Chương 61: Không phải cậu không biết thế giới này biến hóa nhanh.
Nhóm dịch: Masta4ever
Nguồn: Mê Truyện
Vương Quang Vinh lúc này mới ý thức được Chu Toàn Thư đến đây nào đơn giản là thăm nhà, rõ ràng là đến ra mắt lãnh đạo. Thế là lão có chút xấu hổ, đã muốn nói trắng ra là mình từ chối chức vụ phó thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy kia rồi.
Nhưng Vương Quang Vinh còn chưa kịp mở miệng thì Chu Toàn Thư đã phối hợp nói:
- Hôm nay cháu trai đến thăm nhà tôi, mà tôi và anh là hàng xóm, nó nói cần phải đến thăm ngài, nó có cái tâm nà, tôi làm cậu cũng không thể nào cản được.
- Giáo sư Vương, cháu tôi cái gì cũng tốt, chỉ là quá trẻ, ngoài miệng không râu thì nói chẳng ai nghe. Sau này anh cũng đừng khách khí, nên nói thì cứ nói, nên mắng cứ mắng, cứ coi nó như con cháu là được.
Vương Quang Vinh biết rõ Chu Toàn Thư này càng nói càng đi xa, thế là lão lập tức giải thích:
- Giáo sư Chu, chỉ sợ tôi không thể đảm đương được, tôi đã từ chối chức vụ phó thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy rồi.
- Giáo sư Vương học thức uyên bác, trong trường học chúng tô anh..
Chu Toàn Thư còn chưa nói hết lời thì nghe được một câu của Vương Quang Vinh, thế là lập tức tỉnh mộng, nụ cười nịnh nọt cũng cô đọng lại.
- Anh Vương, anh nói gì? Anh từ chối lời mời từ tỉnh ủy?
Giọng điệu của Chu Toàn Thư chợt trở nên run rẩy.
- À, tôi chỉ nghĩ mình nên đi trên con đường nghiên cứu học vấn.
Vương Quang Vinh bình tĩnh nói.
Tin tức này rõ ràng làm cho Chu Toàn Thư giật mình, hắn giống như một quả bóng cao su xì hơi, hắn đưa mắt nhìn cháu mình, hai người trao đổi ánh mắt và thầm hiểu ra. Chu Toàn Thư dùng giọng cực kỳ tiếc nuối nói:
- Anh Vương, anh nói vậy tôi biết làm thế nào đây? Được rồi, cũng không còn sớm nữa, tôi cũng không làm ảnh hưởng anh chị dùng cơm trưa.
Chu Toàn Thư nhanh chóng trở mặt làm cho vẻ mặt Vương Quang Vinh cũng biến đổi, trong lòng thầm nghĩ, lúc này bản sắc tiểu nhân mới lộ ra, thế nên cười thản nhiên nói:
- Tôi cũng không giữ anh ở lại, vô công không nhận lộc, những thứ này anh cũng mang đi đi...
Cao Tiến Hưng há mồm định nói gì đó, Chu Toàn Thư đã xách đồ lên:
- Tiến Hưng, không nghe giáo sư Vương nói gì sao? Còn không đưa đi? Đừng làm giáo sư khó xử.
Cao Tiến Hưng còn mở miệng định nói gì đó, nhưng chỉ mấp máy môi mà nuốt lời vào bụng, sau đó nhanh chóng theo sát cậu mình.
- Ôi, tình báo không chuẩn thì cũng đừng mò mẫm đi đến nhà người ta, làm hại chúng ta đi đến không công, không phải mất thời gian sao...
Chu Toàn Thư hạ thấp âm thanh khiển trách cháu mình, âm điệu tuy không cao nhưng lại truyền vào tai hai vợ chồng Vương Quang Vinh rất rõ ràng.
Triệu Tuyết Hoa thấy vẻ mặt Vương Quang Vinh không tốt thì tranh thủ thời gian mời đến dùng cơm, thế nhưng lúc này một bàn đầy thức ăn lại giống như dấm chua với lão, căn bản là rất chán nản.
- Bố, mẹ, con đã về.
Vương Tử Quân mang theo chìa khóa mở cửa đi vào, sau đó cất tiếng chào.
Triệu Tuyết Hoa thấy con đã về thì tươi cười ân cần hỏi thăm:
- Con trai, đi đâu vậy? Ăn cơm chưa?
Vương Tử Quân không nói hai lời, hắn rót một ly nước rồi uống ực cạn sạch, sau đó mới mở miệng nói:
- Con đã ăn rồi, con đến nhà bí thư Lâm dùng cơm trưa nhưng lại quên uống nước, lúc này sắp chết khát đến nơi.
Triệu Tuyết Hoa yêu thương đưa đến cho Vương Tử Quân một cái khăn mặt, sau đó lại tự mình lau mồ hôi trên đầu con trai, rồi oán trách nói:
- Con xem mình kìa, nào có bộ dạng của một vị bí thư? Khốn khổ như một vận động viên vậy.
- Tiểu tử thúi này, mẹ đã chuẩn bị cho con cả bàn thức ăn, bây giờ chạy về lại nói mình đã ăn no, báo hại cả nhà chờ!
Vương Quang Vinh đặt quyển sách trong tay xuống rồi giả vờ tức giận nói.
Thấy cha mẹ thay nhau mở miệng dạy bảo, Vương Tử Quân chỉ cảm thấy một cảm giác thân thiết đã lâu chưa có chợt bùng lên trong lòng, hắn dùng giọng cợt nhả nói:
- Tuân lệnh, thư ký trưởng Vương.
Triệu Tuyết Hoa thấy con trai tự vạch áo cho người xem lưng thì tranh thủ liếc mắt, nhưng Vương Tử Quân cố ý như không nghe thấy, hắn tùy tiện trêu chọc bố:
- Bố, bố à, thư ký trưởng Vương, bây giờ ngài chỉ cần chờ một khoảng thời gian, sau đó đến văn phòng tỉnh ủy làm việc.
Vương Quang Vinh thấy con nói với bộ dạng nghiêm trang, không giống đùa giỡn thì có hơi giật mình. Nhưng dù lão nghĩ nát đầu cũng không ngờ con trai hôm nay lại đến dùng cơm với bí thư tỉnh ủy.
Nghe con trai dùng giọng hời hợt kể những gì xảy ra sáng nay, Vương Quang Vinh ngẩng đầu thật mạnh, vẻ mặt không thể tin, xem ra con mình đã lớn.
- Tiến Hưng, có đôi khi làm người không nên quá xấu hổ, ví dụ như hôm nay, anh Vương ngốc đến mức chuyện tốt đến nhà mà còn từ chối, chúng ta còn dựa vào đó làm gì? Anh ta nói xách đi, cậu cứ tranh thủ đưa những món kia về là được.
Chu Toàn Thư nâng ly rượu lên, ực một tiếng uống cạn.
Cao Tiến Hưng tuy thấy hôm nay cậu mình làm hơi quá, nhưng hắn cũng thấy nếu ném vài trăm đồng vào một vị giáo sư đại học cũng là đáng tiếc, trong lòng không khỏi bội phục cậu mình dày mặt.
- Tiểu tử, cháu dù công tác ở tỉnh ủy nhưng cần học hỏi nhiều thêm, muốn quen thuộc con đường quan trường thì cần nghiên cứu hai quyển sách, một là Dày Mặt Học, hai là Tâm Lý Học...
Chu Toàn Thư nói, càng nói càng đắc ý, cũng không quên chỉ điểm cho cháu mình một chút.
- Tút, tút, tút!
Một âm thanh từ trong áo Cao Tiến Hưng truyền ra, hắn thấy vậy thì đưa tay xuống bên hông lấy ra một cái máy nhắn tin.
Chiếc máy nhắn tin của Cao Tiến Hưng là khá tốt, là loại mới, rất dễ nhìn. Hắn nhìn vào tin nhắn, sau đó chợt ngây người.
- Tiến Hưng, làm sao vậy?
Chu Toàn Thư thấy cháu mình có biểu hiện khiếp sợ thì cũng cảm thấy mất vui, tiểu tử này sao vậy? Mới nói làm việc không nên sợ hãi, mới đó đã đứng ngây cả người ra, chút đức hạnh như vậy cũng không có sao?
Cao Tiến Hưng trầm mặc không nói một lời, một lát sau trong miệng mới truyền ra một câu:
- Cậu, vừa rồi văn phòng tỉnh ủy truyền ra tin tức, thư ký trưởng Vương Quang Vinh sẽ nhanh chóng tiền nhiệm.
- Bộp!
Chu Toàn Thư vừa nâng ly rượu lên khóe môi, bây giờ đã rơi xuống đất vỡ tan.
- Không ngờ tôi mới đi một tháng mà trong thành phố quán bar mọc lên như nấm sau mưa.
Vương Tử Quân nâng ly rượu lên nói với người đàn ông ngồi đối diện.
Người đàn ông kia có thân hình cao lớn, bộ dạng phong lưu phóng khoáng, sau khi nghe được lời cảm khái của Vương Tử Quân thì hắn cười ha hả nói:
- Quân Tử, không phải cậu không thấy rõ, mà là thế giới này biến đổi quá nhanh. Không ngờ ông cụ nhà cậu lại hung ác như vậy, ném cậu xuống xã công tác, là cái xã gì? Cái gì quái quỷ gì mà Tây...
- Tây Hà Tử! Cậu tạm thời đừng kéo ông nội tôi vào, bây giờ tôi rất thỏa mãn với trạng thái hiện tại của mình.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt người đối diện mà nói.
- Đúng, là xã Tây Hà Tử, có phải là cái xã có con sông chảy xuống từ phía tây? Ha ha, nghe nói đây là một địa phương mà thỏ cũng không thèm ỉa, tiểu tử cậu đi rồi, cũng không còn ai tranh giành mỹ nữ với tôi, cuộc sống xem như tạm ổn, nhưng được cái hơi buồn.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng tùy tiện của Tôn Khải mà trong lòng có chút ấm áp, Tôn Khải này là một người bạn thân của hắn, cùng hắn lớn lên. Năm xưa khi Vương Tử Quân thảm bại chạy đến thôn Yên Chi Nam, Tôn Khải là người duy nhất chạy đến đó tìm hắn. Sau đó Tôn Khải chạy đến đồn công an, dùng sơn xịt lên xe công an hai chữ “chó săn”, kết quả bị khép tội làm ảnh hưởng công vụ, bị giam mười lăm ngày. Vương Tử Quân nghĩ lại mà cảm thấy ấm lòng, ngàn vàng khó mua, bạn tốt khó cầu.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Kiếp trước Vương Tử Quân vì lòng tự trọng của mình mà cắt đứt tình nghĩa với Tôn Khải, cuối cùng Tôn Khải bị bệnh bạch cầu, chuyện này thành vết sẹo trong tâm lý trong lòng hắn.
Trước mắt điều cần quan tâm chính là tính mạng, Vương Tử Quân nhìn cố nhân mà thật sự cảm thấy đủ hương vị bùng lên trong lòng, hắn khẽ cụng ly với Tôn Khải:
- Cậu cô đơn? Trong núi không còn hổ thì khỉ xưng vương, tôi không còn ở trong học viện, như vậy những cô gái nhỏ trong trường nào thoát khỏi ma trảo của cậu? Hì hì...
- Hì hì, Quân Tử, lời này của cậu là mười phần sai.
- Sao? Chẳng lẽ cậu đổi tính?
Vương Tử Quân dùng giọng trêu ghẹo nói.
- Năm xưa tôi cũng gieo hạt giống si tình, kết quả là một trận mưa lớn đổ xuống rồi...Chết úng! Bây giờ tôi đã là giảng viên, sao lại chỉ nhìn vào sinh viên? Quân Tử ơi là Quân Tử, cậu nhìn kỹ vào mắt tôi xem, ngoài đồng tử ra thì có bao nhiêu phần chân thành?
Vương Tử Quân nhìn vào mắt Tôn Khải mà cười ha hả:
- À, chó không thể không ăn ***, sói không thể không ăn thịt, tiểu tử cậu bây giờ nhất định là thò tay vào trong nhóm nữ giảng viên rồi sao?
Tôn Khải tỏ ra đắc ý, hắn cầm ly rượu trong tay, nghe được lời của Vương Tử Quân thì thiếu chút nữa đã không đánh rơi ly xuống, hắn giật mình hỏi:
- Tôi còn chưa nói, sao cậu biết?
- Hừ, chỉ cần nhìn vào bộ dạng vơ vét tài sản của cậu thì biết ngay, yêu đương thì nữ vui nam khổ, không phải sẽ bỏ ra vài phần tiền sao? Không cần nói cũng biết, tiền của cậu ném vào trăng hoa hết rồi.
Hai người cùng vỗ tay cười lớn, phụ nữ luôn là ngọn nguồn khoái hoạt cho đàn ông, đám đàn ông ngồi với nhau sẽ không tránh được tình huống nói chuyện say sưa.
- Tôn Khải, trường cậu bây giờ còn có chỉ tiêu nhập học không?
Vương Tử Quân dùng giọng gọn gàng dứt khoát hỏi.
- Chỉ tiêu nhập học? Thế nào, tiểu tử cậu không phải muốn đi học lần nữa đấy chứ?
Tôn Khải giật mình hỏi thăm.
- Tôi cũng không có lòng dạ thanh thản như vậy, tôi có một người bạn, cần tôi giúp đỡ.
Vì kiếp trước là vợ chồng, bây giờ Vương Tử Quân lại nói là bạn, thế là trong l lòng không khỏi run lên.
“Bạn? Biết đâu kiếp này quỹ tích cuộc sống của hai người chỉ giao nhau một lần, sau đó thì tách ra, mỗi người một đường?”
- Bạn của cậu là bạn của tôi, không có vấn đề, cứ đặt lên người tôi là được.
Tôn Khải cũng không hỏi lại, hắn vỗ ngực hào sảng đồng ý.
Vương Tử Quân cũng không có chút nghi ngờ với lời hứa hẹn của Tôn Khải, vì chưa nói đến bố của Tôn Khải, chính Tôn Khải là phó bí thư đảng ủy trong trường, sắp xếp một sinh viên vào học thật sự không gì khó.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt trẻ tuổi của Tôn Khải, hắn nghĩ đến những gì xảy ra vào hai mươi năm sau, thế là vẻ mặt chợt biến đổi, không nhịn được phải khuyên nhủ:
- Tôn Khải, sau này nên chú ý đến sức khỏe hơn.
- Cậu...Cậu có ý gì? Quân Tử, cậu không phải vì ở nông thôn không có mỹ nữ, thế nên ghen ghét tôi sao?
Tôn Khải đập lên vai Vương Tử Quân, mà Vương Tử Quân cũng không nói gì, cũng không thể mở miệng giải thích, đành phải dùng giọng oán trách nói:
- Cậu nhớ kỹ lời tôi là được.
Vương Tử Quân tuy nói không quá lớn nhưng vẫn làm cho Tôn Khải nghe thấy rõ ràng, cũng không phải cố gắng làm ra vẻ, thật sự còn nghiêm túc hơn cả bố mình.
“Quân Tử trước kia cũng không có bộ dạng này, đây là sao?”
Tôn Khải nhìn Vương Tử Quân một lúc lâu, sau đó hắn mới ý thức được khí độ của đối phương bây giờ không giống khi trước.
- Ôi, đây không phả là Tôn công tử sao? Đã lâu không gặp.
Một âm thanh nịnh nọt vang lên, một tên mập đi đến dưới ánh đèn màu lấp lánh của quán bar.
Vương Tử Quân nhờ vào ánh đèn mà phát hiện người đang đi đến hơn bốn mươi tuổi, gương mặt như một cái bánh bao, tươi cười như hoa.
- Anh là...
Tôn Khải cũng không biết người đến là ai, thế cho nên có chút mất hứng.
- Tôn công tử thật sự là quý nhân hay quên, tôi là Lôi Trạch Binh, là Lôi Trạch Binh của ngân hàng nông nghiệp.
Tên mập thấy Tôn Khải không nhận ra mình thì không khỏi có chút xấu hổ, thế là vội vàng giới thiệu mình.
- Lôi Trạch Binh? À, thì ra là phó giám đốc Lôi, chào anh, chào anh.
Tôn Khải cuối cùng cũng nhớ đến đối phương là ai, trong miệng nói lời nhiệt tình nhưng giọng điệu lại như gần như xa, cũng không mời đối phương ngồi xuống.
Phó giám đốc Lôi cũng là hạng người giỏi nhìn mặt mà nói chuyện, hắn thấy trận thế như vậy thì khôn khéo nói thêm hai câu, sau đó cụng ly với Tôn Khải và Vương Tử Quân rồi xoay người bỏ đi. Nhưng lúc rời đi thì nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân, hắn khắc ghi hình ảnh người đàn ông mà Tôn công tử đối đãi tốt này vào lòng.
Phó phòng Lôi vừa đi không bao lâu thì một chai rượu tây được đưa đến, nhân viên nói:
- Có vị khách mời hai vị uống rượu, mời hai vị chậm rãi dùng.
Vương Tử Quân nâng ly rượu lên, hắn xuyên qua ly thủy tinh nhìn mặt Tôn Khải, trong lòng chợt có chút phiền muộn. Hắn đã trọng sinh, nhưng đối mặt với những thay đổi trước mắt thì hắn thật sự không biết là may mắn hay bất hạnh, nhưng bây giờ uống rượu với một người bạn mà kiếp trước đã mất, có lẽ là chuyện làm cho người ta vui sướng.
- Tút, tút, tút.
Chiếc máy nhắn tin Tôn Khải đeo bên hông chợt vang lên, hắn đang trò chuyện vui vẻ với Vương Tử Quân và bị cắt ngang, thế là không khỏi bức bối lấy máy ra xem, sau đó vẻ mặt chợt biến đổi.
- Sao vậy?
- Ông cụ gọi về nhà! Tử Quân, tôi đi trước, ngày mai chúng ta tiếp tục trò chuyện.
Vương Tử Quân nhìn Tôn Khải vội vàng bỏ đi, hắn cũng không còn hào hứng ngồi lại quán bar, hắn uống cạn ly rượu trong tay rồi chuẩn bị đứng lên.
Đúng lúc này phía trước chợt truyền đến vài âm thanh rối loạn, khi Vương Tử Quân nhìn sang thì thấy một người phụ nữ khá quen mắt, nàng dùng rượu hắt lên một người đàn ông. Hắn đã gặp cô gái kia ở đâu? Hắn thật sự không thể nhớ rõ.
Khi Vương Tử Quân đang buồn bực suy nghĩ thì cô gái kia cầm túi xách thất thiểu đi về phía cửa.
- Con khốn nạn, rõ ràng là kỹ nữ còn muốn lập bàn thờ? Mày dám đi, ông sẽ cho mày phải hối hận.
Tên đàn ông kia lau vết rượu trên mặt rồi ném ra một câu ngoan độc.
“Đó không phải là cô gái mất tiền trên xe sao? Ôi, xem ra xinh đẹp cũng là tai họa!”
Sau khi phát hiện ra thân phận của cô gái kia, Vương Tử Quân muốn bỏ đi, gặp mặt bất ngờ, hắn cũng không muốn chen vào chuyện nhà người ta.
Nhưng khi Vương Tử Quân xoay người định bước đi, người phụ nữ kia rõ ràng đã hơi say, nàng chợt dừng lại, cơ thể lảo đảo. Nàng đi về phía hắn với ánh mắt say lờ đờ, đúng lúc nàng ngẩng đầu lên, sau đó chụp lấy cánh tay của Vương Tử Quân rồi nói:
- Thật sự là anh?
Vương Tử Quân rõ ràng không ngờ sẽ rơi vào tình huống thế này, hắn đành thản nhiên nói:
- Ôi, đúng là trùng hợp.
Cô gái uống đến mức gương mặt đỏ tía, dưới ánh đèn mê ly bùng ra sức quyến rũ không ngờ. Nàng nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân rồi nói:
- Đời người sao không gặp lại? Chuyện hôm qua làm phiền anh, hôm nay gặp mặt cho tôi cơ hội, tôi mời anh uống rượu.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Chương 63: Không phải là thứ gì cả, tôi là đàn ông.
Nhóm dịch: Masta4ever
Nguồn: Mê Truyện
- Thật xin lỗi, tôi còn có việc phải đi.
Vương Tử Quân cũng không muốn dây dưa quá nhiều, hắn nói xong và chuẩn bị rời đi.
Không ngờ người phụ nữ kia giống như bị kích thích, nàng hét lên:
- Anh có phải là xem thường tôi?
Khi thấy cô nàng trước mặt hai mắt đẫm lệ, bờ vai khẽ run, Vương Tử Quân cũng không đành lòng, hắn tiến lên giúp nàng ngồi xuống rồi khẽ nói:
- Cô uống nhiều quá, cô là một phụ nữ, sao lại phải ở đây chịu khổ?
Vương Tử Quân nói một câu giống như động chạm vào khối thịt mềm trong lòng người phụ nữ này, nàng liếc mắt nhìn hắn, cứ như vậy một lúc mà trong lòng ấm áp hơn. Đột nhiên những gì nàng gặp phải trong những ngày qua bùng lên như thác lũ, nàng dùng hai cánh tay ôm chặt lấy Vương Tử Quân, nước mắt giàn giụa, dùng giọng khóc không thành tiếng nói:
- Anh không thể đi, tôi không cho anh đi.
Khi cánh tay mềm như ngọc của người phụ nữ kia chụp lấy người Vương Tử Quân, cơ thể nàng cũng lảo đảo đổ đến, thế là cơ thể thơm ngát ào vào lòng Vương Tử Quân. Cô nàng này rất thơm, không biết là mùi hương gì, mùi nà nhàn nhạt giống như mùi bưởi, lại giống như xạ hương, làm cho người ta mê say, tâm tình của hắn không khỏi rung động.
Trong quán rượu có không ít vị khách nhàn rỗi buồn chán, khi thấy biểu hiện của người phụ nữ phong tư yểu điệu và xinh đẹp quyến rũ này, không khỏi bùng lên hứng thú dào dạt.
Vương Tử Quân đứng trước mắt bao người bị người phụ nữ này quấn lấy, hắn không khỏi bất ngờ, sau đó nhướng mày thản nhiên nói:
- Thả tôi ra, tôi mời cô một ly.
Ánh mắt cô gái có vẻ mê ly, đầu óc giống như đã mơ màng, sau khi nghe xong lời nói của Vương Tử Quân thì nước mắt bùng ra như thác lũ, sau đó lại cười khanh khách:
- Quỷ keo kiệt, bình thường có bao nhiêu người muốn mời chị uống rượu, chị còn không thèm nể mặt, không ngờ bây giờ chị lại phải van xin cậu.
Trên bàn còn lại nửa chai rượu tây, cô gái tiện tay cầm lấy rót một ly, sau đó uống ực cạn sạch.
Nhìn động tác của cô gái thì giống như không phải uống rượu, mà là đang giận lẩy. Vương Tử Quân nhìn đồng hồ, sau đó khẽ nhíu mày.
Cô gái uống hết một ly lại tiếp tục một ly tiếp theo, nàng cũng không nói nhiều, trong lòng uất ức như sóng triều, cứ hết lớp này đến lớp khác, điều này làm cho nàng không còn chút sức lực, thế cho nên cứ liên tục ngửa đầu uống rượu.
- Rượu không phải là thứ tốt, cô cũng đừng uống nữa.
Vương Tử Quân vừa khuyên nhủ vừa giật lấy chiếc ly trong tay cô gái.
Cô gái đưa mắt nhìn, tháy gương mặt Vương Tử Quân thì khẽ nhếch miệng cười, nước mắt lại trào ra. Sau đó nàng dùng tay lau nước mắt, bây giờ nàng gặp một người phụ nữ săn sóc mình chu đáo, không khỏi có chút ấm lòng.
- Không cần anh quan tâm, đàn ông các anh không có ai, không có tên nào là thứ tốt...
Người phụ nữ kia dùng giọng mơ hồ lầm bầm nói, có lẽ một lời này là phát tiết tất cả, toàn thân chợt run rẩy, khó thể giữ được, cuối cùng cảm thấy trước mắt tối sầm, sau đó ngã cắm đầu xuống.
- Đám khốn nạn các người đều như nhau, tên nào chẳng tây phục, chẳng ra vẻ đạo mạo? Thực tế tên nào cũng là loại hèn mọn, thực tế thì làm quan lớn, ra ngoài thì phong lưu bồng bềnh...
- Anh càng không cho thì tôi càng phải uống, Tần Hồng Cẩm tôi dù đến mức này cũng không phải hết tiền mua rượu.
Người phụ nữ thấy Vương Tử Quân giấu ly đi, nàng hổn hển ồn ào, giống như muốn phát tiết tất cả căm phẫn ra ngoài.
Vương Tử Quân thấy người phụ nữ này say đến mức bất tỉnh nhân sự thì đầu tiên là nhíu mày, sau đó lại bị ba chữ Tần Hồng Cẩm thu hút. Hắn nhìn người phụ nữ bừng bừng sức sống như mùa hè trước mặt, thầm nghĩ đến người phụ nữ mạnh mẽ vì phạm tội kinh tế mà bị bỏ tù vào kiếp trước, hầu như chỉ sau nháy mắt hắn đã kết luận hai người là một.
Lúc đó khi thấy người phụ nữ này bị bỏ tù, hắn thầm cảm thán vì một người phụ nữ hơn bốn mươi rất anh thư lại phải ở trong tù vài chục năm, thật sự khốn khổ.
Dù kiếp trước Tần Hồng Cẩm là nhân vật bi kịch, nhưng thương giới thay đổi bất ngờ, không thể dùng thành bại để luận anh hùng, không thể không thừa nhận Tần Hồng Cẩm này thật sự đã lập ra một truyền kỳ trong thương giới.
- Anh nhìn tôi cái gì? Có phải muốn lợi dụng tôi say để chiếm tiện nghi?
Người phụ nữ Tần Hồng Cẩm thấy Vương Tử Quân nhìn mình không nói lời nào thì hét lớn.
Tần Hồng Cẩm có gương mặt đỏ như trái đào nhưng cổ lại trắng như tuyết, lúc này mái tóc đã xỏa tung, nàng đang dùng ánh mắt không chút kiêng nể gì nhìn Vương Tử Quân.
- Hì hì, tiểu đệ đỏ mặt sao? Chị nó cho cậu biết, chỉ cần hôm nay cậu cho chị uống vui vẻ, chị cho cậu tất cả.
Tần Hồng Cẩm nói, sau đó một bàn tay thon cũng duỗi lên người Vương Tử Quân rồi bắt đầu sờ soạng.
Vương Tử Quân nhìn bàn tay nhỏ bé đang sờ soạng mình mà vừa bực vừa buồn cười, thế là duỗi một bàn tay ra giữ lại.
- À, thì ra là anh không hợp với khẩu vị của cô, Tần Hồng Cẩm, anh còn tưởng rằng cô là phụ nữ trinh liệt, thì ra cũng là loại kỹ nữ...
Người đến chính là tên đàn ông vừa rồi bị Tần Hồng Cẩm hắt rượu lên mặt, hắn nở nụ cười không đứng đắn rồi dùng giọng chanh chua nói.
Tần Hồng Cẩm đã say lờ đờ, nàng nghe được âm thanh mỉa mai của đối phương thì ngẩng đầu lên dùng giọng gay gắt nói:
- Long Vạn Khoa, tôi nói cho anh biết, tôi không thèm vay, dù tôi có tình nguyện ong bướm cũng không tìm loại cóc ghẻ như anh.
Long Vạn Khoa nhìn bộ dạng mê ly của Tần Hồng Cẩm dưới ánh đèn mà thầm nghĩ bà chị này không hỗ danh xuất thân là vũ sư, gương mặt hồng hào, thật ra còn xinh đẹp hơn cả người mẫu. Cô nàng có cặp mắt quyến rũ, khóe miệng dí dỏm, cặp môi vểnh để người ta sinh ra dục vọng muốn hôn. Khó có được chính là cô gái này có dáng người rất lồi lõm, tư thái tuyệt đẹp, điều này làm hắn nuốt nước miếng, đúng là ngon khó tả.
Long Vạn Khoa cũng không quan tâm đến tiếng chửi mắng của Tần Hồng Cẩm, đối với hắn thì đối phương chỉ là một con châu chấu trong lòng bàn tay mà thôi, càng nhảy mạnh càng hào hứng, càng khó chiếm được thì càng vui.
- Tôi không phải thứ gì? Đúng vậy, tôi là thứ gì? Là đàn ông sống sờ sờ ra, hơn nữa tôi còn đảm bảo, tôi sẽ hùng mạnh thiện chiến hơn thằng nhãi con mặt trắng này, cơ thể còn mạnh mẽ hơn nhiều, không biết thì cứ thử, sợ rằng thử sẽ khó quên được. Ha ha, Tần Hồng Cẩm, cô thật sự lớn lối, tôi cho cô biết, ở thành phố này, đừng nói là cô không muốn vay, sau này dù muốn cũng không ai dám cho vay.
Vương Tử Quân thấy tên do hèn mọn bỉ ổi kia kéo cả mình vào thì vẻ mặt chợt biến đổi, người sống giữa trời đất có nhiều chuyện khó thể nói lý lẽ, vì có nhiều người không có lòng tự trọng, giống như lò xo, anh yếu thì hắn mạnh, trái lại, nếu anh lớn tiếng dọa người, tiến lên cho đối phương vài tát, sẽ làm cho đối phương lau mắt mà nhìn, không dám nói lời nào.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Long Vạn Khoa công tác ở trong một chi nhánh ngân hàng nông nghiệp, đến năm ba mươi thì lên đến chức vụ trưởng phòng tín dụng, tất nhiên sẽ có cuộc sống xuân phong đắc ý. Hắn là một người ngày bình thường không cần lo cơm áo, hắn chỉ có một sở thích, đó là tan tầm thích chạy vào những địa điểm giải trí.
Điều làm cho người ta không biết nên khóc hay nên cười chính là trưởng phòng Long này lại công khai giải thích về ham mê của mình. Nhưng hắn là một trưởng phòng tín dụng, cũng cần phải xâm nhập vào cuộc sống, nhìn xu thế phát triển kinh tế và thị trường, nếu không thì nên cho ai vay?
Lý do đường hoàng đó tất nhiên không lừa được người ta, mục đích đơn giản của Long Vạn Khoa chính là thể nghiệm trên đủ mọi loại phụ nữ. Theo lời của hắn thì mình chính là kẻ lớn gan và lại lắm tiền, không sợ làm không được, chỉ sợ không thể tưởng được. Cao kiến này của trưởng phòng Long tất nhiên hợp ý với rất nhiều kẻ muốn vay tiền, thế là bọn họ hẹn trưởng phòng Long đến quán bar uống rượu, hơn nữa đều thực hiện quy tắc ngầm rất tốt. Vì thế mà gần đây tuy đường tình cảm của trưởng phòng Long có hơi kém, nhưng mỗi ngày vẫn là số đào hoa.
Thật ra lần đầu tiên Tần Hồng Cẩm đến tìm vay tiền thì Long Vạn Khoa có chút lo lắng, vì người phụ nữ này rất có hương vị.
Tỏng mắt Long Vạn Khoa thì Tần Hồng Cẩm cực kỳ xinh đẹp, cực kỳ quyến rũ, kết hợp với cương nhu thủy hỏa. Nhưng điều làm hắn không hài lòng chính là người phụ nữ này tư tưởng quá bảo thủ, mãi không chịu cho mình cơ hội, nói cho cùng thì hắn cũng không dám quá mức tuyệt tình, không có được thì ra tay mạnh hơn, lợi hại hơn, xiết chặt hơn, bám dai hơn, mà càng không được thì càng suy nghĩ phương án mạnh mẽ hơn.
Vừa rồi Tần Hồng Cẩm rót rượu cho Long Vạn Khoa, hắn cũng không nhận ly rượu mà nhân cơ hội chụp lấy tay người đẹp, bàn tay của nàng rất mềm mại như không xương. Điều này làm cho Tần Hồng Cẩm sợ hãi co rụt cả người nhưng không rút tay ra, chỉ là cố gắng nghiêng người, mặt hơi đỏ. Long Vạn Khoa khẽ mỉm cười, hắn khẽ tăng thêm chút lực, muốn kéo nàng vào trong lòng. Không ngờ người phụ nữ này lại bưng ly rượu hắt lên mặt hắn, điều này làm hắn phẫn nộ buông tay, con đàn bà này cương liệt quá mức, thật sự vượt xa dự đoán của hắn.
Lẽ ra những hành vi của Tần Hồng Cẩm đã sớm chọc giận Long Vạn Khoa, vì hắn là ai? Chính là rồng trong cõi người, không ngờ con đàn bà kia không biết tán thưởng, lại chạy đến ve vãn một thằng mặt trắng.
- Em gái, em uống quá nhiều rồi, mau cùng anh quay về, anh đưa em về nhà.
Long Vạn Khoa thấy Tần Hồng Cẩm không chịu đi, thế là lập tức mở lời đong đưa, giống như đang bị lửa đốt.
- Cút, cút ra xa, đừng cho tôi gặp được anh, nghe thấy anh nói thì toàn thân đã nổi da gà.
- Không muốn gặp anh, hì hì, anh lại thích gặp em.
Long Vạn Khoa vừa nói vừa ôm eo Tần Hồng Cẩm không chút sợ hãi. Tần Hồng Cẩm không vùng ra được, nàng cúi đầu cắn hắn một cái, cũng không phải cắn như bình thường, mà là dùng hết sức, điều này làm hắn đau đến mức há miệng kêu lớn:
- Các anh em thấy chưa, con đàn bà này tiến hành công kích tôi, tôi thỉnh cầu các vị bảo vệ an toàn tính mạng cho tôi.
- Ha ha, trưởng phòng Long, chúng tôi đến đây.
Một tên đàn ông với gương mặt khô quắt không có tí thịt chợt tranh thủ chạy đến, hắn vung còng tay trước mặt Tần Hồng Cẩm, sau đó dùng giọng uy hiếp nói:
- Đúng là làm càn, không câu lưu không được.
Một tên nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, ánh mắt lạnh buốt như dao. Lúc này Vương Tử Quân đã thấy tất cả tình huống xảy ra, hắn quát lên nghiêm nghị:
- Các anh là ai? Dựa vào cái gì để còng tay người ta? Lấy giấy chứng nhận chấp pháp ra đây tôi xem.
Vương Tử Quân trấn định như vậy làm cho tên đàn ông kia chợt ngẩn ngơ, dù hắn không phải công tác ngày một ngày hai, nhưng tên này giống như không sợ bọn họ, điều này làm hắn không biết nên nghe theo ai.
- Còng hắn lại luôn một lượt.
Tên đàn ông kia vung tay cho tên đứng phía sau, lại dùng giọng hổn hển nói.
Gương mặt Vương Tử Quân càng thêm khó coi, hắn không ngờ đám người này lại kiêu ngạo như vậy. Hắn thở hắt ra một hơi, hắn quyết định náo loạn một phen.
- Tiểu Long, cậu làm ồn ào gì chỗ này vậy?
Đúng lúc này một âm thânh chó chút uy nghiêm vang lên từ phía sau.
Đám người Long Vạn Khoa đang định ra tay, một tên trong nhóm phải tranh thủ chạy đến tươi cười báo cáo:
- Giám đốc Lôi, đã quấy nhiễu anh rồi, không có chuyện gì cả, chúng tôi chỉ phối hợp để bắt hai đồng chí gây rối này thôi.
- À, đám người trong quán rượu cũng là tố chất không đều, chi dựa vào bảo vệ sao có thể quản hết được. Tốt, cậu xử lý xong thì tranh thủ chạy đến chỗ tôi.
Giám đốc Lôi gật đầu rất có phong thái lãnh đạo, sau đó vô thức nhìn về phía đám người bên kia.
Giám đốc Lôi không nhìn thì không sao, nhìn thì sợ ngây người, khi ánh mắt hắn chuyển lên người Vương Tử Quân, đúng lúc một nhân viên an ninh tiến lên giữ lấy người Vương Tử Quân:
- Đi theo chúng tôi.
- Ôi, mọi người hình như có hiểu lầm thì phải.
Thân hình mập mạp của giám đốc Lôi lập tức trở nên linh hoạt, hắn cũng không đợi đám nhân viên an ninh kia đến gần Vương Tử Quân mà nhanh chóng chạy đến.
Vương Tử Quân tất nhiên cũng thấy giám đốc Lôi, hắn nhìn đối phương chạy đến mà cười nhạt một tiếng:
- Giám đốc Lôi, đây là thủ hạ của anh sao?
Trên trán Lôi Trạch Binh vã ra một tầng mồ hôi, tuy hắn không biết rõ thân phận của người này, nhưng chỉ căn cứ vào sự việc đối phương có thể ra tay xử lý gọn nhẹ đứa con của phó chủ tịch thành phố, như vậy hắn cũng khó thể chọc vào.
- Ôi, đây nhất định là nước giếng phạm nước sông, người một nhà, là người một nhà. Anh xem, bọn họ cũng không nhận ra anh, hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm mà thôi.
Lôi Trạch Binh lúng túng trong phút chốc, sau đó hắn nói ra một lời như vậy.
Vương Tử Quân dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn qua Lôi Trạch Binh, sau đó hắn nghiêng đầu sang nhìn Long Vạn Khoa, lúc này mới nói:
- Đám người ngân hàng nông nghiệp các anh thật sự đều là nhân tài.
Vương Tử Quân nói rồi đi ra bên ngoài.
Sự việc hôm nay làm hắn rất mất hứng, nhưng với quyền lực hiện tại của hắn, còn chưa đạt đến mức có thể xử lý được đám người này.
Lôi Trạch Binh nghe rõ câu nói châm chọc của Vương Tử Quân, trong lòng có chút run rẩy, dù bây giờ hắn là giám đốc chi nhánh ngân hàng nông nghiệp, nhưng nếu có một vị lãnh đạo quyền cao chức trọng thích thì có thể làm gì hắn cũng được sao? Hắn nghĩ vậy và thầm cảm thấy không yên, Tôn công tử là một trong số người có thể ép chết hắn, mà người này lại là bạn thân thiết của Tôn công tử.
- Anh nghe tôi giải thích, tôi...Tôi thật sự không liên quan đến bọn họ.
Khi Vương Tử Quân đi đến cửa thì Lôi Trạch Binh vội vàng chạy theo, liên tục giải thích cho mình.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Vương Tử Quân đi về phía trước nhanh như sao băng, dư quang khóe mắt lại chuyển lên người Tần Hồng Cẩm đang đi theo phía sau. Người phụ nữ này vừa rồi còn khóc lóc đến mức mơ hồ, bây giờ lại chạy theo mình có vẻ rất khuôn phép, hắn thấy vậy mà thầm than:
“Người phụ nữ này không đơn giản!”
Tần Hồng Cẩm chạy theo sau lưng Vương Tử Quân, tất nhiên nàng cũng không biết được hắn đang nghĩ gì.
- Cô chuẩn bị theo tôi bao lâu nữa?
Vương Tử Quân chợt xoay đầu lại rồi bất ngờ hỏi.
- Tôi...
Tần Hồng Cẩm đối mặt với tình huống Vương Tử Quân chợt xoay đầu mà trở nên lúng túng, một lúc lâu sau cũng không biết nói thế nào cho phải.
- Tôi rất vui khi được quen biết cô, nếu như cô không ngại, tôi mời cô uống vài ly nhé?
Tần Hồng Cẩm tuyệt đối không ngờ người thanh niên vừa rồi còn tỏ ra lạnh lùng nhưng bây giờ lại mở miệng mời mình uống rượu.
“Chẳng lẽ hắn muốn mình quá chén rồi nhân cơ hội làm loạn?”
Tần Hồng Cẩm cảm thấy rất mâu thuẫn, nếu như đối phương thật sự có tâm tính như vậy thì mình rõ ràng là đưa dê vào miệng cọp, nhưng nàng dựa vào trực giác của mình để phán đoán đối phương không phải là người như vậy.
Vương Tử Quân cũng không suy nghĩ phức tạp như thế, lúc này hắn đang suy xét vài vấn đề. Khi hắn nhìn ra thân phận của Tần Hồng Cẩm, hắn chợt có một ý nghĩ như thế này:
“Mình nên cùng liên thủ với Tần Hồng Cẩm để kiếm tiền, đồng thời nắm Tần Hồng Cẩm làm người phát ngôn của mình!”
Sau khi trọng sinh thì Vương Tử Quân biết tiền tài quan trọng đối với người trong quan trường như thế nào, ví dụ như dùng một câu nói của dân:
“Không chạy quan hệ không chạy tiền thì đứng yên bất động; chỉ chạy quan hệ mà không chạy tiền thì chỉ có thể được đề cử; vừa chạy quan hệ vừa chạy tiền thì đề bạt trọng dụng”. Vì thế muốn phát triển xuân phong đắc ý trên đường quan trường, như vậy phải có cơ sở kinh tế.
Mà Tần Hồng Cẩm chính là một lựa chọn không sai.
Vương Tử Quân nhìn thấy bộ dạng do dự của Tần Hồng Cẩm mà thiếu chút nữa cho rằng mình nhận lầm người, hắn dùng ánh mắt sâu sắc nhìn nàng, sau đó đi vào một quán mỳ ở ven đường.
Nhiều khi con người có chung một tâm tính, hơn nữa tâm tính này lại khá mạnh, đó là khi một người mặt dày mày dạn nói lời cầu xin, tư thế thấp hèn của đối phương rất dễ làm cho người ta phản cảm; nhưng nếu anh bày ra tư thái như gần như xa, không thèm quan tâm, như vậy sẽ làm người ta hiếu kỳ, sẽ bừng bừng hào hứng.
Vương Tử Quân nói xong thì cất bước, Tần Hồng Cẩm cũng không tự chủ được phải đi theo.
Trong quán mỳ mờ mịt khí nóng, khi Tần Hồng Cẩm tiến vào thì Vương Tử Quân đã gọi món xong, một chai nha đam, một chai sữa, một phần lạc luộc, hai tô mỳ nóng hổi. Hắn cười nói:
- Vừa rồi uống nhiều rượu, bây giờ nên ăn chút gì đó cho ấm bụng.
Tần Hồng Cẩm không nói lời nào, nàng chợt trầm mặc. Vương Tử Quân thấy nàng có chút thận trọng thì đột nhiên nói:
- Tôi muốn hỏi cô, cô có biết dưới bàn là món gì không?
Tần Hồng Cẩm ngẩng đầu, nàng giật mình nhìn Vương Tử Quân, sau đó dùng giọng kỳ quái hỏi:
- Đây không phải là nước nha đam và lạc luộc sao?
Vương Tử Quân lắc đầu rồi dùng giọng nghiêm trang nói:
- Tôi biết rõ nghệ danh của hai món này, nước nha đam được gọi là Vạn Lý Băng Phong, lạc luộc gọi là Chiến Đấu Đáo Để.
Tần Hồng Cẩm cười xì lên một tiếng, trong lòng thầm khen người đàn ông này khéo hiểu lòng người, rõ ràng hắn đang giải vây cho mình, thế là trong lòng có chút ấm áp và cảm động. Nàng nghĩ lại tình huống vừa rồi còn coi đối phương là có ý đồ xấu, thế là vẻ mặt có chút hối lỗi, lại khẽ thở ra một hơi, cũng mơ hồ có chút thất lạc.
- Cô rất muốnn vay tiền sao?
Vương Tử Quân không quan tâm đến biến hóa của Tần Hồng Cẩm, hắn hỏi thẳng.
Nói đến vấn đề vay mượn thì vẻ mặt Tần Hồng Cẩm lại trở nên ảm đạm:
- Đúng vậy, vì tôi muốn vay tiền nên mới tìm đến tên trưởng phòng Long kia!
- Cô muốn vay bao nhiêu?
- Hơn ba trăm ngàn.
Tần Hồng Cẩm thấy Vương Tử Quân có biểu cảm khá nhẹ nhàng thoải mái, thế là trong lòng có chút tức giận, anh tưởng tôi thích đi vay lắm sao?
Chỉ là phản ứng của Vương Tử Quân làm cho Tần Hồng Cẩm bất ngờ, hắn chỉ lắng nghe, không có chút giật mình, sau đó lại hỏi:
- Cô chuẩn bị dùng nó làm gì?
- Kinh doanh, ra ngoài kinh doanh.
Tần Hồng Cẩm trước nay luôn tự tin ánh mắt của mình, trên phương diện kinh doanh thì nàng tuyệt đối không phải là loại ruồi bọ, không phải thấy gió là nói trời sắp mưa. Nếu như không phải đã làm xong luận án về thị trường, nàng sẽ không lao đầu vào mối nguy hiểm như vậy, phải ra tay mượn hơn ba trăm ngàn.
Vương Tử Quân nhìn ánh mắt kiên định của người phụ nữ trước mặt, hắn thầm nghĩ, cô nàng quả nhiên có phong cách quý phái. Thương trường như chiến trường, một cô gái còn trẻ mà có ánh mắt và dũng khí như vậy, điều này đủ chứng minh nàng tuyệt đối có thể làm ra thành tích mà kẻ khác phải lau mắt nhìn.
Vương Tử Quân nghĩ đến đây thì hứng thú hỏi một câu:
- Cô xác định hạng mục của mình sẽ kiếm ra tiền? Những năm nay kinh doanh đều thua lỗ, chưa nói đến chuyện toi công tốn tiền, còn có thể rơi vào kết quả mất luôn vốn gốc.
- Tôi không nghĩ như vậy, tôi cảm thấy tiền là nước, nếu như nguồn nước không đủ, tài chính lưu thông không nhanh, đã lưu thông không nhanh thì nói gì đến lợi nhuận? Trái lại, nếu có đủ tiền, dù là lợi nhuận ít thì cũng sẽ tích tiểu thành đại giống như một quả cầu tuyết liên tục lớn lên, kinh doanh cũng ngày càng lớn mạnh, vì vậy phải đi vay.
- Cô không sợ định vị thị trường không chính xác rồi phải bồi thường sao?
- Những gì anh nói cũng là sự thật, dù kinh doanh thứ gì cũng có nguy hiểm, đầu tư tất nhiên cần cực kỳ thận trọng, nhưng anh đừng quên, nguy hiểm thường đi kèm với kỳ ngộ.
Lúc này Tần Hồng Cẩm giống như một người phụ nữ mạnh mẽ làm công tác chỉ huy trên chiến trường, Vương Tử Quân nghe mà có hơi ngây người, sau đó hắn xen vào một câu:
- Được rồi, chúng ta liên thủ, đầu tư siêu thị.
“Siêu thị?”
Tần Hồng Cẩm lần đầu tiên nghe được danh từ như vậy, sau đó nàng dùng ánh mắt nghi hoặc và khó hiểu nhìn Vương Tử Quân, lại nói:
- Cần đầu tư bao nhiêu?
- Chuyện vay mượn tôi sẽ phụ trách, cô chỉ cần làm những việc vặt khác là được. Tôi sẽ nghĩ biện pháp vay một triệu, có lẽ không đủ mở một siêu thị lớn, nhưng nếu nói dùng để kiếm tiền thì không là vấn đề.
- Một triệu?
Tần Hồng Cẩm nhìn bộ dạng hăng hái của Vương Tử Quân mà thật sự giật mình líu lưỡi.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng giật mình của Tần Hồng Cẩm mà nở nụ cười không cho là đúng nói:
- Không có gì, chuyện cho vay không cần cô quan tâm làm gì, cứ giao cho tôi, cô cứ yên tâm.
- Dùng danh nghĩa của ai để vay tiền?
Tần Hồng Cẩm bắt đầu tỉnh táo lại, nàng dùng giọng nghi kỵ hỏi.
- Tất nhiên là cô.
Vương Tử Quân dùng giọng chân thật đáng tin nói.
Tần Hồng Cẩm nghe thấy vậy thì thầm buồn bực, người đàn ông xấu xa này rõ ràng tạo ra một cái bẫy rập rồi đẩy mình vào trong, đó là số tiền một triệu, nàng vừa nghĩ đến đã cảm thấy chột dạ.
Vương Tử Quân cũng không quan tâm đến vẻ mặt kinh ngạc của Tần Hồng Cẩm, hắn bắt đầu giảng giải phương thức kinh doanh của siêu thị vào kiếp trước cho Tần Hồng Cẩm. Lúc đầu Tần Hồng Cẩm còn cảm thấy khó tưởng, nhưng ngay sau đó trong mắt nàng đã bùng lên hy vọng.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương