Hoàng Kim Đồng
Tác giả: Đả Nhãn -----oo0oo-----
Chương 537: Một năm vui vẻ(1).
Nhóm Dịch: Tepga
Sưu Tầm By nguoibantot8 --- 4vn.eu
- Tôi cũng có thể thu vào những món hàng của anh, giá cả cũng có thể như anh nói, nhưng tôi có một điều kiện, nếu anh đồng ý thì chúng ta xem như giao dịch thành công.
Trang Duệ nói làm cho ông chủ Triệu vừa mừng vừa lo, mừng vì Trang Duệ rõ ràng tiếp nhận cửa hàng của mình, như vậy những chuyện liên quan sẽ được giải quyết. Mà hắn lo vì không hiểu yêu cầu của Trang Duệ là gì, nếu mình không đáp ứng được thì coi như xong.
Ông chủ Triệu hít vào một hơi thật sâu điều chỉnh tâm tình rồi nói:
- Ông chủ Trang, cậu cứ nói...
Trang Duệ cúi đầu sắp xếp ngôn ngữ, một phút sau hắn mới ngẩng đầu lên nói:
- Tôi thu cửa hàng sẽ phân thành hai phần, một phần bán văn phòng tứ bảo, phần còn lại kinh doanh phỉ thúy và ngọc cổ...Còn yêu cầu của tôi, chính là ông chủ Triệu phải là chủ quản cho tôi.
- Tôi sẽ sắp xếp hai người trợ thủ cho anh, một năm sau hai người kia tinh thông văn phòng tứ phẩm, tinh thông nhập hàng, biết giám định đơn giản, nói đơn giản hơn thì anh phải đào tạo cho tôi vài vị chủ quản...
- Tất nhiên tôi sẽ trả lương cho anh, một tháng ba chục ngàn, tuy kémm hơn so với việc kinh doanh, nhưng so với Phan Gia Viên thì mức lương như vậy cũng không quá thấp chứ?
Trang Duệ đưa ra yêu cầu này cũng vì không có biện pháp, vì hắn thật sự không hiểu về dụng cụ văn phòng, nếu như không cho ông chủ Triệu làm chủ quản, vậy thì buôn bán gì nữa?
Còn chuyện phỉ thúy ngọc thạch thì Trang Duệ sẽ lấy ngọc thạch mua được từ Myanmar bán ở nơi đây, còn cổ ngọc thì sẽ xuất ra vài khối để bán.
- Điều này...Ông chủ Trang, tôi cần xem xét lại, bây giờ chưa cho cậu câu trả lời thuyết phục, cậu cho tôi một ngày được không?
Anh Triệu suy xét một lúc, cuối cùng cũng không đồng ý ngay, trực tếp xin thời gian suy ngẫm.
- Được, anh cứ chậm rãi suy xét, tôi cũng không vội, đến lúc đó anh cứ gọi điện thoại cho tôi...
Trang Duệ cũng không gấp, vì hắn thanh toán xong cũng phải giao cho ông chủ Triệu quản lý, hắn cũng không rảnh quan tâm đến những thứ này.
- Này, có chuyện gì xảy ra?
Trang Duệ và Âu Dương Quân đi về tứ hợp viện thì phát hiện người mở cửa không phải là Bành Phi mà là một người lạ, thế là không khỏi lớn tiếng kêu lên:
- Bành Phi, Bành Phi...
Hách Long đã về nhà ăn tết, bên trong chỉ còn lại một mình Bành Phi có nhiệm vụ bảo vệ, lúc này tết nhất đến nơi mà dám cho người lạ đi vào, điều này không khỏi làm cho Trang Duệ có chút bực bội.
- Được rồi, đừng gọi nữa, nhìn tình huống thế này là biết ông nội đến đây...
Âu Dương Quân kéo tay Trang Duệ, từ nhỏ hắn đã ở cùng ông, cũng không xa lạ gì những chuyện thế này. Tuy hắn không nhận ra người đi ra mở cửa, nhưng chỉ cần nhìn vào khí chất của đối phương thì biết là nhân vien của cục cảnh vệ.
Sau khi nghe Âu Dương Quân nói như vậy thì Trang Duệ mới nghĩ ra, vài ngày trước mẹ có nói ông bà ngoại sẽ sang đây ăn mừng năm mới, hơn nữa Bác Hai và bác Ba cũng về, còn bác Cả thì không có thời gian, càng đến tết càng bận rộn.
Năm nay Triệu Quốc Đống và Trang Mẫn sẽ đến Bắc Kinh, hơn nữa còn có các vị anh chị em họ, lúc này điểm tốt của tứ hợp viện mới phát huy ra toàn diện, vài chục phòng ngủ cũng coi như đủ, vài ngày qua Trang Mẫu đã cho dì Lý đi chỉnh trang các phòng ngủ khác, chỉ chờ người vào ở mà thôi.
Sau khi nghe ông bà ngoại đến thì Trang Duệ rất vui, trong ký ức của hắn thì năm xưa ăn tết chỉ có ba mẹ con nhà mình, tuy cũng thường xuyên được mặc quần áo mới nhưng luôn có cảm giác lạnh lùng, vì thế rất hâm mộ cảm giác ấm cúng nhà người ta.
- Anh Trang, bọn họ sắp xếp cho tôi nghỉ việc.
Bành Phi nghe được tiếng của Trang Duệ thì chạy đến dùng giọng bất đắc dĩ nói, đằng sau còn có một bóng trắng, đó là Bạch Sư nghe được tiếng của Trang Duệ nên chạy đến. Đám cảnh vệ lúc này cũng ùa ra, bọn họ rất cảnh giác với Tiểu Bạch Sư, sợ con chó Mastiff Tây Tạng này sẽ cắn người.
- Hì, lại đi ném tuyết với hai cô gái sao?
Từ khi bắt đầu mùa đông đến nay thì Bạch Sư có vẻ sinh động hơn, lúc này trên người đều là tuyết trắng, chắc là do hai nha đầu kia nghịch ngợm gây ra.
Bạch Sư rùng mình một cái, tuyết bên trên rơi cả xuống. Sau khi chơi đùa với Tiểu Bạch Sư một lúc thì Trang Duệ nhìn thấy Bành Phi còn đứng đó và nói:
- Nghỉ thì tốt, vậy thì cậu cũng an tâm ăn tết, thế nào, đã đến nhà Trương Thiến chưa?
Trang Duệ vừa nói vừa đưa Âu Dương Quân và Tiểu Bạch Sư vào nhà, đám cảnh vệ biết rõ người nào là người nhà của ông cụ, thế cho nên cũng không cản chân hai người.
- Có đi, đến trưa sẽ sang kia dùng cơm...
Bành Phi nở nụ cười xấu hổ, Trang Duệ nhếch miệng, bây giờ nuôi một cô gái cũng thật sự không đáng tiền, rõ ràng là lên xe rồi mới mua vé bổ sung, sau đó còn phải đến nhà bố mẹ vợ ăn uống, cuối cùng là nói đến chuyện con cái.
- Ngũ Nhi, cậu đi vào gọi chị dâu, chúng ta về nhà...
Âu Dương Quân thấy ông nội ở trong nhà thì cũng không muốn vào, không phải hắn bất hiếu với ông nội, mà từ nhỏ hắn đã có một tật trên người, chính là đứng trước mặt ông nội sẽ thấy toàn thân như kiến bò, rất khó chịu.
- Tứ ca, ông nội giờ đã ăn cơm xong, đi thôi, chúng ta vào nhà ăn làm vài ly, đến tối anh về cho chị dâu lái xe là được...
Âu Dương Cương làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, đều là sáu giờ tối ăn cơm, sau đó vận động một lúc, bảy giờ xem thời sự, chín giờ đi ngủ.
Hôm nay nhóm Trang Duệ dạo chơi ở Phan Gia Viên hơi lâu, về đến nhà đã quá bảy giờ, vì vậy mà lúc này Trang Duệ mới dám khẳng định ông cụ không có trong nhà ăn.
Âu Dương Quân nghĩ lại và cũn cảm thấy đúng, vì thế cùng theo Trang Duệ vào trung viện, nhưng vừa bước qua cửa thùy hoa ở trung viện thì đã thấy cô cô đang dìu ông cụ bước đi, thế là gương mặt Âu Dương Quân chợt trở nên khổ sở.
- Chào ông bà ngoại, hai ngài đã đi đứng khỏe thế này rồi thì hoàn toàn có thể tự mình đi lại, cần gì phải để mẹ cháu phải đỡ nữa chứ...
Trang Duệ cũng không sợ hai ông bà ngoại, thế là hắn tiến lên dùng giọng vui đùa nói. hắn và Âu Dương Cương khá hợp, vừa thấy mặt đã cười, mà ông cụ kia cũng thích chọc Tiểu Bạch Sư, tất nhiên hắn cũng đã căn dặn Tiểu Bạch Sư từ trước.
- Đứa nhỏ này, sao lại nói như vậy với ông bà ngoại chứ?
Âu Dương Uyển nâng tay lên đánh cho Trang Duệ một cái, trên mặt lại tràn đầy vui vẻ, đều nói là người già vào đông sẽ rất khổ sở, nhưng lúc này hai cụ lại rất khỏe khoắn, điêu này làm cho đám con cháu thật sự vui sướng.
- Tiểu quỷ này cả ngày không ở nhà, mau đến đây đỡ tôi đi dạo một chút...
Âu Dương Cương đi đứng mà lưng thẳng tắp, những tháng nay lão cũng cảm thấy tinh thần của mình rất tốt, vì vậy mà thời gian hoạt động bên ngoài cũng dài hơi hơn.
- À, thành gia rồi thì biết ý một chút, đừng suốt ngày chạy loạn bên ngoài...
Bà cụ tiếp lời.
- Cậu phải biết đàn ông chí ở bốn phương, mà tiểu tử này cũng không phải ra ngoài làm loạn, như vậy lại phát triển còn tốt hơn một tên khốn khác...
Ông cụ đang mắng cháu ngoại cũng không cho bà cụ xem vào, hơn nữa còn mắng theo cả Âu Dương Quân.
---o0o---
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của _Matrix_
Hoàng Kim Đồng
Tác giả: Đả Nhãn -----oo0oo-----
Chương 538: Một năm vui vẻ(2).
Nhóm Dịch: Tepga
Sưu Tầm By nguoibantot8 --- 4vn.eu
- Ông chủ Trang, gọi tôi là anh Triệu thôi, tôi không thể đảm đương được cách xưng hô của cậu...
Trong điện thoại vang lên âm thanh của Triệu Hàn Hiên, hắn ngừng lại một lúc rồi nói:
- Ông chủ Trang, việc này tôi đã nghĩ kỹ, chỉ cần cậu tiếp nhận Thư Nhã Trai, tôi sẽ đồng ý bỏ ra một năm làm chủ quản giúp cậu...
Triệu Hàn Hiên nói lời này mà có chút khổ sở, hắn là người Bắc Kinh, hơn nữa cũng có phần danh tiếng trong phương diện văn phòng tứ phẩm, cũng không ngờ mình vì bước sai một nhịp mà mất cả cửa hàng, lại phải đi làm thuê cho người ta.
- Tốt, anh Triệu, tôi chờ điện thoại của anh...
Trang Duệ nghe thấy Triệu Hàn Hiên đồng ý thì thật sự vui sướng, nói thật thì hứn cũng không trông mong lợi nhuận đến từ các dụng cụ văn phòng, hắn chỉ mong số châu báu mình lấy từ Myanmar về có chỗ bán ra.
Sau vài ngày nhàn rỗi thì Trang Duệ đã xem xét lại số châu báu lấy từ Myanmar, tổng cộng phân thành nhiều loại, một phần là trang sức ngọc mềm, thường là khá nhỏ, chất ngọc thượng thừa, chạm trổ bóng loáng mềm mại, hơn nữa lại lâu năm, đa số là trước thời Minh.
Những thứ kia hoàn toàn gọ là ngọc cổ, nhưng không phải giá cả bình thường, Trang Duệ đánh giá sơ lược, những vật trang trí ngọc như vậy cũng phải đưa đến một lượng tiền năm chục triệu, đây chính là lý do vì sao hắn không muốn đưa ra những sản phẩm tinh chất nữa.
Những món còn lại đều là bảo vật, có hồng ngọc của Myanmar, còn có Lục Tùng Thạch, Mã Não Như Ý...Đều có thể phân loại vào trong phương diện đồ cổ.
Nhưng có một hạt trân châu đen đường kính chục centimet là báu vật vô giá, Trang Duệ không biết vì sao trân châu đen chỉ sinh trưởng ở đảo Polynesia lại có ở Myanmar, nhưng giá cả của nó lại là cực cao.
Thứ này Trang Duệ sẽ không bán, với làn da trắng nõn của Tần Huyên Băng mà đeo thứ này lên, đặc biệt chế tác thành chuỗi hạt trân châu, như vậy sẽ càng thêm xinh đẹp động lòng người, thế là hắn quyết định tặng nó cho Tần Huyên Băng trong ngày đính hôn.
- Này, ông chủ Trang, ngài có còn nghe máy không?
Trang Duệ nghĩ đến vài vấn đề mà có hơi thất thần, đúng lúc này trong điện thoại vang lên âm thanh của Triệu Hàn Hiên.
- À, có, có...
Trang Duệ vội vàng lên tiếng.
- Ông chủ Trang, tôi có thể đồng ý điều kiện của anh, nhưng tôi hy vọng có thể hoàn thành thủ tục trước ngày mười lăm tháng giêng, Cậu ...Cậu cũng biết đó là tiền cứu mạng tôi...
Triệu Hàn Hiên bây giờ cũng không có tâm tư gì, chỉ là muốn thanh toán nhanh chóng, sau đó thành thật làm công cho Trang Duệ một năm. Đừng nói đến vấn đề gì khác, tiền lương ba chục ngàn cũng không thấp, như vậy sau một năm thì mình còn có thể nghĩ biện pháp tiếp tục phát triển kinh doanh dụng cụ văn phòng.
- Ha ha, ông chủ Triệu, trước tiên anh cứ mở cửa buôn bán, đến trước ngày mùng ba tôi sẽ qua, đến lúc đó có vài chuyện cụ thể cần trưng cầu ý kiến của anh...
Trang Duệ cười cười, lúc này trong lòng hắn có vài điều cần suy tính, nhưng hắn chỉ suy nghĩ trong đầu, còn phải cẩn thận xem xét lại, đợi đến tết mình sẽ đến nói với Triệu Hàn Hiên.
Sau khi quay về tứ hợp viện thì trong nhà đang bận rộn cho năm mới, nhóm Âu Dương Quân vào phòng đánh bài, con nít chơi đùa trong sân, cũng may là sân rộng, tha hồ mà đùa nghịch.
Âu Dương Uyển và dì Trương dì Lý còn có vài chị vợ của Trang Duệ đi vào nhà bếp bận rộn, nào là làm bánh mật, thịt viên, làm cá, rửa rau...Những đầu bếp của ông cụ bị Âu Dương Uyển đuổi ra, vì năm mới mình tự làm sẽ có hương vị hơn.
Đám trẻ nhỏ thi thoảng chạy vào bếp nhón chút thức ăn rồi chạy ra, sau lưng truyền đến tiếng cười mắng của đám người lớn. Nhóm chị dâu của Trang Duệ như Tưởng Dĩnh đều sống từ những năm tháng bần hàn, tuy những năm qua ở nhà đều có người giúp việc nhưng bây giờ vẫn rất giỏi nấu nướng.
Khi màn đêm buông xuống thì bên ngoài dần vang lên tiếng pháo, tứ hợp viện của Trang Duệ bật sáng đèn, ngay cả ngọn giả sơn cũng có đèn nhấp nháy, cả khu nhà sáng trưng như ban ngày.
- Ăn cơm tất nhiên thôi...
Đám trẻ trong sân hôn lên, được Âu Dương Uyển đưa vào trong, chúng chạy vào nhà ăn như ong vỡ tổ, những âm thanh líu lo vang lên không ngừng.
Cơm tất niên có năm bàn, nhân viên và nhóm dì Trương dì Lý có hai bàn ở tiền viện, ở nhà ăn trung viện có hai bàn.
Vì người nhiều nên phụ nữ và trẻ nhỏ ngồi một bàn lớn, nhóm Trang Duệ, Âu Dương Quân, Triệu Quốc Đống ngồi một bàn, Âu Dương Cương à anh em Âu Dương Chấn Vũ ngồi cùng một bàn, trong thế hệ của Trang Duệ chỉ có Âu Dương Lỗi là được phép ngồi cùng bàn với Âu Dương Cương mà thôi.
- Trang Duệ, sang bên này ngồi...
Âu Dương Cương lên tiếng, âm thanh vang dội, trong phòng yên tĩnh lại, ai cũng nhìn Trang Duệ, trong mắt anh em Âu Dương Lỗi càng lóe lên cái nhìn hâm mộ.
Phải biết rằng lên ngồi bàn kia sẽ là hạch tâm của gia tộc, dù Âu Dương Long và Âu Dương Lộ bây giờ đã là cán bộ cấp sở nhưng còn chưa đủ tư cách để có một ghế.
- Đến đây ngồi đi, Tiểu Duệ, ông cụ muốn thử cậu, để xem cậu thu thập thế nào, hiểu bao nhiêu về tâp tục đón năm mới.
Âu Dương Chấn Vũ cười khoát tay áo với Trang Duệ, bỏ đi sự nghi kỵ của những vị huynh đệ đồng lứa với Trang Duệ, nhưng đây rõ ràng là Trang Duệ được ông cụ ưu ái, cũng làm mọi người hâm mộ.
- Đốt pháo, ăn cơm.
Ông cụ vung tay lên, Âu Dương Lỗi cầm theo một cây hương đốt cây pháo đặt trước cửa nhà ăn, những âm thanh đùng đoàng vang lên.
- Mừng năm mới, pháo rộn ràng...
Trong tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc, vẻ mặt người nào cũng rất vui sướng, có đứa bé con nhà ai lớn gan chạy ra lụm pháo lép mang vào trong nhà ăn chơi đùa.
- Bố, mẹ, chúc hai ngày phúc như đông hải thọ tỷ nam sơn...
Ông cụ phất tay và mọi người bắt đầu dùng cơm, anh em Âu Dương Chấn Vũ và Âu Dương Uyển đều đứng lên chúc mừng ông cụ và kính một ly rượu.
- Ông, bà, ông ngoại bà ngoại, chúc hai ngày bách niên giai lão...
Sau đó đến lượt thế hệ thứ ba là anh em Âu Dương Lỗi đứng lên chúc tết hai cụ.
Cuối cùng đến lượt đám chắt, đám nhóc đứng thành hàng rồi quỳ dập đầu với ông cụ, sau đó nhào lên như ong vỡ tổ, líu ríu đòi tiền mừng tuổi từ ông bà cố.
- Tốt, tốt, đều có, đều có...
Ông bà cụ cười đến mức không thể ngậm miệng, bọn họ cần tiền lì xì đã chuẩn bị sẵn để phát cho từng đứa cháu.
- Một năm vui vẻ...
Trang Duệ nhìn tứ đại đồng đường trong nhà mà không khỏi cảm thấy hạnh phúc ấm áp.
Sau khi dập đầu cho ông cụ thì đám chắt dựa theo trình tự mà bắt đầu từ bác Hai của Trang Duệ để bái lạy, sau khi dập đầu xong sẽ tiếp tục lấy tiền lì xì. Đám trẻ mùa đông mặc nhiều lớp quần áo, bộ dạng vụng về lóng ngóng, làm cho người lớn nhìn mà cười rộn rã.
- Cậu, cho tiền lì xì.
Trong đám người thì Trang Duệ là nhỏ tuổi nhất, vì vậy hắn là người được bọn trẻ dập đầu xin tiền cuối cùng. Lúc này nhìn cánh tay tròn lẵng của cháu gái, hắn dở khóc dở cười lấy phần tiền mừng chuẩn bị sẵn để phát cho từng đứa cháu.
Cuối cùng Trang Duệ ôm Niếp Niếp vào lòng nói:
- Niếp Niếp, cháu đưa tiền lì xì cho cậu bảo quản hộ nhé?
- Không được à nha, mẹ nói đây là tiền đồ cưới của Niếp Niếp sau này...
Tiểu nha đầu Niếp Niếp liên tục lắc đầu, trong miệng nói làm cho cả phòng cười vang, nàng cũng không biết cái gì gọi là đồ cưới, chỉ là lặp lại lời của Trang Mẫn mà thôi.
---o0o---
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của _Matrix_
Hoàng Kim Đồng
Tác giả: Đả Nhãn -----oo0oo-----
Chương 539: Tập tục đầu năm (1).
Nhóm Dịch: Tepga
Sưu Tầm By nguoibantot8 --- 4vn.eu
- Tốt, sau này nếu cháu kết hôn, cậu sẽ cho cháu một phần tiền mừng thật lớn...
Trang Duệ vuốt mũi của Tiểu Niếp Niếp, sau đó thả ra cho chạy đi chơi. Đám trẻ tụ tập ăn cơm rất vui, bình thường người lớn phải cầm theo chén cơm chạy loạn khắp nơi mới có thể cho đám trẻ này ăn cơm được.
Khi Âu Dương Cương động đũa thì bữa tiệc tân niên xem như bắt đầu, nhà bọn họ cũng không có quy củ gì nhiều, nhà ăn vang lên tiếng cười nói vui vẻ, lúc này không có bộ trưởng, không có tướng quân, chỉ có thân tình nồng ấm mà thôi.
Ông cụ cũng không ăn quá nhiều, sau nửa giờ thì bác sĩ bảo vệ sức khỏe đi vào, viên bác sĩ cùng Âu Dương Uyển đỡ hai ông bà cụ ra sân đi tản bộ.
Lúc này đám trẻ cũng đã ăn xong, cả nhóm ồn ào cầm pháo chạy ra ngoài chơi chiến trận, bên ngoài truyền đến những tiếng pháo đùng đùng, thật sự là có đầy đủ bầu không khí.
- Được rồi, mọi người cũng đến đây...
Sau khi ông cụ đi rồi, Âu Dương Chấn Vũ gọi con trai mình và anh em Âu Dương Lỗi đến bàn chủ vị, ngoài bác cả của Trang Duệ vẫn còn ở bên ngoài, lúc này xem như ba thế hệ tụ tập đông đủ.
Trang Duệ nghe tiếng pháo đì đùng bên ngoài, hắn nâng ly rượu lên nói với hai bác:
- Tết mà không có tiếng pháo xem như mất đi hương vị, mà càng ngày cũng cảm thấy ngày tết truyền thống bị xem nhẹ...
- Nói không sai, nhưng cũng có lợi, đó là đến tết đốt pháo thì tỉ lệ cháy nhà rất cao, không cho phép đốt pháo thì lại mất đi tính truyền thống...
Âu Dương Long lên tiếng, hắn bây giờ xem như là lãnh đạo khối chính quyền một thành phố, hiểu rất rõ điều này, mỗi khi đến tết thì hắn thật sự rất bận rộn, hôm nay ăn xong bữa cơm tất niên cũng phải bay về trực ban.
Tất nhiên bận rộn không phải là chạy quan, mà ngược lại có nhiều người đến thăm hỏi hắn.
- Đến tết không nhắc đến chuyện quốc sự, Tiểu Duệ, cháu là một nhà sưu tầm cổ vật, có liên quan rất sâu đến truyền thống, cháu có thể nói ra những điều cần lưu ý vào dịp tết cổ truyền không?
Âu Dương Chấn Vũ thường xuyên nghe con trai khích lệ phương diện giám định đồ cổ của Trang Duệ, nào là giỏi thế này thế nọ, bây giờ lão muốn thử Trang Duệ, để xem đối phương có biết bao nhiêu thứ về truyền thống hiện tại.
- Bác, bác ra đề mục, nhưng cũng phải có chút tiền mới được...
Lúc này sắp sang năm mới, Trang Duệ thấy bác trai có hào hứng thì cũng nói lời vui đùa.
- Tiểu tử cậu mở miệng là đòi tiền, nói đi, đòi tiền tôi cũng không có...
Âu Dương Chấn Vũ vừa cười vừa nói.
- Bác, hay là thế này, bác ra đề mục, cháu đáp đúng thì bác cùng bác Ba và các anh mỗi người uống một ly, nếu cháu không trả lời được thì uống sáu ly, thế nào?
Trang Duệ nói lời này làm cho mọi người đưa mắt nhìn nhau, bọn họ không biết Trang Duệ có gì mà mạnh miệng như thế, bọn họ mỗi người uống một ly thì không có vấn đề, nhưng hắn nếu thu một lần sẽ phải uống sáu ly, tất nhiên sẽ không phải ít.
Âu Dương Quân bày ra bộ dạng cậu sắp chết thảm đến nơi rồi, hắn dùng ánh mắt hả hê nhìn Trang Duệ rồi nói:
- Ngũ Nhi, muốn uống rượu cũng không ai cản cậu, bố tôi ra đề mục rất xảo quyệt đấy nhé...
- Nguyện đánh cuộc thì nguyện chịu thua, ai thua sẽ phải uống, bác Hai, bác ba, thế nào? Có chịu không?
Trang Duệ cười hì hì làm cho đám người khó thể nhìn thấu, ai biết trong bụng tiểu tử kia có chứa thứ gì? Nhưng Âu Dương Chấn Vũ vẫn không tin, với độ tuổi của Trang Duệ thì căn bản chẳng thể nào hiểu hết các tập tục cho được.
- Được, xử lý theo những gì cháu nói, ai thua thì phải uống, thế này đi, vấn đề thứ nhất cậu cần phải nói chính là ăn hạt dưa và đậu phộng vào ngày tết, nó có ý gì?
Âu Dương Chấn Vũ đưa ra câu hỏi đầu tiên, vừa rồi đám trẻ ăn xong thì thức ăn thừa được lấy xuống, bây giờ đưa lên nhiều món điểm tâm, có đủ loại hạt dưa và đậu phộng.
- Ha ha, bác Ba, cái này cũng không làm khó được cháu, hạt dưa năm xưa gọi là cùng hạp, ý nghĩa là dân chúng không có tiền, không ăn được những thứ đắt tiền, hạt dưa lại rất rẻ, cho nên người nghèo thường ăn hạt dưa.
