- Thì tính sao, tối đa cũng chỉ là đánh chúng ta một trận, chỉ là như vậy, khó có thể tiêu trừ mối hận trong lòng hắn.
Cùng lúc đó, bọn người Đổng Dĩnh rất nhanh ly khai, cũng là vẻ mặt khó hiểu, nhịn không được hỏi:
- Mục thiếu, vì cái gì không lập tức ra tay, giáo huấn Trần Thanh Đế?
- Giáo huấn? Chỉ là giáo huấn là đủ sao?
Trong đôi mắt của Mục Lăng Phong, lóe ra hàn mang, vô cùng âm trầm nói:
- Ta không dám giết Trần Thanh Đế cùng Viên Cầu, Trần Thanh Đế nhục nhã ta, coi như là đánh hắn tàn phế rồi, ta cũng khó có thể giải trừ mối hận trong lòng.
- Hiện tại Trần Thanh Đế, thông qua đánh lén, đánh ngã ta, để cho ta cầu khẩn, dùng tính cách của Trần Thanh Đế, tất nhiên sẽ tự cao tự đại.
- Trần Thanh Đế khẳng định cho rằng, chúng ta nhiều người như vậy, cũng không phải là đối thủ của hắn. Cho nên...
Mục Lăng Phong tiếng nói xoay chuyển, nói ra:
- Dưới loại tình huống này, chúng ta không thể động thủ.
- Một khi động thủ, sẽ bạo lộ thực lực của các ngươi, mà kết quả, cũng chỉ là đánh Trần Thanh Đế tàn phế, lại không dám giết hắn.
Mục Lăng Phong trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Không dám giết hắn, lại bại lộ thực lực, Trần Thanh Đế biết không phải là đối thủ của chúng ta, hắn sẽ làm như thế nào?
- Hoặc là hắn chạy trở về, hoặc là hướng Trần gia cầu cứu. Hắn trở lại Trần gia, hoặc là Trần gia phái người đến, chúng ta lại muốn giết Trần Thanh Đế, sẽ không có dễ dàng như vậy.
- Ta trước hết để cho hắn kiêu ngạo, để cho hắn tự đại, để cho hắn hung hăng càn quấy, để cho hắn không đem chúng ta để vào mắt. Sau đó...
Mục Lăng Phong tàn nhẫn nói:
- Âm thầm bắt lấy hắn...
- Khiếp sợ? Ta chính là muốn cho hắn khiếp sợ, sau đó, ta sẽ hung hăng tra tấn hắn, để cho hắn tuyệt vọng.
Mục Lăng Phong vô cùng ngoan độc nói:
- Sau khi bắt hắn, không những được giết hắn, còn có thể hảo hảo tra tấn, muốn tra tấn như thế nào, thì tra tấn hắn như thế đó.
- Đợi ta tra tấn đủ rồi, nhục nhã đủ rồi, ta lại giết hắn đi.
Mục Lăng Phong âm trầm nở nụ cười:
- Bùi Ngữ Yên không phải là vị hôn thê của phế vật Trần Thanh Đế kia sao? Ta ở ngay trước mặt Trần Thanh Đế hắn, làm thịt Bùi Ngữ Yên, để cho hắn phát điên, để cho hắn bị tra tấn.
- Bùi Ngữ Yên không phải là vì Trần Thanh Đế, cùng mẹ ta ân đoạn nghĩa tuyệt sao? Ha ha...
Mục Lăng Phong nghiến răng nghiến lợi, diện mục dữ tợn gầm nhẹ nói:
- Đợi Trần Thanh Đế rơi vào trong tay của ta, ta còn không phải muốn chơi Bùi Ngữ Yên như thế nào, thì chơi như thế đó sao? Muốn nàng làm gì, liền làm cái đó?
- Nữ nhân, là dùng để lăn giường lớn, mà không phải cung phụng.
Trong ánh mắt của Mục Lăng Phong, lóe ra âm độc:
- Không muốn ta giết Trần Thanh Đế, Bùi Ngữ Yên nàng phải hầu hạ ta thoải mái .
- Bùi Ngữ Yên ngươi không phải thích phế vật Trần Thanh Đế kia sao? Càng thích, ta trả thù lại càng thoải mái, lại càng tăng thống khổ.
Mục Lăng Phong điên rồi.
Nghe xong Mục Lăng Phong giải thích, nhìn bộ dáng điên cuồng của hắn, trong lòng Đổng Dĩnh tối sầm lại, có chút thương tâm. Đồng dạng, nàng cũng nhịn không được toàn thân cự hàn.
Không chỉ có Đổng Dĩnh, ngay cả bốn gã cao thủ thực lực cường hoành khác, cũng cảm thấy hàn khí nổi bốn phía lên. Bọn hắn đều cảm giác, không phải ở trong sa mạc, mà là bên trong hàn băng.
Độc!
Mục Lăng Phong thật không ngờ ác độc, ngoan độc.
Muốn đùa bỡn vị hôn thê Bùi Ngữ Yên trước mặt Trần Thanh Đế, muốn cho Bùi Ngữ Yên hầu hạ Mục Lăng Phong hắn thoải mái, mới có thể cứu Trần Thanh Đế.
Thật có thể cứu sao?
Hiển nhiên là không thể nào.
Kể cả Đổng Dĩnh ở bên trong, ai cũng thật không ngờ, Mục Lăng Phong vậy mà sẽ ngoan độc như thế. Hơn nữa năng lực ẩn nhẫn, cũng cường đại đáng sợ.
Giờ khắc này, ánh mắt bọn người Đổng Dĩnh nhìn về phía Mục Lăng Phong, giống như là xem một người xa lạ.
Một người xa lạ vô cùng âm độc.
Cái này... Đây là Mục Lăng Phong ta thích, tuy cao ngạo tự phụ, nhưng tâm địa thiện lương, đáng yêu, vì yêu chấp nhất sao?
Là vậy sao?
Đổng Dĩnh không biết.
Đổng Dĩnh nàng thích chính là Mục Lăng Phong kia, không phải là người như thế a.
...
- Oa kháo...
Nghe xong Trần Thanh Đế giải thích, Viên Cầu suýt nữa từ trên mặt đất nhảy dựng lên:
- Con mẹ nó, Mục Lăng Phong kia thật không ngờ âm độc, như thế nào cùng Lữ gia đồng dạng như vậy?
Trần đại thiếu giải thích, cùng Mục Lăng Phong giải thích, là không bàn mà hợp.
Đương nhiên, về phần Mục Lăng Phong sẽ dùng dạng phương thức gì đến báo thù, Trần Thanh Đế cũng không có nói ra. Bất quá, trong lòng của hắn lại rất rõ ràng.
Đáng sợ nhất chính là, phương thức mà Trần Thanh Đế suy đoán trong nội tâm, cùng Mục Lăng Phong nói, giống nhau như đúc.
Trần Thanh Đế đã nhìn thấu rồi.
- Tê liệt chúng ta? Để cho chúng ta hung hăng càn quấy?
Viên Cầu hừ nhẹ một tiếng, vẻ mặt xem thường nói:
- Kháo... Thực nghĩ chúng ta là ngu xuẩn sao? Ta xem ngu xuẩn chính là bọn hắn a?
- Không phải khi dễ chúng ta, mà là...
Trần Thanh Đế lắc đầu cười khổ không thôi:
- Mục Lăng Phong cho rằng ta ngu xuẩn.
- Thanh Đế...
Vẻ mặt Bùi Ngữ Yên áy náy, nàng không ngốc, đương nhiên tinh tường biết rõ, Mục Lăng Phong là quyết sẽ không bỏ qua Trần Thanh Đế.
Thả Mục Lăng Phong?
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥
Cái này hoàn toàn là vì Bùi Ngữ Yên nàng, Bùi Ngữ Yên nàng muốn cùng Mục U Lam đã bị giết, ân đoạn nghĩa tuyệt.
Trần đại thiếu là thành toàn cho Bùi Ngữ Yên.
Thả hổ về rừng!
Ở Bùi Ngữ Yên xem ra, đích thật là thả hổ về rừng.
Chỉ là, thả là thả, nhưng mà Mục Lăng Phong ở trong mắt của Trần Thanh Đế, thật sự là hổ sao?
Hiển nhiên không phải.
Ở Trần đại thiếu xem ra, Mục Lăng Phong chỉ là một cặn bã mà thôi.
Không thể phủ nhận, Mục Lăng Phong đối với tính cách của Trần đại thiếu hiểu rất rõ.
Để cho Trần Thanh Đế kiêu ngạo, tự mãn, coi trời bằng vung, cho là mình đánh thắng Mục Lăng Phong hắn mà tự cao tự đại, cho là mình rất ngưu bức, rất vô địch.
Như thế, Mục Lăng Phong có thể thông qua cái này, đến lợi dụng sơ hở, bắt bọn người Trần Thanh Đế cùng Bùi Ngữ Yên, hung hăng nhục nhã, tra tấn...
