Hoàng Kim Đồng
Tác giả: Đả Nhãn -----oo0oo-----
Chương 533: Nhãn lực (5).
Nhóm Dịch: Tepga
Sưu Tầm By nguoibantot8 --- 4vn.eu
- Cậu Tiểu Duệ, thứ này do các thương nhân An Huy đặt làm sao? Thế nào mà tôi không biết nhỉ?
Âu Dương Quân ở bên cạnh nghe thấy vậy mà có chút khó hiểu, hắn biết sau khi giải phóng thì Cảnh Đức Trấn chuyên chế đồ sứ cho những cán bộ lão thành, nhưng về sau bị những vị cán bộ lão thành kia chặn lại, bọn họ nói mình không phải là thổ hoàng đế, không cần phải làm như vậy.
Nhưng những bộ đồ sứ kia thật sự có danh tiếng, ngay cả Âu Dương Quân nghe Trang Duệ nói đó la đồ sứ đặc chế từ Cảnh Đức Trấn ở An Huy thì cũng biết vài phần tên tuổi.
- Tứ ca, đó là chuyện của cả trăm năm trước, ngài đã nghe rõ ràng chưa thế?
Trang Duệ bị lời của Âu Dương Quân làm cho dở khóc dở cười, đây thật sự là có điển cố, lúc này đứng trước mặt người trong nghề mà Âu Dương Quân nói như thế thì cũng có chút mất mặt.
Trang Duệ còn ở Trung Hải thì đã hiểu về thương nhân An Huy, những người kia có lực tác động lớn đối với kinh tế trong thời gian hai trăm năm gần đây, có thể so với thương nhân muối ở Lưỡng Hoài, cũng tạo ra nhiều câu chuyện được lưu truyền.
- Món ăn Huy Châu là một trường phái nổi tiếng ở Trung Quốc, đặc điểm lớn nhất của nó chính là mỗi loại thức ăn phải được chế biến và nấu nướng với từng dụng cụ riêng.
- Vì vậy mà món ăn Huy Châu không những có hương vị đặc sắc, đồng thời phương diện sử dụng các dụng cụ nấu nướng cũng đặc biệt chú ý.
- Người Trung Quốc chúng ta có câu muốn có thức ăn ngon phải có dụng cụ bếp tốt, ăn thứ gì phải có dụng cụ chế biến thứ đó, thậm chí là đựng thức ăn bằng thứ gì, bên trên có màu sắc ra sao, men sứ thế nào, hoa văn gì, phong cách nào, những món ăn và các dụng cụ sử dụng để chế biến sẽ liên hệ đến thân phận của con người.
- Từ thời Minh Thanh đến nay thì ở Huy Châu có rất nhiều đại gia đình quan lại dùng tất cả dụng cụ bếp và vật dụng dùng cơm bằng sứ được sản sinh từ Cảnh Đức Trấn, hơn nữa bộ đồ sứ này có phong cách Huy Châu cực đậm.
- Chư vị có thể nghĩ lại thì thấy mọi người khi ăn thức ăn Huy Châu, khi nhấp nháp thức ăn ngon cũng có thể lãnh hội được phong cảnh tự nhiên, phong thổ và sản phẩm đặc sản, thậm chí còn có thể mơ hồ tưởng tượng ra một thời kỳ hoàng kim của Huy Châu...
Sợ Âu Dương Quân ở bên cạnh lại hỏi những câu khó thể trả lời, Trang Duệ phải nói ra vài phần thông tin, chỉ là âm thanh của hắn còn chưa dứt thì trong phòng đã vang lên tiếng vỗ tay của giáo sư Mạnh và ông chủ cửa hàng, thật sự là không kìm lòng được.
Còn Âu Dương Quân và hai cô gái Mạnh Thu Lan căn bản chỉ là nghe một câu chuyện mà thôi, bọn họ cũng không biết những lời của Trang Duệ cũng đủ để ghi vào trong sách giáo khoa gốm sứ của Huy Châu.
- Tiểu Trang, cậu học khảo cổ đúng là chọn đúng ngành, tôi chờ cậu có kết quả xong thì trực tiếp chọn cậu làm phụ tá trợ giảng của tôi, như vậy tôi cũng rút được nhiều thời gian để nghiên cứu vài đề tài...
Giáo sư Mạnh lúc này nhìn về phía Trang Duệ bằng ánh mắt đầy thưởng thức, lão không ngờ bản lĩnh của hắn lại mạnh mẽ như vậy, hơn nữa chỉ cần nhìn một vật phẩm mà nói ra tinh túy của cả một địa phương như Huy Châu. Lão cảm thấy mình thu được một đệ tử khó lường, có lẽ thành tựu sau này của đối phương còn vượt xa cả mình.
- Giáo sư Mạnh, điều này là không thể được, cháu chỉ hiểu biết vài món đồ cổ mà thôi, chú để cháu lên giảng bài sao? Thật sự là không được, đến lúc đó chỉ sợ làm chú mất thể diện...
Trang Duệ vừa nghe thấy giáo sư Mạnh nói như vậy thì nhanh chóng khoát tay từ chối, hắn đăng ký học nghiên cứu sinh khảo cổ, chẳng qua là vì muốn nhờ vào tri thức khảo cổ để hiểu nhiều hơn với bối cảnh và tri thức tương quan về các triều đại, như vậy càng có lợi cho sức phán đoán và tầm hiểu biết của hắn về đồ cổ.
Còn chuyện làm trợ giảng thì sợ rằng sẽ liên quan đến khảo cổ, Trang Duệ không có hứng thú, làm giảng viên mỗi tháng được bao nhiêu tiền? Vào thập niên 90 không phải có lưu truyền một câu thế này sao: "Làm thầy giáo không bằng đi bán trà nước ngoài đường".
Còn đi khảo cổ, tuy có thể trực tiếp nhìn thấy nhiều món cổ vật được móc lên nhưng cuộc sống thường xuyên ở nơi hoang dã, hơn nữa món lấy được cũng không phải là của mình, có thể nhìn nhưng không thể mang về nhà, Trang Duệ thật sự bức bối về điều này.
Giáo sư Mạnh khoát tay áo, rõ ràng không muốn tiếp tục dây dưa ở đề tài này, lão nhìn về phía ông chủ cửa hàng rồi nói:
- Ông chủ, chúng ta là bạn bè cũ, tôi đã tìm mua từ cửa hàng của ông không ít vật phẩm, cũng không phải tất cả là hàng thật...
Ông chủ cửa hàng nghe vậy thì nở nụ cười, lão là người làm ăn buôn bán, tất nhiên cũng không xấu hổ vì chút vấn đề như vậy, lão nói:
- Giáo sư Mạnh, ngài cũng là nhà sưu tầm, cũng biết rõ quy của của nghề, thật ra có vài món mà chính tôi cũng không phân biệt được thật giả, nhưng một khi đã mở cửa buôn bán thì tôi nhất định phải kiếm được tiền lãi thật sự...
Đứng trước mặt Trang Duệ thì ông chủ cửa hàng cũng không đám nói loạn, giáo sư Mạnh xem như là một nhà sưu tập, nhưng lời của Trang Duệ vừa rồi lại chứng minh mình là người trong nghề, ông chủ cửa hàng sợ làm xấu thanh danh của mình nên dứt khoát nói lời thật lòng.
Giáo sư Mạnh nghe được lời của ông chủ cửa hàng thì cũng khẽ gật đầu, ông chủ này nói coi như là lời thật lòng, bây giờ mở cửa hàng đồ cổ thì chín phần giả mười phần thật, mà một phần thật đó muốn có được phải xem vào ánh mắt của người mua.
Nhữn người có thực lực chơi đồ cổ thường rất tự tin, bọn họ biết bây giờ trong chợ có mười vật thì hơn chín là giả nhưng bọn họ vẫn tình nguyên tin vào ánh mắt của mình, đi phán đoán thậ giả, mà thật sự là làm không biết mệt. Giáo sư Mạnh là loại người này, con cái từ nước ngoài gửi tiền về cũng đủ cho lão có thể thu vào nhiều món cổ vật.
Có người sẽ đưa ra nghi vấn, đó là giáo sư Mạnh chính là một vị giáo sư thái sơn bắc đầu của giới khảo cổ, thế nào lại không nhận ra vật thật hay giả? Thật ra điều này cũng rất bình thường.
Những người trong nghành khảo cổ cũng không nhất thiết là nhà sưu tầm cổ vật, bọn họ đều có chuyên môn riêng của mình, một kẻ thông qua khảo cổ để nghiên cứu hình thái xã hội thời xưa, có kẻ lại muốn tìm kiểu kết cấu nguyên nhân hình thành của món đồ cổ lấy ra được, thậm chí còn nghiên cứu giá cả thị trường hiện tại, hai người này rõ ràng có mối liên hệ cùng ngành nhưng khác nhánh.
Cho nên việc giáo sư Mạnh phải giao học phí khi mua cổ vật cũng là chuyện không có gì là kỳ lạ quý hiếm, lão có thể cầm món đồ cổ trong tay để nói ra bối cảnh lịch sử, nhưng cũng chỉ biết vậy mà thôi, khó thể biết được nó là hàng thật hay giả.
Ví dụ như ông chủ cửa hàng, lão thích nhất là những vị khách như giáo sư Mạnh, vì những người này thích món hàng nào là sẽ mua về không nương tay, vì bọn họ vừa có tự tin vừa có tiền.
- Này ông bạn, bộ đồ sứ dùng cơm này giá cả thế nào, sắp đến tết rồi, cũng đừng nên hét giá quá cao...
Giáo sư Mạnh lúc này có tâm tình khá tốt, chỉ cần mình nhìn trúng thì sẽ bỏ tiền ra mua. Lão cũng không giống như người khác, mua vật giả thì kêu trời trách đất, trong mắt lão thì những món hàng giả cũng có giá trị nghiên cứu.
- Điều này...Giá tiền, giáo sư Mạnh, Ngài...Ngài thấy mức giá này thế nào?
Ông chủ cửa hàng nghe được lời của giáo sư Mạnh thì cặp mắt không tự chủ được phải nhìn về phía Trang Duệ, trên mặt có cho ra chút biểu hiện khó khăn, sau đó cắn răng vươn ra ba ngón tay.
- Sao? Ba chục ngàn, Tiểu Trang, cậu thấy sao?
Giáo sư Mạnh nở nụ cười từ chối cho ý kiến, hắn hiểu nghề, hắn có nên mặc cả thay cho vị giáo sư của mình không?
- Ông chủ, đây là thầy của tôi, tôi không phải muốn làm ảnh hưởng quy củ...
Trang Duệ nở nụ cười nhìn ông chủ cửa hàng, lúc này gương mặt của ông chủ nhìn như quả mướp đắng, lão hiểu rõ ý của Trang Duệ.
---o0o---
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của _Matrix_
Hoàng Kim Đồng
Tác giả: Đả Nhãn -----oo0oo-----
Chương 534: Cửa hàng đồ cổ (1).
Nhóm Dịch: Tepga
Sưu Tầm By nguoibantot8 --- 4vn.eu
Khi giao dịch đồ cổ thì hai bên sẽ mặc cả, kẻ thứ ba không được tùy tiện chen vào, dù món hàng kia là thật hay giả thì đó là chuyện của hai bên, người thứ ba chen vào se ảnh hưởng đến quy củ.
Nhưng tình hình lúc này lại khác, đệ tử ra mặt cho thầy thì ông chủ cửa hàng cũng không thể nói nên lời.
- Trang tiên sinh, cậu cứ cho giá, đã sắp đến tết, chỉ cần cho tôi đây chút phí vất vả là được...
- Được, ông chủ, giá tiền này thế nào?
Trang Duệ duỗi tay phải, xiết lại thành nắm đấm, sau đó nhếch ngón tay cái và ngón út lên, lại khẽ lay động, sau đó mỉm cười nhìn ông chủ cửa hàng.
- Sáu ngàn sáu trăm sáu mươi sáu? Ông chủ Trang, giá tiền của cậu rất cát tường, nhưng như vậy cũng không được, người ta gửi bán với giá quy định đã vượt xa con số này...
Lúc này biểu hiệu của ông chủ cửa hàng thật sự rất căm phẫn, giống như Trang Duệ và khuê nữ nhà lão có vấn đề vậy, lão liên tục khoát tay, bộ dạng như không tiếp tục muốn bàn về vấn đề này.
- Ha ha, bộ này không nguyên bộ, hơn nữa niên đại không lâu, lại không phải là sứ Quan Diêu cung đình, thầy tôi mua về coi như nghiên cứu lịch sử hình thành của các món ăn và dụng cụ nấu nướng của Huy Châu mà thôi.
- Nếu ngài giữ lại trong tay, tôi có thể nói chưa chắc có ai ra giá cao như tôi...
Đồ sứ lưu lạc trong dân gian có giá cả không cao, dù là tinh phẩm trong dân gian của gốm sứ thời Khang Hi, nếu so sánh nó với sứ Quan Diêu cùng thời kỳ thì sẽ thấy giá cả cách biệt quá lớn, kém mấy trăm thậm chí cả ngàn lần, vì thế giá tiền mà Trang Duệ đưa ra đã cao lắm rồi.
- Ông chủ Trang, giá tiền này thật sự không được, thế này đi, con số này cũng cát tường, nếu ngài đồng ý thì chúng ta giao dịch...
Ông chủ cửa hàng nghe được lời Trang Duệ thì cũng nhanh chóng cho ra cử chỉ, vung tay vài lượt, biểu hiện trên mặt rõ ràng là nếu anh không đồng ý tôi sẽ không bán.
- Giáo sư Mạnh...
Trang Duệ đưa mắt nhìn giáo sư Mạnh, giá này đã khá tốt, bộ đồ sứ này không có không gian tăng giá, dù đặt trong nhà vài năm cũng chỉ thu thêm vài chục ngàn mà thôi, vì vậy mà giá cả của ông chủ kia cũng không phải không khó tiếp nhận.
- Tiểu Trang, tất cả nghe lời cậu, cậu nói đi...
Giáo sư Mạnh coi như trao quyền cho Trang Duệ.
- Được, giá này xem như ổn, có thể mua...
Trang Duệ khẽ gật đầu, xem như giao dịch đã thành công.
Những món đồ sứ thế nay tuy được nung bằng công nghệ tốt, cũng xem là tinh phẩm, nhưng vì nó thiếu tính truyền thừa, thế nên ở phương diện giá cả vẫn luôn không cao.
Bỏ ra hơn chục ngàn mua một món đồ sứ này thì xem như giá cả phù hợp, tất nhiên như vậy cũng không được gọi là mua bán với giá hời, chỉ có thê nói là giáo sư Mạnh mua được thứ mình thích mà thôi.
- Ông chủ, chú còn có vật gì tốt, lấy ra cho mọi người mở mang tầm mắt đi...
Sau khi giáo sư Mạnh thu vào được bộ đồ sứ thì Trang Duệ nói với ông chủ cửa hàng, trong cửa hàng Từ Lai Phường này nhất định sẽ có vật phẩm trấn điếm, hắn thật sự muốn tìm hiểu về nó.
- Hà, cậu Trang, nếu cậu đến sớm một ngày thì được, lúc này gần hết năm, những thứ đáng giá đều chuyển về nhà, trong này chỉ còn lại vài vật phẩm kém mà thôi...
Ông chủ cửa hàng tỏ ra rất không tự nhiên, thật giả tất nhiên người khác cũng không biết.
Ông chủ cửa hàng nó ra lời này là nửa thật nửa giả, những vật phẩm thật sự đáng giá cũng không đặt ở đây, mà có vài món gốm sứ tốt bây giờ đang đặt trong tủ bảo hiểm, nhưng lão lại không muốn lấy nó ra.
Giữa các nhà sưu tầm trao đổi giúp nhau tăng ánh mắt nhìn vật phẩm là hành vi bình thường, nhưng ông chủ này mở cửa hàng buôn bán, lão cũng không hy vọng Trang Duệ có thể vạch ra ưu khuyết điểm của mình, thế là nói như vậy cho xong.
- Này ông chủ, đây là tiền mua món đồ sứ kia, anh đến đi...
Trang Duệ vừa nói thì giáo sư Mạnh đẫ lấy trong cặp rút ra mười ngàn đồng, đặt lên bàn.
- Tốt, tốt...
Ông chủ kia tiện tay cầm lấy một cái máy đếm tiền, sau đó bỏ xấp tiền một trăm vào trong, những tiếng xoạt xoạt vang lên, sau đó có kết quả, lão tươi cười thu tiền vào túi.
Nhưng hôm nay ông chủ cửa hàng thật sự không có ý định giới thiệu thêm vật nào khác cho giáo sư Mạnh, vì bên cạnh đối phương có một kẻ quá lợi hại, nếu mình muốn tìm thêm tiền của đối phương thì không dễ dàng gì.
- Này ông chủ, còn có những vật phẩm thế này không? Tốt nhất là sứ dân gian, không cần là Quan Diêu cũng được...
Ông chủ cửa hàng không tìm đến giáo sư Mạnh, nhưng giáo sư Mạnh lại lên tiếng, trước nay giáo sư Mạnh sưu tầm vì mục đích nghiên cứu, dù là giá trị thấp nhưng chỉ cần có phản ứng với hình thái xã hội năm xua, như vậy lão cũng muốn thu vào túi và về nhà chậm rãi thưởng thức.
- Không có, giáo sư Mạnh, chúng ta là bạn bè, tôi nói thật với anh, vật này là vì một người bạn của tôi đang lúc thiếu thốn mới gửi đến đây...
Ông chủ cửa hàng mở miệng giống như không giống bịa đặt, mà giáo sư Mạnh cũng tỏ ra thất vọng, lão hỏi tiếp mộti câu:
- Vậy người bạn của anh còn món gì không?
Một bộ đồ sứ dân gian Huy Châu này là rất có giá trị đại biểu, giáo sư Mạnh muốn mua thêm vài món, sau đó về tìm hiểu những giá trị tương quan đến xã hội, đây là một việc làm lão thấy hứng thú.
- Ôi, giáo sư Mạnh, tôi đã nói với ngài rồi, cửa hàng đang đóng cửa ở đối diện vốn là một người bạn của tôi chuyên bán văn phòng tứ bảo, khoảng thời gian trước bị người ta lừa mua một bức Lưu Kim Phật Tượng thời Ung Chính nhà Thanh với giá chục triệu...
- Sau này đi đưa cho người xem mới biết bức tượng này thậm chí bên trong còn không phải là đồng, chỉ là thép xấu, bán sắt vụn cũng chưa đủ hai mươi đồng.
- Số tiền vài triệu mua bức tượng kia là mượn từ khắp người, bây giờ thì tốt rồi, tự đập vào tay mình, vì thế mà phải lấy những món trước nay sưu tầm được để đi bán, hơn nữa cũng đóng cả cửa hàng...
Ông chủ cửa hàng nói mà trên mặt có chút không đành lòng, tuy bọn họ buôn bán mười vật có chín vật là giả, nhưng nếu bọn họ mua phải hàng giả thì thật sự khó thể nào tiếp nhận được.
Tiền cũng không phải do gió thổi đến, người đến Phan Gia Viên này là rất đông nhưng đồ cổ là một nghề kinh doanh mà nếu may mắn thì khai trương một ngày sẽ ăn trong thời gian ba năm.
Ông chủ ở phía bên kia đã buôn bán ở chợ Phan Gia Viên hơn bảy năm, lời ba năm triệu, hơn nữa cũng còn nhiều phần tài sản khác, nhưng chục triệu mua hớ cũng không phải số lượng nhỏ.
- Ông chủ cửa hàng đối diện sao? Có phải là ông chủ Triệu không?
Trang Duệ lờ mờ có chút ấn tượng về ông chủ cửa hàng "Thư Nhã Trai" ở đối diện, hắn nhớ đối phương là một người đàn ông trung niên trắng trẻo mập mạp hơn bốn mươi, trước đó hắn đi mua văn phòng tứ bảo tặng cho Cổ lão gia tử và đi sang ủng hộ ông chủ Triệu.
- Đúng, chính là cậu ấy, cậu Triệu rõ ràng là thê thảm, sắp đến tết mà không dám về nhà. Ôi, làm người cũng khó nói lắm, lên voi xuống chó, phạm sai lầm là vạn kiếp bất phục...
---o0o---
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của _Matrix_
Hoàng Kim Đồng
Tác giả: Đả Nhãn -----oo0oo-----
Chương 534: Cửa hàng đồ cổ (2).
Nhóm Dịch: Tepga
Sưu Tầm By nguoibantot8 --- 4vn.eu
- Tiểu Duệ, tôi thấy cậu thật sự quá rảnh rỗi, hay là mở một cửa hàng đồ cổ ở đây, rõ ràng khá hay đấy...
Âu Dương Quân ở bên cạnh thật sự nhàm chán, nãy giờ chỉ cùng tám dóc với hai cô gái trẻ, bây giờ chợt nói ra một câu như vậy?
- Em sao? Em mở cửa hàng đồ cổ à?
Trang Duệ bị lời của Âu Dương Quân làm cho sững sốt, sau đó hắn ngẩng đầu lên nói:
- Tứ ca, anh cũng đừng nói đùa, em bề bộn đến mức chân không chạm đất, nào có thời gian đi trông nom một cửa hàng đồ cổ? Em thấy anh mới thật sự rảnh rỗi...
Trang Duệ nghĩ đến kinh nghiệm một năm qua của mình, thật sự là không lúc nào rảnh rỗi, một năm qua con mắt phát sinh biến dị, cuộc sống của hắn thật sự phát sinh biến hóa long trời lở đất.
Tuy cũng không thiếu tiền nhưng thời gian lại càng ít đi, còn chưa được hưởng thụ tình cảnh đi du lịch, ở bên cạnh một đàn mỹ nữ, cuộc sông nhàn nhã hưởng thụ.
Giáo sư Mạnh chợt mở miệng nói:
- Tiểu thư, nếu cậu có tiền thì cũng nên suy xét lời đề nghị của vị tiên sinh kia...
- Thầy Mạnh, cháu thật sự không có thời gian, sang năm còn phải đi học nghiên cứu sinh, nào có công đi quản lý cửa hàng?
Trang Duệ không nghĩ ngay cả giáo sư Mạnh cũng nói như vậy, hắn thật sự không thấy tiếp nhận một cửa hàng đồ cổ có thứ gì tốt, chẳng lẽ chính mình thường ngày mặc áo dài đứng "tiếp khách"?
- Ha ha, chú Đức của cậu nói cho tôi biết, mục đích tham gia học tập của cậu chính là làm phong phú tri thức lý luận của mình, cậu có thể học và đọc những tài liệu của tôi, cũng không cần đi đến hiện trường khảo cổ, thời gian là rất nhiều...
- Nếu mở cửa hàng trong Phan Gia Viên cũng không phải đơn giản, trước tiên phải có nhiều mối quan hệ cần xử lý, thật sự cũng là một chốn tốt đẹp để cậu rèn luyện, hơn nữa cũng dễ dàng mua được bảo vật...
- Dễ dàng mua được thứ tốt?
Trang Duệ thật sự cảm thấy câu nói này có chút hứng thú, nhưng hắn không biết vì sao mở cửa hàng lại mua được nhiều thứ tốt, không cần ánh mắt để nhìn sao?
- Giáo sư Mạnh nói rất đúng, có cửa hàng đồ cổ thì có rất nhiều người có hàng sẽ tìm đến tận cửa, cơ hội tốt như vậy là rất nhiều.
- Nhưng sự kiện gì cũng có hai mặt, bây giờ có nhiều kẻ làm giả chuyên nghiệp, bọn họ thường nhìn vào những cửa hàng như chúng ta, thường xuyên giở trò lừa gạt, những ví dụ như vậy là nhiều không kể xiết, không phải dễ tránh...
- Không dối dạt các vị, cậu Triệu bị người ta lừa cả chục triệu, cũng trách tôi khi ấy không cản lại...
Ông chủ kia đi điện thoại cho ai đó, sau đó cúp máy vừa vặn nghe được đoạn đối thoại của mọi người, thế là chen vào vài câu. Lão vừa nói vừa lắc đầu, xem ra quan hệ với ông chủ Triệu bên kia là không tệ, cũng không giống như giả vờ.
- Ông chủ Triệu cho giá thế nào? Chính tôi mua lại cửa hàng được không?
Sau khi bị lời nói của mọi người tác động thì Trang Duệ thật sự có chút động tâm, mình năm nay sẽ kết hôn, sau khi kết hôn cũng ở lại Bắc Kinh, tóm lại là cần có việc làm.
Cửa hàng đá quý Tần Thụy Lân ở thủ đô đã có người quản lý, kinh doanh ở Bành Thành đã có Triệu Quốc Đống và Chu Thụy quản lý, chính mình hình như cũng rảnh rỗi, cũng không thể cả ngày ở nhà với vợ được.
Tuy Trang Duệ cảm thấy mở cửa hàng sẽ phát sinh nhiều chuyện phiền phức, thế nhưng hắn cũng muốn rèn chính mình.
Trang Duệ sở dĩ có tâm tư mở cửa hàng cũng vì nghĩ rằng sẽ chuyển chút tiền lời từ ngành ngọc khí, hắn không muốn cướp đoạt kinh doanh của cửa hàng Tần Thụy Lân nhà mình, hắn cũng muốn sưu tầm nhiều vật phẩm hạng mục phụ. Hoạt động giám định bảo vật hôm nay làm cho hắn phát sinh hứng thú với nững khối ngọc kê huyết thạch.
Ông chủ cửa hàng nghe được lời của Trang Duệ thì lắc đầu nói:
- Tất cả mặt tiền cửa hàng ở Phan Gia Viên đều là của nhà nước, chỉ cho thuê mà không bán, cửa hàng của cậu Triệu hơn hai tầng, đằng sau còn nhiều phòng, tổng cộng là một tram ư hai mươi mét vuông, giá tiền mắc hơn cửa hàng của tôi, giá cả là hai trăm hai chục ngàn một năm.
- Lúc đó cậu Triệu làm hợp đồng thuê mười năm, bây giờ còn lại bảy năm,nếu có thể chuyển cửa hàng cho người khác thì cậu ấy mới dư dả được vài đồng...
Trang Duệ suy nghĩ một chút rồi hỏi:
- Ông chủ, tôi thấy làm ăn trong Phan Gia Viên là khá tốt, sao nhất quyết phải dọn đi?
- Không phải là làm ăn không tốt, nói lời không dễ nghe thì bây giờ Phan Gia Viên cũng không phải có một cửa hàng, bây giờ mà cậu Triệu buông tay sẽ có kẻ thuê với giá gấp đôi, thế cho nên anh Triệu cắn răng đặt giá sáu trăm ngàn một năm và không buông tha, vì thế mà không ai tiếp nhận...
Trang Duệ nghe được lời của ông chủ cửa hàng thì thầm tính toán, số tiền cũng không ít, một năm sáu trăm ngàn, bảy năm là bốn tiệu hai. Đây cũng không phải là tiền phí thấp, người thường khó chơi nổi, vì một cửa hàng đồ cổ một hai năm không có giao dịch lớn là bình thường.
- Ôi, cậu Triệu đến rồi, nếu cậu có gì không hiểu thì cứ hỏi trực tiếp...
Thì ra lúc này ông chủ cửa hàng gọi điện thoại đi là để cậu Triệu đến cầm tiền bộ đồ sứ, Trang Duệ nhìn người đi vào bên trong mà thiếu chút nữa không nhận ra đối phương.
Lần trước khi gặp mặt thì ông chủ Triệu làm Trang Duệ cảm giác một người đàn ông trung niên nho nhã, nhưng bây giờ đối phương lại có bộ đạng toàn thân đầy bụi đất, rất khốn khổ.
Lần trước khi Trang Duệ gặp ông chủ Triệu, hắn còn nhớ khi đó đối phương khá mập mạp, gương mặt phúc hậu, nhưng lúc này gặp lại thì đối phương đã thay đổi quá nhiều.
Vẻ mặt ông chủ Triệu rất trắng, chỉ là trắng bệch, cơ thể gầy gò, hốc mắt hãm sâu, tóc dài như những thanh niên choai choai, cũng không biết mấy ngày rồi chưa tắm mà dính lại với nhau thành từng lọn.
Ông chủ Triệu sau khi vào phòng thấy bên trong đầy người thì không khỏi sững sốt, hắn đưa mắt đánh giá chung quanh, hình như cũng không nhận ra người nào, thế là cũng không có tâm tình xem xét người khác, hắn trực tiếp nhìn về phía ông chủ cửa hàng nói:
- Anh, lúc này đã sắp đến tết, thật sự làm phiền anh.
- Không có gì, cậu Triệu, đây là số tiền bán món cậu gửi, tổng cộng là mười ngàn, cậu đếm lại đi...
Không biết có phải vì nhóm Trang Duệ có mặt ở đây không mà ông chủ cửa hàng không thu phí, đưa tất cả số tiền bán được cho ông chủ Triệu, vì thế mà đám người trong phòng lại nhìn lão bằng ánh mắt tôn kính hơn.
Con người là vậy, dệt hoa trên gấm thì dễ nhưng giúp đỡ nhau lúc khốn khó thì lại khó, thậm chí có một số người còn thích đâm nhau lúc khốn khổ, người được như ông chủ cửa hàng này là có khá ít.
- Không cần phải đếm, số tiền này xem như mừng tuổi các cháu ở nhà...
Chút tiền này đối với ông chủ Triệu thì thật sự là như muối bỏ biển, không giải quyết được vấn đề, có lẽ trong khung xương cũng là một kẻ hào phóng, thế nên tiện tay phân ra một phần tiền đưa cho ông chủ cửa hàng.
- Không được, chúng ta đã kết giao hơn chục năm, tôi cũng giới thiệu cậu đến đây mở cửa hàng, tiền này cậu giữ lại mà dùng...
Ông chủ kia lên tiếng rồi tiếp tục:
- Nghe tôi nói này, cậu Triệu, cậu nên đưa phần cửa hàng kia ra ngoài với giá rẻ hơn một chút, như vậy xóa nợ cũng còn lại vài trăm ngàn, còn có cơ hội đông sơn tái khởi...
Ông chủ Triệu cũng xem như là người giỏi kinh doanh, đầu óc sáng suốt, tích góp vài năm đã được số tiền vài triệu bạc, nhưng lúc này vì nhìn lầm một vật phẩm mà phải bán của đi để bồi thường, còn thiếu lại hơn hai triệu. Có thể thấy không chỉ la đổ thạch có câu nói một đao thiên đường một đao địa ngục, ngay cả chơi đồ cổ cũng là đi trên dây thép, nếu chỉ cần vô ý thì sẽ rơi xuống vách núi vạn kiếp bất phục.
---o0o---
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của _Matrix_
Hoàng Kim Đồng
Tác giả: Đả Nhãn -----oo0oo-----
Chương 535: Cửa hàng đồ cổ (3).
Nhóm Dịch: Tepga
Sưu Tầm By nguoibantot8 --- 4vn.eu
- Anh, không phải em không muốn chuyển nhượng ra ngoài, chỉ là những món trong cửa hàng cũng có giá trên triệu, em không còn cửa hàng thì bán hàng thế nào? Nếu không bán đi cả hai thứ cùng một lúc, vậy em giữ lại làm gì?
Ông chủ Triệu nghe được lời của đối phương thì lắc đầu bất đắt dĩ rồi nói tiếp:
- Khoảng thời gian này em quá xui xẻo, cũng vì vậy mà làm cho anh ngột ngạt lo lắng, các vị cứ ngồi chơi, tôi xin cáo từ...
Tuy người này đã rất khốn khó nhưng lễ tiết còn chưa mất, ông chủ Triệu chắp tay với nhóm người xung quanh rồi muốn bỏ đi.
- Này, ông chủ Triệu, xin dừng bước...
Trang Duệ đã động tâm, hắn lên tiếng gọi ông chủ Triệu.
- Cậu là...
Ông chủ nhìn Trang Duệ mà cảm thấy có chút quen mắt, nhưng khoảng thời gian qua hắn thật sự sứt đầu mẻ trán, mỗi ngày mua bán lại gặp quá nhiều khách, căn bản không nhớ Trang Duệ là ai.
- Ha ha, ngài đúng là quý nhân hay quên, tôi tưng mua một bộ dụng cụ văn phòng trong cửa hàng của anh...
- À, thì ra là ngài...
Ông chủ Triệu cũng nhớ ra một chút nhưng không nhớ tên của Trang Duệ,thế là nói tiếp:
- Cậu có chuyện gì? Nếu muốn mua những vật kia thì tôi sẽ mở cửa hàng cho cậu tùy ý lựa chọn...
ông chủ Triệu cũng không muốn đóng cửa vì một ngày có nhiều lợi nhuận, nhưng vì đòi nợ quá nhiều, nếu hắn dám mở cửa thì sẽ có kẻ đến đập phá.
- Cậu Triệu, mời ngồi, ông chủ Trang có ý muốn tiếp nhận cửa hàng của cậu...
Ông chủ cửa hàng kéo ông chủ Triệu vào phòng, sau đó đưa đến một chiếc ghế, lại đi lấy một ly trà.
- Sao? Ông chủ Trang muốn thu cửa hàng của tôi sao?
Ông chủ Triệu dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Trang Duệ.
Trang Duệ khoát tay áo nói:
- Thật sự có ý nghĩ như vậy, giá tiền chưa nói ngay, ông chủ Triệu là tiền bối của Phan Gia Viên, có thể giới thiệu cho tôi biết cửa hàng làm ăn thế nào không?
- Điều này cần phải xem cậu kinh doanh thứ gì, nếu bán những dụng cụ văn phòng như tôi thì thường được khách nước ngoài yêu thích, một năm có thể thu lợi từ khách nước ngoài vài trăm ngàn...
Ông chủ Triệu nói đến đây thì nhìn ông chủ cửa hàng đồ gốm sứ, ông chủ cửa hàng khoát tay, hắn tiếp tục nói:
- Cửa hàng gốm sứ này thì khách hàng quen tương đối nhiều, cũng sẽ có người nước ngoài vào xem, còn lợi nhuận thì phải hỏi anh ấy...
- Ha ha, cửa hàng của tôi phần lớn là khách quen, nhờ có các vị khách như giáo sư Mạnh giúp đỡ mà phương diện này chiếm 60% hạn ngạch, bốn mươi phần trăm còn lại đến từ những vị khách mới và người nước ngoài. Không dối gạt các vị, bán cho những người kia những món hàng không hao tổn tiền vốn...
Lời nói của ông chủ cửa hàng làm cho đám Trang Duệ cười phá lên ha hả, gọi là không hao tổn tiền vốn chính là bán hàng giả, vì lưu lượng hàng giả trong Phan Gia Viên là cực lớn, những vị khách kia tất nhiên sẽ chiếm một phần không nhỏ trong hạn ngạch tiêu thụ của mọi người.
Sau khi nghe được lời của hai người kia thì Trang Duệ có chút động tâm, tiếp nhận Thư Nhã Trai cũng không là vấn đề, vì văn phòng tứ bảo khác với đồ sứ, nước ngoài cũng có đồ sứ nhưng các dụng cụ văn phòng theo kiểu này là đặc trưng của Trung Quốc, tất nhiên sẽ thu hút khách nước ngoài.
- Ông chủ Triệu, tôi có thể mạo muọi hỏi anh, sự việc của anh phát sinh thế nào?
Khi mọi người cười vui vẻ xong thì Trang Duệ chợt mở miệng hỏi.
Trên mặt ông chủ Triệu lộ ra nụ cười khổ, hắn suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Ôi, nói thật thế này, đây là một cái lồng của người ta, hơn nữa vì chuyện này mà đám người kia chuẩn bị nhiều năm, tôi không thể nào biết được thế nên chỉ có thể rơi vào lòng bàn tay của bọn họ, tôi cũng không còn gì để nói...
Thì ra ông chủ Triệu có nhiều bạn bè, cũng có một nhóm thường xuyên đến nói chuyện làm ăn. Hai năm trước hắn có quen một người bạn tên là Nam Cung, chuyên sưu tầm tượng phật đồng xanh, tuy không tương xứng với cửa hàng của ông chủ Triệu nhưng hai bên là bạn bè cùng sưu tầm đồ cổ, thường xuyên qua lại thành ra thân thuộc.
Nam Cung sau này thường xuyên đến cửa hàng của ông chủ Triệu để uống trà nói chuyện, hơn nữa trùng hợp chính là có lần hắn ở trong cửa hàng của ông chủ Triệu, có người xuất hiện đưa một kiện đồng xanh thời chiến quốc đến cửa hàng của anh Triệu bán với gái mười hai ngàn, nhưng anh Triệu không thông thứ này, lúc ấy không muốn tiếp nhận.
Nhưng Nam Cùng nhìn qua vật phẩm đồng xanh và cố gắng thuyết phục ông chủ Triệu mua lại, nói đó là món hời, ông chủ Triệu khi đó đã quen Nam Cung hơn một năm, nghĩ lại thấy mười hai ngàn cũng không là vấn đề, thế cho nên mới bỏ tiền ra thu về.
Hai tháng sau anh Triệu đưa món đồng xanh đi đến giao cho một công ty đấu giá, không ngờ đó là thứ tốt, hơn nữa bán được giá hơn hai trăm ngàn, vì thế mà ông chủ Triệu rất cảm kích Nam Cung, quan hệ của hai bên cũng càng thêm thân mật.
Trong Phan Gia Viên thường xuất hiện tình huống có người đến bán vật phẩm, ông chủ Triệu tập mãi thành quen nhưng ngoài những dụng cụ văn phòng thì không thu vật khác bao giờ.
Mà từ sau khi biết Nam Cung thì nếu có người đến bán vật phẩm đồng xanh, ông chủ Triệu sẽ gọi điện thoại cho Nam Cung đến xem. Sau vài lần như vậy hắn đã có lợi hơn ba trăm ngàn, hơn nữa kinh nghiệm của Nam Cung khá cao, không bao giờ mua lầm.
Sau hai năm làm bạn thì ông chủ Triệu đã xem Nam Cung là tri kỷ, hơn nữa rất bội phục phương diện giám định đồng xanh của đối phương.
Tháng trước có người đưa đến cửa hàng một món đồ cổ đồng xanh, ông chủ Triệu cũng biết người này, nghe nói cũng là kẻ có bí quyết, đã hai lần bán hàng cho ông chủ Triệu, đều là hàng thật giá thật, đã làm cho ông chủ Triệu lời vài phần tiền. Nhưng lần này hắn cảm thấy có chút không yên, vì bức tượng phật kia thật sự có giá.
Người kia cầm đến một bức tượng phật Lưu Kim, phẩm chất tốt, trên đầu đeo bảo quan, khảm nạm nhiều bảo thạch, hình thái ngồi kết già, phía dưới là một đài sen, cả kiện vật phẩm thật sự là cực đẹp.
Vật phẩm này rất đẹp mà giá cả đối phương đưa ra cũng không thấp, là chục triệu, hơn nữa không có ý giảm giá.
Hai năm qua anh Triệu và Nam Cung thường xuyên qua lại, lúc này hắn cũng nghi ngờ món hàng này xuất xứ từ hoàng cung, thế nên gọi điện thoại cho Nam Cung đến xem xét.
Sau khi được Nam Cung phân biệt thì xác định nó là một bức tượng phật nhà quan được đúc từ năm Ung Chính.
Vì hoàng đế Ung Chính cũng từng xuất gia, rất thành kính với phật, thế cho nên khi đúc tượng sẽ rất cẩn thận, vật phẩm nào cũng cực kỳ quý giá, truyền ra đời sau rất ít, có thể nói là báu vật vô giá.
Nam Cung sau khi xem xét xong thì kéo ông chủ Triệu ra nhà sau, nói rằng theo mình thì bức tượng phật kia không dưới mười hai triệu.
Vì đã kết giao với Nam Cung hơn hai năm, hơn nữa trước nay đối phương chưa từng xem lầm, vì vậy mà anh Triệu rấ tin tưởng lời của đối phương. Hơn nữa chính hắn trước đó cũng thấy nó là vật phẩm của hoàng gia, tự thân có ý nghĩ thu vào, bây giờ nghe được lời của Nam Cung thì càng quyết định mua lại.
Nhưng anh Triệu vẫn nghi kỵ về giá cả của nó, thế nên gọi điện thoại cho một người bạn làm trong công ty đấu giá hỏi thăm giá trị của tượng phật Ung Chính. Sau khi hỏi thăm thì hắn hoàn toàn yên tâm, vì gái cả của nó còn cao hơn mức định giá của Nam Cung.
Như vậy thì rõ ràng là quá lời, dù đối phương ra giá trên trời nhưng ông chủ Triệu cũng trả tiền ngay tại chỗ.
Sau khi được "ban tốt" Nam Cung giúp trả giá, Nam Cung đã mua được bức tượng phật với giá chín triệu rưỡi.
---o0o---
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của _Matrix_
Hoàng Kim Đồng
Tác giả: Đả Nhãn -----oo0oo-----
Chương 536: Yêu cầu.
Nhóm Dịch: Tepga
Sưu Tầm By nguoibantot8 --- 4vn.eu
Tuy giá cả của bức tượng phật Lưu Kim thời Ung Chính là không thấp nhưng vì giá thật của nó là quá cao, có thể thu lời cực kỳ nhanh chóng.
Khi thu bức tượng vào thì rõ ràng chỉ cần nhờ công ty đấu giá truyên truyền một chút, sẽ bán được với giá hơn mười hai triệu, vì thế vừa qua tay đã lời vài triệu, hầu như có bằng với số tiền lời mà ông chủ Triệu kinh doanh vài năm qua.
Hơn nữa vài lần thu mua được các vật phẩm đồng xanh và bán ra với giá cao trước đó làm cho ông chủ Triệu cực kỳ tự tin, vì vây sau khi quyết định mua thì bắt đầu gom tiền.
Lúc này đã là cuối năm, mọi người đều tương đối có tiền, ai cũng đang thu tiền về, mà ông chủ Triệu bình thường quan hệ rộng, vay tiền thuận lợi. Hắn mượn mỗi người một hai trăm ngàn, mất nửa ngày mới thu vào đủ số tiền trả cho đối phương.
Mua bán đồ cổ không có thủ tục hay hợp đồng gì cả, càng không cần đi công chứng, tất nhiên cũng không cần mất tiền thuế. Sau khi anh Triệu đưa đối phương ra ngân hàng chuyển khoản thì bức tượng phật Lưu Kim thời Ung Chính đã vào trong tay.
Sau khi có được bức tượng phật thì ông chủ Triệu đóng cửa ở nhà vui sướng, tất nhiên trước tiên là mời Nam Cung một bữa cơm no say, lại đồng ý nếu bán được bức tượng sẽ chia cho Nam Cung hai trăm ngàn tiền hoa hồng.
Nam Cung tất nhiên sẽ nói lời cảm tạ, chỉ là sau khi cơm nước xong thì hắn nói với anh Triệu là mình cần phải về phương nam ăn tết với gia đình, anh Triệu cũng không nghĩ nhiều mà đưa Nam Cung đến trung tâm thương mại mua cho một đống quà tặng, nói là để cho đối phương mang về làm quà cho các cụ.
Đợi Nam Cung đi rồi, ông chủ Triệu bắt đầu cảm thấy giữ bức tượng ở lại trong tay cũng không tốt, vì mình còn nợ người ta vài triệu, thôi thì bán đi sẽ hay hơn.
Ông chủ Triệu có ý nghĩ muốn bán, thế là hắn đưa đến một công ty đấu giá quen thuộc, theo như quy định thì trước tiên đấu giá sẽ có giám định sư đến xem xét vật phẩm, kết quả giám định cho ra kết luận, đây là hàng giả.
Ông chủ Triệu lúc đó cam thấy như sấm sét đánh vào người, căn bản là khó tin, hắn mê muội đi ra khỏi công ty đấu giá, sau đó lại nhờ người tìm một vị đại sư đồng xanh ở Bắc Kinh giám định dùm, kết quả cũng giống như của công ty đấu giá, đó là hàng mỹ nghệ hiện đại.
Vị chuyên gia kia là một người nổi tiếng trong nước, được cả nước công nhận, hơn nữa khi giám định đã nói ra vài điểm nhấn, đó là Lưu Kim thật ra là đồng xanh, tạo hình cũng không giống thời Ung Chính, rõ ràng là hàng giả.
Lúc này anh Triệu mới xem như hết hy vọng, nhưng lúc này hắn vẫn còn tin tưởng Nam Cung, cho rằng Nam Cung chỉ là nhìn lầm, thế là gọi điện thoại cho đối phương vài lượt, nhưng số điện thoại kia lại tắt máy. Cuối cùng hắn nhờ cảnh sát kiểm tra địa chỉ mà Nam Cung để lại, hoàn toàn là đại chỉ ma.
Đến lúc này mà ông chủ Triệu còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì thật sự chết quách đi cho rồi, nghĩ lại hai năm quen biết và kinh nghiệm kết giao, cuối cùng hắn cho ra một kết luận, tất cả đều là kế hoạch của đối phương.
Sau khi ông chủ Triệu quen biết Nam Cung thì vài lần thu được hàng đồng xanh bán ra thu lợi giá cao cũng đều bị sắp xếp, mà hắn suy xét vài lần cũng không thể không bội phục đối phương làm việc quá kín kẽ.
Hơn nữa đám người kia thật sự cam lòng đầu tư, trước sau đưa ra vài món đồng xanh có giá trên ba trăm ngàn, trước tiên cho ra mồi ngon để nhử cá, đến khi cá đã quen mồi thì quyết định rút câu.
Có câu chuyện tốt không ra khỏi cửa nhưng chuyện xấu truyền ngàn dặm, chuyện ông chủ Triệu bị lừa đã nhanh chóng truyền ra ngoài, sắp đến tết, ai cũng không muốn tiền ra đi, thế là những người cho ông chủ Triệu vay nợ đều tìm đến tận cửa.
Mà ông chủ Triệu thu tiền để mua bức tượng phật, bên trong đó bao gồm cả vốn lưu động để chuẩn bị nhập hàng, còn có cả vốn trong nhà, tất cả đều đã bị đưa ra, bây giờ thật sự là khó thể mò đâu ra tiền. Xe và nhà có được vài đồng, nhưng nếu bán đi thì chẳng lẽ cả nhà ngủ ngoài đường?
Lúc này thật sự bế tắc, cửa hàng đóng cửa, cả nhà anh Triệu cũng tránh ra ngoài, hắn muốn bán cửa hàng thu tiền về, sau đó đưa những món đồ cổ trước đó từng sưu tầm cho ông chủ cửa hàng gốm sứ bán dùm.
Đợi sau khi ông chủ Triệu nói xong thì nhóm Trang Duệ nghe mà mắt tròn mắt dẹt, ai cũng kinh hoảng, dù là công chủ cửa hàng gốm sứ cũng lần đầu tiên nghe được kỹ càng như thế, bây giờ cũng tỏ ra cực kỳ kinh ngạc, rõ ràng là bọn lừa đảo bây giờ không từ thủ đoạn nào.
Ông chủ kia vội vàng hồi tưởng lại những người bạn mà mình kết giao hơn hai năm qua, hắn sợ mình cũng sẽ sập bẫy như ông chủ Triệu, việc này thật sự là khó thể đề phòng. Có câu nói phòng người ngay khó phòng kẻ gian đạo lý của nó là như vậy.
Nếu đã có người muốn tính toán với anh, thật sự là anh muốn tránh cũng khó thoát.
Đồng thời Nam Cung cũng hiểu rõ số tiền có trong tay ông chủ Triệu, cũng tính toán rõ ràng là hắn có thể mượn được bao nhiêu tiền, cuối cùng cái giá được đưa ra cũng coi như suy xét đầy đủ cho ông chủ Triệu.
Người ta đã bỏ ra hai năm giăng bẫy, dù lần này ông chủ Triệu không mắc mưu mua bức tượng phật đồng xanh, sợ rằng lần sau cũng khó thoát.
- Điều này...Thật sự là không oan...
Ông chủ cửa hàng gốm sứ lăn lộn trong Phan Gia Viên bao năm cũng cảm thấy kinh hoàng, đám lừa đảo kia thật sự là có nghị lực, nhưng hai năm thu lợi được cả chục triệu, rõ ràng cũng không phải là ít.
Hơn nữa việc này cũng khó tìm tiền về, càng không báo cảnh sát, vì không có hợp đồng thu mua, hơn nữa còn có quy định về thu mua đồ cổ, anh bỏ ra chục triệu mua hàng giả, thậm chí là cả trăm triệu thì chỉ có thể nuốt răng vào bụng mà thôi.
- Thật sự là có thêm kiến thức...
Âu Dương Quân cũng coi như hiểu thêm:
- Ngũ Nhi, cậu cứ mở quán, nếu rảnh anh sẽ đến giúp, xem ai dám gạt anh đây?
- Thôi đi, Tứ ca, không phải em nói xấu, với anh thì chỉ cần ba ngày đã bị người ta gạt cho không còn quần mặc nữa rồi...
Trang Duệ dùng giọng mũi nói với Âu Dương Quân, vì vậy mà ai cũng nở nụ cười, ngay cả anh Triệu cũng cười. Ông chủ Triệu như vậy còn bị lừa, nếu là người thường, đối phương chỉ cần kể chuyện cũng đủ làm anh hôn mê.
- Nhưng này ông chủ Triệu, giá cả chuyển nhượng của anh có hơi cao, nếu hợp lý một chút thì tôi sẽ thu vào...
Trang Duệ nói một câu chuyển đề tài, hắn nhìn ông chủ Triệu, hắn thật sự đồng tình với đối phương, nhưng hắn cũng muốn làm ăn rõ ràng, tất nhiên thu mua cửa hàng cũng phải là giá tốt cho mình.
- Ông chủ Trang, cậu cũng là người trong nghề, lúc này tôi cũng không nói lời bịa đặt...
Bây giờ tất cả cửa hàng ở Phan Gia Viên chỉ cần hở ra là mất ngay, vị trí cửa hàng giống như của tôi thì đừng hòng nói thêm nhiều, tuy dựa theo lẽ thường là bốn trăm năm mươi ngàn một năm.
- Nhưng trong cửa hàng của tôi còn có những phần hàng giá trị cả triệu, tôi cho thuê lại với giá sáu trăm ngàn một năm thì coi như chuyển nhượng cả cửa hàng, giá cả cũng không tính là cao...
Sau khi nghe xong lời ông chủ Triệu, Trang Duệ thầm tính toán, sáu trăm ngàn một năm, còn lại hợp đồng thuê bảy năm, chính là bốn triệu hai. Hắn không quan tâm đến số tiền kia, nhưng hắn thật sự không phải là người có nhiều thời gian, cũng không rãnh ngồi trong cửa hàng.
- Ông chủ Triệu, không gạt anh, cửa hàng này tôi không có ý tiếp tục kinh doanh văn phòng tứ phẩm, tôi không hiểu phương diện kia, cũng không có người thích hợp để làm quản lý...
Trang Duệ vừa lên tiếng thì ông chủ Triệu tỏ ra thất vọng, đối phương nói như vậy thì xem như hai bên khó thể thành công.
---o0o---
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của _Matrix_