- Nhưng đến bây giờ thì hạt dưa không được gọi là cùng hạp, gọi ngược lại là hạp cùng, có nghĩa là chúng ta dù ở độ tuổi nào, nhà giàu có nghèo hèn ra sao cũng đều ăn hạt dưa vào dịp tết, bác, cháu nói có đúng không?
Trang Duệ nói làm cho anh em Âu Dương Quân phải dỏng tai lên nghe, tuy đến mỗi dịp tết đều ăn hạt dưa nhưng bọn họ cũng không biết những cách gọi hạp cùng hay cùng hạp kia là thứ gì.
Âu Dương Chấn Vũ gật đầu nói:
- Đúng vậy, tiểu tử cậu cũng biết thứ này sao? Thế còn đậu phộng?
- Đậu phộng gọi là hoa sinh, cũng gọi là trường sinh quả(củ lạc), đến tết ăn trường sinh quả có ý kéo dài tuổi thọ, đưa may mắn vào nhà...
Trang Duệ cũng không có gì phải suy nghĩ, hắn há miệng nói ra ý nghĩa của đậu phộng vào dịp tết. Năm đầu tiên hắn công tác ở Trung Hải cũng không về Bành Thành ăn tết, mà ăn tết ở nhà chú Đức.
Chú Đức là một người từ xã hội cũ, là một chuyên gia về các tập tục của dân tộc, lão lại rất xem trọng Trang Duệ, muốn nâng đỡ vị đồ đệ này, thế là nói ra những tri thức trong bụng cho Trang Duệ, sau này lại giao cho Trang Duệ quản không ít những hạng mục phụ, đều có liên quan đến tính truyền thống. Lúc này Âu Dương Chấn Vũ đặt câu hỏi về phương diện mà hắn rất giỏi, thế là không thể nào làm khó gì được.
- Nói đúng chứ? Mời mọi người uống rượu thôi...
Trang Duệ cười lên đắc ý, có rất nhiều tập tục và có đủ ý nghĩa vào dịp tết, tất cả đều có liên quan đến những thú chơi hạng mục phụ trong dân gian, tất nhiên những người muốn thông thuộc hạng mục phụ thì sẽ phải là một quyển sách về các tập tục và thú chơi trong dân gian.
Mỗi dân tộc đều có truyền thống văn hóa riêng, người Trung Quốc thì ăn sủi cảo vào dịp tết, ăn hạt dưa, ăn đậu phộng.
- Hay, nói không sai, rượu này tôi uống...
- Tôi cũng uống, rượu này có giá trị...
- Đúng vậy, ngày nào cũng ăn mà không biết nó có nghĩa như thế...
Âu Dương Chấn Vũ dẫn đầu đoàn người, ai cũng nâng ly uống cạn. Trang Duệ cười hì hì cầm chai rượu rót đầy ly cho từng người, nhìn bộ dạng của hắn thì giống như còn muốn chuốc rượu thêm cho các bác và các anh.
Bác Hai Âu Dương Chấn Sơn của Trang Duệ cũng rất hào hứng, lão chỉ mười hai cái chén đặt trên bàn rồi hỏi Trang Duệ:
- Tiểu Duệ, vậy vì sao chúng ta có mười hai món ăn, có ý nghĩa gì không?
Trang Duệ nghe vậy thì nở nụ cười:
- À, mười hai món ăn gồm bốn tình cảm ấm nóng, bốn yên bình, bốn ổn định, ý nghĩa của nó chính là bữa cơm cuối cùng trong năm phải được tổ chức trong không khí an lành, an toàn, đông vui, đoàn viên, để đón năm mới vui vẻ...
- Tốt, bác coi như thua, uống một ly...
Âu Dương Chấn Sơn nghe vậy thì liên tục gật đầu, lần không cần Trang Duệ mời, tự giác uống cạn ly.
- Lão Ngũ, vậy trong số các món ăn, món gà luộc có ý nghĩa gì?
Âu Dương Quân cũng lên tiếng, nhưng Âu Dương Lỗi đã cắt ngang:
- Gà thì khỏi cần hỏi, đây là thức ăn may mắn, không thể thiếu, con nít cũng biết...
Âu Dương Quân thật sự chấp thuận lời giải thích của đại ca Âu Dương Lỗi, hắn lại bổ sung thêm một câu:
- Đúng, đúng, thịt gà không tính, ba món còn lại thì cậu cần phải nói cho rõ, nếu nói không đúng thì phải uống mỗi món sáu ly, như vậy sẽ là mười tám ly...
- Tiểu tử ngốc, nếu cậu ấy nói rõ ba món còn lại là thế nào, chẳng phải mỗi người đều phải uống ba ly sao?
Âu Dương Chấn Vũ thật sự hết chỗ nói với con mình, rõ ràng là thông minh không đúng chỗ, chỉ biết nghĩ rằng Trang Duệ sẽ thua, không biết mình cũng có thể phải uống rượu sao?
- Ha ha, bác Hai, bác Ba, các bác dạy bảo Tứ ca rất đúng, rượu này phải để cho anh ấy uống...
Trang Duệ nghe được lời của Âu Dương Chấn Vũ thì không khỏi cười phá lên ha hả, sua đó nói:
- Chúng ta không tính đến món gà, vừa rồi anh Lỗi đã nói rồi, thịt gà là may mắn, thật sự là như vậy, chúng ta không cần nhắc đến.
- Trước tiên nói về thịt vịt, tết âm lịch sở dĩ gọi là âm lịch cũng vì khi đó là lúc mùa xuân đến, Tô Thức đã có một câu như thế này trong bài Huệ Sùng xuân giang vãn cảnh: "Hoa đào ngoài trúc lưa thưa, sông xuân nước ấm vịt đùa trước tiên, cỏ khô lau mới nhú lên, ấy khi cá lượn đập dềnh mặt sông!"
- Được, có bài thơ này tôi xin uống phạt...
Âu Dương Quân tự giác uống cạn ly rượu trước mặt, cũng là vì xuân đến vui vẻ nên nhóm Âu Dương Chấn Sơn cũng nâng ly rượu lên uống.
- Còn nói về món cá...
- Chờ chút, Tiểu Duệ, món cá này ai cũng biết, mỗi năm đều có, cậu không cần nói nữa, cậu nên nói vì sao trên bàn lại có hai con cá?
Âu Dương Chấn Vũ ngăn lời của Trang Duệ, khá lắm, một đám người cũng không thể làm khó được Trang Duệ, lão thật sự có cảm giác muốn gây khó dễ, thế nên mới tăng độ khó lên.
- À, mỗi năm có hai con cá, trước hết là có đôi, thứ hai là có thừa, như vậy thì năm sau làm ăn sẽ luôn dư dả, mong ước một năm mới tốt lành.
---o0o---
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của _Matrix_
Hoàng Kim Đồng
Tác giả: Đả Nhãn -----oo0oo-----
Chương 540: Tập tục đầu năm (2).
Nhóm Dịch: Tepga
Sưu Tầm By nguoibantot8 --- 4vn.eu
- Được, các anh ra đề như vậy là không có trình độ, uống rượu thôi...
Món cá đã được Trang Duệ nói ra, Âu Dương Chấn Sơn bắt đầu uống, mỗi người một ly rượu vào bụng, đây đã là ly thứ ba, bầu không khí càng thêm nhiệt liệt.
- Thịt gà, thịt cá, thịt lợn kho tàu đại biểu cho hồng hồng hỏa hỏa, có nghĩa là một năm làm ăn phát đạt.
Trang Duệ nói, ai cũng gật đầu, lời này không sai, thế là tiếp tục uống.
- Được rồi, mấy đứa cứ ở lại vui vẻ, chúng ta đi ngủ sớm một chút...
Hai anh em Âu Dương Chấn Sơn đều đã năm sáu mươi, sau khi uống vài ly vào bụng thì cũng có hơi men say, thế cho nên rời khỏi nhà ăn, đến nhà giữa nói chuyện.
- Tiểu tử thối nay vừa rồi ép chúng ta uống vài ly, bây giờ uống cho anh...
Các trưởng bối đều đã đi, Âu Dương Quân lôi kéo mời Trang Duệ uống vài ly.
Rượu thật sự là thứ xúc tác tình cảm, hai anh em Âu Dương Long bây giờ cũng thả lỏng hơn, năm anh em uống hết hai chai rượu Mao Đài mới xem như kết thúc bữa cơm hôm nay.
- Cậu, cậu, đốt pháo cho cháu...
Trang Duệ vừa đi ra khỏi nhà ăn thì đã bị Tiểu Niếp Niếp kéo lại, cô nàng nhỏ tuổi nhất trong đám trẻ, tuy trong quần có không ít pháo để đốt nhưng lại không dám ra tay, chỉ biết trơ mắt nhìn người ta chơi đùa, khá là sốt ruột, bây giờ thấy Trang Duệ thì níu lấy không buông.
- Được, cậu sẽ đưa công chúa bảo bối đi chơi pháo...
Thấy tình huống náo nhiệt trong tứ hợp viện, Trang Duệ cũng coi như bùng phát tính trẻ con, hắn giống như đã chục năm rồi chưa chơi trò này, ký ức khi còn nhỏ cầm trong tay cả tràng pháo chạy khắp nơi vẫn còn in sâu trong đầu.
Mới đó mà đã hơn hai mươi năm, Trang Duệ cũng đã sắp kết hôn, điều này làm cho hắn nhớ đến những ký ức cũ, giống như một ngày tết nào đó ngón tay bị pháo nổ cho sưng vù lên.
Sau khi làm ầm ĩ trong sân thì Trang Duệ đi đến tiền viện, nhìn thấy nhóm dì Lý ngoài ăn cơm ở địa điểm khác biệt thì các món cũng như nhau, hơn nữa tiền viện cũng có đầy đủ vật dụng, ti vi tủ lạnh máy lạnh. Lúc này coi như đã gần đến giao thừa, dì Trương, dì Lý và Bành Phi cũng tụ tập lại chào đón giao thừa.
Sau khi quay lại trung viện thì Âu Dương Uyển vẫy vẫy tay với Trang Duệ:
- Đến mười hai giờ cũng đừng đốt pháo, ông ngoại của con khi đó đã ngủ, đừng dánh thức cụ dậy...
Ông cụ lúc này cũng không lĩnh tình mà trừng mắt nói:
- Sợ cái gì? Nhớ năm xưa nghe tiếng pháo đi đùng vẫn ngủ ngon lành, bây giờ sợ tiếng pháo sao? Đốt đi, càng lớn càng tốt...
- À, con biết bố không sợ, nhưng mẹ sợ...
Âu Dương Uyển có chút dở khóc dở cười, thật sự là về già lại giống như trẻ con, năm xưa tư thế hào hùng, đến bây giờ về già cũng giống hệt như những người bình thường mà thôi.
- Mẹ của con cũng không sợ, cũng không phải năm xưa bà ấy mang cáng ở tuyến đầu, vì vậy mà hai bên mới quen nhau sao?
Ông cụ cảm thấy mình lỡ miệng, thế là im miệng khôn nói. Lúc này nhóm Âu Dương Quân thì cười trộm, chuyện tình cảm giữa hai cụ thật sự là bí mật, khó thể nào được nghe một lần.
Đến chín giờ tối thì ông cụ cảm thấy hơi mệt, thế là quay về phòng ngủ.
- Tứ ca, thôi đi, anh ngồi sang một bên mà chơi với Niếp Niếp, xem sủi cảo anh làm kìa, không khác gì bánh bao...
Người nhà vừa xem tivi vừa làm sủi cảo, anh em Âu Dương gia nếu cầm súng đi bắn chim thì có thể là rất giỏi nhưng thật sự không am hiểu nhiều phương diện cuộc sông hằng ngày, làm sủi cảo cũng không quá tốt, sợ rằng bỏ vào nồi sẽ nổ cả nhân ra.
Nhưng những cô con dâu nhà Âu Dương gia cũng không làm quá tốt, ngược lại thì một nhà Trang Duệ làm rất nhanh nhẹn. Triệu Quốc Đống nghiền bột, Trang Duệ với Âu Dương Uyển và Trang Mẫn bọc sủi cảo với động tác rất thành thạo, hầu như là đều như nhau, không bao lâu sau đã sắp đầy mặt bàn.
Trang Duệ còn làm vài chiếc bánh sủi cảo ngọt, đây cũng là một tập tục đầu năm, nếu tết đến mà ai ăn được một cái bánh sủi cảo ngọt thì cả năm sẽ may mắn. Đáng lý ra trong bánh sủi cảo phải còn bỏ tiền xu, nhưng vì lúc này có quá nhiều trẻ nhỏ, vì vậy mà phải thay bằng nhân ngọt.
Giao thừa luôn đến nhanh, khi bộ phim hài đầu năm được chiếu xong thì đã sắp đến giờ sang năm mới, đám tre đã sớm treo pháo bên ngoài, chuẩn bị đốt pháo mừng năm mới.
Những năm trước cứ đến tết là đám trẻ bị nhốt trong nhà, hôm nay được ra ngoài vui chơi thì giống như điên cuồng, không đứa nào chịu ngủ. Tiểu Niếp Niếp tuy hai mắt đã mở không ra nhưng vẫn bám theo sát sau lưng Nha Nha.
