Quyển 1: Tiểu Hà Tài Lộ Tiêm Tiêm Giác
(Sen nhỏ mới hé chồi)
Chương 61: Lần đầu luyện công ở đệ tam tầng..
Dịch: Tà Thần
Nguồn: Khoái Lạc Môn - Kiếm Giới
Lúc Lưu Dương về đến nhà là 11h tối, đèn trong nhà đã sớm tắt hết , thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Hoàng thúc thúc và Lưu a di luôn luôn đều đặn , 11h tối họ đã sớm đi ngủ, mà Hoàng Nhã Lỵ thì ngủ càng sớm.
Hắn lấy chìa khóa mở cửa nhà, vừa bật đèn đã thấy Lữ Thiến Á đang ngồi trên ghế sopha với tâm trạng khẩn trương.
Tuy đã được thấy võ công cao cường của Lưu Dương, nhưng sau khi Lưu Dương ra ngoài, Lữ Thiện Á càng thêm lo lắng , nói như thế nào thì Lưu Dương cũng chỉ có một mình, mà đối phương là mấy tên to con, cho nên chờ cho Hoàng Nhã Lỵ đi ngủ , nàng liền lẽn xuống lầu ngồi đợi Lưu Dương trở về.
Hơn 2 giờ đồng hồ, nàng luôn sống trong lo lắng, có thể không lo sao?! 2 giờ trôi qua mà không có động tĩnh gì, không biết có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không.
Lữ Thiện Á vừa lo lắng Lưu Dương, vừa lo lắng cho các tỷ muội của mình.
Đang trầm tư suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy tiếng cửa mở , vừa thấy Lưu Dương đã trở lại, nàng vội vàng nhảy dựng lên, lo lắng hỏi:
"Tiểu Dương ca ca, mọi người sao rồi?"
"Xuỵt, bé giọng lại, mọi người đi ngủ rồi à? Sao ngươi lại ngồi chờ ở đây."
Lưu Dương lấy ngón trỏ ra hiệu im lặng, sau đó mới nhỏ giọng nói.
"Ngủ hết rồi, ta là đợi cho mọi người ngủ mới đi xuống dới, Hiểu Văn và Hiểu Hà có sao không?"
"Không có việc gì , không nhưng bọn họ không có chuyện gì, mà ta cũng đã cứu tất cả mọi người ra rồi ."
Lưu Dương nhỏ giọng nói.
"Cứu toàn bộ , vậy mọi người đâu?"
Lữ Thiện Á nhìn ra phía sau thấy không ai , tò mò hỏi.
"Tất cả đưa cho chính phủ xử lý , nhiều người như vậy ta xử lý không được, cũng không có quyền xử lý."
"Nhưng mà..."
Trong lòng Lữ Thiện Á lại tràn ngập lo lắng, việc thấy một người mặc cảnh phục lúc trước đã kiến nàng mất lòng tin vào chính phủ , bất quá việc này cũng không thể trách nàng, Lữ Thiện Á chỉ là một đứa nhóc vừa bước qua 15 tuổi .
"Yên tâm đi, Thiện á, ngươi thấy được một tên mặc cảnh phục, không đồng nghĩa với toàn bộ chính phủ đều hắc ám, vẫn còn rất nhiều cảnh sát tốt, hơn nữa, lúc này còn gặp được phóng viên, có sự dám sát của bọn họ, không ai dám dở thủ đoạn gì đâu, mấy hôm nay các nàng đã chịu rất nhiều khổ cực, chỉ có chính phủ mới có thể chăm lo tốt cho bọn họ, hơn nữa phải khiến cho những tên tội phạm đền tội."
Lưu Dương thấy Lữ Thiện Á lo lắng, vội vàng giải thích.
Có chút thất vọng, bất quá Lữ Thiện Á nghĩ thấy lời nói của Lưu Dương rất có đạo lý, cũng an tâm, liền thả lỏng tâm trạng ra, thân thể lắc lư, ngã nhào xuống ghế sopha.
"Thiện á, ngươi không sao chứ?"
Lưu Dương nhanh chóng đỡ Lữ Thiện Á.
Tuy nàng mới 15 tuổi, nhưng dáng người rất nóng bỏng, hơn nữa vì ở nhà nên Lữ Thiện Á chỉ khoác một cái áo len, Lưu Dương vô tình đỡ trúng nơi to tròn mềm mại, trong lòng liền luốn cuống, mặt đỏ lên, vội vàng buông ra khiến Lữ Thiện Á ngã nhào lên ghế sopha.
May là không rớt xuống đất, Lưu Dương vội vàng đặt nàng nằm ngay lại trên ghế sopha, hơn nữa còn xoa bóp huyệt nhân trung một hồi lâu, mới làm Lữ Thiện Á từ từ tỉnh lại.
"Tiểu Dương ca ca, vừa rồi ta làm sao vậy?" Lữ Thiện Á hỏi.
"Lữ Thiện Á, ngươi bị suy nhược, nhanh đi nghỉ đi." Lưu Dương quan tâm nói.
"Ai."
Lữ Thiện Á đáp ứng cử động đứng dậy, nhưng mà cả người nàng không kím đâu ra một tia sức lực, làm Lưu Dương đành phải đỡ nàng đi về phòng, lúc tới gần tiến vào phòng, Lưu Dương đột nhiên chặn Lữ Thiện Á, nói:
"Đúng rồi, có chuyện cần phải nói trước cho ngươi, ngươi nhất định phải chú ý."
"Dương ca ca, là việc gì?"
Lữ Thiện Á không biết Lưu Dương nói đến chuyện gì, hiếu kỳ mở to cặp mắt ra nhìn, đôi mắt to rất đẹp đặc biệt có thần, nhìn rất sinh động.
"Thiện á, bất kể là ai hỏi, ngươi không được nói là ta cứu người, việc này rất quan trọng."
Lưu Dương vừa rồi nhớ tới việc mình làm chính là nhận sự phó thác của Lữ Thiện Á, hơn nữa trước mặt Lữ Thiện Á hắn không muốn dấu diếm chuyện gì, bất quá chuyện có võ công không nên truyền ra ngoài, chỉ cần nói qua ở chỗ này là được rồi.
"Tại sao vậy Dương ca, ngay cả cha mẹ ta cũng không được nói sao?"
Lữ Thiện Á mở to hai mắt nhìn, rất không hiểu.
"Đúng vậy, không được, thật sự không được, ngươi chỉ cần nói cho bọn họ được một người mặc đồ đen cứu đi là được rồi."
Lưu Dương nhớ tới việc lúc cứu chúng nữ cũng mặc đồ đen, liền nhờ Lữ Thiện Á giữ bí mật dùm hắn . Dù sao việc này đã được đưa ra ánh sáng , phỏng chừng tối nay hoặc sáng mai TV sẽ đưa tin, may là bản thân đã chuẩn bị trước quần áo, hơn nữa còn nhờ bóng đêm che dấu, chưa chắc đã có người nhận ra mình.
"Vậy thì được rồi."
Lữ Thiện Á tuy rằng không hiểu tại sao Lưu Dương yêu câu chuyện này, nhưng Lưu Dương nói như vậy chắc có lý riêng của hắn nên gật đầu đồng ý .
