Hôm nay bị tập kích, gần như mọi người kinh hoàng, Hùng Bá song quyền oanh kích ngăn cản mũi tên Lưu Thiên có liếc Hùng Phong một cái. Trong mắt Hùng Phong là cảm giác vô lực. Sau đó mọi người núp xuống lòng đất, Lưu Thiên có lén nhìn Hùng Phong, người đàn ông này không có vẻ gì là hoảng sợ, từ đầu đến cuối vô cùng bình thản.
Giống như người đánh lén không đáng lọt vào mắt gã, sau đó Hùng Phong bỗng nhảy lên cao đánh tan tác mây mù càng khiến Lưu Thiên cảm thấy gã không đơn giản.
Chắc chắn Hùng Phong không phải khoe mẽ, gã đã phát hiện ra điều gì, nhưng kẻ địch quá gian xảo nên gã tay không trở về.
Một người có thể được Mã Thanh Hà giao cho vị trí quan trọng, người đó có được không chỉ trí tuệ mà nên có cả lực lượng vô cùng cường đại, nếu không thì dù người đó có thông minh đến đâu cũng không cách nào tiến vào trung tâm quyền lực.
Dù sao có vài thứ ngươi phải có nắm đấm cứng mới tranh giành được. Mã Thanh Hà bao che Hùng Phong nên gã mới có địa vị như hôm nay? Trước kia Lưu Thiên tin vào lời đồn này, nhưng từ chút chuyện làm Lưu Thiên cảm thấy Hùng Phong không đơn giản như vậy.
Bởi vì Lưu Thiên ở Thiên Trụ sơn từng thấy nhiều trưởng lão thấy Hùng Phong thì trong mắt lộ ra tôn kính từ tận đáy lòng. Nếu là một người dựa vào quan hệ mới đi tới hôm nay thì có thể làm như vậy không?
Đường Phi khinh thường nhìn Lưu Thiên, nói:
- Vậy ngươi qua bên kia đi.
Lưu Thiên xuất thân thấp kém, không cùng cấp bậc với bọn họ, giờ thấy gã đứng ra bênh Hùng Phong đã chọc giận Đường Phi.
- Đi thì đi, ít nhất bên kia rất an toàn!
Lưu Thiên không vì mặt mũi mà cứng đầu, mới rồi gã đã muốn qua bên kia nhưng không có cơ hội nói.
Đám Yên Hồng khinh thường liếc Lưu Thiên, nói:
- Hừ! Đồ hèn!
Lưu Thiên không thèm cãi với họ, vì gã hiểu mình không có tư cách, không có gia gia làm trưởng lão.
Hùng Phong tay trái cầm một bình rượu, tay phải nâng quyển sách cổ, thấy Lưu Thiên đi tới thì mỉm cười hỏi tiểu tử này:
- Làm sao vậy?
Lưu Thiên không che giấu, nói thẳng mục đích:
- Không có gì, đệ tử cảm thấy ở cùng Hùng trưởng lão càng an toàn hơn.
Trước mặt người đàn ông gian xảo như cáo này Lưu Thiên không cho rằng gã nói dối có thể lừa gạt được.
Hùng Phong uống hớp rượu trong bình, mỉm cười nói:
- Người trẻ tuổi, các ngươi không có trải qua mưa gió, ta chỉ nói cho các ngươi thế giới này tàn khốc, mà trong mắt các ngươi như nghe chuyện kể, không tin tưởng. Hôm nay bốn người chết chỉ là mở đầu, ta dám bảo đảm bây giờ đã có một ác ma rình rập xung quanh, tối nay ai sẽ chết đi không theer biết trước.
Hùng Phong nói rất nhẹ, Hùng Bá gật gù theo, chỉ có Lưu Thiên là giật mình nhìn hai vị trưởng lão.
- Trưởng lão! Có cần ta báo cho bọn họ, để họ cẩn thận đề phòng không?
Lưu Thiên nhìn Hùng Phong, định báo cáo cho đám người biết. Mặc dù đám người này cả này rảnh rỗi hay dùng lời nói và xuất thân chèn ép gã, nhưng dù gì là bằng hữu từ nhỏ lớn lên, Lưu Thiên không muốn nhìn thấy họ chết đi.
- Nói cho họ biết? Ha ha, ngươi cảm thấy bọn họ sẽ tin tưởng sao?
Hùng Phong lại lần nữa uống một ngụm rượu, nói:
- Đám trẻ này, hiện tại họ mắt cao hơn đầu, bị người thế hệ trước Thiên Trụ sơn chiều hư. Có lẽ lần này họ trải qua chuyện rồi sẽ nói cho đám trẻ khác biết, coi như cho họ hiểu chút đạo lý.
- Nhưng mà...
Lưu Thiên còn định nói cái gì nhưng Hùng Phong lắc đầu với gã. Từ mắt của Hùng Phong, Lưu Thiên trông thấy tia thương cảm.
Đúng vậy, là thương cảm. Đám trẻ này là Hùng Phong nhìn từ nhỏ đến lớn, bây giờ từng người chết đi, không lẽ gã không đau lòng sao? Nhưng Hùng Phong biết gã không có khả năng vĩnh viễn bảo vệ đám trẻ này dưới cánh chim. Thế hệ Thiên Trụ sơn tiếp theo không thể là nụ hoa không trải qua mưa gió!
Mã Thanh Hà một tay đẩy Thiên Trụ sơn lên địa vị hiện nay, Thiên Trụ sơn được như ngày hôm nay không dễ dàng. Mã Thanh Hà đi mỗi một bước là cực kỳ mạo hiểm, Hùng Phong là người tài sớm nhất cùng gã dốc sức chiến đấu. Hùng Phong biết Mã Thanh Hà có thể đi đến ngày hôm nay đã trải qua bao nhiêu đả kích, nhưng vương giả này chưa từng ngã xuống, cũng chính vì điểm này mà Hùng Phong chưa từng làm ra chuyện phản bội Mã Thanh Hà.
Hôm nay huy hoàng của Mã Thanh Hà đã thành quá khứ, tương lai không lâu sau chắc chắn sẽ có tân Mã Thanh Hà thay thế vị trí hiện tại của gã. Hùng Bá không muốn nhìn hậu đại đời tiếp theo của họ tương lai bị người ngoài thay thế.
Lưu Thiên vẫn hơi bất nhẫn nói:
- Trưởng lão, có lẽ sẽ có rất nhiều người chết.
Hùng Phong nhìn Lưu Thiên, nói:
- Tiểu Thiên, mặc dù ngươi xuất thân thấp kém, nhưng ngươi có biết không? Đám trưởng lão chúng ta chưa từng xem thường ngươi, ta cam đoan với ngươi, bày ngàn năm sau khi chúng ta đều bước trên đường dị thế thì ngươi cùng bất cứ người nào trong số họ đều có tư cách khiêu chiến trở thành tông chủ!
Thật ra Lưu Thiên ở Thiên Trụ sơn xem như điệu thấp, nhưng kim cương dù có ẩn giấu thế nào cũng sẽ bị người phát hiện, gã chính là viên kim cương đó. Mặc dù Lưu Thiên làm người điệu thấp nhưng tất cả điều gã làm sớm bị người ghi nhớ, nếu không thì trong ba mươi tám người này sẽ không cho gã một vị trí.
Hùng Phong nhìn Lưu Thiên, nói:
- Xuất thân thấp kém không là gì, tông chủ ban đầu sinh ra ở tiểu thế giới, lúc đó tông chủ chỉ là một đứa trẻ dân đen. Nhưng tông chủ dựa vào chính mình từng bước một cố gắng đi tới hôm nay, tuy rằng mỗi một bước đi vô cùng khó khăn, nhưng chỉ cần không từ bỏ thì có thể thấy đến bến bờ!
Hùng Phong từ trong mắt Lưu Thiên nhìn thấy tự tin!
Lưu Thiên đương nhiên biết quá khứ của Mã Thanh Hà, chính vì quá khứ của gã mới khiến Lưu Thiên luôn cố gắng đấu tranh.
Đang lúc Lưu Thiên mở miệng định cảm ơn Hùng Phong thì gã bỗng nói:
- Hắn đến!
Khi Hùng Phong thốt lời thì một luồng huyết quang xé rách bình chướng chồng bằng tuyết, hoàn toàn bỏ qua cái gọi là ảo trận, trực tiếp bắn một tên ba con chim, xuyên ba đệ tử Thiên Trụ sơn ngồi chung với nhau thành mứt quả!
Tình cảnh như vậy làm Hùng Phong người run lên. Nên biết rằng từ bên ngoài bắn tên giết người không thành vấn đề, bởi vì vách tuyết không thể ngăn cản mũi tên mạnh mẽ như vậy. Nhưng người bên trong đã trông thấy tất cả, sao àm được một mũi tên bắn chính xác xuyên qua đầu ba người?
Không lẽ đây là may mắn? Nhưng may mắn kiểu này cũng quá quái dị đi?
Đường Phi hét to:
- Mau núp xuống đất!
Đường Phi lập tức chạy vào lòng đất.
Hùng Phong nói:
- Lão nhị, nhanh đi giúp chúng một phen!
Nói xong Lưu Thiên lóe người đã biến mất. Hùng Bá thì hét to, giống gấu người vọt tới bên đống lửa lớn. Xung quanh đống lửa trừ ba người đệ tử Thiên Trụ sơn bị xuyên thành mứt quả ra đã trốn hết vào lòng đất.
Bọn họ vừa trốn vào thì trên bầu trời lại hiện ra một luồng huyết quang, mang theo ngọn lửa rực cháy, như muốn đốt sáng cả bầu trời, tất cả xung quanh ngọn lửa bị đốt vặn vẹo.
- Linh Hồn Liệt Diễm!
Hùng Bá liếc mắt liền nhận ra ngọn lửa này là gì, nhưng gã đã không kịp trốn tránh, chỉ đành giưo hai tay chéo trên đỉnh đầu nghênh mũi tên bắn tới.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Tiếng nổ to lớn và ánh lửa chấn tuyết đọng xung quanh run rẩy. Đôi tay Hùng Bá bị đốt đỏ rực, cánh tay đã mất cảm giác. Linh Hồn Liệt Diễm cháy bỏng khiến cánh tay của Hùng Bá tạm thời tàn phế, không thể nào hồi phục trong thời gian ngắn.
Hùng Bá ngửa đầu hét to:
- Grao!!!
Hùng Bá muốn dùng sóng âm túm lấy cái tên giấu trong chỗ tối. Nhưng Hùng Bá mới phát ra tiếng gầm thì một mũi tên đen từ trên trời giáng xuống, mũi tên trong đêm tối rất bắt mắt, mũi tên này là tất sát tiễn.
Hùng Bá ngửa đầu gầm lên, nhưng giọng gã chưa chấn xuyên tầng mây thì mũi tên đen đã bay tới. Tên này không hề bất mắt chỉ chớp mắt từ miệng Hùng Bá xuyên qua sau gáy cắm trên mặt đất. Hùng Bá giữ bộ dạng gầm rống, nhưng gã đã không thể kêu ra tiếng.
Hùng Phong ở trên trời tìm tòi Âu Dương, chợt thấy hình ảnh đó kiềm không được hét to:
- Nhị đệ!!!
Tuy nhiên Hùng Phong không cho rằng huynh đệ của mình đã chết.
Mũi tên nhọn xuyên qua sau gáy đối với người thường đương nhiên là chết chắc, nhưng Hùng Bá là tiên đế. Tiên đế đừng nói là sau gáy bị thủng, dù là đầu bị chặt cũng không chết ngay, dù là thân hình hoàn toàn hủy diệt, tiên đế cũng có thể linh hồn phi độn mượn xác trùng sinh.
Cho nên dù Hùng Phong căng thẳng lại không rối loạn mất lý trí. Nhưng sự việc không giống như Hùng Phong đã nghĩ, thân thể cao to của Hùng Bá nặng nề ngã xuống đất, gã há hốc mồm dường như đã chết.
Đúng vậy, một tiên đế chết rồi, thật đã chết rồi! Một tiên đế vậy mà dễ dàng bị người giết chết. Hùng Phong nhìn bộ dạng đệ đệ ngã xuống, đầu gã ù vang.
Làm sao có thể? Đệ đệ là tiên đế, cho dù là tiên tôn tiến đến cũng tuyệt đối không có khả năng một chiêu giết chết đệ đệ! Ngươi đó làm sao thực hiện được?
Trong tầng mây, Âu Dương cười toe toét, tiên đế? Tiên đế là không chết sao? Linh hồn tiên đế đúng là cường đại, nhưng ở trước Linh Hồn Liệt Diễm thì nó chắc chắn là bi kịch.
Từ lúc bắt đầu Âu Dương đã suy tính làm sao giết chết Hùng Bá, tên thứ nhất huyết sắc Linh Hồn Liệt Diễm rực cháy chẳng qua là ám chiêu, muốn để Linh Hồn Liệt Diễm chôn trong người Hùng Bá, mũi tên đen thứ hai mới là mồi lửa đốt lên tất cả.
Khoảnh khắc Hùng Bá bị mũi tên nhọn xuyên thủng gáy đã chuẩn bị linh hồn phi độn, nhưng quá muộn, vì Linh Hồn Liệt Diễm trong người gã đã đến lên, hình thành vòng xoáy to lớn. Dù là linh hồn cường như tiên đế ở trước Linh Hồn Liệt Diễm của Âu Dương thì gã chỉ là linh hồn, nhất định là vô cùng yếu ớt.
Từng cái đầu thò ra khỏi mặt đất, nhìn Hùng Bá ngã xuống đất, ai nấy vẻ mặt tràn đầy khó tin.
Hùng Bá là tiên đế rất nổi tiếng, sao có thể đột nhiên bị người giết chết? Hùng Phong thì sao? Không lẽ Hùng Phong nhát gan đã bỏ trốn?
- Ta muốn ngươi đền mạng!
Trong lúc mọi người suy nghĩ Hùng Phong đi đâu thì bầu trời lóe tia sáng vàng, đám mây bị ánh sáng vàng chấn vỡ nát. Vô số đoàn sáng từ bốn phương tám hướng hình thành thế dời núi lấp biển.
*Ầm!*
Ánh sáng vàng cuồn cuộn cuốn đi tất cả, bất cứ vật thể nào ngăn cản trước ánh sáng vàng đều bị hủy diệt, đây là lửa giận của tiên tôn! Tiên tôn giận dữ hủy thiên diệt địa!
Đường Phi chỉ vào bầu trời, ngón tay run run, hét to:
- Tiên tôn! Hùng Phong mà lại là tiên tôn!
Cho đến nay Hùng Phong không ra tay, hậu bối bọn họ chưa từng thấy gã đánh nhau. Hiện tại đệ đệ chết chọc giận Hùng Phong, khiến gã luôn che giấu mình biến thành ma thần lửa giận hừng hực, bây giờ trong mắt Hùng Phong chỉ có một chữ, là giết!
Ánh sáng vàng xé rách đám mây, Âu Dương không thể trốn tránh lộ ra thân thể, mọi người rốt cuộc trông thấy bộ dạng của hắn.
Trường bào màu ánh trăng trắng, áo choàng cẩm mao thử màu đen, tay trái cầm Thứ Kiêu cung đỏ rực, trên mặt Âu Dương treo nụ cười khẽ cho người cảm giác không giống tử thân chuyên núp trong bóng đêm lấy mạng người, hắn trông giống một công tử nhà giàu đi ra săn bắn.
- Là hắn!
Nhìn Âu Dương xuất hiện trên bầu trời, Yên Hồng siết chặt mũi tên trước ngực. Chính là người đàn ông này, chính hắn bắn ra mũi truy hồn độc tiễn, nàng phải nhớ kỹ khuôn mặt của người này.
- Dị tộc thấp kém?
Khi Hùng Phong trông thấy Âu Dương thì mặt lộ vẻ giật mình. Hùng Bá không bị bộ dạng của Âu Dương làm kinh ngạc, gã giật mình là bởi Dị tộc này không chỉ không có cái đuôi, cũng không có huyết sắc song dực, rõ ràng là Dị tộc thấp kém. Dị tộc thấp kém lại có thể hai mũi tên tập sát một tiên đế, dám xuất hiện tại đây đối đầu với tiên tôn như Hùng Phong, không lẽ gã đang nằm mơ?
Khiến Hùng Phong khó hiểu là Thứ Kiêu cung trong tay Âu Dương. Trường cung linh động và không ngừng toát ra chiến ý, đây là báu vật, một báu vật dung hợp cùng linh hồn chủ nhân. Đây là báu vật còn quý giá hơn cả thần khí. Yêu Chiến Sĩ cả đời chỉ có thể dung hợp với một yêu binh, từ khi họ tuyển chọn trở thành Yêu Chiến Sĩ, bắt đầu từ ngày đó yêu binh dung hợp cùng họ trở thành bầng hữu mãi mãi.
Nhưng tu vi tăng cao, khi Yêu Chiến Sĩ đạt đến phi tiên, linh tiên thì tác dụng của yêu binh bắt đầu giảm thấp. Bình thường Yêu Chiến Sĩ chiến đấu không còn sử dụng yêu binh mà là dựa vào lực lượng bản thân chiến đấu, bởi vì trong mắt nhiều Yêu Chiến Sĩ dù yêu binh có cường đại bao nhiêu chỉ là vật ngoài thân, không thích hợp bằng lực lượng bản thân.
Nhưng cũng có điều ngoài ý muốn, đó là tình huống như của người thanh niên trước mắt. Yêu binh quanh năm chiến đấu cùng chủ nhân, chủ nhân dùng tâm cảm hóa vũ khí trong tay. Mặc dù vũ khí không có linh hồn nhưng có thể tâm liền tâm với chủ nhân, cái này cao cấp hơn ngân hồ tiểu chủy thủ của lão hồ ly đó nhiều.
Ngân hồ tiểu chủy thủ của lão hồ ly là được Hắc Thần Vu giả dùng vu thuật kích hạot sinh mệnh, khiến chủy thủ thông linh, ngoại lực bị kích phát hóa thành linh hồn đó sao có thể so sánh với Thứ Kiêu cung trong tay Âu Dương?
Yêu binh tâm liền tâm với chủ nhân giống của Âu Dương xưa nay rất hiếm khi xuất hiện, mỗi thanh yêu binh như thế sẽ không truyền thừa tiếp theo. Vào giây phút chủ nhân chét thì yêu binh cũng đi theo tuẫn toàn. Hùng Phong thấy Dị tộc thấp kém quái dị này trong phút chốc ngây như phỗng, có chút khó hiểu.
Âu Dương không bỏ trốn, không phải hắn không muốn mà mới rồi đánh chết Hùng Bá xong huyết lực khổng lồ điên cuồng ùa vào thân thể hắn, lực lượng bắt đầu thúc đẩy máu toàn thân hắn chuyển động, vào lúc này hắn sắp đột phá!
Đúng vậy, chính Âu Dương cũng không ngờ hắn có thể dễ dàng đánh chết tiên đế này như vậy. Lực lượng của tiên đế rốt cuộc trợ giúp Âu Dương vượt qua gông xiềng, lại tiến một bước là tiên đế!
Tiên đế! Vô số người truy cầu vạn năm không thể chạm vào, nhưng Âu Dương mất chưa đến sáu mươi năm đã thực hiện được.
"Lại nhanh chút, nhanh chút nữa! Khiến ta đạt đến tiên đế thì hôm nay ta dám chém tiên tôn!"
Mặc dù bề ngoài Âu Dương làm dáng vẻ cao thâm khó dò nhưng trong lòng hắn sốt ruột muốn chết. Nếu lúc này Hùng Phong ra tay thì Âu Dương không khác gì tấm bia, hắn như trái bong bóng, gã không cần dùng chiêu thức mạnh mẽ gì, chỉ cần nhẹ chích là hắn sẽ toàn thân nổ tung mà chết.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Huyết lực không ngừng xông xáo trong cơ thể Âu Dương, hắn định khống chế hướng đi của huyết lực nhưng phát hiện huyết lực cuồng bạo ngay cả hắn cũng không thể khống chế. Điều duy nhất Âu Dương có thể làm là khiến mình có cơ hội nói chuyện.
Âu Dương lên tiếng:
- Ngươi là Hùng Phong!
Giọng của hắn như gió xuân phất vào mặt, khiến người không nghe ra chút gì sốt ruột, hoàn toàn tương phản với tình huống xảy ra trong lòng Âu Dương.
Càng căng thẳng thì càng phải bình tĩnh, đây là điều trước giờ Âu Dương làm được.
Hùng Phong nói:
- Giết người đền mạng, nhiều lời vô ích!
Hùng Phong định tiến lên đánh chết Âu Dương.
Nhưng Âu Dương lại lên tiếng:
- Ngươi không muốn biết là ai khiến ta đến giết các ngươi sao?
- Ngươi...!
Mặc dù Hùng Phong là trí tướng nhưng gã trời sinh tính đa nghi, đặc điểm này người thông minh từng có. Nếu như Hùng Bá sống thì gã sẽ không hỏi han cái gì, trực tiếp đập chết Âu Dương. Nhưng Hùng Phong thì khác, gã nghe lời của Âu Dương thật sự đứng lại.
Thấy Hùng Phong dừng lại, Âu Dương thầm thở ra. Bây giờ hắn cần là thời gian, chỉ cần kéo dài qua lúc này thì có thể tăng lên tiên đế, dùng lực tiên đế chiến tiên tôn, rất nhiều người nghe sẽ nói không thể nào, nhưng Âu Dương không cho rằng như vậy.
Nhiều năm trước Triệu Cương có thể lấy đỉnh tiên đế chiến bình đỉnh tiên tôn, vậy hôm nay mình cũng có thể mới vào tiên đế giết chết tiên tôn trước mặt.
Đệ tử Thiên Trụ sơn trồi lên mặt đất, họ nhìn Hùng Phong trên trời, vẻ mặt kinh thán. Có ai ngờ Hùng trưởng lão bình thường bị hậu bối đệ tử vũ nhục thế nhưng là thâm tàng bất lộ, là một tiên tôn? Rất nhiều người đều có loại nghĩ mà sợ.
Bọn họ vũ nhục một tiên tôn, thường hay làm thế, giờ họ mới hiểu hóa ra Phách Kiếm trưởng lão rộng rãi như vậy, nếu là tiên tôn bình thường, đừng nói là đệ tử hậu bối nói xấu trào phúng, cho dù ngươi ở sau lưng lén nói cái gì thì còn đường sống không?
Hùng Phong dù đối diện loại trào phúng nào đều chỉ cười, lúc trước các đệ tử cho rằng gã là bao cỏ không có năng lực nên không dám nói gì với họ, nhưng bây giờ họ hiểu người ta căn bản không phải bao cỏ, mà là chính bọn họ không có tư cách để người ta ra tay.
Tiên tôn! Toàn Tiên Giới có mấy người tiên tôn? Nhân vật như vậy lại chịu đựng họ nhiều năm, nghĩ đến đây rất nhiều người cúi đầu.
- Này người trẻ tuổi là ai? Hắn là Dị tộc thấp kém sao?
Yên Hồng nhìn trên bầu trời Âu Dương bình tĩnh giằng co với tiên tôn Hùng Phong, hắn không vui không buồn, trẻ tuổi như vậy. Người này rốt cuộc là ai? Dị tộc thấp kém? Dị tộc thấp kém có thể làm được như vậy không?
Có ai từng nghe nói Dị tộc thấp kém có thực lực như thế?
Âu Dương cười tủm tỉm nhìn Hùng Phong, hắn biết bây giờ có chống được đến khi đột phá không phải xem năng lực dựng chuyện của hắn. Âu Dương nhất định phải nghĩ ra một câu chuyện khiến Hùng Phong chịu lắng nghe, để gã cho hắn thời gian đột phá! Nhưng tinh minh như Hùng Phong sẽ bị câu chuyện bình thường đánh lừa sao?
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Hùng Phong đứng trên không trung, gã cảm giác được trên người Âu Dương chắc chắn có nhiều bí mật, nếu không thì một Dị tộc thấp kém sao lại có thực lực như vậy?
Âu Dương ra vẻ cao thâm nhìn Hùng Phong, hỏi:
- Muốn nghe chuyện xưa không?
Âu Dương biểu diễn đúng là xuất sắc, Hùng Phong từ vẻ mặt của hắn không nhìn ra chút dấu vết gì, không hề biết người thanh niên này chỉ là đang kéo dài thời gian.
- Rất lâu rất lâu về trước...
Âu Dương tìm cớ nói lung tung, dù sao hắn có nghe chút chuyện về Thiên Trụ sơn, cộng thêm chuyện của hắn lẫn vào. Kể đến lúc xúc động Âu Dương thậm chí run run.
Hùng Phong ở một bên lúc đầu nghe mờ mịt, không hiểu thanh niên trước mắt đang nói cái gì, nhưng gã trời sinh tính cách đa nghi nên không hỏi gì mà chỉ lắng nghe kể chuyện.
Trong mắt Hùng Phong, người thanh niên đối diện không phải là đối thủ của gã, trong phạm vi ngàn dặm không có một người sống, cho dù hắn muốn giở trò thì gã cũng có năng lực chớp mắt lấy mạng hắn.
Nhưng Âu Dương đều đã tính trước hết, hắn muốn khiến Hùng Phong không có áp lực, muốn khiến gã cảm thấy hắn đã đến đường cùng, cho gã cảm giác hắn đang trăn trối, vậy thì mới tranh thủ đủ thời gian.
- Ngươi đang kéo dài thời gian sao?
Mười mấy phút sau, Hùng Phong tức giận nhìn Âu Dương. Bởi vì Âu Dương kể chuyện đúng là thú vị, nhưng Hùng Phong thật sự không hiểu câu chuyện đó liên quan gì tới gã, haược nên nói câu chuyện liên quan gì đến hiện tại. Hùng Phong suy ngẫm nhiều lần sau đã hiểu tiểu tử trước mắt chỉ đang kéo dài thời gian.
Âu Dương khinh thường liếc Hùng Phong, hỏi lại:
- Kéo dài thời gian? Tại sao ta kéo dài thời gian làm gì? Không lẽ ta có thể thoát được sao? Dùng miệng của ta nói ngươi chóng mặt rồi bỏ chạy?
Hùng Phong nói:
- Ta mặc kệ ngươi nghĩ gì nhưng bất cứ chuyện gì cũng không thể cứu lại mạng của ngươi!
Từng luồng sáng vàng bắn ra từ sau lưng Hùng Phong, bóng đêm bị ánh sáng từ gã chiếu rọi rực rỡ như ban ngày.
Lúc này Mã Thanh Hà tựa như thần linh nhìn xuống đất, trong tay gã từ từ hình thành quạt lông chim do ánh sáng vàng tổ thành. Hùng Phong cầm quạt lông, quạt hướng Âu Dương, ngàn luồng sáng vàng như dời núi lấp biển theo quạt lông vung vẩy đè áp hướng hắn!
- Ha ha ha!
Ngay khi ánh sáng vàng đầy trời định nuốt Âu Dương thì hắn phát ra tiếng cười. Tiếng cười xuất hiện đột ngột khiến nhiều người suy nghĩ có phải tên này đối mặt cái chết áp lực quá đã điên?
*Ầm!*
Ánh sáng vàng rít gào, một luồng sáng đỏ như cây kéo to đem ánh sáng vàng làm thành vải vóc từ giữa cắt ngang!
Khi ánh sáng vàng bị tên bắn rách thì Âu Dương lóe người, biến mất ở phái xa. Không sai, đây chính là bạo liệt tiễn của Âu Dương. Âu Dương đã vô số lần muốn thay đổi bạo liệt tiễn, nhưng mặc kệ hắn cố gắng tới đâu cũng không thể khiến mũi tên bay ra rồi tạc nổ như tưởng tượng. Bạo liệt tiễn tuy mang tiếng là bạo liệt nhưng tác dụng thật sự ở chỗ phòng ngự.
Có thể xem bạo liệt tiễn như loại thủ đoạn phòng ngự của Âu Dương. Năm đó bạo liệt tiễn từng nhiều lần cứu mạng Âu Dương, bây giờ đạt đến cáp tiên đế, khi hắn sử dụng bạo liệt tiễn thì lực bạo tạc khủng bố đẩy hắn bay ra xa ngàn dặm!
Một mũi tên bạo liệt, viễn độn ngàn dặm! Đây là miêu tả về bạo liệt tiễn, hiện tại Âu Dương sử dụng nó xem như an toàn độn ra ngoài cảnh an toàn.
Ngàn dặm! Một chớp mắt Âu Dương đã ở ngoài ngàn dặm. Độn ra xa như vậy nhưng Âu Dương không dừng bước, lại chạy ra xa chút. Âu Dương trốn không phải nói hắn không muốn đấu với Hùng Phong một trận, vì muốn chiến nên nhất định phải trốn.
Hùng Phong chính là tiên tôn, Âu Dương chỉ mới vào tiên đế, dù có yêu khí gia thân nhưng hắn đối địch gần thân với gã thì chết chắc. Chỉ khi Âu Dương tìm ra khoảng cách thích hợp mới được.
Giống như lúc trước Âu Dương đối kháng với Hoàng Thiên Đại Đế, khiến Hùng Phong không thể sử dụng được thủ đoạn công kích.
Hùng Phong phát hiện Âu Dương bỗng nhiên bỏ chạy, gã không tức giận như người ta nghĩ, trên mặt chỉ lộ khinh thường.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Đúng vậy, là coi thường. Ở trong mắt Hùng Phong thì Âu Dương chẳng qua là một tiên đế, một tiên đế không lẽ muốn trốn thoát khỏi tay một tiên tôn sao?
Hùng Phong thốt lời:
- Trốn? Chưa từng có người có thể an toàn trốn khỏi tay bổn tọa!
Mã Thanh Hà biến thành luồng sáng hình cung đuổi theo hướng Âu Dương bỏ chạy, nhưng gã mới bay ra chưa đến năm dặm thì trên trời một luồng sáng đỏ bỗng nhiên ngay mặt va chạm với gã.
*Ầm!* một tiếng vang thật lớn, Hùng Phong giống máy bay gãy cánh đảo vòng trên trời rồi rơi xuống, sau đó ầm vang tiếng nổ điếc tia, gã nặng nề đập xuống mặt đất bị tuyết đông lại cứng còn hơn cương tiếc, tạc ra hố sâu hơn mười thước.
Tình cảnh này khiến nhiều người nhìn ngây ngốc. Hùng Phong chính là tiên tôn, một tiên tôn sao có thể bị người một chiêu đập từ trên trời rớt xuống? Ở trong mắt của những người này, tiên tôn cơ hồ chính là chí cường giả, là truyền thuyết mãi mãi bất bại.
*Ầm!*
Băng tuyết bay loạn, Hùng Phong vẻ mặt tức giận lao ra khỏi lòng đất, nhưng lần này gã không chọn tiếp tục truy kích, vừa rồi mũi tên kia quá mạnh, mặc dù là gã lơ là nhưng mũi tên đó tuyệt đối không thua gì lực lượng tiên tôn, nếu không đổi lại là tiên đế khác ra tay thì không thể đột phá linh khí hộ thể tiên tôn của gã.
Mới nãy mũi tên kia không cho gã cơ hội phản ứng, dù là tốc độ hay lực lượng tuyệt đối vô cùng bá đạo, nếu không thì Hùng Phong là một tiên tôn sao bị mất mặt như vậy.
"Đây rốt cuộc là quái vật gì? Rõ ràng là tiên đế tại sao có sức chiến đấu của tiên tôn!?"
Hiện tại trong đầu Hùng Phong tràn đầy thắc mắc, dấu chấm hỏi như kéo ra thứ gì đó. Tiên đế có thể khiêu chiến tiên tôn, chuyện này từ xưa đến nay chỉ có một lần, lần đó dù là ở Tiên Giới hay thế giới Dị tộc tuyệt đối không ai không biết, không ai không hiểu.
Đó là Hoắc Khải Phong khiêu chiến Hoàn Nhan Liệt, hai bên đại chiến. Hoắc Khải Phong là đỉnh tiên đế mà đối kháng với Hoàn Nhan Liệt đỉnh tiên tôn thế nhưng đấu hòa, lúc đó nhiều người rất nghi ngờ kết quả cuộc chiến này, dù là Hùng Phong cũng từng suy nghĩ cái này có phải là thật. Nhưng hôm nay bị một mũi tên từ trên trời bắn xuống khiến lòng gã bỗng trồi lên suy nghĩ này.
"Ba mươi năm trước một Hoắc Khải Phong cam nguyện lấy ra tín niệm chí cường giả xuất hiện ở Chúng Thần Điện, sau đó cùng Chúng Thần Điện trở mặt, người này bị đệ tử của Chúng Thần Điện dùng Thương Thần Đinh giết chết!"
Chuyện này có thể nói là chấn động một thời, rất nhiều người đều trào phúng Chúng Thần Điện không được thiên mệnh.
Bên ngoài đồn đại không nhắc đến một chuyện, đó là cung! Nhưng Hùng Phong ngụ ở Thiên Trụ sơn không bình thường, gã có nghe đôi chút chuyện liên quan đến Âu Dương. Dù là Thứ Kiêu cung hay tên Âu Dương đều bị Hùng Phong dò hỏi ra.
“Cung..."
Trong đầu Âu Dương hiện ra cung mà Âu Dương nắm, vốn cây cung này xuất hiện không có vấn đề gì, nhưng bây giờ nghĩ đến giống như có sợi dây thừng xâu chuỗi lại tất cả. Dị tộc trong thế giới Dị tộc gần như không ai sử dụng yêu binh. Trong Tiên Giới tuy cũng có người dùng cung làm vũ khí nhưng số lượng tuyệt đối không nhiều. Tổng hợp lại tất cả, trong óc Hùng Phong bỗng xuất hiện một chuyện đáng sợ.
"Không lẽ Hoàn Nhan Liệt đang diễn trò? Hắn đem tên này ngụy trang thành Dị tộc đưa vào đưa vào thế giới Dị tộc trưởng thành, lại nói dối là Âu Dương bị giết chết?"
Hùng Phong nghĩ, nhưng suy tư thật lâu sau lại lắc đầu. Nếu Hoàn Nhan Liệt làm vậy thì có ích lợi gì cho gã?
- A!
Trên bầu tời một luồng sáng đỏ như sao băng rạch phá bóng đêm từ trên trời đổ xuống chỗ Hùng Phong. Mũi tên mang theo lửa cháy hừng hực đốt sáng cả bầu trời nó đi qua, khiến bầu trời trong giây lát thành màu máu.
Một mũi tên đốt thiên! Đối diện tiên tôn, Âu Dương đã không còn giữ lại chút gì. Âu Dương biết, nếu hôm nay có thể giết chết Hùng Phong thì hắn gần như một bước lên mây, dù không thể vào tiên tôn cũng đến vấn đỉnh, đỉnh tiên đế! Cho nên hôm nay Âu Dương liều mạng.
Hùng Phong khen một câu:
- Một mũi tên đốt thiên! Tên của ngươi không kém gì Tiễn Thánh!
Sau đó quạt lông vung, cuốn băng tuyết xung quanh. Băng tuyết điên cuồng chuyển động giây lát đã hình thành một bão tố tó lớn nghênh phần thiên tiễn.
Huyết sắc tên oanh kích vào bão tố, gió lốc như cây gậy trúc bị huyết sắc tên nhổ ra! Bông tuyết bay tứ tung như từng viên đạn tạc thủng xung quanh mặt đất cứng rắn lủng lỗ chỗ.
Các đệ tử Thiên Trụ sơn lại núp vào lòng đất. Hai nhân vật cấp tiên tôn va chạm, đây mới chỉ là mở màn. Nếu hai người thật sự đánh nhau thì mới là hủy thiên diệt địa! Khu vực mùa đông có tiên tôn quyết đấu có thể nói là dẫn động bát phương. Không chỉ nhiều người trong khu vực mùa đông chạy tới bên này, dù là cường giả ở khu vực khác cũng cảm nhận được dao động to lớn điên cuồng vọt tới hướng này. Tiên tôn quyết đấu, dù là ở Tiên Giới hay thế giới Dị tộc đều rất ít nhất hiện.
Hôm nay may mắn có thể trông thấy tiên tôn quyết đấu, lúc này tin tưởng bất cứ người nào đều không muốn bỏ qua.
Âu Dương đứng trên một ngọn núi tuyết, áo choàng đã bị hắn quăng trên mặt đất. Âu Dương mặc trường bào ánh trăng, ngạo nghễ đứng trong gió tuyết.
Âu Dương nói:
- Tiên đế chiến tiên tôn, từ xưa đến nay chỉ có một mình Triệu Cương, hôm nay hãy để Âu Dương ta làm người thứ hai!
Đôi mắt đỏ rực của Âu Dương nhìn phía xa, Thứ Kiêu cung lại bị kéo căng.
Huyết sắc tên lại lần nữa xuất hiện, ngọn lửa rực cháy dọc theo mũi tên lan tràn khắp Thứ Kiêu cung. Giờ phút này Thứ Kiêu cung hoàn toàn bị đốt lên, đây là trạng thái đỉnh nhất của Âu Dương, khiêu chiến như vậy dù thành hay bại thì hắn đều muốn dốc sức thử một lần. Từ khi vũ hóa phi tiên đến giờ Âu Dương luôn dồn nén buồn bực, hiện tại sáu mươi năm qua đi, hắn rốt cuộc có thể trực diện cường giả đỉnh Tiên Giới, trái tim hắn sôi trào.
Vô số bóng người từ bốn phương tám hướng chạy nhanh tới bên này, khu vực mùa đông hiếm khi có người hỏi thăm lúc này nghênh đón thật nhiều cường giả.
Tiên tôn quyết đấu, còn là ở vùng đất băng giá hiếm dấu chân người, rất nhiều người đang suy nghĩ rốt cuộc là cái gì khiến hai tiên tôn bùng nổ liều đấu.
- Tại sao chỉ có một người?
Một Dị tộc cao đẳng sau lưng có cánh ở trên trời cao nhìn xuống mặt đất. Chỉ có một mình Hùng Phong đứng, điều này khiến gã lấy làm lạ, mới rồi rõ ràng là hai cường giả cấp tiên tôn đối kháng, tại sao bây giờ chỉ còn Tiên Giới tiên tôn đứng đây?
Bên cạnh Dị tộc cao đẳng, một Dị tộc cao đẳng nữ giới lên tiếng:
- Rốt cuộc là vị đại nhân tôn cấp nào của Dị tộc chúng ta giáng lâm xuống chỗ này?
- Không biết, nhưng mới rồi phát ra lực lượng dao động tuyệt đối là cường giả cấp chí tôn!
Dị tộc cao đẳng nam giới tìm kiếm khắp nơi nhưng không thấy chí tôn trong miệng gã.
Ở thế giới Dị tộc xưng hô đẳng cấp hơi khác với Tiên Giới. Tiên Giới gọi là tiên tôn, ở thế giới Dị tộc thì gọi là chí tôn, mặc dù có khác biệt nhưng thực lực thì tương đương.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Trong khi mọi người nhìn bốn phía thì phương xa một luồng huyết quang mang theo sát khí đầy trời bay tới bên này. Tên kèm theo lửa ngập trời, ngọn lửa như sống lại, trước mũi tên biến thành ma thần. Ma thần tay trái cầm đao, tay phải giơ móc, mang theo sát ý tận trời và tiếng gầm đánh tới.
- Rốt cuộc chịu lấy ra tất cả thực lực của ngươi?
Hùng Phong nhìn thấy ma thần giáng thế liền biết đối phương rốt cuộc không giữ thực lực nữa, bùng phát toàn bộ chiến ý.
- Mau tránh ra!
Một số Dị tộc cao đẳng thấy phía xa ma thần ập đến cùng dạt ra bốn phía. Nhưng mũi tên này quá nhanh, dù có nhiều Dị tộc chạy trốn thì vẫn có hơn mười Dị tộc cao đẳng bị cuốn vào ngọn lửa, họ không kịp phát ra tiếng hét đã bị đốt thành tro tàn.
Tên đốt cháy những Dị tộc xong không hề yếu đi, ngược lại nó mạnh mẽ hơn trước nhiều. Ma thần vừa gầm rống vừa vung móc và trường đao chém hướng sơn cốc.
Hùng Phong hét to:
- Đến đúng lúc!
Quần áo Hùng Phong bay phần phật, một ảo ảnh giống như phật đà hình thành sau lưng gã. Đó là Chúng Sinh Quyết, chỉ đứng sau Lưu Vân Quyết Mã Thanh Hà Thiên Trụ sơn tự sáng chế!
Tu Chúng Sinh Quyết nếu đạt đến tôn cấp liền có thể tự sinh ra một phật đà thủ hộ, truyền thuyết nếu tu Chúng Sinh Quyết đến mức tận cùng thì tự thân sẽ hình thành phật quốc, mỗi cọng lông tơ là một phật đà. Nhưng đây chỉ là truyền thuyết, từ khi Chúng Sinh Quyết xuất hiện đến nay rất ít có người tu ra một Chúng Sinh Quyết.
- Kim Châu Phật Đà! Phá!
Hùng Phong chắp hai tay chĩa hướng bầu trời, phật đà sau lưng gã cầm Hàng Ma Xử chĩa lên trên trời hướng ma thần giết đến.
Ma thần đối kháng phật đà! Ai chính ai tà, ai thắng ai bại?
*Ầm!*
Một tiếng vang thật lớn chấn một số người có tu vi suýt chút từ trên trời rớt xuống. Phật đà của Hùng Phong đối kháng tên ma thần của Âu Dương. Một mũi tên bị chấn thành bột phấn, ma thần gầm rống tan biến trong bầu trời. Phật đà cũng không tồn tại, Hàng Ma Xử sau cú va chạm bị đứt thành hai đoạn.
Hùng Phong nhìn phía xa, hét to một tiếng:
- Tàng Đàu Lộ Vĩ!
Đôi tay Hùng Phong bỗng bấu mặt đất, đất bị gã xốc lên. Đất bị đông cứng như sắt thép, bây giờ Hùng Phong phát động, đất băng giá tựa ngọn núi nhỏ bị gã nắm trong tay.
Hùng Phong liếc phía xa, giơ tay quăng đất băng giá to lớn ra xa. Đất băng giá rời khỏi tay Hùng Phong giống như sao băng chợt lóe biến mất trên bầu trời.
- Tài mọn!
Phía xa trên núi tuyết, Âu Dương nhìn đất đai từ xa bay nhanh tới, tay trái vung lên, Thứ Kiêu cung chớp lóe ánh sáng đỏ máu, từng trường đao đỏ mang theo đao khí kinh thiên nghênh đón đất đai bị đóng băng, chặt xuống.
Đất cứng rắn như vậy ở trước mặt đao khí do Thứ Kiêu cung ngưng tụ lại mềm giống đậu hủ. Đao khí trực tiếp xé rách tất cả, mang theo tiếng rít liên tục đụng sụp mấy ngọn núi mới ngừng.
Hùng Phong quăng ra một kích đương nhiên không cho rằng sẽ làm gì được Âu Dương, gã làm như vậy chẳng qua giành chút thời gian cho mình. Quăng ra khối đất xong Hùng Phong rống to, phật đà hiện ra trên người gã giờ tách rời khỏi thân thể.
Phật đà màu vàng bay ra bắt đầu biến dạng, chốc lát sau mặt mùi phật đà hiền lành biến mất, trở thành một ác ma còn xấu xí hơn cả ma thần của Âu Dương!
Phật tức là ma! Đây mới là sức sát thương mạnh nhất của Chúng Sinh Quyết. May là Hùng Phong mới chỉ vào tiên tôn, nếu là cường giả giống Mã Thanh Hà sử dụng Chúng Sinh Quyết thì Âu Dương chắc chắn lập tức bỏ chạy ngay.
Hiện tại tu vi của Hùng Phong còn chưa đủ, muốn đem phật hóa thành ma cần để phật đà đế thân mới thực hiện được. Nếu là cường giả đẳng cấp như Mã Thanh Hà sử dụng thì bản thân là phật, bản thân là ma! Phật ma chỉ trong một suy nghĩ, vậy thì cường giả một ý nghĩ đã đủ hủy diệt tất cả.
Miệng Hùng Phong phát ra tiếng thiền âm:
- Ai...
Thièn âm bay ra biến thành chữ màu vàng, người bình thường không thể hiểu thấu, đây là sát âm mang theo sát ý!
Sát âm vừa ra, phật đà ma hóa giống như phát điện vọt tới phương xa. Hùng Phong theo sát phía sau phật đà, hợp thành một đôi chạy như điên tới tuyết sơn Âu Dương ở.
- Nghĩ bắt ta? Không có cửa!
Âu Dương không cho rằng hắn có thể chính diện đối kháng phật đà ma hóa và Hùng Phong, cho nên hắn liền kéo Thứ Kiêu cung, một hỏa diễm cự kiêu hình thành phía trước Thứ Kiêu cung. Cự kiêu phát ra tiếng hú dài kinh thiên, sau đó bay nhanh ra xa, xông hướng phật đà.
- Gru...
Thanh âm này đến từ huyết sắc cự kiêu của Thứ Kiêu cung, có sát ý chấn linh hồn, đây chính là tên linh hồn. Nếu lại cho Âu Dương chút thời gian, vậy hắn sẽ khiến huyết sắc cự kiêu bay đầy trời. Nhưng Hùng Phong không phải đồ ngốc, gã không có khả năng cho Âu Dương có đủ thời gian làm ra vạn kiêu cùng bay chấm dứt gã, gã ma hóa phật đà là muốn gần người đánh chết hắn.
Vậy nên lúc này Âu Dương không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể bỏ chạy! Khoảnh khắc huyết sắc cự kiêu bay ra, Âu Dương đã trốn vào trong núi tuyết không thấy bóng dáng.
- Không có tôn nghiêm của cường giả, trừ trốn ra ngươi còn biết cái gì?
Mặc dù ánh mắt của Hùng Phong không biến thái như Âu Dương, nhưng gã thấy được hắn bắn ra mũi tên xong lặn xuống đất. Hùng Phong cực kỳ tức giận, cùng phật đà bay song song, cùng lúc đó, trong tay phật đà xuất hiện Hàng Ma Xử to lớn. Một phật một người cùng dùng Hàng Ma Xử quét hướng huyết sắc cự kiêu bay tới.
- Gru!
Hàng Ma Xử bay ra khỏi cơ thể của huyết sắc cự kiêu, nhưng không thể tổn thương một cọng lông của nó. Tình hình này khiến Hùng Phong trợn mắt há hốc mồm, nhưng gã chưa kịp làm động tác giật mình khác thì huyết sắc cự kiêu đã bay vào người gã, muốn mang linh hồn gã ra khỏi thân thể.
Cảm nhận linh hồn của mình sắp bị huyết sắc cự kiêu kéo ra khỏi cơ thể, Hùng Phong hét to:
- Phật Đà Trấn Thế!
Phật đà ma hóa thế nhưng lại lần nữa biến thành mặt mũi hiền lành, sau đó trở về trên đỉnh đầu Hùng Phong, yên tĩnh ngồi xếp bằng. Khi phật đà khoanh chân ngồi thì huyết sắc cự kiêu trong cơ thể Hùng Phong cũng tắt, gã thoát khỏi ác mộng linh hồn bị kéo ra cơ thể.
- Tên linh hồn! Ngươi rốt cuộc còn có bao nhiêu bí mật?
Hùng Phong càng đánh càng kinh sợ, từ đầu tới cuối hai người không va chạm quá kịch liệt, nhưng mấy lần đối chiến rất kinh khủng.
Hùng Phong biết đó không phải bởi vì hai người không dốc hết sức,, nếu như là dưới tình huống bình thường, hai cường giả tôn cấp đối kháng sợ là nguyên khu vực mùa đông bị hủy. Nhưng hai người họ va chạm hoàn toàn không có loại chấn động đó, từ đầu tới đuôi Âu Dương không cho Hùng Phong có một cơ hội gần người. Hùng Phong không đuổi theo thì Âu Dương bắn tên, gã đuổi theo hắn liền trốn. Kiểu đánh này cực kỳ buồn bực, nhưng đây là bộ sậu của Âu Dương.
- Ngươi cứ độn đi! Nếu ngươi độn núi thì ta lay núi, nếu ngươi chui xuống đất ta liền diệt đất!
Hùng Phong tức giận máu dồn lên não, gã giưo cao Hàng Ma Xử, quét hướng núi tuyết.
*Ầm!*
Vô số đá núi băng tuyết bay tứ tán, núi tuyết to chừng ngàn thước dưới một kích kia bị đập nát, đá vun bắn ra bốn phương tám hướng.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart