truyện này viết hay phết, mô tả hành động khá chi tiết nhưng cũng không bị bốc phét quá (kiểu phóng chưởng đánh tan mỏm đá xa vài chục mét), lại có trích dẫn một số bối cảnh và nhân vật võ sư lịch sử TQ chứng tỏ cũng nghiên cứu sâu phết. Chỉ tội lão này đưa một số chi tiết về VN hơi nhảm nhí một tí.
Mình vừa đọc xong chương 194, tản mạn 1 chút về cái tình trong LXDN, tác giả xây dựng 1 nhân vật VS hết lòng vì bạn bè, có tình cảm từ cảm kích đến thương nhớ sâu đậm với ĐTT nhưng hình như đã quên đi chữ "hiếu". Bao nhiêu lần trong tác phẩm nhắc đến VS về thăm cha mẹ từ khi "xông pha giang hồ"? Thậm chí nhớ đến họ cũng dường như không có. Nếu ngay từ đầu không nói VS sống cùng cha mẹ thì mình cứ tưởng nhân vật này mồ côi. Đồng ý viết truyện là không nên lan man nhưng mà tác giả xem nhẹ tình thân quá, dường như mỗi lần VS về nhà (2 hay 3 lần gì đó) được miêu tả rất qua loa giống như "về xem ổng bả chết hay chưa" là được. Trước mỗi trận sinh tử chiến mà không mảy may nghĩ tới cha mẹ hay sao? 2 tháng trước khi đấu với cao thủ Thái Quyền anh chàng thà dành ra để dạy võ cho 1 cô bé chứ nhất quyết không thèm về nhà nói qua với cha mẹ 1 tiếng. Mua cho nhà đẹp, chu cấp tiền bạc cho rồi mặc kệ họ luôn à? Đọc đến đoạn VS quyết định đứng về phía ĐTT tôi thấy VS không biết nghĩ cho đấng sinh thành của mình 1 tí nào cả, họ vẫn là người TQ và vẫn sống trên đất TQ, cuộc sống sẽ ra sao khi có 1 thằng con "bán nước"? Chẳng lẽ không nằm trên con đường quyền thuật của VS thì được tác giả cho "yên nghỉ" không thèm nói tới luôn sao?
tôi thấy LXDN nhìn nhận chung là hay.Tác phẩm cho người đọc thấy một đẳng cấp cao của võ thuật mặc dù hơi đề cao Trung Quốc quá.Trong truyện nhắc rất nhiều thiên tài võ thuật nhưng có vẻ Vương Siêu này là thiên tài nhất.
Mình vừa đọc xong chương 194, tản mạn 1 chút về cái tình trong LXDN, tác giả xây dựng 1 nhân vật VS hết lòng vì bạn bè, có tình cảm từ cảm kích đến thương nhớ sâu đậm với ĐTT nhưng hình như đã quên đi chữ "hiếu". Bao nhiêu lần trong tác phẩm nhắc đến VS về thăm cha mẹ từ khi "xông pha giang hồ"? Thậm chí nhớ đến họ cũng dường như không có. Nếu ngay từ đầu không nói VS sống cùng cha mẹ thì mình cứ tưởng nhân vật này mồ côi. Đồng ý viết truyện là không nên lan man nhưng mà tác giả xem nhẹ tình thân quá, dường như mỗi lần VS về nhà (2 hay 3 lần gì đó) được miêu tả rất qua loa giống như "về xem ổng bả chết hay chưa" là được. Trước mỗi trận sinh tử chiến mà không mảy may nghĩ tới cha mẹ hay sao? 2 tháng trước khi đấu với cao thủ Thái Quyền anh chàng thà dành ra để dạy võ cho 1 cô bé chứ nhất quyết không thèm về nhà nói qua với cha mẹ 1 tiếng. Mua cho nhà đẹp, chu cấp tiền bạc cho rồi mặc kệ họ luôn à? Đọc đến đoạn VS quyết định đứng về phía ĐTT tôi thấy VS không biết nghĩ cho đấng sinh thành của mình 1 tí nào cả, họ vẫn là người TQ và vẫn sống trên đất TQ, cuộc sống sẽ ra sao khi có 1 thằng con "bán nước"? Chẳng lẽ không nằm trên con đường quyền thuật của VS thì được tác giả cho "yên nghỉ" không thèm nói tới luôn sao?
OK, đồng ý với ý kiến của huynh. Truyện này chỉ hay về mặt võ thuật thôi chứ các mặt khác chỉ ớ mức trung bình. Thậm chí đôi lúc còn thấy VS máu đánh đấm và tàn bạo kinh khủng