Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 634: Lạc Nguyệt dễ ức hiếp thế sao?
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
NHỚ BẤM THANKS
Nhưng câu trả lời của hai người phụ nữ này lại một lần nữa khiến những người có mặt ở đây phải há hốc mồm vì ngạc nhiên, vốn dĩ những câu hỏi như thế này đã là ngu ngốc lắm rồi, nếu như thừa nhận thì chẳng phải càng thêm ngu ngốc sao?
Nhưng cũng có thể là có người cố tình tỏ ra ngu ngốc, Thẩm Thiên Thiên vừa hỏi dứt lời, một người phụ nữ trong số đó lập tức nói:
- Vì có người đưa cho tôi năm mươi triệu won, anh ta đưa tiền cho chúng tôi đi mua một hộp “Mỹ Nhan Hoàn”. Chỉ cần chúng tôi mang thuốc giả đến đây nói là do ở đây bán, thì anh ta không chỉ mua cho chúng tôi “Mỹ Nhan Hoàn” thật mà còn cho chúng tôi năm mươi triệu won nữa.
- Đúng thế, đúng là như vậy đấy.
Một người phụ nữ khác lập tức phụ họa theo.
Tuy nhiên hai người này vừa mới nói xong, thần thái đã khôi phục lại như bình thường, dường như không dám tin vào chuyện mình vừa mới thừa nhận, lập tức lấy tay che miệng.
- Các cô điên rồi, sao có thể thừa nhận chuyện như thế này được?
Người đàn ông đó cũng không nghĩ ngợi nhiều, lớn tiếng quát.
Đúng là thừa nhận rồi, những người xung quanh đều ngây người ra nhìn ba người này như những kẻ ngốc. Vừa lúc nãy còn nói rằng mình đã mua phải thuốc giả ở đây, chớp mắt một cái đã lại thừa nhận mình lừa người, không phải ngốc thì là gì?
Chỉ có Thẩm Thiên Thiên biết chuyện này chắc chắn có liên quan đến Diệp Mặc, nghĩ đến chuyện Diệp Mặc xuất quỷ nhập thần, nên cô cũng không lấy làm kỳ lạ. Diệp Mặc đến con báo cũng có thể biến ra được, thì chuyện này có nhằm nhò gì.
Hai anh cảnh sát cũng không còn cách nào khác, dẫn cửa hàng trưởng đi rồi, nên đành dẫn cả ba tên gây rối này đi theo luôn.
- Hừ, chúng ta không thể bỏ qua như vậy được.
Cửa hàng trưởng thấy sự việc đã được làm rõ ràng, nhất thời cảm thấy vô cùng tức giận.
Diệp Mặc chau mày, hắn cảm thấy chuyện này có chút gì đó kỳ lạ. Làm gì có kẻ nào ngu ngốc như vậy chứ, dùng người khác chọc phá công ty dược Lạc Nguyệt, bọn chúng được lợi gì chứ?
Thẩm Thiên Thiên cũng cảm thấy chuyện này có chỗ nào đó không bình thường, cô liếc nhìn Diệp Mặc, nhỏ giọng nói:
- Diệp Mặc, không ngờ anh còn yêu nước như vậy, công ty dược Lạc Nguyệt này là của Trung Quốc đấy. Nhưng tôi cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy đâu, giống như là muốn nhắm vào công ty này vậy.
Diệp Mặc không để ý đến tên cửa hàng trưởng, lại kéo Thẩm Thiên Thiên sang một căn phòng kính khác rồi nói:
- Tôi giúp chính bản thân mình thôi, tôi chính là người của công ty dược Lạc Nguyệt, cô xem đi.
Nói rồi, Diệp Mặc lấy tấm danh thiếp ghi tên tổng giám sát công ty dược Lạc Nguyệt ra cho Thẩm Thiên Thiên xem.
Hắn còn một tấm danh thiếp ghi chức chủ tịch hội đồng quản trị nữa, nhưng hắn không lấy ra.
- Á, anh là người của công ty dược Lạc Nguyệt thật sao?
Thẩm Thiên Thiên kinh ngạc kêu lên một tiếng, nhưng cô cũng lấy lại được bình tĩnh rất nhanh, Diệp Mặc có thể lấy ra được “Trú Nhan Đan” loại thuốc thần kỳ đó, thì là tổng giám sát của công ty dược Lạc Nguyệt cũng là chuyện bình thường thôi.
Diệp Mặc lấy điện thoại di động ra sạc pin, sau đó quay ra nói với Thẩm Thiên Thiên:
- Nếu như cô không muốn ở lại Tân Thành, thì quay về Lạc Nguyệt đi, tôi có thể khẳng định với bản lĩnh của cô, thì chức danh trưởng bộ phận kinh doanh của công ty dược Lạc Nguyệt sẽ nằm chắc trong tay cô thôi.
Thẩm Thiên Thiên mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc. Một lúc lâu sau mới chỉ vào Diệp Mặc nói:
- Hóa ra anh là người có vai vế trong Lạc Nguyệt, chắc chắn là như vậy rồi, anh nói muốn đến tìm tôi, chắc chắn là có âm mưu, muốn tôi giúp anh làm việc, đúng không...
Diệp Mặc rất khâm phục đầu óc nhạy bén của Thẩm Thiên Thiên, những gì cô ta nói hoàn toàn chính xác, đó chính là mục đích mình tới đây tìm cô ta. Không khỏi cười khổ gật đầu nói:
- Đúng vậy, tôi thấy cô ở nhà họ Thẩm cũng chẳng vui vẻ gì, quả thực là muốn cô đến Lạc Nguyệt, đương nhiên, nếu như cô không đồng ý thì thôi.
Thẩm Thiên Thiên đột nhiên đứng dậy, chộp lấy tay Diệp Mặc đầy kích động, nói:
- Ai bảo tôi không muốn đi. Tôi muốn quá đi chứ lị. Mau giúp tôi, tôi nhất định phải đi, anh đúng là phúc tinh của tôi. Không chỉ cho tôi “Trú Nhan Đan” mà còn đưa tôi đến Lạc Nguyệt làm việc, tôi thực sự rất vui.
Thẩm Thiên Thiên quả nhiên rất vui mừng, cô đã muốn đi đến Lạc Nguyệt làm việc từ lâu, chỉ có điều là không có đường, cũng không có cơ hội mà thôi, bây giờ Diệp Mặc đưa cơ hội này đến trước mặt cô, làm sao cô có thể cự tuyệt được.
- Được rồi, cô đừng nóng vội...
Diệp Mặc khởi động điện thoại. Đang định gọi điện cho Hư Nguyệt Hỏa, nhưng hắn vừa mới mở điện thoại lên thì đã có cuộc gọi đến.
- Anh Hai, chuyện gì vậy?
Là điện thoại của Hứa Bình gọi đến, Hứa Bình rất ít khi gọi điện thoại đến, cho nên Diệp Mặc rất quan tâm đến cuộc gọi này.
Hứa Bình thấy đã gọi được, lập tức nói:
- Chú Ba, nếu như không tìm được chú lần này, là tôi đến thẳng Indonesia tuyên chiến rồi đó.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười
- Anh Hai, anh đừng nói lung tung, bây giờ không giống ngày trước nữa rồi, tuyên chiến không phải là chuyện có thể tùy tiện nói ra, mặc dù em cũng không thích bọn khỉ Indonesia này, nhưng thực lực của chúng ta không phải là muốn đánh ai cũng được, huống hồ, muốn đánh cũng phải cần có lí do.
Không đợi Hứa Bình nói hết câu, Hư Nguyệt Hoa đã giật lấy chiếc điện thoại.
- Chủ tịch, tôi là Nguyệt Hoa
Vì Diệp Mặc vừa mới giao vị trí thành chủ cho cô, nên cô vẫn gọi Diệp Mặc là chủ tịch.
- Chuyện gì vậy chị Nguyệt Hoa?
Diệp Mặc nghe thấy giọng Hư Nguyệt Hoa, Diệp Mặc cũng cảm thấy chuyện này không nhỏ chút nào.
Hư Nguyệt Hoa vẫn khá bình tĩnh, chậm rãi nói:
- Hai ngày gần đây, những chi nhánh của chúng ta ở các nước khác đều đã xảy ra chuyện. Đã có hơn mười mấy chi nhánh ở các nước báo tin về, nói chúng ta bán thuốc giả, hơn nữa có mấy chi nhánh còn bị đập phá.
Ánh mắt Diệp Mặc trở nên lạnh lùng, quả nhiên chuyện này không hề đơn giản. Chi nhánh ở các nước khác đều đồng loạt xảy ra vấn đề, rõ ràng là có kẻ giở trò. Không chỉ có các chi nhánh xảy ra chuyện, công ty dược Lạc Nguyệt cũng xảy ra chuyện thật rồi.
- Tình hình cụ thể như thế nào?
Diệp Mặc hỏi lại.
Hư Nguyệt Hoa nghe được giọng trầm trầm của Diệp Mặc, dường như cũng cảm thấy bình tĩnh hơn, giọng điệu cũng trở nên dịu dàng hơn.
- Có chi nhánh ở ba nước bị đập phá, nhưng không có nhân viên nào bị thương. Nhưng chi nhánh ở Indonesia thì bị đập phá tan tành, hơn nữa còn có sáu nhân viên bị thiệt mạng. Hiện chúng ta đã cho đóng cửa những chi nhánh xảy ra sự cố, cũng tạm thời rút hết nhân viên về. Anh Hai muốn động thủ với phía Indonesia, mặc dù tôi cũng rất giận, nhưng tôi thấy tuyên chiến vì chuyện này thì không thỏa đáng cho lắm.
Diệp Mặc cười nhạt, hắn biết sẽ có một kẻ muốn ngăn chặn tốc độ phát triển của Lạc Nguyệt, nhưng thủ đoạn này quả thực là rất có hiệu quả nhưng là với các công ty khác thôi, với Lạc Nguyệt thì còn chưa đủ tầm đâu.
Nghĩ đến đây, Diệp Mặc nói:
- Chị Nguyệt Hoa, đối với những chi nhánh ở các nước xảy ra vấn đề, chỉ cần báo cảnh sát đến xử lí là được rồi, công ty dược Lạc Nguyệt chúng ta không cần ra tay. Lập tức thu gom tất cả tài sản của chúng ta ở nước đó, đóng cửa tất cả những giao dịch buôn bán quân sự với họ. đồng thời xem xét những khu vực giao lưu kinh tế của Lạc Nguyệt, xem xem có tài sản của nước đó không, nếu như có, bất luận là gì cũng đều phải dừng lại. Cho đến khi bọn họ thừa nhận đó là sai lầm của bọn họ, bồi thường đẩy đủ cho chúng ta mới thôi.
- Được,
Hư Nguyệt Hoa không nghĩ ngợi gì lập tức đồng ý với yêu cầu của Diệp Mặc, Lạc Nguyệt không giống với các nơi khác, đồ của Lạc Nguyệt không lo không có chỗ bán, Lạc Nguyệt chuyển khỏi một nước, người chịu thiệt thòi chính là nước đó chứ không phải là Lạc Nguyệt.
Hơn nữa Diệp Mặc đã nói rất rõ ràng về chuyện hợp tác quân sự và hợp tác kinh tế với Hư Nguyệt Hoa, bây giờ, máy phá sóng và phi cơ do thám của Lạc Nguyệt còn chưa xuất xưởng, mà đã có để bảy mươi phần trăm các nước trên thế giới đã đặt hàng thành phẩm của Lạc Nguyệt rồi, Lạc Nguyệt sẽ không bán nữa, đặt tiền đặt cọc rồi thì sao chứ, mặc dù Lạc Nguyệt bây giờ chưa lớn bằng nước Mỹ, nhưng cũng đã trở thành một cường quốc quân sự rồi, ít nhất về mặt phòng thủ thì Lạc Nguyệt cũng vinh hạnh đứng đầu toàn thế giới.
Về phần Lạc Nguyệt là khu kinh tế mới nổi của thế giới đã nằm trong kế hoạch xây dựng của Lạc Nguyệt từ lâu, Lạc Nguyệt xây dựng khu vực thiết kế, sản xuất, tiêu thụ, trong khu vực này, bất kỳ quốc gia nào cũng đều có thể tham gia. Đương nhiên điều kiện là không được gây chuyện với Lạc Nguyệt, bây giờ một khi đụng vào công ty dược Lạc Nguyệt, thì Lạc Nguyệt hoàn toàn có thể đưa đối phương vào tình trạng ngừng sản xuất.
- Phải làm thế vào với Idonesia bây giờ?
Hư Nguyệt Hoa biết Diệp Mặc không dễ dàng mà bỏ qua cho nước này như vậy, mặc dù số dân chuyển đến Lạc Nguyệt bây giờ đã được khoảng ba trăm nghìn người, nhưng vẫn là một vùng đất ít dân, hơn nữa lực lượng của Lạc Nguyệt bây giờ cũng vẫn chưa đủ. Vì như vậy, nên Hư Nguyệt Hoa mới không muốn nói chuyện này với Hứa Bình, thông qua việc dùng vũ lực để giải quyết vấn đề.
- Về phần Indonesia...
Giọng điệu của Diệp Mặc trở nên vô cùng lạnh lùng.
- Rút hết những chinh nhánh của chúng ta ở đó về, đồng thời cắt đứt mọi liên lạc của phía bên đó, yêu cầu Indonesia phải bồi thường bảy mươi tỷ.
Hư Nguyệt Hoa kinh ngạc há hốc mồm, giá trị tiền của Lạc Nguyệt Thành và giá trị đồngro không kém nhau mấy, bảy mươi tỷ Lạc Nguyệt tệ, là bảy mươi tỷro rồi, à khoảng chín mươi tỷ đô la Mỹ. Hư Nguyệt Hoa chắc chắn Indonesia sẽ không đồng ý bồi thường số tiền này.
- Khoản tiền lớn như vậy tôi e rằng bọn họ sẽ không chịu bồi thường.
Hư Nguyệt Hoa lo lắng nói.
Diệp Mặc cười nhạt
- Tôi đương nhiên biết bọn họ sẽ không chịu bồi thường, vì vậy Lạc Nguyệt bây giờ lập tức thông báo với toàn thể thế giới, nói rằng lúc xây dựng Lạc Nguyệt Thành, hải tặc Indonesia đã tấn công chúng ta, chúng ta có chứng cứ, bây giờ vẫn còn có một số kẻ bị chúng ta giam giữ, chúng ta sẽ cho những kẻ này lộ mặt trên truyền hình, Lạc Nguyệt chúng ta vì muốn giữ gìn nền hòa bình chung nên không muốn so đo tính toán với Indonesia, không ngờ bọn họ còn cố tình đến báo thù chúng ta.
- Bọn họ phá hoại tài sản của Lạc Nguyệt ở nước bọn họ, thậm chí công nhân của chúng ta cũng bị bọn họ giết. Mà chính phủ nước đó không những không trừng trị bọn tội phạm, mà còn hướng mũi giáo về phía Lạc Nguyệt, Lạc Nguyệt của chúng ta vẫn luôn muốn chọn giải pháp hòa bình, nên chỉ yêu cầu bồi thường như vậy thôi.
Hư Nguyệt Hoa đã dần hiểu ra được ý của Diệp Mặc, cô lập tức hỏi lại
- Về phần Liên Hợp Quốc thì phải làm thế nào?
- Đương nhiên là hoàn toàn dùng hình thức văn bản đem tổn thất của chúng ta nói cho bọn hắn biết trước, đồng thời chỉ rõ một dự án nghiên cứu giá trị 20 tỷ của chúng ta ở Indonesia bị phá hủy.
Diệp Mặc biết rằng thế giới này không phải Lạc Nguyệt lớn nhất, có một số chỗ là không có cách nào vòng qua được, bằng không đã có người muốn lợi dụng những cái này làm khó dễ Lạc Nguyệt rồi
- Đương nhiên, tất cả mọi chuyện chúng ta làm, đều phải được tuyên bố trên truyền hình toàn thế giới. Đồng thời Lạc Nguyệt cũng phải tiến hành đơn phương thông báo với toàn thế giới, nếu trong vòng một tuần phía Indonesia không có câu trả lời cho Lạc Nguyệt, Lạc Nguyệt sẽ không loại trừ khả năng giải quyết mâu thuẫn bằng chiến tranh.
Giọng điệu của Diệp Mặc rất lạnh lùng, hắn đã muốn giải quyết bọn người ác độc này từ lâu rồi, chỉ là không có cơ hội mà thôi.
Tuy rằng bây giờ cũng chưa phải là cơ hội tốt nhất, nhưng dám đè đầu cỡi cổ Lạc Nguyệt như vậy thì đương nhiên không được, Lạc Nguyệt dễ bị ức hiếp vậy sao?
- Cái gì?
Giọng Hư Nguyệt Hoa run rẩy, thiếu chút nữa thì làm rơi luôn cả điện thoại.
- Cái gì?
Thẩm Thiên Thiên cũng đã ngây người ra!!!
Nhớ thank nhé!
Đã có 30 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của iToby
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 635: Chuyện đằng sau
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
NHỚ BẤM THANKS
Hư Nguyệt Hoa thầm cảm phục dũng khí dám nghĩ dám làm của Diệp Mặc, xã hội bây giờ không giống với xã hội của một trăm năm trước đây, muốn tuyên bố chiến tranh với một quốc gia, nhất định phải lôi kéo được đồng minh, rồi phải tìm được một cái cớ hoàn hảo, sau đó phải dành cho đồng minh một lợi thế nhất định, rồi mới dám tuyên chiến.
Còn Diệp Mặc chỉ vì mấy cửa hàng bị phá và vài công nhân của Lạc Nguyệt bị thiệt mạng mà lại dám tuyên chiến với một quốc gia, không hề có bất cứ một đồng minh nào. Điều này có thể nói Diệp Mặc là một người thiên về tình cảm, cũng có thể nói hắn không có chút tế bào chính trị nào, hắn không phải là người có đầu óc làm chính trị bẩm sinh.
Lạc Nguyệt bây giờ mặc dù là nhà của cô, nhưng một khi Diệp Mặc đã nói như vậy rồi, cô chắc chắn sẽ không phản đối. Năm đó ở HongKong cô là chị cả của băng đảng xã hội đen, ở HongKong bây giờ thế lực của cô vẫn còn, mặc dù chuyện bang phái và chuyện quốc gia là hai chuyện khác nhau, nhưng Diệp Mặc không sợ, Hư Nguyệt Hoa cô đương nhiên cũng không sợ rồi.
Thẩm Thiên Thiên cũng ngây người ra, cô thấy Diệp Mặc buông điện thoại được một lúc lâu mới dám hỏi
- Diệp Mặc, người vừa lúc nãy nói chuyện điện thoại với anh là thành chủ của Lạc Nguyệt Thành Hư Nguyệt Hoa đúng không? Anh còn muốn tuyên chiến với Indonesia? Rốt cuộc anh là ai vậy?
Diệp Mặc buông điện thoại xuống, khẽ nói:
- Câu này đã có rất nhiều người hỏi tôi rồi, tôi biết ý của chị Nguyệt Hoa, tôi không phải là người có duyên làm chính trị bẩm sinh.
- Thực ra không phải là tôi không biết, chỉ là vì tôi khinh thường. Còn về việc tôi là ai, cô đến Lạc Nguyệt thì sẽ biết được thôi, vẫn là câu đó, nếu như cô đồng ý đi, thì tôi sẽ gọi điện cho cô.
- Đương nhiên là tôi đồng ý đi, tôi đồng ý quá đi chứ.
Thẩm Thiên Thiên không hề do dự nói, bất luận Diệp Mặc là ai, có thể đến Lạc Nguyệt thì đã hoàn thành được mơ ước của cô rồi, huống hồ còn đến đấy để làm việc lớn nữa.
Diệp Mặc quay đầu lại, nhìn cửa hàng trưởng đang đứng ở cửa phòng khách nói:
- Vừa rồi hai người phụ nữ thừa nhận chuyện đến đây lừa bịp anh có ghi lại không?
Người cửa hàng trưởng dường như đã biết thân thế của Diệp Mặc không tầm thường, nên lập tức nói:
- Có ạ, có ghi lại rồi đây ạ.
- Tốt, bây giờ anh gửi cuộn băng đó đến trang chủ của công ty dược Lạc Nguyệt, có lẽ anh sẽ tiến thêm được một bước trong sự nghiệp của mình đấy.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười nói.
Quả nhiên sau khi cửa hàng trưởng nghe thấy lời Diệp Mặc, lập tức biết có cơ duyên. Anh ta đã nghe nói đến chuyện có người cố tình phá hoại các chi nhánh của công ty dược Lạc Nguyệt ở các nước, quả nhiên anh ta đã có được chứng cứ ở cửa hàng mình, chắc chắn là sẽ được cấp trên thưởng, chuyện này còn phải nói sao.
Anh ta cung kính tiễn Diệp Mặc và Thẩm Thiên Thiên, rồi lập tức gửi đoạn băng đó đến trang web chính của công ty dược Lạc Nguyệt.
Diệp Mặc còn chưa rời khỏi đảo Tế Châu, Lạc Nguyệt lại một lần nữa thu hút ánh mắt của toàn thế giới, chuyện xảy ra lần này, đồng thời cũng do chuyện của công ty dược Lạc Nguyệt.
Chi nhánh của công ty dược Lạc Nguyệt ở mười mấy quốc gia đồng thời đều xảy ra chuyện xuất hiện thuốc giả, một số chi nhánh ở một số nước còn bị đập phá, hầu hết các nước phương Tây đều kiện công ty dược Lạc Nguyệt ra tòa. Kỳ lạ nhất là ở Indonesia không chỉ đập phá các chi nhánh mà còn giết chết nhân viên của cửa hàng. Mà chính phủ Indonesia không những không trừng phạt những kẻ gây rối, mà còn ủng hộ bọn chúng rất nhiệt tình, còn đề xuất yêu cầu công ty dược Lạc Nguyệt bồi thường cho người bị hại, và những kẻ tham gia gây rối.
Những người không hiểu rõ chân tướng sự việc đều bị những câu chuyện trên mạng làm cho choáng váng đầu óc, thậm chí còn nghĩ rằng mọi chuyện là do công ty dược Lạc Nguyệt xảy ra vấn đề. Chỉ có một số ít những người có đầu óc mới biết, ngón đòn thâm hiểm này là nhằm vào Lạc Nguyệt thành vừa mới thành lập.
Rất nhiều người nghĩ rằng xảy ra những chuyện như vậy thì lượng sản phẩm tiêu thụ của công ty dược Lạc Nguyệt sẽ giảm sút nghiêm trọng, thậm chí còn dẫn đến nguy cơ phá sản. Đáng tiếc rằng sau khi Lạc Nguyệt bàn bạc thảo luận một ngày, đến ngày thứ hai đã đưa ra phát biểu cứng rắn.
Lời thanh minh cho thấy những đống thuốc giả đó là do có người cố ý làm, cố ý dùng thuốc giả đề lừa bịp tống tiền công ty dược Lạc Nguyệt, vì công ty dược Lạc Nguyệt đã hứa hẹn rằng vĩnh viễn không bao giờ sản xuất thuốc giả.
Những chi nhánh của Lạc Nguyệt đặt ở một số quốc gia bị đối xử không công bằng, như vậy chẳng khác nào đối xử không công bằng với Lạc Nguyệt. Lạc Nguyệt nhất định sẽ rút tất cả vốn đầu tư vào các nước này về. Đồng thời chấm dứt tất cả các hợp đồng với các nước này.
Những quốc gia tham gia vào việc đập phá các cửa hàng của Lạc Nguyệt, Lạc Nguyệt cũng nói rõ, đối với Indonesia, vì bọn họ không chỉ đập phá cửa hàng, mà còn giết chết sáu nhân viên của Lạc Nguyệt, đây đã không còn là tranh chấp doanh nghiệp nữa rồi, cho nên Lạc Nguyệt sẽ dốc toàn lực để đối phó với Indonesia, thu hồi toàn bộ và chấm dứt mọi dự án đầu tư.
Nhưng Lạc Nguyệt là một quốc gia yêu chuộng hòa bình, thế nên chỉ yêu cầu Indonesia bồi thường bảy mươi tỷ Lạc Nguyệt tệ, và giao ra hung thủ giết người, cố gắng hạn chế chiến tranh đến mức tối đa, nếu như trong vòng một tuần Lạc Nguyệt vẫn chưa nhận được bồi thường và lời xin lỗi từ phía Indonesia, thì Lạc Nguyệt sẽ lập tức tuyên chiến.
Lời tuyên bố được Lạc Nguyệt công bố, được trình lên Liên Hợp Quốc cơ quan phụ trách toàn cầu.
Lời tuyên bố cứng rắn, mạnh mẽ của Lạc Nguyệt được phát ra trong ngày hôm đó, trên trang chủ của công ty dược Lạc Nguyệt cũng xuất hiện đoạn video của hai người phụ nữ lừa đảo ở đảo Tế Châu. Đoạn video này vừa được tung ra, lập tức được truyền đi với tốc độ chóng mặt, số lượt download lên đến hơn 1 triệu lượt.
Tuy rằng không biết tại sao hai người phụ nữ đó nhận tiền của kẻ lừa đảo rồi, mà vẫn còn tự mình thừa nhận là mình đi lừa đảo, nhưng đoạn băng này có sự chứng kiến của rất nhiều người, không thể nào làm giả được, đoạn băng này vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều hiểu ra rằng công ty dược Lạc Nguyệt lại bị người ta hãm hại một lần nữa.
Lần này bị hãm hại, Lạc Nguyệt đã đơn phương rút những chi nhánh của công ty dược Lạc Nguyệt ở một số quốc gia về nước, đồng thời còn tuyên bố chấm dứt hợp đồng.
Một số nước muốn chĩa mũi nhọn về phía Lạc Nguyệt lập tức sợ hãi, bọn họ không ngờ rằng một chuyện nhỏ như vậy lại bị Lạc Nguyệt làm ầm lên. Một số nước hợp tác quân sự với Lạc Nguyệt vì chút chuyện nhỏ này mà đều trở nên hốt hoảng. Các đoàn đại biểu không ngừng bay đến Lạc Nguyệt, tìm kiếm cơ hội hòa giải, cho dù phải bồi thường một chút cũng không nhằm nhò gì.
Chính phủ Hàn Quốc thì vô cùng tức giận, vì hai người phụ nữ tham lam đó, mà cả hạng mục hợp tác máy phá sóng điện tử vừa mới đến tay đã nát bét mất rồi, làm sao có thể chịu nổi? Thế giới bây giờ đã không còn yên tĩnh nữa rồi, rất nhiều va chạm không ngừng phát sinh, chỉ không cẩn thận một chút thôi cũng sẽ bùng nổ chiến tranh, nếu như người khác dùng máy phá sóng điện tử tuyên chiến với mình, thì dàn tên lửa đạn đạo của Hàn Quốc hoàn toàn sẽ biến thành một người mù, chuyện này tuyệt đối không thể được.
Gần như lời tuyên bố của Lạc Nguyệt hôm đó vừa được phát ra, thì hai tên cảnh sát đó bị bắt luôn. Chính phủ Hàn Quốc đã phái đội hình cảnh mạnh nhất của mình đi điều tra những kẻ đã hãm hại Lạc Nguyệt, tốt nhất là tìm được cách thương lượng hòa giải với Lạc Nguyệt, sau đó tiếp tục tìm cơ hội hợp tác.
Sau khi chuyện này xảy ra, mặc dù Diệp Mặc đã yêu cầu Hư Nguyệt Hoa áp dụng biện pháp cứng rắn, nhưng hắn lại cảm thấy chuyện này hình như không liên quan trực tiếp tới nước đương sự. Chỉ cần không phải là đồ ngốc, thì những quốc gia đó sẽ không dùng thủ đoạn này để đối phó với Lạc Nguyệt. Đối với Lạc Nguyệt mà nói thủ đoạn này ngoài việc gây tổn thất lớn trong việc tiêu thụ sản phẩm của công ty dược Lạc Nguyệt, thì không hề gây ra bất cứ tổn hại nào cho quốc gia cả.
Một mặt công ty dược Lạc Nguyệt chính là con gà đẻ trứng vàng, bất luận là đi đến đâu, thì cũng đều có thể thu được lợi nhuận vô cùng lớn. Không một nước nào muốn đuổi con gà vàng này đi cả. Cộng với cả cách làm vô liêm sỉ này nữa. Nhưng chuyện này cũng chưa phải là chuyện quan trọng nhất, chủ yếu là một khi Lạc Nguyệt đã trở mặt, thì có lợi gì với những nước đó chứ, có thể nói chỉ có hại mà không có lợi.
Lại nói, cho dù những nước này có nhằm vào Lạc Nguyệt, cũng phải đợi đến khi họ nắm trong tay máy phá sóng điện tử thì mới nên làm như vậy chứ nhỉ? Trừ phi bọn họ không muốn lấy chiếc máy đó, nhưng chuyện này chắc chắn không có khả năng. Cũng giống như muốn hai người phụ nữ đó tự mình nói ra mình là kẻ lửa đảo vậy, tuyệt đối không thể nào có chuyện đó được, là do Diệp Mặc đã nhúng tay vào, có phải những nước đó cũng do có người nhúng tay vào?
Mặc dù Diệp Mặc đã nhìn ra có kẻ thứ ba đứng sau làm trò, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không thay đổi kế hoạch của mình, bất luận có phải là người khác lấy dao bỏ vào tay anh hay không, một khi đã động thủ, thì Lạc Nguyệt sẽ áp dụng biện pháp triệt để.
Đương nhiên nếu như nước anh có thể công khai đối chất chuyện này, không để cho kẻ khác lợi dụng, Lạc Nguyệt đương nhiên có thể vẫn giống như trước đây. Nhưng một khi đã để cho kẻ khác động thủ, thì sao có thể đối xử với nhau công bằng được nữa?
Diệp Mặc có thể nhìn ra, đương nhiên kẻ khác cũng có thể nhìn ra được, nhưng nước để xảy ra chuyện đập phá cửa hàng và lừa bịp tống tiền, đều là những nước đã ký kết hợp đồng mua bán máy phá sóng điện tử với Lạc Nguyệt.
Làm những chuyện đó không có lợi gì với bọn họ cả, mà còn gây ra khó khăn lớn, Lạc Nguyệt bây giờ trở thành nơi có nhiều kỹ thuật hiện đại nhất thế giới. Hơn nữa Lạc Nguyệt cũng không hề keo kiệt, không ỷ kỹ thuật của mình giống như những nước Mỹ, Nga.
Nhưng Lạc Nguyệt chẳng những không dấu giếm kỹ thuật của mình, ngược lại còn bán ra cho các nước khác.
Đương nhiên, chuyện này cũng có thể nói là do Lạc Nguyệt thiếu tiền, hay có thể nói Lạc Nguyệt không biết xấu hổ, bán cho bên A kiếm tiền bên B, nhưng dù nói thế nào đi chăng nữa, Lạc Nguyệt quả thực là đã lấy đồ của mình ra rồi, chứ không phải loại nói suông, nói mà không làm.
Nghĩ đến đây, rất nhiều người đã biết có kẻ đứng đằng sau giở trò. Một trong số những mục đích của chúng đương nhiên là giảm sản lượng tiêu thụ của công ty dược Lạc Nguyệt, bóp chết con gà đẻ trứng vàng của Lạc Nguyệt. Mục đích đáng sợ nhất của bọn chúng vẫn là muốn Lạc Nguyệt và các nước đó va chạm với nhau, sau đó phá hỏng quan hệ hai bên, cuối cùng là dừng hẳn hợp tác quân sự.
Chuyện đã xảy ra rồi, gây ra hậu quả như vậy. Những nước trong cuộc lập tức hiểu ra điều huyền bí trong câu chuyện này, bọn họ biết nếu như muốn tìm Lạc Nguyệt nói chuyện hòa giải, giải quyết mâu thuẫn, thì nhất định phải điều tra rõ ràng chuyện chi nhánh của Lạc Nguyệt bị đập phá và chuyện lừa đảo mới được.
Gần như cùng lúc với thời điểm Lạc Nguyệt phát đi tuyên bố, những nước trong cuộc cũng lập tức mở cuộc điều tra, rốt cuộc là kẻ nào đứng phía sau giật dây. Còn chuyện Lạc Nguyệt muốn dùng biện pháp mạnh với Indonesia thì căn bản đó cũng không phải là chuyện của bọn họ. Muốn đánh thì cứ đánh đi, cách đây không lâu, Lạc Nguyệt cũng đã đánh nhau một trận với nước Mỹ, kết quả đã chứng minh Lạc Nguyệt là một chuyên gia trong việc phòng thủ, có thể khi xảy ra chiến tranh, bọn họ có thể biết được, ngoài việc phòng thủ ra, Lạc Nguyệt có biết tấn công hay không?
Cảm thấy bực bội nhất trong chuyện lần này đương nhiên là Mỹ rồi, lúc này tổng thống lâm thời mới nhận chức của Mỹ là Turner đang mở hội nghị, ông ta biết mặc dù chuyện lần này có rất nhiều người nghi ngờ bọn họ. Cho rằng chỉ có nước Mỹ mới làm những chuyện như này, vì nước Mỹ là nước muốn Lạc Nguyệt và các nước khác trở mặt với nhau nhất. Nhưng có trời biết, chuyện này chắc chắn không phải là do Mỹ làm.
Mà chuyện càng khiến cho Turner khó chịu, đó chính là không ngờ cảnh sát ở Thái Bình Dương của Mỹ, đối mặt với những tuyên bố cứng rắn của Lạc Nguyệt, thậm chí là uy hiếp dùng vũ lực, lại không hề có bất cứ biện pháp nào. Phải biết rằng nếu như là trước đây, một vùng đất nhỏ bé mà lại dám nói như vậy, thì ông ta đã phái hạm đội hoặc liên quân đi từ lâu rồi.
Nhớ thank nhé!
Đã có 32 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của iToby
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 636: Lại mời một lần nữa
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
NHỚ BẤM THANKS
Nếu như nói quốc gia khác còn có thể thông qua bồi thường cho Dược phẩm Lạc Nguyêt, thậm chí là đền tiền để cải thiện quan hệ với Lạc Nguyệt thì có một nước không thể làm được điều đó.
Khi xuất hiện âm mưu đối phó với Lạc Nguyệt, họ đã làm có phần quá triệt để. Không chỉ phá bỏ hoàn toàn tất cả sản nghiệp trong nước của Diệp Mặc, họ thậm chí còn giết và làm bị thương người. Hơn nữa tất cả những điều đó đều được tiến hành dưới sự hậu thuẫn của chính phủ.
Sau khi Lạc Nguyệt ra tuyên bố cứng rắn thì các nước tranh nhau cải thiện quan hệ với Lạc Nguyệt, ít nhất thì trước khi máy nhiễu sóng đến được tay họ thì không được đắc tội với Lạc Nguyệt, bọn họ cần biết bản thân đã làm những chuyện hết sức ngu xuẩn. Mấy tháng trước, khói thuốc súng của trận chiến đó còn chưa tan hẳn. “Bản thảo luận về chiến tranh thế giới mới” của Sieg – nhà lý luận quân sự nổi tiếng thế giới vẫn đang được truyền bá rộng khắp. Vẫn chưa có một ai lên tiếng phản bác về việc Lạc Nguyệt được mệnh danh là chuyên gia phòng ngự số một thế giới. Lúc này thì chính Lạc Nguyệt lại đang tuyên chiến với họ.
Học giả quân sự Myron đã chỉ ra rằng chiến tranh điện tử của Lạc Nguyệt đã vượt qua cả thời đại này, một mãnh thú như thế thì liệu một Indonesia nhỏ bé có phải là đối thủ của họ hay không? Huống hồ khoảng cách giữa mãnh thú và nước Indonesia lại gần đến như vậy, lại còn có tới bốn chiếc tàu sân bay và một hạm đội mang sức mạnh kinh hoàng.
Trong khi đó một quan chức cấp cao của chính phủ nước này, người mà trước đây muốn đối phó cứng rắn với Dược phẩm Lạc Nguyệt thì nay đã mất tích, có thể thấy chuyện này vốn là một âm mưu. Vị quan chức cấp cao đó chỉ là cố ý khơi mào nỗi căm ghét đối với Lạc Nguyệt, mặc dù mục đích của ông ta không ai hay biết, nhưng khi xem xét phương án giải quyết của các nước khác thì Indonesia liền hiểu ra chính họ đã lâm vào chốn đường cùng.
Vị quan chức này sở dĩ có thể dễ dàng khơi mào để người khác tấn công giết chóc Lạc Nguyệt là bởi vì từ trước đến giờ Indonesia luôn có tư tưởng bài xích Hoa Hạ, thậm chí nhiều năm trước đây rất nhiều người Indonesia còn thấy vui với chuyện giết người hàng loạt ở Hoa Hạ, hiện nay mặc dù Lạc Nguyệt hoàn toàn độc lập tự chủ, nhưng thành chủ và những nhân vật cốt cán ở đây đều là người Hoa Hạ chính cống.
Nhưng tuyên bố của Lạc Nguyệt đã được nêu ra trong thời gian dài như vậy nhưng nước Mỹ không hề lên tiếng phát biểu, Liên hợp quốc cũng chỉ đưa ra một tuyên bố hô hào đối thoại hòa bình, không hề đả động tới bên nào. Indonesia đã hoàn toàn tuyệt vọng, sau khi sự việc trở nên nổi cộm, người chịu trách nhiệm về sự việc đã biến mất.
Nếu như không phải vì mức bồi thường mà Lạc Nguyệt yêu cầu quá cao thì bọn họ cũng trả tiền rồi. Nhưng chín mươi tỉ đô la Mỹ, đó không phải là một khoản nhỏ, nó tương đương với một phần tám mức thu nhập quốc dân trong một năm của đất nước này rồi. Nếu như người ta chi ra khoản tiền này thì kinh tế quốc gia sẽ lập tức tuột dốc.
Nhưng nếu không chi tiền thì kẻ láng giềng Lạc Nguyệt cũng chẳng phải là một kẻ dễ chơi. Tuyên bố của thành chủ Lạc Nguyệt Thành – Hư Nguyệt Hoa cách đây không lâu vẫn còn văng vẳng bên tai. Toàn thế giới đều đang dự đoán Lạc Nguyệt đã bước vào thời đại phát triển của công nghệ cao, nếu như phát sinh chiến tranh với một nơi có nền khoa học công nghệ trình độ cao như vậy thì bọn họ liệu có nắm được phần thắng hay không?
Indonesia lúc này đã lâm vào cảnh chó cùng rứt giậu rồi, thậm chí nước này còn thù hận cả với Hàn Quốc. Nếu như không phải đảo Tế Châu phơi bày clip đe dọa tống tiền Dược phẩm Lạc Nguyệt thì chuyện này thật sự rất khó nói. Bởi vì một khi clip này bị lộ thì Lạc Nguyệt sẽ là bên chịu thiệt hại. Nếu không thì cho dù là người khác có nghi ngờ, nhưng nếu không có chứng cứ thì Lạc Nguyệt cũng không có cách nào.
...
Diệp Mặc cùng Thẩm Thiên Thiên lại tới Tân Thành. Nơi này còn có một số chuyện cần phải giải quyết.
Về chuyện tuyên bố của Lạc Nguyệt thì Diệp Mặc không hề có một chút nào lo lắng, hắn tin rằng sau lần trước khi liên quân xâm lấn Lạc Nguyệt thì muốn tổ chức thành liên quân để lại tấn công Lạc Nguyệt là chuyện không thể, bởi vậy hắn không cần phải lo lắng.
Hơn nữa, cho dù là liên quân xâm nhập Lạc Nguyệt thật thì Diệp Mặc tin rằng có Diệp Tinh ở đó thì Lạc Nguyệt sẽ không đời nào bị thua thiệt, những cái bất thường của Diệp Tinh, Diệp Mặc có thể hiểu được.
Thẩm Thiên Thiên vừa quay lại Tân Thành liền lập tức trở về nhà họ Thẩm, mặc dù cô bị nhà họ Thẩm khống chế nhưng nếu cô muốn rời bỏ nơi đây để đến Lạc Nguyệt thì vẫn có một số chuyện nhất định phải dặn dò cụ thể.
Diệp Mặc sở dĩ có ấn tượng tương đối tốt về Thẩm Thiên Thiên không chỉ vì chuyện cô dùng tiền để mua linh thạch cho hắn mà còn vì sau khi cô biết Diệp Mặc là thần y, cô vẫn tuyệt nhiên không hề nhờ Diệp Mặc giúp người nhà cô khám bệnh. Trong khi đó Diệp Mặc biết Thẩm gia có một người đang sống trong cảnh người thực vật, hình như địa vị của người đó cũng không hề thấp.
Có lẽ sau khi quay lại Thẩm gia, Thẩm Thiên Thiên sẽ thông báo về chuyện có một vị thần y đã đến Tân Thành của nhà họ Thẩm, nhưng những chuyện như thế không có gì quan trọng.
Diệp Mặc đi tới bệnh viện Khang Hải, đúng lúc gặp cả gia đình Hứa Vi và Hứa Bân Vũ sắp sửa ra viện.
Thấy Diệp Mặc đến, gia đình Hứa Vi đều rất vui, nhờ có Diệp Mặc nên mẹ của Hứa Vi hồi phục rất nhanh, mặc dù Hứa Vi nói đi nói lại rằng mình có tiền nhưng bà Hứa không muốn tiếp tục ở trong phòng bệnh nữa.
- Diệp đại ca, sáng nay ông chủ Hỗ và tổng giám đốc La đều đã đến đây. Phải rồi, tối qua Thẩm Âm cũng có đến một lần nhưng không tìm được anh!
Hứa Vi mấy lần gọi điện thoại cho Diệp Mặc đều không được, bây giờ Diệp Mặc đến thật vừa lúc, Diệp Mặc đã đỡ giúp cô nên cô vẫn muốn mời Diệp Mặc dùng một bữa cơm.
Diệp Mặc gật đầu hỏi:
- Mọi người dự định tiếp tục ở lại Tân Thành hay đi đâu? Nếu như không có nơi nào để đi thì tôi có thể giới thiệu mọi người đến Lạc Nguyệt.
Nếu như trước đây, Hứa Vi vẫn còn nghi ngờ về những điều Diệp Mặc nói, nhưng bây giờ cô không còn một chút nghi ngờ nào nữa. Có điều cô vẫn lại lắc đầu nói:
- Diệp đại ca, tôi và em trai đã bàn bạc rồi, chúng tôi sẽ về quê để phát triển. Thẩm Âm đã giúp Tiểu Vũ làm một giấy chứng nhận thực tập nên không cần phải đi học tiếp nữa.
Mặc dù có chút tiếc nuối nhưng Hứa Vi không muốn đến Lạc Nguyệt, Diệp Mặc cũng không ép bọn họ đi. Hắn cũng biết rằng nếu không mời hắn một bữa cơm thì trong lòng Hứa Vi chắc chắn sẽ rất áy náy.
Tuy rằng ăn cơm ở nơi cao cấp nhưng Hứa Vi lại yên lặng không nói. Hứa Bân Vũ dường như hiểu được tâm sự của chị gái nên cũng chỉ cứ lẳng lặng mà ăn cơm, không nói một lời. Chỉ có bà Hứa nhìn Diệp Mặc rồi lại nhìn Hứa Vi, bà cũng không nói nhiều lời.
Diệp Mặc cảm thấy không khí bữa cơm có chút không tự nhiên, mặc dù hắn định nói điều gì đó nhưng không biết nên bắt đầu như thế nào.
Một bữa cơm có chút trầm lặng, ra khỏi nhà hàng, Hứa Vi dường như có lời muốn nói với Diệp Mặc, nhưng do dự biết bao lần, cuối cùng cũng không nói ra, chỉ nói với Diệp Mặc mấy lời tạm biệt.
Nhìn theo chiếc taxi đưa ba người nhà họ Hứa xa dần, Diệp Mặc hiểu rằng ý nghĩa của hai từ tạm biệt có đôi lúc lại là vĩnh biệt. Hứa Vi là một cô gái tốt, em trai của cô cũng tốt bụng, hi vọng cả gia đình họ sẽ được sống bình an hạnh phúc.
Chuông điện thoại của Diệp Mặc reo vang, hắn nhấc máy, là Hàn Tại Tân gọi.
- Cuối cùng thì anh cũng chịu mở máy rồi, điện thoại gọi cho anh nhiều quá rồi đấy!
Hàn Tại Tân nghe thấy giọng của Diệp Mặc mới thở phào, nhưng nagy sau đó anh ta lại nói:
- Lần này không được cúp máy của tôi đâu nữa đấy!
Diệp Mặc đã từng một lần cúp điện thoại của Hàn Tại Tân, hắn biết Hàn Tại Tân tìm mình là có chuyện gì đó, nhưng chuyện đó Diệp Mặc cũng không muốn dính vào. Hắn biết Bản thiết kế Không Quỳ đã xảy ra chuyện gì, nó đã trở thành sở hữu của Lạc Nguyệt, cho dù hắn có đưa trang giấy bản thiết kế Không Quỳ cho Hàn Tại Tân thì cũng không thể tạo ra được thứ đó. Lại nói, cho dù có làm ra được thứ đó thì cũng không có năng lượng để khởi động.
Thứ có thể khởi động thiết bị này là tinh thạch cực năng, mà tinh thạch cực năng lại vô cùng quý hiếm, cho dù cả Lạc Nguyệt thành cũng chỉ có bốn viên, còn một viên nữa đã bị lắp vào máy nhiễu sóng rồi.
Trong khi đó bốn viên tinh thạch còn lại nằm trong tay của Bắc Sa, số cực năng tinh thạch này Diệp Mặc không có cách nào lấy được về tay, Hàn Tại Tân thì càng không thể.
- Diệp Mặc, anh đến Yến Kinh một chuyến đi, ở đây tôi chắc chắn có thứ đồ tốt mà anh muốn, hơn nữa anh còn là huấn luyện viên của Phi Tuyết, đã lâu vậy rồi anh cũng đến đây tham quan xem xét đi. Có một lô lớn khoáng thạch tốt vừa mới đến chỗ tôi, lẽ nào anh cũng không muốn xem thử ư?
Hàn Tại Tân giống như một con sói già đang lừa một chú cừu non.
Diệp Mặc biết Hàn Tại Tân nhất định là gặp phải vấn đề gì đó, những lúc bình thường, ông ta chỉ thích hưởng thụ một mình mà thôi, không đời nào lại dùng cách này để dụ hắn đến.
Nhưng Diệp Mặc lại thực sự bị ổng thuyết phục, không phải vì điều gì khác mà chính câu nói cuối cùng của ông ta đã làm hắn bị thuyết phục. Chỗ ông ta vừa có khoáng thạch đến, đó mới là thứ khiến hắn hứng thú.
Diệp Mặc vì có rất nhiều việc nên không có cả thời gian đi tìm cáo Tuyết Nhung chứ không nói đến thời gian đi tìm khoáng thạch. Lần này nếu không phải vì đá Ngũ Hành quá quý hiếm, hơn nữa lại sắp mất thì hắn sẽ không đặc biệt đi tìm đá Ngũ Hành như thế.
Nếu không phải là chuyện thế thì lần này không biết chừng hắn đã xuất hiện tại dãy núi Hoành Đoạn rồi. Đến dãy núi Hoành Đoạn ngoại trừ việc tìm đạo cô già thì hắn còn muốn đi xem trận pháp thất tinh, đi đến Tiểu Thế Giới tìm kiếm tài liệu. Điều luôn xuất hiện trong suy nghĩ của Diệp Mặc là hiện giờ hắn đã lên đến trung kỳ của luyện khí tầng năm rồi, ắt hẳn cũng đã có khả năng tự vệ khi vào tiểu thế giới.
Mặc dù rất muốn đi xem khoáng thạch nhưng Diệp Mặc vẫn quyết định đi Ninh Hải để tụ họp với Lạc Ảnh, chuyện đi xem khoáng thạch chưa gấp, hắn lo rằng Lạc Ảnh không quen sống ở Ninh Hải. Lạc Ảnh vốn thích nơi thanh tĩnh, Ninh Hải thì lại giống như một cái chợ, Diệp Mặc lo cô ấy sẽ không thích.
- Được, nếu thế thì một ngày nữa tôi sẽ tới.
Vì bên người thực sự không có khoáng thạch nên Diệp Mặc khó lòng từ chối được điều kiện của Hàn Tại Tân.
Hơn nữa Diệp Mặc còn biết có những lúc Hàn Tại Tân cũng có đồ tốt, cát Thanh Ngân lần trước là đến từ chỗ ông ta, mặc dù là đồ của Hàn Yên nhưng cũng là từ chỗ ông ta mà có.
Nghe Diệp Mặc nói đồng ý, Hàn Tại Tân lập tức cúp máy, ông ta rất sợ Diệp Mặc đột nhiên đổi ý. Ông ta biết tính Diệp Mặc, nếu đã hứa rồi là sẽ làm.
Lạc Ảnh không có điện thoại di động, nếu Diệp Mặc muốn liên lạc với Lạc Ảnh thì bắt buộc phải liên lạc với em gái Bắc Vi trước, nhưng điện thoại của Bắc Vi lại tắt máy.
Diệp Mặc lập tức gọi cho Tô Tĩnh Văn, may mà điện thoại của Tô Tĩnh Văn vẫn bật.
- Diệp Mặc, cuối cùng anh cũng nhớ gọi điện thoại cho tôi, tôi...
Lời nói của Tô Tĩnh Văn mang chút vẻ trách móc.
Diệp Mặc có chút bối rối vỗ vỗ sau gáy, đối với Tô Tĩnh Văn hắn luôn có một cảm giác rất thú vị, cảm giác đó rất khó gọi tên.
Tuy rằng rất muốn hỏi về Lạc Ảnh và Bắc Vi nhưng vừa mới gọi điện đã hỏi chuyện người khác, Diệp Mặc cũng biết điều đó không hay cho lắm.
- Có phải anh muốn hỏi về Lạc Ảnh không?
Im lặng một lát, cuối cùng là Tô Tĩnh Văn lên tiếng trước.
Khi Tô Tịnh Văn nói chuyện, Diệp Mặc đã nghe thấy giọng của Đường Bắc Vi ở bên cạnh, nếu Bắc Vi ở nhà thì vì sao điện thoại của em ấy lại tắt nhỉ?
Nhớ thank nhé!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào [/QUOTE]
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của iToby
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 637: Vậy ba người thì sao?
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
NHỚ BẤM THANKS
- Ừ, Lạc Ảnh vẫn khỏe chứ, cô ấy có ở đó không?
Tô Tĩnh Văn chủ động gợi ý nên Diệp Mặc cũng chỉ biết đưa ra câu hỏi của mình.
Tô Tĩnh Văn đột nhiên cười một tiếng rồi nói:
- Anh không cần phải lo lắng đâu, cô ấy vẫn khỏe. Anh nói thật xem, chuyện với Ninh Khinh Tuyết có phải vẫn chưa nói với Lạc Ảnh hả? Diệp Mặc, tôi thật sự khâm phục anh đấy, làm sao mà anh tìm được người con gái xinh đẹp như Lạc Ảnh nhỉ, lại cả Ninh Khinh Tuyết nữa, những người con gái như vậy rất khó có thể gặp được, nhưng anh lại tìm ra đến hai người, anh thực sự…
Diệp Mặc ho khan vài tiếng, nếu như không phải vẫn không có tin tức của Lạc Ảnh, hắn đã giả vờ không nghe thấy gì rồi ngắt điện thoại. Bây giờ Tô Tĩnh Văn lại hỏi như vậy, hắn chỉ biết rối rối nói:
- Thực ra thì cô cũng rất xinh đẹp, đừng có chỉ nói bọn họ như thế.
- …
Tô Tĩnh Văn nghe thấy câu nói của Diệp Mặc thì yên lặng một lúc, sau đó cô mới đột nhiên hỏi lại:
- Diệp Mặc, ý của anh là tôi cũng giống bọn họ sao?
- À...
Chỉ số cảm xúc hiện giờ của Diệp Mặc không phải là thấp, hắn lập tức hiểu ra ý tứ trong lời nói của Tô Tĩnh Văn.
Diệp Mặc đang không biết phải giải thích như thế nào thì Tô Tĩnh Văn lại lên tiếng:
- Lạc Ảnh có hơi lo lắng cho anh nên đã đến Tân Thành tìm anh rồi, hiện giờ cô ấy đang cầm điện thoại của Bắc Vi, chắc khoảng nửa tiếng nữa cô ấy sẽ có mặt ở sân bay Tân Thành.
- Thật vậy sao, được, tôi lập tức đi đón cô ấy.
Diệp Mặc không ngờ Lạc Ảnh đột nhiên lại tới Tân Thành, may mà hắn lại gọi một cuộc điện thoại, nếu không thì hắn đã đến Ninh Hải rồi, như thế sẽ bị lỡ, không thể gặp được Lạc Ảnh.
Dường như cảm thấy biểu hiện của mình có chút hơi quá, Diệp Mặc vội nói thêm một câu:
- Vậy Tĩnh Văn, cô ở Ninh Hải vẫn khỏe chứ, lần này tôi về rồi, có muốn đến Lạc Nguyệt cùng tôi không?
- Tôi có phải là cái gì của anh đâu. Tôi đi Lạc Nguyệt làm gì chứ?
Giọng của Tô Tĩnh Văn có hơi chùng xuống.
- Cái đó...
Diệp Mặc rất muốn cúp điện thoại để đi gặp Lạc Ảnh nhưng lại sợ Tô Tĩnh Văn cảm thấy hắn quá đáng.
Bỗng nhiên Tô Tĩnh Văn cười một tiếng:
- Anh mau đi gặp bà xã đi kìa, cô ấy đẹp như thế, nhất định sẽ bị rất nhiều tên háo sắc để mắt tới đấy. Nhưng, Diệp Mặc anh đã vi phạm chế độ một vợ một chồng...
Diệp Mặc nghe thấy giọng của Tô Tĩnh Văn có vẻ thoải mái hơn thì mới thở phào một tiếng, hắn cười nói:
- May mà tôi ở Lạc Nguyệt, hiện giờ Lạc Nguyệt vẫn chưa ban bố Luật Hôn nhân, lấy hai vợ chắc là không có vấn đề gì đâu. Cùng lắm thì tôi nhanh chóng làm đám cưới trước khi ban bố Luật Hôn nhân là được rồi, hì hì...
- Vậy ba người thì sao?
Đầu dây bên kia đột nhiên hỏi.
- ...
Diệp Mặc cầm điện thoại mà thấy giật mình, là ý gì đây? Nhưng đầu bên kia điện thoại đã bị ngắt rồi.
Diệp Mặc lắc lắc đầu. Nếu nói rộng ra thì hắn có thiện cảm với Tô Tĩnh Văn, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn sẽ cưới cô ấy. Có Lạc Ảnh và Khinh Tuyết hắn đã rất hài lòng rồi. Nếu như Ninh Khinh Tuyết không xuất hiện thì hắn thậm chí chỉ cưới một người là Lạc Ảnh mà thôi. Hoặc nói rằng nếu Lạc Ảnh xuất hiện trước Ninh Khinh Tuyết, có lẽ kết cục lại là một người khác.
Vào thời điểm mà Ninh Khinh Tuyết xuất hiện, thậm chí đi Thần Long Giá để tìm kiếm Diệp Mặc, Diệp Mặc vẫn không hề biết Lạc Ảnh ở đây. Ở nơi linh khí loãng như thế này, có lẽ sẽ sống một cuộc đời bình dị như thế này, chuyện tiếp nhận Ninh Khinh Tuyết – người đã liều mạng đi tìm hắn cũng chỉ là chuyện của duyên phận mà thôi.
Nhưng vì Diệp Mặc vẫn không biết Lạc Ảnh ở nơi này. Nếu hắn biết Lạc Ảnh ở đây thì hắn có tiếp nhận Ninh Khinh Tuyết hay không? Có những lúc đó chính là duyên phận, có duyên thì vẫn sẽ gặp nhau, vô duyên thì có miễn cưỡng cũng chẳng thể được.
...
Lạc Ảnh cũng đã chuẩn bị kiểm tra an ninh để lên máy bay rồi, cô đột nhiên phát hiện ra một bóng hình thoáng qua. Mặc dù khuôn mặt người đó chỉ thấp thoáng, nhưng cô chắc chắn người đó là Diệp Mặc, nhưng bóng dáng người đó lại đi vào cửa kiểm tra an ninh, sau đó không chút chần chừ đi vào lối trong, hướng đi lại là đường đi của chuyến bay tới Yến Kinh.
- Diệp Mặc...
Lạc Ảnh lập tức gọi một tiếng.
Bóng dáng kia dường như hơi chững lại một chút, thậm chí còn nhìn xung quanh, cuối cùng lại nhanh chóng đi vào phía trong.
Lạc Ảnh lại gọi thêm vài tiếng nữa, người phía trước dường như không nghe thấy, cô lập tức đuổi theo không chút do dự, nhưng cô bị hai nhân viên chặn đường, bởi vì thông tin của Lạc Ảnh là đến Tân Thành.
- Rất xin lỗi, tôi gặp người quen, tôi phải vào trong để hỏi thăm người đó.
Lạc Ảnh cảm thấy khuôn mặt người đó tuy là Diệp Mặc nhưng lại có chút kì lạ, vì cô không có cảm giác thân thiết. Nhưng cô đã nhìn thấy rồi, cô nhất định phải xác nhận xem người đó có phải là Diệp Mặc hay không, cô không tin trên đời này lại có những người sinh ra giống nhau như vậy.
- Rất xin lỗi, thưa cô. Đường mà cô sắp đi là lối khác, đường này là máy bay đến Yến Kinh, chúng tôi không thể cho cô vào được.
Người nhân viên mặc dù kinh ngạc trước vẻ đẹp của Lạc Ảnh nhưng vẫn ngăn cô lại.
Lạc Ảnh vội vàng nói:
- Tôi chỉ hỏi một câu mà thôi, cùng lắm cũng chỉ hai phút thôi.
Người nhân viên vẫn lắc đầu, không cho phép Lạc Ảnh bước vào. Cuối cùng thực sự vì vẻ đẹp tuyệt sắc của Lạc Ảnh người này mới bất đắc dĩ nói:
- Cô chỉ cần mua vé bay đến Yến Kinh thì sau đó mới có thể đi vào lối này. Chuyến bay đến Yến Kinh còn hai mươi phút nữa là cất cánh rồi...
Ý của nhân viên này là chỉ còn hai mươi phút nữa, nếu cô muốn đi mua vé thì cũng chẳng thể mua được.
Lạc Ảnh không ngờ lại khó khăn như vậy, cô chỉ muốn đi xem người đó có phải là Diệp Mặc không thôi, nếu như không phải thì cô lại mua vé đi chuyến tiếp theo tới Tân Thành.
Nên cô lập tức xông ra ngoài, đi đến quầy vé để mua vé đi Yến Kinh.
- Xin lỗi, vé máy bay đi Yến Kinh ngày hôm nay đã bán hết rồi, hơn nữa máy bay cũng sắp sửa cất cánh, nếu muốn đi chuyến tiếp theo thì phải đợi tới buổi trưa ngày mai.
Nhân viên quầy vé nói một cách rõ ràng.
Lạc Ảnh thất vọng quay người, nếu như thực sự Diệp Mặc đi Yến Kinh thì một mình cô tới Tân Thành để làm gì đây?
Vừa lúc đó, một người phụ nữ trung niên vội vã cầm một chiếc vé máy bay đến quầy vé nói:
- Xin lỗi, hôm nay tôi không thể đi Yến Kinh được, tôi muốn trả lại chiếc vé này...
- A, thật đúng lúc, vừa mới có người, đúng rồi, chính là vé máy bay tới Yến Kinh mà cô ấy muốn, chị có thể để lại vé cho cô ấy...
Nhân viên quầy vé lập tức gọi Lạc Ảnh lại, làm thủ tục chuyển vé cho hai người.
Mấy phút sau, Lạc Ảnh đã cầm được trong tay chiếc vé tới Yến Kinh, cô không ngờ mình lại may mắn như vậy, bỗng nhiên lại có người trả vé.
Đầu tiên Lạc Ảnh lập tức lên máy bay, tìm người giống hệt như Diệp Mặc, nếu không phải Diệp Mặc thì cô sẽ lập tức xuống máy bay.
Sau khi Lạc Ảnh lên máy bay, vẫn còn vài phút nữa máy bay mới cất cánh, nhưng Lạc Ảnh vừa lên máy bay đã nhìn thấy người cô muốn tìm đã đi tới phòng vệ sinh rồi.
Trải qua những vội vã ban đầu, giờ Lạc Ảnh đã bình tĩnh lại, cô thấy có điều gì đó không bình thường, đây cũng không phải lần đầu Lạc Ảnh lên máy bay. Về lý thuyết thì khi máy bay sắp cất cánh không cho phép đi vào phòng vệ sinh, còn một điểm nữa, chuyện mua vé ban nãy dường như là quá trùng hợp, cô vừa muốn có vé máy bay đi Yến Kinh thì lập tức có người trả vé.
Điểm mấu chốt nhất là, nếu Diệp Mặc đã tới Ninh Hải rồi thì việc đầu tiên hắn làm nhất định phải là liên lạc với cô, cho dù nếu hắn có việc không thể gặp mặt cô thì cũng không thể nào đến một cuộc điện thoại cũng không gọi.
Những chuyện này đều có vấn đề, Lạc Ảnh nghĩ đến đây thì lập tức muốn xuống máy bay. Cô thiếu kinh nghiệm trong cuộc sống thế gian nhưng không có nghĩa là cô ngốc. Ngược lại cô rất thông minh, ban nãy chỉ là vì cô quá nhớ Diệp Mặc mới trở nên như thế. Nói cách khác, nếu đổi lại là người khác thì cô nhất định sẽ nhanh chóng nghĩ được những điều này rồi.
- Kính chào quý khách, mời chị thắt chặt dây an toàn, ổn định chỗ ngồi, máy bay sắp cất cánh rồi ạ.
Một tiếp viên hàng không lễ phép đi đến phía trước Lạc Ảnh mời cô ngồi xuống.
Lạc Ảnh vừa định lên tiếng thì cảm thấy có chút rung chuyển, cô biết rằng có nói thêm điều gì cũng chẳng hề có tác dụng, máy bay đang khởi động rồi.
Lúc này Lạc Ảnh cũng đồng thời xác nhận, kết hợp những sự việc trùng hợp đó, thì chính là cô đã bị lừa, người ban nãy chắc chắn không phải là Diệp Mặc. Cô nên sớm hiểu rằng, Diệp Mặc mang lại cho cô cảm giác quen thuộc và thân thiết, không phải chỉ là một khuôn mặt giống nhau mà có thể mang lại được cảm giác ấy.
Nhưng những người đó vì sao lại lừa cô? Cô có gì để bị lừa chứ?
Ngoại trừ chuyện cô xinh đẹp thì còn là vì Diệp Mặc, Lạc Ảnh biết, nguyên nhân cô bị lừa phần nhiều là vì nguyên nhân đến từ Diệp Mặc, nếu không bọn chúng đã không cho người giả dạng Diệp Mặc, sau đó cố ý thu hút sự chú ý của cô.
Nghĩ đến đây Lạc Ảnh hoàn toàn bình tĩnh trở lại, những kẻ này sở dĩ làm như vậy đương nhiên vì mục đích muốn bắt cô để uy hiếp Diệp Mặc, hoặc muốn trao đổi thứ gì đó trong tay Diệp Mặc, cô tuyệt đối không thể để những kẻ này thực hiện được âm mưu.
Lạc Ảnh bỗng nhiên nghĩ ra, nếu như những kẻ này đã theo dõi cô thì liệu có phải Bắc Vi cũng đang bị theo dõi? Nghĩ đến đây trong lòng Lạc Ảnh thấy kinh sợ. Cô không thấy lo lắng gì về mình, vì cô được Diệp Mặc cho một khẩu súng lục rất lợi hại, nhưng Bắc Vi thì phải làm sao?
Vừa nghĩ đến chuyện Bắc Vi gặp nguy hiểm, Lạc Ảnh bất chấp nơi này vẫn là đang trên máy bay, cô cần phải gọi một cuộc điện thoại cho Bắc Vi, nhưng khi cô bật máy lên thì máy bay đã bay cao tít lên trời.
...
Ninh Hải, Viện nhỏ, nơi Diệp Mặc đã từng ở.
Tô Tĩnh Văn cúi đầu nghịch mấy cây hoa xung quanh vườn hoa, nhưng Đường Bắc Vi vẫn có thể thấy được trong lòng cô đang cảm thấy khó chịu, có điều Đường Bắc Vi không biết nên an ủi cô thế nào.
- Đúng rồi, Bắc Vi, em nói thời gian anh trai em và Lạc Ảnh ở cùng nhau thậm chí còn không dài bằng thời gian anh ấy ở bên chị, có phải là chị quá ngu ngốc không, hay vì chị quá xấu xí?
Tô Tĩnh Văn đột nhiên ngẩng đầu nhìn Đường Bắc Vi hỏi.
Diệp Mặc thích Ninh Khinh Tuyết, cô biết, nhưng vì Ninh Khinh Tuyết đã từng không quan tâm đến bản thân mình liều mạng cứu hắn, nhưng với những hiểu biết của cô về Diệp Mặc thì thời gian Lạc Ảnh và Diệp Mặc ở cạnh nhau thậm chí không nhiều bằng thời gian cô ở bên Diệp Mặc. Hơn nữa cô còn quen Diệp Mặc trước cả Lạc Ảnh, hoặc nói rằng cô quen Diệp Mặc không chỉ trước Lạc Ảnh mà còn trước cả Ninh Khinh Tuyết, tại sao Diệp Mặc sắp làm đám cưới mà không có phần của cô?
Là cô không giỏi giãi bày? Nhưng những chuyện như thể có thể nói ra được hay sao? Chuyện giữa Ninh Khinh Tuyết và Diệp Mặc cô đã được nghe Lý Mộ Mai kể, thậm chí có thể nói rằng khi bọn họ đều đang nghi ngờ Diệp Mặc thì chỉ có mình cô vẫn giữ vững lòng tin. Mặc dù theo như lời nói của Tô Mi, cô cũng đã từng có một chút dao động, nhưng cô lập tức lựa chọn tiếp tục tin tưởng Diệp Mặc.
Có lẽ thật sự vì cô không giỏi biểu đạt, khi cô xác nhận rằng bản thân cô thích Diệp Mặc thì Ninh Khinh Tuyết thậm chí đã có thể thay Diệp Mặc tặng cô chiếc vòng tay rồi. Nhưng nếu lại có một lần nữa, cô thà có lại ba viên ngọc xấu xí cũng không muốn Diệp Mặc sau đó lại tặng cô chiếc vòng tay ấy.
Đường Bắc Vi nhìn Tô Tĩnh Văn chằm chằm, Bắc Vi hiểu trong lòng Tô Tĩnh Văn đang rất khó chịu, nhưng cô nên nói thế nào bây giờ?
Nhớ thank nhé!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào [/QUOTE]
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của iToby
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 638: Yêu và thích
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
NHỚ BẤM THANKS
- Chị Tĩnh Văn, mặc dù em không biết anh trai em vì sao lại đối xử tốt với chị Lạc Ảnh như vậy, nhưng em biết, trước đây nếu anh em gặp chị Lạc Ảnh trước khi gặp chị Khinh Tuyết thì anh ấy có lẽ cũng chỉ đối với chị Khinh Tuyết như anh ấy đối với chị thôi, có những lúc em có cảm giác, anh trai em đối xử với chị Lạc Ảnh giống như, giống như…
Đường Bắc Vi chần chừ thật lâu rồi mới tiếp tục nói:
- Giống như họ đã là vợ chồng từ rất lâu rồi. Cảm nhận này em không nói ra được. Có lẽ sau khi chị tu chân thì cũng có cái cảm giác u u minh minh đó, rất khó để nói ra rõ ràng, nhưng nó vẫn tồn tại.
- Tu chân? Bắc Vi, tu chân là gì? Là thứ mà mỗi ngày em đều ngồi để tu luyện ư?
Tô Tĩnh Văn nghe xong lời của Đường Bắc Vi liền nói thêm.
Đường Bắc Vi biết những điều này không nên nói ra, nhưng chị Tĩnh Văn trong lòng cô lúc này cũng chẳng có gì khác với chị Khinh Tuyết nữa rồi. Cô gật đầu nói:
- Vâng, cái đó là của anh trai em dạy em, anh ấy nói nó rất mơ hồ. Anh ấy bảo em không được nói ra chuyện này. Nhưng chị Tĩnh Văn, em thấy chị cũng không phải người ngoài nên em mới nói cho chị biết.
Tô Tịnh Văn cúi đầu, không hỏi thêm gì nữa. Cô chắc chắn Diệp Mặc đã dạy cho Đường Bắc Vi và Ninh Khinh Tuyết, Lạc Ảnh chắc chắn cũng biết, nhưng cô thì lại chẳng hề biết. Từ đây có thể thấy rằng Diệp Mặc thân sơ rõ ràng, cô rốt cuộc cũng vẫn phải kém một chút.
Bản lĩnh của Diệp Mặc lớn như vậy, có lẽ là có liên quan đến cái tu chân gì gì đó. Hơn nữa Tô Tĩnh Văn cảm nhận được rõ ràng rằng Đường Bắc Vi cũng có một linh khí huyền ảo nào đó tương tự như của Diệp Mặc, cảm giác đó rất mơ hồ, rất thân thiết, có hơi hướng của sự thoát tục.
Dường như trong lòng Tô Tĩnh Văn có chút khó chịu, Đường Bắc Vi nói:
- Chị Tĩnh Văn, nếu như chị muốn học thì em có thể dạy cho chị, anh trai em không đời nào lại mắng em đâu.
Tô Tĩnh Văn lắc đầu:
- Không cần đâu, chị không muốn học.
Diệp Mặc không dạy cô mà để cho Bắc Vi dạy chỉ làm trong lòng cô thấy khó chịu mà thôi.
Hai người yên lặng hồi lâu, mặc dù trong lòng Đường Bắc Vi, chị Tĩnh Văn chẳng khác gì với Ninh Khinh Tuyết, nhưng vị trí của anh trai Diệp Mặc trong lòng cô còn cao hơn một chút. Bởi vậy cô không biết nên an ủi chị Tĩnh Văn như thế nào.
Thật lâu sau, Đường Bắc Vi mới phá vỡ sự yên lặng, cô đột nhiên nói:
- Chị Tĩnh Văn, em có thể hỏi chị một câu được không?
Trong mắt Tô Tịnh Văn có hơi đỏ, cô gật gật đầu, không nói.
- Nếu giả sử chị thích anh trai của em, anh trai em cũng thích chị, nhưng nếu có một ngày vào lúc anh chị sắp kết hôn thì chị lại phát hiện ra chị là em gái thất lạc nhiều năm của anh ấy. Chị sẽ làm như thế nào?
Mắt của Đường Bắc Vi cũng đỏ lên, cô không biết vì sao mình lại hỏi như thế.
- À, chuyện đó làm sao có thể chứ, bố mẹ chị đều vẫn còn, làm sao chị lại có thể là em gái của anh trai em chứ…
Tô Tĩnh Văn thấy lời nói của Đường Bắc Vi có chút khùng khùng, làm sao điều này là có thể được.
Đường Bắc Vi lắc lắc đầu nói:
- Trên thế gian này không có điều gì là không thể, khi em và anh trai gặp nhau, em không hề biết đó là anh trai của em.
- Bắc Vi, em?
Tô Tĩnh Văn kinh ngạc nhìn Đường Bắc Vi.
Đường Bắc Vi lại lắc đầu nói:
- Không phải như chị nghĩ đâu, anh trai trong lòng em mãi mãi là anh trai. Em hỏi chị chỉ là giả sử thôi, thực ra không hề có ý gì khác.
Tô Tĩnh Văn hiểu được ý của Đường Bắc Vi, cô lắc đầu nói:
- Nếu thực sự là như thế thì chắc chắn là không thể kết hôn rồi.
Đường Bắc Vi thở dài, không nói tiếp nữa. Cô nhớ lại lời Lạc Ảnh nói với cô đêm qua:
- Chị biết chất độc của anh ấy không có cách nào giải được, nhưng chị thích anh ấy. Chị có một cảm giác đó là từ cách đây rất lâu chị và anh ấy đã quen biết nhau rồi, chị và anh ấy là vợ chồng, chỉ là cái thời điểm đó đã rất xa xôi. Bởi vậy chị chỉ muốn khi hai bọn chị rời khỏi thế giới này, có thể kết hôn với anh ấy thì dù chị có là ai ở thế giới này còn có gì quan trọng nữa đâu, chừng nào anh ấy còn sống chị sẽ luôn ở bên cạnh anh ấy, anh ấy chết rồi thì chị cũng sẽ đi theo anh.
Theo như lời của Lạc Ảnh nói thì giữa hai bọn họ có một mối duyên phận, duyên phận này khiến họ không có cách nào tách rời được nhau. Đối với anh trai mà nói, chị Lạc Ảnh chính là duyên phận của anh ấy, đối với chị Lạc Ảnh, anh trai cũng là người duy nhất. Bởi vậy Bắc Vi tin rằng, nếu anh trai gặp chị Lạc Ảnh trước khi gặp Ninh Khinh Tuyết thì có lẽ kết quả đã khác rồi.
Chị Tĩnh Văn thích anh trai có lẽ cũng giống như cô thôi, có một sự sùng bái và đối lập. Nếu so với tất cả những người xung quanh thì anh trai quá ưu tú, hoặc ở anh trai có những điểm khiến cô cảm động, thậm chí có rất nhiều điểm khiến trái tim cô rung động.
Nhưng cái cách cô thích anh trai tuyệt đối không giống với chị Lạc Ảnh. Tình cảm mà chị Lạc Ảnh dành cho anh trai của cô là sự gắn kết không thể dùng lời nào để biểu đạt, một tình cảm sâu nặng, như một sự sắp đặt của trời đất. Thứ tình cảm ấy có lẽ còn vượt trên cả cảm giác thích một người, hoặc phải gọi tình cảm ấy là tình yêu.
Nếu như anh trai vẫn suy sụp như trước đây, nếu như anh trai vẫn bình thường như trước đây, thậm chí tồn tại như một kẻ ở tận dưới đáy không có một chút ưu điểm nào.
Vậy chị Tĩnh Văn có lẽ sẽ giúp đỡ anh trai, nhưng tuyệt đối sẽ không thể nào lại thích anh ấy. Chị Khinh Tuyết có thể sẽ đồng cảm với anh ấy, nhưng cũng sẽ như thế, sẽ không thích anh trai chứ đừng nói là yêu. Nhưng chị Lạc Ảnh thì không giống như vậy, chị ấy chỉ cần tin rằng anh trai chính là người trong mơ hồ ấy, cho dù anh trai có thế nào, bất kể anh ấy giàu hay nghèo, là người tốt hay kẻ xấu, khôi ngô tuấn tú hay xấu xí thô kệch, chị ấy vẫn thích anh trai vô điều kiện, cách thích một người như thế mới chính là tình yêu.
Đường Bắc Vi cũng hiểu rằng, cách suy nghĩ của cô không công bằng với chị Khinh Tuyết và chị Tĩnh Văn, nhưng cô là em gái của Diệp Mặc, cách suy nghĩ của cô phải xuất phát từ anh trai. Cho dù là có bất kể chuyện gì, cô luôn đứng về phía anhh trai để suy xét.
Thấy Đường Bắc Vi thở dài, không nói tiếp, Tô Tĩnh Văn dường như đã hiểu ra phần nào, đột nhiên cô ngẩng đầu cười nói:
- Bắc Vi, sau khi nói chuyện cùng em chị thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Đúng rồi, chị sắp phải rời Ninh Hải, chúc chị hạnh phúc đi!
Đường Bắc Vi hơi sửng sốt, cô lập tức hỏi:
- Chị Tĩnh Văn, hôm qua chị mới nói là mấy hôm nữa chị em mình cùng đi bãi biển ở Thanh Đảo mà... Lẽ nào chị đột ngột quyết định? Vậy công ty của chị thì sao?
Tô Tĩnh Văn gật đầu:
- Phải, Bắc Vi à, chị tự nhiên thấy mình thật ngốc. Bởi vậy chị muốn đi làm những chuyện mà bản thân mình muốn làm, chuyện công ty đã có mẹ chị lo rồi.
Thấy Đường Bắc Vi còn muốn hỏi thêm điều gì, Tô Tĩnh Văn bỗng nhiên khoát tay nói:
- Đừng hỏi chị chuẩn bị đi làm gì, thực ra chị chỉ muốn đi để khuây khỏa, có lẽ chị sắp sửa đi theo con đường chính trị.
- Vì sao chị đột nhiên có cách nghĩ ấy?
Đường Bắc Vi biết trong lòng Tô Tĩnh Văn chắc chắn rất buồn, nhưng cô đã quen ở cùng với Tô Tịnh Văn rồi, giờ bỗng nhiên tách ra cô thực sự thấy không quen.
- Mấy hôm trước là lễ mừng thọ của ông nội, chị đi Yến Kinh, ông nội nói chị có khiếu làm chính trị bẩm sinh. Nhưng chị không thích những chuyện đó, chị không thích sự giả dối của chính trị. Vì thế chị cũng chỉ mới nói là có thể, cũng không chắc là sẽ làm. Hoặc là không biết chừng chị sẽ đi rong chơi bên ngoài một vòng rồi lại quay trở về...
Tô Tĩnh Văn nói bằng giọng khá thoải mái.
Đường Bắc Vi im lặng, cô biết nếu Tô Tĩnh Văn đã nói như vậy thì không thể nào chỉ là đi một vòng rồi quay trở lại. Cho dù Tĩnh Văn không đi theo con đường chính trị thì có lẽ chị ấy cũng sẽ làm những chuyện khác, ở lại Ninh Hải, chị ấy sẽ không kiềm chế được mà đi đến tiểu viện, chị ấy sẽ không kiềm chế được mà nhớ tới Diệp Mặc.
Có lẽ lúc này đối với Tô Tĩnh Văn là chuyện tốt, Đường Bắc Vi lấy ra một nắm bùa Hỏa Cầu nhét vào tay Tô Tĩnh Văn, cho dù có như thế nào thì nếu ra ngoài thì cầm thêm nhiều bùa Hỏa Cầu một chút cũng yên tâm hơn.
Tô Tĩnh Văn nhìn mười mấy chiếc bùa Hỏa Cầu trong tay, cô biết những lá bùa này là Diệp Mặc cho em gái để phòng thân. Đường Bắc Vi không đợi Tô Tĩnh Văn từ chối, lập tức lại lấy ra một nắm lớn nói:
- Chị Tĩnh Văn, chị đi ra ngoài nên cầm một ít đồ để phòng thân, em vẫn còn đây này.
Tô Tĩnh Văn gật đầu, cầm lấy bùa Hỏa Cầu im lặng ra khỏi tiểu viện, thậm chí còn không nói thêm một lời tạm biệt, hoặc có thể vì cô ấy không muốn nói.
Đường Bắc Vi nhìn theo bóng của Tô Tĩnh Văn, tự nhiên cảm thấy cô ấy có phần cô đơn. Cũng giống như cô, một mình ở Ninh Hải này, chẳng lẽ không cô đơn hay sao?
ĩ
Tô Tịnh Văn đi rất lâu rồi nhưng Đường Bắc Vi vẫn cứ ngồi trong sân im lặng như thế, một mình cô thậm chí không biết nên làm gì. Một lúc lâu sau, cô mới nhớ ra phải đi đóng cửa viện.
Đường Bắc Vi vừa đóng cửa viện, còn chưa kịp đi tới bên vườn hoa thì lại có tiếng gõ cửa. Đường Bắc Vi đột nhiên có cảm giác xấu, ai có thể đến tìm cô đây? Tô Tĩnh Văn và chị Vân Băng đều có chìa khóa, hai người họ sẽ không cần gõ cửa.
Nhưng ngoại trừ họ ra thì ở Ninh Hải này cô không có người quen nào nữa.
Nhớ thank nhé!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào [/QUOTE]
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của iToby