Chiến Thần Bất Bại Tác giả: Phương Tưởng
-----oo0oo-----
Chương 626: Nhật ký
Dịch: Darth Athox
Biên tập: monsoon
Nguồn: TTV
Binh trên không trung tự châm thuốc, bên dưới chiến đấu hừng hực khí thế như không ảnh hưởng tới hắn.
Hắn cố ý lộ ra ba kẽ hở chính là để lưu lại không gian chiến đấu cho ba người. Sâm Lâm Kiếm Bảo khai mở Bảo Thành, bộ giáp sau một thời gian tôi luyện bằng năng lượng cũng càng trở nên cường đại.
Trong phạm vi Bảo Thành, tất cả năng lượng đều được Sâm Lâm Kiếm Bảo khống chế, phía phòng thủ được bù đắp cực lớn.
Mười Hai Cung Hoàng Đạo xưa nay ít trải qua chiến hỏa cũng nhờ công của Bảo Thành.
Đây là lần đầu tiên hệ thống phòng hủ của Thiên Lộ va chạm với Thánh Vực.
Vừa xông vào Sâm Lâm Kiếm Bảo, Bộ Tử Phi lập tức nhận ra điểm lạ, chuyển động của dòng năng lượng tại đây có điểm bất thường. Xem ra quần thể cứ điểm này còn có rất nhiều chỗ bất phàm, hắn dự định sau khi công phá cứ điểm phải nghiên cứu một chút.
Hắn cực kỳ hiếu kỳ về quần thể cứ điểm này.
Tuy có gì đó không đúng, thế nhưng Bộ Tử Phi vẫn không cho đối phương sẽ lật bàn được, nhân lực trên tay đối phương đã cạn kiệt. Tướng lĩnh như đầu bếp, chế tác các nguyên liệu thành món ăn, danh tướng lợi hại một chút có thể nấu được món ăn càng ngon miệng, cũng tức là có khả năng vận dụng các nguyên liệu rất độc đáo, thế nhưng nếu không có nguyên liệu, vậy cũng chỉ có nước giương mắt nhìn.
Hy sinh hai binh đoàn tốt thí, tiêu hao gần hết sức mạnh của đối phương, nếu đối phương còn quân dự bị chắc chắn sẽ không trơ mắt nhìn lồng phòng ngự bị phá nát. Giờ lồng phòng ngự bị phá nát, vậy cũng tức là trình độ đối phương đã đến nước sơn cùng thủy tận.
Bộ Tử Phi vẫn tương đối tán thưởng chủ tướng của đối phương, chỉ có chút quân rách nát đó mà đánh được tới mức này, nhưng đây đã là cực hạn rồi. Nếu đổi lại là mình, tình hình sợ còn bết bát hơn.
Bọn họ không gặp phải bất cứ chống cự nào, Bộ Tử Phi không dây dưa quá nhiều vào những kiếm bảo kia mà lệnh cho đội ngũ lao thẳng tới pháo đài trung tâm. Hạt nhân của quần thể cứ điểm này chính là pháo đài trung tâm, chỉ cần công phá pháo đài trung tâm, toàn bộ quần thể cứ điểm sẽ hoàn toàn tan rã. Mà đối phương chắc chắn sẽ đem chút sức mạnh cuối cùng tập trung tại pháo đài trung tâm, cố gắng giãy dụa lần cuối.
Đột nhiên phía trước rối loạn, tốc độ đội ngũ chậm lại.
Phía trước, một bóng người đỏ rực xuất hiện ngay chính giữa con đường.
Nộ khải trọng kiếm, nguy nga như núi.
Không biết vì sao, trong đầu Bộ Tử Phi hiện lên một câu nói: Một người giữ ải, vạn người khó qua.
Nhưng hắn lại không khỏi bật cười, không ngờ mình lại có suy nghĩ chẳng đáng tin như vậy. Chắc đây là lá bài tẩy cuối cùng của đối phương, song trong mắt Bộ Tử Phi, hình ảnh trước mắt chẳng qua chỉ là chó cùng rứt giậu.
Bộ Tử Phi chưa từng coi thường tác dụng của cao thủ, nếu không hắn cũng không phí hết tâm tư thành lập doanh tiên phong. Những cao thủ kiêu căng khó thuần này như những lưỡi dao mỏng nhưng sắc bén, vận dụng tốt, uy lực rất lớn, nhưng trong trường hợp cứng đối cứng như vậy, sự yếu ớt của họ sẽ bộc lộ.
"Xông tới!"
Bộ Tử Phi quả quyết hô lên, lúc này quan trọng nhất là thời gian, không thể để đối phương lấy lại sức được. Đối phương phái cao thủ ra mục đích là ngăn cản bước chân của bọn họ, cho các binh sĩ trong cứ điểm tranh thủ thời gian khôi phục.
Đối phương nâng thanh kiếm lớn trong tay lên.
Một khắc sau, Bộ Tử Phi biến sắc, năng lượng mãnh liệt như thủy triều đột nhiên tuôn trào vào thanh kiếm vung cao.
Thánh Huyết Ẩm run run, thân kiếm ảm đạm sáng lên hào quang màu đỏ yêu dị, năng lượng chen chúc nhau ập tới nhuộm xung quanh thành một màu đỏ rực. Chúng vây quanh Tỉnh Hào, xoay tròn, hóa thành một vòng xoáy màu đỏ khổng lồ. Năng lượng tập trung quanh ng Tỉnh Hào thật sự quá kinh khủng, vì nồng độ năng lượng quá cao, mọi thứ trong tầm nhìn đều vặn vẹo như hơi nóng, một cơn bão năng lượng yêu dị như máu huyết, khiến ai nấy sởn cả tóc gáy.
"Cẩn thận!"
Bộ Tử Phi biến sắc bật thốt lên, lời vừa ra khỏi miệng, Tỉnh Hào đã vung Thánh Huyết Ẩm, đột nhiên chém xuống!
Sóng năng lượng màu đỏ yêu dị như hồng thủy vỡ đê, mang theo tiếng gào thét trầm trầm, dọc theo đường phố, ầm ầm nghiền ép tới!
Bộ Tử Phi khởi động lồng năng lượng, nhưng vẫn chậm một bước, vài binh lính trước nhất đã bị sóng năng lượng màu đỏ thôn phệ.
Sóng năng lượng màu đỏ dư thế chưa tuyệt, đâm thẳng vào lồng năng lượng của binh đoàn.
Keng!
Gương mặt Bộ Tử Phi hiện màu đỏ ửng, binh lính xung quanh hắn thân hình lảo đảo, ai nấy đều như say rượu.
Lồng năng lượng bị phá nát, sóng năng lượng màu đỏ như đập lên đá ngầm, tan xương nát thịt.
Bộ Tử Phi trong lòng ngơ ngác, không thể nào. . . Sức mạnh cá nhân sao có thể cường đại tới mức như vậy?
Vố số dòng chảy năng lượng nhỏ bé như xẹt qua ngọn tháp nhọn cao chót vót, bầu trời như bị nước sông tẩy qua, dòng nước nhỏ róc rách, cuồn cuộn không ngừng.
Bộ Tử Phi đột nhiên nghĩ tới điểm dị thường vừa nhận ra vừa rồi, sắc mặt trắng bệch. Năng lượng, quần thể cứ điểm này có thể khống chế năng lượng.
Ầm!
Hai tiếng nổ đồ sộ đồng thời vang lên, ở hai phía khác, ánh sáng bừng lên chói mắt kèm theo tiếng kêu thảm thiết mơ hồ, khiến trong lòng Bộ Tử Phi không ngừng trầm xuống.
Hắn không biết ai thiết kế quần thể cứ điểm này, nếu thật sự đúng như suy đoán của hắn, vậy quần thể cứ điểm này ắt sẽ lật đổ hệ thống cứ điểm truyền thống.
Khống chế năng lượng, khống chế năng lượng trong một khu vực, đây là mục tiêu cuối cùng của bất cứ đơn vị phòng thủ nào.
Nhưng nếu quần thể cứ điểm có thể khống chế năng lượng của một khu vực, vậy quần thể cứ điểm này rất khó công phá, ít ra tuyệt đối không thể dựa vào hai binh đoàn tốt thí công phá nổi.
Một suy nghĩ to gan lớn mật lướt qua trong lòng hắn, hơi lạnh thấu xương chớp mắt đã lan khắp toàn thân.
Trừ phi… Trừ phi từ đầu mục tiêu chiến đấu của chúng đã không phải ngăn cản bước tiến công của bọn họ mà là tiêu diệt cả binh đoàn số bảy!
Không thể nào. . .
Chủ tướng của đối phương rốt cuộc điên cuồng tới mức nào mới có suy nghĩ như vậy?
Trên không trung của pháo đài trung tâm, Binh khoanh chân ngồi, miệng ngậm điếu thuốc lúc sáng lúc tối, một tay chống cằm, nhìn về xa xăm tới mức xuất thần. Chiến đấu bên dưới, hắn hoàn toàn không để trong lòng, từ ban đầu mục tiêu của hắn đã là diệt sạch binh đoàn số bảy. Nếu nói binh đoàn số tám là điểm tựa đầu tiên, vậy binh đoàn số bảy chính là điểm tựa thứ hai.
Phồn Tinh Châu mất đi hai điểm tựa chỉ trong thời gian ngắn ngủi, chẳng mấy chốc sẽ gặp phiền toái lớn, lực lượng bảo vệ của cải bị suy yếu, đương nhiên sẽ khiến các thế lực hắp nơi ham muốn. Phồn Tinh Châu sẽ nhanh chóng rơi vào tình thế xấu.
Vờ vịt dẫn hương đoàn Bảo Quang đánh lâu như vậy, chậc, hành động của mình cũng không tệ, cực hạn trên lý thuyết của hương đoàn Bảo Quang đều được Binh nghiền ép sạch sẽ. Có thể dự đoán được, sau lần rèn luyện này thực lực hương đoàn Bảo Quang sẽ tăng vọt.
Đối với ba người đây cũng là cơ hội hiếm có. Năng lượng của Sâm Lâm Kiếm Bảo giờ đã tụ tập hơn xa Đường Thiên ngày trước, thậm chí vượt xa bất cứ Bảo Thành nào của Mười Hai Cung Hoàng Đạo.
Bọn họ là người điều động cơn bão năng lượng, hơn nữa còn là bão táp năng lượng trước nay chưa từng có, đây quả thực là trải nghiệm cực kỳ quý báu.
Đội ngũ được rèn luyện, lại đạt được thắng lợi, mọi mục tiêu đều hoàn mỹ, đáng lẽ mình phải rất vui mới đúng.
Nhưng không biết vì sao, một cảm giác cô tịch khôn kể nổi lên trong lòng.
Cô quạnh ư?
Binh thất thần, mỉm cười tự giễu, một trận thắng không đau cũng chẳng ngứa xong, mình lại bắt đầu buồn chán, ai da ai da, nói đi cũng phải nói lại, phong thái khí chất độc cô cầu bại như vậy mới phù hợp với thân phận danh tướng của mình chứ. Nếu đoàn trưởng chứng kiến chắc chắn sẽ rất kinh ngạc đây.
Binh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, phát hiện suy nghĩ của mình vẫn quá lạc quan, có lẽ khả năng càng lớn hơn là ăn một cái đập, sau đó là một trận giáo huấn: "Tiểu quỷ, có chút thành tích này mà cũng đòi kiêu ngạo? Đúng là làm mất thể diện của ta!"
Sắc mặt Binh chợt hiện một nụ cười nhạt.
Nếu có thể nghe được tiếng giáo huấn như vậy thì tốt biết mấy. . .
Binh nhả một ngụm khói, say mê trông ngóng. . .
Thượng Quan Thiên Huệ lặng lẽ đứng xem. Trong căn nhà lớn không có thứ gì, chỉ có một vài nhật ký lặt vặt.
"… Heiner Vincent là đại diện cho lưu phái thẻ cổ điển, hào quang chỉ soi rọi được không tới ba trăm năm đã tiêu tán vô hình. Thay vào đó là hệ thống thẻ hiện đại do Trần Mộ khai sáng. Nó bắt nguồn từ Rosenbergs càng xa xưa viễn cổ hơn, đồng thời rút đủ dinh dưỡng từ lưu phái cổ điển, hiệu suất của nó cao hơn, tràn ngập sinh mệnh hơn, thế giới thẻ sau đó càng đẩy nó lên tới đỉnh điểm. Hệ thống thẻ hiện đại như một con thú khổng lồ đầy tham lam, độc bá thời đại. Từng đời nối tiếp nhau, không ai còn nhớ tới phái cổ điển từng vinh quanh một thời, nhớ tới Heiner Vincent xa xưa, nhớ tới Tinh Viện. Sức ảnh hưởng của Trần Mộ vượt qua bất cứ đại sư nào trong lịch sử, bóng lưng hắn như bóng tối khổng lồ, bao phủ mỗi đời đại sư chế thẻ kế tiếp. Hắn là huy hoàng, sau hắn là bi ai, hai trăm năm ròng rã qua đi, hệ thống thẻ không có tiến triển nào mới, trong lòng mọi đại sư chế thẻ đều có một nghi vấn, thẻ, đã phát triển đến đỉnh cao rồi ư?"
". . . Ta và sư phụ xảy ra tranh chấp, ta tìm được một chút hy vọng phá tan màn đêm từ lưu phái cổ điển. Sư phụ cho rằng ta điên rồi, người là tín đồ của Trần Mộ, chúng ta cãi cọ kịch liệt. Sau đó ta bị trục xuất khỏi sở chế thẻ. . ."
". . . Ta đã quyết định tìm lại chân lý của lưu phái cổ điển, ta tin rằng nơi đó sẽ có đáp án. Ta đi dọc theo dấu chân của Heiner Vincent, đi tìm những lời nói hắn lưu lại. . ."
". . . Ta cần một biến đổi về lượng, chỉ cần biến đổi về lượng, ta sẽ thay đổi mọi thứ. . ."
". . . Đây rốt cuộc là nơi quái quỷ gì vậy? Thật quá khó nhọc. . ."
"… Ha ha, học sinh mới tìm giúp ta biến đổi về lượng đó rồi! Thật quá kỳ diệu! Hồn, không ngờ lại là hồn, nơi này lại có hồn. . ."
". . . Đúng, đây là một loại thẻ hoàn toàn mới, hoàn toàn khác thẻ trong dĩ vãng, không cần dụng cụ, không cần thẻ năng lượng, không cần bất cứ thứ gì, nó tự thành một thể, độc nhất vô nhị, lại như sinh mệnh, khiến người ta kính nể. . ."
". . . Hắn cùng ta tranh cãi kịch liệt, cũng như ta và sư phụ ta năm xưa. Thẻ hồn tướng, đúng, nó rất tuyệt, nhưng nó không phải thứ ta muốn. Nó là lực lượng của sinh mệnh và niềm tin, nó không phải nghệ thuật thẻ, ta là một đại sư chế thẻ, trước đây vậy, giờ là vậy, có chết cũng vậy. . ."
"Cửa sao đã đóng, ta biết chắc chắn là do hắn. Hắn muốn trở thành người thống trị thế giới kia, giống như Trần Mộ, đáng tiếc hắn không hiểu Trần Mộ vì sao lại cường đại."
"Thân thể từ từ suy yếu, cái chết chắc sắp tới. Tối qua mơ tới sở chế thẻ, mơ thấy sư phụ. Đáng tiếc, ta đã không tìm được đường quay về."
Thượng Quan Thiên Huệ trong lòng cực kỳ chấn động, nàng không ngờ lai lịch của thẻ hồn tướng lại tới từ một nơi thần bí khác. Nàng nhìn thấy một con người quật cường cố chấp tới cùng.
Tờ cuối cùng của nhật ký viết bốn chữ xiêu xiêu vẹo vẹo.
"Cổ điển bất tử!"
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của acquyden
Chiến Thần Bất Bại Tác giả: Phương Tưởng
-----oo0oo-----
Chương 627: Kinh biến
Dịch: Darth Athox
Biên tập: monsoon
Nguồn: TTV
"Tối hôm qua, thương đoàn Hứa gia đột nhiên gặp phải hải tặc, cách Bạch Sa chỉ nửa ngày đường, chỉ sáu người chạy thoát. Binh đoàn số một của Tác Bỉ đại nhân đã hành quân suốt đêm, thế nhưng trước khi đi, Tác Bỉ đại nhân mong ngài có thể bảo vệ đại công tử một thời gian."
Lăng Hạ cung kính nói, lúc này nàng đang đại diện cho Tác Bỉ đại nhân, đương nhiên không dám dùng tư thái bình thường. Đại công tử ở bên cạnh cũng vội vàng cúi mình chào Đường Thiên.
"Ta?" Đường Thiên vẻ mặc cực kỳ kinh ngạc, chỉ tay vào đại công tử: "Bảo vệ hắn?"
"Đúng vậy." Lăng Hạ giải thích: "Ta vừa tiếp nhận binh đoàn số năm, còn cần thời gian mới nắm giữ triệt để được. Đại nhân ngài tay nắm hai binh đoàn, còn có tướng lĩnh xuất sắc như Tạ Vũ An tướng quân, Tác Bỉ đại nhân tin rằng ngài có thực lực bảo vệ đại công tử."
Đường Thiên vẫn dở khó dở cười trước lời giải thích hoang đường này: "Ta bận lắm, làm gì có thời gian chiếu cố hắn?"
"Không sao không sao, Mãnh Nam tiên sinh đi đâu ta đi theo là được." Đại công tử vội vàng tỏ thái độ.
Đường Thiên nhìn chằm chằm hai người một lúc lâu, tới khi thấy hai người này thật sự không phải tới trêu chọc mình mới vỗ đùi: "Được!"
Đoàn người Lăng Hạ đại công tử không khỏi lộ vẻ vui mừng.
Không ngờ Đường Thiên lại lập tức chuyển giọng: "Chúng ta bàn vấn đề thù lao nào."
Thấy hai người sắc mặt ngạc nhiên, Đường Thiên vẻ mặt bất thiện: "Đừng nói với ta là chỉ hỗ trợ xuông đấy chứ?"
Đại công tử phản ứng càng nhanh, vội vàng nói: "Mãnh tiên sinh có đề nghị gì xin cứ nói."
Đường Thiên rất hài lòng trước sự thức thời của đại công tử, gã ho nhẹ một tiếng: "Đại công tử cũng là người có thân phận địa vị, bảo vệ một người quan trọng như vậy giá cả chắc chắn không thấp. Nghĩ lại, dám ra tay với đại công tử chắc cũng là Hà Anh và Nhu phu nhân, ta vì đại công tử mà gây lên tử địch cường đại như vậy, các ngươi nói xem, ta hy sinh có nhiều không?"
Lăng Hạ không nhịn được nói: "Ngươi với họ vốn là tử địch rồi!"
Đường Thiên hừ lạnh nói: "Tiểu Lăng Hạ, chuyện giao tình giữa chúng ta là giao tình, làm ăn với đại công tử là làm ăn. Ngươi nói bọn Hà Anh ngứa mắt với ta, ta thừa nhận, nhưng nếu lúc này ta chủ động rời khỏi Bạch Sa Châu, đám Hà Anh đó chắc chắn không làm phiền ta, không khéo còn dâng lợi cho ta ấy."
Sắc mặt Lăng Hạ trầm xuống.
Đại công tử ngược lại lộ vẻ tán thưởng: "Ta thích thái độ này của Mãnh tiên sinh! Giao tình là giao tình, làm ăn ra làm ăn, rất thuyết phục! Thế nhưng Mãnh tiên sinh cũng biết tình hình của ta rồi đó, tiêu dùng hàng ngày không thiếu, thế nhưng cũng chỉ vài trăm triệu mà thôi. So với Mãnh tiên sinh vung tiền như rác, ta chỉ là kẻ nghèo rớt mùng tơi. Đại khái chắc trừ thân phận người thừa kế ra ta chẳng còn gì đáng giá cả."
Đại công tử thái độ tự giễu thẳng thán, khiến người ta cảm thấy thân thiện.
Đường Thiên nghĩ lại cũng đúng, đại công tử nhìn từ ngoài vào thì là người thừa kế nhưng mấy năm nay bị Hà Anh cùng Nhu phu nhân áp chế gắt gao, cuộc sống khá thê thảm, muốn tiền không có tiền, muốn người không có người, nếu không nhờ lão thần như Lăng gia và Tác Bỉ ủng hộ, chắc hắn đã chết từ lâu.
Đường Thiên không khỏi nhe răng, muốn ép gã nghèo rớt mùng tơi này ra hai lạng dầu cũng chẳng dễ dàng gì.
"Ngươi đã nói thứ đáng tiền nhất trên người ngươi là thân phận người thừa kế, vậy chúng ta cũng chỉ đành tính vào nó thôi." Đường Thiên đột nhiên cảm thấy Bạch Sa là một đồng minh tốt. Cách Thương Châu không xa, thương mại phồn vinh phát đạt. Hơn nữa địa hình Bạch Sa Châu lợi cho phòng thủ, không sơ hở khắp nơi như Phồn Tinh Châu.
Tại Bạch Sa, mất kể mua hay bán đều cực kỳ thuận lợi. Đây cũng là điều cực kỳ hữu ích với Thương Châu. Từ Ký chỉ bán vũ khí nhưng còn rất nhiều thứ khác cần mua vào. Địa vị Bạch Sa Châu tại Nam Vực cực kỳ quan trọng, so với Phồn Tinh Châu sang quý, sức ảnh hưởng của Bạch Sa Châu đối với Nam Vực còn cao hơn một bậc.
Đối thủ của mình là quái vật khổng lồ Quang Minh Châu, lôi kéo giúp đỡ là tất yếu.
Về phần Hà Anh và Nhu phu nhân, Đường Thiên không để trong mắt, hai bên đã sớm kết thù. Còn những gì Đường Thiên vừa nói chẳng qua chỉ là thuận miệng bịa chuyện, bảo Thiếu Niên Như Thần cúi đầu trước Hà Anh sao?
Vậy còn khó chịu hơn giết gã đi.
Đường Thiên suy nghĩ mộ chút, nghiêm túc nói: "Nếu đại công tử trở thành Châu chủ mới, ta mong nhận được sự hữu nghị của Bạch Sa."
Ý cười trên mặt đại công tử biến mất, sắc mặt nghiêm túc: "Tiền đề là không tổn hại lợi ích của Bạch Sa, bất luận tương lai ta trở thành Châu chủ Bạch Sa hay trở thành một thi thể, ta đều không làm tổn hại lợi ích của Bạch Sa."
Đường Thiên chăm chú nhìn đại công tử, đại công tử không hề lảng tránh, thản nhiên đón nhận ánh mắt Đường Thiên.
Ánh mắt Đường Thiên lóe lên vẻ tán thưởng, nói thật lòng, trước đây hắn không ấn tượng mấy với đại công tử của Châu chủ này. Thế nhưng lúc này gã cũng phải quan sát lại vị đại công tử vốn không mấy cảm giác này.
Ánh mắt đại công tử trong suốt, dáng vẻ hào hoa phong nhã như một thầy giáo, chẳng hề giống một người thừa kế Châu chủ. Đường Thiên vuốt cằm, gã này nếu không phải kẻ bụng đầy ý xấu như Hạc với Binh thì tuyệt đối không phải đối thủ của Hà Anh và Nhu phu nhân.
"Minh hữu, một minh hữu tại Nam Vực, chỉ đơn giản như vậy thôi." Đường Thiên suy nghĩ một chút rồi nói: "Có thể là nhờ các ngươi bán vài thứ hay thông qua các ngươi mua vài thứ."
Đai công tử thở phào một hơi, hắn lo Mãnh Nam sẽ nhân cơ hội đặt ra những điều kiện hắn không thể tiếp nhận được. Tác Bỉ đại nhân đã mật đàm với hắn, song khiến hắn bất ngờ nhất là Tác Bỉ đại nhân cực kỳ tin tưởng Mãnh Nam.
Minh hữu và mượn con đường thương mại của Bạch Sa, cái giá này không phải không cao, ngược lại quá thấp.
"Chỉ vậy thôi à?" Đại công tử không tin nổi vào tai mình.
Đường Thiên liếc nhìn hắn một cái: "Ngươi không tiền không quyền, giờ những thứ này thôi ngươi cũng không làm được."
Đại công tử lập tức ngượng ngùng.
Cùng thở phào một hơi còn có Lăng Hạ, giờ nàng hoàn toàn không hiểu nổi Mãnh Nam, người này có làm ra hành động kỳ quái gì, đề ra yêu cầu kỳ lạ thế nào, nàng cũng không giật mình.
Đây là một quái thai.
Đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng hét lớn: "Người nào? Đi ra!"
Sát theo đó, tiếng chiến đấu kịch liệt vang lên từ ngoài sân, mọi người đều biến sắc, đưa mắt nhìn nhau, Đường Thiên đứng đậy, trầm giọng nói: "Đi, đi xem xem!"
Khi Đường Thiên chạy tới, chiến đấu ngoài viện đã kết thúc, trên đất lưu lại vài bộ thi thể cùng vết máu đầy đất.
Đường Thiên nghe thủ hạ báo cáo, sắc mặt không chút cảm xúc.
Nhóm người này đột nhiên xuất hiện, không chút dấu hiệu, lập tức tấn công U Châu Quỷ Kỵ đang canh gác. May mà thời gian vừa qua cư dân xung quanh biệt viện cũng đã rời khỏi, U Châu Quỷ Kỵ lại cực kỳ cảnh giác, nhóm người này vừa tiếp cận đã bị bọn họ phát hiện.
"Thương vong ra sao? Thực lực đối phương thế nào?" Đường Thiên hỏi.
"Có hai người bị thương. Một chọi một không yếu hơn chúng ta." Người trả lời là A Lãnh, hắn tạm thời phụ trách, sắc mặt hắn không tốt: "Hẳn là lính đánh thuê, là kẻ già đời."
Trong lòng hắn âm thầm vui mừng, xuất phát từ cẩn thận, xung quanh biệt việt Lăng gia bố trí phòng ngự cực kỳ sâm nghiêm, hoàn toàn dựa theo tiêu chuẩn chiến địa. Nhưng bố trí do thám ngầm này vừa rồi phát huy tác dụng rất lớn, nếu không vừa rồi cái giá phải trả tuyệt đối không phải hai người bị thương.
Xa xa thi thoảng lại vang lên tiếng nổ lớn, vài nơi đã bốc khói ngợp trời. Thành Bạch Sa rơi vào hỗn loạn, đại công tử sắc mặt tái xanh: "Bọn họ định làm gì? Bọn họ rốt cuộc muốn làm gì?"
Đường Thiên đồng tình liếc mắt nhìn đại công tử, đối phương muốn làm gì ư? Đối phương muốn làm thịt ngươi.
Có điều lúc này gã cũng không kích thích đại công tử, nhanh chóng quyết định: "Ra khỏi thành, chúng ta tới doanh trại!"
Ai cũng biết tình hình đang nguy cấp, sắc mặt ai nấy nghiêm ngặt dị thường, bọn họ nghĩ đối phương sẽ có hành động mờ ám, thế nhưng không ai ngờ Hà Anh lại to gan lớn mật như vậy.
Trang viên Nguyệt Chi là nơi Tần Ngữ Nhiên ngủ lại, giờ nơi này đã là nhà khách quý giá nhất của Bạch Sa Châu, hàng ngày đều có vô số quý phụ danh tiếng lui tới, họ muốn thấy phong thái của Tần Ngữ Nhiên. Một số nữ nhân bối cảnh thâm sâu thẳng thắn nghỉ lại tại đây.
May mà trang viên Nguyệt Chi là nơi hào hoa phú quý, diện tích rộng lớn nhất thành Bạch Sa, có đầy đủ phòng nghỉ. Hàng ngày phòng khách nơi đây cử hành các loại ca hội, là thiên đường của nữ nhân, cấm chỉ nam sĩ.
Từng có người nói đùa, ai chiếm được trang viên Nguyệt Chi là không mất một binh một tốt bắt toàn bộ Bạch Sa Châu.
Tần Ngữ Nhiên đang chỉ điểm các nữ sĩ ca xướng, đột nhiên để ý thấy cảnh hỗn loạn bên ngoài. Nàng rời phòng khách, bước tới trong sân, chứng kiến nhiều căn nhà gỗ phía xa bao phủ trong ngọn lửa hừng hực, khói đen cuồn cuộn.
Các tiểu thư quý phụ ai nấy biến sắc, trong lòng Tần Ngữ Nhiên giật thót, vội vàng lấy thẻ liên lạc ra, nhưng lần này thẻ liên lạc không chút phản ứng.
Nàng ngửi thấy mùi âm mưu.
Tần Ngữ Nhiên lập tức gọi hộ vệ tín nhiệm nhất, nhỏ giọng nói: "Ngươi lập tức tới biệt viện Lăng gia, cầu cứu Mãnh Nam tiên sinh."
Nhìn bóng lưng hộ vệ rời khỏi, Tần Ngữ Nhiên ngơ ngác, không ngờ giờ khắc nguy cấp này, người đầu tiên mình nghĩ tới lại là Mãnh đại ca.
"Chuyện gì vậy?" Dì Thu sắc mặt sợ hãi.
Xung quanh đã có nữ nhân nhát gan bắt đầu khóc lên hu hu, khủng hoảng lan tràn.
Tần Ngữ Nhiên hít sâu một hơi, lớn tiếng gọi: "Vào phòng khách! Tất cả vào phòng khách!"
Các nữ nhân lúc này như tìm được tâm phúc, lại như bầy chim kinh hãi, ùa vào phòng khách.
Tần Ngữ Nhiên gọi thống lĩnh hộ vệ tới, lạnh lùng nói: "Bắt đầu từ bây giờ, hộ vệ các nhà, người hầu đều quy về cho ngươi chỉ huy. Các ngươi chỉ có một nhiệm vụ, bảo vệ bên ngoài, không cho bất cứ ai tới gần! Bất cứ kẻ nào cố tình xung kích trang viên, giết chết không cần luận tội."
Thống lĩnh hộ vệ hơi biến sắc: "Rõ!"
Tần Ngữ Nhiên ngữ khí túc sát: "Lần này lành ít dữ nhiều, thế nhưng ngươi nói với mọi người, bất cứ thương vong nào xảy ra, người nhà sẽ do ta phụ trách!"
Thống lĩnh hộ vệ theo Tần Ngữ Nhiên đã nhiều năm, biết nàng tuy là nữ nhân thế nhưng nhất ngôn cửu đỉnh, cực kỳ trọng tình nghĩa. Mấy năm qua mọi người đều nhận được ơn huệ của tiểu thư, bản thân hắn cũng từng bị thương trên chiến trường, lưu lạc đầu đường cuối phố, được Tần Ngữ Nhiên cứu giúp. Tần Ngữ Nhiên thấy hắn có tài, bèn để hắn chỉ huy hộ vệ.
"Bọn chúng nếu muốn vào, chỉ có bước qua thi thể thuộc hạ."
Thống lĩnh hộ vệ trịnh trọng thi lễ với Tần Ngữ Nhiên, xoay người nhanh chóng bước đi, bắt đầu chỉ huy hộ vệ bố trí phòng ngự.
Tần Ngữ Nhiên cắn chặt môi, nàng biết nếu đây là một âm mưu, vậy kẻ bày mưu tuyệt đối không bỏ qua trang viên Nguyệt Chi. Những nữ nhân ở đây liên quan tới tất cả đại tộc của Bạch Sa Châu, là vật trao đổi tốt nhất.
Với nàng, Bạch Sa Châu cực kỳ xa lạ, nàng không biết ai có thể tin được.
Hy vọng duy nhất chính là Mãnh đại ca.
Mãnh đại ca, huynh mau đến đây đi!
Tần Ngữ Nhiên lòng như lửa đốt.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của acquyden
Chiến Thần Bất Bại Tác giả: Phương Tưởng
-----oo0oo-----
Chương 628: Thanh Châu Bá Kỵ
Dịch: Darth Athox
Biên tập: monsoon
Nguồn: TTV
Nhìn ánh lửa và khói đen từ thành Bạch Sa phía xa, các binh sĩ đang ra sức tu luyện trong doanh trại bất giác ngưng lại.
Doanh trại nằm ở ngoại thành, nếu phi hành mất khoảng một tiếng. Nơi này trước đây là một nhà kho của Từ Ký, được cải tạo thành một doanh trại lâm thời.
Thành Bạch Sa ở phía xa, chỉ thấy được một đường viền mơ hồ.
Thế nhưng làn khói đen kịt lại khiến mọi người khiếp sợ. Bọn họ đều từng trải qua chiến trận, hiểu rất rõ nó là gì.
Chuyện gì xảy ra vậy? Thành Bạch Sa xảy ra chuyện gì? Hỗn loạn ư?
"Tập hợp!"
Giọng nói lạnh băng của Đường Sửu lộ ra sát khí, sắc mặt hắn không chút cảm xúc liếc mắt nhìn thành Bạch Sa, đại nhân vẫn ở trong thành.
Tạ Vũ An và Aya liếc mắt nhìn nhau, trong lòng cùng dâng lên dự cảm không lành. Tạ Vũ An do dự nói: "Đại nhân, chúng ta có nên phái do thám tới thăm dò thử không?"
Aya gật đầu, nàng cho rằng phương pháp của Tạ Vũ An quả lão luyện và thành thục, giờ tình hình trong thành Bạch Sa ra sao không rõ, hai binh đoàn đột nhiên xông vào sẽ gây ra hậu quả gì, không ai biết. Bạch Sa Châu không phải châu nhỏ, tùy tiện tiến nhập chẳng khác nào tự chịu diệt vong.
Binh đoàn Vũ Yến của Tạ Vũ An chỉ là binh đoàn gần đạt tới cấp bạc, còn Phấn Hồng Khô Lâu của Aya chỉ là binh đoàn lính đánh thuê. Thực lực đó muốn tham gia vào vòng xoáy này sợ rằng không còn chút cặn. Ngay cả binh đoàn cấp bạc lúc này cũng tuyệt đối không dám xông vào.
Đường Sửu mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm vào Tạ Vũ An: "Ngươi định kháng lệnh?"
Tạ Vũ An giật mình, hắn biết mình do dự đã khiến Đường Sửu đại nhân bất mãn. Tín nhiệm giữa song phương còn rất yếu, lúc này chần chừ sẽ chôn vùi tương lai binh đoàn Vũ Yến. Tạ Vũ An hiểu, mình phạm sai lầm lớn. Binh đoàn Vũ Yến vừa lựa chọn theo trướng Mãnh Nam đại nhân, nói theo một ý nghĩa khác, binh đoàn Vũ Yến đã không còn thuộc về hắn, không chỉ có vậy, hắn và binh đoàn Vũ Yến đều đã lệ thuộc vào Mãnh Nam đại nhân.
Vào lúc này, mình suy nghĩ cá nhân quá nhiều chính là tối kỵ.
"Thuộc hạ biết sai!" Tạ Vũ An lập tức thừa nhận sai lầm, tập hợp binh đoàn.
Sắc mặt Aya biến đổi một chút, một lát sau vẫn cắn răng nói: "Rõ!"
Đường Sửu sắc mặt không chút cảm xúc nhưng trong lòng lại thở nhẹ một hơi, hai binh đoàn đều mới mua được, thời gian ngắn ngủi, mà bản thân hắn cũng thiếu tín nhiệm với hai binh đoàn này. Nếu hai người thật sự từ chối nghe theo mệnh lệnh của hắn, hắn cũng không có cách nào. Thế nhưng hắn biết, nếu lúc này hắn do dự hay chần chừ dù chỉ một chút, vậy sau này càng khó lòng chỉ huy hai binh đoàn này.
Hắn ngẩng đầu lên, chăm chú quan sát thành Bạch Sa ở xa xa, đã bị bao phủ bởi khói đen ngợp trời, ánh mắt càng lạnh lùng.
Bọn Tạ Vũ An sợ gây ảnh hưởng, hắn lại chẳng hề quan tâm, Bạch Sa Châu thì liên quan gì tới hắn? Chọc hắn nổi giận, không hủy được Bạch Sa Châu nhưng cướp bóc thành Bạch Sa một lượt vẫn tương đối dễ dàng.
Tiếng kèn lệnh của doanh trại vang lên, sát khí ngợp trời.
"Mục tiêu, thành Bạch Sa, hành quân hết tốc độ!"
Nhóm người Đường Thiên như mật ong tươi mới thu hút vô số kẻ truy sát, bọn họ thấy Đường Thiên, luôn lộ chút do dự và sợ hãi. Thế nhưng chút do dự hay sợ hãi đó cũng nhanh chóng bị tham lam và cuồng nhiệt thay thế.
Bọn họ như bầy sói, không ngừng nhào tới.
Đội ngũ nhanh chóng xuất hiện thương vong, chủ yếu là Lăng gia cùng hộ vệ đại công tử.
Đại công tử sắc mặt tái xanh, chỉ lúc nhìn về U Châu Quỷ Kỵ bên cạnh Đường Thiên mới lộ ra chút cuồng nhiệt.
Hộ vệ của hắn, bình thường mỗi người thực lực mạnh mẽ, uy vũ hùng tráng, còn U Châu Quỷ Kỵ bên cạnh Đường Thiên vẻ ngoài xấu xí, thậm chí già nua, kém xa hộ vệ dáng vẻ tinh nhuệ của hắn.
Thế nhưng không gì kiểm nghiệm phẩm chất tốt hơn chiến đấu, hộ vệ của hắn đã xuất hiện thương vong, quân số giảm sút một phần năm. Nhưng những người cao tuổi này lại chưa hề chịu chút thương vong nào. Quan sát tỉ mỉ quá trình chiến đấu của họ lại càng kinh ngạc không thôi, những lão binh này ai nấy cực kỳ lão luyện, phối hợp thành thạo.
Tiến lên, lùi lại, xen kẽ, cắt chéo, bọn họ luôn ung dung đánh tan thế công của đối phương, toàn bộ quá trình thuận tai thuận mắt, như một tác phẩm nghệ thuật.
Bọn họ trước nay không đơn đả độc đấu cùng kẻ địch, không cứng đối cứng cùng đối phương, bọn họ như một làn thủy ngân màu đen không ngừng biến ảo, luôn bao quanh bảo vệ Đường Thiên.
Đám hộ vệ đang không ngừng giải quyết những kẻ địch bị thương, chiến đấu đến lúc này, mọi người đều giết tới đỏ cả mắt. Con đường họ đi qua, ngang dọc khắp nơi đầy những thi thể, máu tươi đầy đất.
Lúc này bay lên trời tuyệt đối không phải ý kiến hay.
Đường Thiên đột nhiên ngừng lại, U Châu Quỷ Kỵ để ý thấy Đường Thiên có điểm lạ, lập tức lộ vẻ đề phòng.
So sánh ra, những hộ vệ khác phản ứng chậm một nhịp.
"Để bọn họ trở lại." Đường Thiên nhìn chằm chằm vào con đường không một bóng người, không quay đầu lại nói.
Lăng Hạ hiểu được, sắc mặt không khỏi biến đổi, vội vàng lệnh cho hộ vệ trở lại.
Đám hộ vệ sắc mặt buồn bực trở về.
"Các ngươi bảo vệ đại công tử đi."
Bỏ lại câu này, Đường Thiên vượt khỏi đám người, cuối con đường xuất hiện một đoàn người.
Đường Thiên nhanh chóng nhận ra kẻ cầm đầu đám người rõ ràng là những kẻ hắn và bọn Thạch Sâm gặp tại trung tâm lính đánh thuê.
"Thanh Châu Bá Kỵ."
Đường Thiên phun ra bốn chữ khiến đám người Lăng Hạ cùng đại công tử phía sau biến sắc. Uy danh Thanh Châu Bá Kỵ như mặt trời ban trưa, là một trong những lính tinh nhuệ cường đại nhất.
Mà U Châu Quỷ Kỵ bên cạnh Đường Thiên cũng đột nhiên tỏa ra sát ý lẫm liệt. U Châu Quỷ Kỵ lúc này không còn là những ông già giản dị nữa. Bọn họ toàn thân tỏa ra sát ý đáng sợ, lại như thanh kiếm báu rời vỏ, không hề che dấu sự sắc bén của bản thân.
Đây là đối thủ cùng cấp bậc với họ, so với U Châu Quỷ Kỵ xuống dốc đã lâu, Thanh Châu Bá Kỵ giờ đây uy chấn thiên hạ!
Khoảng một trăm Thanh Châu Bá Kỵ dọc theo đường phố, chậm rãi áp sát, một cảm giác ngột ngạt tới khó tả ập tới trước mặt.
Đám người Lăng Hạ biến sắc, chỉ một trăm người mà khí thế lại hung hãn bức người như vậy.
Thanh Châu Bá Kỵ, thô bạo vô song!
Nam tử tóc ngắn dẫn đầu vượt lên khỏi đám người, thi lễ với Đường Thiên, không kiêm ngạo cũng không tự ti nói: "Xin chào Mãnh Nam tiên sinh, tại hạ Asan, lần trước hân hạnh gặp mặt, được thấy phong thái đại nhân, chúng ta khó lòng quên được. Chúng ta không muốn đối địch với đại nhân, chẳng hay đại nhân có thể nể mặt chút không? Nếu ngài không nhúng tay vào việc này nữa, chúng ta nguyện tặng một chiếc chiến hạm kèm theo một trăm Bá Kỵ tinh nhuệ."
Sắc mặt Lăng Hạ cùng đại công tử cùng trắng bệch như tờ giấy.
Chiến hạm có bình thường hơn nữa cũng có giá mười tỷ vân tệ trở lên, thế nhưng càng quý giá hơn là một trăm Thanh Châu Bá Kỵ. Từ khi Thanh Châu Bá Kỵ nổi danh khắp các châu, đã sớm trở thành lực lượng khó lòng cầu được. Chiến hạm có thể dùng tiền mua, thế nhưng Thanh Châu Bá Kỵ không phải vấn đề tiền là có thể giải quyết. Một trăm Thanh Châu Bá Kỵ, quả thật cực kỳ bạo tay.
Đại công tử sắc mặt tái nhợt, chợt cười khổ, xem ra hôm nay nơi này là điểm cuối của hắn. Hắn ngược lại bình tĩnh hơn hẳn, thực lực đối phương vượt xa hắn quá nhiều, chỉ riêng cái giá này đưa ra cũng vượt xa mức lớn nhất hắn có thể trả được. So sánh lại, lời đồng ý của hắn quả thật rẻ tới mức khiến người ta xấu hổ.
Đối phương quả thật đã nể mặt Đường Thiên, hơn nữa hai trăm Thanh Châu Bá Kỵ hoàn toàn có năng lực bắt gọn bọn họ.
Lăng Hạ sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, nàng cũng không nghĩ ra Mãnh Nam có lý do gì để cự tuyệt.
"Rất xin lỗi, ta đã đáp ứng sẽ bảo vệ đại công tử."
Giọng nói vang lên phía trước khiến đại công tử cùng Lăng Hạ sửng sốt ngây ra tại chỗ, còn tưởng lỗ tai mình nghe nhầm.
Asan cũng không ngờ Đường Thiên lại từ chối, hắn ngây ngẩn một lúc rồi mới nói: "Nếu đại nhân không hài lòng với điều kiện này có thể thương lượng lại."
Đường Thiên lắc đầu: "Không cần thương lượng."
Asan ngơ ngác nhìn Đường Thiên, gã này đầu bị cửa kẹp hay sao, hắn không ngờ Đường Thiên lại từ chối, hơn nữa còn dứt khoát thẳng thắn như vậy.
"Nếu Mãnh tiên sinh muốn dấn sâu vào chuyện này, vậy đành đắc tội." Asan mặt không cảm xúc, ánh mắt lạnh đi.
Buổi tiệc lần trước, Mãnh Nam làm ra động tĩnh lớn như vậy, hắn cũng kinh ngạc không thôi, đây cũng là nguyên nhân vì sao tư thái hôm nay của hắn lại nhún nhường tới vậy. Cường giả như vậy cho dù thủ thắng, thương vong sợ rằng không nhỏ.
Thế nhưng nó không nghĩa là hắn sợ hãi gì Mãnh Nam, trong thời đại binh đoàn xưng bá này, Thanh Châu Bá Kỵ đã sớm bước lên đỉnh của chuỗi thực vật, nắm giữ hai trăm Thanh Châu Bá Kỵ, hắn có đủ tự tin đánh bại Mãnh Nam.
Nếu đã không tránh khỏi phải trả giá lớn, vậy thì trả thôi, chỉ cần thắng, mọi trả giá đều có ý nghĩa.
"Lui lại phía sau!"
Đường Thiên nói với U Châu Quỷ Kỵ bên cạnh.
Đám người A Lãnh kinh hãi đến biến sắc: "Đại nhân. . ."
"Lui lại phía sau!" Đường Thiên hừ lạnh.
Đám người A Lãnh không cam lòng, trừng mắt với Thanh Châu Bá Kỵ, chậm rãi lui lại phía sau.
Chiến ý trong lồng ngực Đường Thiên sôi trào không thôi, đám người A Lãnh là U Châu Quỷ Kỵ, là lão binh tinh nhuệ chân chính. Bọn họ là sĩ quan nòng cốt của Quỷ Kỵ doanh của Thạch Sâm trong tương lai, chết trong chém giết như vậy chẳng có giá trị gì. Không có Thạch Sâm, những U Châu Quỷ Kỵ này mất đi rất nhiều sức chiến đấu.
Ba mươi tên U Châu Quỷ Kỵ đối đầu với hai trăm Thanh Châu Bá Kỵ có chủ tướng, quả thật không có phần thắng.
Hy sinh như vậy là vô nghĩa.
Hơn nữa. . .
Đường Thiên chăm chú nhìn Thanh Châu Bá Kỵ đối diện, nhiệt huyết sôi trào. Thanh Châu Bá Kỵ, kẻ dịch cường hãn như vậy không phải lúc nào cũng gặp được.
Thiếu Niên Như Thần, đây là chiến đấu thuộc về ngươi! Mồ hôi đổ suốt đêm ngày chẳng phải đều vì kẻ địch như hiện tại sao?
Trong lòng Đường Thiên như có một âm thanh đang hô hoán: Đánh bại bọn chúng, đánh bại bọn chúng. . .
Hưng phấn, hưng phấn chưa từng thấy.
Không gì khiến người ta hưng phấn hơn một đối thủ cường đại.
"Thanh Châu Bá Kỵ ư. . ."
Gió thổi qua mặt không khiến hắn bình tĩnh lại chút nào, ngược lại gió trợ thế lửa, trong ngực hắn như có ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, càng lúc càng rực cháy!
Thanh Châu Bá Kỵ phía trước phát động.
Bất động như núi, động như sấm sét.
Hai trăm bóng người như hòa thành môt thể, tỏa ra ánh sáng như ngọn lửa rực cháy, không ngừng phun ra nuốt vào. Bóng người lướt nhanh qua không khí, rung động trầm trầm lan tới mặt đất, phòng ốc, trên đường phố, tất cả mọi thứ đều rung chuyển, như một cơn sấm rền đột nhiên nổ tung trên bầu trời, đất rung núi chuyển.
Thế như sấm đánh, thái sơn áp đỉnh, khiến mọi người đều biến sắc.
Chỉ mình Đường Thiên gương mặt vẫn tĩnh lặng lạ thường.
Vô số đom đóm không biết nhô ra từ đâu, chớp mắt đã phủ kín toàn bộ đường phố. Khói thuốc sùng tràn ngập khắp phố xá bề bộn, dưới ánh đom đóm chiếu rọi bỗng nhiều thêm vẻ tĩnh lặng và nhu hòa.
Chiến Thần Bất Bại Tác giả: Phương Tưởng
-----oo0oo-----
Chương 629: Thiên Thanh Bá Thương
Dịch: Darth Athox
Biên tập: monsoon
Nguồn: TTV
Ngươi luôn muốn ôm lấy thế giới này, ngươi chưa từng quên mất tinh thần.
Đom đóm màu đỏ mang theo tĩnh lặng điên cuồng tràn ngập khắp nơi. Đường phố phòng ốc xuất hiện từng lỗ thủng như bị hòa tan, chỉ chớp mắt đã lỗ chỗ như tổ ong.
Đặt mình trong vùng biển đỏ rực này sẽ bất giác lạc lối.
Trong hải dương mênh ông đó ẩn giấu gương mặt kiên nghị phản chiếu ánh sáng từ biển đom đóm, thân hình thiếu niên thẳng tắp như mũi lao, ánh mắt tĩnh lặng như xuyên thủng hư vô mênh mông.
Vô số đom đóm khuấy động, Thanh Châu Bá Kỵ thế xông như sét đánh, dư âm rung động quét ngang khắp nơi, kiến trúc đã đầy những lỗ thủng giờ như bị lũ cuốn qua, nhanh chóng sụp đổ.
Ánh sáng dâng trào khiến đom đóm đầy trời không cách nào tiến thêm.
Như hung thú, lại như dòng lũ, không gì kháng cự nổi. Chỉ một lần xung phong, Thanh Châu Bá Kỵ đã khiến Đường Thiên thấy được vốn liếng khiến họ có thể nổi danh thiên hạ, bá danh lan truyền.
Phương thức thiêu đốt năng lượng của mỗi Thanh Châu Bá Kỵ đều hừng hực bá đạo, càng khiến người ta kinh sợ hơn hết là cho dù thiêu đốt hừng hực như vậy, năng lượng bọn họ vẫn đồng bộ, thiên y vô phùng!
Ánh sáng dâng lên chói mắt, chuyển hóa thành năng lượng màu xanh.
Đây là Thiên Thanh Diễm độc môn thiên hạ của Thanh Châu Bá Kỵ.
Athox ngày thường thong dong trấn định lúc này râu tóc cũng dựng ngược, hai mắt mở lớn, hắn là người đứng đầu ngọn lửa xanh rực cháy này, những ngọn lửa xanh khác đều đuổi theo hắn, hô ứng với hắn.
Thân vặn như cung, cất bước nắm hờ.
Bàn tay nắm vào hư không chẳng khác nào vòng xoáy, ánh sáng màu xanh điên cuồng bị kéo vào. Xoạt, năng lượng ngưng tụ, âm thanh chuyển động cao tốc, tất cả như chiếc lược mỏng xẹt qua, ánh sáng xanh dâng trào đột nhiên ảm đạm.
Ánh sáng ngưng kết thành mũi thương, khí tức bá đạo như làn sóng quét ngang bốn phương.
Đùng đùng đùng!
Đom đóm xung quanh dồn dập bể nát, như pháo hoa xán lạn.
Thiên Thanh Bá Thương, dài hơn ba trượng!
Sau biển đom đóm, hai mắt Đường Thiên bỗng bùng lên ánh lạnh, khí tức hung hãn phía trước đột nhiên biến ảo, hóa thành hung khí nội liễm, chỉ chớp mắt, lông tóc toàn thân Đường Thiên dựng đứng, trước biển đom đóm như có một con hung thú viễn cổ đang lặng lẽ chờ phát động.
Cảm giác nguy hiểm mãnh liệt cùng khí tức tử vong bao phủ Đường Thiên, bản năng cầu sinh cường liệt khiến Đường Thiên quên hết mọi suy nghĩ, bản năng thân thể chiếm thượng phong.
Đom đóm lơ lửng xung quanh dồn dập chui vào trong linh diễm, chỉ chớp mắt, Linh Diễm màu xám đã nhuộm đỏ bởi đom đóm. Đom đóm bị thu hút càng lúc càng nhiều, nhìn từ trên trời lại, toàn bộ đám mây lửa đều thu vào vị trí của Đường Thiên, như ở đó có một hang động khổng lồ vô hình.
Vô số đom đóm tạo thành ngọn lửa màu đỏ yêu diễm, ngọn lửa xoay quanh nắm tay Đường Thiên, như vòng xoáy, xoay tròn với tốc độ kinh người. Đuôi lửa kéo dài tới bảy tám trượng phía sau cực kỳ đồ sộ, như đuôi phương hoàng. Mà trong ngọn lửa rừng rực đó có pha lẫn một đường vân màu xám cực kỳ nhỏ bé, mắt thường khó lòng phát hiện.
Kình khí xoắn ốc!
Dùng kình khí xoắn ốc tạo thành sát chiêu dung hợp Linh Diễm và biển đom đóm!
Đổi lại Thánh giả bình thường, tới cảnh giới này đã sớm vứt bỏ kỹ xảo chẳng mấy cao thâm như kình khí xoắn ốc. Thế nhưng quan niệm của Đường Thiên lại chẳng hề có cao thâm hay nông cạn, chỉ có thích hợp hay không thích hợp, đây cũng là thói quen hình thành do nhiều năm tu luyện võ kỹ cơ bản.
Mà Tỉnh Hào lại đại diện cho một con đường khác, hắn theo đuổi là chân lý của thiên địa, theo đuổi quy tắc bản nguyên nhất của thế gian.
Vô số đom đóm tạo thành ngọn lửa màu đỏ, xoay tròn, không ngừng phun ra hút vào.
Một mũi thương ánh sáng màu xanh phút chốc đã xuyên qua tầng tầng đom đóm, phá không bắn tới.
Không chút tiếng gió, không có tiếng rít, lặng lẽ không một tiếng động, như con hung thú màu xanh ẩn nấp trước lúc săn mồi, mọi khí tức đều hết sức nội liễm. Trình độ Thiên Thanh Bá Thương của Asan đã tới mức lô hỏa thuần thanh, ngay một chút khí tức cũng không lộ ra ngoài, có thể thấy lực khống chế có thể xưng hoàn mỹ của hắn.
Con ngươi Đường Thiên đột nhiên co rụt lại như châm!
Thế nhưng gương mặt gã không chút kinh hãi, vô số trận chiến đã sớm trui rèn thần kinh của gã cứng rắn như sắt thép, mà tính cách tranh cường háo thắng lúc này lại khiến chiến ý trong lồng ngực gã dâng cao như ngọn lửa, lay động tùy ý.
Rõ ràng là trong hư không nhưng gã như giẫm trên mặt đất, lực lượng từ hai chân dọc theo eo, chuyển dần lên trên. Thân thể Đường Thiên như ngọn roi dẻo dai cứng rắn, nắm đấm là mũi roi, khi lực lượng lan truyền lên nắm đấm, dòng lũ lực lượng đột nhiên bùng phát.
Không chút hoa mỹ, một quyền đấm thẳng giản dị tự nhiên, khoảnh khắc khi xuất quyền một vòng sóng khí vô hình đột nhiên bùng nổ.
Làn sóng xoắn vặn không gian, uy lực một quyền này khiến cả không gian đều run rẩy không thôi.
Làn sóng gợn trong suốt tạo thành một lớp màng mỏng manh bao quanh nắm đấm cùng ngọn lửa đỏ của Đường Thiên. Đuôi lửa kéo dài phía sau mỗi lần đong đưa đều lặng lẽ phóng thí khí tức sâu thẳm, khiến đom đóm xung quanh đình trệ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Mũi thương màu xanh và nắm đấm của Đường Thiên đánh thẳng vào nhau.
Khí tức nội liễm tới mức tận cùng của Thiên Thanh Bá Thương đột nhiên bùng phát.
Ầm!
Chùm sáng chói mắt đột nhiên bùng lên trước mắt Đường Thiên, như con hung thú đã lặng lẽ tiếp cận con mồi đột nhiên nhào tới, răng nanh cùng móng vuốt sắc bén đâm ra, lộ hết vẻ dữ tợn của mình.
Phần đuôi Thiên Thanh Bá Thương liên tiếp bùng nổ, mỗi lần nổ khí tức của nó lại tăng thêm một bậc. Khi đầu thương nổ tung, uy lực tăng tới cực hạn, chùm sáng xanh đậm mang theo khí tức hung hãn thô bạo, như thanh búa tạ dập thẳng vào Đường Thiên.
Gương mặt Athox hiện nụ cười gằn, sự lợi hại của Thiên Thanh Bá Thương không tự trải qua tuyệt đối không thể lĩnh hội. Mãnh Nam cứng đối cứng, theo hắn thấy, chẳng khác gì tự đi tìm chết.
Bản thân Thiên Thanh Diễm đã cực kỳ bá đạo, như con dã thú hung tàn, dùng kỹ xảo đặc thù ngưng tụ thành Thiên Thanh Chi Thương lại như tăng thêm cho bầy dã thú này một lớp lưới bảo hộ gió thổi không lọt, mà khi lớp lưới bảo hộ này bị phá tan, hung tĩnh của bầy dã thú sẽ tăng vọt thêm vài lần.
Càng nguy hiểm hơn là, mỗi lần bùng nổ đều là thiêu đốt lần hai.
Điểm lợi hại thực sự của Thiên Thanh Bá Thương chính là nó hung hãn bá đạo, không gì kháng cự nổi.
Bất cứ cứng đối cứng nào đều chỉ xác minh lại uy danh của nó!
Nhưng đúng lúc này, nụ cười gằn trên gương mặt hắn đột nhiên cứng lại.
Thiên Thanh Bá Thương hung hãn vượt xa sự tưởng tượng của đường thiên, đòn xung kích bất ngờ khiến gã như đối mặt với một con hung thú tiền sử, dưới áp lực cực lớn này, tâm thần Đường Thiên lại bình tĩnh lạ thường.
"Lên nào!"
Vòng xoáy lửa đỏ bao quanh nắm đấm Đường Thiên phát sinh biến hóa khó lòng tin nổi, như một chiếc ô đỏ rực mở ra.
Đuôi lửa kéo dài phía sau hóa thành một tấm màn lửa đỏ.
Chùm sáng màu xanh đi vào màn lửa, màn lửa cuốn ngược, như tấm vải đỏ bao bọc lấy quầng sáng màu xanh.
Quầng sáng màu xanh chỉ chốc lát nữa sẽ bùng nổ, đường vân nhỏ màu xám khẽ sáng lên, như lớp võng xams, áp chế quầng sáng xanh bạo ngược.
Thế nhưng Thiên Thanh Bá Thương vừa nhanh vừa mạnh, xuyên qua màn lửa, dư thế chưa tuyệt đánh về phía Đường Thiên.
Không tốt!
Đường Thiên phát hiện mình vẫn đánh giá thấp uy lực của Thiên Thanh Bá Thương, chỉ còn chốc lát sẽ đánh tới ngực gã. Tình thế cấp bách, Đường Thiên cũng không để ý già khác, quyền phải khống chế lực thu về, tay trái giơ lên, ầm, chặn một chút quầng lửa, dựa vào bước đệm này, tay phải hóa quyền, đồng thời nâng đỡ quầng lửa.
Dưới màn lửa, sắc mặt gã đại biến, mồ hôi lạnh chảy xuống.
Chỉ riêng sóng năng lượng Đường Thiên cũng dám chắc nếu thứ này nổ tung, mình chắc chắn không còn cả xương cốt. Khả năng áp chế Thiên Thanh Bá Thương của màn lửa vân xám yếu bớt với tốc độ kinh người, càng nguy hiểm hơn là cú đấm vừa rồi gã căn bản không lưu lại chút khí lực nào. Giờ đang là lúc lực mới vừa đi, lực mới chưa sinh.
Chết tiệt!
Đường Thiên cũng chẳng lo được gì khác, hàn ý dâng trào, gã như con mèo giẫm phải đuôi, thần kinh căng thẳng tới cực điểm.
Lực lượng màn lửa vân xám không ngừng yếu bớt, sóng năng lượng bên trong càng cuồng bạo, Đường Thiên như ôm quả bom lớn, lúc nào cũng có thể nổ tung.
"A a a a. . ."
Hắn vô thức gào thét lên, ra sức thôi thúc lực lượng còn lại trên người, bắp thịt vốn thư giãn lại gồng lên, lực lượng, mình cần lực lượng!
Đường Thiên chưa từng cảm giác mình cách tử thần gần như vậy, như có thể thấy gương mặt trắng bệch của tử thần.
Đùng đùng đùng!
Trong cơ thể Đường Thiên vang lên tiếng nổ dày đặc, như đậu rang. Đường Thiên chỉ cảm thấy bắp thịt, gân cốt đều như có thứ gì đó nổ tung.
Mỗi tiếng nổ đều có một dòng nước ấm dâng lên, tiếng nổ dày đặc, vô số dòng nước tràn ngập toàn thân Đường Thiên.
Thân thể Đường Thiên như bùn đất khô cạn lâu ngày gặp cơn mưa, điên cuồng hút lấy những dòng nước ấm này.
Lực lượng! Thân thể lại tràn ngập lực lượng!
Đường Thiên không biết nguồn sức mạnh này tới từ đâu, nhưng lúc này còn nghĩ được gì khác?
"A a a a a. . ."
Gã dùng hết sức mạnh toàn thân, ra sức đẩy quả "bom" trong lòng ra ngoài. Ầm ầm ầm, hai chân gã đạp xuống điên cuồng, từng đợt không khí thuẫn nổ tung với tần suất điên cuồng dưới chân gã. Gã như con trâu hoang liều mạng, dốc hết lực lượng đẩy qua "bom" về phía trước.
Đường Thiên đẩy "bom" không ngừng gia tốc, liên tục lao tới vài mét, sau đó dốc chút lực lượng cuối cùng, song chưởng đột nhiên đẩy về phía Thanh Châu Bá Kỵ.
Quả "bom" chìm vào biển đom đóm.
Thiên Thanh Bá Thương không nổ khiến Athox rất bất ngờ, thế nhưng hắn cũng an tâm hơn do lực lượng áp chế Thiên Thanh Bá Thương đang nhanh chóng yếu bớt. Hắn đã không còn bao nhiêu dư lực, một thương vừa rồi tiêu hao hầu hết năng lượng của hắn.
Hung danh Mãnh Nam thật quá thịnh!
Mây lửa thể tích kinh người khiến người ta nghe danh mà biến sắc, đây cũng là nguyên nhân vì sao Athox nguyện khiêm nhường cũng mong Mãnh Nam lui khỏi chiến trường. Đáng tiếc kế hoạch thu mua của hắn thất bại, mà một khi đối mặt chiến đấu với Mãnh Nam, Athox càng thêm quả quyết. Đối mặt với cường giả như Mãnh Nam, đối phương sẽ tuyệt đối không cho mình nhiều cơ hội. Đặc biệt là khi mây lửa xuất hiện, tràng cảnh kinh khủng khiến Athox không hề do dự, lập tức sử dụng chiêu thức mạnh nhất!
Đứng trong biển lửa càng lâu càng bất lợi cho phe mình, Cung Thần đã dùng tính mạng chứng minh điều này.
Một thương, chỉ có cơ hội xuất một thương!
Athox cực kỳ tự tin vào một thương này!
Hắn tin chắc cho dù mạnh như Mãnh Nam, trước mặt Thiên Thanh Bá Thương cũng chỉ có nước bay đầu!
Nhưng hắn không ngờ, Đường Thiên lại áp chế được Thiên Thanh Bá Thương, điều này khiến sắc mặt hắn không khỏi cứng lại.
Tiếng gào thét của Đường Thiên vang lên từ sâu trong biển đom đóm, Athox đột nhiên biến sắc, hắn nhận ra Thiên Thanh Bá Thương đang bay về phía bọn họ.
"Tản ra. . ."
Athox còn chưa dứt lời, một quầng lửa đã đột nhiên vọt khỏi biển đom đóm, phá không bay tới.
Con ngươi hắn đột nhiên mở to, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của acquyden
Chiến Thần Bất Bại Tác giả: Phương Tưởng
-----oo0oo-----
Chương 630: Mộng tưởng của Hà Anh
Dịch: Darth Athox
Biên tập: monsoon
Nguồn: TTV
"Bao giờ Tác Bỉ trở về?"
Bên cạnh Hà Anh, một nam tử gầy gò sắc mặt trắng bệch, dáng vẻ âm lãnh lên tiếng. Nếu Ralph ở đây, chắc chắn hắn sẽ nghe ra giọng nói của người này hoàn toàn giống như người bí ẩn trong bóng tối.
Đáng tiếc, Ralph đã chết.
"Trở về?" Hà Anh cười ha hả: "Hắn còn muốn về sao? Tác Bỉ đối phó với ta lâu như vậy, sao ta lại cho hắn cơ hội cho được? Gã này bản lĩnh cũng khá, đáng tiếc tính khí vừa thối vừa cứng, vẫn là giết đi thì hơn, bớt việc."
"Binh đoàn số năm chắc chắn ngươi cũng động tay động chân." Nam tử cao gầy thản nhiên nói.
"Vẫn là ngươi hiểu ta, chỉ là chút thủ đoạn nho nhỏ thôi." Hà Anh cười gằn: "Nha đầu Lăng Hạ vẫn quá non nớt. Ta chỉ rải chút cát thôi, ả muốn chỉnh đốn lại còn không biết tới năm nào tháng nào. Có điều ả sẽ không còn cơ hội. Lần này ta không tính để người nào của Lăng gia sống sót."
Kiều Diệc An bên cạnh HÀ Anh trong lòng run lên.
"Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, ngươi làm đúng lắm." Nam tử cao gầy gật đầu: "Vậy Mãnh Nam thì sao? Hắn là nhân tố bất ổn, ngươi không nên bất cẩn."
"Bất cẩn?" Ánh mắt Hà Anh hiện vẻ âm độc: "Ta đã chuẩn bị đại lễ cho hắn. Hai trăm Thanh Châu Bá Kỵ tinh nhuệ, chủ tướng là Athox. Hừ, ta không tin còn không bắt được hắn."
"Thanh Châu Bá Kỵ?" Nam tử cao gầy biến sắc bất ngờ.
"Là Thanh Châu Bá Kỵ tinh nhuệ." Hà Anh sửa chữa, hắn có phần đau lòng: "Ta phải tốn rất nhiều tiền mới thu được đám tinh nhuệ này đấy. Ta giấy bọn họ trong trung tâm lính đánh thuê, Thanh Châu Bá Kỵ không phải U Châu Quỷ Kỵ. Tên kia lần này chết chắc rồi!"
Kiều Diệc An bên cạnh trầm mặc không nói, trong mắt lại khó tránh khỏi lộ vẻ tiếc hận. Mãnh Nam thực lực xuất chúng, là cường giả khó gặp, thế nhưng trong thời đại binh đoàn xưng bá này, cường giả vĩnh viễn không thể chiến thắng binh đoàn. Cho dù cường giả như Mãnh Nam, trước mặt tinh nhuệ như Thanh Châu Bá Kỵ cũng không thể tránh né nổi.
"Chẳng trách ngươi tự tin như vậy." Nam tử cao gầy gật đầu, ánh mắt lóe lên vẻ tán thưởng: "Ngươi làm việc nghiêm cẩn, xem ra những năm nay tiến bộ không nhỏ."
Hai trăm Thanh Châu Bá Kỵ, chủ tướng Athox càng không phải hạng vô danh, thực lực như vậy tuyệt đối không phải cái gọi là cường giả chống đối được.
"Ta cũng không định để đầu tư của các ngươi đổ xuống sông xuống biển." Hà Anh mỉm cười tự đắc nói.
"Vậy thì tốt." Nam tử cao gầy thần thái thỏa mãn.
Ầm!
Đột nhiên, xa xa ánh sáng chói mắt bộc thẳng lên trời, vụ nổ kinh người khiến gần như cả thành Bạch Sa rung động theo.
Hà Anh cả kinh, chợt ngửa mặt lên trời cười lớn: "Ha ha ha! Thiên Thanh Bá Thương! Thiên Thanh Bá Thương của Thanh Châu Bá Kỵ, thế nào? Đồ sộ lắm phải không? Uy lực như vậy, tinh nhuệ như vậy, ai ngăn cản được ta?"
Thiên Thanh Bá Thương!
Nam tử cao gầy biến sắc, ánh mắt chăm chú nhìn về phía ánh sáng từ từ ảm đạm xa xa, sóng năng lượng trong khoảnh khắc vừa rồi, uy lực khổng lồ, ngay tâm thần của hắn cũng phải run sợ một hồi.
Thiên Thanh Bá Thương là sát chiêu nổi danh nhất của Thanh Châu Bá Kỵ, uy chấn tứ phương. Tận mắt chứng kiến mới thấy quả thật danh bất hư truyền. Trong lòng hắn bỗng nhúc nhích, nếu tuyệt kỹ cỡ này có thể thu vào bản châu, vậy chẳng phải. . .
Trước nay ánh mắt hắn cao hơn đầu, không để tuyệt kỹ các châu khác vào mắt, thế nhưng lúc này cũng không khỏi động lòng.
Kiều Diệc An sắc mặt tái nhợt, chấn động năng lượng kinh khủng như vậy, cho dù là hắn cũng tuyệt đối không còn chút vụt xương nào.
"Chờ sau khi Tác Bỉ chết, đưa hải tặc cho ta mượn dùng một chút." Nam tử cao gầy nói.
Hà Anh nhíu mày: "Ta không biết vì sao các ngươi lại kiêng kỵ những gia tộc kia như vậy, mấy năm nay ta đã thăm dò, không phát hiện bọn họ có bản lãnh gì."
Nam tử cao gầy nghe vậy ánh mắt lạnh lùng: "Ngươi đã điều tra bọn họ?"
Hà Anh không hề sợ hãi, cười lạnh nói: "Ta phải làm rõ rốt cuộc mình đang làm gì chứ. Tránh cho bất cẩn bị người ta tính kế."
Ánh mắt nam tử cao gầy càng lạnh, gương mặt lộ vẻ châm chọc: "Quá thông minh cũng không hẳn là việc tốt đâu, không ai không thể thay thế. Đừng quên, chúng ta có thể nâng ngươi lên đương nhiên cũng có thể khiến người ngã tới tan nát."
Gò mát Hà Anh giật giật, cười ha hả: "Ngươi lo lắng quá rồi! Chút chuyện nhỏ thôi, không thành vấn đề! Chờ sau khi Tác Bỉ bị giết chết, ta sẽ để binh đoàn số ba cùng binh đoàn số bốn rút về, như vậy hải tặc có thể nhân lúc trống vắng cướp bóc mấy gia tộc kia một lượt. Còn chết hay sống, toàn bộ theo tâm tình của ngươi. Có điều lần này phải đợi Tác Bỉ thật sự tử vong mới được. Nếu không, không có hai binh đoàn canh giữ, Tác Bỉ dùng chiêu hồi mã thương, chúng ta cũng sẽ phiền phức."
Nam tử cao gầy nghe vậy sắc mặt hơi hoãn lại, gật đầu: "Trước nay chúng ta hợp tác cũng khá tốt, mong rằng chuyện này tiếp tục kéo dài. Tới lúc đó Bạch Sa Châu chính là thiên hạ của ngươi."
Nghe câu cuối của nam tử cao gầy, ánh mắt Hà Anh nóng bỏng, hắn cười ha hả: "Yên tâm! Giờ chúng ta đi xem thôi, tiểu thư Ngữ Nhiên mỹ lệ vô song, cảm giác độc bá mỹ nhân chắc chắn rất tuyệt."
Nam tử cao gầy cũng mỉm cười: "Đặc biệt là còn tặng phẩm như vậy."
"Tặng phẩm?" Hà Anh đắc ý cười nói: "Ta thích cách nói này! Có điều những tặng phẩm này ai nấy đều là bảo vật vô giá! Mưu kế này của ngươi thật quá khéo! Hiệu quả tuyệt hảo! Ha ha, có đám gia quyến này trên tay, ta không tin còn ai dám phản đối ta!"
"Cái này là do mị lực của tiểu thư Ngữ Nhiên." Nam tử cao gầy cười khẽ: "Thế nhưng từ nay trở đi nàng đã thuộc về ngươi. Nếu ngươi không thích, ta tin rằng dùng nàng mới chào có thể mời được bất cứ ai, chỉ cần hắn là nam nhân!"
"Có lẽ nữ nhân cũng được." Hà Anh mỉm cười hèn mọn: "Thế nhưng ta sẽ tuyệt đối không đưa nàng cho người khác, say ngủ dưới gối mỹ nhân, tỉnh dậy nắm quyền thiên hạ, đây mới là cuộc sống chứ."
Nam tử cao gầy vỗ tay cười lớn: "Nói đúng lắm!"
Hà Anh hăng hái: "Đi nào! Thời cuộc hỗn loạn như vậy, chúng ta phải bảo vệ cho tốt các mỹ nhân, đừng để bị quấy nhiễu."
Nam tử cao gầy khen: "Ta thích chính khí lẫm nhiên này của ngươi."
Hai người nhìn nhau mỉm cười.
Đường Thiên co quắp ngồi trên mặt đất, toàn thân đầy bùn, hắn giờ toàn thân mềm nhũn như lấy hết sức lực. Cuối ngã tư đường, một hố to đường kính hơn một cây số đang bốc khói đen nghi ngút.
Trong phạm vi năm dặm, tất cả kiến trúc đều hóa thành phế tích.
Nhìn từ bầu trời xuống, mặt đất xuất hiện một rãnh lớn, khiến người ta nhìn mà giật mình.
Ngẫm lại tình cảnh vừa rồi, Đường Thiên vẫn còn sợ hãi, quả thật là nguy hiểm tới cực điểm. Nếu hơi chậm chút thôi, sợ rằng hắn cũng bị chôn thây trong vụ nổ kinh khủng tuyệt luân này. Tuy hắn ném quả "bom" ra xong lập tức lui lại, thế nhưng dư âm vụ nổ vẫn thổi bay hắn hơn ba trăm mét.
Những người khác cũng không khá hơn bao nhiêu, ngã ngang ngã dọc trên mặt đất máu me khắp người, ngay cả đại công tử miệng mũi cũng có vết máu, có hai hộ vệ vì bảo vệ hắn dùng lồng năng lượng cứng rắn chống đỡ sóng năng lượng xung kích, kết quả hy sinh mới cứu được đại công tử một mạng.
Sống sót sau tai nạn, mọi người đều lộ vẻ bi thảm.
Thanh Châu Bá Kỵ ở chính giữa vụ nổ thậm chí bị xóa bỏ trực tiếp, không để lại bất cứ dấu vết gì.
Đoàn người lung lay đứng dậy, nghiêng nghiêng ngả ngả.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên phía trước truyền tới một tiếng xé gió, đám người Đường Thiên không khỏi biến sắc. Lúc này bọn họ đã hoàn toàn không có sức chiến đấu, chỉ một đám lính mới cũng đủ giết chết tất cả bọn họ.
Khi Đường Thiên chứng kiến người tới, lập tức thở phào một hơi.
Là Đường Sửu!
Đường Sửu thấy dáng vẻ thê thảm của Đường Thiên, lập tức giật mình: "Đại nhân, chuyện gì xảy ra vậy?"
"Gặp phải hai trăm Thanh Châu Bá Kỵ." Đường Thiên khẽ động gò má, nhưng nụ cười trông cực kỳ thê thảm: "Đám người này quả thật mạnh mẽ! Cũng may thiếu niên cũng thật may mắn, ôi, mau tới dìu ta cái nào. . ."
Thanh Châu Bá Kỵ, Tạ Vũ An cùng Aya biến sắc, hai người liếc mắt nhìn nhau, đều thấy vẻ kinh hãi trong mắt nhau.
Aya không nhịn được hỏi: "Đại nhân, các ngươi giết chết hai trăm Thanh Châu Bá Kỵ?"
"Một mình đại nhân!" A Lãnh vết thương chằng chịt hừ lạnh một tiếng: "Là Thanh Châu Bá Kỵ tinh nhuệ, chủ tướng là Athox!"
Tới giờ hắn đã bái phục Đường Thiên tới sát đất, cho dù Đường Thiên giờ bảo hắn đi chết hắn cũng không hề do dự. Một thân một mình giết chết hai trăm Thanh Châu Bá Kỵ tinh nhuệ do Athox chỉ huy, thực lực biến thái như vậy quả chưa từng nghe nói!
Tạ Vũ An và Aya như trúng phép định thân, hai người ngây ra như phỗng.
Danh xưng tinh nhuệ tuyệt đối không dễ nhận được, có thể được xưng tinh nhuệ đương nhiên cao hơn Thanh Châu Bá Kỵ thông thường một cấp. Hơn nữa chủ tướng Athox cũng không phải hạng vô danh, quả thật là một hãn tướng chân chính.
"Thiếu Niên Như Thần lợi hại như vậy đó, á da.."
Đường Thiên sắc mặt đương đương tự đắc, làm động tới vết thương, lại hít một hơi lạnh.
Không buồn nhìn Tạ Vũ An và Aya vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc, Đường Sửu đã quen với cách thức làm việc của Đường Thiên, hắn hỏi: "Đại nhân, giờ chúng ta đi đâu?"
Đường Thiên suy nghĩ một chút rồi nói: "Đi thôi, chúng ta tới Từ Ký, lái chiến hạm, về nhà!"
Lăng Hạ cùng đại công tử sắc mặt đại biến, đại công tử vội vàng nói: "Mãnh tiên sinh, chúng ta vừa thỏa thuận rồi mà. . ."
"Đúng vậy." Đường Thiên vẻ mặt đương nhiên: "Ta chỉ nói bảo vệ an toàn cho ngươi, thế nhưng không nói nhất định phải trong Bạch Sa Châu."
Lăng Hạ cùng đại công tử ngây ra như phỗng.
"Hơn nữa, các ngươi còn gì ở Bạch Sa Châu?" Đường Thiên sắc mặt nghiêm túc: "Trên tay các ngươi không có thứ gì, các ngươi căn bản không phải đối thủ của đối phương. Còn nữa, đừng tính toán hai binh đoàn của ta, bọn họ thậm chí còn chưa hoàn thành huấn luyện. Trên tay Hà Anh còn ba binh đoàn cấp bạc đấy."
Đại công tử hồn bay phách lạc, mỗi lời của Mãnh Nam như lưỡi kiếm đâm sâu vào trong lòng hắn.
Nhưng hắn lại biết, Mãnh Nam nói hoàn toàn chính xác.
Một bóng người cẩn thận từng chút một vượt qua cái hố khổng lồ kia, khi hắn vừa bò ra khỏi hố, thấy đám người đen kịt, sắc mặt không khỏi biến đổi.
Đột nhiên, hắn chú ý thấy Đường Thiên giữa đám người, bỗng vui tới phát khóc, hắn lảo đảo chạy về phía này.
"Mãnh đại nhân! Mãnh đại nhân! Mau cứu tiểu thư! Van cầu ngài, mau cứu tiểu thư!"
Đường Thiên sửng sốt quay sang, thấy rõ người tới là hộ vệ của Tần Ngữ Nhiên, trong lòng bỗng dâng lên linh cảm không lành, chẳng lẽ Tần Ngữ Nhiên gặp nguy hiểm?
Chết tiệt!
Sắc mặt gã trầm xuống!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của acquyden