Quyển 5: Thuần Dương Chiến Thần.
Chương 110 : Giá Vụ cường giả (thượng,hạ)
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Kẻ thù khủng bố mà Cổ Thần chọc giận cũng không chỉ một người, trước mắt có Vu Thần và Chử Tử đại tiên cường địch, nhưng cái thế cường giả cảnh giới này căn bản không xuất hiện tại thế gian nên Cổ Thần cũng không để tâm quá.
Cổ Thần chuyển sự chú ý lên Ngũ hành ấn.
Pháp lực nhất thôi, trong nháy mắt loại bỏ dấu hiệu pháp lực Tiêu Thần đế quân để lại trong Ngũ hành ấn.
Ngũ hành ấn rung mạnh, cuối cùng rơi vào trong tay Cổ Thần, Cổ Thần trong lòng hơi run, thầm nghĩ: Xem ra vật này cũng có cấm chế cường giả lưu lại, nếu như không phải Tàng gia, không lẽ vẫn còn Độ hư cường giả tồn tại trong thế gian này?
Đúng lúc Cổ Thần đang xóa dấu hiệu pháp ấn trong Ngũ hành ấn, trong một tiểu thế giới chỉ rộng một trăm trượng vuông, trên đỉnh tòa cự phong ngàn trượng phía Đông, ba tu sĩ áo xanh, ngồi thành hình tam giác, tu sĩ áo xanh tuổi độ tứ tuần ở giữa đột nhiên mở trừng hai mắt.
Trong mắt hắn, tràn đầy nộ hỏa, quát nói:
- Không ổn! Tàng gia đại nạn!
Hai tu sĩ áo xanh còn lại, nhìn tướng mạo có vẻ còn già hơn, nghe tu sĩ tứ tuần nói vậy, nhất thời mở trừng hai mắt, nhìn tu sĩ tứ tuần, trong mắt tràn đầy kính ý, đồng thanh nói:
- Đại ca, là chuyện gì.
Tu sĩ tứ tuần nói:
- Khôn Phàm, Khôn Sơn, Ngũ hành ấn rơi vào tay người ngoài rồi, đang bị xóa bỏ dấu hiệu pháp ấn, Tàng gia e rằng lành ít dữ nhiều.
- Cái gì?
Tàng Khôn Phàm quát:
- Tàng gia đại nạn, thánh đình tại sao không ra tay tương trợ?
Tu sĩ tứ tuần được Tàng Khôn Phàm và Tàng Khôn Sơn gọi là đại ca, chính là Tàng Khôn Huyền thánh đình trấn Đông hầu ngàn năm trước, người sáng lập ra Đại Doanh đế đình, tam tộc đại chiến, Tàng Khôn Huyền và Thiên Hồ Vương một trận đại chiến, cả hai cùng bị trọng thương chí mạng.
Thiên Hồ Vương không thể không từ bỏ thân thể, gửi gắm nguyên thần cho Đoạt Hồ nhất tốc, đoạt xá trùng sinh.
Tàng Khôn Huyền tiến nhập Sinh Tử Bí Cảnh, kéo dài thọ nguyên, trải qua ngàn năm, thương thế dần dần hồi phục.
Sinh Tử Bí Cảnh là một đại bí địa của nhan tộc, do thánh đình cai quản, do Bách Thánh các sáng sử tông sư Khâu khai tịch, trong Sinh Tử Cảnh, cải biến không phải thời gian, không gian pháp tắc mà là sinh mệnh pháp tắc cực kì huyền bí.
Sinh mệnh pháp tắc huyền ảo vô phương, khó lĩnh ngộ ngất, nhưng rất thần kì, có thể cải biến thọ nguyên.
Trong Sinh Tử Cảnh có thể kéo dài thọ nguyên hai lần, cố danh Sinh Tử Bí Cảnh...
Nếu tu sĩ ở thế giới Cổ Hoàng chỉ có bốn năm thọ nguyên có thể sống, tiến nhập Sinh tử Bí Cảnh, thọ nguyên có thể kéo dài bốn năm nữa, tương đương có ba lần sinh mệnh.
Ngàn năm sau tam tộc đại chiến, cường giả còn sót lại của nhân tộc đều bị thương, thọ nguyên không nhiều, tất cả đều tiến nhập Sinh Tử Bí cảnh, kéo dài thọ gnuyeen, sau đó theo sự hồi phục của tu vi, thọ nguyên cũng không ngừng hồi phục, trong Sinh Tử Bí cảnh, càng sống càng lâu, cho đến khi tu vi phục nguyên.
Sinh Tử Bí Cảnh, dễ ra khó vào, cường giả tiến nhập cho dù tu vi phục nguyên, trong thế giới ba lần thọ nguyên cũng không nỡ rời đi.
Tàng Khôn Sơn đại nộ, nhất thời đứng dậy, nói:
- Đại ca, nhị ca, ta bị thương nhẹ nhất, thương thế cũng đã hồi phục chín phần, tu vi căn bản phục nguyên, các huynh tiếp tục ở ại Sinh Tử Bí Cảnh dưỡng thương, để đệ ra ngoài, xem ai dám diệt Tàng gia ta...
Cổ Thần xóa bỏ dấu hiệu pháp ấn của Tiêu Thần đế quân trong Ngũ hành ấn, sau đó in lên dấu hiệu pháp ấn của mình, Ngũ hành ấn lúc này đã trở thành vật sở hữu của Cổ Thần.
Đang định thu Ngũ hành ấn vào vòng càn khôn, rời khỏi nơi này đột nhiên hư không nứt ra làm đôi, xuất hiện một vết nứt hư không khổng lồ, vết nứt đen xì tựa hồ thông đến một thế giới xa xôi không ai biết.
Một tu sĩ áo xanh tuổi độ tứ tuần từ trong vết nứt không gian bước ra, nhanh như một tia chớp.
Vết nứt không gian hợp lại, hồi phục bình thường, nhưng hơn ngàn trượng phía trước Cổ Thần lại có thêm một tu sĩ áo xanh tuổi độ tứ tuần, đứng giữa hư không, dưới chân chỉ có một tầng vụ khí nhàn nhạt.
Đây chính là Tàng gia tổ tiên đi ra từ Sinh Tử Bí Cảnh: Tàng Khôn Sơn.
Cổ Thần thoáng rùng mình, tu sĩ áo xanh này là một giá vụ kì Độ Hư cường giả!
Nhìn giá vụ cường giả trước mắt, Cổ Thần trong lòng lập tức sản sinh cảm giác không ổn.
Cổ Hoang không chỉ có những Đô Hư cường giả khác, hơn nữa người vừa xuất hiện còn là giá vụ kì Độ Hư cường giả, nằm ngoài tầm dự đoán của Cổ Thần.
Nếu như đằng vân kì cường giả, Cổ Thần dựa vào Chiến Thần diệt tinh quyền đủ để tung hoành, mặc dù vừa rồi đã liên tục sử dụng năm quyền Chiến Thần diệt tinh quyền nhưng pháp lực trong cơ thể vẫn chưa khô kiệt, nếu như người đến là đằng vân kì Độ Hư cường giả, Cổ Thần căn bản không coi ra gì.
Nhưng, người đến là giá vụ kì Độ Hư cường giả, đủ để Cổ Thần trọng thị.
Một quyền đằng vân vong, mười quyền giá vụ diệt!
Kích sát một giá vụ kù Độ Hư cường giả chí ít cần mười quyền, Chiến Thần diệt tinh quyền, cho dù pháp lực Cổ Thần đang ở trạng thái đỉnh phong thì cũng không thể sử dụng mười quyền Chiến Thần diệt tinh quyền, sáu quyền đã là cực hạn, bảy quyền sẽ hoàn toàn hư thoát, tự làm mình bị thương , tám quyền là chuyện không thể.
Cổ Thần mới minh khiếu kì cực hạn tu vi, còn thuộc Mệnh Tuyền Bí Cảnh, có thể kích sát đằng vân kì Độ Hư cường giả đã là nghịch thiên lắm rồi, đối diện giá vụ kì Độ Hư cường giả, căn bản không có hi vọng chiến thắng.
Sắc mặt Tàng Khôn Sơn, đối với Cổ Thần cực kì bất thiện.
Đại Doanh đế đô hơn một nửa đã thành phế tích, máu chảy thành sông, đế quân thần hình đều diệt, Đại Doanh đế đình coi như đã mất toàn bộ, cảnh tượng này rơi vào mắt Tàng khôn Sơn, hóa thành nộ hỏa, mãnh liệt thiêu đốt.
Ánh mắt Tàng Khôn Sơn dừng lại trên Ngũ hành ấn trên tay Cổ Thần, như giọt nước tràn ly, nộ hỏa trong nháy mắt bạo phát, thanh âm như hàn phong gào thét, tay chỉ Cổ Thần nói:
- Ngươi... chết!
Vừa nói, Tàng Khôn Sơn vừa tung chưởng bích về phía Cổ Thần, một đường chưởng cương màu hoàng thổ đột nhiên xuất hiện, chỉ lớn hơn trăm trượng, nhưng tiên cương ngưng tụ, chưởng cương như đá, ẩn hàm thổ chi pháp tắc sâu sắc.
Một chưởng này chính là chiêu cuối cùng Thổ sát ấn trong Ngũ hành phân thần ấn. Chỉ có Đôh Hư cường giả mới có thể tu luyện mà thành, trong chưởng cương hàm chứa pháp tắc chi lực sâu sắc, đáng sợ vô cùng.
Một chưởng của vụ giá kì cường giả là một chưởng mạnh nhất mà Cổ Thần từng gặp.
Chưởng cương của Tàng Khôn Sơn vừa xuất, Cổ Thần lập tức cảm thấy thân thể như nơi xuống bùn, không thể động đậy, mắt nhìn một chưởng thổ sát ấn bổ xuống, muốn tránh cũng không tránh được.
Chưởng cương vừa xuất, Tàng Khôn Sơn đã tung ta không gian pháp tắc, cấm cố không gian, định Cổ Thần trong hư không.
Cổ Thần giật mình, môi hơi động, thi triển Thiên vương vấn thiên thuật, mượn hư ảnh của bảo tháp thiên vương ngăn trở xu thế, bài trừ không gian cấm cố.
Nhưng, Cổ Thần chí há được miệng, môi không thể cử động, không gian cấm cố của giá vụ kì cường giả đối với minh khiếu kì Cổ Thần mà nói, là sự tồn tại không thể kháng cự.
Đến môi cũng không thể động, không thể thi triển Thiên Vương vấn thiên thuật và vô thượng thần thông thanh trừ không gian pháp tắc Dực ca.
Thổ sát ấn nhanh như điện xẹt, trong nháy mắt bổ đến, Cổ Thần không còn thời gian suy nghĩ nhiều, thi triển Chiến Thần diệt tinh quyền.
Chiến Thần diệt tinh quyền có thể trùng phá tất cả pháp tắc, không bị pháp tắc cấm cố, Cổ Thần vân chuyển Chiến Thần diệt tinh quyền, quyền cương cuồn cuộn trào ra, bốn phía không gian pháp tắc cấm cố trong nháy mắt tiêu biến, quyền cương ẩn hàm phá hoại, hủy diệt, giết chóc và tử vong pháp tắc trong nháy mắt lao vào thổ sát ấn của Tàng Khôn Sơn.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, thổ sát ấn hơi lung lay, biến nhỏ một vòng, quyền ấn bị chấn tán không ít, nhưng vẫn lớn gần trăm trượng, thế như lôi đình, nhanh như lưu tinh bổ đến.
Khoảng cách tu vi giữa Cổ Thần và Tàng Khôn Sơn là quá lớn, quyền cương của Chiến Thần diệt tinh quyền bị vỡ làm bốn năm phần, thân thể Cổ Thần nhất chấn, phun ra một ngụm máu tươi, hắn đã bị thương.
Pháp tắc chi lực cuồng bạo tung ra bốn phương tám hướng, tạo thành ngàn vạn vết nứt lớn nhỏ trong thiên không, tựa như một bông pháo hoa cực lớn vừa nổ.
Lúc này Cổ Thần không còn tâm trí thưởng ngoạn cảnh tượng đặc sắc trước mắt, thổ sát ấn bổ đến, khiến hắn cảm thấy uy hiếp chí mạng, pháp tắc chi lực ẩn hàm trong quyền cương để để miểu sát Cổ Thần ngàn lần, vạn lần.
Nhưng, đối diện với thổ sát ấn, Cổ Thần muốn tránh cũng không tránh được, Chiến Thần bất diệt quyền quyền cường vừa vỡ, không gian lại bị cấm cố lần nữa, và Cổ Thần lại rơi vào trạng thái không thể dộng đậy.
Hơn nữa đây đã là lần thứ sáu Cổ Thần sử dụng Chiến Thần diệt tinh quyền, thuần dương chân khí vô cùng vô tận trong cơ thể cũng đã có dấu hiệu khô kiệt, nếu không được tu dưỡng một thời gian dài, pháp lực đừng mong hồi phục.
Lúc này, Cổ Thần đến thời gian tránh né cũng không có, nói gì tu dưỡng?
Đối diện với thổ sát ấn đang điên cuồng đánh đến, Cổ Thần không còn cách nào khác, đành phải liều mạng.
- Thái hư tiên đỉnh...
Cổ Thần đọc thầm trong miệng, vận chuyển đỉnh thiên quyết, thao tác Thái hư tiên đỉnh,
Thái hư tiên đỉnh ẩn trong cơ thể Cổ Thần biến lớn trong nháy mắt, một cổ đỉnh cũ kĩ đột nhiên xuất hiện bên ngoài cơ thể Cổ Thần, bảo vệ thân thể hắn.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa, thổ sát ấn của Tàng Khôn Sơn đánh lên Thái hư tiên đỉnh.
Thổ sát ấn tứ tán, vỡ thành hư vô, trên Thái hư tiên đỉnh không để lại bất cứ dấu vết gì.
Nhưng cả Thái hư tiên đỉnh bị đánh như một vì sao băng, trong nháy mắt bay xa ngàn trượng, Cổ Thần mặc dù ở trong đỉnh, nhưng sức mạnh cự đại vẫn khiến thân thể hắn rung mạnh, một lần nữa phun ra một ngụm máu tươi.
Giá vụ cường giả và đằng vân cường giả thực lực hơn ké, đâu chỉ mười lần?
Cổ Thần trong Thái hư đỉnh kháng cự được công kích của đằng vân kì đỉnh phong Ma Vương Đồ Độc, nhưng lại không kháng cự được công kích của giá vụ sơ kì Tàng Khôn Sơn.
- Nghich tặc, bắt nạt Tàng gia ta không có người! Đi chết đi...
Tàng Khôn Sơn hét lên một tiếng giận dữ, thân ảnh lóe lên rồi biến mất, thuấn di đến bên cạnh Thái hư tiên đỉnh, một chưởng bổ xuống, lại là một chưởng thổ sát ấn đánh lên Thái hư tiên đỉnh.
Cổ Thần biết, cứ đà này, sớm muộn gì cũng bị đối phương đánh chết, Tháu hư tiên đỉnh không tương liên với mệnh thần của hắn, hắn không có một cơ thể bất tử, cho dù trốn trong đỉnh, cũng phải chịu công kích quá cường đại.
Mi tâm Cổ Thần khẽ động, lóe ra một khối kim quang, chính là Như ý lung linh bảo tháp.
Bảo tháp vừa xuất, trong nháy mắt hóa thành ngàn trượng lớn nhỏ, chặn đứng trước Thái hư tiên đỉnh, tầng thứ nhất bảo tháp mở ra, tung ra một mảng kim quang vạn trượng.
Kim quang là khí tức ẩn hàm kim chi pháp tắc, hơi ảnh hưởng đến không gian pháp tắc cấm cố của Tàng Khôn Sơn, Cổ Thần môi vừa mở, lập tức thi triển vô thượng thần thông Kình ca.
Dưới ảnh hưởng của Kình ca chi thanh và kim quang vạn trượng phát ra từ bảo tháp, không gian cấm cố xung quanh Cổ Thần có phần yếu đi, mặc dù vẫn còn liên quan nhưng đã không còn giữ được Cổ Thần, mang theo cả Thái Hư Tiên Đỉnh, Cổ Thần lao vào trong tầng thứ nhất Như ý lung linh bảo tháp.
Tầng thứ nhất bảo tháp ẩn hàm một lượng lớn kim chi pháp tắc khí tức, Cổ Thần là chủ nhân Như ý lung linh bảo tháp, không bị kim chi pháp tắc đả thương, nhưn Tàng Khôn Sơn bước vào trong bảo tháp, sẽ bị kim chi pháp tắc khí tức công kích.
Tàng Khôn Sơn nếu như sử dụng pháp tắc chi lực trong Như ý lung linh bảo tháp sẽ bị kim quang làm cho yếu đi, như vậy, Cổ Thần sẽ đủ cách chiến đấu với Tàng Khôn Sơn, chỉ có như vậy mới kéo gần khoảng cách thực lực giữa hai bên.
Nếu như cứ bị người ta cấm cố trong hư không không thể động đậy, trở thành bia tập bắn, Cổ Thần đến tư cách hoán thủ cũng không có.
Nếu như Tàng Khôn Sơn không tiến nhập bảo tháp, vậy thì càng tốt, Cổ Thần có thể ở trong bảo tháp tu dưỡng, hồi phục pháp lực, mặc dù chạy không thoát nhưng người ở trong Như ý lung linh bảo tháo rồi là không còn nguy hiểm.
Tang Khôn Sơn là giá vụ kì cường giả, sợ gì không dám vào trong Như ý lung linh bảo tháp?
Thấy Cổ Thần biến vào trong bảo tháp, Tàng Khôn Sơn như giòi phụ cốt, theo sát sau lưng, lạnh giọng nói:
- Muốn trốn? Trốn trong Như ý lung linh bảo tháp thì cũng là một con đường chết.
Tàng Khôn Sơn vừa tiến nhập vào tiểu thế giới bảo tháp tầng thứ nhất, Cổ Hoang thế giới không gian cấm cố nhất thời tiêu biến, Như ý lung linh bảo tháp không có Cổ Thần không chế, không có Tàng Khôn Sơn không gian cấm cố, nhất thời từ không trung rơi xuống.
