởng thức, mà vẻ lạnh lùng và ánh mắt sắc bén của Lý Hồng khiến cho nhiều người không dám nhìn thẳng vào. Rất nhiều người nhìn thấy ánh mắt của cô, đều không kìm nổi lặng lẽ rời đi. Vì vậy, cũng có người nói cô rất có uy phong của người làm lãnh đạo.
Nhưng Ủy ban nhân dân thành phố lại nhiều đàn ông như vậy, nhưng không có một ai dám tranh hơn thua với cô, Lý Hồng có thể ở Ủy ban nhân dân thành phố nói một là một, ngoại trừ hoàn cảnh của cô ra, năng lực của cá nhân của cô không thể khinh thường được.
Đương nhiên, không có tên ngốc nào dám huênh hoang trước thân phận cấp Công chúa của Lý Hồng, đơn thuần chính là muốn tìm đến cái chết. Vả lại trong lòng mỗi người đều biết rằng, Lý Hồng nhất định không ở lại thành phố Song Giang được mấy năm, chỉ cần cô đạt được thành tích chính trị, tự nhiên sẽ được bay thẳng lên trời xanh.
Hơn nữa một Chủ tịch thành phố xinh đẹp như vậy, những người cấp dưới cũng sẽ cố gắng ra sức.
Nhưng từ sau khi Trương Nhất Phàm quản lý Song Giang, quyền lợi nhân sự và quyền lực tài chính vẫn là hai báu vật được Bí thư thành ủy rất coi trọng. Ngoại trừ những thứ đó, Trương Nhất Phàm còn nắm trong tay hệ thống chính trị và pháp luật, trải qua nhiều bão táp như vậy, Diệp Á Bình là bạn bè trung thành của hắn.
Thế mà sau cuộc họp hôm nay, Cục trưởng cục Y tế tìm đến Trương Nhất Phàm, liên quan đến việc chứng thực mấy vấn đề lớn của cục Y tế, mấy vấn đề này đều được thương lượng từ năm trước, chỉ đợi Bí thư Trương phê duyệt. Đương nhiên, những biện pháp chứng thực này, chủ yếu là vấn đề tiền.
Bí thư Trương không ký tên, số tiền này ông đừng hòng có.
Trương Nhất Phàm nhìn báo cáo của ông ta, nói với Cục trưởng cục Y tế:
- Đưa cho Bí thư Lý xem đi, cô ấy ký là được.
Cục trưởng cục Y tế nhất thời không hiểu ý, Bí thư Lý là chỉ vị nào chứ?
Suy nghĩ cả buổi, ông ta mới nghĩ ra, không phải là đang nói đến Chủ tịch thành phố Lý chứ!
Lần đầu tiên đến phòng làm việc của lãnh đạo, vốn muốn gửi một bao lì xì, nhưng ông ta do dự cả buổi, lại không dám tặng. Đi vào phòng làm việc của Chủ tịch thành phố Lý, ông ta đem tài liệu lên, Lý Hồng cảm thấy có chút kì lạ.
Trước kia chuyện liên quan đến mặt đòi tiền, đều do Trương Nhất Phàm nắm chặt, hôm nay sao lại gửi đến chỗ mình chứ? Lý Hồng xem một lượt:
- Bí thư Trương không ở đấy sao?
Lý Hồng đương nhiên biết là một Bí thư thành ủy, nhất thiết phải kiềm soát một vài mắc xích. Nếu hôm nay bản thân lại phá lệ như vậy, Cục trưởng cục Y tế có lấy được sự phê duyệt của mình cũng không nhất định sẽ lấy được tiền.
Nếu như mình ký tên xong, bị kẹt ở cục Tài chính, há chẳng phải rất mất mặt, tự mình sẽ rất bẽ mặt sao?
Cục trưởng cục Y tế chỉ làm theo sự thực mà nói:
- Là ý của Bí thư Trương, nói ngài ký là được.
Lý Hồng nói:
- Cứ để ở đây, anh đi đi!
Đợi sau khi Cục trưởng cục Y tế đi, Lý Hồng suy nghĩ trong lòng dụng ý của Trương Nhất Phàm, hắn có ý gì đây? Thể hiện thiện ý với mình? Không cần phải thế đâu. Cũng trong lúc này, Cục trưởng cục Đất đai và Cục trưởng cục Nông nghiệp cũng đến, họ cũng nói vấn đề như Cục trưởng cục Y tế.
Lý Hồng nói thầm trong lòng, cô nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên nhớ lại cảnh gặp gỡ trong quán rượu ở Bắc Kinh, phải chăng tên tiểu tử này gặp phải chuyện phiền toái gì? Đang chồng chất lên nhau sao?
Quyền lực tài chính đối với một Bí thư Thành ủy mà nói, từ trước đến nay đều là điều quan trọng đến nỗi đầu rơi máu chảy để giành được. Trương Nhất Phàm giao quyền lực tài chính, không thể không khiến Lý Hồng cảnh giác, hắn đang thăm dò mình ư? Hay là có dụng ý khác?
Cô cầm văn kiện đến phòng làm việc của Trương Nhất Phàm, thái độ rất lạnh lùng:
- Báo cáo về mấy ban ngành có liên quan đến Cục Y tế, anh đã xem qua chưa?
Trương Nhất Phàm gật đầu:
- Chuyện của các ban ngành chính phủ, sau này Thành ủy sẽ không nhúng tay vào.
Lý Hồng nhìn hắn, cảm thấy có gì đó rất khó hiểu, nhưng vẻ mặt của Trương Nhất Phàm tuyệt đối không đáng tin Chỉ có điều sự ủy quyền của hắn, Lý Hồng Hiểu rất rõ, Trương Nhất Phàm thản nhiên nói:
- Cô đại diện cho Chủ tịch thành phố kiêm Phó Bí thư Thành ủy, đây là chuyện nằm trong phần việc của cô.
Lý Hồng bỏ đi với tâm trạng có phần không thể hiểu nổi. Chưa được mấy ngày, vấn đề liên quan đến việc bổ nhiệm nhân sự ở mấy cục, không ngờ trong cuộc họp. Trương Nhất Phàm không nói câu nào. Khi Quan Bảo Hoa đến hỏi hắn, hắn để Quan Bảo Hoa đi hỏi ý kiến của Lý Hồng, sau cùng vẫn làm theo nguyên tắc dùng người có khả năng của Lý Hồng.
Có người đoán trong lòng, chẳng lẽ ngay cả Bí thư Trương cũng chú ý đến hoàn cảnh của Lý Hồng, suy đoán này không phải tin đồn vô căn cứ, đằng sau Lý Hồng không phải người bình thường có thể chạm vào được. Vì vậy, bọn họ cứ thản nhiên cho rằng là vậy.
Lý Hồng liền ngồi không yên, lại một lần nữa đến phòng làm việc của Trương Nhất Phàm, hai mắt rực sáng nhìn hắn:
- Anh chuẩn bị bị điều đi phải không?
Trương Nhất Phàm cười không đáp, bị Lý Hồng hỏi gấp như vậy, hắn cười nói:
- Tôi còn nửa tháng nữa, cố gắng nắm bắt đi!
Lý Hồng nhìn hắn:
- Biểu hiện vô trách nhiệm này của anh, tôi sẽ nói với cấp trên, thành phố Song Giang đang trên đà phát triển, làm sao có thể lâm trận đổi tướng như vậy!
Trương Nhất Phàm lắc đầu:
- Tự giải quyết cho tốt đi! Đừng không muốn đấu tranh như vậy!
- Anh muốn đi đâu? Tỉnh ủy? Hay là nơi khác?
Khi Lý Hồng nhìn Trương Nhất Phàm, không còn thái độ thù địch như lúc ban đầu mới đến Song Giang, nhưng giọng nói của cô vẫn rất lạnh lùng, không thể kháng cự lại được.
Rất kì lạ, Lý Hồng ở Ủy ban thành phố không lâu, rất nhiều người đã ngay lập tức phục tùng. Có lẽ đây chính là sức hấp dẫn không gì sánh được của người đẹp, đàn ông rất dễ khuất phục dưới váy thạch lựu của người phụ nữ.
Lý Hồng vẫn là một người đẹp lạnh lùng, nói chuyện với bất cứ người nào cũng không có quá nhiều tình cảm.
Khi cô và Trương Nhất Phàm nói chuyện, không hiểu sao vô tình thay đổi thành người khác.
- Đến lúc đó cô sẽ biết.
Trương Nhất Phàm cũng không để lộ ra suy nghĩ của mình, bởi vì Lý Hồng là một phụ nữ thông minh, rất dễ bị cô nhìn thấy chân tướng. Mà quan hệ giữa mình và Thẩm Uyển Vân tuyệt đối không thể để người ngoài biết.
