Tác giả: Ma Nữ Ân Ân
Thể loại: Cổ trang, Xuyên việt, HE
Dịch giả: ss Thảo [blue_herb]
Chương 59: Xấu nữ mê hoặc lòng người?
Uy Thất Thất chết lặng người, vốn cho rằng Vương gia muốn cưỡng bức cô, thật không ngờ hóa ra là... Xem ra cô đã hiểu lầm Lưu Trọng Thiên rồi, lẽ nào chàng ta là một chính nhân quân tử?
Uy Thất Thất hoang mang biến sắc, bước tới trước mặt Lưu Trọng Thiên, khẩn trương túm lấy tay chàng, tỏ vẻ áy náy nói “Vương gia! Ngài... Ngài, vì sao phải làm mình bị thương vậy!”
“Không như thế, chẳng lẽ cô chịu sao?”
Lưu Trọng Thiên lạnh lùng nhìn cô, nếu không phải trước đó đã đồng ý với cô, thì lúc này Lưu Trọng Thiên đã ôm cô vào trong lòng rồi, tiếp tục việc dang dở khi còn ở trong sa mạc, nghĩ đến làn da trắng mịn của Thất Thất, đôi môi mềm mại căng mọng, chàng càng thêm buồn bực, tại sao xấu nữ này lại mê hoặc lòng người như thế?
Thất Thất ngượng ngùng cúi đầu xuống, có phần bối rối, có lẽ cách này đích thực là một biện pháp hữu hiệu, nhưng ngón tay kia... Lưu Trọng Thiên rút tay lại, treo bội kiếm về chỗ cũ, lạnh lùng nói.
“Lên giường của bổn vương ngủ, trước khi Ngô Trung Nghĩa đi, chúng ta phải làm giống như thật!”
“Vậy... Vậy còn ngài?”
“Đương nhiên cũng ngủ trên giường, việc cô cần làm rất đơn giản, đó là hầu hạ bổn vương ngủ, cô sẽ an toàn thôi!”
“Hầu hạ?”
“Đúng, đấm chân, bả vai, nói chung bất kể cách gì cũng được hết, đương nhiên nếu cô bằng lòng tiến xa hơn một chút, thì...”
“Đấm chân!” Uy Thất Thất biết chàng muốn nói gì, vội vàng lui xuống, đề phòng Lưu Trọng Thiên nói ra những lời khiến cô mặt đỏ tía tai.
Lưu Trọng Thiên khẽ mỉm cười, chàng cầm lấy dải lụa trắng có vết máu, ném sang bên mép giường, tự cởi áo khoác ra, nghiêng người nằm trên giường, ánh mắt đùa giỡn nhìn chằm chằm Uy Thất Thất.
“Cô tự mình qua đây, hay là để bổn vương bế cô tới!”
Uy Thất Thất bĩu môi, lê bước chầm chậm tới, ngồi bên giường, vung nắm tay lên nhẹ nhàng đấm bóp, trong lòng thầm nghĩ, không biết khi nào tên Ngô Trung Nghĩa mới rời đi, tốt nhất cần nghĩ ra biện pháp gì đó để hắn nhanh chóng xéo đi, vĩnh viễn không dám xuất hiện trong doanh trại Đại Hán nữa. Tên tiểu nhân đó thật đáng ghét, còn đòi xem “Lạc hồng”, nghĩ đến đây sắc mặt cô lại ửng đỏ.
“Nghĩ cái gì mà mặt đỏ lên vậy?” Lưu Trọng Thiên đột nhiên mở miệng.
“Không nghĩ gì cả...”
Uy Thất Thất càng đỏ mặt hơn, cô cúi thấp đầu xuống, khuôn mặt đầy sẹo vàng kia cũng khó che giấu được vẻ thẹn thùng của cô. Lưu Trọng Thiên tránh ánh mắt Thất Thất, vẻ ngượng ngùng trong đôi mắt kia suýt nữa khiến tâm hồn chàng xao động. Vì sao nữ nhân xấu xí ấy lại có đôi mắt đẹp mê người tới vậy, khiến lòng chàng vừa mới bình tĩnh trở lại bỗng trào dâng tầng tầng sóng gợn.
Lưu Trọng Thiên ép buộc bản thân nhắm hai mắt lại, không nhìn Uy Thất Thất nữa, từ từ phát ra tiếng ngáy, bàn tay Uy Thất Thất đấm bóp cũng ngày một nhẹ dần đi, xem ra Lưu Trọng Thiên đã ngủ rồi, cô lặng lẽ đứng lên, thầm nghĩ bụng, ngủ trên giường của Tam Vương gia, cô nam quả nữ, quá mạo hiểm.
Uy Thất Thất rón ra rón rén bước ra ngoài bình phong, ngàn vạn lần đừng đánh thức cái tên kia, bằng không sẽ không chuồn được mất.
“Đi đâu đấy?” Bàn tay to lớn của Lưu Trọng Thiên bắt được cánh tay cô, hung bạo kéo giật lại “Lên giường! Nếu bị người khác phát hiện cô nằm ngủ dưới đất, ngón tay ta chẳng phải mất máu vô ích sao, đến lúc đó ta buộc phải dùng lạc hồng thật để báo cáo kết quả đấy!”
Lời Lưu Trọng Thiên nói quả thực đã hù dọa Uy Thất Thất, cô nhanh chóng bò lên giường, ngả người nằm xuống phía trong, nhắm chặt hai mắt lại, không dám ho he thở mạnh.
Last edited by Hùng Bá; 25-07-2013 at 09:27 AM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hùng Bá
Tác giả: Ma Nữ Ân Ân
Thể loại: Cổ trang, Xuyên việt, HE
Dịch giả: ss Thảo [blue_herb]
Chương 60: Ngô giám quân kiểm tra lạc hồng
Lưu Trọng Thiên trở mình ôm cô, nhẹ giọng nói bên tai Thất Thất “Thả lỏng chút đi, bổn vương đường đường là Vương gia Đại Hán, không phải sắc lang như cô nghĩ, nói là làm, ngủ đi!”
“Thật sao?”
“Đương nhiên!”
Uy Thất Thất cảm thấy giọng nói Lưu Trọng Thiên du dương trầm bổng, như sẵn có hiệu lực thôi miên, dần dần cô bắt đầu thả lỏng cảnh giác, hơi thở đều đặn, tay để rất tự nhiên trên giường, ngủ say ngon lành.
Lưu Trọng Thiên vẫn duy trì tư thế này, thật lâu sau, chàng thở dài, cảm thấy mình như bị trúng ma pháp, ngập tràn ảo tưởng với nữ nhân trong lòng. Thoáng ngửi thấy mùi hương thoang thoảng từ mái tóc cô, lúc này Lưu Trọng Thiên có chút hối hận, tại sao lại nghe theo lời một nữ nhân chỉ mới 17 tuổi, tự làm khó mình, chàng không kìm lòng nổi ôm Thất Thất càng chặt hơn.
Thất Thất trở mình, vùi đầu vào trong ngực Lưu Trọng Thiên, trong nháy mắt người cũng thuận đà nép vào trong lòng chàng, cơ thể thơm tho mềm mại khiến Lưu Trọng Thiên nhất thời khí huyết sôi trào, dục vọng ùn ùn kéo đến, chàng rõ ràng cảm nhận được chàng đã rước một cục nợ vào thân, động chạm không được, bỏ đi không xong.
Lưu Trọng Thiên đẩy Thất Thất ra xa mình, ủ dột ngồi dậy, xem ra đêm nay chàng đừng nghĩ tới việc ngủ ngon, nữ nhân bên người cũng không phải mỹ nhân, rốt cuộc tại sao chàng lại phiền não nhỉ?
Uy Thất Thất ngủ một giấc yên ổn, uể oải vươn vai duỗi người, mơ hồ nghe thấy có tiếng người nói chuyện trong đại bản doanh, vì thế lập tức ngồi bật dậy. Giờ mới nhớ ra, đêm qua cô ngủ trên giường của Vương gia, Thất Thất khẩn trương nhìn lại mình, rất may y phục trên người vẫn còn nguyên, xem ra Vương gia thực sự tuân thủ giao ước, cô đã xem thường nam nhân này rồi.
“Vương phi? Vẫn chưa dậy sao?” Ngô Trung Nghĩa đứng ngoài lều khẽ hỏi.
“Ngô giám quân dậy sớm thật đấy!” Tam Vương gia cất giọng lạnh lùng đáp.
“Không sớm, không sớm, là Vương gia mới cưới, cho nên mới dậy muộn thôi!”
Uy Thất Thất lúc này chợt nhớ ra, Ngô Trung Nghĩa sáng sớm tới đại bản doanh, mục đích là muốn xem “Lạc hồng”, cô bắt đầu khẩn trương tìm kiếm dải lụa kia, phát hiện Tam Vương gia đã trải tấm lụa trắng dính lốm đốm máu ở trên giường. Thất Thất bỗng đỏ mặt, nhanh chóng nhảy xuống giường, sửa sang lại quần jean và áo phông, bước ra khỏi bình phong.
Lưu Trọng Thiên liếc nhìn Uy Thất Thất, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cô vẫn làm bộ như thật, lúc này hai gò má ửng hồng, khiến người ta cứ suy nghĩ miên man, nếu nói ra chuyện giữa bọn họ chỉ là giả, cũng chẳng ai thèm tin.
Lưu Trọng Thiên tiếp tục cúi xuống đọc cuốn sách đang cầm trong tay, hoàn toàn không xem Ngô Trung Nghĩa để vào mắt, biết tên tiểu nhân kia khi trông thấy lạc hồng giả, nhất định sẽ hài lòng rời đi.
“Vương phi đã dậy rồi!” Ngô Trung Nghĩa trưng ra bộ dáng nịnh hót, sau đó liếc mắt ra hiệu cho binh lính phía sau, căn dặn “Mau đi thu dọn giường chiếu giúp Vương phi!”
“Vâng!” Binh lính cúi đầu trả lời, đi ngang qua Thất Thất, tiến ra sau bình phong.
Uy Thất Thất bực tức đi tới trước người Ngô Trung Nghĩa, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, vừa thẹn vừa cáu bỏ chạy ra ngoài.
Last edited by Hùng Bá; 25-07-2013 at 09:28 AM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hùng Bá
Tác giả: Ma Nữ Ân Ân
Thể loại: Cổ trang, Xuyên việt, HE
Dịch giả: ^Sò^
Chương 61: Lưu đại thúc?
Binh lính cúi đầu đi ra, Ngô Trung Nghĩa lập tức sáp lại gần, hai người thì thầm với nhau một hồi, Ngô Trung Nghĩa hài lòng gật đầu, sau đó cười ha hả, dùng loại ánh mắt cực kỳ khinh thường nhìn Lưu Trọng Thiên, vậy mà thực sự có lạc hồng a, thật không ngờ!
“Vương gia xem ra có chút mệt mỏi, chắc hẳn đêm qua rất vất vả, không được nghỉ ngơi tốt a, vậy tại hạ sẽ không quấy rầy nữa!”
Ngô Trung Nghĩa quan sát Lưu Trọng Thiên tỉ mỉ, trong lòng không khỏi nổi lên đắc ý. Lưu Trọng Thiên vốn dĩ tự cho mình thanh cao nhưng cũng chỉ được tới thế, bất luận xấu hay đẹp, ai cũng không từ chối a, đáng đời cái đồ ngạo mạn lấy phải một người cực kỳ xấu xí, chẳng trách thấy hắn có vẻ lạnh nhạt.
Lưu Trọng Thiên chăm chú nhìn thư tín, ánh mắt chẳng hề ngó lên lần nào, căn bản là coi thường sự tồn tại của hắn. Ngô Trung Nghĩa không thấy được vẻ mặt Lưu Trọng Thiên ủ rũ, đành hậm hực rời khỏi đại trướng.
Ngô Trung Nghĩa vừa mới đi, Lưu Trọng Thiên liền tức giận đứng lên, ban hôn cho hắn với một xấu nữ, vậy mà hoàng huynh cũng nghĩ ra được. Hiện tại chỉ là một tên vô sỉ Ngô Trung Nghĩa cười nhạo hắn, sau này không biết có bao nhiêu hoàng thân quốc thích Đại Hán ngấm ngầm chỉ trỏ soi mói Lưu Trọng Thiên nữa đây.
Uy Thất Thất – người khiến hắn vừa thương hại vừa muốn vứt bỏ, vừa yêu vừa giận, một nữ nhân thần bí kỳ lạ, có lẽ đây là nhân duyên định mệnh, hắn phải lấy một Vương phi xấu xí?
Lưu Trọng Thiên đang nghĩ tới Uy Thất Thất thì Uy Thất Thất liền chạy vào đại trướng, chìa tay ra hướng về phía Lưu Trọng Thiên.
“Vương gia, cho ta chút bạc!”
“Bạc?”
“Đúng, nhiều một chút!”
“Ngươi cần bạc để làm gì?”
“Có việc!”
Vẻ mặt Uy Thất Thất nũng nịu bước tới bên người Lưu Trọng Thiên, túm lấy cánh tay hắn, vừa lắc lắc vừa khẩn cầu.
“Vương gia, cho đi mà, nén bạc to một chút!”
“Nén bạc to?” Lưu Trọng Thiên thiếu chút nữa cười phá lên, cái gì mà lại gọi là bạc to, cũng khó trách, chưa từng thấy nữ nhân nào giống Thất Thất tới vậy, phỏng chừng từ trước tới nay chỉ thấy qua một ít bạc vụn mà thôi.
Lưu Trọng Thiên thực sự không chịu nổi việc Thất Thất làm phiền như thế, đành phải bất đắc dĩ lấy ra hai thỏi bạc, vừa mới chìa ra, Thất Thất liền nhanh chóng đoạt lấy, vui mừng đùa giỡn, Lưu Trọng Thiên nghi hoặc nhìn Uy Thất Thất, cô sẽ không giống như những nữ nhân khác tham tiền bạc chứ? Ở trong quân doanh, thân là Vương phi của Lưu Trọng Thiên, cô muốn cái gì sẽ có cái đó, còn cần bạc để làm gì?
Uy Thất Thất đem bạc cất đi, hưng phấn kiễng chân lên, nhanh như gió hôn một cái trên má Lưu Trọng Thiên “Cám ơn Lưu đại thúc!” Nói xong vui vẻ chạy ra ngoài.
Lưu Trọng Thiên được hôn bất ngờ, sắc mặt có phần hoảng hốt, ngây ngẩn ngồi trước thư án, lấy tay vuốt hai gò má, bỗng nhiên bật cười, cám ơn Lưu đại thúc? Tiểu cô nương này chẳng lẽ thấy mình già như vậy sao?
Uy Thất Thất nữ nhân này, thực sự lớn mật làm càn, dám ban ngày ban mặt hôn hắn, khiến hắn không hề chuẩn bị trước. Song Lưu Trọng Thiên vẫn rất vui mừng, Uy Thất Thất thực sự rất đặc biệt, làm càn đáng yêu.
Uy Thất Thất tay cầm bạc, ra ngoài đại trướng, đi loanh quanh khắp nơi ở doanh trại, cô đương tìm một người, người khiến cô vô cùng căm ghét, không trừng trị được hắn, Uy Thất Thất khẩu khí khó có thể nuốt trôi.
Trong doanh trại đám binh lính vẫn giữ thói quen gọi cô là Thất tướng quân, Thất Thất đương nhiên thích cách xưng hô này, còn cái Vương phi gì gì kia, không gọi cũng được, nghe mà cứ cảm thấy có chút kỳ cục, dường như chức vị đó chẳng có quan hệ gì với cô.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hùng Bá
Tác giả: Ma Nữ Ân Ân
Thể loại: Cổ trang, Xuyên việt, HE
Dịch giả: ss Thảo [blue_herb]
Chương 62: Lần đầu đùa giỡn Ngô giám quân
Uy Thất Thất âm thầm đắc ý, xem ra trong lòng nghĩ đến ai thì người đó liền tới, từ xa xa Ngô Trung Nghĩa dẫn theo một binh lính đương đi tới. Thất Thất lập tức nghênh đón, giả bộ lén lút, nhìn trái nhìn phải, quả nhiên khiến cho Ngô Trung Nghĩa chú ý.
“Vương phi, sao lại nhàn rỗi thế này, hôm qua mới thành thân, không ở cùng Vương gia sao?”
Thất Thất cố ý khẩn trương chắp tay ra sau lưng, ngoài mặt cười nhưng tâm không cười, nhìn Ngô Trung Nghĩa.
“Vương gia…… Hắn đương bận, sao ta có thể quấy rầy hắn chứ, đúng rồi, Ngô giám quân, người Hung Nô quả thực rất giàu có a!”
“Nghĩa là sao?” Ngô Trung Nghĩa nhìn chằm chằm Thất Thất, truy hỏi gắt gao, Uy Thất Thất này nhất định có chuyện gì giấu giếm hắn, hơn nữa tay Thất Thất đang giấu ở phía sau, nhất định có âm mưu xấu xa mờ ám gì đó “Vương phi, ngươi đương giấu gì vậy?”
Thất Thất xòe tay ra, trong tay là hai thỏi bạc trắng lóa, sau đó nhỏ giọng nói với Ngô Trung Nghĩa “Ở doanh trại phía sau sa mạc, ta phát hiện có rất nhiều quân Hung Nô khi chạy trốn thì đánh rơi bạc, những người đó chỉ lo giữ mạng chứ không cần tiền của.”
Ngô Trung Nghĩa bán tín bán nghi nhìn Uy Thất Thất, không biết nữ nhân xấu xí này nói thật hay giả, nhưng thỏi bạc này là thật, ước chừng từng cái kia đủ một thỏi.
“Sao có thể thế được?” Ngô Trung Nghĩa giảo hoạt bật cười.
“Sao lại không, chúng ta khi đó hỏa thiêu doanh trại Hung Nô, những người Hung Nô ấy vì bảo toàn tính mệnh, hốt hoảng bỏ chạy, binh lính chúng ta nhặt được không ít thứ tốt đâu? Bạc là ta mới từ phía sau sa mạc phát hiện ra! Nhưng Tam Vương gia hiện tại không cho ta chạy ra bên ngoài nên ta không thể đi nữa!”
“Đúng vậy, đúng vậy!” Ánh mắt Ngô Trung Nghĩa đảo qua đảo lại “Vừa mới thành thân, Vương gia nói thế cũng không có gì sai đâu!”
Uy Thất Thất cảm thấy Ngô Trung Nghĩa thực sự là một tên vô sỉ, rõ ràng đương nhạo báng Lưu Trọng Thiên cưới 1 nữ nhân xấu xí làm Vương phi, nếu không dạy dỗ hắn một chút thì thật có lỗi với ông trời! Thất Thất cười ha hả cho bạc vào trong túi y phục, chỉ chỉ về phía đại trướng.
“Ta đi tìm Vương gia, bằng không chốc nữa sẽ bị giáo huấn!”
Thất Thất vừa định đi, Ngô Trung Nghĩa gọi cô lại “Ngươi sẽ không bẩm báo chuyện bạc này với Vương gia chứ”
“Ta không nói đâu! Vương gia kỷ luật nghiêm minh, không cho phép chúng ta chạy khắp nơi!” Thất Thất ra vẻ sợ hãi, hướng về phía Ngô Trung Nghĩa khoát tay áo, nhanh chóng xoay người chạy mất.
Ngô Trung Nghĩa nhìn bóng dáng Thất Thất, âm thầm bật cười, Vương phi này chẳng những xấu, còn ngốc nghếch, Lưu Trọng Thiên cũng thật là đáng thương.
Uy Thất Thất hả lòng hả dạ trở về đại trướng của Lưu Trọng Thiên, phát hiện Tam Vương gia đang ở chỗ này chán ngán nhìn đống thư tín, người này, không có chiến sự, thì không có việc gì khác để làm sao?
Thất Thất bước tới, đem bạc đặt trên thư án trước mặt Lưu Trọng Thiên “Sứ mệnh của bạc kết thúc!”
“Ngươi lại làm trò quái quỷ gì thế, tốt nhất đừng để ta tóm được, dù cho ngươi là Vương phi, cũng phải tuân thủ phép tắc trong quân!” Lưu Trọng Thiên thu bạc về, nghiêm giọng nói.
“Biết rồi, ta biết rồi, sau này kiên quyết không thể để ngươi đánh mông ta nữa”
“Đánh mông?” Lưu Trọng Thiên nhíu mày, trước đây có thể đánh cô hai mươi quân trượng, đó là bởi vì không biết cô là nữ nhân, giờ đây biết cô là nữ nhân rồi, dù cho tái phạm sai sót gì, phỏng chừng Lưu Trọng Thiên cũng không hạ thủ, hơn nữa cô hiện tại đã là Vương phi của hắn, càng không thể đánh.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hùng Bá
Tác giả: Ma Nữ Ân Ân
Thể loại: Cổ trang, Xuyên việt, HE
Dịch giả: ss Thảo [blue_herb]
Chương 63: Sa mạc hắc tốc xà
“Vương gia……” Thất Thất niềm nở ghé vào trên thư án của Lưu Trọng Thiên, giật lấy mấy bức thư tín trên tay Lưu Trọng Thiên, ép buộc hắn nhìn mình “Trong sa mạc này có rắn không?”
“Có!” Lưu Trọng Thiên vừa muốn đoạt lại thư, Thất Thất liền nhanh tay chộp được thư tín, quăng sang một bên, Lưu Trọng Thiên có phần bực bội, Uy Thất Thất này rốt cuộc muốn làm gì?
“Giúp ta bắt một con!” Thất Thất lay lay cánh tay hắn, lại giả bộ làm nũng.
“Kêu binh lính đi bắt!”
“Ta hiện tại là Vương phi, như thế sẽ ảnh hưởng không tốt, người khác cho rằng ta bị điên mất, ngươi giúp ta bắt đi!”
“Uy Thất Thất!” Lưu Trọng Thiên nhìn cô mất hứng, không biết tại sao hôm nay Thất Thất lại kỳ quái như vậy, lúc nãy thì cần bạc, bây giờ thì lại muốn bắt rắn.
“Vương gia……” Thanh âm Thất Thất trở nên ôn nhu, thanh âm kia…… Nhất thời khiến Lưu Trọng Thiên bất đắc dĩ.
“Ngươi thực sự không có cách nào bắt sao!”
Lưu Trọng Thiên đứng lên “Ngộ nhỡ gặp phải rắn độc, ta liền đem ngươi cho rắn độc ăn!”
“Vương gia quả là ác độc!” Thanh âm Thất Thất cố ý chần chừ, giọng nói đầy mị lực thêm cả nịnh hót. Lưu Trọng Thiên gần như bật cười, thật có chút không quen với việc cô bỗng nhiên có bộ dáng của một tên tiểu vô lại.
Thấy Lưu Trọng Thiên đã đồng ý rồi, Thất Thất vui mừng kéo tay Lưu Trọng Thiên, lôi hắn đi về phía ngoài đại trướng. Đôi tay Thất Thất vô cùng mềm mại, Lưu Trọng Thiên có phần say mê loại cảm giác bị lôi kéo thân mật này, mau chóng rời đại trướng. Lưu Trọng Thiên không muốn bỏ tay ra khỏi Thất Thất, bước nhanh ra ngoài.
Trên lưng Thất Thất khoác theo túi sách, cô nghi hoặc nhìn Lưu Trọng Thiên, không biết nam nhân giống như hắn ở xã hội hiện đại, liệu có nữ nhân nào thích hay không, bảo thủ, khắt khe, chủ nghĩa đại nam tử…… (Sò: vô số fan-girl đang ở đây nè Thất muội, sư huynh ta cực kỳ ga-lăng còn j nữa hí hí )
Uy Thất Thất thề rằng, với tư cách là nữ thừa kế của Uy thị, cô tuyệt đối sẽ không thèm liếc nhìn hắn, thế nhưng tình thế hiện nay đã khác, ăn nhờ ở đậu, nhân sinh không quen, còn phải ở dưới bóng vị đại ca này.
Hai người rất nhanh ra tới doanh trại, vào trong sa mạc, Lưu Trọng Thiên dẫn Uy Thất Thất đi tới chỗ có cây xương rồng và đống đá bừa bộn, sau đó nhắc nhở cô “Ta bắt rắn, ngươi đứng bên cạnh nhìn!”
“Tuân lệnh, Vương gia đại thúc!”
“Rõ là cô nàng nghịch ngợm!”
Lưu Trọng Thiên cúi người xuống, quan sát tỉ mỉ, sau đó nhỏ giọng nói “Kích thước vừa phải, vảy dài nhẵn bóng phát sáng và đôi mắt nho nhỏ, toàn thân là màu đen hoặc màu xám đậm, còn gọi là đại tiên xà! Không độc, có thể bắt!”
Vừa dứt lời, Lưu Trọng Thiên nhanh chóng vươn tay, nhẹ nhàng vung lên, một con rắn màu xám đen mềm nhũn bất động ở trên sa mạc, Lưu Trọng Thiên thu nhặt lấy con rắn.
“Cho ngươi này, không biết ngươi cần rắn để làm gì?”
Thất Thất phấn khởi mang con rắn thả vào trong túi sách, đột nhiên mở to hai mắt. Nhìn khe hở chỗ tảng đá.
“Vẫn còn một con, ta tới bắt!” Nói xong chạy tới phía trước Lưu Trọng Thiên, tay vươn về phía con rắn đó, Thất Thất rất đắc ý, chẳng phải chỉ cần vung tay túm lấy đuôi rắn sao? Cô vừa được học xong.
“Đợi đã!” Lưu Trọng Thiên cực kỳ sợ hãi, ôm vội lấy eo Thất Thất, tay Thất Thất chưa kịp chạm đến con rắn kia, đã bị Lưu Trọng Thiên ôm gọn, cùng lăn về phía bên cạnh. Con rắn thè lưỡi ra, hối hả lao tới, nhưng không cắn trúng mục tiêu, lại lùi về khe hở trong tảng đá.
Thất Thất toàn thân dính đầy cát, bực tức đánh Lưu Trọng Thiên.
“Đồ tồi, sắp bắt được đến nơi, ngươi làm gì vậy? Lại còn chiếm tiện nghi của ta.”
“Đó là sa mạc hắc tốc xà, có kịch độc! Ngươi điên thật rồi!”
“Gì cơ? Chẳng phải giống hệt con rắn ngươi vừa mới bắt sao?”
“Phần đầu có khác nhau, đó là loại rắn hổ mang, Uy Thất Thất, ngươi chừng nào thì mới nghe lời ta vậy! Ngươi nữ nhân này!”
Lưu Trọng Thiên giữ chặt cằm Uy Thất Thất, vẻ mặt đầy tức giận. Con rắn kia chỉ cần chạm vào Thất Thất, thì đừng nghĩ tới việc sống sót rời khỏi sa mạc, trong cơn thịnh nộ, Lưu Trọng Thiên lại có phần lo sợ. Hắn thương tiếc nhìn Uy Thất Thất, sợ hãi với việc để mất cô như vậy, có lẽ ở một nơi nào đó, đã sắp đặt duyên phận của bọn họ, khiến hắn không thể không bận tâm về nữ nhân này.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hùng Bá