- Từ từ rồi đốt pháo, để chú đến xem ông ngoại thế nào đã.
Trang Duệ nói một câu với con của Âu Dương Lỗi, sau đó hắn chui vào trong phòng của Âu Dương Cương, lúc này ông cụ đã ngủ say, hắn vội vàng dùng linh khí chải chuốt cho ông cụ. Sau dó hắn đến phòng của bà cụ và tiếp tục như vậy, cuối cùng mới đi ra khỏi phòng.
Người già kiêng kỵ nhất chính là quá vui và quá đau thương, tuy Trang Duệ thường xuyên dùng linh khí chải chuốt cho ông bà ngoại, nhưng vì cả hai đều đã tuổi cao sức yếu, nếu xúc động quá mạnh sẽ có thể rời khỏi nhân thế, vì vậy mà hắn không khỏi làm việc cẩn thận.
Khi trong tivi vang lên tiếng chúc tết đêm giao thừa, tiếng ca vang lên, cũng là lúc bên ngoài vang lên tiếng pháo đinh tai nhức óc.
Không chỉ là tứ hợp viện của Trang Duệ vang lên tiếng pháo, lúc này giống như toàn thiên địa vang lên tiếng pháo nổ, dù hai người đứng gần sát bên nhau cũng khó thể nghe được âm thanh, mà âm thanh đó cũng biểu thị một sự thật, tết đến rồi.
Những đứa trẻ lớn tuổi hơn một chút thì đốt pháo hoa phóng lên trời, pháo hoa nổ tung tóe bùng ra những luồng sáng đầy màu sắc, chiếu sáng cả bầu trời đêm, lúc này Bắc Kinh rõ ràng là một thành phố không có màn đêm.
Trang Duệ vốn đang gọi điện thoại cho bố mẹ vợ tương lai nhưng âm thanh ồn ào cắt đứt tất cả mọi thứ, lúc này căn bản không nghe thấy trong điện thoại có thứ gì truyền ra. Hắn cúp điện thoại, thừa dịp không có việc gì mà vội vàng quay về phòng mình, cùng chat với Tần Huyên Băng.
Bác sĩ cũng bị tiếng pháo vang lên đì đùng làm cho sợ hãi, nó leo lên ngọn giả sơn mà ngửa mặt lên trời rống lên, biểu thị phong thái của Ngao Vương, đám trẻ thấy vậy mà liên tục vỗ tay.
Lúc này trong nhà bếp, Âu Dương Uyển và đám cháu dâu đang hấp sủi cảo.
Ông cụ cũng bị tiếng pháo thái quá đánh thức, vì thế mà ngồi dậy ăn hai cái bánh sủi cảo mới tiếp tục đi ngủ. Nhắc đến cũng trùng hợp, hai ông bà ăn vaòh hai cái bánh nhân ngọt, rõ ràng là năm sau sẽ gặp nhiều may mắn.
Trong âm thanh chúc mừng của con cháu, hai ông bà đi về phòng ngủ như thắng trận, chỉ là cả hai bị bác sĩ quấn lấy người, vì hoàn cảnh quá ồn, sợ rằng sẽ sinh ra ảnh hưởng lớn.
...
Tối ba mươi ai cũng ngủ muộn, lúc này trong tứ hợp viện của Trang Duệ xem như thân thích tụ hội, cũng không cần ra ngoài chúc tết.
Tứ hợp viện của Trang Duệ rất lớn, sau khi thức dậy thì đám trẻ tụ tập chơi đùa, Âu Dương Chấn Vũ và Âu Dương Chấn Sơn thì bỏ đi công tác, Âu Dương Long bắt máy bay rời khỏi Bắc Kinh.
---o0o---
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của _Matrix_
Hoàng Kim Đồng
Tác giả: Đả Nhãn -----oo0oo-----
Chương 541: Duệ Huyên Trai. (1)
Nhóm Dịch: Tepga
Sưu Tầm By nguoibantot8 --- 4vn.eu
Ngày mùng hai Trang Duệ và anh rể đã chuẩn bị về Bành Thành, sau đó mùng mười sẽ đến Bắc Kinh chuẩn bị lễ đính hôn của mình.
Lần này về Bành Thành thì Trang Duệ phải đưa thiệp mời cho các vị trưởng bối hàng xóm, bạn bè có quan hệ tốt. Có câu bán bà con xa mua láng giềng gần, từ nhỏ Trang Duệ đã có ít người thân, vì thế mà các mối quan hệ với bà con láng giềng là rất thân mật.
Đến sáng mùng ba, khi Trang Duệ đang ở nhà cảm thấy có chút buồn chán thì nhận được điện thoại của Triệu Hàn Hiên, thì ra là Triệu Hàn Hiên đang lo lắng, gọi điện thoại hỏi xem khi nào Trang Duệ đến nhận cửa hàng, tất nhiên ý nghĩa chính là khi nào Trang Duệ trả tiền cho mình.
Hôm nay cũng không có việc gì làm, Trang Duệ dứt khoát gọi Âu Dương Quân, Triệu Quốc Đống, còn có con trai của Âu Dương Lỗi là Âu Dương Á, cũng ẵm theo cả Niếp Niếp, cả nhóm đi đến chợ đồ cổ Phan Gia Viên.
Mùng ba tết ở thành phố Bắc Kinh cũng có bầu không khí lễ tết nồng đậm, ai cũng vui vẻ, câu cửa miệng là chúc mừng năm mới.
Lúc này trong hội chùa ở Phan Gia Viên thì càng thêm tấp nập, nếu không phải Tiểu Niếp Niếp ở trên vai Trang Duệ, sợ rằng đã bị chen lấn đi lạc mất.
Sau khi đi dạo qua các cửa hàng thì trong túi áo của Tiểu Niếp Niếp đã đầy thức ăn và đồ chơ, nàng còn cầm trong tay hai thanh Thanh Long Yển Nguyệt Đao, miệng lại nói liến thoắng, thật sự coi Trang Duệ là ngựa để cưỡi xung phong.
- Ông chủ Trang, chúc mừng năm mới, chúc mừng năm mới...
Sau khi đi vào trong cửa hàng Thư Nhã Trai thì Triệu Hàn Hiên mặc một bộ áo khoác đỏ thẫm đi đến chắp tay chúc tết. Lúc này vẻ mặt hắn thật sự khá hơn những hôm trước rất nhiều, có lẽ vì hứa hẹn của Trang Duệ mà áp lực tâm lý cũng giảm bớt .
- Chúc mừng năm mới.
Âu Dương Quân cũng chắp tay với Triệu Hàn Hiên, sau đó bị Trang Duệ ở phía sau đá cho một cái. Chắp tay cũng phải chú ý, đó là tay trái ở trên, tay phải ôm thành quyền, đây gọi là "cát bái", khác với "hung bái", cách chắp tay của Âu Dương Quân vừa rồi nếu gặp phải người chú ý một chút sẽ nhanh chóng đổi mặt tiễn khách.
Nhưng Triệu Hàn Hiên cũng biết Âu Dương Quân không phải người trong nghề đồ cổ, thế là cũng không chú ý, hắn nhanh chóng mời mọi người vào phòng.
- Anh Triệu, khoảng thời gian này tôi hơi bận, chúng ta sẽ ký tên hợp đồng, còn thủ tục sẽ do anh lo liệu...
Trang Duệ ngồi xuống cũng không khách khí mà trực tiếp lấy ra hai phần hợp đồng đã được viết sẵn để bày ra trước mặt Triệu Hàn Hiên.
- Bốn triệu năm trăm ngàn sao? Ông chủ Trang, chúng ta không phải nói là sáu trăm ngàn một năm, bảy năm là bốn triệu hai, rõ ràng dư ra ba trăm ngàn...
Triệu Hàn Hiên cầm lấy bản hợp đồng, hắn trước tiên xem qua số tiền, sau khi xem qua thì ngây cả người, hắn không biết vì sao con số trên hợp đồng lại dôi ra ba trăm ngàn.
Có câu vô công sẽ chẳng hưởng lộc, thiên hạ không có bữa trưa miễn phí, khoảng thời gian trước Triệu Hàn Hiên vì muốn chiếm tiện nghi của người ta mà té ngã đau đớn, lúc này thật sự sinh ra cảm giác chim sợ cành cong.
- Anh Triệu, anh xem hết bản hợp đồng đi, sau đó chúng ta sẽ bàn thêm...
Trang Duệ cười khoát tay áo, hắn thấy cháu gái của mình đang dùng ánh mắt tò mò nhìn cửa hàng, thế nên bế cô bé lên và đặt lên mặt bàn vuông.
Cửa hàng bán văn phòng tứ phẩm thường có những bàn dài, đây là biểu hiện truyền thống Trung Quốc, rất nhiều khách du lịch vì nhìn thấy những cây bút lông và nghiên mực đẹp, còn có cả bàn dài dùng để viết thư pháp mà bỏ tiền mua bút lông giấy tuyên và nghiên mực.
Thư Nhã Trai cũng không ngoại lệ, trong cửa hàng là một cái bàn dài dành cho khách hàng thử bút.
- Niếp Niếp, để cậu viết cho cháu một bức thư pháp...
Trang Duệ lấy một tấm giấy tuyên trải rộng trên bàn, sau đó lấy trên giá bút ra một cây bút lông sói, cầm trong tay hoa chân múa tay cũng cảm thấy không tệ.
Trang Duệ từ nhỏ đã tập qua thư pháp, tất nhiên chỉ là yêu thích nghiệp dư mà thôi, cũng không phải là giỏi giang gì cả. Sau này hắn tham gia sưu tầm cổ vật, vì thế mà hiểu sâu về thư pháp hơn một chút, hắn tự cảm thấy thư pháp của mình sẽ không quá kém, thế cho nên cũng không sợ phải bêu xấu trước mặt mọi người.
- Cậu muốn viết cái gì?
Tiểu Niếp Niếp bắt lấy cây bút lông của Trang Duệ, vì thế mà hắn vội vàng đưa cô cháu gái cho anh rể, nếu không mới đầu năm mà Niếp Niếp ghi loạn lên giấy tuyên cũng không ổn.
Có người muốn vung tay viết chữ, vì vậy mà khách hàng cũng xông đến xem xét, rõ ràng xem đó là cơ hội tốt để được thưởng lãm trình độ thư pháp của đối phương. Nhưng bọn họ không ngờ tình huống này chỉ là Trang Duệ tùy tiện có hứng, hoàn toàn không phải là người trong nghề.
- Tốt,...
- Viết tốt...
Sau một thoáng suy tư, Trang Duệ vung bút viết xuống: "Tân niên nạp dư khánh, gia tiết hào trường xuân(Năm mới thừa chuyện vui, tết đẹp xuân còn mãi)...
Dù những chữ nối liền với nhau, khá mượt mà lại có khiếm khyết nhưng bút lực hùng hậu, năm ngón tay ổn định, xem trong mắt người ngoài nghề thì cũng không tệ, vì thế mà làm cho xung quanh vang lên tiếng than thở.
- Bêu xấu rồi, bêu xấu rồi...
Trang Duệ liên tục chắp tay với bôn phía, hắn tự mình hiểu trình độ của mình, chữ này nếu đặt vào mắt người trong nghề thì chẳng khác nào học sinh cấp một, nhưng đây là lần đầu tiên hắn viết thư pháp trước mặt khá nhiều người, nhận được vài lời khen cũng coi như là an ủi.
Trang Duệ viết câu: "Tân niên nạp dư khánh, gia tiết hào trường xuân" thật sự là có ý nghĩa rất sâu.
Theo "Tống Sử Thục thế gia" ghi lại thì Thục chủ từng ra lệnh cho người viết hai câu đối này lên gỗ đào, đây là câu đối xuân đầu tiên của Trung Quốc, thế cho nên đến thời Tống nó được gọi là "Đào Phù".
Những người đi đến cửa hàng dụng cụ văn phòng thì phần lớn đều thích thư pháp, vì vậy mà cũng có kẻ biết điển cố trên, những người như vậy lại giảng gỉi cho người bên cạnh, vì đó là một câu đối đơn giản nhưng viết ra cũng phải có bản lĩnh.
Trang Duệ lần này xem như thả con tép bắt con tôm, vì vậy mà làm cho nhiều người có cảm giác tốt cũng muốn tiến lên muốn ghi vài chữ. Tết đến ai cũng thích chốn vui vẻ, vì vậy cũng không ai quan tâm nhiều vấn đề vặt vãnh, Triệu Hàn Hiên tìm nhân viên sắp xếp cho mọi người được múa bút.
- Ông chủ Trang, chúng ta đi vào nói chuyện được không?
Triệu Hàn Hiên lúc này nhìn quanh, trong cửa hàng có hơn hai ba chục người, hơn nữa còn có những người muốn đến ghi vài chữ, lại có một đám người chen chúc xem xét, thật sự khá ồn ào, không phải chỗ nói chuyện.
- Được...
Trang Duệ gật đầu, hai người tiến vào một gian phòng ở bên cạnh.
- Anh Triệu, hợp đồng anh đã xem xong, cảm thấy thế nào, có ký không?
Qua hôm nay thì Trang Duệ sẽ rất bận rộn, cũng không có thời gian đi đường vòng với đối phương, thế là đi thẳng vào vấn đề.
---o0o---
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của _Matrix_