Câu trả lời của Trương Nhất Phàm khiến cho Lý Hồng rất tức giận, cũng không biết vì sao, cô từ tòa nhà Thành ủy trở về, tâm trạng không tốt lắm. Cảm giác kì lạ này, đến cả bản thân cô cũng không sao hiểu nổi.
Có lẽ, trong lòng cô ngày càng cho rằng, cùng một ban lãnh đạo với một người trẻ tuổi như Trương Nhất Phàm, hợp tác cũng tương đối ăn ý. Lại có thể, nếu sau khi Trương Nhất Phàm đi rồi, cô sẽ không còn tính chất so bì, không còn mục tiêu.
Lý Hồng đã từng thề, phải đạt thành tựu vượt qua Trương Nhất Phàm, để bản thân mình trở thành một nữ cán bộ cấp cao trẻ tuổi nhất. Lý Hồng đã từng mơ ước, chính là trở thành một nữ bộ trưởng bộ ngoại giao trẻ tuổi nhất của cả nước, đấy mới là nơi mà cô thật sự muốn hướng đến.
Vì sao đường đường là một Bí thư Thành ủy lại phải điều đi, một chuyện trọng đại như vậy, không ngờ mình lại không nghe bất kì tin tức gì? Lúc Lý Hồng đang phiền muộn, di động đổ chuông, cô nhìn một cái, liền ấn tắt.
Đối phương rất cố chấp, tiếp tục gọi điện thoại, cuối cùng Lý Hồng không chịu nổi, cầm điện thoại quát lên:
- Tống Hạo Thiên, anh yên được không?
Tống Hạo Thiên bị Lý Hồng gắt gỏng giật mình một cái, mở di động ra nói:
- Em uống hỏa dược rồi!
Lý Hồng không khách khí nói:
- Ai rảnh rỗi không có gì làm như anh, tôi đã nói với anh từ lâu rồi, bổn tiểu thư không thích đàn ông bị hai phụ nữ bỏ rơi, sau này đừng làm quấy rầy tôi nữa.
Nói xong, cô tắt điện thoại cái rụp. Đùa gì chứ? Không phải chỉ ỷ vào ưu thế riêng của anh mà ở Bắc Kinh diễu võ dương oai, hô mưa gọi gió. Nếu cùng với loại người này, chi bằng làm Tiểu Tam đi!
Lý Hồng lẩm bẩm mắng một câu, đức tính gì chứ?
Sau khi mắng xong, Lý Hồng đột nhiên cảm thấy buồn nôn, bởi vì cô nghĩ đến quan hệ dơ bẩn như vậy giữa nam nữ, quá khủng khiếp. Lý Hồng có bệnh sạch sẽ, mỗi lần chỉ cần nghĩ đến cảnh đó trên ti vi, cô liền nổi da gà khắp người.
Hơn nữa Lý Hồng kiên quyết cho rằng, chất dịch lỏng ấy của đàn ông rất dơ bẩn, cô là tiên nữ thiêng liêng, trên cơ thể không thể có thứ khủng khiếp như vậy, vì vậy cô từng mơ mộng về tình yêu của mình khi còn học đại học.
Tình yêu chân chính không cần tình dục, mà là sự giao lưu và kết nối giữa hai linh hồn.
Mà loại đàn ông đã hai lần ly hôn như Tống Hạo Thiên, càng bị cô coi là thuốc độc.
Mắng Tống Hạo Thiên một trận, trong lòng cô thoải mái hơn nhiều.
Bây giờ cuối cùng cô đã hiểu, trước khi Trương Nhất Phàm đi, đem toàn bộ quyền hành vào tay mình, tên khốn này có ý gì chứ? Sợ vị Bí thư Thành ủy mới đến sẽ khiến mình không đảm đương được hết công việc của chính quyền sao? Cũng xem thường bà đây quá rồi.
Nhưng mà, Xem ra hắn cũng có ý tốt, đem tất cả quyền hành giao vào tay Lý Hồng, sau này cô hành sự sẽ thuận tiện hơn nhiều. Lý Hồng là người trời không sợ, đất không sợ, mặc dù vị Bí thư Thành ủy mới đến rất mạnh, nếu cô cảm thấy có lý, nhất định sẽ cố gắng đấu tranh.
Vài ngày qua đi, tin Trương Nhất Phàm bị điều đi cuối cùng cũng truyền đến tai Lý Hồng, chẳng qua là tin này ngoài dự tính của cô.
Sao có thể thế được? Không ngờ là đến thành phố Lâm Vĩnh.
Thành phố Lâm Vĩnh thuộc khu vực Tương Nam, là một nơi lưu đày từ xưa, và cũng là nơi của Nam Man, không chỉ nghèo khó lạc hậu, hơn nữa phong tục tập quán của các dân tộc thiểu số cũng không giống nhau. Lý Hồng thật không hiểu nổi, tại sao Trương Nhất Phàm lại bị điều đến một nơi xa xôi như vậy, tuy vẫn là Bí thư Thành ủy, nhưng rõ ràng là đi đày, hắn bị giáng chức rồi.
Lý Hồng gọi điện thoại hỏi Lý Thiên Trụ, Lý Thiên Trụ nói mình cũng không biết, đây là ý của Tỉnh ủy. Lý Hồng đoán rằng, phải chăng gần đây Trương Nhất Phàm có chút lên mặt, phía trên có ý đè bẹp sự kiêu ngạo của hắn.
Nhưng nhà họ Trương và họ Thẩm có mối quan hệt tốt như vậy, sao họ không ngồi lại nói chuyện? Lý Hồng suy nghĩ cả buổi, chỉ có thể có một kết quả, đó chính là lão gia nhà họ Trương cố ý muốn Trương Nhất Phàm học hỏi thêm kinh nghiệm. Một cán bộ cấp cao quá trẻ tuổi, không có sự dày dặn kinh nghiệm của bản thân, sau này có đứng trong Tỉnh ủy cũng không vững.
Quy mô ở thành phố Song Giang đã được mở ra, Trương Nhất Phàm ở lại nữa cũng không có sự phát triển quá lớn. Có lẽ ở nơi như thành phố Lâm Vĩnh, càng thích hợp hơn cho sự sắp xếp mới của hắn.
Lý Hồng suy nghĩ cả buổi, cũng chỉ đoán ra được đại khái, nhưng cô vẫn không thể hiểu nổi cách làm này của nhà họ Trương. Chẳng lẽ người nhà họ Trương đều rèn luyện như vậy mà ra sao? Sau này khi cô nghe nói Trương Nhất Phàm ra đi, ngay cả tài xế và thư ký cũng không được dẫn theo, khi một mình lẻ loi đến thành phố Lâm Viễn, Lý Hồng càng lắc đầu.
Có thể đây là một cuộc sát hạch khó khăn nhất trên con đường làm cán bộ của hắn, Lý Hồng nghĩ mãi, đột nhiên tự cười nhạo mình, mình như vậy là sao nhỉ? Cứ lo lắng cho người khác, cục diện ở thành phố Song Giang của mình, chẳng phải mới bắt đầu hay sao?
Quan Đạo Thiên Kiêu Tác giả: Tây Lâu Nguyệt
Chương 606: Thất vọng
Nhóm dịch: Hoa Hướng Dương
Biên dịch: Mê truyện
Tô Tú Khánh ôm lấy cháu trai vừa mới ngủ say đặt lên giường, nói với chồng:
- Thật sự đã quyết định để thằng ba đến địa khu Lâm Vĩnh rồi ư? Tôi nghe nói khu vực đó rất loạn?
Mẹ dù sao thì vẫn là mẹ, vẫn luôn rất quan tâm đến nơi đi của thằng ba. Lúc trước bà nghe nói Trương Nhất Phàm phạm một điều tối kỵ trong chốn quan trường, lo lắng muốn chết. Sau này nghe được con bé nhà họ Thẩm có chuyện mờ ám với thằng ba, hơn nữa còn lén lút sinh con trai, trong lòng bà không thoải mái.
Lần trước cũng vì chuyện của con bé nhà họ Thẩm, vẫn còn dây dưa chưa dứt. Bà đã hứa với Đổng Tiểu Phàm, mình chỉ nhận một cô con dâu. Có lẽ cũng vì vậy mà Đổng Tiểu Phàm lặng lẽ nhẫn nhịn nỗi oan uổng này.
Đứng ở lập trường của con trai, người mẹ tất nhiên nói giúp cho thằng ba:
- Đây cũng không phải lỗi của người nào cả, lỗi tại cả hai bên. Con bé nhà họ Thẩm cũng thật là, không cưới ai? Cứ bám lấy thằng ba. Nếu chẳng may chuyện này truyền ra ngoài, tiền đồ của thằng ba sẽ bị hủy hết sao.
Trương Kính Hiên nhìn vợ một cái:
- Bà thì biết cái gì? Ôm Tiểu Thiên Vũ đi ngủ sớm đi!
Trương Kính Hiên rất ít khi nặng lời, mấy hôm nay tâm trạng cũng không tốt lắm, càng nghĩ, điều Trương Nhất Phàm đến khu vực Lâm Vĩnh, đây là cách tốt nhất. Trương Nhất Phàm bây giờ đã là cây to đón gió, là mục tiêu công kích của nhiều người. Trước tiên không nói về những vấn đề còn vương trên người hắn, cứ xem như là không bất kì vấn đề gì, một số người có mưu đồ bất chính, cũng sẽ cố gắng bới móc để luận tội. Trương Kính Hiên đã nghĩ kĩ, chỉ có tạm thời lánh đi, để mọi người dời sự chú ý trên người hắn, lùi một bước tiến hai bước là cách tốt nhất.
Đương nhiên, điều kiện ở khu vực Lâm Vĩnh rất khắc nghiệt, chỉ cần hắn có lòng, vẫn rất dễ tạo được thành tích chính trị. Trương Kính Hiên cũng biết rằng ông cụ không phải chưa từng suy nghĩ, cho nên sắp xếp như vậy, một là lần kiểm tra cuối cùng của Trương Nhất Phàm, hai là để hắn tự kiểm điểm mình, đồng thời cũng có cả ý muốn bảo vệ hắn trong đó.
Chỉ có điều sự tính toán chu toàn này không biết Trương Nhất Phàm có hiểu được không.
Ông cụ làm việc, chưa bao giờ yêu cầu người khác phải hiểu, Trương Kính Hiên cảm thấy phải trau dồi hơn năng lực của mình trong mặt này, đều đã là người năm mươi mấy tuổi, còn cách xa so với thế hệ trước.
Còn mấy tháng nữa, ông cụ sẽ lui về tuyến hai, ông cụ chính là người đứng đầu nhà họ Trương. Trương Kính Hiên vẫn chưa nói i ý muốn thực sự cho vợ nghe, sợ bà ấy không kìm nổi, để lộ chuyện này cho Trương Nhất Phàm.
Có một số việc, nên dựa vào bản thân thưởng thức tỉ mỉ, sau đó từ từ biến mất, hiểu rõ được ý nghĩa thật sự ở trong đó.
Vợ vẫn còn lầu bầu:
- Nghe nói ông không cho nó đem theo bất cứ người nào, chỉ một mình nó, sẽ làm thế nào để phát triển công việc chứ? Ba nó, ông có thể nói chuyện với lão gia một chút được không, đừng hạn chế đến nỗi muốn chết như vậy?
- Nói chuyện gì chứ? Chuyện đã quyết định rồi. Nhà họ Thẩm không tính toán, xem như nó còn may mắn. Nếu là người khác, sớm đã phơi thây ngoài đồng nội rồi. Người ta vì nể mặt là đồng minh vào sinh ra tử của lão gia, nếu mệnh lệnh được truyền xuống thay đổi xoành xoạch thì còn ra thể thống gì nữa?
Ngọc không mài không thành ngọc, người không bồi dưỡng không thành tài.
Nhà họ Trương muốn tạo một người nối nghiệp tương lai, nếu con đường làm quan quá thuận lợi, tất sẽ không đứng dậy nổi sau mưa gió bão táp. Trương Kính Hiên nói với vợ mấy câu, liền đi vào phòng sách.
Ở nhà họ Thẩm cũng như vậy, mấy ngày nay Thẩm Hoành Vĩ vẫn chưa nguôi giận. Con bé Thẩm Uyển Vân này tính tình thật ương ngạnh, ai nói cũng không nghe. Dù sao thì cô cũng đã quyết định, cả đời này sẽ không lấy ai nữa. Nếu nhà họ Thẩm không chấp nhận cô, cô sẽ dẫn theo con rời khỏi.
Bởi vậy, Thẩm Hoành Vĩ đã mấy lần nổi giận với Thư An Ảnh, sao lại sinh ra một đứa con gái như vậy. Thư An Ảnh khuyên vài lần, biết con gái đã quyết định chắc chắn như vậy, bà cũng không ép Thẩm Uyển Vân.
Trương Nhất Phàm bị giáng chức, chuyện này cũng xem như đã qua rồi, nhưng trong lòng Thẩm Hoành Vĩ rất không thoải mái, hận Trương Nhất Phàm tận xương tủy. ông cụ Thẩm đang luyện chữ trong phòng sách, khi Thẩm Hoành Vĩ đi vào, ông ném cây bút lông, lấy khăn mặt lau lau tay:
- Con còn giận chuyện này hả?
Thẩm Hoành Vĩ không nói gì, ông cụ ngồi xuống, bưng một tách trà lên:
- Việc đã đến nước này, không có cách nào thay đổi được. Cứ khăng khăng như vậy, sẽ càng thêm bất hạnh, để nó đi đi!
Thẩm Hoành Vĩ ngầm lắc đầu, lời cho tên tiểu tử này quá.
Về việc xử lý Trương Nhất Phàm, Thẩm Hoành Vĩ là người chưa nguôi giận nhất, là đời thứ hai của nhà họ Thẩm, ông ta đương nhiên biết được ý đồ của nhà họ Trương. Ngoài mặt là Trương Nhất Phàm phải bị xử phạt, nhưng tất cả những chuyện này là để sau này hắn leo cao hơn nữa, chức vụ cao hơn.
Một góc khác của Bắc Kinh, Trung Nam Hải, một trung tâm đầu mối then chốt của quyền lực.
Có hai ông lão hơn bảy mươi mấy tuổi đang ngồi dưới ánh đèn trong phòng, các quân cờ trắng đen, làm nên một vòng vây cuối cùng. Hết cờ, ông lão cầm cờ trắng trong tay bật cười:
- Không được, không được, vẫn không qua nổi ông.
Một ông lão lông mày rậm khác cũng bật cười:
- Xưa nay Thủ tướng Chu thích nhất là nghe kinh kịch, không có hứng thú với đánh cờ, đâu có giống tôi, lúc rảnh rỗi, liền lôi bàn cờ ra ngâm cứu.
Ông lão này, chính là ông cụ của nhà họ Trương, hai người quyết đấu trong đêm khuya, có thể xem là thú vui từ xưa đến nay.
Thủ tướng Chu nhìn bàn cờ cười:
- Đời người như bàn cờ, tôi lại không nhìn ra được, chiêu lùi để tiến này của ông thật gian xảo!
Ông lão thả quân cờ trong tay mình ra, chắp tay nói:
- Thừa nhận đi, ai cũng biết ngài rất yêu thích kinh kịch, tôi chỉ là đầu cơ trục lợi mà thôi.
- Kế đầu cơ trục lợi của ông lại có thể phá vàn cờ tốt của tôi, đáng tiếc đáng tiếc.
Thủ tướng Chu lắc đầu, vẻ mặt nuối tiếc.
Ông cụ cũng biết, ông ta đang nói đến bàn cờ ở tỉnh Tương, lúc trước là ý của Chủ tịch Lý, để Lý Hồng nằm trong ban lãnh đạo với Trương Nhất Phàm, không ngờ trong thời điểm quan trọng này, nhà họ Trương và họ Thẩm lại quyết định giánh chức Trương Nhất Phàm xuống địa khu Lâm Vĩnh.
Chủ tịch Lý còn quyết định trong năm nay sẽ đến Song Giang một chuyến, đến xem thành tựu của cả nhóm bọn họ. Rốt cuộc cũng là Thủ tướng tinh mắt, chỉ nhìn qua đã nhìn thấu được dụng ý của ông cụ. Bởi vậy, ông ta một lời hai ý nói, ông làm hỏng bàn cờ của tôi rồi.
Bây giờ Trương Nhất Phàm rời khỏi Song Giang, e rằng Lý Hồng sẽ rất khó tìm được người phối hợp thích hợp.
Ông cụ nghe xong liền cười nói:
- Cờ vẫn là cờ tốt, chẳng qua chỉ là nhảy xa một bước, gặp tai nạn mà thôi.
- Tai nạn cũng là tai nạn tốt, chẳng qua gặp phải sớm một chút.
Thủ tướng Chu vỗ tay:
- Thôi đi, cũng muộn rồi, ông cũng nên về nghỉ ngơi sớm đi!
- Vậy tôi xin phép cáo từ.
Sau khi ông cụ đi khỏi, Thủ tướng Chu chắp tay sau lưng đi thong thả đứng trước một tấm bản đồ, ánh mắt dừng lại ở địa khu Lâm Vỉnh trên bản đồ.
Khu vực Lâm vĩnh, Thủ tướng Chu ngẩng đầu lên, nhìn ra ngoài cửa sổ. Khu vực này không đơn giản à! Từ trước tới nay vốn là nơi đi đày. Thời cổ đại có câu, thành cũng Tiêu Hà, bại cũng Tiêu Hà, nếu như muốn Trương Nhất Phàm bồi dưỡng ở đây, thật không biết hai người xảo quyệt kia nghĩ như thế nào.
Nơi nghèo khó nhất cũng là nơi dễ dàng lập thành tích chính trị nhất. Thủ tướng Chu sao không biết đến đạo lý này chứ? Chỉ là người bình thường ai lại nhẫn tâm để người của mình đi đày đến nơi này để rèn luyện chứ.
Tuy nhiên, ở nơi này, lại lấy được lòng rất nhiều người, tin chắc rằng sẽ không ai muốn đến đó để tranh giành đoạt lợi cả. Thủ tướng Chu nhìn bản đồ suy nghĩ xa xăm.
Thủ tướng Chu nói không sai, Trương Nhất Phàm đến nơi đó, thật ra sẽ lấy được lòng người khác.
Ở Bắc Kinh, có một người đang âm thầm đắc ý, người này chính là Tống Hạo Thiên, nghe thấy Trương Nhất Phàm rời khỏi Song Giang, đến nhậm chức ở khu vực Lâm Vĩnh, hắn quả thực cười đến chết luôn.
Chỉ cần Trương Nhất Phàm không ở cùng Lý Hồng, anh ta liền cảm thấy thích chí vô cùng. Hôm trước nhìn thấy cảnh Lý Hồng và Trương Nhất Phàm ở cùng nhau, anh ta tức đến phát điên, bộ dạng có chút mất đi lý trí.
Nhưng mà, tất cả những chuyện này đều chỉ muốn diễn kịch cho Lý Hồng xem. Anh ta muốn Lý Hồng cảm thấy một người có thái độ đúng mực như mình cũng sẽ phát điên lên vì Lý Hồng.
Có một ví dụ sống là, một tromg số bốn thiếu gia của Bắc Kinh đụng đến Tống Hạo Thiên, nguyên nhân cũng vì Lý Hồng. Sau này người này chết rồi, chết rất thảm, hơn nữa trong lần đấu tranh đó của gia tộc họ, từ từ biến mất một cách âm thầm, từ đó nhạt nhòa dần trong mắt mọi người.
Tống Hạo Thiên tự nhận rất hiểu rõ Lý Hồng, thực ra anh ta chính là người không hiểu Lý Hồng nhất, Lý Hồng có tính cách đặc biệt, rất khác với mọi người. hơn nữa cách nhìn nhận của cô về quan hệ nam nữ, cũng vượt khỏi phạm vi của người bình thường.
Cái Tống Hạo Thiên muốn có là chiếm hữu, muốn có được thân phận đặc biệt của cô.
Sự xuất hiện tối hôm đó của Trương Nhất Phàm đã cho anh ta một ảo giác kì lạ. Khi anh ta nghe thấy cái tên Trương Nhất Phàm, trong lòng anh ta có chút kinh ngạc. Nhà họ Trương bây giờ không dễ đối phó, hơn nữa Trương Nhất Phàm lại danh tiếng lừng lẫy ở Giang Nam, đến cả Thủ tướng Chu cũng xem trọng hắn, Tống Hạo Thiên không thể không suy nghĩ một chút về mình.
Thủ tướng Chu đoán không sai, nếu không phải Trương Nhất Phàm bị giáng chức xuống địa khu Lâm Vĩnh, anh ta sẽ nhúng tay vào chuyện ở Song Giang. Với năng lực và hoàn cảnh của Tống Hạo Thiên, làm loạn tình hình ở Song Giang rất đơn giản.
Anh ta có trăm nghìn lý do để xử lý một người, không ngờ đương lúc anh ta chuẩn bị ra tay, Trương Nhất Phàm lại bị điều đi. Một trận đấu vì ghen tuông mà nổi dậy cứ như vậy biến mất vô hình.