Như ý lung linh bảo tháp đạp trúng đế đình chỉ điện, làm chủ điện vỡ vụn, lúc này, cả Đại Đoanh đế đình trên cơ bản đã là phế tích.
Cổ Thần tiến nhập bảo tháp tầng thứ nhất, còn chưa kịp lấy hơi Tàng Khôn Sơn đã một chưởng đánh đến, thổ sát ấn trong bảo tháp tầng thứ nhất bị kim chi pháp tắc khí tức ảnh hưởng, so với bên ngoài sức mạnh yếu đi không ít, nhưng đối với Cổ Thần minh khiếu kì tu vi àm nói, vẫn là sự tồn tại đến động cũng không dám động.
Cho dù là đằng vân kì độ hư cường giả, bị thổ sát ấn của Tàng Khôn Sơn kích trúng, cũng là cửu tử vô sinh, huống hồ Cổ Thần!
Tàng Khôn Sơn vừa xuất thủ, đã sử dụng không gian pháp tắc, cấm cố không gian, nhưng trong tầng thứ nhất của Như ý lung linh bảo tháp, kim chi pháp tắc khí tắc nồng hậu hơn nhiều, Tàng Khôn Sơn không gian pháp tắc cũng bị ảnh hưởng.
Cổ Thần trong không gian cấm cố của Tàng Khôn Sơn, không còn đến môi cũng khồng thể động đậy, cảm thấy chẳng khác gì trong không gian cấm cố của Ma Vương Đồ Độc, dưới ảnh hưởng của kim quang trong Như ý lung linh bảo tháp, không gian cấm cố của Tàng Khôn Sơn yếu đi một bậc, chỉ tương đương không gian pháp tắc do đằng vân kì cường giả thi triển.
Như vậy, Cổ Thần đối diện với không gian cấm cố của Tàng Khôn Sơn, không còn là không đủ sức phản kháng nữa, nhất thời thi triển vô thượng thần thông Kình ca của Thái Hư Cung. Ca thanh vừa cất, không gian cấm cố bên ngoài cơ thể Cổ Thần lập tức biến mất vô ánh vô tung.
Thổ sát ấn đánh lên vị trí nơi Cổ Thần vừa đứng, thổ thạch bay tán loạn, phát ra một tiếng nổ kinh thiên, cả Như ý lung linh bảo tháp đều đang run rẩy kịch liệt.
Thân thể Cổ Thần từ trong hư không cách đó nhiều trượng bước ra, lúc này hắn đã biến thành hình dạng ba đầu sáu tay, ba cánh tay bên phải nắm chặt ba món tiên bảo cực phi kiếm bảo: Long hoàng chí dương kiếm, Tuyệt thần kiếm bảy màu, Xích dương lân hỏa kiếm, cánh tay thứ nhất bên trái cầm trung phẩm tiên bảo Bàn long sát thần thương.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Quyển 5: Thuần Dương Chiến Thần.
Chương 111 : Chiến (thượng,hạ)
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Quang mang bùng lên, Cổ Thần đồng loạt nâng bốn món tiên bảo, bổ về phía Tàng Khôn Sơn.
Hai món thượng phẩm tiên bảo, một món trung phẩm tiên bảo, một món hạ phẩm tiên bảo, trừ hạ phẩm tiên bảo Xích dương lân hỏa kiếm uy hiếp đối với Tàng Khôn Sơn coi như nhỏ, ba món tiên bảo còn lại trên cơ bản đều có uy hiếp chí mạng.
Tàng Khôn Sơn thấy kiếm cương và thương cương của Cổ Thần đánh đến, mắt đầy vẻ khó chịu, lạnh giọng nói:
- Sâu bọ mà cũng dám khoe khoang trước mặt ta, muốn chết...
Trong lúc nói chuyện, Tàng Khôn Sơn không hề nhúc nhích, chân dẫm lên mộ đám sương trắng, tay không đứng trong hư không, đối diện với công kích của Cổ Thần, không hề có ý chống đỡ hay né tránh.
Kiếm cương màu đỏ của Long hoàng chí dương kiếm chém nát hư không, kiếm cương bảy màu của Tuyệt thần kiếm bảy màu một phân thành bảy, như một dải cầu vồng, hỏa diễm kiếm cương của Xích dương lân hỏa kiếm phân thiên phách địa... chín đường kiếm cương đồng thời hướng đến Tàng Khôn Sơn.
Dưới chín đường kiếm cương này, còn có một đường thương cương đen xì, đầu thương lấp lánh hàn quang như lưu tinh lóe lên rồi biến mất, tạo thành một lỗ thủng cự đại trong không gian.
Tựa hồ chỉ trong chớp mắt, chín đường cương mang, một đường thương mang, chỉ còn cách Tàng Khôn Sơn trăm trượng.
Đúng lúc này, đột nhiên một luồng sức mạnh cường đại từ hư không sản sinh, không khí xung quanh đột nhiên trở nên nặng nề, như biến thành cố thể trong suốt, Tàng Khôn Sơn lại sử dụng không gian pháp tắc, tiến hành không gian cấm cố.
Chín đường kiếm cương, một đường thương cương bị định lại trong hư không, thời gian như bị kéo dài ra, tốc độ trở nên chậm chạp, động tác như trong một thước phim quay chậm.
Thân thể Cổ Thần cũng như rơi xuống vũng bùn, một luồng sức mạnh cự đại từ bốn phương tám hướng tiến hành cấm cố, bốn phía mặc dù đều là không khí, nhưng Cổ Thần cảm thấy áp lực trên người đã lên hàng tỉ cân.
Tàng Khôn Sơn một lần nữa sử dụng không gian tắc câmd cố không gian.
Cổ Thần trong lòng sợ hãi, hắn chưa từng bước vào Độ Hư Bí Cảnh, đến đằng vân kì còn chưa bước chân qua, đừng nói giá vụ kì, không biết giá vụ cường giả lĩnh ngộ tắc thành thạo thế nào.
Bên ngoài pháp bảo, Tàng Khôn Sơn một tay sử dụng Không gian tắc cấm cố không gian, hơn nữa còn sử dụng liên tục, không ngờ vào Như ý lung linh bảo tháp rồi, đối diện với công kích của Cổ Thần, Tàng Khôn Sơn lại sử dụng không gian tắc.
Thiên địa tắc, chỗ nào cũng có, như biển rộng vực sâu, vô cùng vô tận.
Độ Hư Bí Cảnh cường giả, đằng vân kì, giá vụ kì, hư không kì ba cảnh giới đều là quá trình lĩnh ngộ tắc, tắc lĩnh ngộ là thiên địa tắc trong thiên địa, cũng không phải sở hữu hay sở hữu của riêng tu sĩ.
Chỉ có bước vào Độ Hư Bí Cảnh cảnh giới thứ tư hợp đạo kì tu vi, sáng tạo ra đạo của riêng mình mới có thể sáng tạo tắc, lúc đó, có thể ngôn tùy xuất, nhất cử nhất động, nhất ngôn nhất chỉ đều ẩn hàm tắc chi lực.
Cho nên, nếu không phải hợp đạo kì Chư Tử đại tiên, đằng vân, giá vụ, hư không ba cảnh giới Độ Hư cường giả sau khi lĩnh ngộ tắc, tự thân không thể sáng tạo tắc, mà phấy trộm dùng thiên địa tắc, mà cũng không thể sử dụng vĩnh viễn.
Tàng Khôn Sơn liên tục sử dụng không gian tắc, chứng tỏ lĩnh ngộ đối với không gian tắc của hắn đã đến cảnh giới tương đối sâu sắc.
Chín đường kiếm cương và một đường thương mang bị không gian tắc của Tàng Khôn Sơn cấm cố, mặc dù đang ở trong Như ý lung linh bảo tháp, không gian tắc của Tàng Khôn Sơn bị kim chi khí tức của bảo tháp tầng thứ nhất làm suy yếu, không thể đem kiếm cương và thương cương cấm cố ở trạng thái lặng hoàn toàn. Nhưng công kích trở nên chậm chạp như vậy căn bản không thể tạo thành bất cứ uy hiếp gì với Tàng Khôn Sơn. Khoảnh khắc động tác kiếm cương trở nên chậm chạp, hai mắt Tàng Khôn Sơn tinh quang bạo trướng, hai tay nhấc lên, nhanh như điện xẹt, điểm mười đường chỉ cương về phía trước.
Mười đường chỉ cương này do tiên lực cương mang của Tàng Khôn Sơn ngưng tụ mà thành, ẩn hàm sức mạnh lĩnh ngộ đối với thiên địa tắc, mạnh như bôn lôi, thế như điện xẹt.
Chỉ thấy mười đường cương mang lóe lên trong hư không, một loạt những tiếng nổ lớn vang lên từ trong hư không.
Ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm!
Mười đường chỉ cương của Tàng Khôn Sơn đánh trúng chín đường kiếm cương và một đường thương cương của Cổ Thần.
Pháp tắc chi lực va chạm, dễ dàng nhận ra, Cổ Thần nếu chỉ dựa vào pháp tắc chi lực ẩn hàm trong pháp tắc chi lực vĩnh viễn không phải đối thủ của Tàng Khôn Sơn, chín đường kiếm cương và một đường thương cương bị chỉ cương đánh trúng, nhất thời nhấp nháy như pháp hoa, biến mất trong giây lát.
Một luồng sức mạnh cự đại, truyền ra từ bốn món tiên bảo, Cổ Thần muốn tránh cũng không kịp, bốn món tiên bảo kiếm rơi khỏi tay, thân thể Cổ Thần bị phản chấn chi lực làm cho bay ngược ra sau, miệng ấm ấm, một ngụm máu nóng từ miệng thổ ra.
Mười đường chỉ mang do Tàng Khôn Sơn đánh ra thế đi đã giảm, nhưng vẫn nhanh như điện xẹt, phá không bay về phía Cổ Thần.
- Không biết tự lượng sức mình!
Tàng Khôn Sơn hừ lạnh một tiếng, thân ảnh lóe lên, sử dụng thuấn di lần thứ hai xuất hiện thân ảnh Tàng Khôn Sơn đã đã xuất hiện phía trước mười đường chỉ cương, một chưởng đánh ra... thổ sát ấn một lần nữa lao về phía Cổ Thần, định đánh cho hắn nát bấy.
Một đường thanh âm cao vút ẩn hàm tự nhiên đại đạo đột nhiên vang lên, Cổ Thàn lập tức sử dụng vô thượng thần thông của Thái hư cung Kình ca, không gian tắc cấm cố xung quanh biến mất trong nháy mắt, thấy Thổ sát ấn đã đến ngay trước mặt, thân ảnh Cổ Thần trong nháy mắt biến mất giữa hư không, vô ảnh vô tung.
Ầm!
Như ý lung linh bảo tháp một lần nữa phát ra chấn động kịch liệt, một tiếng nổ kinh thiên từ trong tầng thứ nhất bảo tháp truyền ra.
May mà Như ý lung linh bảo tháp là một món vô thượng tiên bảo, chưởng cương của Tàng Khôn Sơn dù mạnh nhưng nếu muốn hủy hoại Như ý lung linh bảo tháp vẫn là không thể.
Cổ Thần thuấn di thoát khỏi công kích của Tàng Khôn Sơn, lần thứ hai xuất hiện cách đó hơn ngàn trượng, thân thể biến trở lại hình dạng ban đầu.
Thực lực Tàng Khôn Sơn quá mạnh, Cổ Thần căn bản không thể tạo thành bất cứ uy hiếp gì với hắn, tùy tiện xuất thủ, thiệt thòi chỉ có thể là bản thân.
Chịu thiệt một lần, Cổ Thần biết thực lực của hắn cách đối phương quá xa, căn bản không có hi vọng chiến thắng, với giá vụ kì tu vi của đối phương, ch dù Cổ Thần sử dụng Chiến thần lệnh phóng xuất thuần dương chi hỏa đối phương cũng có thể rời đi trong giây lát, ngược lại còn bạo lộ con át chủ bài của mình, tiết lộ tin tức Chiến Thần lệnh.
Nếu như không thể tạo thành uy hiếp với đối phương, Cổ Thần không xuất thủ tiến hành công kích nữa, thuấn di xuất hiện cách đó hơn vài trượng, thấy chỉ mang của Tàng Khôn Sơn lại bắn đến, thân ảnh Cổ Thần một lần nữa biến mất, sử dụng thuấn di bỏ chạy.
Tàng Khôn Sơn mấy lần liền xuất thủ đều bị Cổ Thần nhẹ nhàng né qua.
Cho dù Tàng Khôn Sơn sử dụng không gian tắc cấm cố không gian, nhưng, dưới sự ảnh hưởng của kim chi tắc khí tức bảo tháp tầng thứ nhất, cộng thêm Cổ Thần thi triển Thái Hư Cung vô thượng thần thông Kình ca, không bị không gian tắc của Tàng Khôn Sơn ảnh hưởng, tự do xuyên đi lại trong hư không.
Không gian trong Như ý lung linh bảo tháp tầng thứ nhất rộng chừng ba ngàn trượng, bất luận Tàng Khôn Sơn công kích thế nào, Cổ Thần đều có đủ không gian tiến hành né tránh.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Quyển 5: Thuần Dương Chiến Thần.
Chương 112 : Tâm tình xúc động (thượng,hạ)
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Cổ Thần không làm bất cứ hành động hoàn thủ nào, đối diện với công kích của Tàng Khôn Sơn, chỉ là không ngừng né tránh, mặc dù không phải bỏ chạy nhưng nhất thời Tàng Khôn Sơn không thể làm gì được Cổ Thần.
Tàng Khôn Sơn không ngừng bổ ra thổ sát ấn, hoặc là lấy tắc chi lực hay vô kiên bất tối chỉ cương tiến hành công kích, Cổ Thần một mực né tránh, nửa khắc trôi qua, Tàng Khôn Sơn công kích hơn trăm lần, đều bị Cổ Thần tránh được, bất luận Tàng Khôn Sơn công kích nhanh thế nào cũng không nhanh bằng Cổ Thần.
Đường đường giá vụ kì cường giả, cho dù kích sát đằng vân kì cường giả cũng chắc chín phần mười, nhưng lại không thể công kích được một minh khiếu kì Mệnh Tuyền tu sĩ, lâu dần, bản thân Tàng Khôn Sơn cũng giận muốn vỡ ngực.
- Tiểu tử, giỏi thì đừng chạy...
Nửa khắc sau, Tàng Khôn Sơn vẫn chưa chạm được vào gấu áo Cổ Thần, giận dữ rống lớn.
Cổ Thần cười lạnh một tiếng, nói:
- Lão đầu, ngươi giỏi thì đừng xuất thủ.
Tàng Khôn Sơn nghiến răng nói:
- Tiểu tử, tìm được ngươi, lão phu sẽ lột da, rút gân, lấy mỡ ngươi đốt đèn lồng...
Cổ Thần thuấn di tránh công kích của Tàng Khôn Sơn, nói:
- Lão bất tử, muốn bắt được ta? Chỉ sợ ngươi không có bản lĩnh ấy.
- Lão phu đường đường giá vụ kì Độ Hư cường giả lại không có bản lĩnh bắt một Mênhj Tuyền tiểu tu sĩ ngươi? Tức chết lão phu, có giỏi thì qua đây..
Tàng Khôn Sơn phẫn nộ nói.
Tàng Khôn Sơn càng giận, tốc độ càng nhanh, nhưng Cổ Thần đã có ý tránh, muốn bắt được Cổ Thần, trong Như ý lung linh bảo tháp căn bản không thể.
Nhưng nếu Tàng Khôn Sơn rời Như ý lung linh bảo tháp, Cổ Thần căn bản không ra ngoài, Tàng Khôn Sơn muốn ép cũng không được, chỉ có thể ở lại trong Như Ý lung linh bảo tháp, đọ kiên nhẫn với Cổ Thần.
Cổ Thần liên tục sử dụng sáu lần Chiến Thần diệt tinh quyền, pháp lực trong cơ thể đã mất đi chín phần, còn lại không nhiều, nhưng sử dụng Cửu long phù không môn thuấn di, căn bản không mất bao nhiêu lực, tạm thời vẫn có thể chống chịu được một hai ngày.
Trước mắt không có cách thoát thân, Cổ Thần cũng chỉ có thể ở lại trong Như ý lung linh bảo tháp, cùng Tàng khôn Sơn đo độ kiên nhẫn.
Tàng Khôn Sơn gằn giọng nói:
- Tiểu tử, xem ngươi kiên ftrif được bao lâu... lão phu chơi với ngươi đến cùng, rồi một ngày, ngươi cũng phải khô kiệt!
Thời gian không ngừng trôi qua.
Rất nhanh, hai canh giờ đã qua, trong tầng thứ nhất Như ý lung linh bảo tháp, vẫn là Tàng Khôn Sơn không ngừng công kích, Cổ Thần không ngừng thuấn di tránh né, không hề có dấu hiệu khô kiệt.
Đột nhiên, Như ý lung linh bảo tháp rung mạnh.
Một luồng sức mạnh cự đại đột nhiên giáng xuống, Cổ Thần vừa từ hư không thuấn di ra, đã bị định trong hư không, đến môi cũng không cử động nổi.
Cổ Thần chấn động, đây là một cổ lực lượng không thể kháng cự được.
Tàng Khôn Sơn thấy Cổ Thần bất động tại hư không thì trong lòng đại hỉ, đang muốn hạ sát thủ thì hắn lại kinh hãi phát hiện bản thân hắn cũng bị giam cầm tại hư không, không cách nào nhúc nhích.
Vừa rồi Như Ý Lung Linh bảo tháp mãnh liệt chấn động, chứng tỏ có người vừa cường hành tiến vào trong bảo tháp.
Tàng Khôn Sơn là cao thủ Giá Vụ kỳ, mà người tới có thể giam cầm cả hắn thì chứng tỏ người này thực lực ít nhất phải là Hư Không hậu kỳ cao thủ.
Đương kim thế gian đã không còn tồn tại như Chư tử đại tiên, cho nên người tới chắc hẳn phải là cao thủ mạnh nhất dưới Hợp Đạo.
Đột nhiên có cao thủ Hư Không Kỳ siêu cấp giáng lâm khiến cả Cổ Thần và Tàng Khôn Sơn đều khiếp sợ.
Hai người còn chưa kịp suy đoán là cao thủ nào thì một cổ lực lượng cường đại không kém vừa rồi cũng đột nhiên ập xuống.
Cổ Thần lúc này hoàn toàn như biến thành một con kiến ở trong băng điêu, không thể nhúc nhích mảy may, ngay cả lông tóc cũng vậy.
Tàng Khôn Sơn còn đang kinh ngạc thì một đạo cường quang chói mắt đã phá không mà tới, hư không bị cương mang bổ ra một cái khe rộng chừng trăm trượng, bên trong là một mảnh đen kịt, một cổ lực lượng tử vong khủng bố lập tức bao phủ xuống Tàng Khôn Sơn.
Đối mặt với đạo cương mang kia, Tàng Khôn Sơn không khỏi sinh ra một loại cảm giác chắc chắn phải chết! Đó la fmột cổ lực lượng không thể kháng cự được!
Tàng Khôn Sơn vô cùng khiếp sợ, người có thể khiến hắn có cảm giác này ít nhất phải là Hư Không Kỳ siêu cấp cường giả!
Trong lúc Tàng Khôn Sơn còn đang kinh hãi, lại có một đạo huyễn bạch cương mang có lực lượng cường đại không kém đạo trước chụp tới.
"Oanh!"
Một tiếng bạo nổ long trời vang lên. Hai đạo cương mang mang theo lực lượng khổng lồ của Hư Không Kỳ cường giả đánh vào nhau.
Cả Như Ý Lung Linh bảo tháp bị chấn động kịch liệt nhấc bổng lên trời phải hơn vạn trường có thừa. Lúc nó rơi xuống hoàn toàn phá vỡ Đại Doanh đế đình cung điện thành phấn toái.
Pháp tắc lực khi va chạm vào nhau liền oanh tạc thành vô vàn tai năng lượng vung vẩy ra khắp nơi, lực lượng này cũng đủ để nháy mắt xé nát một cao thủ Đằng Vân Kỳ!
Vẻn vẹn chỉ là một chút cương mang của pháp tắc chi lực va chạm bạo liệt ra mà cũng đã khiến Cổ Thần có cảm giác tính mạng bị uy hiếp kịch liệt.
Cổ Thần vẫn còn bị không gian pháp tắc cường đại cố định tại hư không, không cách nào nhúc nhích, cho nên lúc các tia cương mang bị bạo liệt bay tới chỗ Cổ Thần, Cổ Thần không cách nào né tránhd được.
Đúng lúc này, một cái cương tráo thật lớn đột nhiên đem Cổ Thần bao bọc vào bên trong.
Những tia cương mang bạo liệt kia chạm vào cương tráo này liền hoá thành hư vô.
Không gian giam cầm bao quanh Cổ Thần trong lúc đó cũng đã biến mất.
Cổ Thần quay đầu lại thì thấy hai người, một người một thân xanh lục chính là Hư Tử Uyên. Đứng bên cạnh nàng là một thanh niên tuổi chừng hai mươi, áo trắng tóc trắng không gió tự bay chính là Ngô Tinh.
Bên cạnh Tàng Khôn Sơn giờ phút này cũng nhiều thêm một người chính là Thánh hoàng Cơ Nghiêu.
Cổ Thần vừa mới nhận ra Ngô Tinh và Cơ Nghiêu thì cánh tay liền bị người ta nắm lấy. Ngô Tinh cầm tay Cổ Thần và Hư Tử Uyên chợt loé lên đã ra khỏi Như Ý Lung Linh bảo tháp. Theo sau đó là hai đạo độn quang cũng không nhanh không chậm bay ra.
Độn quang dừng lại, Cổ Thần, Ngô Tinh, Hư Tử Uyên ba người đứng chung một chỗ, Cơ Nghiêu và Tàng Khôn Sơn đúng một chỗ cách xa nhau tầm hai ngàn trượng hơn.
Hư Tử Uyên nắm lấy cánh tay của Cổ Thần nói:
- Sư đệ, ngươi ...
Vừa nói, ánh mắt của Hư Tử UYên liền nhìn thấy phế tích máu chảy thành sông bên dưới, trong lòng liền thở dài một hơi.
Cổ Thần đem Như Ý Lung Linh bảo tháp thu vào trong lòng bàn tay rồi hướng Ngô Tinh nói:
- Đa tạ đại ca ra tay cứu giúp!
Ngô Tinh vỗ vỗ bả vai Cổ Thần, đối với thảm trạng bên dưới hắn giống như không thấy, nói:
- Cổ Thần lão đệ, ngươi đúng là làm cho ta kinh ngạc, còn chưa bước vào Độ Hư cảnh mà dưới sự công kích của cao thủ Giá Vụ kỳ vẫn còn bảo trụ được tính mạng ha ha ha ... thật là làm cho ta phải mở rộng tầm mắt, ha ha ha ... bội phục! Ta thực sự bội phục!
Cổ Thần nói:
- Nhờ có Như Ý Lung Linh bảo tháp và mấy cái tiên bảo nếu không mạng của ta hôm nay coi như xong rồi! Đại ca, ngươi tại sao lại cùng tên Thánh Hoàng kia một chỗ vậy?
Hôm nay thực lực của Cổ Thần đã đủ mạnh để so với cường giả Độ Hư cảnh cho nên khi đối mặt với Cơ Nghiêu đã không còn cảm giác đầy áp lực như lần trước nữa.
Nhất là sau khi trải qua chuyện trong Xích Đế mộ trủng, biết được đạo tâm của Cơ gia từ Cơ Thiên thì trong lòng Cổ Thần đã không vừa mắt đám Cơ gia này rồi.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Quyển 5: Thuần Dương Chiến Thần.
Chương 113 : Về phương Bắc
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Mặc dù Cơ Nghiêu hiện tại ngay trước mặt, Cổ Thần cũng chỉ coi hắn như là một tu sĩ bình thường, không còn một chút tôn kính hay thấy có cảm giác cao quý nào nữa.
Ngô Tinh liếc nhìn phía trước nói:
- Nếu không phải tại tên điên kia dây dưa thì ta sớm đã tới đây trợ giúp ngươi rồi. May mắn là ngươi khá biến thái, ngay cả Giá Vụ kỳ cường giả cũng không thể giết chết ngươi, nếu không ta thực sự sẽ hướng Thánh đình khai đao a!
Cơ Nghiêu lúc này cũng đang nói với Tàng Khôn Sơn là do Ngô Tinh dây dưa nên mới tới muộn, khi nghe những lời này sắc mặt liền sa sầm xuống:
- Khẩu khí thật là lớn, dám khai đao với thánh đình ta? Hừ, chọc bản hoàng ta giận dữ thì thiên hạ này sẽ không còn một còn rồng nào đâu!
Tàng Khôn Sơn nhìn Ngô Tinh cả kinh nói:
- Người này là Long tộc tu sĩ? Vì sao tam tộc đai chiến ngàn năm trước chưa từng thấy qua hắn?
Đối với xuất thân của Ngô TInh, Cơ Nghiêu cũng không thể nào biết được. Nhưng đối với tên địch nhân đột nhiên xuất hiện này hắn lại tràn ngập lửa giận:
- Không biết là yêu nghiệt từ đâu chui ra mà trận tam tộc đai jchiến ngàn năm trước lại làm con rùa đen rút đầu không ra. Đến gần đây mới xuất hiện.
Cổ Thần nghe vậy liền nói:
- Đại ca của ta tung hoàng từ thời thượng cổ, bế quan vạn năm tới gần đây mới xuất thế!
Cơ Nghiêu và Tàng Khôn Sơn liếc mắt nhìn Ngô Tinh một cái, đối với lời nói của Cổ Thần hiển nhiên không tin, Cơ Nghiêu liền phản bác:
- Tên yêu nghiệt này xuất thân tuy không rõ nhưng bổn sự lại không nhỏ. Bổn hoàng cũng chưa thể làm gì được hắn, Tàng lão tam, có tên yêu nghiệt này ở đây, hôm nay ngươi muốn báo thù sợ là khó mà thành được.
Tàng Khôn Sơn hướng về một mảnh phế tích bên dưới, nội tâm tràn ngập lửa giân nói:
- Tàng gia ta ngàn năm cơ nghiệp liền bị huỷ hoại trong chốc lát. Mấy vạn hậu nhận tất cả đều chết hết, thù này là bất cộng đái thiên, làm sao có thể không báo?
Cơ Nghiêu nói:
- Tên yêu nghiệt này cho dù hiện tại ta và ngươi liên thủ cũng không cách nào báo thù được, sao không chờ thời cơ khác, đợi đến lúc Tàng Khôn Huyền cùng với Tàng lão nhị khôi phục tu vi từ trong Sinh Tử Cảnh đi ra? Đến lúc đó có ta kiềm chế tên yêu nghiệt này, với ba người các ngươi một Hư Không Kỳ, hai Giá Vụ kỳ chẳng lẽ không thể thu thập được một tên tiểu tử Minh Khiếu Kỳ cực hạn sao?
Lúc hai người còn đang bàn luận thì Ngô Tinh đã mở miệng nói:
- Cơ phong tử, các ngươi hảo hảo mà thương lượng đi, lão tử đi trước, nếu muốn đánh thì nhanh lên, lão tử sẽ cùng ngươi đánh cho thống khoái!
Dứt lời, Ngô Tinh liền nắm cánh tay Cổ Thần và Hư Tử Uyên biến mất tại chỗ, tiếp sau đó liền xuất hiện ngoài ngàn dặm xa ...
Tàng Khôn Sơn nhìn theo độn quang đang dần biến mất trước mắt, cắn răng nói:
- Hảo, vậy để cho tên tiểu tử kia sống thêm ít ngày nữa, đợi khi đại ca cùng nhị ca ta thương thế khỏi hẳn, từ trong SInh Tử Cảnh đi ra, lúc đó sẽ lột da rút xương tên tiểu tử này, để cho hắn muốn sống không được, muốn chết không xong!
Cơ Nghiêu khẽ gật đầu, khoé môi nhếch lên nụ cười thâm hiểm như có như không.
Ngô Tinh thuấn di một lần cả ngàn dặm liên tục nửa khắc sau đã rời khỏi Đại Doanh đế đình mấy vạn dặm, tiến vào khu vực đông bắc bộ, phụ cận Hư Thiên tông.
Đến cách Hư Thiên tông còn khoảng ngàn dặm, Ngô Tinh liền dừng lại. Cổ Thần hiên tại là chưởng giáo chí tôn của Hư Thiên tông, Hư Tử Uyên cũng là trưởng lão cho nên hắn tự nhiên là đưa hai ngừoi trở về đây.
Từ lúc rời khỏi Đại Doanh đế đình, trong lòng Cổ Thần vẫn không ngừng hiện lên khuôn mặt của phụ thân hắn, ngẫu nhiên cũng xuất hiện hình ảnh hắn tàn sát ở Đại Doanh đế đình. Khiến nội tâm hắn lúc này thập phần khó chịu và mông lung.
- Sư tỷ, nàng đi về trước đi!
Nhìn Linh Hư sơn mạch phía trước, trong nội tâm Cổ Thần không hề muốn trở về vào lúc này.
Hư Tử Uyên kinh ngạc nhìn Cổ Thần nói:
- Ngươi không trở về Hư Thiên tông sao? Muốn đai Đại Mông?
Cổ Thần lắc đầu nói:
- Chỗ nào ta cũng không muốn đi, ta vốn chỉ muốn trở về Nhạc Thuỷ thành, trở về Cổ gia, thế nhưng hiện giờ ...
Hư Tử Uyên nắm chặt cánh tay Cổ Thần nói:
- Ta biết ngươi rất thương tâm, phụ thân ở trong lòng ngươi rất trọng yếu, thế nhưng ngươi phải biết rằng, ta cũng thân nhân tốt nhất của ngươi, Hư Thiên tông cũng là nhà của ngươi!
Cổ Thần nói:
- Không biết vì cái gì, sau khi báo thù nội tâm của ta lại rỗng tuếch, không biết phải làm thế nào tiếp theo. Nhưng ta vẫn cảm giác được trong lòng ta có một cái bóng khí, không thể nào thông được, khiến ta rất mông lung. Phía trước là một khoảng trống rỗng, không hề có con đường nào cho ta bước đi, và cũng không biết hướng về đâu. Ta hiện giờ chỉ muốn yên lặng một chút để hiểu rõ ta muốn cái gì, phải đi hướng nào và con đường nào để đi!
Ngô Tinh mỉm cười nói:
- Đệ muội, ngươi nên để cho hắn ở một mình một thời gian, tu vi của hắn hiện giờ đã tới Minh Khiếu kỳ cực hạn, muốn bước vào Độ Hư cảnh thì phải trải qua tâm tình xúc động. Chỉ cần xông qua được cửa ải này hắn liền có thể bước vào Độ Hư, tiến vào tiên đạo. Nếu không xông qua được thì cả đời này hắn cũng chỉ có thể dừng lại tại đây. Vốn là tâm tình xúc động cần phải bước vào Minh Khiếu kỳ cực hạn cả trăm năm thậm chí mấy trăm năm về sau không ngừng ngộ đạo mới có thể sinh ra. Nhưng Cổ Thần lão đệ vừa trải qua một trận phong bá tinh thần quá lớn, mà vừa vặn hắn đang là Minh Khiếu kỳ cực hạn ... có thể nói là nhân hoạ đắc phúc đó!
Cổ Thần cười khổ một tiếng nói:
- Nhân hoạ đắc phúc? Ta tình nguyện không có cái phúc này a! Cái phúc này có giá quá lớn, quá lớn ...
Hư Tử Uyên nói:
- Sư đệ, ngươi còn chưa bước vào Độ Hư cảnh giới đã kết lấy nhiều địch nhân Độ Hư cường giả như vậy, ta như thế nào có thể yên tâm?
Ngô TInh nói:
- Cổ Hoang thế giới rất to lớn, nếu muốn tìm một người, nói dễ vậy sao? Khi đạt tới lúc tâm tình xúc động thì cần phải tìm một chổ dốc lòng ngộ đạo. Mà trong lúc một người đang dốc lòng ngộ đạo thì bất luận là ai cũng không thể cảm ứng hay tìm được hắn. Cho nên ta sẽ giúp Cổ Thần lão đệ tìm được chỗ để ngộ đạo rồi đi!
- Vậy thì phiền đại ca.
Hư Tử Uyên nói, sau đó quay sang nhìn Cổ Thần:
- Sư đệ, bao giờ chàng quay về Hư Thiên Tông?
Cổ Thần nhìn bầu trời, qua một lát, nói:
- Ta cũng không biết, nhưng sư tỷ yên tâm, một ngày nào đó ta sẽ trở về... Đợi đến khi trở về, ta nhất định tâm thanh thần tĩnh, không còn mê võng nữa.
Ngô Tinh nói:
- Cổ Thần sư đệ, đợi đến khi đệ tâm thanh thần tĩnh, không còn mê võng nữa là đã bước vào Độ Hư Bí Cảnh rồi, ha ha, đệ bây giờ chưa quá năm mươi, ta cũng muốn biết, đệ bao nhiêu tuổi bước vào Độ Hư Cảnh? Hai trăm tuổi? Một trăm tuổi? Theo như ta được biết, thượng cổ Chư Tử đại tiên, một trăm năm mươi tuổi bước vào Độ Hư Bí Cảnh đã là một con con số hiếm hoi...
Cổ Thần nói:
- Ta chỉ cầu tâm thanh thần tĩnh, bao nhiêu tuổi bước vào Độ Hư, tất cả cứ để tùy duyên!
Nói đoạn, Cổ Thần chuyển ánh mắt sang Hư Tử Uyên, nói:
- Sư tỷ, nàng trở về Hư Thiên Tông, truyền chưởng lệnh của ta, ta lần này rời đi, không biết năm tháng dài ngắn, nhường lại ngôi vị Hư Thiên Tông chưởng giáo chí tôn, để các vị thái thượng trưởng lão lựa chọn ra một chưởng giáo chí tôn mới, thống lĩnh Hư Thiên Tông.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Quyển 5: Thuần Dương Chiến Thần.
Chương 114 : Sinh tồn pháp tắc (thượng,hạ)
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Hư Tử Uyên gật gật đầu, nói:
- Sư đệ yên tâm.
Cổ Thần càng nắm chặt cánh tay Hư Tử Uyên hơn, nói:
- Sư tỷ, nàng về trước đi, đợi nàng về đến tông, ta mới rời đi.
Nói xong, Cổ Thần buông lỏng ngọc thủ.
- Bảo trọng!
Hư Tử Uyên nhìn hai người, cuối cùng ánh mắt dừng lại chỗ Cổ Thần, lưu luyến không rời, chầm chậm quay người, Thiên phong dực vỗ nhẹ, phi độn về hướng Hư Thiên Tông.
Hư Tử Uyên mấy lần quay đầu, chưa được bao lâu đã tiến nhập vào trong Thiên tinh hóa hư đại trận.
Cổ Thần quay người, nhìn Ngô Tinh, nói:
- Chúng ta đi thôi!
Ngô Tinh nói:
- Đệ chuẩn bị đi đâu?
Ánh mắt Cổ Thần, hướng về phương Bắc xa xôi, nói:
- Về hướng Bắc!
Thanh ảnh hai người biến mất trong chớp mắt, thuấn di trong thiên không, xuyên qua hư không, phi độn về hướng Bắc.
Lúc này Cổ Thần không cần Ngô Tinh giữ trong tay tiến hành hư không thuấn di một tức ngàn dặm nữa mà tự dựa vào Cửu long phù không môn của mình, tiến hành thuấn di phi độn, tốc độ mặc dù không bằng chớp mắt ngàn dặm của Ngô Tinh những cũng rất nhanh.
Hơn một canh giờ sau, hai người đã phi độn được hơn năm mươi vạn dặm, ra khỏi địa giới Đại Doanh, xuyên qua địa giới Đại Mông, đến Bắc Hoang tụ tập vô số phàm nhân quốc độ.
Cổ Thần giảm tốc độ, không thuấn di phi hành nữa, cùng Ngô Tinh chậm rãi phi độn trong vạn trượng cao không, ngắm nhìn mênh mông đại địa, đông đảo chúng sinh.
Mảnh đất tụ tập phàm nhân quốc độ này men theo đôi bờ Hắc Thủy Hà, mở rộng về hướng Bắc, Nam Bắc dài gần ba mươi vạn dặm, Đông Tay rộng hơn hai mươi vạn dặm, tương dương diện tích một Đại Doanh đế đình.
Trong đó tiểu quốc trăm dặm vuông, đại quốc ngàn dặm vuông, còn có đại đế quốc vài ngàn, vài vạn dặm, liên miên bất tận.
Đại đa số phàm nhân , cả đời cũng không đi nổi trăm dặm, một số hành thương giả, hành binh giả cũng khó đi hơn ngàn dặm, chỉ có một số ít lữ hành giả, viễn hành thương nhân mới có khả năng bước đủ vạn dặm, nhưng đối với cả Cổ Hoàng mà nói, chỉ là một cọng lông trên lưng con bò.
Cho nên, trong mắt phàm nhân nơi này, trời tròn đất vuông, trời cao lớn vô cùng, đất sâu rộng vô cùng.
Trăm dặm mặt nước gọi là đại hồ, ngàn dặm mặt nước gọi là đại hải, vạn dặm mắt nước gọi là hải dương...
Phàm nhân nơi này kiến thức không bằng phàm nhân trong lòng đất, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy tiên tu giả phi độn trong không trung, nơi này mặc dù có truyền thuyết tiên nhân, nhưng chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Cổ Thần và Ngô Tinh thân ở vạn trượng cao không, phàm nhân mặt đất căn bản không thể dùng mắt thường quan sát và phát hiện ra sự tồn tại của họ.
Nhưng, hình ảnh vô số phàm nhân đang bận rộn làm công việc của mình lại hiển hiện rõ ràng trong mắt Cổ Thần và Ngô Tinh.
Đối với tu sĩ mà nói, phàm nhân với cuộc sống bận rộn giống như những con kiến, mặc dù cùng chung sống dưới một bầu trời, nhưng lại là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Cổ Thần nhìn chúng sinh đông đảo, trong lòng hình như có ngộ, nhưng tia minh ngộ đó lóe lên rồi lại biến mất, nhanh đến mức Cổ Thần chưa kịp phản ứng đã biến mất rồi, không thể nắm bắt, nhưng trong lòng càng nhiều thêm một tầng mê võng.
Cổ Thần nói:
- Chúng sinh đông đảo, trước mặt tu sĩ, như những con kiến, rõ ràng là người của hai thế giới khác nhau, nhưng lại sống cùng dưới một bầu trời?
Ngô Tinh nói:
- Giữ con kiến và phàm nhân, giữa phàm nhân và tu sĩ, khoảng cách lúc nào cũng là một trời một vực. Cùng sinh sống dưới một bầu trời, thiên đạo hữu tình, dung nạp vạn vật, nuôi dưỡng hàng tỉ sinh mệnh, thiên đạo vô tình, vạn vật chỉ như con chó, mặc kệ là kiến, hay phàm nhân, hay tu sĩ hoặc là hàng ti sinh mệnh Cổ Hoang, đều chẳng khác gì con kiến.
Trong mắt đệ, Cổ Hoàng có vạn tộc sinh mệnh, mỗi một tộc quần đều có không gian sinh tồn của riêng mình, tương đương một thế giới độc lập, mới có một khoảng trời riêng, cảm giác vô số thế giới; trước thiên đạo, thiên địa chỉ có một loại: chư sinh đều là kiến, tự nhiên là một mảng thiên không, một thế giới.
- Một mảng thiên không, một thế giới.
Cổ Thần nhìn mặt đất đông đúc chúng sinh, vô số dã thú, ngư xà sâu kiến.... vừa phi hành về phía trước vừa lẩm nhẩm niệm đạo.
Trong mê võng hình như có một tia minh ngộ, nhưng lại bị trùng trùng mê võng bao vây, không biết ở đâu?
Nhìn chúng sinh mặt đất, Cổ Thần và Ngô Tinh lại phi độn thêm một canh giờ nữa, lúc này, trước mặt xuất hiện một đại thảo nguyên vạn trượng vuông, diện tích đại thảo nguyên còn rộng hơn vu vực đế quốc cường đại nhất phàm nhân.
Đây là thiên đường của dã thú.
Trên thảo nguyên, từng đàn trâu rừng, hươu nai, ngựa... vô số loại dã thú từng đàn từng đàn sinh sống với nhau, tộc quần lớn số lượng trên ngàn vạn con, tụ tập cuồng bôn, khí thế bức nhân.
Cho dù là quân đôi tinh nhuệ nhất phàm nhân, đối diện với số lượng dã thú này, cũng chỉ có kết cục toàn quân phục diệt, có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến phiến thảo nguyên chỉ có một lượng nhỏ nhân loại sống ở sát biên giới này, trở thành thiên đường của các loại dã thú.
Trên thảo nguyên sinh sống vô số chủng loại dã thú, mỗi giờ mỗi khắc đều diễn một màn thịnh yến đẫm máu.
Trên thảo nguyên, số lượng động vật nhỏ ăn cỏ là nhiều nhất, từng đàn từng đàn sinh sống với nhau, ít thì trăm vạn, nhiều thì ngàn vạn, thậm chí vài vạn.
Số lượng tộc quần ăn thịt cường đại ít hơn rất nhiều, nhưng cũng vài chục vài trăm sinh sông với nhau, hiệp trợ lẫn nhau, săn bắt con mồi.
Cổ Thần nhìn hàng tỉ loại thú trên thảo nguyên, não hải vẫn đang tiếp tục tư duy câu nói "Một phiến thiên địa, một thế giới... " Giữ vững tốc độ, phi độn về phía trước.
- Cổ Thần lão đệ, đợi đã...
Ngô Tinh đột nhiên dừng phi độn, đứng trên vanh trượng hư không, nhìn hàng tỉ loài thú trên thảo nguyên.
Cổ Thần cũng dừng thân thể, mặc dù hiểu những gì Ngô Tinh nói lúc nãy nhưng vẫn không thể lĩnh ngộ đại đạo trong đó.
Cổ Thần nói:
- Chuyện gì vậy?
Ngô Tinh chỉ đại địa mênh mông, hàng tỉ loài thú, nói:
- Đệ nhìn vô số dã thú này, có ra được cái gì không?
Cổ Thần đứng trong vạn trượng cao không, kích hoạt thêm nhãn minh chi khiếu còn có thể đạt đến cảnh giới nguyên thần dung khiếu, mọi thứ trong trong phạm vi vài ngàn trượng vuông, Cổ Thần đều có thể nhìn rõ.
Một con sông chỉ rộng mười trượng chảy qua chính bên dưới Cổ Thần, được hơn trăm dặm, con sông nhỏ đó lưu nhập vào một hà lưu rộng đến trăm trượng, được hơn ngàn dặm, hà lưu trăm trượng đó lại lưu nhập vào một đại giang ngàn trượng, dòng đại giang đó chảy về phía Tây, cuối cùng chú nhập vào trong Hắc Thủy Hà cuồn cuộn.
Một đàn linh dương từ xa chạy đến, tùy theo khí hậu thảo nguyên biến hóa, nước mưa lên xuống, cỏ xanh sinh trưởng, đám linh dương này phải từ phía Bắc con sông chạy đến phía Nam.
Hà lưu trăm trượng đám linh dương căn bản không thể đi qua, nên phải chạy đến tiểu hà mười trượng dưới chân Cổ Thần.
Nước sông bình lặng... nhưng vẫn tung bọt trắng xóa khi hàng trăm con linh dương chạy qua.
Càng nhiều linh dương chạy qua, mặt sông càng nổi sóng lớn.
Trong cơn sóng, vô số nước sông theo đám linh dương đập vào hai bên bờ.
Tràng diện hỗn loạn, không con linh dương nào chú ý đến sự biến hóa trong nước sông.
Đợi nước sông chạm vào thân thể linh dương, những con cá sấu cự đại từ trong nước sông lên, há cái miệng máu khổng lồ, cắn vào mặt linh dương.
Một bộ phận linh dương tránh được công kích của cá sấu, nhưng cũng có một bộ phận linh dương bị cá sấu cắn trúng.
Linh dương bị cắn trúng, bị kéo xuống nước, trở thành mồi ngon cho cá sấu, một bộ phận linh dương thoát được khỏi miệng cá sấu, lập tức chạy trốn với vết thương trên người.
Đợi cả đàn linh dương qua được tiểu hà, chí ít có hơn ngàn con bị cá sấu cắn chết, trở thành bữa ăn ngon lành.
Vẫn còn hơn ngàn con linh dương bỏ chạy với vết thương trên người, đi theo sau đàn, tiếp tục tiến về phía trước.
Cách đó ba bốn dặm, một đàn sư tử đột nhiên từ trong bụi cỏ lao ra, đoàn linh dương hỗn loạn, tung chân bỏ chạy, những con bị thương vốn đã tụt phía sau đoàn, bây giờ càng bị bỏ xa hơn, sư tử vừa đến, đại bộ phận linh dương bị thường rơi vào miệng sư tử.
Một ít linh dương bị thương mặc dù thoát khỏi công kích của đàn sư tử nhưng vì đã tách khỏi đàn quá xa, đành phải lang thang trên thảo nguyên, sớm muộn gì cũng trở thành thức ăn cho những kẻ săn mồi khác hoặc trọng thương mà chết.
Sử tử thu hoạch một lượng lớn linh dương, đang hưởng thụ bữa ăn ngọn thì một đàn chó săn đột nhiên lao đến, số lượng lên đến vài trăm con, sư tử biết không địch nổi, nuối tiếc từ bỏ bữa ăn, ngượng ngùng rời đi.
Chó săn mới ăn được một phần mười số linh dương, đàn sư tử đứng quan sát bên cạnh đột nhiên tung chân chạy, như nhìn gặp đại địch, chỉ thấy một đội chó sói ào ào phi đến, số lượng trên vạn con.
Đội chó sói đi đến đâu, tất cả những dã thú không thể chạy trốn đều trở thành bữa ăn của chúng, đàn sư tử phát hiện sớm, bỏ đi xa, đàn chó săn đang ăn ngon lành, thấy đội chó sói ào đến, mặc dù không cam tâm, nhưng cũng chỉ biết quay đầu bỏ chạy, cuối cùng linh dương rơi vào miệng chó sói.
- Đây là cái gì?
Nhìn đàn chó sói hung hăn bên dưới, Cổ Thần hỏi.
Ngô Tinh nói:
- Sinh tồn pháp tắc!
- Sinh tồn pháp tắc?
Cổ Thần trầm ngâm.
Ngô Tinh nói:
- Mạnh được yếu thua, vạn vật cũng như thiên trạch, kẻ thích ứng thì sinh tồn, kẻ kém hơn thì diệt vong... đó gọi là sinh tồn pháp tắc.
Cổ Thần nói:
- Những thứ này có phải cũng liên quan đến tu luyện không?
Ngô Tinh gật gật đầu, nói:
- Nếu như tu vi của đệ không bước vào Độ Hư Bí Cảnh, thì những thứ này không liên quan gì đến đệ, nếu như muốn bước vào Độ Hư Bí Cảnh, thì chúng có mối liên hệ rất lớn, cái gì gọi là "đạo"? Thiên địa căn bản chính là đạo.
Thiên địa mênh mông, vô cùng vô tận, mặc dù nói thượng cổ thời đại truyền ngôn, thiên cao hai mươi vạn chín ngàn sáu trăm trượng, địa rộng hai mươi vạn chín ngàn sáu trăm trượng, nhưng tự cổ đến nay, chưa ai từng đo qua thiên địa chi lực, không biết là thật hay giả.
Tu sĩ tu vi cao đến đâu, thực lực cường đến đâu, cho dù có thể rời non lấp biển, đoạn giang tiệt hà thì đối với cả thiên địa mà nói, cũng như con kiến mà thôi, chỉ cần lĩnh ngộ một tia thiên địa căn bản, một tia "đạo", thiên địa chi lực thu hoạch so với sức mạnh mà đệ khổ tu cả đời thậm chí còn nhiều hơn.
Cho nên, tu sĩ bước vào Độ Hư Bí Cảnh, thực lực so với minh khiếu kì cực hạn, không biết mạnh hơn bao nhiêu lần... thiên địa căn bản chính là thiên địa pháp tắc, vô hình cũng vô tích, vô lượng cũng vô khích... Đạo nơi nào cũng có, nhưng lại rất khó cảm nhận được sự tồn tại của nó.
Cổ Thần hít một hơi thật sâu, nói:
- Đệ hình như đã hiểu, nhưng đệ vẫn chưa thu hoạch được sức mạnh cường đại, cũng chưa cảm nhận được sự tồn tại của đạo, xem ra đệ vẫn chưa thực sự hiểu?
Ngô Tinh mỉm cười nói:
- Đạo lý ta có thể giảng cho đệ nghe, nhưng đạo cảm ngộ đệ phải tự mình lĩnh ngộ, đạo tương đồng như người thì khác nhau, trình độ lĩnh ngộ và sức mạnh thu được có cao có thấp, bây giờ ta có thể giảng cho đệ đạo chi lý, nhưng, sau này đạo lĩnh ngộ của đệ chưa chắc đã hơn được ta.
Cổ Thần day day trán, nói:
- Đệ nghe huynh giảng đạo lý nhưng đối với đạo vẫn không có chút lĩnh ngộ nào, không biết rốt cục là chuyện gì?
Ngô Tinh nói:
- Hiểu đạo lý dễ, lĩnh ngộ đạo cần phải có thời gian, đạo vô hình vô tích, vô lượng vô khích..dùng ngôn ngữ không nói rõ được, chỉ được nói về đạo chứ không thể truyền đạo, trừ phi là Hợp Đạo Kì Chư Tử đại tiên, lĩnh ngộ đạo của mình, ngôn xuất pháp tùy, trong nhất ngôn nhất hành, nhất cử nhất động đều ẩn hàm sự tồn tại của đạo, khó hơn ngôn ngữ có thể là hành động, biểu đạt ra đạo của mình.
Cổ Thần nói:
- Mạnh được yếu thua, vạn vật cũng như thiên trạch, kẻ hợp sinh tồn, kẻ yếu diệt vong... sinh tồn pháp tắc này đệ nghĩ mình hiểu, nhưng đối với đạo vẫn chưa có lĩnh ngộ, không biết phải làm thế nào?
Ngô Tinh nói:
- Đệ là nhân loại, nhìn dã thú sinh tồn, đương nhiên khó có cảm xúc, nếu như muốn lĩnh ngộ được pháp tắc, vẫn cần phải thông qua cuộc sống con người lĩnh ngộ nhân sinh biến hóa, một phiến thiên địa, một thế giới, pháp tắc sinh tồn của dã thú cũng là pháp tắc sinh tồn của nhân loại, bất luận đệ thông qua tộc quần nào lĩnh ngộ pháp tắc, đều là thế gian vạn tộc tương đồng pháp tắc, đều là thiên địa pháp tắc!
- Một phiến thiên địa, một thế giới, dã thú sinh tồn pháp tắc cũng là nhân loại sinh tồn pháp tắc, cũng là thế gian vạn vật sinh tồn pháp tắc, cũng là thiên địa pháp tắc!
Cổ Thần trong lòng mặc niệm một câu, mắt hơi sáng, nói:
- Đa tạ đại ca điểm ngộ, giúp đệ hiểu ra, đệ mặc dù vẫn chưa lĩnh ngộ được bất cứ pháp tắc gì, nhưng đệ nghĩ mình đã bắt đầu hiểu được bản chất của đạo...
Nói xong, Cổ Thần phóng ánh mắt ra xa ngàn dặm, biên giới phía Tây đại thảo nguyên có một tiểu sơn mạch, ở đó có một số phàm nhân cư trú, nói tiếp:
- Đại ca, đệ định tiềm tâm ngộ đạo ở đây, quan sát nhật thăng nguyệt lạc, nhìn nhân sinh biến hóa...
Ngô Tinh mắt ánh lên vẻ kinh ngạc, nói:
- Cổ Thần lão đệ, chỉ mấy câu nói mà cảnh giới trong lòng đệ đã phát sinh biến hóa, ngộ tính chi cao, đời này được mấy người, có lẽ đệ có thể sáng tạo truyền kì, thành tựu sau này sánh ngang với thời đại thương cổ đệ nhất Hợp Đạo Kì cái thế cường giả Chư Tử đại tiên, ha ha ha ha...
Cười lớn mấy tiếng, Ngô Tông Minh nói tiếp:
- Ta đệ đến đây, thiên hạ không ai biết, đệ muốn đi đâu thì đi, đợi lát nữa ta cũng sẽ rời khỏi đây.
Cổ Thần chắp quyền nói:
- Đa tạ đại sư huynh đưa tiễn, không biết việc đại sư huynh thừa cứu Long hoàng chuẩn bị đến đâu rồi?
Ngô Tinh nói:
- Từ cổ mạt đến đây thời gian đã qua vạn tái, hai mươi năm nay ta Đông bôn Tây tẩu, không có mục tiêu gì lớn, không biết cổ mạt, Long hoàng đi Tây Hải làm gì?
Cổ Thần nói:
- Vậy tiếp theo đại ca định làm gì?
Ngô Tinh nói:
- Ta muốn nhất thống Long tộc, dùng cả Long tộc chi lực, nghênh cứu Long hoàng, Đông Hải hắc long, Bắc Hải băng long, Nam Hải hỏa long, Tây Hải sa long, Đông Hoang thanh long, Trung Thổ hoàng long, và tạp long, thất đại long tộc, nhất thống không khó, quan trọng là Kim long nhất tộc trong Long tộc mặc dù số lượng ít nhất, nhưng thực lực mạnh nhất, hơn nữa cư trú không ổn định, rất ít xuất hiện trên thế gian, không biết ẩn cư nơi nào? Ta sau khi nhất thống thất đại Long tộc, sẽ đi tìm kim long nhất tộc. Thời gian ngắn dài có lẽ cũng bằng đệ lĩnh ngộ pháp tắc, rất khó nói trước!
Cổ Thần nói:
- Vậy chúc sư huynh sớm ngày thống nhất Long tộc, sớm ngày tìm được kim long nhất tộc, lão đệ đi trước.
Ngô Tinh gật gật đầu, nói:
- Làm nhiều xem ít, tốt nhất vẫn là ngộ tính chỉ xem, có lẽ mấy người chỉ xem, qua một trăm năm, đã có thể lĩnh ngộ chín phần, sớm hơn so với Chư Tử đại tiên...
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế