- Mỗi lần cuộc chiến hai giới thắng bại sẽ ảnh hưởng sĩ khí hai giới, lần trước cuộc chiến hai giới bệ hạ không tham gia nên thua. Lần đó tiên nhân dựa vào nhuệ khí thắng lợi cuộc chiến hai giới giết vào Vạn Yêu Chi Thành, buộc bệ hạ không thể không ra tay mới bình ổn.
- Lần tới nếu ta tham gia chắc chắn có thể thắng!
Di Tiểu Thiên thật đúng là con nít, lời như vậy dù là Âu Dương cũng không dám vỗ ngực nói.
Dù là Tiên Giới hay thế giới Dị tộc đều rộng lớn vượt qua tưởng tượng, cường giả ẩn giấu nhiều vô số kể. Dù là Âu Dương cũng không biết Chủ Dị tộc rốt cuộc có phải mạnh nhất không.
Tiên Giới ẩn giấu bao nhiêu cường giả? Đây là bí ẩn. Vong Niên ở ần trong Di Vong Sâm Lâm tại sao dám nói với mình dù có đối địch với toàn thế giới cũng có thể bảo vệ cho mình một mạng?
- Tiểu Thiên, tự tin là tốt nhưng không nên tự kiêu.
Âu Dương chui lên khỏi mặt đất vừa lúc nghe lời tuyên bố đó, hắn cười tủm tỉm đi hướng bên này. Đôi mắt Âu Dương luôn nhìn chằm chằm Mộng Hi.
- Đã trở về...
Thấy Âu Dương xuất hiện, đặc biệt ánh mắt của hắn nhìn chăm chú vào nàng, Mộng Hi kiềm không được muốn cúi đầu. Đây không phải ngượng ngùng, đây là bởi vì trong lòng Mộng Hi cảm thấy có lỗi với Âu Dương.
Nàng và Âu Dương đạt thành hiệp nghị, nhưng xoay người nàng bán hắn, mãi đến bây giờ hắn vẫn chưa biết đồng bạn hợp tác đã bán đứng hắn.
- Đại ca...
Đang lúc Âu Dương nhìn Mộng Hi chăm chú thì Di Tiểu Thiên bất giác đứng trước mặt nàng, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn hắn, giống như có người cướp đi món đồ chơi gã yêu thích.
Nhìn thấy tình hình này Âu Dương ngẩn ra. Chuyện này là sao? Tại sao Di Tiểu Thiên như vậy? Không lẽ....
Không chỉ Âu Dương ngẩn ra mà Mộng Hi cũng ngơ ngác, Di Tiểu Thiên biểu hiện quá kỳ lạ. Tuy nhiên, chỉ cần là người sáng suốt liền hiểu Di Tiểu Thiên có ý gì.
- Đi theo đại ca.
Âu Dương liếc Mộng Hi lại nhìn Di Tiểu Thiên, cuối cùng lắc đầu dẫn gã quay về chỗ hai người ở.
Nhìn theo hai người biến mất, Mộng Hi nhíu mày. Mộng Hi thông minh sắc xảo, nàng thấy rõ ràng hành động vừa rồi của Di Tiểu Thiên. Quan hệ giữa Âu Dương và Di Tiểu Thiên bày ra đó, nếu chỉ vì một tỷ tỷ như nàng không là người thân cũng không phải bạn bè thì Di Tiểu Thiên sẽ không làm như vậy.
Nếu thế thì chỉ còn một lời giải thích, đó là Di Tiểu Thiên có ý với Mộng Hi. Nhưng Mộng Hi mới quen biết Di Tiểu Thiên bao lâu? Mỗi ngày Di Tiểu Thiên cứ kêu tỷ tỷ, Mộng Hi chỉ xem gã như một đứa trẻ, một tiểu đệ đệ.
Trên đường quay về Âu Dương thở dài ba lượt, Di Tiểu Thiên đi theo sau lưng hắn cúi gằm mặt. Âu Dương thở dài là bởi vì Di Tiểu Thiên thích người không nên thích. Mộng Hi có thân phận như thế nào? Di Tiểu Thiên muốn ở chung với Mộng Hi cần trả giá cố gắng nhiều bao nhiêu mới làm được?
Di Tiểu Thiên cúi đầu không giống như Âu Dương nghĩ. Mộng Hi nói cho Di Tiểu Thiên nàng và Âu Dương là tri kỷ, cho nên gã mới kêu nàng là tỷ tỷ. Nhưng Di Tiểu Thiên phát hiện ánh mắt Âu Dương nhìn Mộng Hi không đơn giản là tri kỷ, mặt sau ẩn giấu điều gì đó.
Đúng là ánh mắt Âu Dương nhìn không phải như nhìn tri kỷ, bởi vì hai người căn bản không là bằng hữu. ánh mắt Âu Dương phức tạp cũng bình thường, dù sao Mộng Hi không đơn giản, hắn cần đắn đo mình thật sự có thể tin tưởng nàng không.
Âu Dương đẩy mở cửa phòng, ngồi xuống bên giường, nhìn Di Tiểu Thiên đứng đó, hỏi:
- Năm nay Tiểu Thiên chắc đã hai mươi tuổi?
- Ừm.
Di Tiểu Thiên giống đứa con nít làm chuyện xấu đứng ngồi không yên.
- Ha ha, hai mươi, tuổi tác rất tốt.
Âu Dương mỉm cười, không nói thêm. Có vài chuyện không phải ngươi muốn ngăn cản liền ngăn được, chuyện hắn và Vệ Thi dây dưa không biết làm sao gỡ rối, hắn không có hứng thú quan tâm người khác.
Hơn nữa chuyện này không phải ngươi nói thì đương sự liền hiểu, có câu là người ở trong mê cung không nhìn rõ như bên ngoài. Dù Âu Dương có nói nhiều hơn, chỉ cần Di Tiểu Thiên khăng khăng một việc thì tất cả không có ý nghĩa.
Di Tiểu Thiên cúi đầu xin lỗi Âu Dương:
- Xin lỗi đại ca.
Âu Dương mỉm cười nói:
- Không sao, đại ca không phải người hẹp hòi, những chuyện này chớp mắt liền quên.
Tuy nhiên, lần này Âu Dương tưởng tượng Di Tiểu Thiên xin lỗi quá đơn giản.
Di Tiểu Thiên xin lỗi là vì gã cho rằng Âu Dương cũng thích Mộng Hi, gã làm vậy tương đương cướp người hắn yêu. Câu xin lỗi này nghe vào tai Âu Dương là lời xin lỗi rất đơn giản.
Hiểu lầm có lúc bất chợt xuất hiện, có hiểu lầm giải quyết được, có hiểu lầm liên quan đến chữ tình thì làm sao giải quyết?
Âu Dương không ngờ chỉ là một chuyển nhỏ cỏn con, một ánh mắt đơn giản lại khiến hắn và Di Tiểu Thiên xảy ra vết rạn. Vết rạn này đã bắt đầu đã định không thể quay về ban đầu.
Thời gian từng ngày một qua đi, Âu Dương vẫn không nhắc đến Nghịch Thiên Hoàn, nhưng mỗi đêm hắn sẽ chạy tới phòng của Mộng Hi, hỏi nàng chuyện liên quan Dị tộc và hướng đi của Chủ Dị tộc.
Mỗi lần Âu Dương nửa đêm ra ngoài rồi trở về Di Tiểu Thiên đều khó chịu. Ban đầu Âu Dương không hiểu tại sao, nhưng hắn dần phát hiện Di Tiểu Thiên thay đổi, dù hắn là tay mơ trong tình cảm cũng biết gã đang ghen.
Ghen với hắn! Cơn ghen này đúng là buồn cười. Âu Dương và Mộng Hi có dính líu gì? Quan hệ của hai người chẳng qua là hắn cần nàng, nàng cũng cần hắn, hai bên là quan hệ hợp tác. Một ngày kia, chờ khi Âu Dương không cần nàng, hoặc là Mộng Hi không cần hắn nữa chính là lúc vĩnh biệt.
Chuyện đơn giản như vậy ở trong mắt Di Tiểu Thiên lại biến phức tạp, quan hệ giữa Âu Dương và gã cũng dần ngăn cách.
Tuyết rơi lất phất, đến mùa bội thu. Mặc dù thế giới Dị tộc không có cách nỏi ăn tết nhưng cách tính thời gian của thế giới Dị tộc giống với Tiên Giới. Ngày hôm nay tính theo thời gian đúng lúc là năm mới.
- Phải chăng Tiên Giới cũng có năm mới? Các ngươi có sống tốt không?
Âu Dương một mình ngồi trong Tuyết Dạ viên, đã rất lâu hắn không có luyện chế đan dược, bởi vì gần đây hắn ngừng giao dịch với Mộng Hi. Dù sao kim tiên đối với Âu Dương đã không còn ý nghĩa, chỉ uổng phí thời gian, nên hắn tạm thời ngừng lại.
Dưới chân Chúng Thần sơn, Vạn Tiên sơn giăng đèn kết hoa, không khí vui mừng. Tiên Giới cũng có ăn tết, chẳng qua không bằng người bình thường.
Người thường ăn tết thường đi bốn phía chúc tết, giữa tiên nhân thì không, tối đa nhân lúc ăn tết đi tới chỗ ân sư viếng thăm rồi lại quay về trong núi tu luyện.
Ăn tết như vậy không có gì thú vị, Tiên Giới đúng là hơi nhạt nhẽo, nhưng điều này đúng với câu Triệu Cương đã nói:
- Càng cường đại thì càng cô đơn...
Càng cường đại thì càng cô đơn, câu này có thể nói là lĩnh ngộ suốt đời của Triệu Cương. Nếu không phải gã là tiên đế vậy thì tình của gã sẽ không đến tình trạng này, tất cả đều đã trôi qua, dù sắp chết đã hiểu cũng là quá muộn.
- Thi Thi, đây là lễ mừng năm mới ta tặng cho nàng.
Lục Phi cầm một chiếc vòng tay, vòng tay như là băng đá tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, trên khí lạnh có một hàn phượng giương cánh sắp tay, theo khí lạnh bốc lên không ngừng đập cánh.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Vòng tay đúng là bất phàm, nếu cầm đến Chân Linh Giới đủ khiến toàn Chân Linh Giới điên cuồng cướp đoạt.
Lục Phi vẫn cười, nói:
- Vòng tay này tên là Hàn Phượng trạc, có công hiệu cực kỳ với công pháp tu luyện loại lạnh lẽo, nàng tu luyện Âm Phong quyết trùng hợp loại này.
Tính tình dịu dàng của Lục Phi gần như là sát thủ của nữ giới, dù là trong Hồn điện thì có rất nhiều Hồn Giả thầm mến gã.
Vệ Thi không nhận lấy vòng tay, nói:
- Sư phụ, vòng tay này quá quý giá, hãy giữ lại sau này tặng cho sư mẫu đi.
Vệ Thi biết giữa Hồn Giả tặng vòng tay là có ý gì, cho nên nàng không thể nhận.
- Thi Thi, ta để vòng tay lại đây, lời ta nói với nàng xin hãy suy nghĩ cẩn thận, khi nàng nghĩ rõ ràng thì ta hy vọng nàng sẽ đeo vòng tay này.
Lục Phi không buộc Vệ Thi mà nhét vòng tay vào tay nàng, gã cười với nàng rồi rời đi.
Vệ Thi nhìn vòng tay không ngừng tỏa khí lạnh, lòng phập phồng lo sợ. Thật ra Lục Phi không nói sai, Âu Dương chú định là người viết truyền kỳ, tuy nàng rất cố gắng nhưng cách truyền kỳ quá xa xôi. Nàng như vậy chờ cuối cùng đợi đến sẽ là cái gì?
Trong phủ đệ Mộng gia, Âu Dương bởi trang phục hộ vệ, thay trường bào màu trăng. Âu Dương và Di Tiểu Thiên đứng trong gió tuyết.
Di Tiểu Thiên nhìn Âu Dương, hỏi:
- Đại ca, ngươi thật sự phải đi?
Mặc dù mấy ngày nay Di Tiểu Thiên sẽ thấy bất an mỗi khi Âu Dương biến mất, nhưng giờ hắn rời đi trong lòng gã có chút không nỡ.
- Sao vậy? Bây giờ mới thấy luyến tiếc?
Âu Dương cười gõ trán Di Tiểu Thiên, nói:
- Khấp Thần đan này có thể trợ giúp ngươi bước vào tiên đế, đại ca để lại Khấp Thần đan chắc dư dả cho ngươi. Nếu có một ngày đại ca luyện chế Nghịch Thiên Hoàn thành công, dù thế nào cũng sẽ quay về, giúp ngươi bước vào chí tôn!
Âu Dương vỗ mặt Di Tiểu Thiên.
- Đại ca...
Nghe Âu Dương nói, Di Tiểu Thiên có chút khó chịu. Có lẽ gã thật sự quá hẹp hòi, đại ca lòng rộng rãi sao có thể giống như gã đã tưởng tượng.
- Được rồi, đừng cho ai biết tung tích của ta, là bất cứ ai, có hiểu không?
Âu Dương nhìn Di Tiểu Thiên, gần đây tiếp xúc với Mộng Hi, hắn phát hiện Linh Hồn Liệt Diễm trong người nàng bỗng nhiên biến mất, đây mới là lý do hắn bỗng rời đi.
Linh Hồn Liệt Diễm biến mất? Mộng Hi có thực lực phá giải được Linh Hồn Liệt Diễm của hắn sao? Hiển nhiên đây là điều không thể. Trong toàn Vạn Yêu Chi Thành có bao nhiêu người phá giải được Linh Hồn Liệt Diễm của Âu Dương? Dưới loại tình huống này Âu Dương xem như có thiếu não đến đâu cũng nghĩ tới Ngụy Bỉnh Dập.
Đây là chủ nhân của thế giới Dị tộc, đây là Ngụy Bỉnh Dập có được lực lượng khiến người sợ hãi. Bây giờ Âu Dương còn chưa có tư cách đấu tranh với Ngụy Bỉnh Dập, cho nên hắn chỉ có thể tạm thời tránh đi mũi nhọn.
Di Tiểu Thiên nhìn Âu Dương, hỏi:
- Đại ca muốn đi đâu?
Âu Dương không đáp, mắt nhìn hướng tây. Bây giờ Âu Dương đã tu luyện đến tận cùng, nếu không có Nghịch Thiên Hoàn giúp sức thì hắn không có khả năng xông phá cánh cửa chí tôn.
- Phương tây?
Di Tiểu Thiên cũng là một người thông minh, khi gã nhìn vào mắt Âu Dương liền hiểu vài thứ nhưng gã không chọn khuyên nhủ hắn, bởi vì gã biết hắn không phải người nghe nói mấy câu mà thay đổi quyết định.
Trong hoàng cung Vạn Yêu Chi Thành, Ngụy Bỉnh Dập ngồi trên đại điện cao cao nhìn xuống Mộng Hi đứng giữa đại điện, nghe nàng báo cáo y giật mình.
- Hắn đi Bách Hoa cốc một chuyến thu hoạch thật lớn, đã từ cấp kim tiên đạt đến đế cấp, bây giờ hắn đi phương tay chắc là vì lấy Viêm Ma Hoa!
Ngụy Bỉnh Dập biết, nếu Âu Dương chọn đi phương tây, chỗ ác ma chi địa thì chỉ có một lý do để hắn làm như vậy, đó là Viêm Ma Hoa.
Có Viêm Ma Hoa là Âu Dương có thể luyện chế Nghịch Thiên Hoàn, chỉ có Nghịch Thiên Hoàn mới đủ đẩy hắn lên đến tôn cấp.
Mộng Hi ánh mắt ảm đạm nhìn Ngụy Bỉnh Dập, hỏi:
- Ngươi định ra tay?
Ngụy Bỉnh Dập trong mắt có điên cuồng, nói:
- Không! Mặc dù bây giờ hắn rất mạnh nhưng hiện tại nuốt hắn thì lực lượng còn chưa đủ để ta bước lên con đường cuối cùng. Ta phải chờ, chờ khi hắn luyện chế Nghịch Thiên Hoàn bước vào chí tôn, đó chính là lúc ta lấy hết tất cả.
Chính Ngụy Bỉnh Dập cũng không biết nuốt Âu Dương rồi có thể bước vào chí cao vô thượng hay không, nhưng đối với y chỉ cần có hy vọng thì đáng giá thực hiện. Bây giờ nuốt Âu Dương có lẽ là cơ hội duy nhất của y, Ngụy Bỉnh Dập sẽ không từ bỏ.
Mộng Hi có nghe Chủ Dị tộc Ngụy Bỉnh Dập nói chuyện Âu Dương ở trong Bách Hoa cốc, vậy nên nàng ánh mắt trào phúng nhìn y, hỏi:
- Sức chiến đấu của hắn không nhỏ, kim tiên liền có thể đánh chết tiên đế, đế cấp liền có thể đấu ngang với tiên tôn. Nếu hắn đột phá đến chí tôn, ngươi xác định sẽ khống chế được hắn sao?
Ngụy Bỉnh Dập mắt lóe tia độc ác, nói:
- Nếu hắn thật sự đột phá đến tiên tôn, sợ rằng sức chiến đấu còn cao hơn đám Diệp Phi. Nếu hắn đạt đến đỉnh tiên tôn, vậy dù là ta cũng chưa chắc là đối thủ của hắn. Cho nên ta không thể tiếp tục nhìn hắn trưởng thành. Ta sẽ nhân lúc hắn chưa lớn lên bóp chết hắn!
Vạn Yêu Chi Tổ? Từ khi Ngụy Bỉnh Dập chấp chưởng Dị tộc đến nay trên lịch sử xuất hiện rất nhiều Vạn Yêu Chi Tổ có thể hấp thu yêu khí, chẳng qua kết cuộc của những Vạn Yêu Chi Tổ rất thê thảm. Hôm nay Âu Dương dù cường đại hơn các tiền bối rất nhiều, nhưng Ngụy Bỉnh Dập tin tưởng cuối cùng hắn sẽ có kết quả như người khác.
Ngụy Bỉnh Dập nói:
- Gần đây Tiên Giới không khiêu khích gì nhiều, ta sẽ để lại chí tôn phân thân ở Vạn Yêu Chi Thành.
Sau vương tọa đi ra một người bộ dạng giống Ngụy Bỉnh Dập y như đúc.
Đây chính là phân thân của Ngụy Bỉnh Dập, y có tổng cộng chín phân thân, đây mới là bí mật lớn nhất của y, bí mật này trè Mộng Hi ra không có người thứ hai biết. Ngụy Bỉnh Dập chưa từng sử dụng phân thân.
Chín phân thân, mỗi một cái có một nửa lực lượng của Ngụy Bỉnh Dập, chỉ khi đêm trăng tròn thì chín phân thân mới biến mất một đêm, lúc đó Ngụy Bỉnh Dập bản tôn cũng bị giảm một nửa lực lượng, tất cả đều bởi vì chín phân thân này.
Nhìn phân thân xuất hiện, trên mặt Mộng Hi xuất hiện mờ mịt. Trong lòng Mộng Hi từng mong Âu Dương có thể gặp dữ hóa lành, nhưng bây giờ Ngụy Bỉnh Dập vì hắn xuất động cả phân thân, có thể tưởng tượng quyết tâm giết chết hắn của y, vậy thì Âu Dương làm sao trốn thoát?
- Được rồi, ta sắp đi.
Ngụy Bỉnh Dập lóe người đi tới trước mặt Mộng Hi, vươn tay vuốt mặt nàng, nhưng lần này thì y ngẩn ra.
Lúc trước Ngụy Bỉnh Dập vuốt Mộng Hi thì tiên tri Dị tộc này sẽ hờn dỗi né đi, nhưng lần này trong mắt nàng chỉ có chết lặng. Ngụy Bỉnh Dập khẽ hừ, không trách tội Mộng Hi mà xoay người xé rách không gian thế giới Dị tộc, bước chân vào bóng tối, biến mất.
- Một khi vết nứt xuất hiện, dù ngươi có dùng thủ đoạn hoàn mỹ nhất trên đời cũng không thể hòa hảo như ban đầu.
Mộng Hi nhìn khe hở không gian từ từ khép lại, hai tay chắp vào nhau cầu nguyện bình an, nhưng chỉ nàng biết nàng cầu bình an cho ai.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Một đường đi hướng tây, Âu Dương phát hiện hắn không ngừng tiến lên thì yêu khí càng lúc càng đậm đặc. Đợi tiến lên nửa năm sau, Âu Dương phát hiện cả bầu trời biến thành màu tím, màu tím do yêu khí đậm đặc tụ lại thành hình.
Nhìn bầu trời tím, Âu Dương có cảm giác mình như xuyên qua.
- Cha nó! Chỗ này quá kỳ dị, rốt cuộc nó chôn giấu bí mật gì?
Âu Dương một đường đi tới, càng lúc càng đến gần phía tây, nơi được gọi là ác ma chi địa.
Ác ma chi địa, chỗ này vừa nghe đã không bình thường, thậm chí Chủ Dị tộc cũng không dám dễ dàng tiến vào. Rốt cuộc là sự vật đáng sợ gì khiến vương giả này chùn bước?
Âu Dương lựa chọn đi chỗ này là đúng hay sai?
Âu Dương lắc đầu, nếu đã đến đây thì cần gì lo nghĩ nữa.
Âu Dương siết chặt nắm tay, thầm nhủ:
- Viêm Ma Hoa! Ta nhất định phải lấy đến nó, muốn làm giàu phải chịu mạo hiểm, không mạo hiểm làm sao có thể được đến thứ mình cần? Mặc kệ thế nào, ta phải có được Viêm Ma Hoa!
Âu Dương hóa thành tia chớp đen bay hướng tây.
Âu Dương biến mất không lâu sau, một cái bóng hiện ra ở vị trí hắn mới đi, rồi thì Ngụy Bỉnh Dập lộ thân hình.
Ngụy Bỉnh Dập lắc đầu, nói:
- Ác ma chi địa, chỗ này chôn vui bí mật quá khứ của Dị tộc, chỗ này mai táng truyền thuyết viễn cổ hai giới. Không phải ta không dám tới, mà là ta không muốn đến đây. Huy hoàng quá khứ rốt cuộc đã qua, cần gì đào nó ra?
Ngụy Bỉnh Dập lại biến thành cái bóng, đuổi theo hướng Âu Dương đi mất.
Không ai phát hiện, khi Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập đều biến mất, chỗ hai người mới đứng lại có một cái bóng tím chợt lóe rồi biết mất. Dù là Ngụy Bỉnh Dập, Chủ Dị tộc chắc cũng không phát hiện ra cái bóng này.
Từng bước một xâm nhập ác ma chi địa, Âu Dương phát hiện không khí xung quanh bắt đầu biến mất, mức độ yêu khí đậm đặc đã đạt đến trình độ không khí không thể tiến vào.
- Nếu ở lại đây tu luyện có lẽ ngàn năm sau ta có thể đạt đến tôn cấp!
Âu Dương cảm nhận nồng độ yêu khí xung quanh, yêu khí nơi đây đậm đặc hơn bên ngoài mấy chục lần.
Mặc dù nói là yêu khí đậm đặc hơn bên ngoài mấy chục lần nhưng tốc độ tu luyện của Âu Dương không có khả năng là mấy chục lần bên ngoài. Dù sao là con người thì đều có cực hạn, Âu Dương cũng có cực hạn. Hắn hấp thu thứ gì luôn sẽ có hạn chế, mặc kệ yêu khí bên ngoài có đậm đặc bao nhiêu, khi đạt tới cực hạn rồi thì không thể lại tăng nhanh nữa.
- Nếu như độ đậm bên trong là gấp vài chục lần chỗ này thì có lẽ mấy trăm năm sau ta liền có thể trực tiếp trùng kích tôn cấp!
Âu Dương ngẫm nghĩ, tùy theo tu vi tăng cao, tốc độ hấp thu cũng sẽ tăng nhanh. Bây giờ gấp vài chục lần dù khá hấp dẫn nhưng chưa đến mức khiến Âu Dương từ bỏ ý định đi tìm Viêm Ma Hoa. Nếu bên trong đậm hơn chỗ này gấp mấy chục lần thì có lẽ Âu Dương sẽ từ bỏ đi tìm Viêm Ma Hoa, thay vào đó là cố gắng tu luyện.
Âu Dương buồn cười, thầm mắng:
- Nghĩ cái gì thế này, ở đây là hiểm địa nhất Dị tộc, tu luyện tại chỗ này?
Chạy đến ác ma chi địa tu luyện? Sợ là từ xưa đến nay chỉ có một mình Âu Dương mới làm vậy.
- Chỗ này đương nhiên chôn giâu bí mật to lớn gì, nhưng nơi này liên quan đến cái gì?
Ở Chân Linh Giới, tìm con đường viễn cổ khiến Âu Dương có thói quen đụng phải bí ẩn liền muốn hóa giải.
Âu Dương nghĩ rằng:
- Đi vào liền biết.
Âu Dương tiếp tục đi hướng trung tâm ác ma chi địa, nhưng lần này hắn không vội lao đi mà bước từng bước.
Dù làm vậy thì mỗi bước ra một bước đều cảm nhận thiên địa mới.
Dường như mỗi bước chân là đi trong một thế giới, cảm giác kỳ diệu này chỉ xuất hiện ở trong lòng, loại cảm ngộ đến từ tâm linh khiến Âu Dương thoải mái suýt rên rỉ ra tiếng.
- Phật nói nhất hoa nhất thế giới, nhất diệp nhất bồ đề, mà nơi này lại là nhất bộ nhất thế giới, nhất tâm nhất chấp niệm.
Cảm nhận chỗ này thần kỳ, Âu Dương càng tò mò về nơi đây hơn. Chỗ này từng xảy ra chuyện gì, để lại một thế giới kỳ dị như vậy. Là bí mật gì khiến phúc địa như vậy biến thành ác ma chi địa?
- A!?
Ngay khi Âu Dương suy nghĩ thì đỉnh đầu hắn bỗng có cái gì xẹt qua. Âu Dương bản năng lẻn vào lòng đất, nhưng vừa lặn xuống hắn cảm giác như vào vũng bùn, có lực kéo mãnh liệt không ngừng kéo hắn trầm xuống dưới.
"Cái quái gì thế này?"
Âu Dương không hoảng hốt, tay trái huyết quang chợt lóe, một đoàn huyết sắc hỏa diễm vèo một tiếng xẹt qua dưới chân hắn. Cùng lúc đó, tay phải Âu Dương cầm Thứ Kiêu cung chặt đứt quái vật định kéo hắn.
Nhưng đã khiến Âu Dương thất vọng, hút hắn không phải là quái vật gì mà là mặt đất! Đúng vậy, là đất đai này kéo Âu Dương không ngừng trầm xuống.
"Sẽ đi tới đâu?"
Âu Dương nóng ruột nóng gan. Lấy tu vi của Âu Dương ở dưới đất vạn năm cũng sẽ không chết, nhưng ai mà muốn ở dưới lòng đất vạn năm? Cộng thêm chỗ này là ác ma chi địa nổi tiếng trong thế giới Dị tộc, có quỷ mới biết dưới lòng đất rốt cuộc có cái gì.
- Không phải chứ, nếu chết tại đây thì quá mất mặt!
Âu Dương bất đắc dĩ kêu lên.
Khi Âu Dương kêu lên thì mới rồi chỗ hắn biến mất, Ngụy Bỉnh Dập nhíu mày ngơ ngác đứng.
- Không lẽ Mộng Hi chưa từng nói với ngươi ở đây đáng sợ nhất chính là mặt đất sao?
Ngụy Bỉnh Dập bỗng có cảm giác muốn khóc. Ở đây thu thập Viêm Ma Hoa là rất nguy hiểm, dù sao nơi này bình thường sẽ ra vài chuyện thần bí, nhưng có y bảo vệ, thu thập Viêm Ma Hoa sẽ không quá khó khăn. Tuy nhiên, Ngụy Bỉnh Dập có nằm mơ cũng không ngờ đứa trẻ xui vẻo này tỉnh táo như vậy, một chút tiếng vang nho nhỏ cũng hù hắn giống chim sợ cành cong trốn vào lòng đất.
Thật ra không thể trách Mộng Hi, nàng không nhắc cho Âu Dương biết mặt đất nguy hiểm, nhưng dù nàng có nói thì cũng vô dụng. Chui xuống đất là thói quen của Âu Dương, sớm trở thành một phần sinh mệnh của hắn. Bất cứ lúc nào chỉ cần có gió thổi có lay là Âu Dương chắc chắn sẽ lặn xuống đất trước tiên.
Vậy nên không thể trách người khác nhắc nhở, chỉ là phản xạ tự nhiên.
Ngụy Bỉnh Dập thở dài một hơi, lầm bầm:
- Sinh tử trong một ý nghĩ, không biết ngươi còn có thể đi ra hay không.
Tiếp theo Ngụy Bỉnh Dập biến mất ngay tại chỗ.
Dưới đất, Âu Dương không ngừng chìm xuống, chốc lát sau hắn có cảm giác đã vào trung tâm lòng đất. Âu Dương không ngừng dùng Linh Hồn Liệt Diễm bảo vệ thân hình mình, sợ có thứ quái dị gì xông ra tổn thương mình.
Nhưng khi Linh Hồn Liệt Diễm thi triển thì Âu Dương trợn rớt tròng mắt, hắn không dám tin nhìn xung quanh, dường như trông thấy thứ gì đáng sợ nhất trên đời.
Vạn Yêu Chi Thành, Di Tiểu Thiên không ngừng hấp thu Khấp Thần đan, đã đạt đến đỉnh Kim Tiên, lúc này đã bắt đầu trùng kích Tiên Đế! Dị tộc như Di Tiểu Thiên bình thường thì cả đời thành tựu cao nhất chỉ là Kim Tiên.
Bất đắc dĩ Âu Dương để lại Khấp Thần đan quá nhiều, chất lượng không được thì gia dùng số lượng chồng lên! Đây là thủ đoạn Âu Dương từng sử dụng, từ xa xưa hắn dùng số lượng tích lũy mà ra.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Nhưng đi đến hôm nay, thực lực của Âu Dương quá cường đại, dù có muốn dùng số lượng chồng chất cũng không thể. Tác dụng của Khấp Thần đan cực kỳ nhỏ bé với Âu Dương, hắn muốn dùng Khấp Thần đan đẩy mình lên Tiên Tôn có lẽ chỉ luyện chế thuốc đã tốn thời gian vạn năm, như vậy không bằng yên lòng tu luyện.
- Mộng Hi, tỷ tỷ, mấy ngày nữa ta nhất định có thể trở thành đệ nhất cái Tiên Đế, ta là người đánh vỡ tất cả!
Di Tiểu Thiên tràn đầy tự tin nhìn Mộng Hi, nói tiếp:
- Hơn nữa đại ca đã hứa với ta là hắn chắc chắn sẽ mang Nghịch Thiên Hoàn trở về, để ta biến thành tôn cấp!
Di Tiểu Thiên tràn ngập khát khao tương lai.
Nhưng Di Tiểu Thiên phát hiện Mộng Hi mới rồi còn cười tươi giờ đầu chân mày đầy ưu thương.
Trông thấy Mộng Hi ủ rũ thì lòng Di Tiểu Thiên nổi lên ghen tuông, bây giờ gã cho rằng nàng đang nhớ tới Âu Dương! Vậy nên Di Tiểu Thiên vẻ mặt bực mình.
Mộng Hi liếc Di Tiểu Thiên, trong mắt có chút bất đắc dĩ. Bây giờ Di Tiểu Thiên chỉ là một Dị tộc không là gì, đừng nhìn gã cách đế cấp chỉ một bước, nhưng dù gã thành đế cấp cũng kém xa Chủ Dị tộc Ngụy Bỉnh Dập.
Nhưng mấy ngày nay Mộng Hi cùng Di Tiểu Thiên ở một chỗ, đứa trẻ hoàn toàn không có tâm kế này thích chính là thích, không thích chính là không thích, khiến nàng cảm thấy rất bình yên. Có lúc Mộng Hi suy nghĩ, có lẽ khi đã buông xuống tất cả rồi, có lẽ thật sự có thể cùng Di Tiểu Thiên đi tìm một nơi yên tĩnh sinh hoạt.
Di Tiểu Thiên bĩu môi, nói:
- Tỷ tỷ lại nhớ hắn.
So sánh với Âu Dương thì Di Tiểu Thiên chỉ là một đứa trẻ không hiểu chuyện.
- Ha ha...
Mộng Hi không giải thích vì Di Tiểu Thiên nói rất đúng, nàng thật tình nghĩ tới Âu Dương, chẳng qua không giống như gã suy nghĩ. Mộng Hi nghĩ là một kiếp này Âu Dương có thể tránh thoát không? Có thể giành lại cái mạng từ tay Ngụy Bỉnh Dập không?
Mặc dù cá nhân Mộng Hi hy vọng Âu Dương có thể thoát khỏi tay Ngụy Bỉnh Dập, nhưng lần này y mang theo tám cái bóng cùng xuất kích, hắn có thể trốn được không?
Di Tiểu Thiên rất khó chịu nói:
- Xem ra tỷ tỷ rất lo cho hắn!
Trong mắt Di Tiểu Thiên thì Mộng Hi nên chỉ thuộc về gã, gã chỉ nghĩ hai người cùng nhau là tốt rồi, không thèm nghĩ điều gì khác.
Mộng Hi làm tiên tri của Dị tộc, Ngụy Bỉnh Dập sẽ để yên cho nàng đi sao? Sẽ để Mộng Hi và Dị tộc nho nhỏ Di Tiểu Thiên cùng một chỗ sao? Đây là không thể nào, Mộng Hi không thể bỏ trốn, người nhà của nàng ở đây, sao nàng có thể rời bỏ?
Mộng Hi nói:
- Không có gì lo hay không, sau này ngươi sẽ hiểu tất cả. Chỉ hy vọng sau khi ngươi biết rõ mọi thứ sẽ không hận ta.
Mộng Hi nói xong xoay người đi, để lại Di Tiểu Thiên mờ mịt nhìn.
- Là ta nghĩ quá nhiều hay vì ta tưởng quá ít?
Di Tiểu Thiên thầm hỏi mình, nhưng không ai cho gã đáp án.
Dưới lòng đất, Âu Dương ngơ ngác nhìn xung quanh, Huyết Hải màu đỏ lan tràn vô tận. Âu Dương bềnh bồng trong biển máu vô bờ, Huyết Hải này không phải là Huyết Hải thật sự.
Gọi nó là Huyết Hải không bằng kêu nó là hỏa hải, toàn bộ đều là lửa! Đúng vậy, tất cả đều là huyết sắc hỏa diễm! Nói trắng ra chỗ này là biển lửa do Linh Hồn Liệt Diễm tổ thành.
Nếu là người bình thường đến đây thì chỉ giây lát đã bị Linh Hồn Liệt Diễm đốt đến hình thần đều diệt, nhưng bản thân Âu Dương có Linh Hồn Liệt Diễm, ở trong biển lửa này mặc dù nó rất khủng bố nhưng không thể tạo thành chút thương tổn cho hắn.
- Đây là đâu? Tại sao có nhiều Linh Hồn Liệt Diễm như vậy?
Con ngươi đỏ rực của Âu Dương liếc xung quanh, nhưng tại đây không phải bên trên, trong biển lửa Âu Dương có thể thấy cảnh vật rất có hạn. Mặc dù Âu Dương vô cùng cố gắng thì tối đa chỉ thấy trong phạm vi một dặm.
- Bên kia có người?
Âu Dương thấy chỗ kia mơ hồ có vật gì đó hình người, hắn bản năng định tới gần. Nhưng ngẫm nghĩ một lúc thì thấy chỗ quái dị như vậy sẽ xuất hiện 'người'? Đây thật sự là con người sao?
- Đi? Hay không đi?
Âu Dương lòng nóng nảy phập phồng, nói thật ra hắn muốn đi qua nhìn xem rốt cuộc là thứ quái quỷ gì, nhưng trong lòng hắn có chút sợ hãi.
- Mạo hiểm mới làm giàu! Nếu đã tới đây, không đi qua nhìn xem thì thật có lỗi với chính mình!
Đặt quyết tâm, Âu Dương bắt đâì di chuyển tới vị trí hắn cảm giác có người. Âu Dương cực kỳ cẩn thận, sợ đi nhầm một bước là sẽ mất mạng dưới lòng đất.
Tốc độ của Âu Dương rất chậm, tốc độ nhanh như tia chớp của hắn tại đây không có tác dụng gì. Âu Dương cũng phát hiện tùy theo không ngừng tới gần bóng người, lực lượng của hắn dần biến mất, tình hình quái dị khiến lòng hắn càng kinh sợ hơn.
Nếu là bình thường, có nguy hiểm và sợ hãi như vậy thì đương nhiên Âu Dương sẽ lựa chọn rút lui. Thụt lùi không phải bởi Âu Dương gan nhỏ mà là vì cẩn thận.
Nhưng hôm nay có Linh Hồn Liệt Diễm ở trong người, Âu Dương gần như dung nhập vòa vùng thiên địa này, hiện tại hắn cảm thấy chắc là có cơ duyên to lớn đang chờ mình, nếu bỏ qua thì có lẽ sẽ hối hận suốt đời.
- Dù là cái gì nhất định phải nhìn một lần!
Âu Dương không ngừng tiến tới trước, hắn phát hiện Linh Hồn Liệt Diễm trước mặt mình càng lúc càng đậm đặc. Đợi Âu Dương gần như thấy hình người phái trước thì xung quanh từ màu đỏ rực ra không còn gì sắc màu khác. Âu Dương nhìn trên ngó dưới mất nửa ngày, mới nãy hình người nên xuất hiện ở vị trí này, tại sao chốc lát đã không thấy đâu?
Âu Dương lại tiến lên, nhưng mới đi không bao lâu thì hắn cảm thấy mình đạp hụt không khí, rơi xuống bóng tối.
Âu Dương cố gắng ổn định thân hình đừng để đầu cắm xuống đất, hiện tại hắn không còn sức lực, chỉ có Linh Hồn Liệt Diễm, nhưng Linh Hồn Liệt Diễm không thể bay! Từ trên cao rớt xuống thì đầu sẽ tiếp đất, dù không chết cũng đủ khiến Âu Dương đau khổ.
*Ầm!*
Âu Dương từ trên trời giáng xuống trực tiếp té vào hồ nước, nhưng không cảm giác nước lạnh lẽo mà là ấm áp.
- Phù!
Âu Dương thò đầu khỏi mặt nước, trong bóng tối cảm nhận hồ nước này dính đặt, cảm giác hơi quái lạ.
"Tổ cha nó chỗ này rốt cuộc là nơi quái quỷ gì!?" Âu Dương thầm nghĩ.
Con ngươi đỏ rực mở ra, khi hắn thấy mình đang ở đâu thì súy nôn mửa.
Làm sát thần quanh năm giết người, cảnh tượng khiến Âu Dương buồn nôn đến mắc ói có trên đời này không? Âu Dương từng cho rằng không có, nhưng bây giờ hắn phải công nhận nó tồn tại.
Âu Dương cố nén cơn buồn nôn, hít sâu một hơi, nhưng hơi thở tràn ngập máu tanh trong miệng làm hắn suýt ói ra.
Âu Dương ngửa đầu gầm lên:
- Đây rốt cuộc là chỗ nào!
Âu Dương nhìn xung quanh, coi như là sát thần thì trong khoảnh khắc này đều sẽ thấy da đầu mát lạnh. Núi thây biển máu! Đúng vậy, chỗ này thật sự là núi thây biển máu. Hiện tại Âu Dương đang ngâm mình trong biển máu, phía xa dãy núi cao không thấy đỉnh, nếu không phải ánh mắt hắn rất tốt thì có lẽ sẽ không thấy được, ngọn núi do xác của vô số người chồng chất thành.
Núi thây biển máu, đây là núi thây biển máu thật sự. Chỗ này rốt cuộc đã chết bao nhiêu người mới có thể có núi thây biển máu như vậy? Những người đã chết có thân phận gì?
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Âu Dương cố nén lòng rung động, từng chút một bơi hướng núi thây, cố gắng không để mình thấy cảnh tượng xung quanh. Cho dù có là sát thần thì Âu Dương khó mà chấp nhận sự thật mình ngâm mình trong biển máu.
Dù gì Âu Dương là người chứ không phải ma máu lạnh, dù lúc giết người lòng lạnh băng nhưng cuối cùng vẫn khó thoát khỏi bản tính con người. Bây giờ dù là sát thần Âu Dương cũng không cảm thấy người làm ra những chuyện này tàn nhẫn.
- Cái này cần giết bao nhiêu người? Nơi này lại có bao nhiêu oan hồn mới khiến Huyết Hải không bao giờ khô cạn?
Âu Dương nhìn Huyết Hải dính đặc dưới thân mình, hắn biết thời gian Huyết Hải tồn tại chắc là rất xa xôi. Hắn không thể lục tìm chỗ Huyết Hải này trong ký ức của Triệu Cương, điều này chứng minh cái gì? Nó chứng minh thời gian Huyết Hải tồn tại còn lâu hơn cả Triệu Cương có mặt trên đời.
Triệu Cương đi tới thế giới này mười vạn năm, Huyết Hải từ mười vạn năm trước đến nay không khô cạn, núi thây từ mười vạn năm trước đến giờ vẫn còn đó, có thể tưởng tượng chỗ này có bao nhiêu linh hồn không cam lòng.
Linh Hồn Liệt Diễm bên ngoài có lẽ chính là lửa giận của những linh hồn này hình thành. Nếu không phải Âu Dương cũng có Linh Hồn Liệt Diễm thì dù hắn may mắn tiến vào đây e rằng đã bị oán khí chỗ này tru sát.
Bơi thật lâu sau, Âu Dương rốt cuộc đi tới bên bờ. Nhưng khi Âu Dương tới bờ thì lại lần nữa bị cảnh vật trước mắt hù giật nảy mình. Chỗ này làm gì có bờ? Cái gọi là bờ do xương cốt chất thành, đây căn bản là hòn đảo do xương và xác thịt hình thành bềnh bồng trên Huyết Hải.
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Là ai tàn nhẫn như vậy, khiến nhiều người chết tại đây. Không lẽ hắn không sợ đón thiên phạt sao?
Mặc dù Âu Dương không tin kiểu nói trời phạt nhưng có nhiều sinh linh chết thế này e rằng thiên lý khó tha.
Âu Dương bò lên đảo nhro do xương cốt chất thành, hắn nghe dưới chân vang tiếng xương bị đạp phát ra tiếng rôm rốp, lá gan hắn siêu to thế mà cũng có cảm giác sợ hãi lạnh sống lưng.
- Hèn chi nói chỗ này là ác ma chi địa, núi thây biển máu thế này không phải là ác ma thì sao làm được? Để người ta chết rồi vẫn không ngủ yêu, cái này cần thù sâu cỡ nào?
Mặc dù có lúc Âu Dương cũng rất tàn nhẫn nhưng hắn không thể làm ra chuyện khiến mỗi người bị giết sau khi chết vẫn không thể ngủ yên.
Đúng vậy! Nhiều năm qua người chết trong tay Âu Dương nếu thống kê thì chắc cũng đủ hình thành một núi thây biển máu cỡ nhỏ, nhưng hắn không thể giống như chỗ này lấy máu người sau khi chết, chồng xác lên như vậy.
Âu Dương từng bước một đi hướng núi thây, lá gan của hắn cũng khá lớn, đổi làm người nhát gan thì thấy núi cao do xác chất thành đừng nói đi tới, sợ là bị hù chết. Nhưng dưới tình huống như vậy ngươi muốn không bị hù chết cũng khó. Chỗ này căn bản không có một tấc đất lành, dù là Huyết Hải bềnh bồng hay núi thây chồng chất, thậm chí đảo dưới chân đều do xương chất lên.
- Chiến!
Âu Dương đi tới trước núi thây, ở trên cánh tay một cái xác chết vô cùng thống khổ thò ra ngoài lộ chữ chiến!
- Chiến! Chiến! Chiến! Đều là chiến!
Âu Dương liên tục loay hoay nhiều cái xác, trên mỗi cái xác đều có một chữ chiến. Chữ chiến lộ ra ngày càng nhiều, sắc mặt của Âu Dương cũng càng ngày càng khó coi.
- Không ngờ lời đồn là thật.
Âu Dương mặt tái nhợt, bởi vì trong óc hắn hiện ra một phần ký ức của Triệu Cương.
Chiến tộc! Một loại chủng tộc sống ở thời đại xa xôi. Họ từng là chủng tộc thống trị một thời đại, thời họ sinh tồn không có ghi chép chính xác, chỉ biết là rất xa xưa, xưa đến bây giờ người già sống lâu đến đẳng cấp hóa thành tại Tiên Giới đều chỉ nghe nói đời trước kể về truyền thuyết liên quan Chiến tộc.
Cho nên nhiều năm qua không ai biết Chiến tộc có thật sự tồn tại, nhưng dù như thế nào thì Tiên Giới hay thế giới Dị tộc vẫn có một số người không ngừng tìm kiếm Chiến tộc. Không phải nói Chiến tộc huy hoàng cỡ nào, huy hoàng của Chiến tộc đã qua đi, hiện tại người tìm Chiến tộc chỉ là muốn tìm một thứ gọi là Thánh Chiến phương pháp!
Thánh Chiến phương pháp không phải là bộ công pháp, nó là một bản chiến ý! Đúng vậy, Chiến tộc không có công pháp cố định, Chiến tộc có được chỉ là Thánh Chiến phương pháp, chỉ có chiến ý.
Mỗi một Chiến tộc bắt đầu từ khi sinh ra đã không ai dạy cho công pháp gì, họ từ nhỏ học tập các loại chiến ý!
Lâm nguy chiến ý, thắng chi chiến ý, bất khuất chiến ý, đủ loại chiến ý đều đến từ Thánh Chiến phương pháp. Đồn rằng có được Thánh Chiến phương pháp, nếu học chiến ý bên trong thì có thể thành tựu chí cao vô thượng!
Đương nhiên tất cả chỉ là truyền thuyết, Thánh Chiến phương pháp có tồn tại hay không thì không ai biết.
Thậm chí sự tồn tại của Chiến tộc là bí ẩn khó giải.
Truyền thuyết thường có hai mặt, một mặt đồn rằng học được Thánh Chiến phương pháp liền có thể đấu với thiên hạ, lời đồn rằng là sau khi ai đó có được Thánh Chiến phương pháp thì chính là ngày Chiến tộc trùng sinh.
- Những chuyện cũ dính đầy bụi trần đã quá xa xưa, tại sao để ta đụng phải?
Âu Dương lắc đầu cười khổ, hắn vô tình chui xuống đất thế nhưng tiến vào đây, chắc cũng từng có nhiều người đi vào, chẳng qua không ai có thể thông qua Linh Hồn Liệt Diễm phía trước xâm nhập sâu trong. Nếu không thì bí ẩn Chiến tộc sớm đã bị giải nhiều năm.
- Thánh Chiến phương pháp...
Không thể phủ nhận, lúc này Âu Dương động tâm. Thánh Chiến phương pháp không phải công pháp bình thường, nếu nó là công pháp bình thường thì dù có tốt đến mây Âu Dương cũng sẽ không động tâm. Nhưng Thánh Chiến phương pháp này chính là chiến ý, Âu Dương rất muốn xem chiến ý rốt cuộc là cái gì.
Âu Dương ngửa đầu nhìn đỉnh núi thây, hắn thấy thứ mình muốn. Trên núi thây, một tòa cung điện nho nhỏ đứng sừng sững. Đúng vậy, cung điện xây trên núi thây.
Âu Dương cố nén lòng tham, tự hỏi mình:
- Rốt cuộc là ai xây dựng nơi đây? Là ai giết nhiều Chiến tộc như vậy? Tại sao Chiến tộc diệt vong?
Âu Dương nhìn núi thây, nó ít nhất dùng mấy vạn xác người chồng thành.
Toàn bộ dãy núi đều ở dưới lòng tây bộ thế giới Dị tộc, núi thây liên miên bất tận cỡ mấy vạn dặm.
Huyết Hải là vì núi thây hình thành, xác mấy ức Chiến tộc chất hình thành núi thây, cái này cần lực lượng đáng sợ bao nhiêu mới làm được?
Âu Dương cảm thấy dù khiến hắn đạt được tôn cấp, kêu hắn bất chấp tất cả giết mấy ức người thế này thì sẽ giết đến mệt chết. Chỗ này có mấy ức người chết đi, bị phong ấn dưới lòng đất, trở thành núi thây biển máu hiện tại.
- Lấy hay là không? Nếu truyền thuyết chính diện trở thành sự thật thì mặtp hản diện ra sao?
Âu Dương rất sợ, hắn sợ Chiến tộc thật sự hiện thế. Đồn rằng mỗi một Chiến tộc đều có uy lực hủy thiên diệt địa, nếu có ngày Chiến tộc sống lại thì có phải hắn cũng trở thành một thành viên trong núi thây biển máu?
Âu Dương ngồi trước núi thây, nhìn từng Chiến tộc chết vô cùng đau khổ, hắn rất muốn lập tức rời đi. Nhưng mỗi người đều có lòng tham, Âu Dương cũng có, bây giờ kêu hắn đi thì hắn làm không được.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart