Khi nhìn thấy khuôn mặt tuyệt mỹ xinh đẹp kia Tả Mạc có chút kinh ngạc.
“Ngươi không sợ ta à?” Tả Mạc rất kì quái, ánh mắt những người khác nhìn hắn đều tràn ngập sự cảnh giác và sợ hãi, Hà công chúa lại dám đi tới đây như chưa có gì xảy ra.
Hà công chúa cười quyến rũ nói: “Vì sao phải sợ ngươi? Lẽ nào ngươi sẽ ăn thịt ta sao?”
Tả Mạc yên lặng.
Sóng mắt Hà công chúa lưu chuyển, mang theo chút bướng bỉnh: “Không nghĩ ra ngươi lại biết Cốc Lương Đao! Cũng may mà người biết hắn, bằng không nơi này chỉ sợ đã biến thành một bãi phế tích rồi. Nhưng ngươi phải cẩn thận đó, thân là ma tộc kết bạn với tu giả, việc này sẽ khiến danh tiếng của ngươi bị ảnh hưởng đó. Ngươi rốt cuộc là từ gia tộc nào đi ra? Thập ô thiên nghi cần có huyết mạch cao quý! Ngươi không phải là hậu duệ của những gia tộc viễn cổ kia chứ?”
Giọng nàng không nhỏ, còn nghịch ngợm nháy nháy mắt với Tả Mạc.
Nghe những lời này của Hà công chúa, rất nhiều người cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Hà công chúa nói không sai, có thể tu luyện thập ô thiên nghi thì sao có thể là tu giả được chứ?
Chưa từng nghe nói tu giả có thể tu luyện thập ô thiên nghi ma thể, huống hồ còn tu luyện thập ô thiên giới tới cảnh giới đại viên mãn. Nghĩ tới đây mọi người mới phát hiện ra ý nghĩ vừa rồi bọn họ cho rằng Tiếu Ma Qua là tu giả hoang đường cỡ nào.
Ma tộc ở đây đều thở phào nhẹ nhõm, Tiếu Ma Qua là ma tộc thì tốt rồi. Về phần gặp gỡ tu giả mặc dù cũng phạm vào úy kị nhưng không ai quá để ý tới.
Còn có quan hệ với tu giả Cốc Lương Đao tiếng tăm lừng lẫy!
Mọi người không cảm thấy có gì bất hợp lý, trái lại còn cho rằng Tiếu Ma Qua quả nhiên không phải kẻ tầm thường. Tục ngữ nói rất đúng, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, có thể khiến hổ tướng Tây Huyền dùng lễ để đối đãi, Tiếu Ma Qua sao có thể là nhân vật tầm thường được?
Bất giác, sự sợ hãi trong mắt mọi người đã giảm đi rất nhiều, nhiều thêm mấy phần tôn kính.
Bất luận ở nơi nào cường giả đều được mọi người tôn kính.
Vẻ mặt Tả Mạc cứng đờ ra, hắn biết rõ đây là nói trắng thành đen, Hà công chúa mở mồm thực sự có thể đem người chết nói thành người sống. Lời này của nàng quả thực giống như chính vì hắn mà giải thích. Mặc dù không thể khiến tất cả mọi người đều tin tưởng, trong mắt mấy người Chu Khả vẫn còn chút nghi ngờ nhưng chỉ cần có thể lừa gạt được thường dân là đủ rồi.
Thập ô thiên nghi, đây chính là bằng chứng!
Về phần tu giả dưới trướng Tiếu Ma Qua vậy càng dễ giải thích. Tiếu Ma Qua và Cốc Lương Đao giao tinh thâm hậu, dưới trướng có tu giả vậy cũng là rất bình thường. Lại nói, nhìn xem bên trong chiến bộ này ma tộc mới chân chính là nòng cốt!
Nghe Hà công chúa nói ra những lời này, Tả Mạc biết rõ nữ nhân này nhất định đã đoán ra thân phận của mình. Nhưng việc nàng vẫn chủ động trợ giúp hắn là nằm ngoài dự đoán của Tả Mạc.
Tả Mạc cười cười không nói gì.
Biểu tình của hắn trong mắt mọi người càng khiến hắn trở nên vô cùng thần bí. Lai lịch của Tiếu Ma Qua chỉ sợ đúng như Hà công chúa nói, không chút tầm thường!
Tả Mạc bày ra cấm chế đem âm thanh ngăn cản ở phía ngoài.
“Cảm ơn!” Hắn chân thành nói.
Hà công chúa cười đầy quyến rũ: “Ngươi muốn cảm ơn ta thế nào đây?
Tả Mạc có chút bối rối: “Ngươi nói đi.”
Hà công chúa nhìn Tả Mạc một cái thật sâu, tựa hồ muốn nói gì đó nhưng lời vừa đến mép lại biến thành: “Tiếp theo ngươi chuẩn bị đi đâu?”
“U Tuyền giới.” Tả Mạc không chút giấu diếm.
“U Tuyền giới?” Hà công chúa tỏ vẻ kinh hãi: “Đi đến đó không dễ đâu!”
“Đúng vậy.” Tả Mạc gật đầu.
Nhìn thấy vẻ mặt đầy kiên định của Tả Mạc, Hà công chúa không khuyên bảo mà cười nói: “Có thời gian nhớ đến thăm ta, đừng quên, ngươi còn thiếu ta một ân huệ đó!”
“Được.” Tả Mạc đáp ứng, vẻ mặt nghiêm túc.
Cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Tả Mạc, Hà công chúa vui mừng khó giải thích, đột nhiên hỏi: “Hiện giờ có thể nói cho ta biết tên thật của ngươi không?”
Quả nhiên bị nhìn thấu…
Nhưng không biết vì sao, Tả Mạc lại cảm thấy gánh nặng trong lòng như được bỏ đi: “Tả Mạc!”
“Tả Mạc… Tả Mạc…” Hà công chúa không tự chủ mà đọc lại, bỗng nhiên phì cười một cái đầy duyên dáng, phong tình vạn chủng: “Tiếu Ma Qua… Tiểu Mạc ca, ngươi qua rnhiên là tiểu lưu manh! Ngay cả tên giả cũng gợi hình tượng như thế!”
Nhìn thấy Hà công chúa cười đến gập cả người lại, khóe miệng Tả Mạc không khỏi hơi cong lên.
Tiếng cười dần nhỏ đi rồi tắt hẳn, cảm xúc khi ly biệt tràn ngập trong lòng hai người.
Hai người đều biết rõ lần này từ biệt không biết tới năm nào mới có thể gặp lại nhau.
Nhìn khuôn mặt không thể tính là khôi ngô tuấn tú trước mắt, trong lòng Hà công chúa bỗng nảy sinh rung động, nàng muốn vứt tất cả mọi thứ để theo hắn đi tới U Tuyền giới!
Cảm giác rung động này khiến nàng run lên nhưng rất nhanh liền bị nàng chôn dấu vào tận sâu trong đáy lòng. Nàng nhớ tới đêm hôm đó, chính mình đã thề với trời cao, ánh mắt dần trở nên kiên định hơn.
Nàng ngẩng đầu nhìn, cười tự nhiên giống như ánh nắng: “Ôm ta một cái chào tạm biệt đi.”
Tả Mạc ngẩn ra, giang hai cánh tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy nữ nhân thông minh mà mình không thể nhìn thấu này.
“Lên đường bình an nhé.”
Tiếng nỉ non như gió thoáng, nàng buông tay, nụ cười càng trở nên rực rỡ.
------------------------------
Là nhân vật nổi danh nhất tu chân giới gần đây, nhất cử nhất động của Cốc Lương Đao đều làm người ta chú ý tới. Trong mấy ngày ngắn ngủi, việc Cốc Lương Đao và một vị ma tộc gọi là Tiếu Ma Qua có giao tình lập tức lan truyền khắp tứ phương.
Rất nhanh, tư liệu về Tiếu Ma Qua đã bị lục tung lên.
Cái tên Tiếu Ma Qua cũng không phải hạng người vô danh gì!
Nhưng khiến người ta nghi hoặc chính là Tiếu Ma Qua lại nổi danh ở yêu giới. Cuộc chiến phá ngục, đánh bại quân đoàn trưởng Ngọc Hành đều phát sinh ở trong Thập Chỉ Ngục. Nhưng Tiếu Ma Qua này lại là ma tộc, điều này khiến rất nhiều người vô cùng tò mò.
Rốt cuộc giả hỏa này là yêu hay là ma?
Thậm chí có rất nhiều người hoài nghi, có phải là trùng tên hay không. Nhưng rất nhanh, khi chiến tích nghịch thiên của Tiếu Ma Qua được lan truyền thì sự nghi ngờ này trở nến yếu đi. Xuất hiện hai cao thủ cùng gọi là Tiếu Ma Qua, xác suất này thực quá thấp. Hai thiên tài tuyệt diễm của yêu ma, tu giả chỉ mong đó là cùng một người.
Chiến tích làm người ta chú ý nhất chính là việc Tiếu Ma Qua giết chết Vũ Soái! Rất nhiều người khi nhìn thấy tin tức này thì còn tưởng rằng mình hoa mắt. Sau khi tin tức này đã được chứng thực đã tạo ra một cơn địa chấn.
Nhưng khiến người ta tranh cãi chính là việc Cốc Lương Đao trợ giúp Tiếu Ma Qua.
Hổ tướng Tây Huyền cấu kết với ma tộc, lời đồn này nhanh chóng lan truyền khắp nơi, lời bàn tán xôn xao. Các loại nội tình, các loại suy đoán tràn ngập khắp nơi.
Càng khiến người ta chú ý chính là việc Tây Huyền luôn im lặng, không đứng ra để giải thích điều này.
Thái độ của Tây Huyền khiến những lời suy đoán càng ngày càng trở nên nhiều hơn.
Chẳng lẽ Cốc Lương Đao thực sự cấu kết với ma tộc?
Trong nhất thời, vô số phẫn nộ lên án tràn ngập khắp nơi.
Trong nháy mắt, anh hùng hôm qua đã ngã trên đàn tế, bị thế nhân phỉ nhổ.
-----------------------------
Cốc Lương Đao mặt trầm như nước, sự tình phát triển vượt qua dự tính của hắn, trong bóng tối tựa như có một bàn tay vô hình đang âm thầm giở trò. Kì thực hắn không cần đoán cũng biết là ai đang giở trò quỷ, thái độ của môn phái đã nói lên tất cả. Hắn chỉ không nghĩ đến, môn phái vậy mà không để ý tới đang trong lúc chiến tranh nóng bỏng như này mà vẫn âm thầm ra tay.
Đột nhiên hắn nhớ tới câu nói kia của Biệt Hàn.
Không ngờ nó lại tới nhanh như thế.
“Đại nhân, chúng ta có nên đứng ra giải thích một chút không?” Thuộc hạ không nhịn được mở miệng nói.
“Giải thích? Giải thích như thế nào?” Cốc Lương Đao thản nhiên nói.
“Tiếu Ma Qua rõ ràng là tu giả…”
Cốc Lương Đao cắt ngang lời thuộc hạ: “Điều này sẽ khiến tình cảnh của Tả huynh đệ trở nên nguy hiểm hơn, hiện giờ hắn cần có thân phận ma tộc.” Tâm đầu ý hợp với Tả Mạc nên hắn không muốn làm như vậy. Kì thực hắn không nói gì bởi hắn biết nếu đi giải thích cũng chưa chắc đã có người tin.
Bởi người đối phó với hắn chính là những gia hỏa trong môn phái kia.
Thuộc hạ vội vàng nói: “Đại nhân, chúng ta không thể ngồi chờ chết được!”
Nhưng đúng vào lúc này, một gã hộ vệ lao tới, vẻ mặt vô cùng kém: “Đại nhân, Kim Vô Minh trưởng lão tới rồi!”
Trong doanh trướng lặng ngắt như tờ, trên mặt chư tướng lộ vẻ sầu thảm.
“Mời Kim trưởng lão vào.” Sắc mặt Cốc Lương Đao vẫn như thường.
Một lát sau, một gã trung niên mặc kim y, khí thế sắc bén đi vào.
Cốc Lương Đao đứng dậy hành lễ: “Ra mắt Kim trưởng lão!”
Giọng Kim trưởng lão như sắt đá nhưng ngữ khí lại vô cùng hòa hoãn: “Cốc Lương Đao, chưởng môn có lệnh gọi người về núi. Sự việc lần này ngươi quá mức lỗ mãng rồi, nó mang lại cho môn phái rất nhiều phiền phức. Quay về phái ngươi phải giải thích cho tốt, môn phái vẫn tin vào sự trong sạch của ngươi. Nhưng việc này đã tổn hại quá lớn tới danh dự của môn phái nên môn phái cần ngươi phối hợp cùng.”
Cốc Lương Đao trầm mặc không nói, trên mặt chư tướng đều lộ ra vẻ giận dữ.
Ngữ khí Kim trưởng lão càng hòa hoãn hơn: “Lương Đao à, chuyện này giải thích một chút sẽ không có vấn đề gì đâu. Nếu không phải lời đồn đại quá mức mãnh liệt thì ta đã không cần phải chạy đi một chuyến thế này. Ngươi phải hiểu cho sự khó xử của môn phái, phối hợp với môn phái cho tốt để dẹp bỏ những ảnh hưởng bất lợi cho chúng ta.”
Cốc Lương Đao lắc đầu: “Trưởng lão thứ lỗi, chiến sự khẩn cấp, đệ tử không rảnh để quay về môn phái. Mong trưởng lão báo cáo với chưởng môn chờ chiến sự kết thúc đệ tử tất sẽ hồi môn chịu phạt.”
Ánh mắt Kim trưởng lão đột nhiên trở nên sắc bén như kiếm, gầm lên: “Cốc Lương Đao, ngươi dám kháng lệnh!”
“Tình hình thực tế như thế, không thể làm khác được.” Cốc Lương Đao trầm giọng nói.
“Tốt tốt tốt!” Kim trưởng lão liên tục nói ba chữ tốt, lạnh giọng nói: “Tốt cho cái không thể làm khác được! Nếu Cốc sư đệ biết được đệ tử hắn yêu quý nhất lại đại nghịch bất đạo thế này, không biết dưới suối vàng sẽ nghĩ gì đây?”
Trong mắt Cốc Lương Đao hiện lên một chút sầu bi, hắn từ từ đứng lên, nhìn thẳng vào Kim trưởng lão: “Nếu không phải báo đáp ân dưỡng dục của sư phụ thì ta lưu lại Tây Huyền làm gì? Ta vì môn phái chiến đấu vô số trận lớn nhỏ, cửu tử nhất sinh, chiến công vô số, ta không nợ môn phái! Nếu sư phụ biết rõ, Tây Huyền mà người suốt đời bảo vệ trở nên như này…”
Mắt hổ rưng rưng, Cốc Lương Đao để mặc cho nước mắt chảy dọc theo theo khuôn mặt.
Kim trưởng lão bị nói thế, mặt lúc xanh lúc trắng, gầm lên: “Tốt tốt tốt! Quả nhiên ỷ vào công lao sinh kiêu ngạo! Ngươi đã không nghe theo lệnh của chưởng môn, đây là tội phản nghịch!” Ánh mắt hắn đảo qua, lạnh giọng nói với chư tướng: “Các ngươi cũng muốn theo Cốc Lương Đao phản bội Tây Huyền sao?”
“Loại môn phái bạc tình bạc nghĩa như thế còn cần làm gì?”
“Phản bội thì phản bội!”
“Ta đối với môn phái rác rưởi này đã sớm chán tới tận cổ rồi, như vậy cũng tốt, mọi chuyện đều xong!”
Chư tướng từng người một đứng ra, vừa giận dữ vừa khinh bỉ nhìn Kim trưởng lão.
Sắc mặt Kim trưởng lão trắng bệch ra, tay chân lạnh đi.
Ngày hôm sau, hổ tướng Tây Huyền Cốc Lương Đao dẫn theo chiến bộ phản bội Tây Huyền, tin tức này khiến thiên hạ khiếp sợ.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Khi Tả Mạc biết tin Cốc Lương Đao phản bội Tây Huyền thì sự việc đã trôi qua được một tháng. Tả Mạc vô cùng áy náy, từ đầu đến cuối Cốc Lương Đao không giải thích gì. Đối với thận phận của Tả Mạc đám đông đều có suy đoán nhưng tất cả đều tập trung ở yêu ma, điều này có quan hệ rất lớn tới sự im lặng của Cốc Lương Đao.
Lúc trước hai người có lưu ấn kí của nhau, Tả Mạc suy nghĩ một chút liền viết một phong thư cho Cốc Lương Đao, cảm tạ hắn đã giữ bí mật và hỏi han xem hắn có cần trợ giúp gì không.
Rất nhanh, hạc giấy liền bay trở về trong tay Tả Mạc.
Thư của Cốc Lương Đao rất ngắn, lúc hắn viết phong thư này chính là vừa mới trải qua một trận chiến. Ở trong thư Cốc Lương Đao nói hắn đã phong bế khe hỗn độn đi thông tới Tây Huyền, về sau không còn tiếp viện nữa. Mà ma giới hắn chiếm giữ đã vượt qua con số mười lắm giới, hắn dự định làm ăn thật tốt ở mười lăm giới này, tự cung tự cấp. Trước mắt tất cả đều bình thường, không cần phải lo lắng.
Lúc này Tả Mạc mới yên tâm.
Mười lăm giới dù cho chỉ là mười lăm tiểu giới cũng đủ để nuôi sống chiến bộ của Cốc Lương Đao. Nhưng mười lăm giới này đều là ma giới, sống ở đây đều là ma tộc có cừu hận trời sinh đối với tu giả, Cốc Lương Đao tiêu hóa mười lăm giới này cũng không phải vấn đề đơn giản gì.
Nhưng chắc chắn trong ngắn hạn, Cốc Lương Đao sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn.
Tả Mạc quyết định chờ sau khi xong việc ở U Tuyền giới trở về Vân Hải giới sẽ xây dựng một truyền tống trận tới địa bàn của Cốc Lương Đao, vừa có thể bù đắp vừa có thể hỗ trợ cho nhau.
Tả Mạc hết lo lắng cho Cốc Lương Đao liền suy nghĩ về tình cảnh trước mắt.
Đã một tháng trôi qua, bọn họ dốc toàn lực hành quân. Không thể không nói, cái tên Tiếu Ma Qua bây giờ đã danh chấn toàn bộ ma giới. Đại phá Vũ Tiền vệ, đánh chết Vũ Soái, có quan hệ tâm đầu ý hợp với Cốc Lương Đao, điều này khiến cái tên Tiếu Ma Qua có sức uy hiếp mãnh liệt.
Lúc trước Tả Mạc định kín tiếng tiềm hành nhưng dọc đường chiến đấu quá nhiều, thấy thế Tả Mạc quyết định giương bảng hiệu Tiếu Ma Qua lên.
Quả nhiên, chiêu này rất nhanh đã có hiệu quả.
Những thế lực kia vốn không biết rõ lai lịch của họ, sau khi biết rõ người tới là chiến bộ của Tiếu Ma Qua, nhất thời câm như hến tự động ước thúc chiến bộ của mình. Mà thậm chí còn xuất hiện ma tướng không tin Tiếu Ma Qua lợi hại như lời đồn đại, dự định thử xem trình độ của bọn họ kết quả bị chư tướng dưới trướng phản đối, đêm hôm đó liền bị ám sát ở phòng ngủ.
Từ lúc giương bảng hiệu lên, đám người Tả Mạc đi đường thoáng hẳn, không gặp chút trở ngại nào.
Nhưng Tả Mạc không thể cao hứng nổi, mặc dù tốc độ hành quân của họ nhanh hơn nhiều nhưng tung tích lại bị bại lộ.
Bây giờ Tiếu Ma Qua đi đến đâu rồi?
Đây chính là một trong những đề tài được bàn tán nhiều nhất trong ma giới. Từ đây phát sinh ra rất nhiều vấn đề khiến Tả Mạc không thể chịu nổi. Ban đầu, Tả Mạc mang tới cho bọn họ nỗi khiếp sợ nhưng rất nhanh bọn họ liền phát hiện ra Tiếu Ma Qua không ngang ngược tàn nhẫn như trong lời đồn đại. Chỉ cần không đụng chạm tới hắn, hắn sẽ không chủ động công kích người khác, hắn không có chút hứng thú gì với địa bàn.
Chiến bộ cường đại mà không tàn bạo liền khiến nhiều người nảy sinh ý nghĩ kết giao. Dù không phải là dựa dẫm nhưng kết một cái thiện duyên cũng là chuyện tốt mà. Vì vậy mỗi ngày đều có rất nhiều sứ giả mang theo lễ vật chủ động mời đám người Tả Mạc tới làm khách.
Tả Mạc dở khóc dở cười, lễ vật hắn thu hết, về phần mở tiệc chiêu đãi làm khách các loại thì đều từ chối hết.
Càng khiến hắn không ngờ tới mỗi ngày đều có một số lượng lớn ma tộc mộ danh mà đến, hi vọng có thể gia nhập chiến bộ của hắn!
Ban đầu những người như vậy vẫn chưa nhiều nhưng sau khi nhóm đầu tiên do mộ danh mà tới tận mắt nhìn thấy tác phong quân nhân mạnh mẽ của Chu Tước doanh và Nghiệt bộ thì trong lòng càng thêm háo hức. Khi những người này đem hình ảnh kia truyền ra ngoài thì tạo nên một cơn địa chấn.
Các đại gia tộc đều tập trung nghiên cứu những hình ảnh không rõ ràng này, mọi người đều có cùng kết luận, chiến bộ cường hãn!
Đánh tan Minh phỉ, đánh tan Vũ Tiền vệ, xếp hạng của hai chiến bộ này ở trong Bách Man cảnh với vô số chiến bộ là rất cao. Nhìn những hình ảnh này, chút nghi hoặc còn sót lại đều biến mất, họ chợt hiểu ra khó trách tại sao hai chiến này có thể đánh bại được Minh phỉ và Vũ Tiền vệ!
Ma tộc lấy sức mạnh làm đầu, cường giả luôn được mọi người sùng bái, rất nhiều ma tộc tự nhận thực lực không tồi lập tức một nắng hai sương cố gắng chạy tới đây.
Có thể giết chết Vũ Soái đã nói lên rằng chiến bộ dưới trướng Tiếu Ma Qua có chiến lực vô cùng cường đại, hơn nữa còn có tận hai chiến bộ. Đối với những ma tộc xuất thân từ tiểu gia tộc lại có thực lực không tồi thì gia nhập vào chiến bộ của Tiếu Ma Qua không thể nghi ngờ chính là con đường tốt nhất.
Ma tộc mộ danh tới càng ngày càng nhiều, đằng sau Tả Mạc là một “chiếc đuôi” rất dài. Bọn họ không dám tới gần chiến bộ nhưng cũng không chịu rời đi, ngay cả lương thực cũng tự chuẩn bị để đi theo chiến bộ.
Đối với ma tộc thì đây chính là một chuyện vô cùng mới mẻ, hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Đủ loại tin đồn, tầng tầng lớp lớp, mỗi khi đám người Tiếu Ma Qua có chút động tĩnh gì thì ngay lập tức cả thiên hạ đều biết. Trong lúc trà dư tửu hậu thì đây chính là đề tài nóng bỏng được nhiều người bàn tán nhất.
Toàn bộ Bách Man cảnh đều đang xem náo nhiệt, Tả Mạc lại vô cùng đau đầu.
“Tiếp tục như vậy không ổn!”
Vẻ mặt Tả Mạc đầy bất đắc dĩ, phía dưới mọi người không ngừng cười đùa, không ai tỏ ra nghiêm túc cả. Mấy tên gia hỏa này đều xuất thân từ nhà cỏ, vốn đều là những tiểu nhân vật, bây giờ lại được nhiều người quan tâm tới, mặc dù không nói ra miệng nhưng trong lòng mỗi người đều cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Mọi người nhấm nháy nhau, cười đùa không dứt.
Ngoại trừ Biệt Hàn.
Biệt Hàn xuất thân tôn quý, lại lớn lên ở Huyền Không tự nên đã sớm miễn dịch đối với ánh mắt ngưỡng mộ của người khác. Mặt hắn vẫn lạnh tanh, rất khó coi nhưng mọi người cũng biết tính cách của hắn nên không ai quan tâm tới điều đó làm gì.
“Ta nói thật đấy.” Tả Mạc vẻ mặt tự tin nói: “Bên trong những người đó không biết có bao nhiêu thám báo, nhất cử nhất động của chúng ta đều bị người ta nắm giữ. Đây là điều vô cùng nguy hiểm!”
Tất cả mọi người đều thôi không cợt nhả nữa, bọn họ đều từ trong chiến trường sinh tử bò ra nên cảm nhận đối với nguy hiểm vượt xa người thường.
“Ừ, rất nguy hiểm.” Công Tôn Sai ngượng nghịu thèn thùng cười nói.
Nhìn thấy vẻ tươi cười trên mặt mẹ trẻ, nhất thời trong lòng mọi người run lên.
“Mọi người nghĩ cách xem bây giờ phải làm thế nào cho phải?” Mặt Tả Mạc đầy vẻ sầu khổ.
“Giết hết.” Biệt Hàn thản nhiên nói.
Bên trong trướng lặng ngắt như tờ, mọi người đều bị mấy chữ này của Biệt Hàn dọa cho suýt té.
Bên trong này có mấy người lần đầu tiên tham gia hội nghị như này, A Trát Cách, Biệt Hàn, Miêu Quân, Đường Phỉ mấy người. Trong đó, A Trát Cách cẩn thận nhất, mặc dù đã đầu hàng và làm thủ hạ cho Công Tôn Sai một thời gian nhưng đây là lần đầu tiên hắn trông thấy Tả Mạc. Còn Miêu Quân và Đường Phỉ thì lựa chọn trầm mặc, duy chỉ có Biệt Hàn không chút úy kị.
A Trát Cách giật này mình, ma tộc coi trọng chém giết nhưng loại người xem mạng như cỏ rác như Biệt Hàn hắn chưa từng gặp qua. Hai mắt Miêu Quân nheo lại còn khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Phỉ thì tỏ vẻ phẫn nộ, nàng là người trọng nghĩa nên không ưa gì loại cuồng sát như Biệt Hàn.
Không đợi Đường Phỉ mở miệng phản đối, Tả Mạc lắc đầu: “Không được.”
Tả Mạc không điên như Biệt Hàn, tất nhiên trong chiến đấu hắn sẽ không nương tay nhưng nếu vô duyên vô cớ kêu hắn đem những ma tộc mộ danh mà đến này đi giết sạch thì hắn không sao hạ thủ được.
Công Tôn Sai nói: “Bọn họ nếu đã mộ danh mà đến, không bằng chúng ta dứt khoát chọn lấy những người có thực lực xuất sắc. Chỉ là phải cẩn thận, không nên để thám báo trà trộn vào.”
Tả Mạc nghĩ ngợi, đúng vậy, miếng ăn đến miệng làm sao lại từ chối. Về phần thám báo trộn lẫn trong đó hắn không cảm thấy lo lắng chút nào, có Bồ yêu và Vệ ở đây, chỉ cần liếc mắt là có thể phân biệt được kẻ nào có ý đồ.
Hắn thoáng nhìn qua sắc mặt mọi người, khi nhìn tới Miêu Quân thì dừng lại.
Thực lực của Miêu Quân không cần phải nói nhiều, hoàng kim chiến tướng ở bất kì thế lực nào cũng được coi là nhân tài. Nếu để hắn cả ngày không có việc gì làm thì thật là lãng phí tài năng. Mặc dù đã gia nhập nhưng Miêu Quân lại có ý đồ riêng của mình. Đối với điều này, Miêu Quân không chút che dấu nhưng vẫn không nói ra, trong lòng Tả Mạc vẫn còn chút cố kị.
Khi ánh mắt hắn đảo qua Đường Phỉ ở bên cạnh Miêu Quân thì hai mắt sáng ngời. Cô nàng này là kẻ rất trọng nghĩa khí, cố chấp nghiêm túc, không cho phép bản thân mắc sai lầm, Đào Hưng cho nàng đi theo mình nàng liền nghe theo không chút đắn đo. Mặc dù bình thường nàng rất khách khí với Tả Mạc nhưng chỉ cần Tả Mạc ra lệnh, nàng không chút nghĩ ngợi liền hoàn thành nó, Tả Mạc vô cùng yên tâm về nàng.
Lúc trước nàng chi là bạch ngân chiến tướng nhưng do được Miêu Quân dạy dỗ nên càng ngày càng có phong phạm của đại tướng.
Tả Mạc bỗng nghĩ ra một chủ ý thật tuyệt diệu.
“Có lý! Đã như vậy thì cứ xây dựng một chiến bộ đi, ồ, gọi là Đường chiến bộ đi, Đường Phỉ là chủ tướng, Miêu Quân làm sĩ quan phụ tá.”
Tất cả mọi người đều cảm thấy kinh ngạc, mọi ánh mắt đều nhìn về phía Đường Phỉ. Thiếu nữ với mái tóc đuôi ngựa kia lúc trước không quá khiến người ta chú ý nhưng giờ đây lại là tiêu điểm của toàn trường. Mặc dù rất nhiều người tỏ ra hiếu kì về trình độ của Đường Phỉ nhưng không ai nghi ngờ quyết định của Tả Mạc.
Đường Phỉ cũng rất ngạc nhiên nhưng rất nhanh nàng đã bình tĩnh trở lại. Nàng thoáng nhìn qua Tả Mạc, lại thoáng nhìn qua Miêu Quân. Theo lý thuyết thì Miêu Quân thích hợp hơn nàng để đảm nhận chức vị chủ tướng, trình độ của Miêu Quân cao hơn nàng rất nhiều.
Miêu Quân cười với nàng, hắn đã hiểu rõ tâm tư của Tả Mạc nhưng phương án này vô cùng hợp ý hắn. Mặc dù song phương không nói rõ nhưng thực chất Đường Phỉ là đồ đệ của hắn, hắn vô cùng yêu thích nữ đệ tử này.
Nếu đổi lại là nơi khác, với thực lực của Đường Phỉ đã đủ đảm nhiệm chức vị chủ tướng nhưng hắn không ngờ tới, dưới trướng Tả Mạc lại có đông đảo chiến tướng như vậy, hơn nữa cao thủ còn nhiều như mây!
Công Tôn Sai và Biệt Hàn tự nhiên không cần nói, bọn họ cùng cấp bậc với Cốc Lương Đao, danh tướng đỉnh cao, Miêu Quân theo không kịp. Dưới một thế lực có hai gã danh tướng đỉnh giai thật là hiếm thấy!
A Trát Cách là lần đầu tiên Miêu Quân thấy, nhưng cái tên này Miêu Quân đã từng nghe qua, hoàng kim chiến tướng, một trong ba đại chiến tướng của Tinh La tộc, không ngờ cũng được Tiếu Ma Qua chiêu mộ dưới trướng.
Đừng quên, bản thân Tiếu Ma Qua cũng là hoàng kim chiến tướng!
Còn có Thúc Long và mấy thủ hạ của Công Tôn sai, thực lực so với Đường Phỉ không chút thua kém. Ở trong một thế lực như này, cạnh tranh là vô cùng kịch liệt, hoàn toàn vượt quá tưởng tượng của hắn.
Đường Phỉ rất có năng khiếu nhưng nếu không trải qua thực tế thì thành tựu tương lai cũng khó nói. Nhưng bây giờ dưới trướng Tả Mạc cấu trúc đã mơ hồ thành hình, muốn đảm nhiệm chức vị chủ tướng là không dễ dàng. Hắn rất hiểu nữ đồ đệ này của mình, với tính cách của nàng, nếu đã đáp ứng đi theo Tả Mạc dù cho không được trọng dụng cũng sẽ không đổi ý.
Mà Thúc Long cũng được hắn chỉ dạy là tâm phúc của Tả Mạc, không cần phải lo lắng cho hắn. Duy chỉ có Đường Phỉ là địa vị hơi khác.
Không nghĩ tới Tả Mạc lại đưa ra phương án như này, lập tức hắn ý thức được đối với Đường Phỉ mà nói đây là một cơ hội ngàn năm khó gặp!
Đường Phỉ không mở miệng, Miêu Quân liền không chút do dự đứng ra: “Chắc chắn sẽ không làm nhục sứ mệnh!”
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Miêu Quân quen thuộc thành thục hiển nhiên từng có kinh nghiệm ở phương diện này, điều đó làm cho rất nhiều người vô cùng hiếu kì đối với quá khứ của hắn. Trình độ của Miêu Quân không chỉ ở mức lý luận, kinh nghiệm của hắn cũng vô cùng phong phú, những kinh nghiệm này không phải là thứ chỉ cần học tập là có thể biết được.
Thám báo xen lẫn vào trong đám người, Bồ yêu có yêu thuật chuyên môn phát hiện nói dối, rất nhanh đã thanh trừ được chúng, điều này làm Tả Mạc được mở rộng tầm mắt.
Rất nhanh, Đường chiến bộ liền thành hình. Đa số người tìm tới đây xin gia nhập đều đến từ tiểu gia tộc, tất cả đều có thực lực khá tốt. Được Miêu Quân đề nghị, Đường Phỉ không phóng tay mở rộng mà tinh tế tuyển chọn, chỉ lấy những người xuất sắc nhất.
So sánh với mấy chiến bộ khác, Đường chiến bộ với tám trăm người chỉ có thể coi là chiến bộ nhỏ.
Tám trăm người này được chọn ra từ hơn mười vạn người.
Nếu luận thực lực cá nhân thì Đường chiến bộ so với Thiên Diệu vệ của Tằng Liên Nhi còn mạnh hơn rất nhiều. Danh tiếng của Tiếu Ma Qua bây giờ so với Tằng Dịch còn lớn hơn nhiều, hấp dẫn được rất nhiều cao thủ.
Càng khiến cho Tả Mạc kinh ngạc chính là lần này tìm tới đây nương tựa còn có hơn hai mươi vị tướng giai.
Điều này làm Tả Mạc chỉ muốn ngửa mặt lên trời cười lớn, anh đây cũng có thể mời chào đại nhân vật như tướng giai rồi!
Trong hai mươi vị tướng giai này có bảy tên là chiến tướng, đều là bạch ngân chiến tướng. Điều này làm Tả Mạc vô cùng mừng rỡ, thủ hạ của hắn bây giờ không thiếu hoàng kim chiến tướng, Công Tôn Sai, Biệt Hàn, Miêu Quân, A Trát Cách, không kẻ nào không phải là người có thể trấn giữ một phương, Công Tôn Sai và Biệt Hàn lại càng là chiến tướng đỉnh giai.
Nhưng một khi chiến bộ này hoàn thiện, ngoại trừ chủ tướng cường đại thì trung tầng chiến tướng cũng là điều vô cùng quan trọng. Nhất là khi chiến bộ càng ngày càng khổng lồ thì cần có một số lượng lớn trung tầng chiến tướng ưu tú. Nhưng dưới trướng Tả Mạc, trung tầng chiến tướng như vậy hết lần này tới lần khác đều vô cùng thiếu hụt.
Sau khi những kẻ có sức chiến đấu này gia nhập vào hệ thống của chiến bộ, chiến lực trong tay Tả Mạc không thể nghi ngờ đã tăng lên một cấp độ mới.
Mức độ tuyển chọn nghiêm khắc rất nhanh theo dòng người truyền bá ra ngoài.
Những người đang coi náo nhiệt đều ồ lên cảm thán.
Gia hỏa này nghĩ bản thân là ai chứ? Tiêu chuẩn như này chỉ sợ tuyển chọn chiến tướng dưới trướng soái giai cũng không theo kịp! Người không thông qua tuyển chọn càng to mồm cười nhạo, cố gắng bôi đen hình tượng của Tiếu Ma Qua. Đa số bọn họ tự cho bản thân có chút thực lực, vốn tưởng rằng việc trúng tuyển là điều hiển nhiên, nào biết được lại bị loại ra ngoài, trong lòng họ tràn ngập cảm giác không cam lòng và khó chịu.
Tiếu Ma Qua tưởng mình là ai chứ, tự cho là đúng…
Ngay từ đầu Tả Mạc đã không để ý tới những chuyện này, việc của chiến bộ nếu đã giao cho Đường Phỉ và Miêu Quân thì hắn sẽ không nhúng tay vào. Dùng người thì không nghi ngờ người, nghi ngờ thì không dùng người. Phong cách của mỗi vị chủ tướng là khác nhau, mỗi một chiến bộ đều có đấu pháp và phương pháp tu luyện khác nhau, trong đó việc trù tính phối hợp chúng đã có Công Tôn Sai chỉ đạo.
Tất cả thời gian Tả Mạc đều dành để tu luyện. Hắn tiến bộ thần tốc, trận khổ chiến với Vũ Soái kia đã mang lại cho hắn vô số lợi ích. Mấy thứ này phải cần rất nhiều thời gian mới có thể từ từ tiêu thụ được. Nhưng một khi đã tiêu thụ xong thì thực lực của hắn sẽ lại tăng mạnh.
Không riêng gì hắn, La Ly và Tằng Liên Nhi cũng như thế.
Tử mang trong người A Quỷ mỗi ngày đều tăng trưởng với tốc độ kinh người. Dường như sau trận chiến ấy, tử mang trong cơ thể nàng tựa như phá đê tuôn trào ra ngoài. Bây giờ tử mang trong người A Quỷ đã gấp ba lúc trước!
Thực lực của A Quỷ càng ngày càng mạnh nhưng nỗi lo trong lòng Tả Mạc càng ngày càng sâu.
Loại thần lực cổ quái này là con dao hai lưỡi, làm thương địch thủ cũng làm thương mình, hết lần này tới lần khác Tả Mạc đều bó tay hết cách. Hắn chỉ có thể kiềm chế lo lắng trong lòng, cố gắng nghiêm tục tu luyện. Có lẽ khi nào thực lực của mình tăng mạnh mới có khả năng tìm ra chìa khóa giải quyết tử mang trong người A Quỷ.
Tiến bộ lớn nhất của hắn là thập ô thiên giới.
Hắn tận mắt nhìn thấy từng chi tiết nhỏ của thập ô thiên giới đại viên mãn, rất nhiều chỗ lúc trước không hiểu bây giờ đã vô cùng sáng tỏ, tự nhiên tiến bộ thần tốc. Bây giờ thập ô thiên giới của hắn chỉ cách đại viên mãn một bước mà thôi, ngoại trừ lĩnh ngộ đối với thập ô thiên giới thì hắn còn bắt đầu thục hóa ma thể.
Những điểm sáng sinh ra do va chạm giữa hai sức mạnh kia là lực lượng bổn nguyên nhất, có thể cường hóa toàn bộ cơ thể Tả Mạc. Ma thể, thần thức, linh lực thậm chí cả thần lực đều tăng trưởng với tốc độ cao.
Đây là lực lượng kì dị nhất mà Tả Mạc từng thấy nhưng nghĩ lại hoàn cảnh nó xuất hiện đúng là chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu. Bất luận là thái dương tinh loại hay nghịch long trảo đều là thiên hạ chí bảo, có được một kiện đã khiến người ta sướng muốn chết, đồng thời có được hai kiến ngay cả Tả Mạc cũng cảm thấy mình thật quá may mắn.
Ma văn do nghịch long trảo sinh ra không biến mất theo nghịch long trảo mà trở nên ảm đạm không chút tỏa sáng, tựa như rơi vào giấc ngủ say.
Nghịch long trảo ngủ say khiến Tả Mạc có chút thất vọng, vốn hắn tưởng bản thân có thể cầm món đồ chơi này đi đại sát tứ phương nhưng bây giờ ước mơ đó phá sản rồi. Cũng may sau này không cần phải cõng một thứ khổng lồ như thế sau lưng, đối với quan niệm thẩm mỹ của Tả Mạc thì trông vậy là rất xấu xí!
Trái lại ba ngàn tơ phiền não lại không có biến hóa gì, nó trở thành vũ khí cường đại nhất trong tay Tả Mạc.
Tả Mạc cảm thấy mình quá thiếu thời gian, đủ loại tu luyện, mỗi một hạng mục đều cần rất nhiều thời gian.
Khi Tả Mạc đang hận không thể phân thân thành hai để có gấp đôi thời gian thì Hắc Yên yêu lặng lẽ chạy tới.
“Làm sao vậy?” Tả Mạc nhìn Hắc Yên yêu lén la lén lút như tên trộm, trong lòng thầm nghĩ, con hàng này không phải vừa làm chuyện xấu gì đó chứ?
Cảm thấy có chút kì quái, nếu là loại như Chanh Phát yêu thì Tả Mạc còn thấy bình thường, trong tâm hắn thì Hắc Yên yêu là kẻ tương đối bình tĩnh thành thật mà!
“Lão đại, cho ngươi xem thứ này.” Hắc Yên yêu hạ giọng nhìn ngó xung quanh.
Con hàng này không phải là đi trộm đồ gì đó chứ?
Nghi hoặc trong lòng Tả Mạc càng nhiều hơn, nhận lấy một mẩu giấy nhỏ mà Hắc Yên yêu đưa cho, trên đó có ghi một số kí tự. Tả Mạc nhìn Hắc Yên yêu đầy cổ quái rồi sau đó nhìn lướt qua mẩu giấy.
Khi hắn nhìn thấy câu đầu tiên thì cả người như bị trúng định thân pháp, không động đậy nổi.
Nội dung trên mẩu giấy không nhiều, rất nhanh Tả Mạc đã xem hết, lúc này hắn mới thoát khỏi trạng thái thất thần, trên mặt tức thì hiện ra vẻ phấn khích. Vẻ mặt này chỉ xuất hiện khi xảy ra tình huống, tiểu Mạc ca phát tài!
“Đó là tấm bia đá kia?” Tả Mạc cố gắng bình tĩnh nhưng giọng nói vẫn có chút lạc đi.
“Ừ.” Hắc Yên yêu hạ giọng cẩn thận nói: “Lão đại cũng biết thực lực của ta yếu, lúc đầu vì muốn ngăn cản Lâm Khiêm và tạo cho bọn đại chanh có cơ hội nên ta đã đánh về phía tấm bia đá.”
“Sau đó ngươi đã nhớ kĩ nó?” Giọng Tả Mạc đầy kích động.
“Nào có dễ dàng như vậy.” Hắc Yên yêu cười khổ: “Ta có một loại năng lực, không nhiều người biết về nó, đó chính là xem qua một lần thì không thể quên. Nhưng lúc đó chỉ là thoáng qua, phản ứng của Lâm Khiêm quá nhanh, ta chỉ kịp nhìn lướt qua tấm bia đá.”
“Trước trận ta đột nhiên nhớ tới chuyện này, cẩn thận nhớ những gì nhìn thấy ở trên tấm bia đá nhưng nó rất mơ hồ. Không còn cách nào khác, ta chỉ có thể dùng bính ức thuật từng chút một mà lắp ráp lại.”
“Bính ức thuật?” Tả Mạc có chút kinh ngạc, hắn chưa từng nghe qua loại yêu thuật này.
Bồ yêu bỗng nhiên mở miệng: “Là một loại yêu thuật phụ trợ, nó giống như lắp ghép đồ vật vậy, đem các sự việc phát sinh tái hiện lại trong đầu. Chỗ tốt của nó là có nâng cao trí nhớ. Tu luyện đến viên mãn sẽ đạt tới mức gặp qua liền không quên, hơn nữa có thể đọc lại trí nhớ. Nhưng loại yêu thuật này dễ học khó tinh, không có tác dụng gì quá lớn, bình thường chỉ có những cổ giả mới đem tinh lực để học tập thứ này.”
Tả Mạc rất kinh ngạc, lại có loại yêu thuật như này sao.
Hắc Yên yêu có chút xấu hổ: “Thiên phú của ta không tốt, vì trợ giúp tu luyện nên mới tu luyện bính ức thuật. Năng lực đã gặp qua là không quên cũng là do tu luyện bính ức thuật mà có.”
“Nhưng do lúc đó tình huống quá khẩn cấp, ta chỉ nhìn thoáng qua, ấn tượng rất mơ hồ. Ta quyết định dùng bính ức thuật để xem lại, đây là nội dung ta dùng bính ức thuật nhớ lại và chắp nối ra một bộ phận, không quá hoàn chỉnh. Nội dung trên đó đúng hay sai ta cũng không xác định được.”
Nói đên đây, Hắc Yên yêu có chút xấu hổ. Lần này tìm tới Tả Mạc là hắn phải cố gắng lắm mới có dũng khí để đi. Đương nhiên hắn biết bi văn quan trọng, đáng tiếc bản thân lắp ghép không những không hoàn chỉnh mà ngay cả đúng hay sai hắn cũng không dám đảm bảo.
Công pháp tu luyện sai một chữ là sai cả ngàn dặm, độ chính xác của cái này đến đâu, có giá trị sử dụng hay không, trong lòng hắn không có chút nắm chắc.
“Lão đại ngươi cũng là người tốt, ngàn vạn lần đừng luyện đó!” Hắc Yên yêu nói xong câu này liền cảm thấy mặt mình như đang đỏ lên, không đợi Tả Mạc nói gì liền chuồn mất.
Tả Mạc nhịn không được bật cười, thoạt nhìn thường ngày Hắc Yên yêu cũng là kẻ bình tĩnh trầm ổn giờ nhìn lại cũng có chút đáng yêu.
Rất nhanh mắt hắn liền nhìn chăm chú vào mẩu giấy nhỏ trong tay.
“Có mấy chỗ sai làm nhưng đại thể là chính xác.” Giọng Bồ yêu vô cùng hưng phấn: “Thì ra là thế! Thì ra là thế!”
Ngược lại Vệ còn bình tĩnh hơn nhiều: “Không sai!”
Hai người rất nhanh đã nhìn ra những chỗ sai lầm trong mẩu giấy. Hai người bọn họ, một là lão yêu ngàn năm, một tên đến từ bộ lạc viễn cổ, nhãn lực tự nhiên Tả Mạc không thể so được.
Quả nhiên, nội dung sau khi sửa đổi, Tả mạc vốn thấy mấy chỗ rất tối nghĩa giờ đã trở nên sáng sủa hơn nhiều.
Ở đây Sư Tử Minh không có chút che dấu gì cả
Sơ sơ vài câu đã khiến Tả Mạc nhìn thấy một thế giới hoàn toàn khác.
Trong vô thức, thần lực trong cơ thể Tả Mạc ầm ầm chuyển động!
Lần chuyển động này không có chút đình trệ, tâm niệm vừa động thần lực liền theo đó mà động.
Một cảm giác kì dị tự nhiên sinh ra!
Thần thức từ mi tâm và đan điều ầm ầm tản ra, phía dưới đan điền vô cùng náo nhiệt, từng sợi linh lực nhè nhẹ khoan khoái từ trong đó chảy ra, dọc theo kinh mạch, lưu chuyển không ngừng. Vô số kinh mạch rất nhỏ giống như đường gân trên phiến lá, theo trong kinh mạch phát tán ra rót vào trong từng tấc huyết nhục.
Linh lực, thần thức, ma thể hợp thành một hệ thống khổng lồ phức tạp.
Trên mẩu giấy có một nhóm từ xuất hiện trong đầu Tả Mạc khiến hắn như hiểu ra điều gì đó.
Cuối cùng hắn cũng hiểu ra, thần lực khuyết thiếu cái gì!
Cội nguồn của thần thức là mi tâm, lực lượng của nó là từ trong đó sinh ra, từ hồn phách sinh ra, tỏa ra khắp cơ thể. Mà ma thể lại ngược lại, căn nguyên của nó là huyết nhục bản thể, lực lượng từ bên ngoài tiến vào trong cơ thể, từ huyết nhục rồi tiến vào hồn phách. Linh lực giống như cầu nối hai cái, nó sinh ra từ đan điền, là căn nguyên của kinh mạch, lưu chuyển toàn thân, vừa rót vào huyết nhục vừa rót vào hồn phách.
Khi hệ thống này trở nên sáng tỏ trong đầu Tả Mạc thì thân thể hắn bỗng chấn động.
Ba luồng lực lượng không chịu khống chế tự vận chuyển, chúng nó đan xen giao hòa rồi dần trở nên rõ ràng.
Theo chúng nó không ngừng vận chuyển thần lực cũng được sinh ra!
Thân thể Tả Mạc đạt tới độ hài hòa chưa từng có, mỗi tổ chức đều có chức trách riêng, đều trọn vẹn hoàn hảo. Hắn cảm giác bản thân chưa từng cường đại như thế!
Bản thân chính là thiên địa vũ trụ!
Sinh sôi không ngừng, cái này sinh cái kia diệt!
Cảm xúc khó nói nên lời tràn ngập trong lòng hắn.
Không phải sức mạnh cường đại mà là thể xác và tinh thần hồn phách hài hòa, tựa như một thể cường đại!
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
“Mấy năm nay khổ cực cho cháu rồi!” Giọng chưởng môn hồn hậu từ phía trên truyền tới, vô cùng sủng ái và mừng rỡ.
Chúng đệ tử nhìn tiểu sư muội trên đại điện như tiên nữ, rất nhiều người tỏ vẻ hâm mộ. Nhưng trong sự hâm mộ này có còn mấy phần kính nể.
So với năm xưa bướng bỉnh hoạt bát thì bây giờ Lê Tiên Nhi đã trầm ổn hơn nhiều, cũng trở nên vô cùng xinh đẹp. Nếu như năm đó nàng chỉ là một tiểu cô nương tinh quái, tựa như một nụ hoa chớm nở thì bây giờ nàng đã thành thục hơn nhiều, còn có thêm vài phần khí chất và phong tình khó diễn tả bằng lời.
Nhìn bóng dáng thong dong bình tĩnh trên đại điện, rất nhiều sư huynh sư tỷ không khỏi cảm khái.
Tiểu sư muội ngây thơ năm đó bây giờ đã lớn rồi, đã có thể tự đi bằng đôi chân của mình!
Nàng khẽ mỉm cười, vô cùng gần gũi khiến người ta cảm thấy như gió nhẹ mùa xuân. Lúc mọi người không chú ý tới thì nàng tinh nghịch nháy nháy mắt với chưởng môn, chưởng môn củng mỉm cười đầy sủng ái.
Trong lòng hắn vô cùng kiêu ngạo, tôn nữ của hắn đã không có phụ sự mong đợi của hắn!
Nhưng rất nhanh hắn liền thu lại ý cười, giọng nói đầy trang nghiêm: “Lần này triệu tập các ngươi đến đây là có việc muốn để các ngươi đi làm.”
“Vâng!” Chúng đệ tử vội vàng đáp lại.
“Một tháng trước, Mộc Trầm giới bị ma tộc công chiếm, ma tộc vô cùng xảo trá, phong tỏa tin tức làm chúng ta không biết chút nào. Năm ngày trước bọn họ liên tục công chiếm ba giới, trong đó có cả Huy Tinh giới!”
Chúng đệ tử ồ lên, trên mặt lộ vẻ không tin.
Mộc Trầm giới ở đâu bọn họ không có chút ấn tượng nhưng Huy Tinh giới ở đây không ai không biết tới nó. Huy Tinh giới chỉ là trung giới nhưng là nơi sản xuất tinh thạch trọng yếu của Thiên Hoàn, nhất là một loại tinh thạch đặc thù gọi là huy tinh, chỉ ở nơi này mới có. Huy Tinh giới hàng năm đều cung cấp một số lượng lớn huy tinh thạch cho Thiên Hoàn, là một trong những tài nguyên quan trọng của Thiên Hoàn.
Nhưng rất nhanh, xôn xao trên đại điện liền lắng xuống.
Thiên Hoàn là một trong tứ đại môn phái, tố chất môn hạ đệ tử đều vô cùng xuất sắc, sau khi trải qua nỗi khiếp sợ ban đầu, bọn họ rất nhanh liền bình tĩnh trở lại.
Chưởng môn rất thỏa mãn vởi biểu hiện của các đệ tử.
“Tầm quan trọng của Huy Tinh giới đối với chúng ta không cần phải nói nhiều nữa, ta tin các ngươi đều biết rõ rồi.” Chưởng môn thản nhiên nói: “Sư thúc trong phái đều có trọng trách trên người, không thể đi được cho nên nhiệm vụ lần này sẽ giao cho các ngươi. Thiên Mãn!”
“Có đệ tử!” Thạch Thiên Mãn bước ra khỏi hàng.
“Chuyện này sẽ giao cho ngươi, có nắm chắc không?” Chưởng môn hỏi.
“Chắc chắn sẽ không làm nhục sứ mệnh.” Thạch Thiên Mãn trầm giọng nói.
“Ừ, thành viên và chiến bộ ngươi tự mình chọn. Ta chỉ có một yêu cầu, trong vòng một tháng phải đoạt lại được Huy Tinh giới.” Chưởng môn thản nhiên nói.
“Đệ tử tuân mệnh!” Thạch Thiên Mãn tuân mệnh, thần sắc bình tĩnh, không có bất cứ sự lo lắng khẩn trương nào.
Trên mặt chưởng môn lộ vẻ thỏa mãn.
------------------------------
“Gia gia!” Lê Tiên Nhi lắc lắc cánh tay của chưởng môn, vẻ mặt ngây thơ.
“Được rồi được rồi! Cháu mà lắc nữa chắc gia gia cũng bị cháu lắc chết đó.” Chưởng môn cười trêu chọc, hắn híp mắt tỏ vẻ thích thú: “Cháu làm tốt lắm, ngay cả Quỷ sư thúc cũng tán dương cháu không ngớt, không tồi không tồi!”
Hắn liên tục nói hai lần không tồi hiển nhiên là đang vô cùng đắc ý. Quỷ sư đệ là người cực kì nghiêm khắc, không nói chuyện tình cảm bao giờ, có thể được hắn khích lệ là điều rất khó. Vậy mà tôn nữ của mình lại được vị Quỷ sư đệ nổi tiếng nghiêm khắc này khen ngợi, hắn cảm thấy vô cũng hãnh diện, trong lòng càng thêm đắc ý.
“Hì hì, cũng phải xem đó là tôn nữ của ai chứ!” Lê Tiên Nhi cười hì hì nói.
Quả vỗ môn ngựa này khiến chưởng môn vô cùng sảng khoái nhưng vẫn giả vờ trang nghiêm ho nhẹ một tiếng: “Nhưng cháu chớ bởi vậy mà kiêu ngạo tự mãn, phải biết rằng…”
Vừ nhìn thấy gia gia lại muốn thao thao bất tuyệt, Lê Tiên Nhi nhất thời thời cảm thấy vô cùng đau đầu, vội vàng chuyển đề tài: “Gia gia, lần này gia gia vội vàng gọi cháu về là có chuyện gì quan trọng vậy?”
Quả nhiên chưởng môn đã bị đánh lạc hướng, tiếu ý trên mặt biến mất thay vào đó là khuôn mặt u sầu: “Tình huống tiểu Dung sư huynh của cháu không tốt lắm!”
“Tiểu Dung sư huynh thế nào rồi?” Tiếu ý trên mặt Lê Tiên Nhi cũng biến mất, hơi lo lắng hỏi.
“Đầu tiên hắn bị Mộc Hi đánh lén, sau đó lại bị thủ hạ của một kẻ tên là Công Tôn Sai cho ăn quả đắng. Mặc dù tình cảnh bây giờ không tốt nhưng tạm thời không có nguy hiểm gì.”
“Mộc Hi? Cung Hồ Mộc Thị?” Lê Tiên Nhi phản ứng cực nhanh.
“Không sai, không nghĩ tới Cung Hồ Mộc Thị đời này lại có một đệ tử ưu tú như vậy!” Chưởng môn có chút cảm khái.
“Còn Công Tôn Sai kia là ai?” Lê Tiên Nhi nhíu mày, nghiêng đầu, vẻ mặt hiếu kì. Lúc này mới mơ hồ nhìn thấy lại bộ dáng bướng bỉnh năm đó của nàng.
“Người này không có chút tiếng tăm gì, không biết là từ nơi nào đi ra nhưng vô cùng lợi hại.” Vẻ mặt chưởng môn rất nghiêm túc: “Trận chiến ấy diễn ra trong thời gian rất ngắn. Công Tôn Sai rốt cuộc là người thuộc thế lực nào thì không ai biết. Cho tới tận lúc này chúng ta mới biết được rõ ràng.”
“Thuộc thế lực nào vậy gia gia?” Lê Tiên Nhi nháy nháy mắt, vô cùng hiếu kì. Mộc Hi đánh bại Tiểu Dung sư huynh nàng mặc dù có chút giật mình nhưng vẫn còn trong phạm vi chấp nhận được. Cung Hồ Mộc Thị là danh môn yêu tộc, trong lịch sử đã đưa ra không ít chiến tướng xuất sắc. Nhưng còn tên kia mà cũng có thể đánh bại được Tiểu Dung sư huynh thì nàng thật sự có chút giật mình.
Tiểu Dung sư huynh lợi hại thế nào nàng biết rất rõ. Lứa đệ tử trẻ trong môn phái chỉ có Thiên Mãn sư huynh mới có thể chống lại được Tiểu Dung sư huynh.
“Tiếu Ma Qua!” Chưởng môn phun ra ba chữ.
Lê Tiên Nhi không hiểu hỏi lại: “Hắn là ai vậy?”
“Người này vô cùng thần bí.” Vẻ mặt chưởng môn ngưng trọng: “Cháu mới về nên có một số việc chưa biết. Tiếu Ma Qua và Cốc Lương Đao tâm đầu ý hợp. Một thời gian trước, Cốc Lương Đao đột nhiên phản bội Tây Huyền! Mà căn nguyên của sự việc chính là do tên Tiếu Ma Qua này!”
“A!” Lê Tiên Nhi thất thanh hô lên, nàng không thể nào giữ được bình tĩnh nữa. Cốc Lương Đao là ai, nàng tự nhiên biết rõ, hổ tướng Tây Huyền, chiến tướng trẻ tuổi xuất sắc nhất hiện nay! Nhân vật như vậy mà lại phản bội môn phái!
Nếu tin tức này không phải do chính miệng gia gia nàng nói ra nàng tuyệt đối sẽ không tin đó là thật.
Chưởng môn như không nhìn thấy sự khiếp sợ của tôn nữ mình, tiếp tục nói: “Lai lịch của Tiếu Ma Qua không ai biết rõ, thậm chí tới tận bây giờ ngay cả hắn là yêu hay là ma cũng có ai nói rõ được. Hắn từng tiến vào thập chỉ ngục, tạo nên cuộc chiến phá ngục. Người này không những thực lực cá nhân mạnh mẽ mà còn là một chiến tướng cực kì xuất sắc, hắn đã đánh bại quân đoàn trưởng Ngọc Hành của yêu tộc, Ngọc Hành là hoàng kim chiến tướng!”
Lê Tiên Nhi há hốc mồm, khuôn mặt vô cùng biểu cảm giờ đây tràn ngập nỗi khiếp sợ.
Chưởng môn không dừng lại mà tiếp tục nói: “Tiếu Ma Qua xuất hiện lần nữa chính là ở thành Thái An.”
Lê Tiên Nhi bình tĩnh trở lại vội vàng hỏi: “Là ma bia ở thành Thái An sao?”
“Không sai.” Chưởng môn nghiêm mặt nói: “Bảo các Thái An cháu biết không?”
“Biết rõ.” Lê Tiên Nhi ngoan ngoãn gật đầu: “Cháu đã nhìn thấy qua trong điển tịch.”
Chưởng môn gật đầu: “Bởi có bảo các Thái An nên thành Thái An luôn có người của chúng ta theo dõi. Sự việc ở thành Thái An chúng ta biết tương đối rõ.”
Lê Tiên Nhi không chen ngang, hiếu kì lắng nghe.
“Tiếu Ma Qua đột nhiên xuất hiện ở thành Thái An, hắn vừa đến thành Thái An thì danh tiếng liền vang dội. Dẫn động thiên địa dị tượng hiếm thấy Tinh Di Sa Dã, đánh chết Trầm Dục đã lĩnh ngộ được khổng tước vương linh. Ma thể hắn tu luyện là thập ô thiên nghi thuần khiết nhất. Bảo các Thái An mở ra, chúng ta cũng phái người tới nhưng không ngờ Côn Luân lại phái Lâm Khiêm đi!”
“Lâm Khiêm!” Lê Tiên Nhi giật nảy mình, Lâm Khiêm là đại đệ tử của Côn Luân, trong giới trẻ hiện nay không thể nghi ngờ chính là đệ nhất nhân!
“Lâm Khiêm đúng là rất lợi hại, khuất phục quần ma, Lâm Khiêm thiếu chút nữa là đạt được mục đích nhưng không ngờ vào thời điểm mấu chốt lại bị Tiếu Ma Qua dùng nghịch long trảo đỡ được một kiếm!”
“Nghịch long trảo!” Lê Tiên Nhi cảm tháy đầu mình có chút choáng váng, ma tộc thiên ma binh, mỗi một kiện đều có hung danh hiển hách, tu giả phổ thông có lẽ không biết nhưng nàng xuất thân từ danh môn đại phái lẽ nào lại không biết tới nó?
Lúc này ngay cả chưởng môn cũng không khỏi cười khổ nói: “Người này có thể nói là yêu nghiệt! Với thực lực tướng giai mà có thể thu phục được thiên ma binh, trong lịch sử ma tộc chưa từng xuất hiện chuyện này. Sau đó, thành Thái An bị đạo phỉ mạnh nhất trong Bách Man cảnh bao vây, hắn đại phá Minh phỉ, tình hình chiến đấu vô cùng thảm khốc. Đánh tan Minh phỉ là một chiến bộ cháu không lạ gì!”
“Chiến bộ cháu không lạ gì? Đó là chiến bộ nào?” Lê Tiên Nhi ngơ ngác hỏi.
“Nghiệt bộ Huyền Không tự!”
“Nghiệt bộ!” Lê Tiên Nhi trợn tròn mắt, nàng đương nhiên không xa lạ gì với Nghiệt bộ, tứ đại môn phái bù đắp lẫn nhau, đối với nhau vô cùng quen thuộc, đại danh Nghiệt bộ lừng lẫy nàng sao có thể không biết chứ? Nàng ấp úng nói: “Chủ tướng của Nghiệt bộ hình như tên là Biệt Hàn…”
“Không sai.” Chưởng môn gật đầu: “Cháu trở về hơi chậm nên không biết. Biệt Hàn trong một lần xuất chiến đã mang theo Nghiệt bộ phản bội Huyền Không tự!”
Lê Tiên Nhi trợn tròn mắt, tên Tiếu Ma Qua này chẳng lẽ chuyên môn xúi giục người khác sao? Biệt Hàn phản bội Huyền Không tự, hổ tướng Tây Huyền Cốc Lương Đao cũng phản bội, kẻ phản bội đều là đệ tử hạch tâm của hạch tâm…
Rốt cuộc tên gia hỏa này có ma lực gì?
Trong lòng nàng bỗng cảm thấy có chút hiếu kì, chút hiếu kì kia vừa nổi lên liền không thể xóa đi được nữa.
Nhìn tôn nữ há hốc mồm, vẻ mặt dại đi, chưởng môn lại nói tiếp: “Sau đó bọn họ gặp phải Vũ Soái mang theo một vạn Vũ Tiền vệ, Vũ Soái muốn nghịch long trảo trong tay Tiếu Ma Qua. Song phương phát sinh xung đột, mấy người Tiếu Ma Qua giết chết Vũ Soái, đại phá Vũ Tiền vệ.”
Lê Tiên Nhi cảm thấy bản thân sắp nổ tung rồi.
Ngay cả soái giai cũng có thể giết chết, tên gia hỏa này đúng là không thể dùng hai từ yêu nghiệt để hình dung nữa…
“Khi chiến đấu kết thúc thì có hai chiến bộ đến trợ giúp, một là Công Tôn Sai, một là Cốc Lương Đao.” Chưởng môn đầy thâm ý nói: “Đây cũng là căn nguyên của việc Cốc Lương Đao phản bội Tây Huyền.”
Yêu nghiệt! Tuyệt đối là yêu nghiệt!
Lê Tiên Nhi cố gắng nuốt từng ngụm nước miếng, lúc nào nàng cũng cảm thấy mình là kẻ không an phận nhưng bây giờ mới phát hiện ra, bản thân thành thật tới cỡ nào!
Tên Tiếu Ma Qua này đến đâu thì nơi đó có huyết vũ tinh phong, quen biết ai thì ngươi đó sẽ phản bội môn phái để đi theo hắn, mình thật sự quá hiền lành ngoan ngoãn rồi!
Trong lòng nàng bỗng xuất hiện xung động muốn nhìn thấy tên yêu nghiệt không an phận đi tới đâu là huyết vũ tinh phong tới đó kia!
Chưởng môn liếc nhìn tôn nữ, khẽ mỉm cười nhưng rất nhanh liền khôi phục bộ dáng ngưng trọng như vừa rồi.
“Lần này, cháu phải thay gia gia đến ma giới một chuyến.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Lĩnh ngộ được điểm then chốt của thần lực, thần lực trong cơ thể Tả Mạc lập tức trở nên vô cùng ngoan ngoãn.
Tả Mạc không thể không bội phục Sư Tử Minh, trâu bò quả nhiên là trâu bò, không tu luyện bất cứ loại lực lượng nào nhưng có thể hiểu rõ được bản chất của chúng, trâu bò như vậy tuyệt đối phải mấy ngàn năm mới có một tên!
Tả Mạc đã tìm được chìa khóa, mặc dù mức độ tăng trưởng của thần lực không nhanh hơn nhiều lắm nhưng khả năng vận dụng thần lực đã đạt tới một mức độ hoàn toàn mới. Nếu ở cùng cấp độ thì uy lực của thần lực mạnh hơn rất nhiều so với ba lực kia. Nhưng thần lực trong cơ thể Tả Mạc còn rất yếu, thần kỹ tiêu hao thần lực vô cùng lớn.
Văn tự khó hiểu trên kim diệp thoáng cái liền trở nên dễ hiểu hơn nhiều. Rất nhanh hắn đã nắm giữ được mấy loại thần kỹ, hồi trước khi vận dụng thần kỹ ba lực cần phải cùng vận chuyển khiến Tả Mạc cảm thấy vô cùng gian nan. Nhưng bây giờ thi triển thần kỹ cơ hồ trong lòng hắn vừa động, ba lực đồng thời vận chuyển thì chỉ trong nháy mắt thần kỹ đã thành hình.
Tất cả tựa như suối chảy thành sông, vô cùng tự nhiên.
Không có chút đình trệ nào.
Sau khi thành công ý nghĩ đầu tiên của Tả Mạc là đem biện pháp này chia sẻ với A Quỷ nhưng A Quỷ có nghe hiểu hay không thì trong lòng hắn không chắc lắm. Còn một đối tượng khác có thể chia sẻ đó chính là Tằng Liên Nhi, nhưng Tả Mạc hơi do dự, trong lòng hắn Tằng Liên Nhi dù sao cũng không thể đánh đồng với A Quỷ được. Nhưng nghĩ tới mỗi lần nàng chiến đấu đều chưa từng lùi bước, lần trước còn bị thương làm Tả Mạc cảm thấy miễn cưỡng cũng có thể coi là người một nhà.
Hắn kéo A Quỷ và Tằng Liên Nhi tới sau đó cắm đầu cắm cổ giảng giải.
Mặt A Quỷ ngây ra, tựa như không nghe thấy gì nhưng Tằng Liên Nhi mừng rỡ như điên, nàng vô cùng chăm chú lắng nghe chỉ sợ bỏ sót mất một câu chữ nào đó.
Tả Mạc đem những gì bản thân lĩnh ngộ ra nói qua một lần sau đó ngừng lại.
Nhưng A Quỷ vẫn như cũ, không có chút phản ứng nào, trong lòng Tả Mạc thầm than một cái, vô cùng thân thiết xoa xoa đầu A Quỷ. Thấy Tằng Liên Nhi rơi vào trạng thái trầm tư, hắn không lên tiếng, dắt A Quỷ lặng lẽ rời đi.
Sau khi rời đi, Tả Mạc bỗng nghĩ tới một vấn đề, hắn gọi Hắc Yên yêu tới.
Vẻ mặt Tả Mạc vô cùng nghiêm túc: “Thứ ngươi mang đến cho ta vô cùng hữu dụng, ngươi muốn cái gì thì cứ nói với ta!”
Hắc Yên yêu hiểu được ý của Tả Mạc, đây là Tả Mạc muốn cảm ơn hắn, hắn suy nghĩ một chút rồi bình tĩnh nói: “Thiên phú của ta không tốt nhưng thiên phú của đại Chanh rất tốt, lão đại nên chỉ điểm nhiều hơn cho đại Chanh!”
Nhìn thấy Hắc Yên yêu vô cùng bình tĩnh đem cơ hội của bản thân nhường lại cho Đại Chanh, trong lòng Tả Mạc rất cảm động, hắn cười nói: “Mọi người đều là huynh đệ, ngươi không nói ta cũng sẽ không giữ làm của riêng. Đây là ta cảm ơn ngươi, ngươi muốn cái gì hoặc có nguyện vọng gì đều có thể nói ra!”
Hắc Yên yêu bình tĩnh lắc đầu: “Lão đại, ngươi cũng nói mọi người là huynh đệ mà. Nếu đã là huynh đệ thì chẳng phải nên như vậy sao? Lão đại cảm ơn tới lui như thế chẳng phải đang khách sáo sao?”
Tả Mạc bị những lời này của Hắc Yên yêu làm cho sửng sốt, vẻ mặt Hắc Yên yêu rất bình tĩnh, Tả Mạc nhận thấy đó hoàn toàn xuất phát từ sự chân thành, trong lòng không khỏi cảm động, gật đầu nói: “Ngươi nói đúng, là ta khách sáo rồi!”
Trong lòng Tả Mạc thầm hạ quyết tâm, phải tìm cho bọn họ một bộ yêu thuật thật tốt mới được.
Nếu không có vậy sẽ sáng lập một môn phái.
Thực lực hiện giờ của Tả Mạc vẫn chưa đạt tới soái giai nhưng nếu xét ở mức độ hiểu biết sức mạnh thì chưa chắc đã kém hơn soái giai. Thông hiểu ảo diệu của thần lực, lại tận mắt nhìn thấy lực lượng cao giai hơn, hắn đối với bản chất lực lượng và hướng đi của nó đã vượt quá xa những gì thực lực có thể biết.
------------------------------
“Đại nhân, bọn họ muốn đi U Tuyền giới!” Một gã thám báo cung kính bẩm bảo. Mục tiêu của đám người Tiếu Ma Qua cũng không phải là bí mật gì, rất nhiều người biết rõ.
“U Tuyền giới…” Ánh mắt Giang Triết không ngừng đảo qua giới đồ, rất nhanh đã nhìn vào một địa phương cực kì xa xôi.
Vẻ mặt hắn bình tĩnh lãnh đạm.
Thám báo không dám có bất cứ hành động gì. Từ sau khi Phượng Nguyệt sư tỷ hi sinh, tính tình của đại nhân càng ngày càng trở nên lạnh lùng trầm mặc, chư tướng càng ngày càng sợ hắn.
“Đi xuống đi.” Giang Triết phất phất tay.
“Vâng!” Thám báo thở phào nhẹ nhõm, vội vàng trả lời đầy cung kính rồi cẩn thận từng chút một lui ra ngoài.
Thám báo rời đi một lúc lâu nhưng ánh mắt Giang Triết vẫn nhìn chằm chằm vào giới đồ. Một lúc sau hắn mới than nhẹ một tiếng, buồn bã nói: “Biệt Hàn…”
Ở trên bàn của hắn có một phong thư trong đó là mệnh lệnh mới nhất mà môn phái phát ra.
Giết chết kẻ phản bội Biệt Hàn!
Tiêu diệt Nghiệt bộ!
Khi hắn nhận được mệnh lệnh này thì không khỏi giật mình. Từ trước tới nay bên trong Huyền Không tự vô cùng đoàn kết, chưởng môn sao có thể khoan dung với kẻ làm phản chứ? Cốc Lương Đao làm phản đã chấn động tu chân giới, danh tiếng của Tây Huyền bị tổn hại rất nhiều. Nghiệt bộ phản bội trốn tránh mặc dù không truyền bá rộng rãi như Cốc Lương Đao nhưng cao tầng của các môn phái đều hiểu rõ.
Môn phái tuyệt đối không cho phép Biệt Hàn còn sống.
Để giết chết Biệt Hàn và Nghiệt bộ, không lâu nữa sẽ có thêm nhiều viện quân đến.
Lần này sử dụng chiến bộ nhiều hơn bất cứ lần chiến đấu nào trước đó. Trong lòng Giang Triết cảm thấy vô cùng phức tạp, ai có thể nghĩ tới, hàng động mãnh liệt nhất trong ngàn năm qua của Huyền Không tự lại là để tiêu diệt một đệ tự phản bội bản môn!
Nghiệt bộ, Giang Tự bộ, Biệt Hàn, Giang Triết, hai chiến bộ hạch tâm, hai chiến tướng thực lực sàn sàn nhau, từ nhỏ đến lớn cạnh tranh với nhau, giờ đây phải đón nhận một cuộc chiến sinh tử tựa như số mệnh đã định ra từ trước đó vậy.
Ngay cả loại người tâm chí kiên định như Giang Triết cũng không khỏi thổn thức.
Tiếu Ma Qua, cái tên xa lạ này đã in sâu vào trong đầu Giang Triết, chiến tích không thể tưởng tượng nổi. Giang Triết đối với Tiếu Ma Qua vô cùng hiếu kì, ngay cả kẻ cao ngạo như Biệt Hàn mà cũng có thể đầu nhập dưới trướng của người khác.
Nếu không phải hắn vô cùng tin tưởng vào năng lực của môn phái thì khi thấy tin này hắn đã cười phá lên rồi.
Bình thường Biệt Hàn là kẻ ít lời nhưng khi chiến đấu thì tính nóng như lửa, bạo ngược thèm sát. Vậy mà hắn lại vì người khác mà ra sức!
Nhưng có thể đánh chết soái giai thì thực lực như vậy cũng đủ khiến người khác khiếp sợ.
Hắn lắc đầu, ánh mắt nhìn tới một cái tên khác.
Công Tôn Sai.
Cái tên này chưa ai biết tới lại được đánh dấu “vô cùng nguy hiểm”, mức độ nguy hiểm của hắn thậm chí còn tương đương Biệt Hàn.
Hắn không thể không thận trọng, nếu như trình độ của Công Tôn Sai thực sự ngang với Biệt Hàn thì trận chiến này hắn càng không phải xem trọng.
Lý giải cho việc này Giang Triết nghĩ rằng môn phái đã quá thận trọng với trận chiến này.
Có trình độ tương đương với Biệt Hàn, nếu đó là sự thực, vậy quá là đáng sợ!
Giang Triết thôi không nghĩ linh tinh nữa, bất luận đối thủ mạnh như thế nào thì trận chiến này đều không thể tránh khỏi! Không những phải thắng mà còn phải thắng thật đẹp!
Bởi vì trận đánh này không những quan hệ tới danh dự của môn phái mà còn phải chấn nhiếp những gia hỏa đang rục rịch muốn động trong môn phái! Ảnh hưởng của việc Cốc Lương Đao làm phản ảnh hưởng quá lớn tới Tây Huyền, bây giờ Tây Huyền giống như một nắm cát rời, mọi người không đồng lòng.
Sự việc như vậy tuyệt đối không thể phát sinh ở Huyền Không tự.
Giang Triết muốn dùng sự thực nói cho bọn họ biết, dám phản bội môn phái chỉ có một kết quả.
Chết không có chỗ chôn!
-----------------------------
Lâm Khiếm nude bảo vệ môi trường, hắn đang ngâm mình trong ao, làn nước trong như thủy tinh, ở viền ao có vô số phù văn phức tạp đan xen thêu dệt.
Vẻ mặt hắn rất điềm tĩnh, tựa như trẻ con đang ngủ.
Ở xung quanh ao có bảy tám vị kiếm tú, bọn họ đều đã già nhưng khi đôi mắt khép hờ mở ra thì quang mang như kiếm ý chợt lóe lên rồi biến mất.
Bỗng, cả người Lâm Khiêm phát ra quang mang mờ ảo.
Quang mang không chút chói mắt nhưng cũng không quá ôn hòa.
Các lão gia hỏa xung quanh ao rối lên, trên mặt bọn họ hiện rõ vẻ kích động khó nói nên lời. Loại quang mang mờ ảo ôn hòa này hoàn toàn khác với những lực lượng mà bọn họ đã từng gặp qua.
“Thần lực! Đây là thần lực!”
“Trời phù hộ cho Côn Luân ta!”
“Tiểu Lâm Khiêm quả nhiên là trụ cột của bản môn!”
…
Trong ao Lâm Khiêm chậm rãi mở mắt, đôi mắt lãnh đạm không chút xao động, quang mang thu liễm. Hắn không có bất cứ động tác nào, nước trong ao bỗng lao về phía hắn.
Tầng tầng lớp lớp, như khói sương mờ ảo.
Trong nháy mắt, Lâm Khiêm đã mặc xong y phục, nước trong ao biến ảo thành một bộ thanh y. (tiện quá, về sau đỡ phải mua quần áo :hoho:)
“Đệ tử bái kiến chưởng môn, các vị sư thúc tổ!”
Lâm Khiêm cung kính hành lễ.
“Đó có phải là thần lực không?” Một gã trưởng lão Côn Luân nhịn không được hỏi.
“Vâng!” Lâm Khiêm cung kính đáp: “Nhưng không hoàn chỉnh, đệ tử chỉ dựa vào kí ức để bắt chước thần lực.”
“Ngươi thử xuất thủ xem nào.” Ngươi nói chính là chưởng môn Côn Luân, hắn bạch mi như kiếm, hai mắt vẫn nửa khép nửa mở, đôi mắt đầy thâm thúy hàm chứa sự tang thương của năm tháng, tựa hồ có thể nhìn thấu được tất cả.
“Vâng!” Lâm Khiêm vung tay phải lên, một luồng thần lực màu xanh nhạt biến thành một thanh phi kiếm, xuất hiện trong tay hắn.
“Quả nhiên không hổ là thần lực! Uy lực vượt xa linh lực!” Một vị trưởng lão nhịn không được nói.
Chưởng môn tiến lên, đưa bàn tay ra nắm lấy thanh phi kiếm màu xanh do thần lực biến ảo thành.
Ba ba ba!
Vô số thanh mang nổ tung trong tay chưởng môn nhưng chưởng môn lại không bị làm sao, bàn tay không chút xao động.
Ba!
Một tiếng nổ vang lên, phi kiếm tạo nên bởi thần lực bỗng nổ tung!
Bàn tay của chưởng môn vẫn không chút di chuyển.
Thanh mang nổ tung tựa như bị một nhà tù vô hình cầm cố, quang mang chợt lóe lên nhưng không lao ra ngoài được.
Cho tới khi quang mang biến mất không còn chút nào, chưởng môn mới thu bàn tay lại, thản nhiên nói: “Tính chất chính xác là bá đạo hơn linh lực, uy lực cũng mạnh hơn gấp đôi, nhưng nếu tu luyện thần lực cần phải có ba lực.”
Lâm Khiêm bị một chiêu này của chưởng môn thuyết phục, quả nhiên không hổ là chưởng môn, liếc mắt đã nhìn ra bí ẩn bên trong, hắn cung kính đáp: “Vâng!”
“Ba lực?” Những trưởng lão khác không khỏi nhíu mày.
Côn Luân thèm thuồng thần lực đã lâu nhưng mãi vẫn chưa nắm được trong tay. Nếu không phải lần này Lâm Khiêm trực tiếp động thủ với mấy người Tiếu Ma Qua, thể hội được chút ảo diệu của thần lực thì cho đến bây giờ vẫn không thể nắm giữ được. Không nghĩ tới ngộ tính của Lâm Khiêm lại cao đến thế, một lần giao thủ đã có thể lĩnh ngộ được hình dáng cơ bản của thần lực.
Những trưởng lão Côn Luân vô cùng mừng rỡ, cho rằng thần lực có thể mở rộng trên phạm vi lớn nhưng nghe chưởng môn nói cần phải có đủ ba lực thì không khỏi nhíu mày.
Ở Côn Luân đồng thời tu luyện ba lực là vô cùng ít.
Nói cách khác, tuyệt đại bộ phận đệ tử đều không có sẵn điều kiện tu luyện thần lực, kể từ đó tác dụng của thần lực liền giảm mạnh.
Chờ đám đệ tử mới tu luyện xong thì không biết đến năm ngựa tháng khỉ nào mới có thể hình thành chiến lực.
Bây giờ tình thế hỗn loạn như này bọn họ không thể chờ đợi được.
Đôi mắt thâm thúy như có thể nhìn thấu tất cả của chưởng môn hơi hơi mở ra, hắn nhìn về phía Lâm Khiêm, chợt đổi đề tài: “Ngươi nói rõ một chút, mấy tên giả hỏa tu luyện thần lực tạo cho ngươi cảm giác gì?”
Lâm Khiêm nhắm mắt nhớ lại trong giây lát rồi mở mắt nói: “Bọn họ tu luyện thần lực khác nhau. Thần lực của Tiếu Ma Qua bá đạo nóng bỏng, bên người hắn có hai nữ nhân một thì lạnh lẽo âm nhu một thì quỷ dị khó lường. Mà nữ nhân trung niên tu luyện thần lực kém xa ba người Tiếu Ma Qua, mới chỉ đạt tới hình dáng ban đầu.”
Chưởng môn gật đầu: “Ngươi đi xuống trước đi, nghi ngơi mấy ngày cho tốt. Ta sẽ cùng mấy vị sư thúc tổ hoàn thiện pháp môn tu luyện thần lực, qua mấy ngày nữa sẽ đưa cho ngươi xem.”
“Vâng!”
Lâm Khiêm đang muốn rời đi thì bỗng bị chưởng môn gọi lại.
“Ngươi đi tìm hiểu một chút toàn bộ ghi chép về việc tiêu diệt hậu duệ viễn cổ trong vòng hai trăm năm gần đây.”
Lâm Khiêm sửng sốt, ngay lập tức đáp ứng: “Vâng!”
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế