Quan Đạo Thiên Kiêu Tác Giả: Tây Lâu Nguyệt
-----oo0oo-----
Chương 61: Sự quyến rũ sau khi say rượu.
Nhóm dịch : Hoa Hướng Dương
Nguồn : MT
Sưu tầm by MTQ --- 4vn
Đổng Tiểu Phàm uống rượu, để lại những chuyện mệt nhọc cho Trương Nhất Phàm, phải đem cô ta về phòng của mình.
Ôi trời! Không nghĩ tới nha đầu này còn khá nặng, Trương Nhất Phàm khoác tay Tiểu Phàm lên vai, tay kia thì ôm lấy thắt lưng Tiểu Phàm.
Tuy là đầu mùa xuân, quần áo mặc cũng hơi nhiều nhưng cũng không ảnh hưởng đến tâm lý của cô nàng thích chưng diện. Khoác tay như vậy, da thịt nhẵn nhụi bên hông Đổng Tiểu Phàm dường như đều lộ ra hết.
Dù sao giờ không phải như thời thơ ấu, cũng chưa có chuyện tự tiện sờ vào, trẻ con chưa hiểu những chuyện này. Hiện giờ Đổng Tiểu Phàm cũng đã hai mốt tuổi, tiêu chuẩn của một thiếu nữ rồi, những thứ cần có của người phụ nữ Tiểu Phàm đều có. Hơn nữa đường cong bên ngoài có hứng thú, không phải là động lòng người bình thường.
Cuối cùng từ nhà ăn tầng hai đến phòng khách tầng trên, chỉ cầu đi vài phút thang máy có thể vào phòng. Dọc đường đi, bị những người qua lại nhìn chằm chằm ánh mắt quái dị. Trương Nhất Phàm có cảm giác có tật giật mình. Vừa rồi cô gái ở phòng riêng kia vẫn còn hối tiếc. Ôi! Một cô gái thật tốt, tối nay khẳng định lại bị hư hỏng rồi.
Mẹ kiếp! Ông đây có phải phường háo sắc đâu? Các người làm gì mà nhìn tôi bằng ánh mắt như thế?
Trong thang máy, Trương Nhất Phàm không hề khách khí đáp lại bằng một ánh mắt khó chịu, những người này mới chịu thu hồi ánh nhìn chòng chọc của mình.
Chỉ tiếc, cô gái xinh như Đổng Tiểu Phàm này, đến đâu cũng là mục tiêu chú ý.
Nhất là khi cô ta bị một người con trai dìu như vậy, người sáng mắt chỉ nhìn là đã biết bị người ta chuốc say, sau đó mang về phòng làm nhục.
Trời ơi! Giết tôi đi!
Nếu Trương Nhất Phàm biết những người này dùng những từ ngữ này, nhất định sẽ tuyệt vọng mà kêu to. “Oan uổng quá”
Ra khỏi thang máy, rốt cục cũng thoát ra khỏi ánh mắt nghi ngại của những người kia. Trương Nhất Phàm thầm kêu lên một tiếng nguy rồi, không ngờ là quên mất cô bé kia ở phòng nào?
Thẻ phòng chắc là ở trên người cô ta thôi?
Trương Nhất Phàm nhìn lại bộ dạng say rượu giống như một con lợn con của Đổng Tiểu Phàm. Trước giờ chưa thấy cô ta uống rượu, lần này ít nhất uống rượu cũng kha khá. Trương Nhất Phàm hỏi:
- Thẻ phòng ở đâu?
- Ở… ở… trên người, anh… tự… tìm… tìm đi!
Còn may nha đầu này còn nói được. Trương Nhất Phàm liền hoài nghi, có phải là giả vở không? Một người không biết uống rượu, uống Mao Đài vài chén như vậy năm mươi mấy độ không ngờ còn có thể tỉnh táo trả lời như thế được.
Vì để để phòng, Trương Nhất Phàm liền buông lỏng cô ta ra, ai ngờ? Đổng Tiểu Phàm giống như một thứ bùn nhuyễn, trượt dài xuống, ngồi luôn xuống tấm thảm.
Nếu không phải Trương Nhất Phàm nhanh tay, chỉ sợ đã phải ngủ hành lang rồi.
- Bà cô, đứng lên đi!
Trương Nhất Phàm kéo hai tay của Đổng Tiểu Phàm, bế cô ta từ trên mặt đất lên.
- Thẻ ở đâu chứ?
Sờ soạng một chút cái túi áo to bên cạnh, không có.
Không phải đặt ở túi áo trước ngực chứ? Tôi ngoan ngoẵn lắm, tôi thề, không phải cố ý muốn sờ mó cô đâu. Nhìn Đổng Tiểu Phàm bộ ngực khêu gợi cũng không tồi, Trương Nhất Phàm lại nghĩ tới lần trước hai người về tỉnh, chuyện ở trên xe.
Đưa tay sờ vào hai túi ở phía trước ngực, nhưng cũng không có.
Trương Nhất Phàm chỉ có thể nhìn vào mục tiêu là túi quần bò của Đổng Tiểu Phàm. Dùng sức nâng người Đổng Tiểu Phàm lên, tay trái móc vào túi quần bò phía trước.
Vẫn không tìm thấy, chỉ còn lại hai túi ở bên mông, Trương Nhất Phàm rõ ràng không cần lay chuyển Đổng Tiểu Phàm, dùng sức mạnh ở đầu gối. Không chút suy nghĩ, thò tay vào móc.
Một cảm giác rắn chắc ở đầu ngón tay, thấu tới tận tim. Trương Nhất Phàm hít một hơi, cưỡng chế lại lửa dục trong lòng. Nha đầu này trở nên gợi cảm từ khi nào vậy? Mông khá cong, da thịt cũng không tồi.
Nếu không phải bên kia có tiếng người đi tới, Trương Nhất Phàm thật sự muốn sờ thêm hai bên nữa. Nhìn thấy có người đi qua, đành phải thôi, thuận tay rút cái thẻ phòng ra.
Mở cửa phòng xong, đem Đổng Tiểu Phàm ném lên giường, đang chuẩn bị đi toilet, không ngờ một bàn tay kéo hắn lại.
- Anh muốn đi đâu?
Mẹ kiếp!
- Em không hề say?
Trương Nhất Phàm hoảng sợ, vội xoay người lại.
Đổng Tiểu Phàm say hai mắt díp lại, cùng với vẻ mặt hồng hào, vẻ mặt đẹp mê ly nhìn Trương Nhất Phàm:
- Đừng đi, nói chuyện với em đã.
- Đợi chút, anh đi rửa tay đã.
Trương Nhất Phàm chạy vội tới phòng vệ sinh, rửa sạch tay rồi đi ra. Đổng Tiểu Phàm đã nằm thõng thượt ở trên giường. Quần áo bên người mở ra, lộ ra một mảng thịt mềm mại trắng trẻo.
- Tiểu Phàm, em không sao chứ?
Trương Nhất Phàm lắc dầu, đi tới bên giường, hỏi han thân thiết.
- Không sao, chỉ là trong lòng khó chịu.
Xem ra vẫn còn chút tỉnh táo, ít nhất cô ta còn thấy khó chịu, còn biết mình đang nói cái gì.
- Vậy làm sao bây giờ? Anh đi lấy khăn mặt đắp cho em nhé?
- Ừ!
Trương Nhất Phàm lại chạy tới phòng vệ sinh, lấy một cái khăn mặt thấm nước. Đặt khuôn mặt Đổng Tiểu Phàm xuống, sau đó đem khăn mặt phủ lên trán của cô ta.
Trương Nhất Phàm đang muốn tìm chỗ nào ngồi xuống, Đổng Tiểu Phàm liền kéo tay hắn không thả ra:
- Anh đừng đi, giúp em ngồi dậy.
- Anh không đi đâu. Em mau nằm xuống hẳn hoi đi!
- Không, em muốn giống như ngày nhỏ, nằm trên chân của anh, anh ngồi lên giường đi.
Cái này? Có chút hơi khó? Trương Nhất Phàm nhìn Đổng Tiểu Phàm khó xử, nhất là bộ ngực cao cao kia, cả người liền cảm thấy nóng ran. Nếu như thân mật thì sẽ rất khó chống cự lại được.
Đang do dự, Đổng Tiểu :Phàm lại kéo hắn lần nữa
- Nhanh lên, đỡ em nằm đi, em thấy khó chịu quá.
Trương Nhất Phàm không còn cách nào khác phải cởi giầy ra, ngồi lên trên giường, đặt Đổng Tiểu Phàm nằm trên đùi mình.
- Anh Nhất Phàm, ba mẹ em không cần tôi nữa, anh không được rời bỏ em, cả đời cũng không được rời bỏ em, biết… biết chưa?
- Ừ! Được rồi, anh sẽ không bỏ em đâu.
Trương Nhất Phàm an ủi, liền thuận tay điều chỉnh lại điều hòa, nhiệt độ điều chỉnh tới hai mươi lăm độ.
- Làm gì thế?
Trương Nhất Phàm hoảng sợ, nhìn Đổng Tiểu Phàm mặt mũi càng đỏ bừng, người nóng lên, không khỏi có chút hối hận. Vừa rồi bị ma quỷ ám ảnh, không ngờ lại để cho cô ta uống nhiều rượu như vậy.
Đổng Tiểu Phàm bèn giữ lấy tay của Trương Nhất Phàm, đặt lên ngực nói:
- Giúp em xoa chỗ này, khó chịu quá!
A!
Trong nháy mắt đã chạm tay vào ngực Đổng Tiểu Phàm, cả người Trương Nhất Phàm run lên một trận, một tia nóng ran chạy thẳng tới trán. Giữa bắp đùi cũng dần dần khác lạ, giống như mọc lên hàng ngàn cây nấm mọc lên liều mạng chen chúc.
Đổng Tiểu Phàm vẫn còn cầm tay của hắn, ấn xuống ngực mình mạnh mẽ:
- Giúp em xoa bóp đi, em rất khó chịu.
Bà cô, tôi cũng rất khó chịu đây!
Trương Nhất Phàm vẻ mặt đau khổ, nếu như cô gái trước mặt này là Hà Tiêu Tiêu hắn đã sớm vồ lấy, làm vận động mát xa toàn thân. Đáng tiếc cô ta lại là Đổng Tiểu Phàm, từ nhỏ sớm chiều mình đã ở chung, bạn bè thanh mai trúc mã.
Tuy hắn thừa nhận, bản thân dần dần có chút cảm xúc với Đổng Tiểu Phàm, nhưng không thể lợi dụng lúc người ta khó khăn được.
Người ta đang rất đau khổ, nếu vào lúc này chiếm đoạt cô ta rất dễ, chỉ có điều không bằng loài cầm thú. Quả thực là so với cầm thú còn không bằng. Nghĩ đến đây, hắn chỉ cố gắng đè nén lửa dục vọng trong người, nhắm mắt lại day day nhẹ nhàng cho cô ta.
Đáng tiếc, Đổng Tiểu Phàm đã là một thiếu nữ hai mốt tuổi rồi, bộ ngực tuy rằng không thể thướt tha như của thiếu phụ Liễu Hồng được. Nhưng với kích thước đó cũng khiến người ta phải hoảng sợ.
Bàn tay to rộng ấn xuống, dường như không hoàn toàn nắm giữ được. Chết cái chính là Đổng Tiểu Phàm dưới sự vỗ về nhẹ nhàng của Trương Nhất Phàm, kêu nóng, liền giơ tay mở nút áo ngực.
Trời ơi! Sao mình lại chảy máu mũi thế này.
Bộ ngực trắng, áo ngực ren đen, nhìn không sót một cái gì bên trong. Giống như một pho tượng thần thánh, một kiệt tác vô cùng khác thường của Thượng Đế.
Trời ơi! Trương Nhất Phàm cảm giác đường suy nghĩ của mình ngắn lại, ngu ngốc nhìn vào nội y của Đổng Tiểu Phàm. Dường như tiến vào một thế giới mờ ảo thần kỳ. Đổng Tiểu Phàm chính là vị thần ở thế giờ đó, vị thần đẹp nhất.
Nếu như chụp lại bức ảnh nội y này của Đổng Tiểu Phàm, minh tinh này làm sao còn dám mát mẻ đi nghỉ ngơi ở đâu nữa?
Chết người hơn, Đổng Tiểu Phàm còn liều mạng kéo tay của hắn. dùng sức xoa lên ngực, cái khe ngực không sâu không cạn kia.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quan Đạo Thiên Kiêu Tác Giả: Tây Lâu Nguyệt
-----oo0oo-----
Chương 62 - Cởi đi cởi đi, cởi hết mới tốt!
Nhóm dịch : Hoa Hướng Dương
Nguồn : MT
Sưu tầm by MTQ --- 4vn
Máu mũi chảy ngày càng nhiều. Trương Nhất Phàm rút tờ khăn giấy nhét vào lỗ mũi, nhưng vẫn nhỏ vài giọt ra giường và cả trên người Đổng Tiểu Phàm. Giọt máu tươi đỏ thẫm trông như những đóa hoa mai nở rộ.
- Anh Nhất Phàm, phía dưới anh có cái gì chọc vào người em đấy.
Đổng Tiểu Phàm lật người lại, một tay đưa ra sau sờ soạng.
Không được —— Trương Nhất Phàm đang dùng khăn giấy bịt mũi, không ngờ tới Đồng Tiểu Phàm sẽ giở chiêu này, liền hoảng hốt nghĩ cách ngăn lại nhưng không còn kịp nữa. Đổng Tiểu Phàm đã nắm lấy chỗ đó, dùng sức lắc qua lắc lại vài lần.
- Cái gì vậy? Lấy ra được không? Chọc vào người em đau chết nè.
Toát mồ hôi —— thứ đồ chơi này trẻ con không được động vào. Con gái cũng không được, cẩn thận không “cướp cò”. Lấy ra thì ta là cái loại đàn ông gì chứ? Đi Thái Lan luôn cho rồi.
Trương Nhất Phàm xấu hổ dịch người, mở tay Đổng Tiểu Phàm ra:
- Em ngủ đi nhé, không được lộn xộn.
- Không đâu, người ta muốn ngủ trên đùi anh cơ.
Đổng Tiểu Phàm nhắm mắt lại, chu chu khuôn miệng nhỏ. Sau đó ôm chặt lấy đùi Trương Nhất Phàm, làm thế nào cũng không chịu buông ra.
Con mẹ nó, thật sắp bị cô hại chết rồi. Trương Nhất Phàm thật sự lo lắng, nếu cứ tiếp tục thế này hết cả tối, chỗ ấy sẽ phải bỏ luôn mất. Cơ thể mềm mại của Đổng Tiểu Phàm mang theo mùi hương thiếu nữ, khiến người ta trống ngực dồn dập, lưu luyến không rời.
Cũng may Đổng Tiểu Phàm lần này khá ngoan, nằm trên đó không hề lộn xộn. Trương Nhất Phàm liền kéo tấm chăn, đắp lên người cô.
Bổ Tát phù hộ, cho cô ấy ngủ thật ngon! Nhất thiết đừng có giở mấy trò yêu ma ra nữa. Tiểu đệ đáng thương của con không thể chịu nổi giày vò nữa rồi. Trương Nhất Phàm khẩn cầu cho Đổng Tiểu Phàm có thể tiếp tục ngủ ngon lành như vậy.Chính bản thân hắn cũng không thể tiếp tục chống đỡ được sự giày vòcả về thể xác lẫn tinh thần như trước đó nữa.
Thấy Đổng Tiểu Phàm dường như đã ngủ say, Trương Nhất Phàm nhẹ nhàng xoay người cô, từ từ rút chân ra.
Sau đó chạy vào nhà vệ sinh ra sức táp nước lạnh lên mặt, hết lần này đến lần khác…
Thật là đau lòng quá đi! Cơ hội tốt như vậy bày ra rồi. Một cô nàng ngon như vậy, thân hình mềm mại quyến rũ như vậy, mà lại không thể ra tay. Trương Nhất Phàm giờ phút này đã hiểu rõ được tâm trạng của ‘con cáo già’.
Nghe nói cáo già ở dưới tàng cây nho, trông thấy phía trên lủng lẳng đầy những chùm nho đỏ mọng ngon đến mê người, nhưng đến một quả cũng chẳng ăn được, cuối cùng đành phải ngậm ngùi bỏ đi. Còn nói theo cách của AQ, rằng: Nho này khẳng định là rất chua.
Nhưng Trương Nhất Phàm lại biết rằng, Đổng Tiểu Phàm – quả nho này tuyệt đối không chua mà ngược lại vị còn rất ngọt nữa. Chỉ tiếc là, bản thân hắn không thể lợi dụng lúc người ta gặp khó, nếu không thì thật có lỗi với Đổng Tiểu Phàm, cũng có lỗi với dì Ngô, càng có lỗi với tình cảm trong sáng của hai người từ lúc còn nhỏ.
Ai ngờ, lúc Trương Nhất Phàm từ nhà vệ sinh đi ra, trên giường đã xuất hiện cảnh tượng một lần nữa khiến hắn hóa đá.
Đổng Tiểu Phàm đã cởi quần bò, trên mình chỉ còn chiếc áo lót màu đen và cái quần con bé xíu. Hơn thế nữa, toàn thân cô gần như lộ hẳn ra ngoài chăn, nằm sấp ở trên đó tựa hồ đã ngủ rất say.
Trời đất ơi!
Người tha cho con đi! Không cần tiếp tục thử thách khả năng chịu đựng của con đâu, con sẽ điên mất thôi!
Trương Nhất Phàm nỗ lực biến mình thành kẻ mù, mò mẫm đem tấm chăn đắp lên người Đổng Tiểu Phàm, đắp xong mới dám mở mắt ra, chầm chậm thở một hơi.
Sau đó châm điếu thuốc, đứng bên cửa sổ, cố gắng đè nén tâm trạng kích động.
Lúc này, hắn bắt đầu suy nghĩ đến một vấn đề.
Giữa Hà Tiêu Tiêu và Đổng Tiểu Phàm, nên giải quyết như thế nào đây? Hà Tiêu Tiêu đã có quan hệ với hắn. Còn Đổng Tiểu Phàm thì lại là bạn thanh mai trúc mã, cùng nhau trưởng thành.
Nếu phải chọn lựa giữa hai người bọn họ, gia đình chắc chắn sẽ tán thành cho hắn lấy Tiểu Phàm. Vậy Hà Tiêu Tiêu thì sao? Cô ấy phải làm sao bây giờ?
Trương Nhất Phàm liên tục hút thuốc. Bản thân hắn và Hà Tiêu Tiêu kỳ thực cũng chưa có hứa hẹn gì, đó cũng chỉ là sự gặp gỡ bất ngờ đẹp đẽ. Là kết quả trò đùa dai của tên tiểu tử Hồ Lôi.
Vốn dĩ hắn chỉ muốn giúp cô, không ngờ lại có kết cục như ngày hôm nay. Nếu hắn đồng ý, Hà Tiêu Tiêu chắc chắn sẽ một lòng một dạ, không lời oán than mà đi theo hắn.
Nhưng từ trong thâm tâm, Trương Nhất Phàm phát hiện ra rằng mình thật sự thích Đổng Tiểu Phàm, dù sao đây cũng là tình cảm đã phát triển trong suốt hơn hai mươi năm, không ai có thể thay thế được.
Trương Nhất Phàm phả một hơi thuốc, nhìn ra ngoài cửa sổ. Đêm đã rất khuya rồi.
Cũng không biết Hà Tiêu Tiêu đang làm gì, hôm nay hắn đã đồng ý về ăn cơm cùng. Vì Đổng Tiểu Phàm xuất hiện, mà quên mất việc này. Lúc định gọi điện cho Hà Tiêu Tiêu thì đã gần hai giờ sáng.
Hay là thôi vậy! Cho dù cô ấy mở máy, thì muộn như thế này rồi, cô ấy biết đi đâu nghe điện thoại đây?
Trương Nhất Phàm kìm lại ý muốn, lúc này, bên giường truyền đến tiếng nôn mửa.
Ọe —— Không xong rồi, con bé này sắp nôn rồi.
Trương Nhất Phàm vội vứt điếu thuốc, chạy lại.
- Tiểu Phàm, em không sao chứ?
Dùng chân đá cái thùng rác lại, Đổng Tiểu Phàm ọe một tiếng rồi nôn ra một đống đen đen, mang hơi rượu ghê người.
Ọe —— ọe —— liên tục ói thêm vài lần nữa, Đổng Tiểu Phàm mới cảm thấy thoải mái hơn, chỉ có điều trong phòng nồng nặc một mùi rất khó chịu. Trương Nhất Phàm rút khăn giấy, giúp cô lau miệng.
Sau đó đem những thứ bị bẩn ném vào phòng vệ sinh, rồi mở cửa sổ.
Một luồng không khí trong lành từ ngoài tràn vào, khiến căn phòng dễ chịu hơn nhiều. Khi Trương Nhất Phàm đã lau sạch nền nhà, Đổng Tiểu Phàm lại kêu lên: nước, nước, nước!
Bà cô này thật khó hầu hạ, không phải cởi quần áo kích thích người ta, thì lại nôn đầy ra đất, rồi bây giờ lại đòi uống nước. Trương Nhất Phàm bưng tách trà lên, cho cô uống mấy ngụm.
Đợi cô uống xong, Trương Nhất Phàm liền đẩy cô vào trong chăn, để tránh nhìn thấy thân thể cô, rồi bản thân lại phải chịu đựng giày vò.
Sau khi nôn, Đổng Tiểu Phàm có vẻ tỉnh táo hơn nhiều, mở to đôi mắt mơ màng. hỏi:
- Em vừa nôn đấy à?
- Không có.
Trương Nhất Phàm trả lời rất nghiêm túc.
- Vậy sao trong phòng lại có mùi gì khó chịu thế?
- Làm gì có? Sao anh không ngửi thấy nhỉ?
Trương Nhất Phàm giả vờ xem xét xung quanh.
Lúc này, Đổng Tiểu Phàm đứng dậy.
- Em muốn đi vệ sinh. A ——
Một tiếng thét chói tai! Trương Nhất Phàm tự nhủ thảm rồi thảm rồi!
- Lưu manh, đồi bại! Sao anh lại cởi quần áo của tôi?
Đổng Tiểu Phàm vội vàng kéo tấm chăn, trừng hai mắt, giận đến run người.
Trương Nhất Phàm hiểu rằng, sự việc ngày hôm nay có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch oan tình. Quần áo rõ ràng là cô ta tự cởi, nếu là hắn làm thì liệu có đơn thuần là cởi quần áo như thế thôi không, khẳng định là sẽ...
- Là bản thân em kêu nóng rồi tự cởi quần áo mà. Nếu là anh cởi, việc gì lại không cởi hết cả ra chứ?
Trương Nhất Phàm đành phải giải thích như vậy.
Bởi vì ngày trước Trương Nhất Phàm đã từng có tiền án nhìn trộm, có một lần ở trong phòng, hai người đùa nhau, hắn lại còn chạm vào ngực cô, cho nên Đổng Tiểu Phàm nghi ngờ Trương Nhất Phàm có hành vi này cũng đúng.
Nghe những lời đó, Đổng Tiểu Phàm do dự một lát, bỏ tấm chăn ra xem lại.
Ai ngờ không xem thì thôi, xem rồi lại càng không xong.
- A —— anh —— anh —— anh ——
Đổng Tiểu Phàm sắc mặt tái nhợt, cả người run rẩy chỉ vào Trương Nhất Phàm.
- Anh lại có thể —— lại có thể ——
- Lại làm sao nữa?
Trương Nhất Phàm rất bực, lại gần xem thử, mới phát hiện ra phía dưới Đổng Tiểu Phàm có vết máu.
Nhân chứng vật chứng rành rành, còn có thể chối cãi sao?
Máu cũng đã ra rồi, trong sách có nói con gái lần đầu tiên đều ra máu, xem ra mình đã bị hắn...
Đổng Tiểu Phàm đột nhiên lăn ra giường, gào khóc.
Theo lý mà nói, mình cũng thích Trương Nhất Phàm, việc trao thân cho hắn cũng chỉ là chuyện sớm muộn, nhưng không thể trao một cách không rõ ràng thế này được? Lần đầu tiên quý giá của mình, sao có thể mất đi một cách vớ vẩn thế này được. Đổng Tiểu Phầm khóc lớn, nghe rất thương tâm!
Tên khốn khiếp này! Tôi hận anh đến chết!
Đổng Tiểu Phàm nhảy từ trên giường xuống, cũng không để ý quần áo mặc trên người, túm lấy cái gối, hung dữ đập Trương Nhất Phàm.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quan Đạo Thiên Kiêu Tác Giả: Tây Lâu Nguyệt
-----oo0oo-----
Chương 63 : Hiểu lầm
Nhóm dịch : Hoa Hướng Dương
Nguồn : MT
Sưu tầm by MTQ --- 4vn
- Tiểu Phàm, em nghe anh nói.
Trương Nhất Phàm vội thanh minh, đáng tiếc rằng nói thế nào Đổng Tiểu Phàm cũng không chịu nghe. Đã để anh chiếm đoạt mất rồi, còn muốn nói gì nữa chứ? Tôi đánh, tôi đánh, tôi đánh chết tên khốn khiếp nhà anh.
- Dừng lại ——
Trương Nhất Phàm thấy cô vừa gào, vừa khóc, liền quát to một tiếng.
Đổng Tiểu Phàm đứng khựng lại, hai mắt đỏ quạch Lúc này trên mình cô chỉ mặc đồ lót.
- Đấy không phải là máu của em. Là máu mũi!
Trương Nhất Phàm chỉ vào mũi mình lúc này vẫn đang phải bịt khăn giấy.
- Máu mũi anh, em rõ chưa hả?
Đổng Tiểu Phàm ngây người nhìn hắn, nửa tin nửa ngờ.
- Có thật là máu mũi không?
- Thế em cho là cái gì?
Trương Nhất Phàm trừng mắt nhìn cô.
- Học nhiều như vậy, thật vô ích. Nếu anh thật sự làm gì đó với em, chẳng lẽ em không có cảm giác gì à? Ít ra cũng phải thấy đau chứ?
Trương Nhất Phàm nói thẳng ra như vậy, khiến mặt Đổng Tiểu Phàm thoáng chốc đỏ bừng lên. Chỉ có điều sau khi nghĩ kĩ lại, hình như thật sự không có cảm giác đau. Lẽ nào hắn không lừa mình?
Thấy Trương Nhất Phàm nhìn mình chằm chặp, Đổng Tiểu Phàm liền mắng:
- Nhìn cái gì mà nhìn? Đồ bại hoại.
- Nếu em còn không mặc quần áo vào, nói không chừng sẽ có chuyện xảy ra thật đấy.
Trương Nhất Phàm đáp lại một câu rồi quay người bỏ đi.
- Đứng lại!
Đổng Tiểu Phàm sau khi thấy mình không bị làm sao liền gọi Trương Nhất Phàm:
- Anh đi đâu thế?
- Nếu em không tin vào nhân cách của anh, anh còn ở lại đây làm gì?
Trương Nhất Phàm cười thầm, kỳ thực hắn muốn vào nhà vệ sinh, rửa sạch vết máu mũi.
- Xin lỗi, người ta... người ta... không phải trách anh đâu, chỉ là không muốn lần đầu tiên lại không rõ ràng như vậy...
Đổng Tiểu Phàm oan ức nói, cũng không để ý mặc quần áo vào, nhảy từ trên giường xuống kéo Trương Nhất Phàm lại.
Ồ? Hóa ra là như vậy? Mình còn cho rằng con bé này có lòng dạ khác. Trương Nhất Phàm nhịn cười.
- Thôi vậy, anh vẫn nên đi thì hơn, tránh để em cho rằng anh lợi dụng em. Thật ra quần áo đó là do em tự cởi. Em uống rượu xong, sẽ thấy nóng. Anh thật sự không hề động vào em.
Trương Nhất Phàm nói xong, lại muốn đi ra ngoài.
Đổng Tiểu Phàm vội đứng chắn trước mặt.
- Không cho anh đi. Ở lại đây với em.
Nhìn thấy ngực Đổng Tiểu Phàm không ngớt phập phồng, Trương Nhất Phàm nhịn không được, đành nuốt nước bọt khan. Nhớ tới cảnh sau khi cô ấy say rượu nằm ngủ trên đùi mình, Trương Nhất Phàm lại có cảm giác kích động.
- Em không trách anh chứ?
- Ừ.
Đổng Tiểu Phàm gật đầu, nhích lại gần, tựa đầu vào ngực Trương Nhất Phàm.
- Xin lỗi nha, em trách lầm anh, anh Nhất Phàm.
Sau đó, không đợi Trương Nhất Phàm làm gì, Đổng Tiểu Phàm chủ động đưa tay lên ôm lấy cổ hắn, hé cái miệng nhỏ kề vào môi hắn.
Thế nhưng Đổng Tiểu Phàm lại không biết cách hôn, động tác không thuần thục. Trương Nhất Phàm cũng không dám quá chủ động, sợ khiến cô nghi ngờ. Hai người gượng gạo hôn xong, Trương Nhất Phàm vỗ nhẹ lên lưng cô nói:
- Mặc quần áo vào đi chứ? Nếu không anh thật sự nhịn không nổi.
Đổng Tiểu Phàm không nói gì, chỉ vùi đầu vào ngực hắn. Trương Nhất Phàm ôm cô đặt lên giường, lấy chăn đắp lên người cô.
Đổng Tiểu Phàm thuận thế kéo hắn lại.
- Ôm em ngủ nhé.
- Em không sợ anh thật sự làm cái việc kia với em à?
Trương Nhất Phàm cười cười, nhìn vào bộ ngực trắng ngần của Đổng Tiểu Phàm.
- Anh sẽ không làm đâu, anh Nhất Phàm là chính nhân quân tử mà.
Đổng Tiểu Phàm toát ra một vẻ quyến rũ, kéo Trương Nhất Phàm đến gần.
Haiz! Không còn cách nào khác, Trương Nhất Phàm đành lên giường một lần nữa, cởi áo ngoài, chui vào trong chăn.
Đổng Tiểu Phàm giống như con cá chạch nhỏ, chui tọt vào trong chăn, nằm sát lại gần Trương Nhất Phàm. Một lát sau, lại vùi mặt vào ngực hắn, ôm chặt lấy hắn.
Như thế này thật không phải là ngủ nữa? Rõ ràng là thử thách bình tĩnh của hắn mà, có khác nào bắt hắn làm một Liễu Hạ Huệ đâu. Trương Nhất Phàm thầm lắc đầu, cố gắng không nghĩ đến cái việc kia, yên lặng ôm Đổng Tiểu Phàm đang ngủ say.
Trải qua một buổi tối giày vò, ngày hôm sau đi làm thật chẳng còn chút hứng thú gì.. Tám giờ hơn, Hà Tiêu Tiêu gọi điện thoại đến. Con bé này suy nghĩ thật là tinh tế, không hề hỏi Trương Nhất Phàm đi đâu. Nhưng báo rằng cô đã bán tám trăm cổ phiếu, giảm mất sáu trăm điểm.
Trương Nhất Phàm cười nhẹ.
- Sao mua ít vậy? Có giảm cũng đừng lo, buông tay là được rồi! Anh tin tưởng em thì mới giao cho em việc này, em cũng đừng quá căng thẳng.
Hà Tiêu Tiêu không nói gì. Trương Nhất Phàm tiếp tục nói:
- Giảm thì cũng giảm rồi, vậy em tiếp tục mua đi, mua gấp đôi. Làm như vậy còn có thể giảm bớt tiền vốn, chỉ cần nó tăng lên, là em có thể kiếm lời rồi.
- Vâng!
Hà Tiêu Tiêu đáp một tiếng.
- Tối qua anh ăn cơm chưa?
- Ờ! Hôm qua đến chỗ bạn, anh quên nói với em, sau này em đừng đợi anh, biết chưa? Tập trung tư tưởng vào thị trường chứng khoán ấy. Trước mắt lỗ cũng không cần lo lắng, mấu chốt là học cách kết hợp lý luận và thực tiễn. Đừng khiến mình thấy áp lực, học cách đầu tư cổ phiếu, thấy tốt rồi thì đừng sợ, tốn chút thời gian, nó sẽ tăng lên. Đương nhiên, em cũng có thể lấy ra một phần tiền để đầu tư ngắn hạn, một phần đầu tư dài hạn, như vậy có thể học được càng nhiều hơn.
- Vâng! Em nghe lời anh.
Hà Tiêu Tiêu nhẹ nhàng trả lời.
- Còn nữa, Tiêu Tiêu, anh có một người bạn ở Thâm Quyến, cô ấy cũng giúp người ta lên sàn, nếu có thời gian, em có thể học hỏi thêm từ cô ấy.
- Thật không? Vậy lúc nào rảnh, em có thể tìm cô ấy học hỏi chứ?
Nghe thấy có cơ hội tốt như vậy, Hà Tiêu Tiêu mắt sáng lên, có chút kích động.
- Để qua một thời gian đã, anh xong việc rồi sẽ nói tiếp, em cứ cố gắng xem xét đi.
Trương Nhất Phàm nói xong liền cúp điện thoại.
Nghe nói mình có thể học hỏi từ cao thủ chứng khoán của một công ty lớn, Hà Tiêu Tiêu có chút kích động. Cô tưởng tượng ra có một ngày, với số tiền này, giúp Trương Nhất Phàm kiếm lời gấp mười, hai mươi lần, thậm chínhiều hơn nữa, như vậy mới có thể báo đáp anh. .
Quen Trương Nhất Phàm lâu như vậy, cô vẫn chưa tìm được cơ hội để giúp anh, chỉ có thể làm mấy việc nhỏ nhặt như nấu cơm, giặt quần áo. Nếu có thể giúp anh nhiều hơn về mặt kinh tế, thì cũng không phụ công anh khổ tâm.
Cũng sắp tới chín giờ rưỡi, là giờ mở cửa sàn chứng khoán, Hà Tiêu Tiêu ngồi trước máy tính, bắt đầu khoảng thời gian căng thẳng mà kích thích nhất trong ngày. Đúng lúc này chuông cửa vang lên, Hà Tiêu Tiêu vội đứng dậy chạy ra mở cửa.
Không phải là anh Nhất Phàm về chứ? Cô nhìn qua mắt mèo, hóa ra là Chu Phán Phán.
- Tiêu Tiêu! Nói cho cậu một tin vui nha.
Chu Phán Phán vừa bước vào đã cười hi hi thông báo.
- Tin gì thế?
- Mình được tuyển vào tổ biểu diễn của đài truyền hình huyện rồi.
Chu Phán Phán bổ nhào tới, ôm chầm lấy Hà Tiêu Tiêu, nhảy lên sung sướng.
- Hả? Vậy thì tốt quá rồi!
Hà Tiêu Tiêu cũng ôm chặt lấy Chu Phán Phán. Hai người ôm nhau vô cùng thân thiết.
Vào trong thư phòng, nhìn những con số nhấp nháy trên màn hình máy tính đặt trên bàn, Chu Phán Phán lại nhảy lên reo hò:
- A ha! Laptop cơ à?
- Ừ, cái này do anh Nhất Phàm mua đấy.
Hà Tiêu Tiêu gật đầu, mang một vẻ rất khó nắm bắt.
- Tiêu Tiêu, anh Nhất Phàm của cậu đối với cậu thật tốt! Nói mau, có phải giữa hai người có gian tình không?
Chu Phán Phán tự nhiên xoay người, giọng điệu như thể nếu không nói thật sẽ chịu hình phạt nghiêm khắc.
Hà Tiêu Tiêu cố ý làm mặt giận, mở trừng hai mắt.
- Cậu nói cái gì thế? Anh Nhất Phàm là người tốt, không cho cậu nói linh tinh.
- Ờ, vậy ý của cậu là cậu không thích anh ấy hả?
Con ngươi Chu Phán Phán đảo qua đảo lại, dùđã biết rõ mọi việc, song vẫn cố ý hỏi.
Hà Tiêu Tiêu không biết kế của cô nên lắc đầu nói:
- Anh ấy không thích mình. Hơn nữa anh ấy là Phó Chủ tịch trẻ nhất của huyện Thông Thành, sau này tương lai rộng mở.
- Vậy cậu chịu làm nhân tình của anh ta à? Mẫu đàn ông tốt như vậy, nếu cậu không tóm chặt lấy, sau này hối không kịp.
- Cậu có biết xấu hổ không vậy. Con gái con lứa gì từ sáng tới tối toàn nói tới nhân tình, bồ nhí.
Nói đến đây, Hà Tiêu Tiêu cũng có chút ngại ngùng.
- Được rồi, cậu đã không thích anh ta, thì mình theo đuổi vậy. Dùng lại cũng tốt, ha!
Chu Phán Phán chu khuôn miệng nhỏ xinh.
- Trong trường học các em gái được các anh giàu có bao nuôi, cậu không phải là không thấy. Làm nhân tình cũng có gì là không tốt đâu, thật ra nhân tình so với vợ còn tốt hơn nhiều. Cậu nói có phải không? Mình thật sự muốn theo đuổi anh ấy đấy.
Hà Tiêu Tiêu không dám nói tiếp, chỉ trả lời:
- Chỉ cần cậu có bản lĩnh thì cứ việc theo đuổi.
Thế nhưng, lúc nói những lời này, trong lòng cô thật sự rất khó chịu. Con quỷ này muốn làm cái gì chứ? Thật có ý muốn gây khó dễ cho mình ư? Muốn làm nhân tình của anh Nhất Phàm ư, còn phải xem anh ấy có đồng ý không đã?
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quan Đạo Thiên Kiêu Tác Giả: Tây Lâu Nguyệt
-----oo0oo-----
Chương 64 : Vụ án trẻ con mất tích
Nhóm dịch : Hoa Hướng Dương
Nguồn : MT
Sưu tầm by MTQ --- 4vn
Buổi chiều Đổng Tiểu Phàm phải về tỉnh thành, Trương Nhất Phàm tiễn đưa một đoạn đường.
Lúc chia tay, Đổng Tiểu Phàm nép mình trong lòng hắn, có cảm giác lưu luyến không nỡ rời xa. Tối hôm qua, hai người ôm nhau ngủ, Đổng Tiểu Phàm chỉ mặc quần áo lót, có thể nói hai người thân mật không rời, giống như đôi tình nhân nhỏ.
- Em phải đi rồi, anh không được phép thân mật với cô bé nào khác nhé.
Đổng Tiểu Phàm chu miệng cảnh báo Trương Nhất Phàm, còn nói:
- Lần này em chưa chuẩn bị tâm lí tốt, lần sau làm thế nào tùy anh?
Trương Nhất Phàm cười cười, giữ khuôn mặt cô, nhẹ nhàng hôn lên trán:
- Đi đường cẩn thận nhé, còn việc của chú Đổng và cô Ngô, em vẫn tôn trọng sự lựa chọn của họ nhé!
- Tạm biệt bà xã!
Trương Nhất Phàm cười nhẹ đưa mắt dõi theo Đổng Tiểu Phàm tươi như hoa rời xa.
Trên đường đi, Trần Trí Phú gọi điện đến:
- Chủ tịch huyện Trương, báo cáo đã viết lại, có cần phải trình lên Chủ tịch huyện Uông xem không?
- Tạm thời cứ để đấy!
Anh sắp xếp công việc nội bộ xong rồi hãy nói. Còn nữa, phải luôn chuẩn bị tốt.
Khi nào chỉnh đốn nội bộ và mọi việc đâu vào đấy thì lập tức thông báo tôi.
Trương Nhất Phàm gác điện thoại, lái xe về tòa nhà văn phòng Ủy bạn nhân dân huyện.
Thật là lạ, cả ngày hôm nay không nhìn thấy Tô Sỹ Dân, không hiểu thằng quạ này đi đâu?
Đang suy nghĩ, Hồ Lôi gọi điện đến, giọng rất gấp:
- Tiểu Phàm, nhà Liễu Hồng lại xảy ra chuyện rồi.
- Sao thế?
Trương Nhất Phàm mơ hồ cảm giác có chuyện gì đó đang xảy ra.
- Nghe nói con của Liễu Hồng biến mất rồi. Cậu có thời gian thì đi một chuyến. Tôi và Băng Băng đang trên đường đến thị trấn Liễu Thủy.
Trong điện thoại vang lại tiếng còi xe, còn có cả tiếng mắng người không ngớt của Hồ Lôi.
- Mẹ nó muốn chết hả, lái nhanh lên!
- Con của Liễu Hồng biến mất? Đường Vũ đâu?
- Đường Vũ đang đưa người đi tìm.
- Nghe nói đây là vụ án trẻ con mất tích thứ 3 ở thị trấn Liễu Thủy, mấy ngày hôm nay Đường Vũ cứ xù cả đầu lên.
- Cậu đi trước đi, tôi biết rồi.
Trương Nhất Phàm gác điện thoại, đứng bên cửa sổ suy nghĩ.
Vụ án trẻ con mất tích lần thứ ba ư?
Nói như thế có khả năng không phải có người cố ý nhằm vào nhà họ Liễu, có thể loại trừ khả năng trả thù. Liệu có phải bọn buôn người đã thâm nhập vào thị trấn Liễu Thủy? Không xong rồi, Trương Nhất Phàm đột nhiên nhận ra điều không hay.
Ba đứa trẻ mất tích, tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, đám người này rất có thể tiếp tục gây án.
Thị trấn Liễu Thủy thật là nhiều chuyện quá, nếu sự việc này giải quyết không tốt, e rằng Đường Vũ sẽ bị phạt.
Cách đây không lâu còn nói giúp với Cục trưởng công an Nhậm Thiết Lâm, muốn điều Đường Vũ lên, không ngờ trong thời khắc then chốt thì lại xuất hiện sự việc này.
Trương Nhất Phàm nghĩ ngợi, hay là quyết định đến thị trấn Liễu Thủy xem sao. Thế là liền gọi lái xe tiểu Dương đưa đến thị trấn Liễu Thủy.
Khi hai người đến nơi, Liễu Hồng đã khóc nước mắt đầm đìa, dựa vào lòng Băng Băng, gần như ngất đi. Mẹ chồng Liễu Hồng khuôn mặt buồn rầu ngồi ở đó không nói lời nào. Liễu Cần Thọ cầm một tẩu thuốc, ngồi ở cửa chính rít thuốc.
Trương Nhất Phàm bèn hỏi thăm tình hình, hóa ra là khi Liễu Hồng đang trong thị trấn làm cơm chưa về, mẹ chồng Liễu Hồng dắt cháu ra ngoài tắm nắng, mẹ chồng Liễu Hồng đi vệ sinh, sau khi quay lại thì thấy cháu gái ngồi trong nôi biến mất.
Mẹ chồng Liễu Hồng lại cho rằng ông nội đưa đi, nên cũng không để ý, đợi đến lúc ăn cơm trưa, Liễu Cần Thọ từ ngoài về, lại không thấy cháu đâu, mẹ chồng Liễu Hồng mới lo lắng.
Cả vùng lân cận thị trấn Liễu Thủy đều tìm hết rồi, không thấy bóng dáng đứa trẻ, cũng không nghe thấy tiếng khóc, có khả năng người ta đã sớm đưa đứa trẻ đi rồi.
Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, Trương Nhất Phàm càng khẳng định vụ án là do bọn buôn người làm, hắn đến gần Liễu Hồng:
- Trước mắt không nên lo lắng quá, cô khóc không những hại người mà chẳng ích gì, chi bằng phát động quần chúng, tìm một vòng quanh thị trấn xem sao.
Đúng lúc đó, Đường Vũ và Hồ Lôi vội vàng tới, Trương Nhất Phàm hỏi gấp
- Thế nào rồi?
Đường Vũ lắc đầu, không nói gì, xem ra vẫn chưa tìm được đứa bé.
Trương Nhất Phàm quyết định nhanh:
- Lập tức báo cáo Cục, yêu cầu tìm kiếm trên phạm vi toàn huyện. Nếu phát hiện có nhân vật khả nghi đem theo trẻ em, lập tức tra xét, ngoài ra yêu cầu Cục làm biển trên các tuyến đường then chốt , thường xuyên kiểm tra.
Bởi vì không chỉ ảnh hưởng đến một hai đứa trẻ, rất có khả năng bọn buôn người lưu động bên ngoài đã thâm nhập vào Thông Thành, bọn bắt cóc ba đứa trẻ ở thị trấn Liễu Thủy có khả năng vẫn còn ở quanh đây.
Còn có một khả năng khác, thời gian ba đứa trẻ bị bắt cóc cách nhau không nhiều. Điều này cho thấy bọn chúng chưa đi xa, cho nên Trương Nhất Phàm mới yêu cầu Đường Vũ triển khai canh phòng vùng lân cận
Đường Vũ ủ rũ, khá im lặng, cứ nghĩ rằng có thể được điều ra khỏi thị trấn Liễu Thủy rồi, đột nhiên giữa đường lại gặp Trình Giảo Kim.
Gã ta hận không thể lật tung đất bán kính vài dặm để nghiền nát lũ người xấu xa kia.
Mẹ nó, dám làm bậy ngay trước mặt mình, ta giết ngươi!
Băng Băng lưu lại để giúp Tiểu Hổng. Trương Nhất Phàm và Hồ Lôi về huyện, để tiện cho Băng Băng quay lại thành phố , Hồ Lôi đã để lại chiếc xe yêu thích của mình, ngồi lên chiếc Santana của Trương Nhất Phàm.
Đường Vũ nghe lời Trương Nhất Phàm, báo cáo tình hình lên Cục. Nhâm Thiết Lâm rất coi trọng vụ án buôn bán trẻ em này, đồng thời ngay trong đêm cũng tổ chức lực lượng cảnh sát, cử tiếp viện đến thị trấn Liễu Thủy.
Mệt mất một ngày, Trương Nhất Phàm về đến nhà, không ngờ Chu Phán Phán cũng ở đó. Cô bé này từ khi biết rõ thân phận thực sự của Trương Nhất Phàm thì trở nên nhiệt tình hơn và có cảm giác thích hắn.
Trương Nhất Phàm ngồi trên ghế sofa, mãi không thấy Hà Tiêu Tiêu ra , liền hỏi:
- Tiêu Tiêu đâu?
Chu Phán Phán bưng chén trà, cô mặc chiếc áo trễ ngực sexy, để lộ ra bầu ngực đầy đặn trắng nõn, bưng trà đến trước Trương Nhất Phàm nói:
- Mẹ cô ấy vừa gọi điện đến, cô ấy về rồi.
Trương Nhất Phàm cầm chén trà, liếc nhìn Chu Phán Phán:
- Em không lạnh à, mặc ít thế này?
Chu Phán Phán ngồi xuống đối diện Trương Nhất Phàm, giả bộ hỏi:
- Anh Nhất Phàm, tối nay anh thích ăn gì? Em nấu cho?
- Thôi, hay là ra ngoài ăn đi!
Trương Nhất Phàm còn có chút lo lắng, cô bé này nấu cơm liệu có ăn được không.
- Không cần phải ra ngoài đâu, cơm em đã làm sẵn rồi, chỉ cần xào rau là xong, anh phải cho em cơ hội để em còn thể hiện tài nghệ bếp núc của mình chứ, mẹ em là mở nhà hàng đấy
Không đợi Trương Nhất Phàm trả lời, Chu Phán Phán đã cười hì hì xắn tay áo đi vào bếp.
Cũng được, có người làm cơm cũng tốt, Trương Nhất Phàm nằm xuống ghế sofa, tiện tay cầm một tờ báo.
- Anh Nhất Phàm, nghe nói anh muốn cho Tiêu Tiêu đi Thâm Quyến học chơi cổ phiếu à?
Chu Phán Phán ở trong bếp hỏi.
- Ờ!
Trương Nhất Phàm thờ ơ trả lời. Nói đến mới nhớ phải gọi điện cho chú Hai. Chú Hai Trương Kính Chi nắm giữ các công ty lên sàn giao dịch ở Thâm Quyến, Trương Nhất Phàm sớm có ý định cho Tiêu Tiêu đến chỗ chú học tập.
Khi Chu Phán Phán nhắc đến, hắn đột nhiên nhớ ra, cầm điện thoại, gọi điện cho chú Hai.
Rất nhanh chóng nghe được giọng êm ái của thím Hai:
- A lô!
- Thím Hai, là cháu, Nhất Phàm.
- Ồ, cái thằng ranh này, lâu lắm rồi mới thấy liên lạc với thím. Mấy hôm trước thím nghe nói cháu nhậm chức Chủ tịch thị trấn ở một thị trấn nào đó phải không? Cháu xem, bỏ mặc công tử thiếu gia nhà họ Trương không làm, đi đâu chẳng kiếm được chức còn hơn cái chức chủ tịch thị trấn. Cái thằng ranh này, đúng là thật giống với tính khí của anh cả năm xưa.
Trong gia tộc, Trương Nhất Phàm và thím Hai có quan hệ rất tốt. Hai thím cháu thường nói chuyện rất lâu, trong điện thoại thím Hai nói rõ điểm mạnh của hắn, giảng cho Trương Nhất Phàm một bài học khóa chính trị.
- Cháu này, bây giờ còn dùng cả điện thoại cơ à? Nói thật đi , dạo này cháu sống thế nào, có phải đã thăng chức không?
Trương Nhất Phàm cười ha hả:
- Cháu lên được một cấp, phó Chủ tịch huyện mà thôi.
- Thím biết mà, cháu thật đúng là nhân tài. Nửa năm không gặp, cháu đã lên chức phó chủ tịch huyện. Tuyệt vời. Tuyệt vời! Nói đi, hôm nay gọi điện đến, có phải có việc muốn nhờ thím?
- Thím Hai, thím giỏi thật, không việc gì qua mắt được thím, cháu đúng là có việc muốn nhờ thím.
- Thím biết ngay mà, mỗi lần cháu tìm thím, chắc chắn không có việc gì tốt, nói đi!
Thím Hai vẫn như năm nào, trước mặt Trương Nhất Phàm hoàn toàn không có chút dáng vẻ gì là của bậc trưởng bối.
Trương Nhất Phàm cũng không khách sáo, thật thà nói:
- Cháu có người bạn, muốn đến Thâm Quyến, muốn học hỏi thím.
- Ôi, là chuyện này sao? Tưởng gì chứ? Đến đi, đến đi, à, thím hỏi chút, bạn nam hay nữ?
- Là một cô gái,vừa tốt nghiệp đại học.
Trương Nhất Phàm cẩn thận trả lời.
- Haha, nhất định là người yêu cháu rồi? Yên tâm đi, ở chỗ thím đây, cháu hoàn toàn yên tâm đi.
Thím Hai cười nói.
- Vậy thì cám ơn thím Hai.
Trương Nhất Phàm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thực hiện được việc Hà Tiêu Tiêu học chơi chứng khoán, gác điện thoại rồi nhìn xuống bếp.
Chu Phán Phán đang cong mông rửa rau, chỉ nhìn thấy cô ta vừa rửa rau vừa ngân nga hát, mông cong cong, ngay cả quần lót màu trắng phía trong váy cũng nhìn thấy rõ.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quan Đạo Thiên Kiêu Tác Giả: Tây Lâu Nguyệt
-----oo0oo-----
Chương 65 : Bị cắt bớt, đã chỉnh sửa!
Nhóm dịch : Hoa Hướng Dương
Nguồn : MT
Sưu tầm by MTQ --- 4vn
Mặc ít thế, cũng không sợ lạnh. Trương Nhất Phàm chau mày, nhớ đến đêm qua bỏ Hà Tiêu Tiêu, bỏ lại cô ngủ cùng với Đổng Nhất Phàm, trong lòng có chút gì đó áy náy.
Thế là liền nhắn tin cho cô, một lát sau, Hà Tiêu Tiêu gọi điện lại:
- Anh Phàm, có chuyện gì à?
- Em đang ở đâu đấy, mau về đi, đến giờ ăn cơm rồi.
- Em đang trên đường? Em xin mẹ nghỉ, nói đến nhà bạn học. hihi..
Hà Tiêu Tiêu cười trong điện thoại, làm cho Trương Nhất Phàm cũng phải phì cười.
Quả nhiên không đầy 10 phút, Hà Tiêu Tiêu đã về đến nơi, thấy Chu Phán Phán đang trong bếp nấu ăn, liền chạy xuống bếp giúp một tay, hai người nhanh chóng làm xong thức ăn, ba món rau một món canh, ngửi rất thơm.
Khi ăn cơm, Trương Nhất Phàm nhìn Hà Tiêu Tiêu nói.
- Tiêu Tiêu, em học chơi cổ phiếu thế nào rồi?
Hà Tiêu Tiêu vẻ mặt đau khỏ, ngại ngùng khẽ trả lời:
- Lỗ rồi, hôm qua lại tăng 10 điểm, bây giờ vẫn còn lỗ 3%.
- Haha…
Trương Nhất Phàm nhìn dáng vẻ của cô, thật là buồn cười, không nhịn được cười nói
- Thị trường chứng khoán có nhiều rủi ro, có thua thì có thắng, 3% thì đáng gì, ngày mai lại kiếm được 30% về!
- Vâng!
Hà Tiêu Tiêu ngoan ngoãn gật đầu.
- Ah, phía bên Thâm Quyến anh liên lạc rồi, khi nào em nghĩ kỹ thì đi thôi, học nửa năm quay về , biết đâu lại trở thành vua chứng đấy chứ?
- A, nhanh thế cơ à?
Nghe được tin này, Hà Tiêu Tiêu mặc dù phấn chấn nhưng có chút mất mát.
Điều này có nghĩa là , mình phải rời xa Trương Nhất Phàm. Đến Thâm Quyến xa nghìn dặm, những ngày tháng cùng với Trương Nhất Phàm, cô thực sự có chút không nỡ. Trương Nhất Phàm đâu phải không biết tâm tư của cô, an ủi nói:
- Sau khi em đến đó, bất kể khi nào cũng có thể nói với chú Hai, chú ấy sẽ sắp xếp. Còn nữa, khi nào muốn về, gọi điện thoại cho anh, anh sẽ ra sân bay đón.
Nghe xong câu này, Hà Tiêu Tiêu đột nhiên rơi lệ.
Chu Phán Phán cũng hiểu rõ tâm tư của Hà Tiêu Tiêu, liền cười ha hả nói:
- Tiêu Tiêu, đừng buồn nữa, anh Phàm của chị, em sẽ giúp chị chăm sóc chu đáo.
Hà Tiêu Tiêu cắn môi, dưới gầm bàn dùng chân đạp cho cô ta một cái:
- Nhóc con muốn chết hả, ta vẫn chưa đi mà em đã thế rồi, ở trường bao nhiêu cậu bạn trai còn chưa đủ hay sao? Hay lại có ý với anh Nhất Phàm rồi?
Chu Phán Phán dỗ như dỗ đứa trẻ:
- Chị à, đừng tức giận nữa mà, em chỉ đùa thôi.
Nhìn thấy Trương Nhất Phàm đi vào phòng, cô lại thì thụt:
- Anh ấy đâu có để ý gì
đến em? Khi chị không có ở đây, không thèm mở mắt nhìn em một cái, tức chết đi được.
- Aida , Tiêu Tiêu, mấy hôm nữa em cũng đi Thâm Quyến rồi, hay là hai chị em cùng đi nhé?
- Em đi Thâm Quyến làm gì?
Hà Tiêu Tiêu không hiểu liền hỏi.
- Tuần sau là sơ tuyển Đài truyền hình, em đi Thâm Quyến huấn luyện một tháng, lần này chỉ được thắng chứ không được thua
Chu Phán Phán nghiêm túc nói.
Đúng lúc đó, Trương Nhất Phàm từ phòng đi ra, nói với Hà Tiêu Tiêu:
- Tiêu Tiêu, đợi em sắp xếp xong việc ở đây, nói với anh một tiếng, anh đặt vé máy bay cho em, đưa em lên máy bay.
- Không cần vé máy bay, Phán Phán cũng đi cùng, chúng em ngồi tàu là được rồi.
- Ai da, ngồi máy bay tốt mà, từ trước đến giờ em chưa được ngồi máy bay, giờ anh Nhất Phàm đã nói thế thì chúng ta ngồi máy bay đi, cám ơn anh Nhất Phàm.
Chu Phán Phán chớp chớp đôi mắt ranh mãnh cười hihi vội vàng cướp lời.
Hà Tiêu Tiêu giật giật áo của cô ấy:
- Phán Phán, ngồi máy bay đắt lắm.
Chu Phán Phán cười ranh mãnh:
- Ngồi tàu phải mất mười mấy tiếng , người đẹp ngồi lâu thế, mông sẽ bị to ra, đến lúc đó anh Phàm lại đau lòng, Tiêu Tiêu, chị xem mông của chị kìa, càng ngày càng to ra.
- Em______
Hà Tiêu Tiêu tức chết đi được, để đũa xuống, cầm gối trên ghế sofa ném, Chu Phán Phán thét lên một tiếng, chạy biến vào phòng ngủ.
Cái con bé Chu Phán Phán này, thật là lắm trò, Trương Nhất Phàm nhìn thấy bộ dạng hai người như thế, cảm thấy chẳng có gì không tốt, trong nhà lại thêm không khí vui vẻ.
Ăn xong cơm, Chu Phán Phán đi rửa bát, cô bé tỏ ra rất nhanh nhẹn chăm chỉ, khiến cho Hà Tiêu Tiêu cũng thấy lạ. Trước đây khi ở trường, cô ta nổi tiếng là con mèo lười, sao giờ lại thay đổi tính nết.
Tận dụng cơ hội này, Hà Tiêu Tiêu đi vào thư phòng, từ sau lưng ôm lấy Trương Nhất Phàm, Trương Nhất Phàm cảm nhận từ sau lưng hai gò ngực của cô thật kích thích, ngược tay kéo cô ta vào lòng, không khách sáo hôn xuống.
Hà Tiêu Tiêu cũng không từ chối, ngoan ngoãn kêu lên một tiếng rồi cũng nhiệt tình đáp trả.
Trương Nhất Phàm biết cô ấy cũng lo lắng bị Chu Phán Phán bắt gặp, phải kiềm chế bản thân, có chút không vui nói:
- Em không có việc gì đem theo cô ấy về làm gì? Làm phiền cuộc sống của hai ta.
Hà Tiêu Tiêu bất đắc dĩ nói:
- Anh không nhận ra à, Phán Phán nó thích anh, anh xem hôm nay nó chăm chỉ thế, chẳng phải để cho anh thấy sao.
Hà Tiêu Tiêu đảo mắt một vòng:
- Anh Nhất Phàm, Phán Phán mặc dù có chút cuồng, trông cũng xinh, là hoa khôi của khoa nghệ thuật đấy, hình như mỗi ngày đổi một bạn trai.
Trương Nhất Phàm nhìn cô ta, bàn tay lần vào trong lớp áo không chịu buông ra, hỏi dò:
- Cô ấy xinh đẹp thế, em không sợ anh ăn mất cô ta à?
Hà Tiêu Tiêu quả nhiên mặt tối sầm, dáng vẻ giả bộ không có gì:
- Nếu anh thật sự thích cô ta, Phán Phán còn mong gì nữa? Có lẽ cô ấy sớm mong có ngày này.
- Chẳng phải em đang ghen đấy chứ?
Trương Nhất Phàm cởi bỏ quần áo của cô ta.
- A…
Hà Tiêu Tiêu không kịp đề phòng, kêu to một tiếng.
- Tiêu Tiêu!
Trong nhà bếp, phát ra tiếng của Chu Phán Phán, Hà Tiêu Tiêu lập tức như cái lò xo bật dậy, hoảng loạn chỉnh đốn lại quần áo:
- Không nên cho Phán Phán biết quan hệ của hai chúng ta, muộn chút em lại đến.
Nói xong, cô ta vội vàng đi ra.
- Phán Phán, gì thế.
Hà Tiêu Tiêu trong phòng khách hỏi, rồi đi vào bếp.
Trương Nhất Phàm nhìn theo bóng của cô ta, thú vị mỉm cười, cô bé này cứ tưởng người khác cũng đơn giản như mình, việc của mình và cô ta, Chu Phán Phán lẽ nào không biết sao?
Lang thang trên mạng hơn nửa tiếng đồng hồ, thời gian không còn sớm, hai cô bé đều đi tắm rồi, Trương Nhất Phàm chuẩn bị đi ngủ. Đây là nhà có ba phòng ngủ, phòng sách là lợi dụng ban công của phòng ngủ ngăn ra, còn thừa hai phòng để làm phòng cho khách, bây giờ Hà Tiêu Tiêu ở một phòng.
Vì nhớ hẹn hò tiêu khiển với Hà Tiêu Tiêu lúc nửa đêm nên Trương Nhất Phàm có chút thay đổi thất thường, trong lòng luôn hồi hộp đè nén không chịu nổi.
Cũng có thể đêm qua chỉ ôm Đổng Tiểu Phàm ngủ mà không tiến thêm bước nào, vừa rồi lại được Hà Tiêu Tiêu kích thích nên khát vọng trong lòng bộc phát.
Ôi! Sao ta càng ngày càng thèm muốn thế này? Đầu giống như trâu đực hứng tình. Nếu Hà Tiêu Tiêu đi rồi thì làm thế nào? E là không phải đến tháng chứ! Trương Nhất Phàm vừa xoay mình cởi quần áo, cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius