Hoàng Kim Đồng
Tác giả: Đả Nhãn -----oo0oo-----
Chương 526: Chơi cho ngươi tàn đời (4).
Nhóm Dịch: Tepga
Sưu Tầm By nguoibantot8 --- 4vn.eu
- Giám đốc, tôi nhất định sẽ nhớ kỹ sai lầm lần này, tiếp nhận phê bình vào giáo dục của lãnh đạo...
Hào Minh lúc này thật sự như một con cừu nhỏ, hoàn toàn không còn chút uy phong như trước kia. Hắn thật sự cảm thấy rất sợ hãi, có thể làm cho lãnh đạo của CCTV phải lấy văn phòng của mình làm chỗ tiếp đãi, có thể thấy đối phương không chỉ đơn giản bóp chết mình như bóp kiến.
Tất nhiên Hào Minh cũng không cho rằng mình có gì sai, làm đạo diễn thì càn rỡ cũng là bình thường, cũng không có vấn đề.
- Được rồi, anh ra ngoài đi...
Giám đốc Chương phất tay như đuổi ruồi, chuyện chó má nhỏ nhặt thế này căn bản không phải là thứ mà hắn cần suy xét cho nhiều.
- Vâng!
Hào Minh đồng ý, hắn cúi đầu đi ra ngoài cửa, nhưng khi kéo cửa thì ánh mắt nhìn qua Trang Duệ, đầy vẻ oán độc.
Tuy Hào Minh nhìn rất bí mật nhưng lại bị Trang Duệ nãy giờ đang nhìn chằm chằm vào phát hiện ra, vì thế hắn vốn không thỏa mãn với kết quả giải quyết của giám đốc Chương, bây giờ thật sự nổi giận.
Đối phương chỉ bị mất công tác vào lúc hiện tại, chức vụ vẫn được giữ lại, sợ rằng ba năm tháng sau sẽ có thể quay lại tiếp tục công tác, nhưng đối với loại người này thì nên giáng cho một gây chết tươi, không chừa lại cho đối phương dư âm đường về.
Hơn nữa từ khi còn nhỏ thì Trang Duệ thường kết bè với Lưu Xuyên, chỉ có hai người ức hiếp kẻ khác, căn bản rất ít khi có kẻ nào dám làm gì mình, hắn chưa từng bao giờ khổ sở như hôm nay, thiếu chút nữa bị đuổi đi trước mặt công chúng, lúc này ngọn lửa trong lòng hắn còn chưa chính thức bùng ra.
- Đạo diễn Hào, xin dừng bước...
Trang Duệ đột nhiên đứng lên khỏi ghế vài đi về phía Hào Minh.
- Trang...Trang tiên sinh, tôi thật sự là...
Hào Minh không biết Trang Duệ gọi mình làm gì, trong miệng vừa định nói lời xin lỗi nhưng Trang Duệ đã đi đến trước mặt. Ngay sau đó Hào Minh cảm thấy đầu mình chấn động mạnh, giống như bên tai vang lên tiếng pháo mừng năm mới, trước mắt đầy sao.
Hào Minh lúc này choáng váng mặt mày không biết có gì xảy ra, nhưng giám đốc Chương và Âu Dương Quân ngồi đối diện cửa chính lại thấy rõ ràng.
Khi Trang Duệ đi đến sau lưng Hào Minh thì tay phải đưa lên đè đầu Hào Minh, dùng sức đập vào cánh cửa, tuy khoảng cách từ giám đốc Chương đến cửa phòng xa hơn mười mét nhưng vẫn nghe thấy một tiếng bốp, như quả dưa hấu rơi xuống đất.
Lúc này nhìn sang Hào Minh thì thấy rõ ràng là "xuân quang tán loạn", máu đỏ, nước mũi trắng, chiếc mũi ưng cao ráo chợt lõm xuống, rõ ràng là gãy xương mũi.
- Cậu Âu Dương, điều này...Điều này không khỏi có hơi quá...
Giám đốc Chương thật sự kinh hồn đứng lên vì hành động của Trang Duệ, có câu quân tử động mồm không động thủ, chính đàn trong nước cũng không giống như Đài Loan, không hợp là có thể vung tay vung chân. Hắn là kẻ ở trong quan trường nhiều năm, là lần đầu tiên được thấy tình huống này.
Trong quan trường Trung Quốc thì âm mưu dương mưu là vô số, tình huống đâm đao sau lưng thấy mãi cũng quen, nhưng ra tay đánh người thì không hợp quy tắc.
- Quá phận sao? Em tôi muốn chơi nó tàn đời, tên kia vẫn còn được giữ chức, hừ...
Âu Dương Quân thầm cảm thấy không hài lòng với những gì giám đốc Chương này xử lý, nếu là khai trừ Hào Minh thì còn tốt, mà Trang Duệ ra tay cũng hợp ý hắn. Trước kia hắn là kẻ thường ra tay độc ác, thấy máu cũng không sợ hãi, thật sự còn có chút hưng phấn.
- Đủ rồi, Âu Dương Quân, tôi cũng đã nể mặt các cậu, cũng không nên gây náo loạn, nếu không tôi cũng chẳng nể mặt...
Giám đốc Chương thật sự bị lời nó của Âu Dương Quân làm cho khó thể xuống đài, dù thế nào thì hắn cũng là một viên quan cấp bộ, bình thường quen thói vênh váo tự đắc, bây giờ bị một kẻ ngoài thể chế như Âu Dương Quân ép tới, không tự chủ được phải bày ra uy phong của một vị giám đốc đài truyền hình.
Càng làm cho giám đốc Chương bực bội chính là cửa phòng làm bằng gỗ lim, vết máu tóe lên cũng khó thấy, nhưng máu trên mặt đất lại quá rõ, hành động của Trang Duệ rõ ràng không xem mình ra gì.
Âu Dương Quân ngoài việc sợ Âu Dương lão gia tử ở Ngọc Tuyền Sơn thì cóc sợ ai, tất nhiên sẽ chẳng thèm nể mặt giám đốc Chương, hắn âm trầm nói:
- Tôi có gì mà phải sợ, tôi là người kinh doanh, em trai tôi không kinh doanh buôn bán gì cả, chỉ là một nhà sưu tầm, thích chơi lớn thì chơi lớn.
- Thế nào, giám đốc Chương muốn tống hai anh em chúng tôi vào nhà giam sao?
Âu Dương Quân nói làm cho giám đốc Chương thật sự sững sốt, đúng vậy, mình có thể làm gì bọn họ đây? hai anh em kia cũng không phải người trong thể chế, nói những lời như vậy cũng không có tác dụng gì với bọn họ.
Hơn nữa gần đây chính đàn hay cải biến, bây giờ tất cả các bộ và ủy ban trung ương đều gặp phải cường điệu điều chỉnh, Âu Dương gia là một trong các vị thường ủy trung ương, nếu vào dịp năm mới mà Âu Dương Quân đến thăm hỏi trưởng bối lại nói vài câu không hay về mình...Điều này làm cho giám đốc Chương vã mồ hôi hột.
Tuy sau lưng giám đốc Chương cũng có người nhưng không chịu nổi tình huống bị kẻ khác nhìn vào chằm chằm, có câu một trăm câu nói hay không bằng một câu nói bậy, hắn nghĩ dến đây mà không khỏi đứng ngồi không yên.
- Cậu Âu Dương, tôi cũng không phải có ý kia...
Giám đốc Chương cũng ý thức được vấn đề, đối đãi với Âu Dương Quân căn bản không nên dùng những lời khách sáo, hắn thật sự thấy hối hận, đối phương đánh thì cứ đánh, dù sao cũng không phải đánh mình, mình cần quái gì phải lên tiếng?
- Trời, đánh người, đánh người...
Đúng lúc giám đốc Chương đanh định nói vài lời để kéo vãn tình huống thì ngoài cửa chợt vang lên tiếng hét lớn, thì ra là đạo diễn Hào đã tỉnh lại và há miệng quát lớn, nhưng vừa há miệng đã thấy bên trong hơi lạnh...
Đạo diễn Hào há miệng nhổ ra hai cái răng cửa trong lòng bàn tay, những đau đớn trên mặt đã tán đi, nhưng hình như cảm giác đau trong miệng lại tăng lên, nước mắt nước mũi không tự chủ được chảy xuống mặt.
- Tiểu tử, anh đã nói sẽ chơi chú tàn đời, chú không biết sao?
Trang Duệ thân mật ôm vai của Hào Minh rồi ghé sát bên tai nói, sau đó lại la lớn:
- Đạo diễn Hào, anh đã lớn như vậy sao đi đứng còn không cẩn thận, đi ra lại đập đầu vào cửa, chậc chậc, coi như sống phí đời...
Hào Minh còn chưa tiêu hóa hết lời nói của Trang Duệ thì âm thanh của giám đốc Chương vang lên:
- Tiểu Hào, đi đường cũng phải cẩn thận, mau lên, đi băng bó vết thương, làm việc lỗ mãng như vậy thì sao tôi có thể yên tâm giao công tác cho được?
Sau khi nghe xong lời của giám đốc Chương thì Hào Minh hận không để đập đầu vào một lần nữa, con bà nó đúng là không có thiên lý, tất cả đều là chim chuột.
Chỉ là Hào Minh không ngờ đến tình huống mình lợi dụng chức quyền để ép diễn viên lên giường, tình huống cũng giống như Trang Duệ vào lúc này.
- Chỉ là hai cái răng, lần sau thấy mặt sẽ là thứ khác ra đi, cút đi cho khuất mắt. Đúng rồi, nếu muốn báo cảnh sát, trước tiên nghĩ rằng cảnh sát tin chú hay tin giám đốc Chương...
Trang Duệ thân mật vỗ vai Hào Minh, sau đó hắn dùng cà vạt buộc loạn trên mặt Hào Minh, lại cho thêm chút lực làm cho tên này gào lên đau đớn.
Trang Duệ nói làm cho vẻ mặt giám đốc Chương chợt co rút, tên thanh niên này là chuyên gia sao? Giống hệt như lưu manh, biết lấy mình làm lá chắn.
Khu lầu này là văn phòng của giám đốc đài truyền hình, những nhân viên công tác khác đều bận rộn, hai người thò đầu nhìn chung quanh rồi đi ra, lại đóng cửa phòng lại.
Sau khi nghe được lời cuaer Trang Duệ thì mặt Hào Minh tái xám, đối phương xem ra còn chưa chịu bỏ qua, hắn hiểu nếu mình ở lại Bắc Kinh thì sẽ tàn phế, vậy nên cũng không ồn ào mà nhanh chóng dùng cà vạt bịt kín mặt chạy ra khỏi phòng làm việc của giám đốc đài truyền hình.
Sau khi trải qua một cái tết đau khổ ở Bắc Kinh, đạo diễn Hào của đài truyền hình CCTV quyết định cho ra một quyết định sáng suốt, từ chức đi xuống phương nam, dựa vào quan hệ trước kia để tìm những cô gái nóng bỏng làm phim cấp ba nổi danh đại giang nam bắc, nhưng đó là chuyện của sau này.
Trang Duệ và Âu Dương Quân lại cùng với giám đốc đài truyền hình đi xuống nhà hàng dùng cơm.
Dù ăn cơm trong phòng kín nhưng đi ra vẫn có nhiều người thấy được, lại kết hợp với tình huống khốn khổ vừa rồi của Hào Minh, ai cũng hiểu có gì xảy ra.
---o0o---
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của _Matrix_
Hoàng Kim Đồng
Tác giả: Đả Nhãn -----oo0oo-----
Chương 527: Tổ chuyên mục.
Nhóm Dịch: Tepga
Sưu Tầm By nguoibantot8 --- 4vn.eu
Giám đốc Hào thật sự rất bận rộn, sau khi uống vài ly với Trang Duệ và Âu Dương Quân thì vội vàng bỏ đi, trong rạp chỉ còn lại bốn người Âu Dương Quân, ăn xong rất thích ý. Chưa nói gì khác, những đầu bếp ở đây thật sự nấu nướng rất ngon.
- Cái gì? Còn cần em tham gia tiết mục này? Tứ ca, thích thì anh cứ đi, em không muốn làm chuyên gia như vậy nữa...
Trang Duệ nói một tiếng với Miêu Phỉ Phỉ hai người chuẩn bị bỏ đi thì bị Âu Dương Quân kéo lại.
Âu Dương Quân nhếch miệng nói:
- Nói nhảm, đạo diễn kia đã bị thay thế, cậu tất nhiên phải tham gia tiết mục, nếu không thì người ta sẽ nghĩ rằng cả hai đều đã bị đuổi đi thật, rất mất mặt...
- Này, em không thể sống đơn giản một chút được sao, cần gì phải nghĩ đến nhiều chuyện như vậy...
Trang Duệ nghe Âu Dương Quân nói như vậy thì đầu phình lớn, nhưng gnhix lại thì nếu chính mình không mượn thế của Âu Dương Quân thì thật sự là rát khó xử ý sự kiện lần này, mà Âu Dương Quân cũng mượn thế của gia tộc Âu Dương, hoàn toàn là đan xen nhau, mình cũng nên giữ thể diện trong nhà.
- Nếu cậu không đi, tôi quay về sẽ nói cho cô cô biết, hôm nay tiểu tử cậu đánh người...
Âu Dương Quân cười xấu nói, hắn xem như đã đắn đo và nắm giữ khuyết điểm của Trang Duệ, biết rõ Trang Duệ là một đứa con có hiếu, chỉ sợ mẹ mất hứng. Thật ra Trang Duệ không tham gia tiết mục này cũng không là vấn đề, chủ yếu là Âu Dương Quân rãnh rổi không có việc gì làm, thế là muốn ép Trang Duệ cho vui mà thôi.
- Không có người nào nói chuyện như anh cả, thật sự là vô lại, nhưng này Tiểu Duệ, lên tivi cũng không có gì là xấu, có nhiều người muốn còn không được...
Từ Tinh khẽ đánh lên người Âu Dương Quân một cái, cũng mở miệng khuyên Trang Duệ tham gia tiết mục, vì nàng thân là người trong giới giải trí, thật sự hiểu rõ ràng phương diện này.
- Anh ta ước gì có thể lên tivi, như vậy có thể thông đồng thêm nhiều cô gái, không thấy cô dẫn chương trình kia hận không thể nhào vào lòng anh ấy sao?
Bên cạnh chợt vang lên âm thanh của Miêu Phỉ Phỉ, chỉ là những lời này nghe vào có hương vị ghen tuông.
- Này, cảnh sát Miêu, tôi thông đồng với ai chứ, lần trước....À, cũng không thể nói bậy như vậy, tiết mục này đúng là không thể tham gia...
Trang Duệ bị uất ức, thế là thiếu chút nữa định nói ra chuyện cùng Âu Dương Quân đến nhà Bạch Phong.
- Cậu Trang, tìm cậu nửa ngày, đi thôi, tiết mục sắp bắt đầu rồi.
Khi Trang Duệ đang dây dưa với Miêu Phỉ Phỉ thì Kim Mập chợt chạy đến với bộ dạng không kịp thở, sau ưng hắn còn có đạo điễn Lý Giai.
- Thầy Kim, tôi...
- Thầy Trang, chào anh, tôi là Lý Giai, cũng là đạo diễn của chương trình đặc biệt lần này, bây giờ trong tổ còn thiếu chuyên gia ngọc thạch, anh nhất định phải đến cứu cánh cho chúng tôi.
- Đúng rồi, đây là giấy chứng nhận khách quý đặc biệt, tôi đại biểu cho tổ chuyên mục chân thành mời anh gia nhập...
Không đợi Trang Duệ từ chối, Lý Giai đã tiến lên lấy một tờ giấy chứng nhận màu đỏ thẫm trao vào trong tay Trang Duệ.
Lý Giai vốn chỉ là một vị phó đạo diễn của chương trình lần này, không ngờ đạo diễn Hào Minh gặp phải sự cố, hắn tiến lên kiêm nhiệm chức đạo diễn, xem như là chiếm được tiện nghi lớn.
Người làm trong đài truyền hình thường chú trọng thăm dò tin tức, sau khi đạo diễn Hào bỏ đi, sự việc đã truyền đi khắp hang cùng ngõ hẻm ở CCTV, Lý Giai tất nhiên hiểu độ nặng của Trang Duệ, thế nên nhanh chóng kéo cả tên mập đến mở lời mời.
Đồng thời vừa rồi lãnh đạo đài truyền hình đã có chỉ thị phải làm tốt chuyên mục giám định bảo vật lần này, phải làm sao cho thật tốt thật hay, vì thế mà Lý Giai cảm thấy áp lực của mình là rất lớn.
Có câu "không đánh kẻ tươi cười", khi thấy vị đạo diễn kia cười cười nói nói khá cung kính đưa cho mình một giấy chứng nhận khách quý và mời tham gia chuyên mục, Trang Duệ thật sự không có ý không tiếp.
Sau khi trở lại đại sảnh CCTV thì Trang Duệ phát hiện một tình huống kỳ quái, người nào không biết mình cũng cười và chào hỏi, ngay cả thầy Phùng được nhân dân cả nước rất quý trọng cũng kéo tay Trang Duệ hàn huyên vài câu, điều này làm cho hắn cảm thấy rất mất tự nhiên.
Tết nhất đến nơi, Trang Duệ cũng không muốn làm người ta mất mặt, thế nên gật đầu chào hỏi từng người, thế là khi đến tổ chuyên mục thì nụ cười trên mặt hắn thật sự có chút đông cứng.
Sau khi đến đúng địa điểm, Trang Duệ thấy những vị chuyên gia của chương trình giống như mình thì không khỏi vui mừng, thì ra đều là người quen, ngoài Kim Mập còn có giám đốc Tiền, thầy Tôn, còn có thầy Điền tinh thông những món kim khí, còn có nữ dẫn chương trình Lưu Giai, xem ra lực lượng trước kia đến Tế Nam vẫn được mời tham gia đông đủ.
Điều này làm cho Trang Duệ rất vui, hắn tu bây giờ sưu tầm không ít vật nhưng vẫn rất bận rộn, vì thế mà có ít thời gian cùng thảo luận với các chuyên gia nghiên cứu và sưu tầm cổ vật.
Trang Duệ biết mình tuy có bản lĩnh phân biệt đồ cổ, thậm chí là càng chính xác hơn các vị chuyên gia ở đây, nhưng nếu nói về phương diện kinh nghiệm thì vẫn không bằng những chuyên gia đã lăn lộn trong ngành vài chục năm này. Đồng thời nghe bọn họ nói ra những chuyện vui trong đời, thật sự rất hấp dẫn.
Những người này ngoài việc có chút quan hệ với Kim Mập, căn bản rất ít chú ý những gì xảy ra bên ngoài, thế cho nên cũng căn bản không biết những chuyện vừa xảy ra, mà thật sự bọn họ cũng không quan tâm. Vì thế mà mọi người nói chuyện với nhau khá vui vẻ, không có toan tính gì cả, nói mình nhặt được bả bối gì ở Phan Gia Viên, không khí rấ tốt.
- Các thầy, xin lỗi vì cắt ngang lời, tôi xin nói trước về vài quy trình của tiết mục lần này...
Khi nhóm Trang Duệ đang trò chuện khí thế ngất trời thì Lý Giai và Lưu Giai đi đến, lúc này nhóm Trang Duệ đang ở trong một gian được phân ra từ đại sảnh, nơi đây một chiếc bàn dài, bên ngoài còn có năm cái ghế, chính là ghế của năm vị chuyên gia giám định.
- À, anh Lý Giai cứ nói,...
Mọi người dừng lời quay sang nói với Lý Giai.
- Là thế này, lần này quay phim chia ra làm hai bộ phận, một phần là do tôi và Lưu Giai chủ trì, một phần còn lại chính là tình hình giám định thực tế của các vị chuyên gia giám định...
Vi thời gian quá căng nên hai phần sẽ cùng quay một lúc, cho nên tôi muốn trưng cầu ý kiến của các thầy, mặt khác còn phải chú ý...
Sau khi nghe xong lời của Lý Giai thì nhóm người biết hoạt động giám định bảo vật lần này của CCTV thật sự không quá giống như lần trước.
Khác biệt đầu tiên chính là bản thân người muốn giám định bảo vật cũng sẽ không đến, những vật phẩm giám định đã được ủy thác cho tổ chuyên mục, như vậy chỉ cần tìm ra vài nhân viên công tác để chuyển hàng ra.
Điều khác biệt thứ hai cũng không giống như hoạt động giám định ở Tế Nam, vì có quá nhiều đồ cổ được gửi đến, nếu xét phương diện thời gian, sợ rằng chương trình sẽ khó thể nào xử lý hết được.
Vì vậy nhóm Trang Duệ lúc này nhất định phải tuyển ra những vật phẩm cảm thấy tốt trước khi bắt đầu quay máy, coi như lấy ra những vật phẩm đại biểu.
Tất nhiên những đây chỉ là chọn những vật đại biểu, cũng không thể nói nó là thật, cũng có thể là hàng giả, nếu làm quá đặc sắc thì cũng khó phát hiện ra.
Mặt khác khi thu hình, hai người chủ trì cũng sẽ cùng thực hiện những cảnh quay song song, nhóm Trang Duệ chỉ cần giám định những món được chọn trước đó là được, những công tác còn lại sẽ chỉ còn là cắt ghép biên tập vào lúc hậu kỳ mà thoi.
- Được rồi, trước tiên chúng ta đi chọn vật phẩm đại biểu, chỉ có thể lựa chọn xong thì mới có thể tiến hành giám định...
Kim Mập trưng cầu ý kiến của mọi người rồi nhanh chóng gật đầu đồng ý.
Thấy Kim Mập đồng ý với phương án của mình, Lưu Giai ở bên cạnh mở miệng:
- Được, vậy tôi sẽ đưa các thầy đến lựa chọn vật phẩm...
Điều làm cho Trang Duệ kinh ngạc chính là Lưu Giai chợt trở nên đoan trang, cũng không nhìn về phía mình.
Thật ra thái độ của Lưu Giai chuyển biến cũng vì sự kiện phát sinh vừa rồi, nàng từ trong miệng của Lý Giai mà biết được bối cảnh của Trang Duệ lớn đến mức ngay cả giám đốc đài truyền hình cũng phải chịu thua, điều này thật sự làm cho nàng sinh ra tâm tư muốn lùi bước.
---o0o---
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của _Matrix_
Hoàng Kim Đồng
Tác giả: Đả Nhãn -----oo0oo-----
Chương 528: Hoạt động giám định bảo vật tết âm lịch(1).
Nhóm Dịch: Tepga
Sưu Tầm By nguoibantot8 --- 4vn.eu
Lưu Giai là một người phụ nữ thông minh, nàng biết mình trước đó làm việc mà không chịu xem xét rõ ràng, nàng muốn chen chân vào một gia đình cổng cao tường dày như vậy là không thể nào, vì vậy mà Lưu Giai cũng mất đi tâm tư muốn quyến rũ Trang Duệ.
Lúc này Lưu Giai lại đặt sự chú ý của mình vào Lý Giai, vì nàng nghĩ nếu có quan hệ tốt với người này, như vậy cũng sẽ rất có lợi cho sự phát triển sau này của mình, mà rõ ràng đây cũng chứng minh sự mẫn cảm của nàng.
- Điều này...Cũng không phải là quá nhiều sao?
Đi vào một kho hàng tạm thời của CCTV, đám người bị cảnh tượng trước mặt làm cho choáng váng, trên bàn lớn bày đầy vật phẩm, có những thứ thể tích rất lớn đều được đặt trên mặt đất, tổng cộng có khoảng ba trăm vật phẩm.
Tiết mục giám định bảo vật này sẽ được chiếu trong vòng vài ngày, nhưng nếu chỉ là bảy giờ thì cũng khó thê nào xử lý nhóm vật phẩm này cho được.
- Đây chỉ là một phần mà thôi, còn có hơn ba người cầm theo bao vật đi đến hiện trường, mặc kệ vật phẩm của ba mươi người kia là thật hay giả đều phải được tham gia tiết mục lần này, mà các thầy chỉ cần chọn sáu mươi vật phẩm trong đống này là được...
Lưu Giai ở bên cạnh giải thích cho mội người, những thứ này đều là người sưu tầm không phân biệt được thật giả, đưa đến thử vận may. Những người cảm thấy món hàng của mình đáng giá thì sẽ tự đưa đến hiện trường, vì sợ vật phẩm của mình sẽ bị hư hỏng.
- Được, các thầy, tất cả cùng xem xét, chúng ta nhanh tay một chút cho để mau chóng kết thúc công việc...
Kim Mập phủi tay rồi lấy bao tay trắng từ trong áo ra, lại đi đến khu vực thi họa để xem xét.
Nói ra thì Trang Duệ thoải mái nhất, trong ba trăm vật phẩm thì chỉ có hai mươi khối ngọc thạch đặt trên bàn.
- Đây là thứ gì...
Trang Duệ nhìn những món ngọc khí trên bàn mà không khỏi nhíu mày.
Tuy chúng đều có màu thấm, có tạo hình cổ xưa nhưng Trang Duệ dùng linh khí xem xét và phát hiện tất cả đều là sản phẩm hiện đại, ngọc không phải là giả nhưng giá trị không cao.
Giám định và thưởng thức ngọc thạch và đồ cổ thật sự khác biệt nhau, đồ cổ đầu tiên là xem niên đại, sau đó mới xem công nghệ chế tác, ví dụ như đồ sứ, cần phải xem có phải là sứ Quan Diêu(dàn cho quan lại thời phong kiến) hay không, có thể nhìn vào đó để xem hình thái xã hội, nếu là tranh cổ thì sẽ xem xét nó của danh gia nào, nói chung là có khá nhiều thứ cần chú ý.
Giám định và thưởng thức ngọc thạch thì lại cần phải xem xét vào chất liệu ngọc, nếu chất ngọc quá kém, dù niên đại có sớm cũng không có giá trị cao, trái lại nếu là ngọc cực phẩm, dù là tạo ra với công nghệ hiện đại thì giá cả cũng xa xỉ.
Trước mặt Trang Duệ là hơn hai mươi khối ngọc khí, chất liệu quá kém, hơn nữa trên cơ bản đều được tạo hình theo công nghệ hiện đại, có thể nói là những món hàng vỉa hè mà thôi, đừng nói là đồ cổ, thậm chí cũng không có tư cách được xem là hàng thủ công mỹ nghệ.
- Thầy Trang, thế nào? Những thứ ngọc khí này đều là giả sao?
Khi thấy Trang Duệ lắc đầu rời khỏi bàn đặt vật phẩm ngọc khí thì Lưu Giai dùng giọng kỳ quái hỏi, trong mắt nàng thì những vật phẩm đặt trên bàn hình như đều là hàng thật.
Trang Duệ khẽ gật đầu nói:
- Ngọc thì đều là thật nhưng không phải là ngọc cổ, lại được chế tạo theo công nghệ hiện đại, giá trị nghiên cứu và giá cả thị trường là không cao...
- Thầy Trang, dù là ngọc được chế tác với công nghệ hiện đại thì anh cũng nên chọn ra một vật phẩm để bình luận, như vậy cũng cho khán giả có thêm chút tri thức về ngọc thạch...
Vì nếu nói về đồ cổ thì Lưu Giai cảm thấy ngọc thạch là thứ tiếp cận gần nhất với mọi người.
Trong Trung Quốc thì dù là già trẻ đều có thói quen đeo ngọc, cho nên trong nhóm các vị chuyên gia thì nhất định phải có một vị chuyên về ngọc khí. Lưu Giai cho mời Trang Duệ cũng không phải xuất phát từ tư tâm, dù sao thì với trình độ của Trang Duệ, hơn nữa hắn cũng có kinh nghiệm giám định bảo vật lần trước, xét mọi phương diện thì hắn rất thích hợp cho tiết mục này...
- Được rồi, dùng vật phẩm chưa trong cái hộp này cũng được...
Trang Duệ chỉ vào một cái hộp trên bàn, trong hộp là một sản phẩm ngọc khí giống như vật phẩm được tế tư ở thời Hán, nhưng sản phẩm này có vài điểm khác biệt với cổ ngọc thời Hán, cũng coi như dễ nói vài câu.
- Các vị khác đều phải mất chút thời gian nữa mới chọn xong, tôi sang bên kia chờ một chút...
Trang Duệ nhìn khắp bốn phía một lượt, nhóm Kim Mập rất chuyên chú lựa chọn những vật phẩm tiêu biểu. Dù sao thì tiết mục lần này cũng cho cả nước xem, Trang Duệ cũng không muốn bao biện làm thay cho ai, dù sao thì hiểu về nhiều thứ sẽ làm người ta sinh ra ấn tương không tốt, hắn chỉ cần nắm chặt phương diện của mình là được.
- Trang Duệ, đang làm gì vậy? Tôi đang chờ xem tiết mục, thế nào còn chưa bắt đầu?
Âu Dương Quân chờ bên trường quay đã thật sự không nhịn được, khi thấy Trang Duệ đi đến thì nhanh chóng ồn ào.
Trang Duệ nhìn Âu Dương Quân rồi tức giận nói:
- Thôi đi ngài, rõ ràng chỉ mong em sinh ra sai lầm để chọc phá mà thôi, những vật phẩm được giám định còn phải chọn lựa kỹ càng, có lẽ cần phải tốn thêm chút thời gian nữa...
Lý Giai vốn đang cùng trò chuyện với Miêu Phỉ Phỉ và Từ Tinh, sau khi nghe được lời của Âu Dương Quân thì vội vàng nói:
- Thầy Trang, thật sự xin lỗi, nếu không thì thế này, hôm nay chúng ta bắt đầu giám định và thu hình những vật phẩm mà nhóm người kia tự mang đến, ngày mai sẽ thu hình giám định những vật phẩm được gửi đến, anh thấy sao?
Việc này thật ra là Hào Minh không sắp xếp tốt, những món vật phẩm mà người ta đưa đến thường đã được chọn lựa kỹ càng, nên sớm tiến hành, nhưng Hào Minh lại không sắp xếp giám định những vật phẩm kia trước, vì thế mà đến lúc này vẫn chưa đâu ra đâu.
Tuy từ năm 2002 thì CCTV đã bắt đầu tiết mục giám định bảo vật, nhưng tiết mục lần này lại được chiếu liên tục trong thời gian bảy ngày, lần đầu tiên có chương trình dài hơi như thế, kinh nghiệm không đủ và đến lúc bấm máy thì thay đạo diễn cũng là chuyện bình thường.
Trang Duệ cũng thật sự khá có hảo cảm với một đạo diễn tươi cười như Lý Giai, thế là hắn cười nói:
- Được, đạo diễn Lý cứ sắp xếp, chúng tôi sẽ theo sự sắp xếp của anh...
- Thầy Trang, cứ gọi tôi là Lý Giai thì được, tôi chỉ là đạo diễn bất đắc dĩ mà thôi, cũng không phải là thật. Các vị cứ trò chuyện, tôi đi đến gọi những vị khác...
Lý Giai liên tục khoát tay áo, hắn cũng không thể chịu được cách gọi của Trang Duệ, nhưng khi quay đầu đi lại cảm thấy khó hiểu, thầy Trang này rõ ràng rất dễ tính và vui vẻ, đạo diễn Hào sao lại trêu chọc vào cho được?
Con người là như vậy, tốt xấu chỉ là một ý nghĩ mà thôi, Hào Minh nếu không có ý với Lưu Giai, lại thấy Lưu Giai thân mật với Trang Duệ, thế là cảm thấy không cam lòng, nếu không sẽ chẳng có tai bay vạ gió như vừa rồi. Có câu nói "phụ nữ là cọp dữ", thật sự cũng không phải là giả.
- Thế nào? Thầy Kim, phát hiện ra vật gì tốt không?
Thấy nhóm Kim Mập đi về thì Trang Duệ tiến lên chào đón.
- Chẳng có thứ gi tốt, chỉ có vài tác phẩm in ấn mà thôi, đồ cổ bây giờ lưu lạc nhân gian còn lại rất ít, cậu chắc cũng không có được món ngọc gì tốt phải không?
Kim Mập vừa nói vừa cùng Trang Duệ đi đến ngồi xuống ghế, những vị chuyên gia khác cũng liên tục lắc đầu, vẻ mặt có chút thất vọng. Bọn họ đến tham gia tiết mục lần này vì cảm thấy mình đối mặt với khán giả cả nước, thế là có chút hưng phấn, nhưng không ngờ kho vật phẩm kia toàn là đồ dỏm.
---o0o---
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của _Matrix_
Hoàng Kim Đồng
Tác giả: Đả Nhãn -----oo0oo-----
Chương 528: Hoạt động giám định bảo vật tết âm lịch (2).
Nhóm Dịch: Tepga
Sưu Tầm By nguoibantot8 --- 4vn.eu
Các chuyên gia ngồi vào vị trí, đối diện là một cánh cửa cảm ứng, trên cửa có viết một câu đối: "Xuân tại thùy gia giám bảo bằng tuệ nhãn, tình đào thử xử tàng trân cụ cao hoài."(Mùa xuân đến dùng ánh mắt sáng để giám định bảo vật, đây là nơi có thể tìm ra những vật phẩm trân quý ẩn tàng trong dân gian).
Trên mặt cửa kính còn có bốn chữ "Giám định bảo vật" rất lớn.
Lý Giai lúc này đang đứng bên cạnh cửa cảm ứng nói với vài người bên trong:
- Các vị chuyên gia, mọi người chuẩn bị xong chưa, chúng ta chuẩn bị thu hình...
Camera đặt từ góc độ này sẽ có thể thu hình cả đại sảnh, có mặt đủ sáu vị chuyên gia, thật ra nếu đổi lại góc độ thì sẽ phát hiện phía bên kia là một bức tường, mà nhóm Âu Dương Quân ngồi bên kia có thê thấy rõ tình hình quay phim trong đại sảnh.
- Được rồi...
Kim Mập đại biểu cho đám người lên tiếng.
- Cũng mong các chuyên gia đứng lên đi đến đây, cùng tôi từ nơi này đi vào, sau đó đóng cửa lại và các vị có thể ngồi xuống...
Nhóm Trang Duệ nghe Lý Giai nói như vậy thì đều đứng lên đi đến vị trí đặt máy quay, sau đó Lý Giai mặc một bộ áo dài truyền thống của Trung Quốc cùng Lưu Giai mặc một bộ sườn xám màu đỏ thẫm, cả hai tươi cười đi từ trong sảnh về phía cửa cảm ứng.
- Xin phép cho tôi cùng Lý Giai đầu tiên xin thay mặt cho tổ chuyên gia giám định bảo vật của đài truyền hình, thay mặt cho tất cả nhân viên của tổ chuyên mục chúc các vị sưu tầm cổ vật, các giám khảo trong nước một mùa xuân an lành hạnh phúc, vạn sự như ý...
Hai người dẫn chương trình bắt đầu lên tiếng, nhóm Trang Duệ thấy cánh cửa cảm ứng đóng lại thì có nhân viên công tác dẫn bọn họ đến ngồi đúng vị trí trên bàn chuyên gia.
- Từ khi đài CCTV chúng tôi tổ chức giám định bảo vật đến nay thì đều được các khán giả nhiệt liệt hoan nghênh, tiết mục năm ngoái được phát đi ở trên ba mươi tỉnh...
Lý Giai còn chưa nói dứt lời thì Lưu Giai đã tiếp:
- Nhưng lúc này là đầu xuân, chúng tôi cũng muốn dâng hiến cho các khán giả một tiết mục, vì thế mới có chuyên mục giám định bảo vật đặc biệt vào dịp tết thế này. Nửa tháng trước chúng tôi đã cho ra thông báo, cuối cùng nhận được hơn chục ngàn vật phẩm...
- Không nhiều như vậy chứ?
Trang Duệ ngồi trên bàn chuyên gia nghe vậy mà trợn mắt há mồm, rõ ràng là quá khoa trương, chỉ một câu đã tăng số lượng vật phẩm trong kho thêm cả chục lần.
- Nhưng tất cả chỉ là ảnh chụp mà thôi, nủa tháng trước chúng tôi đã ra tay chọn lựa rồi...
Giám đốc Tiền của công ty đấu giá ở Bắc Kinh ngồi bên cạnh mở miệng giải thích cho Trang Duệ.
- Các vị chuyên gia, khi giới thiệu đến vị nào thì xin phất tay chào khán giả...
Khi nhóm Trang Duệ đang trò chuyện với nhau thì một nhân viên công tác đứng ở góc chết của camera chợt lên tiếng nhắc nhở.
- Được rồi, bây giờ chúng ta sẽ làm quen với sáu vị chuyên gia của chương trình hôm nay...
Khi nhân viên công tác kia còn chưa nói hết lời thì âm thanh của lý Lý Giai đã vang lên, chợt có tiếng nhạc, cửa cảm ứng mở ra sau lưng hai vị dẫn chương trình, camera chĩa vào sáu vị chuyên gia ngồi trên bàn.
- Tiểu tử kia cười quá giả dối.
Đã có kinh nghiệm tham gia hoạt động giám định bảo vật ở Tế Nam lần trước, lúc này Trang Duệ cũng không bối rối, hắn tươi cười vung tay với camera, điều này làm cho đám người Âu Dương Quân ở phía bên kia cũng phải phì cười.
Lúc này camera đang quay cảnh đám người Trang Duệ tươi cười vẫy tay chào khán giả, tất nhiên sau đó cảnh này được cắt ra và biên tập ghép nối với những cảnh trước đó, chen vào cảnh quay giới thiệu vắn tắt về sáu vị chuyên gia.
- Tôn Thánh, chuyên gia giám định tạp vật, là nghiên cứu viên của bảo tàng Bắc Kinh...
- Kim Hi Nghệ, chuyên gia giám định thi họa, là phó nghiên cứu viên của bảo tàng cố cung Bắc Kinh...
- Tiền Quân, chuyên gia định giá đồ cổ, giám đốc công ty đấu giá cổ vật quốc tế Bắc Kinh...
- Lưu An An, chuyên gia giám định các món kim khí đồng xanh tượng Phật, nghiên cứu viên của viện nghiên cứu nghệ thuật quốc gia...
Thật sự là trước nay Trang Duệ chỉ biết những chuyên gia kia họ gì, đây là lần đầu tiên được nghe rõ tên, nhưng lúc này đã đến lượt hắn xuất hiện trên màn ảnh.
- Trang Duệ, chuyên gia giám định ngọc thạch, chủ tịch danh dự hiệp hội ngọc thạch toàn quốc...
- Đây...Đây là tấm hình chụp khi nào?
Hình ảnh trên màn hình là Trang Duệ đang cầm một cái ngọc bội trên tay, một tay khác đang cầm kính lúp để quan sát, tuy tướng mạo trẻ tuổi nưng lại rất có phong thái chuyên gia.
Trang Duệ nghĩ một lát, cuối cùng mới nhớ đây là hình ảnh từ chương trình ở Tế Nam trước đó, không biết CCTV đã cắt ghép ra từ khi nào.
- Được rồi, đã giới thiệu xong các vị chuyên gia, chúng ta nghênh đón người đưa đến bảo vật đầu tiên, xem anh ấy đem đến cho chúng ta món gì.
Khi trên màn hình xuất hiện những giới thiệu vắn tắt về các vị chuyên gia thì Lý Giai và Lưu Giai cũng không có thời gian rãnh rổi, xem như tiết mục giám dịnh bảo vật chính thức bắt đầu.
- Hoan nghênh vị sưu tầm cổ vật đầu tiên, Vương Mông tiên sinh...Chúc mừng năm mới, Vương tiên sinh...
- Chúc mừng năm mới, chúc hai vị năm mới vui vẻ hạnh phúc, phát tà phát lộc...
Tiếng đối thoại ngoài cửa làm cho Trang Duệ nghe vào có chút mất tự nhiên, lú này còn chưa đến tết, nghe những câu nói của người bên ngoài thì làm cho kẻ bên trong sinh ra cảm giác như mùa xuân đến sớm hơn vài ngày.
- Bảo bối của Vương tiên sinh thật sự không giống bình thường...
Âm thanh của Lưu Giai thiếu chút nữa làm cho Trang Duệ đang uống trà phải phun ra, lời này nghe vào tai thật sự có nhiều cách nghĩ gay cấn. Trang Duệ coi như thừa nhận mình không thuần khiết, nhưng vẻ mặt của Kim Mập ở bên cạnh cũng có chút cổ quái, thì ra lực liên tưởng phong phú cũng không phải chỉ có một mình hắn.
- Đây là một kim nguyên bảo, thật sự là cát tường, đầu năm gặp được một bảo bối như vậy cũng coi như phát tài phát lộc, đây là món hàng của thời Minh...
Ngoài cửa truyền đến âm thanh của Lý Giai cũng làm cho các vị chuyên gia ở bên trong biết thứ sắp được giám định là gì.
Hai người chủ trì hàn huyên vài câu với người đưa bảo vật đến giám định thì cửa phản ứng mở ra, một người thanh niên hơn hai mươi tuổi đi vào, vừa vào cửa đã cúi người chào các chuyên gia:
- Chào các vị chuyên gia, chúc mọi người năm mới vui vẻ...
Tất cả lời kịch đã được sắp xếp từ trước, tuy lúc này làm chuyên mục còn chưa đến tết, nhưng nó được chiếu vào dịp tết, thế là tất cả từ ngữ được dùng phải tương ứng với hoàn cảnh vào dịp tết.
- Chúc mừng năm mới, chúc mừng năm mới...
Kim Mập tuy không phải chuyên gia giám định vật phẩm kia nhưng cũng hiểu vài phần, hắn nói tiếp:
- Đầu năm được thấy Kim Nguyên Bảo thì thật sự quá may mắn, thật ra đến tết chúng ta có truyền thống ăn sủi cảo với ước vọng đó là nguyên bảo, chúc mừng phát tài phát lộc...
---o0o---
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của _Matrix_
Hoàng Kim Đồng
Tác giả: Đả Nhãn -----oo0oo-----
Chương 529: Hoạt động giám định bảo vật tết âm lịch (3).
Nhóm Dịch: Tepga
Sưu Tầm By nguoibantot8 --- 4vn.eu
Trang Duệ ngồi một bên không khỏi cảm thấy bội phục Kim Mập, há miệng đã nói ra điển cố, xem ra mình còn kém xa lắc.
- Tiểu tử, kim nguyên bảo của cậu có lai lịch gì?
Kim nguyên bảo to như lòng bàn tay được đưa qua cho các vị chuyên gia cầm lấy hên, sau đó đến tay thầy Tôn. Lão là một chuyên gia về các tạp vật, mà vật này chính là một món như vậy.
- Tôi mua được nó từ trong một cuộc đấu giá...
- Mua khi nào? Giá cả bao nhiêu?
- Năm kia, giá một triệu sáu...
Trang Duệ nghe đoạn đối thoại giữa người cầm nguyên bảo và thầy Tôn thì không khỏi lắp bắp kinh ngạc, khối kim nguyên bảo nhìn có vẻ cũng không quá nặng, sao lại mắc như vậy?
Khi Trang Duệ cầm thỏi vàng thì thấy cũng khá trầm, bên rìa thỏi vàng có hoa văn rất đẹp, hắn dùng linh khí nhìn vào, bên trong tràn đầy linh khí màu tím vàng.
Số vàng mà Trang Duệ lấy được từ Myanmar tuy cũng có linh khí nhưng lại mỏng manh đến mức hầu như không thể nhận ra, xem ra trong vàng cũng có linh khí như đồ cổ, chỉ cần niên đại lâu thì sẽ tạo ra linh khí.
Thầy Tôn cầm lấy thỏi vàng và nói:
- Thỏi vàng này khá nặng, mỗi triều đại đều có một cách đúc kim nguyên bảo riêng, khối kim nguyên bảo này có thể lưu truyền từ thời Minh đến bây giờ, chữ nghĩa hoa văn trên nguyên bảo rất rõ ràng, là một vật phẩm khó kiếm...
Chữ khắc phía trên kim nguyên bảo nhất định là do cao thủ nội vụ làm ra, nét khắc rất rõ, nếu so sánh với những nét khắc phổ biến ở thời Minh thì thật sự là hiếm thấy.
Hơn nữa thời Minh khống chế vàng cực nghiêm, những thỏi vàng này đều là phải nhập kho, sẽ không xuất hiện trong dân gian.
Kim Mập tiếp lời:
- Thứ này có lẽ là được sử dụng trong kho của quan gia, chúng ta để cho giám đốc Tiền ước định giá cả của nó thử xem...
Kim nguyên bảo là hàng thật, Kim Mập và thầy Tôn đều cho ra đánh giá rất cao, nhưng giá trị cuối cùng là thế nào thì cần phải nhìn vào Tiền Quân, vì hắn là người định giá, tất nhiên hiểu rõ giá cả thị trường của món hàng này như tỏng lòng bàn tay.
- Thỏi vàng ngày cực kỳ quý giá, giá trị của nó cũng không phải ở phương diện vàng, vì phần vàng này cũng chỉ có giá vai trăm ngàn mà thôi, nhưng giá trị lịch sử của nó phải vượt xa giá trị của thỏi vàng này, nếu nhất định phải cho nó một cái giá...
Tiền Quân nói đến đây thì dừng lại, không phải chỉ có vị khách đến giám định bảo vật mở to hai mắt nhìn, dù là Trang Duệ và vài vị chuyên gia khác hay đám nhân viên công tác đứng ở xa cũng phải dỏng tai lên nghe ngóng. Kim nguyên bảo đã được mua với giá một triệu sáu cách đây hai năm, không biết bây giờ giá cả của nó là thế nào?
- Ba triệu sáu, nếu đưa món này vào trong đấu giá, có thể bán ra với giá tốt...
Khi mọi người tỏ ra cực kỳ chờ mong thì giám đốc Tiền báo giá, đám nhân viên công tác phải hít vào một hơi khí lạnh, ai cũng giật mình nhìn thỏi vàng kia.
Sau hai năm thì một thỏi vàng đã tăng giá hai triệu bạc, so với đầu tư cổ phiếu hay kinh doanh buôn bán thì đều là lời lớn, hơn nữa còn là có lợi mà không phải bỏ ra xu nào, thế cho nên lực tác động của nó là cực lớn. Nhưng đám nhân viên công tác trong chỗ này cũng có định lực cao, tất nhiên cũng không khỏi sinh ra vài ý nghĩ mơ màng, vài ngày tới có nên đến Phan Gia Viên để tìm mua vài món đồ kiếm vận may hay không?
- Cám ơn, cám ơn các vị chuyên gia giám định...
Người đưa bảo vật đến giám định nghe được giá tiền thì cực kỳ vui vẻ, sau đó đứng lên cúi chào rồi chuẩn bị đi ra.
- Dừng quay...
Một vị phó đạo diễn lên tiếng cho dừng máy quay, sau đó một quyển sách giám định được đưa vào, thầy Tôn cũng nhanh chóng viết lên vài dòng chữ: "Thỏi vàng năm mươi lượng được chế tác từ hộ bộ thời Minh". Sau khi được giám định thì thỏi vàng được truyền lưu trong dân gian sẽ có một danh nghĩa chính đáng, lúc đó sẽ càng thêm quý.
Sau khi thầy Tôn viết xong thì nhóm chuyên gia, kể cả Trang Duệ cũng phải ký tên mình vào.
- Cám ơn, cám ơn các vị rất nhiều...
Vị phó đạo diễn kia kéo tay người thanh niên khai báo vài câu, sau đó mới cho phép tiếp tục quay, mà người thanh niên cũng đi ra ngoài nói vài câu với Lý Giai và Lưu Giai ở bên ngoài, một lát sau người thứ hai mới xuất hiện.
- Tiểu tử kia khá may mắn...
- Đúng vậy, không ngờ vật phẩm đầu tiên đã là thứ tốt, xem ra hôm nay chúng ta có thể mở mang tầm mắt...
- Cũng không biết vật phẩm tiếp theo là thứ gì...
Vật phẩm đầu tiên là trân phẩm quý hiếm trên nhân gian, điều này làm cho các vị chuyên gia có chút vui sướng, dù sao thì cánh cửa cảm ứng vẫn chưa mở ra, như vậy là máy quay vẫn chưa chĩa vào người bọn họ, thế cho nên cũng có cơ hội hàn huyên vài lời với nhau.
- Thầy Tôn, khối vàng kia có công nghệ nung và đúc khá đơn giản, bây giờ còn có thể áp dụng phương pháp đó không?
Trang Duệ nghĩ đến hai tấn vàng trong tay mình, không khỏi cảm thấy ngứa ngáy, mình lấy ra vài khối vàng đúc vài khối kim nguyên bảo để ngắm chứ không bán, như vậy cũng tốt.
- Ha ha, những sản phẩm giả mạo cũng có nhưng tương đối ít, vì khi làm giả những món bằng kim loại phải tiến hành một phương án ô xy hóa lớp vỏ, cho nó có chút tính chất như đồ cổ, nhưng trong quá trình ô xy hóa thì sẽ có hao tổn...
- Vàng là một kim loại nặng, lại quý giá, một khôi vàng như vừa rồi nếu không tính giá trị lịch sử thì cũng là vài trăm ngàn, trên cơ bản sẽ không có mấy người bỏ ra số tiền lớn như vậy để đi làm giả...
Giải thích của thầy Tôn xem như làm cho Trang Duệ thiểu rõ vấn đề, điều này cũng đúng, nếu có trong tay vài trăm ngàn mà mua vàng làm giả kim nguyên bảo, như vậy nếu làm không quá giống, chẳng phải bị thiệt hại sao?
- Sau này mình sẽ tìm người làm khuôn đúc, đợi vàng đến tay sẽ đúc ra vài khối kim nguyên bảo cho đẹp...
Trang Duệ thầm nghĩ, hắn cũng không sợ hao tổn, hơn nữa kim nguyên bảo cũng đẹp hơn nhiều so với những khối vàng như cục gạch kia.
Lúc này người thứ hai cũng đã đi vào trong sảnh, trong tay cầm một bình sứ vô sắc, thứ này được đưa đến cho Điền Phàm giám định. Vừa đưa mắt nhìn thì Điền Phàm đã hỏi:
- Vật phẩm của ngài có lai lịch thế nào?
Người đàn ông khoảng ba mươi tuổi có chút căng thẳng, hắn nói:
- Là của thân thích, anh ấy từng đến bảo tàng cố cung thấy một chiếc bình sứ giống hệt thế này, có lẽ là cổ vật chứ?
Điền Phàm nghe thấy vậy thì nở nụ cười nói:
- Thứ này không phải của ngài à?
Sau khi nhận được câu trả lời thuyết phục của người đàn ông kia, Điền Phàm tiếp tục nói:
- Chủ đề của chuyên mục giám định bảo vật của chúng tôi lần này chính là "Biến ước mơ thành sự thật", nhưng xem như giấc mộng của vị thân thích của anh không thể thành hiện thức, vì thứ này còn kém vài trăm năm nữa mới là hàng thật...
Điền Phàm lên tiếng làm cho đám chuyên gia nở nụ cười, mà người đàn ông kia nghe thấy vậ cũng biết chiếc bình sứ là giả, thế nên nhanh chóng cầm vật phẩm rời khỏi đại sảnh.
Sau đó có vài vị đưa vạt phẩm đến giám định, có tranh ảnh, có đồng xanh kim khí, có vị còn mang đến giám định một bức thư pháp do Tống Huy Tông tự tay viết, tất nhiên những chữ "tự tay viết" cũng chỉ do người đưa đến nói ra.
Nhưng những vật phẩm kia đều không có ngoại lệ, đều là hàng giả hoặc hàng mô phỏng của hậu nhân, những vật phẩm đồng xanh kim khí nhìn có vẻ là dụng cụ rửa tay thời chiến quốc nhưng thực chất chỉ mới làm ra gần đây, lại có công nghệ làm giả khá cao.
Còn thư pháp của Tống Huy Tông thì càng là giả thái quá, vì những dấu linh ấn khác biệt về niên đại trên bức tranh đã chứng minh nó là hàng giả, vì nó có cùng một màu, đây là chuyện căn bản không thể xảy ra. Người đưa bảo vật đến giám định nói một câu sẽ giữ lại cho chính mình, sau đó quay đầu bỏ đi.
Những chuyện thế này nhóm Trang Duệ đã gặp nhiều ở Tế Nam, vì không ai tin bảo bối của mình lại là giả.
Một giờ sau đã có mười vật phẩm được đưa vào giám định, nhưng các vị chuyên gia khác thì bận rộn mà Trang Duệ thì không, vì không có ai mang đến món nào là ngọc khí.
- Thầy Trang, vật phẩm thuộc về cậu đã đến...
Sau khi nhìn vật phẩm trong tay của một nhà sưu tầm thì các vị chuyên gia đều nở nụ cười, nãy giờ đã có đầy đủ các món từ tạp vật đến đồng xanh tranh ảnh đồ sứ nhưng chưa có ngọc khí, bây giờ thật sự đã có người đưa ngọc khí đến giám định.
Đây là một vật trang trí bằng bạch ngọc, to như nắm tay, điêu khắc hai con sư tử một lớn một nhỏ, sư tử nhỏ cưỡi trên lưng sư tử lớn, chạm trổ khá đẹp.
---o0o---
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của _Matrix_