Đưa Lữ Thiện Á về phòng, Lưu Dương cũng đi về phòng của mình, không giống như tâm trạng lo lắng của mọi người Lữ Thiến Á, hành động của tối nay làm hắn hưng phấn không thôi, đại hiệp a, một đại hiệp đích thực a, liên tục hạ gục mấy chục người, hơn nữa thuận lợi cứu được mấy chục cô gái bị nhốt, những đại hiếp cứu thế trừ gian trong tiểu thuyết võ hiệp cũng chỉ đến thế mà thôi, huống chi, còn được tận hưởng cảm giác cường đại của một cao thủ võ công, làm củng cố thêm tín niệm của hắn vào con đường võ học.
"Sư phụ, những đồ vật kia vài ngày nữa sẽ được chuyển tới, chúng ta khi nào thì lên đường đến Hoàng Vân Sơn?"
Vừa mới vào phòng, Lưu Dương làm như không thể chờ được nữa vội hỏi.
"Khi những thứ đó tới chúng ta có thể đi, nhưng làm sao để thuyết phục Hoàng thúc thúc và Lưu a di của ngươi đây, việc này cũng không phải là đi ra ngoài đi dạo phố, ít nhất phải hơn mười ngày, thậm chí vài chục ngày, nhưng cũng không thể trốn nhà đi?"
Trải qua nhiều ngày, Lý Long Cảnh cũng có chút ít hiểu biết với xã hội đương thời, biết được Hoàng Căn Vĩ và Lưu Thải Vân là người giám hộ của Lưu Dương, trước khi Lưu Dương trưởng thành, cuộc sống phải chịu sự giám sát của bọn họ.
"Việc này…"
Lời nói của Lý Long Cảnh làm Lưu Dương có chút chần chờ , từ nhỏ đến lớn, hắn chưa bao giờ đi ra ngoài một mình, hơn nữa trãi qua vụ tai nạn lần này, chỉ sợ Hoàng Căn Vĩ và Lưu Thải Vân không muốn hắn tiếp tục đi một mình, nếu muốn đi phải nghĩ biện pháp mới được.
"Trước tiên phải giải quyết chuyện này, những việc còn lại đã có lão phu, đúng rồi, đồ đệ, phải nhớ kiên trì luyện công ."
Nói xong Lý Long Cảnh liền biến mất trong ý thức hải, bế quan không nói chuyện nữa.
Lưu Dương bị bỏ mặc cho ngây ngốc ngồi một chỗ, tức gần chết, vị sư phụ này có phải không muốn dạy mình võ công không, sao lại bỏ việc này cho mình , tuy là lúc trước mình đã nghỉ cách giải thoát cho bọn người Lữ Thiện Á , nhưng bây giờ muốn làm cho Hoàng thúc thúc và Lưu a di đồng ý, chỉ sợ khó khăn không kém gì lần cứu các nàng Lữ Thiện Á.
Không nghĩ nữa , Lưu Dương nghĩ không ra biện pháp, nên đơn giản không thèm nghĩ thêm nữa , xe đến trước núi tất có đường, sau này hãy nói, bây giờ đã khuya , hôm nay còn cần duy trì luyện công, phải kiên nhẫn mới có thể thành công.
Bỏ lại mọi việc, Lưu Dương tiến vào luyện công, ngày hôm qua vừa mới đột phá, không có thời gian tìm hiểu rõ cảm giác ở tầng 3, Lưu Dương tĩnh tâm, bắt đầu cảm thụ sự khoái cảm của việc năng lượng tăng trưởng.
Qua một huyệt vị, những con số không ngừng tăng lên, theo đó là sự vui sướng của Lưu Dương, dựa theo tốc độ khác nhau đẩ vận hành qua mỗi kinh mạch, huyệt vị trong thân thể, sự vui sướng trong lòng Lưu Dương càng tăng, cho đến khi chấm dứt một chu kỳ đầu tiên là được 20 điểm .
Tinh thần lực tăng những 20 điểm a, đây chính là con số sau khi vận hành hoàn thành tất cả 36 chu thiên ở tầng thứ 2 mới đạt được , bây giơ chỉ cần một chu thiên là đủ.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
Quyển 1: Tiểu Hà Tài Lộ Tiêm Tiêm Giác
(Sen nhỏ mới hé chồi)
Chương 62: Tin tức từ báo Thành Phố..
Dịch: 7 Bại
Nguồn: Khoái Lạc Môn - Kiếm Giới
Dựa theo tốc độ này tính toán, chỉ cần cứ như vậy tiếp tục , thì đích tới cũng sẽ không còn xa nữa, mới nghĩ tới đây, Lưu Dương càng thêm quyết tâm, hắn hưng phấn vận chuyển một vòng sau đó thẳng một mạch 36 chu kỳ mới chấm dứt lúc này nhìn lại tinh thần lực trong cơ thể tạig ấn đường đã là 2870, tiêu hao đã hoàn toàn bình phục lại màu hoàng kim, nhìn thấy rất thoải mái.
Một lúc sau Lưu Dương thu công thấy tinh thần sảng khoái, khống chế 13 lần biến hóa thuần thục, thậm chí hắn còn cảm thấy mình có thừa khả năng không chế tại nhiều huyệt đạo hơn, có lẽ phải nói với sư phụ, thiết kế một phương pháp mới, thường thì 14 lần hay 15 lần biến hóa hoặc hơn nữa nhất định sẽ làm tốc độ tu luyện của mình nhanh hơn một chút.
Một đêm an tĩnh, đến ngày hôm sau, bất luận là Lưu Dương hay Lữ Thiên Á tinh thần đều rất tốt, tâm trạng Lữ Thiên Á trải qua 1 đêm đã khôi phục một chút, trên mặt cũng nhiều nụ cười, mặc quần áo của Hoàng Nhã Ly làm tạo ra vẻ phong vận rất thú vị.
Trong lúc ăn sáng, Hoàng Căn Vĩ mở TV, đúng lúc là chương trình thời sự của thành phố, Lưu Dương cũng nhớ được phóng viên đang dẫn chương trình tên là Chu Hạc Dương.
Hơn ba mươi cô gái bị lừa bán, hơn nữa lại chính là ở trong thành phố của mình, hơn nữa địa phương bị khoanh vùng còn là rất gần nơi mình ở, lập tức làm cho mọi người trong nhà quan tâm, kể cả Hoàng Nhã Ly luôn thích ăn cũng phải ngừng đũa, nhìn không chớp mắt vào TV đang đưa
tin.
Đưa tin là bắt đầu từ các thiếu nữ trên xe cảnh sát, có hơn 30 cô gái, được cảnh sát dìu đỡ, một số bị thương cũng được nằm trên xe cứu thương, một gương mặt quen quen thoáng hiện lên trên tivi, Lữ Thiên Á ươn ướt nước mắt, Lưu Dương đã thực hiện lời hứa của mình. Cứu em gái mình, cũng cứu mọi người, hơn nữa là an bài họ rất tốt, bây giờ nàng hoàn toàn yên tâm rồi.
Hoàng Nhã Ly quan tâm thấy các cô gái tuổi tác nhỏ như vậy, tức giận ném chiếc đũa lớn tiếng nói:
" Mấy tên này đúng là không việc gì không dám làm, mấy cô gái này cũng gần bằng tuổi mình, nếu mà chúng tìm tới mình thì phải làm sao đây?”.
“ Đúng thế, cũng gần bằng, con và Thiện Á hơn kém nhau không bao nhiêu, địa phương kia thật là loạn, hình như Thiên Á cũng gặp nạn ở nơi đó.”
Lưu Thải Vân gật đầu nói, thời điểm Thiện Á tới đây. Lưu Dương cũng không nói là nàng bị lừa bán mà chỉ nói là nàng bị lạc đường mà tới.
“ Mẹ ơi, mẹ xem thử bọn chúng có dám bắt người vào ban ngày hay không?”
Hoàng Nhã Ly càng nghĩ càng sợ hãi, nàng cũng thường xuyên về nhà vào buổi chiều, trước kia luôn không lo nghĩ gì, nhưng việc này xuất hiện làm nàng thấy có chút sợ hãi.
“ Không thể nào, làm sao bọn chúng dám làm như thế, Anh ơi ?”
Lưu Thải Vân bị lời nói của hoàng Nhã Ly làm hoảng sợ, vội vàng hỏi Hoàng Căn Vĩ.
“ Cẩn thận một chút thì không sao đâu, đừng đi đến nơi lạ, cũng đừng tiếp xúc với người lạ mặt, những người này không việc gì không dám làm đâu.”
Hoàng Căn Vĩ là luật sư, đối với tệ nạn xã hội va chạm nhiều, Nhã Lỵ là con gái hắn nên hắn không mong nàng gặp chuyện gì.
“ Làm thế nào bây giờ, cảnh sát làm gì mà không đem bọn chúng bắt hết đi, chúng ta lại gần nơi đó như vậy, nghĩ lại càng thấy sợ, hôm qua tôi cũng ở chỗ này một lúc lâu.”
Lưu Thải Vân giận dữ nói, nàng đi ra ngoài mua đồ ăn, thường xuyên đi qua nơi này, bây giờ nghe tin này, trong long thấy sợ hãi không dám đi.
“ Không phải không quản, mà là nơi đây quá phức tạp.” Hoàng Căn Vĩ thở dài một tiếng.
Làm bên tư pháp, hắn biết rõ nơi đó là một cái khối u ác tính, cũng biết rằng những gia đình sống ở khu ổ chuột rất phức tạp, lúc dẹp đi thì họ trốn, đợi khi yên ổn họ lại quay lại, khu ổ chuột còn tồn tại dẹp đám này lại mọc ra đám khác, nhiều như nấm sau mưa, mấu chốt là làm thế nào di dời người dân, nhưng đáng tiếc họ rất khó di dời, phí ăn ở ở ngoại ô rất cao.
“ Kìa, kìa, ba, mẹ coi kìa.”
Hoàng Nhã Ly đột nhiên chỉ tay về phía tivi. Trên tivi đang báo kết quả cuối cùng, những tên bị Lưu Dương hạ gục không thoát được một người, cảnh sát còn tiện tay bắt được một số tên gia hỏa dính lệnh truy nã, lần hành động này của cảnh sát quả thật đã thành công viên mãn.
“ Ồ, lần này xem ra cảnh sát tung một mẻ lưới lớn a.”
Hoàng Căn Vĩ nhìn thấy cảnh bắt bớ , cảm khái mà nói, vừa rồi hắn nhìn cũng quen biết vài người, là tội phạm bị truy nã, trong tay hắn có không ít án tử hình của bọn họ, không tưởng được là họ đều trốn ở trong khu ổ chuột.
Trên tivi tiếp tục đưa tin, Chu Hạc Dương tiếp tục dẫn chương trình, theo như hắn nói :
"Lần này cứu các cô gái là một vị cao thủ, hắn một lúc đánh gục hơn 40 tên to khỏe, điểm này đã được chứng thực."
"Quả là rất thần kì, trong xã hội bây giờ, quả nhiên có võ công tồn tại, tiếp theo chúng ta hãy phóng vấn phụ trách lần ra quân này , Trần Cảnh Quan thuộc tổ chuyên án ."
“Nhanh lộ như vậy?”
Lưu Dương trong lòng cả kinh, năng lực của cảnh sát quả rất mạnh, bất quá bên ngoài cũng không lộ tia khác thường nào, mà Lữ Thiện Á cũng nhìn tới, ánh mắt chắm chú, làm Lưu Dương hoảng sợ, hắn thật nhanh tránh đi.
Trên màn ảnh xuất hiện một người cảnh sát, hắn cầm camera đi một vòng rồi sau đó giới thiệu :
"Vị đại hiệp dấu danh tính này thân thủ hơn hẳn thường nhân, mọi người xem, từ đông tới tây trong này có khoảng 17 người, theo trình tự là tư nời này hắn đánh một tên ngã xuống, đến đây lại một tên nằm xuống, thời gian là không quá 2 phút, sân lớn như vậy người bình thường chạy hết sức cũng mất một khoảng thời gian rồi, huống chi là một lúc đánh ngã 17 người, mấu chốt nhất là những người này đều là bị đánh ở cổ, lực đạo phi thường chuẩn xác , chỉ làm những người này ngất xỉu, mà không gây tổn hại lớn cho họ, thần kỳ như vậy tôi nghĩ chỉ có trong tiểu thuyết võ hiệp , không biết phải giải thích sao hơn nữa."
Màn ảnh lại chuyển về phía Chu Hạc Dương, hắn tiếp tục nói.:
"quý khán giả các vị nghe được không? Trần Cảnh Quan là chuyên gia hình sự, tại dấu vết có rất nhiều nghiên cứu, ý kiến của anh ấy có tính chính xác rất cao, quan trọng nhất là bọn người kia bị hạ gục chỉ trong vòng hơn 2 phút, giải cứu người trong phòng một chút thanh âm đều không nghe thấy, bọn họ cách nhau chỉ là mỏng manh một cái cửa phòng, gần nhau như vậy mà không phát ra âm thanh gì cả, ngoài trừ là võ công ra còn có thể là cái gì khác đây?”
“ Oa, thật thần kỳ, thật sự là có võ công tồn tại. ba mẹ con cũng muốn học võ công, con cũng muốn chở thành nữ hiệp. trừ gian diệt ác.”
Hoàng Nhã Ly biết được thật sự võ công tồn tại, lập tức hoa chân múa tay vui sướng lên, bộ dáng tiểu ma nữ hiện lên không thể nghi ngờ.
Lưu Dương nhìn thấy bộ dạng chỉ sợ thiên hạ không loạn của Hoàng Nhã Ly, bất giác thở dài một hơi, thật là đau đầu a. Lúc này Hoàng Căn Vĩ cùng Lưu Thải Vân cũng lâm vào kinh ngạc, võ công thật sự tồn tại sao? hay là cái thế giới này quá điên cuống hoặc mình quá lạc hậu.
Lưu Dương nhìn trong màn hình tivi, nhìn bản mặt có chút đẹp trai của Chu Hạc Dương, trong lòng bực tức, nếu có cơ hội, đem bộ mặt kia đánh đập một lúc, coi thử hắn có nên làm mọi chuyện rõ ràng như vậy không, thật là….
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
Quyển 1: Tiểu Hà Tài Lộ Tiêm Tiêm Giác
(Sen nhỏ mới hé chồi)
Chương 63: Sự phức tạp của Lữ Thiện Á..
Dịch: 7 Bại
Nguồn: Khoái Lạc Môn - Kiếm Giới
Bất quá Chu Hạc Dương trong tivi không biết được lời nguyền rủa của Lưu Dương, hắn lại hưng phấn tiếp tục nói.
"Càng thêm làm người khác sợ hãi còn ở phía sau, trong phòng này có 3 ông trùm, bọn họ ở bị đánh gục ở đây, nhưng lại bị đánh gục bởi cái gì ?’”
Trong tivi camera quay đến tay của Chu Hạc Dương, xuất hiện vài hạt cát, mà Chu Hạc Dương kích động lớn tiếng nói:
"Mọi người xem đây là hạt cát, đúng vậy chỉ là mấy hạt cát, ở khoảng cách từ cửa sổ đánh vào phòng, trong thời gian ngắn đem mấy người kia đánh ngã, mà kinh sợ hơn là đem mấy hạt cát đánh xuyên qua thủy tinh mà không làm thủy tinh vỡ nát, chỉ tạo thành mấy cái lỗ nhỏ, sau đó đánh lên trên người kẻ địch, rốt cuộc đây là loại võ công thần kỳ gì? theo Trần Cảnh Quan suy đoán, cao thủ này nếu toàn lực xuất thủ, hạt cát trong tay hắn so với viên đạn cũng không kém hơn, thậm chí là mạnh hơn, hạt cát vốn nhỏ bé khó lòng phòng bị được.”
Lưu Dương nhìn thấy Chu Hạc Dương từng chút từng chút đem hành động của mình giải thích rõ ràng, trong lòng hắn đã không còn tức giận, giải thích đi giải thích lại, nói nhiều như vậy, còn có cái gì cần giấu diếm, hắn thấy quyết định của mình thật sáng suốt, nếu không che mặt hoặc không thay quần áo, chỉ sợ bây giờ cũng bị lộ rồi may là mặc bộ đồ khác và có che mặt, cùng lắm là đem đống đồ kia xử lý hết, nếu mình không nói thì ai biết đây, thật là may mắn, may mắn.
Kế tiếp, trong tivi dĩ nhiên là đưa tin nói về người bịt mặt này, Lưu Dương cũng đã chuẩn bị tâm lý, quả nhiên cả hình ảnh người bịt mặt cũng lên, Chu Hạc Dương mang máy ảnh mini trong cặo, Lưu Dương cũng không để tâm, hình ảnh đi qua, có mấy người nữa trong ảnh nhưng cũng không rõ lắm, nếu không phải chính là Lưu Dương biết mình ăn mặc như thế chỉ sợ hắn cũng không nhận ra được chính mình.
Lưu Dương một bên nhìn, một bên cận thận tra xét biểu tình của Hoàng Căn Vĩ và Lưu Thải Vân, trên mặt bọn họ không có gì nghi ngờ.
Chỉ có Lưu thải Vân hít một hơi nói :
“Người trẻ tuổi bịt mặt này, cứu nhiều người như vậy, cũng không lưu danh, tuyệt đối là đại hiệp, trên thế giới không ngờ còn có người như vậy tồn tại."
“ Đúng thế, một vị đại hiệp như vậy, mà chả rõ diện mạo, không biết vị đại hiệp này mặt mũi ra sao, nếu không nhất định con phải là bạn gái của hắn.”
Hoàng Nhã Ly vẻ mê trai nói.
“Con thật là, không biết xấu hổ, chỉ là một con nhóc mà đã đòi làm bạn gái người khác.”
Lưu Thải Vân véo mũi Hoàng Nhã Ly, cười trêu nói.
“ Có chỗ nào không được, đại hiệp tốt như vậy, còn có võ công nữa, con cũng muốn học võ để trở thành một nữ hiệp.”
Hoàng Nhã Ly vẻ mặt si mê, mọi người trong phòng đều cười hahahah, chỉ có Lữ Thiên Á không cười lâm vào trầm mặc.
Tivi rất nhanh đưa tin xong, U thị là thành phố lớn, người dân rất đông, tiếc mục lần này quả là rất được hưởng ứng, rất nhiều người chú ý đến, không phải là vụ lừa bán người, mà là vì vị đại hiệp bịt mặt kia, thật đáng buồn, tin tức về vị đại hiệp võ công thần kỳ, thần bí đại hiệp, trumột truyền kỳ trong xã hội hiện đại làm sao không hấp dẫn người khác đây.
Ban ngày, che mặt đại hiệp ảnh hưởng thoáng hiện lên, lúc này các tờ báo đều phái rất nhiều người, xâm nhập vào đội cảnh sát, xâm nhập vào kho ổ chuột, đi phỏng vấn khắp nơi, hơn nữa lấy tốc độ nhanh nhất đưa tin, dường như tất cả các tờ báo đều có tin về đại hiệp bịt mặt, ảnh chụp thì phần lớn đều là ảnh chụp của Chu Hạc Dương, cái này mặc dù có chút không rõ, nhưng cũng coi như là ảnh chụp chính diện, quan trọng nhất ở vụ này là cuối cùng đại hiệp che mặt bao nhiêu tuổi, đang làm gì, tại sao phải che mặt.
Tin đưa cũng đủ loại nội dung, tỷ như đại hiệp che mặt không phải là chỉ khoảng 20 tuổi, mà là hắn giả giọng trẻ tuổi mà thôi, hắn thực tế đã là lão quỷ mấy chục tuổi. Còn có đại hiệp che mặt là người phái Võ Đang, luyện thái cực nhu công nên mới có thể chọc thủng thủy tinh mà không làm vỡ.
Hơn nữa còn bày ra một loạt nguyên nhân làm Lưu Dương dỡ khóc dỡ cười, trong đó không ít nguyên nhân lấy từ giả thuyết của các tiểu thuyết võ hiệp, có bài còn thái quá nói đại hiệp trên mặt có sẹo, hoặc là xấu như quỷ, như vậy mới tre mặt, hơn nữa khi cảnh sát đến thì chạy mất dép.
Chư lộ diện đã bị viết như vậy, vạn nhất mình mà bị lộ không biết ra sao, nói không chừng chuyện từ tấm bé đến lớn đều bị đào bới ra, chỉ có trời mới biết họ làm gì, đối với lũ nhà báo thích nói quá này, Lưu dương cho tới bây giờ không nghi ngờ gì, mình phải trốn đông trốn tây hư xã hội đen, để không bị lũ nhà báo phanh phui.
Lưu Dương không hy vọng mịnh bị đám này soi mói cuộc sống riêng.
Mấy chuyện ầm ĩ này, Lưu Dương chẳng thèm quan tâm, trải qua vài ngày tu dưỡng, Lữ Thiện Á đã tốt lên rất nhiều, hơn nữa chị em đều đã được cứu ra, lúc này nên đưa nàng về nhà rồi.
Vì thế, buổi sáng hôm nay, Hoàng Căn Vĩ cùng Lưu Thải Vân chuẩn bị vài giờ để đưa Lữ Thiên Á ra bến xe.
Chuẩn bị một vài thứ, vào lúc sắp đi thì Lữ Thiên Á bỗng nhiên quỳ xuống, làm Hoàng Căn Vĩ cùng Lưu Thải Vân trở tay không kịp, Lưu thải Vân đến đỡ nàng nói:
" Thiện Á, đừng làm thế, đi ra bên ngoài, ai cũng có một lần gặp nạn, chúng ta chỉ là gúp được một chút ít mà thôi.”
Bà nghĩ Lữ Thiện Á vì muốn cảm tạ mình mà như vậy, điểm ấy chỉ là chuyện nhỏ với họ, là quá dễ dàng, nói cho cùng họ cũng không thể để một cô gái dễ thương như vậy lưu lạc, ngộ nhỡ gặp kẻ xấu, không phải là xong đời ư.
“ Không được, Lưu a di, Hoàng thúc, cháu hy vọng được ở lại U thị làm việc, 2 người đều là người tốt , xin hay gúp cháu.”
Lữ Thiện Á để mặc Lưu thải Vân nâng đỡ, âm thanh mếu máo khóc lóc cầu xin.
“ Cái này, ông xã ?” Lưu Thải Vân lộ vẻ khó xử, đem ánh mắt hướng về Hoàng Căn Vĩ.
Hoàng Căn Vĩ lưỡng lự một lúc, rồi cũng nói:
"Thiện Á, hiện tại thời gian còn nhiều, cháu nên đi học tiếp, lúc nào học xong, ra xã hội không phải tốt hơn sao? cần gì phải đi làm sớm như vậy?’”
“ Hoàng thúc, không phải cháu muốn bỏ học, mà là trong nhà đã hết cách, cháu có 2 đứa em gái, 1 đứa em trai, nếu cháu tới trường thì bọn họ phải làm sao bây giờ, lần này cháu tới U thị cũng không phải vì lạc đường, mà tới để tìm việc làm, buồn là công việc chưa tìm được, tiền thì đã hết, nên đành lang thang đầu đường.” Thiện Á nói.
“ Việc này…” Hoàng Căn Vĩ chần chờ một lúc, rồi nói :
“ Chú xẽ an bài tốt nhất cho cháu, cháu cứ yên tâm, em thấy sao hả Thải Vân .”
Trải qua vài ngày tiếp xúc, Lưu thải Vân rất thích cô bé Lữ Thiện Á này, rất chịu khó hơn nữa lại rất hiền lành, chính con gái của mình Hoàng Nhã Ly hai đứa quả không giống như cùng tuổi tý nào.
“Không. Cháu đã mang ơn cô chú quá nhiều, không thể không đền đáp, cháu đã lớn rồi, có thể làm việc, huống chi người nhà cháu cũng cần.”
Lữ Thiên Á nói xong, khuôn mặt liền ỉu xìu, hoàn cảnh trong nhà lại hiện lên, 3 đứa em phải làm sao nếu mình tới trường học .
“ Như thế nào…” Hoàng Nhã Ly đột nhiên nói xen vào, Lưu Thải Vân liền lập tức giữ nàng lại, nàng tiếp xúc còn quá ít, hiểu biết nông cạn, từ nhỏ Hoàng Nhã Ly vô lo vô nghĩ, căn bản không biết tới xã hội còn nhiều người nghèo khó, bọn họ đi làm cật lực, thậm chí còn là lấy tính mạng ra đánh đổi, mục đích cũng chỉ vì được sinh tồn.
“ Như vậy…”
Hoàng Căn vĩ cũng chần chờ, Lữ Thiện Á nói rất thảm thiết, cũng rất thật, nếu cho nàng chở về, rồi nàng lại đi, còn không bằng mình một lần an bài cho xong, hắn đối với Lữ Thiện Á cũng rất có cảm tình, mọi việc trong nhà việc gì cũng biết làm, mấy ngày nay Lưu Thải Vân cũng nhàn nhã đi rất nhiều.
“ Hoàng thúc, Lưu a di cháu cái gì cũng có thể làm, khổ thế nào cháu cũng chịu được.”
Thấy Hoàng Căn Vĩ và vợ chần chờ, nàng lại vội khẩn thiết cầu xin
“ Thải Vân ? Em xem thế nào?”
Hoàng Căn vĩ có vẻ khó quyết định, ánh mắt đảo về phía Lưu thải Vân.
“ Căn Vĩ, cô bé này còn đang tuổi đến trường đó"
Lưu Thải Vân suy nghĩ một hồi. chần chờ một lúc lâu, lúc này mới ra quyết định:
"Như vậy cũng tốt, cô bé này ở nhà phụ em cũng tốt.”
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
Quyển 1: Tiểu Hà Tài Lộ Tiêm Tiêm Giác
(Sen nhỏ mới hé chồi)
Chương 64: Hứng thú võ học của Hoàng Nhã Lỵ..
Dịch: Tà Thần
Nguồn: Khoái Lạc Môn - Kiếm Giới
"Giúp đỡ công việc trong nhà chúng ta?"
Hoàng Căn Vĩ có chút khó hiểu hỏi, trong ấn tượng của hắn hình như là trong nhà không có chuyện gì cần giúp đỡ.
"Học kỳ sau Tiểu Dương sẽ lên cao trung , Nhã Lỵ cũng sẽ lớp 3 của sơ trung , mà em phải nhận rất nhiều dự án từ công ty, thời gian hơi thiếu, Thiện Á cũng cần việc làm, hơn nữa cách này cũng không làm trễ thời gian đến trường của nó, thiện á, ngươi nói cho ta biết, ngươi đồng ý khống?"
Lưu Thải Vân nói xong, liền hỏi Lữ Thiện Á .
Lưu Thải Vân nói thế, Hoàng Căn Vĩ có chút hiểu được. Lời nói của Lưu Thải Vân thứ nhất là an bài cho Lữ Thiện Á, đồng thời trong vài tháng tiếp theo nàng có rất nhiều việc, có thêm một sự trợ giúp từ một nữ tử lương thiện.Tại sao lại không chứ ?!.
"Cháu đồng ý, đương nhiên là đồng ý ."
Trong lòng Lữ Thiện Á vui sướng, những ngày sống tại Hoàng gia này , thông qua tiếp xúc, Hoàng gia đều là người tốt, không nói đến việc người cứu mình là Lưu Dương, mà Hoàng Căn Vĩ và Lưu Thải Vân đều là những người tốt, nghe nói Lưu Dương là con của bạn bè được họ nhận nuôi , mặc dù Hoàng Nhã Lỵ có ít tính cách đàn chị, nhưng tổng thể vẫn là một người tốt, làm trong một gia đình như thế thì tại sao không?! Liền nhanh chóng nhận lời.
"Căn vĩ, anh hãy sắp xếp để nó có thể cùng đến trường, Thiện á, ở nhà ngươi đã đi học tới đâu rồi?"
Lưu Thải Vân khi đã đáp ứng, liền quan tâm đến học vấn của Lữ Thiện Á , bất kể lý do gì, Lữ Thiện Á cũng còn nhỏ , mặc dù là giúp việc nhà, nhưng cũng phải sắp xếp bài vở, việc học nhất định không được chậm trễ.
"Xong lớp 2 của sơ trung, a di, không cần phiền phức như vậy đâu, con không cần đi học, như thế sẽ làm lỡ việc."
Lữ Thiện Á có chút ngại ngùng .
Nghe được lời của Lữ Thiện Á, Hoàng Căn Vĩ lập tức nói:
"Vô tư đi, chút việc ấy Hoàng thúc thúc của người vẫn làm được, ngươi có thể cùng Nhã Lỵ đi học, coi như là làm bạn, trong nhà cũng không có nhiều việc, rất nhiều chuyện khi Thải Vân a di rãnh sẽ giúp ngươi, việc riêng của Tiểu Dương và Nhã Lỵ thì do bọn chúng tự làm, nhưng mà có đôi khi ta và a di bận ngươi có thể nấu cơm hay dọn dẹp vài thứ ."
Lưu Dương ở bên cạnh nhìn , hắn cũng nghe Lữ Thiện Á nói qua về gia đình của nàng, bất quá chuyện hắn cứu Lữ Thiện Á phải được giữ bí mất, nên hắn không tiện nói, mà Hoàng Nhã Lỵ đứng bên cạnh nói:
"Đúng vậy, Thiện Á muội muội, ngươi ở lại đi, chúng ta sẽ làm chị em tốt."
Hoàng Nhã Lỵ là con một, tuy rằng lúc 10 tuổi Lưu Dương được chuyển đến, nhưng dù sao Lưu Dương cũng là một đứa con trai, nhiều chuyện riêng của con gái không tiện nói với hắn, Lữ Thiện Á thì không giống thế , ôn nhu, thiện lương, hơn nữa rất hợp tính với nàng, vài ngày ở chung hai người đã không dấu nhau chuyện gì, Lữ Thiện Á phải đi , nàng quả thật có chút lưu luyến.
"Cảm ơn mọi người, com sẽ cố gắng hết sức."
Lữ Thiện Á nói xong, buông hành lý, định quỳ xuống.
"Thiện á, ngươi đừng quỳ nữa, chúng ta cũng chỉ giúp một chuyện nhỏ mà thôi, ngàn vạn lần đừng như vậy."
Lưu Thải Vân vội vàng ngăn nàng lại.
Mà Hoàng Căn Vĩ cũng nói:
"Đúng vậy, Thiện á, ngươi đứng lên đi, ngươi ra ngoài tìm việc rất dễ bị lừa, bây giờ người xấu nhiều lắm, người tốt quá ít .
Được mọi người giữ lại làm Lữ Thiện Á lệ nóng thành dòng, kích động nói:
"Thúc thúc, a di, Tiểu Dương ca ca, Nhã Lỵ muội muội, cám ơn mọi người, mọi người quả là người tốt, thật không biết dám như thế nào để cảm ơn, con không về nữa, con sẽ bắt đầu công việc trong hôm nay luôn."
Thấy Lữ Thiện Á muốn ở lại ngay, Lưu Thải Vân vội vàng khuyên bảo:
"Thiện á, hôm nay ngươi cứ về nhà đi, sắp xếp báo cáo lại với gia đình cho rõ rồi hãy đến đây, mấy ngày nay Nhã Lỵ và Tiểu Dương, đều được nghỉ, ta cũng không bận việc gì, chờ thêm vài ngày nữa bận rộn, bọn chúng cũng đi học, lúc đó lên đây cũng không muộn."
"Đúng vậy, thiện á, ngươi đi lâu như vậy cũng nên trở về, không khéo mọi người trong nhà lại lo lắng." Lúc này Lưu Dương mới đứng bên cạnh nói theo.
"Vậy thì được rồi."
Cuối cùng Lữ Thiện Á đồng ý, lúc này xảy ra chuyện quá lớn, vài ngày nữa những nữ hài khác cũng sẽ quay trở về, mà bản thân mình không về thi ba mẹ sẽ rất lo lắng, nên trở về cùng mọi người thì hay hơn.
Cứ như vậy cả nhà đưa Lữ Thiện Á ra bến xe, hơn nữa phải tận mắt nhìn thấy Thiện Á lên xe khách và sau khi xe xuất bến, lúc này cả nhà mới quay về.
Trên đường về, chủ để chính của cả nhà Hoàng Căn Vĩ là đại hiệp bịt mặt, đặc biệt là Hoàng Nhã Lỵ rất thích chuyện mạo hiểm, không ngừng hỏi Hoàng Căn Vĩ làm sao mới học được võ công? hoặc là võ công thật sự tồn tại sao? làm Hoàng Căn Vĩ và Lưu Thải Vân dỡ khóc dở cười, bọn họ làm gì đã nhìn thấy võ công, tin tức lần này cũng khiến họ trợ mắt há mồn.
Lưu Dương cũng không chen vào, mỉm cười nhìn bộ dạng của Hoàng Nhã Lỵ, trong lòng cười thầm:
Nhã Lỵ muội muội, ngươi không biết đại hiệp che mặt ngươi sung bái xa tận chân trời gần ngay trước mắt hay sao.
Hoàng Căn Vĩ lái xe từ từ về nha, trên đường đi có chạy ngang qua khu ổ chuột, Lưu Dương lại muốn nghĩ đến việc hôm qua, cái loại cảm giác làm cao thủ này, sự sảng khoái trong việc hành hiệp trượng nghĩa, làm trong lòng sinh ra cảm giác lâng lâng.
Mà phía sau, Hoàng Nhã Lỵ cũng nhận ra nơi này, chỉ vào cái giao lộ trước mắt hỏi:
"Ba, TV nói chính là chỗ này sao? Con nhớ là nơi này rất gần với Happy tiểu khu, đêm qua con lại đi ngủ sớm, nếu như đi ra thì chắc có thể nhìn thấy đại hiệp che mặt rồi, nói không chừng còn có thể nhìn thấy khuôn mặt thật của chàng."
"Ngươi nha, ban đêm không nên đi lung tung, vạn nhất gặp phải người xấu trên TV bắt cóc ngươi , mẹ cũng không thèm quản."
Lưu Thải Vân nhìn bộ dạng của Hoàng Nhã Lỵ, cười ha ha nói.
"Hừ, nói không chừng con gặp một đại hiệp, hắn dạy con võ công, con luyện xong sẽ biến thành nữ hiệp, cứu khốn phò nguy, cứu trợ vạn dân."
Hoàng Nhã Lỵ chẳng hề để ý nói.
"Còn cứu khốn phò nguy, cứu trợ vạn dân đâu, ngươi có thể cho người làm mẹ như ta một lúc yên ổn ta đã cảm ởn trời đất rồi ."
Lưu Thải Vân nhìn thấy khí thế hừng hực của Hoàng Nhã Lỵ, buồn rầu nói.
"Đúng vậy, Nhã Lỵ, xã hội bây giờ rất loạn, buổi tối ngàn vạn lần không nên ra ngoài, nếu không ta sẽ tức giận."
Hoàng Căn Vĩ phát giác suy nghĩ không nên của Hoàng Nhã Lỵ, vạn nhất nếu nàng chạy ra ngoài vào buổi tối thì sẽ rất phiền toái , tuy rằng trị an của U thị rất được, nhưng không hề thiếu những nơi tê nạn, vạn nhất chuyện kia rơi vào người Hoàng Nhã Lỵ, vậy thì xong rồi!
"Con biết rồi, con chỉ nói đùa thôi mà baba."
Hoàng Nhã Lỵ thấy Hoàng Căn Vĩ tức giận, lè lưỡi rất đáng yêu, cúi đầu nói.
"Đúng vậy, Nhã Lỵ, để bảo đảm an toàn, ngàn vạn lần không cần ra ngoài vào buổi tối."
Lưu Thải Vân cũng nhìn ra suy nghĩ của Hoàng Nhã Lỵ , vội vàng kéo ta Hoàng Nhã Lỵ xúc động nói, Hoàng Nhã Lỵ và con gái một của nàng, nàng không muốn nó xảy ra chuyện.
"Biết rồi, ba ba, mụ mụ, mọi người thật lắm chuyện, ta sẽ không đi ra ngoài đâu, chỉ nói cho vui thôi mà."
Hoàng Nhã Lỵ thấy cách nói chuyện của mẹ mình, nhanh chóng trả lời.
Nhìn thấy sự kích động của Hoàng Nhã Lỵ, và sự lo lắng của Hoàng Căn Vĩ, Lưu Dương không nghĩ tới đại hiệp bị mặt lại có ảnh hưởng sâu đến nha đình Hoàng Căn Vĩ như vậy, đột nhiên trong lòng vừa động, nếu muốn sự đồng ý của Hoàng Căn Vĩ về việc đi xa, nói không chừng chỉ cần chứng minh được mình có năng lực tự bảo về là ổn rồi , Lưu Dương thầm gật đầu quyết định làm như thế.
Qua khu ổ chuột, chính là Thiên thủy tiểu khu , Hoàng Căn Vĩ đưa Lưu Dương và Hoàng Nhã Lỵ vào nhà, sau đó mới cùng Lưu Thải Vân đi đến công ty , hơn nữa còn đặc biệt dăn dò hai người, ngàn vạn lần phải chủ ý đến an toàn, Nhã Lỵ có thể đi ra ngoài để vui chơi, nhưng trước sáu giờ tối nhất định phải trở về.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
Quyển 1: Tiểu Hà Tài Lộ Tiêm Tiêm Giác
(Sen nhỏ mới hé chồi)
Chương 65: Hiển lộ võ công..
Dịch: Tà Thần
Nguồn: Khoái Lạc Môn - Kiếm Giới
Lưu Dương và Hoàng Nhã Lỵ vào nhà, sau đó Lưu Dương lên phòng, liền gọi Lý Long Cảnh ra, muốn lão đánh giá qua phương pháp của bản thân thế nào.
Suy nghĩ của hắn rất đơn giản chính là hiện tại Thanh Hư chân khí đã mạnh hơn rất nhiều có thể để Lý Long Cảnh phụ thể một thời gian dài , sau khi phụ thể, đến trước mặt vợ chồng Hoàng Căn Vĩ biểu diễn một vài tuyệt kỹ là có thể khiến họ tin tưởng mình có năng lực tự bảo vệ.
Khi bọn họ tin mình có năng lực tự bảo vệ, những vấn đề còn lại rất đơn giản , chỉ cần nói cho bọn họ, khi còn bé gặp một dị nhân, được dậy một bộ võ công, nhưng bản thân lại không quá xem trọng, bất quá thỉnh thoảng cũng lấy ra tu luyện, ngoại trừ có chút chỗ tốt đối với thân thể thì không còn điểm gì đặc biệt, sau đó liền nghĩ bộ võ công đó nhưng một bài tập thể dục, nhưng sau khi bị tai nạn xe cộ, không biết vì nguyên nhân gì môn võ lại được thể hiện ra ngoài .
Đối với ý tưởng của Lưu Dương, Lý Long Cảnh cười nhạt, khinh thường nói, Lưu Dương bỏ gần cầu xa , nhưng Lưu Dương “bật” lại hỏi lão có cách nào tốt hơn không, Lý Long Cảnh liền nghẹn họng, Lưu Dương liền quyết định sẽ tiến hành như thế.
Đền chiều tối, những vật dụng Lưu Dương mua cũng được đưa tới, đương nhiên tốn không ít tiền.
Lưu Dương đã sớm chuẩn bị sẵn đưa tiền trược tiếp cho nhân viên giao hàng, lúc cầm hóa đơn Lưu Dương hỏi thử tại sao lại đưa hàng đến sớm như vậy, Lưu Dương mới biết được nguyên nhân bình thường không có dịch vụ giao hàng tận nơi, bất quá tên giao dịch viên kia không muốn bỏ qua mối làm ăn này, liền tranh thủ thời gian, thuê taxi đưa tới.
Lưu Dương không để ý nhiều, liền bo cho hắn ít tiền để hắn trở về, toàn bộ trang bị được đưa tới, rất nhiều, được xếp thành một đống lớn, nào là lều bạt, dao đi rừng, còn có không ít thiết bị leo núi, tóm lại rất đầy đủ được đặt trong phòng khách.
Chiều hôm nay Hoàng Nhã Lỵ cũng không đi ra ngoài, nghe được tiếng động dưới làu liền chạy xuống, thấy được một đống dụng cụ , thì rất ngạc nhiên, thấy Lưu Dương từ từ dọn dẹp, liền hỏi:
"Tiểu Dương ca ca, những cái này là thứ gì, sao lại lắm thế, lại có cả lều trại? Anh định làm gì à? Chẳng lẽ chuẩn bị đi cắm trại dã ngoại?"
Ở lớp, Hoàng Nhã Lỵ cũng đã tham gia vài buổi cắm trại dã ngoại, khoảng cách cũng không xa, bất quá là một người ít khi tiếp cận với thiên nhiên, nên Hoàng Nhã Lỵ rất hứng thú, mấy ngày trước còn xin vợ chồng Hoàng Căn Vĩ đưa đi, nhưng vì họ bận quá đành phải thôi.
Lưu Dương cũng muốn nói thằng cho Hoàng Nhã Lỵ biết, hắn nghĩ nên để đến tối rồi nói luôn, nếu không liên tục biểu diễn và phụ thể vài lần liên tiếp bản thân có chút ăn không tiêu , nói:
"Đương nhiên là để xài a, nhưng ta sẽ không nói cho ngươi."
Hoàng Nhã Lỵ thấy Lưu Dương không chịu nói cho chính mình, liền nóng nảy kéo tay Lưu Dương, làm nũng:
"Ca ca, có phải ngươi muốn lén đi ra ngoài, ta biết mấy cái này đều là dùng để cắm trại, mang ta cùng đi với nha."
"Không được, đây là chuyện riêng của ca ca, tối nay ngươi sẽ biết, không phải đi chơi."
Chứng kiến Lưu Dương cứng đầu không chịu nói cho mình, Hoàng Nhã Lỵ có chút tức giận, giọng nói đầy uy hiếp:
"Tiểu Dương ca ca, ngươi nếu không mang ta đi, ta sẽ đi mách cho ba và mẹ."
Lưu Dương khom người dọn dẹp mọi thứ, rất bình tĩnh nói:
"Ngươi cứ việc nói, dù sao hôm nay ta cũng muốn nói rõ với ba mẹ của ngươi."
Hoàng Nhã Lỵ thấy đã tung tuyệt chiêu cuối ra mà vẫn không đã động được đến Lưu Dương, có chút thất vọng , ngồi ở bên cạnh buồn thiu không nói lời nào.
Lưu Dương thấy hình như bản thân cũng có chút quá đáng, hắn cũng rất thương yêu tiểu muội muội Hoàng Nhã Lỵ này, vội vàng ngồi xuống, nhẹ nhèng nói:
"Được rồi, ca ca có việc phải làm, khi trở về nhất định sẽ mua cho người đồ ăn ngon."
Hoàng Nhã Lỵ nhìn các thứ kia, lại nhìn nhìn Lưu Dương, ánh mắt xoay chuyển, không biết trong lòng đang nghỉ cái gì??
Lưu Dương luôn biết Hoàng Nhã Lỵ là cô bé có tính cách tinh quái.
Thôi mặc kệ! không tức giận nữa là được rồi, dù sao tối nay cũng sẽ chơi bài ngữa.
Cứ như vậy, Hoàng Nhã Lỵ ngồi ở sô pha nhìn Lưu Dương dọn dẹp mọi thứ, mà Lưu Dương ngồi trên nền nhà cẩn thận đóng gói mọi những vật dụng nhỏ rời rạc, mới có thể giảm bớt dung lượng, nếu không cho dù thân thể của Lưu Dương có to lớn hơn cũng không đủ vác hết bấy nhiêu.
Thời gian cứ như vậy mà trôi qua.
Gần 5h chiều, Lưu Dương dọn dẹp xong mọi thứ, tổng cộng hai bao lớn chứa dụng cụ đầy đủ, có thể xuất phát bất cứ lúc nào. Lưu Dương mang theo mọi thứ lên lầu , mà người nãy giờ không lên tiếng là Hoàng Nhã Lỵ cũng đi theo.
Cả ngày không có chuyện gì, đến 6h tối Hoàng Căn Vĩ và Lưu Thải Vân đi làm về
Bữa cơm tối diễn ra rất đơn giản, Lưu Dương ăn một hơi không nói gì, lúc ăn cơm cả nhà cũng ít nói chuyện, mà người bình thường sôi nỗi nhất là Hoàng Nhã Lỵ cũng không nói gì, trên bàn cơm có chút tẻ nhạt.
Làm Hoàng Căn Vĩ rất kỳ quái, bất quá cũng không nói gì, việc ngày hôm nay đã làm hắn rất kỳ quái nên cũng không nghĩ thêm nữa.
Cơm nước xong , 4 người ngồi ở sô pha cùng nhau uống trà, vừa mới ngồi xuống, Lưu Dương đã nói :
"Hoàng thúc thúc, lưu a di, có một việc con muốn sự đồng ý của hai người."
"Việc gì, con nói đi?"
Lưu Thải Vân không biết tại sao Lưu Dương nói thế, nhìn thoáng qua Hoàng Căn Vĩ, Hoàng Căn Vĩ cũng rất lờ mờ, sau đó liền hỏi Lưu Dương.
Lưu Dương nói một cách ngắn ngọn:
"Là như vậy, lúc trước con có gặp một cao nhân, ông ấy cho con một bộ bí kíp, lúc con rãnh rỗi đem ra luyện chơi nhưng không thấy hiệu quả gì, sau lần tai nạn xe lần này, con phát hiện được một bí mất, công lực được đề thăng rất lớn, do đó mới phát hiện sự lợi hại của bí kíp, thì ra trên thế giới có sự tồn tại của võ công."
"Bí kíp võ công sao, có phải như võ công của đại hiệp che mặt?"
Vốn đang yên lặng, Hoàng Nhã Lỵ nghe được võ công, đột nhiên hứng thú, hưng phấn hỏi, sáng sớm khi nàng xem tin tức, trong đầu nàng luôn nghĩ đến võ công, không nghĩ tới cơ hội để tiếp cận võ công này xa tận chân trời, gần ngay trước mắt, lập tức quên việc lúc chiều, vội vàng hỏi. .
Hoàng Căn Vĩ ngạc nhiên hỏi, hắn luôn luôn bình tĩnh, nhưng lúc này cũng có chút khiếp sợ, sau chuyện của người bịt mặt, bây giờ trong nhà mình lại nhìn thấy thứ đó ở trên người của Lưu Dương.
"Như vậy đi, để con biểu diển qua."
Lưu Dương biết chỉ nói là không thuyết phục, liền quyết định phụ thể để chứng minh, nên nói.
"Biểu diễn cái gì, có muốn kéo bàn ra không, địa điểm đủ rộng không."
Hoàng Nhã Lỵ nói xong liền đứng lên, kéo cái bàn qua một bên.
Lưu Dương thấy Hoàng Nhã Lỵ kích động như thế cũng hơi sợ, tùy tiện biểu diễn một vài động tác nhỏ là được rồi, động tác quá lớn trong sợ dọa ngất mọi người
Dù sao Hoàng Căn Vĩ và Lưu Thải Vân đều là người thường, bọn họ chưa thấy qua chỗ thần kỳ của bí kíp võ học.
Hơn nữa nếu động tác quá lớn thì khi thu dọn sẽ mệt, liền giải thích:
"Không cần phiền phức như vậy, ngồi xuống đi , Nhã Lỵ đi tìm cục gạch đến đây."
"Ok."
Xem ra lực hấp dẫn của võ công đối với Hoàng Nhã Lỵ quả nhiên rất lớn, bình thường Hoàng Nhã Lỵ không bao giờ thích bị sai vặt mà bây giờ chạy nhanh như chớp, nhặt một cục gạch ngoài sân đi vào, hỏi:
"Tiểu Dương ca ca, cục này đủ lớn chưa."
Lưu Dương thấy Hoàng Nhã Lỵ cầm không phải là cục gạch binhg thường, mà là một tảng đá nhỏ, này có cứng rắn hơn viện gạch hắn muốn rất nhiều, bất quá cho dù có cứng hơn cũng không sao, gật gật đầu nói:
"Đủ ."
Hoàng Nhã Lỵ vội vàng đem ‘ gạch ’ giao cho Lưu Dương, sau đó dùng tay nầng cằm con mắt mở to đáng yêu, tựa hồ như sắp được xem trò hay, còn hỏi:
"Tiểu Dương ca ca, người muốn biểu diễn cái gì."
"Được rồi, hoàng thúc thúc, lưu a di, mời mọi người xem."
Lưu Dương nói xong, trong lòng gọi nhỏ:
"Sư phụ, nhanh phụ thể, coi chừng lộ ra bây giờ ."
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê