28-05-2009, 10:12 PM
Diệt Thế Ma Thần
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Tp. Hồ Chà Minh
Bà i gởi: 2,430
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 1,078 Times in 389 Posts
Cá»°C PHẨM GIA ÄINH
Tác giả: Vũ Nham
Chương 514: Hạ độc chết ngươi
Dịch: Mạnh Thưá»ng Quân
Nguồn: TTV
Theo đội nhân mã tiến sâu và o trong sa mạc mênh mang, không khà cà ng ngà y cà ng nóng bức, khà háºu cà ng ngà y cà ng khô cạn. Gió cát mênh mang thổi cho đôi mắt không tà i nà o mở ra nổi.
Khiến ngưá»i ta lo lắng không chỉ có váºy, tiá»n dần và o sâu trong Tá» Vong chi hải, gió lốc trong sa mạc cÅ©ng dần mãnh liệt lên. Không cần biết là ban ngà y hay ban đêm, cát bay khắp nÆ¡i che lấp cả bầu trá»i, toà n bá»™ Ä‘á»u bị nhuốm thà nh má»™t mà u và ng rá»±c, bức tưá»ng cát cao cao giống hệt như má»™t con quay Ä‘ang quay tròn, Ä‘ang gà o thét, Ä‘ang gầm rú, lao vá» phÃa đội ngưá»i ngá»±a, khiến cho tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u bị chôn vùi trong cát, tháºm chà đến cả hô hấp cÅ©ng trở nên khó khăn vô cùng. Cà ng Ä‘i vá» phÃa trước, Tá» Vong chi hải cà ng lá»™ ra bá»™ mặt dữ tợn cá»§a nó.
Dưới tình hình nà y, không chỉ tốc độ Ä‘i đưá»ng giảm Ä‘i rất nhiá»u, cấp dưỡng cÅ©ng cà ng thêm khó khăn, má»—i ngà y Ä‘á»u có mấy chiến mã ngã gục trong cát và ng, các tướng sÄ© cùng dần dần có hiện tượng mất nước.
- Cứ tiếp tục thế nà y, ta sẽ bị luộc khô đó.
Cao Tù thè lưỡi thở ra phì phò, nước dãi nhổ ra Ä‘á»u là mà u và ng, mà u và ng cá»§a đất cát:
- Con mẹ nó chứ cái Tá» Vong chi hải nà y, đúng là không phải nÆ¡i con ngưá»i chịu nổi, chúng ta rốt cuá»™c lúc nà o má»›i có thể Ä‘i ra ngoà i đây?!
Lâm Vãn Vinh cổ há»ng khô đến sắp bốc khói ra, hắn nuốt mạnh má»™t ngụm nước bá»t, chỉ cảm thấy yết hầu có chút Ä‘au đớn, đây là hiện tượng cá»§a việc thiếu nước.
- Từ địa phương trước mặt mà xem, chắc chúng ta đã Ä‘i được chừng ná»a đưá»ng rồi.
Trán hắn nóng bừng, khi dùng ống tay áo lau lau lại không nhìn thấy giá»t mồ hôi nà o:
- Cao đại ca đừng gấp, qua những bá»™ xương trắng đã phát hiện dá»c được mà xem xét, lá»™ tuyến chúng ta Ä‘i là không sai đâu, nhất định có La Bố Bạc mà các tiá»n bối đã Ä‘i xuyên qua để tá»›i được dãy Thiên SÆ¡n cao lá»›n.
Vừa nhắc đến những bá»™ xương trắng hếu đó, toà n thân Cao Tù liá»n cảm thấy lạnh ngắt. Từ hôm phát hiện ra chúng, hai ngà y nay bá»n há» không biết đã nhìn thấy bao nhiêu oan hồn chết Ä‘i. Nói chẳng khoa trương chút nà o, con đưá»ng tÆ¡ lụa nà y đúng là do xương trắng chất thà nh. So vá»›i những ngưá»i Ä‘i trước, bá»n há» trừ việc ngưá»i ngá»±a nhiá»u hÆ¡n má»™t chút, cÅ©ng thá»±c sá»± chẳng tìm được ưu Ä‘iểm nà o hÆ¡n nữa.
- Cao Xương, Thiên Sơn?!
Hồ Bất Quy nhÃu chặt mà y lại:
- Mấy nÆ¡i nà y ta cÅ©ng đã nghe nói qua. Nhưng hình như trước chúng ta có rất Ãt ngưá»i từng Ä‘i qua nÆ¡i ấy.
Lâm Vãn Vinh gáºt gáºt đầu ừm má»™t tiếng:
- Váºy chúng ta là m ngưá»i tá»›i đầu tiên là tốt rồi. Thiên SÆ¡n là má»™t địa phương tốt, chim hót hoa thÆ¡m, phong cảnh như tranh. Äỉnh núi có ao trá»i chứa tuyết, theo truyá»n thuyết thì là nÆ¡i mà các công chúa cá»§a Ngá»c hoà ng đại đế tắm rá»a. Äi qua dãy Thiên SÆ¡n là đến A NhÄ© Thái sÆ¡n (núi Altay). Chúng ta từ phÃa tây bắc cá»§a A NhÄ© Thái sÆ¡n lại má»™t lần nữa tiến và o thảo nguyên A Lạp Thiện (Ala Shan). Xuyên qua Khắc Bố Äa và Ô Tô Bố Nặc NhÄ© hồ là sẽ tá»›i vương đình cá»§a Äá»™t Quyết, Khắc Tư NhÄ©.
Lá»™ tuyến nà y trước lúc xuất phát mấy ngưá»i Ä‘á»u đã nắm rõ như lòng bà n tay. Má»™t khi xuyên qua A NhÄ© Thái sÆ¡n tiến và o thảo nguyên, đó chÃnh là nÆ¡i để bá»n há» có thể thi triển quyá»n cước thoải mái. Nhưng khó Ä‘i nhất cÅ©ng chÃnh là quãng đưá»ng từ Tá» Vong chi hải tá»›i Thiên SÆ¡n.
- Äúng rồi, tướng quân, Lý VÅ© Lăng sao rồi?
Hồ Bất Quy lòng đầy lo lắng há»i:
- Ngá»c Già nói, trong ba ngà y là hắn có thể tỉnh lại đúng không? Nhưng hôm nay đã là ngà y thứ ba rồi!
Lâm Vãn Vinh gáºt gáºt đầu, đây cÅ©ng là vấn đỠmà hắn luôn lo lắng. Từ sau khi đưa túi nước tá»›i, Ngá»c Già liá»n chẳng thèm nhìn đến hắn. Mấy ngà y nay nà ng không ngá» lại không nói vá»›i hắn má»™t câu nà o.
- Ta đi xem thỠxem.
Lâm Vãn Vinh xua xua tay, Ä‘i thẳng vá» hướng xe ngá»±a cá»§a Lý VÅ© Lăng. Vừa má»›i vén rèm xe lên liá»n ngá»i thấy má»™t mùi hương thoang thoảng bay và o mÅ©i. Nheo mắt nhìn kỹ, không ngá» lại thấy trong tay thiếu nữ Äá»™t Quyết Ä‘ang cầm má»™t cái chà y thuốc, Ä‘ang khẽ khà ng giã. Mùi thÆ¡m đó chÃnh là từ cái cối thuốc đó bay tá»›i.
Lâm Vãn Vinh chui và o trong, ghé mÅ©i tá»›i ngá»i ngá»i, ngạc nhiên nói:
- Äây là thuốc gì thế, thÆ¡m tháºt đó!
Ngá»c Già lưá»m hắn má»™t cái, quay mặt Ä‘i, tá»±a như không muốn cùng hắn nói chuyện.
Nha đầu nà y lại là m sao rồi?! Lâm Vãn Vinh hắc hắc cưá»i khan nói:
- Ngá»c Già tiểu thư vất vả rồi. Hôm nay là ngà y cuối cùng trong kỳ hạn ba ngà y. Không biết huynh đệ cá»§a ta lúc nà o có thể tỉnh lại?
- Không cần ngươi nhắc.
Sắc mắt Ngá»c Già trở nên lạnh lùng, đẩy cái cối thuốc đó và o trong tay hắn:
- Ngươi tới vừa khéo, giã nát chỗ dược thảo nà y đi!!
Ngữ khà cá»§a nà ng lạnh lùng, chẳng há» khách khà mà ra lệnh cho hắn. Äã là giã thuốc cho Tiểu Lý Tá», Lâm Vãn Vinh tá»± nhiên là cam tâm tình nguyện cho nà ng sai bảo. Chà y giã như bay, chiếc cối cứ kêu lên bùm bụp. Chẳng bao lâu sau dược thảo đã được giã nát thà nh bá»™t. Không biết là nà ng dùng dược thảo gì, ngá»i và o thấy rất thÆ¡m, da tiếp xúc và o má»™t chút bá»™t thuốc thì cảm thấy mát lạnh.
- Nước!
Thấy chá»— bá»™t thuốc cÅ©ng đã mà i được tương đối rồi, Ngá»c Già lấy má»™t chiếc bát gá»— tá»›i, lạnh lùng ra lệnh.
Lâm Vãn Vinh lấy túi nước từ bên hông ra, mở nắp, rót nước trong và o. Ngá»c Già nhìn dấu đỠmá» má» khô cong trên miệng túi, quay đầu qua hừ má»™t tiếng:
- Sao vẫn còn nhiá»u như váºy, ngươi không uống sao?!
- Không nỡ…
Lâm Vãn Vinh vô cùng cẩn tháºn buá»™c túi nước lại, cưá»i nói.
Thiếu nữ Äá»™t Quyết hai má hÆ¡i đỠá»ng lên, cúi thấp đầu xuống lấy bá»™t thuốc đó đổ và o trong bát. Khẽ khuấy khuấy lên:
- Cái gì mà không nỡ, ngưá»i Äại Hoa các ngươi chỉ biết gạt ngưá»i!
Lâm Vãn Vinh vội vã xua tay:
- à ta là , nước quá quý báu, cho nên má»›i không nỡ uống! Chẳng liên quan gì tá»›i cái khác cả, cô đừng có nghÄ© theo đưá»ng rẽ đó!
- Ngươi má»›i là nghÄ© theo đưá»ng rẽ đó! Cầm lấy…
Ngá»c Già bá»±c mình mắng, đưa chiếc bát gá»— cho hắn. Lâm Vãn Vinh chỉ đà nh đỡ lấy má»™t cách vô cùng cẩn tháºn.
Ngá»c Già lấy má»™t nhánh dược thảo khô từ trong ngá»±c ra, mang theo mùi hăng hắc, nà ng khéo léo cắt nhánh dược thảo đó là m hai phần, phần còn lại cất và o trong ngá»±c. Lâm Vãn Vinh ngá»i ngá»i má»™t chút, sắc mặt biến đổi:
- Äây là … Lạt Tị thảo?!
- Coi như ngươi có chút kiến thức!
Thiếu nữ Äá»™t Quyết hừ má»™t tiếng, tước nhánh Lạt Tị thảo đó thà nh từng sợi nhá», bá» và o trong bát thuốc. Bát thuốc vốn rất thÆ¡m láºp tức hoà n toà n thay đổi mùi vị. Má»™t mùi vị kÃch thÃch bay và o lá»— mÅ©i, khó ngá»i cá»±c cùng.
Dùng sợi thuốc lá là m thuốc, đây tuyệt đối không phải dược phương cá»§a Äại Hoa, Nguyệt Nha Nhi rốt cuá»™c Ä‘ang là m cái quá»· quái gì thế? Ngá»i thấy mùi vị khó ngá»i ấy, Lâm Vãn Vinh nhá» giá»ng nói:
- Ngá»c Già thần y, đây rốt cuá»™c là thuốc gì váºy, mùi vị thá»±c sự… đặc biệt quá a!
- Äặc biệt sao?!
Ngá»c Già hÆ¡i mỉm cưá»i, đưa chén thuốc đến bên miệng hắn, khẽ cưá»i nói:
- Ngươi nếm thỠxem đi!
- Ta nếm?!
Lâm Vãn Vinh cứng lưỡi:
- Hay là không cần đâu, ta không có bệnh táºt gì cả, uống thuốc là m gì?
Ngá»c Già gáºt gáºt đầu:
- Ngươi không nếm? Váºy sẽ trá»±c tiếp cho ngưá»i bị thương uống nhé, dù sao ta cÅ©ng chẳng nắm chắc bao nhiêu!
- à gì váºy?
Lâm Vãn Vinh mở to hai mắt, nghiêm túc há»i.
Ngá»c Già liếc nhìn hắn, không nhanh không cháºm nói:
- Äây là má»™t vị thuốc khá đặc thù, muốn má»i má»™t ngưá»i da khá dầy thá» dược tÃnh, chỉ đơn giản như thế thôi!
Tìm ngưá»i da dầy thá» thuốc? Nha đầy nà y Ä‘ang mắng ta rồi! Lâm Vãn Vinh hắc hắc cưá»i hai tiếng:
- Sẽ không có độc chứ…
- Ngươi có thể lá»±a chá»n không uống…
Thần sắc Ngá»c Già lạnh lùng liếc nhìn hắn.
Nếu nói đến hạ độc, nà ng có thể trực tiếp động chân động tay và o túi nước, là m gì cần phải lằng nhằng trong chỗ dược thảo nà y.
Lâm Vãn Vinh cưá»i hắc hắc và i tiếng, nhìn bát thuốc nhÆ¡ nhá»›p kia. Hắn hạ quyết tâm, bóp chặt mÅ©i mà nếm má»™t ngụm nhá».
- Phì…phì…
Thuốc vừa và o miệng, láºp tức có má»™t mùi vị kÃch thÃch từ yết hầu trá»±c tiếp truyá»n và o phổi, lại từ phổi trở lại yết hầu, tê tê, cay cay, chua chua, đăng đắng. So vá»›i nước gạo còn khó nuốt trôi hÆ¡n.
Lâm Vãn Vinh a lên một tiếng, nhổ hết toà n bộ thuốc ra, sắc mặt khổ sở, thè lưỡi ra không ngừng thở phì phò:
- Tiểu Muá»™i muá»™i, đây rốt cuá»™c là thuốc gì thế, ta sợ không bị muá»™i hạ độc chết thì cÅ©ng bị muá»™i dá»a chết mất.
Ngá»c Già sắc mặt vui vẻ, cưá»i đến gáºp cả ngưá»i lại:
- Kêu ngươi uống thì ngươi hãy uống đi… Nói ngươi ngốc, ngươi còn không tin! Oa Lão Công, lần nà y ngươi sắp bị ta hạ độc chết rồi!
Lâm Vãn Vinh sắc mặt đại biến, hoảng sợ nói:
- Muội nói là thực sao?! Sao lòng muội lại ác độc như thế?!
Ngá»c Già sắc mặt biến đổi, nhìn chăm chăm và o mắt hắn, nghiến răng tức giáºn nói:
- Nếu là thá»±c thì đã sao nà o?! Ta lòng dạ độc ác đó, ta chÃnh là muốn hạ độc chết ngươi đó… Ngươi giết ta Ä‘i!
Hạ độc chết cái rắm ấy, vá»›i thá»§ Ä‘oạn cá»§a nha đầu nà y, nếu thá»±c sá»± hạ độc rồi, ta còn có thể tranh biện vá»›i cô suốt cả ná»a ngà y thế chắc? Nhìn Ngá»c Già vì vá»™ dạng hoà i nghi cá»§a mình mà phẫn ná»™ hệt như má»™t con báo cái hung dữ, Lâm Vãn Vinh xua xua tay nói:
- ÄÆ°á»£c rồi được rồi, chúng ta không cãi nhau nữa. Ta tin muá»™i sẽ không hạ độc…
- Ngươi nghĩ hay nhỉ.
Ngá»c Già lạnh lùng nói:
- Có lẽ ngươi đã trúng độc ẩn tỉnh (độc không phát ngay) của ta, còn chưa tự biết thôi.
Lâm Vãn Vinh lắc đầu cưá»i nói:
- Tuy chúng ta ở hai dân tá»™c đối láºp nhau, nhưng muá»™i không giống má»™t ngưá»i ác độc như váºy… Äúng rồi, ngà y đó tại sao muá»™i lại muốn lừa gạt ta rằng muá»™i dùng nước sạch rá»a mặt? Hại ta thá»±c sá»± tin luôn!
Ngá»c Già hai má đỠbừng, quáºt cưá»ng nói:
- Ta nói là ngươi tin sao? Ngươi là một tên dễ lừa gạt như thế sao? Chẳng qua là ngươi tâm tư sâu xa mà thôi. Chẳng thèm nói với ngươi nữa.
Ngoảnh mặt Ä‘i, cắn chặt môi, sắc mặt trở nên lạnh lùng. Lâm Vãn Vinh cÅ©ng biết vá» chuyện nà y, Ä‘Ãch xác hắn có chút ná»a tin ná»a ngá». Nữ tá» Äá»™t Quyết nà y tuy tÃnh cách cao ngạo, nhưng lại thông minh tuyệt đỉnh, tuyệt đối không phải ngưá»i lá»— mãng như thế.
Trong xe hai ngưá»i Ä‘á»u không nói chuyện, Lâm Vãn Vinh Ä‘ang bưng bát thuốc, tiến không được mà lùi cÅ©ng chẳng xong, thần sắc vô cùng thẹn thùng xấu hổ.
Giằng co má»™t lát, hắn cuối cùng cÅ©ng cưá»i đùa má»™t câu, mặt dà y nói:
- Thế nà y, Ngá»c Già thần y. Coi như ta Ä‘á»n cho cô nhé, lần trước quả thá»±c là má»™t hiểu lầm. Äúng rồi, cám Æ¡n cô đã tặng ta nước!
Ngá»c Già quay đầu lại, khẽ hừ má»™t tiếng:
- Äó chỉ là trả cho ngươi thôi, không cần ngươi cám Æ¡n.
Lâm Vãn Vinh không nhìn rõ thần tình trên mặt cá»§a nà ng, không biết nà ng rốt cuá»™c Ä‘ang nghÄ© cái gì, chỉ đà nh vô cùng cẩn tháºn nói:
- Thần y, thá»i gian đã không còn sá»›m rồi, cô xem thương thế cá»§a vị huynh đệ nà y cá»§a ta…
- Kim đao đâu?
Ngá»c Già chẳng há» khách khà ngắt lá»i hắn, quay đầu lại, thần sắc lạnh lùng.
Lâm Vãn Vinh lấy thanh Ä‘ao lấp lánh từ trong ngá»±c ra, cưá»i nói:
- Ở đây! Ngá»c Già tiểu thư yên tâm, ưu Ä‘iểm lá»›n nhất cá»§a con ngưá»i ta là thà nh thá»±c, đáp ứng cô rồi là nhất định sẽ là m được, Ä‘iểm nà y má»i ngưá»i Ä‘á»u có thể là m chứng!
Ngá»c Già tá»± động lược bá» luôn mấy câu nói cá»§a hắn, nà ng nhìn và o thanh kim Ä‘ao đó, trong mắt tá»±a mừng tá»±a lo, trầm mặc hồi lâu má»›i khẽ cất tiếng:
- Ngươi đỡ ngưá»i bị thương dáºy Ä‘i.
Lâm Vãn Vinh vô cùng mừng rỡ, vá»™i vã đỡ thân thể Lý VÅ© Lăng dáºy, để dá»±a và o ngá»±c mình. Ngá»c Già lấy thanh kim Ä‘ao từ trong tay hắn lại, ngắm chuẩn và o trước ngá»±c Lý VÅ© Lăng, Lâm Vãn Vinh láºp tức kinh hãi:
- Cô muốn là m gì?!
Ngá»c Già lạnh lùng nói:
- Cái nà y không cần ngươi quản. Ngươi bưng bát thuốc cho tốt, nghe khẩu lệnh của ta, ta hét bắt đầu thì ngươi hãy rót thuốc! Một hơi rót hết toà n bộ xuống, không được dừng!
Thiếu nữ vênh mặt hất hà m sai khiến, và o lúc quan trá»ng thế nà y, Lâm Vãn Vinh trừ việc tuân theo ra thì chẳng còn cách nà o khác. Ngá»c Già nắm chặt kim Ä‘ao trong tay, cÅ©ng không rút ra khá»i võ, nà ng vén mà mắt Lý VÅ© Lăng lên xem qua, khẽ gáºt đầu. Kim Ä‘ao trong tay đánh mạnh ra, vá» Ä‘ao mang theo chút ám kình đánh mạnh và o ngá»±c Tiểu Lý Tá».
Thân thể Ä‘ang ngá»§ say cá»§a Lý VÅ© Lăng run mạnh má»™t cái, dưá»ng như có má»™t tiếng rên Ä‘au đớn vang lên, miệng láºp tức mở ra. Thanh âm nôn nóng cá»§a Ngá»c Già vang lên:
- Mau, bắt đầu!
Lâm Vãn Vinh không dám cháºm trá»…, bóp chặt cổ Lý VÅ© Lăng, đổ cái thứ giống như nước thuốc đó và o trong miệng hắn. Bụng Lý VÅ© Lăng kêu lên òng á»c má»™t tráºn, chịu sá»± kÃch thÃch cá»§a chá»— dược thá»§y đó, sắc mặt bá»—ng dưng đỠbừng, không ngá» lại ho mạnh lên.
- Tiểu Lý Tá», Tiểu Lý Tá»â€¦
Thấy Lý Vũ Lăng có phản ứng, Lâm Vãn Vinh vô cùng mừng rỡ, ôm chặt thân thể hắn kêu lên.
Tác dụng kÃch thÃch cá»§a thứ nước thuốc đó không thể coi thưá»ng, Lý VÅ© Lăng ho lên và i tiếng, trong bụng đột nhiên ùng ục má»™t tráºn, Ngá»c Già vá»™i vã nói:
- Mau đỡ hắn ra ngoà i xe…
Lâm Vãn Vinh ôm hắn lao xuống xe ngá»±a, Lý VÅ© Lăng oa lên má»™t tiếng, liá»n nằm phục trên đùi hắn, bắt đầu nôn mạnh xuống ná»n cát.
- Tiểu Lý Tá»â€¦
Bá»n Hồ Bất Quy, Cao Tù, Hứa Chấn ba ngưá»i bên kia nhìn thấy tình hình bên nà y, lao nhanh tá»›i, ánh mắt tất cả tướng sÄ© cÅ©ng hướng vá» bên nà y.
Những ngà y Lý VÅ© Lăng hôn mê nà y, thức ăn đã ăn và o thá»±c sá»± có hạn, những thứ nôn ra trừ nước trong và hÆ¡i có chút mùi chua thì chẳng còn nôn ra được thứ gì khác nữa. Thương thế cá»§a hắn tuy đã gần như hết hẳn, nhưng thân thể lại hư nhược vô cùng, lần nà y nôn ra, dưá»ng như đã dùng hết lá»±c khà toà n thân, nằm ngá»a mặt lên trong vòng ôm cá»§a Lâm Vãn Vinh, sắc mặt trắng bệch như tá» giấy, hô hấp cá»±c kỳ yếu nhược, chỉ có lông mi hÆ¡i mấp máy khe khẽ, má»›i nhắc nhở được má»i ngưá»i, hắn thá»±c sá»± Ä‘ang tỉnh lại.
- Nước!
Lâm Vãn Vinh hét lá»›n má»™t tiếng, túi nước cá»§a Lý VÅ© Lăng láºp tức được Hồ Bất Quy đưa tá»›i. Khi Tiểu Lý Tá» Ä‘ang hôn mê, cho dù ở trong sa mạc, má»—i ngà y vẫn không ngừng được uống nước, không cần biết là lúc nà o, túi nước cá»§a hắn cÅ©ng luôn đầy.
Lâm Vãn Vinh đổ nước và o miệng Tiểu Lý Tá», Lý VÅ© Lăng tham lam hút lấy và i ngụm, đôi môi khô cong cuối cùng cÅ©ng cháºm rãi mấp máy.
Lâm Vãn Vinh vô cùng mừng rỡ, ôm chặt lấy vai y:
- Tiểu Lý Tá», Tiểu Lý Tá», ngươi mau tỉnh lại…
- Lâm đại ca…
Tiếng gá»i cá»±c kỳ hư nhược kèm theo thở dốc đó tá»±a như từ nÆ¡i cao xa nà o vá»ng lại, ở trong đại mạc gió cát thét gà o gần như chẳng thể nghe thấy được cái gì nà y, không ngá» lại lá»t và o tai tất cả má»i ngưá»i.
Lý VÅ© Lăng cháºm rãi mở mắt ra, ánh mắt cá»§a hắn má» nhạt vô quang, chỉ là trong mắt năm ngà n tướng sÄ©, nó lại hệt như hai ngôi sao sáng rá»±c rỡ trên bầu trá»i.
- Ha ha, Tiểu Lý TỠtỉnh rồi, Tiểu Lý TỠtỉnh rồi…
Lâm Vãn Vinh cất tiếng cưá»i lá»›n, nước mắt cuồn cuá»™n tuôn ra…
Tà i sản của thuyuy12
Äã có 2 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch cá»§a thuyuy12
28-05-2009, 11:18 PM
Phá Quan Hạ Sơn
Tham gia: Jul 2008
Äến từ: Lạc lối...
Bà i gởi: 23
Thá»i gian online: 6 ngà y 23 giá» 21 phút
Thanks: 339
Thanked 8 Times in 5 Posts
Cá»°C PHẨM GIA ÄINH
Tác giả: Vũ Nham
Chương 515: Bão táp
Dịch: Mạnh Thưá»ng Quân
Nguồn: TTV
Tiếng hét nà y hệt như đã má»c thêm đôi cánh váºy, từ phÃa sau mau chóng truyá»n đến phÃa trước, cả đội ngÅ© sau nháy mắt đã sôi trà o, lòng nhiệt tình cá»§a các chiến sÄ© mau chóng được thắp lên, má»i ngưá»i hưng phấn ôm lấy nhau, những tiếng hoan hô hò hét vang lên dồn dáºp, liên miên không dứt, sá»± kinh hỉ và hưng phấn trà n ngáºp trong lòng má»—i ngưá»i, đến cả Tá» Vong chi hải tà n khốc nà y dưá»ng như cÅ©ng chẳng còn đáng sợ như thế nữa.
- Tướng quân, cháo tới rồi đây…
Hứa Chân chạy má»™t mạch tá»›i, sắc mặt hưng phấn đến đỠbừng, trong tay hắn bưng má»™t chiếc bát gá»—, bên trong là cháo nóng hổi, bên dưới lá»›p nước trong bốc hÆ¡i nghi ngút là má»™t Ãt gạo và lương thá»±c há»—n tạp chìm dưới đáy.
Chá»— lương thá»±c nà y là được chắt cóp riêng lại trong những trang bị nhẹ nhà ng, chuyên môn già nh cho Lý VÅ© Lăng bị thương. Mà ở trong sa mạc nÆ¡i mà nước quý như và ng nà y, nấu cháo cà ng là má»™t chuyện cá»±c kỳ xa xỉ. Vì để cứu Lý VÅ© Lăng, năm ngà n tướng sÄ© Ä‘á»u không há» cất lá»i oán háºn, tranh nhau Ä‘em chút nước sạch quý giá trong túi cá»§a mình dâng lên.
Thiếu nữ Äá»™t Quyết ngồi trên xe ngá»±a, nhìn thấy cảnh nà y thì không nén nổi hÆ¡i nhÃu mà y lại, ánh mắt mê mang. Loại tình cảm thương yêu há»— trợ lẫn nhau thế nà y, trong mắt ngưá»i Äá»™t Quyết luôn sùng bái loà i sói, cá lá»›n nuốt cá bé mà nói, gần như là không thể tưởng tượng được.
Lâm Vãn Vinh và lão Cao hợp lá»±c đỡ Lý VÅ© Lăng cẩn tháºn, Hứa Chấn thổi cho chén cháo loãng nguá»™i Ä‘i, sau đó má»›i vô cùng cẩn tháºn đưa tá»›i miệng Lý VÅ© Lăng.
Cháo nóng và o miệng, Lý VÅ© Lăng đã khôi phục được và i phần sức lá»±c, hắn nhai kỹ mấy miếng, nuốt xuống, cuối cùng hÃt và o má»™t hÆ¡i tháºt dà i, chầm cháºm mở mắt ra.
- Tiểu Lý Tá», ngươi sao rồi?!
Thấy hắn đã lại mở mắt, Hồ Bất Quy không nén nổi vui mừng, lau nước mắt hân hoan há»i.
Trên đôi môi trắng bệch cùng khuôn mặt và ng bá»§ng cá»§a Lý VÅ© Lăng lá»™ ra má»™t nụ cưá»i đã lâu không xuất hiện, hư nhược vô lá»±c nói:
- Hồ đại ca, Cao đại ca, ta còn chưa chết sao?!
- Chưa, chưa, ngươi là m sao mà chết được? Ngươi còn chưa lấy vợ, ai cÅ©ng chẳng lấy nổi tÃnh mạng ngươi, ha ha ha ha…
Lão Cao vui vẻ cưá»i lá»›n, trong mắt lệ hoa tuôn trà o.
Lý Vũ Lăng ừm một tiếng, nhẹ nhà ng nói:
- Ta rất tốt, Lâm đại ca, Cao đại ca, Hồ đại ca, má»i ngưá»i Ä‘á»u khá»e chứ?!
- Khá»e, khá»e!
Lâm Vãn Vinh mỉm cưá»i vá»— đầu hắn nói:
- Chúng ta Ä‘á»u ăn được ngá»§ được, sống thoải mái lắm. Äợi hai ngà y nữa ngươi bình phục rồi, mấy lão ca bá»n ta, còn cả Hứa Chấn nữa, chúng ta sẽ dẫn ngươi Ä‘i cưỡi ngá»±a, Ä‘i xem La Bố Bạc, Ä‘i dạo trên Thiên SÆ¡n, Ä‘i là m cả ngà n chuyện kinh thiên động địa. Ngươi nói xem thế được không?
- ÄÆ°á»£c.
Trên mặt Tiểu Lý TỠlộ ra vẻ hưng phấn:
- Ta thÃch nhất là đi theo Lâm đại ca là m đại sá»±. Có chiếm được tiện nghi hay không thì không biết, nhưng chắc chắn sẽ không bị thiệt thòi… Từ cô cô cá»§a ta đã nói như váºy đó!
Từ tiểu thư nói ư? Không có việc gì cô ta nói vá»›i Tiểu Lý Tá» những lá»i nà y là m gì, thế nà y chẳng phải là phá hoại thanh danh cá»§a ta sao? Lâm Vãn Vinh láºp tức đổ mồ hôi há»™t, chúng nhân ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, không nén nổi cất tiếng cưá»i vang, tâm tình vui vẻ trà n lan trong lòng má»—i ngưá»i.
Lý VÅ© Lăng tỉnh rồi, khối đá nặng nỠđè nén tâm tình Lâm Vãn Vinh đã được nhấc ra. Các tướng sÄ© từ sáng đến tối liên tục hà nh quân, phải đối mặt vá»›i Tá» Vong chi hải trà n ngáºp chán chưá»ng, lúc nà y ngưá»i ngưá»i Ä‘á»u vô cùng mừng vỡ, tâm tình thoải mái. Lý VÅ© Lăng tỉnh lại trong lúc quan trá»ng nà y, hệt như đã tiêm cho bá»n há» má»™t mÅ©i thuốc tăng cưá»ng niá»m tin. Má»i ngưá»i Ä‘á»u trà n đầy nhiệt tình, lòng tin Ä‘i ra khá»i Tá» Vong chỉ hải lên cao chưa từng có.
Tiểu Lý Tá» hôn mê nhiá»u ngà y, thân thể hư nhược. Uống và i ngụm cháo, nói và i câu, mà mắt đã liá»n rÃu lại, chẳng bao lâu liá»n ngá»§ Ä‘i. Trong cÆ¡n ngá»§ say lúc nà y, thân thể hắn đã tá»± có những phản ứng Ä‘iá»u tiết, là má»™t loại biểu hiện tốt dần lên, tuy còn chưa hoà n toà n bình phục nhưng cÅ©ng chỉ còn là vấn đỠthá»i gian mà thôi.
Lâm Vãn Vinh và Lão Hồ vô cùng cẩn tháºn đưa hắn lên xe ngá»±a. Cao Tù lại cẩn tháºn tỉ mỉ xem xét thương thế, nghe nhịp tim cá»§a Tiểu Lý Tá», cuối cùng mặt mà y há»›n hở, cảm khái nói:
- Chỉ cần tÄ©nh dưỡng cho tốt, trong vòng ba bốn ngà y là Tiểu Lý có thể Ä‘i đưá»ng rồi. Ài, tuy không thÃch ngưá»i Äá»™t Quyết, nhưng ta không thể không nói, Nguyệt Nha Nhi nà y thá»±c sá»± là có chút bản sá»±, lúc trước là kéo Tiểu Lý Tá» từ quá»· môn quan trở vá», đó đã là má»™t chuyện thần kỳ đến mức chẳng thể thần kỳ hÆ¡n rồi. Lần nà y lại cà ng tuyệt diệu, nà ng ta nói trong ba ngà y Tiểu Lý Tá» sẽ tỉnh lại, quả nhiên đã tỉnh. Muốn không phục cÅ©ng không được!
Tên lang băm lão Cao nà y, nếu trị bệnh thì chẳng ra sao, nhưng tốt xấu gì cÅ©ng là má»™t cao thá»§ có võ công, hắn nói Lý VÅ© Lăng trong ba bốn ngà y có thể Ä‘i đưá»ng, chắc sẽ không sai lệch.
Hồ Bất Quy cÅ©ng gáºt gáºt đầu:
- Chỉ xem riêng y thuáºt, nữ tá» Äá»™t Quyết nà y quả thá»±c là có bản sá»±, huống chi nà ng ta còn cứu tÃnh mạng cá»§a Tiểu Lý Tá», lão Hồ ta cÅ©ng cá»±c kỳ bá»™i phục.
Nghe bá»n há» nói đến Ngá»c Già , Lâm Vãn Vinh lúc nà y má»›i chú ý đến, từ khi Lý VÅ© Lăng tỉnh lại, má»i ngưá»i Ä‘á»u mừng vui nhảy nhót, ánh mắt táºp trung hết lên ngưá»i Tiểu Lý Tá», nhưng lại quên bẵng mất thiếu nữ Äá»™t Quyết đó Ä‘i rồi. Vừa rồi trước lúc cứu ngưá»i nà ng ta còn ở trong khoang xe, lúc nà y lại đã chẳng thấy đâu nữa, không biết đã Ä‘i đến chá»— nà o. May mà ở Tá» Vong chi hải nà y cát và ng mênh mang, chẳng có ai lo lắng nà ng chạy thoát.
Mấy ngưá»i sắp xếp cho Lý VÅ© Lăng xong, lúc nà y má»›i nhảy xuống xe. Ãnh tà dương lặn xuống phÃa tây, chìm xuống dưới lá»›p cát và ng, khung cảnh hoà ng hôn ở La Bố Bạc lá»™ ra má»™t khuôn mặt ôn nhu hiếm có, gió cát khẽ khổi lên má, cảm giác tháºt ôn nhu kỳ diệu, hệt như đôi tay má»m mại cá»§a thiếu nữ váºy, mảnh đất bằng phẳng phÃa xa lấp lánh những ánh và ng rá»±c rỡ.
Nhân lúc Lý VÅ© Lăng tỉnh lại, má»i ngưá»i Ä‘á»u tranh thá»§ cÆ¡ há»™i nghỉ ngÆ¡i má»™t chút, Lâm Vãn Vinh lại kiểm tra lương thá»±c má»™t lượt, nếu không có gì bất ngá» xảy ra, miá»…n cưỡng còn có thể duy trì được bốn năm ngà y nữa.
Từ đội đầu cho đến đội cuối, Ä‘ang muốn quay lại, đột nhiên nghe thấy má»™t loạt những âm thanh du dương từ từ truyá»n tá»›i, tá»±a như u oán, tá»±a như sầu khổ, triá»n miên không dứt, khiến ngưá»i ta khó mà quên nổi.
Tại má»™t cồn cát phÃa xa xa, mặt trá»i Ä‘ang từ từ lặn xuống, hệt như má»™t cái cháºu tròn tròn mà u Ä‘á», cắt lên mặt đất. Má»™t thân hình yểu Ä‘iệu Ä‘ang lặng lẽ đứng đó, tư thế yêu kiá»u đó dưới ánh tà dương đỠtươi, má»™t cái bóng Ä‘en má» chiếu xuống, phảng phất như má»™t bức tranh mà u nước váºy.
Cát và ng bay tán loạn Ä‘áºp và o chiếc váy lụa mà u xanh cá»§a nà ng, nà ng lặng lẽ thở dà i nhìn ra phÃa xa, an tÄ©nh hệt như má»™t hạt cát trong đại mạc váºy.
Khô đằng lão thụ hôn nha, tiểu kiá»u lưu thá»§y nhân gia, cổ đạo tây phong sấu mã.
Tịch dương tây hạ, đoạn trà ng nhân tại thiên nhai…
Cây khô già héo trong chiá»u tối
Tiểu kiá»u nước chảy... bên nhÃ
Ngá»±a còm chạy qua đưá»ng cÅ©
Nắng chiá»u neo hạ phÃa trá»i tây
NÆ¡i thiên thai dáng ngưá»i Ä‘ang đứng
Thắt ruột gan...
- Thơ hay, thơ hay a!
Má»™t âm thanh to vang từ sau lưng truyá»n lại, còn mang theo mấy tiếng vá»— tay khe khẽ, thiếu nữ Äá»™t Quyết buông chiếc sáo ngá»c xuống, khóe miệng hÆ¡i thoáng qua má»™t nụ cưá»i nhà n nhạt, khẽ hừ má»™t tiếng:
- Quả nhiên là má»™t con quạ Ä‘en, con ngưá»i ngươi cÅ©ng có chút tá»± biết mình đó.
Lâm Vãn Vinh cưá»i khan ha ha hai tiếng, bước nhanh lên cồn cát, đứng bên cạnh nà ng:
- Thần y thá»±c vui vẻ nhỉ, trong sa mạc mênh mang thế nà y mà còn có tâm tư Ä‘i ngắm mặt trá»i lặn, thổi sáo ngá»c, thá»±c khiến má»™t kẻ thô lá»— như ta vô cùng khâm phục.
- Ngưá»i thô lá»—?! Oa Lão Công, hiếm hoi lắm má»›i có lúc ngươi khiêm tốn đó.
Thiếu nữ Äá»™t Quyết lạnh lùng châm biếm.
- Là m ngưá»i thô lá»— thì là khiêm tốn sao?
Lâm Vãn Vinh tỠvẻ kinh ngạc nói:
- Váºy là ai đó quá không có mắt rồi, ta đã là m ngưá»i thô lá»— lâu lắm rồi, muốn tinh tế cÅ©ng chẳng tinh tế nổi!
Khóe miệng ngưá»i nà y thoáng nổi lên má»™t nụ cưá»i phóng túng. Ngá»c Già nhìn má»™t hồi lâu, đối vá»›i tÃnh cách cá»§a hắn cÅ©ng hiểu biết chút Ãt, nhưng cứ nhìn thấy cái nụ cưá»i nà y là biết trong lòng tên lưu manh nà y Ä‘ang nghÄ© đến những thứ chẳng tốt đẹp gì. Thiếu nữ khẽ phì má»™t tiếng, cất chiếc sáo ngá»c tinh xảo kia và o trong ngá»±c.
- Cái nà y, cho cô!
Lâm Vãn Vinh lấy kim Ä‘ao ra, đưa tá»›i tay Ngá»c Già .
Tên lưu manh nà y hiếm khi lại rá»™ng rãi như thế, nhìn thanh Ä‘ao Ä‘ang lấp lánh kim quang, thiếu nữ Äá»™t Quyết nhần thá»i lại chần chừ.
- Ngươi, thực sự muốn trả nó lại cho ta?
Nà ng ná»a tin ná»a ngá» há»i.
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên rồi, cô cho rằng cái ngoại hiệu “Thà nh Tháºt Tiểu Lang Quân†cá»§a ta chỉ là hư danh sao?
Lâm Vãn Vinh bất mãn nhìn nà ng:
- Thanh Ä‘ao nhá» nà y ở trên ngưá»i ta, trừ việc là m đồ cắt sá»a móng tay ra, thá»±c sá»± chẳng còn chá»— dùng nà o khác. Ta nói trả lại cho cô là sẽ trả lại cho cô. Cô cÅ©ng không cần quá cảm động đâu, đây là thứ cô đáng có được.
Ta cảm động cái gì? Ngá»c Già trừng mắt nhìn hắn, nghe câu nói phÃa trước cá»§a hắn thì còn có chút thà nh ý, nhưng đến câu sau thì lại thà nh ra vẻ khoe mẽ muốn chiếm tiện nghi rồi.
Ngá»c Già trù trừ má»™t hồi, cháºm rãi đưa tay ra, nắm chặt thanh kim Ä‘ao đó, khẽ kéo hai cái. CÅ©ng không biết tại sao, thanh kim Ä‘ao đó lại chẳng nhúc nhÃch tà nà o, lại kéo thêm hai cái nữa, vẫn cứ như váºy.
- Ngươi nắm chặt như thế là m gì… mau buông tay ra!
Thiếu nữ thần sắc tức giáºn kêu lên, mặt mÅ©i đỠbừng.
- Ồ, ta còn cho rằng cô không cần cơ đó!
Lâm Vãn Vinh cưá»i hì hì, hai tay buông ra má»™t cách tá»± nhiên:
- Thần y cô khẩn trương vì con dao nhá» nà y như váºy, lẽ nà o bên trong đó có chứa bà máºt gì sao?!
Ngá»c Già sắc mặt tức giáºn, lại nhét thanh Ä‘ao và o trong tay hắn:
- Có bà máºt gì chứ? Ngươi cầm vá» mà xem cho kỹ Ä‘i!
- Cô thế nà y coi như là tặng lại kim đao cho ta phải không?
Lâm Vãn Vinh cưá»i lên ha hả, đưa tay cầm lấy thanh kim Ä‘ao:
- Váºy ta sẽ không khách khà đâu. Ài, nói thá»±c lòng, ta cÅ©ng không phải là rất thÃch chÆ¡i cái con dao nhá» nà y!
- Ai tặng cho ngươi chứ, trả cho ta!
Ngá»c Già tức giáºn quát lên, lại Ä‘oạt thanh kim Ä‘ao trở lại, giữa đôi mắt đẹp đẽ hÆ¡i á»ng hồng lên, trên mặt lại đầy vẻ tức giáºn.
Lâm Vãn Vinh nhìn chằm chằm và o thanh Ä‘ao trong tay Ngá»c Già , khẽ mỉm cưá»i nói:
- Thế là hết nợ rồi nhé, thanh kim Ä‘ao nà y trả cho cô, có Ä‘iá»u ân tình cá»§a Ngá»c Già tiểu thư, ta vẫn vô cùng cảm tạ.
Thần sắc Ngá»c Già lạnh lùng vô bỉ, trên mặt như bị phá»§ má»™t tầng sương mù:
- Ngươi cám Æ¡n ta là m cái gì, đừng có quên, bắn huynh đệ ngươi bị thương cÅ©ng là ngưá»i Äá»™t Quyết bá»n ta. Ngươi giết tá»™c nhân cá»§a ta, ngưá»i Äá»™t Quyết ta cÅ©ng giết đồng bà o cá»§a ngươi, hai dân tá»™c chúng ta vá»—n là không động trá»i chung rồi. Nếu không phải ngươi dùng Ä‘iá»u kiện trao đổi, ngươi cho rằng ta sẽ Ä‘i cứu kẻ thù cá»§a dân tá»™c mình sao?!
- Kẻ thù? Ngá»c Già tiểu thư nói hay lắm.
Lâm Vãn Vinh hắc hắc hai tiếng, không nhanh không cháºm nói:
- Vá»›i sá»± bác há»c Ä‘a tà i cá»§a Ngá»c Già tiểu thư, ta muốn há»i má»™t chút, Äại Hoa ta và Äá»™t Quyết các cô rốt cuá»™c có thù háºn gì, là ai biến chúng ta thà nh kẻ thù không đội trá»i chung?
Khóe miệng hắn cưá»i lạnh khinh thưá»ng, lá»t và o trong mắt thiếu nữ Äá»™t Quyết, chỉ còn trà n ngáºp những sá»± châm chá»c. Rõ rà ng chỉ là má»™t vấn đỠmà nà ng lại chẳng thể trả lá»i, bởi lẽ sá»± thá»±c bà y ngay ra đó, xâm phạm và o Äại Hoa trước chÃnh là tổ tiên cá»§a nà ng. Nà ng cắn chặt răng, tránh né ánh mắt cá»§a hắn:
- Ngươi đừng há»i ta, ta không biết.
Lâm Vãn Vinh hắc hắc cưá»i lạnh:
- Ngá»c Già tiểu thư, là m ngưá»i thì phải nói chuyện bằng lương tâm, tá»™c nhân cá»§a cô, tổ tiên cá»§a cô đã từng là m những chuyện gì, ngưá»i bác cổ thông kim như cô sao lại không biết cÆ¡ chứ?! Ta thấy là cô cố tình lá»±a chá»n mất Ä‘i trà nhá»› đó.
- Cần ngươi quan tâm sao?!
Ngá»c Già tá»±a như má»™t con báo cái Ä‘ang tức giáºn, nghiến chặt răng hầm hừ.
Nói đạo lý vá»›i nữ nhân, độ khó khăn chẳng thua kém việc chạm và o sao trên trá»i. Lâm Vãn Vinh thở dà i má»™t tiếng:
- Con ngưá»i là cá»±c kỳ bé nhá», chúng ta Ä‘ang ở trong bà n cá» lịch sá», cái nhìn thấy được chỉ có liá»u mạng sinh tá», nước lá»a khó dung. Nhưng có ai biết được, mấy trăm năm sau, hai dân tá»™c từng là kẻ địch rút Ä‘ao chém giết nhau liá»u sống chết lại có thể hòa thuáºn ở chung má»™t chá»—, cùng nhau phồn vinh? So sánh lịch sá» và dòng sông dà i, mấy ngưá»i mà chúng ta tá»± cho rằng là vÄ© đại chẳng qua cÅ©ng chỉ là má»™t hạt cát bụi nhá» nhoi trong đó thôi, không cần biết là cô có “giãy dụa†thế nà o, tá»± cho là mình đúng thế nà o, cuối cùng cÅ©ng sẽ bị lịch sá» vùi lấp. Ta là như váºy, Ngá»c Già tiểu thư, cô cÅ©ng không phải ngoại lệ đâu.
Phen cảm khái nà y cá»§a hắn hoà n toà n khác hẳn cái bá»™ dạng hi hi ha ha không nghiêm túc trước đó, câu nà o câu nấy Ä‘á»u ra từ phế phá»§, đến cả Ngá»c Già cÅ©ng cảm thấy sá»± chân thà nh và bất lá»±c trong tim tên lưu manh nà y.
Cái bá»™ dạng như thế nà y cá»§a hắn quả là rất hiếm gặp. Thiếu nữ Äá»™t Quyết sững sá» ra đó, khẽ nói má»™t mình:
- Hòa thuáºn ở chung má»™t chá»—, cùng nhau phồn vinh? Cái nà y có thể sao?
- Dân tá»™c dung hợp chÃnh là xu thế chung, giống như những bá»™ xương trắng hếu chúng ta nhìn thấy trên con đưá»ng tÆ¡ lụa nà y váºy, sống chết bên nhau, bá»n há» ai là ngưá»i Äại Hoa, ai là ngưá»i Äá»™t Quyết, cái nà y có quan trá»ng không? Bá»n há» còn không phải là đã giúp đỡ lần nhau, cùng vượt khó khăn sao?
Ngá»c Già suy Ä‘i nghÄ© lại, nhưng cÅ©ng chẳng biết biện bác thế nà o.
- Mấy trăm năm sau, sẽ không còn giá»›i hạn ở Hạ Lan sÆ¡n, trong thảo nguyên má»i ngưá»i thân như má»™t nhà , các dân tá»™c hòa thuáºn ở chung má»™t chá»—, trong cô có ta, trong ta có cô, sẽ chẳng còn phân biệt lẫn nhau nữa!
Ngá»c Già lại không biết nghÄ© đến chá»— nà o, không nén nổi khẽ phì má»™t tiếng, hai má đỠbừng:
- Cái gì mà trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, tên lưu manh ngươi thực quá vô sỉ!
Lâm Vãn Vinh trợn mắt há hốc mồm, thế nà y cÅ©ng gá»i là vô sỉ? Trá»i cao soi xét, là cô tá»± nghÄ© sang đưá»ng rẽ, lão tá» là má»™t ngưá»i rất thuần khiết, chẳng có má»™t chút ý tứ khinh nhá»n nà o. Nữ tá» Äá»™t Quyết nà y thá»±c là đanh đá, cái gì cÅ©ng dám nghÄ© đến!
- Ngươi trừng mắt nhìn ta là m cái gì… Chuyện của mấy trăm năm sau ngươi là m sao mà biết được?
Thiếu nữ đỠbừng mặt hừ má»™t tiếng, dưá»ng như có chút thẹn thùng.
Nữ nhân xinh đẹp thế nà y, ta không nhìn cô, lẽ nà o là ta tá»± nhìn mình? Lâm Vãn Vinh nháy nháy mắt, cưá»i nói:
- Lẽ nà o cô quên rồi, ta có thể xem sao Ä‘oán mệnh. Có thể gá»i là biết rõ chuyện năm trăm năm trước, thông hiểu chuyện năm trăm năm sau… Bà máºt to lá»›n bằng trá»i nà y ta chỉ nói cho cô thôi, cô đừng nói cho ngưá»i khác đó nha!
Thấy cái bá»™ dạng mắt la mà y lém cá»§a hắn, Ngá»c Già muốn cưá»i nhưng cố nhịn lại:
- Ngươi nói nhiá»u như váºy, cái gì mà dân tá»™c dung hợp, hòa thuáºn bên nhau. Nhưng ngươi đừng có quên, hai nước chúng ta hiện giá» Ä‘ang đánh nhau, nếu ta kêu ngươi bá» việc tấn công tá»™c nhân cá»§a ta, ngươi có nguyện ý không?!
Ngá»c Già quả nhiên là má»™t nữ tá» cá»±c kỳ có suy nghÄ©, vấn đỠnà y khiến cho Lâm Vãn Vinh phải sững sá». Hắn suy nghÄ© cá»§a ná»a ngà y, lặng lẽ lắc đầu, hòa thuáºn bên nhau chỉ là chuyện cá»§a tương lai, bây giá» thì tráºn nà y vẫn phải đánh, chỉ có đánh cho Ä‘au rồi, đánh cho sợ rồi, má»i ngưá»i má»›i có thể tÄ©nh tâm lại, suy nghÄ© cẩn tháºn vấn đỠtương lai.
Ngá»c Già nhìn thần sắc cá»§a hắn liá»n biết hắn nghÄ© gì, không nén nổi hừ má»™t tiếng:
- Con ngưá»i ngươi ấy, miệng thì hô hà o rõ to, nhưng trong lòng chẳng biết có phải nghÄ© như thế không?! Äê tiện!
Con ngưá»i ở trong bà n cá» lịch sá», thá»±c sá»± là có chút mùi vị cá»§a việc thân bất do ká»·! Lâm Vãn Vinh bất đắc dÄ© thở dà i má»™t hÆ¡i, cởi cái túi nước bên hông xuống, nhét và o tay Ngá»c Già :
- Nói những chuyện nà y thá»±c là đau đầu. Thôi váºy, không nghÄ© nữa. Túi nước nà y, trả lại cho cô thôi!
- Là m gì thế.
Ngá»c Già tức giáºn xua xua tay:
- Thứ bị ngươi là m bẩn rồi, ta chẳng thèm!
Lâm Vãn Vinh nghiêm mặt nói:
- Ta dùng danh dự cao quý của mình mà thỠrằng, chỗ nước nà y ta chưa động và o một chút nà o!
- Tại sao ngươi không động và o?!
Thiếu nữ quáºt cưá»ng cắn răng nói:
- Ngưá»i Äá»™t Quyết chúng ta, thứ đã tặng Ä‘i rồi thì không thể thu lại. Äây là ta trả cho ngươi, nó thuá»™c vá» ngươi. Nếu ngươi không thÃch thì cứ đổ nó xuống sa mạc là được rồi.
Có kẻ ngốc má»›i Ä‘i đổ nước xuống sa mạc. Nhìn Ngá»c Già quáºt cưá»ng quay đầu Ä‘i, Lâm Vãn Vinh cÅ©ng không biết phải nói gì má»›i tốt. Hiện giá» thân pháºn cá»§a bá»n há» là kẻ địch cá»§a nhau, sao lại cứ đùn đẩy cái túi nước nà y cho nhau thế nhỉ? NghÄ© đến cái nà y, Lâm Vãn Vinh láºp tức cảm thấy quai quái.
Hai ngưá»i biện bác, cãi nhau má»™t hồi, chẳng ai chịu phục ai, cuối cùng thì Ä‘á»u im lặng.
Cát và ng má hồng, ánh chiá»u tà như máu, cảnh tượng thế nà y quả thá»±c là vô cùng đặc biệt. Ngá»c Già lặng lẽ nhìn vá» phÃa xa, đột nhiên phát ra má»™t tiếng kinh hô:
- Äó, đó là cái gì…
Lâm Vãn Vinh ừm má»™t tiếng, đưa mắt nhìn Ä‘i. Chỉ thấy phÃa xa xa, trên mặt đất, khói mây bao phá»§, dần dần, má»™t mảnh rừng xanh lục xuất hiện má»™t cách thần kỳ, trong rừng là những tòa thà nh quách cao vút hùng vÄ©, những lá cá» xà phấp phá»›i tung bay. Vô số những đà i quan sát, tưá»ng thà nh, xe ngá»±a, quan lại, động tÄ©nh rõ rà ng, hiện ra ngay trước mắt.Vây quanh tòa thà nh nà y là má»™t dòng sông trong veo Ä‘ang chảy, những đà n lừa ngá»±a bò dê quanh thà nh Ä‘ang nhà n nhã gặm cá». Những thanh niên nam nữ vui vẻ Ä‘ang chạy lẫn trong đó, phóng ngá»±a hát ca.
Trên mặt đất đột nhiên à o ra thà nh quách, hệt như thà nh phố trên trá»i, có thể nhìn thấy rõ, phảng phất như gần ngay trước mắt váºy. Äặc biệt là dòng sông Ä‘ang chảy róc rách đó, đối vá»›i ngưá»i Ä‘ang ở trong sa mạc mà nói, cà ng có sức dụ hoặc vô hạn. Không chỉ Lâm Vãn Vinh và Ngá»c Già , tất cả các tướng sÄ© cÅ©ng Ä‘á»u sững sá».
- Äây, đây rốt cuá»™c là nÆ¡i nà o, là thiên đưá»ng sao?!
Ngá»c Già nhìn đến say mê vô ngần, lẩm bẩm nói má»™t mình.
Thiên đưá»ng?! Trong đầu Lâm Vãn Vinh lóe qua má»™t tia sáng, cưá»i lá»›n nói:
- Ta biết rồi, hải thị tháºn lâu (ảo ảnh, cảnh không thá»±c), đây là hải thị tháºn lâu!
- Hải thị tháºn lâu?!
Ngá»c Già hÆ¡i nhÃu mà y lại, dùng ánh mắt khát vá»ng nhìn hắn:
- Hải thị tháºn lâu là cái gì?
Nha đầu nà y lá»›n lên trên thảo nguyên, không ngá» lại chưa từng nhìn thấy hải thị tháºn lâu, quả thá»±c là đáng tiếc. Lâm Vãn Vinh mỉm cưá»i nói:
- Có thÆ¡ rằng “hải bà ng tháºn khà tượng lâu thai, quảng dã khà thà nh cung khuyết nhiên†(khói mù trên biển như lầu gác, chẳng khác chi má»™t cung Ä‘iện hùng vÄ©) cái gá»i là hải thị tháºn lâu, kì thá»±c là do mặt trá»i triết xạ tầng tầng cảnh váºt trên mặt đất, ánh xạ đến bầu trá»i phÃa xa. Cho nên chúng ta liá»n nhìn thấy đưá»ng phố, thà nh quách, núi sông, ngưá»i và váºt, hÆ¡n nữa còn như Ä‘ang Ä‘i lại trên mây, sống động như tháºt. “Tháºn†là má»™t loại giao long cá»§a Äại Hoa cổ đại, theo truyá»n thuyết thì nó có thể thở hÆ¡i ra thà nh lâu đà i thà nh quách, vì thế má»›i gá»i cái hiện tượng nà y là hải thị tháºn lâu.
Hải thị tháºn lâu, ý nghÄ©a cÅ©ng như tên, chá»§ yếu xuất hiện trên mặt biển, trong sa mạc thỉnh thoảng cÅ©ng xuất hiện, nhưng cÅ©ng không quá nhiá»u. Ngá»c Già chưa từng thấy qua cÅ©ng là chuyện thưá»ng tình.
Ngá»c Già ồ má»™t tiếng, khẽ nói:
- Hải thị tháºn lâu, cái tên nà y đúng là rất đặc biệt, không giống như là bịa ra. Lưu manh, trước đây ngươi chưa từng đến sa mạc, sao lại biết được lai lịch cá»§a hải thị tháºn lâu?!
- Bởi vì ta chăm chỉ hiếu há»c, Ä‘á»c đủ các sách mà !
Lâm Vãn Vinh nói dối mà không hỠchớp mắt.
- Ta chẳng tin!
Ngá»c Già cưá»i má»™t tiếng, nhìn vá» thắng cảnh phÃa xa, trong mắt lóe qua những tia sáng rá»±c rỡ:
- Trên trá»i cÅ©ng có phố xa, còn tên là hải thị tháºn lâu! Nếu ta có thể Ä‘i xem xem, thá»±c là tốt biết bao a!
Xem cái rắm ấy, cảnh váºt tháºt cá»§a hải thị tháºn lâu nà y Ãt nhất cÅ©ng phải cách đây ngoà i ngà n dặm, cô đến đâu mà đi tìm chứ? Lâm Vãn Vinh mỉm cưá»i nói:
- Hay là thôi Ä‘i… Nói không chừng tình hình cá»§a chúng ta ở đây cÅ©ng bị chiếu lên trên trá»i, trở thà nh hải thị tháºn lâu trong mắt ngưá»i phÃa xa cÅ©ng không biết chừng!
- Tháºt sao? Chúng ta cÅ©ng là hải thị tháºn lâu?!
Ngá»c Già mừng rỡ quay đầu lại nhìn hắn, trong mắt trà n ngáºp vẻ vui mừng.
Nữ nhân đúng là thứ động váºt dá»… lừa nhất trên thiên hạ! Lâm Vãn Vinh cưá»i hắc hắc hai tiếng nói:
- Chắc là không giả đâu. Cô ở trên cầu nhìn phong cảnh, ngưá»i ngắm phong cảnh ở trên lầu lại nhìn cô. Nói ra chẳng phải chÃnh là đạo lý nà y sao?
Thiếu nữ Äá»™t Quyết liếc nhìn hắn má»™t cái, cúi thấp đầu xuống, khẽ nói:
- Oa Lão Công, xem bá»™ dạng ngươi chẳng giống ngưá»i đã Ä‘á»c qua bao nhiêu sách vở, sao lại cÅ©ng có thể xuất khẩu thà nh chương nhỉ?!
Ta không Ä‘á»c sách?! Con mắt nà o cá»§a cô nhìn thấy là … Chá»— sách ảnh mà Cao Tù tặng cho ta, má»—i ngà y ta Ä‘á»u láºt qua láºt lại để xem đó! Lâm Vãn Vinh hắc má»™t tiếng, da cưá»i thịt không cưá»i nói (cưá»i vá»›i vẻ bá» ngoà i, giả tạo):
- Lưu manh có văn hóa, nữ nhân Ä‘á»u sợ hãi! Ngá»c Già tiểu thư cô hãy cẩn tháºn má»™t chút!
Thiếu nữ sững sá», đột nhien cưá»i lên khúc khÃch:
- Nếu lưu manh trên thiên hạ Ä‘á»u có trình độ như ngươi, váºy nữ tá» bá»n ta cÅ©ng không cần sợ nữa rồi!
Äây là coi khinh, má»™t sá»± coi khinh trần trụi, Lâm Vãn Vinh tức giáºn đến nghiến chặt răng! Ngá»c Già khẽ lắc đầu thở dà i:
- Không ngá» trong Tá» Vong chi hải lại có cảnh tượng thần kỳ thế nà y. Ngưá»i khác là hải thị tháºn lâu trong mắt chúng ta, chúng ta cÅ©ng là hải thị tháºn lâu trong mắt ngưá»i khác. Oa Lão Công, câu nà y cá»§a ngươi, đúng là đã nói hết đủ má»i khà tượng cá»§a thế gian rồi.
Lẽ nà o ta thá»±c sá»± có trình độ sâu sắc như váºy sao? Lâm Vãn Vinh tá»± mình cÅ©ng cảm thấy kỳ quái mà cưá»i lên.
Cảnh tượng hải thị tháºn lâu nà y, lá»t và o trong mắt các tướng sÄ©, tất cả cÅ©ng Ä‘á»u tấm tắc kêu là kỳ lạ. Liên tưởng vá»›i việc Lý VÅ© Lăng tỉnh lại, nhất thá»i truyá»n miệng nhau là trá»i giáng Ä‘iá»m là nh, ý rằng quân ta xuất chinh đại cát.
Chẳng bao lâu sau, phố xá trên trá»i đó liá»n dần dần tan Ä‘i, hải thị tháºn lâu cuối cùng cÅ©ng hóa thà nh mây khói, chẳng xuất hiện lại nữa. Ngá»c Già nhìn đến sững sá», lầm bẩm nói:
- Hải thị tháºn lâu, thì ra chỉ là má»™t giấc má»™ng, Ä‘á»u là giả hết!
Mây khói tan Ä‘i, gió cát lá»›n dần lên, cát đá Ä‘áºp và o mắt ngưá»i gây ra cảm giác thá»±c Ä‘au đớn, Tá» Vong chi hải dưá»ng như đột nhiên nổi cÆ¡n tức giáºn, cuồng phong nổi lên ầm ầm. NÆ¡i hải thị tháºn lâu đó tan Ä‘i, má»™t khối mây mà u vãng sẫm trôi nổi, mau chóng bay từ xa tá»›i gần, trong tai đã có thể nghe thấy tiếng gà o thét giáºn dữ cá»§a nó.
- Äây là cái gì?!
Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên há»i.
Ngá»c Già nhìn kỹ má»™t hồi, sắc mặt đột nhiên biến thà nh trắng bệch:
- Là bão táp sa mạc!
Nói thì cháºm, việc xảy ra thì nhanh, thanh âm cá»§a nà ng vừa dứt, Tá» Vong chi hải vừa rồi còn hiá»n hòa mà sau nháy mắt đã trở mặt, cát bay đá nhảy, cuồng phong nổi lên ầm ầm, đám mây và ng Ä‘ang mau chóng bay tá»›i vừa rồi, mang theo tiếng rÃt vù vù, sau nháy mắt đã lao tá»›i. Trá»i đất láºp tức u ám ảm đạm, cách nhau và i trượng là chẳng thể nhìn rõ được sắc mặt đối phương.
- Bão tá»›i rồi, bão tá»›i rồi, tất cả ngưá»i ngá»±a láºp tức ngồi xổm xuống, nắm chặt tay nhau, dá»±a sát và o nhau…
Hồ Bất Quy ngưá»i có kinh nghiệm Ä‘i trong sa mạc phong phú nhất đè lên tiếng gió, dùng hết sức lá»±c toà n thân hét lên. Bá»n Cao Tù và Hứa Chấn bên kia đã đỡ Lý VÅ© Lăng xuống xe ngá»±a, dùng thân thể hai ngưá»i che chở cho hắn.
Mấy ngà y trước đã trải qua và i lần bão táp sa mạc, chỉ là thanh thế đó, quy mô đó, so với lần nà y thì lại hoà n toà n khác hẳn nhau.
Tiếng gió vù vù gà o thét bên tai má»i ngưá»i, đám mây và ng sẫm kia đã lại gần, dần dần lá»™ ra bá»™ mặt nanh ác cá»§a nó. Những mảng cát và ng không cá» bến, cát bay tứ tung khắp trá»i, hệt như má»™t con quay khổng lồ Ä‘ang xoay chuyển, mang theo những tiếng gầm gừ tức giáºn à o tá»›i, trong lúc tiến vá» phÃa trước không ngừng tá»± xoay tròn, cuốn cho cát đá bay lên à o à o, hệt như má»™t lưỡi Ä‘ao sắc bén.
Cồn cát dưới chân à o à o xoay chuyển, tá»±a như muốn bay lên trá»i, ngưá»i đã chẳng thể đứng vững, gió cát bay đầy và o trong miệng, trong mÅ©i, hô hấp láºp tức trở nên tắc nghẹn.
- Mau đi!
Lâm Vãn Vinh hét lá»›n má»™t tiếng, kéo theo Ngá»c Già xoay ngưá»i chạy xuống cồn cát. Tiếng gió vù vù vang sát sau lưng, dưá»ng như có cả ngà n cân Ä‘ang đè xuống, hai ngưá»i liá»u mạng mà chạy, dưới chân bá»n há» cà ng ngà y cà ng nhẹ, dưá»ng như sắp thoát ly khá»i mặt đất váºy.
Còn chưa chạy được mấy bước, cồn cát sau lưng đã oà nh má»™t tiếng, bị cÆ¡n bão lốc kia cuốn lên, tạo ra má»™t vòng xoáy lá»›n bay lên không trung, cuốn chặt lấy đám cát đá vẫn bay loạn kia, tụ thà nh má»™t cÆ¡n bão táp cà ng lá»›n hÆ¡n, cà ng mãnh liệt hÆ¡n, lao áºp vá» phÃa má»i ngưá»i.
- Ngồi xổm xuống, mau ngồi xổm xuống!
Trong cuồng phong, Lâm Vãn Vinh đến thanh âm cá»§a mình cÅ©ng chẳng thể nghe thấy nữa, má»—i lần mở miệng là má»™t lượng lá»›n cát bụi lại bay đầy và o yết hầu, khiến cho hắn ho lên sặc sụa. Hắn nắm chặt bà n tay Ngá»c Già , dùng hết sức lá»›n tiếng hét lên.
Thiếu nữ Äá»™t Quyết dưá»ng như nghe thấy tiếng hét cá»§a hắn, hai chân cong lại, bà n tay nắm chặt tay hắn, cùng hắn ngồi xổm xuống.
Bão cát sau lưng vẫn xoay tròn gầm rú, mang theo má»™t sức mạnh kinh ngưá»i, không ngừng xoay chuyển xung quanh hai ngưá»i. Lâm Vãn Vinh chỉ cảm thấy thân thể phiêu phiêu, cái thân thể má»™t trăm bốn mươi năm mươi cân (cân TQ, bằng 0.5 kg) như muốn bay lên không, hóa thà nh má»™t hạt cát bụi nhá» nhoi trong đại mạc.
Lâm Vãn Vinh cắn chặt răng, má»™t khi bị cuốn lên trá»i thì sẽ chẳng khác gì chui và o cái máy xay, cái chỠđợi hắn chÃnh là xương tan thịt nát! Hắn tức giáºn gầm lên má»™t tiếng, hai chân cắm mạnh và o trong cát, tăng ma sát lên, ngăn cản không để thân thể bị cuốn lên không.
- Ãch…
Trong cơn gió một tiếng rên vang lên, thanh âm tuy nhỠnhưng Lâm Vãn Vinh lại có thể nghe thấy rõ rà ng.
Là Ngá»c Già !!
Hắn vá»™i vã nắm chặt tay thiếu nữ, trong bão cát cố gắng mở mắt ra. Chỉ nhìn thấy thân thể thiếu nữ Äá»™t Quyết hệt như má»™t gốc dương liá»…u ngả nghiêng sắp đổ. Hai châm nà ng Ä‘ung đưa trong gió, mắt thấy đã sắp bị cuốn lên không chung. Chỉ là nà ng sắc mặt quáºt cưá»ng, dù chết cÅ©ng không chịu cầu cứu!
Nữ nhân bướng bỉnh đáng chết nà y! Lâm Vãn Vinh tức giáºn gầm lên. Hay chân nhảy vá»t lên, tay dà i vung ra, ôm chặt nà ng và o trong lòng.
Ngá»c Già thân thể run lên, nhưng lại chẳng quản gì đến sống chết, hệt như má»™t con ngá»±a hoang không chịu thuần phục, dãy dụa mãnh liệt trong lòng hắn.
- Cô là m gì đó, muốn chết hả?
Lâm Vãn Vinh nổi giáºn, dùng hết sức lá»±c toà n thân gầm lên, trong cÆ¡n bão cát lạnh thấu xương, phảng phất như má»™t con dã lang đáng sợ váºy.
Thân thể Ngá»c Già ngưng lại, gắng hết sức mở mắt ra nhìn hắn. Bá»™ dạng tên lưu manh nà y khi gầm lên, hệt như má»™t vị thiên thần Ä‘ang phẫn ná»™ váºy. Trong khoảnh khắc tròng mắt thiếu nữ lóe qua trăm ngà n sắc thái, biến hóa vô cùng, cá»±c kỳ phức tạp.
Thấy nà ng không còn dãy dụa nữa, Lâm Vãn Vinh lúc nà y má»›i thở phà o má»™t hÆ¡i. Nữ nhân Äá»™t Quyết nà y quả thá»±c còn hung dữ hÆ¡n báo cái, không hung dữ má»™t chút thì chẳng thế khống chế nổi.
Cuồng phong nổi lên, hai ngưá»i ôm chặt lấy nhau, chỉ nghe tiếng gió thổi vù vù bên cạnh, thân thể hệt như má»™t chiếc thuyá»n nhá» nhấp nhô trên mặt sóng biển váºy.
Má»™t tiếng roạt roạt vang lên, lại là chiếc áo choà ng sau lưng Lâm Vãn Vinh vì đá bay quạc phải, trong cÆ¡n bão cát, chiếc áo đó đã bị cuồng phong nghiá»n nát và bay thẳng lên trá»i.
- Túi nước…
Ngá»c Già dang hai tay ra kêu lá»›n. Nà ng cuá»™n tròn trong lòng Lâm Vãn Vinh, vừa khéo có thể nhìn rõ, chiếc túi nước treo bên hông hắn theo chiếc choà ng bị xé lát kia cùng bị cuốn bay lên trong là n gió, bá»™p má»™t tiếng rÆ¡i xuống cách đó và i trượng.
Nước như sinh mệnh! Trong lòng Lâm Vãn Vinh cá»±c kỳ không nỡ, nhưng lại chẳng thể để ý nhiá»u như thế. Không có nước thì còn có thể Ä‘i tìm lại, nhưng không có ngưá»i rồi thì má»i việc thá»±c sá»± Ä‘á»u trở vá» không.
Còn chưa nghÄ© xong đã liá»n cảm thấy trong ngá»±c nhẹ bẫng Ä‘i, Ngá»c Già đó không ngá» lại xoạt má»™t tiếng lao ra ngoà i, chẳng khác chi má»™t con báo cái nhanh nhẹn, nhìn phương hướng đó, không ngá» lại chÃnh là hướng cái túi nước.
Cuồng phong gà o thét, cuá»™n tròn quanh thân thể nà ng, như muốn cuốn bay thân thể nà ng lên váºy. Thiếu nữ Äá»™t Quyết lao nhanh vá» phÃa trước, cánh tay thò ra.
Thân thể nà ng Ä‘ang ở ngược gió, ngón tay chỉ cánh túi nước có và i phân, nhưng lại thá»§y chung chẳng thể sá» tá»›i được. Thiếu nữ cắn chặt môi đến chảy máu, hai chân bước mạnh lên trước. Cuồng phong gà o thét, từ từ cuốn thân thể nà ng lên, cái túi nước đó cÅ©ng không ngừng xoay tròn, ngón tay nà ng thá»§y chung vẫn cách túi nước và i milimet, lại chẳng thể tiếp cáºn gần hÆ¡n.
Mắt thấy cuồng phong sắp thổi bay mình lên, Ngá»c Già nhắm chặt mắt lại, hai hà ng nước mắt chảy xuống, Ä‘ang muốn buông lá»ng để gió cuốn Ä‘i, lại cảm thấy thân thể như được cái gì đó kéo mạnh lại.
Má»™t tiếng gầm rÃt vang lên bên tai nà ng:
- Nữ nhân ngu ngốc, không muốn sống nữa phá»ng?!
Thiếu nữ Äá»™t Quyết lau dòng nước mắt Ä‘ang chảy xuống, nà ng đưa tay ra, mau chóng chụp túi nước lại, ôm chặt và o trong lòng.
Trên mặt Lâm Vãn Vinh dÃnh đầy cát bụi, hai chân dẵm và o trong cát, ngồi xổm xuống ôm lấy thân thể Nguyệt Nha Nhi. Trong lúc ngà n cân treo sợi tóc, hắn đã chẳng quản tÃnh mệnh mà lao tá»›i, chỉ là lá»a giáºn trong lòng không là m sao nén xuống nổi:
- Cô rốt cuộc muốn là m gì? Cô không muốn sống, nhưng ta còn muốn sống đó, thực là bị cô là m cho tức chết thôi!
- Chẳng là m gì cả.
Thiếu nữ Äá»™t Quyết đột nhiên tức giáºn hét lên, thanh âm còn to hÆ¡n hắn mấy lần, phảng phất như má»™t con báo nhá» Ä‘ang phẫn ná»™:
- Nước ta tặng cho ngươi, má»™t giá»t cÅ©ng không thể thiếu. Nghe hiểu chưa hả? Chỉ váºy thôi!!
Vừa nói xong, nà ng ôm chặt cái túi nước, vút má»™t tiếng chui và o trong lòng hắn, vùi đầu và o trước ngá»±c hắn, không dám động Ä‘áºy gì nữa!
Tà i sản của n0thjngs
Chữ ký cá»§a n0thjngs [FONT="Verdana"][LEFT][B][SIZE="4"][COLOR="DarkOrchid"]Äà m tiếu vÅ© cà n khôn...[/COLOR][/SIZE][/B][/LEFT]
[RIGHT][B][SIZE="4"][COLOR="RoyalBlue"]Cô vấn vạn cổ sầu...[/COLOR][/SIZE][/B][/RIGHT][/FONT]
Äã có 2 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch cá»§a n0thjngs
29-05-2009, 09:45 PM
Nghịch Thiên Quá»· Äế
Tham gia: May 2008
Äến từ: thái.... hồ
Bà i gởi: 313
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 19 giá»
Thanks: 0
Thanked 115 Times in 61 Posts
Cá»°C PHẨM GIA ÄINH
Tác giả: Vũ Nham
Chương 516: Gạt và háºn
Dịch: Mạnh Thưá»ng Quân
Nguồn: TTV
Nha đầu nà y không ngá» còn lợi hại hÆ¡n ta? Bị nà ng quát nạt cho má»™t tráºn, Lâm Vãn Vinh sững sá» ra đó. Cái gì mà gá»i là má»™t giá»t cÅ©ng không thể thiếu? Con bé nà y đúng là bá đạo quá đáng rồi.
Tá» Vong chi hải hoà n toà n u ám, cuồng phong gà o thét ầm ầm, cát bay đá chạy, từ xa nhìn lại, hệt như má»™t đám mây mà u và ng Ä‘ang mau chóng bốc lên. Bão táp gầm rú khắp bầu trá»i, bụi đất bị cuốn lên không ngá»›t, những tảng đá vỡ lá»›n nhá» xoay tròn trong không trung sau đó thì lá»™p bá»™p rÆ¡i xuống đất. Ở trung tâm cÆ¡n bão, cho dù là Lâm Vãn Vinh thưá»ng ngà y tá»± cho rằng mình cưá»ng tráng vô bì cÅ©ng cảm thấy thân thể như má»™t chiếc lá khô, Ä‘ung đưa trong gió như sắp bay lên trá»i. Hắn dùng thân thể mình ngăn cản những mảnh đá vụn bay tứ tung, che cho Ngá»c Già trong lòng.
Uy lá»±c cá»§a Tá» Vong chi hải vượt xa sức tưởng tượng cá»§a Lâm Vãn Vinh, hai ngưá»i quấn và o nhau, tốt xấu gì cÅ©ng có trá»ng lượng hÆ¡n hai trăm cân, nhưng trong mắt cÆ¡n bão nà y, lại có vẻ như còn nhẹ hÆ¡n má»™t chiếc lá cây. Cuồng phong thổi và o áo, cát bụi dưới chân xoay tròn và bay lên trá»i, thân thể hai ngưá»i không ngừng nhẹ Ä‘i, mắt thấy đã sắp bay khá»i mặt đất.
- Oa Lão Công, chúng ta sắp chết rồi sao?
Thiếu nữ Äá»™t Quyết ghé sát tai hắn lá»›n tiếng nói, trong mắt lóe qua những tia sáng phức tạp.
- Äừng nói chuyện, khụ, khụ… Có ta ở đây, cô sẽ không chết đâu!
Lâm Vãn Vinh hét lá»›n, nhưng vừa má»›i mở miệng là láºp tức có vô số đất cát theo gió chui và o trong, nhét đầy khoang miệng và lá»— mÅ©i, khiến hắn ho lên má»™t tráºn kịch liệt. Äến cả việc hô hấp cÅ©ng cảm thấy hÃt thở không thông.
- Có ngươi ở đây, ta sẽ không chết?!
Ngá»c Già cắn chặt môi đến chảy máu, hÆ¡i cúi thấp đầu xuống. Nà ng trầm mặc hồi lâu, đột nhiên ghé sát tai hắn run rẩy nói:
- Oa Lão Công, nếu ngươi không phải là ngưá»i Äại Hoa, váºy thì tốt biết bao!!
Nói bừa, cha ta mẹ ta sinh ra ta da và ng, mắt Ä‘en, sao có thể để cô nói đổi là đổi? Lâm Vãn Vinh tức giáºn nói:
- Nếu cô không phải là ngưá»i Äá»™t Quyết thì cà ng tốt hÆ¡n. Ta có thể trị cho cô má»™t tráºn ở Äại Hoa!
Trong cÆ¡n cuồng phong rà o rà o thổi qua, hệt như nhổ hà nh trong ruá»™ng cạn đồng thá»i cuốn hai ngưá»i lên không trung. Ngá»c Già chỉ cảm thấy thân thể như lá bèo trôi nổi, nước mắt thoáng cái đã tuôn đầy mặt. Nà ng dùng hết sức lá»±c hét lên:
- Oa Lão Công, ngươi biết ta là ai không… Ta là … khụ khụ, ôm chặt ta…
Thế gió cà ng ngà y cà ng nhanh, sau nháy mắt đã cuốn lấy hai ngưá»i. Lâm Vãn Vinh bị Ngá»c Già ôm tháºt chặt, muốn di động cÅ©ng khó như lên trá»i. Hắn không nén nổi gầm lên má»™t tiếng, ôm chặt lấy thân thể thiếu nữ Äá»™t Quyết xoay mấy vòng, văng ra ngoà i và i trượng, oà nh má»™t tiếng vang lên, hai ngưá»i má»›i đứng vững được. Sau nháy mắt đã liá»n đứng trên đất bằng, khắp trá»i Ä‘á»u là cát và ng tung bay.
Ngá»c Già vừa nói, cát vừa bay và o trong miệng, sau cú lăn nà y, cà ng ho lên kịch liệt hÆ¡n.
Lại thêm má»™t lát nữa, thá»±c sá»± là như sắp tan xương nát thịt ra, Lâm Vãn Vinh sắc mặt trắng bệch, mồ hôi tuôn ra dòng dòng. Nhìn thiếu nữ Äá»™t Quyết Ä‘ang vừa ho vừa tuôn lệ kia, Lâm Vãn Vinh hệt như má»™t con sư tá» bị là m cho tức giáºn, mau chóng hét lên:
- Ta không cần biết cô là ai, im lặng, im lặng cho ta!!! Nghe thấy chưa hả?!... Con bà nói, không bị bão cát cuốn đi nhưng lại chút nữa bị tiểu nương bì cô là m cho tức chết đó!
Hắn má»™t mạch gầm lên mấy tiếng, ăn đầy má»™t miệng cát, trên mặt cÅ©ng dÃnh đầy cát và ng, bá»™ dạng cá»±c kỳ dữ tợn.
Thiếu nữ Äá»™t Quyết sững sá» nhìn hắn, hà m răng bạc cắn chặt và o cặp môi đỠmá»ng, nước mắt đột nhiên tuôn rÆ¡i.
- Không cho ngươi mắng ta!
Nà ng nấc lên má»™t tiếng, đột nhiên chui và o lòng hắn, há to miệng cắn và o trước ngá»±c hắn. Răng công cá»§a Ngá»c Già , Lâm Vãn Vinh sá»›m đã được kiến thức qua mấy lần rồi, má»™t miếng nà y cắn xuống, trước ngá»±c hắn láºp tức bị in lên má»™t dà ng dấu răng chỉnh tá», thấm ra má»™t chút vết máu.
Con bà nó, nữ nhân Äá»™t Quyết nà y quả nhiên là tuổi báo, cắn Ä‘au đến thấu tim. Gió sa mạc thổi qua, Lâm Vãn Vinh duy chỉ đà nh ôm lấy nữ tá» Ä‘iêu ngoa nà y, trước có miệng báo, sau có cát đá, hai mặt cùng Ä‘au.
CÅ©ng không biết đã qua bao lâu, thiếu nữ Äá»™t Quyết cuối cùng cÅ©ng lá»ng miệng ra, nhìn vết răng chỉnh tá» trước ngá»±c hắn, nà ng sững sá» ra đó, hai mắt ươn ướt, vô lá»±c cúi đầu xuống.
- Cô tuổi chó hả? Sao không cắn nữa đi?!
Äau tháºt! Lâm Vãn Vinh hÃt và o má»™t ngụm khà lạnh, tức giáºn gầm lên.
Ngá»c Già không nói lá»i nà o, lấy túi nước mà nà ng dùng sinh mệnh cá»§a mình để đổi ra, khẽ áp lên hà ng vết răng trên ngá»±c hắn, lại cúi đầu xuống, chầm chầm, vô thanh vô tức áp má và o trên túi nước. Tuy cách túi nước, vẫn có thể nghe thấy trái tim tên lưu manh đó Ä‘ang Ä‘áºp thình thịch, nà ng nhắm mắt lại, khóe miệng lại nổi lên má»™t tia cưá»i ngá»t ngà o.
Thiếu nữ Äá»™t Quyết vừa rồi còn tháºp phần dã tÃnh, lúc nà y lại ngoan ngoãn hệt như má»™t con mèo nhá», hà ng lông mi dà i ươn ướt khẽ run lên, hai tay hai chân Ä‘á»u khép lại, cuá»™n tròn trong lòng hắn, chẳng động Ä‘áºy chút nà o. Tình hình như thế nà y, đúng là khiến cho Lâm Vãn Vinh có chút chẳng hiểu ra sao.
Ngá»c Già cuá»™n tròn trong lòng hắn, ôm chặt lấy hắn, dần dần trở nên tÄ©nh lặng, không có nha đầu nà y quấy rầy, Lâm Vãn Vinh trong lòng cÅ©ng bình phục lại rất nhiá»u. Trong đám cát và ng má» mịt, hai ngưá»i Ä‘á»u không nói gì, ngoà i trá»i cát đá vần vÅ©, giò rÃt à o à o, nÆ¡i nà y lại tÄ©nh lặng vô bỉ.
CÅ©ng không biết đã bao lâu qua Ä‘i, chỉ cảm thấy Ngá»c Già trước nay chưa từng im lặng như váºy bao giá». Khi Lâm Vãn Vinh cúi thấp đầu xuống nhìn, lại thấy thiếu nữ Äá»™t Quyết nà y mặt Ä‘ang mang nụ cưá»i, hô hấp Ä‘á»u Ä‘á»u, không ngỠđã ngá»§ say rồi!
Thế nà y mà cÅ©ng ngá»§ say được sao? Nữ nhân, thá»±c là không thể dùng lẽ thưá»ng để Ä‘o đếm được a! Lâm Vãn Vinh ngá»a mặt lên trá»i than thở, thá»±c là đau lòng nhức óc.
Bão cát sa mạc đáng sợ cuối cùng cÅ©ng đã mang tiếng gà o thét cùng cát bụi Ä‘i, chỉ lưu lại mặt đất đầy những thứ tạp váºt vỡ vụn, cát và ng ngói vụn, có thể nói là ngổn ngang bừa bãi. Lâm Vãn Vinh hai châm chìm và o trong cát, lá»›p cát và ng dà y cá»™m tÃch cao tá»›i táºn bắp đùi hắn.
- Dáºy thôi!
Lâm Vãn Vinh hung hăng vá»— mạnh và o cánh tay Ngá»c Già , thiếu nữ Äá»™t Quyết kinh ngạc kêu lên a má»™t tiếng, láºp tức vùng dáºy. Chỉ thấy mình Ä‘ang nằm trên mặt cát không há» thương tổn, tên lưu manh thì ngược lại bị chôn và o trong cát tá»›i quá ná»a thân hình, trên mặt dÃnh đầy cát và ng, hÆ¡i thở dồn dáºp, mệt má»i tá»±a như sắp đổ gục xuống váºy.
- Hạ lưu!
Thiếu nữ Äá»™t Quyết khẽ phì má»™t tiếng, sắc mặt cÅ©ng đỠá»ng lên, hà ng vá»™i vã ngồi xổm xuống, lấy thanh kim Ä‘ao quý báu từ trong ngá»±c ra, xoạt má»™t tiếng cắm và o ná»n cát trước mặt hắn, ra sức đà o khoét, muốn cứu hắn ra.
Nhìn thiếu nữ Äá»™t Quyết nà y hung hăng đà o bá»›i, căn bản chẳng hỠđể ý đến thanh kim Ä‘ao quý báu kia. Từng Ä‘ao từng Ä‘ao Ä‘á»u đà o sát bên bắp đùi hắn, chỉ còn cách có và i thốn là tá»›i vị trà quan trá»ng, Lâm Vãn Vinh bị dá»a cho sắc mặt trắng bệch ra:
- Cháºm má»™t chút, cháºm má»™t chút, tiểu muá»™i muá»™i, thanh kim Ä‘ao nà y quý báu như thế, dùng để đà o đất thì lãng phà quá… Hay là để tá»± ta Ä‘i!
- Không cần ngươi quan tâm!
Ngá»c Già đáp lại má»™t tiếng, kim Ä‘ao trong tay lại xoạt xoạt thêm và i tiếng, đà o cà ng nhanh hÆ¡n.
Äây là muốn lấy mạng ta a! Lâm Vãn Vinh vô cùng kinh hãi, vá»™i vã ấn tay nà ng xuống:
- Tiểu muá»™i muá»™i, cám Æ¡n ý tốt cá»§a muá»™i. Thanh tiểu Ä‘ao nà y cá»§a muá»™i quá quý báu, ta sợ lát nữa không cẩn tháºn má»™t chút, va và o váºt thể cứng rắn nà o đó trên thân thể ta, sẽ Ä‘áºp há»ng kim Ä‘ao cá»§a nà ng. Như váºy thì được không bằng mất rồi!
Äáºp há»ng kim Ä‘ao? Ngá»c Già sững sá». Äến lúc nhìn kỹ vị trà mà thanh kim Ä‘ao đó hạ thá»§, lại vá»™i vã a lên má»™t tiếng mà thu tay lại, hai má đỠbừng quay đầu Ä‘i. Nữ nhân rốt cuá»™c thì da mặt vẫn còn non a. Lâm Vãn Vinh cưá»i lên ha hả và i tiếng.
- Không biết xấu hổ!
Ngá»c Già trừng mắt nhìn hắn, khẽ cắm thanh kim Ä‘ao sang bên cạnh, tiếp tục đà o cát cho hắn.
Hai ngưá»i cùng đồng lòng hợp lá»±c, đà o bá»›i má»™t hồi má»›i xá» lý gần xong chá»— đất cát. Lâm Vãn Vinh dùng hết sức lá»±c, nhảy từ dưới cát lên, lại thấy trên đùi đầy những vết đỠdo bị cát chảy cà o và o. Chiếc quần cÅ©ng bị rách tươm ra, chỉ còn lại mấy sợi vải phất phÆ¡ theo gió, còn may là chiếc quần bằng (má»™t loại quần lót cá»§a nam giá»›i, http://imgsrc.baidu.com/baike/pic/it...ce3c6d973e.jpg ) vẫn còn, do đó má»›i đỡ mất mặt.
Ngá»c Già nhìn bá»™ dạng thảm hại cá»§a hắn, cắn chặt răng. Muốn cưá»i nhưng sống mÅ©i lại cay cay.
- Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy ngưá»i gợi cảm như ta bao giá» sao?!
Bị thiếu nữ Äá»™t Quyết nhìn chăm chăm và o quả thá»±c là có chút xấu hổ. Lâm Vãn Vinh thẹn quá hóa giáºn hét lên má»™t tiếng.
Ngá»c Già quay đầu Ä‘i, nhá» giá»ng hừ má»™t tiếng:
- Khó coi chết đi… Ai nhìn ngươi?
CÆ¡n bão cát nà y đột nhiên xuất hiện, đắp thà nh má»™t đồi cát khổng lồ cách đó mấy trăm trượng, diện tÃch phải lên tá»›i mấy chục mẫu, uy lá»±c có thể thấy rõ. Xe ngá»±a bị hất tung lên không trung, hÆ¡i xuống vỡ thà nh từng mảnh nhá», đến cả chiếc nồi lá»›n duy nhất mà há»a đầu quân (quân nấu bếp) dùng cÅ©ng bị bay ra ngoà i mấy trăm trượng, chôn trong hố cát.
- Lâm huynh đệ, ngươi sao rồi, không việc gì chứ?!
Cao Tù chẳng để ý chuyện cát bụi bám đầy trên mặt, vá»™i vã lao tá»›i há»i.
Lâm Vãn Vinh ừm một tiếng:
- Ta không sao, chỉ là đũng quần phÃa sau mở ra rồi, có Ä‘iá»u thế nà y cÅ©ng không tồi, Ãt nhất cÅ©ng không ảnh hưởng đến sá»± phát dục lúc thanh xuân cá»§a ta!
Cưá»ng Ä‘iệu đúng cái chữ quan trá»ng! Cao Tù nghe mà mồ hôi lạnh tuôn ra dòng dòng, đối vá»›i Lâm huynh đệ cà ng thêm khâm phục đến sát đất!
- Tiểu Lý TỠthế nà o rồi?
Lâm Vãn Vinh nghiêm mặt há»i.
Lão Cao vỗ ngực nói:
- Có ta ở đây, ngươi cứ yên tâm đi, bảo đảm tên tiểu tỠđó không việc gì. Vừa rồi ta còn cho hắn uống nước nữa!
Lâm Vãn Vinh gáºt gáºt đầu, cùng Hồ Bất Quy Ä‘i lại má»™t hồi trong đội ngÅ©, kiểm kê tổn thất.
CÆ¡n bão cát có uy lá»±c to lá»›n thế nà y, đến cả Hồ Bất Quy quen thuá»™c vá»›i sa mạc cÅ©ng chưa từng thấy qua, lần nà y bị sợ hãy là việc khó tránh khá»i. May mà trên quãng đưá»ng trước đó đã gặp qua bão cát mấy lần, má»i ngưá»i cÅ©ng tÃch lÅ©y được má»™t chút kinh nghiệm, giúp đỡ lẫn nhau ứng phó tai nạn, lượng ngưá»i ngá»±a tổn thương cá»±c nhá», Lâm Vãn Vinh cÅ©ng cảm thấy vui vẻ hÆ¡n rất nhiá»u.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên, cÅ©ng có chá»— đáng tiếc, dòng cát chảy mang theo những viên đá vỡ sắc bén bị cuốn lên đã quạc rách hai túi nước, khiến cho nguồn nước vốn đã khó khăn nà y cà ng thêm khan hiếm, má»i ngưá»i Ä‘á»u cảm thấy rất là đau lòng.
- Ã!
Hồ Bất Quy theo sát sau lưng Lâm Vãn Vinh, đột nhiên kinh ngạc kêu lên:
- Tướng quân, túi nước cá»§a ngưá»i sao không thấy nữa?
Lão Hồ vừa kêu lên, Cao Tù cũng vội vã quay đầu lại, nước ở đây còn quý hơn và ng a.
Túi nước? Lâm Vãn Vinh bất giác sỠđến bên hông, khuôn mặt xinh đẹp cá»§a Ngá»c Già láºp tức hiện ra. Và o lúc cÆ¡n bão cát mãnh liệt nhất, là thiếu nữ Äá»™t Quyết nà y đã không quản bản thân nguy hiểm, liá»u mạng túm lấy túi nước đó vá», Lâm Vãn Vinh còn vì váºy mà tức giáºn mắng nà ng má»™t tráºn. Bây giá» xem ra, hà nh động nà y cá»§a nà ng, có lẽ đã có thể cứu được mấy chục sinh mệnh khá»i chết khát.
Lâm Vãn Vinh còn chưa trả lá»i, Cao Tù đã nhìn vá» phÃa xa, láºp tức ồ lên má»™t tiếng và cưá»i nói:
- Thì ra là ở kia!
Mấy ngưá»i nhìn theo ánh mắt cá»§a hắn, chỉ thấy Ngá»c Già đang cưỡi trên má»™t con ngá»±a nhá» mà u xanh, cắn chặt môi hồng, hai tay Ä‘ang ôm má»™t túi nước đầy ắp, nà ng ôm rất chặt, áp sát và o ngá»±c.
Thấy ánh mắt mấy ngưá»i nhìn lại, thiếu nữ Äá»™t Quyết khẽ hừ lên má»™t tiếng, đưa cái túi nước đó ra sau lưng.
Äây phảng phất giống như hà nh động cá»§a má»™t cô bé váºy, khiến cho má»i ngưá»i Ä‘á»u cưá»i ầm cả lên, không khà rất là nhiệt liệt. Lão Cao liếc mắt ra hiệu nói:
- Cái túi nước nà y ấy, cÅ©ng chỉ có Lâm huynh đệ có thể lấy lại thôi, má»i ngưá»i đợi má»™t chút xem nhé.
Hắn má»™t lá»i hai ý, má»i ngưá»i là m gì mà chẳng nghe ra, láºp tức cà ng cưá»i dữ dá»™i hÆ¡n. Ngá»c Già cách đó khá xa, chẳng biết bá»n há» Ä‘ang cưá»i cái gì, khuôn mặt đầy vẻ khó hiểu.
Cái tên dâm tặc lão Cao, đúng là cái gì cÅ©ng dám nghÄ©, Lâm Vãn Vinh bất đắc dÄ© lắc lắc đầu, xua xua tay, đại đội nhân mã tiếp tục Ä‘i vá» phÃa trước.
Hải thị tháºn lâu, bão cát sa mạc trong La Bố Bạc Ä‘á»u đã thấy qua, má»i ngưá»i Ä‘á»u đã chẳng còn sợ hãi gì nữa rồi. Chỉ cần không lạc đưá»ng, nước là lương thá»±c có thể đủ cung ứng, Tá» Vong chi hải có thể chinh phục được rồi.
Dá»c đưá»ng Ä‘i tiếp, lại trải qua mấy tráºn bão cát nữa, má»i ngưá»i dần dần Ä‘á»u đã quen thuá»™c như thưá»ng, không còn sợ hãi như trước. Äặc trưng rõ rà ng nhất cá»§a Con ÄÆ°á»ng TÆ¡ Lụa nà y chÃnh là dưới lá»›p cát dà y có chôn vô số những bá»™ xương trắng. Dá»c đưá»ng thu nhặt những di hà i cá»§a ngưá»i Ä‘i trước, lại cÅ©ng trở thà nh Ä‘iểm chỉ đưá»ng chỉ dẫn cho bá»n há» tiến lên.
Thương thế cá»§a Lý VÅ© Lăng dần có chuyển biến tốt, quả nhiên đúng như phán Ä‘oán cá»§a gã lang băm Cao Tù, ngà y thứ tư sau khi cÆ¡n bão cát qua Ä‘i, hắn đã liá»n có thể xuống đất Ä‘i đưá»ng rồi. Tin tức tốt nà y khiến má»i ngưá»i cuối cùng cÅ©ng gỡ được sá»± lo lắng treo trong lòng xuống, tác dụng cổ vÅ© to lá»›n vô cùng.
Cứu sống được Tiểu Lý Tá», công lao lá»›n nhất chÃnh là Nguyệt Nha Nhi, nhưng nà ng lại là má»™t ngưá»i Äá»™t Quyết, chuyện trên thế gian nà y quả thá»±c khó mà lần được. Chỉ là từ sau cÆ¡n bão cát đó, Ngá»c Già lại không biết thế nà o mà dần biến thà nh trầm mặc, ánh mắt lúc thì nóng bá»ng, lúc lại ảm đạm, lúc lại vui vẻ, lúc lại buồn bã, có lúc lại lá»™ ra má»™t chút sợ hãi, đúng là khiến ngưá»i ta chẳng hiểu ra sao.
Nước và lương thá»±c từng ngà y từng ngà y giảm bá»›t, cà ng vá» sau lại cà ng khó khăn. Bất đắc dÄ© chỉ đà nh lá»±a chá»n giết mổ má»™t bá»™ pháºn chiến mã thể lá»±c suy yếu. Cho dù như váºy, Ä‘i được mấy chục ngà y nữa, nước uống đã triệt để cạn kiệt, năm ngà n ngưá»i láºp tức rÆ¡i và o tuyệt cảnh.
- Lâm huynh đệ, ngà y đó không phải ngươi nói, Ä‘i thêm bảy ngà y nữa là có thể ra khá»i La Bố Bạc sao?
Lão Cao bám và o lưng ngá»±a, thở phì phò há»i:
- Bây giá», đã không chỉ hai cái bảy ngà y rồi, sao chúng ta còn Ä‘i lòng vòng trong cái sa mạc nà y?
Ngà y đó để cá»— vÅ© lòng quân mà bốc phét, bị lão Cao má»™t lá»i nói toạc ra, tất cả nước uống Ä‘á»u đã dùng hết từ hôm qua, trong ba ngà y nếu không Ä‘i ra khá»i sa mạc, bá»n há» sẽ giống như các tiá»n bối trên con đưá»ng tÆ¡ lụa nà y váºy, vÄ©nh viá»…n vùi xương trong Tá» Vong chi hải nà y.
Lâm Vãn Vinh lòng nóng như lá»a đốt, liếm liếm đôi môi đã khô cong, thanh âm khà n khà n nói:
- Cao đại ca đừng nóng, nếu ta Ä‘oán không nhầm, cá»a ra cá»§a La Bố Bạc chắc là ở gần đây thôi. Có lẽ ngà y mai, không, có lẽ đêm nay là chúng ta có thể ở bên má»™t hồ nước trong vắt mà thoải mái bÆ¡i lá»™i rồi.
Ở trong sa mạc hai mươi ngà y nay, đừng nói tắm rá»a, đến cả uống nước cÅ©ng phải khống chế từng giá»t từng giá»t má»™t, tuy biết rõ là Lâm huynh đệ Ä‘ang vẽ bánh trên giấy, lão Cao vẫn không nhịn nổi liếm liếm môi, trong mắt trà n ngáºp khát vá»ng.
Äi đến bây giá», gió cát đã dần nhá» Ä‘i, không khà cÅ©ng không còn khô như váºy nữa, hÆ¡n nữa liên tục Ä‘i bốn năm ngà y không gặp phải cÆ¡n bão cát nà o, những thứ nà y là dấu hiệu cá»§a việc đã đến bên bá» sa mạc. Chỉ là cá»a ra cá»§a La Bố Bạc rốt cuá»™c nằm ở đâu thì lại không dá»… tìm thấy như thế.
Äang nhìn quanh bốn phÃa dò xét, đột nhiên cảm thấy tay áo căng ra, có ngưá»i ở bên cạnh Ä‘ang kéo áo hắn. Quay đầu nhìn lại, liá»n thấy khuôn mặt xinh đẹp cá»§a thiếu nữ Äá»™t Quyết kia. Bởi vì thiếu nước, đôi môi đỠmá»ng cá»§a nà ng đã mất Ä‘i vẻ sáng bóng, hai mắt lại ngân ngấn nước, lặng lẽ nhìn hắn.
Ngá»c Già đã mất ngà y nà y không nói chuyện vá»›i hắn rồi, hôm nay không ngá» lại chá»§ động tá»›i tìm hắn, khiến cho Lâm Vãn Vinh cảm thấy rất là kỳ quái.
- Ngươi đi theo ta…
Thiếu nữ kéo hắn đến một góc, cắn chặt răng, móc từ trong ngực ra một thứ gì đó:
- Cái nà y, cho ngươi!
Cái lá»t và o tay không ngá» lại là má»™t chiếc bình thá»§y tinh sáng bóng to bằng lòng bà n tay cá»§a đứa bé gái, bên trên còn tá»a ra u hương, trong bình chứa và i giá»t nước sạch, vừa hay lấp được hết phần đáy.
- Cái nà y là từ đâu ra?
Lâm Vãn Vinh cả kinh. Những ngà y nay việc uống nước cá»§a tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u nhất loạt thá»±c hà nh theo chế độ phân phối, chá»— nước ở đáy bình nà y tuy Ãt, nhưng Ãt nhất cÅ©ng phải má»™t hai ngà y má»›i được phân phối.
- Ta trộm đó!
Thiếu nữ lạnh lùng nhìn hắn, quay đầu đi.
Lá»i nà y sao có thể tin? Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên nói:
- Cô tÃch nước lại… Hai ngà y nay cô Ä‘á»u không uống nước?!
- Nói bừa, ta uống qua rồi.
Ngá»c Già quáºt cưá»ng nói:
- Ai bảo ngươi không lục soát? Äây là chá»— nước ta lén giữ lại từ trong núi nước đó!
Lâm Vãn Vinh cắn chặt răng:
- Chá»— nước nà y cô giữ lại má»™t ná»a, còn lại đưa cho Tiểu Lý Tá»!
- Ngươi dám?!
Ngá»c Già láºp tức nổi giáºn, giáºt lấy chiếc bình thá»§y tin trong tay hắn lại, lạnh lùng nói:
Äó là huynh đệ cá»§a ngươi, chẳng liên quan gì tá»›i ta. Nếu ngươi muốn tặng chút nước cuối cùng nà y cho ngưá»i khác, ta thà đổ nó xuống sa mạc còn hÆ¡n!
Nà ng loáng cái liá»n mở nắp bình ra, muốn dốc ngược xuống đất.
- Cô điên rồi?!
Lâm Vãn Vinh vá»™i vã Ä‘oạt chiếc bình nhá» lại, nhìn thiếu nữ quáºt cưá»ng đó, hắn bất lá»±c thở dà i má»™t hÆ¡i:
- ÄÆ°á»£c rồi, coi như ta thiếu nợ cô. Má»™t ná»a để cho cô, má»™t ná»a cho ta, thế được rồi nhé. Cô đừng có lắc đầu, con ngưá»i ta cÅ©ng có nguyên tắc đó, cùng lắm thì mặc kệ, cho nó chảy và o sa mạc. Ta đếm má»™t hai ba, há miệng…
Ngá»c Già ngẩn ngưá»i ra đó, còn chưa kịp tỉnh ngá»™ thì má»™t dòng nước đã theo bá» môi cá»§a nà ng chảy xuống cổ há»ng. Nà ng nuốt xuống theo ý thức, đột nhiên cảm thấy không đúng. Tên lưu manh không ngá» lại không há» dừng lại, nước trong chiếc bình đó hoà n toà n được đổ hết và o miệng nà ng, má»™t giá»t cÅ©ng không sót lại.
Nhìn chiếc bình nhá» trống trÆ¡n đó, nà ng sững sá», đột nhiên cất tiếng khóc lá»›n:
- Oa Lão Công, ngươi là đồ hèn hạ, ngươi dám gạt ta?! Ta háºn ngươi, ta háºn chết ngươi, ta chẳng thèm gặp lại ngươi nữa!
Nà ng xoạt má»™t tiếng nhảy lên con ngá»±a xanh, roi da vút má»™t tiếng quất lên lưng ngá»±a, con tuấn mã đó liá»n chạy Ä‘i như bay.
Thế nà y là sao váºy nhỉ? Lâm Vãn Vinh còn Ä‘ang sững sá» ngÆ¡ ngác, đột nhiên nghe thấy Hồ Bất Quy sau lưng vừa kinh ngạc vừa vui mừng kêu lá»›n:
- Tướng quân, mau nhìn xem!
Tà i sản của nhitrung
Äã có 2 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch cá»§a nhitrung
29-05-2009, 10:10 PM
Phá Quan Hạ Sơn
Tham gia: Feb 2009
Äến từ: ha noi
Bà i gởi: 40
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 16 Times in 9 Posts
Cá»°C PHẨM GIA ÄINH
Tác giả: Vũ Nham
Chương 517: Cút
Dịch: Mạnh Thưá»ng Quân
Nguồn: TTV
Hắn quay đầu lại, chỉ nhìn thấy những hạt cát và ng Ä‘ang bay, cÅ©ng không biết từ đâu có má»™t con linh dương lao ra, toà n thân mà u và ng, bốn chân như bước trên không, Ä‘ang lao qua như bay trên đại mạc. Tốc độ chạy cá»§a nó cá»±c nhanh, sau nháy mắt đã ở xa và i trượng, chiếc sừng dê hÆ¡i rung động đó vạch ra hai đưá»ng cong nhấp nhô kéo dà i.
Äã vất vả Ä‘i hÆ¡n hai mươi ngà y trong La Bố Bạc, trừ những ngưá»i cùng Ä‘i vá»›i mình ra, đây là lần đầu tiên sinh thấy má»™t sinh váºt khác. Lâm Vãn Vinh trong cÆ¡n mừng rỡ Ä‘iên cuồng, quất mạnh roi ngá»±a, lá»›n tiếng kêu lên:
- Mau, đi theo nó!
Không đợi hắn nói xong, Hồ Bất Quy hưng phấn hét lá»›n má»™t tiếng, thúc ngá»±a chạy lao lên trước như má»™t là n gió. Năm ngà n kỵ sÄ© bám sát theo sau hắn, kéo theo má»™t là n cát bụi tung bay vá» phÃa chân trá»i, từ xa nhìn lại, hệt như má»™t cÆ¡n bão cát bay lên trong sa mạc.
Bị năm ngà n tuấn mã Ä‘uổi theo, con linh dương kia trong cÆ¡n kinh sợ cà ng chạy nhanh hÆ¡n, bốn chân cÆ¡ hồ không chạm đất, thân thể bay Ä‘i như má»™t mÅ©i tên, sợ hãi lao nhanh vá» phÃa trước.
Má»™t mạch Ä‘uổi cả ná»a canh giá», lá»™ trình cà ng ngà y cà ng xa, sức bá»n cá»§a con linh dương đó cá»±c tốt, còn chưa có dấu vết sẽ dừng lại.
- Mau nhìn, Lâm huynh đệ, mau nhìn! Thảo, thảo nguyên…
Trong lúc chạy, Cao Tù đột nhiên vung cao roi ngá»±a mà kêu lá»›n, tiếng hô hưng phấn đó đè hết những tiếng vó ngá»±a xuống, lá»t và o trong tai má»i ngưá»i.
ÄÆ°a mắt nhìn Ä‘i, trong sa mạc u ám, không ngá» lại hiện ra chút mà u xanh lục, số lượng cá»±c Ãt, phân bố rá»i rạc lẻ tẻ, nhưng đối vá»›i những ngưá»i đã Ä‘i trong sa mạc hÆ¡n hai mươi ngà y mà nói, chút mà u xanh loang lổ đó, dù cho chỉ là má»™t Ãt, cÅ©ng là tượng chưng cho sinh mệnh.
Hồ Bất Quy vung roi ngựa, lớn tiếng hô:
- Có cá» là có nước, Lâm tướng quân nói cá»±c đúng, chúng ta sắp ra khá»i sa mạc rồi. Các huynh đệ, chúng ta sắp ra khá»i sa mạc rồi!! Tiến lên nà o, theo ta tiến lên nà o!
Má»™t tiếng hét nà y thá»±c là có sức kÃch thÃch, các tướng sÄ© Ä‘á»u mặt mÅ©i đỠbừng, trái tim hưng phấn như muốn nhảy ra ngoà i. Bá»n há» hưng phấn hò hét, năm ngà n tướng sÄ© như Ä‘ua nhau chạy, tranh nhau lao à o vá» phÃa trước.
Cà ng chạy vá» phÃa trước cá» xanh cà ng nhiá»u, dần dần liá»n thà nh má»™t bãi, trong mắt toà n là mà u xanh, kéo dà i vô hạn, hệt như má»™t tấm thảm mà u lục trải đến táºn chân trá»i váºy. Cát và ng cá»§a đại mạc đã bị đẩy lui vá» phÃa sau, bây giá» toà n là tiếng vó ngá»±a đạp trên cá», tiếng kêu vang lên trong trẻo hệt như tiếng gõ trống, đánh và o tâm linh má»—i ngưá»i.
Chúng nhân thúc ngá»±a chạy như Ä‘iên, nhanh được bao nhiêu thì chạy nhanh bấy nhiêu, chỉ muốn quét sạch hÆ¡n hai mươi ngà y buồn bá»±c kia ra khá»i đầu óc. Hà ng loạt những tiếng vó ngá»±a vang lên như sấm động, xông thẳng đến chân trá»i phÃa xa.
Bá»—ng dưng, những con tuấn mã Ä‘ay chạy từ từ dừng lại, các kị sÄ© trên lưng ngá»±a há hốc mồm, mắt mở tròn xoe, nhìn chăm chăm và o phÃa trước, chẳng hỠđộng Ä‘áºy. Äá»™i ngÅ© vừa rồi còn ồn à , sau nháy mắt đã trở lên yên tÄ©nh vô cùng, chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình Ä‘ang Ä‘áºp.
Má»™t dòng sông rá»™ng rãi trong suốt, hệt như má»™t chiếc dây lưng ngá»c khảm xuống thảo nguyên, ngoằn ngoèo uốn lượn, hướng thẳng tá»›i chân trá»i. Dòng sông chảy xiết, sóng vá»— dáºp dá»n, nước trong như thá»§y tinh, mịn mà ng như cá» mượt, đà n cá bÆ¡i lá»™i tung tăng, trong vắt thấy đáy, hiện ra ngay trước mắt. Thảm cá» má»m mại mà u bÃch lục, mang theo những giá»t sương long lanh trong suốt, cháºm rãi vươn dà i ra trong sương mù, xa xa gần gần, vô cùng mông lung. Trá»i và đất sau nháy mắt đã trở nên mỠảo trong mảnh đất mà u xanh lục đầy sức sống nà y.
Nhìn vá» thẳng cảnh hệt như thiên đưá»ng phÃa trước, tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u sững sá», sau nháy mắt hốc mắt Ä‘á»u ẩm ướt.
- Tướng quân, chúng ta ra rồi, chúng ta ra khá»i Tá» Vong chi hải rồi!
Hồ Bất Quy lẩm bẩm nói, trên mặt vẫn còn dÃnh đầy cát và ng và bụi đất, hán tá» mình cao năm thước nà y cÅ©ng không nén nổi nghẹn ngà o nói.
- Äúng thế, chúng ta thá»±c sá»± đã ra rồi, Lâm huynh đệ đúng là thần nhân. Lão Cao ta sá»›m đã nói qua, chỉ cần Ä‘i theo Lâm huynh đệ thì sẽ không có việc gì không là m được!
Cao Tù cưá»i ha hả nịnh ná»t, hoà n toà n quên Ä‘i tất cả những khổ sở ngay trước đó.
Thằng cha nà y quả thá»±c da mặt quá dà y! Lâm Vãn Vinh nhìn vá» phÃa Lý VÅ© Lăng, quan tâm há»i:
- Tiểu Lý Tá», ngươi cảm thấy thế nà o rồi?
Trong sa mạc thiếu nước thiếu ăn, gian khổ tá»± nhiên không cần phải nói. Tiểu Lý Tá» lại vừa má»›i hồi phục trá»ng thương, Lâm Vãn Vinh lo lắng nhất chÃnh là hắn. Lý VÅ© Lăng sắc mặt còn có chút và ng bá»§ng, thân thể vẫn hư nhược, có Ä‘iá»u hà nh động đã không còn vấn đỠgì rồi. Hắn nắm chặt bà n tay, dùng sức dương cánh tay lên nói:
- Lâm đại ca, huynh xem, ta thế nà y có giống có chuyện gì không?!
TÃnh cách cá»§a Tiểu Lý Tá» vẫn nguyên như cÅ©, trong lòng má»i ngưá»i Ä‘á»u vui vẻ đến không nói lên lá»i, lão Cao vá»— ngá»±c nói:
- Tiểu Lý Tá», ngươi yên tâm, đợi lát nữa lão Cao ta sẽ Ä‘Ãch thân xuống sông, bắt lấy và i con cá lá»›n nấu canh cho ngươi uống!
- Huynh?!
Lý VÅ© Lăng quét mắt nhìn hắn, cưá»i nói:
- Cám Æ¡n Hồ đại ca đã quan tâm, có Ä‘iá»u cái món bÆ¡i chó cá»§a huynh đệ đã táºn mắt thấy qua rồi, nếu huynh thá»±c sá»± xuống sông, chỉ sợ chẳng bắt được cá, ngược lại huynh còn để cá cắn Ä‘i mất ấy chứ.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u cất tiếng cưá»i lá»›n, thể xác và tinh thần Ä‘á»u vui vẻ, trong cÆ¡n tỉnh tỉnh mê mê, những ngà y vui vẻ thế nà y dưá»ng như lâu lắm rồi không được sống.
Nhìn khắp mấy ngưá»i Hồ Bất Quy, lão Cao, Hứa Chấn, Lý VÅ© Lăng, Lâm Vãn Vinh, trừ Äá»— Tu Nguyên phụng mệnh tá»a trấn ở Lan SÆ¡n cốc, các huynh đệ thá»§ hạ Ä‘á»u tá» tụ ở đây cả, đây là thá»i khắc quân dung đỉnh thịnh nhất từ khi tiến và o thảo nguyên đến giá».
- Lâm tướng quân, túi nước cá»§a ngưá»i rách rồi!
Hứa Chấn là ngưá»i tinh thế, nhìn thấy túi nước bên hông Lâm Vãn Vinh hÆ¡i rách má»™t lá»— nhá», vá»™i và ng mở miệng nhắc nhở.
- Váºy sao?
Lâm Vãn Vinh vá»™i vã lấy cái túi nước ở hông lên, cẩn tháºn xem kỹ. Mấy ngà y nay hà nh quân, nước Ä‘á»u được táºp trung lại để thống nhất phân phối, túi nước sá»›m đã không dùng đến rồi. Trong lúc lÆ¡ mÆ¡, cái túi nước nà y bị cát đá cà o rách má»™t lá»—i nhá» từ lúc nà o mà hắn cÅ©ng không biết.
Nhìn dấu môi sá»›m đã khô cong trên miệng túi, trước mắt hắn bá»—ng dưng hiện lên khuôn mặt xinh đẹp cá»§a Ngá»c Già . Chiếc túi nước nho nhá» nà y là do thiếu nữ Äá»™t Quyết chÃnh tay tặng cho, còn là nà ng dùng sinh mệnh để già nh giáºt vá» trong cÆ¡n bão cát. Dá»c đưá»ng Ä‘i nà y, má»—i lần hắn khát, chiếc túi nước liá»n vô thanh vô tức được đưa tá»›i tay hắn.
- Tướng quân, đổi cái khác đi!
Hồ Bất Quy vội vã lấy từ sau lưng ra một cái đưa cho hắn.
Lâm Vãn Vinh cháºm rãi sá» tá»›i cái túi nước, trầm mặc hồi lâu, đột nhiên lắc đầu cưá»i nói:
- Rách thì đã rách rồi, coi như là một kỷ niệm, đây là bằng chứng có sức nặng nhất khi chúng ta bôn ba trong TỠVong chi hải, vứt đi thì đáng tiếc quá.
Hắn lại treo cái túi nước trở lại, má»i ngưá»i cÅ©ng cảm thấy hắn nói có đạo lý, váºt ká»· niệm quan trá»ng như váºy, cho dù có tan nát cÅ©ng không thể vứt bá»!
Các tướng sÄ© hoan hô rầm trá»i, tranh nhau lao vá» phÃa dòng sông, trong khoảnh khắc nà y, tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u vui vẻ giống như những đứa trẻ. Lâm Vãn Vinh lắc đầu mỉm cưá»i, ánh mắt lÆ¡ đãng nhìn vá» phÃa xa. Tại nÆ¡i giao giá»›i giữa đại mạc và thảo nguyên đó, có má»™t thân ảnh cô độc Ä‘ang đứng.
Nà ng ngồi trên lưng con ngá»±a xanh, không tiến không lùi, không nói không cưá»i. Ãnh chiá»u tà đỠnhư máu chiếu thân hình mỹ diệu cá»§a nà ng thà nh má»™t cái bóng tháºt dà i trên mặt đất, cô độc mà cao ngạo, mưá»i ngón tay thon dà i nắm chặt chiếc bình thá»§y tinh trong tay, trong ánh dư quang cá»§a mặt trá»i lặn, lóe lên những Ä‘iểm sáng bảy mà u lấp lánh.
Hồ Bất Quy ghé sát bên tai Lâm Vãn Vinh, nhá» giá»ng nói:
- Tướng quân cứ yên tâm đi, chúng ta có huynh đệ ngầm trông coi, nha đầu nà y chạy không thoát đâu!
Không chạy thoát được so vá»›i chạy thoát được thì cà ng Ä‘au đầu hÆ¡n! Lâm Vãn Vinh bất đắc dÄ© xua xua tay, xoay ngưá»i nhảy lên lưng ngá»±a.
Hai mươi ngà y nay bôn ba trong sa mạc, không chỉ thân thể khó mà tiêu thụ nổi, đến cả tâm linh cÅ©ng bị già y vò, tâm hồn và thể xác Ä‘á»u cần thá»i gian để hồi phục. Lâm Vãn Vinh biết rất rõ cái đạo lý lúc nà o nên lá»ng lúc nà o nên chặt. Dù sao bất ngá» táºp kÃch Khắc Tư NhÄ© cÅ©ng không có thá»i gian biểu, hắn cứ dứt khoát thoải mái má»™t chút, nghỉ ngÆ¡i chỉnh trang hai ngà y! Lúc nà y hạ lệnh xuống, toà n doanh láºp tức à o lên hoan hô, má»i ngưá»i chạy Ä‘i loan tin cho nhau, cưá»i vui rá»™n rã. Tình cảnh thế nà y, thá»±c khiến cho Lâm Vãn Vinh nhá»› lại hồi bé, lúc mình ngà y ngà y chá» mong kỳ nghỉ hè, cÅ©ng không nén nổi mỉm cưá»i.
Äi ra khá»i La Bố Bạc, nÆ¡i nà y đã ở ngay bên cạnh Cao Xương và Thiên SÆ¡n. Dòng sông chảy xiết vừa trong veo vừa chảy xiết nà y, xem ra chắc là dòng thanh tuyá»n (nước trong và sạch) từ trên Thiên SÆ¡n chảy xuống. Vượt qua dãy Thiên SÆ¡n chÃnh là A NhÄ© Thái sÆ¡n hiểm trở, đối diện vá»›i vương đình Khắc Tư NhÄ© cá»§a Äá»™t Quyết. Mà Khoa Bố Äa dưới chân A NhÄ© Thái sÆ¡n chÃnh là nÆ¡i sinh ra Lạt Tị thảo, cÅ©ng chÃnh là địa phương mà Lâm Vãn Vinh trông ngóng đã lâu.
- Xuyên qua Tá» Vong chi hải là có thể thần không hay quá»· không biết đến được vương đình Äá»™t Quyết… Con bà nó, Con ÄÆ°á»ng TÆ¡ Lụa nà y thá»±c là thần kỳ, sá»›m biết thế nà y chúng ta sá»›m đã nên Ä‘i và o La Bố Bạc rồi.
Nghe Lâm Vãn Vinh nói xong tình thế, Cao Tù vá»— mạnh và o địa đồ má»™t cái, nước bá»t bay tứ tung, tá»±a như việc xuyên qua La Bố Bạc giống như má»™t trò chÆ¡i váºy.
Hồ Bất Quy cưá»i nói:
- Váºy thì tốt, đợi lần nà y trở vá» sẽ để Lâm tướng quân bẩm rõ vá»›i Từ quân sư. Lần sau nếu có chuyện tốt như xuyên qua Tá» Vong chi hải thế nà y thì sẽ để cho Cao huynh đệ ngươi đảm nhiệm được rồi!
Sắc mặt lão Cao thoáng cái đã trở nên xanh lè, vội vã xua tay nói:
- Không được không được, lão Cao ta không biết đưá»ng. Cứ là lão Hồ ngươi là được rồi… ngươi dùng la bà n rất tốt, má»i ngưá»i Ä‘á»u biết!
Thằng cha nà y là điển hình cá»§a những kẻ nói như rồng leo là m như mèo má»a. Má»i ngưá»i Ä‘á»u cưá»i lên ha hả, quả cÅ©ng khoái hoạt vô cùng.
Bên dòng sông rải rác những túp lá»u vải trắng tinh, những luồng khói chầm cháºm bốc lên, mang theo mùi thÆ¡m nhà n nhạt chui và o lá»— mÅ©i. Những ngà y nà y, đây là lần đầu tiên há»a đầu quân nổi lá»a nấu cÆ¡m, tuy chỉ có rau dại và cá», nhưng trong mắt những kẻ đã đói đến sắp hôn mê Ä‘i nà y thì lại quý báu như sÆ¡n hà o hải vị.
Lâm Vãn Vinh Ä‘Ãch thân xuống nước, dẫn má»™t đám các huynh đệ thạo thá»§y tÃnh Ä‘i mò cua bắt cá. Dòng tuyá»n thá»§y từ trên Thiên SÆ¡n chảy xuống nà y mùi vì ngá»t ngà o, dinh dưỡng phong phú, trong dòng nước tôm cá cá»±c nhiá»u, con nà o con nấy Ä‘á»u béo múp. Má»i ngưá»i trong lòng trà n ngáºp niá»m vui, tiếng cưá»i vui vang lên rá»™n rã. Chẳng bao lâu sau, mùi vị thÆ¡m ngon cá»§a món canh cá đã bay Ä‘i khắp bốn phương.
Äợi đến khi sắc trá»i u ám, má»i ngưá»i má»›i lưu luyến lên bá». Lâm Vãn Vinh thì lại thá»§y tÃnh đại phát, má»™t mình không ngừng bÆ¡i lá»™i trong dòng sông. Lão Cao nhìn mà hâm má»™ vô ngần:
- Bản lÄ©nh bÆ¡i kiểu chó cá»§a Lâm huynh đệ so vá»›i ta dá»… coi hÆ¡n nhiá»u!
Sắc trá»i đã hoà n toà n tối Ä‘i, bên bá» má»™t đống lá»a được đốt lên, Lâm Vãn Vinh men theo ngược con suối nhá» mà lên, cảm giác sức mạnh từ dòng nước Ä‘áºp và o trước ngá»±c, toà n thân dá»… chịu vô cùng.
Má»™t hÆ¡i không biết đã lặn được bao xa, hắn cháºm rãi nổi lên mặt nước, thở ra má»™t hÆ¡i tháºt dà i, lau những giá»t nước trên mặt Ä‘i. Äống lá»a được đốt lên ở phÃa hạ du lấp lánh ánh sáng, chiếu rõ khuôn mặt các tướng sÄ© trẻ tuổi, đã rất lâu không nhìn thấy nụ cưá»i vui vẻ như váºy trên khuôn mặt bá»n há» rồi.
Thoải mái thở phà o má»™t hÆ¡i, Ä‘ang muốn bÆ¡i trở lại, lại nghe thấy phÃa không xa tõm má»™t tiếng vang lên, láºp tức dá»a cho hắn giáºt nảy mình. Bên bá» má»™t mảnh tối Ä‘en, ẩn ước có thể nhìn thấy mấy khối đá ngầm lá»›n Ä‘en sì, ân thanh chắc là từ chá»— đó truyá»n lại. Mà n đêm quá tối, bên bá» cách chá»— giữa dòng suối nà y phải tá»›i năm sáu trượng, những khối đá ngầm đó thì vô thanh vô tức, hắn mở trừng mắt ra, lại không biết là thứ gì phát ra tiếng động đó.
Lẽ nà o là cá chép nhảy? Hắn hắc má»™t tiếng, láºp tức lặn xuống nước, bÆ¡i thẳng vá» bên bá». Cá»± ly mấy trượng đối vá»›i hắn mà nói chẳng qua chỉ là chuyện trong nháy mắt, đợi khi hắn thò đầu ra khá»i mặt nước thì đã chỉ còn cách khối đá ngầm kia hai trượng.
Mà n đêm dà y đặc che phá»§ bên bá», vây quanh khối đá ngầm đó, mông mông lung lung chẳng thể nhìn rõ. Bốn phÃa hoà n toà n tÄ©nh lặng, chẳng nghe thấy bất kỳ tiếng động nà o, Lâm Vãn Vinh lá»™ ra ná»a cái đầu, vô cùng cẩn tháºn nhìn trái nhìn phải, sau cả ná»a ngà y má»›i phát hiện Ä‘iểm dị thưá»ng.
Lẽ nà o là ta nghe nhầm rồi? Trong lòng hắn còn Ä‘ang nghi hoặc, đột nhiên tõm má»™t tiếng, gió lạnh thổi qua, má»™t khối đá nhá» rÆ¡i xuống nước, là m tung lên má»™t đám bá»t nước trước mặt hắn.
- Ai?!
Hai tiếng kinh hô cÆ¡ hồ như đồng thá»i vang lên, má»™t là do Lâm Vãn Vinh phát ra, má»™t tiếng khác lại là thanh âm cá»§a nữ tá», phát ra từ chá»— bóng Ä‘en sau tảng đá bên bá» kia.
Lâm Vãn Vinh đưa mắt nhìn Ä‘i chăm chú, chỉ thấy bên dưới tảng đá kia có má»™t thân ảnh Ä‘ang co quắp, bởi lẽ quá là tịch mịch, lại cùng vá»›i bóng cá»§a tảng đá kia hòa và o má»™t thể, cho nên hắn má»›i chưa phát giác ra. Äợi đến khi nghe thấy thanh âm đó, Lâm Vãn Vinh cả kinh hô lên:
- Nguyệt Nha Nhi?!
- Là ngươi?!
Bóng Ä‘en vá»›i thân hình yểu Ä‘iệu đột nhiên đứng mạnh dáºy, thanh âm lạnh lùng cá»§a Ngá»c Già truyá»n tá»›i. Trong mà n đêm Ä‘en lạnh lẽo, khuôn mặt cá»§a nà ng lạnh lùng tá»±a hà n băng trên Thiên SÆ¡n váºy.
Nguyên lai là nha đầu nà y nấp ở đây chÆ¡i trò ném đá! Lâm Vãn Vinh ngượng ngùng cưá»i hai tiếng:
- À à , trá»i đã tối như váºy rồi, Ngá»c Già tiểu thư còn chưa ngủ…
- Cút!!
Lá»i cá»§a hắn còn chưa nói xong, thiếu nữ Äá»™t Quyết đã nổi cÆ¡n tức giáºn, má»™t tiếng hét vang lên, phảng phất như má»™t con sư tá» nhá» Ä‘ang nổi dáºn, vô số những viên đất đá nhá» bay vá» phÃa đầu hắn.
Mẹ cá»§a ta Æ¡i! Lâm Vãn Vinh bị dá»a cho run lên cầm cáºp, vá»™i vã chui và o trong nước. Từ ngà y gặp gỡ Nguyệt Nha Nhi đến giá», sá»± tranh đấu cá»§a hai ngưá»i chưa từng dừng lại, nhưng chưa có lần nà o thảm hại như lần nà y.
Ngá»c Già vốc má»™t nắm đá vỡ đất vụt lên, má»™t tráºn gió rà o rà o lao tá»›i, mặt nước láºp tức nổi lên vô số bá»t nước, báºp bá»nh tá»a ra bốn phÃa.
Nà ng thở dốc từng hồi, cắn chặt răng, không ngừng nhặt đá, không ngừng đáp xuống nước. Những vòng nước tan ra rồi lại tụ, tụ rồi lại tan, nà ng lại vẫn không hỠdừng lại, cho đến khi không mò thấy khối đá nà o nữa, nà ng không ngỠlại phẫn nộ mà khóc lên.
- Cho cô!
Một âm thanh chắc nịch vang lên sau lưng nà ng, mấy mảnh đá nhỠrơi rà o rà o xuống dưới chân nà ng.
Thiếu nữ cÅ©ng chẳng há» suy nghÄ©, nắm lấy những hòn đá ném xuống dòng sông. Bá»—ng dưng, nà ng sững ngưá»i ra, run rẩy quay ngưá»i lại.
Dưới trăng, tên lưu manh đó Ä‘ang cưá»i hì hì, gần trong gang tấc, rõ rà ng vô cùng!
Tà i sản của B_Boy_Vn
Ngưá»i nà y đã nói CÃM Æ N đến và i viết vô cùng hữu Ãch cá»§a B_Boy_Vn
30-05-2009, 09:56 AM
Nghịch Thiên Quá»· Äế
Tham gia: May 2008
Äến từ: thái.... hồ
Bà i gởi: 313
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 19 giá»
Thanks: 0
Thanked 115 Times in 61 Posts
Cá»°C PHẨM GIA ÄINH
Tác giả: Vũ Nham
Chương 518: Trò chơi nguy hiểm
Dịch: Mạnh Thưá»ng Quân
Biên táºp: Melly
Nguồn: TTV
Hắn chỉ mặc má»—i chiếc khố, thân hình sáng bóng, lá»™ ra hai cánh tay cưá»ng tráng. Những giá»t nước từ trên tóc, trên má tà tách chảy xuống. Là n da lẫn vá»›i đêm tối như có chung má»™t loại mà u, khuôn mặt Ä‘ang cưá»i đùa cợt nhả hiện ra trước mặt Ngá»c Già .
- Ngươi, ngươi là m cái gì?!
Thiếu nữ Äá»™t Quyết vá»™i vã nhảy tránh ra và i bước, cách hắn tháºt xa hệt như Ä‘ang đỠphòng má»™t con sói hoang, hai mắt mở to, kinh hãi nhìn vá» phÃa hắn.
“Lá»i nà y nên là ta há»i cô má»›i phải chứ?†Lâm Vãn Vinh lau những giá»t nước trên mặt, nhìn và o những hòn đá dưới chân nà ng, cưá»i khà khà :
- Ra tay cÅ©ng nhanh tháºt đó, hôm nay nếu cho nà ng thêm chút đá nữa, e là dòng sông nà y sẽ bị lấp đầy mất thôi.
Ngá»c Già dưá»ng như đã lấy lại bình tÄ©nh, lạnh lùng đáp:
-Äại Hoa các ngươi không phải có câu chuyện Tinh Vệ lấp biển sao? Cho dù lấp dòng sông nà y thì đã sao nà o, không cần ngươi quan tâm.
“Äến cả chuyện Tinh Vệ lấp biển mà cÅ©ng biết, há»c vấn nha đầu nà y thá»±c không tầm thưá»ng!†Lâm Vãn Vinh cưá»i ha hả, ánh mắt bất giác dừng trên thân thể Ngá»c Già .
Loanh quanh ở biển Chết hÆ¡n hai mươi ngà y, đừng nói là tắm rá»a, đến cả uống nước cÅ©ng là cả má»™t vấn đỠlá»›n. Toà n quân năm ngà n tướng sÄ©, trên tá»›i tướng quân, dưới đến binh sÄ©, ai nấy Ä‘á»u vô cùng bẩn thỉu, duy chỉ có thiếu nữ Äá»™t Quyết nà y là ngoại lệ.
Là n da cá»§a nà ng trước nay vẫn luôn nõn nà bóng láng, óng ánh dịu sáng, dưá»ng như cái nóng bá»ng cá»§a biển Chết căn bản chẳng rá»i đến ngưá»i nà ng. Äứng gần nà ng còn có thể thấp thoáng ngá»i thấy mùi hương thoang thoảng, khiến ngưá»i ta chìm và o cÆ¡n say. Trừ đôi môi hÆ¡i nhợt nhạt vì thiếu nước, trên chiếc váy kiểu ngưá»i Hồ dÃnh đầy cát bụi ra, Nguyệt Nha Nhi vẫn cứ tươi tắn rá»±c rỡ, xinh đẹp chẳng khác chi hồi má»›i gặp.
- Ngươi, ngươi nhìn cái gì?!
Bị hắn nhìn chăm chăm và o, Ngá»c Già nắm chặt tay, vá»™i vã cúi đầu xuống.
“Ta thì như bị nắng chiếu thà nh tro, nha đầu nà y thì lại vẫn trắng như ngá»c váºy. Ngưá»i so vá»›i ngưá»i, thá»±c sá»± là là m tức chết a!†Lâm Vãn Vinh đà nh mỉm cưá»i, lắc lắc đầu, than thở má»™t hÆ¡i dà i:
- Không nhìn gì cả… Cuối cùng cÅ©ng ra khá»i sa mạc đáng chết đó rồi!
Thiếu nữ Äá»™t Quyết ngây ngưá»i ra, đột nhiên giáºn dá»—i gắt:
- Ngươi thá»±c sá»± muốn thoát khá»i như váºy ư?!
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên rồi!
Lâm Vãn Vinh chẳng hỠnghĩ ngợi đáp ngay:
- NÆ¡i đó trừ cát và ng toà n là cát và ng, không có gì để ăn uống, thá» cÅ©ng chẳng ỉa nổi, chút nữa thì chẳng còn mạng mà vá» rồi, còn có gì để mà hoà i niệm chứ! Không chỉ riêng ta, tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u muốn mau chóng thoát ra… sao, lẽ nà o nà ng còn muốn ở lại trong đó hả… Nà y, nà y, nà ng là m cái gì đó, đừng có đẩy ta…
- Cút, ngươi mau chút đi cho ta. Ta chẳng muốn nhìn thấy ngươi nữa, cút đi…
Không đợi hắn nói xong, hai tay Ngá»c Già cÆ¡ hồ đã túm chặt lấy tay hắn, cố hết sức đẩy ra ngoà i, tức giáºn hét lên.
Thiếu nữ Äá»™t Quyết nà y phẫn ná»™ hệt như má»™t con báo cái, cÆ¡n tức giáºn bá»—ng dưng bạo phát, đến cả Lâm Vãn Vinh cÅ©ng bị dá»a cho giáºt nảy mình, hắn vá»™i vã lùi lại mấy bước, mỉa mai:
- Nói gì thì cứ nói, động thủ là m cái gì, nà ng đánh không lại ta…
- Cút, ta bảo ngươi cút đi!
Thiếu nữ Äá»™t Quyết đẩy hắn Ä‘i và i bước, đột nhiên che mặt khóc. Những giá»t nước mắt long lanh xuyên qua kẽ tay, thuáºn theo bà n tay nhá» xinh trắng nõn, từng giá»t từng giá»t từ từ lăn dà i theo cánh tay.
“Nha đầu nà y thá»±c sá»± tức giáºn rồi, nhưng ta chả hiểu gì cả, lẽ nà o ta muốn lưu lại Biển Chết thì nà ng ta má»›i cao hứng?†Lâm Vãn Vinh bùi ngùi lắc đầu:
- Äừng khóc nữa, nà ng yên tâm. Äợi là m xong má»™t chuyện, không cần nà ng Ä‘uổi ta cÅ©ng sẽ tá»± Ä‘i!
- Ngươi còn muốn là m chuyện gì nữa?
Nguyệt Nha Nhi cắn răng tức giáºn.
Lâm Vãn Vinh tá»§m tỉm cưá»i:
- Ta muốn là m chuyện gì á?... Váºy nà ng nấp ở đây là muốn là m gì?!
- Ta, ta…
Ngá»c Già ngẩn ngưá»i, sắc mặt vừa đỠlại vừa trắng.
- …Mau Ä‘i tắm Ä‘i, ta ở đây canh chừng cho nà ng… nà ng yên tâm. Ta dùng danh dá»± cao quý nhất cá»§a mình đảm bảo, tuyệt đối sẽ không để ngưá»i ngoà i đến nhìn trá»™m!
Hắn nháy nháy mắt, nghiêm chỉnh giÆ¡ cao tay phải lên thá».
Hai gò má như dương chi bạch ngá»c* bị nhuốm lên má»™t mảng đỠhồng, Ngá»c Già khẽ nói:
(*mỡ dê ngá»c trắng)
- Ngươi, sao ngươi biết… Hừ… Ngươi có danh dự sao?!
- Tiểu muội muội nói thỠxem.
Lâm Vãn Vinh cưá»i hì hì:
- Ta được hiệu xưng là Äại Hoa đệ nhất chÃnh trá»±c thiện lương, ngưá»i ngưá»i Ä‘á»u kÃnh ngưỡng. Danh hiệu đó không phải giả đâu, chỉ cần ta ở đây, ngưá»i khác sợ uy danh cá»§a ta, tuyệt đối không dám lại gần đây. Nà ng cứ yên tâm mà xuống sông Ä‘i!
Nguyệt Nha Nhi cắn chặt răng, hừ một tiếng:
- Cái gì mà phòng bị ngưá»i khác, những ngưá»i đó ta chẳng há» lo! Kẻ ta lo chÃnh là ngươi!
“Không phải chứ?†Lâm Vãn Vinh hÃt má»™t ngụm hÆ¡i lạnh, hai mắt mở tròn xoe, khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc:
- Ngá»c Già tiểu thư, lá»i nà y mà nà ng cÅ©ng nói ra được sao? Nà ng cÅ©ng không chịu ra ngoà i nghe ngóng xem sao, gần đây chỉ có thiên kim tiểu thư nhà ngưá»i khác đến chiếm tiện nghi cá»§a ta, là m gì còn cần ta Ä‘i ăn Ä‘áºu há»§ cá»§a ngưá»i khác nữa? Nà ng không tin ta cÅ©ng không sao, nhưng nà ng không thể vÅ© nhục nhãn quang cá»§a những danh môn khuê tú, thiên kim đại gia cá»§a Äại Hoa ta như thế được! Ài, đã như váºy, ta cÅ©ng chẳng còn gì để nói nữa, tiểu muá»™i muá»™i nà ng từ từ tắm gá»™i Ä‘i, ta Ä‘i đây!
Hắn vừa nói xong liá»n bước chân Ä‘i ngay, bá»™ dạng tá»±a như chẳng có chút lưu luyến nà o váºy. Hắn để tay trần, chỉ mặc má»—i chiếc khố, Ä‘i đưá»ng lại ra vẻ hùng dÅ©ng hiên ngang, vô cùng kỳ dị tức cưá»i.
Ngá»c Già hừ má»™t tiếng, không để ý đến hắn nữa. Tiếng bước chân cà ng ngà y cà ng xa, tên lưu manh đó dưá»ng như thá»±c sá»± Ä‘i rồi, lúc nà y nà ng má»›i trở nên lo lắng, vá»™i vã ngẩng đầu lên:
- Ngươi, ngươi đợi đã!
Thanh âm nà y tuy nhá», tên lưu manh đó dưá»ng như Ä‘ang dá»ng tai lên mà đợi nà ng gá»i, vừa nghe nà ng mở miệng, Lâm Vãn Vinh láºp tức dừng chân, xoay ngưá»i lại, cưá»i bỉ ổi:
- Tiểu muá»™i muá»™i, nà ng Ä‘ang gá»i ta sao?
“Biết rõ còn cố há»i!†Ngá»c Già cúi thấp đầu xuống hừ má»™t tiếng:
- Không phải gá»i ngươi!!!
Lâm Vãn Vinh cưá»i hì hì bước lại:
- Váºy ta sẽ tạm thá»i không cút nữa! Sao, Ngá»c Già tiểu thư đã thay đổi cách nhìn, tin và o danh dá»± cá»§a ta rồi sao?!
“Tin má»›i lạ đó!†Mặt mÅ©i Ngá»c Già đỠbừng: “Nếu nói Oa Lão Công nà y nhân phẩm tốt, bản thân nà ng cÅ©ng chẳng thể tá»± thuyết phục nổi.â€
Hai mươi ngà y nay ở trong sa mạc, thiếu nước thiếu ăn còn có thể nhịn được. Nhưng đối vá»›i loại nữ nhi thÃch sạch sẽ như nà ng mà nói, không thể tắm rá»a má»›i là sá»± thống khổ lá»›n nhất, khó khăn lắm má»›i Ä‘i ra khá»i nÆ¡i đó, lại trở vá» thân pháºn tù binh, bốn phÃa Ä‘á»u có binh sÄ© canh chừng, má»™t nữ nhi xinh đẹp như nà ng, là m sao dám xuống nước mà chÆ¡i đùa chứ?
May mà có Oa Lão Công, tên lưu manh nà y tuy xấu, nhưng mà còn hÆ¡n những kẻ khác, và o lúc quan trá»ng, chẳng còn lá»±a chá»n nà o khác, cÅ©ng chỉ đà nh tin tưởng và o hắn thôi.
Nà ng dưá»ng như là tìm má»™t lý do cho mình, e thẹn thì thầm:
- Ngươi, ngươi quay đầu đi, cách ta xa một chút, không được nhìn…
Lâm Vãn Vinh cưá»i sang sảng, bước từng bước lá»›n ra và i trượng, sau lưng có giá»ng nói khe khẽ cá»§a Ngá»c Già vá»ng lại:
- Ngươi, ngươi, đừng đi quá xa…
Thế nà y đúng là kỳ quái mà , vừa rồi còn kêu ta cách xa một chút, giỠlại kêu ta đừng đi quá xa, rốt cuộc là ý gì đây?
- Ta, ta sợ bóng tối!
Giá»ng nói có chút run rẩy cá»§a thiếu nữ vang lên sau lưng hắn, Lâm Vãn Vinh ngẩn ngưá»i ra, ngay sau đó liá»n cưá»i ha hả: “Thì ra nữ nhân Äá»™t Quyết cÅ©ng giống như nữ nhân Äại Hoa chúng ta, Ä‘á»u có chứng bệnh sợ bóng tối. Thá»±c là không hiểu nổi đám nữ nhân, bóng tối thì có gì mà sợ, ta thÃch nhất là trá»i tối đó!â€
Thấy hắn dừng bước lại, Nguyệt Nha Nhi liá»n không nói gì nữa, chỉ dặn dò lại má»™t câu:
- Ngươi, ngươi không được xoay ngưá»i lại!
Ngay sau đó, sau lưng liá»n vang lên những tiếng y phục loạt xoạt quen thuá»™c, hiển nhiên là Ngá»c Già đã bắt đầu cởi y xiêm.
Là n da cá»§a thiếu nữ Äá»™t Quyết nà y sáng bóng như ngá»c, thân hình bốc lá»a. Ta có nên dùng ánh mắt nghệ thuáºt, Ä‘Ãch thân thưởng thức má»™t phen không nhỉ?! Nhưng là m như váºy, há chẳng phải là tổn hại đến thanh danh cá»§a ta… Ta ở trước mặt Tứ Äức và lão Cao, có thể nói là có hình tượng rất cao quý, sao có thể tá»± há»§y Ä‘i trưá»ng thà nh *cá»§a mình chứ?!
(*xuất phát từ chuyện Triệu vương giết chết danh tướng Triệu Mục, nước Triệu không còn tướng tà i trấn thủ biên cương, bị nước Tần tiêu diệt. Câu nà y ý tựa như tự mình hại mình)
Trong lòng hắn dấy lên má»™t loạt những suy nghÄ© cầm thú, suy tư hồi lâu, cuối cùng cắn chặt răng hừ má»™t tiếng: “Má»™t nhà giám định nghệ thuáºt vÄ© đại, nhất định phải coi thưá»ng ánh mắt cá»§a thế tục cùng vá»›i quyết tâm hi sinh bản thân. Má»™t hà nh động chứa đựng tình cảm sâu Ä‘áºm cao thượng như váºy, ngoà i ta thì còn ai có được?
Hắn Ä‘ang muốn lén lút xoay ngưá»i lại, láºp tức nghe thấy tiếng nước sau lưng vang lên rà o rà o, theo đó là tiếng quát ẩn chứa thẹn thùng cá»§a thiếu nữ:
- Không được nhìn lén, không được xoay ngưá»i!
“Nha đầu nà y đúng là rất cảnh giác!†Lâm Vãn Vinh ồ một tiếng:
- Ta không nhìn lén nà ng, nhưng, để cho công bằng. Ngá»c Già tiểu thư, cÅ©ng xin nà ng đừng nhìn lén ta! Nếu ta phát hiện nà ng nhìn lén ta, nhất định sẽ nhìn lén lại, con ngưá»i ta nói được là m được, có bản sá»± thì nà ng thá» xem… ai da…!
Từ sau lưng có má»™t viên đá nhá» bay tá»›i, Ä‘áºp ngay và o chân hắn, tiếng hầm hừ cá»§a Ngá»c Già theo đó vá»ng lại.
“Ngươi không nhìn ta, sao biết là ta nhìn ngươi?!†Thiếu nữ nhìn thấu quá»· kế cá»§a hắn, trong cÆ¡n thẹn thùng tức giáºn, không nén nổi hung hăng trừng mắt nhìn hắn, thuáºn tiện cảnh cáo hắn má»™t cái.
Tục ngữ nói rất đúng: ‘nữ nhân tắm rá»a, chẳng bao giá» xong!’ Ngá»c Già nà y thân pháºn cao quý, yêu sạch sẽ như tÃnh mệnh. Trong sa mạc phải chịu bao nhiêu ngà y gió cát như váºy, bây giá» khó khăn lắm má»›i tìm được chá»— để tắm rá»a hẳn hoi, là m sao có thể dá»… dà ng bá» qua, sau lưng truyá»n tá»›i những tiếng nước rà o rà o, thấp thoáng còn có tiếng hát lÃu lo vui vẻ. Chỉ đáng tiếc, đó là tiếng Äá»™t Quyết.
“Tắm rá»a thá»±c sá»± quan trá»ng như váºy sao?†Lâm Vãn Vinh không nén nổi nghi hoặc: “Khoảnh khắc trước đó nha đầu nà y còn nổi giáºn như sư tá» Hà Äông. Sao lúc tắm rá»a lại hát ca vui vẻ nhỉ? Thá»±c là chẳng sao hiểu nổi!â€
Cuá»™n tròn trên tảng đá, cÅ©ng không biết đã bao lâu qua Ä‘i, chỉ cảm thấy chân đã ngồi đến tê nhức. Hắn thá»±c sá»± là không nhịn nổi nữa, đứng báºt dáºy kêu lên:
- Tiểu muội muội, muội tắm xong chưa thế? Ta ra ngoà i đi tiểu tiện một chút!
Má»™t là n hương thoang thoảng lan tá»›i, sau lưng vang lên tiếng nói tá»±a như giáºn dá»—i mà lại như thẹn thùng cá»§a Nguyệt Nha Nhi:
- Con ngưá»i ngươi ấy à , không có lúc nà o đứng đắn sao?!
Lâm Vãn Vinh xoay ngưá»i lại. Vừa má»›i liếc nhìn qua, láºp tức đã sững sá».
Là n da láng bóng như ngá»c, trong ngần như nước suối. Äôi môi anh đà o đỠtươi, hệt như má»™t nụ hoa sắp nở, gò má hÆ¡i á»ng hồng, phảng phất như má»™t đóa mân côi kiá»u diá»…m. Cặp mắt mÆ¡ mà ng nhưng lại thêm vẻ hoạt bát như má»™t là n nước, tá»±a như có thể hút ngưá»i ta và o trong váºy. Mái tóc Ä‘en nhánh, còn ươn ướt chưa khô, má»m mại rá»§ xuống như má»™t thác nước lấp lánh.
Má»™t là n hương thoang thoảng lan tá»a, dưới ánh trăng yên bình tuyệt đẹp, thiếu nữ Äá»™t Quyết mặc má»™t chiếc váy hồ mà u và ng, phất phÆ¡ lá»™ ra cặp chân trần trắng nõn, hiện lên những đưá»ng cong uốn lượn lả lÆ¡i trên cÆ¡ thể nà ng.
Khóe miệng nà ng hÆ¡i nhếch lên, hé ra má»™t nụ cưá»i e lệ mà ngạo nghá»…. Trong đôi mắt ướt át thỉnh thoảng lại ánh lên vẻ lạnh lùng, cà ng thể hiện sá»± kiên định và bướng bỉnh cá»§a nà ng. Äây là má»™t nữ nhi cá»±c khó chinh phục!
Äã từng thấy qua vẻ đẹp cá»§a Ngá»c Già . Nhưng lại chẳng thể tưởng tượng được Nguyệt Nha Nhi khi tắm, cà ng giống như má»™t tinh linh khiêu gợi từ trên thiên đình giáng xuống thảo nguyên, trà n đầy vẻ quyến rÅ© hoang dại. Lâm Vãn Vinh nhìn sững sá», miệng há hốc như chẳng thể khép lại nữa.
- Ngươi nhìn cái gì?!
Sau khi tắm rá»a dưá»ng như tâm tình cá»§a Ngá»c Già đã tốt lên rất nhiá»u. Nà ng nghiêng đầu Ä‘i khẽ vuốt mái tóc còn ẩm ướt, những giá»t nước trong suốt lóng lánh rÆ¡i cả xuống. Trên mặt nà ng hÆ¡i á»ng hồng, giá»ng nói dịu dà ng đến bất ngá».
Lâm Vãn Vinh thở dà i một hơi dà i như vừa tỉnh lại từ trong một giấc mộng, giơ ngón tay cái lên:
-Dù cho là ngưá»i đã ngắm đủ trăm hoa như ta cÅ©ng không thể không thừa nháºn, Ngá»c Già tiểu thư, cô thá»±c là má»™t trong những nữ nhân đẹp nhất mà ta đã từng gặp qua! Thá»±c sá»±, con ngưá»i ta trước nay chưa từng nói dối!
Ngá»c Già nhÃu mà y lại hừ má»™t tiếng:
- Tại sao lại là má»™t trong? Lẽ nà o còn có ngưá»i còn đẹp hÆ¡n ta sao?!
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên rồi!
Lâm Vãn Vinh giơ ngón tay ra đếm:
- Ngoà i má»™t đám lão bà cá»§a ta như Thanh Tuyá»n, tiên tá», An tỉ tỉ, Ngưng nhi, Xảo Xảo, Äại tiểu thư… Ngá»c Già tiểu thư có thể tÃnh là đẹp nhất đó. Cho nên má»›i là má»™t trong!
Ngá»c Già tức giáºn quay phắt đầu Ä‘i:
- Ngươi có nhiá»u phu nhân như váºy sao? Hừ, ta muốn xem qua má»™t chút, những nữ nhân đẹp nhất mà ngươi nói, rốt cuá»™c là như thế nà o?
Lâm Vãn Vinh từ tốn đáp:
- Các nà ng ấy không chỉ có vẻ ngoà i tuyệt mỹ, mà tâm hồn cà ng đẹp hÆ¡n. Ta sợ nà ng gặp bá»n há» rồi thì sẽ mất ngá»§ cả đêm đó!
- Ngươi…!
Khuôn mặt nhá» nhắn cá»§a Ngá»c Già đỠbừng lên, trong tay cÅ©ng không biết có thêm thanh kim Ä‘ao từ lúc nà o. Cạch má»™t tiếng chém ngay và o má»™t tảng đá bên cạnh, là m bắn lên mấy tia lá»a lấp lánh.
Thanh kim Ä‘ao đó còn Ä‘á»ng mấy giá»t nước, sáng bóng hẳn lên, Lâm Vãn Vinh nhìn mà đổ mồ hôi há»™t: “Nha đầu nà y khi tắm cÅ©ng mang theo kim Ä‘ao, là dùng để đỠphòng ta sao? May quá, khi lão tá» tắm rá»a cÅ©ng có mang súng!â€
Ngá»c Già trầm mặc má»™t hồi, đột nhiên ngẩng đầu lên, dưới ánh trăng, hai gò má mÄ© lệ cá»§a nà ng trở nên lấp lánh. Thiếu nữ khẽ vuốt mái tóc mượt mà còn ẩm ướt, yêu kiá»u mỉm cưá»i:
- Ngươi bá»›t dùng những lá»i đó dá»a ta Ä‘i. Ngá»c Già tá»± tin, luáºn vá» dung mạo, ta tuyệt đối không thua bất kỳ nữ tá» nà o trên thiên hạ, còn vá» cái tâm hồn đẹp mà ngươi nói…
Ngá»c Già hÆ¡i dừng lại, nhìn sâu và o mắt hắn, cưá»i rạng rỡ:
- Ngươi không nhìn thấy tâm hồn của ta, là m sao biết tâm hồn ta không đẹp?
Lâm Vãn Vinh liá»n báºt cưá»i ha hả:
- Ta thuáºn miệng nói thôi, nà ng cÅ©ng bất tất phải để ý quá. Nói má»™t cách nghiêm túc, kỳ thá»±c tâm hồn không đẹp nhất chÃnh là ta rồi.
- Coi như ngươi còn tự biết mình!
Ngá»c Già cưá»i khúc khÃch, giương đôi mắt mỹ lệ lưá»m hắn má»™t cái, khuôn mặt kiá»u diá»…m như đóa mân côi nở rá»™ dưới trăng.
Lâm Vãn Vinh ngẩn ngưá»i ra, quay phắt đầu Ä‘i:
- Ngá»c Già tiểu thư, nà ng đừng có dùng ma pháp vá»›i ta như váºy. Nà ng cÅ©ng biết đó, con ngưá»i ta, trước nay tâm trà vẫn luôn rất kiên định!
- Váºy sao?
Trong mắt thiếu nữ Äá»™t Quyết lóe lên ánh lá»a, lạnh lùng cưá»i khẩy:
- Ngưá»i có tâm trà kiên định như ngươi, quả thá»±c rất hiếm gặp đó nhỉ, ta chẳng tin đâu!
Hai câu nói cá»§a nà ng, má»—i câu có má»™t ý tứ riêng. Hà m nghÄ©a chân chÃnh cÅ©ng chỉ có bản thân nà ng biết mà thôi.
Lâm Vãn Vinh thán một hơi dà i:
- Kỳ thực, ta cũng không phải là không hoà i niệm những việc xảy ra ở biển Chết!
Ngá»c Già cúi thấp đầu xuống, hai má hÆ¡i á»ng lên, thì thầm há»i:
- Ngươi hoà i niệm cái gì?
- Hoà i niệm cái cuộc sống không cần phải tranh đấu kia!
Lâm Vãn Vinh lạnh nhạt lắc đầu, giá»ng Ä‘iệu có chút bùi ngùi, khiến cho Ngá»c Già cÅ©ng hÆ¡i buồn bã. Hắn nói không sai, ở trong sa mạc, giá»›i tuyến giữa địch nhân và bằng hữu có thể trở nên rất mÆ¡ hồ, nhưng ra khá»i sa mạc, tất cả lại trở vá» nguyên hình như cÅ©.
- Bây giỠcũng có thể không cần tranh đấu nữa mà !
Ngá»c Già lẩm bẩm nói, giá»ng lại nhá» vô cùng. Lâm Vãn Vinh cưá»i ha ha hai tiếng, lắc đầu:
- Nà ng có còn nhá»›, khi chúng ta sắp ra khá»i sa mạc, nà ng từng nói gì vá»›i ta không?
- Không nhớ nữa!
Thiếu nữ quay đầu Ä‘i, nà ng đã nói qua không muốn nhìn thấy hắn nữa, nhưng chuyện đã qua được mấy canh giá», tất cả Ä‘á»u đã thay đổi rồi. Tai nà ng nóng bừng lên, liá»n vá»™i vã ôm lại:
- Ngươi cÅ©ng đừng nói vá»›i ta, tất cả ta Ä‘á»u đã quên rồi.
- Ừm, nên quên đi!
Lâm Vãn Vinh gáºt gù, sắc mặt Thiếu nữ Äá»™t Quyết lại đại biến, vá»™i vã nói:
- Ta có thể quên, nhưng ngươi không thể quên! Quên thì ta sẽ háºn ngươi cả Ä‘á»i, ngươi nhá»› lấy!
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, khóe mắt nà ng hơi ươn ướt, vẻ mặt kiên định, bướng bỉnh nhìn hắn.
Má»™t nam tá» Äại Hoa ở trần, má»™t nữ nhân Äá»™t Quyết trang phục lá»™ng lẫy, diá»…m lệ như tiên. Hai ngưá»i đưa mắt nhìn nhau, trăm mối cảm xúc lẫn lá»™n, tình hình cổ quái khó mà diá»…n tả.
Lâm Vãn Vinh đột nhiên báºt cưá»i:
- Ngá»c Già tiểu thư, nà ng có cảm thấy, quan hệ cá»§a chúng ta hiện giá» rất kỳ quái không?
- Có cái gì kỳ quái chứ?!
Nguyệt Nha Nhi bĩu môi.
Lâm Vãn Vinh giang hai tay ra, bất đắc dĩ nói:
- Nói là địch nhân Ä‘i, khi ở biển Chết chúng ta có thể nói là đồng sinh cá»™ng tá», cùng trải qua hoạn nạn. Nói là bằng hữu Ä‘i, nà ng là ngưá»i Äá»™t Quyết, ta là ngưá»i Äại Hoa, thân ở hai dân tá»™c đối địch nhau, cuối cùng sẽ có má»™t ngà y chúng ta phải gặp nhau trên chiến trưá»ng. Hiện giá» nà ng là tù binh cá»§a ta, có lẽ, nà ng còn muốn biến ta thà nh tù binh cá»§a nà ng. Nà ng nói Ä‘i, quan hệ nà y có phải là rất phức tạp không?!
Trong mắt Ngá»c Già chợp ánh lên sáng rá»±c, cúi thấp đầu xuống khẽ nói:
- Nếu ngươi đừng có phức tạp hóa như váºy, nó cÅ©ng chỉ là má»™t chuyện rất đơn giản.
Nà ng đầy vẻ thẹn thùng, trên chiếc cổ thon dà i trắng muốt như thiên nga cÅ©ng bị nhuốm má»™t mà u hồng nhạt, mỹ lệ đến cá»±c Ä‘iểm, vô cùng động lòng ngưá»i.
Lâm Vãn Vinh nuốt má»™t ngụm nước bá»t xuống má»™t cách gian nan, cháºm rãi lắc lắc đầu:
- Ngá»c Già tiểu thư, có má»™t chuyện ta rất muốn nói vá»›i nà ng. Khi sắp ra khá»i sa mạc, những lá»i nà ng nói vá»›i ta, ta e là không nhá»› nổi. Có lẽ, nà ng thá»±c sá»± nên háºn ta cả Ä‘á»i rồi!
- Tại sao?!
Ngá»c Già biến sắc, thoáng má»™t cái lệ đã dâng trà n.
- Bởi vì, ta có một loại trực giác…
Lâm Vãn Vinh nhìn chăm chăm và o nà ng, cưá»i nhạt, từ tốn nói:
- Có lẽ, có ngưá»i muốn cùng ta chÆ¡i má»™t trò chÆ¡i! Má»™t trò chÆ¡i rất nguy hiểm… trò chÆ¡i cá»§a thợ săn và hồ ly!
- Ngươi nói cái gì?!
Nguyệt Nha Nhi vội vã cúi thấp đầu xuống, hà m răng ngà nghiến chặt lại, mới chớp mắt một cái đã biến đổi ánh mắt:
- Trò chơi gì, thợ săn và hồ ly cái gì?! Ta không hiểu!
Lâm Vãn Vinh cưá»i ha hả:
- Nghe không hiểu thì cà ng tốt, trò chÆ¡i nà y, thá»±c sá»± chẳng vui chút nà o! Nà ng nghÄ© xem, rõ rà ng là biết đối phương tâm tư khó lưá»ng, nhưng bản thân lại bị cảm động đến muốn khóc, nghe lá»i cá»§a nó nói, không biết câu nà o là tháºt, câu nà o là giả… Trò chÆ¡i như váºy, rất nguy hiểm, có thể chết ngưá»i đó!
Nguyệt Nha Nhi phẫn nộ nhảy lên, nước mắt không còn ngăn nổi tuôn rơi à o ạt:
- Ngươi, ngươi mới là m bộ!
Lâm Vãn Vinh thở dà i một hơi, nhìn chăm chăm và o nà ng:
- Không phải Ä‘ang là m bá»™, lẽ nà o là tháºt?!
- Không phải tháºt! Không phải tháºt!
Ngá»c Già bịt tai lại, yêu kiá»u hét lên. Vừa hét, nước mắt vừa chảy như mưa. Trong khoảnh khắc ấy, hoảng loạn, bi thương, bà ng hoà ng… vô số cảm xúc lóe qua mắt nà ng. Cá»±c kỳ thê lương, cá»±c kỳ phức tạp!
Lâm Vãn Vinh đà nh lắc lắc đầu:
- Ngá»c Già tiểu thư, kỳ thá»±c nà ng có má»™t chuyện phiá»n não rất giống ta, đó chÃnh là vì quá thông minh, quá chấp nhất, chÆ¡i trò chÆ¡i Ä‘á»u thÃch lá»±a cái nguy hiểm nhất, đây không phải là chuyện tốt đâu!
Ãnh mắt Nguyệt Nha Nhi biến đổi cả trăm lần, nà ng lặng lẽ ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt xinh đẹp còn nhuốm và i giá»t nước mắt, dưới ánh trăng phảng phất như những giá»t sương ban mai. Nà ng liếc nhìn hắn, cắn chặt răng:
- Khuya rồi, Ngá»c Già mệt rồi. Ta muốn Ä‘i nghỉ!
- Hay là ta đi trước nhé.
Lâm Vãn Vinh lặng lẽ lắc đầu, than thở:
- Ta đã đáp ứng nà ng là m xong má»™t chuyện rồi sẽ Ä‘i, bây giá» thá»i gian đến rồi đó!
Vừa nói, hắn vừa bước vá» phÃa trước, dáng vẻ dứt khoát. Ngá»c Già nhìn theo bóng hắn, lặng lẽ rÆ¡i nước mắt, bá» môi run lên, đột nhiên khẽ gá»i:
- Oa Lão Công…
Lâm Vãn Vinh sững ngưá»i, từ từ xoay ngưá»i lại:
- Ngá»c Già tiểu thư, chuyện gì?!
Nguyệt Nha Nhi ngắm nhìn hắn, hé miệng ra muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn cương quyết lắc đầu:
- Ngươi mau đi đi!
Lâm Vãn Vinh lắc đầu than thở:
- Tiểu muội muội, có một chuyện ta quên nói với muội!
- Cái gì?
Ngá»c Già há»i.
Lấy má»™t váºt từ bên hông ra, lắc lắc trước mặt, khẽ thở dà i má»™t hÆ¡i:
- Túi nước… rách rồi!!
Ngá»c Già sá»ng sốt, đột nhiên như phát Ä‘iên lao lên trước. Dưới ánh trăng, chá»— miệng rách nhá» bé đó có thể nhìn thấy rõ rà ng. Nà ng liếc nhìn, lệ tuôn như mưa, đột nhiên hung hăng cắn mạnh lên tay Lâm Vãn Vinh, Ä‘au đến thấu tim. Nhìn khuôn mặt dà n giụa nước mắt kia, Lâm Vãn Vinh không ngá» lại chẳng nổi lên được má»™t chút ý phản kháng nà o.
- Vết thương nà y, cũng là giả!!
Ngá»c Già cưá»i khúc khÃch, vuốt ve vết răng rướm máu kia. Nước mắt phảng phất tá»±a như mưa tháng sáu. Nà ng giáºt chiếc túi nước mà mình đã phải dùng sinh mệnh đánh đổi vá» lại, chạy Ä‘i như bay.
Nhìn theo bóng lưng mỹ lệ kia, Lâm Vãn Vinh lẩm bẩm lắc đầu:
- Không biết thực giả… Sớm đã nói với nà ng rồi, trò chơi nà y, thực sự rất nguy hiểm!
Tà i sản của nhitrung
Last edited by Silverwing; 31-05-2009 at 02:25 PM .
Äã có 2 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch cá»§a nhitrung
Từ khóa được google tìm thấy
4vn cuc pham gia dinh , 4vn gia dinh , 4vn.eu cuc pham gia dinh , 4vneu cuc pham gia dinh , ãàäàíèÿ , ãàçåòà , åãèïòà , âëàãàëèùå , âèäåîêëèïû , äîìîäåäîâî , àóäèî , çàâîä , cac pham gia dinh 4vn , cac pham gia dinh 4vn\ , cá»±c phẩm gia Ä‘inh , cá»±c phẩm gja Ä‘inh , cpgd 4vn , cu ham gia dinh 4vn , cu pham gia dinh 4vn , cuc dinh gia dinh 4vn , cuc pha? gia dinh 4vn , cuc pham gi dinh 4vn , cuc pham gia dình 4vn , cuc pham gia dih , cuc pham gia dinb 4vn , cuc pham gia ding 4vn , cuc pham gia dinh , cuc pham gia dinh - 4vn , cuc pham gia dinh 111 , cuc pham gia dinh 130 , cuc pham gia dinh 374 , cuc pham gia dinh 4 vn , cuc pham gia dinh 4.vn , cuc pham gia dinh 4cn , cuc pham gia dinh 4eu , cuc pham gia dinh 4eu.vn , cuc pham gia dinh 4v , cuc pham gia dinh 4v. , cuc pham gia dinh 4vb , cuc pham gia dinh 4vn , cuc pham gia dinh 4vn eu , cuc pham gia dinh 4vn.eu , cuc pham gia dinh 4vn.ru , cuc pham gia dinh 4vneu , cuc pham gia dinh 68 , cuc pham gia dinh 95 , cuc pham gia dinh e4vn , cuc pham gia dinh full , cuc pham gia dinh iphone , cuc pham gia dinh pdf , cuc pham gia dinh. 4vn , cuc pham gia dinh.4vn.eu , cuc pham gia dinh4vn , cuc pham gia dinh\ , cuc pham gja dinh 4vn , cuc pham gja djnh 4vn , cuc phan gia dinh 4vn , cuc phap gia dinh 4vn , cuc phzm gia dinh 4vn , cucphamgiadinh 4vn , cuu pham gia dinh 4vn , êåðàìè÷åñêàÿ , êðóïíåéøèé , gia dinh 4vn , google , hai gia dinhtron bo , hau cuc pham gia dinh , ïåðåâîä , ïåðåâîäîâ , ïèööû , ïñîðèàç , ïðàâîñëàâèå , ïðàéñ , ïðîäàæà , òåàòð , òåêñò , truyen cuc pham gia dinh , ýâàêóàòîð , ðîñòåëåêîì