Chiêu này đặt ở trên người Trần đại thiếu, hoàn toàn chính xác là thành công hoàn mỹ.
Chỉ tiếc... Mục Lăng Phong hiểu rõ chính là Trần đại thiếu kia, mà không phải Trần Thanh Đế hiện tại.
Trọng yếu hơn là, thực lực của Trần Thanh Đế, Mục Lăng Phong hắn cũng không biết.
- Không có việc gì, không cần lo lắng.
Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói.
- Trần đại thiếu, không thể không thừa nhận, Mục Lăng Phong rất âm hiểm, đồng dạng, hắn mang người đến, thực lực cũng rất cường hãn.
Viên Cầu trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Mục Lăng Phong nhất định sẽ trả thù, mà người ta mang đến, rất hiển nhiên không đủ xem.
- Mục Lăng Phong không dám công khai đến. Nhưng có thể âm thầm hành động.
Viên Cầu sờ lên cái bụng mập mạp, nói ra:
- Chỗ hiểm trong đó, ngươi cũng phân tích rất rõ ràng. Nếu không...
- Nếu không ta gọi điện thoại cho cha ta, bảo người phái ít cao thủ đến.
Viên Cầu tinh thần chấn động, vẻ mặt tự tin nói:
- Một bộ y phục Điều Hòa, đủ có thể khiến cha ta phái tới đại lượng cao thủ.
Đối với áo điều hòa chống đạn hấp dẫn, Viên Cầu tinh tường biết rõ, cha hắn là gánh không được. Chỉ cần dùng áo điều hòa chống đạn làm giá, cha của Viên Cầu còn ngoan hơn cả cháu trai.
Hơn nữa, Viên mập mạp cũng không cho rằng, Trần Thanh Đế có thể là đối thủ của bọn người Mục Lăng Phong.
Chết tiệt là, Mục Lăng Phong nhất định sẽ trả thù, nhất định sẽ hành động.
Đây là tất nhiên đấy.
Chuẩn bị!
Nhất định phải chuẩn bị a.
Mục Lăng Phong ngươi không phải nghĩ chúng ta ngu xuẩn sao? Đến lúc đó, lão tử dẫn người cắn ngược lại ngươi, để cho ngươi biết, đến cùng ai là ngu xuẩn.
- Không cần.
Trần Thanh Đế lắc đầu, thản nhiên nói:
- Chỉ là một Mục Lăng Phong mà thôi, không cần phải làm động tĩnh lớn như vậy.
- Mục Lăng Phong hắn còn không có tư cách kia.
Trong con ngươi của Trần Thanh Đế, hàn mang bắn ra bốn phía, đồng dạng, cũng tràn đầy vẻ khinh thường.
Mục Lăng Phong?
Trần đại thiếu há sẽ để vào mắt?
- Oa kháo... Trần đại thiếu, ngươi... ngươi sẽ không thật sự ngu xuẩn đi à nha?
Viên Cầu trừng lớn hai mắt, nói ra:
- Trần đại thiếu, không thể phủ nhận, ngươi đánh bay Mục Lăng Phong kia. Đánh hắn không hề có lực hoàn thủ. Nhưng mà, đây chính là tình huống đánh lén a.
- Được rồi, cho dù Mục Lăng Phong thật sự không phải là đối thủ của ngươi, nhưng mà, năm người Mục Lăng Phong mang đến kia, mỗi một cái đều là cao thủ a.
Viên Cầu quét qua hơn mười bảo tiêu hắn mang đến, nói ra:
- Những phế vật ta mang đến này, căn bản không phải là đối thủ của bọn người Mục Lăng Phong.
Phế vật?
Hơn mười bảo tiêu kia, ngay ngắn liếc mắt, trong nội tâm oan uổng a.
Sao chúng ta lại là phế vật, rõ ràng là Mục Lăng Phong mang người đến, thực lực quá cường hãn, căn bản không phải là chúng ta đủ khả năng đối phó a.
Chúng ta theo chân bọn họ, không phải là một cấp bậc.
Đứng trong sa mạc, ở dưới mặt trời ác độc, trúng đạn rồi.
Bất quá, phát súng này bọn họ là tâm phục khẩu phục.
Không phải là đối thủ, vốn chính là sự thật.
Phế vật?
Đích thật là phế vật.
Tất cả mọi người không bằng một người trong đó, không phải phế vật thì là cái gì?
- Trần đại thiếu, nếu không chúng ta hủy bỏ kế hoạch đi Bắc Cực chụp quảng cáo, hiện tại trở về; hoặc là, ta gọi điện thoại cho cha ta, để cho người phái cao thủ đến.
Viên Cầu trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Bằng không thì lấy mấy người này của chúng ta, nhất định sẽ bị Mục Lăng Phong hành hạ.
Nhìn thấy Trần Thanh Đế lại lắc đầu, Viên Cầu suýt nữa quỳ xuống:
- Trần đại thiếu, Mục Lăng Phong là muốn báo thù, không gọi người, không quay về, chúng ta trở thành ngu xuẩn sao?
- Càng là như thế, lại càng không thể trở về, cũng không thể gọi người.
- Trần đại thiếu, ngươi... oa kháo, ngươi là lừa ta.
- Bọn hắn nghĩ chúng ta ngu xuẩn sẽ không trở về, cũng sẽ không biết gọi người đến. Mà chúng ta cứ như vậy làm, ít nhất biểu hiện ra là như thế. Sau đó...
Nói đến đây, Viên đại thiếu âm trầm nở nụ cười:
- Hắc hắc, chúng ta vụng trộm gọi người đến, sau đó chơi hắn trở tay không kịp
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥
Trần Thanh Đế nhịn không được liếc mắt, khinh thường nói:
- Ngươi làm như thế, cũng quá để mắt Mục Lăng Phong rồi.
- Chỉ cần hắn dám đến, kết quả của hắn chỉ có một, đó chính là chết.
Trong con ngươi của Trần Thanh Đế, hiện lên một tia tà ác, cất giọng nói:
- Không nên quên, ta cũng có bảo tiêu từ một nơi bí mật gần đây.
- Hộ vệ của ngươi?
Viên Cầu khinh thường hừ nhẹ một tiếng, khinh bỉ nói ra:
- Vừa rồi Mục Lăng Phong hung hăng càn quấy như thế, cũng không thấy hộ vệ của ngươi đi ra, quả thực chính là một phế vật, chúng ta còn có thể trông cậy vào một phế vật hay sao?
- Ta… con mẹ nó...
Ngô Tranh Vanh tiềm phục ở chỗ tối, lại một lần nữa suýt tức thổ huyết, trong nội tâm mắng to:
- Con mẹ nó, lão tử thật muốn hung hăng đánh tên mập mạp chết tiệt này một chầu, móa...
Đường đường là Trúc Cơ kỳ Đại viên mãn, lại bị Viên mập mạp mắng thành phế vật, muốn giáo huấn Viên Cầu, Ngô Tranh Vanh lại không thể hiện thân.
- Ngô lão đầu, hơn mười năm không gặp, không nghĩ tới ngươi tiến bộ nhiều như vậy.
Phong Thích Thảng nhíu mày, âm thầm truyền âm nói:
- Liên tục bị mắng phế vật mấy lần, vậy mà một điểm cũng không tức giận, thật sự là bội phục.
- Đúng vậy a. Thật sự là bội phục.
Lý Nặc Ngôn đẩy kính mắt viền vàng của mình, mặc cảm âm thầm truyền âm nói ra:
- Đôi khi, ta cũng nhịn không được muốn giáo huấn những tên kia. Vẫn là Ngô lão đầu tính nết tốt, đáng giá học tập.
Hắn là đang khoa trương người, hay là tổn hại người?
Như thế nào nguyên một đám đều nhìn có chút hả hê như vậy?
- Đều câm miệng cho lão tử.
Ngô Tranh Vanh nghiến răng nghiến lợi, phẫn nộ phi thường truyền âm quát:
- Phong lưu, chọc giận ta, ta giáo huấn tên mập mạp kia. Ngươi đừng trách ta.
Phong Thích Thảng!
Phong lưu phóng khoáng!
Người hiểu biết Phong Thích Thảng, cũng gọi thằng này là phong lưu.
Hơn nữa, hắn rất xứng cái tên.
Thằng này chính là một tên rất phong lưu.
- Chỉ cần ngươi dám, như vậy tùy ngươi. Đương nhiên...
Phong Thích Thảng tiếng nói xoay chuyển, nói ra:
- Nếu ngươi âm thầm giáo huấn, lão phu sẽ không khách khí đấy.
Phong Thích Thảng ý tứ rất rõ ràng: Ngươi muốn dạy dỗ Viên Cầu? Đi, ngươi nhảy ra công khai đánh. Muốn giáo huấn như thế nào thì giáo huấn như thế đó, chỉ cần ngươi dám.
Nếu như ngươi âm thầm động tay chân, ta là quyết không cho phép.
Công khai giáo huấn?
Dám sao?
Rất hiển nhiên, Ngô Tranh Vanh không dám.
- Ta không thể công khai giáo huấn tên mập mạp Viên Cầu kia, ta giáo huấn ngươi được đi à nha?
Ngô Tranh Vanh trong cơn giận dữ, gắt gao nhìn chằm chằm vào Phong Thích Thảng, cắn răng mở miệng.
- Giáo huấn ta?
Trong con ngươi của Phong Thích Thảng, tràn đầy vẻ khinh thường, truyền âm nói:
- Ngươi vuốt lồng ngực của mình, ngươi nói, ngươi có thể giáo huấn được ta sao?
Hai tên gia hỏa đều là Trúc Cơ kỳ Đại viên mãn, lẫn nhau tầm đó, thực lực tương đương. Từ vừa mới bắt đầu, đánh vài thập niên rồi, cũng không thể phân ra thắng bại.
Nếu như một người trong đó, có thể giáo huấn người khác, làm sao có thể bất phân thắng bại chứ?
Ngô Tranh Vanh tuy ngoài miệng không muốn thừa nhận, nhưng sự thật là như thế, hắn thật đúng là giáo huấn Phong Thích Thảng không được.
Đồng dạng, Phong Thích Thảng cũng giáo huấn Ngô Tranh Vanh hắn không được.
- Hừ!
Ngô Tranh Vanh quay đầu, không hề để ý tới Phong Thích Thảng.
- Cái này... Đây là làm sao vậy?
Lúc này, thanh âm của Lý Nặc Ngôn vang lên trong óc của Ngô Tranh Vanh cùng Phong Thích Thảng:
- Chuyện lớn như vậy, vậy mà các ngươi không có làm? Thật sự là đáng tiếc.
- Coi chừng chúng ta làm ngươi.
Ngô Tranh Vanh cùng Phong Thích Thảng đồng thời truyền âm nói.
Lý Nặc Ngôn quyết đoán không nói.
Hai người liên thủ, còn không đem Lý Nặc Ngôn hắn đánh cùng đầu heo sao.
Vốn Ngô Tranh Vanh vì chuyện này mà cho qua rồi, bị mắng thì bị mắng, nhịn một chút là đi qua, ai biết, cũng không có chấm dứt.
Cái này làm cho Ngô Tranh Vanh cắn răng mở miệng, hận không thể chôn sống Viên mập mạp.
- Trần đại thiếu, ngươi cũng thấy đấy, ta đã mắng hắn phế vật rồi, hắn cũng không có đi ra.
Viên Cầu giương mày lên, nói ra:
- Ta cũng không tin, hộ vệ của ngươi nghe không hiểu, đáng tiếc... hộ vệ của ngươi là rùa đen rút đầu, không dám ra a. Phế vật, thật sự là quá phế vật rồi.
- Nếu ca ca ta có bảo tiêu như vậy, trực tiếp chôn sống rồi.
Viên mập mạp khinh thường, trắng trợn khinh thường a.
Khá tốt Ngô Tranh Vanh tu vi không tệ, ý chí cũng đầy đủ kiên định, bằng không thì, hắn cần phải thổ huyết tại chỗ.
Con mẹ nó, không nên nhục nhã người như vậy.
- Được rồi, chúng ta đi thôi, đi ăn ít đồ, sau đó đi Bắc Cực.
Trần Thanh Đế lắc đầu, đi đến một chiếc xe chuyên dụng cách đó không xa.
- Đến cùng có gọi người hay không?
Viên Cầu dắt cuống họng kêu to.
Đối với cái này, Trần đại thiếu cũng không trả lời, cũng không quay đầu lại, chỉ là khoát tay áo.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥
- Chẳng lẽ là, bảo tiêu bảo hộ Trần đại thiếu, thực lực rất ngưu bức?
Nghe nói như thế, Ngô Tranh Vanh ở chỗ tối, trên mặt lộ ra dáng tươi cười nhàn nhạt: Cái này mới là lời nói của người nói ra được.
Bất quá...
- Thực lực ngưu bức, cũng không dám đi ra, chẳng lẽ là cao thủ nhát gan? Hoặc là, nhân phẩm quá cặn bả?
Viên Cầu lắc đầu, thở dài:
- Nhân phẩm cặn bã, thực lực có mạnh hơn nữa cũng không dùng được?
Mặt mo của Ngô Tranh Vanh đã phát tím rồi.
Trúng độc.
Trúng khí độc!
Bị Viên mập mạp cho khí.
Trần Thanh Đế kiên trì không cho gọi người, Viên Cầu đương nhiên không phải người ngu, hắn biết rõ, bảo tiêu âm thầm bảo hộ Trần đại thiếu, thực lực tuyệt đối không thể yếu.
Về phần tại sao không hiện ra, khẳng định có nguyên nhân gì, hoặc là quy định nào đó.
Đường đường đứng đầu Tam đại Cự Đầu quân đội, người nối nghiệp Trần gia tương lai, làm sao có thể có một bảo tiêu phế vật? Cái này nói ra ai mà tin.
Sở dĩ Viên mập mạp nói như vậy, chính là muốn Ngô Tranh Vanh buồn nôn chết.
Chỉ là, Viên Cầu không biết là, Trần đại thiếu căn bản cũng không có đem Mục Lăng Phong để vào mắt, cũng không có xem là uy hiếp.
Thực lực!
Thực lực Trần đại thiếu rất cường hãn, Viên mập mạp không biết mà thôi.
Trông cậy vào bảo tiêu không chuyên nghiệp Ngô Tranh Vanh này?
Tỉnh lại đi.
Chờ sau khi bị giết, Ngô Tranh Vanh nhảy ra nhặt xác coi như cũng được.
Toàn bộ quá trình, Lâm Tĩnh Nhu thủy chung không có nói câu nào, lúc này sắc mặt thật không tốt xem, cắn bờ môi, tâm tình phi thường không tốt.
Bởi vì nàng phát hiện, mình rất vô dụng.
Vậy mà... vậy mà không có bất kỳ năng lực trợ giúp Trần Thanh Đế, nam nhân Lâm Tĩnh Nhu nàng thích.
Bình hoa?
Chẳng lẽ Lâm Tĩnh Nhu ta chỉ là một cái bình hoa sao?
Không!
Ta không muốn!
Ta không muốn làm bình hoa!
Ta muốn trở nên mạnh mẽ!
Cách sân bay mà Viên đại thiếu đỗ máy bay không xa, trong một khách sạn bốn sao, Mục Lăng Phong ngâm trong bồn tắm đầy đá lạnh.
Toàn thân cao thấp, làn da của Mục Lăng Phong sửng sốt không có mấy khối hoàn hảo, tổn thương trình độ bất đồng.
Cát vàng, nhiệt độ cao bảy tám chục độ, nằm ở phía trên, ai có thể chịu được a. Mục Lăng Phong không có bị chưng chín, đã phi thường không tệ rồi.
- Đổng Dĩnh, còn không có liên hệ được với mẹ ta?
Nhìn thấy Đổng Dĩnh gật đầu, Mục Lăng Phong nằm trong bồn tắm khoát tay áo nói ra:
- Không cần liên hệ nữa, khẳng định mẹ ta có chuyện trọng yếu gì đi làm.
Mục U Lam bị giết, Mục Lăng Phong cũng không biết.
Có chuyện cần làm?
Cái kia thật đúng là có chuyện cần làm, đang cùng mấy tiểu quỷ nói chuyện phiếm.
- Bất quá...
Trong con ngươi của Mục Lăng Phong lóe ra hàn mang, vô cùng âm trầm nói:
- Vì dùng phòng ngừa vạn nhất, liên hệ Quỷ thúc thoáng một phát, bảo cho hắn tới.
- Vâng, Mục thiếu.
Đổng Dĩnh đứng ở bên cạnh bồn tắm, muốn nói cái gì đó, lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống. Cuối cùng, hít sâu một hơi, rất nhanh phát một tin vắn cho Quỷ thúc trong miệng Mục Lăng Phong.
Quỷ thúc, tính danh thật sự là gì, Đổng Dĩnh cũng không biết. Bất quá, thực lực Quỷ thúc này phi thường cường hãn, làm người cũng rất âm độc.
Còn có nữa là, Quỷ thúc này rất thích mẹ của Mục Lăng Phong, Mục U Lam. Đối đãi Mục Lăng Phong giống như là đối đãi con của mình vậy.
Bảo bối!
Vô cùng bảo bối.
Đương nhiên, phàm là người biết cũng biết, Quỷ thúc là muốn thông qua Mục Lăng Phong, để đả động Mục U Lam. Dù sao, Mục Lăng Phong là con độc nhất của Mục U Lam. Cũng là con trai thương yêu nhất.
Làm tốt quan hệ cùng Mục Lăng Phong, có Mục Lăng Phong ở một bên nói tốt. Khả năng thành công đuổi theo Mục U Lam, đây chính là gia tăng thật lớn.
Đáng tiếc, Mục U Lam rất không thích Quỷ thúc.
Không chỉ có như thế, Mục U Lam cũng nhiều lần khuyên bảo Mục Lăng Phong, không nên cùng Quỷ thúc đi gần, Mục Lăng Phong ở phương diện này, còn là rất nghe lời.
Nhưng mà, vì trả thù Trần Thanh Đế. Vì ổn thỏa, Mục Lăng Phong vẫn là quyết định mời Quỷ thúc hỗ trợ.
Không phải Mục Lăng Phong muốn làm như vậy, thật sự là Mục Lăng Phong một mực không liên lạc được mẹ của hắn, Mục U Lam, rơi vào đường cùng, đành phải tìm Quỷ thúc.
- Mục thiếu, đã thu được tin nhắn. Quỷ thúc sẽ ở trong thời gian ngắn nhất chạy đến.
Đổng Dĩnh trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Mục thiếu, gọi Quỷ thúc đến, cái này nếu để cho...
- Không cần nhiều lời, ta tự có chừng mực.
Mục Lăng Phong toàn thân xích lõa, từ trong bồn tắm đứng lên. Một phát bắt được Đổng Dĩnh, kéo đến trong bồn tắm.
- Mục thiếu...
Sắc mặt Đổng Dĩnh đỏ hồng, nhịn không được phát ra một tiếng thét kinh hãi.
- Đổng Dĩnh, ngươi không phải một mực đều rất yêu ta sao?
Mục Lăng Phong hai tay rất nhanh cắm vào trong quần áo của Đổng Dĩnh, hung hăng cầm chặt hai vú của Đổng Dĩnh.
- Không... Không muốn, Mục thiếu...
Đổng Dĩnh liên tục thò tay, cách quần áo đè tay Mục Lăng Phong lại:
- Mục thiếu, không nên như vậy...
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥
Đổng Dĩnh lời còn chưa dứt, Mục Lăng Phong hung hăng xé nát quần áo của Đổng Dĩnh, hai tòa vú căng tròn, tuyết trắng bắn đi ra, bạo lộ trong không khí.
- Ân...
Mục Lăng Phong không ngừng hôn hít, Đổng Dĩnh nhịn không được rên rỉ lên, nàng chỉ cảm giác khí lực toàn thân của mình, lập tức bị rút sạch rồi.
Muốn phản kháng, rồi lại không nỡ.
- A!
Đổng Dĩnh phát ra một tiếng thống khổ, nàng chỉ cảm giác hạ thể của mình bị bạo lực căng ra, một loại đau nhức tê tâm liệt phế từ hạ thể truyền khắp toàn thân.
Trong bồn tắm, có một mảnh băng bị nhuộm đỏ.
Ba ba ba, a a a, vù vù vù...
Trong bồn tắm, Mục Lăng Phong diện mục dữ tợn, hai tay gắt gao nắm vú của Đổng Dĩnh, không ngừng chạy nước rút, như là phát tiết cái gì vậy.
- Bùi Ngữ Yên, Mục Lăng Phong ta quyết sẽ không bỏ qua ngươi, nhất định sẽ làm cho ngươi ở dưới háng của ta nhận hết sỉ nhục.
Mục Lăng Phong một bên điên cuồng làm, một bên cắn răng mở miệng.
Răng rắc!
Thanh âm tan nát cõi lòng vang lên, Đổng Dĩnh nằm ở dưới, lập tức từ trong dục vọng tỉnh táo lại, sắc mặt trắng bệch, lòng của nàng nhỏ máu.
Xem ta như là cái gì?
Công cụ phát tiết?
Chẳng lẽ ta chỉ là một công cụ phát tiết sao?
Chỉ là như thế sao?
Giờ khắc này, tâm Đổng Dĩnh bị thương thấu rồi.
Nàng cho rằng đem thân thể của mình giao cho Mục Lăng Phong, Mục Lăng Phong có thể thích nàng, có thể yêu mến nàng, đáng tiếc... đáng tiếc nàng sai rồi.
Sai không hợp thói thường.
Bùi Ngữ Yên, đều là ngươi, đều là vì ngươi, ta nhất định phải giết ngươi, nhất định phải giết ngươi.
Hận!
Đổng Dĩnh hận Mục Lăng Phong, nhưng mà, càng thêm thống hận Bùi Ngữ Yên.
Nếu như không phải Bùi Ngữ Yên, Đổng Dĩnh tin tưởng, Mục Lăng Phong nhất định sẽ thích nàng, yêu mến nàng, nếu không thế, cũng quyết không đối với nàng như thế.
Đổng Dĩnh nàng, cũng không phải chỉ là công cụ để Mục Lăng Phong phát tiết, tuyệt đối không.
Cừu hận!
Vô cùng cừu hận!
Chết!
Đổng Dĩnh muốn Bùi Ngữ Yên chết.
- Tiên sư bà ngoại nhà nó chứ, nơi này, thật đúng là đủ nghèo nàn.
Viên mập mạp nhịn không được liếc mắt:
- Ngay cả một cái khách sạn năm sao cũng không có, khách sạn bốn sao, ngay cả ba sao trong nước cũng không đạt được.
Viên Cầu, Viên đại thiếu là người nào?
Người nối nghiệp Viên gia tương lai.
Thằng này rất thích kiếm tiền, nhưng đồng dạng, cũng rất thích tiêu tiền hưởng thụ.
Đối với hưởng thụ, Viên mập mạp cho tới bây giờ đều không keo kiệt.
Bằng không thì hắn như thế nào sẽ tiêu nhiều tiền như vậy, tân trang xe của hắn?
Viên Cầu nhìn Lâm Tĩnh Nhu mặt không biểu tình, nhịn không được hỏi:
- Ở đâu không thoải mái? Để cho Trần đại thiếu châm cứu cho ngươi, cam đoan sẽ tốt. Y thuật của Trần đại thiếu, còn là rất trâu bò hổ báo đấy.
Đối với y thuật của Trần Thanh Đế, Viên Cầu là tràn đầy tự tin.
Khỏi cần phải nói, mẹ của Hoàng Dĩnh, bệnh viện lớn như vậy cũng phán quyết tử hình không nói, còn tối đa chỉ có thể sống ba ngày.
Ba ngày?
Trần đại thiếu chỉ đi ra ngoài dạo một vòng, tìm một cây thảo dược, sau khi trở về, quyết đoán trị liệu tốt rồi.
Có thể không ngưu bức sao?
Quả thực là khởi tử hồi sinh a.
- Ta... ta không sao.
Lâm Tĩnh Nhu lắc đầu, sắc mặt có chút khó coi.
Thời điểm Trần Thanh Đế gặp được nguy hiểm. Nàng mới biết được, mình vậy mà giúp cái gì cũng giúp không được. Một chút tác dụng cũng không có, cái gì cũng không phải.
Hoàn khố khắc tinh?
Thật sự là thiên đại chê cười.
Nếu như không phải sau lưng ta có một Lâm gia, nếu như không phải Lâm gia to như vậy chỉ có ta một nữ hài tử, tất cả mọi người coi ta trở thành bảo bối, ta tính toán cái gì?
Cái gì cũng không phải.
Lâm Tĩnh Nhu ý thức được thiếu sót của mình, nàng khát vọng trở nên mạnh mẽ.
Dưới tình huống không có Lâm gia làm chỗ dựa, Lâm Tĩnh Nhu nàng cũng phải có một mảnh bầu trời.
- Sau khi trở về, ta... ta tìm gia gia, ta muốn trở nên mạnh mẽ, ta muốn trở nên mạnh mẽ!
Trong con ngươi của Lâm Tĩnh Nhu, tràn đầy kiên định.
Trở nên mạnh mẽ?
Với tư cách Lâm gia đại tiểu thư, hòn ngọc quý trên tay Lâm gia, nàng từ trong miệng của Lâm lão gia tử. Biết rõ có một người, muốn thu nàng làm đồ đệ.
Chỉ là, ngay từ đầu Lâm Tĩnh Nhu căn bản là không muốn trở thành cao thủ gì.
Mà Lâm lão gia tử lại rất sủng ái Lâm Tĩnh Nhu, cũng không muốn Lâm Tĩnh Nhu chịu khổ, đến cuối cùng tkhông giải quyết được gì.
Nhưng mà, sự tình hôm nay lại kích thích Lâm Tĩnh Nhu. Cho nên, Lâm Tĩnh Nhu nàng muốn trở nên mạnh mẽ, cho dù là ăn nhiều khổ hơn nữa, nàng cũng muốn trở nên mạnh mẽ.
Mục đích trở nên mạnh mẽ rất đơn giản, cũng rất đơn thuần, là hy vọng có thể giúp Trần Thanh Đế.
Nam nhân Lâm Tĩnh Nhu nàng thích!
Hơn nữa, Trần đại thiếu là đệ nhất đại hoàn khố cũng trở nên mạnh như vậy, Lâm Tĩnh Nhu là khắc tinh hoàn khố còn tiếp tục làm thế nào?
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